Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Dịch Full 

Chương 1564


Chương 1564


Còn anh sẽ sống đúng theo tâm nguyện của mình, được thoải mái sống vì mình một lần.


Giấc ngủ này của Hứa Trúc Linh kéo dài tới tận mười giờ tối. Khi tỉnh lại, cô cảm thấy người mình trì độn rất nhiều, đáng ra lúc này cô đã phải cảm thấy đói nhưng không ngờ cô không cảm thấy gì cả.


Hơn nữa cô ngủ rất sâu, không nằm mơ nhưng đến khi tỉnh lại lại không hề cảm thấy thoải mái.


Cô vươn vai, cảm thấy cơ thể mình vô cùng nặng nề.


Cô xuống lầu đi quanh một vòng nhưng không thấy Cố Thành Trung đâu, cũng không thấy Khương Anh Tùng và Lâm Thanh Huyền đâu. Trong lòng cô không khỏi cảm thấy khó hiểu.


Trong nhà không có người giúp việc, trống huơ trống hoác khiến cô cảm thấy hơi sợ.


“Cố Thành Trung…”


Cô gọi mấy tiếng nhưng không có ai trả lời.


Đúng lúc đó, chiếc đèn pha lê trên đầu cô chớp nháy vài cái, cảm giác đáng sợ bao quanh người cô.


._ Tim cô thắt lại, cô đột nhiên nhớ đến những câu chuyện ma quái.


“Không phải chứ? Có phải mình nằm mơ bị ma đè xuống giường hay không vậy?”


Cô véo mạnh vào mặt mình một cái, cảm giác vô cùng đau đớn khiến cô xuýt xoa.


Đúng lúc đó, có tiếng bước chân vang lên trên lầu.


Cảm giác nặng trịch và chậm chạp, sàn nhà vang lên tiếng lộc cộc.


Mặc dù ngôi biệt thự này rất tốt nhưng cũng đã khá lâu năm, nhưng bậc thang kia lại được làm bằng gõ đỏ, thời gian lâu sẽ phát ra tiếng.


Lúc trước cô bỏ qua không quan †âm tới, nhưng hiện giờ… mọi giác quan đầu như được phóng đại.


Có lẽ nào cô sẽ gặp ma không?


Đúng lúc đó, đèn điện phụt tắt, tiếng bước chân càng lúc càng gần.


Bóng đèn trên đầu phụt tắt, phòng tuyến trong trái tim cô hoàn toàn sụp đổ.


“AI Mẹ ơi, Cố Thành Trung cứu em với…


Cô gọi tên Cố Thành Trung theo bản năng, cô sợ hãi ngồi thụp xuống, lấy tay ôm đầu.


“Là anh.”


Một giọng nói ấm áp vang lên trong bóng tối, chỉ hai chữ ngăn ngủi nhưng lại giống như gió xuân, trong chốc lát võ về cảm giác sợ hãi trong lòng cô.


Cô nhìn thấy một bóng người trong bóng tối, hai mắt đâm lệ, cô lập tức ùa vào trong lòng anh, ôm chặt lấy anh.


“Anh dọa chết em mất! Anh đang làm gì vậy?”


“Đường điện bị cũ, lúc anh đóng cửa lại bị chập điện. Chú An lớn tuổi nên cũng có những nơi hơi sơ suất. Xem ra anh phải gọi điện thoại cho chú ấy, công việc làm không tốt thì không thể phát lương được.”


“Anh đóng cửa làm gì? Anh có biết em bị anh dọa sợ chết khiếp rồi không?


Em còn tưởng… là ma nữa.”


“Trên đời này có một con ma đẹp trai như anh sao?”


Cố Thành Trung không nhịn được trêu đùa cô.


“Chưa chắc đâu.” Cô không buồn tức giận lườm anh một cái: “Sắc đẹp này của anh nhất định có thể bẻ cong được vua Trụ, vậy thì Đát Kỷ không còn việc để làm nữa rồi.”


“Anh không muốn mê hoặc quân vương, anh chỉ muốn mê hoặc một mình em.”


Anh dịu dàng nói rồi nắm chặt tay của cô: “Em nhắm mắt vào đi rồi đợi ba giây sau hãy mở ra.”


“Anh định làm gì vậy?”


“Em cứ nhắm mắt vào đi.”


Anh nhẹ nhàng nói.


Hứa Trúc Linh chỉ có thể ngoan ngoãn nhắm mắt lại.


Cô đếm thầm đến ba trong lòng rồi mới mở mắt ra.


Trước mắt cô…


Nhấp nháy ánh sáng huỳnh quang.
 
Chương 1565


Chương 1565


Đó… là khinh khí cầu, trên đó có bôi ánh sáng huỳnh quang, tụ lại thành những hình ảnh khác nhau, hình như kia là bản đồ chòm sao.


Trong đó có một hình chòm sao là lớn nhất, Cố Thành Trung chỉ vào đó và nói: “Chòm sao của em, Xử Nữ”


“Anh đừng nhắc đến chuyện chòm sao của em nữa, mọi người đều nói Xử nữ là bánh trung thu thập cẩm. Với lại em cũng không tin những điều này.”


.. “Anh cũng không quan tâm chuyện này, anh chỉ muốn cho em xem thôi, để cho em xem bầu trời rực rỡ như thế nào.”


“Vì sao?”


“Lúc đầu em hỏi anh có về được hay không không phải hy vọng anh cùng em ngắm sao hay sao? Mấy ngày hôm nay buổi tối trời đều có sương mù, không nhìn thấy sao. Anh không thể thất hứa với em nên đành nghĩ ra cách này.”


“Còn nữa, em đi theo anh.”


Anh kéo tay cô đi lên phía trước, khi cô giãm lên bậc thang thứ nhất cô phát hiện ra dưới chân mình có vết băng nứt ra..


Cảnh tượng này giống như trong phim Nữ hoàng băng giá, cô ấy bước chân tới đâu là đều có hoa hiện ra.


Trong phòng rất ấm nhưng cô lại nghe thấy âm thanh như băng nứt ra, hai vai cô vô thức run lên, giống như thật sự cảm nhận được cái giá lạnh.


Cô nhìn Cố Thành Trung kinh ngạc: “Sao anh làm được cái này vậy?”


“Bên trên có một màn hình LCD vừa được bật lên.”


“Chẳng trách!”


Vậy nên lúc nãy khi cô đi xuống không có phản ứng gì cả, hiện giờ lại là cảm giác đi tới đâu hoa sen nở tới đó.


Không đúng, nói đúng hơn là đi tới đâu băng tuyết hiện ra ở đó.


Lúc này, Hứa Trúc Linh mới nhận ra mình chính là công chúa trong truyện cổ tích, còn Cố Thành Trung chính là kị sĩ bảo vệ cô và cũng là hoàng tử cả đời của cô.


Cô từ từ đi lên đi lên cầu thang, cầu thang này đưa cô lên thẳng tầng ba.


Trên tâng ba có một nơi chụp ảnh gia đình và có cả nhà kho nên cô rất ít khi lên tâng ba.


Cô mơ hồ nhìn Cố Thành Trung đang ở phía sau, cô không biết anh định làm gì, bên trong còn có gì hay nữa?


“Em cứ đi tiếp đi”


Anh vừa cười vừa nói.


Cô thử bước lên phía trước. Vừa bước lên sàn nhà của tầng ba, cô phát hiện ra hai bên tường cũng có hiệu ứng hoa tuyết, cuối cùng cô dừng lại trước cửa nơi chụp ảnh.


Cô đẩy cửa bước vào, bên trong có cả dải ngân hà.


Trên đầu, dưới chân cô, chỗ nào cũng có những vì sao đang chuyển động.


Cô há to miệng kinh ngạc, cảnh tượng trước mắt thật sự làm cô hết sức bất ngờ.


Cô cảm thấy người mình giống như đang đi trong không gian, rõ ràng chân cô vân đang chạm xuống đất nhưng cô vân không cảm thấy chân thực.
 
Chương 1566


Chương 1566


Cô đưa tay ra sờ xung quanh, xung quanh cô không có gì cả.


– Thật ra xung quanh cô vẫn có tường nhưng chỉ có điều là chúng đang cách xa cô mà thôi.


Tất cả những vết gấp lồi lên hay thụt xuống đều cho cô cảm giác như mình đang ở trong một quả bóng rất lớn.


Ngân hà đang chuyển động, thỉnh thoảng còn có những đám mây.


Cô thấy cảm giác này giống như khi xem phim 4D, cảm giác rất chân thật, cô đưa tay lên thậm chí còn thấy cơn gió nhẹ thổi qua.


“Cố Thành Trung, làm sao anh làm được vậy?”


“Anh giải thích những thứ này chưa chắc em đã hiểu được. Đây là món quà anh tặng em, là lời hứa anh đã hứa với em. Em thích không?”


“Em thích, vậy sau này không cần lên đài thiên văn, cũng không cần kính viên vọng nữa. Không được, không được, phải dẫn cả Cố Hy lên xem để dạy nó nhận biết các chòm sao. Nói không chừng khi bé nó nghịch ngợm như vậy nhưng sau này lớn lên có thể làm một nhà thiên văn học.”


Hứa Trúc Linh không kìm được cảm giác vui vẻ trong lòng.


Cố Thành Trung đi vào rồi đóng cửa lại, cảm giác của cô càng trở nên chân thực hơn”


Cô ngồi dưới đất, cô muốn lấy những ngôi sao đó thì chỉ cần đưa tay ra hái.


Mặc dù không bắt được gì nhưng cô cũng cảm thấy rất thỏa mãn.


“Đây chính là chòm sao Bắc Đẩu.”


Cô nhận ra một chòm sao có hình chiếc thìa nên càng kích động hơn.


“Ừ, đây là Ngân hà”


“Hai ngôi sao này không lẽ chính là Ngưu lang Chức nữ trong truyền thuyết?”


“Ừ, bên cạnh chòm Ngưu lang còn có hai ngôi sao nhỏ nữa chính là con trai và con gái của bọn họ.”


“Vậy còn cái này?”


“Đây là chòm Nhân mã.”


“Đây là sao băng, trời ạ, đến cái này cũng có sao.”


Cô thấy sao băng vụt qua trên đầu mình nên vội vàng câu nguyện.


`Mặc dù biết đây không phải là thật nhưng cô vấn rất thỏa mãn và vui vẻ.


Cố Thành Trung nhìn dáng vẻ thành kính của cô, lông mày cô mấp máy, thật sự cô đã cầu nguyện rất nghiêm túc.


Trái tim anh chẳng mấy chốc trở nên mềm nhũn, bây giờ bảo anh đi chết vì cô anh cũng cam tâm tình nguyện.


Hứa Trúc Linh cầu nguyện xong thì mở mắt ra rồi thở phào ra một hơi: “Em ước xong rồi.”


“_ “Em ước gì vậy?”


“Cái này không thể nói được, nói ra sẽ không linh nghiệm nữa đâu.”


Cô vội vàng xua tay, giống như sợ anh sẽ cố hỏi tiếp.


“Anh nói tiếp đi, em muốn nằm trong lòng anh một lát.”


Cô gối đầu lên chân anh và ngửa mặt nhìn bầu trời.
 
Chương 1567


Chương 1567


“Đây là sao Lôi Tuệ, còn đây là…”


Anh giải thích, mới đầu Hứa Trúc Linh còn nghe rất chăm chú nhưng sau đó càng nghe, cô càng cảm thấy mi mắt mình nặng xuống.


– Có lẽ cô không hợp với chuyện học hành nên mới nghe mấy câu mà đã buồn ngủ.


Cô lại không tiện cắt ngang khi Cố Thành Trung đang nói hăng say nên cố gắng chống đỡ, đến cuối cùng không chịu được nữa, cô thực sự đã ngủ thiếp đi.


Cố Thành Trung vẫn tiếp tục nói, anh nói hết những vì sao mình biết cho cô nghe, bàn tay ôm cô càng ngày càng siết chặt.


Buổi sáng hôm sau thức dậy, Hứa Trúc Linh cuối cùng cũng cảm thấy đói.


Cô đói cồn cào, cô thấy mình có thể ăn hết một con trâu.


Cô lập tức lật chăn ra rồi đi xuống nhà tìm đồ ăn, nhìn thấy một bàn đồ ăn sáng thịnh soạn, cô vội vàng ngồi xuống an.


Cố Thành Trung thấy cô như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng đau xót, anh đưa cho cô một ly sữa ấm, anh sợ cô bị nghẹn.


Phản ứng của cơ thể cô với mọi thứ cũng càng ngày càng chậm chạp.


– 0ô vội vàng ăn mấy miếng mới cảm thấy đỡ đói: “Không ngờ là tối hôm qua em lại ngủ quên mất. Từ chiêu hôm qua tới giờ em không ăn gì, em đói chết mất. Sao anh không gọi em dậy, em ngủ lâu như vậy.”


“Em ngủ say quá.”


“Thật vậy sao? Chẳng trách lúc trước Bạch Hoan Hoàn cứ nói em là thần ngủ. Lên lớp em ngủ gật, về nhà lại ngủ như lợn, nếu bị người ta bắt đi chắc em cũng không biết.”


“Ăn được ngủ được là tiên, hiện giờ trời đang lạnh cũng dễ buồn ngủ hơn.”


Anh không biết phải giải thích chuyện bệnh của cô đã đi sâu vào trong xương tủy của cô thế nào cho cô biết.


Anh chỉ đành nói dối cô.


Dù sao anh cũng sẽ lấy được thuốc giải, lúc đó mọi thứ với cô trôi qua như một giấc mơ cũng tốt.


Cô hy vọng thời gian cô tỉnh táo có thể kéo dài hơn một chút, như vậy anh cũng có nhiều thời gian ở bên cạnh cô hơn. Đến lúc anh phải ra đi anh cũng không cảm thấy tiếc nuối.


“Vậy em khác gì so với lợn?”


Hứa Trúc Linh tức giận nói.


“Lợn không đáng yêu bằng em.”


Anh xoa đầu cô.


“Anh nói cũng đúng.”


Hứa Trúc Linh nhìn anh tán thưởng rồi thắc mắc hỏi: “Sao anh không tới tập đoàn vậy? Không phải ngày nào cũng có một đống công việc cần anh giải quyết sao? Anh cứ ở nhà mãi thế này làm sao được? Hơn nữa em cũng phải tới nhà hàng, em bỏ bê nó lâu quá rồi.”


“Gần đây không bận lắm nên anh muốn ở bên em nhiều hơn. Em không thể ngoan ngoãn ở nhà với anh sao?”


“Không được, em không đến nhà hàng em không yên tâm được. Dù sao ngày nào cũng có người gọi món của em, em không đi không phải là lãng phí sao? Hơn nữa bọn họ sẽ đánh giá thấp cho em, như thế nhà hàng làm sao làm ăn được nữa.”
 
Chương 1568


Chương 1568


Danh tiếng của nhà hàng là quan trọng nhất, Hứa Trúc Linh thu dọn một lát rồi chuẩn bị ra khỏi nhà.


Cố Thành Trung ngăn không được nên đành đi theo cô.


Ngồi lên xe chưa được bao lâu cô đã ngáp ngủ, cô mở cửa sổ xe cho gió lạnh lùa vào nhưng cũng không thể tỉnh táo hơn.


Cô không kìm được tự trách bản thân mình: “Có phải em sắp biến thành công chúa ngủ trong rừng không? Sao ngày nào em cũng buồn ngủ vậy?”


“Ăn nói linh tỉnh.”


Cố Thành Trung nhìn cô không vui.


“Làm công chúa ngủ trong rừng cũng tốt mà, hoàng tử của em có đến hôn em để gọi em dậy không?” Cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang ở ghế lái.


Ánh mắt cô lấp lánh ánh sáng.


“Có, anh sẽ hôn em thế này.”


Lúc nói chuyện, Cố Thành Trung đã cho xe đỗ vào bên lề đường.


Đôi môi của anh khẽ phủ lên đôi môi màu hồng phấn của cô, một cái hôn vô cùng dịu dàng.


Cảm giác này giống như gió mùa xuân thổi qua, băng tuyết mùa đông dần dần tan chảy.


Trái tim của Hứa Trúc Linh cũng dần bị tan ra, cô không nhịn được giữ chặt lấy cổ anh, nhiệt tình đáp lại.


-_ Đúng vào lúc đó có người tới gõ cửa Xe.


Hứa Trúc Linh vội vàng bình tĩnh trở lại, cô nhìn ra ngoài cửa xe.


Hai người quên mất không đóng cửa sổ.


Lúc đó, bên ngoài cửa xe có một cảnh sát giao thông khoảng hơn 40 tuổi đang chỉ vào một camera đăng trước.


“Anh chị… chú ý một chút, đây là tuyến đường lớn, cảnh sát kiểm tra chặt chẽ. Hai người ở đây ôm hôn thắm thiết như vậy, cả đội cảnh sát giao thông chúng tôi đều nhìn thấy hết rồi.”


Hứa Trúc Linh nghe vậy, khuôn mặt đỏ ửng lên, cô chỉ muốn tìm ngay một cái lỗ để chui xuống.


Cô vội vàng xin lỗi và giục Cố Thành Trung lái xe rời đi.


Má cô nóng bừng, nhiệt độ không ngừng tăng thêm.


“Đúng là xấu hổ”


Cô nói đầy khổ sở.


Đúng lúc đó điện thoại cô có thông báo, là từ trang Facebook của cô.


Cảnh sát thành phố Đà Nẵng đã tag cô vào bài viết, dừng xe ở lề đường để hôn nhau không phải là một hành vi nên làm, cần phải chú ý an toàn, dù sao đây cũng là tuyến đường có lượng phương tiện đi lại lớn.


Nhưng cũng khen ngợi Cố Thành Trung ít nhất cũng đã dừng xe vào lề đường, hai người không hề có bất cứ hành vi vi phạm pháp luật nào.


Chỉ trong 3 phút, bên dưới đã có hơn 1000 lượt share và có vô số bình luận.


“Chèo thuyền cặp này đúng là không khiến tôi thất vọng, tình yêu đúng là tuyệt vời.”


– “Xe của tôi ở ngay đằng sau, lúc đó tôi còn bất ngờ không biết đây là xe Maserati của ai, không ngờ là của nam thần và nữ thần của tôi.”


“Chú cảnh sát cũng đúng thật là, người ta đang tình cảm với nhau tự dưng tới làm phiền, đúng là không có đạo đức.”
 
Chương 1569


Chương 1569


“Cũng muốn nhìn thấy cảnh này.”


Bên dưới bài viết có vô số người tag cô vào, cô thật sự cảm thấy mình không có chút mặt mũi vào để mất nữa.


“Cố Thành Trung, chúng ta còn lên mục tin tức xã hội nữa này…”


Hứa Trúc Linh khổ sở nói.


“Cũng tốt mà.”


“Người sợ nổi tiếng, lợn sợ béo anh rớt ơi.


“Em không béo.”


“Hả?”


Hứa Trúc Linh cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm, trừng mắt nhìn anh một cái.


Cố Thành Trung dám nói cô là lợn.


“Anh mau lái xe đi, đúng là nhục quá đi mất”


Cô không còn sức để tức giận với anh nữa.


Bọn họ nhanh chóng tới nhà hàng, cô vội vàng chuẩn bị nguyên liệu.


Có những lúc cảm thấy buồn ngủ, cô cố chịu một lát là cũng sẽ qua.


Cô cố lấy lại tinh thần, chuẩn bị nguyên liệu xong, cô lập tức chuẩn bị làm món Tây.


Cô vừa lấy định đèn khò lửa để nướng đồ thì bỗng nhiên cả người nghiêng đi.


Đèn khò lửa chuẩn bị rơi xuống đất thì cũng may tay kia của cô phản ứng nhanh, vội vàng tắt lửa, nếu không cả căn bếp này sẽ bị cháy mất.


Nhưng cô bị bỏng một chút, đầu ngón tay của cô đau rát.


Cố Thành Trung bước vào, thấy vậy thì vô cùng đau lòng.


Tay của cô vừa mới đi thương, nay bây giờ lại còn bị bỏng nữa.


“Em vấn ổn chứ?”


Anh tìm giúp cô lọ thuốc bỏng rồi cẩn thận bôi cho cô.


“Anh… sao anh không măng em?


Anh không măng em, em lại thấy không quen.


Cô cúi đầu xuống, giống như một đứa trẻ vừa làm sai.


Cố Thành Trung nghe thấy câu đó, trong lòng cảm thấy đau đớn.


Cô đã thành ra như vậy rồi, anh làm sao nhãn tâm để trách móc cô nữa?


“Làm đầu bếp vốn dĩ đã rất nguy hiểm, bị bỏng hay cắt vào tay cũng là chuyện thường gặp, chỉ cần anh đến kịp bôi thuốc cho em là được. Ngoan, em nghỉ ngơi đi, anh đi mua ít thuốc cho em”


“Anh đừng đi, ở lại đây với em được không?”


Hứa Trúc Linh không phải bị ngốc, cô đương nhiên cảm nhận được sự thay đổi trên người mình.


Thời gian cô ngủ càng ngày càng dài, cũng càng lúc càng sâu, cô thật sự rất sợ mình sẽ ngủ một giấc và không tỉnh lại nữa.


Cô không có gì tiếc nuối nhưng lại có nhiều thứ không buông xuống được.
 
Chương 1570


Chương 1570


Ví dụ như Cố Thành Trung và con, dì và cậu, anh Ngôn Phúc Lâm, Bạch Minh Châu và Cố Ngọc Vy…


Nhưng nếu cô không có phúc được hưởng, cô cũng đành bắt bản thân mình phải buông xuống.


Cố Thành Trung mềm lòng, ở lại bên cạnh cô, để cô gối đầu lên chân mình.


“Em nghỉ ngơi đi, anh ở đây không đi nữa.”


“Cố Thành Trung… anh có biết sau khi người chết đi sẽ biến thành sao không? Trên trời có nhiều sao như vậy, liệu anh có tìm được em không? Ngôi sao sáng nhất chính là em, bởi vì em sẽ cố gắng đốt cháy mình, cố gắng phát ra ánh sáng để anh có thể nhìn thấy em.


Cố Thành Trung, mỗi buổi tối anh nhìn lên bầu trời sao, em sẽ luôn ở đó…”


Thần trí cô bắt đầu không tỉnh táo, cô không biết mình đang nói linh tỉnh những qì.


Cuối cùng cô mơ màng và mất đi hoàn toàn tri giác.


Cố Thành Trung nghe được những lời đó, lòng đau như cắt.


Đúng lúc đó, một giọng nói quen thuộc từ ngoài cửa truyền vào.


“Chị Trúc Linh?”


Châu Vũ đi vào trong phòng nghỉ, nhìn thấy Hứa Trúc-Linh đang dựa đầu vào lòng Cố Thành Trung ngủ thiếp đi, giống như là một em bé vậy.


Cô gọi rất lớn nhưng Cố Trúc Linh vẫn không hề có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.


Trái tim cô quặn lại một nhịp.


Đã mấy ngày nay Hứa Trúc Linh không liên lạc với cô. Trước đây dù bận thế nào, cô cũng dành thời gian ra hỏi thăm Châu Vũ học được gì, có tiến bộ nhiều không.


Cô đợi một ngày, không có tin tức gì nhưng vấn yên tâm học hành.


Ngày thứ hai, vẫn không có tin tức, cô bắt đầu cảm thấy không yên.


Ngày thứ ba…


Châu Vũ không ngồi yên được nữa, điện thoại gọi không được nên cô đành vội vã trở vê.


Là cô lén trốn về đây chứ cô có nói thế nào với Gordon và bếp phó, bọn họ cũng không chịu cho cô đi.


“Chị Trúc Linh làm sao vậy ạ?”


“Cô ấy bị Hắc Ảnh hạ độc?”


>“Hắc Ảnh? Anh ta là ai?”


“Anh ta chính là Dương Việt, cũng là Cố Thành Trung trong khoảng thời gian trước, cũng là Ngụy Ảnh ông chủ của tiệm hoa. Tôi biết cô là người tiếp xúc với Hứa Trúc Linh nhiều nhất, tên Hắc Ảnh kia đã đã hạ độc cô ấy như thế nào vậy?”


Cố Thành Trung nhíu mày, ánh mắt nhìn Châu Vũ lạnh lùng.


“Trúng độc?” Châu Vũ không có thời gian bất ngờ vì sao ba người kia lại cùng do một người biến thành thì đã bất ngờ về chuyện Hứa Trúc Linh trúng độc.


“Không đúng, khoảng thời gian đó chị Trúc Linh bận rộn chuyện trong tiệm, không có thời gian ở bên cạnh…Cố Thành Trung. Chẳng trách trên người ba người đó đều có cùng một mùi hương quen thuộc. Chị ấy ở cạnh em nhiều thời gian nhất, làm sao có thể trúng độc được?”


“Không có đồ vật lạ? Chẳng hạn như hương đốt gì đó sao?”


Tạ Quế Anh sở trường nhất trong việc điều chế hương độc, có lẽ dựa vào những loại nước hoa gì đó.


“Hương đốt!”
 
Chương 1571


Chương 1571


Châu Vũ nghe xong câu này không khỏi nhìn sang bó hoa khô rất to để trên bàn.


Màu hồng và màu trắng cắm chung với nhau, thật sự rất đẹp.


“Hoa, mỗi ngày đều có hoa tươi. Về sau sau khi Dương Việt chết, cửa hàng hoa đều đưa tới một bó hoa khô và để ở đây”


Cố Thành Trung nghe vậy trong lòng cảm thấy run rẩy, anh có thể đoán được điều gì đó xảy ra. Anh lập tức lấy một cành hoa xuống, chuẩn bị định đưa cho Nguyên Doanh nghiên cứu.


Chỗ con lại, anh đang định vứt vào trong thùng rác thì Châu Vũ ngăn cản.


“Đưa cho em được không?”


Châu Vũ hơi căng thẳng, cô nhìn thẳng vào bó hoa khô, đồng tử thu nhỏ, bàn tay run rẩy.


“Phải vứt nó đi, vứt nó đi càng xa càng tốt, những thứ này không tốt với hai người. Nếu em đoán không sai thì hương độc đó nhất định bắt nguồn từ đây.”


“Cô giúp tôi chăm sóc cho cô ấy, tôi đi một lát rồi về.”


Cố Thành Trung vội vàng đi gặp Nguyên Doanh nên giao Hứa Trúc Linh cho Châu Vũ.


Sau khi anh đi, Châu Vũ vẫn còn thấy kinh ngạc.


Hoa này có vấn đề, Dương Việt đưa hoa đến đây rất nhiều ngày và cuối cùng kết thúc bằng một đóa hoa khô.


Dương Việt cố tình theo đuổi cô, tặng hoa đến đây với mục đích để hạ độc sao?


Cô không phải là mục tiêu cuối cùng của anh ta mà là Hứa Trúc Linh.


Anh ta tiếp cận cô, là để cô để hoa tươi gần Hứa Trúc Linh?


Não cô lập tức trở nên tỉnh táo, cô thấy lạnh…


Cái lạnh thấm tận sâu vào trong Xương tủy…


Rốt cuộc ai là người tính toán thâm hiểm, hại người không để lại dấu vết như vậy?


Vậy cô là gì? Từ đầu tới cuối cô chỉ là một đối tượng để lợi dụng?


Những lời nói tình cảm đó, tất cả chỉ là dối trá?


Vậy mà cô cũng tin.


Tình cảm chưa đến một tháng, nhưng cô suýt nữa đánh đổi cả tính mạng mình, nhưng đổi lại là gì?


“. Châu Vũ nhìn Hứa Trúc Linh đang nằm ngủ mê man trên giường, cô cảm thấy mình đần độn không khác gì một con lớn. Cô hôn mê như vậy không sao, nhưng lại để liên lụy đến Hứa Trúc Linh.


Cô thật sự rất hy vọng người trúng độc vào giây phút đó chính là bản thân mình.


Cô không biết Hứa Trúc Linh trúng độc có nặng không nhưng cô không thể phủ nhận trách nhiệm của mình trong chuyện này.


Cô siết chặt lấy bó hoa đó, thời gian qua lâu như vần rồi mà hương thơm vẫn còn nồng nàn như thế.


.Mắt Châu Vũ đỏ lên, cô nổi giận đùng đùng rời khỏi nhà hàng.


Cô vấn còn nhớ địa chỉ cửa hàng hoa đó.


Lúc cô đến nơi, nhân viên phục vụ đang thu dọn. Nhìn thấy cô có vẻ không giống người đến mua hoa nên không khỏi cảm thấy nghỉ ngờ.


“Cô định làm gì vậy?”


“Hắc Ảnh đâu? Gọi anh ta ra đây.”
 
Chương 1572


Chương 1572


“Ông chủ ạ? Ông chủ đã không tới cửa hàng mấy hôm nay rồi ạ.”


“Vậy anh gọi điện cho anh ta đi.”


“Xin lỗi cô, tôi cũng mới vào đây làm chưa bao lâu. Tôi không thân thiết với anh ta, tôi cũng chỉ là một người làm công, mỗi tháng nhận đủ tiền lương là được, Tôi cần gì quan tâm đến chuyện ông chủ tôi là ai. Anh ta chỉ đến cửa hàng hai lần, sau khi đưa bó hoa khô cho cô xong thì biến mất. Tiền lương mấy hôm nay của tôi tôi còn không biết ai sẽ trả nữa.”


“Tôi chỉ hỏi anh, anh có số điện thoại của anh ta không?”


Châu Vũ lúc đó giống như một con sư tử đang nổi điên, mất hết tất cả lý trí.


Cô xuất thân trong gia đình cao quý, là người hiểu biết lễ nghĩa, từ trước đến giờ chưa bao giờ động tay đánh người.


Nhưng lúc này, Châu Vũ xách cổ áo của người phục vụ lên, một cô gái suýt nhấc một người đàn ông lên khỏi mặt đất.


Người phục vụ cũng đơ ra, rõ ràng anh ta cũng bị Châu Vũ làm cho sợ hãi.


Anh ta gật đầu liên tục, ý bảo là mình có.


“Nhưng… gọi không được!”


“Đưa cho tôi!”


Châu Vũ tức giận hét lên.


Người phục vụ vội vàng đưa số điện thoại cho cô.


Châu Vũ giống như phát điên, không ngừng gọi cho số điện thoại đó.


Không có người nghe, không có người nghe, không có người nghe…


Nghe thấy bốn chữ này, Châu Vũ gần như sụp đổ hoàn toàn.


Gọi điện thoại không được, cô không ngừng gửi tin nhắn chất vấn anh 1a.


– Đúng lúc cô gọi sắp cháy cả điện thoại của anh ta ra thì không ngờ tín hiệu không có người nghe lại chuyển thành có người đã nhấc máy.


“Tìm tôi có chuyện gì vậy?”


Giọng nói lạnh lùng, tuyệt tình của anh ta vang lên. Giống như tất cả mọi sóng gió hiện giờ đều không liên quan gì tới anh ta.


“Nguy Ảnh…không đúng, anh là người xấu, anh là đồ ma quỷ! Anh cút ra đây cho tôi, anh nói rõ ràng mọi chuyện cho tôi biết.”


“Cô muốn gặp tôi?”


Hình như anh ta không cảm nhận được cơn tức giận của Châu Vũ, giọng nói anh ta vấn hết sức bình thản.


“Đúng, tôi muốn gặp anh, anh cút ra đây cho tôi!”


“Cô muốn gặp tôi?”


Anh ta lại hỏi lại cô một lần nữa.


Châu Vũ rơi nước mắt, cô nghẹn ngào một lúc lâu rồi mới nói ra được một câu.


Cô rít từng từ từng chữ từ trong kế răng ra.


“Đúng, tôi muốn gặp anh.”
 
Chương 1573


Chương 1573


“Được, vậy cô ở cửa hàng hoa đợi tôi. Bảo gã nhân viên đó cút đi càng xa càng tốt, tôi không thích những người rỗi việc.”


Hắc Ảnh cúp điện thoại, ánh mắt càng trở nên thâm sâu hơn.


Thực ra anh ta cũng cảm thấy hoảng hốt, anh ta không biết mình vì sao lại đồng ý gặp Châu Vũ.


Mọi chuyện đã không còn gì nữa, sự việc đã không thể thay đổi được nữa, vậy thì gặp nhau còn có ý nghĩa gì nữa.


Chỉ vì cô nói…


Tôi muốn gặp anh, chỉ câu nói đó thôi đã là đủ.


Nhân viên của cửa hàng rời khỏi đó, Châu Vũ ngồi trong phòng đợi một lúc lâu cuối cùng cũng nghe thấy tiếng bước chân.


Cô nhìn thấy Ngụy Ảnh đẩy cửa bước vào.


Cô thật sự không thể tưởng tượng được một người làm sao có thể biến ra thành những người có dung mạo khác nhau để đi hãm hại người khác.


Khoảnh khắc nhìn thấy anh ta, cô lập tức xông đến đấm đá Hắc Ảnh.


Nhưng chút sức lực đó của cô không nhằm nhò gì so với Hắc Ảnh.


Đến cuối cùng, cô mệt mỏi rã rời và thở hồng hộc.


Đầu tóc cô rối bù, miệng thở phì phò, đôi mắt ngây thơ trong sáng, bên trong đỏ ửng lên một mảng, tất cả đều là sự căm hận.


“Vì sao vì sao…”


Châu Vũ gào lên chất vấn.


“Vì sao cái gì?”


“Vì sao anh lừa gạt tình cảm của tôi, vì sao anh lợi dụng tôi để tiếp cận chị Trúc Linh, vì sao anh muốn làm hại những người mà tôi ngưỡng mộ, vì Sao… vì sao? Anh lấy Dương Việt ra để lừa gạt tôi thì thôi đi, lại còn biến thành hình dáng như hiện giờ nữa. Bộ mặt thật của anh không thể bị người khác nhìn thấy sao mà anh mượn da thịt của người khác để sống nhờ? Anh không cảm thấy mình rất xấu xa thô bỉ sao?”


Cô tức giận hét lên, cô chỉ muốn xé rách lớp ngụy trang trên gương mặt của anh ta.


Cô tưởng rằng Hắc Ảnh sẽ tránh đi nhưng không ngờ anh ta đứng yên không cử động.


Lớp mặt da da người trên mặt rơi xuống, một gương mặt vô cùng quen thuộc hiện ra.


Cố Thành Trung…


Anh ta, anh ta vì sao lại giống Cố Thành Trung như đúc vậy?


“Vấn còn nữa đúng không?”


.. Châu Vũ tiếp tục giật ra nhưng mảng da thịt đó đỏ lên, cô không lột ra được lớp mặt nạ thứ hai.


“Làm sao có thể như vậy, tôi không tin…


Cô vẫn cố chấp nhưng Hắc Ảnh đã giữ cổ tay cô lại: “Cô làm loạn đủ chưa?


Đây chính là vẻ ngoài của tôi. Bởi vì tôi và anh ta giống hệt nhau nên tôi mới phải sống trong bóng tối…”


“Bỏ đi, tôi nói những chuyện này với cô làm gì không biết?”


Hắc Ảnh bực tức vì mình đã nói quá nhiều. Không ngờ anh ta lại đi nói những điều này với một cô nhóc con, đúng là điên rồi!”


Hắc Ảnh hất tay của cô ra, cô lảo đảo lùi về phía sau mấy bước.
 
Chương 1574


Chương 1574


Châu Vũ vẫn nhìn Hắc Ảnh không chịu khắc phục, những giọt nước mắt to như hạt đậu không ngừng rơi xuống, làm ướt hết hai má của cô.


Nhìn thấy thế, trái tim anh ta cảm thấy như bị ai nắm lấy, cảm thấy khó có thể chịu đựng được nữa.


Xem ra tới đây lần này đúng là một lựa chọn sai lâm, anh ta tự cảm thấy mình đã quá bốc đồng.


Anh ta cũng không còn là một chàng trai trẻ, bao nhiêu năm sống đời sống tăm tối đã dạy cho anh ta biết làm sao để che giấu cảm xúc, làm sao để che giấu bản thân mình.


Hiện giờ anh ta cần gì phải so đo với một cô gái.


“Cô đừng tìm tôi nữa, tôi không phải là người cô có thể dây vào được đâu.


Nếu cô không muốn chết thì tránh xa Cố Thành Trung và Hứa Trúc Linh ra một chút.”


Nói xong, Hắc Ảnh quay người rời đi.


– Không ngờ Châu Vũ giống như bị điên, cô xông tới giữ chặt lấy cổ của Hắc Ảnh và cắn thật mạnh.


“Cô điên rồi.”


Lần này, anh ta thật sự dùng lực để đẩy mạnh Châu Vũ.


Cô ngã phịch xuống đất, vô cùng đau đớn. Trên cổ Hứa Thành Trung để lại một vết răng, thậm chí còn có máu chảy ra từ đó, thấm ướt hết áo của anh †a.


. Châu Vũ vẫn nhìn Hắc Ảnh đầy quật cường: “Là tôi có lỗi với chị Trúc Linh, là tôi làm liên lụy đến chị ấy. Mọi chuyện đã như thế, vậy tôi chỉ còn cách đền mạng cho chị ấy.”


Nói rồi, Châu Vũ nhặt bó hoa khô dưới đất lên, vo thành một nhắm rồi nhét hết vào trong miệng.


Những cành hoa dài đâm vào cổ họng cô rất đau. Cô ho vật vã nhưng vẫn cố chấp muốn nuốt chúng vào trong.


Đến cuối cùng, khóe miệng bị xé rách, máu tươi túa từ đó ra.


“Tôi thấy cô đúng là điên rồi! Trong mắt của cô, chết đơn giản như vậy sao?


Cô có biết có vô số người, sống không bằng chết, sống một cuộc đời rất đau khổ không?”


“Tôi không điên! Nếu như chị Trúc Linh xảy ra chuyện gì, cả cuộc đời còn lại tôi sẽ sống trong hối hận. Vậy thì chỉ bằng tôi chết quách đi cho rồi. Tôi không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì tôi mà chết. Nếu anh là hung thủ thì tôi chính là người đã tiếp tay cho anh.


Tôi làm vậy có khác gì kẻ sát nhân?


ˆ“Tôi chính là hung thủ giết người, con mẹ nó tôi chính là đồng phạm. Tội ác của tôi chồng chất, tôi chết rồi cũng không rửa được sạch tội.”


Cô gào khóc đến khản cả giọng, cô cố gắng đẩy Hắc Ảnh ra và lại tiếp tục nuốt chỗ hoa vào.


“Khu khụ…”


Cô ho đến bật khóc nhưng vẫn không dừng lại.


Một bó hoa khô to như vậy mà bị cô vò nát để nhét vào miệng.


Gô nuốt xuống, ho ra nhưng lại tiếp tục nhét vào miệng. Hắc Ảnh ngăn cản cô thế nào cũng không được.


Tính Châu Vũ cố chấp đến đáng sợ, dám yêu dám hận, là người vô cùng thẳng thắn.


Cô hoàn toàn không hiểu sinh mạng đáng quý như thế nào, có biết bao người hy vọng sống tiếp mà cô lại tùy tiện đi tìm cái chết như vậy.


Hắc Ảnh vội vàng đỡ cô dậy, hai mắt anh ta âm u, khuôn mặt lộ ra vẻ hoảng SỢ.


“Cô đúng là điên rồi, còn trẻ như vậy mà không biết trời cao đất dày là gì sao?”


“Tôi… tôi chỉ biết… tôi không muốn làm hại bất kỳ ai. Tôi chết rồi thì anh sẽ không lợi dụng được tôi nữa. Tôi đi trước chị Trúc Linh một bước, vậy thì | sau này tôi cũng không phải sống trong dăn vặt nữa.”
 
Chương 1575


Chương 1575


Nước mắt cô không ngừng tuôn ra, cô không biết mình trúng độc nặng đến mức nào. Nhưng nhìn thấy Hắc Ảnh như vậy, e rằng đã không còn thuốc chữa nữa.


Như vậy thật tốt, nếu như chị Trúc Linh ra đi, trên đường tới hoàng tuyền cũng không cô đơn một mình.


Cô chật vật đứng từ dưới đất dậy, thân hình đơn bạc giống như chỉ một cơn gió thổi qua cũng có thể thổi ngã cô.


Mắt cô đỏ ửng, cô vẫn nhìn Hắc Ảnh không chịu khuất phục.


ˆ “Hắc Ảnh… tôi hận anh, hận anh lừa dối tình cảm của tôi, hận anh lợi dụng tôi làm tổn thương chị Trúc Linh, hận anh giết người không chớp mắt. Anh không thỏa nổi liên quan đến cái chết của nhà họ Dương đâu.”


“Tôi nguyên rủa anh, anh là một người xấu xa như thế, nhất định sẽ bị đày xuống 18 tâng địa ngục.”


“Cô thì biết cái gì, cô có tư cách gì mà phán xét tôi?”


Hắc Ảnh nổi điên, không ngờ anh ta lại bị một cô nhóc 18 tuổi làm cho tức giận.


“Cô chẳng hiểu chuyện gì cả, cô là một bông hoa trong nhà kính. Bố mẹ cô bảo vệ cô quá tốt nên khi cô nhìn thấy thế gian tăm tối, cô chỉ muốn dùng mạng của mình để đấu lại. Tất cả mọi thứ trên người cô không thuộc về cô, mà thuộc về bố mẹ cô. Cô có tư cách gì mà dễ dàng bỏ chúng đi như vậy?”


“Cô tưởng rằng địa ngục rất đáng sợ sao? Vậy thì tôi sẽ cho cô thấy lòng dạ con người!”


Hắc Ảnh nói rõ ràng từng chữ, từng câu từng chữ giống như được vớt ra khỏi băng, khiến người ta không khỏi run lên.


Bất chấp sự phản đối và vùng vây của cô, Hắc Ảnh kéo cô lên xe và cuối cùng dừng lại trước cửa nhà tù số bốn.


Những người ở trong nhà tù này đã phạm những tội lỗi không thể tha thứ được, tất cả đều đã được định án tử hình, cuộc đời này vê cơ bản đã chấm dứt.


Hắc Ảnh tùy ý bước vào, anh ta chỉ vào nhóm phạm nhân đang lao động phía dưới, trong đó có một người chọc đầu.


“Anh ta chăm chỉ làm việc suốt cả một đời, để cho vợ mình được sống sung sướng hơn. Nhưng vợ anh ta lại lén lút qua lại với người khác sau lưng anh ta. Có một hôm, anh ta về nhà sớm bắt gặp cảnh tượng đó, tức giận quá nên đã dùng búa đập vỡ đầu tên gian phu đó.”


Sau đó Hắc Ảnh lại chỉ vào một người phụ nữ gầy như que củi.


“Chồng cô ta bất ngờ qua đời, cô ta chăm sóc mẹ chồng nằm hôn mê liệt giường, cuối cùng bà mẹ chồng mất.


Anh chị dâu chị ta tính kế định giết để cướp tài sản, vì không tiền không thế nên chị ta đành phải ở đây chờ chết.”


“Người kia, là một quân nhân đã về hưu, đỡ một người ở trên đường.”


“Ông ấy bị người kia lừa, tức giận trả thù nhưng lại khiến hai người chết, một người bị thương.”


“Những người này, có đúng cũng có sai, làm sao có thể phân biệt được bọn họ rốt cuộc là người xấu hay người tốt?”


Châu Vũ nghe được câu đó, mãi một lúc sau cũng không phản ứng lại được.


Rốt cuộc ai mới là người xấu, ai là người tốt.


Cô siết chặt tay và nói: “Giết người là không đúng, sinh mạng của người khác đều là bố mẹ bọn họ vất vả lắm mới sinh ra được.”


“Vậy bây giờ cô định từ bỏ sinh mạng của mình sao? Vì sao cô lại có suy nghĩ ngu ngốc đó?”
 
Chương 1576


Chương 1576


“Anh…”


Châu Vũ nghe được câu này, tức giận nhưng không nói được gì.


.. Dù sao cô cũng đã ăn rồi, cô không thấy hối hận. Làm chuyện gì cô cũng hiếm khi để lại cho mình đường lui, cho dù đoạn đường trước mắt khiến đổ máu, hay thương tích đầy mình nhưng cô vẫn sẽ dũng cảm tiến lên phía trước.


Cô là người cho dù có gặp khó khăn để đâu cũng không thay đổi con đường mình đã chọn.


“Châu Vũ, lau sạch hai mắt của cô đi. Đừng tin những gì trước mắt, những gì cô nhìn thấy chưa chắc đã phải là thật. Những gì cô không nhìn thấy, chưa chắc đã phải là giả.”


“Nhưng tôi nhìn thấy Hắc Ảnh anh đùa giỡn với tình cảm của người khác, coi mạng người như cỏ rác, phá hoại gia đình của người khác, chiếm không thành quả của người khác.”


Cô buộc tội hành vi độc ác của Hắc Ảnh nhưng anh ta không hề quan tâm, anh ta không biết mình cố gắng giải thích những gì trước mặt cô.


Cô nói không sai, anh ta là một thằng khốn nạn độc ác, hai bàn tay dính đầy máu tươi, lúc nào cũng muốn đẩy người khác vào chỗ chết.


ˆ Nhưng như vậy thì đã sao…


Anh ta đâu có quan tâm người khác nghĩ gì về mình.


Anh ta thậm chí không có một cái tên đàng hoàng, anh ta chỉ làm vật thay thế cho người khác, là một cái bóng không nhìn thấy mặt trời.


Không ai quan tâm quá khứ của anh †a, quan tâm anh ta đã gặp phải những chuyện gì mà chỉ chất vấn những tội lỗi anh ta đã làm.


Con người vốn dĩ là như thế, làm sao anh ta có thể hy vọng xa vời răng cô gái này sẽ thuộc một kiểu khác đây?


.Hai tay Hắc Ảnh để sau lưng, ánh mắt trở nên lạnh lùng trong phút chốc.


Hắc Ảnh nhìn cô không chút cảm xúc: “Thực ra tôi chỉ thấy hành động vừa rồi của cô là vô cùng ngu ngốc. Cô cho rằng mình hy sinh về việc nghĩa nhưng thực ra không hề có tác dụng gì cả. Nếu tôi là cô, tôi nhất định sẽ sống cho thật tốt và tìm cơ hội báo thù. Chết là thứ vô dụng nhất trên thế giới này.”


“Không đúng, có những người còn không dám chết. Nghĩ như vậy thì cô đã làm rất tốt rồi. Dù sao mạng sống này cũng là của cô, cũng không có gì phải kiêng dè cả.”


Khóe miệng anh ta cong lên, thành một nụ cười châm biếm.


Nụ cười đó giống như một chiếc xương, đâm thẳng vào trái tim cô, khiến cô cảm thấy đau đớn đến mức không thở được.


Nhìn thấy nụ cười lạnh lùng của Hắc Ảnh và sự thất vọng từ từ lan tràn, Châu Vũ không kiêm chế được cảm giác đau đớn.


Châu Vũ không hiểu đây có phải là do tình cảm với Dương Việt làm ảnh hưởng không.


“Muốn chết thì cô chết xa tôi ra một chút. Đến hoàng tuyền nhớ ở cạnh chị Trúc Linh của cô, như thế cô ta sẽ không cô đơn nữa.”


“Anh yên tâm, tôi sẽ làm như thế.


Tôi còn bao nhiêu ngày nữa?” Cô siết chặt nắm tay, cố chấp nói.


“Tâm mười ngày nữa, cô vẫn kịp thời gian đưa tiên Hứa Trúc Linh.”


“Cái gì? Tình trạng của chị Trúc Linh đã nghiêm trọng như vậy sao?” Châu Vũ vô cùng hối hận, là cô đã tạo cơ hội cho Hắc Ảnh.


“Thuốc giải, thuốc giải ở đâu?”


Châu Vũ vội vàng hỏi.
 
Chương 1577


Chương 1577


“Thuốc giải đang ở chỗ tôi nhưng tôi không đưa cho cô đâu. Đã có người trả giá cho nó rồi.”


“Tôi cũng có thể đưa tiền cho anh.


Nếu như anh vì tiền mới giúp người khác làm việc xấu thì tôi có thể cho anh nhiều tiền, rất nhiều tiền.”


“Thứ tôi cần là quyên lực, thứ quyền lực tối thượng.”


Hắc Ảnh cứ thế bỏ đi không thèm quay lưng lại, dưới ánh nắng bóng lưng anh ta được kéo dài ra, trông có vẻ cô đơn.


Châu Vũ vô thức bước lên phía trước hai bước, đột nhiên trong đầu cô hiện ra suy nghĩ muốn chạy tới ôm lấy anh ta từ phía sau.


Châu Vũ cứ đứng nhìn Hắc Ảnh bỏ đi như thế. Cô bị anh ta bỏ lại trước cửa nhà giam, ở đây không có xe đi lại, nếu cô muốn tự đi ra ít nhất cũng phải tự đi bộ 1 tiếng đồng hồ.


ˆ_ Như thế là thế nào? Anh ta đem cô qua đây mà không chịu đưa cô về sao?


Đúng lúc đó điện thoại của cô vang lên, là Hắc Ảnh gửi tin nhăn tới.


“Nếu cô muốn chết thì cách xa tôi một chút. Xe của tôi không chở xác chết.”


“Đúng là gặp quỷ, rõ ràng là anh đưa tôi đến đây! Đồ khốn nạn!”


Cô coi điện thoại thành Hắc Ảnh, vứt xuống đất và giãm thật mạnh lên.


Lúc Châu Vũ trở lại nhà hàng, Hứa Trúc Linh vẫn còn đang hôn mê, mắt cô lại không khỏi đỏ lên.


Cô không cứu được Hứa Trúc Linh nên chỉ còn nghĩ được ra một cách ngu dốt chính là chết cùng cô ấy.


Cô không phải là con một trong gia đình, bên dưới cô vẫn còn một đứa em trai.


Kể cả cô đi rồi, em trai cũng có thể chăm sóc tốt cho bố mẹ.


– Từ bé đến lớn, cô luôn là một người cứng rắn không chịu khuất phục, không chịu để người khác sắp đặt.


Bố mẹ cô làm trong lĩnh vực giáo dục nhưng luôn tôn trọng suy nghĩ của cô, nhưng cũng có lúc cũng can thiệp quá nhiều.


Nhưng về sau nhận ra cô là một người vô cùng bướng bỉnh nên cũng không can thiệp thêm nữa. Cô phân biệt được đúng sai, hiểu biết lẽ phải, biết nên làm một người như thế nào. Cô không cần mình là người xuất sắc nhất, chỉ mong không làm những chuyện trái với lương tâm.


: Châu Vũ tự nhìn lại mình, từ bé tới giờ cô chưa từng mắc nợ ai, cũng không gây ra một tội lỗi nào.


Không phạm pháp, không gây chuyện, cũng không lộn xôn.


Nhưng vì sao ông trời lại trêu đùa cô như thế Lần đầu tiên yêu đương vậy mà lại bị người khác lừa, đến giờ cô vẫn chưa lấy lại được trái tim của mình.


Cô cảm thấy mình rất buồn cười, rất ngu dốt thậm chí quỹ đạo cuộc đời của cố hình như còn bắt đầu đi lệch đường ray.


Không ngờ một kẻ xấu xa lại có sức ảnh hưởng đến cô lớn như vậy.


Cô sợ trong lòng mình nảy sinh thù hận, muốn đi báo thù và cũng sẽ trở thành một người đáng sợ như thế.


Cô không muốn tự kinh tởm chính bản thân mình, cô muốn bù đắp cho Hứa Trúc Linh.


Cô ngồi trước giường, đợi Cố Thành Trung quay về.


Nhìn thấy Cố Thành Trung, cô lập tức đứng dậy: “Sao rồi, anh có tìm được thuốc giải không?”
 
Chương 1578


Chương 1578


“Có rất nhiều thành phần, liều lượng khó xác định. Chỉ có thể đợi thuốc giải thôi. Diên nói trong tay Hắc Ảnh có viên thuốc giải độc duy nhất.


Cố Thành Trung thất vọng trở về, anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ dùng một mạng để đổi lấy một mạng.


“Chỉ có một viên?”


Vậy có nghĩa là vẫn còn cơ hội?


Trái tim cô đột nhiên trầm xuống, cô cầm điện thoại lên, do dự một chút rồi xông ra ngoài.


Cô không thể bỏ cuộc.


Cô lấy hết 120% dũng khí để gọi điện thoại cho Hắc Ảnh.


Điện thoại bị dập ba lần nhưng anh †a không tắt máy, điều đó có nghĩa là cô vẫn còn có cơ hội.


Đến lần thứ tư, đối phương cuối cùng cũng nhận máy.


“Cô định làm gì?”


Giọng nói lạnh lùng, thậm chí có chút hung dữ.


“Chuyện kia… tôi hối hận rồi. Tôi không muốn chết nữa, cầu xin anh cứu †ôi.được không?”


Châu Vũ chỉ có thể thấp giọng cầu xin Hắc Ảnh.


Lúc nói chuyện, giọng nói của cô còn hơi run run.


Cô siết chặt tay lại, lòng bàn tay rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.


Cô biết Hắc Ảnh rất thông minh, nếu không anh ta không thể đùa giốn với tình cảm của cô lâu như vậy.


Nghe được câu đó, Hắc Ảnh im lặng mấy giây.


Hai người đều không nói chuyện, cả hai chỉ im lặng lắng nghe tiếng thở của đối phương qua điện thoại.


Trái tim của Châu Vũ đã nhảy lên đến tận cổ họng, giống như chỉ thêm một giây nữa là sẽ nhảy ra bên ngoài.


Mãi Hắc Ảnh không trả lời khiến cô không biết phải làm thế nào.


Cô vội vàng nói: “Chỉ cần anh đồng ý cứu tôi, chuyện gì tôi cũng đồng ý với anh.”


Hắc Ảnh nghe được câu này mới lạnh lùng lên tiếng: “Thật sao?”


“Đúng vậy!”


Cô khẳng định chắc chắn, chỉ cần cứu được Hứa Trúc Linh, cô bằng lòng bỏ ra mọi thứ.


Cảm giác tội lỗi vì đang giết người thật sự quá nặng nè, nó làm cô không thể cử động, cũng không thể hô hấp.


Châu Vũ thà chịu chết còn hơn phải mang trên vai cảm giác nặng nề đó.


Cô đang phá hủy một gia đình.


“Được, vậy cô qua đây.”


“Qua đây là qua đâu?”


ˆ. Cô vừa nói xong, đối phương đã ngắt điện thoại. Đúng lúc cô đang định gọi lại thì điện thoại vang lên tiếng thông báo tin nhắn.


Là tin nhắn Hắc Ảnh gửi tới, một địa chỉ.


Là một hội quán cao cấp, nguy nga và tráng lệ.


Châu Vũ nhìn con sư tử lớn ở trước cửa, chân cô không khỏi mềm ra.


Cô không biết điều gì đang đợi mình bên trong đó.
 
Chương 1579


Chương 1579


Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng bắt mình phải bình tĩnh lại rồi đi vào trong.


Có nhân viên phục vụ đang đợi cô, là do Hắc Ảnh sắp xếp.


“Cô Châu Vũ, đây là quần áo anh Phó đã sắp xếp cho cô. Mời cô thay đồ rồi đi gặp anh ấy.”


“Quần áo gì cơ?”


“Cô mở ra là sẽ biết.”


Người phục vụ mỉm cười, thái độ vô cùng lịch sự.


Cô nhận lấy chiếc hộp mà người phục vụ đưa, tâm trạng trở nên vô cùng nặng nề.


-_ Cô đi vào phòng thay đồ, mở chiếc hộp ra cô biết bên trong là một bộ đồ nội y quyến rũ.


Bộ đồ lót hai mảnh và một chiếc váy ngủ bằng ren xuyên thấu.


Cô trợn to hai mắt, cô không dám tin vào thứ đồ ở trước mặt mình, thứ đồ này thật sự đã làm lung lay thế giới quan của cô suốt bao nhiêu năm nay.


“Biến thái!”


Cô ghét bỏ và tức giận chửi.


Đúng là lúc đó, điện thoại của cô vang lên, là Hắc Ảnh gọi tới.


Đây là lần đầu tiên anh ta chủ động gọi điện thoại cho cô.


`“Hắc Ảnh, anh quá đáng quá rồi đấy.”


Vừa nhận điện thoại, cô đã tức giận hét lên.


“Thế mà đã quá đáng sao? Cô cảm thấy tính mạng của cô quan trọng hay cái đó quan trọng? Cô mặc một lát cũng đâu có chết, cô thấy tôi nói có đúng không?”


Anh ta nói rất bình thản, thậm chí còn có chút lười biếng, giống như anh ta đang hơi say.


-. Nghe xong, cô tức giận nghiến răng nghiến lợi nhưng phải cố nhân nhịn.


Chuyện này có đáng là gì so với tính mạng của Hứa Trúc Linh.


Cô chỉ mạo hiểm bản thân mình một chút.


Chỉ là… anh ta không thể sắp xếp một nữ phục vụ sao? Bên ngoài toàn là nhân viên nam.


“Tôi… vậy tôi có thể có một yêu cầu nhỏ không?”


“Cô có tư cách ra điều kiện với tôi sao?”


Câu nói của Hắc Ảnh lạnh lùng, vô tình, không hề nể mặt cô.


Cô nghe vậy, cả khuôn mặt nóng bừng, cảm giác vô cùng xấu hổ.


“Chỉ… chỉ một yêu cầu rất nhỏ thôi.


Tôi cầu xin anh đấy.”


Giọng nói của cô mềm đi rất nhiều, giống như một con thú nhỏ bé yếu đuối, vô cùng sợ hãi khi đứng trước thế giới này.


Hắc Ảnh nghe được câu đó, trái tim của anh ta cũng tự nhiên mềm đi.


Anh ta xoa huyệt thái dương, cảm thấy hơi đau đầu.


Sao anh ta lại hết lần này đến lần khác ngoại lệ cho cô gái này như vậy?


“Cô nói tôi nghe thử.”
 
Chương 1580


Chương 1580


Ngữ khí Châu Vũ nói chuyện với Hắc Ảnh dịu dàng đi rất nhiều. Cô thở phào một hơi rồi vội vàng nói: “Anh có thể, có thể đổi một người phục vụ nữ cho tôi không? Tôi… tôi có thể mặc cái này cho anh xem, dù sao anh cũng là người đàn ông mà tôi từng yêu. Nhưng để cho những người đàn ông khác nhìn thấy thì tôi không làm được.”


“Từng yêu…”


Hắc Ảnh lặp lại mấy chữ này một lần nữa. Châu Vũ tự nhiên cảm thấy buồn bã.


Đúng vậy, đúng là từng yêu sâu nặng, cô đã muốn bước ra ngoài.


Nhưng Hắc Ảnh đã đào lên một nấm mộ, chôn hết tất cả mọi thứ xuống đó.


Mối tình đầu chớm nở, tâm hồn ngây thơ, lòng nhiệt huyết và cả dũng khí của cô…


Tất cả đều được chôn vùi xuống đó.


Châu Vũ nghĩ, nếu trong tương lai, có gặp được đúng người thì cô cũng lo lắng sợ hãi, nhìn trước nhìn sau.


Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Cô đã bị lừa một lần, cô không còn tin nhân chỉ sơ tính bản thiện nữa.


Tất cả những thứ đó đều là do Hắc Ảnh đem tới.


Cô căn chặt môi, trong lòng vô cùng đau đớn, trái tim cô giống như đang bị đâm.


“Đúng vậy… là từng yêu sâu đậm mà thôi. Người tôi yêu là Dương Việt, anh ấy nho nhã lịch thiệp, là một người tốt. Cho dù anh cải trang thành anh ấy nhưng tôi vần biết. Tính cách của anh khác hẳn so với tính cách của Dương Việt. Tôi phân biệt được người mình yêu là ai.


Cô giải thích một lượt.


Hắc Ảnh vốn dĩ đã cảm thấy nhẹ nhõm, anh cố tình sắp xếp một nam phục vụ cho cô là muốn cảnh cáo cô cuộc đời này vô cùng hiểm ác.


Cô đến đây thì nhất định phải trả giá, tất cả mới chỉ là bắt đầu mà thôi.


Gô luôn trốn ở trong phòng kín, anh phải dạy dỗ cho cô một bài học.


Nhưng nghe thấy Châu Vũ nói thế, trái tim vừa mới mềm mại, ấm áp trở lại của Hắc Ảnh lại từ từ lạnh đi.


“Cô cút qua đây cho tôi, sự kiên nhãn của tôi có giới hạn. Cô không có tư cách kì kèo với tôi. Nếu cô muốn sống thì phải làm theo đúng những gì tôi nói. Tôi không thích chống đối, tôi chỉ thích phục tùng.”


Châu Vũ nghe được lời này, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.


Cô ấy không ngừng nắm chặt tay rồi lại buông ra, cứ lặp đi lặp lại như thế không biết bao nhiêu lần.


Cô ấy muốn nói gì đó nhưng lời nói đến miệng rồi lại như cục đá nóng, làm thế nào cũng không thể nói ra nổi.


Lòng cô ấy lạnh lẽo, cuối cùng như ngã vào một hầm băng, không cách nào ấm áp trở lại.


Hai người cứ như vậy im lặng, không ai tắt điện thoại.


Cuối cùng cô ấy cũng tìm lại được giọng nói của chính mình, run rẩy hỏi: “Có phải… có phải chỉ cần tôi nghe lời anh, anh nói cái gì tôi làm cái đó thì anh sẽ cứu tôi không?”


“Đúng, nhưng…” Anh ta trâm mặc một lúc rồi tiếp tục nói: “Cái giá phải trả chưa chắc em đã chịu nổi.”


“Không, tôi có thểt”


Cô ấy vội vàng nói.


Cô ấy nhất định có thểi “Thật không? Bây giờ em đang tiếc cái mạng của mình sao?”


“Đúng vậy, tôi nghĩ đến bố mẹ, em traï tôi, tôi vẫn muốn tiếp tục đi học, tôi còn muốn… tìm được người yêu, lấy chồng rồi sinh con nữa.”
 
Chương 1581


Chương 1581


“Lấy chồng sinh con?”


Nghe được bốn chữ này, tâm trạng anh ta cực kỳ không vui, nhíu chặt mày lại.


“Đúng vậy… còn muốn… tìm được tình yêu đích thực của đời mình.”


Cô ấy chua xót nói.


Có điều, cô ấy cũng chỉ là thuận miệng nói vậy mà thôi, cô ấy cũng không dám tin vào tình yêu.


Không, cô ấy tin, tình yêu ấm áp của Hứa Trúc Linh và Cố Thành Trung chính là tình yêu đích thực, chỉ là cô ấy không †in tình yêu sẽ đến với mình mà thôi.


“Em có thể tới đây rồi.”


Hắc Ảnh nói với giọng ra lệnh.


Nói rồi lập tức cắt đứt điện thoại.


Châu Vũ nhìn chiếc điện thoại di động bị tắt đi một lúc lâu sâu, mãi cho đến khi người phục vụ bên ngoài thúc giục cô ấy mới bắt đầu đi thay quần áo.


Cô ấy nhìn gương mặt chính mình trong gương.


Khuôn mặt không trang điểm, tóc dài buông xõa, trông vô cùng sạch sẽ.


Thế nhưng cả người lại vô cùng có sức hút.


Cô chưa từng ăn mặc như thế này, tuy hở hang nhưng không lộ liễu, không lộ ra những vị trí quan trọng, như vậy mới càng thêm mê người.


Hắc Ảnh thật sự sẽ bắt người uy hiếp, từ từ lừa gạt tình cảm của cô, hiện giờ chút danh dự còn sót lại của cô cũng đã bị anh ta lấy đi sạch sẽ rồi.


Bỏ đi, dù sao cũng phải chết, còn để ý làm gì chứ?


Cô ấy thở dài một hơi, nhắm mắt lại, thật lâu sau mới mở ra.


Sau khi mở mắt ra, đáy mắt không một chút sợ hãi.


Sạch sẽ trong suốt, không hề phù hợp với trang phục trên người chút nào, vô cùng mâu thuẫn.


Cô ấy đi ra người, nhân viên phục vụ nam xoay người nhìn cô ấy, Châu Vũ có thể thấy được dáng vẻ ngây người ra của anh ta.


. Cô ấy đỏ mặt tía tai, chân khẽ run lên.


Sao cô ấy lại phải chịu nhục nhã như vậy chứ, ăn mặc hở hang trước mặt đàn ông, để người ta tùy tiện ngắm nhìn.


Giống như là… một món đồ chơi, mang theo hơi thở dâm đãng.


Châu Vũ cúi đầu, tức giận nói: “Còn không đi đi?”


Nhân viên phục vụ nam lúc này mới lấy lại tinh thần, liên tục gật đầu.


._ Anh ta bước về phía trước nhưng đôi mắt vẫn luôn dán vào người cô ấy, từ đầu đến cuối đều không rời đi.


Lúc đi qua hành lang, khó tránh khỏi sẽ gặp vài người cả nam lần nữ.


Thậm chí còn có người đàn ông trực tiếp chặn cô lại, hỏi cô bao nhiêu tiền, có muốn đi cùng anh ta tới quán bar không.


Người phục vụ nói không được, suýt chút nữa còn ra tay đánh nhau.
 
Chương 1582


Chương 1582


Cuối cùng giám đốc tới cũng không giải quyết được, vì vậy không tránh khỏi kinh động tới Hắc Ảnh.


Hắc Ảnh đi xuống lầu, vừa liếc mắt một cái đã thấy Châu Vũ trong đám người.


Thật sự là… quá chói mắt.


Ánh mắt cô ấy vô tội sạch sẽ, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, ba trăm sáu mươi độ không một góc chết, nhìn vô cùng xinh đẹp.


Hơn nữa còn thanh thuần quyến rũ, thật sự rất mê người.


Đã vậy hôm nay cô ấy còn mặc như vậy, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều thấy cảnh xuân vô hạn, đừng nói là đàn ông, ngay cả phụ nữ cũng khó mà rời mắt nổi.


Anh ta nhíu chặt mày, như thể bị dính chặt lại, không cách nào dẫn ra.


Anh ta biết dáng người cô ấy không †ồi, dù mùa đông mặc nhiều quần áo vẫn có thể nhìn ra đường cong cơ thể.


Nhưng anh ta không ngờ lại đẹp đến mức này, quả thật là đẹp đến hút hồn!


Đáng chết, biết ngay là bảo cô ấy vào phòng thay đồ sẽ dẫn tới nhiều tên háo sắc như vậy mài Anh ta sầu não, vội vàng bước lên phía trước.


-Lúc này giám đốc còn đang cố gắng giải thích Châu Vũ là khách chứ không phải nhân viên nữ ở đây.


Nhưng mà tên khách kia uống rượu say, nhất định bám riết không chịu tha.


Sắc đẹp ở ngay trước mặt, có mấy người đàn ông có thể chịu được chứ.


“Anh biết tôi là ai không? Gọi ông chủ các người tới đây, hôm nay tôi phải đưa cô gái này đi, ai dám ngăn cản!”


Đúng lúc này, phía sau anh ta đập tới một bàn tay.


TẠI Tn Anh ta vừa xoay người, chưa kịp nói xong đã ăn một cú đấm lên mặt.


Cú đấm này khiến mặt mũi anh ta bầm dập, máu mũi không ngừng chảy ra.


“Ông chủI”


Giám đốc sợ hãi kêu lên.


Đây là nơi buôn bán ngầm của xã hội đne.


“Đánh gãy xương hắn thành từng khúc cho tôi, sau đó mang tới rải trên đường.”


Lời nói trâm thấp, lạnh lẽo như băng khiến người ta không khỏi rét run, sợ hãi run lên bần bật.


Vốn dĩ còn đang cãi cọ ầm ý trên hành lang, trong chớp mắt đột nhiên lại trở nên vô cùng yên tĩnh.


Mọi người đều đồng loạt nhìn vê phía người giống như quỷ thần kia.


Không, là Tu La! Địa Ngục Tu La.


Châu Vũ ngây ngẩn cả người, sợ hãi đến nỗi đồng tử co rút lại.


Khi cô ấy còn đang ngây người ra, Hắc Ảnh đã nắm lấy tay Châu Vũ, định đưa cô rời đi.


Châu Vũ bước đi vội vàng, không cẩn thận lại va vào người phục vụ kia.


Người phục vụ theo bản năng vươn tay ra kéo tay cô ấy, không cẩn thận đụng phải nơi mềm mại kia.


Trong nháy mắt, mặt Châu Vũ đỏ bừng lên, khẽ lui về phía sau.


Mà người phục vụ cũng nghẹn tới đỏ mặt, thế nhưng anh ta… chảy máu mũi.


Hắc Ảnh dừng chân, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía người phục vụ.


Anh ta sợ tới mức không dám thở mạnh.
 
Chương 1583


Chương 1583


“Anh ta cũng vậy.”


Hắc Ảnh chỉ nói bốn chữ lạnh như băng.


Châu Vũ mở to mắt nói: “Anh ta làm gì sai chứ?”


“Anh ta nhìn em, còn dám suy nghĩ bậy bạ.”


Hắc Ảnh kéo Châu Vũ đi, không quay đầu lại nói.


Cô ấy tiến vào thanh máy, cánh cửa thang máy dần đóng lại, cô nhìn thấy vẻ mặt người phục vụ kia trở nên trắng bệch, đôi mắt như mất hồn, có lẽ đã biết mình không còn đường sống nữa.


Nội tâm Châu Vũ khế run lên.


Hắc Ảnh kéo cô ấy, cánh tay nóng ran, rõ ràng là một người đang sống sờ sờ, sao lại có thể… sao lại có thể tàn nhân như thế.


Anh ta làm gì sai chứ?


“Là… là anh, là anh bảo tôi mặc như thế này, là anh gây phiên phức như vậy, sao anh không trừng phạt chính mình mà lại trừng phạt bọn họ chứ? Đây là cái đạo lý gì!”


– Châu Vũ căn chặt răng, gần từng câu từng chữ nói.


Cánh tay nhỏ nắm thật chặt thành quyền, dùng sức thoát khỏi bàn tay to lớn của anh ta.


Hắc Ảnh xoay người nhìn cô ấy, đôi mắt cô ấy đỏ bừng như một con thú nhỏ bị thương.


Bởi vì tức giận mà ngực đập phập phồng liên hồi.


Ánh mắt anh ta dừng trên đó, căn bản không có ý rời đi.


Cô cảm thấy nhục nhã, giơ tay che lấy người.


“Tôi hỏi em nhét”


“Đạo lý cá lớn nuốt cá bé em không hiểu sao? Từ xưa đến nay, thắng làm vua thua làm giặc, tôi đứng ở nơi cao nhất nên tôi có thể tùy ý xử lý bọn họ.”


“Trong mắt anh rốt cuộc có pháp luật hay không, anh đang phạm pháp đấy!


“Luôn có vài nơi pháp luật không được nhắc đến, thế giới này không có ai là trong sạch cả. Có điều em ngu xuẩn như vậy mà vần có thể sống đến tận bây giờ, đúng là không dễ dàng, sao em lại không bị ai lừa vậy?”


“Cho nên… tôi mới gặp phải anh đúng không?”


Trong lúc nói chuyện, nước mắt đã làm nhòe đôi mắt cô ấy từ lúc nào không hay.


Hắc Ảnh nghe được lời này, cả người đột nhiên cứng đờ.


Lời vừa nói ra, Châu Vũ cũng ý thức được là không đúng.


Mọi chuyện đều đã qua rồi, nhắc lại còn có ý nghĩa gì chứ.


Dù sao, cô ấy cũng sẽ không bị mắc mưu nữa, bởi vì sẽ không có cơ hội như vậy nữa!


Châu Vũ rũ mắt xuống, không muốn nhìn người đàn ông trước mặt.


Anh ta mang một chiếc mặt nạ không một ai biết, mê hoặc trái tim của bao nhiêu người.


-_ Có lẽ đã dùng chiêu thức như vậy đi lừa biết bao cô gái rồi, Châu Vũ tuyệt đối không phải người đầu tiên.


“Hắc Ảnh… người phục vụ đó vô tội, anh ta không đáng chết, anh đuổi việc anh ta cũng được, hà tất phải đuổi cùng giết tận như vậy chứ? Anh coi như… coi như tích đức cho chính mình, được không?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top