Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 5075


Chương 5075

Tô Lam thu mình lại một cách hết sức cảnh giác, và lặng lẽ chạm tay phải về phía tay nắm cửa: “Có thể là do mấy ngày nay tôi theo dõi cô, khiến cho cô hiểu lầm.”

“Nhưng tôi xin nhắc lại một lần nữa răng từ đầu đến cuối tôi chưa bao giờ che giấu thân phận là người đã kết hôn và đã sinh con, cũng như không phủ nhận mục đích tiếp cận anh. Ngay từ đầu anh hẳn đã biết rằng tôi đã kết hôn.”

“Cho dù cô đã kết hôn thì sao?

Người phụ nữ mà tôi muốn chưa bao giờ lọt khỏi vòng tay tôi!”

Nghe thấy giọng điệu gân như không chút kiêng ky của Chiến Lưu Thành, Tô Lam đột nhiên cảm thấy trong cơ thể có một ngọn lửa không tên bốc lên.

Khuôn mặt nhỏ nhăn của cô đột nhiên trầm xuống: “Có thể những người phụ nữ khác anh có thể gọi đến là đến gọi đi là đi, nhưng tôi rất tiếc phải nói với anh, Tô Lam tôi chắc chắn là một ngoại lệ!”

Sau khi bỏ đi câu nói này, Tô Lam lùi lại, vươn tay mở cửa xe bước xuống.

Cô vốn cho là Chiến Lưu Thành nhất định sẽ ngăn cản cô.

Thế nhưng ai ngờ vẻ mặt của Chiến Lưu Thành lại rất bình tĩnh, ánh mắt u ám của anh ta rơi vào trên người của Tô Lam trong chốc lát: “Tôi biết rằng điều quan trọng nhất đối với cô bây giờ là ‘Đại Mộng Vô Song 2′ có thể được quay một cách suôn sẻ, đúng không?”

Câu nói đột ngột của Chiến Lưu Thành khiến trong lòng Tô Lam liền sinh ra sự cảnh giác.

Cô dừng bước và quay đầu nhìn lại.

Chợt nhìn thấy Chiến Lưu Thành chậm rãi bước xuống xe.

Anh ta vẻ mặt nhàn nhạt, đứng bên | cạnh xe và nhìn Tô Lam một cách trịch thượng.

“Chiến Lưu Thành, rốt cuộc anh là muốn làm gì? Nếu anh dám ra tay với “Đại Mộng Vô Song 2’ thì tôi nhất định sẽ không buông tha cho anhl”

Nhìn thái độ dứt khoát như đinh đóng cột của Tô Lam, khuôn mặt lạnh lùng của Chiến Lưu Thành hiện lên ẩn ý sâu xa: “Tôi có thể hứa với cô là sẽ không động đến “Đại Mộng Vô Song 2″…

Nhưng không biết tại sao, ngay cả khi Chiến Lưu Thành đã đưa ra lời hứa như vậy, Tô Lam vẫn cảm thấy rất khó chịu không thể giải thích được.

Lúc này Chiến Lưu Thành đột nhiên thay đổi cuộc trò chuyện: “Nhưng nếu tôi muốn ở cùng với cùng với Nguyễn Phương Thảo, hẳn là cô không nên quản chuyện này, đúng không?”

Biểu cảm của Tô Lam trở nên rất xấu ngay sau khi nghe những lời này.

Cô không thể quan tâm nhiều như vậy, bước vài bước liền đi tới trước mặt Chiến Lưu Thành, lạnh lùng ngẩng đầu nhìn anh ta rồi nói từng chữ: “Nguyên Phương Thảo là bạn của tôi, anh đừng có trêu đùa cô ấy.”

“Những gì cô vô lý quá đấy. Thế nào gọi là tôi trêu đùa cô ta?”

Chiến Lưu Thành vô cùng yên lặng và hờ hững lạnh lùng nhìn vê Tô Lam, đáy mắt một mảnh sâu thẳm: “Cô cũng nên biết rằng những thứ như tình cảm vốn chính là hai bên tình nguyện, nếu cô ta không đồng ý thì làm sao tôi có thể lừa cô ta được?”

Tô Lam cắn chặt môi, đưa mắt nhìn chằm chăm người đàn ông trước mặt: “Chiến Lưu Thành, chẳng lẽ anh không cảm thấy anh làm như vậy thật sự rất hèn hạ sao? Rõ ràng anh đã biết tâm ý mà Nguyễn Phương Thảo dành cho anh, anh không yêu cô ấy thì tại sao anh lại muốn ở bên cô ấy? Anh đang muốn trả thù tôi sao?”

Là một người đàn ông cao lớn vững vàng, anh ta lại dùng những cách hèn hạ như vậy để đe dọa một người phụ nữ tay không tấc sắt.

Điều này thực sự rất hèn hạ đáng xấu hổi “Có hèn hạ hay không cũng không phải là do cô định đoạt. Tôi đoán nếu Nguyên Phương Thảo có thể tiếp cận tôi, cô ta sẽ sống hạnh phúc hơn so với bây giờ, đúng chứ?”
 
Chương 5076


Chương 5076

“Chiến Lưu Thành, anh đừng tưởng anh làm như vậy là có thể ép được tôi, tôi nói cho anh biết, cả đời này tôi chỉ yêu duy nhất một người đàn ông là Quan Triều Viễn, tôi tuyệt đối sẽ không ở bên anh đâu, tốt nhất là anh đừng hy vọng gì nữa!”

Chiến Lưu Thành khoanh tay trước ngực, cứ đứng như vậy nhìn người phụ nữ quật cường cao ngạo, lạnh lùng †rước mặt mình.

Tô Lam rất xinh đẹp, nhưng vẻ đẹp của cô không có bất kỳ tính công kích nào, cũng không mang theo bất cứ chút hiếu chiến nào.

Khuôn mặt của cô có một loại lực tương tác rất mạnh mẽ, làm cho người ta nhìn vào mà cảm thấy vô cùng thoải mái, cũng cực kỳ tình nguyện tiếp xúc với cô.

Nhưng hết lần này tới lần khác cô gái nhìn có vẻ vô cùng ấm áp này lại có một trái tim vô cùng lớn mạnh và bướng bỉnh.

Thậm chí chinh phục một người phụ nữ như vậy còn mang lại cảm giác thành tựu cho đám đàn ông nhiều hơn so với việc chỉnh phục được bất cứ loại phụ nữ nào.

Cho nên Chiến Lưu Thành anh ta chắc chắn phải có được Tô Lam!

Cho dù phải sử dụng thủ đoạn vô cùng tỉ tiện để có được cô thì anh ta cũng không quan tâm.

Tất cả những gì anh ta muốn là kết quả, từ trước đến nay chưa từng quan tâm đến quá trình.

“Tôi biết đối với cô mà nói Nguyễn Phương Thảo cùng lắm cũng chỉ là một đối tác mà thôi, đương nhiên tôi không thể dùng cô ta uy hiếp cô.”

“Nhưng chỉ cần tôi khẽ động ngón tay là có thể khiến cho cô ta hủy bỏ “Đại Mộng Vô Song 2, chỉ riêng điều này cũng đủ để cho cô sứt đầu mẻ trán rồi nhỉ?”

“Anh đúng là thứ vô liêm sỉ!”

Sự phân nộ ngược lại làm cho nỗi Sợ hãi trong lòng Tô Lam không còn nhiều như trước nữa.

Cô vung tay lên tát vào mặt Chiến Lưu Thành một cái.

Tô Lam cô đây gặp nhiều người không biết xấu hổ rồi, nhưng loại người không biết xấu hổ như người đàn ông trước mặt này thì đúng là người đầu tiên!

Chỉ có điều cái tát của cô còn chưa kịp rơi xuống mặt anh ta thì cổ tay đã bị Chiến Lưu Thành nắm chặt.

Anh ta cúi đầu rũ mắt nhìn Tô Lam, nửa uy hiếp nửa lại mang theo sự dỗ dành nói: “Ly hôn với Quan Triều Viễn rồi ở bên tôi, anh ta có thể yêu chiều cô đến mức nào thì tôi sẽ yêu chiều cô gấp đôi!”

“Chẳng những như vậy, tôi còn có thể đảm bảo với cô rằng nhất định “Đại Mộng Vô Song 2′ sẽ là IP nổi tiếng nhất trong năm sau, thế nào?”

Sau khi Tô Lam nghe những lời Chiến Lưu Thành nói thì suýt chút nữa đã bật cười đến mức rụng cả răng.

Gần như cô đã dùng hết sức để rút cổ tay của mình trở lại.

Nhưng không ngờ rằng quả thực Chiến Lưu Thành túm tay cô quá chặt nên căn bản là không thể nhúc nhích nổi.

Cô chỉ có thể ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt chắc nịch nhìn thắng vào mắt anh ta: “Thật xin lỗi, anh Chiến, cho dù anh yêu chiều tôi nhiều gấp trăm ngàn lần thậm chí ngàn vạn lần chồng tôi thì trong mắt tôi cũng chẳng là cái thá gì cả, bởi vì căn bản tôi không thèm!”

“GôI”

Sau khi nghe được những lời này, đột nhiên sắc mặt Chiến Lưu Thành thay đổi ngay tức khắc.
 
Chương 5077


Chương 5077

Anh ta đang định mở miệng quát lớn… nhưng chỉ có điều vẫn chưa kịp nói gì thì đã bị Tô Lam lạnh lùng ngất lời: “Có lẽ là anh không biết, trái tim của tôi không lớn nên chỉ có thể chứa đựng một người, ngoại trừ Quan Triều Viễn ra thì tất cả những người đàn ông khác ở trong mắt tôi đều chẳng bằng cái móng chân của anh ấy, tôi nói như vậy anh có hiểu được một chút không?”

“Tô Lam, sao cô dám?”

Những lời này của Tô Lam có thể xem như đã đắc tội hoàn toàn với Chiến Lưu Thành rồi.

Sức mạnh trên tay anh ta không được khống chế mà cứ thế tăng thêm, Tô Lam chỉ cảm thấy cổ tay mình truyền đến một trận đau đớn thấu xương.

Cô nhíu mày thật chặt nhưng biểu cảm trên mặt lại không có chút thay đổi nào.

Bởi vì cô không muốn lộ ra một chút sợ hãi trước mặt người đàn ông nguy hiểm này.

“Tô Lam, cô có biết cô nói những lời này sẽ mang lại hậu quả gì không?”

Trong lời nói của Chiến Lưu Thành tràn ngập mùi uy hiếp.

Nhưng khi đối mặt với sự đe dọa của anh ta thì sắc mặt Tô Lam vẫn không có gì thay đổi, cô lạnh nhạt mở miệng: “Tôi biết, tôi biết rất rõ, nhà họ Chiến của Trung Bảo có địa vị như thế nào ở toàn bộ giới kinh doanh của Bạch Lạc, thậm chí cả thế giới này. Những điều này tôi rất rõ.”

“Một người phụ nữ yếu đuối, tay không tấc sắt như tôi căn bản không thể đấu với anh, nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở anh một câu, anh đừng quên sau lưng tôi còn có một người đàn ông khác, anh ấy tên là Quan Triều Viễn.”

“Đồ của anh ấy hay người của anh ấy, cho tới bây giờ cũng không cho phép bất cứ kẻ nào nhòm ngó đến, tốt nhất là anh nên tránh xa tôi ra một chút trước khi chọc anh ấy điên lên, nếu không anh cũng chưa chắc có thể gánh vác được hậu quả của việc này đâu, nếu không tin thì có thể thử xeml”

Sau khi nói xong những lời này, Tô Lam cũng không biết lấy sức lực từ đâu ra, mạnh mẽ rút cổ tay mình ra.

Vừa dùng sức đã có thể rút được tay mình thoát khỏi sự giạm cầm của Chiến Lưu Thành.

Chiến Lưu Thành cứ Tô Lam nhìn chăm chăm như vậy, nhưng sau đó | chỉ thấy biểu cảm trên gương mặt của người phụ nữ này vô cùng kiên định.

Hơn nữa vừa rồi cô nói những lời đó bằng thái độ chắc như đỉnh đóng cột, không hề có bất kỳ ý tứ đùa giốn gì.

Xem ra, quả nhiên là người phụ nữ được anh ta để mắt tới không giống như những người phụ nữ khác.

Cho dù là đến lúc này rồi mà cô còn dám đem Quan Triều Viễn ra để uy hiếp anh ta.

Thấy Chiến Lưu Thành không nói thêm gì nữa, Tô Lam liền nhanh chóng khóa cửa xe lại, sau đó xoay người, vô cùng bình tĩnh đi về phía phòng nhiếp ảnh.

Nhìn bóng lưng Tô Lam ngày càng đi xa, Chiến Lưu Thành âm trầm mở miệng nói: “Cô sẽ hối hận!”

Tô Lam chưa đi được bao xa, nghe thấy anh ta nói những lời này thì bước chân vô thức có chút ngập ngừng.

Không biết lý do vì sao mà trong trái cô lại có một linh cảm đáng ngại đang dần dần hình thành.

Có điều cô vẫn không quay đầu lại, trong lòng cô đã chuẩn bị sẵn sàng đón chờ tình huống tồi tệ nhất từ lâu rồi.

Mặc dù nói tất cả dự định ban đầu đều do một tay cô giải quyết.

Nhưng nếu thật sự gặp phải những chuyện cô không thể giải quyết được thì cô cũng sẽ đi tìm Quan Triều Viễn xin giúp đỡ.

Nghĩ như vậy, tự nhiên gánh nặng trong lòng Tô Lam cũng được buông xuống.
 
Chương 5078


Chương 5078

Khi cô chạy tới cơ sở nhiếp ảnh, vừa mới bước vào phòng nhiếp ảnh đã thấy Nguyễn Phương Thảo đang trốn trong góc, tựa như đang nói chuyện điện thoại với một ai đó.

Cũng không biết vì sao mà trong nháy mắt trong đầu Tô Lam liền hiện lên những lời cô đã nói trước khi rời đi, và cả những gì Chiến Lưu Thành đã nói với cô.

Trong lòng chợt có một dự cảm đáng ngại đang dần dần dâng lên.

Cô càng đi càng gân, lúc rõ ràng có thể nhìn thấy Nguyên Phương Thảo đang nghe điện thoại, trên mặt có cả một tia hông nhuận chậm rãi ửng lên.

Hơn nữa biểu cảm trên mặt cũng vô cùng ngượng ngùng.

Cô ta còn chưa nói được mấy câu, quay đầu nhìn thấy Tô Lam, thế là vội vàng hạ thấp giọng nói với người ở đầu dây bên kia: “À thì cái gì nhỉ, vậy hẹn gặp lại vào ngày mail”

Sau khi nói xong câu này, Nguyễn Phương Thảo liền trực tiếp cúp điện thoại.

Cho đến khi màn hình điện thoại di động dần tối đi mà cô ta vẫn giữ nguyên dáng vẻ không nỡ đó.

Tay nắm chặt điện thoại di động, biểu cảm trên mặt cũng trở nên vô cùng si mê.

“Sao thế Phương Thảo? Gô vừa nói chuyện với ai vậy?”

Từ trước đến nay Tô Lam không thích quản việc của người khác nhưng lúc này thật sự là cô không thể kiềm chế được sự lo lăng trong lòng mình, cô tò mò đi tới mở miệng hỏi thăm.

Nguyễn Phương Thảo nhìn thấy Tô Lam đi tới thì mới lấy lại tinh thần.

“Tô Lam, tốt quá rồi!”

Sau đó liền thấy dáng vẻ không thể kiềm chế trạng thái mừng rỡ trong lòng của Nguyễn Phương Thảo.

Cô ta thét chói tai một tiếng rồi chạy như bay về phía Tô Lam.

Hai tay mở rộng, ôm cô thật chặt vào trong lòng: “Tô Lam, lần này tôi nhất định phải cảm ơn chị thật tử tế, chị thật sự đã giúp tôi rất nhiều!”

“Cô nói cảm ơn tôi sao?”

Tô Lam bị lời cảm ơn đột ngột của cô ta làm cho đầu óc cũng trở nên mơ hồ.

“Tất nhiên rồi!”

Nguyễn Phương Thảo dùng sức gật đầu thật mạnh, hai tay cô ta nâng điện thoại lên ngực, khuôn mặt nhỏ bé ửng đỏ.

Đôi mắt đó lại càng sáng ngời hơn nữa: “Chị có biết ai vừa gọi cho tôi không?”

Tuy rằng Tô Lam không chắc lắm nhưng một góc nào đó trong đáy lòng đã mơ hồ có đáp án: “Là… Chiến Lưu Thành sao?”

Sau khi nghe được lời này, Nguyễn Phương Thảo không thể tin được.

Cô ta vô cùng mừng rỡ nhìn Tô Lam: “Trời ơi, Tô Lam, chị thật sự rất lợi hại đó, thế mà cũng có thể đoán được!”

“Là anh ta thật sao?”

Sự bất an trong lòng Tô Lam đã được câu trả lời của Nguyễn Phương Thảo xác nhận ngay tức khắc.

Cô vô cùng lo lắng nhìn Nguyễn Phương Thảo vấn đang đắm chìm trong niềm vui mà cuộc điện thoại vừa rồi mang lại, cố gắng không để lộ ra bất kỳ cảm xúc nào: “Vừa rồi anh ta gọi điện đến nói những gì với cô vậy?”

Khuôn mặt khá non nớt của Nguyễn Phương Thảo tràn ngập vẻ chờ mong: “Thực ra nói thật lòng thì chỉ cần anh ấy đồng ý gặp tôi một lần thôi là tôi đã cảm thấy cực kỳ cực kỳ thỏa mãn rồi!”
 
Chương 5079


Chương 5079

“Hôm đó, sau khi anh ấy đồng ý gặp tôi một lần, chị có biết tôi đã cố gắng bao nhiêu mới kiềm chế được xúc động gọi điện thoại cho anh ấy không?”

“Tôi không muốn quấy rầy anh ấy, nhưng ai mà ngờ được vừa rồi anh ấy lại chủ động gọi điện thoại cho tôi, hơn nữa còn hẹn tôi đi xem phim nữa!”

Thật ra Tô Lam có thể nghe ra được, lúc Nguyễn Phương Thảo nói những lời này thì giọng nói của cô ta đã bắt đầu hơi run rẩy rồi.

Chỉ nhiêu đó thôi đã đủ để thấy tâm trạng của cô ấy lúc này kích động đến cỡ nào.

“Tô Lam, chị có biết không? Tôi thích anh ấy nhiều năm như vậy, cố gắng hết sức, nghĩ tất cả mọi cách để đến gần anh ấy nhưng trước sau vẫn không có một chút kết quả nào.”

“Nhưng sau khi anh ấy gặp tôi một lần thì bây giờ lại còn chủ động hẹn tôi đi xem phim nữa chứ, đây quả thực là giống như đang nằm mơ vậy!”

“Ôi trời ơi, anh ấy lại hẹn tôi xem phim! Thậm chí tôi còn không dám viết những thứ như thế này vào trong kịch bản! Tôi không thể ngờ rằng tôi có thể chờ đợi cho đến ngày này!”

Ngoài sự mừng rỡ, Nguyễn Phương Thảo càng cảm thấy hưng phấn ôm lấy Tô Lam, ríu rít nói chuyện: “Tô Lam, nếu không phải vì cô thì chắc chắn Chiến Lưu Thành sẽ chẳng bao giờ đồng ý gặp mặt tôi!”

“Hay những chuyện như hẹn tôi đi xem phim thì càng không thể xảy ra, cho nên lần này chị lập công lớn rồi! Tôi thực sự rất cảm ơn chị!”

“Phương Thảo…”

Tô Lam thấy Nguyễn Phương Thảo hưng phấn đến mức gần như không thể tự mình thoát ra khỏi sự mừng rỡ điên cuồng ấy thì nhất thời cảm thấy tâm trạng của mình vô cùng phức tạp.

Cô cũng không biết liệu cô có nên nói cho cô ấy biết sự thật hay không.

Chiến Lưu Thành tuyệt nhiên không phải vì thích cô ta nên mới hẹn cô ta ra ngoài xem phim hẹn hò.

Mà chỉ là vì trả thù và uy hiếp cô mà thôi.

Nhưng bây giờ, khi cô nhìn thấy dáng vẻ hi vọng hưng phấn không thôi của Nguyễn Phương Thảo thì nhất thời cũng không biết nên mở miệng như thế nào.

Dù sao đây cũng là một giấc mơ đẹp mà Nguyễn Phương Thảo khao khát suốt ba năm qual Nếu như cô cứ như vậy mà bóp nát nó, vậy thì quả thực là chẳng khác gì xát muối vào vết thương của cô ta.

Đến lúc đó Nguyễn Phương Thảo không chỉ không còn tâm trí ở lại đoàn làm phim này tiếp tục làm việc, mà chỉ Sợ cuộc sống của cô ta cũng sẽ biến thành một mớ hỗn độn vì sự đả kích này mất.

Nhưng nếu cô cứ im lặng, không nói một câu nào, vậy thì không khác nào gián tiếp đẩy Nguyễn Phương Thảo vào trong một cái hố lửa không thấy đáy.

Dù sao thì một người đàn ông như Chiến Lưu Thành thật sự quá nguy hiểm!

Hơn nữa anh ta hoàn toàn không hề có một chút xíu phong độ lịch lãm cơ bản nhất của một người đàn ông, vì để đạt được mục đích mà không từ bất cứ | thủ đoạn nào.

Một người đàn ông mang theo mục đích vô cùng phức tạp để tiếp cận một cô gái đơn giản và đơn thuần như Nguyên Phương Thảo, cuối cùng chắc chăn người chịu tổn thương sẽ chỉ có một mình Nguyên Phương Thảo.

Cho dù đó là một chấn thương thể xác, hay một sự lừa dối về mặt tình cảm.

Cô nghĩ rằng Nguyễn Phương Thảo cũng chưa chắc có thể chịu đựng được cú sốc này.

Sau khi nghĩ đến điều này, Tô Lam cảm thấy mình vẫn cần phải nhắc nhở cô ta một chút.

“Phương Thảo, tôi biết có lẽ cô và Chiến Lưu Thành đã quen biết nhau từ rất lâu trước đây rồi, nhưng cô thật sự chắc chắn rằng cô hiểu con người anh †a sao?”

Tô Lam không biết phải nói thế nào mới có thể cảnh báo cho cô ta biết điều cô đang lo lắng.
 
Chương 5080


Chương 5080

Cho nên cô chỉ có thể nói mấy lời ám chỉ như vậy thôi.

Dường như Nguyên Phương Thảo cũng nhận ra Tô Lam nói những lời này có gì đó không đúng lắm.

Cô ta nhíu mày, anh mắt vô cùng nghỉ ngờ nhìn về phía cô: “Tô Lam, chị muốn nói gì? Có phải chị biết chuyện gì đó không?”

Tô Lam cười cười giải thích: “Tôi cũng không có ý gì khác, ý của tôi là trong thời gian ba năm ròng rã này mà anh ta cũng không chủ động hẹn gặp cô, bây giờ tự nhiên lại đối xử ân cần với cô như vậy làm tôi cảm thấy hơi lo lắng, liệu anh ta có…”

Tô Lam còn chưa kịp nói hết thì đã thấy sắc mặt của Nguyễn Phương Thảo thay đổi chỉ trong nháy mắt.

Hơn nữa còn trở nên rất khó chịu và có vẻ chống lại lời cô nói: “Tô Lam, tôi biết chị vẫn luôn muốn tốt cho tôi, lo lắng cho tôi, cũng sợ tôi bị lừa gạt, nhưng tôi thực sự rất hiểu con người anh ấy.”

“Anh ấy là một người đàn ông cực kỳ tỏa sáng, cực kỳ ấm áp và cũng vô cùng chính trực, anh ấy tuyệt đối sẽ không lừa gạt tôi đâu!”

Tỏa sáng? Ấm áp? Chính trực?

Khi Nguyễn Phương Thảo dùng ba †ừ này để miêu tả Chiến Lưu Thành thì Tô Lam hoàn toàn sợ đến ngây người.

Nói thế nào thì cô và Chiến Lưu Thành cũng đã đối mặt với nhau mấy lần.

Nhưng những thứ toát ra từ người đàn ông kia chỉ có sự âm u lạnh lùng như băng giá từ trong xương cốt và cả sự tàn nhãn hung bạo của anh ta.

Ấm áp, tỏa sáng và chính trực, ba từ này căn bản không thể liên quan gì đến loại đàn ông này.

Nhưng càng như vậy thì càng có thể chứng minh rốt cuộc tâm tư của Chiến Lưu Thành thâm trầm cỡ nào, đen tối ra Sao.

Đủ để lừa Nguyễn Phương Thảo quay đi quay lại vòng quanh.

“Phương Thảo, cô chắc chăn người cô nói đến chính là Chiến Lưu Thành thật sao?”

Tô Lam nghi ngờ lên tiếng hỏi.

Nhưng hình như sự nghỉ ngờ này của cô đã bất chợt chạm vào dây thần | kinh vô cùng mãn cảm của Nguyễn Phương Thảo.

Vốn dĩ sắc mặt của Nguyễn Phương Thảo còn đang tràn đầy sự chờ mong, nhưng sau khi bị cô hắt nước lạnh vào hết lần này đến lần khác thì biểu cảm trên mặt cũng bắt đầu trở nên hơi khó coi.

Ngay cả lúc mở miệng nói chuyện với cô thì giọng nói cũng trở nên lạnh đi vài phần: “Tô Lam, tuy rằng thời gian hai người chúng ta quen biết cũng không quá dài, nhưng tôi chưa từng giấu diếm chị chuyện tôi để tâm đến Chiến Lưu Thành nhường nào.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Chị cũng biết tôi đợi cuộc điện thoại này của anh ấy, đợi ba năm trời rồi, không nói những thứ này, nói thẳng ra, cho dù lần này anh ấy tiếp cận tôi là có ý đồ riêng thì tôi cũng cam tâm tình nguyện chấp nhận!”

“Nhưng Phương Thảo, tôi lo người bị tổn thương sẽ là cô…”

“Tô Lam, chị không cần nói những chuyện này nữa! Chị biết không, tự nhiên người nói chuyện vô căn cứ như chị đến đổ lõi cho một người, mà người đó lại là người quan trọng và hoàn hảo nhất trong trái tim tôi, mỗi từ mà chị nói ra mới là sự tổn thương lớn nhất đối với tôi, chị có hiểu không?”

“Nếu như chị thật sự coi tôi là bạn bè thì sau này mong chị đừng nói những lời như vậy nữa.”

Đây là những lời nặng nề nhất mà Nguyễn Phương Thảo đã nói với Tô Lam kể từ sau khi hai người bọn họ quen biết nhau.

 
 
Chương 5081


Chương 5081

Nhìn thấy phản ứng của Nguyễn Phương Thảo kịch liệt như vậy, những gì Tô Lam muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng.

Nhất thời cũng không biết phải làm như thế nào mới có thể nói ra.

“Nếu như không có chuyện gì khác thì tôi đi làm việc trước đây.”

Nguyễn Phương Thảo vội vàng bỏ lại những lời này rồi trực tiếp xoay người rời đi.

Chỉ còn lại một mình Tô Lam đứng tại chỗ.

Ánh mắt cô vô cùng phức tạp nhìn bóng lưng Nguyễn Phương Thảo rời đi, một hồi lâu sau cũng không nói tiếng nào.

Hai ngày tiếp theo, Nguyễn Phương Thảo vân làm việc rất nghiêm túc.

Gần như tiến độ quay của ‘Đại Mộng Vô Song 2’ không hề xuất hiện sự chậm trê vì lần cô và Chiến Lưu Thành chạm mặt nhau.

Hơn nữa Tô Lam cũng có thể cảm nhận được dường như tâm trạng của Nguyễn Phương Thảo càng ngày càng tốt hơn trước.

Thỉnh thoảng khuôn mặt của cô ta sẽ bất giác nở một nụ cười hạnh phúc.

Nhìn thấy Nguyễn Phương Thảo như vậy khiến Tô Lam nhất thời cảm thấy nụ cười trên mặt cô ta vô cùng quen thuộc.

Trước kia khi nhận ra rằng mình đã yêu Quan Triều Viễn thì cô cũng sẽ thường xuyên ngồi trong văn phòng một mình rồi bất giác để lộ ra một nụ cười như thế này.

Nhìn nụ cười của Nguyễn Phương Thảo càng thêm sáng lạn, Tô Lam cũng càng ngày càng lo lăng.

Bởi vì cô biết rất rõ răng rốt cuộc người đàn ông tên Chiến Lưu Thành kia muốn dùng thủ đoạn gì.

Bởi vì nếu bạn muốn làm tổn thương một người thật sâu sắc thì ngay từ lúc đầu bạn sẽ tâng bốc cô ấy lên thật cao, sẽ đối xử với cô ấy vô cùng tử tế, làm cho cô ấy nghĩ rằng cô ấy là công chúa hạnh phúc nhất trên thế giới.

Chỉ có như vậy thì bạn mới có thể phát huy hiệu quả cực hạn vào lúc bạn quyết định làm tổn thương cô ấy.

Rất hiển nhiên, bây giờ Chiến Lưu Thành cũng đang tính toán như vậy.

Trong thời gian tiếp theo, Nguyễn Phương Thảo sẽ hoàn toàn chìm vào cái bấy dịu dàng được Chiến Lưu Thành tạo ra.

Có mấy lần tan làm, Tô Lam và Nguyễn Phương Thảo ra ngoài cùng nhau, lần nào cô cũng có thể nhìn thấy Chiến Lưu Thành lái xe đến trước cửa phòng nhiếp ảnh đón cô ta.

Nguyên Phương Thảo chỉ cần nhìn thấy Chiến Lưu Thành là quên mất toàn bộ mọi thứ bên cạnh: “Tô Lam, Lưu Thành anh ấy tới đón tôi rồi, tôi đi trước đây, hẹn gặp lại vào ngày mail”

Nguyễn Phương Thảo đỏ mặt, sau khi tạm biệt Tô Lam xong thì vội vàng xoay người chạy về phía Chiến Lưu Thành.

Cũng chính vào lúc này, vừa hay Tô Lam nhìn thấy ánh mắt của Chiến Lưu Thành quét tới.

Ánh mắt đó dừng lại trên người cô, mang theo mùi hương khiêu khích và cảnh cáo sâu sắc.

Thậm chí anh ta còn giả vờ dịu dàng, ân cần sửa sang lại mái tóc cho cô ta ở trước mặt Tô Lam.

Chưa hết, anh ta còn đến gần bên †ai cô ta, khẽ cắn một cái lên vành tai đỏ ửng ấy.

Tô Lam có thể nhìn thấy cả người Nguyên Phương Thảo đang run rẩy, hai má đỏ bừng muốn kháng cự nhưng lại bất lực!

Tuy Chiến Lưu Thành làm mấy động tác mập mờ với Nguyễn Phương Thảo.

Nhưng từ đầu đến cuối ánh mắt sáng quắc của anh ta đều đặt trên người Tô Lam, thái độ như thế rõ ràng chính là muốn khiêu khích cô.
 
Chương 5082


Chương 5082

Tô Lam cắn chặt bờ môi đỏ hồng, nhìn bóng lưng Nguyễn Phương Thảo được Chiến Lưu Thành cẩn thận ôm lên xe, đột nhiên có một loại ảo giác như thể cô sắp ngã xuống hố lửa đến nơi.

“Phương Thảo!”

Tiếng gọi này của Tô Lam, mang theo một chút cảm xúc lo lắng.

Nguyễn Phương Thảo đang xoay người chuẩn bị bước vào trong xe, nghe thấy thì vô thức dừng lại một giây.

Cô ngạc nhiên quay đầu lại nhìn sang đây: “Tô Lam, có chuyện gì vậy?”

Tô Lam đứng yên tại chỗ, nhất thời đầu óc cô ngây trống rỗng không có gì cả, cũng không biết phải nói gì gì . mới được.

Đột nhiên cô nảy ra một ý nghĩ trong đầu, tìm một cái cớ nói: “Ban nãy khi tôi vừa rời đi, hình như tôi nhìn thấy cô làm rơi kịch bản trong phòng thay đồ!”

Sắc mặt của Nguyễn Phương Thảo đột ngột thay đổi, bởi vì nội dung của kịch bản đó vẫn chưa được công bố ra bên ngoài, thậm chí đến cả người trong đoàn phim cũng chưa từng xem qua, cũng chưa bắt đầu quay phim.

Nếu như không cẩn thận bị rò rỉ ra bên ngoài, thì nó sẽ vô cùng rắc rối.

Nguyễn Phương Thảo cảm thấy lo lăng, thậm chí còn không xem cả túi xách của mình, liền xoay người chạy về phía cửa thang máy bên kia.

Cô chạy được hai bước mới giật mình nhớ ra, Chiến Lưu Thành vẫn đang đợi mình ở đằng kia.

Vì vậy, cô dừng lại bước chân, quay người xoay đầu về phía anh ta hét lên một câu: “Lưu Thành, anh đợi em một chút nhé, em sẽ quay lại nhanh thôi!”

Vẻ mặt Chiến Lưu Thành rất lạnh nhạt thờ ơ, anh ta lạnh lùng gật gật đầu: “Em đi đi, anh ở đây chờ em.”

Cho đến khi bóng lưng của Nguyễn Phương Thảo hoàn toàn biến mất trong thang máy, Tô Lam mới cau mày sải bước về phía Chiến Lưu Thành.

Mà Chiến Lưu Thành đang rảnh rỗi cũng đứng thẳng người dậy, dường như anh ta đã biết trước được rằng Tô Lam nhất định sẽ đi qua đây: “Đã lâu không gặp, quả ớt nhỏ của ii Tôi.

Trước sự chào hỏi có chút xấu hổ của Chiến Lưu Thành, Tô Lam không hề có ý định cho anh ta một chút sắc mặt tốt nào cả.

Cô cau mày thật chặt, trong giọng nói đầy vẻ không hài lòng: “Chiến Lưu Thành, nếu như anh thực sự là một người đàn ông thực thụ, thì tôi cảm phiền anh đừng vì để đạt được mục đích xấu xa của mình, mà đi lừa dối và đùa giỡn tình cảm của một người phụ nữ, như vậy sẽ khiến người khác khinh thường vô cùng!”

Chiến Lưu Thành chỉ đứng tại chỗ như vậy nhìn Tô Lam, cũng không có ý định lên tiếng giải thích.

Thấy bộ dạng không nghe vào tai của anh ta, Tô Lam cảm thấy lửa giận trong lòng nhất thời bùng cháy, ngay cả giọng điệu cũng nâng cao lên một chút: “Chiến Lưu Thành, rốt cuộc là anh muốn như thế nào? Nói cho tôi biết, anh đang chơi cái trò gì vậy?”

“Tôi đã nói Nguyễn Phương Thảo là bạn của tôi rồi, nếu anh dám làm tổn thương cô ấy, tôi nhất định sẽ không buông tha cho anh đâu!”

Cho đến tận lúc này, vẻ mặt của Chiến Lưu Thành dường như mới buông lỏng ra một chút.

Khóe miệng anh ta khế cong lên, lộ ra một nụ cười xấu xa.

Trên mặt anh ta lộ ra vẻ ái muội, anh †a bước từng bước đến gần Tô Lam.

Tô Lam không thể lui về đâu được, chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn anh ta với ánh mắt đầy sự khinh thường.
 
Chương 5083


Chương 5083

Chiến Lưu Thành lại cúi đầu, cố ý dựa gần vào bên cạnh tai cô, nhỏ giọng nói: “Tôi muốn cái gì thì cô nên biết rõ từ lâu rồi chứ, tại sao hôm nay đã biết rõ còn cố ý hỏi ở tại đây vậy?”

“Ha hat”

Tô Lam cười lạnh một tiếng, cô không nói lên lời rất khó hiểu mà lắc lắc đầu: “Tôi thấy người đàn ông như anh đúng thật là nực cười quá thể! Chúng ta mới gặp nhau được vài lần, anh hoàn toàn không hiểu gì về tôi, mà tôi cũng chẳng hiểu cái gì về anh cả, hai người chúng ta không có chút cơ sở tình cảm nào hết, làm sao tôi có thể vì một người đàn ông lạ lùng không biết từ đâu ra mà ly hôn được, rồi bỏ mặc chồng và con cái của tôi?

“Tôi cảm thấy nếu anh không có vấn đề về não bộ, vậy chính là có vấn đề về trái tim! Tình cờ trước khi tôi chuyển nghề thì đã từng là một bác sĩ tâm lý, hay là để tôi khám cho anh một chút, tiêm hai mũi thử xem có thể khỏe hơn một chút hay không?”

Chiến Lưu Thành cứ nhìn chằm chăm Tô Lam một cách lười biếng như vậy: “Chúng ta không hiểu nhau sao?

Nếu như cô cảm thấy không hiểu, vậy thì tiếp xúc nhiều một chút đương nhiên sẽ hiểu được thôi.”

“Cô nói là không có cơ sở tình cảm sao? Vậy chúng ta thì hãy bồi đắp thêm tình cảm đi, tất cả chuyện này không phải là dễ dàng được giải quyết rồi sao?”

“Về việc cô không nỡ bỏ rơi con của mình, chỉ cần cô đi theo ta, cô muốn bao nhiêu đứa con thì thôi cũng khiến cô sinh ra được! Còn có thể khiến cho cô hằng đêm đều chìm trong sung sướng, không thích cũng không được!”

“Anh là đồ khốn nạn! Không biết xấu hổt”

Tô Lam luôn là người dễ tính, lần này đã thực sự bị những lời này của anh ta chọc cho nổi giận.

Cô nghiến răng nghiến lợi, giơ tay vung cái tát về phía mặt Chiến Lưu Thành.

Người đang đứng trước mặt cô, đó chính là cậu hai của nhà họ Chiến ở Trung Bảo đó.

Nhưng mỗi chữ từ trong miệng anh †a phun ra đều thô thiển tới không thể chịu nổi, đúng thật là khiến người khác cảm thấy vô cùng kinh tởm.

Với tốc độ phản ứng của Chiến Lưu Thành mà nói, anh ta có thể thoát khỏi cái tát của Tô Lam vô cùng dễ dàng.

Nhưng không hiểu vì sao, ánh mắt của anh ta dường như đang nhìn thấy điều gì đó, động tác giơ lên được một nửa đang muốn ngăn lại hàng động của Tô Lam ngay lập tức dừng lại, tay cũng rất thuận thế mà buông xuống.

Chỉ nghe thấy một tiếng “bốp’ giòn tan, cái tát không cần phải nghi ngờ gì đã tát thẳng vào má phải của Chiến Lưu Thành.

Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng kia, bởi vì hành động này của Tô Lam, trong chốc lát liền xuất hiện vài dấu ngón tay.

Bởi vì ban nấy vừa nghe được những lời nói thô thiển tới mức không thể chấp nhận được của người đàn ông này, trong lúc phân nộ tay Tô Lam đã dùng một lực rất mạnh, căn bản không hề có bất cứ sự không chế nào cả.

Vốn dĩ Tô Lam còn cho rằng Chiến Lưu Thành sẽ trở nên tức giận vô cùng sau khi ăn cái tát này của mình.

Ai lại biết được anh ta không những không tức giận, mà khóe miệng còn cong lên nụ cười lạnh đầy ý sâu xa: “Quả ớt nhỏ, cô nhất định sẽ hối hận vì đã tát tôi một cái tát này!”

Bên khóe miệng anh ta nở một nụ cười mơ hồ tới mức kì dị, còn mang đầy sự xấu xa, khiến trong lòng Tô Lam dấy lên một loại dự cảm không lành.

Cũng đúng vào lúc này, Chiến Lưu Thành đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua Tô Lam, nhìn về phía sau lưng cô…

Trái tim Tô Lam giật nảy mình rồi chùng xuống.
 
Chương 5084


Chương 5084

“Tô Lam, vừa rồi chị đã làm cái gì vậy?

Thậm chí Tô Lam còn chưa kịp phản ứng lại, thì đột nhiên có một tiếng hét vô cùng tức giận vang lên đằng sau lưng cô.

Tô Lam liền quay đầu lại nhìn theo phản xạ.

Chỉ nhìn thấy Nguyễn Phương Thảo đang đứng ở ví trí lối ra cách đó không xa.

Rõ ràng là tất cả cảnh tượng vừa rồi đã bị cô nhìn thấy hết thảy.

Vẻ mặt cô ta lúc này vô cùng kinh hãi.

Vì những lời Tô Lam đã nói với cô ta trước đây, cô ấy luôn ghi nhớ nó ở trong lòng.

Cô ta biết rằng Tô Lam có một chút ý kiến về Chiến Lưu Thành.

Nhưng cô ta không thể ngờ được rằng Tô Lam sẽ trực tiếp ra tay tát Chiến Lưu Thành một bạt tai giữa ban ngày ban mặt như vậy.

Người đàn ông luôn được cô ta đặt ở đầu trái tim, lại bị người bạn tốt nhất của mình đối xử như thế vậy.

Làm sao cô ta có thể nuốt cơn tức này xuống cho được đây?

“Phương Thảo, cô hãy nghe tôi nói, mọi chuyện không như những gì cô thấy đâu!”

Tô Lam còn chưa nót hết câu, Nguyễn Phương Thảo đã bước đến trước mặt cô với khuôn mặt căng cứng, trực tiếp ngắt lời cô đang định nói: “Tô Lam, đã nhiều năm như vậy, kể từ sau khi tôi xảy ra chuyện, tất cả bạn bè bên cạnh tôi đều đã bỏ đi hết.”

“Sau khi quen biết chị, tôi vẫn luôn coi chị là người bạn thân nhất của mình, chị cũng biết Chiến Lưu Thành ở trong lòng tôi có vị trí như thế nào, nhưng sao chị có thể đối xử với anh ấy như vậy chứ?”

“Ban nấy chị lại tát anh ấy một bạt tai ngay chốn đông người giữa ban ngày ban mặt, chị đối xử với bạn tôi như vậy thì thật đúng là quá đáng quá rồi!”

Nguyên Phương Thảo vừa nói dứt lời, đột nhiên cô cảm thấy vai mình bị đè nặng xuống.

Cô ngạc nhiên quay đầu lại nhìn lại, giật mình thấy tay phải Chiến Lưu Thành thế mà lại đang đặt ngay trên bả vai cô.

Hành động này trông có vẻ hơi thân mật.

“Anh sửa lại một chút, không phải là bạn, mà là bạn trail”

Chiến Lưu Thành cứ như vậy rũ mắt mà nhìn Nguyễn Phương Thảo.

Mặc dù trong ánh mắt anh ta không hề có quá nhiều tình cảm, nhưng chỉ với câu nói này của anh ta cũng đã đủ để khiến Nguyễn Phương Thảo kinh ngạc đến mức mặt đỏ bừng hết lên, ngay cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Cô ta nhìn Chiến Lưu Thành với vẻ mặt không dám tin, khi cất tiếng một lần nữa, giọng nói của cô ta bắt đầu hơi run rẩy lên: “Lưu Thành… Lưu Thành anh vừa mới nói cái gì cơ? Em… em không có nghe nhầm đâu đúng không?”

Khóe miệng Chiến Lưu Thành khế co giật, lạnh nhạt nói: “Nếu như em không đồng ý, anh có thể rút lại câu anh mới nói vừa rồi.”

“Không đâu, em đồng ý mài”

Gần như ngay lúc Chiến Lưu Thành vừa nói dứt lời, Nguyễn Phương Thảo ngay lập tức đáp lại thẳng thừng.

Làm sao cô ta có thể không đồng ý được cơ chứ?
 
Chương 5085


Chương 5085

Phải biết rằng vì ngày như thế này, cô ta đã nhân nhục chịu đựng đợi chờ †rong những ba năm trời!

Khó khăn lắm cô ta cuối cùng cũng có một ngày được quang minh chính đại, công khai không cần phải giấu diếm ở bên cạnh anh với tư cách là bạn gái.

Làm sao cô ấy có thể không đồng ý được đây?

Việc đã tới nước này rồi, đừng nói là Tô Lam, chỉ sợ là đến cả cha mẹ ruột của cô ta cũng không có cách nào thay đổi được tâm ý của cô ta nữa.

“Phương Thảo, cô thật sự không thể tin anh ta được đâu, anh ta có ý đồ khác với cô đấy!”

Tô Lam nhìn thấy bộ dạng gần như là si mê đắm đuối đó của Nguyễn Phương Thảo, nhất thời cảm thấy vô cùng lo lắng.

Nguyễn Phương Thảo vô cùng nghỉ ngờ mà nhìn Tô Lam, rõ ràng rằng cô ta không hiểu tại sao cô cứ phải ngăn cản mình ở bên Chiến Lưu Thành hết lần này đến lần khác.

Thậm chí còn không ngại ở ngay trước mặt cô ta mà bôi nhọ anh ấy, nói những điều không hay về anh ấy.

Nguyễn Phương Thảo nhíu mày thật chặt, cô ta cứ nhìn Tô Lam như vậy, trong ánh mắt tràn đầy vẻ thất vọng: “Tô Lam, chị cứ hết lần này tới lần khác phá hoại mối quan hệ giữa hai chúng tôi, rốt cuộc chị có ý gì vậy chứ?”

“IỐI Thậm chí Tô Lam còn chưa kịp lên tiếng nói lời giải thích, Chiến Lưu Thành đang đứng ở cạnh đã nói phụ họa theo: “Đúng đấy, cô có ý gì vậy? Tôi đã từng nghe Phương Thảo nói rằng cô là một người có tấm lòng lương thiện, cũng rất thích giúp người khác vì niềm vui, nhưng hiện tại tôi không có quan hệ gì với cô cả, sao cô lại đứng trước mặt bạn gái của tôi bôi nhọ tôi hết lần này tới lần khác mà không biết dừng vậy chứ?

Tô Lam đối diện với ánh mắt có chút đe dọa và khiêu khích của Chiến Lưu Thành, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào mới tốt.

Dù sao thì bây giờ Nguyên Phương Thảo đã bị tình yêu làm cho mụ mị đầu óc từ lâu rồi.

Nếu như cô nói với cô ấy rằng từ đầu tới cuối Chiến Lưu Thành chỉ đang chơi đùa cô ấy, mục đích thực sự của anh ta chẳng qua chính là Tô Lam cô mà thôi…

Nếu Nguyễn Phương Thảo biết được, tất cả hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.

Hơn nữa, Chiến Lưu Thành cũng nhìn thấy rõ được rằng Tô Lam không dám nói ra chân tướng của chuyện này.

Đó là lý do tại sao anh ta lại có bộ dạng khiêu khích trắng trợn không hề kiêng dè tới như vậy.

Tô Lam nhìn khuôn mặt đã hiện lên một chút vẻ tức giận của Nguyễn Phương Thảo, cô chỉ có thể âm thâm thở dài một tiếng trong lòng.

Chuyện đã tới nước này, ngay cả khi cô có nói với Nguyên Phương Thảo sự thật của chuyện này, e rằng cũng chẳng có tác dụng gì cả.

“Phương Thảo, cô nói cho tôi biết đi, anh ta đối với cô mà nói thì thực sự quan trọng tới như vậy hay sao?

Đột nhiên nghe thấy lời nói này của Tô Lam, vốn dĩ Chiến Lưu Thành đang đứng bên cạnh xem trò hay thì cảm xúc trên khuôn mặt cũng lập tức trở nên cương cứng lại.

Ánh mắt lạnh lùng của anh ta cứ nhàn nhạt dừng trên cơ thể Nguyễn Phương Thảo như vậy.

Thực ra anh ta không hề tò mò về câu trả lời của Nguyễn Phương Thảo.

Dù sao thì anh ta cũng không có một chút cảm giác nào với người phụ nữ này cả.

Lý do anh ta giả vờ thân mật, chẳng qua chỉ vì muốn chọc giận Tô Lam mà thôi.

Anh ta muốn xem một người phụ nữ bình tĩnh và điềm đạm như Tô Lam bị chọc giận sẽ như thế nào.
 
Chương 5086


Chương 5086

Mà lúc này, Nguyễn Phương Thảo lại nhìn Chiến Lưu Thành một cái với vẻ mặt ngượng ngùng và vô cùng kiên quyết.

Cô đã thích anh ta không chỉ ba năm, vì vậy đợi khi cô lên tiếng lần nữa, thì giọng điệu đã trở nên vô cùng kiên quyết: “Tôi biết, có lẽ có một số chuyện người khác không hề có cách nào hiểu được, nhưng chỉ cần trong lòng tôi hiểu rõ rằng, rốt cuộc thì chuyện thích anh ấy đối với tôi mà nói thì có ý nghĩa là gì.”

Nguyên Phương Thảo vừa nói câu này, vừa quay đầu lại nhìn về phía Chiến Lưu Thành.

Dù gương mặt của anh ta vấn thờ ơ như mọi khi, nhưng điều này không hề dập tắt được trái tim rực lửa cháy hừng hực của Nguyên Phương Thảo: “Tô Lam, cho dù chị nghe thấy hay nhìn thấy điều gì, chị cũng không cần phải nói cho tôi biết.”

“Bởi vì chỉ cân là chuyện không tốt đối với anh ấy, tôi đều không nhìn thấy không nghe thấy gì hết!”

Sau khi nói xong câu này, Nguyễn Phường Thảo liền xoay người trực tiếp đi thắng đến bên cạnh Chiến Lưu Thành, kéo cửa xe ra rồi ngồi lên xe luôn.

Sau khi thắt dây an toàn xong, lúc này cô ta mới ngẩng đầu nhìn Chiến Lưu Thành đang đứng bên ngoài xe, trên mặt nở nụ cười vô cùng ngọt ngào: “Bây giờ chúng ta có thể đi được chưa anh?”

Chiến Lưu Thành ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía Tô Lam, sau đó nở nụ cười sâu xa, quay người bước vào trong xe.

Tô Lam đứng yên tại chỗ nhìn chiếc siêu xe đó chạy đi chỉ còn lại khói bụi, nhất thời cau chặt lông mày lại.

Có một câu châm ngôn đó là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê.

Thực ra rất có thể là trong lòng Nguyễn Phương Thảo đều hiểu rõ tất cả mọi thứ, chẳng qua cô ấy luôn muốn giữ lấy sự ảo tưởng về tình yêu này của mình, muốn bản thân được sống hạnh phúc hơn mà thôi!

Nếu cô ấy thực sự muốn chịu đựng tất cả sự tổn thương mà thứ tình yêu đầy ảo tưởng này đem đến, vậy thì cô cũng không cần thiết phải cố gắng đánh thức một người đang giả vờ ngủ say, dù sao thì người đang giả vờ ngủ thì có gọi như thế nào cũng sẽ không tỉnh lại được đâu.

Mấy ngày nay bởi vì lo lắng cho chuyện của Nguyễn Phương Thảo, Tô Lam vân luôn lo lắng buồn bực trong lòng, đến cả buổi tối cũng ngủ không ngon giấc nổi.

Dù sao thì cho dù là về công hay là về tư, cô cũng đều không hi vọng Nguyễn Phương Thảo xảy ra chuyện gì > cả.

Thêm việc Đại Mộng Vô Song 2′ một tháng nữa sẽ quay hoàn tất.

Trong khoảng thời gian này, cô đương nhiên cũng không muốn bên đoàn làm phim xảy ra bất kì chuyện ngoài ý muốn nào.

Sáng ngày hôm nay, Tô Lam đã bị Quan Triều Viễn hôn tới tỉnh lại.

hUiN s4 Tô Lam mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện rằng toàn bộ cơ thể của mình đang được Quan Triều Viễn ôm vào trong lòng.

Nhiệt độ trên người anh nóng tới mức khiến hai má cô nóng bừng, những thay đổi trên cơ thể cũng khiến cô nhạy cảm nhận ra được.

“Làm cái gì đấy? Mới sáng sớm ngày ra đã muốn giở trò lưu manh rồi à?”

Cho dù hai người đã kết hôn nhiều năm như vậy rồi, thậm chí đến cả con cũng đã sinh mấy đứa.

Nhưng khi Tô Lam đối mặt với chuyện này thì vân không nhịn được mà cảm thấy có hơi xấu hổ.

Quan Triều Viễn yêu vô cùng cái biểu hiện đã thích còn ngại như thiếu nữ của GÓI Anh cúi đầu và hôn lên trán Tô Lam một cái: “Gần đây em đều bận bịu với chuyện công việc, lạnh nhạt với chông của em lâu như vậy, em không phát hiện ra sao?”
 
Chương 5087


Chương 5087

Tô Lam cố ý giả vờ như không biết gì mà bĩu môi nói: “Vậy sao? Sao em lại nhớ rằng sếp Lệ của chúng ta bận rộn tới mức chân không chạm đất thế nhỉ, bây giờ học cách đổ lỗi cho người khác à!”

Nghe giọng điệu cố ý tỏ ra không hài lòng của Tô Lam, Quan Triều Viễn há miệng căn một miếng lên bả vai của cô.

Khuôn mặt của Tô Lam vì hành động của anh mà trở nên đỏ bừng, cố gắng giấy dụa nói: “Đáng ghét, không nói lại được là cắn người đó phải không? Đây không phải là phong thái mà một người đàn ông nên có đâu nhé!”

Quan Triều Viễn nhìn cách đôi mắt sáng như sao của cô, chỉ cảm thấy có chút không tự chủ được: “Tục ngữ có câu nói, quân tử động khẩu không động thủ.”

“Vớ va vớ vẩn, đáng ghét chết đi được, hôm nay em còn có việc quan trọng phải làm, không quậy với anh nữa đâu!”

Khi Tô Lam chuẩn bị ngồi dậy, liền bị đôi tay của Quan Triều Viễn ôm chặt lấy, kéo lại vào bên trong chăn: “Công việc quan trọng nhất của em bây giờ chính là đút no chồng của emI”

“Anh thật là đáng ghét!”

Sự phản đối của Tô Lam đã bị Quan Triều Viễn cẩn thận tỉ mỉ nuốt chửng hết…

Thể lực của sếp Lệ chúng ta đúng là mạnh mẽ không thể nào nghi ngờ được.

Sau một hồi mây mưa quấn quýt, cũng đã trôi qua gần hai tiếng đồng hồ rồi.

Đợi sau khi Tô Lam tắm rửa xong hết thảy, cũng đã sắp mười giờ sáng luôn rồi.

Cô lê thân thể đau mỏi vô cùng của mình đi xuống tầng, đúng lúc nhìn thấy Quan Triều Viễn đã nấu xong bữa sáng bưng ra từ bên trong nhà bếp.

Bên trong đĩa đựng toàn là những món ăn mà Tô Lam thích ăn nhất vào buổi sáng như mì gạo, sủi cảo nhân tôm, và những món ăn vặt.

Mặc quần áo xong, Tô Lam vội vàng đi xuống tầng, cầm lấy túi sách chuẩn bị đi ra ngoài.

“Ăn sáng trước đã rồi hãng đi!”

Nhìn thấy dáng vẻ vội vã của cô, Quan Triều Viễn cực kì không vui mà cau mày.

Tô Lam liếc nhìn bữa sáng có mùi hương thơm phức trên bàn một cái, không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng: “Chồng yêu của em à, em đã trễ giờ lắm rồi đó! Nếu em còn tới muộn hơn chút nữa, có thể là em vừa mới tới công †y thì sẽ tới giờ đi ăn cơm trưa luôn đói”

Vì vậy, Quan Triều Viễn thực sự rất sẵn lòng nấu ăn cho Tô Lam.

Nhưng vì công việc bận rộn nên hầu hết bữa sáng cho Tô Lam và các con đều do bảo mẫu chuẩn bị.

Vì vậy có thể ăn được bữa sáng tình yêu mà sếp Lệ tự tay chuẩn bị, thì đó chính là cơ hội rất khó mà có được.

Thêm cả việc cái tên Quan Triều Viễn không những bề ngoài vô cùng đẹp trai, đến cả trình độ nấu nướng cũng thuộc hàng đỉnh.

Mỗi lần ăn đồ ăn do anh nấu, Tô Lam luôn cảm thấy bụng mình vì sao lại không đủ lớn.

Cô liếc nhìn Quan Triều Viễn một cách vô cùng đáng thương, sau đó lại liếc nhìn bữa sáng trên bàn: “Nhưng em thực sự sắp muộn giờ rồi đó..”

“Anh đã xin nghỉ phép cho em rồi.”

Quan Triều Viễn lại rất bình tĩnh mà ngồi lại chỗ bên cạnh bàn ăn, gắp một cái sủi cảo trong suốt bóng loáng đặt vào trong bát Tô Lam.

“Cái gì cơ? Chồng à, anh nói rằng anh đã xin nghỉ làm cho em với bên văn phòng rồi sao?”

“Có vấn đề gì sao?”
 
Chương 5088


Chương 5088

“Đương nhiên là có vấn đề rồi ạI Mặc dù em là người phụ trách của phòng làm việc, em không thể vô duyên vô cớ mà không đi làm được! Như vậy sẽ khiến nhân viên bên dưới cảm thấy như thế nào chứ?”

Tô Lam cân nhắc đi cân nhắc lại, vần là quyết định lập tức đi qua đó.

“Ăn xong bữa sáng rồi hãng tính, không thì đừng nói tới bất kì chuyện gì cải”

Quan Triều Viễn ngồi đó không thèm ngẩng cả đầu lên, vừa chậm rãi từ tốn ăn bữa sáng, vừa ra lệnh cuối cùng cho Tô Lam.

Phải biết rằng, Tô Lam chẳng sợ trời cũng chẳng sợ đất, thế nhưng lại sợ nhất là anh chồng thân yêu của mình nổi giận.

Mà bây giờ nhìn thấy khuôn mặt của anh đã trâm xuống, Tô Lam chỉ đành ngoan ngoãn ngôi lại vị trí của mình bên bàn ăn ăn sáng cùng với anh.

Trong suốt quá trình ăn sáng, Tô Lam thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên làm mặt với Quan Triều Viễn: ““Hừ, trên mạng còn nói anh chồng quốc dân siêu tốt, đúng là nói vớ va vớ vẩn, rõ ràng là một tên bạo chúa thì có!

Một tên bạo chúal”

Mặc dù giọng nói lẩm bẩm của Tô Lam rất nhỏ nhưng vẫn bị Quan Triều Viễn nghe thấy được không sót một chữ nào cả.

Anh liền ngẩng đầu lên, thản nhiên liếc nhìn cô nhóc đang ngồi ở đối diện một cái rôi nhàn nhạt cất tiếng: “Nếu như anh thật sự là một tên bạo chúa, thì bây giờ có lẽ em đang nằm trên giường mà ăn bữa tối luôn rồi, mà không phải còn tràn đầy sức lực mà ngồi ở đây ăn bữa sáng như bây giờ, tiện thể còn chửi bới anh nữa đâu.”

“Khu khụ khụ khụt”

Ngay khi lời nói ra Quan Triều Viễn lời này, Tô Lam suýt chút nữa thì bị đồ ăn trong miệng làm cho nghẹn luôn.

Sau một cơn ho dữ dội, Tô Lam phải uống một ngụm sữa bò lớn mới có thể nuốt được đồ ăn trong miệng xuống.

Cô nhìn Quan Triều Viễn với vẻ mặt không dám tin.

Sao trên đời này lại có một người mặt dày không biết xấu hổ tới mức như vậy cơ chứ?

Cô tức giận cực kỳ mà trừng anh chồng nhà mình một cái: “Hy vọng sau này hai đứa con trai của chúng ta sẽ không trở thành người giống như anh vậy!”

Khóe miệng Quan Triều Viễn hơi hơi cong lên: “Trở thành một người ưu tú giống như cha chúng nó thế này thì không phải là rất tốt hay sao hả?”

Tô Lam làm mặt quỷ với anh, không nói thêm câu gì nữa.

Hai người họ cứ chậm rãi từ tốn ăn hết sạch sẽ bữa sáng mà Quan Triều Viễn đã nấu.

Tô Lam nghĩ nghĩ, nếu như hôm nay Quan Triều Viễn đã xin nghỉ phép cho cô rồi, vậy thì hôm nay cô cứ dứt khoát trốn việc luôn cho xong.

Dù sao thì bộ phận nhân sự cũng sẽ không vì cô chỉ nghỉ phép có nửa ngày mà không trừ lương của cô đâu.

Đây chính là quy tắc khi vào đây làm việc mà cô đã đặt ra lúc mới thành lập văn phòng làm việc này.

Ngay khi Tô Lam đang băn khoăn xem cả ngày hôm nay nên trải qua như thế nào thì cô đột nhiên nhận được một cuộc gọi.

Tô Lam liếc mắt nhìn số điện thoại của người gọi tới đang nhấp nháy ánh sáng trên màn hình điện thoại, nhận ra rằng hóa ra là bên phía văn phòng làm việc gọi điện tới.
 
Chương 5089


Chương 5089

Cô vô cùng cạn lời mà cầm điện thoại lên, lắc lắc điện thoại về phía Quan Triều Viễn cho anh nhìn màn hình điện thoại của mình: “Anh nhìn xem nè! Đều tại anh hết đấy, nếu không phải anh xin nghỉ phép cho anh, thì người ta cũng sẽ không gọi điện thoại tới cho em đâu đói”

Vốn dĩ Tô Lam chỉ định phàn nàn mấy câu mà thôi, nhưng lại không hề ngờ được rằng Quan Triều Viễn lại trực tiếp vươn tay ra lấy cầm lấy chiếc điện thoại của cô luôn.

Thậm chí anh ấy còn nhấn nút trả lời ngay lập tức: “Alo?”

Giọng đàn ông vừa trầm thấp vừa gợi cảm mà lại giàu từ tính này, khiến cho cô bé lễ tân ở bên đầu dây kia điện thoại ngây người ra lập tức.

Đầu óc cô trống rỗng trong vài giây, nhưng cô đã tỉnh tạo lại ngay lập tức.

Ngoại trừ Quan Triều Viễn có thể trả lời điện thoại di động của Tô Lam, e rằng cũng không có bất kỳ ai dám chạm vào nó đâu.

Vì vậy, cô ấy đã phản ứng lại ngay lập tức, nhưng khi cô ấy lên tiếng lại lần nữa, thì cô ấy đã hưng phấn tới mức đầu lưỡi cũng quấn hết vào nhau, thậm chí giọng nói của cô ấy cũng trở nên lắp ba lắp bắp, nói chuyện không được rõ ràng: “Cái đó… nam thần, à, không phải không phải, anh Quan, cho tôi hỏi… hỏi một chút…”

Trong đầu Thu Huyền thoáng chốc trở nên trống rỗng, thậm chí cô còn có hơi nghỉ hoặc mà bắt đầu lẩm bẩm: “Không phải chứ, vừa nấy tôi đang định hỏi cái gì nhỉ?”

Bởi vì Quan Triều Viễn trực tiếp nhấn nút loa ngoài trên điện thoại, cho nên hai người Tô Lam và Quan Triều Viễn đều nghe thấy tất cả giọng nói lẩm bà lẩm bẩm của Thu Huyền.

Tô Lam đang ngồi đối diện bàn ăn che mặt mình lại không nói nên lời.

Phải biết rằng, cái cô nhóc Thu Huyền này được cô đích thân phỏng vấn tuyển chọn vào công ty, sao chẳng được nước nôi gì vậy cơ chứ.

Chẳng qua chỉ là được nghe máy nói chuyện với một Quan Triều Viễn mà thôi, có cần phải căng thẳng tới mức nói chuyện cũng không rõ ràng được như vậy không hả?

Tuy răng cô cũng biết chồng của mình có sức hấp dân tới mức như thế nào, tài giỏi đến mức như thế nào.

Nhưng nói thẳng ra, Thu Huyền cũng có thể được coi là đã nhìn thấy Quan Triều Viễn vài lần rồi có được không, tại sao lại chẳng sinh ra chút hệ miễn dịch nào vậy chứ?

Đây chỉ là một cuộc điện thoại mà thôi, nếu sau này còn gặp mặt nhau thật sự nữa, thì không biết được sẽ xảy ra chuyện gì luôn!

Thật là xấu hổ thay cho cô ấy!

“Cô muốn tìm Tô Lam à?”

Sau khi được Quan Triều Viễn nhắc nhở, Thu Huyền cuối cùng cũng tỉnh táo lại Cô ấy nhanh chóng nói: “Đúng vậy, đúng vậy, anh Quan, tôi muốn tìm Tô Lam”

Tô Lam nghe điện thoại như vậy đang định đứng dậy giật lấy điện thoại, nhưng ai biết được rằng Quan Triều Viễn lại dứt khoát đứng dậy luôn: “Cô ấy đi tắm rồi, có chuyện gì thì cứ nói với tôi là được, tôi nhớ là tôi đã gọi điện xin nghỉ phép cho cô ấy rồi.”

Khuôn mặt của Thu Huyền ở đầu dây bên kia rõ ràng là trở nên cứng đờ, nhất thời khiến trái tim nhỏ bé của cô đập thình thịch vọt tới tận trên cổ họng.

Thôi xong rồi xong rồi, nghe giọng điệu này của nam thân thì nhất định là tức giận rồi.

Ban nấy anh ấy vừa nói là Tô Lam đi tắm, sắp tới giữa trưa luôn rồi, còn đi tăm cái gì nữa vậy?

Chăắc chăn là vừa mới làm chuyện gì đó không thể miêu tả xong, xem ra cuộc điện thoại này của mình nhất định là đã làm phiền tới chuyện tốt của nam thần rồi!

Chơi ngu rồi…
 
Chương 5090


Chương 5090

“Vậy thì anh Quan, nếu như cuộc gọi này của tôi đã làm phiền hai người, vậy TÔI 8 Thu Huyền nói với giọng điệu rất yếu ớt, giọng nói tủi thân đó như thể cô có thể bật khóc lên bất cứ lúc nào vậy.

Tô Lam ở bên cạnh suýt chút nữa thì phun ra một ngụm máu.

Cô cố gắng sức mà nhảy lên, muốn giật lại chiếc điện thoại của mình.

Nhưng chiều cao của Quan Triều Viễn đã gần một mét chín luôn rồi, anh chỉ cần đưa điện thoại lên cao một chút là Tô Lam có nhảy thế nào đi chăng | nữa thì cũng không thể chạm vào được.

“Nói đi, có chuyện gì vậy?”

Giọng của Quan Triều Viễn rất lạnh lùng, cũng không thể nghe được ra rốt cuộc anh có thực sự tức giận hay không.

Thu Huyền vội vàng cất tiếng nói: “Là thế này ạ thưa anh Quan, làm phiền anh giúp tôi nói với Tô Lam là, có người bên phim trường “Đại Mộng Vô Song 2”

vừa gọi điện trực tiếp đến văn phòng làm việc bên này của chúng ta.”

Vừa nghe thấy điều này, biểu cảm trên khuôn mặt của Tô Lam lập tức trở nên cương cứng.

Cũng không biết tại sao, sau khi trải qua cuộc trò chuyện với Chiến Lưu Thành ngày hôm qua.

Vừa nói đến việc quay “Đại Mộng Vô Song 2”, thần kinh của Tô Lam gần như vô thức trở nên căng thẳng.

Mà Quan Triều Viễn đứng ngay bên cạnh dường như cũng cảm giác được cảm xúc đầy thấp thỏm của cô.

Vì vậy anh không tiếp tục trêu chọc cô nữa mà quay người trả lại điện thoại cho cô.

Tô Lam lập tức giật lấy điện thoại rồi nghe máy: “Thu Huyền, có phải bên phía ” Đại Mộng Vô Song 2” xảy ra vấn đề gì phải không? Là việc quay phim xảy ra vấn đề sao? Hay là chuyện gì vậy?”

Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tô Lam, thần kinh vốn dĩ đang căng thẳng vô cùng của Thu Huyền ngay lập tức trở nên thả lỏng.

“Chuyện quay phim chắc là không có vấn đề gì đâu ạ, Tô Lam cô trước hết đừng lo lắng, tôi nghe nói chuyện bên đó là như thế này, những người ở trường quay nói rằng hôm nay không phải là ngày nghỉ, thế nhưng Nguyễn Phương Thảo lại không hề đến đây làm việc.”

“Bởi vì đoàn phim muốn tăng nhanh tiến độ, cho nên phải lấy trước kịch bản đoạn phía sau mới được, nhưng người của bọn họ gọi điện thoại cho Nguyễn Phương Thảo lại không có ai trả lời, cho nên bọn họ tìm đến chỗ chúng tôi muốn hỏi xem là có chuyện gì xảy ra.”

“Cô nói cái gì cơ? Nguyên Phương Thảo xảy ra chuyện rồi?”

Sau khi nghe những lời này xong, Tô Lam gần như “soạt” một phát đứng bật dậy theo phản xạ có điều kiện, sắc mặt cô cũng trở nên thay đổi.

Còn Thu Huyền ở đầu dây bên kia thì có vẻ có chút bị dọa sợ trước phản ứng thái quá của Tô Lam.

Cô ấy nhanh chóng lên tiếng giải thích: “Không phải đâu, không phải đâu, đoàn phim không nói rằng cô ấy xảy ra chuyện gì hết, chỉ là nhân viên công tác muốn hỏi xem cô có biết địa chỉ nhà, hoặc là số điện thoại bàn trong nhà của cô ấy không, miễn là có cách có thể liên lạc với cô ấy là được rồi!”

Đột nhiên trong lòng Tô Lam lập tức dấy lên một dự cảm không lành: “Chuyện này các cô cứ giao cho tôi xử lý là được, tôi nhất định sẽ nghĩ cách †ìm được cô ấy, cô cứ bảo đoàn làm phim gia tăng tiến độ đi.”

“Được rồi, Tô Lam, vậy thì cô vất vả  rỒI.

Sau khi Tô Lam cúp điện thoại xong liền vội vàng câm lấy ba lô bên cạnh, xoay người chuẩn bị rời đi.

Quan Triều Viễn đang ngồi đối diện với cô, nhìn thấy sắc mặt của Tô Lam không ổn nên ngẩng đầu cất tiếng hỏi cô: “Xảy ra chuyện gì vậy? Có nghiêm trọng không?”
 
Chương 5091


Chương 5091

Tô Lam do dự một lúc, cô cũng không biết với chuyện này, thì mình có nên thành thật nói ra với Quan Triều Viễn vào lúc này hay không.

Dù sao thì nếu như cô nói chuyện của Nguyễn Phương Thảo cho Quan Triều Viễn, vậy chẳng bao lâu thì tin rằng nhất định cũng sẽ moi được Chiến Lưu Thành ra.

Nếu Quan Triều Viễn biết rằng cô vẫn còn liên lạc với Chiến Lưu Thành, chỉ sợ răng anh sẽ nổi trận lôi đình mất.

Nghĩ đến đây, lời nói vừa đến cổ họng xet qua đầu lưỡi liền chuyển một vòng lại bị Tô Lam nuốt vào trong bụng.

Cô quay người bước vội đến bên người Quan Triều Viễn, cúi người hôn một cái lên má anh: “Hiện tại vấn đề cũng không có gì quá lớn, đợi khi nào em không xử lý được thì em sẽ tìm anh giúp đỡ nha, bye bye chồng nhé.”

Nói xong lời này, Tô Lam cũng không đợi Quan Triều Viễn đáp lại, liền xoay người nhanh chóng đi ra khỏi cửa.

Một lúc sau, Quan Triều Viễn nghe thấy tiếng động cơ ô tô phát ra từ bên ngoài cửa sổ.

Anh đặt đôi đũa trong tay xuống, một tay đút túi, đi vài bước đến cạnh cửa sổ sát đất.

Vừa nhìn lên, là anh có thể thấy Tô Lam lái chiếc BMW màu trắng ra khỏi gara của biệt thự như một cơn gió lốc.

Cũng chính vào lúc này, trong đầu Quan Triều Viễn chợt lóe lên, nhớ tới Lục Mặc Thâm đã nói gì khi gọi điện cho anh ta vào lúc trước.

Sau một lúc do dự, Quan Triều Viễn, người đang định ra ngoài và lái xe theo sau Tô Lam, đột nhiên điện thoại trong túi anh rung lên.

Anh nhìn xuống màn hình điện thoại, thấy người gọi tới chính là Lục Mặc Thâm.

Đôi mắt Quan Triều Viễn hơi lóe lên, nhấn nút nghe máy không chút do dự: “Alo?”

“Người của tôi đã tìm ra tung tích của Cố Vân Đình rồi.”

Khi Lục Mặc Thâm cất tiếng nói ở bên kia điện thoại, giọng nói của anh ấy rất trầm và bình tĩnh.

“Bây giờ anh ta đang ở đâu?”

Lúc này, Quan Triều Viễn vô cùng gấp gáp muốn tìm ra người này.

Bởi vì chỉ có tìm được người này, anh mới có thể làm rõ được bí mật trên người Hạ Tâm Dương.

Cũng chỉ có như vậy, anh mới có thể từng bước từng bước tiếp cận sự thật.

“Đúng thật là tôi đã tìm thấy người đó, nhưng e là ngay cả anh cũng không đưa ra được.”

Sau khi nghe Lục Mặc Thâm nói, khuôn mặt của Quan Triều Viễn lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Anh không hề lên tiếng hỏi, mà vô cùng yên lặng chờ đợi những gì Lục Mặc Thâm muốn nói tiếp theo.

“Chuyện là như thế này. Hai anh em nhà họ Chiến đã đến thành phố Ninh Lâm rồi. Nếu tình báo của tôi không có gì sai, Cố Vân Đình bây giờ chắc là đang ở chung với bọn họ.”

Lại là nhà họ Chiến của Trung Bảo.

Sau khi Quan Triều Viễn nghe thấy cái tên này, ánh mắt anh đột nhiên trở nên vô cùng thâm thúy, thậm chí hơi thở quanh thân cũng trở nên cực kỳ thấp.

Bởi vì những chuyện này thật sự là quá trùng hợp.

“Đưa số điện thoại của anh ta cho 2a tôi.

Bây giờ hai anh em nhà họ Chiến không chỉ liên quan đến Hạ Tâm Dương, mà còn liên quan đến Tô Lam.

Ngay cả khi họ có một vướng mắc lớn vào thời điểm đó, Quan Triều Viễn cảm thấy răng mình phải gọi cuộc gọi này.
 
Chương 5092


Chương 5092

“Lát nữa tôi sẽ gửi số điện thoại của anh ta sang điện thoại của anh.”

Mà ở một nơi khác, trong toàn bộ Văn phòng truyền hình Hạt Mè.

Có vẻ như ngoại trừ Tô Lam ra, không còn ai biết được địa chỉ nhà của Nguyễn Phương Thảo.

Vì Nguyễn Phương Thảo nhiều lần ngủ quên vì thức khuya viết kịch bản, Tô Lam đến đoàn phim không thấy ai nên đã lái xe trực tiếp đến tiểu khu mà cô ấy ở để lấy lại kịch bản.

Tô Lam liên tục gọi điện cho cô trên đường đến nhà Nguyễn Phương Thảo.

Mặc dù điện thoại đã được kết nối nhưng không ai trả lời luôn.

Khi Nguyễn Phương Thảo và Chiến Lưu Thành rời đi ngày hôm qua, Tô Lam đã có ấn tượng vô cùng sâu sắc với ánh mắt mà Chiến Lưu Thành nhìn cô.

Bởi vì cô có thể cảm nhận được rất rõ ràng trong ánh mắt của Chiến Lưu Thành, xen lẫn cảm giác khiêu khích và trả thù nông đậm.

Hơn nữa nụ cười trên khóe miệng anh ta rõ ràng đang nói rõ rằng, chúng †a hãy cứ chờ mà xem.

Vì nụ cười đó của anh ta, còn khiến Tô Lam gặp ác mộng vào đêm qua.

Vì vậy, khi hôm nay Thu Huyền gọi điện tới nói rằng không liên lạc được với Nguyên Phương Thảo.

Cô gân như theo phản xạ tin rằng Nguyễn Phương Thảo nhất định đã xảy ra chuyện.

Nếu có chuyện gì xảy ra với Nguyễn Phương Thảo, thì nhất định là có liên quan tới tên đàn ông xấu xa Chiến Lưu Thành kia.

Chỉ là Tô Lam không biết rằng sự việc còn nghiêm trọng hơn cô tưởng rất nhiều.

Nửa tiếng đồng hồ sau, khi chiếc BMW màu trắng của Tô Lam xuất hiện dưới tiểu khu mà Nguyễn Phương Thảo sinh sống.

Cô còn chưa kịp khóa cửa xe thì đã lao thẳng vào cổng rồi bước vào thang máy.

Sự lo lắng, hồi hộp trong lòng khiến cô vô cùng lo lắng như đang ngồi trên đống lửa vậy.

Mặc dù cô không biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người Chiến Lưu Thành và Nguyên Phương Thảo trong ba năm †rước.

Nhưng cô có thể chắc chắn rằng lý | do Nguyễn Phương Thảo sẽ bị đuổi khỏi lính vực điện ảnh và truyền hình chắc chăn là có liên quan tới Chiến Lưu Thành.

Nếu nói Nguyễn Phương Thảo phải gánh oan ức vì Chiến Lưu Thành ba năm trước.

Vậy thì ba năm sau, Chiến Lưu Thành lại một lần nữa lợi dụng tình cảm của cô để làm tổn thương cô.

Ngay cả khi Tô Lam là người đứng ngoài cuộc, e rằng cũng chắc chắn sẽ không bỏ mặc không thèm quan tâm.

Suy nghĩ miên man như vậy, Tô Lam rất nhanh đã xuất hiện trước cửa nhà Nguyên Phương Thảo.

Vì vụ bê bối ba năm trước, Nguyễn Phương Thảo gần như không có bất kì bạn bè nào ở thành phố Ninh Lâm.

E răng những người duy nhất biết địa chỉ nhà của cô ấy chính là cô và Chiến Lưu Thành.

Nếu Chiến Lưu Thành thật sự làm gì đó với Nguyên Phương Thảo, thì giờ phút này khả năng cao là Nguyễn Phương Thảo sẽ ở trong phòng của mình đóng chặt cửa không đi ra bên ngoài.

Với sự mong đợi này, Tô Lam đồn hết sức nhấn chuông điên cuồng.

Nhưng cho dù cô có nhấn như thế nào đi chăng nữa, thì trong cánh cửa vân không có tiếng đáp lại.
 
Chương 5093


Chương 5093

“Chẳng lẽ cô ấy thật sự không có ở nhà sao?”

Tô Lam không nhịn được nhíu mày lại, trong lòng cô cũng khó hiểu.

Nếu cô ấy không có ở nhà, vậy thì cô ấy sẽ đi đâu chứ?

Chẳng lẽ cô ấy vẫn ở bên Chiến Lưu Thành sao?

Tô Lam đứng ở cửa một lúc, dứt khoát lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi cho Nguyễn Phương Thảo cuộc gọi cuối cùng.

Nếu cuộc gọi lần này vẫn không được kết nối, vậy thì cô chỉ có thể chuyển hướng trực tiếp đi tìm Chiến Lưu Thành.

Ít nhất cô cũng biết địa chỉ căn hộ nơi Chiến Lưu Thành sống, tìm anh ta cũng không thành vấn đề.

Sau khi Tô Lam gọi điện thoại, nhưng kết quả vân khiến người ta thất vọng như cũ.

Bởi vì mặc dù cuộc gọi đã được kết nối nhưng từ đầu đến cuối không ai trả lời.

Ngay khi Tô Lam định quay người rời đi, bước chân của cô ấy đột nhiên dừng lại.

Bởi vì hình như cô mơ hồ nghe thấy tiếng chuông điện thoại bên trong cửa.

Vì vậy, cô dứt khoát bò lên trên cửa, kề sát đôi tai của mình tới gần kẽ hở của khung cửa cẩn thận lắng nghe.

Quả thực có tiếng chuông vang lên ở bên trong.

Khi cô cúp máy, nhạc chuông liền dừng lại.

Khi cô bấm máy lần nữa, chuông lại vang lên.

Nguyên Phương Thảo là một nhà biên kịch, hơn nữa lại còn sống một mình.

Để có thể chỉnh sửa bản thảo, thì chiếc điện thoại luôn luôn kè kè bên cạnh cô.

Vì điện thoại có thể để cô ấy sửa đổi, sáng tạo ngay khi có cảm hứng ở mọi lúc, mọi nơi.

Nếu điện thoại di động của cô ấy ở nhà, thì cô ấy chắc chắn là đang ở nhà.

Vì bấm chuông cửa vô ích, Tô Lam bắt đầu dùng sức tông vào cửa.

Vừa đập cửa, cô vừa hét lớn vào bên trong: “Phương Thảo, tôi biết cô đang ở †rong nhà, mau mở cửa cho tôi!”

“Phương Thảo, cô mở cửa đi! Tôi là Tô Lam, tôi tới tìm cô ,có phải cô có chuyện gì rồi hay không?”

“Cô mở cửa trước đã, có chuyện gì thì nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ giúp côi”

Tô Lam đứng ở cửa và kiên trì gõ cửa.

Gõ không ngừng được gần năm phút, nhưng trong phòng không vang lên bất kỳ động tĩnh gì cả.

Càng như vậy, Tô Lam càng lo lắng: “Phương Thảo, nếu như cô không mở cửa, tôi sẽ trực tiếp gọi cảnh sát tới đây!”

Cũng không biết là giọng của Tô Lam quá lớn, hay là tiếng động cô gõ cửa quá lớn.

Đến nỗi người hàng xóm bên cạnh cũng bị động tĩnh của cô làm ồn mà phải đi ra.

Sống bên cạnh Nguyễn Phương Thảo là một người dì trung niên khoảng năm mươi tuổi.

Khi nghe thấy giọng nói của Tô Lam, bà ấy đẩy cánh cửa sắt ra và thò nửa đầu ra, bà ấy nghi ngờ nhìn lên nhìn xuống Tô Lam, lúc này mới cất tiếng hỏi: “Xin hỏi một chút, cô có phải là bạn của Nguyên Phương Thảo không?”

Tô Lam nhanh chóng gật đầu sau khi nghe thấy câu hỏi này.
 
Chương 5094


Chương 5094

Sau khi lên tiếng lần nữa, trong giọng điệu của cô mang theo chút ý xin lỗi: “Xin lỗi cô, có phải là đã làm phiền cô rồi không ạ? Bởi vì điện thoại di động của bạn cháu liên tục đổ chuông bên | trong, cháu gõ cửa lâu như vậy nhưng cô ấy không ra mở cửa, cháu lo là cô ấy đã xảy ra chuyện ở bên trong rồi.

Dì trung niên nhìn lên nhìn xuống đánh giá Tô Lam một lượt, thấy rằng cô gái đứng ngoài cửa nhìn trông có vẻ trạc tuổi Nguyễn Phương Thảo.

Trồng cô vô cùng xinh đẹp, hơn nữa còn rất đáng yêu, nhất là đôi mắt vừa to vừa long lanh kia, ánh mắt cũng vô cùng trong suốt ngây thơ.

Bà tin rằng một người có ánh mắt như vậy thì nhất định sẽ không lừa người đâu.

Bởi vì sự lo lắng lộ ra rất rõ ràng trên khuôn mặt và ánh mắt của cô, trông vô cùng chân thành, hoàn toàn không có vẻ gì là giả vờ cả.

Lúc này, Tô Lam cũng cười đầy vẻ xin lỗi với dì, sau đó quay người chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi cảnh sát: “Cô à, xin lỗi vì đã làm ồn tới cô ạ, cháu gọi mà không thấy mở cửa, đành phải gọi điện thoại cho cảnh sát tới đây thôi.”

Nhìn thấy Tô Lam nói rằng muốn gọi cảnh sát, dì kia liền mở miệng nói: “Nếu như cô đã là bạn của Phương Thảo, vậy cái chìa khóa dự phòng mà cô ấy đã để ở chỗ tôi, tôi liền đưa cho cô vậy!”

Sau khi Tô Lam nghe thấy điều này, mắt cô sáng lên ngay lập tức: “Cô à, chỗ cô có chìa khóa dự phòng ạ?”

Dì đó gật gật đầu: “Thường thì cô gái nhỏ này hay quên đồ đạc lung tung, thường quên mang theo chìa khóa.”

“Cô ấy đã sống ở đây ba bốn năm rồi, bình thường tôi hay thấy cô ấy ở một mình trong những ngày Tết và ngày lễ trông rất đáng thương, cũng sẽ bảo cô ấy tới nhà của tôi ăn bữa cơm, sang vài lần thì chúng tôi cũng quen thân nhau luôn.”

“Bình thường cô ấy rất ít khi ra ngoài, nhiều khi cô ấy nói đùa với tôi rằng ở nhà sợ đột tử nên để chìa khóa dự phòng bên tôi, cô đợi một lát, để tôi đi lấy cho cô.”

Tô Lam đợi một lúc thì thấy dì lấy chìa khóa dự phòng ra.

Hai người cùng nhau bước tới cửa, mở cửa phòng ra.

Nhưng khi cửa phòng mở ra, đống hỗn độn hiện ra trước mắt khiến cả hai người là dì và Tô Lam đều lập ngây ra tại chỗ.

Trong toàn bộ phòng khách, có rất nhiều chai rượu rỗng tuếch vất lung tung khắp nơi.

Cả phòng khách nồng nặc toàn là mùi rượu.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Phương Thảo bình thường rất thích sạch sẽ, dọn dẹp vệ sinh ở nhà rất kỹ, hơn nữa cô ấy không bao giờ uống rượu mà, tại sao lại có nhiều chai rượu rồng như vậy?”

Bà cau mày lại rồi nhìn vào trong phòng ngủ tìm kiếm.

Hai người họ tìm kiếm khắp phòng ngủ và phòng khách, thậm chí lật tung góc tủ nhưng không thấy Nguyễn Phương Thảo đâu.

Không biết vì lý do nào đó, Tô Lam gần như là quay người lại trong vô thức, đi về phía phòng tắm.

Qua ô cửa kính của phòng tắm, cô chợt nhìn thấy một bóng đen đang thu mình trong góc.

Tô Lam và dì Tăng nhìn nhau một cái, biểu cảm kinh hoàng hiện rõ trên khuôn mặt của họ.

Tô Lam lấy hết can đảm lao nhanh về phía trước, đồng thời mở cửa kính phòng tắm ra.

“Phương Thảo!”

Tô Lam đoán không hề sai, bóng đen cuộn mình trong phòng tắm ở góc tường không phải ai khác, mà chính là Nguyên Phương Thảo.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top