Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Dịch Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Chương 302


Bây giờ Tô Thương đã đặt chân đến luyện khí tầng thứ sáu, cảnh giới địa tông hậu kỳ thì anh ấy không sợ nữa.  

<

Lúc Này.  

Tô Thương nhìn chăm chú Tần Hương Liên, nhếch miệng cười nói: "Vô Ảnh Tông các bà, thật sự là hài hước, từng người từng người đi đến cửa để tôi giết, ha ha."  

Advertisement

"Hừm!"  

"Ăn nói ngông cuồng!"  

Tần Liên Hương đón nhận ánh mắt Tô Thương, chất vấn: "Tiểu tử kia, cậu là ai?"  

"Tôi chính là Tô Huyền Thiên." Tô Thương thản nhiên trả lời.  

"Tô Huyền Thiên?"  

Tần Hương Liên nhíu mày nói: "Đừng lừa tôi, tôi từng nhìn ảnh chụp Tô Huyền Thiên, cậu căn bản không phải Tô Huyền Thiên, nói nhanh, cậu là ai!"  

Tô Thương lúc đến đây, không dịch dung thành Tô Huyền Thiên, lúc này anh ấy cười nói: "Tôi là ai, đã không cần thiết phải nói cho bà biết rồi, bởi vì, bà sẽ phải chết trong tay tôi."  

"Láo toét!"  

Tần Hương Liên chống gậy, khinh thường cười lạnh: "Tiểu tử, tôi thừa nhận thực lực của cậu không kém, có thể đỡ được đòn tấn công của bên ta, thậm chí còn có thể chống trả lại, nhưng cậu phải biết, tôi lúc trước chỉ là tiện tay đánh mà thôi."  

"Ha ha, trùng hợp quá, tôi cũng thế." Tô Thường cười cười nói.  

"Hừ. ngông cuồng, đã như vậy, bà già này sẽ nói cho cậu biết, bên ngoài có trời, bên trên có người*!"  

*Bên ngoài có trời, bên trên có người:  Trong thế giới rộng lớn, sẽ có những người tài năng hơn chính mình.  

Tần Hương Liên lạnh lùng hừ lên một tiếng, lập tức cầm trong tay cây gậy chống, hướng về phía Tô Thương mà giết.  

Tô Thương hai mắt híp lại, thay đổi linh khí toàn thân, thi triển Chỉ Xích Thiên Nhai, lấy công làm thủ.  

"Cái gì!"  

"Tốc độ thật nhanh!"  

Tần Hương Liên giật nảy mình, đôi mắt khô héo thoáng qua một chút hoảng sợ, nhưng rất nhanh chóng đã phản ứng ljai, ra tay chống đỡ.  

Dù sao thì cũng là địa tông hậu kỳ, thực lực không thể khinh thường, đương nhiên đỡ được đòn tấn công của Tô Thương.  

Ầm!  

Ầm!  

Ầm!  

Tiếp theo, Tô Thương không dừng lại, tấn công liền hai, ba lần, hình dáng biến đổi liên tục.  

Tần Hương Liên trong lòng kinh hãi đến tốt đỉnh, chỉ có thể bị động phòng ngự, không có cơ hội đánh trả.  

Cứ như vậy, rất nhanh hai người đã đáu với nhau hơn mấy chục hiệp.  

Tô Thương nắm được sơ hở, ngưng tụ thuật Thủy Long, cấp tốc phóng về phía Tần Hương Liên.  

"Không được!"  

Tần Hương Liên hít một hơi thật sâu, vội vàng đem cây gậy chống ở trước ngực, sử dụng toàn lực chống lại.  

"Ầm!" 
 
Chương 303


Sau khi giữ vũng ổn định cơ thể, khóe miệng Tần Hương Liên phun ra một ngụm máu, gậy chống trong tay cũng bị gãy theo.  

<

Ngược lại, Tô Thương đứng tại chỗ oai phong lẫm liệt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đùa giỡn, lộ ra cực kỳ nhẹ nhõm.  

"Địa tông hậu kỳ, cũng chỉ đến thế thôi sao." Tô Thương khẽ cười nói.  

Advertisement

Tất nhiên.  

Lời này có chút phóng đại, đối phó với Tần Hương Liên, anh ấy cũng có chút khó khăn.  

"Người thanh niên này, rốt cuộc cậu là ai!" Lúc này, Tần Hương Liên nghiến răng hỏi.  

"Tôi nói rồi, tôi là Tô Huyền Thiên."  

Tô Thương tiến về trước một bước, thản nhiên nói; "Mặc kệ bà có tin hay không, cũng không còn quan trọng nữa rồi."  

Vừa nói xong, trong mắt Tô Thương lóe lên sát ý, Thủy Long trong lòng bàn tay dần dần thành hình.  

"Tô Huyền Thiên?"  

"Cậu ta không phải chết rồi sao, bị ông chủ Đổng..."  

Tần Hương Liên Hương chợt nhớ đến câu nói đầu tiên mà Tô Thương lúc tới đây, đột nhiên kịp phản ứng lại, lẩm bẩm nói: "Đổng Văn Thắng sớm đã bị cậu thu phục, là đầy tớ của cậu?"  

"Đúng vậy." Tô Thương gật đầu cười.  

"Nói như vậy, đầu  mà ông ta đưa lên của Tô Huyền Thiên là giả, mục đích là lừa để lấy đáo Tuyết Liên năm ngàn năm?"  

"Ha ha, bà thật thông minh quá, đúng là như thế." Tô Thương thừa nhận.  

"Hừm. Tô Huyền Thiên, cậu thật to gan!"  

Tần Liên Hương lạnh lùng uy hiếp, nói: "Dám lừa gạt tông chủ Vô Ảnh Tông, cậu không sợ bị Vô Ảnh Tông báo thù hay sao!"  

"Ha ha, trưởng lão Vô Ảnh Tông, tôi đã giết mấy người rồi, vốn gĩ không chết không được, tôi không cần ngại những chuyện đó." Tô Thương nhíu mày cười lạnh.  

"Cái gì?"  

Tần Hương Liên không chịu được mà hỏi: "Tứ trưởng lão Lưu Vĩnh Húc hai ngày trước đã đến Giang Bắc, chẳng lẽ đã gặp phải thủ đoạn thâm độc của cậu hay sao?"  

"Không chỉ là tứ trưởng lão, tam trưởng lão cũng bị tôi giết chết."  

Ánh mắt Tô Thương run lên, thản nhiên nói: "Bây giờ, đến lượt bà!"  

"Tô Huyền Thiên, cậu cho tôi một cơ hội, đừng có giết tôi, tôi đồng ý dốc sức cho cậu."  

Tần Liên Hương thấy như vậy, tự biết mình không phải là đối thủ của Tô Thương, vội vàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.  

Chẳng qua là trong mắt bà ấy lại che giấu đi một chút độc ác, trong lòng sớm đã nghĩ, ứng phó với Tô Thương trước, chờ cơ hội trở lại Vô Ảnh Tông, lập tức báo cáo với tông chủ, đến và đánh chết Tô Thương.  

Nhưng mà!  

Tô Thương đã tu chân mười vạn năm, gặp qua vô số người, cái suy nghĩ xảo quyệt này sao có thể giấu anh ấy được.  

Ầm!  

Vì thế, Tô Thương không nhiều lời, Thủy Long trong tay ném ra, trực tiếp giết chết Tần Hương Liên.  

"Ơ..."  
 
Chương 304


Tần Hương Liên mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, không nghĩ nghĩ Tô Thương lại ra tay quả quyết như thế, cơ thể bà ta ngã xuống, chết tươi tại chỗ.  

<

"Dốc sức vì tôi sao, ha ha, bà cũng xứng sao?"  

Tô Thương liên tục cười lạnh lùng, trong mắt tràn đầy khinh thường, sau đó vung tay lên, lấy xác của Tần Hương Liên thu vào trong vòng tay lưu trữ.  

Advertisement

"Wow, chủ nhân, cậu đối với tôi tốt quá, tinh huyết của người này thật là mạnh quá!"  

Trong vòng tay lưu trữ, Thục Phân vẫn đang tu luyện, đã nhận ra được đột nhiên có thêm một xác chết, đột nhiên mở to mắt, kích động nhảy dựng lên.  

"Ừm, luyện hóa tiếp đi, để xem mày có thể đặt chân được đến cảnh giới gì." Tô Thương khẽ cười nói.  

"Vâng, cảm ơn quà tặng của chủ nhân."  

Thục Phân cung kính trả lời, sau đó vừa cười vừa nói: "Chủ nhân, nói cho cậu một tin tốt, tôi có thể cảm nhận được, sau khi Trúc Cơ, tôi sẽ có thể biến hóa thành hình người rồi."  

"Trúc cơ, biến hóa?"  

Tô Thương dừng một chút, chịu không được mà nói: "Yêu thú biến hóa, không cần phải đạt đến hóa thần kỳ sao?"  

"Cụ thể tôi cũng không rõ, nhưng tôi thật sự có loại cảm giác này, đến Trúc Cơ thì có thể biến hóa được." Thục Phân nghêm túc nói.  

"Ừm, tôi có biết một chút."  

Tô Thương nghĩ một lúc, sau đó khẽ cười nói: "Phép tắc trên trái đất, khác với Huyền Thiên Tiên Vực, nơi này chèn ép mạnh mẽ, so với Huyền Thiên Tiên Vực thì yếu hơn rất nhiều."  

"Với tình hình bình thường, người tu chân cảnh giới kết đan, mới có thể bay lên không trung, nhưng cự ly cũng sẽ không quá xa, chẳng qua tôi có một loại cảm giác, đặt chân đến Trúc Cơ thì có thể bay lên được."  

Tô Thương nói tiếp: "Nói đơn giản hơn, nếu ở Huyền Thiên Tiên Vực, chỉ một chưởng có thể đánh nát một viên đá, cũng một chưởng như thế ở trái đất, sức mạnh đó lớn đến mức có thể đánh bay cả ngọn núi lớn."  

"Ở trái đất linh khí mỏng manh, phép tắc lại yếu kém quá, đến mức để ràng buộc người tu chân cũng ít đi gấp nhiều lần”  

Tô thương cười nói: “Nền tảng của mày có thể thay đổi hình dáng, suy nghĩ kĩ xem nên là hình dáng thế nào chưa, đây cũng là trong những điều hợp lí mà.”  

“Ừm, à.”  

Thục Phân gật đầu như có vẻ hiểu được, sau đó ngại ngùng nói: “Cậu chủ, cậu mong muốn tôi khi biến thành người sẽ có hình dáng thế nào?”  

“Ha ha, mong muốn.” Tô Thương tùy tiện cười lên.  

“Tôi cũng rất mong chờ đó, biến thành người rồi thì người ta cũng dễ dàng phục vụ chủ nhân hơn mà.” Thục Phân ngại ngùng nói.  

“Hả.”  

Phục vụ…  

Còn có nghĩa khác nữa đó.  

Tô Thương vội vàng lấy lại tinh thần, không nói chuyện với Thục Phân nữa, ánh mắt nhìn lên người Đổng Văn Thắng.  

“Cậu chủ.”  

Lúc này, Đổng Văn Thắng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, khuôn mặt đầy kính trọng và khâm phục nói: “Không ngờ năng lực của cậu chủ lại có thể mạnh như thế, đến nhị trưởng lão đang ở cảnh giới địa tông hậu kỳ mà cũng không phải là đối thủ của cậu!”  

Không thể tưởng tượng nổi.  
 
Chương 305


Đổng Văn Thắng hoàn toàn không thể ngờ, năng lực chiến đấu của cậu chủ lại có thể khủng bố đến như vậy.  

<

Đồng thời, ông ấy càng kiên định hơn khi đi theo Tô Thương, thậm chí còn cảm thấy đây là quyết định đúng đắn nhất của mình.  

Cùng lúc đó.  

Advertisement

Đổng Văn Thắng kiên cường chống chọi với vết thương  trên cơ thể, từ trong xe thấy ra một hộp bằng gỗ, quỳ 1 chân xuống đất, cung kính nói: “Cậu chủ, đây là đóa Tuyết Liên năm ngàn năm, ngoài cái này ra, tôi cũng tìm thấy một trăm viên đá năng lượng, mời cậu chủ qua đây xem.”  

Tuyết Liên Hoa!   

Đá năng lượng!   

Tô Thương nghe xong, khóe miệng nở nụ cười, anh ấy dời tầm mắt nhìn về phía chiếc rương gỗ.   

Chỉ nhìn thấy một đống đá năng lượng được đặt trong rương gỗ, trên lớp trên cùng có một hộp gỗ dài bốn mươi centimet, bên trong tỏa ra linh khí dao động.   

Tô Thương bước tới, cầm lấy hộp gỗ trong tay, sau khi mở ra liền thấy trong hộp có một bông hoa trắng như tuyết, đó chính là Tuyết Liên Hoa, trong lòng anh lập tức kinh ngạc xen lẫn vui mừng.  

“Gốc Tuyết Liên này thực sự là năm nghìn năm tuổi, hơn nữa còn bảo quản tốt như vậy.”   

Tô Thương trực tiếp thu nó vào trong vòng lưu trữ, dự định tranh thủ có thời gian thì luyện chế Tuyết Liên thành đan dược. Đến lúc đó, anh có thể đặt chân lên tầng luyện khí tầng bảy!   

Sau khi qua cơn kích động, Tô Thương nhìn Đổng Văn Thắng, hài lòng nói: “Đổng Văn Thắng, ông đã giúp tôi một việc lớn, tôi nhất định phải thưởng cho ông thật tốt.”   

Dứt lời. Tô Thương rót hai luồng linh khí vào trong cơ thể của Đổng Văn Thắng.  

Đổng Văn Thắng chỉ bị vết thương ngoài da, một trong hai luồng linh khí đã trực tiếp chữa lành vết thương của ông ta. Còn luồng linh khí còn lại là dùng để đột phá cảnh giới.   

"Sau khi trở về, luyện hóa năng lượng trong cơ thể, nhất định có thể bước vào Tông Sư trung kỳ.”   

Tô Thương cười nói: "Cái này xem như là ban thưởng cho việc ông mạo hiểm lấy được Tuyết Liên.”   

"Cảm ơn cậu chủ!" Đổng Văn Thắng cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể thì lập tức vô cùng kinh ngạc, sau khi phản ứng lại, ông ta vội vàng tỏ vẻ trung thành: "Sau này tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để san sẻ những lo lắng với cậu chủ."  

“Ừm.”   

Tô Thương nở nụ cười, anh đưa mắt nhìn về phía rương gỗ, tò mò hỏi: “Đổng Văn Thắng, làm sao ông lấy được một trăm viên đá năng lượng này?”   

“Báo cáo cậu chủ, đây là phần thưởng của Đại trưởng lão ban cho.”   

Đổng Văn Thắng không dám giấu diếm, nói đúng sự thật: “Sau khi tôi đến Vô Ảnh Tông, trước tiên đến ra mắt Đại trưởng lão...” Ngay sau đó, Đổng Văn Thắng thành thật kể chi tiết cho Tô Thương mọi chuyện đã xảy ra ở Vô Ảnh Tông.  

“Haha, vị Đại trưởng lão này trong lúc vô tình mà đã giúp ông một phen đó.”  

Tô Thương nở nụ cười, sau đó híp mắt lại nói: “Đá năng lượng cũng không phải là đá vụn trên đường phố, chợ Đen Cửu Môn cũng chỉ gom góp cho tôi hai trăm viên.”   

“Mà cái ông Đại trưởng lão này thật là lạ, ông chỉ xin ông ta ba viên, ông ta lại cho ông một trăm viên, thật là khó hiểu.”   

Tô Thương nghi hoặc nói: “Đổng Văn Thắng, tình cảnh của Đại trưởng lão như thế nào, ra tay rộng rãi như vậy, nhà ông ta có mỏ quặng sao?”   

“Cậu chủ.”  
 
Chương 306


Đổng Văn Thắng cười nói: “Ngài nói đúng, Đại trưởng lão, ông ta thật sự có mỏ quặng.”  

<

“Thật sao?” Trong nhà có mỏ quặng, Tô Thương chỉ là thuận miệng đùa một chút mà thôi, không ngờ lại là sự thật.   

“Cậu chủ, chuyện là như thế này.” Đổng Văn Thắng vội vàng giải thích: “Đại trưởng lão sơ ý lỡ miệng. Mấy ngày trước, ông ta phát hiện một mỏ đá năng lượng ở một ngọn núi lớn ở Giang Nam.”  

Advertisement

“Một trăm viên đá năng lượng này đến từ cái mỏ đó. Ông ta còn nói với tôi là loại đá năng lượng này, ông ta muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu.”   

“Cái gì!”  

Trong lòng Tô Thương rùng mình, đây là lần đầu tiên kể từ sau khi tái sinh anh lại hưng phấn như vậy.   

Mỏ đá năng lượng... Đó chính là linh thạch đấy!   

Linh thạch là tài nguyên quan trọng ở trong giới tu chân, vì vậy linh thạch đã trở thành thứ mà người tu chân đổ xô tới, mỗi khi linh thạch ra đời sẽ gây ra một trận gió tanh mưa máu.  

Không ngờ linh khí của trái đất mỏng như vậy mà lại có linh thạch, trời cũng đang giúp ta!   

Tuy nhiên vẫn phải ổn định, càng là như vậy thì càng không thể nóng vội.  

“Đổng Văn Thắng.”   

Tô Thương bình tĩnh lại, nhẹ giọng hỏi: “Vị Đại trưởng lão này là cảnh giới gì?”   

“Địa tông đỉnh phong.” Đổng Văn Thắng cung kính nói.   

“Đỉnh phong à.” Tô Thương nhíu mày, anh đã đặt chân đến Luyện Khí tầng sáu rồi, nếu thi triển huyết tế, cùng với lá bùa mà anh luyện chế trước đó, có cơ hội nhất định có thể xóa sổ được đỉnh phong.   

Nhưng phần trăm rủi ro quá lớn, không thể mạo hiểm như vậy, nếu có thể bước lên luyện khí tầng bảy, đối mặt với Đại trưởng lão thì sẽ không có vấn đề gì.  

Với suy nghĩ này, ánh mắt của Tô Thương nhìn vào Tuyết Liên, trầm tư một lúc, sau đó Tô Thương nhìn Đổng Văn Thắng, dò hỏi: “Đổng Văn Thắng, ông có thể liên hệ với Đại trưởng lão không?”   

“Có thể.”   

Đổng Văn Thắng gật đầu, quay sang cung kính nói: “Cậu chủ, cậu có sai bảo gì không?”   

“Tôi muốn ông liên hệ với Đại trưởng lão yêu cầu ông ta đem toàn bộ đá năng lượng tới Giang Bắc, chỉ cần nói...”  

Tô Thương dừng một chút, sau đó cười nói: “Đại trưởng lão phát hiện ra mỏ đá năng lượng, nhưng ông ta không khai thác quá nhiều. Có lẽ cảm thấy không dễ bán, không có cách nào đổi lấy tiền được.”   

“Ông hãy nói với ông ta là ông đã tìm được nguồn tiêu thụ, bảo ông ta đem đá năng lượng đến Giang Bắc bán, ông ta nhất định sẽ tới.”   

Tô Thương hơi nheo mắt lại, cười lạnh nói: “Đợi khi nào ông ta tới, tôi sẽ cướp đá năng lượng, ép hỏi tung tích của mỏ đá năng lượng.”   

“Vâng!”  

Lần này, Đổng Văn Thắng không nghi ngờ thực lực của Tô Thương, mà là hỏi:  “Cậu chủ, đá năng lượng rất có giá trị, nếu có nguồn tiêu thụ, một viên đá năng lượng ít nhất cũng phải có ba đến năm triệu, trong tay Đại trưởng lão hẳn là có rất nhiều đá năng lượng, giá cả mua vào sẽ vô cùng kinh người.”  

“Nếu ông ta hỏi người mua là ai, tôi nên trả lời như thế nào mới không làm ông ta nghi ngờ?”   

“Cái này đơn giản.”   

Tô Thương cười nhẹ nói: “Ông chỉ cần nói với Đại trưởng lão chợ đen Cửu Môn dự định thu mua một số lượng lớn đá năng lượng, địa điểm giao dịch là ở chợ đen Cửu Môn. Tôi sẽ chào hỏi với người ở chợ đen Cửu Môn trước.” 
 
Chương 307


“Được, tính toán thời gian lúc tôi vừa tới Giang Bắc thì trước cứ nói là đã tìm được người mua, cũng không thích hợp lắm. cậu chủ, sáng mai tôi lại liên hệ với Đại trưởng lão rồi dẫn ông ta đến Giang Bắc.”   

<

Vẻ mặt Đổng Văn Thắng kinh ngạc đáp lại, không hề lo lắng chút nào cậu chủ có thể đối phó Đại trưởng lão hay không.   

Advertisement

Bởi vì hiện tại, ở trong mắt ông ta, cậu chủ chính là vô địch, chưa bao giờ làm việc mà không nắm chắc.  

“Ừ, được rồi, ông về trước đi.”   

Tô Thương gật đầu, sau đó cười nói: “Đi theo tôi làm cho tốt, tôi bảo đảm trong  vòng một năm, ông sẽ phát triển đến mức kinh người.”  

“Cảm ơn cậu chủ!” Đổng Văn Thắng chắp tay cúi đầu cảm ơn, rồi biến mất trong đêm đen.   

Nhìn Đổng Văn Thắng đi xa, Tô Thương cất chiếc hộp gỗ chứa đá năng lượng vào trong vòng lưu trữ.   

Sau đó, anh lại lấy ra Tuyết Liên năm ngàn năm tuổi, xem xét nó cẩn thận, lẩm bẩm: “Luyện Khí tầng bảy phụ thuộc vào nó... Hả?”   

Đột nhiên Tô Thương nhận thấy Tuyết Liên này có gì đó không ổn, sau khi kiểm tra lại thì phát hiện trong Tuyết Liên có chứa kịch độc.  

Độc này rõ ràng là do người nào đó cố ý đưa vào, thủ pháp rất thông minh, người bình thường hoàn toàn không phát hiện ra, nhưng không thể gạt được Tô Thương.  

“Thật thú vị, ai lại hạ độc trong Tuyết Liên? Chẳng lẽ Đổng Văn Thắng đã bị bại lộ, Đại trưởng lão muốn lấy thứ này giết mình?”  

Tô Thương cau mày, nhanh chóng phủ nhận suy đoán này, lắc đầu nói: “Tuyết Liên năm ngàn năm tuổi rất quý giá, cho dù là Đại trưởng lão nhìn thấu Đổng Văn Thắng, cũng sẽ không nỡ bỏ vốn lớn như vậy, dùng Tuyết Liên đầu độc mình.”  

“Hơn nữa, Nhị trưởng lão vừa rồi còn ra tay muốn cướp Tuyết Liên, đây rõ ràng không phải là âm mưu của Vô Ảnh Tông.”   

“Nếu như trừ bỏ Đại trưởng lão, còn có ai sẽ hạ độc?”  

Tô Thương lẩm bẩm nói: “Tuyết Liên được minh chủ Vô Ảnh Tông lấy ra để thưởng cho kẻ đã giết chết Tô Huyền Thiên.”   

“Vốn dĩ chuyện này rất kỳ lạ, ở trong mắt bọn họ, Tô Huyền Thiên chỉ là một kẻ có thực lực nửa bước Địa Tông, đầu của Tô Huyền Thiên không xứng với cây Tuyết Liên này.”   

“Vậy thì, minh chủ Vô Ảnh Tông vì sao lại hạ vốn lớn như vậy, dùng Tuyết Liên để ban thưởng cho người giết được Tô Huyền Thiên?”  

“Theo những gì Đổng Văn Thắng đã nói, Vô Ảnh Tông ngoài minh chủ ra thì người có quyền lực cao nhất chính là Đại trưởng lão.”  

“Mặc kệ Tứ trưởng lão hay là Tam trưởng lão, bọn họ đều không có tư cách tranh đoạt cây Tuyết Liên này với Đại trưởng lão. Cho dù có được, cuối cùng cũng sẽ rơi vào tay của Đại trưởng lão.”   

Tô Thương suy đoán: “Chẳng lẽ Tông chủ Vô Ảnh Tông muốn hạ độc Đại trưởng lão bằng Tuyết Liên?”  

“Quên đi, mình nghĩ nhiều như vậy làm gì, chuyện này cũng không liên quan đến mình.”   

Tô Thương cười nói: “Loại độc tố này mình dùng linh khí tốn một chút công sức là có thể loại bỏ, đối với mình ảnh hưởng không lớn. Nếu Tuyết Liên đã đến tay, mình tự nhiên sẽ không bỏ sót.”  

“Chẳng qua, bây giờ hẳn là Lý Nguyệt đã đến biệt thự rồi, cùng cô ấy ăn tối dưới ánh nến vẫn quan trọng hơn.”   

Nghĩ đến đây, Tô Thương đặt Tuyết Liên vào trong vòng lưu trữ, sau đó nhảy lên biến mất.   

Vừa rồi anh đã tiêu hao rất nhiều linh khí, cho nên không tiếp tục thi triển Chỉ Xích Thiên Nhai.   

...  
 
Chương 308


Giờ này khắc này.  

<

Núi Tử Vân, Vô Ảnh Tông.   

Advertisement

Trên đỉnh núi, một người đàn ông trung niên mặc áo choàng đứng chắp tay sau lưng.   

Ông ta là minh chủ của Vô Ảnh Tông, Đoàn Tứ Hải!

Vô Ảnh Tông chiếm giữ núi Vân Sơn, bởi vì là một thế lực mới nổi lên, vì vậy sức ảnh hưởng tương đối yếu trong nhiều Tông phái võ thuật.  

Dù thường khoe khoang rằng mình thuộc một Tông phái tầm trung nhưng thực tế đó chỉ là một Tông phái nhỏ, ít đệ tử, cũng không có nhiều cao thủ trong Tông phái.   

Nhưng lý do để Vô Ảnh Tông có thể có được chỗ đứng vững chắc trong Tông phái võ thuật hoàn toàn dựa vào Minh chủ Đoàn Tứ Hải.  

Đoàn Tứ Hải là một tài năng đáng kinh ngạc, chưa đầy sáu mươi tuổi đã gây được tiếng vang lớn trong Tông phái võ thuật trong những năm gần đây.   

Hai mươi năm trước ông ta đã thành lập một Tông phái, thành lập Vô Ảnh Tông ở núi Vân Sơn.  

Trong hai mươi năm qua, ông ta thu hút cao thủ, thu nhận đệ tử, Vô Ảnh Tông dần dần khởi sắc.  

Không nói quá khi nói rằng Vô Ảnh Tông hoàn toàn được chống đỡ bởi Đoàn Tứ Hải, nếu không đã bị các Tông phái khác thâu tóm từ lâu.   

Về thực lực của Đoàn Tứ Hải, ông ta đã lâu không có động tĩnh gì, chỉ có thể hình dung là sâu không lường được.  

Nghe nói Đoàn Tứ Hải đã từng ở lại vùng núi tế trời, dường như có chút sâu xa với vùng núi tế trời. Cũng chính vì vậy mà nhiều Tông phái võ thuật không muốn trêu chọc Vô Ảnh Tông.  

Nhìn chung, Đoàn Tứ Hải chính là trời của Vô Ảnh Tông, bao trùm phía trên mọi người.  

Lúc này, ông ta đứng trên đỉnh núi, đứng trên cao nhìn về phía xa xa, trên người không có một tia chân khí dao động, giống như một người bình thường.   

“Minh chủ.” Đột nhiên, một đệ tử của Vô Ảnh Tông bước tới, quỳ một chân xuống và cung kính nói: “Đổng Văn Thắng đã mang theo Tuyết Liên rời khỏi Vô Ảnh Tông.”  

“Ừm, tôi hiểu rồi, cậu đi xuống đi.” Đoàn Tứ Hải xua xua tay, giọng điệu bình đạm nói.   

“Vâng.”  Tên đệ tử này cung kính tuân theo, sau đó cúi người lui về phía sau bốn năm mét, sau khi cách xa Đoàn Tứ Hải mới dám thẳng thắt lưng sải bước rời khỏi đỉnh núi.  

Cảm nhận được đệ tử rời đi, Đoàn Tứ Hải hơi híp mắt, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh.  

“Hứa Sơn Cư, với bản tính của ông nhất định sẽ không tha cho cây Tuyết Liên này. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Tuyết Liên nhất định sẽ rơi vào tay ông.”   

“Mà bên trong Tuyết Liên, tôi đã hòa vào độc dược mà tôi điều chế, ông tuyệt đối sẽ không phát hiện ra.”  

“Kịch độc này nếu đụng vào sẽ chết, huống chi là nuốt vào, ha ha ha.”   

Đoàn Tứ Hải đầu tiên là bật cười, rồi sau đó mặt trầm như nước, lạnh lùng nói:  “Đại trưởng lão à, chớ có trách tôi, muốn trách thì trách chính ông, có một số thứ không thuộc về ông, sau khi lấy được thì ngoan ngoãn giao nộp là được rồi, tại sao lại phải giấu đi, đây không phải là đang tìm cái chết sao.”  

Suy đoán của Tô Thương không sai, Minh chủ Vô Ảnh Tông Đoàn Tứ Hải cố tình giấu chất độc trong Tuyết Liên với mục đích giết chết Đại trưởng lão Hứa Sơn Cư.   

Bởi vì vài ngày trước, Hứa Sơn Cư ở núi lớn ở Giang Nam đó không chỉ tìm thấy một mỏ đá năng lượng mà còn có được một chí bảo.   

Chuyện này đã bị vùng núi tế trời biết, bọn họ không có hứng thú đối với đá năng lượng mà đặc biệt chú ý đến chí bảo kia.  
 
Chương 309


Vì vậy, vùng đất tế trời đã cử người đi tìm Đoàn Tứ Hải, nói việc này cho Đoàn Tứ Hải biết, ra lệnh cho Đoàn Tứ Hải phối hợp với vùng đất tế trời, phải lấy được chí bảo.  

<

Đoàn Tứ Hải thiên phú dị bẩm, từng tu luyện ở vùng núi tế trời, nhưng sau đó bị đuổi khỏi vùng núi tế trời vì một việc nào đó.  

Vì vậy, ông ta chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh của vùng núi tế trời, không dám nói một chữ không.   

Advertisement

Ban đầu, Đoàn Tứ Hải định dùng vũ lực để trấn áp Đại trưởng lão để đoạt lại chí bảo, nhưng bị người được phái đến từ vùng núi tế trời phủ quyết.   

Bởi vì chí bảo trong tay Đại trưởng lão quá quan trọng, trong thời gian ngắn có thể nâng cao thực lực, không thể rút dây động rừng, cũng không thể mạnh mẽ cưỡng cầu, miễn cho Đại trưởng lão bất chấp tất cả, hủy diệt chí bảo, vậy thì mất nhiều hơn được.  

Vào lúc này, việc Tô Huyền Thiên giết chết trưởng lão của Vô Ảnh Tông ở Giang Bắc đã gây ra rất nhiều náo động. Đoàn Tứ Hải thấy vậy, trong lòng sinh ra một kế, lấy đại Tuyết Liên năm ngàn năm tuổi ra định gài bẫy giết chết Đại trưởng lão.  

Trong Vô Ảnh Tông, ngoài Minh chủ là ông ta ra, thực lực của Đại trưởng lão là mạnh nhất, hơn nữa còn khống chế thực quyền, thật sự là dưới một người trên vạn người.  

Bởi vậy, Đoàn Tứ Hải có thể xác định, cây Tuyết Liên này nhất định sẽ rơi vào tay của Đại trưởng lão.  

Đại trưởng lão cũng nhất định phải có được Tuyết Liên, bởi vì Tuyết Liên có thể kéo dài tuổi thọ, đây chính là điều mà Đại trưởng lão cần.   

“Đáng tiếc, lãng phí một cây Tuyết Liên năm ngàn năm tuổi, đây chính là phương thuốc quý giá mà vùng núi tế trời ban thưởng cho mình.” Lúc này Đoàn Tứ Hải hơi có chút tiếc nuối.  

“Đoạn Minh chủ.”  

Trong đêm tối đột ngột vang lên một giọng nói lạnh lùng. Ngay sau đó, một thanh niên mặc áo choàng màu xanh lá đột nhiên xuất hiện, đứng sau lưng Đoàn Tứ Hải.   

Người thanh niên có mái tóc dài bồng bềnh, một bộ y phục cổ trang, khuôn mặt tuấn tú, chiếc mũi ưng cao thẳng rất nổi bật.   

Lúc này trên mặt anh ta lộ ra nụ cười nhàn nhạt, mở miệng nói: “Chỉ là một cây Tuyết Liên năm ngàn năm tuổi mà thôi, có cái gì mà đáng tiếc, tôi cam đoan với ông sau khi xong chuyện sẽ xin vùng núi tế trời đưa cho ông thù lao phong phú.”  

“Thạch công tử.”  

Đoàn Tứ Hải kịp phản ứng, vội vàng xoay người, ôm quyền cười nói: “Ha ha, nếu như vậy thì cảm ơn Thạch công tử.”  

Người thanh niên mặc áo xanh, họ Thạch, gọi là Thạch Hiên, đến từ vùng núi tế trời – Thái Sơn.  

“Đoạn Minh chủ khách khí rồi.”  

Thạch Hiên cười cười, rồi sau đó dò hỏi: “Mọi chuyện thế nào rồi?”   

“Thạch công tử yên tâm, tôi đã sắp xếp xong xuôi. Trong vòng vài ngày nữa, Hứa Sơn Cư sẽ chết vì trúng độc.”   

Đoàn Tứ Hải cười nhẹ nói: “Sau khi ông ta chết, tôi sẽ đích thân lục tung nơi ở của ông ta, nhất định sẽ tìm được chí bảo kia.”  

“Ừm, được, vậy tôi yên tâm rồi.” Thạch Hiên hài lòng gật đầu.   

“Thạch công tử.”  

Đoàn Tứ Hải hơi khó hiểu, tò mò hỏi: “Rốt cuộc Hứa Sơn Cư đã lấy được thứ gì mà lại khiến cho vùng núi tế trời hứng thú?”  

“Đoạn Minh chủ!”  

Thạch Hiên nghe vậy sắc mặt lập tức lạnh đi, lạnh lùng nói: “Về chuyện này, tốt nhất ông không nên hỏi quá nhiều, biết quá nhiều, sẽ không tốt cho ông!”   

“Ngoài ra, sau khi Hứa Sơn Cư chết, lập tức thông báo cho tôi biết, việc tìm chí bảo giao cho tôi là được, không phiền Đoạn Minh chủ lo lắng.” 
 
Chương 310


“Được!” Đoàn Tứ Hải nghe vậy, không dám có chút nghi ngờ, vội vàng ôm quyền đồng ý.  

<

Tuy rằng thực lực của người thanh niên trước mặt không bằng mình, nhưng đối phương đến từ vùng núi tế trời, thân phận cao quý, bản thân không thể trêu vào.  

Advertisement

“Ừm.” Thạch Hiên gật đầu dặn dò nói: “Nhớ lấy, việc này không được để lộ ra ngoài, nếu không tôi sẽ hỏi tội ông!”  

“Hiểu rồi.”   

“Còn một chuyện, tôi vừa định hỏi ông.”  

Lúc này, ánh mắt Thạch Hiên rơi vào người Đoàn Tứ Hải, cau mày nói: “Đại trưởng lão Vô Ảnh Tông các ông, Cát Bình, chết ở Giang Bắc?”  

“Ừm.”   

Đoàn Tứ Hải không giấu diếm nói đúng sự thật: “Mấy ngày trước, Cát Bình đột nhiên đến Giang Bắc muốn giết người đứng đầu nhà họ Tô ở Giang Bắc, kết quả bị một thanh niên địa tông giết.”  

“Cát Bình chưa từng đến Giang Bắc, tự nhiên cũng không có thù oán gì với nhà họ Tô ở Giang Bắc. Lần này không biết bị người nào sai khiến vậy mà lại đi giết người đứng đầu nhà họ Tô, nên mới mất mạng oan uổng.” Đoàn Tứ Hải thở dài một hơi, lắc lắc đầu.  

Nhưng Thạch Hiên, thanh niên mặc áo xanh bên cạnh lại lộ ra một nụ cười, nhàn nhạt nói: “Ha ha, tôi bảo ông ta đi đấy.”  

Tôi bảo ông ta đi.   

Đoạn Tứ Hải nghe được câu này, trên mặt lập tức lộ ra một chút nghi hoặc, khó hiểu nói: “Thạch công tử, Giang Bắc chỉ là một địa phương nhỏ, nhà họ Tô kia lại càng bé nhỏ không đáng kể. Cậu có thù oán gì với nhà họ Tô sao?”   

“Ừm.” Thạch Hiên không phủ nhận, giọng điệu bình thản nói: “Quả thực có thù, hơn nữa còn là thâm thù đại hận.”  

“Khoảng thời gian trước, tôi đi qua Giang Bắc, dự định hủy diệt họ Tô ở Giang Bắc.” Khóe miệng Thạch Hiên nhếch lên nói: “Tuy nhiên không có thành công, ngược lại tôi lại bị thương rất nặng.”  

“Thạch công tử, tuy rằng cậu còn trẻ, nhưng đã đặt chân tới địa tông rồi.” Đoạn Tứ Hải nghi hoặc: “Nhà họ Tô ở Giang Bắc, có người là đối thủ của cậu?”  

“Có.” Thạch Hiên cười nói: “Tô Kiền Khôn, lão gia chủ của nhà họ Tô, thực lực không hề yếu, cảnh giới cũng ngang với tôi, ra tay đánh tôi bị thương nặng.”  

“Nhưng ông ta cũng không khá hơn là bao, cũng bị thương, hơn nữa tuổi tác của ông ta đã quá lớn, có lẽ cả đời này cũng không khôi phục hoàn toàn được.”  

Thạch Hiên nói tiếp: “Nhưng tôi đã sử dụng thánh dược chữa thương từ vùng núi tế trời, bây giờ đã khỏi hẳn.”  

“Nhưng mấy ngày nay, tôi vẫn đang điều tra chí bảo ở núi lớn ở Giang Nam, không thể phân thân, liền bảo Cát Bình thay tôi đến Giang Nam trước, giết Tô Thần Binh của nhà họ Tô.”  

Nói đến đây, Thạch Hiên lộ ra vẻ bất mãn: “Ai ngờ phế vật Cát Bình này không hoàn thành nhiệm vụ mà lại chết ở Giang Bắc.”  

“Thạch công tử.”  

Đoạn Tứ Hải cười khổ nói: “Chuyện này cũng không thể trách Cát Bình. Đó là do Tô Huyền Thiên kia thực lực quá mạnh, hơn nữa có vô số thủ đoạn.”   

“Tô Huyền Thiên...”  

Thạch Hiên nghe vậy, ánh mắt dừng ở trên người Đoạn Tứ Hải, nhàn nhạt nói:  “Tôi tìm ông chỉ là muốn hỏi một câu, Tô Huyền Thiên này đến tột cùng có lai lịch gì?”  

“Tôi cũng không biết chi tiết cụ thể. Tôi đã tìm người điều tra, cậu ta dường như nhảy ra từ cục đá, mỗi lần xuất hiện, cậu ta đều biến mất không dấu vết.”  
 
Chương 311


Đoạn Tứ Hải trả lời: “Nhưng mà nghe nói cậu ta có quan hệ sâu xa với nhà họ Tô, là anh em kết nghĩa với Tô lão gia nhà họ Tô Tô Kiền Khôn.”  

<

“Có lẽ chính vì mối quan hệ này mà mấy ngày trước cậu ta mới có thể giải cứu Tô Thần Binh của nhà họ Tô ở chợ đen Cửu Môn.” Đoạn Tứ Hải suy đoán.  

Advertisement

“Ừm.” Vẻ mặt của Thạch Hiên trở nên âm trầm, lạnh lùng nói: “Tô Huyền Thiên này dám phá hỏng chuyện tốt của tôi, tôi muốn xé xác anh ta ra thành từng mảnh!”   

“Ha ha, Thạch công tử, cậu không cần phải lo lắng về chuyện này.” Đoạn Tứ Hải cười nói: “Tô Huyền Thiên kia đã chết rồi.”   

“Chết rồi?” Thạch Hiên nhíu mày nói: “Chết như thế nào, tin tức có thể tin được không?”  

“Đáng tin cậy, hiện tại đầu của cậu ta vẫn ở trong Tông Vô Ảnh của tôi, về phần nguyên nhân cái chết...” Đoạn Tứ Hải khẽ cười: “Haha, có chút đáng buồn, Tô Huyền Thiên này chết trong tay một tên rác rưởi ở cảnh giới hóa kình.  

“Tông Vô Ảnh của chúng tôi ở Giang Bắc có một gia tộc phụ thuộc, nên người đứng đầu gia tộc đã thiết lập một bữa tiệc Hồng môn yến, đầu độc Tô Huyền Thiên. Hôm nay, đầu của Tô Huyền Thiên đã được đưa đến Tông Vô Ảnh.”   

Đoạn Tứ Hải nói thêm: “Tôi tận mắt nhìn thấy, đầu thật là của Tô Huyền Thiên, sẽ không có giả.”   

“Lại có việc như vậy sao.” Thạch Hiên đặc biệt kinh ngạc, rồi sau đó cười lạnh nói: “Ha ha, đáng thương cho Tô Huyền Thiên, thiên tư trác tuyệt, mới hai mươi tuổi đã có thể giết địa tông bán bộ, là một thiên tài nhưng không ngờ lại rơi vào kết cục như vậy.”   

“Đoạn minh chủ, nếu đã như vậy, vậy tôi không có vấn đề gì.”  

Thạch Hiên vốn muốn hỏi thăm Tô Huyền Thiên, tìm cơ hội giết anh để không ảnh hưởng đến việc hủy diệt nhà họ Tô của mình.  

Nhưng hiện tại biết Tô Huyền Thiên đã chết, vậy anh ta đương nhiên không có gì để hỏi.   

“Thạch công tử.”  

Lúc này, Đoạn Tứ Hải tiến lên nói: “Mạo muội hỏi một câu, cậu và nhà họ Tô, một trời một vực, tại sao lại kết thù?”  

“Không tiện nói.” Thạch Hiên nói.   

“Hiểu rồi.”  

Đoạn Tứ Hải không hỏi thêm câu nào mà tò mò nói: “Thạch công tử, với thân phận và bối cảnh của cậu, cậu tùy tiện phái một cao thủ ở vùng núi tế trời đã có thể làm cho nhà họ Tô máu chảy thành sông, cần gì phải lao lực như thế?”  

“Chuyện này tương đối phức tạp, yêu cầu bí mật thực hiện, tôi không muốn để cho người khác biết là tôi huỷ diệt nhà họ Tô.”  

Thạch Hiên nhìn chằm chằm Đoạn Tứ Hải, nhàn nhạt nói: “Tôi nói với ông chuyện này vì muốn ông giúp tôi giải quyết nhà họ Tô. Sau khi chuyện này xong, tôi nhất định sẽ hậu tạ.”  

“Thạch công tử khách khí rồi, cái gì mà hậu tạ với không hậu tạ, ông nội của cậu là sư phụ của tôi, làm việc cho cậu, tôi không thể chối từ.”  

Đoạn Tứ Hải mở miệng đồng ý, sau đó nói: “Tứ trưởng lão Lưu Vĩnh Húc của Tông Vô Ảnh giết người như ma, vừa mới tới Giang Bắc. Tôi sẽ liên lạc với ông ta để ông ta đi huyết tẩy nhà họ Tô.”  

“Được!” Thạch Hiên hài lòng gật đầu.   

Đoạn Tứ Hải không chút do dự, trực tiếp lấy điện thoại di động ra gọi vào số điện thoại di động của tứ trưởng lão, nhưng không có ai trả lời.  

“Ha ha, tứ trưởng lão này tư tưởng tương đối cổ hủ, không thích thiết bị liên lạc điện tử nên có lẽ đã quên mang theo điện thoại di động.”   

Đoạn Tứ Hải mỉm cười, sau đó nói: “Như vậy đi, Thạch công tử, tôi sẽ liên hệ với tam trưởng lão Đinh Tắc, ông ta là địa tông trung kỳ, đủ để quét sạch nhà họ Tô.”  
 
Chương 312


Thạch Hiên gật đầu nói: “Được.”   

<

Đoạn Tứ Hải ngay lập tức tìm số điện thoại di động của tam trưởng lão và bấm số. Điện thoại đã thông, nhưng vang lên nửa ngày, cũng không có người nhận.   

“Hai tên này!” Đoạn Tứ Hải có chút tức giận, tạm dừng vài giây liền cười làm lành nói: “Ha hạ, Thạch công tử, tam trưởng lão đã già rồi, lỗ tai không tốt, dùng điện thoại di động cũng không tốt lắm.”   

Advertisement

“Như vậy đi, nhị trưởng lão Tần Hương Liên không có ra ngoài, ngày hôm qua tôi gặp bà ta ở Tông Vô Ảnh, tôi phái người đi tìm nhị trưởng lão, lệnh cho bà ta đi Giang Bắc hoàn thành chuyện này.” Đoạn Tứ Hải cười nói.   

Thạch Hiên có chút không kiên nhẫn, nhưng gật đầu nói: “Được.”   

“Lần này tuyệt đối sẽ không có ngoài ý muốn.”  

Đoạn Tứ Hải trực tiếp gọi điện cho thân tín của mình, sau khi điện thoại thông liền nói: “Bảo nhị trưởng lão đến gặp tôi ở đỉnh núi. Tôi có chuyện cần thu xếp cho bà ta.”  

“Thưa minh chủ.”  

Đầu bên kia điện thoại tạm dừng một chút, một giọng nói truyền đến: “Nhị trưởng lão hôm nay xuống núi. Về phần đi đâu, đệ tử hầu hạ bà ta cũng không biết.”   

“Chết tiệt, thời khắc mấu chốt một đám đều không thể liên lạc được, đều chết rồi đúng không?” Đoạn Tứ Hải phẫn nộ cắt đứt điện thoại, quay đầu nhìn về phía Thạch Hiên, có chút xấu hổ: “Thạch công tử, cậu yên tâm, sắp tới mấy vị trưởng lão nhất định sẽ trở lại Tông Vô Ảnh, ai về đến trước tôi sẽ sai người đó đi diệt nhà họ Tô.”  

“Được rồi.”  

Thạch Hiên vô cùng bất mãn, nhưng cũng gật đầu nói: “Đoạn minh chủ, nhớ giữ bí mật đừng để lộ ra ngoài.”  

“Đã hiểu.” Đoạn Tứ Hải đáp lại: “Tôi sẽ phát lệnh tiêu diệt nhà họ Tô với lý do nhà họ Tô cấu kết với Tô Huyền Thiên.”   

“Như vậy là tốt nhất.”   

“Hơn nữa, chuyện của Đại trưởng lão Hứa Sơn Cư, tôi sẽ chờ tin tức tốt của ông.”   

Để lại một câu, Thạch Hiên thả người nhảy xuống đỉnh núi, bóng dáng của anh ta thấp thoáng vài cái, sau đó liền biến mất.   

Nhìn Thạch Hiên rời đi, Đoạn Tứ Hải không khỏi thở dài: “Quả nhiên là thiên kiêu mà vùng núi tế trời tỉ mỉ bồi dưỡng, hơn hai mươi tuổi vậy mà đã đặt chân vào địa tông hậu kỳ rồi. Thiên phú như vậy thực sự là kinh người.”  

“Nhà họ Tô?”  

Đoạn Tứ Hải lắc đầu cười lạnh: “Ha ha, chỉ là một con kiến tầm thường mà thôi, nhưng lại chọc tức Thạch công tử, chết cũng không tiếc!”  

Đúng lúc đó.  

Tô Thương đã về tới biệt thự ven sông, từ xa anh ấy đã phát hiện ra Lý Nguyệt đang ở trong phòng khách, anh ấy liền đi một mạch đến đó.  

Lúc này.  

Lý Nguyệt nằm trên sofa, đang xem điện thoại, và còn đắp một chiếc chăn lông màu trắng, dáng người hấp dẫn, vừa nhìn một cái là nhận ra ngay  

Tô Thương đi qua đó, tiện tay chạm vào bàn chân trắng nõn của Lý Nguyệt, khẽ cười nói: “Vợ à, ngại quá, anh khiến em phải chờ lâu rồi.”  

“Tô... Tô Thương.”  
 
Chương 313


Lý Nguyệt cảm thấy giống như bị điện giật, ngồi phắt dậy, hai đùi kẹp chặt lại vào nhau, sau đó còn lấy chiếc chăn lông đắp lên đùi, mặt đỏ ửng nói: “Tô Thương, anh đi làm gì thế, lúc nãy sao không ở biệt thự, em lên phòng ở tầng ba cũng không tìm thấy anh.”  

<

“À, có vài việc gấp cần anh phải xử lý, nhưng bây giờ anh đã giải quyết xong rồi.”’  

Advertisement

Tô Thương mỉm cười, tiện tay luồn qua vai Lý Nguyệt, rồi ôm cô ấy vào lòng mình: “Vợ à, em vẫn chưa ăn tối phải không, đi, chúng ta đi ăn bữa tối dưới ánh nến nào.”  

“Ừ.. Được.”  

Lý Nguyệt không từ chối, mà ngượng ngùng nhẹ gật đầu.  

Tối nay, cô ấy chịu đến biệt thự, xem như cô ấy đã định dâng hiến cơ thể này cho Tô Thương rồi, cho nên mới nhìn thấy Tô Thương, thì đã nghĩ tới chuyện xảy ra tiếp theo ngay, khuôn mặt xinh đẹp lại bắt đầu ửng đỏ.  

“Vợ à, anh mang giày cao gót cho em nhé.”  

Bỗng nhiên.  

Tô Thương mỉm cười, sau đó cũng không quan tâm Lý Nguyệt có đồng ý hay không, mà trực tiếp nhấc chân Lý Nguyệt lên.  

Lý Nguyệt không đi vớ, chân cô ấy nhỏ nhắn, nuột nà trắng nõn, nhìn ở khoảng cách gần, thậm chí có thể nhìn thấy mạch máu nhỏ lên trên da, vô cùng đẹp đẽ.  

Hôm nay Lý Nguyệt đi một đôi giày cao gót thủy tinh, cả người toát ra một khí chất vừa nho nhã lại vừa cao quý.  

“Vợ à, bàn chân của em, đẹp quá đi, thậm chí có thể khiến người khác mất mạng vì nó đó.”  

Tô Thương để lộ ra một nụ cười, không kìm chế được mà hôn lên chân một cái, sau đó mới xỏ giày vào chân cho Lý Nguyệt.  

“Ừ.”  

Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Nguyệt, lại càng đỏ, cô ấy ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào mắt Tô Thương.  

“Vợ à, em không cần đi giày nữa đâu, để anh bế em đến phòng ăn nhé.”  

Lúc đó, Tô Thương vừa mới mang giày xong, rồi lại tháo ra, anh ấy bế kiểu công chúa, cứ như vậy mà bế Lý Nguyệt lên.  

“Được.”  

Lý Nguyệt cắn môi, không hề từ chối Tô Thương, mà ngại ngùng đồng ý.  

Cứ thế, Tô Thương đã bế Lý Nguyệt lên, đi đến phòng ăn của biệt thự.  

Quách Ý suy nghĩ rất chu đáo, anh ấy đã sắp xếp và chuẩn bị bữa ăn một cách rất là lãng mạn và tuyệt đẹp.  

Hơn nữa, trên bàn ăn còn có một cái bình đựng rượu, bên trong được đổ đầy rượu vang, ít nhất cũng phải là ba lít rượu.  

“Tên Quách Ý này, làm việc cũng được đó chứ.”  

Tô Thương mỉm cười, đặt Lý Nguyệt ngồi xuống ghế trước, sau đó anh ấy mới ngồi xuống ghế đối diện.  

Tiếp theo, anh ấy lấy bình rượu vang, rót lần lượt vào ly cho Lý Nguyệt và ly của mình.  

“Vợ ơi, đã rất lâu rồi chúng ta không cùng nhau ngồi xuống hưởng thụ một bữa tối yên bình như vậy rồi nhỉ, nào uống một ly đi.” 
 
Chương 314


Lý Nguyệt nhìn Tô Thương một cái, nói: “Tô Thương, anh đây là muốn chuốc say em sao?”  

<

“He he, còn phải nói, con gái mà không say, thì đàn ông làm sao có cơ hội được chứ.” Tô Thương cười bỡn cợt.  

“Xí, đúng là không biết xấu hổ.” Lý Nguyệt bĩu môi nói: “Em đã chuẩn bị tâm lý rồi, say hay không thì anh cũng không có cơ hội đâu.”  

Advertisement

“Ha ha.”  

Trong lòng Tô Thương rất vui mừng, liền cười nói: “Tuy nói như vậy, nhưng, em vẫn nên uống chút rượu, cho nó có không khí, nào, vợ ơi, cạn ly nào.”  

“Được thôi.” Lý Nguyệt không hề từ chối.  

Ngay sau đó.  

Hai người vừa thưởng thức bữa ăn, vừa uống rượu, làm cho bầu không khí càng thêm thoải mái khoan khoái.   

Khoảng nửa tiếng sau.  

Lý Nguyệt đã đặt dĩa và thìa xuống, lắc đầu nói: “Tô Thương, em, em ăn no rồi.”  

“Vợ ơi, uống thêm một ly nữa đi.” Tô Thương khẽ cười, làm ra vẻ muốn rót rượu cho Lý Nguyệt.  

“Không đâu, không thể uống quá nhiều rượu, nếu không khi làm chuyện đó sẽ phát ra tiếng.” Lý Nguyệt xua tay từ chối.  

“Làm chuyện đó?”  

“Phát ra tiếng hả?”  

Tô Thương bỗng sững người ra, sau khi kịp thời phản ứng lại, không kìm được mà cười nói: “Ha ha, vợ à, là ai nói với em cái này vậy?”  

“Ca Ca.”  

Mặt Lý Nguyệt đỏ ửng lên, khẽ nói: “Cậu ấy biết hôm nay em muốn đến đây với anh, cho nên mới nói cho em một vài chủ ý về chuyện đó.”  

“Ha ha.”  

Tô Thương tò mò hỏi: “Vợ à, cô ấy đã nói với em những gì vậy, có bảo em phải chú ý gì không?”  

“Ca Ca bảo em.....”  

Lý Nguyệt đang nói, thì Tô Thương liền đi tới, bế Lý Nguyệt lên, nhanh chân đi vào phòng khách, đến trước ghế sofa.  

Sau đó.  

Tô Thương đặt Lý Nguyệt nằm trên ghế sofa mềm mại, sợi tóc bay bay, tóc tai bù xù xõa xuống che mất khuôn mặt của cô ấy.  

Lúc này, Tô Thương cúi người xuống, nằm ngay bên cạnh, vừa chỉnh lại tóc cho Lý Nguyệt, vừa nhẹ nhàng nói: “Bây giờ có thể nói rồi, Trương Ngu Ca dạy em thế nào vậy?”  

“Cậu ấy....”  

Lý Nguyệt nghiến răng, khẽ nói: “Cậu ấy nói với em lần đầu tiên không phải căng thẳng, cũng không cần vội vàng, cứ từ từ thôi, nếu không rất có thể sẽ không thành công.”  

“Còn nữa không?” Tô Thương hỏi tiếp.  

“Còn.”  

Khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, hình như có chút khó nói, nhưng vẫn nghiến răng nói tiếp: “Anh phải nhẹ một chút, nếu không ngày hôm sau em không thể xuống giường đi lại được.”  

“Sau đó thì sao?” Tô Thương hỏi tiếp.  

“Chú ý vệ sinh.”  
 
Chương 315


Lý Nguyệt tiếp tục nói: “Cái này là quan trọng nhất, Tô Thương, anh đừng động vào em, chúng ta đi tắm đã, tắm qua sau đó......”  

<

“Ha ha.”  

Tô Thương để lộ ra một nụ cười giễu cợt, sau đó nắm lấy cánh tay của Lý Nguyệt nói: “Vợ à, em rất sạch sẽ mà, không cần tắm đâu, hơn nữa anh cũng không chê bẩn, he he.”  

Advertisement

Vừa nói, Tô Thương cúi người xuống, hôn Lý Nguyệt.  

“Đừng mà, Tô Thương, đi tắm đã.”  

Lý Nguyệt giãy giụa một lúc, kết quả có một gói gì đó nhỏ nhỏ, rơi ra từ trong áo của cô ấy.  

“Durex...”  

Tô Thương định thần lại, bỗng khẽ cười: “Vợ ơi, không ngờ rằng là em lại có sự chuẩn bị trước đó, ha ha, nhưng mà, anh lại không thích dùng cái này, chúng ta sắp kết hôn rồi, cũng không cần thiết phải dùng đến đâu.”  

Sau đó, Tô Thương ôm lấy Lý Nguyệt.  

Lý Nguyệt thì không giãy giụa nữa, tim thì đập thình thịch, và có ý định muốn giao cơ thể này cho Tô Thương.  

Có được sự đồng ý của Lý Nguyệt, anh ấy lại càng thêm vui mừng, đang chuẩn bị vào việc.  

Thì đúng lúc đó, dì Phù và Tô Du Du bước vào phòng khách, thì bị cảnh tượng này đập vào mắt.  

“Cha, cô Lý, hai người đang làm gì vậy?” Khuôn mặt Tô Du Du tràn đầy sự tò mò, hỏi bằng giọng bi ba bi bô.  

???  

Tô Thương bỗng đơ người ra, nhanh chóng dừng lại, vẻ mặt thoáng chút xấu hổ.  

Lý Nguyệt cũng kịp phản ứng lại, vội ngồi dậy, chỉnh trang lại quần áo, khuôn mặt xinh đẹp đỏ rực lên.  

“Cô Lý, mặt của cô sao lại đỏ vậy?” Tô Du Du díu mắt, nghi ngờ hỏi.  

“Cô... Cô...”  

Lý Nguyệt không biết làm sao, đứng mãi một lúc lâu cũng không nói ra được lý do, thế là cô liền giật giật áo của Tô Thương.”  

“Khụ.”  

Tô Thương khịt mũi một cái, sau đó giải thích: “Cái đó, là do cô Lý đang ốm, nhiệt độ đang là 38 độ C, cho nên mặt mới đỏ thế đấy.”  

“Ồ, hóa ra là như vậy.”  

Tô Du Du gật đầu, sau đó ân cần nói: “Cha, cha mau đưa cô đi bệnh viện đi, đừng để đầu nóng quá rồi bốc hỏa lên.”  

“Cô Lý không sao, cô đã uống thuốc hạ sốt rồi.” Lý Nguyệt vuốt tóc, cười một cách ngại ngùng.  

“Đại thiếu gia.”  

Lúc này, mắt dì Phú nhếch lên, nhìn thấy một gói gì đó nhỏ nhỏ trên sofa, bèn nhặt lên nghi ngờ hỏi:   

“Durex....đây là cái gì, nhìn có vẻ rất ngon, có thể ăn không?”
 
Chương 316


Ăn sao?   

<

Khi Lý Nguyệt nghe thấy câu này, khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng lên, xấu hổ nấp sau lưng Tô Thương, ước gì có cái hố nào đó để chui vào.  

Cùng lúc đó, cô kéo kéo quần áo của Tô Thương, ra hiệu cho Tô Thương nhanh chóng giải quyết.   

Advertisement

“Khụ khụ.”   

Tô Thương phản ứng, trực tiếp cầm lấy hình vuông nhỏ từ trong tay dì Phù, sau đó cười nói: “Dì Phù, dì đừng cầm thứ này, đưa cho tôi đi.”   

“Làm sao vậy, đại thiếu gia?” Dì Phù tò mò hỏi: “Rốt cuộc có ăn được không?  

“Cái này, nói như thế nào đây?”  

Tô Thương cười cười nói: “Có thể ăn, cũng không thể ăn, có người thích ăn, cũng có người không thích ăn, tóm lại tương đối phức tạp.”  

“Định nghĩa mơ hồ như vậy sao, đại thiếu gia, hình vuông nhỏ này rốt cuộc là thứ gì?” Dì Phù càng thêm tò mò.   

Tô Thương sờ sờ sống mũi, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.   

“Con biết, con biết.” Lúc này, Tô Du Du bên cạnh giơ bàn tay nhỏ bé lên, cười ngây ngô nói.  

Lý Nguyệt nghe xong, đột nhiên căng thẳng nhéo một miếng thịt của Tô Thương, như là đang oán trách Tô Thương.   

Tô Thương chịu đựng đau đớn, nhìn Tô Du Du, thận trọng hỏi: “Du Du, con nhìn nhầm rồi, hình vuông nhỏ không phải đồ vật kia như con nghĩ đâu.”   

“Cha đừng giả vờ nữa, đây là thứ con thường dùng, không phải là đeo ở...”   

Tô Du Du đang nói, sắc mặt của Tô Thương lập tức trở nên cứng lại, sát khí tràn ngập trong mắt.   

“Còn không phải là chiếc găng tay dùng một lần đeo trên tay sao. Con đều đeo nó khi ăn pizza.”  

Tô Du Du bĩu môi cười nói: “Cha, cha không lừa được con đâu. Bao bì của găng tay dùng một lần là loại hình vuông nhỏ này. Hừ, nói thật đi, cha và cô Lý ăn vụng phải không!”  

Nghe được nửa câu sau, sát khí trong mắt Tô Thương lập tức biến mất, hóa ra là anh đã nghĩ quá nhiều.   

“Du Du, đúng rồi, cháu nói đúng, cha cháu và cô đang ăn vụng.” Lúc này, Lý Nguyệt tìm được lý do để bào chữa, vội vàng cười nói.   

“Ăn vụng?”  

Dì Phù ở bên cạnh khinh thường nhìn Tô Thương và Lý Nguyệt một cái, nói lời thấm thía: “Đại thiếu gia, Lý tiểu thư, ăn vụng thì ăn vụng, đừng để ảnh hưởng đến người khác, lại còn ngang nhiên như vậy, lần sau nhớ tìm một chỗ không có ai nhé mà ăn vụng.”  

“Tôi…”   

Lý Nguyệt cũng nhận ra rằng hai chữ ăn vụng có chút không ổn, lúc này cảm thấy vô cùng xấu hổ.  

“Dì Phù, dì không nói thì không ai bảo dì câm đâu.”  

Tô Thương mặt tối sầm nói: “Nếu dì còn nói nhiều, tôi cho dì trở về trang viên nhà họ Lý, không cần ở chỗ này nữa.”   

“Đại thiếu gia, cậu đang nói cái gì vậy, hỏng rồi, lỗ tai của tôi có tật xấu, lúc thính lúc không thính, ngày mai tôi phải đến bệnh viện tìm bác sĩ chuyên khoa khám một chút.”   

Dì Phù giả vờ như không nghe thấy những gì Tô Thương nói, vừa nhỏ giọng nói thầm vừa đi vào phòng mình.  

“Dì Phù này.”   

Tô Thương nở nụ cười gượng, vô cùng cạn lời, cũng không thể đuổi dì Phù đi, dù sao cũng đã chăm sóc anh nhiều năm như vậy, là người già trong nhà.  
 
Chương 317


“Cha, cô Lý, các người thật là xấu, ăn pizza vậy mà không gọi con!”  

<

Lúc này, Tô Du Du khoanh tay, tức giận nói: “Hừ, con không muốn quan tâm đến các người.”   

“Du Du.”   

Advertisement

Lý Nguyệt đi tới, cảm giác hổ thẹn suy yếu đi rất nhiều, khẽ cười: “Cô Lý đồng ý với cháu, ngày mai sẽ dẫn cháu đi ăn pizza, đừng tức giận nữa nhé.”   

“Thật sao?” Tô Du Du vui mừng nói: “Ai nói dối là chó con sao?  

“Ừm.” Lý Nguyệt cười xoa đầu Tô Du Du, sau đó nói: “Nhưng mà, Du Du, hôm nay muộn rồi, cháu nên đi ngủ rồi, cô Lý đưa cháu đi tắm được không?”   

“Vâng ạ.”   

Cứ như vậy, Lý Nguyệt mặc kệ Tô Thương, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Du Du đi vào phòng tắm.   

Không bao lâu Tô Du Du đã tắm rửa xong, Lý Nguyệt bế cô bé vào phòng trên lầu ba.   

Tô Thương đi theo, nhìn Tô Du Du đang nằm trên giường, anh không nhịn được cười nói: “Du Du, cha kể chuyện cho con nghe.”  

“A, không cần, cha, cha ra ngoài đi!” Khuôn mặt nhỏ của Tô Du Du lộ rõ vẻ sợ hãi, vô cùng ghét bỏ.  

“Sao vậy?” Tô Thương kinh ngạc hỏi.   

“Cha, cha kể chuyện quá khó nghe, đánh đánh giết giết, con không thích.” Tô Du Du nói sự thật.   

“Haha, lần này cha sẽ kể cho con nghe câu chuyện tình yêu của Huyền Thiên Tiên vực, đảm bảo nghe rất hay.”   

“Con không muốn, con muốn nghe cô Lý kể chuyện cơ.” Tô Du Du bắt đầu chọn người.   

Tô Thương sờ sờ sống mũi, cười khổ nói: “Nhóc con này, vậy mà ghét bỏ cha...”  

“Tô Thương, nếu Du Du muốn nghe em kể chuyện, anh ra ngoài trước đi, em dỗ cô bé ngủ.” Lý Nguyệt dịu dàng cười nói, ánh mắt tràn đầy cưng chiều nhìn Tô Du Du.  

“Được rồi.” Hai cô gái đều đuổi mình, cũng không có cách nào, Tô Thương đành phải rời đi trước, đến phòng khách.   

Khoảng mười phút sau, Lý Nguyệt nhẹ tay nhẹ chân bước xuống dưới lầu.   

“Vợ à, Du Du ngủ rồi à?” Tô Thương đứng dậy đi về phía Lý Nguyệt.   

“Ừ, Du Du thật đáng yêu, bộ dạng lúc ngủ thật đẹp, giá như em có thể giữ cô bé bên cạnh thì tốt rồi.”  

Cảm xúc của Lý Nguyệt hơi trùng xuống, khổ sở nói: “Đáng tiếc, đã qua hai ba ngày. Tính toán thời gian thì mấy ngày nữa mẹ cô bé sẽ đi đón cô bé đi rồi.”   

“Vợ à.”   

Nhìn thấy vẻ mặt của Lý Nguyệt, Tô Thương nắm lấy hai tay cô, nghiêm túc nói: “Thật ra, có một chuyện anh không nói với em, nhưng không phải anh cố ý giấu em, hai ngày nay anh cũng mới biết, về Du Du.”   

“Chuyện gì?” Lý Nguyệt tò mò hỏi.  

Tô Thương nhìn Lý Nguyệt, thẳng thắn nói: “Du Du, con bé là con gái của anh, con gái ruột.”   

“Thật sao!” 
 
Chương 318


Lý Nguyệt biết được tin tức này, chẳng những không tức giận mà còn rất vui mừng: “Tô Thương, như vậy có nghĩa là Du Du có thể ở bên cạnh chúng ta sao?”   

<

“Hẳn là như vậy.”   

Tô Thương gật đầu nói: “Anh là cha con bé. Chỉ cần con bé muốn ở lại, không ai có thể mang con bé đi.”   

Advertisement

“Thật tốt quá!”  

Lý Nguyệt vui mừng cười nói: “Như vậy em có thể luôn chăm sóc Du Du, em muốn dạy cô bé khiêu vũ cổ điển, bồi dưỡng cô bé từ nhỏ.”  

“Vợ à.”  

Thấy vậy, Tô Thương không khỏi hỏi: “Em là vợ chưa cưới của anh, chúng ta còn chưa kết hôn. Kết quả là anh có một đứa con gái ngoài giá thú, không phải em nên buồn sao?”   

“Tại sao em phải buồn?”   

Lý Nguyệt nhìn Tô Thương ngây người, sau đó cười nói: “Em đã nói rồi, em không quan tâm anh có nhiều phụ nữ, chỉ có đàn ông ưu tú mới thu hút ong bướm, bất kể anh có con với ai, đều phải gọi em là mẹ. Tự nhiên nhặt được một đứa con gái, em vui mừng còn không kịp đây.”  

“Huống hồ, Du Du đáng yêu như vậy, xinh xắn như vậy, mỗi ngày nhìn thấy cô bé tâm trạng rất thoải mái. Có thể giữ cô bé bên cạnh quả thực đó là món quà mà trời cao dành cho em, tại sao em lại buồn?” Lý Nguyệt cười nói.  

“Vợ à, em thật sự là một người phụ nữ tốt. Có thể cưới được em là phúc khí mà anh đã tu luyện tám đời!” Tô Thương ôm chặt lấy Lý Nguyệt.   

Câu này một chút giả dối cũng không có. Sau khi Lý Nguyệt biết thân phận của Tô Du Du, phản ứng đầu tiên là vui mừng, điều này thật hiếm thấy.   

“Hừ, đừng dùng những lời ngon tiếng ngọt lừa em.”   

Lý Nguyệt giãy giụa đẩy Tô Thương ra, sau đó nói: “Nói thật đi, mẹ của Du Du là ai, em có biết không?”   

“Ừm, hai người biết nhau, hơn nữa còn rất quen thuộc.” Tô Thương cười khổ nói: “Là… Giang Tuyết Nhi.”  

“Giang Tuyết Nhi…”  

Lý Nguyệt nghe thấy cái tên đó, lập tức rơi vào hồi ức, trầm mặc vài giây mới nói: “Thật sự là chị Dực Cân nói đúng.”  

Tô Thương nghi hoặc nói: “Chị của anh nói cái gì?”   

“Anh quên năm đó sau khi sự việc xảy ra, chị anh đã giải thích như thế nào để bảo vệ anh sao?”  

Lý Nguyệt liếc trắng Tô Thương một cái, bĩu môi: “Anh có thể quên, nhưng em sẽ không.”  

“Cô ấy nói sinh con quá vất vả. Anh đau lòng cho em, không muốn em phải chịu khổ nên mới cùng bạn thân của em... Kết quả những gì cô ấy nói đã thành sự thật, Giang Tuyết Nhi thực sự đã sinh cho anh một cô con gái ngoan ngoãn lanh lợi.”  

Mặc dù Lý Nguyệt chấp nhận Tô Du Du, cũng không quan tâm đến việc bên cạnh Tô Thương có bao nhiêu cô con gái, nhưng cô vẫn có chút ghen tuông khi nói đến điều này.   

“Vợ à, đó là chị của anh nói đùa. Không ai nghĩ mọi chuyện lại thành ra thế này.”   

Tô Thương  lại gần an ủi: “Mặc kệ thế nào, trong lòng anh quan tâm đến em nhất.”   

“Ừm.” Lý Nguyệt bắt gặp ánh mắt của Tô Thương, gật gật đầu, sau đó nghiêm túc nói: “Tô Thương, chị Dực Cân nói đúng một chuyện, sinh con đặc biệt vất vả, đau đớn khi sinh nở là điều người chưa từng trải qua sẽ không bao giờ có thể hiểu được.”  

“Giang Tuyết Nhi không bỏ đứa trẻ, sinh cho anh một đứa con gái ngoan như Du Du. Cô ấy đã phải trả giá quá nhiều. Anh nhất định không được phụ cô ấy, có nghe thấy không?”   

Lý Nguyệt nói tiếp: “Nếu anh muốn phụ cô ấy, điều đó có nghĩa là anh là một người đàn ông bạc tình bạc nghĩa. Người đàn ông như vậy không xứng làm chồng em. Sau này em sẽ không bao giờ quan tâm đến anh!”   

“Vợ à.”  
 
Chương 319


Tô Thương trăm triệu lần không ngờ rằng Lý Nguyệt sẽ nói ra những lời này, trong lòng rất cảm động: “Anh sẽ nhận lấy trách nhiệm của một người đàn ông, cho dù là Giang Tuyết Nhi hay em, anh đều sẽ sẽ không phụ lòng!”  

<

“Vậy còn nghe được.” Lý Nguyệt hài lòng gật đầu, sau đó ôm lấy cánh tay nói:  “Còn lại em không quản, nhưng em phải làm chính thất, sau này trong nhà không cần thuê bảo mẫu, giặt quần áo, nấu ăn, lau sàn, rửa bát, tất cả những công việc này cứ giao cho cô vợ nhỏ của anh làm, còn em có thể hưởng phúc.”  

“Haha, vợ à, không phải lúc trước em đã nói rồi sao, nếu em muốn ổn định vị trí người đứng đầu hậu cung thì yêu cầu đầu tiên là sinh một Thái tử.”   

Advertisement

Tô Thương bước tới, ôm lấy Lý Nguyệt, nhẹ nhàng hôn lên má Lý Nguyệt.  

“Không muốn.”   

“Hôm nay bỏ đi, đợi lần sau đi, dì Phù và Du Du đều ở trong biệt thự.”   

Lý Nguyệt đẩy Tô Thương ra, sắc mặt hơi đỏ bừng, cắn răng nói: “Thời gian không còn sớm, Tô Thương, đưa em về nhà.”   

“Ừm, được rồi.”   

Tô Thương cũng không ép, dù sao sau này sẽ có rất nhiều cơ hội.   

Ngay sau đó. Anh cùng Lý Nguyệt bước ra khỏi phòng khách, lái xe đến thẳng trang viên nhà họ Lý.  

“Lý Nguyệt...” Trong một góc, dì Phù nhìn Tô Thương và Lý Nguyệt đã đi xa qua cửa sổ, vẻ mặt vô cùng phức tạp, thầm niệm tên Lý Nguyệt một lần, đáy mắt có nước mắt lập lòe.  

...   

Tô Thương lái xe, rất nhanh đã đưa Lý Nguyệt đến trang viên nhà họ Lý. Trên đường đi, Tô Thương vốn dĩ định cảm nhận một chút ý cảnh ‘dừng xe ngồi yêu trong rừng cây phong vào ban đêm’, nhưng Lý Nguyệt không đồng ý.   

Sau khi tạm biệt vợ, Tô Thương lái xe trực tiếp trở về biệt thự ven sông.  

Đêm nay anh đã thu hoạch được rất nhiều, không chỉ lấy được Tuyết Liên ngàn năm mà còn vô tình lấy được một trăm viên đá năng lượng, phải dùng thật tốt mới được.   

Vì vậy, Tô Thương về phòng mình lấy Tuyết Liên ra, định loại bỏ độc tố trong Tuyết Liên trước.   

“Độc tố này đã dung hợp với Tuyết Liên rồi, thật sự tốn rất nhiều công sức.”   

“Chẳng qua chắc chắn có thể thu phục trong đêm nay. Ngày mai lại mua một ít dược liệu phụ trợ là có thể luyện chế tiên đan.”   

Khóe miệng Tô Thương nhếch lên một nụ cười nghiền ngẫm: “Ăn Tuyết Liên đan xong, mình nhất định có thể bước vào cấp bảy luyện khí.”  

Với ý nghĩ này, Tô Thương bình tĩnh lại, ném bông Tuyết Liên lên không trung, đồng thời hai tay vận khí.  

...  

Ngày hôm sau.   

Tô Thương đã sớm dọn sạch độc tố trong Tuyết Liên, đứng dậy chuẩn bị bữa sáng cho Du Du.  

Trong tủ lạnh phòng bếp dì Phù cho vào rất nhiều nguyên liệu nấu ăn. Đầu tiên  Tô Thương nấu cháo, sau đó chọn hai quả dưa chuột, làm nước trái cây, trộn mì làm bánh dưa chuột, lại xào một củ khoai tây thái sợi, cuối cùng là rán một ít trứng luộc, bữa sáng đơn giản đã hoàn thành.  

Ngay sau đó Tô Thương đánh thức Tô Du Du, chăm sóc con gái mặc quần áo rửa mặt, sau đó đi đến bàn ăn.   

“Wow, cha, cha đã làm tất cả những thứ này à?” Tô Du Du ngạc nhiên hỏi, mắt to nhấp nháy nhấp nháy.  
 
Chương 320


“Ừm.” Tô Thương nhẹ nhàng gật đầu, cưng chiều xoa xoa đầu Tô Du Du, cười nói: “Ăn đi, ăn nhiều một chút, ăn no mới có sức đọc sách.”  

<

“A, lại phải đi học sao?”   

Tô Du Du vừa nghe phải đến trường, khuôn mặt nhỏ lập tức gục xuống, nói nhỏ: “Cha, con có thể không đi học không?”  

Advertisement

“Không thể.” Tô Thương từ chối.   

Vốn dĩ anh không biết Tô Du Du là con gái mình, lại cảm thấy đối phương chỉ ở bên cạnh mình vài ngày cho nên có đi học hay không cũng không sao cả.   

Nhưng bây giờ thì khác, Tô Thương không định để Du Du rời xa mình, nhất định phải đi học ổn định, không thể vắng mặt.   

“Đại thiếu gia!” Lúc này dì Phù khom người đi tới, vừa nhìn thấy đồ ăn trên bàn liền kinh ngạc: “Thơm quá, hóa ra cậu cũng biết nấu cơm.”   

“Tùy tiện làm một chút.” Tô Thương đáp lại.  

“Làm cũng không tệ, tôi có thể ăn không?” Đôi mắt dì Phù hiện lên tia hy vọng.   

“Đương nhiên có thể.” Tô Thương cười cười nói: “Tôi nấu nhiều, đủ ăn.”   

“Thật tốt quá, cảm ơn đại thiếu gia.”  

Ánh mắt dì Phù nhìnTô Thương, ánh mắt vô cùng phức tạp, sau đó cười nói:  “Quen biết cậu nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi ăn đồ ăn do cậu làm, thật cảm động.”   

“Dì Phù, làm gì mà buồn nôn vậy?” Tô Thương bắt gặp ánh mắt của dì Phù liền nổi da gà, liền thúc giục nói: “Mau ăn đi, sau khi ăn xong đưa Du Du ra cửa chờ xe buýt của trường.”   

“Đợi xe buýt của trường? Tại sao phải đợi xe buýt của trường? Hôm nay là thứ bảy nên không cần phải đến trường.” Dì Phù nói.  

“Đúng vậy nha, thứ bảy tuần này, cha cha cha, con không cần đi học. Vui quá đi, la la la.”   

Tô Du Du phản ứng tức thì, vui vẻ nhảy dựng tại chỗ, hai bím tóc đung đưa, vô cùng đáng yêu.   

Tô Thương mỉm cười, cũng không nói gì nữa.  

Hôm qua, Tô Du Du ở trang viên nhà họ Lý chơi đến nghiện rồi, vì vậy sau khi ăn xong, ầm ĩ muốn đến trang viên Lý gia chơi. Nhưng Tô Thương phải mua dược liệu phụ trợ để luyện chế Tuyết Liên đan, nên để dì Phù đưa Du Du đi.  

“Tạm biệt cha.”   

Sau khi tiễn dì Phù và Du Du đi, Tô Thương tức tốc lái xe rời khỏi biệt thự ven sông.  

Cùng lúc đó. Trang viên nhà họ Đổng, Đổng Văn Thắng gọi điện thoại cho Đại trưởng lão Hứa Sơn Cư.

"Đại trưởng lão, tôi đã bình an về Giang Bắc rồi, cảm ơn đại trưởng lão đã âm thầm bảo vệ."  

Sau khi điện thoại được kết nối, Đổng Văn Thắng trước tiên là nói lời cảm ơn, sau đó nói: "Sau khi tôi trở về Giang Bắc, có đi đến chợ đen Cửu Môn một chuyến, có một tin tốt muốn báo với ông đây."  

"Tin tức gì tốt vậy?" ở một bên khác của điện thoại, truyền đến giọng nói của Hứa Sơn Cư.  

"Tôi có thăm dò ở chợ đen Cửu Môn, người phụ trách của họ nói, muốn thu mua đá năng lượng số lượng lớn đó."  

Đổng Văn Thắng dựa theo lời Tô Thương nói để liền mạch hơn, sau đó nói tiếp: "Đại trưởng lão, ông không phải là đã tìm thấy một mỏ đá năng lượng sao, ông hoàn toàn có thể khai thác nó, sau đó bán cho chợ đen Cửu Môn."  

"Hả, còn có chuyện này nữa sao?"  

Hứa Sơn Cư nghe vậy, đột nhiên suy nghĩ.  

Mặc dù ông ấy là người luyện võ, nhưng vẫn có nhiều chỗ cần dùng đến tiền.  

Bất kể là dược liệu, vũ khí, sách quý, hay là loại đồ vật như thượng cổ phù lục, đều có thể dùng tiền để mua.  
 
Chương 321


Ví dụ như đóa Tuyết Liên ngàn năm, chợ đen Cửu Môn cũng có bán, có điều giá trị rất lớn, giá khởi điểm cũng đã mấy chục tỷ rồi.  

<

Đối với người luyện võ mà nói, tiền không phải là vạn năng, nhưng không có tiền thì nửa bước cũng khó mà đi.  

Hứa Sơn Cư tìm ra được mỏ đá năng lượng, nhưng ông ta không tìm thấy nguồn tiêu thụ, nên căn bản không xem nó là chuyện quan trọng gì.  

Advertisement

Nhưng bây giờ, biết được chợ đen Cửu Môn muốn thu mua, Hứa Sơn Cư bắt đầu suy nghĩ đến chuyện này.  

Nếu như có thể đem những viên đá năng lượng kia, bán hết cho chợ đen Cửu Môn, mình không phải là phát tài rồi sao?  

Nghĩ đến đây, Hứa Sơn Cư liền hỏi vội: "Ông chủ Đổng, ông có hiểu rõ mọi chuyện không, tôi có thể lấy ra rất nhiều đá năng lượng, chợ đen Cửu Môn chuẩn bị thu mua khoảng bao nhiêu viên đá?"  

"Thưa đại trưởng lão, nhưng việc này tôi đã hỏi thay ông rồi, chợ đen Cửu Môn nói, ông có bao nhiêu thì họ thu bấy nhiêu." Đổng Văn Thắng vội vàng trả lời.  

"Ha ha, quá tốt rồi."  

Hứa Sơn Cư cực kỳ vui mừng, phấn khởi nói: "Tôi tìm ra chỗ mỏ đá năng lượng kia, cũng không phải là quá lớn, tôi mới nhìn qua một chút, đại khái cũng có thể đào ra được khoảng một ngàn viên đá năng lượng."  

"Đúng rồi, ông chủ Đổng, họ có nói họ mua khoảng bao nhiêu tiền một viên không?"  

"Có nói qua."  

Đổng Văn Thắng cung kính nói ra: "Người phụ trách nói cho tôi biết, giá cả sẽ không thấp quá đâu, đại khái từ ba đến năm triệu, cụ thể thì phải nhìn chất lượng của đá năng lượng đã."  

"Có điều, đại trưởng lão, tôi đã đưa đá năng lượng mà ông cho tôi để người phụ trách của chợ đen Cửu Môn nhìn qua, họ nói chất lượng khá tốt, có thể trả khoảng năm triệu một viên." Đổng Văn Thắng nói thêm.  

"Năm triệu!"  

"Một ngàn viên, cũng là năm tỷ!"  

Hai mắt Hứa Sơn Cư sáng rực, hơi thở có chút gấp gáp, tất nhiên là đã bị số tiền đó hấp dẫn rôi.  

Nhưng sau đó, ông ta bình tĩnh lại, nghi ngờ nói: "Ông chủ Đổng, sao đột nhiên ông nghĩ đến chuyện qua chợ đen Cửu Môn nghe ngóng tình hình bên đó có mua đá năng lượng hay không vậy?"  

"Chuyện này..."  

Đổng Văn Thắng trong lòng căng thẳng, nhưng sau đó lại cười nói: "Ha ha, đại trưởng lão, thật sự không dám giấu, ông cho tôi một trăm viên đá năng lượng, thật sự là rất nhiều, căn bản tôi dùng không hết, nên nghĩ đến chuyện bán ra."  

"Nhưng ở Giang Bắc, nơi duy nhất có thể mua nhiều đá năng lượng như vậy, cũng chỉ có chợ đen Cửu Môn mà thôi, nên tôi liền đi đến đó hỏi."  

Đổng Văn Thắng vì để gia tăng độ tin cậy, nên tiếp tục nói: "Không ngờ rằng họ lại chuẩn bị thu mua đá năng lượng, tôi đã bán ra tám mươi viên, còn để lại hai mươi viên định truyền lại cho con cháu đời sau của nhà họ Đổng."  

“Có điều ông cũng biết chợ đen Cửu Môn ở Giang Bắc cũng chỉ là một chi nhánh nhỏ của liên minh Cửu Môn, tám mươi viên đá năng lượng căn bản không thỏa mãn được khẩu vị của họ, vì thế tôi mới nhắc đến ông với bọn họ."  

"Hóa ra là như vậy."  

Hứa Sơn Cư như hiểu ra mọi chuyện, lập tức cười nói: "Ông chủ Đổng, ông làm chuyện gì cũng đều nghĩ đến tôi, ông thật có lòng quá đi."  

"Đại trưởng lão khách sáo quá, ông hào phóng như vậy, đã đưa cho tôi một trăm viên đá năng lượng rồi, đây cũng đều là chuyện tôi nên làm mà thôi."  

Đổng Văn Thắng cười nói: "Đúng rồi, đại trưởng lão, người ở chợ đen Cửu Môn dục khá gấp gáp, ông nhanh đi khai thác đá năng lượng, sau đó đến Giang Bắc bán đi, đến lúc đó liên hệ tôi, tôi sẽ dẫn ông đến người phụ trách ở chợ đen Cửu Môn."  

"Được!"  

Hứa Sơn Cư gật đầu nói: "Tôi lần này đi đến Giang Nam, khai thác toàn bộ đá năng lượng trong mỏ đá kia, sau đó chuẩn bị một chiếc xe tải, kéo đến Giang Bắc, chậm nhất là đêm nay sẽ đến." 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top