Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Dịch Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Chương 262


“Con gái sao?”  

Tô Thương bỗng khựng lại, sau đó nhìn dì Phù một cái, gượng cười: “Là dì nói với cha con phải không?”  

Loading...

“Đại thiếu gia, cậu nói cái gì, nói to lên chút, tôi không nghe thấy.” Dì Phù bắt đầu giả câm giả điếc.  

Advertisement

“Tôi nói, có phải dì đem chuyện của Du Du, nói với cha tôi không?” Tô Thương nhắc lại.  

“Á? Cái gì? Đại thiếu gia, sao cậu chỉ mở miệng, mà không nói ra thành tiếng thế?” Dì Phù tức giận nói.  

“Được rồi được rồi, dì về phòng nghỉ ngơi đi.”  

“Vâng đại thiếu gia.”  

Dì Phù nhận lời, sau đó cả người đều rất khỏe mạnh, chạy một mạch vào biệt thự.   

“Tôi.....”  

Khuôn mặt của Tô Thương xám lại, nhìn theo dì Phù đang bê đĩa rau thơm vào phòng khách, suýt thì chửi bậy.  

“Con cái gì mà con, Tô Thương, cháu gái cha đâu, tan học rồi sao?” Khuôn mặt Tô Thần Binh tràn đầy sự mong đợi liền hỏi.  

“Thần Binh, con vẫn chưa hỏi đến vấn đề chính.”  

Lúc này, Tô Kiền Khôn trầm mặc nhìn về phía Tô Thương, nói: “Tô Thương, Du Du mà dì Phù nhắc đến, rốt cuộc là có chuyện gì vậy, là con của cháu với ai?”  

Tô Thương sờ mũi, làm ra vẻ không biết nói: “Cháu nói nó là con của cháu khi nào chứ, chuyện là thế này, Lý Nguyệt mở một lớp đào tạo vũ đạo, cô ấy...”  

“Im mồm đi, lừa cái gì lừa, cha đã xem ảnh rồi, đứa bé đó có vài nét giống con khi còn nhỏ, người ta hay nói con gái thì giống cha, không thể giả dối được.”  

Tô Thần Binh cắt ngang lời trước, sau đó nói: “Hơn nữa đứa bé đó họ Tô, lúc nào cũng quấn lấy con, con cảm thấy còn giấu cha được chuyện này à?”  

“Được thôi.”  

Tô Thương liền thành thật, khẽ cười nói: “Ban đầu con cũng không định giấu đâu, chỉ là con muốn tìm một cơ hội rồi mới nói với hai người, Du Du quả thực là con gái của con.”  

“Ha ha!”  

Tô Thần Binh vô cùng vui mừng nói: “Cha biết ngay mà, cha có cháu gái rồi, ha ha ha!”  

“Thần Binh, bình tĩnh một chút, kích động như vậy làm gì, không có phong độ gì hết!” Tô Kiền Khôn bình tĩnh nói.  

“Cha, con không thể kiềm chế được ạ, không ngờ rằng con đã là ông nội rồi, con...”  

Tô Thần Binh đang nói, bỗng lúc đó, có một chiếc xe của trường học màu vàng dừng ở bên ngoài biệt thự.  

Ngay sau đó, Tô Du Du đeo cặp sách, bước xuống từ trên xe.  

“Ở trường học phiền chết đi được, cuối cùng cũng thoát khỏi cái bể khổ đó rồi, la la la, cảm thấy không khí bên ngoài trường học cũng rất dễ chịu quá đi!”  

Tô Du Du nhảy chân sáo suốt cả quãng đường, xem ra cô bé cực lì vui vẻ, hai cái bím tóc đung đưa qua lại, vô cùng đáng yêu.  

“Cháu gái!” 
 
Chương 263


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Thần Binh nhìn thấy Tô Du Du, bỗng cực kì phấn khích, liền chuẩn bị sẵn kẹo, rồi định đến ôm Du Du.  

“Đứng lại!”  

Loading...

“Không ra cái thể thống gì cả, không có phong thái của một ông chủ gì hết, làm cha thất vọng quá đấy.”  

Advertisement

Mặt Tô Kiền Khôn lạnh như băng, gọi Tô Thần Binh lại, quở trách bằng giọng lạnh lùng.  

“Điều cha dạy là đúng ạ.”  

Tô Thần Binh đã bị mắng, thì mới bình tĩnh trở lại, cúi đầu đứng ở bên cạnh cha.  

“Con tự mà kiểm điểm lại đi.”  

Mặt Tô Kiền Khôn nghiêm túc dạy dỗ Tô Thần Binh, đồng thời lấy đi nắm kẹo trong tay Tô Thần Binh, ánh mắt dừng lại trên người Tô Du Du, vẻ mặt bỗng xảy ra một sự thay đổi lớn.   

Chỉ thấy ông ấy để lộ ra một nụ cười hiền lành, sau đó lấy cầm nắm kẹo lấy được từ trong tay Tô Thần Binh ra, vội vàng chạy về phía Tô Du Du....  

"Chắt gái, cháu thật đáng yêu quá đi, tan học rồi nhỉ, có ăn kẹo không."  

Tô Kiền Khôn chạy đến trước mặt Tô Du Du, ngồi xổm xuống ân cần cười nói, đồng thời đưa kẹo cho Tô Du Du.  

Tô Du Du không nhận, cảnh giác nhìn Tô Kiền Khôn một chút, sau đó tò mò nói: "Ông là ai chứ?"  

"Cháu ngoan, ông là ông cố của cháu đây." Tô Kiền Khôn khẽ vuốt tóc trên đầu nhỏ của Tô Du Du.  

"Ông cố sao."  

Tô Du Du không phản kháng,đồng thời cầm lấy kẹo, mong chờ nhìn qua Tô Thương, cầu xin: "Cha Tô, kẹo này con có thể ăn không?"  

"Chắt gái, đừng hỏi nó, ở đây lời nói của ông cố là có tác dụng nhất."  

Tô Kiền Khôn vì ở trước mặt Tô Du Du biểu lộ ra ra địa vị của mình, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tô thương một cái, sau đó nói: "Ông cho cháu ăn, cháu ăn là được rồi, không ai dám không đồng ý đâu."  

"Thôi, cháu mới là người không tin ông."  

Tô Du Du bĩu môi, đôi mắt nhìn mong đợi vào Tô Thương, chờ vào ý kiến của Tô Thương.  

Tô Thương cười cười nói: "Du Du, nếu ông cố đã cho con, con cứ ăn đi nhé."  

"Dạ, dạ, cảm ơn cha Tô." Tô Du Du bóc kẹo ra, vui vẻ bỏ vào trong miệng.  

"Du Du, rõ ràng là ông đưa cho cháu, sao cháu lại cảm ơn tên phế vật kia làm gì." Tô Kiền Khôn lẩm bẩm.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 264


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Thật sao?" Một ánh mắt như nước long lạnh của Tô Du Du nhìn trên người Tô Kiền Khôn.  

"Tất nhiên rồi."  

Loading...

Tô Kiền Khôn cực kỳ muốn thể hiện mình ở trước mặt chắt gái, thế là nói: "Nhớ năm đó, hai nhóm người mâu thuẫn với nhau, mỗi một phe đều có hàng trăm hàng ngàn người, không khí lúc đó gươm súng sẵn sàng, bất kỳ lúc nào cũng có thể đánh nhau."  

Advertisement

"Có điều, những tên tiểu tử đó bị ông đánh, đến cái rắm cũng không dám thả, họ đều dẫn thuộc hạ của mình, chán nản bỏ đi."  

Tô Kiền Khôn kiêu ngạo nói: "Bởi vì sự xuất hiện của ông, mà đã hóa giải được một trận đánh nhau, chắt gái, cháu thấy ông có lợi hại không?"  

"Lợi hại!"  

Tô Du Du vừa ăn kẹo, vừa vỗ tay cho Tô Kiền Khôn, sùng bái cười nói: "Ông cố lợi hại quá."  

Lúc này, Tô Thương tò mò hỏi: "Ông nội, đây là chuyện từ khi nào thế, sao cháu lại không biết nhỉ."  

"Hả, khi đó cháu còn nhỏ, không biết cũng là chuyện thường thôi." Tô Kiền Khôn thuận miệng trả lời.  

Tô Thương lại càng tò mò hơn, truy hỏi: "Người ông đánh là ai nhỉ, cháu có quen không?"  

Tô Kiền Khôn còn chưa kịp mở miệng, Tô Thần Binh bên cạnh liền tối sầm mặt mà nói: "Con biết, còn rất quen thuộc, bởi vì người đó... chính là cha."  

"Ách."  

Tô Thương nhất thời sững sờ, cố nhịn không cười, sợ ba của mình tức giận mà đánh cho mình một trận mất.  

"Ha ha, cười chết cháu rồi, ông cố, nói chuyện nửa buổi trời, thì ra người mà ông đánh lại chính là con ruột của ông à."  

Có điều, Tô Du Du lại không quan tâm những chuyện đó, cười khanh khách ra thành tiếng.  

Điều này làm Tô Thần Binh mất hết mặt mũi, oán giận nói: "Cha, đây đều là những chuyện từ ngày xửa ngày xửa rồi, cha nói những chuyện này để làm gì chứ."  

"Sao hả, không thể nói hay sao chứ?" Tô Kiền Khôn thổi râu, trợn mắt nói.  

"Có thể, có thể nói."  

Tô Thần Binh không dám cứng rắn với Tô Kiền Khôn, sau khi thỏa hiệp, nói: "Chỉ là, cha, con vừa mới lấy kẹo để chào đón Tô Du Du, sao cha nói con không đủ chững chạc, làm mất đi phong thái của chủ nhà, nhưng tại sao cha lại cướp đi kẹo của con, để tự mình chạy tới đây chứ?"  

Vừa nói, Tô Thần Binh nhìn sang Tô Kiền Khôn, lòng đầy oán trách.  

Tô Kiền Khôn lại nói: "Con nhìn cha làm gì, cha có phải chủ nhà đâu."  

Tô Thần Binh: "???"  

"Thần Binh à, nhìn con có vẻ như không phục hay sao đó nhỉ?" Ánh mắt Tô Kiền Khôn đầy uy hiếp.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 265


Tô Kiền Khôn từ trong túi quần móc ra năm tệ, mỉa mai nói: "Ở đây có năm tệ, nếu con không biết cha của cha gọi là gì, thì cầm lấy năm tệ này, đi đến cửa siêu thị, lắc cho đến khi hiểu ra rồi hãy quay về."  

"Cha, cha có thể đừng phá đám con được không, điều này làm con rất mất mặt đó." Tô Thần Binh bất đắc dĩ nói.  

Loading...

"Con vẫn còn mặt mũi nữa sao?"  

Advertisement

Tô Kiền Khôn bĩu môi nói:"Tô Thương người ta bây giờ cũng đã là người luyện võ hóa kình trung kỳ rồi, con cũng mới ở cảnh giới này, đến con trai của mình cũng không bằng nữa, thì có mất mặt hay không chứ."  

Tô Thần Binh tối sầm mặt xuống, lại không có cách nào cãi lại, dù sao thì những lời cha nói cũng là sự thật.  

"Ha ha ha, ông cố, ông nội, hai người thật hài hước." Tô Du Du cười nói.  

"Tô Du Du, con về biệt thự trước đi, để dì Dung nấu cho những món ngon cho con ăn nhé." Tô Thương thản nhiên nói.  

"Dạ, dạ."  

Tô Du Du đòi hỏi: "Cha Tô, cha phải thơm con, con mới đồng ý về biệt thự."  

"Được thôi."  

Tô Thương ngồi xổm xuống, thơm lên má bên phải của Tô Du Du một cái.  

Tô Du Du chớp lấy cơ hội này, ôm cổ Tô Thương, chụt lại một tiếng, lại thơm lên mặt Tô Thương.  

"La la la, xíu nữa gặp cha nhé."  

"Ông cố, ông nội, hẹn gặp lại."  

Tô Du Du cực kỳ vui vẻ, cũng rất lễ phép, sau khi chào tạm biệt liền mang cặp sách trên lưng, nhảy nhảy nhót nhót chạy vào trong biệt thự.  

"Tô Thương, được rồi, Du Du đi rồi, bây giờ con hãy thành thật nói rõ ra xem."  

Sau đó, Tô Thần Binh quay lại chủ đề chính, nghiêm mặt nói: "Du Du cuối cùng là con của con với ai?"  

"Trước tiên là loại trừ Lý Nguyệt nhà họ Lý."  

Tô Kiền Khôn cũng nhìn chằm chằm vào Tô Thương, nghiêm túc hỏi: "Tô Thương, cuối cùng ai là mẹ của Du Du."  

"Cha, ông nội, đừng nóng vội, con sẽ từ từ nói cha hai người biết."  

Tô Thương thấy mình trốn không nổi, nên thật sự nói: "Ngay từ đầu, con cũng không biết xuất thân của Du Du, sau này mới hiểu được, hai người còn nhớ Giang Tuyết Nhi không?"  

"Giang Tuyết Nhi?"  

Tô Thần Binh nhớ lại, sau đó như tỉnh ngộ ra nói: "Ý của con là, mẹ của Du Du là Giang Tuyết Nhi sao?"  

Tô Thương gật đầu nói: "Vâng, chắc có lẽ không nhầm đâu."  

"Năm đó xảy ra chuyện như thế, ông chủ nhà họ Giang không phải là đã rời khỏi Giang Bắc sao, Giang Tuyết Nhi đã phá thai rồi, sao có thể..."  

Tô Thần Binh mặt nghi ngờ. 
 
Chương 266


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Nhà họ Giang chỉ là nói miệng, nói phá thai đi rồi, chúng ta lại không tận mắt nhìn thấy."  

Loading...

Tô Kiền Khôn bên cạnh thở dài một hơi nói: "Ai ya, dù sao thì cũng là một sinh mệnh, có lẽ con bé Giang Tuyết Nhi không nỡ làm."  

Advertisement

"Nhưng dù nói thế nào đi nữa, Giang Tuyết Nhi sinh đứa trẻ này ra, cũng đã để cô bé mang họ Tô, Tô Du Du này, cũng là dòng dõi nhà họ Tô, nhà họ Tô chắc chắn phải gánh vác trách nhiệm này."  

Tô Kiền Khôn nhìn Tô Thương, trầm giọng nói: "Tô Thương, con nghĩ sao?"  

"Vui, hay là không vui?"  

"Chắc chắn là vui rồi"  

Tô Thương cười nói: "Từ trên trời rơi xuống một đứa trẻ đáng yêu như thế, sao con lại không vui được chứ, con còn tiếc không thể đặt cô bé ấy lên trên lòng bàn tay của mình nữa đó."  

"Ừm, thế này còn tạm được."  

Tô Kiền Khôn hài lòng gật đầu, sau đó nói: "Đứa trẻ Du Du này, ông mới chỉ nhìn qua vài lần, đã thấy đây là đứa bé thông minh lanh lợi, là một hạt giống tốt, nếu Giang Tuyết Nhi đã đưa cô bé đến nhà họ Tô rồi, chúng ta nhất định phải chăm sóc tốt cho nó."  

Tô Thần Binh hùa theo nói: "Tô Thương, ông nội con nói đúng đó, còn về nhà họ Lý bên kia, Lý Nguyệt là một cô gái có học thức, con từ từ nói chuyện với cô ấy, cô ấy có thể sẽ chấp nhận Du Du đó."  

"Con hiểu rồi." Tô Thương gật đầu, định tìm cơ hội đi theo Lý Nguyệt nói rõ mọi chuyện.  

"Ừm."  

Tô Thần Binh gật đầu, sau đó hỏi: "Con đã gặp Giang Tuyết Nhi rồi sao, giờ cô ấy đang ở đâu?"  

"Không rõ, con chưa gặp cô ấy." Tô Thương cười khổ nói: "Mấy ngày trước cô ấy đưa Du Du để ở lớp đào tạo múa của Lý Nguyệt, không gặp mặt con và Lý Nguyệt."  

"Aiya, chuyện năm đó, dù sao cũng là nhà họ Tô chúng ta có lỗi với cô ấy." Tô Thần Binh thở dài một hơi.  

"Chuyện trước đây đừng nhắc đến nữa, tìm cơ hội rồi bù đắp lại sau vậy."  

Tô Kiền Khôn nhìn Tô Thương, sau đó nói: "Tô Thương, mối nguy hiểm của nhà họ bây giờ, cha cháu đã nói cho cháu nghe chưa?"  

"Ừm, đã nói rồi."  

Tô Thương gật đầu, sau đó nghiêm túc nói: "Ông nội, ông yên tâm, cháu cùng sống cùng chết với nhà họ Tô, không phải là một tông phái võ thuật sao, xử lý chút là xong rồi."  

"Nghé con mới sinh không sợ cọp."  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 267


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Lần trước cậu ta đến, chỉ đi một mình thôi mà thiếu chút nữa đã tiêu diệt nhà họ Tô." Tô Kiền Khôn tiếp tục nói: "Mấy ngày trước, ông có nghe nói người ra tay ở chợ đen Cửu Môn tên là Cát Bình, đến từ Vô Ảnh Tông, cũng là một vị trưởng lão."  

"Nhà họ Tô chúng ta, chưa từng có thù với Vô Ảnh Tông, Cát Bình chắc chắn là do người thanh niên kia sai khiến."  

Loading...

Advertisement

Tô Kiền Khôn lộ vẻ nghiêm trọng nói: "Cậu ta có thể sai khiến Cát Bình, thì cũng có thể sai khiến được các trưởng lão khác."  

Những người trưởng lão khác của Vô Ảnh Tông, thực lực mỗi người đều thâm sâu khó lường, trong đó có tứ trưởng lão Lưu Vĩnh Húc, nghe nói giết người không chớp mắt, thủ đoạn tàn độc, thực lực cũng đã đặt chân đến địa tông chân chính rồi."  

Tô Kiền Khôn mặt mũi đầy vẻ buồn bã nói: "Nếu như ông ta bị sai khiến, đến Giang Bắc tiêu diệt nhà họ Tô, vậy thì nhà họ Tô chúng ta phiền phức rồi."  

"Ông cũng cho người tìm hiểu một chút, tam trưởng lão của Vô Ảnh Tông gọi là Đinh Tắc, địa tông trung kỳ, có quan hệ cực kỳ tốt với Cát Bình, vừa là thầy vừa là bạn."  

Tô Thần Binh bên cạnh cũng lo lắng nói: "Ông ta rất có thể sẽ đến Giang Bắc, báo thù cho Cát Bình, đến lúc đó nhà họ Tô sẽ không tránh khỏi phiền phức."  

"Ông nội, cha."  

Nghe xong những lo lắng của hai người, Tô Thương nhẹ nhàng cười nói: "Hai người đừng lo lắng, hai người bọn họ cả đời này cũng không thể đến Giang Bắc được đâu."  

"Chỉ toàn nói bậy, sao cháu lại biết hai vị cao thủ không thể đến chứ." Tô Kiền Khôn liếc nhìn Tô Thương một chút, không hài lòng nói: "Ông biết cháu muốn cho chúng ta được thoải mái tinh thần hơn, nhưng nhà họ Tô chúng ta nhất định phải có cảnh giác, cháu phải luôn luôn biết, có một thanh kiếm sắc luôn treo trên đỉnh đầu nhà mình."  

"Ông nội nói đúng lắm."  

Tô Thương sờ sờ lên mũi, biết điều mà gật đầu, cũng không đem chuyện chính mình đã giết tam trưởng lão và tứ trưởng lão nói ra.  

Bây giờ.  

Thực lực của anh ấy còn chưa đủ để đè bẹp giới luyện võ, lúc này có nói ra thực lực của mình với ông nội và cha thì cũng không có ích gì cả.  

Quan trọng là, khi vừa mới bắt đầu, chính mình đã lựa chọn giấu diếm thực lực, còn đần độn u mê lấy thân phận của Tô Huyền Thiên kết nghĩa với ông nội nữa.  

Việc này khiến cho Tô Thương có chút bối rối, không dám nói thẳng với ông nội và cha, bằng không thì anh ấy khó có thể tưởng tượng được, phản ứng của ông nội và cha sẽ thế nào.  

"Nói mới nhớ, mấy ngày rồi không gặp em trai Tô Huyền Thiên rồi, phải tìm cơ hội đến trước mặt cậu ấy nói lời cảm ơn mới được, mấy ngày trước nếu không phải cậu ấy ra tay, thì Thần Binh chắc chắc phải chết rồi."  

Lúc này, Tô Kiền Khôn bỗng nhiên nói: "Huống hồ gì, em trai của mình có xuất thân thâm sâu khó lường, có lẽ cũng có thể giúp chúng ta một tay đó."  

"Cha, hôm nay Thiên Sách đã đi chợ đen Cửu Môn để chờ chú Huyền Thiên rồi."  

Tô Thần Binh nói: "Con đã bắt chuyện với Thiên Sách, khi nhìn thấy chú Tô Huyền Thiên ở đó thì anh ấy sẽ nói cho con đầu tiên."  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 268


Ánh mắt Tô Thần Binh nhìn vào Tô Thương, thản nhiên nói: "Nói không chừng làm cậu ấy vui, chỉ điểm cho con vào chiêu, cũng giúp ích rất nhiều cho con đó."  

"Vâng."  

Loading...

Advertisement

Tô Thương sờ lên mũi, sau khi đồng ý xong liền vội vàng chuyển sang chuyện khác, nói: "Cha, cha không phải bị thương ngồi xe lăn hay sao, cha khỏe từ lúc nào thế."  

Tô Thương có chút nghi ngờ.  

Dựa vào suy đoán của anh ấy, tổn thương của cha ít nhất cũng cần khoảng mười ngày nghỉ ngơi, sao mà nhanh như vậy đã khỏi hẳn rồi chứ.  

"Ông lấy chân khí rót vào hai chân của nó, nó mới khôi phục được."Tô Thần Binh còn chưa mở miệng, Tô Kiền Khôn đã vội nói ra.  

Tô Thương tò mò nói: "Chân khí còn có thể trị thương nữa sao?"  

"Điều đó là tất nhiên rồi, ông với cha của cháu đều đã tu luyện được tâm pháp của nhà họ Tô, nội công không khác biệt nhau, nên sẽ không loại trừ nhau."  

Tô Kiền Khôn nói tiếp: "Mặc dù có thể trị thương, nhưng ở tình huống bình thường, thì sẽ không có ai đồng ý sử dụng chân khí để trị thương cho người khác, vì sẽ tiêu hao một lượng chân khí tương đối lớn."  

"Có điều, mối nguy hại của nhà họ Tô sắp đến, tình hình hết sức nguy hiểm, ông không thể làm gì khác ngoài trị thương thật tốt cho cha của cháu."  

Tô Kiền Khôn tiếp tục nói: "Còn về phần của ông, uống một số thuốc khôi phục chân khí, cũng đã gần như trở lại trạng thái đỉnh phong rồi."  

"Hóa ra là như vậy."  

Tô Thương như tỉnh ngộ ra, cuối cùng là do mình đã xem nhẹ chân khí rồi, không ngờ chân khí còn có cái tác dụng này nữa.  

Nhưng linh khí, cũng có thể trị thương như thế, mà hiệu quả lại tốt hơn chân khí nhiều.  

Lúc trước anh ấy cũng là dùng linh khí để ổn định bệnh tình của cha mình.  

Chẳng qua cơ thể cha có chân khí, lại loại trừ lẫn nhau, Tô thương không tiện thả ra quá nhiều linh khí.  

Linh khí ngoài có thể trị thương ra, trải qua xử lý đặc biệt của Tô Thương, linh khí có thể chuyển hóa thành năng lượng mà người luyện võ có thể hấp thụ được.  

Loại năng lượng này sau khi người luyện võ hấp thụ, thì thực lực sẽ đột nhiên tăng mạnh.  

Lúc này.  

Tô Thương nhìn cha và ông nội.  

Thực lực của cha thì khá yếu, hóa kình trung kỳ, nếu là Tô Thương giúp đỡ, có thể làm cha trở thành tông sư.  

Có điều, nếu cứ như vậy, cha ở hậu kỳ sẽ rất khó tiến bộ, hoàn toàn phải dựa vào sự giúp đỡ của Tô Thương mới có thể tiếp tục thăng cấp.
 
Chương 269


"Phải tìm cơ hội để giúp cha trở thành người tu chân, hệ thống giới luyện võ quá yếu rồi."  

Tô Thương đưa ra quyết định, không có ý định giúp cha đột phá ngay bây giờ.  

Loading...

Còn về ông nội Tô Kiền Khôn, cố ý ẩn giấu thực lực, Tô Thương liếc một chút thì không thể nhìn ra, nhưng chắc chắn là tông sư rồi.  

Advertisement

Lấy năng lực hiện tại của Tô Thương, cũng không có cách nào giúp tông sư đột phá, nên anh ấy liền bỏ qua ý nghĩ này luôn.  

"Đừng nói đến chuyện này nữa, tôi phải đi gặp cháu gái của tôi."  

Lúc này, Tô Kiền Khôn cười cười rồi bước nhanh vào biệt thự.  

"Cha, chờ con." Tô Thần Binh theo sau.  

Tô Thương cười nhẹ cũng đi vào theo sau.  

Vừa mới bước vào, Tô Kiền Khôn đã trêu Tô Du Du: "Du Du, nếu như ông cố và cha con rơi xuống nước thì cháu sẽ cứu ai?"  

Tô Du Du đang ôm đồ chơi nghe vậy liền nghiêm túc nói: "Cứu cha Tô ạ."  

Tô Kiền Khôn có chút thất vọng nhưng vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục hỏi: "Nếu ông nội và cha con cùng rơi xuống nước thì cháu sẽ cứu ai?"  

"Cứu cha Tô ạ." Du Du đáp lời.  

Nghe vậy, Tô Kiền Khôn trong lòng biết là mình không thể bằng vị trí Tô Thương trong lòng con bé được, nên đã so sánh mình với Tô Thần Binh hỏi: "Nếu ông cố và ông nội con cùng rơi xuống nước, con sẽ cứu ai?"  

"Cháu sẽ cứu..."  

Tô Du Du nhìn Tô Kiền Khôn với vẻ bối rối, rồi quay sang nhìn Tô Thần Binh. Ngay sau đó, cô bé vui vẻ cười nói: "Bây giờ chúng ta vào ăn tối được không?"  

"Ăn...Ăn..."  

Khi Tô Kiền Khôn nghe thấy vậy thì mặt đơ ra, choáng váng.  

Tô Thần Binh cũng ngẩn người ra, mở miệng định nói cái gì đó nhưng không biết nói gì nên thôi.  

Tô Thương nhíu mày đi tới trách móc: "Du Du, con đang nói gì vậy?"  

"Hichic, con chỉ đang nói đùa với ông cố hôi." Tô Du Du đắc ý cười nói: "Ông cố, ông nội, biểu cảm của hai người thật là buồn cười quá."  

Đó là một trò đùa.  

Tô Kiền Khôn đột nhiên nở một nụ cười và ân cần nói: "Đứa trẻ này thật là thông minh, hahaha."  

Tô Thần Binh cũng đi lên cười nói: "Du Du, nói cho ông nội nghe hôm nay cô giáo dạy những gì nào."  

"Cháu không biết."  

"Vậy cháu làm gì ở trường?"  

"Ăn, xem TV, ngủ, thức dậy và đợi ra về ạ." 
 
Chương 270


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhắc đến trường học, biểu hiện của Du Du suy sụp, cô bé nói với vẻ bực bội: "Ông ơi, Du Du không muốn đi học, TV của trường không có kênh yêu thích của cháu, và giường chả êm gì, đặc biệt là đồ ăn thì quá tệ. Ông ơi, ngày mai con không đi học được không? "  

Vừa nói, đôi mắt ngấn nước mắt của đỏ ngấn lên.  

Loading...

"Được, được rồi, nếu không muốn thì đừng đi, chúng ta không cần đến những nơi tồi tệ như vậy." Tô Thần Binh an ủi.  

Advertisement

"Có thật không ạ?"  

Tô Thần Binh gật đầu nói: "Ừ."  

"Tuyệt quá!".  

Sau khi nghe được câu trả lời rõ ràng dứt khoát của ông nội, Du Du chạy tới ôm lấy chân của Tô Thần Binh dịu dàng nói: "Ông nội, ông thật tốt với cháu, cháu yêu ông nội nhiều."  

"Cha."  

Tô Thương thấy vậy liền khổ sở cười nói: "Trường học từ khi nào lại trở thành một nói tan nát tồi tệ như vậy. Từ nhỏ đến lớn đều bắt con đi học, nhưng bây giờ thì thay đổi như thế nào?"  

"Du Du sao có thể giống con được?"  

Tô Thần Binh ôm Du Du bĩu môi nói: "Trường học là nơi ăn không ngon, ngủ không yên, cha biết rõ điều đó. Cha bắt con đến trường cũng là vì ông nội con ép, không chịu đi thì đánh đòn, bắt cha chịu khổ. Nhưng bây giờ không thể để cháu gái của cha chịu khổ được."  

"Thế cha muốn đẩy con vào hố lửa sao?"  

Tô Thương sờ mũi, nhìn về phía Tô Kiền Khôn nói: "Ông nội, ông quản cha con như vậy, thì tiểu tử thối Du Du không thể không đi học được."  

"Sao lại không được?"  

Ai ngờ Tô Kiền Khôn lại nói: "Ông cảm thấy cha con nói có lý đó, cháu gái ông đáng yêu như vậy, tuyệt đối không thể đưa đến cái nơi trường học tồi tệ như vậy được. Bớt lo chuyện bao đồng đi, bằng không ông với cha con sẽ hợp sức đánh cho con đẹp mặt luôn, có giỏi thì thử xem!"  

"Cháu.. ."  

Tô Thương hết chỗ cãi, cười trong đau khổ.  

Tiếp theo.  

Tô Kiền Khôn cùng với Tô Thần Binh ở biệt thự ven sông đợi lâu lắm rồi mới được cùng nhau ăn được một bữa cơm tối.  

Dì Phù làm đồ ăn rất ngon, rất giỏi,.... Nhưng không biết vì sao món nào cũng bỏ rau thơm vào?  

Màu xanh mơn mởn của rau khiến cho Tô Thương còn tưởng rằng dì Phù đang ám chỉ bản thân dì ấy.  

Sau khi kết thúc buổi cơm tối.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 271


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Du Du."  

<

Tô Thương nhìn Du Du nói: "Con còn nhỏ như vậy, cha không biết con đã trải qua những gì mà đã suy nghĩ nhiều như vậy, còn muốn cha che dấu thân phận của con nữa."  

Advertisement

"Tuy nhiên, cha đã biết được sự thật, con Tô Du Du là con gái của cha."  

Tô Thương thẳng thắn nói: "Từ nay về sau, chỉ cần con không đồng ý thì không ai có thể chia cắt chúng ta!"  

"Cha Tô... Sao cha biết được?" Tô Du Du thất thần nói.  

Tô Thương nhẹ nhàng vuốt tóc Tô Du Du trấn an nói: "Tối hôm qua cha đã nhận được một cuộc điện thoại, mẹ của con là Giang Tuyết Nhi, chuyện này cha cũng điều tra ra được. Yên tâm đi, đừng lo lắng, cha sẽ có trách nhiệm với mẹ con con."  

"Cha Tô.. ."  

Tô Du Du nghẹn ngào ôm chặt lấy Tô Thương.   

Tô Thương cười nhẹ: "Đừng gọi là cha Tô, mà gọi là cha."  

"Cha, cha ơi."  

Đây là lần đầu tiên Du Du gọi cha, con bé hơi chút lạ lẫm nhưng lại rất vui.  

Từ nhỏ đến lớn chưa từng có cha, thậm chí có nhìn thấy cha ruột của mình thì cô bé cũng không biết mặt.  

Nhưng bây giờ, cô bé Tô Du Du đã nhận ra cha mình.  

Cảm giác này thật sự ấm áp, Tô Du Du ôm chặt lấy Tô Thương vì sợ cha cô sẽ rời đi.  

Bất giác, nước mắt làm ướt áo Tô Thương.  

"Du Du, sao con lại khóc?"  

Tô Thương nhẹ nhàng lau nước mắt cho Du Du rồi cười nói: "Nào, để cha kể cho con nghe về chuyện của Tô Huyền Thiên."  

"Gì ạ.. "  

Vẻ mặt của Tô Du Du cứng lại, bĩu môi nói: "Cha, cha có thể kể chuyện khác cho con được không, chẳng hạn như nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn, cô bé quàng khăn đỏ...Thậm chí còn có Con sói hung ác và con dê tốt bụng."  

"Những điều đó để kể sau, câu chuyện về Huyền Thiên tiên vực kích thích hơn, cha nhớ lần trước cha đã kể đến lúc Tô Huyền Thiên bị bao vây. Bây giờ, cha sẽ kể cho con biết Huyền Thiên tiên đế thoát ra khỏi vòng vây như thế nào."  

Tô Thương rất hào hứng nghiêm túc nói: "Huyền Thiên Tiên đế có ba món bảo vật, một cái là tháp ngọc lưu ly, một cái là khóa tử giáp, một cái còn lại là Càn Khôn kiếm."  

"Một ngày nọ, Huyền Thiên Tiên đế có tháp ngọc lưu ly, đeo khóa tử giáp màu vàng đen, tay cầm thanh kiếm Càn Khôn chém giết cả bầu trời trong bóng tối, mặt trời không trăng không có ánh sáng... "  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 272


Sau khi Tô Du Du ngủ say thì Tô Thương mới đi về phòng của mình, ngồi khoanh chân lại.  

<

Bây giờ.  

Tô Thương đã ở cảnh giới luyện khí tầng thứ sáu, nếu dùng toàn lực để ra tay thì cũng có thể dễ dàng giết chết một địa tông trung kỳ.  

Advertisement

Cho dù là gặp phải cao thủ địa tông hậu kỳ thì cũng vẫn có sức để mà chiến đấu một trận, khởi động huyết tế hoặc là có thể dùng phù lục quần lót, đều có thể khiến cho địa tông đỉnh phong bị thương nặng.  

Đây chính là thành quả tu luyện mười mấy ngày của anh.  

Mà những người luyện võ ở cảnh giới địa tông phải mất đến mười mấy năm mới tu luyện được, trong khi anh chỉ cần có mười mấy ngày là đã có thể ngang hàng với những lão già đó, như vậy có thể thấy được hệ thống tu chân mạnh lớn cỡ nào.  

"Những người ở xung quanh mình cũng phải trở thành người tu chân, như vậy mới có thể kéo dài tuổi thọ, và sống lâu hơn."   

"Chỉ là, rắc rối của nhà họ Tô vẫn chưa được giải quyết triệt để, mình cần đá năng lượng để nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn, do đó cũng không thể phân quá nhiều để giúp bọn họ bước vào hàng ngũ tu chân được."   

Tô Thương thản nhiên nói: "Sau này có cơ hội thì tính tiếp vậy, cũng không có gì phải vội."   

Bây giờ.   

Trên người Tô Thương chỉ còn hai mươi viên đá năng lượng, những viên đá năng lượng này là để dành cho Vương Phú Quý.   

Suy nghĩ đến đây, Tô Thương liền gửi tin nhắn cho Vương Phú Quý, hẹn cậu ta sáng ngày mai đến biệt thự ven sông.  

Vương Phú Quý đương nhiên sẽ không từ chối, cũng chẳng hỏi là có việc gì, chỉ gửi tin nhắn trả lời là đồng ý.   

Làm xong mọi thứ, Tô Thương chợt nhớ đến cả ngày hôm nay chưa gặp vợ mình, bèn mở wechat lên.   

Ai ngờ vừa mới mở lên thì nhìn thấy một đống tin nhắn, và lời mời tham gia cuộc gọi đến, tất cả đều là của Lý Nguyệt.   

Tô Thương nhìn thấy như vậy, liền gửi cho Lý Nguyệt một lời mời tham gia gọi video.   

Ding ding ding ding...   

Rất nhanh, cuộc gọi video đã được kết nối, trên màn hình điện thoại hiện lên khuôn mặt xinh đẹp của Lý Nguyệt.   

Lúc này, tóc của Lý Nguyệt vẫn đang nhỏ nước tí tách, có lẽ là mới tắm xong.   

Cô đang mặc bộ quần áo yoga bó sát màu đen, hai chân thon dài dang rộng, tạo thành hình dáng chữ ngựa.   

Có lẽ cô đã quá mệt, cho nên khuôn mặt như ngọc của cô đỏ bừng, trên trán lấm tấm những hạt mồ hôi và tóc thì bết lại.  

"Vợ à, động tác chuẩn quá." Tô Thương nhìn Lý Nguyệt trong màn hình điện thoại, khẽ cười nói.   

"Tô Thương!"   

Lý Nguyệt dùng một tay cầm điện thoại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh còn biết gọi video cho em nữa đấy, anh làm gì mà em gửi tin nhắn nhiều như vậy cũng không thèm trả lời hả?"   

"Hôm nay anh có chút chuyện, chuyện đàng hoàng." Tô Thường sờ sống mũi nói.   

"Ừ hử!   
 
Chương 273


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe vậy, cơn tức giận của Lý Nguyệt bớt đi một chút, nhưng cô vẫn nghiến răng nghiến lợi: "Tô Thương, ông nội em nói, em không thể rời khỏi trang viên, trừ khi anh đến nhà họ Lý đón em."  

<

"Lúc đầu em cứ nghĩ ông chỉ đùa với em, chỉ là tùy tiện nói mà thôi, ai ngờ ông làm thật đấy."   

Advertisement

Lý Nguyệt tức giận nói: "Sáng nay em định đi chơi, nhưng cha em đã ngăn cản lại, sống chết gì cũng không cho em ra ngoài, còn nói gì mà, kêu em gọi cho anh, chỉ khi nào anh đón em thì em mới có thể ra ngoài, nếu anh không đến đón em, thì tức là anh không đồng ý cho em đi chơi, vậy thì em không thể ra khỏi nhà. "  

"Đây là chuyện gì vậy chứ, em đi ra khỏi nhà của em mà còn cần phải có sự đồng ý của anh sao!"    

Lý Nguyệt lườm Tô Thương, rồi than thở nói: "Tất cả là lỗi của anh, sau này lúc nào anh biến thành Tô Huyền Thiên thì đừng có mà nói chuyện với em, phiền chết em mà!"   

Tô Thương cười nói: "Ha ha, vợ à, vậy là cả ngày nay em đều ở trong nhà sao?   

"Nếu không thì còn sao nữa chứ?"   

Lý Nguyệt hỏi ngược lại, tức giận nhìn Tô Thương trên màn hình điện thoại nói: "Tô Thương, một ngày, nguyên cả một ngày đó, anh có biết một ngày này, em làm sao trôi qua không hả?"   

"Được rồi, vợ ơi, em đừng tức giận nữa." Tô Thương cười nói: "Ngày mai anh đến nhà họ Lý đón em, sẵn tiện nói với ông nội Lý một tiếng, khôi phục lại tự do cho em."   

"Ừ hử, vậy thì còn được."   

Lý Nguyệt hài lòng gật đầu, từ đầu đến cuối cô vẫn giữ nguyên tư thế hình chữ ngựa, sau đó nói: "Trưa mai anh tới là được rồi, đưa em đi ăn lẩu, lâu lắm rồi em chưa ăn lẩu đó."   

Tô Thương nghe thấy như vậy, liền phản bác nói: "Làm gì mà lâu chứ, lần ăn trước là cách đây hai ngày mà."    

"Anh thì hiểu cái gì chứ, ăn lẩu là mạng sống của em, một ngày không ăn như xa cách ba mùa thu vậy."   

Lý Nguyệt bĩu môi nói: "Nếu mà tính như vậy, thì em đã mấy năm chưa ăn lẩu rồi"   

"Mấy năm..."   

Tô Thương cười khổ một tiếng rồi nói: "Được, vợ à, ngày mai em ở nhà đợi anh, anh chắc chắn sẽ thỏa mãn cho em."   

"Thỏa mãn...thỏa mãn cái đồ quỷ nhà anh."   

Lý Nguyệt không biết nghĩ đến chuyện gì, khuôn mặt đỏ bừng lên, nghiến răng nói: "Anh còn nói mấy lời như vậy nữa thì em không thèm để ý đến anh nữa."   

"Vợ à, anh phát hiện ra là em càng ngày càng đen tối rồi nha."   

Tô Thương thề, lần này anh chẳng có ý gì cả, anh ngẩn người một hồi mới phản ứng lại, cười nói: "Không phải em nói muốn ăn lẩu sao, anh nói thỏa mãn em, chính là mời em đi ăn lẩu, thỏa mãn cái miệng của em, chứ không phải thỏa mãn cái... Khụ khụ."   

"A."   

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 274


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lý Nguyệt lườm Tô Thương, rồi sau đó nói: "Không nói chuyện với anh nữa, em tập yoga tiếp đây."   

<

"Vợ ơi, dáng người em đã chuẩn lắm rồi, eo cong, mông trái đào, nhìn thôi đã thấy thèm rồi."  

Advertisement

Tô Thương nịnh nọt nói: "Em mà còn tập nữa thì còn để những người con gái khác sống không hả."   

"Phì!"   

Lý Nguyệt vui mừng nở hoa trong lòng, cười vui vẻ: "Làm sao có thể nói quá như vậy chứ."  

"Thật đó, vợ à, em đẹp như vậy, thân hình cũng đẹp nữa, lấy được em, đúng là phúc đức anh tu tám đời mới có được." Tô Thương nghiêm túc khen ngợi.   

Lý Nguyệt khi nghe thấy điều này vui đến mức tai cô đỏ bừng lên.   

"Cho nên..."   

Lúc này, Tô Thương bỗng nhiên nói: "Vợ à, em có thể gửi cho anh mấy tấm ảnh nude được không?"   

Cái gì?   

Ảnh nude?   

Lý Nguyệt lập tức tối sầm mặt lại, nói: "Em biết ngay là anh chẳng có ý tốt gì mà, muốn ảnh nude của em sao, nằm mơ đi, cúp máy đây, em phải tập yoga."   

"Ấy."   

Lúc này, Tô Thương thở dài một hơi nói: "Vốn dĩ anh định đi ngủ rồi, nhưng nhìn thấy cơ thể mỹ miều của em, làm anh lại hưng phấn lên, kết quả em lại mặc kệ anh không thèm quản."  

"Vợ à, xem ra tối nay anh phải đến quán bar cao cấp thôi, nhưng cái này không trách anh được, ai biểu em gợi cảm như vậy, kích thích cảm giác của anh, anh chỉ đành đi đến quán bar để hạ xuống thôi."   

Tô Thương mặt tràn đầy băn khoăn nói: "Đi quán bar nào mới được đây, mấy em nhân viên ở Ngọc Chỉ Tiên Cảnh thì chất lượng tốt, nhưng mấy em ở quán bar Dạ Sắc tay nghề lại cao hơn, khó chọn quá đi."   

"Vợ à, không nói chuyện với em nữa, anh cúp máy đây, anh vừa đi vừa chọn vậy."   

Nói xong, Tô Thương sắp cúp cuộc gọi video thì.   

"Đợi đã!"   

Nhưng mà, Lý Nguyệt liền lên tiếng ngăn lại, nghiến răng nói: "Tô Thương, anh đừng đi quán bar, em thật sự không có ảnh nude, nhưng anh có thể xem em tập yoga!"   

"Yoga có rất nhiều tư thế, em làm từng cái một cho anh xem, rất đẹp đó!"  

Nhìn vợ tập yoga sao?  

Tô Thương bỗng động lòng, nhưng trên nét mặt, thì miễn cưỡng nói: “Được thôi, nếu em đã đề nghị rồi, thì anh cũng không làm mất thể diện của em, bắt đầu thôi.”  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 275


Sau đó.  

<

Sau đó Tô Thương nhìn vợ làm đủ các tư thế trên thảm yoga, hai mắt sáng rực lên, và có ý nghĩ quái lạ từ lâu rồi.  

Tuyệt vời.  

Advertisement

Dáng người đúng là rất tuyệt, tư thế cũng rất hấp dẫn, táo bạo nha.  

Sau mười mấy phút, Lý Nguyệt đã dừng lại, mệt đến nỗi đầu toàn mồ hôi.  

Cổ áo cô tương đối thấp, thậm chí có thể thấy rõ mồ hôi chảy xuống xương quai xanh.  

Động tác yoga tuy khá là nhẹ nhàng, nhưng cũng khiến cơ thể rất mệt mỏi, vì Lý Nguyệt đã làm những động tác khó ngang nhau, khuôn mặt đỏ ửng, cộng thêm những giọt mồ hôi đầm đìa, lại càng tăng thêm sức quyến rũ.  

“Tô Thương.”  

Lúc này, Lý Nguyệt vừa lau mồ hôi, vừa thở dốc: “Sao rồi, có đẹp không.”  

“Ừ.”  

Tô Thương gật đầu: “Đẹp đó đẹp đó, nhưng có một nhược điểm.”  

“Nhược điểm gì cơ?” Lý Nguyệt nghi ngờ hỏi.  

Tô Thương trả lời: “Lãng phí giấy vệ sinh quá rồi đó.”  

???  

Lý Nguyệt bỗng khựng lại, sau đó đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Tô Thương, anh đúng là không cần sĩ diện nữa à, gọi video cùng em vậy mà lại làm ra loại chuyện đó, không kiềm chế được tí nào hết, vừa nãy em tập yoga một cách toàn tâm toàn ý, anh cũng không chú ý xem, nói thật mau, anh đã làm mấy lần rồi!”  

“Mấy lần cái gì?”  

Tô Thương nghiêm túc nói: “Em suy nghĩ bậy bạ quá đó, anh không làm cái gì cả.”  

Lý Nguyệt liếc Tô Thương một cái, bĩu môi nói: “Anh nói dối, lúc nãy anh còn nói lãng phí giấy vệ sinh mà!”  

“Dáng em quá ngon, nhìn xem tập yoga, anh thèm chảy cả nước miếng đó.”  

Tô Thương nghiêm túc nói: “Dùng giấy vệ sinh lau nước miếng, có vấn đề gì sao, sao lại không cần sĩ diện nữa vậy?”  

“Nước... Nước miếng.”  

Lý Nguyệt nghe thấy câu này, mặt lại đỏ ửng lên, nhận ra Tô Thương lại cãi cùn, bèn nói: “Miệng ở trên người của anh, em nói không thắng anh được chưa.”  

“Không còn sớm nữa, em phải nghỉ ngơi rồi, trưa mai đừng quên đến đón em nhé.”  

Vừa nói xong, Lý Nguyệt đắt cuộc gọi video, khuôn mặt đỏ bừng bừng từ đầu đến cuối.  

“Chị ơi, mở cửa.” Lúc này, bên ngoài phòng, đột nhiên truyền đến giọng nói của Lý Kỳ Kỳ.  

“Đến đây.”  

Lý Nguyệt hít một hơi thật sâu, để cho bản thân bình tĩnh lại, sau đó đi ra mở cửa phòng.  

“Bên ngoài lạnh quá, chị, mau mở cửa đi, tối nay em muốn ngủ cùng chị.”  

Lý Kỳ Kỳ mặc bộ đồ ngủ có in hình Doraemon, chạy vào phòng của Lý Nguyệt. 
 
Chương 276


“Ký Kỳ, vừa mới vào thu thôi mà, có lạnh mấy đâu.” Lý Nguyệt đóng cửa lại, khẽ cười nói.  

<

“Thì cũng lạnh mà, sao vậy, chị, lẽ nào chị không muốn cho em ngủ trên giường của chị hả?”  

Advertisement

Lý Kỳ Kỳ ghen tị: “Á à, chị, chị thay đổi rồi, Tô Thương có thể ngủ, tại sao em lại không được.”  

“Á, em nói linh tinh gì vậy, Tô Thương ngủ trên giường chị khi nào chứ.” Lý Nguyệt đỏ mặt nói.  

“Thì là hai hôm trước, em ở phòng bên cạnh, nghe rõ mồn một, Tô Thương còn kéo khóa ra, để chị nhìn thấy... của anh ta, sau đó chị còn chủ động đề nghị hôn... của anh ta nữa.”  

Lý Kỳ Kỳ nói tiếp: “Chuyện xấu của hai người, em cũng ngại nói ra, kích thước quá to nữa.”  

“Khụ.”  

Lý Nguyệt ngây người ra mấy giây, sau đó mới kịp phản ứng lại, rồi giải thích: “Kỳ Kỳ, em hiểu nhầm rồi, chị không làm gì Tô Thương cả, hôm đó thứ mà Tô Thương cho chị xem, không phải... của anh ấy đâu, mà là Thục Phân đó.”  

“Thục Phân? Thục Phân gì vậy?” Khuôn mặt Lý Kỳ Kỳ tràn đầy sự tò mò.  

“Là một con chó Teddy.”  

Lý Nguyệt chỉ sang con chó Teddy đang nằm ngủ trong góc, khẽ cười nói: “Chính là nó đó.”  

“Đây không phải là thú cưng của Tô Thương sao, hình như gọi là Bạch Miêu gì đó, sao lại ở đây được vậy.”  

“Tô Thương tặng nó cho chị rồi, tên Bạch Miêu không hay, nên chị đã đặt tên khác cho nó.” Lý Nguyệt giải thích.  

Nghe thấy vậy, Thục Phân đang nằm trong góc nhà ngẩng đầu lên liếc nhìn Lý Nguyệt một cái, trong ánh mắt tràn đầy sự tuyệt vọng và bất đắc dĩ.  

Tên Bạch Miêu đúng là không hay thật.  

Nhưng, bà chủ, tên Thục Phân này cũng quê mùa quá đấy, tên này còn không bằng tên Bạch Miêu hồi trước nữa.  

Thục Phân không kiềm chế được cơn giận, nhưng Lý Nguyệt lại không thể nghe thấy tiếng lòng của nó.  

“Chị, hóa ra hôm đó thứ mà Tô Thương cho chị xem chính là chú chó con này à, dọa em sợ chết khiếp luôn đó, em còn tưởng là cái thứ đó của Tô Thương cơ.” Lý Kỳ Kỳ nói như đã hiểu ra vấn đề.   

“Cái thứ đó gì chứ, Kỳ Kỳ, em suy nghĩ cái gì trong đầu vậy, bẩn thỉu không chịu nổi luôn đấy.”  

Lý Nguyệt tức đỏ mắt, nghiến răng nói: “Chị em là loại người dễ dãi tùy tiện như thế sao?”   

“Không phải.”  

Lý Kỳ Kỳ lè lưỡi một cái, rồi nói: “Nhưng ý hai người nói chuyện nó lại có ý khác quá rồi đấy.”   

“Chị khen Tô Thương lấy ra thứ đó, khá là đáng yêu, còn nói bây giờ thì nhỏ, sao này sẽ to, nếu không nhìn thấy con Teddy trước, rất dễ hiểu sai đó.”   

Lý Kỳ Kỳ nói tiếp: “Lúc đó em cũng cảm thấy khó mà tin nổi, chị ơi, sao chị lại cởi mở như thế chứ, vậy mà lại hôn... của Tô thương khụ khụ.”  

“Đừng nói nữa, mắc cỡ chết mất.” Lý Nguyệt cắt ngang lời.  
 
Chương 277


“Ha ha, được rồi, không nói nữa.”  

<

Lý Kỳ Kỳ nhìn về phía Lý Nguyệt, sau đó tò mò hỏi: “Chị, chị với Tô Thương, rốt cuộc đã tiến triển đến bước nào rồi, đã đến đoạn đó đó chưa.”  

“Chưa!”  

Advertisement

“Thế bọn chị đến bước nào rồi?” Lý Kỳ Kỳ hỏi tiếp.  

Trong phòng thực ra chỉ có hai người là Lý Nguyệt và Lý Kỳ Kỳ, đây là hai chị em đang tâm sự với nhau.  

Cho nên, Lý Nguyệt không hề giấu diếm gì hết, ghé vào tai em gái nói nhỏ mấy câu.  

“Sờ tới sờ lui sao?”  

Lý Kỳ Kỳ nghi ngờ nói: “Chị, nghĩa là gì vậy, chắc Tô Thương sẽ không sờ soạng cả người chị chứ?”  

“Ừ.” Lý Nguyệt không hề phủ định, mặt đỏ lên như quả táo.”  

Lý Kỳ Kỳ tức giận: “Chị, sao chị có thể như vậy chứ, không có nguyên tắc gì hết.”  

“Chị và Tô Thương đã có hôn ước, sớm muộn gì cũng gả cho anh ấy thôi mà.” Lý Nguyệt giải thích.  

“Cái gì cơ, Tô Thương không phải là thứ tốt đẹp gì, điểm này chị cũng biết từ lâu rồi đó.” Lý Kỳ Kỳ hỏi dò: “Lẽ nào chị muốn gả cho anh ta thật sao?”  

“Thực ra, con người của Tô Thương cũng được, Kỳ Kỳ, là em đã hiểu lầm anh ấy thôi.”  

“Lúc trước có rất nhiều chuyện, đều không phải ý định của anh ấy, anh ấy cũng bị người khác tính kế thôi.”  

Sau đó, Lý Nguyệt và Lý Kỳ Kỳ nằm trên giường nói chuyện thời ngày xưa, để lấy lại hình tượng thay Tô Thương.  

....  

Thời gian thấm thoát trôi qua.  

Ngày hôm sau.  

Mới sáng sớm, Tô Thương đã bị giọng nói của Vương Phú Quý đánh thức.  

“Tô đại thiếu gia, ha ha ha, mấy hôm không gặp, tôi nhớ cậu chết mất, mau mở cửa đi.”  

Vương Phú Qúy không hề khách sáo, đứng ở bên ngoài phòng ngủ, gõ cửa sầm sập.  

“Tới ngay đây.”  

Tô Thương mỉm cười, sau đó đi ra mở cửa phòng, ánh mắt dừng lại trên người Vương Phú Qúy, kết quả lại phát hiện ra mặt mũi Vương Phú Quý sưng húp lên, xem ra cậu ấy đã bị đánh cực kì thê thảm.  

“Vương đại thiếu gia, có chuyện gì thế, ai đã đánh cậu.” Tô Thương không nhịn được bèn hỏi.  

Ánh mắt Vương Phú Qúy lại né tránh, cười gượng gạo: “Tô đại thiếu gia, chuyện này cậu không cần hỏi nữa, tôi đã giải quyết xong rồi.”  

“Cậu là anh em của tôi, nói cho tôi biết, ai đánh cậu vậy?” Tô Thương nghiêm túc nói.  

Vương Phú Quý không giấu được nữa, hổ thẹn nói: “Còn không phải do con đàn bà Lưu Sở Điềm kia à.”  

“Nhưng, Tô đại thiếu gia, tuy tôi bị đánh đến nỗi mặt mũi sưng bầm dập, nhưng xương cốt của tôi vẫn cứng lắm, không hề tổn hại chút nào đâu!” Vương Phú Qúy kiêu ngạo nói.  
 
Chương 278


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Không tổn hại sao?” Tô Thương mỉm cười, rồi hỏi: “Cậu cũng bị cô ấy đánh cho bị thương rồi sao?”  

<

“Thế thì không phải nha.”  

Advertisement

Vương Phú Quý vênh mặt lên, kiêu ngạo nói: “Nhưng, xương cốt của tôi cứng lắm, còn khiến cho cùi trỏ của cô ấy đỏ ửng lên, lần sau cô ấy muốn ra tay đánh tôi nữa, thì phải cân nhắc bản thân trước xem tay của mình có thể chịu nổi hay không đã!”  

Tô Thương: “?? ?”  

Cú đánh này, còn tạo thành một thành tựu sao?  

“Tô đại thiếu gia, cậu không biết rồi, lúc đó tôi căn bản không hề run sợ, chẳng phải là người luyện võ Hóa Kình sao, cái này thì nhằm nhò gì?”  

Vương Phú Quý vênh váo, kiêu ngạo nói”: “Cô ấy đánh tôi nhiều như vậy, tôi còn chẳng thèm đánh trả nữa kìa.”  

“Cậu không dám đánh trả chứ gì.” Tô Thương không nhịn được liền hỏi.  

“Khụ khụ.”  

Vương Phú Quý bỗng ỉu xìu người, gượng cười nói: “Tô đại thiếu gia, cậu đừng phá đám nữa, giữ lại chút thể diện cho tôi đi chứ.”  

“Ha ha.”  

Tô Thương mỉm cười, sau đó tò mò hỏi: “Vương đại thiếu gia, đang yên đang lành, sao Lưu Sở Điềm lại đánh cậu vậy, lẽ nào cậu có tính nhớ dai, lại đi bar rồi phải không?”  

“Trời đất chứng giám, tôi đã không tới bar từ lâu rồi, hai hôm nay đến một tấm ảnh tôi cũng chưa xem, chứ đừng nói đến đi bar.”  

Vương Phú Quý vô cùng oan ức, liền giải thích: “Chuyện là thế này, trưa hôm qua, Lưu Sở Điềm nói với tôi, cô ấy nói ‘bà dì’ đi rồi, còn bảo tôi đến nhà cô ấy một chuyến.”  

“Tôi nghĩ trong lòng, ‘bà dì’ cô ấy đi rồi, thì nói với tôi làm gì, lẽ nào cô ấy muốn ra hiệu cho tôi, để tôi biểu hiện tốt với cô ấy một chút sao?”  

Nghe đến đây, Tô Thương khẽ cười nói: “Chắc chắn là thế rồi, cậu đến tìm cô ấy chưa?”  

“Đến rồi.”  

Vương Phú Quý nghiêm túc nói: “Tôi cúp điện thoại rồi đi luôn, dù sao thì ‘bà dì” đi cũng là một chuyện lớn, tôi không thể kéo dài thời gian được.”  

“Nhưng tôi nghĩ, tôi không thể tay không mà đến được, nếu Lưu Sở Điềm đã nói với tôi, với tư cách là một người bạn trai, thì tốt xấu gì tôi cũng phải thể hiện mình một chút, cho nên tôi đã mua hoa....”  

“Ô, Vương đại thiếu gia, không ngờ rằng cậu cũng lãng mạn đó chứ, cũng biết mua hoa cho phụ nữ, được đó, được đó.” Tô Thương không kiềm được liền khen.  

“Cái con khỉ!”  

Vương Phú Quý sầm mặt lại, rồi nói: “Tôi mua hoa tang, tôi đã mua một vòng hoa luôn.”  

Cậu mua cả một vòng hoa làm gì?” Tô Thương ngạc nhiên nói.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 279


“Sau đó, tôi không thuê tài xế, mà tự mình lái xe đến nhà Lưu Sở Điềm.”  

<

“Còn nữa, con người tôi thì chẳng có tài năng gì khác, ngoài kỹ năng thổi kèn hạng nhất cả.”  

Advertisement

Vương Phú Quý nhớ lại: “Khi nhìn thấy Lưu Sở Điểm, tôi thổi ngay một khúc nhạc đưa tang, sau đó thấy vẫn chưa đã tai, tôi lại thổi một bài khóc đám ma.”  

“Lúc đó, tôi còn khá đắc ý, nghĩ trong lòng biểu hiện lần này của tôi cũng được đó, vật phẩm đem chôn theo gì đó cũng được chuẩn bị đầy đủ hết, còn thổi kèn xô-na tốt biết bao nhiêu, nhưng kết quả, thì lại đổi lấy được một trận đánh đập giữ dội của Lưu Sở Điềm.”  

“Tôi cũng không biết ‘bà dì’ mà cô ấy nói, là ý gì nữa, tôi còn tưởng là một cô gái hung dữ bạo lực như cô ấy, sẽ không biết đùa giỡn chứ.”  

Vương Phú Quý oan ức nói: “Tô đại thiếu gia, cậu nói xem tôi có oan ức không cơ chứ.”   

“Ha ha ha.”  

Tô Thương nghe thấy vậy, thì cười to ra tiếng, rồi nói: “Không oan, cậu không pan ức một tẹo nào, đáng chết thì có, uổng phí một cơ hội ngọt ngào để chinh phục Lưu Sở Điềm.”  

“Ai muốn chinh phục một người con gái bạo lực như vậy chứ.”  

Vương Phú Quý nhíu mày: “Nếu không phải cô ấy cũng khá xinh gái, thì tôi đây đã không thèm để ý tới cô ta từ lâu rồi.”  

Tô Thương mỉm cười, hỏi tiếp: “Đúng rồi, cậu nói chuyện này đã được giải quyết rồi, cậu giải quyết thế nào vậy, Lưu Sở Điềm đánh cậu một trận, thì lại không tính toán gì nữa sao?”  

“Sao có thể thế được.”  

Vương Phú Quý hung hăng nói: “Tô đại thiếu gia, cậu cảm thấy cô ấy đánh tôi, vậy chuyện này có thể cho qua được không?”  

“Nghe ý tứ của câu nói này, thì cậu vẫn chưa thể giảng hòa được, cứng đầu đó Vương đại thiếu gia.”  

Tô Thương giơ ngón tay cái lên, hỏi tiếp: “Nói xem, sau đó cậu đã làm như thế nào?”  

“Còn làm thế nào nữa, đương nhiên là... quỳ xuống nhận sai rồi.”  

Vương Phú Quý nghiến răng nói: “Đồ bạo lực này, đánh tôi một trận mà vẫn không hài lòng, nói sẽ không để yên chuyện này, tôi vừa nghe thì thấy không ổn rồi, phải mau nhận sai với cô ấy thôi, như vậy mới quyết xong được vụ này.”   

“May mà tôi thông minh, quỳ xuống kịp lúc, nếu không hôm nay Tô đại thiếu gia cậu sẽ không thể gặp được người anh em này nữa rồi.” Vừa nói, nước mắt nước mũi của Vương Phú Quý liền chảy ròng ròng.   

“Phù.”  

Tô Thương cười lớn: “Hóa ra là giải quyết như vậy à, Vương đại thiếu gia, tôi có sao nói vậy, cậu thật sự hèn nhát quá đấy, thể diện của đàn ông đã bị cậu làm mất mặt hết trơn rồi.”   

“Mẹ kiếp!”  

“Đồ đàn bà kia không biết trái phải gì cả, ỷ mình thô bạo mà chèn ép người khác, tôi còn có thể làm thế nào được nữa chứ?”  

Vương Phú Quý nghiến răng nói: “Nhưng mà, tôi đây chỉ đang nhẫn nhịn thôi, đợi tôi mạnh lên rồi, sẽ tìm đến cô ấy tính sổ đầu tiên, nhất định phải đè cô ấy xuống giường, để chấn chỉnh lại.”  

“Tốt, không hổ danh là anh em của tôi, có chí hướng lắm.”  
 
Chương 280


Tô Thương mỉm cười: “Vương Phú Quý, hôm nay tôi gọi cậu tới đây, là vì chuyện tu luyện của cậu.”  

<

“Tiếp theo, chỉ cần cậu nghe theo sự sắp xếp của tôi, không quá ba tiếng đồng hồ, tôi sẽ khiến cậu có được thực lực ngang ngửa với Lưu Sở Điềm.”  

Advertisement

“Thật sao, ha ha, Tô đại thiếu gia tuyệt vời ông mặt trời quá!” Vương Phú Quý bỗng mừng rỡ, phấn khích nói: “Nào nào nào, tôi đã chuẩn bị xong rồi, tôi nên làm như thế nào đây?”  

“Không vội, tôi nói rõ với cậu trước đã.”  

Tô Thương khẽ cười, sau đó nghiêm túc nói: “Vương đại thiếu gia, cái cậu gọi là cao thủ, bọn họ đều là người luyện võ, tu luyện nội công, đan điền sinh ra chân khí.”  

“Còn tôi, sẽ khiến cậu trở thành người tu chân, hấp thụ linh khí của trời đất, tôi luyện cơ thể, khống chế linh khí.”  

Tô Thương nói tiếp: “Hệ thống tu chân, thì mạnh hơn hệ thống luyện võ thuật gấp vô số lần.”  

“Cho đến bây giờ, ngoài tôi ra, trên thế giới chưa từng có người tu chân khác.”  

Tô Thương dặn dò: “Tôi giúp cậu đặt chân đến tu chân, nhưng cậu phải khiêm tốn lại, đừng để lộ ra sớm quá, đánh nhau thì có thể, nhưng không thể nói mình là người tu chân, để tránh gây sự chú ý đến sự ham muốn của các tông phái võ thuật, cậu có thể làm được không?”  

“Võ thuật? Tu chân?”  

Khuôn mặt Vương Phú Quý tràn đầy sự nghi ngờ, sau đó nghiêm túc nói: “Yên tâm đi Tô đại thiếu gia, tôi bảo đảm sẽ không nói cho bất kì người nào khác.”  

“Ừ, tốt.”  

Tô Thương gật đầu, cười nói: “Vương đại thiếu gia, cậu lên giường của tôi đi.”  

“Lên giường của cậu làm gì?” Vương Phú Quý không hiểu liền hỏi.  

“Sao nói nhiều thế nhỉ, bảo cậu lên thì cứ lên đi, còn muốn mạnh lên nữa không?” Tô Thương thúc giục.  

“Muốn.”  

Vương Phú Quý nghe thấy lời này, không hề do dự, chạy ngay đến ngồi xuống giường của Tô Thương.  

Về phần Tô Thương, anh quay người đóng cửa lại, sau đó nhìn về phía Vương Phú Quý, lạnh lùng nói: “Cởi quần áo ra.”  

“Cởi...cởi quần áo sao?”  

Vương Phú Quý có chút mơ hồ, tôi chỉ học võ thôi mà, sao lại vừa lên giường vừa cởi quần áo vậy?  

Nhưng mà, Vương Phú Quý vẫn làm theo, cởi áo khoác ra, vứt ở bên cạnh giường.  

“Như vậy không được, cậu phải cởi hết áo ngoài ra, sau đó quay lưng về phía tôi.”  

Tô Thương nói.  

Anh ấy có thể giúp Vương Phú Quý đặt chân đến tu tiên, trừ việc dùng Tụ Linh trận ra, còn phải dùng một vài thủ đoạn đặc biệt khác nữa, để kích thích gân mạch của Vương Phú Quý, gia tăng thêm tỉ lệ thành công.  

Nhưng Vương Phú Quý lại không hề biết những điều này, sắc mặt anh lúc này có chút nhợt nhạt. 
 
Chương 281


Ý của Tô Thương là gì vậy chứ?  

<

Lên giường, cởi hết đồ, quay lưng về phía cậu ấy.  

Advertisement

Vèo.  

Chắc Tô đại thiếu gia sẽ không có ý đồ gì với mình đó chứ, lấy việc tu luyện làm lí do, ép mình cùng cậu ấy....  

Chắc chắn là vậy rồi!  

“Tô đại thiếu gia, không ngờ rằng cậu lại ra tay như vậy với tôi đấy, tôi coi cậu như anh em, mà cậu thì lại ham muốn cơ thể của tôi... Ôi, nhất nhân gian lưu bất trú, chu nhan từ kính hoa từ thụ*, tình nghĩa anh em của chúng ta, cuối cùng cũng thay đổi bản chất rồi.”  

*Câu thơ của Vương Quốc Duy từ tác phẩm “蝶恋花·阅尽天涯离别苦” (Hoa yêu bướm · Xem ngày tận thế, chia tay và đau khổ), tạm dịch: Điều không thể giữ lại nhất trên thế gian chính là khuôn mặt và tuổi trẻ, gương kia không thể lưu giữ được thanh xuân, cũng giống như đến mùa xuân thì cây cối đâm chồi nảy lộc, rồi đến mùa đông thì héo tàn.”   

Vương Phú Quý vừa cởi quần áo, vừa quay người, đồng thời cũng nghiến răng nói: “Tới đi, hãy tận hưởng thỏa thích đi, không cần thương tiếc tôi, tôi không sợ đau.”  

Đừng thương tiếc tôi?  

Cmn!  

Cmn chứ, cái thứ quỷ quái gì thế này!  

Tô Thương mặt tối sầm lại, giơ chân lên đạp ngã Vương Phú Quý, khiến anh ấy từ trên giường lăn xuống.  

"Tô đại thiếu gia, anh thật sự định không thương tiếc gì tôi luôn đó hả, ra tay nặng như thế, anh đúng là đồ khốn nạn mà."  

Vương Phú Quý vì để trở nên mạnh mẽ, mà hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến nữa, quay lưng với Tô Thương một lần nữa, hai mắt nhắm lại, cắn răng nói: "Đến đây, Tô đại thiếu gia, cứ thỏa thích mà chà đạp tôi đi, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi đây!"  

"Cút đi!"  

"Ông đây không rảnh mà đánh cậu nữa."  

Tô Thương nghiêm túc nói: "Ngồi không được động đậy, nếu không thì có xảy ra chuyện gì thì tôi không chịu trách nhiệm đâu."  

"Tôi không động đậy, được chưa hả, để anh một mình động đậy thôi, anh có mệt hay không hả, thật sự không cần tôi phối hợp với anh hay sao, thực ra tôi có nghiên cứu về phương diện này đó, tôi vẫn có thể phối hợp được với anh, dù sao thì lượng hô hấp của tôi cũng tốt, thổi kèn kỹ thuật hạng nhất, tôi....a!"  

Đang nói, Vương Phú Quý phát ra một tiếng kêu thảm, ngay sau đó liền không nói nên lời.  

Tô Thương bên cạnh, hai tay bắt đầu bấm huyệt, không ngừng khuấy động gân cốt Vương Phú Quý.  

Cùng lúc này, anh ấy đem hai mươi viên đá năng lượng còn lại, lấy ra toàn bộ, một lần phóng ra ba viên, thay nhau để vào trong mắt Trận của Tụ Linh trận.  

Sau đó.  

Trong căn phòng linh khí xoay quanh, ánh sáng rực rỡ.  

... 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top