Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Dịch Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Chương 140: Lê Đình Tuấn Cũng Sẽ Biết Sai Sao


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Hứa Phi Phàm biết Kiều Phương Hạ có năng lực này, vậy nên dù tự nguyện hay bị cưỡng ép cũng đã giúp có rất nhiều, còn Kiều Phương Hạ đã giúp bọn họ hoàn thành thiết kế tòa nhà phòng thủ trung tâm của căn cứ, gần như không thể xâm nhập.
Ba của Hứa Phi Phàm đã cố ý muốn đặc biệt thu nhận cô, nhưng Kiều Phương Hạ nhất quyết đi theo King, không đồng ý.

Bởi vậy nên ba của Hứa Phi Phàm vẫn rất tiếc nuối.

"Ông ấy hài lòng là tốt rồi.

Không nhất thiết phải gặp mặt” Kiều Phương Hạ cười hờ hững đáp.

Càng có nhiều người biết thân phận thật của cô, tình cảnh của cô càng nguy hiểm.

Giao việc cho Hứa Phi Phàm xong, cô lập tức cúp điện thoại, cất sim điện thoại lại chỗ cũ.

Cô đứng dậy, cầm áo choàng tắm ở bên cạnh lên, tình cờ nhìn thấy một chiếc áo vest ở bên cạnh, có lẽ là lúc Lê Đình Tuấn thay quần áo đã tiện tay ném lên giường.
Cô tiện tay cầm áo vest lên, bất ngờ có thứ gì đó rơi xuống thảm.
Kiều Phương Hạ nhìn chằm chằm vào hộp quà nhỏ cỡ lòng bàn tay trên tấm thảm.

Có lẽ trước đó hộp không được đậy kín, đồ vật bên trong rơi ra ngoài.
Kiều Phương Hạ nghĩ nghĩ một hồi, ngồi xổm xuống nhặt đồ vật trên mặt đất lên.

Thứ rơi trên thảm là một chiếc vòng cổ kim cương rất tinh xảo.
Viên đá chủ khoảng năm sáu carat, xung quanh điểm xuyết rất nhiều viên kim cương nhỏ, được xuyên qua những sợi xích nhỏ tạo thành hình chữ “H” dẹp.
Trên mặt đất còn có một tấm thiệp màu vàng, hình như cũng từ trong hộp rơi ra, Kiều Phương Hạ nhặt lên, liền nhìn thấy hai dòng chữ được viết trên mặt sau của tấm thiệp.
“Chị ơi, ba biết sai rồi, đây là món quà ba xin lỗi chị, đừng để ba em biết là Đình Trung mật báo nha!”
Chữ viết tay xiêu xiêu vẹo vẹo, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết nó được viết bởi một đứa nhỏ.

Kiều Phương Hạ sững sờ vài giây, sau đó lại nhìn sợi dây chuyền kim cương trong lòng bàn tay.
Lệ Đình Tuấn, liệu cũng biết sai sao?
Sáng sớm, xe của Lê Đình Tuấn đậu dưới nhà tân hôn của Tô Minh Nguyệt, anh nhìn Tô Minh Nguyệt đang ngủ say vì làm việc quá sức.
“Thanh Hào...!Trong mơ, cô vẫn lẩm bẩm gọi tên Tống Thanh Hào.
“Thanh Hào, đau quá..." Tô Minh Nguyệt một tay nắm chặt góc áo của Lê Đình Tuấn, dường như trong mơ bị đau đớn tột cùng.
Lệ Đình Tuấn cụp mắt xuống, liếc nhìn khớp ngón tay dùng sức đến mức trắng bệch của cô ta.
Khi Tô Minh Nguyệt phá thai, anh đã ở ngay bên ngoài phòng giải phẫu.
Anh đã cùng Tô Minh Nguyệt vượt qua nỗi đau, trơ mắt nhìn đứa trẻ đã thành hình bị bỏ vào thùng tiêu hủy, sau đó bị người mang đi ngang qua trước mặt anh.
Khung cảnh lúc đó vẫn còn rõ ràng trước mắt.

Mặc dù Tô Minh Nguyệt đối xử không tốt với Đình Trung, bọn họ vẫn là bạn bè hơn hai mươi năm.
Giờ phút này anh nhìn cô ta chịu đau đớn đến vặn vẹo khuôn mặt, có chút không nỡ.
Vừa nãy ở Cục Hàng hải, Tô Minh Nguyệt không chịu được đả kích nên đã ngất đi, đầu đập xuống đất tạo thành một vết tím xanh trên trán.
“Cậu hai..” Võ 
[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
.

 
Chương 141: Không Có Đồ Vật Của Phụ Nữ


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Lệ Đình Tuấn duỗi tay đỡ cô ta: "Nếu không thì đến bệnh viện chụp X-quang đi, vừa nãy cô ngã không nhę."
"Không cần." Tô Minh Nguyệt nhẹ nhàng đẩy bàn tay Lê Đình Tuấn đỡ cô ta ra, lắc đầu nhẹ giọng trả lời: "Em không sao hết, trong lòng em tự hiểu rõ."
Lệ Đình Tuấn đi theo sau cô ta bước vào thang máy, tiễn cô ta đến cửa.
Tô Minh Nguyệt đứng trước cửa, bàn tay đang ẩn mật mã không ngừng run rẩy, cả buổi trời không ẩn xuống được.
"Để tôi làm" Lệ Đình Tuấn lặng lẽ thở dài, tiến lên nói.

"Giống với mật mã nhà anh." Tô Minh Nguyệt tránh ra bên cạnh, hơi hơi cúi đầu nhẹ giọng nói.
Lệ Đình Tuấn liếc mắt nhìn cô ta, còn Tô Minh Nguyệt lại ngơ ngác nhìn chằm chằm cánh cửa như người mất hồn.
Lệ Đình Tuấn giúp cô ta mở cửa, Tô Minh Nguyệt vẫn ngây ngốc đứng bất động tại chỗ.

"Minh Nguyệt." Lệ Đình Tuấn nhỏ giọng kêu cô ta một tiếng.
"A..." Tô Minh Nguyệt ngẩng đầu mỉm cười có chút xấu hổ.

Túi xách trên tay cô ta nặng như ngàn cân, bước chân nhẹ bẫng vòng qua Lê Đình Tuấn bước vào cửa.

Lệ Đình Tuấn nhíu chặt mày nhìn Tô Minh Nguyệt đi vào.
"Có kết quả tôi sẽ lập tức nói cho cô biết" Lệ Đình Tuấn trầm mặc một hồi, sau đó nhỏ giọng nói theo bóng lưng của Tô Minh Nguyệt.
"Được." Tô Minh Nguyệt gật gật đầu, chậm rãi bước vào phòng ngủ.
Lệ Đình Tuấn nhìn ra cảm xúc của Tô Minh Nguyệt không ổn, nhưng mà vẫn chưa có kết quả cuối cùng.

Trong ba mươi tám giờ chắc là sẽ không có vấn đề gì quá lớn.
Anh không nhìn nữa, giơ tay đóng cửa lại.

Trong khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, bên trong bỗng dưng truyền ra một âm thanh vật nặng rơi xuống.

Lệ Đình Tuấn ngẩn ra, ngay sau đó lập tức kéo cửa vọt vào nhà.

Buổi sáng Kiều Phương Hạ thức dậy ngồi ở trên bồn cầu, cẩn thận đánh giá nhà vệ sinh của Lệ Đình Tuấn một vòng.
Trên bồn rửa mặt có một cái khăn lông, một bàn chải điện, một dao cạo râu điện, một ly súc miệng.

Bên dưới bồn rửa mặt có một đôi dép phòng tắm lớn, một đôi dép nhỏ, đều là màu xám vô cùng đơn giản.
Trong phòng không có đồ vật của phụ nữ.
Cô giơ tay mở ngăn tủ để khăn giấy bên cạnh, bên trong chỉ có khăn giấy chưa mở bao bì, không có đồ dùng của phụ nữ.
Mặc dù Tô Minh Nguyệt đã rời đi nhưng cũng không có khả năng lập tức dọn dẹp sạch sẽ đến mức như thể chưa từng xuất hiện nhỉ?
Hai người bọn họ không ở chung phòng sao? Kiều Phương Hạ không nhịn được nhíu mày, cảm thấy hơi khó hiểu.
Cô đứng dậy tìm cả buổi cũng không tìm được bàn chải đánh răng và ly súc miệng dư nào để có sử dụng.
"Cô Kiều, cô tỉnh rồi sao?" Bà Trần bỗng nhiên gõ cửa hỏi.
Kiều Phương Hạ xoay người đi qua mở cửa thì nhìn thấy bà Trần đang ôm trong lòng ngực một cục bông trắng tròn trịa, còn ngây ngô nhe răng cười với cô.
Đình Trung sáng sớm còn chưa tỉnh ngủ, nghe thấy bà trần nói Kiều Phương Hạ ở chỗ này nên ồn ào muốn lại đây.
Bây giờ cậu bé đã thấy được người thật rồi, xác định được mình không phải đang nằm mơ mới yên tâm.

[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
.

 
Chương 142: Giống Kiều Phương Hạ Nhiều Hơn


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Nếu như mỗi buổi sáng thức dậy cậu bé đều có thể đứng đánh răng chung với chị gái thì tốt quá đi!
Kiều Phương Hạ súc miệng, Đình Trung cũng bắt chước đặt ly rửa mặt xuống, chìa khuôn mặt trẻ con mũm mỉm của mình đến trước mặt Kiều Phương Hạ để cô lau mặt cho cậu bé.

Kiều Phương Hạ nhìn gương mặt tròn trịa hồng hào của cậu bé, bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên cô gặp Đình Trung, ngay cả một câu hoàn chỉnh Đình Trung cũng lắp bắp mà nói.
"Đình Trung trở nên thông minh rồi này." Kiều Phương Hạ cười tủm tỉm thuận miệng khích lệ cậu bé.
Bà Trần đúng lúc lấy đồ giúp Kiều Phương Hạ ở phòng thay đồ cách vách nghe thấy được, ngay sau đó lập tức nói: "Cậu chủ nhỏ quả thật nói nhiều hơn trước, con nít chính là như vậy, nói học là đã học được rồi."
"Đình Trung không thích nói chuyện với bọn họ, bọn họ cũng không thích nói chuyện với Đình Trung." Đình Trung lập tức nghiêm túc trả lời.
Bọn họ, chắc là chỉ người của nhà họ Lệ?
Kiều Phương Hạ từng thấy một câu thế này trong lúc đọc một cuốn sách về tâm lý học, nếu như một đứa bé trưởng thành trong hoàn cảnh thiếu đi tình thương, năng lực biểu đạt của nó sẽ chậm chạp hơn.


những đứa trẻ đồng trang lứa rất nhiều, nếu nghiêm trọng sẽ dẫn tới chứng tự kỷ ở tuổi thiếu nhi, ở mức độ nhỏ thì dẫn tới chậm nói.
Xem ra Đình Trung mắc phải tình trạng này.

Hơn nữa Tô Minh Nguyệt cũng không cần, không yêu cậu bé.
Nhưng mà gần đây tâm trạng của Đình Trung rất tốt, cậu bé nói chuyện trước mặt cô càng ngày càng nhanh nhẹn, cái miệng nhỏ cũng càng ngày càng đông dài.
Kiều Phương Hạ đã biết Đình Trung muốn biểu đạt cái gì.
Cô hơi chững lại, rồi lại tiếp tục cười tủm tỉm giúp Đình Trung lau mặt, nói: "Sau này sẽ không còn bạn nào trong trong nhà trẻ nói Đình Trung của chúng ta là bé ngốc nữa rồi."
"Đúng vậy, lúc trước ngay cả cậu chủ đôi khi cũng nói cậu chủ nhỏ ngốc, trong lúc nóng ruột còn nói giống như là một người câm.

Cậu chủ nhỏ của chúng ta chỉ là chậm nói một chút thôi, những chỗ khác vẫn rất thông minh đấy..." Bà Trần ở cách vách nói phụ họa.
Thế nhưng nói một hồi âm lượng giọng nói đã nhỏ lại.


Bà Trần không nói lời nào, Kiều Phương Hạ cũng không có đáp lại.
Cô giúp Đình Trung rửa mặt, mặc quần áo xong, lúc cô nắm tay nhỏ của Đình Trung đi ra ngoài vẻ mặt của bà Trần ngượng ngùng đứng ở cửa.
"Không sao hết" Kiều Phương Hạ mỉm cười với bà Trần, nói.
Bà Trần có đôi khi sẽ bất giác mà lấy Đình Trung và Kiều Phương Hạ khi còn nhỏ so sánh với nhau, bao gồm cả Lê Đình Tuấn.
Đứa nhỏ này tuy rằng lớn lên giống Lê Đình Tuấn như đúc, nhưng mà về tính cách lại giống Kiều Phương Hạ nhiều hơn.
Gen là một thứ gì đó rất mạnh mẽ, rõ ràng Đình Trung do hai người Lệ Đình Tuấn và bà Trần nuôi nấng, tính cách hắn là nên giống với Lê Đình Tuấn mới đúng.
Thậm chí có đôi khi không cần cố tình nhắc tới Kiều Phương Hạ, chỉ là nhìn nhất cử nhất động của Đình Trung, từng tiếng nói từng cử chỉ của cậu bé không ngừng nhắc nhở bọn họ đứa nhỏ này rốt cuộc là do ai sinh.
Bà Trần có đôi khi sẽ nhìn thấy Lê Đình Tuấn nhìn chằm chằm Đình Trung, có thể liên tục nhìn đến một hai giờ đồng hồ.
Bà ấy cảm thấy có đôi khi những thứ mà người khác nhìn thấy không nhất định là thứ ngoài mặt mà con  mắt đã nhìn được.
Bà ấy cảm thấy lúc Lê Đình Tuấn nhìn chằm chằm Đình Trung, thật ra là thông qua cậu bé để nhìn Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương
[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
.

 
Chương 143: Muốn Ăn Thì Mua Thôi


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




"Muốn ăn thì mua thôi." Kiều Phương Hạ trả lời vô cùng dứt khoát: "Lần trước chị không có đến sinh nhật của em là chị sai, hôm nay Đình Trung muốn có nguyện vọng gì chị đều có thể đáp ứng được hết".
"Thật sao ạ?" Đôi mắt Đình Trung lập tức phát sáng.

"Thật đấy." Kiều Phương Hạ gật đầu trả lời lại hết sức nghiêm túc.
Đình Trung lập tức đếm trên đầu ngón tay cho Kiều Phương Hạ xem: "Chờ ba em trở về, ngày.

mai chị có thể đến công viên giải trí với Đình Trung hay không?"
Kiều Phương Hạ vốn cho rằng nguyện vọng sinh nhật của cậu bé sẽ là muốn món quà gì đó, không ngờ tới là cái này.
Cô sửng sốt.
"Không thể sao?" Đình Trung phát hiện biểu cảm của Kiều Phương Hạ có thay đổi, cậu bé nhéo véo ngón trỏ cẩn thận nhỏ giọng hỏi.
Thậm chí còn xen lẫn một ít tủi thân.

Kiều Phương Hạ có cảm giác như bản thân đã làm chuyện gì ác tày trời lắm, rõ ràng vừa rồi còn để cho đứa bé chờ mong, hiện tại lại do dự.
Trong lòng cô có hơi không đành lòng, sau vài giây im lặng, cô miễn cưỡng nở nụ cười với Đình Trung rồi nhẹ giọng trả lời: "Có thể"
"Chỉ cần ba em đồng ý đi cùng."
"Chờ ba trở về!" Đình Trung hoan hô một tiếng, vui vẻ phấn chấn trả lời.
Thật ra chỉ cần Lệ Đình Tuấn có thể đồng ý, cũng lắm là ba người cùng đi công viên giải trí chơi một chuyển mà thôi.

Kiều Phương Hạ có thể tưởng tượng được, cô sẽ chơi cùng cậu bé, còn Lệ Đình Tuấn ở bên cạnh vừa xử lý công việc vừa chờ bọn họ.
Không có gì ghê gớm cả.

Bà Trần giúp đỡ bế Đình Trung ngồi trên ghế dành cho trẻ con, đưa bát cháo sò cho Kiều Phương Hạ rồi nhẹ giọng nói câu: "Thằng bé chưa từng đến công viên giải trí"
Đôi tay cầm đũa của Kiều Phương Hạ bỗng khựng lại.

Ngay sau đó cô quay đầu nhìn Đình Trung đang ngoan ngoãn cầm chén nhỏ của mình ăn cơm.
"Thứ nhất là những nơi công cộng như thế này quá nguy hiểm, người quá nhiều, cậu hai cảm thấy xác suất xảy ra sẽ khá lớn nên không cho chúng tôi dẫn thằng bé đi".
"Thứ hai, một năm 365 ngày thì có 365 ngày cậu hai đều rất bận, thậm chí số lần ăn cơm với thằng bé rất ít, càng đừng nói tới việc rút ra một ngày dẫn cậu bé đi chơi."
"Niềm vui lớn nhất của Đình Trung chính là, đôi khi cậu chủ đi làm sẽ đem dẫn cậu bé theo bên cạnh, cậu bé chỉ có thể ở cạnh cậu hai trong chốc lát thôi nhưng cũng rất vui vẻ!
Bà Trần càng nói, Kiều Phương Hạ càng thêm đau lòng cho Đình Trung.
Cô không ngờ tới sinh hoạt thường ngày của Đình Trung sẽ thế này.
Cô cúi đầu tiến về phía Đình Trung hôn lên khuôn mặt nho nhỏ phúng phính của cậu bé, dịu dàng nói: "Ngày mai Đình Trung muốn chơi cái gì, chị sẽ dẫn Đình Trung chơi hết được không?"
Đình Trung nhai đồ ăn trong miệng, vừa nhai vừa vui vẻ rung đùi đắc ý.
Điều Đình Trung muốn chính là cả gia đình cùng nhau đến công viên giải trí, giống như những bà mẹ của các bạn khác vậy.

Mỗi lần cậu bé đến trường học nghe những bạn học khác kể rằng cuối tuần ba mẹ dẫn các bạn đi chơi ở chỗ nào, cậu bé rất hâm mộ.
Nghĩ đến cảnh ngày mai ước mơ của cậu bé sẽ trở thành sự thật, trong lòng vui vẻ đến quên trời quên đất.
Buổi chiều, Đình
[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
.

 
Chương 144: Bà Lệ Đường Đường Chính Chính


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Bởi vì bỗng nhiên nhớ tới đã từng có lúc cô cũng giống như Đình Trung, cố chấp chờ Lệ Đình Tuấn không biết khi nào sẽ trở về.

Bất kể là bà Trần khuyên như thế nào, cô cũng phải kiên trì chờ anh trở về rồi ăn cơm, cùng trở về phòng nghỉ ngơi.
Khi đó Lê Đình Tuấn cũng rất bận.

Hoặc có lẽ nên nói thế này, từ trước đến nay anh đều rất bận.
Nhưng mà khi đó mặc dù cùng Lê Đình Tuấn ăn cơm thì anh cũng chỉ nói với cô một hai câu, trước khi ngủ thì nói với cô một câu ngủ ngon, khuyên cô đừng nên đọc sách quá muộn.

Chỉ những điều đơn giản thế thôi cũng đã khiến cô âm thầm vui vẻ rất lâu.
Bây giờ nhớ lại cũng chỉ là bản thân tìm kẹo ăn trong một đống pha lê vỡ, một bên tình nguyện thôi.
Một cơn gió lạnh chậm rãi thổi qua mang theo chút mùi hương hoa tường vi xem lẫn mùi hoa quế, cực kỳ dễ chiu lại có chút lưu luyến.
"Đình Trung, có lạnh hay không?" Cô mở miệng hỏi Đình Trung.
Ngay sau đó Tuổi bò dậy từ trên mặt đất, xoay người chạy đến bên cạnh Kiều Phương Hạ nhào vào lòng ngực cô.


Bàn tay nho nhỏ của cậu bé lành lạnh.
"Chúng ta đi vào nhé? Đợi lát nữa sẽ có tôm hùm đất sốt dứa cho em ăn đấy" Kiều Phương Hạ vừa lừa gạt vừa dỗ dành thì Đình Trung mới bằng lòng cùng cô vào nhà.
Gần tám giờ, Lệ Đình Tuấn và Vô Nhật Huy vẫn không gọi điện thoại về.
Bà Trần vốn muốn tặng bọn họ một niềm kinh ngạc nhi nhỏ, cho nên không có cố tình gọi điện thoại thúc giục hỏi thăm.

Nhưng mà hiện tại xem ra đêm nay chắc là bọn họ sẽ không trở lại.
"Ăn cơm đi, thằng bé đã đói lả người rồi" Kiều Phương Hạ sau một hồi im lặng thì cô nhẹ giọng nói với bà Trần.
"Nhưng mà đã chuẩn bị nhiều đồ ăn như vậy." Bà Trần có chút do dự.
"Chúng ta cùng nhau ăn, cũng giống vậy thôi" Kiều Phương Hạ không đợi bà Trần nói xong đã nói: "Anh ấy chắc chắn là đang bận, chúng ta không đợi anh ấy nữa, không nên quấy rầy anh ấy."
Đình Trung thoạt nhìn không mấy vui vẻ, bất kể ba hay mẹ không có một trong hay ở thì cũng không hoàn chỉnh.

Nhưng may là đây là sinh nhật đầu tiên Kiều Phương Hạ chúc mừng cậu bé.
Cơm nước xong thì đã khuya, Kiều Phương Hạ trực tiếp dẫn Đình Trung lên lầu nghỉ ngơi.
Cho đến khi sắp đi ngủ, Đình Trung vẫn còn nhắc: "Ba đã về chưa ạ?"

"Ngày mai buổi sáng khi Đình Trung tỉnh lại, ba chắc chắn đã trở về" Kiều Phương Hạ dịu dàng dỗ dành.
Tô Minh Nguyệt mở mắt, thấy Lê Đình Tuấn liền ngồi bên ngoài trên ban công cau mày nhìn chằm chằm màn hình máy tính.
Khuôn mặt Lệ Đình Tuấn vẫn luôn lạnh lùng từ nhỏ đến lớn, loại tính tình này rất kỳ là.

Cô ta.

cũng không biết tại sao lại cứ thích anh, rõ ràng Tống Thanh Hào đối xử với cô dịu dàng đến mức cẩn thận tỉ mỉ.
Nhưng mà những chuyện tình cảm thế này thì trước nay cũng không ai có thể nói được đúng sai, thích chính là thích.
Bắt đầu từ năm sáu tuổi cô ta đã thích Lệ Đình Tuấn, đã từng ảo tưởng rằng trong tương lai một ngày nào đó có thể gả cho anh làm vợ anh.
Mãi cho đến hiện giờ hai mươi tám tuổi, lòng tin này vẫn chưa từng thay đổi, cô ta vẫn muốn.

muốn gả cho anh.
Nếu không có Kiều Phương Hạ bỗng nhiên xuất hiện thì có thể hiện tại cô ta đã là lệ phu nhân đường đường chính chính.
Cô ta vĩnh viễn sẽ không thể quên ngày cô ta tốt nghiệp học viện điện ảnh.

Vốn đã hẹn nhau rằng Lê Đình Tuấn và Tống Thanh Hào cùng nhau đến trường học đón cô ta, cho cô ta một lễ chúc mừng khó quên.
Nhưng mà ngày đó Lệ Đình Tuấn không có đi, chỉ có Tống Thanh
[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
.

 
Chương 145: Tự Tay Giết Con Của Chúng Ta!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Tuy rằng trong môi anh là một câu mệnh lệnh nhưng lại mang theo cưng chiều không che giấu được.

Trước kia khi Kiều Phương Hạ vẫn còn nhỏ, Tô Minh Nguyệt chưa bao giờ nghĩ tình thân của Lê Đình Tuấn đối với Kiều Phương Hạ sẽ trộn lẫn cái khác.

Cho đến lúc này đây, cô ta mới nhìn thấy lúc bàn tay của Lê Đình Tuấn nắm lấy đôi chân tinh tế thẳng tắp của Kiều Phương Hạ, đáy mắt anh không chỉ có chỉ có đau lòng mà còn có dục vọng chiếm hữu của một người đàn ông với một người phụ nữ.

Cô cũng chưa bao giờ nhìn thấy Lê Đình Tuấn hôn phụ nữ khác, cho dù đó là cái hôn tay cơ bản ở nước ngoài, Lê Đình Tuấn cũng chưa bao giờ đụng vào phụ nữ khác.

Lúc Kiều Phương Hạ tan học về nhà, bởi vì trước đó một ngày trời mưa đường trơn trợt nên đã té ngã, trầy da.

Lê Đình Tuấn đau lòng chỉ vì một nguyên nhân cỏn con như vậy mà anh đã cho cô ta leo cây.

Buổi tối ngày hôm đó Tô Minh Nguyệt đã đồng ý thổ lộ của Tống Thanh Hào, trở thành bạn gái danh chính ngôn thuận của Tổng Thanh Hào.

Cô ta thừa nhận cô ta là đang trả thù, cô ta rất hưởng thụ sự kinh ngạc trong đôi mắt anh khi nhìn thấy hai người bọn họ xuất hiện tay trong tay với nhau vào ngày hôm sau.

Mỗi một lần cô ta và Tống Thanh Hào hẹn hò đều sẽ tìm mọi cách gọi Lệ Đình Tuấn, trước mặt anh làm ra các hành vi khác người.


Nhưng mà sau này cô ta mới phát hiện, chẳng qua là Lê Đình Tuấn kinh ngạc bởi vì bọn họ bỗng nhiên ở bên nhau thôi, cũng không có bất cứ suy nghĩ gì khác, ngược lại có đôi khi sẽ có một cảm giác như trút được gánh nặng.

Lệ Đình Tuấn không phải hoàn toàn không biết gì cả với tình yêu đơn phương của cô ta, nhưng anh chỉ cảm thấy đó là gánh nặng.

Đây là khác biệt giữa cô ta và Kiều Phương Hạ, Lê Đình Tuấn đối xử vô cùng cẩn thận với Kiều Phương Hạ, chỉ cảm thấy vui vẻ chịu đựng.

Thậm chí có một lần trong lúc Tống Thanh Hào nói giỡn dò hỏi, Lê Đình Tuấn nói anh quả thật có ý muốn dùng cả đời để bảo hộ một người.

Lệ Đình Tuấn không nói tên, nhưng mà trong lòng bọn họ ai nấy đều biết đó là ai.

Nhưng mà ai ngờ, thế sự vô thường.

"Tỉnh rồi?" Lê Đình Tuấn cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Tô Minh Nguyệt, đóng lại máy tính đảo mắt nhìn cô ta.

Tô Minh Nguyệt không lên tiếng.

Sau một lúc lâu, cô ta chống người dậy từ trên giường nhẹ giọng hỏi anh: "Bên hàng hảo có tin tức chưa?"
Ánh mắt của Lê Đình Tuấn hơi lập loè, nói: "Họ nói sẽ nhanh thôi.


"
Tô Minh Nguyệt nhìn anh vài giây: "Anh có phải đang gạt em không?"
"Không có" Lúc Lê Đình Tuấn nói chuyện, anh đứng dậy đi về hướng cô ta
Mới vừa đi đến mép giường thì đã thấy hốc mắt sưng đỏ của Tô Minh Nguyệt, đôi mắt lại thêm một lớp nước mờ mịt.

"Em mới vừa mơ thấy anh ấy, anh ấy nói rất vui vẻ, có thể về nhà.

" Tô Minh Nguyệt thở dài, giọng nói khàn khàn,
Vừa nói xong thì nước mắt của cô ta đã rơi lã chã.

"Đình Tuấn, em có phải đã sai hay không?"
Tổng Thanh Hào xảy ra chuyện, Lê Đình Tuấn tốn thời gian rất lâu mới đi ra từ bóng ma, nhưng chỉ hai cầu của Tô Minh Nguyệt lại khiến lòng anh bỗng nhiên chấn động.

Bao năm rồi, ít nhất thì sống phải thấy người chết phải thấy xác.

Anh vô dụng đến mức ngay cả xác của bạn thân mình cũng không thể mang về nhà.

"Có phải em không nên phá đứa con của Thanh Hào hay không? Đó chính là cốt nhục duy nhất của anh ấy, em có phải thật sự đã sai rồi hay không?" Tô Minh Nguyệt càng nói càng kích động, bỗng nhiên xốc chân lên trực tiếp lấy nắm tay dùng sức đấm vào bụng mình.

"Minh Nguyệt!" Lệ Đình Tuấn túm chặt tay cô ta: "Cô điên rồi?!"
Tô Minh
[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
.

 
Chương 146: Tự Mình Đa Tình


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Bởi vì ngày đó nếu không phải Tống Thanh Hào nghe được tin tức, vội vã trở về an ủi anh chuyện xảy ra nhà họ Lệ, không nóng nảy chạy về nước thì sẽ không xảy ra tai nạn máy bay.
Nếu Tống Thanh Hào về nước dựa theo kế hoạch ban đầu, nhất định sẽ không xảy ra chuyện.

Là anh hại chết Tổng Thanh Hào.

Một đêm, thêm toàn bộ buổi sáng, Lê Đình Tuấn vẫn không có tin tức gì.
Đình Trung uể oải ỉu xìu ngồi trên sô pha coi phim hoạt hình, không có dáng vẻ hứng thú.
Kiều Phương Hạ nhìn kịch bản, chốc chốc lại nhìn Đình Trung vài lần.
Sau một hồi đắn đo thì cô đứng dậy đi đến cửa sau, lặng lẽ tìm số điện thoại của Lê Đình Tuấn gọi qua đó.
Không ai nhận.
Cô kiên nhẫn gọi lại lần thứ hai.
Lần thứ hai điện thoại đã được nhận, bên kia đầu truyền đến một giọng nói dịu dàng: "Alo?" Kiều Phương Hạ sửng sốt, cô nghe được đó là giọng nói của Tô Minh Nguyệt.


"Lệ Đình Tuấn đâu?" Cô nhập khóe miệng, nhẹ giọng hỏi.
"Đình Tuấn một đêm không ngủ, hiện tại mới vừa ngủ cô có chuyện gì sao?" Tô Minh Nguyệt thản nhiên hỏi ngược lại.
Kiều Phương Hạ cảm thấy cô chính là kẻ thứ ba giữa hai người, tiếp tục dây dưa hỏi tiếp có vẻ quá mức kiêu ngạo.
Anh mới vừa ngủ, bây giờ kêu anh trở về dẫn con trai đến công viên giải trí cũng là chuyện không có khả năng.
Hiện tại cô gọi cuộc điện thoại này quả thực là tự rước lấy nhục.
Cô xoa cổ mình, đầu ngón tay chạm lên vòng cổ kim cương trước ngực.

Dừng lại vài giây, sau đó cô nhỏ giọng trả lời Tô Minh Nguyệt: "Không có gì, vậy không quấy rầy các người nữa."
Dứt lời, cúp điện thoại.
Cô lẳng lặng đứng sau vườn hoa một lát, đôi tay vòng ra sau cổ tháo xuống vòng cổ kim cương Lệ Đình Tuấn dự chuẩn bị đưa cho cô.
Cô cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì mà buổi sáng lúc thay quần áo, ma xui quỷ khiến đeo vòng cổ lên.
Là muốn cho chính mình một bậc thang, hay là muốn bước xuống theo bậc thang của anh, đều đã không quan trọng.
Ước hẹn một năm cô chẳng qua là một vai hề nhảy nhót mà thôi.


Chung quy thì cô là một người tự mình đa tình.
Kiều Phương Hạ trở lại phòng, Đình Trung đang nghiêng ngả lên con thú bông, hình như là ngủ rồi.

Kiều Phương Hạ tiến lên tay chân nhẹ nhàng ôm cậu bé lên.
Nhưng mà khi chạm vào làn da lộ ra bên ngoài quần áo của Đình Trung cô bỗng nhiên cảm thấy hình như là có hơi nóng tay.
Ngay sau đó cô buông Đình Trung xuống, xem thử nhiệt độ trên trán cậu bé, quả nhiên là phát sốt! Phó Nhiên lại đây khám đo nhiệt độ cho Đình Trung, nói: "Không sai, hơn 38 độ" "Nó mới bị viêm phổi chưa được mấy ngày, chắc không phải sẽ dẫn đến phát tác viêm phổi thêm lần nữa?" Kiều Phương Hạ lo lắng dò hỏi.
"Trách tôi hết, buổi chiều ngày hôm không nên để cậu bé ngồi trong sân trúng gió!"
Ngay sau đó Phó Nhiên trả lời một cách bình thường: "Cậu bé từ nhỏ đã như vậy rồi, thường xuyên phát sốt cảm mạo, lúc vừa mới sinh thì có non nửa năm là đã ở bệnh viện rồi, cậu bé đã ốm yếu từ khi lọt lòng.

Uống ít thuốc là được rồi, để tôi chích lên mông cậu bé."
"Tại sao lại như vậy?" Kiều Phương Hạ không nhịn được nhíu mày.

Phó Nhiên đắn đo, trả lời: "Cậu bé khó sinh, khó tránh khỏi sẽ như vậy"
"Hơn nữa Đình
[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
.

 
Chương 147: Trong Lòng Vẫn Còn Mâu Thuẫn





Chủ yếu là trong lòng có chút áy náy, hơn nữa hôm nay cô cũng thấy đứa bé này có chút đáng thương.

Thật ra vừa nãy cố định một mình dẫn Đình Trung đến công viên giải trí, nhưng hiện tại xem ra không thể làm được rồi.
Phó Nhiên chích thuốc hạ sốt cho cậu bé, nói: "Ngày mai giờ này tôi sẽ đến một chuyến nữa, cô nhớ rõ cách ba giờ cho đút cho cậu bé siro hạ sốt, cho đến khi nhiệt độ hạ xuống 37 độ."
"Được."
Kiều Phương Hạ đang muốn đứng dậy tiễn Phó Nhiên ra ngoài, nhưng Đình Trung lại thức dậy kêu Kiều Phương Hạ một tiếng: "Chị ơi.."
Phó Nhiên nghe Đình Trung kêu Kiều Phương Hạ là chị thì có chút kinh ngạc.

Anh ta quay đầu nhìn lại, giật mình hỏi Đình Trung: "Ba cháu để cháu kêu cô ấy là chị sao?" Thế thì không phải bối cảnh sẽ rối tung sao? bà Trần đứng ngay cửa lập tức đưa mắt ra hiệu với Phó Nhiên, kêu Phó Nhiên đi ra ngoài.
Đóng lại cửa phòng Đình Trung, bà Trần mới nhẹ giọng nói với Phó Nhiên: "Trong lòng cậu hai và cô chủ còn đang rất mâu thuẫn, trực tiếp kêu mẹ khẳng định không được, kêu dì càng không được, kêu chị gái thì tốt hơn đôi chút."

Phó Nhiên cẩn thận cân nhắc, cũng đúng.

Lúc trước là Kiều Phương Hạ vứt bỏ đứa bé, Lê Đình Tuấn tức giận đến ba năm không quan tâm Kiều Phương Hạ, ném Kiều Phương Hạ một mình ở nước ngoài mặc kệ sống chết của cô.
Tháo giải khúc mắc cũng không phải là chuyện một sớm một chiều là có thể hoàn thành.

Hai người có thể hòa thuận hay không, mấu chốt ở chỗ Đình Trung.
Kiều Phương Hạ chăm sóc Đình Trung đến tận khuya, khó khăn lắm mới hạ nhiệt độ xuống 37 độ, lúc này cô mới yên tâm nằm ngủ cạnh Đình Trung.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Nguyên Khiết Đan điện thoại thúc giục cô qua đó.
Đầu óc Kiều Phương Hạ giống như muốn nổ tung, cả người đau nhức, mơ mơ màng màng cầm di động nghe máy.
"Người chị em à, chị có phải đã quên thời hạn nghỉ ngơi của chị là một tuần hay không? Hôm nay nên trở về đóng phim rồi" Đường Nguyên Khiết Đan có lòng tốt nhắc nhở bên kia đầu điện thoại.
Kiều Phương Hạ sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại, đã thứ hai rồi.
Cô duỗi tay nhẹ nhàng sờ soạng tay nhỏ của Đình Trung, hơi nóng, lòng bàn tay không có mồ hôi lạnh.

Lại sờ trán của Đình Trung, không nóng nữa.
Lúc này cô mới chống người ngồi dậy, nhỏ giọng trả lời: "Được rồi, chị chắc chắn sẽ đến trước chín giờ!"
Sau khi cúp điện thoại cô nhìn thì giờ, đã sắp 8 giờ, Kiều Phương Hạ không lề mề nữa, trực tiếp rửa mặt chải đầu xuống lầu.
Bà Trần đang dọn bữa sáng, thấy Kiều Phương Hạ đi xuống thì có chút kinh ngạc: "Cô chủ, tại sao lại thức sớm như vậy?"
"Hôm nay đoàn phim có cảnh quay." Kiều Phương Hạ không kịp giải thích gì nhiều, tùy tiện cầm ít đồ, ăn qua loa hai miếng rồi đi ra ngoài.

Bà Trần thấy cô không ăn nhiều lắm nên để đồ ăn trong hộp giữ nhiệt đuổi theo cô ra ngoài cửa: "Lại ăn một ít đi!"
Kiều Phương Hạ đã khởi động xe, bà Trần đuổi theo chỉ kịp nhìn thấy đuôi xe của cô.
Chuẩn bị một bàn ăn buổi sáng chỉ có một mình Đình Trung ăn.

Bà Trần lên lầu thấy Đình Trung còn đang ngủ, có lẽ cơ thể còn có chút không thoải mái, liền trực tiếp gọi điện thoại cho nhà trẻ xin nghỉ.
Mới vừa nói chuyện điện thoại xong, quay đầu lại đã thấy Lê Đình Tuấn đứng dưới lầu, anh đã trở lại.
Bà Trần thấy sắc mặt của Lê Đình Tuấn không tốt lắm, tiến lên nhận áo khoác của anh, vô cùng cẩn thận.

hỏi: "Chuyện của cậu Tống, có kết quả?"
Lệ Đình Tuấn không lên tiếng, đi đến cầu thang.

"Kiều Phương Hạ tỉnh chưa?" Một lúc sau anh mới thấp giọng hỏi bà Trần.


"Đã đi đến đoàn phim, mới vừa đi chỉ vài phút." Bà Trần lập tức trả lời.

Lệ Đình Tuấn đã sắp tới cửa phòng Đình Trung.

Nghe thấy bà Trần nói như vậy, động tác nắm chốt cửa bỗng dừng lại.
Xoay chốt đẩy cửa ra, thấy Đình Trung còn đang ngủ thì không nhịn được nhíu mày: "Tại sao Đình Trung còn chưa rời giường nữa?"
Hôm nay là thứ ba.
"Cậu chủ nhỏ lại bị cảm" Bà Trần nhẹ giọng trả lời: "Buổi tối hôm trước chúng tôi muốn làm sinh nhật bù cho cậu ấy, cứ tưởng là ngài sẽ trở về ăn cơm, cậu bé đứng ở cửa đợi một hồi, hứng gió nên bị cảm lạnh".

 
Chương 148: Thật Sự Rất Tàn Nhẫn


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




"Kiều Phương Hạ bỏ nó lại, đi rồi sao?" Đôi mày của Lê Đình Tuấn càng cau chặt hơn, quay đầu lại nhìn phía bà Trần.

Con trai còn đang sốt mà cô cũng có thể nhẫn tâm bỏ mặc nó?
"Ngày hôm qua cô chủ chăm sóc cậu chủ nhỏ cả một ngày, buổi tối cũng ở cạnh chăm lo cho cậu chủ nhỏ, ở trong phòng ngủ của cậu bé" Bà Trần lập tức giải thích giúp Kiều Phương Hạ.

Lệ Đình Tuấn đẩy cửa đi vào, dùng mu bàn tay thử độ ẩm, có chút nóng.

Anh nhìn chằm chằm trên khuôn mặt nhỏ đỏ ửng của Đình Trung trên giường, hít một hơi thật sâu điều chỉnh hô hấp.

Kiều Phương Hạ, thật sự rất tàn nhẫn.

"Cậu hai! "
"Kêu Phó Nhiên lại đây!" Lệ Đình Tuấn không đợi bà Trần nói thêm gì nữa, trầm giọng nói.

Bà Trần hoảng sợ run cả người, không dám nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài gọi điện thoại cho Phó Nhiên.

Lúc Phó Nhiên chạy tới, bà Trần và người giúp việc khác đang đứng ở ngoài cửa cúi đầu, một tiếng không dám động.


Áp suất trong nhà thấp đến kinh người.

Phó Nhiên cũng không biết cậu hai này đang nổi giận cái gì, đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Lê Đình Tuấn đang ngồi trên sô pha cạnh mép giường, sắc mặt u ám chằm chằm Đình Trung đang hôn mê trên giường.

Phó Nhiên tiến lên sờ trán Đình Trung, có chiều hướng nóng lên, ngay sau đó lấy thuốc từ trong hộp thuốc ra.

"Thể chất Đình Trung vẫn cứ như vậy, anh cũng không phải không biết, tội gì tức giận với bọn họ như vậy?" Anh ta vừa đẩy ống tiêm, vừa thấm thía nói.

Lê Đình Tuấn không lên tiếng, Phó Nhiên suy nghĩ một chút lại chuyển đề tài, nói: "Tôi và anh nói chuyện chút đi, Phó Thành Đô bên kia cần người, hai tháng vẫn luôn liên lạc với tôi, hy vọng tôi có thể qua đó giúp anh ta.

"
"Bác sĩ ngoài chiến trường thực sự không dễ dàng gì.

Tôi đoán sau khi tôi qua đó cỡ nửa năm một năm là không có khả năng trở về, cháu trai của tôi không có bản lĩnh gì khác, chỉ biết hãm hại cậu.

"
"Nếu như tôi qua đó thì sẽ đưa phương thức liên lạc của bạn tôi cho anh, người khác cũng rất đáng tin cậy, lúc trước vẫn luôn làm trong quân y, tôi! "
"Thanh Hào không ở trong máy bay.


" Phó Nhiên nói đến một nửa, Lệ Đình Tuấn bỗng nhiên thấp giọng mở miệng nói.

Động tác trên tay Phó Nhiên bỗng dừng lại, ngước mắt nhìn Lê Đình Tuấn.

Chuyện của Tổng Thanh Hào đã tra tấn Lê Đình Tuấn cho tới bây giờ, hơn nữa có chuyện lúc trước của An Phương Diệp và Kiều Phương Hạ, trạng thái giấc ngủ của Lê Đình Tuấn càng ngày càng tệ.

Phó Nhiên là bác sĩ chủ trị của anh, trong lòng hiểu rõ trình trạng cơ thể anh.

"Không ở trên máy bay là chuyện tốt mà!" Anh suy nghĩ một chút, ngay sau đó dùng giọng điệu kinh ngạc trả lời: "Nói không chừng cậu ta căn bản không lên! "
"Không có nói không chừng, máy quay ở sân bay đã quay lại cảnh cậu ấy và mấy trợ lý cùng nhau lên máy bay, người khác đã ở trên máy bay.

" Lê Đình Tuấn nhìn ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói.

"Lúc máy bay được vớt lên, cabin đã nát vụn, thi thể cậu ấy có lẽ ở đáy biển nên không tìm được.

"
Phó Nhiên trong lòng vô cùng ràng lời nói của Lê Đình Tuấn rất có lý.

Bởi vì vừa nãy Lê Đình Tuấn nói thi thể Tống Thanh Hào không ở trên máy bay, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu anh ta là, không xong rồi, ngay cả xác cũng không tìm được.

Anh ta trầm mặc
[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
.

 
Chương 149: Đầu Óc Choáng Váng Muốn Nôn


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Đình Trung bị đánh thức bởi giọng nói trò chuyện của hai người, mở mắt ra nhỏ giọng kêu một tiếng: "Ba..."
Sắc mặt Lệ Đình Tuần thoảng thả lỏng đôi chút, cúi người vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Đình Trung, nói: "Ba ở đây"
"Chị gái đầu ạ?" Đình Trung nhìn xung quanh tìm một vòng, không thấy được bóng dáng của Kiều Phương Hạ đầu liên hoang mang hỏi.

"Cô ấy đi đóng phim" Nhắc tới Kiều Phương Hạ, ánh mắt của Lê Đình Tuấn lại trầm xuống.
Đáy mắt của Đình Trung bất giác hiện lên vẻ thất vọng.
Lúc chị ở đây thì không có ba, lúc ba trở về thì chị lại đi rồi.
Xem ra cậu bé không thể đi công viên giải trí được rồi.
"Có chỗ nào không thoải mái hay không? Nói cho ba biết." Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ của Đình Trung, hỏi.
"Không có" Đình Trung lắc lắc đầu.
Sau đó khuôn mặt nhỏ của cậu bé lăn qua lại vài cái vào nơi tối hôm qua Kiều Phương Hạ ngủ.

Ưm, thơm thơm, trên cơ thể Kiều Phương Hạ luôn có một mùi hương như có như không vô cùng thơm tho.
"Tối hôm qua chị ôm Đình Trung cùng nhau ngủ đấy." Đình Trung ngay sau đó lại đắc ý khoe khoang nói: "Còn giúp Đình Trung vỗ lưng, thoải mái lắm đấy ạ!".

Đôi mắt sắc bén của Phó Nhiên nhìn thấy sau cổ Đình Trung có một chút vết đỏ.
Anh ta tiến lên vạch áo Đình Trung nhìn sau lưng cậu bé.

Sau lưng Đình Trung có mấy vết màu đỏ tím lấm tấm, xem ra là Kiều Phương Hạ đã giúp Đình Trung cạo gió.
Theo lý mà nói, Đình Trung còn hơi nóng, cả người hẳn là sẽ không thoải mái.

Nhưng cậu bé lại không có vẻ mệt mỏi, chắc là do đã cạo gió.
"Đại nhân đây mới sáng sớm đã nổi trận lôi đình, chắc không phải là bởi vì Kiều Phương Hạ không ở đây nhỉ?" Phó Nhiên nhìn chằm chằm biểu cảm phức tạp trên mặt Lệ Đình Tuấn, thử hỏi.

"Đây là anh không đúng rồi, Đình Trung bị bệnh cô ấy vẫn luôn chăm sóc, còn hảo tâm tốn trí nghĩ cách có thể để cậu bé được dễ chịu chút.

Mà anh bời vì công việc của cô ấy không thể không rời đi mà tức giận, có phải quá hẹp hòi rồi hay không?"
Tuy rằng Lê Đình Tuấn từ trước tới nay đều là người ngang ngược vô lý.
"Anh nghĩ thử xem, ngày hôm qua tôi đã dặn dò cô ấy phải tiên tục để đứa bé uống thuốc, tôi thấy tối qua chắc cô ấy cũng không ngủ được, cô ấy..."

Phó Nhiên chưa nói xong, Lê Đình Tuấn liền nhịn không được nhíu mày: "Sao anh nói nhiều vậy?"
"Được thôi, tôi nhiều chuyện." Phó Nhiên hậm hực trả lời.
Phó Nhiên xem như đã nhìn thấu, Lê Đình Tuấn chính là tên đàn ông cặn bã vô tình!
Anh ta là một bác sĩ gia đình, bình thường còn phụ trách khơi thông tâm lý cho Lê Đình Tuấn, làm một người bạn tốt tri âm, một người chú trị kỷ, đều tốn công vô ích.

Ngay cả tiền lương cũng không cho anh ta nhiều hơn đồng bạc nào.

Còn không bằng đến chỗ phó từ.
Tuy rằng nguy hiểm nhưng mà lượng cao, hơn nữa không ai dám bày sắc mặt cho anh ta Xem.
Kiều Phương Hạ quay hai cảnh, lúc ngồi nghỉ ngơi bên cạnh sắc mặt cô không tốt lắm.
Đường Nguyên Khiết Đan bước qua đưa nước cho cô, nhìn cô vài lần rồi hỏi: "Không thoải mái sao?"
Kiều Phương Hạ lắc lắc đầu trả lời: "Không có, có thể là do tối hôm qua không ngủ ngon."
"Tại sao lại không ngủ ngon?".
Kiều Phương Hạ chưa từng kể chuyện nhà họ Lệ cho Đường Nguyên Khiết Đan, cũng không đề cập đến Đình Trung.

Lúc trước khi mượn xe nguyên bảo chỉ nói là đón đứa bé của một người họ hàng.
"Chỉ là buổi
[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
.

 
Chương 150: Quan Hệ Không Bình Thường


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




"Làm sao vậy?" Tống Thịnh cách rất xa hỏi cô: "Không thoải mái sao?"
Dây thép bó sát khiến cả người Kiều Phương Hạ càng thêm đau nhức, choáng váng thở hổn hẳn.

Trước mắt bỗng biến thành màu đen, cô không nói được chữ nào chỉ có thể lắc lắc đầu.
"Mau chóng thả người xuống dưới!" Đường Nguyên Khiết Đan thấy tình huống không đúng, lập tức hộ.

Cô ấy nghi ngờ do Kiều Phương Hạ không có nghỉ ngơi đàng hoàng nên mới mệt đến như như vậy.
Lúc Lê Đình Tuấn đến trường quay nhìn thấy một đám người vây quanh ở một chỗ, dây thép đang chậm rãi buông xuống, đầu Kiều Phương Hạ nghiêng một bên, biểu cảm trên mặt cô có chút thống khổ.
"Phương Hạ?" Nguyên bảo đứng ở đằng trước nhẹ nhàng kéo góc áo của Kiều Phương Hạ hỏi: "Còn ổn không? Chị nói một câu đi, em sợ lắm!"
Kiều Phương Hạ không có đáp lại.
"Phương Hạ ngất đi rồi!" Đường Nguyên Khiết Đan sốt ruột lớn tiếng nói.

Một đám người ba chân ban cẳng cởi bỏ dây thép trên người Kiều Phương Hạ, nguyên bảo mới vừa đỡ lấy Kiều Phương Hạ liền cảm thấy bên cạnh có một sức mạnh mãnh liệt đẩy cô ấy ra.
Cô bị xô ngã ngồi trên mặt đất, trơ mắt nhìn người đàn ông hết sức nôn nóng ôm ngang Kiều Phương Hạ.

Anh không nói câu gì, bể Kiều Phương Hạ lên rồi xoay người bước ra ngoài.
Những người xung quanh hai mặt nhìn nhau, Tống Thịnh phản ứng lại trước lập tức đuổi theo sau Lệ Đình Tuấn: "Anh Lệ..."
Mấy diễn viên bên cạnh nhìn về phía Đường Nguyên Khiết Đan với biểu cảm kinh ngạc, nhẹ giọng hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Đầu óc Đường Nguyên Khiết Đan cũng có chút ngây ngốc, cả buổi sáu mới bò lên từ mặt đất trả lời: "A, là bạn, anh Lệ là bạn của anh tôi cho nên."
Nhưng mà cậu giải thích này ngay cả cả cô ấy cũng không tin tưởng được.
Lệ Đình Tuấn, Kiều Phương Hạ?
Cô ấy đi theo bên cạnh Kiều Phương Hạ cũng được một tháng, tại sao trước giờ cô ấy không phát hiện manh mối giữa hai người này?
Bên ngoài đám người, Tần Lục Dương trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng lưng đi xa của Lệ Đình Tuấn.
Phản ứng này của Lê Đình Tuấn hiển nhiên là có quan hệ không bình thường với Kiều Phương Hạ. 

Cho nên bọn họ nói có tin tức Kiều Phương Hạ bị một vị đại gia thần bí bao dưỡng, quả nhiên là sự thật.

Uổng công anh ta vẫn luôn cảm thấy Kiều Phương Hạ giữ mình trong sạch, cảm thấy người khác đang bôi nhọ phỉ báng cô.
Không nghĩ tới cô là loại người này!
Kiều Phương Hạ trong cơn mê man chỉ cảm thấy có người ôm lấy mình, bên tai ồn ào.
"Tôi không sao hết...!Tôi nghỉ ngơi một chút là được rồi..." Cô nhắm mắt lại lắc lắc đầu, thở hổn hển suy yếu nói.
Hình như có người mắng câu gì đó, lỗ tai cô ù ù không nghe rõ đối phương rốt cuộc đang nói cái gì.
Cũng không biết là đã qua bao lâu, giọng nói bên cạnh cô đã nhỏ lại, cảm giác choáng váng và buồn nôn mãnh liệt này mới giảm bớt một chút.
Cô cố gắng mở mắt ra, phát hiện cô đang nằm trong lòng ngực của một người.
Trên quần áo người này dính bãi nôn của cô, có chút ô uế.
"Xin lỗi.." Cô gắng sức tránh khỏi cái ôm của đối phương, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Xin lỗi, để tôi cầm đi giúp anh giặt."
Cách vài giây cô lại nghe thấy giọng nói tức giận của Lê Đình Tuấn vang lên trên đầu: "Tại sao không nói sớm là mình không thoải mái?"
Kiều
[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
.

 
Chương 151: Có Thể Là Mang Thai


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Lê Đình Tuấn vừa vội vừa tức, mặc kệ Kiều Phương Hạ giãy giụa đè lại eo cô không cho cô đứng dậy, lập tức vén lên quần áo sau lưng có quan sát.

Một nửa đốt sống lưng của Kiều Phương Hạ xanh tím một mảng to đùng, anh dùng tay nhẹ nhàng chạm vào, chỗ kia sưng lên vô cùng nóng.

"Sau lưng bị thương từ lúc nào?" Anh nhìn chằm chằm vết thương ngẩn ra vài giây, ngay sau đó trầm giọng hỏi.

Trong ấn tượng của Kiều Phương Hạ, mấy ngày nay lần đụng sau lưng Phương Hạ là buổi tối hôm trước Lê Đình Tuấn ném cô lên số pha, có lẽ trên đó còn có mấy món đồ chơi vừa lúc đụng phải xương cột sống cổ.

Cô nhập khóe miệng không lên tiếng.

"Nói chuyện" Lệ Đình Tuấn nhíu chặt đôi mày.

Lệ Đình Tuấn chỉ xem cô như công cụ hả giận, lúc này lại quan tâm cơ thể của cô khiến Kiều Phương Hạ cảm thấy có chút buồn cười.

"Liên quan tới anh sao?" Cô nén đau nhẹ giọng hỏi ngược lại.

Trong lòng Lê Đình Tuấn giống như là có thứ gì đó đổ vỡ, muốn phát tác nhưng lại không được.

Anh nhìn chằm chằm Kiều Phương Hạ trầm giọng hỏi: "Nếu hiện tại người đưa cô đến bệnh viện là Đường Minh Kỷ, cô sẽ nói chuyện với anh ta như vậy sao???"

"Ít nhất anh ấy.

" Kiều Phương Hạ không cần suy nghĩ trả lời.

Nói mấy được chữ rồi lại dừng lại, không nói tiếp nữa.

Đường Minh Kỳ có cặn bã tới cỡ nào cũng sẽ không đồng thời một chân đạp mấy cái thuyền.

Nhưng mà lời này nói ra giống như cô đang ghen vậy, rất kỳ quái.

Không nói cũng thể.

Hơn nữa nói rồi sẽ chọc đến giận anh khiến anh trút lửa giận trên đầu CÔ.

Cô đã cũng ăn giáo huấn đủ rồi, giả câm vờ điếc là lựa chọn tốt nhất của cô.

"Đường Minh Kỳ như thế nào?" Lệ Đình Tuấn nghiến răng nghiến lợi hỏi ngược lại.

Kiều Phương Hạ cả người vô cùng khó chịu, không muốn cãi nhau với anh lãng phí thể lực bản thân, đơn giản bịt kín miệng không nói một lời.


Kiều Phương Hạ hiện tại là người bệnh, hơn nữa còn nôn mửa té xỉu, rất có khả năng là mang thai.

Trong lòng Lê Đình Tuấn lặp lại nói cho bản thân mười mấy lần, hiện tại không thể tức giận với Kiều Phương Hạ.

Sau một lúc lâu, anh duỗi tay cởi ra áo khác dính vết nôn của Kiều Phương Hạ ném sang một bên.

Kiều Phương Hạ không biết anh muốn làm cái gì giãy giụa vài cái, nhưng không đọ lại sức lực của anh được, đành dứt khoát từ bỏ mặc anh sắp đặt.

Lệ Đình Tuấn ôm Kiều Phương Hạ ngồi trên đùi mình, rút mấy tấm khăn ướt, nhíu chặt mày dùng sức giúp cô lau mặt chùi miệng.

Kiều Phương Hạ bị sức lực của anh làm cho đau đến không chịu nổi, trở tay đẩy tay của anh ra.

Hai người nhìn nhau vài giây, Lê Đình Tuấn lấy chai nước khoáng và ly giấy ở bên cạnh giúp cô vặn ra, đưa tới bên miệng cô trầm giọng nói: "Há mồm!"
"Tôi có tay" Kiều Phương Hạ nhẹ giọng trả lời.

Sức nhẫn nại của Lê Đình Tuấn với cô đã tới cực điểm, anh hơi cụp mắt trả lời: "Nếu cô muốn tôi dùng miệng để đút cô thì nói thẳng"
Cô vừa mới nôn đấy, khẩu vị của Lê Đình Tuấn nặng như vậy sao???
Kiều Phương Hạ không kiềm được nhíu mày, nhưng mà thấy anh cúi đầu xuống, ngay sau đó cô liền ngoan ngoãn há mồm uống một ngụm nước súc miệng, phun xuống ly giấy dùng một lần.

Phun ra ba ban lần cho tới khi trong miệng cô không có vị chua của dạ dày cùng với mùi cà phê mới dừng lại.

Lệ Đình
[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
.

 
Chương 152: Thà Rằng Chưa Từng Mang Thai Con Của Anh


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Trong lúc cô chịu đựng những lời vũ nhục này, Lệ Đình Tuấn chưa bao giờ nói giúp cô một câu.

Chỉ sợ cho tới nay, anh cũng cảm thấy tâm cơ cô sâu nặng, tin tưởng không nghi ngờ với những lời đồn cô hạ thuốc với anh.
Nếu đã xuất hiện một lần ngoài ý muốn, thì không thể để nó xuất hiện lần thứ hai nữa.

Ngay lúc cô nói đến ba chữ thuốc tránh thai, bên trong xe chìm vào sự yên lặng.
Đôi tay Lê Đình Tuấn vòng sau lưng cô dần dần siết chặt vài phần.
"Tôi thà rằng mình chưa từng mang thai con của anh." Một lúc sau tiếng cười tự giễu của Kiều Phương Hạ vang lên, nói.
Võ Nhật Huy ngồi trên ghế lại vô cùng cẩn thận nhìn hai người xuyên qua kính chiếu hậu, giờ phút này bàn tay cầm tay lái của anh ta cũng run lên.
Chuyện đứa con là điểm cấm kỵ của Lê Đình Tuấn.
Lệ Đình Tuấn nhìn chằm chằm sườn mặt của Kiều Phương Hạ, đáy mắt anh đã âm u tột độ.
Nhưng mà mãi cho đến khi đến bệnh viện, Lê Đình Tuấn cũng không có lên tiếng nữa.
Trong lúc chiếc xe dừng lại, Kiều Phương Hạ thử bước xuống xe, nhưng mà chỉ hoạt động vài cái đã đau nhức đến mức khung cảnh trước mắt biến thành màu đen.
Lê Đình Tuấn cúi người ôm cô ra khỏi xe.

Trong khoảnh khắc hai người tới gần nhau, Kiều Phương Hạ suýt nữa là chạm vào mặt anh.

Ngay sau đó cô xấu hổ xoay mặt đi nơi khác, không cho mình cách anh gần như vậy.
Y tá phòng cấp cứu đẩy giường bệnh ra, Lê Đình Tuấn quét mắt nhìn giường bệnh di động không lên tiếng.

Anh không buông cô xuống, xoay người ôm Kiều Phương Hạ bước nhanh đến phòng cấp cứu.
Vài chủ nhiệm khoa đã được thông báo trước đó nơm nớp lo sợ chờ ở cửa.

Thấy Lê Đình Tuấn lại đây thì không dám chậm trễ, lập tức đẩy Kiều Phương Hạ vào phòng cấp cứu.
"Lập tức thử máu!" Kiều Phương Hạ nghe được Lê Đình Tuấn trầm giọng phân phó ở ngoài cửa.
Kiều Phương Hạ nằm ở trên giường bình tĩnh nhìn chằm chằm trần nhà trắng tinh trên đỉnh đầu.
Cô nhớ rõ lần đầu tiên khi phát hiện mang thai, là một mình cô đến bệnh viện.

Vốn dĩ cô muốn giấu đi bản xét nghiệm máu, nhưng mà ngày hôm sau lại nhận được tin tức nhà họ Lệ muốn đưa cô ra nước ngoài.
Bọn họ coi đứa con trong bụng cô là nghiệt chủng, nói cô lén lút, định sau này lấy đứa con để đe dọa nhà họ Lệ uy hiếp Lê Đình Tuấn, yểm trợ giúp An Phương Diệp.

Nói rằng nhà họ Lệ chỉ sẽ hổ thẹn vì cô và đứa con trong bụng cô.

Cô không thể lại ở lại thành phố Hạ Du, để tránh những người khác phát hiện làm xấu mặt nhà họ Lệ.
Kiều Phương Hạ lúc ấy rất ngây thơ, luôn luôn tâm niệm Lệ Đình Tuấn.

Cô hết sức cẩn thận che chở đứa con, chỉ sợ có bất luận sơ xuất gì Lê Đình Tuấn sẽ tức giận.
Cô cũng không rõ ràng lắm chính cô rốt cuộc là thích anh đến bao nhiêu mới có dũng khí phấn đấu quên mình vì anh, một mình tha hương nơi xứ lạ, chịu đựng bị người khác khinh thường và kỳ thị, kiên trì bảo vệ cốt nhục của anh.

Lúc ấy cô thậm chí còn ngây thơ nghĩ rằng sau khi sinh con xong, anh nhất định sẽ nể mặt đứa con nghe cô giải thích, tha thứ cho cô?
Nếu có thể trở lại ba năm trước, cô nhất định sẽ nói với Kiều Phương Hạ ngây thơ kia rằng: "Phả đứa con đi, anh ấy sẽ không đau lòng cho cô đâu, cũng sẽ không quan tâm cô đâu.

Đừng mù quáng nữa."
Hệ sĩ ra vào vài lần, trong chốc lát Kiều Phương Hạ liền nghe được giọng nói cẩn thận của bác sĩ vang lên từ ngoài cửa: "Ngài Lệ, đã có kết quả, không có mang thai..".
Kiều Phương Hạ nhắm mắt lại thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng cô đã sớm dự đoán được.
Lê Đình
[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
.

 
Chương 153: Chăm Sóc Tại Bệnh Viện


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Bác sĩ nói xương sống cô lệch vị trí nên làm tiểu phẫu để nó trở lại vị trí cũ, giờ phút này phía sau lưng cô bị cố định lại, nửa người trên không thể nhúc nhích.

Cô muốn hơi nghiêng người giảm bớt cơn đau ở eo một chút, mới vừa chuyển qua hương cửa phòng thì thấy Lê Đình Tuấn đẩy cửa tiến vào, trên tay mang theo hộp đồ ăn.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, sau đó Kiều Phương Hạ lập tức tránh đi chỗ khác chuyển cơ thể sang hướng khác.

Lệ Đình Tuấn nhìn bóng lưng của cô đi đến mép giường, ngồi xuống kéo cái bàn di động cuối đường lên, mở hộp đồ ăn ra bày từng món ăn trên bàn.

Kiều Phương Hạ buổi sáng chỉ ăn hai miếng, giờ phút này nghe thấy mùi đồ ăn bụng cô đã đói cồn cào rồi.

Nhưng mà tôn nghiêm lại khiến cô lựa chọn làm lơ, khép mặt lại giả bộ không nhìn thấy.

Lệ Đình Tuấn giúp cô múc một chén cháo trắng, gắp mấy miếng thức ăn chay thanh đậm mà trước kia cô thích ăn.

Đổi sang ngồi bên mép giường tiện thể nâng đầu giường lên chút, nâng bả vai Kiều Phương Hạ lên, kê một cái gối dưới đầu cô.

Kiều Phương Hạ bị bắt ngồi dậy, không nhịn được nhíu mày thấp giọng nói: "Tôi không muốn ăn.

"

Lệ Đình Tuấn giống như không nghe thấy, khuôn mặt vô cảm múc một muỗng cháo thổi nhẹ hai cái, sau đó đưa đến bên miệng Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ nhấp môi, thờ ơ.

Lê Đình Tuấn hít một hơi thật sâu điều chỉnh hô hấp, cầm chén để trên bàn, dứt khoát đưa cái muỗng kia vào miệng của mình.

Không đợi Kiều Phương Hạ phản ứng kịp, anh trực tiếp kiềm gương mặt cô lại cau mày củi đầu xuống.

"Ưm.

.

" Trên người Kiều Phương Hạ cố định ván kẹp không giãy giụa được, dễ dàng bị anh cay khớp hàm, cháo trắng ấm áp truyền vào miệng cố.

Khuôn mặt Kiều Phương Hạ nháy mắt tức đến đỏ bừng, muốn tránh khỏi kiềm chế của anh những Lê Đình Tuấn lại chặn miệng cô kín mít, ngậm lấy môi cố ép buộc cô nuốt cháo xuống.

Một ngụm cháo hai người phải dây dưa vài phút, môi Kiều Phương Hạ đều sưng cả lên.

"Anh vô liêm sỉ!" Lúc Lê Đình Tuấn buông cô ra, cô không nhịn được tức muốn hộc máu nói.


Lệ Đình Tuấn đã quen với mấy lời mắng chửi của cô, gương mặt vô cảm bưng chén cháo lên tiếp tục múc một muỗng đưa đến môi cô.

"Tự cố lựa, là ngoan ngoãn tự mình ăn, hay là tôi đút cô ăn" Anh nhìn đôi môi hơi sưng của cô, thấp giọng nói.

Hô hấp của hai người có chút loạn, Lê Đình Tuấn cũng đã gần nửa tháng không có chạm vào Kiều Phương Hạ.

Nếu cô thích như vậy thì anh không ngại làm ngay trên giường bệnh.

Ánh mắt của Lê Đình Tuấn quá mức mãnh liệt, Kiều Phương Hạ cắn răng nhìn anh vài giây, cuối cùng vẫn là chỉ có thể lựa chọn há miệng thuận theo anh.

Cho cô ăn hơn nửa chén cháo trắng, Lê Đình Tuấn hỏi cô: "No chưa?"
"No rồi.

" Kiều Phương Hạ cau mày trả lời.

Lệ Đình Tuấn xoay người múc thêm một chén cháo trắng, dùng chén muỗng mà Kiều Phương Hạ đã dùng qua ăn một cách từ tốn.

Kiều Phương Hạ nhìn chằm chằm động tác của anh, không lên tiếng.

Lệ Đình Tuấn có thói quen sạch sẽ, đồ mà người khác đã dùng qua anh tuyệt không đụng vào, càng đừng nói là chén đũa.

Đây là
[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
.

 
Chương 154: Thông Qua Video Nhìn Ông Chủ Hôn Môi


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Lệ Đình Tuấn nhận thấy ánh nhìn chăm chú của cô, anh quay đầu lại liếc mắt nhìn.

Trong nháy mắt khi ánh mắt hai người chạm nhau anh nhỏ giọng hỏi câu: "Uống nước không?"
Anh còn đang họp, Kiều Phương Hạ liếc nhìn màn hình máy tính của anh không lên tiếng.

Lệ Đình Tuấn bỗng dưng tháo tai nghe xuống, đứng dậy mang một chiếc bình giữ ấm màu hồng nhạt giúp cô rót một ly nước ấm, đặt trên tủ đầu giường.

Kiều Phương Hạ không uống, anh dừng lại vài giây, cầm lấy ly nước đưa tới bên miệng cố nhẹ giọng nói: "Sức chịu đựng của tôi có giới hạn.

"
Đặc biệt là khi ở cùng Kiều Phương Hạ.

Hai phút Lệ Đình Tuấn rời đi bên kia video trong văn phòng đã bắt đầu hỗn loạn.

Lúc Lê Đình Tuấn đứng dậy không để ý đã làm máy tính lệch một góc, bên kia video có thể thấy được góc nhìn ở đầu giường Kiều Phương Hạ.


"Cái ly màu hồng nhạt, có thấy không?"
"Mắt chúng tôi cũng không phải mù! Các người có thấy mái tóc dài không!"
"Có chút dài, màu nâu tóc hơi quăn, hình như không phải là cô Tô với cô Kiều đâu nhỉ?"
"Trọng điểm là cái này sao? Trọng điểm là tổng giám đốc tự mình giúp cô ấy rót nước! Còn đút cho cô ấy uống!"
"Đáng tiếc tổng giám đốc đã tháo tai nghe xuống nên không nghe giọng được, bằng không còn có thể đoán một chút rốt cuộc là ai"
Kiều Phương Hạ uống lên ngụm nước, nhìn Lê Đình Tuấn nhỏ giọng nói: "Tô có thể chăm sóc mình được, anh không cần ở bệnh viện chăm sóc tối đầu.

Hoặc là kêu bà Trần! "
"Tôi muốn làm cái gì, không cần cô sắp xếp dùm" Lệ Đình Tuấn không đợi cô nói xong thì nhẹ giọng nói.

Kiều Phương Hạ nâng mắt nhìn anh, trong lòng vô cùng phiền muộn, anh không sợ Tô Minh Nguyệt biết sẽ ghen sao?
"Bây giờ chắc là lúc cô Tô đang cần anh phải không?" Cô bình tĩnh hỏi ngược lại.

Vừa dứt lời hạ Lê Đình Tuấn trực tiếp nắm cầm cỗ cúi đầu hôn lên môi, chặn lời nói của cô trong miệng.


Kiều Phương Hạ bị anh hôn càng thêm phiền, đẩy anh đầu lưỡi đang xâm nhập của anh ra.

Thế nhưng cơ thể cô không thoải mái, không có sức lực gì cả, sức lực đẩy anh ngược lại giống như là đang tán tỉnh, giả vờ từ chối để mời gọi.

Lệ Đình Tuấn hít một hơi thật sâu, đáy mắt ngay sau đó nhiễm tơ máu.

Anh cúi người gần sát Kiều Phương Hạ, một tay vòng ra sau cổ bảo vệ lưng cô, nụ hôn càng thêm sâu.

Kiều Phương Hạ không giãy giụa được, tệ hại hơn chính là kỹ năng hôn của Lê Đình Tuấn vô cùng nhuần nhuyễn, cho dù là động tác nhẹ nhàng cắn xé cánh môi cũng khiến cô không chế được trái tim đang đập thình thịch của mình.

Từng chỗ trên cơ thể cô nóng lên từng chút một.

Cũng không biết là đã dây dưa cùng anh bao lâu, khóe mắt Kiều Phương Hạ bỗng nhiên nhìn thấy bên kia trên màn hình máy tính đang hiển thị hình ảnh cô và Lê Đình Tuấn hôn môi, khuôn
mặt cô không xuất hiện những động tác cúi người của Lê Đình Tuấn, hiển nhiên là đang hôn môi với cô!
Cô hít một ngụm khí lạnh, ngay sau đó dùng sức tránh mặt đi nhẹ giọng nói: "Máy tính quay được rồi!"
Lệ Đình Tuấn quay đầu lại nhìn một đám ăn dưa đang nhìn hai người bên kia đầu video, nhìn thấy Lê Đình Tuấn phát hiện bọn họ thì lập tức cúi đầu hết cả đám.

Tuy rằng Lê Đình
[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
.

 
Chương 155: Kiều Phương Hạ Ghen Tị Sao


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Dứt lời, ngay sau đó anh trở lại số pha chỉnh màn hình góc máy tính lại bình thường, đeo tai nghe.

Kiều Phương Hạ chỉ cảm thấy mình đã mất hết mặt mũi! Bị nhiều người nhìn thấy một mà xấu hổ như vậy, cũng không biết vừa nãy đã quay được bao nhiêu, có người nào nhận ra cô hay không.

Cô liếc mắt nhìn Lê Đình Tuấn đang bị một luồng áp suất thấp bao xung quan cơ thể, trực tiếp kéo chăn kéo qua đỉnh đầu che mình kín mít.

Sau một lúc lâu, cô ảo não khẽ đánh nhẹ miệng mình, ai bảo nó nói nhiều làm chi! 
Lê Đình Tuấn nhìn cô, lại rũ mắt nhìn di động đang rung lên.

Là tin nhắn thoại Tô Minh Nguyệt gửi tới, anh có chút bực bội không muốn để ý.

Lát sau Vô Nhật Huy khẽ gõ cửa phòng nhẹ giọng nói với Lê Đình Tuấn: "Cậu chủ, cô Tô mới vừa gọi điện thoại tới, hình như cô ấy đang đợi ở cục hàng hải.


"Kêu cô ta tự trở về.


" Lệ Đình Tuấn không đợi anh ta nói xong đã lạnh lùng trả lời.

Vô Nhật Huy sửng sốt, lại nhìn Kiều Phương Hạ trên giường bệnh, ngay sau đó thấp giọng trả lời: "Vâng ạ" 
Tuy rằng Kiều Phương Hạ không nói gì cả nhưng Lê Đình Tuấn cảm thấy Tô Minh Nguyệt có vấn đề.

Anh cầm lấy di động nhìn thử, mở ra nhật ký trò chuyện hai ngày trước, quả nhiên có một cuộc điện thoại anh không biết là của Kiều Phương Hạ.

Ánh mắt anh hơi lóe, lại chuyển mắt nhìn Kiều Phương Hạ đang trốn trong chăn.

Hôm nay trước khi rời khỏi Hoàng Gia bà Trần đã kéo anh nói mấy câu, Kiều Phương Hạ và Đình Trung vẫn luôn ở nhà chờ anh trở về đến hai ba ngày, nhưng mà hình như từ buổi chiều ngày hôm qua cảm xúc của cô có gì đó không ổn.

Anh không nhận được điện thoại của Kiều Phương Hạ, là cuộc gọi gọi tới vào giữa trưa hôm qua.

Cho nên, bất kể Tô Minh Nguyệt và Kiều Phương Hạ nói gì đó, Kiều Phương Hạ đây là! Ghen tị sao? 
Thuốc gây tê còn có chút tác dụng chậm, Kiều Phương Hạ nằm trong chăn mông lung nghe thấy Lê Đình Tuấn còn nói thêm mấy câu, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Lúc tỉnh lại trời đã tối, cô muốn đi vệ sinh, đang định rung chuông kêu y tá bước vào lại nghe tiếng mở cửa ở nhà vệ sinh, Lê Đình Tuấn xoa tóc đi ra, trên eo anh chỉ quấn một cái khăn tắm.


Cô cho rằng Lê Đình Tuấn đã đi rồi, trong không gian tối tăm hai người chạm mắt nhau, ngay 
sau đó Kiều Phương Hạ lại nhìn đi nơi khác.

Cô nghe thấy tiếng động anh đi đến bên cạnh ngồi xuống mép gường, duỗi tay xốc chắn cô lên.

Đầu ngón tay anh chạm vào mắt cá chân cô, Kiều Phương Hạ sửng sốt, ngay sau đó cô rút về theo bản năng.

Cô mới vừa phẫu thuật xong, anh đã!  
Lệ Đình Tuấn dùng sức bắt lấy mắt cá chân cô, không cho cô rút về.

Kiều Phương Hạ cùng anh giằng co vài giây, bỗng nhiên nhận thấy một thứ gì đó ấm áp ẩm ướt đặt trên mắt cá chân khẽ cọ xát lên làn da cô, chậm rãi hướng lên trên.

Đèn trong phòng bệnh đã tắt hết, Kiều Phương Hạ vừa nãy không có thấy rõ ràng, hiện tại mới phản ứng lại, anh đang giúp cô lau cơ thể.

Cô hơi sửng sốt, thả lỏng sức lực giằng co với anh.

Lệ Đình Tuấn giúp cô lau một chân xong, tiếp đó không nhanh không chậm lau bên khác, sau đó xoay người đến nhà vệ sinh.

Kiều
[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
.

 
Chương 156: Không Được Rời Đi Dù Chỉ Một Bước


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Hơn nữa Kiều Phương Hạ là thật sự hơi mắc tiểu, truyền nước nhiều như vậy, còn ăn cháo trắng, lại uống nước nữa, bụng nhỏ của cô đã trưởng đến khó chịu. 
Cô thẹn quá thành giận bắt lấy tay của Lê Đình Tuấn. 
Lệ Đình Tuấn dừng lại ngước mắt nhìn phía cô, đáy mắt anh hơi lóe. 
"Tôi muốn đi vệ sinh." Mặt cô càng thêm đỏ, căng da đầu thấp giọng nói với anh: "Tôi kêu y tá đến" 
"Không cần phiền y tá." Anh dừng một chút rồi thấp giọng trả lời. 
Kiều Phương Hạ há miệng thở dốc, ngay sau đó nhíu mày nói: "Tôi không muốn nói giỡn với anh!" 
"Tôi giống như đang nói giỡn với cô sao?" Lệ Đình Tuấn hỏi lại. 
Kiều Phương Hạ mau tức nghẹn lời, cắn chặt rặng, ước gì có thể đẩm một phát khiến cho Lệ Đình Tuấn chóng mặt! 
Có tiếng bước chân truyền đến ngoài cửa hẳn là y tá đang đi kiểm phòng.

Kiều Phương Hạ ngước mắt thấy anh sáng lập lòe xuyên thấu qua cửa kính chiếu vào, ngay sau đó sốt ruột kêu một tiếng: "Y tá!" 
Lê Đình Tuấn nghe tiếng y tá vặn chốt cửa bên ngoài thì cong khóe môi, buông Kiều Phương Hạ đứng dậy đi đến một chỗ tối, cách cửa mặc quần áo. 

Kiều Phương Hạ run rẩy được y tá dìu đi đến nhà vệ sinh, sau lưng cô đã chảy mồ hôi ròng ròng. 
"Tại sao không rung chuông sớm hơn?" Ngữ khí của y tá mang theo vài phần trách cứ. 
Kiều Phương Hạ thật ra cũng muốn rung chuông sớm hơn chút. 
Lúc cô bước ra từ nhà vệ sinh trở lại giường bệnh mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Thấy Lệ Đình Tuấn đã mặc quần áo xong, cà vạt cũng thắt, cô đoán anh sắp đi thì càng thấy nhẹ nhõm hơn. 
Lệ Đình Tuấn quay đầu lại thấy vẻ mặt cô như trút được gánh nặng, hình như cô rất vui vẻ khi anh rời khỏi đây. 
Ánh mắt hai người nhìn nhau, sắc mặt của Lê Đình Tuấn đanh lại. 
"Vô Nhật Huy sẽ ở lại chăm sóc cô." Anh nhìn chằm chằm Kiều Phương Hạ thấp giọng nói. 
Dứt lời, tròng lên áo khoác đi đến cạnh cửa trầm giọng phân phó cho Vô Nhật Huy: "Một bước cũng không được rời đi." 
"Vâng ạ" 
Kiều Phương Hạ vốn dĩ nghĩ Lê Đình Tuấn rời đi là được, ai ngờ anh sẽ để người lại chỗ này.


Cô nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của anh, hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng không có biện pháp nào cả. 
Sau một lúc lâu, cô không nhịn được thở một hơi dài. 
"Đây là đoạn phim quay lại chiều này" Trợ lý đưa video tới trước mặt ông cụ Lệ. 
Khi ông cụ Lệ trở về, liền nghe nói trong lúc mở họp qua video Lệ Đình Tuấn không kiềm lòng được. 
Ông ta nhìn chằm chằm hai người trên video sắc mặt dần dần trầm xuống, người trên video tám chín phần mười là Kiều Phương Hạ. 
Lê Đình Tuần trước nay giữ mình trong sạch, mấy năm nay không có chạm qua Kiều Diệp Ngọc, ở bên cạnh Tô Minh Nguyệt cũng chỉ là vì giúp Tổng Thanh Hào quan tâm chăm sóc, trong lòng ông cụ Lệ biết rõ những điều này. 
Sau khi ông ta xem video xong, sau một lúc lâu mới trầm giọng hỏi thư ký hành chính bên.

cạnh: "Các người mới này nói buổi sáng có người thấy Đình Tuấn đến phim trường ôm một người đi ra, đúng không?" 
Thư ký hành chính ngay sau đó trả lời: "Đúng vậy.

Là bởi vì trong đoàn phim có một nam diễn viên tên Tần Lục Dương đăng Facebook phát biểu mấy lời nhận xét, đại khái là vốn dĩ cho rằng nữ diễn viên này không nhiễm một hạt bụi, ai ngờ đã đi theo đại gia có tiền từ lâu." 
"Tuy rằng
[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
.

 
Chương 157: Tuyệt Đối Không Thể Để Bi Kịch Tái Diễn!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




"Mấy ngày hôm trước, cô Tô tìm phòng ở bên ngoài.

" Trợ lý nhẹ giọng trả lời.

Ông ta không cho Lê Đình Tuấn và Kiều Phương Hạ tiếp cận, không cho Kiều Phương Hạ và Đình Trung gặp mặt, ai ngờ Lê Đình Tuấn dám lún sâu vào đó! 
"Hay cho Kiều Phương Hạ! " Ông ta gật đầu, trầm giọng nói.

Quả nhiên có bản lĩnh giống y như An Phương Diệp lúc trước! 
Nhưng mà, chỉ cần ông ta còn ở đây một ngày, tuyệt đối không thể để bi kịch lại tái diễn lần nữa! 
Ông ta trầm mặc thật lâu, sau đó nói với trợ lý: "Để Tô Minh Nguyệt dọn về đi, anh tự mình đi giúp cô ta dọn hành lý!" 
"Vâng ạ" 
Ông ta không tin có ông ta chống lưng cho Tô Minh Nguyệt, Kiều Phương Hạ còn dám lỗ mãng! 
Tuy rằng Kiều Phương Hạ làm một cuộc phẫu thật nhỏ, nhưng bởi vì động tới xương sống, bác sĩ dặn dò trong vòng một tuần đến mười ngày không thể tắm rửa không thể tự mình một người xuống giường, phải nằm trên giường nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau khi nằm trên giường bệnh, kinh nguyệt đã tới.

Cô nằm cho tới khi hết kỳ kinh nguyệt mà bác sĩ vẫn không cho cô xuất viện.

Vô Nhật Huy không kể ngày đêm canh giữ tại cửa phòng bệnh cô.


Kiều Phương Hạ không thể gặp người ngào cả, chuyện gì cũng không tiện làm, cô nằm đến mức muốn mốc meo luôn.

Không dễ gì mới đợi được tới lúc bác sĩ lấy thanh kẹp ra cho cô, đồng ý cho cô bước xuống giường đi bộ.

Kiều Phương Hạ đã bị mái tóc không gội bảy tám ngày của mình bức đến điên người, chuyện đầu tiên cô làm sau khi lấy thanh kẹp xuống chính là đi gội đầu.

Nhưng mà bởi vì miệng vết thương sau lưng mới vừa cắt chỉ, không được dính nước, không thể tắm rửa.

Cô chỉ có thể đứng ở trong phòng tắm, dùng khăn lông dính nước cẩn thận lau cơ thể hai lần.

Mới vừa bước ra từ phòng tắm thì cô mơ hồ nghe được giọng nói truyền đến từ ngoài cửa của Lê Đình Tuấn.

Cô chưa kịp mặc xong quần áo, chỉ mới vừa dùng khăn tắm bọc lấy chính mình, Lệ Đình Tuần liền mở cửa từ bên ngoài.

Thấy cả người cô ướt dầm dề đứng ở bên trong, mày anh bất giác hơi nhíu lại.

Bên ngoài bác sĩ đang tiếp tục nói tình trạng bình phục lại của Kiều Phương Hạ cho Lệ Đình 
Tuấn, còn Lệ Đình Tuấn thì quét mắt nhìn cô từ trên xuống, sau đó không không lên tiếng đóng cửa nhà vệ sinh lại.

Kiều Phương Hạ thở phào một hơi, quay người lại, mới vừa lấy quần áo đặt ở bồn rửa tay thì cánh cửa lại bị mở ra lần nữa.


Bên ngoài im ắng, bác sĩ cùng y tá hẳn là đều đã đi ra ngoài.

Kiều Phương Hạ nhìn đôi mắt của Lê Đình Tuấn thông qua mặt gương của bồn rửa tay, theo bản năng buộc chặt khăn tắm trên người cô.

Còn chưa kịp lui về sau, đôi tay Lê Đình Tuấn duỗi qua bắt lấy cô, lấy một chiếc khăn lông trên bồn rửa tay sau đó một tay bế Kiều Phương Hạ lên, để cô ngồi lên trên.

Kiều Phương Hạ bỗng nhiên giật thót, còn không kịp kêu lên tiếng lại thấy anh xoay người lấy máy sấy ra cắm ổ điện.

Kiều Phương Hạ nhìn ý tứ của anh, chắc là muốn sấy tóc cho cô.

"Tự tôi.

" Chỉ nói mấy chữ, anh đã cầm lấy một nửa mái tóc của cô ở lòng đặt trong lòng bàn tay sấy khô.

Mu bàn tay ấm áp của anh cọ qua đầu vai cô.

Kiều Phương Hạ không lên tiếng, hơi cúi đầu ngồi trên bồn rửa tay, mặc cho Lê Đình Tuấn cẩn thận từng tí một sấy tóc giúp cô.

Chưa từng có người nào giúp cô sấy tóc, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời của cô.

Không ngờ tới người này lại là Lê Đình Tuấn.

Có lẽ hôm nay anh mới về nước sau khi xử lý chuyện công ty ở nước ngoài, gần đây anh rất bận, khoảng thời gian này anh chỉ ghé qua một lần.

Cố nhân hàng
[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
.

 
Chương 158: Không Dám Đối Mặt Với Anh


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Kiều Phương Hạ nâng mắt nhìn anh một cái, thấy đôi mắt anh có chút quầng thâm, biết anh mấy ngày nay có lẽ là vội đến mức không nghỉ ngơi được.

Một lúc sau cô chủ động nhẹ giọng mở miệng nói: "Tôi đã nói với bác sĩ rồi, hai ngày sau tôi xuất viện tôi sẽ tự trở về, không cần phải phiền toái ngươi." 
"Ừ." Lệ Đình Tuấn nhàn nhạt đáp một chữ.

Hai người ngay sau đó lại lâm vào trầm mặc. 
Kiều Phương Hạ cảm giác tóc cô cũng khô rồi liền nhỏ giọng nói: "Được rồi." 
Nói xong thì duỗi tay rút đầu cắm.

Lệ Đình Tuấn vừa lúc cũng muốn rút đầu cắm, ngón tay của hai người chạm phải nhau.


Kiều Phương Hạ lập tức rút tay về, không cùng dây dưa với anh. 
Một tay khác của Lê Đình Tuấn vẫn đang đặt sau tai cô, sau vài giây trầm mặc anh cúi đầu hôn cô. 
Không biết tại sao nụ hôn lần này của Lê Đình Tuấn, Kiều Phương Hạ ma xui quỷ khiến không có lảng tránh. 
Anh ném máy sấy, trực tiếp ôm lấy cô.

Môi của hai người còn chưa tiếp xúc nhau, hô hấp của anh tràn ngập hormone nam tính. 
Lê Đình Tuấn tranh thủ thời gian trở về thành phố Hạ Du một chuyến, chuyện ở nước ngoài bận rộn đến mức một ngày ảnh ngủ ba giờ vẫn không thấy đủ. 
Nhưng mà mấy giờ trước, trong lúc anh nghỉ ngơi lại mơ thấy Kiều Phương Hạ, cho nên anh đã trở lại. 
Anh cũng không biết tại sao anh lại say mê Kiều Phương Hạ như thế.

Mỗi khi anh dừng việc thì trong đầu liền nhớ tới cô, thậm chí khi đang làm việc cũng sẽ nghĩ về cô. 
Mấy ngày không gặp, anh nhớ cô đến điên cuồng. 

Nhiệt độ trong phòng tắm có chút thấp, Kiều Phương Hạ hơi run rẩy, theo bản năng vùi vào lòng ngực sâu hơn chút. 
Trong nháy mắt cơ thể của Lê Đình Tuấn hơi cứng lại. 
Ngay sau đó anh bế cô lên đá văng của nhà vệ sinh, bể đem Kiều Phương Hạ về phòng ngủ. 
Kiều Phương Hạ nhìn anh, trái tim không khống chế được đập thình thành trong lòng ngực.

Lệ Đình Tuấn nắm mắt cá chân mảnh khảnh của cô trong tay.

"Còn đau hay không?" Giọng nói của anh hơi khàn. 
Kiều Phương Hạ nhấp môi dưới, không lên tiếng, cô không biết miệng vết thương đã hoàn toàn khép lại hay chưa, nhưng trong lòng cô vẫn thấy sợ hãi. 
Lệ Đình Tuấn thấy cô không hé răng, biết cô vẫn còn bóng ma chuyện lần trước.

Anh thầm nghĩ, sau đó xoay người Kiều Phương Hạ trong lòng ngực mình. 
Kiều
[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
.

 
Chương 159: Nhìn Cô Ta Một Cái Thôi Đã Thấy Ghê Tởm





Đáy mắt Lệ Đình Tuần sâu thẳm, dục vọng chiếm hữu hiện lên vô cùng mãnh liệt. 
Nhưng mà khi anh vừa cởi bỏ áo sơ mi, bên ngoài phòng bệnh bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa. 
Anh tùy tay lấy cái ly trên đầu giường ném lên cửa phòng.

Ngoài cửa lâm vào im lặng. 
Nhưng mà qua vài giây, Vô Nhật Huy vẫn là căng da đầu mạo hiểm nói: "Cậu hai! Không tốt rồi! Bên nhà cũ hình như đã xảy ra chuyện! Ông cụ kêu anh mau chóng chạy về!" 
Lúc này Lê Đình Tuấn bị cắt ngang đến hai lần, hứng thú đã vơi hơn phân nửa, anh nhíu chặt mày dừng lại. 
Dưới thân Kiều Phương Hạ che lại khuôn mặt không dám xem Lệ Đình Tuấn, điều chỉnh hơi thở nhẹ giọng nói: "Anh trở về đi".

truyện xuyên nhanh

Lệ Đình Tuấn trầm mặc một lát, xốc lên chăn bao kín lấy Kiều Phương Hạ trong lòng mình, môi anh dừng lại trên trán cô vài giây mới buông ra. 
Đứng dậy, thay một bộ âu phục khác. 
Kiều Phương Hạ lắng nghe âm thanh thay quần áo của anh, nghe thấy anh đóng cửa đi ra ngoài.

Sau một lúc lâu mới xốc chắn lên. 
Hôm nay cô và Lê Đình Tuấn đều xúc động, cô vừa mới nghe được vừa nãy Vô Nhật Huy nhắc tới ông cụ Lệ, đầu óc mới tỉnh táo lại. 
Nhà họ Lệ.

Lệ Đình Tuấn chạy về ngay lập tức.

Khi anh bước xuống xe thì thấy xe của Kiều Diệp Ngọc đậu ở gara.

"Cậu chủ đã trở lại." Quản gia ở bên cung kính thăm hỏi nói.

Lệ Đình Tuấn lập tức nhìn chỗ sau, thấp giọng ừ một tiếng.

Mới vừa đi vào cửa liền nghe thấy trong phòng khách vang lên từng tiếng cười duyên. 
Kiều Diệp Ngọc ngồi đối diện cửa, khi nhìn thấy Lê Đình Tuấn tiến vào lập tức đứng dậy kinh ngạc kêu anh một tiếng: "Đình Tuấn, tại sao anh bỗng nhiên đã trở lại?" 
Lệ Đình Tuấn nhìn cô ta không lên tiếng, chậm rãi bước vào phòng khách.


Xem dáng vẻ này, là ông cụ lừa anh, trong nhà căn bản không xảy ra việc gì. 
"Kếu con trở về có chuyện gì sao?" Lệ Đình Tuấn nén lại lửa giận, sắc mặt sa sầm nhìn ông cụ Lệ ngồi đối diện trên sô pha, trầm giọng dò hỏi. 
"Không phải ông vừa mới đi qua nước bên cạnh sao? Đem quà về cho con và Diệp Ngọc." Ông cụ nhà họ Lệ cười ha hả trả lời. 
Nói xong ông ta kêu người hầu đứng bên cạnh lấy một hộp gấm ra đưa tới trước mặt Lệ Đình Tuấn nói: "Ông lấy được một ít phỉ thúy thượng phẩm, con nói xem nên làm vòng tay hay là khảm lên nhẫn cho Diệp Ngọc đây?" 
Mượn hoa hiến Phật, tuy ngoài miệng ông cụ nói là ông ta tặng nhưng lại kêu Lệ Đình Tuấn quyết định, nói trắng ra là vẫn ép anh lấy lòng Kiều Diệp Ngọc. 
Lê Đình Tuấn không nhịn được nhíu mày, vài giây sau anh trả lời lại lạnh như băng: "Cô ta thích cái gì thì làm theo ý của cô ta." 
"Con nhìn xem ông đúng là già rồi mà, vẫn là Đình Tuấn nói đúng, tặng đồ phải xem ý thích của người được tặng chứ!" Ông cụ ngay sau đó thuận nước đẩy thuyền trả lời. 
Lê Đình Tuấn thật sự chán ghét thái độ này của ông ta, dáng vẻ nóng lòng muốn trực tiếp cho hạ thuốc nhốt anh và Kiều Diệp Ngọc ở chung. 
Anh ngước mắt nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Kiều Diệp Ngọc. 
Trước kia anh cảm thấy Kiều Diệp Ngọc hiểu chuyện ngoan ngoãn, hào phóng khéo léo, hiện tại không hiểu sao lại thay đổi cách nhìn. 
Lui một vạn bước, mặc dù đám fans kia quả thực là tự phát giúp Kiều Diệp Ngọc báo thù nên mới lái xe đâm Kiều Phương Hạ.


Kiều Diệp Ngọc là vô tội.

Nhưng sắc mặt hám tài tham lam của người nhà họ Kiều cũng khiến anh ghê tởm không kém. 
Liên tưởng đến người nhà họ Kiều, bây giờ anh cũng đã bắt đầu phản cảm với Kiều Diệp Ngọc.

Liếc nhìn cô ta một cái thôi cũng ghê tởm. 
Anh trầm mặc vài giây, lại chuyển mắt nhìn ông cụ thấp giọng nói: "Ngày thường thì thôi." 
"Hiện tại là thời điểm quan trọng sát nhập công ty tại nước ngoài, ông kêu con trở về vì mấy cục đá này sao? Thương trường tranh đấu hả có thể xem là trò đùa!" 
Vốn dĩ mọi người vừa nói vừa cười, bởi vì sự tức giận bộc phát đột ngột của Lê Đình Tuấn ngay sau đó đã lâm vào một mảnh yên tĩnh..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top