Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Dịch Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Chương 100: Tại Sao Lại Ngã





Sau đó, cậu bé nhặt lên vài món đồ chơi bên cạnh rồi bước ra khỏi cửa mà không thèm quay đầu nhìn lại.

Tô Minh Nguyệt được yên tĩnh một chút, tiện tay đóng luôn cánh cửa lại, nhốt Đình Trung ngoài cửa.

Đình Trung nghe tiếng đóng sập cửa từ phía sau, nghịch cây gậy Kim Cô trong tay, chu miệng nhỏ lẩm bẩm: “Yêu tinh! Hãy mau mau hiện nguyên hình...!Nhớ chị gái, nhưng chị gái không thích Đình Trung..."
Nói xong, cậu bé đưa bàn tay nhỏ bé ra dụi mắt.

.

ngôn tình tổng tài
Đình Trung đã không gặp Kiều Phương Hạ suốt nhiều ngày.

Không một ngày nào là cậu bé không nhớ đến cô, nhớ đến nỗi phát khóc mỗi đêm.

Bình thường, trước khi Đình Trung đi ngủ thì Kiều Phương Hạ sẽ kể cho cậu nghe một câu chuyện, sẽ hát cho cậu nghe để cậu bé dễ đi vào giấc ngủ.

Vào mỗi buổi sáng, cô sẽ đánh răng rửa mặt, thay quần áo và đi giày cho cậu bé.


Nhưng Lê Đình Tuấn nói rằng gần đây Kiều Phương Hạ rất bận, không có thời gian để chăm sóc cho Đình Trung cho nên cậu bé cũng đành chịu.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha
Cậu bé vừa cầm gậy Kim Cô trên tay vừa nghĩ cách, muốn nghĩ xem phải làm thế nào để lấy cớ gặp mặt Kiều Phương Hạ.

Bỗng nhiên, gậy Kim Cô bay ra rồi rơi vào bụi hoa tường vị rậm rạp.

“Ái chà!” Đình Trung cau mày nhìn xung quanh, không một bóng người giúp việc nào trong vườn hoa.

Sau khi suy nghĩ, cậu bé leo xuống cầu thang và cố gắng tìm tung tích của món đồ chơi bị rơi xuống trong số những bông hoa cao ít nhất bằng nửa người cậu.

Sau khi tìm kiếm hồi lâu vẫn không thấy gây Kim Cô, ánh mắt cậu bé đã bị thu hút bởi một chiếc hộp bằng gầm màu đỏ trong góc.

“Đó là cái gì nhỉ?” Cậu bé tự lẩm bẩm và cố gắng bước về phía nó.

Tuy nhiên, chỉ vừa bước được vài bước cậu bé đã bị rễ của bụi hoa làm vướng chân, cơ thể nhỏ bé của cậu ngã nhào về phía trước.

Nửa giờ sau.

Lệ Đình Tuấn vội vàng chạy về Số một Hoàng Gia, còn người giúp việc bà Trần thì sợ đến.

mức không biết phải làm thế nào.

Đình Trung khóc tới mức mắt sưng húp, bên trên bắp chân bê bết vết máu khô.

Lệ Đình Tuấn bế Đình Trung lên, nhẹ nhàng cầm lấy bắp chân cậu bé rồi nhìn thoáng qua, sau đó xoay người nắm lấy cổ áo bác sĩ gia đình Phó Nhiên bên cạnh và trầm giọng hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Trong bụi cỏ có những tảng đá.

Khi cậu ấy ngã xuống, bắp chân cậu ấy đã va phải những mảnh đá vụn trên đó và bị chúng cắt đứt vài chỗ" Bác sĩ gia đình thấy Lê Đình Tuần lo lắng cho con trai của anh như vậy thì cũng không quá ngạc nhiên.


Phó Nhiên nhẹ nhàng đẩy Lê Đình Tuấn ra rồi trầm trọng đáp lại.

"Nó cũng không nghiêm trọng lắm đâu, chỉ là vết thương có hơi sâu một chút thôi"
"Tại sao lại ngã? Lúc đó mấy người đang làm cái gì hả?" Lệ Đình Tuấn không khỏi cau mày, quay đầu hỏi bà Trần đang đứng bên cạnh.

"Lúc đó tôi ra ngoài mua thức ăn, còn hai người giúp việc khác thì đang dọn dẹp trên lầu.

Không ai nhìn thấy cậu chủ nhỏ đã ngã như thế nào." Bà Trần rơi nước mắt, trả lời trong đau khổ.

Lệ Đình Tuấn đã chuyển bà Trần từ nhà tổ về đây.

Vì bà Trần là người đã chăm sóc chu đáo cho Đình Trung suốt bao năm qua, nên anh rất yên tâm khi có bà Trần!
Bên cạnh đó, Phó Nhiên lẳng lặng cất hộp thuốc đi, ngước mắt lên nháy mắt một cách đầy ngụ ý với Lệ Đình Tuấn.

Cũng không thể trách ai về chuyện này.

Theo anh, vấn đề nằm ở Tô Minh Nguyệt.

Theo như những lời của bà Trần và những người giúp việc khác.

Lúc ấy chỉ có hai người là Tô Minh Nguyệt và Đình Trung ở dưới lầu, cho nên Tô Minh Nguyệt mới là người biết rõ nguyên nhân của chuyện này nhất.

“Nước ẩm tới rồi đây!” Sau lưng, Tô Minh Nguyệt vội vàng bưng một chậu nhỏ đi tới.


Ngay khi nhìn thấy Lê Đình Tuấn đã quay về, một tia hoảng sợ thoáng qua ánh mắt cô ta.

Lệ Đình Tuấn và Tô Minh Nguyệt đã quen biết nhau được hai mươi mấy năm.

Tuy không dám nói có thể hoàn toàn hiểu rõ về đối phương, nhưng chắc chắn những thay đổi trong biểu cảm của Tô Minh Nguyệt không thể nào qua mắt được Lê Đình Tuấn.

Tô Minh Nguyệt không nói gì mà bước nhanh đến trước mặt bọn họ rồi ngồi xổm trước mặt Đình Trung, định tự mình lau vết máu trên chân của cậu bé.

Thế nhưng, trước khi tay cô ta chạm được vào Đình Trung, Đình Trung đã bất ngờ rút bắp chân lại để ngăn không cho Tô Minh Nguyệt chạm vào mình.

Tay của Tô Minh Nguyệt đơ ra giữa không trung, nhất thời có chút xấu hổ.

“Đứng lên đi, chuyện này bà Trần làm sẽ tốt hơn” Lê Đình Tuấn nghiêm nghị nói.

Tô Minh Nguyệt ngượng ngùng đứng lên, sau đó đưa chiếc khăn trên tay cho bà Trần..

 
Chương 101: Anh Không Thể Đuổi Em Đi!





Lê Đình Tuấn nhìn chằm chằm Tô Minh Nguyệt, đến mức khiến cô cảm thấy bồn chồn, không dám ngẩng đầu lên.

Anh im lặng vài giây, chậm rãi lên tiếng.

“Vì sao Đình Trung lại chơi một mình ở bên ngoài?”
“Lúc đó trong đầu em chỉ bận tâm đến chuyện của Chu Tổ My cho nên nhất thời không để ý, chẳng biết thằng bé tự ý chạy ra ngoài từ lúc nào nữa.

Xin lỗi, đều là do em đã không chăm sóc Đình Trung chu đáo”.

Tô Minh Nguyệt lúng túng hồi lâu mới lắp bắp trả lời, thanh âm lí nhí như muỗi kêu.

Gương mặt nhỏ nhắn của Đình Trung đỏ bừng lên, lớn tiếng phản bác.

“Dì nói dối!”.

“Đình Tuấn, anh phải tin em! Em không hề cố ý! Từ trước đến nay tôi ở với thằng bé như thế nào anh đều thấy cả, lần này chẳng qua do em bất cẩn mà thôi!”
“Im lặng, để Đình Trung nói”
Lệ Đình Tuấn nhìn cô, đáy mắt thoáng lóe lên tình tự phức tạp.


Lê Đình Trung nôn nóng giấy khỏi cái ôm của bà Trần, nhảy tót xuống đất.

Anh nhanh chóng cúi người ẵm đứa nhỏ lên, vươn tay chùi nước mắt còn đọng trên mi mắt cậu, thanh âm dịu dàng.

“Nói ba nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Dì Minh Nguyệt nói con làm phiền dì ấy”
Tô Minh Nguyệt nhíu mày, chán ghét nhìn Lê Đình Trung.

Mắt con này hiện tại mồm mép hơn trước nhiều rồi đấy nhỉ?
Đứa nhỏ trả lời xong liền vùi đầu vào cổ Lệ Đình Tuấn, không muốn nhìn thấy Tô Minh Nguyệt.

Anh thấy vậy liền cau mày, nghiêm giọng hỏi Tô Minh Nguyệt.

“Vậy cho nên cô liền nhốt thằng bé bên ngoài?”
“Không phải! Lúc đó em cảm thấy hơi choáng váng, anh biết em mắc chứng đau nửa đầu mà.

Vậy cho nên em mới nhắc nhở Đình Trung nhỏ giọng một chút, chứ không hề nói thằng bé phiền toái gì cả”. Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha
Lệ Đình Trung chưa bao giờ nói dối, Lê Đình Tuấn cũng sẽ không bao giờ chấp nhận người thân cận bên cạnh con trai mình là những kẻ dối trả.

Huống hồ Đình Trung mới ba tuổi, cần gì phải vu oan giá họa cho người khác cơ chứ.

Anh nhìn chằm chằm Tô Minh Nguyệt, thanh âm lạnh.

nhạt.

“Nơi này là nhà tôi.

Hiểu chưa?”
Tô Minh Nguyệt chỉ cần nghe đến đây liền biết Lệ Đình Tuấn hiện tại đang vô cùng tức giận.

Cô luống cuống, liên tục giải thích.

“Đình Tuấn, em thật sự không có làm mấy chuyện này.


Em đối xử với Đình Trung như thế nào, anh là người rõ ràng nhất, anh.”
“Bất kể người nói dối là thằng bé hay là cô đi chăng nữa thì tôi vẫn cảm thấy Hoàng Gia không còn là nơi phù hợp với cô nữa”.

Lê Đình Tuấn không để Tô Minh Nguyệt nói thêm lời dư thừa nào nữa, dứt khoát đưa ra quyết định.

Năm đó, Tô Minh Nguyệt chưa lấy chồng mà đã có thai, bạn trai cô cũng là bạn tốt của anh sau khi xảy ra tai nạn máy bay, cho đến tận hôm nay vẫn chẳng tài nào tìm được tung tích.

Nhà họ Hạ không chấp nhận đứa con trong bụng Tô Minh Nguyệt, nhà họ Tô thì cảm thấy đứa con gái này làm bọn họ quá mức mất mặt, nhất quyết đuổi đi.

Tô Minh Nguyệt chỉ còn cách ở tạm.

kí túc xá của công ty, lâm vào túng quẫn.

Lê Đình Tuấn cảm thấy cô đáng thương, vậy cho nên sau khi đưa tiền cho Tô Minh Nguyệt đến bệnh viện phá thai thì dẫn về Hoàng Gia.

Anh muốn giúp cô có nơi chốn nương tựa, chờ đến khi Tổng Thanh Hào trở về thì có thể trao trả người nguyên vẹn.

Lệ Đình Tuấn chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm Tổng Thanh Hào, dù cho trong lòng anh mơ hồ cảm nhận được kết quả sẽ tuyệt vọng biết bao.

Về phần Tô Minh Nguyệt, cô luôn nói với anh rằng dường như Tống Thanh Hào chưa từng rời đi.

Cô sẽ luôn ở nơi này chờ đối phương, chờ cả đời vẫn được.

Thế nhưng thời gian gần đây Lê Đình Tuấn cảm giác Tô Minh Nguyệt đã thay đổi đến mức anh chẳng thể nhận ra được nữa, giống như người xa lạ vậy.


Anh chăm chú nhìn cô, đanh giọng.

“Cuối tháng này, tranh thủ dọn sạch toàn bộ đồ đạc”
Những lời này giống như sét đánh giữa trời quang.

Tô Minh Nguyệt ngây ra như phỗng, nhìn Lê Đình Tuấn chằm chằm nhưng lại không thể thốt ra bất kì lời nào.

Anh chẳng hề đoái hoài đến cô, ẵm Lệ Đình Trung xoay người rời đi.

“Đình Tuấn, trong thâm tâm em nơi này chính là nhà của mình! Anh không thể đuổi em đi như vậy được!”
Tô Minh Nguyệt như bừng tỉnh, chạy vội về phía Lê Đình Tuấn, thanh âm van nài.

Anh thoáng dừng bước, nhàn nhạt trả lời.

“Giữa tôi và cô không tồn tại bất kì quan hệ máu mủ ruột rà nào cả.

Cô cảm thấy đây là nhà mình nhưng sự thật lại chẳng phải”.

 
Chương 102: Anh Trách Oan Cô





“Lời đồn thổi bên ngoài tôi đã nghe đến mức khó chịu rồi, thư thả cho cô đến cuối tháng đã là giới hạn cuối cùng”
Những tấm ảnh chụp Tô Minh Nguyệt ra vào Hoàng Gia đã phát tán đầy rẫy trên mạng xã hội.

Mọi người đều biết, khu vực trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng này, đoạn đường số một Hoàng Gia hơn mười mấy gia đình.

Bọn họ nếu không giàu có từ kinh doanh thì cũng thuộc hàng danh gia vọng tộc, chuyện giữa anh và Tô Minh Nguyệt bị đám người này thêu dệt và lan truyền cực kì khó nghe.

Lệ Đình Trung ngày càng lớn, ngày càng hiểu chuyện.

Cho dù Kiều Phương Hạ không biết về chuyện Đình Trung thì Lê Đình Tuấn cũng tuyệt đối không để thằng bé nhận nhầm người khác thành mẹ.

Anh tự tay lau vết máu trên chân đứa nhỏ, sau đó đến gương mặt nhỏ nhắn.

Đến khi chuẩn bị lau tay lại phát hiện Đình Trung vẫn luôn đút tay vào túi quần, mà bên trong lại càng phồng, dường như đang giấu thứ gì đó. 
“Cái gì bên trong mà tới ngay cả ba cũng không được xem vậy?”
Lê Đình Tuấn ngẩng đầu nhìn Lê Đình Trung.

Đứa nhỏ mím môi, sau một hồi suy nghĩ liền lấy từ túi quần ra chiếc hộp gấm nhỏ, đưa cho anh.


“Chị cho Đình Trung "
Lệ Đình Tuấn sửng sốt, đem chiếc hộp gấm đã bị làm bẩn mở ra.

Bên trong là dây chuyền tì.

hưu, còn cả khóa như ý.

Bên trong là tờ giấy nhắn màu vàng nhạt, nét chữ xiêu vẹo nhưng đẹp đẽ.

[Hi vọng người bạn nhỏ Đình Trung mọi chuyện đều như ý và bình an.]. Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha
Lệ Đình Tuấn bỗng nhiên nhớ đến buổi tối mình xé nát quần áo Kiều Phương Hạ, đối phương đã năn nỉ anh nghe cô giải thích.

Kiều Phương Hạ nói cô chỉ đến đây để đưa quà cho Lệ Đình Trung mà thôi.

Lúc đấy anh còn nghĩ rằng cô chỉ nói qua loa vậy thôi, thì ra mọi thứ đều là sự thật.

Anh đã trách oan cô rồi.

“Nhưng tại sao món quà mà chị tặng con lại nằm trong bụi cây vậy ạ?”

“Ba cũng không biết.

Nhưng mà...ba đã làm ra chuyện vô cùng sai lầm”
Đứa nhỏ ngơ ngác nhìn anh, cầm dây chuyền tì hưu đầy tinh xảo kia lên, tò mò hỏi nhỏ.

Anh thoáng thất thần, lẩm bẩm trả lời.

“Biết sai thì sửa, chẳng phải từ trước đến nay đều là như vậy sao?”
Cho dù biết là vậy nhưng thương tổn mà Lê Đình Tuấn gây ra cho Kiều Phương Hạ, chỉ sợ cả đời này cô cũng sẽ không tha thứ cho anh.

Đường Minh Kỷ nghe Đường Nguyên Khiết Đan báo tin Kiều Phương Hạ đang nằm viện liền chạy đến.

Cô hiện tại cảm thấy mình đã ổn, muốn ngay lập tức xuất viện nhưng đúng lúc Đường Minh Kỷ đẩy cửa tiến vào liền túm lấy tay cô, bắt đối phương nằm ngay ngắn trên giường. 
“Nếu là về chuyện đoàn kịch thì không cần để ý.

Đã đổi Chu Tố My, thay người mới”
Anh nắm lấy cổ tay Kiều Phương Hạ, cô bị siết đau đến mức cau mày.

Lúc buông tay Đường Minh Kỷ mới phát hiện trên cổ tay Kiều Phương Hạ có dấu vết bị dây thừng trói lại.

Anh hốt hoảng, ngay lập tức vén tay áo cô lên, lộ ra càng nhiều vết bầm xanh tím chằng chịt.

“Cái này.

Đây là

 
Chương 103: Quản Chính Mình Cho Thật Tốt!





“Ông bảo chủ nhật đến nhà dùng cơm.

Đã lâu ông không thấy em, cứ nhắc liên tục, còn sợ anh ngược đãi em nữa cơ”
“Nếu bên đoàn không bận việc đột xuất, em chắc chắn sẽ đến.”
Nghe Đường Minh Kỷ nói vậy, Kiều Phương Hạ trầm mặc suy nghĩ hồi lâu mới gật đầu.

Mà ngoài cửa, Lệ Đình Tuấn lẳng lặng nghe hai người trò chuyện.

Đường Minh Kỷ nhìn gương mặt tái nhợt của cô, không đành lòng nói.

“Để anh hỏi bác sĩ thử xem bao giờ thì em có thể xuất viện.

Tạm thời không cho phép em tự ý xuống giường”
Vừa mở cửa, anh liền mặt đối mặt với Lê Đình Tuấn.

Đây chính là người đàn ông đầu tiên Đường Minh Kỷ cảm thấy ngứa mắt.


Hai người nhìn nhau, không khí bất giác trở nên đặc quánh.

Anh nhìn Lê Đình Tuấn, lộ ra nụ cười trào phúng, nhanh chóng đóng cửa phòng bệnh lại, không để Kiều Phương Hạ nhìn thấy đối phương.

Giữa bọn họ quả thật không có gì để nói, Đường Minh Kỷ quyết định xem Lệ Đình Tuấn như người vô hình, đi về phía hành lang dẫn đến phòng vác sĩ làm việc.

Chẳng qua đi chưa tới vài bước, sau lưng đã truyền đến thanh âm nhàn nhạt.

“Nếu không thích thì đừng trêu chọc cô ấy”
“Liên quan gì đến cậu! Quản chính mình cho thật tốt đi!”
Đường Minh Kỷ dừng bước, xoay người nhìn Lê Đình Tuấn, nghiến răng cất giọng.

Sau đó, anh đột nhiên lao về phía đối phương, vung tay cho Lê Đình Tuấn một đẩm.

Chuyện anh hận nhất chính là không thể tự tay giết chết tên súc sinh này! Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha
Bất quá nếu làm vậy, Kiều Phương Hạ sẽ đau lòng, vậy cho nên anh không thể xuống tay.

Lệ Đình Tuấn qua loa lau đi vết máu trên khóe miệng.

“Tôi chỉ cần tùy tiền rút vốn, tập đoàn các người sẽ khốn đốn đấy.

Cần phải làm gì, trong lòng anh rõ nhất.

Tôi chỉ nói một lần thôi, nghe hay không là chuyện của anh.”
“Nếu cậu dám làm tổn thương cô ấy thêm lần nào nữa, tôi cóc cần quan tâm chuyện cậu rút vốn hay không đâu! Tôi nói cô ấy đến nhà họ Đường ăn cơm, cậu hoàn toàn chẳng có quyền xen vào.

Ít nhất ở nhà họ Đường, Kiều Phương Hạ có thể đường đường chính chính đặt chân bước vào!”
Trong nháy mắt, Lê Đình Tuấn lộ ra vẻ mặt vô cùng đáng sợ.


Đường Minh Kỷ nghiêng đầu, vươn tay chỉ thẳng mặt đối phương.

“Tôi lặp lại lần nữa, cậu không xứng chạm vào cô ấy" “Anh chờ xem”
Lê Đình Tuần thoáng nhếch môi, chậm rãi trả lời.

Kiều Phương Hạ phải dưỡng thương khoảng một tuần, Đường Nguyên Khiết Đan thu xếp để cô về nhà.

Hiện tại thân thể bị thương thành ra như vậy, làm gì cũng bất tiện.

Kiều Phương Hạ về nhà họ Kiều, cô dẫn ông cụ đến bệnh viện làm kiểm tra.

Thời điểm chờ ở cửa, Kiều Diệp Ngọc bất giác nhìn thấy Kiều Phương Hạ, sắc mặt trong nháy mắt liền trở nên khó coi.

“Con không muốn nhìn thấy nó chút nào”
Sớm muộn gì con nhãi đấy cũng biến mất thôi.

Đừng vộ, cửa ải của ông cụ Lệ nó không qua được thì đừng hòng làm những việc khác”
Tổng Vân Lan nhìn chằm chằm Kiều Phương Hạ đang đứng bên cạnh ông cụ Kiều, thấp giọng trả lời.

Mà Kiều Phương Hạ phía bên này vừa vặn trong thấy hai người kia, ba người lạnh lùng liếc mắt nhìn nhau, sau đó cô nhanh chóng bước vào trong.


Sau xe, ông cụ Kiều liên tục hỏi Kiều Phương Hạ.

“Sao lại ốm xuống rồi?”
“Làm gì có, ông cứ lo thải quá thôi.”
“Chuyện tiền bạc, cháu không cần phải lo, đừng liều mạng với nghiệp diễn như vậy.

Thân con gái, trải qua cuộc sống nhẹ nhàng thoải mái mới là điều quan trọng nhất”.

Ông cụ thấy gương mặt Kiều Phương Hạ xanh xao, chậm rãi khuyên nhủ.

Kiều Phương Hạ nhìn con đường phía trước, nhàn nhạt trả lời.

“Món nợ với nhà họ Lệ, sợ rằng cả đời này trả cũng chẳng hết”
“Lệ Đình Tuấn vẫn muốn lấy phần tiền này từ cháu sao? Lỗi ba mẹ, cần gì một mình cháu phải gánh lấy chứ?”
Ông cụ thở dài, hỏi ngược lại cô..

 
Chương 104: Phụ Huynh Nhất Định Phải Đến!





Kiều Phương Hạ không lên tiếng, ông cụ im lặng, qua hồi lâu liền tiếp tục tìm đề tài.

“Trong lòng cháu có người mình thích rồi, đúng chứ? Lần trước nghe cháu nói, dường như vô cùng hợp tính?”
Kiều Phương Hạ quyết định nhờ King hoặc Đường Minh Kỷ giả làm người yêu, ít nhất thì khi ông mất cũng sẽ chẳng còn gì phải tiếc nuối.

Cô mím môi, khẽ gật đầu.

“Cũng có thể xem là vậy ạ”.

“Vậy thì tốt.

Thật ra ông đã lập di chúc, mấy ngày trước vừa thêm vào điều khoản cuối cùng, nếu bọn họ ép cháu lấy người mà cháu không muốn thì một cắc đám người đó cũng đừng hòng đụng đến! Cho dù thế nào đi nữa, ông cũng hi vọng nửa đời sau của cháu có thể vui vẻ, vô lo vô nghĩ..”
Ông cụ thở phào nhẹ nhõm mà cô sau khi nghe ông nói vậy liền sửng sốt.

Ông cụ sau khi nói xong, dáng vẻ thoáng mệt mỏi, ngả người ngủ sau.

Kiều Phương Hạ nhìn ông, tính tình ông quá mức quyết liệt, luôn cố gắng ôm đồm hết mọi thứ, đôi khi không thể chú ý đến những việc đang xảy ra xung quanh.

Mà thời gian Kiều Phương Hạ xuất ngoại trùng hợp lại là lúc ông bận rộn nhất.


Cô biết, ông vì những năm tháng vô tình bỏ bê cô mà trong lòng không ngừng tự trách.

Hơn nữa sau khi cô điều tra món nợ nhà họ Kiều, phát hiện ông vẫn luôn chu cấp tiền cho cô, đáng tiếc tiền lại chẳng thể nào tới tay người cần.

Sau khi trị liệu xong, Kiều Phương Hạ đưa ông cụ quay về nhà họ Kiều.

Chưa kịp nghỉ ngơi, cô liền nhận được cuộc hội thoại video đến từ Vô Nhật Huy.

Đối phương rất ít khi chủ động liên lạc với cô, Kiều Phương Hạ thoáng nghĩ, hẳn là Lê Đình Trung.

“Có chuyện gì vậy?"
Cô nhấn nút chấp nhận, quả nhiên nhìn thấy gương mặt đáng yêu kia.

Đứa nhỏ bĩu môi, thanh âm rầu rĩ không vui.

“Chị ơi.”
“Thế nào? Nói chị nghe?”
“Ba đi công tác rồi”
Kiều Phương Hạ nhìn Lê Đình Trung lộ vẻ giận dỗi liền bật cười.


Đối phương đi càng xa càng tốt, cô không cần phải lo lắng anh sẽ không mời mà tới vào mỗi buổi tối.

“Ngày mai là đại hội thể thao, thầy nói phụ huynh nhất định phải đến! Để cùng Đình Trung tham gia!”
Đứa nhỏ thấy Kiều Phương Hạ không trả lời liền vội vàng huơ tay múa chân giải thích.

Lệ Đình Tuấn không có ở đây nên Đình Trung mới tìm đến cô.

Nhưng mà không phải Tô Minh 
Nguyệt ở cùng bọn họ hay sao?
“Đình Trung ngoan, hai ngày nay chị cảm thấy không được khỏe cho lắm.

Hay là em tìm người khác nhé, được chứ?”
Kiều Phương Hạ cúi đầu suy nghĩ, dịu dàng từ chối, Lê Đình Trung nghe vậy liền lắc đầu nguầy nguậy.

“Không được! Không có phụ huynh, Đình Trung sẽ không được tham gia!”
“Dì Tô không đi sao?”
“Dì Tô không đi.”
Kiều Phương Hạ biết Tô Minh Nguyệt khá bận rộn, Lê Đình Tuấn lại thường xuyên đi công tác, bọn họ hiện tại rất có thể đều không ở bên cạnh Đình Trung.

Đứa nhỏ nghe cô hỏi liền ngoan ngoãn trả lời.

Kiều Phương Hạ cảm thấy đứa nhỏ quá mức đáng thương, ngay cả đại hội thể thao cũng không thể tham gia cùng phụ huynh.

Nếu Tô Minh

 
Chương 105: Vết Thương Nhỏ Thôi Không Quan Trọng





Hôm sau, Kiều Phương Hạ tranh thủ đến số một Hoàng Gia để chờ Lê Đình Trung.

Cô không nhìn thấy đứa nhỏ nhưng lại trông thấy Tô Minh Nguyệt kéo va li đẩy cửa bước ra.

Vệ sĩ giúp đối phương để va li vào cốp sau, Tô Minh Nguyệt chuẩn bị vào xe, quay sang liền trông thấy Kiều Phương Hạ.

Hai người bị chắn bởi lớp kính xe, Tô Minh Nguyệt xoay người, lập tức đi về phía Kiều Phương Hạ, gõ vào cửa xe, lạnh giọng hỏi.

“Hôm nay cô tham gia đại hội thể thao với Đình Trung?”
“Đúng vậy.”
“Không phải đồ vật thuộc về mình, cho dù hao tổn tâm tư cướp đoạt thì cuối cùng vẫn trắng tay mà thôi.”
Tô Minh Nguyệt nhướn mày, đáy mắt lộ ra vẻ xem thường.

Kiều Phương Hạ không muốn cãi nhau với đối phương, hơn nữa con của Tô Minh Nguyệt, cô giành giật làm gì cơ chứ.

Hôm nay cô thay hai người bọn họ hoàn thành trách nhiệm mà bậc ba mẹ nên làm, nếu không phải lo lắng cho đứa nhỏ đáng thương kia, cô cũng chẳng rảnh làm việc bao đồng.


“Cô làm mẹ, có từng nghĩ đến chuyện nếu hôm nay cô không đi với Đình Trung thì thằng bé chỉ có thể ngồi một góc, giương mắt nhìn gia đình người khác vui vẻ tham gia, chơi trò chơi cùng nhau chưa?”
“Loại hèn hạ, lén lút tham dự vào cuộc sống sinh hoạt của người khác luôn tìm ra lí do chính đáng để giải vây cho bản thân nhỉ?”
Tô Minh Nguyệt nghe vậy liền cắn môi, xăng giọng trả lời.

Kiều Phương Hạ hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm đối phương.

“Nếu không thì cô tham gia đi?”
Phía dưới cô từng mất máu khá nhiều, vậy cho nên bác sĩ dặn ít nhất không được hoạt động với cường độ mạnh trong vòng mười ngày.

Tô Minh Nguyệt nghe Kiều Phương Hạ bảo mình đi cùng Đình Trung liền khựng lại, thấp giọng trả lời.

“Thật ngại quá, tôi còn phải dành thời gian cho Lê Đình Tuấn trước khi anh ấy đi công tác, không rảnh ở đây nói chuyện với cô”
Dứt lời, Tô Minh Nguyệt vội vàng rời đi.

Kiều Phương Hạ không biết kiếp trước rốt cuộc mình đã gây họa gì, đến đây đón một đứa trẻ xa lạ còn ba mẹ ruột thì mặc kệ thằng bé.


Cô nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Minh Nguyệt, thoáng chau mày,
“Đình Trung, dì đi nhé?”
Đúng lúc này, Lê Đình Trung từ trong nhà bước ra.

Tô Minh Nguyệt trông thấy liền hô hoán nhưng đứa nhỏ không hề liếc mắt nhìn cô, chỉ bằng băng chạy về phía Kiều Phương Hạ, gương mặt đầy rạng rỡ.

Bởi vì hôm nay là đại hội thể thao nên Lê Đình Trung mặc áo tay ngắn cùng quần đùi, mang giày chuyên dụng.

Cô nhìn đứa nhỏ, ánh mắt thoáng ngừng lại trên phần bằng gạc được quấn quanh bắp đùi.

“Đưa chân cho chị xem”
Lệ Đình Trung lè lưỡi, ngoan ngoãn giơ chân phải ra trước mặt cô.

Kiều Phương Hạ kéo với xuống thấp một chút, nhìn thấy bằng gạc thấm màu vàng nhạt, hiển nhiên vết thương bên trong chưa hề khép miệng.

Cô nhíu mày, nghiêm giọng.

“Chân bị thương như thế này sao có thể tham gia đại hội thể thao?”
“Chị đừng lo! Ba nói, đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không quan trọng!”
Hơn nữa vì muốn gặp Kiều Phương Hạ, cho dù chân bị thương nặng hơn nữa, Lê Đình

 
Chương 106: Cô Nhường





“Mẹ bạn học Lê Đình Trung à, tôi miễn cho đứa nhỏ tham gia rồi mà? Chân bị thương như vậy, không thể chạy lung tung”
Kiều Phương Hạ thoáng sửng sốt, cúi đầu nhìn Lê Đình Trung.

Đứa nhỏ ngẩng đầu nhìn cô, ngây ngô nở nụ cười.

Cô cảm thấy vấn đề hiện tại khá nghiêm trọng, còn nhỏ như vậy mà đã biết nói dối rồi.

Tuy nhiên đứa nhỏ dù sao mới chỉ ba tuổi, nếu như đứng trước mặt mọi người quở mắng rất có thể sẽ khiến Lê Đình Trung xấu hổ.

Cô khẽ mỉm cười, dịu dàng trả lời.

“Ừm, Đình Trung nói cảm thấy ở nhà buồn chán, cho nên muốn đến trường để nhìn những bạn học khác tham gia”
“Cho dù không tham gia bất kì hạng mục nào thì vẫn có thể ngồi bên ngoài xem giống như khán giả”.

Thầy giáo bật cười, gật đầu đồng ý.

Kiều Phương Hạ ẵm Lệ Đình Trung đến băng ghế nhỏ, đảo mắt nhìn bốn phía.

Thấy xung quanh không còn ai nữa, bây giờ cô mới nhìn đứa nhỏ, bắt đầu dạy dỗ.

“Đình Trung, con nít thì không được nói dối.


Ba có dạy em không?”
“Dạ có”
“Hôm qua em tự ý lấy điện thoại của cậu Nhật Huy gọi điện cho chị, đúng chứ?”
Lệ Đình Trung liếc mắt, trộm nhìn Kiều Phương Hạ.

Thấy dáng vẻ cô nghiêm túc lại đáng sợ như vậy, đứa nhỏ hoàn toàn không dám mở lời.

Cô tiếp tục hỏi dồn.

“Em không hề nói cho mọi người biết chuyện rằng em có thể miễn tham gia đại hội thể thao, chuyện này là thật?”
Lệ Đình Trung vẫn cắn chặt môi không lên tiếng.

Kiều Phương Hạ nhanh chóng hiểu ra, đứa nhỏ này muốn lừa cô cùng tham gia.

Cô thoáng bối rối, chẳng biết có nên gọi cho Vô Nhật Huy đến đón Đình Trung về hay không.

Nhưng nếu như Kiều Phương Hạ lựa chọn im lặng thì đồng nghĩa với việc cô tiếp tay cho Đình Trung nói dối, sẽ khiển đứa nhỏ này trong vô thức tạo thành thói quen sai lệch.

“Bởi vì em rất nhớ chị”
Đúng lúc cô còn đang đắn đó, Lê Đình Trung đã nắm lấy ngón út của cô, xấu hổ lên tiếng.


Kiều Phương Hạ cảm thấy lòng thoáng chốc mềm mại như bông gòn.

Cô thở dài, ôm Lệ Đình Trung vào lòng, vươn tay véo gò má phúng phính kia.

“Vậy em có biết nói dối là sai hay không hả?”
“Dạ biết.”
Cô đột nhiên cảm thấy không đành lòng răn dạy nghiêm khắc với đứa nhỏ này.

Qua hồi lâu, Kiều Phương Hạ mới dịu giọng nói chuyện.

“Sau này muốn gì thì cứ trực tiếp nói với chị, không cần phải bịa chuyện.

Khi nào đại hội thể thao bắt đầu thì chúng ta sẽ về, đây là hình phạt dành cho em.

Bởi vì em đã biết sai mà còn làm”
“Chị ơi, đã biết sai mà còn làm là sao?”
“Chính là..”
Kiều Phương Hạ muốn giải thích, tuy nhiên khi nhìn thấy người đàn ông tây trang giày da chỉn chu đứng cách bọn họ không xa, đang nhìn hai người chằm chằm, cô liền im bặt.

Đã biết sai mà còn làm, có thể lấy ví dụ điển hình là cô đây.

Biết rõ Lê Đình Tuấn xem thường cô, hận cô nhưng cô lại vì con trai ruột của đối phương mà mềm lòng nhẹ dạ, đến nơi không nên đến.

Nếu Lệ Đình Tuấn đã xuất hiện, vậy thì cô có thể đi rồi.

Kiều Phương Hạ nhanh chóng thả Lê Đình Trung xuống, vươn tay cầm túi xách, chuẩn bị rời đi.

Nhưng vừa mới nhấc chân, đứa nhỏ đã nắm lấy vạt áo cô, lộ ra vẻ mặt đáng

 
Chương 107: Cô Không Thích Ăn Đường





“Đoàn kịch bên kia, gấp gáp đến vậy?” T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.
Lệ Đình Tuấn hỏi vặn, Kiều Phương Hạ không nhịn được chau mày.

Anh biết tường tận như vậy, còn muốn ép tôi làm gì.

Cô hít sâu một hơi, nhàn nhạt trả lời.
"Anh không biết xấu hổ nhưng tôi thì có, tương lai tôi còn phải lấy chồng nữa.

Ở nơi này, trăm nghìn ánh mắt người ngoài nhìn vào.

Lê Đình Tuấn anh thân phận cao quý đến mức nào, thân phận tôi ra sao? Đừng liên lụy đứa nhỏ cũng bị đám người ngoài đấy chỉ trỏ vào mũi mắng nhiếc”
“Cô cảm thấy bọn họ dám sao?”
“Anh có biết trong lớp mấy đứa nhỏ kia bắt nạt Đình Trung, nói ra những lời khó nghe đến mức nào không? Đám người đó, có gì mà không dám?”
Kiều Phương Hạ chán ghét nhếch môi.


Vừa mới dứt lời, Lê Đình Tuấn đã cúi người cầm lấy cái ghế nhỏ, không nói không rằng túm lấy tay cô đi thẳng đến một góc.

Kiều Phương Hạ vùng vẫy muốn tránh thoát nhưng chẳng có ích gì.
Lệ Đình Tuấn mang ghế xuống chỗ ngồi cuối cùng khuất trong góc, sau đó liếc mắt nhìn cô.

Mọi người đều ngẩn ra nhìn bọn họ, chẳng biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Kiều Phương Hạ cảm thấy quá mức xấu hổ, chỉ đành ngồi xuống.
Anh thấy cô chịu ngồi, bây giờ mới ẵm Lệ Đình Trung ngồi xuống bên cạnh cô.

Khoảng cách giữa hai người sát đến mức Kiều Phương Hạ có thể cảm ngửi thấy hương vị quen thuộc trên người Lê Đình Tuấn, cô buồn bực nhấc ghế, tính toán ngồi cách xa một chút.

Tuy nhiên, chưa kịp rời đi thì anh đã đè chặt ghế, không cho phép cô di chuyển, khiến khoảng cách cả hai càng thêm gần gũi thân mật.
Kiều Phương Hạ cúi đầu, nhìn chằm chằm đôi chân ngắn ngủn của Lê Đình Trung, dứt khoát muốn cách xa ra.

Lê Đình Tuấn không nói lời dư thừa, trực tiếp nửa kéo nửa ép cô ngồi lên đùi mình.


Lệ Đình Trung thấy thế vô cùng vui vẻ, toe toét cười, không ngừng đung đưa chân.

Mà Kiều Phương Hạ bấy giờ cảm nhận được thân nhiệt đối phương qua lớp vải mỏng manh, cô thoáng nhớ đến đêm hôm ấy, Lệ Đình.

Tuấn không ngừng ghìm chặt chân cùng eo mình.

Cô mím môi, quyết định dời mắt sang nơi khác.
“Chị ơi, ăn kẹo nè”.

“Chị không thích ăn cái này, Đình Trung ăn đi”
Đứa nhỏ bất chợt lấy từ trong cặp ra kẹo vị sữa, đưa đến trước mặt cô.

Kiều Phương Hạ miễn cưỡng nở nụ cười, khẽ lắc đầu.
“Chị thích uống sữa dâu tây”
Lê Đình Trung vẫn không bỏ cuộc, lời đứa nhỏ nói ra khiến Kiều Phương Hạ sửng sốt, sao thằng bé lại biết cô thích uống sữa dâu tây?
"Ăn ngon lắm đó”.
Lệ Đình Trung đem kẹo đẩy vào miệng Kiều Phương Hạ.

Đầu lưỡi dính vị đường khiến cô cảm thấy khó chịu

 
Chương 108: Mẹ Thích Ba





Đại hội thể thao chính thức bắt đầu, hạng mục chạy tiếp sức, hai người ba chân đồng loạt diễn ra, ai đến trước sẽ là người chiến thắng.

Đây là thử thách độ ăn ý giữa con cái cùng phụ huynh.

T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.
“Lệ Đình Trung, em muốn tham gia chứ?”
“Muốn ạ!” “Thằng bé chân cẳng như thế, làm sao mà chạy?”
“Hai người chúng ta cùng hỗ trợ”
Lệ Đình Tuấn chậm rãi giải thích, trong lòng không ngừng khen ngợi Lê Đình Trung, thằng bé đúng là thần may mắn mà.

Kiều Phương Hạ nhìn bao quát sân chạy, đa phần đều là một phụ huynh cùng một hojcc sinh.
"Ba người chẳng phải càng khó chạy hay sao?”
Anh không lên tiếng, khoát eo Kiều Phương Hạ đi đến chỗ mà thầy giáo chỉ định.


Lệ Đình Tuấn lạnh lùng nói với đối phương.
“Xin phép thêm một phần băng quấn”
Kiều Phương Hạ ngồi xổm xuống, rốt cuộc hiểu ra điều mà Lê Đình Tuấn muốn làm.

Anh đặt chân Lệ Đình Trung lên chân mình và chân cô, vậy thì chạy chân đứa nhỏ không cần phải di chuyển, chỉ cần bọn họ di chuyển là được, sẽ không chạm vào vết thương.
Sau khi hiểu rõ, Kiều Phương Hạ liền cột dây giày của mình và Đình Trung lại với nhau.

Nhưng tay chân cô vụng về, làm thế nào cũng không được.

Đúng lúc muốn gọi thầy giáo đến giúp đỡ thì Lệ Đình Tuấn đã làm xong phần mình, trực tiếp vươn tay giúp Kiều Phương Hạ.
Bàn tay hai người vừa chạm nhau, trong nháy mắt nhiệt độ truyền từ người anh khiến cô có cảm giác như bị bỏng, theo bản năng muốn hất ra.

Nhưng Lê Đình Tuấn đã nhanh chóng đè chặt tay cô, trầm giọng. Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha

“Nhìn”
Kiều Phương Hạ nhìn chằm chằm bàn tay Lê Đình Tuấn khống chế tay cô, từng bước buộc chặt dây giày, cô tuy rằng vẫn theo dõi những hoàn toàn chẳng rõ vì sao bọn chúng lại có thể quấn vào nhau.

được.

Kiều Phương Hạ chỉ cảm thấy nhiệt độ lòng bàn tay càng lúc càng nóng, khiến lòng cô bồn chồn.
Lê Đình Trung bị kẹp ở giữa, toàn bộ hành động đều bị hạn chế, chỉ có thể nhìn hai người trước mặt.

Mẹ thật đẹp, chỉ cần tùy tiện buộc tóc đuôi ngựa như vậy thôi cũng đã đẹp hơn mẹ người khác biết bao nhiều rồi.

Mà mỗi lần ba nhìn mẹ, đôi mắt lại càng thêm lấp lánh.
Đình Trung không biết tại sao ba lại không cho cậu gọi mẹ, mà phải gọi chị.

Nhưng mẹ cậu quả thật trông rất trẻ, tự hào quá đi mất.

Đứa nhỏ thoáng nghĩ, nếu như cậu trông giống mẹ một chút thì quá tốt rồi, Bởi vì ba nói, cậu không giống mẹ, nên mẹ mới rời cậu lâu đến như vậy.
Nhưng tại sao, mẹ lại thích ba? Một ngày

 
Chương 109: Cùng Chị Về Nhà





Ba nói cậu càng ngoan thì Kiều Phương Hạ sẽ càng yêu thương cậu.

Vậy cho nên ngày hôm nay, Đình Trung kiên trì ăn hết toàn bộ cơm canh.

Cô bật cười, cúi đầu hôn trán đứa nhỏ, sau đó giúp Đình Trung lau vết bẩn lấm lem trên mặt.
“Giỏi quá!” T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.
Kiều Phương Hạ chẳng hiểu tại sao Lê Đình Trung đáng yêu đến nhường này nhưng Tô Minh Nguyệt lại lạnh nhạt, không hề yêu thương.

Lê Đình Trung được đà lấn tới, lập tức đưa ra yêu cầu.
“Hôm nay em có thể cùng chị về nhà không?” “Không được, Đình Trung có nhà của riêng mình mà” Kiều Phương Hạ suy nghĩ hồi lâu liền từ chối.

Đứa nhỏ sốt ruột, giơ tay nài nỉ.

"Chỉ một buổi tối thôi! Em muốn ăn tàu hủ!”
Cô không trả lời, ẵm đứa nhỏ đi đến phòng rửa tay.

Mà bấy giờ, Vô Nhật Huy đang báo cáo tin tức cho Lê Đình Tuấn.
"...Hacker sáng hôm nay xuất hiện trước cửa nhà cô ấy, sau khi đợi thì mới biết cô ấy đến Hoàng Gia, không ở nhà.


Bọn họ có khả năng quen biết nhau.

Không loại trừ trường hợp, còn nguyên nhân khác”
Lệ Đình Tuấn từng thâm nhập máy tính của Kiều Phương Hạ, tuy nhiên không hề phát hiện bất kì thứ gì.

Trừ khi cô cài đặt tập tin dưới dạng ẩn.

Anh im lặng vài giây mới chậm rãi lên tiếng.
“Thuốc mà Cố Dương Hàn dùng, làm sao lấy được? Đã có tin tức chưa?”
“Hình như dựa vào mối quan hệ.

Đối phương gọi là chú Đại Hùng, khá có tiền.

Cổ Dương Hàn lúc trước cũng vì người chủ ở nước Hình Giang.

Sau khi ba mẹ hắn xảy ra chuyện, hắn liền bán toàn bộ tài sản có giá trị, trở lại Hình Giang, làm việc cho người tên Đại Hùng kia.”
“Ông ta làm cái gì?” “Làm về rượu, có cả vườn trái cây.


Ở Hình Giang xem như là người có tiếng nói”
Cổ Dương Hàn đầu quân cho chú mình nhưng cả hai lại không cùng kinh doanh, chuyện này nghe qua vô cùng đáng nghi.

Lê Đình Tuấn nhíu mày, thấp giọng dặn dò.
"Theo dõi cho đến khi đối phương xuất viện”
Thời điểm Kiều Phương Hạ dẫn Lê Đình Trung đi đến cũng là lúc anh vừa cúp điện thoại.

Cô cho rằng Lê Đình Tuấn vừa mới nói chuyện với Tô Minh Nguyệt xong, khéo léo lên tiếng.
“Nếu như anh bận, tôi đưa Đình Trung về trước cũng được.”
“Hôm nay mọi người đều mệt cả rồi.

Hoàng Gia cách nơi này quá xa, sợ thằng bé không chịu nổi.

Trước tiên cứ đến nhà cô vậy”.
Kiều Phương Hàng cho rằng đối phương sẽ lập tức rời đi, không ngờ người đàn ông này lại đề xuất đến chỗ cô.

Chưa kịp tìm lí do từ chối, Lê Đình Tuấn đã ẵm đứa nhỏ ra ngoài.

Cô nhìn theo bóng lưng anh, chỉ đành ảo não đi theo.
“Hoạt động hôm nay, hai phụ huynh có cảm thấy hài lòng không ạ?” “Tôi không phải.”
Lúc bọn họ rời đi, giáo viên chủ nhiệm liền nhìn về phía hai người, nở nụ cười thân thiện chào hỏi.

Kiều Phương

 
Chương 110: Không Thể Rút Lại





Cô ẵm Lệ Đình Trung vào phòng, thức thời không quấy rầy Lê Đình Tuấn.

Lúc cô thay quần áo xong đã thấy đứa nhỏ vùi mặt vào gối ngủ say.

Kiều Phương Hạ dùng khăn lau mặt cho Lệ Đình Trung, mơ hồ nghe thấy tiếng hai người kia nói chuyện.

“...Công ty sát nhập ở nước ngoài, chỉ có thể chiếm khoảng tám phần trăm số lượng trên thị trường, đối với chúng ta mà nói vô cùng bất lợi.

Tốt nhất cậu vẫn nên đến trụ sở chính một chuyến đi”
“Bao giờ bọn họ khai trương?”
“Theo nguồn tin thì có thể trước Halloween.

Khi đó nhu cầu tăng, sáu chi nhánh sẽ đồng loạt ra tay! Bọn họ không chỉ sao chép công thức rượu của chúng ta, còn trắng trợn nâng tay trên doanh nghiệp.

Chỉ cần mấy thứ này đã đủ đả kích cho việc kinh doanh của chúng ta rồi!”
“Bọn họ hiện tại đã thành công trong việc mở rộng phương án?”

Lệ Đình Tuấn nhìn chằm chằm lịch được hiển thị bên dưới góc laptop, trầm giọng hỏi.
Vẫn chưa.

Nhưng hoạt động marketing hiện tại đã chuẩn bị vô cùng tốt, khoảng cuối tháng sẽ bắt đầu chạy.

Chúng ta cần sự giúp đỡ của Chu Tước”.
Lệ Đình Tuấn dùng ngón trỏ nhịp trên bàn gỗ, âm thanh cao thấp vô cùng có quy luật.

Đây chính là biểu hiện anh đang cân nhắc.

Ông Năm thấy đối phương không lên tiếng cũng chẳng vội vàng thúc giục.

Qua hồi lâu, Lê Đình Tuấn mới trả lời.
“Đừng lo, tôi còn kế hoạch B”
Ông Năm luôn luôn tin tưởng năng lực Lê Đình Tuấn, thậm chí ở phương marketing cũng chưa từng nghi ngờ.

Thế nhưng lần này, ông thật sự lo lắng.


Ông Năm cau mày.
“Hạng mục này chúng ta theo đã rất nhiều năm rồi, tiền thu vào không ít, tiền đầu tư lại càng không thấp.

Lần quyết định này, không được phép mắc sai lầm!”
Ông Năm sợ nhất chính là tình huống giống hệt với bốn năm trước.

Nếu vậy, hậu quả mà Lệ Đình Tuấn cùng tập đoàn WL phải gánh lấy là không tài nào đếm xuể.

Hạng mục khách sạn WL chiếm đến hơn phân nửa nguồn vốn, nếu thế trận thoát ly sự khống chế, e rằng Lê Đình Tuấn sẽ lần thứ hai phá sản.
Kiều Phương Hạ ở sát vách, nghe thấy vô cùng rõ ràng.

Thực tế, thời điểm cô tiến vào tra xét hệ thống tập đoàn WL liền phát hiện hạng mục khách sạn được chuẩn bị khá kĩ càng.

Đơn giản mà nói, có khả năng Lê Đình Tuấn không chỉ thu mua khách sạn tầm trung mà còn kiến tạo lại mọi thứ, thế nhưng cụ thể ra sao cô cũng không rõ.

Rất có thể, đây là thứ liên quan đến kế hoạch B mà anh nhắc đến.
Kiều Phương Hạ lăn lộn trên giường, tự mình định giá, cuối cùng vẫn dùng tên Chu Tước đăng nhập vào Phiêu Diêu.

Công ty đối phương vừa thấy cô online liền nhắn tin.
“Suy

 
Chương 111: Cơ Thể Của Em Rất Thành Thực





Cô nhìn chằm chằm Đình Trung đang ngủ ở bên cạnh, một lúc sau không nhịn được nữa mà khẽ thở dài: “Cô giúp bố cháu một lần cũng xem như là chuộc lỗi thay An Phương Diệp vậy"
Kiều Phương Hạ đang ngủ mơ màng thì nghe thấy tiếng có người đẩy cửa, mở mắt ra nhìn thì thấy Lê Đình Tuấn cởi quần áo đang muốn vào nhà tắm tắm rửa.

Nếu như anh ở đây tắm rửa thì chắc chắn là đêm nay muốn ngủ lại.

Cô yên lặng không một tiếng động trở mình, kéo chăn lên cho Đình Trung.

Vừa mới thu tay về thì cảm giác được đệm bên cạnh hơi trũng xuống.

"Đưa chăn gối cho anh, anh tới thư phòng ngủ.

Âm thanh của Lê Đình Tuấn vang lên sau lung.

Tatami trong thư phòng nhỏ tới mức rất đáng thương, Kiều Phương Hạ quay đầu lại đưa mắt nhìn anh nói: "Em tưởng anh phải ra nước ngoài làm việc.

"
"Vì vậy ngay cả chắn cũng không đồng ý cho anh một cái sao?" Lệ Đình Tuấn nhìn cô thản nhiên hỏi ngược lại.

Kiều Phương Hạ không lên tiếng, ý tứ rất rõ ràng không muốn để anh qua đêm ở Đông Thanh.

Vết thương trên người cô còn chưa khỏi hẳn nhưng ở trước mắt Lệ Đình Tuấn cô không muốn yếu thế.


Hai người nhìn nhau hồi lâu, Lê Đình Tuấn bỗng nhiên thở dài đứng dậy đi vào nhà tắm.

Kiều Phương Hạ nhìn thấy anh đi vào sau đó nghe thấy bên trong có tiếng nước chảy ào ào, trong lòng thầm thở ra một hơi.

Thế nhưng mà chỉ vài phút sau, Lê Đình Tuấn lại quay trở lại ngồi xuống ở bên mép giường.

Cả người anh chỉ có một chiếc khăn tắm quấn ngang hông, lộ ra tuyến nhân ngư và cơ bụng rắn chắc.

Ánh sáng từ nhà tắm hắt ra căn phòng có thể nhìn thấy mấy chỗ vết thương vừa mới kết vảy trên người anh, chắc là do vụ nổ lần đó để lại.

Còn có miệng vết thương đầm đìa vết máu mà bị cô cào lần trước nữa.

Kiều Phương Hạ nhìn anh vài giây sau đó lập tức nghiêm mặt lạnh lùng thu hồi tầm mắt.

Bất ngờ anh bỗng nhiên đưa tay ra túm lấy bắp chân mềm mại của cô, hết sức dễ dàng kéo cô đang cách xa lại gần bên mình.

Kiều Phương Hạ lập tức chống đỡ ngồi dậy nhíu mày nói: "Mấy ngày nữa em phải quay phim!"
Lệ Đình Tuấn nâng mắt lên nhìn cô một cái, một tay nhẹ nhàng túm chặt lưng của cô, tay kia dò xét đi xuống.

"Lệ Đình Tuấn!" Kiều Phương Hạ chống tay trên giường, nhịn không được có người lại túm chặt lấy ga giường.

"Ít nhất thì cơ thể em thành thực hơn" Anh cúi đầu nhẹ giọng nói sát bên tại cô.


Kiều Phương Hạ cắn chặt môi dưới chỉ cảm thấy bị áp bức.

Anh cúi đầu ngậm chặt lấy môi cô, cạy mở răng môi của cô.

Kiều Phương Hạ vùng vẫy một lúc ngay lập tức nghiêng đầu né tránh được anh.

Nhưng mà kỳ lạ thay đầu ngón tay chạm vào nơi nào đó dần dần có hơi mát lạnh, mặc dù cô đã không còn chảy máu nữa nhưng vết thương bên trong vẫn còn hơi đau lắm.

Cơn mát lạnh đi qua nhưng không còn cảm thấy đau nữa rồi.

Anh vừa bôi thuốc cho cô sao?
Kiều Phương Hạ sững sờ một hồi, nhìn Lê Đình Tuấn.

"Thuốc của Phó Nhiên đấy.

" Anh cầm tuýp thuốc mỡ đặt xuống bên cạnh, thấp giọng nói: "Nếu như cảm thấy hữu dụng thì anh hỏi thêm cậu ta một ít.

"
Dứt lời thì đứng dậy rời khỏi phòng.

Kiều Phương Hạ vẫn ngồi như cũ, lẳng lặng nhìn anh thay quần áo rồi cầm đồ đi tới thư phòng.

Nháy mắt cánh cửa đóng lại, cô quay đầu lại cầm lấy tuýp thuốc trên bàn lên nhìn.

Sau đó lại đặt thuốc lại, đứng dậy xuống giường mở máy tính đăng nhập vào trò chơi.

Cố nhân hạng cũ: "Đại

 
Chương 112: Kiều Phương Hạ Bị Đụng Phải





Cố nhân hạng cũ: "Nói thế nào?"
Đừng động vào cô gái của tôi: "Bây giờ cậu vào Phiêu Diễu, đăng nhập vào tài khoản Chu Tước của tôi, bắt chước tôi liên lạc với Lệ Đình Tuấn nói cho anh ấy rằng có thể nhận đơn với mức giá bình thường, còn lại cho dù anh ấy có hỏi cái gì cũng không được nhiều lời".

Cố nhân hạng cũ: "Tôi không giỏi như cậu, bọn họ sẽ truy xét được IP của tôi, cậu chắc chắn muốn tôi ngụy trang thành cậu à?"
Đừng động vào cô gái của tôi: "Chắc chắn.

Chỉ cần cậu nhận đơn, dù cho họ có truy xét cậu cũng không làm khó cậu đầu"
Cố nhân hạng cũ: "Hợp lý đấy.

Nhưng mà đại ca tên trên mạng của cậu có thể đổi được không, cứ buồn nôn giống như ông chú trung niên mệp vậy"
Đừng động vào cô gái của tôi: "Tôi ăn gạo nhà cậu à mà cậu phải quan tâm? Giới thiệu cho cậu một đơn làm ăn mấy tỷ còn chưa lấp đầy miệng cậu à?"

Kiều Phương Hạ vừa nói với đối phương xong thì lập tức thoát trò chơi, đi lên "Phiêu Diễu" mở tài khoản khác của cô.
Hai phút sau, đã đăng nhập vào tài khoản Chu Tước, Kiều Phương Hạ lập tức gõ dãy mật mã dài, mở ra, dùng góc nhìn của Thượng đế trực tiếp quan sát cuộc đối thoại của nó và Lê Đình Tuấn.
Chu Tước: "Còn tiếp tục hợp tác hay không?"
Nửa phút sau, bên Lê Đình Tuấn trả lời: "Tiếp tục, gửi tài khoản ngân hàng đi."
Chu Tước: "Quy tắc cũ, trước tiên nói về yêu cầu của chủ thuê mới có thể nhận đơn."
Lệ Đình Tuấn: "Tường lửa của tập đoàn WL cậu cũng có thể đánh sập, đương nhiên khỏi phải nói tập đoàn Kỳ Lạc rồi.

Cậu ra giá đi, bây giờ tôi chuyển.
Chu Tước: “Được, mười lăm tỷ"
Lệ Đình Tuấn hơi im lặng một lúc mãi sau mới trả lời lại: "Không phải nói giá khởi điểm là hai mươi lần sao?"
Chu Tước: "Quy tắc một nhóm là vậy, phá quy tắc thì những người đồng nghiệp của tôi sẽ không bỏ qua, mười lăm tỷ là mười lăm tỷ"

Giá cả đồng nghiệp của Kiều Phương Hạ đã rất cao rồi, so với cô thì thấp nhất cũng tầm mấy tỷ mà cao nhất là mấy chục tỷ đấy.
Cô yên lặng nhìn cuộc đối thoại của Chu Tước và Lê Đình Tuấn xong thì tắt máy tính.
Vài phút sau, điện thoại đặt ở đầu giường của cô sáng lên là nhắc nhở thẻ VISA nước ngoài gửi vào mười lăm tỷ.
Sau đó, ngoài cửa truyền tới âm thanh đè thấp nhận điện thoại của Vô Nhật Huy: "Đúng vậy, đã điều tra chi tiết người thuê lầu sáu...!Cao một mét bảy hai, hơi gầy, thân hình nhìn hơi giống phụ nữ...!Có thể chắc chắn được anh ta là Chu Tước"
Kiều Phương Hạ nằm xuống, một lúc sau thì thở dài một hơi.
Được đẩy, ban đầu King đã nhìn ra trước để Đường Minh Kỷ sắp xếp cho cô làm nhân viên nội bộ tầng trên Truth.

Cho dù cô không cẩn thận làm lộ thân phận cũng có thể cải trang làm một cao thủ hacker.
King làm việc gì cũng đều làm cô rất yên tâm.
Kiều Phương Hạ nhớ rõ lần đầu nhìn thấy Phó Nhiên là lúc chín tuổi.
Trong giấc mơ, những cây ngô dài rợp bóng ở khuôn viên quân khu giống như mãi mãi không có điểm cuối.
Cô đứng ngoài cửa nhà họ Phó lớn biết bao nhiêu, bên trong vang lên âm thanh cãi vã dữ dội: "...Con đã không còn quan hệ gì với nhà họ Lệ nữa rồi, con đã ly hôn với Lệ Quốc Chiến rồi, con của con dựa vào cái gì cũng phải nghe theo nhà họ Lệ chứ?".
"Nếu như An Phương Diệp sinh con trai cho Lệ Quốc Chiến, con cam tâm tình nguyện để gia sản mình và Lệ Quốc Chiến dốc sức làm ra bắt tay nhượng bộ hay sao?"
"Đình

 
Chương 113: Chính Là Cọng Cỏ Cứu Mạng Cô





Cô giơ tay lên nhìn, lòng bàn tay bị trầy da và chảy máu.


Đau không?” Người bên cạnh đột nhiên hỏi cô.

Kiều Phương Hạ quay đầu lại nhìn, có một người trạc tuổi Lệ Đình Tuấn, thiếu niên đeo kính mắt gọng vàng đang đứng bên cạnh nhìn cô.

Cô không thích nói chuyện, đối diện với ý tốt của đối phương nhất thời có chút không biết phải làm sao, ngập ngừng nói không ra lời.

Lệ Đình Tuần từ trong sân đi ra, thấy Kiều Phương Hạ đang ngã trên mặt đất thì lập tức bước đến kiểm tra vết thương cho cô, trâm giọng nói:
“Phó Nhiên, đi lấy cồn i-ốt đến đây.


“Thật là không biết lễ phép, theo vai vế cậu phải gọi tôi một tiếng cậu đó.


Phó Nhiên cười cợt nói.


Lệ Đình Tuấn mắt điếc tai ngơ, ôm Kiều Phương Hạ ngồi xuống ven đường, lấy khăn giấy ra nhẹ nhàng lau cát trên tay cô.

Phó Nhiên mang thuốc ra ngồi đối diện bọn họ, nhìn Lệ Đình Tuấn nhẹ giọng nói:
“Cô ấy giống như một đứa trẻ, ngay cả nói chuyện cũng nói không rõ ràng.

Bọn họ nói cô ấy sẽ cướp tài của cậu, vậy cậu cảm thấy như thế nào?”Ánh mắt Lệ Đình Tuấn u ám cụp mắt xuống nhìn Kiều Phương Hạ đang nằm trong lòng mình, đáy mắt mang theo sự phức tạp.

Kiều Phương Hạ đặc biệt sợ Lệ Đình Tuấn nhìn mình như thế, giốn như có thể ăn tươi nuốt sống Dù cho anh có giúp cô xử lý vết thương một cách nhẹ nhàng, thế nhưng Kiều Phương Hạ Nhìn ra được anh không thích cô.


Nếu cô ấy muốn giành thì giành đi, tôi tâm phục khẩu phục.


Một lúc lâu sau Lệ Đình Tuấn mới thấp giọng trả lời.

Giống như là đang trả lời Phó Nhiên mà cũng nghe đang nói cho chính mình nghe.

Phó Nhiên cười:
“Cũng đúng, nếu không phải cậu không đồng ý thì đời này ba cậu cũng sẽ không kết hôn với An Phương Diệp, hoặc cũng có thể mấy năm nữa ông ta mệt mỏi sẽ đuổi hai mẹ con họ đi”Lúc Phó Nhiên nói xong, Lệ Đình Tuấn siết chặt cổ tay Kiều Phương Hạ, càng nắm càng chặt.

Kiều Phương Hạ chưa từng nghĩ đến tiền của nhà họ Lệ, cô cũng không hiểu tại sao bọn họ lại muốn nói cô như thế, cô chỉ nhìn chẳm chẳm Lệ Đình Tuấn, cẩn thận từng li từng tí một mở miệng nói:
“Em không đi.


Cô không muốn rời khỏi nhà họ Lệ, cũng không muốn rời khỏi Lệ Đình Tuấn, cô rất rõ ràng, nếu như trở lại nhà họ Kiều thì cô xong đời.

Mặc dù người nhà họ Lệ có ác ý với cô, cho dù là Lệ Đình Tuấn cũng không yêu cô, nhưng cô cũng không muốn đi Lệ Đình Tuấn chính là cọng cỏ cứu mạng cô.

Lệ Đình Tuấn không lên tiếng, Phó Nhiên ở bên cạnh nở nụ cười:

“Đình Tuấn, tôi nghĩ sẽ có một ngày cậu vì cô ấy mà sẽ hỏng việc.


“Một nhóc câm thì có thể có bản lĩnh gì.


Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng trả lời, đứng dậy ôm Kiều Phương Hạ lên xe.

Kiều Phương Hạ đã từng cho rắng chính mình sẽ không mang đến cho Lệ Đình Tuấn bất cứ phiền phức nào, cũng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh chờ anh.

Nhưng những truyện trên thế gian này lại không như mong muốn.

Tiếng gõ cửa dồn dập làm cho Kiều Phương Hạ giật mình tỉnh lại, cầm di động nhìn thời gian, nhưng cũng mới hơn bảy giờ mà thôi.

Có thể Đình Trung đã tỉnh rồi nên cô lập tức khoác áo xuống giường mở cửa.

Cửa vừa mới mở ra, ngay lập tưc đã nhìn thấy cố nhân hạng cũ làm hacker ở tầng sáu đang đứng trước cửa nhìn cô.

Kiều Phương Hạ và anh ta nhìn nhau, không nhịn được cau mày.

Tối qua nói nhiều như vậy đúng là nước đố đầu vịt, bảo anh ta đừng đi lên nữa nhưng vẫn lên.



Cô chủ này, cậu không biết nhà mình mất một cái chăn mỏng sao?" Cô đang muốn vờ như không quen biết anh ta thì cố nhân hàng cũ này bỗng nhiên đưa cho cô một cái tủi lớn màu đỏ.


Rơi xuống ban công nhà tôi hơn một tuần rồi, chủ nhà cũng không nói với cậu sao?" Kiều Phương Hạ liếc nhìn chiếc túi, rất dễ nhận thấy cái chăn này không phải của cô.


Quá buồn cười rồi! Muốn tiếp cận tôi cũng không cần dùng cách này.


Cố nhân hàng cũ này vỗ cái trán bóng của mình, thái độ kiêu ngạo nói.

Kiều Phương Hạ lúc này hơi bất ngờ, trong nháy mắt cũng tỉnh táo lại.

Cố gắng nén sự buồn nôn, Kiều Phương Hạ đưa tay nhận lấy cái chăn, thấp giọng nói:
"Thật ngại quá, đã làm phiền cậu rồi".

 
Chương 114: Bạn Trai Cô





“Anh là ai? Bạn trai cô ấy à?” Cố nhân hạng cũ liếc nhìn Vô Nhật Huy, có chút khó chịu, hỏi.


Tài xế kiêm vệ sĩ, có vấn đề gì không?” Võ Nhật Huy nhướn một bên chân mày, nhìn anh ta.

Nếu không phải vì nể người đàn ông mặt bóng dầu người gầy đét này là Chu Tước thì Võ Nhật Huy sớm đã đánh anh ta đến ói cả cơm rồi.


Không có chuyện gì” Kiều Phương Hạ thấy mặt Võ Nhật Huy đầy vẻ không vui, ngay sau đó hò hoãn, nói.

Vừa nhận lấy tấm chăn, vừa cười nín nhịn với Cố nhân hạng cũ:
“Cảm ơn anh, thật xin lỗi”Dứt lời, đóng cửa lại.

Cô liếc nhìn cái chăn trong tay, móc từ trong đó ra một chiếc USB hình bánh gingerman, tiện tay vứt tấm mền qua một bên trên ghế salon.

Thật ra thì cứ như vậy cũng tốt.

Làm bộ như vì chuyện tấm chăn mà đi lên gõ cửa nhà cô một lần.


Như vậy thì có thể hoàn toàn loại bỏ đi được nghỉ ngờ của nhóm Lệ Đình Tuấn.

Mới vừa nắm chặt USB vào trong lòng bàn tay, chuẩn bị trở về phòng, ngẩng đầu lên lại thấy đôi chân trần nhỏ bé của Đình Trung đang đứng ở cửa phòng nhìn cô.

Kiều Phương Hạ quả thực bị giật mình, rất nhanh, sắc mặt lại khôi phục vẻ bình thường.

Chẳng qua chỉ là một đứa bé ba tuổi mà thôi, cho dù nhìn thấy cô lấy USB ra hẳn cũng chẳng biết là thứ gì.

Huống chỉ USB này nhìn giống như là món đồ chơi trang trí nhỏ.

Cô đẩy USB vào trong ống tay áo, đi đến bên cạnh Đình Trung, bế cậu bé lên, nhẹ giọng hỏi:
“Sao tỉnh dậy rồi?” “Đồng hồ báo thức kêu” Đình Trung chỉ vào điện thoại đồng hồ đeo trên cổ tay mình, bĩu môi nói:
“Không thể đến trễ”Đình Trung đã mặc quần áo của mình đàng hoàng, mặt nhìn Kiều Phương Hạ đầy vẻ đắc ý, chờ được cô khen ngợi mình.

Kiều Phương Hạ nhìn cậu bé mặc ngược quần áo, đè huyệt Thái dương một cái, bế cậu bé trở lại trên giường.


Hôm nay Đình Trung đến lớp cờ vây, chị có đi hay không?” Đình Trung ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh Kiều Phương Hạ, để cho Kiều Phương Hạ chỉnh quần áo lại cho mình, mong đợi hỏi cô.


Chị không đi” Kiều Phương Hạ cười một tiếng, trả lời.

Cô và nhà họ Lệ càng ít xuất hiện đồng thời càng tốt.


Vâng ạ! ” Đình Trung chu cái miệng nhỏ, có chút thất vọng nhỏ giọng trả lời.

Đình Trung không hỏi chuyện cái USB.

Kiều Phương Hạ bấ mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bế Đình Trung vào nhà vệ sinh, rửa mặt giúp cậu bé.

Truyện Cung Đấu
Có điều, Kiều Phương Hạ cảm giác được rắng cứ để cho Đình Trung ở đây rốt cuộc thì cũng không phải kế hoạch lâu dài.


Rất nhiều chuyện vì có Đình Trung ở bên cạnh nên cô cũng không tiện làm việc.

Mười phút sau, Kiều Phương Hạ để cho Võ Nhật Huy đưa Đình Trung đến lớp cờ vây.

Đứa bé cản trở cuối cùng cũng đi.

Cô nhìn Vô Nhật Huy ra ngoài.

Trong phút chốc đóng cửa, ngay sau đó xoay người trở về phòng mở máy tính lên.

Cố nhân hạng cũ:
“Như thế nào? Mới vừa rồi màn thể hiện của tôi có phải tốt lắm không? Nhận xét chút đi?”Đừng động vào em gái của tôi:
“Rất xuất sắc, thiếu chút nữa làm tôi nôn ra luôn.

Cậu với Lệ Đình Tuấn đã hẹn xong chưa?”Cố nhân hạng cũ:
“Đúng rồi, hẹn hai ngày nữa đến công ty gặp mặt anh ta.

Bà mẹ, anh ta nói muốn nhìn thấy làm tận mắt”Đừng động vào em gái của tôi:
"Lệ Đình Tuấn là người cẩn thận như vậy, nhất định sẽ cho những cao thủ khác giám sát cậu suốt toàn bộ quá trình.

Cậu cẩn thận chút.


Có điều, cậu vẫn luôn giỏi bắt chước, tôi không lo lắng bị anh ta nhìn ra sơ hở"Cố nhân hạng cũ:
"Oh yeah!"Đừng động vào em gái của tôi:
"Ngoài ra, còn có một chuyện quan trọng phải làm phiền cậu.

Lúc anh đến công ty của Lê Đình Tuấn nếu có cơ hội tiếp xúc với máy vi tính của anh ta thì giúp tôi tra một chuyện"Cổ nhân hạng cũ:
"Chuyện gì? Cậu nói đi.


Đừng động vào em gái của tôi:
"Có điều, chuyện này ngoài tôi và cậu ra, tuyệt đối không thể nói cho người thứ ba biết.

Bao gồm cả King.


Cố nhân hạng cũ:
"Cậu yên tâm.

Ban đầu tôi vào Truth còn không phải là vì cậu tiến cử hay sao? Quan hệ của tôi và cậu là thế nào chứ?".

 
Chương 115: Kết Cục Của Chu Tố Như





Đừng động vào em gái của tôi: "Cậu giúp tôi tra một chút xem ghi chép trò chuyện giữa Lệ Đình Tuấn và công ty An Lợi xem có phải là anh ta ra lệnh cho người của Ân Lợi ám sát King hay không?"
Cố nhân hạng cũ: "??? Lê Đình Tuấn ám sát King?!"
T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.
Đừng động vào em gái của tôi: "Tôi không xác định được rốt cuộc có phải là Lê Đình Tuấn ra lệnh hay không.

Chẳng qua tôi đang đặt giả thiết thôi.

Hơn nữa, bọn họ vẫn luôn nghi ngờ tôi.

Tạm thời tôi không thể có hành động gì với Lê Đình Tuấn được, cho nên chỉ có thể để cậu đến làm".
Cố nhân hạng cũ: "Nếu thật sự là Lê Đình Tuấn làm thì sao? Cậu định làm như thế nào?"
Đừng động vào em gái của tôi: "Tôi vẫn chưa nghĩ ra.


Nhớ lấy, trước khi chuyện có chứng cớ cùng kết luận rõ ràng, tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài!"
Cố nhân hạng cũ: "...!Được rồi, tôi sẽ cố gắng nghĩ cách.

Bọn họ đang gọi cho tôi, tôi cúp trước." Kiều Phương Hạ nhìn hình đại diện của cổ nhân hạng cũ đen lại, hồi lâu mới khép lại máy vi tính.
Cố định trước khi King điều tra được Lê Đình Tuấn thì sẽ tra rõ trước xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tương lai cũng đối phó tốt hơn.
Nhưng mà câu nói kia của Cố nhân hàng cũ quả thật đã hỏi đến điểm quan trọng.

Nếu thật sự là Lê Đình Tuấn làm thì cô sẽ thế nào? Cô cũng không biết.
Đầu óc của cô có chút loạn.

Đã nghĩ tới rất nhiều chuyện, nhưng mà cũng không biết nên bắt đầu nghĩ từ đầu.
Kiều Phương Hạ mở video call lên, nói chuyện một hồi với chủ Thiên về tình trạng gần đây của King, còn có ít chuyện trong tổ chức.
“Thẻ USB ở chỗ tôi.

Bọn họ hẹn gặp bất cứ lúc nào cũng được” Kiều Phương Hạ nói với chú Thiên.
“Tôi còn đang hỏi, gần đây cô và King gây gổ với nhau à?” Chú Thiên thấy Kiều Phương Hạ có chút không yên, bèn nhẹ giọng hỏi cô.
Kiều Phương Hạ ngẩn ra.
“Mấy ngày gần đây tâm tình anh ấy không tốt lắm, u ám, bằng không thì cô trực tiếp liên lạc với anh ấy xem?” Chú Thiên lại nói.
Bởi vì lần trước King nói đến vấn đề Kiều Phương Hạ có muốn gả cho anh ấy hay không kia, cô còn chưa nghĩ ra cho nên vẫn luôn tránh né anh ấy.
“Có thể là vì cơ thể anh ấy vẫn chưa hồi phục hoàn toàn” Kiều Phương Hạ ngừng mấy giây rồi nhẹ giọng trả lời.
Cảm tình của cô đối với King tới giờ cũng chỉ là thân tình, chưa hề thay đổi.

Cô không cách nào tưởng tượng nếu như bọn họ thành vợ chồng thì sẽ là trường hợp thế nào.
Cô muốn chờ đến khi có suy nghĩ rõ ràng sẽ liên lạc lại với anh ấy, là có trách nhiệm với cả hai người.


Chú Thiên cũng không hỏi nhiều, nói chuyện công xong thì liền cúp video,
Kiều Phương Hạ tiện tay mở trò chơi lên, chơi một hai ván.

Điện thoại bên cạnh “ting” một tiếng.

Kiều.

Phương Hạ cầm điện thoại di động lên liếc nhìn, là Khiết Đan gửi tới.
Cô mở ra nhìn một cái, là ảnh chụp nhóm chat trong công ty.

Cô không có ở trong nhóm, Khiết Đan chụp màn hình chất gửi vội qua cho cô xem.
“Tin tức bùng nổ! Hợp đồng làm người phát ngôn cho hãng chocolate của chị Minh Nguyệt đã bị Tổng Giám đốc rút lại! Trước đó chị Minh Nguyệt đã kí hợp đồng hết rồi.

Sáng sớm hôm nay tôi tận mắt thấy chị ấy vào phòng làm việc của Tổng Giám đốc, lúc đi ra giận đến mức muốn phát nổ!”.
"Hẳn là bị ảnh hưởng vì chuyện của Chu Tố Như nhỉ? Hai người bọn họ quan hệ tốt như vậy, ít nhiều cũng sẽ có ảnh hưởng xấu đến chị ấy.

Bây giờ chị Minh Nguyệt vẫn cứ khiêm tốn một chút thì tốt hơn.”

"Có điều nhắc tới, gần đây quan hệ giữa anh Lệ và công ty chúng ta có chút không đúng lắm.

Đã bao lâu rồi anh ấy không đến công ty? Không phải là cảm tình của anh Lệ và chị Minh Nguyệt có thay đổi rồi chứ?”.
“Đừng có nói nhảm.

Không phải bảo đứa bé kia là của chị Minh Nguyệt hay sao? Phàm là từng có con chung, đời này đừng ai nghĩ phủi sạch quan hệ cùng đối phương!”.
Kiều Phương Hạ đại khái xem một lần, lúc thoát ra ngoài thì Khiết Đan lại vừa hay gửi tin tới: “Xem xong chưa?”
“Ừ” Kiều Phương Hạ gửi một cái biểu tượng mặt cười.

“Anh ta vẫn rất có lực chứ?” Khiết Đan gửi lại một hình động đạo trắng vào đạo đỏ ra.
Đối với kết quả lần này của Chu Tố Như, còn có một loạt hành động khác của Đường Minh Kỷ nhắm vào Tô Minh Nguyệt, Kiều Phương Hạ quả thật rất hài lòng.
Đường Minh Kỷ lần này rất nỗ lực..

 
Chương 116: Cô Ấy Đã Từng Sinh Con





Nhưng mà nhớ tới cuộc thảo luận về Đình Trung trong nhóm chat của bọn họ, trong lòng Kiều Phương Hạ bỗng nhiên khẽ động, hỏi Khiết Đan: “Khiết Đan, trước chị đi theo Tô Minh Nguyệt bao lâu?”
Khiết Đan rất nhanh trả lời: “Hơn ba năm thì phải.

Chị nhớ là năm thứ hai sau khi tốt nghiệp đã đi cùng chị ấy rồi.”
Kiều Phương Hạ mào đầu: "Vậy chuyện mọi người nói cô ấy đã sinh con?”
Ngay sau đó, Khiết Đan gửi tin nhắn thoại tới: “Dù sao trong công ty rất nhiều người cũng biết, chị cũng không gạt em”
“Cô ấy quả thật từng nghi ngờ có thai.

Lúc chị tiếp quản cô ấy, hình như là chị ấy mới ở cữ xong không bao lâu.

Thể trạng không tốt lắm, cho tới giờ vẫn không tham gia tiệc rượu”
Kiều Phương Hạ phàm là nhìn thấy Đình Trung thì sẽ nhớ tới Tô Minh Nguyệt.

Người khác đồn thổi, cô vẫn không thể nào tin.

Cô cảm thấy trên đời sẽ không có người mẹ nào lòng dạ ác độc như vậy.

Ít nhất, thái độ của Tô Minh Nguyệt với Đình Trung cô hoàn toàn không thể hiểu được.
Hiện nay chính miệng Khiết Đan nói ra, cô mới tin.
Cô như có điều gì suy nghĩ, im lặng không lên tiếng.

“Em muốn hỏi có phải con trai của anh Lệ hay không, đúng chứ?” Khiết Đan lại hỏi cô.
Kiều Phương Hạ: “Chỉ đơn thuần muốn hóng chuyện chút thôi.”
“Nhưng mà liên quan đến thân thể của đứa bé kia, nhà họ Lệ bưng bít rất chặt.

Ai nấy cũng chỉ suy đoán từ phía chị Minh Nguyệt thôi” Khiết Đan không nghi ngờ cô, tiếp tục hưng phấn bừng bừng mà nói tiếp.
“Hơn nữa, nói thật ra thì, gia đình mấy người giàu có này, ai cũng sẽ chọn làm đám cưới với nhà giàu khác để có lợi cho bản thân, liên kết mạnh mẽ, quả thực xem thường người trong giới giải trí chúng ta.

Nói không chừng, nhà họ Lệ không xem trọng công việc của chị Minh Nguyệt cho nên không thừa nhận chị ấy”
“Kiều Diệp Ngọc đó cũng không phải sao? Trước ngoài miệng nói rất oai phong, nhà họ Lệ cũng không phải nói không quản là không quản bọn họ sao?”
Kiều Phương Hạ nghe Khiết Đan nói chuyện khác tiếp, muốn nói nhưng rồi lại thôi.

Trên thực tế, Tô Minh Nguyệt khác với Kiều Diệp Ngọc.
Trước kia, nhà họ Tô cũng coi như là danh môn thế gia, chẳng qua là nhiều năm trước bởi vì vài nguyên nhân nên mới dần dần bị sa sút.

Kiều Phương Hạ nhớ thời điểm cô mới gặp Tô Minh Nguyệt, nhà họ Lệ rất khách khí với nhà họ Tô.

Ấn tượng đầu tiên trong Kiều Phương Hạ là nhà họ Lệ còn có một nhà có giao tình gần hơn, nhà họ Tống, có một người con trai độc nhất không lớn hơn Lê Đình Tuấn bao nhiêu, tên là Tống Thanh Hào.
Tô Minh Nguyệt, Tống Thanh Hào và Lê Đình Tuấn ba người này luôn là hình bóng không rời.

Tống Thanh Hào thích Tô Minh Nguyệt, nhưng Tô Minh Nguyệt thích Lệ Đình Tuấn.
Kiều Phương Hạ không biết có chuyện gì xảy ra giữa ba người bọn họ.

Cô chỉ biết là, sau đó Tô Minh Nguyệt và Tống Thanh Hào nói lời yêu.
Mà Lê Đình Tuấn mặc dù đối với Tô Minh Nguyệt không tệ, nhưng rốt cuộc vẫn cố ý giữ chút khoảng cách.

Có thể là không muốn cướp người mà anh em mình thích.
Tỉ mỉ nhớ lại, từ lúc Kiều Phương Hạ trở về nước cho đến nay đều không gặp lại Tổng Thanh Hào.

Ngược lại, Tô Minh Nguyệt cùng Lê Đình Tuấn lại là như bóng với hình, không biết là xảy ra chuyện gì.

Có khả năng là giữa ba người vì Tô Minh Nguyệt mà tách ra.
“Còn nữa này, chị còn nghe được một chuyện còn bùng nổ hơn!” Khiết Đan không kịp đợi, tiếp tục nói.

“Trước đó, chị Minh Nguyệt có một mối tình đầu.

Lúc chị ấy ra mắt không bao lâu, truyền thông lôi ra ánh sáng được anh bạn trai ngoài giới giải trí này của chị ấy.

Nói là chị ấy dùng tiền để vào làng giải trí, bạn trai bên ngoài nuôi chị ấy, cho chị ấy tài nguyên các kiểu!”
“Nhưng em biết kì quái nhất là cái gì không? Năm mà chị Minh Nguyệt bắt đầu nổi tiếng, bạn trai chị ấy gặp tai nạn máy bay, mất tích!”
Kiều Phương Hạ sửng sốt một chút, kinh ngạc hỏi ngược lại: “Chị nói gì?” Tống Thanh Hào gặp tai nạn máy bay mất tích?
Khiết Đan nghiêm túc trả lời: “Có thể lúc ấy em đi du học nên không biết.

Nhưng lúc đó truyền thông trong nước xào xáo chuyện này loạn hết lên! Còn có người nói là anh Lệ vì muốn cướp người yêu nên ngụy tạo như là tai nạn máy bay để giết anh ta!”
“Không thể” Kiều Phương Hạ nghe được câu này, ngay lập tức phản bác..

 
Chương 117: Không Tin Anh Sẽ Động Thủ





Quan hệ giữa Tổng Thanh Hào và Lê Đình Tuấn rất mật thiết.

Mặc dù Lệ Đình Tuấn còn có bạn khác nhưng tuyệt không có ai giống như Tống Thanh Hào!
Từ nhỏ, tính phòng bị của Lê Đình Tuấn rất nặng, tính cách đa nghi, u ám.

Anh không có được mấy người có thể tin tưởng, nhưng Tống Thanh Hào chính là một trong số đó.

Làm sao anh có thể ra tay giết Tống Thanh Hào cho được?
Dù là Tống Thanh Hào cầm súng chĩa vào Lê Đình Tuấn, Kiều Phương Hạ cũng không tin anh sẽ động thủ!
“Đúng vậy, chị cũng cảm thấy không có khả năng cho lắm.

Chỉ là một người phụ nữ mà thôi, không cần phải giết người” Khiết Đan đồng ý trả lời: “Hơn nữa lại không có chứng cớ gì, chị cũng cảm thấy là bọn họ nói bậy bạ”
Lúc này, Kiều Phương Hạ mới ý thức được là mình thất thổ, bèn dừng lại, nói hùa theo: “Phải, một người phụ nữ mà thôi, không đến mức thế”.
Khiết Đan nói chuyện Tô Minh Nguyệt xong, lại rảnh rỗi nói đến những chuyện khác trong đoàn phim.

Nói người nữ phụ mới đến rất tốt.
Kiều Phương Hạ hàn huyên với cô ấy một hồi rồi thôi.

Kiều Phương Hạ nhìn chằm chằm màn hình trò chơi, yên lặng hồi lâu.
Cô không biết Tống Thanh Hào xảy ra chuyện.


Chẳng trách, cô về nước hơn một tháng mà chưa từng gặp Tống Thanh Hào được một lần.
Nhưng mà nghĩ đến thì cũng bình thường.
Tô Minh Nguyệt vốn chỉ thích Lệ Đình Tuấn.

Tống Thanh Hào không có ở đây, cô ta dĩ nhiên có thể ngã vào lòng Lê Đình Tuấn một cách hợp lý.
Tô Minh Nguyệt vốn tính cách kiêu kì, cộng thêm việc sinh ra đứa con của Lê Đình Tuấn.

Xem ra, chuyện.

cô ta có thể gả vào nhà họ Lệ là chuyện ván đã đóng thuyền.
Nửa đêm, Nghịch Thủy Hàn.

Dưới tấm bảng hiệu lạnh lùng là một đoàn xe nổi tiếng.
Kiều Phương Hạ dừng xe ở góc đường khuất mắt nhất, đeo túi xách lên, đi nhanh đến trước Nghịch Thủy Hàn.
Bảo vệ ở cửa liếc nhìn về phía Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ lấy từ trong túi xách ra một tấm thẻ thông hành màu vàng đen, đưa ra cho người bảo vệ xem.

Trong nháy mắt bảo vệ trông thấy rõ ràng thẻ thông hành, ngay sau đó cúi đầu với Kiều Phương Hạ, nói: “Ngài.”

Đây là chủ nhân của Nghịch Thủy Hàn.

Người của nhà họ Mạc mới có thể thông hành.
Kiều Phương Hạ làm động tác ngăn lại với người nọ.

Ngay sau đó, kéo thấp vành nón mũ lưỡi trai, yên lặng không một tiếng động đi từ bên cửa vào.
Đi xuyên qua hành lang, qua tầng lầu ồn ào tiếng người, phía sau có một sân nhà thanh tĩnh.

Kiều Phương Hạ mở hệ thống mã khóa, dùng chỉ tay mở khóa.
Mới vừa đẩy cửa ra, một luồng gió mạnh thổi xộc tới hướng cô.
Kiều Phương Hạ dùng hai ngón tay, nhẹ nhàng bắt được cổ tay của đối phương.

“Đẹp” Ngay sau đó, ở bên cạnh truyền tới tiếng tán thưởng.
Kiều Phương Hạ thả cổ tay của chú Tân, quản gia của Nghịch Thủy Hàn ra, nhìn sang hướng người vừa mới lên tiếng.
Nhìn mặt, dường như có chút quen mắt, giống như đã từng gặp ở đâu.
“Chú Tần già rồi, hơn nữa cũng đã đi theo hai đời của nhà họ Mặc, học được chút ít võ phòng thân, cô ta.

có thể chống đỡ được chẳng qua là may mắn thôi” Một người khác ngồi trên ghế salon có chút khinh thường mà trả lời.
Kiều Phương Hạ liếc nhìn hai người lạ mặt trong phòng, không lên tiếng.
“Thanh Vân, đắc tội nhiều rồi” Chủ Tần cũng không nói gì nhiều, chẳng qua chỉ nhẹ giọng nói với Kiều Phương Hạ.
Thanh Vân là biệt danh của Kiều Phương Hạ trong đoàn lính đánh thuê “Quân Diệt”.
Hôm nay, Kiều Phương Hạ tới không phải là vì đánh nhau.

Hơn nữa, bọn họ nói quả thật cũng có đạo lý.

Chú Tần hạ thủ lưu

 
Chương 118: Chúng Ta Tạm Biệt





Anh ta chính là Phó Thành Đô, cháu ruột của Phó Nhiên, tám tuổi đã vào bộ đội đặc chủng, mười sáu tuổi được chọn vào phái đoàn tinh anh được điều ra nước ngoài, hai mươi mốt tuổi tấn thẳng thành thủ lĩnh cao nhất của đoàn tinh anh.

Cái tên Phó Thành Đô như sấm bên tai.
Kiều Phương Hạ đeo khẩu trang và đội mũ.

Phó Thành Đô vốn chỉ gặp Kiều Phương Hạ một lần, lại là khi cô còn bé, hiển nhiên không chút nào nhận ra được là cô.

"Cô chính là Thanh Vân?” Phó Thành Đô quay đầu, cùng với Kiều Phương Hạ hai người nhìn nhau một cái.
“Ừ” Kiều Phương Hạ có thể phát âm theo ba kiểu giọng nói khác.

Đây là kỹ năng cơ bản trong giờ học hòa âm.
Phó Thành Đô quét mắt nhìn Kiều Phương Hạ từ trên xuống dưới.

Cả người mặc đồ đen, cột đuôi ngựa đơn giản, cách ăn mặc sạch sẽ gọn gàng.


Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, thanh khiết, nhưng mang theo mấy phần thờ ở và cường đạo.
Nhìn giống như khoảng trên dưới hia mươi, nhiều nhất không quá hai mươi ba, hai mươi tư.

Trước khi đến, Phó Thành Đô chưa từng nghĩ Thanh Vân là một cô gái trẻ.
“Tôi thấy là không cần thảo luận nữa” Người đàn ông ở một bên không nhịn được, bĩu môi, cầm áo khoác ở bên cạnh đứng dậy.
Một cô gái nhỏ như vậy mà khiến cho đội phó là anh ta và Phó Thành Đô hai người chạy từ vạn dặm xa về mà gặp.
“Đạt Tùng, ngồi xuống.” Phó Thành Đô lại cảnh cáo một tiếng.
Bất kể ai lần đầu tiên gặp Thanh Vân cũng không tin rằng cô nhờ vào việc có số người bị giết ghi chép được cao nhất mà trở thành nữ thành viên lãnh đạo.
Nhỏ như vậy, còn là phụ nữ.
Mà Thanh Vân, từng trong vòng ba mươi sáu giờ, không một tiếng động giết được một nhân vật lớn cấp quốc tế trong căn phòng bằng thép gió thổi không lọt mà chẳng lưu lại bất kì chứng cớ nào.

Có thể nói là kì tích.

Cũng không ai biết cô làm thế nào mà được.
Phó Thành Đô đã tìm hiểu cặn kẽ chiến tích của Thanh Vân từ trước, cân nhắc mãi mới quyết định gặp mặt.
Nhưng mà bây giờ, chính mắt nhìn thấy cô, trong lòng Phó Thành Đô cũng có mấy phần dao động.

Nhưng cô là đại đồ đệ của ông Mạc.

Ông Mạc tức là người thừa kế duy nhất mà dòng họ võ thuật cổ truyền họ Mạc gật đầu thừa nhận.

Cô nhất định có chỗ nào hơn người.
“Thành Đô, cậu phải biết chúng ta đối mặt với đối thủ hung ác tới cỡ nào! Một người phụ nữ có thể làm được chuyện gì? Qua đó cũng chỉ là chịu chết mà thôi” Đạt Tùng không kiên nhẫn trả lời.
“Nói có lý” Kiều Phương Hạ im lặng không lên tiếng, nghe Đạt Tùng nói xong, ngay sau đó nhàn nhạt gật đầu một cái, trả lời.
Phó Thành Đô nghe ý đó của Kiều Phương Hạ, hình như là cô sợ, không dám nhận nhiệm vụ của bọn họ.

Anh ta không nhịn được, khẽ cau mày.
Nhưng nếu bản thân cô không nắm chắc thì cũng không cần miễn cưỡng.
“Đã như vậy, chúng ta tạm biệt thôi” Trong giọng nói của Phó Thành Đô mang theo mấy phần thất vọng, đứng dậy thấp giọng nói.
Hai người chào chú Tần một tiếng, chuẩn bị rời đi.

“Chỗ này của anh” Lúc Đạt Tùng đi ngang qua bên người Kiều Phương Hạ, cô bỗng nhiên chỉ xuống cổ của Đạt Tùng.
Đạt Tùng không biết cô có ý gì, trong bụng không bình tĩnh, cúi đầu liếc nhìn, nhưng chẳng thấy gì.
Ấy thế mà trong chớp mắt anh ta ngẩng đầu lên, Phó Thành Đô bỗng dưng khựng lại, chuyển mắt về nhìn Kiều Phương Hạ.

Trong đáy mắt mang theo vẻ ngạc nhiên.
Trên cổ và gáy của Đạt Tùng đã bị cắt hai đường, nhưng chính anh ta cũng

 
Chương 119: Không Phải Dễ Phục Vụ





Kiều Phương Hạ hờ hững nhìn bọn họ một cái, lấy ra một cái laptop từ trong balo đeo sau lưng, đặt lên trên kệ hoa, gắn USB hình gingerman vào, tiện tay mở ra một trang web nước ngoài.

Ngay sau đó, Phó Thành Đô đi nhanh đến sau lưng cô, thấy Kiều Phương Hạ vừa mở ra một loạt giới thiệu vắn tắt về mấy người, nhấn vào.
“Tôi đã điều tra rõ.

Ba người này là nhân viên của tổ chức khủng bố.

Các người muốn động thủ diệt trừ bọn họ thì lúc nào cũng có thể” Kiều Phương Hạ chỉ vào ba tấm hình trong đó, nói.

Phó Thành Đô cũng đã từng nhiều lần qua lại với đám người quan trọng trong chính giới này nhiều lần.

Thậm chí ngay cả bản thân anh ta cũng không thể khẳng định được.

Không ngờ Kiều Phương Hạ đã điều tra rõ.

“Trong vòng một tháng, tìm cơ hội hạ thủ” Phó Thành Đô đắn đo mấy giây rồi mới cho Kiều Phương Hạ một câu trả lời khẳng định.
Chẳng qua, Kiều Phương Hạ chỉ gật đầu một cái.

Phó Thành Đô chỉ thấy tốc độ tay làm việc với con chuột của cô thật sự nhanh.

Trong laptop có rất nhiều mục thoáng qua, cuối cùng dừng lại ở một trang màu đen.
Phó Thành Đô mặc dù không hiểu lắm về kỹ thuật của giới hacker nhưng nhìn cũng biết Kiều Phương Hạ đang xâm nhập vào hệ thống an toàn của đối phương.
Nửa phút sau, trên màn hình hiện lên chữ “tải xuống thành công”.

Ngay sau đó, Kiều Phương Hạ tắt màn hình, lưu loát thuần thục cất USB hình gingerman vào trong túi.
Quay đầu, nói với Phó Thành Đô: “Tôi đã cài một đoạn mã giả vào bên trong hệ thống an toàn của ba người này để tùy thời hạ thủ.

Trong vòng một tháng tôi sẽ tìm cơ hội ra nước ngoài, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ liên lạc với anh.”
Phó Thành Đô thần sắc phức tạp.

Anh ta và cô hai người nhìn nhau một cái, rồi “Ừ” một tiếng.
Võ cổ tức là một loại võ thuật cổ đại được truyền thừa đến ngày nay.

Cộng thêm với khoa học kĩ thuật hiện đại, hoàn mỹ kết hợp ra được một cái tên.

Ngược lại, không có tác dụng thần kỳ như trong đồn đãi.

Dẫu sao, con người cũng chỉ là máu thịt mà thành.

Tay không bắt hỏa tiễn, né đạn hạ máy bay, đều là đùa giỡn thôi.

Nhưng mà Phó Thành Đô bây giờ dường như biết tại sao Thanh Vân có thể trở thành đại đồ đệ của ông Mạc.
Thanh Vân xâm nhập vào hệ thống của người khác cứ như là vào vườn rau nhà mình, muốn vào là vào, muốn ra là ra, hiển nhiên thấy rõ, kĩ thuật hack cũng không phải tầm thường.
Kiều Phương Hạ và Phó Thành Đô hoàn thành thỏa thuận, vừa vặn có người gọi đến cho Phó Thành Đô.
Phó Thành Đô lấy điện thoại di động ra xem, là Lê Đình Tuấn gọi đến.

“Về rồi sao không nói một tiếng?” Lúc vừa mới kết nối, Lê Đình Tuấn ở đầu dây bên kia thấp giọng hỏi.
“Đi thẳng đến Nghịch Thủy Hàn.

Định nói chuyện xong mới tìm cậu” Phó Từ cười một tiếng, trả lời: “Sao thế? Cậu cũng ở trong nước à?”
“Tôi ở sảnh Mẫu Đơn.

Cậu đến tìm tôi đi.” Lệ Đình Tuấn nói một câu đơn giản, liền cúp điện thoại.

||||| Truyện đề cử: Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế |||||
Kiều Phương Hạ mơ hồ nghe được giọng nói bên kia hình như là Lê Đình Tuấn, trong lòng nhất thời giật mình một cái.
“Anh Phó có hẹn à?” Chú Tần cũng nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, ngay sau đó ở bên cạnh hỏi: “Hôm nay anh là khách quý, cứ để chúng tôi thanh toán”
“Miễn phí thì không cần”

Lúc nói chuyện, ánh mắt của Phó Thành Đô lại nhìn về Kiều Phương Hạ đứng ở một bên, chần chừ: “Nếu cô không bận, tôi muốn dẫn cô đi giới thiệu cho..”
“Nhà còn có chút chuyện” Kiều Phương Hạ không đợi Phó Thành Đô nói xong, liền từ chối ngay.
Phó Thành Đô có chút sửng sốt.
Anh ta vốn suy nghĩ, chuyện bên phía Lê Đình Tuấn có chút khó mà giải quyết, có lẽ Thanh Vân có thể có cách.

Nếu vậy thì Lê Đình Tuấn cũng không cần phiền lòng nữa.
Cô gái trẻ này ngược lại có chút kiêu kì, không phải dễ phục vụ.
“Được, vậy thì không quấy rầy Phó Thành Đô gật đầu trả lời.
Kiều Phương Hạ nhìn anh ta cùng Đạt Tùng ra ngoài, mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nực cười, Lê Đình Tuấn mà gặp được cô, liếc mắt mấy cái là nhận ra, thể thì đến đầu được nữa?
Phó Thành Đô vừa bước ra cửa, thấy trên hành lang cách đó không xa có một bóng người quen thuộc đi ngang qua trước mặt, ngay sau đó bước nhanh chân đuổi kịp: “Anh Tuấn!”
Lệ Đình Tuấn đang cùng với đám người mặc âu phục đi giày da nói chuyện, nghe được giọng của Phó Thành Đô liền quay đầu liếc nhìn.
Không ngờ lại trùng hợp như vậy, đụng mặt ở dưới lầu..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top