Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Dịch Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Chương 900


Chương 900

“Vừa nãy bên cửa hàng túi xách gọi điện thoại cho em, bảo là cái túi Hermes Hymalaya mà em đã xếp hàng khi trước có rồi, vẫn là khóa vàng, họ bảo em chiều nay đến lấy, vốn là em còn đang do dự..”

Triệu Mai Hoàng đang nói thì đồng thời nhìn Kiều Phương Hạ, bỗng nhiên cô ấy bật dậy, nói: “Đi thôi, đi lấy với em nhé?”

Cô ấy vốn dĩ còn đang định suy nghĩ về vấn đề dự tính tổ chức hôn lễ của cô ấy và Phó Thành Đô trước hạn, rất nhiều thứ đều cần phải bỏ tiền ra để đẩy nhanh tốc độ, số tiền đó đã vượt ra khỏi dự tính tận cả tỷ rồi, cái kho tiền nhỏ của cô ấy gần như bị bào sạch rồi, ngày nào cô ấy cũng rất là đau lòng.

Nhưng mà chỉ cần hàn huyên vài câu với Kiều Phương Hạ là cô ấy đột nhiên cảm thấy chớ nên làm tội bản thân.

Hai người cũng đã sắp kết hôn rồi, cái thẻ mà Phó Thành Đô cho cô ấy lúc trước đến bây giờ vẫn chưa từng dùng đến.

Kiều Phương Hạ nhìn cô ấy nhíu mày, cô không nói thêm lời nào đã đứng dậy đi lên lầu thay quần áo.

Lúc thay quần áo thì cô nghe được Triệu Mai Hoàng đang đứng bên ngoài gọi điện thoại cho Phó Thành Đô, ấp

úng nói: “Alo? Anh đang bận à? Ừ… trước đây chẳng phải anh nói.”

“Anh đã nói từ trước là thẻ tín dụng anh đưa em là thẻ không có giới hạn tiêu dùng, em muốn xài thế nào thì cứ xài như thế ấy”

Triệu Mai Hoàng bật chế độ rảnh tay, Kiều Phương Hạ vừa nghe đến đoạn Phó Thành Đô không chờ cô ấy nói xong thì giọng nói trầm ổn đã cắt ngang lời cô ấy.

Ngày hôm qua Phó Thành Đô đã đến đây nói chuyện với Phó Viễn Hạo một lúc, thực ra Kiều Phương Hạ đã nghe thấy anh ta gọi điện thoại cho bên tiệm túi kia rồi, cái túi Hermes Hymalaya mà Triệu Mai Hoàng nhớ mong từ lâu là một bất ngờ mà Phó Thành Đô tặng cho cô ấy.

Lúc cô thu xếp xong đi ra thì thấy Triệu Mai Hoàng còn đang đắm chìm trong niềm vui ngây ngất rằng cô sắp được có chiếc túi Hermes Hymalaya. Cô cúi đầu nhắn một tin nhắn cho Phó Thành Đô, trong đôi mắt cô ấy chất chứa tràn đầy niềm hạnh phúc của tình yêu thiếu nữ.

Kiều Phương Hạ không có lộ ra đây là việc mà Phó Thành Đô đã sắp xếp sẵn, cô cùng Triệu Mai Hoàng hạnh phúc vui vẻ lên xe, Triệu Mai Hoàng vừa lái xe vừa nói thầm: “Thực ra là chúng ta đi mua túi cũng là một cách đầu tư đấy, mười năm trước mẹ em mua cho em một cái túi da quý hiếm, lúc đó không có ai phân phối cái loại đó, mẹ em phải bỏ ra ba mươi triệu đồng mới mua về tay được, giờ chị đoán bây giờ

nó có giá bao nhiêu đi.”

 

“Một tỷ rưỡi hả?” Kiều Phương Hạ suy nghĩ một chút rồi nói đại một con số.

“ít quá, ít nhất cũng phải mười một con số” Triệu Mai Hoàng nghiêm túc trả lời.

Mười năm trước, Triêu Mai Hoàng chỉ mới sáu tuổi đã có cái túi đầu tiên trị giá ba mươi triệu, cô ấy kiêu ngạo kiêu kỳ như thế này thì cũng là điều bình thường, dù sao xem khắp cả cái thành phố Hạ Du này cũng không có bao nhiêu bé gái được càng nhiều đến vậy.

“Nếu như chị là ba mẹ em thì chắc chắn chị cũng sẽ khăng khăng gả em cho Phó Thành Đô” Kiều Phương Hạ nghiêm túc trả lời.

Thật ra bố mẹ của Kiều Phương Hạ là người thông minh lại đồng thời cũng rất thông suốt.

Triệu Mai Hoàng ngẫm nghĩ hồi lâu rồi gật đầu trả lời: “Chị nói cũng đúng”.
 
Chương 901


Chương 901

Bây giờ cô ấy mới hiểu cái gì gọi là “định luật hương thơm”.

Hai người đi đến trung tâm thương mại, Kiều Phương Hạ thấy vừa hay bên cạnh có một cái nhà vệ sinh nên quay sang nói với Triều Mai Hoàng: “Chị đi vệ sinh một lát, em chờ chị một chút nhé.”

“Được ạ!” Triêu Mai Hoàng gật đầu rồi đi dạo xung quanh một chút nhân tiện chờ Kiều Phương Hạ luôn.

Đúng lúc này cô ấy đi tới cửa một tiệm bán đồ trang sức, nhân viên bên trong cửa hàng trang sức thấy cô ấy hơi quen quen nên nhanh chóng chào cô ấy: “Cô Triêu, hôm nay cô muốn đến xem kim cương mà tiệm chúng tôi mới nhập về ạ?”

Triêu Mai Hoàng rảnh rỗi cũng không có làm gì nên đi theo nhân viên cửa hàng vào trong tiệm, cô nhìn viên kim cương được trưng bày trong tủ kính vài lần.

Đột nhiên ở bên cạnh cô nhìn thấy một đôi nam nữ tựa như là người yêu của nhau.

Mọi người nhìn nhau một cái, Triệu Mai Hoàng còn chưa nói gì thì cô gái đối diện bỗng nhiên cười cười nhìn cô nói: “Xem nào! Đây không phải là cô cả nhà họ Triệu đây sao? Sao lại đi một mình đến xem kim cương thế này?”

Triệu Mai Hoàng nhìn đối phương vài giây rồi đảo mắt liếc nhìn người đàn ông ở bên cạnh cô ấy, sắc mặt không chút biểu cảm gì và thu lại ánh mắt.

Cũng chỉ có ba viên kim cương mới được mang đến, trừ những viên to, độ trong và độ cắt ở mức trung bình, Triệu Mai Hoàng nghe nhân viên cửa hàng giới thiệu vài câu thì không thấy thích thú và định rời đi.

Kiều Phương Hạ đã sử dụng nhà vệ sinh xong nhưng lại không nhìn thấy cô ấy nên cô rất lo lắng.

“Người khác đến xem kim cương để chuẩn bị đám cưới, có một số người đến xem kim cương chỉ là lừa mình dối người” Cô ấy vừa quay người lại, đột nhiên người phụ nữ ở sau lưng cười nói với một giọng điệu không nặng cũng không nhę.

Triệu Mai Hoàng dừng bước, cách vài giây, cô ấy quay người lại nhìn đôi nam nữ đó.

Cô ấy cũng không muốn trùng hợp như vậy, nhưng cô ấy lại gặp bạn trai cũ Tần Vũ Nam trong cửa hàng này, còn có đối tượng khiến năm đó anh ta phản bội là Hàn Phương.

Người đàn ông mà trước đây từng thích năm năm, bây giờ xem ra cũng chẳng còn gì hơn thế.

Cô ấy đến cửa hàng này mua kim cương, không phải mua nhẫn kim cương dùng cho đám cưới. Cô ấy cũng không mất giá tới mức đến cửa hàng thực thể để mua nhẫn cưới.

Trong mắt cô, ở cửa hàng này những viên kim cương có chất lượng cao đều tập trung vào khoảng một hoặc hai carat, nhưng tất cả đều là kim cương vỡ.

Ngay cả khi nhà họ Triệu không mua được, không cần dựa vào Phó Thành Đô thì chuyện mua viên kim cương vỡ này cũng dễ dàng như động vào ngón tay của cô ấy vậy.

Trong đáy mắt của cô hiện lên một tia châm biếm, cô nhìn Tần Vũ Nam từ trên xuống dưới, cẩn thận suy xét, từ ngoại hình đến gia thế, đến vóc người nữa, còn có… ánh mắt của cô dừng lại ở chỗ quần của Tần Vũ Nam.

Cô cũng không biết tại sao trước đây đầu óc của bản thân lại mê muội như vậy.

Nếu như bây giờ người phụ nữ ở bên cạnh Tần Vũ Nam là cô ấy thì cô ấy thà ôm nỗi hận và sự hổ thẹn xấu hổ mà chết đi.

Cô cảm thấy mắt mình bị mù rồi mới không cần Phó Thành Đô, phí cả tuổi thanh xuân của mình vì người đàn ông phượng hoàng vừa nghèo vừa cặn bã này.
 
Chương 902


Chương 902

Hàn Phương thấy ánh mắt của Triệu Mai Hoàng nhìn về phía Tần Vũ Nam một cách quang minh chính đại, cô ấy còn dừng lại một hồi lâu, sắc mặt của cô ta dần dần không nhịn

được và cau mày nói: “Triệu Mai Hoàng, cô còn chút liêm sỉ nào không? Ở trước mặt vợ sắp cưới của người ta mà còn quyến rũ đàn ông như vậy sao?”

“Ồ… đã là vợ sắp cưới rồi à” Triệu Mai Hoàng trầm ngâm gật đầu.

Hàn Phương bước lên phía trước một bước, cô ta dừng lại trước mặt Tần Vũ Nam, ngạo nghễ đáp: “Đúng vậy, tháng ba đám cưới, cô Triệu có muốn đi không?”

Triệu Mai Hoàng ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào Tần Vũ Nam đang đứng phía sau cô ta với vẻ mặt không biểu cảm gì, cô ấy suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu như cô Hàn đã có nhã ý muốn mời, vậy thì đương nhiên tôi phải đi rồi, tôi và Vũ Nam cũng là bạn học cũ nhiều năm ấy mà”

Tần Vũ Nam hơi cau mày lại, anh ta thấp giọng nói với Hàn Phương: “Được rồi, đi thôi”

“Không phát thiệp mời đến sao?” Triệu Mai Hoàng lập tức cong môi, cô ấy lấy điện thoại ra, chậm rãi đi đến trước

mặt Tần Vũ Nam và Hàn Phương: “Có thiệp mời điện tử không? Thêm Wechat nữa?”

Tần Vũ Nam chỉ cảm thấy nhiều năm không gặp, tính tình của Triệu Mai Hoàng vẫn như vậy. Ngang tàng, kiêu ngạo, hùng hổ dọa người, mặc dù nhà họ Triều đã nghèo túng rồi mà cô ấy vẫn giống như năm đó.

Tần Vũ Nam vẫn không nói gì, đột nhiên Hàn Phương giơ

tay tát mạnh vào mặt của Triệu Mai Hoàng.

Khoảnh khắc cái tát giáng xuống, toàn bộ cửa hàng trang sức đá quý bỗng nhiên chìm vào im lặng.

“Con đi!” Hàn Phương nghiến răng nghiến lợi chửi bới Triệu Mai Hoàng: “Chồng chưa cưới của cô không cần cô, không muốn đám cưới với cô, cô thấy hối tiếc những chuyện cũ nên đến quyến rũ chồng của tôi sao?”

Triệu Mai Hoàng chỉ cảm thấy trên đôi má hơi đau rát.

Những tấm gương trên tường ở bốn phía của cửa hàng trang sức đá quý đều phản chiếu rõ ràng năm dấu tay trên gương mặt cô ấy.

Cô ấy im lặng một lúc lâu, ánh mắt lạnh lùng lại bắt gặp ánh mắt của Hàn Phương.

Hàn Phương bị ánh mắt không chút biểu cảm gì của cô ấy làm cho trong lòng có chút sợ hãi, theo bản năng cô ta lùi về sau một bước nhỏ.

“Cho dù chồng sắp cưới của tôi có không cần tôi trước hay không, thì…” Triều Mai Hoàng cười khúc khích với cô ta.

“Từ khi nào một kẻ thứ lại có thể kiêu ngạo như vậy?”

Vừa nói cô ấy vừa liếc nhìn Tần Vũ Nam và mỉm cười: “Vũ Nam, anh cảm thấy thế nào?”

Chuyện xảy ra vào năm đó là Tần Vũ Nam có lỗi với Triều Mai Hoàng, chưa kể lúc đó anh ta và Hàn Phương ở bên nhau chỉ vì theo đuổi cảm giác kích thích, Hàn Phương thậm chí còn không được tính là bạn gái của anh ta.

Hai người nhìn nhau, ánh mắt của anh ta khẽ nhúc nhích.

Chỉ là anh ta còn chưa kịp mở miệng nói gì thì Hàn Phương đã chỉ vào Triều Mai Hoàng và nói với giọng sắc bén: “Vũ Nam cũng có thể để cô gọi sao?”

“Hai người đã chia tay rồi, cô Triệu nên biết điều nhé! Bây giờ cô còn không biết xấu hổ mà quay lại tìm anh ấy, cô mới là kẻ thứ ba!”
 
Chương 903


Chương 903

Khi Triêu Mai Hoàng nghe cô ta nói những lời như vậy, cô ấy không thể không cười khẩy một tiếng thật nhẹ nhàng.

Đối với món hàng như Tần Vũ Nam cũng chỉ có Hàn Phương coi anh ta như bảo bối.

Người phụ nữ được sư tử bảo vệ tuyệt đối sẽ không yêu con chó hoang dã.

Bây giờ trong mắt cô ấy, Tần Vũ Nam thậm chí không thể so với một con chó.

Bây giờ anh ta có thể gan dạ thay Hàn Phương nói một lời bảo vệ Hàn Phương thì Triệu Mai Hoàng sẽ không coi thường anh ta.

Cô ấy im lặng một hồi lâu, sau đó đưa ánh mắt mang theo nụ cười nhìn Tần Vũ Nam, cô nhẹ nhàng nói: “Thật sao?”

Tần Vũ Nam im lặng vài giây, sau đó thì thào đáp lại: “Mai Hoàng… chúng ta đã chia tay rồi, anh và Hàn Phương hai người…”

Anh ta vừa nói được một nửa thì Hàn Phương liền quay đầu trừng mắt nhìn Tần Vũ Nam: “Anh vừa gọi cô ta là cái gì? Mai Hoàng! Tần Vũ Nam, anh còn nghĩ đến cô ta sao?”

Vừa nói cô ta vừa đẩy Tần Vũ Nam: “Anh nói rõ ràng cho em nghe đi!”

Tần Vũ Nam khẽ cau mày, anh ta cụp mắt xuống và nhìn Hàn Phương bắt đầu khóc lóc om sòm, anh ta không nói gì.

Từ trước đến nay anh ta luôn gọi biệt danh của Triều Mai Hoàng, mặc dù đã một thời gian dài không gặp nhau, nhưng anh ta vẫn buộc miệng thốt ra cái tên này.

Đây là thói quen khó thay đổi.

Hàn Phương thấy anh ta không nói gì thì càng nổi trận lôi đình, cô ta quay đầu liếc nhìn Triêu Mai Hoàng: “Con đĩ không ai cần như cô! Cô xứng đáng bị người ta vứt đi! Xứng đáng bị chồng sắp cưới bỏ mặc!”

Khi đang nói cô ta đã giơ tay lên định đánh vào mặt của Triệu Mai Hoàng.

Chỉ là cái tát còn chưa kịp giáng xuống mặt của Triều Mai Hoàng thì bỗng nhiên đã có người kéo lấy tay cô ta và đẩy cô ta ngã bệt xuống đất.

Tần Vũ Nam rõ ràng có thể đỡ lấy cô ta từ phía sau lưng, nhưng khi Hàn Phương ngã về hướng của anh ta, anh ta đã lại lùi về sau để cho Hàn Phương ngã xuống đất.

Ở bên cạnh người phụ nữ đanh đá như vậy, anh ta chỉ cảm thấy trên mặt đau rát.

Hàn Phương ngồi dưới đất, một lúc lâu sau cũng không thể bò dậy, đốt xương cụt sau mông đau nhức khiến cô choáng váng, nước mắt đã ngưng tụ đầy trong hốc mắt.

Kiều Phương Hạ quay đầu nhìn vào chỗ đang bị sưng tấy trên mặt của Triệu Mai Hoàng, cô lạnh lùng hỏi: “Cô ta còn đánh em ở đâu nữa?”

Cô vừa mới bước ra khỏi nhà vệ sinh, không nhìn thấy Triệu Mai Hoàng nên cô đã nhìn xung quanh một vòng thì thấy có người vây quanh ở trước cửa hàng trang sức đá quý này để xem náo nhiệt, sau đó cô cũng đi đến xem xem có

phải Triệu Mai Hoàng xảy ra chuyện hay không.

Thật trùng hợp, cô đã nhìn thấy Hàn Phương đánh Triệu Mai Hoàng.

“Chỉ có mặt thôi” Triệu Mai Hoàng dừng lại và trả lời.

Kiều Phương Hạ đưa mắt về phía Hàn Phương, Hàn Phương cũng nhìn hai người họ và tức giận hét lên: “Con chó điên này ở đâu chạy ra vậy?”

“Chó điên mắng ai đấy?” Sắc mặt của Kiều Phương Hạ bình tĩnh và hỏi ngược lại cô ta.

“Chó điên mắng cô!” Hàn Phương trả lời lại mà không cần suy nghĩ.

Kiều Phương Hạ hơi cau mày, với chỉ số IQ này mà cô ta còn muốn học người khác cãi nhau.
 
Chương 904


Chương 904

Hàn Phương sững sờ một hồi mới kịp đưa ra phản ứng, sắc mặt tải xanh, nghiến răng nghiến lợi hỏi ngược lại: “Cô kêu ai là chó điên đấy? Cô có biết tôi là ai không!”

“Có lẽ tôi không cần thiết phải biết tên của một con chó điên, dẫu sao tôi cũng là người, người với chó không thể so sánh với nhau được” Kiều Phương Hạ đáp lời với vẻ mặt tiếc nuối.

Hàn Phương nhịn một hồi lâu sau cũng không biết nên chống trả lại như thế nào, liền quay sang nhìn Tần Vũ Nam: “Vũ Nam! Anh phản bác lại đi chứ!”.

Tần Vũ Nam đứng bên cạnh nhìn họ cãi vã vài câu, chỉ cảm thấy vô cùng mất mặt. Anh ta đứng im tại chỗ và chỉ trầm giọng nói với Hàn Phương rằng: “Em có thể đừng vô cớ gây chuyện nữa được không?”

“Em vô cớ gây chuyện? Vừa nãy là họ đánh em!” Hàn Phương hét lên.

“Là em ra tay trước” Tần Vũ Nam im lặng vài giây rồi trầm giọng nói: “Đứng dậy và đi về thôi”.

Sau khi nói xong, anh ta lấy áo khoác của mình trên chiếc ghế bên cạnh lên rồi mặc vào, chuẩn bị rời đi.

Nhưng Hàn Phương lại chẳng chịu buông tha, từ dưới đất đứng dậy vào kéo lấy tay của Tần Vũ Nam, nói: “Nếu hôm nay anh không bắt hai ả khốn nạn này xin lỗi em thì luận văn tốt nghiệp thạc sĩ của anh đừng hòng muốn đậu!”

Tần Vũ Nam dừng lại tại chỗ và nhìn chằm chằm Hàn Phương, trong mắt hiện lên vài phần bực dọc.

Ba của Hàn Phương là giáo sư của trường họ, là giáo viên cố vấn của Tần Vũ Nam, thái độ của ông ta ảnh hưởng trực tiếp đến việc Tân Vũ Nam liệu có thể thuận lợi tốt nghiệp hay không.

Kiều Phương Hạ đứng ở bên cạnh đã hiểu rõ.

Cô trước đây chưa từng gặp qua Tần Vũ Nam, vừa rồi nghe thấy Hàn Phương gọi tên anh ta mới biết người đang đứng ở trước mặt là ai, và người đứng kế bên anh ta lại là người gì.

“Đúng là kỹ nữ xứng với cẩu, đúng là thiên trường địa cửu mà.” Cô không khỏi khẽ thở dài.

Hai người này đến cửa hàng trang sức đá quý để xem kim cương, có lẽ sắp kết hôn rồi nhỉ?

“Cô nói cái gì?” Hàn Phương giống như một con mèo bị dẫm phải đuôi, lập tức xù lông lên, chỉ vào Kiều Phương Hạ và chửi rủa lần nữa.

“Hắn tôi đã nói ra một sự thật mà thôi” Kiều Phương Hạ rất nghiêm túc đáp lời.

Hàn Phương gần như tức điên lên, chỉ vào Triêu Mai Hoàng và hét lên: “Cô ta không phải phụ nữ à! Cô ta không giữ được, không quản được đàn ông thì liên quan cái rắm gì đến người khác chứ? Tần Vũ Nam lúc đó trèo lên giường của tôi là do tôi ép anh ấy sao? Một người cũng thôi đi, chồng chưa cưới của cô ta không phải vẫn không thể chịu đựng nổi cô ta nên bỏ cô ta đi sao? Vấn đề nằm ở người nào, dễ dàng nhìn thấy mà!” .

Tầng một của trung tâm thương mại gần như đang vang vọng giọng nói của Hàn Phương, càng ngày càng có nhiều người vây quanh xem náo nhiệt.

“Cô ta chính là Triệu Mai Hoàng đấy, không nhận ra sao, vẫn còn một đoạn như thế.”

“Không nói tôi cũng không nhận ra, đã gặp qua từ rất nhiều năm về trước rồi, không phải nhà họ Triêu bọn họ làm kinh doanh thương mại điện tử suýt phải phá sản vì đấu không lại người khác sao?”

“Đúng đúng đúng, chính là chuyện của vài năm về trước, suýt chút đã phá sản rồi. Nên nhà họ Triêu mới liên hôn với nhà họ Phó, nếu không phải có nhà họ Phó đứng ở phía sau chống lưng cho bọn họ thì có lẽ sớm đã toi đời rồi”.

“Vậy tại sao bây giờ Phó Thành Đô cũng bỏ mặc cô ta rồi? Tiệc đính hôn đã được tổ chức xong từ lâu rồi mà nhỉ? Có phải là vì phát hiện cô ta là hàng đã qua sử dụng nên không muốn lấy phải không?”

“Tiệc đính hôn đã được tổ chức vào hai năm trước rồi, anh hai chị dâu của tôi cũng có đến tham dự buổi lễ đấy”
 
Chương 905


Chương 905

“Lúc trước mọi người không phải đều nói rằng cô cả nhà họ Triêu là một đoá hoa hồng đỏ trong lòng của những người đàn ông ở thành phố Hạ Du sao? Đã tầm này tuổi rồi, nếu bị huỷ hôn, nhà họ Phó cũng sẽ không giúp họ nữa, liệu nhà họ Triệu có còn con đường sống không? Còn người đàn ông nào dám lấy cô ta nữa  chứ?”

Kiều Phương Hạ không khỏi nhíu mày lại, trung tâm thương mại này là nơi những người giàu có thể đến, xung quanh có rất nhiều người biết đến Triệu Mai Hoàng và Phó Thành Đô.

Triêu Mai Hoàng nghe thấy những tiếng xì xào bàn tán ở bên cạnh những sắc mặt không hề thay đổi.

Chưa kể cô ấy sắp kết hôn với Phó Thành Đô, cho dù không có ý định kết hôn thì những người đang bàn luận về cô cũng còn lâu mới đủ trình độ chạm đến đầu ngón chân của cô ấy.

Ngay cả khi cô kiếm sống bằng nghề bán túi thì cả một bức tường túi da quý hiếm ấy cũng đủ để giữ lấy thể diện của nhà họ Triêu và vả vào mặt của đám. người này.

Thế giới này thực sự đã thay đổi rồi, cười chê nghèo khổ chứ không cười chê kỹ nữ.

Mọi người rõ ràng đều nghe thấy Hàn Phương là kẻ thứ ba, nhưng lại không một người mắng chửi cô ta mà ngược lại chê cười sự sa sút của nhà họ Triệu.

Triệu Mai Hoàng chỉ cảm thấy hài hước buồn cười.

“Xin lỗi tôi ngay!” Hàn Phương nghe thấy những lời bàn tán của người xung quanh, thấy Triệu Mai Hoàng và Kiều Phương Hạ đều không lên tiếng nên càng đắc chí hơn: “Cả hai người đều phải xin lỗi tôi!”

“Hàn Phương, em đừng gây chuyện nữa!” Tần Vũ Nam cau chặt mày và trầm giọng nói.

Nhất là khi nghe thấy những lời nói về Phó Thành Đô cũng không lấy Triều Mai Hoàng thì trong lòng của anh ta càng thêm áy náy, anh ta biết rằng lúc đó Triệu Mai Hoàng vì muốn chọc tức mình nên mới chạy đi tìm Phó Thành Đô, mới có cuộc đính hôn về sau.

Nếu không phải vì anh ta đã làm sai thì Triệu Mai Hoàng cũng không phải khổ sở như bây giờ.

“Anh cút ra!” Hàn Phương hung hăng hất cái tay đang ngăn cản cô ta của Tần Vũ Nam ra: “Anh không giúp em thì cũng thôi đi, đừng có làm phiền chứ!”

Sắc mặt của Tần Vũ Nam càng thêm u ám.

Hàn Phương quay đầu lại nhìn Triệu Mai Hoàng, vênh váo hống hách nói với cô ấy rằng: “Cô xin lỗi tôi trước, về những lời cô đã nói tôi là kẻ thứ ba”

Triêu Mai Hoàng lạnh lùng nhìn lấy hai người bọn họ cãi nhau rồi mới hờ hững đáp lời: “Nếu cô cảm thấy mình không phải là kẻ thứ ba, cây ngay không sợ chết đứng thì tại sao phải cần người khác thanh minh cho cô chứ?”

“Chỉ có những người chột dạ mới cần người khác nịnh bợ giả dối, để tăng thêm lòng can đảm cho mình”

“Cô!” Hàn Phương tức giận tột cùng, lại giơ tay phải lên. Chỉ là lần này chưa đợi Kiều Phương Hạ ra tay thì Triêu Mai Hoàng đã tung

một cú đá ổn định, tàn nhẫn và chuẩn xác vào thẳng đầu gối của Hàn Phương.

Hàn Phương bị cô ấy đá đến mất đi trọng tâm, lập tức “phịch” một tiếng, hỗn loạn quỳ một chân xuống đất.

“Tết cũng đã qua rồi, tại sao lại còn vội vã chúc tết cho tía thế này à?”

Khoé miệng của Triều Mai Hoàng khẽ nhếch lên và cúi người xuống nhẹ giọng hỏi Hàn Phương.

Cô ấy vốn không muốn quan tâm đến Hàn Phương, nhưng Hàn Phương lại hết lần này đến lần khác thách thức giới hạn của cô ấy, đây là do cô ta tự chuốc lấy.

Sắc mặt của Hàn Phương liền trở nên tái mét, thẹn quá hoá giận.

Cô ta vẫn chưa kịp đứng dậy thì Kiều Phương Hạ ở bên cạnh lại thêm một cú đá nữa, mũi giày nhẹ nhàng chọc vào cẳng chân còn lại vẫn chưa quỳ xuống của cô ta, Hàn Phương mất đi trọng tâm, cả người ngay lập tức nhoài về phía trước và quỳ xuống trước mặt Triệu Mai Hoàng.

“Một cái lễ quỳ xuống bằng cả hai chân và khẩu đầu lớn như vậy, Mai Hoàng, xem ra em phải cho phong lì xì lớn hơn một chút đấy”.
 
Chương 906


Chương 906

Triệu Mai Hoàng khẽ nhướng mày và nói: “Nói cũng đúng nhỉ?

“Có phong lì xì không?” Cô ấy ngước mắt lên nhìn sang nhân viên của cửa hàng trang sức đá quý.

Nhân viên cửa hàng đứng ở bên cạnh đã xem đến mức choáng váng, mãi đến khi Triệu Mai Hoàng hỏi thì nhân viên cửa hàng mới vội vàng gật đầu đáp lại: “Có

Sau khi nói xong thì quay người đến quầy lấy ra một phong lì xì.

Đùa à, nhà họ Triệu chính là nhà đầu tư của cửa hàng trang sức đá quý bọn họ đấy! Đắc tội với ai cũng không thể đắc tội với Triều Mai Hoàng! Yếu trâu còn hơn. khoẻ bò, cho dù nhà họ Triệu không đắc thế nhưng nền tảng rốt cuộc vẫn rất dày.

Triêu Mai Hoàng bước đến cái quầy mà vừa nãy bọn họ đã dừng lại rất lâu và liếc nhìn vào trong.

“Họ đã thích viên nào đấy?” Cô ấy hỏi nhân viên cửa hàng.

“Viên này ạ” Nhân viên cửa hàng cẩn thận chỉ vào một viên kim cương lớn hơn một carat chút.

Triệu Mai Hoàng không thể nhịn được cười sau khi nhìn thấy giá cả.

“Lấy ra, tính tiền vào tội” Cô ấy khẽ thở dài và nói.

Cô ấy vẫn rất thích cảm giác lấy tiền làm bẽ mặt người khác.

“Vâng ạ?

Nhân viên cửa hàng lấy chìa khoá mở quẩy ra, Triệu Mai Hoàng trực tiếp đưa tay vào trong và dùng ngón tay nhặt lấy viên kim cương đó lên, nhẹ nhàng ném vào trong phong lì xì.

Sau đó niêm phong lại, quay người bước đến trước mặt Hàn Phương, dùng phong lì xì nhẹ nhàng vỗ vào mặt của Hàn Phương vài cái và nói: “Tía đây đã nhiều năm với Vũ Nam như vậy rồi, hai người kết hôn ấy, thì tía ít nhiều cũng phải nên có chút bày tỏ. Viên kim cương nhỏ này, xem như là cám ơn ân huệ lúc đó không cưới của anh ta nhé”

Những năm trước, Triệu Mai Hoàng đã say mê vào việc sưu tầm các loại kim cương, bởi vì chất lượng kim cương của cửa hàng này được đánh giá là cao, và cũng là thương hiệu có tiếng tăm trên quốc tế, ba của Triệu Mai Hoàng vì để thuận tiện cho con gái lấy kim cương nên đã đầu tư vào đây..

Có thể nói, chỉ cần Triệu Mai Hoàng muốn lấy thì tiện tay soạt một cái, tất cả kim cương trong cửa hàng này đều không thành vấn đề.

Bỏ ra một số tiền nhỏ để cám ơn Hàn Phương đã cướp đi tên cặn bã Tân Vũ Nam này, Triệu Mai Hoàng cảm thấy không bị lỗ.

Hàn Phương bị Triều Mai Hoàng và Kiều Phương Hạ mỗi người đá một chân, hồi lâu sau cũng không thể đứng dậy khỏi mặt đất, nhất là cú đá nhẹ nhàng đó của Kiều Phương Hạ, cô ta cảm thấy cái cẳng chân của mình sắp gãy mất rồi.

Triêu Mai Hoàng gấp đôi phong lì xì lại, nhẹ nhàng kéo cổ áo của cô ta ra rồi nhét thẳng vào trong áo của cô ta.

Khi kéo cổ áo của Hàn Phương ra, vô tình liếc nhìn thấy kích cỡ của cô ta, bèn không nhịn được tặc lưỡi.

Chẳng trách sao lúc đó Tần Vũ Nam lại không thể kìm lòng được.

Kết cấu của cô ta cũng lớn quá nhỉ.

“Hãy trân trọng viên kim cương này, bởi vì bắt đầu từ ngày hôm nay, cô đã không còn tư cách tiêu dùng bất cứ thứ gì của thương hiệu này cả” Cô ấy ngước mắt lên nhìn chằm chằm Hàn Phương rồi nhẹ giọng nói.

Cô ấy rút tay lại và lấy ra một tờ khăn giấy khử trùng từ trong túi xách, cẩn thận lau tay, đứng dậy và bình thản nói với Kiều Phương Hạ: “Chúng ta đi thôi”

Cô ấy không quan tâm lời bàn tán như thế nào của những người bên ngoài, dù sao thì lễ cưới của cô ấy với Phó Thành Đông sắp diễn ra rồi, không cần cô ấy phải giải thích thì tin tức cũng sẽ được lan truyền khắp thành phố Hạ Du.

Điều quan trọng vào lúc này chính là chiếc túi Hermes Himalaya mà cô ấy đã hẹn sẵn với nhân viên cửa hàng sẽ lấy trước một giờ, nếu chỉ vì tên ả khốn nạn Hàn Phương này mà làm chậm trễ việc cô ấy lấy túi, khiến cho người khác lấy đi trước thì cô ấy chắc chắn sẽ quay lại lột da của cô ta ra!
 
Chương 907


Chương 907

Túi xách quan trọng hơn tất cả mọi thứ.

Cả hai vừa mới ra khỏi cửa hàng trang sức đá quý, vẫn chưa vào thang máy thì sau lưng bỗng nhiên có người gọi lấy Triều Mai Hoàng.

Triệu Mai Hoàng dừng bước lại và nhìn ra phía sau.

“Mai Hoàng!” Ở phía sau, Tần Vũ Nam lại gọi lẩy Triêu Mai Hoàng, rồi nhanh chân đuổi theo.

Kiều Phương Hạ nhìn cô ấy một cái và biết điều nhỏ tiếng nói rằng: “Chị đi lên trước để giúp em trông chừng cái túi nhé?”

“Được.” Triều Mai Hoàng dừng lại và gật đầu nói: “Nhất định phải trông chừng đấy”

Triệu Mai Hoàng nhìn Kiều Phương Hạ đi lên lầu rồi mặt mày không cảm xúc

nhìn Tần Vũ Nam vừa mới đuổi lên ở trước mặt.

Tần Vũ Nam lập tức đưa trả lại viên kim cương mà cô ấy vừa nãy đã tặng cho hai vợ chồng họ và nhẹ giọng nói rằng: “Món quà này tôi không thể lấy, em đem nó để dùng cho trường hợp khẩn cấp đi.”

Triêu Mai Hoàng không khỏi nhíu mày lại và cảm xúc trên mặt có chút nói không nên lời.

“Tôi biết em rất ưa sĩ diện, tôi cũng có nghe nói về chuyện của nhà họ Triệu rồi” Tần Vũ Nam thấy Triều Mai Hoàng không lên tiếng, liền hạ thấp giọng và vội vàng nói: “Công ty của ba em sắp bị người khác thu mua lại rồi, cuộc sống của em chắc chắn sẽ không dễ dàng. Và tôi cũng có nghe nói đến chuyện của em gái em rồi, nhà họ Triêu của các người.”

Em gái của Triệu Mai Hoàng đã được toại nguyện gả cho người mình yêu cách đây vài ngày trước, nhưng gia cảnh của người đàn ông đó tương đối bình thường, hoàn toàn không thể nào so với nhà họ Triệu.

Triệu Mai Hoàng trước đây đã từng phàn nàn rằng em gái của mình không được thông minh, ngoại trừ việc làm gia đình xấu hổ ra thì không biết làm gì cả.

Cô ấy nhìn thấy vẻ thương xót trong đáy mắt của Tần Vũ Nam thì càng nhíu chặt mày lại.

Có vẻ như những tin đồn ở bên ngoài thậm chí còn khoa trương hơn cả những

gì cô ấy đoán, đã lan truyền đến mức không chuẩn mực như vậy rồi sao?

Sau khi hôm nay về nhà, cô ấy nhất định phải dạy dỗ em gái của mình một trận thật tốt, đúng là ngoại trừ làm mất mặt ra thì không có tác dụng gì cả.

Cô ấy im lặng vài giây và nhẹ giọng hỏi Tần Vũ Nam: “Là ai nói cho anh biết, một viên kim cương nhỏ trị giá hai trăm bốn mươi triệu đối với Triều Mai Hoàng tối đây có thể gọi là dùng trong trường hợp khẩn cấp thế?”

Thứ này thậm chí còn không đủ tư cách để làm viên đá bên cạnh của viên đã chính trên chiếc vương miện cưới của cô ấy.

“Mai Hoàng, em đừng khoe khoang nữa!” Tần Vũ Nam không nhịn được bèn tóm lấy tay phải của cô ấy và nhét phong lì xì vào trong tay của cô ấy, tay phải nhẹ nhàng bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé của cô ấy.

Ở phía sau không xa, một người đàn ông có thân hình cao lớn sải bước ra khỏi thang máy thì vừa đúng nhìn thấy cảnh tượng hai người đang nắm chặt tay nhau.

 
 
Chương 908


Chương 908

Triệu Mai Hoàng đứng quay lưng về phía thang máy nên không nhìn thấy Phó Thành Đô.

Cô ngầm điều chỉnh lại nhịp thở và nghiêm túc nói với Tần Vũ Nam rằng: “Tôi không có khoe khoang và cũng không cần phải khách sáo với anh, anh Tần thực sự đã suy nghĩ nhiều rồi”

Nhưng Tần Vũ Nam lại càng thêm kiên trì đáp lại: “Tính tình của ba mẹ em, tôi cũng không phải là không biết. Lúc đầu họ khăng khăng muốn gả em và em gái của em vào những gia đình giàu có, coi hai người giống như là công cụ thương mại để liên hôn. Nếu như không phải vì nhà họ Triệu đã đổ vỡ thì làm sao họ có thể đồng ý gả em gái của em cho một người như thế chứ?”

Em gái của Triệu Mai Hoàng có thể gả cho người mình thích là vì em gái của cô ấy đã tự nguyện từ bỏ quyền thừa kế tài sản của nhà họ Triệu, khi đưa ra quyết định này, cả gia đình họ Triệu đều tưởng rằng con bé thực sự khờ khạo.

Ba Triệu vốn không có con trai, tài sản của nhà họ Triệu đáng lẽ ra do hai chị em cùng nhau thừa kế. Triệu Mai Hoàng trước giờ đều cảm thấy ba mẹ thiên vị em gái hơn, nên khi vào đại học, cô ấy đã tự mình quyết định theo ý mình, không nghe theo sự sắp xếp của ba mẹ theo học ngành quản trị

kinh doanh. Cô ấy từ sớm đã có sẵn tâm lý chuẩn bị rằng em gái sẽ lấy được nhiều tài sản hơn mình.

Tuy nhiên, khi em gái của cô ấy đưa ra một quyết định như vậy thì Triệu Mai Hoàng mới biết rằng, em gái của cô ấy thực sự là khờ khạo, cũng chưa từng nghĩ đến việc tranh giành với cô ấy cái gì cả.

Chuyện này chỉ có người nhà họ Triệu mới biết được, người ngoài thì làm sao có thể hiểu được tại sao ba mẹ Triệu Mai Hoàng lại thoả hiệp chứ.

Tin tức về việc công ty của nhà họ Triệu bị thu mua cũng là giả.

Vì ba của Triệu Mai Hoàng đã lớn tuổi rồi, ông ấy phải chuẩn bị bước tiếp theo cho công ty trong tương lai, ông ấy muốn chọn lựa ra một ứng viên thích hợp nhất, trung thành với công ty nhất và có năng lực nhất để đảm nhiệm vị trí chủ tịch tiếp theo nên đã cố tình tung ra tin tức giả mà thôi.

Công ty của nhà họ Triệu ban đầu cũng là một công ty góp vốn, do ba Triệu và vài người có năng lực cùng nhau thành lập, lúc đó công lao của ba Triệu là lớn nhất nên mới trở thành chủ tịch, chứ đây không phải là doanh nghiệp gia tộc gì cả.

Triệu Mai Hoàng làm sao có thể nói những chuyện này cho Tần Vũ Nam biết chứ?

Cô ấy im lặng nhìn chằm chằm lấy Tần Vũ Nam, kiên

nhẫn hạ giọng nói rằng: “Em gái của tôi kết hôn với ai hình như không liên quan đến anh”

“Mai Hoàng” Vẻ mặt của Tần Vũ Nam đột nhiên trở nên có chút nghiêm túc: “Lúc đó, chuyện giữa tôi với Hàn Phương, em không cho tôi cơ hội để giải thích, thực ra tôi.”

Triệu Mai Hoàng đột nhiên hiểu ra tại sao Tần Vũ Nam lại đuổi theo.

Vì anh ta nghĩ rằng nhà họ Triệu đã đổ vỡ thì anh ta có thể có cơ hội làm hoà với cô ấy.

Tuy nhiên, hồi đó hai người chia tay không phải vì sự ngăn cản của ba mẹ, nên đẳng thức này không thành lập.

Triệu Mai Hoàng nhìn lấy dáng vẻ ngập ngừng khó nói thành lời của anh ta, không khỏi khẽ mỉm cười.

Hồi lâu sau, nhẹ giọng đáp lại anh ta từng chữ một: “Cũng đúng nhỉ, em gái của tôi đã kết hôn với một người nghèo, nếu tôi lại kết hôn với một người nghèo khác thì tương lai của nhà họ Triệu chúng tôi phải làm sao đây?”

Tần Vũ Nam sững sờ khi nghe thấy vậy.

Thực ra nhà họ Tần không nghèo, chỉ là không sinh quang lẫy lừng đến mức có thể lọt vào mắt của nhà họ Triệu, gia cảnh của nhà họ Tần tương tự như em rể của Triệu Mai Hoàng, đều thuộc tầng lớp trung lưu. Ý này của Triệu Mai Hoàng là…
 
Chương 909


Chương 909

Triệu Mai Hoàng không đợi anh ta lên tiếng thì lại nhìn chằm chằm và nghiêm túc nói với anh ta rằng: “Ngay cả khi Phó Thành Đô không lấy tôi thì tôi cũng sẽ mặt dày mặt dạn kết hôn với anh ấy. Cả đời này, tôi đã nhận định một mình anh ấy rồi, anh nghe có hiểu không?”

Tần Vũ Nam cảm thấy Triệu Mai Hoàng đã phát điên lên rồi, đầu óc của cô ấy đã không được minh mẫn rõ ràng nữa, cô ấy cần một người giải cứu cô ấy ra khỏi đầm lầy.

Anh cho rằng lần gặp lại nhau này là lời gợi ý của ông cố cho anh ta, lần này anh ta nhất định phải kéo vãn Triệu Mai Hoàng, giải thích rõ ràng về hiểu lầm nhiều năm trước với cô ấy.

Anh ta cau mày lại và nói với cô ấy rằng: “Mai Hoàng, em gả vào nhà họ Phó như vậy là không hề có chút danh dự gì cả! Sự chênh lệch của nhà họ Triệu với nhà họ Phó hiện nay thực sự là quá lớn, các người sẽ không thể có sự bình đẳng trong mối.”

“Bình đẳng hay không thì liên quan gì đến anh chứ?” Ở phía sau, bỗng nhiên vang lên một giọng nói u ám quen. thuộc.

Triệu Mai Hoàng vẫn chưa kịp quay đầu lại thì cô ấy đã bị người đàn ông ở phía sau nhẹ nhàng kéo vào trong vòng tay.

 

“Thành Đô.” Triệu Mai Hoàng được bao bọc bởi mùi hương quen thuộc yên tâm đó, cô ấy khẽ sững sờ rồi ngước mắt lên nhìn người đàn ông.

Anh đã đến từ khi nào vậy? Tại sao anh cô lại xuất hiện ở đây?

Phó Thành Đô rũ mắt xuống nhẹ nhàng nhìn lấy người phụ nữ nhỏ nhắn trong vòng tay, nhìn thấy sự kinh ngạc trong đáy mắt của cô ấy, sau đó sững lại. Anh đưa tay lên dịu dàng vuốt vẻ vào nửa mặt bên bị đánh đến sưng đỏ lên của cô ấy.

Cô ấy thường ngày ưa thích nhất sự xinh đẹp, thậm chí vào hai tháng trước, khi cô ấy là phiên dịch viên được chỉ định đến tham dự cuộc đàm phán của các quốc gia chiến tranh loạn lạc, thì cô ấy vẫn ăn diện kỹ lưỡng và trang nhã.

Khi anh nhìn thấy cô ấy, chân của cô ấy khập khiễng, nhưng vì trên mặt có chút lấm lem bụi bẩn, cô ấy cũng phải cẩn thận lau sạch sẽ thông qua gương trên xe địa hình rồi mới lên xe.

Cho dù là vậy, cô ấy vẫn nóng lòng muốn đi lấy túi.

Có vẻ như túi còn quan trọng hơn cả khuôn mặt của cô ấy.

“Đau không?” Anh thương xót hỏi cô ấy.

Khi Phó Thành Đô hỏi như vậy thì Triệu Mai Hoàng vốn không mấy chịu thiệt thòi bỗng nhiên cảm thấy uất ức khó hiểu.

“Cũng tại anh đấy” Cô ấy khẽ cau mày và quở trách nói.

Nếu không phải tại anh hồi lâu vẫn không bày tỏ thái độ với cô ấy, hồi lâu không chịu từ nước ngoài trở về, thì tin đồn bên ngoài cũng sẽ không lan truyền đến mức có mũi có mắt khiến cho người ta hiểu nhầm rồi.

“Được rồi, tại anh” Phó Thành Đô nhẹ nhàng thở dài, cho dù không hiểu cô ấy tại sao lại nói như vậy, nhưng cô ấy nói anh sai thì chính là anh sai.

Vốn dĩ khi anh nhìn thấy cảnh tượng của Triệu Mai Hoàng với Tần Vũ Nam kéo giữ lấy nhau thì trong lòng đau như bị kim đâm vậy, nhưng sau đó nghe thấy cô ấy nói rằng, cho dù có như thế nào thì cũng muốn kết hôn với anh, lúc này nhìn thấy cô ấy đang làm nũng trong vòng tay thì trái tim của anh lại một lần nữa mềm nhũn.

Ngay cả khi cô ấy chỉ vì khát khao gia cảnh của anh, khát khao danh tiếng địa vị của anh thì cũng không sao cả.

Tần Vũ Nam ở bên cạnh, trơ mắt nhìn một Triệu Mai Hoàng hầu hết thời gian đều nghiêm túc khi ở bên cạnh anh ta trước đây, đang kiễng chân lên, nở nụ cười ngọt ngào và ngẩng đầu lên, chủ động hôn vào môi Phó Thành Đô một cái.
 
Chương 910


Chương 910

Hoá ra những gì người khác nói đều là thật, người phụ nữ mà bạn thích, khi ở trước mặt bạn và ở trước mặt người giàu có sẽ là hai gương mặt hoàn toàn khác nhau, thậm chí vì tiền họ có thể không cần đến danh dự.

Trong khoảnh khắc này, trái tim anh ta đau đớn đến mức khó chịu, im lặng hồi lâu rồi hỏi Triệu Mai Hoàng rằng: “Mai Hoàng, vì vậy đối với em mà nói, tiền bạc quan trọng đến như vậy sao?”

“Đương nhiên rồi” Triệu Mai Hoàng suýt chút đã quên mất Tần Vũ Nam vẫn còn đang ở bên cạnh, quay đầu lại liếc nhìn anh ta một cái rồi đáp lại như một điều dĩ nhiên.

Triệu Mai Hoàng cô ấy từ nhỏ đến lớn đều chưa từng thiếu tiền, nhưng khi ở trước mặt Tần Vũ Nam, cô ấy đã từng giả làm một người nghèo khổ trong năm năm, nhẫn nhịn kìm nén hết mức, sợ sẽ làm tổn thương đến lòng tự trọng tội nghiệp của Tần Vũ Nam.

Tuy nhiên, sự ép dạ cầu toàn của cô ấy nhận lại được điều gì chứ?

Chỉ là sựu phản bôi của anh ta mà thôi.

Kể từ ngày bắt gian trên giường tại trần thì Triệu Mai Hoàng đã nói với bản thân mình rằng, trên đời này không có bất kỳ thứ gì quan trọng hươn bản thân mình. Tình cảm là cái thá gì chứ, cô ấy nhất định phải sống sang chảnh hơn đôi cẩu nam nữ này.

Những gì cô ấy muốn, Phó Thành Đô đều có thể cho cô ấy, vậy thì chính là anh.

Tần Vũ Nam mặt mày trắng bệch khi nghe thấy câu trả lời không chút giấu giếm của Triệu Mai Hoàng.

“Trước đây em không phải là như vậy? Tần Vũ Nam thì thào với cô ấy.

Triệu Mai Hoàng nhìn dáng vẻ đau lòng của Tần Vũ Nam mà trong lòng không chút cảm xúc.

Cô ấy suy ngẫm một hồi rồi buông Phó Thành Đô ra, quay người lại thấp giọng nói với Tần Vũ Nam: “Bằng không, chúng ta làm một cuộc cá cược nhỏ đi”

Trong lúc nói chuyện, cô ấy đã giơ chiếc phong lì xì mà Tần Vũ Nam vừa nãy đã nhét vào tay cô ấy lên rồi đi đến thùng rác.

“Chúng ta đánh cược một trận đi” Cô ấy lại mỉm cười với Tần Vũ Nam, không chút do dự buông phong lì xì trong tay ra, nhìn ngắm chiếc phong lì xì nhẹ nhàng rơi vào trong thùng rác.

“Em.” Tần Vũ Nam sửng sốt.

Đó là một viên kim cương trị giá hơn hai trăm bốn mươi Triệu đấy! Cô ấy nói vứt là vứt à!

 

Triệu Mai Hoàng không quan tâm đi về cạnh Phó Thành Đô, đưa tay lên khoác tay anh ra, ngẩng đầu nhẹ nhàng hỏi Phó Thành Đô: “Anh Đô, bên trong bao lì xì đó có một viên kim cương hơn hai trăm bốn mươi Triệu, anh có đau lòng không?”

Phó Thành Đô vì muốn tổ chức cho Triệu Mai Hoàng một hôn lễ hoàn mỹ đã đập mấy chục tỷ xuống, một viên kim cương nhỏ có là gì?

Chỉ cần cô ấy vui vẻ thì anh ta làm gì cũng được.

Anh ta nhẹ nhàng vuốt ve bên mặt sưng đỏ của cô ấy, nhìn về tiệm trang sức vừa rồi lạnh nhạt hỏi: “Người đánh em vẫn ở bên trong sao?”

Tần Vũ Nam nhìn Phó Thành Đô và Triệu Mai Hoàng, hai người họ dường như không bị ảnh hưởng vì mất một viên kim cương.

Đây chính là điểm khác nhau giữa anh ta và Phó Thành Đô.

Triệu Mai Hoàng cuối cùng đã thắng. Anh ta không xứng.

“Chắc là vẫn còn trong đó” Triệu Mai Hoàng liếc nhìn sắc mặt trắng bệch của Tần Vũ Nam, cô ấy nở nụ cười trào phúng, nhẹ giọng trả lời.
 
Chương 911


Chương 911

Phó Thành Đô lấy điện thoại di động trong túi ra gọi một cuộc điện thoại, thấp giọng phân phó với người đầu dây bên kia: “Vào đi”

Mấy phút sau cảnh sát đã đến.

Hàn Phương khập khiễng đi ra cửa tiệm, thấy Tần Vũ Nam đứng cùng một chỗ với Triệu Mai Hoàng thì sắc mặt càng thêm khó coi.

Đang muốn quay lại thì một người ngăn trước mặt cô ta, trầm giọng nói: “Cô Hàn, mời cô đi với chúng tôi một chuyến”

Hàn Phương cau mày nhìn xung quanh, phát hiện đầy đều là cảnh sát.

“Các người muốn làm gì? Tại sao tôi phải đi với các người?” Cô ta lập tức cảnh giác lùi về sau một bước nhỏ.

“Phỉ bảng, sỉ nhục quân hôn, trước mặt đám đông đánh vợ quân nhân.” Người trước mặt giữ hình ảnh được quay lại ra lạnh lùng nói với cô ta: “Chứng cứ vô cùng đầy đủ, nếu như cô Hàn chống cự không phối hợp, chúng tôi còn có thể thêm tội danh cản trở người thi hành công vụ vào”

Hàn Phương ngây người.

Mấy giây sau cô ta nhìn về phía Triệu Mai Hoàng, không phải Phó Thành Đô muốn hủy hôn sao? Sau Triệu Mai Hoàng lại thành vợ quân nhân rồi?

“Phiền cô đi với chúng tôi một chuyển!” Vị cảnh sát trước mắt nghiêm nghị ra lệnh.

“Nhưng cô ta cũng đánh tôi!” Hàn Phương lớn tiếng nói.

“Cô tát cô ấy, sau đó cô ấy đánh lại cô, đó hoàn toàn là phòng vệ chính đáng”

Hàn Phương nghe đối phương nói, giờ mới hiểu được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, khuôn mặt cô ta trắng bệch, lúng ta lúng túng lùi về sau mấy bước.

Không đợi cô ta nói thêm, cảnh sát đứng bên cạnh nhanh chóng đi lên còng tay cô lại, áp giải cô ta đi ra ngoài.

Cách đó không xa, Tần Vũ Nam nhìn chằm chằm vào thùng rác hồi lâu, hai tay nắm lại, không phát hiện ra vị hôn thê của mình đã bị cảnh sát mang đi.

“Đi thôi” Phó Thành Đô thấy mọi chuyện đã xử lí xong thì quay sang thấp giọng nói với Triệu Mai Hoàng.

Triệu Mai Hoàng nhìn Tần Vũ Nam, trong mắt hiện lên sự trào phúng.

Loại ngụy quân tử thích tiền nhưng lại tỏ vẻ không thích như anh ta chẳng lẽ cao thượng hơn người công khai thích tiền như cô ấy sao?

“Được” Cô ấy mềm mại trả lời, không nhìn Tần Vũ Nam nữa, quay người cùng Phó Thành Đô rời đi.

Lên xe cô ấy lập tức mở lòng bàn tay đang nắm chặt của

mình ra, hướng về phía Phó Thành Đô như hiện vật quý, bên trong là viên kim cương ban nãy.

Lúc vứt cái bao lì xì kia cô ấy đã lặng lẽ lấy ra.

Hơn hai trăm bốn mươi Triệu cũng là tiền! Cho dù Tần Vũ Nam không tiếc nhưng cô ấy tiếc!

Phó Thành Đô chỉ nhìn lòng bàn tay Triệu Mai Hoàng, không lên tiếng.

Từ lúc ra khỏi cửa hàng đến giờ một câu anh ta cũng không nói, chỉ trầm mặt nhận thuốc tiêu sưng cảnh vệ mới mua, vặn ra, ôm Triệu Mai Hoàng đặt lên chân mình rồi nhẹ nhàng xoa thuốc lên phía mặt sưng đỏ của Triệu Mai Hoàng.

Cô ấy không thích bất kì dấu vết không đẹp nào lưu trên mặt mình.
 
Chương 912


Chương 912

Lúc thuốc mát lạnh tiếp xúc với làn da non mịn của Triệu Mai Hoàng, cô ấy theo bản năng rụt về sau, nhịn không được mà nhíu mày.

“Đau?” Phó Thành Đô nhìn cô một cái, thấp giọng hỏi.

“Có chút.” Triệu Mai Hoàng gật đầu trả lời.

Cô cảm giác Phó Thành Đô dường như đang tức giận, nhưng lại không hiểu vì sao anh tức giận, vừa rồi thái độ của cô đối với Tần Vũ Nam rất kiên quyết mà? Anh tức giận cái gì chứ?

“Vậy anh nhẹ một chút nữa” Phó Thành Đô dừng một chút, thấp giọng nói.

Nhưng lúc anh bôi thuốc Triều Mai Hoàng vẫn nhìn anh chằm chằm khiến anh không thể chuyên tâm bôi thuốc được.

Hai người nhìn nhau, mắt Phó Thành Đô hơi động một chút, nắm lấy vành tai cô, một tay để phía sau gáy, cúi đầu hôn lên.

Triệu Mai Hoàng nhịn không được mà “a” một tiếng, mỗi lần anh nói nhẹ đều là gạt người.

Lừa đảo.

Có khả năng do nhịn hai mươi tám năm nên phát điên rồi.

Hô hấp hai người dần dần trở nên hỗn loạn, Phó Thành Đô cắn môi cô, đặt cô dưới thân. Triêu Mai Hoàng ôm lấy cổ anh, hơi thở có chút gấp gáp, nhẹ giọng hỏi: “Thành Đô, tại sao anh tức giận?”

Vì tức giận nên anh cắn cô mạnh hơn những lần trước rất nhiều, đôi môi cô bị anh mút đến độ đau nhức, cảm giác như sưng lên.

Phó Thành Đô hơi nhíu mày, không trả lời, chỉ cởi từng cúc áo của cô, bàn tay nóng hổi tiến vào thăm dò.

Triệu Mai Hoàng ở dưới người anh uốn éo hai lần, hô hấp của Phó Thành Đô càng thêm nặng nề, cúi đầu khẽ cắn vành tai nhỏ nhắn của cô, dùng răng nhẹ nhàng cọ xát.

“Gọi tên anh” Anh trầm giọng nói bên tai cô.

“Thành Đô…” Giọng nói Triêu Mai Hoàng giống như tiếng than thở, vừa nhẹ vừa mềm.

Hôm nay anh đặc biệt hung hăng, không giống bình thường.

“Nói đời này em sẽ không rời xa anh” Phó Thành Đô tiếp tục nói bên tai cô.

“Không… Rời xa anh.”

“Không rời xa ai?” Phó Thành Đô tiếp tục hỏi.

Trước mắt Triệu Mai Hoàng hiện lên một tia sáng, thân thể cô trong nháy mắt liền cứng đờ.

Phó Thành Đô thậm chí còn không cởi quần áo…

Thân thể cô cứng đờ mười mấy giây, sau đó nhếch môi cười, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của mình vào khuỷu tay Phó Thành Đô.

Thật lâu sau cô mới nhỏ giọng trả lời giống như mèo con: “Không rời xa anh Đô.”

Thật kì quái, từ lúc chính thức quen anh đến bây giờ đã là bốn năm, dường như cô không có quá nhiều cảm giác với người đàn ông này, thậm chí ngay cả lúc cùng ngủ với anh trên một chiếc giường, lúc diễn kịch trước mặt người nhà cũng không có chút động lòng với anh.

Thậm chí lúc nhìn thấy anh còn có chút khiếp sợ.

Vóc dáng cô nhỏ nhắn xinh xắn, cao khoảng một mét sáu tư, mà Phó Thành Đô lại cao lớn tầm khoảng một mét chín. Hơn nữa anh là quân nhân, mặc dù cơ bắp không quá khoa trương nhưng nhìn vẫn rất cứng rắn.
 
Chương 913


Chương 913

Anh không thích nói chuyện, tích chữ như vàng, bốn năm nay từ lần đầu tiên bọn họ phát sinh quan hệ đến giờ, anh nói với cô chắc cũng chưa quá một trăm câu.

Trừ lần đầu tiên cô chủ động chạy đến doanh trại tìm anh nói muốn đính hôn với anh, gan cố lớn đến mức có thể chống lại ông trời, chưa bao giờ biết sợ là gì, sau này chỉ cần gặp anh cô đều có chút câu nệ.

Nhưng không biết từ lúc nào đã bất giác thích anh, cô

nhìn anh thế nào cũng cảm thấy thuận mắt, càng nhìn càng thích.

Trừ việc anh trầm mặc ít nói.

Cô thích anh, không chỉ giữ ở trong lòng mà hẳn anh cũng có thể cảm giác được.

Chỉ cần anh vẫn còn quan tâm cô, cô sẽ không thể rời khỏi anh được.

Câu vừa rồi là cô hoàn toàn tỉnh táo, cam tâm tình nguyện nói ra, không phải bị anh dỗ dành mà nói.

Phó Thành Đô nhẹ vỗ về khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, đưa tay ôm lấy em thon và kéo cô vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve cái lưng bóng loáng của cô, hồi lâu cũng không lên tiếng.

Anh coi như cô tình nguyệt nói.

“Anh Đô, anh còn tức giận sao?” Lúc lâu sao Triều Mai Hoàng từ trong ngực anh ngẩng đầu lên hỏi.

Quả thực Phó Thành Đô có chút tức giận, có một số việc nếu biết được sẽ không có khả năng coi như chưa từng xảy ra.

Anh biết trong lòng cô còn Tần Vũ Nam, cô thích người đàn ông đó nhiều năm như vậy, người đàn ông đã ở bên cạnh cô từ khi cô lên trung học, sao cô có thể nhanh chóng buông bỏ được?

Trưa hôm đó phát hiện ra anh là lần đầu tiên của cô, trong lòng anh mừng rỡ như điên, nhưng khi thấy cô và người đàn ông kia đứng chung một chỗ, anh vẫn cảm thấy không thoải mái.

Ban nãy nhìn thấy hai người họ lôi lôi kéo kéo như vậy, thậm chí anh còn có suy nghĩ từ bỏ cô, thành toàn cho quyết định của cô.

Nếu không phải sau đó cô nói rằng nhất định phải gả cho anh thì có khả năng anh đã quay người rời đi.

Lúc này ôm cô trong lòng nhưng anh vẫn không cảm thấy an tâm.

Hai tháng trước. Nước Sở.

Phó Thành Đô nhận điện thoại của ba, biết hôm nay Triệu Mai Hoàng sẽ đến nước Sở thì trầm mặc vài giây, sau đó thấp giọng trả lời: “Được, con biết rồi ba”

Từ trước đến giờ Triệu Mai Hoàng ra nước ngoài sẽ không nói cho anh biết, giữa hai người ngay cả quan hệ bạn bè thân thiết cũng không bằng, mặc dù họ đã đính hôn với nhau từ lâu.

Hôm nay một nhóm nhỏ của đội tinh nhuệ phải làm nhiệm vụ ở nước Sở, nước Sở này tương đối loạn, trước đó có công dân nước Anh Phương bị cưỡng ép giam giữ ở đây, hôm nay bọn họ đến để dẫn những người này về đại sứ quán.

Thương lượng cũng coi như tương đối thuận lợi, thậm chí súng cũng không đụng đến, Phó Thành Đô nhận xong cuộc điện thoại của ba mình thì ở trong biệt thự ngoại ô nghỉ ngơi, lạnh nhạt nhìn tin tức trên tivi.

Trên màn hình, ống kính ngẫu nhiên sẽ dừng trên người Triệu Mai Hoàng làm phiên dịch viên ngoại giao trong bữa tiệc mấy giây.

Nhan sắc và khí chất của Triều Mai Hoàng vốn nổi tiếng bộ ngoại giao, mặc dù cô không làm phát ngôn viên chính thức nhưng dường như chỉ cần có mặt cô thì ống kính đều phá lệ mà thiên vị cô.
 
Chương 914


Chương 914

Triệu Mai Hoàng không kinh diễm như ngày thường nhưng lại khiến người khác khó mà dời mắt, trên người cô có khí chất kiêu ngạo bẩm sinh, khi cô không cười sẽ khiến người khác cảm thấy xa cách.

Phó Thành Đô nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, người phụ nữ trên tivi kia dường như không phải là vị hôn thê của anh mà là một người phụ nữ không hề có chút liên quan nào đến anh vậy.

Đạt Tùng đứng phía sau thấy anh nhìn chăm chú vào màn hình một lúc lâu thì không nhịn được mà cười: “Sếp, cô ấy là vợ anh sao anh nhìn mãi vậy? Cẩn thận chị dâu ở nhà ghen đấy.”

Đạt Tùng biết Phó Thành Đô đã đính hôn, cũng bởi vì Phó Thành Đô đính hôn nên mới xin cấp trên nghỉ hai ngày.

Phó Thành Đô quay đầu lại nhìn Đạt Tùng, nhẹ trả lời: “Cậu đoán xem”

Triệu Mai Hoàng chắc chắn sẽ không ăn dâm của chính bản thân mình, hơn nữa cô cũng không biết anh thích cô, từ lần đầu gặp nhau nhiều năm về trước đã nhớ mãi không quên cô.

Đạt Tùng bị anh nói đến có chút mơ màng, gãi đầu một cái rồi cầm mũi lên xe với Phó Thành Đô.

Phó Thành Đô ngồi cuối cùng xe, nhìn người trong đội dẫn năm công dân nước Anh Phương bị giam giữ lên xe.

Trong đó có một cô gái trẻ, hình như là phóng viên bên đại sứ quán cử đi, bị nhốt ba ngày nên nhìn có chút chật vật.

Thấy Phó Thành Đô nhìn mình, cô phóng viên nhỏ liền nhìn anh cười cười, đi đến ngồi cạnh anh, cùng anh giới thiệu nói chuyện mấy câu.

Lúc này Phó Thành Đô đang nghĩ xem có nên đi đón Triêu Mai Hoàng không, nhìn ra ngoài cửa sổ, hờ hững lạnh nhạt, cô phóng viên nhỏ cũng biết điều không lên tiếng.

Còn khoảng mười mấy phút nữa là đến nơi, Phó Thành Đô không nhịn được lấy điện thoại trong túi ra nhắn tin cho Triêu Mai Hoàng: “Em đang ở nước Sở?”

Mấy phút sau Triêu Mai Hoàng trực tiếp gọi điện thoại đến, trong giọng nói lộ ra sự mệt mỏi: “Alo? Công việc của tôi bên này mới kết thúc, ba tôi gọi cho tôi nói đã nói với anh rồi, hay gặp nhau đi?”

Phó Thành Đô và Triệu Mai Hoàng sớm đã quen đóng ân ân ái ái trước mặt người nhà, lần này nơi Triêu Mai Hoàng đi công tác rất gần căn cứ của Phó Thành Đô, buổi tối hai người phải gặp nhau một lần người lớn bên kia mới yên tâm.

“Có thời gian rảnh để gặp không?” Triệu Mai Hoàng hơi dừng lại, ý thức được Phó Thành Đô có khả năng không rảnh nên thấp giọng hỏi anh.

“Có thời gian, nhưng phải một tiếng sau mới rảnh” Phó Thành Đô nhìn đồng hồ trên tay trả lời.

Trước tiên anh phải đưa năm người trên xe an toàn đến đại sứ quán, giao phó xong việc cần làm, sau đó lại từ đại sứ quán đến khách sạn cô ở, ước chừng thời gian đi đường khoảng nửa tiếng.

“Vậy thì tốt, tôi về khách sạn thay quần áo trước, sau đó chúng ta cùng ăn cơm tối, đến lúc đó gọi điện thoại cho ba mẹ tôi là được. Triệu Mai Hoàng đối với cách làm việc của phụ huynh nhà mình cực kì quen thuộc, vội vàng trả lời.

“Được.” Phó Thành Đô nhàn nhạt đáp ứng.
 
Chương 915


Chương 915

Bên chỗ Triệu Mai Hoàng truyền đến giọng của mấy người khác, cô che điện thoại nói gì đó với người bên kia sau đó mới hạ giọng nói với anh: “Tôi còn phải nói chuyện với lãnh đạo bên này, cúp máy trước nhé, một tiếng sau gặp nhau ở cửa khách sạn”

“Được” Phó Thành Đô chờ cô cúp máy trước rồi mới đặt điện thoại xuống.

Cô phóng viên ban nãy nhìn anh, ánh mắt lướt qua màn hình điện thoại chưa tắt của anh, cười hỏi: “Đội trưởng, vợ anh đây sao?”

Màn hình điện thoại Phó Thành Đô là một người phụ nữ, trong ảnh người phụ nữ một tay cầm ly rượu vang một tay ôm lấy hai đầu gối, ngồi trên thảm cạnh cửa sổ sát đất, ngọt ngào cười với máy ảnh, nhìn rất đẹp.

Phó Thành Đô tiện tay khóa màn hình, chưa trả lời thì người trong đội ngồi phía trước đã cười trả lời thay anh: “Đội trưởng chúng tôi là hoa đã có chủ rồi, cô gái nhỏ nên hết hi vọng đi”

Tâm tư nhỏ của cô phóng viên bị người khác nhìn thấu, dứt khoát lấy hết dũng khí nhìn Phó Thành Đô hỏi: “Anh kết hôn rồi?”

Cô phóng viên này là phóng viên thường trú lâu năm tại đại sứ quán ở nước Sở, lúc trước đã gặp Phó Thành Đô một lần từ xa, lúc ấy chỉ mới liếc mắt mà chấn động toàn thân. Cô ấy cũng coi như được đi nhiều, gặp nhiều người, nhưng Phó Thành Đô là người có ngoại hình xuất chúng nhất mà cô ấy từng gặp, chỉ cần là phụ nữ nhìn nhiều thêm mấy lần cũng sẽ động lòng.

Mặt Phó Thành Đô không cảm xúc nhìn cô phóng viên, cấp dưới ngồi phía trước lại bắt đầu ồn ào thay ảnh trả lời: “Sắp kết hôn rồi thì phải? Hai người họ đã đính hôn lâu lắm rồi!”

Cô phóng viên kia nghe vậy thì ánh mắt liền ảm đạm.

Một lúc lâu sau lại cắn cắn môi nhìn về phía Phó Thành Đô: “Vậy tức là chưa kết hôn đúng không?”

“Lãnh đạo phiền quá à… Còn muốn tôi đi một chuyến đến đại sứ quán nữa, vậy chúng ta đẩy lên sáu giờ gặp nhau có được không?” Trên màn hình di động là tin nhắn Triều Mai Hoàng mới gửi.

Phó Thành Đô cúi mắt nhìn, khóe miệng không nhịn được mà nâng lên, không phản ứng cô phóng viên kia.

Vừa đúng lúc, anh vừa đến thì Triêu Mai Hoàng cũng đến luôn. Anh chưa từng thấy dáng vẻ của cô lúc làm việc đầu.

“Được” Anh suy nghĩ một lát rồi trả lời.

Coi như tặng cô một bất ngờ đi.

Anh đưa năm người kia đến đại sứ quán, cùng người trong đại sứ quán nói vài câu đến tình hình có chút rối loạn của nước Sở bây giờ, đối phương liên tục cảm ơn bọn họ, nói rằng may mắn có bọn họ ở đây mới có thể yên tâm hơn một chút.

Nói mấy câu, anh liền nhìn bãi đỗ xe ngoài cửa sổ, Triệu

Mai Hoàng vẫn mặc bộ quần áo trên bản tin ban nãy đi từ trên xe xuống.

Vợ đến khiến Phó Thành Đô có chút mất tập trung.
 
Chương 916


Chương 916

Dứt lời, không đợi Đạt Tùng nói gì liền quay người đi ra khỏi văn phòng, bước nhanh về phía sảnh lớn.

Phó Thành Đô thấy Triệu Mai Hoàng ở phía xa đứng trước một bàn làm việc cạnh cửa sổ, cô đang cúi thấp người nói gì đó.

Anh không nhịn được mà mỉm cười, đang định bước đến chỗ cô, mắt vô tình liếc qua cửa sổ bên kia. Bên đó có một nhóm người đến làm việc tại nước Sở, trong đó có một người đàn ông nhìn khá quen mắt, hơn nữa anh ta còn nhìn về phía Triệu Mai Hoàng bằng ánh mắt sáng rực.

Phó Thành Đô lập tức dừng chân lại, nhìn qua nhìn lại Triệu Mai Hoàng và Tần Vũ Nam.

“… Chính là những người kia” Anh nghe người ngồi bên bàn làm việc cạnh cửa sổ nói với Triệu Mai Hoàng: “Lát nữa cô cùng đi với bọn họ luôn.”

Triệu Mai Hoàng không lên tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng quay lại nhìn đám người kia một cái, lúc thấy Tần Vũ Nam nên cô hơi ngừng lại.

Cô ấy nhanh chóng thu hồi ánh mắt, giống như không quen biết Tần Vũ Nam, tiếp tục cúi đầu mặt không cảm xúc điền đơn đăng kí.

Phó Thành Đô đứng từ xa nhìn cô, phát hiện cô không nhập tâm, người trước mặt nói với cô điều gì đó cô còn không nghe rõ phải hỏi lại lần nữa.

“Sếp, đi vệ sinh xong rồi sao?” Đạt Tùng ở phía sau đợi Phó Thành Đô lúc lâu không thấy anh quay lại liền đi ra tìm anh.

Phó Thành Đô không lên tiếng, Đạt Tùng sau lưng lại nói: “Mấy người ở đây làm việc bằng nha lằng nhằng, kẻ trộm cũng phiền phức, còn có một số chuyện phải sếp vào nói rõ ràng mới được.”

“Ừ” Phó Thành Đô dừng một lát rồi trầm mặc đáp.

Đạt Tùng quay người lại đi về phía văn phòng, đi vài bước thì phát hiện Phó Thành Đô vẫn đứng im không nhúc nhích, quay đầu gọi anh một tiếng: “Sếp?”

Phó Thành Đô điều chỉnh hô hấp, trầm giọng nói: “Đến đây.”

Anh trở lại văn phòng, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, đối phương còn nhiệt

tình mời họ đi ăn tối.

“Không được, chúng tôi phải trở về huấn luyện.” Đạt Tùng không đợi Phó Thành Đô trả lời đã trực tiếp từ chối.

Anh ta đi theo Phó Thành Đô nhiều năm như vậy, có thể nhận ra được tâm trạng Phó Thành Đô hiện tại không tốt cho lắm, có phải vì những người này quá đáng ghét nên tâm trạng mới không tốt không thì anh ta cũng không biết.

Lúc đoàn người đi ra khỏi đại sứ quán thì mấy người Triệu Mai Hoàng và Tần. Vũ Nam đã không còn ở ngoài nữa.

Phó Thành Đô trở lại xe, trầm mặt lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Triệu Mai Hoàng: “Còn ở đại sứ quán?”

“Không có, đang trên đường trở về, chắc hơn năm rưỡi đến nơi” Hai phút sau Triệu Mai Hoàng mới trả lời tin nhắn.

Không hiểu sao Phó Thành Đô có chút bực bội, anh ném điện thoại sang một bên, nói với Đạt Tùng: “Lát nữa mấy người các cậu về trước đi.”

“Vậy anh… là chị dâu đến sao?” Đạt Tùng đang định hỏi vì sao thì nhớ đến cuộc điện thoại ban nãy của Phó Thành Đô, hình như là có hẹn với ai đó nên lập tức cười hì hì hỏi.
 
Chương 917


Chương 917

Phó Thành Đô rầu rĩ trả lời một tiếng.

Chưa đến mấy phút sau điện thoại lại vang lên, Phó Thành Đô đưa mắt nhìn, là Triệu Mai Hoàng gọi.

Anh trầm mặc mấy giây, sau đó cầm điện thoại lên nhận cuộc gọi: “Sao vậy?”

“Đường bên này của tôi tắc lắm, không biết có chuyện gì xảy ra, tắc hơn mười phút mới đi được chục mét, chỗ anh có tắc không?” Giọng Triệu Mai Hoàng hơi hoang mang hỏi anh.

“Năm rưỡi có được không?” Phó Thành Đô im lặng một chút rồi lạnh lùng hỏi lại.

Tần Vũ Nam đang ở đó thì đừng nói là năm rưỡi, có khả năng tối nay họ cũng không gặp nhau.

Triệu Mai Hoàng thấp giọng trả lời: “Tôi cũng không biết, chỗ này cách khách sạn của tôi hơn mười sáu km, tôi…”

Đúng lúc này, Phó Thành Đô tại thính nghe được tiếng súng mơ hồ ở đầu dây

bên kia, Triệu Mai Hoàng mới nói được nửa câu cũng im lặng.

“Mai Hoàng?” Anh ngạc nhiên một chút, sau đó ngồi thẳng dậy gọi danh tự của cô: “Sao vậy?”

Đầu bên dây kia rất ồn, một lúc lâu sau Triệu Mai Hoàng mới gấp rút trả lời: “Phó Thành Đô! Anh đang ở đâu?”

Chắc chắn đã xảy ra chuyện.

Phó Thành Đô run lên, rất nhanh đã phản ứng lại, trầm giọng nói với người ở đầu dây bên kia: “Em nghe anh nói! Em đợi anh một lúc, không được tắt điện thoại!”

“Á!” Triệu Mai Hoàng ở bên kia thét lên một tiếng chói tai.

“Em nghe anh nói không?” Tâm Phó Thành Đô như bị ai đó nắm chặt, vừa ra hiệu cho Đạt Tùng tìm vị trí điện thoại vừa nhẹ giọng hỏi Triệu Mai Hoàng.

“Nghe được!” Giọng nói Triệu Mai Hoàng mang theo sự sợ hãi nhưng vẫn coi như tỉnh táo.

Phó Thành Đô nhìn vị trí của Triệu Mai Hoàng mà Đạt Tùng đã nhanh chóng tìm được trên thiết bị theo dõi, trong lòng tính thời gian có thể đến nơi sau đó nói với cô: “Em nghe anh nói! Anh đang cách chỗ em rất gần! Em ở yên một chỗ chờ anh không được chạy loạn! Nhiều nhất mười phút anh sẽ đến!”

Triệu Mai Hoàng ở đầu dây bên kia im lặng một lúc mới mơ hồ nói một chữ: “Được.”

Bọn họ lái xe ba phút đã đến nơi, vì phía trước có quá nhiều người vì khủng hoảng mà chạy loạn nên xe không thể di chuyển được nữa, Phó Thành Đô im lặng mấy giây sau đó trực tiếp mặc áo chống đạn nhảy xuống xe: “Mấy người ở lại đây! Chờ lệnh tại chỗ!”

“Sếp!” Đạt Tùng chỉ kịp gọi Phó Thành Đô một tiếng, bóng dáng Phó Thành Đô đã biến mất trong đám người.

Phó Thành Đô đi theo thiết bị theo dõi tìm đến chỗ Triệu Mai Hoàng đang nấp, xe chở cô ban nãy đã bị lật ngược lại.

Khắp nơi bốn phía đều là người chạy loạn, nhưng trên xe lại không có ai.

“Triệu Mai Hoàng!” Phó Thành Đô sững người, sau đó hét to khắp nơi: “Em đang ở đâu?”

“Phó Thành Đô!” Phía sau đuôi xe truyền đến giọng nói của Triệu Mai Hoàng.

Anh nghe được giọng nói của cô lập tức quay người lao tới.

Triệu Mai Hoàng ngồi ở một tảng đá sau chiếc xe bị lật lên, chân bên phải toàn là máu, khi hai người vừa nhìn thấy nhau thì Triệu Mai Hoàng liền mếu máo nhìn anh.

Đau nhưng vẫn cố nén nước mắt không khóc.

Lúc thấy cô Phó Thành Đô liền thở dài một hơi, anh sợ mình đến chậm, Triệu Mai Hoàng đã…
 
Chương 918


Chương 918

Anh nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh cô, vừa dùng tay xé ống quần Tây bên phải của cô vừa hỏi: “Làm sao lại bị thương?”

“Lúc lật xe không biết bị thứ gì đâm phải” Triệu Mai Hoàng nhỏ giọng trả lời.

Phó Thành Đô nhìn vết thương trên chân cô hai lần, chỉ là bị vật sắc bén đâm. vào, máu chảy rất chậm, không có gì đáng lo lắng, không cần xử lí khẩn cấp.

Anh suy nghĩ mấy giây rồi quay lưng về phía cô nói: “Trèo lên!”

Triệu Mai Hoàng hơi do dự.

“Nhanh lên một chút!” Phó Thành Đô nhíu mày gấp gáp nói với cô.

Triệu Mai Hoàng bị anh quát đến mức run lên, lập tức ngoan ngoãn ghé vào lưng anh, ôm lấy cổ anh ổn định.

Phó Thành Đô cõng cô đến vị trí tương đối an toàn, trầm giọng hỏi: “Chỗ này rất nguy hiểm! Sao em không tìm nơi nào an toàn hơn để trốn?”

Triệu Mai Hoàng ngập ngừng một chút rồi ghé sát vào tai anh trả lời: “Anh nói tôi ở yên một chỗ chờ anh, tôi sợ anh không tìm thấy tôi. Tôi sợ chết”

Phó Thành Đô giật mình, nghiêng đầu sang nhìn cô.

Thường ngày chưa bao giờ thấy cô ngoan như vậy.

Bên cạnh là một ngân hàng, rất nhiều người chạy vào trong ngân hàng để trốn, Phó Thành Đô suy nghĩ rồi cõng Triệu Mai Hoàng chạy về phía ngân hàng.

Lúc thả cô xuống hai người nhìn nhau một cái, Triệu Mai Hoàng vẫn chưa hết hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn bị dọa cho trắng bệch.

Phó Thành Đô nhìn từ trên xuống dưới người cô, lại hỏi: “Còn chỗ nào bị thương nữa không?”

“Không có” Triệu Mai Hoàng ngoan ngoãn lắc đầu.

“Em ở đây đợi anh, nhiều nhất là mấy phút anh sẽ mang xe qua đây!” Phó Thành Đô nhìn ra bên ngoài sau đó quay lại khẽ nói với cô.

Nói xong liền cởi áo chống đạn ra đưa cho Triệu Mai Hoàng. Triệu Mai Hoàng nhìn áo chống đạn của anh, run lên nói: “Nhưng mà..”

“Không có nhưng nhị gì hết! Anh lệnh cho em lập tức mặc vào.” Lông mày Phó Thành Đô nhíu lại, nghiêm nghị ra lệnh.

Triệu Mai Hoàng mím môi không nói gì, yên lặng nhận lấy áo chống đạn mặc vào.

Phó Thành Đô cúi người giúp cô cài áo chống đạn vào, sau đó thấp giọng nói: “Anh sẽ lập tức quay lại, yên tâm”

Dứt lời lấy súng bên hông ra nhanh chân đi ra ngoài.

Triệu Mai Hoàng do dự một chút, đột nhiên gọi tên anh: “Phó Thành Đô!”

Phó Thành Đô đi đến cửa, dừng lại quay đầu nhìn cô.

Triệu Mai Hoàng hơi cau mày nói với anh: “Các anh có nhiều người không? Còn một số người nước chúng ta đang ở nơi bên cạnh.”

Phó Thành Đô bình tĩnh nhìn cô, không lên tiếng.

Đúng vậy, sao anh có thể quên mấy người Tần Vũ Nam chứ.

Anh không chỉ cứu cô còn phải cứu cả bạn trai cũ của cô.

Ban nãy lúc lật xe Tần Vũ Nam ở đâu? Tại sao anh ta không ở bên cạnh bảo vệ cô?
 
Chương 919


Chương 919

“Anh Độ?” Bên tai bỗng nhiên truyền đến giọng nói dịu dàng tinh tế của Triệu Mai Hoàng, đem tinh thần Phó Thành Đô kéo lại.

Anh cúi đầu nhìn người phụ nữ mềm mại trong lòng, trên cổ cô còn hiện lên chút vết đỏ, ngượng ngùng co lại trong ngực anh.

Cô muốn anh đi cứu Tần Vũ Nam đã là chuyện của hai ba tháng trước, nhưng chuyện này giống như cây gai trong lòng anh vậy.

Triệu Mai Hoàng đợi mãi không thấy anh trả lời, nhịn không được ngẩng đầu lên hỏi anh: “Hôm nay anh làm sao vậy? Tại sao lại tức giận?”

Phó Thành Đô nhìn Triệu Mai Hoàng một cái, cưỡng chế cảm xúc cuồn cuộn trong lòng mình, lại ôm cô vào lòng lần nữa.

Mấy giây sau anh thản nhiên nói: “Triệu Mai Hoàng, chúng ta đi đăng ký kết hôn đi”

“Hả?” Triệu Mai Hoàng ngạc nhiên.

Một lúc sau cô hỏi ngược lại: “Không phải mẹ anh đã tìm người xem ngày rồi sao, bà bảo ngày mười sáu tháng sau mới là ngày hoàng đạo mà?”

“Không cần ngày hoàng đạo, anh muốn hôm nay. Phó Thành Đô tỉnh táo trả

lời.

Anh sợ cô nói những lời kia, sợ cô đổi ý.

Anh sợ sau khi cô gặp Tần Vũ Nam sẽ quay lại với anh ta.

Hôn lễ của bọn họ đã chuẩn bị xong, anh sẽ không cho cô cơ hội chạy trốn.

“Vậy..” Triệu Mai Hoàng còn muốn nói gì đó, Phó Thành Đô đã cúi đầu dùng miệng mình chặn lời cô lại.

Triệu Mai Hoàng bị anh hôn đến mức không thở được anh mới buông ra, trán tì vào trán cô, nhẹ giọng hỏi: “Hay là em không đồng ý?”

Triệu Mai Hoàng bị anh hôn choáng váng đầu óc, mắt như có một tầng hơi nước mờ mịt, hai người nhìn nhau mấy giây, khuôn mặt nhỏ của cô đỏ ửng lên, nhỏ giọng trả lời: “Vậy được rồi, hôm nay đi.”

Anh đã muốn là hôm nay, mặc kệ vì chuyện gì, anh không tức giận là được rồi.

Vốn dĩ cô muốn nói gọi điện cho Vân Nguyệt, dù sao bà cũng chỉ có một đứa con trai là Phó Thành Đô, ít nhiều gì cũng phải tôn trọng ý kiến của bà chứ.

“Bên phía mẹ anh sẽ giải quyết” Phó Thành Đô ngồi dậy không nhanh không chậm chỉnh sửa lại quần áo cho cô, thấp giọng nói.

“Được.” Tiêu Mai Hoàng ngoan ngoãn gật đầu.

Phó Thành Đô kéo màn che phía trước ra, nói với cảnh vệ ngồi phía trước: “Đến cục dân chính”

Cảnh vệ kinh ngạc nhìn Phó Thành Đô, hai người họ đây là muốn đi đăng ký kết hôn sao? Nhưng Phó Thành Đô mới từ trong căn cứ ra, trên người vẫn đang mặc quân trang…

“Lái xe” Phó Thành Đô nhướng mày nhìn cảnh vệ.

“Vâng.”

“Túi của em!” Lúc xe khởi động Triệu Mai Hoàng chợt nhớ đến bản thân quên túi.

Mục đích chính là đi đăng ký kết hôn mà Triệu Mai Hoàng vẫn còn nhớ đến túi của mình.

Phó Hoàng Mai xoa xoa huyệt thái dương, kiên nhẫn trả lời: “Anh đã nói cho chị dâu rồi, chị ấy sẽ qua lấy.”

Lúc này Triệu Mai Hoàng mới thở phào nhẹ nhõm.

“Anh quan trọng hay túi quan trọng hơn?” Phó Thành Đô nhìn về phía cô hỏi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top