Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Dịch Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Chương 860


Chương 860

Trong đầu cô cứ lặp đi lặp lại hình ảnh ngày hôm đó Lê Đình Tuấn dỗ dành cô, ánh mắt cô cụp xuống, không nói lời nào cũng không đẩy anh ra.

Thật kỳ lạ, trẻ em tự kỷ thực ra phần lớn là do những chuyện đã xảy ra bên cạnh, trí nhớ cũng rất kém, sợ rằng sau khi chữa trị khỏi thì sẽ không nhớ hoặc quên mất. Riêng Lê Đình Tuấn, mỗi chuyện anh làm đối với cô đều in sâu trong đầu óc của cô, làm thế nào cũng không thể quên được.

Thực ra cô cũng rất ghét bản thân mình như vậy, nhưng không có cách nào khác, cô không thể kiểm soát não bộ của chính mình.

Cho đến khi Lê Đình Tuấn buông cô ra, cô giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, sắc mặt không biểu cảm, cô phun nước bọt trong miệng vào chậu nhỏ ở trên bàn rồi tiếp tục đánh răng.

Lệ Đình Tuấn nhẫn nại chờ cô đánh răng rửa mặt xong xuôi, sau đó anh đứng dậy đi lấy một cái khăn ấm và nhẹ nhàng đặt vào cằm cô, anh giúp cô lau mặt.

Khi lau đến mắt của cô, đột nhiên anh cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn vào đôi môi vẫn tái nhợt đó của Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ bị anh che mắt, cô không kịp đề phòng thì bất ngờ bị anh hôn, cô khẽ hé môi và giật mình.

Dưới lầu.

Người nhà họ Hứa đang chuẩn bị tới, Phó Minh Tuyết lập tức thu dọn đồ đạc trong phòng khách, khi dọn chăn trên ghế sô pha lên thì vô tình làm rớt một cái túi nằm trong một góc xó xỉnh trên mặt đất.

Phó Minh Tuyết sững sờ, bà ấy lập tức cúi người nhặt những đồ đạc rơi vãi lên.

Dường như túi này là của Kiều Phương Hạ.

Bà ấy nhìn thấy quyển bệnh án của Kiều Phương Hạ rơi ra đất, liền cầm lên nhìn lướt qua. Bà định nhờ dì người làm đưa lên cho Kiều Phương Hạ, để những ngày này có người đến người đi sẽ không bị mất thứ gì. Nhưng đột nhiên bà ấy phát hiện có gì đó không đúng.

Bà ấy mở lật mở cuốn bệnh án ra, mọi chuyện xảy ra vào ngày thứ hai của năm mới, giấy đăng ký phẫu thuật phá thai của Kiều Phương Hạ được dán trên đó.

Phó Minh Tuyết nhìn chằm chằm vào tờ giấy, bà ấy hoàn toàn choáng váng.

Không phải đứa trẻ sảy thai ngoài ý muốn sao? Tại sao có thể là…

“Dì Phó ơi?” Ngoài cửa, người nhà họ Hứa đến rồi, họ lịch sự gõ cửa.

Phó Minh Tuyết sửng sốt, bà ấy lập tức cất cuốn bệnh án vào trong túi, nhét túi của Kiều Phương Hạ vào chăn và đưa cho người làm. Sau đó mới miễn cưỡng cười với người nhà họ Hứa: “Làm sao đến sớm như vậy? Mau vào nhà ngồi đi!”

Bà cụ Hứa và cháu dâu của mình đi đến, nở một nụ cười và hỏi: “Tay nghề của chị Phương có hợp khẩu vị với con dâu nhà mình không?”
 
Chương 861


Chương 861

“Rất hợp” Phó Minh Tuyết im lặng vài giây rồi gật đầu nói.

Bà cụ Hứa mang theo một ít quà đi vào: “Mấy củ sâm núi già này hôm trước ông cả nhà tôi từ ngoài bắc mang về, đúng lúc mang qua để bồi bổ cơ thể cho Phương Hạ, mấy ngày này chỉ dùng hầm canh dùng là được.”

“Bà xem bà đến đây là được rồi, không cần khách sáo như vậy đâu” Phó Minh Tuyết lịch sự từ chối.

“Phương Hạ thức rồi chưa?” Bà cụ Hứa cười ha ha rồi bảo cháu dâu mang đồ

vào phòng khách, bà ta kéo tay Phó Minh Tuyết hỏi: “Chúng ta đi lên thăm con bé được không?”

“Vừa mới nghe được tiếng máy nước nóng, chắc là đã thức rồi” Phó Minh Tuyết suy nghĩ một chút rồi nói.

Vừa rồi bà ấy bận thu dọn đồ đạc cũng không để ý đến động tĩnh ở trên lầu, chắc là cô đã thức rồi.

Bây giờ trong đầu óc bà ấy chỉ toàn là tờ giấy phá thai của Kiều Phương Hạ. Bà cụ Hứa bước lên lầu, bà ấy phản ứng chậm nửa nhịp, sau đó cũng đi theo người nhà họ Hứa bước lên lầu.

Vừa rồi bà cụ Hứa nói câu gì, bà ấy cũng không nghe rõ.

“À? Bà vừa nói gì vậy? Đêm qua tôi từ nước ngoài vội vàng trở về hơi muộn. một chút, bà xem đầu óc của tôi.”

“Đình Trung và Mạn Phi của chúng tôi chơi với nhau tốt như vậy, chúng tôi qua thăm con bé cũng là làm theo lẽ thường mà thôi.” Bà cụ Hứa cười ha ha nói: “Dù sao con bé cũng còn nhỏ, mẹ của Mạn Phi nhà chúng tôi, chúng tôi cũng không vội mà yêu cầu con bé sinh đứa thứ hai”.

Vừa nói bà ta vừa liếc mắt quở trách cháu dâu của mình.

Mẹ của Mạn Phi mỉm cười và không nói gì.

Người làm đi lên lầu, thấy cửa chỉ khép hờ liền nhẹ nhàng gõ cửa, thấp giọng nói vào bên trong: “Cậu hai, mợ chủ, người nhà họ Hứa đến rồi.”

Vừa nói xong thì đẩy cửa ra.

Phòng của Lê Đình Tuấn vừa đối diện với cầu thang, mấy người vừa đi được mấy bước thì bà cụ Hứa đã ngẩng đầu lên nhìn vào trong phòng, đúng lúc nhìn thấy Lê Đình Tuấn và Kiều Phương Hạ đang vội vàng tách ra, bà ta sững sờ một chút.

Sắc mặt của Lê Đình Tuấn vẫn như thường, anh lập tức thu dọn đồ đạc rửa mặt ở trên bàn và đưa cho người làm nhân tiện chào hỏi người nhà họ Hứa một tiếng.

Ở trên giường trong phòng, khuôn mặt của Kiều Phương Hạ cũng hơi đỏ lên, cô lúng túng đến mức vô cùng xấu hổ.
 
Chương 862


Chương 862

Lê Đình Tuấn vừa che mắt vừa hôn cô, cô còn chưa kịp tránh né thì đã bị người nhà họ Hứa nhìn thấy.

Phó Minh Tuyết nhìn thẳng vào Lê Đình Tuấn, trong đáy mắt hiện đầy tia cảnh cáo.

Đây mới là ngày thứ hai, liệu hai mươi tám ngày còn lại có thể cử người ngày ngày theo dõi anh không?

Nhưng bà cụ Hứa lại mỉm cười và hòa giải cho họ: “Không sao đâu, tình cảm của người trẻ tốt thì là chuyện tốt. Người trẻ bây giờ không giống như chúng ta hồi đó, bản thân chú ý có chừng mực thì được rồi”

Lúc này Kiều Phương Hạ mới hiểu cái gì gọi là hết đường chối cãi, khuôn mặt của cô đỏ bừng đến tận vành tai.

Lệ Đình Tuấn đã bị người lớn nhìn thấy nhưng không có gì phải che giấu cả, từ lâu anh đã nhận định là Kiều Phương Hạ.

Ngay lập tức anh thấp giọng giới thiệu với Kiều Phương Hạ: “Vị này là bà nội Hứa, vị này là mẹ của Mạn Phi”

Kiều Phương Hạ có chút ấn tượng với bà cụ Hứa, nhưng cô chưa bao giờ gặp chị dâu cả của Hứa Phi Phàm.

Sau khi chào hỏi nhau, bà cụ Hứa ngồi xuống bên cạnh Kiều Phương Hạ, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô và hỏi: “Cảm thấy khỏe hơn chút nào chưa? Nếu như có chỗ nào khó chịu thì nhất định phải nói với mẹ chồng Phó Minh Tuyết của cháu đấy nhé, không cần xấu hổ. Các cháu còn nhỏ nên không hiểu, có khi người phụ nữ sinh con và sảy thai chỉ cách nhau một hai ngày đột nhiên bằng huyết, dù sao cũng phải chú ý”

Kiều Phương Hạ nghe thấy bà cụ gọi Phó Minh Tuyết là mẹ chồng của cô thì cô hơi sững sờ một chút.

Phó Minh Tuyết và cô nhìn nhau, không nói lời nào, bởi vì ở trước mặt Kiều Phương Hạ bà ấy không tỏ ra quan tâm, cuối cùng cũng cảm thấy có chút không tự nhiên.

Bà cụ Hứa nắm lấy tay của Kiều Phương Hạ và nói một lúc, cho đến khi người làm nói bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi và đến hỏi Kiều Phương Hạ có muốn ăn ngay bây giờ không, bà cụ Hứa mới đứng dậy và nói: “Vậy chúng ta không làm phiền cháu nghỉ ngơi nữa, ăn sớm một chút đi nhé”

Phó Minh Tuyết đứng dậy, đích thân tiễn bà cụ Hứa xuống lầu.

Rất nhanh sau đó, bà ấy đã quay lên lầu.

Lệ Đình Tuấn đang ăn sáng cùng với Kiều Phương Hạ, Phó Minh Tuyết liếc nhìn Lê Đình Tuấn, sau đó nhìn Kiều Phương Hạ. Đột nhiên bà ấy thấp giọng nói với Lệ Đình Tuấn: “Con xuống dưới hâm tổ yến nóng lên đây, tổ yến hơi nguội rồi, mẹ muốn nói vài câu với Phương Hạ”
 
Chương 863


Chương 863

Lệ Đình Tuấn im lặng nhìn bà ấy, Phó Minh Tuyết nhướng mày ra hiệu bảo anh ra ngoài.

Bà ấy sẽ không để Kiều Phương Hạ ăn xong, huống hồ là vào lúc này.

Lệ Đình Tuấn nghĩ rằng Phó Minh Tuyết muốn nói đến việc vừa rồi anh đã hôn Kiều Phương Hạ, còn chưa kịp mở miệng nói thì Phó Minh Tuyết lại nói: “Hai ngày nữa thì mẹ đi rồi, mẹ quan tâm Kiều Phương Hạ vài câu cũng không được sao?”

Kiều Phương Hạ nhìn thấy Phó Minh Tuyết có chuyện muốn nói riêng với cô, đắn đo một lúc, cô nói với Lệ Đình Quân: “Tôi muốn ăn tổ yến”

Lệ Đình Tuấn không nói gì, anh gật đầu rồi đi xuống lầu giúp Kiều Phương Hạ hâm nóng tổ yến.

Phó Minh Tuyết thấy Lê Đình Tuấn đi rồi, bà ấy đưa tay khép hờ cửa lại.

Bà ấy đứng trước cửa, nhìn chằm chằm vào Kiều Phương Hạ một lúc lâu, sau đó nhẹ giọng nói: “Phương Hạ, cô thành thật nói cho tôi biết, có phải cô đã nghĩ đến việc không cần đứa con này đúng không?”

Phó Minh Tuyết chất vấn rất dứt khoát, khiến Kiều Phương Hạ sững sờ.

Phó Minh Tuyết im lặng vài giây, sau đó nghiêm túc nói: “Sinh đứa con này hay không, thực ra là quyền tự do của cá nhân cô, cho dù bản thân cô muốn bỏ đứa con, tôi cũng sẽ không trách cô. Lúc đầu tôi.”

Phó Minh Tuyết nói được một nửa thì dừng lại, sắc mặt bà ấy hơi mất tự nhiên.

Kiều Phương Hạ biết rằng Phó Minh Tuyết đang ám chỉ đến đứa trẻ mà lúc trước cô đã bỏ.

Cô không nói lời nào, chờ Phó Minh Tuyết tiếp tục nói.

“Đình Tuấn không có ở đây, cô thành thật nói cho tôi biết đi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra” Phó Minh Tuyết dừng lại vài giây rồi nói.

Kiều Phương Hạ cảm thấy Phó Minh Tuyết lẽ ra đã biết chuyện gì đó.

Cô đắn đo một lúc, sau đó ngước mắt lên nhìn Phó Minh Tuyết, cô nói: “Vâng, thật ra con đã từng nghĩ đến việc không cần, bởi vì Tô Minh Nguyệt”

“Nhưng hôm đó con đã không nỡ bỏ, con đi đến bệnh viện để hủy bỏ việc phẫu thuật”

“Đình Tuấn không biết sao?” Phó Minh Tuyết nhẹ giọng hỏi.

“Anh ấy không biết” Kiều Phương Hạ thành thật gật đầu.

Ở dưới lầu, Lê Đình Tuấn đang bưng tổ yến đi lên lầu.

“Cậu hai, đây là túi của mợ chủ sao?” Người làm đưa cho anh một cái túi màu đen.

Lệ Đình Tuấn nhớ Kiều Phương Hạ đã mang qua nên anh đã nhận lấy nó.

Trước đó Phó Minh Tuyết vội vàng cất cuốn bệnh án vào túi nhưng chưa kịp đóng lại, ngay lúc Lê Đình Tuấn đưa tay ra lấy, cuốn bệnh án lại trượt ra một nửa.

Khi Lê Đình Tuấn bưng tổ yến đi lên, đúng lúc Phó Minh Tuyết đẩy cửa ra, bà ấy thấy Lê Đình Tuấn cầm cái túi của Kiều Phương Hạ thì vô thức bà ấy đưa mắt

nhìn cái túi nhiều hơn.

Hai người nhìn nhau, Phó Minh Tuyết thì thầm với Lê Đình Tuấn: “Một chút nữa xuống lầu ăn sáng với mẹ nhé”

“Vâng” Sắc mặt của Lê Đình Tuấn nhàn nhạt, anh bưng tổ yến đi vào phòng.
 
Chương 864


Chương 864

Khi anh thu tay lại thì nhìn chằm chằm vào Kiều Phương Hạ vài giây.

Kiều Phương Hạ nhìn anh, anh nhẹ nhàng hỏi: “Vừa rồi mẹ không làm em khó xử chứ?”

“Không có” Kiều Phương Hạ cụp mắt xuống, sắc mặt bình thường và trả lời.

Lệ Đình Tuấn đứng ở mép giường và nhìn chằm chằm vào Kiều Phương Hạ một lúc.

Một lúc lâu sau, cuối cùng anh cũng nuốt nước bọt, dường như không có chuyện gì nên anh xoay người đi xuống lầu cùng Phó Minh Tuyết ăn sáng một chút.

Khi anh đi xuống, Phó Minh Tuyết đã giúp anh múc một bát cháo.

Lệ Đình Tuấn nhận lấy, anh trầm giọng nói: “Cảm ơn mẹ”

Phó Minh Tuyết chậm rãi nhai thức ăn trong miệng rồi liếc nhìn Lê Đình Tuấn ở đối diện, sau khi đắn đo một hồi, bà ấy mới mở miệng hỏi: “Con và Tô Minh Nguyệt đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Mẹ biết rồi đấy, bởi vì Thanh Hào” Lê Đình Tuấn nhìn bà ấy và trả lời.

“Đứa con của con và Phương Hạ đã xảy ra vấn đề, chắc chắn cũng không phải bởi vì một lần bị khiếp sợ mà thôi, trong lòng con đều biết rõ mà” Phó Minh Tuyết lạnh lùng nói: “Trước đó khi con bé đi kiểm tra thai thì cũng có một chút vấn đề rồi”.

“Hơn nữa Triều Mai Hoàng đã nói với mẹ rằng trước đó Phương Hạ đã bị xuất huyết”.

Lệ Đình Tuấn húp được một nửa bát cháo và đặt cái thìa trong tay xuống.

“Cho dù sau này con có kết hôn với Phương Hạ hay không, điều mà mẹ hy vọng là con mãi mãi đừng giống như ba của con” Sắc mặt của Phó Minh Tuyết bình tĩnh nói: “Tự hủy hoại bản thân và hủy hoại người khác”

“Con và Tô Minh Nguyệt thật sự không có gì cả” Lê Đình Tuấn cau mày trả lời.

“Con không thẹn với lương tâm thì được rồi, không cần giải thích với mẹ” Phó Minh Tuyết không kiên nhẫn và nói: “Con muốn tốt cho Phương Hạ thì bản thân con nên chú ý có chừng có mực. Chuyện này thành ra như vậy hoàn toàn là lỗi của con.”

Lệ Đình Tuấn nghiến răng không nói gì.

Làm sao anh có thể nghĩ mọi chuyện sẽ trở nên như vậy chứ?

Phó Minh Tuyết im lặng một chút rồi lại nói: “Nếu như trong một tháng này mẹ còn nghe thấy con cãi nhau với Phương Hạ về chuyện của Tô Minh Nguyệt, thì con đừng trách mẹ ép buộc hai đứa xa nhau! Một vấn đề rõ ràng rất đơn giản, con lại làm cho nó không có cách nào kết thúc, nếu như để mọi chuyện tiếp tục căng thẳng thì chỉ có thể chứng minh rằng hai đứa con không phù hợp.”

Lệ Đình Tuấn hít một hơi thật sâu, anh điều chỉnh lại hơi thở của mình.

Một lúc lâu sau, anh gật đầu và nói lại: “Vâng, con biết rồi”

Xa nhau là chuyện không thể nào.

“Đừng tỏ ra vẻ như con là người oan ức nhất thiên hạ, lúc đầu mẹ không nên để con đặt mình vào vị trí của Lệ Anh Vũ!” Phó Minh Tuyết buông đũa trong tay xuống, bà ấy đứng dậy và nói.
 
Chương 865


Chương 865

Chân đạp mấy chiếc thuyền thì cũng chỉ học được mười phần trăm mà thôi.

“Lát nữa mẹ sẽ đến công ty một chuyến, chuyện của con thì bản thân con nên suy nghĩ rõ ràng đi” Phó Minh Tuyết nói.

Nói dứt lời, bà ấy xoay người mặc áo khoác vào và thu dọn rồi đi ra ngoài.

Lệ Đình Tuấn nhìn Phó Minh Tuyết đi ra ngoài, một lúc lâu sau, anh ngước mắt nhìn lên căn phòng ở trên lầu.

Kiều Phương Hạ không phải là người thích phàn nàn.

Nhất là mối quan hệ giữa cô và Phó Minh Tuyết xưa nay không tốt, Kiều

Phương Hạ cũng không hề chủ động nói với Phó Minh Tuyết về chuyện của Tô Minh Nguyệt. Vì vậy chắc chắn Phó Minh Tuyết đã nhìn thấy cuốn bệnh án, vừa rồi bà ấy đã lên lầu hỏi Kiều Phương Hạ cái gì đó.

Chuyện này có vấn đề.

Anh im lặng một hồi lâu rồi lấy ra cuốn bệnh án của Kiều Phương Hạ, sau đó anh cẩn thận lật từng trang.

Lật đến trang giữa, đột nhiên anh phát hiện cuốn bệnh án này hình như đã có dấu vết bị xé mất.

Anh lập tức cầm cuốn bệnh án lên, dưới ánh sáng nhìn tỉ mỉ một lần nữa, đột nhiên anh phát hiện ra một vấn đề lớn hơn.

Hoàng Gia.

Đình Trung ngồi trên tấm thảm trước ghế sô pha. Trước mặt cậu bé là một đống mảnh ghép mô hình xe lửa nhỏ Thomas. Cậu bé đang lơ đãng ghép hai đường ray lại với nhau, bỗng thở dài, đặt mảnh ghép trong tay xuống đất.

Bật tivi lên, mở bộ phim hoạt hình cậu bé yêu thích nhất. Cậu bé ngẩng đầu xem tivi được một lúc rồi lại thở dài.

Vô Nhật Huy pha cho Đình Trung một ly ca cao, thứ mà thường ngày cậu bé thích uống nhất. Anh ta vừa ra khỏi nhà bếp, đúng lúc nghe thấy tiếng thở dài của cậu bé.

Đây là lần thứ năm Vô Nhật Huy nghe thấy Đình Trung thở dài trong ngày hôm nay.

Anh ta đứng sau lưng Đình Trung, nhìn thấy Đình Trung mặt ủ mày chau, chơi cái gì cũng không vui vẻ. Đắn đo một lúc, anh ta đi đến ngồi xổm bên cạnh Đình Trung, nhẹ giọng hỏi: “Gần đây Lego mới tung ra thị trường một chiến hạm mới, chú dẫn cháu đi mua được không?”.

Đình Trung nhìn anh ta, hơi bĩu môi, dường như đang đắn đo suy nghĩ.

Rất lâu sau, gật đầu: “Được ạ..”

“Một lát nữa ăn cơm xong, chú dẫn cháu đi mua” Lúc này Vô Nhật Huy mới thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Đình Trung.

Đình Trung lại suy nghĩ một lúc, đột nhiên nói: “Đình Trung muốn ra ngoài ăn”

Chỉ cần có thể khiến Đình Trung vui vẻ trở lại, ra ngoài ăn cũng không phải không được.

Vô Nhật Huy lập tức gật đầu, trả lời: “Được, chúng ta ra ngoài ăn”

Đình Trung vui vẻ, lập tức ngoan ngoãn tự chạy đi mặc áo khoác, tự chọn một đôi giày khá ngầu để phối cùng.

Vô Nhật Huy nghĩ rằng Đình Trung thèm ăn các loại đồ ngọt, bởi vì những người lớn ở nhà họ Lệ và nhà họ Phó đều hạn chế cậu bé ăn đồ ngọt.
 
Chương 866


Chương 866

Hai ngày nay, Đình Trung ăn cơm không ngon miệng. Tối hôm qua trở về Hoàng Gia, cậu bé khóc rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Vô Nhật Huy vốn nghĩ rằng vì cậu bé phá lệ nên bị Lệ Đình Tuấn trách phạt cũng không sao.

Nhưng khi đứng trước cửa hàng gà rán, anh ta mới biết mình nghĩ sai rồi.

Rõ ràng chân gà cánh gà mà bà Trần làm ở nhà ngon hơn rất nhiều, hơn nữa được chế biến theo nhiều cách khác nhau nhưng Đình Trung lại muốn đến cửa hàng gà rán.

Anh ta hơi khó hiểu, bế Đình Trung đi vào, đứng trước quầy hàng chọn món khá lâu, Đình Trung cũng chỉ chọn hai cánh gà rán và combo khoai tây chiên gà viên.

Vô Nhật Huy băng khay đồ ăn tìm chỗ đặt Đình Trung ngồi xuống, anh ta ngồi đối diện cậu bé. Anh ta nhìn chằm chằm Đình Trung khá lâu, phát hiện Đình Trung cũng chỉ ăn mấy miếng, không có bộ dạng thèm ăn.

Đình Trung cầm cánh gà lên, chấm sốt cà chua, cắn một miếng nhưng nhai rất lâu vẫn chưa nuốt xuống.

Lần đầu tiên Kiều Phương Hạ dẫn cậu bé đến đây ăn, cậu bé cảm thấy gà rán thật sự là thứ ngon nhất trên thế giới này. Nhưng mà khi ăn một mình không có Kiều Phương Hạ ở bên cạnh, dường như nó không còn mùi vị gì nữa.

Cậu bé nhìn chằm chằm cánh gà đã bị cắn một miếng, không nhịn được lại thở dài.

Đình Trung cũng không biết tại sao mẹ lại lạnh nhạt với cậu bé. Rõ ràng lần trước vẫn còn đút cơm cho cậu bé, cậu bé nói với Mạn Phi rằng mẹ của cậu là người phụ nữ đẹp nhất, dịu dàng nhất trên thế giới này. Nhưng mà Kiều Phương Hạ đột nhiên thay đổi.

Trước đây, cho dù cô có giận Lê Đình Tuấn đến cỡ nào, cũng sẽ không nổi giận với cậu.

Lần này, phải làm thế nào mới tốt đây.

Cậu bé bỏ cánh gà xuống, buồn rầu nói với Vô Nhật Huy: “Đình Huy ăn no rồi”

Nói xong, ngoan ngoãn tự lau tay, nắm tay Vô Nhật Huy cùng nhau đi ra ngoài.

Nhưng vừa ra khỏi cửa hàng gà rán, Đình Trung đột nhiên đứng lại, tầm mắt dừng lại ở một nơi cách đó không xa.

“Là em gái.” Cậu bé lẩm bẩm trong miệng.

Em gái?

Vô Nhật Huy ngây người một chút, sau đó nhìn về phía Đình Trung đang nhìn, nhìn thấy một hình dáng nhỏ nhắn quen thuộc đang đứng ở cửa một cửa hàng bán kem ly.

An Dương chắp tay sau lưng, đang cười híp mắt nhìn Mặc Hàn Bảo ở trước mặt.

Mặc Hàn Bảo mua cho cô bé một ly kem chocolate, kiên nhẫn quấn một lớp giấy rồi cúi người đưa cho An Dương.

“Đi thôi. Đi lên lầu lấy cao da lừa cho Phương Hạ” Mặc Hàn Bảo đưa tay nắm lấy tay của An Dương, thản nhiên nói.

“Uống cao da lừa thì Phương Hạ sẽ khỏe nhanh hơn sao?” An Dương hiệu kỳ hỏi Mặc Hàn Bảo.

Mặc Hàn Bảo cười nói: “Hai hôm trước, ông nội sư thúc tổ đã đi thăm cô ấy, đã bắt mạch cô ấy rồi. Thêm một vài vị thuốc có tính điều trị vào trong cao da lừa, sau khi uống vào, cơ thể của cô ấy sẽ khỏe thôi.”

“Vâng” An Dương ngoan ngoãn gật đầu.

Sau đó, hai người xoay người đi về phía thang máy.

Thang máy vẫn chưa đến, An Dương vừa ăn kem ly vừa hiếu kỳ nhìn xung quanh, bỗng nhiên cô bé nhìn thấy ở đằng xa có một cậu bé trạc tuổi nhìn chằm chằm mình.

An Dương nhìn xuống tay mình, nghĩ rằng cậu bé đang thèm kem ly của mình, cười híp mắt với cậu bé rồi thu hồi ánh mắt.
 
Chương 867


Chương 867

Cô bé cúi đầu cắn thêm một miếng, phát hiện cậu bé vẫn đang nhìn chằm chằm mình. Cô bé cảm thấy khó hiểu liền nhìn sang người lớn đứng bên cạnh cậu bé. Lúc này mới phát hiện người đó là Vô Nhật Huy.

Sau đó, An Dương nhẹ nhàng kéo tay Mặc Hàn Bảo: “Thầy…”

Mặc Hàn Bảo cúi đầu nhìn cô bé một cái, nhìn theo tầm mắt của An Dương, phát hiện hai người Vô Nhật Huy và Đình Trung.

Thang máy đến rồi, Mặc Hàn Bảo do dự một lúc, duỗi tay bế cô bé vào trong lòng, nhẹ giọng hỏi: “Có muốn đợi bọn họ không?”

Trong lòng An Dương hiểu rõ, cậu bé mà Vô Nhật Huy đang dắt chính là con trai của Lê Đình Tuấn, là cháu trai của cô bé.

Nhưng cậu bé này là con riêng của Lê Đình Tuấn và người phụ nữ khác, không phải con trai của Kiều Phương Hạ. Nghĩ đến đây, chẳng hiểu sao trong lòng cô bé cảm thấy hơi tức giận, sắc mặt hơi tối sầm lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc trả lời: “Không cần”

Đình Trung nhìn thấy An Dương và Mặc Hàn Bảo sắp vào thang máy, hơi sốt ruột, dùng lực kéo tay của Vô Nhật Huy, nói: “Em gái!”

Vô Nhật Huy suy nghĩ một chút, bế Đình Trung lên sải bước đuổi theo, trước khi cửa thang máy đóng lại thì đã kịp giờ một tay ra chặn lại.

Trong thang máy, An Dương nhìn thấy cháu trai mình đuổi tới rồi, không nhìn được nhíu mày.

“Em gái!” Đình Trung lại khẩn thiết gọi cô bé một tiếng.

An Dương hơi ghét bỏ, sửa lại: “Tôi không phải em gái cậu. Tôi là cô của cậu”

“Cô?” Trong đôi mắt nhỏ nhắn của Đình Trung có một thắc mắc to đùng, cậu bé quay đầu nhìn Vô Nhật Huy: “Cô em gái?”

“Quá ngốc…” An Dương càng lúc càng ghét bỏ, không nhịn được cau mày, nói thầm câu này.

Cô là cô, em gái là em gái, sao lại trộn hai vai vế này lại với nhau được chứ? Đầu óc cậu ta không phát triển sao?

Trông cũng khá đẹp trai đấy. Đáng tiếc cái đầu chỉ để trang trí mà thôi.

Hai người Mặc Hàn Bảo và Vô Nhật Huy mặt đối mặt, Mặc Hàn Bảo khựng lại vài giây, thản nhiên nói với Vô Nhật Huy: “Đúng lúc tôi có vài thứ muốn đưa cho Phương Hạ, để anh mang về đi”

Mặc dù Đình Trung vừa bị mắng xong, nhưng cậu bé vẫn nhìn chằm chằm An Dương. Vô Nhật Huy nhìn cậu bé, nhìn thấu tâm tư của cậu bé, anh ta không lên tiếng mà bể cậu bé đi vào thang máy.

“Cô em gái” Đình Trung lại kêu lên một tiếng, nhưng An Dương không thèm để ý đến cậu bé, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như cũ.

An Dương cụp mắt xuống ăn kem ly, coi như không nghe thấy gì.

Đình Trung nhìn một lượt trên người mình và Vô Nhật Huy, lại sờ sờ túi tiền rỗng tuếch của mình. Cậu bé nghĩ, hay là mình dùng một thứ gì đó để lấy lòng cô em gái, có lẽ cô bé sẽ bằng lòng nói chuyện với mình.

Vừa hay trước khi đi ăn cơm, Vô Nhật Huy đã mua cho cậu bé chiến hạm mới nhất của Lego.

Sau đó cậu bé cúi người xuống, xách cái hộp lớn trên tay Vô Nhật Huy, hào phóng đưa đến trước mặt An Dương.
 
Chương 868


Chương 868

An Dương cũng thích chơi Lego, nhưng mà cô bé không thích chơi Lego của người khác.

Cô bé liếc nhìn cái hộp mà Đình Trung đưa đến trước mặt mình, dáng vẻ không hứng thú lắm.

“Tặng cho cô em gái đấy” Đình Trung nhiệt tình đưa chiếc hộp đến trước mặt An Dương.

An Dương nghe cậu bé gọi một tiếng cô em gái, trong lòng vô cùng khó chịu, cau mày trả lời Đình Trung: “Đầu tiên, tôi lớn hơn cậu. Tiếp theo, tôi là em gái của ba cậu, là cô của cậu. Cậu phải gọi tôi là cô, không phải cô em gái”

“Em gái của ba?” Đình Trung ngày người một lúc, lại quay đầu nhìn Vô Nhật Huy, trợn mắt há hốc mồm.

Sao ba lại có em gái nhỏ như vậy? Sao trước đây cậu chưa bao giờ gặp?

Vô Nhật Huy cũng không biết nên giải thích với cậu bé như thế nào. Có giải thích thì cậu bé cũng không hiểu.

Anh ta trực tiếp gật đầu với cậu bé, thấp giọng nói: “Là cô”

Đình Trung hoàn toàn ngây ngốc. Cậu bé bị sốc rồi.

Rất lâu sau, cậu bé lại quay đầu nhìn An Dương.

Đã đến tầng cao nhất, Mặc Hàn Bảo bể An Dương ra ngoài trước.

Đình Trung đi sau lưng bọn họ, im lặng rất lâu.

Chẳng bao lâu, cậu bé đã nghĩ thông rồi. Dù sao, bất kể như thế nào, An Dương không phải là con gái của Kiều Phương Hạ và người đàn ông khác là được. Nếu như cô bé là em gái của cậu bé, vậy thì ba và cậu bé sẽ rất đau lòng.

Nghĩ như vậy, cậu bé chợt vui vẻ trở lại.

Mặc Hàn Bảo đi vào phòng, chẳng bao lâu đã lấy cao da lừa đưa cho Vô Nhật Huy, dặn dò cẩn thận, nói: “Trong này đã chia sẵn hết rồi. Mỗi ngày cho Phương Hạ uống một viên, cố gắng uống liên tục”.

“Ừm” Vô Nhật Huy nhận lấy.

Sau đó Mặc Nhật Huy bế An Dương chuẩn bị rời đi, Đình Trung lại hơi sốt ruột.

Bọn họ sắp đi rồi sao?

Cậu bé nhân lúc Vô Nhật Huy đang lấy đồ, nhanh như chớp đuổi theo bọn họ, nắm lấy một chân của An Dương: “Trong nhà Đình Trung có rất nhiều Lego đấy. Có hẳn một căn phòng riêng luôn!”.

Khưng lại một chút, lại dè dặt hỏi An Dương: “Cô em gái chơi cùng với Đình Trung được không?”

“Tôi cũng có” An Dương khinh thường trả lời.

Lần này làm khó Đình Trung rồi, cậu bé chưa từng chơi với con gái, cũng không biết phải dỗ cô bé như thế nào, An Dương không ăn mềm cũng không ăn cứng.

Cậu bé sốt ruột đến mắt cũng đã đỏ hoe rồi, cứ nắm chặt lấy chân của An Dương không chịu buông ra.

“Buông ra. Cậu làm tôi đau rồi đấy” An Dương nghiêm túc nói với cậu bé. “Tôi phải đi về với thầy”

“Về đâu?” Đình Trung bĩu môi, vội vàng hỏi cô bé: “Cô là em gái của ba thì phải cùng về nhà với Đình Trung chứ?”

“Nhà của cậu là nhà của cậu, không liên quan gì đến tội” An Dương lắc đầu.
 
Chương 869


Chương 869

Đình Trung nhìn cô bé, hốc mắt chợt đỏ lên, nước mắt rơi xuống.

Cậu bé sốt ruột muốn chết! Mẹ không để ý đến cậu bé, cô em gái cũng không thèm để ý đến cậu bé. Cậu bé muốn dẫn cô em gái về cho Lê Đình Tuấn xem, Kiều Phương Hạ nhìn thấy cô bé chắc chắn cũng sẽ rất vui, biết đâu được cô sẽ lại để ý đến cậu bé!

An Dương nhìn thấy Đình Trung nói khóc liền khác thì cũng ngây người.

Mặc Hàn Bảo thấy Đình Trung khóc, bế An Dương đứng lại, hơi cau mày quay đầu nhìn Vô Nhật Huy đang đi đến.

Lệ Đình Tuấn giở trò vô lại, con trai anh cũng giống vậy. Đúng là con trai ruột không lẫn vào đâu được.

An Dương thấy cậu bé khóc rất to, nhẫn nhịn một lúc mới nói với cậu bé: “Cậu đừng khóc nữa”

Đình Trung lau nước mắt trên khuôn mặt tròn tròn của mình, vừa khóc vừa kéo kéo cô bé.

An Dương hơi mất kiên nhẫn, mấp máy cái miệng, cau mày nói: “Nếu như cậu không khóc, tôi sẽ chơi với cậu một lúc”

Vừa dứt lời, Đình Trung lập tức im thin thít, không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Đình Trung vào nhà vệ sinh rửa sạch nước mắt nước mũi, khi cậu bé quay lại, trong đôi mắt vẫn còn vương vấn sự ấm ức.

“Nhóc khóc nhè” An Dương cau mày thốt lên ba chữ.

Bình thường Đình Trung sẽ không khóc như vậy đâu, bởi vì Lệ Đình Tuấn nói con trai không được dễ dàng rơi nước mắt, cho dù có ấm ức đến thế nào cũng không được khóc, trừ phi thật sự không kiềm nén được nữa.

“Tôi không phải” Cậu bé rất nghiêm túc giải thích với An Dương, trong giọng nói yếu ớt vẫn còn mang theo một ít giọng mũi sau khi vừa khóc xong.

Trên mặt An Dương hiện lên một dòng chữ “Cháu của tôi thật mất mặt”, hỏi cậu bé: “Vậy cậu khóc cái gì? Cậu chính là nhóc khóc nhè”

“Vậy thì tôi là nhóc khóc nhè” Đình Trung suy nghĩ một lúc, gật đầu trả lời.

Suy cho cùng, con gái cần được dỗ dành. Nếu như sau khi cậu bé cãi thêm vài câu An Dương lại không thèm để ý đến cậu bé, vậy thì mất nhiều hơn được.

Từ nay về sau, cô em gái nói cái gì thì chính là cái đó.

“. ” Vô Nhật Huy đứng bên cạnh lườm Đình Trung.

Có thể nói, ở trước mặt An Dương, tôn nghiêm của Đình Trung gần như mất sạch.

Đình Trung thử đưa tay nắm tay bàn tay nhỏ bé của An Dương, vẫn chưa đụng đến, An Dương liền rụt tay lại và cau mày hỏi cậu bé: “Lẽ nào Lê Đình Tuấn chưa từng nói với cậu, không được tùy tiện đụng vào con gái sao?”

“Nói rồi” Đình Trung gật đầu, trả lời ngay.

Cô em gái của cậu trông rất xinh đẹp, đẹp giống như mẹ vậy. Cho nên cậu không kiềm lòng được muốn đến gần cô bé hơn. Sau khi quay về, cậu nhất định sẽ đưa hết tất cả những món đồ chơi mình thích nhất cho cô bé.

Cậu bé suy nghĩ một lúc, lại dè dặt hỏi An Dương: “Đến nhà tôi chơi được không? Thầy của cô em gái cũng đi luôn được không?”

An Dương không hề muốn đến nhà họ Lệ, cô bé không muốn nhìn thấy Lê Đình Tuấn.

Nhưng mà cô bé muốn đến thăm Kiều Phương Hạ, muốn biết rằng cô đã khỏe hơn chút nào chưa. Nếu như hôm nay không tình cờ gặp Vô Nhật Huy và Đình Trung, cô và Mặc Hàn Bảo cũng định đến thăm Kiều Phương Hạ.
 
Chương 870


Chương 870

Cô bé đắn đo một lúc, quay đầu nhìn Mặc Hàn Bảo.

Mặc Hàn Bảo biết cô bé muốn đi, không đợi cô bé hỏi mình thì anh ta nói: “Tự con quyết định đi”

Lê Đình Tuấn cho Kiều Phương Hạ ăn cơm trưa xong, anh đứng dậy thu dọn chén đĩa.

Khi anh đang giơ tay lấy cái chén trước mặt Kiều Phương Hạ, nhìn thấy khóe miệng Kiều Phương Hạ dính một ít nước sốt cà chua.

Hai người nhìn nhau, Kiều Phương Hạ không biết tại sao anh lại nhìn chằm chằm mình. Cô đang định đứng dậy đi vào nhà vệ sinh để né tránh anh, Lệ Đình Tuấn bỗng nhiên đưa tay đến, ngón trỏ giữ cằm cô lại, ngón tay cái nhẹ nhàng lau khóe môi của cô.

Ánh mắt dừng lại trên môi cô.

Một tiếng chuông cảnh báo mãnh liệt chợt reo lên trong lòng Kiều Phương Hạ, nhưng cô chưa kịp tránh né thì điện thoại Lê Đình Tuấn ở bên bàn chợt rung lên.

Động tác của anh khựng lại hai giây, Kiều Phương Hạ lập tức đẩy tay anh ra, bước xuống giường đi vào nhà vệ sinh.

Lệ Đình Tuấn liếc nhìn màn hình điện thoại, im lặng một lúc, cuối cùng vẫn bấm nghe máy.

“Có chuyện gì?” Giọng điệu của anh hơi u ám.

“Kiều Đông Phương xảy ra chuyện ở chỗ chúng ta..” Người ở đầu dây bên kia dè dặt trả lời Lê Đình Tuấn.

Lệ Đình Tuấn im lặng không lên tiếng, chỉ nghe người bên trong điện thoại nói chuyện, anh đảo mắt nhìn về phía nhà vệ sinh.

Khi Kiều Phương Hạ đi ra, Lệ Đình Tuấn đã dọn dẹp xong rồi. Anh đang ở trong phòng thay đồ thay quần áo. Kiều Phương Hạ nhìn anh một cái rồi ngồi xuống giường.

Lệ Đình Tuấn thay xong quần áo, bước ra, điều chỉnh độ chặt của cà vạt, đi đến bên giường nhẹ giọng nói với cô: “Tôi đi ngoài một chút, sẽ về nhanh thôi”

Kiều Phương Nhất vẫn không nói chuyện. Việc anh đi hay ở, dường như không cần phải báo cáo với cô.

Lê Đình Tuấn muốn nói nhưng lại thôi, nhìn cô thêm vài lần. Anh đi đến mép giường, đang định cúi đầu hôn cô, Kiều Phương Hạ đã sớm đề phòng nên lập tức né tránh.

Động tác của anh chợt khựng lại.

Cũng không ép buộc cô. Một tay anh đặt ở eo cô, một tay đặt ở nửa khuôn mặt cô, cụp mắt nhìn cô và dịu dàng nói: “Tôi biết, em đang giận dỗi tôi”

Vì Lê Đình Tuấn đã phát hiện bí mật trong cuốn bệnh án, nên trong lòng càng cảm thấy áy náy, càng thương cô hơn.

Cô không muốn anh chạm vào, anh cũng không ép buộc cô, cho đến khi nào cô nguôi giận mới thôi.

Kiều Phương Hạ không muốn nói nhiều với anh, cô nhìn sang nơi khác không lên tiếng.

Lệ Đình Tuấn im lặng vài giây rồi buông cô ra, xoay người đi ra khỏi cửa. Sau khi giúp cô đóng cửa lại thì khẽ dặn dò người giúp việc ở cửa: “Tôi ra ngoài một lúc, mợ chủ có nhu cầu gì thì chú ý một chút”.

“Vâng”

Kiều Phương Hạ nghe thấy tiếng khởi động xe ở dưới lầu, Lệ Đình Tuấn đã rời khỏi nhà, một lúc lâu sau mới bước xuống giường, tự rót cho mình một ly nước ấm.

Khi anh dọn bàn đã đặt cải ly của cô trên bàn đọc sách của anh.

Cô cầm lấy cái ly uống hai ngụm nước, định xoay người đi về giường, cô bỗng nhiên nhìn lướt qua một cuốn sổ tay có bìa sách làm bằng da bò dày cộm nằm ở một vị trí bắt mắt trên giá sách.

Lệ Đình Tuấn có thói quen sử dụng giấy ghi chú để đánh dấu các trang quan trọng.
 
Chương 871


Chương 871

Trên góc bìa cuốn sổ tay có vài tờ giấy ghi chú màu trắng lộ ra bên ngoài, cô nhìn thấy một trong số những tờ giấy ghi chú viết bốn chữ “Triệu chứng phát bệnh”.

Cô sững sờ vài giây, giơ tay mở tủ kính và lấy cuốn sổ tay ra ngoài.

Khi mở cuốn sổ tay vừa dày vừa nặng, một xấp giấy rơi từ bên trong xuống bàn.

Kiều Phương Hạ nhặt một tờ lên xem, đó là giấy khen giải nhất cuộc thi tính nhẩm khi cô còn nhỏ.

Cô sững sờ một lúc, sau đó lại cẩn thận lật xem tất cả những tờ giấy rơi trên bàn. Toàn bộ đều là giấy khen của cô, không hề có bất cứ tờ nào liên quan đến Lệ Đình Tuấn.

Cô càng xem càng kinh ngạc.

Trầm mặc rất lâu, sau đó lại cầm lấy cuốn sổ tay trên bàn, trực tiếp mở trang sách mà anh đã đánh dấu ra.

“Lần đầu tiên phát bệnh, không rõ nguyên nhân phát bệnh. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy phát bệnh. Tôi không rõ trước đây cô ấy đã từng phát bệnh. chưa. Ngày mười tháng tư năm hai nghìn không trăm linh một. Cô ấy chui vào trong góc phòng, liên tục đập đầu vào tường, đôi mắt không nhìn rõ được mọi thứ và không khống chế được cảm xúc. Ngoại trừ An Phương Diệp gọi cô ấy, không hề có bất kỳ phản ứng nào.”

“Lần thứ hai phát bệnh. Ngày hai mươi mốt tháng bảy năm hai nghìn không trăm linh một. Bởi vì khi tôi quay về không biết cô ấy ở nhà, trực tiếp tắt đèn phòng khách đi lên lầu. Cô ấy sợ bóng tối, càng sợ ở một mình trong bóng tối”

“Lần thứ ba phát bệnh. Ba mươi tết năm hai nghìn không trăm linh một. Đứa trẻ đốt pháo hoa bên cửa sổ của cô ấy, pháo nổ mạnh, cô ấy giống như được làm bằng thủy tinh, không chịu được sự hoảng sợ quá lớn”

“Lần thứ tư phát bệnh. Ngày sáu tháng sáu năm hai nghìn không trăm linh hai. Tiếng sấm quá lớn, cho nên những đêm mùa hè cô ấy đều ở chung với dì giúp việc. Trước đây, tôi thường cười nhạo cô ấy không thể rời xa người lớn, bảy tuổi rồi mà vẫn còn ngủ chung giường với người khác. Bây giờ thì đã hiểu rồi”

“Lần thứ năm phát bệnh. Ngày hai mươi tháng bảy năm hai nghìn không trăm linh hai. Là sinh nhật của cô ấy. Đó là lỗi của tôi. Cô ấy đợi tôi về ăn sinh nhật. Ngày hôm đó tôi đến chỗ mẹ, tâm trạng rất tệ. Sau khi quay về, cô ấy tặng bánh ngọt cho tôi, tôi không cẩn thận đã đẩy cô ấy ngã xuống đất.”

“Lần thứ sáu phát bệnh.”

Kiều Phương Hạ bình tĩnh lật từng tờ từng tờ.

Tình huống khi cô phát bệnh, đa số cô đã không còn nhớ nữa. Hơn nữa đây cũng chẳng phải chuyện gì đáng để khoe khoang, cho nên cô chưa bao giờ chủ động nhớ lại.

Nhưng mà mỗi lần cô ấy phát bệnh, Lê Đình Tuấn đều ghi nhớ.

Đây là bí mật của Lê Đình Tuấn mà cô chưa bao giờ phát hiện.

Nhà họ Lệ vẫn luôn tìm kiếm đủ loại bác sĩ, tích cực điều trị cho cô. Cho nên sau khi cô đến nhà họ Lệ, thực ra tình trạng của cô vẫn luôn chuyển biến theo

hướng tích cực. Sau khi cô học xong tiểu học, cô chưa từng phát bệnh một lần nào, chỉ là một vài phương diện vẫn không theo kịp một đứa trẻ bình thường.

Vậy nên những trang sau, Lê Đình Tuấn ghi chép một vài chuyện vặt vãnh, ví dụ như thỉnh thoảng có không kiểm soát được một vài triệu chứng mất trí nhớ nhẹ. Mặc dù không nghiêm trọng, nhưng anh vẫn dùng bút đỏ đánh dấu điểm quan trọng, khi quay lại tìm, sợ rằng bản thân sẽ bỏ qua nó.

Ghi chép đến năm cô mười ba tuổi thì đã dừng lại. Bởi vì năm đó anh đã hoàn thành xong chương trình tích hợp học đại học và thạc sĩ trước thời hạn, đi nước ngoài rồi.
 
Chương 872


Chương 872

Khi anh rời đi, có thể anh đã để lại cuốn sổ tay này ở chỗ Phó Viễn Hạo, cho nên trước đây cô chưa từng nhìn thấy.

Trong cuốn sổ tay này, ước chừng đã ghi chép tất cả mọi thứ liên quan đến cô trong suốt bảy năm.

Có một vài chuyện chỉ viết sơ qua, có một vài chuyện lại viết chi tiết thành một đoạn văn. Càng về sau, càng viết dong dài hơn, chứa đựng cảm xúc cá nhân của anh.

Cuốn sổ tay này đã không còn là cuốn ghi chép triệu chứng phát bệnh của cô, nó càng giống cuốn nhật ký của anh hơn.

Kiều Phương Hạ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào khoảng trống ở trang sau. Đột nhiên có một thứ gì đó rơi xuống trang giấy trắng.

Cô đưa tay sờ lên mặt mình, phát hiện hình như cô đang khóc.

Cô ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm vào cuốn sổ tay, ngẩn ngơ rất lâu, lật lại từ đầu đến đuôi một lần nữa. Phần trước cuốn sổ tay đều là ghi chép học thuật của anh, nếu như nhìn không kỹ, căn bản sẽ không có ai phát hiện trong phần ghi chép học thuật này có cô.

Bên ngoài, màn đêm đã buông xuống.

Dường như cô nghe thấy có tiếng phanh xe ở dưới lầu, sau đó lặng lẽ lau khô nước ở trên mặt, nhét giấy khen của

mình về lại trang sách và đặt cuốn sổ tay về chỗ cũ, giống như chưa từng phát hiện ra nó.

Khi cô vội vàng nằm lên giường, cô nghe thấy dưới lầu truyền đến vài tiếng hỏi han nhỏ nhẹ. Là Phó Viễn Hạo về nhà, không phải Lê Đình Tuấn.

Cô nghe thấy tiếng Phó Viễn Hạo đi lên lầu, sau đó lặng lẽ trở mình, quay lưng về phía cửa phòng.

Cô không muốn để Phó Viễn Hạo biết mắt cô đang đỏ hoe.

Phó Viễn Hạo lên lầu, nhẹ nhàng mở cửa phòng cô, nhìn thấy Kiều Phương Hạ đang nằm trên giường không cử động nên nghĩ rằng cô đang ngủ, lập tức đóng cửa lại.

Cô nghe thấy tiếng Phó Viễn Hạo đóng cửa, một lúc sau, nhắm mắt lại và khẽ thở dài.

Lệ Đình Tuấn giải quyết xong chuyện của Kiều Đông Phương, đang định rời đi, đột nhiên có người xông vào.

“Ba!” Kiều Diệp Ngọc nhìn thấy cổ Kiều Đông Phương đang quấn băng, sắc mặt trắng bệch nhào vào lòng ông ta: “Ba không sao chứ? Là ai làm vậy? Sao lại ra tay nặng như vậy?”

Vừa hỏi thăm, vừa vội vàng nhìn xem trên người ông ta có còn vết thương nào nữa không.

Nếu bây giờ Kiều Đông Phương chết rồi thì cô cũng xong đời! Cô ta vẫn nhắm vào hai ba mươi phần trăm cổ phần trong tay Kiều Đông Phương đấy!

Kiều Đông Phương vẫn còn đang sợ hãi chuyện vừa rồi. Mặc dù Lệ Đình Tuấn đã đến đây giải quyết xong rồi, nhưng ông ta vẫn đang rất sợ hãi. Lúc này chân vẫn còn đang run rấy.

Không biết anti fan của Kiều Phương Hạ nghe được tin tức từ đâu mà biết được Phó Kiều chính là Kiều Phương Hạ, biết cô là con gái của Kiều Đông Phương nên đã giả vờ đàm phán chuyện làm ăn với Kiều Đông Phương, hẹn Kiều Đông Phương đến khách sạn này. Kiều Đông Phương vừa ngồi xuống, đối phương liền rút con dao nhỏ ra.

May mắn hôm nay bộ phận hành chính của tập đoàn WL sang đây làm việc, có người nhận ra Kiều Đông Phương nên lập tức gọi điện thoại cho Lê Đình Tuấn.
 
Chương 873


Chương 873

“Không sao… chỉ bị trầy xước một lớp da, chảy một xíu máu..” Kiều Đông Phương nghĩ lại vẫn còn thấy sợ, thở hổn hẳn mà thấp giọng trả lời.

Khựng lại một chút, lại hạ thấp giọng hỏi ngược lại cô ta: “Sao con lại đến đây?”

Theo bản năng, vừa nói vừa nhìn về phía Lê Đình Tuấn.

Ông ta bỗng nhớ lại, trước đây nhà họ Lệ đã từng cảnh cáo Kiều Diệp Ngọc, những nơi có người nhà họ Lệ, Kiều Diệp Ngọc không được phép xuất hiện.

Kiều Diệp Ngọc nhìn theo tầm mắt ông ta, mới phát hiện Lê Đình Tuấn cũng ở đây.

Khoảnh khắc hai người nhìn nhau, Kiều Diệp Ngọc khẽ run rẩy.

Lê Đình Tuấn vô cảm nhìn thẳng cô ta, sau một lúc lâu, nhận lấy chiếc áo khoác mà người quản lý khách sạn đưa cho rồi khoác áo vừa đi ra ngoài.

Kiều Đông Phương thấy anh sắp đi, đột nhiên nhớ đến chuyện Kiều Phương Hạ sảy thai. Đến bây giờ ông ta vẫn chưa hỏi thăm Kiều Phương Hạ. Suy nghĩ một lúc, đứng dậy đi theo phía sau Lệ Đình Tuấn, thấp giọng hỏi: “Đình Tuấn, Phương Hạ, con bé… vẫn khỏe chứ?”

“Vẫn khỏe” Sắc mặt Lệ Đình Tuấn vẫn như cũ, trả lời.

Kiều Đông Phương là ba của Kiều Phương Hạ. Mặc dù tình cảm giữa ba con bọn họ không sâu đậm, nhưng trong lòng vẫn hơi lo lắng. Nhất là khi đối mặt với Lê Đình Tuấn, vừa nãy Lê Đình Tuấn lại giúp ông ta giải vây.

Ông ta đắn đo vài giây, thấp giọng bối rối nói với Lệ Đình Tuấn: “Thực ra trước đây, tôi muốn đi thăm Phương Hạ, nhưng tôi gọi điện thoại cho con bé không được”

Lệ Đình Tuấn lườm ông ta.

Kiều Đông Phương không gọi điện cho Phương Hạ được, bởi vì điện thoại của Kiều Phương Hạ đang ở chỗ anh, anh không muốn bắt máy.

Anh dừng bước, khuôn mặt vô cảm quan sát Kiều Đông Phương vài lần: “Muốn đi thăm cô ấy?”

“Đúng vậy. Một người làm ba như tôi, sao có thể không đi thăm con bé được chứ?” Kiều Đông Phương cẩn thận trả lời.

Trước đây, khi Kiều Phương Hạ ở nước ngoài, Kiều Đông Phương không hề quan tâm cô. Hơn nữa ông ta đã nghe lời xúi giục của Tống Vân Lan, nhận lấy ba mươi tỷ của Lệ Đình Tuấn.

Nhưng thực ra ông ta bảo tài vụ của công ty mỗi tháng đều gửi cho Kiều Phương Hạ sáu mươi triệu. Thân là một người ba, ông ta cũng không thể tuyệt tình đến mức mặc kệ cô con gái đang mang bầu ở bên ngoài ăn không khí. Hơn nữa ông ta cũng không dám, sợ Kiều Phương Hạ xảy ra chuyện không may, sau này Lê Đình Tuấn sẽ hỏi tội ông ta.

Chỉ là không ngờ Tống Vân Lan lại tàn nhẫn như vậy, một đồng cũng không rơi vào túi Kiều Phương Hạ.

Chuyện này là một cây kim ở trong lòng ông ta, cũng cảm giác hơi áy náy.

Ông ta và Lê Đình Tuấn nhìn nhau vài giây, chỉ cảm thấy ánh mắt Lệ Đình Tuấn khiến trong lòng ông ta hơi sợ hãi.

Đang định nói nếu như Kiều Phương Hạ không bằng lòng vậy thì ông ta sẽ không đi nữa, ai biết Lệ Đình Tuấn hơi nhướng mày, nói: “Được thôi. Vậy thì đi chung đi.”
 
Chương 874


Chương 874

“Được. Đợi tôi một chút” Kiều Đông Phương thở phào nhẹ nhõm, lập tức xoay người lấy áo khoác và điện thoại của mình.

Kiều Diệp Ngọc đứng bên cạnh muốn nói nhưng lại thôi, cô ta nhìn Kiều Đông Phương rồi lại nhìn sang Lê Đình Tuấn, cuối cùng ngậm miệng không lên tiếng.

“Con về trước đi. Ba không sao rồi” Kiều Đông Phương sợ Kiều Diệp Ngọc sẽ chọc giận đến Lê Đình Tuấn, lập tức nói nhỏ với cô ta.

Kiều Diệp Ngọc đi sau lưng Kiều Đông Phương, đưa áo khoác và điện thoại cho ông ta, không đi.

Lê Đình Tuấn thản nhiên nhìn chằm chằm dáng vẻ ngoan ngoãn của Kiều Diệp Ngọc.

Nhìn bề ngoài, sau khi trải qua nhiều việc như vậy, dường như Kiều Diệp Ngọc đã cải tà quy chính.

Thế nhưng có hai vấn đề anh vẫn không hiểu nổi, cần Kiều Diệp Ngọc giải thích cho anh.

Kiều Diệp Ngọc cảm thấy Lê Đình Tuấn đang nhìn chằm chằm mình, cô ta nhướng mắt nhìn anh.

Khoảnh khắc hai người nhìn nhau, Lê Đình Tuấn lạnh lùng nói với cô ta: “Cô cũng đi cùng đi”

Kiều Diệp Ngọc ngây người.

Cô ta đang suy nghĩ muốn viện cớ gì để được đi cùng. Ít nhất để cô ta có thể tiếp xúc với Lê Đình Tuấn nhiều một chút, cho dù nói vài câu cũng được. Không ngờ Lê Đình Tuấn lại chủ động bảo cô ta đi cùng.

“Được không? Tôi.” Cô ta hơi ngạc nhiên, thấp giọng hỏi.

Lệ Đình Tuấn không đợi cô ta hỏi lần thứ hai đã trực tiếp xoay người đi ra ngoài trước.

Kiều Đông Phương ở bên cạnh cũng hơi ngạc nhiên, đợi Lê Đình Tuấn đi ra ngoài rồi mới hạ giọng hỏi: “Con đi theo làm gì? Vẫn chê chuyện này chưa đủ lớn sao?”

“Nhưng Đình Tuấn anh ấy chủ động bảo con đi. Nếu như con không đi, anh ấy cũng tức giận, không phải sao?” Kiều Diệp Ngọc nhẹ giọng hỏi ngược lại.

Từ lúc Kiều Diệp Ngọc bị Lệ Kiến Đình đuổi về nhà họ Kiều, tính tình càng ngày càng dịu dàng ngoan ngoãn một cách lạ thường. Trước đây mối quan hệ giữa ba con bọn họ rơi vào trạng thái chiến tranh lạnh, bây giờ đã dịu đi khá nhiều.

Trong lòng Kiều Đông Phương hiểu rõ, bởi vì cô ta đã mất hết hy vọng, chỉ có thể dựa vào nhà họ Kiều. Suy cho cùng Kiều Diệp Ngọc là đứa con gái ruột ông ta yêu thương hai mươi năm, ông ta cũng không nhẫn tâm đối xử với cô ta như vậy.

Đắn đo vài giây, ông ta cau mày trả lời: “Cũng được. Con cố gắng nói ít lại. Đừng chọc giận cậu ta và Phương Hạ”

Hai người Kiều Đông Phương và Kiều Diệp Ngọc bước ra khỏi khách sạn. Lê Đình Tuấn đã lên xe rồi.

Lê Đình Tuấn đang ngồi ở ghế sau, liếc nhìn Kiều Diệp Ngọc đi phía sau, bỗng nhiên mở miệng nói: “Cô, ngồi chung xe với tôi”

Kiều Diệp Ngọc ngây người, Lê Đình Tuấn là…

“Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn” Lê Đình Tuấn lạnh lùng nhìn cô ta, nói tiếp.

Kiều Diệp Ngọc lập tức bước nhanh đến, đi đến chỗ ghế sau.

Lệ Đình Tuấn cụp mắt, nhìn chân phải của cô ta hơi khập khiễng, lại nhướng mắt lên nhìn cô ta.

Ánh mắt lạnh như băng của anh đang nhìn chằm chằm khiến trong lòng Kiều Diệp Ngọc hơi sợ hãi và chột dạ. Lưỡng là một lúc, vừa định đưa tay mở cửa, Lệ Đình Tuấn bỗng nhíu mày, nói: “Ngồi phía trước”

Kiều Diệp Ngọc sững sờ, cũng không biết Lệ Đình Tuấn có ý gì, rõ ràng bảo cô ta ngồi chung xe nhưng lại bảo cô ta ngồi vào vị trí bình thường vệ sĩ ngồi.
 
Chương 875


Chương 875

Khóe miệng cô ta khẽ mấp máy, lại không dám lên tiếng,

chỉ ra vẻ đáng yêu đi đến phía trước, mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong.

Khoảnh khắc xe khởi động, Lê Đình Tuấn tiện tay lấy chiếc máy tính ở bên cạnh và cắm một sợi dây cáp vào máy tính, cũng không biết anh đang thao tác những gì.

Bên trong xe, ngoại trừ âm thanh gõ bàn phím và tiếng máy tính đang hoạt động, không còn âm thanh nào khác.

Kiều Diệp Ngọc yên lặng ngồi ở ghế phó lại được một lúc, không nhịn được quay đầu lại, lặng lẽ nhìn Lê Đình Tuấn.

Lệ Đình Tuấn hơi cau mày nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Mặc dù trên khuôn mặt hiện lên biểu cảm không kiên nhẫn, nhưng khuôn mặt này, Kiều Diệp Ngọc nhìn một lần động lòng một lần.

Từ lần đầu tiên cô đi theo Kiều Phương Hạ đến nhà họ Lệ thăm viếng. Lần đầu tiên nhìn thấy Lê Đình Tuấn, cô ta đã thích Lệ Đình Tuấn rồi.

Khi đó, Lê Đình Tuấn vẫn chưa có địa vị hiển hách giống như bây giờ. Cô chỉ cảm thấy Lê Đình Tuấn rất đẹp trai, cảm xúc này dần dần lên men, cô ta bắt đầu ghen tỵ với Kiều Phương Hạ, căm ghét Kiều Phương Hạ.

Cô ta cho rằng mẹ con An Phương Diệp và Kiều Phương Hạ bị bọn họ đuổi ra khỏi nhà họ Kiều, sẽ phải chịu khổ ở nhà họ Lệ. Dù sao Lệ Quốc Chiến vẫn luôn không hề cho An Phương Kiều một danh phận. Nhưng càng về sau, trong lòng

cô ta càng hiểu rõ, Lê Đình Tuấn đối xử với Kiều Phương Hạ rất đặc biệt. Anh lạnh lùng với người khác, duy nhất Kiều Phương Hạ thì không.

Cô ta cũng hy vọng bản thân có thể có một người anh trai không cùng huyết thống giống như vậy, nuông chiều cô ta, yêu thương cô ta.

Nhưng mà cô ta không phải Kiều Phương Hạ. Trong mắt Lệ Đình Tuấn chưa từng có cô ta, cho nên cô ta chỉ có thể nghĩ mọi cách, dùng cách riêng tiếp cận Lê Đình Tuấn.

Giá như Kiều Phương Hạ chết ở nước ngoài thì tốt rồi. Nhưng cô ta cứ không chết.

Kiều Diệp Ngọc nhớ về chuyện ba ban năm trước, trong lòng càng tức giận hơn.

Cô ta đang muốn thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm Lệ Đình Tuấn, bất thình lình, Lê Đình Tuấn bỗng nhiên nhướng mắt nhìn cô ta.

Kiều Diệp Ngọc suýt nữa không ngụy trang được cảm xúc của mình, khựng lại một chút, sau đó vờ như đang giật mình.

Lệ Đình Tuấn lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ra, bỗng nhiên, thấp giọng mở miệng nói: “Điện thoại”

“Hả?” Kiều Diệp Ngọc lại ngây người tiếp.

“Điện thoại của cô, đưa cho tôi” Lê Đình Tuấn giơ tay

phải về phía cô ta, đáy mắt mang theo vài phần sắc bén.

Kiều Diệp Ngọc đột nhiên nhớ đến trước kia ở nhà họ Lệ, Kiều Phương Hạ biết được mật mã điện thoại của cô ta, khôi phục tất cả các thông tin mà cô ta đã xóa trong điện thoại.

Cô ta nhìn Lê Đình Tuấn không lên tiếng, lưỡng lự một lúc rồi vẫn lấy điện thoại từ trong túi ra, chậm chạp đưa đến tay Lệ Đình Tuấn.

“Đưa túi luôn” Lê Đình Tuấn nhận lấy điện thoại, đồng thời nhìn chằm chằm cô ta, thấp giọng nói tiếp với cô ta.
 
Chương 876


Chương 876

“Tôi.” Theo bản năng, Kiều Diệp Ngọc âm thầm siết chặt cái túi ở trong lòng.

“Đưa đây!” Giọng nói của Lê Đình Tuấn bỗng cao lên mấy tông.

Kiều Diệp Ngọc sợ đến mức cả người run rẩy, ở trước mặt Lệ Đình Tuấn, cô ta không dám làm bất kỳ động tác nhỏ nào. Cô ta trơ mắt nhìn anh liên kết điện thoại của mình vào máy tính, rồi lại đưa túi của mình cho Lê Đình Tuấn.

Lệ Đình Tuấn lấy hết tất cả đồ vật ở trong túi cô ta ra, tất cả đều rơi xuống đất.

Trong ngăn giữa của chiếc túi rơi xuống một chiếc điện thoại khác.

Lệ Đình Tuấn cụp mắt nhìn chiếc điện thoại dự phòng đời mới trên mặt đất, hơi nheo mắt lại.

“Đã trở nên thông minh hơn rồi” Anh lại liếc nhìn Kiều Diệp Ngọc, nhẹ giọng nói.

Trái tim Kiều Diệp Ngọc đã nhảy lên tới cổ họng, sắc mặt hơi trắng bệch, nhìn Lệ Đình Tuấn nhặt chiếc điện thoại ở dưới đất lên và kết nối hai chiếc điện thoại vào máy tính.

Trước khi Lê Đình Tuấn cài hệ thống virus vào, anh lướt xem album ảnh và lịch sử thông tin trong điện thoại Kiều Diệp Ngọc.

Cô ta rất thông minh, đã học được ngoan rồi, bên trong hai chiếc điện thoại đều trống rỗng chẳng có gì cả.

Nếu không phải hôm nay anti fan Kiều Phương Hạ dùng dao uy hiếp Kiều Đông Phương, e rằng ngay cả anh cũng sẽ bị che mắt.

Chỉ có một vài người biết Kiều Phương Hạ là Phó Kiều. Biết thân phận của cô, còn có can đảm tiết lộ cho anti fan, e rằng cũng chỉ có người cực kỳ ghét Kiều Phương Hạ mới dám làm.

Kiều Đông Phương vừa mới xảy ra chuyện, vẫn chưa kịp thông báo với bất cứ ai. Kiều Diệp Ngọc đã đến nhanh như vậy, chắc chắn có vấn đề.

“Cô tự nói hay là muốn tôi lấy bằng chứng ra?” Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Kiều Diệp Ngọc, nhẹ giọng hỏi.

Ánh mắt hung ác nham hiểm của Lê Đình Tuấn khiến Kiều Diệp Ngọc không nhịn được bắt đầu run rẩy.

Trong điện thoại của cô ta vẫn còn thứ khác, còn bí mật lớn hơn nữa. Nếu tất

cả đều được khôi phục lại giống như lần trước, Lệ Đình Tuấn điều tra kỹ càng, cô ta chắc chắn sẽ chết không có chốn chôn thân!

“Xin lỗi, Đình Tuấn.” Cô ta nói lắp bắp một hồi, hốc mắt đỏ lên, tay chân luống cuống nói xin lỗi anh.

“Bởi vì ông nội, ông ấy… ông ấy định giao Kiều Thị cho chị ta, còn định ký hợp đồng với chị ta. Tôi nhất thời nghĩ không thông, tôi sợ bản thân sẽ không còn gì cả cho nên mới bán thân phận của chị cho tên thủ lĩnh nhóm anti fan. Tôi… tôi chỉ không muốn chị ấy nổi tiếng như vậy…”.

“Đình Tuấn, tôi thật sự không biết bọn họ lại lấy dao uy hiếp ba tôi. Tôi không ngờ chuyện này lại trở nên nghiêm trọng như vậy!”

Sự điên cuồng của tên thủ lĩnh nhóm anti fan nằm ngoài dự liệu của Kiều Diệp Ngọc. Đặc biệt là hắn ta suýt chút nữa đã giết chết Kiều Đông Phương, thật sự khiến cô ta vô cùng sợ hãi!

May thay Kiều Đông Phương không sao! Nếu như ông ta không lập di chúc thì sau khi chết rồi, tài sản của ông ta dựa theo trình tự pháp luật, chia cho Kiều Tứ Văn, Tống Vân Lan, cô ta và Kiều Phương Hạ, kèm theo một vài điều kiện phức tạp khác. Vậy thì ngay cả một phần tư tài sản cũng không đến tay cô ta!

“Tôi sai thật rồi. Tôi không nên đố kỵ với chị ta!” Cô ta vừa nức nở, vừa xin lỗi với Lê Đình Tuấn.
 
Chương 877


Chương 877

Lê Đình Tuấn im lặng không nói, nhìn chằm chằm Kiều Diệp Ngọc, nhìn thấy cô ta đang khóc như mưa xin lỗi anh.

Từ miệng cô ta nói ra, dường như việc này chỉ là một hiểu lầm nhỏ không đáng kể.

Nhưng mà, nếu hôm nay người mà tên thủ lĩnh nhóm anti fan tìm đến là Kiều Phương Hạ, nếu như tên thủ lĩnh anti fan này tiết lộ thân phận, thông tin gia đình, địa chỉ cho toàn bộ anti fan, vậy thì sự an toàn của Kiều Phương Hạ nghĩ thôi cũng biết được.

May là anh đã kịp thời ngăn chặn đầu nguồn lan truyền tin tức.

Cô ta luôn dùng khuôn mặt vô tội để làm những chuyện nham hiểm như thế.

“Kiều Diệp Ngọc” Anh nhẹ giọng ngắt lời xin lỗi lộn xộn của cô ta.

“Đình Tuấn.” Kiều Diệp Ngọc vừa khóc, vừa run rẩy năn nỉ anh.

“Nếu cô biết sau khi chuyện bị bại lộ sẽ có hậu quả như vậy. Tại sao vẫn làm?” Anh nhẹ giọng hỏi cô.

“Tôi không làm!” Kiều Diệp Ngọc vừa khóc vừa lắc đầu.

“Tôi thật sự không làm. Tôi chỉ không muốn chị ta nổi tiếng như vậy. Tôi chỉ muốn tạo lực cản nho nhỏ cho chị ta thôi. Đình Tuấn, anh tin tôi đi. Lần này tôi thật sự không làm.”

“Đủ rồi” Lê Đình Tuấn khẽ thở dài, ngắt lời cô ta.

Anh không muốn nghe thấy bất kỳ một lời ngụy biện nào của Kiều Diệp Ngọc nữa. Mỗi một chữ cô ta nói đều khiến anh buồn nôn.

Anh đã từng thương hại người phụ nữ có tâm địa rắn rết này. Cho dù cô ta làm hại Kiều Phương Hạ, anh cũng không hoàn toàn cắt đứt đường lui của cô ta.

Bây giờ nghĩ lại, anh đã quá nhân từ rồi.

Anh cúi người, nhặt những từng đồ vật bên chân cô ta, bỏ vào trong túi.

Nhặt được một nửa, anh nhìn thấy một tờ giấy bên cạnh chân mình, trông giống như được xé ra từ cuốn bệnh án.

Anh khựng lại một chút, bình tĩnh nhặt tờ giấy lên rồi mở nó ra, nhìn kỹ từng chữ bác sĩ viết trên đó.

Anh đã cảm thấy cuốn bệnh án của Kiều Phương Hạ có vấn đề từ lâu rồi. Anh dùng bút chì nhẹ nhàng tô lên trang giấy sau. Lúc này tờ giấy anh đang cầm trên tay, hoàn toàn giống với tờ bị thiếu trong cuốn bệnh án của Kiều Phương Hạ.

Sau khi Kiều Phương Hạ đặt lịch làm phẫu thuật phá thai, cô lại đến tìm bác sĩ một lần nữa để hủy bỏ cuộc phẫu thuật này, kê một đơn thuốc dưỡng thai.

Kiều Diệp Ngọc xé mất tờ giấy chứng nhận giữ thai này.

Mục đích đã quá rõ ràng. Cô ta muốn bọn họ liên tục tranh cãi, tạo thành hiểu lầm lớn.

Anh nắm chặt tờ giấy chứng nhận giữ thai trong tay, nhướng mắt nhìn Kiều Diệp Ngọc.

Lúc này, Kiều Diệp Ngọc đã sợ đến mức ngay cả một âm thanh nhỏ cũng không dám phát ra. Sắc mặt cô ta trắng bệch, lặng lẽ rơi nước mắt, ngơ ngác nhìn tờ giấy trên tay Lê Đình Tuấn.

Lệ Đình Tuấn gấp tờ giấy lại, bỏ vào trong túi của mình. Sau đó bình tĩnh nhặt tiếp những thứ còn vương vãi trên mặt đất, bỏ vào trong túi Kiều Diệp Ngọc.

Thật ra Kiều Diệp Ngọc đã từng làm gì không quan trọng, quan trọng là lần này anh sẽ không bỏ qua cho cô ta nữa.

Xe đã dừng lại trước cửa nhà họ Phó.
 
Chương 878


Chương 878

Lê Đình Tuấn vứt chiếc túi vào ngực cô ta, nhẹ giọng nói: “Xuống xe.”

Kiều Diệp Ngọc run cầm cập, gỡ dây an toàn mấy lần cũng không mở được.

Lê Đình Tuấn cực kỳ bình tĩnh bước xuống xe, bước chậm đến trước ghế phó lái, giơ tay mở cửa cho cô ta.

Kiều Diệp Ngọc hét lên một tiếng chói tai liền bị Lệ Đình Tuấn bóp cổ kéo ra khỏi xe.

Lệ Đình Tuấn làm động tác ra hiệu cô ta ngậm miệng lại, nhẹ giọng nói: “Suyt… nhỏ tiếng một chút. Đừng làm phiền Phương Hạ nghỉ ngơi”

Ánh mắt lạnh lẽo của anh khiến Kiều Diệp Ngọc sợ đến mức hai chân mềm nhũn, ngậm miệng lại, lặng lẽ nức nở.

Cô ta chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ đáng sợ như thể của Lê Đình Tuấn, cô ta bị anh bóp đến mức sắp không thở được rồi.

Phía sau, đúng lúc Vô Nhật Huy dẫn Đình Trung đi đến, vừa dừng xe đã nhìn thấy cảnh tượng này. Anh ta lập tức che mắt Đình Trung lại, gọi nhân viên bảo vệ dẫn Đinh Trung vào nhà trước.

“Cậu hai..” Anh ta vội vàng đi đến.

Lệ Đình Tuấn nhìn Vô Nhật Huy, đắn đo vài giây, nhẹ giọng nói: “Anh đến đúng lúc lắm. Đưa cô ta vào nhà giam đàn ông.”

Vô Nhật Huy lập tức hiểu ý Lê Đình Tuấn.

“Để Tiêu Khải Hoàng ở bên cạnh nhìn xem” Lê Đình Tuấn suy nghĩ một chút, dặn dò thêm một câu.

Kiều Diệp Ngọc cũng hiểu được ý của Lê Đình Tuấn, cô ta sợ đến mức hồn bay phách lạc, gào khóc năn nỉ: “Đình Tuấn! Đừng mà! Cầu xin anh đấy… Đừng đối xử với tôi như vậy!”

“Bịt miệng cô ta lại” Lê Đình Tuấn nới lỏng cổ cô ta ra, nhẹ giọng nói với Vô Nhật Huy.

Trước kia cô ta và Tiêu Khải Hoàng đối xử như thế nào với Kiều Phương Hạ, hôm nay anh sẽ trả đủ, cũng không tính là ức hiếp Kiều Diệp Ngọc.

Kiều Đông Phương đứng bên cạnh, sắc mặt trắng bệch, không thốt lên lời.

“Ba! Ba ơi cứu con.” Kiều Diệp Ngọc hét lên một câu cầu cứu, miệng liền bị băng keo dán lại.

Kiều Đông Phương nhìn thấy Kiều Diệp Ngọc hoảng sợ, cũng không cầu xin giúp cô ta.

Ông ta sợ rằng cầu xin Lệ Đình Tuấn thì kết cục của Kiều Diệp Ngọc sẽ càng thảm hơn. Có thể giữ được mạng sống đã rất tốt rồi.

Lần này ai cũng không thể giúp được Kiều Diệp Ngọc. Kết quả này đều do chính bản thân cô ta tạo thành. Ông ta đã khuyên cô ta quay đầu lâu rồi, nhưng cô ta không chịu nghe, ông ta còn có thể làm gì nữa?

Cách đó không xa, Mặc Hàn Bảo đỗ xe ở sau xe của Vô Nhật Huy.

“Thầy ơi, tại sao lại muốn con che mắt?” Ở ghế sau xe, An Dương thắc mắc lên tiếng hỏi.

Mặc Hàn Bảo im lặng một lúc, nhìn Vô Nhật Huy ném Kiều Diệp Ngọc lên xe, mới thản nhiên trả lời: “Được rồi”

Mặc Hàn Bảo quay đầu lại, nhìn An Dương, nói: “Xuống xe đi. Thầy ở bên ngoài đợi con.”

“Thầy không đi vào sao?” An Dương bỏ hai bàn tay nhỏ nhắn đang che mắt xuống, khó hiểu hỏi.
 
Chương 879


Chương 879

“Không đi nữa” Mặc Hàn Bảo cười, trả lời: “Vừa nãy những lời thầy nói với con trên đường đi, đã nhớ hết chưa?”

“Nhớ hết rồi.” An Dương lập tức gật đầu.

Nói xong, cô bé ngoan ngoãn từ ghế sau bò ra ngoài.

Mặc Hàn Bảo tắt động cơ xe, nhìn cô bé bước xuống xe, nhìn cô bé một mình đi về phía Lê Đình Tuấn.

Đứng ở lập trường là bạn thân của Cố Dương Hàn, hôm nay anh ta không nên để An Dương đến đây, để An Dương gặp mặt Lệ Đình Tuấn. Nhưng đứng trên góc độ của An Dương, anh vẫn luôn kiểm soát cô bé là thật sự sai rồi.

Suy cho cùng, An Dương là em gái của Lê Đình Tuấn. Mặc dù hiện tại không thừa nhận mối quan hệ này, nhưng tương lai sẽ có một ngày cô bé quay về nhà họ Lệ.

Cô bé là con gái nhà họ Lệ, không nên giống một đứa con hoang không ai cần lang bạc ở bên ngoài, điều này không công bằng với cô bé.

An Dương một mình xách theo một cái giỏ, không tình không nguyện đi đến trước mặt Lệ Đình Tuấn, mặt đối mặt với anh.

Lệ Đình Tuấn nhìn cô bé, lại nhìn sang xe của Mặc Hàn Bảo ở phía sau.

An Dương đưa cái giỏ đang cầm trong tay cho Lê Đình Tuấn, nói: “Này, đây là ông nội sự thúc tổ của chúng tôi bảo tôi đưa cho Tiểu Phương Hạ, nói rằng sẽ có ích với sự bình phục của chị ấy”

Lệ Đình Tuấn đưa tay nhận thấy chiếc giỏ, vẫn chưa đụng đến tay của An Dương thì An Dương liền rụt bàn tay nhỏ bé về, đưa ra sau lưng.

Hai người lại nhìn nhau một lúc, Lệ Đình Tuấn cũng không ép buộc cô bé, chỉ bước chậm vào trong sân nhà họ Phó.

Bước chân của An Dương rất ngắn, đi rất chậm. Lê Đình Tuấn đi được vài bước, phải dừng lại một chút để đợi cô bé.

Hai người vẫn chưa bước vào cổng lớn, Đình Trung đã chạy ra từ bên trong.

An Dương vẫn chưa đến, Đình Trung đã giới thiệu cô bé với tất cả những người trong nhà, nói rằng em gái nhỏ của Lê Đình Tuấn quay về rồi.

Đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy An Dương. Phó Viễn Hạo kéo Đình Trung ra ngoài, quan sát tỉ mỉ An Dương vài lần, khẳng định đây là con gái của Lệ Quốc Chiến và An Phương Diệp, trông ngoại hình cô bé rất giống hai người bọn họ.

Phó Minh Tuyết trong phòng khách cũng lặng lẽ quan sát cô bé, lại nhìn sang Lệ Đình Tuấn, ánh mắt hơi phức tạp.

Một lúc lâu, một người bước lên lầu trước, trở về phòng.

Lệ Đình Tuấn có thể hiểu được tâm trạng của Phó Minh Tuyết.

Ai cũng không ngờ, Lệ Quốc Chiến năm mươi hai tuổi, An Phương Diệp bốn mươi tuổi vẫn có thể sinh ra một bé gái, mà kết quả giám định không có khả năng xảy ra sai sót.

An Dương cảm thấy ngượng ngùng khi bị nhiều ánh mắt nhìn chăm chú như vậy, cô bé đứng phía sau Lệ Đình Tuấn, vẫn chưa bước vào.

Lệ Đình Tuấn quay đầu nhìn An Dương, nhẹ giọng nói với cô bé: “Không muốn lên thăm Phương Hạ sao?”

An Dương mím môi, gật đầu.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top