Tiên Võ Truyền Kỳ

Dịch 

Chương 3579: “Tấn công, tấn công cho ta!”  


“Giết!”



Trong lúc hai người nói chuyện thì phía sau vang lên tiếng quát giận giữ của Bái Nguyệt Thánh Vương, âm thanh rung chuyển cửu tiêu.



Advertisement

Cao thủ của Bái Nguyệt Thần Giáo kẻ nào cũng như tên điên, mấy lần muốn nhảy khỏi tàu chiến xông tới nhưng lại sợ bị sức mạnh quái lạ của Huyền Hoang Tinh Hải khống chế, chỉ là cũng vẫn phải chịu sự khống chế từ tàu chiến của mình.



Ù! Ù! Ù!



Hàng trăm tàu chiến chen chau tiến lên nhanh như u mang khiến cho Huyền Hoang Tinh Hải sóng dậy ầm ầm.



Điều đáng nói là dù tàu chiến của chúng nhiều, nhưng đa phần là cấp bậc Chuẩn Thánh binh, kích thước nhỏ hơn tàu của Diệp Thành và Tiểu Linh Oa không chỉ một nửa, chưa kể đến công kích và phòng ngự.



Mà tàu chiến Diệp Thành và Tiểu Linh Oa lấy đi của Bái Nguyệt Tinh là cấp bậc Thánh binh.

Lai lịch của tàu chiến đó không hề nhỏ, có tên là Lôi Đình, là tàu chiến cấp Thánh binh duy nhất của Bái Nguyệt Thần Giáo, nó được thuỷ tổ khai sơn của Bái Nguyệt Thần Giáo tế luyện ra, được đúc từ thần liệu thượng phẩm, thêm cả cấm chế trên đó, tốc độ, phòng ngự và công kích của nó đều vô cùng ác liệt.



Đó cũng là lý do Tiểu Linh Oa và Diệp Thành không lái tàu chạy trốn đi ngay lập tức, tàu của chúng ta là tàu chiến cấp bậc Thánh binh, công kích pháp trận và kết giới phòng ngự đều lợi hại, không phục thì tới đây.



Giữa lúc đó, hàng trăm tàu chiến của Bái Nguyệt Thần Giáo đã chỉ cách tàu chiến Lôi Đình của Diệp Thành chưa đầy năm mươi nghìn trượng, tốc độ vẫn đang tăng lên, pháo đài cũng đã khôi phục uy lực đỉnh cao.



“Đánh đi chứ!”, thấy thế, Tiểu Linh Oa không ngồi yên được nữa, hét lên với Diệp Thành.

“Đánh cái đầu ngươi ấy!”, Diệp Thành mắng ngược lại: “Tầm bắn xa nhất của pháo đài này chỉ có ba mươi nghìn trượng thôi”.



“Ngươi nói linh tinh phải không! Đây là tàu chiến cổ cấp Thánh binh mà pháo đài lại chỉ bắn được ba mươi nghìn trượng?”



“Ai biết, sự thật là như vậy đấy”, Diệp Thành nhún vai bất lực: “Nhưng không cần quan tâm dến những chi tiết này, đến tàu chiến cấp Thánh binh cũng chỉ đánh được ba mươi nghìn trượng, vậy thì tầm bắn của tàu chiến cấp Chuẩn Thánh binh của đám Bái Nguyệt Thần Giáo kia sẽ càng ngắn, theo ta thấy, nhiều nhất là hai mươi nghìn trượng”.



“Cũng đúng!”, Tiểu Linh Oa gãi đầu.



“Tới rồi”, hai mắt Diệp Thành loé lên, đứng hiên ngang như núi, dùng hết sức mình điều khiển trận pháp pháo đài, nhắm chuẩn tàu chiến gần nhất, bắn ra một tia thần mang sấm sét rất lớn.



Pháo đài của tàu chiến cấp Thánh binh có thể so sánh với hư thiên tuyệt sát trận trên đất liền, uy lực cực mạnh, thần mang sấm sét ấy rực rỡ chói mắt, mang theo sức xuyên thấu huỷ diệt.









 
Chương 2354: Đây là trận đại quyết chiến à?


Huyền Linh Chi Thể?



Người xem chiến vừa nhìn là nhận ra chính là Cơ Tuyết Băng Huyền Linh Chi Thể. Hiện giờ chính là chưởng giáo của Chính Dương Tông ở Thiên Đình Nam Sở.



Bây giờ thì thú vị rồi!



Advertisement

Mắt các khán giả sáng lên, họ nhìn chằm chằm vào Cơ Tuyết Băng và Hoắc Tôn.



Trong quá khứ, hai người họ là kẻ thù không đội trời chung đã chiến đấu không chỉ một trận, thực lực không phân cao thấp, nhưng khi liên thủ với nhau trong hố thần lại bị Diệp Thành lúc đó đẩy lùi, nói đến sức chiến đấu thì họ ngang nhau, nói đến huyết mạch thì Hoắc Tôn lại hơn Cơ Tuyết Băng một chút.



Ta chờ muội rất lâu rồi đấy!



Diệp Thành bước tới sát cánh cùng Cơ Tuyết Băng, hai người họ một người như chiến thần hoàng kim, một người như nữ vương cửu tiêu, trở thành hai ngôi sao chói sáng nhất trên chiến trường, thu hút sự chú ý của tất cả khán giả.



Giết!



Sáu vị thần tướng lao đến từ mọi hướng, mỗi người đều đốt cháy tinh nguyên, sức chiến đấu tăng vọt.



Chiến!


Diệp Thành xông lên đầu tiên, một mình đấu lại sáu vị thần tướng.



Cơ Tuyết Băng sát phạt về phía Hoắc Tôn, tiếp tục trận đại chiến năm xưa, cô đã tiến đến cảnh giới Chuẩn Thiên từ lâu, bây giờ đã ngang hàng với Diệp Thành, có sức chiến đấu giống Diệp Thành, có thể giết được Hoắc Tôn.



Rầm! Bùm!



Chiến trường vẫn được mọi người chú ý, trong bán kính mấy nghìn trượng chỉ có chín người bọn họ, không ai dám tới gần, bởi vì dư âm từ trận chiến của họ quá mạnh, nếu không cẩn thận sẽ bị cuốn vào ngay.



Ở một nơi khác, Tiêu Thần cầm Chiến Vương Kích đối mặt với ba đại thần tướng của Yêu tộc, chiến đấu trên hư thiên, trận chiến kinh thiên động địa.

Phía Long Đằng cũng vậy, đối thủ của họ đều là những kẻ mạnh, hoặc là thần tướng dưới trướng liệt đại chư vương, hoặc là lão tổ các thế lực lớn.



Họ là hậu duệ của các hoàng đế, sức chiến đấu không hề yếu hơn Diệp Thành, mỗi trận chiến đều rất đặc sắc, thể hiện rõ uy danh hiển hách của hậu duệ các hoàng đế, họ là những ngôi sao chói lọi nhất trên toàn chiến trường.



Bùm! Đùng! Đoàng!



Trận hỗn chiến kinh thiên động địa diễn ra vô cùng oanh liệt, cả đất trời đều nhuốm máu, mọi người nhìn thấy mà giật mình kinh hãi.



Có thể thấy Diệp Thành và hậu duệ các hoàng đế vẫn đang ở thế bất lợi.



Đây là Đông Lăng Cổ Uyên, nhưng cũng là Bắc Sở, mà Bắc Sở là thiên hạ của Thị Huyết Điện, hơn chín phần thế lực của Bắc Sở đều tham gia vào cuộc chiến, sức chiến đấu tổng thể của chúng mạnh hơn hậu duệ các hoàng đế nhiều.



“Đây… Đây là trận đại quyết chiến à?”, có người há hốc miệng hỏi.



“Vừa nãy không phải, bây giờ thì đúng”, một vị tu sĩ lớn tuổi lãnh đạm nói, nhìn lên bầu trời hư ảo.











 
Chương 3580: “Ngẩng đầu lên được mới lạ”


Lệnh vừa phát ra, hàng trăm tàu chiến đồng thời rung lên, hàng trăm công kích trận pháp pháo đài đều nhắm vào tàu chiến Lôi Đình, từng tia thần mang vô song bắn ra.



Nhưng điều khiến người ta tức hộc máu là đòn tấn công của chúng tuy mạnh nhưng cự li bắn lại kém, khi cách tàu chiến Lôi Đình chưa tới mười nghìn trượng thì thần mang pháo đài đã bị huỷ uy lực.



Advertisement

“Lần nữa nào!”



Diệp Thành cũng rất tự giác, phất thêm trăm nghìn nguyên thạch nữa, một lần nữa thức tỉnh công kích trận pháp pháo đài.



“Bùm!”



Bùm một tiếng, tàu chiến đối diện lại bị đánh chìm, những tiếng la hét vang vọng khắp tinh hải.



“Làm tốt lắm!”



Tiểu Linh Oa cười toe toét, háo hức muốn thử, hắn ta cũng muốn chạy đến bắn cho phía đối diện một đòn.

“Tấn công, tấn công cho ta!”



Bái Nguyệt Thánh Vương vẫn thét gào, tự điều khiển tàu xông lên phía trước, hàng trăm tàu chiến phía sau vừa bắn ra thần mang, vừa tức tốc chạy tới, chỉ mong trong thời gian ngắn nhất rút ngắn khoảng cách xuống còn hai mươi nghìn trượng, nếu không pháo đài của chúng sẽ chẳng bao giờ đánh được tới đối phương.



Chỉ là sao Tiểu Linh Oa có thể để bọn chúng đạt được ý nguyện, đối phương tiến lên một trượng, hắn ta lại lùi về một trượng, hai bên luôn giữ khoảng cách hai mươi lăm nghìn trượng.



Phải nói rằng hắn ta phối hợp với Diệp Thành rất ăn ý, hắn ta lái tàu, duy trì kết giới, Diệp Thành điều khiển công kích pháo đài, tàu chiến của đối phương lần lượt được gọi tên.



Ngoài ra họ còn có nguồn vốn nhiều hơn, đó là nguyên thạch.




Lúc trước làm loạn Bái Nguyệt Tinh, nguyên thạch của Bái Nguyệt Thần Giáo đã bị cướp hết, số lượng nhiều vô số kể, họ tiêu xài không tiếc tay, dùng hết đống này đến đống khác cũng không thấy tiếc.



Ầm! Bùm!



Huyền Hoang Tinh Hải lập tức trở nên náo nhiệt, âm thanh ầm ầm không dứt, mặt nước cũng gợn sóng cuồn cuộn.



Động tĩnh lớn như vậy khiến những tu sĩ đang lái tàu trên tinh hải đều kinh ngạc: “Làm gì vậy?”



Những tu sĩ tới xem cũng lái tàu tới, từ xa đã thấy cảnh tượng kinh hãi này, ai nấy đều nhếch miệng tặc lưỡi: “Đường đường là Bái Nguyệt Thần Giáo mà lại bị một chiếc tàu đánh không ngẩng đầu lên được”.



“Ngẩng đầu lên được mới lạ”, có người thở dài: “Nhiều tàu chiến có tác dụng gì! Đối phương là tàu chiến cấp Thánh binh, dù tốc độ, phòng ngự hay công kích đều hoàn toàn đè bẹp được Bái Nguyệt Thần Giáo”.









 
Chương 2355: Thần Thương!  


Đại quân Thiên Đình!



Khán giả kinh hoàng khiếp sợ, vội vàng rút lui để tránh bị ảnh hưởng.



Ma Vương Quỳ Vũ Cương cũng thế, ông ta di chuyển một bước tránh xa cả mấy nghìn trượng.



Advertisement

Giết!



Tiếng hô giết hoà cùng uy lực của sấm sét chấn động đất trời, đại quân Thiên Đình vừa tới lập tức xoay chuyển tình thế.



Lần này, chiến trường mở rộng gấp đôi, phạm vi chiến trường mở rộng ra mấy nghìn dặm.



Một vài người đã ước tính, số lượng tu sĩ tham chiến cộng thêm Thiên Đình của Nam Sở, chư vương các triều đại, hậu duệ các hoàng đế, Thị Huyết Điện của Bắc Sở và các thế lực lớn khác, tổng cộng là hơn chín mươi triệu người, thế trận này rầm rộ hơn cả lúc các hoàng đế thống nhất Đại Sở năm xưa.



Phụt!



Chính giữa chiến trường, Diệp Thành lại một lần nữa giết được một vị đại thần tướng của Huyết tộc.



Giết!

Năm đại thần tướng còn lại gào thét, hợp lực thi triển thần thông vô song, phóng ra một đạo huyết mang khoáng thế với triền văn màu đen bao quanh, cực kỳ bá đạo.



Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn lấy thân mình tay không chống lại, mạnh mẽ phóng tới trước mặt thần tướng thứ hai, một chưởng đánh cho ông ta máu me đầm đìa, loạng choạng lùi về phía sau, Diệp Thành đuổi theo như hồng hoang dã thú, cường thế chém đầu ông ta.



Chết đi!



Thần tướng thứ nhất của Huyết tộc gầm thét dữ dội, chém ra một kiếm kinh thiên động địa, suýt nữa chém được Diệp Thành từ phía sau.



Cút!



Diệp Thành đột ngột xoay người, một chưởng hất văng ông ta. Thần tướng thứ tư xông đến, ngự động gương đồng màu máu, quét ra huyết quang không gì sánh bằng, chém vào Thánh thể của Diệp Thành làm gãy xương ức trước ngực hắn.




Thần Thương!



Diệp Thành khẽ hô một tiếng, thi triển thần thông cường đại nhắm vào linh hồn, một đạo thần mang màu vàng được sấm sét bao quanh bắn ra từ giữa chân mày của hắn.



Phụt!



Đầu mày thần tướng thứ tư của Huyết tộc bị đâm xuyên ngay tức khắc, thần hải bị thương nặng sau đó rơi xuống hư thiên.



Ù!



Diệp Thành ném ra một cây chiến mâu màu đen, ông ta còn chưa rơi xuống đất đã bị chiến mâu của Diệp Thành ghim chết trên hư thiên.



Bây giờ, chín đại thần tướng dưới trướng Huyết Vương Huyết tộc đã chết năm, bốn người còn lại không dám tiến lên, ai cũng sợ hãi nhìn Diệp Thành, bọn họ đều từng theo Huyết Vương chinh phục thiên hạ, bây giờ lại sợ một hậu bối.



Chiến!



Diệp Thành hét lớn chấn động bầu trời, một bước Thúc Địa Thành Thốn vụt tới trước mặt thần tướng thứ tám, kiếm Xích Tiêu rung lên, dứt khoát chặt đầu ông ta xuống.

A…!



 
Chương 3581: “Phá cho ta!”  


Lại nhìn con tàu mà hắn vừa bắn, đúng là chạy rất nhanh, đó là do người điều khiển là Bái Nguyệt Thánh Vương.



Tàu chiến của Bái Nguyệt Thánh Vương đúng là có điều khác biệt, kích thước của nó to hơn những tàu chiến khác của Bái Nguyệt Thần Giáo, lại thêm pháp lực của Thánh Vương, không chỉ tốc độ mà khả năng phòng ngự cũng mạnh hơn rất nhiều.



Advertisement

Tuy nhiên dù chạy nhanh, phòng ngự tốt thì cũng không chịu nổi đòn tấn công của Diệp Thành, từng luồng pháo đài thần mang đánh vào khiến nó rung lên kịch liệt, mấy lần suýt thì vỡ tan, người trên tàu chiến có tu vi dưới Chuẩn Thánh đều đã hoá thành huyết vụ.



Bái Nguyệt Thánh Vương hộc máu, không biết là tức hay bị thương.



Đường đường là Thánh Vương, ông ta chưa bao giờ bực bội thế này, đuổi không kịp, đánh không tới, bị tàu chiến của mình không chế, chỉ có thể trơ mắt nhìn tàu chiến nhà mình bị đánh chìm từng cái một.



“Phá cho ta!”



Diệp Thành như tên súc sinh, liên tục lấy ra cả triệu nguyên thạch, liên tiếp bắn ra ba tia thần mang, tàu chiến của Bái Nguyệt Thánh Vương rất kiên cố, cuối cùng cũng bị đâm xuyên từ đầu tàu tới đuôi tàu.



Lại nhìn tới những người trên tàu chiến, dù là lão tổ hay đệ tử, khi tàu chiến vỡ ra rồi rơi xuống tinh hải thì pháp lực đều bị khống chế, vùng vẫy trong nước.

Những tu sĩ tới xem đều mang vẻ mặt đặc sắc, đường đường là Thánh Vương mà lúc này lại như người phàm rơi xuống sông, điều nực cười hơn nữa là ông ta còn không biết bơi, thật sự giống như vịt cạn trên lục địa.



“Lão tổ!”



Tàu chiến của Bái Nguyệt Thần Giáo lần lượt đến cứu viện, nếu Thánh Vương bị nhấn chìm thì đó mới là điều nực cười.



Nhưng không chỉ bọn họ tăng tốc mà tàu chiến Lôi Đình của Tiểu Linh Oa và Diệp Thành cũng đang tăng tốc.



Bây giờ Bái Nguyệt Thánh Vương đã rơi xuống nước, pháp lực bị khống chế thì cũng như người phàm sức tay trói gà không chặt, cơ hội tốt ngàn vàng thế này sao Diệp Thành và Tiểu Linh Oa có thể dễ dàng bỏ qua.




Tu sĩ vây xem đều kinh ngạc, sao họ lại không nhìn ra ý định của phía Diệp Thành, bọn hắn định giết Thánh Vương đây mà!



“Cứu ta!”



Bái Nguyệt Thánh Vương gầm thét, ông ta thật sự không biết bơi, liên tục uống phải nước biển như người sắp chết đuối, vùng vẫy trong tinh hải, uy nghiêm của Thánh Vương đã hoàn toàn mất sạch.



“Mau, mau!”



Hai mắt Bái Nguyệt Thần Giáo Thánh chủ đỏ như máu, ông ta hét lớn, nếu lão tổ bị tiêu diệt thì sẽ là một đòn rất lớn đối với Bái Nguyệt Thần Giáo, điều chờ đón bọn chúng sau đó sẽ là kiếp nạn.



“Mau, mau!”



Diệp Thành cũng hét lên, vừa ngự động pháo đài bắn vào vùng tinh hải đó vừa truyền âm cho Tiểu Linh Oa.

Khí huyết của Tiểu Linh Oa tăng vọt, khi trút nguyên thạch thì cũng trút cả tinh huyết của Bá Vương Long, tàu chiến rung lên, tiên quang bắn ra tứ phía, tốc độ vọt lên như một tia thần mang, nhanh đến cực hạn.



 
Chương 2356: “Ông có thể trốn được đi đâu!”  


Thần tướng thứ nhất, thần tướng thứ bảy và thần tướng thứ năm của Huyết tộc phát điên, thiêu đốt thọ nguyên để đổi lấy sức chiến đấu ngang với Huyết Vương, bọn họ muốn liều chết chiến đấu với Diệp Thành.



Thần đao, lại đây!



Diệp Thành vung tay nắm lấy Huyết Linh Thần Đao, chém ra chín đạo Bát Hoang Trảm, thần tướng thứ bảy vừa bay lên đã bị chém chết, thần tướng thứ năm vung một chưởng như đao, chém mất một cánh tay Diệp Thành.

Advertisement



Diệt!



Diệp Thành đột nhiên quay người, chém ra một đao, thần tướng thứ năm thoáng chốc bị chém đôi người, cơ thể rơi xuống hoá thành tro bay.



Thấy thế, thần tướng thứ nhất của Huyết tộc vô thức dừng bước, lảo đảo lùi lại.



Diệp Thành cầm Huyết Linh Thần Đao từng bước đến gần, cánh tay bị chém đứt dần dần mọc ra dưới tác dụng của Tiên Luân Thiên Sinh.



“Ông có thể trốn được đi đâu!”



Diệp Thành vượt qua hư thiên, vung một đao xuống, chém thần tướng thứ nhất của Huyết tộc quỳ gối dưới đất.



A…!




Thần tướng thứ nhất hét lên, chống lại Huyết Linh Thần Đao nhưng đã muộn, một chưởng của Diệp Thành giáng xuống, đường đường là thần tướng thứ nhất của Huyết tộc mà lại bị một chưởng của Diệp Thành nghiền nát đẫm máu.



Đến giờ phút này, cửu đại thần tướng của Huyết tộc đều đã bị tiêu diệt, liên thủ với nhau rồi mà vẫn bị một mình Diệp Thành chém hết.



Phù!



Sau khi giết được thần tướng thứ nhất của Huyết tộc, Diệp Thành thở phào một hơi, nhìn sang phía Cơ Tuyết Băng và Hoắc Tôn.



Hai người đã đại chiến trên hư thiên, Cơ Tuyết Băng như nữ vương cái thế phong hoa tuyệt đại, sử dụng bí pháp Huyền Linh thông thiên. Hoắc Tôn thì như một vị thần vương với khí thế nuốt chửng núi sông, sử dụng bí thuật Thái Âm huyền diệu, hai người chiến đấu long trời lở đất.




Diệp Thành không tới giúp đỡ, hắn hiểu rõ sức chiến đấu của Cơ Tuyết Băng hơn ai hết.



Bây giờ ở thế hệ Thanh Tự của Đại Sở, hắn dám xưng mình đứng thứ nhất thì Cơ Tuyết Băng hoàn toàn xứng đáng đứng thứ hai. Tuy Hoắc Tôn mạnh, huyết mạch cũng hơn Cơ Tuyết Băng nhưng xét về sức chiến đấu thì hắn ta lại kém hơn cô khá nhiều.



Diệp Thành dời mắt khỏi hư thiên, lại nhìn tới những vòng chiến đấu khác.



Hậu duệ các hoàng đế như Tiêu Thần, Long Đằng đấu với thần tướng dưới trướng liệt đại chư vương và lão tổ các thế lực lớn, về cơ bản đều chiếm ưu thế.



Lại nhìn về phía chư vương các triều, người dũng mãnh nhất là Thái Hư Cổ Long, đánh cho U Minh Diêm La Vương liên tục lùi về phía sau, tiếp đến là Đao Hoàng, có thể gọi là vô cùng xuất sắc, tuy không ở trạng thái đỉnh phong nhưng cũng khiến Huyết Vương phải cực khổ chống chọi.



Còn phía Đại Sở Hoàng Huyền, Mặc Uyên, Âu Dương Vương và Thiên Tông Lão Tổ tuy không chiếm ưu thế ổn định như Thái Hư Cổ Long nhưng cũng chặn được mấy vị vương khác ở trên hư thiên.



Nhìn toàn bộ chiến trường rộng lớn, vì đại quân Thiên Đình tới nên họ vẫn chiếm ưu thế hơn.



Giết, giết cho ta!



Đang quan sát, Diệp Thành chợt nghe thấy tiếng gầm thét dữ dội, lập tức thu hút sự chú ý của hắn về phía đó.



 
Chương 3582: Xác định vị trí cần chuẩn xác!  


Khung cảnh dậy sóng vô cùng li kì khiến tu sĩ tứ phương xem mà tim đập thình thịch.



Bái Nguyệt Thần Giáo muốn cứu Thánh Vương Bái Nguyệt, Diệp Thành và Tiểu Linh Oa muốn tiêu diệt Thánh Vương của Bái Nguyệt Thần Giáo, đôi bên cần tranh thủ thời gian, ai trước ai sau, ai nhanh ai chậm có liên quan đến sự sống còn của Thánh Vương.



Advertisement

Tên súc sinh Diệp Thành liều mạng chất nguyên thạch, duy trì pháo đài của công kích trận pháp ở trạng thái đỉnh phong, từng đạo thần mang nối tiếp nhau khiến biển tinh hải kia dậy sóng cao cả hàng chục nghìn trượng.



“Mẹ kiếp, có thể ngắm chuẩn rồi mới bắn không?”, Tiểu Linh Oa điều khiển thuyền không nhịn được nữa mà lên tiếng mắng chửi, thần mang mà Diệp Thành bắn ra mặc dù nhiều nhưng lại không thể bắn trúng Thánh Vương Bái Nguyệt Thần Giáo, hắn đang hoài nghi thương pháp của Diệp Thành, thời gian cấp bách, bọn họ không rảnh để dây dưa thêm lâu.



“Khoảng cách ít nhất cũng phải hai mươi ba triệu trượng, muốn đánh một người giữa tinh hải mênh mông này, ngươi nghĩ là dễ sao?”, Diệp Thành tức tối, Bái Nguyệt Thánh Vương là người, không so về những chiến hạm hay tinh hải mênh mông kia thì ông ta thực sự chỉ như hạt cát, muốn lấy mạng ông ta quả thực khó vô cùng.



Cho nên Diệp Thành mới điên cuồng sử dụng pháo đài, đây chính là đòn công kích mang tính cái thế.



Vả quả thực, chiêu này của hắn rất hữu dụng, pháp lực của Bái Nguyệt Thánh Vương bị ràng buộc, uy lực thần mang pháo đài mạnh mẽ, cho dù không bắn trúng ông ta thì dư âm cũng đủ khiến ông ta bị ảnh hưởng nặng nề.



Điều quan trọng nhất chính là ông ta còn không biết bơi, hết lần này tới lần khác bị sóng cả nhấn chìm, lâu dần chắc chắn sẽ có khả năng bị nhấn chìm.



Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, khoảng cách tàu chiến của hai bên đã được rút ngắn xuống còn hai mươi nghìn trượng.



Đánh, đánh cho ta!



Lúc này, Bái Nguyệt Giáo tức tối nãy giờ càng hăng hơn, tiếng gằn giọng vang lên liên tiếp làm chấn động cả đất trời.



Đột nhiên, vài trăm pháo đài của thuyền chiến cùng lúc chĩa về thuyền chiến phía Diệp Thành và đồng loạt bắn ra thần mang bá đạo, giáng và kết giới của đối phương.


Rầm! Rầm!



Thuyền chiến của phía Diệp Thành rung lên dữ dội, cho dù là thuyền chiến cấp bậc Thánh Binh thì cũng suýt chút nữa nứt lìa dưới từng làn sóng tấn công, sự thực chứng minh, dưới sự áp chế tuyệt đối về số lượng có thể nghịch chuyển sự thiếu thốn về chất lượng.



Rút!



Diệp Thành truyền âm cho Tiểu Linh Oa, nói rồi còn không quên bắn thêm lượt nữa vào tinh hải kia lần cuối.



Không cần hắn nhắc thì Tiểu Linh Oa cũng đã sẵn sàng bỏ trốn tốc lực, đối phương người đông, thuyền nhiều, nếu tiếp tục như vậy thì cả hai chắc chắn sẽ bị oanh tạc đến chết, đây không phải là lục địa, đây là Huyền Hoang Tinh Hải.



Đuổi theo cho ta!









 
Chương 2357: Kẻ nào cản ta, kẻ đó phải chết!  


Nhìn từ xa thì thấy đó là một Phong Tướng Đài khổng lồ có khắc đầy phù văn cổ, là một trận đài cổ xưa.



Trên Phong Tướng Đài, Thị Huyết Diêm La tay cầm sát kiếm không ngừng chỉ khắp các hướng, theo mệnh lệnh của ông ta, mấy trăm hư thiên tuyệt sát trận đều phóng ra thần mang, hậu duệ các hoàng đế, đại quân Thiên Đình lần lượt hoá thành huyết vụ.



Thị Huyết Diêm La!

Advertisement



Diệp Thành cầm Huyết Linh Thần Đao xông vào chiến trường đẫm máu, lao thẳng về một phía như một tia thần mang màu vàng.



Thứ có lực sát thương lớn nhất trong cuộc chiến giữa các tu sĩ là hư thiên tuyệt sát trận, uy lực của nó lớn đến mức Diệp Thành cũng không dám tay không chống lại, mỗi lần hắn đều dùng thân pháp huyền diệu để né tránh, nhưng không phải ai cũng có thể tránh được tuyệt sát của hư thiên sát trận như hắn.



Hửm?



Cảm thấy có ai đó đang nhìn mình chằm chằm, Thị Huyết Diêm La vô thức quay đầu lại.



Khi nhìn thấy Diệp Thành đang phóng tới như một tia kinh mang màu vàng thì người ông ta run rẩy kịch liệt, nỗi sợ hãi từ sâu trong tâm hồn dâng lên.



“Nhắm vào Diệp Thành, giết cho ta!”



Ông ta điên cuồng gào thét, sát kiếm huyết sắc chỉ thẳng vào Diệp Thành, ông ta quá rõ sức chiến đấu của hắn, khi hắn tới trước mặt thì chẳng ai có thể ngăn được bước chân của hắn, năm xưa giữa đại quân mấy triệu tu sĩ mà hắn vẫn giết được Huyết Tôn chứ nói gì bây giờ.




Ù! Ù! Ù!



Hàng trăm hư thiên tuyệt sát trận đồng loạt xoay chuyển, quét ra thần mang huỷ diệt thiên địa.



Diệp Thành cười khẩy, một bước Thúc Địa Thành Thốn tránh được tuyệt sát của hư thiên sát trận, đi thêm vài bước nữa rồi hắn biến mất.



Thấy Diệp Thành biến mất, hai chân Thị Huyết Diêm La không khỏi run lên, ông ta đã bị Diệp Thành để mắt tới, bây giờ lại không thấy bóng dáng hắn đâu, nguy hiểm không biết rõ này khiến ông ta cảm thấy sợ hãi.



Về phần Diệp Thành, lúc này hắn đang di chuyển trong hố đen không gian.




Sau khi tìm chuẩn vị trí, tính xong khoảng cách, hắn lại xông ra, một tu sĩ điều khiển hư thiên sát trận đã bị một đao của hắn chém chết.



Giết, giết cho ta!



Thấy Diệp Thành xuất hiện, Thị Huyết Diêm La vội vàng giơ sát kiếm chỉ vào hắn.



Kẻ nào cản ta, kẻ đó phải chết!



Diệp Thành cầm Huyết Linh Thần Đao trong tay, bước đi trên ác sát huyết hải, bầu trời sao lơ lửng trên đầu, hắn lao thẳng về phía Phong Tướng Đài.



Phụt! Phụt! Phụt!



Tay giơ lên đao hạ xuống, mỗi lần hắn vung Huyết Linh Thần Đao lên đều sẽ có từng nhóm người hoá thành huyết vụ, Phong Tướng Đài cao gần nghìn trượng, mỗi bước một bậc thang, Diệp Thành đi một bước vung một đao, sau lưng hắn chất đầy thi thể, máu tươi nhuộm đỏ cả Phong Tướng Đài khổng lồ.











 
Chương 3583: “Hây, cái tính khí nóng nảy của ta


Diệp Thành cũng không hề nhàn rỗi, hắn đem nguyên thành chất lên thành từng đống rồi thiêu đốt, thuyền chiến nào đuổi theo hung nhất thì đánh vào nó, đánh xối xả khiến Bái Nguyệt không ngẩng được đầu lên.



Người của Bái Nguyệt Thần Giáo như bị điên, không dễ gì mới kéo gần được khoảng cách với phía Diệp Thành, sao bọn chúng có thể bỏ lỡ cơ hội này, từng chiếc thuyền chiến lao vút lên, thuyền này bị đánh chìm thì thuyền tiếp theo tiến lên, một khi đuổi kịp thì cứ thế khai chiến, không cần biết có ngắm chuẩn hay không, thấy mục tiêu là bắn phá xối xả.

Advertisement



Rầm!



Huyền Hoang Đại Lục vì sự truy đuổi này của hai bên mà dậy sóng lớn.



Tiếng kêu gào thảm thiết, tiếng phẫn nộ, tiếng nổ đùng đoàng nối tiếp nhau, vẫn là biển thuỷ triều với từng con sóng dân cao.



Tu sĩ tứ phương vây đến người nào người nấy mặt mày biến sắc, vội lái thuyền rút lui, sợ bị ảnh hưởng.



Huyền Hoang Tinh Hải chính là một sự tồn tại đặc biệt, nhìn giống như tiên quang với tinh huy chói lọi khắp tứ phương nhưng tất cả mọi người đều biết sự dị thường của nó, một khi bị cuốn vào trong làn sóng kia thì chắc chắn sẽ chẳng có nổi kết cục tốt đẹp, chỉ cần bất cẩn một chút thôi thì sẽ mất mạng như chơi, đến cả Bái Nguyệt Thánh Vương còn không biết bị đánh đi đâu thì nói gì đến bọn họ.



“Hai tên đó đúng là kẻ điên rồi”, rất nhiều người tặc lưỡi, lắc đầu né đi thật xa.



“Cũng may là thuyền chiến cấp bậc Thánh Binh, nếu không đã bị phá huỷ nát tươm từ lâu rồi”, có người chép miệng, “còn nguyên thạch của bọn họ, dùng mãi không hết sao?”



“Nhìn tình thế của Bái Nguyệt Thần Giáo thì có lẽ không đuổi theo đến Huyền Hoang Đại Lục sẽ không thôi, không chết không nghỉ”.



“Đến Huyền Hoang Đại Lục sẽ có sự tồn tại mạnh mẽ hơn đợi hai người kia, Bái Nguyệt Thần Giáo bị đánh tới mức thuyền chiến thê thảm, Thái Thanh Cung sẽ bỏ qua sao? Không đuổi theo bọn họ khắp thiên hạ mới lạ”.








“Điều ta hiếu kì đó là Bái Nguyệt Thánh Chủ rốt cục đã chết chưa?”, có người khẽ giọng nói.



“Không bị thần mang đánh chết thì chắc chắn cũng bị nhấn chìm đến chết”, không ít người nhìn về biển tinh hải, người của Bái Nguyệt Thần Giáo vẫn đang tìm kiếm khắp tứ phương nhưng không tìm thấy bóng dáng của Bái Nguyệt Thánh Vương.



“Đánh, đánh thật mạnh cho ta”, khi tứ phương bán tàn xôn xao thì tiếng gằn giọng của Bái Nguyệt Thánh Chủ vang vọng khắp tinh hải, vài trăm chiến thuyền lao nhanh vun vút như hình với bóng đi liền với nhau.



“Hây, cái tính khí nóng nảy của ta”,







 
Chương 2358: “Ông có thể trốn được tới đâu?”  


“Đi đâu?!”



Diệp Thành sử dụng Thúc Địa Thành Thốn thoáng chốc tới sau lưng Thị Huyết Diêm La, hắn giơ đao lên rồi chém.



Phụt!



Advertisement

Sống lưng Thị Huyết Diêm La bị chém một đường sâu hoắm, người ông ta bay ra ngoài cả trăm trượng khiến khoảng hư thiên đó sụp đổ.



Cứu ta, cứu ta!



Đến khi đứng dậy, ông ta điên cuồng kêu gào, lảo đảo loạng choạng, không còn chút uy nghiêm nào của điện chủ Thị Huyết Điện.



Nghe thấy âm thanh, các cao thủ của Thị Huyết Điện đồng loạt từ mọi hướng đổ về.



Nhưng cao thủ của hậu duệ các hoàng đế và cao thủ của Thiên Đình biết mục đích của Diệp Thành, sao có thể cho chúng cơ hội giải cứu, đám cao thủ Thị Huyết Điện đang lao tới còn chưa đến nơi đã bị họ chặn lại hết.



Vạn Kiếm Quy Nhất!



Diệp Thành sử dụng bí thuật, Thị Huyết Diêm La đang chạy trốn bị một kiếm đâm xuyên từ trước ngực ra sau lưng, người rơi xuống khỏi hư thiên.


Thị Huyết Diêm La đường đường là điện chủ của Thị Huyết Điện, tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong hàng thật giá thật lại không đánh mà chạy khiến người theo dõi trận chiến líu lưỡi, ông ta quá sợ Diệp Thành, đến đánh còn không dám đánh cùng hắn.



“Ông có thể trốn được tới đâu?”



Nhìn Thị Huyết Diêm La chạy trốn trên hư thiên, Diệp Thành không đuổi theo mà giương cung tên, nhắm chuẩn vào ông ta.



Lần này hắn không có tiên hoả và thiên lôi, thần tiễn do chiến mâu Viêm Hoàng hoá ra, thần cung do sức mạnh huyết mạch biến hoá, thần tiễn được đạo tắc sấm sét bao quanh, thần cung được Thánh thể bản nguyên bao quanh, một mũi tên bắn thẳng vào hư thiên.



Cảm nhận được sống lưng lạnh lẽo, Thị Huyết Diêm La run lên, đột ngột quay người lại thì thấy thần tiễn bắn tới, không ngừng phóng to trước mắt khiến con ngươi ông ta lồi lên, đồng tử co rút.

Không… Không không…!



Thị Huyết Diêm La lùi lại, ánh mắt tràn ngập nỗi sợ hãi, còn chưa bị bắn trúng mà ông ta đã như rơi vào địa ngục Cửu U.



Phập!



Máu tươi rực rỡ, đường đường là điện chủ Thị Huyết Điện nhưng lại bị Diệp Thành bắn xuyên qua đầu, thần hải sụp đổ, linh hồn mất hẳn, một tiễn tuyệt sát xuyên qua đầu, ông ta còn chưa kịp hét lên đã ngất xỉu.



Nhìn thi thể đẫm máu rơi khỏi hư thiên, người xem há hốc miệng, thật lâu không nói nên lời.



Đó là điện chủ của Thị Huyết Điện, người có quyền lực lớn nhất Bắc Sở trăm nghìn năm nay! Trong tay nắm giữ sự sống chết của mấy triệu người, bây giờ bị tuyệt sát khiến người ta có cảm giác vô cùng không chân thực.



Lại nhìn đến đại quân Thị Huyết Điện, bọn họ cũng nhìn vào khoảng hư thiên ấy gần như cùng một lúc.



Điện chủ Thị Huyết Điện của bọn họ bị một mũi tên tuyệt sát, đó là thống soái của họ, ông ta chết khiến họ cảm thấy tương lai thật mờ mịt.



Bên này, Diệp Thành đã bước lên trước, lấy đi túi đựng đồ của điện chủ Thị Huyết Điện, lấy nửa còn lại của Cửu Châu Thần Đồ ra.



Lập tức, hai nửa của Cửu Châu Thần Đồ hợp nhất thành một trên hư thiên, giống như dải ngân hà treo lơ lửng giữa trời, khí thế khoáng đạt, ồ ạt, núi sông khắc trên đó hiện rõ trước mặt, tựa như thế giới thực.



 
Chương 3584: “Dùng thiên đạo”.  


“Ta thích cái tính này của ngươi đấy”, Diệp Thành liếc nhìn, hắn chuyên tâm điều khiển thuyền chiến, tinh nguyên của nguyên thạch và khí huyết thánh thể đan xen vừa duy trì kết giới bảo vệ vừa ngự động thuyền chiến khổng lồ.



Không thể phủ nhận kĩ thuật lái thuyền của Diệp Thành rất cừ khôi, hắn điều khiển vị trí còn chính xác hơn cả Tiểu Linh Oa, bản lĩnh né tránh đòn công kích quả là cái thế, thần mang cứ thế lướt qua thân thuyền.

Advertisement



Ừm?



Vừa né tránh từng làn sóng công kích, đôi mắt Diệp Thành vừa nheo lại chăm chú quan sát phía trước.



Phía trước, tinh vụ bao trùm, tinh hải sục sôi dấy lên lượt sóng cao cả hàng chục nghìn trượng, khi tinh vụ tan đi mới thấy từng con thuyền chiến cổ xưa, cũng phải vài trăm thuyền chiến, trên mỗi thuyền đều có cờ chiến bay phấp phới, mỗi một lá cờ chiến đều có hình ảnh mặt trăng.



“Mẹ kiếp, chuyện gì vậy?”, Tiểu Linh Oa vẫn còn ở bên trên đang liều mạng ngự động pháo đài cũng phát hiện ra điều khác thường: “Ở đâu ra nhiều thuyền chiến của Bái Nguyệt Thần Giáo đến vậy?”



“Xem ra Bái Nguyệt Thần Giáo không phải đều là kẻ ngốc”, Diệp Thành cau mày, “biết không đuổi theo kịp chúng ta nên mới phái loạt thuyền chiến về phía sau công kích, thế trước sau chèn ép đây”.


“Bao vây lấy bọn chúng”, so với bọn họ thì Bái Nguyệt Thánh Chủ ở phía sau đuổi lên bật cười tôi độc, tiếng gào thét như con chó điên, đúng như Diệp Thành đoán, vào giây phút bọn họ xuống biển truy kích thì đã pháp ra loạt thuyền chiến đánh bọc sườn, quả nhiên chúng không phải lũ ngu ngốc”.



Có lệnh của Bái Nguyệt Thánh Chủ, hơn sáu trăm thuyền chiến của Bái Nguyệt Giáo ở trước và sau đều lao vút lên, thay đổi trận hình, bao vây từ tứ phương.



“Bái Nguyệt Thần Giáo cũng biết nhiều đấy”, tu sĩ tứ phương lại lần nữa rút lui, nhìn mà tặc lưỡi.



“Ngươi cũng không nghĩ mà xem Bái Nguyệt Thần Giáo dựa vào ai?”, có lão tu sĩ vuốt râu, giọng nói ý tứ: “Tiền thân của bọn họ chính là hải tặc, bản lĩnh của bọn họ chính là chiến trên biển”.



“Còn có cả bí mật này kia à?”



“Lúc này phía Diệp Thành rơi vào thế lành ít dữ nhiều, Bái Nguyệt Thần Giáo cả trước và sau đều có hơn sáu trăm thuyền chiến, cho dù bọn họ có thuyền chiến cấp bậc Thánh Binh thì cũng không thể bao vây tấn công được với trận thế này”.



“Bao vây”, không biết là ai hô lên khiến ánh mắt của mọi người bị kéo theo, thuyền chiến của phía Diệp Thành đã bị bao vây ở tinh hải tám mươi nghìn trượng, thuyền chiến tứ phương đang bao vây tấn công đến, chỉ đợi khoảng cách được kéo gần tới hai mươi nghìn trượng thì cứ thế tấn công.



“Ta nói này, đừng cố nữa, trốn đi”, Tiểu Linh Oa tức tối, “rõ ràng muốn đánh tập thể, một khi khoảng cách bị kéo gần lại thì thuyền chiến của chúng ta không thể trụ được”.



“Trốn? Trốn thế nào?”, Diệp Thành liếc nhìn Tiểu Linh Oa.









 
Chương 2359: Chúng ta đầu hàng!”  


Người của tam tông đều xúc động rớt nước mắt, đó là Cửu Châu Huyền Thiên Đồ, là thần đồ mà thuỷ tổ tam tông Huyền Thần đích thân tế luyện.



Trong quá khứ, tam tông hỗn chiến, Đại Sở Huyền Tông tan rã, Thị Huyết Điện mạnh mẽ trỗi dậy, cướp đi một nửa Cửu Châu Thần Đồ, đó là sự sỉ nhục lớn nhất từ trước đến nay của tam tông, pháp khí của thuỷ tổ bị cướp mất là nỗi hận vĩnh hằng của họ.



Bây giờ sau hàng nghìn năm, Cửu Châu Thần Đồ lại một lần nữa hợp nhất, cảnh tượng này khiến người ta kích động muốn khóc.



Advertisement





Ầm!



Cửu Châu Thần Đồ rung lên, bùng phát ra uy áp kinh hoàng, từng làn khí tức tản ra từ nó đều nặng như núi cao tám nghìn trượng.



Đây là pháp khí cảnh giới Thiên đáng sợ do Thần Hoàng đích thân luyện chế, lạc ấn đạo tắc của ông ấy và Đại Sở bản nguyên, không phải pháp khí cảnh giới Thiên bình thường có thể so sánh được, uy lực của nó có thể hủy thiên diệt địa.



Phụt! Phụt! Phụt!



Trên hư thiên, dưới đại địa, từng nhóm người hoá thành huyết vụ.



Cửu Châu Thần Đồ được Diệp Thành đích thân điều khiển càng thêm có uy lực, dưới cảnh giới Chuẩn Thiên không có ai may mắn thoát khỏi.



“Thuận ta thì sống, chống ta thì chết!”

Diệp Thành như quân lâm Cửu Thiên, tiếng hét chấn động đất trời mang theo sức mạnh của sấm sét uy nghiêm vô cùng, vang vọng cả bầu trời.



“Đầu hàng! Chúng ta đầu hàng!”



Diệp Thành vừa dứt lời đã có lão tổ của một thế gia giơ hai tay lên.



Đó là lão tổ của một gia tộc hạng ba ở Bắc Sở, vốn là người giữ thái độ trung lập nhưng bị ép tới đây tham chiến.



Bây giờ Thị Huyết Diêm La đã chết thì còn đánh cái gì nữa? Nếu tiếp tục ngoan cố phản kháng thì sẽ bị tiêu diệt ngay, chi bằng gia nhập Thiên Đình, so với Thị Huyết Diêm La đã chết thì Diệp Thành mạnh hơn nhiều.



“Không đánh nữa, chúng ta không đánh nữa!”


Sau khi lão tổ của gia tộc hạng ba kia đầu hàng thì như hình thành phản ứng dây chuyền, chiến trường rộng lớn lần lượt vang lên những tiếng nói như vậy, đều là các lão tổ dẫn đầu đầu hàng, chiến tranh phi nghĩa thì những thế lực nhỏ như họ mãi mãi chỉ là bia đỡ đạn, vì sao phải điên cuồng cùng chúng chứ?



Lúc này Bắc Sở vốn đã ở thế bất lợi, vì các gia tộc đầu hàng nên hoàn toàn bị hậu duệ cửu hoàng và đại quân Thiên Đình áp chế.



Khốn kiếp!



Huyết Vương đang chiến đấu với Đao Hoàng nổi giận đùng đùng.



Trận chiến hôm nay chưa chắc bọn họ sẽ thua, nhưng vì những gia tộc này đầu hàng nên bọn họ đã hoàn toàn rơi vào thế bất lợi.



Diệp Thành rất thông minh, sử dụng đòn đánh tâm lý.



Chiến tranh phi nghĩa cũng không phải ngươi sống ta chết, nếu Bắc Sở ngoan cố chống cự thì không chỉ hậu duệ cửu hoàng mà đại quân Thiên Đình cũng sẽ thương vong nặng nề, mà kết cục như hiện tại không phải điều ông ta muốn thấy.



“Đầu hàng! Chúng ta đầu hàng!”



Vẫn còn lão tổ của gia tộc khác tiếp tục giơ tay đầu hàng.











 
Chương 3585: Đánh cho ta!  


“Vậy phải làm sao?”, Tiểu Linh Oa lạnh người, “ta khong muốn chết ở tinh hải vô vị này đâu”.



“Đừng quan tâm về phía sau, đánh về phía trước”, Diệp Thành lập tức lên tiếng, cứ thế bắn ra nguyên thạch, căn nguyên thánh thể sục sôi, đan xen với tinh nguyên của nguyên thạch, tiếp đó là Hỗn Độn Thần Đỉnh và hơn một nghìn pháp khí bay ra, tăng thêm kết giới bảo vệ cho thuyền chiến.

Advertisement



“Ta hiểu rồi”, Tiểu Linh Oa lập tức xoay chuyển pháo đài, ngắm chuẩn thuyền chiến phía đối diện.







Đánh cho ta!



Thấy Diệp Thành xông đến, trên thuyền chiến ở phía đối diện, trưởng lão của Bái Nguyệt Thần Giáo lần lượt vung kiếm chỉ về phía này.



Đánh cho ta!


Bái Nguyệt Thánh Chủ đang truy đuổi ở phía sau cũng đã vung kiếm, dẫn đầu vài trăm thuyền chiến bay tới.



Thế rồi phía trước và sau của Bái Nguyệt Thần Giáo có tới hơn sáu trăm trận pháp pháo đài của thuyến chiến, tất cả ngắm chuẩn về phía bọn họ, bắn ra từng đạo thần mang mạnh mẽ, mỗi một đạo thần mang đều mang theo sức đâm xuyên khủng khiếp.



Thuyền chiến với cấp bậc Chuẩn Thánh của bọn họ dù khả năng bắn phá bị giới hạn nhưng lại khiến cả Huyền Hoang Tinh Hải dậy sóng.



Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn điều khiển thuyền chiến xuyên qua từng đợt sóng, mục tiêu chính là đông nam, vì thuyền chiến ở phương hướng đó tương đối ít, hắn cần phải đột phá từ phương hướng đó, sát phạt ra khỏi vòng vây.



Nếu nói về sự kết hợp của Tiểu Linh Oa thì thực sự là rất ăn ý, không cần Diệp Thành lên tiếng, hắn đã biết suy nghĩ của Diệp Thành, pháo đài thuyền chiến tập trung ở phía đó và đã có hai thuyền chiến bị đánh nổ tung.



Khoảng cách hai bên cuối cùng cũng được kéo gần chỉ còn hai mươi nghìn trượng.



Đã vào tầm ngắm, tất cả người của Bái Nguyệt Thần Giáo đều như kẻ điên điều khiển pháo đài, không coi nguyên thạch của gia tộc là tiền nữa mà liên tục công kích, nỗi ấm ức bao lâu cuối cùng cũng được giải toả.



Rầm! Rầm!



Tiếng động ầm ầm vang vọng khắp cửu tiêu, cho dù kĩ thuật điều khiển thuyền của Diệp Thành có tốt thì thuyền chiến vẫn liên tục bị đánh trúng, bị đánh tới mức hai bên trái phải lắc lư, kết giới bảo vệ vững chắc dưới trận dung công kích như vậy trở nên mỏng manh hơn bao giờ hết, pháp khí duy trì kết giới liên tiếp bị nứt lìa.



Lần này, đổi lại tới lượt hắn phun ra máu, chỉ vì trên thuyền chiến có thêm sức mạnh huyết mạch của hắn khiến mỗi lần gặp phải đòn công kích, thánh thể của hắn đều nứt lìa thêm một phần, còn có cả thánh huyết màu vàng kim bắn ra.

Tiểu Linh Oa cũng không khá khẩm hơn là bao, dù sao cũng ở trên chiến hạm, kết giới lại tổn thơng nên hắn cũng bị thương.



 
Chương 2360: Lựa chọn tự phong ấn.  


Rút!



Vu Chú Vương quát lên giận dữ, lập tức quay người rút lui, đại quân Vu Chú tộc cũng lập tức ngừng chiến rồi theo vương của mình rút lui khỏi chiến trường.



Rút!

Advertisement



Huyết Vương rống to rung chuyển đất trời rồi cũng rút lui.



Rút lui!



Yêu Vương, Phệ Hồn Vương, U Minh Diêm La Vương, Quỷ Vương cũng đồng thời rút khỏi chiến trường rộng lớn.



Nếu tiếp tục chiến thì bọn họ cũng sẽ bị quét sạch toàn bộ gia tộc, đây là sức chiến đấu áp đảo tuyệt đối, không phải một hai người là có thể đảo ngược tình thế, trận đại hỗn chiến giữa chín mươi triệu tu sĩ, hoàng đế tới thì thế nào?



Họ rút lui trong sự không cam lòng, bởi vì giờ phút này họ lại thất bại, thất bại một cách thảm hại.



Chư vương các đời có ai không vì tránh sự trấn áp của hoàng đế mà lựa chọn tự phong ấn toàn tộc, bọn họ cứ nghĩ giải phong ấn ở thời đại này có thể hoàn thành tâm nguyện ấp ủ muôn đời, thống nhất vùng đất này rồi trở thành hoàng đế chân chính.



Ai có thể ngờ rằng thời đại này còn kinh khủng hơn xưa, cho dù hoàng đế không còn sống thì bọn họ vẫn bại trận.



“Đây không còn là thời đại của chúng ta nữa”, bên ngoài chiến trường, Quỳ Vũ Cương lẳng lặng đứng đó, khuôn mặt đầy dấu vết thăng trầm của cuộc đời.



Trong trận chiến này, Ma Vực của ông ta không tham chiến nhưng dù tham chiến thì thế nào, cũng vẫn sẽ thua thảm hại thôi.



Ông ta cười, nụ cười có vẻ mệt mỏi và tự giễu.



Ông ta cũng như Yêu Vương và những vị vương khác, chính vì năm xưa bị Viêm Hoàng đánh bại nên không dám, thời đó ông ta đấu không lại Viêm Hoàng, Ma Vực cũng đấu không lại Viêm Hoàng.



Vì vậy sự kiêu ngạo của bậc đế vương mà ông ta luôn hướng tới cũng không hạ màn huy hoàng trong đại chiến mà là yên lặng ngủ say. Ông ta tự phong ấn Ma Vực, bản thân ông ta cũng chìm vào giấc ngủ dài suốt nhiều năm tháng vô tận.


Bọn họ đã tỉnh lại vào thời Nguyệt Hoàng, cứ nghĩ rằng không có hoàng đế thì ông ta sẽ có cơ hội thống nhất Đại Sở, trở thành hoàng đế của thế gian.



Nhưng ông ta đã bị đánh bại trong thời đại đó, lại một lần nữa buông bỏ sự kiêu ngạo, lựa chọn tự phong ấn.



Sau khi Nguyệt Hoàng qua đời, ông ta lại giải trừ phong ấn, nhưng Thái Vương lại xuất thế, sự kinh khủng và xuất sắc từ hậu bối khiến ông ta không dám tranh đấu, lần thứ ba phải buông bỏ sự kiêu ngạo.



Sau đó tới thời đại của Thiên Táng Hoàng, Đông Hoàng, Chiến Vương, Huyền Hoàng và gần đây nhất là thời đại của Thần Hoàng, ông ta và Ma Vực của ông ta không chỉ một lần giải trừ phong ấn, muốn tiếp tục tâm nguyện ấp ủ đã lâu, nhưng lại thất bại thảm hại hết lần này đến lần khác.



Thất bại hết lần này đến lần khác, tự phong ấn hết lần này đến lần khác, tỉnh lại hết lần này đến lần khác rồi lại tiếp tục thất bại hết lần này đến lần khác.



Sự kiêu ngạo của ông ta đã bị mài mòn dần theo năm tháng.



Ký ức của ông ta đã bị bào mòn bởi những thăng trầm của cuộc sống.



Trong những năm tháng dài đằng đẵng, ông ta và đối thủ cũ của ông ta đã bỏ lỡ cả mấy chục nghìn năm, thăng trầm của cuộc sống khiến Ma thể của ông ta cũng đã trở nên già nua.



“Chúng ta đã bị năm tháng đào thải từ lâu rồi”, Quỳ Vũ Cương lẩm bẩm tự nói, giọng nói rất khàn.

Nhìn nhóm Yêu Vương, Huyết Vương chật vật chạy trốn, ông ta nở nụ cười thê lương, đều là đế vương cái thế, ông ta hiểu bọn họ hơn ai hết, cũng hiểu tâm trạng của bọn họ.



 
Chương 3586: Chặn lại!  


thình thịch.



“Nếu không thì còn có thể làm sao nữa? Càng kéo dài lâu thì đối với bọn họ mà nói càng bất lợi, mặc dù cách đánh này có phần điên cuồng nhưng lại nhanh nhất, thuyền chiến cấp bậc Thánh Binh kiên cố hơn thuyền chiến cấp bậc Chuẩn Thánh Binh, một khi mở được lối đi thì chưa chắc đã phải gặp nạn”.

Advertisement



“Xem ra hai tên kia không đơn giản, đánh trận cũng rất hung hãn”.



“Điên rồi, hắn điên rồi”, trong tiến bàn tán xôn xao, trên tinh hải ở phía đông nam vang lên tiếng hô kinh ngạc của người ở Bái Nguyệt Thần Giáo, bọn họ tròn mắt nhìn Diệp Thành lao tới, rất nhiều người lùi về sau, thậm chí có kẻ còn quay đầu bỏ chạy khỏi tinh hải.



“Chặn chúng lại”, ở một hướng khác, Bái Nguyệt Thánh Chủ rít lên.



“Chặn?”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn là kẻ điên cuồng hơn, tộc độ không những không giảm xuống mà còn tăng nhanh hơn, cứ thế xông lên.



Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, chiến thuyền của Bái Nguyệt Thần Giáo ở phía đông nam cứ thế hoá thành tàn tro, bị nhấn chìm xuống tinh hải.




Thế nhưng, mọi thứ vẫn chưa dừng lại ở đó, Diệp Thành vẫn đang điều khiển thuyền chiến xông lên, thuyền chiến cấp bậc Thánh Binh quả thực vô cùng kiên cố, mặc dù thuyền chiến của Bái Nguyệt Thần Giáo rất nhiều nhưng lại không thể địch lại nổi với thuyền chiến cấp bậc Thánh Binh, do vậy bị đâm đến mức thê thảm.



Chặn lại!



Từ tứ phương vang lên tiếng gằn phẫn nộ, rất nhiều thuyền chiến lao về phía này, thần mang của pháo đài trận pháp nối nhau liên tiếp.


Thấy vậy, Diệp Thành vẫn ngó lơ, ngươi đánh chúng ta thì chúng ta đâm ngươi, xem các ngươi khiến chúng ta chìm trước hay chúng ta đâm các ngươi lật trước, không cho ta đường sống, thế thì chiến!



Vì sự hung hãn và điên cuồng của bọn họ mà thuyền chiến cấp bậc Thánh Binh có thể coi là vượt qua mọi chông gai, cả chặng đường lao vút lên, từng thuyền chiến của đối phương đều bị đâm chìm, và cứ thế sát phạt ra khỏi vòng vây khiến sắc mặt tú sĩ tứ phương kinh ngạc, bọn họ đã từng chứng khiến người ta đánh nhau trên biển nhưng lại chưa thấy ai đánh nhau kiểu này.



Có điều, cũng vì liên tiếp oanh tạc thuyền chiến nên Diệp Thành và Tiểu Linh Oa cũng phải trả giá đau đớn, vì liên tiếp va chạm nên kết giới bảo vệ của bọn họ đã bị oanh tạc tan tác, nếu không phải cơ thể của của Diệp Thành và Tiểu Linh Oa rắn rỏi thì chắc chắn đã mất mạng từ lâu rồi.



“Đi thôi”, Diệp Thành xông ra khỏi vòng vây, hắn điều khiển thuyền nhanh chóng bay ra khỏi đó vài trăm trượng.



“Khốn kiếp”, Thánh Chủ Bái Nguyệt rít lên, ông ta đích thân điều khiển thuyền, dẫn theo vài trăm thuyền chiến đuổi theo.









 
Chương 2361: Thuận ta thì sống, chống ta thì chết!  


Ông ta buồn cho chính mình, cũng buồn cho họ.



Trước kia chỉ thiếu một bước mà bọn họ vẫn thua hoàng đế Đại Sở, chỉ một bước nhỏ nhưng lại như rãnh trời khiến cả đời họ cũng không vượt qua được, một bước nhỏ cuối cùng cũng bị thăng trầm của cuộc đời đánh bại.



Đột nhiên ông ta quay người, dần biến mất trong huyết phong thét gào, Ma thể cao lớn vô cùng tiêu điều.



Advertisement

Lần này ông ta sẽ không lựa chọn tự phong ấn nữa, cũng không muốn xoá sạch dấu vết những ký ức còn sót lại trong những giấc ngủ dài triền miên.



Ông ta nhớ những năm tháng huy hoàng khi chiến đấu giành thiên hạ với Viêm Hoàng năm xưa, nếu xảy ra một lần nữa, ông ta thà chết trong tay Viêm Hoàng chứ không muốn sống như chó trong những năm tàn nhẫn này.



Thuận ta thì sống, chống ta thì chết!



Trên chiến trường đẫm máu, lời nói của Diệp Thành vang lên như tiếng sấm, hư ảo mà uy nghiêm.



Chư vương các triều đều đã rút lui nhưng họ không đuổi theo, vì trên chiến trường rộng lớn vẫn còn các thế lực Bắc Sở đang ngoan cường chống cự.



A…!



Sau một tiếng gào thét không cam, trên hư thiên có một bóng người đẫm máu rơi xuống.

Nhìn kỹ lại thì là Hoắc Tôn Thái Âm Chân Thể.



Hắn ta đã thua, thua trong tay Cơ Tuyết Băng, cuộc chiến tiếp diễn từ quá khứ, Thái Âm Chân Thể vẫn thua Huyền Linh Chi Thể.



A…!



Hoắc Tôn gào thét điên cuồng, cười điên cuồng, khuôn mặt vặn vẹo méo mó.



Hắn ta dũng cảm hơn Thị Huyết Diêm La một chút, không trốn tránh mà điên cuồng cười rộ, hắn ta tự nổ thân thể, máu Thái Âm rải khắp hư thiên, đến từ thiên địa rồi lại trở về với thiên địa.



Điện chủ Thị Huyết Điện đã chết, Thánh tử Thị Huyết Điện tự nổ, đại quân chư vương đã rút lui, đại quân Thị Huyết Điện và các thế lực lớn ở Bắc Sở còn đang ngoan cường chống cự không còn niềm tin tái chiến nữa mà điên cuồng chạy trốn.




Đuổi theo!



Diệp Thành hừ lạnh một tiếng rồi đuổi theo đầu tiên.



Đại quân Thiên Đình và hậu duệ cửu hoàng cũng lấy Đông Lăng Cổ Uyên là trung tâm rồi tản ra tứ phía.



Mộ Vân thế gia dưới sự lãnh đạo của Mộ Vân Ngạo, hợp lực với phân điện thứ nhất của Thiên Đình, đánh vào Nam Yến Đại Trạch.



Hạo Thiên thế gia dưới sự lãnh đạo của Hạo Thiên Huyền Chấn và Thiền Uyên Chân Nhân hợp lực với phân điện thứ hai và thứ bảy của Thiên Đình tiến thẳng đến Bắc Chấn Thương Nguyên.



Viêm Hoàng dưới sự chỉ huy của Chung Giang và Chung Quy hợp lực cùng phân điện thứ ba của Thiên Đình, sát phạt về hướng Tây Lăng U Cốc.



Ngô Tam Pháo dẫn dắt phân điện thứ tư của Thiên Đình lao đến đảo Hắc Long.



Ngưu Thập Tam dẫn phân điện thứ năm của Thiên Đình đến Bàn Long Hải Vực.



Âu Dương thế gia dẫn dắt phân điện thứ sáu tới Sở Hải.

Lão tổ nhà họ Tô dẫn phân điện thứ tám, thứ chín xông thẳng về phía thành cổ Xuân Thu, họ không chỉ cần tìm nhà họ Dương tính sổ mà còn phải thống nhất vùng đất đó.



 
Chương 3587: “Còn nói năng linh tinh nữa ta đạp chết ngươi”


“Đứng cho vững”, Diệp Thành rít lên, khí huyết sục sôi, sắc mặt điên cuồng, hắn thiêu đốt hàng triệu nguyên thạch, cố gắng di chuyển thuyền chiến, tốc độ chiến đấu tăng vọt, rẽ ra từng lượt sóng vạn trượng, con thuyền di chuyển như thần quang, cứ thế tiến về phía đông nam và mở ra một lối đi.



“Cứ đi qua như thế, tên này điên rồi sao?”, tu sĩ tứ phương tim đập



Advertisement

Thuyền chiến cấp bậc Thánh Binh với tốc độ còn vượt qua cả thuyền chiến Chuẩn Thánh Binh, khoang cách thuyền chiến của hai bên nhanh chóng được kéo xa.



Thế rồi, chiến sự lại quay về ban đầu, phía Diệp Thành có thể đánh trúng được đối phương còn thuyền chiến của Bái Nguyệt Thần Giáo vì bị bắn trúng nên hoả diệm ngút trời.



“Lướt, lướt tiếp”, Tiểu Linh Oa hô hào, ngự động pháo đài trận pháp ngắm chuẩn mục tiêu.



“Lướt cái đầu ngươi”, Diệp Thành không nghe theo hắn, hắn lái tuyền lao vút đi, trước đó vì liên tiếp bị bắn trúng, lại thêm cả loạt sóng đánh tới khiến thuyền chiến của bọn họ gần như phế đến nơi, không thể nào tiến lên được nữa, nếu như có sự cố ngoài ý muốn thì bọn họ chắc chắn sẽ mất mạng ở Huyền Hoang Tinh Hải này.



“Chậm một chút, đánh đang đã mà”, thấy tốc độ thuyền chiến tăng nhanh và vượt ra khỏi hành trình bắn của pháo đào, Tiểu Linh Oa bất giác mắng chửi.



“Ngươi, cút xuống đây, sửa lại thuyền chiến”, Diệp Thành vừa điều khiển thuyền vừa mắng lại.



“Không rảnh”, Tiểu Linh Oa hằn học, cuối cùng, sau khi bỏ lại một câu như vậy thì cũng nhảy xuống khỏi trận đại.




“Còn nói năng linh tinh nữa ta đạp chết ngươi”, Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn phất tay thu lại nguyên thạch phía pháo đài, dùng để chống đỡ cho thuyền chiến bay đi và duy trì kết giới bảo vệ cho thuyền.



Vì bọn họ không thích chiến nên tốc độ của thuyền chiến nhanh như chớp, khoảng cách của hai bên lại được kéo xa thêm.



Bái Nguyệt Thánh Chủ phun ra máu, mắt đỏ ngầu, không biết vì bị thương hay do quá phẫn nộ.



Nhục nhã, nỗi nhục nhã ê chề, lão gia đã bị bắt rồi, bảo bối cũng bị cướp sạch, lão tổ bị đánh tới mức không biết thế nào, hơn sáu trắm thuyền chiến của Bái Nguyệt Thần Giáo truy sát cũng đã bao vây được đối phương nhưng lại để chúng chạy thoát, từ khi Bái Nguyệt Thần Giáo lập phái tới nay chưa từng mất mặt đến vậy.


Đuổi, đuổi theo cho ta!



Càng nghĩ càng tức, Bái Nguyệt Thánh Chủ đứng trên mũi thuyền rít lên như con chó điên.



Lúc này Diệp Thành vẫn điều khiển thuyền chiến lao vút đi khiến thuyền chiến của Bái Nguyệt Thần Giáo bị bỏ lại phía xa.



Nhưng hắn cũng đã đánh giá thấp nghị lực của Bái Nguyệt Thần Giáo, cho dù tộc độ không bằng cấp bậc Thánh Binh nhưng vẫn đuổi theo tốc lực, có vẻ như bọn họ không thể khiến phía Diệp Thành mất mạng thì sẽ không nghỉ.



Được lắm!



Nhìn phía Diệp Thành rời đi, tu sĩ tứ phương tặc lưỡi, trận đại chiến hôm nay thực sự quá hay, phía Diệp Thành thật sự khiến người ta được mở mang tầm mắt và hiểu ra thế nào là cái thế.



Nhìn mãi, nhìn mãi, không ít người bắt đầu điều khiển thuyền rời đi, cũng không ai đuổi theo xem nữa, đến cả thuyền chiến của Bái Nguyệt Thần Giáo còn không đuổi kịp hai tên súc sinh đó thì con thuyền nhỏ của bọn họ đâu thể làm nên trò trống gì.









 
Chương 2362: Đầu hàng, chúng ta đầu hàng!  


Họ là những thế lực năm xưa bị áp bức phải lui về Nam Sở.



Mà sau khi họ rút lui, phạm vi địa bàn và thế lực của họ đều bị chia cho các thế lực lớn khác của Bắc Sở.



Bây giờ họ muốn đường đường chính chính đánh về.



Advertisement

Tiếp theo là Diệp Thành, hắn dẫn dắt tam tông của Thiên Đình hợp lực với hậu duệ cửu hoàng tấn công vào Trung Thông Đại Địa.



Ngọn lửa chiến tranh ngay lập tức bao trùm toàn bộ Đại Sở, ba tông chín điện tám mốt môn của Thiên Đình đều ra khỏi Nam Sở, tấn công tất cả các vùng của Bắc Sở.



Thuận ta thì sống, phản ta thì chết!



Lời nói như vậy trở thành lời duy nhất giữa đất trời.



Đây… Đây là định thống nhất Đại Sở sao?



Những người xem chiến trước đó đang chạy trốn, chợt kinh hãi nhìn những bóng người di chuyển rợp trời.



Đại Sở hỗn loạn cũng nên được thống nhất rồi!

Các lão bối tu sĩ nhìn thấu hết tất cả những điều này, Thiên Đình quật khởi ai cũng không thể ngăn cản, chư vương các triều đại đều đã rút lui, Bắc Sở rộng lớn đã là một vùng hỗn loạn, làm sao có thể ngăn được đợt tấn công áp đảo này?



Tại đây, Diệp Thành đã dẫn đại quân tam tông tới trụ sở chính của Thị Huyết Điện.



Nhìn Thị Huyết Điện khổng lồ, các Thái Thượng trưởng lão của tam tông lệ nóng đảo quanh hốc mắt, khóc không thành tiếng.



Thị Huyết Điện trước mặt họ là Đại Sở Huyền Tông năm xưa, tam tông nội chiến, Thị Huyết Điện nhân cơ hội trỗi dậy, chiếm mất Đại Sở Huyền Tông, ép tam tông phải dời đến Nam Sở, rút lui như rùa rụt cổ đến biên giới Đại Sở.



Bây giờ, mấy nghìn năm sau đại quân tam tông đã tới đây, chuẩn bị giành lại vùng đất thuỷ tổ đã tạo dựng năm xưa, làm sao họ không kích động cho được?



Thuận ta thì sống, phản ta thì chết!



Diệp Thành như quân lâm Cửu Thiên, giọng nói vang dội mà uy nghiêm, vang vọng vô hạn giữa đất trời.



Đầu hàng, chúng ta đầu hàng!



Đại quân Thị Huyết Điện vừa trốn về đều đồng loạt giơ tay đầu hàng.



Điện chủ Thị Huyết Điện của bọn họ đã bị tiêu diệt, trận chiến ở Đông Lăng Cổ Uyên, các Thái Thượng trưởng lão đã chết bảy tám phần, mấy điện chủ còn lại hầu như cũng đều chôn thân ở đó, bây giờ Thị Huyết Điện đã là rắn mất đầu, họ làm gì còn niềm tin chiến đấu nữa.



Ở nơi khác, hậu duệ các hoàng đế đã càn quét rất nhiều thế lực ở Trung Thông Đại Địa, thế trận khủng bố này ai dám ngăn cản.



Cùng lúc đó, Hạo Thiên Huyền Chấn và những người khác tấn công Bắc Chấn Thương Nguyên, càn quét nhà họ Viên và nhà Âm Dương, Mộ Vân Ngạo đánh vào Nam Yến Đại Trạch, đại quân Viêm Hoàng tấn công Tây Lăng U Cốc của Bắc Sở, càn quét thế lực ở đó…



Đại quân Thiên Đình và hậu duệ cửu hoàng như gió cuốn mây tan, họ đi đến đâu kẻ thuận thì sống, kẻ phản thì chết.



Đây là một con đường trải đầy xương máu, đại quân Thiên Đình và hậu duệ cửu hoàng không một chút thương hại, kẻ nào phản kháng đều bị tiêu diệt ngay, đất trời rộng lớn trải đầy huyết vụ.











 
Chương 3588: Nó rốt cục có lai lịch gì mà sao rộng lớn đến vậy?


Giữa tinh hải mênh mông, thuyền chiến cứ thế lướt qua giống như một đạo lưu quang.



Tiểu Linh Oa đã sửa xong thuyền chiến, hắn lại lần nữa bước lên pháo đài, đồng lực ngưng tụ nhìn về phía sau, phóng tầm mắt ra xa và không còn thấy thuyền chiến của Bái Nguyệt Thần Giáo đâu nữa, có chăng chỉ là những lượt sóng lên cao.



Advertisement

Cho tới lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, nằm nhoài ra trên trận đài như con chó hoang, cho dù luân hồi rồi nhưng vẫn không thay đổi được thói quen xấu từ kiếp trước: Nhai nguyên thạch rôm rốp.



Lại nhìn sang Diệp Thành, hắn không hề nhàn rỗi, khí huyết vẫn đang lên cao, Diệp Thành nhanh chóng điều khiển thuyền chiến di chuyển.



Từ hôm hải chiến đền giờ đã chín ngày trôi qua, mặc dù đã bỏ xa Bái Nguyệt Thần Giáo ở phía sau nhưng hắn không dám chậm trễ, vì hắn biết Bái Nguyệt Thần Giáo vẫn đang đuổi theo, không biết bao giờ có thể đuổi kịp.



“Ngươi vội gì chứ, đám khốn kiếp đó không đuổi kịp chúng ta đâu”, Tiểu Linh Oa liếc nhìn Diệp Thành.



“Chạy nhanh vẫn hay hơn, chạy nhanh khiến ta yên tâm hơn”, Diệp Thành nói rồi lại chất thêm một trăm nghìn nguyên thạch.



“Ta chư thấy Hoang Cổ Thánh Thể nào hung hãn như vậy”.



“Khi ngươi hung hãn trông cũng rất bá đạo”.




“Hừ”, Tiểu Linh Oa tỏ ra thản nhiên, tiếp tục ăn nguyên thạch, hắn nhai rôm rốp, nghe rất có tiết tấu.



“Hừ”, Diệp Thành cũng chẳng buồn để ý đến tên này nữa, hắn dùng bí thuật cố định phương hướng mà thuyền di chuyển rồi mới nhảy xuống khỏi trận đài, tiếp đến là bắt đầu bận rộn chạy qua chạy lại trên thuyền chiến.



Không lâu sau đó, thuyền chiến vang lên âm thanh vù vù, thuyền chiến được chu thiên diễn hoá củng cố, khí tức được che đi, người ngoài nhìn vào chỉ biết nó là con thuyền cấp bậc Hoàng.



Tiểu Linh Oa liếc nhìn, hắn không nói gì, hắn biết cách làm này của Diệp Thành có ý nghĩa gì, tứ phía của Huyền Hoang Tinh Hải đều có nguy cơ tiềm ẩn, rất nhiều sự tồn tại mà bọn họ không hề biết, nếu phô trương quá sẽ khiến nhiều hải tặc tới.


Tiếp theo đó, trên thuyền chiến yên ắng hơn nhiều, Diệp Thành khoan chân ngồi xuống, Tiểu Linh Oa làm một giấc ngủ ngon.



Ngày đêm dần trôi.



Chớp mắt, chín ngày đã trôi qua.



Bái Nguyệt Thần Giáo quả thưc không thể đuổi kịp, tinh hải này cũng coi như yên bình hơn, nhưng dù là vậy thì Diệp Thành cũng không thể ngồi yên.



Huyền Hoang Tinh Hải này quả thật rộng lớn, thuyền chiến cấp bậc Thánh Binh đi mất chín ngày mà vẫn chưa cập bến, hình ảnh về bến vẫn còn rất xa xôi.



“Trong kí ức ngươi được truyền lại có bí mật khác nào của Huyền Hoang Tinh Hải không? Nó rốt cục có lai lịch gì mà sao rộng lớn đến vậy?”, Diệp Thành bất lực nhìn Tiểu Linh Oa ở bên trên.



“Có lẽ ngươi đã từng nghe nói tới Huyền Cổ Đại Đế”, Tiểu Linh Oa nhét một viên nguyên thạch trắng sáng vào miệng.









 
Chương 2363: Đại Sở thống nhất rồi!  


Thị Huyết Điện đầu hàng, các thế gia ở Bắc Sở như Thôn Nguyên thế gia cũng đầu hàng.



Những thế gia hạng hai, hạng ba còn lại hầu như cũng không còn ngoan cố phản kháng nữa, việc thống nhất Đại Sở nhanh hơn mọi người tưởng tượng rất nhiều, chỉ mất chín ngày đã xong.



Có ai ngờ trận quyết chiến giữa Thánh chủ Thiên Đình và Thánh tử Thần Triều lại dẫn đến một trận đại quyết chiến lớn thế này?



Advertisement

Chư vương các triều đứng trên các đỉnh núi, từ xa nhìn về vùng đất này.



Tổ địa của họ là một thế giới có không gian rộng lớn, đại quân Thiên Đình và hậu duệ cửu hoàng hoàn toàn không thể tìm ra vị trí và địa điểm của nó.



Cửu hoàng của Đại Sở có sự thấu hiểu sâu sắc trước điều này.



Hoàng đế năm xưa cũng từng dùng thủ đoạn cứng rắn để trấn áp họ, nhưng chư vương vẫn có thể duy trì được tới thời đại này, có thể thấy thủ đoạn ẩn náu của họ nghịch thiên cỡ nào, đến hoàng đế còn không tìm ra được.



Đại Sở đã thống nhất, cờ chiến của Thiên Đình được cắm khắp nơi.



Nhìn cảnh này, ai cũng bùi ngùi xúc động.



Thiên hạ hỗn loạn một lần nữa được thống nhất, phồn vinh thịnh thế đang đến, ánh nắng ban mai của thời đại mới chiếu sáng khắp vùng đất này.




Ánh sáng của thời đại mới rực rỡ chiếu sáng khắp cả Đại Sở, cho người ta hi vọng tốt đẹp về tương lai.



Mặc dù Đại Sở đã thống nhất nhưng sự thực thì còn nhiều việc vẫn chưa trọn vẹn, việc phân chia lại thế lực mới, thành lập vương triều mới khiến cho Thiên Đình ngày ngày bận rộn.



Rất nhiều thế lực ở Nam Sở đã chuyển đến Bắc Sở, bắt đầu xây dựng gia viên nhưng vẫn dưới sự giám sát của Thiên Đình, từ hôm nay trở đi, mảnh đất này không còn được gọi với cái tên Nam Sở nữa.



Đêm đến, Diệp Thành đứng trên một đỉnh núi cao nhất của Đại Sở, hắn ngắm nhìn vùng đất rộng lớn này từ trên cao xuống.



Trong chốc lát, hắn như nhìn thấy rất nhiều bóng hình, đang di chuyển về phía xa, đó là Ngô Trường Thanh, Thánh Chủ, Thông Huyền Chân Nhân, Doãn Chí Bình, Cát Hồng, Thanh Dương Chân Nhân, Linh Chân Thượng Nhân, Thị Huyết Diêm La…


Đó là những kẻ địch của hắn trong suốt chặng đường, phải bước qua bọn họ mới có thể từng bước đi đến đỉnh cao ngày hôm nay.



Bên cạnh Diệp Thành là hậu duệ các vị hoàng, còn có rất nhiều tu sĩ lão bối cũng đang tĩnh lặng ngắm nhìn vùng đất này.



Đại Sở thống nhất rồi!



Đại Sở Hoàng Yên khẽ mỉm cười phá vỡ bầu không khí im ắng đó, trong đôi mắt của cô chợt hoang hoải, đôi dòng lệ tuôn trào.



Đúng vậy! Đại Sở thống nhất rồi!



Thiên Thương Nguyệt mỉm cười có phần mỏi mệt, những hậu duệ của các vị hoàng khác cũng như vậy.



Năm xưa, bọn họ cũng từng đứng trên đỉnh núi này nhìn ngắm mảnh đất này. Năm tháng trôi qua, thế sự xoay vần, thời đại đỉnh cao giống như mới hôm qua vậy.



Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi!



Mặc Uyên ngồi trên nền đất, ông ta nhận lấy vò rượu của Đại Sở Hoàng Huyền đưa cho.



Trên khuôn mặt bọn họ rõ vẻ mỏi mệt.

Cả hai người cứ thế uống mãi rồi đem rượu rắc giữa thiên địa.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top