Tiên Võ Truyền Kỳ

Dịch 

Chương 2343: Chu sát cho ta!  


Thánh Tử Thần Triều bại rồi, một khi ông ta bại thì trong thế hệ lớp Thanh Tự, Diệp Thành chính là vị Vương thực thụ, Huyền Linh Chi Thể bại, Thái Âm Chi Thể bại, hai kí chủ bại, thử còn còn ai có thể địch lại hắn.



Chuẩn bị tuyệt sát!



Ở một hướng trong hư thiên, truyền âm của Thị Huyết Diêm La đã vang lên bên tai rất nhiều người.

Advertisement



Ông ta tươngr rằng Thánh Tử có thể giết chết Diệp Thành nhưng kết cục lại ngược lại, Diệp Thành không những không bị tuyệt sát mà dần dần phản công lại, nếu cứ để như vậy thì Thánh Tử nhất định sẽ thất bại.



Vậy thì mục đích bọn họ tới đây chính là giết Diệp Thành, Thánh Tử Thần Triều không thể giết được hắn thì để bọn họ giết.



Không cần ông ta lên tiếng thì Huyết Vương, Phệ Hồn Vương, Yêu Vương, Vu Chú Vương và U Minh Diêm La Vương đã chuẩn bị giết Diệp Thành bất cứ lúc nào.



Cũng giống như bọn họ, phía hậu duệ của các vị Hoàng cũng đã lần lượt đứng ở tứ phương, chuẩn bị khai chiến.



Trận đối kháng giữa liệt đại chư vương và hậu duệ của các vị hoàng khiến rất nhiều tu sĩ lão bối cảm nhận được mùi máu tanh xực lên, người thông minh thì đã lui đi từ lâu, hôm nay ở Đông lăng Cổ Uyên chắc chắn sẽ có màn hỗn chiến kinh thế diễn ra.



Cũng chỉ có những tu sĩ đầu óc không tỉnh táo sáng suốt mới háo hức xem mà không cảm nhận được sự thay đổi của bầu không khí lúc này.



A….!


Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Thánh Tử Thần Triều điên cuồng gào thét.



Hiện giờ ông ta đã không còn là hình người nữa, sức chiến đấu mà Thần Vương độ cho ông ta đã bị Diệp Thành đánh tan.



Không còn sức mạnh của của Thần Vương, khoảng cách giữa ông ta và Diệp Thành lại càng lớn, ông ta đã mất đi tư cách có thể ngang hàng với Diệp Thành, dù hiện giờ cho ông ta phi thần quyết thì ông ta cũng không thể nào có thể tuyệt sát Diệp Thành, đây là sự áp chế tuyệt đối về sức mạnh.



Vạn kiếm quy nhất!



Diệp Thành hắng giọng, một kiếm hoá vạn kiếm, vạn kiếm hợp thành một đạo, uy lực có thể huỷ diệt thiên địa.



Phụt!




Máu tươi bắn tung toé, Thánh Tử Thần Triều với thân hình thảm hại bị một kiếm đâm xuyên.



Ta không tin!



Thánh Tử Thần Triều mặt mày hung tợn thậm chí là có phần điên cuồng, sức mạnh tu vi và sức mạnh đạo tắc đan xen, hợp thành một thanh thần kiếm tuyệt thế trảm diệt thiên địa.



Diệp Thành cầm kiếm đi tới, sức mạnh tu vi bao quanh kiếm Xích Tiêu, một kiếm quét ngang hư thiên, chém rời thần kiếm tuyệt thế kia sau đó hắn tung một chưởng vào hư thiên khiến cơ thể của Thánh Tử Thần Triều tan nát.



Chu sát cho ta!



Thánh Tử rít lên, phần trán có từng đạo thần mang bay vào hư không, đó chính là những sát kiếm lạnh băng, ngưng tụ thành kiếm trận bay về phía Diệp Thành.



Vạn Kiếm Triều Tông!



Diệp Thành vung kiếm, sát trận rợp trời.











 
Chương 3570: “Đúng là đánh giá thấp ngươi rồi”,


“Không phải chứ?”, Diệp Thành nhìn Tiểu Linh Oa với vẻ mặt khó tin, “Bá Vương Long với cấp bậc Chuẩn Đế cho dù không mạnh bằng Kiếm Thần nhưng ít nhất cũng có thể sánh ngang với ông ấy, vậy mà lại bị phong ấn sao?”



“Đối phương có chín Chuẩn Đế, cho dù là Chư Thiên Kiếm Thần thì cũng phải phục, huống hồ là phụ hoàng của ta”, Tiểu Linh Oa mắng mỏ, trong đôi mắt nhanh nhẹn kia còn loé lên hàn mang.



Advertisement

“Ngươi đã nói vậy rồi thì cho dù ta có tiến giới tới Thánh Nhân cũng có tác dụng gì?”, Diệp Thành chép miệng, “đối phương có chín Chuẩn Đế, ngươi và ta mà qua đó thì có khác gì làm trò cười không?”



“Chúng ta cũng đâu phải đi đánh nhau với họ đâu”, Tiểu Linh Oa đáp, “ta nghĩ kĩ rồi, chúng ta lén lẻn vào trong đó, phá phong ấn cứu phụ hoàng của ta ra, rồi dùng Tiên Luân Thiên Đạo của ngươi bỏ trốn”.



“Ngươi tìm ta thì chi bằng đi tìm người của tộc Bá Vương Long, kéo cả một nhóm Chuẩn Đế đi là nhanh nhất”.



“Tìm bọn họ thì ta và ngươi chết còn nhanh hơn”, Tiểu Linh Oa hắng giọng, “nếu không phải bọn họ làm loạn thì phụ hoàng của ta cũng sẽ không bị phong ấn và giờ bọn họ còn đi khắp thiên hạ để tìm ta nữa”.



“Việc của nhà ngươi đúng là phức tạp”.



“Đúng là rất loạn”, Tiểu Linh Oa bực bội đáp lại.


“Hay là ngươi về nhà Ngự Linh đợi đi”, Diệp Thành thở dài, “ta đi tìm người chuyển kiếp, ngươi cứ đi theo ta như vậy thì liệu ta có bị truy sát trên đường đi không vậy?”



“Ngươi có còn là huynh đệ của ta không vậy?”



“Đừng ồn ào, ngươi là người của thế hệ huyền tự, ta ở lớp thanh tự, theo vai vế thì ngươi nên gọi ta là sư thúc mới phải”.



“Ta đi cái con khỉ”, Tiểu Linh Oa dụi chân, lao lên phía trước.

“Ấy, tính khí của ta...”, Diệp Thành từ bỏ, còn chưa nói xong câu thì sắc mặt đã thay đổi vì sát khí lạnh băng đang bủa vây và nhanh chóng lan về phía hắn.



Trong chốc lát, hắn phất tay đưa Tiểu Linh Oa vào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh, sau đó tiếp tục lùi về sau.



Hắn vừa rời đi thì nơi hắn đứng phía trước, mặt đất nứt lìa, đó là do kiếm mang đen kịt mang theo sức đâm xuyên tịch diệt mạnh mẽ khiến thông đạo không gian ở đây bị trảm lìa.



Thấy thông đạo không gian nứt ra, Diệp Thành không nghĩ gì nhiều, hắn lập tức hiện thân ở tinh không, khoé miệng có máu tươi trào ra, mặc dù chưa bị trảm trúng nhưng cũng bị ảnh hưởng, phần vai bị thương.



“Chuyện gì thế?”, Tiểu Linh Oa trong đại đỉnh thay đổi sắc mặt, trước đó nếu không phải Diệp Thành phản ứng nhanh thì lúc này cả hai tên chắc chắn đã bị trảm diệt, người ra tay rõ ràng muốn tuyệt sát thông đạo.



“Có quỷ mới biết”, Diệp Thành mắng chửi, hắn làm liền vết kiếm chém trên vai, sắc mặt khó coi thấy rõ, nên biết rằng trước đó cả hai đang trong thông đạo truyền tống, kẻ ra tay lại tìm được vị trí chính xác của bọn họ, thần thông này quả thực nghịch thiên, và tu vi của kẻ ra tay cũng phải rất cao



“Đúng là đánh giá thấp ngươi rồi”, giọng nói âm u vang lên, chỉ thấy một bóng đen xuất hiện ở không gian đối diện Diệp Thành, chậm rãi như u linh trong bóng đêm.

“Bái Nguyệt Thần Giáo”, Diệp Thành nheo mắt nhận ra âm nguyệt đồ đằng trên áo bào của tên kia.





 
Chương 2344: “Mẹ kiếp, loạn thật rồi”


Thánh Tử Thần Triều vẫn ở thế yếu, cơ thể không ngừng bị đâm xuyên ngã khỏi hư thiên.



Rắc!



Sau khi ông ta ngã xuống, lớp mặt nạ mà ông ta mang theo cũng nứt lìa, khuôn mặt góc cạnh hiện lên trong tầm mắt của tất cả mọi người.



Advertisement

Đây…!



Nhìn thấy khuôn mặt của Thánh Tử Thần Triều, liệt đại chư vương, hậu duệ của các vị hoàng, Thái Hư Cổ Long và cả Diệp Thành…đều thẫn thờ.







Rầm!



Thánh Tử Thần Triều ngã xuống, tạo ra một lỗ hổng lớn trên đại địa.



Thế nhưng thiên địa lại chìm bào bầu không khí u tịch đến chết chóc.



Tất cả mọi người nhìn khuôn mặt của Thánh Tử mà thẫn thờ, hồi lâu không phản ứng lại.

Hiện trường lúc này chỉ có một người vẻ mặt vẫn hết sức thản nhiên, đó chính là Thiên Thương Nguyệt.



Ở Đại Sở này, từ thời Sở Hoàng cho tới bây , người từng nhìn thấy chân dung thật của Thần Huyền Phong cũng chỉ có một mình cô ta, đến cả Sở Hoàng, Nguyệt Hoàng, liệt đại các vị Hoàng của Đại Sở, liệt đại chư Vương của Đại Sở cũng chưa từng biết đến.



Thánh Tử Thần Triều đã là đạo thân của Thần Huyền Phong, đương nhiên trông cũng giống hệt với Thần Huyền Phong.



Về điểm này thì cô đã biết Thánh Tử Thần Triều chính là đạo thân của Thần Huyền Phong từ lâu rồi.



“Thần Huyền Phong cái thế mà trông thế này sao?”, Ma Vương Quỳ Vũ Cương là người đầu tiên phản ứng lại, ông ta ngỡ ngàng nhìn Thánh Tử, đôi mắt ma ấy lại quay sang nhìn Diệp Thành với vẻ mặt khó tin.



Không chỉ ông ta mà những người khác như Yêu Vương, Huyết Vương cũng vậy, đến cả U Minh Diêm La Vương với đôi mắt sâu thẳm ấy mà cũng phải thẫn thờ vặn cổ, tất cả đều đổ dồn mắt nhìn Diệp Thành.




Vẻ mặt của bọn họ rất kì quái.



Thần Vương Thần Huyền Phong chính là đại địch mà bọn họ công nhận, bọn họ không biết đã đấu trí bao năm tháng nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ thấy chân dung thực sự của Thần Huyền Phong.



Không ngờ đạo thân của ông ta lại trông giống hệt với Thánh Chủ Thiên Đình Diệp Thành.



“Chuyện…chuyện gì đây?”, khi tất cả phản ứng lại thì mặt mày ai nấy đều vô cùng ngỡ ngàn.



“Mẹ kiếp, loạn thật rồi”, Thái Hư Cổ Long day trán, vẻ mặt vô cùng kì lạ.



Nếu nói về người có vẻ mặt đặc sắc nhất thì phải kể đến Diệp Thành.



Nếu không phải mặt nạ mà Thánh Tử Thần Triều mang bị vỡ thì hắn cũng không biết trên đời còn có chuyện thế này, khuôn mặt giống y hệt nhau, sao lại có thể như thế được?



Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, cơ thể của Thánh Tử Thần Triều hoá thành tàn tro bay đi.



Sau khi ông ta bay đi thì ánh mắt của những người xung quanh nhất loạt nhìn Diệp Thành.

Thiên địa im ắng đến lạ thường, đến cả những lão bối tu sĩ trước đó rời đi cũng lập tức quay lại, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Diệp Thành.



 
Chương 3571: “Không ra vẻ thì đúng là trời đất khó dung”.  


“Cấp bậc Chuẩn Thánh mà có thể tránh được đòn tấn công của lão phu, ngươi đúng là kẻ đầu tiên”, kẻ mặc hắc bào cười u ám, giọng nói như đến từ cửu u, lạnh lùng mà cô tịch khiến người nghe rợn người.



“Đường đường là Thánh Vương mà lại đi đánh lén hậu bối, mẹ kiếp, đúng là mặt dày”, Diệp Thành tức tối cứ thế lên tiếng mắng chửi, dù hắn cũng thích đánh lén nhưng lại ghét cảm giác bị người khác đánh lén, còn đối phương lại là Thánh Vương.



Advertisement





Nghe thấy lời mắng chửi của Diệp Thành, Bái Nguyệt Thánh Vương chẳng những không giận, ngược lại còn cười nham hiểm: “Ban đầu chỉ đợi Bá Vương Long, không ngờ lại có thêm Hoang Cổ Thánh Thể, hôm nay quả nhiên may mắn”.



Diệp Thành mặc kệ lời nói của Bái Nguyệt Thánh Vương, nhìn về bốn phía, tinh không bốn phía đều đang rung chuyển, có cao thủ đang tới gần, hơn nữa số lượng còn cực kỳ lớn.



Hắn không cần nhìn cũng biết là đại quân tu sĩ của Bái Nguyệt Thần Giáo, đêm nay chúng tổn thất hai Thánh Vương, sao có thể mặc kệ, chắc chắn sẽ tới tấn công gia tộc Ngự Linh.



“Ngoan ngoãn theo ta về, ta sẽ cho ngươi được chết nhẹ nhàng”, khi Diệp Thành nhìn quanh bốn phía thì Bái Nguyệt Thánh Vương đã cười nhạt, tiếng cười nhẹ cô quạnh nhưng vẫn khiến người nghe sởn tóc gáy.

“Nói quá không sợ gặp phải nghiệp vận vào người à?”, Diệp Thành mắng lại rồi không nhiều lời lập tức quay người bỏ chạy, tư thế bỏ chạy của Hoang Cổ Thánh Thể cũng cực kỳ ngang ngược, bá đạo.



“Ngươi đi được không?”, khoé miệng Bái Nguyệt Thánh Vương hơi nhếch lên, ông ta tiến lên một bước, băng qua mười nghìn dặm tinh không.



“Tốc độ thật kinh người”, lòng Diệp Thành run lên, thiêu đốt khí huyết cố gắng chạy trốn.



“Xử đi, xử ông ta đi”, trong Hỗn Độn Thần Đỉnh, tên nhóc Tiểu Linh Oa chỉ sợ trời chưa đủ loạn, nhảy lên nhảy xuống hò hét: “Nghe lời ta, mở Thiên Chiếu thiêu chết lão già khốn nạn đó đi”.

“Ngươi cút đi cho ta”, Diệp Thành chửi bới, nếu dùng được Thiên Chiếu thì hắn cũng không phải chật vật chạy trốn thế này, với thọ nguyên còn lại hiện tại của hắn, dùng Thiên Chiếu xong là có thể lập tức xuống hoàng tuyền.



“Không ra vẻ thì đúng là trời đất khó dung”.



“Lại đây, ta cho ngươi thể hiện”, Diệp Thành dứt khoát ném Tiểu Linh Oa ra khỏi đại đỉnh.



“Mẹ kiếp”, Tiểu Linh Oa lớn tiếng chửi tục, không chút nghĩ ngợi liền quay đầu bỏ chạy, điều đáng nói là tốc độ chạy trốn của tên này không thua gì Diệp Thành.



“Cố gắng giãy giụa trước khi chết cũng chỉ vô ích thôi”, Bái Nguyệt Thánh Vương bước tới, vung tay phất ngang tinh không.



Diệp Thành và Tiểu Linh Oa đang bay lập tức bị một chưởng hất văng, lộn nhào mấy trăm lần trên không, tới hơn tám nghìn trượng mới chật vật dừng lại.









 
Chương 2345: “Ta là kẻ mà ngươi muốn diệt là diệt được sao?”


Diệp Thành đứng giữa hư thiên, bị tất cả mọi người nhìn như vậy hắn thực sự cảm thấy không được tự nhiên, Hồng Trần và hắn trông y hệt nhau, Thần Huyền Phong và hắn cũng y hệt nhau, khuôn mặt của hắn phổ thông và được ưa chuộng vậy sao?



Cẩn thận!



Đất trời im ắng thì lúc này cuối cùng cũng bị giọng nói của Thái Hư Cổ Long phá vỡ.

Advertisement



Diệp Thành được nhắc nhở thì chợt cau mày, hắn ngẩng đầu nhìn vào hư không.



Không chỉ hắn mà những người quan sát ở tứ phía cũng vô thức ngẩng đầu.



Ập vào mắt tất cả mọi người chính là lớp mây đen hỗn độn che lấp cả thiên địa khiến trời đất tối tăm.



Trong hư vô hỗn độn chợt có bàn tay vươn ra với phù văn chằng chịt, có uy lực diệt thế, nó vừa xuất hiện, hư thiên rung chuyển, còn chưa giáng xuống thì đại địa đã nứt lìa.



Đó…đó là gì?



Những người dưới bầu trời mặt mày tái mét, bọn họ bị chèn ép đến mức đôi chân run rẩy.

“Đây chính là thần thông của kẻ mặc y phục tím đó”, ở một nơi trong hư thiên, Thị Huyết Diêm La và Phệ Hồn Vương nhìn nhau, bọn họ có thể nhìn ra được vẻ thản nhiên trong mắt đối phương.



“Hoang Cổ Thánh Thể, trời cao phải diệt ngươi”, khi tất cả mọi người ngỡ ngàng thì một giọng nói vang vọng khắp thiên địa, giống như trời xanh đang tuyên phán với uy nghiêm và sự lạnh lùng.



Nghe vậy, ai nấy đều vỡ lẽ ra, bàn tay giáng từ trên trời xuống kia chính là đang nhằm vào Diệp Thành.



“Ta là kẻ mà ngươi muốn diệt là diệt được sao?”, Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng, hắn đứng giữa hư thiên, lạnh lùng nhìn bàn tay giáng từ trên trời xuống.



Hắn có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, có thể nhìn thấy hư vọng của thế gian, đó đâu phải là bàn tay của trời cao, rõ ràng là thần thông của kẻ nào đó thi triển.

Huống hồ, cho dù là trời cao thì đã sao!



Hắn đã tuyên chiến với trời cao, bất cứ lúc nào cũng có thể chịu thiên khiển, trời cao muốn diệt hắn? Nực cười!



Bát hoang!



Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành đã nghịch thiên xông lên, chín đạo bát hoang quyền hợp thành một, một chưởng đánh voà bàn tay đầy triện văn kia.



Thế nhưng một chưởng đỉnh phong của hắn sao có thể khiến bàn tay kia bị ảnh hưởng, chưởng đó cũng không thể nào ngăn lại bàn tay kia giáng xuống.



Bát hoang trảm!



Diệp Thành lại lần nữa vung Bá Long Đao, nghịch thiên chém ra đao mang cái thế.



Bang!



Âm thanh của tiếng kim loại va vào nhau vang lên chói tai, một đao đỉnh phong của Diệp Thành hoàn toàn thất bại, đao mang kia tan vỡ, đến cả hắn cũng bị ngã giữa hư thiên.

Thiên chiếu!



 
Chương 2346: Mẹ kiếp, đúng là hung hãn!  


Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, Tiên Luân Nhãn bên mắt trái mở ra.



Đột nhiên, bàn tay đang giáng xuống kia có ngọn lửa màu đen bùng lên.



Advertisement

Thế nhưng điều khiến Diệp Thành phải bất ngờ đó là thiên chiếu hoả diệm kéo dài không tới ba giây đã tắt ngúm.



“Thần thông mạnh quá”, Thái Hư Cổ Long nheo mắt nhìn tứ phương, hi vọng có thể tìm thấy người thi triển thuật.



“Hoang Cổ Thánh Thể, trời cao phải diệt ngươi”, trong hư vô tiếp tục vang lên giọng nói uy nghiêm mà lạnh lùng này.



Lòng bàn tay đang giáng xuống kia còn có vòng xoáy hỗn độn xuất hiện với sức thôn tính mạnh mẽ giống như thể muốn nuốt chửng mọi vật trên thế gian, bất cứ sinh linh nào trước mặt nó đều như thể không có sức chống lại.



A…A…!



Không lâu sau đó, tiếng thét khủng khiếp hình thành nên cả làn sóng, rất nhiều tu sĩ còn đang ngỡ ngàng đã bị hút vào vòng xoáy, cơ thể còn chưa bị hút vào trong nhưng đã hoá thành tàn tro.



Trốn đi!


Thấy vậy, rất nhiều người bỏ chạy tán loạn, bàn tay kia quá dị thường, vòng xoáy hỗn độn trong lòng bàn tay ấy thật sự khiến người ta phải sợ hãi.



Giả thần giả quỷ!



Diệp Thành hắng giọng, hắn không lùi mà tiến, giống như một đạo kim mang cái thế xuyên vào vân tiêu, không cần vòng xoáy hỗn độn kia hút vào mà hắn tự sát phạt vào trong.



Sau khi Diệp Thành sát phạt vào trong, vòng xoáy hỗn độn trong lòng bàn tay kia mới khép lại, bàn tay giáng từ trên trời xuống như hoàn thành sứ mệnh, không ngừng thu về hư thiên.



Chết đi! Chết đi!

Thấy bàn tay kia thu về, Thị Huyết Diêm La và Phệ Hồn Vương cùng Yêu Vương, Huyết Vương mặt mày tôi độc thấy rõ, những kẻ có thù oán với Diệp Thành đều cười như ác ma.



Rầm!



Thế nhưng khi bọ họ đang bật cười thì trong bàn tày kia lại vang lên tiếng động dữ dội.



Rầm! Đoàng!



Tiếp đó, tiếng động này liên tiếp vang lên hết sức chói tai, bàn ta kia mặc dù nuốt chửng Diệp Thành nhưng bên trong đó lại không ngừng vang lên tiếng động.



Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn, mặc dù Diệp Thành sát phạt vào trong nhưng rõ ràng hắn vẫn còn sống để ra ngoài, lúc này hắn đang làm loạn trong đó, xem ra động tĩnh cũng không vừa.



Mở! Mở cho ta!



Diệp Thành hằn lên như tiếng sấm rền vang chấn động đất trời.



Hắn quả thực đang làm loạn bên trong bàn tay kia, từng chưởng từng chưởng đánh ra tạo thành lỗ hổng trong bàn tay đó.



Mẹ kiếp, đúng là hung hãn!



 
Chương 3572: “Bao vây nhà Ngự Linh”


Bái Nguyệt Thánh Vương từ tinh không đi tới, lông mày hơi nhăn lại, ông ta nhìn thấy rõ ràng Diệp Thành chẳng những không bị chưởng của ông ta nghiền nát mà còn biến mất trước khi chưởng ấn đáp xuống.



“Trên đời còn có thần thông thế này sao?”, đôi mắt già nua của Bái Nguyệt Thánh Vương loé lên tia sáng mờ ảo không rõ, với nhãn giới của Thánh Vương mà ông ta cũng không nhìn thấy Diệp Thành biến mất trong nháy mắt như thế nào.



Advertisement

“Lão tổ”, bốn phương đã có từng đoàn người đi đến, hoặc là cưỡi mây đạp gió, hoặc là cưỡi linh thú, ai cũng mặc đạo bào có hình mặt trăng, số lượng đông đảo như đại dương, cả đại quân tu sĩ khổng lồ đứng chật kín tinh không bốn hướng.



“Bao vây nhà Ngự Linh”, khuôn mặt già của Bái Nguyệt Thánh Vương xanh mét, tiếng khịt mũi lạnh lùng vang vọng khắp tinh không bốn hướng.



“Rõ”, cao thủ của Bái Nguyệt Thần Giáo hợp lại với nhau, hừng hực khí thế đi thẳng đến Ngự Linh Tinh.



Đúng như Diệp Thành đoán, bọn chúng định tấn công Ngự Linh Tinh, nhưng không biết vì sao đi được nửa đường Bái Nguyệt Thánh Vương lại đột nhiên ra tay, phá vỡ một thông đạo không gian khiến cho thời gian bị trì hoãn.



Tinh không rung chuyển, vì đội hình của Bái Nguyệt Thần Giáo quá lớn mạnh, đếm kỹ thì thấy có gần ba triệu tu sĩ, tựa như thuỷ triều quét qua tinh không, các môn phái ở tứ phương nhìn thấy đều biến sắc.



Một Thánh Vương, bốn Chuẩn Thánh Vương, chín Thánh Nhân, ba triệu tu sĩ!

Bái Nguyệt Thần Giáo muốn phát động chiến tranh à?



Tứ phương đều vang lên tiếng hô kinh hãi, người của thế lực nhỏ còn không dám ló đầu, co rúm trong cổ tinh nhà mình.



Không lâu sau mọi người nghe thấy âm thanh ầm ầm truyền đến từ phía Ngự Linh Tinh.



Nhìn từ xa, đó là một bức tranh hào hùng, đại quân Bái Nguyệt Thần Giáo bao vây Ngự Linh Tinh chật kín không một khe hở, hàng chục nghìn công kích pháp trận đang điên cuồng bắn phá kết giới hộ thiên của Ngự Linh Tinh.



Nhưng điều khiến mọi người bị sốc là đội hình này của Bái Nguyệt Thần Giáo không hề lay chuyển được kết giới của nhà Ngự Linh dù chỉ một chút, dường như luôn có một sức mạnh cường đại mà bí ẩn đang bảo vệ kết giới.




Bái Nguyệt Thánh Vương vẻ mặt dữ tợn, liên tục ra lệnh bắn phá, dáng vẻ không diệt được Ngự Linh thề sẽ không về.



“Đánh, đánh mạnh vào!”



Trong nhà Ngự Linh, lúc này ai nấy đều rất bình tĩnh, người uống trà, người tán gái, vừa mới khắc xong trận đồ của mạch Thái Hư Cổ Long thì Bái Nguyệt Thần Giáo tới.



Sự thật chứng minh, trận pháp đồ của mạch Thái Hư Cổ Long rất mạnh, bảo vệ Ngự Linh Tinh kiên cố vững như thành đồng, mặc cho Bái Nguyệt Thần Giáo có bắn phá thế nào cũng không lay chuyển.



Cuộc chiến ở đây diễn ra sôi nổi, động tĩnh trong hố đen không gian cũng không nhỏ.



Diệp Thành và Tiểu Linh Oa một trái một phải, tên nào cũng hét vang dội, tên nào cũng chạy rất nhanh, tư thế bỏ chạy của tên nào cũng rất bá đạo.









 
Chương 2347: Đúng là âm quỷ không tan!  


Nhìn cảnh tượng này, Thái Hư Cổ Long tặc lưỡi, hắn có thể nhìn ra sự bất phàm của bàn tay kia, đến hắn khi gặp phải cũng sẽ gặp biến cố, Diệp Thành đúng là sinh khí dồi dào.



Mở cho ta!



Lại là tiếng gằn giọng chất động đất trời, bàn tay kia nứt ra, Diệp Thành giống như mãnh thú hồng hoang sát phạt ra ngoài.

Advertisement



Diệp Thành xông ra ngoài sau đó lập tức huyễn hoá ra hai bàn tay màu vàng kim to chừng cả trăm trượng, cứ thế nắm chặt lấy bàn tay dị thường đã bị hắn tàn phá.



Xuống cho ta!



Diệp Thành khí huyết sục sôi, hắn ngự động hai bàn tay màu vàng kim cứ thế bạt tới khiến bàn tay đang giáng từ hư không xuống cứ thế bị túm chặt khiến cả hư không nứt lìa.



Shhh!



Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều người đã né đi rất xa, lần lượt hít vào một hơi khí lạnh, mẹ kiếp, tên này mới hung hãn làm sao.



Phụt!

Lúc này, bên trong một rặng núi sâu ở một phương, kẻ mặc y phục tím phun ra cả ngụm máu.



Hình thái của hắn rất dị thường, vốn là đôi mắt hỗn độn, trong đó còn có một con mắt biến thành hố đen, vì để bắt được Diệp Thành mà con mắt đó phải trả giá thảm khốc.



“Hoang Cổ Thánh Thể, đúng là ta đã đánh giá thấp ngươi rồi”, kẻ mặc y phục tím mặt mày hung tợn như ác ma.



Ừm?



Trong lúc này, Diệp Thành cau mày nhìn về một hướng.


Nơi đó, kẻ mặc y phục tím với vầng sáng bao quanh, ngưng tụ thành một bóng người, cô ta giống như một nữ vương cái thế, phong hoa tuyệt đại, có lúc lại giống như thần nữ hạ phàm, không nhuốm bụi trần.



Thân thể cô ta lúc ẩn lúc hiện, giống như người bước ra từ mộng ảo khiến người ta chỉ có thể mong chờ mà không thể với tới.



Nếu nhìn kĩ thì đó chẳng phải là hình nộm Tử Huyên của Diệp Thành sao? Ồ không đúng, nói chính xác hơn thì cô ta chính là một phần tàn hồn của nữ đế Đông Hoa.



Đúng là âm quỷ không tan!



Kẻ mặc y phục tím nghiến răng, đứng phắt dậy bay ra khỏi ngọn núi.



Rầm!



Hắn vừa ra khỏi ngọn núi thì rặng núi này liền bị một chưởng của Tử Huyên dẹp bằng.











 
Chương 3573: “Bắt lấy cho ta”


Không ngờ đầu lâu kia lại rất nóng tính, một lời không hợp là chiến ngay.



Đánh một lúc Tiểu Linh Oa bỏ chạy, đầu lâu cũng ngẩn ra, liều mạng đuổi theo, đến Diệp Thành cũng bị liên luỵ, thế nên mới có cảnh tượng này.



“Chắc đây là đầu của một Chuẩn Đế”, Tiểu Linh Oa vừa chạy vừa không quên quay đầu nhìn lại.

Advertisement



“Cút, cút đi cho lão tử”, Diệp Thành mắng to, mặt đầy vạch đen: “Đã nói đừng động đến nó rồi, ngươi ăn no rửng mỡ à? Lợi hại vậy thì quay về đánh tiếp đi!”



“Đừng đùa nữa, ta đánh không lại nó”.



“Kiếp trước lão tử tạo nghiệp gì mà lại gặp tên xấu xa như ngươi chứ, đi đến đâu bị đuổi giết đến đó”.



“Nói linh tinh, đây chỉ là trùng hợp thôi”, Tiểu Linh Oa lắc đầu, tốc độ dưới chân không chậm lại chút nào.



“Ta…”, Diệp Thành còn chưa kịp mắng tiếp đã bị một làn ma vụ của đầu lâu kia bắn trúng, đầu lâu Chuẩn Đế mang theo khí tức tịch diệt, đến Thánh thể cũng bị xé nát.



Tiểu Linh Oa ở bên cạnh cũng không khá hơn là bao, bị ma vụ đánh máu xương đầm đìa, may mà cơ thể Bá Vương Long mạnh mẽ, nếu không một đòn đó đã đủ khiến cơ thể hắn ta nổ tung.


“Đi!”



Diệp Thành lại sử dụng Thiên Đạo, đưa Tiểu Linh Oa ra khỏi hố đen không gian, né tránh trấn áp của đầu lâu.



Nhưng hai người xuất hiện lần nữa không phải ở trong tinh không mà là trong một tiên sơn rực rỡ sắc màu, một tấm bia đá cao trăm trượng dựng thẳng đứng với bốn chữ lớn nổi bật: Bái Nguyệt Thần Giáo.



“Có phải chúng ta đi vào hang ổ kẻ trộm không?”, Tiểu Linh Oa dừng lại, ngơ ngác nhìn tấm bia đá, bốn chữ Bái Nguyệt Thần Giáo trên tấm bia ấy ở trong đôi mắt to tròn của hắn ta cực kỳ chói mắt.



“Nghe nói kẻ mạnh của Bái Nguyệt Thần Giáo đều đã đi tấn công nhà Ngự Linh rồi”, Diệp Thành vuốt tóc đầy ẩn ý.



“Tiểu long ta bấm đốt tính thấy đêm nay có thể ra oai một phen đây”, Tiểu Linh Oa cũng tỏ vẻ nghiêm túc.







“Yên tâm”.



“Bắt lấy cho ta”, bị phớt lờ như thế, sáu Thánh Nhân của Bái Nguyệt Thần Giáo đều nổi cơn tam bành.



“Dám tới Bái Nguyệt Thần Giáo càn rỡ, đúng là tự tìm cái chết”, bốn Chuẩn Thánh xông lên, cười âm hiểm.



Nhưng cả bốn vừa tiến lên đã bay ngược ra, bị một gậy của Diệp Thành hất văng, điều đáng nói là tư thế bay ra của bốn người còn rất đẹp, bay thẳng ra khỏi bầu trời.



Shh…









 
Chương 2348: Giết cho ta!  


Rầm!



Trên Đông Lăng Thương Nguyên, Diệp Thành hung hãn khiến bàn tay khổng lồ kia hoá thành hư vô.



Giết cho ta!



Advertisement

Ở một hướng trong hư không có hàng trăm sát trận tuyệt sát xuất hiện, trong lúc này phục hồi uy lực mạnh mẽ, nhất loạt hướng về phía Diệp Thành.



Muốn khai chiến thì chiến!



Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, hắn lập tức mở ra ma đạo, chân bước trên biển ma sát, thần đao huyết linh bên tay trái, ma kiếm Xích Tiêu bên tay phải, đầu lơ lửng bầu trời đầu sao, thế giới hỗn độn của ngoại đạo pháp tướng choán lấp cả bầu trời và mặt đất.



Rầm! Rầm!



Vài trăm hư thiên tuyệt sát trận rung lên dẹp bằng thần mang cái thế, trong chốc lát làm chấn động cả hư thiên.



Thế nhưng trong lúc này, Diệp Thành trên hư thiên đột nhiên lại biến mất.



Hắn biến mất không thấy bóng dáng đâu, còn phần hư thiên mà hắn đứng trước đó lại có thêm rất nhiều bóng người dày đặc, có người của Thị Huyết Điện, người của Vu Hồn Tộc, người của Huyết Tộc, người của Yêu Tộc, người của Vu Chú tộc, người của U Minh Địa Phủ cũng như các thế gia ở Bắc Sở.

Đây…!



Những người này không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên đưa mắt nhìn nhau ngơ ngác, bọn họ không biết vì sao mình lại xuất hiện ở đây, rõ ràng trước đó bọn họ không hề đứng đay.



Dịch thiên hoán địa?



Hậu duệ của các vị hoàng thẫn thờ, mặc dù chưa từng thấy nhưng bọn họ lại đã từng nghe nói tới, đây chính là đại thần thông khiến Diệp Thành và những người kia đổi vị trí cho nhau và đó là thần thông nghịch thiên.



A…!



Đột nhiên, ở một hướng trong hư không chợt vang lên tiếng gào thét, Diệp Thành biến mất, những người khác lại đứng vào vị trí của hắn.



Vài trăm đòn công kích mà hư thiên tuyệt sát trận đánh ra không vì sự dịch chuyển vị trí của bọn họ mà dừng lại.



Thế rồi làn sóng đại chiêu dội tới, cả bầu trời và mặt đất trở nên trống trải đi nhiều, số lượng người không phải ít, từng toán người dày đắc đen kịt, cũng phải cả hàng chục nghìn người, ấy vậy mà bị hư thiên tuyệt sát trận của chính mình giết chết.



Đây…!



Thị Huyết Diêm La, Phệ Hồn Vương mặt mày khói coi thấy rõ, mẹ kiếp, nào ai có thể ngờ tới còn có cả trò này.



Trốn đi!



Yêu Vương gằn giọng.



Thế nhưng lời nói của ông ta lại hơi muộn, không gian đã bị dịch chuyển, Diệp Thành xuất hiện trong liên quân của bọn họ, lúc này hắn đang vung huyết linh thần đao, một đao dẹp bằng cả đám người, cũng phải có đến cả nghìn người thương vong.



Giết cho ta!



Thị Huyết Diêm La điên cuồng gào thét, ông ta vung sát kiếm.



Ngay sau đó, đại quân choán ngợp đất trời xông về phía Diệp Thành, nào thần thông, binh khí, sát trận bay vào hư không, cứ thế tào ra cả khoảng không hỗn loạn.



 
Chương 3574: “Giết, giết cho ta!”  


“Cướp?”



Đến Bái Nguyệt Thần Giáo để cướp?



Chuyện này mà truyền ra ngoài chắc chắn sẽ không ai tin, Bái Nguyệt Thần Giáo là sự tồn tại thế nào? Là bá chủ tinh vực này, dù nhà Ngự Linh cũng phải dè chừng ba phần, tới đây cướp đúng là ăn no rửng mỡ.

Advertisement



Nhưng sự thật lại là như thế, thật sự có người tới cướp, hơn nữa còn rất kiêu ngạo ngông nghênh.



Diệp Thành đã bắt đầu hành động, vô cùng hung hãn, một gậy đưa Bái Nguyệt Thánh Nhân lên trời, còn chưa đáp đất đã bị hắn thêm một gậy nữa, đưa thẳng xuống hoàng tuyền.



Sự hung hãn của hắn khiến sắc mặt kẻ mạnh Bái Nguyệt Thần Giáo chợt tái nhợt, một đòn giết được Thánh Nhân, hắn là Thánh Vương sao?



“Cướp!”



Diệp Thành lại hét lên, cao thủ của Bái Nguyệt Thần Giáo vẫn còn đang chấn động đã thoáng chốc bị quét sạch, hắn dọn ra một đường đi thẳng tới một toà Địa Cung của Bái Nguyệt Thần Giáo.



Địa Cung đó có bảo bối, hắn đã nhìn thấy rất rõ, nếu không cũng không có mục tiêu rõ ràng như vậy.


Tiểu Linh Oa cũng không nhàn rỗi, tiến thẳng đến linh hồ ở nơi sâu trong tiên sơn, tuy sức chiến đấu chẳng ra sao nhưng tốc độ cực nhanh, như một tia tiên mang cái thế, đúng là tư thế đi rất khoa trương, nhìn thấy khe hở là chui xuống.



“Ngăn chúng lại!”



“Tế sát trận!”



“Cứu viện!”



Thánh Nhân của Bái Nguyệt Thần Giáo vừa hét vừa tập trung kẻ mạnh bao vây đuổi theo Diệp Thành và Tiểu Linh Oa.



Nhưng dù chúng đông người cũng chẳng có tác dụng gì, chẳng hạn như Diệp Thành, chúng muốn ngăn cũng không ngăn được, chẳng hạn như Tiểu Linh Oa, tên nhóc nhỏ bé chạy cực nhanh, không ai có thể theo kịp tốc độ của hắn ta.



Ù!



Một tiếng ù vang lên, Hỗn Độn Thần Đỉnh cũng chạy ra khỏi thần hải, thân đỉnh khổng lồ hút lấy từng pháp khí, những pháp khí đó tuy cấp thấp nhưng số lượng nhiều, cũng có thể gom lại tạo thành sự thay đổi về lượng.



“Cút!”



Diệp Thành gặp tên nào xử tên đó, mạnh mẽ tiến vào cung điện, đi thẳng đến Địa Cung đó.



Phía sau hắn, cao thủ của Bái Nguyệt Thần Giáo tràn vào như sóng thủy triều, nhưng vừa mới xông vào đã bay hết ra ngoài cả lượt ngay sau đó, còn chưa đáp đất đã hoá thành huyết vụ, đến Chuẩn Thánh cũng không thoát khỏi kiếp nạn này.



Chẳng mấy chốc Địa Cung đó sụp đổ, Diệp Thành xông ra, bảo vật trong Địa Cung cũng đã được hắn cất vào trong túi, sau đó hắn lại chạy tới một ngọn núi khác, ở đó cũng có một bảo bối tốt.



“Giết, giết cho ta!”

Bái Nguyệt Thánh Nhân hét lớn, tự mình không dám lên nhưng không ngừng vung sát kiếm, lệnh cho các Chuẩn Thánh làm bia đỡ đạn, chỉ mong những tấm bia này có thể giữ chân Diệp Thành một lúc, chờ tới khi lão tổ trở về.



 
Chương 2349: Tốc chiến tốc thắng!  


Giết!



Hậu duệ của các vị hoàng cũng di chuyển, không biết đã qua bao nhiêu lâu rồi bọn họ luôn giữ thế kiểm soát khắc chế, trận đại chiến thực thụ cuối cùng cũng nổ ra rồi.



Rầm! Đoàng!



Advertisement

Trận đại chiến nổ ra, cảnh tượng hết sức hùng tráng.



Nhìn từ trên cao xuống, bán kính cả nghìn trượng đều có bóng người đang đại chiến, trên hư thiên, trên đại địa nhuốm đỏ máu, liên tục có người ngã khỏi hư thiên và liên tục có người xông vào hư thiên.



Trận đại chiến quá khốc liệt, mạng người như cỏ rác, đến cả tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên cũng không thể tự lo cho bản thân mình.



Nhìn trận hỗn chiến dữ dội đó, những người quan sát xung quanh không ngừng lùi về sau, vài trăm nghìn tu sĩ với quy mô thế này quả là ngàn năm mới gặp, cũng chỉ có thể thấy quy mô này ở thời đại các vị Hoàng thống nhất Đại Sở trước kia.



Rất nhiều người cảm khái và cũng có rất nhiều người kinh ngạc.



Trận đại chiến này vì Diệp Thành mà dấy lên hỗn chiến.



Bọn họ không biết cuối cùng sau trận đại chiến này thì ai mới là người thắng nhưng bọn họ biết trận hỗn chiến kinh thế này cho dù là ai thắng ai bại thì vùng đất này được định sẵn là núi thây biển máu.

“Sự thực chứng minh thần thông của ta rất phù hợp để hỗ trợ”, bên ngoài trận đại chiến, Thái Hư Cổ Long đứng đó, trước đó hắn chính là người thi triển bí thuật dịch thiên hoán địa, một thần thông nhưng lại là cái hố chôn mạng của hàng chục nghìn tu sĩ.



“Tộc của Thái Hư Cổ Long quả nhiên tinh thông mọi thứ”, Ma Vương Quỳ Vũ Cương cũng đang quan sát trận chiến lúc này nheo mắt nhìn Thái Hư Cổ Long, có thể thấy trong mắt ông ta rõ vẻ kiêng dè.



“Ma Vương, ông có hứng thú gia nhập vào Thiên Đình của ta không?”, Thái Hư Cổ Long nhìn Quỳ Vũ Cương nói.



“Gia nhập Thiên Đình? Nực cười”.



“Nói thực thì ta đánh giá ông rất cao”, Thái Hư Cổ Long mỉm cười, “ông và bọn họ khác nhau”.



“Được Thái Hư Cổ Long tán thưởng, ta rất vinh hạnh”, Quỳ Vũ Cương lãnh đạm nói.



“Lời nói của ta luôn đáng tin”, Thái Hư Cổ Long mỉm cười, hắn nhấc nhân tiến vào chiến trường khốc liệt, sau đó còn truyền âm lại: “Không làm được Hoàng đế thì có thể suy nghĩ làm một người hộ đạo cho Hoàng đế”.



Nghe vậy, Quỳ Vũ Cương chợt cau mày.



Lời nói của Thái Hư Cổ Long mang theo nhiều ý tứ, có nghĩa là bảo ông ta hỗ trợ Diệp Thành chứ không phải đối đầu với Diệp Thành.



Phụt! Phụt!



Ở trung tâm của chiến trường, Diệp Thành giống như vị chiến thần, bí thuật thúc địa thành thốn được thi triển hết sức kì diệu, mỗi nơi hắn đi qua đều có kẻ bại dưới huyết linh thần đao.



Còn phía Thị Huyết Diêm La thì đã tức mà ói ra máu từ lâu.



Thân pháp của Diệp Thành quá dị thường, đại trận tuyệt sát hư thiên không theo kịp tốc độc của hắn, lại thêm đại quân của hậu duệ các vị hoàng vô cùng hung hãn, trận đại chiến này trông giống như trận quyết chiến hơn.



Thế nhưng sắc mặt của bọn họ vẫn hết sức khó coi vì đại quân Thiên Đình ở Nam Sở vẫn chưa gia nhập vào, một khi gia nhập vào thì chính là trận quyêt chiến.











 
Chương 3575: Đây có phải báo ứng hiện đời trong truyền thuyết không?  


Thánh Nhân hạ lệnh đương nhiên Chuẩn Thánh không dám trái lời, cắn răng tiến về phía trước, nhưng xông lên bao nhiêu bị đánh về bấy nhiêu, sự cường hãn của Diệp Thành vượt xa dự đoán của chúng, không ai có thể ngăn cản.







Advertisement

Quả thực, Bái Nguyệt Thần Giáo không có Thánh Vương và Chuẩn Thánh Vương trấn toạ ở trước mặt Diệp Thành chỉ là một đám ô hợp, kẻ mạnh như hắn còn thông hiểu bí thuật thân pháp Độc Bộ Thiên Hạ, đến nỗi sát trận và hư thiên tuyệt sát trận của Bái Nguyệt Thần Giáo không một cái nào có thể bắn trúng hắn.



Bùm!



Trong màn huyết vụ mịt mù, lại một ngọn núi khác sụp đổ.



Diệp Thành đi ra, rất thản nhiên đi tới nơi tiếp theo, những nơi hắn đi qua, dù là linh hoa linh thảo hay linh tuyền, cây linh quả đều bị hắt quét sạch, chưa thấy tên cướp nào chuyên tâm như hắn.



Ở bên kia, Tiểu Linh Oa đã hút hết cả linh hồ.

Đúng như Diệp Thành nói, nó quả thực là liều thuốc bổ tuyệt vời, đã giúp Tiểu Linh Oa đột phá lên tới Chuẩn Thánh.



Kẻ mạnh của Bái Nguyệt Thần Giáo đều chấn động, còn Diệp Thành thì đã biết rõ trong lòng.



Tiểu Linh Oa đã tích luỹ được rất nhiều, hai trăm năm ở trong trứng rồng đã sớm niết bàn lột xác, nền tảng đã được củng cố vững chắc, cái gọi là chướng ngại đối với hắn ta mà nói chỉ là vật trang trí mà thôi.



Lần này vóc dáng cơ thể nhỏ bé của hắn ta đã tăng lên, từ kích thước một vò rượu đã thành một vại rượu, toàn thân có ánh sáng vàng rực rỡ như một con rồng được đúc bằng vàng, khí tức cuồn cuộn hết sức bá đạo, khi di chuyển đều thể hiện ra phong thái của Bá Vương, huyết mạch này khiến cho Thánh huyết cũng phải xao động.

Được rồi! Vì Tiểu Linh Oa đã trở thành Chuẩn Thánh nên lại tăng thêm mức độ khó cho Bái Nguyệt Thần Giáo vốn đã hỗn loạn, tên này còn hung hãn hơn Diệp Thành, đi đến đâu hút đến đó, không gì là không ăn.



Bái Nguyệt Thần Giáo gặp hoạ, bị hai tên súc sinh đánh cho người ngã ngựa đổ, liên tiếp có những đoàn người bị giết, toà cung điện này nối tiếp toà cung điện kia sụp đổ, hết ngọn núi này tới ngọn núi khác sập xuống, cả tiên sơn đang yên lành vì bọn họ làm náo loạn mà trở thành đống đổ nát.



Động tĩnh lớn như vậy đương nhiên đã thu hút sự chú ý của tứ phía, không ít gia tộc phái người đi xem.



Khi nhìn thấy cảnh tượng ở tiên sơn của Bái Nguyệt Thần Giáo, ai nấy đều biến sắc.



Trong tinh vực này mà cũng có người chạy tới đây gây chuyện, không biết Bái Nguyệt Thần Giáo là sự tồn tại như thế nào à?



Nhìn một lúc, vẻ mặt mọi người đều trở nên kỳ lạ, Ngự Linh Tinh bên kia chiến tranh nảy lửa, Bái Nguyệt Tinh bên này cũng rơi vào tình thế dầu sôi lửa bỏng, cách đánh này sao mà khó hiểu thế?









 
Chương 2350: Âu Dương Thế Tôn?  


Diệp Thành vừa dừng chân thì phía sau liền có một thanh thần kiếm huyết sắc chém tới, nếu nhìn kĩ thì chính là Huyết Vương.



Không chỉ Phệ Hồn Vương và Huyết Vương, đến cả Yêu Vương, Quỷ Vương, Vu Chú Vương và Thị Huyết Diêm La Vương cũng sát phạt từ tứ phương tới, bọn họ muốn liên thủ tiêu diệt Diệp Thành.



Trời ơi! Ta nhìn thấy gì rồi?

Advertisement



Từ xa có người nhìn về phía này, sáu vị vương cái thế bao vây quanh Diệp Thành.



“Xem ra không nể mặt nhau rồi”, một người sát phạt vào, chính là Đại Sở Hoàng Huyền của Đại Sở Hoàng Tộc, vừa sát phạt vào đã ép Yêu Vương ra.



“Sự cao ngạo của các người đâu?”, sau Đại Sở Hoàng Huyền, một bóng hình vững chãi gia nhập vào vòng chiến thay Diệp Thành chặn lại Vu Chú Vương, và đó chính là thần tướng đệ nhất của Thánh Điện – Mặc Uyên, ông ta và Vu Chú Vương có thể coi là đối thủ lâu năm của nhau.



Phệ Hồn Vương, Huyết Vương, Quỷ Vương, U Minh Diêm La Vương sẽ không quan tâm tới Đại Sở Hoàng Huyền và Mặc Uyên mà vẫn sẽ nhằm tới Diệp Thành.



Coi Thiên Đình của ta không có ai địch lại được sao?



Thái Hư Cổ Long sát phạt đến, tung ra một chưởng khiến U Minh Diêm la Vương bị đánh bay ra ngoài.



Phía sau hắn ta lại có thêm mười mấy bóng hình như thần mang sát phạt vào chiến trường, nếu nhìn kĩ thì có thể thấy đó là Đao Hoàng, Độc Cô Ngạo, Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang, Thượng Quan Huyền Tông, người nào người nấy đều ở cảnh giới Chuẩn Thiên, mặt mày tôi độc.




Đao Hoàng tay cầm kim đao, khí thế bá đạo, chặn lại Huyết Vương với đòn cái thế.



Độc Cô Ngạo và Thiên Tông Lão Tổ hợp lực liên thủ lại với nhau chặn Phệ Hồn Vương.



Còn Quỷ Vương lại bị một lão già kìm chân, ông ta đầu tóc bạc phơ, đôi mắt vẩn đục giống như một lão già gần đất xa trời, đó chính là Âu Dương Vương thần binh của Sở Hải.



Âu Dương Thế Tôn!



Quỷ Vương rít lên, giọng nói như sấm rền, người có tu vi yếu lập tức bị ép đến mức hoá thành huyết vụ.




Ông ta phẫn nộ, ông ta không cam lòng!



Lại là Âu Dương Thế Tôn, lại là Âu Dương Vương, lại là thần binh Sở Hải, năm xưa chính vì ông ta kiềm chân đại quân Quỷ Tộc nên mới tranh thủ được thời gian cho Thiên Táng Hoàng đột phá, chỉ một giây phút lơ là mà ông ta đã bở lỡ cả hàng chục nghìn năm.



Hiện giờ người cản đường ông ta năm xưa xuất hiện, bảo ông ta không phẫn nộ sao được.



Âu Dương Vương vẫn thản nhiên chắn trước mặt Quỷ Vương.



A…!



Quỷ Vương gào thét như thể muốn phá giải phong ấn nào đó khiến uy lực chiến đấu mạnh mẽ xuất hiện, ông ta muốn trảm diệt Âu Dương Vương trước mặt tất cả mọi người.



Âu Dương Vương không còn ở trạng thái đỉnh phong, còn ông ta lại có người tương trợ, chính là con cháu của Thiên Táng Hoàng Đế Phạn.



Cả hai cùng chiến với Quỷ Dương, đánh tới mức kinh thiên động địa, khiến từng đám người hoá thành tàn tro.



Âu Dương Thế Tôn?



 
Chương 3576: “Ra vẻ được lắm”.


Dưới sự chú ý của mọi người, hai tên ngông nghênh bước ra, vác trên vai túi đựng đồ cỡ lớn.



Phía sau họ, tiên sơn Bái Nguyệt đã bị san bằng, mặt đất toàn là người của Bái Nguyệt Thần Giáo, một bụi linh thảo, một viên linh thạch cũng không để lại cho người a, mang đi sạch sẽ.



Advertisement

“Thần ơi!”



Mọi người kính nể nhìn hai vị thần này, nhìn bọn hắn như nhìn quái vật.



Chỉ hai người thôi, nhưng lại chạy đến Bái Nguyệt Thần Giáo để cướp, còn đánh chúng thê thảm như vậy, thực lực của họ phải mạnh nhường nào chứ, chưa thấy cấp bậc Chuẩn Thánh nào lợi hại thế này.



“Phải công nhận rằng hôm nay hai chúng ta hơi nóng tính”, Tiểu Linh Oa vặn vẹo thân thể rắn chắc của mình, vác theo túi đựng đồ cỡ lớn nhưng lại lộ ra vẻ trách trời thương dân, làm như ai kề dao vào cổ bắt hắn ta đến Bái Nguyệt Thần Giáo cướp không bằng.



“Khiêm tốn, khiêm tốn”, Diệp Thành nói đầy ẩn ý sâu xa: “Kiêu ngạo quá sẽ bị sét đánh đấy”.



“Chúng ta đã cướp rồi, làm gì được nhau!”

“Nói thật, ta rất thích dáng vẻ khi ngươi thể hiện”.



“Chắc là hai tên ngốc đây mà”, nghe cuộc đối thoại giữa hai người, không ít người nghiêm nghị xoa cằm, cướp xong thì đi đi còn ở đây đi dạo, định dấy lên sóng gió mới chịu à?



“Hay là chúng ta cướp của hai người họ đi?”



“Cũng có lý đấy, bảo vật của Bái Nguyệt Thần Giáo đều vào túi chúng cả rồi”.



“Đừng đùa nữa, các ngươi không đánh lại chúng ta đâu”, Tiểu Linh Oa ngoáy mũi: “Còn nữa, đừng gây sự với chúng ta, tính tình chúng ta không tốt lắm đâu, biết đâu một ngày nào đó chúng ta lại ghé nhà các ngươi chơi”.



“Ra vẻ được lắm”.



“Đi thôi”, Diệp Thành liếc nhìn một hướng rồi kéo Tiểu Linh Oa rời đi, bởi Bái Nguyệt Thánh Vương đã trở về, họ ở lại đây chẳng phải để thu hút sự chú ý của Bái Nguyệt Thần Giáo sao?







Lại dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Thành và Tiểu Linh Oa chạy đi, tư thế bỏ chạy vẫn ngang ngược như vậy.



Không biết bao lâu sau lại thấy một hướng tinh không vang lên tiếng nổ ầm ĩ, uy áp kinh thế nghiền ép khiến tinh không rung lên.



Bái Nguyệt Thánh Nhân đã về, mang theo sát khí ngút trời, cắn răng nghiến lợi, hai mắt đỏ ngầu, dữ tợn như ác ma, đến ông ta cũng không thể ngờ trong tinh vực này còn có kẻ dám đến Bái Nguyệt Tinh gây chuyện, khi đại quân Bái Nguyệt tấn công Ngự Linh Tinh thì ở nhà lại bị cướp.



Thấy vậy, các tu sĩ đang vây quanh Bái Nguyệt Tinh hóng chuyện đều rút lui, bọn họ biết tính của Bái Nguyệt Thánh Vương, một khi ông ta điên lên thì sẽ là một tai hoạ đẫm máu.



Bái Nguyệt Thánh Vương không có thời gian để ý đến những người rảnh rỗi này, ông ta bay vút vào Bái Nguyệt Tinh như một thần mang lạnh lẽo.



 
Chương 2351: Sắp thay đổi rồi!  


Những người xem chiến cũng nghe thấy tiếng gằn của Quỷ Vương, rất nhiều người ngơ ngác gãi đầu, “sao cái tên này lại quen thế nhỉ?”



“Trời ơi”, nghĩ một lúc, đám người kia chợt thốt lên, nhìn chằm chằm vào lão già đang đại chiến với Quỷ Vương: “Ông ta…ông ta là Âu Dương Vương?”



“Âu Dương Vương còn sống sao?”

Advertisement



“Thật không ngờ, thật không ngờ”, rất nhiều tu sĩ lão bối nước mắt dàn dụa.



“Trong những năm tháng còn sống mà có thể gặp thần binh Sở Hải năm xưa, đúng là phúc phần”.







Bùm! Đùng! Đoàng!



Trận chiến kinh thiên động địa long trời lở đất, nhìn ra xa, trong vòng một nghìn trượng đều thấy có bóng người đang đại chiến.



Vốn là trận quyết đấu giữa Diệp Thành và Thánh tử Thần Triều, nhưng lại biến thành một trận hỗn chiến kinh thiên động địa, đây là điều mọi người đều không ngờ tới, càng không ngờ tới là thế trận lại lớn thế này.



Sắp thay đổi rồi!



Những khán giả theo dõi trận hỗn chiến kinh hoàng từ xa đều không khỏi thảng thốt lẩm bẩm.



Ma Vương Quỳ Vũ Cương vẫn đứng bên ngoài chiến trường, lẳng lặng nhìn trận chiến chấn động này.



Từ đây, hội tụ nhãn lực để nhìn gần có thể nhìn thấy toàn bộ chiến trường.



Ông ta hơi thất thần, nhìn thấy quá nhiều bóng dáng quen thuộc, chư vương các đời, con trai con gái của các hoàng đế, thần tướng dưới trướng hoàng đế các triều đại đều không phải người của thời đại này nhưng lại tự phong ấn đến thời đại này, kéo dài trận đại chiến từ muôn đời trước.



Ông ta đang quan sát trận chiến, nhưng không chỉ một người theo dõi ông ta.


Thi thoảng các khán giả lại nhìn vị vương cái thế này, nhưng không thấy đại quân Ma Vực phía sau ông ta.



Phụt! Phụt! Phụt!



Trên chiến trường, ánh sáng vàng của Diệp Thành toả sáng như ngôi sao sáng chói nhất trên bầu trời.



Sức chiến đấu của hắn sánh ngang với chư vương các đời, toàn bộ chiến trường ngoại trừ một số người có hạn ra thì không ai có thể so sánh được với hắn, đi tới ngày hôm nay, sau lưng hắn thật sự đã chất đầy núi thây biển máu.



Chết đi!



Thần tướng số một của Vu Chú tộc lao tới, một đao lăng thiên giáng xuống, đao mang vô song chia cắt thiên địa.



Đây là một người có vóc dáng uy nghiêm, khí huyết dồi dào như biển, tựa như một vị thần vương, đó là vị thần tướng số một dưới trướng Phệ Hồn Vương, năm xưa theo Vu Chú Vương giành lấy thiên hạ, lập nên chiến công hiển hách để lại truyền thuyết bất hủ.



Tuy nhiên, Thái Vương quật khởi mạnh mẽ đàn áp Vu Chú tộc, năm xưa họ thất bại nên lựa chọn tự phong ấn, nhưng sức chiến đấu của thần tướng số một Vu Chú thậm chí còn mạnh hơn năm đó, có thể sánh ngang với Vu Chú Vương.



Bang!

Diệp Thành lảo đảo một hồi, suýt chút nữa là rơi khỏi hư thiên.



 
Chương 3577: “Như vậy áp lực đối với nhà Ngự Linh cũng sẽ giảm đi rất nhiều”.  


Sau đó là cao thủ như thuỷ triều của Bái Nguyệt Thần Giáo, chúng cũng lần lượt bay vào Bái Nguyệt Tinh.



Nhưng những gì chúng nhìn thấy không phải tiên sơn lộng lẫy sắc màu mà là một đống đổ nát hỗn độn, máu văng khắp đất trời, nhuộm đỏ cả Bái Nguyệt Tinh, tựa như địa ngục vô gián.



Advertisement

“Khốn nạn!”



Bái Nguyệt Thánh Vương tức giận gầm thét, tiếng thét mang theo uy áp như tiếng sấm vô song, phá nát một nửa hư thiên.



Nhục nhã, quá nhục nhã, Bái Nguyệt Thần Giáo đã đứng vững ở tinh vực này mấy chục nghìn năm chưa bao giờ chịu tổn thất lớn như thế, bảo tàng tích luỹ bao nhiêu lâu nay đã không còn lại gì.



“Giết!”



Bái Nguyệt Thánh Vương xông ra khỏi Bái Nguyệt Tinh đầu tiên, bay thẳng về một phía, ông ta không cần hỏi cũng biết hung thủ đang ở đâu, vì trên rất nhiều bảo vật bị đánh cắp đều có nguyên thần lạc ấn của ông ta.



Đại quân Bái Nguyệt cũng ra theo, ùn ùn áp đảo bầu trời, quét qua tinh không như đại dương mênh mông.

Thấy đội hình này của Bái Nguyệt Thần Giáo, tu sĩ bốn phương đang tụ tập đều kinh hồn khiếp vía, sắc mặt trắng bệch, kêu gọi toàn bộ môn phái đi truy sát hung thủ thế này, bọn chúng đã tức đến mức phát điên rồi!



Bất giác, những tu sĩ rảnh rỗi sinh nông nổi bám gót đi theo, muốn được thấy màn kịch kinh thiên động địa một lần nữa.



Sau khi bọn họ đi, hai bóng người huyễn hoá ra, đó là hai Chuẩn Thánh Vương của nhà Ngự Linh, Bái Nguyệt Thần Giáo đột ngột rút lui khiến nhà Ngự Linh rất ngạc nhiên, vậy nên đã phái người đi thăm dò.



Thế này là thế nào! Nhìn Bái Nguyệt Tinh, hai người kia đều thảng thốt, trên đường bay tới đây họ cũng nghe thấy không ít tin đồn, nhưng bây giờ tận mắt chứng kiến, với khả năng đoán định của họ mà cũng sửng sốt.



Bên này, Diệp Thành và Tiểu Linh Oa vẫn đang bỏ chạy điên cuồng giống như hai luồng tiên mang, tốc độ nhanh đến cực điểm.




“Đuổi tới rồi”, Diệp Thành vừa thi triển Thúc Địa Thành Thốn, vừa dành thời gian liếc nhìn về phía sau, dường như hắn đã thấy Bái Nguyệt Thánh Vương hung dữ và đại quân Bái Nguyệt qua tinh không cả chục nghìn dặm.



“Xem ra chúng ta đã thành công thu hút được sự chú ý của chúng”, Tiểu Linh Oa cũng nhìn lại.



“Như vậy áp lực đối với nhà Ngự Linh cũng sẽ giảm đi rất nhiều”.



“Chắc Bái Nguyệt Thần Giáo đã tức điên rồi, không rảnh để ý đến nhà Ngự Linh nữa”.



“Hai chúng ta làm lớn thế này, tinh vực này về sau chắc là sẽ không thể yên ổn”, Diệp Thành dời mắt, nếu Bái Nguyệt Thần Giáo nổi khùng mà lại không bắt được họ, chắc chắn sẽ giận lây sang những sinh linh vô tội.



“Ngươi lo nghĩ nhiều quá đấy”, Tiểu Linh Oa thản nhiên nói: “Thế giới kẻ mạnh làm vua, pháp tắc định ra từ xưa vốn đã đẫm máu, nhân từ sẽ chỉ thêm vướng bận”.









 
Chương 2352: Vạn Kiếm Phong Thần!  


Thần tướng số một Vu Chú vụt tới trong tích tắc, một chưởng che trời, giữa bàn tay và ngón tay có vu văn lưu chuyển, một chưởng nặng tựa như núi.



Phá!



Diệp Thành bay lên trời, một chưởng đấm xuyên đại ấn ấy, sau đó hắn lại giáng một đao chém cho thần tướng số một nửa quỳ dưới đất.

Advertisement



A…!



Thần tướng số một Vu Chú phẫn nộ hét lên, đột ngột đứng dậy, trong mắt bắn ra hai đạo lôi mang màu máu, muốn chém chết linh hồn chân thân của Diệp Thành.



Diệp Thành không nói gì, một chưởng nghiền nát hai đạo lôi mang đó.



Vu Thiên Huyết Tế!



Thần tướng số một Vu Chú sử dụng thần thông cường đại, một tay nâng bầu trời lên, dựng ra tế đàn màu máu, trên đó có vô số oán linh bị nhốt, tế đàn này có phần giống với Huyết Đồ Sát Trận của Huyết Linh thế gia.



Trấn áp!



Tế đàn màu máu từ trên trời hạ xuống, từng làn khí tức tràn ra đều nặng như núi.


Mở!



Diệp Thành một chưởng đánh ra thần long màu vàng, xuyên qua tế đàn màu máu, đến thần tướng số một Vu Chú cũng gặp phản phệ, loạng choạng lùi về sau, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc, thanh niên trước mắt ông ta quá cường đại.



Vạn Kiếm Phong Thần!



Một bước Súc Địa Thành Thốn, Diệp Thành tới ngay trong nháy mắt, Phong Thần Quyết và Vạn Kiếm Quy Nhất cực kỳ phù hợp, một kiếm có sức mạnh huyết mạch và đạo tắc bao quanh cùng uy lực huỷ diệt có thể phá được vạn vật trên thế gian, không gì sánh được.



Phụt!



Ngực vị thần tướng số một Vu Chú bị đâm xuyên ngay tức khắc.




A…!



Ông ta hét lên, há miệng phun ra một thanh sát kiếm màu máu.



Gầm!



Đầu mày của Diệp Thành có Đan Tổ Long Hồn nhào ra, nuốt lấy sát kiếm màu máu đó, Thần Thương bắn thẳng vào thần hải của thần tướng.



Phụt!



Thần tướng số một Vu Chú bị thương nặng, đầu óc quay cuồng như muốn vỡ tung, đến khi tỉnh táo lại thì một thanh chiến mâu màu đen đã ngay sát phía trước, phóng to vô tận trong mắt, ông ta đã bị ghim trên hư thiên.



Khốn kiếp!



Cảm nhận được thần tướng số một bị giết, Vu Chú Vương nóng giận quát lên, đang định xông tới thì bị Mặc Uyên thần tướng số một của Thánh điện chặn lại ở một phía của hư thiên.











 
Chương 3578: “Đuổi giết thì đuổi giết,


Đây là Huyền Hoang Tinh Hải, nơi được Chư Thiên Vạn Vực coi là đường ranh giới, vì đi qua tinh hải này sẽ tới Huyền Hoang Đại Lục, đó mới là Thánh địa của tu sĩ, viết nên rất nhiều thần thoại bất hủ.



Hai người dừng lại ở Huyền Hoang Tinh Hải, nhìn về phía sau rồi mới cùng hợp lực tế ra một chiếc tàu.



Sở dĩ phải hợp lực tế ra là vì chiếc tàu chiến cổ này quá lớn, đồ sộ như một ngọn núi.

Advertisement



Đây là một đại pháp bảo cấp bậc Thánh binh, lạc ấn cấm chế huyền diệu, có kết giới phòng ngự và công kích pháp trận, khi đang vơ vét Bái Nguyệt Tinh, hai người đã phát hiện ra nó nên mang đi luôn.



Huyền Hoang Tinh Hải khác hẳn những tinh hải khác, bên trong có sức mạnh bí ẩn với khả năng ràng buộc và áp chế, tu vi chưa tới Chuẩn Đế thì không thể tự do bay lượn trên nó, muốn đi qua tinh hải này chỉ có thể dựa vào sự trợ giúp của tàu chiến đặc biệt.



Con tàu chiến khổng lồ đã đi vào tinh hải.



Hai người lần lượt lên tàu, lấy nguyên thạch ra đổ vào tàu chiến.



Tàu chiến hấp thu tinh hoa từ nguyên thạch, rung lên ầm ầm, đẩy ra tinh hải, hừng hực khí thế tiến về phía Đông với tốc độ cực nhanh, kết giới phía trên cũng nổi lên, bao quanh chiếc tàu.



“Tàu chiến này không tệ”, Diệp Thành sờ cằm, quan sát tàu chiến từ trên xuống dưới, đặc biệt chú ý đến cấm chế trên tàu, đó là một trận văn cổ tự mình lưu chuyển, cực kỳ thần bí.



“Tinh hải này không tệ”, Tiểu Linh Oa nhìn chằm chằm tinh hải, nói xong không quên vươn móng rồng ra múc một ít nước biển, giữa các ngón tay chảy xuống tinh huy sáng chói, còn có cả tiếng nước.



“Được tắm trong tinh hải này chắc sẽ tuyệt vời lắm”.



“Tắm cái gì mà tắm, Huyền Hoang Tinh Hải không phải vùng đất lành”.



“Xem ra ngươi rất hiểu biết về tinh hải này”, Diệp Thành hứng thú nhìn Tiểu Linh Oa.



“Trong ký ức Phụ hoàng truyền lại có nhắc đến một chút”, Tiểu Linh Oa nói: “Trong nó có một sức mạnh bí ẩn có thể khống chế pháp lực của tu sĩ, ngông cuồng tự ý nhảy xuống sẽ như sông lớn ở phàm trần, không cẩn thận là sẽ bị nhấn chìm ngay, đương nhiên trừ những tu sĩ cấp bậc Chuẩn Đế ra”.



“Tu sĩ cũng bị nước nhấn chìm thì đúng là thần kỳ”, Diệp Thành không khỏi cảm thán.


“Cho dù không bị nước nhấn chìm thì rất có thể cũng sẽ bị mệt chết, Huyền Hoang Tinh Hải vô tận, pháp lực lại bị khống chế, nếu không ai đi tàu ra cứu thì tám trăm năm cũng chưa chắc bơi được tới bờ bên kia”.



“Cướp ở tinh hải này chắc là một nghề kiếm sống không tồi”.



“Đúng là trong Huyền Hoang Tinh Hải có rất nhiều kẻ cướp, chúng chuyên lái tàu để cướp, ở thế giới phàm trần được gọi là hải tặc”, Tiểu Linh Oa nhìn bốn phía: “Chưa biết chừng chúng ta lại gặp ấy chứ”.



“So với hải tặc, ta nghĩ đám người phía sau kia còn khó giải quyết hơn”, Diệp Thành nói rồi nhìn về phía sau, ở đó đang có hàng trăm chiếc tàu chiến cổ tiến về phía này, xếp thành hạm đội hình vuông ngay ngắn, trên mỗi tàu chiến đều có gần mười nghìn người.



“Nhìn tình tình này, Bái Nguyệt Thần Giáo định chiến đấu đến cùng với chúng ta đây”, Tiểu Linh Oa cũng quay đầu lại nhìn, từ xa đã thấy hàng trăm tàu chiến đang tiến lại đây, cờ chiến phấp phới, trên mỗi cờ chiến đều khắc hình mặt trăng, đó là hình ảnh tượng trưng cho Bái Nguyệt Thần Giáo.



“Cướp của người ta, người ta không đuổi giết mới lạ”.



“Đuổi giết thì đuổi giết, chúng ta có tàu chiến cấp Thánh binh, ai sợ ai?”



“Ngươi duy trì kết giới bảo vệ, ta điều khiển công kích trận pháp”, Diệp Thành tới nơi cao nhất trên tàu chiến, ở đó có một trận đài, nói chính xác hơn là pháo đài, nòng pháo dài ba trượng, là công kích trận pháo trên tàu chiến, uy lực của nó có thể so sánh với hư thiên tuyệt sát trận trên đất liền.









 
Chương 2353: Ngươi đáng chết!  


Hự…!



Diệp Thành vừa mới giết được thần tướng số một Vu Chú thì bị cờ chiến màu đỏ ấy đè xuống khỏi hư thiên.



Mẹ kiếp!

Advertisement



Diệp Thành thầm mắng chửi, đường đường là cửu đại thần tướng của Huyết tộc mà lại hợp lực đối phó một mình hắn, nghĩ đến là hắn lại bốc hoả.



Vạn Kiếm Triều Tông!



Hắn đột nhiên vung sát kiếm lên, vạn đạo kiếm mang tề tụ, phóng thẳng lên hư thiên.



Ù!



Cờ chiến màu đỏ phấp phới, quét ra cả một biển máu, vạn đạo kiếm mang lần lượt bị nghiền thành tro bụi.



Cửu Châu Thần Đồ, hiện!

Diệp Thành quát lên một tiếng gọi Cửu Châu Thần Đồ ra, đến Huyết Linh Thần Đao cũng bay vào hư thiên, trấn áp cờ chiến màu đỏ trên trời.



Mà hắn thì bước lên trời, chín đạo Bát Hoang Quyền lập tức hợp thành một, một chưởng đánh cho thần tướng thứ chín của Huyết tộc máu xương bay khắp trời, ông ta còn chưa kịp định hình thì đã bị hắn chém đầu lìa khỏi cổ.



Nhưng vì vậy mà hắn cũng phải trả giá, bát đại thần tướng còn lại của Huyết tộc đồng thời tấn công, nếu không phải Thánh thể của hắn cường đại, khả năng phục hồi mạnh mẽ thì có lẽ đã bị đánh nổ tung tại chỗ.



Giết!



Diệp Thành sử dụng Thúc Địa Thành Thốn, sát phạt tới trước mặt thần tướng thứ sáu của Huyết tộc, kiếm Xích Tiêu rung lên giết chết kẻ đó.

Một chiêu giết được một vị thần tướng của Huyết tộc, sự cường đại của hắn khiến cho Quỳ Vũ Cương ở ngoài chiến trường cũng phải giật mình.



Ngươi đáng chết!



Thần tướng thứ ba của Huyết tộc gầm thét, di chuyển tiến lên một bước nhưng lại tình cờ va phải ngoại đạo pháp tướng Hỗn Độn Thế Giới của Diệp Thành, còn chưa gọi thần thông ra đã bị chèn ép lảo đảo một hồi, còn chưa đứng vững đã bị Diệp Thành vung một kiếm tuyệt sát.



Shh!



Những người theo dõi trận chiến hít vào một hơi khí lạnh, đó là thần tướng thứ ba dưới trướng Huyết Vương đó! Tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên, cao thủ vô song uy danh lừng lẫy bát hoang từ mấy nghìn năm trước mà lại không chịu nổi một đòn trước mặt Diệp Thành như thế.



Tới đây đi!



Toàn thân Diệp Thành đầy máu, hắn lao tới giết điên cuồng, một mình đấu với sáu vị thần tướng còn lại, nhưng càng đánh càng dũng mãnh hơn.



Giết cho ta!



Lại có người xông vào, mang theo Thái Âm Thần Hải tới giống như một vị Thần Vương, nhìn kỹ lại thì thấy là Hoắc Tôn Thái Âm Chân Thể, mặt mũi hắn ta dữ tợn, gớm ghiếc, nơi nào hắn ta đi qua đều chất thành núi thây biển máu.

Nhưng lúc này một bóng dáng xinh đẹp lao tới từ bên hông, chặn đường hắn ta.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top