Tiên Võ Truyền Kỳ

Dịch 

Chương 2323: “Đó là Thái Hư Cổ Long”.  


Tứ phương chấn động, tất cả đều đổ dồn ánh mắt nhìn về một hướng, đó là một linh sơn với từng đám mây lững lờ xung quanh, đó chính là trụ sở chính của của Thôn Nguyên Thế Gia ở Bắc Sở.



Diệp Thành và Thái Hư Cổ Long đứng bên ngoài kết giới của Thôn Nguyên Thế Gia, vừa rồi cả hai còn tung một chưởng vào kết giới kiên cố đó, có ý muốn nói với Thôn Nguyên Thế Gia, chúng ta tới rồi.



Nhìn Diệp Thành và Thái Hư Cổ Long từ phía xa, những kẻ đưa tin đột nhiên tái nhợt mặt mày.

Advertisement



Nhiều người run rẩy đứng không vững, trước kia cảnh tượng Huyết Linh Thế Gia bị diệt cả môn đột nhiên hiện về, nếu như Diệp Thành muốn khai chiến thì Thôn Nguyên Thế Gia chính là Huyết Linh thế gia thứ hai.



“Diệp Thành, ngươi ức hiếp người quá đáng”, lão tổ của Thôn Nguyên Thế Gia gằn giọng khoác lên mình bộ áo giáp, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị huyết chiến.



“Ức hiếp người thì đã sao?”



“Ngươi định không chết không nghỉ sao?”, Thôn Nguyên Lão Tổ nạt nộ, đích thân điều khiển hư thiên tuyệt sát trận.



“Không đánh cũng được, giao Cửu Châu Thần Đồ ra đây”, Diệp Thành lạnh lùng lên tiếng.



Đêm nay hắn tới đây không phải muốn khai chiến thực thụ mà là muốn lấy về Cửu Chân Thần Đồ bị phân chia ở Bàn Long Hải Vực.


Đương nhiên nếu như Thôn Nguyên Thế Gia không hợp tác thì hắn và Thái Hư Cổ Long cũng không ngại làm loạn cả Thôn Nguyên Thế Gia, có điều tới lúc đó thì không phải rắc rối nữa mà cứ thế khai chiến, lấy đồ của lão tử đây thì chết cũng phải ói ra.



“Thôn Nguyên Thế Gia không cầm Cửu Châu Thần Đồ mà ngươi cần”, Thôn Nguyên Lão Tổ hắng giọng lạnh lùng, ông ta tức đến mức muốn nổ phổi.



Sỉ nhục, đúng là sự sỉ nhục vô cùng!



Đường đường một Thôn Nguyên Thế Gia tồn tại vài chục nghìn năm, hôm nay lại bị hai tên này đến đòi lại đồ hiên ngang như vậy, đây không phải là sỉ nhục thì còn là gì? Sau ngày hôm nay Thôn Nguyên Thế Gia nhất định sẽ trở thành trò cười của cả Bắc Sở.



“Xem ra ông thật sự muốn khai chiến”, Diệp Thành vặn cổ, hắn cười tôi độc, khả năng chiến đấu đỉnh phong xuất hiện, một đạo thần quang màu vàng kim bay vút lên trời tạo ra một lỗ hổng lớn trên hư thiên.



Rầm!



Thái Hư Cổ Long cũng vặn cổ, hắn dùng tới sức chiến đấu đỉnh phong, long ảnh khổng lồ bao quanh, sức chiến đấu của hắn còn hơn cả Diệp Thành khiến Thôn Nguyên Lão Tổ và những kẻ tới đây thăm dò tin tức suýt chút nữa tiểu ra quần.



“Đó là ai? Sao sức chiến đấu của hắn còn mạnh hơn cả Diệp Thành?”, có người ngỡ ngàng lên tiếng.



“Đó là Thái Hư Cổ Long”.



“Hôm đó một mình Diệp Thành đã dẹp bằng cả Huyết Linh thế gia, còn giết cả hàng chục triệu tu sĩ không còn mạng mà quay về, hôm nay lại thêm tên Thái Hư Cổ Long này, cả Bắc Sở còn ai có thể địch lại nổi?”



“Thái…Thái Hư Cổ Long”, sắc mặt của Thôn Nguyên Lão Tổ thay đổi, một tên Diệp Thành đã đủ khiến ông ta kinh hãi huống hồ còn một tên Thái Hư Cổ Long mạnh hơn cả Diệp Thành, ông ta thừa biết sức mạnh của hai tên này thế nào, cái gọi là kết giới hộ sơn trước mặt bọn họ về cơ bản chỉ là trang trí.



“Lão…Lão Tổ, đưa…đưa cho bọn họ thôi ạ”, gia chủ của Thôn Nguyên Thế Gia run rẩy, nói với Thôn Nguyên Lão Tổ bằng giọng cầu khẩn.



“Đừng đi theo vết xe đổ của Huyết Linh thế gia mà, Lão Tổ”.

“Cửu Chân Thần Đồ mà chúng ta có chẳng qua chỉ là một phần trăm mà thôi, đừng vì nó mà chôn vùi cả gia tộc”, không chỉ Thôn Nguyên gai chủ mà đến cả người trong Thôn Nguyên Thế Gia cũng nhất loạt quỳ xuống đất nói.



 
Chương 3550: “Ta nói này đạo hữu, không có ai như ngươi đâu!”,


“Làm gì không biết!”



Diệp Thành lẩm bẩm, tốc độ bỗng chốc tăng nhanh, thân hình như tiên mang, thoáng chốc đã bay vào không gian hư vô.



Advertisement

Đến khi tới gần hơn hắn mới phát hiện người của gia tộc Ngự Linh đang bắn phá sơn cốc, mà sơn cốc đã được một tầng kết giới bao phủ, kết giới đó cực kỳ phi phàm, có bí pháp Chu Thiên xoay chuyển thế kia, chắc chắn là kiệt tác của Chu Dịch.



Đã là kết giới do Chu Dịch tạo ra thì đương nhiên không đơn giản, sự thật cũng là như vậy, kết giới cực kỳ kiên cố.



Diệp Thành đến nơi, chạy vào sơn cốc mà không bị ai phát hiện, hiện thân trong rừng trúc.



Thấy Diệp Thành trở về, gần một nghìn người chuyển kiếp đều hành lễ, nước mắt đảo quanh, khóc không thành tiếng, khi Diệp Thành đi, họ vẫn đang trong quá trình đánh thức ký ức, bây giờ được gặp lại hắn, sao có thể không kích động cho được?



Diệp Thành cười khẽ với mọi người, tiếp tục ra tay, lại thêm rất nhiều cấm chế vào Chu Thiên kết giới của Chu Dịch, đề phòng kẻ mạnh của nhà Ngự Linh bên ngoài sơn cốc bất ngờ tấn công.



Làm xong những điều này, Diệp Thành mới hồ nghi nhìn mọi người: “Sao kẻ mạnh nhà Ngự Linh lại bao vây tấn công nơi này?”



“Còn vì sao nữa, vì người của Đại Sở đẹp chứ sao!”, Hoàng Đạo Công ngoáy tai: “Chúng ta đang ngủ ngon thì đám oắt đó tới, một lời không hợp là hành động ngay”.



“Không hiểu”, Diệp Thành chẳng hiểu ra làm sao.



“Nhìn thấy tên nhãi áo trắng ngoài kia không?”, Hoàng Đạo Công chỉ vào thanh niên áo trắng bên ngoài sơn cốc: “Hắn là tam công tử của nhà Ngự Linh, phải lòng Mộ Dung Vân Hoàng của chúng ta”.



“Thì ra là vậy!”, Diệp Thành nhìn ra ngoài sơn cốc, sau đó lại nhìn nữ tử áo xanh bên cạnh Hoàng Đạo Công, cô chính là Mộ Dung Vân Hoàng, kiếp trước là trưởng lão của Quảng Hàn Cung.


“Sự thật chứng minh, nữ tử của Quảng Hàn Cung đi đến đâu cũng được mọi người yêu thích”, Hoàng Đạo Công nói đầy ẩn ý: “Chuyện nổi giận vì hồng nhan, lão Hoàng đây thấy nhiều rồi”.



“Hoàng đạo hữu đừng đùa nữa”, Mộ Dung Vân Hoàng khẽ nói.



“Ta… Ta cũng chỉ nói lại sự thật thôi”, Hoàng Đạo Công ho khan, khi cảm nhận được bên cạnh hơi lạnh thì vô thức nhích sang một bên, nhìn dáng vẻ sợ hãi này chắc kiếp trước đã bị Mộ Dung Vân Hoàng đánh không ít, đến nỗi luân hồi rồi cũng không thoát được cái bóng đó.



“Nàng điên rồi, tạo phản rồi, lại còn dám đánh ta nữa, ra đây ngay, nếu không nàng sẽ biết tay ta”, khi mấy người trò chuyện thì tam công tử của nhà Ngự Linh ngoài sơn cốc đã cầm bổng chuỳ chửi mắng vui vẻ, phải nói rằng trông hắn ta cũng đàng hoàng, đứng đắn, nhưng sao nhìn thế nào cũng thấy rất hài hước.



“Ta nói này đạo hữu, không có ai như ngươi đâu!”, Diệp Thành lên tiếng, hứng khởi nhìn tam công tử nhà Ngự Linh: “Thích thì thích, nhưng ngang nhiên cướp thế này thì hơi quá đấy”.



“Ngươi là ai!”, tam công tử nhà Ngự Linh mắng to.



“Ta là đại biểu ca của cô ấy, có chuyện gì thì nói với ta”, Diệp Thành ngoáy lỗ tai: “Nói trước rồi đấy, đừng hù doạ ta, tính ta cũng chẳng tốt lắm đâu, người của nhà chúng ta cũng rất hung hãn”.

“Ha, ta bực rồi, đánh cho ta”, tam công tử nhà Ngự Linh nổi nóng, hạ lệnh tiếp tục tấn công.



 
Chương 2324: Tiếp đó chính là màn lấy đồ trắng trợn!  


“Ồn ào”, Thôn Nguyên Lão Tổ hắn giọng, mặt mày tôi độc đến mức khiến người ta phải khiếp sợ.



“Giao hay không?”, Diệp Thành lại lần nữa lên tiếng, “nếu không giao ra thì hai chúng ta sẽ vào trong lấy, có điều ta cũng phải nói trước tính khí của ta thì tốt nhưng vị bên cạnh ta đây thì không dễ nói đâu, tới lúc đó nếu làm người của Thôn Nguyên Thế Gia bị thương hoặc không chú ý mà diệt Thiên Tông thế gia thì tiền bối tới bên kia thế giới đừng trách vãn bối nhé”.



“Ngươi…”, Thôn Nguyên Lão Tổ mặt lạnh băng, ông ta suýt chút nữa thì ói ra máu vì câu nói vừa rồi của Diệp Thành.



Advertisement

“Đừng phí lời với lão ta, giết đi, không để sót một tên”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng, lật tay lấy ra Thái Hư Long Kiếm.







“Cầm lấy”, thấy Thái Hư Cổ Long ra tay, Thôn Nguyên Lão Tổ hắng giọng sau đó giao ra phần cửu châu thần đồ.



“Vậy mới phải chứ”, Diệp Thành phất tay nắm lấy Cửu Châu Thần Đồ trong tay, quả thực chỉ là một phần, không bằng một phần trăm của Cửu Châu Thần Đồ nhưng không sao, đi thêm ở Bắc Sở này chắc chắn sẽ thu thập đủ.



“Còn không đi”, Thôn Nguyên Lão Tổ gằn giọng.



“Tính khí cũng không vừa nhỉ?”, Thái Hư Cổ Long bĩu môi, nếu như là trước đây thì với tính cách của ta đã cho ông một đạp mà khỏi phải thương lượng rồi.



“Ngươi….”, Thôn Nguyên Lão Tổ bị mắng tới mức tím tái mặt, lần này ông ta ói ra máu, cứ thế phun ra cả miệng máu cao hơn ba trượng, suýt chút nữa thì ngất đi.



“Đi thôi”, bên ngoài kết giới hộ sơn, Diệp Thành xua tay, hắn đã biến mất trong bóng tối với Thái Hư Cổ Long.


Phù!



Nhìn bọn họ rời đi, người của Thôn Nguyên Thế Gia lúc này mới thở phào.



“Vài ngày nữa chúng ta lại tới”, khi tất cả mọi người thở phào thì từ trong bóng tối phía xa lại vang lên giọng nói của Diệp Thành khiến ai nấy đều vội nắm chặt thần binh của gia tộc.



Chậc, chậc…!



Nhìn Diệp Thành và Thái Hư Cổ Long rời đi, những kẻ dò la tin tức mới tặc lưỡi.



Đây mới chỉ là hai người nhưng lại đã khiến cả gia tộc không dám ra khỏi cửa rồi, mười mấy trận thế bên ngoài cũng không vừa nhưng không ai dám manh động, mẹ kiếp, đó chính là uy thế!

Phía Diệp Thành rời đi sau đó tiến tới gia tộc tiếp theo, phía sau hắn còn có cả một toán người đau tim.



Không mất thời gian với các ngươi, giao ra đây!



Diệp Thành thể hiện rất khí thế, quan trọng là hắn không có thời gian mà lãng phí, bao nhiêu gia tộc phải đi, cần phải đặt hiệu quả lên đầu, nên biết rằng hắn còn phải tới Đông Lăng Cổ Uyên để chiến đấu nữa.



Gia tộc lần này làm việc nhanh gọn dứt khoát, không nói thêm lời nào, cứ thế giao ra.



Vậy mới phải chứ, vài ngày nữa chúng ta lại đến!



Diệp Thành cầm Cửu Châu Thần Đồ cùng Thái Hư Cổ Long rời đi nhưng lại bỏ lại một câu khiến người ta phải lo lắng.



Rầm! Rầm!



Tiếp đó, Bắc Sở về đêm không hề yên tĩnh.



Chỉ cần là nơi mà Diệp Thành và Thái Hư Cổ Long đi qua thì đều vang lên hai âm thanh chấn động.



Tiếp đó chính là màn lấy đồ trắng trợn!



Thế nhưng cách làm của chúng lại rất hữu dụng, rất nhiều gia tộc ở Bắc Sở phối hợp, không phải gia tộc nào cũng ngang ngược tung hoành như Thị Huyết Điện, uy thế và sự bá đạo của Diệp Thành thế nào bọn họ đã từng chứng kiến, hậu quả của việc không giao ra rất nghiêm trọng.







 
Chương 3551: Cảnh tượng tiếp theo không được hài hoà cho lắm.  


“Đã nói người nhà ta hung hãn rồi mà vẫn làm tới”, Diệp Thành cũng bực mình, xắn tay áo vác gậy rang sói cỡ lớn, chuẩn bị sẵn sàng xông ra đánh tên kia bất cứ lúc nào.



“Thánh… Thánh chủ, ra… ra tay nhẹ một chút”, trước khi Diệp Thành lao ra, Mộ Dung Vân Hoàng đã vội lên tiếng.



Một câu nói, không chỉ Diệp Thành, Hoàng Đạo Công và những người chuyển kiếp, dù Chu Dịch luôn bình thản cũng phải sửng sốt, sau chừng một hai giây, họ đồng loạt quay ra nhìn Mộ Dung Vân Hoàng.

Advertisement



Vẻ mặt mọi người nhìn Mộ Dung Vân Hoàng đều kỳ lạ, không phải cô thích tiểu tử đó đấy chứ?



Bị mọi người nhìn chằm chằm, Mộ Dung Vân Hoàng cười ngượng ngùng: “Ta… Ta là vợ chưa cưới của hắn”.



“Lão phu bấm đốt thấy hơi khó hiểu”, Hoàng Đạo Công nói với vẻ nghiêm túc.



“Ta nói này tiền bối, người như vậy là không được”, Diệp Thành ngoác miệng: “Chuyện riêng của hai người thì về nhà mà nói, bày ra thế trận lớn thế này, suýt nữa làm ta són ra quần”.



“Chuyện này nói ra dài lắm, ta…”



“A!”, Mộ Dung Vân Hoàng còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng hét thất thanh vang lên bên ngoài sơn cốc.



Nghe vậy, mọi người đều ngước lên nhìn, đập vào mắt là cảnh lão tam của nhà Ngự Linh rơi xuống khỏi không trung, nằm bẹp dí trên đất, có vẻ là bị ai đó đạp ngã.



Lại nhìn tới người đá hắn ta, đó là một nữ tử áo xanh duyên dáng yêu kiều, nhìn kỹ thì chẳng phải chính là Thánh nữ Tinh Nguyệt sao? Xét về vai vế gia tộc, cô còn là cô cô của tam công tử nhà Ngự Linh.



Dưới sự chú ý của mọi người, tam công tử nhà Ngự Linh bò dậy, thấy đôi mắt đẹp của Thánh nữ Tinh Nguyệt bắn ra lửa giận, hắn ta lập tức thành thật: “Cô cô à, chuyện này không thể trách con được, là cô ấy đánh con trước”.



“Đánh ngươi cũng là ngươi đáng đời”, Thánh nữ Tinh Nguyệt hung dữ lườm tam công tử nhà Ngự Linh, tức không có chỗ trút: “Chuyện của hai đôi uyên ương trẻ mà lại điều cả đại quân tu sĩ tới, ngươi cũng hay thật đấy”.



“Ta chỉ định doạ cô ấy thôi”, lão tam nhà Ngự Linh ho khan: “Nếu không khi về cô ấy lại đánh ta”.








“Khi nào về ta sẽ tính sổ với ngươi sau”, Thánh nữ Tinh Nguyệt mắng rồi bước vào sơn cốc yên tĩnh, Chu Thiên kết giới chẳng làm gì được cô, kẻ mạnh nhà Ngự Linh thấy vậy đều sững sờ.



Sau khi Thánh nữ Tinh Nguyệt rời đi, cao thủ nhà Ngự Linh đều nhìn tam công tử nhà mình, nhất là Thánh Nhân, khuôn mặt già nua tối sầm cả lại, họ chỉ biết tới đánh nhau chứ không ngờ đối phương lại là vợ chưa cưới của nhà Ngự Linh, nếu Thánh nữ Tinh Nguyệt không tới thì bọn họ vẫn còn chưa biết.



Vì thế một nhóm lão bối đều tụ tập lại đây, vây quanh tên này kín kẽ không một chỗ hở.



Cảnh tượng tiếp theo không được hài hoà cho lắm.



Không hổ là tam công tử của nhà Ngự Linh? Thân phận tôn quý, đến tiếng hét cũng rất ngang ngược, bá đạo.











 
Chương 2325: “Ta cũng thấy thế”.  


Bọn họ không thể so với Thôn Nguyên Thế Gia, càng không thể bì với Thị Huyết Điện, thực lực của bọn họ còn kém xa, nếu như Diệp Thành muốn xông vào thì sẽ kết thúc chiến đấu nhanh thôi.



“Không có?”, Diệp Thành nhướng mày.



“Dám lừa dối ta hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy”, Diệp Thành nói rồi lôi ra một quyển cổ thư từ trong ngực áo, bên trên còn liệt kê vài cái tên gia tộc, những gia tộc này từng phân chia Cửu Châu Thần Đồ ở Bàn Long Hải Vực.

Advertisement



Có điều hắn tìm một lượt, quả thực không có tên của gia tộc này khiến hắn chợt ngỡ ngàng.



“Đúng là không có”, Diệp Thành ho hắng, “có điều ta đã tới đây rồi thì không thể để chúng ta tay không trở về nhỉ?”



“Ôi trời”, nghe câu nói đó của hắn, những kẻ tới đây xme chuyện bất giác giật giật khoé miệng, không phải đến để lấy đồ sao? Sao lại thay đổi ý rồi?



“Đây…đây là đang doạ nạt vơ vét tài sản giữa ban ngày sao?”, có người thay đổi vẻ mặt một cách nhanh chóng.



“Ta thấy tên Diệp Thành đó rõ ràng là cố ý, nói dễ nghe thì là đến lấy đồ của mình, nhưng thực ra là tới để vơ vét tài sản.



“Đương…đương nhiên không thể để hai vị tay không đi về rồi”, cả gia tộc kia mặt mày tái mét.



Cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo người ta mạnh hơn mình? Ai bảo trước kia chúng ta vây giết hắn? Đó chính là báo ứng, đưa cho chút tiền thì xong thôi, nếu để hắn ta đánh tới đây thì mới là đại hoạ.




Nói rồi, gia chủ kia ném ra một túi đựng đồ, Diệp Thành nhanh tay bắt lấy.



Mở túi đựng đồ ra, Diệp Thành liếc nhìn vào bên trong, sau đó hắn thản nhiên nhét vào ngực áo.



“Long Gia, hôm nay vận may không tồi”, Diệp Thành cất túi đựng đồ đi rồi liếc nhìn vào bầu trời sao.



“Ta cũng thấy thế”.



“Cảnh hôm nay đẹp quá, hay là làm chén?”


“Vậy thì làm chén”.



“Chúng ta có, chúng ta có”, gia chủ của gia tộc kia lại ném ra một cái túi đựng đồ cỡ to.



Đến tên ngốc cũng có thể nhìn ra hai tên kia chê ít.



Để cho chúng uống rượu ở ngay cửa gia tộc thì bọn họ sao dám ngủ?



Hẹn gặp lại!



Lấy đi túi đựng đồ, Diệp Thành xua tay quay người rời đi.



Nhìn bộ dạng hai tên đê tiện này, những kẻ tới đây hóng chuyện hồi lâu vẫn chưa kịp phản ứng lại, hai tên này cũng biết nhiều lắm, một tên là Thái Hư Cổ Long, một tên là Thánh Chủ Thiên Đình, đúng là mặt dày.



“Mẹ kiếp”, ở một vùng núi hẻo lánh, Cổ Tam Thông, Vô Nhai Đạo Nhân, Gia Cát Vũ, Ngưu Thập Tam, Ngô Tam Pháo, Man Sơn đứng đó, người nào người nấy tặc lưỡi.



“Chúng ta đều phải lén lút đi trói người còn người ta quang minh chính đại ăn cướp”.



“Theo lão phu thấy thì hai tên đó cũng biết ra vẻ lắm”.



 
Chương 3552: “Còn có loạn hơn nữa cơ, dần dần rồi quen thôi”.  


Hiển nhiên là Thánh nữ Tinh Nguyệt vẫn mang dung mạo của kiếp trước, cô không nhận ra, chỉ trách lãnh thổ Đại Sở quá rộng lớn, đều là đồng hương nhưng không phải ai cũng đã rừng gặp nhau.



Cô không nhận ra không có nghĩa là những người chuyển kiếp đang có mặt cũng không nhận ra, vẻ mặt mọi người nhìn Thánh nữ Tinh Nguyệt đều hơi lạ, nhất là người chuyển kiếp của Tinh Nguyệt Cung, họ nhìn đến ngơ ngác.



Advertisement

“Ta nói này, ngươi không thấy cô ấy khá quen à?”, Hoàng Đạo Công chọc Diệp Thành đang đứng bên cạnh.



“Xem ra tiền bối đã từng gặp Thánh nữ Tinh Nguyệt”, Diệp Thành nhún vai: “Cô ấy cũng là người chuyển kiếp của Đại Sở, nhưng vì thân phận đặc biệt nên ta vẫn chưa mở phong ấn kiếp trước cho cô ấy”.



“Vai vế hơi loạn rồi đây”.



“Còn có loạn hơn nữa cơ, dần dần rồi quen thôi”.



“Hế?”, khi hai người đang truyền âm trò chuyện thì bên cạnh vang lên một tiếng ngạc nhiên, Thánh nữ Tinh Nguyệt nhận ra Diệp Thành, lúc trước cô chỉ lo đi tìm Mộ Dung Vân Hoàng, không biết ở đây còn có ân nhân cứu mạng của mình.



“Ngự Linh đạo hữu, lâu rồi không gặp!”, Diệp Thành cười nhẹ.



“Thứ cho vãn bối vụng về, không phát hiện ân nhân cũng đang ở đây”, Thánh nữ Tinh Nguyệt lập tức hành lễ, còn tự xưng là vãn bối, người có thể giết được Thánh Nhân cái thế chắc cũng là một lão tiền bối ẩn thế.



“Vốn không định giải trừ phong ấn cho cô nhưng thời gian của ta không còn nhiều nữa, lần này đi không biết năm nào mới quay lại, thôi thì chọn ngày không bằng gặp ngày”, Diệp Thành nói xong giơ bàn tay lên.



Thánh nữ Tinh Nguyệt không hiểu gì, còn chưa phản ứng lại thì một luồng tiên quang đã bay vào đầu mày của mình.



Thấy thế, vẻ mặt những người có mặt đều trở nên phấn khích, lúc trước họ còn thắc mắc không biết Thánh nữ Tinh Nguyệt có phải người chuyển kiếp không, bây giờ đã có câu trả lời, họ không nhận nhầm, cô cũng là người cùng quê với mình.


Vẻ mặt Mộ Dung Vân Hoàng là thú vị nhất, nếu xét vai vế ở Đại Sở kiếp trước, vai vế của cô còn cao hơn Tinh Nguyệt cung chủ một bậc, không ngờ sau khi chuyển kiếp, vai vế lại giảm những mấy bậc.



Khi mọi người còn đang kích động thì Diệp Thành đã lại liên tục vung tay, đưa những người chuyển kiếp đang phong ấn trong Hỗn Độn Thần Đỉnh và rất nhiều pháp khí ra, gần mười nghìn người, tất cả đều đã có lại ký ức kiếp trước.



Bầu không khí trong rừng trúc lập tức sôi động hẳn lên.



Luân hồi kiếp trước kiếp này, hai trăm năm trôi qua, những người đồng hương gặp lại, tâm trạng này thế nào có thể tưởng tượng được, trước khi tỉnh mộng họ còn ở dưới chân tường thành Nam Sở, bảo vệ quê hương của mình.



Thánh nữ Tinh Nguyệt tỉnh lại, vẻ mặt bàng hoàng, hai mắt rưng rưng như thể đang mơ.



Diệp Thành khẽ mỉm cười, hoá rất nhiều chuyện thành thần thức rồi truyền cho cô, cô và Diệp Tinh Thần đã chết trước khi Thiên Ma xâm lược, những chuyện sau đó cô đều không biết, không biết Đại Sở xảy ra nhiều chuyện đau thương đến vậy, cũng chẳng dám tin thế gian này còn có luân hồi.



Nhưng dù vậy cô vẫn bật khóc, mông lung nhìn Diệp Thành, Diệp Tinh Thần là đạo thân của Diệp Thành, hai người họ giống nhau như đúc, nhìn Diệp Thành như đang nhìn Diệp Tinh Thần.

Diệp Thành nhẹ nhàng lắc đầu, đến giờ hắn cũng không biết Diệp Tinh Thần có thể luân hồi hay không, chỉ vì thân phận của Diệp Tinh Thần quá đặc biệt, đã từng là đạo thân của hắn, sau này mới lấy lại tự do.



 
Chương 2326: Đáp án chắc chắn là không.  


Rầm! Đoàng!



Bắc Sở mênh mang cứ chốc chốc lại vang lên tiếng động ầm vang, mỗi lần có tiếng động vang lên thì đều khiến người ta lo sợ.



Nhìn từ xa luôn thấy có hai bóng người di chuyển, cả chặng đường gây chuyện, cho tới từng cửa vào của các gia tộc vẫn còn nói nói cười cười.



Advertisement

Những gia tộc kia rất hiểu chuyện, không cần Diệp Thành phải lên tiếng đã lập tức giao ra Cửu Châu Thần Đồ, gia tộc nào không có Cửu Châu Thần Đồ thì tặng tiền, bảo bối.



Và hai tên này lại coi như chẳng có gì xảy ra, đi hết gia tộc nọ tới gia tộc kia giống như lão tăng đang hoá duyên rồi lại giống như du côn đang thu phí bảo hộ, mỗi nơi chúng đi qua đều có thu hoạch.



Cứ thế, chúng lấy đồ thuộc về mình nhưng lại có vẻ như biến thành kẻ du côn thu phí bảo hộ.



Điều đáng nói đó là các thế lực lớn ở Bắc Sở thực sự rất hợp tác.



Suy cho cùng thì bọn họ vẫn chưa đủ đoàn kết, không dám làm mồi, từ trước tới giờ bọn họ vẫn âm thầm đấu đá lẫn nhau, thế lực đan xen hỗn loạn, ân oán hình thành từ lâu, sao có thể hợp tác một cách thực thụ được.



Cũng đúng như Diệp Thành nói, thế cục ở Bắc Sở hợp lâu rồi sẽ phải tan, cho dù hắn không đến thì nơi này nhất định sẽ rơi vào cục diện phân tranh.



Phía sau hai tên là từng toán người bày ra vẻ mặt xót xa. Thế nào gọi là thành công, mẹ kiếp, thành công là đây chứ đâu nữa?


Lừa lọc hiên ngang như vậy mà không cần lên tiếng còn người ta thì phải cống đồ ra, làm người mà đạt tới đẳng cấp thế này thì quá thành công rồi, cả chặng đường ăn chặn của hai tên này đủ tiền để có thể tự trang bị cho mình một đội quân tu sĩ hùng hậu.



Có quá nhiều người đang nghĩ rằng người ta có thể thì mình cũng có thể.



Xin lỗi, đó là điều không thể!



Người ta tới Bắc Sở thu phí bảo hộ, lừa lọc hiên hàng như vây, nhưng các ngươi có dám tới Nam Sở làm ra trò này không?



Đáp án chắc chắn là không.

Vả lại chưa nói tới việc ngươi có dám bước vào Nam Thiên Môn hay không, cho dù vào được thì cũng sẽ không ra khỏi đó được, mà kể cả người ta cho ngươi ra ngoài thì cũng sẽ kiêng ngươi ra, lúc đó sẽ là trạng thái người không ra người, ngợm không ra ngợm.



“Chúng ta thật sự tới đây để lấy đồ của mình sao?”, Diệp Thành nói với vẻ mặt đầy ý tứ.



“Là bọn họ tự đưa chứ, chúng ta đâu có đòi”, Thái Hư Cổ Long cũng lắc đầu theo.



Nói rồi, cả hai tên tới bên ngoài một linh sơn.



Linh sơn này giống như Thôn Nguyên Thế Gia, trước sau trái phả hay trên dưới đều được bảo vệ bởi kết giới hộ sơn chắc chắn, đừng nói là người, cho dù là một con ruồi cũng không thể vào nổi.



Được đấy. Cả hai tên dừng chân ở đây, không đòi đồ từ người ở bên trong mà đứng đó nói chuyện.



Chúng cứ thế nói chuyện rồi một cái túi đựng đồ bay từ trong ra ngoài.



Ấy? Không tồi, có đồ kìa.



Diệp Thành nhanh chóng bắt lấy túi đựng đồ, hắn liếc mắt nhìn vào bên trong, cảm thấy cũng hòm hòm thì liền quay người, nếu cảm giác chưa được nặng tay thì tiếp tục đứng ở cửa nhà người ta nói chuyện với Thái Hư Cổ Long.



Chúng cứ thế nói chuyện rồi lại có túi đựng đồ bay ra ngoài.



 
Chương 3553: Không biết là ai nói lên câu này


Đến một lúc nào đó, Thánh nữ Tinh Nguyệt lau nước mắt, mỉm cười thê lương như năm đó, tin chắc rằng Diệp Tinh Thần đã chuyển kiếp, dù hy vọng nhỏ nhoi đến đâu thì cũng là có khả năng khi đối mặt với tuyệt vọng.



“Ta sắp phải lên đường rồi, người chuyển kiếp của Đại Sở ở lại Ngự Linh Tinh trước đã”, Diệp Thành nở nụ cười: “Cô cũng là người của Đại Sở, hy vọng cô có thể bảo vệ sự an toàn cho họ, một năm nào đó cùng về quê hương”.



Advertisement

“Vậy Thánh chủ theo ta về đi, nhà Ngự Linh có tinh không vực đài”, Thánh nữ Tinh Nguyệt vội nói.



“Vậy tốt quá, tiết kiệm được rất nhiều thời gian”.



“Đi thôi”, Thánh nữ Tinh Nguyệt đi trước dẫn đường, bay thẳng ra ngoài sơn cốc, khi quay lại còn nhìn Mộ Dung Vân Hoàng, vẻ mặt hai người đều ngượng ngùng, vai vế của Đại Sở đã hoàn toàn loạn hết rồi.



Bên ngoài sơn cốc, kẻ mạnh của nhà Ngự Linh vẫn đang chờ đợi, vẻ mặt lúng túng, họ hùng hùng hổ hổ, gần mười nghìn người bắn phá Chu Thiên kết giới lâu như vậy, nhưng cuối cùng lại chỉ là một trò hề.



Nghĩ đến đây, mọi người lại nhìn tam công tử nhà Ngự Linh, chính hắn ta là người đã gọi họ đến.



Mà tam công tử lúc này đã bị đánh phát khóc, nhóm lão bối kia ra tay không hề biết nặng nhẹ.


“Ra rồi!”



Không biết là ai nói lên câu này, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về đây.



Khi nhìn thấy hơn mười nghìn người đông đúc, ai nấy đều ngỡ ngàng, không ngờ một sơn cốc nho nhỏ mà lại ẩn giấu nhiều người đến thế, chẳng trách họ bắn phá lâu như vậy cũng không phá được Chu Thiên kết giới.

Khi nói chuyện, người chuyển kiếp của Đại Sở đã tới gần, hơn mười nghìn người đứng kín cả một vùng, điều đáng nói là dù tu sĩ nam hay tu sĩ nữ thì sắc mặt đều không tốt lắm.



Kẻ mạnh của nhà Ngự Linh ho khan, cười khà khà bước lên nghênh đón, vẻ mặt ai cũng xấu hổ: “Hiểu lầm, hiểu lầm, người nhà mà không biết là người nhà, mong các vị thông gia lượng thứ”.



“Xem ngươi nói kìa, chúng ta không phải người hẹp hòi”, Hoàng Đạo Công cười ngoác miệng, để lộ hai hàm răng vàng ố, vừa nói vừa lấy cây bổng chuỳ trong túi đựng đồ ra.



Giống như ông ta, đa số người chuyển kiếp cũng đều không bình thường, nam tu sĩ ngúng nguẩy lắc đầu ngậm tăm, tay cầm vũ khí đánh người, trông tên nào cũng như lưu manh.



Còn các tu sĩ nữ thì cười tươi như hoa, nhưng đều làm một hành động đó là… xắn tay áo.



Thấy cảnh tượng này, kẻ mạnh nhà Ngự Linh tiến lên tiếp đón kia trở nên hơi kỳ quái, đám người đối diện hiển nhiên không bình thường lắm, trông thì cười rất vui vẻ, nhưng nhìn thế nào cũng thấy sởn gai ốc.











 
Chương 2327: “Các hạ cũng tự tin thật đấy”


Ấy? Vận may thật là tốt, lại nhặt được đồ rồi.



Diệp Thành vẫn rất nhanh tay, hắn coi như không có chuyện gì xảy ra, cầm lên rồi đi, vừa đi vừa nói chuyện.



Advertisement

Với dụng ý như vậy, cả hai tên áp dụng đối với tất cả các gia tộc, vả lại lần nào cũng gặp may, nói mà có thể lấy về được bảo bối.



Chúng hành động rất chuyên nghiệp, nói từ tối tới sáng, từ sáng sớm tới tận đêm khuya, rồi lại từ đêm nói tới rạng sáng hôm sau, đến cả người xem cũng phải ngáp dài mà cả hai tên vẫn không ngừng nghỉ.



Bên trong đại điện của Thị Huyết Điện, Thị Huyết Diêm La đứng đó, sắc mặt tái mét.



Ba ngày hai đêm, thông tin mà ông ta nhận được nhiều nhất chính là màn lừa bịp hiên ngang của Diệp Thành và Thái Hư Cổ Long, nói không chừng lát nữa chúng lại chạy tới Thị Huyết Điện đòi phí bảo hộ cũng nên.



Sỉ nhục, đúng là sự sỉ nhục khôn cùng!



Cái gì mà Thị Huyết Điện hùng bá Bắc Sở, tất cả chẳng khác gì trò cười, người ta tung hoành không kiêng dè như vậy còn ngươi thì không dám bước ra khỏi cửa.



Vì chúng bị sát phạt sợ đến mất mật rồi.

Ám ảnh trước kia cho tới bây giờ vẫn còn hiện rõ rệt trong đầu chúng không khác gì cơn ác mộng, cả hàng chục triệu tu sĩ bị đánh tới mức không còn đường về thì Thị Huyết Diêm La còn có thể nói gì nữa.



“Ngươi còn đợi gì nữa?”, Phệ Hồn Vương lại xuất hiện, ông ta nhìn chằm chằm vào Thị Huyết Diêm La với đôi mắt u ám.



“Muốn đi thì ông đi đi”, Thị Huyết Diêm La hắng giọng lạnh lùng.



“Ngươi…”



“Bắc Sở rộng lớn như vậy mà lại để một tên doạ cho kinh hồn bạt vĩa, đúng là nực cười”, giọng nói lạnh lùng vang vọng khắp đại điện.



Giọng nói còn chưa dứt thì một người mặc áo bào tím xuất hiện, cơ thể như ẩn như hiện, lúc thực lúc ảo, đôi mắt hỗn độn mang theo uy lực kinh thế khiến đại điện rung chuyển.




Người này không phải ai khác mà chính là người thần bí xuất hiện ở Bắc Sở.



Hắn từ quả trứng đi ra, cũng chính là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Đến, chỉ vì bị Đại Sở trấn áp nên tu vi mới giáng xuống cảnh giới Chuẩn Thiên, nếu không phải bị Sở Huyên và Hồng Trần liên thủ truy sát thì cũng sẽ không ẩn náu ở Thị Huyết Điện.



Người này cũng giống với kẻ mặc hắc bào xuất hiện ở Nam Sở, bọn họ đến từ cùng một nơi, còn đến từ nơi nào thì lại không rõ.



“Các hạ, Thị Huyết Điện có lòng cho các hạ nương thân thì cũng không nên chỉ biết nói những lời vô dụng”, Thị Huyết Diêm La nhìn kẻ mặc y phục tím với ánh mắt lạnh lùng, “nếu còn dám xuất ngôn ngông cuồng thì bản tôn không ngại mời ngươi ra khỏi Thị Huyết Điện đâu”.



“Ngươi sẽ không đuổi ta đi đâu”, kẻ mặc y phục tím bật cười để lộ ra hàm răng trắng bóc.



“Các hạ cũng tự tin thật đấy”, Phệ Hồn Vương bật cười, ông ta nhìn kẻ mặc y phục tím với ánh mắt loé lên u quang giống như thể có thể nhìn thấu mọi thứ từ người này.



Nhưng điều kì lạ là trên người hắn ta có một sức mạnh dị thường có thể che đi thời cơ, cho dù là ông ta thì cũng không thể nhìn thấu.











 
Chương 3554: “Tốt quá rồi!”  


“Làm gì đấy! Các ngươi làm gì thế hả?”, tam công tử nhà Ngự Linh sợ rồi, gần như khóc toáng lên.



“Đừng sợ, đây là tập tục của quê hương chúng ta, quý ai thì đánh người đó”, cây gậy của Hoàng Đạo Công đã hạ xuống, những người chuyển kiếp cũng không nhàn rỗi, lập tức nhấn chìm tam công tử.



Advertisement

Tiếng hét như giết heo nhanh chóng vang vọng khắp thiên địa, vẫn là tiếng hét thảm thiết ngang ngạnh ấy.



Khung cảnh này đúng là đáng sợ, cao thủ nhà Ngự Linh nhìn mà khoé miệng đều giật giật, vừa nãy còn nói chúng ta không phải người hẹp hòi mà sao bây giờ đã đánh rồi? Các ngươi là người ở đâu, tập tục kỳ quái gì thế?



Lập tức, không ít người nhìn Thánh nữ Tinh Nguyệt, cô vẫn dửng dưng đứng trên hư thiên không xa, nhìn bầu trời vô tận, làm như không có chuyện gì: “Thời tiết hôm nay thích thật”.



Thấy Thánh nữ Tinh Nguyệt như vậy, nhóm lão bối nhà Ngự Linh đều vuốt râu đầy ẩn ý, không biết vì sao nhìn cảnh tượng này trong lòng họ lại nảy lên ý tưởng muốn làm thơ.



Diệp Thành cũng đã ra khỏi sơn cốc, thấy cảnh tượng đẫm máu này, hắn không khỏi cười toe toét.



Người chuyển kiếp đã đi ra hết nhưng không thấy Chu Dịch đâu, người như ông ta đã nhìn thấu mọi điều giả dối, thích ở nơi thanh tịnh, mà sơn cốc vắng vẻ là thích hợp nhất, ông không muốn tới tiên sơn nhà Ngự Linh.



Không biết đến lúc nào những người chuyển kiếp mới dừng tay, trên mặt ai nấy đều hiện rõ chữ ‘sảng khoái’ rất to.



Lại nhìn tới lão tam nhà Ngự Linh, hắn ta đang nằm giang chân giang tay trên đất, bị đánh đến nỗi nương thân cũng chẳng nhận ra, cao thủ nhà Ngự Linh thấy vậy đều thở dài tặc lưỡi, đám người này đâu chỉ là hung hãn!



Sau một màn đẫm máu, cuối cùng hai bên cũng rầm rộ lên đường trở về.



Lão tam nhà Ngự Linh lần này đã thành thật, cúi đầu như cừu nhỏ ngoan ngoãn, đám súc sinh mặt dày không biết xấu hổ kia ra tay chẳng biết nặng nhẹ, đánh khiến con người ta khóc thét.


“Này!”



Cuối cùng Mộ Dung Vân Hoàng cũng không nhìn nổi nữa, hung hăng lườm hắn ta rồi đưa một chiếc khăn tay màu trắng tới.



“Tốt quá rồi!”



Lão tam Ngự Linh cười hì hì, lau máu mũi rồi vội vàng nhận lấy, cười vô tư, sau đó còn hít một hơi thật sâu ngửi mùi hương của nữ tử trên khăn tay, cảm giác thật tuyệt.



Mộ Dung Vân Hoàng vừa tức vừa buồn cười, kiếp trước cô đã hơn một nghìn tuổi mà bây giờ cũng lại tỏ ra ngọt ngào đối với một tu sĩ mới hơn hai trăm tuổi, đây là sự dịu dàng của riêng phái nữ.



Có lẽ là đã trải qua chiến tranh tàn khốc, lại qua hai trăm năm luân hồi, kiếp trước không có mối tình thuộc về mình nên kiếp này cô mới mong muốn có tổ ấm của riêng mình.



Khi màn đêm buông xuống, hơn hai mươi nghìn người mới về đến tiên sơn Ngự Linh.

Cao thủ nhà Ngự Linh vẫn bình thường, đây là tiên sơn nhà họ, đi đường cũng quen.



 
Chương 2328: “Thu hoạch ngoài mong đợi”,


“Các ngươi có biết vì sao trước kia tu vi của Diệp Thành có thể giết cả hàng chục triệu tu sĩ không còn đường về không?”, kẻ mặc y phục tím tìm một chỗ ngồi xuống, nhàn nhã ngả người nhìn Phệ Hồn Vương và Thị Huyết Diêm La.



“Vì sao?”, Phệ Hồn Vương và Thị Huyết Diêm La nheo mắt.



“Lúc đó hắn ở trạng thái không chết không bị thương”, kẻ mặc y phục tím cười cợt nhả.

Advertisement



“Trạng thái không chết không bị thương?”, Phệ Hồn Vương và Thị Huyết Diêm La nhìn nhau cau mày.



“Chẳng trách”, Phệ Hồn Vương hắng giọng lạnh lùng, “chẳng trách mà giết thế nào cũng không khiến hắn chết được”.



“Trạng thái không chết không bị thương trong lời mà ngươi nói là chỉ điều gì? Một loại bí thuật?”, Thị Huyết Diêm La nhìn thẳng vào kẻ mặc y phục tím.



“Là gì không quan trọng”, kẻ mặc y phục tím cười u ám, “quan trọng là trạng thái đó có thể mở được một lần chưa chắc đã có thể mở được lần thứ hai, không có trạng thái đó thì sao hắn có thể giết được bao nhiêu tu sĩ như vậy?”



“Hình như ngươi rất hiểu hắn?”, Phệ Hồn Vương nhìn kẻ mặc y phục tím.



“Không hẳn là hiểu”, hắn ta cười tôi độc, “chỉ là bản tôn sống lâu hơn các ngươi một chút nên biết nhiều hơn chút thôi”.



“Vậy ngươi rốt cục là ai?”



“Ta là ai không quan trọng”, kẻ mặc phục tím càng tỏ ra bí hiểm, “quan trọng đó là bản tôn có thể giúp các ngươi diệt Diệp Thành, nếu như chư vị đồng ý thì diệt Thiên Đình ở Nam Sở cũng không phải không thể”



“Khẩu khí cũng không vừa”, trong mắt Thị Huyết Diêm La và Phệ Hồn Vương loé lên ánh sáng sắc lạnh.



“Thánh Tử của Sát Thủ Thần Triều sẽ đấu với hắn ở Đông Lăng Cổ Uyên, đó chính là mộ phần của hắn”, kẻ mặc y phục tím càng tỏ ra tường tận, “cái đầu của hắn chính là món quà mà bản tôn tặng các ngươi”.



“Vì sao ngươi lại giúp chúng ta?”, Thị Huyết Diêm La lên tiếng hỏi.



“Không vì sao cả”, kẻ mặc y phục tím nói rồi toàn thân trở nên hư ảo, sau đó biến mất, “bản tôn thích thiên địa phân tranh, màu sắc đẫm máu đó tuyệt đẹp làm sao”.






Đêm khuya, Diệp Thành và Thái Hư Cổ Long đứng trên một đỉnh núi.



Không sai, cả hai đi mất vài ngày, các thế lực lớn ở đại sở ngoài Thị Huyết Điện và liệt đại chư vương ra thì về cơ bản chúng đều đã đi một vòng, vả lại mỗi nơi chúng đi qua đều bội thu.



“Thu hoạch ngoài mong đợi”, Diệp Thành cười đắc ý.



“Ngày mai chính là ngày cửu dương, ngươi ổn định trạng thái đi”, Thái Hư Cổ Long ngồi phịch xuống đất.



“Ta chuẩn bị sẵn sàng rồi”, Diệp Thành mỉm cười, hắn phất tay lấy ra từng tấm Cửu Châu Thần Đồ.



Tiếp đó, hắn đem vài trăm miếng Cửu Châu Thần Đồ lơ lửng giữa không gian, dùng sức mạnh đạo tắc của mình dung hợp lại.



Diệp Thành đã thu về được một nửa Cửu Châu Thần Đồ ở Nam Sở còn lại về cơ bản đều ở chỗ Thị Huyết Điện, hắn và Thái Hư Cổ Long đương nhiên không dám ngông cuồng tới Thị Huyết Điện, nơi đó không thể so với thế gia tu luyện được.



“Còn không chuẩn bị thu lại Lục Đạo Tiên Luân Nhãn sao?”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng.

“Đương nhiên sẽ thu lại rồi”, Diệp Thành mỉm cười, hắn vừa tu sửa lại Cửu Châu Thần Đồ vừa đáp lời.



 
Chương 3555: “Lẽ nào vì rồng chưa nở?”  


Nhưng những người chuyển kiếp thì lại tò mò mới lạ, đều chuyển kiếp tới tinh vực này đương nhiên họ đã nghe tới uy danh của nhà Ngự Linh, là thế lực duy nhất có thể sánh ngang với Bái Nguyệt Thần Giáo ở tinh vực này.



Thánh nữ Tinh Nguyệt đi bên cạnh Diệp Thành cũng nhiệt tình, giới thiệu với mọi người suốt chặng đường.



Diệp Thành cũng đi theo, âm thầm mở Tiên Nhãn, nhìn quanh tiên sơn này.

Advertisement



Lúc trước hắn đã tới nơi này nhưng là ở ngoài núi, bây giờ đi vào cảm giác rất khác, nơi đây mây mù vờn quanh tựa như tiên cảnh chốn nhân gian, mọi người đi cùng nhau khí thế hừng hực mạnh mẽ, chỉ riêng uy áp của địa thế này thôi đã không phải nơi bình thường có thể chịu được, rất bá đạo.



Ngoài những điều này ra còn có rất nhiều cấm chế và pháp trận bí mật đáng gờm, đều liên quan đến sức mạnh bá đạo.



Nhìn thấy thực lực của nhà Ngự Linh, hắn cũng thấy yên tâm, để người chuyển kiếp ở đây, an toàn đương nhiên không phải vấn đề, so với những vì sao khác, phòng ngự của nơi này rất tốt.







Hửm?



Đang nhìn hắn chợt cảm nhận được một sức mạnh khác thường xẹt qua, cực kỳ mờ mịt, cũng cực kỳ bí ẩn.



“Thứ gì vậy nhỉ!”




Diệp Thành lẩm bẩm, Tiên Luân Nhãn hơi nheo lại, nhìn chằm chằm nơi sâu trong tiên sơn, dường như có thể nhìn thấy một quả trứng màu vàng rực rỡ qua vô số đỉnh núi và cấm chế.



Hắn còn loáng thoáng nghe thấy tiếng rồng gầm âm trầm như có như không, áp lực đến từ huyết mạch khoan thai xuất hiện, đó là huyết mạch của thứ trong quả trứng, không hề kém so với huyết mạch Thánh thể.



Lông mày hắn khẽ nhăn lại, sử dụng Chu Thiên Diễn Hoá âm thầm tính toán xem quả trứng vàng ấy có lai lịch gì.



Nhưng lần tính toán này lại khiến vẻ mặt hắn trở nên ngỡ ngàng.



Không thử thì không biết, thử rồi lại giật mình, quả trứng vàng ở nơi sâu trong tiên sơn cũng là người chuyển kiếp.




“Vì sao lúc trước không tính ra được?”



“Lẽ nào vì rồng chưa nở?”



Trong lòng Diệp Thành dấy lên những thắc mắc, đến Chu Dịch hắn còn tính ra được, nhưng lại không tính ra được quả trứng vàng ấy.



“Thánh chủ?”



Thấy Diệp Thành dừng lại, Thánh nữ Tinh Nguyệt ngập ngừng hỏi dò.



Suy nghĩ bị gián đoạn, Diệp Thành dời mắt nhìn Thánh nữ Tinh Nguyệt: “Quả trứng vàng kia là gì?”



Nghe vậy Thánh nữ Tinh Nguyệt sửng sốt, lại hơi sợ hãi, quả trứng vàng ấy là cơ mật tuyệt đối của gia tộc Ngự Linh, có liên quan đến Long tộc, rất ít người biết, mà xung quanh quả trứng đã được đặt rất nhiều pháp trận bí mật, dù Thánh Vương cũng khó thấy được, không ngờ lại bị Diệp Thành nhìn thấu chỉ trong nháy mắt.











 
Chương 2329: “Ta rất thích bản tính mặt dày này của ngươi”


“Vẫn là câu nói đó, cẩn thận phi lôi thần quyết của hắn”.



“Ta biết chừng mực”.



“Nói thực thì ta vẫn luôn ó một dự cảm chẳng lành”, Thái Hư Cổ Long lấy ra một vò rượu, giọng nói đầy ý tứ.



Advertisement

“Ngươi sợ ngày mai chúng sẽ gài bẫy?”, Diệp Thành nhìn Thái Hư Cổ Long.



“Cấm chế dù mạnh thế nào cũng không trói buộc được ngươi đâu”, Thái Hư Cổ Long trút rượu vào miệng, hắn tĩnh lặng quan sát bầu trời mênh mang, “ta nói về dự cảm chẳng lành không phải là chỉ đại chiến vào ngày mai, ta vẫn luôn cảm thấy có một đôi mắt lạnh băng đang nhìn vào vùng đất rộng lớn này”.



“Ngươi cũng có dự cảm này?”, Diệp Thành cau mày.



“Tới cấp bậc như chúng ta thì dự cảm tám chín phần là linh nghiệm”, Thái Hư Cổ Long chậm rãi nói, “kí ức của ta không hoàn chỉnh nhưng có những cảnh tượng vụn vỡ chốc chốc lại xuất hiện, ta cảm thấy sợ hãi”.



“Sợ hãi?”, Diệp Thành sứng người, một phần tàn hồn từng là chí tôn mà cảm thấy sợ hãi thì đó phải là việc đáng sợ thế nào.



“Từ trên người kẻ mặc hắc bào đó, ta nắm bắt được luồng khí tức quen thuộc lạ thường”, Thái Hư Cổ Long nhấp ngụm rượu, “là một loại khí thức ác độc và tàn bạo”.



“Đến ngươi còn như vậy thì lai lịch của bọn họ nhất định không đơn giản”.



“Sau ngày mai chúng ta tới Thập Vạn Đại Sơn, ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn thì sẽ điều binh thống nhất Đại Sở, không thể chậm trễ hơn nữa. Ta hi vọng trong thời gian ngắn nhất ngươi có thẻ trở thành vị Hoàng thứ mười của Đại Sở, như vậy thì ngươi có thể có tư cách tới Thiên Huyền Môn làm rõ mọi bí mật liên quan đến Đại Sở, những điều bí ẩn thế này khiến ta cảm thấy bất an”.



“Vị Hoàng thứ mười?”, Diệp Thành ho hắng, “ta còn cách cảnh giới kì diệu đó hai bước nữa, còn ngươi và Đao Hoàng tiền bối chỉ còn cách một bước, muốn phong vị Hoàng thì mọi người làm mới phải”.




“Đây không phải là chuyện mua bán, không cần phải ai đến trước được trước”, Thái Hư Cổ Long cười nói, “giống như thần Vương Thần Huyền Phong và Sở Hoàng cùng một thời đại, năm xưa chuẩn đế viên mãn nhưng chẳng phải bị các hậu bối như Viêm Hoàng và phía Nguyệt Hoàng vượt qua sao? Muốn làm được việc này cần cơ duyên, còn ta là một phần tàn hồn chí tôn, cuối cùng cũng sẽ bị kiểm soát bởi lạc ấn đế đạo của chí tôn, ở Đại Sở này ta không thể vượt trội, tới Chư Thiên Vạn Vực cũng không có duyên với phong vị đại đế”.



“Nhưng hiện giờ ta còn chưa chạm được tới phần mép của chuẩn thiên viên mãn”, Diệp Thành lắc đầu bất lực, “đừng nói là cảnh giới Thiên”.



“Việc đều do con người, tu đạo không đủ mười năm mà ngươi đã có thành tựu như hiện tại, đây đã là vượt trội rồi”.



“Được một người của tộc chí tôn ngợi khen, ta cảm thấy thật vinh hạnh”, Diệp Thành cười nói.



“Ta rất thích bản tính mặt dày này của ngươi”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn Diệp Thành rồi ngả người trên vách đá ở bên, chớp mắt đã chìm vào giấc ngủ.



Diệp Thành ho hắng, hắn không nói gì, tiếp tục tu sửa Cửu Châu Thần Đồ biết đâu ngày mai cần dùng đến.


…..



Ngọc Nữ Phong của Hằng Nhạc Tông.



Sở Huyên nằm trên giường băng ngọc ngủ rất ngon lành.



Một cơn gió khẽ thổi qua khiến vẻ mặt cô chợt trở nên đau đớn, sắc mặt tái nhợt.



Trên người cô chợt có thay đổi, có thần quang bảy màu bao quanh như ẩn như hiện, đến cả mái tóc cũng nhuốm thần hà bảy màu, nếu nghe kĩ còn có thể nghe thấy tiếng kiếm vang lên vút vút.



Giết Diệp Tinh Thần! Giết Diệp Tinh Thần.







Trong hư không như có một giọng nói thế này vang lên, vang vọng trong đầu Sở Huyên giống như ma chú không dứt.



Không lâu sau đó, Sở Huyên ngồi bật dậy, cô ôm đầu đau đớn rít lên.



Giết Diệp Thành! Giết Diệp Thành!











 
Chương 3556: “Thần nữ có ý gì nhỉ?”


“Long tộc không như những tộc khác, hai trăm năm vẫn chưa ra nghĩa là không phải rồng bình thường”, Diệp Thành chậm rãi nói: “Huyết mạch cực kỳ cường hãn, Thánh huyết của ta cũng đang xao động”.



“Huyết mạch Đạo Linh của ta cũng thế”, Thánh nữ Tinh Nguyệt khẽ nói: “Huyết mạch của nó đúng là bá đạo”.



Advertisement

“Đó cũng là người chuyển kiếp”.



“Người… Người chuyển kiếp?”, Thánh nữ Tinh Nguyệt sửng sốt, ngỡ ngàng nhìn Diệp Thành: “Thánh chủ chắc chứ?”



“Không sai được”, Diệp Thành cười nhẹ: “Lúc đầu ta tới đây không tính ra nó là người chuyển kiếp, nguyên nhân hẳn là do sức mạnh bí ẩn trong trứng rồng, sức mạnh đó ngăn ta tính toán bây giờ đứng tại đây thì ta chắc chắn nó là người chuyển kiếp”.



“Thánh chủ có biết là ai chuyển kiếp không?”, Thánh nữ Tinh Nguyệt hỏi ngay, đôi mắt đẹp tràn đầy hi vọng.



“Một nhóc nhỏ con rất thú vị”.



“Nhóc nhỏ con?”



“Ta có thể tiếp xúc với nó không?”, Diệp Thành hỏi.




“Điều này thì ta không thể quyết định”, Thánh nữ Tinh Nguyệt nở nụ cười bất lực: “Chỉ vì thân phận của nó quá đặc biệt, nhưng ta sẽ xin lão tổ, có lẽ sẽ được thôi, lão tổ thương yêu ta nhất”.



“Ta không có nhiều thời gian”.



“Được, ta sẽ cố gắng nhanh chóng”, Thánh nữ Tinh Nguyệt mỉm cười, bước lên một tiên sơn nguy nga, đây là nơi ở cô sắp xếp cho những người chuyển kiếp, có thể chứa ba mươi đến năm mươi nghìn người.



Phía Hoàng Đạo Công đương nhiên không khách sáo, ai cũng rất tự giác, mọi chuyện đều đã có Thánh nữ Tinh Nguyệt lo cho.


Sau khi thu xếp cho người chuyển kiếp, Thánh nữ Tinh Nguyệt rời đi ngay, có lẽ là đi xin lão tổ cho tới gần quả trứng rồng.



Diệp Thành ngồi xếp bằng trên đỉnh núi chờ đợi tin tức, nếu thật sự không được thì hắn cũng có rất nhiều cách để tới xem quả trứng rồng ấy, xin ý kiến là xuất phát từ lễ phép, hắn không thể thêm phiền phức cho Thánh nữ Tinh Nguyệt được.



Thánh nữ Tinh Nguyệt làm việc rất đáng tin cậy, trước khi đi tìm lão tổ cũng không quên dặn dò gia tộc bảo họ mang tới rất nhiều nguyên liệu tu luyện, đều là hàng thượng phẩm, số lượng còn vô cùng nhiều.



“Thần nữ có ý gì nhỉ?”, nhìn từng đống nguyên liệu tu luyện được mang tới tiên sơn, trưởng lão nhà Ngự Linh đều thảng thốt: “Những người mà thần nữ đưa về là ai?”



“Nghe nói đều là người nhà thân nương của Mộ Dung Vân Hoàng”, có lão bối biết chuyện khẽ vuốt râu giải thích.



“Linh tinh, ta từng đến gia tộc của Mộ Dung Vân Hoàng, không có những người này”.



“Cho dù là nhà than nương thì cũng không thể làm thế này chứ!”, có người cười gằn: “Ta nhìn thấy rất rõ ràng, số lượng đông đến đáng sợ, chưa thấy ai tặng bảo vật như thế này bao giờ”.









 
Chương 2330: “Trận thế cũng lớn đấy”


“Là hắn không bỏ qua cho ta trước”, giọng nói đó lại vang lên, vả lại còn mang theo hàn ý lạnh lùng.



…….



Bắc Sở về đêm vì sự quấy nhiễu của Diệp Thành và Thái Hư Cổ Long mà trở nên không hề yên bình.



Advertisement

Nếu như có ai đó nhìn từ trên cao xuống thì sẽ trông thấy từng bóng người như dòng nước lũ đang di chuyển về phía biên giới của Bắc Sở: Đông Lăng Cổ Uyên.



Diệp Thành và Thánh Tử của Sát Thủ Thần Triều đang đối đầu với nhau ở Đông Lăng Cổ Uyên, việc này như được chắp thêm đôi cánh lan truyền khắp Đại Sở, còn người ở các phương về cơ bản đều tới Đông Lăng Cổ Uyên trước để đợi quan sát trận chiến.



Động tĩnh lần này còn hơn cả lần Diệp Thành đấu với Doãn Chí Bình.



Trận đại chiến này là trận quyết đấu đỉnh cao nhất của thế hệ Thanh Tự ở Đại Sở.



Nghĩ vậy, rất nhiều người bất giác nghĩ tới đối thủ từ trước tới nay của Diệp Thành: Khi ở trận so tài tam tông, hắn đánh bại Cơ Tuyết Băng , ở vùng đất Huyền Cổ đánh bại kí chủ Lã Hậu với độ hoà hợp năm phần, ở vùng đất Loạn Cổ đánh bại kí chủ Doãn Chí Bình với độ hoà hợp chín phần, hạ gục Thái Dương Chi Thể Hoắc Tôn.



Hiện giờ Thánh Tử của Sát Thủ Thần Triều đích thân ra mặt, trận chiến này nhất định còn đặc sắc hơn cả trận chiến với Doãn Chí Bình nhiều.



“Lần này phải cho hắn một đi không trở lại”, ở Thị Huyết Điện, Thị Huyết Diêm La và Phệ Hồn Vương lần lượt bay ra ngoài, sau đó là đại quân của Thị Huyết Điện, trận thế khủng khiếp.


“Không thể để hắn trốn thoát lần nữa”, Quỷ Vương, Huyết Vương, Yêu Vương, Vu Chú Vương, U Minh Diêm La Vương cũng cầm quân tiến về Đông Lăng Cổ Uyên.



Còn Ma Vương lần này cũng đích thân cầm đại quân Ma Vực ra trận.



Thần Vương khoanh chân ngồi trong thần điện không rời đi mà độ chín phần sức chiến đấu cho đạo thân của mình, đó chính là Thánh Tử của Sát Thủ Thần Triều nổi danh Đại Sở.



Thái Hư Cổ Long và Diệp Thành đoán không sai, Thánh Tử của Sát Thủ Thần Triều chính là đạo thân của Thần Vương Thần Huyền Phong và đó cũng là đạo thân duy nhất của ông ta, khả năng chiến đấu ngang ngửa Cơ Tuyết Băng từ lâu.



Khi ông ta còn ở cảnh giới Linh Hư thì đã có vài lần gần như có thể trảm diệt Chung Ly ở cảnh giới Chuẩn Thiên, chiến tích của ông ta mặc dù không bằng trạng thái đó của Diệp Thành nhưng cũng không hề vừa, quan trọng nhất đó là hắn ta được nhờ sức mạnh từ bản thể.

Ở Đông Lăng Cổ Uyên, Chu Thiên Dật đứng trên đỉnh núi tĩnh lặng nhìn hư thiên.



Nơi này chính là tổ địa của Đông Hoàng Thái Phủ Thần Triều, bên cạnh hắn, con gái của Sở Hoàng - Đại Sở Hoàng Yên, con gái của Nguyệt Hoàng - Thiên Thương Nguyệt, con trai của Thiên Táng Hoàng - Long Đằng, con trai của Chiến Vương – Tiêu Thần, con gái của Huyền Hoàng Nam Minh Ngọc Thu cũng có mặt.



Đây là một sự mặc định, nếu như liệt đại chư vương manh động bọn họ cũng sẽ ra tay, sự tồn tại của bọn họ chính là để khắc chế liệt đại chư vương cho tới khi vị Hoàng thứ mười hiện thế.



“Trận thế cũng lớn đấy”, Long Đằng hít vào một hơi thật sâu.



“Diệp Thành trưởng thành nhanh quá,d dây có lẽ là cơ hội duy nhất của bọn họ”, Tiêu Thần trầm giọng lên tiếng.



“Nếu làm không tốt thì lần này chính là đại chiến”, Đại Sở Hoàng Yên cũng hít vào một hơi thật sâu.



“Ta không trụ được lâu nữa, khai chiến trước cũng coi như hoàn thành tâm nguyện”, giọng Đế Phạn khàn khàn.



“Mai phục bao nhiêu nơi như vậy ta đã quên mất trải qua bao nhiêu năm tháng rồi”, Thiên Thương Nguyệt cười với nụ cười mỏi mệt.



“Ta bắt đầu hiểu ra ý nghĩa của việc phụ hoàng phong ấn ta tới thời đại này rồi”, Nam Minh Ngọc Thu nãy giờ vẻ mặt đờ đẫn thì lúc này cũng lên tiếng.



“Hắn là Viêm Hoàng Thánh Chủ, là người kế thừa Đại Sở Huyền Tông của Thần Hoàng, hắn là người phụng mệnh trời, hộ đạo cho hắn chính là tạo hi vọng cho mảnh đất này”, Chu Thiên Dật mỉm cười nói.



 
Chương 3557: “Thọ nguyên của tiền bối sắp hết,


Những người chuyển kiếp đương nhiên rất vui, Hoang Cổ Thánh Thể là huyết mạch có thể sánh ngang với Đế, huyết mạch do bản nguyên của hắn tôi luyện chắc chắn tinh thuần, may mắn hiếm có này rất có lợi với việc tu luyện.



Tiên hoả và thiên lôi đã hoá thành biển lôi và biển lửa, dung hợp bản nguyên Thánh thể, cuốn quanh người chuyển kiếp.



Thời gian chậm rãi trôi qua.



Advertisement

Mãi đến tận đêm khuya, Diệp Thành mới thu lại thần thông.



Còn những người chuyển kiếp thì vẫn ngồi xếp bằng lột xác, không ít người đã tiến cấp.



Thánh nữ Tinh Nguyệt tới nơi, đi lên đỉnh núi nhìn những người chuyển kiếp đang ngồi xếp bằng, sau đó nhìn Diệp Thành với vẻ áy náy: “Lão tổ mới ngộ đạo xong nên mới lâu như vậy”.



“Không sao”, Diệp Thành nở nụ cười: “Lão tổ nhà cô có đồng ý cho ta xem quả trứng kia không?”



“Lão tổ nói muốn gặp ngươi trước”.



“Điều trong dự đoán”.



“Mời Thánh chủ đi theo ta”, Thánh nữ Tinh Nguyệt ra khỏi núi, Diệp Thành cũng theo sau.



Hai người lần lượt đến nơi sâu trong nhà Ngự Linh, đáp xuống trước cánh cổng đá của một Địa Cung.



Vừa đáp xuống, Diệp Thành đã hơi chau mày, tuy cánh cổng đá của Địa Cung đã phong ấn nhưng hắn vẫn cảm nhận được tử khí tràn ra từ trong Địa Cung, cực kỳ rõ ràng.



Với tử khí này, hắn không khó đoán ra lão tổ nhà Ngự Linh là một Thánh Vương sắp hết thọ nguyên.



Tiếng rung trầm thấp vang lên, cánh cổng đá của Địa Cung mở ra, tử khí lại càng rõ rệt hơn.



Diệp Thành bước vào, phất tay đóng cửa lại.



Dù Địa Cung được thắp sáng bằng đèn đá nhưng vẫn tối tăm, tử khí dày đặc khiến nơi đây trở nên u ám, Chuẩn Thánh bình thường đi vào chắc chắn sẽ bị ăn mòn sinh khí bởi tử khí này của Thánh Vương.



Tới nơi sâu trong Địa Cung, Diệp Thành mới dừng lại, cau mày nhìn tế đàn cổ cách đó không xa.




Có một ông lão ngồi xếp bằng trên tế đàn, ông ta đã cực kỳ già, làn da nhăn nheo, mái tóc bạc trắng, quanh thân tản ra tử khí, dù có cấm chế cũng khó ngăn được tử khí ở tế đàn, sức sống như đã cạn kiệt, nguyên thần như ngọn nến trước gió, có thể dập tắt bất cứ lúc nào.



Điều kỳ lạ nhất không phải những thứ này, mà là thân thể già nua của ông lão, từ thắt lưng trở xuống đều đã hoá đá, phần trên thắt lưng thì máu thịt teo lại, sinh lực cạn kiệt.



Ông lão này không cần phải nói, chính là lão tổ cũng là Thánh Vương duy nhất của nhà Ngự Linh: Ngự Linh Lão Tổ.



Diệp Thành tiến lên, cung kính hành lễ: “Vãn bối Diệp Thành bái kiến tiền bối”.



Có thể thấy người Ngự Linh Lão Tổ khẽ run, trên vai có bụi rơi xuống, đôi mắt mệt mỏi hé mở, đôi mắt già nua vẩn đục của ông ta như một vùng hỗn độn, lẳng lặng nhìn Diệp Thành dưới tế đàn, nở nụ cười hiền từ: “Không ngờ khi còn sống lão hủ lại được nhìn thấy Hoang Cổ Thánh Thể”.



“Thọ nguyên của tiền bối sắp hết, có lẽ có thể thử đột phá cảnh giới Đại Thánh”, Diệp Thành từ tốn cất lời.



“Ta đã không còn tâm tư và sức lực đó nữa rồi”, Ngự Linh Lão Tổ mệt mỏi lắc đầu, giọng nói khàn khàn tang thương: “Năm nghìn năm, biển xanh đã hoá bể dâu, lão hủ đã sống đủ, cũng mệt rồi”.



“Có lẽ thứ này có thể kéo dài tuổi thọ cho tiền bối”, Diệp Thành lấy hoa sen sinh mệnh sức sống dồi dào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh ra, thần dược kéo dài tuổi thọ này không có tác dụng với hắn, mang ra đổi lấy ân huệ cũng không tồi, người chuyển kiếp ở lại nhà Ngự Linh, hắn cần Ngự Linh Lão Tổ sống, hắn không muốn thấy nhà Ngự Linh vì Ngự Linh Lão Tổ tử vong mà bị Bái Nguyệt Thần Giáo thôn tính.











 
Chương 2331: “Thật náo nhiệt”


Đây là một vùng thương nguyên trải dài vô tận, Đại Sở đặt tên là Đông Lăng Thương Nguyên.



Đông Lăng Thương Nguyên có lai lịch rất lớn, năm xưa Đông Hoàng phong vị cảnh giới Thiên, trở thành hoàng đế của Đại Sở tại chính nơi này.



Advertisement

Ngoài ra còn là nơi diễn ra trận đại chiến mà Đại Sở truyền tụng đã lâu.



Năm xưa, Đao Trung Chi Hoàng Toại Phong nổi danh từ một trận chiến ở đây, một mình ông đã sát phạt chín vị Thái Thượng trưởng lão của Thị Huyết Điện chấn động Đại Sở.



Vẫn còn rất nhiều truyền thuyết về Đông Lăng Thương Nguyên, hầu hết đều có từ trước thời Đông Hoàng, vì đã quá lâu nên rất nhiều truyền thuyết đến giờ không thể chứng thực, nhưng điều đáng nói là vùng đất này thật sự rất phi thường.



Lúc này, trời còn chưa sáng mà Đông Lăng Thương Nguyên đã đông đúc người.



Trên mặt đất, trên hư không, đâu đâu cũng thấy có người hoặc có tán tu, cũng có những thế lực lớn ở Bắc Sở, mục đích họ tới đây rất rõ ràng, đó là để xem trận quyết chiến giữa Thánh chủ Thiên Đình và Thánh tử Sát Thủ Thần Triều.



“Các ngươi nói xem trận chiến này ai sẽ là người thắng?”, còn chưa thấy hai nhân vật chính mà tứ phương đã xôn xao bàn tán.

“Đương nhiên là Thánh chủ Thiên Đình rồi”, có người lập tức nói ngay: “Hắn là ma thần vô song đã giết cả chục triệu tu sĩ, chiến tích này trước đây chưa từng có, vượt qua cả Sở Hải Thần Binh năm xưa, Thánh tử Sát Thủ Thần Triều kia có làm được như vậy không?”



“Cũng chưa biết được”, có vị lão bối tu sĩ vuốt râu bảo: “Thánh tử Sát Thủ Thần Triều là con trai ruột của Thần Vương, truyền thuyết về Thần Vương rất nhiều, ông ấy giỏi một chiêu tuyệt sát, năm xưa số cảnh giới Chuẩn Thiên chết trong tay ông ấy không tới một nghìn thì cũng có tám trăm!”



“Trận quyết chiến đỉnh cao thế này, thắng thua thế nào chưa thể biết được!”



“Diệp Thành đến rồi”, trong lúc thảo luận bỗng dưng có người hét lớn, thu hút ánh nhìn của mọi người về một phía.



Ở đó, Diệp Thành bay từ trên trời tới, bước đi chậm rãi nhịp nhàng, có lẽ là thân thể nặng như núi nên mỗi bước đi của hắn đều khiến hư thiên rung lên, uy thế của hắn khiến mọi người đều khiếp sợ.



“Thật náo nhiệt”, nhìn bóng người khắp nơi, Diệp Thành khẽ mỉm cười, khi nhìn về một vài nơi trên hư thiên, khoé miệng hắn lại hiện lên tia giễu cợt, dường như có thể thấy nhóm Thị Huyết Diêm La và Phệ Hồn Vương.



Sự xuất hiện của hắn khiến cho người xem ở khắp nơi đều vô thức lùi lại một bước, không dám nhìn thẳng vào bóng dáng của Diệp Thành.



Đối với những điều này, Diệp Thành không quan tâm, hắn lẳng lặng đứng trên hư thiên như một pho tượng đá, đứng yên bất động chờ Thánh tử Sát Thủ Thần Triều tới.



Bùm! Đùng! Đoàng!



Bốn phương ở hư thiên đều vang lên tiếng nổ lớn.



Nhìn từ xa, đại quân Thị Huyết Điện và Phệ Hồn tộc đang ùn ùn kéo đến, sát khí ngút trời khiến người xem đều phải kinh hãi.











 
Chương 3558: “Không tồi!”  


“Ta nhận tấm lòng này”, Ngự Linh Lão Tổ cười ôn hoà: “Đời này ta đã sử dụng không chỉ một hoa sen sinh mệnh, thần dược kéo dài tuổi thọ này không có tác dụng với ta”.



“Vậy thì thật đáng tiếc”, Diệp Thành lắc đầu bất lực, lại cất hoa sen sinh mệnh vào trong đỉnh.



“Sao ngươi biết nhà Ngự Linh ta có trứng rồng?”, Ngự Linh Lão Tổ mỉm cười nhìn Diệp Thành, vẻ mặt ôn hòa.

Advertisement



“Vãn bối ngửi ra được”, Diệp Thành ho khan.



“Vì sao nhất định phải xem nó?”



“Nó là người thân của vãn bối”.



“Ngươi hẳn là người có tâm sự”, Ngự Linh Lão Tổ không hỏi sâu, chẳng những không hỏi đến bí mật của Diệp Thành mà ngược lại còn kể về một quá khứ xa xưa: “Trước đây ta đi lạc vào hang rồng, thấy Long tộc đang tranh chấp, vô tình cứu được quả trứng rồng đó nhưng cũng vì vậy mà mang lại một tai họa lớn”.



“Tai hoạ mà tiền bối nói là chỉ…”, Diệp Thành dò hỏi.



“Đều là chuyện quá khứ rồi, không nhắc tới nữa”, Ngự Linh Lão Tổ thở dài: “Ta có thể sống nhiều nhất là ba năm nữa, những người mà ngươi đưa tới ấy, ta cũng chỉ có thể bảo vệ nhiều nhất là ba năm”.



“Ba năm”, Diệp Thành lẩm nhẩm, nói như vậy thì ba năm sau nhà Ngự Linh khả năng cao sẽ gặp chuyện, không có Thánh Vương trấn giữ, dù phòng ngự của nhà Ngự Linh có mạnh hơn nữa cũng khó ngăn được Bái Nguyệt Thần Giáo.



“Đi đi”, Ngự Linh Lão Tổ khó khăn giơ tay lên, phất nhẹ đưa Diệp Thành ra khỏi Địa Cung.



Sau khi Diệp Thành đi, Ngự Linh Lão Tổ nhìn về lối ra của Địa Cung, sững sờ hồi lâu: “Nguyên nhân gì khiến cho một nữ tử của Hồ tộc không tiếc trả giá bằng cửu thế luân hồi cũng phải để lại lời chúc phúc cho ngươi?”



Diệp Thành chỉ cảm thấy sức mạnh không gian quanh cơ thể bay lên, tựa như đang ở trong thông đạo không gian, hắn vô cùng kinh ngạc trước thần thông của Ngự Linh Lão Tổ, lĩnh ngộ của Thánh Vương về không gian quả nhiên vô cùng huyền bí.



Gạt bỏ dòng suy nghĩ, hắn nhìn quanh bốn hướng.




Đây là một thế giới sắc màu rực rỡ, tiên quang huy hoàng lộng lẫy, cỏ cây hoa lá ở đây sum suê tươi tốt, xanh um rậm rạp, so với Địa Cung của Ngự Linh Lão Tổ, nơi đây tràn ngập sức sống hơn nhiều.



Tầm mắt của hắn dừng lại ở nơi không xa, ở đó có một quả trứng vàng lớn đang lơ lửng, to cỡ vại rượu, tản ra ánh vàng chói lọi, tiên quang tràn ngập xung quanh, triện văn uốn lượn, từng đợt tiếng rồng ngân dài khoẻ khoắn vang lên, từng làn khí tức đều có khí của long hình, cực kỳ phi thường.



Đó là trứng rồng với huyết mạch bá đạo khiến Thánh huyết cũng phải dè chừng, không chỉ một lần dấy lên xao động.



Diệp Thành chậm rãi đi tới, cách quả trứng rồng ba trượng rồi dừng lại, nhìn nó rồi cảm thán: “Không ngờ lại là Bá Vương Long, chẳng trách khí tức lại mạnh mẽ đến vậy, cũng chẳng trách hai trăm năm chưa ra khỏi vỏ”.



Hắn đã nghe nói về Bá Vương Long từ lâu, là đệ nhất đại chư hầu của Long tộc, thời kỳ đỉnh cao có thể sánh ngang với Thái Hư Cổ Long, nhưng chưa từng vượt qua Đại Đế, có trách chỉ trách tộc Thái Hư Long quá mạnh.



Nói đến Bá Vương Long, hắn đã từng nuốt một giọt máu của dòng này, đó là khi cá cược ở Thiên Long Cổ Thành, chính giọt máu rồng ấy đã cho hắn cơ hội, cảnh giới liên tiếp đột phá được ba cấp.



“Không tồi!”



Diệp Thành sờ cằm, bắt đầu đi quanh trứng rồng, ánh mắt mang theo vẻ quái lạ.



 
Chương 2332: “Ông rất tự tin nhỉ!”


Cuối cùng là U Minh Diêm La Vương, ông ta như một xác chết, khuôn mặt vô cảm, đôi mắt trống rỗng, làn khí lạnh lẽo khiến người ta thấy rét lạnh tận xương, sau lưng ông ta là quân binh địa phủ đang xếp hàng, số lượng đông đến mức khiến da đầu mọi người tê dại.



Ma Vương cũng tới, nhưng ông ta chỉ tới một mình tựa như quân lâm Cửu Thiên, lẳng lặng nhìn đám Phệ Hồn Vương một lần rồi lại nhìn Diệp Thành đang đứng trên hư thiên, trong mắt loé lên tia sáng cảm thán.



Sau Ma Vương lại có vô số cao thủ đến từ khắp nơi, đều là Thái Thượng lão tổ của các thế gia lớn ở Bắc Sở, mà Thôn Nguyên Lão Tổ cũng nằm trong số đó, vẻ mặt ông ta cực kỳ điên cuồng.

Advertisement



Mấy ngày nay bọn họ bị Diệp Thành và Thái Hư Cổ Long bắt chẹt đủ kiểu, nhưng vì không đoàn kết nên không dám một mình chống lại nhóm Diệp Thành.



Nhưng đêm qua chư vương các đời, Thị Huyết Điện, các thế gia lớn ở Bắc Sở lại liên minh với nhau, vì lần này là cơ hội cuối cùng để giết Diệp Thành, bọn họ cũng đành liều thôi.



Bùm! Đùng! Đoàng!



Sấm sét lại nổi lên trên hư thiên, hậu duệ của các hoàng đế cũng xuất hiện, thế trận không hề yếu hơn các vương.



Bùm! Bùm!



Thiên địa hỗn loạn, người cực kỳ đông, có đến gần ba mươi triệu tu sĩ, chèn ép khiến thiên địa rung chuyển ầm ầm.

Shh…!



Nhìn bóng người đứng chật kín hư thiên, đâu đâu cũng có sát khí, người xem bốn phương tám hướng đều hít vào một hơi khí lạnh.



Chiến trận lớn như vậy cảm giác như chuẩn bị đánh nhau đến nơi, nếu trận chiến này bắt đầu thì toàn bộ Đông Lăng Thương Nguyên sẽ thây chất thành núi, máu chảy thành sông, độ khốc liệt của nó không hề kém trận chiến của Diệp Thành năm xưa.



Thánh tử Thần Triều đến!



Trong những tiếng kinh ngạc, không biết là ai hô lên câu này.


Lập tức, ánh mắt mọi người lại bị thu hút, tất cả đều hướng về một phía.







Nhưng họ vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Thánh tử Thần Triều, đến khi mọi người sững sờ thì một bóng đen đã đứng đối diện Diệp Thành trên hư thiên.



Đúng vậy, chỉ là một bóng đen, dù là những tu sĩ lớn tuổi cũng không giải thích được những điều đó, thủ đoạn của Thánh tử Thần Triều quá quái dị, rõ ràng là người nhưng nhìn thế nào cũng thấy là một bóng đen, không thấy rõ khuôn mặt, chỉ biết đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm ấy lạnh lẽo lạ thường.



“Dặn dò hậu sự hết rồi chứ?”, Thánh tử Thần Triều cười nhạt, giọng nói hư ảo, không tìm thấy nơi phát ra.



“Ông rất tự tin nhỉ!”, Diệp Thành hơi mở mắt ra, giọng nói cũng cực kỳ hư ảo.



Một câu đối thoại đơn giản khiến ánh mắt mọi người đều tập trung về phía này, không muốn bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào.



Có lẽ vì quá tập trung nên họ không phát hiện nơi xa có cánh hoa đào bay tới, nhìn như bình thường nhưng lại là đạo uẩn khó tả đối với con người.



Cánh hoa đào dập dờn, cuối cùng bay tới chỗ Diệp Thành, dừng lại ở bên mắt trái của hắn.



 
Chương 3559: Hai trăm năm rồi!  


Nhìn một lúc, trong đầu hắn bất giác hiện lên một bóng dáng nhỏ bé: Đó là một người chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, mập mạp mũm mĩm, kiếp trước là người có huyết mạch tinh tuý nhất Thiên Đình Đại Sở, tuy sức chiến đấu khá tệ nhưng tốc độ lại chẳng ai bằng.



Đúng vậy, tên nhóc Bá Vương Long trong quả trứng này chính là Tiểu Linh Oa chuyển kiếp.



Advertisement

Cũng không trách ánh mắt Diệp Thành có vẻ quái lạ, vì kiếp trước Tiểu Linh Oa chỉ to chừng bàn tay, thường xuyên bị người khác đùa cợt, muốn tán gái cũng chẳng tán được, không phải không tán được mà là vì tiểu đệ của hắn quá nhỏ.



Kiếp này thì khác, Bá Vương Long trưởng thành thì đầu nó có thể so sánh với một ngọn núi.



Diệp Thành chắc chắn kiếp này Tiểu Linh Oa vẫn không thể tìm được vợ, nếu nói kiếp trước tiểu đệ quá nhỏ thì kiếp này lại quá lớn, nếu đi tán gái có khi lại doạ người ta sợ chạy mất dép.



Trong những người chuyển kiếp thì thân phận của tên này là lợi hại nhất, Bá Vương Long có thể cạnh tranh với Thái Hư Cổ Long, sự tồn tại này một khi để nó trưởng thành thì chắc chắn sẽ rất cừ khôi.



Đi vòng quanh một lúc, Diệp Thành không khỏi đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve quả trứng rồng lớn.

Nhưng hắn vừa chạm vào đã có vấn đề, quả trứng rồng rung lên, một vết nứt mảnh nhỏ như sợi tóc xuất hiện, sau vết nứt đầu tiên, từng vết nứt khác lần lượt hiện lên.



Rồng sắp nở rồi? Diệp Thành ngạc nhiên nhìn trứng rồng, trùng hợp để hắn được thấy nhỉ?



Rắc! Rắc!



Khi Diệp Thành còn đang ngỡ ngàng thì vết nứt trên trứng rồng đã liền thành một mảng, ánh sáng vàng rực phát ra, long khí dồi dào hoá thành long ảnh bá đạo.





Đột nhiên, trứng rồng nứt ra, tiếng rồng gầm bá đạo vang vọng khắp chư thiên, phá tan bầu không khí yên tĩnh.



Gia tộc Ngự Linh bị kinh động, vô số bóng người bước ra khỏi động phủ, bước lên đỉnh núi, thẫn thờ nhìn về một phương, nơi đó có một đạo thần mang bay lên thiên tiêu, giống như một trụ sáng cứ thế xuyên thẳng vào trời cao.



Rất nhiều người tỏ ra bất ngờ, “có chuyện gì xảy ra vậy, huyết mạch mạnh quá”.



So với bọn họ thì thánh nữ Tinh Nguyệt và lão tổ của gia tộc Ngự Linh cùng rất nhiều trưởng lão trực hệ khác lại tỏ vẻ bất ngờ, bọn họ biết sự tồn tại của của trứng rồng và cũng đoán ra được trứng rồng đang nứt ra.



Hai trăm năm rồi!









 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top