Tiên Võ Truyền Kỳ

Dịch 

Chương 2273: “Bái kiến Thánh chủ!”  


Hôm nay là ngày diễn ra cuộc thi tam tông, cuộc thi vô cùng thần thánh mà ngươi lại ở đây bày bàn cược, có biết xấu hổ không hả? Nếu ngươi không phải huynh đệ của Thánh chủ thì lão tử đã đá chết ngươi cả tám trăm lần rồi.



Nhưng không ngờ thực sự có người cầm túi đựng đồ chạy tới chỗ Hùng Nhị đặt cược, hơn nữa ra tay còn rất hào phóng.



Trời hừng sáng, mọi người bắt đầu đi xuống từ các đỉnh núi, là trưởng lão của tám mốt môn chín điện ba tông và trưởng lão các thế gia lớn của Thiên Đình, cùng với các đệ tử thế hệ Huyền Tự mà họ dẫn dắt, khung cảnh rất tráng lệ.

Advertisement



Bây giờ Hùng Nhị bày ra như vậy, bầu không khí lại càng náo nhiệt hơn.



Vì thế, hễ là người tới xem cuộc thi tam tông thì hầu như đều chạy tới chỗ Hùng Nhị lượn lờ một phen.



Nhóm Dương Đỉnh Thiên, Đạo Huyền và Sở Huyên của Hằng Nhạc Tông đi tới, từ xa đã nhìn thấy Hùng Nhị, khoé miệng họ đồng loạt giật giật, tỏ vẻ chúng ta không quen biết tên đó.



Còn có người của nhà họ Hùng, ai cũng nhíu mày bước tới.



Đặc biệt là Hùng Đại Hải, nhìn con trai bảo bối của mình mà ông cảm thấy như bị sét đánh.



“Có tiền sao không kiếm chứ?”, Hùng Nhị lắc đầu, phớt lờ nhũng ánh mắt kỳ quái kia.

“Hùng Nhị sư thúc, nếu con không giành được hạng nhất thì chẳng phải sư thúc sẽ lỗ lớn sao?”, Tịch Nhan lại gần, liếc nhìn tiền cược, mọi người đặt cho cô bé nhiều nhất, ít nhất cũng phải mấy chục triệu linh thạch.



“Đừng đùa, con là đồ đệ của Diệp Thành, chắc chắn con sẽ được hạng nhất”.



“Vậy sư thúc kiếm được tiền thì chia cho con với nhé”.



“Đương nhiên rồi, đánh cho tốt nhé”, Hùng Nhị cười toe toét, thịt mỡ trên mặt cũng rung theo.



“Con sẽ đánh hết mình”, Tịch Nhan cười hì hì rồi quay người chạy đi.


“Sư phụ, mọi người đều nói người không biết xấu hổ”, Tịch Nhan vừa đi, Cung Tiểu Thiên Nhi lại tới, cậu nhóc vừa ngoáy tai vừa tự nhiên nhét một túi đựng đồ vào đáy quần.



“Cút ra cho ta”.



“Này này!”, phía Cổ Tam Thông vừa về, từ xa đã thấy Hùng Nhị phía này, các ông lão vô thức bước tới, nhìn Hùng Nhị rồi cũng rất tự nhiên lấy túi đựng đồ trên bàn nhét vào đáy quần.



Còn Diệp Thành và phía Thiên Tông Lão Tổ thì ho khan, xoay người đi về phía địa điểm tổ chức cuộc thi.



Đây là một thế giới không gian cực kỳ rộng lớn, được Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân cùng những người tinh thông kết giới mở ra, đúng như Cổ Tam Thông nói, chứa ba mươi đến năm mươi nghìn người cũng không thành vấn đề.



Nhưng dù vậy cũng không chứa được hết lượng người xem chiến, bởi vì thực sự quá đông.



Về điểm này, nhóm Cổ Tam Thông đã suy nghĩ rất kỹ, họ bố trí trận văn, dựng màn nước huyễn thiên, cho dù không tới trụ sở Thiên Đình cũng vẫn có thể từ khắp nơi xem được cảnh thi đấu ở đây.



“Bái kiến Thánh chủ!”



Diệp Thành bước đến, mọi người đồng loạt đứng dậy, trong đó bao gồm cả phía Sở Huyên, Sở Linh, Dương Đỉnh Thiên…



 
Chương 3500: Xa xa có một đài cao ở giữa ba tiên sơn.  


“Chính là ông rồi!”



Diệp Thành bay ra, không nhiều lời, lập tức tung ra một chưởng.



Vẻ mặt lão già áo tím chợt thay đổi, hiển nhiên không ngờ lại có người lén tấn công mình ở ngay trước cửa Cô Lâu Vương Điện, bị đánh không kịp trở tay, ông ta quỳ ngay xuống đất.

Advertisement



“Vào ngủ một lúc đi!”



Diệp Thành ném lão già áo tím vào không gian hư vô trong tinh không, lại gia trì thêm vài đạo phong ấn.



Còn hắn đã hoá thân thành ông ta, dù khí tức hay tu vi đều bắt chước y hệt, còn có Chu Thiên Diễn Hoá gia trì khiến mọi người đều bị lừa.



Làm xong hết những điều này, hắn lại quay người bay vào Cô Lâu Cổ Tinh.



Có thân phận mới đương nhiên hắn sẽ không còn lén lút nữa, thật sự là ngông nghênh bước vào tiên sơn Cô Lâu.

Tiên sơn của Cô Lâu Vương Điện cũng tầm cỡ như Đại La Kiếm Tông, có tới mấy nghìn ngọn núi, mỗi núi là một trận cước tạo thành một đại trận, là pháp trận bảo vệ kết giới và pháp trận tấn công.



Diệp Thành nhìn nó thở dài, chỉ với phòng ngự này thôi người bình thường đã không thể vào được, mà cũng chẳng có ai dám vào.



Cô Lâu Vương Điện ban đêm cực kỳ yên tĩnh, hầu như không có bóng người, hầu hết đều đã trở về núi của mình.



Nhưng dù không thấy ai, Diệp Thành vẫn cảm nhận được rất nhiều khí tức không rõ, có Chuẩn Thánh cũng có Thánh Nhân, hắn cũng tìm được một luồng khí tức quen thuộc, đó là người đã lén tấn công khi hắn độ kiếp.



Ngoài ra, điều khiến Diệp Thành dè chừng là Địa Cung ở nơi sâu trong tiên sơn, luồng khí tức ở đó là khó dò nhất, là một Chuẩn Thánh Vương hoàn hảo, sức chiến đấu ấy không phải Thánh Nhân có thể so sánh được.


Đúng là kẻ mạnh nhiều vô kể!



Diệp Thành dời mắt, lại bấm đốt nhẩm tính, rất chuẩn xác tìm được vị trí của người chuyển kiếp.



Không suy nghĩ nhiều, hắn lén lút đi tới, phải đưa người chuyển kiếp đi trước đã rồi tính.



Một lúc lâu sau, hắn dừng lại.



Xa xa có một đài cao ở giữa ba tiên sơn.



Có hai người bị nhốt trên đài cao, một nam một nữ, người nam bị móc xuyên qua xương bả vai treo trên đó, máu chảy đầm đìa, người nữ bị xích vào cột đồng, mình đầy thương tích.



Có vẻ họ đã phạm phải tội rất nặng nên mới bị trói trên đài cao để trừng phạt, hành hạ đến chết mới thôi.











 
Chương 2274: “Mời các đệ tử tham gia thi đấu lên đài bốc thăm”


“Ngồi ngồi, mọi người ngồi đi!”



Diệp Thành mỉm cười, ngồi vào vị trí của Thánh chủ, hai bên trái phải là chưởng giáo của ba tông và phía Thiên Tông Lão Tổ thuộc hội Thái Thượng trưởng lão.



Cuộc thi lần này có quy mô lớn hơn cuộc thi tam tông năm đó rất nhiều.

Advertisement



Không nói đâu xa, chỉ riêng các gia tộc tham gia đã có tới mấy nghìn, đều là gia tộc thuộc Thiên Đình của Nam Sở, mỗi gia tộc đều có đệ tử thế hệ Huyền Tự tài giỏi tham chiến, có thể nói là những vì sao sáng chói.



Cảnh tượng này khiến các lão bối tu sĩ phía Dương Đỉnh Thiên đều không khỏi thở dài cảm thán!



Nhìn thế hệ trẻ hào hoa phong nhã, họ chợt cảm nhận được sự đổi thay của năm tháng và sự đổi thay của thời cuộc.



“Đều là nhân tài cả!”, Diệp Thành nhìn xuống dưới, hít sâu một hơi, với nhãn giới của hắn đương nhiên nhìn ra trong số những đệ tử thế hệ Huyền Tự này có rất nhiều người không đơn giản, thân mang huyết mạch kỳ lạ.



“Đều là lực lượng chính của Thiên Đình tương lai mà!”, Thiên Tông Lão Tổ cười ôn hoà.



“Nhìn đằng kia kìa, cháu gái ta đấy”, Ngưu Thập Tam ôm bầu rượu tự hào khoe.



“Cháu gái ta… thật anh dũng”.




“Vừa có tin truyền đến, Bắc Sở cũng có dị vật giáng xuống, giống hệt như người áo bào đen ở Đại Sở hôm trước”, khi mọi người đang nói chuyện thì Hồng Trần Tuyết đi tới, bà ngồi xuống cạnh Diệp Thành, dùng linh hồn để truyền âm.



“Bắc Sở cũng có?”, Diệp Thành nhíu mày.



“Thời gian đáp xuống muộn hơn người áo bào đen kia một chút”, Hồng Trần Tuyết lại nói: “Sau khi ra khỏi quả trứng liền biến mất, không ai biết tung tích của hắn”.



“Rốt cuộc có lai lịch gì chứ?”, Diệp Thành cau mày, sức chiến đấu có thể sánh ngang với Thái Hư Cổ Long, đủ để thấy độ đáng sợ của người đó thế nào, sức chiến đấu của người ở Bắc Sở chắc chắn cũng không yếu hơn.




“Mọi người nghĩ ai sẽ giành được vị trí đệ tử chân truyền số một Thiên Đình?”, khi Diệp Thành đang chau mày thì phía dưới lại bàn bạc sôi nổi.



“Đương nhiên là Tịch Nhan rồi! Cô bé là đồ nhi của Thánh chủ mà”.



“Chưa biết được, cậu nhóc Hổ Oa cũng không đơn giản, sư phụ cậu nhóc là Cơ Tuyết Băng cơ mà”.



“Nếu không sao ta lại vượt ngàn dặm xa xôi tới đây xem chiến chứ?”, có lão bối tu sĩ cười lớn: “Trận chiến của Thánh chủ và Cơ Tuyết Băng năm xưa kinh thiên động địa, đồ nhi của họ chắc chắn cũng hậu sinh khả uý”.



“Yên lặng!”, khi mọi người đang bàn tán xôn xao thì một giọng nói vang dội vọng lên trong thế giới không gian, làn sóng xôn xao lần lượt lắng xuống.



“Mời các đệ tử tham gia thi đấu lên đài bốc thăm”, người chủ trì cuộc thi tam tông là Thái Thượng trưởng lão của Hằng Nhạc Tông – Đạo Huyền Chân Nhân, so với Ngô Trường Thanh của Chính Dương Tông năm đó thì ông nhẹ nhàng hơn nhiều.



Vút!



Lời Đạo Huyền vừa dứt, một luồng sáng vụt lên sân khấu, nhìn kỹ lại thì thấy là Tiểu Linh Oa.



Tên này có khuôn mặt chỉ to chừng một bàn tay, trắng trẻo mập mạp, các nữ đệ tử nhìn mà mắt sáng lên, rất nhiều người không nhịn được muốn tiến lên chọc vào cái bụng ngấn mỡ đầy thịt của hắn ta.



 
Chương 3501: “Ta đã tìm ông rất lâu rồi!”  


Nhưng đài cao có cấm chế, một kết giới cường đại lặng lẽ xuất hiện, ngăn bàn tay to mà hắn huyễn hoá lại.



“Phá!”



Diệp Thành khẽ hô, cực kỳ cường thế, một chưởng phá tan cấm chế của đài cao, đưa người chuyển kiếp vào Hỗn Độn Thần Đỉnh để những người chuyển kiếp khác chữa trị vết thương cho họ.

Advertisement



Có lẽ là thủ đoạn của hắn quá ác liệt gây ra động tĩnh không nhỏ, khiến Cô Lâu Vương Điện náo loạn.



“Kẻ nào!”



Chợt có tiếng hét lớn vang lên, các bóng người xuất hiện trên từng ngọn núi ở Cô Lâu Vương Điện, vẻ mặt ai cũng lạnh lẽo, khí thế của ai cũng ngút trời, không ngờ lại có kẻ dám nửa đêm xông vào Cô Lâu Vương Điện của chúng.



Keng!



Tiếng kiếm rung vang lên, kiếm Xích Tiêu xuất hiện trong tay Diệp Thành, kiếm khí quẩn quanh lạnh lẽo tột cùng, đương nhiên hắn sẽ không dễ dàng rời đi như vậy, ít nhất cũng phải giết vài người mới có thể trút giận.



“Đúng là to gan!”



Tiếng quát rung chuyển đất trời vang lên, ở một hướng đã có kẻ mạnh của Cô Lâu Vương Điện xông ra, đó là một lão già mặc áo choàng đen, tu vi Chuẩn Thánh, ông ta cuốn theo sát khí ngút ngàn, tay cầm quyền trượng bất phàm lao đến.



Diệp Thành di chuyển, một bước bay thẳng lên trời, một kiếm chém ra cả tinh hà, uy lực cường hãn, trảm thiên diệt địa.



Vẻ mặt lão già áo đen thay đổi, ông ta cảm thấy toàn thân lạnh lẽo bèn giơ quyền trượng lên chặn lại.



Nhưng trước một kiếm đỉnh phong của Diệp Thành, những gì ông ta làm đều là vô ích, quyền trượng lập tức gãy đôi, mà chủ nhân là ông ta khi chịu phản phệ thì cũng bị chém thành tro bay ngay tức khắc.



“Đáng chết!”



Có Thánh Nhân xông đến, mái tóc màu máu tung bay, tiếng hét giận dữ rung chuyển đất trời, lúc trước ông ta đã định cứu giúp nhưng không kịp.


“Ta đã tìm ông rất lâu rồi!”



Diệp Thành giễu cợt, vẫn cực kỳ bá đạo xông thẳng về phía người đó, vì Thánh Nhân tóc đỏ đang sát phạt tới này chính là người đã đánh lén khi hắn độ kiếp, hắn vẫn còn nhớ rõ khí tức của ông ta.



“Diệt!”



Thánh Nhân tóc đỏ hừ lạnh một tiếng, vung kiếm lên chém, uy lực huỷ diệt kinh người, là một đòn tuyệt sát.



Diệp Thành né qua một bên, thi triển Thúc Địa Thành Thốn tới trước mặt Thánh Nhân tóc đỏ, một kiếm chém bay ông ta, suýt thì giết được, máu tươi nhuộm đỏ bầu trời, từng giọt đều cực kỳ chói mắt.



Thánh Nhân tóc đỏ đứng lại, sắc mặt thay đổi, ông ta biết đối phương có sức chiến đấu tuyệt sát Chuẩn Thánh nhưng không ngờ lại mạnh đến vậy, ông ta đường đường là Thánh Nhân mà lại một chiêu thất bại hoàn toàn.



Diệp Thành cầm kiếm xông đến, ác sát khí và sát khí cùng bốc lên.



“Giết!”



Cao thủ của Cô Lâu Vương Điện xông lên, bao vây từ tứ phía, số lượng đông đảo tới mấy trăm nghìn người, phủ kín đất trời tựa như biển cả, sóng biển cuộn trào cuốn theo sát khí thông thiên.

“Cút!”



 
Chương 2275: “Không cho ông ăn đâu”,


Người của Thiên Đình không ai dám xem nhẹ tên này, lai lịch của hắn ta không đơn giản chút nào, có thể nói là người có huyết mạch tinh thuần nhất Thiên Đình.



Ai hiểu về huyết mạch này thì đều biết sức chiến đấu của hắn ta đáng sợ nhường nào, tốc độ nhanh vô cùng, về điểm này thì Man Sơn và Ngưu Thập Tam đã được cảm nhận sâu sắc, cực kỳ kinh khủng.



Advertisement

Rộp! Rộp!



Sau khi Tiểu Linh Oa lên sân khấu thì lấy một viên linh thạch từ trong túi áo trước ngực ra, ăn rộp rộp rất vui vẻ.



“Thật kỳ lạ”, vẻ mặt Đạo Huyền Chân Nhân rất kỳ quái.



“Không cho ông ăn đâu”, thấy vẻ mặt khác lạ của Đạo Huyền, Tiểu Linh Oa quay lưng lại, sợ Đạo Huyền sẽ cướp mất viên linh thạch trong tay mình.



Sau hắn ta là một đệ tử có khuôn mặt xấu xỉ, mà đôi mắt nhỏ xíu nhìn rất gian.



Nhìn thấy người này, rất nhiều người có mặt đều phồng mang trợn má, bởi vì đệ tử này chuyên đi ăn trộm, tự xưng là thánh trộm, mấy ngày nay mỗi lần Thiên Đình bị mất trộm là thế nào cũng có sự góp mặt của hắn.



Thấy Đạo Chích lên đài, Đạo Huyền Chân Nhân ho khan một tiếng, vô thức dịch chuyển túi đựng đồ của mình.


Nhưng Đạo Chích không định trộm đồ của ông, lúc này hắn ta đang xoa cằm, đi vòng quanh Tiểu Linh Oa, vừa đi vừa quan sát Tiểu Linh Oa từ trên xuống dưới: “Rốt cuộc ngươi là thứ gì?”



“Ngươi mới là thứ gì, cả nhà ngươi đều là thứ gì”, Tiểu Linh Oa cũng không phải dạng vừa, một luồng ánh sáng vụt thẳng vào đũng quần Đạo Chích, nắm đấm nhỏ mũm mĩm đấm thẳng vào tiểu đệ của hắn ta.



Hự…



Đạo Chích rên lên, lập tức lấy tay ôm đũng quần.



Không chỉ hắn ta mà nhiều người có mặt cũng vô thức ôm đũng quần, nhìn Đạo Chích nước mắt lưng tròng mà họ cũng thấy bộ phận nào đó rất đau.

“Ta… Ta không thi nữa”, nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Đạo Chích, đệ tử vừa lên đài quay lưng bỏ về, đó chính là quốc sư Lý Tiêu của nước cổ Thiên Hương.



“Đã lên rồi sao lại không thi nữa?”, ngay sau đó, Lý Tiêu bị ba người xách lên chiến đài, ba người đó chính là nhóm đồ nhi bảo bối của Hùng Nhị, Tạ Vân và Hoắc Đằng.



“Cho ngươi ăn trộm đồ của chúng ta này, ăn trộm đồ của chúng ta này!”, ba tên vừa lên đã bao vây Đạo Chích, đấm đá liên tục! Khán giả tứ phương vô thức day đầu mày.



“Ồn ào cái gì!”, lại một người nữa bước lên võ đài, là một thiếu nữ… xách cây rìu to bản.



Đúng, là một thiếu nữ vác theo cây rìu to, tuy chỉ hơn mười tuổi nhưng cô bé rất dũng mãnh, nhóm Cung Tiểu Thiên Nhi và Vương Bưu nhìn thấy mà khoé miệng giật giật.



“Cháu gái ta, Ngưu Bôn”, thấy thiếu nữ bước lên đài, Ngưu Thập Tam cười vui vẻ.



“Cái tên này thật bá đạo!”, cho dù là Diệp Thành mà cũng không khỏi thốt lên một câu đầy ẩn ý.



Rầm!











 
Chương 3502: “Kẻ nào cản ta đều phải chết!”  


Diệp Thành hét lớn một tiếng, một kiếm chém ra một con đường máu, kẻ nào xông tới đều lần lượt hoá thành tro bay, trong đó có không ít Chuẩn Thánh, đám tu sĩ cảnh giới Hoàng nhìn thấy đều tái mặt.



“Ngăn hắn lại!”



Phía sau cao thủ của Cô Lâu Vương Điện, Thánh Nhân tóc đỏ kia tức giận gào thét, nhưng ông ta thì lại không ngừng lùi về phía sau, vì Diệp Thành giết những người khác nhưng đôi mắt lạnh như băng lại vẫn nhìn chằm chằm vào ông ta.

Advertisement



Lệnh của Thánh Nhân không thể không tuân theo, cho dù sợ Diệp Thành, kẻ mạnh của Cô Lâu Vương Điện vẫn ào ào chạy đến.



“Kẻ nào cản ta đều phải chết!”



Diệp Thành gầm lên mang theo sức mạnh tu vi, những kẻ tu vi yếu của Cô Lâu Vương Điện lập tức bị chấn động hoá thành huyết vụ.



Lại là một con đường đẫm máu, Diệp Thành thi triển úc Địa Thành Thốn tránh được rất nhiều đòn tuyệt sát của Thánh Nhân và Chuẩn Thánh, lần thứ hai sát phạt tới trước mặt Thánh Nhân tóc đỏ, một chưởng đánh thân thể ông ta nứt toác văng ra tung toé.







“Khốn kiếp!”


Thánh Nhân và Chuẩn Thánh của Cô Lâu Vương Điện quát ầm lên, đuổi giết như sóng thuỷ triều, tru sát đại trận đã bày khắp hư thiên, thức tỉnh thần uy khoáng thế ngắm chuẩn vào Diệp Thành, muốn giết hắn chỉ bằng một đòn.



Diệp Thành thẳng thừng phớt lờ, vẫn đuổi theo Thánh Nhân tóc đỏ, liên tục vung kiếm chém giết suốt chặng đường.



Thánh Nhân tóc đỏ vẻ mặt dữ tợn, kéo lê thân thể đẫm máu lui về phía sau, trong người lửa giận cuộn trào, ông ta không hiểu vì sao Cô Lâu Vương Điện cả triệu người mà hắn lại chỉ đuổi giết mỗi mình.



Phong Thần Quyết!



Khi Thánh Nhân tóc đỏ gào thét giận dữ thì Diệp Thành đã thoắt cái tới trước mặt ông ta một lần nữa, một kiếm đâm xuyên qua ngực ông ta.



Thánh Nhân tóc đỏ trọng thương, nguyên thần xuất khiếu, muốn chạy trốn nhưng Diệp Thành còn nhanh hơn, hắn đuổi tới vung một chưởng, nguyên thần của ông ta suýt bị tiêu diệt, sau đó Diệp Thành cấm chế nó, cho vào trong đỉnh.



Mà lúc này, đòn tấn công của kẻ mạnh Cô Lâu Vương Điện cũng đã đến, ập tới từ mọi hướng, bao phủ khắp đất trời.



Không chỉ vậy, Địa Cung nơi sâu trong Cô Lâu Vương Điện cũng vỡ tung, một bóng người áo đỏ lao ra, uy lực tịch diệt mà cường hãn chèn ép khiến đất trời rung chuyển, đó chính là Chuẩn Thánh Vương của Cô Lâu Vương Điện.



Thấy thế, Diệp Thành đang chuẩn bị đại sát tứ phương không hề nghĩ ngợi lập tức bỏ chạy, đó là Chuẩn Thánh Vương đấy.



“Đứng lại!”



Chuẩn Thánh Vương của Cô Lâu Vương Điện lạnh giọng quát, di chuyển một bước lớn, một chưởng che trời đè xuống Diệp Thành.



Một chưởng ấy của Chuẩn Thánh Vương nặng tựa như núi, mang theo sức mạnh huỷ diệt vạn vật, dung hợp hàng nghìn thần thông, một chưởng này còn chưa thật sự hạ xuống mà hư thiên đã sụp đổ.



Diệp Thành cau mày, đột nhiên quay người, một bước giẫm nát một khoảng thương khung, một quyền Bát Hoang mạnh mẽ bá đạo dung hợp đạo tắc và rất nhiều thần thông, mang theo ý chí chiến đấu bất khả chiến bại nghênh đón đòn tấn công của Chuẩn Thánh Vương.

Ầm!



 
Chương 2276: “Đây chính là khảo nghiệm”


Trên võ đài chợt chìm vào im ắng, nhóm Cung Tiểu Thiên Nhi ngoan ngoãn hơn rất nhiều.



Người xem tứ phương thì ồ lên kinh ngạc, phách thể của Hổ Oa cường đại, huyết mạch Đấu Chiến Thánh Viên lại càng bá đạo hơn, khiến người ta tự thấy xấu hổ.



So với cậu nhóc, Tịch Nhan tinh quái hơn nhiều, cô bé như một tiểu tinh linh nhanh nhẹn đáp xuống chiến đài, sau đó nở nụ cười tươi với Hổ Oa.

Advertisement



Sau cô bé là Triệu Tử Vân – con trai Triệu Hùng, cơ thể cậu nhỏ hơn Ngưu Bôn rất nhiều, giống như tiểu thư sinh. Cậu có huyết mạch kỳ lạ nên từng bị Thị Huyết Điện bắt, sau này được Diệp Thành giải cứu.



Sau đó, bốn phương tám hướng đều có người bước lên võ đài, đều là đệ tử trẻ, có tới vài nghìn người.



Nhưng trong số đó cũng không thiếu những người khác thường, chẳng hạn như có một ông lão bước đi run run, Diệp Thành nhìn mà giật mình.



“Hắn là Vu Phong, mới mười sáu tuổi thôi”, Chung Giang cười giải đáp: “Vì gặp phản phệ của công pháp tu luyện nên chưa già đã lão hoá, xét về bối phận thì thuộc thế hệ Huyền Tự, xét về tu vi thì đương nhiên không thể so sánh với nhóm Tịch Nhan”.



“Thì ra là vậy”.







Dưới sự chú ý của mọi người, những đệ tử tham gia thi đấu đều bước lên chiến đài, có tới gần ba nghìn người.




Đây là thời đại của những vì sao sáng chói, mỗi người đều là đệ tử thiên kiêu của các gia tộc lớn, tám mốt môn, chín điện, ba tông, bây giờ tất cả đều tập trung ở đây cho thấy thời đại mới đã bắt đầu.



“Hơn ba nghìn đệ tử, phải đấu tới khi nào cơ chứ?”, Vô Nhai Đạo Nhân ho khan.



“Yên tâm, nhanh lắm”, Cổ Tam Thông ôm bầu rượu cười khoan khoái.



“Xem ra cuộc thi tam tông lần này hơi khác với trước đây!”, Diệp Thành cũng cười.



“Đúng như ngươi nói”.




“Mở thiên lộ”, Đạo Huyền Chân Nhân trên võ đài lên tiếng, ông vung tay áo, một đạo trường hồng bay đi.



Ù!



Đột nhiên hư thiên rung lên, từng khối ngọc thạch xuất hiện, xếp thành bậc thang đá dẫn thẳng tới hư thiên, nhìn kỹ lại thì thấy có chín trăm chín mươi chín bậc thang, ở phía bậc thang cuối cùng có một tấm bia đá không chữ rất lớn.



Cầu thang đá này thực sự giống như đường lên trời, mỗi bậc thang đều được khắc vân lộ, mỗi bậc thang đều toả sáng rực rỡ khiến cho chín trăm chín mươi chín bậc thang trông như mộng ảo, tựa như đi đến bậc cuối sẽ là vùng tiên cảnh thật sự.



Lúc này người xem tứ phương, đặc biệt là các lão bối tu sĩ đều lộ ra vẻ mặt đầy thâm sâu, thầm nói cuộc thi tam tông hiện nay quả thực có phần khác năm xưa.



Bậc thang đá là một con đường thông lên trời, là cuộc khảo nghiệm dành cho các đệ tử thế hệ Huyền Tự, chỉ những người đi đến bậc cuối cùng mới thực sự đủ tư cách đứng vào hàng ngũ chín đại đệ tử chân truyền của Thiên Đình Nam Sở.



“Tiền bối, thế này là thế nào ạ?”, Cung Tiểu Thiên Nhi ngạc nhiên nhìn Đạo Huyền Chân Nhân hỏi.



“Đây chính là khảo nghiệm”, Đạo Huyền Chân Nhân vuốt râu: “Vượt qua thì mới có tư cách”.



“Vậy tiền bối bảo chúng con rút thăm làm gì?”



 
Chương 3503: “Tạm biệt!”  


Quyền và chưởng va chạm, âm thanh ầm ầm rung chuyển cửu tiêu, mấy trăm tiên sơn của Cô Lâu Vương Điện tức khắc sụp đổ, kẻ mạnh của Cô Lâu Vương Điện đang lao tới cũng bị chấn động ngã lăn ra ngoài.



Mà Chuẩn Thánh Vương của Cô Lâu Vương Điện và Diệp Thành cũng bị đẩy lùi trở lại, khoé miệng Diệp Thành trào máu.



Advertisement

Chuẩn Thánh Vương của Cô Lâu Vương Điện cũng không khá hơn là bao, bị một quyền của Diệp Thành làm cho cơ thể cuộn trào, tuy không nôn ra máu nhưng lòng bàn tay đã đầm đìa máu tươi, từng giọt máu đều là màu đen.



Cao thủ của Cô Lâu Vương Điện biến sắc, không ngờ Diệp Thành lại ngang tài ngang sức với lão tổ nhà mình.



Chuẩn Thánh Vương của Cô Lâu Vương Điện cũng giật mình, rõ ràng chỉ là Chuẩn Thánh nhưng lại có thể đỡ lại đòn của ông ta bằng tay không mà không rơi vào thế yếu, tin tức này quá đáng sợ, sức chiến đấu của Chuẩn Thánh từ bao giờ lại trở nên mạnh mẽ như vậy?



“Chuẩn Thánh Vương quả nhiên không tầm thường!”



Diệp Thành lau vết máu bên khoé miệng, hắn cũng coi như có đánh giá đại khái về sức chiến đấu của tu sĩ cấp bậc Chuẩn Thánh Vương, tuy không hung hãn như Thánh Vương nhưng đáng sợ hơn nhiều so với Thánh Nhân.



“Tạm biệt!”


Hắn nhìn Chuẩn Thánh Vương của Cô Lâu Vương Điện lần cuối rồi bước lên hư thiên, quay người bỏ trốn.



“Đi đâu!”



Chuẩn Thánh Vương của Cô Lâu Vương Điện hừ lạnh, lại di chuyển một bước lớn, đuổi theo như một tia thần mang.



Lúc này vẻ mặt chấn động của ông ta đã trở thành hung tợn, ông ta không thể chấp nhận được việc mình và Chuẩn Thánh bên tám lạng, người nửa cân, điều này với người ở cảnh giới Chuẩn Thánh Vương như ông ta mà nói là một sự sỉ nhục lớn.

Hơn nữa Cô Lâu Vương Điện của ông ta là sự tồn tại thế nào? Là bá chủ của tinh vực này, bị kẻ khác quấy rối như thế, thương vong không ít còn bị cướp mất nguyên thần của một Thánh Nhân, là lão tổ của Cô Lâu Vương Điện, sao ông ta có thể bỏ qua cho được, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, uy nghiêm của Cô Lâu Vương Điện sẽ mất sạch.



Đây là hai nguyên nhân, nguyên nhân còn lại là thiên phú của Diệp Thành khiến ông ta dè chừng, chỉ Chuẩn Thánh thôi đã mạnh như thế, nếu cho hắn đủ thời gian thì chắc chắn sẽ là mối hoạ lớn.



Vì vậy ông ta phải giết hắn, dù xuất phát từ bất cứ lý do gì, ông ta cũng phải giết hắn từ trong trứng nước.



Các kẻ mạnh khác của Cô Lâu Vương Điện cũng có ý nghĩ tương tự, sẽ không để cho Diệp Thành sống trên đời.



Vì thế Thánh Nhân, Chuẩn Thánh, hàng trăm nghìn tu sĩ của Cô Lâu Vương Điện đều đuổi theo, hoặc là ngự kiếm, hoặc là cưỡi linh thú, hoặc là cưỡi mây đạp gió, thế trận không hề nhỏ.



Màn đêm vốn nên yên tĩnh, nhưng lúc này lại trở nên vô cùng náo nhiệt, tinh không rung chuyển ầm ầm.



Các thế lực của tinh vực này lại bị ảnh hưởng, một lần nữa phái người đi nghe ngóng, khi thấy thế trận của Cô Lâu Vương Điện, ai nấy đều biến sắc, bao nhiêu năm rồi họ chưa thấy thế trận nào lớn như thế này.



“Cô Lâu Vương Điện làm gì mà thế trận lớn đến mức này nhỉ?”, có người kinh ngạc thốt lên.



 
Chương 2277: “Ra là vậy!”  


“Tấm bảng gỗ nhỏ trên tay các con đã lạc ấn linh hồn của các con”, Đạo Huyền Chân Nhân giải thích: “Đi đến bậc thang đá cuối cùng rồi đặt nó lên tấm bia không có chữ kia. Các bạn nhỏ à, không dễ đâu”.



“Khó nhường nào chứ!”, Vương Bưu hùng hổ bước lên bậc thang, hai ba bước đã đi được mấy chục bậc.



Nhưng khi tới bậc thứ chín mươi mấy, áp lực đột nhiên tăng lên, thậm chí bước chân cậu nhóc cũng nặng nề hơn rất nhiều, giẫm lên bậc thang phát ra tiếng uỳnh uỳnh, khuôn mặt cậu đỏ bừng, lúc này cậu mới thực sự hiểu được sự kỳ lạ của cầu thang đá.



Advertisement

“Như các con thấy đấy, trên bậc thang có cấm chế”, Đạo Huyền Chân Nhân nhìn Vương Bưu rồi lại nhìn về phía Tịch Nhan, Hổ Oa: “Mỗi khi bước lên một bậc, áp lực sẽ tăng thêm một phần”.



“Ra là vậy!”



“Bây giờ thử thách chính thức bắt đầu”, Đạo Huyền Chân Nhân vẫy tay: “Các con đi đi”.



Ông vừa dứt lời, hơn ba nghìn đệ tử thế hệ Huyền Tự đều hít sâu một hơi, bước lên bậc đá.



Giống như Vương Bưu, mới bước lên họ vẫn chưa cảm nhận được áp lực gì, nhưng như Đạo Huyền Chân Nhân nói, mỗi khi bước thêm một bậc, áp lực lại tăng thêm một phần, bước chân họ cũng dần trở nên nặng nề hơn.



Oa!



Đi được hơn chín mươi bậc, Vương Bưu đã mệt thở không ra hơi, cậu dứt khoát ngồi luôn xuống, mồ hôi đầy đầu, cầu thang đá áp chế mọi thứ, dù là linh lực hay chân nguyên đều như bị áp chế hết.



Phía sau đã có rất nhiều đệ tử đi lên, thấy Vương Bưu thở hổn hển thì đi tới vỗ vai cậu.

Xuỳ!



Vương Bưu khinh thường, hít mạnh một hơi rồi lại đứng lên.



Bậc thứ một trăm của thang đá có một chướng ngại, ba nghìn năm trăm đệ tử thì có hơn một trăm đệ tử bị đẩy xuống.



Bậc thứ hai trăm lại có một chướng ngại, hai trăm đệ tử đã dừng bước.



Bậc thứ ba trăm vẫn có một chướng ngại, hơn ba trăm đệ tử bất lực rút lui.



Bậc thứ bốn trăm vẫn có chướng ngại, hơn năm trăm đệ tử buồn bã bỏ cuộc.


Bậc thứ năm trăm của thang đá, tám trăm đệ tử gian nan tiến thêm một bước.



Bậc thứ sáu trăm có gần một nghìn đệ tử nhìn trời than thở, quay lưng rời đi.



Bậc thứ bảy trăm có hơn ba trăm đệ tử bị loại.



Bậc thứ tám trăm lại có hơn một trăm đệ tử bất lực lắc đầu.



Tới bậc thứ chín trăm chỉ còn lại hơn hai trăm đệ tử, hơn chín phần mười đã ngồi trên bậc thang thở hổn hển, mặt đỏ phừng phừng, cảm giác như lưng đeo cả ngọn núi lớn.



Ruỳnh! Ruỳnh! Ruỳnh!



Khi mọi người đang nghỉ ngơi thì tiếng ruỳnh ruỳnh tiếp tục vang lên, chậm rãi mà nhịp nhàng, có thể là thân thể quá nặng, cũng có thể là áp lực quá nặng khiến bước chân cũng trở nên nặng nề, mỗi khi đặt chân xuống là lại có tiếng ruỳnh ruỳnh vang lên.



Đó là Hổ Oa và Tịch Nhan, hai cô cậu sánh vai đi cùng nhau, mỗi bước một bậc thang, vượt qua bậc thứ chín trăm, đi thẳng đến cuối cùng.



“Mẹ kiếp, hai người này lợi hại thế!”, Vương Bưu ngoác miệng.











 
Chương 3504: “Sắp phát động chiến tranh à?”


“Sắp phát động chiến tranh à?”, mọi người đều run lên, họ biết thực lực của Cô Lâu Vương Điện, chỉ riêng thế trận này thôi, cả tinh vực này đã chẳng mấy ai có thể chống lại được.



“Không phải chiến tranh, chắc là đang đuổi giết hắn”, ánh mắt người này nhìn vào Diệp Thành đang chạy trốn.

Advertisement



“Một Chuẩn Thánh Vương, chín Thánh Nhân, hàng trăm Chuẩn Thánh, mấy trăm nghìn tu sĩ chỉ để đuổi giết một người?”



“Lai lịch của người đeo mặt nạ mặc áo choàng đen đó là gì mà khiến Cô Lâu Vương Điện phải bày ra đội hình lớn thế này?”, ai ai cũng phải kinh ngạc, để rồi càng tò mò về thân phận của Diệp Thành hơn.



“Lão phu tu đạo hơn hai nghìn năm chưa từng thấy người nào chạy nhanh như thế”, kha khá lão bối tu sĩ kinh ngạc nhìn Diệp Thành với vẻ mặt kỳ lạ, có tốc độ trốn chạy này bảo sao dám động đến Cô Lâu Vương Điện, chỉ riêng khả năng bỏ chạy này thôi cả tinh vực này đã chẳng ai có thể sánh bằng.







Bùm! Đùng! Đoàng!



Khi mọi người đang bàn tán thì động tĩnh trong tinh không lại càng lớn hơn, chỉ vì Cô Lâu Vương Điện dù là Chuẩn Thánh Vương hay Thánh Nhân, Chuẩn Thánh khi đuổi giết Diệp Thành cũng đều điên cuồng phóng ra chiêu lớn.


Chỉ tiếc là đạo hạnh của họ không đủ, nói chính xác hơn là tốc độ của họ không thể sánh được với Diệp Thành, cho nên dù các loại thần thông đều là tuyệt sát đại thuật nhưng chẳng đòn nào đánh trúng Diệp Thành.



Diệp Thành nhanh như chớp, vẽ ra một đường vòng cung tuyệt đẹp trên tinh không rộng lớn.



Khả năng chạy trốn của hắn quả thật không phải hạng vừa, dù là Chuẩn Thánh Vương của Cô Lâu Vương Điện cũng bị bỏ lại rất xa.



Không biết đến khi nào tinh không mới yên tĩnh trở lại, vì đuổi mãi đuổi mãi, chợt không thấy Diệp Thành đâu nữa.



“Mẹ kiếp!”




Tiếng gầm thét phẫn nộ của Chuẩn Thánh Vương lão tổ Cô Lâu Vương Điện làm rung chuyển tinh không, ông ta giống như một con ác ma nổi điên.



Nhục nhã, quá nhục nhã, bày ra thế trận lớn như vậy mà cũng không bắt được, điều nực cười nhất là đến giờ họ vẫn chưa biết đối phương là ai, muốn báo thù cũng chẳng biết phải đi tìm kẻ nào để báo thù.



Tu sĩ bốn phương đông như nêm cối, vừa nhìn vừa tặc lưỡi.



Đặc biệt là những lão bối tu sĩ, tu đạo đã trăm nghìn năm cũng chưa thấy Cô Lâu Vương Điện chịu nhục như vậy bao giờ.



Mà lúc này nhân vật chính của màn kịch lớn đã thắp hàng nghìn viên linh châu chiếu sáng hố đen không gian, cả vùng sáng với bán kính hàng nghìn trượng cực kỳ ấm áp trong hố đen.



Đến lúc này hắn mới đưa hai người chuyển kiếp một nam một nữ ra khỏi thần đỉnh.



Tuy được những người chuyển kiếp khác trong thần đỉnh liên tục truyền tinh khí cho, nhưng trạng thái của họ vẫn rất tệ, đến giờ vẫn đang hôn mê, sắc mặt tái nhợt, khí tức yếu ớt.



Diệp Thành vội vung tay, đặt hai người lên vai, truyền bản nguyên Thánh thể dồi dào vào cơ thể họ.



 
Chương 2278: “Chậm thì chậm nhưng niềm tin vẫn rất lớn”


“Ta ăn no đã rồi lát nữa đuổi theo họ”, Tiểu Linh Oa chẳng để bụng gì, cứ thế ôm một đống linh thạch, nhai rộp rộp rất có tiết tấu, cái bụng cũng dần căng lên.



“Tên này cũng ghê gớm thật”, mọi người nhìn hắn ta từ đầu đến chân, vẻ mặt kỳ quặc khác thường.



Advertisement

“Nhưng so với hai người họ thì vẫn còn kém một chút”, Ngưu Bôn và Triệu Tử Vân đồng thanh nói, hướng sự chú ý của mọi người vào Hổ Oa và Tịch Nhan một lần nữa.



Bóng dáng hai người cao thẳng, cả hai đang chuyện trò vui vẻ không có một chút áp lực. Bóng lưng họ rất chói mắt, một người màu vàng kim lấp lánh, một người tản ra ánh sáng tím, một người như hoàng đế, một người như nữ vương.



Cảnh tượng này khiến người xem bên dưới đều cảm thán!



Hai người đó sẽ là người dẫn dắt cả một thời đại, họ quá xuất sắc, như hai ngôi sao sáng nhất trong thế hệ trẻ, không ai có thể làm lu mờ ánh sáng của họ.



“Hổ Oa ca ca, Tịch Nhan vẫn luôn muốn được đường đường chính chính đánh với huynh một trận”, trên bậc đá, Tịch Nhan nghiêng đầu nhìn Hổ Oa, nở nụ cười rạng rỡ.



“Huynh cũng vậy”, Hổ Oa cười tươi lộ ra hai hàm răng trắng như tuyết, bây giờ cậu vẫn là Hổ Oa của ngày xưa, trước mặt Tịch Nhan cậu vẫn thật thà chất phác, chỉ là sự thăng trầm của năm tháng đã khiến cậu lột xác trưởng thành hơn.



Hai người bật cười, cùng nhau bước lên bậc thang, suốt đoạn đường cả hai đều trò chuyện vui vẻ, để lại hai bóng lưng thẳng tắp và xinh đẹp cho mọi người phía sau.




“Ngươi có niềm tin vào đồ nhi của mình không?”, bên dưới, Hồng Trần Tuyết quay sang mỉm cười nhìn Diệp Thành.



“Ta có tự tin với tất cả”, Diệp Thành cười đáp lại, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng yên tâm.



“Tên nhóc Vu Phong kia thật nghị lực!”, lão già Gia Cát Vũ ở bên cạnh tặc lưỡi cảm thán.



“Chậm thì chậm nhưng niềm tin vẫn rất lớn”, Cổ Tam Thông vuốt râu cười.


“Chưa già đã lão hoá, người này có bí mật”, Diệp Thành khẽ nói, lặng lẽ quan sát Vu Phong vẫn đang dừng chân ở bậc thứ ba trăm, lưng hắn ta hơi khom xuống thật sự giống ông già.



Nhưng niềm tin của hắn ta rất kiên định, hắn ta là người chậm nhất trong số các đệ tử, đi rồi lại dừng, khi mọi người đều cho rằng hắn ta không kiên trì nổi nữa thì hắn ta sẽ run rẩy đứng dậy, tiếp tục đi lên.



“Làm cái gì vậy hả?”, một tiếng mắng to như tiếng sói tru vang lên, Hùng Nhị bật dậy hét về phía bậc thang, vì lúc này đám Cung Tiểu Thiên Nhi đã ngồi trên bậc thang tán gẫu.



“Leo lên, mau leo lên cho lão tử. Còn ngồi đó mà tán phét à, có biết xấu hổ không hả?”, Tạ Vân cũng gào lên như nữ nhân đanh đá.



“Không leo được tới cùng, khi về lão tử đá chết ngươi”, cổ họng Hoắc Đằng cũng rất lớn, quát mắng nước bọt văng khắp trời.



Được rồi! Thế giới không gian vốn đã náo nhiệt, ba tên này mắng như thế, nơi đây lại càng náo nhiệt hơn.



Điều đáng nói là dù chưởng giáo Hằng Nhạc Liễu Dật hay phía Dương Đỉnh Thiên, Sở Huyên, hay nhóm đệ tử chân truyền cũ Tư Đồ Nam đều rất ăn ý đưa mắt nhìn về hướng khác, tỏ ra không quen ba tên này.



Nhưng cũng hay, bị ba tên này mắng xong, đám Vương Bưu, Cung Tiểu Thiên Nhi và Thiếu Vũ đều đứng bật dậy.

Xuất phát!



 
Chương 3505: “Ông… trốn thoát được không?”  


Hai người này được coi là người khá thân thuộc với Diệp Thành.



Người nam là điện chủ Tiêu Phong của phân điện thứ nhất Thiên Đình, từng có một kiếp là thần tướng thứ nhất dưới trướng Huyền Hoàng, dù năm xưa ở thời Huyền Hoàng hay khi Thiên Đình thống nhất Đại Sở thì ông đều có chiến công hiển hách.



Còn người nữ là cốc chủ của Vạn Hoa Cốc, muội muội ruột của Đao Hoàng, cô cô ruột của Bích Du: Phục Linh.

Advertisement



Diệp Thành vẫn luôn giữ tấm lòng kính nể với hai người, Tiêu Phong từ khi làm điện chủ chưa từng cởi áo giáp, tựa như một tướng quân, dưới chân tường thành Nam Sở, ông đã chết một cách vô cùng anh dũng.



Còn Phục Linh là một trong những nữ tiền bối mạnh nhất ở Đại Sở mà hắn từng thấy, muội muội ruột của Đao Hoàng, là người thông suốt mọi thuật, khi Thiên Ma xâm lược, bà đã chết trong vòng tay của lão già Gia Cát Vũ.



Bây giờ nhìn hai người khốn khổ thế này, lòng Diệp Thành vô cùng đau đớn, khi bị Cô Lâu Vương Điện đuổi giết, hắn không chỉ một lần kích động muốn quay về đòi lại công bằng cho họ.



Lòng nghĩ vậy, Diệp Thành tạm thời cất giấu ánh sáng lạnh lẽo, vung tay phất ra rất nhiều linh dược, truyền vào cơ thể hai người.



Cả hai bị thương quá nặng, dù hắn đã ra tay cũng không thể đánh thức họ khỏi trạng thái hôn mê ngay được.



Mãi đến ba canh giờ sau, hắn mời thu lại thần thông, đặt hai người lên vân đoàn.



Tiêu Phong và Phục Linh vẫn đang hôn mê, nhưng trạng thái đã được cải thiện, tâm mạch và nguyên thần đã được bản nguyên Thánh thể bảo vệ, hồi phục lại chỉ là vấn đề thời gian, chí ít không còn mối lo về tính mạng nữa.



Sau khi sắp xếp ổn thoả cho họ, Diệp Thành lấy nguyên thần của Thánh Nhân tóc đỏ của Cô Lâu Vương Điện ra.



Thánh Nhân tóc đỏ vừa được thả ra đã lập tức lùi lại một bước, vẻ mặt tái nhợt đầy khiếp sợ.



Mặc dù bị phong ấn trong Hỗn Độn Thần Đỉnh nhưng ông ta nhìn thấy rất rõ, tu sĩ Chuẩn Thánh đeo mặt nạ này có sức chiến đấu cực kỳ bá đạo, cường hãn, có thể sánh ngang với Chuẩn Thánh Vương, chẳng trách ông ta lại thất bại thảm hại như thế, còn bị bắt sống, bởi vì đối phương có thực lực này.



Càng nghĩ càng sợ, ông ta dường như đã đoán được kết cục của mình, nguyên thần run rẩy liên tục lùi về phía sau.




Diệp Thành chế nhạo, từng bước tiến tới, hứng thú nhìn: “Ông… trốn thoát được không?”



“Rốt cuộc ngươi là ai? Ta và ngươi không thù không oán”, không biết do quá hoảng sợ hay gì mà Thánh Nhân tóc đỏ lật đật lùi lại chợt thét gào gớm ghiếc.



“Tiền bối đúng là hay quên”, Diệp Thành khẽ cười, nâng tay lên cởi mặt nạ Quỷ Minh xuống, lộ ra khuôn mặt góc cạnh rõ ràng với bao thăng trầm.



“Ngươi…”, nguyên thần Thánh Nhân tóc đỏ chợt run lên, dường như đã nhận ra Diệp Thành, hai mắt lồi lên, đồng tử cũng co rụt lại bằng cỡ đầu kim với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.



Ông ta tưởng rằng mũi tên đánh lén của mình hôm ấy đã giết được Diệp Thành, không ngờ hắn vẫn còn sống.



Ông ta hiểu rồi, hoàn toàn hiểu ra tại sao Diệp Thành không đuổi giết người khác mà chỉ đuổi theo mình, hoá ra là để trả thù! Vì vậy mà hắn không ngại làm náo loạn Cô Lâu Vương Điện trong đêm, quả là một kẻ có thù tất báo.











 
Chương 2279: Nhiều hơn là không có đâu đấy”.  


Ba cậu nhóc bá đạo hét lên, đồng loạt bước đi, ba tiếng uỳnh, uỳnh, uỳnh vang lên không theo thứ tự cụ thể.



Ngu ngốc!



Tiểu Linh Oa đã ăn no liếc nhìn ba người rồi nhảy lên bậc thang, bay chắc chắn không được, hắn ta rất khôi hài, tiếp tục leo lên, mọi người ở dưới đều nhìn với vẻ mặt kỳ quặc.

Advertisement



Ngưu Bôn, Triệu Tử Vân, Đạo Chích và Lý Tiêu cũng đứng lên, gian nan sải bước, một lúc leo luôn hơn mười bậc.



Mà lúc này, Tịch Nhan và Hổ Oa đã bước tới bậc thang đá cuối cùng.



Hai người lấy tấm bảng gỗ nhỏ ra, đặt lên bia đá không có chữ, điều này cũng đồng nghĩa với việc hai người đã vượt qua khảo nghiệm trước tiên.



“Cuối cùng cũng được nghỉ rồi”, Tịch Nhan cười tươi tắn bước đến bên mép bậc thang, giống như tiểu cô nương chưa trải sự đời, vẫy tay với phía dưới: “Sư phụ, Sở Huyên sư nương, Sở Linh sư nương, Tuyết Băng sư nương, Hàn Nguyệt sư nương, Ngọc Nhi sư nương, Huyền Nữ sư nương, Lạc Hi sư nương, Bích Du sư nương, Tịch Nhan làm được rồi!”



Lời cô bé vừa dứt, giây trước Diệp Thành còn đang ngẩng đầu, giây sau đã lập tức cúi xuống, vô thức day đầu mày.



Lại nhìn sang Cơ Tuyết Băng bên cạnh, vệt ửng đỏ thoáng qua trên gò má cô.


Không chỉ cô mà Sở Huyên và Sở Linh của Hằng Nhạc Tông, Thượng Quan Hàn Nguyệt và Thượng Quan Ngọc Nhi của nhà Thượng Quan, Huyền Nữ và Lạc Hi của Đan Thành, Bích Du của Vạn Hoa Cốc cũng đỏ mặt, bị tiếng gọi sư nương bất chợt của cô nhóc Tịch Nhan làm cho lúng túng!



Woa!



Lão già Gia Cát Vũ ngạc nhiên hô lên, tặc lưỡi nhìn Diệp Thành.



Không chỉ lão ta mà ánh mắt của mọi người đang có mặt đều đồng loạt từ bậc thang đá thông thiên đổ dồn vào Diệp Thành. Tịch Nhan gọi một mạch bao nhiêu sư nương như thế khiến hắn nổi tiếng ngay trong tức khắc.



Diệp Thành bị nhìn chằm chằm không được tự nhiên, hắn cúi gằm mặt, khoé miệng co giật không dưới mười lần.



Vẫn là câu nói đó, có một đồ đệ bảo bối đúng là vui lắm!



“Nào nào nào, tiền mừng chúng ta đều chuẩn bị sẵn rồi”, Cổ Tam Thông hô lên khiến bầu không khí càng thêm náo nhiệt.



“Chúng ta nói trước luôn nhé, muốn cưới thì cưới một lượt luôn, đừng cưới từng người một”, Vô Nhai Đạo Nhân ngoáy ngoáy lỗ tai: “Chúng ta đều nghèo, nếu vài ba hôm ngươi lại cưới thì chúng ta không có đủ tiền mừng đâu”.



“Dù sao tiền mừng chúng ta cũng chỉ đi một lần, đừng lừa chúng ta, nhiều hơn là không có đâu đấy”.



“Này, cầm lấy, bổ lắm đấy”, người thiết thực nhất vẫn là Ngưu Thập Tam, ông ta nhét một túi đựng đồ vào tay Diệp Thành với vẻ mặt đầy ẩn ý.



Ruỳnh! Ruỳnh! Ruỳnh!



Sau vài tiếng ruỳnh ruỳnh, nhóm Cung Tiểu Thiên Nhi và Vương Bưu lại dừng bước, ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi.









 
Chương 3506: Cảnh tượng tiếp theo thật sự cảm động.  


Thánh Nhân tóc đỏ kêu gào thảm thiết, không biết đến bao giờ mới ngừng lại.



Ông ta đã bị tiêu diệt, sức mạnh nguyên thần thuần tuý còn lại bị Diệp Thành đánh vào thần hải của Tiêu Phong và Phục Linh.



Và quả thực, sau khi có sức mạnh nguyên thần của Thánh Nhân bù đắp, sắc mặt của Tiêu Phong và Phục Linh nhuận sắc hẳn, mặc dù vẫn chưa thể tỉnh lại nhưng khí tức của bọn họ lại mạnh lên không ít.

Advertisement



Về nhà thôi!



Diệp Thành đứng dậy, hắn đưa Tiêu Phong và Phục Linh vào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh rồi quay người bay vào hố đen không gian.



Vẫn là cảnh đêm, bầu tinh không này không hề yên bình.



Khắp nơi đều có thể thấy người của Cô Lâu Vương Điện, tên nào tên nấy sát khí đằng đằng, liên tục đi tìm Diệp Thành.



Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn quay người rời đi.



Sau vài canh giờ hắn mới tới cổ tinh của gia tộc Long Ngũ.

Thấy Diệp Thành quay lại, Long Ngũ là người đầu tiên xuất hiện trên đỉnh núi, tiếp đó còn có Đạo Chích và con lừa đê tiện tên Kỳ Vương kia, nhìn thấy Diệp Thành vẫn còn sống, tất cả trầm trồ mãi không thôi.



Mấy ngày nay, cho dù là cương thi cổ mộ, thiên kiếp bá đạo hay tu sĩ Chuẩn Đế bị tiêu diệt hay việc Cô Lâu Vương Điện truy sát thì đều có bóng dáng Diệp Thành trong đó.



Diệp Thành liếc nhìn ba tên này, hắn tế ra đại đỉnh và rất nhiều pháp khí, thả người chuyển kiếp ra.



Cảnh tượng tiếp theo thật sự cảm động.



Đều là người cùng quê hương, cảnh tượng gặp lại nhau thật sự rất cảm động, người nào người nấy không kiềm được lòng mà rơi lệ.


Cảnh tượng này khiến cho tên Kỳ Vương kia nhìn mà khó hiểu, cái đầu ngoái qua ngoái lại nhìn hết bên này bên kia, chỉ cần là người có mối quan hệ với Diệp Thành thì chẳng có ai là bình thường cả.



Cho tới tận đêm khuya mới thấy ngọn núi yên bình trở lại.



Còn gần mười nghìn người chuyển kiếp đã lần lượt rời đi, tạm thời được sắp xếp ở lại gia tộc Long Ngũ.



Tiêu Phong và Phục Linh đang hôn mê vẫn ở trong Hỗn Độn Thần Đỉnh, được luồng khí hỗn độn bù đắp lại thể hồn.



Trên đỉnh núi cũng chỉ còn lại Long Ngũ và Diệp Thành, ồ không đúng, còn có cả Kỳ Vương ở cách đó không xa chốc chốc lại đưa mắt liếc qua bên này, nó rất quan tâm tới Diệp Thành.



“Không thể phủ nhận, trong một tháng trời ngươi làm cũng được việc đấy”, Long Ngũ nói với giọng ý tứ, nói rồi không quên lấy ra một vò rượu, miệng tấm tắc.



“Nghe ngươi nói vậy thì hôm ta độ kiếp ngươi cũng có mặt rồi”, Diệp Thành mỉm cười nhận lấy vò rượu.



“Có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy thì lão tử đây không cần tính cũng biết là ngươi”, Long Ngũ chép miệng: “Chỉ là một nửa của thánh thể mà lại có thể tiếp xúc với lạc ấn về đạo của Đại Đế, vả lại là hai vị đế, hơn nữa còn là Thái Hư Long Đế và Đấu Chiến Thánh Hoàng nổi danh trong một trăm ba mươi vị Đế”.



“Suýt chút nữa thì bị tiêu diệt rồi”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn nhớ lại đêm hôm đó mà vẫn thấy hoảng sợ.



 
Chương 2280: “Kẻ nào hét đấy?!”  


“Dưới kia thật rôm rả”, trong lúc nghỉ ngơi, mấy tên thở hổn hển nhìn xuống dưới.



“Nếu lão phu tính không nhầm thì hôm nay chúng ta mới là nhân vật chính”, Đạo Chích nói một câu với vẻ mặt nghiêm túc.



“Bây giờ xem ra là ngươi nghĩ nhiều rồi”.



Advertisement

“Sư phụ ta nói Diệp Thành sư thúc đến đâu cũng tự bật chế độ thể hiện”, Cung Tiểu Thiên Nhi ngoáy mũi.



“Ta thích nghe câu này”.



“Một lũ ngốc”, Tiểu Linh Oa vừa ăn no xong lại bắt đầu leo lên, tuy thân hình nhỏ bé nhưng lại leo cực nhanh, thoáng cái đã lên tới bậc cuối cùng khiến đám Vương Bưu sững sờ choáng váng.



Woa ha ha!



Vừa lên tới bệ đá cuối cùng, hắn ta đã chạy loạn khắp trời, vì đến đây rồi thì không còn áp lực đáng sợ đó nữa.



Đã quá!



Đến khi dừng lại hắn ta mới sung sướng hét lên một tiếng, khiến cho các lão bối ở phía dưới giật bắn mình, thậm chí có người còn phun luôn ngụm trà vừa đưa vào miệng ra ngoài.



“Kẻ nào hét đấy?!”



Mấy lão bối phùng râu trợn mắt.



“Là tên kia kìa!”, có người chỉ vào Tiểu Linh Oa đang gặm linh thạch trên bệ đá.



“Hế, lại có người lên được rồi kìa”.



Những người quan sát nhìn lên, sau Tiểu Linh Oa lại có thêm mấy người lên được bậc thang cuối cùng, một thiếu niên mặc áo tím, một thiếu nữ mặc áo xanh, một thiếu niên mặc áo trắng, còn có một thiếu nữ tóc đỏ trời sinh.



Đông Phương, Tây Môn, Nam Cung, Bắc Thần!



Có lão bối tu sĩ vuốt râu mỉm cười, bốn đệ tử đó chính là đệ tử của bốn gia tộc lớn này.



Ruỳnh! Ruỳnh!


Hai âm thanh vang lên không theo thứ tự cụ thể nào, Triệu Tử Vân của nhà họ Triệu và Ngưu Bôn của nhà họ Ngưu ở Bàn Long Hải Vực cùng với Đạo Chích tự xưng là thánh trộm kia cũng đồng thời bước lên được bệ đá.



Sau họ là đệ tử trẻ tuổi của nhà Thượng Quan, nhà Âu Dương, nhà Tư Đồ, trong số đó cũng có không ít đệ tử của tam tông.



Tiếp nữa là đệ tử thế hệ Huyền Tự của Hạo Thiên thế gia và Mộ Vân thế gia, sau nữa là đệ tử của Chú Kiếm Thành, Bắc Hải thế gia, Huyền Thiên thế gia, Tinh Nguyệt Cung và Thất Tịch Cung, so với Hổ Oa và Tịch Nhan, trông mấy cô cậu này chật vật hơn nhiều, ai nấy đều ngồi trên bệ đá tu linh dịch ừng ực.



Phụt!



Có tiếng nôn ra máu vọng lại từ thang đá, nhìn kỹ thì thấy là quốc sư Lý Tiêu của nước cổ Thiên Hương.



Khi tới bậc chín trăm năm mươi ba, hắn ta đã bị đánh bại, bị áp lực kinh người chèn ép làm cho nôn ra máu, có điều hắn ta mới là cảnh giới Chân Nguyên chưa được bao lâu, trụ được tới đây đã là đáng quý rồi.



Haiz!



Lý Tiêu thở dài một tiếng rồi ra khỏi cầu thang đá, ngự không bay xuống.



Sau khi hắn ta đi xuống, lại có đệ tử khác đi lên bệ đá, hơn nữa khoé miệng ai cũng có vết máu.



Chậc chậc!











 
Chương 3507: “Ông ta vẫn còn ở tinh vực này chứ?


“Tiến giới Chuẩn Thánh là có thể chạm tới lạc ấn về đạo của hai vị Đại Đế, không biết khi ngươi tiến giới lên Thánh Nhân thì sẽ kéo theo mấy người?”, Long Ngũ xuýt xoa, “xem ra sẽ rất kinh thiên động địa”.



“Tiến giới tới Thánh Nhân thì chẳng phải do chính bản thân ta niết bàn sao? Sao lại còn có cả thiên kiếp thần phạt nữa?”, Diệp Thành ngỡ ngàng nhìn Long Ngũ, “ngươi đừng lừa ta, ta từng thấy thiên nhân ngũ suy rồi”.

Advertisement



“Thông thường các tu sĩ tiến giới tới Thánh Nhân đương nhiên sẽ không kéo tới thiên kiếp thần phạt, ai bảo ngươi là Hoang Cổ Thánh Thể?”, Long Ngũ nhướng vai, “huyết mạch sánh ngang với Đế thì số kiếp nào cũng không thể giống với người thường được, về điểm này thì ngươi rõ hơn ai hết, Thánh Nhân kiếp của ngươi ngoại trừ thiên nhân ngũ suy ra thì còn có thiên kiếp thần phạt, không phải có lẽ mà là nhất định có, thiên kiếp thần phạt này vô cùng bá đạo”.



“Ta có thể cho rằng đây chính là phần thưởng thêm không?”, Diệp Thành chép miệng, nghe mà xót xa.



“Cho nên không có sự chuẩn bị tốt thì đừng khinh xuất hành động”, Long Ngũ vỗ vai Diệp Thành, “Hai lạc ấn đế đạo đều suýt chút nữa tiêu diệt ngươi chứ đừng nói là ba hay bốn, hay thậm chí nhiều hơn”.



“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành day trán, nhớ lại Thánh Nhân kiếp, trong lòng chợt run rẩy.



“Nói chuyện khác”, Long Ngũ đổi chủ đề, “một tháng trước có một vùng tinh không nứt lìa, nghe nói có kẻ mạnh cái thế bị trảm gây nên động tĩnh lớn, việc đó có liên quan đến ngươi không?”



“Đương nhiên có rồi”, Diệp Thành thu lại suy nghĩ, chậm rãi nói: “Ta gặp sự tồn tại đáng sợ trong hố đen không gian, đó chính là một bông hoa sen màu đen, bị độn giáp thiên tự trấn áp, là Thiên Ma Chuẩn Đế”.



“Thiên Ma? Cấp bậc Chuẩn Đế?”, Long Ngũ biến sắc, không ngờ rằng kẻ mạnh cái thế bị trảm lại là Chuẩn Đế, vả lại còn là Thiên Ma, việc này đúng là khiến người ta phải kinh ngạc”.



“Với sự suy đoán của ta thì Thiên Ma Chuẩn Đế đó khi bị phong ấn ở trạng thái yếu ớt, đã chìm vào giấc ngủ sâu trong hố đen không gian không biết bao nhiêu năm tháng mới hồi phục lại trạng thái Đỉnh Phong”, Diệp Thành tiếp tục nói, “đã hồi phục lại trạng thái Đỉnh Phong thì chỉ có thể phá phong ấn, điều dị thường đó là ông ta có thể tự do đi ra vào hố đen”.



“Ta rất tò mò khi đối diện với Thiên Ma cấp bậc Chuẩn Đế đó ngưoi làm thế nào để trốn thoát”, Long Ngũ nhìn thẳng Diệp Thành, “với sự hiểu biết của ta thì tiên luân thiên chiếu sẽ không có tác dụng với Thiên Ma”.




“Là Lục Đạo cứu ta, trảm đi Thiên Ma đó”, Diệp Thành cuối cùng cũng nói ra sự thật đêm hôm đó.



“Ông ta vẫn còn ở tinh vực này chứ?”, Long Ngũ tỏ ra kinh ngạc với thông tin về Lục Đạo.



“Không”, Diệp Thành khẽ lắc đầu, “có lẽ vì ngửi thấy mùi khí tức của Thiên Ma nên ông ta đã vượt qua không biết bao nhiêu tinh vực tới đây, không phải vì cứu ta mà là vì muốn trảm Thiên Ma Chuẩn Đế kia”.



“Có thể trảm cả Chuẩn Đế thì khả năng chiến đấu của ông ta mạnh đến thế nào chứ?”











 
Chương 2281: Cậu nhóc này điên rồi à?!  


Rất xấu hổ đó chứ!



Ba người đồng loạt ho khan, gãi đầu, bọn họ đã qua bậc chín trăm bảy mươi rồi mà vẫn thấy xấu hổ.



“Ngu ngốc! Ba tên ngốc!”



Tiểu Linh Oa ở bậc thang cuối cùng lên tiếng mắng, bộ dạng rất đáng đánh.

Advertisement



“Này tên kia!”



Ba tên bực mình, đột nhiên đứng dậy, dùng hết sức bình sinh bước uỳnh uỳnh lên từng bậc thang.



Dưới sự chú ý của mọi người, cả ba nôn ra máu hết lần này đến lần khác, mười mấy bậc thang trong mắt họ như trở thành rãnh trời, mỗi bước đi đều phải trả giá.



Đi mãi đi mãi, ba người dứt khoát bò từng bậc.



Sau đó họ không đi nữa mà đổi thành bò.



Cảnh tượng này khiến khoé miệng mọi người không khỏi co giật, ai biết thì thấy là ba người, không biết còn tưởng là ba con cóc!



“Mẹ kiếp! Đau đau đau!”



Bên dưới, Trần Vinh Vân, Ly Chương và Vi Văn Trác nhe răng trợn mắt.


Cũng không trách họ như vậy, bởi vì Hùng Nhị nắm tay Trần Vinh Vân, Hoắc Đằng nắm tay Ly Chương, Tạ Vân nắm tay Vi Văn Trác, ba người căng thẳng nhìn đồ nhi nhà mình, lực trên tay càng lúc càng mạnh.



Gần đến nơi rồi! Gần đến nơi rồi!



Ba người thầm cổ vũ cho đồ nhi của mình, lực tay cũng tăng thêm một chút, nắm chặt đến mức khiến cho tay đám Ly Chương kêu lên răng rắc.



Cuối cùng đám đồ nhi cũng không khiến họ thất vọng, Thiếu Vũ bò lên đầu tiên, Vương Bưu là người thứ hai.



Cung Tiểu Thiên Nhi thì được Thiếu Vũ và Vương Bưu kéo lên, tới khi lên đến bệ đá, cả ba nằm bò ra đó như lợn chết, dang hai chân hai tay rất chướng mắt.



Phù!

Thấy ba tên lên tới nơi, rất nhiều người đều thở phào nhẹ nhõm.







Vì vậy ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Vu Phong, hắn ta đang nghỉ ngơi ở bậc thứ bảy trăm, vừa đấm chân vừa đấm lưng, hắn ta là người duy nhất còn trên thang đá nhưng lại khiến mọi người phải thán phục trước sự nghị lực của mình.



“Sau cuộc thi, tiền bối hãy đưa hắn tới gặp ta”, trên ghế ngồi, Diệp Thành truyền âm cho Hồng Trần Tuyết.



“Được Thánh chủ Thiên Đình coi trọng, có lẽ hắn sẽ thấy vinh dự lắm đấy”, Hồng Trần Tuyết cười nhẹ.



“Hắn không thiếu nghị lực, chỉ thiếu cơ hội”, Diệp Thành nở nụ cười.



“E hèm…”, Diệp Thành vừa dứt lời thì có tiếng hắng giọng vang lên trên bệ đá ở bậc thang cuối, người lên tiếng chính là cậu nhóc Vương Bưu.



“Nhân sự kiện trọng đại này, cho con được nói vài lời”, Vương Bưu đứng bên mép bệ đá, hắng giọng, chỉnh lại quần áo rồi nghiêm nghị nói: “Hôm nay con có thể đứng ở đây, điều đầu tiên con muốn nói là cảm ơn sư phụ của con, sư phụ đã không quản ngày đêm, miệt mài dạy con tu luyện nên con mới có được ngày hôm nay…”



Giọng cậu nhóc vang dội, nước mắt lưng tròng, những người quan sát lặng đi, vẻ mặt mọi người lập tức như hóa đá.



Cậu… Cậu nhóc này điên rồi à?!



Đến một lúc nào đó mới có người lên tiếng, sư phụ nào mới có thể dạy được đồ đệ kỳ quặc thế này, cậu nhóc đang phát biểu cảm nghĩ nhận giải đấy à?



Nói đến sư phụ, không ít người còn nhìn Hoắc Đằng, tên cao lớn thô kệch này nghe xong hai mắt rưng rưng: “Sư phụ tự hào về con”.



 
Chương 3508: “Đều đến cả rồi thì phải đối mặt thôi”.  


“Ta chỉ hi vọng trước khi Đại Sở quay về với Chư Thiên Vạn Vực thì người chuyển kiếp của Đại Sở có thể được bình an”, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn tinh không như thể trông thấy cả vùng sơn hà rộng lớn thông qua vô số tinh vực.



“Theo như ngươi nói thì Kiếm Thần và các vị Hoàng Đế của Đại Sở cả trăm năm trước đã xuất phát, và hiện tại khả năng đã tìm được Đại Sở?”



Advertisement

“Ngươi là Thái Hư Long Hồn, hiểu nhiều biết rộng, có thể dự đoán thời gian chính xác Đại Sở quay trở về không?”



“Đến cả ngươi còn không đoán ra thì huống hồ là ta?”, Long Ngũ lắc đầu mỉm cười: “Điều ta dám khẳng định đó là nếu muốn Đại Sở quay về với Chư Thiên Vạn Vực thì không phải chuyện một sớm một chiều, thời gian có thể là một năm, có thể là hai, ba năm, có thể là mười năm và thậm chí là trăm năm, nghìn năm”.



“Chỉ mong Đại Sở chỉ còn lại bản nguyên có thể trụ được tới lúc đó”, Diệp Thành nói với nhiều nỗi âu lo.



“Đừng nghĩ nhiều nữa, hai trăm năm nay ngươi đã vất vả nhiều rồi, nghỉ ngơi chút đi”, Long Ngũ mỉm cười.



“Không thể nghỉ được”, Diệp Thành vươn vai, “người chuyển kiếp ở tinh vực này đã được tìm thấy, ta cũng nên lên đường thôi, cần tìm thấy nhiều người chuyển kiếp hơn nữa”.



“Si Mị tổ chú của ngươi...”


“Lần này ta đến vì nó”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “cũng chẳng còn cách nào khác, những gì ta có thể nghĩ tới chỉ có thể là dùng tổ chú khắc chế tổ chú, mặc dù cách này nguy hiểm nhưng cũng không phải không thể”.



“Cho ta thêm thời gian, ta nhất định sẽ tìm thấy phương pháp giải cứu”, Long Ngũ vội nói.



“Không thể kéo dài thời gian được”, Diệp Thành mỉm cười, chậm rãi lên tiếng: “Đạo hành quả ta còn kém, rất khó áp chế Si Mị tổ chú, bất cứ lúc nào nó cũng có thể làm hao mòn sức mạnh của tiên luân nhãn, trước đó khi thi triển thiên chiếu suýt chút nữa ta bị phản phệ, nếu cứ để vậy thì đạo căn nhất định bị tổn hại”.



“Ngươi chắc chắn phải làm vậy chứ?”, Long Ngũ cau mày nhìn Diệp Thành, “tổ chú không phải chuyện nhỏ đâu”.

“Đều đến cả rồi thì phải đối mặt thôi”.



“Vậy thì thử xem”, Long Ngũ đứng dậy tung ra một chưởng về phía Kỳ Vương ở cách đó không xa.



Lại nhìn sang Kỳ Vương lúc này vẫn còn đang lảo đảo, đột nhiên bị đánh như vậy, nó không kịp phản ứng lại, lập tức bay ra khỏi đỉnh núi, sau đó lớn lối la mắng: “Mẹ kiếp, ngươi có bệnh à?”



Long Ngũ cứ thế ngó lơ, trên đỉnh núi có thêm một con lừa chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn như vậy sao hắn có thể yên tâm phá tổ chú cho Diệp Thành, nếu như con Kỳ Vương đó làm loạn thì rắc rối to.



Thế rồi hắn không nể nang gì mà ra tay, chỉ có thể khiến con lừa kia đi ra chỗ khác.



Phía này, Diệp Thành đã tế ra kết giới bao quanh khắp ngọn núi, hắn không muốn xảy ra sai sót gì.



Long Ngũ cũng ra tay, tạo thêm tầng phong ấn cho lớp kết giới vì việc này có liên quan đến sinh tử của Diệp Thành.



Làm xong xuôi cả hai mới đứng đối mặt với nhau, khoảng cách cách nhau chỉ ba trượng, đứng đó bất động như pho tượng, vẻ mặt nghiêm túc vì sự việc chuẩn bị diễn ra vô cùng nguy hiểm.



 
Chương 2282: Đó là do sư phụ chúng dạy tốt”


Mẹ nó chứ!



Nhìn cảnh này, với định lực của phía Cổ Tam Thông mà cũng không khỏi nhíu mày.



“Cút cút cút, đến ta!”



Trên bậc đá, Thiếu Vũ đá Vương Bưu còn đang nói xuống.

Advertisement



“E hèm!”



Cậu nhóc cũng hắng giọng trước tiên, sau đó dựng thẳng cổ áo, dưới sự chú ý của mọi người, cậu cũng rơm rớm nước mắt: “Hôm nay con có thể đứng ở đây, hôm nay con có thể có được thành tựu như này, lời đầu tiên con cũng muốn cảm ơn sư phụ không biết xấu hổ của con. Tuy mỗi lần sư phụ nhìn trộm nữ đệ tử tắm đều lôi con ra chịu tội thay, tuy sư phụ có một khuôn mặt rất đáng đánh nhưng con vẫn rất biết ơn sư phụ. Sư phụ đã cho con biết thế nào là không biết xấu hổ, cũng cho con biết tinh thần không biết xấu hổ đáng quý nhường nào, sư phụ còn cho con biết giữ vững tinh thần này cần bao nhiêu dũng khí…”



Cậu chàng càng nói càng kích động, nước mắt nước mũi giàn giụa, còn người xem thì như bị sét đánh.



Mọi người lại vô thức nhìn về phía Hoắc Đằng, nói chính xác hơn là nhìn Tạ Vân.



Giống như Hoắc Đằng, tên này cũng đang lau nước mắt.



Mọi người thấy vậy thì nhốn nháo, ngươi đưa đồ đệ tới để chọc cười đấy à!



“Các ngươi đã nói hết rồi thì ta cũng phải nói vài lời”, Thiếu Vũ còn chưa nói xong đã bị Cung Tiểu Thiên Nhi ở phía sau kéo sang một bên.



Cũng giống như Vương Bưu và Thiếu Vũ, cậu nhóc này cũng vuốt tóc, chỉnh lại cổ áo rồi hắng giọng, khoé mắt cũng bị cậu cố nặn ra vài giọt nước mắt: “Đầu tiên con xin cảm ơn sư phụ của con, cảm ơn ông nội, bà nội, ba, cậu, bác cả, bác hai, bác ba, cô bảy, cô tám của sư phụ…”

Mọi người nghe những lời kích động này mà sững sờ, cậu ta định hỏi thăm tám đời tổ tông nhà người ta luôn đấy à?



Đã thấy người kỳ cục, nhưng chưa thấy người nào kỳ cục đến mức này.



Lại nhìn tới Hùng Nhị, hắn ta cảm động rớt nước mắt rồi!



Nhìn tới người nhà họ Hùng, vẻ mặt ai cũng rất đặc sắc, cả nhà họ Hùng đã bị nhóc mập này hỏi thăm một lượt.



Đến Liễu Dật trước nay luôn bình tĩnh ung dung lúc này cũng mấp máy miệng, vẻ mặt còn thú vị hơn cả người nhà họ Hùng.



Lại nhìn tiếp đến người của Hằng Nhạc Tông, hầu hết mọi người đều đỡ trán, đời trước họ đã tạo nghiệp gì mà “chuyện lạ” trăm năm hiếm gặp lại rơi trúng họ cơ chứ?



“Là sư phụ đã nuôi con mập thế này, là sư phụ đã cho con ăn hổ tiên mỗi ngày…”, Cung Tiểu Thiên Nhi không để ý đến ánh mắt khác lạ của mọi người, cậu nhóc càng nói càng nhập tâm, khóc lóc kể lể.



“Ai vác giúp ta cây đại đao ba mươi trượng lại đây cái”, lão già Gia Cát Vũ hô lên.



“Ta nói chứ, Hằng Nhạc Tông đúng là nhân tài lớp lớp xuất hiện nhỉ!”, Hồng Trần Tuyết hứng thú nhìn Diệp Thành bên cạnh.



“Đó… Đó là do sư phụ chúng dạy tốt”, Diệp Thành đỡ trán nói.



“Hậu sinh khả uý là thế nào? Là thế này chứ thế nào nữa”, Cổ Tam Thông vuốt râu tâm đắc: “Ta rất coi trọng ba nhóc này, chúng sẽ ngày càng tiến xa hơn trên con đường không biết xấu hổ”.



A…!



Cổ Tam Thông vừa dứt lời, một tiếng hét thảm thiết vọng lại từ hướng bệ đá.



Dưới sự chú ý của mọi người, tên mập Cung Tiểu Thiên Nhi giây trước còn đang phát biểu hùng hồn, giây sau đã nằm dưới đất.



Không chỉ cậu nhóc mà đến Vương Bưu và Thiếu Vũ cũng cùng chung cảnh ngộ, bị nhóm đệ tử phía trên đánh túi bụi, bị đánh tơi bời chưa nói, dưới sự cầm đầu của mấy đệ tử phía Đạo Chích và Ngưu Bôn, mọi người bao vây ba cậu lại, chuyện tiếp theo hơi máu me một chút.



Thế giới lập tức yên lặng, mọi người đều câm nín.



Ồ ha ha…











 
Chương 3509: Diệp Thành hiến tế tuổi thọ, sử dụng thiên chiếu với Long Ngũ.  


Cơn gió nhẹ khẽ thổi tới, Diệp Thành nhắm mắt trái lại.



Giây phút tiếp theo, Tiên Luân Nhãn bên trái của hắn mở ra, tiên luân ấn kí vận chuyển, ngoại tượng đồng lực khủng khiếp hình thành nên đừng luồng sóng vô hình lan ra vô tận, trấn áp khiến không gian méo mó.



Advertisement

Diệp Thành hiến tế tuổi thọ, sử dụng thiên chiếu với Long Ngũ.



Thế rồi phần vai Long Ngũ rực cháy hoả diệm màu đen.



Có điều, hoả diệm thiên chiếu chỉ bùng lên chừng vài giây đã tắt ngúm, nó đã tiếp xúc với thái hư tổ chú.



Thấy Diệp Thành cau mày, trên thần văn của Si Mị tổ chú lại có thêm một đạo thần văn long hình cổ xưa.



Đó là ngoại tướng thần văn của tổ chú Thái Hư Cổ Long, giống với thiên chiếu trước đó được thi triển với Cương Thi Cổ Mộ, hiện giờ thi triển thiên chiếu với Long Ngũ cũng đã khơi dậy tổ chúc khiến hắn trúng thái hư tổ chú.



Hự!

Sau tiếng rên khẽ, Diệp Thành ôm đầu, “bịch” một tiếng, hắn quỳ phịch xuống đất.



Trạng thía của hắn vô cùng tồi tệ trong chốc lát, tiên nhãn tự phong ấn, thần hải ong ong như muốn nổ tung, thánh thể có thêm nhiều vết nứt, có máu tươi bắn vọt, biến thành một người máu me đầm đìa.



Thái hư long chú không hề yếu hơn Si Mị tổ chú, sức mạnh vô hình đang tàn phá đạo căn của Diệp Thành.



Sắc mặt của Long Ngũ thay đổi rõ rệt, hắn muốn giúp nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.



Diệp Thành khoanh chân ngồi xuống đất, nguyên thần xuất khiếu và cũng khoanh chân ngồi xuống đất như Diệp Thành.



Nếu nhìn kĩ thì còn có thể thấy trong nguyên thần của hắn có thêm một con hắc long và bạch long đang tranh đấu.



Đó là ngoại tướng của tổ chú, hắc long chính là Si Mị tổ chú còn Bạch Long chính là Thái Hư tổ chú, đúng như Diệp Thành dự đoán, thân mang hai loại tổ chú sẽ tự khắc chế nhau, sức mạnh của tổ chú đối đầu với nhau.



Cảnh tượng này khiến dù là Long Ngũ nhìn mà cũng phải kinh hãi, hai loại tổ chú, bất cứ lúc nào Diệp Thành cũng có thể mất mạng, vào giây phút hắn trúng thái hư tổ chú thì mọi thứ đã vượt ngoài tầm kiểm soát rồi.



Đúng như Long Ngũ nghĩ, mọi thứ đều vượt ngoài tầm kiểm soát.



Nguyên thần của Diệp Thành lúc này giống như một loại dung khí, nói chính xác hơn thì giống như một chiến đài, một chiến đài diễn ra trận tranh đấu giữa Thái Hư tổ chú và Si Mị tổ chú, hai loại tổ chú đại chiến khắp chiến đài.



Quả thực, vì Thái Hư tổ chú và Si Mị tổ chú đang tranh đấu nên sức mạnh nguyên thần của Diệp Thành đang hao tổn, chân thân nguyền thần cũng theo đó mà trở nên méo mó, bất cứ lúc nào cũng có thể bị tiêu diệt.











 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top