Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 340: Chương 340


Sáng sớm, Diệp Thành thức dậy từ sớm, hắn khoác lên mình bộ đạo bào mới rồi quay người bước về phía bên ngoài rừng trúc.

Vừa ra khỏi khu rừng trúc, Diệp Thành liền trông thấy Sở Huyên đã đứng cách đó không xa như đang đợi hắn vậy.

“Chào buổi sáng, sư phụ”, Diệp Thành nhanh nhảu chạy tới.

“Hiếm khi thấy con thay bộ đạo bào mới”, Sở Huyên có vẻ rất hứng thú liếc nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, chốc chốc lại giơ tay véo má Diệp Thành: “Ừm, chải chuốt một chút trông cũng tuấn tú đấy”.

“Con trông tuấn tú vậy sao? Sư phụ, tối nay có muốn ngủ với con không?”, Diệp Thành xoa xoa tay cười xoà: “Hay là con ngủ với người cũng được”.

Nghe vậy, Sở Huyên liền nhướng mắt tươi cười nhìn Diệp Thành: “Sao nào? Muốn lên giường với sư phụ thế à?”  
“Muốn ạ”, Diệp Thành toét miệng cười.

“Muốn ta cũng không cho”, Sở Huyên lườm hắn một cái.

“Không thì sư phụ ra cái giá đi, tiểu gia đây có thừa tiền”, Diệp Thành nói rồi không quên chỉnh lại y phục sau đó vuốt tóc với vẻ tự sướng.

“Được thôi.


Chín mươi triệu linh thạch, sư phụ cho ngươi ngủ”.

“Có thể ngủ trước rồi đưa tiền sau không ạ?”, Diệp Thành tươi cười.

“Được, đương nhiên là được”, Sở Huyên hất tóc mái, trong tay xuất hiện thêm cái kéo thong thả duỗi duõi móng tay như không có chuyện gì vừa nói: “Có điều ngươi phải để lại gì đó chỗ ta”.

“Vậy….

vậy thì thôi ạ”, Diệp Thành cười trừ, hắn vô thức che đi đũng qu@n của mình, thế nhưng cho dù là vậy thì hắn vẫn cảm thấy nơi đũng qu@n đau nhói.

“Chắc chắn không ngủ nữa chứ?”, Sở Huyên quay mặt lại nhìn Diệp Thành với vẻ mặt hào hứng.

“Không…không ngủ nữa ạ”.

“Đã không ngủ nữa thì đi thôi”, Sở Huyên liếc nhìn Diệp Thành, di chuyển một cách duyên dáng.

Hừ!  
Diệp Thành hắng giọng ưỡn ngực đi theo.


Đợi tới khi hai người tới thì trước đại điện của Hằng Nhạc Tông đã có rất nhiều người rồi.

Trong đó có chín đại đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông, Hùng Nhị, Tạ Vân, Hoắc Đằng, Tề Dương cũng đến.

Hắn cũng trông thấy Tề Dương, Tề Hạo, Khổng Tào, Giang Giương, đến cả Tử Sam, Giang Hạo và Doãn Chí Bình ở ngoại môn cũng xuất hiện.

Ngoài bọn họ ra thì Đạo Huyền Chân Nhân, Đạo Giới Chân Nhân, Phong Vô Ngấn, Bàng Đại Xuyên có mặt, đến cả thủ toạ của tam đại chủ phong ở ngoại môn, Từ Phúc của Linh Đan Các, Chu Đại Phúc của Linh Khí Các cũng tề tựu đông đủ.

“Sao mình có một dự cảm chẳng lành nhỉ?”, trong đám người, Tư Đồ Nam bứt đầu gãi tai.

“Hôm qua lúc sư tôn nói suýt nữa khiến ta đái ra quần”, Tạ Vân tặc lưỡi.

“Hay là chúng ta chuồn đi”, Hùng Nhị xoa mũi.

“Ồ, đều có mặt ở đây cả rồi sao?”, khi mấy người đang nói chuyện thì Diệp Thành đã ghé đến, hắn đi quanh một vòng rồi mới xoa xoa cằm hướng ánh mắt nhìn Hùng Nhị ở cách mình gần nhất, và nói chính xác hơn là hắn nhìn vào cái túi quần của Hùng Nhị.

“Ngươi nói cho ta biết vay tiền làm gì đã”, Hùng Nhị vẫn cố giữ chặt túi quần.

“Chơi gái”.

“Khốn khiếp”.

“Chưởng giáo đến rồi”, không biết là ai hô lên câu này.

.

 
Chương 341: Chương 341


Nghe vậy, tất cả đệ tử có mặt cho dù là đang nói chuyện, đang trêu ghẹo nhau hay vay mượn nhau tiền thì tất cả đều dừng lại, sau đó lần lượt tiến lên trước đứng thành ba hàng thẳng thắp phải vài trăm người.

Trong đại điện, Dương Đỉnh Thiên từ từ bước ra: “Đều chuẩn bị xong cả rồi chứ?”  
“Đương nhiên rồi ạ”, lại là giọng Tư Đồ Nam vang lên đầu tiên.

Mặc dù hắn cũng rất căng thẳng nhưng lại rất vô tư, những người khác cũng giống hắn, bọn họ đều biết căng thẳng cũng chẳng thể làm gì, cuối cùng vẫn phải đối mặt.

“Đi theo ta”, lúc này Dương Đỉnh Thiên mới hít vào một hơi thật sâu, phất đại bào và đi vào trong đại điện.

Vẫn là địa cung rộng lớn, vừa đi vào trong đã cảm nhận được áp lực vô cùng lớn, rất nhiều người đến thở cũng cảm thấy khó khăn.

Nơi địa cung sâu thẳm chính là cánh cửa đá cao mấy chục trượng, trên cửa đá là những phù văn cổ xưa, chính giữa còn có chữ “phong”, có lẽ linh hồn của Thái Hư Cổ Long bị phong ấn ở đây.

Gừ! Gừ! Gừ!  
Vừa đứng lại Diệp Thành đã nghe thấy tiếng rồng gầm thét.


Khi cách cửa xa không xa, Diệp Thành âm thầm mở Tiên Luân Nhãn và nhìn thấy được linh hồn của Thái Hư Cổ Long bên trong.

Cơ thể nó cũng phải to cỡ vài trượng, đôi mắt to như cái chum đựng rượu, trong đôi mắt kia còn hằn lên ánh nhìn bạo ngược và khát máu.

“Quả đúng như Thái Hư Cổ Long nói, Thái Hư Cổ Long của Hằng Nhạc Tông có phần tà ác”, Diệp Thành lẩm bẩm.

“Long Hồn Bi, mở”, khi Diệp Thành còn đang lẩm bẩm, Dương Đỉnh Thiên đã dùng tới thủ ấn sau đó phía trước cánh cửa đá hiện lên một tế đàn, trên tế đàn, một phần bia đá khổng lồ đang từ từ nhô lên.

Bia đá đó chính là Long Hồn Bi, bên trên khắc những long văn phức tạp.

Long Hồn Bi kết nối với linh hồn của Thái Hư Cổ Long, khi lựa chọn kí chủ, cần đặt tay lên Long Hồn Bi để xem độ hoà hợp giữa bọn họ và phần hồn của Thái Hư Cổ Long, người nào có độ hoà hợp cao nhất sẽ được chọn làm kí chủ của Thái Hư Cổ Long.

“Bắt đầu đi”, Dương Đỉnh Thiên thu lại tay, nhìn sang mấy người phía Diệp Thành.

“Con trước ạ”, thấy đám đông nhốn nháo, Nhiếp Phong kiệm lời là người bước ra đầu tiên, từ từ đi lên tế đàn sau đó áp tay vào Long Hồn Bi.

Vù! Vù!  

Ngay sau đó, Long Hồn Bi rung lên hai lần, một chữ “nhị” cổ xưa xuất hiện.

“Độ hoà hợp là hai phần”, Dương Đỉnh Thiên hít vào một hơi thật sâu, “người tiếp theo”.

Ngay sau đó, Nhiếp Phong đi xuống khỏi tế đàn, người tiếp theo chính là Thạch Nham, sau khi hắn đặt tay lên Long Hồn Bi, Long Hồn Bi lại rung lên lần nữa rồi hiện chữ “nhất”.

“Độ hoà hợp, một, người tiếp theo”.

“Để con, để con”, Tư Đồ Nam nhảy lên, một bước đã lên tới tế đàn nhưng không đặt tay lên Long Hồn Bi luôn mà ghép hai tay thành hình chữ thập, miệng lẩm bẩm khẩn cầu: “Thiên linh linh địa linh linh, Thái Thượng Đạo Quân mau hiển linh để con mở ra được mười phần hoà hợp”.

“Khốn khiếp, chơi nhau sao?”, bên dưới, Hùng Nhị, Tạ Vân và Hoắc Đằng đều lên tiếng mắng chửi: “Đi xuống đi”.

“Chết tiệt, chẳng đúng gì cả”.

“Sao lại không đúng, ta thấy rất đúng mà”, Hùng Nhị xoa xoa mũi.

“Tên mập kia, ngươi ăn nói như vậy ra ngoài dễ bị đánh lắm đấy”.

“Bớt doạ ta đi”.

.

 
Chương 342: Chương 342


Tiếp sau đó liên tiếp có người đi lên tế đàn.

Phía này, Diệp Thành liếc nhìn Long Hồn Bi rồi lại nhìn sang Dương Đỉnh Thiên: “Sư bá, Long Hồn Bi không dựa vào thực lực và thu vi để phán đoán sao ạ?”  
“Tu vi và thực lực không quan trọng”, Dương Đỉnh Thiên khẽ vuốt râu, giải thích: “Linh hồn của Thái Hư Cổ Long hết sức dị thường, muốn đạt được độ hoà hợp cao với nó thì cũng phải xem nhiều nhân tố khác nữa.

Tu vi chỉ là một phần trong số đó”.

“Sao con lại cảm thấy linh hồn của Thái Hư Cổ Long đang trêu đùa chúng ta nhỉ?”, Diệp Thành xoa cằm.

“Đều do con người thôi”.

.

Ngôn Tình Sắc
“Ha Hự”, khi hai người đang nói chuyện thì một tiếng hô vang lên từ trên tế đàn và nếu quan sát thì đó chính là Hùng Nhị.


Tên này hiên ngang đi lên tế đàn nhưng khi chuẩn bị đặt tay lên thì hắn chợt hô hào khiến mấy người phía Dương Đỉnh Thiên không khỏi giật mình.

“Nhất định phải hiện mười phần hoà hợp cho ta, nếu không ta đập chết mày”, Hùng Nhị không hề để ý tới khuôn mặt của những người khác đang tối sầm cả lại, hắn cũng chẳng hề xấu hổ, chỉ vào Long Hồn Bi mà gào lên.

Sau một hồi gào thét, tên này mới giơ bàn tay béo múp đặt lên Long Hồn Bi.

Diệp Thành và mấy người phía Liễu Dật lần lượt đưa mắt qua nhìn, xem xem tên này có thể đạt được mấy phần.

Có điều, Hùng Nhị vừa đặt tay lên Long Hồn Bi thì Long Hồn Bi căn bản không hề phản ứng, vẫn đứng im tại chỗ như thể không có người nào chạm vào mình vậy.

“Lần này không tính”, Hùng Nhị ho hắng, lại lần nữa hô hào đặt bàn tay béo múp lên Long Hồn Bi.

Có điều, một giây, hai giây rồi ba giây, thậm chí tới mười mấy giây trôi qua, Long Hồn Bi vẫn không hề có phản ứng nào.

“Đúng là gặp ma rồi, sao không nể mặt ta chút nào chứ?”, Hùng Nhị mắng chửi, còn đình thử thêm lần nữa.

“Tên hài hước kia, ngươi có thể xuống được rồi đấy”, phía dưới vang lên giọng nói của Tư Đồ Nam.


“Cút cho ta”.

“Xuống đi thôi”, thấy Hùng Nhị vẫn còn chần chừ, Dương Đỉnh Thiên trầm giọng lên tiếng, ông ta không có thời gian xem tên béo này lãng phí thời giờ của mình.

“Cũng không thể trách con mà”, chưởng giáo đã có lời, Hùng Nhị đương nhiên không dám làm trái, hắn nhảy xuống khỏi tế đàn.

Đến một phần hoà hợp cũng không hiện lên, đúng là bẽ mặt không biết chui vào đâu.

Đợi tới khi đứng vào đội hình, Tư Đồ Nam, Tạ Vân và Hoắc Đằng mới thở dài nhìn Hùng Nhị: “Tên mập kia, ngươi ra vẻ cũng được đấy, cho ngươi mười điểm”.

“Cút…”  
Tiếp theo là hàng trăm đệ tử lên tế đàn, chỉ có Tề Dương là độ hoà hợp bằng hai, Khổng Tào, Giang Dương, Tả Khâu Minh, Tử Sam và Giang Hạo căn bản đều đạt một phần hoà hợp.

Lúc này, sắc mặt của Diệp Thành trông hết sức khó coi, bao nhiêu người lên như vậy mà cao nhất chỉ có hai phần, đây quả là một thử thách lớn.

Nghĩ vậy, hắn hơi nhấc chân lên, từ từ sải bước về phía tế đàn.

Lúc này, linh hồn của Thái Hư Cổ Long bị phong ấn trong cửa đá từ từ mở mắt, ánh mắt u ám quét qua người Diệp Thành, khoé miệng nó hé cười: “Còn có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, có điều ta không có hứng thú với ngươi”.

.

 
Chương 343: Chương 343


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Nói rồi, đôi mắt của Thái Hư Cổ Long di chuyển đảo sang phía khác bên trong Địa Cung, nó nhìn những đệ tử khác: “So với Lục Đạo Tiên Luân Nhãn thì ta tích kẻ có trái tim ác ma hơn”.  
Phía này, Diệp Thành đã đứng trước Long Hồn Bi, đầu tiên hắn hít vào một hơi thật sâu rồi mới khẽ đặt tay lên.  
Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Diệp Thành, muốn xem đệ tử xuất sắc nhất của Hằng Nhạc Tông rốt cục có thể đạt mấy phần hoà hợp, đến Dương Đỉnh Thiên cũng nhìn Long Hồn Bi không chớp mắt, hi vọng đệ tử Diệp Thành có thể lập nên kì tích một lần nữa.  
Vù! Vù! Vù!  
Có điều Long Hồn Bi chỉ rung lên ba lần rồi im bặt, bên trên hiện chữ “tam”.  
“Đến Diệp Thành mà cũng chỉ có ba phần hoà hợp thôi sao?”, Dương Đỉnh Thiên bất giác cau mày.

Ngay cả đệ tử xuất sắc nhất của Hằng Nhạc Tông cũng chỉ mở được ba phần, lại còn thấp nhiều hơn so với tưởng tượng của ông.  
“Không phải vận may quay lưng lại với ta rồi chứ?”, Diệp Thành đảo mắt nhìn con số trên Long Hồn Bi, hắn cau mày và từ từ đi xuống tế đài.  

“Đúng như trong dự đoán”, trong đầu Diệp Thành chợt vang lên giọng nói của Thái Hư Cổ Long: “Nên biết rằng kí chủ có độ hoà hợp cao nhất ở Hằng Nhạc Tông các ngươi cũng chỉ có năm phần, ngươi mở được ba phần đã là tốt rồi”.  
“Ta đây phải sống một nghìn năm cơ.

Ba trăm năm là cái gì thá chứ”, Diệp Thành hằn học day trán.  
“Đứa trẻ đen đủi”.  
“Độ hoà hợp bằng một”, khi cả hai trò truyện, Dương dỉnh Thiên lại lên tiếng, người có độ hoà hợp bằng một là Dạ Vô Tuyết.

Mặc dù khả năng của cô cũng không vừa nhưng đến Diệp Thành cũng chỉ đạt ba phần thì bọn họ đạt một phần cũng không có gì làm lạ.  
Những phần thử tiếp theo không mấy kịch tính, hầu như mọi người đều đạt một phần.


Có những đệ tử thậm chí đến một phần cũng không hiện ra, và trong số này thì hiện tại người đạt độ hoà hợp cao nhất vẫn là Diệp Thành.  
Mọi thứ đều được tiến hành theo đúng quy luật.  
Có lẽ tất cả mọi người đều đang hướng ánh mắt lên tế đàn nên không nhận ra Doãn Chí Bình trong đám người có phần dị thường, chốc chốc hắn lại nhìn trái nhìn phải như đang tìm kiếm gì đó.  
“Doãn sư huynh, huynh sao thế?”, có đệ tử lên tiếng hỏi.  
“Mọi người có phát hiện ra có ai đó đang nhìn chúng ta không?”, Doãn Chí Bình lên tiếng hỏi lại đệ tử kia.  
“Không…làm gì có?”  
“Lẽ nào là ta cảm nhận nhầm”, Doãn Chí Bình lẩm bẩm.  
“Những đệ tử có độ hoà hợp bằng một và dưới một thì ra đợi ở bên ngoài điện”, Dương Đỉnh Thiên lên tiếng.  
Nghe vậy, những người có độ hoà hợp bằng một lần lượt đi ra khỏi Địa Cung.  
“Ba phần”, nghe con số này, Sở Huyên run rẩy, sắc mặt cô tái nhợt cả đi.

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.

 
Chương 344: 344: Chín Phần Có Nghĩa Là Chín Trăm Năm


Diệp Thành đảo mắt qua vài đệ tử còn lại, hắn day day trán: “Có phải mình nên có giác ngộ rồi không?”  
“Mệnh, đây là mệnh”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng.

“Độ hoà hợp bằng một, người tiếp theo”, khi cả hai đang nói chuyện thì giọng nói của Dương Đỉnh Thiên đã lại vang lên, nói rồi ông ta nhìn xuống bên dưới, ánh mắt dừng lại ở đệ tử cuối cùng.

“Tới người cuối cùng rồi”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu nhìn đệ tử cuối cùng.

Và tên đệ tử đó chính là oan gia của hắn, thủ đồ Giới Luật Đường ở ngoại môn – Doãn Chí Bình.

Phù!  
Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Doãn Chí Bình từ từ đi lên tế đàn.

Có lẽ không ai biết được giây phút Doãn Chí Bình đi lên tế đài, Thái Hư Cổ Long bị phong ấn bên trong từ từ mở mắt, trong đôi mắt nó hằn lên ánh nhìn bạo ngược và khát máu, miệng nó còn nhếch lên tàn nhẫn.

Ngay sau đó, Doãn Chí Bình giơ tay ra đặt lên Long Hồn Bi.


Đột nhiên, Long Hồn Bi rung lên, không chỉ lắc lư mà đến cả Địa Cung và cung điện cũng theo đó mà rung lên liên tục, đến cả mấy người phía Diệp Thành đứng còn không vững.

“Sao lại thế này được?”, Dương Đỉnh Thiên cau mày nhìn tứ phương.

“Chuyện gì thế này?”, nhìn đại điện rung lên dữ dội, mấy người phía Từ Phúc bên ngoài đại điện tỏ ra hết sức kinh ngạc.

“Không phải bên trong xảy ra chuyện gì rồi chứ?”  
“Chỉ là thử độ hoà hợp thôi, có thể xảy ra chuyện gì được chứ?”  
Vút! Vút!  
Khi mọi người đang bàn tán xôn xao, mấy chục bóng hình bên ngoài Hằng Nhạc Tông đã vội vàng chạy tới, người nào người nấy bộ dạng hớt hải, sải hai ba bước đã tới đây, không đợi mọi người phản ứng lại đã bay vào trong đại điện.

“Ta…ta không nhìn nhầm chứ?”, Bàng Đại Xuyên đứng trước đại điện há hốc miệng: “Sư tôn xuất quan rồi sao?”  
“Sao thế này, sao sư tôn và các Thái Thượng Trưởng Lão đều kinh động thế này?”, mấy người phía Đạo Huyền Chân Nhân cau mày.


Lúc này, bên trong Địa Cung hết sức yên tĩnh, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt nhìn lên tế đàn, nói chính xác hơn là nhìn vào chữ “cửu”, cổ xưa hiện lên Long Hồn Bi, nó rõ ràng quá choán mắt người nhìn.

“Chín phần, chín phần, tốt, tốt, tốt lắm”, bầu không khí trầm lắng bên trong địa cung bị phá vỡ ngay tức thì.

Mấy chục bóng hình bay từ ngoài vào trong không phân trước sau, trưởng lão mặc đồ tím đi đầu uy thế mạnh nhất chính là tu sĩ mạnh mẽ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, là lão tổ của Hằng Nhạc, được người ở Nam Sở mệnh danh là Thông Huyền Chân Nhân.

“Đúng là chín phần rồi”, sau Thông Huyền Chân Nhân, rất nhiều Thái thượng trưởng lão người nào người nấy mặt mày hết sức phức tạp.

“Đệ tử Hằng Nhạc của chúng ta mở được chín phần, ta có thể không ra ngoài sao?”, Thông Huyền Chân Nhân đi đầu cười rất sảng khoái, ông ta không đợi được nữa, hướng luôn ánh mắt nhìn Doãn Chí Bình trên tế đàn rồi lại không kiềm chế được thốt lên “rất tốt”.

Nên biết rằng chín phần hoà hợp có thể bảo vệ Hằng Nhạc Tông cả chín trăm năm.

Lại nhìn lên tế đàn, Doãn Chí Bình thẫn thờ tại chỗ, con số hiện trên Long Hồn Bi thật sự quá kinh người khiến hắn như đang nằm mơ vậy.

Khi phản ứng lại, mặt mày hắn rõ vẻ kinh ngạc.

Chín phần có nghĩa là chín trăm năm.

.

 
Chương 345: 345: Mạnh Vậy Sao Ạ


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Và cũng có nghĩa là hắn có thể làm kí chủ chín năm năm, có thể tận dụng sức mạnh chí cao của Thái Hư Cổ Long, và là người bảo vệ của Hằng Nhạc Tông nên Hằng Nhạc Tông đương nhiên phải ưu ái hắn hơn hẳn, đó là vinh hạnh vô thượng.

Doãn Chí Bình vui mừng khôn tả, hắn như thấy được con đường thênh thang mà bằng phẳng mình sắp đi.

Chuẩn bị dung hoà linh hồn!
Thông Huyền Chân Nhân vui mừng lên tiếng, vả lại thần thái còn kích động vô cùng: “Ta sẽ đích thân dung hoà linh hồn cho hắn”.

“Doãn Chí Bình, ngồi vào chính giữa tế đàn”, Dương Đỉnh Thiên vội nói.

“Vâng, thưa chưởng giáo”, Doãn Chí Bình vội ngồi vào giữa tế đàn, sau đó cởi bỏ lớp y phục bên ngoài, giữa lòng bàn tay bị rạch một đường máu đỏ tươi.

Hai tay hắn kết thành hình chữ thập, hắn ngồi đó như một vị hoà thượng đang niệm kinh vậy.


Ngay sau đó, tế đàn rung chuyển, từng trận văn trên tế đàn lần lượt phục hồi.

Tiếp đó, cánh cửa đá khổng lồ từ từ mở ra, một luồng khí tức dồi dào mà tàn bạo xông ra khiến Diệp Thành cảm thấy áp lực vô cùng lớn.

Phần linh hồn khổng lồ của Thái Hư Cổ Long hiển hiện trước mặt mọi người.

Diệp Thành thì đỡ hơn vì hắn từng thấy bộ dạng của linh hồn Thái Hư Cổ Long nên không quá kinh ngạc.

Dương Đỉnh Thiên và mấy người phía Thông Huyền Chân Nhân cũng vậy.

Chỉ có Doãn Chí Bình khi nhìn thấy con vật khổng lồ này thì khuôn mặt không tránh khỏi ngỡ ngàng.

Phù! Phù! Phù!
Trong địa cung rộng lớn chỉ toàn vang lên tiếng gầm gừ mạnh mẽ, thế nhưng đó không phải tiếng gầm của Thái Hư Cổ Long mà là hơi thở của nó.

Phía này, Diệp Thành không ngừng day trán vì trong đầu hắn đột nhiên vang lên giọng nói kinh ngạc của Thái Hư Cổ Long: “Thật đáng kinh ngạc.

Chín phần hoà hợp.

Tên tiểu tử kia gặp may rồi”.

“Ngươi đừng gầm lên như thế được không?”
“Ta đây nghĩ không thông vì sao độ hoà hợp lại cao như vậy”, Thái Hư Cổ Long hoa chân múa tay như muốn xông ra khỏi phong ấn bay tới đây xem xem rốt cục là ai mà lại mở được chín phần hoà hợp.


“Ngươi nghĩ không thông thì đừng nghĩ nữa, đi ngủ đi”, Diệp Thành cứ thế liếc nhìn Thái Hư Cổ Long.

“Dung hoà linh hồn”, ở một nơi khác, chỉ nghe thấy tiếng hô của Thông Huyền Chân Nhân, rất nhiều Thái thượng trưởng lão lần lượt sử dụng ấn quyết.

Cả tế đàn phát ra ánh sáng chói lọi.

Tiếp đó, linh hồn của Thái Hư Cổ Long bị phong ấn run rẩy một lát rồi bị dẫn dụ ra ngoài.

Thân hình khổng lồ của nó cứ thế ngưng tụ về phía phần bụng dưới của Doãn Chí Bình.

Hự…!
Doãn Chí Bình hự lên một tiếng, vẻ mặt đau đớn tột cùng.

Cảnh tượng tiếp theo khiến người ta phải chấn động, linh hồn của Thái Hư Cổ Long to phải cả trăm trượng vội nhập vào vùng đan điền của Doãn Chí Bình, nên biết rằng Doãn Chí Bình trong mắt nó chỉ giống như một con châu chấu mà thôi.

“Đúng là dị thường”, Diệp Thành nhìn cảnh tượng này mà không khỏi tặc lưỡi.

Hắn thầm nhủ đạo pháp của Thuỷ tổ tam tông thật kì diệu, còn có thể tạo ra kí chủ nữa.


“Có thấy áp lực không?”, ở bên, Dương Đỉnh Thiên mỉm cười ôn hoà.

“Có ạ”, Diệp Thành gật đầu dứt khoát: “Tên tiểu tử đó ngày ngày muốn giế t chết con, nếu hắn dung hợp được với linh hồn của Thái Hư Cổ Long thì thực lực nhất định sẽ tăng lên mạnh mẽ, không tìm con gây rắc rối mới lạ”.

“Bất cứ việc gì con cũng nên hạ mình xuống một chút, có thể nhẫn gì thì nên nhẫn”, Dương Đỉnh Thiên mỉm cười: “Ta không muốn nhìn thấy cảnh đệ tử trong tông môn tương tàn”.

“Con hiểu ạ, có điều điều kiện là hắn khong được đụng tới giới hạn của con, nếu không thì con thật sự sẽ tìm hắn đánh nhau đấy ạ”.

“Cho nên sau này con cần biết nhẫn nhịn hơn một chút, ta không muốn con và Doãn Chí Bình xảy ra ẩu đả”, Dương Đỉnh Thiên cười, nói: “Thế nhưng con có thể đánh bại Huyền Linh Chi Thể nên con cũng có thể đánh bại Doãn Chí Bình khi làm kí chủ”.

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.

 
Chương 346: C346: Uy thế và áp lực thật mạnh


Trong lúc suy tư, Linh hồn của Thái Hư Cổ Long khổng lồ đã hoàn toàn dung nhập vào vùng đan điền của Doãn Chí Bình.  

Sau khi Linh hồn của Thái Hư Cổ Long dung nhập hoàn tất, phần bụng dưới của Doãn Chí Bình xuất hiện phong ấn kỳ lạ, mà đầu mày hắn ta cũng huyễn hoá ra một đạo phù văn hình rồng cổ xưa, không chỉ vậy thân trên để trần của hắn còn liên tục xuất hiện vân rồng với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.  

Gừ! Gừ! Gừ!  

Diệp Thành loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng rồng gầm mạnh mẽ, chấn động như tiếng sấm rền.  

Mặc dù đã dung hợp linh hồn xong nhưng Doãn Chí Bình vẫn chưa tỉnh lại, bởi vì hắn cần thời gian để hoà nhập với linh hồn của Thái Hư Cổ Long.  

Phù!  


Dung hợp thành công, không có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào khiến mấy người phía Dương Đỉnh Thiên thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ đây là lần thuận lợi nhất từ khi thành lập Hằng Nhạc Tông đến nay, độ phù hợp lên đến chín phần, cực kỳ ấn tượng.  

“Uy thế và áp lực thật mạnh”, phía dưới, Liễu Dật nhíu chặt mày, sắc mặt vẫn hơi tái nhợt.  

“Kí chủ có độ phù hợp đến chín phần quả nhiên phi thường”, Nam Cung Nguyệt cũng cảm thán.  

“Có lẽ hắn sẽ là kí chủ mạnh nhất trong lịch sử Hằng Nhạc Tông”, Nhiếp Phong trước nay luôn kiệm lời cũng lên tiếng.  

“Có phần đáng sợ!”, Diệp Thành đã âm thầm mở Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, nhìn chằm chằm cơ thể Doãn Chí Bình, hắn có thể nhìn thấy rõ Linh hồn của Thái Hư Cổ Long đang lượn lờ trong vùng đan điền của hắn ta.  

Cũng chính vì Linh hồn của Thái Hư Cổ Long dung hợp vào trong cơ thể Doãn Chí Bình mới khiến hắn cảm nhận được một luồng sức mạnh khiến người ta sợ hãi, một khi sức mạnh đó bùng nổ chắc chắn là long trời lở đất.  


Khi Diệp Thành nhìn chằm chằm vùng đan điền của Doãn Chí Bình thì Thái Hư Cổ Long bên trong đó cũng đang nhìn hắn.  

Đó là ánh mắt thế nào? Ánh mắt khát máu, hung tàn và tà ác, mặc dù là rồng nhưng có thể nhìn ra vẻ mặt của con người, nụ cười của nó lại càng hung ác hơn, khiến Diệp Thành cảm thấy sởn tóc gáy.  

“Chẳng trách Long gia nói nó là linh hồn tà ác”, Diệp Thành lẩm bẩm, vội vàng dời mắt đi nơi khác, người hắn vẫn còn run rẩy.  

“Ra vậy!”, Diệp Thành bất giác xoa cằm.  

“Khuyên ngươi một câu, đừng trở thành kẻ thù với kí chủ”, Thái Hư Cổ Long nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành với ánh mắt sâu xa: “Nếu thật sự đánh thì ngươi không phải đối thủ của kí chủ đâu. Lục Đạo Tiên Luân Nhãn mà người dựa vào nhiều nhất không có tác dụng với kí chủ, hơn nữa nếu đánh thật thì dù thua hay thắng, tông môn đều sẽ lựa chọn bảo vệ kí chủ chứ không phải ngươi, cho dù thiên phú của ngươi cao hơn nữa, có tiềm lực lớn đến đâu cũng vô ích”.   

“Sao lại thế?”, Diệp Thành không hiểu.  

“Người nắm quyền sẽ cân nhắc thiệt hơn”, Thái Hư Cổ Long chầm chậm nói: “Sự tồn tại của kí chủ có ý nghĩa cực kỳ quan trọng, họ có thể quyết định sự thành bại của một cuộc chiến, là thần hộ mệnh của một tông môn, so với thần hộ mệnh thì ý nghĩa sự tồn tại của ngươi là quá nhỏ”. 
 
Chương 347: C347: Thật sự khiến ta ngạc nhiên


“Ngươi không cần nói ác như thế chứ!”  

“Cũng không phải ta đe doạ ngươi”, Thái Hư Cổ Long liếc mắt nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành: “Trong lịch sử của Chính Dương Tông từng có một kí chủ làm nhiều điều ác, cưỡng gian rồi giết rất nhiều nữ đệ tử, đệ tử chân truyền đệ nhất của Chính Dương Tông khi ấy không ưa nên hai người đại chiến với nhau. Ngươi đoán xem thế nào? Đệ tử chân truyền đệ nhất đó bị Hội Thái thượng trưởng lão lăng trì, cực kỳ thảm khốc!”  

Lăng trì?  

Nghe Thái Hư Cổ Long nói xong, Diệp Thành không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.  

“Ra ngoài hết đi!”, ở bên này, Dương Đỉnh Thiên đã xua tay.  

“Kết cục này là tốt nhất rồi”, Liễu Dật mỉm cười.  

“Đi thôi”, Diệp Thành hít một hơi thật sâu, trước khi đi còn liếc nhìn Doãn Chí Bình vẫn đang ngồi xếp bằng trên tế đàn.  

Bên ngoài điện, mấy người phía Từ Phúc, Đạo Huyền vẫn đang nôn nóng chờ đợi, thi thoảng cũng sẽ ngó vào trong.  


“Ngay cả sư tôn cũng sốc, sao ta có cảm giác không lành nhỉ?”  

“Hy vọng đừng xảy ra sự cố gì”.  

“Ai da, chờ đợi là đau khổ!”  

“Ra rồi, ra rồi”, phía Tư Đồ Nam đang sốt ruột chờ đợi, thấy có người từ đại điện đi ra, ai nấy đều hô lên.  

Dưới sự chú ý của mọi người, mấy người phía Diệp Thành và Liễu Dật vừa trò chuyện vừa đi ra ngoài.  

Hế?  

Thấy Diệp Thành đi ra, mọi người đều thảng thốt: “Ơ? Diệp Thành không phải kí chủ à?”  


Mọi người thầm nghĩ trong lòng như vậy sau đó đồng loạt vây quanh.  

Ngay sau đó, hiện trường bùng nổ.  

“Độ… Độ phù hợp những chín phần?”  

“Chẳng trách ngay cả sư tôn và các Thái thượng trưởng lão cũng phải giật mình”.  

“Độ phù hợp này gần như là hoàn hảo!”  

“Chín phần, không ngờ những chín phần”, người kích động nhất đương nhiên vẫn là Triệu Chí Kính của Giới Luật Đường ở ngoại môn, vì đồ nhi của ông ta có được độ phù hợp những chín phần. Ông ta có thể tưởng tượng đồ nhi của mình sau này sẽ nghịch thiên nhường nào, chỉ một điểm này thôi, người làm sư phụ là ông ta cũng sẽ một bước lên trời.  

“Tiểu tử”, Từ Phúc vỗ vai Diệp Thành từ phía sau: “Mấy ngày tới đừng đi đâu, ba ngày nữa theo ta đi xa một chuyến”.  

“Đi xa? Đi đâu ạ?”  

“Đan Thành, đại hội đấu đan ba năm một lần sắp bắt đầu rồi, gia gia đưa con đi mở mang tầm mắt”.  

“Không phải người định cho con tham gia đại hội đấu đan đấy chứ?”, Diệp Thành dò hỏi: “Bây giờ con đang mang thân phận của một kẻ vô dụng, luyện đan dưới con mắt bao người như vậy chẳng phải sẽ bại lộ sao?” 
 
Chương 348: C348: Đây là chuyện không có gì phải bàn cãi


“Yên tâm, ta có sắp xếp”, Từ Phúc vuốt râu, cười bảo.  

“Vậy đi, ba ngày nữa ta đến tìm con”, Từ Phúc lại vỗ vai Diệp Thành rồi mới xoay người rời đi cùng Tề Nguyệt.  

“Đại hội đấu đan chắc hẳn sẽ rất náo nhiệt”, sau khi Từ Phúc rời đi, Diệp Thành bất giác xoa cằm. Hắn vẫn luôn  tò mò về nơi được gọi là Thánh địa của luyện đan sư.  

“Đi thôi”, Sở Huyên đã xoay người rời đi.  

“Vâng, con tới đây”, Diệp Thành vừa suy nghĩ vừa đi theo Sở Huyên.

Đêm khuya, trong đại điện khí thế hùng tráng của Hằng Nhạc Tông, hàng trăm người đang ngồi trong đó, đều là những người có vai vế như Thông Huyền Chân Nhân, đều là Thái thượng trưởng lão của Hằng Nhạc Tông.  


Đây là hội trưởng lão của Hằng Nhạc Tông, bình thường chuyện lớn của tông môn đều phải thông qua bàn bạc, trao đổi của họ mới được quyết định.  

Ngày thường, mỗi lần họp hội trưởng lão, còn chưa thảo luận, bầu không khí đã trở nên ngột ngạt, hơn nữa hầu như lần nào cũng sẽ cãi nhau mặt đỏ tía tai.  

Nhưng hôm nay bầu không khí trong đại điện của hội trưởng lão lại thoải mái lạ thường, trên mặt ai cũng nở nụ cười, như thể chuyện lớn họ phải bàn bạc hôm nay dường như ngay từ đầu đã không cần bàn nữa.  

Vấn đề cần được thảo luận ngày hôm nay của các Thái thượng trưởng lão là: Chọn Thánh tử.  

Bình thường thì như cuộc thi tam tông, đệ tử có tu vi và thiên phú cao nhất trong tông sẽ được phong làm Thánh tử, thân phận cao hơn chín đại đệ tử chân truyền trong tông môn, thậm chí còn cao hơn địa vị của trưởng lão bình thường.  

Đương nhiên, vì là Thánh tử nên sẽ là chưởng giáo đời tiếp theo của tông môn, điểm này khá giống với Thái tử trong đất nước người phàm.  


“Để Doãn Chí Bình làm Thánh tử Hằng Nhạc, chắc sẽ không ai phản đối đâu đúng không?”, phía trên, Thông Huyền Chân Nhân mỉm cười nhìn mọi người bên dưới, giọng điệu ông ta đầy vẻ uy nghiêm không thể làm trái.  

“Đó là điều đương nhiên”, Thông Huyền Chân Nhân vừa dứt lời, một ông lão tóc trắng mỉm cười, vuốt râu đáp lại.  

“Ký chủ có độ phù hợp đến chín phần, để hắn làm Thánh tử là xứng đáng”, một bà lão tóc trắng gật đầu.  

“Con không đồng ý để Doãn Chí Bình làm Thánh tử?”, Thông Huyền Chân Nhân nheo mắt nhìn Dương Đỉnh Thiên phía dưới. Ông ta là lão tổ của Hằng Nhạc, trước nay luôn nói một là một, hai là hai, độc tài đã quen, bây giờ có người làm trái ý, đương nhiên sắc mặt ông ta không thể tốt được.  

“Vâng”, Dương Đỉnh Thiên lại hít một hơi thật sâu.   . Hãy ?ìm đọc ??ang chính ở ( ??um??u yen.?n )

“Đó là kí chủ có độ phù hợp chín phần đấy”, Thông Huyền Chân Nhân hừ lạnh: “Tiềm lực của hắn lớn đến mức nào, là tương lai của Hằng Nhạc. Có hắn, có thể bảo vệ Hằng Nhạc chín trăm năm không suy thoái, nếu hắn không có tư cách thì con nói cho ta, ở Hằng Nhạc còn ai có thể làm Thánh tử?”  

“Sư tôn, làm Thánh tử không chỉ cần có thực lực mà cần có tầm nhìn, trí óc và sự quyết đoán”, Dương Đỉnh Thiên lên tiếng, chống lại áp lực mạnh mẽ, ngước lên nhìn thẳng vào Thông Huyền Chân Nhân: “Mà ba điểm này Doãn Chí Bình đều không có, so với hắn, đồ nhi thấy Diệp Thành của Ngọc Nữ Phong thích hợp hơn”.
 
Chương 349: 349: Địa Cung Của Hằng Nhạc Tông


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Diệp Thành có thể so sánh được với ký chủ có độ phù hợp chín phần à?”, Thông Huyền Chân Nhân cười khẩy, trên mặt còn mang theo vẻ tức giận: “Bây giờ ta đang nghi ngờ tầm nhìn của con đấy, một đệ tử dù có khiến người khác kinh ngạc đến mấy nhưng có thể hơn được kí chủ sao?”
“Linh hồn của Thái Hư Cổ Long hoàn chỉnh mạnh đến cỡ nào, nhưng chẳng phải năm đó vẫn bị thuỷ tổ Huyền Thần chém thành ba phần đó sao ạ?”, Dương Đỉnh Thiên vẫn nhìn thẳng vào Thông Huyền Chân Nhân: “Linh hồn của Thái Hư Cổ Long vẫn rất mạnh nhưng cũng không phải không thể chống lại, càng không thể trở thành nhân tố quyết định phong vị Thánh tử”.

“Dương Đỉnh Thiên”, Thông Huyền Chân Nhân giận tím mặt quát lớn, đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi: “Ngươi dám so sánh Diệp Thành với thuỷ tổ”.

“Đồ nhi không dám”, Dương Đỉnh Thiên vội vàng đáp: “Đồ nhi chỉ đang nói lên sự thật thôi, Diệp Thành có thể đánh bại Huyền Linh Chi Thể truyền thuyết bất bại, tiềm lực và thiên phú của nó hoàn toàn không yếu hơn ký chủ với độ phù hợp chín phần đâu ạ”.

“Ngươi biết cái gì”, liên tục bị chống lại, Thông Huyền Chân Nhân lạnh lùng quát: “Sự cân bằng của tam tông được duy trì bởi Thái Hư Cổ Long hồn, để Diệp Thành làm Thánh tử, nó có thể bảo vệ được Hằng Nhạc sau này không? Hắn bảo vệ được Hằng Nhạc không? Đạo lý đơn giản như vậy còn cần ta dậy ngươi sao?”
“Thông Huyền sư huynh nói đúng lắm”, một Thái thượng trưởng lão vuốt râu lên tiếng: “Ký chủ có độ phù hợp chín phần là vô cùng gần với độ phù hợp hoàn hảo, vốn đã là sự tồn tại nghịch thiên, lần này tầm nhìn của Đỉnh Thiên thật sự thiển cận rồi”.


“Ta cũng đồng ý với quan điểm của Thông Huyền sư huynh”, một Thái thượng trưởng lão khác lên tiếng: “Cho dù Diệp Thành có khiến người khác kinh ngạc hơn nữa thì cũng không bao giờ đạt được tới mức của thuỷ tổ Huyền Thần, hắn không thể sánh được với kí chủ có độ phù hợp chín phần”.

“Ta cũng đồng ý”, một Thái thượng trưởng lão khác suy tính: “Để Diệp Thành làm Thánh tử thì phải đặt kí chủ ở nơi nào? Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài sẽ trở thành trò cười cho cả thiên hạ!”
“Lời này rất hợp lý, phong kí chủ làm Thánh chủ là lẽ đương nhiên”.

“Đỉnh Thiên, ngươi nên tính toán lâu dài, phải hiểu sự tồn tại của kí chủ có độ phù hợp chín phần là như thế nào”.

Sau khi Thông Huyền Chân Nhân nói xong, từng âm thanh vang lên trong đại điện hình thành một đợt thuỷ triều, hầu hết Thái thượng trưởng lão đều ủng hộ Doãn Chí Bình thượng vị, chứ không phải Diệp Thành.


Cục diện áp đảo như thế khiến Dương Đỉnh Thiên ở phía dưới trông có vẻ hơi yếu ớt, mặc dù ông là chưởng giáo Hằng Nhạc, có tiếng nói, nhưng dù sao cũng chỉ có một mình ông, đối mặt với tình cảnh này ông cũng bất lực.

Haiz!
Dương Đỉnh Thiên thầm thở dài trong lòng, ông chưa bao giờ cảm thấy bất lực như bây giờ.

Không biết từ bao giờ, âm thanh trong đại điện dừng lại.

Địa Cung của Hằng Nhạc Tông.

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.

 
Chương 350: Chương 350


Sáng sớm, một tia nắng chiếu vào mặt Diệp Thành qua ô cửa sổ.

Hắn mơ màng từ từ mở mắt, bóp cái đầu đau nhức rồi ngồi dậy: “Má nó, có phải hôm qua có ai đánh mình không mà sao thấy đầu đau như búa bổ thế này?”

“Đại ca ca, ăn sáng thôi”, khi hắn đang bóp đầu thì bên ngoài vang lên tiếng gọi của Hổ Oa.

“Ừ”, Diệp Thành lắc đầu, trở mình nhảy xuống giường.

Bữa sáng ấm áp và thịnh soạn, trước khi đón Hổ Oa và Trương Phong Niên hắn đã chuẩn bị sẵn thực phẩm, đa phần đều là thứ bồi bổ cơ thể, đặc biệt là Hổ Oa, đang tuổi ăn tuổi lớn, không thể để cậu nhóc thua ngay ở vạch xuất phát được.

Ăn sáng xong, Hổ Oa lại nôn nóng cầm Ô Thiết Côn lên luyện tập.

Diệp Thành vẫn đang ngồi trước bàn ăn, không ngừng day đầu mày: “Tại sao mình luôn cảm thấy… thiếu thiếu gì đó nhỉ?”


“Ngươi phát hiện ra chứng tỏ vẫn chưa ngốc”, trong đầu hắn vang lên giọng nói như có như không của Thái Hư Cổ Long.

“Vậy rốt cuộc ta còn thiếu gì?”

“Tuổi thọ, tuổi thọ, tuổi thọ”, Thái Hư Cổ Long lặp lại ba lần, nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành với vẻ mặt không mấy vui vẻ: “Ngươi có biết hiện tại ngươi chỉ còn lại ba tháng tuổi thọ không?”

“Ba… Ba tháng?”, Diệp Thành đứng bật dậy.

“Ngươi nghĩ sao? Ngươi cũng biết rõ sự bá đạo của cấm thuật Tiên Luân, ngươi chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên mà sử dụng những ba lần, hơn nữa lần nào cũng cưỡng ép sử dụng, cho ngươi ba tháng để sống đã là tốt rồi. Nếu là tu sĩ ở cảnh giới Nhân Nguyên bình thường có khi bây giờ đã trên đường xuống Hoàng Tuyền rồi”.

“Vậy ta phải mau chóng đi mua linh dược kéo dài tuổi thọ mới được”, những lời này của Thái Hư Cổ Long khiến Diệp Thành một phen hú vía, hắn chạy vụt đi cực nhanh!




“Chín phần?”, trên đại điện của Chính Dương Tông, Thành Côn nghe đệ tử tình báo báo cáo xong đột ngột đứng lên bật từ chỗ ngồi, trong mắt đầy vẻ khó tin: “Độ phù hợp chín phần? Sao có thể chứ?”

“Chưởng giáo, đúng là như vậy đấy, người đó là thủ đồ của Giới Luật Đường ngoại môn Hằng Nhạc Tông, Doãn Chí Bình”.

“Ta thật sự đã đánh giá thấp Hằng Nhạc rồi”, Thành Côn lạnh lùng lên tiếng: “Thông báo cho Hư Viêm không cần theo dõi tên vô dụng Diệp Thành kia nữa, chuyển sự chú ý sang Doãn Chí Bình cho ta, khi cần thiết thì giết”.



“Người không thấy tóc con đều bạc trắng rồi đây à?”, Diệp Thành hất mái tóc trắng của mình: “Đây là cái giá của việc sử dụng cấm thuật”.

Nói đến sử dụng cấm thuật, Bàng Đại Xuyên nhíu mày, trong lòng cảm thấy có chút áy náy. Nếu hôm đó không có Diệp Thành liều chết cứu giúp, e rằng họ đã chết trong kết giới Cửu Minh rồi, cũng chính vì vậy nên Diệp Thành mới rơi vào kết cục ngày hôm nay.

Trong lòng nghĩ như vậy, Bàng Đại Xuyên đã đưa tay vào trong ống tay áo lấy ra một viên đan dược màu xanh: “Đây là bổ mệnh đan cấp thấp, có thể kéo dài một năm tuổi thọ”.
 
Chương 351: C351: Cũng khó nói


“Chỉ… Chỉ có một viên thôi ạ?”

“Một viên là tốt lắm rồi”, Bàng Đại Xuyên lườm Diệp Thành, sau đó nhét bổ mệnh đan vào tay Diệp Thành: “Linh dược bổ sung thọ nguyên và kéo dài tuổi thọ quá quý giá, đừng nói là ta mà dù bên phía Từ Phúc cũng chưa chắc đã có, vì linh dược như vậy trước giờ người ta đều giữ lại cho bản thân, rất ít ai mang đi bán”.

“Vậy ạ!”, Diệp Thành gãi đầu, nhìn bổ mệnh đan trong tay rồi lại nhìn Bàng Đại Xuyên: “Trưởng lão đưa bổ mệnh đan cho con, tới lúc đó người dùng gì?”

“Viên này coi như cho ngươi mượn, đương nhiên ngươi phải trả lại ta rồi”, Bàng Đại Xuyên nói xong, ung dung ngồi lên ghế tựa, cười tủm tỉm nhìn Diệp Thành: “Từ Phúc nói với ta rồi, ba ngày nữa ông ấy sẽ đưa ngươi đi tham gia đại hội đấu đan”.

“Đúng là Từ trưởng lão đã nói như vậy”, Diệp Thành nói xong thì giơ bổ mệnh đan ra trước mặt quan sát. . ngôn tình tổng tài


Ngay sau đó, lạc ấn linh hồn của bổ mệnh đan hai vân bị hắn nắm bắt được, thông qua diễn tiến và phục chế, cách luyện chế bổ mệnh đan hai vân đã được Tiên Luân Nhãn tái hiện.

“Đúng là không tệ”, Diệp Thành cười hì hì, nhét bổ mệnh đan vào miệng.

Ngay sau đó dược lực của bổ mệnh đan tan ra, một sức mạnh kỳ lạ hoà vào cơ thể hắn.

Hắn biết đó là thọ nguyên, mặc dù không nhiều nhưng cũng được một năm tuổi thọ, có còn hơn không!

“Đan Thành là một nơi rất hay, ở đó bán rất nhiều linh dược kéo dài tuổi thọ, lần này ngươi đi có thể mua nhiều một chút, khi về đừng quên trả ta một viên”, Bàng Đại Xuyên vừa uống rượu vừa ung dung lên tiếng.


“Đan Thành có bán ạ?”, hai mắt Diệp Thành sáng lên.

“Chắc chắn có!”, Bàng Đại Xuyên nhấp một ngụm rượu: “Hơn một nửa luyện đan sư của Đại Sở đều tập trung ở đó, hơn nữa còn có Đan Thần lão nhi, ngươi còn sợ không tìm được linh dược kéo dài mạng sống sao?”

“Linh dược này có đắt không ạ?”, Diệp Thành hỏi thử.

“Đó là Chính Dương Tông, Hằng Nhạc Tông sẽ biết phân biệt đúng sai mà!”, Diệp Thành bĩu môi.

“Cũng khó nói!”, Bàng Đại Xuyên hít sâu một hơi: “Ký chủ có độ phù hợp chín phần khiến rất nhiều thái thượng trưởng lão chấn động xuất quan trước thời hạn. Doãn Chí Bình nghiễm nhiên trở thành bảo bối của Hằng Nhạc, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn hắn sẽ trở thành Thánh tử Hằng Nhạc Tông, còn là chưởng giáo đời tiếp theo của Hằng Nhạc”.

“Con hiểu rồi, cùng lắm thì sau này con không xuống núi nữa!”, Diệp Thành lắc đầu sau đó xoay người đi ra ngoài: “Con đến chỗ Từ trưởng lão tìm linh dược kéo dài tuổi thọ đây, người cứ từ từ uống rượu nhé”.
 
Chương 352: C352: Sao trưởng lão lại đưa cho con thứ này ạ


Nhìn Diệp Thành đi ra cửa, Bàng Đại Xuyên lắc đầu bất lực: “Diệp Thành à, linh cảm nói cho ta biết chắc chắn ngươi sẽ rơi vào tay Doãn Chí Bình”.Cả chặng đường đi ở ngoại môn Hằng Nhạc Tông.

Lần này, Diệp Thành thông minh hơn hẳn. Hắn khoác lên mình bộ hắc bào để tránh gây sự chú ý và rắc rối không cần thiết.

Khi đi qua Giới Luật Đường, Diệp Thành đã trông thấy rất nhiều đệ tử vây lại từ phía xa, vả lại tên nào tên nấy đều tay không. Kí chủ đang trong Địa Cung ở nội môn, bọn chúng còn đang vội tới tranh công lao.

“Xếp hàng, xếp hàng, có linh đan linh dịch thì tới bên này, từ từ thôi”.

“Nhất Châu Huyết Tham Thảo, ngươi cũng còn mặt mũi mà lấy ra à? Cút đi”.

“Linh đan dưới ba vân không cần phải lấy ra nữa”, Diệp Thành có thể nghe ra giọng nói hung tợn của đệ tử ở Giới Luật Đường, tên nào tên nấy hống hách, bộ dạng hơn người rõ vẻ như muốn lên đến tận mây xanh.


“Thế thái thật thất thường”, Diệp Thành xuýt xoa sau đó quay người rời đi: “Xem ra Hằng Nhạc Tông được định trước là không yên bình rồi”.

Diệp Thành lắc đầu bất lực, hắn bất giác sải bước nhanh hơn. Đợi tới khi đi vào Linh Đan Các, Diệp Thành mới nhìn Từ Phúc đang đứng trước lò luyện đan để luyện đan.

Thấy Diệp Thành đi vào, Từ Phúc liếc nhìn hắn một cái rồi lại tiếp tục điều khiển ngọn lửa: “Còn hai ngày nữa là diễn ra đại hội đấu đan, ngươi đã vội tới đây vậy rồi sao?”

“Cũng không phải ạ”, Diệp Thành đi tới, hắn ho hắng: “Con muốn tới để hỏi trưởng lão một chuyện, người có linh dược tăng tuổi thọ không?”

“Linh dược tăng tuổi thọ?”, Từ Phúc nghe vậy thì liếc mắt nhìn hắn từ đầu tới chân rồi lại nhìn mái tóc bạc trắng của hắn: “Cấm thuật hôm đó ngươi thi triển không phải phải trả giá bằng tuổi thọ chứ?”


“Đúng như trưởng lão nói”.

“Cấm thuật bá đạo như vậy quả nhiên cần sự tiêu hao khủng khiếp”, Từ Phúc hít vào một hơi thật sâu: “Đan dược kéo dài tuổi thọ vô cùng quý giá, chỗ ta thật sự không có, có điều Đan Thành có bán”.

“Vậy sao ạ? Vậy chỉ có thể tới Đan Thành để mua rồi”, Diệp Thành có phần thất vọng.

“Xuất đan”, phía này, Từ Phúc chợt hô lên rồi cầm một viên đan dược màu tím vào trong lòng bàn tay.

“Ngươi có thể thay đổi màu sắc của chân hoả mà”.

“Thay đổi màu sắc? Vậy cũng được sao ạ?”, Diệp Thành ngỡ ngàng nhìn Từ Phúc.

“Chân hoả bình thường đương nhiên không được”, Từ Phúc vuốt râu mỉm cười, nói: “Chân hoả bình thường có linh tính, nhưng chân hoả của ngươi lại có linh trí, nó có suy nghĩ đơn giản, tu sĩ chúng ta có thể biến thân thì nó cũng có thể biến sắc”.
 
Chương 353: Chương 353


“Vậy sao ạ?”, Diệp Thành tỏ vẻ khó tin, hắn lập tức triệu gọi tiên hoả để tiên hoả lơ lửng trong lòng bàn tay rồi chăm chú nhìn nó: “Ngươi có thể biến sắc không?”
Tiên hoả như nghe hiểu lời Diệp Thành nói, ngọn lửa đung đưa một lát rồi nhanh chóng biến thành màu đen.

Ôi trời!
Diệp Thành kinh ngạc thốt lên: “Ngươi còn có khả năng này sao?”
Nghe lời khen ngợi của Diệp Thành, tiên hoả có vẻ vui mừng cứ thể nhảy nhót trong lòng bàn tay hắn, tiên hoả từ màu đen chuyển sang màu tím, từ màu tím chuyển thành màu xanh, rồi lại từ màu xanh chuyển thành màu đỏ thẫm.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, tiên hoả chuyển được vài màu sắc từ đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm tím, trắng đen, bạc không thiếu màu nào.


“Hôm nay quả là được mở mang tầm mắt”, Diệp Thành tấm tắc.

“Không biết thiên lôi của mình có thể thay đổi màu sắc không?”, nói rồi, Diệp Thành lại nhẩm niệm triệu gọi thiên lôi ra cho nó lơ lửng trong lòng bàn tay, trong chốc lát còn nghe thấy tiếng roẹt roẹt kến tai.

Ngay sau đó, thiên lôi di chuyển, từ màu đen biến thành màu vàng kim.

“Đúng là có thể đổi màu thật”, lúc này, không chỉ Diệp Thành mà đến cả Từ Phúc cũng phải nhìn bằng ánh mắt bất ngờ: “Lẽ nào thiên lôi của ngươi cũng có linh trí?”
“Ngày ngày ở cạnh chân hoả của con, cho dù không có linh trí thì cũng thành có linh trí”, Diệp Thành cười hi hi, dùng đầu ngón tay chỉ chỉ vào thiên lôi, cười nói: “Nào, biến thành vài màu ta xem”.

Thiên lôi như nghe hiểu Diệp Thành nói, nó lại lần nữa biến đổi màu sắc, từ màu vàng biến thành màu tím, từ màu tím biến thành màu trắng, rồi lại từ màu trắng biến thành màu đỏ.


Nó thực sự rất giống với chân hoả, màu nào cũng có thể biến ra được, từ đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm tím, trắng đen, bạc không thiếu màu nào.

“Bảo bối, đúng là hai bảo bối”, Diệp Thành cười khúc khích nhìn tiên hoả và thiên lôi, càng nhìn càng thấy thích thú.

“Cứ như vậy thì Khi Thiên Phù Chú có thể che đi khí tức của ngươi, mặt nạ Quỷ Minh có thể che đi khuôn mặt ngươi, còn chân hoả của ngươi lại có thể biến đổi màu sắc, do vậy mà trong đại hội đấu đan ngươi cũng không cần phải lo sợ nữa rồi”, Từ Phúc cười nói.
“Linh đan bốn vân? Đây há chẳng phải là linh hồn đạt tới cấp Địa rồi sao?”
“Đúng vậy”, Từ Phúc khẽ gật đầu: “Với khả năng thiên bẩm của Huyền Nữ có lẽ linh hồn lực đã đạt tới cấp Địa rồi cũng nên, có điều cấp bậc linh hồn mà ngươi nói đạt tới cấp Địa mới có thể luyện ra được linh đan bốn vân cũng không phải là chính xác hoàn toàn.

Năm xưa Đan Vương từng phá được cấm cố, lúc đó cấp bậc linh hồn mới ở cấp Huyền đã luyện ra được linh đan bốn vân rồi”.

“Giỏi vậy sao ạ?”, Diệp Thành kinh ngạc..

 
Chương 354: 354: Linh Đan Bốn Vân


“Nếu không thì sao có thể được coi là Đan Vương chứ?”, Từ Phúc vuốt râu, trong ánh mắt rõ vẻ kính nể: “Đại Sở hiện nay đúng là không tìm ra được người vượt qua được Đan Vương, năm xưa ông ấy còn có thể luyện ra được Thiên Tịch Đan nữa”.

Nói tới Thiên Tịch Đan, Diệp Thành chợt sờ vào túi đựng đồ của mình.

Một nửa viên Thiên Tịch Đan vẫn nằm trong đó.

“Cầm lấy xem đi”, phía này, Từ Phúc lấy từ trong ngực ra một quyển tông làm bằng da dê đưa cho Diệp Thành.

“Đan điển?”, Diệp Thành nhận lấy quyển tông và thấy hai chữ viết hoa trên đó.

“Đây chính là những lĩnh hội của ta trong những năm luyện đan, trong đó bao gồm một vài phương pháp luyện đan dược và rất nhiều phần giới thiệu về linh thảo”, Từ Phúc từ từ đứng dậy vươn vai và tiếp tục luyện đan: “Ta coi ngươi như người kế cận để bồi dưỡng, ngươi chú ý vào cho ta”.


“Điều đó là đương nhiên rồi ạ”, Diệp Thành cười toét miệng, hắn nóng lòng mở quyển tông ra xem.Trong Linh Đan Các tĩnh mịch, Từ Phúc và Diệp Thành đều bận rộn với việc riêng của mình.

Từ Phúc chăm chú luyện đan, Diệp Thành chăm chú đọc đan điển.

Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Diệp Thành nhanh mắt nhanh tay lật giở từng trang trong Đan Điển Cổ Tông, Tiên Luân Nhãn bên mắt trái của hắn đã âm thầm mở và ghi lại mọi thứ được ghi chép trong Đan Điển dù là đan phương hay lĩnh hội của Từ Phúc, tất cả đều được lạc ấn ghi chép lại trong não bộ của Diệp Thành sau đó diễn tiến lại hết sức tỉ mỉ.

Trong lúc này, Từ Phúc chốc chốc lại liếc nhìn sang Diệp Thành, thấy Diệp Thành không hề đảo mắt đi chỗ khác thì thầm mỉm cười.

Thời gian dần trôi, mặt trời cũng đã xuống núi, mãi tới lúc này, Diệp Thành mới từ từ gập Đan Điển lại, hít vào một hơi thật sâu.


“Đúng là bội thu”, Diệp Thành xuýt xoa.

Trong đan điển ghi chép nhiều thứ hơn so với tưởng tượng của hắn.

Thuật luyện đan của Từ Phúc mặc dù không bằng Đan Thần nhưng ông ta cũng là luyện đan sư lừng danh tứ phương, sự lĩnh hội về luyện đan của ông ta khiến không ít người phải ngưỡng mộ.

“Cũng may ca nhanh trí, Diệp Thành mỉm cười, bất giác sờ vào bên mắt trái của mình.

Khả năng diễn tiến và phục chế bá đạo của Tiên Luân Nhãn khiến hắn nhanh chóng ghi lại được phần tinh tuý của Đan Điển.

Vù! Vù! Vù!
Không biết từ khi nào, Từ Phúc mới vỗ vào lò luyện đan, một viên đan dược màu tím bay ra ngoài được Từ Phúc nắm trọn trong lòng bàn tay.

Phù!
Mãi tới lúc này, Từ Phúc mới thở phào một hơi, khuôn mặt hiện lên vẻ mỏi mệt, xem ra cả ngày nay ông ta không hề ngưng nghỉ nên mới có phần khó trụ như vậy..

 
Chương 355: 355: Sao Phải Rắc Rối Vậy Ạ


“Nhìn thì cũng được nhưng chú ý cho ta”, Từ Phúc rất khẳng khái, đưa viên đan dược cho Diệp Thành: “Đây chính là Tôi Cốt Đan bốn vân, giúp người ta thay da đổi thịt, đương nhiên đây là cách nói khoa trương”.

“Con hiểu ạ”, Diệp Thành tươi cười, hắn đặt viên đan dược trước mắt trái của mình, Tiên Luân ấn kí trên Tiên Luân Nhãn bắt đầu di chuyển và dễ dàng nắm bắt được lạc ấn linh hồn bên trong Tôi Cốt Đan bốn vân cũng nhưng phương pháp luyện chế và những nguyên liệu cần có cho quá trình luyện chế”.

“Ngươi đọc xong Đan Điển chưa?”, Từ Phúc mệt nhoài nằm ra ghế cất Đan Điển đi.

“Con đọc sơ qua một lượt rồi ạ”, Diệp Thành vừa diễn tiến lại linh hồn lạc ấn trong Tôi Cốt Đan bốn vân vừa đáp.

“Xem xong mà ngươi không có cảm nhận gì à?”, Từ Phúc liếc nhìn Diệp Thành.


“Nhiều chứ ạ”, Diệp Thành thu lại tiên luân thần thông rồi lại nhanh nhảu chạy tới, đầu tiên là đưa Tôi Cốt Đan bốn vân cho Từ Phúc rồi mới nói bằng giọng ngạc nhiên: “Từ trưởng lão, con phải nói rằng Đan Điển của người thật sự khiến con học được rất nhiều, đệ tử có được rất nhiều thu hoạch ạ”.

“Nhưng so với Vạn Đan Bảo Điển thì cũng chưa là gì”, Từ Phúc tự bật cười.

“Vạn Đan Bảo Điển là gì ạ?”, Diệp Thành hỏi bằng giọng hiếu kỳ.

“Vạn Đan Bảo Điển chính là một bộ bảo điển truyền thế mà năm xưa đan tổ sáng tạo ra, được Đan Vương hoàn thiện, trong đó ghi chép lại gần như đầy đủ các loại linh thảo, các đan phương luyện đan và những lĩnh hội cũng như ý cảnh cả một đời luyện đan của các bậc tiền bối”.

“Khủng khiếp vậy sao ạ?”

“Trong giới luyện đan mà nói thì Vạn Đan Bảo Điển chính là một bảo vật, đối với luyện đan sư mà nói thì nó chính là bảo bối vô giá”, Từ Phúc hít vào một hơi thật sâu, trong đôi mắt rõ vẻ sùng kính.

“Vậy trưởng lão đã từng thấy nó bao giờ chưa ạ?”, Diệp Thành tròn mắt nhìn Từ Phúc.

“Ta từng may mắn thấy một lần”, Từ Phúc vuốt râu mỉm cười nhưng lại thở dài: “Nói thực thì nhìn thấy Vạn Đan Bảo Điển ta mới biết được sự khốc liệt của giới luyện đan.

“Vạn Đan Bảo Điển đó không phải ở Đan Thành sao ạ?”, Diệp Thành hỏi thăm dò.
“Ngươi cho rằng đó là trò đùa sao?”, Từ Phúc liếc nhìn Diệp Thành rồi nói bằng giọng không mấy dễ chịu: “Vạn Đan Bảo Điển không phải là một quyển sách mà là một đại ý cảnh, đừng nói là một ngày, cho ngươi mười năm ngươi cũng không sao chép được ra”.

“Vậy…vậy con nghĩ nhiều rồi”, Diệp Thành ái ngại cười nói.

“Không phải ngươi nghĩ nhiều mà là nghĩ quá nhiều rồi”, Từ Phúc lại lần nữa liếc Diệp Thành..

 
Chương 356: 356: Trưởng Lão Đừng Trêu Đùa Con


Khi cả hai đang nói chuyện thì một lão già mặc đạo bào tím đi vào, nếu nhìn kĩ thì đây chính là Triệu Chí Kính của Giới Luật Đường.

Phải nói rằng Triệu Chí Kính hôm nay trông hết sức hống hách, ông ta chắp tay ra sau, hất cao cằm, bước đi vững chãi, rất có phong thái của bậc tiền bối, trong đôi mắt dồi dào thần sắc.

Phía này, Từ Phúc liếc nhìn Triệu Chí Kính đang đi vào, đặc biệt là trông bộ dạng khinh người đó của ông ta, Từ Phúc bèn lên tiếng: “Sao hôm nay Triệu sư đệ lại rảnh tới Linh Đan Các của ta vậy?”
“Đệ đương nhiên đến lấy linh đan giúp Bình Nhi rồi”, Triệu Chí Kính hất cằm thật cao đáp lại lời một cách ung dung.

“Được thôi, được thôi”, Từ Phúc không đứng dậy, chỉ ném một cái túi đựng đồ qua.


Triệu Chí Kính bắt lấy, mở ra xem rồi cau mày và nhìn sang Từ Phúc: “Sư huynh, số lượng hình như có vẻ không đúng”.

“Chỗ nào không đúng?”, Từ Phúc nhấp một ngụm rượu nhìn Triệu Chí Kính với vẻ mặt hứng thú.

“Chưởng môn sư huynh nói rồi, linh đan của Bình Nhi phải được phát giống như của Thánh Tử”, Triệu Chí Kính cười nói: “Số lượng này của huynh hình như vẫn còn thiếu hơn một nửa”.

“Thánh Tử?”, Diệp Thành nghe hai từ này thì bất giác nhướng mày.

Phía này, nghe câu chất vấn của Triệu Chí Kính, Từ Phúc chỉ nhún vai: “Triệu sư đệ à, hiện giờ Doãn Chí Bình còn đang bế quan, vả lại hắn cũng chưa tiến hành đại điển Thánh Tử gia phong, cũng có nghĩa rằng hiện tại hắn chưa phải là Thánh Tử, đợi tới lúc hắn gia phong thành Thánh Tử thì tới tìm ta lấy phần đan dược còn lại nhé”.


“Huynh….”, Triệu Chí Kính nghe xong thì á khẩu.

“Đi đi, không tiễn”.
Diệp Thành cười hết sức thoải mái: “Kí chủ có độ hoà hợp chín phần, con tự nhận không thể so bì được”.

“Ta lại không nghĩ như vậy”, Từ Phúc nhấp một ngụm rượu, cười nói: “Các vị Thái thượng trưởng lão chỉ nhìn thấy thực lực của Doãn Chí Bình nhưng lại bỏ qua tính cách của hắn.

Mặc dù thực lực của ngươi không bằng hắn nhưng xét về tính cách thì hắn còn kém ngươi xa, làm tông chủ một tông không thể chỉ dựa vào thực lực mà cần phải có linh hồn, tầm nhìn và tấm lòng, những điểm này thì Doãn Chí Bình không hề có”.

“Trưởng lão thật sự đánh giá con cao quá rồi”..

 
Chương 357: 357: Giới Luật Đường!


“Điều ta nói đều là sự thật”, Từ Phúc nói rõ ràng: “Hoặc có lẽ khi tới ngoại môn ngươi đã trông thấy cả rồi.

Hiện giờ Giới Luật Đường hống hách thế nào, còn Triệu Chí Kính lại ngạo mạn ngang tàng cỡ nào.

Nếu đem tương lai của Hằng Nhạc giao cho bọn họ thì đúng là tự huỷ đi tiền đồ của mình”.

“Trưởng lão không cần phải lo lắng vậy đâu ạ”, Diệp Thành cười nói: “Không phải còn có hội trưởng lão và Thái thượng trưởng lão hội sao ạ? Có họ còn tồn tại thì con nghĩ cho dù Doãn Chí Bình có là kí chủ với chín phần hoà hợp thì cũng không dám làm loạn đâu”.

“Đây chính là điều ta lo lắng”, Từ Phúc gãi đầu: “Nếu như kí chủ chính là ngươi hoặc phía Liễu Dật thì ta đương nhiên không lo gì rồi, thế nhưng Doãn Chí Bình là người thế nào thì ta lại rất hiểu.

Ta dám quả quyết sau này hắn sẽ ỷ vào thân phận kí chủ của mình mà làm loạn, còn hội trưởng lão và người của hội Thái thượng trưởng lão sẽ dốc sức bảo vệ hắn, đến cả chưởng môn sư huynh cũng bất lực với hắn”.


Nói tới đây, Từ Phúc lại nhìn sang Diệp Thành: “Tiểu tử, sau này ngươi ngoan ngoãn một chút, hiểu chưa?”
“Con hiểu rồi ạ”, Diệp Thành cười nói: “Lời mà trưởng lão muốn nói, chưởng môn sư bá và Bàng trưởng lão đều đã cảnh cáo con rồi, nếu bình thường thì con sẽ không thêm rắc rối cho mọi người đâu ạ”.

“Vậy thì tốt”.

“Vậy con xin phép đi trước ạ”, Diệp Thành phủi mông đứng dậy, hắn không quên vươn vai rồi mới sải bước ra ngoài.

“Mình vẫn thấy có dự cảm chẳng lành”, nhìn theo bóng Diệp Thành rời đi, Từ Phúc vuốt râu trầm ngâm.

Phía này, Diệp Thành đã khoác lên mình tấm hắc bào mà đi mất.

Cứu với!
Đương lúc đi đường, Diệp Thành liền nghe thấy tiếng kêu cứu, là giọng của một nữ đệ tử.


Nghe vậy, Diệp Thành nhướng mày, hắn bất giác đưa mắt nhìn về phía phát ra giọng nói.

Mặc dù còn cách rất xa nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy trong đêm đen, hai nam đệ tử đang lôi một nữ đệ tử xuống núi.

“To gan”, Diệp Thành vặn vặn cổ, sải hai, ba bước đuổi theo.

“Các…các ngươi muốn làm gì?”, phía này nữ đệ tử kia đã bị ép vào vách tường, cơ thể run lên liên hồi, khuôn mặt kinh ngạc sợ hãi nhìn hai tên nam đệ tử đang tiến lại gần.

“Tiểu sư mội, ta khuyên muội nên biết điều một chút đi”, một nam đệ tử nhìn với ánh mắt gian tà.
Mặc dù uất ức và tủi nhục nhưng cô không dám lên tiếng.

“Biết điều rồi đấy”, cả hai tên nam đệ tử của Giới Luật Đường đã bắt đầu lột đồ, ánh mắt dâm tà rõ hơn bao giờ hết, bọn chúng thật sự như hai con sói gian ác, dưới màn đêm đen càng hiện lên độc ác vô cùng.

Rắc! Rắc!.

 
Chương 358: 358: Khốn Khiếp!


Thế nhưng đúng lúc cả hai tên đang định thực hiện hành vi bạo hành thì âm thanh khác thường vang lên.

Trong đêm đen, Diệp Thành vặn cổ từ từ đi tới: “Hai vị sư huynh đúng là cao hứng”.

“Ai?”, cả hai tên quay người lại, đập vào mắt chúng chính là Diệp Thành đang khoanh tay trước ngực nhìn bọn chúng bằng ánh mắt đầy hứng thú.

“Diệp Thành”, thấy người tới là Diệp Thành, cả hai tên chợt tối sầm mặt lại, thậm chí còn có phần tôi độc: “Ta khuyên ngươi tốt nhất bớt lo chuyện bao đồng đi, nếu không…”
“Nếu không thì sao?”, Diệp Thành cứ thế ngắt lời hai tên này rồi bật cười lạnh lùng: “Cái gan của các ngươi đúng là không vừa mà.

Thân là đệ tử của Giới Luật Đường, lẽ nào không biết tội danh gian dâm sao?”
“Thế thì đã sao?”, cả hai tên nam đệ tử của Giới Luật Đường không những không tỏ ra biết điều mà ngược lại còn khống hách hơn.


“To gan”, Diệp Thành lạnh giọng, hắn nhẩm niệm triệu gọi Tử Huyên.

Tử Huyên lập tức lao ra, sức mạnh của khủng khiếp của nó khiến cả hai tên tu sĩ mới ở cảnh giới Ngưng Khí không thể nào địch lại nổi, mới chỉ vài chiêu đã khiến cả hai tên bị quật ngã.

“Diệp Thành, ngươi dám đụng vào bọn ta?”, mặc dù bị đánh bại nhưng cả hai tên vẫn như con chó điên điên cuồng gào thét: “Doãn sư huynh chính là Thánh tử của Hằng Nhạc, sau này là chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông, ngươi dám đụng tới bọn ta thì ngươi nhất định sống không bằng chết”.

“Vậy thì bảo hắn tới tìm ta là được rồi”, Diệp Thành nói rồi nhấc chân đạp nát vùng đan điền của hai tên kia.

A, a…!
Ngay sau đó, tiếng gào thét thảm thiết vang lên, cả hai tên đệ tử của Giới Luật Đường đau đớn ngã vật ra đất, đầu tóc rối bời, khuôn mặt như ác ma nhìn Diệp Thành: “Diệp Thành, Doãn sư huynh sẽ không tha cho ngươi”.


Khốn khiếp!
Diệp Thành hắng giọng tung một chưởng khiến cả hai tên kia phải ngất đi.

Sau khi giải quyết hai tên này, Diệp Thành mới nhìn sang nữ đệ tử đang run rẩy ở mép tường, khuôn mặt cô tái nhợt, mặt mày sợ hãi, y phục lộn xộn và còn lộ ra lớp da thịt.

Thấy vậy, Diệp Thành lấy ra một bộ phong y phủ lên người nữ đệ tử.

“Đa tạ Diệp sư huynh, đa tạ Diệp sư huynh”, cảm nhận được hơi ấm từ phong y, nữ đệ tử kia mặt mày nhoà nước mắt, đó chính là giọt nước mắt tủi nhục, còn khuôn mặt góc cạnh của Diệp Thành trong đêm đen lại hiện ra hết sức ôn hoà, cứ thế khắc vào tâm trí cô.

“Muội vừa tới Hằng Nhạc sao?” nghe nữ đệ tử gọi mình bằng sư huynh, Diệp Thành hỏi dò.
Đợi tới khi bóng Diệp Thành biến mất, cô mới từ từ lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt mình rồi cố gắng gượng dậy đi về phía Linh Đan Các.

Không biết mất bao lâu, Giới Luật Đường mới lại vang lên giọng nói phẫn nộ của Triệu Chí Kính: “Diệp Thành, ngươi đúng là đáng chết”.Quay về nội môn, Diệp Thành đi một mạch tới Ngọc Nữ Phong và về khu rừng trúc nhỏ.

Đập vào mắt hắn là một bóng hình được che lấp bởi rừng trúc ở nơi xa xăm, lúc này người ấy đang ngồi trên băng ghế đá nhâm nhi trà, nếu quan sát kĩ thì đây chẳng phải là Sở Huyên sao?.

 
Chương 359: 359: Gào Cái Gì Mà Gào


Thấy vậy, Diệp Thành vội đi tới, mặt mày tươi cười: “Sư phụ đang đợi con sao?”
“Nếu không thì ngươi cho rằng ta nhàn rỗi chạy tới đây thưởng trà sao?”, Sở Huyên liếc Diệp Thành một cái, mặt mày không mấy dễ chịu.

“Vậy sư phụ đợi con có việc gì ạ?”, Diệp Thành không khách khí, hắn ngồi xuống sau đó cầm ấm nước nên rót luôn vào miệng, uống xong còn không quên lau đi vệt nước nơi khoé miệng.

“Cũng không có gì to tát lắm, chỉ là ta muốn nói ngươi sau này bớt thể hiện hơn một chút”, Sở Huyên khẽ nhấp ngụm trà.

“Người không cần phải nói con cũng hiểu mà”, Diệp Thành cứ thế xua tay: “Hôm qua khi ở Địa Cung, chưởng môn sư bá đã cảnh cáo con rồi.

Hôm nay tới Vạn Bảo Các và Linh Đan Các, Bàng trưởng lão và Từ trưởng lão cũng lần lượt tìm con nói chuyện này, nói con sau này ngoan ngoãn một chút, nên ghẹo gái thì ghẹo gái, nên lấy vợ thì lấy vợ”.

“Chưởng môn sư huynh muốn tiến cử ngươi làm Thánh tử của Hằng Nhạc”, Sở Huyên điềm tĩnh nói.


“Đồ đệ của người không phải là vẫn rất tốt sao? Giờ phải giữ cả hai người Sở Linh và Sở Huyên, con rất hài lòng”.

“Lẻo mép, ai bảo ngươi giữ”, Diệp Thành cười đáp.

Mặc dù lời nói của Diệp Thành chẳng ra làm sao nhưng là sư phụ lại là một nữ tử, Sở Huyên vẫn cảm thấy ngọt ngào.

“Đương nhiên phải giữ rồi, nếu không lỡ ngày nào đó bị người ta cướp đi thì sao?”, Diệp Thành cười xoà: “Mục tiêu của con rất rõ ràng, chăm chỉ tu luyện, cố gắng tu luyện đợi tới ngày mạnh hơn cả hai người, mỗi tay ôm một người”.

“Nếu ta không đồng ý thì sao?”, Sở Huyên nhìn Diệp Thành đầy hứng thú.

“Vậy thì phải dùng biện pháp mạnh thôi”, Diệp Thành toét miệng cười, vừa nói tay vừa vân vê và cười một cách giảo hoạt, vả lại trông bộ rất phấn khích, bộ dạng của hắn có vẻ như rất nóng lòng muốn thử.

Nhìn thấy thái độ này của Diệp Thành, Sở Huyên cảm thấy hết sức buồn cười.


Ở Hằng Nhạc Tông, thử hỏi có ai dám nói chuyện với cô kiểu này, cô thật sự không nghĩ ra.

Cái gan của tên đồ đệ này càng ngày càng to rồi.

“Được rồi, nghỉ ngơi đi.

Ngươi đã hiểu đạo lý thì vi sư cũng không nói nhiều nữa”, Sở Huyên từ từ đứng dậy, chớp mắt đã không thấy đâu nữa.

Sau khi cô rời đi, Diệp Thành mới ho hắng gãi đầu chạy về rừng trúc.

Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng.
“Gào cái gì mà gào?”, trong nhà trúc, Diệp Thành bực bội đi tới, trừng mắt nhìn Hổ Oa sau đó mới nhìn sang thiếu nữ chừng mười hai, mười ba tuổi bên cạnh Hùng Nhị.

Hắn đột nhiên khựng lại: “Tịch Nhan?”
“Là muội, là muội”, Tịch Nhan nhìn Diệp Thành, cô ôm chầm lấy hắn khóc oà lên như con mèo con yếu đuối.

Ôi…!.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top