Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3221: Chính là nơi này!  


Đúng như Diệp Thành nói, việc này tên này nắm quyền chủ động tuyệt đối.



Có thần nữ nhà họ Sở trong tay, nhà họ Sở sẽ phải chịu sự kiểm soát của hắn.



Rõ ràng cách đánh mặt dày này rất giống với kiểu Diệp Thành khi đại náo Thị Huyết Tông.



Advertisement

Rồi sẽ có lúc ngươi phải khóc!



Diệp Thành liếc nhìn vè phía sau, khoé miệng nhếch lên tôi độc.



Nói rồi hắn lại lần nữa tăng nhanh tốc độ.



Không quá nửa canh giờ Diệp Thành đã bay vào trong một cổ tinh tử tịch, cổ tinh này chính là nơi hẹn chuộc người.



Từ xa hắn đã nhìn thấy một đỉnh núi.



Trên đỉnh núi có một người mặc áo bào đen đang ngồi, bên cạnh còn có thần nữ nhà họ Sở đang bị phong ấn vẫn đang trong trạng thái ngủ say.



Người chuyển kiếp!

Diệp Thành nheo mắt, không cần tính toán nhiều, chỉ cần nhìn hình thái của thần nữ nhà họ Sở là hắn đã biết là ai chuyển kiếp, muội muội Sở Tâm của Tần Vũ lại là người chuyển kiếp, thật là bất ngờ.



Diệp Thành đảo mắt nhìn thần nữ nhà họ Sở sau đó nhìn người mặc hắc bào kia.



Đúng như hắn nghĩ, người mặc áo bào đen trên đỉnh núi kia chính là một phần phân thân.



Quả nhiên là ông!



Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn nhận ra người mặc áo bào đen này chính là Thị Huyết Lão Ma – lão tổ của Thị Huyết Tông, mặc dù ông ta giả trang che đậy rất kín kẽ nhưng dưới tiên nhãn thì chẳng gì có thể che đậy được, Diệp Thành chỉ cần nhìn là đã có thể nhận ra.



Cứu người trước đã!




Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn sử udngj thiên đạo nhanh chóng bay vào hố đen không gian.



Hắn đi chưa được bao lâu thì bản thể của Thị Huyết Lão Ma đã đến nhưng lại cau mày, đuổi tới đây nhưng không thấy Diệp Thành đâu, với tu vi Thánh Nhân như ông ta mà cũng không tìm được chút khí tức nào.



Đi đâu!



Thị Huyết Lão Ma nheo mắt, thần thức tản ra bao trùm khắp cổ tinh.



Khi Thị Huyết Lão Ma tìm kiếm thì Diệp Thành đã di chuyển bên trong hố đen không gian và tính chuẩn phương hướng cũng như vị trí.



Chính là nơi này!



Không lâu sau đó, Diệp Thành dừng chân hít vào một hơi thật sâu, hắn thi triển thiên đạo.



Ngươi...!



Đột nhiên có người xuất hiện khiến phân thân của Thị Huyết Lão Ma đột nhiên giật mình.

Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn đã nắm lấy tay thần nữ nhà họ Sở rồi quay người bay vào hố đen không gian.



 
Chương 3222: Phong thần quyết!  


Hắn vừa đi thì bản thể của Thị Huyết Lão Ma đã bay lên đỉnh núi nhưng lại không thấy thần nữ của nhà họ Sở đâu, ông ta tối sầm mặt nhìn phân thân của mình, rít lên: “Người đâu?”



“Không...không biết”, phân thân của lão Ma kinh hãi: “Vừa rồi có một người đột nhiên xuất hiện đưa cô ta đi rồi”.



“Khốn kiếp”, Thị Huyết Lão Ma phẫn nộ tung một chưởng đánh tan phân thân của mình.

Advertisement



“Sao có thể?”, Thị Huyết Lão Ma mặt mày tôi độc, thần thức lại lần nữa bao trùm khắp cổ tinh này, không bỏ sót một tấc đất hay phần hư không nào, mọi thứ đều đến quá dị thường.



“Tiền bối đang tìm ta sao?”, trên đỉnh núi cao tám mươi nghìn trượng, Diệp Thành hiện thân.



“Là ngươi?”, Thị Huyết Lão Ma nhận ra Diệp Thành chính là tu sĩ cảnh giới Hoàng mà nhà họ Sở phái đi chuộc người nhưng lại không nhận ra Diệp Thành chính là người đã đại náo cả Thị Huyết Tông.



“Ta cho rằng chỉ có kiểu người tam giáo cửu lưu như ta mới đi bắt trói người, không ngờ lão tổ của Thị Huyết Tông, một Thánh Nhân siêu thoát thế ngoại lại làm ra trò này, thật khiến ta được mở mang tầm mắt”.



“Ngươi rốt cục là ai?”, Thị Huyết Lão Ma nheo mắt, ông ta không ngờ rằng Diệp Thành lại có thể nhìn thấu thân phận của mình.



“Không phải tiền bối đang đại náo Thị Huyết Tông sao?”, Diệp Thành nhe răng cười.

“Không thể nào, ngươi rõ ràng đã chết rồi”, Thị Huyết Lão Ma mặt mày tôi độc nhìn Diệp Thành với ánh mắt khó tin, hung thủ đại náo Thị Huyết Tông hôm đó rõ ràng đã bị ông ta giết rồi kia mà.



“Chẳng có gì là không thể cả”, Diệp Thành cười ý tứ: “Phải nói là tiền bối học cũng nhanh đấy, có điều đáng tiếc là việc trói người thế này người lại không tinh thông bằng vãn bối”.



“Được, được lắm”, Thị Huyết Lão Ma phẫn nộ đến mức bật cười, ông ta ra tay, một chưởng đánh vào hư thiên.



Thế nhưng mặc dù chưởng đánh này của ông ta huỷ thiên diệt địa nhưng lại bị hai đạo kiếm mang kinh thế trảm lìa.



Trên hư thiên có thêm hai bóng hình nữa xuất hiện, đó đều là lão tu sĩ, chính là lão tổ nhà họ Cơ và lão tổ nhà họ Sở.


Thấy người tới, sắc mặt của Thị Huyết Lão Ma thay đổi rõ rệt.







Lão tổ nhà họ Sở tiến lên trước nhìn Thị Huyết Lão Ma với ánh mắt lạnh băng: “Ông làm vậy không sợ hậu thế cười nhạo sao?”



“Vậy thì đã sao?”, Thị Huyết Lão Ma cười dữ tợn, tới nước này rồi thì ông ta cũng đã hiểu ra kết cục này chính là nhằm vào mình, có điều đến giờ ông ta mới biết.



“Vậy thì phải trả giá”, lão tổ nhà họ Sở bay lên trời trảm ra một kiếm tạo ra cả dòng ngân hà.



Thị Huyết Lão Ma hắng giọng lạnh lùng, vung tay thật mạnh, diễn hoá bí thuật, đó chính là một chưởng ấn vừa to lại vừa đen, một chưởng quét bằng cả dòng ngân hà mà lão tổ nhà họ Sở trảm ra, cho dù là lão tổ nhà họ Sở cũng bị đánh lùi.



Lão tổ nhà họ Cơ cũng ra tay tung ra một chưởng, đó chính là cửu cung bát quái ấn.



Thị Huyết Lão Ma dùng một tay đỡ lại cửu cung bát quái.



Phong thần quyết!



 
Chương 3223: Trận đại chiến kết thúc!  


Diệp Thành lập tức sát phạt đến, một kiếm bá đạo đâm xuyên phần ngực Thị Huyết Lão Ma.



A...!



Thị Huyết Lão Ma rít lên, đạo tắc và huyết mạch mạnh mẽ bộc phát đẩy lùi Diệp Thành về sau.



Advertisement

Diệp Thành nghiến răng rít lên, cánh tay tê dại, sức mạnh của Thị Huyết Lão Ma vượt qua sức tưởng tượng của hắn, ông ta quả nhiên không phải là một Thánh Nhân tầm thường, chắc chắn đã gần đạt tới ngưỡng Thánh Vương.



Rầm! Rầm!



Trận đại chiến nổ ra, lão tổ nhà họ Sở và lão tổ nhà họ Cơ ở hai bên trái, phải chặn Thị Huyết Lão Ma ở giữa.



Khí huyết Diệp Thành sục sôi, hắn tế ra ngoại đạo pháp tướng, tay cầm kiếm tham gia vào vòng chiến đấu.



Cả hai Thánh Nhân, thêm một người là Hoang Cổ Thánh Thể có thể sánh ngang với Thánh Nhân, trận dung thế này khiến cho Thị Huyết Lão Ma rơi vào thế yếu, mặc dù khả năng chiến đấu của ông ta hơn người nhưng cũng bị đánh thảm hại.



Định không chết không nghỉ sao?



Thị Huyết Lão Ma rít lên chấn động thiên địa, ông ta như ác ma tôi độc.

Không chết không nghỉ!



Lão tổ nhà họ Sở, lão tổ nhà họ Cơ hắng giọng lạnh lùng, ở tinh vực này Thị Huyết Tông có thể coi là tiếng xấu đồn xa, Thị Huyết Lão Ma không phải là Thánh Nhân tầm thường, ông ta kẻ cay nghiệt, một người như vậy rõ ràng là đáng sợ nhất.



Lão tổ nhà họ Cơ và lão tổ nhà họ Sở hiểu rõ nếu để ông ta đi thì nhà họ Sở và nhà họ Cơ sẽ không có ngày yên bình.



Diệp Thành cũng nghĩ vậy, vì đảm bảo an toàn cho người chuyển kiếp nên buộc phải giết Thị Huyết Lão Ma.



A....!



Thị Huyết Lão Ma điên cuồng mở cấm thuật, khả năng chiến đấu tăng vọt.




Lão tổ nhà họ Cơ và lão tổ nhà họ Sở ở bên cũng không phải hạng vừa, bọn họ đều có cấm thuật, khả năng chiến đấu tăng vọt.



Ma đạo, mở!



Diệp Thành hắng giọng, hắn mở ra ma đạo, khả năng chiến đấu mạnh mẽ hơn bao giờ hết, Diệp Thành hung hãn như chiến thần cái thế, tay cầm đại kích xuyên trời, một kích đâm ra khiến lão ma kia máu me be bét.



Lão tổ nhà họ Cơ sát phạt đến, thần kiếm cái thế, một kiếm chém lìa thân thể của Thị Huyết Lão Ma.



Thị Huyết Lão Ma gào thét, ông ta lảo đảo lùi về sau nhưng lại lùi trúng nhát kiếm chờ sẵn của lão tổ nhà họ Sở, phần đầu bị đâm xuyên.



Cơ thể bị huỷ hoại, nguyên thần của Thị Huyết Lão Ma bay ra, sắc mặt ông ta hoang mang sợ hãi, ông ta chỉ muốn bỏ trốn khỏi nơi này.



Đứng lại!



Diệp Thành, lão tổ nhà họ Cơ, lão tổ nhà họ Sở bay từ ba hướng tới, ra tay với những đòn thần thông cái thế, không hề để cho ông ta cơ hội phản kháng và Thị Huyết Lão Ma ở trạng thái nguyên thần đã bị tiêu diệt.



Trận đại chiến kết thúc!

Một Thánh Nhân mạnh mẽ cứ vậy mà mất mạng.



 
Chương 3224: “Lại một người nữa!”  


Thị Huyết Lão Ma có lẽ rất ấm ức, cho tới chết ông ta cũng không biết mình sai ở đâu, cho tới chết ông ta cũng không dám tin kết cục này xảy ra với mình.



Vù!



Hỗn Độn Thần Đỉnh bay ra hút trọn thánh binh của Thị Huyết Lão Ma.



Advertisement

Lão tổ nhà họ Cơ và lão tổ nhà họ Sở thấy vậy thì vẻ mặt có phần khác thường, đại đỉnh này thật thú vị, chúng ta dốc sức trảm diệt Thánh Nhân còn ngươi thì hay rồi, chẳng mất chút sức nào nhưng lại không hề tỏ ra khách khí.



Đúng là bất phàm!



Hai Thánh Nhân vuốt râu kinh ngạc nhìn Hỗn Độn Thần Đỉnh như nhìn thấy lai lịch của nó.



Diệp Thành có phần ái ngại, pháp khí bản mệnh của hắn càng lúc càng tự giác hơn.



Tiểu hữu về Võ Huyền Tinh trước đi!



Lão tổ nhà họ Cơ và lão tổ nhà họ Sở thu lại ánh mắt nhìn sang Diệp Thành.



Diệp Thành gật đầu mỉm cười, hắn biết hai Đại Thánh này định làm gì.

Hiện giờ Thị Huyết Lão Ma đã chết, Thị Huyết Tông vẫn còn đó, vì sự an toàn của cả gia tộc, hai vị lão tổ này phải tỏ ra máu lạnh tới giây phút cuối cùng.



Cả hai người bay vào tinh không như hai đạo tiên quang, Thị Huyết Tông không có Thánh Nhân trấn thủ chắc chắn phải gạch tên khỏi tinh vực này, từ hôm nay trở đi tông môn làm loạn tinh không này sẽ không còn tồn tại nữa.







Sau khi lấy túi đựng đồ của Thị Huyết Lão Ma, Diệp Thành cũng bay ra khỏi cổ tinh.



Bộ sưu tập của Thị Huyết Lão Ma quả nhiên phong phú, có không ít Chuẩn Thánh binh, tất cả đều bị Diệp Thành ném vào Hỗn Độn Thần Đỉnh.



Hỗn Độn Thần Đỉnh đương nhiên không khách sáo, không từ chối bất cứ món nào, hơn nữa còn rất tham lam, vừa mới hấp thu một Thánh binh, bây giờ lại hấp thu bao nhiêu Chuẩn Thánh binh như thế mà vẫn chưa thấy có ý định tiến giới.



Diệp Thành thở dài, đến người làm chủ nhân như hắn cũng phải tặc lưỡi.



Trong đại đỉnh, thần nữ nhà họ Sở đã được giải trừ phong ấn, cô xoa đầu, ngạc nhiên ngơ ngác nhìn bốn phía.



Huyết mạch của cô nương này cũng kỳ lạ, còn thuần khiết hơn cả Tần Vũ, dị tượng huyền bí đan xen quanh người, cảnh tượng diễm lệ, đặc biệt là đôi mắt kia luôn lấp lánh đạo uẩn khó có thể nói bằng lời.



Thần nữ nhà họ Sở ngẩng đầu, nhìn Diệp Thành qua miệng đại đỉnh: “Đây là đâu? Ngươi là ai?”



Diệp Thành mỉm cười, búng tiên quang ra cho nó nhập vào đầu mày của cô ấy.



Ưm!



Tiếng kêu đau đớn khe khẽ của thần nữ nhà họ Sở lập tức vang lên từ trong đại đỉnh.



“Lại một người nữa!”



Diệp Thành khẽ cười, mỗi khi tìm được người chuyển kiếp là tâm trạng hắn lại vui vẻ, hơn nữa không chỉ thần nữ nhà họ Sở mà Võ Huyền Tinh còn những người chuyển kiếp khác nữa, tuy số lượng không nhiều nhưng cũng là một bất ngờ vui vẻ với hắn.



Nghĩ đến đây, Diệp Thành không khỏi tăng nhanh tốc độ.



 
Chương 3225: “Ta không phải người coi trọng đồng tiền”.  


Không biết đến lúc nào thần nữ nhà họ Sở đã khôi phục ký ức kiếp trước mới nằm bò bên miệng đại đỉnh, ló đầu ra ngoài ngơ ngác nhìn Diệp Thành, đôi mắt đẹp ngấn lệ: “Không phải ta đang mơ chứ?”



“Đông Phương Ngọc Yên, chào mừng quay lại”, Diệp Thành cười nhẹ, phất tay đưa thần nữ nhà họ Sở ra khỏi đại đỉnh.



“Không ngờ thế gian này còn có luân hồi”, Đông Phương Ngọc Yên bật khóc.



“Rất huyền diệu phải không?”



Advertisement

“Những người khác của Đại Sở đâu ạ?”



“Vẫn đang tìm”, Diệp Thành nói xong thì truyền thần thức cho Đông Phương Ngọc Yên, trong thần thức có rất nhiều chuyện của Đại Sở, cô ấy chết ở Bắc Chấn Thương Nguyên, vẫn còn rất nhiều chuyện chưa biết.



“Thánh chủ đã tìm được chàng chưa?”, Đông Phương Ngọc Yên mong ngóng nhìn Diệp Thành, đôi mắt đẫm lệ làm mờ đi tầm nhìn của cô.



“Vi Văn Trác?”



“Chúng ta đã hẹn kiếp này gặp lại”, Đông Phương Ngọc Yên cười dịu dàng như nhớ lại Bắc Chấn Thương Nguyên một trăm năm trước, cô chết trên lưng Vi Văn Trác, để lại lời hẹn kiếp sau.



“Nếu hắn nghe thấy chắc sẽ rất cảm động”, Diệp Thành nói đầy ẩn ý.



“Vậy Thánh chủ đã tìm được chưa?”, Đông Phương Ngọc Yên vẫn nhìn Diệp Thành với vẻ đầy hy vọng.



“Hai người rất may mắn”, Diệp Thành mỉm cười.



“Nói như vậy là người đã tìm được chàng?”


“Hắn đang ở nhà họ Sở của Võ Huyền Tinh”, Diệp Thành lại nở nụ cười, tốc độ lại tăng lên, bay đi như thần mang khoáng thế. Một câu nói của hắn khiến cho Đông Phương Ngọc Yên ngẩn người rất lâu, đến khi phản ứng lại thì kích động hai mắt đẫm lệ, không ngờ kiếp này cả hai đều đầu thai tới Võ Huyền Tinh.



Không nói thêm gì nữa, Diệp Thành lấy tốc độ nhanh nhất quay về Võ Huyền Tinh.



Hắn không về tiên sơn nhà họ Sở ngay mà tới một cổ thành nhỏ hẻo lánh ở Huyền Võ Tinh.



Cổ thành khá náo nhiệt, dòng người tấp nập trên phố.



Diệp Thành nhắm về một hướng rồi đáp xuống quầy hàng bên đường.



Quầy hàng đó không bán đồ mà để xem bói, cạnh bàn có một cây sào, trên sào treo một tấm vải trắng, trên tấm vải trắng có ba chữ lớn: Từ Bán Tiên.



Lại nhìn đến người xem bói, đó là một thanh niên cà lơ phất phơ, quanh mép có gắn hai cọng ria.



Đó là Vi Văn Trác chuyển kiếp, thiếu chủ Huyền Thiên thế gia của Bắc Sở kiếp trước.



Đông Phương Ngọc Yên gạt đám đông sang một bên, nhìn thanh niên đó với đôi mắt ngấn lệ.



Vi Văn Trác chuyển kiếp nhìn Đông Phương Ngọc Yên với vẻ mặt kỳ lạ, không biết sao cô nương xinh xắn này lại vừa khóc vừa nhìn mình, nhưng nhìn một lúc hắn ta vuốt bộ ria mép, cô nương trước mắt này nhìn thế nào cũng thấy rất quen, như thể đã gặp ở đâu đó.



Diệp Thành cũng tới đi, thản nhiên ngồi trước bàn, hứng thú nhìn Vi Văn Trác: “Nghe nói đạo hữu xem rất chính xác”.



“Chỉ xem cho người có duyên, không đúng không lấy tiền”, Vi Văn Trác ngồi ngay ngắn, vuốt râu trầm tư, ai không biết sẽ thật sự cho hắn ta là bậc cao nhân tiền bối đấy!



“Vậy ngươi tính thử xem khi nào hai chúng ta thành thân?”, Diệp Thành cười tủm tỉm nhìn Vi Văn Trác.



“Chuyện này à!”, Vi Văn Trác nhìn Diệp Thành rồi lại nhìn Đông Phương Ngọc Yên bên cạnh hắn, lúc này hắn ta lại nhìn về Diệp Thành: “Nói thật thì hai người không có tướng phu thê”.



“Ngươi chắc chứ?”, Diệp Thành đặt một nghìn nguyên thạch lên bàn.



“Đạo hữu, đây không phải vấn đề tiền bạc”.



“Ngươi có được không đấy?”, Diệp Thành lại đặt thêm một nghìn nguyên thạch.



“Ta không phải người coi trọng đồng tiền”.



“Thêm một nghìn nữa”.

“Nhìn qua thì cũng có một chút đấy”, Vi Văn Trác vuốt ria mép đầy ẩn ý.



 
Chương 3226: “Không ngờ lại là ông ta”.  


“Thế này mới đúng chứ!”



“Thánh chủ đừng trêu chàng nữa”, Đông Phương Ngọc Yên dở khóc dở cười nhìn Diệp Thành.



“Có người đau lòng rồi”, Diệp Thành cười tươi rồi đưa tay ra, Vi Văn Trác còn đang đếm tiền lập tức bị Diệp Thành xách lên.



“Này! Ngươi làm gì thế hả?”, Vi Văn Trác hét to.



Advertisement

“Đưa ngươi vào động phòng”, Diệp Thành nói rồi bay lên trời, đi thẳng về một hướng.



“Nói chúng ta có tướng phu thê, xem ta xử lý chàng thế nào”, Đông Phương Ngọc Yên cười giận hờn rồi cũng đi theo.



Không lâu sau Diệp Thành đáp xuống tiên sơn nhà họ Sở.



Thấy Diệp Thành quay về, thần nữ nhà họ Sở cũng bình an vô sự, phía Tần Vũ đều thở phào nhẹ nhõm.



Nhưng khi Tần Vũ nhìn thấy Vi Văn Trác được Diệp Thành xách về thì sững người, dường như đã nhìn ra là ai chuyển kiếp, Vi Văn Trác cũng là nhân vật có tiếng ở Đại Sở, sao hắn ta lại không nhận ra?!



Diệp Thành đáp xuống, cho tiên quang nhập vào đầu mày của Vi Văn Trác sau đó đẩy hắn ta cho Đông Phương Ngọc Yên: “Giao cho cô đó, ra tay nhẹ một chút”.



“Ta sẽ rất nhẹ nhàng”, Đông Phương Ngọc Yên vén tóc sau đó xắn tay áo rồi siết bàn tay lại, Vi Văn Trác vẻ mặt đau đớn đang không biết đây là nơi nào thì đã bị cô kéo đi, bay vào nơi sâu trong tiên sơn nhà họ Sở như một tia tiên quang.



A…!



Không lâu sau mọi người nghe thấy tiếng hét như ma khóc sói hú: “Diệp Thành, ngươi là đồ khốn kiếp”.



“Không nghe thấy”, Diệp Thành lắc đầu, ngoáy lỗ tai.



“Có chuyện gì vậy?”, vẻ mặt trưởng lão nhà họ Sở đều quái lạ, nghe thấy tiếng hét thảm thiết, mọi người đều nhìn nhau, trong trí nhớ của họ thần nữ là một cô nương rất dịu dàng, không ngờ hôm nay lại hung hãn như vậy.



“Đó là Vi Văn Trác à?”, Tần Vũ chọc chọc Diệp Thành.



“Ngoài hắn còn có thể là ai?”



“Muội muội Sở Tâm của ta cũng là người chuyển kiếp?”, Tần Vũ hỏi thử.



“Đúng ra thì hẳn là ngươi đã từng gặp Đông Phương Ngọc Yên”, Diệp Thành sờ cằm, nhìn Tần Vũ với vẻ mặt khác lạ: “Cuộc thi tam tông thế hệ Huyền Tự của Thiên Đình Đại Sở sôi nổi như thế, ngươi không tới à?”



“Ta không tới kịp” Tần Vũ cười khan: “Nhưng Vi Văn Trác của thế hệ Thanh Tự lấy Đông Phương Ngọc Yên của thế hệ Huyền Tự, chuyện này khá mới mẻ, đến giờ nghĩ lại vẫn thấy hơi là lạ”.




“Điều khiến ta rối rắm là nên gọi Đông Phương Ngọc Yên là đại tẩu hay gọi là sư điệt”.



“Vai vế ở Đại Sở hơi loạn rồi đây”.



“Tiểu hữu, lão tổ nhà ngươi đâu?”, khi hai người đang nói chuyện thì các trưởng lão của nhà họ Sở chạy tới.



“Đến Thị Huyết Tông cùng lão tổ nhà họ Cơ rồi ạ”, Diệp Thành không giấu giếm: “Thị Huyết Lão Ma đã bị chúng ta tiêu diệt, vì sự ổn định của hậu bối hai nhà và vùng tinh vực này, khả năng cao Thị Huyết Tông sẽ bị xoá sổ”.



“Thị Huyết Tông? Thị Huyết Lão Ma?”, các trưởng lão của nhà họ Sở không biết chuyện đều sững sờ, ngỡ ngàng.



“Người bắt cóc thần nữ nhà tiền bối chính là Thị Huyết Lão Ma”, Diệp Thành nói ra nguyên nhân.



“Không ngờ lại là ông ta”.



“Đường đường là một Thánh Nhân, đúng là không biết xấu hổ”.



“Chắc là bị người bí ẩn gây rối làm loạn Thị Huyết Tông mấy ngày trước kích thích đấy”.



“Người làm loạn Thị Huyết Tông mấy ngày trước chính là ta”, Diệp Thành không khỏi ho khan.











 
Chương 3227: “Đa tạ tiền bối giải đáp”


Tiếp theo đó, Diệp Thành liên tục xuất hiện trong tiên sơn nhà họ Sở.



Võ Huyền Tinh này ngoài Tần Vũ, Vi Văn Trác và Đông Phương Ngọc Yên thì vẫn còn hơn mười người chuyển kiếp khác của Đại Sở, trùng hợp là đều tập trung ở tiên sơn nhà họ Sở, điều đáng tiếc là không ai trong số họ Diệp Thành thân thuộc, đều là đệ tử thế hệ Huyền Tự của Đại Sở, trong đó có một người vai vế cũng không thấp lắm.



Advertisement

Không biết từ bao giờ lão tổ nhà họ Sở và lão tổ nhà họ Cơ trở lại, toàn thân đầy máu, khí tức tàn bạo rất rõ ràng.



Tất cả mọi người bao gồm cả Diệp Thành đều không hỏi, nhìn sát khí của hai người là biết Thị Huyết Tông đã hoàn toàn bị tiêu diệt.



Đêm xuống, tiên sơn nhà họ Sở tổ chức tiệc rượu tiếp đãi lão tổ nhà họ Cơ, đồng thời cũng để tiếp đãi Diệp Thành.



Lần này thần nữ nhà họ Sở bị bắt cóc, dù là Diệp Thành hay lão tổ nhà họ Cơ thì đều giúp đỡ họ rất nhiều, nếu không chắc chắn nhà họ Sở đã bị Thị Huyết Lão Ma khống chế, có chuộc lại được thần nữ hay không chưa nói, nhưng khẳng định sẽ tổn thất nặng nề, vì thế Diệp Thành và lão tổ nhà họ Cơ đều là ân nhân của họ.



Sau bữa tiệc rượu, lão tổ nhà họ Cơ lên đường, hẹn ba ngày sau sẽ kết thân với nhà họ Sở.



Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.

Diệp Thành đến khu rừng trúc nhỏ của lão tổ nhà họ Sở.



Lão tổ nhà họ Sở vẫn rất nhiệt tình, trong ánh mắt vui vẻ nhìn Diệp Thành còn có sự kinh ngạc cảm thán không thể nói thành lời, ông ta đã tu đạo hơn hai nghìn năm, thân là Thánh Nhân nhưng ông ta cũng chưa thấy hậu bối nào xuất sắc được như hắn.



Uống xong một chén trà đắng, Diệp Thành nhìn về phía lão tổ nhà họ Sở: “Tiền bối, vãn bối muốn hỏi người vài chuyện”.



“Tiểu hữu cứ nói đi, lão hủ biết gì sẽ nói đó”, lão tổ nhà họ Sở nở nụ cười ôn hoà.



“Tiền bối đã nghe tới những cái tên này chưa?”, Diệp Thành lấy ra một cuộn giấy, trên đó viết rất nhiều chữ: Đại Sở, Chư Thiên Môn, Đại La Chư Thiên, Cửu Hoang Thiên, Côn Luân Hư, Đại Hạ Hoàng Triều, Thần Điện, Huyền Hoang Đại Lục, Sở Hoàng, Nguyệt Hoàng, Viêm Hoàng, Thiên Táng Hoàng, Đông Hoàng, Thần Hoàng, Chiến Vương, Thái Vương, Chư Thiên Kiếm Thần, Đan Tôn, Đông Hoàng Thái Tâm, thành Vô Lệ…




Lão tổ nhà họ Sở nhìn lướt qua, nhẹ nhàng vuốt râu: “Chư Thiên Kiếm Thần, Đan Tôn và thành Vô Lệ đều đã nghe tới”.



“Vậy tiền bối có biết Chư Thiên Kiếm Thần, Đan Tôn và thành Vô Lệ ở đâu không?”, Diệp Thành vội hỏi ngay.



“Tìm Chư Thiên Kiếm Thần thì đến Đại La Kiếm Tông ở Bắc Đẩu Tinh Vực, có lẽ họ sẽ biết”, lão tổ nhà họ Sở mỉm cười nhã nhặn: “Đan Tôn cũng giống như Chư Thiên Kiếm Thần, thần rồng thấy đầu không thấy đuôi. Thành Vô Lệ lại càng khó tìm, là một tiên thành di chuyển bất cứ lúc nào, rất ít người nhìn thấy, cho dù nói ra cũng chẳng ai tin, cực kỳ mơ hồ”.



“Đa tạ tiền bối giải đáp”, Diệp Thành ngoài mặt mỉm cười, nhưng trong lòng lại tiếc nuối.



“Tiểu hữu, nói thật lần đầu tiên lão hủ gặp ngươi cảm thấy hơi bất ngờ”, khi Diệp Thành tiếc nuối thì lão tổ nhà họ Sở lại nở nụ cười hiền hậu.



“Tiền bối nói vậy là sao ạ?”



“Nhìn bức tranh này đi”, ông ta lấy một bức tranh cuộn ra, trên đó có một thanh niên tóc trắng giống hệt Diệp Thành, cũng đeo Huyền Thương Ngọc Giới.

“Lại là Hồng Trần”, Diệp Thành lẩm bẩm, đôi mắt dần nheo lại.



 
Chương 3228: Bầu trời đêm thăm thẳm, tinh không vô biển.  


“Khả năng tiểu hữu có liên quan mật thiết người trong bức tranh này”, lão tổ nhà họ Sở nhẹ nhàng nói, nói xong lại nhìn Huyền Thương Ngọc Giới trên ngón tay Diệp Thành.



“Tiền bối có được bức tranh này từ đâu vậy?”, Diệp Thành nhìn ông ta không dời mắt.



“Đã từ rất lâu rồi”, lão tổ nhà họ Sở mỉm cười: “Là một bức tranh cuộn rất cổ do tổ tiên của nhà họ Sở ta đi lịch luyện có được, tới bây giờ ít nhất cũng chín nghìn năm rồi”.

Advertisement



“Chín nghìn năm”, Diệp Thành khẽ cau mày, bức ảnh lão tổ nhà họ Mạc đưa cho hắn đã là năm nghìn năm, mà bức tranh của nhà họ Sở còn đáng sợ hơn, những chín nghìn năm, điều này khiến hắn càng thấy kinh ngạc nhiều hơn.



“Nếu đã giống tiểu hữu đến thế thì ta sẽ tặng nó cho ngươi”, lão tổ nhà họ Sở cuộn bức tranh lại, đưa cho Diệp Thành.



“Đa tạ tiền bối”, Diệp Thành đương nhiên không từ chối, bức tranh này có quan hệ rất lớn, hắn sẽ mang về nghiên cứu kỹ càng.



Đêm khuya, Diệp Thành lui ra, cầm chặt cuộn tranh trên tay, trên đường đi hắn vẫn luôn nhíu mày, bức tranh là chuyện nhỏ nhưng ý nghĩa của nó lại rất lớn, vốn đã sương mù dày đặc giờ lại càng thêm mờ mịt.



“A, chàng nhẹ hơn đi!”



Đang đi, suy nghĩ của Diệp Thành chợt bị gián đoạn, hắn ngạc nhiên nhìn về một hướng.



Đó là biệt uyển ở nơi sâu trong tiên sơn, giọng nói cũng phát ra từ toà lầu các trong biệt uyển đó, nghe giọng nói này thì biết là Đông Phương Ngọc Yên, từ xa cũng có thể thấy toà lầu các đó vẫn đang rung lắc rất nhịp nhàng.



“Thật chuyên tâm!”



Diệp Thành cảm thán, nhưng nghĩ lại cũng đúng, từ kiếp trước đến kiếp này đã một trăm năm, đôi phu thê này cũng đã chịu đủ khổ sở rồi.



Dời mắt, Diệp Thành đến một khu vườn nơi những người chuyển kiếp của Đại Sở sinh sống.



Hắn không hề nhàn rỗi, tế ra tiên hoả, thiên lôi, Đan Tổ Long Hồn và Thánh thể bản nguyên, tẩy luyện huyết mạch cho họ trong khi họ đang ngủ.



Bình minh gần đến, Diệp Thành ra khỏi khu vườn.


“Đi thôi!”



Nhìn tiên sơn nhà họ Sở lần cuối rồi Diệp Thành lại lên đường.



Sau khi bay ra khỏi Võ Huyền Tinh, Diệp Thành dựa theo bản đồ sao đi đến vài cổ tinh cuối cùng trong tinh vực này.



Điều đáng tiếc là hắn không tìm thêm được người chuyển kiếp nào của Đại Sở nữa.



Bất lực, Diệp Thành đành phải bay đến nơi khác, hắn đã tìm hết trong tinh vực này, phải đến vùng tinh vực tiếp theo thôi.



Đây là một cuộc hành trình cô đơn, trong tinh không bao la, bóng lưng của hắn có phần tiêu điều.



Mấy ngày sau hắn mới bay ra khỏi tinh vực này, qua một vùng tinh hà rồi đặt chân đến một tinh vực có tên là Táng Thần.



Tinh vực này không đơn giản, tương truyền nơi đây chôn cất một vị thần minh, là Chuẩn Đế cổ xưa, chỉ thiếu một bước nữa là lên tới Đại Đế chí cao vô thượng nhưng cuối cùng vẫn không vượt qua được bước đó.



Bầu trời đêm thăm thẳm, tinh không vô biển.

Diệp Thành dừng lại trên một tinh thần không có sự sống, bay vào trong lòng đất tối tăm, lấy bức tranh lão tổ nhà họ Sở đưa cho ra.



 
Chương 3229: “Một trăm năm rồi, sao muội vẫn ở Đại Sở?”  


Hắn lại mở Tiên Luân Nhãn một lần nữa, quan sát thật kỹ bức tranh, gạt những tầng mây mù ra vẫn nhìn thấy một bóng dáng như mộng như ảo, vẫn là Đông Hoàng Thái Tâm thần nữ của Côn Luân Hư.



Cũng giống như lần đó, Diệp Thành chịu phản phệ dữ dội, bị sức mạnh bí ẩn trong bóng tối làm cho bị thương nặng, hắn ôm đầu thét gào, thất khiếu chảy máu, ý thức cũng dần trở nên không rõ ràng.



Chẳng bao lâu sau, hắn gục xuống rơi vào trạng thái hôn mê.

Advertisement



Ý thức của hắn bị kéo vào mộng cảnh, khi mở mắt ra lần nữa thì vẫn là Đại Sở mà hắn luôn mong nhớ.



Diệp Thành không hề nghĩ ngợi, đi thẳng đến Thiên Huyền Môn.



Lần này hắn không nhìn thấy cảnh Đông Hoàng Thái Tâm đang tắm nữa, bà vẫn nằm trên giường như người đẹp bằng băng chìm vào giấc ngủ say, chỉ có tiên quang uốn lượn quanh người.



Phục Nhai ở đó thi thoảng lại truyền tiên quang vào cơ thể Đông Hoàng Thái Tâm.



Diệp Thành nhìn Đông Hoàng Thái Tâm rồi lại nhìn Phục Nhai, hắn bắt đầu nhìn trái nhìn phải, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó, nhưng nhìn một vòng cũng không thấy thứ hắn muốn tìm.



“Vẫn không nhìn thấy ta ư?”



Không tìm thấy thứ mình muốn, Diệp Thành nhìn chằm chằm Phục Nhai hy vọng có thể thu hút sự chú ý của lão.



Phục Nhai khẽ cau mày nhìn xung quanh, tự lẩm bẩm một mình sau đó lại trở lại bình thường, tiếp tục phất tiên quang khiến Diệp Thành nhìn mà sốt ruột.



“Bực thật!”



Diệp Thành thầm mắng một tiếng rồi quay người bỏ đi.



Khi hắn xuất hiện lần nữa là ở Hằng Nhạc Tông.



Hằng Nhạc Tông về đêm rất yên tĩnh nhưng luôn có thể nhìn thấy một vài ngọn núi, có một vài người đang ngồi ở đó, người ôm gối, người cầm bình rượu, nhưng điểm chung là tất cả đều nhìn lên bầu trời sao.


Diệp Thành cười nhẹ, đáp xuống Ngọc Nữ Phong.



Trên đỉnh Ngọc Nữ Phong vẫn có một bóng dáng xinh đẹp, tà áo trắng nhẹ bay, mái tóc còn trắng hơn tuyết, cô đang tắm mình dưới ánh trăng sáng, vẻ đẹp như mộng như ảo, giống như tiên nữ Quảng Hàm không nhuốm chút bụi trần.



“Một trăm năm rồi!”



Cô khẽ nỉ non, nước mắt chảy dài trên gò má thê lương.



“Một trăm năm rồi, sao muội vẫn ở Đại Sở?”



Đôi mắt Diệp Thành đẫm lệ, hắn nhẹ nhàng nâng tay lên muốn giúp cô ấy lau đi hàng lệ trên má.



Nhưng thứ hắn chạm vào chỉ có thể là hư vô, cô ấy là thật, hắn là ảo, hắn nhìn thấy cô nhưng không thể chạm vào cô, người của hai thế giới cách nhau một giấc mơ, khoảng cách còn xa hơn cả sự sống và cái chết.







Giấc mộng tan biến, Diệp Thành mở mắt ra.

Oa!



 
Chương 3230: “Vì ta là đồ nhi của Kiếm Thần”.  


Vừa mở mắt còn chưa kịp nghĩ lại giấc mộng Diệp Thành đã vô thức quay mặt đi, bởi vì thần quang chói loá đập thẳng vào mắt khiến hắn phải quay đi tránh ánh sáng, muốn giơ tay che nhưng phát hiện tay chân hắn đã bị trói.



“Thế… Thế này là thế nào?”



Lúc này Diệp Thành mới nhận ra mình không còn ở dưới lòng đất nữa, xung quanh cũng không tối tăm, chẳng những không tối mà còn cực kỳ sáng, điều kỳ lạ nhất là hắn đang bị trói trên một cây cột đồng.

Advertisement



Diệp Thành sửng sốt, lật đật nhìn xung quanh, chỉ thấy xung quanh có tiên quang chói lọi, là một thế giới mây mù bao phủ, trong mây mù có đạo tắc đan xen, phù văn thấp thoáng như ẩn như hiện.



Lư đồng!



Diệp Thành cau mày, lập tức đoán được mình đang bị phong ấn trong một pháp khí cường đại.



“Sao có thể như vậy?”



Diệp Thành nheo mắt nhìn xung quanh, thầm nói chắc là khi mình đang mơ thì bị tu sĩ cường đại đi ngang qua phát hiện nên mới kéo hắn từ dưới lòng đất lên rồi nhốt trong pháp khí này.



“Ra ngoài trước đã!”



Lòng thầm nghĩ như vậy, Diệp Thành nhẩm niệm thi triển Thiên Đạo.




Nhưng điều khiến hắn bất lực là thi triển không thành công, chỉ vì nhìn bức tranh kia khiến sức mạnh đồng tử của hắn hao tổn quá nhiều, không thể điều khiển được Thiên Đạo, muốn ra ngoài phải chờ đến khi sức mạnh đồng tử khôi phục.



“Ấy?”



Khi Diệp Thành đang bất lực thì có một cái đầu to tròn ngó vào miệng lư đồng, nhìn Diệp Thành ở dưới.



Đó là một lão già rất mập, vả lại còn là Thánh Nhân, râu không có một sợi nhưng vẻ mặt lại rất đáng sợ, cái miệng to đến mức nhét hai quả trứng vào cũng không thành vấn đề.



Diệp Thành hơi ngẩng đầu lên nhìn lão già béo: “Sao tiền bối lại bắt ta?”




“Vì hai ta có duyên”, lão già béo vuốt râu đầy ẩn ý, ồ không, là vuốt lông mày.



“Có thể cho ta ra ngoài được không?”, mặt Diệp Thành hơi đen lại.



“Không thể”.



“Ông bị điên à?”, Diệp Thành mắng luôn: “Lão tử đang ngủ ngon lại bị ông lôi ra, còn nhốt lão tổ trong lư đồng này nữa, có tin ta ra ngoài đạp chết ông không?"



“Ồ, tiểu tử ngươi cũng rất nóng tính đấy chứ”, lão già béo đưa tay vào lư đồng, búng vào trán Diệp Thành, tuy lực không lớn nhưng lại khiến đầu hắn ong ong.



Lúc này Diệp Thành lập tức ngoan ngoãn, vâng lời như một chú cừu nhỏ: “Ta chỉ là cảnh giới Hoàng thôi, ông bắt ta cũng không đáng tiền”.



“Vớ vẩn”, lão già béo lấy một chiếc túi đựng đồ ra lắc lư trước mặt Diệp Thành, đó là túi đựng đồ của hắn: “Cảnh giới Hoàng có thể có nhiều tiền thế này à? Ta chưa thấy hậu bối nào giàu có thế này đâu, không nhìn thì không biết, vừa nhìn đã giật mình! Biết bao nhiêu là bảo bối”.











 
Chương 3231: “Bực bội!” 


“Ông nhìn thấy đồ nhi của Kiếm Thần rồi?”, hơi thở của Diệp Thành trở nên dồn dập.



“Đây, như thế này cơ”, lão già béo lấy ra một bức tranh, trên đó có khắc hình một nữ tử: “Nhìn xem, đây mới là đồ nhi của Kiếm Thần, là nữ”.



“Ông chắc chắn cô ấy là đồ nhi của Kiếm Thần?”, Diệp Thành ho khan.

Advertisement



“Đảm bảo là thật”.



“Vậy thì đúng là…”, Diệp Thành cười gượng, hắn không ngờ đồ nhi của Chư Thiên Kiếm Thần lại là một cô nương, hơn nữa cô nương này thật sự càng nhìn càng thấy đẹp, càng nhìn càng thấy quen, càng nhìn càng…



“Lai lịch của ngươi hẳn là không vừa”, lão già béo lại cất bức tranh vào trong ngực.



“Biết thì tốt, ta là thần tử của Côn Luân Hư”.



“Vừa nãy ngươi còn nói là đồ nhi của Kiếm Thần cơ mà. Nhưng Côn Luân Hư là gì thế?”



“Ông nghe thấy Đại La Chư Thiên bao giờ chưa?”



“Chưa”, lão già béo lắc đầu.



“Cửu Hoang Thiên, Thần Điện, Đại Hạ Hoàng Triều đã nghe chưa?”



“Chưa”.



“Được rồi! Ta là thần tử của Đại La Kiếm Tông”, sau khi hỏi một lượt, Diệp Thành mới nghiêm túc nói: “Nói thật cho ông biết tính tình của sư tôn ta không tốt lắm đâu, đừng rảnh rỗi sinh nông nổi bắt cóc ta”.



“Ngươi là thần tử của Đại La Kiếm Tông?”, lão già mập quan sát Diệp Thành từ trên xuống dưới: “Không thể nào!”



“Không phải ông lại định nói thần tử của Đại La Kiếm Tông là nữ đấy chứ?”, Diệp Thành liếc ông ta.


“Không”, lão già béo lại bắt đầu nghịch lông mày: “Nghe nói thần tử của Đại La Kiếm Tông không phải loại tốt đẹp gì, đi đến đâu cũng có hoạ máu tanh, bây giờ rơi vào tay ta vậy ta không thể để ngươi dễ chịu được, cướp bảo bối của ngươi còn phải thay trời hành đạo nữa”.



“Vậy ta không phải thần tử Đại La Kiếm Tông”, Diệp Thành ho khan.



“Nói như vậy là ngươi lừa ta rồi”, lão già mập cười tủm tỉm nhìn Diệp Thành.



“Ta… Ta đùa thôi”, Diệp Thành cười khà khà.







“Lão tử không có thời gian nói nhảm với ngươi”, lão già béo quay đi: “Đến khi ta tìm được chỗ tốt sẽ xẻo thịt ngươi hầm ăn, huyết mạch của ngươi rất được, ta rất thích”.



“Khốn kiếp, còn có người như ông nữa à”, Diệp Thành lập tức chửi to, chỉ là hắn chửi mắng nhưng không nhận được lời hồi âm.



Bất lực, Diệp Thành đành nhìn chuỗi phù văn đang trói mình, cố gắng vận chuyển khí huyết để giải thoát.



Đáng tiếc là hắn đã bị phong ấn hoàn toàn, không thể phá bỏ giam cầm, huống hồ đây là pháp khí bản mệnh của lão già béo kia, một khi bị pháp khí hút vào rồi phong ấn thì khả năng cao không thể trốn thoát, trừ khi tu vi cao hơn hẳn đối phương, nhưng điều này hiển nhiên không thực tế, bởi ông ta là Thánh Nhân.

“Bực bội!”



 
Chương 3232: Cũng khá giống Thánh Vương người hoang dã!  


Diệp Thành thầm mắng, cố gắng ngưng tụ sức mạnh đồng tử Tiên Luân, bị phong ấn ở đây, hắn có thể bị đưa đi hầm bất cứ lúc nào.



Lão già béo ở bên ngoài lại khá thoải mái, ngồi trên chiếc hồ lô bay cỡ lớn lớn, uống rượu ngâm nga điệu nhạc, thi thoảng còn có âm thanh “rộp rộp” vọng lại.



Diệp Thành nhìn ra thì thấy ông ta đang ăn nguyên thạch, hơn nữa còn là nguyên thạch trong túi đựng đồ của hắn.

Advertisement



Nhìn cảnh này Diệp Thành không khỏi nhớ đến Tiểu Linh Oa, tên đó cũng chuyên ăn linh thạch, tuy người nhỏ nhưng khẩu vị không nhỏ, cực kỳ giống với lão già béo này.



Dời mắt, Diệp Thành nhắm hờ mắt lại, tiếp tục ngưng tụ sức mạnh đồng tử Tiên Luân.



Ngày đêm luân phiên thay đổi.



Ba ngày lặng lẽ trôi qua trong nháy mắt, nhưng lão già béo vẫn chưa dừng lại, ông ta không còn uống rượu ngâm nga điệu nhạc hay ăn nguyên thạch nữa mà ngủ gật, điều đáng nói là tiếng gáy của ông ta cực kỳ vang.



Mãi cho đến đêm ngày thứ tư ông ta mới đáp xuống một cổ tinh không lớn không nhỏ, dừng lại trên một dãy núi.



Đến lúc này Diệp Thành mới được thả ra, nhưng vẫn bị phong ấn.



Còn lão già béo thì đã bê một cái nồi sắt lớn ra châm lửa, sau đó lấy con dao làm bếp ra, vừa ngâm nga ca khúc khó nghe vừa mài dao.



Ông ta thật sự định xẻo thịt hắn rồi mang đi hầm à?



Khoé miệng Diệp Thành giật giật, có cảm giác sắp bị làm thịt.



Nhưng ngay sau đó Diệp Thành lại thở phào nhẹ nhõm, ông ta lấy một con thú khổng lồ từ trong túi đựng đồ ra, đó là một con giao long màu tím với thân hình cực lớn, là một con giao long Chuẩn Thánh.



Con giao long tím đã chết, nguyên thần cũng đã bị dập tắt.




Lão già tím đi tới, rất thuần thục cầm dao lóc thịt con giao long.



Tiếp đó từng miếng thịt giao long được thả vào trong chiếc nồi sắt, ông ta còn không quên cho vào một ít gia vị kỳ lạ để nước hầm thịt rồng được thơm.



Cũng khá giống Thánh Vương người hoang dã!



Diệp Thành cười toét miệng, thầm nói những người ăn thịt rồng đều là kẻ hung hãn.



Không bao lâu sau, lão già béo đã bắt đầu ăn, thưởng thức cực kỳ say mê, không hề biết xấu hổ.



“Hế?”



Khi đang nhìn, Diệp Thành vô thức ngẩng đầu nhìn lên thiên tiêu, ở đó có một bóng dáng xinh đẹp lướt qua, là một nữ tử mặc áo xanh, là một Thánh Nhân dung mạo tuyệt thế, phong hoa tuyệt đại, tiên hà quấn quanh thân, đến mái tóc cũng được nhuộm thần hoa.



Nữ tử đó vừa đáp xuống, lão già mập đã đứng lên, bôi bàn tay đầy dầu mỡ vào người rồi xoa xoa tay, nở nụ cười thô tục bước tới: “Cô Lam, cô đến rồi”.



 
Chương 3233: “Tiểu tử nhà ngươi!”  


Nữ tử áo xanh nhìn lão già béo rồi lại nhìn Diệp Thành đang bị phong ấn.



Mắt cô ta hơi nheo lại, vẻ mặt hơi ngạc nhiên: “Hoang Cổ Thánh Thể”.



“Thế nào? Người ta tìm lần này được chứ?”, lão già béo nói xong lại liếm môi tiến lên một bước, kéo lấy bàn tay ngọc ngà của nữ tử áo xanh nhưng bị cô ta hất ra.

Advertisement



“Tay ngươi còn hèn hạ lần nữa, có tin ta xẻo thịt ngươi không?”, nữ tử áo xanh lườm ông ta.



“Cô… Cô vẫn nóng tính như thế”, lão già béo cười khan.



“Ngươi tìm được hắn ở đâu?”, nữ tử áo xanh lại nhìn Diệp Thành.



“Một cổ tinh không có sự sống”, lão già béo ngoáy mũi: “Hắn đang trốn dưới lòng đất thì bị ta kéo ra, tiểu tử này cũng nóng tính lắm, mắng chửi ta suốt chặng đường”.



“Linh tinh, ta không mắng ông”, Diệp Thành tối sầm mặt.



“Vẫn còn nói không có à?”, ông ta tiến lên búng ngón tay về phía hắn: “Ta nghe thấy hết rồi, ngươi âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tiên nhà ta, lúc nào cũng muốn xông ra ngoài đá chết ta”.



“Ai bảo ông bắt ta, còn cướp bảo bối của ta nữa”.



“Ta…”



“Đủ rồi”, nữ tử áo xanh ngắt lời ông lão béo, khẽ cười nhìn Diệp Thành: “Tiểu tử, lần này ngươi may mắn lắm đấy, lần này đưa ngươi về sẽ là một cơ hội trời ban cho ngươi”.



“Ta đâu thấy vậy”, Diệp Thành bĩu môi.



“Đến khi có được cơ hội đó, ngươi sẽ cảm ơn ta đấy”, ông lão béo vuốt lông mày.



“Vậy có thể thả ta ra trước không?”


“Đương nhiên là được rồi”, nữ tử áo xanh khẽ cười một tiếng rồi phất tay, giải trừ phong ấn cho Diệp Thành.



“Ấy? Sao cô nương kia lại không mặc quần áo?”, Diệp Thành vừa được giải trừ phong ấn đã nhìn lên hư thiên.



“Không mặc quần áo, có hả?”, lão già béo lập tức quay đầu, không chỉ ông ta mà nữ tử áo xanh cũng nhìn lên hư thiên mà Diệp Thành nhìn.



Chỉ là nơi họ nhìn làm gì có nữ tử nào không mặc quần áo, đến một con chim cũng không có.



Nhận ra mình bị lừa, hai người lập tức quay lại.



“Chết tiệt! Người đâu?”







“Tiểu tử nhà ngươi!”



Ông lão béo quát to rồi phi thẳng lên trời đuổi theo.

Diệp Thành ở nơi đó đang liên tục chạy trốn, tốc độ bỏ chạy của hắn thực sự rất đáng gờm.



 
Chương 3234: “Ta không tin!”  


Nữ tử áo xanh tên Cô Lam cũng đuổi theo, cô ta và lão già béo kia bay vụt qua hư thiên như hai đạo tiên mang, hơn nữa vẻ mặt cả hai còn rất kỳ quái, tu đạo bao nhiêu lâu rồi đây là lần đầu tiên hai người bị lừa.



Mặt ông lão béo tối sầm cả lại, ông ta nhìn Cô Lam bên cạnh với vẻ kỳ lạ, ánh mắt như muốn nói: Ta nhìn cô cũng nhìn, cô cũng là nữ nhân, vậy mà cũng tò mò nữ nhân không mặc quần áo hả?



Cô Lam bị ông ta nhìn như vậy rất xấu hổ, ai có thể ngờ được Diệp Thành sẽ chơi chiêu này.

Advertisement



Ở bên kia, Diệp Thành đã bay ra khỏi cổ tinh, đi vào tinh không.



“Cứu với!”



Vừa ra khỏi cổ tinh, Diệp Thành đã nghe thấy tiếng kêu cứu.



Còn chưa dứt lời Diệp Thành đã thấy một bóng mờ vụt qua trước mặt.



Đó là một thanh niên áo trắng, có vẻ như đang bị đuổi giết.



Quả nhiên đúng như Diệp Thành nghĩ, phía sau thanh niên áo trắng thực sự có người đuổi theo, cũng là hai người, một nữ tử tóc tím và một lão già áo đen, hai người họ cũng lướt qua trước mặt hắn.

Điều khác lão già béo và Cô Lam là nữ tử tóc tím và lão già áo đen chỉ là Chuẩn Thánh, điều giống với lão già béo và Cô Lam là khuôn mặt hai người kia cũng tối sầm.



Điều đáng khẳng định là tốc độ chạy trốn của thanh niên áo trắng cũng không phải dạng vừa.



Diệp Thành mặc kệ, lập tức bỏ chạy, bay vụt qua nữ tử tóc tím và lão già áo đen như một tia tiên quang.



Nữ tử tóc tím và lão già áo đen ngây người.



“Tiểu tử kia!”

Khi cả hai đang sững sờ thì ông lão béo và Cô Lam cũng nhanh chóng vụt qua hai người họ.



Nữ tử tóc tím và lão già áo đen ngượng ngùng, đều đuổi theo một người nhưng khoảng cách lại rất lớn, lòng thầm nghĩ như vậy, hai người lại ra sức nâng khí huyết lên cao, tốc độ đột ngột tăng vọt.



Phía trước, Diệp Thành bay đi như lưu quang, lập tức vượt qua thanh niên áo trắng.



“Ai yo, mẹ kiếp!”



Tên thanh niên áo trắng giật mình, hắn ta chưa thấy ai chạy nhanh hơn mình bao giờ.



“Vút!”



Khi hắn ta đang giật mình thì ông lão béo và Cô Lam đã tới nơi, vụt qua bên cạnh hắn ta.



“Ta không tin!”



Thanh niên áo trắng không phục, giữa hai đầu chân mày hiện ra thần văn cổ, tốc độ tăng vọt trong chốc lát, lão mập và Cô Lam vừa mới vượt qua hắn ta lúc này cũng phải ngỡ ngàng.

Phía sau, nữ tử tóc tím và lão già áo đen cũng đã đuổi kịp, bốn người rất ăn ý, đều nghiêng đầu nhìn đối phương.



 
Chương 3235: “Thế này là thế nào?”  


Phía trước, thanh niên áo trắng cũng đã đuổi kịp Diệp Thành, hai người cũng liếc mắt, trong lòng lập tức sinh ra cảm giác cùng cảnh ngộ.



“Chạy!”



Nhìn nhau trong chốc lát rồi hai người hét to, bỏ chạy thật nhanh, một người như thần quang, một người như tiên mang, tốc độ không phân cao thấp, cực kỳ cừ khôi.



Advertisement

“Đứng lại!”



Tinh không phía sau, ông lão béo, Cô Lam, nữ tử tóc tím và lão già áo đen cùng đuổi tới, hai nam hai nữ, hai Thánh Nhân hai Chuẩn Thánh, tốc độ của họ cũng đáng kinh ngạc.



Giờ đây tinh không mênh mang đã trở nên náo nhiệt.



Rất nhiều tu sĩ đi qua còn chưa kịp phản ứng đã bị Diệp Thành và thanh niên áo trắng xô ngã, còn chưa đứng vững đã bị bốn người phía ông lão béo va vào lăn quay ra đất.



“Thế này là thế nào?”



“Hai Thánh Nhân, hai Chuẩn Thánh đuổi theo hai cảnh giới Hoàng?”



“Tốc độ của hai cảnh giới Hoàng kia thực sự đáng gờm!”


Các tu sĩ theo dõi từ xa đều tự giác trốn đi thật xa, tiếng bàn tán vang lên không ngớt.



“Ầm! Bùm!”



Không lâu sau, tiếng nổ ầm ĩ vang vọng khắp cả tinh không.



Phía lão béo đã xuất chiêu, như ăn phải thuốc súng, đuổi theo suốt chặng đường.



Diệp Thành và thanh niên áo trắng vừa chạy vừa né tránh như bị hắt máu gà.

Cứ thế, một đuổi một chạy suốt một ngày một đêm.



Mãi cho đến sáng sớm ngày hôm sau Diệp Thành và thanh niên áo trắng mới cùng nhau bay vào một cổ tinh rộng lớn, hai người lần lượt bay vào một toà cổ thành trên cổ tinh.



“Biến!”



Thanh niên áo trắng vừa mới vào cổ thành đã biến thân thành một con chó lớn màu vàng.



“Biến!”



Diệp Thành cũng thi triển thuật biến thân nhưng lại liếc nhìn thanh niên áo trắng, ban đầu hắn định biến thành một ông già nhưng thế nào lại biến thành một con chó lớn màu vàng như thanh niên áo trắng, không để ý một chút là bị lừa ngay.



Hai người co giò chạy tới một gốc cây cổ thụ xiêu vẹo bên đường, rất tự giác nằm xuống đó, che giấu khí tức tu sĩ rồi dùng thần thông huyền bí che giấu bản tướng của mình.



Mọi chuyện diễn ra nhanh như chớp, hai người vừa nằm xuống thì phía ông lão béo và Cô Lam đã đuổi tới nơi, nhưng không thấy bóng dáng Diệp Thành và thanh niên áo trắng đâu.



“Đi đâu rồi!”



Ông lão béo nhìn xung quanh.



 
Chương 3236: “Hay là chúng ta chơi con chó cái kia đi?”  


Cô Lam và hai người kia cũng vậy, thần thức bao phủ cả cổ thành nhưng không ai chú ý tới Diệp Thành và thanh niên áo trắng dưới gốc cây xiêu vẹo, theo quan điểm của họ ai lại biến thành chó như thế!



Dưới gốc cây, Diệp Thành dùng móng vuốt của chó gãi lông trên đầu.



Bộ dạng này của hắn thật sự rất choán mắt.



Advertisement

Hắn đường đường là Hoang Cổ Thánh Thể, Hoàng đế Đại Sở uy danh lẫy lừng, Thánh chủ Thiên Đình khí thế bát hoang mà lại biến thành một con chó vàng, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì anh minh một đời của hắn sẽ mất hết!



Nghĩ đến đây, Diệp Thành lại đen mặt nhìn tên thanh niên áo trắng, chính là tên này, biến thành cái gì không được lại biến thành chó, để hắn trong lúc lơ là cũng bị biến thành chó theo.



So với hắn, tên thanh niên áo trắng lại rất bình tĩnh, vừa gãi lông chó vừa nhìn Diệp Thành, nháy mắt hỏi: “Nào, nói cho ca ca biết sao hai Thánh Nhân kia lại đuổi theo ngươi?”



“Ngươi nói trước đi, sao hai Chuẩn Thánh kia lại đuổi theo ngươi?”, Diệp Thành nhìn hắn ta.



“Ta ngủ với thần nữ nhà họ”, tên thanh niên áo trắng nói xong thì lấy móng chó vuốt lông chó trên đầu, tuy trong hình dáng của chó nhưng vẻ mặt lại rất đê tiện.



“Ta thích ngươi rồi đấy”, Diệp Thành nghiêm túc nói.



“Ngươi thôi đi, sao bọn họ lại đuổi theo ngươi?”

“Ta ngủ với thần tử nhà bọn họ”.



“Woa!”, tên thanh niên áo trắng lập tức đưa móng chó ra cầm lấy móng chó của Diệp Thành: “Ngươi còn lợi hại hơn ta nữa”.



“Chia nhau ra tìm”, khi hai người nói chuyện thì phía ông lão béo đã chia nhau ra, Cô Lam đến một cổ thành khác, hai Chuẩn Thánh cũng tới hai cổ thành khác.



Trong cổ thành này chỉ còn lại một mình ông lão béo, đôi mắt to sáng rực đang tia từng tấc đất trong cổ thành.



Diệp Thành vẫn nằm bò trên đất, đôi mắt chó nhìn chằm chằm hông của ông ta, nơi đó có một túi đựng đồ đầy bảo bối, đó là túi đựng đồ của hắn.



May mà Hỗn Độn Thần Đỉnh ở trong thần hải, nếu không đúng là tổn thất lớn.



Dù Diệp Thành rất muốn lao ra cướp, nhưng thực lực của ông ta còn hơn Thị Huyết Lão Ma, huống hồ nữ tử áo xanh tên Cô Lam kia còn ở ngay cổ thành gần đó.



Một đấu hai, hiển nhiên hắn không giải quyết được, không cẩn thận khéo lại bị bắt lần nữa.



“Bất lực thật!”



Diệp Thành vò đầu bứt tai, không thể thi triển Thiên Đạo, đúng là bị hạn chế đủ đường.



Tên thanh niên áo trắng vẫn bình thản, gãi lông chó rất có phí khách, đức hạnh thô bỉ khiến Diệp Thành nhìn mà ngứa tay, nếu không phải đám ông lão béo ở đây thì hắn đã cho hắn ta một trận rồi.



“Hú!”



Khi hai người đang nằm đó thì một con chó đen to lớn chạy tới, trừng mắt phẫn nộ nhìn cả hai.



Bên cạnh con chó đen là con chó trắng to với bộ lông mượt mà, trông có vẻ là một đôi, sở dĩ nó phẫn nộ như vậy là vì hai người đã chiếm địa bàn của chúng.











 
Chương 3237: Hoan nghênh quay trở lại! 


Trên con đường phồn hoa của cổ thành, bốn người phía ông lão béo kia không hề rời đi.



Đặc biệt là ông lão béo đứng trên hư thiên, thần thức Thánh Nhân bao trùm khắp cổ thành lục tìm từng tấc một, tìm từng người một, không bỏ qua bất cứ ngóc ngách nào.



Bên dưới, Diệp Thành và người thanh niên áo trắng vẫn đứng dưới gốc cây.

Advertisement



Hai con chó một đen một trắng hằm hè nhìn bọn họ.



Nếu nói về tên thanh niên mặc y phục trắng thì thực sự rất kì lạ vì hắn có thể nói chuyện với cả hai con chó, nói năng nước bọt bắn tứ tung.



Còn Diệp Thành lặng lẽ nằm ườn dưới gốc cây, đôi mắt loé lên tinh quang vì trong cổ thành này có người chuyển kiếp, vả lại không phải chỉ một người, đây là một niềm vui bất ngờ với hắn.



Gâu gâu!



Hai con chó một đen một trắng bị tên thanh niên áo trắng doạ sợ mất mật nên bỏ chạy.



Sau khi đuổi hai con chó kia đi, tên thanh niên áo trắng mới huých Diệp Thành, cười gian giảo: “Xong xuôi cúng ta tới Bích Tiêu Cung chơi đi, thần nữ của nhà đó trông được lắm”.

“Ngươi có biết nếu để cho Mộ Dung Diệu Tâm nghe thấy thì hậu quả sẽ nghiêm trọng thế nào không?”, Diệp Thành quay đầu sang nhìn tên thanh niên áo trắng với vẻ mặt đầy ý tứ.



“Ai là Mộ Dung Diệu Tâm?”, tên thanh niên áo trắng thẫn thờ.



“Là người mà ngươi nằm mơ cũng muốn ngủ cùng đấy”, Diệp Thành đáp lại rồi bất giác nhớ về phân điện thứ chín của Hằng Nhạc Tông cả trăm năm trước, một tên đê tiện đầu trọc thỉnh giáo hắn về mật tịch chơi gái, kết quả bị đánh lên trời, cho tới giờ hắn vẫn còn nhớ tới cái đầu bóng loáng của tên đó.



“Người ta muốn lên giường nhiều lắm”, tên thanh niên áo trắng hắng giọng, mặt mày tỏ ra thản nhiên.



“Xem ra ta cần phải cho ngươi động não thêm rồi”, Diệp Thành tủm tỉm cười, hắn gảy một đạo tiên quang vào trán tên thanh niên áo trắng này.

Hự!



Toàn thân con chó do tên thanh niên áo trắng hoá thành run rẩy, hai bàn chân ôm lấy đầu, gầm gừ rít lên đau đớn.



Diệp Thành cứ thế ngó lơ, thấy tên này gầm gào hắn chợt cảm thấy hả hê.



Không sai, tên thanh niên áo trắng này chính là người chuyển kiếp, đây cũng chính là lý do vì sao mà cả chặng đường bỏ chạy Diệp Thành không tách rời tên này, tên này chạy đi đâu hắn chạy tới đó.



Nếu như không chú ý để lạc mất hắn thì có muốn tìm cũng khó.



Còn tên thanh niên áo trắng là ai chuyển kiếp thì không cần nói cũng biết đó chính là tên đê tiện Long Nhất, một phần tàn hồn của Thái Hư Cổ Long.



Ôi trời!



Không biết qua bao lâu một tiếng gầm gào bá đạo mới vang dội khắp cổ thành, ông lão béo đứng giữa hư thiên giật mình, ông ta muốn đi tìm nhưng lại không biết là giọng của ai.



Long Nhất hồi phục kí ức kiếp trước, đôi mắt chó dàn dụa nước mắt, hắn thẫn thờ nhìn Diệp Thành ở phía đối diện, mặc dù Diệp Thành vẫn đang trong hình thái của một con chó nhưng hắn chỉ cần nhìn là nhận ra.

Hoan nghênh quay trở lại!



 
Chương 3238: Ngươi biết nhiều đấy!  


Diệp Thành mỉm cười, trong nụ cười còn mang theo bao nỗi bể dâu.



Thân chó của Long Nhất bất giác run rẩy: “Cuối cùng ngươi cũng không để chín mươi triệu anh hồn của Đại Sở bỏ mạng oan uổng”.



Diệp Thành mỉm cười không nói gì.

Advertisement



Nhưng Long Nhất thân là một phần tàn hồn của Long Đế đã thay đổi cái nhìn với Diệp Thành, một nửa Hoang Cổ Thánh Thể có thể địch lại cả Đại Đế, chiến tích này có thể sánh ngang với Đế Hoang của vạn cổ.



Đế Hoang đã viết nên một đoạn thần thoại độc chiến với Ngũ Đế còn Diệp Thành mở ra tiên hà chu sát Đại Đế.



Khi hắn ta còn đang ngỡ ngàng thì Diệp Thành đã truyền tới một đoạn thần thức, có liên quan tới những việc và người của Đại Sở.



Cơ thể Long Nhất run lên, trong thần thức đó, hắn đã tìm được bóng hình kia, cô tên là Mộ Dung Diệu Tâm, trăm năm trước bỏ mạng trong lòng hắn và hắn đã lập ra lời thề kiếp sau sẽ tới rước cô.



Thấy vậy, Diệp Thành thở dài: “Ta chưa tìm thấy cô ấy, nhưng chắc chắn cô ấy ở Chư Thiên Vạn Vực”.



“Rồi sẽ tìm thấy thôi”, đôi mắt Long Nhất nhoà lệ.



“Nói vào chuyện chính đi”, Diệp Thành nhìn sang Long Nhất, “ngươi là tàn hồn của Long Đế, ngươi có biết Côn Luân Hư, Đại La Chư Tiên, Thần Điện và Đại Hạ Thần Triều không? Ta cần nhanh chóng tìm thấy những nơi này”.




Có điều, điều khiến Diệp Thành phải nuối tiếc đó là Long Nhất vừa nghe đã lắc đầu: “Ta không có những kí ức này, Long Đế chính là chí tôn của thời Thái Cổ, thời đại đó đa phần vẫn chưa có những nơi mà ngươi nói”.



Diệp Thành cau mày, Long Nhất nói có lý, chí tôn dù có mạnh thì cũng khó có thể biết được việc của hàng triệu năm sau.



Đi thôi, bọn họ đi rồi!



Long Nhất ngẩng đầu nhìn hư thiên.



Diệp Thành cũng ngẩng đầu nhìn, ông lão béo kia đã rời đi cùng với Cô Lam, bọn họ bay ra khỏi tinh không mà vẫn không ngừng mắng chửi, nữ tử tóc tím và lão già tóc đen kia cũng tỏ ra bất lực đành quay người rời đi.




Thấy vậy, Long Nhất định quay người đi nhưng bị Diệp Thành kéo lại.



Sự thực chứng minh hành động của Diệp Thành rất chính xác, bốn người vừa rời đi lập tức quay lại.



Ngươi biết nhiều đấy!



Long Nhất bĩu môi, nếu không phải Diệp Thành kéo hắn lại thì lúc này khung cảnh đã rất náo nhiệt rồi.



Đi thôi!



Không tìm được nên tên ông lão béo kia thầm mắng chửi sau đó lại lần nữa rời đi, lần này thì ông ta đi thật.



Sau khi bọn họ đi chưa lâu Diệp Thành và Long Nhất mới lần lượt hoá về hình người ban đầu.



Sau khi hoá thành hình người, cả hai đưa mắt nhìn nhau và bất giác ho hắng, vẻ mặt vô cùng kì quái.



Bọn họ một người là tàn hồn của Thái Hư Long Đế, một người là Hoang Cổ Thánh Thể với huyết mạch có thể sánh ngang Đại Đế, trước đó lại biến thành một con chó, việc này nếu đồn ra ngoài thì không biết Thái Hư Long Đế và các tiền bối Thánh Thể có chui từ quan tài ra mà dẫm chết hai tên này không nữa.



 
Chương 3239: Nhìn thế này vẫn ưng mắt hơn!  


Nhìn mãi nhìn mãi Diệp Thành chợt xoa cằm, hắn liếc nhìn Long Nhất từ đầu tới chân.



Thấy ánh mắt không bình thường của Diệp Thành, Long Nhất chợt cảm thấy không được tự nhiên.



Đi thôi, chúng ta vừa đi vừa nói.



Advertisement

Diệp Thành đặt tay lên vai Long Nhất, cũng không quan tâm xem Long Nhất có đồng ý hay không, hắn cứ thế kéo tên này vào một con hẻm.



Làm gì vậy?



Không lâu sau đó, bên trong con hẻm liền vang lên tiếng hét của Long Nhất.



Không lâu sau đó, hai tên này đi ra khỏi con hẻm.



Khác với lúc đi vào đây ở chỗ Long Nhất bị đánh tới mức bầm dập sưng húp mặt mày.



Quan trọng nhất không phải điểm này mà là mái tóc màu đen phóng khoáng của Long Nhất đã bị cạo sạch, điều đáng nói đó là cái đầu của hắn đã trọc lốc như hàng trăm năm trước.



Nhìn thế này vẫn ưng mắt hơn!

Diệp Thành xoa cằm, cái đầu bóng loáng của hắn trông thế nào cũng thấy vui mắt.



Long Nhất mặt mày tối sầm cả lại.



Đi thôi!



Diệp Thành toét miệng cười, hắn quay người bước vào dòng người đông đúc.



Tiện nhân!



Long Nhất liên miệng mắng chửi đi theo.




Sau khi bọn họ rời đi, hai con chó một đen một trắng ngoái cổ nhìn theo hướng cả hai mà thẫn thờ, chúng không biết bọn họ là người biến thành, trươc đó còn dám cướp địa bàn với chúng nữa.



Phía này, Diệp Thành và Long Nhất đã xuất hiện trong vài góc của cổ thành và đưa người chuyển kiếp đi.



Tìm hết cổ thành này bọn họ lại đi tới cổ thành khác.



Cổ tinh này không hề nhỏ, cũng có đến cả hàng trăm nghìn cổ thành, cũng may Diệp Thành có bí thuật chu thiên diễn hoá, có thể xác định chuẩn xác vị trí của người chuyển kiếp, nếu không thì đi từng cổ tinh lục tìm thì không biết phải tìm tới bao giờ.



Vận may của cả hai người không tồi, bọn họ đã tìm được hàng trăm người chuyển kiếp, tấ cả đều được Diệp Thành đưa vào Hỗn Độn Thần Đỉnh.



Long Nhất nhìn vào Hỗn Độn Thần Đỉnh, mặc dù có tới hàng trăm người nhưng mới chỉ là một góc nhỏ của Đại Sở.



Diệp Thành lại không cảm thấy kì lạ, Đại Sở rộng lớn như vậy, đều là người của Đại Sở, cũng không phải có thể gặp nhau hết, giống như Niệm Vi và Tạ Vân, giống như Tần Vũ và Đông Phương Ngọc Yên vô tình gặp mặt đó thôi.



Đi mãi đi mãi, bọn họ chợt dừng chân trước một cổ thành rộng lớn, đây là cổ thành cuối cùng trong cổ tinh có người chuyển kiếp.



Còn chưa vào cổ thành mà Long Nhất đã chắp hai tay cầu nguyện, hình thái giống như vị hoà thượng: “Xin ông trời thương con, cho người chuyển kiếp là Tiểu Tâm Tâm nhà con”.

“Không biết Tiểu Tâm Tâm nhà ngươi mà biết được người chơi cả thần nữ nhà người ta thì liệu có bạt cho ngươi một cái khóc ròng không?”, Diệp Thành tặc lưỡi.



 
Chương 3240: “Ta sẽ đối xử tốt với cô”


“Đừng ồn ào, trước đó ta chỉ nói đùa với ngươi thôi, ngươi không được bôi nhọ ta trước mặt Tiểu Tâm Tâm”.



“Vậy vì sao hai Chuẩn Thánh kia lại đuổi theo ngươi?”, Diệp Thành hào hứng nhìn Long Nhất.



“Ta đánh thần tử nhà bọn họ”, Long Nhất xoa cái đầu trọc lóc như không có chuyện gì xảy ra.

Advertisement



“Chắc chắn là đánh chứ không phải là lên giường chứ?”



“Ngươi nói chuyện như vậy ra ngoài dễ bị đánh lắm đấy”.



“Chẹp”, Diệp Thành thản nhiên, hắn nhấc chân đi vào trong cổ thành, Long Nhất cũng không chậm trễ thêm, hắn lập tức đi theo trong lòng vẫn thầm cầu nguyện, hi vọng người chuyển kiếp chính là Tiểu Tâm Tâm trong lòng hắn.







Cổ thành này cũng hết sức phồn hoa, trên đường nhộn nhịp bóng người qua lại, không thấy bất cứ người phàm nào, bên trong đó không thiếu những kẻ mạnh với đại thần thông, cả chặng đường không hề thấy một Chuẩn Thánh nào.



Trên đường đi, bóng người đông như nêm.

Nếu quan sát kĩ thì những người đi xung quanh bọn họ đều chỉ chỉ trỏ trỏ vào một nữ tử mặc áo quần tả tơi.



Nữ tử kia chừng hai mươi tuổi, đi chân trần, đầu tóc rối bời, hai tay ôm lấy một cái màn thầu, cô vừa gặm cái bánh vừa run rẩy lê chân trên con đường, lại thêm bộ quần áo rách rưới khiến cô trông không khác gì một kẻ ăn mày hành khất.



Cô giống như đã từng chịu đả kích nên thần kinh không được bình thường, vừa cúi đầu vừa gặm bánh, chốc chốc lại ngẩng đầu kinh hãi nhìn tứ phương và tỏ ra e sợ với mọi thứ xung quanh trên thế gian này.



Người hai bên đường nhìn cô gái và tỏ ra xa lánh, rất nhiều người bịt mũi đi cách xa, buông lời tục tĩu, bọn họ chỉ hận không thể giết chết cô cho rồi.



Có điều cũng có vài người không tỏ thái độ né tránh, ngược lại còn chắn giữa đường.


Đó là hai người đàn ông râu quai nón mặt mày hung ác giống như hai tên cường đạo liếm liếm mũi đao.



Bọn họ không hề tỏ ra kiêng dè, cả hai xoa cằm liếc nhìn cô gái từ đầu tới chân, ánh mắt hung tợn còn loé lên cái nhìn gian tà như thể không ngại ngần gì mà tận hưởng cảm giác mới lạ với cô gái cho dù trông cô có tả tơi thế nào.



“Tiểu cô nương, đi cùng chúng ta nhé”, một người đàn ông mỉm cười để lộ ra hàm răng vàng khè.



Nữ tử kia sợ hãi ôm lấy cái bánh màn thầu và co rúm người lại, đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ mặt hung tợn của hai người đàn ông kia, cơ thể cô lại càng run rẩy.



“Ta sẽ đối xử tốt với cô”, gã đàn ông tiến lên trước cười dâm đãng và hung tàn, hắn ta giơ tay ra định vuốt lại mái tóc rối xù của cô gái nhưng cô gái phản ứng lại nên né đi thật nhanh.



“Cho thể diện mà không cần”, gã đàn ông kia tức tối lập tức giơ tay giáng cái bạt về phía cô gái.



Thế nhưng cái bạt đó còn chưa giáng xuống thì đã có một bàn tay khác nắm chặt lấy tay hắn ta.











 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top