Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 3101: “Đứng lại cho ta!” 


Nhưng, vừa bước vào, với khả năng đoán định của thần tử Minh Vương cũng phải sững sờ giây lát, ngơ ngác nhìn căn phòng, đây còn là phòng tân hôn sao? Sao giống như vừa bị đạo tặc đến lục tung một lượt vậy?



Phu quân đến rồi à!



Diệp Thành lên tiếng, chớp mắt nhìn thần tử Minh Vương.



Advertisement

Phải nói rằng sau khi giả làm Nguyệt Trì Huân, động tác chớp mắt của hắn thật sự đẹp đến mức khiến người khác nghẹt thở.



Thần tử Minh Vương dời mắt nhưng lại thấy Diệp Thành đang vắt chân nhàn nhã cắn hạt dưa, vỏ dưa đầy đất, miệng nhai chóp chép không có tí dè dặt nào.



Thần tử Minh Vương lại sững sờ, đây là Nguyệt Trì Huân sao?



Diệp Thành đứng dậy, nâng ly rượu lên đưa cho thần tử Minh Vương, sau đó lại nháy mắt, tặng thêm cho hắn ta một nụ cười quyến rũ: “Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng”.



“Hôm nay nàng hơi khác thường!”, thần tử Minh Vương mỉm cười, nhận lấy ly rượu, nhất là khi nhìn thấy nụ cười hút hồn của Diệp Thành, hắn ta càng cười xấu xa hơn, ngọn lửa ở bụng dưới đã rục rịch di chuyển lên trên.



“Đó là do nô gia đã nghĩ thông suốt rồi”, Diệp Thành lại cười.



“Tốt lắm”, thần tử Minh Vương nở nụ cười lộ ra hai hàm răng trắng sáng, ngửa đầu uống cạn ly rượu rồi ném chiếc ly đi, nắm lấy tay Diệp Thành, không còn che giấu dục vọng trong mắt, lúc này hắn ta nào còn quan tâm sự khác thường của phòng tân hôn và Nguyệt Trì Huân nữa.



“Vội gì chứ!”, Diệp Thành tránh thoát, xoay người duyên dáng nằm nghiêng trên gường, tư thế cực kỳ yểu điệu khiến thần tử Minh Vương chợt nổi thú tính, nhào tới như một con thú.

Diệp Thành rất biết đùa, thần tử Minh Vương nhào tới, hắn lại ngồi dậy né đi khiến cho thần tử Minh Vương vồ phải không khí.



Nhưng Diệp Thành càng như vậy càng khơi dậy dục vọng của thần tử Minh Vương, hắn ta nở nụ cười đầy thú tính, bước lên đưa tay về phía Diệp Thành nhưng lại một lần nữa bắt hụt.



“Nàng có thể trốn được đi đâu?”



Thần tử Minh Vương tiếp tục đuổi, càng đuổi càng hăng.



“Tới đây đi!”



Diệp Thành liên tục né tránh, động tác cực kỳ thuần thục khiến cho thần tử Minh Vương xoay vòng vòng.


Căn phòng tân hôn vốn đã bừa bộn giờ đây càng trở nên ồn ào, tiếng leng keng vang lên không ngớt.



Điều này khiến các thị vệ và nữ tu canh gác biệt uyển dỏng tai lắng nghe, làm thì làm thôi, sao có thể gây ra động tĩnh lớn thế! Ai biết thì hiểu là động phòng, không biết còn tưởng đang đánh nhau ở bên trong.



“Đứng lại cho ta!”



Trong phòng tân hôn, thần tử Minh Vương nổi giận gằn lên, bị Diệp Thành chơi gần mười lăm phút, ngọn lửa dục vọng của hắn ta đã không thể kiềm chế được nữa, chưa biết chừng giây tiếp theo sẽ lửa nóng đốt thân.



Diệp Thành thật sự đứng lại, khẽ cắn môi, vén nhẹ mái tóc, tư thế càng thêm mê người.



Đến Diệp Thành cũng không biết mình còn có thể thế này, động tác và tư thế còn có thể quyến rũ như thế, đúng là Thánh chủ Thiên Đình không gì không thể, để đạt được mục đích của mình mà có thể kiên quyết không cần thể diện.



Thấy Diệp Thành đứng lại, thần tử Minh Vương nở nụ cười, vừa bước đến vừa cởi quần áo.



Dáng người hắn ta khá được, làn da màu đồng mỗi tấc đều phát sáng, cơ bắp như rồng cuộn rất có độ đàn hồi, chỉ nhìn cơ thể này thôi đã biết kỹ năng trên giường rất giỏi.



Nhưng đang cởi hắn ta chợt khuỵu xuống, nôn ra một ngụm máu.











 
Chương 3102: “Điều này thì lại giễu cợt ta rồi”.  


“Cô…”, hai mắt thần tử Minh Vương lập tức đỏ như máu, gân xanh trên trán nổi lên, cảm giác được một sức mạnh cuồng bạo đang hành hoành trong cơ thể, lục phủ ngũ tạng, kinh kỳ bát mạch, tứ chi bách hài thậm chí nguyên thần cũng bị phù văn cổ bao lấy, kết hợp lại với nhau thì thấy là một loại chú ấn.



Thần tử Minh Vương lại nôn ra máu, pháp lực bị chú ấn áp chế, hắn ta đột nhiên hét lên: “Người đâu, vào đây cho ta”.



Advertisement

“Đừng hét nữa, bên ngoài không nghe thấy đâu”, Diệp Thành ngồi xổm xuống, vẫn chớp mắt nhìn thần tử Minh Vương: “Không biết phu quân có thích chú ấn thượng cổ này không, nô gia đặc biệt chuẩn bị cho chàng đấy”.



“Dám tính kế ta, không sợ ta diệt sạch Vân La Tinh của cô à?”, thần tử Minh Vương điên cuồng hét lên.



“Chàng đừng doạ ta, ta sợ”.



“Khốn kiếp”, thần tử Minh Vương chợt đứng dậy, nhào tới như một con chó điên, ánh mắt đầy hung tợn.



“Có khốn kiếp hơn nữa cũng không bằng ngươi”, Diệp Thành vung tay hất văng thần tử Minh Vương, sau đó xoay người biến về hình dạng ban đầu.



“Ngươi…”, nhìn thấy bộ dạng của Diệp Thành, thần tử Minh Vương lập tức phun ra một ngụm máu dài ba trượng, không ngờ Nguyệt Trì Huân là do nam nhân biến thành, lúc trước hắn ta trêu đùa tán tỉnh một nam nhân, cảnh tượng đó đúng là tức muốn chết, cũng cực kỳ kinh tởm khiến hắn ta lại nôn ra máu.



“Rốt cuộc ngươi là ai?”, thần tử Minh Vương cắn răng nghiến lợi nhìn Diệp Thành, cảm giác bị đùa giỡn này khiến hắn ta tức giận đến mức muốn tự sát.




“Không nói cho ngươi biết, cho ngươi tức chết đi”.



“Ta… Phụt!”, thần tử Minh Vương chưa nói hết câu đã nôn ra một búng máu, sau đó ngất xỉu.



“Thế này mới đúng chứ!”, Diệp Thành tiến lên kéo thần tử Minh Vương, xoay người chạy vào hố đen không gian, để lại gian phòng tân hôn lộn xộn.



“Ta về rồi đây”, thấy Diệp Thành về lại hố đen không gian, Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân đều tiến lên, điều đáng nói là trên mặt Chu Ngạo đầy những dấu hôn đỏ chót.


Khoé mắt hai người đều có nước mắt, họ rất kích động và biết ơn Diệp Thành, nhất là Nguyệt Trì Huân, khi cô chết Diệp Thành vẫn chưa về Nam Sở nên rất nhiều chuyện sau đó cô đều không biết.



Khi Diệp Thành ra khỏi hố đen không gian, Chu Ngạo ngưng tụ rất nhiều chuyện thành thần thức truyền cho cô: có chuyện tam tông thống nhất, Nam Sở thống nhất, Bắc Sở thống nhất, bao gồm cả cuộc xâm lược của Thiên Ma sau này…



Nguyệt Trì Huân rất cảm khái, không biết rằng sau khi mình chết lại xảy ra nhiều chuyện khiến người khác khó tin như vậy, khiến cô cảm thấy mọi thứ trước mắt đều không chân thực, kiếp trước và kiếp này như một giấc mơ.



“Đa tạ Thánh chủ Thiên Đình”, Nguyệt Trì Huân tiến lên, chân thành hành lễ với hắn.



“Đại tẩu khách sáo rồi”, Diệp Thành cười toét miệng, thuận tay ném thần tử Minh Vương sang một bên.



“Thánh chủ đúng là một thần thoại”, Nguyệt Trì Huân nở nụ cười kích động.



“Điều này thì lại giễu cợt ta rồi”.



“Thần tử Minh Vương?”, Chu Ngạo liếc thần tử Minh Vương rồi lại thảng thốt nhìn Diệp Thành: “Đó là Minh Vương Tông đấy, ngươi đưa hắn tới đây gây ra động tĩnh không nhỏ phải không?”

“Động tĩnh… đúng là không nhỏ”, Diệp Thành cười ngượng ngùng, nhớ lại cảnh hoá thân thành Nguyệt Trì Huân rồi ở trong phòng tân hôn với thần tử Minh Vương, hắn không khỏi rùng mình, hắn chưa làm chuyện không có tiết tháo thế này bao giờ.



 
Chương 3103: “Không sao đâu!”  


Nhưng không có cách nào khác, thần tử Minh Vương quá mạnh, muốn khống chế hắn ta sao có thể không khuấy động cả Minh Vương Tông, vậy nên hắn chỉ có thể chơi theo kiểu mặt dày này.



Còn ly rượu mà thần tử Minh Vương uống đó đúng là có vấn đề, trong đó có một viên linh đan bảy vân, trong linh đan có lạc ấn chú ấn thượng cổ, phải nói là chú ấn thượng cổ của Khô Nhạc rất hữu ích, hắn đã nghiên cứu tỉ mỉ rồi mới chơi thần tử Minh Vương gần chết.



Kế hoạch của hắn rất thành công, cũng không gây ra động tĩnh quá lớn.

Advertisement



Giờ phút này, người của Minh Vương Tông đều cho rằng thần tử Minh Vương vẫn đang mây mưa trong phòng tân hôn đấy.



“Bắt hắn đi thế nào, liệu Minh Vương Tông có giận lây sang Vân La Tinh không?”, Nguyệt Trì Huân lo lắng nhìn Diệp Thành.



“Chuyện này thì cô cứ yên tâm”, Diệp Thành cười bảo: “Tiếp theo đây ta sẽ tìm ít chuyện cho chúng làm, Vân La Tinh của các cô chắc chắn sẽ an toàn. Có thể bắt người đi ngay dưới mí mắt bọn chúng sao có thể là do cao thủ bình thường làm được? Trong mắt bọn chúng, Vân La Tinh của cô không có khả năng này”.



“Vậy Huân Nhi cũng không thể về Vân La Tinh được nữa”, Chu Ngạo chậm rãi nói.



“Cứ trốn trong hố đen không gian trước đã”, Diệp Thành đáp: “Chờ ta chuyển hướng sự chú ý của Minh Vương Tông, lúc đó hai người rời khỏi tinh vực này, đến khi tu vi của chúng ta tới đại thành sẽ cùng nhau quay lại tìm bọn chúng tính sổ”.







“Chờ ta ở đây, đừng chạy lung tung!”




Diệp Thành nói xong thì nhấc thần tử Minh Vương lên, lấy thần châu ra soi đường, đi về một hướng trong hố đen.



“Đúng nghề của hắn rồi!”



Nhìn Diệp Thành rời đi, Chu Ngạo ho khan một tiếng, dường như biết Diệp Thành muốn làm gì, cũng đã biết cảnh ngộ Minh Vương Tông sắp gặp phải, là người của Đại Sở, hắn ta vẫn rất hiểu Diệp Thành.



Nguyệt Trì Huân bên này lại hơi sợ hãi nhìn bóng tối xung quanh.



Hố đen không gian này cực kỳ tĩnh lặng, bóng tối vô tận, luôn có cảm giác như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm nơi này khiến cô vô thức lại gần Chu Ngạo hơn.




“Không sao đâu!”



Chu Ngạo mỉm cười, ôm Nguyệt Trì Huân vào lòng, phất tay tế ra linh châu, rải rác khắp hố đen không gian, ánh sáng lấp lánh tựa như tinh không rực rỡ.



Ở đây, Diệp Thành bay nhanh như thần mang, đi theo vị trí và phương hướng đã tính toán trước.



Vận may của hắn khá tốt, không gặp sự tồn tại đáng sợ nào trong hố đen không gian nguy cơ tiềm ẩn bốn phía.



Không biết phải mất bao lâu hắn mới ra được khỏi hố đen không gian, đó là một tinh không cách Minh Vương Tinh một trăm hai mươi dặm.



“Ngươi, lại đây!”



Diệp Thành vừa ra đã nghe thấy tiếng hét lớn từ một hướng.



Nghe vậy, Diệp Thành vô thức nhìn lại.



Từ xa hắn đã thấy ba người, chính xác hơn là ba người chỉ mặc quần đùi, có lẽ là phong cảnh nơi này quá đẹp nên ba người họ đứng trong tinh không cực kỳ bắt mắt.



 
Chương 3104: “Kẻ nào giả thần giả quỷ đấy?


Ba người đó không cần nói cũng biết chính là Thánh tử của Thanh Diệu Tinh và hai hộ vệ cảnh giới Hoàng của hắn ta.



Phải nói là ba người này cũng rất thảm, ngủ trong tinh không đến giờ, mới tỉnh lại không lâu trước đó rồi tức giận tìm kiếm cổ tinh có sự sống, ít nhất cũng phải tìm một bộ quần áo để mặc trước đã.



Điều khiến bọn họ đau đầu là tìm mãi không có bóng người nào chứ đừng nói là cổ tinh có sự sống.



Advertisement

Diệp Thành ngẩn người, không ngờ lại gặp ba người này ở đây.



“Nói ngươi đấy, lại đây!”



Thánh tử Thanh Diệu Tinh lại quát, bay tới như một tia thần quang, bay mấy chục nghìn dặm cuối cùng cũng thấy bóng người.



Nhưng khi nhìn thấy Diệp Thành, hắn ta suýt thì khóc tại chỗ, không nói lời nào đã xoay người bỏ chạy.



Hai thị vệ cảnh giới Hoàng của hắn ta khi nhìn thấy Diệp Thành cũng dừng lại ngay tức khắc, quay đầu bỏ chạy trong tinh không tuyệt đẹp.



Điều đáng nói là, ba người chỉ mặc một chiếc quần đùi nên thật sự rất chói mắt trong tinh không này.



“Đi đâu!”



Diệp Thành cười hề hề, đuổi theo.

“Chúng ta hết tiền rồi!”



Thánh tử Thanh Diệu Tinh khóc thật rồi, hai cảnh giới Hoàng cũng khóc theo.



“Ta không lấy tiền!”



Diệp Thành đuổi theo, một chưởng một người, đánh ngất cả ba.



Diệp Thành không định cướp của họ, mà họ cũng chẳng còn gì để cướp, hắn chỉ đến để xoá ký ức thôi, an toàn là trên hết, hắn làm việc rất cẩn trọng, cực kỳ đáng tin cậy.



Sau khi giải quyết xong, Diệp Thành mới bay về một hướng khác.


Nửa canh giờ sau, hắn đáp xuống một cổ tinh không có sự sống, hoá ra phân thân, giao thần tử Minh Vương cho phân thân rồi cấp tốc quay vê.



Khi về Minh Vương Tinh lần nữa, hắn không tới Minh Vương Tông mà là tới toà cổ thành gần tiên sơn Minh Vương nhất, sau đó hắn tới tửu lâu, gọi một bình Quỳnh Tương Ngọc Lộ thượng đẳng.



Kịch hay sắp diễn ra rồi!



Sau khi nhấp một ngụm rượu ngon, Diệp Thành nhìn về hướng tiên sơn Minh Vương.



Tiên sơn Minh Vương lúc này vẫn rất náo nhiệt, cảnh tượng thịnh thế, không hề có gì dị thường.



Nhưng khi mọi người tứ phương đang hào hứng thì một giọng nói hư ảo truyền tới từ phương trời xa: “Minh Vương Tông mang chín mươi triệu nguyên thạch tới chuộc thần tử và con dâu nhà ngươi về”.



“Chín mươi triệu, chuộc người? Chuyện gì vậy?”, giọng nói hư ảo vang lên khiến mọi người đều sững sờ.



“Có người bắt cóc thần tử Minh Vương và tiên tử Tử Hà?”



“Sao có thể thế được! Đây là Minh Vương Tông, còn có kẻ dám bắt trói người ư? Hơn nữa ta cũng không thấy động tĩnh đánh nhau mà”.



“Kẻ nào giả thần giả quỷ đấy?”, trưởng lão Minh Vương Tông phẫn nộ hét lên nhưng không biết nên tìm ai tính sổ, vì đó là thuật truyền âm cách cả chục nghìn dặm, tuy có âm thanh truyền đến nhưng không biết người đang ở đâu.



“Đừng lề mề nữa, lấy tiền đi chuộc người, nếu không ta sẽ mang đi hầm canh”, trên tinh thiên hư ảo lại có âm thanh truyền tới.



 
Chương 3105: “Giờ thì tin rồi chứ?”


“Thánh chủ…”, trưởng lão của Minh Vương Tông đều nhìn Thánh chủ Minh Vương Tông.



“Nhìn ta làm gì, đi xem thần tử đi”, Thánh chủ Minh Vương quát lên, dù thấy vô lý nhưng ông ta vẫn có dự cảm không lành, chuyện này cũng không phải không có khả năng.



Advertisement

Các trưởng lão của Minh Vương Tông đều đứng dậy, đi về biệt uyển của thần tử Minh Vương.



Nhưng khi phá cửa xông vào phòng tân hôn của thần tử Minh Vương, mấy chục người đều sững sờ tại chỗ, cảnh tượng lộn xộn này là phòng tân hôn sao? Không phải có cướp ghé qua đấy chứ?



Nữ tu và thị vệ canh gác bên ngoài cũng sững sờ, sao họ có thể ngờ được phòng tân hôn lại thành ra thế này, họ cứ tưởng thần tử Minh Vương và tiên tử Tử Hà đang làm chuyện kia ở bên trong chứ.



Hơn nữa họ cũng không nghe thấy tiếng kêu cứu của thần tử Minh Vương mà.



Điểm này Diệp Thành làm rất tốt, lúc chơi đùa với thần tử Minh Vương hắn đã tạo kết giới, ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài, mọi chuyện đều nằm trong tầm tay của hắn.



Sự thật chứng minh hành động của hắn rất thành công, lừa được tất cả mọi người, đến lão tổ của Minh Vương Tông cũng bị lừa.




“Các ngươi làm ăn kiểu gì thế hả? Thần tử đâu?”



Mấy giây sau người trong phòng tân hôn mới phản ứng lại, tiếng quát như sấm vọng khắp tiên sơn Minh Vương, dư âm cực mạnh khiến những người đến chúc mừng cũng nghe thấy.



“Thật… Thật sự bị bắt à?”, mọi người đều náo loạn.



“Đây là Minh Vương Tông, ai dám to gan bắt cóc thần tử Minh Vương thế?”




“Điều khiến ta bị sốc là ai lợi hại đến mức có thể bắt cóc thần tử Minh Vương và tiên tử Tử Hà ở Minh Vương Tông một cách thần không biết quỷ không hay như thế?”



“Khốn kiếp”, giữa những tiếng ồn ào, Thánh chủ Minh Vương tức giận hét lên.



“Giờ thì tin rồi chứ?”, trên bầu trời hư ảo lại có giọng nói của Diệp Thành vang lên.



“Ngươi là ai? Sao lại bắt cóc con trai ta?”, Thánh chủ Minh Vương ngửa đầu hét lớn, âm thanh như tiếng sấm.



“Ta là ai thì không tiện nói, còn vì sao ta bắt con trai ông thì lý do rất đơn giản. Ta thiếu tiền, mà Minh Vương Tông của ông vừa hay lại giàu có, ta chỉ tiện tay đưa con trai ông đi ngắm cảnh thôi”, những lời nói này của Diệp Thành khiến mọi người có mặt đều giật giật khoé miệng, lý do bắt người của ngươi thật cao cấp, người ta có tiền thì đáng bị bắt à?



“Cách đây một trăm hai mươi dặm có một cổ tinh không có sự sống, mang nguyên thạch tới chuộc người nhà ông đi”, không đợi Minh Vương Tông nổi giận hét tiếp, Diệp Thành đã ném ra câu này, thản nhiên như không có chuyện gì.



“Tự tìm cái chết”, lão tổ của Minh Vương Tông lao ra khỏi địa cung như một tia thần mang, lúc trước ông ta đã cảm tri ra một chút manh mối nhưng không để ý, bây giờ xem ra đúng là sơ ý.



 
Chương 3106: Muốn chết!  


“Tự tìm cái chết”, chín đại Chuẩn Thánh của Minh Vương Tông cũng đi theo, phía sau còn có rất nhiều cao thủ, đội hình rất lớn, sát khí ngút trời, khí thế tập trung nghiền ép khiến bầu trời liên tiếp nổ tung.



“Đi xem đi”, người tới chúc mừng cũng đứng dậy, làm gì còn tâm trạng uống rượu nữa, so với uống rượu, họ muốn biết ai là người bắt cóc thần tử Minh Vương và tiên tử Tử Hà hơn.



Giây trước Minh Vương Tông người đông nghìn nghịt, giờ phút này đã trống trải hơn rất nhiều.

Advertisement



Diệp Thành ở trong cổ tinh nhìn từng người bay vút qua bầu trời rồi nở nụ cười bỉ ổi.



Làm việc thôi!



Uống nốt ly rượu cuối cùng rồi Diệp Thành xoay cổ đứng dậy: “Một Thánh Nhân, chín Chuẩn Thánh đều đã đi hết, không đến Minh Vương Tông của các ngươi kiếm ít bảo bối thì không phải tác phong của ta”.



Nói xong hắn bay ra khỏi tửu lâu, đi thẳng tới tiên sơn Minh Vương.







Ở tiên sơn Minh Vương, rất nhiều bóng hình đứng trên đỉnh núi, có người sốt ruột, có người đưa mắt nhìn nhau.



Đây gọi là gì, một buổi hôn lễ đang yên lành bị khuấy đảo loạn lên, thần tử đang yên lành, nói bị bắt là bị bắt từ bao giờ, cho tới bây giờ vẫn còn rất nhiều người gãi đầu không biết ai đã bắt thần tử đi, càng không biết thần tử bị bắt thế nào.



Có người!



Không biết là ai chỉ về một hướng ở phía xa, có một đạo thần mang đang bay về phía này.



Minh Vương Trùng Địa, dừng bước!



Một trưởng lão của Minh Vương Tông bước lên trời nạt nộ rầm trời, có điều vận may của ông ta cũng chẳng ra sao, giọng nói vừa dứt thì ngay sau đó Diệp Thành đã xông vào giáng cho ông ta một chưởng bay đi.



Bắt cướp!


Giây phút sau đó, tiếng hô hào vang vọng khắp Minh Vương tiên sơn.



Muốn chết!



Minh Vương tiên sơn liên tục vang lên tiếng gằn phẫn nộ, từ tứ phương tám hướng đều có người xông lên trời, số lượng không hề ít khiến Diệp Thành nhìn mà tặc lưỡi, một Thánh Nhân ở cảnh giới Chuẩn Thánh tầng thứ chín bước đi và dẫn theo rất nhiều tu sĩ mạnh, nào ngờ còn có rất nhiều người ở lại canh gác Minh Vương Tông.



Bắt lấy!



Trưởng lão của Minh Vương Tông đứng choán lấp chư thiên, người nào người nấy bấm quyết sử dụng thần thông phong cấm.



Thế rồi một thiên võng che trời xuất hiện giáng từ trên cao xuống muốn nhốt Diệp Thành ở trong.



Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn bay lên cao, hai tay giơ lên, một tay nắm lấy một phần của thiên võng khiến thiên võng vừa giáng xuống đã bị rách một lỗ to, hắn giống như con giao long bay vút ra ngoài, lật tay tung ra một chưởng.



Trấn áp!



Ở một hướng khác, hàng trăm trưởng lão Minh Vương sát phạt tới, hợp lực ngự động một cái lư đồng, chính là chuẩn thánh binh, phục hồi thần uy, quét ra một lớp tiên quang khiến một phần hư thiên sụp đổ.

Diệp Thành lập tức tế ra Hỗn Độn Thần Đỉnh, hắn biến Hỗn Độn Thần Đỉnh to như ngọn núi, có thể coi là sừng sững giữa đất trời.



 
Chương 3107: Tế trận, tế sát trận!  


Ngay lập tức, lư đồng chuẩn Thánh Binh bị trấn áp đến mức nứt lìa, kẻ mạnh rợp trời cũng bị trấn áp ngã khỏi hư thiên, tiếng vù vù vang lên khiến từng ngọn núi sụp đổ.



Vẫn chưa hết, sức mạnh của Hỗn Độn Thần Đỉnh vô cùng bá đạo, miệng đỉnh chúi xuống, sức hút hiển hiện, pháp khí của trưởng lão Minh Vương cho dù là sát kiếm, linh gương, lư đồng hay bát quái ấn thì đều bị nó hút trọn vào trong, tiếng vụn vỡ vì bị nghiền nát vang lên.



Pháp khí mạnh…mạnh quá!



Advertisement

Đệ tử của Minh Vương Tông mặt mày tái nhợt, rất nhiều người bị Hỗn Độn Thần Đỉnh trấn áp đến mức không thể nào đứng dậy nổi.



Chặn hắn lại!



Trưởng lão của Minh Vương Tông mặc dù kinh ngạc nhưng cũng lần lượt gào lên phẫn nộ, bọn họ sát phạt vào trong một đại điện giống như một đạo thần quang, vì giây phút trước Diệp Thành bay xuyên vào trong, không cần nghĩ cũng biết bọn họ bay vào đó để làm gì.



Bang! Đinh! Đang! Keng!



Không lâu sau đó, bên trong đại điện liên tiếp vang lên những âm thanh hỗn loạn.



Tiếp đó, trưởng lão của Minh Vương Tông vừa bay vào trong thì đã bay ra ngoài theo từng đám một.



Lại nhìn sang Diệp Thành, hắn ta tỏ ra không hề quan tâm tới mọi thứ, cứ thế lách người lướt qua, đại điện bị càn quét sạch trơn, chỉ cần là bảo vật có thể mang đi thì hắn không bỏ sót món nào, càn quét sạch sẽ.

Khi tới Minh Vương Tông, hắn đã ngắm chuẩn vị trí.



Cũng chẳng còn cách nào khác vì nghề nghiệp bao năm nay của hắn là vậy, hắn đã quen rồi, cứ đi qua nơi nào thì hắn đều ngó nghiêng xem có bảo bối hay không, ngộ nhỡ cần trộm cướp thì mục tiêu phải rõ ràng.



Giống như đại điện này, hắn đã nhìn ra được bảo bối bên trong vả lại còn không hề ít, cho nên cứ thế sát phạt vào trong.



Rầm!



Sau tiếng động mạnh, cả đại điện đều bị Diệp Thành lật đổ khiến những trưởng lão của Minh Vương Tông vừa xông vào đây đã bay ra ngoài.



Một Chuẩn Hoàng, sao có thể mạnh như vậy.



Các trưởng lão của Minh Vương Tông lần lượt ói ra máu, sức mạnh của Diệp Thành thực sự đã vượt xa khỏi nhận thức của bọn họ.



Có điều bọn họ đâu biết Diệp Thành không phải là một Chuẩn Thánh bình thường, hắn có khả năng chiến đấu có thể tiêu diệt Chuẩn Thánh.



Hiện giờ một Thánh Nhân, chín Chuẩn Thánh của đều bị dụ ra ngoài, Minh Vương Tông hiện giờ đến cả một Chuẩn Thánh cũng không có thì sao có thể ngăn được tên súc sinh Diệp Thành, rõ ràng là xông lên lớp nào thì lớp ấy bị hắn đánh gục.



Rầm!



Ở phía sâu của tiên sơn Minh Vương lại có một cung điện với đại khí dồi dào bị lật đổ, khi trưởng lão của Minh Vương Tông đến thì Diệp Thành đã khiêng cả một bao nải đi ra, sau đó vung tay đánh ngã cả đám.



Tế trận, tế sát trận!



Tiếng hò hét vang lên, rất nhiều trưởng lão của Minh Vương Tông đứng giữa hư thiên.



Không lâu sau đó, từ tứ phương của Minh Vương Tông đều có tiên quang chiếu rọi, rất nhiều sát trận cùng lúc được hồi phục, số lượng không hề ít, phần lớn đều là tuyệt sát trận, không thiếu tuyệt sát trận hư thiên, cũng phải hơn trăm tuyệt sát trận.











 
Chương 3108: Có gan thì tới đánh ta đi!  


Hắn vừa rời đi thì một ngọn núi lớn nhất của Minh Vương Tông bị rất nhiều sát trận đả phá nát tan.



Rầm! Rầm!



Trưởng lão của Minh Vương Tông gằn lên phẫn nộ, ông ta điên cuồng vung sát kiếm và liên tục chĩa về hư không.



Advertisement

Có gan thì tới đánh ta đi!



Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn chạy rất nhanh, mỗi lần đều có thể né qua sát trận hiểm hóc, vả lại tên này còn rất ranh mãnh, toàn chui vào những nơi đông người khiến rất nhiều sát trận của Minh Vương Tông không đánh trúng hắn là một chuyện, vả lại còn khiến rất nhiều người phe mình bị đánh tơi bời.



Phụt!



Trưởng lão của Minh Vương Tông phun ra cả ngụm máu.



Phụt!



Bao nhiêu sát trận như vậy mà lại chẳng khác gì bày cho có, không thể tiêu diệt Diệp Thành, ngược lại còn khiến cho người nhà mình bị tiêu diệt hết lượt này tới lượt khác, đỉnh núi của gia tộc cũng sụp đổ liên miên.



Tiếp, tiếp đi!



Diệp Thành tăng tốc, tiên quang của sát trận không thể theo kịp tốc độ của hắn.



Giết!



Người của Minh Vương Tông điên cuồng lao tới, không ai dám dụng tới sát trận lần nữa, nếu đánh tiếp thì người của Minh Vương Tông sẽ tổn hại vô cùng nặng nề.



Cút!



Diệp Thành gằn lên, hắn hoá ra một bàn tay màu vàng kim quét qua, tiếp đó là hỗn độn thế giới pháp tướng được tung ra, từng đám người ngã khỏi hư thiên, tiếp đó là Vạn Kiếm Triều Tông chí mạng.



Lúc này, Minh Vương Tông đã tổn hại vô cùng nghiêm trọng, một Chuẩn Thánh còn không có nên bị Diệp Thành khuấy đảo.



Ngoan ngoãn cho ta đi, còn dám xông lên thì lão tử sẽ giết người đấy!




Diệp Thành xông vào một đỉnh núi sau đó còn không quên bỏ lại câu doạ nạt.



Có điều câu nói của hắn vẫn rất có tác dụng, rất nhiều trưởng lão bị doạ đến mức lùi về sau không dám xông lên trước.



Các trưởng lão của Minh Vương Tông phẫn nộ bay lên núi nhưng kết cục lại chẳng ra sao, từng người sát phạt vào trong thì lại bị đánh bay ra ngoài.



Cứu viện! Mau cứu viện!



Rất nhiều trưởng lão không dám tiến lên trước, chỉ biết điên cuồng thét gào.



Đây là một câu nói thừa thãi vì từ khi Diệp Thành đại náo Minh Vương Tông đã có người phát đi tín hiệu cứu trợ rồi, cái gọi là gào thét cũng vô dụng mà thôi, không đánh lại được Diệp Thành thì bọn họ chỉ còn cách làm gì đó cho bớt thừa thãi.



Cướp! Cướp!



So với tiếng gằn phẫn nọ của các trưởng lão Minh Vương Tông thì tiếng hô hào của Diệp Thành lại chói tai hơn hẳn, đi tới đâu hô hào tới đó, như thể hắn sợ người khác không biết hắn đến đây để làm gì vậy.



Chặn hắn lại!



Trưởng lão của Minh Vương Tông tức điên người, Diệp Thành chạy đi đâu bọn họ đuổi theo đến đấy nhưng về cơ bản đều không có tác dụng, Diệp Thành cướp thì vẫn phải cướp, cần lấy gì thì vẫn phải lấy.



 
Chương 3109: “Là phân thân”


Đồ tốt!



Diệp Thành lẻn vào phía trước một tiên trì của Minh Vương Tông, đôi mắt sáng hẳn lên nhìn tiên trì.



Tiên trì loé lên tiên quang, mây và sương bao quanh, trong đó còn hiện lên những màu sắc rực rỡ, tinh nguyên dồi dào và không thiếu dị tượng huyền diệu đan xen như ẩn như hiện khiến nơi này như mộng như ảo.



Advertisement

Của ta!



Diệp Thành tế ra Hỗn Độn Thần Đỉnh, miệng đỉnh chúi xuống, điên cuồng hút lấy tiên trì.



Giết!



Bên ngoài, người của Minh Vương Tông xông lên rợp trời giống như một tấm lưới đen che lấp thiên không.



Diệp Thành lật tay lấy ra cây gậy răng sói lôi chiến của Hùng Nhị, nó nhanh chóng biến to lên cả hàng ngàn trượng chỉ trong vòng một giây và được bàn tay huyễn hoá ra cầm lấy, thánh huyết sục sôi cường hãn vung gậy.



Thấy vậy, trưởng lão của Minh Vương Tông xông lên phía suýt chút nữa thì bật khóc, bọn họ không nói lời nào lập tức quay người bỏ chạy.



Có điều gậy răng soi của Diệp Thành rất nhanh, nó đã càn quét tới khiến từng đám người bay đi.




Bầu trời sao mênh mông, những vì sao như những hạt cát bụi.



Trên cổ tinh tử tịch, phân thân của Diệp Thành vắt chân ngồi đó, bộ dạng nhàn nhã, hắn khoác lên mình lớp áo bào đen và đeo thêm lớp mặt nạ, đồng thời dùng Chu Thiên Diễn Hoá che đi khí tức của cơ thể.



Còn thần tử Minh Vương lúc này vẫn trong trạng thái hôn mê, bị trói gô và phong cấm ở đó.



Tên này cũng thật thê thảm, bảo vật trên người đều bị Diệp Thành càn quét sạch, có điều hắn vẫn may mắn hơn thánh tử của Thanh Diệu Tinh ở chỗ Diệp Thành vẫn để lại cho hắn bộ quần áo hoàn chỉnh, đây đã là nhân từ lắm rồi.



Rầm! Đoàng!


Hư không vang lên tiếng động dữ dội, Minh Vương lão tổ sát phạt đến, vừa đáp xuống, uy lực Thánh Nhân đã trấn áp cả thiên địa này.



Sau đó, chín đại Chuẩn Thánh của Minh Vương Tông và rất nhiều tu sĩ mạnh cũng sát phạt tới, tiếp đến là tu sĩ tứ phương, người đông như nêm, choán lấp cả thiên tiêu, che rợp thiên khung.



“Là phân thân”, tu sĩ tứ phương nheo mắt nhìn Diệp Thành.



“Cũng không phải kẻ ngốc, để phân thân tới đây lấy tiền chuộc”.



“Có bí thuật mạnh mẽ che đi khí tức, nhìn không rõ chân dung”.



“Nhất định lai lịch không vừa, nếu không thì cũng không dám to gan trói thần tử Minh Vương Tông như vậy”.



“Thả người”, trong tiếng bàn tán, lão tổ Minh Vương gằn lên phẫn nộ, uy lực của thánh nhân quá mạnh khiến phân thân của Diệp Thành suýt chút nữa thì tan biến, người của Minh Vương Tông sát khí ngút trời, ai nấy mặt mày tôi độc.



“Thần tử nhà ông đã kết nối với sinh mệnh của ta, nếu như ta chết thì hắn cũng không thể sống nổi”, phân thân của Diệp Thành nghiến răng nói.



Nghe vậy, lão tổ Minh Vương vội thu lại uy lực, kẻ mạnh của Minh Vương Tông cũng lần lượt đứng trên hư thiên, chỉ sợ tu sĩ tứ phương không cẩn thận diệt đi phân thân của Diệp Thành thì đúng là hậu quả khôn lường.



“Ngươi rốt cục là ai?”, Thánh Chủ Minh Vương lại lần nữa gằn lên phẫn nộ, đôi mắt hằn lên tơ máu nhìn chằm chằm vào phân thân của Diệp Thành.

“Cái này thì ta không thể nói”, phân thân của Diệp Thành vẫn toét miệng cười, “muốn cháu ông sống sót quay về thì ngoan ngoãn giao tiền ra, nếu không thì đừng trách ta”



 
Chương 3110: “Chơi cao tay đấy”


“Ngươi có biết hành động này của ngươi có ý nghĩa gì không?”, lão tổ Minh Vương hắng giọng.



“Cùng lắm thì chết thôi, ta đã lường trước rồi”, phân thân của Diệp Thành chỉnh lại y phục, “chúng ta đừng lằng nhằng nữa, một tay giao tiền, một tay giao người, ta trói người nhưng rất có nguyên tắc”.



“Ngươi…”.

Advertisement



“Cháu dâu của ta đâu?”, thánh chủ Minh Vương Tông còn chưa nói xong đã bị một câu của lão tổ Minh Vương ngắt lời.



“Đó, đang ở đó”, phân thân của Diệp Thành lấy ra một tấm áo cưới nhuốm đỏ máu, nói rồi không quên liếm miệng, đôi mắt ra vẻ dâm tà, “nếu mà nói về cô con dâu này thì cũng ác liệt đấy, có điều lão phu thích kiểu bốc lửa như thế, cảm giác thật tuyệt vời”.



“Đúng là loại súc sinh”, một câu nói của phân thân Diệp Thành mà kéo theo cả tràng tiếng mắng chửi.



“Đến cả thần tử Minh Vương còn dám trói, tiên tử Tử Hà chắc chắn không ổn rồi”.



“Trước sau gì đều phải chết, lão tổ Minh Vương không muốn chuộc tiên tử Tử Hà về để cho thần tử Minh Vương chiếm đoạt, giờ thì hay rồi, người đã chẳng còn nữa, không biết người tiếp theo gặp nạn là nữ tử nhà ai”.



“Được, được lắm”, trong tiếng bàn tán xôn xao, lão tổ Minh Vương phẫn nộ đến mức bật cười, nụ cười hung tợn đến đáng sợ, sát khí của Thánh Nhân khiến cho cổ tinh này kết thêm lớp hàn băng với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.

“Giao tiền ra đi”, phân thân của Diệp Thành có phần mất kiên nhẫn.



“Thả người”, lão tổ Minh Vương lập tức ném ra một cái túi đựng đồ, bên trong chất cả chín mươi triệu nguyên thạch khiến tu sĩ tứ phương nhìn mà chói mắt, đó là chín mưoi triệu đấy!



“Được lắm”, phân thân của Diệp Thành giơ tay đón lấy túi đựng đồ, hắn mở ra nhìn và rất tự nhiên nhét vào ngực áo.



“Còn không thả người?”, thánh chủ Minh Vương phẫn nộ, ông ta đã không thể nào kiềm chế nổi sát khí nữa.



“Thả, đương nhiên là thả rồi”, Diệp Thành bật cười, hắn tung một cước khiến thần tử Minh Vương bay đi.


“Dương Nhi”, thánh chủ Minh Vương vội tiến lên trước đỡ lấy thần tử Minh Vương nhưng lại phát hiện bên trong cơ thể hắn ta có vu chú cho nên vô cùng tức tối, ông ta lập tức nhìn phân thân của Diệp Thành, đôi mắt hằn lên tơ máu, phẫn nộ nói: “Ngươi dám gieo chú ấn vào người con ta?”



“Ông làm gì được ta?”, Diệp Thành bật cười, hoá thành làn khói xanh biến mất.



“Khốn khiếp”, thánh chủ Minh Vương lao lên trước nhưng lại chẳng bắt được gì.



“Lão tổ, chú ấn này…”, một Chuẩn Thánh của Minh Vương Tông nhìn sang lão tổ Minh Vương.



“Đúng là đáng chết, lại có cả chú ấn thượng cổ”, Minh Vương lão tổ hắng giọng lạnh lùng như biết được lai lịch của chú ấn này, hiện giờ mặc dù đã chuộc được thần tử Minh Vương nhưng cái mạng của thần tử cũng vẫn bị kiểm soát bởi người gieo chú, nếu như người gieo chú chết thì tôn nhi của ông ta cũng sẽ không sống được.



“Lão tổ, Minh Vương Tông gặp nạn, mau quay về”, đúng lúc này, trong lòng lão tổ Minh Vương chợt vang lên tiếng thét gào, nếu nhìn kĩ thì chính là một viên đá truyền âm trong hư thiên loé lên ánh sáng lấp lánh.



“Khốn kiếp”, Minh Vương lão tổ gằn lên như sấm rền, ông ta bay vút vào tinh không mênh mang như một đạo thần mang.











 
Chương 3111: Bao vây tiên sơn Minh Vương cho ta!  


Tiếp tục!



Tiên sơn Minh Vương vang lên tiếng hô gọi hớt hải.



Diệp Thành vẫn đang đại triển thần uy, hắn vung cây gậy răng sói cả nghìn trượng đánh gục từng đám người, Minh Vương Tông rộng lớn như vậy mà không một ai có thể chặn lại đòn tấn công của hắn, bao nhiêu người xông lên đều bị đánh gục.



Advertisement

Vừa đại triển thần uy Diệp Thành còn không quên cất đi chiến lợi phẩm, những túi đựng đồ của trưởng lão ở Minh Vương Tông bị hắn thâu tóm liên tiếp, linh thảo và linh thụ khắp núi cũng bị nhổ đi hàng loạt.



Ừm?



Đang cướp bóc hăng say, Diệp Thành chợt cúi đầu nhìn xuống bên dưới, Tiên Luân Nhãn âm thầm mở, hắn nhìn chằm chằm vào nền đất của Minh Vương Tông như thể nhìn thấy một cảnh tượng tuyệt đẹp bên dười lòng đất dù cách đó không biết bao nhiêu tầng đất đai.



Tinh nguyên!



Mắt Diệp Thành sáng lên, hắn vung gậy lần cuối rồi lao xuống bên dưới như một đạo thần mang, một chưởng đánh xuyên đại địa.



Tên này tỏ ra vô cùng cường hãn, sát phạt một mạch hàng chục nghìn trượng dưới lòng đất sâu.



Hiện giờ phía trước là cả biển người, tiên quang chiếu rọi, mây và sương bao phủ, tinh nguyên dồi dào.

Đó là tinh nguyên, cội nguồn của cổ tinh, giống như linh diệu đại địa, là vật mà trời ban, thai nghén sinh linh, cổ tinh rộng lớn thế này, linh lực và tinh khí dồi dào thế này thì chắc chắn có cội nguồn của cổ tinh.



Của ta!



Diệp Thành nhếch miệng cười, so với những món đồ của Minh Vương Tông thì đây mới chính là bảo vật thực thụ.



Thu!



Hỗn Độn Thần Đỉnh được tế ra, miệng đỉnh chúi xuống, có vòng xoáy hiển hiện, tinh nguyên đó giống như một dòng tinh hà được Hỗn Độn Thần Đỉnh hút trọn.



Diệp Thành không hề tỏ ra khách khí, hắn cũng không định để lại gì cho Minh Vương Tông nên cứ tìm cho mình một lý do chính đáng, làm loạn ở cổ tinh này gọi là thay trời hành đạo.




Bao vây tiên sơn Minh Vương cho ta!



Đang lấy đi tinh nguyên thì bên ngoài chợt vang lên tiếng gầm ngút trời.



Nghe vậy, Diệp Thành vội thúc vào Hỗn Độn Thần Đỉnh nhanh chóng hút hết tinh nguyên còn lại rồi chuồn vào hố đen không gian.



Rầm!



Diệp Thành vừa đi thì Minh Vương lão tổ đã sát phạt vào trong, thấy tinh nguyên bị hút không còn lại giọt nào ông ta tức phụt máu.



A….!



Kẻ mạnh của Minh Vương Tông ở bên ngoài kia vẫn gầm lên chấn động đất trời.



Nhìn Minh Vương Tông chỉ còn là đống đổ nát, tu sĩ tứ phương chỉ biết tặc lưỡi.



Mới qua bao lâu, chưa tới nửa canh giờ mà khi quay lại đây, tiên sơn Minh Vương đang yên ổn lại bị khuấy đảo thành thế này, nhìn từ xa không có lấy một ngọn núi hoàn chỉnh, không có lấy một đình điện hoàn chỉnh, đây chính là thương vong vô số, bảo vật mất sạch.

Đã!



 
Chương 3112: “Của ai thì hấp thu đi”,


Không biết vì sao nhìn cảnh tượng Minh Vương Tông liên tiếp bị tổn hại mà người ta lại cảm thấy sảng khoái.



Phía này Diệp Thành đã vác theo bao nải quay về phía hố đen không gian nơi Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân ở.



Xa xa có thể thấy hai người đang nương tựa vào nhau tĩnh lặng nhìn tinh không lấp lánh, đó là một cảnh tượng thật ấm áp khiến Diệp Thành không tiện tiến lên làm phiền.



Advertisement

Thấy Diệp Thành quay về, cả hai người liền đứng dậy.



Có điều nhìn bao gải mà Diệp Thành vác theo, vẻ mặt Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân tỏ ra khó hiểu.



Vừa nhìn là biết cướp được không ít đồ.



Diệp Thành toét miệng cười, hắn ngồi phịch xuống đất trút rượu: “Lần này làm được mẻ lớn”.



“Ta nhìn ra rồi”, Chu Ngạo nói với giọng điệu ý tứ.



“Liệu…liệu có liên luỵ đến Vân La Tinh không?”, Nguyệt Trì Huân mím môi nhìn Diệp Thành.



“Yên tâm, ta làm việc rất đáng tin”, Diệp Thành xua tay cười đáp, “càn quét Minh Vương Tông một vố đau đớn, mấy ngày gần đây bọn họ không còn tâm trí nào mà đi gây rắc rối ở cổ tinh khác đâu, vả lại sự việc còn chưa kết thúc, đợi ta nghỉ ngơi khoẻ lại thì làm thêm một vố lớn nữa”.

“Ngươi nói chơi lớn thì nhất định không nhỏ”, Chu Ngạo ho hắng.



“Nào, lại đây xem ta có gì nào”, Diệp Thành lấy Hỗn Độn Thần Đỉnh ra tỏ ý bảo hai người nhìn vào trong xem.



“Tinh nguyên?”, Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân nhìn nhau như nhận ra thứ bên trong đại đỉnh này là gì, sau đó bọn họ lại nhìn sang Diệp Thành, “lấy đâu ra tinh nguyên vậy?”



“Đương nhiên là ở Minh Vương Tông rồi”, Diệp Thành toét miệng cười, hắn hít hà khí tức của tinh nguyên, “nói thực thì khi vừa bước chân vào Minh Vương Tông đệ không phát hiện ra, đệ nói rồi mà, Minh Vương Tông có bảo bối lớn”.



“Cội nguồn của sao, chẳng trách mà Minh Vương Tông lại thâm hậu như vậy”, Chu Ngạo tặc lưỡi.



“Không có cội nguồn của sao thì linh lực của Minh Vương Tông sẽ rất yếu, có lẽ còn không bằng cổ tinh hạng ba”, Nguyệt Trì Huân mỉm cười, “không ngoài nghìn năm, cổ tinh này chắc chắn sẽ cạn kiệt”.



“Không thể phủ nhận lần này ta làm rất tốt”, Diệp Thành nói rồi bắt đầu tản từng phần tinh nguyên ra, “nào, nào, ai thấy đều có phần”.



“Đây…”, sự hào phóng của Diệp Thành khiến Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân có phần bất ngờ, đặc biệt là Nguyệt Trì Huân, cô không ngờ rằng Diệp Thành lại chia sẻ thần vật quý giá này với mình và Chu Ngạo.



“Đều là người một nhà, đừng khách khí”, Diệp Thành mỉm cười, hắn đem tinh nguyên phân thành ba phần, Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân đều có phần.



“Đa tạ”.



“Của ai thì hấp thu đi”, Diệp Thành mỉm cười, hắn lật người nhảy vào đại đỉnh sau đó khoanh chân ngồi ở giữa tinh nguyên, tiếp đó là vận công pháp, lỗ chân lông toàn thân nở ra, hắn hấp thu tinh hoa của tinh nguyên.



“Hắn đúng như huynh nói, là một người cho người ta cảm giác ấm áp”, Nguyệt Trì Huân mỉm cười nhìn Chu Ngạo.



“Đương nhiên rồi”, Chu Ngạo mỉm cười, “hấp thu tinh nguyên đi, đây là tạo hoá hắn tặng cho chúng ta, chúng ta cũng cần nhanh chóng lớn mạnh để có một ngày nào đó có thể giúp hắn chứ”.







Ở tiên sơn Minh Vương lúc này mọi thứ chỉ còn là đống đổ nát.



Nhìn từ xa, đó là một tiên sơn rộng lớn nhưng lúc này đã trở nên hoang tàn.



 
Chương 3113: Hôm nay là một ngày đáng nhớ.  


Dưới bầu trời rợp bóng người thương tích đầy mình, bầu không khí của Minh Vương Tông lúc này như ngưng đọng, sát khí ngút trời khiến không khí hoá thêm lớp cặn băng, từng làn gió thổi tới mang theo cái lạnh thấu xương.



Thần tử Minh Vương tỉnh rồi nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì không nói nổi thành lời mà phun ra cả miệng máu.



Một hôn lễ đang yên lành thì bị xới loạn lên, Minh Vương Tông có biết bao nhiêu nàng dâu, lần này có lẽ không phải là lần thành thân náo nhiệt nhất nhưng lại là lần đặc sắc nhất, cô dâu bị người ta đưa đi, còn người thì cũng bị đánh liệt.

Advertisement



Ở một nơi hoang tàn, lão tổ Minh Vương đứng đó, mặt mày hung tợn, sát khí đằng đằng: “Là kẻ nào, rốt cục là kẻ nào?”



“Liệu có phải là Vân La Tinh làm?”, một Chuẩn Thánh hắng giọng.



“Ngươi cũng đề cao La Vân Tinh quá đấy”, một Chuẩn Thánh khác trầm giọng nói.



“Kẻ có thể bắt thần tử mà thần không biết quỷ không hay, đến cả lão tổ cũng không phát hiện ra thì chắc chắn là một Thánh Nhân”, lại có người trầm giọng nói, “La Vân Tinh chỉ có một Chuẩn Thánh, bọn họ không thể làm được”.



“Vậy thì là ai?”



“Điều tra, điều tra cho ta, cho dù là ai thì nhất định phải bắt hắn trả món nợ máu này”, lão tổ Minh Vương gào lên như con chó điên, uy lực của Thánh Nhân khiến thiên địa như bị trấn áp, cả thiên địa rung chuyển.



Hôm nay là một ngày đáng nhớ.




Đường đường là Minh Vương Tông, một Thánh Nhân và chín Chuẩn Thánh, uy lực hùng hậu thế nào mà lại thê thảm thế này, thần tử bị bắt đi rồi, chín mươi triệu nguyên thạch cũng chẳng còn, mất đi vô số bảo bối, đến cả nguồn cội của sao cũng bị cướp sạch, từ khi Minh Vương Tông lập phái đến nay chưa từng gặp cảnh tượng thê thảm thế này bao giờ.



So với Minh Vương Tông thì bên trong hố đen không gian lại im ắng hơn nhiều.



Nhìn từ xa, đó là một biển tinh lấp lánh, Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân khoanh chân ngồi đó.



Đây quả là một cảnh tạo hoá, Chu Ngạo lúc này đã đột phá tới cảnh giới Không Minh, tu vi vẫn tiếp tục lên cao.



Nguyệt Trì Huân cũng vậy, cô đã tiến cấp lên cảnh giới Hoàng, giống như tiên nữ trong biển tinh thánh khiết trong biển nguyên hải, đẹp đến mức như mộng như ảo.




Lại nhìn sang Diệp Thành trong đại đỉnh lúc này, hắn đang khoanh chân ngồi đó như bảo tượng trang nghiêm, toàn thân với kim mang chói loá, đến cả mái tóc đen cũng nhuốm thêm kim huy, thánh thể lấp lánh giống như được đúc từ hoàng kim.



Tinh nguyên vẫn không ngừng dung hoà vào cơ thể hắn, bù đắp cho thánh thể, lục phủ ngũ tạng, kì kinh bát mạch, tứ chi bách hài, thậm chí mỗi một đoạn thánh cốt, mỗi một giọt thánh huyết đều lấp lánh tinh quang, vô cùng rực rỡ.



Nhật nguyệt đổi dời, ngày đêm dần trôi.



Chớp mắt đã ba ngày trôi qua.



Cho tới ngày thứ tư, Nguyệt Trì Huân mới mở mắt, trong đôi mắt rõ vẻ hân hoan.



Tiếp đó là Chu Ngạo, hắn hấp thụ trọn vẹn tinh nguyên, tu vi đột phá liên tiếp tới cảnh giới Thiên và sắp hồi phụcvề tu vi đỉnh phong năm xưa.



“Đúng là tạo hoá”, Chu Ngạo mỉm cười, Tiên Thiên Canh Khí trên cơ thể tự xuất hiện mà chưa có sự triệu gọi từ trước.



“Muội cũng vậy”, Nguyệt Trì Huân mỉm cười.



“Hắn vẫn cần thêm chút thời gian nữa”, Vân Nhi nhìn Hỗn Độn Thần Đỉnh, Diệp Thành chưa hề có dấu hiệu tỉnh lại, “sau lần hấp thu tinh nguyên này thì nói không chừng hắn có thể đột phá đến cảnh giới Hoàng”.



 
Chương 3114: Uy lực mạnh quá!  


“Chuẩn Hoàng đã có khả năng trảm diệt Chuẩn Thánh, nếu như đột phá tới cảnh giới Hoàng thì có khác gì có thể sánh vai với Thánh Nhân đâu”.



“Nếu vậy thì chúng ta chưa chắc đã phải đi tới tinh vực khác để lánh nạn”.



“Nếu như liên kết với các cổ tinh khác thành công thì việc tiêu diệt Minh Vương Tông cũng không phải không có khả năng”, Nguyệt Trì Huân hít vào một hơi thật sâu, “Huyền Thiên Tinh Vực hàng chục triệu năm nay bị Minh Vương Tinh hãm hại quá nhiều lần, nếu cứ để bọn chúng được đà lấn tới tiếp thì không biết còn biết bao nhiêu người phải chịu khổ”.

Advertisement



“Nói tới tứ phương, muội đã nghe nói tới Mạc Phong bao giờ chưa?”, Chu Ngạo nhìn sang Nguyệt Trì Huân.



“Đương nhiên nghe nói rồi”, Nguyệt Trì Huân mỉm cười, “đó là thần tử của Nam Thiên Tinh, tài năng hơn người, không kém gì Sất Vân Nam của nhà Sất Vân ở Xích Diệm Tinh xa xôi, bọn họ là...”



“Ta chính là Sất Vân Nam”, Nguyệt Trì Huân còn chưa nói xong thì đã bị Chu Ngạo ngắt lời.



“Huynh...huynh là Sất Vân Nam?”, Nguyệt Trì Huân sững người.



“Bất ngờ không? Chúng ta cùng chuyển kiếp tới một tinh vực”, Chu Ngạo mỉm cười mang theo nỗi bi thương, “nhà Sất Vân bị diệt môn, nhưng ta vẫn còn sống, là Diệp Thành cứu ta, diệt đi nhà họ Hoàng”.



“Xin lỗi”, Nguyệt Trì Huân nắm chặt tay Chu Ngạo, cô không ngờ mình vô tình chạm vào nỗi đau của hắn.




“Không nói tới nhà Sất Vân nữa, nói về Mạc Phong đi”, Chu Ngạo mỉm cười, “hắn là người chuyển kiếp của Đại Sở, có lẽ muội đã từng nghe nói, chính là đệ tử chân truyền thứ hai của Chính Dương Tông, hậu nhân của Quảng Long tiền bối: Hoa Vân”.



“Đây...”, Nguyệt Trì Huân thẫn thờ.



“Lần này ra ngoài để tìm hắn, Diệp Thành vẫn chưa mở phong ấn tiền kiếp cho hắn, chúng ta cũng coi như cùng quê hương, nếu như hắn...ừm?” Chu Ngạo nói rồi vô thức nhìn sang Hỗn Độn Thần Đỉnh.



Chỉ thấy Hỗn Độn Thần Đỉnh rung lên kịch liệt, có ánh sáng chiếu rọi tứ phương.



Tiếp đó, một đạo thần mang rực rỡ xuyên lên thiên tiêu, hiện lên vô cùng choán mắt trong hố đen không gian.




Đột phá rồi?



Nguyệt Trì Huân hỏi thăm dò.



Còn một chút nữa!



Chu Ngạo hít vào một hơi thật sâu.



Gừ!



Tiếng rồng gầm vang lên, bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh có một con thần long màu vàng kim bay ra, bay thẳng lên bên trên của hổ đen, trông nó còn choán mắt hơn cả thần mang trước đó, mỗi một lớp vảy rồng đều loé lên tiên quang.



Uy lực mạnh quá!











 
Chương 3115: “Niềm vui bất ngờ”


Chu Ngạo không nghĩ gì nhiều, tay hắn hiện ra một cái túi đựng đồ, nguyên thạch chất thành núi, đan dược bay rợp trời.



Nguyệt Trì Huân cũng vậy, cô lấy ra nguyên thạch và đan dược mang tới đây.



Túi đựng đồ của Diệp Thành nổ tung, từng viên nguyên thạch chất thành núi lấp lánh như vì sao.

Advertisement



Gừ!



Tiếng rồng gầm vang vọng, thần long mà Diệp Thành và đạo dung hoà với nhau bay khắp cửu thiên, nguyên thạch và đan dược vỡ ra, tinh nguyên len lỏi ra ngoài được hắn hấp thu trọn vẹn, giúp hắn vượt qua bước khó khăn cuối cùng.



Hự!



Giữa hư không như có gì đó nứt vỡ, Diệp Thành đã phá vỡ ranh giới để đột phá lên tới cảnh giới Hoàng!



Phong!



Tiếp đó là tiếng hắng giọng của Diệp Thành, hắn đã phong thiên kiếp của bản thân lại.


Thiên kiếp chính là thần phạt của trời cao, thiên kiếp của Hoang Cổ Thánh Thể vô cùng bá đạo, không thể lãng phí ở đây được.



Vả lại cảnh giới Hoàng là một cửa ải lớn, không phải thiên kiếp Chuẩn Thánh nào cũng có thể so bì, nó nhất định còn bá đạo hơn cả thiên kiếp thần phạt và đáng sợ hơn so với tưởng tượng, rồi một ngày nào đó, nếu như gặp thời điểm thích hợp nó có thể tế sống cả một Thánh Nhân.



Diệp Thành bay xuống hoá về hình người, trên người vẫn còn vang vọng từng tiếng rồng gầm.



Hắn thu lại thần hoa, lại một lần nữa trở lại nguyên trạng giống như một người phàm, đôi mắt xa xăm như giếng sâu không một gợn sóng, chẳng khác gì mang theo vạn vật của thiên địa, mặc dù hết đỗi bình thường nhưng lại khiến người ta nhìn không thấu.



“Tạo hoá”, Chu Ngạo tiến lên trước, tung một chưởng về phía Diệp Thành.



“Niềm vui bất ngờ”, Diệp Thành toét miệng cười.



“Đệ của hiện tại có tư cách đối đầu với cả Thánh Nhân rồi” Chu Ngạo dự đoán.



“Đương nhiên là có rồi, có điều cũng chỉ là đối đầu thôi, muốn diệt một Thánh Nhân còn phải trả cái giá bằng máu, đệ và Thánh Nhân từng giao đấu, đó là sự tồn thại siêu thoát thế ngoại, vô cùng khó giết”.



“Chúng ta không phải tới tinh vực khác để lánh nạn nữa phải không?”, Nguyệt Trì Huân hỏi.



“Xem thế nào đã, trước tiên phải đi tìm Hoa Vân đã”, Diệp Thành mỉm cười.



“Vậy thì đi thôi”.



“Đợi đã, đi làm một mẻ nữa”, Diệp Thành bật cười để lộ hàm răng trắng sáng, hắn khoác lên mình lớp hắc bào, dùng Chu Thiên Diễn Hoá che đi khí tức trong cơ thể, sau đó quay người bước ra khỏi hố đen không gian.



Nhìn Diệp Thành rời đi, Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân mỉm cười, bọn họ thầm nhủ Minh Vương Tông lại gặp nạn rồi.

Diệp Thành với tu vi Chuẩn Hoàng có thể đại náo cả Minh Vương Tông huống hồ hiện tại hắn đã đạt tới tu vi cảnh giới Hoàng, có khả năng chiến đấu ngang bằng với Thánh Nhân, mặc dù Minh Vương Tông có một Thánh Nhân và chín Chuẩn Thánh nhưng cũng chẳng thể làm gì hắn.



 
Chương 3116: Bảo bối cũng không ít nhỉ!  


Diệp Thành hiện thân, vẫn là căn phòng mới của thần tử Quỷ Vương, lúc này căn phòng đã là một đống hoang tàn.



Phòng mới không tồi!



Diệp Thành ho hắng như nhớ lại sự việc trước đó với thần tử Minh Vương, mỗi lần nghĩ tới cảnh tượng đó trong lòng hắn không khỏi kích động.

Advertisement



Diệp Thành thu lại ánh mắt quay người bay vào hố đen không gian và không quên đảo mắt nhìn Minh Vương Tông đổ nát.



Đây là kiệt tác của hắn, cướp bóc không hề nương tay, dù sao cũng không phải là người một nhà, cứ diệt đến cùng thôi, một tiên sơn đang yên lành mà giờ bị tàn phá tan hoang, không ngóc ngách nào yên ổn.



Người của Minh Vương Tông không nhàn rỗi, lúc này bọn họ đang bận rộn xây lại tiên sơn và đình đài, mặt mày ai nấy vô cùng khó coi.



Giết! Giết! Giết!



Đang nhìn thì từ một phương vang lên tiếng gào thét như chó điên kéo theo sự chú ý của Diệp Thành.



Đó là một địa cung đã bị tổn hại nặng nề, còn người gào thét đương nhiên là thần tử Minh Vương sau khi đã tỉnh lại, mặt mày hắn tôi độc như ác ma, trông nổi bật giữa địa cung tăm tối.



Kẻ ta tìm là ngươi!



Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn cứ thế sát phạt vào địa cung.







Bên trong địa cung hoang tàn, thần tử Minh Vương nằm trên một tế đàn.



Trông bộ dạng tên này chẳng ra làm sao, trước đó hắn bị Diệp Thành đánh không hề nhẹ, toàn thân từ đầu tới chân chỉ toàn vết thương, quan trọng nhất vẫn là chú ấn thượng cổ liên tục tiêu diệt tinh nguyên của hắn, huỷ hoại căn cơ của hắn.



Giết! Giết! Giết!


Bên trong địa cung liên tiếp vang lên tiếng gào thét điên cuồng, hắn ta đầu tóc rối bời, mặt mày tôi độc giống như ác quỷ.



Lại nhìn vào địa cung, trận dung của kẻ mạnh không hề nhỏ.



Có lẽ vì sợ có người tới đây đưa thần tử Minh Vương đi nên lão tổ Minh Vương mới phái thêm ba Chuẩn Thánh tới đây canh giữ, còn có rất nhiều trưởng lão ở cảnh giới Hoàng đỉnh phong khác bao vây kín ba vòng trong ngoài của địa cung.



Diệp Thành lẻn vào trong này, bên ngoài địa cung bao nhiêu kẻ mạnh như vậy nhưng không ai phát hiện ra sự tồn tại của hắn.



Bảo bối cũng không ít nhỉ!



Diệp Thành liếc nhìn thần tử Minh Vương rũ rượi trên tế đàn, ánh mắt dừng lại trên túi càn khôn của ba tu sĩ Chuẩn Thánh như có thể nhìn thấy rất nhiều pháp khí bất phàm bên trong túi đựng đồ này.



Đây là mục đích mà hắn sát phạt quay lại đây, vì hắn cần tìm nguyên liệu dưỡng cho Hỗn Độn Thần Đỉnh, hắn cần thêm nhiều Chuẩn Thánh Binh và Thánh Nhân Binh hơn nữa.



Phụt!



Khi Diệp Thành đang xoa cằm thì thần tử Minh Vương điên cuồng gạo thét lại lần nữa phun ra máu.

Thần Tử phẫn nộ!



 
Chương 3117: Bao vây địa cung!   


Ba tu sĩ Chuẩn Thánh lần lượt tiến lên, kẻ nào cũng tế ra pháp lực của riêng mình để sưởi ấm cơ thể của thần tử.



Đi, đi bắt nữ nhân cho ta!



Thần tử Minh Vương mặt mày phẫn nộ, đôi mắt hung tàn mang theo vẻ khát máu và bạo ngược.

Advertisement



Nghe vậy, Diệp Thành lập tức bay qua đó, hắn không nói thêm lời nào, ngắm chuẩn vào đũng quần của thần tử Minh Vương mà đạp.



Hự! Đau!



Thần tử Minh Vương giây phút trước còn đang gào thét thì giây phút này đũng quần đã bê bết máu, cậu nhỏ hùng tráng bị một đạp của Diệp Thành dúi cho còn một đống, tiếng kêu la thảm thiết vang vọng khắp địa cung.



Kẻ nào!



Ba tu sĩ Chuẩn Thánh hô tô, pháp khí mạnh mẽ lơ lửng trên đỉnh đầu bao vây lấy tế đàn.



Lư đồng này không tồi!



Diệp Thành giơ tay lên tóm lấy một cái lư đồng của một tu sĩ Chuẩn Thánh, đó là chuẩn thánh binh, vả lại còn là một chuẩn thánh binh không hề tầm thường, chính là loại được đúc từ thần liệu đặc biệt.



Binh khí bản mệnh bị cướp còn tu sĩ Chuẩn Thánh kia chưa kịp phản ứng lại.



Linh gương này không tồi!



Sát kiếm này cũng là của ta!



Diệp Thành tỏ ra rất thành thục, hắn liên tiếp ra tay tóm lấy binh khí bản mệnh Chuẩn Thánh của hai kẻ còn lại.



Hướng đông nam!


Một Chuẩn Thánh gằn lên phẫn nộ như tìm được vị trí mà Diệp Thành ẩn náu ngay giây phút hắn ra tay.



Trong chốc lát, kẻ mạnh của Minh Vương Tông bên trong địa cung có được mục tiêu lần lượt ra tay, kẻ nào kẻ nấy sử dụng thần thông, hàng ngàn tiên quang bắn vọt ra bao trùm không gian hư vô của Diệp Thành.



Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn sử dụng Thúc Địa Thành Thốn né qua đòn công kích rợp trời kia.



Tiếp đó, hắn tỏ ra không hề kiêng dè gì, di chuyển như lưu quang len lỏi trong địa cung, mỗi một nơi hắn đi qua đều có được thu hoạch, túi đựng đồ của ba tu sĩ Chuẩn Thánh và rất nhiều tu sĩ cảnh giới Hoàng đều bị hắn cướp sạch.



Khốn khiếp!



Bên trong địa cung chỉ vang vọng tiếng mắng chửi, điều khiến người ta tức tối hơn cả đó là cho tới bây giờ bọn họ vẫn chưa hề thấy mặt kẻ trộm túi đựng đồ và binh khí bản mệnh của mình, dường như mọi thứ đều biến mất không chút lí do vậy.



Bao vây địa cung!



Bên ngoài địa cung vang lên tiếng quát tháo phẫn nộ, lão tổ Minh Vương dẫn theo sáu Chuẩn Thánh sát phạt tới sau đó còn có thêm rất nhiều trưởng lão đi theo bao vây chật kín địa cung không còn lối thoát.



Thấy vậy, Diệp Thành lẻn ngay ra khỏi địa cung.

Đi đâu!



 
Chương 3118: Rất nhiều người thầm nhủ.  


Lão tổ Minh Vương hắng giọng lạnh lùng, tung ra một chưởng trấn áp hư thiên.



Diệp Thành bật cười lạnh lùng, chín đạo bát hoang chưởng hợp lại thành một, một quyền đâm xuyên vào thương không.



Quyền chưởng giao nhau, thiên địa rung chuyển, hướng Minh Vương Tông có vài tiên sơn mới xây lập tức sụp đổ, bóng người rợp trời cũng gặp tai ương liên tiếp ngã dụi khỏi hư konog.



Advertisement

Có lẽ đã đánh giá thấp khả năng chiến đấu của Diệp Thành rồi, lão tổ Minh Vương không vận hết sức nên bị trấn áp lùi về sau.



Lại nhìn sang Diệp Thành, hắn đánh lùi lão tổ Minh Vương thì lại lên tiếp len lỏi qua đám người như một đạo lưu quang, đặc biệt là khi thấy sáu tu sĩ Chuẩn Thánh, thánh chủ Minh Vương và thầy tế của Minh Vương Tông cùng các đại trưởng lão.



Thế rồi trong tay Diệp Thành có thêm rất nhiều túi càn khôn.



Khốn kiếp!



Lão tổ Minh Vương phẫn nộ, uy lực của Thánh Nhân hiển hện, hồi phục lại khả năng chiến đấu đỉnh phong, một đạo đại ấn giáng từ trên trời xuống, chín tu sĩ Chuẩn Thánh phẫn nộ lần lượt tế ra thần thông mạnh mẽ.



Thiên đạo!



Lòng Diệp Thành thầm gào thét, giây trước khi trúng chiêu hắn đã bay vào hố đen không gian.



Rầm!




Diệp Thành vừa thoát đi thì thiên địa bị dội từng chưởng tang thương.



Mây khói mờ mịt, tất cả mọi người đều nhìn về thiên địa kia nhưng không ai thấy bóng dáng Diệp Thành đâu.



Chết rồi sao?



Rất nhiều người thầm nhủ.



Lão tổ Minh Vương cũng nheo mắt, ông ta đảo mắt nhìn thiên địa bị tàn phá.


Thế nhưng nhìn mãi nhìn mãi mà chỉ thấy một chưởng ấn vàng kim xuất hiện giáng thẳng vào ông ta.



Bốp!



Âm thanh chưởng đánh vang lên chói tai, lão tổ Minh Vương bị đánh bất ngờ nên không kịp trở tay, khuôn mặt ông ta méo xệch, ông ta loạng choạng, đầu óc ong ong.



A...!



Lão tổ Minh Vương tức tối, ông ta lập tức tế ra thánh binh bản mệnh, chính là thần đăng cổ xưa.



Của ta!



Diệp Thành nhếch miệng cười, hắn thi triển Thúc Địa Thành Thốn lao tới, đối đầu với thánh uy mạnh mẽ của thần đăng cổ xưa, lại là bát hoang chưởng bá đạo, thần uy của thần đăng còn chưa hồi phục lại đã bị một chưởng của hắn đánh dao động.



Thánh binh bản mệnh của lão tổ Minh Vương không còn nữa, nó đã bị Diệp Thành cho vào Hỗn Độn Thần Đỉnh.



Giết!



Lão tổ Minh Vương điên cuồng, tung ra một chưởng đánh vào huyết hải tịch diệt.

Diệp Thành không nghĩ gì nhiều, hắn cứ thế bay vào hố đen không gian, hắn đã đạt được mục địch lần này nên không cần thiết phải phân cao thấp với Thánh Nhân làm gì, có đánh tiếp thì chắc chắn hắn sẽ thua.



 
Chương 3119: Không tồi!  


Mặc dù Diệp Thành đi rồi nhưng huyết hải tịch diệt của lão tổ Minh Vương lại nghiền nát hư thiên cả hàng chục trượng xung quanh, rất nhiều người của Minh Vương Tông bị liên luỵ, trong đó không thiếu người có tu vi yếu, bị tiêu diệt chỉ còn là làn khói bay đi.



A....!



Advertisement

Lão tổ Minh Vương gào thét, đôi mắt vương tơ máu, sát khí ngút trời khiến cho thiên địa kết thêm lớp hàn băng.



Minh Vương Tông lại gặp nạn, binh khí bản mệnh của một Thánh Nhân và chín Chuẩn Thánh đã bị cướp đi, ngoài ra còn rất nhiều túi đựng đồ của các trưởng lão cũng biến mất, đây là tổn thất nặng nề đến mức nào.



Chỉ trong một ngày mà Minh Vương Tông đã bị càn quét hết lần này tới lần khác và còn bị càn quét hết sạch khiến cho người của Minh Vương Tông phát điên.



Phía này, Diệp Thành đã ôm một đống túi đựng đồ quay về hố đen không gian tìm Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân.



Thấy Diệp Thành quay lại, lại nhìn thấy túi đựng đồ trong người hắn, Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân tặc lưỡi, không cần hỏi cũng biết hắn đã càn quét được không ít bảo bối.



Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì sao bọn họ có thể ngờ tới một tu sĩ cảnh giới Hoàng lại to gan như vậy, năm lần bảy lượt đại náo Minh Vương Tông.


Đi thôi!



Diệp Thành toé miệng cười, hắn là người đầu tiên bước đi.



Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân lại lần nữa tặc lưỡi rồi lần lượt đi theo.



Chặng đường này Diệp Thành không hề nhàn rỗi, hắn đem toàn bộ bảo bối càn quét được phân chia, nào đan dược, pháp khí, bí quyển, bí thuật, linh thảo hay những thứ lộn xộn khác.

Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân không khỏi bất ngờ vì không tới nửa canh giờ mà Diệp Thành lại cướp được nhiều như vậy.



Ưng gì thì chọn đi!



Diệp Thành vẫn hào phóng như trước, hắn bày bảo bối ra, món nào cũng lấp lánh tiên quang, choán mắt giữa hố đen không gian.



Thôi bỏ đi, đệ giữ lại mà dùng!



Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân xua tay cười đáp.



Diệp Thành mỉm cười không cưỡng cầu, hắn tiếp tục đem pháp khí để chung với nhau, lúc này số lượng pháp khí có thể chất thành cả ngọn núi, Hỗn Độn Thần Đỉnh tự bay ra ngoài, đại đỉnh rung lên hút trọn tinh khí của pháp khí rồi biến thành vật dưỡng thân.











 
Chương 3120: “Chắc tiên tử nhận nhầm rồi”.  


Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.



Khi Diệp Thành đưa Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân ra khỏi hố đen không gian, bên ngoài là một tinh không yên tĩnh.



Vừa mới đi ra, Diệp Thành đã loạng choạng, khoé miệng còn có máu tươi chảy ra, vẻ mặt hắn thoáng chốc tái nhợt, đến khí huyết dồi dào cũng mất đi rất nhiều, trở nên rất không ổn định.



“Bị thương hả?”

Advertisement



Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân đều tiến lên, lo lắng nhìn Diệp Thành.



“Không sao!”



Diệp Thành mỉm cười lau vết máu bên khoé miệng, không phải bị thương mà là hắn vốn vẫn luôn bị thương, đó là vết thương do thiên khiển gây ra, lại thêm hôm nay sử dụng Tiên Nhãn nhiều lần nên mới khiến vết thương tái phát.



“Đi thôi!”



Diệp Thành lại nở nụ cười trấn an rồi cất bước đầu tiên.



Không biết qua bao lâu, ba người mới đáp xuống một cổ tinh.



Cổ tinh này là Nam Thiên Tinh, kích thước nhỏ hơn Minh Vương Tinh nhưng cũng vạn vật sinh sôi tươi tốt, linh lực dồi dào, sông núi được một tầng mây mù lượn lờ bao phủ.



Như thường lệ, Diệp Thành đáp xuống là bắt đầu nhẩm tính, hy vọng Nam Thiên Tinh này ngoài Hoa Vân còn có người chuyển kiếp khác.



Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân không làm phiền, họ đều nhìn Diệp Thành với ánh mắt đầy mong đợi.



Diệp Thành tính một lúc, lông mày không khỏi nhướng lên, vẻ mặt cũng dần trở nên kỳ lạ.



Nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của hắn, Chu Ngạo cau mày, không khỏi hỏi thử: “Thế nào? Nam Thiên Tinh này ngoài Hoa Vân còn có người chuyển kiếp nào nữa không?"



“Có”.



“Có mấy người?”, Chu Ngạo vội hỏi.



“Rất nhiều”, Diệp Thành mỉm cười thu lại thần thông, một câu nói khiến Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân đều sửng sốt.


“Đến tiên sơn nhà họ Mạc đi”, Diệp Thành nở nụ cười bí ẩn, bước lên vân thiên mù sương.



Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân lần lượt theo sau với vẻ mặt kích động, nhìn vẻ mặt Diệp Thành thì tiên sơn nhà họ Mạc thật sự có không ít người chuyển kiếp của Đại Sở, đây có lẽ chính là “tụ họp” trong truyền thuyết.



Không lâu sau, ba người đáp xuống một tiên sơn.



Tiên sơn nhà họ Mạc không kém hơn Minh Vương Tông là bao, núi non xinh đẹp, mây mù lượn quanh tựa như chốn bồng lai tiên cảnh.



“Ấy?”



Ba người vừa tới đã nghe thấy một tiếng hô ngạc nhiên, đó là một bóng người xinh đẹp mặc áo tím đang bay tới từ một hướng trên hư thiên, nhìn kỹ thì thấy đây chẳng phải Dao Khê mà Diệp Thành và Chu Ngạo đã gặp ở tiên sơn Minh Vương sao?



Dao Khê đáp xuống, mỉm cười nhìn Diệp Thành và Chu Ngạo: “Hai vị đạo hữu, lại gặp nhau rồi, hai vị cũng tới tìm Mạc Phong à?”



“Đúng vậy”, Diệp Thành khẽ cười.



“Vậy thì vừa hay, cùng vào đi”, Dao Khê rất nhiệt tình, nói rồi lại nhìn Nguyệt Trì Huân đang mặc áo bào đen, đôi mắt đẹp của cô ấy hơi nheo lại: “Vị đạo hữu này, có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi không?”



“Chắc tiên tử nhận nhầm rồi”.



“Có lẽ là vậy”, Dao Khê bình thường trở lại, cất bước bay vào tiên sơn nhà họ Mạc.

“Cô ấy có Thiên Nhãn”, Diệp Thành tiếp bước rồi truyền âm cho Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top