Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ
Chương 2961: “Làm chuyện chính đi


“Cửu… Cửu vĩ hồ?”, Yên Xích Hà còn chưa nói xong đã bị Diệp Thành cắt ngang.



“Sao, ngươi không biết à?”

Advertisement



“Bây giờ biết rồi”, Diệp Thành không khỏi nhìn về phía Hắc Sơn, không ngờ người chuyển kiếp lại là Hoàng tộc cửu vĩ, đúng là mới lạ. Nếu Hồ Tiên Nhi biết, không biết cô sẽ có vẻ mặt gì.



“Chúng ta cùng cứu một người, vậy là ba đấu một, ta không tin không đấu lại lão thụ yêu đó”, Yên Xích Hà chợt tràn đầy khí thế.



“Ba đấu một?”, Diệp Thành nhướng mày, bất giác liếc Ninh Thái Thần thư sinh bên cạnh: “Lão đạo, đây là người phàm, thụ yêu có thể một chiêu nghiền chết hắn, thế mà ông cũng để hắn tham chiến?”



“Ngươi thì biết cái gì?”, Yên lão đạo nói: “Hắn có thân Đồng Tử, lão đạo cần mượn pháp từ hắn, nếu may mắn biết đâu còn có thể mượn được Tôn Ngộ Không từ trên người hắn, ngươi đừng có coi thường”.



“Tôn Ngộ Không, tên hay, mượn tới còn có thể chơi với khỉ”.



“Đừng đùa, đó là Thần minh”.



“Lần này ông tính cho chuẩn rồi hãy mượn đấy”, Ninh Thái Thần tức giận nhìn Yên Xích Hà: “Nếu lại mượn thân nữ Thần minh lần trước thì ông không xong với ta đâu, đến giờ cô ta vẫn vào giấc mộng của ta đấy”.



“Có thể đừng nhắc đến chuyện đó được không? Nhắc đến là lão tử lại thấy phiền”, Yên Xích Hà mắng: “Nữ Thần minh thì sao, không phải Thần minh à? Mượn thân thể ngươi một lần, kết thành nhân quả vớ vẩn với ngươi”.



“Làm chuyện chính đi”, Diệp Thành trầm giọng lên tiếng, không còn vẻ mặt đùa vui nữa.



“Cũng tới lúc rồi”, Yên Xích Hà nhìn trời sao rồi mới đưa mắt về Ninh Thái Thần.

Ninh Thái Thần như hiểu ý ông ta, lập tức khoanh chân ngồi trên mặt đất, hít sâu một hơi rồi nhắm mắt lại.



Thấy vậy, Diệp Thành cũng nổi hứng thú, lẳng lặng quan sát, hắn cũng muốn biết mượn pháp mà Yên Xích Hà nói là thần thông gì.



Yên Xích Hà cầm kiếm gỗ đào, bắt đầu đi vòng quanh Ninh Thái Thần, đi tiến ba vòng lại đi ngược ba vòng, đi tiến ba vòng lại đi ngược ba vòng, đừng nói Yên Xích Hà, đến Diệp Thành nhìn cũng thấy hơi chóng mặt.



Không biết đến khi nào Yên Xích Hà mới dừng lại, miệng lẩm bẩm chú văn và những lời mà Diệp Thành không hiểu.



Diệp Thành hơi híp mắt lại, cảm nhận được đạo pháp của Yên Xích Hà đã khơi dậy một sức mạnh bí ẩn, sức mạnh ấy bao quanh cơ thể, hư ảo, không thấy dấu vết nhưng thực sự tồn tại, kỳ diệu khiến hắn kinh ngạc.



Thiên địa vô cực, càn khôn mượn pháp, mau theo lệnh tới!



Yên Xích Hà đột nhiên hô lên, âm thanh như chuông thần, tay cầm kiếm chỉ lên trời.



Lập tức, cửu tiêu rung lên, sau đó một tia thần hồng từ trên trời bay thẳng xuống đầu Ninh Thái Thần.

Dị giới!



 
Chương 2962: Đưa roi Đả Thần Tiên cho ta!  


Bắt đầu đi!



Yên lão đạo bước lên trời, vung kiếm Trảm Yêu, chém ra một dải tinh hà, phá vỡ kết giới huyễn thuật của Hắc Sơn.



Lại là ngươi!



Advertisement

Từ nơi sâu thẳm trong Hắc Sơn vang lên tiếng quát lạnh lùng, màn sương đen dày đặc dâng lên, cuốn theo vô số ác quỷ và yêu ma, con nào con nấy mặt mũi hung tợn như đến từ địa ngục, muốn ăn tươi nuốt sống sinh linh trên thế gian.



Đại vô lượng, Ti Mệnh thiên!



Ti Mệnh tinh quân xông lên, sử dụng bí pháp vô thượng.



Bầu trời sao rộng lớn đè xuống cửu tiêu, ngôi sao trên trời chiếu thần quang xuống, yêu ma nào gặp phải thần quang thì đều bị phong ấn.



Yên lão đạo mở túi càn khôn ra, từng nhóm từng nhóm yêu ma lệ quỷ bị hút vào trong.



Phối hợp ăn ý thật!



Diệp Thành vác Bá Long Đao xông vào Hắc Sơn, thi thoảng còn nhìn lên hư thiên, có lẽ Yên lão đạo và Ti Mệnh tinh quân đã không chỉ một lần kề vai diệt yêu ma, sự ăn ý này không luyện mấy trăm năm thì không thể có được.



Tự tìm cái chết!


Tiếng hét giận dữ như sấm sét, trong màn sương đen cuồn cuộn hiện ra một khuôn mặt nhăn nhó, cực kỳ lớn và gớm ghiếc.



Người âm dương?



Diệp Thành kinh ngạc liếc nhìn, trong câu nói đó của lão yêu Hắc Sơn có giọng nam, cũng có cả giọng nữ.



Lão yêu, còn không chịu chết đi!



Yên lão đạo vung tay, bày ra đạo phù, thi triển phụ ma đại trận.



Đưa roi Đả Thần Tiên cho ta!



Ti Mệnh tinh quân theo sát phía sau, đưa một tay về phía Diệp Thành, lấy roi Đả Thần Tiên của hắn khiến hắn chợt ngây người.



Ầm!



Phía trước, Yên lão đạo đã chiến đấu với lão yêu Hắc Sơn, nhưng bị yêu đằng đầy trời trói chặt, ông ta đang cố gắng xông ra, đạo phù bắn ra khắp trời, lạc ấn lên từng dây yêu đằng, mỗi đạo phù đều mang theo sức mạnh phong cấm.



Ti Mệnh tinh quân lao tới như một ngôi sao, roi Đả Thần Tiên đánh thật mạnh vào thân lão yêu Hắc Sơn.



Hự!



Chỉ nghe lão yêu Hắc Sơn rên lên một tiếng, nguyên thần đã bị tổn thương.



Chết tiệt!



Lão yêu Hắc Sơn giận dữ hét lên, một tia u quang phóng ra hoá thành một bóng người màu đen trên hư thiên, toàn thân được sương đen bao phủ, vẻ mặt dữ tợn, uy áp Chuẩn Thánh bao phủ đất trời, nghiền nát những ngọn núi lớn xung quanh.



Yên lão đạo và Ti Mệnh tinh quân xông tới từ hai huớng, mỗi người đều thi triển bí thuật thần thông, đấu pháp với lão yêu Hắc Sơn.



Bùm! Đùng! Đoàng!

Trận đại chiến nổ ra, Hắc Sơn bị tàn phá, san thành bình địa, đá vụn bị nghiền thành tro bụi, lệ quỷ và yêu ma kêu la thảm thiết, cũng không thoát khỏi vận xui.



 
Chương 2963: Lão yêu này thật sự là Chuẩn Thánh sao?  


Bên dưới, Diệp Thành cũng không nhàn rỗi, hắn tung chưởng tạo ra một cái lỗ rồi chui vào.



Bùm! Rầm!



Chưa đầy ba giây, Diệp Thành đã bay ngược trở lại, Thánh thể nứt lìa, máu tươi phun ra, mặt đất lún thành một cái hố sâu, Hoang Cổ Thánh Thể mạnh như thế mà khi đáp đất cũng là một vũng máu.



Advertisement

Đây mới là bản thể!



Diệp Thành lảo đảo đứng dậy, hộc ra một ngụm máu.



Bản thể ở phía dưới!



Yên lão đạo và Ti Mệnh tinh quân cũng đã nhìn ra manh mối, chém bóng người áo đen đang đấu pháp với mình rồi lao xuống từ trên hư thiên.



Ầm!



Mặt đất đột nhiên nứt ra, một cây cổ thụ cao ngất mọc ra từ mặt đất, cây cao tám nghìn trượng, sương mù cuộn trào, yêu khí tản ra dữ tợn, vô số yêu đằng nổi lên, dây nào cũng cứng như thần thiết, vừa thô vừa to, giống như giao long bay lên uốn lượn khiến hư không nổ ầm liên tục.



Yên lão đạo và Ti Mệnh tinh quân bay xuống lập tức bị nó cuốn lấy.



Mở!


Yên lão đạo và Ti Mệnh tinh quân lạnh lùng hô lên, thi triển bí thuật nhưng vẫn bị trói chặt.



Thấy vậy, Diệp Thành bay lên trời, vung Bá Long Đao, chín đạo Bát Hoang Trảm hợp nhất chém về phía yêu đằng đang quấn lấy hai người.



Keng!



Âm thanh kim loại va chạm vang lên, nhát đao đỉnh phong của Diệp Thành thật sự như chém lên thần thiết huyền cương, chẳng những không chém đứt được yêu đằng mà còn bị bay ngược ra ngoài, nôn ra máu.



Lão yêu này thật sự là Chuẩn Thánh sao?



Diệp Thành chật vật đứng dậy, không nhiều lời lập tức sử dụng Súc Địa Thành Thốn để bỏ trốn, vì vô số yêu đằng từ dưới lòng đất trồi lên đã vươn về phía hắn, số lượng nhiều đến mức khiến da đầu người ta tê dại.

Bắn vào mắt yêu!



Khi Diệp Thành đang chật vật chạy trốn thì dưới lòng đất truyền tới giọng nữ hư ảo, đó là giọng của người chuyển kiếp Hoàng tộc cửu vĩ, bị trói đã lâu nên cô cũng nhìn ra sơ hở của lão yêu Hắc Sơn.



Nghe vậy, Diệp Thành lại chạy đi, vung Bá Long Đao liên tục, chém đứt từng dây yêu đằng vướng víu.



Mãi cho đến khi chạy được lên hư thiên, hắn mới triệu hồi tiên hoả và thiên lôi.



Thần hoả sấm sét, một mũi tên cách một đời!



Diệp Thành hừ lạnh, tiên hoả hoá thành thần cung, thiên lôi hoá thành thần tiễn, cực kỳ bá đạo, bắn về phía lão yêu.



Tiếng hét chói tai vang lên, lão yêu Hắc Sơn chói mắt bị bắn xuyên thủng, bản thể run lên kịch liệt, khí tức trở nên dồn dập, đúng như Yên lão đạo nói, đêm nay lão yêu đang ở trạng thái suy yếu, mọi thứ lúc trước đều là cố gắng chống đỡ.



Mở!



Mở!



Yên lão đạo và Ti Mệnh tinh quân đồng loạt đánh phá yêu đằng.



Phá!



Phá!



 
Chương 2964: Diệt ma!  


Trăm miệng một lời, Ti Mệnh tinh quân vung roi Đả Thần Tiên, Yên lão đạo vung kiếm Trảm Yêu, đánh vào bản thể của lão yêu Hắc Sơn, cây cổ thụ chọc trời rung lên dữ dội, yêu đằng đầy trời cũng bị phá vỡ.



Hai kẻ súc vật!



Diệp Thành ở dưới tặc lưỡi cảm thán.



Advertisement

Hế?



Đang nói, Diệp Thành chợt thấy thiên lôi và tiên hoả tách ra, bay thẳng lên hư thiên, rơi vào lòng bàn tay trái và tay phải của Ti Mệnh tinh quân.



Còn… Còn có thể làm như vậy hả?



Khoé miệng Diệp Thành giật giật, lúc trước thì mượn roi Đả Thần Tiên, bây giờ lại mượn thiên lôi và tiên hoả, cảm giác như ông đi xuống đây không mang theo cái gì thế!



Khi Diệp Thành đang giật giật khoé miệng thì Ti Mệnh tinh quân đã tách ra làm hai, hoá thành hai Ti Mệnh, một người điều khiển tiên hoả, một người điều khiển thiên lôi, thần quang chói mắt, hai vị Ti Mệnh thật sự giống Thần minh.



Thiên lôi trận!



Viêm long quyết!



Hai Ti Mệnh tinh quân khẽ hô, đồng thời thi triển bí thuật, một trận lấy thiên lôi làm căn bản, một quyết lấy tiên hoả là cấm tắc, từ trên trời giáng xuống, thiên lôi trận vây yêu, viêm long quyết trảm ma.



Lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tại, tiền!



Giọng Yên lão đạo như hồng chuông, một tay cầm kiếm, một tay tạo quyết, miệng không ngừng đọc chú văn, lấy ông ta làm trung tâm, vô số đạo văn xuất hiện, tự xếp thành hàng liền thành từng sợi, quay quanh ông ta.



Diệt ma!



Sau tiếng hô của Yên lão đạo, đạo văn đầy trời giáng xuống, từng đạo văn, từng sợi thần tắc đều mang theo sức mạnh huỷ diệt, đánh lão yêu Hắc Sơn tan nát, bản thể nứt lìa.



A…



Lão yêu Hắc Sơn hét lên, huyết tế chân nguyên hình thành lại bản thể, tiếp tục chiến đấu với Yên lão đạo và Ti Mệnh tinh quân.



Yên lão đạo và Ti Mệnh tinh quân kề vai tác chiến, hợp lực đối đầu.



Bùm! Rầm! Đoàng!



Trận đại chiến lại tiếp tục, trời long đất lở, hai cảnh giới Hoàng đấu với một Chuẩn Thánh, cảnh tượng vô cùng hào hùng.



Bên dưới, Diệp Thành đã chạy vào lòng đất.



Yên lão đạo và Ti Mệnh tinh quân trấn áp lão yêu Hắc Sơn, cấm chế dưới lòng đất thì bị hắn chém đứt.



Từ xa, Diệp Thành đã nhìn thấy hốc cây bị dây leo bao phủ, bên trong có tiên quang chói lọi, ba dây yêu đằng quấn lấy một nữ tử áo trắng, phong cấm cô ở đây, đó là cửu vĩ hồ, cũng là người chuyển kiếp.



Mở!



Một đao bá đạo của Diệp Thành chém lìa hốc cây, chặt đứt yêu đằng đó.



Lúc này Diệp Thành mới nhìn thấy dung mạo của cửu vĩ hồ, đúng là nhan sắc tuyệt thế, tựa như tiên nữ cửu tiêu.











 
Chương 2965: “Không kéo được”


Đùng! Đoàng!



Vì có cửu vĩ hồ tham chiến nên lão yêu Hắc Sơn đã hoàn toàn rơi vào thế bất lợi.



Hoàng tộc cửu vĩ với huyết mạch bá đạo, mới trăm tuổi đã là cảnh giới Hoàng, có thể nói là bí pháp thông thiên.

Advertisement



Diệp Thành cũng xông lên, Bá Long Đao được tiên hoả bao quanh.



Lửa và gỗ trời sinh tương khắc, lấy hoả trị mộc là thích hợp nhất, sự thật cũng chứng minh thực sự hữu dụng, mỗi lần Diệp Thành vung đao đều có thể tạo thành vết máu trên bản thể của lão yêu.



Không biết đến lúc nào thiên địa mới yên tĩnh trở lại.



Lão yêu Hắc Sơn đã bị giết, bản nguyên lão thụ bị phong ấn, cả vùng trời bị tàn phá.



Phù!



Yên lão đạo thở hổn hển, ngồi bệt xuống đất, tu rượu ừng ực.



Diệp Thành ôm cánh tay đầy máu, vận chuyển Man Hoang Luyện Thể, lúc trước may mà hắn trốn nhanh nếu không đã bị kéo đi chôn cùng với lão yêu rồi.


Cửu vĩ hồ nhìn Ninh Thái Thần với vẻ kinh ngạc, đôi mắt đẹp hơi nheo lại dường như đã nhìn ra manh mối, một người phàm mà lại có sức chiến đấu thế này, chắc chắn đã mượn bí pháp.



Lại có thêm công đức!



Ti Mệnh tinh quân mỉm cười, thoát khỏi Ninh Thái Thần bay lên thiên tiêu như thần hồng.



Sau khi Ti Mệnh tinh quân rời đi, Ninh Thái Thần cũng rơi xuống, được cửu vĩ hồ tiến lên ôm vào lòng.



Mẹ kiếp, roi Đả Thần Tiên của lão tử!



Diệp Thành lửa giận ngút trời, ngửa mặt lên trời chửi bới.




Đồ của Thái Công, ắt nên mang đi!



Trên hư thiên truyền lại lời này, nhưng không thấy Ti Mệnh tinh quân quay trở lại nữa.



Khoé miệng Diệp Thành giật giật, mặt mày tối sầm.



Diệp Thành bất giác nghiêng đầu nhìn Yên Xích Hà đang ngồi dưới đất: “Lão đạo, kéo tên kia xuống đây đi, Thần minh cái gì chứ? Mượn đồ xong không chịu trả? Lão tử dựa vào nó để sống đấy”.



“Không kéo được”, Yên lão đạo lắc đầu.



“Không kéo được cũng phải kéo được”, Diệp Thành tức thở hổn hển.



“Muốn mượn pháp lần nữa phải chờ ba ngày”, Yên lão đạo bất lực nhún vai: “Hơn nữa giết được lão yêu Chuẩn Thánh là công đức lớn, lần này về chắc chắn thứ hạng của ông ta sẽ tăng lên, với tu vi của lão đạo ta không thể mượn ông ta được nữa, đây là cấm chế tiên thiên”.



“Ta…”, Diệp Thành thở không ra hơi, suýt thì ngất đi.



“Nương tử”.



“Tướng công”.



 
Chương 2966: “Đây là một cấm kỵ, không thể nói”.  


Diệp Thành ở bên này đang phì phò tức giận thì cửu vĩ hồ và Ninh Thái Thần vừa tỉnh lại ở bên kia đã ôm nhau, nước mắt đầm đìa.



Yên lão đạo lườm hai người, quay lưng lại uống rượu một mình.



Advertisement

Còn Diệp Thành thì ngồi xổm trên đất, vẻ mặt đau khổ, tức đến mức toàn thân đều đau.



Chỉ lơ là một chút thôi, trong nháy mắt đã bị lấy mất roi Đả Thần Tiên, đây là pháp khí chuyên đánh vào nguyên thần, cực kỳ bá đạo, dùng nó là thuận tiện nhất, vậy mà cứ thế bị lấy mất.



“Đó quả thực là đồ của Thái Công, nên để vật về với chủ thôi”, thấy vẻ mặt đau khổ của Diệp Thành, Yên lão đạo nhàn nhạt lên tiếng.



“Lão đạo, Thái Công mà ông ta nói là ai thế?”



“Khương Thái Công”.



“Khương Thái Công”, Diệp Thành sờ cằm, thầm nghĩ chỉ khác một chữ so với Khương Thái Hư, trong đầu hắn chợt nảy lên suy nghĩ quái lạ, không biết liệu Khương Thái Công và Khương Thái Hư có phải cùng một mẹ sinh ra hay không.



“Đó là sự tồn tại vô thượng trên thiên giới”, Yên Xích Hà lại lên tiếng: “Tất cả các thần tiên trên thiên giới đều do ông ta phong ấn”.


“Lợi hại vậy”, Diệp Thành tặc lưỡi, vội hỏi tiếp: “Thiên giới lại là sự tồn tại thế nào?”



“Đây là một cấm kỵ, không thể nói”.



“Cấm kỵ”, Diệp Thành lẩm bẩm, đồ của thiên giới mà lại lưu lạc đến Chư Thiên Vạn Vực, điều này cho thấy giữa hai thế giới vẫn có chỗ giao thoa, khả năng còn liên kết chặt chẽ với nhau, người bình thường không thể tiếp cận được.



“Đa tạ đạo hữu cứu giúp, ân đức này cả đời khó quên”, khi Diệp Thành đang lẩm nhẩm thì cửu vĩ hồ đã chắp tay hành lễ với hắn.



“Chuyện nhỏ thôi”, Diệp Thành cười nhàn nhạt, vung tay búng ra một tia thần quang, cho nó bay về phía cửu vĩ hồ.


Thần quang bay vào giữa chân mày của cửu vĩ hồ, đi thẳng vào thần hải.



Lập tức, cơ thể mỏng manh của cửu vĩ hồ run lên, lảo đảo một lúc, vẻ mặt thoáng chốc trở nên đau đớn.



Nương tử!



Ninh Thái Thần vội vàng bước tới nhưng lại bị Diệp Thành kéo sang một bên, hắn chỉ mỉm cười trước ánh mắt tức giận của hắn ta.



Nhìn cửu vĩ hồ như vậy, đến Yên lão đạo ở bên cạnh cũng đưa mắt nhìn sang.



Luân hồi!



Yên lão đạo hơi nheo mắt, chợt nhìn Diệp Thành, trong mắt hiện lên ý tứ sâu xa vô cùng nghiêm nghị.



Ưm!



Cửu vĩ hồ vẫn đang ôm đầu kêu gào, theo thần quang không ngừng dung nhập với thần hải, đôi mắt trong veo như nước dần bớt đi vẻ mờ mịt, ký ức kiếp trước bị phủ bụi dần hiện lên.

Chẳng mấy chốc, cửu vĩ hồ ngừng run rẩy, đôi mắt đẹp mất đi vẻ mờ mịt cuối cùng, cô ngơ ngác nhìn Diệp Thành, sương mù trong mắt cũng ngưng tụ thành giọt nước long lanh dưới ánh trăng.



 
Chương 2967: “Phụ hoàng vẫn còn sống?”


“Đại Sở Hoàng Yên, lâu ngày không gặp”, Diệp Thành khẽ cười, trong mắt ẩn chứa giọt lệ tang thương.



“Diệp Thành”, Hoàng Yên chuyển kiếp rơm rớm nước mắt, bước tới ôm lấy Diệp Thành, cái ôm này không phải cái ôm tình cảm nam nữ, mà là cái ôm tình cảm khi người cùng quê gặp lại.



“Hơ…”, Yên lão đạo há miệng, vẻ mặt kỳ quái.

Advertisement



“Thế này…”, Ninh Thái Thần cũng sững sờ, thế này là thế nào, nói thì nói thôi sao còn ôm nhau nữa?



“May là cô còn nhớ ta”, Diệp Thành nở nụ cười.



“Bách chuyển thiên hồi, đến chết không quên”, Hoàng Yên chuyển kiếp khóc thút thít, cũng như Niệm Vi ngày đó, cô áp má vào ngực Diệp Thành lắng nghe nhịp tim của hắn như lắng nghe nhịp đập của Đại Sở.



“Nào nào, ta cũng muốn ôm”, Yên lão đạo bước tới, kéo Diệp Thành ra.



“Lão đạo thối tha, tránh sang một bên”, Ninh Thái Thần mắng, đẩy Yên lão đạo ra rồi nhìn Diệp Thành, sau đó lại nhìn Hoàng Yên chuyển kiếp: “Nương tử, hai người…”



“Huynh ấy là huynh trưởng của thiếp”.



“Cô ấy là tỷ tỷ của ta”.

“Rốt cuộc là huynh trưởng hay tỷ tỷ?”, Yên lão đạo và Ninh Thái Thần đều nhìn Diệp Thành và Hoàng Yên chuyển kiếp với vẻ mặt kỳ lạ.



“Huynh trưởng”, Hoàng Yên chuyển kiếp vội cười.



“Thì ra là huynh trưởng của nương tử”, Ninh Thái Thần vội hành lễ với Diệp Thành; “Tiểu sinh là Ninh Thái Thần, bái kiến anh vợ”.



“Khách… Khách sáo rồi”, Diệp Thành cười khan, vẻ mặt cũng khá thú vị. Mất một món pháp khí lại có thêm một cậu em vợ khiến hắn trở tay không kịp, nhưng Hoàng Yên chuyển kiếp đã nói như vậy đương nhiên hắn không phản đối, xét về tuổi tác hiện tại thì đúng là hắn lớn hơn Hoàng Yên chuyển kiếp.



“Nào nào nào, phân chia chiến lợi phẩm đi, mỗi người lấy một món, không được lấy nhiều hơn”, bên này, Yên lão đạo đã dốc hết bảo vật của lão yêu Hắc Sơn ra, chất thành một núi, ánh sáng rực rỡ sáng ngời.



“Ta chọn trước”, Yên lão đạo rất nhanh, nhét một chiếc gương bí thuật vào ngực.


“Viên thần châu này không tệ”, Diệp Thành giơ tay lấy một viên thần châu màu tím ra, nhưng không phải lấy cho mình mà cho nó bay vào đầu mày của Ninh Thái Thần, đó là thần vật, là thứ có lợi nhất cho người phàm.



“Cảm ơn anh vợ”.



“Gọi… Gọi ta Diệp Thành là được”, Diệp Thành ho khan một tiếng, lại nhìn bảo vật của lão yêu Hắc Sơn, bộ sưu tập của Chuẩn Thánh rất phong phủ, nhưng nhìn một lượt chẳng có thứ nào lọt vào mắt hắn, nhưng cũng không thể không lấy được, hắn tiện tay nhặt vào món, hầu hết là chọn pháp khí.



“Những người khác thì sao?”, Hoàng Yên chuyển kiếp không nhìn bảo vật, điều cô quan tâm hơn cả vẫn là người của Đại Sở.



“Vẫn đang tìm”, Diệp Thành mỉm cười, trở tay lấy một món đồ ra đưa cho Hoàng Yên chuyển kiếp, đó là một thanh thần kiếm, trên thân kiếm khắc đầy phù văn, quanh kiếm đều có dấu vết thăng trầm của năm tháng.



“Kiếm Thái A”, Hoàng Yên chuyển kiếp run lên, vội vàng nhận lấy, đây là pháp khí của Sở Hoàng năm xưa.



“Phụ thân cô cũng ở Chư Thiên Vạn Vực”, Diệp Thành lại truyền âm tới.



“Phụ hoàng vẫn còn sống?”, Hoàng Yên chuyển kiếp chợt quay đầu lại, nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm Diệp Thành.



“Không chỉ Sở Hoàng còn sống mà chín hoàng đế của Đại Sở đều vẫn còn sống”, Diệp Thành nói ra bí mật đã cất giấu bấy lâu nay: “Lúc trước cửu hoàng không quy tịch mà là tới Chư Thiên Vạn Vực, nhưng ta không biết họ đang ở đâu”.











 
Chương 2968: “Có gì thì cứ nói thẳng ra”


Đêm khuya, bên trong sơn lâm mùi thơm của thịt lan toả.



Yên lão đạo bắc bếp đặt nồi lên.



Ở bên, Đại Sở Hoàng Yên và Ninh Thái Thần tựa vào nhau lặng lẽ nhìn tinh không vô tận.

Advertisement



Cảnh tượng này khiến Diệp Thành ở phía xa nhìn mà không khỏi tấm tắc.



Đại Sở Hoàng Yên kiếp trước là con gái của Sở Hoàng, kiếp này là Hoàng tộc Cửu Vĩ, đó là sự tự hào thế nào chứ, ai có thể ngờ nổi một nữ tử có đủ tư cách cao ngạo như vậy lại nương tựa vào bờ vai của một người phàm, giống như một thê tử hiền thục dịu dàng cứ ngây thơ như thế cùng người phàm kia đếm sao trên trời.



Nhìn mãi, nhìn mãi, Diệp Thành chợt mỉm cười, trong nụ cười còn mang theo nỗi bể dâu.



Có lẽ năm tháng đã trôi qua quá lâu rồi, có lẽ thế đạo này quá hỗn loạn nên Đại Sở Hoàng Yên cao ngạo cũng bị cuốn theo làm một người bình thường, sống cuộc sống bình dị, nắm tay một người phàm cùng sống tới bạc đầu răng nong.



Trong chốc lát, Diệp Thành nhìn về hư không, đôi mắt mơ màng, thần thái thẫn thờ, hắn không biết người hắn thương giờ đang ở nơi đâu.



Thịt ra rồi đây!

Mùi thơm của thịt thơm nồng, cảnh tượng trong sơn lâm thật ấm cùng.



Màn đêm dần buông xuống, lão đạo dựa vào gốc cây ngủ đi còn Đại Sở Hoàng Yên và Ninh Thái Thần cũng nương tựa vào nhau chìm vào giấc mộng.



Diệp Thành bước lên một tảng đá, tay cầm vò rượu, hắn lặng lẽ uống, chốc chốc lại nhìn vào bầu trời đầy sao, từng vì sao lấp lánh như từng khuôn mặt quen thuộc.



Không biết từ bao giờ Diệp Thành mới thu lại ánh mắt, hắn quay đầu sang nhìn thì Ninh Thái Thần đã leo lên đây ngồi cạnh hắn rồi.



“Đã muộn như vậy rồi mà sao còn chưa ngủ?”, Diệp Thành mỉm cười, nói rồi đưa vò rượu ra.

“Ta không ngủ được”, Ninh Thái Thần nhận lấy ngẩng đầu uống một ngụm nhưng bị sặc đến mức nước mắt cứ thế chảy ra.



“Đối xử với cô ấy cho tốt, đừng phụ cô ấy”, Diệp Thành lãnh đạm nói.



“Từ khi ta biết ghi nhớ mọi chuyện trên đời thì luôn đọc sách thánh hiền, làm mọi chuyện có ích”, Ninh Thái Thần mỉm cười, “ta hi vọng sớm đỗ trạng nguyên có thể mặc áo ấm về quê tạo phúc bách tính, để lại tiếng thơm cho đời sau, cho tới khi ta gặp nương tử của mình thì mới biết cái gọi là danh vọng và tiếng thơm cũng chỉ là hư vinh, sự bình an của nàng ấy mới chính là món quà mà trời cao ban tặng”.



“Có gì thì cứ nói thẳng ra”, Diệp Thành đáp.



“Ta muốn tu tiên”, Ninh Thái Thần nhìn Diệp Thành, đôi mắt rõ vẻ kiên định.



“Cô ấy cũng là người tu đạo, tại sao không bảo cô ấy dạy?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn Ninh Thái Thần.



“Nương tử của ta là người thế nào ta hiểu rõ nhất”, Ninh Thái Thần cười ái ngại, “nàng ấy chỉ muốn ta làm một người bình thường, không muốn ta đi trên con đường nghịch thiên này, nhưng tiểu sinh hiểu rằng nam nhân cần phải đảm đương gánh vác, phải che mưa chắn gió cho người mà mình thương, ta không mong muốn cảnh tượng bi thương này xảy ra lần nữa, cũng không muốn khi nương tử gặp nạn còn ta lại chỉ là một thư sinh trói gà không chặt”.



“Đây quả thực là con đường nghịch thiên, ngươi chắc chắn muốn đi chứ?”, Diệp Thành trút một ngụm rượu.



“Đi”.

“Không hối hận chứ?”



 
Chương 2969: Xót xa không?  


“Không hối hận”, Ninh Thái Thần nói với giọng kiên định.



“Đây là sự lựa chọn của ngươi đấy”, Diệp Thành cất vò rượu đi, hắn ngồi thẳng dậy, “khoanh chân ngồi xuống đi.



Nghe vậy, Ninh Thái Thần cũng cất vò rượu đi và khoanh chân ngồi xuống.



Advertisement

Diệp Thành giơ tay lên, một tay đặt vào đầu Ninh Thái Thần, căn nguyên thánh thể mạnh mẽ đẩy vào mở rộng kì kinh của Ninh Thái Thần.



Hự!



Cơn đau đớn kịch liệt khiến Ninh Thái Thần đau đớn rít lên nhưng vẫn cố gắng nghiến răng chịu đựng.



Diệp Thành không nói gì, hắn vẫn dùng căn nguyên thánh thể tôi luyện huyết mạch cho Ninh Thái Thần, giúp hắn thay da đổi thịt, tạo nên đạo căn.



Không lâu sau đó tiên hoả bay ra, len lỏi vào phần bụng dưới của Ninh Thái Thần, giúp hắn mở ra đan hải của người tu luyện, long hồn bay ra mở ra thần hải, thiên lôi xuất hiện tôi luyện cơ thể của người phàm.



Cơn gió nhẹ khẽ thổi qua mang theo mùi hương nữ nhân, Đại Sở Hoàng Yên xuất hiện, cô khẽ mím môi nhìn Ninh Thái Thần chịu đau đớn.



Xót xa không?

Diệp Thành quay sang nhìn Đại Sở Hoàng Yên.



Đại Sở Hoàng Yên mỉm cười không nói gì.



Lòng bàn tay Diệp Thành có thánh huyết xuất hiện đẩy vào cơ thể Ninh Thái Thần, giúp hắn lột xác.



Hự! Hự!



Không lâu sau đó, bên trong cơ thể Ninh Thái Thần liên tiếp có âm thanh này vang lên, đan hải và thần hải liên tiếp được mở ra, tu vi của hắn tiến cấp từ tầng Ngưng Khí thứ nhất đột phá tới cảnh giới Nhân Nguyên Đỉnh Phong.



Từ trong ống tay áo Diệp Thành có rất nhiều đan dược bay ra lần lượt vỡ tan ngấm vào cơ thể Ninh Thái Thần.



Hự! Hự!



Tu vi của Ninh Thái Thần lại đột phá, cơ thể của hắn giống như cái động không đáy nuốt trọn tinh nguyên đan dược.



Haiz!



Đại Sở Hoàng Yên thở dài, cô cũng giơ tay lên, tế ra sức mạnh huyết mạch đẩy vào cơ thể Ninh Thái Thần.



Cô chính là Hoàng tộc Cửu Vĩ, huyết mạch bá đạo vô song, huyết mạch Cửu Vĩ hoàn toàn thức tỉnh có thể sánh ngang tới thần thú, ở một ý nghĩa nhất định mà nói thì giống với huyết mạch thánh thể của Diệp Thành, đó là một sự tồn tại nghịch thiên.



Lúc này, dưới tác dụng của huyết mạch thánh thể và huyết mạch hồ tộc, đạo căn của Ninh Thái Thần trở nên thâm hậu.



Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng.



Ánh dương rực rỡ chiếu rọi khắp mặt đất, một ngày mới lại bắt đầu.











 
Chương 2970: “Có hứng thú đi xem không?”


“Cảnh giới Linh Hư mà đến cả thần hải và đan hải đều mở ra?”, Yên lão đạo tỉnh dậy đảo mắt nhìn Ninh Thái Thần, miệng tấm tắc và càng kinh ngạc với thần thông của Diệp Thành hơn.



“Sau này thế nào phải dựa vào bản thân hắn rồi”, Diệp Thành mỉm cười rồi lấy vò rượu ra.



Advertisement

“Haiz…”, ở bên, Đại Sở Hoàng Yên thở dài, “cuối cùng chàng ấy vẫn bước trên con đường này”.



“Trăm năm của người phàm chẳng qua cũng chỉ như cơn gió, hắn muốn đi cùng cô lâu hơn”.



“Ta chỉ muốn chàng ấy sống bình thường mà thôi”.



“Ta rất hiếu kì, con gái của Sở Hoàng cao ngạo và còn là cửu vĩ Hoàng Tộc, sao lại có thể đem lòng yêu thương một thư sinh người phàm được?”, Diệp Thành tò mò nhìn Đại Sở Hoàng Yên, “Hắn có điểm đặc biệt gì?”



“Rất ngốc”, Đại Sở Hoàng Yên mỉm cười dịu hiền.



“Nghe…nghe mới lạ đấy”, Diệp Thành ho hắng, vẻ mặt kì quái.



“Tiếp theo ngươi định đi đâu?”, Đại Sở Hoàng Yên thu lại ánh mắt rồi nhìn sang Diệp Thành.


“Đi Tử Vi Tinh”, Diệp Thành mỉm cười, “còn hai người thì hãy tới U Đô trước đi, nơi đó có người chuyển kiếp, Tạ Vân chính là Thánh Chủ ở đó, còn có Thánh Nhân trấn thủ, đó là nơi an toàn”.



“Nghe cũng được đấy”.



“Hẹn gặp lại”, Diệp Thành mỉm cười, hắn bay vào hư thiên, chớp mắt đã biến mất.



“Hẹn gặp lại”, Đại Sở Hoàng Yên nhìn thiên không và khẽ nói, trong đôi mắt xinh đẹp còn hiện lên cái nhìn bể dâu.



“Chạy nhanh thế, đợi ta đã”, Yên lão đạo không buồn nhìn Ninh Thái Thần nữa, cứ thế đuổi theo.


“Lão đạo, ông không đi hàng yêu trừ ma, theo ta làm gì?”, Diệp Thành liếc nhìn Yên lão đạo.



“Chúng ta tìm một nơi nào đó nói chuyện cái đã”, Yên lão đạo xoa tay cười xuề xoà: “Ví dụ như nói xem làm sao ngươi có thể mạnh đến mức mở ra đan hải và thần hải, lão đạo cảm thấy rất hiếu kì về thần thông này”.



“Đó là cấm kị không thể nói”, Diệp Thành nói với vẻ mặt thản nhiên.



“Câu cửa miệng của ta mà ngươi cũng học trôi chảy đấy nhỉ?”



“Có gì đâu, thôi nói vào chuyện chính”, Diệp Thành nói rồi quay sang nhìn Yên lão đạo, “tiền bối có biết Hoá Thiên lão tổ ở đâu không?”



“Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, có trời mới biết ông ta ở đâu”, Yên lão đạo đáp lời, “có điều nếu như đi tìm ông ta thì cũng không phải là khó, ngươi đã từng nghe nói Vọng Cổ Tinh chưa? Mấy ngày gần đây ở đó sẽ diễn ra bán đấu giá, lão tạp đó chắc chắn sẽ đi, ông ta là người thích tìm bảo bối ở các buổi đấu giá, mấy năm nay ông ta thực sự đã vợt được về không ít bảo bối”.



“Vọng Cổ Tinh?”, Diệp Thành xoa cằm, trong thần hải loé lên Vọng Cổ Tinh nằm bên trong Tinh Không Đồ mà Nhược Thiên Chu Tước đưa cho hắn.



“Có hứng thú đi xem không?”, Yên lão đạo nhướng mày với Diệp Thành, “vãn bối từng nghe nói, có lẽ có buổi đấu giá Tinh Không Đồ”.



“Tinh Không Đồ?”, Diệp Thành sáng mắt, “đi xem xem”.

“Đi thôi”.



 
Chương 2971: “Ba Thánh Nhân?”


Cả hai người lên đường, bầu trời mênh mông vô tận.



Diệp Thành vừa đi vừa dừng, chỉ cần gặp cổ tinh là hắn sẽ lập tức dừng chân đứng nhìn.



Cổ tinh vực này không hề ít cổ tinh nhưng không có một người chuyển kiếp nào khiến Diệp Thành cảm thấy tiếc nuối.

Advertisement



Ngươi rốt cục đang tìm gì?



Yên lão đạo tỏ ra khó hiểu, vấn đề này ông ta đã hỏi nhiều lần trên đường đi, Diệp Thành cứ vừa đi vừa dừng lại và ông ta cũng đi rồi lại dừng, tiện thể hàng phục thêm vài yêu ma nhưng cho tới lúc này ông ta vẫn không biết Diệp Thành đang tìm gì.



Diệp Thành mỉm cười không trả lời.



Việc liên quan đến luân hồi, vấn đề liên quan đến chuyển kiếp quá kì diệu, mặc dù hắn muốn nói nhưng Yên lão đạo chưa chắc đã tin.



Cứ như vậy cả hai người như vị khách qua đường lướt qua từng Cổ Tinh một.



Cho tới mười mấy ngày sau hai người mới dừng chân.



Ở tinh không phía xa, một cổ tinh đã hiện lên trong tầm mắt hai người, trông vô cùng to lớn và lấp lánh giữa tinh không, đó chính là Vọng Cổ Tinh, là một vì sao với tinh vực rộng lớn nhất.




Lúc này, tinh không vô cùng náo nhiệt, từng đạo thần hồng lướt qua đáp xuống Vọng Cổ Tinh.



“Người đến quả thực không hề ít”, Yên lão đạo trút một ngụm rượu ẩn đi khí tức và dùng bí thuật che đi chân dung.



“Quả thực không hề ít”, Diệp Thành đưa mắt nhìn, những người tới đều là tu sĩ nhưng không phải là tu sĩ loài người, có rất nhiều yêu tu và ma tu, trong đó không thiếu tu vi Chuẩn Thánh, người nào người nấy khí tức đều được ẩn đi.



Diệp Thành xoa cằm, hắn thầm nhủ nên lôi Pháp Thông tới đây, yêu ma quỷ quái nơi này quá nhiều, cho ông độ hoá, ông có dám không?



“TIểu tử, ở cổ tinh này phải ngoan ngoãn một chút”, đang đi, Yên lão đạo truyền âm đến, “nơi này chính là nơi có ba Thánh Nhân trấn thủ, đừng gây chuyện, cái mệnh khó giữ đấy”.




“Ba Thánh Nhân?”, Diệp Thành kinh ngạc, trận dung thế này quả thực đã vượt qua mọi tưởng tượng của hắn.



“Tương truyền cổ tinh này từng sinh ra một vị Chuẩn Đế”, Yên lão đạo chậm rãi lên tiếng, ánh mắt rõ vẻ kính nể.



“Chuẩn Đế?”, Diệp Thành tấm tắc, hắn thay đổi cách nhìn về phía Vọng Cổ Tinh, sức mạnh của Chuẩn Đế, hiện giờ nghĩ lại hắn vẫn còn thấy sợ, Tiên Luân Nhãn đến giờ vẫn còn ở trạng thái đóng, chỉ còn thiếu một bước nữa là đạt đến Đại Đế, sự tồn tại vô thượng đó không phải đùa.



“Đi thôi”, Yên lão đạo tiến lên một bước rẽ qua tinh không và đáp xuống Vọng Cổ Tinh.



Tinh không về đêm mênh mông vô tận, ngắm nhìn các vì sao từ Vọng Cổ Tinh, những vì sao rợp trời như thể giơ tay là có thể với tới, lấp lánh ánh sao, khiến cho cổ tinh này như khoác thêm lớp áo thánh khiết.



Vừa đáp xuống Diệp Thành đã bấm tay tính toán.



Có điều, mặc dù Vọng Cổ Tinh rất rộng lớn, mặc dù người đông nhưng lại không có người mà hắn cần tìm, thấy vậy Diệp Thành chợt cảm thấy tiếc nuối.



Không lâu sau đó, cả hai người liền dừng chân lại trước một toàn thành trì.



Nơi này thành trì rộng lớn, còn rộng hơn U Đô rất nhiều, có điều không phân rõ ràng như U Đô, trên tường thành còn rất nhiều trần văn bí ẩn cổ xưa và cũng không thiếu trận pháp bất phàm.



 
Chương 2972: “Nhớ lấy, đừng gây chuyện”.  


“Thiên Phủ Thần Triều?”, Diệp Thành liếc nhìn bốn chữ viết hoa trên tường thành và chợt thẫn thờ.



“Còn ngây ra đấy làm gì, vào đi thôi”.



“Đại Sở có Đông Hoàng Thiên Phủ Thần Triều, nơi này cũng có”, Diệp Thành gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu.



Advertisement

“Nhìn thấy gì chưa, pho tượng đá kia chính là Chuẩn Đế trong truyền thuyết của Vạn Cổ Thành”, vừa bước vào trong, Yên lão đạo chỉ về một hướng, nơi đó có một pho tượng đá đứng sừng sững giữa đất trời, nó giống như một vị quân vương đang đứng từ trên cao nhìn xuống thế gian, người khắc hoạ pho tượng đá này rất có tâm, khắc hoạ từng đường nét thật sinh động có hồn.



“Thật hoành tráng”, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn pho tượng, cao đến mức xuyên cả tầng mây.



“Ừm?”, đợi tới khi nhìn thấy chân dung của pho tượng đá này thì Diệp Thành mới chợt run rẩy: “Đông…Đông Hoàng?”



“Ngươi biết sao?”, Yên lão đạo thẫn thờ, “không phải ngươi nói chưa từng tới Vọng Cổ Thành sao?”



“Không ngờ lại là Đông Hoàng”, Diệp Thành vô cùng kích động, hắn chưa từng thấy Đông Hoàng nhưng đã từng thấy tượng đá của Đông Hoàng ở Đông Lăng Cổ Uyên tại Đại Sở, giống hệt với pho tượng đá ở đây, thần uẩn của một vị Hoàng không thể nào sao chép được.



“Chẳng trách, chẳng trách mà thành trì lại tên là Thiên Phủ Thần Triều”, Diệp Thành bật cười, “bao nhiêu năm rồi mà tiền bối vẫn khó có thể quên đi Đại Sở”.



“Chỉ là một pho tượng đá thôi mà, ngươi có cần kích động như vậy không?”, Yên lão đạo nhìn Diệp Thành đến mức ngẩn ngơ khó hiểu.

“Không thể phủ nhận có phần thất thần”, Diệp Thành mỉm cười, quan trọng là hắn không ngờ có thể trông thấy pho tượng điêu khắc một vị Hoàng của Đại Sở ở đây, cũng không ngờ lại là Chuẩn Đế trong truyền thuyết ở Vọng Cổ Thành, và còn là Đông Hoàng Đại Sở, Đông Hoàng có thể làm mưa làm gió ở Đại Sở, tới Chư Thiên Vạn Vực tu lên Chuẩn Đế cũng không phải là điều khiến hắn phải quá bất ngờ.



“Ấy? Đó là thần ử của Thiên Phủ Thần Triều sao?”, đang mải nhìn từ tứ phương vang lên giọng nói ngỡ ngàng.



“Mới hai trăm tuổi mà Hoa Thiên đã tu tới cảnh giới Hoàng rồi”.



“Khả năng thiên bẩm quả là nghịch thiên”.



“Huyền lôi thần thể, quả nhiên bá đạo”.



“Nếu không thì sao có thể nói Thiên Phủ Thần Triều có nhân tài chứ?”, đến cả Yên lão đạo cũng tấm tắc.




Nghe vậy, Diệp Thành chợt thu lại ánh mắt, hắn nhìn về một hướng.



Ở đó, một thanh niên mặc y phục màu tím, mái tóc màu bạc, chân bước trên mây, cơ thể khoác lớp vân bào màu tím, ánh mắt sáng như vì sao, mái tóc lấp lánh, tiên quang khắp cơ thể tản ra tứ phía trông vô cùng choán mắt, chẳng khác gì một vị thần vương.



“Thần tử của Thiên Phủ Thần Triều”, Diệp Thành lẩm bẩm, “không biết cùng cảnh giới thì ngươi và Chu Thiên Dật ai mạnh ai yếu nhỉ?”



“Ngày mai mới diễn ra buổi đấu giá, chúng ta thuê một phòng trọ nghỉ tạm đã”.



“Tiền bối đi trước đi, ta còn phải đi loanh quanh xem thế nào đã”, Diệp Thành khoát tay, hắn cũng không tới xem Hoa Thiên nữa mà quay người bước vào dòng người.



“Nhớ lấy, đừng gây chuyện”.



“Vãn bối nhớ rồi”, Diệp Thành đáp lời sau đó bắt đầu bước đi sang hai bên đường, hi vọng có thể tìm được bảo bối, đừng nhìn con đường này nhỏ bé mà coi thường, có nhiều bảo bối lắm đấy.



“Tiểu hữu, món pháp khí này bất phàm, nếu như ưng nó thì ta bán rẻ cho”.



“Tiền bối có Tinh Không Đồ không?”

“Ta không có”.



 
Chương 2973: “Ta chỉ hỏi vậy thôi”


“Vậy có chuẩn thánh binh không?”, Diệp Thành mỉm cười, hỏi.



“Chuẩn…chuẩn thánh binh?”, người bán hàng thẫn thờ vô thức nhìn Diệp Thành như đang nhìn một kẻ ngốc, “chuẩn thánh binh là thứ quý giá thế nào, các Chuẩn Thánh có ăn no rửng mỡ đâu mà mang đi bán binh khí bản mệnh?”



Advertisement

“Ta chỉ hỏi vậy thôi”, Diệp Thành ho hắng sau đó bỏ đi.



“Có bệnh”, khi Diệp Thành đi rất xa rồi mà vẫn còn nghe thấy tiếng mắng chửi khó chịu của chủ sạp hàng.



Thấy vậy, hắn cứ thế ngó lơ, ánh mắt vẫn đảo sang sạp hàng hai bên đường, phần lớn đều là pháp khí, hắn thực sự đang tìm Chuẩn Thánh binh, mua về để cho Hỗn Độn Thần Đỉnh hấp thu.



Hỗn Độn Thần Đỉnh chính là binh khí bản mệnh của hắn, mặc dù bá đạo nhưng tiến giới quá chậm.



Cả chặng đường đi, Hỗn Độn Thần Đỉnh đã hút về không ít pháp khí, trong đó bao gồm cả hai Chuẩn Thánh binh, thế nhưng dù là như vậy cũng vẫn chưa đủ với nó.



Nghĩ tới Hỗn Độn Thần Đỉnh tiến giới ngoài việc tu vi của bản thân phải tăng cao thì còn phải liên tục hút pháp khí vả lại cấp bậc của pháp khí không thể thấp, ít nhất cũng phải là pháp khí cảnh giới Hoàng còn pháp khí cấp thấp hút bao nhiêu cũng chẳng có tác dụng.



Cả chặng đường tới đây, Diệp Thành chưa từng thấy ai bán Chuẩn Thánh binh chứ đừng nói là thánh binh.



Diệp Thành bất lực đành hạ thấp tiêu chuẩn, hắn liên tiếp ra tay càn quét pháp khí cảnh giới Hoàng.



So với Chuẩn Thánh binh và Thánh binh thì pháp khí cảnh giới Hoàng nhiều vô kể, gần như mỗi sạp hàng đều có.



Diệp Thành đương nhiên sẽ không keo kiệt, chỉ cần nhìn thấy là không thể bỏ lỡ.



Lần này ra ngoài hắn đã lấy đủ nguyên thạch từ U Đô, cũng phải hơn chín mươi triệu, đủ để hắn tiêu khiến hai chủ sạp hàng phải thẫn thờ, chưa từng gặp ai hào phóng như vậy.



Phía này Diệp Thành đã cất đi một món pháp khí cảnh giới Hoàng, cả chặng đường đi hắn đã mua không hề ít.



Điều khiến hắn cảm thấy tiếc nuối đó là hắn chưa từng thấy Chuẩn Thánh binh và Thánh binh cũng như Tinh Không Đồ quý giá.



Ấy?



Đang đi, mắt Diệp Thành chợt sáng lên, hắn đứng trước một sạp hàng.







Sạp hàng này không phải quá rộng, tuy nhiên lại rất nhiều đồ, đan dược, pháp khí, bí quyển, cần gì có nấy.



Còn chủ sạp hàng là một lão già trông có vẻ giảo hoạt, đầu tóc rối như tổ quạ, Diệp Thành nghi ngờ rằng chỉ cần là sạp hàng có bảo bối thì chủ sạp liệu có phải đều có đức hạnh kiểu này không.



“Tiểu hữu thật biết chọn đồ, chỗ lão phu cái gì cũng có”, lão già giảo hoạt vuốt râu lên tiếng.











 
Chương 2974: Ta không hét giá vậy đâu”


Khương Thái Hư từng nói cái đỉnh đó không hề đơn giản.



Những năm nay Diệp Thành vẫn luôn mang nó theo mình, hắn biết cái đỉnh đó bất phàm, cũng không ngờ rằng có thể thấy một cái đỉnh giống y hệt ở đây.



“Một trăm nghìn nguyên thạch, không trả giá”, thấy Diệp Thành nhìn chăm chú, lão già kia lên tiếng.

Advertisement



“Mười nghìn”, Diệp Thành giơ tay lên.



Ta không hét giá vậy đâu”, lão già giảo hoạt chép miệng.



“Ta chỉ trả đúng mười nghìn”, Diệp Thành gãi tai đáp lời, hắn mang không ít nguyên thạch nhưng dù gì cũng là tiền, bớt được ít nào hay ít nấy.



“Chín mươi nghìn”, lão già giảo hoạt bớt cho hắn một chút.



Diệp Thành không đáp lời giơ hai ngó tay lên.



Lão già giảo hoạt thấy vậy thì liếc nhìn Diệp Thành sau đó giơ ngón tay thể hiện số tám.



Diệp Thành lắc đầu giơ ba ngón tay.

Lão già kia lại nhìn Diệp Thành giơ ra bảy ngón tay.



Và cứ như vậy, cả hai không ai nói lời nào, bọn họ chỉ giơ tay ra hiệu khiến những người qua đường cảm thấy khó hiểu, người không biết còn tưởng hai người này đang chơi trò đố số.



Không biết mất bao lâu cả hai mới giơ tay tỏ ý tán đồng.



Diệp Thành cầm cái đỉnh đi, còn lão già kai thu về năm mươi nghìn nguyên thạch, cũng may lão già đó không biết nhìn đồ, nếu mà biết thì đừng nói là năm mươi nghìn, năm trăm nghìn chưa chắc lão ta đã bán.



Diệp Thành rời khỏi sạp hàng và tiếp tục đi tìm kiếm.



Cho tới tối muộn, khi kiếm được kha khá hắn mới quay về chỗ mà Yên Xích Hà thuê trọ.


Quay về phòng, Diệp Thành liền lấy ra những món pháp khí hôm nay hắn càn quét được, thu hoạch hôm nay của hắn có thể nói là chất được thành cả ngọn núi nhỏ, linh gương, lư đồng, sát kiếm, bảo ấn cần gì có nấy, tất cả đều ánh lên thần quang.



Vù!



Sau tiếng động này vang lên, Hỗn Độn Thần Đỉnh được tế ra, lơ lửng trên đống pháp khí có thể chất thành cả ngọn núi kia.



Hút!



Sau tiếng hô của Diệp Thành, Hỗn Độn Thần Đỉnh lại lần nữa rung lên, áp lực mạnh mẽ giáng xuống khiến nhiều món pháp khí bị nghiền nát còn phần tinh tuý bên trong pháp khí được hút vào bên trong thần đỉnh.



Diệp Thành đảo mắt, hắn lấy cái đỉnh nhỏ mua được và cái đỉnh trước kia mà hắn có ra.



Hai cái đỉnh lơ lửng trước mặt, cho dù là hình thái, kích thước và hoa văn khắc họa ở bên trên cùng khí tức đều y hệt nhau, Diệp Thành chắc chắn rằng hai cái đỉnh này do một người làm ra.



Vù! Vù!



Hai cái đỉnh như có cảm ứng, chúng rung lên và vang lên âm thanh vù vù như vui mừng, như kích động.



Không lâu sau đó, Diệp Thành tế ra tiên hoả bao quanh đỉnh.



Không biết mất bao lâu, bên trong đỉnh nhỏ luyện ra một giọt máu tươi với luồng khí ma sát bao quanh.



 
Chương 2975: Người chuyển kiếp, là nữ!  


Diệp Thành há miệng nuốt giọt máu kia và bắt đầu luyện hoá.



Có điều lần này lại khác trước, hắn không hề cảm thấy đau đầu, miệng khô khốc.



Nghĩ tới năm xưa, khi đó hắn mới chỉ ở cảnh giới Ngưng Khí, cũng nhờ có giọt máu ma ấy mà giúp hắn đột phá, đó là cả một tạo hoá, và là sự hỗ trợ rất lớn giúp hắn bước đi trên con đường đỉnh cao, cho tới bây giờ hắn vẫn còn nhớ như in.

Advertisement



Nhất định là bất phàm!



Diệp Thành mỉm cười, hắn lại cất hai cái đỉnh đi.



Hỗn Độn Thần Đỉnh vẫn đang rung lên, nó đã hút tinh khí của một đống pháp khí, lúc này đang tiêu hoá dần.



Diệp Thành liếc nhìn, thấy Hỗn Độn Thần Đỉnh vẫn chưa tiến giới thì bất giác tặc lưỡi, gần chục triệu nguyên thạch mua về bao nhiêu pháp khí, ngươi hút hết mà còn chưa tiến giới.



Diệp Thành bất lực chẳng buồn nghĩ nữa, hắn khoanh chân ngồi xuống.



Phản phệ của đạo tắc Chuẩn Đế để lại ám thương, hắn cần nhanh chóng tiêu diệt, nếu để lại lâu thì sau này nhất định gặp chuyện chẳng lành.



Trời đã về khuya nhưng Thiên Phủ Thần Triều vẫn vô cùng náo nhiệt phồn hoa.




Có lẽ sức ảnh hưởng của buổi đấu giá ở Vọng Cổ Tinh quá lớn nên dù đã tới đêm muộn thì vẫn có người tới, vả lại số lượng còn không hề ít, đủ các kiểu người tu đạo, trong đó không thiếu những kẻ với thần thông lớn mạnh.



Nhìn vào trời xa, một đạo thần hồng bay qua với tốc độ rất nhanh đáp xuống thành trì của Thiên Phủ Thần Triều.



Đó là một nữ tử mặc y phục xanh, mặt che mạng, toàn thân thần hà rực rỡ, trông cô giống như vị tiên tử không nhuốm bụi trần, cô tới đây để tham gia buổi đấu giá, có lẽ vì thân phận không hề đơn giản nên phía trước và sau đều có hai bà lão đi theo hộ tống, tu vi đều là Chuẩn Thánh.



Tiên tử Bích Ba của Lăng Tiêu Cung!



Những tu sĩ tới đây đều đưa mắt nhìn, đặc biệt là những nam tu sĩ còn trẻ tuổi, ai nấy đều nhìn cô với ánh mắt ái mộ.



Thấy vậy, nữ tử mặc y phục xanh và hai bà lão cứ thế ngó lơ và đi thẳng về phía trung tâm toà thành.



Ừm?



Trong gian phòng trọ, Diệp Thành khoanh chân nhắm mắt thì đột nhiên mở mắt, hắn lập tức xoay chuyển Chu Thiên Diễn Hoá.



Người chuyển kiếp, là nữ!



Đợi sau khi tính toán xong, Diệp Thành liền bật dậy, hắn phóng ra khỏi gian phòng trọ như ma quỷ, chạy đuổi theo một mạch, mắt loé sáng và vô cùng kích động, mỗi lần phát hiện có người chuyển kiếp hắn đều như vậy.



Mẹ kiếp?



Không có mắt à?



Diệp Thành vì bay quá nhanh nên kéo theo bao tiếng mắng chửi của những người trên con đường.



Tới gần rồi, tới gần rồi!

Diệp Thành chẳng buồn để ý tới những lời mắng chửi đó, hắn không có thời gian mà tranh luận, ánh mắt của hắn nhìn vào một hướng, người chuyển kiếp ở phía đó, vả lại không phải đang đứng mà là đang di chuyển.



 
Chương 2976: “Đây có lẽ là người quen của ta”


Ở phía trước, một toà thần dinh sừng sững trong lớp mây mù ập vào mắt hắn.



Thần dinh này đại khí dồi dào, quả là phủ đệ thần linh, mây và sương bảo phủ, thần quang chiếu rọi tứ phương, uy lực mạnh mẽ, có cả chín mươi chín tầng mây dẫn lên bên trên, mỗi một tầng đều có thị vệ canh gác, vả lại tu vi thấp nhất cũng ở cảnh giới Thiên tầng thứ ba, trong đó không thiếu tu sĩ cảnh giới Chuẩn Hoàng và cảnh giới Hoàng.

Advertisement



Thần Triều Trùng Địa, dừng bước!



Khi Diệp Thành tới đây, còn chưa bước lên tầng mây đã bị một thị vệ chặn lại, thấy tu vi của Diệp Thành chỉ ở cảnh giới Thiên, vẻ mặt người kia tỏ ra ngạo mạn.



Thần phủ!



Diệp Thành ngẩng đầu nhìn bức hoành phi, có lẽ là thần dinh của Thiên Phủ Thần Triều, là nơi ở của người thống trị Vọng Cổ Tinh, chỉ khi đứng ở bên dưới tầng mây mới có thể cảm nhận được rõ ràng áp lực ở đây, bên trong này khí tức dồi dào.



“Chỉ còn thiếu một bước nữa”, Diệp Thành thầm mắng chửi, cảnh tượng này rất giống với cảnh tượng hôm hắn gặp Niệm Vi.



“Còn không lui đi?”, thấy Diệp Thành vẫn đứng đó thẫn thờ, tên thị vệ kia lại lần nữa nạt nộ.



“Đạo hữu, vừa rồi ai vừa đi vào trong này vậy?”, Diệp Thành không dám gây ồn ào, hắn cố kiềm chế cảm xúc, hơi tiến lên trước và biết điều nhét vào tay thị vệ một cái túi đựng đồ chứa một nghìn nguyên thạch.



“Tiên tử Bích Ba của Lăng Tiêu Cung”, có tiền trong tay, giọng điệu tên thị vệ kia dịu đi phần nào.



“Đạo hữu có thể nói với họ một tiếng là ta muốn gặp tiên tử Bích Ba không?”, Diệp Thành nói rồi nhét thêm một cái túi đựng đồ nữa.



“Ngươi?”, tên thị vệ kia liếc nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, lần này thì hắn không nhận túi đựng đồ nữa.



“Mong đạo hữu thông báo giúp”.




“Việc này thì không được, tiên tử Bích Ba chính là thần nữ của Lăng Tiêu Cung, chính là khách quý của Thiên Phủ Thần Triều, đâu phải ngươi muốn mà gặp được?”



“Làm phiền huynh rồi”, Diệp Thành bất lực quay người, vừa đi được vài bước hắn vẫn nuối tiếc quay đầu ại nhìn thần dinh, thầm nhủ người chuyển kiếp đó đã tới thần dinh thì ngày mai nhất định sẽ tới buổi đấu giá.



“Đây có lẽ là người quen của ta”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu.



“Ta ở đây đợi”, Diệp Thành tìm một cái cây cổ thụ ở cách thần dinh không xa, hắn khoanh chân ngồi xuống, chỉ sợ bỏ lỡ người chuyển kiếp, chỉ đợi ngày mai cô ấy ra ngoài thì mọi việc sẽ sáng tỏ.



“Nhìn thấy gì chưa? Lại là một tên đũa mốc đòi chòi mâm son”, thấy Diệp Thành tìm một nơi cách đó không xa, tên thị vệ kia buông lời dè bỉu.



“Người muốn gặp tiên bử Bích Ba có thể xếp hàng dài tới cả nghìn dặm”.











 
Chương 2977: Thiên khiển!  


Đêm đến.



Ở thần dinh của Thiên Phủ Thần Triều.



Đây là một rừng hoa, cánh hoa bay liệng, mây và sương bao phủ dưới ánh trăng thanh khiết, khung cảnh nơi đây đẹp như trong mộng.

Advertisement



Ở một nơi rất sâu trong khu rừng, trong một lầu các, tiên tử Bích Ba mặc y phục xanh cùng lớp mạng che mặt đứng đó, cô đưa mắt nhìn bầu trời sao, rừng hoa mộng mơ như cảnh tượng trong mơ.



Không biết vì sao cứ khi đêm về cô lại thích một mình ngẩng đầu ngắm sao, bầu trời sao đó rất có sức hút đối với cô khiến cô không nỡ thu ánh mắt về, cô luôn cảm thấy nơi tinh hà đó có người mà cô thương nhớ.



Trong chốc lát, tiên tử Bích Ba giơ tay lên vươn về phía bầu trời sao như có thể chạm tới vì sao sáng nhất trên bầu trời.



“Thần nữ, thần tử Thần Triều tới thăm”, một bà lão bước tới hành lễ.



“Cứ nói ta mệt rồi”, nữ nử lên tiếng, cô khẽ thu tay xuống.



“Thần nữ, ý của cung chủ người cũng biết mà”, bà lão vội nói, “nhìn khắp tinh vực này cũng chỉ có Thánh Tử Thần Triều mới có thể giúp người lên chức cung chủ, huống hồ vị ấy lại là huyền lôi thần thể, rất xứng với thần nữ, lương duyên này thần nữ hà tất phải chối từ?”



“Ta không có duyên với hắn thì lấy đâu ra lương duyên?”




“Thần nữ đừng giận dỗi, vị trí cung chủ có thể dẫn theo một vị tu sĩ nam ra trận, người và thần tử mà không song tu thì phải đối mặt với cảnh một địch lại hai đấy, lão thân nghe nói Bích Nguyệt đã song tu với Quỷ Hoàng Tông Thần rồi, thần nữ có lẽ biết Quỷ Hoàng Thần Tử là sự tồn tại thế nào, với sức của một mình người thì sao có thể đấu lại hai người bọn họ?”



“Vậy thì đã sao, ta vốn dĩ không đặt tâm tư vào vị trí cung chủ”, nữ tử mặc y phục xanh lãnh đạm lên tiếng sau đó bước vào khuê phòng.



“Haiz…”, bà lão thở dài tỏ ra bất lực.



………..



“Bổn Thần Tử đích thân tới mà không nể mặt”, bên ngoài rừng hoa, Thần Tử Thần Triều Hoa Thiên tối sầm mặt.


“Thần Tử bớt giận”, phía sau, một lão già cười u ám, “gần đây Lăng Tiêu Cung sắp chọn cung chủ thứ chín, nếu như cô ta muốn thắng thì chỉ có thể nhờ vào sự trợ giúp của người mà thôi, Thần Tử yên tâm đợi là được”.



“Muốn nhờ vào sự trợ giúp của ta thì phải trả giá”, Hoa Thiên nhìn vào nơi sâu của rừng hoa rồi bật cười lạnh lùng, trong ánh mắt loé lên ánh nhìn gian tà, “rồi sẽ có một ngày ta khiến cô phải rên rỉ ở bên dưới ta”.



……..



Bên ngoài thần dinh, Diệp Thành vẫn khoanh chân ngồi bên dưới gốc cây cổ thụ như một lão thiền.



Cơn gió nhẹ khẽ thổi tới, khoé miệng hắn có dòng máu trào ra.



Tiếp đó, lôi điện xuất hiện không chỉ ở phần da thịt hắn mà lục phủ ngũ tạng, kì kinh bát mạch và tứ chi bách hài đều có.



Thiên khiển!



Diệp Thành rít lên, đôi mắt nguyên thần ngẩng lên nhìn trời, trong đôi mắt còn có hàn mang loé lên.



Lại là thiên khiển khiến thánh thể của hắn như nát tan, không lúc nào thôi dày vò hắn, vết thương từ thể xác, nguyên thần như muốn tiêu diệt hắn mới thôi.



Mặt mày Diệp Thành tái nhợt, khí tức trở nên hỗn loạn.



 
Chương 2978: “Còn không lui đi?”


Vốn dĩ hắn đã mang theo ám thương đáng sợ do phản phệ đạo thương từ Chuẩn Đế, hiện giờ thiên khiển đột nhiên ập tới lại càng khiến hắn khó nhọc đối đầu hơn.



Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng.



Advertisement

Mới sáng sớm, khi trời còn chưa sáng tỏ đã thấy từng đoàn người bước ra, từng con đường trở nên nhộn nhịp, người ta đổ xô về phía trung tâm toà thành, có thể coi đây là cảnh tượng biển người, vô cùng náo nhiệt.



Đến rồi!



Bên ngoài thần dinh, Diệp Thành đột nhiên đứng dậy nhìn về phía cửa chính của thần dinh.



Nơi đó, tiên tử Bích Ba và Hoa Thiên đi sóng vai nhau, người xung quanh lần lượt hành lễ.



“Tiên tử lần đầu tới Thần Triều không biết tối qua nàng ngủ có ngon không?”, Hoa Thiên mỉm cười tỏ ra nho nhã, khác hoàn toàn so với bộ dạng tối qua.



“Cảm ơn Thánh Tử quan tâm, mọi thứ đều ổn”, tiên tử Bích Ba đáp lời nhưng trong đôi mắt xinh đẹp lại tỏ ra lạnh lùng như thể cô không hề bị bất cứ điều gì trên thế gian quấy nhiễu.



“Vậy thì “, Hoa Thiên mỉm cười, nhưng trong đôi mắt lại loẽ lên hàn quang, trên khuôn mặt còn rõ vẻ tức giận, nhưng rất nhanh sau đó hắn đã trở về trạng thái bình thường, khoé miệng khẽ nhếch lên tạo thành nụ cười giễu cợt.


“Lại là ngươi, muốn chết phải không? Mau tránh ra”, khi hai người đang nói chuyện, bên dưới tầng mây lại vang lên tiếng quát nạt.



Đưa mắt nhìn thì chính là Diệp Thành, hắn vừa bước tới đây thì bị thị vệ chặn lại.



Diệp Thành không nói gì, hắn chỉ ngẩng đầu nhìn tầng may chờ đợi tiên tử Bích Ba, vẻ mặt mong chờ.



Trăm năm trước , ở tường thành của Đại Sở, hắn cũng nhìn thấy cô như vậy, một nữ tử si tình bỏ mạng giữa vạn hoa, khuôn mặt xinh đẹp đó, giọt nước mắt si tình đó vẫn còn in dấu trong linh hồn hắn.



Diệp Thành mỉm cười mang theo những giọt nước mắt, hắn không cần tính toán cũng biết đôi mắt xinh đẹp đó thuộc về người chuyển kiếp nào.

“Còn không lui đi?”, thị vệ thần dinh nạt nộ, lần lượt tiến lên đây rdt cách ra xa ba tới năm trượng.



“Việc gì mà ồn ào vậy, còn ra thể thống gì nữa”, Hoa Thiên tới nơi nghiêm giọng lên tiếng.



“Thần Tử minh xét, hắn…hắn nhất nhất đòi gặp tiên tử Bích Ba”, các thị vệ thật thà đáp.



“Đuổi đi”, Hoa Thiên lãnh đạm lên tiếng, ánh mắt tỏ vẻ coi thường, thậm chí hắn còn không thèm liếc nhìn Diệp Thành lấy một cái.



Nghe vậy, các thị vệ tiến lên trước, người nào người nấy mặt mày hung tợn nhìn Diệp Thành: “Mau cút đi”.



Diệp Thành không di chuyển, hắn vẫn đứng đó nhìn tiên tử Bích Ba chuyển kiếp.



Cũng giống như hắn, tiên tử Bích Ba lúc này cũng đang nhìn hắn, vả lại đôi mắt còn mơ màng, sự tồn tại của Diệp Thành khiến cô cảm thấy vừa lạ vừa quen, khi thấy những giọt nước mắt của hắn, cô chợt có cảm giác đau nhói.



Cô là thần nữ Lăng Tiêu Cung, phong hoa tuyệt đại như tiên tử cửu tiêu, người ái mộ cô không hề ít nhưng chưa bao bao giờ cô gặp ai như Diệp Thành, giọt nước mắt của hắn mang theo nỗi niềm bể dâu khiến người ta nhìn mà xót xa cõi lòng.



Ở tầng mây của thần dinh, cả hai người cứ thế đứng nhìn nhau bất động.



Thấy vậy, Hoa Thiên chợt cau mày, đặc biệt là khi thấy vẻ mặt của tiên tử Bích Ba nhìn Diệp Thành khiến hắn cảm thấy phẫn nộ.



 
Chương 2979: “Ta không muốn nhìn thấy kẻ đó nữa”


Hắn là ai, là Thần Tử Thần triều, tôn quý thế nào, ấy thế mà tiên tử Bích Ba chưa bao giờ nhìn ngó tới hắn, hiện giờ cô lại nhìn một tên ở cảnh giới Thiên như vậy bảo hắn sao có thể không phẫn nộ cho được.



Không chỉ có hắn mà hai bà lão một người mặc y phục đen một người mặc y phục trắng sau cô cũng phải cau mày, vẻ mặt khó hiểu, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy tiên tử Bích Ba nhìn một nam tu sĩ như vậy.



Advertisement

Thấy ánh măt của những người xung quanh Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn mở bí thuật kí ức tiền kiếp.



Thế nhưng Diệp Thành cuối cùng lại dừng lại, hắn phân vân.



Xung quanh này là đất của Thần triều, lại trên con đường nhộn nhịp, người qua lại đông đúc, bên cạnh tiên tử Bích Ba còn có Hoa Thiên và ba tu sĩ Chuẩn Thánh, nếu sử dụng thần thuật ở đây thì không ổn.



Nghĩ rồi Diệp Thành tiến lên một bước, hắn chắp tay: “Tiên tử, tại hạ to gan có thể nói một lời không?”



“Hỗn xược”, không đợi tiên tử Bích Ba lên tiếng, bà lão mặc y phục đen phía sau đã hắng giọng: “Người là thần nữ Lăng Tiêu Cung, đâu phải ngươi muốn mà có thể gặp? Mau lui đi”.



“Bắt hắn cho ta”, lão già áo tím phía sau Hoa Thiên cũng hắng giọng lạnh lùng.



“Hắn cũng không có ý gì, đừng làm khó hắn”, tiên tử Bích Ba khẽ giọng lên tiếng rồi quay người bước đi.


“Ta…”



“Nếu muốn gặp ta thì tới buổi đấu giá”, Diệp Thành vừa tiến lên trước thì tiên tử Bích Ba đã truyền âm cho hắn, cô cũng nhìn ra nơi này hỗn loạn nhiều tai mắt và cũng nghĩ cho Diệp Thành, nếu cô thật sự để hắn tiến thêm thì chắc chắn sẽ rắc rối, con người của Hoa Thiên thế nào cô là người rõ nhất.



“Ta nhớ rồi”, Diệp Thành mỉm cười, hắn không đuổi theo nữa.



“Tiểu tử, cô ấy không phải là người ngươi có thể gặp đâu”, lại có người giọng nói vang tới, là hai bà lão theo sau tiên tử Bích Ba, trong mắt bọn họ loé lên hàn quang, thể hiện uy lực của Chuẩn Thánh.



“Hừ”, Diệp Thành vẫn tỏ vẻ thản nhiên, hắn quay người bước đi.

“Ta không muốn nhìn thấy kẻ đó nữa”, khi Hoa Thiên bước đi còn không quên dặn dò lão già áo tím phía sau.



“Rõ”, lão già áo tìm cười u ám.







Phách Mại Các là toà lầu các ở chính giữa thành Thiên Phủ Thần Triều.



Lầu các này rất hùng vĩ, tiên quang ngập tràn, bên trong tự hình thành một thế giới lớn, có thể chứa cả trăm nghìn người.



Khi Diệp Thành đi vào thì Phách Mại Các đã không còn chỗ.



Nhìn thoáng qua, Diệp Thành không khỏi thở dài một tiếng, thầm nói những người tới đây tham gia đấu giá đều không phải người bình thường, trong đó có không ít Chuẩn Thánh, cũng có rất nhiều tu sĩ được thế lực lớn chống lưng.



“Tiểu tử, ở bên này”, Yên lão đạo cất tiếng từ một góc nào đó.











 
Chương 2980: “Đến Quỷ Hoàng Tông cũng đến rồi”


“Ông nghe ai nói?”



“Lão phu bấm đốt tay thấy đúng là ngươi đã đến kỹ viện”, Yên lão đạo ra vẻ mình là thầy bói, vẻ mặt còn rất nghiêm túc: “Ta khuyên ngươi một câu, đến nơi đó nhiều không tốt đâu”.

Advertisement



“Lão phu cũng bấm đốt tay tính thấy tối qua ông đã đi ăn phân”, Diệp Thành cũng nói với vẻ mặt rất nghiêm túc.



“Chẳng ngon gì cả”, Yên Xích Hà nói xong còn chọc kẽ răng.



“Nhìn ra được”.



“Hai người…”, nghe cuộc trò chuyện của hai người, những người ngồi phía trước, phía sau, trái và phải đều đổ dồn ánh nhìn đầy ẩn ý về phía này, đặc biệt là vị ăn phân tối qua.



“Nhìn thấy chưa, người kia chính là Hoá Thiên Lão Tổ”, dưới ánh mắt kỳ lạ của bốn phía, Yên lão đạo chỉ về nơi cách đó không xa.

Nghe vậy Diệp Thành ngồi thẳng người lên một chút, nhìn theo hướng Yên lão đạo chỉ, nhìn thấy một người mặc áo choàng đen kín mít.



“Ông ta che giấu diện mạo và khí tức rồi mà ông cũng nhận ra được à?”, Diệp Thành nhìn Yên lão đạo với vẻ không tin.



“Xem thường ta đúng không?”, Yên lão đạo lấy bầu rượu ra: “Lão đạo ta hàng yêu diệt ma gần nghìn năm nay vẫn phải có chút đạo hạnh này, đừng nói ông ta chùm áo choàng đen, cho dù có biến thành đống phân thì ta vẫn có thể nhận ra”.



“Ông đúng là có duyên với phân”, Diệp Thành nói xong lại nhìn về phía Hoá Thiên Lão Tổ, đó là một bậc Chuẩn Thánh, hơn nữa còn không phải Chuẩn Thánh bình thường, xét về thực lực, ông ta cũng không yếu hơn Pháp Thông bao nhiêu.



“Người của Quỷ Hoàng Tông”, khi Diệp Thành đang nhìn thì có người kinh ngạc hô lên.




“Quỷ Hoàng Tông”, Diệp Thành lẩm bẩm rồi cũng nhìn về hướng đó, ở lối vào có một thanh niên tóc đỏ đang bước tới, thần mang tản ra quanh người khiến người khác không dám nhìn thẳng, trên đầu hắn ta có hai cái sừng, vừa nhìn là biết không phải tu sĩ nhân loại, sau lưng thanh niên ấy còn có hai ông lão đi theo, cũng đều là Chuẩn Thánh.



“Huyết mạch bá đạo thật”, Diệp Thành theo dõi thanh niên tóc đỏ có sừng trên đầu: “Không ngờ còn mạnh hơn cả Hoa Thiên”.



“Đó là thần tử của Quỷ Hoàng Tông”, Yên lão đạo nói: “Như ngươi thấy đấy, hắn ta không phải tu sĩ loài người, bản tướng là một con ác thú tên là Liêu. Người ta đồn rằng tổ tiên của chúng là hồng hoang dã thú Cùng Kỳ, huyết mạch của chúng cực kỳ bá đạo, có thể so sánh với Thánh thể”.



“Liêu, Cùng Kỳ”, Diệp Thành nhẩm lại, hắn chưa từng nghe thấy Liêu, nhưng đại danh Cùng Kỳ thì như sấm bên tai, đó là hồng hoang dã thú có thể sánh vai với Thao Thiết, huyết mạch của nó không kém hơn phượng hoàng.



“Đến Quỷ Hoàng Tông cũng đến rồi”, phía dưới vẫn vang lên tiếng bàn tán không ngớt.











 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top