Dịch Tiên Võ Đế Vương

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,938
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 501


Chương 501

“Ngươi xuống đây cho ta”, Gia Cát Vũ ở phía cách đó không xa nổi điên lên, ông ta chỉ vào lão già mặc đồ xám: “Ta đây vừa đánh một trận máu lửa lại bị ngươi chôn xuống đất, ngươi chán sống rồi phải không?”

Nào ngờ lão già mặc đồ xám kia sau khi thấy Gia Cát Vũ thì không nói lời nào mà quay người bỏ chạy.

“Muốn chạy?”, Gia Cát Vũ điên cuồng rít lên, vung tay quét qua hư không khiến lão già mặc đồ xám mới chạy được mười mấy trượng đã bị lôi lại.

Phía này, Diệp Thành thấy lão già mặc đồ xám kia bị nhấc lên như con gà con thì không khỏi nuốt nước bọt cái ực: “Lão già Gia Cát Vũ kia…mạnh…mạnh vậy sao?”

“Tiền bối xin tha mạng, tiền bối xin tha mạng, vãn bối chỉ là lỡ tay thôi”, khi Diệp Thành còn đang hoang mang, lão già mặc đồ xám đã quỳ dưới dất xin tha, lão ta có vẻ biết Gia Cát Vũ và biết sự khủng khiếp của ông ta thế nào.

“Đơn giản thôi”, Gia Cát Vũ cười gian giảo.

Cảnh tượng tiếp sau đó lại càng khủng khiếp hơn. Lão già mặc đồ xám ở cảnh giới Không Minh bị đánh ngất, sau đó toàn bộ bảo bối trên người lão ta đều bị cướp sạch sẽ.

Thấy vậy, Diệp Thành không nói lời nào quay người toan bỏ chạy.

“Cướp cũng đã cướp rồi, chỉ còn lại ngươi thôi”, phía sau vang lên điệu cười gian manh của Gia Cát Vũ, Diệp Thành vừa chạy được vài bước đã bị nhấc lên như con chim non.

Ấy!

Khi thấy khuôn mặt Diệp Thành, lão ta chợt tặc lưỡi.

“Tiểu tử ngươi đúng là tìm ngươi mỏi mắt không thấy, tự dưng lại xuất hiện trước mựt ta”, lão già Gia Cát Vũ vươn tay ra: “Mau lên, mau lên, lão tử tìm ngươi lâu lắm rồi đấy”.

“Con hiểu”, Diệp Thành nhanh nhẹn lấy mấy chục nghìn linh thạch ra đưa cho lão ta rồi cười khà khà: “Mua huyền cương và huyền thiết của tiền bối đương nhiên phải trả tiền rồi, con chỉ có nhiêu đây thôi, đưa tiền bối hết đấy”.

“Thế còn được”, lão già Gia Cát Vũ phất tay nhận linh thạch.

“Nếu tiền bối không còn chuyện gì nữa thì con đi trước đây”, Diệp Thành nói xong thì xoay người định rời đi, nhưng ngay sau đó lại bị Gia Cát Vũ kéo lại.

“Tiền bối, con…”

“Đừng nói gì”, Gia Cát Vũ ngắt lời Diệp Thành, sau đó tiến lại gần, khịt mũi ngửi người hắn như ngửi một con chó.

Sau khi ngửi một hồi, lão ta nhìn chằm chằm Diệp Thành: “Tiểu tử, ngươi có chân hoả?”

“Không có”, Diệp Thành lắc đầu như trống bỏi.

“Nói nhảm, ta ngửi thấy rồi”.

“Nếu tiền bối đã nói vậy thì… đúng là con có thật”, tốc độ lật mặt của Diệp Thành nhanh đáng kể.

“Ta biết ngay mà! Nếu không sao tên mặc đồ xám kia lại rảnh rỗi không có việc gì đuổi theo tu sĩ ở cảnh giới Nhân Nguyên như ngươi chứ?”, lão ta sờ cằm, sau đó dùng ánh mắt gian giảo nháy mắt nhìn Diệp Thành: “Nào nào, chân hoả thế nào, cho ta xem đi”.

Lão ta nói vậy là Diệp Thành biết mình không tránh được nữa, hắn bất đắc dĩ triệu hồi Tiên Hoả để nó lơ lửng trong lòng bàn tay.

“Màu… màu vàng”, chân hoả vừa xuất hiện, hai mắt Gia Cát Vũ lập tức sáng lên, giọng nói còn mang theo vẻ kinh ngạc: “Lão tử tung hoành ở Đại Sở đã mấy trăm năm nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy chân hoả màu vàng”.

Nói rồi lão ta lấy chân hoả trong tay Diệp Thành, hai mắt sáng cả lên nhìn chằm chằm vào hắn.

A!

Ngay sau đó lão ta nhe răng ngoác miệng kêu đau, lòng bàn tay bị chân hoả thiêu bỏng rát.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,938
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 502


Chương 502

“Chân hoả của ngươi còn có linh trí nữa, tính khí cũng không phải dạng vừa đâu!”, lần này hai mắt Gia Cát Vũ trợn tròn, nhìn chằm chằm bụng dưới Diệp Thành, vì Tiên Hoả của Diệp Thành đã bay về vùng Đan Hải của hắn.

“Tiền bối không sao chứ?”

“Không sao, không sao”, lão già Gia Cát Vũ xua tay, nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm phần bụng dưới của Diệp Thành.

Diệp Thành bị lão ta nhìn như vậy thì toàn thân không được tự nhiên, cảm giác như hắn không mặc quần áo trước mặt lão ta vậy, bí mật gì cũng không giấu được, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có thể bị cướp.

“Tiểu tử, chân hoả của ngươi từ đâu mà có?”, cuối cùng ánh mắt của lão ta vẫn di chuyển từ phần bụng dưới của Diệp Thành lên khuôn mặt hắn.

“Co sinh ra đã có”.

“Sinh ra đã có”, Gia Cát Vũ vừa vuốt râu vừa lẩm bẩm: “Không ngờ chân hoả của tiểu tử này còn có phẩm cấp cao hơn chân hoả tam muội của Đan Thần, nhưng sao ta chưa bao giờ nghe nói trên đời có chân hoả màu vàng nhỉ? Là kiến thức của ta nông cạn sao? Chân hoả màu vàng này chưa biết chừng thật sự có thể luyện hoá Vu Chú ấy chứ”.

Thấy Gia Cát Vũ lẩm bẩm một mình, Diệp Thành thăm dò gọi thử một tiếng: “Tiền bối?”

Nhưng lão ta không đáp lại, vẫn lẩm bẩm một mình.

Thấy thế, Diệp Thành đảo mắt rồi lặng lẽ lùi lại một bước, nhẹ nhàng xoay người chuẩn bị chuồn đi.

“Đi đâu?”, Gia Cát Vũ phản ứng lại, lập tức kéo Diệp Thành về lần thứ ba.

“Tiền bối còn có chuyện gì sao?”

“Không có chuyện gì to tát, nhưng có một việc nhỏ”, Gia Cát Vũ vuốt râu dưới cằm: “Theo lý mà nói thì ta nên đánh ngất ngươi sau đó cướp hết bảo bối của ngươi, nhưng ta đây tốt bụng tha cho ngươi một lần! Để báo đáp, ngươi phải giúp ta một việc”.

Nghe vậy, khoé miệng Diệp Thành giật giật: “Đây là quy luật gì vậy?”

Nhưng Diệp Thành cũng chỉ oán thầm trong lòng, đương nhiên không dám nói ra, người ta đã nói không cướp rồi, hắn còn có thể hy vọng xa vời gì nữa?

“Ừm thì tiền bối à! Giúp cũng được, nhưng mấy ngày nữa được không, con còn có việc”, Diệp Thành cười hì hì nhìn lão già Gia Cát Vũ: “Con phải tham gia cuộc thi của tam tông, đi muộn thì không kịp mất”.

“Cuộc thi của tam tông?”, lão già Gia Cát Vũ nhướng mày quan sát Diệp Thành từ trên xuống dưới: “Ngươi là tu sĩ cảnh giới Nhân Nguyên, cuộc thi của tam tông liên quan gì đến ngươi?”

“Con đến Chính Dương Tông tìm sư phụ”.

“Không sao, vẫn kịp, nếu thuận lợi thì nửa ngày là đủ. Khi nào xong việc chúng ta cùng đến Chính Dương Tông, ta cũng muốn được thấy Huyền Linh Chi Thể trong truyền thuyết”.

“Nói vậy nghĩa là tiền bối cũng được Chính Dương Tông mời?”, Diệp Thành thăm dò nhìn lão già Gia Cát Vũ.

“Không phải”, Gia Cát Vũ ngoáy lỗ tai: “Đến xem náo nhiệt thì chúng cũng không ngăn được ta đúng không? Dù sao ta cũng là nhân vật có tiếng ở Đại Sở, không nể mặt ta thì ta cho chúng biết tay”.

Nghe vậy, khoé miệng Diệp Thành giật giật, có cảm giác mình đã rơi xuống hố.

Sau vài câu trò chuyện, cuối cùng hắn cũng hiểu lão già gian giảo trước mắt này đâu phải kiểu bất cần, không màng thế sự, lão ta chính là một người chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn. Nếu lão ta đến Chính Dương Tông e rằng Chính Dương Tông sẽ phái một trăm tám mươi trưởng lão đi theo lão ta, nếu mất bảo bối thì đúng là thiệt thân.

“Đi thôi, đi thôi”, Gia Cát Vũ đã túm lấy Diệp Thành, bước vào hư không, biến mất trên bầu trời như một tia thần hồng.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,938
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 503


Chương 503

Đứng bên cạnh lão ta, Diệp Thành chỉ cảm thấy gió thổi vù vù qua người, tốc độ của lão ta quá nhanh, thật sự giống như thần hồng, đến mức cúi xuống nhìn núi sông phía dưới chỉ thấy có bóng đen vụt qua.

“Tu vi của lão già này còn cao hơn luyện đan sư tà ác lúc trước nữa!”, Diệp Thành thầm nghĩ trong lòng rồi không khỏi liếc nhìn Gia Cát Vũ bên cạnh, nhìn có vẻ không quan tâm sự đời nhưng lại mạnh một cách không hợp lẽ thường.

“Tiểu tử, quên hỏi ngươi chuyện này. Ngươi là đệ tử của Thanh Vân Tông hay Hằng Nhạc Tông?”, khi Diệp Thành nhìn lão ta thì lão ta cũng tình cờ nhìn nghiêng về phía hắn.

“Hằng Nhạc Tông ạ”, Diệp Thành không giấu giếm, trả lời đúng sự thật.

“Ừm, Hằng Nhạc Tông thì tốt”, Gia Cát Vũ vuốt râu: “So với Thành Côn của Chính Dương Tông và Công Tôn Trí của Thanh Vân Tông, ta thích chưởng giáo Dương Đỉnh Thiên của Hằng Nhạc Tông các ngươi hơn, tên nhóc đó được lắm”.

Đúng là người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Diệp Thành lại vô thức liếc nhìn lão già Gia Cát Vũ lần nữa, chưởng giáo Dương Đỉnh Thiên của Hằng Nhạc Tông mà trong mắt lão ta chỉ là tên nhóc, vai vế của lão già này cao đến mức nào chứ? Khiến người ta có cảm giác như lão trèo ra từ trong quan tài vậy!

“Chắc ông ta đã lên tới cảnh giới Thiên giới rồi nhỉ?”, Diệp Thành thầm nói trong lòng.

“Không phải cảnh giới , vẫn còn thiếu một chút nữa, à không, nói chính xác thì là một chút chút thôi”, điều khiến Diệp Thành ngạc nhiên là lão già Gia Cát Vũ này có thể nghe thấy Diệp Thành nói gì trong lòng.

“Cảnh giới chuẩn…chuẩn thiên”, Diệp Thành quả thực bị sốc.

Đại Sở rộng lớn có vô số tu sĩ ở cảnh giới Không Minh, tu sĩ lên được tầng chín cảnh giới Không Minh cũng không ít, nhưng lên được đỉnh phong của Không Minh đã cực kỳ ít rồi chứ đừng nói là cảnh giới Chuẩn , đó phải gọi là cực kỳ hiếm. Không ngờ lại có một người ở ngay bên cạnh hắn.

“Chẳng trách một chưởng đã trấn áp được lão già tóc xám ở cảnh giới Không Minh”, Diệp Thành thầm cảm thán trong lòng.

Cảnh giới Chuẩn Thiên dù mới chỉ bước một chân vào cảnh giới Thiên, về mặt ý nghĩa nhất định vẫn thuộc phạm trù cảnh giới Không Minh, nhưng so với cảnh giới Không Minh bình thường thì mạnh hơn không chỉ một nửa.

“Ngươi cũng là luyện đan sư đúng không?”, lão già Gia Cát Vũ vừa bay trên không trung vừa liếc mắt nhìn Diệp Thành.

Diệp Thành vội gật đầu.

“Vậy ngươi nói cho ta biết, bây giờ ngươi có thể luyện được linh đan mấy vân?”, lão già Gia Cát Vũ nhìn Diệp Thành đầy hứng thú.

“Một vân ạ”, suy đi nghĩ lại, Diệp Thành vẫn quyết định che giấu thực lực.

“Linh hồn thuộc cấp bậc Huyền giới mà mới luyện được linh đan một vân, thiên phú luyện đan của ngươi hơi kém đấy. Thật uổng phí chân hoả của ngươi!”

Lão ta nói lời này xong, Diệp Thành lại sửng sốt.

Điều hắn sửng sốt là ngay cả Từ Phúc và Sở Linh muốn xem cấp độ linh hồn của hắn cũng đều phải dùng bia linh hồn để kiểm tra, nhưng lão già Gia Cát Vũ này chỉ liếc mắt là đã nhìn thấy, tu vi ở cảnh giới Chuẩn Thiên quả nhiên không chỉ để trưng bày.

“Nhưng nói đến linh hồn, Hằng Nhạc Tông của ngươi có một người khiến ta phải nhìn bằng con mắt khác”, lão già Gia Cát Vũ nói một câu đầy ý tứ.

 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,938
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 504


Chương 504

Diệp Thành biết lão ta đang nói đến Sở Linh, cấp bậc linh hồn của cô đã tới cảnh giới Thiên đỉnh phong, chỉ thiếu một bước là có thể ngưng tụ được Nguyên Thần, mà một bước đó lại khó vượt qua như rãnh trời.

Lão già Gia Cát Vũ bên cạnh không nói nữa, hai người tạm thời im lặng.

Không biết qua bao lâu, Diệp Thành lên tiếng phá tan sự im lặng này, hắn nhìn lão già ta, hỏi: “Tiền bối, con muốn hỏi thăm một người”.

“Nói đi”.

“Là một luyện đan sư”, Diệp Thành nói, trong đầu hiện lên hình ảnh luyện đan sư tà ác dùng tinh hồn trẻ sơ sinh để luyện đan.

Nghĩ đến luyện đan sư tà ác kia, lòng Diệp Thành liền sợ hãi. Nếu lúc nguy hiểm không có cấm thuật Tiên Luân Nhãn thức tỉnh thì có lẽ lúc này hắn đã bị cướp thân thể, kẻ địch mạnh như vậy, hắn rất muốn biết lai lịch của kẻ đó để sau này mạnh hơn thì tìm ông ta tính sổ.

“Có biết bao nhiêu luyện đan sư, ngươi hỏi người nào?”, thấy Diệp Thành cau mày, lão già Gia Cát Vũ không khỏi liếc nhìn hắn.

“Trình độ luyện đan của ông ta rất cao, ừm, quả thực rất cao. Theo con thấy, còn cao hơn cả trưởng lão Từ Phúc của Hằng Nhạc, nhưng ông ta lại rất tà ác, muốn dùng tinh hồn trẻ sơ sinh để luyện chế Thị Huyết Nguyên Đan”.

“Thị Huyết Nguyên Đan?”, nghe thấy tên linh đan này, lão già Gia Cát Vũ nheo mắt.

“Tiền bối biết?”, Diệp Thành vội hỏi.

“Khả năng người ngươi nói tới là Đan Hồn”, Gia Cát Vũ trầm ngâm: “Luyện đan sư của Đại Sở vốn ít ỏi, trình độ luyện đan cao hơn Từ Phúc lại càng hiếm, mà luyện đan sư dám tự luyện chế Thị Huyết Nguyên Đan thì hẳn chỉ có Đan Hồn, sư đệ của Đan Thần thôi”.

“Sư đệ của Đan Thần”, mắt Diệp Thành loé lên, hắn lẩm bẩm: “Chẳng trách trình độ luyện đan lại cao như vậy, thực lực cũng rất kinh người”.

“Ngươi gặp Đan Hồn rồi à?”, Gia Cát Vũ nhìn Diệp Thành đầy ẩn ý.

“Con cũng chỉ nghe nói thôi”.

“Cũng may là mới chỉ nghe nói”, lão già Gia Cát Vũ bảo: “Về sau gặp người này tốt nhất hãy đi đường vòng. Năm đó hắn tự luyện chế Thị Huyết Nguyên Đan bị Đan Thần đuổi khỏi Đan Thành, không ngờ bao nhiêu năm trôi qua hắn vẫn dám luyện loại linh đan tà ác đó, lá gan của tiểu tử này không vừa đâu!”

Hai người mỗi người nói một câu, không biết bay bao lâu rồi mới tiếp đất ở chốn bồng lai tiên cảnh cánh hoa bay rợp trời.

“Đây là đâu vậy ạ?”, Diệp Thành nhìn rừng hoa với vẻ mặt tò mò.

“Vạn Hoa Cốc”, Gia Cát Vũ thản nhiên đáp rồi bước vào rừng hoa trước.

“Không ngờ Đại Sở còn có nơi như chốn bồng lai tiên cảnh thế này”, Diệp Thành lẩm bẩm một tiếng, vừa đi theo Gia Cát Vũ vừa nhìn ngắm xung quanh. Vạn Hoa Cốc được núi bao quanh, vô cùng bí mật, hơn nữa dọc đường đi tới đây hắn dùng Tiên Luân Nhãn nhìn thấy không chỉ có một trận pháp bí mật.

Hai người lần lượt đi vào, không biết đã dừng lại lúc nào.

Lúc này Diệp Thành mới phát hiện ở chỗ sâu trong rừng hoa thấp thoáng một căn gác nhỏ, căn gác nhỏ được cánh hoa phủ lên, điều khiến Diệp Thành ngạc nhiên là căn gác nhỏ ấy lơ lửng giữa không trung, hơn nữa nhìn thoáng qua còn mang đến cho người ta cảm giác hư ảo.

“Lão bà, ta từ ngàn dặm xa xôi tới, lão bà không định ra đón sao?”, Gia Cát Vũ ngẩng đầu nhìn lên lầu hai của căn gác nhỏ.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,938
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 505


Chương 505

Két!

Chẳng mấy chốc, cánh cửa lầu hai của căn gác nhỏ mở ra, một người mặc đồ trắng chậm rãi bước ra lan can.

Hế?

Ngửa đầu nhìn lên người mặc đồ trắng, Diệp Thành không khỏi giật mình.

Hắn cứ tưởng “lão bà” mà Gia Cát Vũ nói hẳn là một bà lão chống gậy.

Nhưng trên thực tế lão bà trong miệng Gia Cát Vũ lại là một nữ tử duyên dáng yêu kiều, nhìn cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, dung mạo không được coi là tuyệt thế, có chút điềm tĩnh, nhưng điều khiến người khác thấy mới mẻ là tóc người này màu trắng như tuyết.

“Phục Linh, nàng thật đẹp”, Gia Cát Vũ bên cạnh xoa tay cười xoà, mặc dù không lộ liễu nhưng Diệp Thành nhìn ra được sự yêu thích rõ ràng trong đôi mắt lão già này.

Nữ tử tóc trắng tên Phục Linh đứng lặng im trước lan can lầu hai của căn gác nhỏ, vẻ mặt không buồn không vui dường như mọi thứ trên đời đều không khiến người này gợn lên một chút rung động, nữ tử này như vị tiên nữ giáng trần không vướng chút bụi trần.

Sự im lặng của Phục Linh không hề khiến Gia Cát Vũ thấy ngượng ngùng, lúng túng, dường như lão ta đã quen với phản ứng này.

“Ta dẫn một người về cho nàng đây”, Gia Cát Vũ kéo Diệp Thành bên cạnh lên trước.

Nữ tử tóc trắng tên Phục Linh lúc này mới khẽ cụp mắt, đôi mắt bình thản nhìn xuống Diệp Thành.

“Vãn bối Diệp Thành chào tiền bối”, Diệp Thành rất hiểu lễ phép xã giao, vội vàng bước lên chắp tay vái chào, nữ từ có thể khiến Gia Cát Vũ quý mến như vậy chắc hẳn cũng là lão tiền bối cùng cấp bậc như lão ta.

Chỉ là nữ tử tóc trắng tên Phục Linh kia vẫn thờ ơ trước màn chào hỏi của Diệp Thành.

Thấy vậy Gia Cát Vũ vội vàng nói: “Tiểu tử này có chân hoả màu vàng kim đó”.

Đến giờ đôi mắt đẹp của nữ tử tóc trắng tên Phục Linh mới lần đầu tiên có gợn sóng.

Vút!

Một làn gió mát vụt qua, Diệp Thành cảm thấy trước mắt mờ mịt, giây trước Phục Linh còn đang ở trên lầu hai của căn gác nhỏ, giây sau đã xuất hiện trước mặt hắn.

Diệp Thành kinh hãi, hắn có Tiên Luân Nhãn mà cũng không thể nhìn ra nữ tử tóc trắng tên Phục Linh này xuất hiện trước mặt mình bằng cách nào, đây là lần đầu tiên hắn thấy thân pháp kỳ lạ thế này.

Nữ tử tóc trắng tên Phục Linh lẳng lặng đứng trước mặt, cứ thế im lặng nhìn hắn.

Diệp Thành bị nhìn mà toàn thân không được tự nhiên, nhanh chóng triệu hồi Tiên Hoả để nó lơ lửng trong lòng bàn tay: “Tiền bối, đây… đây là chân hoả của vãn bối, nếu cần tới vãn bối thì vãn bối sẽ dốc hết sức phối hợp”.

Phục Linh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn chân hoả màu vàng kim đang bập bùng, đôi lông mày xinh xắn lần đầu tiên khẽ cau lại, không biết qua bao lâu Phục Linh mới khẽ mấp máy môi: “Đây không phải chân hoả”.

“Không… không phải chân hoả?”, nghe vậy Gia Cát Vũ sững sờ: “Không thể nào, chân hoả của tiểu tử này còn có phẩm cấp cao hơn chân hoả tam muội của Đan Thần, sao có thể không phải chân hoả?”

Rất rõ ràng Gia Cát Vũ đã hiểu lầm ý Phục Linh, lão ta cho rằng Phục Linh coi chân hoả của Diệp Thành là địa hoả.

Nhưng Diệp Thành ở bên cạnh trong lòng lại hiểu rõ, chân hoả của hắn đúng là không phải chân hoả, mà là Tiên Hoả chưa được thức tỉnh. Lời này Khương Thái Hư đã từng nói với hắn, trong mắt người ngoài, ai cũng tưởng là chân hoả.

Bây giờ Phục Linh vừa nhìn đã nhận ra khiến Diệp Thành rất sốc.

 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,938
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 506


Chương 506

“Nữ tiền bối tóc trắng này có lai lịch gì đây?”, trong lòng chấn động khiến Diệp Thành không khỏi nhìn Phục Linh trước mặt.

Cái nhìn này khiến hắn không khỏi nheo mắt lại, bởi hắn thấy phù văn lờ mờ trên đầu mày của Phục Linh, ồ không đúng, nói chính xác hơn phải là chú văn Vu Chú cổ xưa.

“Vu Chú”, có lẽ vì ngạc nhiên nên Diệp Thành vô thức thốt ra thành lời.

Hế?

Ngay khi lời này vừa nói ra, Gia Cát Vũ bên cạnh khẽ giật mình, lão ngạc nhiên nhìn Diệp Thành: “Tiểu tử, ngươi có thể nhìn ra trên người nàng ấy có Vu Chú?”

“Tiểu hữu, có phải ngươi đã từng thấy Vu Chú không?”, nữ tử tóc trắng tên Phục Linh nhẹ giọng nói, giọng nói tuyệt vời như âm thanh của tự nhiên.

“Con từng thấy”, Diệp Thành gật đầu, không giấu giếm: “Mấy ngày trước khi đến chợ đen U Minh để tham gia đấu giá, con đã nhìn thấy trên người một tiền bối của Thiên Huyền Môn, người đó còn nhờ con luyện hoá Vu Chú giúp”.

“Thật sao?”, Diệp Thành không ngờ Gia Cát Vũ còn kích động hơn Phục Linh – người đang trúng Vu Chú, đôi tay già nua nắm lấy vai Diệp Thành, đôi mắt gian giảo phát ra ánh sáng nóng rực.

Ừm ừm!

Diệp Thành nhe răng toét miệng gật đầu, Gia Cát Vũ ra tay không nặng không nhẹ, đôi vai nhỏ bé của hắn suýt nữa thì bị lão bóp nát.

Được Diệp Thành chính miệng thừa nhận, lúc này Gia Cát Vũ mới kích động nhìn Phục Linh bên cạnh: “Phục Linh, ta nói mà! Ông trời sẽ không vô tình vậy đâu, tiểu tử này có lẽ chính là cứu tinh cuộc đời nàng”.

Nữ tử tóc trắng tên Phục Linh nở nụ cười nhẹ nhàng hiếm thấy.

“Tiền bối, người đưa con tới đây là để giúp nữ tiền bối này luyện hoá Vu Chú đúng không?”, Diệp Thành nhìn Gia Cát Vũ.

“Nói thừa!”

“Vậy thì mau lên được không ạ! Xong việc con còn phải đến Chính Dương Tông nữa”, Diệp Thành đã xắn tay áo lên: “Nếu không sẽ không kịp”.

“Được được, để ta chuẩn bị”, Gia Cát Vũ cũng không lề mề, lật tay lấy ra một tế đàn, sau đó lấy ra sáu trận kỳ nho nhỏ cắm ở sáu hướng trên tế đàn.

Trong một khắc tiếp theo, Gia Cát Vũ vẫn luôn bận rộn làm việc với sáu trận kỳ, từng đạo phù văn được khắc ra, sau đó phù văn được thắp sáng tạo thành từng trận văn.

Sau khi làm xong, Gia Cát Vũ mới nhìn nữ tử tóc trắng tên Phục Linh kia.

Phục Linh khẽ gật đầu, bước lên tế đàn, ngồi xếp bằng trên đó, phù văn rắc rối chuyển động, xoay quanh người nàng.

“Luyện hoá Vu Chú còn cần tế đàn sao?”, Diệp Thành hơi ngạc nhiên nhìn Gia Cát Vũ: “Lần trước con giúp tiền bối Thiên Huyền Môn kia luyện hoá Vu Chú, không có mấy bước rườm rà này”.

“Ngươi biết cái gì”, Gia Cát Vũ vừa nói vừa đẩy Diệp Thành lên tế đàn: “Chọn bừa một người ở Thiên Huyền Môn cũng có tu vi cao hơn ta, người ở cấp bậc như họ đương nhiên không sợ Vu Chú phản phệ. Mà Phục Linh nhà ta không như thế, một khi Vu Chú phản phệ rất có thể sẽ mất mạng, ta phải bày phong ấn đại trận trước để đề phòng sơ sót. Nếu chân hoả của ngươi không thể luyện hoá được Vu Chú trong cơ thể nàng ấy thì ta sẽ lập tức khởi động phong ấn trận, phong ấn nàng ấy lại”.

Ồ ồ!
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,938
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 507


Chương 507

Lúc này Diệp Thành mới gật đầu hiểu lơ mơ, sau đó khoanh chân ngồi xếp bằng đối diện Phục Linh.

“Tiền bối, có thể sẽ hơi đau một chút, người cố gắng nhé”, nói xong Diệp Thành nâng lòng bàn tay lên, một ngón tay chỉ vào đầu mày Phục Linh sau đó điều khiển chân hoả để chân hoả bay vào đầu mày Phục Linh theo ngón tay, bao lấy đạo Vu Chú kia.

Chân hoả vừa được đẩy vào vào, đạo Vu Chú ấy dao động kịch liệt, liều mạng phản kháng, điều này cũng khiến mặt Phục Linh hiện lên vẻ đau đớn.

“Tiểu tử, ngươi có làm được không đấy?”, thấy vẻ mặt đau đớn của Phục Linh, Gia Cát Vũ ở dưới tế đàn đi qua đi lại như con kiến ở trên chảo dầu, trong mắt hiện rõ vẻ lo lắng.

“Người đừng đứng đó đi qua đi lại được không, lại đây giúp con đi”, Diệp Thành tức giận nhìn Gia Cát Vũ.

“Được được được”, Gia Cát Vũ vội nhảy lên tế đàn, một tay đặt lên vai Diệp Thành sau đó truyền linh lực dồi dào vào cơ thể Diệp Thành.

“May mà Vu Chú trong cơ thể tiền bối Phục Linh không mạnh bằng Vu Chú trong cơ thể vị tiền bối của Thiên Huyền Môn”, Diệp Thành thầm thở phào nhẹ nhõm.

Sau ba canh giờ, Diệp Thành và Gia Cát Vũ lần lượt hạ tay xuống.

Phục Linh ở phía đối diện hả ra một hơi mang theo tàn khí, phần vu chú ở trán cũng đã biến mất.

Vù!

Sau đó, một tiếng động phát ra từ người Phục Linh, mái tóc màu trắng như tuyết dù không có gió vẫn tung bay. Ánh sáng màu trắng xuất hiện bao quanh cơ thể cô ta giống như lầu các kia, trông hết sức ảo diệu.

Điều khiến Diệp Thành ngạc nhiên hơn cả đó là phía sau cô ta đột nhiên có đôi cánh màu trắng như tuyết hư ảo từ từ tung ra.

Diệp Thành sững sờ, hắn tưởng rằng mình đã nhìn nhầm, khi nhìn lại, đôi cánh màu trắng kia đã biến mất.

Lúc này, chỉ thấy nữ tử với mái tóc bạc trắng tên Phục Linh kia hít vào một hơi thật sâu, trên khuôn mặt còn nở nụ cười mê người, quầng sáng trắng kia cũng dần dần nhập vào cơ thể cô ta, còn khí tức của cô ta tăng lên gấp bội.

“Vu chú cuối cùng cũng bị phá bỏ”, Gia Cát Vũ ở bên rõ ràng hết sức kích động, khuôn mặt già nua của lão ta trông trẻ ra vài tuổi.

“Tiền bối, tiền bối tóc trắng này rốt cục có lai lịch thế nào ạ?”, Diệp Thành tỏ vẻ hiếu kỳ, quay sang hỏi Gia Cát Vũ.

Nghe vậy, lão già Gia Cát Vũ quay đầu, vuốt râu hỏi: “Ngươi đã nghe tới Đao Hoàng bao giờ chưa?”

“Đao Hoàng?”, nghe cái tên này, trong ánh mắt Diệp Thành chợt hiện lên cái nhìn sùng kính.

Đao Hoàng, bao nhiêu truyền thuyết bá đạo như vậy, một người từng làm tình báo như hắn đương nhiên đã từng nghe nói tới, người đàn ông trong truyền thuyết dựa vào Đao mà ngộ đạo, cuối cùng thành công và là một trong những trang hào kiệt hiếm có ở Đại Sở, được coi là một sự tồn tại vô địch khi ở cảnh giới Thiên.

Còn về Đao Hoàng, Diệp Thành nghe nhiều nhất về cái tên này chính là năm xưa trong trận Đông Lăng Cổ Uyên, Đao Hoàng dựa vào sức mình sát phạt chín vị Thái Thượng trưởng lão của Thị Huyết Điện làm chấn động Đại Sở.

“Nàng ấy chính là muội muội của Đao Hoàng?”, khi Diệp Thành còn đang trầm tư, Gia Cát Vũ đã lên tiếng.

“Tiền…tiền bối ấy là muội muội của Đao Hoàng?”, Diệp Thành kinh ngạc.

“Ngươi thấy như ta đang đùa sao?”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,938
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 508


Chương 508

“Đao Hoàng nổi danh lại còn có một muội muội nữa sao?”, biết Gia Cát Vũ không phải đang nói đùa, Diệp Thành kinh ngạc. Hắn lại lần nữa nhìn sang Phục Linh, dù nghĩ thế nào hắn cũng không thể tin nổi người mà mình vừa cứu lại có lai lịch khủng khiếp như vậy.

“Vậy Đao Hoàng tiền bối đâu ạ?”, sau khi nhìn Phục Linh, Diệp Thành lại đưa mắt nhìn sang Gia Cát Vũ.

Gia Cát Vũ lắc đầu: “Ai mà biết được chứ? Mất tích gần trăm năm rồi, cũng không biết còn trên đời hay không nữa”.

“Vậy trong cơ thể của Phục Linh tiền bối sao lại có Vu Chú ạ?”

“Ngươi nhiều lời thế làm gì?”

Ực….

Diệp Thành bĩu môi, không hỏi thêm nữa.

Nửa canh giờ tiếp theo, Phục Linh trên tế đàn với khí tức mạnh lên nhanh chóng, một nữ tử trông có vẻ yếu mềm thế nhưng thực lực lại hết sức khủng khiếp, không hề kém cạnh so với Gia Cát Vũ.

Lại một nửa canh giờ nữa trôi qua, nữ tử tóc trắng với tên Phục Linh kia mời từ từ mở mắt.

“Hồi phục rồi?”, Gia Cát Vũ vội tiến lên trước.

Phục Linh khẽ gật đầu: “Muốn hồi phục lại trạng thái Đỉnh Phong thì cần thêm vài ngày nữa”.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi”, Gia Cát Vũ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Ở một bên, Diệp Thành tiến tới nhìn Gia Cát Vũ, xoa xoa tay cười nói: “Cái đó ấy mà, Vu Chú của Phục Linh tiền bối cũng đã luyện hoá rồi, có lẽ ta nên đến Chính Dương Tông thôi ạ”.

“Vội gì?”, Gia Cát Vũ vừa thu lại tế đàn phong ấn trận vừa nói một câu tuỳ hứng.

“Có phải người xong việc rồi nên không muốn đi nữa phải không?”

“Nói năng hàm hồ, ta là loại người đó sao?”

“Con thấy người cũng giống lắm”, Diệp Thành hậm hực: “Con đi một mình”.

Nói rồi, Diệp Thành quay người đi ra ngoài, hắn có thể nhìn ra lão già Gia Cát Vũ này chẳng đàng hoàng gì. Nếu đợi lão ta thì có trời mới biết được tới bao giờ mới đến được Chính Dương Tông.

Hắn cũng hiểu rằng mọi chuyện đều phải dựa vào bản thân mình.

“Này, ngươi vội cái gì?”, phía sau vang lên tiếng gọi của Gia Cát Vũ nhưng Diệp Thành cứ thế ngó lơ.

Rầm! Ầm! Ầm!

Ngay sau đó, ở phương hướng mà Diệp Thành rời đi liền vang lên tiếng động dữ dội.

Tiếp sau đó, là tiếng thét của Diệp Thành.

Giây phút sau, Diệp Thành toàn thân thảm hại, hắn lếch thếch vừa chạy vừa bò quay lại, phía sau hắn có một biển hoa đang đuổi theo hắn.

“Sao ngươi quay lại?”, Gia Cát Vũ tò mò nhìn Diệp Thành.

Diệp Thành cười trừ rồi chạy ngay ra phía sau Gia Cát Vũ, nhìn về một hướng: “Con vừa đi chưa được bao lâu thì gặp một nữ nhân điên, không nói lời nào mà đuổi đánh con một mạch”.

Nhìn về phương hướng mà Diệp Thành nói, hoa bay rợp trời, một nữ nhân mặc y phục xanh từ từ đi tới, cô trông chừng mười bảy, mười tám tuổi, dung nhan tuyệt sắc nhưng trên khuôn mặt tuyệt sắc đó là nét lạnh lùng như phủ thêm lớp sương giáng.

“Gia Cát gia gia”, nữ tử mặc y phục xanh đi tới, nhìn thấy Gia Cát Vũ thì lập tức hành lễ.

Sau đó cô chỉ ngay vào Diệp Thành, lạnh giọng: “Ngươi ra đây cho ta”.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,938
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 509


Chương 509

“Nhưng phải nói trước là không được đánh ta nữa đấy”, Diệp Thành phía sau Gia Cát Vũ thò đầu ra nói.

“Được”, nữ tử mặc y phục xanh thản nhiên lên tiếng.

Nghe vậy, Diệp Thành mới ho hắng bước ra. Chỉ thấy nữ nhân kia vươn tay ra, giọng nói lạnh lùng: “Giao linh phù vạn hoa của ta ra đây”.

Nghe vậy, không chỉ Gia Cát Vũ mà đến cả nữ nhân tóc bạc với tên Phục Linh đều quay sang nhìn Diệp Thành, thầm nhủ Diệp Thành bị đuổi bắt cũng không phải không có nguyên do. Lấy trộm đồ của người ta không bị bắt mới lạ.

Bị nhìn như vậy, Diệp Thành chỉ cười trừ, hắn rút ra một tấm linh phù với năm màu rực rỡ.

“Ta….ta thấy nó đẹp nên mới lấy để nghiên cứu thôi”, Diệp Thành cười xoà, đưa linh phù lại cho nữ tử kia.

Nữ tử mặc đồ xanh lạnh giọng, lấy lại linh phù Vạn Hoa cho vào túi đựng đồ, sau đó còn không quên ném cho Diệp Thành ánh mắt lạnh lùng.

“Bích Du, sao con đã xuất quan rồi”, Phục Linh chợt nhìn nữ tử kia và hỏi.

“Bà bà, con muốn tới Chính Dương Tông”, nữ tử với tên Bích Du bặm môi.

“Ấy, cô cũng muốn tới Chính Dương Tông sao?”, Diệp Thành tiến tới, xoa xoa tay cười xoà: “Cũng vừa hay ta cũng đang tới Chính Dương Tông đây”.

Có điều nghe câu nói đó của Diệp Thành, Bích Du lại vờ như không nghe thấy, khuôn mặt không biểu cảm, cơ thể toát ra khí lạnh khiến người ta rợn người.

“Con cũng muốn tới xem Huyền Linh Chi Thể sao?”, Phục Linh nhìn Bích Du.

“Con thua không phục”, Bích Du hít vào một hơi thật sâu.

Cuộc hội thoại của hai người khiến con mắt của Diệp Thành phải đảo đi đảo lại, hắn tò mò nhìn nữ tử với tên Bích Du, có lẽ cô ta đã từng giao đấu với Cơ Tuyết Băng nhưng bị thua nên lần này mới xuất quan muốn tìm Cơ Tuyết Băng giao chiến.

Haiz!

Phục Linh thở dài: “Ta biết không ngăn được con, thôi tuỳ con”.

“Đa tạ bà bà”.

“Thua cũng đã thua rồi, không cần phải cưỡng cầu”.

Khi hai người đang nói, Gia Cát Vũ từ từ đi tới: “Đã vậy thì ta đưa Bích Du tới đó”.

“Còn con, còn con nữa”, Diệp Thành tiến tới, chỉ sợ Gia Cát Vũ bỏ mình ở lại.

“Không thiếu ngươi được”.

Trong bầu hư không mênh mông, phi kiếm khổng lồ rẽ ngang trời, còn Gia Cát Vũ, Diệp Thành và Bích Du đang ngồi khoanh chân trên đó.

Cả chặng đường, Gia Cát Vũ ngồi phía trước ôm một bình hồ lô rượu nhâm nhi trông hết sức phong thái, bên cạnh là Bích Du chẳng nói một lời nào, trên khuôn mặt tuyệt sắc kia không để lộ cảm xúc, lúc nào cũng bày ra bộ dạng lạnh lùng khiến người ta chẳng thể lại gần.

Diệp Thành cảm thấy mất hứng, hắn lấy thanh Thiên Khuyết ra, liên tục lau chùi thanh kiếm giết thời gian.

“Bích Du, con và Huyền Linh Chi Thể từng giao đấu, con nghĩ thế nào về huyết mạch nghịch thiên đó?”, cuối cùng, Gia Cát Vũ lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng đó.

Nghe vậy, Diệp Thành đang mải miết lau kiếm cũng dỏng tai lên nghe.

“Rất mạnh ạ”, Bích Du hít vào một hơi thật sâu và chỉ nói đúng ba từ.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,938
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 510


Chương 510

“Cô ta gần như không hề có sơ hở, có khả năng điều khiển gió, nước và cây, khả năng thần thông…”, Bích Du nói tiếp sau đó bất giác giơ tay lên: “Lần trước khi con giao chiến với cô ta còn còn không thể đỡ nổi hai mươi chiêu”.

“Không quá hai mươi chiêu?”, không đợi Gia Cát Vũ lên tiếng, Diệp Thành đã thét lên kinh ngạc.

“Không phải chứ?”, Diệp Thành nhìn Bích Du từ đầu tới chân: “Cô đường đường là tu sĩ ở cảnh giới Chân Dương tầng thứ năm mà không đỡ nổi hai mươi chiêu sao?”

“Ngươi thì biết cái gì?”, nghe Diệp Thành nói vậy, Bích Du lạnh gọng: “Ngươi căn bản không thể hiểu Huyền Linh Chi Thể rốt cục mạnh thế nào, ngươi cũng không thể hiểu sự đáng sợ của huyết mạch nghịch thiên đó”.

Bị mắng cho té tát, Diệp Thành bĩu môi: “Đã biết cô ta đáng sợ như vậy thì lần này cô tìm cô ta giao chiến làm gì, không phải rảnh quá rồi chứ?”

“Không liên quan gì đến ngươi”.

“Ta chỉ nói thế thôi, cô đừng có quá kích động”.

Haiz!

Gia Cát Vũ ở phía trước thở dài, lắc đầu bất lực: “Có trách thì trách các con sinh không đúng thời, sinh nhằm lúc Huyền Linh Chi Thể xuất hiện thì kết cục định sẵn chỉ có thể làm nền thôi”.

Bích Du nắm chặt tay. Chỉ có Diệp Thành gãi gãi tai: “Con không thích làm nền, nói không chừng con có thể đánh lại cô ta đấy?”

“Không biết tự lượng sức mình”, Bích Du liếc nhìn Diệp Thành, nói bằng giọng lạnh băng.

“Ta nói thật, biết đâu có một ngày Huyền Linh Chi Thể bị ốm, vả lại…”

“Tiểu tử, nào lại đây, nhìn thấy ngọn núi kia chưa?”, Gia Cát Vũ ngắt lời Diệp Thành, một tay đặt lên vai hắn, một tay chỉ về ngọn núi cao chừng tám trượng ở phía xa.

Diệp Thành sững người không hiểu ý.

“Nếu như ngươi có thể đánh bại Huyền Linh Chi Thể thì gia gia đây sẽ nuốt luôn ngọn núi kia vào bụng”, Gia Cát Vũ vuốt râu, nói ý tứ.

“Coi như con chưa nói gì”, Diệp Thành nhếch miệng, hắn tiếp tục vùi đầu vào việc lau thanh kiếm Thiên Khuyết.

Cả ba người lại chìm vào im lặng, Bích Du nhắm mắt nghỉ ngơi còn Gia Cát Vũ vẫn nhâm nhi rượu.

Vù! Vù!

Không biết từ bao giờ, bên cạnh bọn họ vang lên âm thanh khác thường, Diệp Thành đang vùi đầu lau kiếm bất giác ngẩng đầu, hắn nhìn sang Bích Du ở bên.

“Huyết mạch của cô ta không tầm thường”, nhờ có Tiên Luân Nhãn, Diệp Thành lẩm bẩm như thể nhìn ra được sự khác thường về huyết mạch của Bích Du, hắn thậm chí có thể nhìn thấy đoá phù dung hé nở bên trong vùng đan điền của Bích Du.

“Chẳng trách mà không phục Huyền Linh Chi Thể”, Diệp Thành xoa cằm: “Cùng là huyết mạch đặc biệt nên Bích Du cũng có sự cao ngạo của mình”.

Có điều nói tới Huyền Linh Chi Thể, đôi mắt Diệp Thành lại trở nên bất định. Bích Du cũng là người mang theo huyết mạch đặc biệt, tu vi ở cảnh giới Chân Dương tầng thứ năm vậy mà không thể đỡ nổi hai mươi chiêu của Cơ Tuyết Băng. Hắn có lý do tin rằng thực lực của Cơ Tuyết Băng đã đạt tới mức độ đáng sợ.

“Không được nhìn ta”, Bích Du nhắm mắt lạnh giọng lên tiếng như thể cảm nhận được Diệp Thành đang nhìn mình vậy.

Hừm!
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,938
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 511


Chương 511

Diệp Thành di chuyển ánh mắt về phía khác, hắn giật mình, sự lạnh lùng của Bích Du khiến hắn cảm thấy lạnh toát toàn thân.

“Ta nghe nói lần này Chính Dương Tông có Huyết Bản”, phía trước, Gia Cát Vũ vươn vai lên tiếng.

“Là ý gì ạ?”, Diệp Thành nhìn Gia Cát Vũ bằng đôi mắt tò mò.

“Ngươi chưa từng nghe nói à? Trong các đệ tử tham gia trận so tài tam tông lần này, người nào dành được giải nhất sẽ được thưởng thêm viên linh đan năm vân trong phần thưởng”, Gia Cát Vũ xuýt xa.

“Linh đan năm vân?”, nghe vậy, Diệp Thành không khỏi bất ngờ, đến cả Bích Du đang nhắm mắt cũng phải mở mắt tỏ vẻ kinh ngạc.

Cuộc so tài của tam tông cứ ba năm diễn ra một lần, lần lượt do các tông đứng ra làm chủ trì, các đệ tử dành giải đều sẽ có những phần thưởng tương ứng, còn phần thưởng này sẽ do bên chủ trì cuộc thi phân phát.

Trận so tài năm nay do Chính Dương Tông làm chủ trì, vì vậy lần này các đệ tử dành được thắng lợi ở cuộc so tài đương nhiên sẽ nhận phần thưởng từ Chính Dương Tông.

Điều khiến Diệp Thành không ngờ tới đó chính là Chính Dương Tông lại đưa ra phần thưởng lớn như vậy. Là một luyện đan sư, sao hắn có thể không biết tới linh đan năm vân có ý nghĩa gì chứ.

Từ Phúc của Hằng Nhạc Tông từng nói ông ta có thể luyện ra được loại linh đan cấp bậc cao nhất chính là linh đan bốn vân, còn linh đan năm vân do ông ta và Đan Thần cùng hợp tác mới có thể luyện ra được.

Hiện giờ Chính Dương Tông đem linh đan năm vân ra làm phần thưởng đương nhiên khiến tất cả mọi người đều phải bất ngờ.

“Chính Dương Tông quả là hào phóng và kiên quyết” Diệp Thành cũng giống Gia Cát Vũ tấm tắc hết lời.

“Ừm, đúng là rất kiên quyết”, Gia Cát Vũ nhấp ngụm rượu: “Có điều người đứng đầu có lẽ sẽ không liên quan gì đến Hằng Nhạc Tông và Thanh Vân Tông, bọn họ dám đưa ra phần thưởng lớn như vậy đương nhiên sẽ không để Hằng Nhạc Tông và Thanh Vân Tông đoạt giải nhất, có Huyền Linh Chi Thể, các đệ tử Hằng Nhạc và Thanh Vân chắc chắn chỉ làm nền”.

Gia Cát Vũ lại trầm ngâm: “Hành động lần này của Chính Dương Tông chẳng khác gì đang khoe với tất cả rằng Chính Dương Tông xuất hiện Huyền Linh Chi Thể”.

“Cũng chẳng còn cách nào khác, người ta có tư cách làm vậy mà”, Gia Cát Vũ xuýt xoa.

Ngạo mạn.

So với Gia Cát Vũ, Diệp Thành lại nghĩ tới hai từ này.

Theo như hắn thấy thì viên linh đan năm vân kia chính là một miếng thịt béo bở được Chính Dương Tông làm giá rất cao, còn các đệ tử của Hằng Nhạc Tông và Thanh Vân Tông chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.

Hắn nói đó là sự ngạo mạn của Chính Dương Tông cũng vì ngay từ đầu bọn họ đã đánh giá thấp địa vị của Hằng Nhạc Tông và Thanh Vân Tông. Vì có Huyền Linh Chi Thể nên bọn họ càng coi mình hơn người, cao cao tại thượng, coi thường tất cả.

“Giờ mình lại thấy cảm ơn Lã Chí hôm đó đã phế đi vùng đan điền của mình, cũng nên cảm ơn Ngô Trường Thanh vì hôm đó đã đuổi mình khỏi Chính Dương Tông”, Diệp Thành thầm nhủ: “Nếu không thì ở một tông môn cao ngạo như vậy mình sớm muộn cũng sẽ bị loại bỏ”.

“Tới Chính Dương Tông rồi”, đúng lúc này, Gia Cát Vũ vươn vai đứng dậy.

Nghe vậy, Diệp Thành bất giác ngước mắt nhìn.

Từ xa, hắn đã nhìn thấy linh sơn hiện lên trong tầm mắt với từng tầng mây bồng bềnh bao quanh, trông quả như chốn bồng lai tiên cảnh.

“Rời khỏi nơi này ba tháng rồi, hôm nay lại quay trở lại”, lặng lẽ quan sát núi non trước mặt, Diệp Thành có cảm giác không chân thực.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,938
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 512


Chương 512

Ba tháng mặc dù ngắn nhưng đối với hắn mà nói thì lại có cảm giác như cách xa ngàn dặm, hôm đó hắn bị người ta đuổi đi, vứt bỏ như vứt thứ rác rưởi, sự khinh bỉ của sư môn, cảnh chê bôi của các huynh đệ, sự lạnh nhạt của người thương giống như cây châm bằng sắt cứ thế đâm cho hắn hàng nghìn vết thương lòng.

Cảnh tượng thuở xưa hiện ra ngay trước mắt, lại lần nữa đặt chân tới nơi này, trong lòng Diệp Thành chợt cảm thấy phức tạp, cũng không thể nói là hận nhưng sự oán trách đó là một vết thương không thôi nhói.

“Ngươi có biểu cảm gì vậy?”, sự trầm lặng của Diệp Thành khiến Gia Cát Vũ ở bên cảm thấy khác thường.

“Không có gì ạ”.

Phi kiếm khổng lồ rẽ qua từng ngọn núi, khi nhìn xuống bên dưới, Diệp Thành đột nhiên cảm thấy đau nhói.

Mỗi nhành cây, mỗi ngọn cỏ vẫn như trước đây khiến hắn ngẩng nhơ nhưng cơ thể lại cảm thấy giá lạnh.

Ngay sau đó, phi kiếm khổng lồ đáp xuống phía trước đại điện của Chính Dương Tông. Lúc này, chưởng giáo của Chính Dương Tông là Thành Côn, nhóm trưởng lão như Ngô Trường Thanh của Chấp Pháp Điện cũng ra tiếp đón.

Có điều khi nhìn thấy Gia Cát Vũ, bọn họ chợt cau mày.

“Trận so tài tam tông lần này chúng ta có mời Gia Cát Vũ sao?”, Thành Côn nhìn sang Ngô Trường Thanh ở bên.

“Không có”, Ngô Trường Thanh đáp chắc nịch.

“Không mời mà đến”, Thành Côn nheo mắt cau mày nói: “Trông chừng Gia Cát Vũ cho ta, tránh để xảy ra chuyện”.

Nói rồi, khuôn mặt Thành Côn chợt nở nụ cười, ông ta mỉm cười tiến lên phía trước chắp tay hành lễ: “Gia Cát tiền bối đến chơi, vãn bối không tiếp đón được từ xa, xin tiền bối thứ tội”.

“Ta tới xem thôi, không biết có được không?”, Gia Cát Vũ phất tay khiến phi kiếm bay vào trong vạt áo, không biết vì sao mà trong mắt người khác, đôi mắt gian giảo của lão ta lại giống như đang rình trộm vậy.

“Gia Cát tiền bối nói gì thế ạ”, Thành Côn tươi cười: “Tiền bối tới đây là vinh hạnh của Chính Dương Tông rồi ạ”.

“Vậy thì tốt”, Gia Cát Vũ vừa xoa cằm vừa đảo mắt nhìn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó”.

“Diệp Thành?”, Ngô Trường Thanh phía sau Thành Côn liếc nhìn thấy Diệp Thành đằng sau Gia Cát Vũ thì vẻ mặt khác thường, nào ngờ tên đệ tử bị ông ta đuổi xuống núi hôm đó lại đến đây cùng Gia Cát Vũ.

Có điều, nếu biết kẻ đã đối đầu với mình ở chợ đen U Minh hôm đó là Diệp Thành thì không biết ông ta sẽ có biểu cảm thế nào.

“Vãn bối Diệp Thành xin chào Ngô trưởng lão”, phía này, Diệp Thành tự biết không né được nên đành tiến lên phía trước hành lễ.

“Ta nhớ hôm đó ta nói rất rõ ràng, cả đời này ngươi không được bước lên linh sơn Chính Dương Tông nửa bước”, Ngô Trường Thanh nheo mắt, ánh mắt sắc lạnh, giọng điệu khó chịu: “Giờ ngươi lại bước chân tới đây, ngươi coi thường Chính Dương Tông ta sao?”

“Trường Thanh, đệ biết hắn ta sao?”, Thành Côn liếc nhìn Diệp Thành rồi lại nhìn sang Ngô Trường Thanh.

“Bẩm chưởng giáo, hắn ta từng là đệ tử ở ngoại môn của Chính Dương Tông chúng ta, vì đan điền bị phế bỏ nên bị đệ đuổi ra khỏi Chính Dương Tông”.

“Hoá ra là vậy”, Thành Côn bất giác vuốt râu.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,938
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 513


Chương 513

Thế nhưng lời này của Ngô Trường Thanh đến tai Gia Cát Vũ và Bích Du lại khiến bọn họ không khỏi bất ngờ.

“Ngươi từng là đệ tử của Chính Dương Tông sao?”, Gia Cát Vũ mặt mày hết sức thú vị, tới bây giờ ông ta mới biết tiểu bối ở cảnh giới Nhân Nguyên tới đây cùng mình từng là đệ tử của Chính Dương Tông.

“Vâng”, Diệp Thành khẽ gật đầu.

“Sao ngươi không nói cho ta biết?”

“Người cũng không hỏi mà”.

“Được rồi”, tiếng cười của Thành Côn át đi, ông ta không muốn nghe Diệp Thành và Gia Cát Vũ lảm nhảm thêm nữa.

“Gia Cát tiền bối, Chính Dương Tông đã chuẩn bị chỗ ở cho tiền bối xong xuôi cả rồi, mời tiền bối nghỉ lại đêm nay, sáng mai cuộc so tài của tam tông mới chính thức diễn ra”, Thành Côn nhìn Gia Cát Vũ với vẻ mặt tươi cười giả tạo.

“Vậy ta không làm phiền nữa”, Gia Cát Vũ nói rồi dẫn Bích Du rời đi.

“Ồ, đúng rồi”, đi được hai bước, Gia Cát Vũ quay đầu lại chỉ về phía Diệp Thành: “Tiểu tử này tới đây tìm sư phụ, là Sở Huyên của Hằng Nhạc Tông, phiền mọi người đưa hắn qua đó”.

Nói rồi, Gia Cát Vũ bay vào hư không. Sau khi ông ta rời đi, vài trưởng lão ở bên mới liếc mắt nhìn nhau.

Bọn họ hiểu ý nên cũng âm thầm đi về phía Gia Cát Vũ. Đúng như Diệp Thành dự đoán, lão già không yên phận Gia Cát Vũ đến Chính Dương Tông nhất định sẽ là đối tượng được chú ý nhiều nhất.

Sau khi mấy người rời đi, Thành Côn mới liếc nhìn Diệp Thành vẫn đang còn đứng tại chỗ, bộ dạng cao cao tại thượng, uy thế chèn ép khiến Diệp Thành khó thở: “Ngươi đã vào Hằng Nhạc Tông?”

Diệp Thành thần sắc không đổi, hắn khẽ gật đầu. Đây là lần đầu tiên hắn gặp chưởng giáo của Chính Dương Tông, trước đây hắn vẫn luôn ở ngoại môn Chính Dương Tông nên căn bản không có cơ hội gặp Thành Côn, nhưng hiện giờ gặp rồi thì hắn mới thấy rằng Thành Côn và Ngô Trường Thanh cùng một giuộc, đều là loại người cao cao tại thượng.

Phía này, Thành Côn nheo mắt, ông ta chỉ dặn dò qua loa: “Người đâu, đưa hắn tới nơi nghỉ ngơi của Hằng Nhạc Tông, Vọng Nguyệt Các”.

“Để con đi ạ”, ngay sau đó một giọng nói vang lên, đó chính là đệ tử đứng sau Ngô Trường Thanh, khuôn mặt hắn trắng trẻo, đôi môi mỏng dính trông hết sức hà khắc, trông mặt có vẻ khôi ngô nhưng lại có đôi mắt phượng xếch lên rất dài.

Người này nếu nhìn kỹ thì chẳng phải là Triệu Khang sao? Hôm đó khi Diệp Thành bị đuổi khỏi Chính Dương Tông hắn ta liên tiếp làm khó Diệp Thành hết lần này tới lần khác.

Sau một tháng Diệp Thành bị đuổi khỏi Chính Dương Tông, hắn ta đã vượt qua được thử thách vào được nội môn.

Trước đó, khi thấy Diệp Thành hắn ta đã khó chịu rồi. Thế nhưng vì chưởng giáo và Gia Cát Vũ nói chuyện nên hắn không tiện chen vào. Hiện giờ cần người đưa Diệp Thành tới Vọng Nguyệt Các, hắn ta mới dũng cảm đứng ra.

“Diệp sư huynh, hy vọng huynh vẫn khoẻ”, Triệu Khang nhìn Diệp Thành, nở nụ cười khiến người ta nhìn mà khó chịu.

“Cảm ơn Triệu sư đệ đã quan tâm”, đôi mắt Diệp Thành xa xăm, nói chính xác thì hắn chẳng thể hiện thái độ gì.

Sau nụ cười đó, Triệu Khang liền giơ tay ra: “Diệp sư huynh, xin mời”.

Diệp Thành không nói gì chỉ nhìn về phía lầu các mà Thành Côn nói, có lẽ phía Sở Huyên đang ở đây.

Diệp Thành và Triệu Khang rời đi, Thành Côn mới liếc mắt sang Ngô Trường Thanh ở bên, hỏi: “Đệ vừa nói hắn ta vì bị phế bỏ vùng đan điền nên mới bị đuổi khỏi Chính Dương Tông sao?”

“Đúng là vậy”, Ngô Trường Thanh gật đầu.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,938
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 514


Chương 514

“Kỳ lạ”, Thành Côn vuốt râu, ánh mắt loé lên tia sáng: “Vùng đan điền bị phế bỏ mà có thể khôi phục lại nguyên trạng quả là điều khác thường, lẽ nào Gia Cát Vũ giúp hắn hôi phục đan điền?”

“Chưởng giáo, hay là chúng ta kiểm tra xem?”, Ngô Trường Thanh nhìn Thành Côn bằng ánh mắt thăm dò.

“Không cần”, Thành Côn xua tay, nói: “Để sau đã, đệ phái người tới Vọng Nguyệt Các tìm Diệp Thành sau đó nói với hắn hắn có thể quay lại Chính Dương Tông rồi”.

“Chưởng giáo, hắn mới chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên, chúng ta hà tất phải để hắn quay lại?”, Ngô Trường Thanh cảm thấy khó hiểu.

“Đệ cho rằng ta coi trọng hắn thật sao?”, Thành Côn nhếch miệng cười, giọng nói ý tứ: “Cái mà ta coi trọng chính là mối quan hệ của hắn với Gia Cát Vũ, có thể cùng Gia Cát Vũ tới đây chứng tỏ mối quan hệ của cả hai người bọn họ không hề bình thường, thông qua hắn, chúng ta có lẽ có thể lôi kéo được Gia Cát Vũ đứng về phía Chính Dương Tông”.

“Vẫn là chưởng giáo sư huynh nhìn xa trông rộng”.

…….

Dưới chân núi của một linh sơn, Triệu Khang phất quạt xếp đi trước, Diệp Thành im lặng đi sau.

Trong lúc này, Triệu Khang chốc chốc lại quay đầu sang bên liếc nhìn Diệp Thành ở phía sau, miệng hắn còn nhếch lên cười tôi độc.

“Diệp Thành huynh có thể tu luyện lại, sư đệ thật cảm thấy mừng cho huynh”, cuối cùng, Triệu Khang lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí im ắng.

“Hy vọng có thể như ngươi nói”, Diệp Thành vẻ mặt lạnh tanh, giọng nói không thể hiện bất cứ cảm xúc gì, hắn nhiều lần muốn ra tay dạy dỗ Triệu Khang nhưng hiện giờ hắn là đệ tử của Hằng Nhạc Tông, nơi này là Chính Dương Tông, hắn buộc phải kiềm chế lại.

Phía này, Triệu Khang liếc nhìn Diệp Thành khẽ cười khẩy.

Không biết mất bao lâu, Triệu Khang mới đứng lại dưới chân một ngọn núi xinh đẹp, sau đó nhìn Diệp Thành, chỉ về phía ngọn núi kia mà nói: “Diệp Thành huynh có biết kia là đỉnh núi mà ai tu luyện không?”

Nghe Triệu Khang nói vậy, Diệp Thành không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía ngọn núi ở bên.

Không thể phủ nhận ngọn núi này cao chót vót, xung quanh còn có mây màu bao quanh, về cơ bản đều cao hơn các ngọn núi khác ở Chính Dương Tông. Ngọn núi nơi này giống như biểu tượng của Chính Dương Tông vậy.

Vả lại khi nhìn ngọn núi này, Diệp Thành còn cảm thấy luồng khí tức lớn mạnh khác thường bên trong nó, luồng khí tức này không hề kém cạnh so với Sở Huyên.

Thấy vậy, Triệu Khang khẽ phất quạt xếp, cười nói: “Ngọn núi này tên là Huyền Linh Phong, chính là đỉnh núi tu luyện của Huyền Linh Chi Thể”.

Không cần Triệu Khang nói, Diệp Thành cũng đã đoán ra được. Đây rõ ràng là ngọn núi tu luyện của người vô cùng tôn quý, hắn có thể nghĩ tới Huyền Linh Chi Thể của Chính Dương Tông, nghĩ tới người mà hắn từng thương nhớ – Cơ Tuyết Băng.

Diệp Thành còn có thể nhìn thấy bóng hình Cơ Tuyết Băng đứng giữa núi non thông qua lớp mây mù bao phủ, thân là Huyền Linh Chi Thể cao quý vô cùng, thần sắc lạnh lùng đó giống như đang thương hại chúng sinh vậy.

“Diệp Thành huynh không định nói gì sao?”, nhìn Diệp Thành, Triệu Sinh nhếch miệng cười: “Cứ ngẩng đầu nhìn người xưa như vậy, cảm giác này có lẽ trước nay chưa từng có nhỉ?”

Diệp Thành lặng im không nói gì, thu lại ánh mắt. Triệu Khang ở bên liếc sang Diệp Thành, hắn khẽ phất quạt: “Đi thôi Diệp sư huynh, thân phận hiện giờ của huynh như vậy mà còn đòi đũa mốc chòi mâm son sao? Đúng là nực cười”.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,938
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 515


Chương 515

Diệp Thành không phản bác, hắn cũng chẳng buồn tranh cãi với Triệu Khang vì Triệu Khang hiện giờ và hắn không cùng một đẳng cấp nữa rồi.

Thế nhưng sự nhẫn nại của Diệp Thành lại khiến Triệu Khang được đà lấn tới, cả đoạn đường đi hắn ta không ngớt lời mỉa mai châm chọc.

“Cho dù hiện giờ huynh có thể tu luyện nhưng trong mắt ta huynh vẫn chẳng là gì cả”.

“Hằng Nhạc Tông, đúng là nực cười, muốn sánh với Chính Dương Tông ta sao?”

“Huynh cuối cùng cũng chỉ là kẻ bỏ đi mà thôi”.

Cứ như vậy, Triệu Khang dẫn Diệp Thành tới chân một ngọn núi không quá cao, lúc này mới khẽ phất quạt nhìn Diệp Thành: “Vọng Nguyệt Các ở trên kia”.

Diệp Thành không buồn nhìn hắn, toan đi lên đỉnh núi nhưng lại bị Triệu Khang ngăn lại.

“Diệp sư huynh đừng đi”, Triệu Khang chặn Diệp Thành giống như ngày mà Diệp Thành bị đuổi khỏi Chính Dương Tông vậy.

“Ngươi còn việc gì?”, Diệp Thành liếc nhìn hắn.

“Ta nghe nói huynh có ba linh phù của Hằng Nhạc Tông, không biết sư huynh có thể cho ta một tấm không?”

“Một triệu linh thạch, ba tấm linh phù đều là loại giá trị”, Diệp Thành thản nhiên nói.

“Một triệu, khẩu khí của huynh cũng lớn nhỉ?”, Triệu Khang mặt lạnh tanh, sao hắn có thể không biết Diệp Thành đang chơi mình được, hắn cũng chẳng phải chưa hề nghe tới ba tấm linh phù này của Hằng Nhạc Tông. Ba tấm linh phù này gộp lại cũng phải có giá lên đến hàng trăm nghìn linh thạch.

“Không mua nổi hả? Vậy thì miễn bàn đi”, Diệp Thành nói rồi sải bước đi.

“Ở địa bàn Chính Dương Tông mà còn dám ra oai với ta, ngươi cho rằng ta sẽ để ngươi đi dễ dàng vậy sao?”, Triệu Khang chặn ngay trước mặt Diệp Thành lạnh giọng: “Tiểu tử, xem ra ngươi vẫn chưa biết rõ thân phận của mình rồi. Hôm nay ta phải cho ngươi biết thế nào là lễ độ”.

Nói rồi, khí tức của Triệu Khang cuộn trào, tu vi của hắn đã lên tới cảnh giới Nhân Nguyên đỉnh phong, cũng chẳng trách hắn hống hách như vậy.

Diệp Thành không di chuyển, đứng im như pho tượng. Vẻ mặt ngó lơ của Diệp Thành khiến hắn khó chịu, hắn lập tức ra tay tung chưởng về phía Diệp Thành.

Diệp Thành nheo mắt tránh người nhanh chóng né qua được một chưởng của Triệu Khang, đồng thời hắn cũng vung tay bạt về phía mặt của Triệu Khang.

Bốp!

Tiếng tát chát chúa vang lên, Triệu Khang giây phút trước còn đang vênh váo thì giây phút này đã bị cái tát của Diệp Thành đánh xoay cả mặt.

Triệu Khang thẫn thờ, hắn sao có thể ngờ nổi một kẻ với thực lực ở cảnh giới Nhân Nguyên đỉnh phong như hắn lại bị Diệp Thành, một tên mới ở tầng thứ năm cảnh giới Nhân Nguyên đánh bật người như vậy.

Khi hắn còn đang thẫn thờ thì Diệp Thành đã túm ngay lấy cổ áo hắn sau đó ném đi chỗ khác.

Bịch!

Chỉ nghe thấy tiếng vang va chạm vào phiến đá, Triệu Khang còn đang đơ người đã va vào vách đá khiến vách đá kia nứt lìa. Sau khi ngã ra đất, hắn ta còn chưa đứng dậy đã phun ra cả miệng máu.

“Ngươi…”, Triệu Khang nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt không sao tin nổi.

“Đây là lần cuối cùng, nếu còn có lần sau thì ta không ngại diệt ngươi đâu”, giọng nói của Diệp Thành từ đầu tới cuối rất thản nhiên, vả lại khi nói hắn còn không hề nhìn Triệu Khang.

Bộ dạng này của Diệp Thành trong mắt Triệu Khang lại hoàn toàn trái ngược. Đây nghĩa là gì? Chính là sự coi thường khinh bỉ.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,938
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 516


Chương 516

“Diệp Thành”, Triệu Khang rít lên, hắn định đứng dậy nhưng ngặt nỗi xương cốt không biết đã bị gãy mất mấy đoạn, chỉ có thể hằn học nhìn Diệp Thành giống như nhìn con ác quỷ.

Thế nhưng lúc này Diệp Thành đã bước đi về phía đỉnh núi kia.

Trên đỉnh núi có mười mấy bóng hình. Đám đệ tử như Nhiếp Phong đang ngồi quây quần với nhau nói về chuyện tu luyện rất chuyên tâm.

Còn Dương Đỉnh Thiên, Phong Vô Ngấn và Sở Huyên lại đang ngồi cùng nhau, mặt mày không mấy dễ chịu.

“Ngày mai chính thức bắt đầu cuộc so tài tam tông, không biét Hằng Nhạc Tông chúng ta có mấy người đánh được tới trận cuối cùng”, Đạo Huyền Chân Nhân vừa nhấp ngụm trà vừa lắc đầu tỏ vẻ bất lực.

“Có mấy người đánh được tới trận cuối thì muội biết nhưng có một điều có thể chắc chắn rằng người đứng đầu nhất định sẽ ở Chính Dương Tông”, Sở Huyên day trán nói.

“Việc này sao lại xảy ra với Hằng Nhạc Tông chúng ta chứ” , Bàng Đại Xuyên oán thầm.

Haiz!

Dương Đỉnh Thiên thở dài: “Xem ra Hằng Nhạc Tông chúng ta được định sẵn sẽ bị Chính Dương Tông chèn ép tới cùng rồi”.

“Trời xanh an bài, thắng bại có cưỡng cầu cũng không được”, Phong Vô Ngấn kiệm lời cũng lên tiếng, không quên nhìn sang Nhiếp Phong và mấy người phái Nam Cung Nguyệt: “Những tiểu tử này sinh cùng thời với Huyền Linh Chi Thể, được định sẵn chỉ làm nền mà thôi”.

Mấy người mỗi người một câu nhưng Sở Huyên ở bên từ đầu tới cuối lại chẳng lên tiếng nữa.

Cô không để tâm vào chuyện này, hoặc có lẽ từ giây phút Diệp Thành ra đi, Sở Huyên vẫn luôn trong trạng thái thất thần, có vẻ như thắng bại của tam tông, thắng bại của Hằng Nhạc Tông đối với cô mà nói chẳng hề quan trọng.

Bộ dạng này của Sở Huyên khiến người ta nhìn mà cảm thấy xót xa. Sự ra đi của đồ đệ quá bất ngờ, dù sao cũng phải để cô ấy có thời gian thích ứng.

Trong chốc lát, mấy người bọn họ vì sự kiệm lời của Sở Huyên mà chìm vào im lặng.

Ôi chao!

Không biết từ bao giờ, ở phía xa vang lên giọng nói quen thuộc.

Phụt!

Phía này, Đạo Huyền Chân Nhân vừa nhấp ngụm trà thì kinh ngạc phun ngay ngụm trà vào mặt Bàng Đại Xuyên.

Khi ông ta thấy một bóng hình vừa leo lên đỉnh núi thì phải dụi mắt mấy lần.

Cũng giống ông ta, Bàng Đại Xuyên phải dụi mắt, còn Dương Đỉnh Thiên và Phong Vô Ngấn đều hoang mang nhìn về một hướng, chỉ có đôi mắt của Sở Huyên trong phút chốc chợt sáng lên, mang theo sự kinh ngạc, cô đứng bật dậy.

“Mọi…mọi người thái độ gì thế kia chứ?”, Diệp Thành vừa trèo lên tới nơi thì sững người, hắn thấy tất cả đang nhìn về phía mình với ánh mắt kỳ lạ khiến đầu óc hắn cảm thấy khó hiểu.

“Đệ… đệ vẫn còn sống?”, bầu không khí tĩnh lặng bị Tư Đồ Nam phá vỡ.

“Đương nhiên ta còn sống rồi”, Diệp Thành nghe vậy thì hơi ngớ người.

“Không phải ngươi… đã chết rồi sao?”, vẻ mặt Dạ Vô Tuyết cũng cực kỳ thú vị.

“Ta đang sống yên lành, sao có thể…”, Diệp Thành bối rồi, còn chưa nói hết câu đã thấy trước mặt xuất hiện một bóng dáng xinh đẹp, hắn còn chưa kịp phản ứng thì hai cánh tay ngọc ngà đã ôm lấy hắn.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,938
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 517


Chương 517

Ặc…

Cảnh tượng đột ngột này khiến mấy người phía Dương Đỉnh Thiên ngẩn ra.

“Sư phụ tưởng ngươi chết rồi chứ?”, người ôm Diệp Thành đương nhiên là Sở Huyên, có lẽ vì quá kích động nên cô đã quên đi thân phận của mình.

Còn Diệp Thành bỗng được sư phụ xinh đẹp ôm thì thoáng chốc thẫn thờ.

Trước mặt Sở Huyên, trước giờ hắn chỉ bị đánh đòn, đã bao giờ được ôm thế này đâu, hơn nữa cái ôm này quá bất chợt mà lực ôm cũng không phải vừa, cơ thể nhỏ bé của hắn suýt thì bẹp dí.

Trong lúc sững sờ, Diệp Thành cảm nhận được y phục mình ươn ướt, lúc này hắn mới phát hiện thì ra là nước mắt của Sở Huyên làm ướt y phục của mình.

“Sư phụ, người… khóc vì con sao?”, Diệp Thành giật mình hỏi.

Lời này vừa dứt, Sở Huyên vội buông Diệp Thành ra, chính cô ta cũng không ngờ khi nhìn thấy Diệp Thành mình lại rơi lệ, cảm thấy mình đã làm mất phong thái, nước mắt chuẩn bị rơi xuống cũng thoáng chốc bốc hơi sạch sẽ, khuôn mặt xinh đẹp thoáng hiện lên một tia ửng hồng.

“Ngươi còn sống tại sao không về tông môn?”, có lẽ để che giấu sự xấu hổ, Sở Huyên lại trở về bộ dáng như cũ, hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Thành.

“Con muốn về tông môn nhưng…”, Diệp Thành đang định giải thích thì một bàn tay ngọc ngà đã phất tới, hắn còn chưa nói xong đã bị Sở Huyên đánh ngã nhào.

A!

Sau đó tiếng khóc la inh ỏi vang vọng khắp ngọn núi, Diệp Thành đã lâu không bị đánh lại bị Sở Huyên hung hãn ấn xuống đất. Sở Huyên đã lâu chưa đánh Diệp Thành, lần này ra tay cũng không vừa, có lẽ chỉ khi được đánh Diệp Thành như này mới khiến cô càng thêm chắc chắn hắn vẫn còn sống.

“Không được, muội cũng phải đánh hắn, ai bảo hắn khiến tỷ tỷ lo lắng”, Sở Linh cũng xắn tay áo lên, vừa đấm đá loạn xạ vừa mắng: “Ngươi còn sống mà không về nhà, còn sống mà không chịu về khiến chúng ta lo lắng, cho ngươi…”

Cảnh tượng gì thế này? Bao nhiêu người trong tiểu viên đều giật giật khoé miệng nhìn tỷ muội nhà họ Sở đại triển thần uy.

Sau nửa giờ, Sở Huyên và Sở Linh mới dừng tay, thở hổn hển.

Còn Diệp Thành thì thảm hại khiến người ta không nỡ nhìn.

Hắn bị đánh túi bụi, nằm giang hai chân hai tay dưới đất, trên người toàn là dấu chân. Sau khi hắn đứng dậy thì mọi người thấy khuôn mặt ấy đã không còn là khuôn mặt nữa, mặt mũi bầm dập, mắt thâm quầng, bị đánh đến mức thân nương cũng không nhận ra.

“Có phải con không nên tới không?”, Diệp Thành nước mắt nước mũi giàn giụa, bị đánh phát khóc.

“Ai bảo ngươi khiến chúng ta lo lắng”, Sở Huyên tức giận mắng: “Chúng ta đều tưởng ngươi đã chết rồi chứ?”

“Ai nói con đã chết?”

Khụ khụ!

Lúc này Dương Đỉnh Thiên khẽ ho hắng bước tới, nhìn Diệp Thành rồi ngờ vực hỏi: “Tiểu tử, có thể cho ta biết ngươi thoát khỏi kiếp nạn bằng cách nào không?”

“Con đến nước Triệu làm nhiệm vụ bị tên luyện đan sư tà ác bắt được, con vượt qua cửu tử nhất sinh mới bỏ trốn được, thầm nghĩ không đánh lại được thì chạy thôi! Chạy mãi chạy mãi thì bị một chưởng đánh bay xuống sông, cũng không biết bị sông cuốn trôi đi đâu…”, Diệp Thành nói một tràng, kể lại một loạt những chuyện liên quan đến nước Triệu.

Đương nhiên hắn cũng cố tình che giấu một số chuyện, ví dụ như cảnh tượng đẹp mắt trong lò luyện đan.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,938
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 518


Chương 518

Mọi người nghe Diệp Thành nói xong thì chợt hiểu ra, chẳng trách bọn họ không tìm thấy Diệp Thành, ngay cả thi thể cũng không thấy, chắc là khi bọn họ đến nơi thì Diệp Thành đã bị dòng sông cuốn đi rồi.

Nhưng dù may mắn là vậy thì mọi người vẫn rất kinh ngạc.

Đan Hồn là tu sĩ tầng thứ tám cảnh giới Không Minh, Dương Đỉnh Thiên từng nghe nói ngay cả Sở Huyên cũng bị một chưởng của hắn đánh cho trọng thương huống hồ là Diệp Thành mới chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên. Thế nhưng Diệp Thành vẫn còn sống, điều này làm sao không khiến mọi người kinh ngạc cho được?

“Tiểu tử, ngươi được lắm!”, sau giây phút bất ngờ, Bàng Đại Xuyên tặc lưỡi khen ngợi.

“Vậy mà cũng trốn thoát ra được, ngươi còn lợi hại hơn cả ta”.

“Tiểu tử ngươi có tiền đồ đấy”.

“Được rồi”, nghe mấy người Bàng Đại Xuyên liên tục tấm tắc ngợi khen, Dương Đỉnh Thiên lại lần nữa xen vào, cười bảo: “Nếu Diệp Thành đã về thì cuộc thi của tam tông ngày mai không cần tìm người thay hắn ra trận nữa”.

Nói rồi Dương Đỉnh Thiên còn không quên nhìn đệ tử áo tím bên cạnh.

Hắn là Lý Chí, cũng là một đệ tử không hề yếu của Hằng Nhạc Tông, thực lực chỉ hơi kém hơn so với Thạch Nham, đệ tử chân truyền thứ chín của Hằng Nhạc Tông. Vì Tề Dương đã bị Diệp Thành đánh cho tàn phế, mà họ lại lầm tưởng Diệp Thành đã chết nên mới chọn hắn ta từ nội môn để thay thế Diệp Thành.

Bây giờ Diệp Thành đã về, thực lực hắn ta không bằng Diệp Thành nên đương nhiên sẽ phải đổi lại.

“Sư huynh Diệp Thành có thể đánh bại Tề Dương, thực lực đương nhiên hơn con rất nhiều, để huynh ấy thay thế đương nhiên con ủng hộ cả hai tay”, Lý Chí cũng suy nghĩ rất thoáng, không phải loại người bụng dạ hẹp hòi.

“Chuyện này quyết định vậy đi”, Dương Đỉnh Thiên vuốt râu nhìn chín người phía Diệp Thành, Nhiếp Phong, Nam Cung Nguyệt rồi nghiêm túc nói: “Mặc dù biết rõ là thua nhưng các con cũng phải dốc hết sức chiến đấu, thua cũng phải thua một cách không thẹn với lòng”.

“Đương nhiên rồi, bây giờ con đang hăng lắm đây”, Tư Đồ Nam nói xong còn vặn cổ.

Mấy người còn lại cũng hằm hè xắn tay áo, tinh thần chiến đấu rất cao.

“Vậy thì tốt”, Dương Đỉnh Thiên mỉm cười ôn hoà rồi lại quay về chỗ ngồi, những người khác cũng về lại vị trí ban đầu. Còn Sở Huyên, khi rời đi cô ta vẫn không quên hung dữ trừng mắt nhìn Diệp Thành, trong mắt viết rõ mấy chữ: Lát nữa sẽ xử lý ngươi.

Hự!

Khoé miệng Diệp Thành không khỏi giật giật.

“Nào nào, để ta giới thiệu cho tiểu sư đệ”, Tư Đồ Nam kéo Diệp Thành lại, hơn nữa còn xung phong giới thiệu cho hắn. Đầu tiên hắn ta chỉ vào Thạch Nham – đệ tử thứ chín của Hằng Nhạc rồi bảo: “Tên đần độn ngờ nghệch này là Thạch Nham, đại đệ tử của Thiên Sơn Phong, cũng là đệ tử chân truyền thứ chín của Hằng Nhạc Tông”.

“Chào sư huynh Thạch Nham”, Diệp Thành rất biết lễ nghi xã giao.

“Cứ gọi ta Thạch Nham là được”.

“Người kia không cần ta giới thiệu nữa đúng không!”, Tư Đồ Nam lại chỉ vào Dương Bân.

“Đệ biết, đệ biết”, Diệp Thành liếc nhìn Dương Bân phát hiện sắc mặt tên đó tối sầm, nếu không phải mấy người phía Dương Đỉnh Thiên đang ở đây thì chắc hắn ta đã nhảy cao ba thước rồi. Ở nội môn Hằng Nhạc, bảo bối trên người hắn ta đều đã bị mấy người phía Diệp Thành cướp sạch không còn gì.

Hừ!

Dương Bân khịt mũi lạnh lùng, quay lưng lại.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,938
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 519


Chương 519

“Mặc kệ hắn đi. Nào nào, nhìn người đẹp này, muội ấy là Dạ Vô Tuyết, đại đệ tử của Ngọc Tâm Phong, đệ tử chân truyền thứ sáu của Hằng Nhạc Tông. Tiếp theo là Đoàn Ngự, đại đệ tử của Thiên Tuyền Phong, đệ tử chân truyền thứ năm của Hằng Nhạc Tông. Còn ta thì không cần giới thiệu, cứ gọi ta Nam ca là được. Người này, người này là Nam Cung Nguyệt của Ngọc Linh Phong, đệ tử chân truyền thứ ba của Hằng Nhạc Tông, xinh đúng không? Nhiếp Phong sư huynh thì chắc đệ cũng đã thấy, đại đệ tử của Ngự Kiếm Phong, đệ tử chân truyền thứ hai của Hằng Nhạc Tông”.

Giới thiệu đến đây, cuối cùng Tư Đồ Nam mới tới bên cạnh một thanh niên, hắng giọng một tiếng rồi mới nói tiếp: “Vị này là đại đệ tử của Huyền Thiên Phong, đệ tử thân truyền của chưởng giáo Hằng Nhạc ta, cũng là đệ tử chân truyền thứ nhất của Hằng Nhạc Tông, Liễu Dật”.

“Chào sư huynh Liễu Dật”, Diệp Thành bước lên, chắp tay chào.

“Diệp sư đệ không cần khách sáo, cứ gọi ta Liễu Dật là được”, Liễu Dật mỉm cười, nụ cười của hắn khiến người ta có cảm giác như được tắm trong gió xuân. Hắn như một cây ngọc đón gió, khí chất tao nhã, điều quan trọng nhất là hắn không hề có thêm hành động thừa thãi, khí chất có chút giống với Dương Đỉnh Thiên, thẳng thắn vô tư mà không thiếu phần khiêm nhường.

“Người này không đơn giản”, đây là ấn tượng đầu tiên của Diệp Thành về Liễu Dật, khí chất ẩn sâu bên trong còn khó đoán hơn Nhiếp Phong.

“Chẳng trách lại có thể trở thành bảo toạ chân truyền số một của Hằng Nhạc, đệ tử chưởng môn dạy dỗ quả nhiên không bình thường”, Diệp Thành lẩm bẩm: “Không biết huynh ấy đấu với Cơ Tuyết Băng thì sẽ có mấy phần thắng”.

Diệp Thành đang suy nghĩ thì Tư Đồ Nam đã mang ra vài bình rượu ngon, hiếm khi chân truyền đông đủ, kẻ nghiện rượu như hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Chỉ là mấy người còn chưa uống thì ở đỉnh núi lại xuất hiện thêm vài người nữa.

Nhìn kỹ lại mấy người này thì thấy đó chẳng phải người của nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc sao?

“Ngươi thật sự vẫn còn sống?”, mấy người phía Thượng Quan Bác còn chưa chào hỏi phía Dương Đỉnh Thiên thì Thượng Quan Ngọc Nhi đã bước lên trước, đôi mắt trong như nước hồ thu chẳng mấy chốc đã nhìn thấy Diệp Thành trong đám đệ tử chân truyền đông đúc.

Cô ta cũng như Sở Huyên, tưởng Diệp Thành đã chết.

Vì thế mấy ngày qua cô ta còn áy náy, nếu Diệp Thành không cứu cô ta thì cũng đã không phải chết thảm. Nhưng vừa nãy cách đây không lâu, không biết cô ta nghe được ở đâu tin rằng Diệp Thành còn sống nên mới vội vã đến đây.

“Đương nhiên ta còn sống rồi”, Diệp Thành cười khan một tiếng sau đó cúi đầu sờ chóp mũi.

Hắn vừa làm hành động kỳ lạ này xong, má Thượng Quan Ngọc Nhi bỗng chốc đỏ bừng.

Hai người đều ngầm hiểu, dường như cả hai đều nghĩ đến cảnh tượng trong lò luyện đan, vì lý do khón nói mà nhìn hết thân thể đối phương, bây giờ gặp lại bầu không khí cực kỳ quái dị.

Có lẽ vì là nữ nhân nên Thượng Quan Ngọc Nhi xấu hổ thay đổi sắc mắt, cô ta hung hăng trợn mắt nhìn chằm chằm Diệp Thành, trong đôi mắt đẹp như bùng lên ngọn lửa.

Bị Thượng Quan Ngọc Nhi trừng mắt nhìn như vậy, Diệp Thành càng cúi đầu sâu hơn. Hắn nghĩ hôm đó mình sẽ chết nên mới đâm lao theo lao, mặt dày nhìn hết thân thể Thượng Quan Ngọc Nhi, nếu biết còn có thể sóng sót, hắn sẽ thận trọng một chút.

“Tiểu hữu Diệp Thành, chuyện ngày hôm đó Ngọc Nhi đã nói với ta rồi, đa tạ ngươi ra tay cứu giúp”, Thượng Quan Bác không biết chuyện gì, bước lên đích thân cảm ơn. Nếu để ông ta biết chuyện trong lò luyện đan, không biết liệu ông ta có bóp chết Diệp Thành tại chỗ không.

“Chỉ nói miệng thôi, không có gì thiết thực hơn à?”, Diệp Thành lắc đầu nhìn bầu trời đầy sao.

Hắn vừa dứt lời, Thượng Quan Bác đã nở nụ cười hào phóng: “Tiểu hữu Diệp Thành, nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc nợ ngươi một mối ân tình lớn, khi nào cần ngươi cứ nói, chúng ta sẽ dốc hết sức giúp đỡ”.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,938
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 520


Chương 520

“Còn không cảm ơn tiền bối Thượng Quan đi”, Sở Huyên lập tức trừng mắt nhìn Diệp Thành.

“Cảm ơn tiền bối Thượng Quan”, Diệp Thành cúi gằm mặt rồi bỗng cười hà hà. Nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc cực kỳ lớn mạnh, tam tông đều không dám tuỳ tiện đụng đến.

Khi mọi người đang nói chuyện thì trên đỉnh núi lại có người tới, là một nữ đệ tử mười bảy, mười tám tuổi, mặc áo bào của Chính Dương Tông, dung mạo không được coi là xinh đẹp nhưng lại không thể che giấu vẻ nghêng ngang kiêu ngạo từ trong cốt cách.

Diệp Thành biết nữ đệ tử này, cô ta tên là Lý Thi Mạn, trước đây khi ở Chính Dương Tông, cô ta với Diệp Thành đều là đệ tử của Tình Báo Các.

“Diệp Thành?”, Lý Thi Mạn vừa bước lên, còn chưa kịp chào hỏi mấy người phía Dương Đỉnh Thiên thì đã ngây ra đó, cô ta không ngờ lại gặp Diệp Thành, kẻ từng bị đuổi xuống núi khi xưa ở đây.

“Sao ngươi lại ở đây? Không phải ngươi đã bị đuổi xuống núi rồi ư?”, Lý Thi Mạn nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt vô cùng khó hiểu.

Lời này vừa dứt, tất cả mọi người có mặt đều đổ dồn ánh mắt vào Diệp Thành, đặc biệt là Sở Huyên, vẻ mặt cô ta trở nên cực kỳ thú vị. Lời của Lý Thi Mạn rất rõ ràng, đồ nhi Diệp Thành của cô ta từng là đệ tử của Chính Dương Tông.

Dường như biết nghi ngờ của mọi người, Diệp Thành biết chuyện này sớm muộn gì cũng không giấu được, vì thế hắn quyết định nói thẳng: “Con từng là đệ tử của Chính Dương Tông. Khi chấp hành nhiệm vụ của tông môn, nửa đường bị ám sát, vùng đan điền bị phế bỏ nên Chính Dương Tông coi con là rác rưởi rồi đuổi khỏi tông môn, may mắn thay con được một vị tiền bối cứu giúp nên mới làm đệ tử của Hằng Nhạc Tông…”

Diệp Thành nói rất nhẹ nhàng bình thản, thế nhưng trong giọng điệu lại mang thêm phần buồn bã, đau thương.

Mặc dù mọi người đều rất ngạc nhiên nhưng chỉ im lặng, họ không ngờ Diệp Thành lại có quá khứ đau buồn, thảm thương đến vậy, họ có thể tưởng tượng được tâm trạng ngày đó khi bị đuổi khỏi tông môn của Diệp Thành, hắn đi được tới ngày hôm nay cũng không hề dễ dàng.

Lúc này Diệp Thành đã lặng lẽ xoay người trốn sang góc khác, một mình uống rượu.

Thấy bầu không khí trở nên kỳ lạ, Lý Thi Mạn nhìn quanh một lượt rồi nói: “Sư tỷ Cơ Tuyết Băng phái ta tới, ta tới đây để hỏi trong số mọi người, có đệ tử nào tên là Trần Dạ không?”

“Trần Dạ?”, Tư Đồ Nam nhướng mày, sau đó lanh lẹ đáp: “Chúng ta không có người nào tên như vậy”.

“Không thể nào!”, Lý Thi Mạn không tin: “Sư tỷ nói Trần Dạ là người của Hằng Nhạc Tông mà! Hơn nữa tỷ ấy còn nói Trần Dạ chắc chắn sẽ quay lại tham gia cuộc thi giữa tam tông”.

“Ta nói này tiểu cô nương, không có là không có, chúng ta còn có thể lừa cô được chắc”, Bàng Đại Xuyên liếc nhìn Lý Thi Mạn.

“Vậy… Vậy có thể là ta nhớ nhầm”, Lý Thi Mạn vội vàng cúi chào rồi xoay người xuống núi, trước khi đi cô ta còn nhìn quanh mọi người một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Diệp Thành thêm vài giây.

Sau khi Lý Thi Mạn đi, mọi người đều nhìn Diệp Thành đang ngồi uống rượu một mình, nhưng không nói gì nhiều.

Ngược lại là Sở Huyên, ánh mắt cô ta nhìn Diệp Thành có chút ẩn ý, càng ngày cô ta càng không hiểu đồ nhi của mình. Ví dụ như chuyện hắn từng là đệ tử của Chính Dương Tông, từ đầu đến giờ cô ta đều không hề hay biết, nếu Lý Thi Mạn không gặp lại Diệp Thành thì e rằng tới cuộc thi tam tông ngày mai cô ta cũng vẫn chưa biết.

Trên đỉnh núi không hề yên bình, không lâu sau khi Lý Thi Mạn rời đi lại có một người nữa tới, nhưng không phải leo từ dưới chân núi lên mà là từ trên trời đáp xuống, khoảnh khắc đó như có tảng thiên thạch lao xuống khiến cả ngọn núi rung chuyển một hồi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom