Dịch Tiên Võ Đế Vương

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 461


Chương 461

“Giờ mạt tướng đi làm ngay”, Tần Hùng hùng hổ lập tức xoay người bước ra ngoài, nhưng mới đi được một bước thì quay lại ái ngại nhìn Diệp Thành, nói: “Xin hỏi Thượng tiên, vì sao phải là hoả lẫm?”

“Hoả lẫm chính là loại bột cực nóng được luyện ra từ Viêm Giác Thạch, đây là vật Chí Dương, có thể ngăn lại gian tà”.

“Đa tạ Thượng tiên”, Tần Hùng chắp tay, quay người bước ra khỏi đại điện.

Sau khi Tần Hùng rời đi, Diệp Thành lại lặng lẽ quan sát tấm bản đồ, hắn đảo mắt nhìn qua mỗi dòng sông, mỗi ngọn núi như đang tìm kiếm thứ gì đó.

“Thượng tiên, ngài đến đây một mình sao?”, phía sau, Triệu Dục hỏi dò.

“Ông sợ tôi không dẹp được thế lực đó sao?”, Diệp Thành thản nhiên nói.

Đột nhiên Triệu Dục giật mình: “Ta….ta không có ý đó”.

Diệp Thành mỉm cười không nói gì, đảo mắt nhìn tấm bản đồ nước Triệu.

Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại ở một dãy núi vì địa thế của dãy núi này rất kỳ diệu, ba ngọn núi vây quanh, một ngọn núi sừng sững ở giữa, địa thế như vậy đối với những tu sĩ như bọn họ mà nói chính là địa lợi, hoặc có thể nói là nơi dưỡng ra địa mạch.

Cái gọi là địa mạch chính là một loại linh mạch của mặt đất, hấp thu một loại linh mạch được ngưng tụ ra của đất trời. Vùng đất thế này có thể giúp người phàm tăng tuổi thọ, còn đối với tu sĩ thì có thể tăng công lực gấp đôi.

Nước Triệu không quá rộng lớn nhưng núi non nhiều, mà có thể xuất hiện được một nơi địa thế như vậy quả khiến Diệp Thành phải bất ngờ.

Đương nhiên hắn nhắm vào địa điểm này không phải không có lý vì đó chính là nơi rất tốt để luyện đan, bên trên có tinh hoa của nhật nguyệt, bên dưới có khí nguyên địa mạch, đan dược được luyện ra nhất định là loại thượng phẩm.

“Nếu thật sự có luyện đan sư thần bí thao túng Huyết Vu, vậy thì vùng đất kỳ bí này nhất định là nơi có huyền cơ”, Diệp Thành xoa cằm.

“Thượng tiên?”, Triệu Dục ở bên thấy Diệp Thành lẩm bẩm thì hỏi thăm dò.

“Có việc gì ông cứ nói”.

“Ta đã dặn dò quần thần làm bữa yến tiệc thiết đãi Thượng Tiên, xin mời Thượng tiên tới Phượng Loan Các”.

“Giờ ta không có thời gian ăn”, Diệp Thành quay người đi ra ngoài, khi đi qua Triệu Dục hắn khẽ vỗ vai ông ta, mỉm cười nói: “Lo cho nước cho dân thì ông là vị Hoàng đế tốt rồi, ăn cơm thì thôi không cần, cứu người là quan trọng nhất”.

Nói rồi, Diệp Thành ra khỏi đại điện.

Màn đêm không hề yên tĩnh.

Quân đội nước Triệu đang hành quân trong đêm thì được triệu hồi về bởi một thánh chỉ.

Còn những người mà Tần Hùng dẫn đầu xông vào từng bản làng, âm thanh ồn ào đương nhiên không thể tránh khỏi, thế nhưng nghe nói là thánh chỉ thì người dân không dám làm trái lệnh, nhanh chóng cùng quân đội rời khỏi quê hương.

Đồng thời, ở khắp các nơi trên nước Triệu đều vang lên tiếng ngựa hí vang, từng đoàn xe mang theo hoả lẫm được đưa đến khắp các nơi trên đất nước, chỉ cần là những nơi có người sinh sống thì đều được rắc đầy hoả lẫm trừ tà.

Lúc này, ở một rặng núi dài sừng sững, trên một đỉnh núi cao chọc trời, có một lão già mặc áo bào tím đang khoanh chân ngồi đó.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 462


Chương 462

Người này thân hình gầy gò như que củi, để mái tóc màu đỏ, khắp người sực lên mùi máu tanh dị thường. Nếu nhìn vào mắt ông ta thì chắc chắn sẽ khiến người ta sợ hãi vì đó là đôi mắt u ám như ác ma.

Bên cạnh lão ta còn có một cái lò luyện đan cao ba trượng, trong lò luyện đan có ngọn lửa màu đỏ đang cháy rực.

“Lão già, ông có biết ta là ai không? Ta là Tam Tiểu Thư của nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc”, giọng nói lạnh lùng vang lên từ trong cái lư luyện đan kia.

“Nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc?”, lão già mặc đồ tím nghe vậy thì chỉ nhếch miệng cười, trong đôi mắt càng hiện lên ánh nhìn thâm sâu khó dò.

“Tôi khuyên ông ngoan ngoãn thả tôi ra, nếu không thì nhà Thượng Quan nhất định sẽ không để ông yên đâu”.

“Ồn ào”, lão già mặc đồ tím lạnh giọng phất vạt áo khiến một đường ánh sáng màu máu bay vào trong lò luyện đan, phong ấn người ở bên trong lại rồi nói với giọng thâm trầm: “Đợi ta luyện ra Phệ Huyết Nguyên Đan thì việc đầu tiên ta làm chính là diệt đi nhà Thượng Quan”.

……….

Trong đêm, Diệp Thành đi trên đám mây tiên hoả tới một khu làng cổ.

“Mau, mau, ôm theo đứa trẻ”.

“Của cải thì không cần mang theo nữa, mau chóng theo quân đội rời đi”.

Vừa xuống tới nơi, Diệp Thành liền nghe thấy tiếng thúc giục.

Nhìn từ xa, trong ngôi làng cổ bóng người đi lại hỗn loạn, từng binh sĩ mặc áo giáp chạy đi chạy lại hối hả, sau đó đưa người lên những cỗ xe ngựa đã được sắp xếp từ trước để rời đi tới nơi khác.

Sau một canh giờ, ngôi làng cổ vắng bóng người.

“Thượng tiên”, Tần Hùng đi vào, cung kính hành lễ với Diệp Thành: “Nông dân của nhưng thôn này đều đã được đưa đi, còn những người trong phạm vi năm mươi dặm cũng đã được đưa về phương Bắc”.

“Hành động nhanh gọn đấy”, Diệp Thành mỉm cười.

“Thượng Tiên muốn ở đây chờ cá cắn câu phải không ạ?, Tần Hùng nhìn Diệp Thành hỏi thăm dò.

“Chẳng còn cách nào khác, ta chỉ có một mình”, Diệp Thành cười bất lực: “Bọn chúng sớm muộn cũng sẽ tới ngôi làng này, ta ở đây đợi chúng là được”.

“Mạt tướng nguyện ở lại phò trợ Thượng tiên”, Tần Hùng nhìn Diệp Thành với vẻ mặt quyết tâm.

Diệp Thành khoát tay, cười nói: “Ông là đại tướng quân oai hùng của đất nước này, nhưng việc này ông không thể tham gia vào được, lòng tốt của ông ta xin nhận, ông đi đi”.

Tần Hùng chẳng còn cách nào khác chỉ đành chắp tay hành lễ quay người toan rời đi, thế nhưng ngay sau đó ông ta bị Diệp Thành gọi lại.

“Tần tướng quân, ta muốn hỏi về một người”.

Tần Hùng lặng người, không ngờ vị Tiên nhân trước mặt mình lại muốn nghe ngóng một người từ mình. Có điều dù là vậy thì ông ta vẫn cung kính: “Thượng tiên, xin cứ nói”.

“Khoảng mười năm trước, có một thiếu niên tên Dương Phàm, ông đã nghe qua cái tên này chưa?”, Diệp Thành nói tới cái tên của ca ca a Lê, hắn vẫn muốn giúp cô thiếu nữ yếu đuối ấy nghe ngóng thông tin về ca ca của mình.

“Ta đương nhiên từng nghe nói”, Tần Hùng gật đầu nhưng lại thở dài, sắc mặt ủ rũ như thể nhớ ra chuyện từ rất lâu rồi: “Mười năm trước ta chưa phải là đại tướng quân, chỉ là một đô uý cỏn con, thiếu niên Dương Phàm đó chính là một binh sĩ của quân Hổ Uy”.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 463


Chương 463

Nói tới đây, Tần Hùng tỏ vẻ bi thương: “Mặc dù còn trẻ nhưng cậu ta chiến đấu rất dũng mãnh, chỉ là trong một lần đại chiến với nước Nguỵ, cậu ta không may bị bắt và bị treo lên trước đại quân Nguỵ, phải chịu nỗi đau đớn khôn tả khi từng nhát đao cứa đi từng phần xương thịt trên cơ thể”.

Tần Hùng vừa nói vừa bất giác nắm chặt tay, trong đôi mắt bể dâu từng trải kia hãy còn giọt nước mắt nóng hổi lăn dài.

Diệp Thành im lặng lắng nghe.

“Tần Hùng ta một đời chinh chiến, nhưng có hai người để lại ấn tượng sâu sắc nhất và thiếu niên tên Dương Phàm là một trong hai người đó”, Tần Hùng rưng rưng: “Cậu ta chỉ mới mười lăm tuổi, bị từng nhát dao cứa vào da thịt mà không hề kêu than đau đớn, cho tới chết vẫn nở nụ cười vô tư”.

Haiz!

Diệp Thành thở dài, sự việc đúng như hắn dự đoán. Ca ca của a Lê đã không còn trên đời nữa, tiểu cô nương đáng thương chờ đợi đằng đẵng mười năm trời, cho dù hoá thành hồn phách vẫn đau đáu đợi ca ca mình trở về.

Hắn có thể tượng tượng ra được cảnh tượng đó, một thiếu niên mới chỉ mười lăm tuổi, bị giết hại bằng cực hình tàn nhẫn, cảnh tượng ấy mới bi thương làm sao.

Trong lòng Diệp Thành bất giác dâng trào nỗi nghẹn ngào khôn tả.

Thế giới này tàn khốc như vậy, cuộc chinh chiến của đất nước người phàm, chiến trường lạnh lẽo không biết đã chôn bao nhiêu hài cốt con người.

Thế giới tu sĩ cũng nào có khác, trông thì tươi sáng nhưng lại đầy rẫy những hiểm nguy rình rập.

Tần Hùng rời đi. Ông ta là vị đại tướng quân của nước Triệu, trong tay nắm hàng triệu hùng binh nhưng chức vị tối cao như vậy phải đổi lại bằng bao nhiêu xương máu của các tướng sĩ.

Haiz!

Diệp Thành nhìn theo bóng người Tần Hùng mà thở dài. Khi bóng hình ông ta đi khuất, hắn mới di chuyển nhảy lên lầu hai của một lầu các nhỏ, Diệp Thành nép vào bên cửa sổ, ẩn đi khí tức, tĩnh lặng quan sát chờ đợi thế lực gian tà xuất hiện.

Trong màn đêm u tối, chỉ có ánh sao lấp lánh chiếu rọi. Thời gian cứ thế dần trôi và gần tới giờ Tý.

Cuối cùng, Diệp Thành nép trên lầu các nhỏ nheo mắt, hắn trông thấy vài bóng người quỷ dị đi vào ngôi làng, trên người chúng còn mặc y phục huyết sắc, khuôn mặt được che đi bởi lớp mặt nạ quỷ, toàn thân xực lên khí tức tanh nồng của máu, đôi mắt chúng nham hiểm và khát máu.

“Quả nhiên là Huyết Vu”, trong đôi mắt Diệp Thành thoáng qua ánh nhìn sắc lạnh, hắn không hiện thân ngay lúc đó.

“Hai tên ở cảnh giới Chân Dương, mười tên ở cảnh giới Nhân Nguyên”, sau khi đảo mắt nhìn đám người, Diệp Thành liền nhận ra được tu vi của những thế lực này: “Thế trận cũng không vừa, chẳng trách mà đệ tử của Hằng Nhạc phải bỏ mạng ở đây”.

“Sao lại không có người?”, Diệp Thành đang nghĩ ngợi thì mười hai tên ở bên dưới liền quây lại với nhau.

“Tới làng tiếp theo xem xem”, tên cầm đầu với dáng người cao gầy lập tức ra lệnh, chúng định tới ngôi làng tiếp theo ngay lúc này.

Thế nhưng đúng lúc này, Diệp Thành nép trên lầu các bắt đầu hành động, hắn như bóng ma sát phạt tới, tung chưởng mạnh bạo.

Phụt!

Ngay sau đó liền có một tên Huyết Vu ở cảnh giới Nhân Nguyên lập tức bị chém làm đôi.

“Tu sĩ?”, thấy cảnh tượng bất ngờ này, những tên Huyết Vu còn lại đều lập tức tản ra, bao vây xung quanh Diệp Thành. Có điều khi cảm nhận được tu vi của Diệp Thành chỉ ở Nhân Nguyên chúng lại nhếch miệng cười quái dị.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 464


Chương 464

“Ngoan ngoãn thì ta sẽ cho các ngươi chết thoải mái hơn một chút”, Diệp Thành lạnh giọng.

“Cảnh giới mới ở Nhân Nguyên, ngươi muốn chết phải không?”, một tên Huyết Vu trong số đó hắng giọng, hắn di chuyển nhanh như cơn gió sát phạt tới, giơ tay tung ra đại thủ ấn, trên thủ ấn còn mang theo hoa văn của tộc người Vu.

Thấy vậy Diệp Thành không lùi mà tiến, tung ra Hám Sơn Chưởng khiến tên Huyết Vu ở cảnh giới Chân Dương kia bị đánh lùi phun ra máu.

Rất nhiều tên Huyết Vu thấy vậy thì kinh ngạc: “Cùng lên”.

Ngay sau đó mười một tên Huyết Vu cùng xông lên. Diệp Thành bật cười lạnh lùng rút ra thanh kiếm Xích Tiêu, tiên hoả cũng bao quanh kiếm Xích Tiêu. Tộc Huyết Vu thuộc dương, tiên hoả là vật chí cương chí dương, dùng tiên hoả để khắc chế Huyết Vu lại hết sức hợp lý.

Quả nhiên, tiên hoả màu vàng kim hiển hiện khiến rất nhiều tên Huyết Vu vô thức dừng lại.

Trong giây phút ngắn ngủi Diệp Thành đã di chuyển. Thân pháp huyền diệu của hắn xuyên qua những tên này, mỗi lần hắn ra tay là trên trán một tên có thêm nhát kiếm chém xuống, khi hắn dừng lại thì chỉ còn lại hai tên Huyết Vu ở cảnh giới Chân Dương.

“Địa Vu Huyết Chú”, cả hai tên Huyết Vu lần lượt phun ra máu sau đó nhanh chóng sử dụng thủ ấn.

Đột nhiên hai giọt máu chợt bùng to lên và loang đầy mặt đất. Từng đường vân màu máu xuất hiện, nhanh chóng liên kết với nhau ngưng tụ thành một Huyết Trận.

Ở trong Huyết Trận, Diệp Thành có thể cảm nhận được rõ ràng huyết khí bị hoá đi, vả lại huyết trận này còn có khả năng cấm cố chân khí.

“Địa Vu Huyết Chú quả không vừa”, trong ánh mắt Diệp Thành hiện lên cái nhìn sắc lạnh: “Có điều chỉ dựa vào cái này mà đòi trấn áp ta, đạo hành của các ngươi cũng còn kém lắm”.

Mở!

Sau tiếng hô, chân khí trong vùng đan hải của Diệp Thành cuộn trào, được đẩy vào các đường kinh mạch, sức mạnh được ngưng tụ sau đó xông phá cấm cố Địa Vu Huyết Chú.

Thấy vậy, cả hai tên Huyết Vu ở cảnh giới Chân Dương tái mặt, lần lượt sử dụng binh khí, giữa trán của cả hai tên đều có ánh sáng màu máu xuất hiện.

Vù!

Vù!

Giây phút sau đó, một cái tháp màu máu và một cái gương linh màu máu bay vào không trung, nhanh chóng biến to dần, ánh sáng màu đỏ huyết khủng khiếp bao trùm.

“Trấn áp”, cả hai tên Huyết Vu lần lượt ngự động binh khí bay xuống.

Diệp Thành với ánh mắt sắc lạnh lật tay lấy ra roi sắt chuyên đánh vào linh hồn. Hắn quất ra một roi đánh bay cái tháp huyết sắc kia đi, sau đó lại vung tay quất vào linh gương huyết sắc khiến mặt gương cũng bay đi.

A….!

Linh hồn của cả hai tên Huyết Vu bị tổn thương, đôi mắt mờ hẳn.

Diệp Thành di chuyển, sát phạt tới trước mặt chúng, một đạo Bát Hoang Chưởng tung ra khiến chúng máu me be bét, sau đó lại tung tiếp một đạo Hàng Long, tên Huyết Vu kia lảo đảo lùi về sau, còn chưa kịp đứng vững đã lại phải đối mặt với một đường lửa màu vàng kim.

Phụt!

Máu bắn tung toé, tên Huyết Vu sau đó bị Nhất Chỉ của Diệp Thành chọc thủng giữa trán, phần não bị huỷ hoại, linh hồn tiêu tán, cơ thể xác thịt ngã vật ra đất.

Ở một bên, tên Huyết Vu cuối cùng thấy sức mạnh của Diệp Thành thì không nghĩ gì thêm, cứ thế quay người bỏ chạy.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 465


Chương 465

Đi đâu?

Diệp Thành bước ra bộ pháp huyền diệu, lao vút tới, kiếm Xích Tiêu trong tay chém ra một nhát khiến tên kia suýt chút nữa thì bị chẻ làm đôi.

Tên này mặt mày sợ hãi, lồm cồm bò dậy.

Vút!

Sau âm thanh đó, trong tay Diệp Thành xuất hiện một cây mâu lao vút về phía tên Huyết Vu đang đứng dậy khiến tên này bị đâm xuyên và dính chặt vào bức tường.

“Ai phái các ngươi tới thôn xóm bắt đi trẻ nhỏ?”, Diệp Thành từ từ đi tới, nhìn tên Huyết Vu với vẻ mặt lạnh tanh.

“Không…không có ai cả”, tên kia sợ hãi nhìn Diệp Thành.

“Xem ra ngươi không biết nghe lời rồi”, sau giọng nói đó, tiên hoả màu vàng kim của Diệp Thành hiện lên lơ lửng trong lòng bàn tay, hoá thành cây trường kiếm bằng lửa lập tức đâm xuyên bả vai tên này.

Tên Huyết Vu kêu gào thảm thiết, tiên hoả với uy lực quá mạnh, từ vết thương bị đâm đó, cơ nđau đớn lan dần khắp cơ thể, huỷ diệt khí huyết trong cơ thể hắn, dung hoà huyết cốt của hắn. Nỗi đau này chẳng khác gì lăng trì tùng xẻo.

“Nói, ta nói”, tên Huyết Vu vội cầu xin: “Bọn ta cũng chưa từng gặp người này, chỉ phụ trách bắt trẻ nhỏ đưa tới….”

Vút!

Tên Huyết Vu còn chưa nói xong thì ánh sáng màu đỏ sắc lạnh bay tới với uy lực vô cùng lớn.

Diệp Thành nheo mắt rút ra thanh Thiên Khuyết.

Bang!

Huyết mang màu đỏ kia đánh trúng thanh Thiên Khuyết. Ngay sau đó, Diệp Thành chỉ cảm thấy đôi vai của mình tê dại, hắn mất đi tri giác, ngược lại phần cổ họng chợt cảm thấy khái, hắn phun ra một ngụm máu, lảo đảo lùi về sau bốn, năm trượng. Mỗi lần lùi một bước đều để lại dấu chân hằn sâu trên mặt đất.

“Cảnh giới Linh Hư Nhất Trùng Thiên”, Diệp Thành dừng bước, chăm chú quan sát trong bóng đêm.

Ở đó, một bóng hình mơ hồ dần dần xuất hiện dưới lớp huyết bào, trông không rõ dung mạo, chỉ có thể nhìn ra được đôi mắt u tối và khí huyết sục sôi.

“Huyết….Huyết tôn”, thấy người tới, tên Huyết Vu đang bị treo trên tường vội rút chiến mâu trên người mình ra, sau đó bò rạp xuống dưới chân kẻ mặc huyết bào, run rẩy mãi không thôi.

“Loại ăn hại, ta cần ngươi làm gì?”, kẻ mặc huyết bào nhếch miệng cười u ám, khẽ giơ tay, dùng bộ móng tay sắc nhọn ấn vào phần đầu tên Huyết Vu kia.

“Huyết Tôn xin tha mạng”, tên Huyết Vu mặt mày sợ hãi.

Có điều câu cầu xin của hắn chỉ đổi lại bằng nụ cười giễu cợt.

A….!

Ngay sau đó, tiếng kêu gào thảm thiết của tên Huyết Vu vang vọng khắp nơi. Khí huyết khắp cơ thể hắn bị kẻ mặc Huyết bào nuốt trọn, cơ thể của hắn nhanh chóng bị hút toàn bộ sinh khí cho tới khi chỉ còn là cái xác khô cong.

Thấy cảnh này, Diệp Thành ở phía cách đó không xa nheo mắt nhìn, sắc mặt của hắn nghiêm nghị hơn vài phần.

“Tiểu tử, ngươi khiến ta phải bất ngờ đấy”, sau khi nuốt trọn khí huyết của tên Huyết Vu, kẻ mặc huyết bào mới vặn vặn cổ, nhìn Diệp Thành bằng đôi mắt u ám khiến người ta trông mà trợn người.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 466


Chương 466

Diệp Thành cau mày, thầm nghĩ có nên quay người triệu gọi tiên hoả thành mây để bỏ đi hay không, vì thực sự thì kẻ này quá mạnh.

Thế nhưng ý nghĩ này của hắn lập tức bị gạt đi. Mặc dù hắn không phải là người cứu thế giới nhưng hắn có tấm lòng lương thiện, thân là tu sĩ, cứ thế rút lui thì hắn chắc chắn rằng đêm nay sẽ là một đêm đại nạn đối với nước Triệu. Hắn không muốn nhìn thấy người phàm phải đổ máu, sinh linh lầm than dưới tay Huyết Vu.

Thế rồi Diệp Thành kiên định quyết tâm, kẻ mặc huyết bào mặc dù mạnh nhưng hắn cũng không phải không có sức mạnh.

Chủ yếu là vì hắn còn có linh phù bảo vệ mà Sở Huyên đưa cho hắn.

“Lại là một tên đệ tử của Hằng Nhạc Tông”, phía này, kẻ mặc huyết bào đã từ từ bước tới, nhìn Diệp Thành và nhếch miệng cười giễu cợt: “Người của Hằng Nhạc Tông đều là loại tự đại thế này sao? Phái một tên tu vi Nhân Nguyên tới sao?”

“Ngươi cũng đừng quá tự đắc”, Diệp Thành lạnh giọng, sau đó hắn rút ra thanh kiếm Xích Tiêu chém ra một kiếm về phía trán kẻ mặc huyết bào.

“Không biết tự lượng sức mình”, tên kia đột nhiên bật cười rồi chìa ra hai ngón tay.

Vút!

Ngay sau đó, nhát kiếm kinh lôi của Diệp Thành bị hắn kẹp chặt.

Bang!

Kẻ mặc huyết bào cứ thế gẩy nhẹ, kiếm Xích Tiêu rung lên dữ dội, Diệp Thành lập tức lùi về sau.

Roẹt!

Lúc này tên kia bắt đầu sát phạt tới, thân hình hắn di chuyển như ma như quỷ.

Phụt!

Phụt!

Phụt!

Ngay sau đó, từng ánh sáng màu máu xuất hiện, trên cơ thể Diệp Thành xuất hiện từng vết thương đẫm máu do bộ móng tay sắc lạnh của tên kia rạch vào. Khi Diệp Thành bay đi, khắp người hắn trong trạng thái đẫm máu.

Đáng chết!

Diệp Thành thầm mắng chửi, nếu như khi ở thời kì đỉnh phong thì hắn đương nhiên không sợ tên này, chỉ trách lúc này hắn bị Nguyệt Tinh Thất Tinh Hoàn kiểm soát nên khả năng chiến đấu cũng bị giảm đi đáng kể.

“Lúc đến đây quên mất không bảo sư phụ mở vòng ra cho mình rồi”, Diệp Thành nghiến răng, chân khí trong vùng đan hải cuộn trào.

“Khí huyết dồi dào thế nnày quả là kỳ diệu”, khi Diệp Thành lùi về sau, kẻ mặc huyết bào lại lần nữa hùng hổ lao tới.

Diệp Thành hắng giọng, hắn xông lên trước, lấy Long Đao ra. Diệp Thành nhảy vọt, hai tay cầm chắc cây đao chém ra một nhát. Có điều kẻ mặc huyết bào kia cũng không phải tu sĩ tầm thường, cái gọi là Bôn Lôi Chưởng hay Hám Sơn Chưởng đều không thể đủ uy lực làm hắn bị thương. Muốn khiến hắn bị thương phải dùng đại chiêu.

Vù!

Trong không trung vang lên âm thanh khác thường, một đạo đao mang dài năm trượng xuất hiện.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 467


Chương 467

“Bí thuật không tồi nhưng đạo hành còn kém xa”, kẻ mặc huyết bào cười nham hiểm, lật tay đánh ra một chưởng.

Keng!

Âm thanh của tiếng kim loại va vào nhau vang lên hết sức chói tai. Một đao khủng khiếp của Diệp Thành có vẻ như đã chém phải đá, không những không thể khiến tên kia bị thương mà đến cả hắn cũng bị đánh bay ra ngoài.

“Lãng phí thời gian”, kẻ mặc huyết bào cười u ám, huyễn hoá ra một bộ vuốt sắc lạnh đáng sợ cứ thế ép xuống về phía Diệp Thành.

Rắc!

Rắc!

Bộ vuốt kia quá mạnh, còn chưa chạm đất đã khiến mặt đất nứt lìa, vết nứt càng lúc càng kéo dài thêm.

Phụt!

Diệp Thành vừa đứng dậy đã phun ra ngụm máu, sắc mặt tức tối vô cùng: “Ép ta?”

Dứt lời, hắn nhắm mắt. Giây phút sau đó, hắn liền mở mắt, hai đạo ánh sáng màu máu chiếu từ trong mắt ra.

Vù! Vù! Vù!

Vù! Vù! Vù!

Trong chốc lát, như có âm thanh của ác quỷ kêu gào, từng luồng khí tức ma quỷ sục sôi trong người hắn. Luồng khí tức này bạo tàn mà khát máu, cứ thế bao quanh những tảng đá và cây cối xung quanh.

Lúc này, hình thái của hắn cũng có sự thay đổi rõ rệt.

Mái tóc đen dày dần chuyển thành màu máu, đôi mắt màu đen sâu thẳm lúc này còn có huyết sắc, giữa hai đầu lông màu có một đạo ma văn xuất hiện, sau khi ma văn xuất hiện, khí thế của hắn cũng mạnh mẽ hơn hẳn.

Rầm!

Sau tiếng động này, trên đỉnh đầu Diệp Thành có trường hồng xuyên qua phá tan bộ vuốt khổng lồ đang chèn ép xuống.

Phía này, kẻ mặc huyết bào bị ép lùi về sau, hắn ta nheo mắt nhìn Diệp Thành: “Ma đạo”.

“Giết”, khi kẻ mặc huyết bào kinh ngạc. Diệp Thành đã dẫm nát từng tảng đá xanh dưới chân, khí thế hừng hực, kiếm Xích Tiêu trong tay cũng được thay bằng roi sắt đánh vào linh hồn.

Mặc dù xuất hiện trong trạng thái ma đạo nhưng thần trí của hắn về cơ bản bị che lấp bởi sự thèm khát giết chóc, có điều phần tinh thần duy nhất mà hắn vẫn còn giữ rất rõ ràng đó chính là đối diện với kẻ mặc huyết bào kia thì roi sắt bá đạo hơn kiếm Xích Tiêu nhiều.

“Ta không quan tâm ngươi là người hay ma, hôm nay ngươi khó tránh khỏi cái chết”, kẻ mặc huyết bào rít lên, hắn lao tới, trong tay xuất hiện thêm sát kiếm màu máu, nhát kiếm vô tình cứ thế chĩa về phía trán của Diệp Thành.

Diệp Thành không hề tăng thêm phòng ngự, chỉ né người và để kẻ mặc huyết bào kia đâm vào vai mình.

Vù!

Roi sắt vung lên phát ra âm thanh vút vút, cứ thế nện thật mạnh vào phần trán của kẻ mặc huyết bào.

Hự!

Kẻ mặc huyết bào rít lên, đôi mắt mờ đi, phần khoé mắt, lỗ mũi và lỗ tai đều rỉ máu, sau khi trúng một roi thật mạnh từ Diệp Thành, đầu hắn ta ong ong.

Lúc này Diệp Thành không hề ngưng tay, cứ thế xông lên trước quất ra ba roi khiến tên kia lùi liên tiếp về sau.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 468


Chương 468

Tiếp tục!

Diệp Thành hét lên vung roi sắt.

Ngươi đáng chết!

Kẻ mặc huyết bào tỉnh táo lại thì điên cuồng hét lên, tung chưởng khiến Diệp Thành ngã nhào.

Giết!

Diệp Thành vừa bò dậy thì như đại ma đầu sát phạt tới, hắn có vẻ không biết đau là gì, dù toàn thân đẫm máu nhưng khí thế sục sôi, tấn công liên tục.

Huyết thiên chỉ!

Tên mặc huyết bào lạnh giọng, chỉ lên trời tạo ra một hố máu ngay trước ngực Diệp Thành.

Kỳ Môn Khốn Thiên Trận!

Diệp Thành không nghĩ nhiều cứ thế lấy ra linh phù mà Sở Huyên đưa cho mình.

Vù!

Linh phù hoạt động phát ra ánh sáng chiếu rọi, phong ấn trận pháp, bốn tia sáng chiếu rọi, liên tiếp hình thành một trận pháp bao quanh cứ thế trói quanh kẻ mặc huyết bào.

Tên kia mặt mày khó coi, rõ ràng không ngờ nổi một tên tu sĩ ở cảnh giới Nhân Nguyên lại có thể tạo ra trận pháp thế này, vì hắn đã quá sơ xuất nên trúng chiêu.

Có điều hắn cũng là tên tu vi ở cảnh giới Linh Hư nên không sợ trận pháp thế này.

Mở cho ta!

Kẻ mặc hắc bào với huyết khí sục sôi, liên tiếp tung chưởng muốn phá tan Kỳ Môn Khốn Thiên Trận.

Thấy kẻ mặc huyết bào bị trói lại, Diệp Thành đương nhiên không dừng lại, nên biết rằng đòn công kích của hắn có thể đánh xuyên Kỳ Môn Khốn Thiên Trận và giáng trúng vào người kẻ mặc huyết bào, còn đòn công kích của tên kia lại bị ngăn lại bởi Kỳ Môn Khốn Thiên Trận.

Cơ hội tốt xuất hiện, Diệp Thành chớp ngay lấy.

Bát Hoang Trảm!

Diệp Thành vung đao tung đại chiêu. Kẻ mặc huyết bào tối sầm mặt, hắn ta buộc phải từ bỏ trận pháp công kích tạm thời, vung tay đánh tan đao mang màu vàng kim đang giáng từ trên trời xuống.

Tiếp!

Diệp Thành bị ép lùi về sau, hắn nhét một viên Hồi Huyền Đan vào miệng, cứ thế để cho tiên hoả luyện hoá sau đó nắm chặt thanh đại đao và vung liên tục.

Bát Hoang Trảm!

Bát Hoang Trảm!

Bát Hoang Trảm!

Diệp Thành hung hãn, chém ra liên tiếp ba đao, uy lực của một đao mạnh kinh người, đao mang màu vàng kim dưới bóng đêm càng trở nên chói lọi.

Muốn chết!

Kẻ mặc huyết bào lần thứ hai từ bỏ công kích trận pháp, hắn lại sử dụng thủ ấn.

Phụt!

Diệp Thành lại lần nữa lùi về sau, phun ra máu.

Tiếp tục!
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 469


Chương 469

Vừa đứng vững, hắn lại lần nữa sát phạt tới như loài súc sinh vậy.

Lần này, hắn đã thông minh hơn, cứ thế cầm theo roi sắt lao tới, không nói lời nào, giơ tay quất ra một roi.

Kẻ mặc huyết bào bị đánh đến mức hốt hoảng.

“Ta đánh chết ngươi”, Diệp Thành không hề dừng tay, vung tay quất ra một roi, một tay cầm đại đao, cứ một roi quất xuống thì lại đến một đao vung xuống liên tục không dứt.

Phụt!

Phụt!

Phụt!

Lúc này, kể cả là kẻ mặc huyết bào với tu vi linh hư kia cũng bị chém cho tới mức toàn thân nhơ nhuốc máu, đầu óc mộng mị, thất khiếu chảy máu, đến đứng còn không vững.

Trong lúc này, hắn ta rít lên liên hồi và phun ra máu, cũng không biết do bị thương hay do quá tức giận. Nếu không phải có Kỳ Môn Khốn Thiên Trận bao quanh thì hắn cũng không đến mức bị ép thế này.

Ngươi đáng chết!

Cuối cùng, sau tiếng hét phẫn nộ, kẻ mặc huyết bào cũng phát điên lên, phần đầu lông mày có huyết quang bao quanh, từng đạo huyết mang bay ra ngoài huyễn hoá thành một bình luyện yêu.

Hắn phẫn nộ, đường đường ở cảnh giới Linh Hư nhưng lại bị một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên đánh thảm hại thế này, bị ép đến mức phải dùng tới binh khí bản mệnh.

“Phá cho ta”, sau tiếng hét phẫn nộ, binh khí bản mệnh của hắn bay ra ngoài, biến to lên năm, sáu trượng, uy lực mạnh mẽ dội xuống Kỳ Môn Khốn Thiên Trận.

Rầm!

Tiếng động vang lên, Kỳ Môn Khốn Thiên Trận lung lay, sức mạnh khủng khiếp khiến những căn nhà cách đó trăm trượng cũng sụp đổ.

Phá!

Kẻ mặc huyết bào lại lần nữa hét lên, ngự động cái bình luyện yêu đánh tan Kỳ Môn Khốn Thiên Trận.

“Đánh với ta mà phải dùng tới binh khí bản mệnh, da mặt ngươi cũng dày thật đó”, Diệp Thành cười lạnh lùng, khi bình luyện yêu kia ép xuống, hắn đã nghịch thiên xông lên trời, vung ra roi sắt đánh vào bình luyện yêu kia.

A….!

Linh hồn tương thông với binh khí khiến kẻ mặc huyết sắc lại lần nữa bị thương. Vừa xông lên đã lảo đảo, hắn vốn tưởng rằng binh khí vừa xuất hiện thì Diệp Thành nhất định sẽ chết nhưng nào ngờ cái roi sắt dị thường kia lại còn có khả năng như vậy.

Tiếp tục!

Diệp Thành lại lần nữa xông lên, khi tên kia còn chưa kịp tỉnh táo lại, hắn đã quất thêm một roi sau đó dùng Bát Hoang Trảm. Quất một roi rồi lại chém một đao, quất một roi lại chém một đao khiến tên kia suýt chút nữa thì bị chém làm đôi.

A….!

Kẻ mặc huyết bào rít lên lùi về sau, tung một chưởng gạt bay đòn đánh đang giáng xuống của Diệp Thành.

Giết!

Khi đứng vững lại, tên này như bóng ma sát phạt tới trước Diệp Thành, bộ vuốt sắc nhọn bóp lấy cổ Diệp Thành và ép hắn về phía vách tường.

Diệp Thành muốn vùng vẫy thoát ra nhưng lại không được.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 470


Chương 470

“Ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết”, tên này mặt mày tôi độc, bộ vuốt khom lại hướng về phía đôi mắt của Diệp Thành, trông có vẻ như hắn ta đang muốn móc đi đôi mắt của Diệp Thành.

Thế nhưng đúng lúc này, Diệp Thành lại nhếch miệng cười tôi độc. Thấy vậy, kẻ mặc huyết bào chợt cảm thấy luồng khí tức nguy hiểm.

Vút!

Sát kiếm màu tím đột ngột xuất hiện với tốc độ nhanh vô cùng, cánh tay mà tên kia đang bóp cổ Diệp Thành lập tức bị nhát kiếm màu tím kia chém gãy.

A….!

Hắn ta gào thét dữ dội, lảo đảo lùi về sau.

Không sai, người ra tay chính là Tử Huyên, vào thời khắc quan trọng, Diệp Thành đã triệu gọi Tử Huyên, khi tên kia lơ là cảnh giác, Tử Huyên đã chém một nhát kiếm sắc lạnh vào người hắn.

“Tử Huyên, được lắm”, Diệp Thành hồi phục lại mỉm cười nhìn Tử Huyên. Hắn tiến lên trước quất một troi vào đầu kẻ mặc huyết bào, sau đó chém một đao khiến tên kia suýt chút nữa thì bị chém làm đôi.

A….!

Cơn phẫn nộ của tên này lên đến đỉnh điểm, tung chưởng thật lực khiến Diệp Thành phải lùi về sau.

Phụt!

Diệp Thành phun ra máu, cố gắng đứng vững. Ở một hướng khác, Tử Huyên tay cầm sát kiếm màu tím cũng đứng vững, cả hai một trước một sau chặn tên kia ở giữa.

Kẻ mặc huyết bào bị chém mất một cánh tay, lại thêm không ngừng bị thương nên cũng chỉ còn lại nửa cái mạng. Trạng thái hiện giờ của hắn khiến Diệp Thành cảm thấy tự tin hơn phần nào, hơn nữa hắn còn có sự trợ giúp của Tử Huyên.

“Giết, giết, giết”, tên kia gào thét điên cuồng lao về phía Diệp Thành.

Vút!

Tử Huyên di chuyển, sát phạt từ bên hông tới, chém ra nhát kiếm công kích với uy lực không hề yếu.

Kẻ mặc huyết bào lạnh giọng nhưng vẫn quay người đột ngột, một đạo đại ấn được tung ra khiến Tử Huyên bay ra khỏi đó.

Có điều, tới khi tên này quay đầu lại, Diệp Thành đã vung đại đao, đao mang màu vàng kim của Bát Hoang Trảm chém xuống.

Phụt!

Kẻ mặc huyết bào bị thương, trên người để lại từng vết thương sâu rỉ máu.

Giết!

Giết!

Cả hai điên cuồng lần lượt lao về phía đối phương, thi triển bí thuật đối kháng, trận đại chiến vô cùng thảm khốc.

Ở bên, kẻ mặc hắc bào khí huyết sục sôi, đầu tóc hắn rũ rượu, toàn thân toát lên khí tức lạnh lùng, khuôn mặt tôi độc kia lúc này trông càng giữ dằn hơn, đôi mắt u ám trở nên cay nghiệt, trông hắn chẳng khác gì ác ma.

Ở bên, khí tức ma đạo của Diệp Thành cũng hừng hực, cả cơ thể hắn toát lên vẻ bạo tàn và khát máu, hắn không hể biết đau đớn là gì, chỉ liên tục tấn công, trông chẳng khác gì ma vương.

Còn hình nộm Tử Huyên lại đóng vai trò trợ chiến cho Diệp Thành, mỗi lần ra tay đều có thể khiến kẻ mặc hắc bào bị thương, vài lần tung đại chiêu đều đánh trúng người tên kia.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 471


Chương 471

Một người trước một người sau phối hợp vô cùng ăn ý, mỗi lần kẻ mặc huyết bào vung kiếm về phía Diệp Thành thì đều chịu đòn tấn công của Tử Huyên, còn nếu hắn đánh Tử Huyên thì đồng nghĩa với việc chịu đòn công kích của Diệp Thành.

Hắn ta ở thế yếu, liên tục lùi về sau, có mấy lần suýt chút nữa thì gãy tay. Khí huyết của một kẻ ở cảnh giới Linh Hư cũng đã hao kiệt gần như cạn kiệt.

Thế nhưng trận đại chiến vẫn không hề có dấu hiệu hạ nhiệt, kẻ mắc huyết bào dù gì cũng ở cảnh giới Linh Hư, nội công thâm hậu. Lúc này dù Diệp Thành và Tử Huyên liên thủ lại với nhau nhưng cũng bị đánh tới mức thê thảm.

Diệp Thành không ngờ lần đầu tiên cùng kề vai chiến đấu với Tử Huyên lại đánh một trận huyết chiến thảm khốc thế này.

Uỳnh!

Ầm!

Keng!

Màn đêm tĩnh lặng trở nên ồn ào lạ thường, khung cảnh cuộc chiến giữa ba người thật đáng sợ, những ngôi nhà trong ngôi làng nhỏ lần lượt sụp đổ với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, máu nhuộm đỏ cả đất.

Lúc này, trên ngọn núi cách đó hơn mười dặm, nhóm người phía Tần Hùng cưỡi chiến mã căng thẳng dõi theo bên này.

Mặc dù cách rất xa nhưng họ vẫn có thể nghe thấy tiếng ầm ầm vang lên, thậm chí mặt đất còn hơi rung chuyển, mùi máu tanh phảng phất trong không gian khiến những người chinh chiến sa trường lâu năm như họ cũng đều biến sắc.

“Tướng quân, chúng ta…”

“Chờ đã”, không đợi người đó nói xong, Tần Hùng đã trầm giọng bảo: “Đó không phải chuyện chúng ta có thể tham gia”.

“Huyết Linh Chú”, trong ngôi làng nhỏ đổ nát, kẻ mặc huyết bào sử dụng bí pháp, phong ấn Tử Huyên đang không ngừng tấn công hắn.

Hắn nhìn ra được dù hình nộm này chỉ có sức mạnh của cảnh giới Chân Dương, nhưng đòn tấn công rất dữ dội, nhất là khi hắn chỉ còn lại nửa cái mạng thì dù đòn tấn công yếu đến mấy cũng đủ khiến hắn bị thương.

Phập!

Đúng lúc này, Diệp Thành từ phía sau sát phạt tới, một kiếm đâm xuyên ngực hắn.

A!

Kẻ mặc huyết bào gầm lên, vung sát kiếm tới, chém rụng một tay Diệp Thành.

Giết!

Giết!

Hai người một người lảo đảo, một kẻ loạng choạng, một người như ma vương, một kẻ như ác quỷ, một người huyết khí cuồn cuộn, một kẻ ma khí sục sôi, kẻ nào cũng hăng máu, đều cầm sát kiếm, cả hai đều thế suy sức yếu.

Phụt!

Phụt!

Trận đại chiến tiếp theo thảm không nỡ nhìn, cả hai đều điên cuồng, ngươi chém ta một kiếm, ta chém ngươi một kiếm, vô cùng khốc liệt.

Kẻ mặc huyết bào bị đánh tới phát điên, Diệp Thành giống như Tiểu Cường đánh mãi không chết, sự kiên trì của hắn vượt xa dự liệu của kẻ mặc huyết bào.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 472


Chương 472

Chẳng biết từ lúc nào, ngôi làng nhỏ bị tàn phá đã yên tĩnh trở lại.

Diệp Thành ngã xuống, chân khí đã cạn kiệt, đến sức để đứng lên cũng không có.

Hắn bị thương rất nặng, thương tích đầy mình, đập vào mắt chỉ có máu, một cánh tay đã bị chém rụng, xương sườn cũng bị đánh gãy, thậm chí xương sống còn lộ ra ngoài, còn dữ dội hơn bị Bạo Cốt Đan phản phệ khi giao chiến ở ngoại môn.

“Giết, giết, giết”, ở bên kia, kẻ mặc huyết bào đầu tóc bù xù lao tới giống như một con quỷ, đôi mắt hung dữ, vẻ mặt dữ tợn, trong tay vẫn cầm thanh sát kiếm nhuốm máu.

Hắn ta cũng không khá hơn là bao, trên người vô số vết thương, cánh tay cũng bị chém đứt một bên, linh lực trong vùng đan điền đã hao kiệt, ngay cả binh khí bảo vệ cơ thể cũng không có.

Lúc này có lẽ một người phàm đá hắn, cũng chưa chắc hắn đã đứng dậy được.

Bên này, Diệp Thành thấy kẻ mặc huyết bào bước tới thì chật vật nhích người, nhưng cuối cùng cũng không đứng lên nổi, hắn không còn chút sức nào để di chuyển nữa, chỉ có máu tươi không ngừng trào ra khỏi miệng.

“Sư phụ, có thể đồ nhi phải khiến người thất vọng rồi”, hắn nở nụ cười mệt mỏi, đánh với tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư, cuối cùng hắn cũng phải chịu bại trận.

Nhưng khi hắn mơ màng, mặt đất bắt đầu khẽ rung lên, nếu im lặng lắng nghe thì thấy là tiếng vó ngựa tiếp xúc với mặt đất.

“Thượng tiên đừng sợ, có Tần Hùng đây”, Diệp Thành nghe thấy Tần Hùng đang thúc ngựa lao nhanh đến từ nơi xa, ông ta mặc chiến giáp, trong tay cầm thanh đao Thanh Long Trảm Tướng, đúng là hổ tướng quét sạch ngàn quân.

Phóng tên!

Tướng sĩ nước Triệu cưỡi ngựa lao nhanh tới, ai cũng giương căng cây cung, nhắm thẳng vào kẻ mặc huyết bào.

Vút! Vút! Vút!

Ngay sau đó, một loạt mũi tên bay tới với số lượng rất lớn giống như một trận mưa tên, bay về phía kẻ mặc huyết bào.

Thấy thế kẻ mặc huyết bào kinh hãi, con ngươi lồi ra, đồng tử đột nhiên co lại, mặc dù tên là do người phàm bắn, uy lực không đáng kể.

Nhưng trạng thái của hắn lúc này không khác người phàm là mấy, chân nguyên cạn kiệt, linh lực bảo vệ cơ thể cũng không còn, sức để đi lại cũng chẳng có, đòn tấn công lúc này dù có yếu hơn nữa cũng có thể lấy mạng hắn.

“Không… không… không”, hắn ta lảo đảo lùi lại, cảm thấy toàn thân lạnh toát như thể nửa người đã bị kéo xuống địa ngục.

Phụt! Phụt! Phụt!

Cơn mưa mũi tên vô tình dìm chết hắn, hết mũi tên này đến mũi tên khác cứ thế xuyên qua thân thể hắn, cả người hắn như bia đỡ, cắm đầy mũi tên dài.

Giết!

Tần Hùng sát phạt lao tới với tốc độ nhanh nhất, hắn vung cây đao Thanh Long Trảm Tướng lên.

Chiến mã phi nước đại, đầu của kẻ mặc huyết bào bị chém lìa ngay tại chỗ.

Loáng thoáng có thể thấy được đôi mắt phẫn nộ, hoảng sợ và uất ức trên khuôn mặt của kẻ mặc huyết bào kia.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 473


Chương 473

Hắn đường đường là cao thủ cảnh giới Linh Hư, không ngờ lại bị một kẻ phàm nhân chém bay đầu. Trong giới tu sĩ, dù tu vi của hắn không phải mạnh nhất nhưng cách chết của hắn lại là vô nghĩa nhất.

Làm tốt lắm!

Thấy kẻ mặc huyết bào ngã xuống, Diệp Thành không khỏi rít lên một tiếng khoan khoái, đôi mắt mơ màng cũng dần nhắm lại.

Trong trận chiến này, chiến tích của hắn đủ để hắn tự hào.

Người hắn gặp là cao thủ cảnh giới Linh Hư, mặc dù hắn có sức mạnh của ma đạo, có roi sắt chuyên đánh vào linh hồn người khác một cách bất ngờ, có sự giúp đỡ của Tử Huyên, nhưng chiến tích lần này có lẽ là xưa nay chưa từng có.

“Thượng tiên”, nhóm Tần Hùng đồng loạt vây quanh.

“Vẫn còn hơi thở, mau lên”, Tần Hùng vội vàng tiến lên cõng Diệp Thành trên lưng, đi với tốc độ nhanh nhất về Hoàng cung nước Triệu.



Trong màn đêm đen, giữa những ngọn núi trập trùng của nước Triệu, trên đỉnh một ngọn núi lớn cao vút trên mây, có lão già mặc áo bào tím ngồi xếp bằng chậm rãi mở mắt nhìn về một phía.

“Sao tối nay lại muộn như vậy, lẽ ra nên về từ lâu rồi chứ?”, lão già mặc áo bào tím khẽ cau mày.

“Lão già, thả ta ra”, một giọng nói lạnh lùng vọng ra từ lò luyện đan bên cạnh lão: “Gia gia ta sẽ không tha cho ngươi”.

Ồn ào!

Lão già mặc áo bào tím hừ lạnh, dứt khoát đóng lò luyện đan.



Trên chiếc giường rộng rãi ở Hoàng cung nước Triệu, nhóm Triệu Dục, Tần Hùng trang nghiêm đứng trước giường, vẻ mặt run sợ nhìn Diệp Thành đang hôn mê.

Cũng không trách bọn họ như vậy, chỉ trách Diệp Thành lúc này quá kỳ lạ.

Mặc dù hắn hôn mê bất tỉnh nhưng trong cơ thể lại liên tục truyền tới tiếng xương cốt va chạm, vết thương trên người đều bốc khói xanh, từ từ lành lại, thịt thối bị loại bỏ, thịt mới bắt đầu sinh ra, thậm chí cánh tay bị chặt mất cũng từ từ mọc lại.

Đúng vậy, Man Hoang Luyện Thể lại bắt đầu hoạt động, thật ra nhóm Triệu Dục, Tần Hùng không phải tu sĩ nhưng cũng hiểu được sự bá đạo của nó.

“Không hổ là tiên nhân, quả nhiên không phải đẳng cấp chúng ta có thể so sánh”, Triệu Dục nói với giọng kính nể.

“Bệ hạ, chúng ta có cần báo tin cho Hằng Nhạc Tông không?”, Tần Hùng nhìn Triệu Dục: “Nếu thượng tiên có mệnh hệ gì ở chỗ chúng ta, chúng ta không gánh nổi trách nhiệm đâu”.

“Ngươi nói đúng, nói cho họ vẫn hợp lý hơn”.

“Thần đi ngay”, Tần Hùng vội vàng đi ra, đi tới cửa điện còn không quên cung kính cúi chào thiếu nữ khoảng mười hai mười ba tuổi đang đi vào: “Công chúa”.

“Tần bá bá”, thiếu nữ ấy khá nghịch ngợm, cười hì hì để lộ hai chiếc răng khểnh trắng tinh và hai má lúm đồng tiền nho nhỏ đáng yêu.

Thiếu nữ này là thân nữ của Triệu Dục, Thượng Dương công chúa của nước Triệu: Tịch Nhan.

“Sao muộn thế này rồi công chúa còn vào cung?”, Tần Hùng cười ôn hoà.

“Nghe nói lại có tiên nhân đến nên ta tới xem, he he”, Tịch Nhan cười vui vẻ, không đợi Tần Hùng nói đã chạy vào.

Nhưng ngay sau đó cô bé đã bị Triệu Dục đi tới kéo ra ngoài.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 474


Chương 474

Một đêm trôi qua, chớp mắt đã tới sáng.

Sáng sớm, ánh bình minh hắt vào phòng qua cửa sổ chiếu lên mặt Diệp Thành.

Lúc này vết thương trên người hắn về cơ bản đã liền lại, thậm chí cánh tay bị chặt cũng đã mọc ra, thứ còn thiếu duy nhất là khí tức của hắn vẫn rất yếu, sắc mặt cũng còn tái nhợt.

Không biết Thượng Dương công chúa Tịch Nhan đã lẻn vào từ lúc nào, cô bé nhìn xung quanh trước rồi chạy tới mép giường, đôi mắt to tròn quan sát Diệp Thành từ đầu tới chân, sau đó tò mò đưa bàn tay nhỏ bé ra sờ khuôn mặt hắn.

“Tiên nhân này đẹp hơn tiên nhân lần trước, hì hì”, Tịch Nhan cười hì hì, còn nghịch ngợm véo má Diệp Thành.

Cảm thấy có người chạm vào mình, Diệp Thành giật mình mở mắt, đập vào mắt hắn là một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn như ngọc, đôi mắt to tròn trong veo như nước đang chớp chớp nhìn hắn.

Woa!

Vừa mở mắt đã thấy cảnh này, Diệp Thành ngồi bật dậy: “Muội là ai?”

Diệp Thành đột nhiên tỉnh lại khiến Tịch Nhan không kịp chuẩn bị, nhưng cô bé vẫn cười tinh nghịch: “Ta… ta là Tịch Nhan, Thượng Dương công chúa nước Triệu”.

“Thượng Dương công chúa”, Diệp Thành nhìn Tịch Nhan rồi lại nhìn xung quanh, lẩm bẩm: “Mình được đưa về Hoàng cung Nước Triệu rồi sao?”

“Có phải vừa nãy ta đã khiến thượng tiên sợ không?”

“Vẫn… vẫn ổn”, Diệp Thành day đầu mày, ánh mắt dần khôi phục sự tỉnh táo, hắn nhớ lại chuyện đêm qua, diệt được Huyết Vu, lại chiến đấu với kẻ mặc huyết bào, trải qua cửu tử nhất sinh.

Nói xong Diệp Thành trở mình xuống giường, sau đó vươn người.

Tịch Nhan ở bên cạnh nhìn lén Diệp Thành không chỉ một lần, cô bé cảm giác vị tiên nhân trước mặt không uy nghiêm và khó gần như trong tưởng tượng, ngược lại giống một vị đại ca ca hơn.

Bên ngoài, Triệu Dục và Tần Hùng dã vội vàng bước vào, cung kính cúi chào Diệp Thành: “Thượng tiên, đa tạ thượng tiên đã cứu nước Triệu thoát khỏi hiểm nguy, nước Triệu ta sẽ không bao giờ quên”.

“Điều nên làm thôi”, Diệp Thành tiếp tục thoải mãi giãn cơ thể có phần cứng ngắc của mình: “Tai hoạ đã được diệt trừ, ta đi đây”.

“Ta đã chuẩn bị yến tiệc rồi, mời thượng tiên…”

“Không cần đâu”, Diệp Thành xua tay mỉm cười, nói rồi đã bắt đầu bước đi.

“Thượng… Thượng tiên”, Diệp Thành vừa mới đi một bước, đã bị Tịch Nhan phía sau gọi lại.

Nghe thấy tiếng gọi, Diệp Thành dừng bước, quay đầu nhìn lại: “Có chuyện gì sao?”

“Có, có, có”, Tịch Nhan cười hì hì, đôi chân nhỏ chạy lên trước, cô bé mở to mắt nhìn Diệp Thành đầy hy vọng: “Thượng tiên ca ca có thể nhận ta làm đồ đệ không? Ta muốn tu đạo”.

“Tu luyện cần phải chú trọng…”

Diệp Thành còn chưa nói xong, tiểu công chúa Tịch Nhan đã quỳ xuống đất: “Tịch Nhan bái kiến sư phụ”.

“Không… không phải chứ, ta chưa nói sẽ nhận muội làm đồ đệ mà!”, Diệp Thành sững sờ, Tịch Nhan quỳ xuống bất chợt khiến hắn không kịp chuẩn bị, bây giờ hắn còn đang là đồ đệ của người ta, không tiện chỉ dạy người khác.

“Ta không quan tâm, dù sao ta cũng quỳ rồi, người phải nhận ta làm đồ đệ”, Tịch Nhan phồng má nũng nịu, nhưng điều đáng nói là cô nhóc nũng nịu lại cũng rất đáng yêu.

“Nhan Nhi, không được vô lễ”, Triệu Dục vội vàng mắng, mang theo uy nghiêm của Hoàng đế.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 475


Chương 475

Ông ta không ngờ nữ nhi bảo bối của mình lại chơi chiêu này, bình thường nũng nịu trước mặt ông ta thì cũng thôi, nhưng Diệp Thành là ai, là tiên nhân đó! Lỡ như vô tình chọc giận hắn, đừng nói là ông ta, mà cả nước Triệu đều sẽ gặp hoạ.

“Phụ hoàng, thượng tiên ca ca rất tốt”.

“Đừng làm loạn”.

“Được rồi, được rồi”, thấy Triệu Dục nghiêm túc, Diệp Thành bèn xua tay, nhìn Tịch Nhan mỉm cười bảo: “Tiểu nha đầu, muội biết tiên nhân là nghĩa là gì không?’

“Nghĩa là gì?”, Tịch Nhan chớp chớp đôi mắt to tròn trong veo nhìn Diệp Thành.

“Có nghĩa là muội sẽ sống rất lâu, cũng có nghĩa là muội phải đi trên con đường rất tàn khốc”, Diệp Thành mỉm cười: “Muội có thể tưởng tượng, là tu sĩ, muội sẽ không còn là người phàm nữa. Muội có tuổi thọ rất dài mà người phàm không có, muội sẽ tận mắt chứng kiến người thân của mình từng người từng người già đi rồi chết trước mặt mình, những năm tháng bể dâu sau này có lẽ muội không còn gặp lại người mình quen nữa, không còn ai cho muội mượn vai để khóc, cũng không còn ai cho muội mượn vòng tay để làm nũng. Phụ hoàng Mẫu hậu cũng sẽ theo thế sự xoay vần dần dần biến mất trong ký ức của muội. Khi muội lá rụng về cội, đưa mắt nhìn bốn phương có lẽ con dân nước Triệu đều không biết Tịch Nhan là ai”.

Diệp Thành nói đến đây thì mỉm cười nhìn Tịch Nhan: “Muội còn muốn làm tu sĩ nữa không?”

Giống như hắn, Triệu Dục và Tần Hùng cũng đều nhìn Tịch Nhan.

Cô nhóc cúi thấp đầu, nhóc con tinh nghịch hiếm thấy có thể im lặng như lúc này.

Diệp Thành lại xoay người đi, sau đó đặt một thanh linh kiếm lên ngọc án: “Nếu muội vẫn muốn tu luyện thì hãy đeo thanh kiếm này tới Hằng Nhạc tìm ta”.

Trong đại điện, sau khi Diệp Thành đi vẫn chìm trong im lặng.

Bên ngoài, Diệp Thành đã bước lên đám mây Tiên Hoả.

Hắn không ra về luôn mà tới từng ngôi làng nhỏ.

Mặc dù nạn huyết vu đã được diệt, nhưng hắn vẫn lo lắng, nếu Huyết Vu trong nước Triệu chưa bị tiêu diệt hoàn toàn thì vẫn sẽ có thêm nhiều người biến thành vong hồn.

Ban đêm, Diệp Thành lại xuất hiện ở ngôi làng nhỏ đó.

Từ xa hắn đã thấy A Lê vẫn đang bó gối ngồi co ro dưới cây hoa đào, dưới ánh trăng, thân hình nhỏ nhắn của cô bé rất yếu ớt, hồn phách hư ảo không ngừng đung đưa trong gió khiến lòng người xót xa.

Haiz!

Diệp Thành thở dài, nhẹ nhàng bước tới, xuất hiện trước mặt A Lê: “Tiểu muội muội, ca ca của muội…”

Lời đến bên miệng nhưng Diệp Thành vẫn dừng lại, mặc dù biết ca ca A Lê đã chết nhưng hắn không biết phải nói thế nào.

Nhưng hắn không nói, không có nghĩa là A Lê không nhìn ra.

Mặc dù ký ức mơ hồ, nhưng cô bé vẫn rất thông minh, đã đoán được kết quả nào đó.

“Ca ca nói rồi, huynh ấy sẽ quay lại”, mặc dù biết nhưng A Lê vẫn giả vờ cười kiên cường, dù ở trạng thái hồn phách nhưng Diệp Thành vẫn có thể lờ mờ thấy được nước mắt nhoà trong mắt cô bé.

“Đại ca ca, cảm ơn huynh đến thăm muội, A Lê không sợ”, A Lê cố mỉm cười mạnh mẽ: “Ca ca nói rồi, huynh ấy sẽ quay lại, muội sẽ ở đây chờ huynh ấy”.

Nụ cười mạnh mẽ của A Lê khiến Diệp Thành không khỏi thở dài trong lòng, mặc dù cô bé ở trạng thái hồn phách nhưng hắn có thể thấp thoáng thấy trong mắt cô bé lấp lánh ánh nước, chấp niệm của cô bé quá sâu đậm.

Haiz!

Diệp Thành lắc đầu bất lực, lặng lẽ quay đi: “Hy vọng năm tháng có thể khiến muội quên đi tất cả”.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 476


Chương 476

Sau khi rời khỏi ngôi làng nhỏ, Diệp Thành lại dạo quanh một lượt khắp Nước Triệu, cho đến khi qua giờ Tý hắn cũng không phát hiện có tên Huyết Vu nào khác, lúc này hắn mới lên đám mây Tiên Hoả đi về phía Hằng Nhạc.

Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao rải rác như những hạt cát.

Dưới bầu trời đầy sao mù sương, đám mây lửa màu vàng hiện lên có phần chói mắt.

Hế?

Đang bay, Diệp Thành không khỏi đáp xuống, rơi vào trong rừng núi tối đen, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn sang một phía.

“Tam Nhạc Kỳ Địa”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn đã từng thấy trên bản đồ nước Triệu, bây giờ đi ngang qua khiến hắn tò mò dừng chân quan sát.

Nhìn từ xa là ba ngọn núi lớn với vách núi cheo leo, chứa đựng sức mạnh tiên thiên, mặc dù là đất nước của người phàm nhưng lại hội tụ những sức mạnh kỳ lạ khiến ba ngọn núi lớn ở giữa sương mù vòng quanh.

“Thật sự là một nơi kỳ diệu”, Diệp Thành cảm thán, chậm rãi đi lên vách núi, hy vọng có thể nhìn rõ hơn.

“Phi thường, thật sự phi thường”, Diệp Thành xoa cằm, lại cảm thán.

“Sau này nhất định phải quay lại nghiên cứu kỹ lưỡng mới được”, Diệp Thành thầm nghĩ trong lòng như vậy rồi quay người đi.

Chỉ là hắn vừa quay người lại thì sắc mặt có sự thay đổi lớn, hắn vô thức lùi lại một bước.

Cũng không trách hắn như thế, vì lúc này sau lưng hắn có một người mặc áo bào tím đang đứng, người gầy như que củi, trông hệt như thây ma, lúc này ông ta đang nhìn hắn với ánh mắt u ám.

“Ông ta đến đây từ bao giờ, sao mình không hề cảm nhận được?”, Diệp Thành thấy người đàn ông mặc đồ tím đứng sau mình thì giật mình.

“Khí huyết thật sung mãn”, lão già mặc đồ tím liếm miệng sau đó lại nhếch miệng nở nụ cười u ám, uy lực đè nén khủng khiếp hiển hiện, Diệp Thành chỉ cảm thấy toàn thân không thể nào cử động nổi.

“Tiền…tiền bối”.

“Cũng vừa hay thiếu tu sĩ nam, chọn ngươi luôn”, lão già mặc đồ tím mỉm cười phất vạt áo sau đó nhấc Diệp Thành lên. Ông ta dậm chân xuống đất bật tới phía trước khi đáp đất đã đứng trên đỉnh núi ở giữa.

“Tam Nhạc Kỳ Địa quả nhiên có luyện đan sư”, Diệp Thành bị cấm cố bắt đầu suy nghĩ thêm vì hắn đã ngửi thấy mùi đan dược quen thuộc từ trên đạo bào của lão già kia, nó giống hệt với mùi đan dược trên y phục đẫm máu của Quốc sư nước Triệu.

“Lẽ nào lão ta chính là người thao túng cho đám người Huyết Vu đó?”

“Nhất định là như vậy”.

“Những người Huyết Vu kia giết hại xóm làng, bắt đi trẻ nhỏ, nhất định là để cho ông ta luyện đan”.

“Hoá ra ông ta mới chính là hung thủ đứng sau tất cả”.

Vù!

Phía này, lão già mặc đồ tím đã mở lò luyện đan ra, cứ thế ném Diệp Thành vào trong.

Bên trong lò luyện đan như một thế giới hoàn toàn khác, dung lượng bên trong vô cùng lớn, cũng phải cả trăm trượng, nó không đơn thuần chỉ là cái lò luyện đan mà hơn cả là một loại binh khí khủng khiếp, bên trong lửa cháy ngùn ngụt, mùi máu tanh xực lên khiến người ta khó chịu.

Vừa vào trong lò luyện đan, Diệp Thành đã bị từng đạo linh phù huyết sắc cấm cố cơ thể.

Mở cho ta!
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 477


Chương 477

Diệp Thành nghiến răng, chân khí trong cơ thể cuộn trào nhưng vẫn không thể nào phá được sự ràng buộc của linh phù. Chân khí vừa sục sôi lên đã bị linh phù màu đỏ kia nén xuống về vùng đan hải.

“Đừng có tốn công vô ích”, đương lúc Diệp Thành tính đủ mọi cách để thoát khỏi ràng buộc, nữ nhân phía đối diện lên tiếng.

Diệp Thành sững người, lúc này hắn mới nhận ra phía đối diện còn có một người nữa đang khoanh chân ngồi đó.

Nói chính xác thì đó là một nữ nhân chừng mười sáu, mười bảy tuổi mặc cái váy màu trắng như tuyết, mái tóc dài suôn mượt, đôi mắt trong như nước hồ thu, ngũ quan tuyệt đẹp, khí chất của cô ấy chẳng khác gì đoá liên hoa hé nở.

“Ta còn tưởng rằng một mình ta đen đủi, ngươi cũng không khá hơn là mấy”, Diệp Thành còn đang sững sờ thì cô gái mặc đồ trắng kia đã lên tiếng, lúc nói còn không quên nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân.

“Lão già đáng chết kia là ai? Sao lại bắt cô?”, Diệp Thành nhìn nữ nhân kia rồi lên tiếng hỏi.

“Còn có thể vì điều gì chứ, vì luyện đan”, cô gái lạnh lùng lên tiếng: “Lão ta thủ đoạn tàn độc, từ khi ta bị ném vào đây để luyện đan thì lão ta đã hút cạn tinh hồn của những đứa trẻ nhỏ, còn ngươi và ta không lâu sau cũng sẽ trở thành dược dẫn, bị lão ta dùng để luyện chế thành Thị Huyết Nguyên Đan”.

“Là loại linh đan cao cấp bốn vân”.

“Ồ? Ngươi còn biết cả Thị Huyết Nguyên Đan sao?”, thấy Diệp Thành hiểu biết như vậy, cô gái kia cũng cảm thấy có phần bất ngờ.

“Ta từng nghe nói”, Diệp Thành gật đầu: “Thị Huyết Nguyên Đan cần tinh hồn của chín nghìn chín trăm chín mươi chín đứa trẻ làm dược dẫn, vì thủ đoạn vô cùng tàn khốc lại làm trái với đạo luyện đan nên năm xưa mới bị liệt vào loại đan dược cấm kỵ, nào ngờ trên đời này còn có người dùng thủ đoạn hạ đẳng như vậy để luyện chế đan dược”.

Nói tới đây, Diệp Thành lại nhìn sang cô gái mặc đồ trắng, hỏi: “Cô nương, cô có biết lão già mặc đồ tím bắt chúng ta có lai lịch thế nào không?”

Cô gái khẽ lắc đầu: “Người này rất dị thường, đã biết phương pháp luyện chế Thị Huyết Nguyên Đan thì địa vị của ông ta trong giới luyện đan nhất định không phải tầm thường, có điều theo như những gì ta đọc thì chưa hề nghe tới tên người này”.

Nghe vậy, Diệp Thành trầm ngâm. Là luyện đan sư, lại được dẫn dắt bởi Từ Phúc, hắn cũng có hiểu biết nhất định về giới luyện đan. Ở Đại Sở, luyện đan sư mặc dù không hề ít nhưng có thể được xếp hàng đầu thì cũng chỉ có mấy người mà thôi.

Cũng giống với cô gái kia, Diệp Thành chưa từng nghe thấy Từ Phúc nói tới luyện đan sư gian tà như vậy.

“Đại Sở thật sự là Ngoạ Hổ Tàng Long”, Diệp Thành thầm nhủ.

“Chỉ hy vọng những người mạnh của nhà Thượng Quan ta có thể nhanh chóng tìm được tới đây, nếu không thì chúng ta sẽ phải chết”, khi Diệp Thành còn đang im lặng thì cô gái kia đã lên tiếng cầu nguyện.

“Nhà Thượng Quan?”, Diệp Thành sững sờ, hắn nhìn cô gái bằng ánh mắt tò mò: “Nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc?”

Cô gái khẽ gật đầu: “Ta tên là Thượng Quan Ngọc Nhi, là tam tiểu thư của nhà Thượng Quan”.

“Không phải cô được gia tộc phái tới đây để tham dự vào trận so tài của tam tông chứ?”, Diệp Thành liếc nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi.

“Nếu không thì ngươi nghĩ ta rảnh lắm hay sao mà đi từ Đông Nhạc tới đây?”

“Vậy không phải chứ?”, Diệp Thành thắc mắc: “Nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc bá đạo một phương, đến cả tam tông cũng không dám đụng tới, thân phận của cô tôn quý như vậy, sao lại bị tên luyện đan sư gian tà kia tóm được?”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 478


Chương 478

Nói tới đây, Diệp Thành nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi thăm dò: “Hay là người đi theo hộ tống cô đều bị lão ta diệt rồi?”

Khụ khụ!

Nói tới việc này, Thượng Quan Ngọc Nhi lại ho hắng: “Là ta chuồn giữa đường, vừa mới chạy chưa được bao xa đã bị tóm tới đây và bị nhốt trong cái lò luyện đan đáng chết này ba ngày rồi”.

“Đúng là đen đủi”.

“Còn ngươi? Sao lại bị bắt vào đây?”, Thượng Quan Ngọc Nhi liếc nhìn Diệp Thành.

“Ta ấy à?”, Diệp Thành ho hắng: “Ta chỉ là một tản tiên, nửa đêm ngủ không ngon giấc ra ngoài ngắm trăng, cứ thế đi mải miết thì bất giác tới đây”.

“Ta tin ngươi có mà lạ”, Thượng Quan Ngọc Nhi liếc nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt không mấy dễ chịu.

Thượng Quan Ngọc Nhi vừa dứt lời, trên đỉnh lò luyện đan đã bị đẩy ra, bên trên đó xuất hiện một khuôn mặt trơ xương với đôi mắt u ám: “Xem ra các ngươi nói chuyện rất vui vẻ”.

“Lão già đáng chết, mau thả ta ra, nếu không thì nhà Thượng Quan ta sẽ giết chết ông”, Thượng Quan Ngọc Nhi tức tối hét lên. Nếu không phải toàn thân bị cấm cố thì cô nhất định sẽ lao chồm lên như con hổ mẹ.

Nghe cô ta hét vậy, Diệp Thành cũng hét lên theo: “Lão già kia, ta khuyên ông nên biết điều đi, ta chính là người của Thiên Huyền Môn, ông dám đụng tới thì Thiên Huyền Môn sẽ không tha cho ông”.

“Mau thả bọn ta ra”.

“Có tin sư phụ của ta tới cho ông một trận không hả?”

Diệp Thành và Thượng Quan Ngọc Nhi giống như ăn phải thuốc súng, cứ thế mắng chửi xối xả.

Có điều từ đầu tới cuối, lão già mặc đồ tím kia chỉ nhìn bọn họ bằng ánh mắt đầy hứng thú như nhìn con rối vậy, còn những câu nói hù doạ kia chẳng đáng để vào đầu.

Không biết mất bao lâu, Diệp Thành và Thượng Quan Ngọc Nhi mới ho hắng vì khô cổ mà dừng lại.

“Chửi xong rồi à?”, lão già mặc đồ tím nhếch miệng cười: “Vậy thì tiếp theo ta sẽ chuẩn bị cho các ngươi bữa tiệc thật thịnh soạn. Không lâu sau đó các nươi sẽ trở thành hai linh hồn trong Thị Huyết Nguyên Đan của ta”.

Nói rồi, lão ta hắng giọng và đóng nắp lò lại.

Ngay sau đó, ngọn lửa màu đỏ rực bên trong lò luyện đan bắt đầu cháy bừng lên. Ngọn lửa lập tức nhấn chìm Diệp Thành và Thượng Quan Ngọc Nhi.

“Xong rồi, lão già chết tiệt này muốn luyện hoá chúng ta”, Thượng Quan Ngọc Nhi thấy vậy thì mặt mày thay đổi hẳn.

“Đáng chết”, sắc mặt của Diệp Thành cũng hết sức khó coi, hắn vốn dĩ có tiên hoả hộ thể, ngặt nỗi hiện giờ lại bị đạo linh phù màu đỏ kia phong ấn vùng đan hải, đến cả tiên hoả cũng không thể nào thoát ra ngoài.

Rất nhanh sau đó, cảm giác nóng rực lan khắp cơ , Diệp Thành chỉ cảm thấy mình như đang bị nướng trong chảo lửa.

Phía đối diện, tình trạng của Thượng Quan Ngọc Nhi cũng chẳng khá hơn là mấy, vả lại dưới ngọn lửa đỏ rực kia, bộ y phục màu trắng của cô ta dần hoá thành tro, để lộ ra phần da thịt trắng nõn nà.

Thấy vậy, Diệp Thành thẫn thờ. Hắn không ngờ rằng y phục của mình cũng đang bị thiêu đốt.

“Ngươi nhìn cái gì?”, thấy Diệp Thành cứ nhìn chằm chằm vào cơ thể mình, Thượng Quan Ngọc Nhi trừng mắt với hắn, khuôn mặt cũng đỏ lên thấy rõ.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 479


Chương 479

“Ta…ta không nhìn gì cả”, Diệp Thành ho hắng, nhưng đôi mắt hắn vẫn trợn tròn cả lên, vì y phục của Thượng Quan Ngọc Nhi đã bị cháy mất một nửa, đặc biệt là khi nhìn thấy bộ ngực lộ ra, hắn chỉ biết nuốt nước bọt, phần bụng dưới nóng ran lên.

“Ngươi còn nhìn?”, trong đôi mắt Thượng Quan Ngọc Nhi như bùng lên ngọn lửa. Cô ta là ai? Là tam tiểu thư tôn quý của nhà Thượng Quan, chưa bao giờ bị một nam nhân nào nhìn cơ thể mình trong tình trạng trần trụi thế này.

“Không phải cô cũng đang nhìn ta đấy sao?”, Diệp Thành bày ra bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi.

“Ta…ta nhìn ngươi bao giờ?”

“Cô không nhìn ta sao biết ta nhìn cô?”

A…!

Thượng Quan Ngọc Nhi tức tối. Bị Diệp Thành nói vậy, khuôn mặt cô ta càng đỏ gay lên, cô ta nhắm mắt lại mắng chửi: “Ngươi cũng nhắm mắt lại cho ta”.

Ừm ừm…!

Mặc dù miệng thì nói vậy nhưng đôi mắt Diệp Thành vẫn trợn tròn cả lên, hắn cứ thế nhìn bộ ngực căng tròn, đôi chân dài thon thả và thân hình gần như hoàn mỹ kia của Thượng Quan Ngọc Nhi…

Phía này, Thượng Quan Ngọc Nhi đã nhắm mắt lại nhưng không yên tâm về Diệp Thành nên lại mở mắt ra, lúc này cô mới nhận ra Diệp Thành không những không hề nhắm mắt mà ngược lại còn liếc nhìn cơ thể mình, nhìn đến mức hai con mắt của hắn như muốn rớt ra ngoài.

“Ngươi còn nhìn?”, Thượng Quan Ngọc Nhi tức tối nhìn Diệp Thành.

“Ta…ta cũng vừa mới mở mắt thôi”, bị vạch trần, Diệp Thành ho hắng đáp lời.

“Ngươi nhắm mắt lại cho ta”.

“Dù sao cũng đều phải chết, không nhìn thì cũng phí”, phía này Diệp Thành mặt dày, hắn nhìn ngắm cơ thể Thượng Quan Ngọc Nhi mà mắt sáng cả lên.

Thượng Quan Ngọc Nhi tức muốn nổ phổi, khuôn ngực phập phồng. Cũng may cô ta cũng đang bị cấm cố, nếu mà được giải cấm cố thì cô ta sẽ không chần chừ lao đến bóp chết Diệp Thành ngay tại chỗ.

Thế rồi, trong lò luyện đan hiện ra cảnh tượng ướt át đó. Cả hai người với cơ thể trần trụi ngồi đối diện với nhau.

Ở một bên, cơ thể trần trụi của Diệp Thành cũng hiện lên trước mặt Thượng Quan Ngọc Nhi, thế nhưng tên này mặt dày nên hắn cứ ngây ra đó không biết đỏ mặt là gì.

Có điều, ở phía đối diện, Thượng Quan Ngọc Nhi dứt khoát nhắm mắt lại, không chỉ khuôn mặt đỏ ửng mà đến cả cơ thể cô cũng đỏ lên. Cơ thể không mảnh vải che thân lộ ra trước mặt một tên nam nhân lạ mặt là việc xấu hổ nhất của cô từ khi sinh ra đến giờ. Thượng Quan Ngọc Nhi nghĩ thôi thật sự chỉ muốn chết luôn cho rồi.

Không biết từ bao giờ nắp lò lại mở ra.

Tiếp sau đó, từng cây linh thảo với linh khí bao quanh được thả vào trong, bị ngọn lửa đỏ rực thiêu đốt luyện thành tinh hoa linh dịch, sau đó phân thành hai phần dung hoà vào cơ thể Diệp Thành và Thượng Quan Ngọc Nhi.

Thấy vậy, Diệp Thành mới thu ánh mắt lại. Hắn biết lão luyện đan sư gian tà kia đang bắt đầu luyện chế Thị Huyết Nguyên Linh Đan. Hắn và Thượng Quan Ngọc Nhi đều là dược dẫn, rất nhiều tinh hoa của linh thảo đều dung hoà vào cơ thể bọn họ.

Nói thẳng ra thì cơ thể hắn và Thượng Quan Ngọc Nhi chính là dung khí, không chỉ chứa đựng tinh hoa của linh thảo mà còn dung hoà tinh hồn của chín nghìn chín trăm chín mươi chín đứa trẻ.

Cuối cùng, đợi tới khi tinh hồn của trẻ nhỏ hoàn toàn dung hoà vào cơ thể cả hai thì bọn họ sẽ bị luyện hoá hoàn toàn thành một viên đan dược, và viên đan dược đó chính là Thị Huyết Hồn Nguyên Đan.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,953
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 480


Chương 480

“Ta đây sẽ không đợi luyện chết trong cái lư này đâu”, Diệp Thành nghiến răng rít lên, hắn đang tính toàn làm sao để thoát ra ngoài.

Cảm nhận được cơ thể có tinh hoa của linh thảo thâm nhập vào, Thượng Quan Ngọc Nhi mở mắt, đầu tiên cô ta trợn tròn mắt nhìn Diệp Thành rồi mới bắt đầu kiểm tra cơ thể mình và nhận ra tinh hoa của linh thảo dày đặc kia đang ngấm vào kinh mạch của mình.

“Suýt nữa thì quên mất mày”, phía này, Diệp Thành đang suy tư thì chợt ngẩng đầu lên.

Ngay sau đó ý niệm của hắn xuất hiện, hắn triệu gọi Tử Huyên ra.

“Hình nộm?”, Thượng Quan Ngọc Nhi nhìn Tử Huyên, thế nhưng ngay sau đó cô ta chợt sáng mắt lên, như thể tìm được tia hy vọng từ hình nộm này.

“Xé tấm linh phù màu đỏ trên người ta ra”, Diệp Thành ra lệnh cho Tử Huyên.

Nhận được lệnh của chủ nhân, Tử Huyên lập tức ra tay. Bàn tay khẽ di chuyển xé tấm linh phù màu đỏ trên cơ thể Diệp Thành xuống, sau đó nó được Diệp Thành gọi về.

Linh phù màu đỏ được gỡ xuống, cấm cố trên cơ thể Diệp Thành cũng theo đó mà được giải, vùng đan hải bị phong ấn cũng không còn cấm cố nữa. Cơ thể Diệp Thành đương nhiên khôi phục lại luồng sức mạnh như ban đầu.

“Mở cho ta”, Thượng Quan Ngọc Nhi trừng mắt với Diệp Thành.

Thấy đôi mắt như muốn ăn thịt người của Thượng Quan Ngọc Nhi, Diệp Thành vô thức ho hắng, xoa xoa mũi, nói: “Chúng ta phải giao kèo trước nhé, ta giải cấm cố cho cô, cô không được tìm ta trả thù”.

“Ngươi bớt lời đi”.

Diệp Thành lắc lắc đầu nhưng vẫn giải cấm cố cho Thượng Quan Ngọc Nhi.

“Ta bóp chết ngươi”, vừa được giải cấm cố, Thượng Quan Ngọc Nhi như con hổ mẹ lao chồm lên.

“Ôi trời, vừa rồi hứa với nhau vậy rồi mà”, Diệp Thành mắng chửi, quay đầu định bỏ chạy.

“Ngươi đã nhìn thấy hết cơ thể của ta mà còn muốn ta tha cho ngươi sao?”, Thượng Quan Ngọc Nhi cứ thế để trần chạy theo sau Diệp Thành.

Ừm?

Bên ngoài, cảm nhận được động tĩnh bên trong lò, lão già mặc đồ tím đang ngồi thì mở trừng mắt đứng dậy đi về phía lò luyện đan.

“Dừng lại”, Diệp Thành vừa chạy vừa nhảy trong lò luyện đan chợt dừng lại.

“Ngồi xuống”, ngay sau đó, hắn ngồi xuống và không quên ném ánh mắt thận trọng sang Thượng Quan Ngọc Nhi.

Có lẽ vì cảm nhận được động tĩnh bên ngoài nên Thượng Quan Ngọc Nhi cũng vội khoanh chân ngồi xuống đối diện với Diệp Thành. Có điều đôi mắt như muốn ăn thịt người kia thì không hề thay đổi.

Quả nhiên, giây phút sau, khuôn mặt góc cạnh của lão già kia xuất hiện ở nắp lò.

Lão ta đưa mắt nhìn vào trong, thấy Diệp Thành và Thượng Quan Ngọc Nhi vẫn đang ngồi ở vị trí ban đầu thì mới cười tôi độc, quay người rời đi và tiếp tục kiểm soát ngọn lửa luyện chế tinh hoa của linh thảo.

Sau khi lão già mặc áo tím rời đi, Thượng Quan Ngọc Nhi lại đứng dậy nhưng bị Diệp Thành lên tiếng mắng chửi: “Không muốn chết thì ngồi yên ở đấy, muốn giết ta thì phải giữ lấy cái mạng đó ra ngoài đã”.

Mặc dù rất muốn bóp chết Diệp Thành nhưng Thượng Quan Ngọc Nhi vẫn nghe lời ngồi yên chỗ cũ, trừng mắt nhìn hắn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom