Thực ra lên em post lên đây xin nhận xét thôi, đoạn này là 1 đoạn ngắn em thử sức với khung cảnh chiến tranh thử.
Xin gạch và đá ạ, chứ đây là em thử sức ?
Giữa đêm.
Một thị trấn nhỏ ở vùng biên giới đang toả sáng. Tiếng trẻ con khóc cùng với âm thanh la hét, quát nạt đang phát ra cùng âm vang kim loại va chạm vào nhau. Trong không khí có mùi tanh của máu, cháy khét và ấm nóng từ lửa.
Những ngôi nhà trong thị trấn đang rơi dần xuống, tạo thành những khối xập xệ, những đống gạch vụn đổ nát với những khúc gỗ đã cháy đen.
Xung quanh những binh lính trên thân đầy đủ vũ trang được vây quanh bởi ánh sáng mờ nhạt từ lửa, những kẻ xâm lược tước đi sinh mạng của những người hiện đang lấm lem - những nạn nhân vô lực đang cố trốn thoát cái chết bi thương từ tử thần, kẻ vốn là con rối trong tay của những gã chính trị gia, nhanh chóng đàn áp và ban tử hình cho những quân tốt đã trấn giữ nơi này trong nhiều năm.
Ngước nhìn lên, rất nhiều đốm sáng bắt đầu từ trên trời rơi xuống. Tất cả đều là những mũi tên đang truy sát những kẻ chạy trốn khỏi nơi đã từng gọi là thiên đường này, cắm chi chít lên tất cả thân hình đã và đang đổ xuống, giờ lại đóng góp thêm cho khung cảnh thị trấn thêm phần hỗn loạn.
Những ánh mắt từ trong khu rừng giáp tường thành, tất cả đều hướng về thị trấn đang ngập trong biển lửa. Thắp sáng một vùng trời bằng thi hài của những người dân và công trình, có đau thương, có uất hận. Nước mắt cùng bất lực đến tận cùng. Trong trí nhớ đã hằn sâu những ánh sáng này, mang theo đến cuối đời cho đến lúc nhắm mắt. Tất cả ánh mắt ấy đều đã quay đi, tự tìm đường rời khỏi biển lửa kia, cũng là mang đi hai từ nặng nề nhất đến những thị trấn yên bình khác, chiến tranh.
Giữa đêm.
Một thị trấn nhỏ ở vùng biên giới đang toả sáng. Tiếng trẻ con khóc cùng với âm thanh la hét, quát nạt đang phát ra cùng âm vang kim loại va chạm vào nhau. Trong không khí có mùi tanh của máu, cháy khét và ấm nóng từ lửa.
Những ngôi nhà trong thị trấn đang rơi dần xuống, tạo thành những khối xập xệ, những đống gạch vụn đổ nát với những khúc gỗ đã cháy đen.
Xung quanh những binh lính trên thân đầy đủ vũ trang được vây quanh bởi ánh sáng mờ nhạt từ lửa, những kẻ xâm lược tước đi sinh mạng của những người hiện đang lấm lem - những nạn nhân vô lực đang cố trốn thoát cái chết bi thương từ tử thần, kẻ vốn là con rối trong tay của những gã chính trị gia, nhanh chóng đàn áp và ban tử hình cho những quân tốt đã trấn giữ nơi này trong nhiều năm.
Ngước nhìn lên, rất nhiều đốm sáng bắt đầu từ trên trời rơi xuống. Tất cả đều là những mũi tên đang truy sát những kẻ chạy trốn khỏi nơi đã từng gọi là thiên đường này, cắm chi chít lên tất cả thân hình đã và đang đổ xuống, giờ lại đóng góp thêm cho khung cảnh thị trấn thêm phần hỗn loạn.
Những ánh mắt từ trong khu rừng giáp tường thành, tất cả đều hướng về thị trấn đang ngập trong biển lửa. Thắp sáng một vùng trời bằng thi hài của những người dân và công trình, có đau thương, có uất hận. Nước mắt cùng bất lực đến tận cùng. Trong trí nhớ đã hằn sâu những ánh sáng này, mang theo đến cuối đời cho đến lúc nhắm mắt. Tất cả ánh mắt ấy đều đã quay đi, tự tìm đường rời khỏi biển lửa kia, cũng là mang đi hai từ nặng nề nhất đến những thị trấn yên bình khác, chiến tranh.