Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Chương 60: Chương 60





Trần Thi Hàm không nhịn được nói: “Cô Cố, cô làm vậy có hơi quá đáng rồi đấy.

Trên người sếp Bạch xăm gì là quyền tự do của cô ấy.

Cô ấy chơi bài không giỏi, cô lại cố ý dùng điều này để đánh cược, rõ ràng là muốn bắt nạt người ta.”
“Cô Bạch còn chưa mở miệng, cô nói gì chứ?” Cao Linh bĩu môi, nói với vẻ rất không vui: “Ầm ĩ muốn chết!”
Trần Thi Hàm tức tới đỏ mặt, còn muốn nói gì đó lại bị Bạch Dương cản lại.

“Tôi đồng ý.” Bạch Dương khẽ cười, ánh mắt dịu dàng và bình tĩnh: “Nhưng cô Cố, nếu cô thua thì phải làm sao?”
Cố Tử Yên liếc nhìn quân bài do Bạch Dương đánh ra, nói rất khí phách: “Nếu tôi thua, tôi rời khỏi Kình Hiên, rời khỏi Hải Thành vĩnh viễn không trở lại.

Nếu cô cảm thấy tôi làm khó cô, tôi sẽ bảo người ta dạy cô chơi mạt chược, chờ cô học được, chúng ta lại đánh cược.”
“Không cần, tôi cảm thấy tôi chơi rất tốt.” Bạch Dương nói.

“Cô Bạch thật sự muốn đánh cược với tôi sao? Không phải cô nói đùa chứ?” Cố Tử Yên kiên định nói.


“Tôi không nói đùa, những người khác ở đây đều có thể làm chứng.

Chúng ta lại chơi năm ván thắng ba đi.” Bạch Dương nói xong ném bài ra ngoài, lại vừa vặn là lá bài Cố Tử Yên cần để ù.

Lúc đẩy bài ra, trên mặt Cố Tử Yên thậm chí còn cười với vẻ đắc ý.

Lần đánh cược này, cô ta thắng chắc rồi!
Khi ván bài đánh cược đầu tiên bắt đầu, Trần Thi Hàm vừa nhìn bài của Bạch Dương đã biết cô thua chắc rồi, cũng không thể khoanh tay ngồi nhìn được nữa.

Trần Thi Hàm thở dài: “Tôi thật sự không muốn nhìn thấy cô thua thê thảm, tôi ra ngoài hít thở không khí đây.”
Sau khi rời khỏi phòng VIP, Trần Thi Hàm đi vào phòng vệ sinh chung.

Cô ta vừa mới bước vào buồng đã rút một điếu thuốc lá từ trong túi ra châm, điện thoại chợt đổ chuông.

“Cô đang làm gì thế?”

“Tôi đang ở câu lạc bộ xem sếp chơi mạt chược với người ta.” Trần Thi Hàm rít một hơi thuốc lá, lười biếng nói: “Sao vậy? Anh muốn qua đây à?”
“Tôi bảo cô tới Hải thành tìm người, cô thật sự xem mình thành người làm công ăn lương chứ?”
“Giục giục giục, giục cái gì!” Trần Thi Hàm buồn bực muốn chết, tức giận nói: “Đáng đời ông ta, trước bỏ rơi vợ con, ờ, bây giờ sắp chết mới nhớ ra mình còn có đứa con trai, muốn bù đắp cho cậu ta, muốn chúng ta tới tìm kiếm à?”
“Anh mau tranh thủ qua bệnh viện khuyên ông cụ, bảo ông ta mau chết đi! Tất cả tài sản quyên góp cho quỹ hội, cũng tránh cho mấy đứa con trai vì chút tiền đó mà đấu tới một sống một chết.

Lần trước, tôi suýt bị gãy chân đấy!”
“Trần Thi Hàm, cô nói gì vậy?” Người ở đầu điện thoại bên kia phẫn nộ hét lên: “Cô là vệ sĩ nhà họ Diệp, nhà họ Diệp muốn cô sống thì cô được sống, muốn cô chết, cô lại phải chết.

Cô còn dám nguyền rủa chủ chết sớm à?”
Trần Thi Hàm hít một hơi thuốc lá, phun khói thuốc và nói với vẻ không tình nguyện: “Là lỗi của tôi, tôi không dám nữa.”
“Người của cậu Tư đã đi Hải thành, cô chú ý đi.”
“Tôi biết rồi.” Trần Thi Hàm nói: “Anh gửi tài liệu của nhà họ Cao ở Nam Giang cho tôi, tôi bị người nhà họ Cao bắt nạt rồi.”
“Cô có thời gian lãng phí với đám nhân vật bé nhỏ đó, còn chẳng bằng tìm kiếm cậu chủ nhỏ đi.” Người đàn ông không vui nói: “Lát nữa tôi sẽ bảo người ta gửi vào email của cô.

Tôi nhận được tài liệu, phát hiện trước đây cậu chủ nhỏ từng sống ở huyện Giang.

Bao giờ rảnh rỗi, cô đi huyện Giang một chuyến đi.”
“Vâng, sếp Trần.”
Cuộc điện thoại này hết mấy phút mới nói xong, khiến tâm trạng của Trần Thi Hàm càng tệ hơn, cô ném mẩu thuốc lá xuống bồn cầu và xả nước, ra khỏi phòng vệ sinh..

 
Chương 61: Chương 61





Trên đường quay trở lại phòng VIP, Trần Thi Hàm nhìn thấy một người đàn ông mặc đồng phục màu đen của câu lạc bộ, dáng người cao ráo, trong tay cầm khay đang đi theo nói chuyện với đồng nghiệp phía trước.

Sau khi nhìn thấy rõ gương mặt của người đàn ông, con ngươi của Trần Thi Hàm bỗng nhiên co lại.

Cô ta vội vàng xoay người, lấy kẹo bạc hà từ trong túi ra và ăn hai viên cho át mùi thuốc lá trong miệng, sau đó bước nhanh tới.

“Thợ sửa xe?” Trần Thi Hàm vỗ vào vai người đàn ông.

Trình Minh Viễn quay đầu lại nhìn người phụ nữ bất ngờ xuất hiện, đôi mắt hơi nheo lại, rất nhanh đã nhớ ra: “Người đẹp sửa động cơ ở cửa hàng 4S à?”
“Đúng vậy.” Trần Thi Hàm mỉm cười, nhìn lướt xuống trang phục của anh ta với vẻ hơi kinh ngạc: “Anh không phải là thợ sửa xe à? Sao anh lại chạy tới câu lạc bộ làm nhân viên phục vụ vậy? Nhà anh nghèo vậy sao?”

Trình Minh Viễn: “…”
Trên người anh ta từ trên xuống dưới có chỗ nào viết mấy từ “nhà tôi rất nghèo” chứ?
Anh ta chơi game thua cược, phải làm nhân viên phục vụ đưa rượu cho đám bạn thôi.

Trình Minh Viễn thấy Trần Thi Hàm hiểu nhầm cũng lười giải thích, còn cố ý đùa với cô ta vài câu: “Đúng vậy, nhà tôi đặc biệt đặc biệt nghèo, một ngày tôi phải làm ba công việc, vừa làm dạy học thêm tại nhà xong lại tới câu lạc bộ làm việc.”
“Anh dạy thêm ở nhà có thể kiếm được bao nhiêu tiền lại còn mệt nữa.” Trần Thi Hàm nói xong, lấy giấy bút ra viết một dãy số đưa cho anh ta: “Đây là số điện thoại của tôi, anh lưu lại, tôi sẽ giới thiệu anh làm lái xe cho sếp của công ty chúng tôi, đãi ngộ rất tốt.”
“Ồ?” Trình Minh Viễn nhướng mày: “Nghe cô nói vậy, chắc công ty các cô có quy mô rất lớn, sếp cũng lắm tiền nhỉ?”
“Còn tạm được, anh biết Thiên Thịnh không?”
“Tôi biết.” Trình Minh Viễn cảm giác không đúng: “Sếp của cô là ai vậy?”
“Bạch Dương.”
Trình Minh Viễn nhìn cô, vẻ mặt trở nên rất vi diệu: “Tôi biết sếp Bạch, đó là người mới nhận chức phó tổng giám đốc Thiên Thịnh.”

“Đúng, cô ấy rất tốt, anh làm tài xế cho cô ấy, cô ấy chắc chắn sẽ không bạc đãi anh.” Trần Thi Hàm không nhìn ra được vẻ mặt anh ta có gì khác lạ, lúc sắp đi lại nói: “Tôi biết các anh làm nghề này được trích phần trăm đồ uống rất cao, anh đưa thêm mấy chai rượu đắt tiền tới 1288 phòng VIP, đợi lát nữa tôi sẽ trả tiền.”
“…”
Trần Thi Hàm vừa đi, một nhân viên phục vụ đã bước qua: “Sếp ơi, sếp Bạch của Thiên Thịnh đang chơi mạt chược ở phòng 1288.

Anh có muốn qua xem thử không?”
Trình Minh Viễn suy nghĩ một lát rồi hỏi anh ta: “Có phải còn có một phụ nữ rất đẹp, có nốt ruồi ở giữa chân mày không?”
Lúc trước anh ta tới nhà hàng, gặp Cố Tử Yên và Bạch Dương đang nói chuyện với nhau.

“Ồ, sếp đã qua phòng Vip đó rồi à?”
“Thật thú vị.” Trình Minh Viễn dùng ngón cái xoa môi, vô cùng hăng hái nói: “Không biết tổng giám đốc Phó biết vợ cũ của anh ta và bạn gái bây giờ đang chơi mạt chược với nhau, sẽ có cảm giác gì nhỉ?”
Trần Thi Hàm nhanh chóng quay lại phòng VIP.

Cô ta còn chưa nhìn thấy bài trước mặt Bạch Dương, chỉ nhìn vẻ nụ cười “dịu dàng” treo trên khóe miệng Cố Tử Yên, đã đoán được phần nào..

 
Chương 62: Chương 62





Trong lúc cô ta ra ngoài, Bạch Dương chắc hẳn đã thua rất thảm.

Trần Thi Hàm đi tới, ngồi xuống bên cạnh Bạch Dương, liếc nhìn bài của cô thấy vẫn vô cùng thê thảm, cô ta cố hạ thấp giọng: “Sếp Bạch, đối diện không phải ai khác, chính là người tình ánh trăng của chồng cũ cô, cô thật sự giơ mặt ra cho người ta đánh à?”
“Không vội, năm ván thắng ba đấy.

” Bạch Dương khẽ cười.

Từ khi cô vào phòng VIP ngồi xuống đánh bài đến bây giờ, sắc mặt trước sau vẫn bình tĩnh.

Trong lúc trả lời Trần Thi Hàm, Bạch Dương lại ném bài ra.

“Ù.

” Cố Tử Yên đẩy ngã bài trước mặt, bên môi càng lộ rõ ý cười.

Trần Thi Hàm: “…”
“Bạch Dương, cô đã thua Tử Yên hai ván rồi, tôi thấy không cần chơi nữa đâu.

” Cô gái ngồi bên cạnh Cố Tử Yên hừ lạnh, dáng vẻ rất ngạo nghễ: “Tử Yên của chúng tôi không phải là người hẹp hòi, cô xin lỗi cô ấy, chúng tôi sẽ mời thợ xăm tốt nhất tới xóa hình xăm kia giúp cô.



Cố Tử Yên hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Bạch Dương như đang chờ cô cúi đầu chịu thua, giọng nói dịu dàng chậm rãi.

“Cô Bạch, còn đánh nữa không?”
“Đánh.

” Bạch Dương đẩy mạt chược vào trong máy, sắc mặt không thay đổi: “Đã nói trước là năm ván thắng ba.


Cô bạn nhỏ của Cố Tử Yên trợn mắt nhìn cô, tức giận nói: “Chúng tôi cho cô cơ hội chịu thua, cô không chịu, cứ nhất quyết muốn đụng vào nòng súng! Tử Yên nhà chúng tôi chơi bài giỏi như vậy, cô chơi cả đời cũng không thắng được cô ấy đâu!”
“Được rồi.

” Cố Tử Yên lên tiếng ngăn cản, trong ánh mắt nhìn về phía Bạch Dương có vẻ đắc ý: “Nếu cô Bạch muốn đánh, tôi đương nhiên sẽ chơi đến cùng.


Rất nhanh lại bắt đầu một ván mới.

Bởi vì trong phòng VIP đều là phụ nữ, lúc đánh bài miệng của mọi người cũng không rảnh rỗi, vừa ăn vừa nói chuyện.


Cô bạn nhỏ của Cố Tử Yên tên là Mạnh San, bên tay trái là Bạch Dương, bên tay phải là Cao Linh.

Mạnh San không chỉ nhìn bài, còn bóc quýt đưa cho Cao Linh để lấy lòng: “Chị Linh, lần này chị về Hải thành bao lâu? Chị ở lại qua tết chứ?”
“Năm sau tôi sẽ quay về Nam Giang.

” Động tác Cao Linh ném bài rất vang, nhíu mày nói: “Lý Trấn Nam muốn ly hôn với tôi nên đã sớm về Hải Thành tìm luật sư rồi.


Mạnh San bị cô ta làm cho giật mình, giọng nói cũng trở nên dè dặt hơn: “Chẳng phải trước đây nhà họ Lý xin ông nội chị cho Lý Trấn Nam cưới chị à? Bọn họ còn lợi dụng nhà họ Cao các chị để làm không ít chuyện, sao anh ta dám ly hôn với chị chứ?”
“Còn không phải là…” Cao Linh nói được một nửa, nhớ tới điều gì đó lại không nói tiếp nữa, chỉ cười lạnh: “Hừ, tôi không phải là người anh ta muốn cưới thì cưới, muốn ly hôn thì ly hôn được.

Thật ra tôi muốn xem thử có luật sư nào ở Hải Thành dám nhận vụ ly hôn này!”
Bạch Dương lẳng lặng nghe, đôi mắt hơi rủ xuống.

Cô không biết nhiều về nhà họ Lý ở Hải Thành, bởi vì những gia tộc như vậy thường làm việc rất khiêm tốn, kín đáo.

Cô chỉ biết nhà họ Lý có ảnh hưởng rất lớn ở Hải Thành không khác gì nhà họ Cao ở Nam Giang.

Cao Linh dám lớn lối như vậy là vì cô ta có gia thế mạnh, lại có ông nội là lãnh đạo làm chỗ dựa.

Cho dù nhà họ Lý cưới nhà họ Cao xem như ngang hàng, nhưng đó vẫn là nhà họ Lý trèo cao.

Nếu trước đây cô kết hôn với Phó Kình Hiên, nhà họ Bạch không xảy ra chuyện, có phải mẹ chồng còn phải kính trọng cô vài phần không?
Cô cũng không thua chật vật trong cuộc hôn nhân này như vậy?.

 
Chương 63: Chương 63





Bạch Dương hơi thất thần khi nhớ tới chuyện cũ, thình lình nghe được Mạnh San nói: “Tử Yên và tổng giám đốc Phó đính hôn vào đêm giao thừa, muốn mời chúng ta qua ăn cơm tất niên.

Nếu chị Linh đã ở Hải Thành ăn tết, đến lúc đó chúng ta cùng đi chúc mừng cô ấy.”
“Ồ?” Cao Linh hơi kinh ngạc: “Lúc trước tôi nghe nói cô và tổng giám đốc Phó đã đính hôn, sao giờ còn đính hôn nữa?”
“Bọn họ vốn định đính hôn nhưng kết quả sợi dây chuyền đính hôn kia bị người nào đó cướp mất, người nào đó đúng là buồn nôn muốn chết!” Mạnh San nói với giọng điệu khó chịu, sau khi liếc qua Bạch Dương lại cao giọng: “Chẳng qua lần này sẽ không có chuyện đó nữa.

Tổng giám đốc Phó nói chỉ mời mấy người bạn tốt của hai bên tới nhà họ Phó ăn cơm giao thừa.

Tổng giám đốc Phó còn nói, lễ tình nhân năm sau sẽ tổ chức đám cưới với Tử Yên!”
“Kết hôn vào lễ tình nhân à?” Cao Linh hỏi Cố Tử Yên: “Thật sao?”

Cố Tử Yên “Ừ” một tiếng, tươi cười dịu dàng như nước: “Tôi hôn mê sáu năm, Kình Hiên cảm thấy đã bỏ lỡ quá lâu nên muốn tổ chức đám cưới sớm, đã nhờ người thiết kế áo cưới, chỉ còn chưa chọn được nhẫn cưới thôi.”
“Còn đặc biệt nhờ người tới thiết kế áo cưới à? Tử Yên, tổng giám đốc Phó cũng quá yêu cô đấy!” Mạnh San nói với vẻ khoa trương, tâng bốc Cố Tử Yên.
Mạnh San thấy Bạch Dương cúi đầu không nói lời nào, giả vờ tò mò hỏi giống như muốn làm cô khó chịu vậy: “Cô Bạch, tôi nghe nói lúc cô và tổng giám đốc Phó kết hôn, đám cưới rất đơn giản, còn mặc lễ phục.

Có đúng vậy không?”
“…”
“Kết hôn làm sao có thể mặc lễ phục được, xui xẻo lắm.

Có phải tổng giám đốc Phó không cho cô mặc áo cưới?”
“…”
Thấy Bạch Dương vẫn không lên tiếng, giọng điệu Mạnh San càng thêm sắc bén, còn giơ tay đẩy Bạch Dương một cái: “Cô Bạch, sao cô không nói gì vậy?”

“Sao cô biết lúc sếp Bạch kết hôn không mặc áo cưới? Cô đã tới tham dự đám cưới của sếp Bạch à?”
Trần Thi Hàm thấy Bạch Dương bị bắt nạt như vậy, không nhìn được nữa: “Còn nữa, lời này của cô có vấn đề.”
Mạnh San cười lạnh: “Cô kết hôn không mặc áo cưới, còn không cho người ta nói à? Hơn nữa, tôi nói vậy thì có vấn đề gì chứ?”
“Mọi người đều biết trước kia sếp Bạch và sếp Phó là vợ chồng, cô nói vậy là đang biến tướng châm chọc cô Cố chỉ có thể nhặt được người chồng đã qua sử dụng của người ta.” Giọng điệu Trần Thi Hàm dịu dàng mềm mỏng, vẻ mặt càng vô tội hơn.
Cô ta nói xong còn cố ý nhìn qua Cố Tử Yên: “Cô Cố, cô không cảm thấy vậy sao?”
Mạnh San không ngờ Trần Thi Hàm nhanh mồm nhanh miệng như vậy, lại thấy nụ cười trên mặt Cố Tử Yên dần biến mất thì hơi hoảng: “Tử Yên, tôi không có ý đó, tôi không cho rằng sếp Phó là người chồng đã qua sử dụng của cô…”
Trần Thi Hàm bật cười, che đôi môi hồng: “Cô nói không có ý đó còn nhắc tới sếp Phó là người chồng đã qua sử dụng, rốt cuộc cô có ý gì chứ?”
“…” Mạnh San tức tới tái mặt.
Tâm trạng Bạch Dương vốn sa sút nên không muốn để ý tới Mạnh San, lại không ngờ Trần Thi Hàm sẽ đấu khẩu giúp mình.
Cô cong môi vừa muốn nói chuyện, lúc ngẩng đầu lại vừa vặn nhìn thấy cửa phòng Vip bị đẩy ra.

Một bóng người cao lớn bước vào.
Người đàn ông mặc áo khoác nỉ màu đen tôn dáng trông càng đẹp trai hơn, nhưng bởi vì khí chất lạnh lùng, ngay cả ánh mắt cũng lạnh lùng làm cho người ta không dám lại gần..

 
Chương 64: Chương 64





Lúc ánh mắt dừng lại ở trên mặt người đàn ông, tim Bạch Dương bất giác chững lại một nhịp, không ngờ đã nhanh chóng cúi đầu xuống.

Không ngờ bọn họ ly hôn lâu như vậy, anh ta vẫn còn ảnh hưởng đến cô.

“Tổng giám đốc Phó, anh tới rồi à?” Mạnh San đang bị Trần Thi Hàm chọc cho vô cùng tức giận, vừa nhìn thấy Phó Kình Hiên đã lập tức mỉm cười chào hỏi: “Tôi nghe Tử Yên nói công ty anh đang rất bận, có phải bây giờ anh tới đây để đón Tử Yên không?”
Phó Kình Hiên lịch sự “Ừ” một tiếng xem như trả lời, lúc liếc thấy Bạch Dương thì lập tức nhíu mày, trong lòng có phần không vui.

Người phụ nữ này đã quên mất bài học ở sơn trang Hồng Mai sao?
Nửa giờ trước, Trình Minh Viễn gọi điện thoại cho anh ta, nói Cố Tử Yên và Bạch Dương đánh bài trong phòng Vip nào đó của câu lạc bộ Minh Nguyệt, anh ta còn không tin.

Anh ta biết Bạch Dương chơi bài rất kém, sẽ không ngu ngốc tới mức dám cùng đánh bài với Cố Tử Yên như vậy.

Trình Minh Viễn biết anh ta không tin, còn chụp ảnh gửi đến, lúc này anh ta mới lái xe tới câu lạc bộ.

Phó Kình Hiên liếc nhìn Cố Tử Yên, thấy gương mặt yếu đuối của cô thì bấc giác mềm giọng hơn: “Không phải em nói buổi chiều có bị ho à? Sao lại chạy tới đây đánh bài?”
Cố Tử Yên khẽ cười: “Em ho ít thôi, anh đừng lo.


Hơn nữa Cao Linh tới Hải Thành, em cũng phải cố gắng tiếp đãi cô ấy chứ.”
Phó Kình Hiên biết nhà họ Cao ở Nam Giang, anh ta cũng có quen biết với ông Cao.

Phó Kình Hiên tháo khăn quàng cổ xuống, khoác lên trên người Cố Tử Yên.

Một động tác nhỏ này đã chọc đám phụ nữ bên cạnh đều cười trộm.

Mạnh San nói: “Ôi sếp Phó, chúng tôi đều biết anh thương Tử Yên, nhưng phòng VIP có bật hệ thống sưởi hơi, Tử Yên không bị lạnh được đâu.

Sếp Phó cứ nhét thẳng cẩu lương vào trong miệng chúng tôi đi.”
Cố Tử Yên bị trêu cho đỏ mặt, trừng mắt với cô ta: “Cô còn nói nhảm nữa thì đi ra ngoài.”
“Đươc, được tôi không nói nữa.”
Bạch Dương nhìn người đàn ông choàng khăn quàng cổ cho Cố Tử Yên đủ che chở, còn ngồi xuống bên cạnh cô ta, lấy nước ấm cho cô ta uống.

Dáng vẻ thân mật khăng khít chọc cho Bạch Dương thấy đau mắt.


Lúc trước, cô cố ý chui vào cái bẫy của Cố Tử Yên, chính là muốn trừng trị Cố Tử Yên một trận, nhìn cô ta rời khỏi Phó Kình Hiên, vĩnh viễn không thể quay về Hải Thành.

Nhưng Phó Kình Hiên xuất hiện.

Bạch Dương thấy người đàn ông dành hết sự dịu dàng cho Cố Tử Yên thì chẳng có chút hứng thú đấu đá nữa.

Phó Kình Hiên liếc nhìn bài của Cố Tử Yên, thản nhiên nói: “Cô Bạch chơi không giỏi, ván này vẫn thôi đi.

Các cô chơi với người mới như cô ta cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Để tôi đánh với các cô mấy ván.”
Nụ cười trên mặt Cố Tử Yên thoáng gượng gạo, cuối cùng lại dịu dàng “Dạ” một tiếng.

Bên kia, Mạnh San vẫn nhìn bài của Bạch Dương.

Cô ta phát hiện Bạch Dương đã rút bài, trong lòng khiếp sợ, vừa muốn truyền tin tức cho Cố Tử Yên thì Bạch Dương đã phá bài và ném ra một quân.

Cố Tử Yên thầm vui mừng, chậm rãi đẩy bài ra: “Cô Bạch, cảm ơn.”
“Oa, Tử Yên giỏi quá!” Mạnh San nhìn bài của Cố Tử Yên, kích động nói: “Lại còn là mười ba yêu!”
“Bạch Dương, Tử Yên thắng cô ba lần, thua thì phải chấp nhận đi.” Cao Linh cười lạnh, ấn chuông gọi nhân viên phục vụ bước vào, đưa tới một xấp tiền: “Gọi một thợ xăm tới đây, càng nhanh càng tốt.”.

 
Chương 65: Chương 65





“Được, cô chờ một lát.


Phó Kình Hiên nhìn thấy tất cả những điều này, khẽ nhíu mày hỏi Cố Tử Yên: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Em nghe Kình Duy nói trên thắt lưng cô Bạch có xăm chữ viết tắt tên anh…” Cố Tử Yên cắn môi rồi khẽ nói: “Vừa rồi cô Bạch muốn đánh cược với em, nói thua sẽ xóa đi hình xăm bên thắt lưng.


Trần Thi Hàm chống má nhìn cô ta: “Cô Cố, rõ ràng là các người gặp sếp Bạch ở cửa nhà hàng, hỏi có phải bên thắt lưng của cô có một hình xăm PKH không, đòi đánh mạt chược đánh cược với cô ấy, kết quả bây giờ lại thành sếp Bạch muốn đánh cược với cô? Cô thật biết ăn nói đấy.


“Cô đừng nói chuyện với kỳ lạ như vậy!” Mạnh San thấy mình có chỗ dựa, bắt đầu nói lẫy với Trần Thi Hàm: “Tử Yên không muốn người phụ nữ khác xăm tên bạn trai ở trên người, có gì sai chứ?”
“Tử Yên chỉ hỏi thử Bạch Dương có muốn chơi mạt chược không thôi, có cầm súng dí vào đầu cô ta bắt cô ta phải nhận lời à?”
“Đúng vậy, không ai ép Bạch Dương, cô ta tự đồng ý thôi.


“…”
Ngoại trừ Trần Thi Hàm, ba người phụ nữ khác trong phòng VIP đều là bạn của Cố Tử Yên, bọn họ đương nhiên đứng về phía cô ta, phụ họa lời Mạnh San nói.


Trong lúc mấy người phụ nữ đang tranh cãi thì thợ xăm hình cũng mang theo hộp dụng cụ bước vào.

“Đủ rồi.

” Bạch Dương ngăn cản Trần Thi Hàm tiếp tục tranh cãi với bọn họ, vẻ mặt bình tĩnh nói với Cố Tử Yên: “Tôi đã thua vụ đánh cược này, dám cược thì dám nhận thua.


Cô nằm thẳng lên chiếc ghế sofa bên cạnh, vén vạt áo len lên, để lộ ra một đoạn eo nhỏ trắng mịn, còn có hình xăm PKH bắt mắt kia.

Thợ xăm hình vội vàng bước qua, xóa hình xăm cho Bạch Dương.

Nhìn Bạch Dương bình tĩnh nằm đó, mặc cho thợ xăm loay hoay xóa hình xăm trên thắt lưng của cô, Phó Kình Hiên nhíu mày, cảm thấy phiền muộn khó tả.

Anh ta nhớ tới lúc thư từ qua lại với “Phong Diệp”, Phong Diệp từng nói cho anh biết, vợ của một diễn viên mà cô thích đã qua đời, diễn viên xăm tất cả tên và sở thích của người vợ lên trên người, để mình có thể nhìn thấy mỗi ngày, giống như người vợ vẫn còn sống vậy.

Phong Diệp nói cô không làm được, cô sợ đau, nhưng cô vẫn có thể cố chịu, xăm tên người mình thích lên trên người, làm cho người đó luôn ở bên cạnh cô.


Phó Kình Hiên đột nhiên hỏi Cố Tử Yên: “Em nói hình xăm trong lúc thư từ qua lại hồi trước là gì vậy?”
“Chúng ta thư từ qua lại quá nhiều còn lâu như vậy, em không nhớ nữa.

” Cố Tử Yên lắc đầu, kéo cánh tay anh ta và ngẩng đầu hỏi: “Kình Hiên, em bảo cô Bạch xóa hình xăm trên người là em… Làm sai sao?”
Giọng cô ta kìm nén, khóe mắt cũng hơi ửng đỏ làm Phó Kình Hiên không đành lòng trách, giơ tay vuốt tóc cô ta.

“Em không sai.


“Ừ.

” Cố Tử Yên khẽ cười, dựa đầu lên cánh tay của người đàn ông.

Cô ta thấy may mắn buổi vì sáng hôm đó Phó Kình Hiên đi rồi, cô ta lập tức đốt hết thư trong ngăn kéo, đuổi người bạn qua thư “Phong Diệp” này ra khỏi trái tim của Phó Kình Hiên.

Chap mới luôn có tại || TRÙMtruу ện.

ME ||
Thấy Bạch Dương xóa hình xăm đau tới nhíu mày, trong lòng Cố Tử Yên vô cùng sung sướng.

Bạch Dương vẫn thua cô ta!
Mạnh San khoanh tay đứng nhìn Bạch Dương xóa hình xăm, còn muốn nói móc cô: “Lúc trước Tử Yên cho cô cơ hội, cô lại không muốn, cứ nhất quyết đòi đánh tiếp! Cô Bạch, cô không biết chơi mạt chược thì về học đi, có chuyện, cố thể hiện sẽ chỉ chuốc khổ vào thân thôi!”.

 
Chương 66: Chương 66





Những người phụ nữ khác đều cười khẽ, Bạch Dương với vẻ hả hê.

Bởi vì xóa hình xăm cũng đau, Bạch Dương vẫn luôn cố nhịn tới đổ mồ hôi trán, không có thời gian đâu nói lý với Mạnh San.

Lúc Bạch Dương sắp xóa hình xăm xong, một nhân viên phục vụ của câu lạc bộ đi đến, lễ phép hỏi thăm: “Xin hỏi vị nào là cô Bạch Dương ạ?”
“Là tôi.

” Bạch Dương nhìn về phía người phục vụ kia: “Có chuyện gì vậy?”
Nhân viên phục vụ đưa một túi nhỏ trong tay tới: “Có một anh họ Lương nhờ tôi giao cái này lại cho cô.


“Cảm ơn.


Để dời sự chú ý, làm mình quên đi cảm giác đau khi xóa hình xăm, Bạch Dương lập tức mở túi, lấy từ bên trong ra một hộp nhỏ và mở ra, phát hiện một chiếc nhẫn được gài trong lớp nhung màu xanh lam.

Chiếc nhẫn có hình dạng lúa mì, nhỏ gọn, vô cùng chói mắt dưới ánh đèn chói.

“Đây là tác phẩm của nhà thiết kế nổi tiếng “K” kia.


” Trần Thi Hàm vừa nhìn thấy cái nhẫn đã nhận ra: “Tôi nghe nói “K” tự tay làm ra nó, mấy tháng trước nó từng xuất hiện trong buổi bán đấu giá ở Hương Đảo, trị giá hơn mười hai tỷ.


“Giống như Azure Heart vậy, chỉ riêng cái này đã thuộc về loại có tiền cũng không mua được.


“Đẹp quá!”
Đám phụ nữ nhìn chiếc nhẫn trên tay Bạch Dương với ánh mắt nóng bỏng, hận không thể cầm lấy đeo, tốt nhất là có thể đăng lên Facebook khoe khoang một chút.

Lúc này, điện thoại của Bạch Dương cũng nhận được hai tin nhắn mới.

Lương Triết: Lục Khởi bảo hôm nay là sinh nhật của anh ta, chị muốn chúc mừng cho anh ta, em gửi quà cho anh ta cũng tiện thể gửi cho chị một món quà nhỏ.

Lương Triết: Chị có thích không?
Bạch Dương vốn không vui nhưng không ngờ Lương Triết ở Bourbon xa xôi lại sai người tặng quà cho cô.

Món quà này đã quét sạch tâm trạng buồn bực của cô.


Sau khi nhắn tin lại cho Lương Triết, Bạch Dương tự nhiên đeo nhẫn lên trên ngón áp út, che đi dấu vết do đeo chiếc nhẫn cưới để lại trước trước.

Phó Kình Hiên bắt gặp nụ cười xinh đẹp rạng ngời trên môi cô, đôi mắt lập tức tối lại.

Mạnh San không ngờ có người tặng cho Bạch Dương món quà đắt tiền như vậy, vừa tức lại vừa ghen tỵ.

Mạnh San nghĩ đến chuyện gì đó, cố ý lớn tiếng hỏi: “Cô Bạch, chẳng phải cô nói bạn trai cô không phải là Lục Khởi à? Cô tới câu lạc bộ cũng báo tên của Lục Khởi.

Vậy anh Lương kia là người mẫu nam bị truyền ra scandal với cô sao?”
“Cô có thể khiến cho anh Lương tặng cô món quà đắt tiền như vậy, tôi nghĩ hai người không chỉ là bạn đâu.

” Mạnh San hừ lạnh: “Trước kia tôi nghe bọn họ nói cô có thể là có người đàn ông khác mới muốn ly hôn với sếp Phó, tôi còn không tin, bây giờ xem ra lời đồn kia là thật rồi!”
Bạch Dương thầm cười lạnh.

Người ngoài không biết tại sao cô và Phó Kình Hiên ly hôn, lẽ nào Phó Kình Hiên cũng không biết sao?
Bạch Dương nhìn về phía Phó Kình Hiên, có lẽ hy vọng anh ta giải thích cho mình.

Nhưng người đàn ông kia vẫn ngồi ôm Cố Tử Yên, ánh mắt lạnh lùng, không hề dao động.

Đúng vậy, chẳng phải cô đã nhìn thấy tất cả mọi chuyện vừa nãy rồi sao?
Cô còn mong chờ điều gì nữa?
Vào lúc hình xăm được hoàn toàn xóa đi, ngọn lửa yếu ớt trong trái tim Bạch Dương cũng tắt hẳn.

“Cô Bạch, cô nói đi chứ?” Mạnh San từng bước ép sát: “Lục Khởi có biết món quà này của anh Lương không? Anh ta có biết cô một chân đạp hai thuyền không?”.

 
Chương 67: Chương 67





“Phòng VIP đang yên đang lành sao lại có một con chim sẻ bay vào vậy?” Giọng nói của Lục Khởi chợt vang lên trong phòng.

Ngay sau đó, Lục Khởi mặc áo sơ mi đen tùy ý, buông thả bước vào phòng VIP với vẻ chán ghét: “Con chim sẻ này cứ ríu ra ríu rít, thật ầm ĩ, có thể cắt lưỡi nó, làm nó câm mồm đi thì tốt rồi.”
Những lời nói độc ác của anh ta làm Mạnh San cảm giác đầu lưỡi lạnh toát, bất giác lùi lại vài bước.

Lục Khởi đứng lại trước mặt Mạnh San, liếc nhìn cô ta từ trên xuống dưới, tặc lưỡi nói: “Cô lùi lại làm chứ? Sợ à? Lẽ nào cô là con chim sẻ kia?”
“Không, không phải.” Mạnh San lắp bắp nói.

“Tôi thấy chắc là phải đấy.

Giọng cô rất giống với con chim sẻ kia.” Lục Khởi chợt nắm tóc Mạnh San, ép mạnh đầu cô ta xuống bàn mạt chược, nói với vẻ không để tâm: “Này, có ai rảnh rỗi lấy con dao tới đây cho tôi không?”
Trần Thi Hàm lập tức cầm lấy con dao gọt hoa quả trong đĩa trái cây đưa lên, còn rất hiểu chuyện nói: “Lưỡi dao này rất sắc, anh đừng để cắt vào tay đấy.”

Hai chân Mạnh San run lên, sợ tới mức khóc òa: “Tử, Tử Yên… chị Cao Linh…”
Nhưng trong phòng Vip rất yên tĩnh, không ngờ không có ai mở miệng nói giúp cô ta.

Cố Tử Yên siết chặt ống tay áo của Phó Kình Hiên, tức giận cắn răng muốn đứng lên, lại bị Phó Kình Hiên dùng tay giữ lại, ra hiệu cho cô ta ngồi xuống.

Anh ta muốn xem thử Lục Khởi này có năng lực lớn tới mức nào mà muốn ra mặt cho Bạch Dương.

“Thế nào, tất cả câm hết rồi à?”
Lục Khởi nhìn quanh mới thấy Phó Kình Hiên và Cố Tử Yên cũng đang ở đây.

Anh ta cười lạnh, lại nhìn về phía Trần Thi Hàm mới đưa con dao gọt hoa quả cho mình: “Cô nói cho tôi biết, có phải bọn họ vừa bắt nạt cục cưng nhà tôi không?”
“Nào chỉ có bắt nạt chứ!” Trần Thi Hàm lập tức đi qua, nói lại tất cả mọi chuyện cho Lục Khởi nghe.


Sau khi Lục Khởi nghe xong, liếc nhìn Phó Kình Hiên và hừ lạnh một tiếng, vừa hất Mạnh San trong tay ra, vừa nói với Bạch Dương: “Các em về phòng VIP trước, anh xử lý xong chuyện bên này sẽ qua sau.”
“Không cần, chúng ta đi thôi.” Bạch Dương kéo khuỷu tay anh ta, không muốn anh ta tranh cãi với nhà họ Cao vì mình: “Sinh nhật của anh quan trọng hơn.”
Mà động tác này in sâu vào trong mắt Phó Kình Hiên, ánh mắt càng tối hơn.

“Vậy không được, em đã bị bắt nạt, trúc mã là anh đây không thể khoanh tay đứng nhìn được.” Lục Khởi vẫy tay, bảo Trần Thi Hàm dẫn Bạch Dương rời đi: “Anh chỉ dạy dỗ bọn họ một chút thôi, sẽ không ra tay đâu.”
“Sếp, chúng ta đi thôi, Lục Khởi tự biết chừng mực.” Trần Thi Hàm kéo Bạch Dương, hai người nhanh chóng ra khỏi phòng VIP.

Lục Khởi nhanh chóng đi tới bên cạnh bàn đánh mạt chược, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống: “Nào, chúng ta lại đánh mấy ván.”
“Các người tùy tiện để ba người lên, gom thành một bàn là được.” Anh ta cúi đầu châm điếu thuốc, hít một hơi rồi mới thờ ơ nói: “Bất kể người nào có thể ù được từ bài trong tay tôi, tôi cho người đó ba mươi tỷ, còn quỳ xuống gọi người ấy là bà nội luôn.

Nếu tôi ù từ bài của các người, các người lại cởi quần áo ra, rời khỏi phòng VIP trong tình trạng như vậy.”
So với số tiền đặt cược mà Lục Khởi đưa ra, thua cởi quần áo quả thật không đáng nhắc tới, làm mấy người phụ nữ trong phòng VIP đều động lòng.

Đánh bài ù một lần là có thể kiếm được ba mươi tỷ!.

 
Chương 68: Chương 68





Cao Linh không nhìn nổi dáng vẻ này của Lục Khởi, sau khi khẽ cắn môi thì bước nhanh qua, kéo chiếc ghế bên tay phải của Lục Khởi và ngồi xuống, cười lạnh: “Lục Khởi, tôi chờ anh gọi tiếng bà nội đấy!”
Lục Khởi dựa lưng vào ghế, nói với vẻ bất cần: “Được, còn ai muốn chơi thì mau đến đây đi, đánh xong tôi còn phải qua với bảo bối nhà tôi đấy!”
Dù sao Cao Linh ở đó, cô không lên tiếng, mọi người động lòng cũng không dám có hành động gì.

Cao Linh lại chọn một người chơi giỏi trong đám phụ nữ, sau đó nhìn về phía Cố Tử Yên.

Cô ta không nói gì nhưng Cố Tử Yên vẫn hiểu được.

“Kình Hiên, anh Lục bắt nạt người khác quá rồi, anh giúp một tay đi.” Cố Tử Yên dịu dàng nói.

Cô ta biết Phó Kình Hiên chơi rất tốt, chắc hẳn không thua Lục Khởi.

Phó Kình Hiên ngồi yên không nhúc nhích, giọng điệu nặng nề: “Anh còn có email phải xử lý, em đi chơi đi.”
Cố Tử Yên không ngờ anh ta sẽ từ chối, chợt cứng người trong giây lát nhưng nhanh chóng mỉm cười với người đàn ông: “Được, vậy anh chờ em một lát.”
Lục Khởi không hề có áp lực khi đánh bài với ba người phụ nữ, đánh bài vừa nhanh lại vừa ác.


Nhà trên còn chưa xếp bài xong, anh ta đã bắt đầu đập bàn, bực mình nói: “Cô là heo à? Sao cô đánh bài chậm vậy? Nhanh lên được không hả?”
Anh ta chọc cho người ta tức tới đỏ cả mặt.

Cố Tử Yên tự nhận mình chơi bài không tệ, nghĩ ba người bọn họ đánh với một mình Lục Khởi, dù sao cũng phải có một người ù.

Nhưng không ngờ cô ta đánh quân gì, Lục Khởi đánh quân đó, còn chuyên lấy bài của cô ta để ù.

Còn chưa đánh xong một vòng, Cố Tử Yên đã cởi gần hết quần áo trên người, chỉ còn lại có cái áo hai dây màu trắng.

“Ù!” Lục Khởi lại đẩy bài.

Trong lòng Cố Tử Yên hận tới nghiến răng.

Cô ta nhìn ra được Lục Khởi đang nhằm vào mình, biến tướng báo thù cho Bạch Dương!

Sau khi Lục Khởi búng tàn thuốc, nhìn qua Cố Tử Yên, giục cô: “Cô Cố còn ngây ra đó làm gì, cởi đi!”
“Lục Khởi, anh đừng có mà quá đáng!” Cao Linh lạnh lùng nói: “Anh ăn nói linh tinh, coi chúng tôi mù chắc, không nhìn ra anh đang nhắm vào cô ấy ư? Cô ấy đã tháo nốt thắt lưng rồi, anh còn muốn thế nào nữa?”
Lục Khởi buông tay, biểu cảm trên mặt vô cùng khó hiểu: “Tôi hồ đồ rồi, cô ta cởi quần áo là không nên ư? Sao lại thành tôi quá đáng? Thế cô cởi thay cho cô ta cũng được!”
“…” Trong phòng vô cùng ấm nên Cao Linh cũng mặc không nhiều lắm, chỉ một bộ váy dài có thắt lưng.

Cô đương nhiên không thể vì giúp Cố Tử Yên mà để mình khó xử được.

“Đến đây thôi, muộn lắm rồi.” Phó Kình Hiên đi đến, choàng áo măng tô lên người Cố Tử Yên.

Còn chưa đợi Lục Khởi lên tiếng, Phó Kình Hiên lại thản nhiên nói: “Sáng mai, tôi sẽ bảo phòng tài vụ chuyển chín mươi tỷ vào tài khoản công ty anh.

Về việc thu mua Tuyết Doanh, Phó thị rút lui, tôi bảo người giúp đỡ công ty anh lấy được Tuyết Doanh.”
Lục Khởi đã nhìn thấy dáng vẻ khó xử của Cố Tử Yên, cộng thêm sự rút lui của Phó Kình Hiên, anh ta đương nhiên thấy tốt thì lấy.

“Khi mười tuổi, Bạch Dương đánh bài với ba cô ấy, ba cô ấy không thắng được cô ấy chứ đừng nói là tôi.” Lục Khởi ấn tàn thuốc vào trong gạt tàn, chậm rãi đứng lên: “Các người làm lại mấy ván đánh với cô ấy, xem thử là các người thắng hay là cô ấy không muốn đánh với các người.”
Khi đi ngang qua Phó Kình Hiên, Lục Khởi hơi liếc anh, cười khinh bỉ: “Cô ấy thật sự không cần anh, nếu không mười Cố Tử Yên cũng không phải là đối thủ của cô ấy.”
Nghe vậy, Phó Kình Hiên nhớ lại dáng vẻ bình tĩnh khi xoá hình xăm của Bạch Dương, con ngươi chợt tối sầm đi.

Hóa ra người phụ nữ đó biết đánh bài..

 
Chương 69: Chương 69





Bạch Dương và Trần Thi Hàm cùng ngồi ăn chút đồ ăn vặt trong phòng bao, hát chưa được mấy bài, Lục Khởi đã quay lại.

Trần Thi Hàm vội vàng đến gần hỏi, khi biết được Cố Tử Yến thua, suýt thì khỏa thân, trong lòng cô vô cùng vui sướng: “Nếu không phải Tổng Giám đốc Phó ở đây, tối nay đoán chừng cô ta phải đi ra khỏi hội sở mà không một mảnh vải che thân rồi.”
“Đúng đó!” Lục Khởi hừ khẽ: “Cái này gọi là ăn miếng trả miếng, cô ta bắt nạt cục cưng nhà chúng ta như thế nào, anh sẽ bắt nạt trả lại cô ta gấp đôi!”
“Cảm ơn!” Bạch Dương cười khẽ, cụng ly với anh ta.

Lục Khởi cũng không hỏi Bạch Dương vì sao khi ở trong phòng bao, cô lại để mặc Cố Tử Yên và những người khác bắt nạt mình.

Anh ta đưa một tay ra, ôm cả người vào lòng, đùa bỡn nói: “Chúng ta ngủ cùng nhau trên một chiếc giường lâu như thế, còn cần phải nói cảm ơn ư?”
“Wow!” Trần Thi Hàm nhìn về phía họ, trợn tròn mắt: “Thật hay giả đấy?”
“Chắc chắn là thật rồi…”
“Lại làm ô uế thanh danh của em, em phải đánh anh!” Bạch Dương dùng sức đá anh ta một cái, rồi giải thích với Trần Thi Hàm: “Hồi nhỏ, ba mẹ anh ấy thường xuyên không ở nhà, anh ấy thường xuyên chạy đến nhà tôi ăn chực, uống chực, ngủ chực, còn không trả tiền, cô xem có quá đáng không?”
Trần Thi Hàm lập tức bày ra biểu cảm chán ghét: “Ồ, hóa ra là Lục Khởi không biết xấu hổ.”

Mấy người mải nói chuyện với nhau mà không hề phát hiện một chiếc máy nghe lén nhỏ được dán bên dưới gầm bàn bằng băng dính đã ghi âm lại toàn bộ cuộc nói chuyện của ba người.

Ngay sau đó, bạn bè của Lục Khởi cũng lũ lượt kéo đến, trong phòng bao lớn tràn đầy sức sống, vô cùng huyên náo.

Bạch Dương không thích náo nhiệt, cộng thêm tâm trạng không tốt lắm, vốn còn ngồi trong góc uống rượu, sau đó thấy đám người Lục Khởi chơi game, cụng ly uống rượu rất vui vẻ thì cũng tham gia cùng.

Cô chơi game thua cũng rất vui, từng ly rượu đỏ trắng rót vào trong miệng.

Sau mấy vòng, mọi người đều mơ mơ màng màng.

“Em ra ngoài hóng gió cái, mọi người cứ chơi đi.” Bạch Dương thật sự không ổn, nói với Lục Khởi một câu rồi đi ra khỏi phòng bao.

Bạch Dương vốn muốn đi ra ban công hóng gió, kết quả ở trong phòng bao uống nhiều rượu quá, vừa ra ngoài bị gió lạnh thổi qua, trong dạ dày càng cuộn trào mãnh liệt hơn.


Cô bịt miệng, vội vàng chạy tới phòng rửa tay.

.

truyện ngôn tình
Sau khi nôn xong, dạ dày Bạch Dương cũng thoải mái hơn nhiều.

Cô hất nước lạnh lên mặt, sau đó ngẩng đầu lên nhìn chính mình trong gương.

Thật là vừa nhếch nhác vừa đáng thương mà!
Mong rằng cơn say tối nay cũng là lần say cuối cùng.

Bạch Dương đi ra khỏi phòng rửa tay, đi đến phía ban công ngoài trời, một nhân viên phục vụ vừa khéo bưng khay từ bên này đi qua.

Nhân viên phục vụ thấy hai má Bạch Dương ửng hồng, giống như vẫn còn say thì lập tức đưa chai nước khoáng từ trong khay cho cô: “Quý khách, cô uống chút nước đi sẽ tốt hơn.”
“Cảm ơn.” Bạch Dương nhận lấy, vặn nắp chai rồi uống mấy ngụm..

 
Chương 70: Chương 70





Bất ngờ, một bàn tay to lớn bóp lấy mông cô, hơi thở khàn đục phả bên tai cô: “Người đẹp dáng dấp không tệ, cho cái giá đi!”
“Bỏ tay ra!” Bạch Dương lạnh lùng nói, muốn bóp nát tay anh ta.

Nhưng cô vừa nôn xong, không có sức gì cả, đầu cũng hơi choáng váng, ngược lại bị người đàn ông dễ dàng ôm lấy, kéo vào trong thang máy.

“Yên tâm đi anh có tiền, em muốn bao nhiêu cũng được.” Người đàn ông cười khà khà, nói.

Không biết chuyện gì đang xảy ra, cơ thể Bạch Dương không chịu khống chế, mềm oặt xuống.

Cô cắn lưỡi để mình tỉnh táo hơn, giày cao gót giẫm mạnh lên giày da của người đàn ông.

Sau đó nhân lúc anh ta buông tay, cô lảo đảo vịn vào tường chạy đi.


Kết quả vừa chạy ra ngoài, người đàn ông lại đuổi đến nơi, một tay túm tóc cô, hơi tức giận: “Đã nói là cho tiền rồi, đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt…”
Đúng lúc này, một bàn tay từ bên cạnh tiến vào, nắm lấy cổ tay người đàn ông, dùng sức bóp một cái.

“Aaaaaa!” Người đàn ông cảm thấy cổ tay mình sắp bị bóp nát đến nơi, đau đến nỗi hét toáng lên: “Mẹ kiếp, mày là ai? Lại dám ra tay với ông!”
Người đàn ông hùng hổ mắng mỏ, khi quay đầu lại đối diện với đôi mắt lạnh lùng, thâm trầm kia, anh ta lập tức sợ hãi.

“Tổng, tổng giám đốc Phó…”
“Không dám nhận.” Phó Kình Hiên thấy kẽ hở giữa những đầu ngón tay của anh ta còn sót lại mấy sợi tóc dài, con ngươi càng trở nên u ám hơn, anh lại dùng sức, bóp nát tay người đàn ông.

Phó Kình Hiên thản nhiên hỏi: “Không biết tổng giám đốc Vạn tìm vợ cũ của tôi có chuyện gì?”
Tổng giám đốc Vạn không dám lên tiếng, nhịn đau, trán rịn đầy mồ hôi.


Anh ta khom người, xin lỗi Phó Kình Hiên: “Thật xin lỗi tổng giám đốc Phó, mắt tôi không tốt, còn cho rằng đó là người của hội sở, không biết cô ấy là vợ cũ của anh…”
Phó Kình Hiên buông tay, gọi nhân viên phục vụ đến, dặn dò: “Tổng giám đốc Vạn say rồi, sắp xếp xe đưa tổng giám đốc Vạn về.”
Thấy Phó Kình Hiên không so đo với mình, tổng giám đốc Vạn vừa định thở phào một hơi, kết quả lại nghe thấy Phó Kình Hiên nói: “Mắt tổng giám đốc Vạn không tốt, đến bệnh viện hẹn bác sỹ khoa mắt cho tổng giám đốc Vạn, để bác sỹ kiểm tra kỹ lưỡng cho anh ấy.”
Tổng giám đốc Vạn: “…”
Sau khi tổng giám đốc Vạn đi cùng nhân viên phục vụ, Phó Kình Hiên liếc nhìn Bạch Dương vẫn đang vịn tường, tóc tai rối bời, đứng còn không nổi, đoán chừng uống không ít rượu.

Phó Kình Hiên vẫn còn nhớ lời trước đó Lục Khởi nói.

Anh sải bước đi đến túm lấy cánh tay cô, kéo cô đứng dậy.

“Bạch Dương, cô có ý gì?” Lực tay anh rất lớn, bóp lấy bàn tay nhỏ bé, yếu ớt của cô, giọng nói không một chút hơi ấm: “Biết đánh bài nhưng lại cố ý thua?”
“Liên quan gì đến anh?” Bạch Dương nói mỉa ngược lại, muốn hất tay anh ra, nhưng đầu óc lại mê man, suýt nữa ngã vào trong lòng Phó Kình Hiên.

Bạch Dương cố gắng đứng vững cả người, ngẩng đầu lên nhìn thấy một gương mặt mơ hồ, duy chỉ có đôi mắt, thâm sâu, lạnh lùng đang nhìn chằm chằm cô.

“Liên quan gì đến tôi? Cô nói xem liên quan gì đến tôi, Bạch Dương?”.

 
Chương 71: Chương 71





“Ma mới biết!” Bạch Dương lẩm bẩm nói một câu!
Phó Kình Hiên không ngờ rằng Bạch Dương sẽ nói ra ba chữ này, vẻ kinh ngạc hiện rõ trong đôi mắt.

Nhưng nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Bạch Dương, và cả đôi mắt mơ hồ không có tiêu cự kia, anh lập tức nhíu mày, kéo cà vạt từ trong tay cô ra.

“Bạch Dương, cô say rồi.”
“Không phải, tôi rất tỉnh táo!” Bạch Dương ồn ào, lại túm lấy cà vạt của anh lần nữa: “Khuôn mặt anh rất giống chồng cũ của tôi, xem ra cũng không phải thứ tốt đẹp gì!”
“…”
“Chẳng qua chồng cũ của tôi, anh ta…” Bạch Dương ngừng vài giây, ngón tay trắng ngần khua loạn: “Anh ta không được.”
Sắc mặt Phó Kình Hiên lập tức sầm xuống, giọng nói cũng lạnh đi: “Cái gì không được?”
“Chính là.” Bạch Dương chỉ ngón tay về phía đũng quần anh, lầu bầu nói: “Tôi và anh ta kết hôn sáu năm, anh ta thậm chí còn chưa từng hôn tôi, tiên nữ như tôi mà anh ta cũng không muốn ngủ, anh nói, anh ta như vậy không phải “không được” thì là cái gì?”
Phó Kình Hiên giận quá hóa cười.


Hai người kết hôn theo thỏa thuận, ly hôn cũng là Bạch Dương nói, không ngờ rằng cô lại dán cho mình cái nhãn mác như vậy ở trong lòng!
“Vô vị.” Bạch Dương bỗng nhiên lẩm bẩm: “Thật vô vị.”
Cô lung lay xoay người rời đi: “Sau này tôi muốn tìm một người đàn ông có thể làm…”
Nghe cô nói như vậy, sắc mặt Phó Kình Hiên lập tức trầm xuống, chân dài nhanh chóng bước tới, chặn ngang ôm Bạch Dương lên, đi thẳng vào thang máy, lại cúi đầu nhìn cô.

“Bạch Dương, cô sẽ phải trả giá đắt vì lời nói của cô.”
Cố Tử Yên bị đưa về nhà họ Cố, cô ta nhắn tin lôi kéo tình cảm qua Messenger với Cao Linh.

Cô ta nhìn thời gian đã muộn, chắc Phó Kình Hiên đã xử lý xong việc rồi, nhưng gửi cho anh ba tin nhắn mà mấy phút trôi qua vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời.

Cố Tử Yên vừa định gọi video thì một tin nhắn khác nhảy tới.


Cố Tử Yên biết Bạch Dương tổ chức sinh nhật cho Lục Khởi ở câu lạc bộ Minh Nguyệt, Phó Kình Hiên cũng ở câu lạc bộ Minh Nguyệt, cô ta lo lắng, cho nên bèn nhờ Mạnh San chú ý giúp mình.

Mạnh San: Đệch đệch, Bạch Dương kia đúng là không biết xấu hổ, sao cô ta không đi chết đi!
Trong lòng Cố Tử Yên có dự cảm xấu, vội hỏi lại cô ta: Cậu nhìn thấy cái gì, Kình Hiên lại ở bên cô ta à?
Mạnh San: Tử Yên, cậu phải bình tĩnh… Tớ nhìn thấy Bạch Dương chủ động hôn tổng giám đốc Phó, tổng giám đốc Phó đã ôm cô ta lên tầng, tớ nhìn theo bọn họ, phát hiện bọn họ đi vào phòng, mãi vẫn chưa thấy ra… Bọn họ vào phòng, mãi vẫn chưa ra.

Nhìn thấy mấy chữ này, Cố Tử Yên cắn chặt môi, chẳng mấy chốc đã cắn rách môi của mình, vẻ mặt dịu dàng cũng có phần vặn vẹo, không khống chế được.

Cô ta thật sự rất hận người như Bạch Dương, hận không thể xé Bạch Dương ra.

Tám năm trước, là cô ta thay thế Bạch Dương, lấy danh nghĩa “Phong Diệp”, bạn thân trên mạng đi gặp mặt Phó Kình Hiên thì sao, đó cũng là do Bạch Dương không đúng!
Là Bạch Dương chỉ coi đối phương là bạn qua thư, không muốn đi hiểu anh.

Cho nên cô ta biết Phó Kình Hiên trước, cô ta thích trước, cũng là người đàn ông của cô ta!.

 
Chương 72: Chương 72





Mạnh San gửi tin nhắn đến: Tớ thấy chắc tổng giám đốc Phó bị con khốn Bạch Dương kia quyến rũ, bị hồ đồ trong chốc lát, bây giờ tớ đi gõ cửa, để tổng giám đốc Phó tỉnh táo lại.

Cố Tử Yên ngăn cản: Đừng đi, nếu cậu đi thì Kình Hiên sẽ biết cậu đang theo dõi anh ấy, tớ chỉ là muốn quan tâm Kình Hiên chứ không muốn liên lụy người vô tội.

Mạnh San: Rõ ràng là lỗi của Bạch Dương, sao cậu phải nhịn cô ta, Tử Yên này, cậu quá thiện lương khiến cho người ta đau lòng.

Cố Tử Yên: Không sao, tớ tin tưởng Kình Hiên, chờ anh ấy trở về giải thích với tớ.

Đêm nay cảm ơn cậu, cậu về nghỉ ngơi đi, còn nữa, việc này ngoài hai chúng ta ra, tớ hy vọng không có người thứ ba biết, được chứ?
Gửi tin nhắn xong, cô ta gửi cho Mạnh San sáu trăm triệu.

Mạnh San lập tức nhận tiền, cũng nhanh chóng gửi tin nhắn lại: Khách khí cái gì, chúng ta là chị em mà.

Đêm nay tớ không nhìn thấy gì cả, uống say rồi.


Sau khi nhận được lời cam đoan của cô ta, Cố Tử Yên rời khỏi giao diện nhắn tin, mặt mày ủ rũ gọi điện thoại.

“Cô Cố.”
“Lấy được đồ trong phòng không?” Cố Tử Yên hỏi thẳng, giọng nói dịu dàng nhưng vẻ mặt lại vặn vẹo đáng sợ.

“Lấy được, không ít chuyện kịch tính đâu, chẳng qua giá cả…”
“Tiền không phải vấn đề, gửi cho tôi một đoạn nghe thử.”
Chẳng mấy chốc, Cố Tử Yên đã nhận được một đoạn ghi âm, sau khi lẳng lặng nghe xong, sắc mặt cô ta dịu đi không ít, vừa đi ra ngoài vừa gửi tin nhắn.

Nhắn tin xong, cô ta cũng đã đứng trên bậc thang.

Trải thảm trước bậc cầu thang, ở đây nhìn cũng cảnh đẹp ý vui, nhưng độ cao này khiến trong lòng Cố Tử Yên nảy sinh cảm giác sợ hãi.

Cô vừa tỉnh lại, liệu vào bệnh viện thêm lần nữa có đáng giá không?
Nghĩ đến tin nhắn mà Mạnh San gửi, nghĩ đến Phó Kình Hiên và Bạch Dương đang ở trong phòng của câu lạc bộ, Cố Tử Yên nhìn cầu thang, ánh mắt hiện lên vẻ dứt khoát.


Cố Tử Yên chậm rãi nâng chân, đạp hụt một cái, cả người lăn xuống khỏi cầu thang.

Người giúp việc đang mang tổ yến lên tầng cho bà Cố, vừa đến tầng hai đã thấy Cố Tử Yên cả người đầy máu nằm ở đó, người giúp việc lập tức sợ hãi làm rơi cả cái khay trong tay.

“Cô chủ!”
Trong căn phòng trên tầng nào đó của câu lạc bộ Minh Nguyệt.

Nửa giờ sau, Bạch Dương co rúc trên giường, da thịt trắng ngần phía sau lưng lộ ra ngoài chăn, bên trên là những dấu hôn nặng nhẹ có thể nhìn rõ.

Phó Kình Hiên mạnh mẽ áp chế lửa nóng trong người, anh kéo cà vạt, xoay người sang chỗ khác, cầm thuốc lá trên tủ đầu giường châm lửa hút.

Anh rất giỏi khắc chế cảm xúc của mình, nhưng hết lần này đến lần khác, lần nào Bạch Dương cũng có thể chọc giận anh một cách dễ dàng.

Ngày ly hôn kia là như thế, cả bây giờ cũng thế… Lúc này, điện thoại trên tủ đầu giường chợt sáng lên.

Anh đi qua cầm điện thoại lên, thấy là nhà họ Cố gọi tới, bèn nghe máy.

“Chuyện gì?”
“Tổng giám đốc Phó, anh đang ở đâu?” Người giúp việc nhà họ Cố hoảng loạn hỏi: “Tôi, cô chủ nhà tôi không cẩn thận bị ngã cầu thang, đã được đưa vào phòng cấp cứu, bà chủ khóc ngất đi rồi, anh mau đến bệnh viện đi!!”
Sắc mặt Phó Kình Hiên lập tức thay đổi, trầm giọng nói: “Cô đừng hoảng sợ, ở lại trông bà Cố, tôi sẽ đến bệnh viện sau mười lăm phút nữa.”.

 
Chương 73: Chương 73





Cúp điện thoại, Phó Kình Hiên nhanh chóng mặc quần áo.

Anh liếc nhìn người phụ nữ đang ngủ thiếp đi trên giường, vừa định giơ tay vuốt ve mặt cô nhưng rồi chợt thu về, sau đó cầm lấy giấy bút trên tủ đầu giường, để lại một dãy số điện thoại trên đó.

Sau khi ly dị, Bạch Dương đã xóa hết mọi phương thức liên lạc với anh.

Đây là số điện thoại cá nhân của anh, số này có rất ít bạn bè, trước kia Bạch Dương cũng chưa từng lưu vào.

Phó Kình Hiên đặt chân vào thang máy, giây sau thang máy khác mở ra, một bóng người cao to bước ra khỏi chiếc thang máy này.

Người đàn ông đeo khẩu trang, che kín mặt, ánh mắt quét qua từng số phòng một.

Chẳng mấy chốc, ánh mắt người đàn ông đã dừng trên căn phòng Phó Kình Hiên vừa đi ra, anh ta quét thẻ cảm ứng trong tay lên khóa cảm ứng, sau đó mở cửa phòng đi vào.


Sáng sớm thức dậy, Bạch Dương vẫn còn dư âm sau cơn say, đầu hơi choáng váng.

Cô xoa xoa huyệt thái dương ngồi dậy, chiếc chăn tuột xuống khỏi người khiến cô nhanh chóng cảm thấy lạnh lẽo, cúi đầu nhìn xuống mới thấy bản thân chỉ mặc chiếc áo hai dây!
Chuyện gì xảy ra thế này?
Bạch Dương vừa định kéo chăn ra để xuống giường, khoé mắt lướt qua, bên cạnh vậy mà còn có một người đàn ông, để lộ ra khuôn ngực trần đang ngủ say, tóc phủ trước trán, ngũ quan tuấn tú đẹp trai, cô trợn tròn mắt, không thể nói nên lời.

Tối qua dường như cô uống hơi nhiều, đầu óc mơ mơ màng màng, nhưng hình như cô có nghe thấy tiếng nói của Phó Kình Hiên… Lẽ nào tối qua cô bị kích thích quá mức nên đã tùy tiện tìm một người đàn ông sao?
Vừa nghĩ đến bản thân đã ngủ cùng một người đàn ông xa lạ, Bạch Dương không có tâm trạng nhìn người đàn ông bên cạnh thêm chút nào nữa, cô nhặt quần áo trên ghế mặc vào, định lấy túi xách rút ít tiền ra để lại, tìm một lượt nhưng không thấy túi đâu cả.

Lúc lấy giấy ghi chú viết lại số điện thoại, cô phát hiện ra trên đó sớm đã có một dãy số, cũng không biết có phải người đàn ông sợ cô tỉnh dậy chạy mất nên cố ý viết trước hay không.

Bạch Dương xé tờ giấy ghi chú, trốn chạy khỏi căn phòng này.


Nửa giờ sau, sau khi Bạch Dương về nhà tắm rửa thì đón xe đến công ty, người vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh trở lại, vẫn còn đang sốc về việc bị “thất thân”.

“Bạch Dương đến rồi!”
Bạch Dương vừa ra khỏi xe taxi, chân chưa đứng vững thì bỗng bị một đám phóng viên từ bốn phương tám hướng xông đến, bao vây lấy cô, ánh đèn flash hầu như chiếu thẳng vào mặt cô mà chụp.

“Phó giám đốc Bạch, người đàn ông trong đoạn ghi âm đó là ai vậy?”
“Giọng nói đó không giống như giọng của nam người mẫu họ Lương trước kia, xin cô giải thích thêm!”
“Phó giám đốc Bạch, cô đến Thiên Thịnh là vì công việc, hay là vì thân phận Phó giám đốc này có thể giúp cô làm nhiều việc, dễ dàng quyến rũ đàn ông?”
“…”
Đám phóng viên lần lượt thay nhau đưa ra những câu hỏi sắc bén như bom đạn.

Mặc dù không biết đoạn ghi âm trong lời nói của phóng viên là gì, nhưng rất nhanh Bạch Dương đã ổn định lại được sắc mặt, không để họ bắt được một chút dị thường nào, đồng thời đẩy họ ra, muốn thoát khỏi vòng vây này.

“Xin lỗi, vui lòng nhường đường.”
“Phó giám đốc Bạch, cô không dám trả lời sao, chột dạ rồi phải không?” Có phóng viên lên tiếng hỏi: “Nghe nói cô và tổng giám đốc Phó ly hôn cũng bởi vì đời tư của cô không trong sạch?.

 
Chương 74: Chương 74





“…”
Lúc này, Lục Khởi chen chúc qua tầng tầng lớp lớp mới tiến vào được, ôm chặt lấy Bạch Dương giống như bảo vệ người mình yêu, tức giận nói với phóng viên kia: “Anh đã nói là nghe nói, vậy có thể là sự thật sao? Tôi còn nghe nói anh là GAY đấy, anh nói anh có phải hay không?”
Phóng viên kia bị Lục Khởi chọc giận mặt mày xanh lét.

Lục Khởi kiêu ngạo lướt qua, một bên đẩy đống micro đang hướng đến, một bên nói: “Giọng nói của người đàn ông trong đoạn ghi âm kia là tôi, không tin các người có thể mang giọng nói của tôi đi đối chiếu là sẽ biết ngay.”
“Bạch Dương là bạn gái của tôi, chúng tôi đang qua lại với nhau, chỉ là cô ấy khiêm tốn không muốn công khai, còn như các người nói cô ấy đang qua lại với Lương Triết, tất cả đều là nói linh tinh! Chúng tôi và Lương Triết là bạn bè, bạn bè ăn cơm với chung với nhau thì đã làm sao?”
“Còn nữa, bạn gái của tôi với tổng giám đốc Phó ly hôn trong hòa bình, còn về việc ngoại tình…” Lục Khởi cười lạnh: “Chi bằng các người đi hỏi tổng giám đốc Phó xem sao, lúc chưa ly hôn, mỗi ngày đều đến bệnh viện chăm sóc một người phụ nữ khác, cuối cùng là có ý gì?”
“Được rồi, được rồi, điều gì nên nói tôi cũng đã nói hết, giải tán hết đi!” Lục Khởi đẩy đám phóng viên kia ra, chen lấn ra phía ngoài.

“Bạn gái tôi vốn nhút nhát, các người đừng dọa cô ấy, không đào được tin tức gì từ trên người cô ấy đâu.


Nghe nói tổng giám đốc Phó sắp tái hôn rồi, hay là các người đi theo tổng giám đốc Phó để lấy thông tin đi, từ chỗ của anh ta càng dễ dàng lấy được tiền thưởng hơn đấy.”
Bạch Dương: “…”
Lục Khởi vừa đẩy, chân cũng vừa bước đi, rất nhanh đã ôm được Bạch Dương thoát ra khỏi vòng vây tiến vào Thiên Thịnh.

Bạch Dương quay đầu nhìn lại đám phóng viên còn chưa giải tán, giơ ngón tay cái về phía Lục Khởi: “Anh thật sự rất được đó, lúc nhỏ quả là không tốn cơm nhà em.


Sau khi ly hôn nếu không phải được Lục Khởi thường xuyên giúp đỡ thì cô sớm đã không xong rồi.


“Chúng ta lớn lên cùng nhau hơn hai mấy năm rồi, giờ em mới phát hiện ra anh giỏi sao?” Lục Khởi khẽ hừ, ôm lấy cô đi vào thang máy, sau khi ấn vào nút tầng trệt, ánh mắt dò xét mới rơi xuống người Bạch Dương: “Tối qua em đi ra thì không quay trở lại, đã đi đâu thế? Đến túi xách cũng không mang theo?”
Lục Khởi thẩm vấn: “Có phải đi tìm tình nhân nhỏ rồi không?”
Nghe cậu ta nói như vậy, Bạch Dương lại nhớ đến một màn kích động đã thấy lúc sáng, đột nhiên hơi chột dạ…
“Tối qua em không được khỏe lắm, thấy các anh chơi vui vẻ, cũng không muốn đến làm phiền nên đã đi về trước.” Bạch Dương nói dối mà không đỏ mặt, nhanh chóng đổi sang chủ đề khác: “Phóng viên có nói đoạn ghi âm là như thế nào vậy?”
Lục Khởi nhíu mày, vừa móc điện thoại ra vừa nói kháy: “Tối qua có người đặt một vật nhỏ ở trong phòng bao.”
Anh ta mở đoạn ghi âm ra phát cho Bạch Dương nghe.

Đoạn ghi âm này là lời tối hôm qua ở trong phòng bao Lục Khởi nói đùa với Bạch Dương, lúc sau Bạch Dương đã giải thích cho Trần Thi Hàm chuyện này, nhưng đoạn ghi âm đã bị cắt bớt đi, lại còn thêm vào một số giọng nói mập mờ của nam và nữ, đoạn ghi âm làm cho người ta nghe như có gì đó không tốt.

“Một đoạn đối thoại bình thường lại bị cắt ghép thành như thế này, người đó cũng tính toán tỉ mỉ quá rồi.”
Bạch Dương cười lạnh: “Xem lại băng ghi hình có thể tra được ai làm không?”
“Tra không ra, quá khó rồi.” Lục Khởi lắc đầu thở dài: “Tối qua có đến mấy người phục vụ ra vào phòng bao, căn bản không biết được ai đã động tay động chân, đi hỏi từng người có thể cũng không hỏi ra được gì.”.

 
Chương 75: Chương 75





Bạch Dương cũng hiểu rõ, sắc mặc trở nên hơi nghiêm trọng.

Nhưng mà kẻ đứng sau xúi giục tạo nên đợt dư luận này, trong lòng cô đã rõ đối tượng đáng ngờ nhất chính là Cố Tử Yên.

Cô mới ly hôn với Phó Kình Hiên, bạn bè cũng ít, hầu như không gây thù kết oán với ai.

Cố Tử Yên trước giờ luôn có thành kiến với cô, hơn nữa tối qua lúc Lục Khởi đặt phòng, còn hung hăng nhục mạ Cố Tử Yên một trận, Cố Tử Yên có cơ hội động tay động chân với cô.

Chỉ là không tìm được chứng cứ chứng minh Cố Tử Yên thuê người làm ra chuyện này.

Lúc Bạch Dương thất thần, Lục Khởi không bỏ qua bất cứ biểu hiện nào trên mặt cô, nhanh nhạy phát giác có điều không đúng: “Tối qua em thật sự không đi tìm tình nhân sao?”

“Đã nói không có rồi mà.” Bạch Dương trợn mắt, cố gắng giữ bình tĩnh: “Tình nhân nào cũng chẳng đẹp bằng anh!”
Lục Khởi ngẩn ra vài giây, sau đó quan sát Bạch Dương một lượt, sờ sờ cằm rồi tặc lưỡi: “Anh cũng muốn dùng cơ thể này vỗ về em lắm, nhưng mà bảo bối à, em quá gầy rồi, anh thích người đẫy đà hơn một tí, kiểu ngực to mông cong đấy.”
Bạch Dương: “…”
Đợi thang máy mở ra, Bạch Dương dẫn đầu bước ra: “Anh không có chuyện gì thì về công ty của anh đi, em ở đây không cần anh giúp đỡ!”
“Bảo bối, em thật vô tình quá đi.” Lục Khởi đi theo vào, ôm lấy vai cô.

“Vừa rồi nếu không phải có anh thì em đã bị những câu hỏi của đám phóng viên đó ép chết rồi, bây giờ lợi dụng xong rồi thì không cần anh nữa phải không? Dù gì em cũng là bạn gái của anh, cho dù trời có sập xuống đi nữa thì công ty của anh cũng không quan trọng bằng em!”
Thư ký Đồng vừa đưa tài liệu từ văn phòng Bạch Dương đi ra, đã nghe thấy câu nói này của Lục Khởi.

Nhìn thấy Lục Khởi thân mật ôm lấy Bạch Dương, vẻ mặt cô ta đầy vẻ kinh ngạc, hỏi: “Phó giám đốc Bạch, hai người…thật sự yêu nhau sao?”
“Tôi đã thông báo trước mặt các phóng viên, có thể là giả sao?” Lục Khởi nhướng mày: “Ngày mai tôi mang một ít kẹo cưới đến, để thư ký Đồng nếm thử.”
“À! Được…”

Lục Khởi từ nhỏ đã không nghiêm túc, Bạch Dương cũng quen rồi, mặt không cảm xúc hất tay anh ta ra rồi đi vào văn phòng làm việc “Một ấm trà, một tách cà phê không đường.” Lục Khởi gọi món xong, đi theo sau Bạch Dương vào văn phòng: “Đợi chuyện của cưng xử lý xong, chúng ta bàn đến chuyện thu mua Giai Ngẫu, sáng nay anh đã kiểm tra chút về Giai Ngẫu.”
Thư ký Đồng nhìn thấy Lục Khởi bước vào phòng làm việc, ngay sau đó cửa đã bị đóng lại, giọng nói của anh ta cũng bị chặn lại.

Cô siết chặt tập tài liệu trên tay, đôi mắt lim dim.


Bạch Dương vốn vì chuyện “thất thân” tối qua mà đầu óc hơi rối bời.

Cô không thể tập trung làm việc, Lục Khởi nói gì cô cũng nghe không vào tai, cuối cùng cảm thấy Lục Khởi quá ồn ào nên đuổi người ra khỏi văn phòng.

Đến trưa, Bạch Dương mới bình tĩnh lại.

Cô sớm đã ly hôn sớm với Phó Kình Hiên, cô còn độc thân, cho dù có ngủ với người đàn ông lạ nào thì cũng không sao.

Điều khiến Bạch Dương cảm thấy khó hiểu là tửu lượng của cô trước giờ khá tốt mà đêm qua đi vệ sinh lại bị nôn mửa, trong khi cô khá tỉnh táo, tại sao sau đó lại say?.

 
Chương 76: Chương 76





Ngoài ra, cô không nhớ quen với người đàn ông đó như thế nào, về phòng như thế nào, cô đều không nhớ.

Bạch Dương nghĩ đến chuyện sáng nay khi cô rời đi, xé tờ giấy ghi nhớ bên trên có ghi dãy số, cô lần mò nó ra khỏi túi áo khoác và tìm kiếm dãy số đó trên messeger.

Ngay sau đó đối phương đã chấp nhận lời mời kết bạn của cô.

Bạch Dương đã gửi một tin nhắn luôn mà không cần đợi người bên kia nói gì Bạch Dương: Ai cũng là người lớn, đêm qua chỉ là trò chơi giữa những người lớn thôi.

Quên đi, sẽ tốt cho cả tôi và anh.

Bạch Dương: Chuyển tiền 88888 Lúc này, Phó Kình Hiên vẫn đang chăm sóc Cố Tử Yên trong bệnh viện.

Tối qua biết tin Cố Tử Yên được đưa đi cấp cứu, anh ấy rất lo lắng, sau khi đến bệnh viện mới biết Cố Tử Yên không sao nhưng bị dập trán và gãy chân nhẹ.

Cần nằm viện một thời gian.


Cố Tử Yên đã sớm tỉnh dậy, kéo tay anh ta, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói như đang khóc: “Kình Hiên, em rất sợ, anh có thể ở lại đây được không?”
Phó Kình Hiên không thể từ chối, nên đã nhờ trợ lý Trương đưa bà Cố về và tự mình ở lại bệnh viện.

Thấy Cố Tử Yên lúc sáng mặt vẫn còn tái nhợt, anh đành phải nhờ trợ lý Trương mang máy tính đến phòng bệnh xử lý công việc và coi trông Cố Tử Yên.

Buổi trưa, điện thoại của Phó Kình Hiên rung lên, có tin nhắn Messenger mới.

Anh ta nhấp vào thì thấy đó là tin nhắn ở tài khoản Messenger riêng tư, đoán là do Bạch Dương tự thêm vào nên anh ta đã chuyển tài khoản.

Phó Kình Hiên vừa đồng ý yêu cầu kết bạn của Bạch Dương, còn đang suy nghĩ xem nên đề cập đến chuyện tối hôm qua như thế nào thì Bạch Dương đã gửi một tin nhắn rồi chuyển tiền cho anh.

Nhìn thấy tin nhắn của Bạch Dương, người đàn ông nhướn mày, mặt tối sầm lại.

Người phụ nữ này…
Đột nhiên, một đoạn tin tức chạy ra từ phần đầu trên màn hình.


.

Truyện Điền Văn
Khi thấy Bạch Dương được nhắc đến trên bản tin, anh ấy vội chọn vào và phát hiện trong video, Lục Khởi đang ôm Bạch Dương, làm rõ với phóng viên về vụ lùm xùm giữa Bạch Dương và Lương Triết, đồng thời dõng dạc tuyên bố hai người đang hẹn hò còn không quên chế nhạo anh ta một trận Tin tức này, cùng với chuyện say xỉn vô cớ của Bạch Dương đêm qua, khiến Phó Kình Hiên cảm thấy bực bội.

Cố Tử Yên vừa xem xong video với bà Cố, tâm trạng rất vui vẻ, vừa định hỏi Phó Kình Hiên trưa ăn gì thì phát hiện nhiệt độ cơ thê của Phó Kình Hiên rất thấp, sắc mặt anh ấy tái nhợt, bất giác giữ chặt lấy chiếc chăn.

Chẳng lẽ lại vì Bạch Dương?
“Kình Hiên.” Cố Tử Yên nhẹ nhàng nói: “Em thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại, có phải đang bận lắm không? Hay là anh trở lại công ty trước, em ở một mình cũng được”
Phó Kình Hiên ánh mắt đang từ điện thoại nhìn sang một bên: “Không bận, hôm nay anh sẽ ở bệnh viện cùng em.”
“Vâng.” Cố Tử Yên cười.

“Thế buổi trưa anh muốn ăn gì?”
Cô ấy ra hiệu gọi đồ ăn ngoài, khi mở điện thoại lên lần nữa, cô ấy “vô tình” bấm vào một ứng dụng tin tức, nhìn lướt qua tin tức đó, rồi ngạc nhiên nói: “Anh đã xem tin tức chưa, Kình Hiên? Cô Bạch và Lục Khởi yêu nhau rồi.”
“Ừ, anh vừa xem tin mới.”
“Trước đây cô Bạch nhất định đòi ly hôn với anh.

Em vẫn cảm thấy có lỗi với cô ấy, nhưng bây giờ em yên tâm rồi.” Cố Tử Yên nói: “Cô Bạch đã tìm được hạnh phúc của mình, nói không chừng có lẽ sẽ tổ chức đám cưới trước cả chúng ta”.

Phó Kình Hiên đôi mắt trĩu xuống, không biết nên làm gì, nói: “Lục Khởi không thích hợp với cô ấy.”.

 
Chương 77: Chương 77





Cố Tử Yên sững sờ, nhanh chóng cười nói: “Tại sao? Họ là bạn thân từ thuở nhỏ.

Hơn nữa, bà Lục luôn coi Bạch Dương như con dâu.

Lục Khởi cũng nói với bạn bè rằng chỉ cần Bạch Dương nói một câu thì cho dù hôm nay cô ấy muốn kết hôn, anh ta cũng cưới luôn.


“Kình Hiên, có phải cô Bạch có bạn trai nên anh mới khó chịu không?” Cố Tử Yên sắc mặt tái nhợt, yếu ớt đáng thương, cẩn thận hỏi.

“Không phải.” Phó Kình Hiên nói.

Lục Khởi có phù hợp với Bạch Dương hay không, không phải là mối quan tâm của anh.

Vì Bạch Dương đã gửi tin nhắn Messenger, nói rằng anh hãy quên chuyện xảy ra đêm qua và anh không cần phải chịu trách nhiệm, vậy thì anh không cần quan tâm.


Phó Kình Hiên bước đến giường bệnh, dùng lòng bàn tay chạm vào tóc của Cố Tử Yên, trầm giọng nói: “Lục Khởi ở ngoài là một kẻ đào hoa, anh chỉ tùy ý nói thế.

Anh kết hôn với Bạch Dương là vì em, sẽ không có tình cảm.

Em mới là người phụ nữ mà anh cần nâng niu và yêu thương.”
Người đàn ông hôn lên trán cô ta một cái: “Ngoan, nghỉ ngơi cho tốt, anh thấy em lúc đó không định ngồi xe lăn đính hôn với anh đấy chứ?”
Cố Tử Yên ngay lập tức lắc đầu và thì thầm: “Tất nhiên là không, thế thì mất mặt lắm! Hay là buổi trưa em ko ăn nữa, em sợ cứ nằm mà không vận động đến lúc đó em không mặc vừa áo cưới, anh muốn ăn gì, em gọi cho anh?”
Phó Kình Hiên bật điện thoại, nhanh chóng gọi bữa trưa: “Không ăn không được.

Anh gọi tất cả đều là món mà em thích ăn.”
“Kình Hiên, chắc anh cố tình muốn cho em ăn nhiều, muốn em béo và xấu đi.” Cố Tử Yên đánh người đàn ông hai cái, giọng điệu làm nũng rất rõ.

Cô tựa vào ngực người đàn ông, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.

Kỳ thật, lúc sáng sớm khi Phó Kình Hiên ngủ, cô đã tỉnh dậy, chuẩn bị nhận ảnh từ bên kia để tờ báo sắp xếp phát hành, bên kia không những không gửi ảnh mà ngược lại còn hoàn tiền lại cho cô May mắn thay, có một đoạn âm thanh khác đã có thể mang lại nhiều rắc rối cho Bạch Dương.


Cô ta còn phải cảm ơn Lục Khởi kia!
“Để em xem anh đã gọi những món nào nào.” CốTử Yên đang rất vui, cầm lấy điện thoại di động của Phó Kình Hiên, nhìn thấy bữa trưa anh gọi, nụ cười của cô chợt đanh lại.

Đây đều không phải là món ăn yêu thích của cô ta …
“Ngạc nhiên không?” Phó Kình Hiên cười nhẹ: “Trước đây, em hôn mê mấy năm, nhưng những thứ em thích, đồ ăn mà em đã nói đến khi chúng ta nói chuyện anh vẫn nhớ mãi.

Biết là em thích ăn xoài, anh đã gọi một phần xoài dầm.”
Rõ ràng là cô đã đốt hết những bức thư đó, tại sao anh vẫn nhớ nội dung những bức thư và cả người bạn qua thư đó.

Cố Tử Yên cố gắng kìm nén sự chua xót trong lòng mà ôm lấy người đàn ông, nhẹ nhàng nói: “Kình Hiên, sở thích và khẩu vị của mỗi người đều sẽ thay đổi.

Bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ chỉ cần nhớ những gì bây giờ em thích ăn, được chứ?”
Phó Kình Hiên không nghĩ nhiều về điều đó, vì vậy anh đã “ừ” một tiếng.

Cố Tử Yên rất hài lòng.

Cô nhìn lên đôi môi mỏng của người đàn ông, đột nhiên vươn tay ôm lấy anh ta, kéo người đàn ông xuống, chuẩn bị hôn anh ta.

Phó Kình Hiên tránh đi theo bản năng..

 
Chương 78: Chương 78





Lúc này cửa phòng bệnh mở ra, Vu Y Cơ cầm một cái hộp giữ nhiệt đi tới.

Khi thấy cảnh này, ban đầu bà ta sửng sốt rồi lập cười cười tít cả mắt: “Ái chà, xem ra mẹ đến không đúng lúc quầy rầy hai đứa rồi, hay là mẹ đi ra ngoài đợi một lúc nhé?”
Bà ta ra vẻ lùi ra sau mấy bước và định đi ra ngoài.

Cố Tử Yên đỏ mặt trước lời nói của Vu Y Cơ nên vội vàng thả anh ra: “Không quấy rầy gì đâu ạ, bác gái mau vào đi ạ.”
“Không làm phiền hai đứa là được.” Vu Y Cơ cầm hộp giữ nhiệt đi vào: “Sáng nay bác gọi điện thoại với mẹ cháu mới biết tối qua cháu bất cẩn bị té ngã, nên lập tức hầm giò heo mang đến đây thăm cháu.”
Bà ta lại nhìn Phó Kình Hiên, hiểu rõ nói: “Chẳng trách tối qua Kình Hiên cả đêm không về mà cũng không có tin tức gì, hóa ra là đến bệnh viện chăm sóc cháu.”
Cố Tử Yên nghĩ đến những tin nhắn mà tối qua Mạnh San gửi đến, tuy trong lòng không vui nhưng ngoài mặt che giấu rất tốt, dịu dàng nói: “Bác gái đừng trách anh Kình Hiên.

Do cháu sợ quá nên bảo anh Kình Hiên ở lại bệnh viện chăm sóc cháu.”
“Không sao, nó chăm sóc cháu là đúng rồi!” Vu Y Cơ lại quan tâm hỏi: “Hôm qua bị té giờ còn đau nữa không?”
“Dạ chân thì hơi đau nhưng bác sĩ nói không sao.”
“Cháu ấy à, sau này cẩn thận một chút.

Nào ăn giò heo hầm đi, giò heo hầm có dinh dưỡng lại còn bổ máu dưỡng nhan.” Vu Y Cơ múc giò heo hầm bưng đến cho cô ta.


Cố Tử Yên cười nhận lấy: “Cảm ơn bác ạ.”
“Nếu thật sự muốn cảm ơn thì cháu phải cố gắng chút, nhanh chóng để bác được bế cháu trai đi.” Vu Y Cơ nháy mắt với Cố Tử Yên.

“Bác à…” Cố Tử Yên cúi đầu, gương mặt đỏ bừng.

Cố Tử Yên không chỉ xinh đẹp mà ăn nói còn dịu dàng nhỏ nhẹ, quan trọng là nhà họ Cố cũng có thế lực, hai nhà Phó – Cố cưới hỏi thì được nhiều lợi ích.

Cô con dâu dịu dàng lại giàu có thế này, Vu Y Cơ chỉ mong cô ta nhanh chóng gả đến nhà họ Phó.

“Bác gái vừa thấy cháu là thích lắm, cháu đúng là khiến người ta yêu thích mà!” Vu Y Cơ nói rồi còn nhắc đến Bạch Dương, nhưng sắc mặt lại đầy chê bai: “Chẳng giống cái ả Bạch Dương đó, ở nhà họ Phó sáu năm mà chẳng khiến người ta yêu thích chút nào.”
“Lúc sáng bác còn thấy đống tin tức nhố nhăng của nó.

Ui chao, bố cô ta như thế, nhân phẩm của cô ta cũng chẳng ra gì, dám quay video bậy bạ chê bác!”
“Mấy năm qua nếu không có nhà phọ Phó nuôi cô ta thì có khi cuộc sống của cô ta còn chẳng bằng ăn mày nữa!”
“Phẩm hạnh của Lục Khởi thì không ổn nhưng rất biết làm ăn, chẳng hiểu sao cậu ta lại nhìn trúng Bạch Dương nữa.


Bác mà là mẹ Lục Khởi, cô con dâu như Bạch Dương có tặng bác cũng chẳng cần!”
“…”
Phó Kình Hiên đứng bên giường bệnh, nghe mẹ mình nói về Bạch Dương như thế thì nhíu mày, trong lòng không thoải mái lắm.

.

truyện ngôn tình
Nhà họ Bạch rớt đài, nhưng sau khi Bạch Dương kết hôn với anh vẫn chưa từng đòi hỏi anh cái gì.

Ở nhà họ Phó sáu năm, cô cũng chỉ là một bà chủ hiền lành nhã nhặn.

Anh nghe người giúp việc nói trước giờ Bạch Dương đều nghe theo Vu Y Cơ, chưa từng trái lời bà.

Là Vu Y Cơ chạy đến Thiên Thịnh gây ầm ĩ rồi bị nhân viên Thiên Thịnh quay video lại.

Sau đó anh đã ém chuyện này rồi, nhưng Vu Y Cơ lại đổ lên đầu Bạch Dương.

Sáu năm kết hôn đó, ở nhà họ Phó, Bạch Dương đã trải qua những tháng ngày thế nào dưới tay Vu Y Cơ?
Nghĩ đến đây, trong lòng anh đau đớn khó chịu.

“Mẹ, con và Bạch Dương đã ly hôn rồi, mẹ bớt nói về cô ấy đi.” Phó Kình Hiên nghe mà phiền nên ngắt lời Vu Y Cơ đang nói liên miên..

 
Chương 79: Chương 79





Anh cầm áo khoác trên ghế lên, sắc mặt lạnh nhạt: “Nếu mẹ rảnh rỗi thì ở lại bệnh viện chơi với Tử Yên, trong công ty còn có việc, con đến công ty xử lí đây.”
“Ừ ừ, con đi đi.

” Thấy anh lên tiếng, Vu Y Cơ cũng không dám càm ràm nữa mà lập tức dừng nói.

Cố Tử Yên dịu dàng dặn dò: “Kình Hiên, trên đường nhớ cẩn thận.”
“Ừ.”
Nhìn Phó Kình Hiên ra khỏi phòng bệnh, nụ cười trong mắt Cố Tử Yên biết mất không còn tung tích.

...!
Đến hơn ba giờ chiều, Bạch Dương mới thấy đối phương nhận tiền của cô và trả lời một chữ “được”.

Cô thật sự không nhớ nổi tại sao tối qua lại đụng trúng người đàn ông này, nhưng trông anh ta cũng không giống như là người làm phiền người khác mà hình như còn hơi lạnh lùng.

Rất tốt, cô có thể yên tâm.


Nhưng còn có điều khiến Bạch Dương rất nghi ngờ.

Cô suy nghĩ, tìm đến số điện thoại của Trình Minh Viễn rồi gọi đến.

Trình Minh Viễn bắt máy rất nhanh, giọng điệu lười biếng: “Sếp Bạch, có chuyện gì không vậy?”
“Tôi biết anh là một trong những ông chủ của câu lạc bộ Minh Nguyệt, muốn nhờ anh giúp đỡ một việc nhỏ.” Bạch Dương nhớ lại những cảnh tượng còn nhớ rồi nói: “Tối qua tôi đi ra khỏi phòng bao riêng để đến nhà vệ sinh nôn, có một nhân viên phục vụ đi qua đưa cho tôi một chai nước suối.”
“Ừ?” Trình Minh Viễn cất cao giọng: “Ý của Sếp Bạch là gì?”
“Sau khi uống chai nước đó, tôi không thể nhớ được rất nhiều chuyện sau đó.” Bạch Dương nói: “Tôi biết tửu lượng của mình, hơn nữa tôi còn vừa đi nhà vệ sinh nôn ra, làm sao mà chẳng có ý thức gì được.

Tôi nghi ngờ chai nước đó có vấn đề.”
“Ồ?” Trình Minh Viễn nhướng mày, cảm thấy chuyện này thú vị đây.

Năm phút trước khi Phó Kình Hiên gửi tin nhắn đến, anh ta mới biết tối qua hai người làm gì ở trên lầu của câu lạc bộ, sau đã xóa sạch đoạn video đó.


Kết quả lúc này Bạch Dương lại tìm anh ta hỏi chuyện này.

Chẳng lẽ để có được vợ cũ của mình mà Kình Hiên không chừa thủ đoạn nào, động tay động chân trong nước rồi tự mình đạo diễn một vở anh hùng cứu mỹ nhân?.

truyện ngôn tình
Bạch Dương thấy khó hiểu: “Đang yên đang lành anh ồ cái gì?”
“Chỉ là tôi không ngờ được sếp Bạch lại nghi ngờ có người mua chuộc nhân viên phục vụ.” Trình Minh Viễn cười nói: “Vì chỗ nào cũng có camera theo dõi, tư liệu về nhân viên phục vụ đều trải qua kiểm tra nghiêm ngặt.”
“Vậy cứ hỏi nhân viên phục vụ đó đi, có tin tức gì thì nói cho tôi nhé.” Bạch Dương sợ anh ta nhiều chuyện nên nói trước: “Chuyện không nên hỏi thì đừng có hỏi!”
Nói xong thì cúp máy.

Sau khi tan ca, Bạch Dương đi xe về Vịnh Tiên Thủy.

Vừa bước ra khỏi thang máy thì thấy chàng trai mặc đồng phục học sinh ngồi xếp bằng trước cửa nhà mình, thế là ấn đường giật nảy lên.

Sao thằng nhóc này lại đến nữa!
Phó Kình Duy nghe thấy tiếng bước chân nên ngẩng đầu lên nhìn, sau đó vì chân đã tê rần mà phải bò dậy bất mãn nói: “Chị tan làm mấy giờ mà về muộn thế? Tôi ở cửa nhà chị đợi cả nửa tiếng rồi đây!”
“Cậu không có nhà sao?” Bạch Dương liếc nhìn gương mặt của cậu ta, má phải sưng to, chắc là lại đánh nhau: “Đánh nhau xong rồi coi nhà tôi thành nơi tránh bão sao?”
“Chị là chị dâu của tôi.”
“Chị dâu cũ.”.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top