Chương 520: Manh mối mới


- Uỳnh… Uỳnh… Uỳnh…

Mặt đất rung lắc dữ dội, những ngôi nhà biệt thự đắt tiền như vỡ ra thành từng mảnh trước cơn địa chấn hung bạo này. Tất cả các ngôi sao trốn ở bên trong biệt thự thấy những căn nhà giống như không thể đứng vững được nữa thì vội vã chạy thoát ra bên ngoài.

Nhưng khi mặt đất dao động với cường độ mạnh như thế này thì chỉ riêng việc đứng vững thôi đã là 1 việc cực kỳ khó khăn rồi chứ đừng nói gì đến 1 đám người đang say rượu và phê thuốc có thể chạy được ra ngoài.

Không chỉ có những ngôi nhà lung lay mà cả những hàng cây được trồng ở trên đồi Beverly cũng thi nhau đổ xuống khi mặt đất bắt đầu xuất hiện những vệt nứt chạy dọc ngọn đồi.

- Rắc!!!

Một cái cây cao khoảng hơn 5 mét bị bật rễ đổ ập về phía hắn và Phạm Băng Băng đang đứng.

- Á… cẩn thận!!! - Phạm Băng Băng được hắn ôm chặt lấy thì mới có thể giữ được thăng bằng nhìn thấy 1 cái cây to đổ về phía mình thì hoảng sợ hét lên.

Hắn đã nhận ra cái cây này đang đổ về phía mình nhưng lại không hề né tránh mà chỉ vung nhẹ bàn tay phải.

- Rắc!!!

Chỉ với 1 cái hất tay thì cái thân cây cao hơn 5 mét bị hắn đánh bay ra xa vài mét và gãy làm đôi.

Phạm Băng Băng trợn mắt há hốc miệng khi nhìn thấy cảnh hắn đánh bay gốc cây nặng cả tấn bằng 1 cái hất tay.

- Băng tỷ, tỷ không sao chứ? - hắn cúi xuống nhìn Phạm Băng Băng.

Phạm Băng Băng nhìn chăm chú vào khuôn mặt đầy nam tính của hắn mà miên man nghĩ gì đó, lúc này cơn động đất đã không thể làm Phạm Băng Băng tập trung nổi mà trong đầu cô chỉ hiện lên hình ảnh 1 chàng thiếu niên cao 1 mét 8 trông khá gầy gò lại có thể đánh bay 1 khúc gỗ nặng cả tấn chỉ với 1 tay.

- Tỷ không sao, cảm ơn đệ… - Phạm Băng Băng vẫn chưa hết kinh ngạc khi nhìn hắn.

Ting, độ hảo cảm của Phạm Băng Băng tăng lên 75 điểm

Hắn thấy thái độ của Phạm Băng Băng thì cũng có chút bất ngờ. Hắn vốn nghĩ là với địa vị bây giờ của Phạm Băng Băng mặc dù chưa bằng được với trước khi hắn sống lại nhưng mà cũng có 1 chỗ đứng nhất định vậy mà cô không hề biết về thế giới năng lực giả sao?

Ngay cả đến 1 vị thượng nghị sĩ như Lisa, mẹ của Scarlett và Lina cũng biết đến sự tồn tại của những năng lực giả thì tại sao 1 nhân vật của công chúng lại không biết nhỉ.

Có lẽ là hắn đã đánh giá quá cao tầm ảnh hưởng của những ngôi sao rồi.

Hắn không nói gì thêm với Phạm Băng Băng mà chỉ đứng im ở đó và chờ đợi cơn động đất kết thúc. Trong lúc này mọi người đều hoảng sợ tìm chỗ trốn không có ai rảnh mà quan sát 1 tên thiếu niên đứng lừng lững giữa đường trong cơn động đất.

Phạm Băng Băng thấy hắn dường như không hề bị ảnh hưởng bởi cơn động đất thì trong lòng cô liền nổi lên sự hiếu kỳ. Cơn địa chấn mạnh nhất mà Phạm Băng Băng từng gặp trong đời lại không thể khiến cho hắn lo lắng chút nào cộng thêm sức mạnh phi thường kia khiến cho cô hoàn toàn quên đi việc lợi dụng hắn để tiến quân vào Hollywood mà não bộ cô lúc này chỉ tràn ngập sự tò mò về hắn.

Hắn ôm Phạm Băng Băng đứng ở 1 khoảng đất trống trải 1 lát thì cơn động đất cũng đã dừng lại.

Cơn địa chấn chỉ quét qua nơi này trong vài phút ngắn ngủi nhưng đã để lại 1 vết nứt cực dài và sâu chạy dọc theo ngọn đồi Beverly.

Những người ở bên trong các căn nhà đã hoàn toàn tỉnh táo lại sau sự sợ hãi gây ra bởi cơn địa chấn và vội vã chạy ra khỏi những tòa biệt thự và đổ xô ra đường.

Vừa thoát ra bên ngoài thì họ đã phải giật mình thảng thốt khi nhìn thấy 1 vết nứt kéo dài hàng kilomet chạy dọc theo ngọn đồi.

- Rắc!!!

- Rầm!!! Rầm!!!

Khi mọi người còn chưa kịp định thần lại thì những căn nhà ở phía sau họ bất ngờ đổ sập xuống khiến cho những người chỉ mới vừa bỏ chạy ra ngoài nhưng vẫn còn đứng quá gần những căn nhà đó bị bức tường đổ sập xuống làm bị thương.

- A A A….

Một vài người bị những bức tường đổ ập lên thì kêu lên đau đớn.

- Mau gọi 911 đi - 1 người nào đó vội vã chạy lại gần những người này và hô lên.

Ngay lập tức có người lấy điện thoại ra gọi 911 nhưng đường truyền lúc này đã bị tắc nghẽn, 1 lúc lâu sau thì họ mới kết nối được.

- Có vẻ như trận động đất diễn ra trên khắp thành phố nên bọn họ nói chúng ta phải đợi thôi - 1 người vừa gọi điện cho 911 nói.

Vào đêm giao thừa như thế này thì số người gặp tai nạn vốn đã nhiều hơn bình thường lại thêm việc động đất xảy ra trên quy mô rất lớn nên có rất nhiều người bị thương.

Cuối cùng thì những người không bị thương mà không có quá nhiều quan hệ với những người đang bị thương thì sợ hãi và bỏ về hết sạch.

Lúc này 1 người phụ nữ trung niên cũng đã chạy từ bên ngoài vào và gọi tên Phạm Băng Băng.

- Băng Băng!!! Em không sao chứ - người phụ nữ này trông có vẻ rất chật vật nhưng lại không có vẻ gì là bị thương trong trận động đất vừa rồi.

- Dĩnh tỷ, em không sao đâu - lúc này Phạm Băng Băng đã bình tĩnh lại và nói với người phụ nữ này - chị hãy chuẩn bị xe đi, chúng ta trở về khách sạn thôi.

Dĩnh tỷ gật đầu sau đó quay đầu lại để đi lấy xe, trước khi rời đi Phạm Băng Băng quay sang và nói với hắn.

- Hôm nay phải cảm ơn đệ rồi, bây giờ tỷ tỷ phải đi trước đây. Đệ có dùng Wechat không chúng ta hãy kết bạn đi.

- Đệ không dùng Wechat hay là kết bạn Skype cũng được mà - hắn nói.

Sau khi kết bạn trên Skype thì Phạm Băng Băng bỗng hôn nhẹ lên trán của hắn.

- Chụt… đây là thưởng cho đệ đó, hì hì - Phạm Băng Băng mỉm cười sau đó bỏ đi.

Hắn đưa tay lên sờ vào trán mình và thấy 1 lớp son mỏng ở trên trán mình thì cười khổ, mặc dù trẻ mãi không già cũng rất tốt nhưng chính vì điều này mà hắn lại bị đối xử như là trẻ con vậy.

…………..

Sau buổi tối ngày hôm đó thì hắn đã nhận được cuộc gọi của Phạm Băng Băng vào ngày thứ 2 ngay trước khi cô lên đường trở về Trung Quốc.

Trong cuộc gọi hắn cũng vui lòng nói rằng sẽ giúp Phạm Băng Băng có 1 vai diễn chính thức trong bộ phim Ironman 3 như cô mong muốn.

Đối với người khác thì chuyện này rất khó khăn nhưng đối với hắn thì chỉ cần thôi miên 1 vài người là sẽ giải quyết êm xuôi việc này.

Vài ngày sau đó trên TV liên tục thông báo tin tức mới nhất về vụ động đất xảy ra bất ngờ tại Los Angeles và khiến 349 người thiệt mạng và hơn 5000 người bị thương chỉ tính riêng ở Los Angeles.

Tại sao lại nói chỉ tính riêng ở Los Angeles?

Đó là bởi vì trận động đất này còn xảy ra ở rất nhiều nơi trên thế giới chứ không chỉ là ở Mỹ.

Riêng ở Mỹ đã có ghi nhận báo cáo của hàng chục trận động đất diễn ra vào cùng thời điểm đêm giao thừa hôm đó.

Động đất và cả sóng thần, sạt lở núi đá và núi tuyết đã giết chết gần 10 nghìn người trên khắp đất Mỹ gây ra thiệt hại cực kỳ to lớn và ở trên khắp thế giới tình hình cũng chẳng khá hơn là bao.

Chỉ có 1 số khu vực như vùng bán đảo Đông Dương nằm trong một mảng kiến tạo và xa với vùng rìa mảng nên mới không phải chịu thiệt hại quá nặng nề bởi trận động đất vừa qua.

-...Không có ai biết được nguyên nhân trận động đất là gì, các nhà địa chất bị thúc dục tìm hiểu nguyên nhân của sự kiện này - giọng của người dẫn chương trình bản tin vọng ra từ trong TV.

- Brừ… - bỗng nhiên điện thoại của hắn rung lên.

- Alo - hắn nhấc điện thoại lên khỏi mặt bàn và bấm nghe.

- Alo, Hiệp phải không? Ông Minh đây, bên phía liên đoàn vừa thông báo về việc họ tìm ra manh mối mới về ngôi đền Maya, họ muốn cháu tới gặp họ để bàn bạc.

-------☆☆☆☆-------
 
Chương 521: Ngày tận thế


Hơn 2 tháng trôi qua kể từ cái ngày mà liên đoàn võ thuật phát hiện ra di chỉ cổ đại của tộc người Maya ở bên dưới lòng đất.

Trong suốt 2 tháng này toàn bộ giới năng lực giả hoàn toàn trở nên náo loạn bởi vì di tích cổ đại này.

So với những di tích khác của các nền văn minh cổ đại hầu như đã bị con người và các thế lực khác khai phá gần như toàn bộ thì việc 1 di chỉ mới xuất hiện hứa hẹn 1 nguồn tài nguyên mới để khai thác.

Đặc biệt là đối với di tích của tộc người Maya thì lại càng có sức cuốn hút đối với những phù thủy, pháp sư trên khắp thế giới.

Thế giới phép thuật vốn đã cực kỳ rộng lớn và tràn ngập những màu sắc huyền bí nên ngay cả tổng bộ của hội phép thuật cũng không dám nói mình hiểu hết được về những trường phái phép thuật trên thế giới này.

Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng thì 3 thế lực mạnh nhất của giới năng lực giả đã cho phép đại diện của 1 số tổ chức lớn khác tham gia vào công cuộc nghiên cứu, và đương nhiên là không bao gồm những kẻ chống đối lại 3 tổ chức này.

Với sự góp sức của nhiều người thì bọn họ đã phần nào giải mã được những ma trận được khắc họa trong di chỉ cổ đại này.

- Có vẻ như đây là 1 loại ma trận nào đó có tác dụng kết nối với những ma trận khác - 1 ông già râu tóc bạc phơ chỉ cao có 1 mét 3 đang chống gậy nói với hắn - chúng ta đã cho người tìm hiểu xem những ma trận này kết nối tới ma trận ở đâu thì đã có những phát hiện hết sức bất ngờ.

- Chúng ta phát hiện ra rằng những ma trận này được kết nối với tất cả những ngôi đền nằm trong những di tích của người Maya - đại trưởng lão hội pháp thuật Bjarne Henriksen nói với hắn - không chỉ vậy thông qua nơi này chúng ta còn tìm ra được thêm 4 di tích dưới lòng đất nữa của tộc Maya nhưng những nơi đó không được nguyên vẹn như nơi này.

- Ngoại trừ những di tích của tộc Maya thì chúng ta còn phát hiện ra tại những kim tự tháp tại ai cập cũng có những kết cấu ma trận tương tự nơi này nhưng được ẩn giấu rất kỹ lưỡng. Nếu như không phải dựa vào những ma trận ở nơi này chúng ta không thể nào phát hiện ra điều đó được - 1 người đàn ông trung niên mặc 1 bộ đồ trông như người thuộc tầng lớp quý tộc thế kỷ 19 nói - những kết cấu ma trận này được bao phủ gần như toàn bộ khắp mọi nơi trên thế giới, thậm chí nó còn được kết nối với 1 vài địa điểm bí mật dưới lòng đại dương.

William James Sidis Lv 88

Người này chính là hội trưởng của hội phép thuật, người đứng trên cả tam đại trưởng lão của hội. Để có thể vượt mặt tộc Elf để ngồi vào vị trí hội trưởng hội phép thuật thì hiển nhiên là William trước hết phải sở hữu sức mạnh lớn hơn cả 3 trưởng lão của hội.

Ngoài ra William còn thuộc về 1 dòng dõi quý tộc cổ xưa của châu Âu nên ông ta sở hữu 1 khối tài sản cực kỳ khổng lồ đã giúp ông ta ngồi được lên vị trí cao nhất của hội phép thuật.

Với nguồn lực tài chính của mình thì khi William vào cuộc không mất quá nhiều thời gian ông ta đã có thể tạo ra nhiều đóng góp cho công cuộc nghiên cứu.

- Vậy thì mọi người đã tìm hiểu ra được tác dụng của những ma trận này là gì chưa? - hắn hỏi.

Hiện giờ khi hắn đã thể hiện ra sức mạnh và kiến thức của mình thì những tổ chức năng lực giả này vô hình trung đã coi hắn là kẻ dẫn đầu. Nếu như chỉ mạnh hơn 1 chút thì khả năng xảy ra tranh chấp là rất cao nhưng 1 khi mà sức mạnh của 1 bên quá vượt trội thì bên kia sẽ tự khắc phải phục tùng.

- Lúc trước chúng tôi cũng chưa thể nắm rõ được tác dụng của nó là gì nhưng trận động đất xảy ra trên diện rộng vài ngày trước đã giúp chúng ta hiểu ra 1 chút về tác dụng của nó - Holt đứng ở bên cạnh nói - các nhà nghiên cứu của chúng tôi đã phát hiện ra rằng năng lượng phát ra từ trận động đất vừa rồi đã được những ma trận ở nơi này hấp thu lại 1 phần và phân ra khắp những nơi khác được kết nối với nó.

Vài ngày trước khi trận động đất kinh hoàng kia xảy ra thì những ma trận ở nơi này bỗng nhiên đi vào trạng thái hoạt động và hấp thu lấy động năng phát ra từ trận động đất.

Sau đó thì nó như 1 trạm trung chuyển và truyền năng lượng này tới khắp những di chỉ khác và bắt đầu kích hoạt những ma trận ở nơi đó.

- Những ma trận này dường như có tác dụng kiềm chế lại cơn động đất đó như 1 cái phanh vậy, nó dùng chính động năng phát ra từ trận động đất để kìm hãm nó lại - Holt nói tiếp - và nơi này cũng được xây dựng nên như 1 trạm điều khiển hoạt động của những ma trận trên khắp thế giới.

Phải nói rằng công trình cổ xưa này của người Maya quá mức đồ sộ khi nó có thể điều khiển được cả thiên tai như động đất. Nền văn minh phép thuật của người Maya có thể nói đã phát triển cực kỳ rực rỡ.

Nhưng 1 tộc người đã có thể sáng tạo ra 1 hệ thống ma trận thần kỳ đến như vậy tại sao lại biến mất 1 cách khó hiểu vào khoảng thời gian cách đây hơn 1000 năm?

Câu hỏi này nảy ra trong đầu tất cả những người chứng kiến được công trình to lớn này.

- Hiện tại thông qua 1 số những ghi chép và cổ vật còn sót lại của người Maya thì chúng tôi đã đưa ra 1 giả thuyết không mấy tốt đẹp về tác dụng của những ma trận này - Holt nói.

Mọi người đều chăm chú lắng tai để nghe những kết luận của những nhà nghiên cứu.

- Dựa vào sự kiện kinh hoàng vừa qua cộng thêm tác dụng của những ma trận này và di sản của người Maya thì chúng tôi tạm thời đưa ra giả thuyết rằng… có thể ngày tận thế đã sắp tới gần - khuôn mặt vô cảm của Holt dần xuất hiện vẻ nghiêm trọng.

- Ngày tận thế!?!

Những người ở đây sững sờ khi nghe được lời này của Holt.

- Ông đang nói đùa đúng không? Thế giới này đang phát triển rất tốt làm gì có chuyện tận thế sẽ xảy ra cơ chứ? - 1 võ giả thuộc liên đoàn lên tiếng.

Rất nhiều những người khác cũng gật đầu, hiển nhiên là họ không tin vào giả thuyết ngày tận thế do Holt đưa ra.

- Không phải ông tin vào mấy cái lời đồn đại vớ vẩn của đám người thường về ngày tận thế đó chứ - 1 trưởng lão của thư viện thế giới mỉa mai.

- Còn ông có tin không? Sau khi nhìn vào công trình đồ sộ này của người Maya? - Holt không trả lời mà hỏi ngược lại - lịch Long Count đã được chính người Maya lập ra cách đây gần 5126 năm và bộ lịch đó sẽ kết thúc vào đúng ngày 20-12-2012 của chúng ta, tôi không nghĩ đó chỉ là sự trùng hợp thôi đâu.

Nghe được câu hỏi của Holt thì ông lão này chỉ biết giữ im lặng.

Hắn đứng ở đó nhíu mày suy nghĩ. Bản thân hắn không tin vào cái giả thuyết ngày tận thế năm 2012 của Holt cho lắm.

Vì sao ư? Vì hắn vốn là người của năm 2017, 5 năm sau khi lời đồn về ngày tận thế 2012 được truyền bá.

Nhưng hắn lại nghĩ tới việc bản thân mình lúc đó lại chỉ là 1 người bình thường hoàn toàn không biết gì về thế giới của năng lực giả. Phải chăng khi đó cũng đã có người nào đó xuất hiện để giải cứu trái đất khỏi nguy cơ diệt vong? Hay thậm chí là trái đất mà hắn sống hiện tại chỉ là 1 thế giới song song với thế giới mà hắn đã từng sống trước đây?

Suy nghĩ của hắn ngày càng xa vời so với sự kiện ngày tận thế mà chuyển sang nghi ngờ về sự tồn tại của mình.

- “Mình đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy chứ?” - hắn vỗ trán cười phì ra.

Hắn việc gì phải quan tâm đây có phải là thế giới song song hay không chứ? Cho dù là như vậy thì hắn cứ chỉ việc tận hưởng cuộc sống này mà thôi, cho dù nó không phải là thế giới thực sự mà chỉ là 1 giấc mơ thì sao chứ? Như vậy thì hắn sẽ biến nó thành giấc mơ đẹp nhất của mình!!!

-------☆☆☆☆-------
 
Chương 522: Nghiên cứu ma trận


Vứt bỏ những suy nghĩ linh tinh ra khỏi đầu và hắn lại bắt đầu suy nghĩ về vấn đề hiện tại.

- Cho dù ngày tận thế có thật hay không thì chúng ta cũng không nên coi thường - hắn nói - trận động đất vừa rồi chính là dấu hiệu cảnh báo cho chúng ta, chúng ta cần phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra.

Hắn có thể đảm bảo rằng trận động đất quy mô lớn thế này chưa từng xảy ra vào năm 2012 mà hắn đã từng trải qua nên tương lai của trái đất khó mà có thể dự đoán trước được.

- Holt, ông còn có báo cáo gì về vụ động đất vừa rồi không? - hắn hỏi.

- Hiện tại thông qua quan sát và đo đạc thì các nhà địa chất học đưa ra kết luận rằng trận động đất vừa rồi xảy ra do hoạt động bất thường của phần lõi trong (Inner Core) của trái đất. Dòng chảy của hợp chất Sắt - Niken lỏng trở nên cực kỳ hỗn loạn…

Hắn nghe lời giải thích của Holt thì mặt mày ngày càng trở nên nghiêm trọng. Hợp kim sắt - niken lỏng trong lõi trái đất có 1 vai trò cực kỳ quan trọng tới sự tồn vong của con người.

Nếu như là người có chút khái niệm vật lý thì ai cũng biết rằng trái đất luôn được bảo vệ bởi 1 lớp từ trường mạnh mẽ.

Lớp từ trường này được tạo nên bởi sự chuyển động đối lưu không ngừng của bể hợp kim sắt - niken lỏng nằm trong lõi cũng như sự tự quay của cả hành tinh.

Từ trường của trái đất có tác dụng bảo vệ trái đất khỏi tác động của những tia vũ trụ mà rõ rệt nhất đó là những cơn gió mặt trời. Hiện tượng cực quang vào ban đêm chính là biểu hiện của việc gió mặt trời đang va chạm với lớp từ quyển của trái đất.

Chuyện hợp kim sắt - niken lỏng của trái đất đang trở nên hỗn loạn chính là báo hiệu cho 1 hiện tượng sắp xảy ra đe dọa nghiêm trọng đến sự sống của con người…

Đảo cực địa từ!!!

Cứ vài trăm nghìn năm 1 lần từ trường trái đất lại tiến hành đảo cực 1 lần và trong giai đoạn này từ quyển sẽ hoàn toàn biến mất trong suốt quá trình đảo cực kéo dài từ 1 nghìn đến 10 nghìn năm.

Trung bình cứ khoảng 450 nghìn năm thì hiện tượng đảo cực địa từ sẽ xảy ra 1 lần và lần đảo cực gần đây nhất của trái đất là cách đây hơn 780 nghìn năm về trước.

Điều này có nghĩa là hiện tượng đảo cực có thể xảy ra vào bất cứ lúc nào thậm chí là ngay bây giờ.

Chẳng lẽ người Maya đã nhìn ra viễn cảnh này và tính toán được ngày mà trái đất bắt đầu đảo cực rồi lập ra bộ lịch Long Count để đếm ngược tới ngày trái đất đảo cực?

Một khi hiện tượng đảo cực địa từ chính thức bắt đầu thì trái đất sẽ hoàn toàn bất lực trước sự tấn công của vũ trụ.

Điều đầu tiên xảy ra là gió mặt trời mang hạt tích điện giàu năng lượng được giải phóng từ vùng thượng quyển của mặt trời sẽ vô hiệu hóa toàn bộ vệ tinh và những thiết bị điện tử của con người.

Bầu khí quyển vốn đã mỏng tang của trái đất sẽ càng mỏng hơn nữa khi bị gió mặt trời cuốn đi.

Nguy hiểm nhất đó chính là khi không có sự bảo vệ của từ trường bầu khí quyển không thể đủ sức cản lại phóng xạ của mặt trời khiến cho nguy cơ ung thư tăng lên rất cao do bị phơi nhiễm.

Những suy nghĩ này khiến hắn càng thêm tin tưởng vào cái gọi là ngày tận thế kia.

Hắn có thể nhận ra được điều này thì không lý nào những nhà nghiên cứu khác của SPAD lại không nghĩ tới nó.

- Hiện tại các chúng tôi vẫn chưa thể đưa ra được giải pháp nào nhưng thông qua suy đoán của các nhà nghiên cứu thì rất có thể những ma trận mà người Maya để lại tại những di tích này chính là thứ sẽ giúp chúng ta đối phó với tình huống xấu nhất.

Đúng vậy!!!

Nếu như người Maya có thể tính toán được chính xác ngày mà trái đất phải hứng chịu nguy cơ này từ cách đây hơn 5 nghìn năm thì không lý nào mà trong suốt 4 nghìn năm kể từ đó cho tới khi tộc Maya biến mất lại không nghĩ biện pháp nào để phòng chống lại.

Và thứ hiển hiện ra trong đầu của hắn chính là mạng lưới ma trận chống thiên tai khổng lồ được khắc tại di chỉ của người Maya và các tộc người khác trên thế giới.

- Chúng ta phải tìm ra cách để điều khiển những ma trận này càng sớm càng tốt - hắn nói - nhưng để phòng trừ thì ông có thể thông báo việc này với những người lãnh đạo trên thế giới để chuẩn bị phương án dự phòng không Holt?

Việc mạng lưới ma trận này có thể thay thế từ quyển bảo vệ trái đất hay không thì hắn không dám đảm bảo nên tốt hơn hết là vẫn phải chuẩn bị phương án dự phòng.

- Cậu đừng lo, lãnh đạo của tôi đã báo cáo chuyện này với tổng thống rồi - Holt nói.

- Vậy thì tốt, bây giờ chúng ta phải tăng cao tốc độ nghiên cứu những ma trận này. Holt, ông hãy thống kê lại thông tin của những nơi nằm trong mạng lưới ma trận và thông báo với tôi, tôi cần phải nghiên cứu toàn bộ mạng lưới này - hắn nói.

- Được, tôi sẽ chuẩn bị ngay.

…………

Cairo, Ai Cập

Nhắc đến kim tự tháp người ta thường nghĩ ngay tới những công trình hình chóp tứ giác đều được xây bằng những tảng đá to lớn nằm giữa sa mạc của Ai Cập.

Và nổi tiếng nhất trong số đó phải kể đến những kim tự tháp nằm ở Giza thuộc vùng ngoại ô Cairo.

Nơi đây luôn là nơi thu hút rất nhiều du khách tới thăm quan khu quần thể di tích kim tự tháp đồ sộ nhất thế giới.

Hắn sau khi xuất hiện tại Cairo thì không hề gia nhập vào hàng người dài dằng dặc đang xếp hàng để chờ được vào tham quan bên trong kim tự tháp.

Hắn tiến về khu vực nghỉ dưỡng ở gần đó và nhận chìa khóa phòng đã được đặt trước từ người tiếp tân.

Hắn lên phòng của mình và ngay lập tức chui vào phòng tắm vì thời tiết khô hạn, nắng nóng và đầy cát bụi của Cairo khiến hắn cảm thấy không thoải mái.

Cả ngày hôm đó hắn chỉ loanh quanh ở khu vực nghỉ dưỡng để mua mấy thứ đồ lưu niệm linh tinh sau đó thì lại trở về phòng mình.

Đến khoảng 9 giờ tối, sau khi ăn xong bữa tối tại nhà hàng thì hắn trở lên nằm trong phòng mình được 1 lát thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.

- Xin hỏi Mr Phạm có ở đây không? - 1 giọng nữ nói tiếng anh nhưng khẩu âm có chút kỳ lạ do pha chất giọng của người Ai Cập.

Hắn bật dậy khỏi ghế và đi ra mở cửa. Cánh cửa vừa mở ra thì hắn liền thấy được 1 người phụ nữ mặc bộ trang phục hồi giáo trùm kín mít từ đầu đến chân khiến hắn không thể đoán ra được độ tuổi của cô ta nhưng thông qua phần mắt để lộ ra thì hắn nghĩ cô gái này không quá 30 tuổi.

Fukayna Asim Lv 53

- Đúng là tôi đây, cô là người của hội Medjai đúng không? - hắn hỏi.

(Medjai là tên hội của Ardeth Bay trong phim The Mummy, mình tìm mãi không thấy Ai Cập có hội kín nào nên dùng tạm tên này)

Mặc dù hắn hỏi vậy nhưng hắn đã biết rõ cô gái này là người được hội Medjai cử đến để dẫn đường cho hắn vì ngay khi nhìn thấy Lv của cô gái này cao bất thường hắn đã kiểm tra thông tin của cô ta rồi.

- Xin chào, tên tôi là Fukayna Asim, cậu có thể gọi tôi là Fukayna - Fukayna nói - mời cậu đi theo tôi.

Fukayna nói xong thì liền quay đầu đi luôn mà không thèm đợi hắn nói gì cả. Cũng may là hắn đã để mọi thứ hành lý mà mình cần trong balo nên hắn không cần chuẩn bị gì cả mà ngay lập tức đi theo phía sau Fukayna.

-------☆☆☆☆-------
 
Chương 523: Bên dưới tượng nhân sư


Cách đây 3 ngày SPAD đã giao cho hắn bản thống kê về mạng lưới ma trận trên thế giới.

Sau khi đọc xong bản báo cáo thống kê này thì hắn đã lập tức nhờ Holt sắp xếp cho mình 1 chuyến đi tới Cairo, Ai Cập để tiến hành nghiên cứu ma trận tại đây.

Holt đã liên lạc với 1 hội kín được thành lập dưới thời Pharaoh Khafra vị vua của Ai Cập cổ đại của vương triều thứ 4 thuộc thời kỳ cổ vương quốc.

Hội Medjai được thành lập với 1 mục đích duy nhất đó là canh gác và gìn giữ các di vật quý giá của cổ vương quốc như các kim tự tháp hay là tượng nhân sư cùng các văn vật quan trọng.

Lần này hắn muốn tiến vào trong kim tự tháp để nghiên cứu ma trận thì cần phải được sự cho phép của hội Medjai. Mặc dù hắn có thể lẻn vào bất cứ lúc nào nhưng hắn cảm thấy làm vậy có chút bất lịch sự.

Hắn sau khi đáp máy bay tới Ai Cập thì chỉ việc chờ người của hội Medjai tới dẫn đường cho mình là có thể thoải mái nghiên cứu ma trận cần gì phải lén lút như kẻ trộm cơ chứ.

Hắn đi theo phía sau Fukayna tới khu vực di tích đại kim tự tháp Giza, dọc đường đi cô gái này giống như là không hề nhận ra hắn đi ở phía sau vậy.

Fukayna chỉ việc đi và đi mà không hề kiểm tra hắn có đi theo mình không hay là giải thích gì đó cho hắn. Hắn cảm thấy người hướng dẫn viên du lịch này của hội Medjai có vẻ như hơi thiếu chuyên nghiệp.

- Tới rồi…

Sau 1 lát đi bộ thì bọn hắn đã tới bên cạnh tượng đá nhân sư và Fukayna dừng lại nói.

- Ủa tôi tưởng là chúng ta đi tới chỗ kim tự tháp chứ? - hắn thấy Fukayna dẫn mình tới bên cạnh tượng nhân sư thì thắc mắc.

Nhưng Fukayna không thèm phản ứng gì với hắn mà chỉ cúi đầu xuống lầm bầm gì đó. Theo lời thì thầm của Fukayna và động tác tay kỳ lạ của cô thì lớp cát ở trên mặt đất bỗng nhiên tách ra và 1 lối vào bằng đá màu vàng chui ra từ mặt đất.

Fukayna triệu hồi ra lối vào này xong thì tự mình bước xuống những bậc thang dẫn xuống phía dưới lòng đất. Hắn đã có chút quen với thái độ lạnh nhạt của Fukayna rồi nên không hề hỏi gì mà tự động đi theo phía sau cô ta.

Hắn đi được khoảng vài chục bậc thang thì lối vào ở phía sau của hắn dần chui xuống mặt đất và biến mất hẳn, mặt đất lại được phủ đầy cát vàng giống như lúc trước.

Nếu như bên ngoài trời mặc dù tối những vẫn còn được ánh trăng và những ánh đèn điện từ khu nghỉ dưỡng chiếu sáng 1 phần thì ở dưới đường hầm này hoàn toàn chỉ là 1 màu đen kịt.

Cũng may là hắn có thị lực vượt xa người bình thường nên bóng tối không thể làm cản trở được hắn. Hơn nữa hắn đã từng sử dụng tinh chất bóng tối được chiết xuất ra từ trái Yami Yami no Mi nên có thể nói rằng bóng tối là đồng minh của hắn.

- Phừng - bỗng 1 ánh lửa bùng lên ở phía trước.

Lúc này bên cạnh Fukayna đang có 1 ngọn lửa nhỏ bay lơ lửng và chiếu sáng đường hầm này. Có vẻ như mặc dù đã quá quen với bóng tối nhưng Fukayna vẫn cần đến ánh sáng để có thể nhìn được trong cái đường hầm dưới lòng đất này.

Quãng đường dài cả cây số của cái đường hầm này diễn ra hết sức là kỳ quặc khi cả 2 người bọn hắn không hề nói 1 lời nào cả.

Hắn đi phía sau thì nhận ra thái độ của Fukayna rõ ràng là có hiềm khích gì đó với mình. Mặc dù không hiểu tại sao 1 người gặp hắn lần đầu lại ghét hắn nhưng hắn cũng chẳng buồn phản ứng lại mà cũng chỉ coi Fukayna như không khí mà thôi.

Cuối cùng thì bầu không khí căng thẳng này giữa 2 người bọn hắn cũng đã bị phá vỡ khi mà 1 loạt những tiếng động truyền tới từ phía trước.

Với giác quan nhạy bén của mình hắn có thể nghe ra được là đang có rất nhiều người đang nói chuyện ở phía trước.

Sau khi đi thêm 1 đoạn nữa thì tiếng nói chuyện càng thêm rõ ràng và bọn hắn đã tới được 1 căn phòng hết sức rộng rãi ở trong lòng đất.

Căn phòng này phải rộng tới hàng trăm mét vuông với trần nhà cao tới 5 mét và có 1 đám vài chục người đang mặc bộ trang phục màu đen kín mít từ đầu đến chân giống như Fukayna vậy.

Một người trong số đó đang quay lưng về phía bọn hắn dường như nhận ra sự tồn tại của hắn và quay đầu lại.

Người này là 1 người đàn ông trung niên mặc bộ đồ giống hệt những người kia nhưng lại không hề đeo khăn che mặt.

Qureshi Asim Lv 77

- Xin chào, cậu hẳn là người do hội pháp thuật gửi đến đúng không? Tôi là Qureshi Asim, hội trưởng hội Medjai - người đàn ông này nở 1 nụ cười tươi roi rói và niềm nở tiến lại gần hắn.

- Xin chào, tôi là Phạm Quang Hiệp, ông cứ gọi tôi là Hiệp được rồi - khi nghe người đàn ông nói với mình bằng thứ tiếng anh lờ lợ thì hắn liền đáp lại bằng tiếng Arabic (tiếng Ả Rập).

- Ồ, tiếng Ả Rập của cậu tốt thật đấy - Qureshi ngạc nhiên - tình hình cụ thể SPAD đã báo lại với tôi rồi nên tôi sẽ cố gắng trợ giúp cậu hết mức có thể.

- Tôi cũng rất vui khi được hợp tác với ông - hắn cảm thấy Qureshi là 1 con người rất dễ gần nên nhiệt tình đáp lại.

- Fukayna, con hãy đưa vị khách của chúng ta tới phòng nghỉ đi nào - Qureshi nói với Fukayna - quên không nói cho cậu biết, Fukayna là con gái tôi, dòng họ chúng tôi đã bảo vệ khu lăng mộ Giza trong suốt hàng ngàn năm nay rồi.

Fukayna vừa mới định quay đi thì lại bị Qureshi gọi lại để dẫn đường cho hắn thì động tác hơi cứng lại.

- Đền thờ ngầm này của chúng tôi có đến hàng ngàn căn hầm nên không thể tìm hiểu trong 1 vài ngày được, cậu hãy cứ đi nghỉ ngơi đi và ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu - Qureshi nói - Fukayna, con còn đứng đó làm gì?

Fukayna nghe thấy Qureshi lại gọi mình thì không cam lòng mà quay sang nhìn hắn sau đó thì đùng đùng bỏ đi.

- Đi theo tôi - Fukayna buông 1 câu nói rồi đi trước.

- Tính tình con gái tôi có chút bất thường, cậu đừng để tâm nhé - Qureshi nói.

- Không sao đâu ngài Qureshi - hắn mỉm cười.

Sau đó hắn đi theo Fukayna tới 1 căn phòng rộng khoảng 30 mét vuông, trong phòng ngoài những chữ tượng hình được điêu khắc trên tường và trần nhà thì cũng chỉ có 1 bộ bàn ghế bằng đá và 1 chiếc giường cũng bằng đá nốt.

Hắn bước vào căn phòng này và quan sát những chữ tượng hình 1 chút rồi sau đó cúi đầu xuống nhìn chiếc giường đá của mình.

- Ủa sao không có đệm à? - hắn hỏi Fukayna.

Fukayna vừa quay đầu bỏ đi thì ngay lập tức run lên và bỗng nhiên quay sang quát lên:

- Cậu nghĩ đây là đâu mà còn đòi đệm chứ? Chắc 1 lát nữa cậu còn muốn được tắm nước nóng nữa ấy nhỉ? - Fukayna tức giận.

- Cô có vấn đề gì với tôi à? - hắn nhíu mày nói - từ lúc gặp mặt cô chẳng chịu nói lời nào như cái xác ướp xong bây giờ thì lại nổi khùng với tôi. Tôi đã làm gì sai với cô chắc?

Hắn vốn đã không thích cái thái độ của Fukayna ngay từ đầu rồi nhưng hắn nghĩ mình thân là khách thì không nên bất lịch sự. Có điều hắn cũng chẳng phải loại người hiền lành gì mà yên lặng chịu đựng khi bị 1 kẻ không quen biết mắng vốn.

- Cậu thì có lỗi gì cơ chứ? - Fukayna nghe hắn nói vậy thì mỉa mai - lỗi là ở cha tôi kìa, ông ấy đã để 1 kẻ lạ mặt từ đâu tới bước chân vào ngôi đền linh thiêng mà cả dòng họ tôi đã canh gác và bảo vệ suốt hơn 4500 năm nay và bây giờ hắn ta còn đòi hỏi lấy 1 cái đệm nữa chứ.

- Cô nghĩ tôi muốn đến cái hầm mộ bẩn thỉu này sao!?! - hắn quát lên - cô nghĩ dòng họ cô đã canh gác ở nơi này thì khiến cho cô quan trọng lắm hả? Nếu như tôi muốn tôi có thể tàn sát toàn bộ những kẻ canh gác ở nơi này và chiếm lấy nó làm của riêng cũng được!!!

Hắn bước tới trước mặt của Fukayna và thả ra khí thế của mình. Fukayna vốn chỉ có Lv 53 thì làm sao có thể chịu được khí thế của hắn, cô lập tức run lẩy bẩy và ngã ra sau.

Fukayna nhìn hắn với ánh mắt sợ hãi, làm sao cô có thể tưởng tượng được 1 tên thiếu niên trông chỉ khoảng 16-17 tuổi lại có khí thế mạnh đến như vậy.

Hắn lạnh lùng liếc Fukayna và sau đó bước vào bên trong phòng và đóng sầm cánh cửa đá lại.

-------☆☆☆☆-------
 
Chương 524: Kết cấu phức tạp


Hắn ngủ 1 đêm trong căn phòng đá và thức dậy khi đồng hồ của hắn điểm 6 giờ. Thực ra ở dưới lòng đất này thì hắn cũng chẳng phân biệt nổi ngày và đêm nữa rồi.

Hắn thoải mái ngồi dậy từ chiếc giường đá và dùng phép thuật tạo ra 1 chậu nước và rửa mặt.

Bước ra khỏi phòng hắn dựa theo trí nhớ quay trở lại căn phòng lớn mà lúc đầu mình gặp Qureshi và gặp được ông ấy và Fukayna đang đứng ở đó cùng 1 vài người khác nữa.

Qureshi thấy hắn tới thì liền chủ động lại gần và bắt tay hắn.

- Thế nào, cậu ngủ ngon chứ - Qureshi niềm nở - nghe này, tôi xin lỗi vì thái độ của Fukayna tối hôm qua. Con bé chưa biết được sự cấp thiết của nhiệm vụ lần này nên có 1 vài hiềm khích với cậu…

Qureshi đã tự mình ra mặt xin lỗi thì hắn cũng không còn chấp nhặt chuyện của Fukayna nữa mà bắt đầu chuyển sang chủ đề ma trận bên trong ngôi đền.

Trong suốt cả buổi sáng Qureshi dẫn hắn đi tới 1 vài căn phòng rộng nhất trong số hàng nghìn căn phòng của đền thờ này sau đó thì dẫn hắn tới 1 khu quảng trường cực kỳ rộng lớn.

Trong quảng trường này có 1 kiến trúc kiểu kim tự tháp gồm nhiều bậc thang và 1 mặt phẳng rộng ở phía trên cùng có những cây cột đá cao hàng chục mét. Trên mỗi cây cột này đều đặt 1 bức tượng bằng vàng ròng của 1 vị thần Ai Cập nào đó.

Hàng chục bức tượng của các vị thần cả chính lẫn phụ trong thần thoại Ai Cập đều xuất hiện ở bên những chiếc cột và những vị thần chính như Ra, Set, Horus… đều đứng trên những chiếc cột cao hơn những vị thần còn lại.

- Đây chính là đền thờ của hội Medjai, ở phía trên có khắc họa rất nhiều ma trận do các vị thần truyền lại.

Qureshi dẫn hắn bước lên những bậc thang và tiến vào khu vực phẳng ở trên đỉnh.

Trong lúc Qureshi còn đang hành lễ với các vị thần thì hắn đã bắt đầu quan sát những ma trận được khắc ở phía trên mặt đất.

Hắn chưa hiểu rõ về những loại ma trận này cho lắm nhưng hắn có thể khẳng định rằng kết cấu của nó hoàn toàn khác biệt so với ma trận của người Maya.

Những ma trận này đều có những tiết điểm quan trọng tại những chiếc cột mà những vị thần Ai Cập đang đứng ở trên đó và tất cả đều tập trung tại vị trí chiếc cột cao nhất mà bức tượng vàng của thần mặt trời Ra đang đứng.

Những ma trận kỳ lạ này của người Ai Cập cổ đại càng khiến cho hắn đâm đầu vào ngõ cụt. Dựa vào ngôn ngữ được ghi trên ma trận thì hắn có thể khẳng định ma trận ở đền thờ này có chức năng trung chuyển và điều khiển giống như ma trận tại di chỉ Maya dưới lòng đất nhưng hắn lại chưa thể hiểu được cách thức hoạt động của nó.

Theo lời của Qureshi thì những ma trận này là do những vị thần Ai Cập truyền lại, nó thuộc về 1 nên văn minh phép thuật cao cấp hơn hẳn so với văn minh phép thuật ngày nay.

Phép thuật ngày nay càng ngày càng nghiêng về uy lực và sức công phá mà không còn mang theo sự tinh vi và kỳ diệu như ma pháp cổ đại nữa.

Với kiến thức ma pháp hiện tại thì hắn khó lòng có thể tiến hành giải mã được những ma trận này để tiến hành khống chế mạng lưới ma trận khổng lồ kia để bảo vệ trái đất.

Hắn cần phải tìm cách nâng cao kiến thức về phép thuật của mình lên 1 cách nhanh nhất có thể. Và nếu như so với việc tiến hành nghiên cứu và học tập phép thuật tại 1 thế giới mà những tài liệu cổ đã bị thất lạc phần lớn này thì hắn lại càng nghiêng về việc học tập ở 1 thế giới khác.

Hắn cần phải tiến vào 1 thế giới phép thuật để có thể nâng cao trình độ phép thuật của mình lên. Và hắn cần phải bắt đầu từ mức cơ bản nhất có thể, hắn cần tự xây dựng cho mình 1 hệ thống phép thuật hoàn thiện hơn để có thể kết hợp được 2 loại phép thuật không đồng nhất giữa nền văn minh ma pháp cổ đại và hiện đại.

Nhưng trước hết thì hắn cần phải ghi chép lại toàn bộ những ma trận ở nơi này để có thể tiến hành nghiên cứu nó.

Cũng may là hội Medjai đã sinh sống ở bên trong ngôi đền này suốt hàng nghìn năm nay nên có thể nói là họ nắm rõ từng đường ngang ngõ tắt tại khu đền thờ rộng lớn như cái mê cung này.

Những ma trận này vốn đã được họ ghi chép và chỉnh lý lại thành 1 bộ hồ sơ hoàn thiện từ cách đây rất lâu rồi và khi nhận được tin báo từ SPAD thì họ đã tiến hành sao chép lại bộ hồ sơ này để cho hắn có thể mang về tiến hành nghiên cứu dễ dàng hơn.

Hắn ở lại trong đền thờ ngầm này khoảng 1 tháng thì cuối cùng bộ hồ sơ ghi chép lại toàn bộ thông tin về những ma trận của khu đền thờ này cũng đã được sao chép xong và giao cho hắn.

Hắn trước hết cần phải mang bộ hồ sơ này trở về Mỹ và giao nó lại cho SPAD và Hội Pháp Thuật cùng thư viện Thư Viện Thế Giới sẽ cùng nhau nghiên cứu nó.

Bây giờ cũng đã là giữa tháng 2 rồi, lần tiến vào phó bản tiếp theo của hắn cũng sắp được mở ra nên hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để tiến vào phó bản phép thuật để tiến hành nghiên cứu nâng cao trình độ phép thuật.

Hắn được Fukayna dẫn đường rời khỏi khu đền thờ dưới đất và trở lại khu nghỉ dưỡng để chuẩn bị lên đường rời khỏi Ai Cập.

Trên đường đi Fukayna vẫn giữ im lặng như mọi khi, hắn đã quen với việc này rồi nên cũng chỉ mặc kệ cô ta.

Khi hắn và Fukayna trở về đến khu nhà trọ của hắn lúc trước thì trước lúc rời đi bỗng Fukayna lại lên tiếng.

- Về chuyện lúc trước… tôi xin lỗi lúc đó tôi không biết tình hình lại nguy ngập đến như vậy - Fukayna ngập ngừng - tôi chỉ biết giận dỗi như 1 con nhóc bị giành mất đồ chơi và đã khiến cậu phải tức giận…

- Không sao đâu. Tôi đâu phải kẻ nhỏ mọn đến như thế - hắn xua tay.

- Không, đó là lỗi của tôi. Tôi cần được sự tha thứ của cậu - Fukayna hơi cúi đầu xuống.

Hắn nhìn thấy thái độ của Fukayna thì hơi đau đầu, tính hắn ít khi thù dai nên chuyện từ 1 tháng trước hắn gần như đã quên đi rồi nhưng có vẻ Fukayna nhất quyết đòi xin hắn tha thứ.

- Vậy thì nếu cô tháo khăn che mặt xuống để tôi nhìn mặt cô 1 chút thì tôi sẽ tha thứ cho cô - hắn bỗng nhiên nói.

Hắn mặc dù chưa từng dùng Byakugan quan sát khuôn mặt của Fukayna nhưng thông qua quan sát của hắn đối với hình thể của Fukayna thì cô sở hữu 1 thân hình rất chuẩn nên chắc gương mặt cũng không đến nỗi nào. Hắn cũng chỉ là tìm 1 lý do nào đó để bỏ qua cho Fukayna vì nếu như nói miệng thì chưa chắc 1 người cố chấp như cô ấy đã chấp nhập.

Fukayna nghe hắn nói vậy thì hơi ngỡ ngàng 1 chút sau đó thì gật đầu và đưa tay lên tháp chiếc khăn che mặt và khăn trùm đầu của mình ra.

Lộ ra trước mắt hắn là khuôn mặt của 1 người phụ nữ ai cập xinh đẹp với nước da rám rắng do nắng nóng mà không phải nước da đen của người châu Phi mặc dù phần lớn lãnh thổ củ Ai Cập nằm ở Bắc Phi.

Khuôn mặt của Fukayna mang theo vẻ đẹp của người phụ nữ Ai Cập hiện đại với đôi mắt nâu và mái tóc dài gợn sóng.

Hắn cứ nghĩ là Fukayna dành phần lớn cuộc đời mình trong đền thờ dưới lòng đất thì cô sẽ mang theo 1 chút hơi hướng phụ nữ cổ xưa cơ nhưng xem ra Fukayna vẫn là 1 người phụ nữ hiện đại.

- Ha ha, vậy là được rồi. Vẻ đẹp của cô đã đủ cho tôi tha thứ cho cô rồi - hắn đùa giỡn Fukayna 1 chút.

Fukayna nghe hắn nói vậy thì mỉm cười, đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến cô cười. Ngay cả khi Fukayna đeo khăn che mặt thì hắn cũng không thấy cô cười lần nào cả.

- Vậy thì tốt rồi, tôi phải đi đây - Fukayna nói xong thì lại đeo lại khăn quàng đầu và khăn che mặt sau đó bỏ đi.

-------☆☆☆☆-------
 
Chương 525: Bỏ nhà đi bụi


Tại Privet Drive, Little Whinging, Surrey, nước Anh…

Đúng vậy, không phải Privet Drive ở Bristol mà là Privet Drive ở Surrey, 1 hạt nằm ở phía nam ngoại ô London.

Nếu như là người sinh sống ở Surrey thì sẽ biết rằng là không có thị trấn nào gọi là Little Whinging ở đây cả. Đơn giản vì nơi này chỉ là 1 địa điểm được hư cấu lên bởi 1 nhà văn nữ nổi tiếng khắp thế giới J. K. Rowling.

Trên thế giới này hầu như ai cũng rất quen thuộc với căn nhà số 4 đường Privet Drive trong bộ tiểu thuyết lừng danh của nhà văn nữ này.

Nơi đây ngoài 1 lão béo, 1 bà cô gầy như que củi và 1 thằng chọi con béo không khác gì lão béo kia thì còn có 1 đứa bé mà cái tên của nó đã vang vọng khắp thế giới.

Harry Potter!!!

Hôm nay vẫn còn đang là kỳ nghỉ hè trên khắp toàn nước Anh, tất cả trẻ con đều không phải đến trường nên tất cả đều dậy muộn hơn bình thường.

Trong 1 “căn phòng” nhỏ tại dưới gầm cầu thang, nơi được dựng nên để sử dụng như 1 nhà kho chứa đồ thì đứa bé mang cái tên Harry Potter đang nằm ngủ ở trên cái giường tạm bợ bé tí tẹo của cậu ta.

Khi chiếc đồng hồ đặt ở đầu giường điểm lúc 6 giờ thì như 1 thói quen mà rõ ràng không 1 đứa trẻ nào có, “Harry Potter” liền ngồi dậy khỏi giường.

“Harry Potter” đứng dậy khỏi giường và nhận ra rằng thân hình của mình thấp bé đến nỗi mà đầu của cậu ta còn chẳng thể chạm nổi vào cái gầm cầu thang phía trên.

- Mẹ nó, lại biến thành trẻ con rồi!! - hắn nhíu mày khó chịu.

Đây không phải là lần đầu tiên hắn bị biến thành trẻ con khi tiến vào phó bản nhưng hắn vẫn không hề thích thú 1 chút nào cả.

Lúc này Harry Potter chỉ mới có 10 tuổi và còn phải sống trong cái gầm cầu thang tối tăm, chật hẹp này khiến cho thân hình của cậu ta còn nhỏ hơn cả những đứa trẻ 10 tuổi khác.

Hắn nhìn bộ quần áo cũ nát ở trên người mình thì liền nhanh chóng cởi nó ra rồi mua 1 bộ quần áo cùng 1 đôi giày mới mặc vào sau đó thì mở cánh cửa phòng bước ra bên ngoài.

Lúc này mới chỉ là 6 giờ sáng mà thôi nên 2 con lợn béo của gia đình Dursley vẫn còn ngủ trương dái lên ở trong phòng và chỉ có 1 mình bác gái của Harry là bà Petunia đang ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng.

Hắn ra khỏi căn phòng xép bé tí này và hướng thẳng ra cửa mà đi tới. Trên đường đi hắn đi ngang qua nhà bếp và bị bà Petunia nhìn thấy.

- Mày đi đâu vào giờ này hả? - bà Petunia quát lên và khi nhìn thấy bộ quần áo mà hắn đang mặc thì liền cáu kỉnh - mày lấy đâu ra bộ quần áo đó? Có phải mày ăn cắp ở đâu không?

Hắn đang đi thì nghe thấy tiếng quát chói tái của bà Petunia thì tỏ vẻ khó chịu, hắn quay sang chỉ 1 ngón tay về phía bà ta và nói:

- Ngủ!

Bà Petunia lập tức ngã nhoài ra đất và hôn mê bất tỉnh, cũng may là bà ta chỉ vừa mới vào bếp và cầm gói thịt muối chứ chưa kịp lấy dao kéo gì ra cả nên không hề bị thương.

Sau khi ru ngủ bà Petunia thì hắn không chút do dự mà bước ra khỏi cửa nhà Dursley. Hắn bước tới gần hòm thư của gia đình Dursley và quan sát xung quanh vùng ngoại ô của London này.

Nơi này có 1 vẻ yên bình khó mà có được ở nơi khác mà mang theo 1 nét rất riêng của nước Anh.

Hôm nay mới chỉ là khoảng giữa tháng 7 vẫn còn 1 quãng thời gian nữa thì hắn mới nhận được thư nhập học của Hogwarts nên hắn có ý định tự tìm cho mình 1 chỗ ở trước khi nhập học.

Hắn dự định tìm đến chỗ nào đó bên trong thành phố London để tiện cho hắn đi tới nhà ga King Cross (Ngã Tư Vua). Hắn lập tức kích hoạt trạng thái vô hình của Invisibility Cloak và bay thẳng về phía bắc.

Từ Surrey tới trung tâm London cũng chỉ khoảng hơn 30 dặm (~48km) nên với tốc độ bay của hắn chẳng mất bao lâu là đã tới nơi.

Hắn tìm 1 con hẻm nào đó để đáp xuống rồi giải trừ trạng thái tàng hình sau đó thoải mái bước ra ngoài đường và đi lại giữa dòng người đông đúc của London.

- Xin lỗi chú cảnh sát... - hắn đi tới gần 1 người cảnh sát.

- Xin chào cậu bé, cậu cần gì thế - viên cảnh sát trung niên cúi xuống mỉm cười nhìn hắn.

- Chú có thể chỉ cho cháu đường đến Heathgate được không? - hắn nói.

- Cậu muốn tới đó làm gì vậy? Cha mẹ của cậu đâu - viên cảnh sát thấy 1 đứa nhóc 10 tuổi hỏi đường thì lập tức nghi ngờ.

- Cháu tới đó thăm người thân, là gia đình Granger ở Heathgate - hắn nói.

- Nha sĩ Granger sao? Nhà của họ ta có biết, tuần trước ta mới làm răng ở chỗ họ - viên cảnh sát nhe hàm răng trắng của mình ra nói - để ta đưa cậu tới đó.

Viên cảnh sát này dẫn hắn đi tới chỗ đỗ xe của mình sau đó thì bảo hắn lên xe. Heathgate chỉ cách đây 3 dặm (~5km) hơn nữa họ đang đi xe cảnh sát nên hiển nhiên là ai cũng phải nhường đường.

Hắn ngồi trên xe và cảm thấy khá là kỳ lạ khi mà mọi phương tiện đều di chuyển ở bên trái phần đường của mình. Mặc dù hắn biết đây là điểm khác biệt rất nổi tiếng tại nước Anh nhưng khi tự trải nghiệm lần đầu tiên thì hắn cảm thấy có chút thú vị.

Sau khoảng 15 phút viên cảnh sát dừng xe tại 1 khu nhà ở và quay lại nói với hắn:

- Nhà Granger đây rồi, cậu hãy giúp ta gửi lời chào tới ông bà Granger nhé, nói là cảnh sát Ben gửi lời hỏi thăm tới họ - viên cảnh sát nhiệt tình thả hắn xuống xe sau đó thì liền lái xe rời đi.

Hắn nhìn hộp thư đề chữ Granger trước mặt mình thì không tiến vào căn nhà trước mặt mà đi vào căn nhà ở ngay bên cạnh.

Hắn hơi nhảy lên ấn vào chiếc chuông cửa của căn nhà này. Một lát sau 1 loạt những tiếng bước chân truyền ra từ bên trong và cánh cửa được 1 người phụ nữ khoảng 50 tuổi mở ra.

Người phụ nữ mở cửa ra nhìn ngó 1 chút mà không thấy ai thì hơi cúi đầu xuống và nhìn thấy thân hình lùn tịt của hắn lúc này.

- Xin chào cậu bé, cậu tới tìm ai vậy? - người phụ nữ này nở nụ cười hiền hòa.

- Rời khỏi căn nhà này - hắn không chút do dự mà thôi miên người phụ nữ này.

Hắn để cho người phụ nữ này gọi điện cho nhà thầu tới và thôi miên luôn tên này và dễ dàng biến căn nhà này thành của mình sau đó đuổi 2 người này đi.

Ngay trong buổi sáng hôm đó người phụ nữ trung niên đã cho người tới dọn hết đồ của bà ta tới căn nhà mới của mình và để lại căn nhà trống không cho hắn.

Hắn mua 1 vài đồ đạc gia dụng ở trong Shop tích lũy là căn nhà đã hoàn toàn có thể ở được.

Đến buổi chiều hắn đang chuẩn bị ra ngoài 1 chút thì bỗng nhiên thấy được 1 cô bé có mái tóc xù màu nâu đang đeo chiếc cặp sách và đạp xe đạp từ phía xa tới.

Khi cô bé này dừng xe ở trước cửa nhà Granger thì cô bé này liền nhìn thấy hắn mới từ trong nhà đi ra.

- Này, cậu là ai thế? Cậu là họ hàng của bác May à? - cô bé này lớn tiếng hỏi hắn.

Hắn nhìn thấy cô bé này thì khá ngạc nhiên, đây không phải là nữ chính của bộ truyện Harry Potter, Hermione Granger đó sao? Cô bé đeo cặp đi đâu vậy nhỉ, bây giờ không phải là đang trong thời gian nghỉ hè sao?

Mặc dù Hermione lớn hơn Harry 1 tuổi nhưng lúc này vẫn chỉ là 1 cô bé 11 tuổi không ngực không mông mà thôi, nhất là cặp răng thỏ của cô bé khiến cho cô bé mang nhiều nét trẻ con hơn nhiều.

- Mình là Harry Potter, mình mới chuyển tới sống ở căn nhà này - hắn đi lại gần Hermione và nói.

- Gia đình cậu mới tới đây à, bố mẹ cậu chắc đi làm rồi hả? - Hermione hỏi.

- Không, mình sống 1 mình thôi - hắn nói.

- Sao lại thế được, theo luật thì trẻ em chưa tới tuổi trưởng thành phải sống cùng người giám hộ chứ - Hermione nói ra câu này thì liền bộc lộ ra bản chất mọt sách của mình.

- Mình là trường hợp đặc biệt thôi - hắn mỉm cười.

-------☆☆☆☆-------
 
Chương 526: Thư nhập học


- Ding dong!!!

Hắn bấm chuông cửa nhà Granger sau đó thì cầm 1 chiếc khay đứng chờ.

- Cạch!!

Cánh cửa gỗ được mở ra và 1 người phụ nữ khoảng 40 tuổi mở ra.

- Ồ xin chào, cháu hẳn là Harry đúng không - người phụ nữ này cười với hắn - cháu hãy vào đi.

Người này chính là mẹ của Hermione, Mrs Granger.

- Cảm ơn Mrs Granger cháu mang chút bánh tới đây ạ - hắn giơ chiếc khay tròn lên.

Mẹ Hermione nhận lấy khay bánh sau đó thì dẫn hắn vào nhà. Hắn cùng mẹ Hermione đi tới phòng ăn thì thấy Hermione và 1 người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi đang ngồi xung quanh chiếc bàn ăn được bày sẵn thức ăn.

- Malcom, hàng xóm của chúng ta tới rồi đây - Mẹ của Hermione nói với người đàn ông này, đây không phải là ai khác mà chính là cha của Hermione.

- Harry, cậu tới rồi à - Hermione vẫy tay với hắn.

Mặc dù chỉ mới gặp mặt nhau 1 chút vào lúc trưa nhưng với 1 mớ kiến thức của hắn thì việc gây ấn tượng với con mọt sách như Hermione là điều quá đơn giản.

Hermione mặc dù rất thông minh nhưng dù sao cũng chỉ là 1 đứa trẻ làm sao có thể có kiến thức bằng 1 tên quái vật như hắn được.

Hắn đã dễ dàng kết thân được với Hermione và được cô bé mời tới dùng bữa tối với gia đình mình.

Hắn rất vui vẻ chấp nhận vì đây là cơ hội tốt để kết thân với Hermione. Mặc dù bây giờ Hermione chưa thể gọi là xinh đẹp được nhưng tương lai thì lại là chuyện khác.

Hermione chính là điển hình của 1 ca dậy thì thành công trong thế giới này nên hắn không ngại chăn nuôi rau giống từ nhỏ đến lúc thu hoạch được.

Bữa tối hôm đó diễn ra rất suôn sẻ khi mà gia đình Granger hết sức dễ tính. Sau bữa ăn tối hắn cùng tham gia chơi Board game với nhà Granger sau đó thì xin phép trở về nhà.

………..

Kể từ khi hắn chuyển về sống trong căn nhà này đã được khoảng 1 tuần rồi, bây giờ cũng đã là ngày cuối cùng của tháng 7. Và ngày 31 tháng 7 cũng chính là ngày sinh nhật của Harry Potter.

Buổi sáng sớm hắn thức dậy và đi ra cửa thì liền thấy được 1 phong thư nằm ở khe cửa nhà mình.

Hắn chẳng có 1 người quen nào ở thế giới này cả, gia đình Dursley cũng chẳng biết hắn đi đâu mà cho dù có biết thì cũng chẳng hơi đâu mà viết thư cho hắn cả.

Như vậy thì bức thư này chính là bức thư mà hắn đã chờ đợi từ lâu. Hắn liền nhặt bức thư này lên và liền thấy bên ngoài bì thư được in 1 cái dấu sáp hình chữ H in hoa có hình 1 con sư tử, 1 con chim ưng, 1 con chồn và 1 con rắn đang vây quanh.

“Mr Harry Potter

42 Heathgate, Hampstead”

Hắn liền bóc dấu sáp và lấy bức thư ở bên trong ra.

HỌC VIỆN PHÁP THUẬT VÀ MA THUẬT HOGWARTS

Hiệu trưởng: Albus Dumbledore

(Huân chương Merlin đệ nhất đẳng, đại phù thủy, tổng Warlock, trọng nhân tối cao, Liên đoàn phù thủy quốc tế)

Kính gởi cậu Harry Potter,

Chúng tôi làm hân hạnh thông báo cho cậu biết rằng cậu đã trúng tuyển vào học viện pháp thuật và ma thuật Hogwarts. Xin vui lòng xem danh sách đính kèm về toàn bộ sách và trang thiết bị cần thiết.

Khóa học bắt đầu vào ngày 1 tháng 9. Chúng tôi đợi cú của cậu chậm nhất là ngày 31 tháng 7.

Kính thư,

Giáo sư McGonagall

Phó hiệu trưởng.

McGonagall

Lá thư này bao gồm 2 trang, trang giấy phía sau là danh sách đính kèm của những trang thiết bị cần thiết cho việc học.

HỌC VIỆN PHÁP THUẬT VÀ MA THUẬT HOGWARTS

ĐỒNG PHỤC

Học sinh năm thứ nhất cần:

1. Ba bộ áo choàng (robe) thực tập (màu đen).

2. Một nón đỉnh nhọn (đen) đội ban ngày.

3. Một bộ găng tay bảo hộ (bằng da rồng hay tương tự).

4. Một áo choàng (cloak) mùa đông (đen, thắt lưng bạc).

Lưu ý là đồng phục của tất cả học sinh đều mang phù hiệu và tên.

SÁCH GIÁO KHOA

Tất cả các học sinh đều phải có các sách liệt kê sau đây:

Sách thần chú căn bản (lớp 1) của Miranda Goshawk.

Lịch sử pháp thuật của Bathilda Bagshot.

Lý thuyết pháp thuật của Adalbert Waffling.

Hướng dẫn biến hình dành cho người nhập môn của Emeric Switch.

Một ngàn thảo dược và nấm mốc có phép thuật của Phyllida Spore.

Đề cương phép lạ và độc dược của Arsenius Jigger.

Quái vật kỳ thú và nơi tìm ra chúng của Newt Scamander.

Những lực lượng hắc ám: Hướng dẫn tự vệ của Quentin Trimble.

TRANG THIẾT BỊ KHÁC

1 cây đũa phép.

1 cái vạc (bằng thiếc, cỡ số 2)

1 bộ chai lọ ống nghiệm thủy tinh.

1 kính viễn vọng.

1 bộ cân bằng đồng.

Học sinh cũng có thể đem theo một con cú hoặc một con mèo hoặc một con cóc.

LƯU Ý PHỤ HUYNH LÀ HỌC SINH NĂM THỨ NHẤT KHÔNG ĐƯỢC PHÉP CÓ CÁN CHỔI RIÊNG.

(Câu chữ 1 tí /cdeu)

Hắn đọc xong bức thư này thì mỉm cười nhẹ nhàng. Mục đích của hắn khi đi vào phó bản này đơn giản chính là để học tập phép thuật mà thôi.

Hắn lựa chọn thế giới Harry Potter này vì nó có đẳng cấp tương đương với cấp độ phép thuật hiện tại của thế giới thực.

Nhiều người sẽ nghĩ rằng thế giới Harry Potter có trình độ phép thuật thấp kém do sức phá hoại của nó không cao nhưng họ đã hoàn toàn sai lầm.

Những phù thủy trong thế giới Harry Potter không chú trọng vào những phép thuật có khả năng phá hoại lớn mà họ tập trung vào sự biến hóa tinh vi của phép thuật.

Trước khi tiến vào thế giới này hắn phải bỏ 1000 điểm thành tựu để đổi lấy huyết thống của phù thủy và lập tức nhận ra được sự khác biệt giữa phù thủy ở thế giới thực và trong phó bản này.

Nếu như tại thế giới thực phù thủy và pháp sư rút lấy ma lực từ trong tự nhiên và biến đổi nó thông qua ma trận để có thể sử dụng được phép thuật thì những phù thủy của thế giới Harry Potter hoàn toàn ngược lại.

Ma lực được sinh ra từ chính cơ thể họ và giúp họ có thể sử dụng phép thuật. Sự khác biệt này cũng dẫn tới sự khác nhau của 2 hệ thống pháp thuật.

Nếu như tại thế giới thực với lượng ma lực dồi dào gần như không bao giờ cạn kiệt giúp cho pháp sư đạt được sức phá hoại lớn thì lượng ma lực được sinh ra trong thế giới Harry Potter lại không đủ nhiều để làm được điều đó.

Chính vì bị hạn chế bởi lượng ma lực có hạn nên phù thủy trong thế giới Harry Potter thường giỏi về vận dụng ma lực và những phép biến hóa tinh vi mà không phải những phép thuật tấn công diện rộng.

Cũng không thể so sánh giữa 2 loại phép thuật cái nào hơn cái nào kém được vì chúng thuộc về 2 phạm trù hoàn toàn khác nhau.

Hắn muốn nghiên cứu nhiều hệ thống phép thuật khác nhau để có thể nâng cao trình độ lý thuyết phép thuật giúp hắn tìm ra được nguyên lý những ma trận trong kim tự tháp.

Hắn gấp lá thư lại và bước ra khỏi cửa để chuẩn bị tiến về quán Cái Vạc Lủng (Leaky Cauldron). Hắn tạm thời không có cú của thế giới phép thuật nên lựa chọn duy nhất chính là tới dùng cú của bưu điện tại Hẻm Xéo (Diagon Alley).

Vừa bước ra khỏi cửa thì hắn liền nhìn thấy cánh cửa nhà Granger cũng được mở ra và 1 người phụ nữ hơn 50 tuổi mặc 1 bộ áo choàng màu xanh bước ra và ở phía sau bà chính là 3 người của gia đình Granger.

- Harry - Hermione nhìn thấy hắn thì vui vẻ vẫy tay gọi.

Người phụ nữ kia nghe thấy Hermione gọi thì liền quay qua nhìn về phía hắn. Khi người phụ nữ này nhìn rõ mặt của hắn thì 2 mắt của bà ta trợn tròn lên như nhìn thấy quái vật vậy.

- Harry Potter… cậu đang làm cái gì ở đây thế hả - người phụ nữ này vội vã đi về phía hắn.

Gia đình Granger thấy người phụ nữ này nhận ra hắn thì liền đi theo phía sau bà ta và lại gần hắn.

- Giáo sư McGonagall bà quen với Harry sao? - cha của Hermione hỏi người phụ nữ này.

-------☆☆☆☆-------
 
Chương 527: Diagon Alley


- Mr Potter, đáng ra cậu phải ở cùng với 2 người bác của cậu chứ!?! - Giáo sư Mcgonagall lộ vẻ mặt có chút tức giận nhìn hắn.

(Petunia là chị gái của Lily nên mình ghi theo cách gọi miền bắc là bác chứ không phải dì và dượng như trong những bản dịch Harry Potter khác)

Minerva Mcgonagall, phó hiệu trưởng trường Hogwarts và là cánh tay cực kỳ đắc lực của giáo sư Albus Dumbledore nên bà hiểu rõ rằng thứ phép thuật mà Lily Potter để lại trên người Harry sẽ giúp bảo vệ cậu cho tới khi cậu trưởng thành miễn là mỗi năm 1 lần cậu ở cùng người có chung huyết thống với mẹ mình là người bác Petunia trong 1 thời gian.

Hiện giờ giáo sư Mcgonagall đã được Dumbledore cảnh báo là Voldemort vẫn còn chưa chết thì việc giữ Harry Potter ở lại cùng với người bác Petunia của cậu là rất quan trọng.

Nhưng có điều giáo sư Mcgonagall không biết được rằng Harry Potter thật sự đã không còn nữa mà bị hắn thay thế vào.

Bản thân hắn nắm giữ sức mạnh vượt xa thế giới này, nếu muốn hắn thậm chí có thể hủy diệt cả thế giới. Điều mà hắn không cần lo lắng đến nhất là tên chúa tể hắc ám Voldemort kia.

- Xin hỏi bà là ai vậy? - hắn giả vờ như không quen biết giáo sư Mcgonagall.

Giáo sư Mcgonagall nghe hắn nói vậy thì mới ngớ người ra.

Đúng vậy! Từ bé đến giờ Harry Potter chưa bao giờ được tiếp xúc với thế giới phép thuật nên đừng nói đến bản thân bà mà ngay cả hình cha mẹ mình Harry còn chưa nhìn thấy.

Mặc dù giáo sư Mcgonagall biết Harry nhưng không có nghĩa là Harry biết bà là ai. Hắn là lợi dụng điểm này để loại bỏ sự ảnh hưởng của giáo sư Mcgonagall và cũng như gián tiếp loại bỏ sự ảnh hưởng của giáo sư Dumbledore tới cuộc sống của mình.

Không có 1 kẻ nào thích thú với việc có 1 đám người lớn vây quanh và bảo mình được làm gì và không được làm gì cả.

- E hèm… xin chào cậu Harry Potter, tôi tin đây là lần đầu chúng ta được gặp nhau - giáo sư Mcgonagal nhanh chóng lấy lại tinh thần - tôi là Minerva Mcgonagall, phó hiệu trưởng học viện pháp thuật và ma thuật Hogwarts và cũng là người đã gửi thư nhập học tới cho cậu.

Hắn thấy giáo sư Mcgonagall lại tiếp tục tỏ vẻ nghiêm nghị thì biết rằng mình đã thành công đánh lạc hướng bà khỏi việc mình rời khỏi gia đình Dursley rồi.

- Harry, cậu cũng nhận được thư nhập học của Hogwarts ư - Hermione đứng bên cạnh nghe thấy giáo sư Mcgonagall nói thì kinh ngạc thốt lên.

Vừa rồi gia đình Granger đã bị giáo sư Mcgonagal thuyết phục bởi những phép thuật không thể phục chế lại bằng bất cứ loại ảo thuật nào nên họ đã tin vào sự tồn tại của thế giới phép thuật.

Giờ thì họ biết cậu bé mới chuyển về sống bên cạnh họ cũng là 1 phù thủy thì họ lại càng thêm kinh ngạc.

- Thư nhập học? Cậu nói cái này sao? - hắn giơ phong bì đã được mở ra lên trước mặt gia đình Granger và giáo sư Mcgonagall - mình còn đang không biết họ có ý gì khi nói họ sẽ đợi cú của mình đây, nếu như vị này là giáo sư của trường Hogwarts thì tốt rồi.

- Thực ra thì cú chỉ là 1 cách nói để cậu có thể gửi thư trả lời cho chúng tôi để chúng tôi có thể sắp xếp mà thôi - giáo sư Mcgonagall nói - cậu hoàn toàn có thể gửi thư cho chúng tôi qua đường bưu điện vì chúng tôi có nhân viên chuyên làm công việc phân loại những bức thư gửi tới thế giới phép thuật và tách chúng ra khỏi hòm thư thông thường.

Giáo sư Mcgonagall nói vậy mới làm hắn nhớ đến việc bà Petunia khi còn nhỏ cũng đã từng viết thư gửi đến cho trường Hogwarts vì muốn được nhập học trường phù thủy như em gái mình.

Lúc đó Petunia hay Lily đều chưa biết cách sử dụng cú gửi thư nên chắc hẳn Petunia còn nhỏ phải gửi qua đường bưu điện thông thường và được nhân viên của bộ phép thuật phân loại ra rồi gửi tới trường Hogwarts.

- Nhưng làm như vậy không phải dễ gây hiểu lầm lắm sao? Đâu phải ai cũng hiểu rằng đợi cú có nghĩa là đợi thư phản hồi đâu - hắn nghi ngờ nhìn giáo sư Mcgonagall.

- Đối với những học viên có gốc Muggle thì đương nhiên là sẽ khó hiểu nên trường sẽ cử những giáo viên như ta tới để hướng dẫn họ - giáo sư Mcgonagall trả lời - còn đối với những học viên thuộc về gia đình phù thủy như cậu thì việc này là không cần thiết.

- Tôi thuộc về gia đình phù thủy - hắn phải tiếp tục giả ngây.

- Đúng vậy, cha cậu James Potter là 1 phù thủy thuần chủng còn mẹ cậu là 1 phù thủy gốc Muggle giống như cô Granger đây - giáo sư Mcgonagall chỉ vào Hermione - tôi biết cậu có nhiều câu hỏi nhưng lúc này tôi phải đưa cô Granger đây tới Hẻm Xéo để chuẩn bị dụng cụ học tập, cậu có muốn đi cùng không?

Hắn thực chất cũng chẳng cần giáo sư Mcgonagall giải đáp gì nhưng vẫn cố tỏ vẻ sốt ruột và gật đầu.

- Vậy thì chúng ta đi thôi, Ông Granger, phiền ông… - giáo sư Mcgonagall nói.

Nghe giáo sư nói xong thì cha của Hermione liền chạy đi lấy xe của mình. Lần đầu tiên tới Hẻm Xéo thì các giáo sư sẽ không sử dụng Apparition (phép Độn Thổ ở trong truyện) để cho phụ huynh biết được đường tới Hẻm Xéo như vậy từ đó về sau họ có thể tự đưa con của mình tới đây mua sắm.

Giao thông lúc sáng sớm vào ngày thứ 4 giữa tuần tại nội thành London khá là hỗn loạn nên họ phải mất 30 phút mới có thể tới được đường Charing Cross.

Sau khi gửi xe thì hắn cùng gia đình Hermione cùng giáo sư Mcgonagall đi tới trước 1 căn nhà bỏ hoang hết sức cũ kỹ. Nhưng đó cũng chỉ là trong mắt những Muggle như người đi đường hay cha mẹ của Hermione mà thôi còn đối với hắn, Hermione và giáo sư Mcgonagall thì đây là trước cửa của 1 quán rượu (pub) mặc dù có vẻ cũ kỹ nhưng tuyệt đối không phải căn nhà bị bỏ hoang.

Dưới sự hướng dẫn của giáo sư Mcgonagall thì bọn hắn cùng nhau tiến vào bên trong quán rượu này. Vừa vào bên trong thì cha mẹ của Hermione lập tức bị bất ngờ bởi ở bên trong tòa nhà bỏ hoang lại là quán rượu này mà khi ở ngoài bọn họ thậm chí còn không nghe được 1 tiếng ồn nào cả.

- Xin chào giáo sư Mcgonagall, bà lại dẫn học sinh mới của Hogwarts tới đó à - 1 người đàn ông hói đầu niềm nở chào hỏi giáo sư Mcgonagall.

- Đúng vậy Tom, tôi phải đưa học sinh mới tới Hẻm Xéo trước đây - giáo sư Mcgonagal nói xong thì nhanh chóng kéo hắn và Hermione đi ra cửa sau của quán vì bà không muốn có người nhận ra hắn, như vậy sẽ làm mất rất nhiều thời gian.

Người đàn ông tên Tom hiển nhiên là biết tính tình nghiêm nghị của giáo sư Mcgonagall nên không hề tha thiết bắt chuyện với bà mà bắt đầu lau những cái cốc của mình.

Hắn và gia đình Hermione đi theo giáo sư Mcgonagall tới 1 cái sân nhỏ ở phía sau quán rượu. Giáo sư bắt đầu đi tới gần chiếc thùng rác đặt cạnh bờ tường sau đó thì nói:

- Các em hãy nhớ vị trí này, chỉ cần gõ nhẹ vào viên gạch chính xác là các em có thể đi tới Hẻm Xéo - giáo sư Mcgonagall lấy đũa phép của mình ra - từ nắp thùng rác đi lên 3 viên gạch rồi sang ngang 2 viên.

Giáo sư Mcgonagall gõ nhẹ vào viên gạch mà bà chỉ thì ngay lập tức bức tường gạch kia bắt đầu tách ra và tạo thành 1 lỗ hổng đang lớn dần và để lại 1 lối đi thông với 1 con phố trải đá cuội với hàng loạt những gian hàng kỳ lạ.

Giáo sư Mcgonagall nhẹ nhàng thu lại chiếc đũa phép của mình và quay lại nhìn về phía gia đình Hermione đang trợn mắt kinh ngạc và nói:

- Chào mừng đến với Diagon Alley (Hẻm Xéo)

Hắn nhìn về phía con phố phù thủy huyền thoại trước mắt mà có chút kích động.

Mặc dù thành phố phù thủy Salem ở thế giới thực có đem lại cho hắn cảm giác choáng ngợp nhưng khi đứng trước con phố có quy mô nhỏ hơn nhiều so với thành phố Salem thì hắn lại cảm thấy hưng phấn hơn nhiều.

Đây chính là cảm giác khi mà hắn tới được nơi vẫn nằm trong niềm mơ ước của hắn khi đọc bộ truyện Harry Potter lần đầu tiên lúc còn nhỏ!!!

-------☆☆☆☆-------
 
Chương 528: Đũa phép


- Trước tiên chúng ta cần phải đi đổi tiền đã - khi đi qua hàng loạt những cửa hàng kỳ lạ thì giáo sư Mcgonagall nhận ra sự hiếu kỳ của gia đình Hermione nên nói.

Giáo sư Mcgonagall dẫn bọn hắn tới trước 1 tòa nhà cao ở giữa Hẻm Xéo, ở phía bên ngoài tòa nhà có đề dòng chữ lớn:

Gringotts!!!

Ngân hàng của phù thủy, nơi mà mọi người có thể tiến hành cất giữ tài sản và trao đổi tiền tệ của thế giới Muggle và tiền của phù thủy.

Đối với tiền tệ của thế giới phù thủy thì ngoài việc giá quy đổi 5 bảng Anh sang 1 đồng vàng Galleon thì cái tỷ lệ 1 đồng vàng Galleon đổi lấy 17 đồng bạc Sickle và 1 Sickle đổi lấy 29 đồng Knut là tỷ lệ quy đổi tiền nội tệ ngớ ngẩn nhất mà hắn từng thấy.

Tại sao J. K. Rowling không thể viết đại là 1 Galleon bằng 10 Sickle hay bằng 100 Knut gì gì đó cho dễ tính đi mà lại để 1 cái tỷ lệ quy đổi chẳng giống ai thế này để làm gì không biết?

Hắn cùng mọi người tiến vào bên trong ngân hàng Gringotts để tiến hành đổi tiền. Mặc dù hắn có thể đổi trực tiếp tiền bằng hệ thống nhưng bản thân hắn hiện tại là 1 đứa trẻ chưa bao giờ tiếp xúc với thế giới phép thuật nên sao có thể tự nhiên lôi ra 1 đống tiền của thế giới phù thủy được.

- Nhìn kìa… đó có phải là yêu tinh (Goblin) không? - gia đình Hermione kinh ngạc khi nhìn thấy con yêu tinh canh cửa.

Yêu tinh và Gia tinh (House-elf) xấu chẳng kém gì nhau nên hắn cũng chẳng muốn nhìn nhiều mà tiếp tục tiến lên.

Đi qua cánh cửa có in mấy dòng chữ cảnh báo của đám yêu tinh vào bên trong ngân hàng thì giáo sư Mcgonagall đưa bọn hắn tới bàn của 1 con yêu tinh gần cửa để tiến hành đổi tiền.

- Potter, hiện tại ta không giữ chìa khóa căn hầm do cha em để lại nên không thể giúp em lấy tiền được - giáo sư Mcgonagall lôi từ trong áo ra 1 cái túi vải - đây là tiền trợ cấp của trường Hogwarts cho những học sinh nghèo, em hãy cầm lấy nó và dùng tạm cho tới khi ta lấy được chìa khóa căn hầm của em.

Chìa khóa căn hầm của dòng họ Potter hiện đang được Hagrid giữ vì vậy tạm thời hắn chưa thể vào đó lấy tiền được nên giáo sư Mcgonagall tạm thời lấy số tiền trợ cấp của trường Hogwarts cho hắn dùng tạm.

- Không cần đâu thưa giáo sư, em có tiền mà - hắn làm bộ đưa tay vào túi áo khoác và lôi ra 1 tập tiền khoảng 5 nghìn bảng Anh và đưa tới trước mặt con yêu tinh.

Giáo sư Mcgonagall ngạc nhiên khi thấy hắn lấy ra 1 số tiền lớn đến như vậy. Hắn cũng không có ý định giải thích gì với bà mà chỉ quay ra cầm lấy chiếc túi nhỏ đựng 1000 đồng vàng do tên yêu tinh đưa cho.

Chiếc túi vậy mà đã được yểm Capacious extremis (Bùa Mở Rộng Không Dấu Vết) khiến chiếc túi to bằng lòng bàn tay của 1 đứa trẻ 10 tuổi như hắn có thể đựng được 1000 đồng Galleon mà vẫn còn thừa nhiều không gian.

- Đối với khách hàng phát sinh tối thiểu 1000 Galleon trên 1 lần giao dịch sẽ được tặng kèm chiếc túi có yểm Bùa Mở Rộng - tên yêu tinh vừa đưa cho hắn chiếc túi nói.

Xem ra lũ yêu tinh này cũng biết cách kinh doanh đó chứ, cũng biết đường đưa tặng phẩm cho những khách hàng lớn và tiềm năng để thu hút họ quay trở lại.

Hắn cầm chiếc túi mà quan sát 1 chút, so với đống tiền vàng kia thì hắn có hứng thú với Bùa Mở Rộng hơn nhiều.

Ở thế giới thực mặc dù cũng có phép thuật mở rộng không gian nhưng nó cũng có 1 sự giới hạn nhất định. Ví dụ như đối với 1 căn phòng khoảng 10 mét vuông thì cùng lắm phép mở rộng không gian chỉ nâng được lên thành 1 không gian rộng khoảng 1000 mét vuông mà thôi.

Còn đối với Bùa Mở Rộng thì hoàn toàn không có giới hạn này. Newt Scamander, tác giả cuốn Fantastic Beasts and Where to Find Them (Sinh vật huyền bí và nơi tìm ra chúng) mà hắn phải mua trong năm học đầu tiên thậm chí đã dùng Bùa chú này để biến chiếc vali rộng chưa đầy nửa mét vuông của mình thành 1 không gian rộng lớn không biết giới hạn là bao nhiêu nữa kìa.

Sau khi đổi tiền xong thì giáo sư Mcgonagall dẫn bọn hắn đi tới cửa hàng của Madam Malkin để may đo đồng phục. Trong truyện thì lão Hagrid đưa Harry tới Hẻm Xéo là vào 1 ngày sau sinh nhật của cậu ta tức là ngày 1 tháng 8 còn hôm nay mới chỉ là 31 tháng 7 nên đương nhiên là hắn không gặp được Draco Malfoy ở đây.

Sau khi đo đồng phục xong thì bọn hắn lại tới mua sách giáo khoa tại tiệm Flourish & Blotts.

Ngoại trừ sách giáo khoa được yêu cầu mua trong danh sách đính kém thì hắn mua thêm 1 vài quyển sách lý thuyết phép thuật và 1 quyển sách Bùa chú (Charm) để nghiên cứu.

Hắn chỉ cần tập trung nghiên cứu về lý thuyết phép thuật nên không cần thiết phải mua sạch sách của tiệm sách như 1 tên đần độn làm gì. Hơn nữa thư viện của Hogwarts cũng không thiếu sách thậm chí còn có những bộ sách không thể kiếm được ở của hàng sách thông thường nên hắn hoàn toàn có thể kiếm sách ở đó đọc.

Rời khỏi tiệm sách, bọn hắn đi mua thêm mấy dụng cụ khác như kính viễn vọng, cân thăng bằng, chai lọ và vạc nấu cho lớp học Potion (độc dược) rồi tiến tới 1 cửa hàng cuối cùng và cũng là cửa hàng quan trọng nhất.

Ollivanders nhà sản xuất đũa phép uy tín từ năm 382.

Hắn bước vào trong cửa tiệm cũ kỹ này thì liền nhìn thấy 1 lão già đang nấp trong 1 góc tối của cửa tiệm. Hắn biết lão Ollivanders có thói quen bất chợt nhảy ra khiến cho khách hàng giật mình nên cũng không ngạc nhiên lắm.

- Ông Ollivanders tôi đưa học sinh mới của Hogwarts tới để mua đũa phép đây - giáo sư Mcgonagall hô lên.

Lão Ollivanders thấy người tới là giáo sư Mcgonagall thì không định dọa bọn hắn nữa mà từ từ đi ra từ trong góc tối.

- Chào giáo sư Mcgonagall - Ollivanders đảo mắt quanh bọn hắn rồi nhìn giáo sư Mcgonagall.

Sau đó hắn phải đứng nghe lão Ollivanders thể hiện trí nhớ phi phàm của mình trong lúc tiến hành lựa chọn đũa phép cho hắn và Hermione.

Khi nghe lão Ollivanders thể hiện rằng trí nhớ của mình tốt đến nỗi nhớ mọi chiếc đũa phép mà mình bán ra mà hắn phải kìm chế không hét ầm lên.

- “Tôi có thể ghi nhớ được toàn bộ cái cửa tiệm cũ kỹ này của ông có bao nhiêu hạt bụi đấy, lo mà bán đũa phép đi đừng có lảm nhảm nữa!!!” - hắn dần mất kiên nhẫn khi nghe lão Ollivanders nói nhảm khi đưa cho hắn hết chiếc đũa này đến chiếc đũa khác.

Theo nguyên tác thì đúng ra là Harry Potter sẽ có được chiếc đũa song sinh với chiếc đũa của Voldemort do bản thân Harry trên lý thuyết là 1 Horcrux (theo bản dịch thì là Trường Sinh Linh Giá) của Voldemort.

Nhưng khi hắn mới vào phó bản này thì cái mẩu linh hồn tàn tạ kia của Voldemort đã bị Ryuuka đốt thành tro bụi khi nó bất ngờ xuất hiện trong vùng đất linh hồn của hắn rồi.

- Cháu đừng vội vã, chúng ta cần phải kiên nhẫn thì mới tìm ra được chiếc đũa phép của cháu - lão Ollivanders tiếp tục dúi 1 chiếc đũa phép khác cho hắn.

Khi chiếc đũa phép này chạm vào tay hắn thì hắn liền cảm thấy như luồng ma lực tới từ huyết thống phù thủy sôi trào lên và phóng ra ngoài.

Từ đầu chiếc đũa phép hàng loạt những tia sáng đủ loại màu sắc bắn ra và bắn đổ những cái giá đựng những chiếc hộp đũa phép.

Những phù thủy nhỏ khi tới 11 tuổi thì ma lực trong cơ thể chúng sẽ ổn định trở lại và khó thoát ra ngoài để tạo ra những lần bộc phát ma lực như lúc trước, đó chính là lý do mà những phù thủy như Hermione sinh vào khoảng tháng 9 trở đi mặc dù đủ tuổi nhập học từ năm trước nhưng do chưa tới ngày sinh nhật 11 để ma lực ổn định lại nên phải đợi cho tới khi qua ngày sinh nhật thì mới nhận được thư nhập học.

Và khi mà ma lực vốn đang được tự do bị kìm nén lại bên trong thân thể thì ngay lúc phù thủy nhỏ đó đạt được cây đũa phép phù hợp với mình thì nó sẽ tràn ra ngoài và tạo ra hiệu ứng đặc biệt như vừa rồi.

Nó cũng giống như lâu ngày không quay tay thì lúc quay lại sẽ dễ ra hơn và sản phẩm sẽ đậm đặc hơn trước vậy.

- Đúng là nó rồi, chiếc đũa này đã chọn cháu - lão Ollivanders mừng rỡ kêu lên - gỗ cây dương (Aspen), lông đuôi Vong Mã (Thestral) dài 12 inches (30,48 cm), nhẹ và mềm mại thích hợp với ma thuật chiến đấu (Martial Magic hay Combative magic) cùng với uy lực bùa chú mạnh mẽ tới từ lông đuôi của Vong Mã, loài sinh vật tượng trưng cho tử vong.

Lão Ollivanders càng nói lại càng trở nên kích động hơn.

- Lông đuôi Vong Mã cũng là thứ đã tạo nên chiếc đũa phép trưởng lão (Elder Wand), nó là 1 loại nguyên liệu mang sức mạnh pháp thuật rất lớn nhưng lại không được ổn định và chỉ có thể được chế ngự bởi 1 phù thủy đã đối mặt với Tử Thần - lão Ollivanders nhìn hắn nói tiếp - hiển nhiên cháu, người duy nhất sống sót dưới tay của kẻ mang danh chúa tể hắc ám là người đã đối mặt với Tử Thần và được cây đũa phép này lựa chọn!!!

-------☆☆☆☆-------
 
Chương 529: Tàu tốc hành Hogwarts


Mỗi 1 cây đũa phép đều được tạo ra từ những nguyên liệu khác nhau nên nó mang theo những đặc tính không hề giống nhau. Mỗi 1 phù thủy đều có 1 khả năng thiên phú riêng nên cũng cần 1 cây đũa phép có thiên hướng giống với thiên phú riêng đó.

Mỗi cây đũa phép với 1 bộ phận nào đó đựng trong thân gỗ của nó có tác dụng giống như 1 vật để khuếch đại ma lực trong cơ thể của phù thủy.

Đó chính là lý do tại sao mà mọi phù thủy đều cần đến đũa phép để có thể thực hiện phép thuật ngoại trừ 1 số rất nhỏ phù thủy sở hữu ma lực cực mạnh nên họ thậm chí có thể làm phép mà không cần đến đũa phép ví dụ như giáo sư Dumbledore.

Nhưng tất nhiên là việc không sử dụng đến đũa phép dẫn đến họ chỉ có thể sử dụng 1 số phép thuật đơn giản như Accio mà thôi.

Và cũng vì không sử dụng đũa phép nên lượng ma lực tiêu hao khi làm phép cũng tăng lên và trái lại tác dụng của phép thuật đó cũng bị hạ thấp đáng kể.

Ngay cả kẻ được xưng tụng là chúa tể hắc ám như Voldemort cũng luôn ham muốn có được 1 cây đũa phép thật mạnh để có thể nâng cao uy lực phép thuật của mình. Đó cũng chính là lý do tại sao mà Voldemort lại bị ám ảnh bởi cây đũa phép Elder Wand trong tay giáo sư Dumbledore.

(Mình ghi tiếng anh là Elder Wand nhé vì ghi đũa phép trưởng lão nghe sượng sượng mà ghi đũa phép cơm nguội như trong bản dịch khác thì cảm thấy nó ngớ ngẩn vãi chưởng).

Hắn cầm chiếc đũa phép màu nâu trên tay và quan sát nó.

Threstal Wand:

Sản phẩm của gia tộc chế tạo đũa phép Ollivanders chế tạo vào năm 1886. Thân đũa làm từ gỗ cây dương với lõi là lông đuôi Threstal.

+ 110 INT

+ 70 WIS

+ 100% tốc độ thi triển bùa chú (Charm)

- 30% tiêu hao Mp khi thi triển bùa chú

+ 90% sát thương phép thuật

Sát thương phép: 4539~5843

Chỉ số của cây đũa phép này vậy mà không thua bất cứ 1 vũ khí trung cấp nào kể cả thanh Kotsurei của hắn trước khi được nâng cấp cũng chỉ hơn cây đũa phép này 1 chút chỉ số mà thôi.

Có điều hiện tại ô vũ khí chính của hắn đều đã được trang bị 2 thanh kiếm Kotsurei và Frostmourne rồi. Nếu như bây giờ hắn lại trang bị cây đũa phép này thì sẽ phải thay thế 1 trong 2 ô đồ sẽ khiến chỉ số của hắn bị giảm mạnh.

Có điều hắn cũng không cần phải trang bị cây đũa phép này thì mới sử dụng được nó. Hắn hoàn toàn có thể dùng nó giống như mấy thanh kunai và shuriken như 1 loại vũ khí thông thường mà không cần đặt vào ô trang bị, chỉ là như vậy thì những chỉ số được cộng thêm như INT và WIS hắn sẽ không được hưởng.

Còn riêng nhưng chỉ số như tăng tốc độ thi triển ma pháp hay sát thương phép vẫn sẽ có tác dụng chừng nào hắn còn sử dụng cây đũa phép này để thi triển phép thuật.

Mua đũa phép xong thì mọi thứ cần thiết cho năm học cũng đã được chuẩn bị đầy đủ, hắn và Hermione cầm trả tiền và mang theo cây đũa phép mới của mình và trở về nhà cùng với cha mẹ của cô bé trong khi giáo sư Mcgonagall đưa bọn hắn trở về quán Leaky Cauldron rồi đưa cho bọn hắn 2 tấm vé tàu sau đó Apparition (Độn Thổ) rời đi.

- Harry, hôm nay là sinh nhật cậu đúng không? Mình có quà tặng cho cậu nè - khi ngồi trên xe ô tô của Mr Granger, Hermione lấy ra 1 chiếc hộp nhỏ từ trong túi áo - mình mua thứ này ở Hẻm Xéo nhưng họ không có dịch vụ gói quà nên mình xin họ 1 chiếc hộp nhỏ.

Thấy Hermione đưa cho mình quà sinh nhật thì hắn hơi bất ngờ, hắn đã bao giờ nói ngày sinh nhật của mình cho Hermione đâu nhỉ? Với lại hôm nay là sinh nhật Harry Potter chứ đâu phải sinh nhật của hắn…

- Cảm ơn cậu nhé - mặc dù vậy nhưng hắn vẫn nhận lấy hộp quà của Hermione - làm sao cậu biết hôm nay là sinh nhật mình.

- Mình đọc được trong quyển sách này đó, mình không ngờ là trong thế giới phù thủy cậu nổi tiếng đến vậy - Hermione giơ cuốn sách “Lịch Sử Pháp Thuật Hiện Đại” lên và nói.

Vừa rồi khi mua sách tại tiệm Flourish & Blotts thì với tính cách của Hermione đã không thể nào mà nhịn được và mở sách ra đọc ngay lập tức.

Với tên tuổi của Harry Potter thì không thiếu những thông tin cá nhân của cậu ta được ghi lại trong những quyển sách này.

………….

Trong suốt 1 tháng chờ đợi tới ngày nhập học của Hogwarts thì Hermione đã cực kỳ phấn khích và quấn lấy hắn để nói chuyện về thế giới phù thủy. Cô bé đã đọc hết toàn bộ đống sách giáo khoa và những quyển sách lịch sử của thế giới phép thuật rồi nên sau đó toàn qua nhà hắn cả ngày để cướp lấy mấy quyển sách lý thuyết phép thuật mà hắn mua để đọc.

Chỉ khoảng 20 ngày mà Hermione đã ngốn sạch vài chục quyển sách dày cộp của cả 2 khiến cho hắn phải kinh ngạc trước tốc độ đọc của cô bé. Mặc dù tốc độ đọc này không thể sánh bằng hắn được nhưng hắn là 1 trường hợp quái thai rồi nên không chấp làm gì.

Cuối cùng thì 10 ngày cuối cùng của tháng 8 cũng đã trôi qua và hắn không cần phải nghe Hermione càu nhàu vì không có sách để đọc nữa mà chủ đề được chuyển sang chuyện về trường Hogwarts.

Sáng ngày mùng 1 tháng 9, hắn thức dậy từ sớm sau đó qua nhà Hermione ăn sáng sau đó thì Mr Granger chở cả 2 đến nhà ga King Cross vào lúc 10 giờ sáng.

Khi bọn hắn tới nơi thì cũng đã gần 10 giờ rưỡi rồi nên bọn hắn tự mình đi vào nhà ga còn Mr Granger thì trở về phòng khám răng của mình.

Giáo sư Mcgonagall đã hướng dẫn kỹ càng bọn hắn cách để đi vào sân ga 9 ¾ rồi nên không bị lớ ngớ như Harry khi lão Hagrid quên không dặn dò cậu.

Bước qua hàng rào thì hắn và Hermione liền tiến vào 1 sân ga cực kỳ đông đúc trẻ con cùng với bố mẹ chúng đang cố gắng đẩy những chiếc rương to tướng lên trên những toa tàu.

Hắn kéo theo Hermione đang tràn đầy hứng thú với sân ga này và giúp cô mang cái rương của mình lên tàu.

- Harry, cậu khỏe quá - Hermiome thấy hắn dùng 1 tay nhấc chiếc rương nặng hàng chục kilogram mang lên tàu thì kinh ngạc.

Sức khỏe của hắn lớn đến nỗi 2 cái rương này chẳng khác 2 sợi lông vũ là mấy nên hắn cũng lười chẳng muốn sử dụng phép thuật để nâng nó lên cho trông đỡ khác người.

Hắn đặt 2 chiếc rương của mình và Hermione vào góc của 1 toa tàu và cùng cô bé ngồi xuống.

- Trông cũng không khác những toa tàu bình thường lắm nhỉ - Hermione nhìn ngó xung quanh rồi thò đầu nhìn ra ngoài cửa số quan sát dòng người đông đúc ở sân ga.

Bọn hắn tới đây khá sớm nên phải ngồi chờ 1 lát cho tới khi tàu chạy. Vào lúc khoảng 10 giờ 50 phút hắn nhì thấy 1 đám trẻ con có mái tóc đỏ cực kỳ nổi bật giữa đám đông xuất hiện tại sân ga.

Đó chắc chắn không thể là ai khác mà là đám nhóc nhà Weasley. Hắn cũng chẳng có hứng thú quan sát 1 đám nhóc con cho lắm nhưng có 1 thân hình nhỏ bé làm hắn để ý 1 chút.

Ginny Weasley, vợ tương lai của Harry Potter bây giờ vẫn chỉ là 1 cô bé con trông hết sức dễ thương với cái đầu đỏ đang mè nheo với mẹ mình đòi đi tới Hogwarts học.

Nói chung là hình tượng nhân vật của phó bản này tốt hơn rất nhiều so với những nhân vật ở trong bản điện ảnh của Harry Potter.

Khi xem phim Harry Potter thì ngoại trừ Hermione do Emma Watson đóng và nhân vật Luna thì trông khá thuận mắt thì những người còn lại đều do những diễn viên trông chẳng bắt mắt chút nào đóng khiến cho hình tượng những nhân vật như Cho Chang hay là Ginny khiến cho người xem chẳng buồn nhìn đến lần thứ 2.

Cuối cùng thì đồng hồ cũng đã điểm 11 giờ và tàu tốc hành Hogwarts cũng bắt đầu rời ga và khởi hành tới trường Hogwarts.

-------☆☆☆☆-------
 
Chương 530: Hogwarts


Hắn ngồi trong toa tàu lửa cùng với Hermione được 1 lát thì có 1 thằng nhóc mặt tròn tròn mở cửa toa tàu ra.

- Xin hỏi, có ai thấy con cóc của tôi đâu không - thằng nhóc hỏi.

Hắn quay sang và nhìn thằng bé này, là Neville Longbottom, thằng nhóc đãng trí của Gryffindor.

- Xin lỗi, chúng mình không thấy con cóc nào cả nhưng mình có thể đi tìm giúp bạn - Hermione ngồi lâu trong toa tàu cũng thấy nhàm chán nên liền đứng phắt dậy và kéo tay hắn - đi nào Harry, chúng ta cùng giúp cậu ấy tìm con cóc đi.

Hắn buồn chán đứng dậy và đi theo Hermione, nói thật nếu không phải Hermione nói thì hắn chẳng hơi đâu mà đi tìm con cóc cho thằng nhóc Neville đãng trí này vì hắn biết nó sẽ tự quay lại và lại thằng nhóc này lại sẽ làm mất nó tiếp.

Hắn cùng Hermione và Neville đi qua 1 vài toa tàu và thấy được mặt 1 số học sinh của Hogwarts, kể cả đứa bạn thân vô dụng của Harry Potter là Ron Weasley.

Hắn chẳng thể hiểu nổi J. K. Rowling nghĩ gì khi để Hermiome kết hôn với 1 kẻ bất tài vô dụng như thằng nhóc Ron này.

Đố kỵ, yếu đuối, ngu dốt… theo hắn thì Ron hoàn toàn chỉ là 1 nhân vật kém cỏi dùng để tôn lên 1 nhân vật cũng chẳng có gì xuất sắc lắm là Harry Potter.

So với Ron thì hắn cảm thấy 2 người anh song sinh của cậu ta là Fred và Geogre Weasley còn thú vị hơn nhiều. Mặc dù cũng bị đè nén bởi 3 người anh trai cực kỳ xuất sắc nhưng 2 người chưa bao giờ cảm thấy tự ti cả không giống như Ron, chỉ biết than thân trách phận khi tự bản thân không cố gắng.

- Cạch!!!

Hermione mở cửa của 1 toa tàu ra và hắn liền thấy được 1 thằng nhóc có cái đầu màu bạch kim đang ngồi chém gió với 2 thằng nhóc béo ú khác.

- Có ai thấy một con cóc không? Neville mất một con cóc - Hermione lặp lại câu mà cô nói từ nãy tới giờ.

- Longbottom hả? Tao chả ngạc nhiên tí nào, có khi nó còn mất luôn cả quần lót đang mặc trên người mà không biết ấy chứ - thằng nhóc tóc bạch kim không thèm để ý đến Hermiome mà nói với 2 thằng nhóc béo rồi cùng cười phá lên.

- Chúng ta đi thôi - Neville nhận ra thằng nhóc bạch kim này nên vội vàng kéo tay áo của Hermione.

Hermione đóng cửa lại và cùng Neville đi tới 1 toa tàu khác trong khi hắn liếc nhìn thằng nhóc kia qua tấm kính trên cửa sau đó bỏ đi.

Đi hết các toa tàu mà bọn họ vẫn không thấy con cóc của Neville đâu thì liền quay trở về toa tàu của mình và Neville cũng mếu máo bỏ đi.

Quay trở lại toa tàu của mình thì hắn và Hermione liền thấy có 2 cô bé làn da hơi tối đang trò chuyện vui vẻ bên trong.

Thấy hắn và Hermione đi vào thì 2 cô bé cũng dừng cuộc trò chuyện lại và quay sang nhìn bọn hắn.

- Rương hành lý kia là của 2 bạn hả, tại chúng mình thấy toa tàu này không có ai nên vào ngồi, những toa tàu khác đều hết chỗ rồi - 1 cô bé ngồi bên ngoài nói.

- Không sao đâu 2 bạn cứ ngồi đi, 1 toa tàu vốn dành cho 4 người mà - Hermione nói và kéo hắn tới ngồi ở ghế đối diện.

- Xin chào, mình là Pavarti Patil - cô bé này nói tiếp - còn đây là em gái mình Padma Patil.

Đây chính là đôi chị em sinh đôi người Ấn Độ học cùng năm với bọn hắn, thảo nào từ nãy tới giờ đi hết những toa tàu của học sinh năm nhất mà hắn không thấy 2 cô bé này đâu hóa ra là đang ngồi ở toa bọn hắn.

Sau khi có thêm 2 cô bé thì Hermione cũng cảm thấy bớt nhàm chán hơn vì có 2 cô bé thuộc gia đình phù thủy để hỏi thăm chuyện về thế giới phù thủy.

Sau khi Pavarti và Padma nghe được hắn xưng cái tên Harry Potter ra thì cả 2 đều nhìn hắn với ánh mắt tò mò và thích thú. Cuối cùng chủ đề của 3 cô bé bắt đầu xoay quanh hắn thay vì thế giới phù thủy.

- “Chúng ta sắp đến Hogwarts trong vòng năm phút nữa. Hành lý cứ để lại trên tàu, sẽ có người mang về trường sau.” - 1 giọng nói vang lên khắp đoàn tàu.

Sau khi nghe được tiếng thông báo này thì hắn bắt đầu lấy cái áo choàng của mình ra và mặc lên người. Hắn bị 3 cô gái đuổi ra ngoài 1 cách khó hiểu với lý do cần thay đồ trong khi họ chỉ cần cầm áo choàng khoác lên người là được???

Hắn chỉ biết đứng chờ ở ngoài gần 5 phút đồng hồ và khi đoàn tàu bắt đầu chạy chậm lại và dừng hẳn thì 3 cô bé mới từ trong toa tàu đi xuống nhà ga Hogsmeade.

Bốn người cùng nhau đi xuống khỏi đoàn tàu và nghe được 1 giọng nói ồm ồm của lão Hagrid đang tập hợp học sinh năm thứ nhất.

Theo truyền thống thì học sinh năm đầu tiên phải ngồi chuyến đò đi xuyên qua Great Lake ( hay còn được gọi là Black Lake: Hồ Đen) để tới lâu đài Hogwarts trong khi học sinh từ năm 2 đến năm 7 đều ngồi những toa xe ngựa do Thestral kéo đi xuyên qua Rừng Cấm để tới cổng trường.

- Xin chào Harry, chào mừng cháu tới trường Hogwarts - lão Hagrid cười rất thân thiện với hắn.

Sau đó hắn và 3 người Hermione cùng nhau ngồi trên 1 chiếc đò và cùng những học sinh năm thứ nhất khác đi xuyên qua Black Lake.

Cuối cùng thì hắn cũng đã nhìn thấy tòa lâu đài Hogwarts to lớn và tràn đầy sự cổ kính ở phía trước mặt. Những chiếc đò đưa bọn hắn tới 1 bến cảng ở bên trong 1 cái hang bên dưới vách núi đá mà lâu đài Hogwarts đang ngự ở trên.

Lão Hagrid kêu bọn hắn rời thuyền rồi dẫn đi dọc theo những bậc thang đá tới trước 1 chiếc cửa gỗ.

Sau khi cánh cửa gỗ được mở ra thì hắn lại 1 lần nữa được gặp lại vị nữ giáo sư Mcgonagall đang đứng ở đó.

Bọn hắn đi theo giáo sư Mcgonagall băng qua 1 tòa lâu đài rồi tới 1 căn phòng nhỏ nghe bà phổ biến về 4 nhà của Hogwarts rồi sau đó rời đi để chuẩn bị Lễ Phân Loại.

Hắn nhìn thấy đám nhóc này đứa nào cũng nơm nớp lo sợ khi nghe thấy Lễ Phân Loại. Chẳng lẽ giới phù thủy có truyền thống thích hù dọa trẻ con hay sao mà chẳng đứa nào được bố mẹ phổ biến về Lễ Phân Loại vậy nhỉ.

Hắn đứng đó trấn an Hermione và 2 chị em Patil được 1 lát thì giáo sư Mcgonagall đã quay trở lại và dẫn bọn hắn tới Đại Sảnh Đường.

Trong Đại Sảnh Đường đám học sinh đã ngồi hết trên 4 dãy bàn dài của 4 nhà và các giáo sư và nhân viên của Hogwarts thì ngồi ở chiếc bàn dài hướng tới cửa Đại Sảnh Đường. Toàn bộ nơi này được chiếu sáng bởi những ngọn nến lơ lửng và những anh sáng từ những ngôi sao giả ở trên trần nhà khi mà chúng được phù phép để trông giống như bầu trời bên ngoài.

Sau khi nghe xong bài hát của cái mũ Phân Loại cũ nát thì lễ phân loại cũng chính thức được bắt đầu.

Toàn bộ những học sinh năm thứ nhất đều được phân về nhà của mình không khác gì trong nguyên tác cả. Và vần P trong Potter ở gần cuối nên khi chỉ còn lại vài người cũng đã đến lượt hắn.

- Harry Potter - giáo sư Mcgonagall đọc đến tên hắn.

Hắn bước lên ngồi vào chiếc ghế và đặt chiếc mũ lên đầu mình trong khi đám học sinh ở bên dưới vẫn đang ồn ào bàn tán khi biết hắn là Harry Potter.

- Hừm… - chiếc nón trầm ngâm 1 lúc lâu mà không nói gì.

Tâm trí của hắn được bảo vệ cực kỳ kỹ lưỡng nên 1 chiếc mũ rách như chiếc nón phân loại dù cho có thần kỳ đến đâu cũng chẳng thể nào đọc được tính cách của hắn.

- Tâm tư kín đáo quá đấy cậu bé… ta thấy cậu rất hợp với Slytherin đấy - chiếc nón phân loại nói với hắn.

- Nhà nào cũng được - hắn chẳng quan tâm lắm - à mà cho tôi vào Ravenclaw đi, nghe nói ở đó họ có thư viện riêng.

Chiếc nón nghe hắn nói như vậy thì lại rơi vào trầm ngâm, sau đó 1 lát thì chiếc nón bất ngờ hô lên:

- Gryffindor!!!

!?!

Tại sao vẫn là Gryffindor? Hắn dám chắc là chiếc mũ không thể nào đọc được suy nghĩ của hắn và hắn đã nói với nó mình muốn vào Ravenclaw vậy mà nó vẫn cho mình vào Gryffindor sao?

Hay việc chiếc mũ sẽ cân nhắc lựa chọn của hắn chỉ là điều vớ vẩn mà thôi?

Hắn quay sang nhìn về vị trí giữa của chiếc bàn giáo viên và thấy 1 ông lão phù thủy già râu tóc bạc phơ đang mỉm cười nhìn hắn.

-------☆☆☆☆-------
 
Chương 531: Trường học phép thuật


- Gryffindor!!!

Tiếng hô của chiếc mũ Phân Loại vừa cất lên thì tất cả học sinh của Gryffindor đều phá lên hò reo và giọng ca ăn mừng to nhất không phải của ai khác mà là của anh em sinh đôi nhà Weasley.

Sau hắn thì còn có 3 đứa học sinh nữa cũng được phân loại xong và vội vã chạy về phía dãy bàn của nhà mà mình vừa được phân về.

Tất cả đám học sinh cùng nhau ngồi chờ giáo sư Dumbledore đứng dậy và phát biểu như truyền thống của mọi năm nhưng đứa nào đứa nấy cũng chỉ chăm chú nhìn vào những cái đĩa trống không trước mặt mình bởi vì quá đói.

- Chào mừng các em bước vào niên học mới ở Hogwarts. Trước khi các em nhập tiệc, ta có đôi lời muốn nói. Những lời ấy là Nitwit (Ngu ngốc)! Blubber (Hèn nhát)! Oddment (Rẻ rách)! Tweak (Chỉnh sửa)! Cám ơn!

Cuối cùng thì giáo sư Dumbledore cũng biết đám nhóc này chẳng có hứng thú gì với bài phát biểu của mình nên chỉ đứng dậy và nói ra vài từ rất súc tích và hầu như chẳng đứa học sinh nào hiểu nổi mà chỉ coi đó là 1 lời nói vớ vẩn nào đó của 1 ông già mà thôi.

Trên thực tế giáo sư Dumbledore dùng những từ này để gián tiếp chửi toàn bộ học sinh của trường Hogwarts khi mà những từ khi đều trái ngược với tiêu chí của mỗi nhà.

Nitwit là từ mà nhà Ravenclaw hay dùng để miệt thị những kẻ kém thông minh hơn mình. Blubber là từ mà Gryffindor chỉ những kẻ chậm chạp và nhát gán. Oddment thì hiển nhiên là từ mà Slytherin dùng để chỉ những kẻ nghèo khổ hơn mình. Còn riêng Hufflepuff hiền hòa ít gây sự thì chỉ nói Tweak với ai mà mình không thích.

(Tweak là chạm nhẹ vào để tạo ra sự thay đổi, ý nói người khác nên thay đổi 1 cách nhẹ nhàng và kín đáo)

Những từ mà đám học sinh các nhà hay dùng để gọi kẻ mà mình coi thường nhất nay lại bị giáo sư Dumbledore dùng để chỉ chính họ ý nói ai cũng như nhau không nên dè bỉu người khác.

Sau khi “chửi” toàn bộ học sinh trong trường 1 câu mà vẫn được bọn đầu đất này vỗ tay cổ vũ nhiệt tình thì giáo sư Dumbledore liền ra hiệu cho bữa tiệc đầu năm học bắt đầu.

Hàng loạt những chiếc đĩa trống rỗng được lấp đầy bởi những loại thức ăn cực kỳ ngon mắt.



Thịt bò nướng, Gà nướng nguyên con, Sườn lợn và sườn cừu, xúc xích, thịt muối và bít tết, khoai tây luộc, khoai tây bỏ lò, khoai tây chiên, Yorkshire pudding, đậu (peas), cà rốt, nước thịt, sốt cà chua, và còn có cả kẹo cứng bạc hà nữa (peppermint humbugs, humbugs là tên loại kẹo cứng của Anh to cỡ cái nút chai thường có những đường kẻ sọc chứ không phải bọ the như bản dịch khác).

Đám học sinh thoải mái gắp đủ loại thức ăn vào đĩa ngoại trừ mấy viên kẹo cứng (thằng dở người nào lại đi cho kẹo cứng vào trong bữa ăn chính cơ chứ, cho vào danh sách tráng miệng đã thấy lạ rồi).

Hắn cũng bắt đầu gắp thức ăn cho mình và bắt đầu thưởng thức. Hắn thích nhất là ăn khoai tây và các loại thịt, phải nói là bữa ăn này cực kỳ hợp khẩu vị của hắn.

- Harry ăn thử món sườn cừu này đi - Hermione ngồi bên cạnh gắp cho hắn 1 miếng thịt cừu nướng, cô bé cũng được phân vào Gryffindor như trong truyện.

Sau khi đã tọng đầy mồm các loại thịt thà thì chỗ thức ăn thừa trên bàn liền biến mất và thay vào đó là các loại đồ tráng miệng xuất hiện như: kem các loại, bánh táo, treacle tarts (bánh tart có nhân là golden suryp, 1 loại syrup được làm bằng nước và đường cát), chocolate éclair (1 loại bánh ngọt hình thuôn dài to cỡ 1-2 ngón tay có phủ chocolate) và bánh rán nhân mứt, trifle (1 món tráng miệng làm từ hoa quả được phủ 1 lớp sữa trứng (custard)), dâu tây, thạch, pudding gạo…

(Câu chữ tiếp:)))

Toàn bộ đều là những món ngọt thường thấy ở Anh và rất được trẻ con ưa thích. Những học sinh này thấy được đống tráng miệng như đang vẫy gọi mình thì mặc dù đã no căng nhưng vẫn cố nhồi nhét vài loại bánh hoặc vài thìa kem vào miệng mới thỏa mãn.

Sau khi ăn uống no nê xong thì giáo sư Dumbledore liền yêu cầu các Huynh Trưởng (Prefect) đưa đám học sinh mới về ký túc xá để nghỉ ngơi.

- E hèm! Chỉ vài lời thôi, bây giờ chúng ta đã ăn uống no nê. Tôi có vài lưu ý đầu niên khoá gửi đến các em. Học sinh năm thứ nhất nên biết là khu rừng ở cạnh trường là rừng cấm. Một số học sinh lớp lớn cũng nên nhớ kỹ điều ấy - giáo sư Dumbledore đứng dậy phát biểu đôi lời trước khi bữa tiệc kết thúc - Tôi cũng được ông Flich, giám thị, yêu cầu nhắc nhở tất cả học sinh là không được dùng phép thuật ngoài lớp học hay trong hành lang. Các cuộc thi tuyển vào đội Quidditch sẽ được tổ chức vào tuần thứ hai của học kỳ. Bất cứ ai muốn chơi cho đội nhà mình thì liên hệ với bà Hooch. Và cuối cùng, tôi phải nói trước cho các em biết là năm nay, hành lang tầng thứ ba phía bên tay phải là khu vực cấm. Ai muốn chết một cách cực kỳ đau đớn thì cứ mò đến đó.

Hắn cũng chẳng thèm để tâm đến những lời cảnh cáo của giáo sư Dumbledore mà chỉ nghĩ về cái chế độ sinh hoạt bất hợp lý của Hogwarts.

Hắn không thể tin được là trường Hogwarts lại để đám học sinh này đi ngủ ngay sau khi cho chúng tọng no lòi kèn ra. Những học viên lớn tuổi 1 chút còn đỡ vì ít ra chúng biết tự bảo vệ sức khỏe nhưng đám học sinh năm nhất năm 2 mà làm như vậy thì nguy cơ cao là sẽ bị rối loạn tiêu hóa hay thậm chí là bị đau dạ dày.

Sau đó thì giáo sư Dumbledore bắt bọn hắn hát cái bài hát của trường Hogwarts trong khi không có ai hào hứng khiến cho toàn bộ đều bị lệch tông cả nhưng giáo sư cũng chẳng thèm để ý đến điều này.

Trước khi rời đi hắn bỗng cảm nhận được 1 ánh mắt cực kỳ thâm độc đang nhìn về phía hắn. Hắn lập tức quay đầu về phía dãy bàn của giáo viên và nhìn thấy 1 người đàn ông có quấn 1 lớp vải dày trên đầu đang vội vã quay đầu đi khi bị hắn phát hiện.

Là giáo sư Quirrell, mặc dù ông ta đã quay đi nhưng hắn vẫn cảm thấy được ánh mắt kia đang nhìn mình chăm chú.

- “Voldemort sao, đối với ta ngươi cũng chỉ là 1 tên hề thảm hại mà thôi” - hắn mỉm cười rồi cùng rời đi với đám học sinh năm nhất.

…………

Vào ngày hôm sau thì tất cả học sinh của Hogwarts đã phải bắt đầu những lớp học đầu tiên của năm học. Đối với đám học sinh năm thứ nhất thì bọn hắn phải học các môn: Transfiguration (biến hình), Charms (bùa chú), Potions (ma dược), History of Magic (lịch sử phép thuật), Defence Against the Dark Arts (phòng chống nghệ thuật hắc ám), Astronomy (chiêm tinh học) và Herbology (thảo dược học)

Những buổi học đầu tiên cũng chẳng có gì nhiều mà bọn hắn chỉ được giới thiệu sơ qua về những môn học và lý thuyết căn bản của chúng mà thôi.

Trong đó cũng chỉ có lớp Biến Hình là được cho thực hành phép biến hình ngay từ ngày đầu tiên.

Thực ra ngoài lớp biến hình ra thì lớp Ma Dược cũng để cho đám học sinh thực hành cách chế thuốc ngay. Vốn theo suy nghĩ ban đầu của hắn thì Ma Dược không phải là môn học mà hắn cần do nó không liên quan nhiều đến hệ thống phép thuật nhưng sau đó hắn mới phát hiện ra mình đã lầm to.

Mỗi 1 loại nguyên liệu dùng để chế dược ở thế giới này đều mang theo 1 loại đặc tính ma pháp khác biệt và sau đó được các bậc thầy ma dược nghiên cứu và kết hợp để tạo thành những loại ma dược khác nhau.

Phải nói Ma Dược là 1 hệ thống phép thuật hoàn toàn tách biệt và cực kỳ sâu rộng.

Sáng ngày thứ 6 của tuần đầu tiên hắn mang theo đầy sự hứng thú đi tới lớp học Ma Dược của giáo sư Snape.

-------☆☆☆☆-------
 
Chương 532: Ma Dược


Trong tuần đầu tiên tại trường hắn chẳng hề tỏ ra thân thiết với ai cho lắm nên ngoại trừ Hermione, Parvati và cô em gái song sinh Padma hiện đang ở nhà Ravenclaw ra thì chẳng có ai nói chuyện với hắn.

Hắn cũng chẳng quan tâm gì đến đám nhóc con này cho lắm nên cũng không thèm để ý.

Hắn cùng với Hermione và Parvati cùng nhau đi xuống dưới 1 tầng hầm nơi mà bọn hắn sẽ học lớp Ma Dược của giáo sư Snape.

Ở trong căn hầm này không khí trở nên lạnh lẽo hơn hẳn những nơi khác nên đám học sinh thỉnh thoảng rùng mình vì lạnh.

Hắn ngồi bên cạnh Hermione và Parvati thì liền dùng phép thuật của mình hâm nóng không khí xung quanh mình 1 chút. Do hắn sử dụng phép thuật của thế giới thực nên không 1 ai nhận ra được điều gì kỳ lạ mà chỉ có 2 cô gái bỗng nhiên cảm thấy ấm áp mà thôi.

Trong lúc hắn dùng phép thuật để giúp Hermione và Parvati sưởi ấm thì ở trên bục giảng Snape bắt đầu điểm danh và khi đọc đến cái tên Harry Potter thì ông ta ngừng lại đôi chút.

- À, Harry Potter… danh nhân mới của chúng ta…

Snape không chút nào giấu diếm mà thể hiện ra sự căm ghét của mình đối với hắn trước mặt những học sinh khác thậm chí có phần còn cay nghiệt hơn so với trong nguyên tác.

Có lẽ rằng do hiện tại màu mắt của hắn hoàn toàn không hề giống màu mắt xanh của Lily Potter như Harry đã được thừa hưởng nên chút ít lưu luyến còn sót lại trong Snape cũng không còn nữa mà trong mắt ông ta lúc này hắn chỉ là 1 bản sao của James Potter.

Sau khi phát biểu những lời quen thuộc mà Snape vẫn nói với đám học sinh năm thứ nhất thì ông ta liền tập trung gây khó dễ cho hắn.

- Potter, nếu ta thêm bột rễ cây Lan nhật quang (Asphodel) vào dung dịch ngải đắng ta sẽ được gì? - bỗng Snape quát lên với hắn.

Nghe được câu hỏi này thì Hermione ngồi bên cạnh hắn nhanh chóng giơ tay lên với vẻ mặt tự tin nhưng tiếc là Snape lại chẳng thèm ngó ngàng gì tới cô bé.

- Đó là dung dịch Draught of Living Death (Nước thuốc của việc sống không bằng chết, dịch sát nghĩa thì không hay lắm nên để tiếng anh thôi) 1 loại thuốc ngủ cực mạnh sẽ khiến người uống phải chìm vào 1 giấc ngủ sâu như đã chết thưa thầy - hắn nói.

- Xem ra cậu Potter của chúng ta cũng chẳng phải là chỉ có cái danh đâu nhỉ - trên mặt Snape hiện rõ lên vẻ khó chịu nhưng vẫn mỉa mai - lá cây Alihotsy (còn gọi là cây Linh Cẩu) ngoài để chế ra thuốc Alihotsy Draught ra thì còn có thể chế ra loại thuốc nào nữa?

*Alihotsy Draught: chế từ lá cây Linh Cẩu nên có thể kích thích gây loạn thần kinh và cười như điên (giống bọn Linh Cẩu hay cười ấy)

- Lá cây Alihotsy ngoài việc có thể chế ra thuốc gây cười thì còn là 1 thành phần không thể thiếu trong loại thuốc Invigoration Draught (nước thuốc năng lượng) có tác dụng gia tăng ma lực tạm thời (energy boost) và đây là loại thuốc thường hay được yêu cầu điều chế trong các kỳ thi O.W.L. (Ordinary Wizarding Level: Cấp độ phù thủy thông thường).

Thấy hắn có thể trả lời trôi chảy như vậy thì cả lớp đều trầm trồ khen ngợi. Ngay cả giáo sư Snape cũng phải nhướng mày khi thấy hắn trả lời được câu hỏi này.

Trong đầu Snape liền hiện ra hình ảnh của 1 cô thiếu nữ với mái tóc đỏ sậm đang đứng bên cạnh chiếc vạc nấu thuốc. Lily Potter vốn được Slughorn miêu tả rằng có 1 tài năng và bản năng đặc biệt với việc chế tạo ma dược nên giờ đây khi hắn thể hiện ra sự hiểu biết của mình khiến cho Snape nhớ lại người bạn thuở nhỏ mà ông ta đã đem lòng yêu thương.

Vốn dĩ trong truyện ngoại trừ đôi mắt màu xanh lá cây (trong phim là xanh nước biển) mà Harry Potter kế thừa từ Lily thì cả ngoại hình lẫn tính cách của cậu ta đều được thừa hưởng từ người cha James Potter của mình nên khiến cho Snape cực kỳ căm ghét.

Nhưng giờ đây hắn lại bộc lộ ra 1 mặt đặc biệt giống với Lily khiến cho Snape khó mà có thể mang lòng căm ghét được.

Nhìn thấy phản ứng của Snape thì hắn mỉm cười, hắn vốn biết Snape chẳng ưa gì mình nên đã cố tình lợi dụng thứ tình cảm mãnh liệt mà ông ta giành cho Lily để tạo lợi thế cho mình.

Cho dù Snape có cục cằn đến thế nào thì cũng không thể phủ nhận ông ta chính là 1 thiên tài khi có thể tự sáng tạo ra 1 phép thuật hắc ám mạnh mẽ khi vẫn còn đang ngồi trên ghế nhà trường. Thậm chí đó cũng chưa là gì khi đem nó đi so sánh với tài năng chế tạo ma dược của Snape khi mà ông có thể sửa được cả lỗi sai của sách giáo khoa, sáng chế ra hàng tá các loại ma dược thần kỳ.

Nếu như hắn muốn tìm hiểu ma dược 1 cách nhanh nhất thì không cần tìm đâu xa mà chính Snape là người có thể hướng dẫn cho hắn.

Snape sau 1 lát bất thần thì liền trở về khuôn mặt lạnh tanh của mình và quát lên:

- Sao bọn mi còn chưa lấy sổ ra mà ghi chép vào đi.

Đám học sinh Gryffindor vội vàng lấy sổ tay ra ghi chép và ngay cả đám học sinh Slytherin đang ngồi ngóng chờ Snape gây khó dễ cho hắn và nhà Gryffindor cũng thấy bất ngờ sau đó thì liền lôi sổ ra ghi chép.

Sau khi giảng qua 1 số lý thuyết chế tạo ma dược cơ bản thì Snape bắt đầu chia các cặp ra để thực hành nấu 1 loại ma dược dùng để chữa mụn nhọt.

Không ngờ là hắn sau đó lại được chia cặp với Ron ngồi phía sau mình.

Đối với Ron hắn không có ác cảm nhưng cũng chẳng có hảo cảm gì cho lắm nên hắn chỉ lo việc của mình và thỉnh thoảng chỉ đạo Ron xử lý nguyên liệu cho chính xác hơn.

Ron quả thật là chẳng có chút thiên phú nào trong việc điều chế ma dược nên khi hắn bảo sao thì cậu ta cứ theo đó làm mà không hề cự nự gì. Dù sao lúc đầu giờ hắn đã từng thể hiện kiến thức sâu rộng của mình về ma dược nên Ron nghĩ cứ làm theo hắn nói thể nào cũng sẽ được điểm cao.

Snape đi loanh quanh trong lớp và quan sát đám học sinh nhưng chẳng có cặp nào có thể làm cho Snape hài lòng cả, ngoại trừ hắn.

Hắn cho Ron xử lý những nguyên liệu đơn giản nhất và bản thân thì điều chỉnh nhiệt độ nấu và lượng nguyên liệu cực kỳ chính xác nên thành quả hết sức hoàn hảo.

Ngay cả Snape cũng không thể bới móc gì từ nồi thuốc của hắn nên liền bơ hắn đi và quát nạt mấy đứa học sinh khác.

Trong giờ chế thuốc thì không ngoài dự liệu của hắn thằng nhóc Neville đã làm hỏng toàn bộ nồi thuốc mà nó cùng Seamus nấu mặc dù hắn đã nhiều lần nhắc nhở mỗi khi thằng nhóc này cho nguyên liệu sai thứ tự.

Nhưng quả thật là thiên phú của Neville trong việc chế tạo ma dược còn nát hơn cả Ron nữa, bảo sao trong truyện thằng nhóc này bị Snape ghét cay ghét đắng. Nếu như không phải nhờ có Harry hấp dẫn sự chú ý của Snape thì thằng nhóc này không khéo đã bị Snape khủng bố tinh thần cho đến phát điên rồi.

Buổi học đầu tiên trong lớp ma dược kết thúc với hơn 80% số thuốc trị mụn bị Snape tống thẳng vào sọt rác còn 20% còn lại miễn cưỡng qua cửa và bình thuốc mà hắn nộp lên thì chỉ được 1 cái gật đầu rồi cất đi.

Nhưng chỉ với 1 cái gật đầu hiếm hoi của Snape thì hắn biết mình đã tạo được ấn tượng không hề tệ trong buổi học đầu tiên này. Như vậy từ nay cho đến về sau hắn có thể yên tâm học hỏi cách chế tạo ma dược từ Snape mà khỏi lo bị ông ta thù ghét như Harry trong truyện.

-------☆☆☆☆-------
 
Chương 533: Phân loại phép thuật


Tuần học đầu tiên kết thúc sau lớp học độc dược và vào những ngày cuối tuần những học sinh từ năm thứ 3 trở đi được phép đi tới làng Hogsmeade để tham quan còn đám học sinh năm nhất và năm 2 như hắn thì phải ở lại bên trong tòa lâu đài.

Hắn và Hermione thì không hẹn mà gặp nhau ở trong thư viện của trường. Trong khi Hermione tìm đọc đủ mọi loại sách trong thư viện từ sách lịch sử, văn hóa cho tới các loại sách phép thì hắn lại chỉ tập trung đọc những cuốn sách có liên quan đến phép thuật mà thôi.

Hắn phải công nhận rằng trong số những loại phép thuật mà hắn từng gặp thì phép thuật của thế giới Harry Potter không phải là loại mạnh mẽ nhất nhưng chắc chắn là loại phép thuật tinh vi nhất.

Đặc biệt là với phép biến hình (Transfiguration) khi mà chúng được chia ra thành 5 loại phép thuật riêng biệt.

Trong đó loại đầu tiên chính là Transformation (biến đổi hình dạng) là loại phép thường thấy nhất nhưng cũng là loại có nhiều phép thuật thuộc mức độ khó nhất trong số các loại phép biến hình.

Loại phép này có khả năng biến đổi hình dáng và tính chất vật lý của 1 vật thành 1 vật khác. Ngoài ra nó còn 1 loại phép khác là Trans-species Transformation (biến đổi chủng loài) có thể biến 1 vật vô tri vô giác thành 1 sinh vật sống hay biến đổi 1 loài sinh vật này thành 1 loài hoàn toàn khác biệt.

Phép biển đổi chủng loài là 1 trong những phép thuật khó nhất của phép biến hình khi kẻ thực hiện biến đổi phải nắm rõ bản chất của chủng loài mình sẽ biến đổi và chủng loài mà mình định biến đổi thành.

Phép biến hình có thể được thực hiện nhờ sử dụng thần chú, luyện tập để trở thành 1 Animagi (phù thủy hóa thú) hoặc trong trường hợp 1 số phù thủy sinh ra đã nắm giữ khả năng biến hình thân thể mình như Nymphadora Tonk thì được gọi là Metamorphmagi (phù thủy biến hình). Không giống Animagi thì Metamorphmagi chỉ có thể là những phù thủy mang tài năng thiên bẩm chứ không thể luyện tập mà thành được.

Trong khi Animagi chỉ có thể biến đổi toàn bộ thân thể mình thành 1 loài động vật duy nhất trong suốt cuộc đời thì Metamorphmagi lại có thể biến đổi toàn bộ hoặc từng bộ phận của mình thành 1 sinh vật nào đó, thậm chí họ có thể biến đổi hình dạng và cả giới tính của mình nếu muốn.

Vẫn còn 1 loại biến đổi hình dạng khác khá giống với Animagi đó chính là Lycanthropy (hóa sói) của các Người Sói (Werewolf). Chỉ là khi tiến hành hóa sói thì Người Sói không thể kiểm soát được hành động của mình mà chỉ thực hiện theo bản năng khát máu của loài chó sói. Đặc biệt là Lycanthropy chỉ có thể thực hiện vào lúc trăng tròn mà thôi.

Một nhánh nhỏ thứ 2 của Transfiguration là Switching (tráo đổi), loại phép này đơn giản hơn Transformation nhiều vì tác dụng chủ yếu của nó là hoán đổi đồng thời 2 vật thể khác nhau.

Loại phép biến hình thứ 3 là Vanishment (Trục xuất) có khả năng giúp 1 phù thủy làm biến mất 1 vật thể nào đó.

Loại phép biến hình thứ 4 thì hoàn toàn trái ngược với Vanishment là Conjuration (Triệu Hồi). Conjuration là 1 loại phép thuật cao cấp và phức tạp hơn nhiều so với Vanishment, Switching và thậm chí là cả Transformation, nó có khả năng triệu hồi ra 1 vật thể hoặc thậm chí là sinh vật sống ra từ không khí. Thậm chí loại phép thuật này còn có thể triệu rồi ra những thứ vô định hình như cơn bão lửa giống như giáo sư Dumbledore đã từng làm trong hang đá của Tom Riddle.

Có lẽ loại phép thuật duy nhất khó khăn hơn Conjuration chỉ có thể là Human Transfiguration (biến con người thành đồ vật hoặc 1 loài động vật khác).

Loại phép biến hình cuối cùng là Untransfiguration (giải trừ biến hình) thì lại là loại phép trái ngược hẳn lại so với 4 loại phép thuật ở trên khi nó là 1 loại counter-spell (phản nguyền) dùng để hủy bỏ tác dụng của những loại phép biến hình khác.

Mặc dù loại phản nguyền này được giới thiệu trong sách Hướng Dẫn Biến Hình Cho Người Nhập Môn của học sinh năm thứ nhất nhưng độ khó của nó lại tỷ lệ thuận với độ khó của loại phép biến hình cần giải trừ. Dựa trên mỗi 1 loại biến hình khác nhau mà thần chú dùng để giải trừ nó cũng sẽ thay đổi tùy theo đó.

Để thành thạo cả 5 loại phép biến hình này là điều không đơn giản 1 tí nào cả. Cho dù hắn có được khả năng học tập hơn người nhưng để học được những phép biến hình cao cấp trong 1 thời gian ngắn thì gần như là điều bất khả thi.

Hơn nữa hắn không chỉ cần phải nghiên cứu phép biến hình mà còn cần phải nghiên cứu cả Bùa chú nữa.

Không giống với phép biến hình làm thay đổi tính chất và hình dạng của vật thể thì bùa chú lại biến đổi đặc tính của vật thể đó.

Ví dụ như phép biến hình có thể biến 1 cái bút chì thành bóng bay và khiến nó bay lơ lửng thì Bùa chú sẽ trực tiếp biến đổi đặc tính của chiếc bút chì khiến cho nó bay lơ lửng trong khi hình dạng không thay đổi.

Ngoại trừ phép biến hình và bùa chú ra thì phép thuật hắc ám cũng cần hắn quan tâm đến nhiều hơn.

Mặc dù những phép thuật hắc ám thực sự chỉ có thể tìm được trong khu vực hạn chế của thư viện, nơi mà hắn không có quyền đi vào, nhưng để phục vụ mục đích học tập môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám thì Hogwarts vẫn để rất nhiều tài liệu giới thiệu về các loại phép thuật hắc ám ở những khu vực thông thường.

Sau 1 thời gian tìm hiểu thì trước hết hắn biết được phép thuật hắc ám là từ chỉ chung những phép thuật được cho là tạo ra để gây tổn thương, điều khiển hay thậm chí là giết chết đối phương. Nó không hẳn là 1 loại phép thuật xấu xa nhưng nhờ vào sức sát thương mạnh mẽ nó thường được ưa chuộng bởi các phù thủy hắc ám.

Dựa theo mức độ ảnh hưởng thì phép thuật hắc ám được chia ra làm 3 loại từ nhẹ đến nặng.

Cấp độ thấp nhất của phép thuật hắc ám là Jinx, 1 loại phép thuật gây ra 1 số khó chịu cho đối phương nhưng không thực sự gây tổn thương gì. Loại này thường được các phù thủy dùng để chơi khăm lẫn nhau với mục đích vui vẻ là chính.

Cấp độ thứ 2 chính là Hex, loại phép này gây ra tổn thương nhất định gây cản trở hành động, ảnh hưởng đến tâm trạng gây sự cáu gắt hay buồn rầu cho đối phương. Hex là cấp độ phép thuật hắc ám mà những phù thủy thông thường vẫn thoải mái sử dụng mà không cần lo lắng về hậu quả.

Loại cao cấp nhất đó chính là Curse (nguyền rủa) thứ có thể gây thương tổn nặng nề hay những hậu quả lâu dài về sau cho đối thủ, các phù thủy thường rất hạn chế sử dụng Curse trừ khi là phải đối mặt với đối thủ 1 mất 1 còn.

Và trong số những phép Curse thì tồi tệ nhất phải nhắc tới những Lời Nguyên Không Thể Tha thứ. Avada Kedavra, Crucio và Imperio là 3 phép thuật mà bất cứ phù thủy nào nếu như bị phát hiện sử dụng tới chúng thì ngay lập tức sẽ bị bắt giữ và tống vào nhà ngục Azkaban cho đến hết đời.

Ba lời nguyền không thể tha thứ này đều mang theo 1 đặc điểm chung nhất đó chính là chúng gây ra tổn thương nặng nề tới linh hồn của con người chính vì vậy nên trên cơ thể của toàn bộ những nạn nhân đã hứng chịu 3 lời nguyền này đều không để lại dấu vết gì.

Cho dù ở bất cứ thế giới nào đi chăng nữa thì những thứ sức mạnh gây tổn thương đến linh hồn luôn bị xếp vào những loại sức mạnh xấu xa nhất vì một khi linh hồn đã bị tổn thương thì gần như là không thể khôi phục lại được.

Không phải thế giới nào cũng có Kidou để chữa trị cho linh hồn như thế giới Bleach.

-------☆☆☆☆-------
 
Chương 534: Cho Chang


Bắt đầu từ tuần thứ 2 thì lớp học Bùa chú cũng bắt đầu dạy cho đám học sinh những câu thần chú đầu tiên trong giờ thực hành.

Vị giáo sư Flitwick lùn tịt như yêu tinh dạy cho đám học sinh năm thứ nhất những câu thần chú đơn giản nhất ví dụ như là 1 số phép Jinx cơ bản như Flipendo (đẩy lùi) hay phép Incendio (tạo lửa)...

Có những bài thực hành thì những lớp học trở nên thú vị hơn hẳn nhưng đối với những lớp học muôn đời chỉ có lý thuyết như lịch sử phép thuật hay là lớp phòng chống nghệ thuật hắc ám của lão Quirrell thì hắn thấy mình chẳng học được gì vì lão này chẳng cho thực hành bao giờ.

Hắn cũng chẳng hi vọng gì ở 1 tên giáo sư lại dễ dàng bị 1 phần linh hồn tàn tạ của Voldemort dễ dàng khống chế có thể mạnh mẽ đến đâu nên liền chú tâm vào những lớp học có thực hành phép thuật thực sự.

Hơn 1 tháng nay hắn giống như 1 miếng bọt biển cố gắng hấp thu càng nhiều kiến thức càng tốt khiến cho Hermione trông cũng có vẻ khá bình thường nếu so với hắn.

Và đương nhiên là đám học sinh ham chơi của Gryffindor thì có lẽ ngoài Percy Weasley ra chẳng có mấy người là thích giao du với đám mọt sách cả nên hơn 1 tháng trôi qua hắn chẳng giao tiếp nhiều với đám học sinh cùng ký túc xá với mình.

Nhưng cũng không phải vì vậy mà số lượng bạn của hắn không hề tăng lên. Một tháng này ngoại trừ thời gian đến lớp ra thì hắn thường hay ngâm mình trong thư viện, nơi mà các học sinh của Ravenclaw có mặt là chủ yếu, nên hắn cũng trở nên thân thiết với 1 vài học sinh của nhà này.

Đặc biệt là khi mà em gái của Parvati, Padma, là 1 học sinh của Ravenclaw thì cô cũng kéo theo 1 số học sinh nữ của nhà Ravenclaw đến ngồi chung bàn với hắn và Hermione.

Và người mà Padma dẫn tới thư viện làm quen với hắn lại là...Cho Chang và bạn thân của cô ấy Marietta Edgecombe.

Cho Chang không cần bàn cãi là 1 cô bé vô cùng xinh đẹp với mái tóc đen dài bóng mượt và 1 khuôn mặt mang đậm nét của những cô gái châu Á. Mặc dù còn nhỏ nhưng Cho Chang lúc 12 tuổi cũng đã bắt đầu trổ mã trở thành 1 thiếu nữ xinh xắn đáng yêu rồi.

Với vẻ mặt dễ thương và sự thông minh lanh lợi của Cho Chang không chút nào ngạc nhiên khi mà cô bé sau này sẽ trở thành 1 cô thiếu nữ hấp dẫn biết bao nhiêu ánh mắt của mấy tên nam sinh đến mùa động đực.

Nếu so với Cho Chang hiện tại thì Hermione vẫn chưa bắt đầu dậy thì quả là 1 con vịt con xấu xí.

Nếu không phải là hắn biết trước rằng Hermione sẽ trở thành 1 cô gái xinh đẹp không thua kém gì Cho Chang thì hắn sẽ không đặt Hermione ngang với Cho Chang.

So với Cho Chang thì cô bạn Marietta của cô có chút không xinh đẹp bằng nhưng cũng là 1 cô bé rất dễ thương khi mà cô chưa hề bị mọc mụn bởi dính phải 1 phép Jinx mà Hermione gây ra khi cô phản bội là Dumbledore Army do Harry lập ra.

Hắn cũng chẳng thấy cô bé Marietta này có gì đáng trách khi mà cô bé chỉ là đặt lòng trung thành của mình ở nhầm chỗ do mẹ của cô đang làm việc tại Bộ Pháp Thuật mà thôi.

- Xin chào, mình là Cho Chang còn đây là bạn mình Marietta Marietta Edgecombe - Cho Chang kéo Marietta tới ngồi đối diện với hắn - thật là hân hạnh khi mình được gặp Harry Potter lừng danh, mình vẫn luôn muốn gặp cậu nhưng chúng ta lại học khác khóa và cậu có vẻ như luôn được mọi người vây quanh.

Bản thân hắn mang theo danh tiếng của Harry Potter kèm theo việc hắn luôn đứng đầu trong những lớp học phép thuật thậm chí ngay cả Snape cũng phải công nhận tài năng của hắn mà không nói được gì thì mặc dù hắn không giao tiếp nhiều nhưng hoàn toàn không thiếu những người hâm mộ.

Nếu như hắn biểu hiện tầm thường như Harry Potter thì có lẽ danh tiếng này sẽ dẫn lắng xuống nhưng nhờ vào biểu hiện xuất sắc của hắn mà danh tiếng của hắn hiện tại không hề giảm mà trái lại còn tăng lên nhiều.

- Thật ra so với những người đó thì mình lại càng hi vọng được nói chuyện với những cô gái dễ thương như cậu hơn - hắn nở 1 nụ cười thân thiện.

Với khuôn mặt mà hắn tự đánh giá là rất đẹp trai của mình thì ngay cả khi hắn ở trong thân hình thấp bé của 1 thằng nhóc 11 tuổi cũng không chê lấp được điều đó. Khi nhìn thấy hắn mỉm cười thì trong mắt cả Cho Chang và Marietta đều hiện lên vẻ mê ly.

- Harry, cậu không chỉ tài giỏi mà còn rất đẹp trai nữa - Marietta không hề ngần ngại mà thể hiện cảm xúc của mình.

Hắn cười cười nhìn Marietta sau đó quay sang kiểm tra thái độ của Cho Chang. Marietta quả thật là 1 cô bé không tệ chút nào nhưng hắn vẫn quan tâm đến Cho Chang nhiều hơn.

- Hi hi, cậu thật là khéo ăn nói - Cho Chang cũng mỉm cười đáp với đôi má hơi hồng hào.

Hermione ngồi bên cạnh thấy hắn thản nhiên trêu ghẹo 2 cô gái học năm 2 của nhà Ravenclaw thì bỗng nhiên cảm thấy có chút khó chịu mà lén dẫm lên bàn chân của hắn.

Hắn cảm nhận thấy động tác này của Hermione thì hơi liếc qua nhìn vẻ mặt hơi giận dỗi của cô bé thì giả vờ ngó lơ và tiếp tục nói chuyện với Cho Chang.

Buổi chiều hôm đó khi mà hắn chào tạm biệt mấy người Cho Chang và rời đi khỏi thư viện thì Hermione lại ôm 1 quyển sách mà vội vã đi nhanh trước mặt hắn.

- Hermione, cậu đi từ từ thôi không cẩn thận ngã đấy - hắn tăng nhanh bước chân và đi tới bên cạnh Hermione.

- Hừ, mặc kệ tớ - Hermione quay mặt đi chỗ khác.

Nhìn vẻ mặt giận dỗi của Hermione từ lúc nãy thì hắn biết Hermione đang cảm thấy ghen tị khi hắn tán tỉnh Cho Chang lúc ở trong thư viện.

- Để tớ dẫn cậu tới chỗ này nhé - hắn liền tóm lấy bàn tay trái của Hermione và kéo đi.

- Này mau thả tớ ra - Hermione kêu lên nhưng không thể thoát khỏi tay hắn, mặc dù hắn không nắm quá chặt nhưng cô bé không tài nào rút tay ra nổi nên đành để mặc cho hắn kéo mình đi.

Hắn đưa Hermiome từ trên tầng 3 chạy xuống dưới tầng trệt và đi xuống cầu thang dẫn tới tầng hầm của nhà Hufflepuff tới bên dưới của Đại Sảnh Đường.

- Đây là đâu vậy, chúng ta tới đây làm gì - Hermione nhìn ngó xung quanh và hỏi, cô bé chưa từng tới nơi này bao giờ.

Hắn không trả lời mà đi lại gần 1 bức tranh vẽ rất nhiều thức ăn và cù lét quả lê nằm ở trong bát đựng hoa quả. Quả lê bỗng nhiên cười khúc khích sau đó biến thành 1 cái nắm đấm cửa.

Hắn vặn cái nắm đấm cửa đó và kéo ra thì 1 căn phòng liền hiện ra trước mắt 2 người.

Hermione cực kỳ ngạc nhiên khi nhìn thấy rất nhiều những sinh vật lùn tịt có cái tai nhọn và quând những tấm vải vội vã chạy loanh quanh trong căn phòng này.

- Đó là gì vậy? - Hermione hiển nhiên là chưa từng nhìn thấy Gia Tinh (House-elf) bao giờ nên rất bất ngờ.

- Đó chính là gia tinh làm việc trong nhà bếp của trường Hogwarts - hắn mỉm cười kéo Hermione vào trong nhà bếp.

- A!!! - đám gia tinh nhìn thấy có người xuất hiện ở trong nhà bếp thì giật mình và dừng hết mọi công việc đang làm lại và nhìn hắn cùng Hermione - là cậu Harry Potter!!!

Khi đám gia tinh nhận ra hắn là Harry Potter thì lập tức niềm nở kéo hắn và Hermione ngồi xuống chiếc bàn dài ở giữa nhà bếp và vội vàng đem những thức ăn mà chúng vừa mới nấu lên cho hai người bọn hắn.

Hermione nhìn thấy đám gia tinh này thì liền quên luôn chuyện xảy ra ở thư viện và vui vẻ trò chuyện với chúng. Hắn thấy vậy thì yên lòng mà thưởng thức những thức ăn mà bọn gia tinh mang tới.

-------☆☆☆☆-------
 
Chương 535: Halloween


- Này Harry, tại sao trong thế giới phù thủy lại vẫn còn chế độ nô lệ chứ nhỉ? - Hermione ngồi đối diện với hắn tại dãy bàn của Gryffindor để ăn sáng - cả đêm qua tớ đã suy nghĩ về việc đám gia tinh đó bị bắt làm việc mà không được trả 1 đồng lương nào cả.

Hắn ngồi đối diện mà cảm thấy hơi đau đầu khi nghe Hermione nói đến vẫn đề của lũ gia tinh. Tối hôm trước hắn chỉ dẫn Hermione tới nhà bếp để dỗ dành cô bé nhưng đã quên béng mất là Hermione là 1 người cực kỳ quan tâm đến quyền lợi của đám sinh vật này.

- Hermione à, trên đời này chẳng có gì là bình đẳng đâu - hắn ngắt lời Hermione - nhất là trong thế giới phù thủy này, nơi mà con người có được quyền năng mạnh mẽ nhờ phép thuật thì họ sẽ tiến hành nô dịch những chủng tộc khác.

Nghe hắn nói vậy thì Hermione liền xụ mặt.

- Sao cậu có thể nói vậy chứ, đám gia tinh đó cũng có phép thuật kia mà, mình đã tận mắt nhìn thấy vài con gia tinh sử dụng phép tương tự như Độn Thổ trong khuôn viên trường mà những phù thủy khác chẳng thể nào làm nổi bởi phép chống Độn Thổ được ếm quanh trường - Hermione phản đối - theo mình quan sát thì đám gia tinh đó còn kỳ diệu hơn phù thủy nhiều.

- Đám gia tinh có thể Độn Thổ vì phép chống Độn Thổ không dành cho phép thuật của gia tinh. Trường Hogwarts cần lũ gia tinh dùng được phép thuật để chúng có thể phục vụ trường - hắn đáp lại - và hơn hết chính việc lũ gia tinh sở hữu phép thuật nên chúng mới bị nô dịch. Con người là giống loài ích kỷ, họ sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào có quyền năng giống như mình được tồn tại.

Yêu tinh mặc dù gian xảo nhưng bù lại chúng lại không hề sở hữu phép thuật. Trái lại gia tinh là họ hàng gần với yêu tinh lại có được 1 hệ thống phép thuật riêng nên mới trở thành mục tiêu cho các phù thủy.

Gia tinh mặc dù có phép thuật nhưng bất kể là về quyền năng hay số lượng đều thua xa phù thủy nên bị nô dịch là điều không thể tránh khỏi. Qua nhiều thế hệ, cách suy nghĩ của gia tinh cũng dần thay đổi và bắt đầu tự coi mình là nô lệ của phù thủy.

Đám gia tinh này là 1 chủng loài mang phép thuật giống như phù thủy nên chỉ cần 1 con có biểu hiện của việc bất tuân hay muốn có quyền lợi thì nó cần phải bị tiêu diệt ngay lập tức.

Hermione nghe hắn nói thế thì không nói gì nữa nhưng trên mặt cô bé hiện rõ lên vẻ không phục.

- Hermione này, nếu cậu quan tâm đến đám gia tinh thì cũng tốt thôi nhưng tốt nhất là đừng nên tiêm nhiễm vào đầu chúng nó ý tưởng về quyền bình đẳng vì 1 khi bị phát hiện ra thì kết cục của chúng chính là cái chết - hắn nói.

Mỗi 1 giống loài đều sẽ có 1 địa vị riêng của nó nên hắn chẳng hơi đâu đi can dự vào những trật tự đã có từ trước.

Chỉ là Hermione là 1 người của thế giới hiện đại nên rất coi trọng sự công bằng hơn nữa cô còn là 1 cô bé tốt bụng nên có lẽ Hermione sẽ không chịu ngồi yên.

Nhưng cho dù Hermione có làm gì đi chăng nữa thì cũng chẳng thể thay đổi được thực tế nên hắn để mặc cô bé thích làm gì thì làm.

Kể từ đó Hermione cứ luôn chìm vào những cuốn sách lịch sử về những cuộc chiến của lũ yêu tinh với con người để tìm hiểu thêm về lịch sử của gia tinh.

Hắn cũng tập trung vào học tập phép thuật nên cũng không để ý nhiều tới Hermione.

Trong suốt 1 thời gian sau đó hắn vẫn biểu hiện như 1 đứa học sinh tiêu biểu khi đứng đầu tất cả những môn liên quan đến phép thuật. Riêng môn lịch sử và chiêm tinh đều bị hắn vứt qua 1 bên và chỉ hoàn thành những tiêu chuẩn bình thường.

Tại lớp học bay mới được thêm vào thì do hắn chẳng có quá nhiều hứng thú với việc bay bằng 1 cái chổi nên hắn không thể hiện ra tài năng của mình nên đương nhiên là không có chuyện hắn được đặc cách vào đội tuyển Quidditch.

Mọi chuyện diễn ra cũng rất là bình thường mà không có sự kiện đặc biệt gì cả cho tới ngày 31/10, cũng là ngày Halloween.

Buổi sáng hắn vừa dùng bữa sáng là món bánh bí ngô vừa tự hỏi tại sao phù thủy cũng mừng lễ Halloween và Giáng Sinh cùng Phục Sinh chẳng lẽ họ cũng tín ngưỡng Thiên Chúa như người thường sao?

Sau khi ăn xong thì hắn cùng với Hermione đi tới lớp học Bùa Chú của giáo sư Flitwick ở trên tầng 3.

Hôm nay đám học sinh sẽ được học về 1 trong những bùa chú cực kỳ nổi tiếng mà hầu như ai là fan của bộ tác phẩm Harry Potter đều biết, Wingardium Leviosa.

Sau khi giới thiệu kỹ càng về bùa chú này thì giáo dư Flitwick bắt đầu chia đám học sinh ra thành từng cặp 1 để thực tập. Như mọi khi hắn và Hermione chẳng bao giờ được xếp chung thành 1 cặp do 2 người đều là người đứng đầu lớp và luôn được xếp cặp với những người kém nhất để giúp đỡ họ.

Và lần này hắn vẫn lại được xếp cặp với Ron còn Hermione thì đang đau khổ hướng dẫn Neville cách thực hiện bùa chú này.

Có vẻ như thế giới này đang tạo cơ hội để hắn và Ron tiếp tục trở thành đôi bạn thân như trong truyện nên mỗi khi chia nhóm hắn đều được chia ra cùng với Ron. Nhưng bản thân hắn chẳng có hứng thú gì với việc kết bạn với thằng nhóc Ron này nên cũng chỉ cùng nó thực tập mà chẳng nói chuyện gì nhiều.

- Wingardium Leviosa - hắn khiến cho 1 cái ghế gỗ bay lơ lửng trước mặt của Ron để làm mẫu cho cậu ta.

- Ồ, giỏi lắm! Mọi người mau nhìn Harry đã thành công rồi này - giáo sư Flitwick vỗ tay nhiệt tình - 10 điểm cho nhà Gryffindor.

Sau khi được hắn làm mẫu thì Ron cố gắng thực hiện bùa chú này nhưng chẳng thể nào khiến cho sợi lông vũ nhẹ cực kỳ trước mặt cậu ta bay lên chứ đừng nói gì đến việc khiến cho cái ghế bay lên như hắn.

Bây giờ những phép thuật đơn giản như thế này đã chẳng còn chút khó khăn nào với hắn khi mà hắn đã nắm khá chắc lý thuyết phép thuật của năm học đầu tiên.

Hắn có lợi thế hơn hẳn những phù thủy khác là hắn sở hữu lượng INT cực kỳ kinh người dẫn đến việc học phép thuật của hắn trở nên cực kỳ dễ dàng.

Thực ra những học sinh của Hogwarts đều nắm giữ khả năng học tập rất vượt trội nhờ vào những cây đũa thần của chúng nhưng những kiến thức về phép thuật quá mức sâu rộng nên để có thể trở nên giỏi ở 1 môn học là rất khó.

Đặc biệt là đối với những người như Ron khi mà cậu ta phải sử dụng cây đũa phép cũ nát của người anh Charlie để lại thì lại càng khó.

Căn cứ vào thiên phú mỗi người mà họ sẽ có được những cây đũa phép khác nhau để gia tăng tối đa lợi thế của thiên phú đó.

Chiếc đũa của Ron không chỉ cũ mà nó còn hoàn toàn không hợp với khả năng phép thuật của cậu ta dẫn đến chỉ số được tăng thêm vốn phải là rất nhiều lại bị giảm sút mạnh khi Ron cầm lấy nó.

Điều này gián tiếp hạ thấp khả năng học tập và điều khiển ma lực của Ron xuống rất nhiều so với những phù thủy sở hữu cây đũa thần của riêng mình.

- Cậu nên thay cái đũa đó đi - hắn nói.

Ron thấy hôm nay bỗng nhiên hắn cởi mở nói chuyện với mình thì hơi ngạc nhiên sau đó đáp:

- Nhà mình nghèo lắm, mẹ chẳng có tiền mua đũa thần mới cho mình đâu.

Nghe Ron nói vậy thì hắn không biết phải nói sao về gia đình Weasley nữa. Mặc dù hắn biết rằng với những đồng lương ít ỏi của Arthur Weasley thì sẽ khó mà cung cấp đầy đủ mọi thứ cho nhiều đứa con như vậy.

Nhưng mà ít ra thì cũng phải mua 1 cây đũa thần tử tế cho con mình vì đó là thứ quan trọng nhất của 1 phù thủy. Trong khi mà Molly Weasley sẵn sàng bỏ 1 đống tiền ra mua mấy quyển tiểu thuyết của Gilderoy Lockhart cho năm học thứ 2 và thà rằng mua 1 con cú cho Percy thì họ lại không thèm bỏ ra 10 Galleon để mua đũa phép cho Ron.

-------☆☆☆☆-------
 
Chương 536: Quidditch


Ngày hôm đó sau khi được hắn chủ động bắt chuyện thì Ron tỏ ra thân thiện đến bất ngờ. Nếu như lúc trước Ron còn ngại ngùng vì hắn không quá thân thiết với cậu ta thì bây giờ Ron như được tháo nút mà liên tục hỏi hắn những câu hỏi liên quan đến hắn và cái chết của Voldemort mà cậu ta đã thắc mắc từ lâu.

Sau buổi học sáng hôm đó thì vào buổi chiều hắn chỉ phải học 1 tiết lịch sử phép thuật sau đó thì được nghỉ sớm.

Buổi tối cả bọn xuống dưới đại sảnh đường để tham gia bữa tiệc Halloween. Bữa tiệc hôm nay cũng rất giống bữa tiệc hồi đầu năm học chỉ khác là có nhiều món ngọt hơn so với khi đó mà thôi.

Khi mà các học sinh và giáo viên đang vui vẻ thưởng thức bữa tiệc đêm Halloween thì bỗng 1 người vốn đã vắng mặt từ đầu bữa tiệc tới giờ lại bất chợt xuất hiện.

Giáo sư Quirrell chạy xộc vào trong đại sảnh trước ánh mắt ngạc nhiên của hàng loạt những đứa học sinh và tới gần vị trí ghế của giáo sư Dumbledore rồi chống tay lên bàn vừa thở dốc vừa nói:

- Quỷ khổng lồ (Troll)... ở dưới tầng hầm… thiết nghĩ ngài phải biết…

Nói xong thì giáo sư Quirrell liền đổ gục xuống dưới sàn và bất tỉnh nhân sự.

Trong những tiếng ồn ào huyên náo của đám học sinh đang tò mò chuyện gì xảy ra thì giáo sư Dumbledore liền đứng dậy và yêu cầu những Huynh Trưởng đưa các học sinh trở về ký túc xá của nhà mình.

Hắn nắm lấy tay của Hermione và cùng đám học sinh của Gryffindor trở về ký túc xá của nhà mình. Hắn mới chẳng thèm quan tâm đến cái màn đấu trí dở người này giữa vị giáo sư Dumbledore đầy trí tuệ và tên ngố Quirrell.

Một vị giáo sư của bộ môn phòng chống nghệ thuật hắc ám mà lại đi sợ hãi 1 sinh vật hắc ám như Troll?

Quả thật là cái đầu óc bất tài của Quirrell cũng chỉ có thể nghĩ được đến đó mà thôi. Voldemort hẳn là phải tuyệt vọng lắm thì mới lựa chọn ký sinh lên 1 tên thảm hại như Quirrell và để rồi bất lực nhìn tên thuộc hạ ngu xuẩn của mình bị Dumbledore đũa bỡn trong lòng bàn tay.

Hắn chưa biết được Voldemort có Lv là bao nhiêu nhưng chỉ riêng giáo sư Dumbledore đã có Lv 87 chưa kể đến giáo sư Mcgonagall có Lv 75, giáo sư Snape có Lv 77 và giáo sư Flitwick cũng là Lv 72 rồi. Trong khi đó tên Quirrell chỉ mới đạt đến Lv 54 mà thôi, chẳng lẽ Voldemort hi vọng vào tên này giúp hắn ta đạt được mục đích?

……………

Sau buổi tối Halloween đó thì cũng không xảy ra bất cứ chuyện gì ở Hogwarts nữa mà thời gian cứ lặng yên trôi.

Bây giờ đã là giữa tháng 11 và thời tiết cũng đã bắt đầu trở lạnh rồi. Mùa đông ở Anh tới rất sớm và cũng rất lạnh, tại 1 đất nước mưa nhiều như nước Anh thì mỗi khi trở lạnh thì những cơn mưa lại càng khiến cho không khí thêm buốt giá.

Mặc dù bây giờ vẫn chưa lạnh đến mức những cơn mưa hóa thành mưa tuyết nhưng những làn sương giá phủ kín sân trường cũng khiến lũ học sinh phải rùng mình vì lạnh.

Nhưng dù cho khí trời lạnh lẽo thì vẫn không thể dập tắt được sự nồng nhiệt của đám học sinh đối với giải đấu Quidditch với trận đấu mở màn của đội bóng nhà Gryffindor và Slytherin.

Sáng sớm ngày thứ 7, hắn vốn đang định đi tới thư viện như mọi khi thì bỗng nhiên bị 1 đám người cản lại.

- Harry, mình biết đọc sách rất thú vị nhưng cậu cũng nên xả hơi 1 chút chứ - đây chính là Hermione dẫn theo 2 chị em Parvati, Cho Chang và Marietta đứng chờ hắn trên đường tới thư viện.

- Chúng mình cùng đi xem đấu Quidditch đi Harry, Quidditch thú vị lắm đó - Cho Chang nói.

5 đứa con gái thấy hắn do dự thì như đã bàn bạc từ trước, mấy đứa liếc nhau 1 cái rồi lao tới tóm lấy hắn. Hiện giờ thân thể mới 11 tuổi của hắn mặc dù đã cao lớn hơn trước đôi chút nhưng cũng chỉ mới nặng chưa đầy 40 kg nên dễ dàng bị 5 cô bé nhấc lên cao.

Hắn có thể dễ dàng thoát khỏi 5 cô bé này nhưng mà lại không làm như vậy, hắn cười khổ nói:

- Thôi được rồi, tớ sẽ đi cùng các cậu mà, để tớ xuống đi.

Nghe hắn nói vậy thì 5 cô bé liền đặt hắn xuống đất nhưng vẫn đứng thành vòng tròn xung quanh hắn như thể sợ hẳn lủi mất vậy.

Sau đó hắn cùng với 5 cô bé đang hứng thú bừng bừng đi tới sân đấu Quidditch để theo dõi trận đấu Quidditch giữa nhà Gryffindor và Slytherin.

Do hắn không hề tham gia vào đội Quidditch của nhà Gryffindor nên họ bị khuyết mất vị trí Seeker do anh trai của Ron là Charlie Weasley vốn là đội trưởng và là Seeker của đội đã tốt nghiệp ngay trước khi hắn nhập học. Vì vậy đành phải nhờ 1 học sinh năm thứ 5 của Gryffindor là Andrew Cleveley (nhân vật trong game thôi) tạm thời trở thành Seeker cho đội.

Hắn ngồi dưới khán đài cùng với đám Hermione và quan sát trận thi đấu giữa nhà Gryffindor và Slytherin. Mặc dù biết trước đội Quidditch của nhà Slytherin sẽ chơi bẩn nên đội trưởng Oliver Wood đã cố tình lựa chọn 1 người khỏe mạnh để chống chọi lại những trò chơi xấu của Slytherin nhưng dù sao thì người nam sinh này cũng chỉ là 1 tay mơ.

So với Terence Higgs, Seeker của đội Slytherin thì Seeker của Gryffindor quá đỗi chậm chạp. Mặc dù Chasers của đội Gryffindor đã cố gắng ghi bàn và đội trưởng Oliver Wood là Keeper đã bảo vệ khung thành rất xuất sắc, cản phá đa số đường bóng của Chasers đội Slytherin nhưng khi đội Gryffindor đang dẫn trước 100 điểm thì bỗng nhiên Seeker đối phương vọt xuống dưới sân và trước khi đội Gryffindor kịp phản ứng lại thì trái Golden Snitch đã nằm gọn trong tay của Seeker đội Slytherin.

- Toét!!! - bà Hooch, giáo viên dạy môn bay và cũng là trọng tài của trận Quidditch này thổi còi kết thúc trận đấu.

Trận đấu kết thúc với tỷ số 330-280 nghiêng về Slytherin. Các học sinh của Gryffindor cực kỳ thất vọng vì họ đã thua khi dẫn trước tới 100 điểm, tất cả chỉ vì họ không có được 1 Seeker tốt.

Trái với đám học sinh của Gryffindor thì học sinh Slytherin lớn tiếng cười nhạo đội bóng của nhà Gryffindor. Nếu như không phải các vị giáo sư đang ở đây thì 2 nhà đã đánh nhau to rồi.

Nhà Ravenclaw và Hufflepuff cũng không thích thái độ kiêu ngạo của Slytherin nên cũng cùng nhau rút đi trước để mặc nhà Slytherin còn đang ăn mừng ở lại.

Ngoài mấy cô gái thấy đáng tiếc cho nhà Gryffindor thì hắn cũng chẳng thấy buồn bã gì lắm khi đội bóng nhà mình thua. Hắn chỉ tới đây để xem giải trí cho vui mà thôi, đội nào thắng đối với hắn cũng chẳng quan trọng.

Hắn cùng các cô gái rời khỏi sân Quidditch và trở về tòa lâu đài để tránh thời tiết lạnh giá ở bên ngoài.

Những ngày sau đó nhà Gryffindor có vẻ hơi trầm lắng do trận thua đầu giải nhưng dần dần thì nó cũng qua đi. Vào cuối tháng 11 trận đấu tiếp theo giữa nhà Hufflepuff và Ravenclaw được diễn ra và chính thức khép lại nửa đầu của giải đấu Quidditch của các nhà và sẽ không tiếp tục thi đấu cho tới tháng 2 do thời tiết đã trở nên quá lạnh.

Khoảng giữa tháng 12, giáo sư Mcgonagall bắt đầu lập danh sách những học sinh sẽ ở lại trường vào dịp Giáng Sinh và những học sinh sẽ trở về nhà. Lúc đầu hắn dự định ở lại để tiếp tục học tập phép thuật nhưng sau đó Hermione lại bảo là muốn trở về nhà vì nhớ gia đình nên hắn cũng quyết định trở về cùng cô bé.

Hắn còn khối thời gian để học tập phép thuật nên không cần thiết phải gò bò chính mình vì nó, 10 ngày nghỉ lễ cũng không phải là quá lâu nên hắn cũng không cần phải xoắn xuýt lấy chút thời gian như vậy.

-------☆☆☆☆-------
 
Chương 537: Trứng rồng


Kỳ nghỉ Giáng Sinh kéo dài 10 ngày từ ngày 23 tháng 12 tới ngày mùng 3 tháng 1 cuối cùng cũng đã kết thúc. Hắn và Hermione lại cùng nhau chuẩn bị hành lý chào tạm biệt cha mẹ của Hermione rồi bước lên tàu tốc hành Hogwarts để trở lại trường.

Trong tiết trời lạnh giá của tháng 1 thì học kỳ thứ 2 của trường Hogwarts cũng đã lặng lẽ bắt đầu. Đám học sinh thường hay la cà trong sân trường sau mỗi tiết học giờ thì luôn vội vã trở về phòng sinh hoạt chung của nhà mình ngồi cạnh những cái lò sưởi để giữ ấm.

Mãi cho tới gần cuối tháng 2 khi mà trận đấu Quidditch giữa nhà Ravenclaw và Slytherin được diễn ra thì thời tiết mới bắt đầu ấm dần lên. Mặc dù thỉnh thoảng vẫn còn những cơn mưa tuyết nhỏ nhưng chỉ cần mặc đủ ấm là đám học sinh có thể đi ra ngoài chơi mà không cần ru rú ở trong ký túc xá nữa.

Thời tiết lại càng đẹp hơn nữa khi sang tới tháng 3, những bông hoa đầu mùa xuân bắt đầu nở rộ dưới bầu trời trong xanh không còn mưa tuyết. Thời tiết mùa xuân ở Anh thường là khô hạn hơn so với 3 mùa còn lại nên rất ít mây khiến cho ánh mặt trời chiếu rọi xuống tòa lâu đài và sưởi ấm không khí bên trong.

Hôm nay hắn đang loanh quanh trong thư viện định tìm kiếm 1 số sách về sinh vật huyền bí có thể dùng để chế tạo ma dược thì bỗng nhiên hắn lại bắt gặp 1 người mà có lẽ đã không có mặt ở thư viện từ cả chục năm về trước rồi.

- Bác Hagrid, bác làm gì ở thư viện vậy? - hắn nhìn người đàn ông cao tới 3 mét rưỡi với bộ râu ria xồm xoàm trước mặt mình và hỏi.

Hagrid thân là người trông coi sân vườn của Hogwarts thì đương nhiên là ông ấy có quyền đi tới thư viện để đọc sách như mọi học sinh và giáo viên khác nhưng bản thân Hagrid là 1 người cục mịch ít học (bị đuổi học từ năm thứ 3) nên việc ông tới thư viện là cực kỳ hi hữu.

- Harry đó à, bác tới tìm 1 vài quyển sách để đọc giải trí ấy mà - Hagrid cười nói với hắn.

Bản thân hắn không phải quá mức thân thiết với Hagrid giống như trong truyện nên hắn cũng không nắm bắt được tình hình hiện tại nhưng theo sự hiểu biết của hắn với cốt truyện thì có lẽ hắn đã biết được Hagrid tới thư viện là để làm gì rồi.

- Hagrid, bác định làm gì phạm pháp phải không - hắn nhìn thái độ ngập ngừng của lão Hagrid thì nói.

- Cháu đùa gì thế Harry, bác chỉ tới đọc sách mà sao lại là phạm pháp được chứ - lão Hagrid giật mình - ờ… bác phải đi trước đây, bác chưa dọn cỏ cho vườn rau của trường…

Nói xong thì lão Hagrid vội vã bỏ đi mà không dám nhìn vào ánh mắt của hắn. Hắn đảo mắt qua khu vực mà Hagrid vừa đi qua thì liền thấy được những quyển sách mà lão vừa đọc bởi chúng đều bị sắp xếp loạn xị lên sau khi được lấy ra.

Toàn bộ đều là những cuốn sách có liên quan đến loài rồng và cách chăn nuôi chúng.

Quả là giống như trong truyện, lão Hagrid đã lấy được 1 quả trứng rồng từ tay Quirrell khi tên này giả dạng thành 1 kẻ khác và tiếp cận lão.

Hắn quả thật là không thể hiểu nổi suy nghĩ của Hagrid nữa khi mà lão gây ra hết chuyện này đến chuyện khác khiến cho bản thân mình rơi vào thế bí.

Bất cứ phù thủy nào cũng được biết rằng rồng được Bộ Pháp Thuật liệt vào hàng những sinh vật loại đặc biệt nguy hiểm và không thể bị thuần hóa được có cấp độ là XXXXX (sinh vật huyền bí được chia thành 5 cấp độ từ X là không hề nguy hiểm tới XXXXX là cực kỳ nguy hiểm).

Mỗi 1 con rồng đều cần tới 1 đoàn những phù thủy được huấn luyện kỹ càng mới có thể chế phục vậy mà lão Hagrid lại vọng tưởng nuôi rồng ở trong sân trường.

Cho dù là có 1 điều kỳ diệu xảy ra khiến cho con rồng trở nên nghe lời lão Hagrid như con nhện Aragor đi chăng nữa thì cũng chẳng có gì có thể đảm bảo nó không gây hại đến đám học sinh.

Giống như khi Harry và Ron đi tìm Aragor theo lời dặn của Hagrid và suýt chút nữa thì bị đàn nhện giết chết nếu như không có chiếc xe ô tô bay.

Đến khi mà có 1 học sinh bị thương do con rồng mà Hagrid nuôi thôi cũng đủ cho lão phải rũ xương trong nhà ngục Azkaban.

- Chậc…

Hắn đứng dậy và bắt đầu cất những quyển sách mà mình vừa mới lấy ra lại vào kệ sách sau đó thì bắt đầu đi xuống dưới sân trường và hướng tới cái chòi của lão Hagrid.

Cho dù hắn không quá thân thiết với lão Hagrid nhưng dù sao ông ta cũng là 1 người tốt nên hắn không thể để ông ta phải chịu trừng phạt chỉ vì đam mê nuôi 1 sinh vật huyền bí được.

- Bác Hagrid, cháu là Harry đây… - hắn gỗ lên cánh cửa gỗ và gọi.

- Cạch…

Hắn vừa gõ cửa thì lão Hagrid đã vội vàng mở hé cánh cửa chiếc chòi gỗ ra và nhìn hắn.

- Vào đi Harry - Hagrid vội vã kéo hắn vào nhà.

Hắn vừa bước vào trong căn nhà thì liền cảm thấy nhiệt độ ở bên trong này cao hơn hẳn so với bên ngoài.

Hắn nhìn về phía cái lò sưởi bằng gạch đang chứa 1 ngọn lửa cháy lách tách khiến cho nhiệt độ trong phòng trở nên nóng nực.

Ở bên trong ngọn lửa màu cam đó không khó để nhận ra là có 1 vật tròn tròn màu đen trong rất giống 1 quả trứng nhưng lại rất lớn. Quả trứng này có chiều dài tới gần nửa mét và chiều ngang là hơn 30 cm.

- Bác Hagrid, đó là cái gì vậy? - hắn vừa bước vào thì đã chất vấn lão Hagrid.

- Ờ… đó là… trứng rồng… - lão Hagrid ấp a ấp úng như 1 đứa trẻ bị cha mẹ bắt quả tang khi làm điều sai trái.

- Tại sao bác lại có ý định ấp trứng rồng hả bác Hagrid, bác biết điều đó là phạm pháp cơ mà - hắn nói to hơn.

- Chỉ là… từ bé đến giờ ta vẫn luôn muốn nuôi 1 con rồng…

- Ai mà chẳng muốn nuôi 1 con rồng, nhưng họ có dám nuôi đâu cơ chứ? - hắn nói - chưa kể đến việc họ sẽ bị Bộ Pháp Thuật bắt giữ mà con rồng cũng sẽ gây nguy hiểm cho những người xung quanh. Nếu con rồng nổi điên thì bác sẽ làm gì? Phải cần tới cả chục phù thủy là những chuyên gia về rồng để có thể chế phục được 1 con rồng mà bác lại định nuôi nó ở nơi toàn là đám học sinh sao?

Lão Hagrid bị hắn mắng vốn thì thân hình cao to của lão dường như bị bé lại vậy, lão chỉ ngồi im mà không phản bác được.

- Việc này tốt nhất là nên báo lại với giáo sư Dumbledore, thầy ấy sẽ có cách chăm lo cho quả trứng rồng này - hắn nói - cháu tới đây chỉ để khuyên bác như vậy mà thôi, quyết định như thế nào là tùy bác.

Hắn nói xong thì quay đầu định rời đi nhưng sau đó lại quay đầu lại và nói thêm 1 câu cuối:

- Hơn nữa cháu nghĩ bác cũng nên nói lại với giáo sư Dumbledore rằng làm thế nào mà bác có được quả trứng rồng này, dù sao 1 vật như vậy không phải bất cứ kẻ nào cũng có thể có được.

Nói xong thì hắn bỏ đi để lại lão Hagrid với vẻ mặt bừng tỉnh giống như là nhớ ra điều gì đó.

Lão Hagrid mặc dù chậm hiểu nhưng khi đã được hắn ám chỉ 1 cách rõ ràng như vậy thì không thể nào không nhận ra được điều kỳ lạ.

Hàng loạt những ký ức trong lúc say xỉn đã quay trở về với lão Hagrid và khiến lão nhớ ra rằng mình đã lỡ miệng nói ra cách để hàng phục con chó 3 đầu cho kẻ đã đưa quả trứng cho mình.

Còn hắn thì sau khi rời khỏi cái chòi của lão Hagrid thì liền quay trở về thư viện và tiếp tục đọc sách, những chuyện xảy ra tiếp sau đó hắn chẳng thèm quan tâm chút nào.

-------☆☆☆☆-------
 
Chương 538: Kết thúc năm học thứ nhất


Khoảng 2 tuần kể từ sau khi hắn nhìn thấy quả trứng rồng ở trong cái chòi gỗ của lão Hagrid thì hắn chỉ tập trung vào việc thực hành những phép thuật mà mình mới học được.

Chỉ trong vòng chưa đầy 2 học kỳ với thời gian chỉ hơn nửa năm mà hắn đã dám tự tin khẳng định rằng lý thuyết phép thuật của mình cực kỳ vững chắc.

Thậm chí đã nhiều lần Percy đã từng nói rằng kiến thức của hắn thậm chí đã vượt xa 1 số lớn những học sinh năm thứ 5 mỗi khi hắn tìm tới anh ta để được giải đáp thắc mắc.

Nhưng đó không chỉ có riêng lý thuyết mà thôi, hiện giờ hắn đã có thể thực hiện được cả trăm phép thuật lớn nhỏ khác nhau nhờ vào khả năng kỹ năng hóa của hệ thống.

Cứ mỗi khi hắn thực hiện đi thực hiện lại 1 phép thuật khoảng vài chục lần thì 1 skill lại được tạo ra và hắn có thể thoải mái thực hiện phép thuật này mà hoàn toàn bỏ qua việc niệm chú hay vẫy đũa phép nhờ vào [Transcendence Intelligence] giúp hắn loại bỏ hoàn toàn thời gian xuất chiêu.

Bây giờ hắn đang chăm chỉ thực hành những kỹ năng phép thuật mà hắn cho là hữu dụng học được từ những cuốn sách phép thuật của thư viện.

Những phép thuật này rất khác với phép thuật của thế giới thực khi mà thay vì là những phép thuật gây sát thương như Hỏa Tiễn hay Điện Giật thì nó lại thiên về dạng phép thuật ứng dụng nhiều hơn.

Ví dụ như giờ hắn có thể sử dụng bùa chú để khiến cho cây bút lông ngỗng tự mình viết ra những gì mà hắn yêu cầu để hắn rảnh tay làm việc khác, hay là hắn có thể khiến cho 1 ấm trà mọc chân để tự nó rót trà cho hắn bằng phép biến hình.

Phải nói là từ khi học được những phép thuật này thì bản tính lười nhác của hắn lại càng được bộc lộ rõ ràng hơn khi hắn liên tục dùng những phép thuật này để phục vụ cho sinh hoạt cá nhân.

Khác với những phù thủy có giới hạn ma lực ở thế giới này thì bản thân hắn sở hữu lượng Mp cực lớn nên cho dù hắn có liên tục sử dụng phép thuật đi chăng nữa thì Mp của hắn cũng chẳng tụt xuống chút nào do hắn hồi Mp quá nhanh.

Vào buổi tối hắn ngồi ở trong phòng sinh hoạt chung của Gryffindor mà luyện tập phép thuật bằng cách ngồi ỳ 1 chỗ và sử dụng phép thuật để phục vụ cho bản thân mình. Khoảng lúc 8 giờ tối hắn đang thoải mái đọc sách khi mà 2 cái tay mọc ra từ chiếc ghế tựa hắn đang ngồi xoa bóp vai cho hắn thì bỗng nhiên hắn nhìn thấy 1 bóng người ôm 1 bọc gì đó đi ngang qua sân trường.

- Hagrid? - hắn lập tức nhận ra người này cho dù từ chỗ hắn tới đó rất xa nhờ vào thị lực kinh người.

Hagrid là người giữ khóa và trông coi sân trường Hogwarts nên có đi lại dưới sân vào giờ này cũng chẳng có gì kỳ lạ nhưng hắn lại chú ý đến cái bọc to bằng 1 nửa hắn đang được lão Hagrid ôm trong lòng.

Norwegian Ridgeback: Noberta Lv 38

Dòng chữ lơ lửng trên cái bọc vải mà lão Hagrid đang ôm trong lòng kia đã bộc lộ danh tính của thứ ở bên trong đó.

Rồng!!!

Lão Hagrid đã không thể cưỡng lại được sự mê hoặc của việc sở hữu 1 con rồng nên đã ngó lơ lời khuyên của hắn mà tiếp tục ấp nó nở ra.

Nếu tính cả thời gian ấp trứng thì con rồng Đuôi Gai Na Uy này chỉ mới được hơn 1 tuần tuổi vậy mà nó đã có kích thước gần bằng 1 đứa trẻ khoảng 5-6 tuổi rồi. Rồng Đuôi Gai Na Uy khi trưởng thành sẽ cao tới hơn 6 mét chẳng lẽ lão Hagrid định tiếp tục giữ nó ở trong cái chòi mà mình lão ở đã chật chội lắm rồi sao?

Hắn liếc qua những học sinh đang ngồi trong phòng sinh hoạt chung 1 chút sau đó giả vờ đi lên cầu thang. Khi đã đi khuất khỏi tầm mắt của đám học sinh của Gryffindor thì ngay lập tức biến thành 1 làn khói đen và đi xuyên qua chiếc lỗ thông gió nhỏ ở trên tường và bay ngang qua sân trường.

Hắn hóa thân thành bóng tối bay trong bóng đêm với tốc độ cực nhanh, chẳng mấy chốc mà hắn đã xuất hiện ở trước cửa căn chòi của lão Hagrid.

- Cạch…

Hắn đẩy cánh cửa ra và nhìn thấy lão Hagrid vừa mới mang con rồng nhỏ về nhà thì giật mình khi cánh cửa bất chợt bị mở ra.

- Harry, giờ này rồi mà cháu còn tới đây làm chi vậy - lão Hagrid cố gắng đứng che cái bọc vải trên bàn.

- Xoẹt… - đúng lúc này những chiếc móng vuốt sắc nhọn của con rồng con xé rách bọc vải và ló đầu ra ngoài.

- Gré… - con rồng mở miệng kêu lên, 1 cụm khói đen phun ra từ cái miệng đầy những chiếc răng lởm chởm của con rồng.

- Bác Hagrid, cháu đã nói với bác nuôi rồng là phạm pháp rồi kia mà - hắn nói - chỉ trong vài tháng nữa thôi con rồng sẽ cao gấp đôi bác khi đó bác định sẽ che dấu nó thế nào? Với cái lý lịch không mấy tốt đẹp của bác thì Bộ Phép Thuật sẽ nhốt bác vào nhà ngục Azkaban đấy.

Rồng ở thế giới này mặc dù không mạnh hơn bọn Wyverns ở thế giới thực là bao nhưng bù lại chúng lại lớn rất nhanh. Chỉ cần thời gian vài tháng là 1 con rồng có thể đạt được đến kích thước tối đa của nó và gần như không già đi trong suốt quãng đời còn lại.

- Bác biết nhưng mà… con Nobert… trông nó dễ thương chưa kìa… - lão Hagrid nhìn về phía con rồng đang dùng những chiếc răng sắc nhọn của nó cắn vào đùi của lão Hagrid.

Hắn vẫn không thể hiểu nổi óc thẩm mỹ của lão Hagrid, chẳng hiểu sao lão lại có thể coi 1 con rồng là “dễ thương” được cơ chứ.

Cũng may mà lão Hagrid mang 1 nửa dòng máu người khổng lồ nên da thịt rất dày nếu không chỉ cần con rồng con kia táp 1 cái là lão Hagrid đã đi 1 miếng đùi rồi.

- Có vẻ như bác không hiểu được mức độ nghiêm trong của chuyện này, cháu sẽ đi báo với giáo sư Dumbledore - hắn biết mình có khuyên thế nào thì lão Hagrid cũng chẳng chịu nghe nên liền quay đầu bỏ đi.

- Khoan đã Harry, cháu hãy để cho ta có thời gian tạm biệt nó được không? - lão Hagrid kéo hắn lại.

Cuối cùng thì lão Hagrid cũng phải chấp nhận đem chuyện này báo lại cho giáo sư Dumbledore. Ngay ngày thứ 2 giáo sư Dumbledore đã liên hệ được với người bạn của mình và đưa con rồng của lão Hagrid tới 1 trung tâm nghiên cứu rồng ở Thụy Điển nơi nó sẽ được chăm sóc và nghiên cứu.

Khi hắn kéo theo lão Hagrid tới văn phòng của giáo sư Dumbledore để thông báo với ông thì giáo sư đã nhìn hắn với 1 ánh mắt khá là ngạc nhiên.

- Con có cách hành xử không giống cha của con chút nào Harry ạ - giáo sư Dumbledore nói - nếu như trò James Potter mà biết Hagrid có 1 con rồng thì thể nào cũng sẽ lẻn ra ngoài hằng đêm để đi xem nó cho mà xem.

- Em không phải là cha của em thưa giáo sư, em không có nhiều hứng thú lắm trong việc nghiên cứu rồng - hắn trả lời - việc này không đáng để em mạo hiểm lẻn ra ngoài hàng đêm để nhìn 1 thứ em không hứng thú.

- Em nói chuyện giống như 1 Ravenclaw đích thực vậy - giáo sư Dumbledore nói.

- Đó cũng là điều mà em nói với chiếc mũ phân loại, nhưng có vẻ như nó đã quyết định rằng em thuộc về Gryffindor - hắn nói - xin phép giáo sư, em phải trở về ký túc xá đây ạ.

Hắn nói xong thì liền rời khỏi văn phòng của giáo sư Dumbledore để lại vị giáo sư này 1 mình chìm trong dòng suy nghĩ của bản thân và những tiếng nói ồn ào của những nhân vật trong những bức chân dung của các vị hiệu trưởng trước đây.

Sau chuyện con rồng của lão Hagrid thì hắn không còn để tâm nhiều đến những chuyện xảy ra xung quanh trường Hogwarts mà chỉ chăm chú vào những quyển sách phép thuật mà thôi.

Cho tới khi đám học sinh hoàn thành những bài thi cuối năm của mình thì năm học đầu tiên của hắn tại học viện phép thuật mà ma thuật Hogwarts cũng đã chính thức khép lại.

-------☆☆☆☆-------
 
Chương 539: Lại tới Hẻm Xéo


Vào ngày đầu tiên của tháng 8 hắn thức dậy và đi xuống bếp thì liền nhìn thấy 1 con cú bay tới và đậu trên cửa sổ của nhà bếp.

- Grù… - con cú rúc lên 1 tiếng.

Hắn phát hiện ra ở chân con cú này có gắn 1 bức thư thì đi tới và tháo bức thư đó ra. Hắn tiện tay ném cho con cú 1 đồng Sickle bạc và nó lập tức ngậm lấy rồi bay đi.

Hắn ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn ăn và rót cho mình 1 cốc sữa sau đó thì bắt đầu mở bức thư này ra.

Vừa nhìn vào dấu sáp in biểu tượng của trường Hogwarts thì hắn liền biết được đây là danh mục sách giáo khoa cho năm học thứ 2 do trường gửi tới.

Hắn mở lá thư đình kèm ra đọc để kiểm tra xem mình phải chuẩn bị những sách gì.

Và khá là bất ngờ khi mà hắn đọc được tên của những quyển sách mà trường yêu cầu hắn phải mua.

Học sinh năm thứ hai cần có:

Sách Thần Chú Căn Bản (lớp 2) của Miranda Goshawk

Giải Lao với Banshee (Nàng Tiên Báo Tử) của Gilderoy Lockhart

Lang Thang với Ghouls (Quỷ ăn thịt) của Gilderoy Lockhart

Kỳ Nghỉ với Hags (Mụ phù thủy già) của Gilderoy Lockhart

Du Lịch với Trolls (Quỷ khổng lồ) của Gilderoy Lockhart

Hành trình với Vampires (Ma cà rồng) của Gilderoy Lockhart

Lạc Lối với Werewolves (Người sói) của Gilderoy Lockhart

Một Năm với Yeti (Người tuyết) của Gilderoy Lockhart



Trong năm học đầu tiên hắn không hề có va chạm gì với giáo sư Quirrell cả nên dĩ nhiên là tên Voldemort cũng chẳng hơi đâu sai tên giáo sư vô dụng này động tới hắn làm gì cả.

Nhưng bây giờ xem ra giáo sư Quirrell vẫn bị cho thôi việc và thay vào đó là 1 tên còn vô dụng hơn được mời về làm người thay thế Quirrell dạy môn phòng chống nghệ thuật hắc ám.

Có lẽ rằng giáo sư Dumbledore cũng chẳng muốn sự có mặt của Voldemort ở trong trường Hogwarts cho dù hiện tại hắn ta vô dụng đến thế nào. Và khi mà hắn đã thể hiện trước mặt giáo sư Dumbledore rằng hắn chẳng có chút hứng thú nào làm những việc không đâu thì hẳn là giáo sư Dumbledore đã tự mình ra tay bóc trần thân phận của Quirrell.

Dù sao thì Dumbledore thân là người được xưng tụng là phù thủy vĩ đại nhất thời hiện đại cũng không phải là nói chơi, sao có thể có chuyện Voldemort nhập vào 1 vị giáo sư mà bữa ăn nào cũng ngồi cách giáo sư Dumbledore chỉ vài mét mà ông ấy không nhận ra điều khác lạ cơ chứ.

Hắn đọc xong danh mục sách giáo khoa thì liền cất nó đi và tiếp tục ăn sáng. Đến khoảng 9 giờ sáng thì Hermione vội vàng chạy sang gõ cửa nhà của hắn.

- Harry, cậu đã nhận được thư của trường chưa? - hắn vừa mới mở cửa ra thì Hermione đã nói như liên thanh - cậu có thấy trong danh mục sách có rất nhiều cuốn đều là của 1 tác giả mang tên Gilderoy Lockhart không? Không biết ông ấy là người thế nào nhỉ? Sao trường lại bắt mua nhiều sách của ông đến vậy?

Hắn nhìn Hermione đang líu lo như hót về vấn đề danh mục sách mà hơi đau đầu. Hắn biết Gilderoy Lockhart chỉ là 1 tên lừa đảo và những câu chuyện được tên này viết lại đều là sự thật chẳng qua là không phải do tên này thực hiện mà thôi.

Chính nhờ vào việc thay tên mình vào những câu chuyện có thật đó nên Lockhart có thể đánh lừa được tất cả mọi người rằng bản thân mình thực sự đã thực hiện những chuyện đó do nó không hề tồn tại sở hở như những câu chuyện hư cấu khác.

- Mình không thể chờ cho đến ngày mai để tới Hẻm Xéo và mua những cuốn sách do Gilderoy Lockhart viết - mỗi khi Hermione nhắc tới sách là khuôn mặt của cô bé lại hiện lên vẻ hạnh phúc.

Đôi răng thỏ quá cơ của Hermione đã được hắn sử dụng phép thuật để điều chỉnh lại khiến cho hàm răng của cô trở nên đều chằn chặn. Lúc trước do đôi răng thỏ nên tỷ lệ khuôn mặt của Hermione không phải quá cân đối nhưng giờ sau khi điều chỉnh lại hai chiếc răng cửa thì vẻ dễ thương của Hermione bắt đầu được thể hiện ra.

- Mình phải về bảo ba mẹ chuẩn bị ngày mai đi tới Hẻm Xéo ngay mới được - Hermione vội vã bỏ đi - gặp cậu sau nhé Harry.

………….

Qua 1 buổi đêm nghĩ ngợi về những cuốn sách mới khiến cho Hermione hết sức nóng lòng, lúc ngồi trên xe của cha mình cùng với hắn cô bé cứ luôn miệng thúc giục cha mình đi nhanh lên.

15 phút ngồi trên xe ô tô hiện tại đối với Hermione giống như là cực hình vậy. Ngay khi Mr Granger tìm được chỗ đậu xe thì Hermione liền kéo tay cha mẹ mình và cả hắn đi nhanh tới quán Leaky Cauldron.

Mất thêm khoảng 10 phút đồng hồ để cha mẹ Hermione tới ngân hàng Gringotts để đổi tiền sau đó thì mọi người cùng nhau đi tới tiệm sách Flourish & Blotts.

Trên đường đi tới tiệm sách thì bỗng nhiên hắn nhìn thấy trong đám người đông đúc hiện lên những cái đầu đỏ chót. Hắn không cần phải đoán cũng biết đó chính là gia đình nhà Weasley đang tới Hẻm Xéo để mua sắm cho năm học mới bởi vì trong giới phù thủy làm gì có gia đình nào có mái tóc đỏ chót mà lại đông con như vậy chứ.

Hắn phát hiện ra gia đình Weasley thì Ron đang ngó nghiêng cũng phát hiện ra hắn và Hermione.

- Harry, cậu cũng tới mua sách à - Ron gọi lớn.

Mặc dù không đến mức bạn thân như trong truyện hắn vẫn có chút giao thiệp với Ron. Thằng nhóc Ron cũng rất thân thiện với hắn vì hắn thường hay cho nó chép bài của mình. Đối với 1 đứa học sinh thì chỉ như vậy thôi cũng đã đủ để xây dựng 1 sự tin tưởng.

Gia đình Weasley nghe Ron hô lên thì cũng quay lại và nhìn về phía này.

- Ba, mẹ, đó chính là Harry Potter đó - Fred và Geogre đồng thanh nói với 1 người đàn ông hói đầu cao lêu nghêu và 1 người phụ nữ mập lùn ở bên cạnh.

Cha mẹ của Ron phải nói là hoàn toàn trái ngược hẳn với gia đình Dursley cả về ngoại hình lẫn tính cách. Khi biết được hắn là Harry Potter thì 2 người liền vui vẻ đi lại gần.

- Xin chào, cháu là Harry phải không? Bác là mẹ của Ron, cảm ơn cháu đã giúp đỡ thằng Ron trong năm học vừa rồi - bà Molly Weasley hết sức niềm nở đối với hắn.

Bên kia thì cha của Ron khi biết được cha mẹ của Hermione là Muggles thì cực kỳ hứng thú bắt chuyện với họ.

- Ba mẹ, Harry và Hermione là 2 học sinh đứng đầu của toàn bộ số học sinh năm nhất đấy ạ - Percy vừa nói vừa tự hào như thể anh là người đã giúp hắn và Hermione được như ngày hôm nay vậy.

Sau 1 lát làm quen thì mấy người bọn hắn cùng kéo nhau đi vào tiệm sách Flourish & Blotts để mua sắm sách cho năm học mới.

- Nhìn kìa, Gilderoy Lockhart đang ký tặng sách - bà Molly nhìn thấy tấm biển thông báo thì kêu lên - các con cứ đưa hết sách đây để mẹ đi xin chữ ký cho.

Bà Molly bắt đầu ôm lấy mấy quyển sách mới mua của đám con và cả của hắn lẫn Hermione nhét vào chiếc túi nhỏ của mình sau đó liền bắt đầu đi xếp hàng để xin chữ ký.

Hắn và mấy đứa còn lại thì cùng nhau đi mua những quyển sách cho những môn học khác.

Hắn mò theo những kệ sách của cửa tiệm và tìm những cuốn sách thú vị để mua. Do mọi người đều bận đi xếp hàng xin chữ ký của Lockhart nên cửa hàng sách mặc dù đông nhưng những kệ sách ở bên trong thì lại rất vắng vẻ.

Hắn đang vui vẻ tìm kiếm mấy quyển sách giới thiệu về bùa chú thì bỗng nhiên hắn lại nghe được tiếng huyên náo truyền vào từ phía ngoài cửa tiệm sách và trong số những giọng nói đang gây ồn ào có những giọng mà hắn nghe rất quen.

-------☆☆☆☆-------
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top