Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt
Chương 40


Bạch Linh Lung cũng không thèm để ý mấy người bọn họ chê cười mình, còn cười hì hì nói: “Ông ta vừa mới bị đánh, nhà lại bị trộm ghé thăm, chắc chắn không bao lâu sau tin tức này sẽ được lan truyền ra ngoài, mụ đàn bà tằng tịu với ông ta chắc chắn sẽ đến an ủi, hiện tại đi bắt gian chính là thời cơ thích hợp hoàn mỹ nhất.”

Thấy cô sốt ruột muốn đi làm chuyện này, Tống Kim Nghiêu cười nói: “Ông ta là cha của con, nếu ông ta xảy ra chuyện, sự nghiệp sau này của con cũng sẽ chẳng tốt được, con xác định là phải làm chuyện này sao?”

“Bác trai, cái chỗ dựa quyền cao chức trọng kia coi trong ông ta như thế, ông ta còn là tâm phúc của vợ đối phương, điều này có nghĩa là ông ta đã là cấp dưới đắc lực trong lòng hai vợ chồng nhà bọn họ rồi.”

“Bạch Kiến Nhân không có gia thế không có bối cảnh, lại được bọn họ tin tưởng và đánh giá cao, điều này chứng minh bọn họ sẽ có liên lụy rất sâu.”

“Con không biết ông ta có liên lụy đến những chuyện càng bí mật hơn hay không, nhưng chắc chắn là có liên quan ích lợi với nhau.”

“Nhà máy máy móc và nhà máy sắt thép đều là đơn vị quốc doanh có công trạng tốt nhất, bọn họ sắp xếp ông ta vào hai nhà máy này, tôi dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra được một vài thứ, không nói chuyện gì khác, Bạch Kiến Nhân chắc chắn đã kiếm chác thay bọn họ rất nhiều.”

“Một khi Bạch Kiến Nhân xảy ra chuyện, bọn họ chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực ra bảo vệ, cho nên cho dù con có quậy to cỡ nào cũng chỉ làm ông ta mất mặt, ảnh hưởng đến vấn đề thăng chức trong công việc của ông ta một khoảng thời gian thôi, bọn họ chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn ông ta đi ăn cơm tù miễn phí, trơ mắt nhìn mọi sự sắp xếp của mình trong mấy năm qua biến thành công dã tràng.”

Nói đến đây, Bạch Linh Lung tràn ngập tự tin, nhưng mà cô lại suy nghĩ một chút, ánh mắt khi nhìn về phía Tống Kim Nghiêu hơi sâu thẳm, cười hì hì nói: “Đương nhiên, nếu như có lãnh đạo chính trực nào đó muốn lợi dụng ông ta làm ngòi nổ để chỉnh đốn thành phố Đàm, vậy thì kết cục của cặp đôi khốn nạn chó đẻ đê tiện kia chắc chắn sẽ c.h.ế.t rất thảm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-40.html.]

Tống Kim Nghiêu nghe thế lại mỉm cười, quay về vị trí của mình ngồi xuống, cười hiền hòa nói: “Nếu cha của con nghe được những lời này của con, biết con thông minh như thế, có lẽ sẽ rất hối hận vì những hành vi trước kia của mình.”

“Ông ta sẽ không hối hận đâu.”

Bạch Linh Lung đã nhìn thấy phẩm hạnh của tên chó đẻ cặn bã kia rồi, trong mắt ông ta chỉ có quyền thế địa vị và tiền tài, những thứ khác đều sẽ không bị ông ta đặt vào trong mắt.

Cho dù ông ta biết cô rất thông minh thì cũng sẽ không tận tâm tận lực bồi dưỡng cô, chỉ biết tìm cách tẩy não cô, lợi dụng sự thông minh của cô để đạt được mục đích của chính ông ta.

Nói trắng ra thì trong lòng tên cặn bã chó c.h.ế.t kia, những thứ mà ông ta yêu thích quan trọng hơn con gái rất nhiều.

Nói xong chuyện này, Bạch Linh Lung lại đi vào phòng bếp phụ giúp bọn họ làm việc, phụ giúp người lớn, chuẩn bị một bàn thức ăn vừa phong phú lại dinh dưỡng.

Hôm nay vốn dĩ là thời gian làm việc, Chu Lan Bình bởi vì con trai và cháu trai về nên mới cố ý xin nghỉ một ngày, vội vàng chạy đến nhà máy chế biến thịt mua đồ ăn về, từ sáng sớm đã ở trong nhà chuẩn bị.

Đối với Bạch Linh Lung mà nói, đồ ăn bữa trưa ngày hôm nay của nhà họ Tống là cực kỳ phong phú, một nồi canh gà dinh dưỡng to, một chén thịt kho tàu, thịt hâm lại vừa thơm vừa cay, lại thêm hai món chay, còn có sủi cảo mà chỉ ngày lễ tết gia đình bọn họ mới nấu.
 
Chương 41


“Linh Lung, hoan nghênh con đến nhà dì chơi, mau ăn cơm đi.”

Chu Lan Bình múc một chén canh gà cho cô trước, cố ý múc đùi gà vào chén của cô, nhiệt tình mời gọi.

“Cảm ơn bác gái.”

Bạch Linh Lung thật lòng cảm ơn, cũng nhìn Tống Kim Nghiêu nói cảm ơn: “Bác trai, cảm ơn bác và bác gái đã nhiệt tình khoản đãi con.”

“Đừng khách sáo như thế, mau ăn đi.”

Tống Kim Nghiêu cầm đũa, cười cười nói với cháu trai: “Tĩnh Xuyên, bình thường con làm việc bận rộn, hiếm khi mới có dịp đến nhà dượng chơi một lần, lâu lắm rồi không nếm thử tay nghề của dì con, mau nếm thử mấy món này đi, xem xem có còn hợp khẩu vị hay không.”

“Tay nghề của dì thì miễn bàn, nấu cháo thôi cũng đã siêu ngon rồi.” Lục Tĩnh Xuyên vô cùng nịnh nọt khen ngợi.

Chu Lan Bình nghe thế mỉm cười, gắp đùi gà cho anh nói: “Hiện tại Tĩnh Xuyên của chúng ta cũng biết ăn nói khách sáo rồi, xem ra trong bộ đội có giáo viên dạy dỗ rất tốt ha.”

Lục Tĩnh Xuyên cười cười, không giải thích quá nhiều, chủ động gắp thịt cho Bạch Linh Lung: “Linh Lung, ăn cơm đi, em thích ăn gì thì cứ gắp cái đó.”

“Được rồi.”

Bạch Linh Lung nhe răng cười nói.

Thật ra cô cũng không thể nào giải thích rõ ràng được, rõ ràng là cô mới quen biết với Lục Tĩnh Xuyên ngày hôm nay thôi, nhưng không hiểu sao lại không cảm thấy xa lạ chút nào, cứ có cảm giác đã quen thuộc với anh từ rất lâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-41.html.]

Thật ra Lục Tĩnh Xuyên cũng có cảm giác này, thân là quân nhân, anh cũng có thói quen tu dưỡng chức nghiệp của mình, anh cũng không phải một người cảm tính, ngược lại còn cực kỳ bình tĩnh lý trí, nhưng hôm nay nhìn thấy Bạch Linh Lung, trong lòng lại có một tiếng nói liên tục nói với anh: Là cô đó.

Sau khi tiếp xúc nhiều hơn, Lục Tĩnh Xuyên càng thêm thích tính cách của cô, anh lại càng thêm khẳng định rằng người bạn đời mà anh muốn tìm chính là cô.

Tay nghề của Chu Lan Bình đúng là rất tốt, cơm nhà bình thường nhưng cũng rất ngon, bình thường nguyên chủ ở trong nhà cũng không ăn được món gì không, trong bụng chẳng có tí chất béo nào, bữa cơm ngày hôm nay lại có rất nhiều chất béo, Bạch Linh Lung ăn liền hai chén cơm, còn ăn không ít sủi cảo, vô cùng thỏa mãn.

Cơm nước xong, cô chủ động đứng dậy dọn dẹp chén đũa, bưng vào trong phòng bếp rửa sạch sẽ, còn dọn dẹp nhà bếp gọn gàng ngăn nắp.

Chu Lan Bình càng nhìn càng thấy thích, tranh thủ lúc cô quét dọn vệ sinh, bà ấy đi ra ngoài nói nhỏ với Lục Tĩnh Xuyên: “Tĩnh Xuyên, con bé Linh Lung này được đó, chờ mẹ con bé tỉnh lại rồi, con nhớ đi nói chuyện với mẹ con bé cho cẩn thận.”

Lục Tĩnh Xuyên khẽ “dạ” một tiếng, nói với bà ấy: “Dì, tạm thời dì đừng nói cho mẹ con, chờ con xác định rồi lại báo cho mẹ biết.”

“Được rồi.” Chu Lan Bình gật đầu đồng ý.

Bạch Linh Lung dọn dẹp vệ sinh xong đi ra ngoài, Lục Tĩnh Xuyên cắt một ít cam vàng, cầm một ít cho cô ăn, lại hỏi thăm kế hoạch của cô: “Linh Lung, chiều nay em dự định như thế nào?”

“Tôi đi về bệnh viện trước, chờ đến chiều tối lại đi bắt gian.”

Hiện tại mẹ của cô còn chưa cần cô kè kè ở bên chăm sóc, cô dự định đi theo dõi Bạch Kiến Nhân trước, cô có dự cảm, hôm nay tên cặn bã chó đẻ kia sẽ đi gặp mặt mụ đê tiện, cô không thể bỏ lỡ cơ hội bắt gian cực tốt này.

Thấy cô dự định đi ngồi canh, Tống Thao cười tươi rồi nói: “Linh Lung, bên ngoài đang đổ tuyết, cô đừng đi ngồi canh, tôi đã nhờ người đi canh chừng cho cô rồi, chờ đến khi có được tin tức chính xác sẽ lập tức đến bệnh viện báo cho cô biết ngay.

“Được rồi.”
 
Chương 42


Bạch Linh Lung cũng không khách sáo với cậu ấy, đồng ý vô cùng dứt khoát, còn cười mời nói: “Lát nữa anh cũng đi cùng ha.”

“Bảo đảm đến đúng giờ.”

Tống Thao cười chớp mắt, cậu ấy thật sự muốn đi nhiều chuyện, đương nhiên càng muốn xem cô biểu hiện phát huy như thế nào, cậu ấy có dự cảm, trò hay ngày hôm nay nhất định sẽ rất xuất sắc.

Hai vợ chồng Tống Kim Nghiêu cũng không ngăn cản bọn họ, cũng không nhúng tay vào chuyện này. Bọn họ đều là người trưởng thành trên mười tám tuổi hết rồi, có tư duy suy nghĩ của riêng mình, cứ để bọn họ tự do thoải mái phát huy thôi.

Ngồi ở nhà họ Tống thêm một lúc, Bạch Linh Lung lại cảm ơn hai người bọn họ đã nhiệt tình tiếp đãi cô lần nữa, sau đó đứng dậy chào tạm biệt về bệnh viện.

Lục Tĩnh Xuyên đưa cô về, cũng tranh thủ cơ hội trò chuyện với cô: “Linh Lung, lần này anh được nghỉ mười ngày, sẽ ở thành phố Đàm một tuần, nếu em có việc gì cần giúp đỡ thì có thể đến tìm anh bất cứ lúc nào.”

Bạch Linh Lung cho tay vào túi quần, đi song song với anh, ngẩng đầu nhìn anh: “Lục Tĩnh Xuyên, anh chơi thật à?”

“Hôn nhân là chuyện rất thần thánh, chuyện này tuyệt đối không thể nói đùa.”

Bởi vì ảnh hưởng từ nghề nghiệp, Lục Tĩnh Xuyên là một người rất nghiêm túc lại chính chắn, trong lúc làm việc đều sẽ không cười đùa nói giỡn, hôn nhân là chuyện lớn trong đời, về chuyện này, anh có thái độ vô cùng nghiêm túc.

Bạch Linh Lung âm thầm thở dài, duỗi tay vỗ nhẹ lần phần trán lạnh như băng của cô, lần đi xem mắt ngày hôm nay là do nguyên chủ lên kế hoạch, nhưng người tạo ra hiểu lầm này lại là cô.

Hình như cô cần phải chịu trách nhiệm rồi.

“Ặc, cái kia...”

Thật ra Bạch Linh Lung còn chưa chuẩn bị sẵn tinh thần cho chuyện kết hôn, nhưng mà cô lại có ấn tượng rất tốt đối với Lục Tĩnh Xuyên, cũng biết rõ anh là một người đàn ông chất lượng tốt, còn là một người rất có tiềm năng, hôm nay cô phải may mắn lắm mới có thể gặp được anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-42.html.]

“Linh Lung, em muốn nói cái gì?” Lục Tĩnh Xuyên biết trong lòng cô còn có băn khoăn, muốn nghe được suy nghĩ thật lòng của cô.

Bạch Linh Lung cười xấu hổ: “Tôi còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, anh cho tôi thêm một chút thời gian đi, tôi còn phải nói chuyện với mẹ của tôi nữa.”

“Được rồi.”

Khóe môi Lục Tĩnh Xuyên hơi cong lên.

Trên đường về, hai người cũng không nói đến chuyện này nữa, nhưng Lục Tĩnh Xuyên lại chủ động nói cho cô biết một ít tình hình cá nhân của mình, làm cô có hiểu biết sơ bộ về mình.

Năm giờ chiều, Bạch Linh Lung đang chuẩn bị đến nhà ăn của bệnh viện ăn cơm, Lục Tĩnh Xuyên lại xách một chồng hộp cơm từ nhà dì đến, vừa đi vào đã nói với cô: “Linh Lung, thằng Thao đã nhận được tin tức chính xác, Tần Mộng Lan đã đi đưa cơm chiều cho cha của cô rồi, nó đã đi qua đó ngồi canh, bảo hai chúng ta ăn cơm chiều xong rồi lập tức chạy qua đó.”

Chiều này Bạch Linh Lung cũng không rảnh rỗi, cô ngồi trong phòng mở xem cuốn sổ ghi chép bí mật kia, cuốn số này chính là thứ mà cô trộm được từ trên người Bạch Kiến Nhân.

Xem cuốn sách này xong, suốt buổi chiều cô đều cảm thấy tâm trạng rất nặng nề, cô biết nếu đưa cuốn sổ này cho lãnh đạo cấp cao của thành phố Đàm, đừng nói là Bạch Kiến Nhân, đến cả những cái tên bị ghi trong sổ sách cũng sẽ không có kết cục tốt lành gì.

Lục Tĩnh Xuyên mở hộp cơm ra, thấy sắc mặt của cô không tốt bằng buổi trưa, vội vàng hỏi: “Linh Lung, em cảm thấy khó chịu ở đâu hả?”

“Không có, chiều nay tôi nằm trong phòng ngủ, vừa mới tỉnh ngủ còn chưa tỉnh hẳn thôi.” Bạch Linh Lung nói dối.

Lục Tĩnh Xuyên cũng không suy nghĩ quá nhiều, đưa hộp cơm và đũa cho cô: “Mau ăn đi, ăn xong lại đi tập hợp với thằng Thao.”

“Được rồi.”

Đồ ăn buổi tối vẫn còn rất phong phú, có cá có thịt có rau, hai người ăn cơm đều rất nhanh, không đến năm phút đã quét sạch đồ ăn vào bụng, sau đó vội vàng chạy đến tập hợp với Tống Thao.
 
Chương 43


“Chỗ này, chỗ này nè.”

Tống Thao bịt kín mít đứng ở bên ngoài khu người nhà chờ, nhìn thấy bọn họ lập tức vẫy tay gọi.

Hiện tại trời đã tối, trời đang rơi tuyết lông ngỗng, gió lạnh căm, áo bông Bạch Linh Lung mặc khá cũ, đã không còn đủ ấm nữa rồi, cơ thể lạnh đến mức nhịn không được phát run.

Ba người vừa tập hợp, Bạch Linh Lung hỏi ngay: “Còn ở bên trong không?”

“Còn.”

Tống Thao chỉ vào trong khu viện gia thuộc, nói nhỏ: “Đi thôi, chúng ta đi vào nhà anh em của tôi tránh rét sưởi ấm.

Anh em Lý Sùng của cậu ấy đã đứng trước cửa chờ sẵn, chờ ba người bọn họ đến, lập tức mở cửa mời bọn họ vào nhà.

Tối nay cha mẹ Lý Sùng đều không có ở nhà, chỉ có một mình cậu ta, cậu ta pha trà nóng cho bọn họ xong, chủ động nói cho Bạch Linh Lung biết: “Đồng chí Bạch, tôi đã nghe thằng Thao kể chuyện nhà cô rồi. Về chuyện cha của cô, mấy hàng xóm chúng tôi cũng đều hiểu biết đại khái, chẳng qua sau lưng ông ta có chỗ dựa địa vị cao, mọi người không muốn trêu chọc phiền phức, cho nên cũng không có ai cầm đầu đi cử báo cả.”

Bạch Linh Lung đi ra ngoài nhìn thoáng qua, giả vờ như không biết nhà Bạch Kiến Nhân ở chỗ nào, hỏi cậu ta: “Thằng cha khốn nạn chó đẻ của tôi ở căn nhà nào thế?”

Thằng cha khốn nạn chó đẻ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-43.html.]

Các đồng chí nam ngồi vây quanh nghe được cách xưng hô này, tất cả đều mím môi buồn cười, Lý Sùng cũng cười cười, chỉ vào lầu ba ở đối diện nói: “Căn nhà tận cùng bên trong lầu ba, đèn còn sáng, trên cửa thủy tinh còn có bóng người di chuyển qua lại nữa kìa.”

Bạch Linh Lung hơi gật đầu, mắt nhìn chằm chằm ra bên ngoài, ngoài miệng lại tiếp tục hỏi: “Anh Lý, tôi nghe Thao nói hôm nay ông ta bị người ta đánh một trận ngay trước cổng khu dân cư, còn bị cướp sạch sẽ, cuối cùng có bắt được hung thủ không?”

“Không có. Ông ta bị người ta đập vào cổ ngất ngay trước cửa, nghe nói xe đạp và đồng hồ cũng mất sạch luôn rồi, tiền và chìa khóa cũng bay mất. Đến cả ông ta cũng không rõ mình ngất đi bao lâu, là người của nhà máy sắt thép phát hiện ông ta té xỉu dưới đất, sau đó cùng ông ta đi về nhà, cuối cùng lại phát hiện trong nhà cũng bị ăn trộm.”

“Lúc đó bọn họ lập tức đi báo công an ngay, người của cục công an đến hiện trường điều tra, hình như không điều tra được manh mối đặc biệt gì.”

“Hồi năm giờ chiều ông ấy có quay về, hàng xóm trong khu dân cư hỏi thăm tình hình, ông ta nói là còn chưa bắt được. Còn chuyện cụ thể mất bao nhiêu thứ thì ông ta không công khai ra bên ngoài, có lẽ chỉ có bên cục công an mới có đăng ký.”

Bạch Linh Lung xác nhận cục công an không điều tra ra được cái gì, cho dù Bạch Kiến Nhân có hoài nghi cô thì cũng không thể điều tra ra chứng cứ gì, như có thâm ý mà nói một câu: “Lúc trước khi còn ở huyện Dương dưới quê, ông ta cũng từng bị người ta đánh một lần, còn gãy cả chân. Hừ, trời cuồng nhất định sẽ mưa,người cuồng nhất định có họa, tôi cảm thấy ông ta ở thành phố Đàm đã quá ngông cuồng, nghĩ đến chuyện mình có người bảo vệ nên bắt đầu lâng lâng, quên mất mình là ai, lại đi đắc tội người nào đó, bị người ta cảnh cáo.”

“Chuyện này… có lẽ là thế thật.” Lý Sùng cũng không rõ lắm.

Đôi mắt sâu thẳm của Lục Tĩnh Xuyên hiện ra chút ý cười nhạt, cô gái này nói chuyện thú vị, cũng rất có đạo lý, sau đó nói: “Lý Sùng, người phụ nữ kia có thường xuyên đến đây không?”

“Không đến quá thường xuyên.”

“Năm ngoái sáng sớm mẹ tôi và bác cả từng gặp được hai người bọn họ một lần, lúc đó thời tiết lạnh, mặc rất nhiều quần áo, người phụ nữ kia mặc đồ kín mít, Bạch Kiến Nhân nói dối là vợ của ông ta, từ dưới quê lên chưa hiểu việc đời còn sợ người lạ, còn nói là bà ta bị bệnh, đến bệnh viện thành phố khám.”

“Lúc đó mẹ và bác cả của tôi đều tin tưởng, mãi đến hai ngày trước Tết, người phụ nữ kia lại đến nữa, ở lại đây một đêm, lúc sáng sớm khi rời đi còn bị ngã trên quảng trường. Lúc đó bác cả của tôi đi ra ngoài mua đồ ăn về, tiện tay đỡ bà ta một cái, cũng nhìn thấy rõ mặt bà ta, cho nên mới biết bà ta là…Tần Mộng Lan vừa mới c.h.ế.t chồng không được bao lâu.”
 
Chương 44


Bạch Linh Lung đã hiểu, cười châm chọc nói: “Bị bác gái của anh nhìn thấy, hai người bọn họ sợ bị cử báo xảy ra chuyện, cho nên lúc ăn tết tên khốn nạn chó đẻ kia mới vội vàng chạy về buộc mẹ tôi phải ly hôn.”

Lý Sùng cười xấu hổ, không nói tiếp, coi như tán thành phỏng đoán của cô.

Bọn họ ở bên này uống trà sưởi ấm nói chuyện phiếm, Bạch Kiến Nhân ở lầu ba hoàn toàn không biết con gái cưng của ông ta đang chờ bắt gian, hiện tại đang ở trong phòng tình chàng ý thiếp với Tần Mộng Lan, hai người đang vô cùng nóng bỏng cuồng nhiệt.

Bình thường Tần Mộng Lan không thường xuyên đến đây, chồng bà ta đã c.h.ế.t rồi, bà ta và hai đứa con trai con gái đang ở nhà cách nhà chồng không xa.

Con gái bà ta đã mười bốn mười lăm tuổi, con trai nhỏ mười tuổi, đều đã hiểu chuyện hết cả rồi, hiện tại bà ta và Bạch Kiến Nhân đều lén lút tằng tịu với nhau, tạm thời không thể để con trai con gái biết được, tối nay bà ta chạy ra ngoài cũng đều là viện cớ đi tăng ca.

Thời buổi này buổi tối không có internet và tivi, không có bất cứ hoạt động giải trí gì cả, trong phòng lại gió lạnh vèo vèo, cho nên mọi người đều lên giường ngủ rất sớm.

Bên phía Bạch Kiến Nhân cũng không ngoại lệ, ăn xong bữa tối mà Tần Mộng Lan mang đến, hai người rửa mặt xong lập tức tắt đèn đi về phòng ngủ.

Bạch Linh Lung vẫn luôn nhìn chằm chằm phòng đối diện, thấy mới đến bảy giờ tối đã vội vàng sốt ruột bắt đầu làm việc, trong lòng nhịn không được chế nhạo, cũng bắt đầu chuẩn bị luôn.

Tối nay có thêm ba đồng chí nam đi theo hóng chuyện, Bạch Linh Lung không tiện sử dụng thần khí nhỏ, chỉ đành dùng quyền trợ giúp, đầu tiên là quay về phía Lục Tĩnh Xuyên cười lấy lòng: “Đồng chí Lục Tĩnh Xuyên, anh có thể giúp tôi một chút không?”

“Tùy em ra lệnh.” Lục Tĩnh Xuyên đang chờ cô giao việc đây.

Tống Thao rất hiếm khi nhìn thấy anh họ cười, bình thường anh đều trưng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nhưng hiện tại lại vui vẻ phối hợp với cô, mặt mày tràn ngập ý cười, cậu ấy cũng coi như hiểu rõ, cái cây vạn tuế anh họ này của cậu ấy thật sự nở hoa rồi.

“Cánh cửa nhà của tên cặn bã chó c.h.ế.t kia chắc không làm khó được anh đúng không?” Bạch Linh Lung cười tủm tỉm hỏi.

Thật ra cô cũng có chìa khóa, chỉ là không thể để lộ, đành phải nhờ anh ra tay, cô cũng tin chắc rằng anh có thể xử lý một cách dễ dàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-44.html.]

Khóe môi Lục Tĩnh Xuyên cong lên nói: “Cứ giao cho anh”

Xử lý xong nhiệm vụ quan trọng nhất, Bạch Linh Lung đảo mắt nhìn về phía hai đồng chí nam còn lại, cười tinh ranh như một con hồ ly: “Anh Lý, cho tôi mượn ít đồ đi.”

“Cô muốn mượn cái gì?”

Lý Sùng nhìn thấy nụ cười này của cô, trong lòng đốt cho Bạch Kiến Nhân một ngọn nến.

“Lúc còn nhỏ anh thường ăn măng xào thịt hay là dây mây nấu thịt heo vậy?” Bạch Linh Lung cười hỏi cậu ta.

Lý Sùng ngơ ngác đứng đờ ra, tỏ vẻ cậu ta không hiểu cho lắm.

Cậu ta nghe không hiểu, Tống Thao cũng không phản ứng kịp, nhưng Lục Tĩnh Xuyên lại hiểu, vô cùng có lòng tốt mà giúp đỡ phiên dịch: “Ý của Linh Lung là lúc trước khi mẹ cậu đánh cậu là dùng thước tre hay là dùng dây mây?”

Lý Sùng: “...”

“Phụt!”

Tống Thao cười thành tiếng, lúc này cũng đã phản ứng lại, trả lời thay cậu ta: “Hai món thay phiên nhau ăn, mùi hương thơm đến mức nhà của tôi cũng ngửi được.”

Lý Sùng bất đắc dĩ bật cười, cốc vào đầu Tống Thao một cái rõ mạnh, cũng cười hỏi Bạch Linh Lung: “Cô hỏi chuyện này làm gì?”

“Tối nay tôi định làm vài món ngon cho thằng cha chó đẻ khốn nạn và tình nhân của ông ta.” Bạch Linh Lung nói đầy thâm ý.

Lý Sùng đã hiểu, bất đắc dĩ bật cười, đứng lên giúp cô đi tìm công cụ.
 
Chương 45


Không bao lâu sau, cậu ta đã cầm mấy cây thước tre dày chừng hai ngón tay, cái này là cậu ta đào từ dưới gầm giường ra, đưa đến trước mặt cô hỏi: “Cái này được không?”

“Được, quá được luôn đó chứ.”

Cây thước tre này quá hợp ý của Bạch Linh Lung, lại nhờ cậu ta hỗ trợ: “Anh lại tìm giúp tôi hai cái bao tải trùm đầu, càng bẩn càng thối càng tốt.”

“Khụ.”

Lý Sùng ho nhẹ, xoay người đi tìm, cũng vô cùng chờ mong chuyện náo nhiệt ngày hôm nay, trong lòng cũng âm thầm phỏng đoán: Có lẽ ngày lành của Bạch Kiến Nhân đến đây là hết rồi.

Chuẩn bị xong xuôi hết tất cả mọi thứ, Bạch Linh Lung không chút khách sáo mà giao nhiệm vụ cho ba đồng chí nam, trước khi đi lại mượn Lý Sùng một ít muối, sau đó mới tắt đèn khóa cửa đi ra ngoài gây chuyện.

Trong khu dân cư này còn có không ít nhà còn sáng đèn, mấy đứa nhỏ của các gia đình cũng còn cười đùa trong phòng, cho nên hành lang truyền đến tiếng bước chân cũng không có ai chú ý.

Lục Tĩnh Xuyên phụ trách cạy cửa, cầm theo một sợi dây thép đi đằng trước hành động, ba người còn lại theo sát phía sau anh, tất cả đều trùm kín mít, trên đầu đội mũ bông, chỉ lộ ra đôi mắt, cho dù là Bạch Kiến Nhân đứng ở trước mặt thì cũng chưa chắc có thể nhận ra Bạch Linh Lung.

Cũng không biết Lục Tĩnh Xuyên làm thế nào, dây theo chui vào trong ổ khóa cạy tới cạy lui vài cái, chỉ khoảng mười mấy giây sau, cửa đã được mở khóa.

Bạch Linh Lung cho anh một ngón cái khen ngợi, xách theo hai cái bao tải vừa thối vừa dơ xông vào phòng đầu tiên, chạy thẳng về phía phòng ngủ đang có người bận rộn.

Hai người khốn nạn kia đang đánh nhau kịch liệt, người phụ nữ vừa dâm đãng lại đê tiện không biết xấu hổ rên rỉ làm da dầu người ta tê rần, Bạch Kiến Nhân đang làm việc hăng say hoàn toàn không biết rằng có người đã lẻn vào phòng mình.

“A!”

Bao tải vừa dơ vừa thối trùm lên đầu, cổ bị dây thừng siết chặt, Bạch Kiến Nhân lập tức sợ mãi mềm nhũn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-45.html.]

Người phụ nữ đang nằm hưởng thụ rõ ràng phản ứng chậm hơn không ít, chờ đến khi bà ta lấy lại tinh thần thì một cái vớ thúi đã nhét vào miệng mà ta, trong lúc bà ta trợn tròn mắt, một cái bao tải đen sì đã trùm lấy đầu bà ta.

“Cứu mạng! Cứu mạng!”

Bạch Kiến Nhân sợ hãi đến mức kêu la oai oái, kỉnh hoảng sợ hãi muốn bò dậy chạy trốn, lại bị hai cánh tay như sắt thép kiềm chế, miệng cũng bị người ta bạo lực nhét cái vớ thúi còn lại vào.

Bốn người vào nhà làm việc đều ăn ý không phát ra bất cứ âm thanh nào để tiết lộ thân phận, Bạch Linh Lung mặc một cái quần cho Tần Mộng Lan, sau đó thô lỗ kéo bà ta xuống giường, trực tiếp lôi bà ta ra ngoài.

Bạch Kiến Nhân cũng có đãi ngộ giống hệt như thế, Lục Tĩnh Xuyên cũng cho ông ta một cái quần xà lỏn, cho ông ta chút mặt mũi cuối cùng.

“A! Cứu mạng!”

Vừa mới xách người đến lầu một, vớ thúi trong miệng Tần Mộng Lan rơi ra ngoài, bà ta cũng không quan tâm đến mặt mũi, hoảng loạn kêu lên the thé đầy chói tai.

Bà ta vừa gào lên, khu dân cư này lập tức náo nhiệt, các hàng xóm còn chưa đi ngủ lần lượt đứng dậy đi ra ngoài mở cửa.

“A!”

Bạch Linh Lung giơ chân đá bà ta ngã ra đất, cầm lấy thước tre cô đã chuẩn bị sẵn từ trước ra, bắt đầu đánh điên cuồng lên cánh m.ô.n.g tròn vo của bà ta.

“A!”

Tiếng kêu như heo bị chọc tiết xuyên thấu trời cao.

“A... A... A...”

Tiếng kêu rên tiếng sau cao hơn tiếng trước, Bạch Linh Lung đánh rất ác, không hề nương tay chút nào, mỗi một lần đều là dùng hết toàn lực quất đánh.
 
Chương 46


Đánh bà ta xong, cô lập tức quay sang xử Bạch Kiến Nhân, đầu tiên là đá ông ta vào trong nền tuyết.

Thật sự rất khéo, đầu của ông ta trùng hợp cắm vào trong tuyết, m.ô.n.g chu lên, tư thế vô cùng thích hợp để Bạch Linh Lung đánh.

“Bạch! Bạch bạch! Bạch bạch bạch...”

Ban đêm yên ắng, tiếng quất đánh kia vô cùng vang dội, đánh ác đến mức trái tim của ba người đàn ông ở bên cạnh đều run lên.

“Bốp!”

Cú đánh cuối cùng, thước tre cũng bị đánh đến gãy làm đôi.

Lục Tĩnh Xuyên thấy hàng xóm đã chạy đến, vội vàng kéo cô muốn rời đi.

Tối nay Bạch Linh Lung cũng phát tiết xong, nhưng mà còn có một việc chưa làm xong, cô cầm muối trong túi ra, tiến lên lột quần xà lỏn của Bạch Kiến Nhân và Tần Mộng Lan xuống, rải muối lên cái m.ô.n.g đang chảy m.á.u đầm đìa của bọn họ.

Cô thưởng cho bọn họ một món ăn mới: Tuyết trắng bay giữa đỉnh núi lửa.

Ba người Lục Tĩnh Xuyên thấy thế, cơ thể đều không khống chế được rùng mình tập thể.

“Đi thôi!”

Bạch Linh Lung dùng thế tay ra hiệu, bốn người gây sự nhấc chân bỏ trốn ngay.

Bốn người bọn họ chạy cực nhanh, hàng xóm trong khu dân cư đuổi theo bọn họ hơn hai trăm mét, không thể đuổi kịp, cuối cùng chỉ có thể bỏ cuộc, sau đó vội vàng quay về kiểm tra tình hình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-46.html.]

Mông của tên khốn nạn chó đẻ đê tiện đều bị đánh nát, lúc này lại bị muối thấm vào miệng vết thương, đau đến mức lăn lộn đầy đất kêu gào khóc to.

Hàng xóm của khu dân cư đã cởi bao tải xuống giúp bọn họ, mấy chục người nam nữ già trẻ vây quanh ở bên cạnh hóng chuyện, nhìn thấy bọn họ ăn mặc xộc xệch như thế, chỉ cần là người không mù thì đều biết được lúc nãy bọn họ đang làm cái gì.

Một người là đàn ông đã có vợ, một người là quả phụ chồng vừa mới c.h.ế.t không lâu, vô sỉ không biết xấu hổ tằng tịu gian díu với nhau.

Thấy m.ô.n.g của hai người bọn họ bị đánh đến mức m.á.u chảy đầm đìa, người ở đây lại không có ai thương xót cho bọn họ, thậm chí có không ít đồng chí phụ nữ còn đang mắng chửi nói bọn họ không biết xấu hổ.

Chuyện bên này thật sự quá ồn ào, một vài lãnh đạo của nhà máy máy móc âm thầm muốn giấu diếm cũng không khống chế được, cuối cùng hai người bọn họ đều bị đồng chí của tổ dân phố bắt đi.

“Ha ha... Ha ha...”

Bốn người gây sự cũng không chạy đi quá xa, lúc này đang đứng ở ven đường ôm bụng cười to, người cười thái quá nhất chính là Bạch Linh Lung và Tống Thao.

Cười xong, Lý Sùng chủ động xung phong nhận việc: “Sau đó có lẽ còn có trò hay để xem, mấy người về trước đi, tôi đi về nhiều chuyện, ngày mai kể lại cho hai người nghe.”

“Anh Lý, cảm ơn, trưa mai tôi mời anh một bữa, mười hai giờ trưa mai, hẹn nhau ở tiệm cơm quốc doanh.” Bạch Linh Lung cười nói.

Lý Sùng cũng không khách sáo với cô, cười gật đầu nói: “Được rồi, ngày mai gặp lại.”

Chờ cậu ta đi rồi, ba người mới cùng nhau rời đi, hai anh em Lục Tĩnh Xuyên đưa cô về bệnh viện, đưa cô đến tận cửa mới chịu dừng, trước khi đi còn dặn dò cô: “Linh Lung, em đi ngủ sớm chút đi, chuyện sau đó bọn anh sẽ theo dõi sát sao.”

“Được, chuyện tối hôm nay rất cảm ơn anh.” Bạch Linh Lung cười tủm tỉm lộ ra lúm đồng tiền xinh đẹp như hoa, rõ ràng tối hôm nay cô đang rất vui vẻ.

Đôi mắt sâu thẳm của Lục Tĩnh Xuyên lóe lên ý cười nồng đậm, tính tình của cô gái này thật sự quá hợp ý anh, hôm nay nhất định sẽ là ngày quan trọng nhất đời của anh.
 
Chương 47


Nhìn theo hai người bọn họ rời đi, Bạch Linh Lung chạy về phòng bệnh, chào hỏi vài câu đơn giản với y tá, nhanh chóng lấy nước rửa mặt, sau đó khóa cửa phòng bệnh lại, sau đó ẩn thân chuồn êm đi ra ngoài.

Chờ cô dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến khu dân cư của nhà máy máy móc, đồ đê tiện cặn bã chó c.h.ế.t kia vừa mới mặc quần áo xong đi ra ngoài, cúi đầu vừa đi vừa rên rỉ, bị bác gái chính trực của tổ dân phố dẫn đi đăng ký sự việc.

Lúc này vẫn còn khá sớm, đại đa số mọi người đều chưa lên giường đi ngủ, bên này lại ồn ào huyên náo, khu dân cư ở kế bên cũng có người chạy đến hóng chuyện, cho nên chuyện hai tên chó đẻ đê tiện này tằng tịu dang díu với nhau cũng nhanh chóng được lan truyền ra bên ngoài.

Đương nhiên cũng truyền đến tai của người nhà họ Tần.

Người nhà họ Tần nhận được tin tức nhanh chóng chạy đến, cha mẹ, anh trai chị dâu, cháu trai cháu gái của Tần Mộng Lan đều chạy đến, khi xác nhận hai người bọn họ thật sự gian díu tằng tịu với nhau, còn người bắt gian tận giường xách ra bên ngoài đánh mông, gương mặt của Tần Đức Xuân đen như đáy nồi, lập tức thưởng cho hai người một bàn tay ngay tại chỗ.

Chuyện này ồn ào huyên náo lâu như thế, lan truyền ồn ào huyên náo khắp nơi, cũng không phải chỉ tát một cái là có thể xong việc.

Nhà họ Tần cũng biết nếu việc này không xử lý tốt thì hai người bọn họ sẽ tránh không được đeo thẻ bài bị phê đấu, tất cả người nhà họ Tần cũng đều sẽ không dám ngẩng đầu theo, công việc còn sẽ bị ảnh hưởng, cuối cùng Tần Đức Xuân ra mặt tạm thời đè chuyện này xuống, giận dữ xách hai người bọn họ về nhà họ Tần trước.

Bạch Linh Lung ở bên cạnh xem từ đầu đến cuối, thấy Bạch Kiến Nhân ở trước mặt Tần Đức Xuân ngoan ngoãn như một con chim cút, cười nhạo, sau đó cũng đi theo bọn họ về nhà họ Tần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-47.html.]

“Bốp!”

Vừa vào đến nhà, Tần Đức Xuân lại trở tay thưởng cho Tần Mộng Lan một cái tát vang rờn nữa.

Ngay sau đó ông ta nổi điên rít gào: “Tần Mộng Lan, sao tao lại đẻ ra một thứ không biết xấu hổ như mày hả, hôm nay hai đứa mày làm ra loại chuyện dơ bẩn xấu xa này, lại còn bị người ta bắt được lôi ra đánh, mày bảo tao với hai đứa con mày sống thế nào đây hả?”

“Lão Tần, Mộng Lan bị đánh thảm như thế, nó đã đủ...”

Triệu Ngọc Thục đau lòng con gái, vừa mở miệng đã năn nỉ thay cho bà ta, lại bị Tần Đức Xuân nổi giận ngắt ngang: “Bà câm miệng lại cho tôi! Cái thứ khốn nạn này không biết xấu hổ, đều là do bà nuông chiều nó đó, bà mà nói đỡ cho nó thêm một câu nữa thì hai mẹ con mấy người lập tức lăn ra ngoài hết cho tôi.”

Triệu Ngọc Thục bị ông ta chỉ thẳng vào mũi mắng chửi ngay trước mặt con cháu như thế, tức giận đến mức mặt đỏ ngầu, muốn cãi cọ phản bác vài câu, con dâu nhà họ Tần vội vàng túm chặt bà ta lại, ghé sát lỗ tai bà ta nhẹ nhàng nói: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa, cha đang nổi giận, bây giờ mẹ nói thêm cái gì cũng chỉ là đổ thêm dầu vào lửa mà thôi.”

Triệu Ngọc Thục cũng biết tính cách chồng của mình, ngậm miệng lại, chỉ là khi nhìn thấy gương mặt bầm đen bầm tím giống như đầu heo của Tần Mộng Lan thì vô cùng đau lòng.

Lúc trước Bạch Linh Lung đánh Tần Mộng Lan chẳng nương tay chút nào, không chỉ tàn nhẫn đánh m.ô.n.g bà ta mà còn đánh sưng gương mặt còn coi như khá xinh đẹp được bà ta tỉ mỉ bảo dưỡng, miệng cũng bị đập cho một phát, hiện tại môi sưng vù giống như lạp xưởng, khóe môi còn rướm máu.
 
Chương 48


Sau đó Tần Đức Xuân lại tàn nhẫn vả cho hai bạt tay, ông ta quá tức giận cũng không nương tay, lúc này trên má còn in dấu hai bàn tay vô cùng rõ ràng.

Tần Mộng Lan bị đánh, Bạch Kiến Nhân cũng chẳng khá hơn là bao, ông ta nằm rạp dưới đất như một con ch.ó chết, bị Tần Đức Xuân chỉ thẳng vào mặt mắng chửi, bị mắng như tát nước vào mặt.

Chờ đến khi ông ta phát tiết lửa giận chừng mười phút xong, con trai nhà họ Tần, cũng chính là anh cả của Tần Mộng Lan, Tần Hướng Nam, mới mở miệng nói chuyện: “Cha, cha nghỉ ngơi hạ hỏa trước đi, chúng ta thương lượng xem phải làm thế nào mới giải quyết xong hậu quả này, để bọn họ đi thoa thuốc xử lý miệng vết thương trước đi.”

Lúc trước Bạch Linh Lung rải muối lên, suýt chút nữa làm bọn họ đau đến ngất đi, lúc ở khu dân cư cũng chỉ xử lý sơ qua, thật ra hiện tại hai người bọn họ đều đau đến toàn thân phát run.

Mắng thì mắng, giận thì giận, nhưng cuối cùng thì vẫn phải xử lý giải quyết tốt hậu quả chuyện rác rưởi mà bọn họ gây ra.

Tần Đức Xuân vô cùng tức giận ra lệnh: “Đi mời bác sĩ Lý đến đây, bảo ông ta đến nhà xử lý vết thương cho bọn họ, đừng đi ra ngoài mất mặt.”

“Được rồi.”

Triệu Ngọc Thục lên tiếng ngay, vội vàng ra lệnh cho cháu gái: “Tiểu Mẫn, con đi mời bác sĩ Lý đến đây.”

Nói xong, bà ta vội vàng đi đỡ Tần Mộng Lan về phòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-48.html.]

Bạch Kiến Nhân cũng giãy dụa đứng lên, cố nhịn đau, dùng tư thế quái dị cứng đờ đi theo cháu trai nhà họ Tần vào phòng cho khách.

Lúc nãy người nhà họ Tần đều ở trong phòng khách, Bạch Linh Lung ẩn thân đi dạo khắp nơi trong nhà họ Tần, hiện tại đã đi theo hai mẹ con nhà họ Tần vào trong phòng.

Lúc nãy ở bên ngoài Triệu Ngọc Thục không mắng con gái hiện tại đi vào phòng, lập tức hạ thấp giọng mắng bà ta: “Mộng Lan, tại sao con lại có thể làm loại chuyện hồ đồ này chứ hả, Dương Bình vừa mới đi hai tháng thôi, chuyện tối nay chắc chắn đã truyền đến tai nhà họ Dương rồi, chờ lát nữa mẹ chồng của con sẽ mắng con c.h.ế.t luôn đó.”

Tần Mộng Lan nằm trên giường chảy nước mắt, cũng không biết là đang hối hận, xấu hổ hay là đau quá nên mới khóc, lúc này bà ta cũng rất hoảng loạn sợ hãi, không dám nói tiếng nào.

“Mẹ đã nói với con từ lâu rồi, Kiến Nhân nó đã có vợ có con dưới quê, cho dù hai đứa con có ý gì thì cũng phải chờ đến khi nó ly hôn lại quang minh chính đại đi đến với nhau.”

“Hiện tại hai đứa con lén lút đi lại với nhau, còn bị người ta bắt được làm lớn chuyện như thế, con nói coi sau này hai đứa con của con sao có thể gặp người được đây hả?”

“Còn nữa, con cũng không phải là không biết, nếu không xử lý tốt thì cái tội danh tằng tịu gian díu với nhau cũng đủ làm hai đứa con tiêu đời rồi.”

“Vợ của Kiến Nhân là đồ quê mùa dưới nông thôn, chưa hiểu việc đời, đưa đại một số tiền là có thể đuổi đi rồi, nó lại không có con trai, chỉ có con gái, sớm muộn gì đứa con gái kia cũng phải gả cho người khác, sau này cũng không cần nó để ý đến.”

“Nếu hai đứa con tình đầu ý hợp đi đến với nhau, con cứ cho nó một khoảng thời gian, để nó về nông thôn xử lý hai cục nợ kia, sau đó hai đứa lại chính thức đến cửa nói rõ ràng cho cha của con, ông ấy cũng sẽ không phản đối hai đứa.”

“...”
 
Chương 49


Triệu Ngọc Thục vừa lèm bèm lải nhải vừa cởi quần giúp bà ta, khi nhìn thấy vết thương chảy m.á.u đầm đìa của bà ta thì lại cắn răng mắng: “Cái đứa đánh con này đánh tàn nhẫn ác độc thật đó, chúng ta nhất định phải bắt được tên này, nếu không nó còn tưởng rằng nhà họ Tần của chúng ta là ăn chay nữa.”

Bạch Linh Lung đang khoanh tay đứng ở bên cạnh, nghe bà già này nói thế, cười nhạo thầm: Mẹ nào con nấy, có một bà mẹ như thế, chẳng trách có thể dạy ra một đứa con gái không biết xấu hổ như vậy.

Trong phòng khách, hai cha con nhà họ Tần cũng đang nói chuyện này, Tần Hướng Nam nhíu chặt mày nói: “Cha, chỉ sợ là người đánh bọn họ ngày hôm nay chưa chắc muốn nhắm đến Kiến Nhân, có lẽ là muốn mượn việc này để tấn công nhà họ Tần, nếu như xử lý không tốt, chỉ e là có chút người sẽ dùng việc này để làm khó dễ nhà họ Tần.”

“Cha biết.”

Tần Đức Xuân có thể ngồi vững vị trí phó hội trưởng ủy ban cách mạng, đầu óc đương nhiên càng không cần phải nói, ngay lúc bắt đầu xử lý chuyện này thì cũng đã nghĩ đến rồi.

“Người đánh bọn họ tối hôm nay và người cướp Kiến Nhân hồi sáng, chắc chắn là cùng một người.”

Trên đường đi về Tần Đức Xuân đã hỏi thăm Bạch Kiến Nhân rồi, đối phương là mở cửa lén đi vào trong phòng, điều này chứng minh chìa khóa còn nằm trong tay đối phương.

Còn có cuốn sổ vô cùng quan trọng kia cũng đã rơi vào trong tay đối phương.

Cuốn sổ kia mới là thứ trí mạng nhất, Tần Đức Xuân lập tức ra lệnh ngay: “Phái người đi điều tra ngay, nhất định phải điều tra ra người này, tìm cái thứ kia về.”

“Được, con đi làm ngay.”

Tần Hướng Nam không thèm để ý đến chuyện trong nhà nữa, lập tức đội gió đội tuyết đi ra ngoài làm việc.

Bạch Linh Lung nghe được bọn họ nói chuyện, cũng không đi ngăn cản, cho dù lúc trước bọn họ đánh người để lại dấu chân, dấu vết gì thì hiện tại cũng đã bị tuyết bao phủ, còn mấy chuyện khác, cô tin tưởng rằng bọn họ sẽ không điều tra ra được bất cứ manh mối nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-49.html.]

Hai phút sau, cháu gái nhà họ Tần dẫn bác sĩ đến, con dâu nhà họ Tần tiến lên nói vài câu với đối phương, bác sĩ lập tức xách theo hòm thuốc chạy đến xử lý miệng vết thương.

Bác sĩ là nam, Tần Mộng Lan bị thương ở nơi riêng tư, bà ta không cho bác sĩ Lý xử lý miệng vết thương của mình, cuối cùng bảo Triệu Ngọc Thục lấy thuốc đến thoa thuốc cho bà ta.

“Mộng Lan, con ráng chịu đựng một chút nha, mẹ rửa vết thương cho con trước, còn phải lau cồn sát trùng nữa.”

Thật ra Tần Mộng Lan đã đau đến đầu óc chóng mặt, hai chân vẫn cứ luôn phát run, cắn chặt răng nói: “Mẹ, mẹ làm nhanh lên, con đau quá.”

“Biết rồi.”

Lúc còn trẻ Triệu Ngọc Thục cũng từng học một chút kiến thức chăm sóc người bệnh, tốc độ làm việc rất nhanh, đầu tiên là dùng nước ấm lau vết thương cho bà ta một lần, lại mở nắp bình cồn ra, cầm miếng bông chấm cồn thoa lên vết thương, trước khi bắt đầu làm còn nhắc nhở: “Mẹ dùng cồn trước, con lấy gì đó nhét vào miệng đi, coi chừng cắn trúng lưỡi.”

“Ào!”

Tần Mộng Lan còn chưa kịp cắn, bình cồn trong tay Triệu Ngọc Thục không hiểu sao đã rơi xuống, nguyên một bình cồn đổ hết lên m.ô.n.g của bà ta.

“A!”

Tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, đinh tai nhức óc.

“Sao thế?”

Tần Đức Xuân chạy đến, những người khác cũng theo sát phía sau, tất cả đều đứng ở trước cửa phòng, cũng không mở cửa xông vào.
 
Chương 50


Lúc này Triệu Ngọc Thục đang hoảng loạn lau cồn đi, lúc nãy bà ta cũng không biết tại sao bình đựng cồn lại rơi xuống, thấy con gái đau đến lăn lộn, vội vàng gọi với ra bên ngoài: “Vợ thằng cả, con vào đây phụ mẹ một tay, lúc nãy mẹ lỡ tay đổ cồn vào miệng vết thương của Mộng Lan rồi.”

Con dâu nhà họ Tần đẩy cửa đi vào thấy em chồng đau đến mặt mày vặn vẹo, sợ đến mức tim run lên: “Mẹ, mẹ đổ hết nguyên lọ cồn luôn hả?”

“Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, tay cầm không vững, bất cẩn đổ xuống hết.”

Hai mẹ chồng nàng dâu bọn họ nói chuyện cũng không nhỏ, người bên ngoài đều nghe được, bác sĩ Lý cũng đi đến, đứng ở ngoài cửa gọi: “Bà Tần, đổ cồn vào thì coi như là xong, không thể nào ngăn đau được, chỉ có thể để đồng chí Tần Mộng Lan cắn răng nhịn xuống, bà lấy gì đó nhét vào miệng cô ấy đi, đừng để cô ấy cắn trúng lưỡi.”

Lúc này Tần Mộng Lan đã đau đến mức toàn thân co rút, mùa đông mà vẫn cứ đổ mồ hôi đầy đầu, đau đến mức không nói nên lời.

Bạch Linh Lung đứng ở ngay mép giường hóng chuyện, chuyện lúc nãy đương nhiên là do cô ra tay rồi, nhìn thấy mụ già đê tiện này đau đến như thế, cô cười đến sung sướng. Nếu như có một chiếc điện thoại của kiếp trước trong tay, hôm nay cô nhất định sẽ ghi hình lại rõ ràng, sau này lại tìm cơ hội gửi cho bà ta thưởng thức.

Triệu Ngọc Thục thật sự rất thương yêu con gái, lúc này đang sốt ruột hoảng hốt xử lý giúp bà ta, còn nói với ra bên ngoài: “Lão Tần, Mộng Lan bị thương không nhẹ, nếu không dùng thuốc tốt thì chắc mười ngày nửa tháng cũng không thể nào đi ra ngoài được, ông lấy ít thuốc tốt đến cho nó xài đi.”

Tần Đức Xuân giận thì giận, thật ra cũng rất yêu thương cô con gái Tần Mộng Lan này, ông ta không nói thêm gì nữa, mặt đen kịt xoay người rời đi.

Lúc nãy Bạch Linh Lung cũng đã nhìn thấy bác sĩ Lý lấy thuốc cho bọn họ rồi, bây giờ nhìn thấy Tần Đức Xuân muốn đi lấy thuốc, cô lập tức nhấc chân đi theo.

Mấy căn phòng khác của nhà họ Tần đều không khóa cửa, lúc nãy cô vừa mới đi vào tham quan một vòng rồi, chỉ còn phòng của đứa con thứ hai nhà họ Tần và phòng sách là chưa đi, cô cũng đang muốn đi theo tham quan đây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-50.html.]

“Ủa, thuốc không cất trong phòng ngủ à?”

Thấy Tần Đức Xuân đi về phía tầng hầm ngầm, Bạch Linh Lung lập tức đuổi sát theo phía sau.

Tầng hầm ngầm có một cánh cửa sắt rất dày, chìa khóa của nó cũng đặc biệt hơn những loại chìa khóa khác, Bạch Linh Lung thấy ông ta tháo chìa khóa đeo trên lưng quần xuống, xoay trái hai vòng, lại xoay phải ba vòng, mở cửa ra.

Sau khi cửa mở ra, Tần Đức Xuân lập tức mở đèn điện, tầng hầm ngầm rộng chừng ba mươi mét vuông chất đầy tủ và rương.

Bạch Linh Lung đi vào trong phòng này còn sớm hơn cả ông ta, mấy cái rương gỗ này đều có ổ khóa, cô đếm sơ qua thì có khoảng mười mấy cái, trong góc còn chất chồng bảy tám cái bình hoa đồ cổ được giữ gìn khá cẩn thận.

“Chậc chậc, nhà họ Tần có nhiều đồ cất chứa ghê nhỉ.”

Bạch Linh Lung châm chọc nói thầm, mấy thứ này rõ ràng đều có lai lịch không rõ, có lẽ đều là đều ông ta giấu diếm giữ lại trong lúc xét nhà người khác.

Cô cũng đoán được mấy thứ bỏ trong rương gỗ bị khóa kia, nếu không phải là vàng thì cũng sẽ là các đồ cổ trang sức quý hiếm, tóm lại toàn là đồ không thể cho người khác phát hiện.

“Mấy thứ này coi như làm mình giàu to rồi.”

Bạch Linh Lung đã coi mấy thứ này là đồ của mình, dự định tranh thủ ngày hôm nay sẽ dọn dẹp sạch sẽ mấy thứ này.
 
Chương 51


Lúc này Tần Đức Xuân đã mở cửa tủ ra, lấy một hộp thuốc ở bên trong ra, hộp thuốc đặt ở bên trong ngăn tủ, chỉ lấy một bình thủy tinh trong suốt ra.

Bạch Linh Lung nhón mũi chân nhìn thoáng qua, thấy được chữ cái tiếng Anh ghi trên hộp thuốc, cong môi cười lạnh: “Trong thời đại hoàn cảnh chính sách như thế này mà nhà họ Tần còn dám lén cất giấu thuốc nhập khẩu, lá gan đúng là không nhỏ.”

Tần Đức Xuân hoàn toàn không biết có người đang đứng ở bên cạnh nhìn, lấy thuốc xong lập tức đóng cửa tủ lại, vội vàng khẩn trương đi đưa thuốc.

Bạch Linh Lung cũng theo sát ông ta đi ra ngoài, quay về phòng của Tần Mộng Lan, thấy bà ta đã đỡ đau hơn, nằm rạp trên giường giống như một con ch.ó ch.ết, tùy ý để mẹ và chị dâu rửa sạch miệng vết thương cho mình, cô bĩu môi khinh bỉ nói: “Mới đau như thế này mà đã chịu không được, tôi bảo đảm cuộc sống sau này của bà sẽ còn có vô số cơn ác mộng khác.”

Chờ Tần Đức Xuân đưa thuốc đến, Triệu Ngọc Thục đi ra ngoài lấy thuốc, chờ đến khi mở cửa đi vào, Bạch Linh Lung lại yên lặng nhấc chân lên.

“Rầm!”

Lại một âm thanh vang lên, Triệu Ngọc Thục bị vướng ngã, vừa khéo đập đầu vào góc giường.

Máu văng tung tóe.

“Mẹ!”

Con dâu nhà họ Tần sợ đến mức thét chói tai, vội vàng đi ra ngoài kêu gào: “Cha, Tiểu Mẫn, mau vào đây giúp một tay, mẹ ngã vỡ đầu rồi.”

Đầu Triệu Ngọc Thục toàn là máu, nhà họ Tần lại lộn xộn rối loạn thêm lần nữa, không ai thèm để ý đến Tần Mộng Lan.

Tranh thủ lúc bên ngoài đang hỗn loạn, Bạch Linh Lung nhanh chóng trộm đây chìa khóa bên hông Tần Đức Xuân, dùng tốc độ nhanh nhất chạy xuống tầng hầm ngầm mở cửa, sau đó càn quét hết tất cả đồ vật ở bên trong, bỏ vào trong nhẫn trữ vật hết.

“Ủa...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-51.html.]

Lúc cô chuẩn bị rời đi, Bạch Linh Lung phát hiện trên phần tường đằng sau tủ có một chốt mở nho nhỏ, trực giác của cô nói rằng đây không phải là đồ trang trí, thử đè mạnh xuống.

“Loảng xoảng”, âm thanh cực nhỏ vang lên.

Bạch Linh Lung đột nhiên quay đầu lại, phát hiện trên vách tường còn có một cánh cửa sổ nhỏ, đằng sau cửa còn có một không gian khác.

Sau khi nhìn thấy mật thất nhỏ đằng sau vách tường chồng chất mấy chục vạn tiền giấy ngay ngắn, Bạch Linh Lung liên tục cười mỉa nói: “Chỉ là một phó hội trưởng của ủy ban thành phố Đàm nho nhỏ mà thôi, vậy mà trong nhà lại giấu diếm nhiều tiền như thế, xem ra mấy năm nay ông ta cũng tập trung kiếm chác được rất nhiều thứ.”

Cô lấy đi hết, không còn thừa một xu!

Bạch Linh Lung hành động rất nhanh, ôm lấy tất cả quăng vào không gian, trong miệng còn nói thầm: “Tiền tài bất nghĩa, phải dùng cho nhân dân mới là chính đáng nhất.”

Cô dọn sạch sẽ tầng hầm ngầm, Bạch Linh Lung nhanh chóng chạy trở về phòng khách, vừa lúc nhìn thấy Tần Đức Xuân đang sờ lưng quần tìm chìa khóa, cô lập tức chạy nhanh sang, cẩn thận nhét chìa khóa vào trong túi áo bông của ông ta.

“Ủa.”

Lúc nãy Tần Đức Xuân còn tưởng rằng chìa khóa bị mất, tiện tay sờ túi lần nữa nữa thì lại phát hiện nó đang nằm bên trong, ông ta chần chừ một lúc rồi không suy nghĩ quá nhiều, lại treo chìa khóa lên hông lần nữa.

Đầu của Triệu Ngọc Thục vừa mới bị đập lủng một lỗ to, chảy không ít máu, may mà có bác sĩ ở đây, lại có thuốc tốt, nhanh chóng băng bó xong miệng vết thương.

Lúc này Tần Mộng Lan còn nằm ở trên giường, là chị dâu của bà ta đang thoa thuốc mặc quần cho bà ta, Bạch Kiến Nhân đã thoa thuốc xong mặc quần áo vào đi ra ngoài, chỉ là m.ô.n.g bị thương rất nặng, không thể ngồi xuống, tư thế đi đường trông rất buồn cười và quái dị, giống như một người bị bệnh bại liệt đứng ở bên cạnh.

Xử lý xong vết thương cho ba bệnh nhân, trong nhà cuối cùng cũng yên tĩnh lại, bác sĩ Lý để lại chút thuốc rồi lập tức rời đi.

Bác sĩ vừa đi, Tần Đức Xuân bắt đầu xử lý chuyện nhà, ánh mắt âm u nhìn về phía Bạch Kiến Nhân: “Chuyện ngày hôm nay, cậu tính toán xử lý như thế nào?”
 
Chương 52


Bạch Kiến Nhân biết tính cách của ông ta, cũng hiểu rõ thủ đoạn của ông ta ra sao, lúc này cũng không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt ông ta, cúi đầu trả lời: “Phó hội trưởng, xin ông cho tôi một chút thời gian, tôi sẽ lập tức xử lý thủ tục ly hôn, đi đăng ký kết hôn với Mộng Lan ngay.”

“Một chút là bao lâu?”

Việc đã đến nước này, Tần Đức Xuân cũng biết đây là phương pháp giải quyết tốt nhất.

Bạch Kiến Nhân không có bất cứ gia thế bối cảnh gì, coi như là người do bọn họ một tay nâng đỡ, nói trắng ra là người cùng một thuyền với nhà họ Tần, Tần Đức Xuân không sợ ông ta tính kế mình.

Con rể trước đã c.h.ế.t đi, con gái còn trẻ đã phải làm quả phụ, sớm muộn gì cũng sẽ tái giá thôi. Thật ra Tần Đức Xuân cũng đồng ý gả bà ta cho Bạch Kiến Nhân, như vậy lại càng dễ khống chế ông ta hơn.

Hiện tại chuyện này bị vạch trần, mặt mũi danh tiếng đều mất sạch, chỉ còn một con đường duy nhất là đi đăng ký kết hôn mà thôi.

Hơn nữa còn phải giải quyết nhanh lên, nếu không thì hai người bọn họ sẽ chẳng có kết cục tốt lành gì.

Ông ta chưa nói thẳng ra nhưng Bạch Kiến Nhân cũng đã hiểu, cắn răng trả lời: “Hai ngày.”

“Được rồi, tôi cho cậu hai ngày. Tôi không quan tâm cậu dùng phương pháp gì, trong vòng hai ngày nhất định phải giải quyết tốt chuyện của cậu, đi đăng ký kết hôn với Mộng Lan, tuyệt đối không được mang phiền phức đến cho nhà họ Tần.” Tần Đức Xuân nể tình ông ta đã làm việc cho nhà mình nhiều năm, cho ông ta một chút thời gian.

“Được rồi.” Bạch Kiến Nhân lập tức đồng ý ngay, lúc này ông ta cũng đã dự định đêm nay sẽ chạy đến bệnh viện.

Bạch Kiến Nhân vội vàng đi làm việc, trước khi đi còn vào trong phòng lộ ra vẻ mặt tràn đầy tình cảm cam đoan với Tần Mộng Lan, Bạch Linh Lung đứng nhìn, suýt chút nữa đã nôn ra ngoài.

Hiện tại mặt Tần Mộng Lan bị đánh sưng vù giống như một cái đầu heo, lúc nãy còn khóc chảy nước mắt nước mũi tèm lem, xấu đến mức không thể xấu hơn được nữa, người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy hết muốn ăn, vậy mà Bạch Kiến Nhân lại có thể coi như không nhìn thấy, biểu hiện vô cùng quan tâm và thâm tình với bà ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-52.html.]

Bạch Linh Lung cũng coi như đã hiểu, cái tên cặn bã chó đẻ này chưa bao giờ thích Tần Mộng Lan, ông ta chỉ thích quyền thế và địa vị của nhà họ Tần mà thôi.

Chỉ cần là con gái nhà họ Tần, cho dù đó là một con heo nái thì ông ta cũng sẽ cười hì hì cưới về nhà.

Hai vợ chồng Tần Đức Xuân cũng không phải kẻ ngu dốt, bọn họ đương nhiên cũng nhìn thấu điểm này, chẳng qua mặt ngoài bọn họ đều không nói thêm gì thôi.

Gia đình trong giới bọn họ cũng đều là như thế, từ trước đến nay khi nghĩ đến hôn nhân con cái thì sẽ suy xét đến ích lợi, tình cảm chỉ là thứ yếu, mọi mối quan hệ bà con họ hàng đều được thành lập ở phương diện ích lợi.

Bạch Kiến Nhân khập khiễng rời khỏi nhà họ Tần, Triệu Ngọc Thục bảo cháu đích tôn tiễn ông ta đi ra ngoài, bên ngoài là băng tuyết giá lạnh, từ nhà họ Tần về nhà ông ta còn phải đi một đoạn, bảo cháu nội đẩy xe đạp đưa ông ta về nhà.

“Ui da!”

Mới vừa đi không được trăm mét, xe đạp lại nghiêng sang một bên, Bạch Kiến Nhân ngồi bò ở yên ghế sau trượt chân ngã xuống con mương ở ven đường.

Con mương đã đóng băng từ lâu rồi, ông ta nặng như thế ngã xuống, làm băng vỡ vụn thành từng mảnh, cánh tay đập trúng mặt băng cũng bị băng cắt đứt tay.

Cháu nội nhà họ Tần cũng bị xe đạp kéo ngã, vừa lăn vừa bò đứng lên, lập tức đi qua đỡ ông ta, Bạch Linh Lung ở bên cạnh chơi xấu tranh thủ cơ hội lại duỗi chân ra lần nữa.

“Rầm!”

Cháu nội nhà họ Tần bị gạt ngã, toàn thân nện lên người Bạch Kiến Nhân, cùi chỏ vừa lúc đ.â.m thẳng vào m.ô.n.g của ông ta, đ.â.m đến mức hồn phách của ông ta suýt chút nữa đã bay ra khỏi cơ thể.

Bạch Linh Lung ở bên cạnh cười muốn ngất đi, nếu không phải sợ bị bại lộ, cô thật sự rất muốn nhào lên đè chồng lên người bọn họ.
 
Chương 53


Mặt đất rất trơn trượt, hai người lăn lộn một lúc lâu mới bò ra khỏi vũng nước, lúc này mặt mày Bạch Kiến Nhân đã trắng bệch, toàn thân đau đến phát run, môi run bần bật nói: “Tuấn, Tuấn Vĩ, đi, đi chậm, chậm chậm thôi.”

Cháu đích tôn nhà họ Tần đã mười tám mười chín tuổi, suy nghĩ rất mẫn cảm, lúc nãy không hiểu sao lại bị ngã, hình như cậu ta cũng đã phát hiện ra chút khác thường, nhìn quanh một vòng, phát hiện xung quanh không có bất cứ người nào.

Cậu ta cứ có cảm giác tối hôm nay rất quái dị, vô cùng cẩn thận nói: “Chú Bạch, chú mau lên xe đi, chúng ta mau đi về thôi.”

Bạch Kiến Nhân không phát hiện ra chuyện khác thường gì, lúc này chỉ nghĩ đến chuyện nhanh chóng về nhà, cố nhịn đau bò lên trên xe đạp ngồi cho vững.

Xe đạp đi về phía trước, Bạch Linh Lung chạy chậm theo sau đuổi kịp, đường rất trơn trượt nên cũng không thể lái xe, thật ra cô đi bộ tốc độ còn nhanh một chút, lúc đi đến khu vực gần khu dân cư của nhà máy máy móc, cô còn đi dò xét kiểm tra một đoạn đường.

“A!”

Hai người vừa mới đi đến lầu một của viện gia thuộc, lại một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, làm mấy hàng xóm vừa mới leo lên giường lại bị đánh thức lần nữa.

Các gia đình ở gần cầu thang lầu một sáng đèn lên trước, không bao lâu sau đã có một người đàn ông mặc áo khoác quân đội đi ra, trong tay còn cầm theo đèn pin soi đường, thấy Bạch Kiến Nhân ngã ngửa trên mặt đất kêu gào ầm ĩ, vội hỏi: “Lại có chuyện gì thế này?”

Cháu nội nhà họ Tần cũng bị ngã chổng vó, lúc này cũng đang đau đến suýt xoa: “Chúng tôi bị té ngã.”

Hàng xóm kia tiến lên giúp đỡ, đầu tiên là kéo cậu ta dậy, thấy chỗ cậu ta bị ngã có một khối băng, lúc này đã bị bọn họ ngã làm vỡ vụn, nhíu mày nói: “Sao trên đường lại có khối băng thế này?”

Lúc nãy Bạch Kiến Nhân lại bị ngã dập mô.ng, đau đến mức gương mặt vặn vẹo trở nên vô cùng dữ tợn, không thể nào bò dậy nổi, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm vào khối băng trên mặt đất không chớp mắt, tức giận muốn mắng người.

Chắc chắn là có người cố ý đặt ở nơi này, mục đích là muốn hại ông ta.

Ông ta có thể nghĩ đến, hàng xóm đương nhiên cũng nghĩ đến được, nhìn chằm chằm vào ông ta rồi cũng không nói gì nữa, cùng cháu nội nhà họ Tần tiến lên, kéo ông ta đứng dậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-53.html.]

Bạch Linh Lung ở bên cạnh cười đến ngã trước ngã sau, khối băng này đương nhiên là do cô để sẵn từ trước, tối nay cô chơi ông ta nhiều lần như thế, cô cũng cảm thấy thỏa mãn rồi.

Đối phó với loại người đê tiện rác rưởi chó đẻ này, cũng không thể chơi tàn bọn họ trong một lần được, phải xử lý từ từ từng chút một, sau này còn phải để ông ta tiếp tục hưởng thụ cuộc sống chứ.

Chơi đủ rồi, cô cũng phải đi về nhà.

Rời khỏi khu dân cư, đi đến vị trí an toàn, Bạch Linh Lung lấy xe đạp trong không gian ra, đạp lên chiếc xe đạp Đại Giang 28 đặc trưng của thời đại này, chạy về bệnh viện.

Tối hôm nay làm rất nhiều chuyện, Bạch Linh Lung cũng mệt, quay về phòng bệnh nằm xuống ngủ ngay.

Thậm chí còn lười mở mấy cái rương đựng báu vật trong không gian ra xem thử.

Ngày mai còn có trò hay mới sắp mở màn, cô còn phải chuẩn bị đầy đủ tinh thần để đối đầu với tên cặn bã chó c.h.ế.t kia.

Ông ta muốn ly hôn, muốn nhẹ nhàng vứt bỏ hai mẹ con bọn họ hả, không có cửa đâu!

Cô không chỉ muốn lột da mà còn muốn lóc thịt chặt xương hút tủy ông ta.

Cô ngủ một giấc ngon lành đến trời sáng.

Đêm đầu tiên khi đi đến thời gian song song, cô ngủ rất ngon, khi mở mắt ra, toàn thân lập tức tỉnh táo lên tinh thần.

Cô nhanh chóng bò dậy múc nước rửa mặt, chờ vệ sinh cá nhân sạch sẽ rồi, cô lập tức đi tìm bác sĩ và y tá trực ca, gõ cửa đi vào phòng hỏi ngay: “Bác sĩ, tình hình tối hôm qua của mẹ tôi như thế nào?”

“Tình hình đã ổn định rồi, nửa đêm đã tỉnh lại, nhưng mà chỉ tỉnh năm phút đã lại ngủ thiếp đi.”

Bởi vì bà tỉnh dậy trong thời gian quá ngắn, cho nên bác sĩ cũng không đi gọi cô dậy.
 
Chương 54


Biết mẹ đã tỉnh, Bạch Linh Lung cũng yên tâm hỏi thêm: “Bác sĩ, tình hình mẹ tôi như thế, có thể ăn được thứ gì sao?”

“Chờ bà ấy tỉnh lại thì có thể ăn ít cháo loãng, canh hầm hoặc ít thức ăn mềm.”

“Được rồi, cảm ơn.”

Bạch Linh Lung không có chuyện gì khác để hỏi, đi ra ngoài chuẩn bị đi mua đồ ăn sáng, lại nhìn thấy bóng dáng cao lớn rắn rỏi của Lục Tĩnh Xuyên xuất hiện ở cuối hành lang.

“Linh Lung, ăn sáng thôi.”

Lục Tĩnh Xuyên cố ý lại đây dẫn cô đi ăn sáng, hôm nay dì đều đi làm hết rồi, trong nhà không nấu bữa sáng, hai anh em bọn họ quyết định cùng nhau đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm, cố ý gọi cô lại đây cũng nhau đi ăn.

Bạch Linh Lung vốn định đi đến nhà ăn của bệnh viện mua vài thứ ăn tạm, thấy bọn họ mời thì cô cũng hào phóng đi theo.

Tống Thao đứng trước cửa bệnh viện chờ, thấy cô đi ra ngoài, cười tươi rói nói cho cô biết: “Bạch Linh Lung, tối hôm qua nhà họ Tần nhộn nhịp lắm đó, nghe nói đến chừng mười giờ mới yên tĩnh lại.”

“Lại có chuyện gì xảy ra nữa hả?” Bạch Linh Lung giả vờ như không biết, lộ ra biểu cảm bé con tò mò.

Sáng nay Tống Thao đã đi nhờ người hỏi thăm rồi, nói hết những tin tức mà cậu ấy nghe được cho cô biết.

Lời cậu ấy kể lại có chút khác với những chuyện xảy ra trong nhà họ Tần tối hôm qua, nhưng mà cũng đúng được tám chín mươi phần trăm, Bạch Linh Lung nghe hăng say, cười hỏi: “Chuyện này đều đã bị lan truyền ra ngoài, nhà chồng Tần Mộng Lan có phản ứng gì không?”

“Đương nhiên là phải có phản ứng rồi, bà cụ nhà họ Dương cũng không phải người hiền lành gì, tuy rằng gia thế nhà họ Dương kém hơn nhà họ Tần một chút, nhưng đàn ông nhà họ Dương đều làm việc trong các đơn vị có thực quyền ở bộ võ trang, cục công an và đội dân binh, nếu nhà bọn họ đến kiếm chuyện, nhà họ Tần cũng cần phải kiêng dè đôi ba phần.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-54.html.]

“Nghe nói trời còn chưa sáng thì con trai thứ hai nhà họ Dương đã chạy đến nhà họ Tần, chỉ vào cánh cửa còn chưa mở ra mắng một trận, sau đó còn công khai ra bên ngoài, bọn họ cắt đứt quan hệ với Tần Mộng Lan, đôi cháu trai cháu gái thuộc về nhà họ Dương, không cho phép Tần Mộng Lan mang đi, từ nay về sau cũng không cho phép Tần Mộng Lan lại đặt chân đến nhà họ Dương nữa.”

Nghe được chuyện này, Bạch Linh Lung bĩu môi cười nhạo: “Nếu để tên cặn bã chó c.h.ế.t kia nghe được, chắc là sẽ mừng điên lên luôn.”

Ông ta chắc chắn cũng không muốn làm cha kế, sẽ không bỏ tiền nuôi hai đứa con trai con gái của Tần Mộng Lan, hiện tại nhà họ Dương không cho Tần Mộng Lan dẫn hai đứa con đi, chuyện này cũng rất hợp ý ông ta.

Đến tiệm cơm quốc doanh, Lục Tĩnh Xuyên gọi ba chén mì, mua ba cái bánh bao cuộn, còn gọi riêng cho Bạch Linh Lung hai cái bánh quẩy.

Ngày hôm qua khi xem mắt anh cũng mua bữa sáng cho cô, lúc đó còn chưa ăn xong, nhưng mà anh cũng đã để ý biết cô thích ăn bánh quẩy, cho nên hôm nay lại mua cho cô hai cái bánh quẩy được chiên vàng ươm.

“Anh mua nhiều thế, anh tưởng rằng tôi là heo à.” Bạch Linh Lung cười nhìn anh.

Lục Tĩnh Xuyên hơi cong khóe miệng nói: “Heo không đẹp bằng em.”

Bạch Linh Lung: “... Anh đang khen tôi hay đang nói móc tôi thế.”

Tống Thao cười muốn điên, cầm bánh bao cuộn nhét vào trong miệng, lúc này cậu ấy đột nhiên cảm thấy mình quá dư thừa, ở lại nơi này hình như có hơi bị chướng mắt rồi.

Bạch Linh Lung cầm một cái bánh quẩy ăn, chia một cái cho bọn họ, chủ động báo tin tức tốt cho bọn họ: “Mẹ của tôi phẫu thuật rất thành công, bác sĩ nói nửa đêm hôm qua đã tỉnh lại một lần rồi.”

“Nếu đã tỉnh thì không có việc gì nữa rồi, sau đó chỉ cần tĩnh dưỡng khoảng một tuần là có thể xuất viện.” Lục Tĩnh Xuyên tính toán hôm nay chính thức đi thăm hỏi bà.

“Bạch Linh Lung, hai mẹ con của cô có tính toán gì không?”

“Thằng cha chó đẻ khốn nạn của cô và Tần Mộng Lan đã gian díu với nhau, hiện tại còn lan truyền khắp nơi, nếu bọn họ không muốn bị bắt đến nông trường tiếp thu giáo dục thì cũng chỉ có thể nhanh chóng đăng ký kết hôn mà thôi, mấy ngày tới ông ta chắc chắn sẽ liên tục tạo áp lực cho hai người.” Tống Thao nhắc nhở cô.
 
Chương 55


Bạch Linh Lung vừa ăn vừa nói: “Chúng tôi cũng không sợ ông ta tạo áp lực, ông ta có chiêu gì thì cứ dùng ra hết đi, tóm lại ở giai đoạn quan trọng này, ông ta cũng không dám chơi chiêu hại c.h.ế.t chúng tôi.”

Thấy cô đã tính trước mọi chuyện, trong lòng rõ ràng đã có kế hoạch, Lục Tĩnh Xuyên cười liếc nhìn cô: “Mấy ngày nay anh không có chuyện gì làm, sẽ phụ trách bảo vệ sự an toàn cho hai mẹ con em.”

“Phó đoàn trưởng đích thân ra mặt, đây là vinh hạnh của hai mẹ con tôi.”

Bạch Linh Lung nhe răng cười, để lộ ra hàm răng trắng tinh ngay ngắn, trông cực kỳ nghịch ngợm đáng yêu.

Tống Thao gian manh nhìn anh họ của mình, cực kỳ hiểu rõ ý đồ của anh, anh đang dự định tấn công từ cả hai mẹ con luôn.

“Đi bưng mì đi.”

Lục Tĩnh Xuyên dùng khuỷu tay đẩy nhẹ vào người cậu ấy.

Tống Thao âm thầm trợn trắng mắt, nhét phần bánh bao cuộn ăn chưa hết vào miệng, đứng dậy đi đến cửa sổ bưng mì sợi nóng hổi vào.

Thời buổi này đồ ăn không có các loại gia vị chất phụ gia, mì cũng đều là làm bằng tay, vừa dai vừa thơm, lại còn cực kỳ nhiều, ăn xong một chén mì sợi vào bụng, Bạch Linh Lung chỉ cảm thấy no đến mức thức ăn đã tràn đến miệng.

Lục Tĩnh Xuyên ăn xong nhanh nhất, hút vài cái đã ăn sạch một chén mì to vào bụng, ngồi ở bên cạnh lẳng lặng nhìn cô ăn.

Chờ cô ăn xong buông đũa xuống, anh mới lên tiếng hỏi: “Ăn no chưa?”

“Ăn no rồi, bữa cơm này cũng bằng lượng cơm ăn cả ngày của tôi rồi đó.” Bạch Linh Lung nói xong còn vô cùng bất nhã sờ bụng.

“Cả ngày chỉ ăn nhiêu đây thôi sao, sao em ăn ít thế?” Lục Tĩnh Xuyên nhíu mày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-55.html.]

“Tôi ăn ít hồi nào chứ, là trong nhà không có đồ ăn thì có. Cả gia đình cặn bã nhà họ Bạch đều ham ăn biếng làm, đi ra ruộng làm việc thì lề mề lười biếng, một thằng đàn ông còn kiếm công điểm thua một đứa con nít là tôi. Bọn họ kiếm công điểm còn chưa đủ nuôi sống chính mình, cả ngày đều tính toán lấy lương thực do tôi và mẹ kiếm được, hai mẹ con chúng tôi mệt c.h.ế.t mệt sống, quanh năm suốt tháng cũng chưa từng ăn được một bữa cơm no.”

Nói đến cuộc sống trước kia của nguyên chủ, Bạch Linh Lung cũng nhịn không được thương hại cho “cô”, “cô” ở trong nhà làm việc rất nhiều, nhưng chưa bao giờ được ăn no, cho dù là ăn tết cũng chưa từng được ăn no lần nào.

Từ nhỏ nguyên chủ đã có tính cách đanh đá, thật ra ở trong nhà cũng chẳng thiệt thòi gì, chẳng qua gia cảnh bọn họ như thế, cho dù có nhiều lương thực hơn nữa thì cũng không đủ cho đám quỷ hút m.á.u kia phân chia.

Tống Thao cũng nghe nói qua không ít chuyện dưới quê, bĩu môi nói: “Thật sự nên để Tần Mộng Lan đi về nhà họ Bạch trải nghiệm sinh hoạt.”

Bạch Linh Lung nhướng mày: “Ồ, ý kiến này hay đó.”

“Ý kiến hay cũng không có tác dụng gì, Triệu Ngọc Thục cưng bà ta lắm, sẽ không cho bà ta xuống nông thôn chịu khổ đâu.” Tống Thao cười.

“Có làm được hay không là do người quyết định, con người sẽ chiến thắng ý trời.”

Đây là câu nói mà Bạch Linh Lung thích nhất, cô cảm thấy chỉ cần cố gắng hết sức thì ở thời đại này, muốn làm chuyện này cũng rất dễ dàng.

Thấy đôi mắt trong suốt sáng ngời của cô đảo tròn, vừa linh động lại nghịch ngợm, rõ ràng là đã lên kế hoạch hết rồi, Lục Tĩnh Xuyên cười nhẹ, có chút chờ mong hành động tiếp theo đó của cô.

Ánh mắt của anh nóng rực, Bạch Linh Lung đương nhiên không thể bỏ qua được rồi, hiếm khi mà cảm thấy có chút xấu hổ, cười đứng dậy nói: “Ăn uống no đủ rồi, đi thôi, trưa nay chúng ta lại đến.”

Sau khi ra khỏi tiệm cơm quốc doanh, Lục Tĩnh Xuyên lên tiếng nói trước: “Linh Lung, em về bệnh viện trước đi, anh có chút việc phải làm, lát nữa sẽ đến sau.”

“Ồ, được rồi, anh đi làm việc của mình đi.”

Bạch Linh Lung cũng không chậm trễ công việc của bọn họ, vô cùng tiêu sái vẫy tay với bọn họ, cắm tay vào túi, bước ra từng bước chân nghênh ngang ngông cuồng.
 
Chương 56


Thấy ánh mắt của anh họ dính chặt lên người cô, Tống Thao bất đắc dĩ bật cười, kéo anh đi: “Anh Tĩnh, người ta đi xa rồi, đừng nhìn nữa.”

Quay về bệnh viện, Bạch Linh Lung đi đến phòng bệnh trước, thấy mẹ còn chưa tỉnh lại, cô quyết đoán quay về phòng bệnh.

Tối hôm qua cô mang theo một đống đồ cất chứa ở tầng hầm ngầm về, cô cũng phải tranh thủ thời gian kiểm kê mới được.

Mới vừa kiểm kê xong đồ đạc trong một cái rương, bên ngoài đã vang lên tiếng của bà mối: “Cô Bạch, cô có ở đây không?”

“Có.”

Bạch Linh Lung lập tức thu đồ đạc về, đứng dậy đi mở cửa: “Thím, có chuyện gì sao?”

“Cha của cô lại đến nữa kìa.”

Bà mối vừa mới đến nhà ăn ăn sáng, vừa khéo nhìn thấy Bạch Kiến Nhân, bà ấy chỉ về phía cổng chính bệnh viện nói: “Ông ta đi đường khập khiễng, hình như là bị người ta đánh chân bị thương, đi chậm lắm, đã đến trước cửa rồi.”

“Chắc là ông ta đi ra bên ngoài làm chuyện thiếu đạo đức gì đó, lại bị người ta đánh thôi.” Sắc mặt Bạch Linh Lung vô cùng lạnh nhạt.

“Lại?”

Bà mối cũng là người nhiều chuyện, hai mắt tỏa sáng hỏi thăm: “Lúc trước ông ta từng bị người ta đánh rồi hả?”

“Đây là chuyện từ nhiều năm trước rồi, ở dưới quê bị người ta đánh gãy chân.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-56.html.]

Bạch Linh Lung cũng không ngại nói cho người ngoài nghe chuyện xấu xa của tên rác rưởi chó c.h.ế.t kia, còn không quên xé da mặt của ông ta xuống: “Có ma mới biết ông ta đến thành phố đã làm cái gì, nói là làm cán bộ lãnh đạo gì đó, về quê giả vờ giả vịt ghê gớm lắm, bày ra thái độ dáng vẻ như người làm quan, thật ra rõ ràng chính là một tên cặn bã xấu xa.”

“Hôm nay ông ta lại bị đánh thành nửa tàn phế, chắc chắn là lại đi ra ngoài đắc tội phải người không thể trêu vào đó, tôi cảm thấy đáng đời lắm.”

“Ông ta đáng bị đánh, đánh hay lắm, đối phó với loại rác rưởi khốn nạn kia thì phải đánh cho ông ta kêu la oai oái mới được, nếu tôi cũng có mặt, chắc chắn còn sẽ tiến lên giúp đỡ, ít nhất cũng phải đá cho ông ta vài cái.”

Cô nói không nhỏ, lúc mắng chửi ông ta cũng không hề giấu diếm chút nào, Bạch Kiến Nhân mới vừa đi đến hành lang nghe được rất rõ ràng, lửa giận xông thẳng đến đỉnh đầu.

Bạch Linh Lung cũng nhìn thấy bóng dáng của ông ta, thậm chí không thèm cho anh ta bất cứ ánh mắt lạnh nhạt nào, trực tiếp xoay người đi về phòng.

Mặt mày Bạch Kiến Nhân âm u, phải dựa vào ven tường mới có thể đứng vững được, lửa giận trong bụng bốc lên hừng hực, thấy bác sĩ và những người nhà bệnh nhân khác đều nhìn ông ta với ánh mắt khác thường, lập tức nổi giận rít gào: “Nhìn cái gì mà nhìn.”

“Chậc, một thằng con riêng do mẹ tằng tịu với người khác đẻ ra, ai mà thèm nhìn chứ.” Một người phụ nữ mập ú khinh bỉ xong, vặn cái m.ô.n.g to đùng của mình rời đi.

Ngày hôm qua lúc Bạch Linh Lung tung tin nóng xử lý nhà họ Bạch ngoài cổng bệnh viện, rất nhiều người trong bệnh viện đều đi ra nhiều chuyện, tuy rằng Bạch Linh Lung cũng rất bạo lực đanh đá, nhưng mọi người đều rất đồng tình thương hại cô, cũng bội phục dũng khí và quyết đoán của cô khi tuổi còn nhỏ đã dám chống đối với cả gia đình cặn bã.

Con riêng!

Hai chữ này giống như một con d.a.o sắc bén đ.â.m vào n.g.ự.c Bạch Kiến Nhân, kích thích làm hai mắt ông ta đỏ ngầu đáng sợ, trông giống như một con báo sắp sửa nhào lên.

Những người khác vốn còn đang định khinh thường ông ta vài câu, nhìn thấy biểu cảm này của ông ta, mọi lời nói đều nghẹn trong cổ họng, không ai đứng lại nhiều chuyện nữa, đều vội vàng rời đi làm chuyện của mình.

Lúc này trong đầu bọn họ chỉ còn lại một câu, người này chắc chắn không phải thứ tốt lành gì.

Tối hôm qua Bạch Kiến Nhân đau đớn suốt một đêm, mãi đến sáng sớm mới hơi chợp mắt được một chút, tuy rằng tối hôm qua ông ta dùng thuốc rất tốt, nhưng lại bị ngã mấy cú đau điếng, cho dù thuốc có tốt đến mấy thì cũng không thể nào lành hẳn trong một đêm, lúc này mỗi khi bước ra một bước đến cảm thấy đau thấu tim.
 
Chương 57


Lúc nãy ông ta phải nhờ đồng nghiệp đạp xe đạp chở ông ta từ nhà đến bệnh viện, ông ta vốn còn định bình tĩnh hiền hòa dùng ích lợi để lừa dối Bạch Linh Lung, nhưng mà vừa đến nơi đã nghe được mấy lời nói kia của cô, lửa giận đè trong bụng lập tức phun trào bùng nổ.

Cho dù ông ta rất tức giận, rất muốn nhào lên bóp c.h.ế.t cô, nhưng cũng biết chính sự mới là chuyện quan trọng nhất, lại buộc bản thân mình phải đè nén lửa giận xuống.

“Linh Lung, con mở cửa ra, cha với con nói chuyện.”

Bạch Linh Lung thật sự mở cửa ra, cất cao tiếng nói hỏi: “Ông mang tiền đến đây chưa?”

Bạch Kiến Nhân thay đổi sắc mặt, ông ta đã quên béng đi chuyện này.

“Sao nào? Ông không mang tiền đến hả?”

Giọng của Bạch Linh Lung lại cất cao hơn, dùng ánh mắt tức giận trừng mắt nhìn ông ta, giơ tay bóp chặt cổ họng ông ta, bạo lực xô đẩy ông ta đụng vào vách tường ở đối diện.

“Shh!”

Mông bị đập vào vách tường, Bạch Kiến Nhân đau đến mức nhe răng trợn mắt.

Bạch Linh Lung tuyệt đối không thừa nhận là cô cố ý làm thế, thấy ông ta đau đến như thế, trong lòng cười muốn điên, nước miếng tiếp tục văng tung tóe: “Tôi đã đi tìm ông đòi tiền thuốc men hết lần này đến lần khác, ông lại cứ nhất quyết không chịu cho, lời nói của cô vào tai này ra tai kia, ông có tin là bây giờ tôi lập tức chạy đến đồn công an báo công an, bắt hết đám cặn bã nhà họ Bạch mấy người lại hay không hả?”

“Cha, cha có mang theo, con, buông ra trước.” Bạch Kiến Nhân sắp bị cô bóp c.h.ế.t rồi.

Vừa nghe nói ông ta có mang tiền theo, Bạch Linh Lung buông lỏng tay ra, còn ghét bỏ mà dùng quần áo lau tay, duỗi tay về phía ông ta: “Lấy ra đây.”

Bạch Kiến Nhân thấy thái độ của cô như thế, tức đến mức muốn cắn c.h.ế.t cô, nhưng hiện tại ông ta đi đứng còn không vững, hoàn toàn không phải là đối thủ của cô, chỉ đành cắn răng chịu đựng, lấy tiền từ trong túi ra.

Một đống tiền giấy màu sắc rực rỡ bị lôi ra, Bạch Kiến Nhân đếm tiền chẵn trước, sau đó lại đếm tiền lẻ, cũng đếm ra đủ hai trăm đồng.

Bạch Linh Lung giơ tay giật đi, cô cũng không chê mớ tiền lẻ này, chỉ cần đủ tiền là được.

Nhìn thấy dáng vẻ đanh đá ngang ngược của cô, Bạch Kiến Nhân chỉ cảm thấy n.g.ự.c giống như bị đ.â.m một đao, giận đến mức thở không nỗi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-57.html.]

Bạch Linh Lung bỏ tiền vào túi, khoanh tay trước ngực, hơi nâng cằm lên, ra vẻ kiêu ngạo ngạo mạn, nói chuyện cũng rất khó nghe: “Có chuyện gì thì nói, muốn đánh rắm thì mau đánh rắm đi.”

“Con nhìn lại mình xem, còn ra thể thống gì nữa.” Bạch Kiến Nhân nghiến răng nghiến lợi nói.

“Cho dù tôi như thế nào thì cũng tốt hơn ông trăm nghìn lần. Tôi nhìn kiểu gì cũng cảm thấy thuận mắt vui vẻ, ngược lại nhìn ông lại cảm thấy buồn nôn giống như nuốt phải phân.” Miệng của Bạch Linh Lung không bao giờ chịu thua.

Bạch Kiến Nhân bực bội, lửa giận bị đè xuống lại bùng lên: “Bạch Linh Lung!”

“Tôi không điếc, không cần la to như thế.”

Bạch Linh Lung cho ông ta một ánh mắt khinh bỉ, cũng không để ý đến mấy cái đầu lú ra từ các phòng bệnh khác, quay về chủ đề chính: “Muốn đánh rắm gì thì nhanh lên, tôi không có thời gian lải nhải với ông.”

Nghĩ đến chuyện quan trọng mình sắp nói, Bạch Kiến Nhân buộc bản thân bình tĩnh lại lần nữa: “Đi vào trong rồi nói.”

“Cứ đứng ở đây nói đi, tôi không có làm chuyện gì mất mặt, chuyện gì cũng có thể đứng ở bên ngoài nói chuyện công khai.” Bạch Linh Lung lại không chiều theo ý ông ta, cô cố ý muốn đứng ở bên ngoài nói chuyện đó, dù sao thì người mất mặt không phải là cô.

“Con không suy nghĩ cho mình, cũng không nghĩ cho mẹ của con sao?” Bạch Kiến Nhân lôi Bạch Thủy Tiên ra uy h.i.ế.p cô.

“Mẹ của tôi trong sạch sạch sẽ, chưa bao giờ làm chuyện trái lương tâm gì, bình thường cũng vô cùng tốt bụng, đến cả kiến cũng chưa đạp c.h.ế.t một con, mẹ tôi làm người ngay thẳng đoan chính, ông có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng, đừng có lôi mẹ tôi ra uy h.i.ế.p tôi.”

Thấy cô dầu muối không ăn, Bạch Kiến Nhân giận đến mức chút nữa bộc phát bệnh tim, nhắm mắt lại hít sâu vài hơi mới bình tĩnh lại, chờ đến khi mở mắt ra, trong mắt chỉ còn lại vẻ tàn nhẫn và uy hiếp.

“Tao và mẹ mày nhất định phải ly hôn, hiện tại bà ta đang hôn mê bất tỉnh, mày quyết định thay bà ta, đưa ra một cái giá đi.”

“Ha.”

Nghe được lời này, Bạch Linh Lung bật cười, nụ cười không có bất cứ tình cảm nào.

Sau đó, cô thu ý cười lại, sải bước tiến lên, tát mặt một phát vào gương mặt xấu xí của ông ta.

“Bốp!”
 
Chương 58


Tiếng tát tai trong trẻo lại vang dội.

Cô dùng hết toàn bộ sức lực trong cơ thể, trực tiếp đánh ông ta ngã lăn quay ra đất.

“Bạch Linh Lung!”

Tiếng rống giận vang lên, khắp hành lang còn mang theo tiếng vọng.

Trả lời ông ta lại là một chân, còn trùng hợp đá vào m.ô.n.g ông ta, đạp ông ta ngã chổng vó.

“A!”

Tiếng kêu thảm thiết cực kỳ sắc bén, làm mọi người cảm giác như màng nhĩ sắp thủng đến nơi.

Một người thì ngã dưới đất kêu la inh ỏi, một người thì ngạo nghễ từ trên cao nhìn xuống tức giận mắng: “Bạch Kiến Nhân, cái thứ đê tiện cặn bã chó đẻ nhà ông, ông là đồ không bằng súc sinh, ông có còn là người không hả?”

“Mẹ của tôi ở nhà họ Bạch làm trâu làm ngựa, hầu hạ đám người rác rưởi nhà họ Bạch mấy người, số tiền bà ấy đi làm kiếm được đều bị lấy đi hết, việc đồng áng và việc nhà đều do mẹ tôi lo liệu, cả đám nhà họ Bạch đều chơi bời lêu lổng ăn sung mặc sướng, sống còn sung sướng hơn nhà tư bản và địa chủ nữa.”

“Ông là một thằng lưu manh chân đất, không biết lấy một chữ, mẹ của tôi kiên nhẫn dạy ông học tập biết chữ làm người, không có công lao thì cũng có công vất vả.”

“Ông đi theo mấy thằng ch.ó kia đổi đời, cả năm không thèm về nhà, ở bên ngoài trăng hoa ong bướm với mấy con đ.ĩ lẳng lơ, mẹ của tôi cũng chưa từng nói ông một câu nào.”

“Ông đi làm ở huyện thành cũng được, điều đến thành phố làm việc cũng chẳng sao, ông chưa bao giờ nói cho chúng tôi biết nửa câu một chữ, mẹ của tôi cũng không thèm hỏi đến chuyện của ông, cho ông đủ tôn trọng và sự thấu hiểu.”

“Theo tôi được biết, từ lúc tôi ra đời đến bây giờ, mẹ của tôi chưa bao giờ xin ông một xu nào, ông cũng chưa bao giờ đưa cho mẹ tôi một đồng làm chi phí sinh hoạt, hiện tại mẹ của tôi bị mụ đ.ĩ già nhà ông đánh bị thương, tôi đòi ông tiền chữa bệnh, ông lại kiên quyết không cho, không chịu cứu mạng mẹ tôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-58.html.]

“Bạch Kiến Nhân, hiện tại mẹ tôi nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, ông lại còn dám đến buộc mẹ tôi ly hôn, ông thật sự không phải người, ông còn thua một con súc sinh nữa.”

“Không đúng, lấy ông ra so sánh với đám súc sinh cũng là sỉ nhục đám súc sinh đó.”

“Súc sinh động vật đều biết bảo vệ vợ con, bản năng làm chúng nó biết đi tìm thức ăn về nuôi vợ con, ông thì sao? Ông ích kỷ vô sỉ chỉ biết nghĩ đến mình, ông còn thua xa súc sinh.”

Nói xong, cô lại tàn nhẫn đá ông ta một trận, lúc này không chỉ đá m.ô.n.g mà đá hết từ trên xuống dưới một lượt.

Bạch Kiến Nhân bị cô đơn phương đánh đấm, các bác sĩ y tá và mấy người đứng nhiều chuyện bên cạnh lại không có ai bước lên ngăn cản, đến cả đồng chí thuộc bộ phận bảo vệ cũng chỉ đứng ở chỗ tối không nhúc nhích.

Bọn họ đều tin tưởng lời Bạch Linh Lung nói đều là sự thật, người đàn ông này thật sự không bằng súc sinh, đánh ông ta một trận như thế cũng đã hời cho ông ta lắm rồi.

Bạch Linh Lung phát tiết thỏa thích xong, cảm xúc quá mức kích động cho nên đứng không vững lắm, dựa vào tường thở hổn hển, chỉ vào ông ta tiếp tục nổi giận quát to: “Hôm nay ông đến buộc mẹ tôi ly hôn, có phải đồ đê tiện ông lăng nhăng ở bên ngoài đã có con hoang rồi hay không?”

“Bạch Kiến Nhân, tôi nói cho ông biết, tôi không quan tâm là có chuyện gì, cho dù thứ đê tiện kia có con hoang thật, ông muốn bắt mẹ tôi ly hôn để tác thành cho hai người hả, không có cửa đâu.”

“Cái thứ rác rưởi như ông, hai mẹ con tôi không thèm, nhưng mà mặt của chúng tôi không phải thứ mà loại người như mấy người muốn đánh là có thể đánh.”

“Cút đi ngay cho tôi!”

Bạch Linh Lung lại độc ác mắng chửi thêm một trận, đánh cho Bạch Kiến Nhân vừa lăn vừa bò.

Mới vừa đuổi tên rác rưởi này đi, bác sĩ đang đứng ở cửa phòng chăm sóc đặc biệt kêu cô: “Bạch Linh Lung, mẹ cô tỉnh rồi, lúc nãy cô và ông ta cãi nhau, bà ấy cũng nghe được, bà ấy gọi cô đi vào đó.”

Bạch Linh Lung chạy vèo đến ngay.
 
Chương 59


Có lẽ là đã có một ngày để giảm xóc, Bạch Linh Lung không có bất cứ cảm giác xa lạ nào với mẹ của nguyên chủ, khi nhìn thấy bà mở mắt ra, mắt theo bản năng cảm thấy cay xè, tiếng nói cũng lập tức trở nên nghẹn ngào: “Mẹ.”

“Linh Lung.”

Môi Bạch Thủy Tiên hơi mấp máy, tiếng nói yếu và nhỏ đến mức gần như không thể nào nghe rõ.

Bạch Linh Lung đi đến mép giường, nắm lấy bàn tay lạnh như băng của bà, khẽ chớp đôi mắt ướt át của mình, cố gắng mỉm cười nói: “Mẹ, không có gì, tỉnh lại rồi sẽ không có việc gì nữa.”

Bạch Thủy Tiên nắm ngược lại tay cô, biểu tình cũng có chút kích động, mắt đỏ hoe, há miệng thở dốc, cố gắng dùng hết toàn bộ sức lực nói chuyện: “Linh Lung, con đừng cãi nhau với ông ta, đừng làm mình giận, ông ta không đáng.”

“Dạ.” Bạch Linh Lung nghẹn ngào gật đầu, phụ họa nói.

“Mẹ, mẹ nói đúng lắm, ông ta không xứng.”

“Linh Lung, tạm thời con đừng cãi nhau với bọn họ, một mình con đánh không thắng bọn họ, chờ mẹ khỏi bệnh xuất viện rồi, mẹ lại báo công an xử lý.” Bạch Thủy Tiên sợ con gái bị thương, bàn tay thô ráp nắm chặt lấy tay cô.

“Mẹ, mẹ cứ yên tâm dưỡng thương đi, con sẽ không chịu thiệt thòi đâu.”

Bạch Linh Lung trấn an bà, cũng lập tức báo cho bà biết: “Hiện tại chúng ta đang ở bệnh viện thành phố, cả gia đình cặn bã kia đã bị con đánh cho một trận cuốn gói về Ngưu Giác Loan rồi. Thằng cha chó đẻ khốn nạn kia không biết bị ai đánh, hình như cũng bị thương không nhẹ, con vừa mới kéo ông ta đánh tơi bời thêm một trận, thương càng thêm thương, trong vài ba ngày tới, ông ta chắc chắn sẽ không đến kiếm chuyện với chúng ta nữa.”

Bạch Thủy Tiên thấy thế cũng không nói gì, ngược lại còn hỏi cô: “Linh Lung, mẹ nhập viện, con lấy đâu ra tiền thế?”

“Con đi mượn người khác.”

Bạch Linh Lung tạm thời không nói cho bà biết chuyện cô đi xem mắt, vỗ túi áo nói: “Lúc này con vừa mới buộc tên chó đẻ khốn nạn kia lấy tiền đến, lát nữa con sẽ đi trả nợ ngay.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-59.html.]

“Linh Lung, tiền nằm viện và phẫu thuật ở bệnh viện thành phố cũng không rẻ, đối phương cho con mượn nhiều tiền như thế, chúng ta nợ đối phương một ân tình lớn, sau này phải cảm ơn người ta đàng hoàng đó.” Bạch Thủy Tiên dặn dò cô.

“Mẹ, con biết rồi. Chuyện chi phí phẫu thuật, lát nữa con lại kể cho mẹ biết sau.”

Chờ hai mẹ con bọn họ nói chuyện xong, bác sĩ cũng đi vào nói: “Bạch Linh Lung, tình hình của mẹ cô đã ổn định, có thể chuyển xuống phòng bệnh bình thường rồi, tiếp theo cô nhớ chăm sóc cho bà ấy cẩn thận đó.”

“Được rồi.”

Ngay sau đó, Bạch Linh Lung phụ bác sĩ đẩy giường bệnh về phòng bệnh bình thường, lập tức pha một ly nước đường đỏ, ngồi ở bên cạnh mép giúp đút cho bà ấy uống: “Mẹ, mẹ uống chút nước đường ấm, nhuận cổ họng trước đã.”

Bạch Thủy Tiên cong khóe miệng, há miệng uống vài muỗng, sau khi cảm thấy cổ họng không còn quá ngứa ngáy nữa mới nhẹ nhàng nói: “Linh Lung, hình như con thay đổi một chút rồi.”

Lòng bàn tay Bạch Linh Lung khẽ run lên, đầu óc căng thẳng, sắc mặt lại vẫn cứ như bình thường: “Mẹ, mẹ chỉ hôn mê hai ngày thôi, chắc là con không thay đổi gì quá nhiều mới đúng.”

Có một câu nói, không ai hiểu con bằng mẹ.

Hai mẹ con bọn họ bầu bạn ngày đêm với nhau mười tám năm, không có ai hiểu biết con gái bà hơn Bạch Thủy Tiên, lúc này trái tim của Bạch Linh Lung đã nhảy lên đến cổ họng.

“Linh Lung, chắc là mẹ cảm giác sai rồi.”

Bạch Thủy Tiên nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn về phía trần nhà, thở dài nói: “Mẹ hôn mê hai ngày, lại giống như qua hai đời người.”

Trực giác của Bạch Linh Lung mách bảo lời này có ẩn ý, nhìn thấy nỗi đau đớn kịch liệt không thể nào hòa tan và phức tạp trong mắt bà, hơi híp mắt lại nói: “Mẹ, mẹ bị làm sao thế?”

Bạch Thủy Tiên thu hồi ánh mắt, đối diện với cô, nhẹ nhàng nói: “Linh Lung, lần này mẹ cũng coi như nhân họa được phúc, khôi phục lại trí nhớ.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top