Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 5543: Lũ tép riu này!


Người kia nói: “Thành chủ còn bảo sau này cậu phải miễn phí luyện đan cho phủ của thành chủ”.

Uỳnh!

Một luồng sát quang toả ra từ trong người của Ngô Bình, loáng cái nó đã bao trùm tất cả nhóm nha dịch. Sát khí lan ra, đám người kia lập tức hoá thành tro bụi, chết rồi cũng không biết tại sao mình chết.

Đây chính là sự đáng sợ của Thiên Sát Thuật, có vài cường giả cảnh giới Thần Thông còn chẳng có cơ hội phản ứng.

Giết đám người đó xong, Ngô Bình nói với Đường Tử Di: “Tử Di, em thu dọn đồ rồi dẫn tất cả mọi người về nhà đi”.

Đường Tử Di biết Ngô Bình không định ở lại đây nữa nên gật đầu hỏi: “Chúng ta chuyển đi đâu hả anh?”

Ngô Bình: “Đến Tiên Giới Nguyên Sử, anh có mấy người bạn ở đó nên cũng có chút quan hệ, tính ra vẫn ổn hơn ở đây”.

Đường Tử Di gật đầu: “Vậy anh cẩn thận nhé”.

Ngô Bình: “Anh phải đi gặp tên thành chủ chó má kia, để xem hẳn có mấy cái đầu mà dám động đến anh”.

Dứt lời, anh lập tức biến mất.

Có một tu sĩ thanh niên đang ngồi trong đại điện ở phủ thành chủ, các thương nhân của Giang Nam Thành đang quỳ bên dưới. Cửa hàng và tàn sản của họ đều bị niêm phong nên giờ họ đang quỳ ở đây để xin lại.

Người thanh niên này chính là thành chủ mới đến, hắn liếc nhìn mọi người ở bên dưới với vẻ lạnh lùng, sau đó bày ra dáng vẻ rất hưởng thụ khi được người khác cầu xin.

“Trả lại cho các người thì cũng được thôi, Động Thiên Thanh Linh là của hoàng triều Thái Ất, Giang Nam Thành cũng thế. Các người đã sống ở đây lâu vậy rồi mà chưa từng đóng thuế. Giờ khác rồi, hoàng triều chuẩn bị siết chặt quản lý Động Thiên Thanh Linh, cho nên tất cả mọi người phải tuân thụ quy định”.

Đúng lúc này, có một bóng người xuất hiện, đó chính là Ngô Bình.

“To gan, kẻ nào dám xông vào phủ thành chủ?”, một thị vệ chạy tới, ánh đao loé lên định chém đầu Ngô Bình.

Ngô Bình vung tay lên, một luồng sức mạnh đáng sợ đã đánh bay thị vệ kia lên cao rồi nổ banh xác.

Anh vừa ra tay đã giết người khiến thành chủ lộ ra vẻ sát khí rồi u ám nói: “To gan! Dám giở thói ngang ngược ở phủ của bản thành chủ”.

Ngô Bình nói: “Anh dám niêm phong đan lâu của tôi, thu thuế rồi còn bắt tôi luyện đan cho anh, anh lấy đâu ra dũng khí khi làm vậy thế hả?”

Hảẳn hạ lệnh: “Lôi xuống!” Ngay sau đó đã có bốn luồng khí tức của cường giả tầng thứ chín cảnh giới Thần Thông đã xuất hiện, tiếp đó đã có bốn người bao vây Ngô Bình.

Lũ tép riu này!

Diệt!

Anho lại vung tay lên, tinh lực Thiên Sát lao ra rồi tạo thành một sát trận ở trên cao, tia sét màu đen sẹt qua, bốn cao thủ kia chưa kịp phản ứng gì thì đã bị đánh tan thành mây khói.

Thành chủ phát hoảng, sau đó thấy có một bóng người xuất hiện trước mắt, thì ra Ngô Bình đã bóp cổ hắn.

Thành chủ biến sắc mặt rồi run rẩy nói: “Có gì thì từ từ nói”.

Ngô Bình giơ tay xuống thắt lưng hắn rồi tháo một chuỗi ngọc bài xuống thì thấy bên trong là một Động Thiên chứa rất nhiều tiền Tiên và bảo bối, ngoài ra còn có đan dược và dược liệu.

Anh nói: “Quả nhiên anh có nhiều tiền thật, đều vơ vét của dân đúng không? Lễ nào anh không biết có những người mình không được phép động tới à?”

Thành chủ nói ngay: “Anh bạn, những thứ này rất có giá trị, anh lấy cả đi, xin anh đừng giết tôi!”

Rắc!

Ngô Bình đã bẻ gãy cổ hắn, sức mạnh Thiên Sát tiến vào cơ thể thành chủ rồi biến hẳn thành tro bụi.

Giết người xong, anh nói: “Anh chết rồi thì đồ vẫn thuộc về tôi mà”.
 
Chương 4855


 Đại phu nhân và con trai mình là Sở Toàn thấy thế thì lo lắng nên muốn giết Sở Hàn, nhưng vì có Sở Trường Canh bảo vệ cậu ấy nên họ không dám và chưa tìm được cơ hội ra tay.  

 

Cuối cùng họ đã nghĩ ra một cách là nhận nuôi một cô gái xinh đẹp rồi cho cô ta kết thân với Sở Hàn, khi hai người có tình cảm sâu đậm với nhau, cô gái đã lén hạ độc vào đồ ăn của Sở Hàn, khiến thể chất của cậu ấy ngày càng yếu đi.  

 

Thành ra, hôm tỉ thí vào ngày hôm qua, Sở Hàn đã bị bác hai của mình là Sở Thiết đánh cho bị thương nặng, ngoài ra chất độc còn phát tác nên cậu ấy đã mất mạng.  

 

Khi Sở Hàn vừa chết, đột nhiên thi thể đã biến mất một cách kỳ lạ, cùng lúc đó có một tia sáng ánh lên trong phòng ngủ của cậu ấy, Ngô Bình đã thay thể thân phận này.  

Advertisement

 

Sau khi biết hết mọi chuyện, anh lắc đầu nói: “Sở Hàn này đáng thương quá, vừa làm cá chép hoá rồng không lâu đã bị người ta hại chết, vừa nhìn đã biết không có hào quang của nam chính”.  

 

A Kỳ: “Thân phận này rất bình thường nên sẽ không khiến người khác quá chú ý”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Được rồi, nhưng giờ tôi chết đi sống lại thì cần có một lý do nào đó chứ”.  

 

Nhưng anh lại chẹp miệng nói tiếp: “Thôi kệ đi, giải độc trước đã”.  

 

Đột nhiên có một người phụ nữ mở cửa đi vào, gương mặt bà ấy đẫm lệ, vẫn còn trong tâm trạng đau đớn vì mất đi đứa con trai. Người phụ nữ tên là Lâm Tiên Nhuỵ, gần 40 tuổi và có dung nhan diễm lệ. Trước kia, bà ấy từng là một trong những cô gái xinh đẹp nhất thành, nếu không Sở Trường Canh đã chẳng để mắt tới.  

 

Nhưng khi mở cửa ra, Lâm Tiên Nhuỵ đã phải sững người. Bà ấy nhìn Sở Hàn đang ngồi ở mép giường rồi trố mắt ra, sau khi xác định đây là người thật chứ không phải ảo giác, bà ấy bật khóc nói: “Hàn Nhi, con chưa chết ư!”  

 

Bà ấy chạy tới rồi ôm chầm lấy con trai mình, tuy đã có ký ức của chủ cơ thể này, nhưng với Ngô Bình mà nói thì người phụ nữ này vẫn là người xa lạ, anh thấy hơi lúng túng rồi vội nói: “Đau quá!”  

 

Lâm Tiên Nhuỵ vội buông tay rồi hỏi: “Hàn Nhi, con đau ở đâu, để mẹ xem nào”.  

 

Ngô Bình hắng giọng nói: “Mẹ, ờ, mẹ đi mua ít thuốc cho con được không?”  

 

Lâm Tiên Nhuỵ: “Được, con cần thuốc gì để mẹ đi mua luôn”.  

 

Ngô Bình lén nói với A Kỳ: “Cho tôi xin thông tin về dược liệu của nơi này cái, không thì tôi không kê đơn được”.  

 

Ngay sau đó, tất cả ký ức về dược liệu đã dội vào đầu anh. Ngô Bình nhanh chóng kê một đơn thuốc rồi viết lại, sau đó đưa cho Lâm Tiên Nhuỵ.  

 

“Mẹ, trên người con có vết thương nên mẹ đi mua thuốc về đây cho con trị thương nhé”.  

 

Lâm Tiên Nhuỵ ngạc nhiên hỏi: “Hàn Nhi, con biết y thuật à?”  

 

Ngô Bình không muốn giải thích nhiều nên nói: “Mẹ đi mua thuốc đi đã, không thì con không giữ được mạng đâu”.  

 

“Ừ, mẹ đi ngay”.  

 

Bà ấy đang quay người bỏ đi thì Ngô Bình gọi với lại: “Mẹ đừng cho ai biết tin con vẫn còn sống vội, con cần trị thương đã”.  

 

Lâm Tiên Nhuỵ gật mạnh đầu rồi đi mua thuốc.  

 
 
Chương 5544: Chuyển nhà đến Thần Châu


Ở Cửu Dương Cảnh có trận pháp vận chuyển tới Tiên Giới Nguyên Sử, vì thế Ngô Bình có thể chuyển tất cả đến thẳng đó.

Sau khi quay lại Cửu Dương Cảnh, Ngô Bình đã đến tìm Thần Băng.

'Thần Băng nhìn thấy Ngô Bình thì thoáng kinh ngạc rồi nói: “Ngô Bình, sao cậu lại về đây?”

Ngô Bình: “Thần tông chủ, tôi cần ông giúp một chuyện, hãy đưa chúng tôi đến Tiên Giới Nguyên Sử”.

Thật ra, Thần Băng cũng không đồng ý với cách làm của thượng tông chủ, hơn nữa ông ấy cũng khá thân với Ngô Bình nên lập tức gật đầu nói: “Được thôi”.

Loáng cái, cả nhà Ngô Bình đã đến địa bàn của Ngạo Thế Đan Tông bằng trận pháp vận chuyển.

Nhưng anh cần đưa họ tới Thân Châu ngay. Trước lúc đi, Ngô Bình đã đưa một ít đan dược mà anh luyện chế cho Thần Bằng, coi như cảm ơn ông ấy.

Nhóm Nguyệt Thanh Ảnh đã chờ ở biên giới Thần Châu từ lâu, thấy anh dẫn theo rất nhiều người đến, họ đều có vẻ ngạc nhiên.

Ngô Bình không vội giới thiệu ngay mà nói: Thanh Ảnh, em tìm cho anh một chỗ cho người nhà anh với!

Nguyệt Thanh Ảnh gật đầu: “Em đã tìm được một trang viên, anh cứ dẫn mọi người đến đó trước”.

“Được!

Mọi người nhanh chóng di chuyển đến địa bàn của Nguyệt Thị, sau đó chuyển vào một trang viên ở ngoại ô phía Tây của thành Minh Nguyệt. Trang viên này vốn là nhà của. một hộ giàu có nên các vật dụng trong nhà đều đủ cả, mọi người có thể sinh hoạt được ngay.

Sau đó, Nguyệt Thanh Ảnh bận rộn sắp xếp chỗ ở cho. người nhà của Ngô Bình.

Mới chuyển đến đây nên mọi người cần thời gian để thích ứng, Ngô Bình không đi đâu hết mà ở lại cùng gia đình mình.

Ngày hôm sau, anh lấy hết đan dược ở đan lâu trước của mình ra rồi bày vào đan lâu mới, đan lâu này anh lấy tên là Hoàng Nha Các.

Hai hôm nữa, Hoàng Nha Các sẽ chính thức khai trương. Hôm khai trương, chủ đỉnh Tinh và chủ của Nguyệt Thị đều đến tham dự, đồng thời còn có Hà Thị ở Thiên Nguyên và Lý Thị ở Đông Hải gửi hoa đến chúc mừng.

Chuyện này đã gây chấn động Thần Châu, rất nhiều người đến xem náo nhiệt, chủ yếu họ muốn biết Hoàng Nha Các có lai lịch gì mà có thể kinh động tới hai thế lực lớn kia.

Ngô Bình đã chuẩn bị đẩy đủ cho đan lâu, đan dược anh bày bán đều là hoàng tinh phẩm nên đã gây chấn động cả thành. Hoàng Nha Các vừa khai trương đã có rất nhiều người đến và không tiếc tiền bỏ ra để mua đan dược.

Trong một buổi sáng, đan lâu đã bán hết hai phần ba đan dược.

Ngô Bình đành chạy ra phía sau để tiếp tục dùng Vạn Hoá Thần Hồ để nhân bản, nhưng dù thế thì cũng không theo kịp tốc độ bán ra của đan dược, cuối cùng đan dược đã được bán hết nhẫn.

Hết các, Hoàng Nha Các đành tạm đóng cửa nghỉ ngơi. Song, số người xếp hàng mua đan dược ở bên ngoài vẫn rất đông, theo kinh nghiệm trước đó, Ngô Bình đã phát số cho họ, ngày mai họ có thể cầm số đến mua đan dược.

Ngô Bình không có lấy một phút rảnh rỗi, anh vừa luyện đan vừa nhân bản đan dược, nói chung là bận tối mắt đến tận sáng sớm hôm sau.

Tuy vậy thì đan dược vẫn có hạn, vì thế anh đành giảm số lượng đan dược cấp trung, mà chỉ luyện chế đan dược cấp. cao.

Các đan dược cao cấp đều có giá từ vài trăm cho đến cả chục tỷ, vì thế rất ít tu sĩ có thể mua được.

Hoàng Nha Các khai trương đến ngày thứ ba thì khách hàng không còn đông như ngày đầu nữa, song tỷ lệ bán ra vẫn tăng, vì giá bán đã cao hơn.

Trong ba ngày qua, Ngô Bình đã bán được 35 nghìn tỷ, một con số đáng sợt

Hiện giờ, tốc độ luyện đan của anh đã theo kịp vận hành của Hoàng Nha Các, cuối cùng anh cũng có thời gian tiếp tục luyện chế loại đan dược thứ hai mà Nguyệt Thị cần là Vạn Pháp Đan.

Giá bán của đan dược này là 100 tỷ một viên.

Lò thứ nhất đã có thành phẩm là đan dược nhất phẩm, sau đó Ngô Bình lấy đó làm đan mẫu để nhân bản ra thêm, sau đó bảo Nguyệt Thanh Ảnh mang đến cho Nguyệt Đông Thăng.

Loáng cái, người nhà của Ngô Bình đã ở Thần Châu được nửa tháng. Thời gian qua, ngoài luyện đan ra thì anh còn chuyển nhà.

Anh đã tìm được một căn nhà mới ở thành Minh Nguyệt, căn này rất rộng, có đến vài trăm căn phòng, hơn nữa phía sau còn có núi, điều kiện sống rất được.
 
Chương 4856


 Ngô Bình: “Thể chất này của tôi mạnh hơn võ mạch cấp hoàng của Sở Hàn”.  

 

A Kỳ: “Không sao, anh chỉ cần tu hành thôi, miễn đừng thể hiện qáu thì sẽ không bị vũ trụ Võ Đạo phát hiện ra đâu”.  

 

Ngô Bình: “Làm sao mới dung nhập vào vũ trụ này được?”  

 

Advertisement

A Kỳ: “Đơn giản thôi, chờ anh rèn luyện và ngưng tụ được võ hồn xong thì quy luật thiên địa sẽ ghi lại về anh. Sau đó, anh sẽ chính thức là võ giả ở vũ trụ này”.  

 

Ngô Bình: “Được rồi, cũng không khó lắm”.  

 

Nhân lúc Lâm Tiên Nhuỵ chưa về, Ngô Bình đã lục tìm trong ký ức để hiểu rõ về tu hành ở đây. Tu hành ở đây chia thành Trúc Cơ, Tôi Thể, Võ Hồn và Võ Đạo.  

Advertisement

 

Cảnh giới Tôi Thể khá dễ luyện, cảnh giới Võ Hồn thì khá thú vị, không khác cách tu luyện trước kia của anh là mấy.  

 

Cường giả Võ Hồn ở thế giới này mạnh hơn người bình thường rất nhiều, người có thể ngưng tụ ra võ hồn trong thiên hạ chắc chỉ chiếm một phần 5000. Vì thế họ được gọi là võ sư, địa vị cực cao.  

 

Cảnh giới Tôi Thể khá dễ, hầu hết mọi người đều có thể tiến vào cảnh giới này. Đương nhiên, không phải cả mười tầng cảnh giới thuộc Tôi Thể đều dễ, chỉ có tầng thứ nhất thôi, sau đó độ khó sẽ tăng lên dần.  

 

Sau mười tầng cảnh giới Võ Hồn thì có thể tiến vào cảnh giới Võ Đạo, theo Ngô Bình thấy thì cảnh giới này khá giống Đạo Quân. Tu luyện xong ba tầng đầu thì thực lực ngang Đại Đạo Quân, tu luyện xong sáu tầng thì ngang với Đại Đạo Tôn.  

 

Tu sĩ cảnh giới Võ Đạo được gọi là tông sư võ đạo, mỗi tầng đều có một tên gọi riêng.  

 

Khoảng nửa tiếng sau thì Lâm Tiên Nhuỵ đã quay lại, bà ấy đã mua đủ thuốc mà Ngô Bình cần.  

 

Anh chọn vài loại trong số đó rồi bảo Lâm Tiên Nhuỵ chuẩn bị ấm sắc, khi nước đủ nhiệt, anh bắt đầu cho thuốc vào.  

 

Chờ nước sôi, anh lại cho thêm vài vị thuốc rồi chỉnh lửa to hết cỡ. Mười phút sau, anh rót thuốc ra rồi uống luôn.  

 

Cùng lúc đó, anh lấy một ít thuốc rồi bảo Lâm Tiên Nhuỵ cho vào một cái thùng nước nóng cho mình ngâm người.  

 

Thấy thế, Lâm Tiên Nhuỵ không khỏi lo lắng hỏi: “Hàn Nhi, hay để mẹ gọi thầy thuốc, mẹ quen vài người nổi tiếng lắm”.  

 

Ngô Bình lắc đầu: “Mẹ, con biết y thuật nên không cần gọi ai cả”.  

 

Không ai hiểu con bằng mẹ, Lâm Tiên Nhuỵ đành nói: “Hàn Nhi, con cứ như thành một người khác rồi ấy”.

Ngô Bình không khỏi thấy cảm thông với người phụ nữ này, bà ấy không hề biết thật ra con trai mình đã chết thật rồi. Nhưng trực giác của người mẹ đã mách bảo cho bà ấy biết con trai mình có gì đó khang khác.  

 

Ngô Bình cười nói: “Mẹ, con ổn mà. Nhưng con đã đi một vòng trước cửa môn quan nên đã thông suốt nhiều vấn đề”.  

 

Lâm Tiên Nhuỵ thở dài một hơi rồi vuốt ve mặt con trai mình: “Hàn Nhi, con đừng buồn chuyện tỉ thí nữa, chỉ là một cuộc so tài thôi mà, chẳng nói nên điều gì cả. Con có võ mạch cấp hoàng thì sau này chắc chắn sẽ có thành tựu hơn họ”.  

 
 
Chương 5545: “Hỗn hào!


“Chuyện gì đến rồi sẽ đến

Nguyệt Thanh Ảnh: “Bố em đã mời họ đến Nguyệt Thị, hi vọng hai bên sẽ gồi xuống nói chuyện”.

Dẫu sao nơi này cũng là Thần Châu, là địa bàn của Nguyệt Thị. Dù Ngạo Thế Đan Tông muốn làm gì cũng phải xem thái độ của Nguyệt Thị, không thì chẳng khác nào vô lễ với chủ nhà.

Ngô Bình gật đầu: “Ừm”.

Ngô Bình và các trưởng lão của Ngạo Thế Đan Tông đã chạm mặt nhau trong một đại điện tiếp khách ở Nguyệt Thị.

Các trưởng lão này đều không biết Ngô Bình, vì thế ai cũng nhìn anh với vẻ bực dọc.

Nguyệt Đông Thăng cười nói: “Hai vị trưởng lão, tôi đã mời thầy Ngô đến rồi, các vị có gì thì nói đi”.

Một trưởng lão áo vàng nói: “Tôi họ Hồ, là trưởng lão áo tím của Ngạo Thế Đan Tông. Ngô Bình, cậu đã phản bội môn phái rồi chạy đến Thần Châu tự mở đan lâu, cậu có còn coi Ngạo Thế Đan Tông ra gì không hả?”

Ngô Bình dùng con dao nhỏ cắt móng tay, sau đó bình tĩnh trả lời mà không thèm nhìn trưởng lão kia: “Trước kia, khi tôi là đệ tử của Ngạo Thế Đan Tông, tôi chơi cược đá với người ta rồi bị lừa, các ông có ra mặt bảo vệ tôi không? Khi tôi dùng sức mạnh của mình để bắt kẻ xấu bồi thường, các ông lại nhảy ra phản đối, còn cấu kết với nhà họ Hồng đối phó tôi. Ha ha, một môn phái chỉ tư lợi như vậy thì tôi còn cần làm quái gì?”

Hồ trưởng lão sa sầm mặt: “Hỗn hào!”

Chát!

Ngô Bình xuất hiện ngay trước mặt ông ta rồi giáng một cái bạt tai, Hồ trưởng lão đã bay ra xa, một nửa bên mặt nát bét.

Ngô Bình cười mỉa: “Một lũ chó má mà cũng đòi sủa trước mặt tôi à? Về bảo với lão tông chủ chết tiệt kia là nếu còn dám cử người đến gây chuyện với tôi thì tôi sẽ đến tận môn phái rồi chặt đầu ông ta đấy”.

Nguyệt Đông Thăng chỉ đứng một bên cười chứ không hề có ý ngăn cản: “Tôi có thể chứng minh thầy Ngô đây không hề đùa cợt, trước đó chúng tôi có giao đấu, kết quả là hoà”.

Hai trưởng lão kia ngơ ngác nhìn nhau, Ngô Bình đánh ngang cơ với Nguyệt Đông Thăng ư? Không thể nào!

Ngô Bình: “À, từ giờ trở đi, tôi cũng phải bán đan dược, điều này khó tránh khỏi cướp các mối làm ăn của Ngạo Thế Đan Tông. Nhưng mọi người cứ cạnh tranh công bằng với bản lĩnh của mình th

Trưởng lão bị đánh đứng dậy, sau đó lườm Ngô Bình rồi nói: “Họ Ngô kia, chúng ta cứ chờ xem!”, dứt lời, ông ta dẫn mấy người còn lại rời đi.

Người của Ngạo Thế Đan Tông đi rồi, Nguyệt Đông Thăng mới n iểu Ngô, tuy thực lực của Ngạo Thế Đan Tông nhàng nhàng, nhưng vì đan dược nên đã kết thân với nhiều thế lực lớn. Nếu cháu với bên đó trở mặt với nhau, chắc chẳn họ sẽ nghĩ cách để trừng trị cháu”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Đây là địa bàn của Nguyệt Thị cơ mà?”

Ý của Ngô Bình là anh đã cung cấp đan dược cho Nguyệt Thị thì họ phải bảo vệ anh.

Nguyệt Đông Thăng cười phá lên: “Đương nhiên, chỉ cần cháu và người nhà của cháu ở đây thì bác sẽ đảm bảo an toàn cho tất cả, nhưng bác lo bên kia sẽ giở trò”.

Ngô Bình: “Cháu tự có tính toán, ví dụ Ngạo Thế Đan Tông dám giở trò bân thì cháu sẽ trả lại cho họ gấp mười lần”.
 
Chương 4857


Nhờ thuốc uống và ngâm mình nên Ngô Bình cảm thấy chất độc trong người mình đã được loại trừ.  

 

Tối đến, anh đi ra ngoài rồi sắc thêm một ấm thuốc nữa, sau đó thay nước thuốc trong thùng để ngâm mình tiếp.  

 

Đến ngày hôm sau, chất độc trong người anh đã biến mất hoàn toàn. Bấy giờ, anh mới thể tu luyện công pháp của vũ trụ Võ Đạo.  

 

Advertisement

Tuy Sở Hàn này đã hoàn thàn cảnh giới Trúc Cơ và lên tầng thứ ba của cảnh giới Tôi Thể, nhưng Ngô Bình không biết rõ về quá trình tu hành nên anh cần tự tu luyện lại tầng bước để cảm nhận.  

 

“A Kỳ, tôi muốn đột phá Trúc Cơ, cô giúp được không?”  

 

Advertisement

A Kỳ: “Tôi đã bảo rồi, anh phải tự thân vận động thôi, tôi không giúp được”.  

 

Ngô Bình thở dài nói: “Được rồi, tôi đành dùng những thứ học được trong điện đường võ đạo để tự đột phá vậy”.  

 

Trong điện đường võ đạo có ghi chép về cách đột phá Trúc Cơ, trong đó cách tu luyện tầng thứ nhất của Trúc Cơ có tên là Thiên Canh 36 thức. Cách này rất đơn giản, nhưng có yêu cầu khá cao về thể chất.  

 

Cách này giúp bồi dưỡng nguyên khi qua việc luyện tập 36 chiêu thức, giúp hồn thể mạnh mẽ hơn, mỗi chiêu đều cần dùng một phương thuốc.  

 

Ngô Bình là thầy thuốc nên đã sửa đổi lại các phương thuốc này một chút để tăng hiệu quả cho chúng, đồng thời anh cũng sửa qua lại 36 chiêu thức để chúng đơn giản nhưng có hiệu quả cao hơn.  

 

Mỗi chiêu thức ứng với môt giờ nên anh cần số thời gian tương ứng để luyện.  

 

Sáng sớm, Lâm Tiên Nhuỵ đã đi mua thuốc. Sau đó, bà ấy cầm một mấy cái túi lớn toàn dược liệu quý về, vì giá quá cao nên bà ấy đành mượn tiền nhà mẹ đẻ, thậm chì còn bán ít nữ trang thì mưới mua đủ dược liệu Ngô Bình cần. Ngô Bình không hề biết những chuyện này, anh chỉ nói những loại thuốc mình cần là Lâm Tiên Nhuỵ đi mua ngay.  

 

Ngô Bình cũng không vội, vì dù anh có ở đây bao lâu thì thời gian ở bên ngoài cũng chỉ trôi qua hơn chục phút thôi, vì thế anh quyết định sẽ cung cố tu vi thật vững vàng.  

 

Dưới sự hướng dẫn của Ngô Bình, Lâm Tiên Nhuỵ đã sắc nhiều ấm thuốc, còn Ngô Bình đứng dưới ánh mặt trời để tu luyện Thiên Canh 36 thức. Mỗi khi hoàn thành một chiêu thức, cơ thể anh lại có thêm một sức mạnh.  

 

Khi anh luyện đến sáng ngày hôm sau thì đã hoàn thành hết các chiêu thức, sau đó anh cảm thấy người mình tràn đầy sức lực.  

 

Lâm Tiên Nhuỵ đã một ngày một đêm không chợp mắt, thấy thể trạng của Ngô Bình tốt lên, bà ấy vui mừng nói: “Hàn Nhi, mẹ thấy sắc mặt con khá lên rồi đấy”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Mẹ đi nghỉ đi, việc còn lại cứ để con”.  

 

Đúng lúc này, đột nhiên có người đạp cửa xông vào, sau đó cất cái giọng khàn như vịt đực lên: “Tam phu nhân, sao bà vẫn chưa chuyển ra ngoài?”  

 

Nghe thấy giọng nói ấy, Lâm Tiên Nhuỵ vội lên tiếng: “Hàn Nhi, con đừng ra ngoài, để mẹ ra xử lý ông ta”.  

 
 
Chương 5546: Đại hội quần hùng


Ngô Bình: “Đại hội quần hùng này do ai tổ chức ạ?” Nguyệt Đông Thăng: “Một thế lực thần bí nhất của Tiên Giới Nguyên Sử, cũng là huyết mạch chỉ chính của Nguyên Sử

Đạo Tôn, bắt nguồn từ núi Nguyên Sử”.

Ngô Bình: “Tại sao holại tổ chức đại hội này ạ?”, với kinh nghiệm của anh thì chắc chản phải có lý do gì đó.

Nguyệt Đông Thăng: “Cụ thể thế nào thì bác không rõ, nhưng nếu trở thành người đứng đầu thì sẽ có lợi ích rất lớn”.

Ngô Bình: “Lợi ích gì vậy ạ?”

“Tiền thuế một năm của Tiên Giới Nguyên Sử và Nguyên Sử Thiên Phù mà Nguyên Sử Đạo Tôn để lại”.

Ngô Bình ngẩn ra: “Tiền thuế một năm của Tiên Giới Nguyên Sử ư?”

Nguyệt Đông Thăng gật đầu: “Phải biết là tất cả các thế lực từ nhỏ đến lớn ở đây đều phải nộp thuê cho núi tuyết”.

Ngô Bình: “Nguyệt Thị cũng thế ạ?”

“Đương nhiên, mỗi năm chúng ta đều phải nộp một nửa lợi nhuận lên đấy”.

Ngô Bình lẩm bẩm: “Vậy thì chäc chản không phải một con số nhỏ”.

Nguyệt Đông Thăng: “Vì thế bác mới bảo người đứng đầu sẽ nhận được lợi ích rất lớn”.

Ngô Bình: “Vậy thì cháu sẽ tham gia đại hội này”.

Nguyệt Đông Thăng: “Ừ, bác sẽ dùng danh nghĩa của Nguyệt Thị để ghi danh cho cháu”.

Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Có mất phí đăng ký không ạ?” Nguyệt Đông Thăng gật đầu: “Chỉ có các thế lực nộp một khoản thuế nhất định cho núi tuyết thì mới có tư cách tham gia, như Nguyệt Thị ta thì cũng chỉ mua được ba suất thôi.

Còn các thế lực mạnh hơn thì sẽ mua được nhiều suất hơn”. “Bao nhiêu tiền một suất ạ?”

“B00 triệu tiền Tiên”, Nguyệt Đông Thăng nói: “Cả Tiên Giới Nguyên Sử có khoảng 600 suất”.

Ngô Bình cảm thán: “Vậy là cả núi tiền rồi!” Nguyệt Đông Thăng: “Đó mới là một phần thôi, các thế

lực lớn nhỏ khác đều tài trợ ít nhiều cho đại hội để đánh bóng tên tuổi, nói chung là tiền nhiều không đếm xuể”.

Ngô Bình: “Núi Nguyên Sử đúng là giàu nứt đố đổ vách”.

Nguyệt Đông Thăng: “Thì cả Tiên Giới này là do tổ tiên của người ta lập ra mà, bỏ tiền ra cũng đáng thôi. Tiểu Ngô, nếu cháu đã quyết định sẽ tham gia đại hội quần hùng thì phải mau chóng tăng tu vi đi”.

Ngô Bình: “Chắc chản các tu sĩ tham gia đại hội đều có tu vi cao phải không ạ?”

“Đúng thế, thấp nhất cũng phải đến tâng thứ năm Thần Thông rồi, nhưng thường đều ở trên tầng thứ bảy, tu sĩ tầng chín hoặc mười thì cũng không ít đâu”.

Ngô Bình nói: “Thời gian này, cháu đang ngưng tụ pháp thai. Nếu thuận lợi thì chắc có thể đột phá lên tầng thứ năm Thần Thông là Lôi Kiếp”.

Nguyệt Đông Thăng gật đầu: “Có thể tiến là cảnh giới này thì tốt, Lôi Kiếp cũng là một ngưỡng, phải trải qua thì cơ thể và linh hồn của cháu mới có thể mạnh lên được. Đương nhiên, nếu cháu đến cảnh giới cảnh giới Thần Anh thì còn tốt nữa, dẫu sao Thần Anh cũng mạnh hơn Pháp Thai nhiều”.
 
Chương 4858


Lâm Tiên Nhuỵ: “Hà quản gia, năm xưa tôi đối xử với ông không đến nỗi nào, ông không thể để tôi ở thêm vài hôm được sao? Đồ trong nhà nhiều quá, tôi phải dọn xong thì mới đi được”.  

 

Hà quản gia cười phá lên sau đó lại liếc nhìn khắp người Lâm Tiên Nhuỵ, sau đó ông ta quay người đóng cổng lại rồi thấp giọng nói: “Tam phu nhân, giờ lão gia đã quá thất vọng với bà rồi, tôi muốn giúp cũng không được”.  

 

Nói rồi, ông ta tiến lên rồi cầm tay Lâm Tiên Nhuỵ: “Phu nhân, chúng ta vào nhà nói chuyện đi”.  

 

Lâm Tiên Nhuỵ run lên rồi hất tay ông ta ra, nhưng ông ta nắm quá chặt nên bà ấy hoảng loạn nói: “Hà quản gia, ông đừng như vậy, lão gia biết thì sẽ không tha cho ông đâu”.  

Advertisement

 

Hà quản gia cười lạnh nói: “Bà không chăm sóc tốt cho Sở Hàn khiến một thiên tài của gia tộc mất mạng, lão gia đã quyết định đuổi bà đi rồi, bà tưởng sau này ông ấy còn nghĩ đến bà ư? Tam phu nhân, tôi luôn thích bà, chỉ cần bà đi theo tôi thì tôi đảm bảo bà sẽ không phải lo về cuộc sống sau này. Hơn nữa, bà không cần về nhà mẹ đẻ, tôi sẽ xếp cho bà một căn nhà rồi nuôi bà, được không?’  

 

“Khốn kiếp, bỏ bàn tay dơ bẩn của ông ra!”  

 

Advertisement

Nghe thấy câu nói của Hà quản gia, đến một người ngoài như Ngô Bình cũng thấy bất bình. Mấy ngày qua, Lâm Tiên Nhuỵ chăm sóc anh rất chu đáo, vì thế anh không thể trơ mắt nhìn bà ấy bị bắt nạt được.  

 

Hà quản gia cũng khá có quyền lực trong gia tộc, hơn nữa còn ở phe của đại phu nhân, vì thế luôn rất hống hách.  

 

Khi ông ta nhìn thấy Sở Hàn đi ra thì không khỏi hoảng sợ: “Sở Hàn, cậu chưa chết ư!”  

 

Ngô Bình: “Ông chưa chết thì sao tôi chết được!”  

 

Hà quản gia gật đầu: “Giỏi lắm! Giờ cậu mau theo tôi đi gặp lão gia để nói cho rõ”.  

 

Ngô Bình: “Ông bảo tôi đi thì tôi phải đi à?”  

 

Hà quản gia cau mày: “Thiếu gia, nhà họ Sở đã cho người đi khắp nơi tìm cậu, lão gia rất bực đấy”.  

 

Ngô Bình: “Đó là việc của tôi, còn ông, ai cho ông dám có ý đồ với mẹ tôi hả?”  

 

Hà quản gia đảo mắt nói: “Cậu nói gì, tôi không biết”.  

 

Ngô Bình tiến lên rồi túm cổ áo ông ta.  

 

Hả quản gia cười khẩy, ông ta là cao thủ tầng thứ năm Tôi Thể nên không coi Ngô Bình ra gì. Vì thế, ông ta trở tay định đánh ngã Ngô Bình ra đất.  

 

Song, võ thuật của anh hơn hẳn ông ta, anh lách người sang một bên rồi tung một cú đấm vào bụng của Hà quản gia.  

 

Dù đã bị áp chế tu vi, nhưng thể chất của Ngô Bình vẫn hơn bình thường, huồng hồ anh còn vừa luyện xong tầng thứ nhất của Trúc Cơ nên cú đấm này của anh đủ làm hỏng hết lục phủ ngũ tạng của người khác.  

 

“Hự”, Hà quản gia bị đánh gập người, gãy mất ba cái xương sườn.  

 

Ngô Bình nhân đó đá bay ông ta, làm Hà quản gia đau đến mức gọi cha kêu mẹ.  

 

“Cẩu nô tài! Ai cho ông dám bắt nạt mẹ ta? Ông mà không nói thì ta sẽ đánh chết luôn”, Ngô Bình bồi thêm một cú đá vào đầu Hà quản gia.  

 

Hà quản gia không còn sức phản kháng nên đành nói: “Đừng đánh nữa, tôi nói, là đại phu nhân”.  
 
Chương 5547: Ngô Bình đang tâm trung đến mức cao nhất.


Quá trình tu luyện của Ngô Bình không quá nhanh, song cũng không chậm. 20 ngày sau, anh đã tu luyện xong 72 tỉnh thuật.

Chúng gồm các ngôi sao chính bảy ngôi sao ở phương Đông, bảy ngôi ở phương Tây, bảy ngôi phương Nam và bảy ngôi phương Bắc. Sau khi tu luyện được ngôi sao chính thì việc tu luyện các ngôi sao phụ đã dễ hơn rất nhiều.

Sức mạnh của 72 tinh thuật phủ kín cơ thể Ngô Bình, may mà anh đã tu luyện trật tự thiên bẩm thì mới có đủ sức mà chịu được ngần ấy tinh thuật.

Anh tiếp tục hấp thu ngôi sao cấp thấp, nhờ có ngôi sao. chính rồi nên Ngô Bình không cần tu luyện thêm nhiều tinh thuật nữa, mà chỉ cần hấp thu tinh lực là xong. Loáng cái, anh đã tu luyện xong tất cả tinh thuật ở ngôi sao thứ nhất, sau đó đến ngôi sao thứ hai, thứ ba.

Một ngày sau, bảy ngôi sao ở phương Đông đã hình thành và tạo thành một chòm sao Thanh Long trong cơ thể Ngô Bình. Nó gầm lên, gân cốt trên người siết chặt.

Ngày hôm sau đến bảy vì sao ở phía Tây, một con hổ trắng khổng lồ đã xuất hiện trong người Ngô Bình và hét lên chấn động đất trời.

Ngày thứ ba, bảy vì sao ở miền Nam đã xong, một con chu trước bản lửa xuất hiện trong người anh.

Ngày tiếp theo đến vì sao miền Bắc, một con huyền tước cũng xuất hiện.

28 ngôi sao tề tựu, Ngô Bình cảm thấy mình đã có sức mạnh sao trời, đây chính là một cách được ghi lại trong bia Tỉnh.

Khi bốn sinh linh kia xuất hiện, Ngô Bình cảm thấy có một luồng sức mạnh tinh thuần rót vào trong cơ thể mình. Anh biết đây là cơ hội hiếm có nên bắt đầu ngưng tụ pháp thai ngay.

Ngưng tụ bí thai cho bí pháp riêng biệt từ Thái Nhất Đạo. Điển. Lúc này, anh đã chuyển hết tứ linh, tất cả pháp thuật và bí thần vào trong phôi thai.

Trật tự cao nhất cùng sức mạnh của 28 vì sao liên tục tích tụ, loáng cái đã biến phôi thai thành pháp thai.

Pháp thai hình thành, Ngô Bình thấy bên trong nó là một thứ gì đó rất mạnh, đến anh cũng phải thấy khiếp sợ.

Bí thần chí tôn hoàng kim cùng tứ linh và trật tự thiên bẩm đều đang tiếp thêm sức mạnh cho pháp thai.

Ngoài ra, Ngô Bình còn đưa hết 12 đạo phù trong Thái Chân Động và 10 phép thần thông thái cổ vào trong pháp thai để giúp nó phát triển nhanh hơn.

Hiện giờ, pháp thai của Ngô Bình đang có muôn hình vạn trạng, có tứ linh bay xung quanh, bên trái là Thanh Long, phải là hổ trằng, trên là chu tước, sau là huyền vũ. Hơn nữa còn có 12 loại đạo đạo trợ lực, 12 phép thần thông cường hoá cùng trật tự cao nhất nuôi dưỡng.

Ngô Bình đang tâm trung đến mức cao nhất.

Ba ngày sau, anh mở mắt ra thì thấy trong pháp thai đã có rất nhiều sức mạnh lớn. Hình như ông trời bắt đầu sinh lòng ghen ghét nên sức mạnh xấu bắt đầu bao quanh anh.

Anh biết lôi kiếp sắp đến nên lập tức rời khỏi đỉnh Tinh và đến một vùng hoang väng, để tránh gây ảnh hưởng đến người vô tội.

Anh lơ lửng trên cao, ngay sau đó đã có mây đen kéo đến, một tiếng sấm cùng các tia sét bảy màu giáng xuống.

Sức mạnh khủng khiếp ấy như có thể huỷ diệt không gian, đến cường giả Đạo cảnh gặp phải cũng thịt nát xương tan. Song, pháp thai của Ngô Bình chẳng hề sợ hãi, nó liên tục phóng sức mạnh ra để chóng lại tia sét.

Sau khi bị sét đánh không biết bao nhiêu lần, cuối cùng chuỗi dày vò ấy cũng dừng lại. Sức mạnh trong pháp thai của Ngô Bình đã ổn định hơn, các tạp chất cũng đã được loại trừ, đầu óc anh hoàn toàn thanh tịnh.

Sau đó, anh đã quay lại đỉnh Tỉnh để củng cố tu vi.

Ba ngày sau, anh đã nghiền ngẫm lại hết pháp thuật và tinh thuật, sau đó cường hoá và tạo dựng mối quan hệ kỳ diệu giữa chúng.

Anh vẫn muốn bế quan thêm vài hôm, nhưng đại hội quần hùng đã sắp diễn ra nên anh đành phải xuất quan.

Hôm nay, anh đã dặn dò người nhà đôi điều rồi đi tìm Nguyệt Đông Thăng.

Ông ta cười nói: “Tiểu Ngô, ngày mai bắt đầu đại hội rồi, giờ chúng ta xuất phát luôn thôi”.
 
Chương 4859


Hà quản gia gần như phải bò đi, chờ ông ta đi rồi, Ngô Bình mới nói: “Mẹ, đại phu nhân đã nhắm vào chúng ta, trước đó con tỉ thí rồi bị thương cũng là âm mưu của bà ta đó”.  

 

Lâm Tiên Nhuỵ ngạc nhiên nói: “Là kế hoạch của bà ta ư?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Lúc trước, con rất thân với con gái nuôi Xuân Kỳ của bà ta còn gì? Chính cô ta đã lén hạ độc con”.  

 

Advertisement

Lâm Tiên Nhuỵ tức đến mức run lên: “Đồ đàn bà độc ác! Mẹ phải đi tìm lão gia để kể cho ông ấy biết”.  

 

Ngô Bình lắc đầu: “Mẹ, giờ bà ta đang mạnh nên mình không thể đối đầu trực diện được. Mẹ cho con thêm một chút thời gian, chờ con khôi phục tu vi rồi thì chúng ta không phải sợ bà ta nữa”.  

 

Advertisement

Lâm Tiên Nhuỵ ngẫm nghĩ rồi nói: “Nhưng con đã đánh Hà quản gia thì mẹ lo bà ta sẽ tới gây sự với mình đấy”.  

 

Ngô Bình: “Đại phu nhân quỷ kế đa đoan nên phải ủ kỹ mưu mới tới, vì thế chắc chúng ta sẽ có vài ngày để chuẩn bị. Trong thời gian đó, con sẽ khôi phục thực lực”.  

 

Sau đó, Ngô Bình tiếp tục đột phá cảnh giới tiếp theo của Trúc Cơ, ở tầng cảnh giới này, anh cần nhiều dược liệu quý nên cần rời khỏi Sở phủ để đi mua.  

 

Song, anh lại không có tiền nên đành mượn Lâm Tiên Nhuỵ. Có bao nhiêu tiền là bà ấy đưa cho anh hết.  

 

Thành trì nơi nhà họ Sở đang sinh sống có tên là thành Bạch Mộc. Thành này có hơn trăm nghìn dân, xung quanh có khá nhiều thôn trấn. Bạch Mộc là thành nhỏ nên nhà họ Sở được coi là thế lực mạnh thứ hai ở đây, gia tộc mạnh nhất là nhà họ Dương.  

 

Trong thành có một hiệu thuốc, tuy dược liệu không nhiều nhưng Ngô Bình cũng không còn sự lựa chọn nào khác.  

 

Khi anh đến hiệu thuốc thì thấy mặt tiền hiệu thuốc rất lớn, bên trong có một quầy thuốc dài chứa hơn nghìn loại dược liệu.  

 

Ngô Bình lấy đơn thuốc mà mình đã viết ra rồi đưa cho chủ hiệu thuốc: “Ông chủ, tôi cần mua những loại này”.  

 

Ông chủ là một người đàn ông trung niên mặc áo bào vàng, trông ông ấy rất có khí thế, gương mặt thì luôn tươi cười. Ngô Bình vừa đến, ông ấy đã ra tiếp đón: “Cậu Sở, cậu không sao à?”  

 

Rõ ràng chuyện ss bị đánh chết đã đồn xa, chủ hiệu thuốc này cũng biết.  

 

Ngô Bình: “Không sao, tôi chỉ bị thương nhẹ thôi. Giờ đi mua thuốc về trị thương đây”.  

 

Ông chủ cầm lấy đơn thuốc nhìn rồi ngạc nhiên nói: “Cậu Sở, sao toàn thuốc quý thế này, chỗ chúng tôi tạm thời không có. Nếu cậu cần thì tôi sẽ nhập hàng ngay, chờ vài ba ngày là có”.  

 

Ngô Bình: “Không sao, tôi chờ được”.  

 

Ông chủ tính tiền xong rồi nói: “Của cậu hết 1550 tiền vàng”.  

 
 
Chương 5548: Núi Nguyên Sử


Ngô Bình đang thấy buồn chán thì hào hứng hỏi: “Hà cô nương và Lý cô nương đâu?”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Thời gian qua, anh bế quan lâu quá, họ chán nên về hết rồi. À, Tử Trần bảo khi nào anh về thì hãy đến Thiên Nguyên tìm em ấy”.

Ngô Bình gật đầu: “Ừ, anh biết rồi”.

Nguyệt Đông Thăng: “Đại hội quần hùng trên núi Nguyên Sử có rất nhiều cao thủ trong thiên hạ, hai đứa đến đó thì phải hết sức cẩn thận. Tốt nhất đừng đắc tội với ai, đương nhiên nếu có người vô lễ với mình thì cũng đừng khách sáo. Tuy Nguyệt Thị chúng ta không phải thế lực hàng đầu, song cũng không thể để bị coi thường được”.

Ông ta ngập ngừng một lát rồi cười nói: “Tiểu Ngô, nếu cháu có thể gây chấn động đại hội và giành được thành tựu thì tất cả mọi người sẽ phải kính trọng cháu. Khi đó, cháu có thể tự khai tông lập phái và xây dựng sự nghiệp riêng của mình”.

Ngô Bình: “Tự khai tông lập phái ạ?”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Giống Nguyệt Tổ đó anh, người đã tạo dựng nền móng rồi truyền lại cho con cháu đời sau”.

Ngô Bình gật đầu: “Đúng là anh cũng đang có dự định này”.

Nguyệt Đông Thăng: “Được rồi, không còn sớm nữa, để bác đưa hai đứa đi".

Ông ta vừa nói dứt câu thì có một lưồng sáng màu đỏ bao quanh bọn họ, sau đó đưa cả ba bay lên cao.

Với thực lực của Nguyệt Đông Thăng, ông ta cũng phải mất hai tiếng mới bay đến núi Nguyên Sử. Đây là một đỉnh núi rộng lớn cao đến vài trăm triệu mét, phong cảnh xung quanh đẹp như tranh vẽ.

Trên đỉnh núi bị tuyệt trắng bao phủ nên rất lạnh, chỉ có khu vực cách đỉnh núi mười nghìn mét trở xuống mới không có tuyết, nhưng khí hậu cũng thay đổi rất nhanh, dường như có thể nhìn thấy phong cảnh của bốn mùa ở đây.

Nhóm Ngô Bình dừng lại ở một chỗ cách núi Nguyên Sử vài trăm dặm, sau đó lơ lửng trên không.

Nguyệt Đông Thăng nói: “Theo yêu cầu của núi Nguyên Sử thì bác không được vào, hai đứa phải tự đi rồi, có nhìn thấy cánh cổng ở phía trước không?”

Ngô Bình nhìn theo hướng chỉ của Nguyệt Đông Thăng thì thấy có một cánh cổng cao đến cả chục nghìn mét, phía trên nhất có hai chữ Nguyên Sử.

“Hai đứa cứ đến đó thì sẽ có người ra đón. Chuyến này nhớ phải thể hiện cho tốt, thôi bác về trước đây, bác sẽ chờ tin mừng của hai đứa ở Thần Châu”.

Nguyệt Đông Thăng đi rồi, Ngô Bình và Nguyệt Thanh Ảnh cùng bay về phía cổng núi kia. Nhưng họ vừa bay được nửa đường thì đã bị một tia độn quang chặn lại.

Ngô Bình nhìn sang thì thấy là một tu sĩ trung niên to béo, mặt tròn, râu dài, ông ta cười nó lai vị có giấy phép tham gia đại hội quần hùng không?”

Ngô Bình: “Có”.

Tu sĩ trung niên: “Nhượng lại cho tôi được không? Tôi sẽ trả 600 tỷ tiền Tiên”.

Ngô Bình thấy hơi ngạc nhiên, không ngờ lại có người đi mua giấy phép nên nói: “Tôi không bán”.

Tu sĩ kia nghiêm túc nói: “Này cậu bạn, tôi nói thật cho cậu biết nhé. Đại hội quần hùng lần này tuyển chọn rất nghiêm ngặt, trong 600 người thì cùng lắm chỉ có 100 người được lên núi thôi”.

Ngô Bình: “Thế không phải tất cả đều được lên à?”

“Đương nhiên! Hơn nữa nếu không qua được vòng tuyển chọn thì giấy phép cậu có cũng thành vô dụng. So với thế thì thà cậu bán cho tôi, 600 tỷ không phải số tiền nhỏ, tốt nhất cậu hãy suy nghĩ cho kỹ”.

Ngô Bình: “Chắc chản tôi có thể lên núi được nên không bán đâu, phiền ông đi cho”.

Tu sĩ lắc đầu rồi lập tức bay đi.
 
Chương 4860


Ông chủ cười nói: “Được”.  

 

Ngô Bình bỏ mười tiền vàng xuông rồi nói: “Tiền đặt cọc đây”.  

 

Ông chủ nhăn mặt nói: “Cậu Sở, thế này thì ít quá. Quy định ở hiệu tôi là cậu phải đặt cọc ít nhất 100 tiền vàng”.  

 

Advertisement

Ngô Bình thờ ơ nói: “Sao, ông không tin nhà họ Sở à?”  

 

Ông chủ còn định nói gì đó, nhưng Ngô Bình lại nhìn thấy một cái khoá sắc rất to ở cạnh đó, nó phải nặng cả nghìn cân, chuyên dùng để chặn cửa vào ban đêm, tránh bị kẻ gian vào lấy trộm thuốc.  

 

Advertisement

Anh dùng mũi chân hẩy một cái, cái khoá đã bay lên rồi bị anh kẹp bằng hai ngón tay, sau đó tiếp tục xoay tròn.  

 

Ông chủ trố mắt ra nhìn, sau đó thầm đoán bét Ngô Bình cũng có thực lực tầng thứ năm cảnh giới Tôi Thể! Ông ta vội cười nói: “Xem ra cậu Sợ lại tăng thực lực tiếp rồi, chúc mừng cậu, tôi nhận tiền cọc rồi, ngày kia cậu đến lấy thuốc nhé”.  

 

Ông chủ thấy yên tâm là vì ông ấy biết rõ nếu Ngô Bình có thực lực mạnh thì sẽ được nhà họ Sở dốc sức bồi dưỡng, hơn nghìn tiền vàng có là gì với họ đâu.  

 

Ngô Bình cười nói: “Cảm ơn”.  

 

Rời khỏi hiệu thuốc, Ngô Bình bắt đầu thầy buồn, anh biết kiếm hơn nghìn tiền vàng ở đâu bây giờ? Lâm Tiên Nhuỵ chắc chắn không có tiền, vì bà ấy đã đưa hết tiền cho anh rồi.  

 

“Lẽ nào phải đi ăn cướp?”, Ngô Bình thở dài.  

 

Đúng lúc này, đột nhiên có người nhìn về phía xa rồi nói: “Thần y Lư đến!”  

 

“Thần y Lư ở thành Đại Vũ cách đây mấy trăm dặm cơ mà? Sao lại đến một thành nhỏ như Bạch Mộc nhỉ?”  

 

“Thì đại tiểu thư nhà họ Dương bị ốm còn gì, không ai chữa được cả, vì thế nhà họ đã bỏ ra cả núi tiền để mời Thần y Lư đến đó”.  

 

“Phí khám bệnh của Thần y Lư đắt lắm, đã thế đường đi còn xa xôi, không biết nhà họ Dương đã tốn bao nhiêu tiền nhỉ?”  

 

“Nghe đâu 5000 tiền vàng đấy, còn chưa kể phí đi đường và tiếp đãi đâu. Tổng lại chắc phải 8000 mất”.  

 

“Chậc, làm thầy thuốc sướng thật, vèo cái kiếm được bao nhiêu tiền”.  

 

“Hơ, anh tưởng làm thầy thuốc dễ lắm hả? Cả thành Bạch Mộc này có nổi bao nhiêu thầy thuốc thật sự, người bình thường mà ốm thì toàn bốc thuốc theo người xưa, chứ nào mời nổi thầy thuốc”.  

 

Ngô Bình nghe thấy thế thì đã nghĩ ra được cách kiếm tiền.  

 
 
Chương 5549: “Tại sao anh lại giết người?”


“Anh bạn, tôi chỉ trả đúng một nghìn hai trăm triệu tiền Tiên thôi, giá thị trường cũng chỉ có thế, anh đừng có mà ngáo giá!”

Nghe thấy con số này, Ngô Bình và Nguyệt Thanh Ảnh ngơ ngác nhìn nhau. Ban nãy người kia trả họ có 600 triệu tiền Tiên, trong khi giá trên thị trường lại cao tới mức này.

Ngô Bình nhìn quanh rồi tìm một chỗ nghỉ chân, sau đó cùng ngồi xuống với Nguyệt Thanh Ảnh, chứ không tìm ai để trò chuyện.

Lúc này, đột nhiên có vài người đi tới, ai nấy đều nghiến răng kèn kẹt với vẻ oán giận.

“Hừ, bọn này đúng là ăn hại, chẳng có thực lực với tư chất gì, nhưng lại có giấy phép trong tay, đã thế còn mang đến đây bán nữa chứ, đúng là không thể chấp nhận được! Còn chúng †a đều là các thiên kiêu với thiên bẩm tuyệt sắc thì lại không có số, giờ phải đi mua lại của chúng nó với giá cao, núi Nguyên Sử làm ăn chẳng công băng tẹo nào”.

Ngô Bình có thể nhận thấy những người này không thuộc các thế lực lớn, nhưng tư chất khá ổn, chẳng kém các thiên tài của các thế lực lớn chút nào. Nhưng tiếc là thế lực hậu thuẫn cho họ không đủ tư cách mua giấy phép, vì thế họ đành đến đây mua lại suất của người khác với giá cao. Nhưng giá cao quá thành ra họ hơi ngần ngại, hầu hết đều không có đủ tiền mua. Vì thế, họ tràn đầy oán giận, cảm thấy núi Nguyên Sử rất không công bằng.

Họ vừa trò chuyện vừa đi tới gần chòi nghỉ mát, sau đó nhìn thấy Nguyệt Thanh Ảnh với nhan sắc tuyệt trần nên bất

giác đi vào trong.

Đi đầu là một nam tu mặc áo bào màu lam trông rất anh tuấn, hẳn chắp tay nói: “Chào huynh đài”.

Ngô Bình gật đầu.

Nam tu kia: “Huynh đài có số không?”

Ngô Bình: “Có”.

Nam tu sáng mắt lên hỏi: “Anh có bán không?”

Ngô Bình: “Không”.

Nam tu dựng ngón tay cái lên nói: “Xem ra chắc chắn anh có thực lực rất mạnh nên mưới tự tin như vậy. Chứ không giống như lũ ăn hại kia, có số trong tay lại mang đi bán, bỏ lỡ một cơ hội quý như vậy”.

Trong lúc người này nói chuyện, Ngô Bình ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt. Đây là mùi hương toả ra từ người hẳn, nhưng không mấy ai chú ý đến. Song, Ngô Bình là thầy luyện đan nên thoáng ngửi là biết hắn đang dùng vị thuốc nào đó để điều khiển người khác.

Anh lạnh mặt rồi tung một đấm vào ngực tên đó, anh ra tay rất mạnh nên ngực nam tu kia đã lún xuống, tim lập tức nổ tung.

Khắp các lỗ chân lông trên người nam tu kia chảy máu, mắt hắn đỏ ngầu, đến thần anh cũng đã bị Ngô Bình tiêu diệt.

Những người khác hoảng hốt lùi lại, có người hét lên: “Tại sao anh lại giết người?”

Ngô Bình lấy một con rối màu xanh trong tay áo của nam tu kia ra, trên đó có một phù văn kỳ diệu đang phát sáng.

Anh lạnh lùng nói: “Người này có tâm thuật bất chính, định khống chế suy nghĩ, sau đó lấy số của tôi nên đương nhiên tôi phải giết rồi”.

Nhìn thấy con rối, những người khác đều im bặt, sau đó thở dài rồi giải tán.

Ngô Bình không quan tâm đến họ có phải một nhóm hay không, anh đã giết một người cũng đủ để khiến họ khiếp sợ rồi.

Nguyệt Thanh Ảnh nói: “Xem ra ở đây cũng chẳng thái bình chút nào, còn trò đi cướp số của nhau nữa”.

Ngô Bình: “Đó cũng là mặt tối của thế giới tu hành mà. Có người bán số thì cũng có người làm mất số, hay thậm chí mất cả mạng luôn”.
 
Chương 4861


Khi anh đến cổng nhà họ Dương thì thấy nơi này oách hơn hẳn nhà họ Sở, đúng là gia tộc số một của thành Bạch Mộc có khác.  

 

Anh đi tới gần rồi cao giọng nói: “Xin vào trong báo là tôi có thể chữa bệnh được cho tiểu thư nhà mình”.  

 

Hai người gác cổng nhìn cách ăn mặc của Ngô Bình thì lập tức tỏ vẻ không tin, một người nói: “Anh bảo có thể chữa khỏi là chúng tôi tin chắc? Biến ngay, đây không phải chỗ cho anh lừa đảo đâu”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Nếu tôi không chữa được thì sẽ để mặc cho các người xử lý, còn nếu tôi chữa được thì tôi chỉ thu bằng nửa giá của Thần y Lư thôi”.  

 

Ngô Bình nói với chất giọng đầy tự tin, khiến hai người kia nửa tin nửa ngờ, một người nói: “Hình như Thần y Lư ở bên trong cũng bó tay rồi, kê đơn cũng chẳng khác các thầy thuốc trước là mấy. Hay mình cứ vào hỏi lão gia nhỉ?”  

Advertisement

 

Người kia nói: “Anh vào đi, tôi không muốn bị nghe chửi đâu. Nhỡ tên này là lừa đảo thì chúng ta thảm đấy”.  

 

Hai người đó lại bắt đầu do dự.  

 

Thấy thế, Ngô Bình lấy ít tiền ra rồi nói: “Hai anh cầm ít tiền uống nước”.  

 

Hai tên kia nhìn thấy tiền thì sáng mắt lên rồi nhận ngay, sau đó họ không còn sợ bị nghe mắng nữa, một người nói: “Được rồi, anh chờ đấy, để tôi vào hỏi. Nhưng anh đừng hi vọng qua, nhỡ lão gia không muốn gặp thì anh phải đi ngay”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Đương nhiên”.  

 

Người kia đi vào trong nhà, khoảng năm phút sau thì chạy ra bảo: “Anh may đấy, lão gia đồng ý cho anh vào rồi”.  

 

Ngô Bình gật đầu rồi đi theo người đó vào trong.  

 

Bên ngoài phòng khách trải thảm đỏ, đây là chuẩn bị để đón Thần y Lư. Sau khi leo qua mười bậc tam cấp, Ngô Bình đã vào phòng khách được lát bằng ngọc.  

 

Qua cánh cửa, anh có thể nhìn thấy có mấy người ngồi bên trong, trong đó có một người chính là Thần y Lư mà anh đã nhìn thấy trên phố. Lúc này, ông ta đang có vẻ lúng túng, thậm chí còn không thèm uống trà.  

 

Ngô Bình đi vào rồi cười nói: “Dương lão gia, không mời mà đến, xin được lượng thứ”.  

 

Một người đàn ông khoảng trên 40 tuổi ngồi đối diện Thần y Lư, ông ấy có đôi mắt sáng ngời, khí tức rất mạnh, là một cường giả cảnh giới Võ Hồn.  
 
Chương 5550: Ba đồng tiền ngọc


Ngô Bình ngồi chờ nửa tiếng rồi nhắm mắt dưỡng thần và hấp thu tinh lực của trời đất để nuôi dưỡng pháp thai. Pháp thai của anh đã trải qua lôi kiếp, thêm một thời gian nữa thì thần anh trong pháp thai sẽ ra đời. Một khi thần anh xuất hiện, thực lực của Ngô Bình sẽ tăng hơn một bậc so với bây giờ.

Lúc này, anh đã có thể nhìn thấy thần anh đang được tinh quang vây quanh trong pháp thai. Vì thế nó không còn là pháp. thai nữa, mà đã trở thành tinh thai rồi. Sau khi thần anh xuất hiện thì anh sẽ nằm giữ nhiều tài năng hơn, ví dụ như tinh thuật của Thanh Long từ phương Bắc, chúng sẽ thống nhất lại rồi ngưng tụ thành các tinh thuật mới! Tinh thuật của chu tước từ phương Nam cũng sẽ thống nhất và lặp lại hành động tương tự.

Các tinh lực mới hình thành này có uy lực mạnh hơn trước đó rất nhiều.

Đúng lúc này, có một làn khói màu xanh rất nhạt bay tà tà dưới mặt đất về phía Nguyệt Thanh Ảnh. Cô ấy hoàn toàn không phát hiện ra, khi thấy làn khói säp chạm vào Nguyệt Thanh Ảnh thì Ngô Bình đã giơ tay ra túm lấy nó.

Có một vòng xoáy tinh quang xuất hiện trong tay anh, làn khói đã bị hút vào đó. Thật ra nó chính là một hoá thân, nó có chất độc trong người và định tập kích Nguyệt Thanh Ảnh.

Nhưng các giác quan của Ngô Bình đều rất bén, anh lập tức phát hiện và xử lý nó ngay.

Sau khi bắt được hoá thân này, Ngô Bình đã có thể cảm nhận được sự tồn tại của chủ nhân nó. Người kia lập tức biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện trên một ngọn núi nhỏ cách đó chục dặm.

Có một người đàn ông tóc đỏ đang niệm chú rồi nhìn chäm chäm về phía Ngô Bình. Khi hoá thân bị bắt lấy, gã biến sắc mặt rồi định chuồn, nhưng vừa quay đi thì đã nhìn thấy Ngô Bình.

Người đàn ông tóc đỏ cười hỏi: “Anh bạn có việc gì không?”

Ngô Bình: “Không, tôi đến giết anh thôi”.

Anh vừa nói xong thì mặt đất dưỡi chân đã đen kịt và hình tành một vòng xoáy màu đen, sau đó không ngừng cắn nuốt cơ thể của tên tóc đỏ. Anh liều mạng muốn bay đi, nhưng không thể nào thoát khỏi sức hút ấy.

Đây chính là một trong các tinh thuật hệ huyền vũ mà Ngô Bình tu luyện được, nó có tên là Vô Tận Tinh Uyên! Một khi có ai bị hút vào thì cơ thể sẽ bị chia thành nhiều mảnh nhỏ, đến thần hồn cũng bị tiêu diệt. Vạn vật sau khi bị hút vào thì sẽ xuất hiện lại ở một nơi nào đó trên bầu trời sao, sau đó biến thành bụi.

Tên tóc đỏ loé lên vẻ khiếp sợ rồi nói: “Xin tha mạng, tôi sai rồi, tôi...”

Nhưng gã còn chưa nói hết câu thì đã bị hút vào bên trong, sau đó bị cắt thành nhiều mảnh nhỏ.

Xử lý tên này xong, Ngô Bình quay lại chỗ cũ rồi tiếp tục ngồi tu luyện.

Nguyệt Thanh Ảnh tò mò hỏi: “Anh Bình, anh vừa đi đâu đấy?"

Ngô Bình: “Ban nấy có người định dùng độc thuật hại em, nhưng bị anh giết rồi”.

Nguyệt Thanh Ảnh ngẩn ra: “Có người định giết em ư?”

Ngô Bình: “Không phải sợ, sẽ không có chuyện tương tự xảy ra nữa đâu”, anh có thể cảm nhận rõ là các thần niệm bủa vây mình ban nãy đều đã biến mất rồi. Rõ ràng những người khác đã bị tài năng của anh doạ sợ nên biết anh không dễ dây vào.

Sau đó cho đến khi trời tối, cũng không có ai quấy rầy họ nữa.

Nguyệt Thanh Ảnh ngồi lâu thấy chán nên nói: “Anh Bình, hình như có người bán đồ ăn ở đằng trước, chúng mình đi xem đi?”

Ở đây có đến mấy nghìn người nên đương nhiên có đủ mọi hình thức kinh doanh buôn bán, có người bán quần áo, pháp khí và cả đồ ăn.

Ngô Bình gật đầu: “Ù”.

Cách đó khoảng nghìn mét có mấy sạp hàng bày bán thịt nướng, hoành thánh, mỳ sợi và cả hoa quả cùng rượu.

Ngô Bình thấy có mỳ hoành thánh cùng mùi thơm nức mũi. Bà chủ tuy đã có tuổi, nhưng từ đường nét có thể thấy ngày xưa cũng đẹp ra trò.
 
Chương 4862


 Thần y Lư đập bàn nói: “Tên ngông cuồng này ở đâu ra vậy, ai cho ngươi ăn nói hàm hồ ở đây hả!”  

 

Ngô Bình liếc nhìn Thần y Lư rồi châm chọc: “Ông không chữa được không có nghĩa là người khác cũng thế, bất tài thì im miệng đi rồi nhìn tôi chữa đây này”.

Thần y Lư giận dữ, còn định lên tiếng, ông Dương chợt nói: “Nếu cậu trị không được, tôi có thể xử trí cậu sao cũng được phải không?”  

 

Ngô Bình nhìn ông Dương một cái, cười nói: “Được, nếu tôi trị không hết bệnh của cô nhà thì Dương phủ cứ xử lý tùy ý. Nhưng nếu tôi chữa hết thì các vị phải cho trả tôi gấp đôi thù lao!”  

Advertisement

 

Ông Dương nói: “Chỉ cần trị hết bệnh cho con gái, tôi trả gấp đôi cũng không sao”.  

 

Ngô Bình cười: “Cứ quyết định vậy đi!”  

 

Advertisement

Thần y Lư vội vàng chen vào: “Ông Dương, người này lai lịch không rõ, có lẽ chỉ là tên lừa đảo, để hắn chữa bệnh cho cô nhà thì đúng là chuyện hồ đồ”.  

 

Ông Dương nhìn chằm chằm thần y Lư: “Thần y Lư có thể trị hết bệnh của con gái tôi không?”  

 

Thần y Lư lập tức im miệng, ông ta không làm được nhưng vẫn không từ bỏ ý định nên nói: “Ông Dương, bệnh tình cô nhà rất quỷ dị, nếu chữa nhầm thì coi chừng nguy hiểm tính mạng. Trước mắt vẫn nên bảo thủ chữa bệnh thôi!”  

 

Ngô Bình không khỏi tức giận, lão già rõ ràng không muốn cướp chén cơm của anh, anh lạnh lùng nói: “Không làm được thì câm mồm đi!”  

 

Ông Dương: “Được rồi, còn chưa biết tên các hạ!”  

 

Ngô Bình: “Tôi họ Ngô, tên Bình!”  

 

“Vậy mời thần y Ngô theo tôi!”  

 

Ông Dương dẫn Ngô Bình tới một căn phòng rộng lớn. Một cô gái đang lẳng lặng ngồi ở đó, trong lòng ôm một con mèo trắng, nhẹ nhàng vuốt ve nó. Cô gái mặc đồ xanh, lông mi rất dài, làn da trắng nõn mịn màng, tuổi chừng mười sáu.  

 

Có điều lông mày cô ấy đang nhíu lại, dường như đang phải chịu đựng đau đớn nào đó. Thấy có người vào, cô ấy cũng không quay đầu lại, ánh mắt chỉ nhìn con mèo trong ngực.  

 

Thần y Lư cũng theo vào, lạnh lùng nhìn Ngô Bình, muốn coi anh khám bệnh thế nào.  

 

Ngô Bình đi đến nơi cách cô gái khoảng một thước, quan sát một hồi rồi kề sát ngửi tóc đối phương, sau đó cười hỏi: “Cô Dương, dạo này cô hay nằm mơ phải không?”  

 

Cô gái vỗ về con mèo, ngẩng đầu nhìn Ngô Bình: “Phải, cứ nhắm mắt là nằm mơ!”  

 

Ngô Bình gật đầu, anh ngồi chếch chỗ cô gái một chút: “Mong cô chìa tay ra cho tôi!”  

 

Ngô Bình bắt mạch cho cô ấy, mấy phút sau, anh gật đầu: “Trừ nằm mơ, cô còn thường hay đau đầu phải không?”  

 

Cô gái mở to hai mắt: “Đúng, sao anh biết?”  

 

Ngô Bình cười: “Vì tôi là thầy thuốc, một thầy thuốc rất lợi hại!”  
 
Chương 5551: “Cho tôi một lồng, cùng hai bát canh”.


Ngô Bình gật đầu: “Thế cho tôi hai bát”.

Bà chủ: “Công tử, hoàn thánh của tôi 5000 tiền Tiên một viên, một bát là 18 viên nên sẽ là 90 nghìn tiền tiên”.

Ngô Bình: “Được”.

Nguyệt Thanh Ảnh và Ngô Bình ngồi đối diện nhau ở một bàn.

Bà chủ cho hoành thánh vào nồi rồi thêm nước cùng các gia vị, toàn là tiên mộc nên mùi rất thơm.

Khoảng chục phút sau đã có hai bát hoành thánh bày trước mặt Nguyệt Thanh Ảnh và Ngô Bình. Anh cầm đũa gặp một miếng cho vào miệng, thịt rất ngon và thơm.

Ban đầu anh ăn rất nhanh, nhưng sau đó thong thả hơn, song loáng cái 18 viên hoành thánh cũng đã năm gọn trong bụng.

Nguyệt Thanh Ảnh chỉ ăn năm viên đã thấy no, năng lượng của thịt này quá lớn, thể chất của cô ấy chưa thể hấp thu nhiều được. Nếu cô ấy cố ăn thêm thì khéo sẽ xảy ra chuyện mất.

Cô ấy gắp số hoành thành còn lại sang cho Ngô Bình rồi cười nói: “Anh Bình, anh ăn đi, em no rồi”.

Ngô Bình ăn nốt chỗ hoành thành ấy mà vẫn chưa hết thèm nên nói: “Bà chủ, cho thêm ba bát nữa”.

Bà chủ cười nói: “Công tử có thể chất tốt thật, ai ăn hết được một bát hoành thánh của tôi đã có thể coi là thiên kiêu rồi, mà cậu ăn hết bát rưỡi vẫn chưa xi nhê gì”.

Nói rồi, bà ấy lại làm thêm ba bát nữa.

Sau đó, Ngô Bình làm vài đường cơ bản là hết cả ba bát. Anh vẫn ăn được nữa nhưng thấy còn nhiều món ngon khác nên đành nhìn nói: “Cảm ơn bà chủ, thánh toán”.

Bà chủ: “Công tử, nếu cậu còn thèm thì cứ ăn tiếp đi. Nếu có thể ăn năm bát thì tôi tặng cậu một món quà”.

Ngô Bình thấy bà chủ nhiệt tình thì gật đầu: “Được, thế cho tôi thêm bát nữa”.

Anh ăn thêm một bát là quá năm bát rồi.

Vì thế, bà chủ làm thêm cho anh một bát nữa, Ngô Bình cũng xử lý nhanh gọn trong một nốt nhạc.

Sau đó, bà chủ đã tặng anh một đồng tiền xu làm băng ngọc rồi cười nói: “Công tử cầm đi, biết đâu lại có tác dụng gì đó".

Ngô Bình thấy đồng tiền này không gì đặc biệt nên chẳng nghĩ nhiều mà nhét luôn vào túi.

Sạp bên cạnh bán bánh bao nhân thịt, cái nào cũng to như nằm đấm, mỗi lồng có tám cái, ăn kèm với một bát canh cay thơm nức.

Chủ hàng là một người đàn ông cao lớn đang băm thịt, hình như nhân là của một sinh vật cỡ lớn nào đó.

Ngô Bình hỏi: “Ông chủ, có thịt gì thế?” Ông chủ cười đáp: “Thịt của nai tiên ngũ linh, nêm nếm cùng sáu vị thuốc nên ngon không kém gì hoành thánh của hàng bên đâu”.

Ngô Bình: “Cho tôi một lồng, cùng hai bát canh”.

Hai người lại ngồi xuống, Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Anh Bình, em không ăn nổi nữa đâu, anh gọi cho anh thôi nhé”.

Ngô Bình: “Thanh Ảnh, em phải ăn nhiều vào, không thì gầy lắm”.

Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Nhưng em không thích béo”.

Ngô Bình không khách sáo mà ăn hai cái bánh một lúc, đúng là mùi vị rất ngon.

Loáng cái, anh đã ăn hết bay cả lồng bánh bao cùng một bát canh.
 
Chương 4863


Nói rồi cô ấy vươn tay, trên cổ tay như ngọc có hai vết thương, cô ấy từng cắt cổ tay tự tử, có điều không thành công.  

 

Ngô Bình: “Hầy, có phải chuyện to tát gì, tôi ghi phương thuốc, ghim kim cho cô, bệnh hết ngày mà!”  

 

Cô gái vui mừng: “Thật sao?”  

 

Advertisement

Ngô Bình nói: “Tôi lừa cô làm gì!”  

 

Cô gái nhìn sang cha mình, ông Dương nửa nghi nửa ngờ: “Anh Ngô định trị thế nào?”  

 

Ngô Bình hỏi: “Có kim bạc dài mảnh không?”  

Advertisement

 

Ông Dương nghĩ rồi đáp: “Gọi Triệu Châu tới đây!”  

 

Chỉ chốc lát sau, một ông lão hơn năm mươi tiến tới.  

 

Ông Dương nói: “Triệu Châu, có phải ông có một bộ ám khí kim châm mảnh lông trâu không, lấy ra đi!”  

 

Triệu Châu này là cao thủ ám khí, mười năm trước từng nhờ người rèn một bộ kim bạc, mảnh như lông trâu, trên đó bôi kịch độc, có thể giết người mà không ai hay biết.  

 

Triệu Châu vội lấy một bao da, sau khi mở ra thì bên trong xuất hiện mấy trăm cây kim bạc.  

 

Ngô Bình nhìn thoáng qua rồi nói: “Có thể dùng tạm!”  

 

Anh ngâm kim bạc trong nước rồi dùng lửa đốt một lần, sau đó bắt đầu.  

 

Châm cứu cách quần áo nhưng anh vẫn có thể đâm chính xác vào huyệt vị.  

 

Kim đâm rồi thì anh ghi phương thuốc cho người đi bốc.  

 

Thần y Lư không nhịn được cười lạnh: “Đúng là buồn cười, đâm kim vào người là có thể chữa bệnh à? Chuyện này tôi chưa từng nghe!”  

 

Ngô Bình: “Thế nên ông mới là kẻ thiếu kiến thức, thiển cận, không phải thầy thuốc giỏi”.  

 

Thần y Lư tức tới đau bụng: “Vậy cậu nói đi, cô Dương bị bệnh gì?”  

 

Ngô Bình nói với ông Dương: “Tôi cũng đang định nói chuyện này cho ông Dương. Cô nhà từng bị cảm nặng khi còn bé phải không, đồng thời còn bị dọa sợ nên trị liệu tới tận ba tháng mới hết, trong lúc đó còn suýt mất mạng”.  

 

Ông Dương giật mình: “Đúng! Bảy tuổi, Tư Linh từng té vào trong hồ nước, bị cá sấu bên trong dọa sơ. Lần ấy, con bé phải nằm giường ba tháng, tôi đã tìm nhiều danh y mới giữ được mạng của con bé”.  

 

Ngô Bình: “Thế nên sau đó, con bé phải ăn đồ bổ rất nhiều, việc này còn duy trì tới giờ”.  

 
 
Chương 5552: Hình xăm mạnh nhất


Ba lồng bánh bao xuống bụng, Ngô Bình còn chốt thêm hai bát canh rồi mới cười nói: “Ông chủ, tôi ăn xong rồi, tính tiền!”

Quả nhiên ông chủ lại tăng cho anh một đồng tiền ngọc, Ngô Bình nhận lấy rồi nói cảm ơn.

Bấy giờ, anh mới phát hiện đang có không ít người nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ. Song, anh mặc kệ rồi tiếp tục đi sang sạp hàng thứ ba.

Sạp này bán cá nướng, một con cá nặng khoảng một, hai cân, Ngô Bình gọi một con rồi ngồi xuống ăn.

Sau khi anh ăn xong một con, Nguyệt Thanh Ảnh chợt ý thức ra chuyện gì đó nên nhỏ giọng nói: “Anh Bình, núi Tiên Sử đang thử thách anh”.

Ngô Bình: “Hả? Thử thách thông qua việc ăn uống ư?”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Em đoán, chỉ khi anh hoàn thành các mục tiêu thấp nhất của các sạp này thì mới nhận được tiền ngọc. Đến cuối, chắc chản chúng sẽ có tác dụng gì đó, nhưng đây là chuyện bí mật nên chúng ta không biết, ngược lại những người này lại biết rỡ”.

Ngô Bình: “Nếu là ăn uống thì đơn giản thôi”.

Anh ăn hết một con cá thì ông chủ cười nói: “Nếu công tử có thể ăn hết bốn con thì tôi sẽ tặng cậu một món quà”.

Ngô Bình: “Được, vậy cho tôi thêm ba con nữa”.

Anh nhanh chóng đánh chén hết bốn con, sau đó đã nhận được miếng tiền ngọc thứ ba.

Lúc này, có một công tử mặc áo gấm đi tới, người này có gương mặt điển trai, đầu đội mũ ngọc, hẳn cười hỏi: “Này anh bạn, miếng tiền ngọc này của anh trông hay thế, để lại cho tôi được không?”

Ngô Bình: “Sao? Anh định mua à?”

Công tử áo gấm gật đầu: “Tôi rất thích nó”.

“Anh định trả tôi bao nhiêu?”, Ngô Bình hỏi.

Công tử áo gấm không?”

“100 nghìn tiền Tiên một miếng được

Ngô Bình lắc đầi

“Không được”.

Công tử áo gấm: không?”

“Anh bạn, anh có biết tôi có thân phận gì

Ngô Bình: “Không”.

“Tôi là Dạ Vô Cực - con trai của Dạ vương thuộc hoàng triều Thái Sử”.

Hoàng triều Thái Sử có mối quan hệ thân thiết với hoàng triều Nguyên Sử, thành viên của hoàng triều là con cháu mang huyết mạch của Nguyên Sử Đạo Tôn. Còn Dạ vương thì là người khác họ, cả hoàng triều Thái Sử chỉ có năm vương gia khác họ, Dạ vương là một trong số đó, từ đây cũng đủ thấy là ông ta có thế lực mạnh cỡ nào.

Ngô Bình: “Thì sao?”

Dạ Vô Cực thờ ơ nói: “Nếu anh bán tiền ngọc cho tôi thì phủ Dạ vương sẽ không bạc đãi anh đâu”.

Câu này của hẳn có thể hiểu là nếu Ngô Bình không chịu bán tiền ngọc cho hẳn thì phủ Dạ vương sẽ không tha cho anh.

“Xin lỗi, tôi không bán”, Ngô Bình nói.

Dạ Vô Cực híp mắt lại nói: “Anh có biết có bao nhiêu người thèm muốn ba đồng tiền ngọc mà anh đang có không?”

Ngô Bình: “Chúng có tác dụng gì?”

Dạ Vô Cực lắc đầu: “Tôi cũng không rõ, nhưng chắc chẳn đến cuối sẽ có công dụng gì đó. Tôi chỉ biết ở đây có rất nhiều người, nhưng chỉ có một trăm đồng tiền ngọc thôi, ai càng có nhiều tiền ngọc thì sau khi lên núi càng có lợi”.

Ngô Bình lập tức đi sang sạp hàng thứ tư, đây là một hàng bán rượu, hiện đang có mười bát rượu bày trên bàn. Ông chủ có bộ râu màu vàng, ông ấy cười nói: “Công tử muốn uống mấy bát?”

Ngô Bình: “Tôi uống nhiều thì ông sẽ tặng quà cho tôi đúng không?”
 
Chương 4864


Thần y Lư nghe xong thì ngẩn ra, ông ta không biết những vấn đề này, cậu ta lại nói trúng? Chẳng lẽ y thuật thật sự cao minh?  

 

Ông Dương cũng bội phục: “Cậu Ngô đúng là giỏi giang, không biết khi nào con gái tôi mới lành bệnh?”  

 

Ngô Bình: “Đau đầu thì hôm nay sẽ hết nhưng cần trị tận gốc, ít nhất cũng phải nửa tháng, cần uống thuốc của tôi đúng giờ. Mặt khác, ba ngày tôi sẽ châm cứu một lần!”  

 

Advertisement

Ông Dương hỏi cô gái: “Tư Linh, đầu còn đau không?”  

 

Dương Tư Linh cười: “Thưa cha, đã đỡ rồi, con còn chịu được”.  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Muốn hết đau hoàn toàn thì còn cần một khoảng thời gian. Qua bữa trưa thì chắc sẽ hết hẳn”.  

 

Quả nhiên, khi người dâng thuốc lên, Dương Tư Linh đã không còn đau đầu: “Anh Ngô, anh giỏi quá! Cảm ơn anh!”  

 

Ngô Bình cười: “Cô Dương khách sáo quá, tôi là thầy thuốc, việc cần làm thôi, tôi cũng nên rút kim rồi”.  

 

Ông Dương cười: “Theo ước định, thù lao gấp đôi. Người đâu, mang tới hai mươi nghìn tiền vàng”.  

 

Ngô Bình có chút bất ngờ: “Ông Dương, gấp đôi thì chẳng phải mười nghìn sao?”  

 

Ông Dương nói: “Không giấu gì cậu, bà nhà tôi cũng không khỏe, phải phiền cậu thêm một chút”.  

 

Hóa ra bà hai mà ông Dương yêu thương lại bị đau bụng dữ dội nhưng luôn không có cách trị. Hôm nay đã biết y thuật Ngô Bình lợi hại, ông ấy mời anh trị luôn.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Được, dẫn tôi đi!”  

 

Sau đó, Ngô Bình đâm cho bà hai vài kim, bệnh đau bụng cũng hết, anh kê thêm đơn ba ngày, sau đó sẽ khôi phục hoàn toàn.  

 

Thần y Lư đã không còn dám hoài nghi Ngô Bình, ông ta cung kính nhìn anh.  

 

Khi thấy Ngô Bình rời phủ, thần y Lư vội đuổi theo: “Thần y Ngô, xin dừng bước!”  

 

Ngô Bình đứng lại: “Có việc gì?”  

 

Thần y Lư cúi người trước anh: “Thần y Ngô, trước đó đã đắc tôi, mong cậu tha thứ, không để bụng kẻ tiểu nhân này, bỏ qua cho tôi!”  

 

“Có gì cứ nói thẳng!”  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom