Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 5523: “Lẽ nào Ma Môn có thù với Nguyệt Thị?”


Ba cô gái đều tỏ vẻ kinh ngạc, bởi chỉ trong mấy ngày

ngắn ngủi mà Ngô Bình đột phá những hai cảnh giới, đúng là siêu phàm!

Lý Thuần Như: “Anh Bình, mới có mấy hôm thì anh ngưng luyện được bao nhiêu chân pháp rồi?”

Ngô Bình: “120”.

Cả ba cô gái lại được phen đứng hình, Nguyệt Thanh Ảnh hỏi: “Bao nhiêu cơ? 120 ư?”

Sau đó như y thức ra được điều gì đó, cô ấy đứng bật dậy rồi nói: “Anh Bình, anh lĩnh ngộ được chân pháp cấp thiên rồi à”

Chỉ cần dung hợp được trật tự cấp thiên thì dung hợp tiếp. các trật tự khác sẽ vô cùng đơn giản. Ngô Bình cười nói: “Ăn may thôi ấy mà”.

Ba cô gái cùng hít vào một hơi lạnh, Lý Thuần Như khen ngợi: “Quá phi phàm rồi! Tu sĩ tu luyện được chân pháp cấp thánh còn nghìn năm có một, cấp thiên như anh thì mới là người đầu tiên đấy”.

Ngô Bình: “Gì mà đến mức ấy?”

Hà Tử Trần: “Không hề nha! Anh Bình, tiền đồ sau này của anh chắc chắn sẽ vượt xa tất cả thiên tài ở đây”.

Ngô Bình: “Ngoài Tiên Giới Nguyên Sử, chắc cũng có người tu luyện được cấp này rồi chứ?”

Hà Tử Trần: “Có nhưng cực hiếm, dẫu sao nơi này cũng là một trong mười đại Tiên Giới rồi mà”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Nói chung là quá đỉnh! Anh Bình, chắc chẳn ngày mai anh sẽ dễ dàng đối phó được với nhà họ Thi”.

Ngô Bình: “Thanh Ảnh, nhà họ Nguyệt của em là thế lực lớn ở Thần Châu thì tại sao phải lấy lòng nhà họ Thi?”

Nguyệt Thanh Ảnh nghe xong thì thở dài thườn thượt: “Kể ra thì dài lắm. Thần Châu là vùng phúc địa nên rất nhiều thế lực muốn đến đây. Khoảng 300 năm trở lại đây, bên ngoài xuất hiện một thế lực rất mạnh tự nhận là Ma Môn. Họ từng ba lần cho người đến đánh chiếm địa bàn của Nguyệt Thị, tuy thất bại nhưng mỗi ngày họ đều mạnh hơn. Nhà em nhận được tin là môn chủ của Ma Môn vừa đột phá lên tầng thứ bảy Đạo cảnh rồi, các trưởng lão trong môn phái cũng có ba cao thủ Đạo cảnh. Hơn nữa, họ đã khai quật được lăng mộ của cổ ma và lấy được các pháp khí Ma đạo rất lợi hại”.

Ngô Bình: “Vì thế em lo nếu họ đến tấn công tiếp thì Nguyệt Thị sẽ không trụ được hả?”

Nguyệt Thanh Ảnh gật đầu: “Vâng, lẽ ra các thế lực của Thần Châu đều hỗ trợ lẫn nhau để chống lại Ma Môn. Nhưng không biết Ma Môn đã cho họ lợi ích gì mà các nhà khác đều không giúp nhà em nữa. Người trong tộc đang lo nếu Ma Môn đến tấn công tiếp thì các nhà khác sẽ giậu đổ bìm leo, phối hợp với Ma Môn để tấn công nhà em”.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Ma Môn đã tấn công các thế lực khác chưa?”

Nguyệt Thanh Ảnh lắc đầu: “Chưa, có mỗi nhà em thôi”.

Ngô Bình: “Lẽ nào Ma Môn có thù với Nguyệt Thị?”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Không, họ tấn công Nguyệt Thị là bởi trong địa bàn của nhà em có một nơi bí mật tên là Thiên Ma

Cốc. Trong đó có thứ do Thiên Ma cổ đại để lại, nhưng nơi đó rất nguy hiểm, tu sĩ Đạo cảnh cũng chẳng dám vào”.

Ngô Bình: “Thế sao không nhường Thiên Ma Cốc cho Ma Môn?”

Nguyệt Thanh Ảnh cười trừ: “Nếu họ tiến vào Thiên Ma Cốc thì thực lực sẽ tăng vọt, khi ấy Nguyệt thị càng không phải đối thủ”.

Lý Thuần Như: “Các thế lực khác ngu thật đấy, nếu Ma Môn diệt được Nguyệt thị thì lại bỏ qua cho họ chắc?”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Cái lợi trước mắt đã che mờ mọi thứ, họ chẳng quan tâm đến hậu quả sau này nữa”.

Ngô Bình: “Vì thế bố em mới muốn em gả vào nhà họ Thi để lôi kéo họ về phe mình hả?”

Nguyệt Thanh Ảnh gật đầu: “Nhưng họ cũng biết là dù em gả qua đó thì cũng chưa chắc nhà họ Thi sẽ giúp”.

Ngô Bình: “Ừm, chuyện này phải tự dựa vào mình thôi”.

Lý Thuần Như cười nói với Ngô Bình: “Anh Bình, anh đã học Thiên Hạ Cửu Kiếm thì có thể bày Thiên Hạ Kiếm Trận để giúp Nguyệt Thị chống lại Ma Môn”.
 
Chương 4835


Ngô Bình cau mày rồi phóng đạo thần ra ngay về phía ngôi sao chính đó. Đạo thần của anh đã được ánh sáng của vũ trụ chính rèn luyện nên vô cùng mạnh mẽ.  

 

Một ảo ảnh xuất hiện trên ngôi sao chính kia, một bàn tay lớn vung lên rồi cầm lấy ngôi sao chính trong tay.  

 

Ngô Bình sáng mắt lên rồi lẩm bẩm: “Chắc đây là mảnh vỡ vì sao của vũ trụ chính, thế mà lại xuất hiện ở đây, bảo sao nơi này được gọi là đại lục Tinh Lan”.  

 

Anh cất mảnh vỡ đi rồi thu đạo thần lại, sau đó ném mảnh vỡ ấy vào trong vũ trụ Thái Sơ của mình. Ngay sau đó, sức mạnh sao trời mạnh mẽ đã tiến vào cơ thể anh.  

 

Advertisement

Ngôi sao chính của đại lục Tinh Lan biến mất lập tức đã làm kinh động đến rất nhiều tu sĩ, liên tục có các tia độn quang xuất hiện ở phía chân trời để tìm dấu vết của ngôi sao chính. Nhưng dù họ có tìm thấy nào thì cũng không thấy nữa.  

 

“Ngôi sao chính biến mất rồi ư? Không thể nào!”  

 

“Lẽ nào ngôi sao chính bị đại năng nào đó lấy mất rồi?”  

Advertisement

 

“Không đâu, ngôi sao chính mạnh lắm, dù cường giả cấp vũ trụ cũng không thể tới gần, ai mà lấy nó đi được?”  

 

Lúc này, Ngô Bình đang dốc toàn lực hấp thu sức mạnh sao trời để củng cố cảnh giới Đạo Tổ lên viên mãn.  

 

Đột nhiên có một bóng người xuất hiện ở vườn hoa như một bóng ma. Người này đang chuẩn bị tìm kiếm ở xung quanh, nhưng không biết Ngô Bình đã xuất hiện ở phía sau từ bao giờ rồi hỏi: “Ngươi là ai?”  

 

Người kia giật bắn mình, sau đó vô thức vung thanh đao trong tay lên.  

 

Cheng!  

 

Thanh đao đã bị Ngô Bình kẹp bằng hai ngón tay, người kia dùng hết sức nhấc đao ra nhưng không được.  

 

Bụp.  

 

Ngô Bình tung một chưởng vào lưng người đó, ông ta kêu hự một tiếng rồi ngã xuống đất. Tiếp đó, ông ta bị Ngô Bình đạp một chân vào mặt, anh hỏi: “Ai sai ông đến đây? Không nói thì ta giẫm chết luôn.  

 

Người kia cảm thấy đầu mình sắp bị giẫm bẹp nên hét lớn: “Tôi nói, đừng giết tôi”.  

 

Ngô Bình giảm lực đi: “Nói mau”.  

 

“Là nhà họ Trình, nhà họ không cho phép người khác sống ở đây”, người kia vội nói, đây là một người đàn ông trung niên tu vi cấp Đạo Quân.  

 

Ngô Bình: “Tại sao không cho người khác ở?”  

 

“Vì họ không muốn ai khác sống gần đây”.  

 

Lạc Ngưng Đan chợt đi tới rồi nói: “Nhà họ Trình sống không xa đây đâu”.  

 

Ngô Bình đá cho người kia ngất xỉu, sau đó ngẫm nghĩ một lát rồi nói với Lạc Ngưng Đan: “Nhà họ Trình có biết chuyện Lạc Châu đóng giả chị không?”  

 

Lạc Ngưng Đan: “Chắc không, vì một khi chuyện này lộ ra thì sẽ ảnh hưởng đến địa vị của nhà họ Lạc. Còn Lạc Châu thì nhà họ Lạc đã tuyên bố với bên ngoài là cô ta mất tích rồi”.  

 

Ngô Bình chớp mắt hỏi: “Chị Lạc, ở đâu thì có đông người?”  

 

Lạc Ngưng Đan: “Thành Không Tinh, đến đó thì muốn mua gì cũng có”.  

 

Ngô Bình: “Thế mình đến đó đi”.  
 
Chương 5524: Mở lò lấy đan dược


Ngô Bình: “Sao anh đánh ngang cơ với cao thủ Đạo cảnh được, chẳng qua nhờ uy lực của pháp khí Đạo cảnh thôi”.

Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Pháp khí Đạo cảnh có phải ai cũng dùng được đâu”.

Ngô Bình: “Nếu bày Thiên Hạ Kiếm Trận thì anh có thể giúp, nhưng anh cần ít nhất ba cao thủ Đạo cảnh hỗ trợ mình”.

Nguyệt Thanh Ảnh nói ngay: “Không thành vấn đề, Nguyệt Thị đầy cao thủ”.

Ngô Bình gật đầu: “Thế thì được rồi”.

Anh ngập ngừng một lát rồi hỏi tiếp: “Mấy ngày qua, có tin gì của Ngạo Thế Đan Tông không?”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Có, ngày thứ ba anh lên núi thì Ngạo Thế Đan Tông đã cử người đến Thần Châu để nghe ngóng về hành tung của anh. Nhưng họ không đạt được mục đích, bên đó cũng báo đến là họ đã gạch tên anh ra khỏi môn phái rồi, đồng thời nhà họ Hồng kia cũng đang treo thưởng cho ai lấy được đầu của anh. Dẫu sao anh cũng hốt được cả mớ tiền của nhà họ nên đời nào họ chịu bỏ qua cho”.

Ngô Bình cười mỉa: “Kệ họ đi”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Mà Ngạo Thế Đan Tông cũng chẳng ra làm sao cả, với một người có tư chất cùng tài luyện đan như anh, họ chẳng những không chịu lấy lòng mà còn loại anh ra khỏi môn phái, đúng là ngu xuẩn!”

Lý Thuần Như: “Các kiểu môn phái như này thì nội ụ đục lắm, họ không suy nghĩ theo lối bình thường đâu. Mà thật ra như thế cũng tốt, một Ngạo Thế Đan Tông nhỏ bé mờ nhạt này sao chứa được con chân long như Ngô Bình”.

Hà Tử Trần: “Đúng thế, rời đi cũng là cái hay”.

Nghe thấy vậy, Ngô Bình nói: “Anh đang muốn mở một đan lâu ở Tiên Giới Nguyên Sử, các em có kiến nghị gì hay không?”

Hà Tử Trần nói ngay: “Mở đan lâu thì đương nhiên phải đến Thiên Nguyên! Thiên Nguyên có nhà họ Cát là thế gia luyện đan hàng đầu của Tiên Giới Nguyên Sử”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Tử Trần, anh Bình đến địa bàn của nhà họ Cát để bán đan dược, em thấy có hợp lý không? Chị nghĩ mở ở Thần Châu là hợp lý nhất”.

Lý Thuần Như cười nói: “Hai người đừng giành nhau nữa, theo em thì mở ở cả hai nơi”.

Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Cũng đúng, anh Bình, anh đã lấy được đan dược trong lò kia chưa?”

Nghe thấy thế, Ngô Bình mới vỗ vào đầu mình rồi nói: “Suýt nữa quên mất đấy, giờ anh ở cảnh giới Phản Phác rồi thì có thể lấy đan dược ra được”.

Anh lấy lò luyện ra rồi tiếp tục quan sát bằng cảnh giới hiện tại của mình thì đã có phát hiện vượt bậc: “Đan dược ở trong này có thể khiến một người có sức mạnh phi phàm, nó là đan dược cực cao minh và mạnh mẽ”.

Nguyệt Thanh Ảnh tò mò hỏi: “Anh Bình, uống nó vào thì sẽ có lợi ích gì?”

Ngô Bình: “Nó có thể khiến tu vi của một người đột phá đến trên tầng thứ năm Đạo cảnh trong một thời gian ngắn”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Tâng thứ năm Đạo cảnh ư? Quá đỉnh! Người luyện chế ra nó chắc phải có tu vi trên cảnh giới này rồi”.

Sau đó, Ngô Bình bắt đầu lấy đan dược ra, anh vỗ hai tay vào thân lò, nắp lò mở ra, một cột sáng to lớn dựng thẳng lên trời rồi bị Ngô Bình bắt lấy.

Sau khi cột sáng biến mất, có 12 tia sáng bay ra và ngưng tụ thành 12 ảo ảnh thần ma toả ra áp lực khủng bố.

Ngô Bình hét lên rồi kết đan quyết, cuối cùng ngưng tụ chúng thành một viên đan dược.

Trông thấy ánh sáng toả ra, Ngô Bình cười nói: “Quả nhiên là vậy, uống đan dược này vào thì sẽ có sức mạnh của 12 thần ma”.

Nguyệt Thanh Ảnh hỏi: “Ai cũng có thể uống ư?”
 
Chương 4836


Lạc Ngưng Đan ngẫm nghĩ rồi nói: “Ừ, vậy làm theo em bảo đi”.  

 

Vì thế, cả hai đã sửa soạn lại thật đẹp sau đó xuất hiện ở thành Không Tinh với thân phận là người yêu của nhau.  

 

Thành Không Tinh chính là một vì sao, bên trong thành có rất nhiều khoảng trống. Về sau, dần có người đến đây làm ăn, sau đó người cứ đông dần rồi hình thành một thành phố đông đúc như hiện giờ.  

 

Advertisement

Không lâu sau, Ngô Bình và Lạc Ngưng Đan đã đến nơi. Họ nắm tay nhau nói cười đi dạo khắp  nơi. Cửa hàng trong thành nhiều, đương nhiên quán rượu cũng không ít.  

 

Họ đi tới một nơi sầm uất nhất, ở đây toàn bán đồ quý. Họ đi qua một cửa hàng bán trang sức, Ngô Bình đứng lại rồi cười nói: “Chị Lạc, em chọn vài món trang sức cho chị nhe”.  

 

Lạc Ngưng Đan nhìn anh rồi nói: “Em mua cho chị, không sợ các cô vợ ở nhà ghen à?”  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Tu hành đến cảnh giới như chúng ta rồi thì đâu còn tình cảm trần tục nữa”.  

 

Lạc Ngưng Đan cười nói: “Ừ, thế chị không khách sáo nữa”.  

 

Đây là cửa hàng trang sức lớn nhất ở đây, bất kỳ món đồ nào cũng có giá cao ngất.  

 

Lạc Ngưng Đan vừa vào, chưởng quỹ đã sáng mắt lên rồi vội ra đón: “Trình phu nhân, cô đến rồi ạ!”  

 

Ngô Bình không giải thích mà nói: “Ông chủ, mang món đồ trang sức quý nhất trong cửa hàng ông ra đây”.  

 

Ông chủ thoáng nghi hoặc rồi cười hỏi: “Cậu trông hơi lạ, xin hỏi là?”  

 

Ngô Bình đặt tay lên eo của Lạc Ngưng Đan rồi cười nói: “Tôi là người yêu của cô ấy”.  

 

Ông chủ run lên, tròng mắt suýt rơi ra ngoài, nhưng vẫn cố hỏi lại: “Người yêu ạ?”  

 

Ngô Bình: “Đúng”.  

 

Ông chủ vội nhìn ra chỗ khác, không dám hỏi gì thêm nữa mà nói: “Mời đi theo tôi, trang sức quý ở trên tầng năm”.  

 

Ba người đi lên tầng năm, Ngô Bình thấy giá trang sức ở đây rẻ nhất cũng cả trăm triệu. Chúng không chỉ là trang sức nữa, mà còn có hiệu quả như một món pháp khí.  

 

Ví dụ như một đôi hoa tai, bên trên có khắc trận pháp cỡ nhỏ, nó không chỉ có sức phòng vệ tuyệt vời, mà còn khiến dung nhan của người đeo phù hợp với quy luật của trời đất nên sẽ ngày càng đẹp hơn.  

 

Ngô Bình chọn một lúc thì lựa được một chiếc vòng tay trông rất đẹp và có sáu công dụng, giá là 2.8 tỷ. Anh không chút lưỡng lự mà mua luôn rồi đeo cho Lạc Ngưng Đan.  

 

Cứ thế, anh còn chọn thêm hơn chục món tráng sức nữa rồi cả hai mới rời đi.  

 

Họ vừa đi thì ông chủ đã cầm lấy bùa truyền tin để tám chuyện với một ông chủ khác.  
 
Chương 5525: “Để chị ra xem nó muốn gì”.


Nguyệt Thanh Ảnh: “Như thế không được, Nguyệt Thị là một gia tộc lớn, em nhất định sẽ trả anh tiền. Anh chờ ở đây nhé, em đi gặp tộc lão”.

Nguyệt Thanh Ảnh đi rồi, Hà Tử Trần mới mỉm cười nói: “Chị sợ anh bị thiệt nên mới cuống lên đi đòi lợi ích đó”.

Lý Thuần Như: “Một viên đan dược thế này có thể cứu mạng trong lúc nguy cấp, dù có giá 1000 tỷ cũng đáng”.

Hà Tử Trần: “Nếu là chị thì 5000 tỷ cũng mua, nhất là khi bây giờ Nguyệt Thị đang gặp nguy hiểm, rất cần đan dược thế này để tăng lực chiến đấu”.

Không lâu sau, Nguyệt Thanh Ảnh đã quay lại rồi nói: “Anh Bình, các tộc lão nghe về hiệu quả của đan dược này xong thì đồng ý mua nó với giá 3000 tỷ, nhưng em đã lấy được. thêm cho anh vài lợi ích”.

Ngô Bình: “Gì thế?”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Anh được phép mở đan đường ở địa bàn của Nguyệt Thị”.

Ngô Bình: “Cảm ơn”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Anh Bình, anh đừng khách sáo, hội đỉnh Tinh vào ngày mai, anh nhất định phải giành vị trí công tử số một nhé”.

Ngô Bình hỏi: “Hội này do ai tổ chức?”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Đương nhiên là chủ của đỉnh Tinh, nhưng người này rất thần bí, đến bố em cũng chưa từng thấy mặt thật bao giờ”.

“Lọt vào tốp mười công tử của Thần Châu thì có lợi ích gì?", Ngô Bình cười hỏi.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Nhiều lắm anh, nếu lọt tốt thì anh sẽ có một căn nhà dùng để tu hành trên đỉnh Tinh mãi mãi. Tuy không băng căn của Nguyệt Thị, nhưng cũng không kém hơn là bao đâu. Còn nếu anh thành công tử số một thì anh sẽ có căn nhà ở vị trí tương đương với căn anh từng ở trước đó”.

“Còn nữa, sau khi lọt tốp rồi, anh có thể vào điện Tinh lĩnh ngộ truyền thừa cổ ở đó. Song, các truyền thừa này đều rất khó hiểu, chưa từng có công tử nào lĩnh ngộ được. Tuy nhiên, anh mạnh thế thì khéo lại lĩnh ngộ được gì đó”.

Ngô Bình gật đầu: “Ngày mai, anh sẽ cố hết sức”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Thi công tử kia tuy xấu nhưng có thực lực rất mạnh, anh phải cẩn thận nhé”.

Ngô Bình: “Ừm”.

Đúng lúc này, bên ngoài vọng vào một giọng nữ: “Nghe nói chị mình tìm được một đức lang quân như ý, em đến xem thế nào đây, có ai ở nhà không?”

Nghe thấy giọng nói này, Nguyệt Thanh Ảnh biến sắc mặt.

Lý Thuần Như hỏi: “Ai thế chị?”

Nguyệt Thanh Ảnh hừ một tiếng rồi đáp: “Nguyệt Linh Vân, con gái của mụ đàn bà độc ác kia”.

Hà Tử Trần: “Cô ta đến đây chắc không có ý gì tốt đâu, nhưng kệ đi”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Để chị ra xem nó muốn gì”.

Cô ấy sai người ra mở cửa, sau đó đã có một nam một nữ đi vào.

Người đang ông mỉm cười tự tin, ăn mặc cao quý, xem ra chắc là công tử của một gia tộc lớn nào đó. Còn cô gái thì có dung nhan xinh đẹp, nhưng chưa bằng Nguyệt Thanh Ảnh. Nếu cô ta là mỹ nhân thì Nguyệt Thanh Ảnh phải cỡ mỹ nhân tuyệt sắc.

Người đàn ông nhìn thấy nhóm Nguyệt Thanh Ảnh thì sáng mắt lên rồi cười nói: “Linh Vân, ai là Thanh Ảnh cô nương?”

Nguyệt Linh Vân thoáng vẻ không vui nói: “Kia kìa”, sau đó, cô ta liếc nhìn Ngô Bình rồi đánh giá anh.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Nguyệt Linh Vân, cô đến đây làm gì?”

Nguyệt Linh Vân cười đáp: “Chị, em đến xem chồng sắp cưới của chị trông thế nào thôi mà”.

Sau đó, cô ta lại nhìn sang Ngô Bình rồi thở dài nói: “Nhưng thấy rồi thì lại thất vọng, trông chồng tương lai của chị xoàng quá, hay cũng là công tử của gia tộc lớn nào?”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Không”.
 
Chương 4837


Lúc này, Lạc Ngưng Đan do Lạc Châu đóng giả đang ở nhà mẹ đẻ, cô ta đang bàn cách tiêu diệt mẹ đẻ và đứa em trai vừa chào đời của Lạc Ngưng Đan.  

 

Mẹ của Lạc Châu tên là Trình Phượng Nghi, thoạt nhìn chỉ như thiếu nữ ngoài 20 vô cùng xinh đẹp, bà ta nói: “Châu Nhi, mấy năm qua, mẹ chưa giết bà ta là vì bị bố con cấm cản. Giờ bà ta còn dám sinh con, hừ mẹ không thể tha cho bà ta được nữa”.  

 

Lạc Châu: “Bà ta cẩn thận lắm mẹ à, toàn trốn trong nhà, làm người của con không có cơ hội ra tay”.  

 

Advertisement

Trình Phượng Nghi: “Ừ, hơn nữa còn có bố con bảo vệ nữa, đúng là phiền phức”.  

 

Lạc Châu ngẫm nghĩ rồi nói: “Chờ một thời gian nữa, bố bà ta sẽ mừng thọ đúng không mẹ? Kiểu gì bà ta cũng về chúc thọ, đến lúc ấy mình có thể ra tay diệt cả hai mẹ con bà ta luôn để phòng hậu hoạ”.  

 

Trình Phượng Nghi: “Nhưng chuyện lớn như vậy có khiến người khác sinh nghi không?”  

Advertisement

 

Lạc Châu cười lạnh: “Nhiều năm qua, con đã móc nối rất nhiều quan hệ, giờ còn quen vài nhóm cướp lớn, đến lúc đó con sẽ nhờ họ ra tay”.  

 

Trình Phượng Nghi gật đầu: “Tốt, quyết vậy đi”.  

 

Đúng lúc này, một nha hoàn chợt hấp tấp chạy vào báo: “Thiếu phu nhân, không hay rồi, thiếu gia đang nổi giận và bảo người về ngay”.  

 

Lạc Châu ngạc nhiên hỏi: “Nổi giận gì chứ?”  

 

Nha hoàn: “Không rõ ạ, nhưng thiếu gia đang rất giận, người đã đánh chết mấy hạ nhân rồi”.  

 

Lạc Châu cau mày nói: “Ừ, ta sẽ về ngay”.  

 

Phía khác, Ngô Bình và Lạc Ngưng Đan đã đi dạo khá nhiều cửa hàng, họ đều vào các cửa hàng lớn, ông chủ của các cửa hàng này đều biết Trình phu nhân. Vì thế, tin đồn đã lan đi rất nhanh, cuối cùng nhà họ Trình không ngồi yên được nữa mà cử người đến thành Không Tinh kiểm tra ngay.  

 

Ngô Bình và Lạc Ngưng Đan vừa ra khỏi một cửa hàng thì có một tốp cao thủ xuất hiện, đi đầu là một cao thủ cấp Đạo Tổ. Khi trông thấy Lạc Ngưng Đan, người đó sững người nói: “Thiếu phu nhân, đúng là cô ở đây ư!”  

 

Lạc Ngưng Đan thờ ơ nói: “Anh nhận nhầm người rồi, tôi không phải thiếu phu nhân nhà anh, tôi là Lạc Ngưng Đan”.  

 

Người đó ngẩn ra nói: “Sai sao được, thì tên của thiếu phu nhân là Lạc Ngưng Đan mà”.  

 

Lạc Ngưng Đan: “Tôi là Lạc Ngưng Đan, nhưng không phải thiếu phu nhân nhà anh”.  

 

Người kia mù mờ, không hiểu chuyện gì.

Ngô Bình cố ý tỏ vẻ ngạc nhiên: “Lẽ nào ở đây cũng có một người tên Lạc Ngưng Đan ư?”  

 

Người kia ngẩn ra nói: “Tôi là Dương quản sự của nhà họ Trình, Lạc Ngưng Đan là nhị thiếu phu nhân của Trình phủ chúng tôi”.  

 

Ngô Bình nói với Lạc Ngưng Đan: “Ngưng Đan, hay có ai giả mạo chị rồi gả vào nhà họ Trình rồi?”  

 
 
Chương 5526: Gặp Nguyệt Tổ


Ngô Bình không biết hai người này và cũng không định quan tâm tới họ, nhưng tên không biết xấu hổ này dám bảo có người mạnh hơn anh nhiều lần, khiến anh có hiên đến mấy thì cũng phải hoá thú: “Người mạnh hơn tôi đó đâu? Tôi muốn gặp xem có đúng không”.

Người đàn ông liếc nhìn Ngô Bình với vẻ coi thường rồi nói: “Không cần thiết, gặp tôi cũng vậy à. Tuy anh tôi rất giỏi nhưng cũng không hơn tôi là bao”.

Ngô Bình: “Nếu anh muốn Thanh Ảnh tin anh thì phải thể hiện cho cô ấy xem chứ”.

Người đàn ông đắc ý nói: “Anh nói cũng có lý. Để tôi tự giới thiệu, tôi là Du Tử Hiền, sư phụ là một thầy luyện đan Ngũ Tử Đỉnh. Tôi đã có những tâm đắc của riêng mình về luyện đan, riêng điểm này thôi, tôi nghĩ anh không có cửa so với tôi đâu”.

Ngô Bình bật cười nói: “Luyện đan à? Vừa hay tôi cũng là thầy luyện đan này”.

Du Tử Hiền sững sờ hỏi: “Anh là thầy luyện đan ư?”

Ngô Bình: “Đúng thế, hơn nữa cấp bậc của tôi còn cao hơn sư phụ anh cơ”.

Du Tử Hiền cười mỉa: “Cấp bậc cao hơn sư phụ tôi? Anh cũng giỏi khoác lác đấy!”

Ngô Bình lấy huy hiệu thầy luyện đan của mình ra rồi nói: “Anh có biết cái này không?”

Nhìn thấy huy hiệu sáu lò luyện màu tím đó, Du Tử Hiền ngẩn ra rồi lẩm bẩm: “Đây... không thể nào!”

Hà Tử Trần lắc đầu nói: “Đúng là nực cười! Đệ tử của thầy luyện đan Ngũ Đỉnh nhỏ bé mà dám coi thường thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh, anh lấy đâu ra tự tin vậy hả?”

Lý Thuần Như: “Người ngu dốt thì luôn không biết điều, điều này có gì lạ đâu”.

Du Tử Hiền vã mồ hôi hột với vẻ ngượng ngịu, anh ta vội vàng hành lễ với Ngô Bình: “Ban nấy, tại hạ có mắt như mù, xin các hạ lượng thứ”.

Nguyệt Linh Vân bực tức nói: “Tử Hiền, anh không việc gì phải thế cả, chỉ là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh thôi mà, có gì giỏi đâu?”

Thấy người đàn ông của Nguyệt Thanh Ảnh xuất sắc như vậy, Nguyệt Linh Vân cảm thấy vô cùng ghen ty.

Tuy Du Tử Hiền rất ngông nghênh, nhưng anh ta cũng rất thông minh và tỉnh táo. Một thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh xuất hiện ở Thần Châu, chắc chắn các thế lực lớn sẽ đua nhau lấy lòng để giữ anh lại.

Anh ta nghiêm túc nói: “Linh Vân, kể cả gia chủ nhà em gặp thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh cũng phải kính nể phần nào đấy, nói gì đến anh?”

Nguyệt Linh Vân còn định nói tiếp, nhưng Nguyệt Thanh Ảnh đã lạnh lùng lên tiếng: “Được rồi, không còn chuyện gì nữa thì các người về đi”.

Du Tử Hiền còn muốn nói chuyện thêm với Ngô Bình, nhưng trước đó anh ta đã đắc tội với Ngô Bình nên giờ chẳng còn mặt mũi mà ở lại, vì thé đành bấm bụng kéo Nguyệt Linh Vân rời đi.

Hai người họ đi rồi, Nguyệt Thanh Ảnh mới cười nói: “Anh Bình, lời nói của Du Tử Hiền đã thức tỉnh em. Bố em không biết anh là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh, nếu ông ấy biết thì chắc đã phải kính nể anh lâu rồi. Nhưng bố em chưa phải người to nhất nhà, để em dẫn anh đi gặp Nguyệt Tổ”.
 
Chương 4838


 Dương quản sự méo mặt, thiếu phu nhân nhà hắn luôn lấy lý do tu luyện có vấn đề nên chưa từng luyện đan. Nhưng nhà họ Trình cũng không giục, dẫu sao sớm muộn cô ấy cũng luyện đan cho họ thôi.  

 

Giờ hắn nghĩ lại mới thấy thiếu phu nhân nhà mình đầy vẻ mờ ám.  

 

Dương quản sự hít sâu một hơi rồi nói: “Hai vị có thể đến Trình phủ một chuyến để làm rõ chuyện này được không?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Được thôi, phiền dẫn đường”.  

Advertisement

 

Lúc này, có một người đàn ông anh tuấn cao lớn mặc áo bào màu lam đang bực dọc nhìn Lạc Ngưng Đan giả mạo quỳ trước mặt mình, mắt anh ta sắp phun ra lửa rồi.  

 

“Tiện nhân, cô dám ngang nhiên đi với trai ở ngoài phố, chán sống rồi hả?”, người đàn ông chất vấn, đây chính là Trình Vân Kiệt - nhị thiếu gia của nhà họ Trình.  

Advertisement

 

Có một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi gần đó, đây chính là tam phu nhân của nhà họ Trình, mẹ của Trình Vân Kiệt, giờ bà ta cũng đang giận tím mặt.  

 

“Lạc Ngưng Đan, cô nói rõ ra xem nào, người đàn ông đó là ai?”, tam phu nhân lạnh giọng hỏi.  

 

Lạc Châu cuống lên vì không biết ai hại mình, cô ta khóc lóc nói: “Thưa mẹ và anh, con về nhà mẹ con thật mà, chứ có đến thành Không Tinh đâu ạ”.  

 

Chát!  

 

Trình Vân Kiệt tát cho cô ta một cái rồi nói: “Cô còn dám chối à! Ít nhất đã có 100 người nhìn thấy các người, người của tôi cũng thấy”.  

 

Lạc Châu hoảng loạn, lẽ nào Lạc Ngưng Đan chưa chết ư? Không thế nào, rõ ràng cô ấy đã chết rồi mà.  

 

Đúng lúc này, Dương quản sự đi vào rồi hành lễ nói: “Phu nhân, thiếu gia, có một người tự nhân là Lạc Ngưng Đan đã được tiểu nhân dẫn về”.  

 

Trình Vân Kiệt ngẩn ra, một Lạc Ngưng Đan khác ư? Anh ta nhìn Lạc Châu rồi nghiêm giọng hỏi: “Chuyện này là thế nào?”  

 

Lạc Châu hoảng hốt, cô ta đã kiểm chứng được hoài nghi và chắc chắn người bên ngoài là Lạc Ngưng Đan thật nên nói: “Mình à, nhất định là lừa đảo, anh mau đuổi cô ta đi đi”.  

 

Trình Vân Kiệt híp mắt lại rồi nói: “Dẫn người đó vào đây”.  

 

Một lát sau, Ngô Bình và Lạc Ngưng Đan đã đi vào. Khi Lạc Châu nhìn thấy họ thì lập tức tái mặt với vẻ hoang sợ.  

 

Lạc Ngưng Đan mỉm cười nói: “Trình thiếu gia, lâu rồi không gặp”.  

 

Trình Vân Kiệt nhìn Lạc Châu rồi lại nhìn Lạc Ngưng Đan, sau đó hỏi: “Rốt cuộc cô là ai?”  

 

Lạc Ngưng Đan: “Đương nhiên tôi là Lạc Ngưng Đan”, dứt lời, cô ấy vung tay lên, linh khí tích tụ trên không và tạo thành một viên đan dược.  

 

Cô ấy cười nói: “Chỉ có thầy luyện đan tài giỏi mới hiểu được thủ pháp luyện đan trên không của tôi”.  
 
Chương 5527: “Vấn bối đồng ý thử”.


Ngô Bình ngẫm nghĩ nếu có dược liệu quý nào đó thật mà anh không lấy thì tiếc quá nên nói: “Thế đi gặp một lát cũng được”.

Hai người chuẩn bị một lát rồi đi gặp Nguyệt Tổ. Nguyệt Tổ đang bế quan trong Nguyệt Động, bên ngoài

có một con vượn trắng canh gác. Nó cao hai mét, ngồi một chỗ như thần giữ cửa, trông rất oai phong.

Nguyệt Thanh Ảnh đi tới gần nó rồi lịch sự nói: “Tiền bối, tôi là Nguyệt Thanh Ảnh, ba năm trước tôi từng đến đây, tiền bối có thể vào thông báo với lão tổ một chút không?”

Con vượn trắng gật đầu rồi nhìn vào bên trong, ngay sau đó nó đã nhích người sang một bên nhường đường.

Nguyệt Thanh Ảnh mừng rỡ nói: “Nguyệt Tổ đồng ý gặp mình rồi”.

Hai người sóng vai đi vào, đi được một đoạn thì họ vào. một căn phòng đá. Căn phòng này không lớn, có một người đàn ông trung niên đang ngồi xếp bằng trên cái giường đá ở bên trong.

Người này có gương mặt tuấn tú, không có râu, mặc trường bào màu trắng, mái tóc dài xoã sau lưng, ánh mắt sáng ngời như trăng.

“Tham kiến lão tổ”, Nguyệt Thanh Ảnh và Ngô Bình hành lễ.

Người đàn ông này chính là Nguyệt Như Hoả, lão mỉm cười nói: “Nha đầu kia, mấy năm không gặp, con đã lớn thế này rồi. Sao tự nhiên lại muốn đến gặp lão tổ hả?”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Lão tổ, con luôn muốn đến gặp. người, nhưng sợ làm phiền người tu luyện ạ”.

Nguyệt Như Hoả: “Lại vịn cớ đấy, đây là bạn trai của con hả?”

Nguyệt Thanh Ảnh đỏ mặt gật đầu: “Con muốn dẫn anh ấy đến gặp người”.

Nguyệt Như Hoả cười nói: “Con dám dẫn cậu ấy đến gặp †a thì chắc đây cũng là một anh tài hả?”

Nguyệt Thanh Ảnh thoáng vẻ đắc ý nói: “Anh ấy là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh ạ”.

Nguyệt Như Hoả: “Lục Tử Đỉnh ư?” Nguyệt Thanh Ảnh: “Vâng”.

Nguyệt Như Hoả nhìn sang Ngô Bình rồi hỏi: “Cậu học theo sư phụ nào?”

Ngô Bình: “Luyện đan thì vãn bối tự học, nhưng trước kia từng là đệ tử của Ngạo Thế Đan Tông”.

Nguyệt Như Hoả gật đầu: “Ngạo Thế Đan Tông cũng có thể coi là một môn phái lớn, cậu nói vậy thì giờ không phải đệ tử của họ nữa à?”

Ngô Bình: “Vâng”. “Có gì chứng minh trình độ của cậu không?”

Ngô Bình biết mình không cần nói dối trước một cao. nhân thế này nên nói ngay: “Thật ra vãn bối đã kiểm tra được thân phận thầy luyện đan Kim Tử Đỉnh, nhưng tông chủ thấy trình độ này quá cao nên đã cấp tạm cho vấn bối là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh”.

Nguyệt Như Hoả nhướn mày rồi cười nói: “Tôi đang có một phương thức luyện đan cùng dược liệu, nếu cậu là thầy luyện đan Kim Tử Đỉnh thì chắc chắn có thể luyện chế được”.

Ngô Bình biết bây giờ không nên khiêm tốn nên nói: “Vấn bối đồng ý thử”.

“Tốt!", Nguyệt Như Hoả lấy một tờ giấy ra rồi đưa cho anh.

Ngô Bình nhận lấy đọc thì thấy đan dược này có tên là Phá Cảnh Đan, uống nó vào thì có thể đột phá từ cảnh giới Thần Thông lên Đạo cảnh.

Khoảng cách giữa hai cảnh giới này không thể đong đếm được, vì thế giá trị của viên đan dược này cực kỳ quý.

Ngô Bình ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Lão tổ lấy phương thức này ở đâu ra thế ạ?”

Nguyệt Như Hoả: “Do Lục Thiên Thành - một kỳ tài luyện đan thời xưa nghĩ ra đấy, tiếc là vừa nghĩ ra xong thì đã biến mất, giờ chẳng biết đang ở đâu”.

Ngô Bình: “Theo đơn này thì Phá Cảnh Đan có thể tăng khả năng đột phá từ Thần Thông lên Đạo cảnh”.
 
Chương 4839


 Nha hoàn nào đã gặp chuyện thế này nên lập tức sợ tái mặt rồi nói: “Tiểu nữ nói, tiểu thư không phải Lạc Ngưng Đan, mà là Lạc Châu - em gái của Lạc Ngưng Đan ạ”.  

 

Trình Vân Kiệt gào lên: “Tiện nhân, cô dám lừa tôi, mau cho tôi xem mặt thật ngay”.  

 

Lạc Châu run lên, không dám nói gì.  

 

Ngô Bình cười nói: “Muốn xem mặt thật của cô ta thì dễ mà”.  

 

Advertisement

Anh đi tới gần Lạc Châu rồi vung tay lên, Lạc Châu hét lên đau đớn, thần hôn bay ra, thể xác bên ngoài xuất hiện những phù văn quỷ dị.  

 

Ngô Bình liếc nhìn rồi nói: “Đây là bí thuật đánh cắp thể xác và tu hành của người khác, chắc anh cũng nhìn ra rồi”.  

 

Trình Vân Kiệt không chút nghi ngờ mà bắt lấy thần hồn của Lạc Châu, sau đó luyện hoá bằng chân hoả để tiêu diệt hình thần của cô ta.  

 

Advertisement

Lạc Châu hét lên: “Chị cứu em với!”  

 

Lạc Ngưng Đan có vẻ không nỡ nên định tiến lên ngăn cả, nhưng thần hồn của Lạc Châu đã hoá thành tro bụi, còn cô ta thì đã chết.  

 

Ngô Bình cất da thịt của Lạc Ngưng Đan đi rồi cười nói: “Lạc Đan, chị đã trả thù được rồi, chúng ta đi thôi”.  

 

“Đi? Cậu nghĩ mình đi được à?”  

 

Tam phu nhân cười lạnh nói.  

 

Ngô Bình cau mày: “Các người định giữ chúng tôi lại ư?”  

 

Tam phu nhân lạnh giọng nói: “Tuy Lạc Châu là giả mạo, nhưng người ngoài đều biết Lạc Ngưng Đan đã gả vào nhà họ Trình. Vậy mà các người dám quấn quýt xuất hiện trước mặt bao người, thế người ta sẽ đánh giá nhà tôi sao đây? Hai người cũng hãy dùng cái chết để đền tội đi”.  

 

Ngô Bình nhìn người phụ nữ đó rồi hỏi: “Bà có chắc muốn giết chúng tôi không?”  

 

Tam phu nhân: “Có, các người chết chắc rồi, người đâu!”  

 

Lúc này, có hai cao thủ tiến vào, họ đều có tu vi Đạo Tôn, hơn nữa ai cũng cầm pháp bảo lợi hại.  

 

Trình Vân Kiệt chợt nói: “Mẹ, Lạc Ngưng Đan là cao thủ luyện đan, giết thì tiếc quá”.  

 

Tam phu nhân: “Giữ nó lại thì mặt mũi nhà ta để đi đâu?”  

 

Trình Vân Kiệt: “Mình có thể tuyên bố với bên ngoài là đã giết cô ta rồi”.  

 

Tam phu nhân ngẫm nghĩ rồi nói: “Thế cũng được”.  

 

Ngô Bình lắc đầu: “Các người tưởng chúng tôi là gì mà muốn giết là giết hả?”  

 

Trình Vân Kiệt lạnh giọng nói: “Xử lý thằng này trước”.  

 

Hai cao thủ cùng ra tay, nhưng họ vừa cất bước thì đã khựng lại. Ngô Bình tiên lại gần rồi cầm lấy pháp bảo của họ, sau đó đập vào mi tâm của mỗi người.  

 

Đoàng!  

 

Hai người đó nổ banh xác, hình thần đã bị tiêu diệt.  

 

Sau đó, Ngô Bình đi tới gần Trình Vân Kiệt và tam phu nhân rồi giơ tay điểm vào mi tâm của họ, cơ thể của hai người đó vặn vẹo rồi thu lại nhỏ xíu.  
 
Chương 5528: Yêu cầu của Nguyệt Đông Thăng


Dứt lời, lão hỏi Ngô Bình: “Cậu có thể luyện chế được không?”

Thật ra Ngô Bình có thể thử, nhưng anh sẽ không làm vậy, vì đan dược này quá quan trọng, anh không muốn tự đẩy mình vào nguy hiểm nên nói: “Lão tổ, chờ sau khi tiến vào Đạo canh rồi thì vãn bối mới mình có luyện chế được hay không. Chứ giờ thì chắc chắn không làm được ạ”.

Nguyệt Như Hoả sáng mắt lên nói: “Vậy là chỉ cần cậu đột phá thì sẽ nắm chắc được phần nào ư?”

Ngô Bình gật đầu: "Vâng”.

Nguyệt Như Hoả mừng rỡ nói: “Thế là tốt rồi. Thanh Ảnh, con thật tinh mắt khi đã chọn được một chàng rể tài thế này cho gia tộc!”

Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Lão tổ, con nhớ người đã cất giữ rất nhiều dược liệu quý, người có thể tặng cho anh Bình một ít được không?”

Nguyệt Như Hoả: “Ừ, ta giữ các dược liệu ấy cũng phí, ta sẽ tặng hết cho cậu bạn này”.

Dứt lời, lão lấy một cái lò luyện nhỏ màu xanh ra rồi nói: “Đây là lò luyện Vạn Dược, bên trong có một không gian trồng khá nhiều dược liệu, cậu cầm đi!”

Ngô Bình vội nói: “Cái này quý quá, vấn bối không dám nhận".

Nguyệt Như Hoả: “Đương nhiên ta không cho không cậu đâu, sau này cậu phải luyện chế đan dược giúp Nguyệt Thị ta, nhất là những loại đan dược mà bên ngoài không có”.

Ngô Bình nhận lấy lò luyện rồi dùng thần niệm quan sát, sau đó thấy không gian bên trong còn rộng hơn ruộng thuốc của Lý Thuần Như: “Vâng ạ”.

Nguyệt Tổ cười nói: “Được rồi, hai đứa về đi, sau này có khó khăn gì thì cứ dùng ngọc phù này để liên lạc với ta”.

Nguyệt Thanh Ảnh nhận lấy rồi cùng Ngô Bình lui ra ngoài.

Sau khi rời khỏi đó, Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Láo tổ thoáng thật, tặng cả lò luyện Vạn Dược cho anh luôn”.

Ngô Bình: “Nhưng như thế anh lại thấy hơi áp lực”.

Anh biết rõ đạo lý có ăn có trả, sau này Nguyệt Thị cần đan dược gì thì anh không thể từ chối.

Sau khi hai người về biệt viện của Nguyệt Thanh Ảnh thì thấy Nguyệt Đông Thăng đang chờ mình ở đây.

“Thầy Ngô!”, lúc này, Nguyệt Đông Thăng đã có thái độ khác hẳn, ông ta tươi cười niềm nở với Ngô Bình.

“Thanh Ảnh, hai đứa đi gặp lão tổ à? Người nói sao?”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Lão tổ khen anh Bình và bảo sau này sẽ làm chỗ dựa cho bọn con”, nói rồi, cô ấy giơ ngọc phù ra.

Nguyệt Đông Thăng sáng mắt lên nói: “Đây là tín phù của lão tổ, cả thị tộc chỉ có ba người sở hữu thôi”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Tự nhiên bố đến đây làm gì?”

Nguyệt Đông Thăng cười phá lên: “Thì bố đến gặp thầy Ngô, Thanh Ảnh này, sao trước đó con không nói cho bố biết cậu Ngô đây là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh? Hại bố làm nhiều

chuyện vỗ lễ với cậu ấy”.
 
Chương 4840


Ngô Bình nói với Lạc Ngưng Đan: “Chị Lạc, chúng ta về thôi”.  

 

Lạc Ngưng Đan gật đầu: “Ừ”.  

 

Hai người cùng đến nhà họ Lạc. Bố của Lạc Ngưng Đan là Lạc Tư Thái, tu vi không cao, thể chất yếu ớt bẩm sinh nên cũng không có địa vị cao trong tộc. Nếu không nhờ Lạc Châu giả mạo thành Lạc Ngưng Đan rồi gả vào nhà họ Trình thì ông ấy gần như không tồn tại trong nhà họ Lạc.  

 

Lạc Tư Thái đang bế một đưa bé mấy tháng trong nhà với vẻ đầy thương yêu, một người phụ nữ ngồi lên giường với vẻ đầy lo lắng.  

Advertisement

 

“Lão gia, mẹ con Lạc Châu sẽ không tha cho tôi đâu. Hôm nay, tôi đã gặp Trình Phượng Nghi, ánh mắt của bà ta rất nham hiểm. Tôi không sợ chết, nhưng tôi lo cho Siêu Nhi của chúng ta”.  

 

Lạc Tư Thái: “Phu nhân đừng lo, tôi đã có sắp xếp rồi. Vài ngày nữa là mừng thọ của nhạc phụ, bà bế con về, sau đó tôi sẽ cho người đi bảo vệ bà”.  

Advertisement

 

Người phụ nữ rơi nước mắt: “Tôi về nhà mẹ thì họ càng dễ ra tay cơ mà?”  

 

Lạc Tư Thái: “Đừng sợ, tôi đã mời cao thủ đến bảo vệ hai mẹ con rồi, sẽ không sao đâu”.  

 

Đúng lúc này, có người đến báo: “Trình phu nhân đến ạ”.

Trình phu nhân mà người làm thông báo chính là Trình Phượng Nghi. Lạc Tư Thái chợt hoang mang nói: “Bảo ta không có nhà…”  

 

Nhưng ông ấy còn chưa nói dứt câu thì Trình Phượng Nghi đã đi tới. Bà ta nhìn Lạc Tư Thái và đứa bé trong lòng ông ấy rồi cười nói: “Lão gia, em bé ngoan chứ?”  

 

Lạc Tư Thái vô thức ôm chặt lấy đứa bé rồi nói: “Phượng Nghi, bà tới đây làm gì?”  

 

Trình Phượng Nghi thờ ơ nói: “Là thế này, gia chủ có chuyện tìm ông, chúng ta cùng đến đó xem sao. À, bố bà ta sắp mừng thọ còn gì, cho bà ta bế con về nhà ngoại đi”.  

 

Người phụ nữ xinh đẹp: “Tôi không về”.  

 

Trình Phượng Nghi sầm mặt nói: “Sao, bà dám làm trái lời tôi à?”  

 

Người phụ nữ bật khóc nói: “Trình Phượng Nghi, tôi biết bà đang có âm mưu gì”.  

 

Trình Phượng Nghi: “Âm mưu gì, nói thử nghe coi!”  

 

Người phụ nữ lắc đầu: “Tôi không cần nói, trong lòng bà tự biết rồi”.  

 

Lạc Tư Thái cười nói: “Phượng Nghi, lát tôi sẽ cho người đưa mẹ con bà ấy về ngoại, bà yên tâm”.  

 

Trình Phượng Nghi:  “Sắp xếp luôn đi”.  

 

Lạc Tư Thái: “Được”, nói rồi, ông ấy gọi quản gia tới ngay.  

 

Thấy Lạc Tư Thái gọi người đưa hai mẹ con người phụ nữ về ngoại thì Trình Phượng Nghi nói: “Đi thôi, đến gặp chủ nhà”.  

 

Lạc Tư Thái đi theo Trình Phượng Nghi đến đại đường của nhà họ Lạc, gia chủ Lạc Tây Phong đã đến trước rồi. Trình Phượng Nghi vừa đến đã đứng cạnh Lạc Tây Phong, chẳng chút nể nang sự có mặt của Lạc Tư Thái mà dịu dàng nói: “Tây Phong, ông giỏi quá, lại đột phá rồi đúng không?”  
 
Chương 5529: “Họ bán đan dược cấp mấy ạ?”


Ngô Bình: “Vâng, bác trai”. Nguyệt Đông Thăng mừng rỡ nói: “Tiểu Ngô, sau này cháu cứ coi đây là nhà mình, có gì cần thì cứ nói với bác và Thanh Ảnh, nhất định mọi người sẽ tiếp đãi cháu chu đáo”.

Nguyệt Thanh Ảnh rùng mình nói: thẳng luôn đi ạ”.

Thôi bố có gì thì nói

Nguyệt Đông Thăng cười phá lên: “Đúng là có chút chuyện thật, trước kia Nguyệt Thị toàn mua đan dược của Ngạo Thế Đan Tông, nhưng mấy năm trở lại đây họ liên tục tăng giá. Ví dụ đan dược có giá năm triệu của ngày trước thì giờ đã lên thành 20 triệu rồi. Hai năm qua, chúng ta không còn mua được nhiều đan dược nữa”.

Ngô Bình: “Bác Nguyệt cần cháu giúp ư?”

Nguyệt Đông Thăng: “Bên bác đang cần ba loại đan dược rất quan trọng, chủ yếu để giúp đệ tử trong gia tộc có thể đột phá vào giây phút quan trọng. Ba loại đan dược này cũng rất quý, nếu cháu có thể luyện chế được thì sau này Nguyệt Thị sẽ không phải lo bị ai chèn ép nữa”.

Ngô Bình hỏi: “Ba đan dược nào vậy ạ?” Nguyệt Đông Thăng lấy ngay ra cho Ngô Bình xem.

Ngô Bình cầm lấy nghiên cứu thì thấy ba đan dược này đều có tính đặc trưng riêng.

Loại thứ nhất là Thiên Tư Đan, một đan dược nâng cao tư chất. Đương nhiên giá của đan dược này cực cao, vì nó có thể biến mục nát thành thần kỳ, khiến một người có hể chất bình thường lên cấp trung hay thậm chí là cấp thượng. Nếu người có tư chất ổn uống nó thì sẽ có cơ hội trở thành thiên tài.

Đương nhiên, Thiên Tư Đan không phù hợp với tất cả mọi người, có thành công được hay không còn phải xem cơ duyên của người uống. Song dù thế thì nó vẫn là thứ mà mọi môn phái đều ao ước.

“Đây là Thiên Tư Đan, mỗi năm Ngạo Thế Đan Tông cũng. không thể luyện chế nhiều được đúng không?”, Ngô Bình hỏi.

Nguyệt Đông Thăng gật đầu nói: “Đúng, họ chỉ bán ra với số lượng có hạn là mỗi năm 300 viên thôi, hơn nữa nhà bác chỉ mua được đan dược tứ phẩm, còn tam phẩm và nhị phẩm thì họ dành bán cho các thế lực khác”.

Ngô Bình: “Họ bán đan dược này bao nhiêu tiền?”

Nguyệt Đông Thăng: “Trước là năm tỷ, nhưng giờ là 12 tỷ”. Ngô Bình: “Ba viên thì là 36 tỷ rồi, đúng là con số lớn”.

Nguyệt Đông Thăng: “Vấn đề là giờ còn không dễ mua được, vì hiện tại Ngạo Thế Đan Tông chỉ ba ra 150 viên, muốn mua nhiều thì phải trả giá gấp đôi”.

Ngô Bình: “Đan dược này không bao giờ sợ ế nên họ làm vậy cũng đúng”.

Nguyệt Đông Thăng thở dài: “Tiểu Ngô, cháu nghĩ cách giúp bác được không?”

Ngô Bình hỏi: “Cấp cao nhất mà Ngạo Thế Đan Tông luyện được là nhị phẩm ạ?”

Nguyệt Đông Thăng: “Tốt nhất là nhất phẩm, nhưng số lượng cực ít. Nghe nói mỗi năm chỉ được vài chục viên thôi, còn nhị phẩm thì nhiều hơn nhưng toàn dùng trong nội bộ, chỉ có số ít bán ra ngoài. Nhiều nhất là đan dược tứ và tam phẩm.

“Đan dược nhất phẩm có giá bao nhiêu ạ?” Nguyệt Đông Thăng: “Gấp mười lần tứ phẩm”.

Ngô Bình: “Bác Nguyệt, cháu đang đỉnh mở một đan lâu. Đến lúc đó, đan lâu có thể chuyên cung cấp đan dược này cho. Nguyệt Thị, hơn nữa thấp nhất là cấp nhất phẩm, còn giá thì mỗi viên 20 tỷ. Song, Nguyệt Thị phải cung cấp dược liệu cho. đan dược này”.

Nguyệt Đông Thăng mừng rỡ nói: “Đan dược nhất phẩm! Được, bên bác sẽ cung cấp đủ”.

Ngô Bình nhìn tiếp sang viên đan dược thứ hai thì thấy mình từng gặp đan dược này trong Đan Phổ, tên của nó là Vạn Pháp Đan.

Vạn Pháp Đan có thể nâng cao năng lực lĩnh ngộ trật tự đại đạo của tu sĩ Thần Thông. Ví dụ một tu sĩ chỉ lĩnh ngộ được trật tự hạ phẩm, nhưng uống đan dược này vào thì thần hồn sẽ nhảy bén hơn và có khả năng lĩnh ngộ được trật tự trung phẩm.

Ngô Bình nói: “Bác Nguyệt, chắc đan dược này cũng hiếm đúng không?”

Nguyệt Đông Thăng: “Ừ, nó quý mà chỉ hợp với tu sĩ Thần Thông nên mỗi năm nhà bác chỉ mua 50 viên. Nhưng giờ Ngạo Thế Đan Tông mỗi năm chỉ bán ra mười viên, hơn nữa giá còn tăng từ 30 tỷ lên thành 70 tỷ”.

Ngô Bình: “Họ bán đan dược cấp mấy ạ?”

Nguyệt Đông Thăng: “Toàn cấp tứ phẩm thôi”.
 
Chương 4841


Dù trong lòng ông ấy thấy rất phẫn nộ, nhưng thế lực của gia chủ quá mạnh, ông ấy không dám làm phản nên đành bấm bụng cho qua.  

 

Trình Phượng Nghi mỉm cười nói: “Tây Phong, tôi tìm ông là có chuyện cần thương lượng”.  

 

Lạc Tây Phong: “Nói đi, chỉ cần làm được thì tôi sẽ không từ chối”.  

 

Trình Phượng Nghi chỉ vào Lạc Tư Thái rồi nói: “Biên cương gia tộc ta có một cái mỏ đúng không? Ông điều Lạc Tư Thái đến đó quản lý đi”.  

Advertisement

 

Lạc Tây Phong ngạc nhiên nói: “Tại sao lại điều ông ta đến đó, ông ta luôn rất nghe lời mình mà…”  

 

Trình Phượng Nghi cau mày nói: “Giờ tôi không muốn nhìn thấy mặt ông ta nữa, tóm lại là vướng víu”.  

 

Advertisement

Lạc Tây Phong cười nói: “Được, Tư Thái, lát ông thu dọn một chút rồi tới quản lý mỏ thiết đi”.  

 

Lạc Tư Thái run lên, tay nắm chặt thành quyền, nhưng lát sau lại thả lỏng rồi nói: “Vâng thưa gia chủ”.  

 

“Bố tôi sẽ không đi đâu hết”.  

 

Lúc này, đột nhiên có một giọng nói vang lên, Lạc Ngưng Đan và Ngô Bình cùng xuất hiện.  

 

Khi Lạc Tư Thái nhìn thấy Lạc Ngưng Đan, ông ấy còn tưởng là Lạc Châu. Trình Phượng Nghi vẫn cười cợt như cũ: “Châu Nhi, sao con lại về rồi, mà kia là ai thế?”  

 

Lạc Ngưng Đan cười lạnh nói: “Trình Phượng Nghi, mở to mắt chó của bà ra mà nhìn cho rõ, tôi là Lạc Ngưng Đan, chứ không phải Lạc Châu”.  

 

Trình Phượng Nghi hoảng hốt: “Cô là Lạc Ngưng Đan ư? Thế Châu Nhi của tôi đâu?”  

 

Ngô Bình: “Bị Trình Vân Kiệt đánh chết rồi”.  

 

Mắt Trình Phượng Nghi tối sầm rồi ngất trong lòng của Lạc Tây Phong, ông ta tức giận nói: “Lạc Ngưng Đan, cô thật là độc ác!”  

 

Lạc Ngưng Đan lạnh lùng nói: “Độc ác ư? Ngày xưa chính hai mẹ con Trình Phượng Nghi đã hại chết tôi, mà giờ ông lại bảo tôi độc ác à?”  

 

Lạc Tây Phong đanh thép nói: “Người đâu, vả miệng nó cho ta!”  

 

Song, không một ai bước vào, Ngô Bình thờ ơ nói: “Đừng gọi nữa, hộ vệ của ông ngủ hết rồi”.  

 

Lạc Tây Phong kinh ngạc: “Cậu là ai?”  

 

Ngô Bình: “Người ông không thể động tới”.  

 

Lạc Tây Phong nuốt nước miếng, cuối cùng vẫn không dám ra tay nên chỉ đành hừ mạnh một cái.  

 

Bấy giờ Lạc Tư Thái mới nhìn sang con gái mình, ông ấy kích động đến nỗi níu lấy tay Lạc Ngưng Đan rồi nói: “Ngưng Đan, là con thật ư?”  

 

Lạc Ngưng Đan nhìn bố mình rồi thở dài nói: “Con không đồng ý cho mẹ và em đi đâu hết”.  

 

Lạc Tư Thái cúi đầu xuống: “Tại bố vô dụng, không bảo vệ được hai mẹ con bà ấy”.  

 
 
Chương 5530: Thiên Tư Đan nhất phẩm


Viên đan dược thứ ba có một tầng sáng ở trên bề mặt, trong đó có sáu phù văn kỳ diệu.

Ngô Bình nói: “Đây là Lục Phúc Đan. Trong quá trình luyện chế đan dược này, cần cho sáu loại phù lực vào trong đan dược. Uống nó vào thì sẽ được sáu phù văn này trợ lực, chúng là Cự Lực Phù, Thần Giáp Phù, Thiên Tâm Phù, Không Độn Phù, Hộ Thân Phù và Bạo Kích Phù! Sau khi được sáu loại sức mạnh này hỗ trợ, đến tu sĩ bình thường cũng trở thành cường giả có thể hạ được đối thủ cùng cấp”.

Nguyệt Đông Thăng gật đầu: “Đúng thế, hiệu quả của Lục Phúc Đan này rất mạnh, nhưng cũng rất khó luyện chế. Mỗi năm, Ngạo Thế Đan Tông chỉ luyện chế hơn chục viên thôi, hơn nữa chất lượng cũng không cao. May thì mỗi năm nhà bác mua được hai đến ba viên, xui thì chẳng mua được viên nào.

Ngô Bình: “Lục Phúc Đan này có đắt không ạ?”

Nguyệt Đông Thăng: “Đan dược tứ phẩm có giá 100 tỷ, nếu là cấp tam phẩm thì sẽ tiến hành đấu giá, thường giá đều trên 300 tỷ”.

Ngô Bình không nhịn được hỏi: “Đan dược quý thế này thì nhà bác mua về cho ai uống?”

Nguyệt Đông Thăng: “Nhà nào chẳng có vấn bối, đương nhiên để cho họ dùng rồi”.

Ông ta bỗng hỏi: “Tiểu Ngô, cháu cũng luyện chế được đan dược này chứ?”

Ngô Bình: “Cháu có thể thử, nếu luyện chế được thì chắc chăn chất lượng trên cấp tứ phẩm”.

Cái khó khi luyện chế đan dược này là ở người luyện đan cũng phải tinh thông chế tạo phù chú. Ở Bí cảnh có một cảnh giới nhỏ là Chân Phù, nếu chưa tu hành cảnh giới này đến viên mãn thì không thể luyện chế đan dược này được.

Nguyệt Đông Thăng: “Thế thì tốt rồi! Nhà họ Nguyệt sẽ mau chóng chuẩn bị dược liệu cho ba loại đan dược này”.

Ngô Bình: “Bác Nguyệt, hay chúng ta mở đan lâu trước rồi luyện chế đan dược sau”.

Nguyệt Đông Thăng đã đạt được mục đích rồi nên cũng không vội mà đồng ý ngay: “Bác nghe theo cháu hết, vậy chúng ta cứ lo mở đan lâu trước. Cháu yên tâm, nhất định Nguyệt Thị sẽ ủng hộ cháu hết mình”.

Trong địa bàn của Nguyệt Thị có thành Minh Nguyệt là to nhất, dân số trên một trăm triệu, hầu hết người dân sinh sống ở đó đều là các tu sĩ giàu có.

Khu buôn bán trọng điểm nhất của thành này có giá đất rất cao, mỗi cửa hàng đều cả vài tỷ đến vài chục tỷ. Nếu muốn mua mặt băng rộng và độc lập thì giá còn cao hơn nữa, ngoài ra dù có tiền cũng chưa chắc mua được.

Lúc này, Ngô Bình đang đi cùng nhóm Nguyệt Đông Thăng và Nguyệt Thanh Ảnh đến đây để chọn cửa hàng.

Đường phố ở đây rất rộng, ở một ngã tữ có một cửa hàng đang đề biển cho thuê. Điều kỳ lạ là đây là một cửa hàng có vị trí rất đẹp nhưng đã để trống lâu rồi vì không có ai thuê.

Ngô Bình quan sát thì thấy cửa hàng này có bảy tầng, phía sau còn có nhà khô và căn biệt viện, ngoài ra còn có vườn hoa và hồ nước, môi trường sống và vị trí đều không chê vào đâu được.

Anh hỏi: “Cửa hàng này được đấy, nhưng tại sao chẳng có ai thuế?”

Có khá nhiều người đi phía sau Nguyệt Đông Thăng, ông ta hỏi họ: “Có ai biết lý do không?”
 
Chương 4842


Một tia máu bắn lên, Trình Phượng Nghi vừa tỉnh lại nhưng đầu đã lìa khỏi cổ, máu tươi bắn hết lên người Lạc Tây Phong.  

 

Lạc Tây Phong ngây ra rồi đẩy thi thể của Trình Phượng Nghi ra, nói: “Con mẹ này đúng là đáng chết! Công tử, cảm ơn cậu đã trừ hậu hoạ giúp tôi”.  

 

Ngô Bình phải bái phục trước màn quay xe của Lạc Tây Phong, anh nói với Lạc Ngưng Đan: “Chị Lạc, mình về nhà chị thôi”.  

 

Bọn họ đi rồi, Lạc Tây Phong còn cúi thấp người chào mãi.  

Advertisement

 

Về đến nhà của Lạc Tư Thái, Lạc Ngưng Đan đi gặp mẹ và em trai mình, còn Lạc Tư Thái tiếp Ngô Bình ở phòng khách.  

 

Ngô Bình nói: “Cháu vừa ờ nhà họ Trình về đây, bọn cháu đã giết mấy người ở đó. Kiểu gì nhà họ Trình cũng trả thù, vì thế cháu với chị Lạc định đưa cả nhà mình rời khỏi đây rồi tới một nơi an toàn”.  

 

Advertisement

Lạc Tư Thái vội hỏi: “Đi đâu thế?”  

 

Ngô Bình: “Đại lục Hồng Hoang, nơi này khá an toàn”.  

 

Lạc Tư Thái: “Được, dẫu sao thì ngôi sao chính cũng mất rồi, đại lục Tinh Lan này không còn gì đặc biệt nữa”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Chú có biết lai lịch của ngôi sao chính không ạ?”  

 

Lạc Tư Thái: “Nghe đồn, có một cường gỉa đã phá vỡ hư không và tiến vào vũ trụ chính, sau đó lấy trộm một vì sao ở đó”.  

 

Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Lấy trộm một vì sao ạ?”  

 

Lạc Tư Thái gật đầu: “Ừ, một vì sao. Tiếc là trên đường trở về, người này đã bị một cường giả khác đánh bị thương nặng, vì sao ấy cũng bị cướp mất, cuối cùng chỉ mang được một mảnh vỡ về và đặt ở đây, chiếu sáng cho đại lục này suốt bao năm qua”.  

 

Ngô Bình: “Thế vị tiền bối ấy là ai ạ?”  

 

“Tôi không biết, người này có thân phận rất thần bí. Nhưng người ở đại lục Tinh Lan đều gọi ông ấy là Thiên Tinh đại đế, năm nào cũng cúng bái”.  

 

Khi họ đang nói chuyện thì có một luồng sát khí bao phủ cả nhà họ Lạc, Lạc Tây Phong kinh hãi, vội vàng bay lên cao để kiểm tra.  

 

Nhưng ông ta chỉ nhìn thấy một ông lão đeo hồ lô cưỡi trên lưng con bò đen, Lạc Tây Phong vừa thò mặt lên, ông lão đã búng tay một cái, một đường kiếm bay đi, đầu Lạc Tây Phong rơi xuống đất, chết rồi cũng không biết vì sao mình chết.  

 

Giết Lạc Tây Phong xong, ông lão thờ ơ nói: “Ra chịu chết mau!”  

 

Ngô Bình bình tĩnh nói: “Đừng sợ”.  

 

Dứt lời, anh chộp tay lên cao, cả bò và ông lão kia đều bị một luồng sức mạnh hút lấy, sau đó ngã xuống sân.  

 

Ông lão vừa rơi xuống thì Ngô Bình đã đi ra rồi ghét sát lão, hỏi: “Ông đang nói tôi à?”  

 

Lúc này, Ngô Bình có khí tức rất đáng sợ, ông lão tái mặt rồi run rẩy nói: “Cậu là ai?”  

 

“Mẹ con Trình Vân Kiệt do tôi phong ấn đấy, ông định trả thù hả?”  
 
Chương 5531: “Nguyệt gia chủ có gì căn dặn ạ?”


Ngay sau đó đã có một người đàn ông trung niên mập. mạp đi nhanh ra, sau đó hành lễ rồi cung kính hỏi: “Nguyệt gia chủ có gì căn dặn ạ?”

Nguyệt Đông Thăng hỏi: “Ông Hầu, mấy năm không gặp, ông làm ăn thế nào?”

Người đàn ông này làm kinh doanh cũng khá khấm nên là một trong các hộ giàu có ở thành này.

Ông Hầu cười đáp: “Nhờ phúc của Nguyệt gia chủ mà thời gian qua, tôi làm ăn khá lắm ạ”.

Nguyệt Đông Thăng: “Tôi thấy cửa hàng này của ông chẳng có ai thuê nên định mua nó đi để giải quyết phiền phức cho ông”.

Ông Hầu chớp mắt rồi lập tức cảm kích nói: “Cảm ơn Nguyệt gia chủ, tôi muốn bán nó lắm rồi mà chẳng có ma nào mua. Nếu Nguyệt gia chủ muốn mua thì tôi biết ơn quái”

Ông Hầu nói dối mà không thèm chớp mắt, rõ ràng ông ta ghi trên biển là cho thuê, chứ có dòng nào ngỏ ý muốn bán đâu.

Nguyệt Đông Thăng rất hài lòng với thái độ của ông Hầu nên nói: “Ông ra giá đi”.

Ông Hầu ngẫm nghĩ rồi nói: “Nguyệt gia chủ, tôi lấy 10 tỷ thôi”.

Thật ra, cửa hàng này có thể bán tới 100 tỷ, nhưng ông Hầu ra giá như vậy đúng như kiểu vừa bán vừa cho rồi.

Nguyệt Đông Thăng gật đầu: “Được, tôi mua”.

Sau đó, ông Hầu rất phối hợp mà đưa giấy tờ nhà đất cho. Ngô Bình.

Mua cửa hàng xong, Nguyệt Đông Thăng gọi ngay các đệ tử trong nhà mình đến làm chân sai vặt cho Ngô Bình. Loáng cái, cửa hàng đã được dọn dẹp đâu ra đấy, chỉ cần chuẩn bị đủ đan dược là có thể khai trương được rồi.

Thấy môi trường ở Thần Châu tốt, tu sĩ lại đông nên Ngô. Bình quyết định sẽ phát triển chính mảng đan dược. Tiếp theo, anh sẽ luyện chế 20 lò đan dược rồi dùng Vạn Hoá Thần Hồ nhân bản. Hiện giờ, anh cũng còn hơn trăm loại đan dược, nên có thể dùng Vạn Hoá Thần Hồ để nhân bản rồi bán.

Tối đó, nhóm Nguyệt Thanh Ảnh đều ở lại cửa hàng để giúp Ngô Bình. Còn anh thì nhốt mình trong phòng luyện đan để vừa luyện đan, vừa nhân bản đan dược.

Chờ khi anh ra ngoài thì đã là sáng này hôm sau. Anh đã dành nguyên một ngày để luyện chế mười lò đan dược, có các đan dược này rồi thì đan lâu có thể khai trương ngay.

Song trước khi khai trương cửa hàng thì anh cần luyện chế hai loại đan dược đầu tiên mà nhà họ Nguyệt cần đã. Như vậy thì họ mới có thể biết được thực lực của anh, từ đó sẽ hỗ trợ anh tốt nhất có thể. Ngoài ra, anh không còn là đệ tử của Ngạo Thế Đan Tông nữa, nếu có thể luyện ra đan dược có chất lượng tốt hơn Ngạo Thế Đan Tông thì cũng là một cách chứng minh thực lực trong mảng luyện đan của anh.

Nguyệt Thanh Ảnh thấy Ngô Bình làm việc liên tục không nghỉ thì nói: “Anh Bình, chiều phải tham gia đại hội đỉnh Tinh rồi, anh nghỉ ngơi chút đi”.

Bận luyện đan mà Ngô Bình suýt quên mất vụ này nên gật đầu nói: “Ừ, luyện thêm một lò nữa rồi anh nghỉ".

Giờ anh cần luyện chế Thiên Tư Đan.

Vì Nguyệt Thị đã chuẩn bị đủ dược liệu nên Ngô Bình có thể luyện được vài lò.

Nhưng anh đã thành công ngay lò đầu tiên, thành phẩm là cấp nhất phẩm.

Tuy nhiên trên cấp này còn có tuyệt phẩm và cực phẩm. Đan dược từ cấp thập phẩm tới nhất phẩm có đan dược cấp. thất phẩm thì tương đương với hạ hạ phẩm, nhất phẩm thì ngang với thượng thượng phẩm.

Tuy nhiên trên cấp này còn có tuyệt phẩm và cực phẩm. Đan dược từ cấp thập phẩm tới nhất phẩm có đan dược cấp. thất phẩm thì tương đương với hạ hạ phẩm, nhất phẩm thì ngang với thượng thượng phẩm.

Còn đan dược được coi là bất nhập lưu thì là cấp bát phẩm, cửu phẩm và thập phẩm. Nhưng theo Ngô Bình thấy đan dược thuộc ba cấp này thì là phế đan rồi, thực tế là hầu hết các thầy luyện đan đều xử lý đan dược ở ba cấp này như phế đan.
 
Chương 4843


 Lão ta hét lên đau đớn, cảm giác một dấu ấn kỷ nguyên của mình đã bị Ngô Bình móc mất, lão ta gần như ngất xỉu.  

 

Lấy một dấu ấn kỷ nguyên ra xong, Ngô Bình cầm trong tay quan sát thì thấy dấu ấn này có liên quan đến vũ trụ, chính nó đã  giúp lão già này có thực lực mạnh mẽ.  

 

“Tôi để lại một kỷ nguyên cho ông đấy, biến đi”, anh nói.  

 

Ông lão như được đại xá, lập tức chạy mất dạng.  

Advertisement

 

Lạc Tư Thái đi ra, nhìn thấy dấu ấn kỷ nguyên trên tai Ngô Bình thì hô lên: “Dấu ấn kỷ nguyên! Công tử định luyện hoá nó à?”  

 

Ngô Bình: “Dấu ấn kỷ nguyên cũng luyện hoá được ạ?”

Advertisement

Lạc Tư Thái ra sức gật đầu nói: “Đương nhiên có thể, giờ phần lớn cường giả kỷ nguyên đều đi cướp dấu ấn của người khác, chứ đâu phải ai cũng có thể trải qua nhiều kỷ nguyên được”.  

 

Ngô Bình: “Luyện hoá dấu ấn kỷ nguyên của người khác có hiệu quả giống tự mình trải qua kỷ nguyên không ạ?”  

 

Lạc Tư Thái: “Không khác biệt là bao đâu, dù gì thì dấu ấn kỷ nguyên cũng không có nhiều uy lực, tác dụng của nó chỉ là thắt chặt thêm sự liên kết giữa cá thể và vũ trụ, giúp mình tiến vào vũ trụ là lấy được sức mạnh thôi”.  

 

“Khi gom đủ dấu ấn kỷ nguyên thì cá thể và vũ trụ dung hợp đến một mức định thì cá thể đó sẽ trở thành cường giả vũ trụ”.  

 

Ngô Bình: “Xem ra lão già này trở thành cường giả kỷ nguyên cũng nhờ cướp bóc”.  

 

Lạc Tư Thái: “Cũng không hẳn, dấu ấn kỷ nguyên khó luyện hoá lắm, nhiều người mất cả trăm năm thậm chí cả nghìn năm ấy chứ. Mà trong quá trình luyện hoá cũng xuất hiện nguy hiểm, vơ vẩn là chết như chơi”.  

 

Sau đó, ông ấy chợt nhớ ra chuyện gì nên nói tiếp: “Có nhiều nơi còn bán đấu giá con dấu kỷ nguyên đấy, đương nhiên giá đều rất đắt”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Ra là vậy”.  

 

Một lát sau, Lạc Ngưng Đan đã dẫn mẹ cùng em trai của mình ra cảm ơn Ngô Bình, anh nói: “Đừng khách sáo, chị Lạc, em đã nói chuyện với chú rồi, nhà mình sẽ rời khỏi đây rồi chuyển đến thiên cung”.  

 

Lạc Ngưng Đan: “Ở đây cũng chẳng còn gì để lưu luyến nữa, chuyển đi cũng tốt”.  

 

Ngô Bình: “Em đã giải quyết phiền phức phía nhà họ Trình rồi, mọi người cứ thong thả chuẩn bị rồi đến thẳng thiên cung nhé”.  

 

Lạc Ngưng Đan gật đầu: “Bên này vẫn còn vài việc cần xử lý, chắc nhà chị chưa chuyển đến ngay được. Huyền Bình, cậu cứ đi lo việc của mình trước đi”.  

 

“Vâng, có gì thì gọi em”, nói rồi, anh đã rời khỏi đại lục Tinh Lan.  

 

Anh quay lại Đan Hoàng Các, mấy anh em Lý Dật đều ở đây, đám nhóc đang chạy loạn khắp nơi gây chuyện, đương nhiên anh phải dạy dỗ lại.  

 

Song, anh vừa về thì đã thấy Nhậm San San và Đường Băng Vân cùng Diệp Băng Hi. Cả ba biết con trai mình đã gây chuyện nên cùng tới đây.  

 

“Bố, sao bố lại về ạ?”, Lý dược sư hào hứng chạy tới rồi bưng trà cho bố: “Con vừa pha đây ạ, bố nếm thử đi!”  
 
Chương 5532: Hội đỉnh Tinh


Cùng lúc đó, Ngô Bình tiếp tục luyện chế lò Thiên Tư Đan thứ hai. Lần này, quả nhiên anh đã tiến bộ hơn, thành quả là đan dược cực phẩm, hơn nữa còn có năm viên.

Sau khi nhân bản xong viên thứ nhất, Ngô Bình đã đưa nó cho Nguyệt Thanh Ảnh, để cô ấy giao cho Nguyệt Đông Thăng.

Nguyệt Đông Thăng đã thức trắng cả đêm để chờ tin của Ngô Bình, chỉ cần anh luyện chế được ba loại đan dược kia thì chắc chẳn Nguyệt Thị sẽ mạnh dần lên mỗi năm, không lâu nữa sẽ thành bá chủ của Thần Châu.

Lúc này, có các tộc lão đang ở đây để báo cáo tình hình trong tộc cho Nguyệt Đông Thăng biết.

Thấy Nguyệt Đông Thăng có vẻ thất thần, một tộc lão không nhịn được hỏi: “Gia chủ có tâm sự ạ?”

Nguyệt Đông Thăng: “Tôi đang chờ tin”. Tộc lão: “Chắc là tin quan trọng lắm ạ!”

Nguyệt Đông Thăng nhìn người đó rồi hỏi: “Tam thúc, nếu Nguyệt Thị ta có thể mua được Thiên Tư Đan nhất phẩm thì sẽ thế nào?”

Tộc lão kia sững người rồi sáng mắt lên nói: “Thì sẽ có rất nhiều thiên kiêu ra đời!”

Nguyệt Đông Thăng: “Đúng thế, tu hành chủ yếu dựa vào. tài nguyên, mà thứ có hiệu quả nhất hiện giờ chính là Thiên Tư Đan. Trước kia, chúng ta chỉ có thể mua được Thiên Tư Đan tứ phẩm, còn người khác thì mua được tam phẩm hay thậm chí là nhị phẩm, cách biệt thật sự quá lớn”.

Tam thúc kia hỏi: “Gia chủ, Thiên Tư Đan nhất phẩm khác tứ phẩm nhiều tới mức nào?”

Nguyệt Đông Thăng đã từng hỏi Ngô Bình về vấn đề này. nên biết: “Thiên Tư Đan tứ phẩm chỉ có hai tác dụng là luyện thần và tôi thể nhưng hiệu quả cũng không cao. Ngoài ra, nó còn có hai tức dụng phụ là nếu uống nhiều thì sẽ gây hại cho. tinh thần và sức khoẻ”.

“Thiên Tư Đan tam thầm thì tốt hơn nhiều vì có ba tác dụng, ngoài việc nâng cao hiệu quả luyện thần và tôi thể ra thì còn tăng cường tiềm năng, đồng thời chỉ còn đúng một tác dụng phụ”.

“Thiên Tư Đan nhị phẩm thì có bốn công dụng, ngoài nâng cao ba hiệu quả trước lên thêm một bậc ra thì còn thêm một tác dụng về nhận thức nữa. Một người có căn cốt tốt đến mấy mà nhận thức kém thì cũng vứt. Ngoài ra, Thiên Tư Đan nhị phẩm không còn tác dụng phụ nữa, điều này khiến nó rất hiếm, Ngạo Thế Đan Tông chỉ giữ lại cho đệ tử mình dùng thôi chứ bán ra cực ít”.

Tam thúc hỏi tiếp: “Thế Thiên Tư Đan nhất phẩm thì còn tốt hơn nữa ạ?”

Nguyệt Đông Thăng gật mạnh đầu: “Đương nhiên, Thiên Tư Đan nhất phẩm ngoài nâng cao bốn công dụng trước đó ra thì còn có thêm tác dụng thứ năm là khai khiếu”.

Tam thúc: “Khai khiếu là gì ạ?”

Nguyệt Đông Thăng: “Con người khi mới sinh ra đều có điểm xuất phát như nhau, nhưng do môi trường sống cùng nhiều lý do khác nên có nhiều thiên bẩm bị che đi. Muốn khôi phục lại chúng thì cần phải kích hoạt, quá trình này chính là khai khiếu”.

“Từ đó một người vốn trông tầm thường có thể trở thành đại sư kiếm thuật, luyện khí, luyện đan hoạc kỳ tài tu hành”.

'Tam thúc trợn tròn mắt: “Nói vậy là kết quả khai khiếu của mỗi người sẽ khác nhau ư?”
 
Chương 4844


 Ngô Bình: “Các em phạt bọn trẻ thế này à?”  

 

Nhậm San San: “Mọi chuyện xong rồi mà, là bên kia sai trước, lũ trẻ nhà mình bị lừa mà không được phản kháng à?”  

 

Ngô Bình: “San San, em đừng đánh trống lảng, anh không nói chuyện đó, anh đang nói tới chuyện bọn trẻ tự ý chạy ra ngoài là sai”.  

 

Lý dược sư vừa ăn vừa nói: “Vâng vâng, bố nói đúng, bọn con không nên tự ý ra ngoài”.  

Advertisement

 

Ngô Bình nhìn thằng bé mà tức đến mức điên người, anh bước tới định đá nó một cái thì Lý dược sư đã trốn sau lưng Nhậm San San rồi cười trừ: “Bố, bố đi không lâu thì tiên đình đã cử một khâm sai đại thần đến đấy ạ”.  

 

Ngô Bình nhướn mày: “Khâm sai đại thần đến ư?”  

 

Advertisement

Đường Băng Vân: “Họ sắc phong anh là thầy luyện đan số một tiên đình”.  

 

Ngô Bình cười mỉa: “Đan Hoàng như anh mà cần cái sắc phong ấy à? Tiên đình đúng là vô vị”.  

 

Đường Băng Vân: “Chưa chắc đâu, thầy luyện đan số một trước đó chính là viện chủ của đan viện Thiên Địa đấy”.  

 

Ngô Bình biết đan viện này chính là thế lực đứng sau hội quán luyện đan, là nơi đánh giá trình độ của các thầy luyện đan trong thiên hạ nên đương nhiên có tầm ảnh hưởng rất lớn.  

 

“Tiên đình định cho anh làm viện chủ của đan viện Thiên Địa à?”  

 

Đường Băng Vân: “Đan viện này cũng như một cơ quan của tiên đình, tuy ít khi dùng đến, nhưng đị vị của nơi này không thấp đâu”.  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi cười nói: “Tiên đình cũng chẳng có ý tốt đẹp gì”.  

 

Đường Băng Vân: “Sao anh lại nói thế”.  

 

Ngô Bình: “Họ sắc phong cho anh như thế thì viện chủ hiện giờ sẽ nghĩ gì? Chắc thầy luyện đan trong cả thiên hạ cũng không phục đâu, như vậy anh chẳng là đối tượng bị các thầy luyện đan trong thiên hạ công kích à?”  

 

Lý Dật cau mày: “Tiên đình thật nham hiểm, bố ơi, chúng ta không cần danh hiệu ấy nữa, ai thích thì đi mà làm”.  

 

Diệp Băng Hi: “Dật Nhi, con chưa hiểu chuyện thì đừng nói bừa”.  

 

Cô ấy ngẫm nghĩ rồi nói: “Anh nhận danh hiệu này cũng được, mình phải có tiếng thì việc kinh doanh của Đan Hoàng Các mới thuận lợi. Bây giờ, Khuyên Giới chỉ còn cái danh thôi, các đại lục thường xuyên qua lại với nhau. Sau này, Đan Hoàng Các sẽ phải đối mặt với người mua của cả vũ trụ nên danh tiếng là điều rất quan trọng”.  

 

Ngô Bình: “Nhưng anh sẽ không làm viện chủ của đan viện Thiên Địa, anh không muốn đối địch với viện chủ hiện tại”.  

 

Diệp Băng Hi: “Họ có ý thù địch với anh nếu anh thành viện chủ thôi, hơn nữa anh nổi tiếng thì cũng sẽ giành mất mối làm ăn của nhiều người mà”.  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Thầy luyện đan kiếm cơm nhờ năng lực, dù họ có bất mãn thì cũng không dám làm gì quá đáng đâu”.  

 

Lý Thái Nhất: “Bố chỉ cần làm việc mà họ không làm được thì họ sẽ phục ngay. Sau này, bố hãy luyện chế những đan dược mà không ai luyện được, dùng cách nay để chứng minh thực lực của bố”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Lần này bố về cũng để luyện chế thêm đan dược”.  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom