Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 4824


 Ở đây, những người đàn ông ăn được nhiều sẽ là người được các cô gái săn đón nhiều nhất, vì có ánh sáng của vũ trụ chính nên cơm ở đây chứa đựng tinh hoa của mặt trời, Đại Thánh có thể ăn đến một bát rưỡi, cường giả mạnh hơn có thể ăn được hai bát. Thánh Vương cùng lắm chỉ ăn được ba bốn bát cơm, nhiều thêm nữa lại không ăn hết.   

 

Thế mà Ngô Bình một chốc đã quét sạch mười bát cơm, lập tức khiến các cô gái đều trở nên phấn khích, ánh mắt hiện lên đầy vẻ sùng bái và ngưỡng mộ.

Vẫn còn chưa đủ, Ngô Bình lại gắp thêm một cái chân giò lớn, bắt đầu ăn từng ngụm lớn, miệng dính đầy dầu.  

 

Advertisement

“Wow! Mọi người mau nhìn kìa, thánh chủ ăn chân giò kìa”.  

 

“Lợi hại thật, thánh chủ uy vũ dũng mãnh quá! Cái chân giò lớn như vậy, trước kia cả thị trấn phải chia nhau ăn, mỗi người cũng chỉ ăn được một miếng nhỏ”.  

Advertisement

 

“Đúng thế, trước kia anh của tôi ăn một lượng, kết quả chướng bụng bảy ngày, chẳng ăn được gì cả. Đến ngày thứ tám mới miễn cưỡng tiêu hóa được một lượng thịt”.  

 

“Đúng là thánh chủ của chúng ta, khẩu vị tốt thật đấy, lợi hại quá”.  

 

Ngô Bình hoàn toàn không biết ở đây ăn khỏe là một điều vô cùng đáng ngưỡng mộ và lợi hại với tất cả mọi người, thế nên sau khi anh quét sạch hết một bàn đồ ăn, cộng thêm ba bát cơm, hai con cừu, tám con gà và hai nồi canh, mọi người đã vô cùng sùng bái anh.  

 

Đến khi anh ra khỏi nhà ăn, mọi người đều bật cười nhìn anh, Tinh Lạc Vũ nói: “Thánh chủ, đã chuẩn bị xong xe ngựa, bây giờ chúng ta xuất phát được chứ nhỉ?”  

 

Ngô Bình “ừ” một tiếng: “Bây giờ xuất phát thôi”.  

 

Nói rồi anh cầm ô bước lên một chiếc xe được bốn con ngựa kéo với Đường Tử Di, mấy con ngựa này đều là ngựa màu trắng, xe ngựa cũng rất rộng rãi và xa hoa, không giống thứ mà một thị trấn nhỏ nên có.  

 

Tinh Lạc Vũ đích thân lái xe, cười nói: “Thánh chủ, năm nào bọn tôi cũng chuẩn bị chiếc xe này chỉ để chờ đợi cậu xuất hiện. Thật ra lúc đầu bọn tôi chuẩn bị một chiếc xe lớn hơn chiếc này, có tám con ngựa kéo. Nhưng bạch mã này ngày càng khó tìm, dần dần trở thành bốn con, xe ngựa cũng có chút thay đổi”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Không sao, bốn con ngựa vẫn ổn mà”.  

 

Ngựa chạy đi rất nhanh, đi qua một thung lũng, vượt những ngọn núi chạy về phía thành Thánh Vệ. Hơn nửa tiếng sau, Ngô Bình đã nhìn thấy thành Thánh Vệ xuất hiện ở trước mắt.  

 

Thành Thánh Vệ không quá lớn, không có tường thành, dù sao nơi này cũng không cần phòng vệ kẻ địch bên ngoài. Bao quanh bên ngoài là một vài nơi khá giống thị trấn, đi vào bên trong mới là khu vực thành chính.  
 
Chương 4825


 Nhìn thấy đám người này, Ngô Bình mỉm cười, anh đứng lên bước xuống xe ngựa cười nói: “Các vị bình thân”.  

 

Ba ngàn thánh vệ đứng dậy, mắt ai nấy cũng rơm rớm nước mắt nhìn chằm chằm Ngô Bình.  

 

Ngô Bình nhìn thấy được vô vàn cảm xúc đồng cảm trong mắt họ, anh nói: “Tôi là thánh chủ của mọi người. Tôi sẽ cố gắng nhanh chóng trở thành Thiên Thánh, kế thừa ý chí của Thiên Đế, xây dựng lại thiên đình”.  

 

Advertisement

“Thánh chú vô địch!”  

 

“Thánh chú vô địch!”  

 

Advertisement

Ba ngàn thánh vệ đồng loạt hét lớn.  

 

Ngô Bình vung tay lên với mọi người hỏi: “Trong số các người, ai là thống lĩnh?”  

 

Một người đàn ông bước ra, khí tức nằm giữa Thánh Hoàng và Thánh Vương, ông ta chắp tay lại nói: “Tôi là Vạn Quân xin chào thánh chủ”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Vạn Quân, mặc dù tôi là thánh chủ nhưng không quen với nơi này, những việc cần làm tiếp theo sẽ do ông sắp xếp”.  

 

Vạn Quân nói: “Tuân lệnh!”  

 

Ông ta bảo mọi người xếp thành hàng, sau đó nói: “Thánh chủ, hành cung Thiên Đế không ở đây, thánh chủ hãy vào thành nghỉ nơi hai ngày, sau đó lại đến hành cung”.  

 

Ngô Bình biết chuyện không dễ dàng như vậy, anh cũng không vội bèn nói: “Được”.  

 

Cứ thế anh và Đường Tử Di được mời đến một cung điện rất sang trọng trong thành phố, mặc dù nơi này không phải là hành cung nhưng nó không thua kém gì cung Tử Hư mà anh đã thấy trước đó.  

 

Bước vào trong cung, lập tức có một ngàn thị vệ đi vào, nhan sắc của họ không thay đổi, đều từng là thị nữ của Thiên Đế, bây giờ đều ăn mặc chỉnh tề để phục vụ Ngô Bình.  

 

Sau khi làm quen sơ qua với vài người trong Thánh Vệ, Ngô Bình bèn hỏi đến những việc anh phải hoàn thành sau này.  

 

Vạn Quân nói: “Thánh chủ, trong Thiên Cung, cậu sẽ nhận được truyền thừa của Thiên Đế và một phần bảo vật của Thiên Đế, có những thứ này, cậu có thể thử sức đột phá đến cảnh giới Thiên Thánh”.  

 

Ngô Bình: “Người ở đây cũng không ít, trong số thế hệ sau của các ông không có ai từng thử sao?”  

 

Vạn Quân vội nói: “Thiên Đế đã tính được đến ngày hôm nay từ trước rồi, chúng tôi nào dám tự ý thay đổi chứ”.  

 

Ngô Bình: “Tôi thấy bên ngoài cũng có một bộ phận của thiên đình. Thiên đình ở đây cũng là một phần trong số đó. Vậy các ông có biết thiên đình phân thành bao nhiêu mảnh không?”  

 

Vạn Quân: “Lúc đó chắc là chia thành ba mảnh, nơi này là một mảnh trong số đó”.  

 
 
Chương 5514: Hoá thân của thần lò


Ngô Bình híp mắt lại nói: “Ý của người là thượng tông chủ sẽ gây bất lợi cho đệ tử ư?”

Thần Băng: “Tôi cũng không chắc lắm, nhưng cậu nên rời khỏi đây thì hơn. Chỉ cần cậu không ở Tiên Giới Nguyên Sử thì sẽ được an toàn”.

Ngô Bình cau mày nói: “Tông chủ, nhưng đệ tử không làm gì sai nên sẽ không đi đâu hết ạ”.

Thần Bằng thở dài nói: “Ngô Bình, ngoài mặt thì cậu là đệ tử của Ngạo Thế Đan Tông, nhưng môn phái cũng chưa cung cấp được cho cậu bao nhiêu tài nguyên. Cậu có được thành tựu như ngày hôm nay là dựa cả vào thiên bẩm và nỗ lực của bản thân. Vì thế thượng tông chủ biết rõ sớm muộn gì cậu cũng rời khỏi Ngạo Thế Đan Tông, rất có thể ông ấy sẽ vịn vào cớ này để khống chế cậu, để cậu không bao giờ có thể rời khỏi đây được nữa”.

Ngô Bình cau mày: “Tông chủ, có phải trước kia từng có tiền lệ rồi không ạ?”

Thần Băng gật đầu: “Ngô Bình, tôi thấy cậu có tiềm lực vô tận nên không muốn cậu bị hạn chế. Vì thế, cậu nhất định phải nghe tôi”.

Ngô Bình trầm mặc một lát rồi nói: “Đệ tử biết tông chủ có ý tốt, nhưng đệ tử sẽ không đi đâu hết. Nếu thượng tông chủ làm như vậy với đệ tử thì đệ tử chỉ còn cách rời khỏi Ngạo. Thế Đan Tông thôi”.

Thần Băng thấy anh kiên quyết như vậy thì thở dài nói: “Tóm lại là tôi đã nhắc nhở cậu rồi, còn lại cậu tự lo đi vậy”, dứt lời, ông ấy lại quay vào trong đánh mạt chược.

Ngô Bình quay lại Trân Viên rồi gói hết đá ẩn cho vào nhẫn trữ đồ, sau đó kể lại lời của Thần Bằng cho mọi người nghe.

Vũ Đại Cường tức giận nói: “Thượng tông chủ mà lại như vậy, đúng là đáng thất vọng!”

Ba cô gái đưa mắt nhìn nhau, Nguyệt Thanh Ảnh nói: “Công tử, tôi có một đề nghị thế này, công tử có thể cân nhắc”.

Ngô Bình: “Mời Nguyệt cô nương nói”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Hay công tử hãy đến Thần Châu với tôi, ở đó là địa bàn của chúng tôi nên Ngạo Thế Đan Tông sẽ không thể gây bất lợi cho công tử hay làm gì công tử cả”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Lần này tôi đến đây là vì năm thần lò, nếu không được thấy chúng thì tôi không cam tâm”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Phải có năm ngọc bài thì mới được xem thần lò, mà tôi lại đang có cả năm đây”.

Nói rồi, cô ấy lấy năm tấm ngọc bài ra rồi đưa cho Ngô Bình.

Ngô Bình rất bất ngờ nên hỏi ngay: “Nguyệt cô nương lấy đâu ra vậy?”

Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Có tiền là mua được ấy mà”.

Ngô Bình nghĩ thấy cũng đúng: “Sớm biết vậy thì tôi cũng mua thẳng cho xong”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Công tử, chắc thượng tông chưa biết chuyện vừa xong đâu nên công tử hay tranh thủ đi xem năm thần lò luôn đi”.

Ngô Bình gật đầu: “Được”.

Loáng cái, bọn họ đã đi đến chỗ của năm thần lò. Đây là một cung điện rất lớn có người canh gác bên ngoài, ai muốn vào trong thì cần có năm ngọc bài, ngoài ra còn phải nộp 100 triệu tiền Tiên. Thấy phải nộp nhiều tiền như vậy nên hầu hết mọi người đều không đồng ý, vì vậy trước điện bây giờ chẳng có ai.

Thấy Ngô Bình đi tới, người trông điện lập tức hào hứng hỏi: “Anh muốn vào trong à?”

Ngô Bình giơ năm tấm ngọc bài cùng 100 triệu tiền Tiên ra rồi nói: “Tôi muốn vào trong tham quan”.
 
Chương 4826


 Ngô Bình cực kỳ ngạc nhiên: “Thiên Đế từng đến vũ trụ chính? Ông ấy có từng đem gì về không?”  

 

Vạn Quân: “Đúng thế, nhưng những thứ đó đều được cất giữ trong rương báu của Thiên Đế. Thánh chủ, nếu cậu trở thành Thiên Thánh thì có thể mở các rương báu đó ra”.  

 

Nói chuyện với Vạn Quân được một lát, một người phụ nữ trung niên bước đến, cung kính nói: “Thánh chủ, mời cậu chọn ra vài thị nữ trong số này để phục vụ hằng ngày cho cậu”.  

Advertisement

 

Ngô Bình nói với Đường Tử Di: “Tử Di, em chọn vài người giữ lại bên cạnh đi”.  

 

Advertisement

Đường Tử Di gật đầu: “Vâng, để em xử lý”.  

 

Những thị nữ này đều là người đời sau của thánh vệ và thị nữ, từ nhỏ đã được huấn luyện các lễ nghi của thị nữ, những người này đều đã được chọn ra, ai trong số họ cũng đều rất ưu tú.  

 

Tuổi của những thị nữ này, nhỏ thì khoảng mười lăm mười sáu tuổi, lớn thì khoảng mười chín hai mươi tuổi, ai nấy cũng đều có nhan sắc cực kỳ xinh đẹp, ăn mặc chỉnh tề, các cô ấy đều mong mình có thể được thánh chủ chọn.  

 

Đường Tử Di chọn ra hai mươi bốn người trong số đó, các thị nữ này đều rất biết nghe lời.  

 

Mấy ngày nay Ngô Bình cũng có chút hiểu biết về thành Thánh Vệ, vì trong thành là do thánh vệ quản lý nên thống lĩnh là người có địa vị cao nhất, dưới sự cai quản của ông ta, nơi này tựa như chốn thần tiên, không có sự áp bức, càng không có việc bắt nạt. Đương nhiên cũng chỉ có Thánh Nhân mới có thể làm được thế, nếu đổi lại là người bình thường thì chắc chắn sẽ là một cảnh tượng khác.  

 

Sau đó ngày hôm sau, anh ra lệnh cho mọi người ra ngoài thu thập dược liệu. Thế là hàng triệu người xuất phát đi khắp nơi tìm kiếm dược liệu.  

 

Những người này có thể không biết dược liệu là gì, có người trực tiếp nhổ cả cỏ đưa cho Ngô Bình. Đến chiều ngày hôm đó, đủ loại dược liệu khác nhau được chất thành đống đặt trước mặt Ngô Bình.  

 

Anh lướt mắt nhìn sơ qua thì nhận ra đa số đều không phải là dược liệu, thế là vung tay lên dời hết đám cỏ dại sang một bên, còn lại đều lơ lửng giữa không trung, lần lượt bay đến trước mặt anh.  

 

Gặp được dược liệu nào phù hợp, anh ngửi hương vị của nó, cảm nhận dược lực, sau đó quyết định xem có giữ lại hay không.  

 

Phải biết những dược liệu này đều sinh trưởng dưới ánh sáng của vũ trụ chính, hấp thu năng lượng của vũ trụ chính, thế nên bản thân nó cũng vô cùng phi thường.  

 

Hai ngày sau, Ngô Bình chọn ra ba trăm bảy mươi sáu loại dược liệu, sau đó bảo mọi người phân biệt và ghi lại những dược liệu anh đã chọn, đồng thời tiếp tục ra ngoài đi tìm. Cứ thế năng suất tìm kiếm dược liệu đã được cải thiện rất nhiều.  

 

Trong khi mọi người đi tìm dược liệu, cuối cùng anh cũng đã đi đến hành cung Thiên Đế cùng với vài vị Thánh Vương.
 
Chương 5515: “Công tử đừng khách sáo!


Ngô Bình không nói gì mà đi thẳng vào bên trong.

Bên trong đại điện có các lò luyện đan đang toả ra quang khí khác nhau, trông thấy năm thần lò, Ngô Bình biết ngay chúng thật ra chỉ là một, khí tức của năm lò đều bổ sung cho nhau.

Anh đi quanh một vòng đồng thời khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì quả nhiên nhìn thấy thật ra năm thần lò này chỉ là hoá thân của một lò luyện đan.

Đúng vậy, chúng là hoá thân của một lò luyện đan, mà lò ấy hiện không ở đây.

Đương nhiên, anh muốn nhìn thấy lò luyện đan thật thì phải khám phá ra được điều huyền bí. Đó cũng là lý do vì sao từ bao lâu nay, không ai có thể luyện hoá được đan dược trong lò, vì đây là một nhiệm vụ bất khả thi.

Ngô Bình quan sát một lát rồi đập vào từng cái lò một, mỗi chưởng của anh đều có lực khác nhau, đó chính là thủ pháp của một loại đan quyết.

Lúc này, năm thần lò đều hơi rung lên, một tia sáng chiếu từ trên cao xuống, lò luyện đan thật sự đã đáp xuống. Bên trong lò đúng là phong ấn một viên đan dược.

Ngô Bình nhìn quanh rồi giơ tay lấy cái thần lò thật sự, sau đó quay người đi ra ngoài.

Thấy anh đi ra, người gác cổng cười nói: “Tôi bảo rồi mà, không ai làm được đâu, anh cũng thế thôi”.

Ngô Bình: “Đúng là khó thật, tôi không thử mà bỏ cuộc luôn”.

Dứt lời, anh dẫn cả bọn rời đi.

Người gác cổng ngoảnh lại nhìn vào trong thấy năm thần lò vẫn còn nguyên thì mỉm cười lắc đầu, sau đó tiếp tục công việc.

Anh ta không hề biết rằng, vài phút sau, năm thần lò đều mờ dần, cuối cùng thì biến mất hoàn toàn.

Ngô Bình rời khỏi đó rồi nói: phải làm phiền cô vài hôm rồi”.

“Nguyệt cô nương, chắc tôi

Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Công tử đừng khách sáo!

Ngô Bình nói với Vũ Đại Cường: “Đại Cường, cậu ở lại đây đi để thăm dò tin bên này cho tôi. Nếu thượng tông có hỏi thì cậu cứ trả lời thật”.

Vũ Đại Cường gật đầu: “Vâng, em nhớ rồi”.

Ngô Bình đưa cho anh ta một túi tiền, bên trong có 10 tỷ tiền Tiên và nói: “Cậu cầm đi, dùng để mua tài nguyên mà tu hành, khi nào việc bên này xong thì cậu có thể đến Thần Châu tìm tôi”.

Sau khi dặn dò vài câu, Ngô Bình và ba cô gái đã rời khỏi đại hội rồi đến Thần Châu.

Bọn họ vừa đi không lâu thì nhà họ Hồng đã cử một tốp cao thủ đến. Cùng lúc đó, có một người đàn ông anh tuấn mặc áo vàng đang chỉ dẫn cho một cậu thiếu niên luyện đan ở thượng tông của Ngạo Thế Đan Tông.

Người đàn ông khôi ngô này thoạt nhìn chỉ như thanh niên mới ngoài 20 tuổi, nhưng thật ra chính là Trương Ngạo. Nhiên - thượng tông chủ của Ngạo Thế Đan Tông, còn cậu thiếu niên chính là con trai cưng của ông ấy, cũng là một thiên tài luyện đan.

Đột nhiên có một người phụ nữ xinh đẹp, cao quý đi tới rồi cười nói: “Ngạo Nhiên, có một đệ tử ở hạ tông đã lừa bên nhà ngoại của tôi mấy nghìn tỷ, đúng là chẳng ra làm sao cả!”

Đây chính là phu nhân của Trương Ngạo Nhiên, cũng là mẹ của cậu thiếu niên.

Trương Ngạo Nhiên tỏ vẻ bất ngờ hỏi: “Những mấy nghìn tỷ cơ à? Chuyện là thế nào?”

Trương phu nhân: “Ngạo Nhiên, nghe nói đệ tử kia đã chơi xấu nên đã thắng cháu tôi trong lúc cược đá ẩn”.

Trương Ngạo Nhiên là một người rất thông minh, tuy Trương phu nhân nói là vậy, nhưng ông ấy vẫn có thể đoán ra được lý do: “Thế à? Chứ không phải cháu bà tính kế hại người ta trước hả?”

Trương phu nhân cười nói: “Ngạo Nhiên, dẫu sao cũng là cháu bên nhà ngoại tôi. Ngày xưa, ông có thể ngồi lên được vị trí này cũng nhờ nhà tôi hết sức ủng hộ còn gì”.

Trương Ngạo Nhiên trầm mặc một lát rồi hỏi: “Thế đệ tử. kia tên gì?”

Trương phu nhâi ôi chưa hỏi, nhưng chắc không phải nhân vật quan trọng gì đâu”.

Trương Ngạo Nhiên gật đầu: “Được rồi, bà bảo các trưởng lão xử lý đi, tôi còn phải hỗ trợ con trai luyện thêm vài lò đan dược nữa”.

Song, ông ấy vừa nói dứt câu thì có người hớt hải chạy vào báo: “Thượng tông chủ, không hay rồi!”
 
Chương 4827


Ngắm nhìn một lát, trong lòng anh chợt kinh ngạc, lầm bầm tự nói: “Trong mỗi một trụ, đều phong ấn sức mạnh một kiêu long!”  

 

Ngô Bình lại nhìn ánh mặt trời trên cung điện, anh phát hiện, luồng sáng này căn bản là lấy một nửa từ ánh mặt trời trong cả khu vực này!  

 

“Không biết, ánh mặt trời này dùng để làm gì?”  

 

Advertisement

Đến trước cửa cung điện, Vạn Quân nói: “Thánh chủ, cánh cửa này phải đích thân cậu mở”.  

 

Nói xong, tất cả mọi người đều mong chờ nhìn anh. Tuy nói Ngô Bình là Thánh Chủ, nhưng có thể mở được cánh cửa nà hay không, bọn họ cũng không chắc. Dù sao, năm đó ngay cả con trai Thiên Đế cũng không thể được cánh cửa này. Cánh cửa này, chỉ có khi Thiên Đế ở đây mới có thể mở ra.  

 

Advertisement

Ngô Bình nhìn cánh cửa to lớn này, phát hiện bên trên có mười vạn hình ảnh ma thần, mỗi hình ảnh ma thần đều rất lớn.  

 

Anh suy nghĩ trong lòng, vươn tay chạm vào cửa lớn, lại cảm nhận được cảm giác chân thực trước nay chưa từng có, bên trong nó như thể có tồn tại thời không vô tận và năng lượng vô biên.  

 

“Đây là… Cánh cửa được tạo ra từ vật liệu của vũ trụ chính!”, anh hít sâu một hơi, dùng sức đẩy ra, cửa lớn không hề động đậy.  

 

Bất giác anh có hơi ngại ngùng, sau lưng có đến vô số người đang trông mong anh, nếu ngay cả cửa cũng không đẩy được thì cũng rất mất mặt.  

 

Anh ho một tiếng, vỗ vào cửa lớn, phát hiện tuy tạo thành từ vật liệu của vũ trụ chính, nhưng lượng nguyên có lẽ chỉ có chừng một phần nghìn, còn lại thì đều dùng năng lượng vũ trụ thứ nguyên.  

 

Anh khẽ cười, lúc này lại sử dụng năng lượng vũ trụ chính trong thân thể, vận chuyển hai tay sau đó dùng sức đẩy ra.  

 

Mới đầu, cửa lớn bất động, sức mạnh dần tăng lên, ngay cả sức mạnh Thiên Tiên Giới và Kim Tiên Giới, anh đều dùng đến, cuối cùng…  

 

“Rầm rầm!”  

 

Cửa lớn chầm chậm mở ra, ánh sáng xuất hiện, đây là ánh mặt trời, còn mạnh hơn cả ánh mặt trời bên ngoài cả tỷ lần! Nó như lửa, như chớp, tựa như toàn bộ ánh sáng toàn thế giới đều ngưng tụ ở đây.  

 

Đầu anh cũng choáng, mình đi vào, có bị nướng hết người không?  

 

Hít sâu một hơi, anh vẫn cất bước đi vào điện.  

 

Thế nhưng, không hề đau đớn như trong tưởng tượng, ánh mắt trời này lại rất nhẹ nhàng, nó giống như keo dán, dính vào người anh, sau đó tiến vào thân thể anh qua từng lỗ chân lông.  

 

Mắt anh sáng lên: “Ánh mặt trời đã qua xử lý, nó đã trở thành năng lượng thích hợp để thân thể người hấp thụ. Không hổ là Thiên Đế, lợi hại!”  

 

Anh đắm chìm trong ánh mặt trời, thân thể rất thoải mái, chẳng muốn động đậy gì, dứt khoát cứ lơ lửng trên không, sau đó thân thể xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, cuối cùng cũng hấp thụ được rất nhiều ánh mặt trời dịu nhẹ.  

 
 
Chương 5516: Lĩnh ngộ pháp lực ở đỉnh Tinh


Trương Ngạo Nhiên hỏi: “Trước khi thần lò biến mất, có ai vào trong không?”

Người kia đáp: “Thưa thượng tông chủ, có một người vào. ạ. Nhưng người đó vào xong là ra ngay rồi bảo là bỏ cuộc, sau đó đệ tử gác điện vào xem thì thần lò vẫn ở đó”.

Trương Ngạo Nhiên lẩm bẩm: “Thế thì lạ thật! Lễ nào. thần lò tự bay đi?”

Phía khác, cũng có rất nhiều cao thủ của nhà họ Hồng đến Trân Viên. Hồng Cự và một ông lão xuất hiện, Hồng Cự vừa về đã thấy đá ẩn của mình đã biến mất cả, còn nhóm Ngô Bình thì cũng chẳng thấy đâu.

Gã giậm chân nói: “Ông ơi, tên đó đi rồi”.

Ông lão có cái đầu nhọn, đôi lông mày dài màu vàng, lão ta hừ lạnh nói: “Nó không chạy thoát được đâu, cho người đi kiểm tra đi! Dù nó có chạy lên trời thì ông cũng phải đuổi theo để tính sổ vụ này”.

Hiện giờ, Ngô Bình và ba cô gái đẹp đã đến Thần Châu.

Thần Châu là vùng phúc địa của Tiên Giới Nguyên Sử, một nơi tương tự như Động Thiên Thanh Linh, nhưng quy mô lại lớn hơn rất nhiều.

Sau khi đến đây, Ngô Bình cảm thấy linh khí và trật tự đại đạo ở nơi này rõ ràng có sự khác biệt, nó thuộc thời không duy độ cao.

Vừa đến đây, Ngô Bình đã nhìn thấy có một đoàn binh sĩ tuần tra bay qua, ai nấy đều mặc giáp và cầm vũ khí, người đi đầu hỏi: “Các người là ai? Đến Thần Châu làm gì?”

Nguyệt Thanh Ảnh bước ra hỏi: “Anh ở đội tuần tra nào mà không biết tôi?”

Trông thấy Nguyệt Thanh Ảnh, mấy người kia lập tức để ý ấy huy hiệu gia tộc trên áo cô ấy, đó là hình mặt trăng khuyết màu vàng.

Thấy thế, người kia vội cúi đầu nói: “Tham kiến Nguyệt cô nương”.

Nguyệt Thanh Ảnh gật đầu: “Tôi dẫn bạn đến chơi, các người lui đi”.

“Vâng!”, bọn họ lập tức lui xuống.

Họ đi xa rồi, Ngô Bình mới hỏi: “Nguyệt cô nương, tất cả mọi người đến Thần Châu đều bị điều tra à?”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Thường là vậy, nhưng nếu không gặp đội tuần tra thì cứ vào thôi”.

Hà Tử Trần: “Chị, mình đến địa bàn của Nguyệt Thị luôn à”

Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Không, đến đỉnh Tinh đã”.
 
Chương 4828


Tinh tinh nhìn thấy Ngô Bình vẫn đang hấp thụ ánh mặt trời, miệng nói tiếng người: “Cũng không tệ. Ánh mặt trời này, là chủ nhân dùng vật liệu vũ trụ chính và thần thông của mình tạo thành, gọi là Thiên Đạo Thanh Huy”.  

 

Rắn lớn: “Thiên Đạo Thánh Huy này không phải chuyện đùa, hấp thụ càng nhiều càng có lợi. Cậu ta bây giờ, đã hấp thụ một phần trăm rồi, không tệ”.  

 

Báo: “Vẫn còn kém chút. Lúc chủ nhân đi đã nói, người đến phải hấp thụ ít nhất năm phần trăm thánh huy mới được, nếu không sẽ không thể kế thừa đạo thống của ông ấy”.  

Advertisement

 

Rắn lớn: “Năm phần trăm có lẽ rất khó, mấy vị chủ nhân lúc đầu kia đều không thể qua ải”.  

 

Advertisement

Lúc này, từng lỗ chân lông trên người Ngô Bình bỗng nhiên hô hấp, hít vào thở ra, một lượng lớn Thiên Đạo Thánh Huy tiến vào trong thân thể anh, sau đó tiến vào trong vũ trụ nhỏ.  

 

Ánh sáng này, anh không thể hấp thụ được toàn bộ, bèn dứt khoát cứ bỏ vào trong vũ trụ nhỏ. Dần dần, thánh huy càng lúc càng nhiều, chầm chậm biến thành một vầng thái dương trong vũ trụ nhỏ của anh, vốn dĩ mặt trời chỉ là hư không, nhưng dần sáng lên, biến thành một mặt trời thật sự, sau đó thì tỏa ra muôn vàn ánh sáng, tôi luyện đạo thần.  

 

Thoáng chốc, tốc độ hấp thụ Thiên Đạo Thánh Huy của anh tăng lên, xung quanh thân thể hình thành một vòng xoay sáng, không ngừng tiến vào thân thể anh.  

 

Rắn lớn và báo, tinh tinh đều ngơ ngác nhìn, anh đang ăn thánh huy sao? Quá nhanh rồi!  

 

Vì thế, Đại Đạo Thánh Huy giảm đi nhanh chóng thấy rõ, cuối cùng toàn bộ đã biến mất. Ngô Bình cũng chầm chậm rơi xuống đất. Không còn ánh mặt trời, anh cũng nhìn thấy rõ mọi thứ xung quanh, phát hiện bản thân đang đứng ở chính giữa đại điện.  

 

Lúc này, có một luồng thánh quang rơi xuống từ đỉnh điện, trước mặt bỗng xuất hiện một bóng người. Đây là một người đàn ông, mặc đế phục, pháp thiên tướng địa, ông ta nhân từ vĩ đại, lạnh lùng uy nghiêm, khiến người ta vừa thấy đã có lòng kính sợ, cảm giác gần gũi, ngưỡng mộ, cảm kích.  

 

Ngô Bình không kiêu không nịnh, chắp tay làm lễ: “Tại hạ Lý Huyền Bình, bái kiến Thiên Đế!”  

 

Đây chính là hình ảnh của Thiên Đế, gương mặt ông ta có chút mơ hồ, ông ta nói: “Cậu đã nhận được Thiên Đạo Thánh Huy rèn luyện, bây giờ tôi sẽ truyền Thiên Đạo cho cậu!”  

 

Ông ta chỉ vào không trung, vô vàn ký ức, trí tuệ, cảm ngộ, tiến vào trong đầu Ngô Bình như thác lũ. Cũng may thần thông anh cảm nhận được thánh huy rèn luyện, nếu không căn bản không thể chịu đựng được nhiều thứ như vậy.  

 

Truyền thừa chỉ trong chốc lát, hình ảnh Thiên Đế khẽ cười: “Cậu là tương lai của Nhân tộc, hy vọng cậu có thể làm tốt hơn tôi”.  

 

Ngô Bình vội hỏi: “Thiên Đế, người từng đến vũ trụ chính chưa?”  

 

Thiên Đế gật đầu: “Quả thực từng đến rồi”.  

 
 
Chương 5517: “Cảm ơn Nguyệt cô nương”.


Nguyệt Thanh Ảnh: “Đúng thế, đỉnh Tinh là nơi gần trật tự đại đạo nhất nên lĩnh ngộ đại đạo ở đó là nhất. Song, đỉnh Tinh do chủ của nơi đó quản lý, đó là một trong các nhân vật mạnh nhất ở Thần Châu, vì thế người bình thường muốn đến thì phải trả phí”.

Ngô Bình: “Tôi vừa tiến vào cảnh giới Động Pháp, đúng là bây giờ cần một chỗ để lĩnh ngộ trật tự đại đạo”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Nhà họ Hồng và chuyện của thần lò chắc chắn sẽ gây chấn động, thời gian tới, công tử hãy bế quan tu luyện ở đỉnh Tỉnh một thời gian. Chờ sóng yên biển lặng thì xuống núi cũng chưa muộn”.

Hà Tử Trần cũng đồng ý: “Đúng đấy, công tử hãy ở lại đây tu luyện đi”.

Ngô Bình: “Đây là nhà của Nguyệt Thị, một mình tôi ở e không hay cho lắm”.

Nguyệt Thanh Ảnh cười ni ấp tới, tôi sẽ mang ít dược liệu tới, đến lúc đó phiền công tử luyện chế vài lò đan dược giúp Nguyệt Thị chúng tôi”.

Ngô Bình: “Được thôi”.

Trong lúc họ nói chuyện thì phía trước đã xuất hiện một đỉnh núi khổng lồ, trên đỉnh có các ngôi sao sáng. Trên đỉnh cao nhất có một đám mây thi thoảng lại loé lên tia sét, chiếu sáng các trật tự đại đạo.

Thấy thế, Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Đây là đỉnh Tinh ư?”

Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Đỉnh Tinh là khu vực trọng tâm của Thần Châu nên có rất nhiều điều kỳ thú. Để tôi dẫn công tử đến nhà ở trên đó”.

Những người khác ở lại, chỉ có Nguyệt Thanh Ảnh dẫn Ngô Bình bay lên đỉnh cao nhất. Diện tích ở đây không lớn, chỉ có bảy ngôi nhà, trong đó có một căn của Nguyệt Thị.

Khi họ đến gần thì có một đồng tử đi ra rồi lễ phép chào. hỏi: “Nguyệt cô nương, có người vào trong tu luyện ạ?”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Ừ”.

Đồng tử: “Vâng, nếu công tử cần gì thì cứ nói với tiểu nhân, tiểu nhân là Hỉ Hoan”.

Ngô Bình gật đầu: “Ừm”.

Nguyệt Thanh Ảnh mở cửa ra, đây là một căn nhà có cả sân trước và sân sau.

“Công tử, đây là sản nghiệp của Nguyệt Thị tôi, anh cứ yên tâm tu luyện ở đây. Nếu anh cần gì thì cứ nói với Hỉ Hoan ở bên ngoài, cậu ấy đã nhận tiền của chúng tôi nên sẽ hỗ trợ anh hết mực. Nếu có việc gì cậu ấy không làm được thì anh cứ gọi tôi, tôi sẽ đến ngay”.

Ngô Bình: “Cảm ơn Nguyệt cô nương”.

Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Lúc trước, chúng ta cũng đã hỏi qua tuổi tác của nhau rồi. Tôi kém công tử một tuổi, nếu công tử không chê thì cứ gọi tôi là Thanh Ảnh, còn tôi sẽ gọi công tử là Ngô đại ca”.

Ngô Bình cười nói: “Được”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Ngô đại ca, thế em không làm phiền anh nữa, bọn em sẽ về Nguyệt Thị luôn, chúc anh sớm đột phá”.

Nguyệt Thanh Ảnh đi rồi, Ngô Bình tìm một căn phòng nhưng không vội vàng tu luyện ngay, mà lấy thần lò ra để xem có luyện hoá đan dược ở bên trong hay không.

Thần lò này rất lợi hại, khí tức nó toả ra rất mạnh, chắc hẳn đan dược bên trong cũng phi thường, so ra còn mạnh hơn lò luyện Đạo cảnh trước đó mà anh thấy.

Song, không thể cậy mạnh mà hấp thu đan dược bên trong được, mà cần tới một kỹ xảo luyện đan cao minh.

Anh quan sát một lát rồi lẩm bẩm: “Muốn lấy được đan dược thì tốt nhất mình nên chờ đến khi tu vi đạt tới cảnh giới cao hơn”.

'Vì thế, anh đành cất lò luyện đi rồi bắt đầu tu luyện.

Anh đã có bí thần rất mạnh, sau đó cần hiểu rõ trật tự đại đạo để chọn ra những đại đạo phù hợp với bí lực mà anh tu luyện.

Trật tự đại đạo trong tự nhiên cũng có thứ bậc, có cái mạnh cái yếu, giống như vua chúa cùng các văn võ bá quan cùng trị vì một đất nước.
 
Chương 4829


 Ngô Bình chớp mắt: “Cũng có nghĩa là, người của vũ trụ chính, cũng có người bình thường.  

 

Thiên Đế: “Vũ trụ nơi chúng ta ở, cũng là hình ảnh của vũ trụ chính, cho nên từ một góc độ khác mà nói, tu hành của chúng ta không có vấn đề gì”.  

 

Ngô Bình: “Người làm sao để tiến vào vũ trụ chính?”  

 

Advertisement

Thiên Đế: “Mạnh mẽ mở thông đạo, tiến vào vũ trụ chính. Nhưng làm như vậy, thân thể ta cũng bị tổn hại nặng nề, pháp tắc nơi đó và vũ trụ phụ khác biệt rất lớn. Cho nêu không bao lâu, chỉ có thể bị thương mà quay về. Nhưng, lúc về từ nơi đó tôi mang theo rất nhiều đồ vật từ vũ trụ chính”.  

 

Ngô Bình: “Nếu tôi đến bên đó, cũng sẽ chịu tổn hại của trật tự sao?”  

 

Advertisement

Thiên Đế: “Tôi đã sắp xếp ánh mặt trời của vũ trụ chính tại đây, cậu lại có thể hấp thụ được toàn bộ. Ngoài ra, tôi tính toán thì trật tự cao nhất sẽ xuất hiện ở kỷ nguyên này, nếu cậu có thể lĩnh ngộ được trật tự cao nhất, thì có thể hoàn toàn thích ứng với trật tự vũ trụ chính”.  

 

Ngô Bình: “Ra là vậy, cảm tạ Thiên Đế đã báo cho!”

Thiên Đế: “Được tôi truyền thụ, cậu có thể trở thành Thiên Thánh. Sau đó, cậu mới nhìn thấy rõ được nhiều thứ hơn”. Ngô Bình: “Vâng, tại hạ nhất định dùng hết sức đột phá”.  

 

Lúc này Thiên Đế khẽ cười: “Tư chất của cậu, so với tôi năm đó thì tốt hơn nhiều, tôi xem trọng cậu”.  

 

Ngô Bình có chút nghi hoặc trong lòng, bèn hỏi: “Thiên Đế, vũ trụ chính có phải cũng có Thần tộc, Tiên tộc không?”  

 

Thiên Đế lắc đầu: “Không có, ở đó sinh linh mạnh nhất chỉ có loài người. Tiên tộc, Thần tộc, Ma tộc chính là những thứ hợp chất từ người có tầng cấp và phẩm chất khác nhau tạo thành”.  

 

Ngô Bình ngạc nhiên, Thần Ma Tiên Phật, đều là hình ảnh của người cả!  

 

Thiên Đế: “Đây chỉ là phán đoán của tôi, có lẽ cũng có sai sót. Tình hình thật sự ra sao, chỉ có anh tự mình đến bên đó mới hiểu được”.  

 

Ngô Bình: “Người vẫn luôn chỉ ở thế gian, đã đến Tiên giới bên đó chưa?”  

 

Thiên Đế: “Từng tiếp xúc mấy cao thủ từ khắp các thời không, nhưng Tiên Giới thì không giống. Đợi sau này anh đi, thì sẽ biết”.  

 

Nói đến đây, Thiên Đế nói tiếp: “Anh chắc chắn có thể lĩnh ngộ tốt hơn”.  

 

Nói xong, hình ảnh biến mất, bên cạnh có một con rắn lớn, một con báo, một con tinh tinh đi ra.  

 

Nhìn thấy ba con thú này, Ngô Bình đã cảm nhận được sức mạnh của bọn chúng, nhưng anh không e sợ mà hỏi: “Bọn mày là thú nuôi của Thiên Đế?”  
 
Chương 5518: Pháp thuật cấp thiên


Ngô Bình thử kết nối bí thần với trật tự đại đạo như một vị hoàng đế ấy, song trật tự này quá mạnh, thần niệm của anh vừa tiến lại gần thì bí thần đã tê rần, sâu thẳm trong anh cũng sinh ra một cảm giác muốn hàng phục.

Anh cố chóng lại cảm giác ấy rồi thúc giục thần niệm của mình tiếp tục kết nối, lần một, lần hai rồi lần ba.

Mỗi lần Ngô Bình kết nối, trật tự thiên phẩm kia đều rất lạnh lùng như không muốn phối hợp. Nhưng dung hợp thì cũng như kết bạn, trước lạ sau quen. Ngô Bình không hề nóng vội mà nhãn nại thử liên tục, một lần không được thì mười lần, không được nữa thì 20 lần.

Quả nhiên, sau nhiều lần tiếp xúc, trật tự kia đã quen thuộc với bí thần của Ngô Bình hơn và dần dần chịu kết nối với anh.

Loáng cái ba ngày đã trôi qua, Ngô Bình vẫn không từ bỏ, mà trật tự thiên phẩm cuối cùng đã dần chấp nhận anh.

Ngô Bình biết thời cơ đã đến, anh lập tức thi triển cách thu phục trật tự thiên phẩm được ghi lại trogn Thái Nhất Đạo Điển rồi nói: “Thâu Thiên Thuật!”

Khi thi triển thuật này, Ngô Bình đã huy động 12 loại đạo lực gây nhiễu loạn càn khôn, sau đó trật tự thiên phẩm cũng bắt đầu dung hợp dần với một bí lực cấp đại thần trong bí thần của Ngô Bình và hình thành một môn pháp thuật.

Quá trình dung hợp rất khó khăn, Ngô Bình mất năm ngày mới hoàn thành và hấp thu triệt để trật tự thiên phẩm, đồng thời anh cũng có chân pháp đầu tiên cho mình, đó là chân pháp Càn Khôn.

Sau đó, Ngô Bình cũng đã tiến vào tầng thứ hai của Thần Thông là cảnh giới Chân Pháp.

Sau khi có chân pháp rồi, quanh người Ngô Bình đã có thêm một loại khí tức đế vương. Nhờ đó mà anh tiếp tục dung nhập các trật tự khác cũng dễ dàng hơn hẳn.

Thậm chí, anh chỉ cần vung tay lên một cái thì đại đại ở xung quanh đã ngoan ngoãn xếp thành hàng để chờ được. dung nhập.

Ngô Bình tu luyện rất nhiều bí lực, sau đó anh đã dung hợp hết bí lực cấp thần và cấp huyền thành chân pháp, ngoài ra còn dung hợp các bí lực cấp cao hơn nữa.

Ngày thứ bảy ở đỉnh Tinh, Ngô Bình đã dung hợp được 120 đại đạo và có 120 loại chân pháp, trong đó có một loại chân pháp cấp thiên, 10 loại cấp thánh, còn lại thì đều là chân pháp cấp cao.

Phải biết rằng, mỗi khi tu luyện một loại chân pháp thì đều có thể dung nạp một phần sức mạnh của trật tự đại đạo vào trong bí thần. Ngô Bình có 120 loại chân pháp thì có nghĩa là anh đã hấp thu 120 loại sức mạnh.

Tu sĩ cảnh giới Chân Pháp bình thường khi tu luyện hầu hết đều tu luyện chân pháp cấp thấp, cấp trung đã được coi là hiếm rồi. Trong vài trắm tu sĩ Chân Pháp thì mới có một người có chân pháp cấp trung. Nếu là chân pháp cấp cao thì đúng là mười nghìn người mới có một!

Còn cấp thánh thì cả nghìn năm, Tiên Giới Nguyên Sử mới có một người xuất hiện, hơn nữa cũng chỉ tu luyện được một loại chân pháp cấp thánh mà thôi. Còn chân pháp cấp thiên thì chưa từng có ai tu luyện được.

Sau khi có 120 loại chân pháp, Ngô Bình cảm thấy bí thần chí tôn của mình hình như sắp no rồi, không thể hấp thu thêm gì được nữa.

Đến ngày thứ mười, Ngô Bình thấy chân pháp của mình đã viên mãn, 120 loại pháp lực mạnh mẽ đã rèn luyện bí thần và cơ thể của anh. Dần dà, khí tức kia trên người anh đã biến mất, anh trở nên giống hệt người bình thường và không có chút thực lực nào.

Lúc này, anh đã tiến vào tầng thứ ba Phản Phác của Thần Thông lúc nào không hay. Bây giờ, pháp lực di chuyển trong người anh và mở kinh mạch riêng, hay còn được gọi là pháp. mạch.
 
Chương 4830


 Anh cười nói: “Quả nhiên là nơi thích hợp luyện công”.  

 

Anh lập tức ngồi xếp bằng, dùng truyền thừa của Thiên Đế, kết hợp với những gì mình tự học bắt đầu tiến đến cảnh giới Thiên Thánh.  

 

Lúc tu luyện, anh bắt đầu cải thiện vũ trụ nhỏ, khiến từng ngôi sao trong vũ trụ nhỏ đều đạt đến trạng thái chân thực. Đang tu luyện, một luồng sáng đáp xuống, chính là ánh mặt trời của vũ trụ chính, Ngô Bình lập tức tu luyện dưới ánh mặt trời chiếu xuống.  

Advertisement

 

Đồng thời, dưới đất và xung quanh cũng có năng lượng ngưng tụ không ngừng, đi vào vũ trụ nhỏ của anh, khiến nó càng lúc càng hoàn thiện.  

 

Kinh nghiệm và trí tuệ của Thiên Đế giúp anh được rất nhiều, sau khi dời toàn bộ tài sản và sinh linh, vũ trụ nhỏ của anh bắt đầu co lại, cuối cùng biến thành một điểm cực nhỏ. Điểm này giống như một hố đen khổng lồ, không ngừng hút năng lượng từ bên ngoài.  

Advertisement

 

Về sau, vụ trụ nhỏ sẽ không còn ý niệm thời gian, phát triển dưới hình thái thần kỳ. Tâm vũ trụ trước kia, cũng được tiến hóa toàn bộ, trở thành sức mạnh của bản thân Ngô Bình.    

 

Cuối cùng, không biết qua bao lâu, điểm nhỏ kia đột nhiên bành trướng, hình thành khí Thái Sơ, Thái Sơ Thần Thủy anh thu được cũng đều dung nhập vào trong.  

 

Một luồng khí áp đảo đất trời phóng ra từ trong thân thể anh, cuối cùng anh được bước qua được điểm mấu chốt, trở thành Thiên Thánh!  

 

Thiên Đế cho rằng, Thiên Thánh có bảy tầng cảnh giới, hiện tại Ngô Bình đang ở Thiên Thánh tầng thứ nhất, cảnh giới Thái Sơ!  

 

Ngô Bình mở mắt, đám thú dữ báo kia ở cách đó không xa, đều lên tiếng: “Chúc mừng chủ nhân trở thành Thiên Thánh!”  

 

Ngô Bình khẽ cười: “Tôi muốn xem thử kho báu của Thiên Đế”.  

 

Tinh Tinh: “Thiên Thánh tầng thứ nhất, có thể mở được một kho báu”.  

 

Đưa Ngô Bình đến một đại điện, bên trong có rất nhiều rương lớn nhỏ, mắt Ngô Bình sáng lên, sau đó mở ra một cái trong đó. Trong rương có một con dao găm, cầm nặng tay. Anh biết ngay đây là vật dụng của vũ trụ chính, lực sát thương của nó ngoài sức tưởng tượng!  

 

Ngay khi Ngô Bình tu luyện Thiên Thánh, nhóm người Lý Dật đang chơi đùa trong Đan Hoàng Các. Lúc này, bỗng nghe thấy tiếng vang trong hư không, một con mắt bão xuất hiện trên đỉnh đầu, bên trong truyền đến âm thanh giận dữ.  

 

“Là ai giết chết Ma Thần tuần tra? Xuất hiện chịu chết đi!”, âm thanh này chấn động đất trời, vô cùng đáng sợ.  

 

Nghe thấy lời này, Hỏa Phượng Nhi nhíu mày, lạnh lùng nói: “Thứ gì mà dám đến khiêu khích ta!”  

 

Cô lao ra khỏi Đan Hoàng Các, đã thấy trong mắt bão xuất hiện một tu sĩ hùng mạnh, nửa người nửa thần, cũng là một cao thủ Kỷ Nguyên, hơn nữa khí thế anh ta còn hơn cả Hỏa Phượng Nhi.  

 
 
Chương 5519: “Thanh Ảnh, anh xuất quan rồi”.


Thời gian mười ngày đủ để xảy ra rất nhiều chuyện. Hiện giờ, Nguyệt Thanh Ảnh đang bị tra tấn, cô ấy bị trói trên một cây cột đồng đang cháy, khiến da thịt bị cháy xém.

Nhưng nhờ có thể chất đặc biệt nên da cô ấy hồi phục lại rất nhanh rồi tiếp tục lại bị đốt cháy. Không biết cô ấy đã ngất đi và tỉnh lại bao nhiêu lần trong chuỗi dày vò này.

Có một người phụ nữ rất xinh đẹp và cao quý mặc đồ trong cung đứng trên một bục màu trắng ở cạnh đó thờ ơ nói: “Thanh Ảnh, cô nên đồng ý đi, chứ dày vò kiểu này thì chịu sao được”.

Nguyệt Thanh Ảnh cản răng nói: “Bà là loại rắn độc, nếu không tại bà khích bác thì sao bố tôi lại làm thế này với tôi và người cũng sẽ không ép tôi gả vào nhà họ Thỉ”.

Người phụ nữ cau mày nói: “Thanh Ảnh, cô đúng là rượu mừng không thích thích uống rượu phạt. Nhà họ Thi thì làm sao, họ không xứng với cô chắc? Nhà họ là thế lực mạnh nhất ở Thần Châu còn gì, nếu hai nhà bắt tay với nhau thì cả Thần Châu này sẽ thuộc về chúng ta”.

Nguyệt Thanh Ảnh tức tối nói: “Tại sao không để con gái bà gả vào nhà đó mà lại chọn tôi?”

Người phụ nữ thở dài nói: “Tôi cũng muốn thế, nhưng tiếc là công tử nhà họ Thi lại không thích con gái tôi, mà chỉ ưng cô. Thanh Ảnh, Thi công tử là thiên kiêu số một ở Thần Châu đấy, cậu ấy đã tu luyện Thi Thiên Công đến một cảnh giới rất iờ đã là cường giả tầng thứ tám Thần Thông! Được lấy một người ưu tú như thế thì có gì không vui chứ?”

Nguyệt Thanh Ảnh cười mia: “Thích thì bà đi mà lấy hẳn!”

Người phụ nữ lạnh giọng nói: “Nguyệt Thanh Ảnh, mấy người bạn của cô cũng bị nhốt rồi, nếu cô còn không đồng ý thì tôi sẽ bắt họ chịu chung hình phạt giống cô”.

“Bà dám!”, Nguyệt Thanh Ảnh gào lên.

Người phụ nữ cười khẩy: “Sao không dám? Giờ bố cô chỉ nghe lời tôi thôi, vì cô đã khiến ông ấy quá thất vọng rồi”.

Nguyệt Thanh Ảnh cảm thấy tuyệt vọng, lẽ nào mình phải nghe theo số mệnh rồi lấy một tên quái vật không ra người, ngợm không ra ngợm ư?

Đúng lúc này, một ngọc phù trên người Nguyệt Thanh Ảnh sáng lên, đó là cách Ngô Bình dùng để liên lạc với cô ấy.

Thấy thế, người phụ nữ cười nói: “Thanh Ảnh, cô chưa từng đưa bùa này cho ai, mà giờ lại tặng cho một người khác, lẽ nào là người trong lòng cô à?”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Đúng thế, anh ấy là người tôi thích! Bà mau thả tôi ra, không chờ anh ấy đến thì bà hối không kịp đâu”.

Người phụ nữ cười phá lên: “Thế à? Nghe cô nói thế, tôi càng muốn gặp người đó đấy”.

Dứt lời, bà ta truyền pháp lực vào lá ngọc phù, giọng nói của Ngô Bình đã vang lên.

“Thanh Ảnh, anh xuất quan rồi”.

Người phụ nữ thờ ơ nói: “Nguyệt Thanh Ảnh đang bị tôi giam giữ, nếu không muốn cô ta chết thì mau đến đây”.

Ngô Bình ở phía kia trầm mặc một lát rồi hỏi: “Cô ấy đang ở đâu?”

“Thứ cậu đang cầm sẽ dẫn đường cho cậu đến đây”.

Nói rồi, người phụ nữ ngắt liên lạc rồi nói với Nguyệt Thanh Ảnh: “Nếu tên đó quan trọng với cô như vậy thì tôi sẽ giết nó trước mặt cô, nó chết rồi thì chắc cô sẽ không còn vướng bận gì nữa”.

Nguyệt Thanh Ảnh cuống lên nói: “Đồ độc ác, bà mà động đến một sợi tóc của anh ấy thì nhất định tôi sẽ không tha cho bà”.

Người phụ nữ bật cười đắc ý: “Thế à? Có cô giỏi thế thì sao lại bị tôi nhốt rồi trừng phạt ở đây?”
 
Chương 4831


Hỏa Phượng Nhi cười lạnh: “Là tôi thì sao!”  

 

“Tốt lắm! Nộp mạng đi!”  

 

Anh ta giương cung, một mũi tên bay đến, mang theo khí tức chết chóc, bắn về phía Hỏa Phượng Nhi.  

 

Advertisement

Mũi tên đầy sát ý, thân thể Hỏa Phượng Nhi lại không nghe theo điều khiển, vẻ mặt cô ây thay đổi, kêu lên: “Chết tiệt, đánh không lại!”  

 

Vì thế, cô liều mạng dùng hết sức, bóp nát ngọc phù trong tay. Đây là do Ngô Bình để lại, nếu cô ấy gặp nguy hiểm có thể dùng.  

 

Advertisement

Mũi tên bay đến giữa chừng, mắt thấy sắp tấn công được Hỏa Phượng Nhi, thì thời gian bỗng dừng lại, vạn vật cứng đờ, kể cả thống lĩnh tuần tra bên trong mắt bão kia!  

 

Hư không bị kéo rách một đường, trong hư vô u tối, một bàn tay vươn ra, sau đó Ngô Bình đi ra.  

 

Hỏa Phượng Nhi vừa gặp nguy hiểm, anh đã cảm nhận được, sau đó lập tức xé rách thời không, xuất hiện trước mặt cô ấy.  

 

Anh vươn tay nắm lấy mũi tên, nhẹ nhàng bẻ gãy, sau đó ném xuống đất.  

 

Lúc này, thời gian lại khôi phục, mắt bão tiếp tục xoay chuyển, thống lĩnh tuần tra bên trong ngây người, nhìn Ngô Bình chằm chằm hỏi: “Anh là ai?”  

 

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Muốn giết chết con gái tôi, anh to gan thật!”  

 

Vừa dứt lời đa đánh một quyền về phía đối phương, một quyền ấn khổng lồ xuất hiện, thống lĩnh tuần tra lấy một tấm khiên ra ngăn lại, thì nghe thấy âm thanh vang vọng, khiên vỡ vụn, chưởng ấn thì đánh vào ngực anh ta. Anh ta hét lên, phun ra máu, ngã từ trong mắt bão.  

 

Ngô Bình tiến lên, một tay nắm lấy đầu anh ta, thản nhiên nói: “Động đến người nhà tôi, chắc chắn sẽ chết”.  

 

Thống lĩnh tuần tra cười lạnh: “Tôi là thân thể bất tử, anh không thể giết chết tôi được!”  

 

“Vậy sao?”, Ngô Bình lấy dao găm từ vũ trụ chính, kéo một đường trên cổ anh ta.  

 

Bỗng chốc, đầu người rơi xuống, thống lĩnh tuần tra thét lớn, thần hồn bị tiêu diệt!  

 

Thì ra, trong thân thể anh ta có năm dấu ấn Kỷ Nguyên, mỗi dấu ấn đều ẩn chứa thời không rất thần bí, có được bọn chúng, đồng nghĩa gắn chặt sinh mệnh mình với vũ trụ. Cho dù kẻ địch tiêu diệt anh thì cũng chỉ có thể phá vỡ một trong những ấn ký mà thôi! Chứ không thể giết chết hoàn toàn!  

 

Thế nhưng, dao găm của Ngô Bình đến từ vũ trụ chính, có lực sát thương rất mạnh, dao găm lướt xuống, lập tức tiêu diệt thể xác tinh thần và toàn bộ dấu ấn Kỷ Nguyên, biến mất hoàn toàn!  

 

Giết chết thống lĩnh tuần tra, Tiên Đình chấn động, nhưng sau đó cũng không cử ai đến thêm. Không lâu sau đó, Thiên Đình Đại Đế đã xử tử vị phi tử kia, tiếp đó gia tộc sau lưng phi tử kia cũng biến mất khỏi nhân gian, giống như chưa từng tồn tại.  

 
 
Chương 5520: Trận đấu Đạo cảnh


Người đến chính là Ngô Bình, anh không để ý đến người phụ nữ kia mà chỉ nhìn vào Nguyệt Thanh Ảnh đang chịu phạt. Quần áo trên người cô ấy đã bị đốt cháy, sau lưng liên tục có khói bốc lên và toả ra mùi khét.

Ngay sau đó, Ngô Bình đã biến mất rồi có một đường kiếm sáng lên trong tay anh đã chặt đứt mọi xiềng xích, sau đó anh bế Nguyệt Thanh Ảnh bay về bục trắng.

Anh cởi áo khoác ngoài của mình ra rồi đắp lên người cô ấy, sau đó hỏi: “Thanh Ảnh, em không sao chứ?”

Nguyệt Thanh Ảnh mơ màng, cô ấy cũng tưởng tượng đến cảnh Ngô Bình sẽ xuất hiện và cứu mình. Nhưng biết đó chỉ là vọng tưởng, một vì anh đang tu luyện, hai vì dù anh có đến thì sao có thể là đối thủ của mụ đàn bà độc ác kia? Dẫu sao mụ ta cũng là cường giả tầng thứ chín Thần Thông rồi.

Người phụ nữ thấy Ngô Bình coi mình như không khí thì hừ lạnh nói: “Đúng là không biết sống chết là gì!”

Dứt lời, bà ta vung tay lên, ba đường sát quan bay ra tấn công Ngô Bình, đây là một phép thần thông sát sinh rất mạnh.

Nhưng pháp thuật của bà ta là cấp thấp nên Ngô Bình chẳng buồn để mắt tới. Anh chỉ búng nhẹ ra một tia sáng, nó bay ra xa rồi tách ra thành ba để tấn công lại đường sát quang kia.

Cheng!

Vài tiếng động khế vang lên, ba tia sát quang của người phụ nữ đã biến mất.

Bà ta kinh ngạc, định thi triển tiếp tài năng nhưng Ngô Bình đã chỉ vào bà ta rồi nói: “Nhốt!”

Anh vừa nói xong, đã có 18 cột sáng màu đen xuất hiện quanh người phụ nữ tạo thành một vòng tròn rồi nhốt bà ta vào giữa.

Người phụ nữ giơ tay chạm vào đó thì lập tức hét lên thảm thiết, năm đầu ngón tay đã bị ăn mòn đến đen sì lộ ra cả xương.

Vết thương của Nguyệt Thanh Ảnh hồi phục rất nhanh, cô ấy nói: “Ngô đại ca, đây là pháp thuật gì vậy?” Ngô Bình đáp: “Chân pháp cấp cao, tên là Vĩnh Tù!”

Nguyệt Thanh Ảnh đi đến gần người phụ nữ rồi cười mỉa: “Đáng đời! Cho bà ở lại trong đó mãi mãi luôn”.

Người phụ nữ tức tối nói: “Nguyệt Thanh Ảnh, cô định tạo phản hả!”

Nguyệt Thanh Ảnh rút một thanh kiếm ra định đâm chết người phụ nữ, nhưng chợt nghe thấy có người hô lên: “Dừng tay!"

Nguyệt Thanh Ảnh khựng lại rồi ngoảnh lại nhìn.

Một người đàn ông bước nhanh tới, người này có gương. mặt dài, mặc áo giáp màu vàng, đầu đội mũ ngọc, trông rất oai phong. Đó chính là Nguyệt Đông Thăng - gia chủ của nhà họ Nguyệt.

Nhìn thấy Nguyệt Đông Thăng, Nguyệt Thanh Ảnh vứt thanh kiếm đi rồi tức tối nhìn ông ta.

Nguyệt Đông Thăng thở dài nhìn con gái mình rồi nói: “Thanh Ảnh, sao tính cách con chẳng khác gì hồi nhỏ thế hả?”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Bố, bố định bắt con lấy tên vừa xấu vừa bẩn ấy ư?”

Nguyệt Đông Thăng: “Tuy Thi công tử không ưa nhìn nhưng người tu hành như chúng ta đâu trọng hình thức bên ngoài?”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Bố biết thừa nhà họ Thi có lai lịch thế nào rồi mà, họ khởi nghiệp từ việc trộm mộ, kết quả đã bị nhiễm thi khí nên giờ mới có dáng vẻ kinh tởm như thết

Nguyệt Đông Thăng: “Thanh Ảnh, con cũng biết nhà mình đang gặp chuyện mà. Nếu không liên thủ với nhà họ Thi thì một khi đám người kia kéo đến, chúng ra sẽ chất hoặc phải từ bỏ Thần Châu mà rời đi, chẳng lẽ con muốn như thế à?”

Nguyệt Thanh Ảnh ôm lấy cánh tay của Ngô Bình rồi nói: “Con không cần biết! Con đã có người đàn ông của mình rồi, không thể lấy ai khác nữa”.

Nguyệt Đông Thăng híp mắt lại quan sát Ngô Bình rồi nói: “Đây là chuyện riêng của gia đình tôi, hi vọng cậu không xen vào”.

Nguyệt Thanh Ảnh nhìn Ngô Bình không chớp mắt để xem anh sẽ quyết định thế nào. Dẫu sao, bố cô cũng là một cường giả Đạo cảnh.

Ngô Bình nói: “Tôi không có hứng với chuyện của nhà họ Nguyệt, nhưng tôi cũng không muốn Thanh Ảnh phải chịu tủi hờn”, Nguyệt Thanh Ảnh là bạn của anh, nếu cô ấy không muốn gả vào nhà họ Thi thì anh sẽ đứng về phía cô ấy.

Nguyệt Đông Thăng cười khẩy: “Cậu cũng to gan đấy, lấy đâu ra dũng khí vậy hả?”

“Tôi cũng to gan vừa phải thôi”.
 
Chương 4832


Thái Hoa Đạo Tôn cười nói: “So với cậu thì còn kém xa”.  

 

Nói chuyện mấy câu, cô ấy nói: “Huyền Bình, chị phải rời đi rồi”.  

 

Ngô Bình vội hỏi: “Chị Lạc muốn đi đâu?”  

 

Advertisement

Thái Hoa Đạo Tôn khẽ thở dài, nói: “Năm đó chị bị người gần gũi nhất làm hại, nên mới sụp đổ. Chị nhận được tin, trong gia tộc có chuyện, chị phải quay về giải quyết, đồng thời chấm dứt ân oán năm xưa với người kia”.  

 

Ngô Bình nói: “Chị Lạc, chuyện của chị là chuyện của em, em đi với chị”.  

 

Advertisement

Lạc Ngưng Đan khẽ cười: “Huyền Bình, chuyện của chị, bản thân chị quyết định, chị không muốn liên lụy đến cậu”.  

 

Ngô Bình: “Không được. một mình chị quay về em không quan tâm”.  

 

Lạc Ngưng Đan bất đắc dĩ, nói: “Thôi được, cậu muốn đi thật vậy thì ở bên cạnh xem thôi, tự chị sẽ giải quyết”.  

 

Ngô Bình rất hiếu kỳ, hỏi: “Chị Lạc, người năm đó hại chị là ai?”  

 

Lạc Ngưng Đan im lặng một lúc rồi nói: “Em gái ruột của chị”.  

 

Ngô Bình ngây người, em gái ruột làm hại chị gái?

Lạc Ngưng Đan khẽ thở dài, nói: “Gia tộc chị là thế lực lớn thứ hai ở đại lục Tinh Lan, cao thủ trong tộc xuất hiện rất nhiều. Nhưng gia tộc càng lớn, tình người càng bạc bẽo. Chị có thiên phú đan đạo, dưới sự bồi dưỡng trong gia tộc, đã trở thành Đạo Tôn, trình độ luyện đan cũng tăng không ngừng”.  

 

“Vì vậy, gia tộc đứng đầu đại lục Tinh Lan, thế tử nhà họ Trình là Trình Văn Hổ cử người đưa sính lễ, muốn kết duyên với chị. Nói thật, lúc đó trong lòng chị cũng có chút vui mừng, dù sao có thể gả vào nhà họ Trình đối với chị cũng không có gì xấu. Nhưng sau khi nhà họ Trình đưa lễ không lâu thì em hái chị Lạc Châu lại liên thủ với mẹ ruột mình, cướp lấy đạo cốt da thịt của chị, trở thành dáng vẻ của chị, sau đó lại chiếm được truyền thừa đan đạo của chị”.  

 

Ngô Bình: “Nói như vậy, chị và Lạc Châu là cùng cha khác mẹ, cô ta và mẹ cô ta đã hại chị”.  

 

Lạc Ngưng Đan: “Lạc Châu biến thành dáng vẻ của chị, nếu không phải chị dựa vào bí pháp chuyển thế trọng sinh thì kết cục vô cùng bi thảm”.  

 

Ngô Bình: “Chị Lạc, chị là Đạo Tôn, sao lại bị ức hiếp như vậy, chị không phản kháng sao?”  

 

Lạc Ngưng Đan cười khổ: “Cậu biết mẹ của Lạc Châu là ai không? Bà ta vốn là người nhà họ Trình, tuy địa vị trong gia tộc không cao, nhưng thực lực lại mạnh. Lúc đó, bà ta cũng có tu vi Đạo Tôn, hơn nữa, bà ta đã ra tay trước với chị, đương nhiên chị không có sức phản kháng”.  

 

Vẻ mặt Ngô Bình giận dữ: “Người đàn bà độc ác này đúng là đang chết, chị Lạc, em nhất định sẽ xả giận cho chị!”  

 

Lạc Ngưng Đan nói: “Chị nhận được tin, người đàn bà độc ác kia chuẩn bị ra tay với mẹ chị”.  

 
 
Chương 5521: “Hội đỉnh Tinh sẽ chọn ra 10 công tử cho Thần Châu”.


“Được! Để tôi xem người đàn ông mà con gái tôi thích có bản lĩnh thật hay không nào!”, dứt lời, ông ta bước tới, trên người ông ta cũng có một bộ giáp và một cái kích, cả hai đầu là pháp khí Đạo cảnh.

Ngô Bình: “Ra ngoài làm trận!”

Ngay sau đó, có hai tia độn quang rời khỏi nhà lao, Nguyệt Thanh Ảnh lo cho sự an nguy của Ngô Bình nên cũng đuổi theo ra ngoài.

Hai bóng người xông lên cao rồi va chạm mạnh với nhau.

Uỳnh!

Cả Nguyệt Đông Thăng và Ngô Bình đều lùi lại, nhờ có pháp lực mạnh mẽ mà Ngô Bình có thể phát huy lực chiến đấu của bộ giáp lên tầng thứ năm Đạo cảnh, chiếc nhãn Cửu Long cũng giúp thực lực của anh tăng lên một bậc, phát huy uy lực của tầng thứ sáu Đạo cảnh.

Nguyệt Đông Thăng cũng không kém cạnh, bộ giáp và cái kích của ông ta cũng ở tầng thứ năm và sáu Đạo cảnh, vì thế hai bên đang ngang tài ngang sức.

Ẩm!

Sau bảy lần va chạm, Nguyệt Đông Thăng cười khẩy: “Cậu còn trụ được bao lâu nữa? Mới ở cảnh giới Thần Thông mà lại dùng pháp khí Đạo cảnh chắc là mệt lắm nhỉ?”

Ngô Bình cười đáp: “Giờ thì tôi chưa mệt nên chắc đọ thêm với ông nghìn chiêu nữa cũng được”.

“Khoác lác vừa thôi, lên đi!”, Nguyệt Đông Thăng hừ lạnh một tiếng rồi hai bên lại lao vào nhau.

10 chiêu, 100 chiêu, 300 chiêu.

Sau 300 chiêu, Nguyệt Đông Thăng bắt đầu thấm mệt, ông ta ở tầng thứ ba Đạo cảnh mà dùng pháp khí Đạo cảnh tầng năm và sáu nên đã tốn rất nhiều sức lực.

Mặt khác, Ngô Bình vẫn nhởn nhơ như không, anh có phải người không vậy?

Nguyệt Đông Thăng không còn vẻ cau kỉnh như ban đầu nữa, thay vào đó là mỉm cười. Sau vài chiêu nữa, ông ta chợt lùi lại rồi cười nói: “Cậu bạn, dựa vào đâu mà cậu có thể trụ được đến giờ thế?”

Đương nhiên là 120 loại chân pháp rồi, nhờ đó mà có chiên thêm cả nghìn chiêu nữa cũng không thành vấn đề với

Ngô Bình.

Anh nói: “Vẫn bối đã tu luyện khá nhiều pháp thuật nên pháp lực tương đối mạnh”.

“Hả? Pháp lực mạnh vậy thì chắc là cấp cao hả?”

Ngô Bình ngẫm nghĩ thì thấy chân pháp cấp thiên hơi đáng sợ nên anh nói: “Vãn bối có vài chân pháp cấp thánh”.

“Cái gì?", Nguyệt Đông Thăng suýt nữa nhảy dựng lên: “Cậu có chân pháp cấp thánh ư?”

Ngô Bình gật đầu.

Nguyệt Đông Thăng nhanh chóng che đi vẻ kinh ngạc của mình rồi cười nói: “Xem ra con gái tôi tinh mắt thật”.

Ngô Bình hỏi: “Không đánh nữa ạ?”

Nguyệt Đông Thăng lắc đầu: “Thôi, đánh nữa cũng chẳng phân thăng bại được, chỉ phí sức”.

Ông ta đổi giọng nói: “Thanh Ảnh, bố đồng ý cho con lấy cậu này”.

Ngô Bình ngẩn ra, nhưng anh có đồng ý đâu? Nguyệt Thanh Ảnh vừa mừng vừa vui: “Thật không ạ?”

Nguyệt Đông Thăng: “Thật chứ, nhưng đã làm rể ở đây rồi thì cũng phải gánh vác công việc của gia đình”.

Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Đường nhiên anh ấy sẽ giúp. nhà mình”.

Ngô Bình ho khan nói: “Thanh Ảnh, thật ra..."

Nguyệt Thanh Ảnh ôm chầm lấy anh: “Ngô đại ca, cảm ơn anh”.

Ngô Bình không nói tiếp được nữa, còn Nguyệt Đông Thăng thì nói: “Nhà họ Thi đã mang sính lễ đến, muốn từ chối họ thì chúng ta cần một lý do chính đáng”.

Sau đó, ông ta nói với Ngô Bình: “Ngày mai, cậu hãy thể diện chút tài năng để Thi công tử kia biết khó mà lui. Như thế thì sẽ không đòi lấy con gái tôi nữa”.

Nguyệt Thanh Ảnh sáng mắt lên nói: “Bố định nói đến hội đỉnh Tinh vào ngày mai ư?”

Nguyệt Đông Thăng gật đầu: “Hội đỉnh Tinh sẽ chọn ra 10 công tử cho Thần Châu”.

Sau đó, ông ta hỏi Ngô Bình: “Cậu tên gì?”
 
Chương 4833


Ngô Bình bỗng tò mò: “Cha chị không quản sao?”  

 

Lạc Ngưng Đan thở dài: “Cha chị tu vi rất thấp, bây giờ đều nghe theo người đàn bà độc ác kia”.  

 

Ngô Bình lập tức lắc đầu: “Vậy chị Lạc chuẩn bị làm gì?”  

 

Advertisement

Lạc Ngưng Đan: “Quay về trước, bảo vệ mẹ và em trai chị. Thù mới nợ cũ cũng phải chấm dứt rõ ràng với hai mẹ con ác độc kia”.  

 

Ngô Bình: “Được, chuyện này không nên chậm trễ, bây giờ xuất phát thôi”.  

 

Advertisement

Trong vũ trụ, có rất nhiều đại lục, ví dụ đại lục Hồng Hoang, ví dụ như đại lục Thương Hải lúc trước Ngô Bình từng đi. Lục địa Tinh Lan cũng như vậy, hơn nữa anh trước giờ không ở trong Khuyên giới, vì vậy cảnh giới tu sĩ trên đại lục tổng thể đều vượt xa tu sĩ trên lục địa Hồng Hoang.  

 

Hai người đến đại lục Tinh Lan, Ngô Bình lập tức cảm nhận được, lục địa này có nhiều sức mạnh sao trời hơn lục địa khác, sức mạnh này khiến Ngô Bình cảm thấy có chút quen thuộc.  

 

“Chị Lạc, đây là sức mạnh sao trời sao?” Anh hỏi.  

 

Lạc Ngưng Đan cười nói: “Cậu cảm nhận được? Đây là sức mạnh sao trời, đến từ một ngôi sao trên bầu trời, chúng ta gọi là chủ tinh, đế tinh”.  

 

Hai người đáp xuống trong thành phố rộng lớn, trên bầu trời xây dựng rất nhiều đình đài lầu các, đây là thành phố ba chiều. Có những quần thể kiến trúc giống như một thành phố nhỏ, lơ lửng trên không, xung quanh đều là mây.  

 

Ngô Bình hiếu kỳ: “Người đại lục Tinh Lan các chị đều thích dựng quạt cao vậy sao?”  

 

Lạc Ngưng Đan: “Ừ, chủ yếu là nhà xây cao, thì có thể hấp thụ được nhiều sức mạnh sao trời”.  

 

Sau đó, cô ấy chỉ vào một vườn hoa rộng đến vạ mẫu trên không: “Nơi đó chính là nhà trước kia của chị”.  

 

Ngô Bình: “Chúng ta lập tức đi cứu người”.  

 

Lạc Ngưng Đan: “Huyền Bình, không cần gấp gáp vào lúc này, mẹ và em trai chị tạm thời đã an toàn. Sức mạnh sao trời đại lục Tinh Lan, ở bên ngoài không hề có, đây cũng là nguyên do mà đại lục Tinh Lan xuất hiện rất nhiều thiên tài, thực lực tổng thể đều cao. Huyền Bình, chị nghĩ cậu có thể mua nhà ở đây, có thời gian thì đến đây hấp thụ sức mạnh sao trời. Cậu xem nhà cửa trong thành phố này, có rất nhiều hộ từ bên ngoài đến mua”.  

 

Ngô Bình: “Những căn nhà này còn có thể mua sao?”  

 

Lạc Ngưng Đan: “Đương nhiên được. Chỉ là, những căn nhà có độ cao khác nhau thì giá khác nhau. Giống như nhà chị, giá cả khoảng chừng năm mươi tỷ Tiền đạo. Đương nhiên còn có cao hơn, giá hơn mấy trăm tỷ Tiền đạo”.  

 

Ngô Bình: “Vậy thì cũng không đắt. Chị Lạc, những căn nhà nào là bán?”  

 

Lạc Ngưng Đan đưa anh bay đi một đoạn, nhà ở nơi này rõ ràng ít hơn nhiều, cách một khoảng xa mới xuất hiện một căn nhà.  

 
 
Chương 5522: Nguy cơ của Nguyệt Thị


Ngô Bình ho khan một tiếng rồi nói: “Nguyệt gia chủ, vấn bối và Thanh Ảnh...”

Nguyệt Đông Thăng xua tay: “Cậu không cần giải thích, tôi đã đồng ý rồi, giờ cậu mau thả phu nhân của tôi ra đi”.

Ngô Bình vung tay lên, hắc khí xung quanh người phụ nữ ban nãy đã biến mất, bà ta lườm Ngô Bình rồi đi tới cạnh Nguyệt Đông Thăng, sau đó ðõng ẹo nói: “Đông Thăng, ông xem đi, cậu ta dám ra tay với tôi, đúng là quá đáng mài”

Nguyệt Đông Thăng lườm bà ta: “Tôi bảo bà khuyên Thanh Ảnh, sao mà lại dùng hình với con bé?”

Người phụ nữ đỏ mắt nói: “Ông lại mắng tôi đấy à? Tôi làm vậy cũng là vì tốt cho Nguyệt Thị chứ sao? Nếu Thanh Ảnh không gả vào nhà họ Thi thì họ sẽ để yên cho mình chắc?”

Nguyệt Đông Thăng hừ mạnh nói: “Thanh Ảnh là con gái tôi, dù vì bất cứ lý do gì bà cũng không được làm hại con bé! Bà về ăn năn hối lỗi ba tháng cho tôi, nếu dám ra ngoài nửa bước thì tôi sẽ chặt chân bà”.

Người phụ nữ còn định nũng nịu tiếp nhưng bị Nguyệt Đông Thăng lườm nên đàng cúi đầu nói: “Tôi biết lỗi rồi”.

“Tiểu Ngô, cậu và Thanh Ảnh cứ nói chuyện đi, để con bé dẫn cậu đi tham quan nơi này”, dứt lời, ông ta dẫn người phụ nữ rời đi.

Bọn họ đi rồi, Nguyệt Thanh Ảnh mới hừ nói: “Bố em đang làm trò đấy, tưởng em không biết chắc?”

Ngô Bình lúng túng nói: “Thanh Ảnh, có phải bố em hiểu lầm rồi không?”

Nguyệt Thanh Ảnh ôm tay anh nói: “Không hiểu lầm gì hết, anh Bình, em thích anh”.

Ngô Bình câm nín, họ mới quen nhau bao lâu đâu mà thích?

Anh nói: “Thanh Ảnh, anh có gia đình rồi...”

Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Thì sao? Ở đây, tu sĩ nào giỏi cũng có cả tá vợ. Em bảo, vợ anh có ghê không? Không bắt nạt em chứ?”

Ngô Bình thở dài nói: “Thanh Ảnh, đây là chuyện chung thân đại sự, em hãy nghĩ cho kỹ”.

Nguyệt Thanh Ảnh nhìn thẳng vào anh rồi nói: “Anh Bình, anh biết không? Khi anh xông vào đây cứu em, trái tim của em đã thuộc về anh rồi”.

Ngô Bình thở dài: “Thôi đừng nhắc chuyện này nữa, Hà và Lý cô nương đâu?”

Nguyệt Thanh Ảnh võ vào đầu mình: “Suýt nữa em quên mất, họ cũng bị nhốt rồi, chúng ta mau đi cứu họ thôi”.

Nguyệt Thanh Ảnh dẫn Ngô Bình vào trong một hang động khác, bọn họ nhanh chóng tìm thấy Hà Tử Trần và Lý Thuần Như. Hai cô gái bị nhốt trong một nhà lao có cấm chế nên không thể ra ngoài được.

Nguyệt Thanh Ảnh lập tức lệnh cho người ở đó thả họ ra, người gác ở đây đã nhận được lệnh của Nguyệt Đông Thăng nên cũng thả người ngay.

Hai cô gái vừa được thả ra thì Hà Tử Trần đã hỏi: “Chị không sao chứ? Có bị ức hiếp không?”

Nguyệt Thanh Ảnh ôm Hà Tử Trần rồi nói: “Chị không sao, mau mà anh Bình đến kịp thời cứu chị”.

Hai cô gái thở phào một hơi, Lý Thuần Như nói: “Chị không sao là tốt rồi, bọn em muốn ra ngoài cứu chị nhưng cấm chế ở đây mạnh quá!”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Đương nhiên, nơi này từng nhốt tù nhân Đạo cảnh mà”.

Lý Thuần Như mỉm cười nói với Ngô Bình: “Nếu chị Thanh Ảnh đã thay đổi xưng hô với công tử thì chúng em cũng thế”.

Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Ừ, nhưng giờ về chỗ chị đã rồi nói”.

Ngô Bình cùng ba cô gái rời khỏi nhà lao rồi bay tới một ngọn núi, trên núi có một biệt viện, đây chính là chỗ ở thường ngày của Nguyệt Thanh Ảnh.
 
Chương 4834


Lạc Ngưng Đan chỉ vào vườn hoa có diện tích bảy tám vạn mẫu phía trước nói: “Chính là tòa này. Lúc chị còn nhỏ, thì biết nó đã bán ra ngoài. Không ngờ nhiều năm như vậy mà vẫn chưa bán được”.  

 

Ngô Bình: “Tại sao không có ai mua?”  

 

Lạc Ngưng Đan: “Không phải không ai mua. Lúc trước căn nhà này cũng qua tay mười mấy chủ rồi, nhưng cuối cùng đều bỏ nhà mà đi. Nghe nói, căn nhà khá dị tà, rất dễ chết người”.  

 

Advertisement

Ngô Bình cười nói: “Chị tin cách nói đó sao?”  

 

Lạc Ngưng Đan cười nói: “Đương nhiên chị không tin, đến tám chín phần là có người làm trò. Huyền Bình, cậu có gan mua nhà không?”  

 

Ngô Bình: “Đương nhiên, giá cả thế nào?”  

Advertisement

 

“Hiện tại có lẽ giá không cao, chúng ta đi hỏi thử xem”.  

 

Nói rồi, hai người bay đến bên cạnh vườn hoa, xuất hiện ở khoảng đất trống trước cửa. Dưới cửa có một người giúp việc, đang ngồi đó lim dim ngủ.  

 

Nhìn thấy có người đến, anh ta vội đứng dậy, hỏi: “Hai người có chuyện gì sao?”  

 

Lạc Ngưng Đan: “Căn nhà này, bán thế nào?”  

 

Người giúp việc sáng mắt, nói: “Đang giảm giá, ba trăm bảy mươi tỷ Tiền đạo!”  

 

Lạc Ngưng Đan: “Anh về hỏi chủ nhân, ba trăm tỷ có bán không. Nếu bán thì tôi lập tức đưa tiền”.  

 

Người giúp việc vội nói: “Được được, bây giờ tôi đi hỏi ngay”.  

 

Anh ta lấy pháp khí dùng để giao tiếp, chạy sang bên cạnh nói chuyện. Chưa đến mười phút, anh ta tươi cười quay lại, nói: “Hai vị, chủ nhân nhà tôi đồng ý bán rồi, xin hai vị đợi chút”.  

 

Quả nhiên, không bao lâu, một nhóm người đã bay đến, một người trong đó bị mù một mắt, gãy một tay, tay còn lại duy nhất thì cầm hợp đồng mua bán.  

 

Vừa gặp mặt, người này đã vui vẻ giao giấy tờ cho Ngô bình, giống như hợp đồng này là lời nguyền rủa vậy, thoát khỏi càng sớm càng tốt.  

 

Đợi Ngô Bình trả tiền xong, người này nhìn Ngô Bình, nói: “Từ cầu thêm phúc đi”. Sau đó quay đầu rời đi, giống như sau lưng có quỷ đuổi theo vậy.  

 

Giao dịch diễn ra rất nhanh, Ngô Bình cất hợp đồng, dùng chìa khóa mở cửa lớn.  

 

Cửa vừa mở, anh đã nhìn thấy bên trong trăm hoa đua nở. Tuy đã lâu không có ai ở, nhưng con rối bên trong vẫn luôn chăm sóc vườn hoa, vì vậy mọi thứ đều gọn gàng ngăn nắp, vì vậy mọi thứ đều sạch sẽ không một hạt bụi.  

 

Đến nơi này, Ngô Bình cười nói: “Hoàn cảnh không tệ”.  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom