Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 4624


Thấy vậy, đám người Khương Thiên Lan ngây ngốc, thốt lên: “Thầy luyện đan Lý, nếu như vậy, sao cậu có thể khống chế ông ta được? Ông ta là cao thủ Kỷ Nguyên đấy!”  

 

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Ai nói tôi muốn khống chế ông ta?”  

 

Mọi người sững sờ, khôn khống chế?  

 

Đạo nhân Trân Bảo đứng dậy, cẩn trọng thi lễ với Ngô Bình, nói: “Trân Bảo, bái kiến Chân Hoàng”.  

Advertisement

 

Ngô Bình nói: “Không cần khách sáo, tôi họ Lý”.  

 

Đạo nhân Trân Bảo: “Tôi thấy bệ hạ còn có thánh uy mạnh mẽ hơn, lẽ nào…”  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Thời gian trước, tôi vừa tiến lên Thánh Vương”.  

 

Đạo nhân Trân Bảo rất vui mừng, nói: “Thánh Vương, Chân Hoàng, từ xưa tới nay, cậu là người đầu tiên!”  

 

Ngô Bình: “Ông chắc không phải là Nhân tộc?”  

 

Đạo nhân Trân Bảo cười nói: “Kiếp trước tôi là đại trận bảo vệ kho tàng của Thiên Đình, sau này Thiên Đình suy sụp, tôi bèn chuyển kiếp thành người, trở thành đạo nhân Trân Bảo như hiện tại”.  

 

Ngô Bình: “Cho nên thực ra ông là đại quản gia của kho tàng Thiên Đình?”  

 

Đạo nhân Trân Bảo: “Có thể hiểu như vậy. Thánh Vương, tôi cảm nhận được khí tức của Thiên Đế trên người cậu”.  

 

Ngô Bình: “Lúc tôi là Đại Thánh Kiếp, tiến vào một thế giới, đã đi hết con đường Thiên Đế ở đó, có lẽ đây chính là khí tức Thiên Đế mà ông nói”.  

 

Đạo nhân Trân Bảo mừng rõ: “Tốt quá rồi! Nếu đã như vậy, chi bằng cậu tranh Thiên Đế với cao thủ kỷ nguyên này đi!”

Ngô Bình: “Mỗi kỷ nguyên đều có Thiên Đình này sao?”  

 

Đạo nhân Trân Bảo: “Thiên Đình không phải là nơi tộc nào đó sáng lập, muốn mở lại Thiên Đình cần thỏa mãn ba điều kiện”.  

 

Ngô Bình: “Ba điều kiện nào?”  

 

Đạo nhân Trân Bảo: “Đầu tiên, trong tộc phải có một cường giả tu luyện đến quả vị Thiên Đế”.  

 

Ngô Bình: “Tu luyện đến quả vị Thiên Đế sao? Tôi nghe nói vị Thiên Đế trước vốn dĩ là Thiên Thánh”.  

 

Đạo nhân Trân Bảo: “Thiên Thánh và Thiên Đế có điểm chung. Nhưng không chỉ có một cường giả có tư cách vào Thiên Đình, vị Thiên Thánh đó sau khi thoát khỏi vòng vây, mới thành công trở thành Thiên Đế”.  

 

Mắt Ngô Bình lóe sáng: “Ồ, Thiên Thánh từng tranh giành Thiên Đế với các cường giả tộc khác?”  

 

“Đúng thế, họ đã trải qua ba vòng tỉ thí, cuối cùng Thiên Thánh nhân tộc bộc lộ hết tài năng, trở thành Thiên Đế cuối cùng. Một khi Thiên Đế xuất thế, tất cả các tộc đều phải thần phục, nếu không chính là đang đối đầu với Thiên Đạo”.  

 

Ngô Bình: “Nói thế nghĩa là thật ra lập ra Thiên Đình cũng là ý chí của Thiên Đạo?”  
 
Chương 5314


 Hiện trường lập tức yên tĩnh lại, Ngô Bình thoáng nhìn ‘Mã sư đệ’ này, hỏi: “Anh bị thương ở đâu?”  

 

Mã sư đệ kéo áo ra, trên ngực anh ta có một chưởng ấn màu đen pha chút xanh lam, mặc dù đã nhạt màu, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, lúc đó anh ta bị thương rất nặng.  

 

“Sư huynh nhìn xem, một chưởng này chính là Hoàng sư huynh đánh!”  

 

Hoàng sư huynh lạnh lùng cười: “Là người đều biết, đây là Độc Diễm Chưởng của Thái Chân Môn chúng ta, gần như mỗi một đệ tử đều biết, sao anh có thể kết luận là tôi đánh?”  

 

Mã sư đệ đang định nói gì, Ngô Bình đã xích lại gần quan sát chưởng ấn. Nhìn mấy giây, anh nói: “Chưởng lực này quả thật rất mạnh, mang theo hơi thở của riêng kẻ đánh lén. Mặc dù ai cũng có thể học Độc Diễm Chưởng này, nhưng một khi thi triển ra, sẽ để lại đặc điểm riêng biệt”.  

 

Anh đưa mắt nhìn về phía những người còn lại, hỏi: “Trong các anh ai biết Độc Diễm Chưởng?”  

Advertisement

 

Lập tức có bảy tám người đứng ra: “Sư huynh, tôi biết!”  

 

Ngô Bình gật đầu, chỉ một người trong đó nói: “Anh, tới đánh tôi một chưởng”.  

 

Đệ tử này ngẩn ra, vội vàng xua tay nói: “Tiểu đệ không dám!”  

 

Ngô Bình trừng mắt: “Bảo anh đánh thì anh cứ đánh!”  

 

Người này chỉ có thể kiên trì đi tới, đánh một chưởng vào ngực Ngô Bình, nhưng không dùng nhiều lực, chỉ dùng hai phần sức lực.  

 

Ngô Bình không cảm thấy gì, nói: “Dốc sức đánh!”  

 

Lần này anh ta to gan hơn rồi, ngay lập tức dốc sức đánh ra một chưởng.  

 

Sau đó Ngô Bình cũng cởi áo ngoài ra, để mọi người nhìn thấy chưởng ấn, nói: “Các anh nhìn đi, chưởng ấn này khác với của Mã sư đệ, trong màu đen có những tia nhỏ, hơn nữa cỡ bàn tay cũng khác biệt”.  

 

Sau đó, anh lại gọi một người tới, vẫn đánh một chưởng lên ngực anh.  

 

Cuối cùng, anh nhìn về phía Hoàng sư huynh kia, cười nói: “Anh cũng đánh một chưởng”.  

 

Hoàng sư huynh hơi do dự, nhưng ở đây có nhiều người như vậy, nếu anh ta không đánh, trái lại sẽ bị người ta nghi ngờ, lập tức cắn răng đánh một chưởng lên người Ngô Bình.  

 

Ngô Bình chỉ vào ba chưởng ấn trên ngực mình, sau đó đứng ở bên cạnh Mã sư đệ nói: “Các anh nói xem, cái nào trong ba chưởng ấn này giống với cái trên người Mã sư đệ?”  

 

Mỗi người có cỡ bàn tay khác nhau, hình dáng khác nhau, vân tay khác nhau, phát lực cũng khác nhau, cho nên vừa so sánh, mọi người lập tức phát hiện, chưởng ấn của Hoàng sư huynh rất giống với chưởng ấn trên người Mã sư đệ!

Tất nhiên Hoàng sư huynh cũng đã nhìn ra, anh ta hơi hoang mang nói: “Sư huynh, tôi nghĩ cách phán đoán này không hợp lý”.  

 

Ngô Bình bước đến trước mặt anh ta, bình tĩnh nói: “Bây giờ chưởng môn đang bế quan, nói là bảo tôi quan tâm, chăm sóc mọi người. Con người tôi khá lười nhác, không thích quản chuyện người khác. Nhưng trách nhiệm này ở trên vai tôi, tôi không thể bỏ mặc được. Giờ tôi sẽ cho anh một cơ hội để thừa nhận, tôi sẽ không phạt nặng anh. Nếu anh cứ nhất quyết phủ nhận, tôi sẽ tìm cho ra bằng chứng, sau đó trừng phạt anh. Anh suy nghĩ cho kỹ đi”.  

 

Sắc mặt Hoàng sư huynh này liên tục thay đổi, mấy giây sau anh ta thở dài, cúi thấp đầu xuống nói: “Là do tôi đánh”.  

 
 
Chương 4625


Ngô Bình cảm khái: “Nhớ năm đó nhân tộc huy hoàng biết nhường nào”.  

 

Đạo nhân Trân Bảo: “Thật ra Thiên Đế đời trước cũng không có ngồi vững ở vị trí Thiên Đế, nếu không cũng sẽ không sụp đổ”.  

 

Ngô Bình rất tò mò: “Tại sao không thể ngồi vững ở vị trí đó?”  

 

Advertisement

Đạo nhân Trân Bảo: “Trở thành thiên Đế cần phải trải qua cả ngàn kiếp, sau khi luân hồi cả trăm đời mới có thể công đức vẹn toàn”.  

 

Ngô Bình trợn to mắt: “Trăm đời ngàn kiếp?”  

 

Đạo nhân Trân Bảo: “Đúng thế. Vị Thiên Thánh đó đã trải qua tám mươi mốt đời, tổng cộng tám trăm kiếp, thật ra vẫn còn thiếu thời cơ. Chỉ là lúc đó tình thế của nhân tộc rất tồi tệ, để cứu vãn tình thế này, ông ta đành phải ép buộc mình lên ngôi Thiên Đế, kết quả không nghĩ cũng biết, ông ta trị vì một trăm năm mươi năm rồi sụp tàn, Thiên Đình cũng không tồn tại nữa”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Dù chỉ có một trăm năm mươi năm thì cũng đã giúp ích rất nhiều cho nhân tộc”.  

 

Đạo nhân Trân Bảo: “Ừ, vị Thiên Đế này dùng tính mạng của mình để duy trì vận khí của nhân tộc. Sau đó cho dù ông ta có suy tàn cũng không có cường tộc nào có thể sinh ra cường giả có thể tiếp nhận vị trí Thiên Đế này”.  

 

Ngô Bình: “Trăm đời ngàn kiếp nào có dễ dàng như thế?”  

 

Đạo nhân Trân Bảo: “Chuyện này đúng là rất khó, cần có vận khí mạnh, tinh thần kiên trì, vô cùng can đảm mới có thể làm được, nhưng xác suất thành công lại rất thấp, dù sao trong các cuộc tranh đấu giữa các tộc, người này giỏi còn có người giỏi hơn”.  

 

Ngô Bình: “Ông có biết tình hình cụ thể của ba vòng tranh đấu mà ông nói trước đó không?”  

 

Đạo nhân Trân Bảo: “Người có thể được chọn vào vòng đầu tiên được gọi là Thiên Tử. Không giới hạn số lượng Thiên Tử nhưng sau khi trải qua các cuộc tấn công, có rất ít người có thể ở lại cuối cùng, không quá một trăm người”.  

 

“Thiên Tử có thể tiến vào vòng thứ hai sẽ bắt đầu trận chiến luân hồi. Một nhóm Thiên Tử sẽ luân hồi đi vào cùng một thế giới. Lúc này, tất cả những người tranh tài đều sẽ bắt đầu lại từ đầu, người có thể sống sót cuối cùng sẽ tiến vào luân hồi lần thứ hai. Mười đời mười kiếp, mỗi một kiếp đều có khả năng mất mạng”.  

 

Ngô Bình: “Luân hồi ở thế giới nào?”  

 

Đạo nhân Trân Bảo: “Có thể là một mốc thời gian bất kỳ trong lịch sử, có thể là quá khứ hoặc có thể là tương lai”.  

 

Ngô Bình cảm khái nói: “Muốn làm chúa tể của thế giới quả thật quá khó”.  

 

Đạo nhân Trân Bảo: “Đúng thế, không phải thời đại nào cũng có Thiên Đế. Có kỷ nguyên thậm chí không có Thiên Đình, tỷ như kỷ nguyên trước, dù Tiên tộc hay Thần tộc đều chưa từng sinh ra Thiên Đế”.  

 

Ngô Bình: “Tôi có thể sử dụng bảo bối trong Thiên Bảo Giới này không?”  

 

Đạo nhân Trân Bảo: “Những thứ này đều là tài sản riêng của Thiên Đế đời trước, nếu cậu có thể được Thiên Đế công nhận thì có thể được lấy một phần”.  

 

Ngô Bình: “Làm sao để được Thiên Đế truyền thừa?”  

 

Đạo nhân Trân Bảo: “Trong Thiên Bảo Giới có một ngôi mộ của Thiên Đế, nhưng người ngoài không biết đến nơi đó, chỉ có tôi biết về nó. Sứ mệnh của tôi là tìm những người thích hợp, sau đó dẫn họ vào trong đó để được Thiên Đế truyền thừa”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Có cơ hội, tôi sẽ đến ngôi mộ của Thiên Đế”.  
 
Chương 5315


 Ngô Bình: “Tức là anh ta không có ý muốn giết anh, chỉ là muốn dạy cho anh một bài học”.  

 

Sau đó anh hỏi Hoàng sư huynh: “Tại sao anh lại đánh lén anh ta?”  

 

Hoàng sư huynh hít sâu một hơi nói: “Chu sư muội vốn dĩ đến hòa hoãn với tôi nhưng cái tên họ Mã này lại khiêu khích bọn tôi, sau đó còn giành mất cô ấy đi. Tôi tức quá bèn dạy cho nó một bài học”.  

 

Ngô Bình nhìn Mã sư đệ: “Có chuyện này không?”  

 

Mã sư đệ vốn muốn biện hộ cho mình nhưng lại cảm thấy giật thót khi nhìn thấy ánh mắt của Ngô Bình nên không dám nói dối, ngoan ngoãn nói: “Có chuyện như vậy nhưng tôi cũng thích Chu sư muội mà. Sư huynh, tôi thích một người thì theo đuổi người đó, chuyện này không hề sai mà”.  

 

Hoàng sư huynh tức giận nói: “Đây là hành vi bỉ ổi, mày cố ý làm bọn tao xảy ra mâu thuẫn, sau đó nhân lúc nhà cháy mà nhảy vào”.  

Advertisement

 

Ngô Bình nói: “Dù anh ta có nhân lúc nhà cháy mà nhảy vào hay không thì hành vi đánh lén của anh đã vi phạm nội quy rồi, phạt anh đến động Tư Quá khổ luyện một tháng, không được gặp bất kỳ ai trong lúc đó”.  

 

Sắc mặt Hoàng sư huynh đỏ bừng, nhưng anh ta không dám làm trái ý của Ngô Bình, chỉ đành gật đầu: “Vâng”.  

 

Ngô Bình lại nhìn Mã sư đệ hỏi: “Anh khiêu khích quan hệ giữa họ thế nào?”  

 

Mã sư đệ thế mà lại đắc ý, không cảm thấy bản thân làm vậy là có gì sai, anh ta nói: “Cũng chẳng có gì cả, tôi chỉ là âm thầm quan sát hai người họ, mỗi khi họ cãi nhau không vui, tôi sẽ xuất hiện. Dần dần sư muội sẽ có thiện cảm với tôi, mấy lần sau đó nữa thì cô ấy sẽ nghĩ tôi đối với cô ấy tốt hơn cách Hoàng sư huynh đối xử với cô ấy”.  

 

Ngô Bình gật đầu, hỏi người xung quanh: “Chu sư muội có đến đó không?”  

 

“Em đây”, một người phụ nữ thanh tao, xinh đẹp bước ra từ sau rặng cây, cô ta cũng không để lộ cảm xúc gì.  

 

Ngô Bình: “Cô đã nghe thấy những lời vừa nãy rồi chứ?”, thật ra lúc mới đến anh đã nhìn thấy người phụ nữ này đang trốn trong bóng tối, vô cùng chú tâm đến sự việc xảy ra. Thế nên anh đoán người phụ nữ này có khả năng là Chu sư muội.  

 

Chu sư muội bình tĩnh nói: “Sư huynh, em đã nghe hết rồi”.  

 

Ngô Bình: “Giờ cô muốn nói gì không?”  

 

Chu sư muội lắc đầu: “Thật ra Hoàng sư huynh cũng đối xử rất tốt với em, mặc dù sư huynh Mã dùng chút thủ đoạn nhưng cũng rất tốt với em, lúc nào cũng chiều theo ý em nên em không muốn họ xảy ra xung đột”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Chuyện này đến đây thôi, sau này các anh đừng xảy ra xung đột gì nữa, nếu không sẽ bị phạt nặng đấy. Được rồi, giải tán hết đi”.  

 

Sau khi mọi người đi rồi vẫn còn vài người ở lại. Ngô Bình nhìn họ như có việc gì đó bèn hỏi: “Mọi người còn chuyện gì khác sao?”  

 

Một đệ tử đứng lên nói: “Ngô sư huynh, tôi cũng là tân sinh giống như anh nhưng cứ bị các huynh đệ ức hiếp. Các tài nguyên tu luyện mà tôi nhận được đều phải chia cho họ, còn phải giúp họ làm nhiệm vụ. Sư huynh à, không có tài nguyên thì tốc độ tu vi của tôi sẽ kém xa người khác. Sư huynh, xin anh hãy lấy lại công bằng cho tôi”.  

 

Đệ tử mới này cũng thấy được Ngô Bình giải quyết chuyện gì cũng công bằng hợp lý nên mới can đảm đứng lên nói ra sự bất công và uất ức của mình.  

 

Ngô Bình đã rõ sự việc, gần như môn phái nào cũng xảy ra chuyện tương tự như vậy, hơn nữa bình thường các môn phái đều nhắm mắt làm ngơ, bọn họ nghĩ người mới bị ức hiếp một chút cũng chẳng sao cả. Trong môn phái đã quen thói ma mới bắt nạt ma cũ, sau khi ra ngoài mới càng dễ tồn tại.  

 

Nhưng Ngô Bình thì lại nghĩ con người là sinh linh có tổ chức và trật tự, nếu đã ở trong một tông môn thì mọi người đều phải tuân thủ trật tự và quy tắc mới phải.  

 
 
Chương 4626


 Đạo nhân Trân Bảo khẽ thở dài: “Lúc đầu họ suýt chút nữa đã chết khi xông vào Thiên Bảo Giới, tôi có lòng tốt cứu chúng, dạy cho chúng một vài thứ. Ai mà ngờ mấy tên khốn nạn dã tâm độc ác này lại muốn hại tôi, lấy hết tất cả bảo vật của Thiên Bảo Giới. Chúng nào biết với thiên phú và vận khí của chúng thì dù có lấy được bảo bối gì cũng chỉ sẽ khiến chúng chết mà thôi”.  

 

Ngô Bình: “Đám người này giao cho ông xử lý vậy”.  

 

Đạo nhân Trân Bảo chắp tay lại với anh: “Cảm ơn Thánh Vương”.  

 

Advertisement

Để đám người Khương Thiên Lan ở lại, Ngô Bình quay lại căn nhà của Sanamoba. Lần này anh không muốn ở lại thêm nữa bèn nói: “Chúng ta đi khỏi đây đi”.  

 

Vừa dứt lời, từng tia sáng bay lên, Ngô Bình dẫn theo con khỉ vàng và Sanamoba quay lại Bổn Đảo.  

 

Advertisement

Về đến Bổn Đảo, anh để lại ba người phụ nữ lại trên đảo, sau đó dẫn con khỉ vàng đến đảo Thanh Hoa gặp Trần Nhược Nhàn.  

 

Lúc đầu anh phái Trần Nhược Nhàn và Dương Nguyên Bá tấn công nước Oa, chiếm đảo Thanh Hoa. Nước Oa tự biết mình đánh không lại bèn nhường lại hòn đảo này. Trần Nhược Nhàn tiếp quản đảo Thanh Hoa, trở thành Nữ Vương của hòn đảo.  

 

Lúc này Trần Nhược Nhàn đang xử lý công vụ, nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, cô ấy vừa đứng lên thì nhìn thấy Ngô Bình dẫn theo một con khỉ vàng bước vào.  

 

Cô ấy vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Anh Lý”.  

 

Ngô Bình: “Nhược Nhàn, khoảng thời gian này thế nào, đảo Thanh Hoa có dễ quản lý không?”  

 

Trần Nhược Nhàn cười nói: “Quản lý cũng không khó, chỉ là mấy tháng nay tình thế thay đổi, bên châu Doanh đã quyết định đầu hàng đế quốc Thiên Đỉnh, phỏng chừng không bao lâu nữa nơi này của chúng ta cũng sẽ trở thành một phần của đế quốc Thiên Đỉnh”.  

 

Ngô Bình: “Đế quốc Thiên Đỉnh không có nhiều hứng thú với những hòn đảo ở nước ngoài như vậy, đa số đều là đầu hàng ngoài mặt nhưng thật ra vẫn để em quản lý đảo Thanh Hoa”.  

 

Trần Nhược Nhàn: “Mặc dù nói thế nhưng sau này khó mà tránh khỏi trở thành chỗ trút giận của chúng”.  

 

Ngô Bình: “Không vội, cứ từ từ”.  

 

Hai người nói chuyện một lúc, Ngô Bình nói: "Nhược Nhàn, hiện giờ đại lục Hồng Hoang đã thống nhất, cũng đã đến lúc em đi báo thù rồi. Bây giờ anh tăng tu vi cho em, em tự mình đi tìm nhà họ Vũ Văn để trả thù”.  

 

Ánh mắt Trần Nhược Nhàn phát sáng, năm đó nhà họ Vũ Văn - một trong bốn huyết mạch Thánh Hoàng lớn đã hại chết cả nhà cô ấy dưới danh nghĩa hôn nhân, chỉ có một mình cô ấy đã chạy thoát được. Cô ấy luôn muốn trả mối thù lớn này, nhưng thực lực của cô ấy quá yế, bây giờ được Ngô Bình giúp đỡ, cô ấy đã tự tin hơn rất nhiều.  

 

“Anh Lý, em nghe ngóng được tin tức cụ tổ nhà họ Vũ Văn đã đột phá đến cảnh giới Chân Vương. Còn Vũ Văn Thanh cũng đã bước vào Tiên Đình, làm một đại tướng quân, chiến công xuất chúng. Bây giờ nhà họ Vũ Văn chắc chắn là một trong các thế lực mạnh nhất trên đại lục Hồng Hoang”.  

 

Ngô Bình nói: “Dù ông ta có mạnh thế nào, anh cũng có thể đánh bại được ông ta, em yên tâm đi”.

Ngô Bình vẫn luôn muốn giúp Trần Nhược Nhàn báo thù, giờ thực lực của anh lớn mạnh, đã đến lúc ra tay rồi.  

 

Giờ Hồng Hoang đã thống nhất, nhà họ Vũ Văn lại là thế lực vô cùng lớn mạnh trong Hồng Hoang, vì vậy rất dễ dàng tìm thấy.  
 
Chương 5316


 Ngô Bình chỉ vào một đệ tử nói: “Anh đi gọi La Đạo Quang và Từ Bắc Thu đến đây”.  

 

Đệ tử này sửng sốt nhưng vẫn chắp tay lại nói: “Vâng”, sau đó xoay người chạy đi gọi người.  

 

Lúc này Hắc Tướng nói: “La Đạo Quang và Từ Bắc Thu này rất có tiếng tăm, sư phụ của chúng đều là trưởng lão của Thái Chân Môn”.  

 

Ngô Bình: “Thế nên họ mới bắt nạt, chèn ép người khác?”  

 

Hắc Tướng: “Chuyện này thì nhiều lắm, chỉ cần không làm gì quá đáng thì bên trên thường sẽ mặc kệ”.  

 

Ngô Bình: “Anh có biết giới hạn của từ không quá đáng là gì không?”  

Advertisement

 

Hắc Tướng suy nghĩ rồi nói: “Hình như không có giới hạn”.  

 

Ngô Bình: “Vậy thì hôm nay tôi sẽ vẽ một đường giới hạn cho họ”.  

 

Vài phút sau, hai tu sĩ đáp xuống trước cổng vườn thuốc, cả hai người này đều tỏ vẻ vô cùng kiêu ngạo nhưng dù sao Ngô Bình cũng là cường giả từng đánh Tiên Lôi, nên họ vẫn có thái độ lịch sự với anh, đồng thời trước đến trước chào, gọi một tiếng “Ngô sư huynh”.  

 

Sau đó, ánh mắt họ đổ dồn về phía Trương Tuấn. Mặc dù Trương Tuấn rất sợ nhưng cũng lấy hết can đảm lớn tiếng nói: “Sư huynh, là hai người họ đã bắt nạt tôi. Không chỉ cướp mất tài nguyên của tôi mà còn kéo bạn gái của tôi đến nơi không có ai rồi làm nhục”.  

 

Lúc này Trương Tuấn không nói chuyện xảy ra sau đó, lúc này lại bỗng chốc nói ra đều khiến mọi người đều ngạc nhiên. Nếu như thế thì đúng là rất quá đáng.  

 

Nhưng hai người này lại không biến sắc, một người trong đó cười mỉa nói: “Anh nói bọn tôi làm nhục cô ta, có chứng cứ không?”  

 

Trương Tuấn vô cùng kích động, lớn giọng nói: “Cô ấy đã chết rồi! Nhưng tôi tận mắt nhìn thấy chuyện này, tôi có chứng cứ”.  

 

Lúc nói câu này, Trương Tuấn khóc như mưa: “Là tôi hèn nhát, tôi vô dụng, rõ ràng nhìn thấy cô ấy bị ức hiếp mà lại không dám bước ra”.  

 

Hai người này tỏ vẻ khinh thường, một người khác nói: “Anh là một tên vô dụng, thứ vô dụng như anh sống có ích gì chứ, còn tu tiên, chứng quả nữa cơ ạ? Chi bằng đi chết đi thì hơn”.  

 

Trương Tuấn nghiến răng nghiến lợi: “Tôi sống là muốn thấy các người bị trừng phạt đấy”.  

 

“Trừng phạt?”, hai người nhìn nhau người, sau đó đều lắc đầu.  

 

“Ai trừng phạt bọn tôi được, là anh hay là ông cha địa chủ đó của anh?”, một người trong đó cười hỏi.  

 

Ngô Bình nãy giờ không lên tiếng, mãi đến lúc này mới hỏi Trương Tuấn: “Bạn gái của anh từng bị họ làm nhục?”  

 

Trương Tuấn gật đầu: “Là bọn họ! Chuyện xảy ra vào một tháng trước, tôi vì tu luyện nên đã dùng hết một nửa tài nguyên mà môn phái đưa cho nhưng họ lại chê ít, còn nói sẽ dạy cho tôi một bài học rồi đánh tôi thành tàn phế. Lan Tâm lo lắng cho an nguy của tôi nên đã đến tìm họ cầu xin. Ai mà ngờ hai tên cầm thú này lại làm nhục cô ấy”.  

 

Ngô Bình vô cùng bình tĩnh, anh nhìn La Đạo Quang và Từ Bắc Thu: “Có chuyện này không?”  

 

La Đạo Quang ho một tiếng nói: “Ngô sư huynh, mọi chuyện đều do anh ta bịa ra, hai bọn tôi sao có thể làm ra chuyện này được chứ”.  
 
Chương 4627


 Hai người họ vừa vào trong châu Không Minh thì đã có thể cảm nhận được sự phồn hoa của chỗ này, chỉ có hơn chứ không hề thua đế quốc Thiên Võ của anh.  

 

Ngô Bình nói: “Quả nhiên con cháu của Thánh Hoàng rất có thực lực, không phải thế lực bình thường có thể so bì”.  

 

Trần Nhược Nhàn: “Đúng thế, dù gì thì trong các bậc ông cha cũng từng cố Thánh Hoàng xuất hiện, dù là ai năm giữ thiên hạ thì cũng đều phải nể mặt nhà họ Vũ Văn đôi phần”.  

 

Advertisement

“Giờ đế quốc Thiên Đỉnh thành lập, châu Không Minh cũng xem như đã là địa bàn của Thiên Đỉnh rồi”.  

 

Trần Nhược Nhàn: “Ừm. Nhưng đấy chỉ là trên danh nghĩa thôi, thật ra tiên đốc ở đây cũng là do Vũ Văn Kỳ nhà họ Vũ Văn đảm nhận. Bên dưới thì càng không cần phải nói, tất cả đều là đệ tử của nhà Vũ Văn”.  

 

Trần Nhược Nhàn: “Muốn tìm nhà họ Vũ Văn báo thù thì phải ra tay từ chỗ tiên đốc Vũ Văn Kỳ trước”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Năm xưa, trong số những người hại chết nhà họ Trần của em cũng có Vũ Văn Kỳ đúng không?”  

 

Trần Nhược Nhàn gật đầu: “Anh ta là người đứng sau giật dây, anh ta cũng là người năm xưa đến nhà em dạm ngõ, anh ta là chú của Vũ Văn Thanh, mặc dù tư chất không bằng Vũ Văn Thanh nhưng anh ta đã thức tỉnh được huyết mạch thánh hoàng, là nhân vật nòng cốt của nhà họ Vũ Văn”.  

 

Ngô Bình: “Vậy chúng ta đến phủ tiên đốc, gặp Vũ Văn Kỳ trước”.  

 

Trần Nhược Nhàn: “Con người của Vũ Văn Kỳ này mê đắm chuyện luyện đan, nếu anh ta biết anh là cao thủ luyện đan thì nhất định sẽ nghĩ cách tiếp cận anh, vậy thì có thể dụ anh ta ra khỏi phủ tiên đốc rồi”.  

 

Ngô Bình: “Sao hả, trong phủ tiên đốc có trận pháp lợi hại lắm sao?”  

 

Trần Nhược Nhàn: “Nhà Vũ Văn có ba sát  trận được Thánh Hoàng để lại, trong đó có một trận đặt tại phủ tiên đốc, tên là Thiên Tuyệt Sát Trận, nghe nói uy lực vô cùng đáng sợ”.  

 

Ngô Bình: “Lẽ nào Vũ Văn Kỳ không tùy tiện rời khỏi phủ tiên đốc sao?”  

 

“Đúng vậy, phủ tiên đốc rất rộng, phần lớn thời gian anh ta đều ở trong phủ tu hành, mọi việc đều giao cho cấp dưới xử lý”.  

 

Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Chuyện này dễ, chúng ta tìm chỗ nào nghỉ lại, anh luyện vài mẻ đan dược, đảm bảo anh ta sẽ tìm đến gặp anh”.  

 

Trần Nhược Nhàn gật đầu: “Được, vậy thì chuẩn bị ít đan dược trước, sau đó đến tham gia đại hội đan dược ở đây”.  

 

Ngô Bình: “Đại hội đan dược? Ở châu Không Minh sao?”  

 

Trần Nhược Nhàn cười, nói: “Người xưa gọi châu Không Minh là Dược Châu, chỗ này có đủ loại dược liệu sinh trưởng, luôn là nơi thu hút thầy luyện đan”.  

 

Ngô Bình: “Thì ra là vậy.  Chắc có không ít thầy luyện đan tham gia đại hội đan dược này nhỉ?”  

 

Trần Nhược Nhàn: “Đúng thế, có một lực lượng thầy luyện đan nhất định đến tham gia, ngoài ra còn có rất nhiều người đến mua đan dược, vì vậy đây là một đại hội lớn”.  
 
Chương 5317


Ngô Bình: “Mặc dù tôi không phải là trưởng lão nhưng lão tổ Tần và môn chủ đã cho phép”.  

 

Nói rồi anh lấy một lệnh bài ra, trên lệnh bài có hai chữ Thái Chân, màu vàng kim, mặt trước khắc rồng, mặt sau khắc hổ, tên là Long Hổ Lệnh. Chính là lệnh bài cầm tay của môn chủ và lão tổ cùng trao quyền, giữ lệnh bài này hệt như môn chủ và Thái Chân lão tổ đích thân ra lệnh vậy.  

 

Cả Thái Chân chỉ có một cái lệnh bài này, sự xuất hiện của nó khiến mọi người đều ngạc nhiên.  

 

La Đạo Quang biến sắc, khẩu khí mềm mỏng hơn lúc nãy: “Ngô sư huynh, thế mà anh lại có Long Hổ Lệnh à”.  

 

Ngô Bình: “Tôi sẽ không lặp lại những lời vừa rồi. Hai người có thừa nhận hay không?”  

 

La Đạo Quang và Từ Bắc Thu nhìn nhau, đồng thanh nói: “Bọn tôi không làm”.  

Advertisement

 

Ngô Bình nhìn Trương Tuấn hỏi: “Trương Tuấn, anh có chứng cứ khác không?”  

 

Nước mắt Trương Tuấn lăn xuống, đau thương nói: “Lúc đó nhìn thấy Ngọc Lan bị làm nhục, tôi biết dù có đứng lên nói chuyện này ra cũng không thể thay đổi được gì, nên đã cắn răng không động đậy, hơn nữa dùng pha lê lưu ảnh ghi lại hết mọi chuyện”.  

 

Nói rồi anh ta lấy một quả cầu pha lê màu tím lớn bằng quả trứng ra.  

 

Nhìn thấy thứ này, La Đạo Quang và Từ Bắc Thu vô cùng kinh ngạc, cả hai gần như ra tay cùng một lúc, một người đánh vào đầu Trương Tuấn, một người bắt lấy quả pha lê.  

 

“Ầm!”  

 

Một luồng khí tức cực mạnh nổ tung, hai người này vẫn chưa kịp đến gần thì đã bị một quyền của Ngô Bình đánh văng ra xa cả mét, đều đập mạnh người xuống đất, nôn ra máu.  

 

Sau đó anh cầm lấy quả cầu pha lê rồi sử dụng pháp thuật, bên trong hiện lên một màn sáng, chiếu lại cảnh tượng lúc đó, mặc dù không có âm thanh nhưng mọi người đều có thể hiểu được tình hình.  

 

Một người phụ nữ nhỏ nhắn bước vào rừng cây, có hai người đang đợi cô ta ở đó, một người là La Đạo Quang, người còn lại là Từ Bắc Thu.  

 

Hai bên nói với nhau gì đó thì La Đạo Quang bất ngờ kéo người phụ nữ lại, người phụ nữ lùi lại đằng sau, bị hắn ôm vào lòng. Người phụ nữ chống cự quyết liệt, tát hắn một bạt tai, kết quả là La Đạo Quang lại đánh cô ta một trận tơi bời, sau đó còn làm nhục cô ta.  

 

Từ Bắc Thu đứng bên cạnh cười từ đầu đến cuối, sau đó vẫy tay rồi đi đến chỗ đằng xa canh chừng cho La Đạo Quang.  

 

Lúc này quả cầu pha lê liên tục rung lắc, đó là vì Trương Tuấn đang kích động, không thể kiềm chế được.  

 

Đã không cần xem tiếp nữa, Ngô Bình cất quả cầu thủy tinh vào, nhìn La Đạo Quang và Từ Bắc Thu.  

 

Sắc mặt La Đạo Quang cực kỳ khó coi, nôn ra một ngụm máu nói: “Ngô sư huynh, tôi thừa nhận tôi hơi quá đáng trong chuyện này, nhưng Trương Tuấn dám không nghe lời tôi, tôi dạy dỗ anh ta một phen cũng là chuyện đương nhiên mà phải không?”  

 

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Lúc nãy tôi đã cho hai người cơ hội rồi, nếu thừa nhận thì có thể không chết. Bây giờ tôi chỉ có thể tử hình hai người tại đây”.  

 

La Đạo Quang hoảng hốt: “Ngô sư huynh, sư tôn của tôi là trưởng lão Cường đấy”.  

 
 
Chương 4628


 “Mặc dù không cần lắm nhưng nếu đã có dược liệu thì chúng ta cứ đi xem thử đi, trên người anh cũng có rất nhiều dược liệu, vừa hay có thể bán bớt ít”.  

 

Trần Nhược Nhàn dẫn Ngô Bình đến đại hội đan dược. Nơi tổ chức đại hội đan dược luôn được cố định, chia thành mấy khu, có khu bán dược liệu, có khu bán đan dược, có khu lại bán đấu giá. Nơi bán dược liệu cao cấp  nằm quanh một hồ nước lớn, các thương nhân bán dược liệu xây dựng rất nhiều quầy hàng dọc theo bờ hồ, đủ loại kích thước và kiến trúc.  

 

Trần Nhược Nhàn đến bên bờ hồ, nói: “Anh xem, chỗ này có nhiều cửa hàng thuốc quá. Giá cả của các cửa hàng này đều ở trên trời.  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Chắc số tiền khổng lồ này đều bị nhà họ Vũ Văn thu hết nhỉ?”  

 

Trần Nhược Nhàn: “Đúng thế, bất cứ cửa hàng nào ở đây đều đáng giá mấy ngàn vạn tiền đạo, không phải thứ mà những người bình thường có thể trả nổi.  

 

Ngô Bình bước vào một trong số các cửa hàng, đảo mắt nhìn quanh thì thấy có một số dược liệu mình cần, chất lượng cũng rất khá. Anh hỏi giá thì biết đều rất đắt đỏ, đều được tính bằng tiền đạo hết.  

Advertisement

 

Anh chọn mua mười mấy loại rồi sang cửa hàng thứ hai.  

 

Anh cũng có một số dược liệu mà tiệm thuốc thứ hai bán, hơn nữa số lượng còn rất nhiều, thế là anh nghĩ đến chuyện thuê một cửa hàng, bán lại số dược liệu dư để tránh lãng phí.  

 

Thế là anh vào mấy chục tiệm thuốc, mua một số dược liệu và đại khái cũng hiểu được tình hình buôn bán dược liệu ở đây. Cuối cùng, anh tìm đến một cửa hàng bán hàng cho bên ngoài, ông chủ vẫn còn ở đó bán dược liệu, chỉ có điều hiện tại vẫn còn đang trong giai đoạn dọn kho.  

 

Ông chủ cửa hàng thuốc ngồi uống trà trên bàn, mặt mày nhăn nhó, ánh mắt hơi mơ hồ.  

 

Ngô Bình vào mà ông ta cũng không thèm quan tâm, chỉ lo uống trà, nhân viên thì chạy ra tiếp, hỏi Ngô Bình cần gì.  

 

“Cửa hàng của các anh có bán không?”  

 

Ông chủ cửa hàng thuốc nghe nói có người muốn mua cửa hàng thì lập tức ngẩng đầu lên, nói: “Bán”.  

 

Ngô Bình bước đến trước bàn, cười, hỏi: “Ông chủ, tôi thấy vị trí cửa hàng của ông khá tốt, cũng hoành tráng, sao lại muốn bán đi?”  

 

Ông chủ thở dài: “Hết cách rồi, không thể tiếp tục làm ăn nữa. Tiên đốc ra lệnh thu thuế ba một đối với tất cả các cửa hàng thuốc. Ầy, lợi nhuận của tiệm thuốc chúng tôi ít nhất cũng bị lấy đi một nửa, vậy thì còn làm ăn được gì nữa? Tôi chuẩn bị đến tiên giới làm ăn rồi”.  

 

Ngô Bình: “Thuế ba một? Loại thuế này nặng lắm sao?”  

 

Ông chủ: “Bất kể doanh thu bao nhiêu, đều phải giao nộp một phần ba số tiền cho phủ Tiên Đốc, anh nói xem có nặng không?  

 

Ngô Bình chau mày: “Đúng là rất nặng”.  

 

Ông chủ: “Không chỉ có vậy, tiên đốc còn muốn phái một người đến quản tiền ở mỗi tiệm, kiểm soát thu chi của chúng tôi. Thật làm gì có lẽ đó, tôi sống cả đời chưa từng gặp chuyện thế này bao giờ”.  

 

Ngô Bình: “Loại thuế ba một này vẫn chưa bắt đầu thu đúng không?”  

 

“Đúng vậy, nói là sau đại hội đan dược sẽ chính thức bắt đầu. Hehe, đến lúc đó, tôi nghĩ các cửa hàng ở chỗ này sẽ đóng cửa hết hơn một nửa”.  

 
 
Chương 5318


Nói rồi anh bước đến chỗ La Đạo Quang.  

 

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên giữa không trung: “Cậu Ngô, nương tay một chút”.  

 

Vừa dứt lời, một bóng người đáp xuống. Đây là một người đàn ông trung niên mặc áo bào đỏ, ông ta vội nói: “Đệ tử Lạc Đạo Quang phạm tội, tôi thân là sư tôn cũng có lỗi, mong cậu Ngô rộng lòng cho nó một cơ hội làm người lần nữa”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Trưởng lão Cường, tôi cũng muốn rộng lòng tha lắm nhưng lão tổ không cho phép”.  

 

Anh vừa nói hết câu, Thái Chân lão tổ bước ra từ vườn thuốc, đây là một hóa thân mà ông ta để lại, chuyên dùng để xử lý các tình huống này. Nếu có trưởng lão nào xuất hiện ngăn cản Ngô Bình thì ông ta sẽ xuất hiện.  

 

Nhìn thấy lão tổ, trưởng lão Cường vội nói: “Xin chào lão tổ”.  

 

Advertisement

Thái Chân lão tổ nói: “Cường Thạch, gia có gia pháp, tông có tông quy, ông không được can thiệp vào”.  

 

Trưởng lão Cường Thạch thở dài rồi lùi sang một bên.  

 

Sau đó Thái Chân lão tổ vung tay lên, một ngọn lửa như gió thổi qua, La Đạo Quang và Từ Bắc Thu biến thành tro bụi, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.  

 

Ngô Bình nói: “Hung thủ đã bị xử theo nội quy. Trương Tuấn, anh có thể về được rồi”.  

 

Trương Tuấn dập đầu với Ngô Bình và lão tổ, khóc nói: “Vâng!”  

 

Sau đó mọi người cũng giải tán, mà uy nghiêm của Ngô Bình cũng nhanh chóng được mọi người biết đến. Dù sao cũng có môn chủ và lão tổ chống lưng, ai mà dám không phục chứ?  

 

Quay lại vườn thuốc, Ngô Bình tiếp tục hoàn thiện bí phủ của mình. Được tượng Tiên trợ giúp, cùng với một số hiểu biết từ chuyến đi đến vũ trụ chính, tốc độ tu luyện nhanh hơn rất nhiều.  

 

Năm ngày tiếp theo anh không làm gì cả, phần lớn thời gian đều tu luyện. Bí phủ của anh cũng hoàn thiện đến tầng thứ tám.  

 

Ngay khi anh đang chuẩn bị hoàn thiện tầng cuối cùng của bảo tháp chín tầng, một nhóm đệ tử Thái Chân Môn đột nhiên xuất hiện trước cửa, nhiều người trong số đó nôn ra máu và bị thương, có người bị thiếu tay, mất tai, trông rất khổ sở.  

 

Ngô Bình nhíu mày: “Chuyện gì thế?”  

 

Một vị đệ tử nói: “Sư huynh, bọn tôi cùng nhau đến “Thiên Khanh” thăm dò, tìm được một ít bảo dược hiếm có. Kết quả lại bị người của Đao Tiên Môn cướp mất, bọn tôi không đánh lại, một người chết, bảy người bị thương”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Các trưởng lão có biết không?”  

 

Đám người căm uất nói: “Các trưởng lão nói bọn tôi học hành không đến nơi, họ cũng chẳng làm được gì. Nếu các trưởng lão ra mặt, đối phương cũng sẽ phái trưởng lão đến, chuyện này sẽ phát triển thành một cuộc xung đột giữa hai môn phái lớn”.  

 

Ngô Bình cũng biết rõ những chuyện như vậy đều sẽ do các đệ tử giải quyết, như thế dù có tranh giành thế nào, hai bên cũng sẽ không đánh nhau thật. Nhưng khi các trưởng lão ra mặt thì lại là chuyện khác, rất dễ gây ra một cuộc chiến giữa các hai môn phái.  

 

Anh nói: “Để người bị thương lại chữa trị, người nào không bị thương thì dẫn tôi đến Thiên Khanh”.  

 

Trong đám người này vẫn còn ba người không bị thương, hai nữ một nam, họ gật đầu đồng ý. Phải biết Ngô Bình là cường giả trên Võ đài tiên, mặc dù thực lực của đám người đó khá mạnh nhưng cũng chỉ có thể bị đè bẹp khi đứng trước mặt Ngô Bình thôi.  

 

Bốn người cưỡi mây đi, chẳng mấy chốc đã đến Thiên Khanh.  
 
Chương 4629


 Trần Nhược Nhàn: “Phủ Tiên Đốc làm vậy không sợ các tiệm thuốc bỏ chạy hết sao?”  

 

Ông chủ: “Phủ Tiên Đốc không sợ, cùng lắm thì họ tự buôn bán dược liệu, thật ra, nhà họ Vũ Văn vốn là nhà buôn dược liệu lớn nhất, đuổi chúng tôi đi thì họ vui còn không kịp nữa mà”.  

 

Ngô Bình suy nghĩ rồi hỏi: “Cửa hàng của ông bán bao nhiêu?”  

Advertisement

 

Ông chủ: “Mười lăm năm trước tôi đã tốn một tỷ ba trăm triệu tiền đạo để mua cửa hàng này, giờ tôi bán hai trăm triệu”.  

 

Ngô Bình gật đầu, nói: “Được, tôi mua”.  

Advertisement

 

Hai bên lập tức giao dịch, Ngô Bình lấy được khế ước đất và nhà, còn ông chủ thì lấy được hai trăm triệu tiền đạo. Trước khi đi ông ấy còn bán hết những dược liệu còn lại cho Ngô Bình.  

 

Ông chủ đó đưa người đi khỏi thì Trần Nhược Nhàn nói: “Anh Lý, chúng ta đâu cần thiết phải mua mặt bằng đâu?”

Ngô Bình cười, nói: “Nhược Nhàn, chúng ta đến là để tìm nhà Vũ Văn báo thù, nếu em báo được thù, em nghĩ nhà họ Vũ Văn còn năng lực kiểm soát những cửa hàng này nữa không?”  

 

Trần Nhược Nhàn: “Đương nhiên là không rồi”.  

 

Ngô Bình: “Vậy nên đến lúc đó, các cửa hàng ở đây sẽ trở về giá ban đầu, thậm chí còn tăng giá. Anh xem sơ qua thì thấy dọc hồ này có hơn năm mươi vạn cửa hàng lớn nhỏ với giá trị mấy trăm ngàn tỷ tiền đạo”.  

 

Trần Nhược Nhàn: “Thôi được, vậy thì mua một vài cửa hàng”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Anh đem theo tiền, mua tiệm dọc đường, chỉ cần có người chịu bán thì em cứ mua”.  

 

Trong tay anh có đủ tiền đạo và cả tiền đạo tôn, anh không thiếu tiền.  

 

Sau khi giao cho Trần Nhược Nhàn đi thu mua các cửa hàng thì Ngô Bình ra phòng luyện đan ở sau cửa hàng để luyện đan dược. Ở vùng đất vĩnh hằng, anh đã cho năm thế lực quyết sách lớn chuẩn bị cho anh rất nhiều dược liệu quý, giờ anh lấy hết ra. Số dược liệu này không phải là dược liệu mà Hồng Hoang đại lục có thể có được, bất cứ loại nào cũng là thánh dược tuyệt thế, có tiền cũng đừng mong mua được.  

 

Anh chọn ra một loại, là loại dược liệu nhiều nhất của vùng đất vĩnh hằng, ngoài ra còn có bốn mươi tám loại dược liệu thường gặp ở đây, cộng thêm kỹ thuật luyện đan vốn có của anh để nghiên cứu ra một loại đan dược tên là Bách Luyện Thánh Đan. Tên của loại đan dược này có nghĩa là luyện một trăm lần mới thành thánh, uống nó càng nhiều thì cơ thể và thần hồn sẽ càng mạnh mẽ.  

 

Khả năng luyện đan của anh đã tốt hơn nhiều so với trước đây, mẻ đầu tiên đã luyện ra được đan dược nhất phẩm, mẻ thứ hai đã luyện được Bách Luyện Thánh Đan cấp truyền kỳ.  

 

Khi anh cầm Bách Luyện Thánh Đan trên tay thì thấy trên mặt đan dược có bốn mươi chín luồng sáng thần thánh bao quanh, trong lòng đan dược có hình bóng một người đang ngồi xếp bằng. Nếu đặt đan dược bên tai thì còn có thể nghe được thánh âm của người tí hon đó, thần kỳ không thể tả.  

 

Tiếp đó, anh tiếp tục luyện chế, chớp mắt đã đến ngày thứ ba, trong thời gian này, anh đã luyện được mười mẻ Bách Luyện Thánh Đan truyền kỳ, tổng cộng có tất cả bốn mươi viên đan dược truyền kỳ.  

 

Trần Nhược Nhàn cũng không rảnh rỗi, cô ấy đã thu mua được hơn năm trăm tiệm thuốc, những người bán đó đều rất sảng khoái, một tay giao tiền một tay giao cửa hàng, hiệu quả rất cao.  
 
Chương 5319


Quy tắc trong Thiên Khanh rất kỳ lạ, càng đi xuống đáy, áp suất càng lớn, thế nên hầu hết mọi người chỉ có thể đi xuống mấy trăm, ngàn mét thôi, nếu đi xuống nữa thì không chịu được áp suất này.  

 

Nhưng cho dù là trong phạm vi khoảng mấy trăm mét cũng có rất nhiều nguy hiểm, nhưng nguy hiểm nhất là các tu sĩ chuyên giết người cướp bảo vật, bọn chúng nguy hiểm hơn cả môi trường nơi này gấp mười lần.  

 

Khi họ đến khu vực gần Thiên Khanh, Ngô Bình dừng lại, ba người phía sau anh cũng dừng lại. Trong hai nữ một nam này có một nữ tu sĩ dáng người khá cao, khoảng ngoài hai mươi tuổi, dung mạo và khí chất khá ổn, mặc đồ màu xanh ngọc bích. Người còn lại không cao, nhỏ nhắn, hoạt bát, xinh đẹp hơn một nữ tu sĩ mặc áo xanh, trên đầu cài một chiếc trâm phượng bằng ngọc châu.  

 

Nam tu sĩ đó thì lại thật thà phúc hậu, mặt đen, vóc dáng cao, anh ta ồm ồm nói: “Sư huynh, thực lực của chúng rất mạnh, mặc dù chỉ có tám người nhưng thực lực lại hơn hẳn bọn tôi”.  

 

Nam tu sĩ này tên là Khuất Đại Thắng, trên đường đến đây Ngô Bình đã hỏi tên của ba người, anh nói: “Đại Thắng, ba người tìm thấy bảo dược ở đâu”.  

 

Advertisement

Khuất Đại Thắng: “Từ đây đi xuống khoảng hai ngàn bước”.  

 

Cô gái áo xanh nói: “Sư huynh, có thể đám người đó đã không còn ở đây rồi, có lẽ đã đi sâu xuống dưới hoặc đến nơi khác”.  

 

Ngô Bình: “Không sao, chúng đến đây không phải để tìm dược mà là đến giết người cướp bảo vật. Chỉ cần chúng ta tìm được đồ tốt, không sợ chúng không xuất hiện”, nói rồi anh dẫn ba người họ đi xuống bên dưới Thiên Khanh.

Đi xuống dưới hố gần một ngàn mét, Ngô Bình cảm nhận được sức mạnh cực lớn bao phủ lấy mọi người. Không lâu sau, làn sương mù màu xanh dày đặc bốc lên xung quanh, làn sương màu xanh này mang theo một mùi thơm thoang thoảng.  

 

Nhìn thấy làn sương màu xanh, cô gái áo xanh ngạc nhiên nói: “Chắc chắn là quanh đây có Dược Vương xuất thế”.  

 

Ngô Bình giật mình, anh ngửi làn sương, quả nhiên có dược lực thoang thoảng, anh hỏi: “Dược Vương mà cô nói là gì thế?”  

 

Cô gái áo xanh tên là Liễu Bích Vân vội nói: “Sư huynh, Dược Vương là tiên dược thành tinh, ở những nơi khác rất ít thấy Dược Vương nhưng trong Thiên Khanh này, cứ cách một thời gian sẽ sinh ra một Dược Vương. Dược lực của Dược Vương càng tinh khiết hơn, là bảo dược trong các loại bảo dược, có thể gặp mà không thể cầu”.  

 

Ngô Bình: “Bất kỳ nơi nào trong Thiên Khanh này cũng có khả năng sinh ra bảo dược sao?”  

 

Liễu Bích Vân: “Bình thường sẽ xuất hiện ở độ sâu khoảng một ngàn mét, ở trên rất ít thấy. Nếu đi xuống dưới, vì có rất ít người đến đấy nên cực kỳ ít người tìm thấy Dược Vương. Nhưng nghe nói có lẽ Dược Vương ở dưới nhiều hơn, hơn nữa có khả năng sinh ra Dược Hoàng”.  

 

Khuất Đại Thắng nghiêm túc nói: “Sư huynh, nơi này xuất hiện Dược Vương chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều cao thủ, một là chúng ta phải đi khỏi đây, hai là phải nhanh chóng tìm được Dược Vương”.  

 

Ngô Bình nói: “Chúng ta không thể đến đây vô ích được, nếu đã gặp được Dược Vương thì tìm cho ra nó. Tôi cũng muốn xem thử Dược Vương trông như thế nào”.  

 

Sau đó anh nhắm mắt lại, thần niệm cường đại bao rộng khắp bán kính mấy trăm mét để tìm vị trí của Dược Vương. Không lâu sau, anh đã phát hiện được một loại dược thảo khá đặc biệt, ẩn mình trong một đống cỏ dại, hơn nữa nó có vẻ thấp bé. Đây vốn dĩ chẳng có gì đặc biệt cả nhưng nó lại liên tục giải phóng ra linh khí mãnh liệt.  

 

Mắt Ngô Bình sáng rực nói: “Đi theo tôi”.  

 

Anh nhanh chân đi hơn một trăm mét nữa thì đến khu vực gần đống cỏ dại. Nhổ hết đống cỏ dại thì nhìn thấy cây linh thảo cao hai tấc, trên linh thảo mọc ra một chùm cây trái màu tím.  

 

Đúng lúc này, một con rắn độc cả người sọc đen bò ra từ trong bụi cỏ cắn vào tay Ngô Bình. Thế nhưng răng con rắn vừa chạm vào da Ngô Bình thì bị gãy, con rắn độc cũng bất tỉnh.  

 
 
Chương 4630


 Để luyện chế loại Thiên Thánh Đan này cần phải đạt được cảnh giới Thiên Thánh thì mới được, trong thiên hạ chỉ có anh mới có thể luyện chế.  

 

Việc luyện chế Thiên Thánh Đan không dễ dàng, mẻ đầu tiên đã thất bại, mẻ thứ hai được nhị phẩm, bắt đầu đến mẻ thứ năm mới đạt đến phẩm chất truyền kỳ, qua đến mẻ thứ sáu thì cuối cùng anh cũng đạt được đến cấp bất hủ. Thiên Thánh Đan cấp bất hủ có rất nhiều lốc xoáy nhỏ trên bề mặt, mỗi lốc xoáy đều thông với một không gian thần bí. Nhìn kỹ thì thấy trong lốc xoáy như có một bóng người bá đạo với sức mạnh vô cùng phi phàm.  

 

Advertisement

Sau đó, anh tiếp tục luyện Thiên Thánh Đan, trong đó có chín viên dưới cấp truyền kỳ, sáu viên cấp truyền kỳ, mười hai viên cấp bất hủ.  

 

Sau khi luyện mẻ đan dược cuối cùng thì cũng đã đến ngày thứ sáu, Trần Nhược Nhàn cũng đã thu mua được hơn ba vạn tiệm thuốc, tiêu tốn hết hơn hai ngàn tủ tiền đạo.  

 

Advertisement

Ngày mai đã là đại hội đan dược, Ngô Bình không luyện đan nữa, anh lấy ra một viên Bách Luyện Thánh Đan cấp truyền kỳ đưa cho Trần Nhược Nhàn uống, rồi cười, nói: “Nhược Nhàn, em thử xem công hiệu thế nào”.  

 

Trần Nhược Nhàn cầm viên đan dược lên, thấy nó khác lạ thì cười, hỏi: “Đây là đan dược gì?”  

 

“Bách Luyện Thánh Đan, nó có thể giúp em có được thể chất của thánh nhân”.  

 

Trần Nhược Nhàn uống Bách Luyện Thánh Đan, vô số luồng sức mạnh lớn lan truyền và chấn động trong cơ thể cô ấy, cô ấy liền ngồi xếp bằng xuống, luyện hóa và hấp thụ. Sau đó, cơ thể Trần Nhược Nhàn bắt đầu có những biến hóa thần kỳ, cho đến khi mặt trời lặn thì mới dừng lại.  

 

Cô ấy mở mắt ra, cảm thấy thể chất của mình được nâng cao rất nhiều, cô ấy kinh ngạc, nói: “Đan dược thật lợi hại. Vốn dĩ em chỉ có thể chất Thái Cổ Chân Nhân, tu vi cũng không tệ. nhưng Bách Luyện Thánh Đan này vẫn đem đến cho em thu hoạch lớn, em dám chắc chắn, dù người thường uống nó thì cũng có thể trở thành thiên tài với tư chất siêu phàm”.  

 

Ngô Bình cười, nói: “Điểm mạnh nhất của loại đan dược này nằm ở chỗ uống càng nhiều thì thay đổi sẽ càng nhiều, chỉ có sau khi uống đến viên thứ mười thì công hiệu của nó mới giảm đi”.  

 

“Tuyệt vời”. Trần Nhược Nhàn cảm thán: “Anh Lý, đẳng cấp của anh chắc chắn không phải chỉ là đan vương”.  

 

Ngô Bình: “Để có cơ hội anh sẽ thử lại”.  

 

Đêm hôm đó, Trần Nhược Nhàn uống viên Bách Luyện Thánh Đan thứ hai, thế chất lại một lần nữa được nâng cao và tiếp diễn đến sáng sớm ngày hôm sau.  

 

Hôm nay là ngày diễn ra đại hội đan dược, Ngô Bình và Trần Nhược Nhàn đến khu vực đan dược, bắt đầu bày hàng.  

 

Chương trình quan trọng nhất của đại hội đan dược là trưng bày đan dược. Thông thường đan dược được trưng bày thỏa mãn hai điều đặc biệt, một là loại đan dược mới được nghiên cứu ra, hơn nữa có hiệu quả tương đối tốt, đã vượt qua kiểm nghiệm của người dùng. Hai là đan dược được cải tiến, đan dược đã được cải tiến có hiệu quả và giá trị cao hơn bình thường. Đương nhiên, còn có một số đan dược cổ được trưng bày, chúng đều rất đặc biệt, có lịch sử lâu đời.  

 
 
Chương 5320


 Cây ăn quả này cao khoảng nửa mét, bên trên mọc ra bảy quả có màu sắc khác nhau, tỏa ra mùi hương khá nồng.  

 

Ngô Bình dứt khoát đào cả chỗ đất đó lên rồi cho vào chiếc nhẫn chứa đồ.  

 

Vừa đào cây ăn quả đó xong thì nghe thấy đằng xa có người nói: “Mau cút đi, nếu không sẽ cho các người đẹp mặt”.  

 

Ba người quay đầu lại nhìn, đằng xa có bảy người đi đến, mắt phát sáng.  

 

Nhìn thấy chúng, Khuất Đại Thắng trở nên hung dữ nói: “Sư huynh, là bọn chúng! Người của Đao Tiên Môn”.  

 

Ngô Bình nói: “Chúng đến đúng lúc đấy”.  

Advertisement

 

Đám người này bước đến gần phát hiện không còn cây ăn quả chỗ đấy nữa bèn hỏi Ngô Bình: “Vừa rồi bọn mày đang làm gì đấy? Có phải đã tìm thấy Dược Vương rồi không?”  

 

Ngô Bình nói: “Đúng thế, tôi vừa hái mất Dược Vương rồi”  

 

Đám người này vui mừng khôn xiết, Dược Vương là vật vô giá, lấy được Dược Vương thì chúng có thể ăn cả đời. Một tu sĩ dáng người cao lớn dẫn đầu lạnh lùng nói: “Đám người bọn mày, tạo nên nói là bọn mày gặp may hay gặp xui nữa đây? Lúc trước tìm được bảo dược thì lại thuộc về bọn tao, bây giờ tìm được Dược Vương lại gặp bọn tao. Ha ha…”  

 

Khuất Đại Thắng nghiêm giọng nói: “Các người đừng ăn hiếp người quá đáng”.  

 

Người này hừ một tiếng: “Ăn hiếp bọn mày thì thế nào? Trước đó tao giết vài người trong số bọn mày, bọn mày có thể làm gì được tao?”  

 

Ngô Bình: “Còn kiêu ngạo nữa à, nhưng sau này các anh không còn cơ hội kiêu ngạo nữa đâu”.  

 

Anh vừa dứt lời, một ảo ảnh xuất hiện trước mặt người này, hắn chưa kịp phản ứng thì đầu đã bị đập biến thành cả trăm mảnh. Những người khác đều kinh hãi, lần lượt né tránh, tiếc là không có tác dụng, một bóng người nhanh như chớp lắc vài cái, tất cả chúng đều chết rất thảm, đầu đều bị đập nát.  

 

Ngô Bình ra tay rất tàn nhẫn, vì anh biết dù hôm nay có giao nộp Dược Vương cho đám người này thì chúng cũng sẽ giết người diệt khẩu. Huống gì trước đó chúng đã giết rất nhiều đệ tử của Thái Chân Môn, anh nhất định phải trả thù này.  

 

Sau khi giết hết đám người này, Ngô Bình bảo Khuất Đại Thắng đào đất chôn người, tiện thể lục soát trên chúng, những thứ tìm được trên người chúng đều là của ba người họ, Ngô Bình chỉ lấy ba cây bảo dược trong số đó. Ba cây bảo dược đều là do chúng đi cướp về, một cây trong đó là của mấy người Khuất Đại Thắng.  

 

Đã trả được thù, Ngô Bình nói với ba người: “Mọi người về trước đi, tôi đi xuống dưới tìm xem thử có gì”.  

 

Mấy người Khuất Đại Thắng hiểu ý anh, họ đi theo chỉ thêm vướng víu thế là đành gật đầu đi về theo đường cũ.  

 

Sau khi ba người đi rồi, anh hải một quả màu xanh trên cây xuống ăn để cảm nhận dược lực của nó. Dược lực của quả này rất mạnh, nếu dựa theo tiêu chuẩn của vũ trụ chính thì ít nhất cũng là linh dược cấp năm.  

 

“Dược Vương này tựa hồ đã trải qua biến dị kỳ diệu nào đó, khí tức này giống hệt với dược ở vũ trụ chính. Nếu có cơ hội, mình sẽ đem chúng đến vũ trụ chính để trồng, không biết sẽ có hiệu quả thế nào?”  

 

Anh tiếp tục đi sâu vào Thiên Khanh, đến khoảng một ngàn năm trăm mét, áp lực nơi này mạnh hơn, tuy anh vẫn có thể chịu được nhưng cũng cảm thấy hơi khó chịu rồi.  

 

Anh lại phát hiện ở đây có hai cây Dược Vương, hơn nữa do vấn đề áp lực nên anh không gặp phải tu sĩ nào khác.  

 

Đi một vòng, anh lại đến khu vực khoảng hai ngàn mét.  

 
 
Chương 4631


 Sau khi Ngô Bình đăng ký thì nộp phí kiểm tra, sau đó chờ được kiểm tra. Phí kiểm tra có năm mức, mức phí cao nhất cao gấp hai mươi lần mức phí thấp nhất, thời gian kiểm tra  của mức cao nhất khá ngắn, được xếp trước, còn mức thấp thì phải xếp hàng rất lâu, thậm chí có thể trễ thời gian trưng bày sau cùng.  

 

Dù đã nộp tiền cho mức cao nhất nhưng Ngô Bình và Trần Nhược Nhàn vẫn phải đứng đợi một tiếng đồng hồ mới tới lượt họ kiểm tra đan dược.  

 

Nơi kiểm tra đan dược là một đại điện rộng lớn với mười tu sĩ đang ngồi. Lúc Ngô Bình bước vào, thậm chí họ còn không thèm để mắt đến mà hỏi thẳng: “Báo thân phận trước đi”. Vẻ mặt khá lạnh lùng, dáng vẻ cao cao tại thượng.  

 

Advertisement

Ngô Bình lấy huy chương đan vương của mình ra, nói: “Nhất phẩm đan vương”.  

 

Mười người họ nghe xong thì liền đứng dậy, nhìn tấm huy chương đó với vẻ vô cùng kinh ngạc, không sai, chính là huy chương đan vương thật một trăm phần trăm.  

 

Advertisement

“Chào đan vương”. Mười người kính cẩn chào Ngô Bình, ánh mắt đầy kẻ kính trọng.  

 

Ngô Bình bình thản đáp: “Các vị không cần đa lễ, kiểm tra đan dược trước đi”.  

 

Một người cung kính hỏi: “Đan vương, viên đan dược này của anh có tác dụng gì? Có thể nói sơ qua không?”  

 

Ngô Bình nói sơ về tác dụng của đan dược: “Đây là một viên Bách Luyện Thánh Đan cấp truyền kỳ, còn về hiệu quả thế nào thì lát nữa các vị sẽ biết”.

Mười người đều sáng mắt, phải biết rằng lúc kiểm tra đan dược, mỗi người bọn họ đều phải nuốt một vài đan dược dạng bột, tuy chỉ là lượng nhỏ, nhưng đối với bọn họ mà nói thì vẫn có lợi!  

 

Ngô Bình lấy Bách Luyện Thánh Đan, khi nhìn thấy đan dược, mười người đều kinh ngạc, khen nói: “Đan dược tốt!”  

 

Ngô Bình ngồi ở bên cạnh, nhìn bọn họ kiểm tra.  

 

Mười người này, nghiền đan dược thành bột, mỗi người nuốt một ít, sau đó nhắm mắt cảm nhận. Chưa đến năm phút, bọn họ đều mở mắt, sau đó lấy một tấm thẻ xanh, chấm điểm trên đó.  

 

Rất nhanh sau đó, mười người đều giơ thẻ trong tay lên, bên trên viết số điểm được chấm, tất cả là chín mươi chín! Cũng có nghĩa, đan dược này của Ngô Bình đạt được điểm số là chín mươi chín!  

 

Một người nói: “Đan Vương, thật ra tôi cũng muốn cho một trăm điểm. Nhưng một trăm là tối đa, chúng tôi phải chừa lại một ít, nhỡ đâu có đan dược tốt hơn, chúng tôi mới có thể cho một trăm được”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Vậy thì cho các anh thêm một viên”. Nói rồi, anh ném Thiên Thánh Đan ra.  

 

Nhìn thấy Thiên Thánh Đan bất diệt, mười người suýt nữa đã quỳ xuống, có người còn kích động nói: “Bất diệt sao? Đan dược cấp bất diệt, đời này là lần đầu tiên tôi được thấy!”  

 

Ngô Bình: “Kiểm tra thử xem, có thể cho một trăm điểm không”.  

 

Lần này, mười người kiểm tra nghiêm túc hơn nhiều, cuối cùng bọn họ đưa mắt nhìn nhau, cẩn trọng cho điểm. Khi thẻ được giơ lên, toàn bộ điểm đều là một trăm, chứng minh Thiên Thánh Đan là bất diệt hoàn mỹ!  

 

Cuộc kiểm tra kết thúc, Ngô Bình đứng dậy rời khỏi đại điện kiểm tra.  

 
 
Chương 5321


“Thú vị đấy”, một nữ tu sĩ trung niên mặt tái nhợt nói.  

 

Họ đang ngồi trên hai tảng đá, xung quanh còn năm người khác nữa. Giữa năm người này có một tảng đá nửa trong suốt, bên trong có thứ gì đó phát sáng, còn có tiếng tim đập. Rõ là bảy người này đều đang bảo vệ tảng đá nửa trong suốt này.  

 

Ngô Bình nhìn thấy có người ở đây thì làm như không thấy ai, tiếp tục đi xuống dưới, anh muốn đến những nơi sâu hơn ở Thiên Khanh xem thế nào.  

 

“Đứng lại, đã cho cậu đi rồi à?”, đột nhiên một người đàn ông có gương mặt giống như đầu lâu người, vóc dáng gầy gò lạnh lùng nói. Hắn mặc một bộ đồ màu đen, trên đó có vẽ hình xương cốt, như thế hắn lại càng giống một bộ xương khô.  

 

Ngô Bình đứng lại hỏi: “Ông tìm tôi có việc gì à?”  

 

Người đàn ông mặt giống đầu lâu cười mỉa: “Gặp bọn này rồi mà cậu còn có thể sống sót ra khỏi đây được à?”, nói rồi hắn búng tay phải một cái, một quả cầu lửa bay đến rơi về phía Ngô Bình.  

 

Advertisement

Nhìn thấy cảnh tượng này, năm người đều mặt không cảm xúc, chỉ có một nữ đạo sĩ trẻ tuổi xinh đẹp, mặc đồ trắng khẽ vung tay lên, một sức mạnh bay ngọn lửa. Ngọn lửa bị văng ra xa mấy chục mét rồi nổ tung, tạo ra vùng thiêu đốt có đường kính bảy tám mét, đá tảng và cây cỏ bên trong đều bị thiêu rụi.

Người đàn ông có bộ mặt xương khô tức giận nói: “Tiên cô, cô dám xen vào chuyện của tôi à?”  

 

Đạo cô trẻ tuổi thờ ơ nói: “Anh ấy không đắc tội với ông, hà cớ gì ông đòi giết người ta?”  

 

Tên bộ mặt xương khô cười mỉa: “Hôm nay, tôi nhất định phải giết hắn, để tôi xem cô có bảo vệ hắn được không”.  

 

Tên béo kia nói: “Ninh tiên tử, đây là chuyện của Lý Cốt Tiên, cô đừng xen vào thì hơn”.  

 

Đạo cô: “Tôi có quy tắc riêng của mình, không cần anh phải dạy”.  

 

Tên béo nhún vai: “Thế tôi đành xem kịch hay vậy”.  

 

Ngô Bình rất ngạc nhiên, anh không ngờ lại gặp tu sĩ của vũ trụ chính ở đây, đã thế còn là một người vô cùng lương thiện. Anh chắp tay lại rồi cười nói: “Cảm ơn tiên tử đã có ý giúp đỡ, nhưng một mình tôi có thể giải quyết tên vô dụng này được”.  

 

Nói rồi, anh nhảy lên. Nhưng anh vừa nhảy lên được nửa mét thì đã xuất hiện ngay cạnh tên có bộ mặt xương khô rồi.  

 

Lý Cốt Tiên sững người rồi quay lại tung một chú đấm định tấn công Ngô Bình, nhưng phản xạ của anh cực nhanh, anh đã túm lấy cổ hắn rồi bẻ ngoặt.  

 

Rắc!  

 

Đầu Lý Cốt Tiên nghẹo sang một bên, Ngô Bình tung tiếp vài cú đấm khiến hắn hắny thêm hơn chục đốt xương, sau đó chốt hạ bằng một nhát đao xuyên thẳng vào tim hắn.  

 

Anh đã sống ở vũ trụ chính một thời gian nên cũng hiểu được phần nào về nơi này, Cốt Tiên gì đó này cũng mới ở tầng thứ ba Bí cảnh thôi thì sao đọ lại anh được? Huống hồ đây còn là sân nhà của anh, hắn còn bị hạn chế tu vi.  

 

Sáu người khác đều kinh ngạc trước thực lực mạnh mẽ của Ngô Bình.  

 

Đánh chết tên mặt xương khô xong, Ngô Bình đã lấy chiếc nhẫn trữ đồ của hắn trước mặt mọi người, sau đó chắp tay với tiên cô: “Tiên tử, cảm ơn cô lần nữa”.  

 

Đạo cô vô cùng ngạc nhiên, cô ấy nói: “Công tử chờ đã”.  

 

Ngô Bình dừng bước rồi hỏi: “Tiên tử có gì chỉ bảo?”  

 

Đạo cô: “Anh vẫn định đi tiếp à?”  
 
Chương 4632


 “Trời đất! Đan dược chín mươi chín điểm! Đan dược một trăm điểm!”  

 

Âm thanh của anh ta thu hút những người xung quanh, bọn họ đều nhìn qua, sau đó rất kinh ngạc.  

 

Thoáng chốc, xung quanh đan dược của Ngô Bình đã đầy người, người người sát nhau.  

 

“Đúng thật là đan dược chín mươi chín điểm, chậc, thiên hạ cũng có được đan dược thần kỳ như vậy!”  

Advertisement

 

“Không nhìn thấy sao? Người luyện chế, là Đan Vương nhất phẩm, chậc, chẳng trách được chín mươi chín điểm”.  

 

“Trong lịch sử triển lãm hình như chưa từng xuất hiện đan dược trên chín mươi chín điểm đúng chứ?”  

Advertisement

 

“Quả thực là chưa có. Lần này cuối cùng bổ sung chỗ trống rồi, hơn nữa còn là chín mươi chín điểm và điểm tuyệt đối!”  

 

Nhắc đến đan dược, Ngô Bình vừa quay về cửa hàng đan dược của mình. Chân trước anh vừa vào, chân sau đã có một đám người tiến vào, mục tiêu của bọn họ chỉ có một, chính là mua được Bách Luyện Thánh Đan và Thiên Thánh Đan.  

 

Ngô Bình không nhìn mấy người đó, mà để Trần Nhược Nhàn thống nhất trả lời, anh sẽ tổ chức buổi đấu giá trên hòn đảo giữa hồ vào ba ngày sau, ai có ý định muốn mua thì có thể đến tham gia.  

 

Giữa hồ có một hòn đảo, bên trên có mười mấy cửa hàng, đều được Trần Nhược Nhàn mua lại hết, hiện tại đều là sản nghiệp của Ngô Bình.  

 

Sau này, Ngô Bình dùng để luyện chế một vài đan dược cấp thấp đến trung, dù sao Thiên Thánh Đan và Bách Luyện Thánh Đan cũng không phải ai cũng dùng được, anh cũng không thể luyện chế số lượng lớn được.  

 

Đúng như dự đoán của Trần Nhược Nhàn, lúc hoàng hôn, người của Vũ Văn Kỳ đã đến.  

 

Trong phòng tiếp khách của tiệm thuốc, một người đàn ông để râu hình chữ bát cười ha ha xuất hiện, ông ta chắp tay với Ngô Bình: “Đan Vương tại thượng, tiểu nhân đây có lễ”.  

 

Ngô Bình: “Các hạ tìm tôi có chuyện?”  

 

Râu chữ bát: “Tiểu nhân là trợ tá của phủ Tiên Đốc, theo lệnh Tiên Đốc, mời Đan Vương đến phủ”.  

 

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Xin lỗi, tôi không có thời gian”.  

 

Râu chữ bát khẽ cười, cũng không giận dữ, nói: “Tiên Đốc cũng là một đan sư, ông ấy rất khâm phục Đan Vương”.  

 

Ngô Bình: “Nếu ông ấy có thời gian, thì có thể đến gặp tôi”.  

 

Thấy Ngô Bình khí thế lớn như vậy, râu chữ bát có phần không vui, nhưng ông ta cũng không dám đắc tội Ngô Bình, chỉ có thể nói: “Nếu đã như vậy, thì tôi sẽ quay về bẩm báo ngay”.  

 

Đợi râu chữ bát rời đi, Trần Nhược Nhàn nói: “Chắc chắn Vũ Văn Kỳ sẽ tự mình đến”.  

 

Ngô Bình: “Nhược Nhàn, tối nay anh sẽ nâng cao thực lực toàn diện cho em, thù này, em tự mình ra tay”.  

 

Trần Nhược Nhàn: “Em đã dùng hai viên Bách Luyện Thánh Đan, rất có ích”.  

 
 
Chương 5322


 Đạo cô: “Chắc nơi này cũng giống thế tục của vũ trụ chính, nhưng nếu đi tiếp thì cứ cách một nghìn mét sẽ lại có thêm một duy độ, không phải ai cũng đi được đâu”.  

 

Ngô Bình: “Các cô cũng không đi được à?”  

 

Đạo cô: “Chúng tôi đi rồi, cũng thập tử nhất sinh đấy, rất khó sống sót trở về”.  

 

Ngô Bình nghe xong thì gật gù: “Cảm ơn tiên tử đã nhắc nhở, tôi sẽ cố không đi xuống quá ba nghìn mét”.  

 

Đúng lúc này, tảng đá nửa trong suốt ở giữa đám đông chợt loé lên tia sáng chói mắt, bề mặt của nó cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt.  

 

Ngay sau đó, cả sáu người kia cùng bổ nhào về phía nó.  

 

Ngô Bình nhìn thấy đạo cô xinh đẹp thì cũng muốn giành, vì thế cũng nhào theo. Anh vốn ở gần, tốc độ lại nhanh nên đã là người đầu tiên đến gần tảng đá.  

Advertisement

 

Lúc này, tảng đá đã nổ tung, một trái tim như thuỷ tinh vẫn đang đập thình thịch bay ra, Ngô Bình bắt lấy trái tim ấy rồi chuồn mất.  

 

Ngoài đạo cô ra thì ai cũng cất giọng chửi bới rồi vội vàng đuổi theo, nhưng Ngô Bình đã biến mất dạng rồi.  

 

Đạo cô ngây người nhìn mọi người cứ thế biến mất dần, một lát sau, cô ấy thở dài rồi định quay người bỏ đi.  

 

“Tiên tử”.  

 

Đột nhiên, có giọng nói của Ngô Bình vang lên sau lưng cô ấy.  

 

Đạo cô ngoảnh lại thì thấy tay phải Ngô Bình đang cầm trái tim thuỷ tinh rồi đưa cho mình.  

 

Cô ấy ngẩn ra hỏi: “Anh tặng tôi à?”  

 

Ngô Bình: “Tôi thấy tiên tử rất coi trọng nó nên đã giành giúp tiên tử”.  

 

Đạo cô vừa mừng vừa bất ngờ: “Công tử, đây là trái tim thiên địa, là bảo bối vô thượng chỉ Thiên Khanh mới có thể sinh ra được. Giờ anh tặng tôi làm tôi không biết phải nghĩ thế nào”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Tiên tử đừng khách sáo, cô không nói thì tôi cũng chẳng biết nó là cái gì”.  

 

Đạo cô: “Công tử, tôi là Ninh Chức Tuyết, cả đời này tôi sẽ không quên ân đức của công tử”.  

 

Ngô Bình: “Ninh tiên tử đừng khách sáo, nếu đây đã là bảo bối thì tại sao chỉ có mấy người tranh giành?”  

 

Ninh Chức Tuyết: “Muốn thấy nó thì phải có duyên, chúng tôi cũng tình cờ gặp thôi, chứ không phải có thông tin từ trước”.  

 

Ngô Bình nhìn quanh rồi nói: “Tôi đã lừa họ đi hết rồi, nhưng khéo lát lại quay lại đấy. Chỗ này không thích hợp để nói chuyện, nếu tiên tử không vội thì có thể đến chỗ tôi ngồi uống trà”.  

 

Ninh Chức Tuyết có ấn tượng rất tốt với Ngô Bình nên gật đầu nói: “Vậy phiền công tử rồi”.  

 

Hai người quay lại rìa Thiên Khanh, sau đó tới vườn thuốc của Thái Chân Môn.  

 

Đến nơi rồi, Liễu Tam Tương đã tránh mặt nên Băng Ngọc phải ra phục vụ trà nước. Bây giờ, cô ấy đã được Ngô Bình cho phép ra vào vườn thuốc.  

 

Ninh Chức Tuyết nhìn thấy dược liệu ở đây thì nói: “Không ngờ công tử cũng có vườn thuốc, chắc chắn cũng là một dược sư hay thầy luyện đan”.  

 
 
Chương 4633


 

Con đường tu tiên Nhân đạo của Ngô Bình, khác với tiên đạo hiện tại. Trước cảnh giới Thiên Tiên, trên cơ bản không có thay đổi, chỉ là có điều chỉnh một chỗ rất nhỏ. Cảnh giới sau Địa Tiên, thì có phân cấp khác nhau. Cảnh giới sau Địa Tiên, cảnh giới lớn Thiên Tiên, Kim Tiên không có gì thay đổi, nhưng lại có khác biệt rất lớn trong một điểm nhỏ.  

 

Hơn nữa, sau Kim Tiên, anh lại lập ra Thánh Tiên, Vương Tiên Cảnh, Đế Tiên Cảnh. Đến Đế Tiên Cảnh, cũng xem như là cao thủ Kỷ Nguyên rồi, thực lực hùng mạnh!  

 

Advertisement

Trên thực tế, đến bây giờ Ngô Bình tu hành trên tiên đạo cũng chỉ đạt đến Địa Tiên đỉnh cao, bản tôn cũng không mở linh đài, vì vậy anh vẫn chưa phải Thiên Tiên. Lúc này, anh dựa theo con đường tu tiên Nhân đạo tiếp tục tu hành, từ Địa Tiên Cảnh bước vào Thiên Tiên Cảnh.  

 

Thiên Tiên, lại có ba cảnh giới, lần lượt là Hư Tiên, Thần Tiên, Chân Tiên!  

 

Advertisement

Hư Tiên Cảnh của con đường tu tiên Nhân đạo của Ngô Bình có khác biệt rất lớn so với Hư Tiên Cảnh hiện tại. Hư Tiên Cảnh hiện tại phải mở linh đài, còn nhân đạo mà Ngô Bình sáng lập ra, chỉ cần trong thân thể của bản thân, mở ra một cánh cổng, nối liền với một thế giới, thế giới này chính là Thiên Tiên Giới!  

 

Đương nhiên, Thiên Tiên Giới này, cần phải có người đầu tiên mở ra, mà người này đương nhiên là Ngô Bình.  

 

Thiên Tiên Giới là do tất cả tu sĩ cùng sở hữu, sau này tu sĩ tu luyện con đường tu tiên Nhân đạo sẽ dùng sức mạnh cả đời của bản thân mình để hoàn thiện và làm hùng mạnh Thiên Tiên Giới. Thiên Thiên Giới sẽ trở thành quê nhà của tất cả tu sĩ, cũng sẽ trở thành chỗ dựa của tất cả tu sĩ.  

 

Sau Hư Tiên Cảnh, là Thần Tiên Cảnh.  

 

Thần Tiên Cảnh của Ngô Bình cũng có chỗ khác biệt với Thần Tiên Cảnh hiện tại.  

 

Thần Tiên hiện tại, đặt nặng Tín Ngưỡng Chi Lực, thần tiên khác nhau sẽ thu thập tín ngưỡng khác nhau.  

 

Thần Tiên mà Ngô Bình sáng lập ra, toàn bộ tín đồ tín ngưỡng đều là Thiên Ý của Thiên Tiên Giới. Những Thần Tiên này muốn dùng Tín Ngưỡng Chi Lực của Thiên Tiên Giới, nhất định phải chuẩn bị “công đức” tương ứng.  

 

Công đức càng nhiều, sẽ có được sức mạnh càng nhiều, tu vi cũng càng thâm sâu, thực lực cũng mạnh hơn.  

 

Công đức này là ý chỉ làm việc có lợi cho tương lai Nhân tộc và vận mệnh, đóng góp cho Nhân tộc càng nhiều, công đức cũng càng nhiều.  

 

Hơn nữa, làm sao mới có thể có được công đức, cũng không phải do Ngô Bình nói là được, mà là do toàn bộ ý chí Thiên Tiên cùng quyết định. Đương nhiên, bản thân anh đối với kết quả cuối cùng cũng có sức ảnh hưởng rất lớn.  

 

Cuối cùng là Chân Tiên Cảnh, Chân Tiên nơi này cũng tương tự với Chân Tiên trong Thiên Tiên, thăng cấp thân thể và thần hồn, khôi phục khí lực của thái cổ chân nhân.  

 

Chân Tiên có năm giai đoạn, sau khi tu hành theo thứ tự, ở giai đoạn thứ năm sẽ trở thành thái cổ chân nhân trong mười đời. Đương nhiên sẽ có một vài tiên thuật và thần thông lợi hại. Chân Tiên tuy tu luyện không dễ, nhưng rất thích hợp để Nhân tộc tu luyện.  

 
 
Chương 5323


 Ngô Bình: “Có, tiên tử cần luyện chế đan dược gì?”  

 

Ninh Chức Tuyết vội lấy các dược liệu tích trữ của mình ra, tổng cộng có 27 vị thuốc, sau đó lại đưa một phương thức luyện đan cho Ngô Bình.  

 

Anh đọc xong thì biết đây là một loại đan dược tăng cảm ngộ tu hành cùng tinh thần lực cùng nhiều tác dụng khác.  

 

Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Để tôi thử”.  

 

Ninh Chức Tuyết: “Phiền công tử, đan dược này rất quan trọng với tôi”.  

 

Ngô Bình gật đầu rồi hỏi: “Trái tim thiên địa có tác dụng gì?”  

 

Ninh Chức Tuyết: “Nó được đại năng cảnh giới Thần Thông luyện vào trong cơ thể nên có đạo thể. Khi có đạo thể rồi thì sẽ dễ tiến vào cảnh giới Võ Đạo hơn”.  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Vậy thì đúng là vật báu rồi”.  

 

Ninh Chức Tuyết có vẻ ngại ngùng: “Công tử, nó vốn là của anh mà”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Tôi còn cách cảnh giới Thần Thông xa lắm, có nó cũng chẳng để làm gì. Chờ khi tôi cần dùng đến thì chắc chắn tôi sẽ có thứ còn tốt hơn nó”.  

 

Ninh Chức Tuyết cảm thán: “Công tử là người tốt, giới tu hành đã không còn nhiều người lương thiện như vậy nữa”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Tiên tử quá khen, cô nghỉ ngơi đi, tôi đi thử luyện chế đan dược đã”.  

 

Anh đến chỗ luyện đan thì thấy Liễu Tam Tương đang chờ mình ở đây.  

 

“Ông Liễu, sao ông lại ở đây?”, anh hỏi.  

 

Liễu Tam Tương: “Công tử, sao công tử lại tặng trái tim thiên địa cho cô ấy? Tuy đạo cô này rất xinh đẹp, nhưng cũng không thể tặng người ta đồ quý vậy được”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Sao, ông cũng thích nó à?”  

 

Liễu Tam Tương: “Nếu công tử tặng tôi thì đương nhiên tôi sẽ rất vui”.  

 

Ngô Bình: “Giờ tôi không tặng ông được, nhưng Thiên Khanh đã có thứ này thì kiểu gì cũng có vật báu khác, nếu tìm được thì tôi sẽ tặng ông luôn, được không?”  

 

Liễu Tam Tương vẫn thấy tiếc: “Đó là trái tim thiên địa đấy, nếu mang nó đến vũ trụ chính thì người ta tranh nhau toác đầu chảy máu. Nói thật chứ, công tử tặng nó cho đạo cô ấy chẳng khác nào hại người ta”.  

 

Ngô Bình: “Hại ư? Nhưng tôi nghe cô ấy bảo để cho đại năng Thần Thông dùng mà, chắc trong nhà cô ấy có đại năng cảnh giới Thần Thông, thế thì nguy hiểm gì?”  

 

Liễu Tam Tương: “Chỉ e đại năng Thần Thông nhà cô ấy không còn mạng mà dùng thôi”.  

 

Ngô Bình cau mày: “Gì mà nghiêm trọng thế”.  

 

Liễu Tam Tương: “Còn hơn ấy chứ”.

Ngô Bình trầm mặc một lát rồi nói: “Nếu đúng như ông nói thì hoá ra là tôi hại người nhà cô ấy à?”  

 

Liễu Tam Tương: “Nhưng công tử đã tặng người ta rồi thì sao mà đòi lại được”.  

 

Ngô Bình: “Đương nhiên”.  

 

Liễu Tam Tương: “Nhưng công tử có thể giữ cô ấy lại”.  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom