Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 4614


 Chờ họ ra ngoài thì đã là cao thủ cảnh giới Thánh Nhân, thực lực ngang với Đại Đạo Quân.  

 

“Cả hai cô cùng đi đi, nhớ chú ý an toàn”.  

 

Hai cô gái mừng rỡ rồi đi ngay.  

 

Lúc này đã đến giờ cơm chiều, trời cũng đã tối. Tối nay, Hanami Tsukihime không đến phòng Ngô Bình, mà gọi Shimizu đến phục vụ anh.  

Advertisement

 

Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Hanami đâu?”  

 

Shimizu cúi đầu đáp: “Công tử chê Shimizu ạ?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Làm gì có người đàn ông nào chê phụ nữ đẹp, chỉ là hôm nay tôi muốn ở cùng Hanami”.  

Advertisement

 

Shimizu: “Tiểu thư đang bận bế quan tu hành nên không tiện cho chuyện nam nữ”.  

 

Ngô Bình: “Nên cô ấy bảo cô đến thay à?”  

 

Shimizu: “Nếu công tử không chê thì là vinh dự của Shimizu”.  

 

Ngô Bình không còn gì để nói nữa nên đành vừa hưởng thụ được Shimizu hầu hạ vừa suy nghĩ bước tiếp theo. Cục diện hiện giờ rất phức tạp, Đại Thiên Tôn không còn màng tới chuyện ở đây nữa, mà để con trai mình tự tung tự tác.  

 

Khi trời sáng thì Miyo đã về, nhưng Hoshi thì chưa.  

 

Trên người cô ấy có vết thương, Ngô Bình sầm mặt hỏi: “Có chuyện gì thế? Ai đã đánh cô?”  

 

Miyo tái mặt nói: “Chủ nhân, chúng tôi đến gặp Sanamoba thì đã gặp thượng thần Huyền Thiên”.  

 

Thượng thần Huyền Thiên? Ngô Bình hừ lạnh nói: “Tôi biết người này, chính lão đã đánh cô à?”  

 

Miyo lắc đầu: “Là cao thủ cạnh người đó. Hình như thượng thần biết tôi là người của chủ nhân nên chỉ giữ Hoshi lại, còn thả tôi về báo tin”.  

 

Ngô Bình cười lạnh: “Lão muốn bắt tôi ra mặt đây mà, được, tôi sẽ đi”.  

 

Miyo: “Chủ nhân, ba thượng thần đều ở đó, phía sau họ còn có một Vô Thượng Thần rất lợi hại”.  

 

Ngô Bình: “Vô Thượng Thần cái gì, chỉ là một tu sĩ ở ẩn thôi. Được rồi, cô đi theo tôi”.  

 

Nói rồi, anh vung tay lên, hai người đã xuất hiện ở lối vào Nhẫn giới. Lúc này, có hơn trăm tu sĩ đang đứng ở đây, hơn nữa bên ngoài lối vào cũng có một đại điện.  

 

Miyo nói: “Chủ nhân, giờ muốn vào Nhẫn giới thì phải nộp tiền”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Ai dám lấy tiền của tôi?”, anh giơ tay lên đẩy mộ cái, lới vào của Nhẫn giới đã sụp đổ, để lộ ra một vòng xoáy thời không rộng lớn, sau đó anh và Miyo cứ thế đi vào trong.  

 

Loáng cái, họ đã đến Nhẫn giới, nhưng nơi này đã rộng hơn trước kia rất nhiều. Có thể cảm thấy có rất nhiều cao thủ mạnh mẽ trỗi dậy.  

 

Hai người đáp xuống một khu vực hoang vắng, đang định đi tìm Hoshi thì có một nam một nữ mặc áo bào trắng bay từ xa tới rồi dừng trước mặt Ngô Bình. Người đàn ông có gương mặt trắng như thoa bột, đôi mắt màu xanh, mũi cao nhọn, thoạt nhìn trông rất lạ.  

 

Người đàn ông: “Tôi phụng mệnh thượng thần Huyền Thiên đến dẫn các hạ đến Huyền Thiên Cung”.  

 
 
Chương 5304


Kim Hải là một thành phố lớn, dân cư hơn năm nghìn vạn, là một trong những thành phố duyên hải có kinh tế phát triển nhất. Sở dĩ nhà họ Lư lớn mạnh giàu có, nguyên do phần nhiều là trấn giữ Kim Hải.  

 

Chưa đến một khắc đồng hồ, Ngô Bình đã tiến vào thành phố Kim Hải. Đi vào thành phố, anh ngồi trên một chiếc xe taxi.  

 

Sau khi xe vào thành, Ngô Bình cho tài xế lái xe đến một khách sạn cách Soái phủ không xa. Từ khách sạn đến Sái phủ, chủ chừng ba bốn nghìn mét, cách rất gần.  

 

Tài xế lại rất dẻo miệng, cười nói: “Tiên sinh, khách sạn Hoàng Tôn là một trong những khách sạn xa hoa nhất Kim Hải, dựa theo tiêu chuẩn thì cũng phải là khách sạn tám sao. Anh có thể ở bên đó chắc chắn không giàu cũng quý”.  

 

Ngô Bình ừ một tiếng, hỏi: “Anh biết Soái phủ không?”  

 

Tài xế cười nói: “Ở Kim Hải, ai không biết đến soái phủ chứ!”  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Ồ, vậy anh lái xe đến Soái phủ sau đó lại đến khách sạn giúp tôi”.  

 

Tài xế sững người, hỏi: “Tiên sinh xem xem Soái phủ như thế nào sao?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Đúng vậy. Uy danh của Lư đại soái Kim Hải này không ai không biết. Hiếm khi tôi đến Kim Hải một chuyến, đương nhiên muốn đi xem xem”.  

 

Tài xế: “Tiêu sinh, phòng vệ của Soái phủ rất nghiêm ngặt, chúng ta chỉ có thể nhìn từ xa, phải cách hơn nghìn mét”.  

 

Ngô Bình: “Không sao, có thể nhìn thấy Soái phủ trông ra sao là được rồi”.  

 

Tài xế không nói gì thêm, tiếp tục lái xe.  

 

Kim Hải này rất lớn, cũng may đường xá ở đây rất tiên tiến, trong xe có chip thông minh, điều hướng phương tiện thông qua dữ liệu lớn, vì vậy về cơ bản sẽ không kẹt xe. Cho nên, đi được hơn một tiếng đồng hồ thì xe cũng đi đến gần Soái phủ.  

 

Tài xế cố ý lái xe chậm dần, chỉ vào một cánh cửa cao lớn nói: “Đó chính là cửa chính của Soái phủ. Nhưng mà, bình thường cửa chính Soái phủ đều không mở cửa, người trong nhà ra vào đều đi cửa hông”.  

 

Ngô Bình bảo anh ta đi một vòng quanh Soái phủ, Soái phủ này rất lớn, diện tích cả vạn mẫu, hai mặt núi vây quanh, một bên có sông chảy qua, là một nơi phong thủy phú quý.  

 

Đi một vòng, tài xế định đi về phía khách sạn, Ngô Bình nói: “Được rồi, tôi xuống xe ở đây vậy”.  

 

Anh trả thêm một ít phí, sau đó cất bước đi về phía từng bên Soái phủ.  

 

Trên tường Soái phủ này có gắn camera ba trăm sáu mươi độ, hơn nữa hệ thống theo dõi thông minh, cho dù chỉ một con muỗi bay qua cũng bị tia laser quét tới.  

 

Bên ngoài Soái phủ, bình thường đều không cho phép người đi bộ. Thi thoảng có xe đi qua, nhưng cũng không được dừng lại, nếu không camera lập tức sẽ báo nguy hiểm.  

 

Ngô Bình đứng cách mấy trăm mét, ẩn mình sau gốc cây. Anh hít sâu một hơi, người đột nhiên biến thành một cái bóng mờ, thoáng chốc đã xuyên qua tường.  

 

Tốc độ của anh quá nhanh, thủ đoạn huyền diệu, những máy quay kiểm soát này căn bản không thể bắt được bóng anh.  

 

Trong một ngọn núi giả sau bức tường, Ngô Bình xuất hiện bên trong. Anh quan sát xung quanh từ trong khe hở, suy nghĩ làm sao để tìm được ông cụ hoặc là đại soái.  

 

Lúc này, anh nhìn thấy một con vẹt đuôi dài đỏ nhạt bay tới, đáp xuống núi giả, sau đó mở miệng mắng người: “Khốn kiếp, suýt nữa đã bị con mèo kia ăn mất. Đợi lần tới ông đây tìm cơ hội, mổ vào mắt nó!”  

 

Ngô Bình thầm nói con vật đuôi đỏ này thành tinh rồi, nói chuyện như người đến vậy!  

 
 
Chương 4615


Khi họ vào bên trong cung điện thì xung quanh chợt phát sáng, có bốn bóng người cao lớn xuất hiên rồi nhìn chằm chằm vào Ngô Bình và tạo sức ép với anh.  

 

Song, Ngô Bình chỉ lắc người một cái đã trở nên vô cùng to lớn, khiến bốn người kia bỗng nhỏ bé trước mặt anh.  

 

Ngô Bình nhìn từ trên cao xuống, khí thế mạnh mẽ của anh khiến bốn cường giả kia phải dần khom lưng, sau đó ngoan ngoãn quỳ xuống đất.  

 

“Các người muốn gặp tôi?”, anh bình tĩnh hỏi.  

 

Advertisement

Bốn người kia vốn định thị uy với Ngô Bình, ai dè anh lại mạnh quá nên ai nấy đều tái mặt, một người trong đó nói: “Đại sư Lý, cậu còn nhớ Khương Hoa Dương không?”  

 

Ngô Bình hỏi: “Ông chính là bố của Khương Hoa Dương, ông nội của Khương Ngọc Lương?”  

 

“Đúng vậy”, người đàn ông vội nói, ông ta không muốn tiếp tục quỳ dưới đất nữa.  

 

Advertisement

Nhưng Ngô Bình không cho ông ta được như ý, anh cười nói: “Ra là lão tổ nhà họ Khương, ha ha, tu vi của ông cũng khá đấy”.  

 

Người đàn ông: “Tiểu nhân là Khương Thiên Lan”.  

 

Ngô Bình: “Khương Thiên Lan, các ông nhốt Hoshi ở đâu?”  

 

Khương Thiên Lan vội đáp: “Thưa đại sư, cô ấy ở đằng sau, chúng tôi tiếp đãi cẩn thận, mục đích là mong được gặp đại sư”.  

 

Ngô Bình: “Thế à? Ông muốn gặp tôi hả?”  

 

“Không, là Khương Hoa Dương”.  

 

Ngô Bình ừm một tiếng rồi nói: “Ông chính là thượng thần Huyền Thiên à?”  

 

Khương Thiên Lan: “Đúng, người ngoài thường gọi tại hạ như vậy”.  

 

Ngô Bình: “Ba người kia là Tam Thượng Thần của Đông Doanh đấy hả?”  

 

Khương Thiên Lan: “Dạ, chúng tôi là đồng môn”.  

 

“Sư phụ của các người là Vô Thượng Thần hả?”  

 

Khương Thiên Lan: “Vâng, sư phụ chúng tôi cũng đang ở gần đây”.  

 

Ngô Bình: “Dẫn tôi đi gặp người đó”.  

 

Ngô Bình không có hứng thú với mấy người này, anh muốn đi gặp Vô Thượng Thần kia.  

 

Khương Thiên Lan tỏ vẻ khó xử, nhưng sau khi nhìn Ngô Bình thì vội nói: “Sư phụ đang bế quan nên để ngày mai được không ạ?”  

 

Ngô Bình: “Được”.  

 

Lúc này, Hoshi đã được dẫn đến. Nhìn thấy Ngô Bình, cô ấy mừng rỡ rồi chào: “Chủ nhân”.  

 

Ngô Bình: “Hoshi, họ không làm gì cô chứ?”  

 

Hoshi lắc đầu: “Vâng ạ”.  

 

Ngô Bình: “Dẫn tôi đi gặp Sanamoba”.  

 

Chuyện hôm nay bắt nguồn từ Sanamoba nên đương nhiên anh phải đi gặp cô ấy.  
 
Chương 5305


 Con vẹt nghiêng đầu nhìn anh, hỏi: “Anh là ai?”  

 

Ngô Bình: “Tao là bạn của Lư Thần, mày có quen Lư Thần không?”  

 

Con vẹt: “Ồ, là cái tên ngu ngốc Lư Thần kia, tôi biết”.  

 

Ngô Bình ngây người, nói Lư Thần là tên ngốc, thì con vẹt này cũng lớn gan đấy. Anh lại hỏi: “Vậy mày có biết ông của Lư Thần không?”  

 

“Ồ, anh nói là cái lão sống dai kia sao? Ông ta là chủ nhân tôi, đương nhiên biết”.  

 

Ngô Bình: “Mày gọi ông ấy là lão già sống dai?”  

 

“Đúng vậy, tôi vẫn gọi ông ta là lão sống dai”.  

 

Ngô Bình đưa trái cây cho nó ăn, hỏi: “Mày tên gì?”  

 

Advertisement

Con vẹt thoáng chốc đã ăn hết quả, rồi nói: “Tôi tên Đại Dũng”.  

 

Ngô Bình: “Đại Dũng, mày có thể dẫn tao đi gặp lão sống dai không?”  

 

Con vẹt Đại Dũng lập tức lắc đầu: “Không được, anh không qua được đâu, sân viện của lão sống dái bây giờ có một đống người vây quanh, tôi muốn vào cũng không dễ dàng”.  

 

Ngô Bình suy nghĩ trong lòng: “Ồ, bị một đám người vây quanh? Vậy Đại Soái thì sao?”  

 

Con vẹt: “Đại Soái sáng sớm đã ra ngoài rồi, nói muốn đi gặp một người cực kỳ quan trọng”.  

 

Ngô Bình: “Vậy bây giờ Soái phủ có ai quyết định được”.  

 

“Là tên phá hoại”.  

 

Ngô Bình cười hỏi: “Tên phá hoại lại là ai?”  

 

“Đại thiếu gia nhà họ Lư, Lư Quan Hùng”.  

 

Ngô Bình suy nghĩ chốc lát rồi hỏi nó: “Đại Dũng, mày hy vọng lão sống dai sống sót không?”  

 

Đại Dũng tuy là gia cầm, nhưng rất dựa dẫm ông cụ, nó ngẩn người vài giây rồi nói: “Nếu lão sống dai mà chết, tôi sẽ đập đầu chết bên cạnh ông ta, ông ta nuôi tôi hai mươi năm, tôi không rời bỏ ông ta được”.  

 

Ngô Bình cảm động: “Đại Dũng, tao là do Lư Thần mời đến để chữa trị cho lão sống dai. Chỉ cần mày có thể đưa tao đi tìm lão sống dai, thì tao cam đoan ông ấy có thể sống được mấy chục năm”.  

 

Đại Dũng vỗ cánh hai lần nói: “Được. Nhưng sao anh tiến vào được?”  

 

Ngô Bình: “Mày chỉ cần thu hút sự chú ý của bọn họ, chỉ cần trong chốc lát thôi, tao có thể đi vào được viện”.  

 

Đại Dũng: “Được”.  

 

Ngô Bình lại hỏi: “Trong viện không có người canh giữ chứ?”  

 

Đại Dũng: “Trong viện ngoài một con mèo lớn đáng ghét thì không có ai khác”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Được, chúng ta đến gần viện trước”.  

 

Đại Dũng: “Anh đi theo tôi đi, tôi biết một con đường nhỏ trong hoa viên, nơi đó không có người tuần tra”.  

 

Vì vậy, một người một chim chầm chầm đi đến gần mục tiêu.  

 

Xuyên qua hoa viên, qua hàng cây, Ngô Bình nhìn thấy sân viện cách mấy trăm mét.  

 

Đại Dũng nói: “Chính là chỗ này”.  

 

Ngô Bình: “Đại Dũng, mày đi kéo sự chú ý của đám người đó đi”.  

 

Đại Dũng lập tức bay qua, trong không trung mắng đám người bảo vệ sân viện: “Bọn mày có người sinh nhưng không được, chúc cho bọn mày năm nay chết hết. Như vậy vợ bọn mày là của tao rồi, ha ha…”  

 
 
Chương 4616


 Một người phụ nữ thở dài nói: “Cậu ta muốn gặp sư phụ mình làm gì nhỉ?”  

 

Một người đàn ông khác: “Nếu để cậu ta nhìn thấy chân thân của sư phụ thì kế hoạch bao năm qua của chúng ta hỏng bét”.  

 

Khương Thiên Lan ngẫm nghĩ rồi nói: “Thực lực của cậu ta quá mạnh, tôi nghĩ rồi, chắc chỉ còn cách dùng thần lò mới đối phó được thôi”.  

 

Ba người kia đưa mắt nhìn nhau, người phụ nữ nói: “Sư huynh, thần lò để mình đối phó sư phụ mà, còn thiếu một bước cuối nữa, giờ mà dùng nó thì có ảnh hưởng đến hiệu quả về sau không?”  

Advertisement

 

Khương Thiên Lan: “Nhưng để cậu ta gặp sư phụ, nhỡ cậu ta giúp lão ấy thì mình còn thảm hơn”.  

 

Người phụ nữ nghiến răng: “Tuy lão già ấy đã bị chúng ta trấn áp, nhưng tạm thời mình chưa thể giết lão được. Đành giải quyết tên này trước vậy, không nó phá hỏng chuyện tốt của mình mất”.  

 

Hoshi dẫn Ngô Bình đến một trạch viện, nơi này nằm trong một thành phố rất lớn. Đến đây rồi, Ngô Bình phát hiện nơi này đã bị hạ cấm chế, trong bất xuất, ngoại bất nhập. Người hạ cấm chế ở đây có thực lực khá mạnh, ít cũng ở cấp Đại Đạo Quân.  

Advertisement

 

Nhưng cái cấm chế cỏn con này không thể làm khó Ngô Bình được. Anh đi thẳng tới, khi còn cách nó chừng mười bước thì nó tự sụp đổ vì không chịu được khí thế của anh.  

 

Sau một tiếng động lớn, Ngô Bình mở cửa đi vào.  

 

Anh vừa mở cửa thì đã nhìn thấy Sanamoba dẫn các tì nữ ra nghênh đón. Nhìn thấy Ngô Bình, cô ấy vội hành lễ: “Đại sư Lý”.  

 

Ngô Bình: “Sanamoba, nghe nói cô gặp chuyện phiền phức, dẫu sao chúng ta cũng là bạn nên tôi đến xem có chuyện gì. Ban nãy, tôi thấy có người hạ cấm chế bên ngoài, ai làm thế?”  

 

Sanamoba thở dài nói: “Đại sư, là Khương Ngọc Lương muốn tôi làm tiểu thiếp của hắn nhưng tôi không đồng ý, nên hắn đã sai người hạ cấm chế để ép tôi phải theo hắn”.  

 

Ngô Bình: “Khương Ngọc Lương ư? Tôi biết hắn, ban nãy còn gặp lão tổ nhà hắn đấy”.  

 

Sanamoba kinh ngạc hỏi: “Anh gặp thượng thần Huyền Thiên rồi ư?”  

 

Ngô Bình: “Thượng thần quái gì, lũ tu sĩ tu luyện tà môn mạt đạo thì có”.  

 

Sanamoba cảm thán: “Anh khinh họ vì anh có thực lực cao”.  

 

Sanamoba mời Ngô Bình vào trong nhà rồi lấy trà bánh ra tiếp đãi.  

 

Ngô Bình vừa ngồi xuống đã nghe thấy có người hét lên ở bên ngoài: “Ai dám phá cấm chế thế hả?”  

 

Giọng nói này nghe rất quen, Ngô Bình nói: “Là Khương Ngọc Lương”.  

 

Quả nhiên Khương Ngọc Lương đã dẫn theo một đống người đạp cửa đi vào, khi nhìn thấy Ngô Bình đang ngồi ở đây, hắn lập tức cười nói: “Đại sư Lý”, nói rồi, hắn định đi về phía Ngô Bình.  

 

Ngô Bình hất tay, Khương Ngọc Lương đứng yên tại chỗ, dù có đi thế nào cũng không lại gần anh được.  

 

Khương Ngọc Lương vừa sợ vừa kinh hãi nói: “Đại sư, chúng ta lâu lắm mới gặp lại, tiểu đệ chỉ muốn chào hỏi thôi mà”.  

 

Ngô Bình: “Tôi không có người anh em như cậu, ban nãy tôi đã gặp Khương Thiên Lan rồi, ông ta rất cáo, rõ ràng cậu đã thừa hưởng gen này của ông ta”.  

 

Khương Ngọc Lương cười ngượng: “Đại sư đừng nói thế, Khương Ngọc Lương rất kính trọng anh ạ”.  

 

Ngô Bình nhìn hắn rồi nói: “Đừng phí lời nữa, giờ tôi hỏi cậu, cậu phải trả lời thật”.  
 
Chương 5306


 “Vợ tao đứng trước mặt mày, mày có ngủ được không?”. Cũng có người cười nhạo nó.  

 

Trong lúc mọi người bị dời sức chú ý, Ngô Bình đã hóa thành một cái bóng mờ, dán vào mặt đất nhảy vào tường.  

 

Có mấy tên ngũ quan nhạy cảm, lập tức nhìn xuống mặt đất, nhưng chẳng phát hiện ra gì. Lúc này Đại Dũng lại tiếp tục bọn họ, mắng càng lúc càng khó nghe, có người bắt đầu cầm đá ném nó.  

 

Nhưng Đại Dũng từ nhỏ đã dùng linh dược, đầu óc nhanh nhạy không nói, phản ứng cũng rất linh hoạt, những người này căn bản không đánh trúng.  

 

Lại nói sau khi Ngô Bình đi vào viện, thì thấy một con báo xanh xám bò dưới đất, ánh mắt âm u nhìn anh chằm chằm.  

 

Ngô Bình bỗng chốc đã hiểu ra, con mèo mà Đại Dũng nói, lại là một con báo!

Ngô Bình làm động tác tay tỏ ý im lặng đừng lên tiếng, thấp giọng nói: “Tao là người được Đại Dũng tìm đến cứu chủ nhân của mày, ông ấy đang ở đâu rồi?”  

 

Advertisement

Con báo nghe Ngô Bình nhắc đến Đại Dũng, nó chậm rãi đứng lên đi vào trong phòng, Ngô Bình vội đi theo.  

 

Đến trước cửa phòng, một chân trước của con báo đẩy cửa ra, bên trong là một phòng khách không lớn lắm.  

 

“Đói rồi sao?”, một giọng nói yếu ớt của ông lão vang lên từ căn phòng bên trong.  

 

Ngô Bình lập tức đi vào đó thì nhìn thấy một ông lão hơn tám mươi tuổi, nước da vàng sậm, tinh thần rất kém đang ngồi viết chữ ở đó.  

 

Mặc dù ông ta rất yếu, rất mệt nhưng vẫn ngồi thẳng lưng.  

 

Cảm giác có người bước vào, ông ta ngẩng đầu lên nhìn, bắt gặp ánh mắt của Ngô Bình.  

 

Ngô Bình nói: “Ông Lư, tôi là bác sĩ được Lư Thần mời đến, đây là của làm tin”.  

 

Anh đặt nhân sâm râu đỏ lên bàn, sau đó lấy điện thoại ra rồi mở video của Lư Thần.  

 

Trong điện thoại, Lư Thần nói: “Bố, ông nội, đây là bác sĩ Ngô. Y thuật của anh ấy rất tốt, anh ấy chắc chắn có thể chữa khỏi bệnh cho ông. Bố ơi, bây giờ anh hai chắc đã phản bội nhà họ Lư, bố phải đề phòng của anh ta”.  

 

Xem xong video này, ánh mắt già nua mờ mịt cua rông lão lóe lên tia sáng, ông ta hỏi: “Cậu thần y, cậu nghĩ có thể chữa khỏi bệnh của tôi không?”  

 

Ngô Bình nhìn ông lão, gương mặt ông ta đã tràn đầy tử khí. Nếu không chữa trị nữa rất có thể ông ta không sống qua bảy ngày.  

 

Ngô Bình nhìn đôi mắt đục ngầu của ông lão, anh nói: “Ông cụ, tôi đã đến đây rồi thì sẽ làm cho ông ít nhất có thể sống đến một trăm hai mươi tuổi”.  

 

Ông lão sửng sốt rồi nói: “Thần y, tôi quen với một vị tu giả rất lợi hại, ông ta cũng không thể giúp được tôi vì trước đó tôi đã uống quá nhiều linh đan, dẫn đến dược lực xung đột. Haizz, cũng đều trách tôi quá tham lam, cứ muốn trường sinh bất lão, thuốc gì cũng uống cả, kết quả lại rơi vào hoàn cảnh hiện tại. Nếu lúc đầu tôi không uống mấy loại thuốc đó, có lẽ cũng có thể sống đến chín mươi, một trăm tuổi”.  

 

Ngô Bình: “Ừ, trong người ông cụ đúng là có rất nhiều số dược lực, chúng công kích lẫn nhau hệt như các chư hầu tranh giành quyền lợi, thi thoảng sẽ đánh một trận lớn với nhau. Cứ như thế, cho dù sức khỏe của ông có tốt đến mấy cũng chịu không nổi”.  

 

Ông lão: “Vậy phải làm sao để chữa trị?”  

 

Ông già bị bệnh đã lâu nên biết rất rõ tình trạng sức khỏe của mình, thế là ông ta hỏi Ngô Bình xem làm sao để giải quyết tình trạng của ông ta.  

 

Ngô Bình trầm ngâm vài giây rồi nói: “Thật ra rất đơn giản, tôi chỉ cần loại bỏ tất cả dược lực trong người ông ra là được”.  

 

Ông lão khẽ thở dài: “Nhưng vị cao nhân đó nói dược lực trong người tôi đã đạt đến mức cân bằng, nếu tôi tùy ý loại bỏ chúng thì sẽ phá vỡ cân bằng trong thoáng chốc, kết quả là tôi cũng sẽ chết tại chỗ”.  

 
 
Chương 4617


 Sau đó, anh hỏi: “Lần trước tôi đến Nhẫn giới, nhà họ Khương các cậu đã không nói thật. Giờ tôi hỏi lại, tại sao nhà họ Khương lại ở đây, có ý đồ gì không?”

Khương Ngọc Lương đảo mắt, nói: “Nhẫn Giới này, chỉ là cách gọi một nước của Đông Doanh, tên thật sự của nó là “Thiên Bảo Giới”. Trong Thiên Bảo Giới có rất nhiều bảo bối. Nhà họ Khương chúng ta đến đây, chính là vì một món bảo bối tên “Lò thần” mà tới”.  

 

Ngô Bình: “Lò thần?”  

 

Khương Ngọc Lương: “Lò thần có thể luyện hóa vạn vật khắp đất trời, luyện ra năng lượng thuần túy nhất, Thiên Tiên Thần Năng. Nghe nói, Thuở đầu Thần tộc vốn không quá mạnh, không phải là đối thủ của Tiên tộc. Sau này, Tiên tộc dựa vào Lò thần, tinh luyện ra một vài thần năng, do đó thực lực tăng lên nhanh chóng, cuối cùng mới xưng bá kỷ nguyên”.   

 

Advertisement

Ngô Bình: “Nếu nó đã trân quý như vậy thì sao Thần tộc lại để nó ở đây?”  

 

Khương Ngọc Lương: “Thật ra thuở ban đầu, Thần tộc bị Tiên tộc áp chế gắt gao, cũng chính là lúc đó, Thần tộc đã đánh mất Lò thần! Lò thần biến mất không dấu, mãi đến khi tổ phụ tôi phát hiện ra tung tích của nó”.  

 

Ngô Bình: “Các người đã tìm được Lò thần rồi?”  

 

Advertisement

Khương Ngọc Lương: “Không sai. Lò thần đã tìm được, chỉ là chúng tôi không cách nào sử dụng nó được, vì vậy đối với nhà họ Khương tôi mà nói nó cũng không có tác dụng gì cả”.  

 

Hắn nói tiếp: “Thầy luyện đan Lý, anh là thầy luyện đan rất cao minh, không biết Lò thần này có hữu ích cho anh không?”  

 

Ngô Bình: “Có hữu dụng hay không thì xem qua mới biết được”.  

 

Khương Ngọc Lương: “Lần trước, tôi nhờ anh luyện chế một vài đan dược. Lần này, anh có thể phải giúp tôi luyện chế nhiều hơn chút”.  

 

Ngô Bình: “Không dám”.  

 

Khương Ngọc Lương nghiêng người: “Thầy luyện đan Lý, chúng ta đi xem Lò thần trước đi, mời!”  

 

Ngô Bình: “Không vội, cậu quay về trước, ngày mai lại đến tìm tôi”.  

 

Khương Ngọc Lương cười nói: “Cũng được, ngày mai tôi đến mời thầy luyện đan Lý”.  

 

Sau khi Khương Ngọc Lương đi, anh cười lạnh một tiếng, nói với Tinh Dã: “Xem ra người nhà này vẫn chưa từ bỏ ý đồ, còn muốn gài bẫy tôi”.  

 

Hiện tại anh là Thánh Vương cảnh giới Thánh Minh, Khương Ngọc Lương vừa xuất hiện, anh đã biết phía sau sẽ có nguy hiểm.  

 

Tinh Dã: “Chủ nhân, hây là không cần đi nữa”.  

 

Ngô Bình nói: “Bọn họ muốn gây khó cho tôi, chỉ là mơ tưởng, cuối cùng không những không hại được tôi, mà còn giúp tôi hoàn thiện”.  

 

Sanamoba: “Nói chung Thầy luyện đan Lý nhất định phải cẩn thận!”  

 

Ngô Bình: “Sanamoba, cô ở nơi này cũng lâu rồi, chắc chắn hiểu rõ Nhẫn Giới này”.  

 

Sanamoba: “Nơi này, đúng là được gọi là Thiên Bảo Giới, chỉ là rất nhiều nơi của nó đều có cấm chế, không ai có thể phá giải được”.  

 

Ngô Bình: “Ồ, tình hình bên trong cấm chế, mọi người không thấy được?”  

 

Sanamoba gật đầu: “Đúng vậy. Những nơi tương tự có rất nhiều. Thời gian trước, có một lượng lớn cao thủ tiến vào Thiên Bảo Giới, ý định phá vỡ một vài cấm chế, nhưng cuối cùng đều thất bại”.  
 
Chương 5307


Ngô Bình nói: “Tôi sẽ nghĩ cách lấy được đan dược. Trước mắt cần ông cụ bình ổn tình hình rối ren của nhà họ Lư”.  

 

Ông lão gật đầu: “Thần y nói có lý, nhưng trạng thái hiện tại của tôi, đến đi lại còn khó khăn nữa là…”  

 

Ngô Bình: “Không sao, tôi có thể giúp ông tạm thời khôi phục chức năng cơ thể”.  

 

Nói rồi anh lấy ra một bộ kim châm ra, nhanh chóng châm ba mươi sáu mũi kim lên người ông lão. Những kim châm này vừa được châm vào người ông ta, toàn bộ dược lực trong người ông lão đều bị trấn áp.  

 

Nhưng cái này chỉ có thể duy trì trong hai ba tiếng đồng hồ, lâu hơn nữa thì ông lão cũng không thể chịu được.  

 

Ông lão chỉ cảm thấy sức lực đang dần được hồi phục, tử khí trên mặt ông ta cũng dần biến mất, cả người như trẻ lại ba mươi tuổi.  

 

Advertisement

Ông ta đứng lên, lắc lắc cánh tay rồi cười nói: “Tốt quá, cứ như trở lại ba mươi năm trước. Như thế này mới có cảm giác đang sống, trước đây tôi cứ như sống không bằng chết”.  

 

Ngô Bình: “Ông cụ, nghe Lư Thần nói, nhà họ Lư có không ít linh đan, bây giờ tôi cần vài linh đan, sau đó chọn ra một ít dùng để chữa trị cho ông”.  

 

Ông lão gật đầu: “Không thành vấn đề, tôi lập tức bảo người đem dược đến”.  

 

Ngô Bình: “Vâng, còn một chuyện nữa, ông cụ có thể ứng phó với tình hình bên ngoài không?”  

 

Ông lão bật cười ha ha nói: “Tôi biết Lư Quan Hùng đã làm gì. Nhưng trước đây tôi sống không bằng chết nên tôi thực sự không có sức để quan tâm hỏi đến. Tất nhiên bây giờ tôi không thể để nó tiếp tục làm hại nhà họ Lư”.  

 

Ông ta nói với Ngô Bình: “Thần y, cậu hãy ở lại đây, chuyện bên ngoài cứ để tôi giải quyết”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Vâng, tôi ở đây đợi tin tốt của các ông”.  

 

Sau khi ông lão đi không lâu, linh đan đã được chuyển đến. Ngô Bình tìm một nơi yên tĩnh, lấy lò luyện đan ra để luyện đan. Vấn đề của ông cụ nhà họ Lư rất phức tạp, cần một loại linh đan đặc biệt để giải quyết. Cứu mạng anh ta.  

 

Anh ngẫm nghĩ một lát rồi chọn ra hai mươi hai vị từ những linh đan của ông lão, cộng thêm nhân sâm râu đỏ và viên Kim Tinh Ngọc Chi mà anh mua được, dùng chúng để luyện chế đan dược, đồng thời đặt tên là Kế Mệnh Đan.  

 

Sau khi quen với lò luyện đan, anh bắt đầu nghiêm túc luyện chế. Hơn nửa tiếng sau, lò đan dược đầu tiên đã được luyện chế xong, nhưng hiệu quả không như ý lắm, ba viên đan dược được luyện chế ra chỉ đạt đến đan dược trung phẩm cấp bốn. Nhưng trên thực tế, đan dược này ít nhất phải là đan dược cấp năm, tức là trong quá trình luyện chế đã xảy ra vấn đề.  

 

Anh đã rút ra được kinh nghiệm, sau khi suy ngẫm tìm tòi thì bắt đầu luyện chế lò thứ hai.  

 

Lần này hiệu quả được tăng lên rất nhiều, đan dược thành phẩm là thượng phẩm cấp năm, hơn nữa một lần luyện chế ra được bốn viên.  

 

Ngô Bình có lòng tin nếu bảo anh luyện chế thêm một lò nữa, anh có thể luyện chế ra đan dược cấp sáu. Nhưng có vị thuốc đã bị dùng hết rồi, anh không thể tiếp tục luyện chế được.  

 

Anh đẩy cửa bước ra ngoài thì nhìn thấy ông cụ nhà họ Lư và Lư Thần đang đợi anh như thể đã đợi ở đâu khá lâu rồi.  

 

“Anh Ngô!”, Lư Thần vui mừng chạy đến: “May mà nhờ có anh, nếu không có lẽ tôi đã bị Lư Quan Hùng hại chết rồi”.  

 

Hóa ra sau khi Ngô Bình đi, Lư Quan Hùng đã phái rất nhiều người canh giữ bên ngoài thành để ngăn cản Lư Thần. Mặc dù Lư Thần có vệ sĩ ở bên nhưng thực lực chênh lệch rất lớn, từng trải qua sống chết. Cuối cùng nếu không nhờ ông cụ nhà họ Lư ra mặt, có lẽ anh ta đã bị Lư Quan Hùng đánh chết.  

 

Ngô Bình nói: “Thế chứng tỏ Thiếu soái phúc lớn mạng lớn. À phải rồi, tình hình nhà họ Lư đã ổn định rồi chứ?”  

 

Lư Thần gật đầu: “Lư Quan Hùng đã bị nhốt lại rồi, thứ đang đợi anh ta là gia pháp nghiêm ngặt. Còn chị dâu của tôi đã uống thuốc độc tự vẫn rồi”.  

 
 
Chương 4618


 Hôm đó, Ngô Bình đã hiểu đôi chút về Thiên Bảo Giới hiện tại nhờ Sanamoba, đợi đến khi sắc trời tối dần, anh nói: “Sanamoba, cô đưa tôi đến nơi có cấm chế xem thử”.  

 

Sanamoba gật đầu: “Được!”  

 

Lúc hoàng hôn xế chiều, Ngô Bình đã đến trước một ngọn núi tỏa ra ánh sáng vàng. Cách chân núi chừng mười dặm, có một cấm chế rất mạnh, bất kỳ sinh linh nào cũng không thể tiến vào. Nhưng người bên ngoài có thể nhìn thấy, số lượng lớn sinh linh sinh sống bên trong cấm chế.  

 

Sanamoba: “Nơi này chính là một nơi cấm chế có tiếng, được gọi là núi Kim Quang”.  

Advertisement

 

Lúc này, Ngô Bình phát hiện xung quanh núi Kim Quang có hơn nghìn tu sĩ, bọn họ đều thử phá vỡ cấm chế, tiến vào trong núi Kim Quang, nhưng không một ai thành công.  

 

Ngô Bình vừa đến đã nhìn thấy một nhóm người đi đến, có tám người, người đứng đầu cầm một thanh đao đầu quỷ, lớn tiếng nói: “Này, muốn thử phá vỡ cấm chế thì phải nộp tiền”.  

 

Advertisement

Ngô Bình nhíu mày: “Nộp tiền? Núi Kim Quang này là nhà các anh sao?”  

 

Người kia khoanh tay: “Không sao, núi Kim Quang này chính là nhà chúng ta!”  

 

“Xấc xược!”, Ngô Bình trợn mắt, áp lực kinh khủng đè xuống, tám người này đều quỳ xuống đất, thất khiếu chảy máu, ai ai cũng hoảng sợ.  

 

“Không biết cao nhân đến, tiểu nhân đáng chết, mạo phạm đến cao nhân!”  

 

Ngô Bình: “Tôi hỏi anh, có người tiến vào núi Kim Quang không?”  

 

Người kia lắc đầu: “Chưa từng có ai thành công”.  

 

“Vậy ngươi biết, cấm chế này sinh ra thế nào không?”  

 

Đối phương nói: “Nghe một vài người danh tiếng nói chuyện, nói Thiên Bảo Giới là nơi chứa kho báu của Thiên Đình”.  

 

“Thiên Đình?”, Ngô Bình khá bất ngờ: “Bọn họ còn nói gì?”  

 

“Tiểu nhân chỉ biết như vậy thôi”.  

 

Ngô Bình không quan tâm hắn, đi thẳng đến gần cấm chế. Bên cạnh cấm chế này, anh vừa mới tiếp xúc đã có một luồng sức mạnh gấp mười lần anh hình thành, bay thẳng về phía anh.  

 

Luồng sức mạnh bay đến, nửa anh đã tê dại, trong lòng kinh hãi.  

 

Thế nhưng, sức mạnh đàn hồi này lại kích động đến kiếm Thiên Đế trên người anh. Luồng sức mạnh xao động mấy vòng lại bị kiếm Thiên Đế hấp thụ sạch.  

 

Mắt Ngô Bình sáng lên, anh lấy kiếm Thiên Đế ra, đâm mũi kiếm về phía cấm chế. Lần này vừa tiếp xúc với cấm chế, cấm chế lại tự tách thành một con đường, Ngô Bình dễ dàng đi vào. Sanamoba cũng vội đi theo.  

 

Xuyên qua cấm chế, con đường đó cũng biến mất, mọi người xung quanh cũng ngây người.  

 

“Có người xuyên qua cấm chế rồi!”. Lúc này, hơn nghìn người kia đều xông qua, còn lần lượt thông báo cho người khác.  

 

Ngô Bình không quan tâm mấy người đó, anh xuyên qua cấm chế thì cảm nhận được trong núi Kim Quang có ẩn chứa một luồng sức mạnh đặc biệt, luồng sức mạnh có sức hút rất lớn đối với anh.  

 

Sanamoba kinh ngạc thốt lên: “Chúng ta đi vào thôi!”  
 
Chương 5308


 Sau khi Lư Thần và những người giúp việc còn lại ra ngoài, Ngô Bình nói với ông cụ nhà họ Lư: “Ông Lư, tiếp theo tôi sẽ loại bỏ tất cả dược lực trong người ông. Quá trình này sẽ khá khó chịu, nhưng sẽ không mất nhiều thời gian, tôi hy vọng ông có thể kiên trì”.  

 

Ông cụ Lư gật đầu: “Cậu yên tâm, tôi có thể kiên trì được”.  

 

Lúc này, lòng bàn tay phải của Ngô Bình đặt trên đỉnh đầu ông Lư, một lực hút cực lớn xuất hiện. Dược lực trong người ông Lư đều tuôn ra ngoài, khí tức đủ màu tuôn ra từ đỉnh đầu rồi tụ lại vào lòng bàn tay của anh.  

 

Hơn mười phút sau, đỉnh đầu ông Lư không còn chút dược khí nào, anh lập tức cho dược khí vào một cái bình ngọc, sau đó đỡ lấy ông Lư đã không còn hơi thở. Thì ra là không có dược lực trợ sức, sức sống của ông Lư cũng cạn kiệt, bây giờ ông ta chẳng khác gì xác chết.

Cũng may có Ngô Bình ở đây, ông ta sẽ không chết. Ngô Bình cho một viên Kế Mệnh Đan vào miệng ông ta, sau đó hai bàn tay nhanh chóng đánh vào người ông ta để dược lực nhanh chóng phân tán. Chưa đầy ba phút ngắn ngủi, ông Lư đã thở lại bình thường, mở mắt ra.  

 

Nếp nhăn trên mặt ông ta nhanh chóng biến mất, dần dần biến thành một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi, đôi mắt không còn vẩn đục, tóc chuyển sang màu đen, răng đã rụng cũng mọc lại, thậm chí móng tay cũng nhanh chóng thay mới, trở nên vô cùng đẹp.  

 

Advertisement

Ông Lư nhìn hai tay mình, bỗng bật cười: “Cuối cùng tôi cũng đã được như ý”.  

 

Sau đó ông ta xoay người lại quỳ xuống trước Ngô Bình: “Tôi cảm ơn ơn đức cứu mạng của thần y Ngô”.  

 

Bận rộn nửa ngày, Ngô Bình cảm thấy hơi mệt bèn nói: “Ông Lư đừng khách sáo, hiện tại sức khỏe của ông rất tốt, có thể ra ngoài giải quyết những chuyện còn lại rồi. Tôi nghỉ ngơi ở đây trước, hẹn gặp lại mọi người vào ngày mai”.  

 

Ông Lư vội nói: “Ừ ừ, cậu đi nghỉ đi, ngày mai chúng tôi lại đến làm phiền”.  

 

Sau khi ông Lư và Lư Thần ra ngoài, Ngô Bình lấy bình nhỏ đựng dược lực đó ra. Anh mở chiếc bình ra, dược khí bên trong bay ra xoay chuyển trong lòng bàn tay anh. Dược khí này vô cùng phức tạp, nhưng trong đó có ba luồng dược khí vô cùng mạnh, mạnh đến mức có thể hoàn toàn áp chế dược lực của những đan dược khác. Có thể nói sở dĩ cơ thể ông Lữ không chịu nổi, sắp già đi, nguyên nhân chính là vì ba luồng dược lực này quá mạnh, dĩ nhiên cơ thể ông Lữ đương nhiên chịu không nổi. Cũng may dược lực trong người ông ta khá nhiều, nếu không ông ta đã bị nổ tung mà chết từ lâu rồi, không sống đến ngày hôm nay được đâu.  

 

“Ba dược lực này ít nhất là dược tính của linh dược cấp tám, lẽ nào nhà họ Lư có linh dược cấp tám?”  

 

Nghĩ đến đây là linh dược cấp tám, tim Ngô Bình đánh thịch một cái, anh quyết định ngày mai hỏi ông Lư cho kỹ.  

 

Nghỉ ngơi một chốc, sau khi trời tối, anh tiếp tục luyện chế ba lò đan dược. Lần này anh luyện chế một loại linh đan có lợi cho thể chất của người phàm, là đan dược trong sách đan, tên là Tôi Linh Đan. Luyện chế đan dược này không hề khó nhưng cần rất nhiều linh dược, vô tình trong số linh dược mà nhà họ Lư cung cấp lại có, anh tiện tay luyện chế một ít.  

 

Luyện chế xong, anh ngủ một giấc thật ngon, đến hơn chín giờ ngày hôm sau mới thức.  

 

Anh rửa mặt xong thì đẩy cửa bước ra. Cánh cửa vừa mở ra, anh nhin thấy Lư Thần đang đợi trong sân, trông có vẻ hắn đã đợi ở đây rất lâu rồi.  

 

“Anh Ngô”, Lư Thần vui mừng bước đến: “Tối qua anh ngủ có ngon không?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Khá ngon. Thiếu soái, bây giờ nhà họ Lư thế nào rồi?”  

 

Lư Thần cười nói: “Hôm qua bố tôi dẫn người đến tiêu diệt nhà họ Viên, bây giờ nhà họ Viên đã không còn nữa. Hơn nữa, tin tức ông nội tôi đã hồi phục cũng được truyền ra ngoài rồi, các thế lực trước kia muốn đối phó với bọn tôi cũng bảo người đến tỏ ý hòa hảo, sợ sau này nhà họ Lư bọn tôi trả thù”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Dẫn tôi đến gặp ông Lư đi, tôi có chuyện muốn hỏi ông ấy”.  

 

Lư Thần nói: “Ừ, mời anh đi theo tôi”.  

 

Ra khỏi sân, Ngô Bình được hắn dẫn đến sảnh lớn nhà họ Lư, lúc này Lư soái và ông Lư đều ở đây.  

 
 
Chương 4619


 Anh vét châu chấu xuống, muốn bắt con gà vàng, gà vàng gáy một tiếng, bỗng tung hai cánh lao về phía anh, móng vuốt sắc nhọn.  

 

Ngô Bình dùng một tay nắm lấy cổ nó, hai chân con gà vàng giãy loạn, lại tỏa ra ánh sáng vàng, tạo ra vết nứt sâu dưới mặt đất.  

 

Anh cảm nhận, sức mạnh gà vàng rất mạnh, so với châu chấu kia còn mạnh hơn gấp trăm lần. Nhưng sức mạnh anh còn lớn hơn, gà vàng có liều mạng thế nào cũng vẫn bị anh kiềm chế.  

 

Vẻ mặt Sanamoba kinh sợ, nói: “Một con gà mà đã mạnh vậy rồi?”  

Advertisement

 

“Rắc!”  

 

Ngô Bình bẻ gãy cổ gà vàng, sau đó nướng ăn tại chỗ. Anh cũng không bỏ muối, mà chỉ làm vị gà nguyên bản.  

 

Advertisement

Thịt gà vào miệng đã hóa thành một luồng sức mạnh hung hãn lại kỳ lạ, chạy loạn xạ trong thân thể. Nhưng thân thể anh rất nhanh đã hấp thụ sạch sức mạnh này.  

 

Nhắm mắt cảm nhận một lúc, anh nói: “Con gà vàng này vì hấp thụ một loại năng lượng nên đã biến thành dáng vẻ như vậy”.  

 

Sanamoba: “Xem ra có liên quan đến ngọn núi này”.  

 

Ngô Bình: “Chúng ta lên núi xem xem”.  

 

Hai người leo lên núi, đi được đoạn thì một con rắn vàng lao đến, muốn giết Ngô Bình nhưng lại bị một kiếm của anh chém giết, sau đó nuốt sống gan rắn. Như dự đoán của anh, trong gan rắn có chứa một loại năng lượng kỳ lạ mà mạnh mẽ!  

 

Lúc này, anh phát hiện ra một gốc thảo dược, thảo dược cũng có màu vàng, anh nếm thử, cảm nhận dược lực của nó. Một lúc sau, anh cảm khái nói: “Thảo dược cũng vậy. Đi, lên đỉnh núi!”

Đến giữa lưng chừng núi, các loại sinh linh thảo dược sắc vàng càng lúc càng nhiều, hơn nữa trong không khí còn xuất hiện một luồng sáng vàng nhàn nhạt. Càng lên đỉnh núi, luồng sáng vàng này càng đậm.  

 

Sanamoba: “Những luồng sáng vàng này, chính là thứ chúng ta thấy từ bên ngoài sao?”  

 

Ngô Bình “ừ” một tiếng: “Có lẽ những sinh linh này chính là hấp thụ năng lượng của luồng sáng vàng này”.  

 

Rất nhanh chóng, anh đã lên đến đỉnh núi. Đỉnh núi không lớn, một tảng đá màu vàng cao hơn một mét, tỏa ra làn sương mù vàng nồng đậm. Sương mù vàng trôi xuống bên dưới, bị ánh sáng chiếu vào tỏa ra vô vàn luồng sáng vàng.  

 

Lúc này, một con khỉ vàng, cao cỡ chừng một người, đang dựa vào trên tảng đá vàng kia nằm ngủ.  

 

Ngô Bình và Sanamoba vừa đến, khỉ vàng bỗng mở mắt, đôi con ngươi cũng màu vàng, nó rống lên, rồi lao về phía Ngô Bình.  

 

Ngô Bình đẩy Sanamoba ra, đấu với khỉ vàng. Vừa động tay, Ngô Bình đã cảm nhận được sức mạnh kinh người của khỉ vàng, sức mạnh thậm chí còn vượt hơn anh đôi chút, nhưng vẫn còn thiếu sót về võ đạo.  

 

Chỉ có mỗi sức mạnh, đương nhiên không đánh được Ngô Bình. Đấu được dăm ba chiêu, Ngô Bình dùng một quyền đánh ngã khỉ vàng, khỉ vàng ra sức giãy dụa, những có làm gì cũng không thoát ra được, dần dần bình tĩnh lại.  

 

Ngô Bình: “Ta thả ngươi ra, đừng làm bậy, nếu không ta đánh chết ngươi”.  

 

Giọng điệu anh bình thản, nhưng khỉ vàng lại tin, nó hoàn toàn bình tĩnh lại, Ngô Bình quả nhiên buông tay ra.  

 

Đứng dậy, khỉ vàng khẽ nuốt nước bọt, nói tiếng người: “Ngươi là sinh linh đầu tiên vào nơi này”.  

 

Ngô Bình: “Ngươi đang dùng cổ ngữ”.  
 
Chương 5309


Ngô Bình giơ tay phải lên, một luồng sức mạnh vô hình lao đến. Tu vi của ông ấy không hề yếu là cường giả luyện khí hậu kỳ, nhưng lại không thể áp chế được sức mạnh này nên chỉ đành ngoan ngoãn đứng dậy.  

 

Lư Nguyên Cương vô cùng ngạc nhiên, cảm thấy càng bội phục Ngô Bình hơn, nói: “Cậu không chỉ cứu bố tôi mà còn cứu cả nhà họ Lư. Sau này cậu là khách quý nhất của nhà họ Lư”.  

 

Ngô Bình: “Lư soái không cần khách sáo như thế, tôi có vài việc muốn hỏi ông Lư”.  

 

Ông Lư nói: “Cậu có thắc mắc gì cứ hỏi, tôi biết gì đều sẽ nói”.  

 

Ngô Bình nhìn ông ta: “Trước đó tôi lấy dược khí từ trong người ông Lư ra, trong đó ba luồng dược khí vô cùng siêu phàm, ít nhất là thành phần mà linh dược cấp tám mới có thể có, tôi muốn hỏi ông Lư có phải dạo gần đây ông đã dùng linh dược đặc biệt nào không?”  

 

Ông Lư trầm tư suy nghĩ một hồi rồi nói: “Tôi từng uống không ít linh dược, nhưng có ấn tượng nhất vẫn là một loại hạt sen, tôi đã uống nó vào một năm trước”.  

 

Advertisement

Lư soái cũng nhớ ra chuyện này bèn nói: “Đúng thế, một năm trước nhà họ Hà ở Giang Nam đến xin tôi giúp đỡ, còn tặng một lọ hạt sen, nói là Cửu Chuyển Tiên Liên, sau khi sử dụng thì có thể sống đến ba trăm tuổi. Lúc đó sau khi uống một viên hạt sen, bố tôi cảm thấy vô cùng khỏe, bỗng chốc trẻ lại mười mấy tuổi. Nhưng không lâu sau, sức khỏe của bố tôi trở nên không ổn, dĩ nhiên ông ta không dám dùng nữa”.  

 

Ngô Bình: “Mọi người vẫn còn giữ hạt sen đó không?”  

 

Ông Lư: “Có tất cả chín hạt sen, tôi đã uống một viên, còn lại tám”.  

 

Ông ta lập tức gọi quản gia đến nói: “Ông Phương, ông đi lấy hạt sen đến đây”.  

 

Ông Phương này rất được ông Lữ tin tưởng, có thể biết được nơi cất giữ món bảo vật hạt sen này. Ông ta gật đầu rồi nhanh chân đi ra ngoài, chưa đầy năm phút sau ông ta cầm chiếc bình ngọc quay lại, đưa cho Ngô Bình.  

 

Ngô Bình mở lọ thuốc rồi đổ một hạt sen ra. Hạt sen vừa lăn vào trong tay, anh lập tức cảm nhận được một sức mạnh sinh mệnh cực mạnh, sức mạnh này vượt xa sức mạnh sinh mệnh của anh. Anh ngạc nhiên hỏi: “Ông Lư, lúc đó ông uống trọn hẳn một viên này sao?”  

 

Ông Lư lắc đầu: “Không, lúc đó tôi lấy tim sen ra, vì nó rất đắng, thậm chí có thể ngửi được vị đắng của nó”.  

 

Ngô Bình thở phào, sau đó lắc cái bình lấy một cái tim sen nhỏ ra. Anh nhìn tim sen nho nhỏ, phát hiện sức mạnh sinh mệnh ẩn chứa trong hạt sen đều tập trung trong tim sen.  

 

Ngô Bình có thể đoán được tim sen này thấp nhất là linh dược cấp chín, chỉ là anh vẫn không rõ dược tính của nó, cần phải tự mình thử.  

 

Anh bỏ vào lại trong bình rồi nói: “Ông Lư, vấn đề của ông là do hạt sen này. Dược tính của hạt sen này khá đặc biệt, dĩ nhiên cơ thể người phàm như ông không thể chịu được”.  

 

Ông Lư tức giận nói: “Nói như thế tức là nhà họ Hà cố ý hại tôi?”  

 

Ngô Bình: “Không thể đoán chắc được, dù sao hạt sen này quả thật là linh dược rất tốt”.  

 

Ông Lư gật đầu: “Ừ, ít nhất tôi đã biết nguyên nhân bị bệnh của mình”.  

 

Ông ta nhìn bình ngọc rồi nói: “Mặc dù thuốc này rất tốt nhưng chúng tôi vô phúc hưởng. Y thuật của cậu rất tốt, vậy thì tặng hạt sen cho cậu”.  

 

Điều này đã trúng tâm ý của Ngô Bình, anh cười nói: “Vậy thì cảm ơn ông Lư, nó thật sự có tác dụng với tôi”.  

 

Nói rồi anh lấy một cái bình ngọc nhỏ ra, bên trong chứa năm viên Tôi Linh Đan mà anh luyện chế, nói: “Trong này có năm viên linh đan, nếu người phàm sử dụng nó thì có thể thay da đổi cốt, tuổi thọ kéo dài hơn ba trăm, hơn nữa không sinh bệnh”.  
 
Chương 4620


 Khỉ vàng: “Theo lý mà nói, không ai có thể tiến vào nơi này, trừ phi có ý chỉ của Thiên Đế mới được, ngươi làm sao vào được đây?”  

 

Ngô Bình lấy kiếm Thiên Đế ra, nói: “Bởi vì nó”.  

 

Khỉ vàng nhìn thấy kiếm Thiên Đế, kinh ngạc hỏi: “Vật của Thiên Đế sao?”  

 

Ngô Bình: “Ừ, nó là kiếm Thiên Đế. Khỉ vàng, đây rốt cuộc là bảo bối gì?”  

Advertisement

 

Khỉ vàng: “Nó là một trong những hạt nhân của vũ trụ đã tiến hóa đến giai đoạn ba”.  

 

Ngô Bình giật mình: “Nó là hạt nhân của vũ trụ?”  

Advertisement

 

Khỉ vàng: “Tôi cũng không hiểu lắm, chỉ biết vụ trụ chỗ của nó là thuộc vũ trụ giai đoạn ba. Sức mạnh của nó rất lớn, khói vàng mà ngươi nhìn thấy, chỉ là do bên ngoài nó phóng ra thôi, sức mạnh bên trong nó còn mạnh hơn nữa”.  

 

Ngô Bình: “Thiên Đế có bảo vật như vậy, sao lại bị sụp đổ?”  

 

Khỉ vàng: “Chẳng phải rất đơn giản sao? Thiên Đế cũng không có ai có thể hấp thụ được sức mạnh bảo bối này, chỉ có thể để nó ở đây thôi”.  

 

Ngô Bình: “Không ai có thể luyện hóa, kể cả Thiên Đế?”  

 

Khỉ vàng: “Lúc đó sức mạnh của nó cực kỳ khủng khiếp, Thiên Đế cũng không thể hấp thụ. Hiện tại đã trôi qua bao nhiêu năm, sức mạnh của nó đã dịu đi nhiều rồi, tuy có thể hấp thụ nhưng đáng tiếc Thiên Đế đã không còn, Thiên Đình cũng chẳng còn”.  

 

Ngô Bình: “Ngươi ở đây bao lâu rồi?”  

 

Khỉ vàng: “Từ năm thứ bảy bảo vật có mặt ở đây, thì tôi đã ở đây rồi. Lúc đó, tôi vẫn chỉ là một thứ đồ nhỏ không hiểu gì”.  

 

Ngô Bình đi đến trước tảng đá màu vàng, vươn tay nhấn vào, một luồng năng lượng kinh người tuôn ra. Biết được nó là hạt nhân của vũ trụ, anh bèn dẫn năng lượng này đi thẳng vào trong vũ trụ nhỏ của anh.  

 

Bỗng chốc, những năng lượng nào đổ ào vào vũ trụ nhỏ của anh, tốc độ càng lúc càng nhanh. Hai phút trôi qua, tảng đá vàng sáng lên, bỗng nhiên biến mất, sau đó xuất hiện trong vũ trụ nhỏ của Ngô Bình.  

 

Hạt nhân không ngừng tỏa ra năng lượng, sau đó bị vũ trụ nhỏ của Ngô Bình hấp thụ, trở thành năng lượng khởi nguồn cho vũ trụ phát triển.  

 

Khỉ vàng trừng lớn mắt, cảm khái nói: “Lợi hại! Anh lại có thể luyện hóa được hạt nhân vũ trụ!”  

 

Ngô Bình: “Trong thân thể ta có một vũ trụ nhỏ, nếu không ta cũng không thể làm gì được nó”.  

 

Khỉ vàng quỳ lạy dưới đất: “Tiểu nhân nguyện ý hầu hạ anh như chủ!”  

 

Ngô Bình liếc nhìn khỉ vàng, nói: “Được thôi. Không còn hạt nhân, ngươi ở lại đây cũng không còn ý nghĩa gì”.  

 

Nói xong, hai người một khỉ bay lên không, Ngô Bình vung tay, ngọn núi vàng đã bị anh cất vào động thiên. Trên núi này có không ít thảo dược trân quý, còn có gà vàng, thỏ vàng gì đó nữa, không lấy thì rất tiếc.  

 

Quay về nhà của Sanamoba, Ngô Bình cảm nhận được hạt nhân vũ trụ đang biến hóa trong thân thể mình. Năng lượng nó tỏa ra, đều bị vũ trụ nhỏ hấp thụ, vũ trụ nhỏ càng lúc càng hoàn thiện, bắt đầu hình thành tinh cầu thực chất hóa, sinh ra một vài hằng tinh chân chính, thậm chí còn hình thành tinh đoàn khổng lồ.  

 
 
Chương 5310


Sau khi tặng đan dược, người nhà họ Lư bèn mở tiệc mời Ngô Bình.  

 

Rượu đủ cơm no xong, Ngô Bình bèn chào tạm biệt người nhà họ Lư: “Ông Lư, Lư Soái, chuyện nhà họ Lư đã xong, tôi cũng nên đi thôi”.  

 

Lư Soái vội nói: “Cậu Ngô, không thể nán lại thêm mấy ngày nữa hả?”, một người phi phàm như Ngô Bình, ông ta hận không thể giữ anh lại luôn nên đương nhiên không muốn anh đi ngay.  

 

Ngô Bình nói: “Tôi còn có một số việc nên không thể ở lâu. Sau này có thời gian, sẽ đến chào hỏi mọi người”.  

 

Ông Lư nói: “Ân đức của cậu, cả đời này cả nhà tôi cũng không trả hết được. Sau này, hễ cậu cần gì thì chỉ cần gọi một cú điện thoại, nhà họ Lư sẽ dốc sức huy động hết sức mạnh đi làm”.  

 

Ngô Bình: “Khách sáo rồi”.  

Advertisement

 

Ngô Bình ngồi trên tàu lửa riêng quay về thành phố Hồng, đúng vậy, là tàu lửa riêng giống như khi đến. Cả con tàu chỉ phục vụ cho riêng mình anh.  

 

Anh ngồi trên tàu nhắm mắt nghỉ ngơi, nhoáng lên cái tàu đã chạy đến thành phố Hồng. Sau khi xuống tàu, nhà ga đã cử xe riêng đưa Ngô Bình đến Đệ Nhất Cư - nơi anh muốn đi.  

 

Ngô Bình gọi cho Hoa Kiến Thành trước, nghe nói Ngô Bình trở về, ông ta hết sức vui vẻ, mong ngóng đứng chờ ở cửa trước cả mười phút.  

 

Cuối cùng, xe của Ngô Bình cũng chạy vào Đệ Nhất Cư. Hoa Kiến Thành vội vàng bước tới cười nói: “Thưa cậu, cuối cùng cậu cũng trở về rồi! Chuyến đi có thuận lợi không ạ?”  

 

Ngô Bình “Ừ” một tiếng đáp: “Cũng coi như thuận lợi”.  

 

Ánh mắt Hoa Kiến Thành sáng lên: “Trị hết bệnh cho ông lão nhà họ Lư rồi?”  

 

Ngô Bình: “Đã khôi phục”.  

 

Hoa Kiến Thành giơ ngón tay cái lên: “Y thuật của cậu đúng là xuất sắc! Nhà họ Lư chịu ơn huệ đó chắc chắn sẽ tôn sùng cậu là khách quý, ghi tạc trong lòng!”  

 

Ngô Bình: “Nhà họ Lư tặng cho tôi rất nhiều đan dược, chuyến này của tôi coi như cũng không tệ”.  

 

Anh ngừng một chút lại nói: “Đi xem đám Từ Tử Yên trước đã”.  

 

Hoa Kiến Thành: “Được, mời cậu”.  

 

Ngô Bình đi vào nơi livestream, Từ Tử Yên và đám Nhan Băng đang phát sóng trực tiếp. Anh cũng không quấy rầy, chỉ nhìn thoáng qua rồi đi qua nói chuyện với Tôn Tử Nghiên.  

 

Tâm trạng của Tôn Tử Nghiên khá tốt, gương mặt xinh đẹp cười tươi như hoa nói: “Anh Ngô, anh nhìn kìa”.  

 

Cô ấy lấy điện thoại ra cho Ngô Bình xem số liệu của Từ Tử Yên và Nhan Băng.  

 

Trước mắt, số lượng fan của Từ Tử Yên đã vượt qua 10 triệu người, khán giả đang xem cũng đột phá con số tám triệu người. Nhan Băng cũng khá được, có hơn bảy triệu fan và hơn năm triệu người đang xem.  

 

Ngô Bình gật đầu nói: “Ừ, hiệu quả cũng được đó”.  

 
 
Chương 4621


 Chuyện này cũng chưa cần tính tới, một vài Thánh Vệ trong đó tiếp tục nâng cao thực lực, trở thành Thánh Vệ nhị đẳng. Lúc trời sáng, ước chừng đã có ba trăm người trở thành Thánh Vệ nhị đẳng!  

 

 

Trời vừa sáng, Khương Ngọc Lương lại xuất hiện, mời Ngô Bình đến quan sát lò thần. Lần này Ngô Bình thoải mái cất bước đi theo hắn.  

 

Trước khi ra khỏi cửa, anh điểm tay vào giữa trán khỉ vàng, đưa toàn bộ kỹ thuật công pháp anh tu luyện của điện đường Cực Võ cho khỉ vàng, chuẩn bị bồi dưỡng nó trở thành một bảo vệ phù hợp.  

 

Khỉ vàng kích động, bái lạy Ngô Bình, sau đó vào phòng ngồi xếp bằng, hấp thụ toàn bộ võ học.  

 

Advertisement

Khương Ngọc Lương đi trước dẫn đường, hai người một trước một sau, đến nhà lớn nhà họ Khương. Vào trong đại điện, Ngô Bình nhìn thấy lò thần kia.  

 

Lò thần có đường kính hơn trăm mét, màu xanh vàng, bên ngoài còn có phù văn huyền ảo. Lúc này, trên miệng lò còn có ánh lửa, tựa như có thứ gì đó đang bùng cháy trong lò.  

 

Khương Ngọc Lương cười nói: “Thầy luyện đan Lý, bên trong có một viên thần đan tuyệt thế, chúng tôi không cách nào lấy ra được. Anh đến rồi, không biết có cách nào hay không?”  

 

Ngô Bình hỏi: “Thần đan do ai để lại?”  

Advertisement

 

Khương Ngọc Lương: “Chuyện đó thì không rõ”.  

 

Ngô Bình liếc nhìn, nói: “Lò thần này quả bất phàm, mở nắp lò ra, tôi nhìn thử xem”.  

 

Khương Ngọc Lương vung tay, đã xuất hiện hai tu sĩ, dùng sức mở nắp lò thần khổng lồ ra, nắp lò vừa mở Ngô Bình đã đi vào ngay.  

 

Anh vừa đi vào, hai người bên ngoài đưa mắt nhìn nhau, dùng sức đóng nắp lò lại. Đồng thời, xung quanh cũng xuất hiện các tu sĩ của Khương Thiên Lan, tất cả mọi người đều kích hoạt, bên dưới lò thần bỗng bùng lên ánh lửa chín màu.  

 

Sau khi Ngô Bình đi vào lò thần đã phát hiện bên trong lò thần là quang khí màu vàng đang sôi sục, lại không phát hiện ra thần đan tuyệt thế gì khác.  

 

Anh thản nhiên nói: “Khương Thiên Lan, có phải ông ở bên ngoài không?”  

 

Khương Thiên Lan cười lớn nói: “Thầy luyện đan Lý! Cảm giác ở bên trong lò thần này thế nào?”  

 

Ngô Bình: “Tôi sớm đã biết các người sẽ không từ bỏ, nhất định sẽ tính kế tôi, quả nhiên bị đoán trúng rồi. Nói đi, ông muốn thế nào?”  

 

Khương Thiên Lan cười ha ha: “Cũng chẳng làm gì cả, dùng lò này, luyện chết cậu!”  

 

Ngô Bình: “Khương Thiên Lan, ông phải nghĩ cho cẩn thận, tôi là Thánh Vương, ông nghĩ ông có thể hại chết được tôi sao?”  

 

Khương Thiên Lan hừ mạnh: “Đừng nói câu là Thánh Vương, cho dù là Thánh Hoàng cũng khó thoát được cái chết! Lò thần này là lúc trước Thần Tộc dùng để luyện hóa thủy tổ Ma tộc đấy!”  

 

“Ông không ngại thì luyện thử thử xem”. Ngô Bình bình tĩnh nói.  

 

“Dùng hết sức!”, Khương Thiên Lan rống lớn.  

 

Ngô Bình không nói gì thêm với ông ta, anh ngồi xếp bằng xuống, bình tĩnh đợi biến hóa.  

 

Một lát sau, anh đã bị ngọn lửa bao trùm. Bên trong ngọn lửa, Ngô Bình quan sát xung quanh, anh phát hiện không gian của lò thần này ẩn chứa bảy mươi hai duy độ, trong mỗi một duy độ đều chứa một luồng năng lượng rất cao cấp.  

 

Anh lại nhìn ra được đại trận sắp xếp trong lò thần, nội dung phù văn, trong lòng thầm nghĩ đến gì đó.  

 

Khi ngọn lửa bùng lên, tạp chất trong thân thể anh bị thiêu cháy thành khói đen, bay ra không trung, khiến anh càng thêm chắc chắn, cười nói: “Lò thần này thì ra là dùng như vậy!”  

 

Vì thế, anh nhắm mắt lại, để mặc ngọn lửa thiêu đốt anh.  

 

Người bên ngoài luyện được sáu tiếng, không còn nghe thấy tiếng động gì của Ngô Bình. Khương Ngọc Lương hỏi: “Ông à, tên họ Lý này có phải đã bị luyện chết rồi không?”  

 

Khương Thiên Lan: “Chưa chắc, luyện thêm một lúc”.  

 

Âm thanh của Ngô Bình vang lên: “Khương Thiên Lan, các người thêm sức đi, nếu không tôi có thể thoát ra đấy”.  
 
Chương 5311


Tôn Tử Nghiên: “Đã thành lập công ty rồi, ít nhiều nhờ ông lớn mà anh Ngô giới thiệu đã cho tôi rất nhiều ý kiến, không thì tôi đã đi kha khá đường vòng rồi”.  

 

Ngô Bình: “Ừ, bản quyền ca khúc nhất định phải làm cho tốt”.  

 

Tôn Tử Nghiên: “Đúng rồi anh Ngô, có một ông chủ công ty đĩa nhạc gọi điện cho tôi muốn thu mua công ty chúng ta”.  

 

Ngô Bình hơi bất ngờ: “Ồ, công ty chúng ta vừa thành lập mà ông ta đã muốn thu mua rồi à?”  

 

Tôn Tử Nghiên: “Tuy công ty vừa thành lập, nhưng những ca khúc chúng ta ra mắt đều lập tức hot. Có lẽ là ông ta đã thấy được tiềm lực của công ty chúng ta. Đúng rồi, ông ta còn muốn gặp người phổ nhạc và viết lời. Hì hì, có điều tôi vẫn giữ bí mật, bên ngoài cũng không biết thực ra đều là anh Ngô viết”.  

 

Ngô Bình: “Mặc kệ ông ta, chỉ cần công ty chúng ta bắt đầu hoạt động thì lợi nhuận sẽ vô cùng lớn, không cần thiết phải bán đi”.  

 

Advertisement

Tôn Tử Nghiên gật đầu: “Ừm”.  

 

Sau đó, cô ấy bèn nói: “À đúng rồi anh Ngô, tôi đã sàng chọn được một nhóm từ học viện âm nhạc và vũ đạo. Ai cũng có vẻ ngoài xinh đẹp, ca hát nhảy múa đều được. Hay là, anh Ngô đi chọn thử xem có ai thích hợp đào tạo không?”  

 

Ngô Bình: “Có bao nhiêu người?”  

 

Tôn Tử Nghiên: “Hơn 50 người, bọn họ đều ở đại sảnh đằng sau chuẩn bị chờ phỏng vấn”.  

 

Ngô Bình nói: “Vậy đi xem đi”.  

 

Anh đi vào đại sảnh thì quả nhiên đã thấy một nhóm các cô gái trẻ trung tràn ngập vẻ thanh xuân xếp thành một hàng đang chờ phỏng vấn.  

 

Ngô Bình và Tôn Tử Nghiên tiến vào một cái phòng riêng, nhân viên ngay cửa nói: “Mời số 1 vào”.  

 

Chẳng mấy chốc, một cô gái cao gầy bước vào.  

 

Bấy giờ, Tôn Tử Nghiên nghiêm túc nói: “Trên thông tin của cô ghi tài năng là ca hát. Vậy cô hát một bài đi”.  

 

Cô gái kia bèn hát một bài, dù là hát chay nhưng nghe khá hay.  

 

Ngô Bình nhớ lại những bài hát mà mình đã từng nghe trên Trái Đất, bỗng nhiên nghĩ đến một bài có vẻ khá là hợp với cô gái này.  

 

Anh bèn nói với Tôn Tử Nghiên: “Người này có thể giữ lại, để cô ấy hát một bài thử xem, không làm livestream, chỉ làm ca sĩ”.  

 

Tôn Tử Nghiên gật đầu, lại hỏi chút vấn đề rồi để cô ấy đi ra ngoài.  

 

Tổng cộng có năm mươi tám người phỏng vấn, cuối cùng Ngô Bình giữ lại bảy người. Trong số họ, có hai người làm mảng livestream, năm người làm ca sĩ.  

 

Sau khi giữ lại bảy người họ, Tôn Tử Nghiên mời biên đạo múa và thiết kế hình tượng đến bắt đầu huấn luyện toàn bộ các mặt cho họ. Đương nhiên, Từ Tử Yên và Nhan Băng cũng đến huấn luyện. Những chiêu trò lúc trước của hai cô đều là tự do phát huy, giờ cũng có thể cải thiện.  

 

Sau khi kết thúc phỏng vấn, Từ Tử Yên cũng tắt livestream, nghe nói Ngô Bình trở về thì lập tức đến tìm.  

 

“Anh Ngô, anh về rồi à!”, cô ấy nhào trong lòng Ngô Bình, ôm anh một cái.  

 

Ngô Bình gật đầu nói: “Vừa trở về. Giờ cô chính là streamer nổi tiếng, cảm thấy thế nào?”  

 
 
Chương 4622


Lau mồ hôi lạnh chảy từng giọt, Khương Thiên Lan thăm dò hỏi: “Thầy luyện đan Lý, không biết cậu có thể kiên trì thêm bao lâu? Uy lực lò thần này càng về sau sẽ càng mạnh”.  

 

Ngô Bình hừ một tiếng: “Tôi ít nhất có thể kiên trì thêm được sáu tiếng, thế nào, có phải các người sắp dầu hết đèn tắt rồi không?”  

 

Vừa nghe thấy còn lâu như vậy, mấy người Khương Thiên Lan suýt nữa đã khóc thành tiếng. Nhưng chuyện đã đến nước này, bọn họ cũng không còn đường lui, vì vậy đành cắn răng, tiếp tục đưa vào lượng lớn tài nguyên, liều mạng kích hoạt lò thần.  

 

Trong lò thần, một phần nhỏ của bảy mươi hai duy độ đã được mở ra, năng lượng cao cấp hơn hóa thành ngọn lửa bùng lên, tôi luyện thân thể và thần hồn của Ngô Bình.  

Advertisement

 

Lại trôi qua sáu tiếng, Khương Thiên Lan nói: “Thầy luyện đan Lý, bây giờ cậu chịu thua chưa?”  

 

Ngô Bình: “Đáng tiếc là tôi vẫn còn sống đây! Đợi tôi đi ra, các người cứ đợi chết đi!”  

 

Advertisement

Một người trong đó nói: “Anh Khương, xem ra chỉ có thể dùng Ma Thần thôi!”  

 

Người khác nói: “Đúng vậy Khương huynh, nhỡ đâu người này thoát ra, chúng ta chết cả mất!”  

 

Khương Thiên Lan thở dài một tiếng: “Xem ra chỉ có thể như vậy thôi!”  

 

Nói xong, xung quanh bỗng xuất hiện bảy mươi hai ảo ảnh Thần Ma, những Thần Ma này là do mấy người Khương Thiên Lan đã thu thập được qua bao nhiêu năm, mỗi một Thần Ma đại diện cho một năng lượng Thần Ma kinh khủng.  

 

Các Thần Ma lơ lửng trên lò thần, lần lượt niệm chú, lò thần lập tức xoay chuyển điên cuồng, bảy mươi hai duy độ bên trong đều mở ra, ngọn lửa vô tận bùng cháy về phía Ngô Bình.  

 

Lúc này, Ngô Bình không thấy đau đớn, mà trái lại còn thấy rất thoải mái. Trong kiếp Đại Thánh, anh tu hành đến cảnh giới cao thâm nhất – cảnh giới Vô Pháp, tiềm lực nâng cao rất nhiều, cộng thêm anh đã hấp thụ hạt nhân vũ trụ, mọi thứ này giúp anh có thể chịu đựng được sức mạnh của lò thần một cách hoàn hảo.  

 

Bóng mờ Thần Ma không ngừng hao hụt sức lực, chưa đến hai canh giờ đã mờ nhạt đi rất nhiều, biến mất nhanh chóng.  

 

Khi toàn bộ bóng mờ Thần Ma biến mất, Khương Thiên Lan có phần gấp gáp hỏi: “Bây giờ thì sao? Cậu còn sống không?”  

 

Một lúc lâu, trong lò thần vẫn không có âm thanh.  

 

Những người còn lại cười nói: “Xem ra, cậu ta đã bị luyện chết rồi!”  

 

Khương Thiên Lan cuối cùng cũng có chút tươi cười: “Tuy hao hụt rất nhiều tài nguyên tích lũy của nhiều năm của chúng ta, nhưng cuối cùng vẫn tiêu diệt được mầm mống tai họa này”.  

 

Lúc này bên trong lò thần, Ngô Bình đang bị bảy mươi hai luồn thần quang vây quanh, lúc này thể chất hoàn hảo của anh đều đang được nâng cao rất nhiều.  

 

“Xem ra, lò thần có lẽ là bảo vật mà Thiên Đình và Thần tộc dùng để nâng cao thực lực của các cao thủ”. Đợi thần quang biến mất, trong lò thần bỗng vang lên âm thanh.  

 

“Anh đã được rèn luyện tối cao, có được thần thể chí tôn, có được lệnh bài “Chí Tôn”!”  

 

Nói rồi, một lệnh bài bỗng bay đến, rơi vào trong tay Ngô Bình.  

 

“Lệnh bài Chí Tôn?”, Ngô Bình lật nhìn một hồi, người bèn bay ra khỏi lò thần.  

 

Bên ngoài lò thần, mấy người Khương Thiên Lan vẫn đang cười nói, nhìn thấy có người lao ra, lập tức biến sắc, nhìn Ngô Bình chằm chằm.  

 
 
Chương 5312


 Ngô Bình cười nói: “Tâm thái của cô cũng tốt đó chứ”.  

 

Anh nói với Tôn Tử Nghiên: “Sau này, tôi sẽ không chia phần trăm nguồn thu của livestream. Toàn bộ lợi nhuận, streamer và công ty sẽ chia đôi. Còn công ty, tôi nắm 40% cổ phần, cô nắm 60%. Tử Nghiên, cô cảm thấy vậy được không?”  

 

Tôn Tử Nghiên ngẩn ngơ, vội vàng xua tay: “Anh Ngô, không thể làm thế được. Không có anh thì các cô ấy cũng chẳng thể nổi tiếng. Mà chia vậy thì anh chỉ có 25%, quá ít”.  

 

Ngô Bình: “Lúc trước, tôi cần ít tiền, nhưng giờ đã không cần nữa. Mấy ngày tới, tôi sẽ ghi lại mấy bài hát và điều quan trọng lại giao lại cho cô. Tử Nghiên, cô là một cô gái rất thông minh. Sau này, chắc chắn sẽ vô cùng thành công. Chằng cần bao lâu là cô có thể trở thành bà lớn trong ngành âm nhạc, livestream và giới giải trí. Tôi nhìn trúng cô đó”.  

 

Tôn Tử Nghiên cười nói: “Cảm ơn anh Ngô đã tin tưởng tôi, nhưng tôi cũng không thể không biết điều như vậy. Tôi biết anh Ngô không muốn Từ Tử Yên và Nhan Băng chịu thiệt. Vậy đi, Tử Yên và Nhan Băng sẽ chia 3:7, các cô lấy bảy. Còn những nghệ sĩ khác, công ty bảy họ ba. Về mặt cổ phần công ty, tôi ba, anh bảy”.  

 

Điều đó cũng chẳng khác biệt là mấy với anh, nhưng Ngô Bình có thể thấy được sự chân thành của Tôn Tử Nghiên bèn cười nói: “Được rồi, bảy thì bảy. Chỉ là tôi cũng sẽ không hỏi nhiều đến chuyện trong công ty, mọi việc sẽ do cô quyết định. Nếu cô có cần gì thì chỉ cần tìm tôi là được”.

Advertisement

Sau đó anh lấy ra một tờ danh thiếp, nói: “Đây là phương thức liên lạc của Lư thiếu soái Lư Thần, nếu tôi không ở đây, cô có khó khăn gì cứ tìm anh ta nhờ vả. Nếu như anh ta biết đây là công ty của tôi, nhất định sẽ dốc sức giúp cô”.  

 

Tôn Tử Nghiên duyên dáng kêu lên: “Thiếu soái!”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Con trai duy nhất của Lư đại soái, năng lực cũng không phải nhỏ. Có chỗ dựa này, sẽ không người nào dám ăn hiếp các cô”.  

 

Tôn Tử Nghiên cười nói: “Tốt quá rồi, lần này tôi có niềm tin hơn rồi!”  

 

Hoa Kiến Thành bên kia đã chuẩn bị rượu thịt, Ngô Bình gọi mấy người Tôn Tử Nghiên, Nhan Băng, Từ Tử Yên đến dùng cơm. Đồ ăn do đầu bếp của Đệ Nhất Cư nấu, tất nhiên có đủ cả sắc hương vị, mọi người ăn vô cùng thỏa thích.  

 

Cơm nước xong xuôi, Ngô Bình trở lại nơi ở của mình, viết ra một trăm bài hát, còn cả một số ý tưởng thực hiện chương trình, chương trình ca sĩ, livestream bán hàng gì đó, đều viết hết ra.  

 

Anh tin chắc rằng, có những cái này, chỉ cần Tôn Tử Nghiên không phải quá mức ngu dốt, nhất định sẽ trở thành ông trùm trong giới nghệ thuật.  

 

Ngô Bình ở lại Đệ Nhất Cư hai ngày, viết ra một cuốn sách thật dày.  

 

Ngày hôm nay, anh bỗng nhiên cảm thấy bùa ngọc trên người phát sáng. Bùa ngọc là sư tôn Tả Thiên Thu cho anh, nói là khi bùa ngọc phát sáng, anh phải quay trở về.  

 

Anh khẽ nhíu mày, hình như tới vũ trụ chính cũng chưa được bao lâu, sao bây giờ sư tôn đã gọi mình về rồi?  

 

Nhưng cho dù như thế nào, anh cũng không thể không về, thế là gọi Liễu Tam Tương, cùng nhau phát động bùa ngọc. Ánh sáng rực rỡ bao phủ hai người, sau đó bọn họ hóa thành tia sáng, biến mất khỏi nơi này.  

 

Tiếp sau đó, hai người tiến vào một thông đạo thời không giống như lúc đến. Không biết qua bao lâu, hai người xuất hiện bên ngoài một cánh cửa sáng, Tả Thiên Thu đang đứng ở cách đó không xa.  

 

Dường như Tả Thiên Thu đã đột phá, Ngô Bình vội vàng nói: “Sư tôn, đệ tử mới đi chưa được mấy ngày, sao đã gọi con trở về rồi?”  

 

Tả Thiên Thu: “Chưa được mấy ngày? Đó là thời gian của vũ trụ chính. Con biết cách nói ‘một ngày trên trời bằng một năm dưới đất’ không?”  

 

Ngô Bình giật nảy mình: “Ý người là, Đại Ngũ Hành Giới đã trôi qua mấy năm rồi?”  

 
 
Chương 4623


 Ngô Bình: “Khương gia chủ, ông không sao chứ?”  

 

Khương Thiên Lan: “Sao cậu làm được?”  

 

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Vừa vào lò thần là tôi đã nhìn ra rồi, thứ đồ này không phải dùng để hại người, mà là để giúp cao thủ siêu cấp nâng cao thực lực, là một chí bảo của Thiên Đình”.  

 

Nói xong, anh vung tay, lò thần đã bay vào trong động thiên của anh.  

Advertisement

 

Mấy người kia mặt tái nhợt, biết chuyện đã hỏng rồi!  

 

Ngô Bình nói: “Các vị, lúc trước các người muốn luyện chết tôi, bây giờ tôi nên báo đáp các người thế nào đây?”  

 

Advertisement

Khương Thiên Lan hít sâu một hơi, nói: “Thầy luyện đan Lý, trước đó là do chúng tôi không đúng, cậu đại nhân không so đo với tiểu nhân…”  

 

“Từ từ, tuy tôi là đại nhân, nhưng lỗi của tiểu nhân nhất định phải tính, cho nên ông nên tìm lý do khác đi”.  

 

Khương Thiên Lan: “Thầy luyện đan Lý, nếu tôi nói cho cậu vị trí của lão già kia, có thể tha cho chúng tôi không?”  

 

Ngô Bình nhìn ông ta: “Ông nói lão già kia là?”  

 

Khương Thiên Lan: “Sư phụ của bốn người chúng tôi, đạo nhân Trân Bảo!”  

 

Ngô Bình suy tư, hỏi: “Các người đã khống chế ông ta rồi?”  

 

“Đúng vậy. Chúng tôi đã khống chế được ông ta. Trên người lão già kia có rất nhiều bí mật, còn có bảo bối bí ẩn nữa, có được ông ta đồng nghĩa có được một kho báu rồi!”  

 

Ngô Bình: “Nói vậy, thật ra lò thần là chuẩn bị cho đạo nhân Trân Bảo?”  

 

Khương Thiên Lan gật đầu: “Thực lực ông ta rất mạnh, chúng tôi không thể kiểm soát được, nên muốn dùng lò thần làm giảm thực lực của ông ta, sau đó lại nghĩ cách khống chế ông ta”.  

 

Ngô Bình: “Người ở đâu?”  

 

“Hãy đi theo chúng tôi”.  

 

Mấy người Khương Thiên Lan dẫn đường, rất nhanh đã đến một ngọn núi cao. Dưới núi có hang động, bên ngoài hang động có cấm chế, cửa động còn có mười tu sĩ đang tọa trấn.  

 

Đi vào hang động, sâu thẳm trong ngọn núi. Trong núi có một cung điện khổng lồ, trong cung điện có mười tám dây xích cố định trên không, đầu bên kia của dây xích đang trói một ông lão cao lớn.  

 

Hai chân và tay ông lão này đều bị gông cùm, còn bị mười tám dây xích khống chế. Đồng thời, xung quanh ông ta còn có một đại trận trấn áp, trên người còn gắn ba lá bùa trấn áp.  

 

Những chiêu thức này gộp lại, nhưng cũng không khiến ông lão khuất phục, ông ta ngẩng cao đầu, tức giận nhìn mấy người Khương Thiên Lan.  

 

Ông lão cao lớn có lẽ hơn nghìn mét, đám người Khương Thiên Lan ở trước mặt ông ta cũng giống như đám kiến.  

 

Ngô Bình cũng không che giấu thực lực, lập tức sử dụng Chân Hoàng Chi Khu, thân thể khổng lồ vạn trượng còn cao hơn cả ông lão. Anh vung tay trên không, dễ dàng cắt đứt mười tám sợi xích, sau đó lại bóp nát xiềng xích, xé nét bùa trấn áp, đá vỡ đại trận.  

 
 
Chương 5313


“Sư tôn, người gọi con đến, có phải là có chuyện gì không?”  

 

Tả Thiên Thu: “Ừ, vi sư tu luyện đã có đột phá, bây giờ chưởng môn cũng bế quan tu luyện. Trong khoảng thời gian này, Thái Chân Môn cần có một nhân vật mạnh mẽ tiếp quản, vi sư cảm thấy con khá là phù hợp”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Đệ tử là một người mới, chỉ sợ không trấn áp được những người còn lại?”  

 

Tả Thiên Thu: “Không trấn áp được? Con chính là cao thủ nổi tiếng trên Tiên Lôi, ai trong bọn họ dám không phục? Về phần các trưởng lão, con không cần lo lắng, bọn họ đều nghe ta. Con chỉ cần trấn áp những đệ tử kia là được. Còn nữa, con vừa đi đã là non nửa năm, e rằng tu vi sụt giảm, ta gọi con về cũng là để con tăng tốc tu hành”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Vâng”.  

 

Tả Thiên Thu: “Con tiến vào vũ trụ chính khi ở Bí Cảnh sẽ rất khác với khi ở cảnh giới Thần Thông, cảm giác giống như một trời một vực vậy. Được rồi, con vừa trở về, nghỉ ngơi hai ngày đã”.  

Advertisement

 

Ngô Bình trở lại vườn thuốc, đã quen nhìn linh dược của vũ trụ chính, bây giờ nhìn dược liệu ở nơi này, cứ cảm thấy sai sai. Cộng thêm không quen với hoàn cảnh nơi này, ngay cả tu luyện cũng cảm thấy khó khăn, chỉ có thể từ từ thích ứng.  

 

Liễu Tam Tương: “Tả Thiên Thu nói rất có lý, công tử vẫn nên tu luyện trước đã”.  

 

Ngô Bình: “Lão Liễu, ông nói là, bây giờ tu vi của tôi càng cao, về sau tiến vào vũ trụ chính sẽ càng thuận lợi?”  

 

Liễu Tam Tương: “Đúng vậy, thật ra con đường tu luyện ở nơi này và tu luyện ở vũ trụ chính vô cùng giống nhau, quá trình tu hành cũng na ná như nhau. Nếu như công tử có thể tu hành ở chỗ này một lần, sau đó lại tu hành trong vũ trụ chính một lần, quá trình sẽ suôn sẻ hơn, tốc độ cũng nhanh hơn”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Ông nói rất có lý, tôi phải tu luyện nhanh một chút, sau Bí Cảnh tầng ba, còn phải đến tầng thứ bảy của động Thái Chân xem thử”.  

 

Ngô Bình không làm gì cả, chỉ nằm nghỉ ngơi, đúng giờ Băng Ngọc đưa cơm tới.  

 

Ngày hôm sau, anh mới thật sự thích ứng với hoàn cảnh của Đại Ngũ Hành Giới.  

 

Vừa sáng sớm đã nghe thấy tiếng ầm ĩ bên ngoài vườn thuốc, anh sai Hắc tướng ra xem tình hình, thoáng chốc Hắc tướng đã trở về, nói: “Chủ nhân, bên ngoài có hai tên đệ tử cãi nhau, nói muốn nhờ chủ nhân phân xử”.  

 

Ngô Bình nhíu mày: “Tôi không rảnh phân xử, bảo bọn họ đi đi”.  

 

Hắc tướng: “Chủ nhân, không phải lão chủ nhân nói, bây giờ cần ngài trấn áp Thái Chân Môn sao. Loại chuyện thế này, ngài vẫn nên quan tâm một chút”.  

 

Ngô Bình ngồi dậy, suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy đi xem xem”.  

 

Lúc này có hơn mười đệ tử Thái Chân Môn đứng ngoài vườn thuốc, trong đó có hai người trợn mắt nhìn nhau, hận không thể ăn tươi nuốt sống đối phương.  

 

Nhìn thấy Ngô Bình đi ra, một người nói: “Sư huynh, người tới phân xử đi, vì một sư muội mà Hoàng sư huynh lại đánh lén tôi, khiến tôi bị thương nặng. Sau khi tôi bình phục mới tra ra là anh ta làm!”  

 

Một người khác tức giận nói: “Anh nói láo! Anh nói tôi đánh lén anh, có chứng cứ không?”  

 

“Chính là anh! Ngoài anh ra, người khác không có lý do làm như vậy!”  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom