Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 4604


 Số lượng Thánh Nhân mà vượt quá một nghìn thì chính là cảnh giới Thiên Thánh, từ xưa đến nay chưa từng có ai đạt đến cảnh giới này! Hiện giờ, Ngô Bình có một cảm giác rất kỳ diệu, thánh đường của anh bắt đầu có sự thay đổi, hư không vô tận bên ngoài thánh đường đang biến thành một vũ trụ nhỏ! Khi vũ trụ cỡ nhỏ này được sinh ra, sức mạnh trong cơ thể của Ngô Bình lập tức có sự thay đổi về chất.  

 

Uỳnh!  

 

Vũ trũ này toả ra một sức mạnh kinh thiên động địa, nó không màng đến quy luật và đại đạo của tự nhiên, mà đứng độc lập và đi trên con đường riêng! Bây giờ, Ngô Bình mới chính thức đột phá cảnh giới Vô Pháp.  

 

Tâm trí của anh tiến vào vũ trụ này và cảm nhận sức mạnh diệu kỳ của nó, sau đó thử đưa séc mạnh ấy vào con đường tu tiên.  

Advertisement

 

Ngô Bình đang cảm ngộ thì người bên ngoài vẫn đang điên cuồng tu hành và đi vào thánh đường.  

 

Phải biết rằng độ khó khi trở thành Thánh Nhân không kém cảnh giới Cực Áo là bao, thậm chí còn dễ hơn, điều này khiến các cao thủ vào động Nhân Cực rất dễ đột phá. Sau đó, họ lại tiếp tục đột phá lên Đại Thánh.  

Advertisement

 

Số lượng Đại Thánh cứ thế tăng lên cho tới con số mười nghìn.  

 

Khi số lượng đạt đến đủ mười nghìn thì là cảnh giới cuối cùng của Đại Thánh, hay còn gọi là cảnh giới Vạn Thánh mà xưa nay chưa ai từng đột phá được.  

 

Đây lại là một cửa ải, khi Ngô Bình đột phá đến đây thì trong vũ trụ nhỏ lại sinh ra một sự thay đổi lạ khác, khiến vũ trụ càng hoàn hảo hơn, hình thành nhiều không gian đa duy hơn.  

 

Thánh đường của Ngô Bình chính là điểm trung tâm của vũ trụ nhỏ, thần hồn của anh cũng đã dần ăn ý với vũ trụ.  

 

Lúc này, anh lờ mờ cảm nhận được cảnh giới hiện tại của mình chắc là một cảnh giới cực kỳ cao thâm trong con đường tu tiên, khả năng cao đã trên cả cảnh giới Đại Đạo Tôn rồi.  

 

Cứ thế, Ngô Bình đã thuận lợi đột phá lên Thánh Vương.  

 

Khi anh đột phá xong thì đã quay lại ngọn núi mà mình ở.  

 

Sáu cô gái vẫn luôn chờ anh ở đây trong hơn một năm qua, thấy anh bình an trở về, ai cũng vui mừng.  

 

Ngô Bình vừa về thì người của năm thế lực quyết sách lớn cũng đã đến chúc mừng, đồng thời mang theo các vật báu, của quý của mình đến tặng anh.  

 

Bây giờ, đến tên mù cũng có thể thấy Ngô Bình đã là người mạnh nhất hiện giờ, năm thế lực quyết sách lớn không là gì với anh nữa. Chỉ cần anh thích thì địa bàn của cả Nhân tộc sẽ thuộc về anh ngay, còn ai dám tranh giành chứ?  

 

Ngô Bình thoải mái nhận hết quà luôn, chờ về thế giới cũ, những thứ này rất có tác dụng với anh.  

 

Bá Thế nói: “Sau khi thương lượng thì năm nhà chúng tôi đã cùng đưa ra quyết định là tôn cậu lên làm Đại đế của Nhân tộc, để dẫn chúng tôi cùng chống lại các tộc mạnh mẽ khác”.  

 

Ngô Bình lập tức từ chối, anh nói: “Tôi đã viết con đường tu tiên Nhân đạo lên động Nhân Cực rồi, ai trong số các người đủ tư chất thì đều có thể học được. Chỉ cần học được những thứ tôi để lại thì dù đối thủ có mạnh đến mấy thì các người cũng đánh bại được. Tôi đã ở lại đây lâu rồi, giờ phải về thôi. Nhưng sau này, nếu mọi người gặp chuyện nguy hiểm đến diệt vong thì có thể dùng lá bùa này để liên lạc với tôi, tôi sẽ đến ứng cứu”.  

 

Dứt lời, anh bỏ một ngọc phù lại rồi vung tay, cùng sáu cô gái rời khỏi thế giới này.  

 

Có một cánh cửa sáng xuất hiện trước mặt họ, bảy người xuyên qua nó xong thì bước trên đám mây màu vàng rồi chầm chậm đáp xuống một đại lục.  
 
Chương 5294


Trông thấy bộ xương thú ấy, Ngô Bình lập tức dán chặt mắt vào ngay. Anh đi tới đó thì thấy chủ hàng là một bà lão mặt đầy nếp nhăn đang ngồi hút thuốc, đôi mắt bà ấy nhoè nhoẹt, trông rất già nua.  

 

Ngô Bình hỏi: “Bà ơi, đây là xương thú ạ?”  

 

Bà lão nhả thuốc ra rồi gật đầu nói: “Đây là thứ mà Vu sư ở chỗ tôi truyền thừa nhiều đời rồi, giờ Vu sư đã chất nên không còn ai thừa kế nữa, tôi mới mang đi bán”.  

 

Ngô Bình: “Bà định bán bao nhiêu?”  

 

Bà lão: “Người trong thôn bảo dưới 200 triệu thì không được bán. Tuy tôi biết giá đấy hơi cao, nhưng thôn tôi đông người nên đành vậy”.  

 

Ngô Bình cầm xương thú lên xem thì thấy mặt ngoài của nó có phù văn màu lam nằm rải rác trên cả đốt xương. Với kinh nghiệm của anh thì chắc đây là sức mạnh phong ấn trong bộ xương, hình như dùng để bày đại trận.  

 

Advertisement

“Bà ơi, đây chỉ là đốt xương thôi chứ không luyện thuốc được, 200 triệu thì hơi đắt. Thế này đi, nếu bà đồng ý thì cháu sẽ trả 150 triệu”.  

 

Bà lão ngẫm nghĩ rồi nói: “Được rồi, 150 triệu cũng được, nhưng tôi chỉ lấy tiền mặt thôi”.  

 

Ngô Bình: “Cháu có tiền mặt, nhưng là tiền Tiên. Một tiền Tiên bằng 10 đến 20 triệu tiền mình, bà lấy tiền Tiên được không? Nếu bà bán được giá thì khéo đổi được 300 triệu đấy”.  

 

Tuy bà lão đã già nhưng đầu óc vẫn nhanh nhạy, bà ấy cười nói: “Được”.  

 

Ngô Bình lấy tiền Tiên ra trả cho bà lão, có hai người ngồi cạnh bà ấy cầm tiền kiểm tra, khi thấy không có vấn đề gì thì mới đưa đồ cho Ngô Bình.  

 

Ngô Bình cất xương thú đi rồi đi chọn linh dược tiếp. Nhưng anh vừa đi được vài bước thì người đàn ông muốn mua Kim Tinh Ngọc Chi lúc trước đã nhảy ra. Lần này, ông ta dẫn theo hai tu sĩ có khí tức rất mạnh, ba bọn họ vây quanh Ngô Bình, không cho anh cơ hội chạy thoát.  

 

Người đàn ông cười nói: “Này, tôi có chuyện muốn nói với cậu, chúng ta ra sau tảng đá kia nói chuyện nhé”.  

 

Ngô Bình thờ ơ đáp: “Được thôi”.  

 

Người đàn ông ngẩn ra, cứ tưởng Ngô Bình sẽ không chịu và họ phải dùng thủ đoạn để khống chế anh lôi ra sau tảng đá, sau đó cướp hết bảo bối và tiền Tiên của anh rồi mới xử lý anh.  

 

Ông ta vẫn luôn theo sát Ngô Bình nên biết anh dùng tiền Tiên để mua hàng, hơn nữa đã mua được không ít đồ. Ông ta chắn chắn Ngô Bình là một con cá lớn nên đã gọi thêm hai cao thủ giỏi hơn mình đến để đối phó anh.  

 

Ngô Bình bảo Hoa Kiến Thành ở đây chờ mình, còn anh thì đi theo ba người kia ra sau tảng đá. Tảng đá này rất cao, vừa hay có thể che mắt được mọi người ở bên ngoài.  

 

Đến đây rồi, Ngô Bình mới nhìn thấy có mấy bộ xương trắng ở dưới đất, không rõ những người đã chết bao lâu, có lẽ họ cũng bị giết hại khi tham gia buổi giao dịch.  

 

Người đàn ông lạnh giọng nói: “Cậu mau đưa Kim Tinh Ngọc Chi cho tôi”.  

 

Ngô Bình: “Được, nhưng ông chuẩn bị đủ tiền chưa? Tôi không giảm giá đâu”.  

 

Một người khác đứng cạnh người đàn ông hừ nói: “Phí lời với nó làm gì, giết luôn đi”.  

 

Dứt lời, hắn chộp vào vai Ngô Bình, bàn tay hắn có một tầng hắc khí, rõ ràng hắn đã luyện Thiết Sa Chưởng, chưởng này của hắn có thể đập vỡ đá, chặt đứt sắt và đập chết một con trâu.  

 

Ngô Bình lách người sang một bên rồi bắt lấy cổ tay của người đó, một tiếng rắc vang lên, anh đã bẻ gãy cổ tay hắn rồi còn bồi thêm một cú đá vào cổ họng hắn.  

 

Tên đó bị đá gãy cổ ngay lập tức, một tên khác thấy thế thì định ra tay, nhưng Ngô Bình đã nhanh hơn một bước, anh điểm vào người hắn ta, hắn ngã xuống đất, tất cả các lỗ trên người đều chảy máu.  

 
 
Chương 4605


 Cùng kỳ: “Chủ nhân đừng lo, mọi người trong nhà không làm sao cả, chúng chỉ đổi chỗ thôi”.  

 

Ngô Bình thở phào một hơi, chỉ cần người nhà anh không sao, cung điện và đế quốc biến mất cũng được.  

 

“Dẫn ta đến gặp mọi người”.  

 

Cùng kỳ đi trước dẫn đường, họ bay một đoạn thì Ngô Bình phát hiện khu vực này đã không nhìn thấy bóng dáng của con người nữa, ngược lại toàn là Yêu tộc.  

Advertisement

 

Không biết họ bay bao xa thì đã băng qua một rặng núi cực cao, sau đó đã nhìn thây thôn trấn cùng thành phố có rất nhiều con người sinh sống. Tuy độ phồn hoa không bằng trước kia, nhưng quy mô cũng không đến nỗi nào.  

 

Ngô Bình và cùng kỳ đáp xuống một trang viên rộng lớn, có rất nhiều nhà cửa ở đây, tuy lối kiến trúc không bằng cung điện ngày xưa, nhưng cũng giống đến bảy, tám phần.  

 

Advertisement

Ngô Bình vừa đáp xuống một đại viện thì Đường Tử Di đã đi ra, nhìn thấy chồng mình, cô ấy rơm rớm nước mắt rồi chạy lại ôm anh.  

 

Ngô Bình thở phào một hơi rồi hỏi: “Tử Di, anh rời đi bao lâu rồi?”  

 

Đường Tử Di: “Một tháng chín ngày”.  

 

Ngô Bình ngẩn ra: “Mới hơn một tháng ư?”, anh nhớ mình sống ở thế giới kia đã nhiều năm rồi.  

 

Đường Tử Di: “Dù mới chỉ hơn một tháng, nhưng ở đây đã có sự thay đổi rất lớn. Đại Thiên Tôn đã đánh thắng trận và khống chế một Khuyên Giới khác”.  

 

Ngô Bình kinh ngạc hỏi: “Đại Thiên Tôn lại chiếm được thêm một Khuyên Giới ư?”  

 

Đường Tử Di: “Vâng, sau đó Đại Thiên Tôn đã giao đại lục Hồng Hoang cho con trai mình quản lý. Người này đã xây dựng đế quốc Thiên Đỉnh và tự nhân là Đại đế Thiên Đỉnh. Sau khi Đại đế lên ngôi, đại lục Hồng Hoang bắt đầu thay đổi, cùng lúc đó có nhiều yêu binh tấn công đế quốc Thiên Võ và các nước xung quanh. Chúng quá đông, cao thủ lại nhiều nên chúng ta không thể phản kháng được, từ đó đành tạm rời bỏ đất nước rồi chuyển đến đây”.  

 

Ngô Bình cau mày: “Yêu tộc và Đại đế Thiên Đỉnh có quan hệ với nhau à?”  

 

“Nghe nói đế quốc Thiên Đỉnh đã được Yêu tộc ủng hộ, nhưng em cũng không chắc lắm”.  

 

Ngô Bình: “Các nước khác thì sao?”  

 

Đường Tử Di: “Giờ ở cả đại lục Hồng Hoang chỉ có một đế quốc là Thiên Đỉnh thôi, các thế lực khác đều phải tuân theo và trở thành nước thuộc địa. Thiên Đỉnh đã cử đại quân đến chiếm đóng các nước để tác oai tác quái, hở cái là giết người. Nhiều Hoàng đế của các nước cũng bị giết, trong hoàng cung máu chảy thành sông”.  

 

Ngô Bình nhíu mày: “Đế quốc Thiên Đỉnh đối xử với dân chúng thế nào?”  

 

Đường Tử Di: “Với dân thì không đến nỗi, tuy các quán lại rất tàn nhẫn, nhưng chỉ ra tay ác độc với ai không nghe theo họ thôi. Ai nghe lời thì không cao cả”.  

 

Ngô Bình: “Mọi người không sao là tốt rồi, anh thấy sống ở đây cũng ổn”.  

 

Đường Tử Di cười nói: “Huyền Bình, ai đứng sau lưng anh kia?”  

 

Ngô Bình lập tức giới thiệu, sau đó kể qua về thế giới mình từng sống cho Đường Tử Di nghe.  

 

Cô ấy cảm thán: “Đại Thánh kiếp nguy hiểm quá”.  

 

Nhóm Xuân Tinh vội tiên lên hành lễ: “Tham kiến chủ mẫu”.  
 
Chương 5295


 Ông ta nghẹo đầu sang một bên rồi tắt thở.  

 

Giết mấy người này xong, Ngô Bình lục trên người họ thì tìm thấy mấy trăm tiền Tiên và ít đồ mà họ đã mua được, trong đó cũng có ít dược liệu.  

 

Anh cất hết đi rồi rời khỏi đây.  

 

Hoa Kiến Thành vẫn nhìn về phía tảng đá rồi hỏi Ngô Bình: “Tiên sinh không sao chứ?”  

 

Ngô Bình: “Ba tên vô dụng thôi mà, chúng ta đi”.  

 

Họ đi tiếp một đoạn thì Ngô Bình nhìn thấy có rất nhiều người vây kín một sạp hàng, chủ hàng đang cầm một cây nhân sâm to đùng rồi đứng trên tảng đá. Cây nhân sâm này đã thành hình người và đang toả mùi thuốc thơm nồng.  

 

Chủ hàng là một người đàn ông lớn tuổi mặc đồ màu trắng, đôi mắt vẫn rất tinh ranh, ông ấy hô lớn: “Các vị, đây là nhân sâm mười nghìn năm, nó mọc ở linh giới, giờ tôi sẽ bán đấu giá, ai trả cao thì được”.  

Advertisement

 

Nghe thấy thế, Ngô Bình tiến lại gần xem thì thấy đúng là cây nhân sâm này rất tốt, nhưng chưa đến mức là nhân sâm mười nghìn năm. Với kinh nghiệm của anh thì cùng nắm nó mới được 3000 năm thôi, còn hình người thì do nhân tạo, khả năng cao là dùng khuôn.  

 

Nhưng dù thế thì tác dụng của cây nhân sâm này vẫn ổn, anh quyết định nếu giá phải chăng thì sẽ mua.  

 

“Cây này bét cũng là linh dược cấp năm, giá khởi điểm là 50 nghìn tiền Tiên”.  

 

Nghe thấy thế, hầu hết mọi người đều tản đi, không phải họ không muốn mua mà là không có tiền. Những ai còn ở lại thì đều có vẻ đăm chiêu.  

 

Ngô Bình cũng thuộc số người bỏ đi, anh lắc đầu rồi đi sang quầy hàng khác.  

 

Đột nhiên, anh nghe thấy gần đó có người lẩm bẩm: “Nhân sâm chục nghìn năm quái gì, còn kém xa cái này của tôi. Thế mà dám hô những 50 nghìn tiền Tiên, gan thật!”  

 

Ngô Bình để ý thấy người đó đi về phía một sạp gàng rồi lấy một cây nhân sâm nhỏ xíu ra, anh bước tới gần rồi cười hỏi: “Cây này bán thế nào?”  

 

Người kia không thèm ngẩng lên mà báo giá luôn: “Mười nghìn tiền Tiên”.  

 

Ngô Bình: “Tôi xem được không?”  

 

Thấy Ngô Bình nghe giá xong nhưng không bỏ đi, người đó ngẩng lên nhìn anh rồi nói: “Đây, cẩn thận đấy”.  

 

Ngô Bình cầm cây nhân sâm lên xem thì thấy có năng lượng như tia sét di chuyển bên trong nó, khi anh chạm tay vào còn thấy tê rền. Anh quan sát kỹ hơn thì thấy đỉnh cây có hai cái lá, nhưng phần lớn bị ẩn trong thân cây.  

 

Thấy thế, anh biết ngay cây này đã có linh tính, nhưng cố tình giả thành dáng vẻ bình thường.  

 

“Hơi đắt, đúng là cây này rất được, nhưng chưa đến giá ấy, nếu anh đồng ý thì tôi mua với giá 6000”.  

 

Người kia cười mỉa: “600? Cậu biết chơi sâm không? Giờ nhìn nó thế này thôi, nếu cậu mang nó về trồng thì nó sẽ biến thành linh dược cấp năm ngay đấy”.  

 

Ngô Bình: “Tôi chỉ trả được thế thôi, anh đồng ý thì tôi mua”.  

 

Người kia thấy Ngô Bình có ý mua thật nên ngẫm nghĩ rồi chốt một giá: “9000, không bớt nữa”.  

 

Ngô Bình: “Tôi cho anh thêm 1000 là 7000, được không?”  

 

Sau một hồi mặc cả, Ngô Bình đã mua được cây nhân sâm này với giá 7800.  

 
 
Chương 4606


 Y Na và An Điệp Y gọi Đường Tử Di là chị, Đường Tử Di nhanh chóng đi xếp chỗ ở cho họ.  

 

Vì xa nhà đã lâu nên Ngô Bình đến gặp bố mẹ, ông bà và các cô chú luôn.  

 

Các con anh lâu không được gặp bố nên Ngô Bình ở lại chơi với chúng một lúc lâu. Trong lúc đó, anh đã thả con chó lông vàng ra. Nó và môn chủ của Ngũ Đế Môn đã đổi tu vi cho nhau nên tuy chỉ là một con chó, nhưng thực lực của nó rất mạnh, không thua gì Đạo Tổ.  

 

Con gái Lý Tiểu Tiên của anh và Đào Như Tuyết đã hiểu chuyện rồi, cô bé rất thích con chó này, vì thế cưỡi nó chạy loạn khắp nhà, làm người hầu sợ đến mức chạy tán loạn.  

Advertisement

 

Thấy Lý Tiểu Tiên có thú cưng chơi cùng, Lý Thuần Thuần tỏ vẻ không vui, vì thế Ngô Bình đã thả Kỳ lân vương ra.  

 

Nó bị nhốt trong Động Thiên đã lâu nên đã ngoan ngoãn phục tùng Ngô Bình. Vừa được ra ngoài, nó đã nịnh nọt nói: “Tiểu nhân tham kiến chủ nhân”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Kỳ lân vương, từ nay trở đi ngươi hãy làm thú cưỡi cho con gái Lý Thuần Thuần của ta, nhớ phải nghe lời con bé, không thì ta rút gân ngươi đấy”.  

 

Kỳ lân vương nói: “Vâng, tiểu nhân sẽ nghe lời cô chủ nhỏ ạ”.  

 

Mấy bố con chơi với nhau đến khi trời tối, Ngô Bình bảo bọn trẻ về phòng nghỉ ngơi.  

 

Tối đó, anh đến phòng của Đường Tử Di. Con gái Lý Tử Huyền của hai người đã sang với ông bà nội nên hai vợ chồng có không gian riêng tư.  

 

“Tử Di, trong quá trình chuyển đến đây có chuyện gì không?”  

 

Đường Tử Di: “Bọn em đã dẫn rất nhiều người dân đi, nhưng chỉ là dân chúng thuộc đế đô thôi. Nhiều nơi khác em chỉ có thể cử binh sĩ đến bảo vệ. May mà có Hoàng Nhi, cô bé vạch một đường kiếm trên không doạ cho đại tướng của Yêu tộc sợ chết khiếp, không dám quá đáng với mình nữa. Vì thế cuối cùng dân chúng vẫn bình an đến đây. Cũng may có thánh binh của anh, mỗi thánh binh có thể dẫn cả triệu người dân đi”.  

 

Ngô Bình: “Cũng may!”  

 

Đường Tử Di: “Huyền Bình, anh có dự định gì không? Mình sẽ khôi phục đế quốc Thiên Võ chứ?”  

 

Ngô Bình: “Thôi, làm Hoàng đế mệt lắm, thà anh giành thời gian ấy tu hành cho xong”.  

 

Đường Tử Di: “Tuy đế quốc Thiên Võ mất rồi, nhưng vẫn cần cho người của đại lục Hồng Hoang thấy được thực lực của chúng ta. Mấy hôm trước, Đại đế Thiên Đỉnh đã cử sứ giả đến thương lượng, nói là muốn phong anh làm một tiên hầu”.  

 

Ngô Bình cười mỉa: “Hắn là cái thá gì mà dám phong chức tước cho anh?”  

 

Đường Tử Di: “Vì thế, em đã từ chối rồi, chồng em đâu phải người mà ai muốn phong gì cũng được”.  

 

Ngô Bình trầm ngâm nói: “Nơi này nhỏ quá, sống tạm còn được, chứ ở lâu thì không ổn, đến lương thực cũng không có đủ mà ăn”.  

 

Đường Tử Di: “Đúng thế, nhưng giờ cả đại lục Hồng Hoang đều thuộc quyền quản lý của đế quốc Thiên Đỉnh rồi, em cũng không biết phải làm thế nào nữa”.  

 

Ngô Bình: “Nếu không được thì chuyển vào trong vũ trụ nhỏ của anh, họ đều là người bình thường, có nhiều đến mấy thì anh cũng nuôi được”.  

 

Đường Tử Di tò mò hỏi: “Vũ trụ nhỏ ư?”  

 
 
Chương 5296


Tảng đá lớn ấy chính là một khối ngọc có một màu xanh lục, nhưng một góc của nó đã bị đập vỡ, để lộ ra kim loại.  

 

Người đàn ông cao lớn đi tới một khoảng đất trống rồi đặt mạnh tảng đá xuống.  

 

Lập tức có khá nhiều người túm tụm tới xem náo nhiệt, có người hỏi: “Anh bạn, anh bán gì thế? Ngọc à?”  

 

Người đàn ông tai to mặt lớn, đôi mắt màu vàng, anh ta nói: “Đây là Tàng Bảo Ngọc, bên trong có một món bảo bối”, giọng nói của anh ta như tiếng chuông ngân, ai nghe cũng rung màng nhĩ.  

 

Ngô Bình đi tới gần nhìn vào phần kim loại lộ ra ngoài, với kinh nghiệm của mình, anh đoán thứ lộ ra ở góc này có thể là chân của lò luyện đan.  

 

Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy đúng là có một cái lò luyện đan bên trong khối ngọc.  

 

Nghe thấy thế, có người hỏi: “Bên trong có bảo bối gì?”  

 

Advertisement

Người đàn ông cao lớn: “Tôi cũng không rõ, chỉ biết là bảo bối thôi. Tôi bán với giá 100 nghìn tiền Tiên, ai cần thì mau tới mua đi”.  

 

Nghe thấy giá xong thì hầu hết mọi người đều mất hứng, chỉ còn lại vài ba người đứng lại nghiên cứu tiếp.  

 

Ngô Bình bước đến rồi cười nói: “100 nghìn tiền Tiên đổi ra là khoảng 2000 tỷ tiền bình thường, thế thì đắt quá. Này anh, tôi ưng khối ngọc này, đồng thời cũng muốn cá xem bảo bối bên trong có giá trị hay không. Thế này đi, tôi trả anh 50 nghìn tiền Tiên”.  

 

Người đàn ông: “Không được, ít cũng phải 90 nghìn”.  

 

Ngô Bình: “Hay anh đập vỡ lớp ngọc bên ngoài để mọi người được thấy thứ bên trong đi, nếu nó đáng tiền thật thì tôi sẽ trả anh đủ 100 nghìn”.  

 

Ngô Bình cười lạnh nói: “Đập ra rồi thì còn gì thú vị nữa, nếu anh thật lòng muốn mua thì tôi bán cho anh với giá 90 nghìn. Anh hãy nhìn cho kỹ, chất của khối ngọc này được lắm, ngoài thị trường toàn bán cả nghìn đồng một lạng đấy”.  

 

Ngô Bình: “Đúng là khối ngọc này rất được, nhưng chưa đến giá 100 nghìn đâu”.  

 

Sau một hồi kỳ kèo, thấy Ngô Bình sắp mua được với giá 80 nghìn tiền Tiên, chợt có một người khác lên tiếng: “Tôi trả 81 nghìn”.  

 

Ngô Bình nhìn sang thì thấy là một cô gái mặc váy xanh đeo khăn che mặt, tuy không nhìn rõ dung nhan nhưng dáng người rất đẹp.  

 

Người đàn ông cười nói: “Cô trả cao hơn thì tôi bán cho cô”.  

 

Ngô Bình bị người khác giành mất thì bực mình nói: “Anh vội gì chứ, tôi đã trả giá xong đâu. Tôi trả 85 nghìn”.  

 

Cô gái: “86 nghìn”.  

 

Ngô Bình: “90 nghìn”.  

 

Cô gái hừ một tiếng nói: “91 nghìn”.  

 

Ngô Bình: “100 nghìn”.  

 

Cô gái thoáng do dự rồi nói: “101 nghìn”.  

 

Ngô Bình: “110 nghìn”.  

 

Cô gái phát cáu nói: “Có ai trả giá như anh không?”, cô ấy có tiền nhưng không quá nhiều, nếu Ngô Bình trả thêm nữa thì cô ấy không theo được nữa.  

 

Ngô Bình: “Không mua được thì biến đi, còn nếu thích thì tôi chơi với cô đến cùng”.  

 

Cô gái cắn răng rồi nói: “120 nghìn”.  

 
 
Chương 4607


 Ngô Bình vỗ tay một cái, Đường Tử Di đã biến mất. Ngay sau đó, cô ấy đã xuất hiện trong một vũ trụ mênh mông có rất nhiều sao và mây. Cô ấy bay tới biển sao, xuyên qua vô vàn hằng tinh thì nhìn thấy một tinh cầu cực kỳ hoàn hảo, hình dạng của nó giống trái đất ngày xưa, nhưng diện tích thì lớn hơn.  

 

Cô ấy đáp xuống một bãi cỏ ở đây, mặt trời chiếu sáng, không khí trong lành, hơn nữa quy luật đại đạo còn hoàn chỉnh.  

 

“Nơi này đẹp quá!”, Đường Tử Di cảm thán.  

 

Advertisement

Ngô Bình cười nói: “Đây là vũ trụ do anh tạo ra, dù hầu hết là ảo ảnh, nhưng trật tự đại đạo hoàn chỉnh, không biết người dân Thiên Võ có vui khi anh chuyển họ đến đây sống không nhỉ?”  

 

Đường Tử Di: “Sao lại không vui? Đây là chốn bồng lai tiên cảnh, đến em còn thích mà”.  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Thế thì tốt, chờ anh tu sửa nơi này lại một chút rồi sẽ đón người dân đến đây. Đương nhiên họ sẽ không sống ở đây mãi, khi tu vi cao lên thì có thể ra ngoài tu hành”.  

 

Đường Tử Di cười nói: “Huyền Bình, nơi này có thể chứa được bao nhiêu người?”  

 

Ngô Bình: “Nghìn tỷ người vô tư, nếu đông quá thì sang tinh cầu thứ hai. Ví dụ đều là người tu vi thấp thì ít nhất vũ trụ này có thể chịu tải được cả chục nghìn tinh cầu”.

Đường Tử Di mừng rỡ nói: “Thế thì có gì phải lo nữa, cứ chuyển hết người dân đến đây là được. Đại kiếp sắp đến rồi, chỉ có ở đây thì họ mới được an toàn”.  

 

Ngô Bình thở dài nói: “Nhưng nếu chuyển nhiều người vào vũ trụ của anh quá thì vận mệnh của anh cũng sẽ nối liền với họ, đó là luật nhân quả”.  

 

Đường Tử Di ngạc nhiên hỏi: “Ý là họ vào trong vũ trụ của anh rồi thì sẽ ảnh hưởng đến anh ư?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Đương nhiên, vận mệnh của họ sẽ liên quan đến vận mệnh của anh. Ví dụ, nếu trong số họ có nhiều người mệnh ểu, lẽ ra phải chết trong đại kiếp, nhưng vì vào trong vũ trụ của anh nên mới được sống. Như vậy thì anh sẽ phải chịu nạn thay họ, chịu những kiếp nạn không thuộc về mình”.  

 

Đường Tử Di vội nói: “Thế thì bỏ đi, không thể để họ ảnh hưởng đến anh được”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Đây chỉ là cách tạm thời thôi, chờ chúng ta tìm được nơi thích hợp, anh sẽ trả họ về đây”.  

 

Đường Tử Di: “Nếu họ ở đó trong một thời gian ngắn thì có ảnh hưởng gì đến anh không?”  

 

Ngô Bình: “Chắc không nhiều, chỉ một chút thôi”.  

 

Đường Tử Di thở phào một hơi: “Thế thì được”.  

 

Ngô Bình: “Tử Di, anh đã tìm ra con đường tu tiên Nhân đạo ở thế giới kia, sau này em có thể tu hành đạo Tiên thích hợp với Nhân tộc rồi”.  

 

Đường Tử Di cười nói: “Em tu tiên rồi mà, hơn nữa cũng sắp thành Đạo Tổ rồi”.  

 

Ngô Bình xua tay: “Không giống nhau, Tiên đạo mà em tu luyện đến cuối sẽ thành Tiên tộc hoặc không thể tiến bộ tiếp. Em nhìn các Đạo Tôn bây giờ đi, họ đều là cường giả kỷ nguyên, nhưng thật ra đã thành Tiên tộc rồi, chứ không phải Nhân tộc đâu”.  

 

Đường Tử Di: “Thế thì có khác biệt gì? Chỉ cần thực lực tăng lên là đạt mục đích rồi mà?”  
 
Chương 5297


Cô ấy cứ tưởng Ngô Bình sẽ nâng giá tiếp, ai dè anh nhún vai rồi nói: “Đấy, của cô tất, tôi không theo nữa”.  

 

Cô gái nghe thấy thế thì cuống lên hỏi: “Anh không mua nữa à?”  

 

Thì ra Ngô Bình dùng khả năng nhìn xuyên thấu quan sát cô gái nên biết cô ấy chỉ có hơn 120 nghìn tiền Tiên trên người thôi, vậy mà dám hét giá 140 nghìn, rõ ràng định chọc tức anh.  

 

Ngô Bình thờ ơ nói: “Hết tiền rồi, mà đồ ở trong cũng không quá đáng giá”.  

 

Người đàn ông mừng rỡ rồi nói với cô gái: “Người đẹp, đồ của cô đây”.  

 

Cô gái nhăn mặt rồi nói: “Tôi không có nhiều tiền như vậy, chờ tôi về lấy thêm được không?”  

 

Advertisement

Người đàn ông nổi giận: “Không có tiền mà cứ hét giá như đúng rồi thế?”  

 

Anh ta lại quay sang tươi cười với Ngô Bình: “Cậu bạn, tôi bán cho cậu với giá 130 nghìn này”.  

 

Ngô Bình: “Gì mà 130 nghìn, ban đầu chúng ta đã chốt giá 85 nghìn rồi còn gì”.  

 

Người đàn ông cau mày: “Thế giờ cậu định trả bao nhiêu?”  

 

Ngô Bình: “Thôi mỗi người lùi một bước, chốt giá 100 nghìn như ban đầu đi”.  

 

Cô gái chợt nói: “Tôi trả 110 nghìn”.  

 

Người đàn ông liếc xéo rồi lạnh giọng nói: “Cô có thôi đi không, tôi lấy khối ngọc đập chết cô bây giờ”.  

 

Cô gái giậm chân nói: “Tôi có 110 nghìn thật mà”.  

 

Uỳnh!  

 

Người đàn ông tung một chưởng ra, đánh cô gái bay ra xa, cô ấy ngã xuống đất rồi hộc ra một ngụm máu, sau đó kinh ngạc nói: “Kim Cương Thần Phong Chưởng! Anh là người của Kim Cương Môn ư?”  

 

Người đàn ông: “Biến ngay, đừng lởn vởn trước mặt tôi nữa”.  

 

Cuối cùng, Ngô Bình đã mua được khối ngọc với giá 100 nghìn tiền Tiên.  

 

Vì khối này quá lớn nên anh định đập nhỏ, như vậy thì mới bỏ vào túi thứ nguyên được. Vì thế, anh bảo Hoa Kiến Thành chờ mình ở đây, còn anh bê khối ngọc rồi bay lên cao, loáng cái đã biến mất.  

 

“Trời! Khối ngọc ấy nặng lắm đấy mà anh ta vẫn nhảy cao thế được, quá đỉnh”.  

 

“Thực lực của người này chắc phải ở cảnh giới Bí Cảnh rồi, không thì cũng không phải Luyện Khí viên mãn”.  

 

Ngô Bình đi tới một chỗ không người rồi rút thanh đoản kiếm ra để chẻ đá, một lò luyện đan đã xuất hiện trước mắt anh, nó cao hai mét, có bốn chân, thuộc cấp thượng phẩm và rất hữu dụng cho anh vào lúc này.  

 

Cất lò luyện đi xong, Ngô Bình quay lại chỗ cũ. Lần này, ánh mắt mọi người nhìn anh đã khác trước, ai cũng có vẻ kính trọng. Dẫu sao một cao thủ như anh cũng hiếm ở chỗ họ.  

 

Anh nói với Hoa Kiến Thành: “Khối ngọc ấy được lắm, ông có biết giá của nó không?”, nói rồi, anh đưa một ít ngọc vụn cho ông ta.  

 
 
Chương 4608


 Ngô Bình: “Đó là một cách Tiên tộc khiến Nhân tộc tu tiên, chờ thời cơ chín muồi, Nhân tộc sẽ thành Tiên tộc hết. Tiên tộc càng đông thì một ngày nào đó Tiên tộc thật sự sẽ xuất hiện và khống chế tất cả chúng ta”.  

 

Đường Tử Di: “Vậy thì chứng tỏ Tiên tộc vẫn tồn tại”.  

 

Ngô Bình: “Đúng, hơn nữa còn đông là đằng khác. Nếu không, cách truyền thụ Tiên đạo của họ sẽ không có ý nghĩa gì”.  

Advertisement

 

“Huyền Bình, sao anh biết những chuyện này?”  

 

Ngô Bình: “Anh đã cảm ngộ được Tiên đạo trong động Nhân Cực ở thế giới kia, sau đó nghiên cứu kỹ về Tiên đạo, cuối cùng đã phát hiện ra điều kỳ diện của nó. Nhân tộc tu luyện Tiên đạo của Tiên tộc, lâu dần sẽ hình thành dấu ấn nô lệ trong nhận thức của mình. Sau này, khi Tiên tộc xuất hiện, họ có thể thông qua dấu ấn ấy để thống trị toàn bộ cường giả Nhân tộc. Đến lúc đó, cả Nhân tộc sẽ trở thành nô lệ của Tiên tộc”.  

Advertisement

 

Đường Tử Di tái mặt nói: “Đáng sợ quá! Huyền Bình, thế con đường tu tiên Nhân đạo mà anh cảm ngộ được không có dấu ấn ấy chứ?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Con đường tu tiên Nhân đạo của anh thích hợp với Nhân tộc hơn. Không chỉ giúp người bình thường có thể dễ dàng tu luyện, mà còn giúp tăng nhanh tốc độ đột phá. Cùng một cảnh giới, nếu ai tu luyện con đường của anh thì sẽ có thực lực đè bẹp một người khác cùng cảnh giới”.  

 

Đường Tử Di bật cười nói: “Huyền Bình, anh giỏi quá!”  

 

Ngô Bình lắc đầu: “Anh có được thành tựu như ngày hôm nay là nhờ kinh nghiệm và dạy dỗ tiếp thu từ các bị tiên hiền trong lịch sử. Đạo Chân Nhân, Thánh Nhân đều là con đường mà họ từ mày mò ra, không có họ thì anh không tìm ra được con đường này đâu”.  

 

“Thế cảnh giới của con đường tu tiên Nhân đạo cũng tương tự như bây giờ hả anh?”  

 

Ngô Bình: “Luyện khí, luyện thần, Nhân Tiên, Địa Tiên chỉ có một chút khác biệt là tăng thêm vài cảnh giới. Còn Thiên Tiên, Đại La Kim Tiên ở phía sau thì khác hẳn luôn”.  

 

Đường Tử Di: “Chỉ cần chúng ta tìm thấy đường là được rồi, sau này có thể cho nhiều người khác tu luyện”.  

 

Ngô Bình: “Chuyện này tạm thời cần giữ bí mật, chúng ta chỉ có thể truyền cho người mà mình tín nhiệm thôi”.  

 

Đường Tử Di như có điều suy nghĩ: “Anh nói đúng, vì con đường này ảnh hưởng đến kế hoạch của Tiên tộc”.  

 

Ngô Bình: “Vào thời mạnh nhất mà Thần tộc còn không tiêu diệt được Tiên tộc, chứng tỏ là Tiên tộc rất mạnh. Trước đó, anh đã vào Thượng Thiên Giới và Trung Thiên Giới. Ở đó cũng có vài cách truyền thừa của Tiên tộc. Giờ nghĩ lại chắc cũng là Tiên tộc cố ý”.  

 

Đường Tử Di: “Huyền Bình, em nhớ anh từng bảo Trung Thiên Giới muốn tách Tiên đạo ra khỏi Tiên tộc, để vạn tộc đều có thể tu luyện được. Suy nghĩ này cũng giống anh còn gì?”  

 

Ngô Bình thở dài nói: “Sao mà giống được? Truyền thừa của Trung Thiên Giới là muốn vạn tộc đều trở thành Tiên tộc, sau đó tu luyện Tiên đạo của Tiên tộc, thứ họ thay đổi là người tu luyện. Còn cái anh thay đổi là công pháp Tiên đạo, để công pháp thích ứng với các tộc người khác nhau. Ví dụ, con đường tu luyện Tiên đạo mà anh sáng tạo ra chính là để công pháp thích hợp với Nhân tộc chúng ta”.  

 

Đường Tử Di hiểu ra: “Ra là vậy”.  

 
 
Chương 5298


Hoa Kiến Thành mừng rỡ, 10 của ngần ấy ngọc thì ông ta cũng kiếm được vài chục tỷ rồi.  

 

Ông ta nói ngay: “Vâng”.  

 

Ngô Bình nhìn xung quanh rồi nói: “Đi thôi, đến khu tu chân xem thế nào”.  

 

Anh bảo Cổ Hổ dẫn người, họ vừa đi được một đoạn thì cô gái tranh ngọc với anh ban nãy lại xuất hiện rồi lạnh giọng nói: “Anh sẻ nó ra chưa? Bên trong có gì thế?”  

 

Ngô Bình: “Cô nghĩ tôi sẽ nói cho cô biết à?”  

 

Cô gái: “Có phải là lò luyện đan không?”  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Không”.  

 

Cô gái thở dài nói: “Thật à? Nhưng tôi thấy nó giống một cái chân của lò luyện đan trong tranh mà”.  

 

Ngô Bình: “Cô có tranh vẽ của lò luyện đan à?”

Cô gái không trả lời mà quay người đi luôn.  

 

Ngô Bình cũng mặc kệ, sau đó đi theo Cổ Hổ đến khu giao dịch của người tu hành. Lẽ ra Hoa Kiến Thành không dám đến đây, vì dẫu sao ông ta cũng là người phàm, chẳng dại gì chui vào hang cọp. Nhưng nay có Ngô Bình đi cùng nên ông ta mới có can đảm.  

 

Cổ Hổ cũng trở nên dè dặt hơn, khi đi tới trước một ngọn núi, cậu ta nói: “Tiên sinh, tất cả các gia hàng đều ở trên núi, khoảng cách giữa các gian ở rất xa nên không thể nhìn thấy nhau được”.  

 

Ngô Bình gật đầu nói: “Ừm, cậu đi đi, tôi thưởng cho cậu này”, dứt lời, anh đưa một miếng ngọc nặng vài cân cho cậu ta.  

 

Cổ Hổ cầm xong thì vui vẻ dập đầu với Ngô Bình: “Cảm ơn tiên sinh”.  

 

Cổ Hổ đi rồi, Ngô Bình và Hoa Kiến Thành tiếp tục đi lên núi. Ngọn núi này không cao, chỉ khoảng hơn 300 mét, độ dốc bình thường, cây cối cũng không quá um tùm.  

 

Dịch tích của sườn núi rất rộng, Ngô Bình đi một lát thì nhìn thấy một ông lão ngồi trên một tảng đá lớn, người ông ấy gầy như que củi, ông ấy đang ôm một thanh kiếm, đôi mắt thì nửa nhắm nửa mở.  

 

Ngô Bình nhìn thanh kiếm thì thấy nó phải cỡ linh khí, anh đã có vũ khí rồi nên không có hứng thú với nó lắm nên đi qua luôn.  

 

Nhưng khi đi qua người ông lão, anh chợt ngửi thấy mùi thuốc. Anh đứng sững lại nhìn ông ấy thì thấy mùi thuốc ở đây mà ra.  

 

Vì thế, anh hỏi: “Ông có bán thuốc đang dùng không?”  

 

Ông lão mở mắt ra rồi nói: “Trước tôi bán rồi đấy chứ, nhưng có mấy tên mắt mù đã làm nhiễu loạn giá nên tôi không bán nữa. Cậu có thể ngửi thấy mùi thuốc trên người tôi thì chứng tỏ cũng tinh đấy”.  

 

Nói xong, ông lấy lấy một cái túi vải rồi mở ra, bên trong có quả hạch đào màu tím to như nắm đấm đang toả ra hương thuốc thơm nồng.  

 

Ngô Bình không ngờ là quả hạch đào nên hỏi: “Cho tôi xem trực tiếp được không?”  

 

Ông lão ném cho anh một quả, Ngô Bình quan sát kỹ thì thấy bên trong quả không có hạt, mà là phần thịt quả giống một đứa trẻ con đang ngồi xếp bằng với vẻ mặt ung dung.  

 

“Đây không phải quả hạch đào”, Ngô Bình tỏ vẻ ngạc nhiên.  

 
 
Chương 4609


 Ngô Bình gật đầu: “Khi vạn giới có thể tu luyện Tiên đạo, anh sẽ theo đuổi cảnh giới này, giúp Nhân đọc áp đảo trật tự của vũ trụ. Điều này ngày xưa Tiên tộc đã muốn làm rồi, nhưng không thành công”.  

 

Đường Tử Di: “Xem ra anh vẫn phải đến Thượng Thiên Giới rồi”.  

 

Ngô Bình: “Cũng không vội, anh vừa về nên chưa hiểu rõ về sức mạnh của mình lắm. Hơn nữa, con đường tu tiên Nhân đạo của anh cũng cần được nghiệm chứng giai đoạn cuối, chờ anh làm xong nốt đã”.  

 

Advertisement

Dứt lời, anh nhớ đến Kim Song Nhi nên nói: “Anh còn phải đến Nữ Oa Giới nữa, trước đó anh đang ở cùng Kim Song Nhi, sau đó tự dưng biến mất, cô ấy không biết nên chắc đang lo lắm”.  

 

Đường Tử Di: “Đúng là anh nên đi, hôn sự của anh với cô ấy cũng nên tiến hành thôi. Cách đây không lâu, Vương Mẫu còn sai người đến hỏi tung tích của anh, xem ra cũng đang lo lắng cho anh đấy”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Tử Di, anh tu luyện đã nhé”.  

Advertisement

 

Nói rồi, anh ngồi xếp bằng xuống và cảm nhận sức mạnh không người mình có gì khác với vùng đất Vĩnh Hằng hay không. May mà, sức mạnh anh tu hành ở đó chỉ mất một chút, hầu hết vẫn còn. Vì anh đã tiến vào cảnh giới Vô Pháp nên có thể áp đảo trật tự đất trời.  

 

Lúc này, Núi thần ở cạnh Đường Tử Di lao ra rồi tiến vào vũ trụ của Ngô Bình. Nó lơ lửng ở rìa vũ trụ rồi cảm thán: “Ngươi mở được cả vũ trụ cho bản thân, siêu quá! Tu vi thế này thì chắc hậu kỳ ta mới theo kịp”.  

 

Ngô Bình: “Núi thần, ngày trước ngươi cũng từng mở được vũ trụ à?”  

 

Núi thần: “Tu hành đến giới hạn thì khác đường cũng sẽ chung đích, tất cả các sinh linh tu luyện đến cảnh giới như ngươi thì đều có hướng đi na ná nhau. Nhưng vũ trụ của ta khác ngươi, không oách như ngươi đâu”.  

 

Ngô Bình: “Giời ta có thể so với cường giả Kiên kỷ nguyên chưa?”  

 

Thần núi: “Cường giả kỷ nguyên có dấu ấn kỷ nguyên, nhưng ngươi không có, vì thế ta không đánh giá ngươi bằng trình độ của cường giả kỷ nguyên được. Thật ra ngươi còn mạnh hơn họ nhiều”.  

 

Ngô Bình ngẩn ra: “Ta mạnh hơn ư?”  

 

Thần núi: “Đúng, cường giả kỷ nguyên cần mượn con dấu kỷ nguyên để giúp mình mạnh mẽ hơn, nhưng ngươi thì không cần”.  

 

Ngô Bình: “Được rồi, ta sẽ coi đây là một lời khen”.  

 

Thần núi: “Ban nãy nghe hai người nói định chuyển dân chúng vào vũ trụ của ngươi, ta khuyên ngươi không nên làm thế. Vận mệnh của bao nhiêu người gộp lại thì ngươi sẽ khó mà tải được, vớ vẩn là chết như chơi đấy”.  

 

Ngô Bình: “Ta biết, nhưng nếu không làm thế thì biết sắp xếp thế nào? Chẳng lẽ ngươi có cách hay hơn à?”  

 

“Có”, Thần núi: “Ta có thể mở một thế giới, ngươi muốn chuyển bao nhiêu người vào cũng được”.  

 

Ngô Bình: “Ngươi mở được thế giới ư?”  

 

Thần núi: “Ta có thể mờ được một đại lục Hồng Hoang khác, giống không khác chút gì luôn, được chưa?”  
 
Chương 5299


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 Ngô Bình không tin, anh đoán ông ấy đã giết người rồi cướp quả này, vì thế khả năng cao không biết lai lịch của nó.  

 

Anh ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Ông bán bao nhiêu?”  

 

Ông lão: “Hai quả là 500 tiền Tiên”.  

 

Ngô Bình: “Cũng không đắt lắm, nhưng tôi không mang đủ tiền, ông bớt chút được không?”  

 

Ông lão híp mắt hỏi: “Cậu đang có bao nhiêu?”  

 

Ngô Bình: “Bốn nghìn”.  

 

Ông lão ngẫm nghĩ rồi nói: “Thế cũng được”.  

 

Ngô Bình trả tiền xong rồi cầm hai quả hạch đào đi. Anh vừa cầm đã thấy nó hơi rung lên, như thể đứa bé bên trong đang cử động.  

 

Mua xong, Ngô Bình và Hoa Kiến Thành lại đi thêm mấy chục mét nữa. Có một cậu thiếu niên đang ngồi trong một tảng đá lõm, cậu ấy mặc rất phong phanh, tay thì cầm điện thoại. Trước mặt cậu ấy có một thanh đoản kiếm sắc bén. Ngô Bình có thể thấy nó từng là một thanh bảo kiếm, nhưng giờ đã bị gãy nên giá trị đã giảm mạnh.  

 

Ngô Bình vốn không có hứng thú với thanh kiếm này, vì dẫu sao nó cũng không còn nguyên vẹn. Nhưng khi anh quan sát bằng đôi mắt nhìn xuyên vạn vật thì chợt khựng lại. Thì ra anh phát hiện bên trong chuôi kiếm có năm viên linh châu. Hạt châu to như quả trứng gà, chúng xếp thành một hàng ở bên trong chuôi kiếm.  

Advertisement

 

Anh hỏi: “Cậu bạn, cậu bán thanh kiếm này bao nhiêu?”  

 

Cậu thiếu niên không thèm ngẩng lên, vẫn vừa nghịch điện thoại vừa nói: “Thanh kiếm này có lai lịch lớn, chủ nhân trước của nó là Tử Dương Đạo Nhân - một nhân vật lớn cảnh giới Thần Thông tung hoành thiên hạ. Tuy nó đã bị gãy nhưng giá trị không đổi, nếu anh muốn mua thì tôi để giá 30 nghìn tiền Tiên”.  

 

Ngô Bình: “Di vật của Tử Dương Đạo Nhân ư? Cậu có thể kể cho tôi nghe về cuộc sống lúc sinh thời của ông ấy không?”  

 

Cậu thiếu niên thấy có vẻ thích thanh kiếm này rồi nên kể cho anh nghe luôn. Tử Dương Đạo Nhân có thiên bẩm xuất sắc, 12 tuổi đã gia nhập Thiên Đô Môn, 20 tuổi thì tiến vào Bí Cảnh, 40 tuổi thì đột phá Thần Thông. Vào thời đỉnh cao, ông ấy đã tiêu diệt Mai Sơn Ngũ Sát bằng thanh kiếm này, khiến cả thiên hạ phải chấn động.  

 

Ngô Bình nghe xong thì gật gù: “Quả nhiên là anh hùng tuyệt thế khiến người ta bái phục”.  

 

Anh nói tiếp: “Cậu bạn, tuy tôi rất ngưỡng mộ Tử Dương Đạo Nhân, mà thanh kiếm này cũng phi phàm, nhưng nó đã bị gãy rồi, uy lực khéo chẳng còn nổi một phần. Tôi thật lòng muốn mua nên sẽ trả cậu mười nghìn”.  

 

Cậu thiếu niên lắc đầu: “Không được, ít cũng phải 20 nghìn”.  

 

Sau một hồi mặc cả, Ngô Bình đã mua được với giá 18 nghìn.  

 

Sau đó, Ngô Bình và Hoa Kiến Thành đi tiếp. Khi tới một chỗ vắng người, anh tháo chuôi kiếm rồi đổ năm hạt châu ra. Chúng vừa xuất hiện đã phát sáng tít lên trời.  

 

Ngô Bình giật mình rồi vội cất chúng đi, sau đó cất thanh kiếm vào túi thứ nguyên.  

 

Hoa Kiến Thành ở bên cạnh nhìn đến ngây người rồi hỏi: “Đây là…”  

 

Ngô Bình: “Dạ Minh Châu, không ngờ trong chuôi kiếm này lại có Dạ Minh Châu”.  

 

Hoa Kiến Thành vui mừng hỏi: “Tiên sinh giỏi quá, sao cậu biết trong kiếm có hạt châu?”  

 

Ngô Bình: “Tôi có thể cảm nhận được khí tức của nó”.  

 

Hoa Kiến Thành dựng ngón tay cái: “Bái phục!”  

 

Họ đi tiếp chếch sang bên trái thì Ngô Bình chợt sững người, cô gái tranh khối ngọc với anh đang ngồi trên một tảng đá, trước mặt cô ấy là một tấm vải xanh, bên trên là ba cây dược liệu giống hoa hồng đang toả ra mùi hôi thối.  

 

Nhưng Ngô Bình có thể phát hiện ra mấy dược tính đặc biệt trong mùi này.  

 

Anh đứng lại rồi hỏi: “Giá sao?”  

 

Cô gái thấy là anh nên lạnh mặt nói: “100 nghìn tiền Tiên một cây”.  

 

Ngô Bình giận mà cười nói: “Cô giới thiệu về chúng đi”.  

 

Cô gái: “Đây là Hoá Yêu Thảo, dược lực của nó rất mạnh, có thể khiến con người hoá yêu nhanh chóng. Nhưng nếu là yêu quái sử dụng thì có thể nâng cao công lực và tu vi”.  

 

Ngô Bình: “Ra là Hoá Yêu Thảo, xem ra cũng không nhiều công dụng lắm, cô có chắc định bán với giá 100 nghìn không?”  

[Diendantruyen.Com] Thần Y Trở Lại


Ngô Bình: “Không đúng à? Ban nãy chúng ta tranh nhau mua đồ là lợi ích cá nhân, sao cô lại để chuyện đó ảnh hưởng đến việc mua bán bây giờ?”  

 

Cô ấy hừ nói: “Đúng, tôi nhỏ mọn đấy, tôi chốt giá đó rồi, anh không mua thì biến”.  

 

Ngô Bình: “Cây này của cô không quá mười nghìn đâu, giờ tôi trả 20 nghìn, cô bán thì bán, không là tôi đi đây này”.  

 
 
Chương 4610


Nói xong, Ngô Bình bay vút lên cao rồi nhìn xuống dưới, nói: “Ở khu vực này có cả trăm triệu người, ngươi hãy cho họ vào thế giới của ngươi trước”.  

 

Thần núi gật đầu, một tia thần quang bay ra rồi lơ lửng trên không.  

 

Ngô Bình động thần niệm một cái, trong đầu mọi người đều vang lên giọng nói của anh: “Ta là Đại đế Thiên Võ, đất nước không còn nữa nên ta sẽ đưa mọi người đến một nơi an toàn, vì thế đừng hoảng loạn”.  

 

Anh vừa nói xong thì Thần núi đã phóng rất nhiều tia thần quang ra, mọi người dân ở dưới mặt đất đều bay lên rồi tiến vào trong Thần núi.  

Advertisement

 

Ngô Bình cũng đi vào đó theo, trong Thần núi có một thế giới rất rộng, anh đáp xuống một đại lục na ná đại lục Hồng Hoang, thậm chí đến môi trường cũng giống y hệt.  

 

Mọi người dân được đưa đến đây một cách an toàn, trước khi họ đáp xuống đất thì bên dưới đã có nhiều ngôi nhà cao lớn xuất hiện, các thành trì nổi lên, thôn xóm cũng được hình thành.  

 

Advertisement

Người dân vào ở trong nhà mới với đầy đủ thiết bị gia đình. Bên ngoài thành trì đã xuất hiện ruộng đất để họ cày cấy.  

 

Ngô Bình thấy mọi người dân đều rất hài lòng nên cười nói: “Được lắm, đúng là cường giả sống qua nhiều kỷ nguyên có khác”.  

 

Thần núi: “Ta cũng đón những người khác tới đây nhé”.  

 

Dứt lời, Thần núi đã chuyển thêm nhiều người vào đây, hầu hết mọi người ở bên ngoài đều đã được đón vào đây.  

 

Khi người dân ổn định chỗ ở xong, Thần núi chợt phóng ra một luồng khí tức kỳ diệu, nó như dung hợp với một sức mạnh nào đó. Một tiếng sau, Thần núi đã được bao trùm bởi thần quang, khi thần quang biến mất, một cô gái xinh đẹp mặc váy tím xuất hiện.  

 

Cô ấy đi đến trước mặt Ngô Bình rồi cười nói: “Chủ nhân”.  

 

Ngô Bình vẫn còn ngỡ ngàng: “Sao ngươi lại biến thành nữ?”  

 

Thần núi: “Đây không phải ý của tôi, mà là tâm ý của người dân”.  

 

Ngô Bình: “Được rồi, tuỳ ngươi”.  

 

Thần núi: “Xin chủ nhân đặt tên cho tôi, sau này tôi cũng có thể xuất hiện trên đời rồi”.  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Lấy tên là Lý Thần Sơn đi”.  

 

Thần núi cười nói: “Cảm ơn chủ nhân, sau này tôi sẽ tên là Lý Thần Sơn”.  

 

Lúc này, Ngô Bình không còn phải lo về người dân nữa, vì thế anh thấy nhẹ người hẳn: “Lý Thần Sơn, sau này cô hãy trông nhà cẩn thận cho tôi”.  

 

Lý Thần Sơn: “Tuân lệnh!”  

 

Ngô Bình về nhà rồi tiếp tục tu luyện, hiện giờ anh đã tiến vào cảnh giới Thánh Vương, anh là người đầu tiên từ xưa đến nay có thể làm được điều này nên có nền móng rất vững chắc.  

 

Cảnh giới Thiên Thánh được gọi là Thánh sư, cảnh giới Thành Thánh là Thánh Tôn, thật ra bây giờ, thực lực của Ngô Bình đã trên Thánh Vương rồi. Nhưng dẫu sao cảnh giới này cũng có điểm kỳ diệu nên anh quyết định sẽ tu luyện đến cuối.  

 

Thánh Vương có ba cảnh giới là Thánh Minh, Thánh Vệ và Giáo Hoá.  

 

Cảnh giới Thánh Minh giúp tu sĩ đạt đến trình độ cao thâm trong lý giải về trật tự vũ trụ và vạn vật trên đời. Thế giới này không còn nhiều thứ có thể khiến Thánh Vương nghi hoặc nữa.  
 
Chương 5300


Ngô Bình nói xong thì chờ một lát, thấy cô gái không có phản ứng gì thì quay người bỏ đi luôn.  

 

Cô gái cũng không ngốc, sao có thể bỏ qua số tiền lớn ấy nên lập tức gọi Ngô Bình lại: “Khoan đã!”  

 

Ngô Bình dừng bước rồi ngoảnh lại cười hỏi: “Cô đổi ý rồi hả?”  

 

Cô gái: “Tôi có thể bán cho anh, nhưng anh phải trả thêm một chút”, rõ ràng cô vẫn còn ghim thù nên muốn kiếm thêm từ Ngô Bình.  

 

Song, anh lắc đầu: “Giá này là hữu nghị lắm rồi, tôi đã trả cao hơn hẳn giá trị của nó. Nếu cô không hài lòng thì tôi cũng chịu”.  

 

Cô gái bực dọc nói: “Được rồi, chốt 20 nghìn”.  

 

Ngô Bình trả tiền rồi quay người bỏ đi, thấy anh đi xa rồi, cô gái tức đến giậm chân rồi mắng: “Loại người gì thế không biết!”  

 

Advertisement

Nhóm Ngô Bình đi được nửa đường thì Hoa Kiếm Thành nói: “Tiên sinh, dù cậu trả mười nghìn thì cô ta vẫn bán thôi”.  

 

Ngô Bình thờ ơ nói: “Lúc trước tôi mua được cái lò luyện đan kia đã là chiếm lợi của người ta rồi, giờ trả vậy coi như bù đắp”.  

 

Hoa Kiếm Thành: “Tiên sinh thật tốt bụng, tại hạ khâm phục!”  

 

Lúc này, cách đó không xa có hai ngôi nhà được dưng trên một khoảng đất bằng phẳng. Rõ ràng đây là nhà mới xây. Trước cửa có một gian hàng, nhưng không thấy ai bán, cửa sổ nhà đang mở nên chắc người bán đang ở trong nhà.  

 

Ngô Bình bật cười nói: “Chủ hàng này hay thật, người ta chỉ bày sạp, còn bên này thì xây hẳn nhà”.  

 

Nói rồi, anh cùng Hoa Kiếm Thành đến đó. Sạp này bày bán hơn 20 khối linh ngọc. Chúng đều trong suôt, mối khối có một kích thước khác nhau, bên trong từng khối đều phong ấn một loại dược liệu.  

 

Đây là lần đầu tiên Ngô Bình thấy có dược liệu phong ấn trong linh ngọc nên hỏi: “Chủ hàng đâu rồi?”  

 

Một giọng nói của đàn ông trung niên vọng từ trong nhà ra: “Rẻ nhất là 150 nghìn tiền Tiên một khối, nếu không mua được thì đừng phí thời gian của tôi. Còn có tiền mua thì cứ xem đi, ưng khối nào thì gọi tôi”.  

 

Ngô Bình thầm mắng chủ hàng quá lười, thậm chí còn chẳng thèm thò ra nhìn khách. Anh lắc đầu rồi dùng đôi mắt xuyên thấu quan sát dược liệu ở bên trong, sau đó thấy dược liệu trong các khối linh ngọc ở đây chỉ có ba loiaj giữ được dược tính nguyên vẹn, số còn lại đều mất khá nhiều hoặc thành phế dược rồi.  

 

Anh chọn ba khối linh thạch đó rồi nói: “Tôi chọn xong rồi, ba khối này bao nhiêu tiền?”  

 

“Tám trăm năm mươi nghìn, không mặc cả”, chủ hàng báo giá.  

 

Ngô Bình không chút do dự nói: “Được, tôi mua”.  

 

Mãi đến khi anh chốt sẽ mua thì mới có một người đàn ông trung niên to béo đi ra, ông ta cao trên một mét tám và rất béo, áng chừng phải 200 cân.  

 

Người đàn ông cầm lấy tiền rồi nói: “Không tiễn nhé”, dứt lời, ông ta lại quay vào trong.  

 

Ngô Bình lắc đầu, sau đó mang linh ngọc đi.  

 

Họ đi thêm một đoạn thì Hoa Kiếm Thành chợt tò mò hỏi: “Tiên sinh, dược liệu trong mấy khối linh ngọc này còn có tác dụng không?”  

 

Ngô Bình: “Có hay không thì phải xem ăn ở”.  

 

Hoa Kiếm Thành ngẩn ra: “Là sao ạ?”  

 

Ngô Bình: “Nếu dược lực trong dược liệu này vẫn còn nguyên thì giá trị của chúng sẽ không dưới hai triệu tiền Tiên”.  

 

Hoa Kiếm Thành hít vào một hơi lạnh: “Đắt thế ạ!”  

 

Ngô Bình: “Số tôi khá hên nhưng cứ về xẻ ra thì mới biết được. Ngoài ra chất ngọc này cũng khá được, chắc sẽ cao hơn ngọc bích ban nãy, rồi tôi sẽ đưa cho ông nốt”.  

 
 
Chương 4611


Tỏng đó thực lực của thánh vệ nhất đẳng tương đương với cường giả cấp Đại Thánh, thánh vệ nhị đẳng thì ở tầm giữa Đại Thánh và Thánh Nhân, còn tam đẳng thì có thực lực ngang với Thánh Nhân.  

 

Thật ra bước này rất khó, Thánh Vương từ xưa đến nay chỉ bồi dưỡng ra được ba đến năm thánh vệ thôi, nhiều lắm thì cũng trên chục người. Dẫu sao thánh vệ cũng có tu vi ngang với Thánh Nhân hoặc Đại Thánh, hơn thánh binh nhiều.  

 

Song, mọi thứ vẫn rất đơn giản với Ngô Bình.  

 

Lúc này, anh gọi Đường Băng Vân đến. Cô ấy đã đột phá cảnh giới Chân VƯơng, giờ cũng là một Đại Thánh, kiêm thủ lĩnh cấm quân.  

Advertisement

 

“Huyền Bình, có chuyện gì vậy?”  

 

Ngô Bình: “Băng Vân, anh chuẩn bị biến một phần cấm quân thành thánh vệ”.  

 

Advertisement

Đường Băng Vân nhìn anh rồi cười nói: “Anh đột phá Thánh Vương rồi à??”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Anh định bồi dưỡng ba nghìn thánh vệ tam đẳng trước”.  

 

Đường Băng Vân: “Được, có các thánh vệ này rồi thì chúng ta không sợ bất kỳ kẻ thù nào nữa, để em đi chọn”.  

 

Cấm quân hiện có mấy trăm nghìn người, tuy đế quốc Thiên Võ không còn nữa, nhưng tổ chức vẫn còn nên họ vẫn một lòng trung thành với Ngô Bình.  

 

Đường Băng Vân đã chọn ra ba nghìn người xuất sắc và tin tưởng nhất rồi dẫn đến cho Ngô Bình. Anh vung tay lên, tất cả họ đã được đưa vào sào huyệt tà mà.  

 

Nơi này kết hợp với bản lĩnh Thánh Tôn của anh có thể biến những cấm quân này thành thánh vệ. Nhưng thời gian chuyển hoá hơi lâu, cần nhẫn nại chờ đợi.  

 

Cùng lúc đó, những người từng tu luyện trong sào huyệt của tà ma trước đó cũng được Ngô Bình gọi ra. Thời gian qua, họ đã tiến bộ nhanh chóng và trở thành quân của nhà họ Lý anh.  

 

Lúc này, trời đã sáng. Ngô Bình bay lên cao rồi phóng thần niệm ra thì thấy trên biển có một hòn đảo lớn. Môi trường của đảo này khá lý tưởng, tiếc là có quá nhiều yêu khí và bị một Yêu hoàng chiếm đóng.  

 

Anh nói với Đường Tử Di: “Tử Di, anh thấy hòn đảo kia khá được, chúng ta chuyển nhà đến đó, sau này anh là đảo chủ, còn bọn em là đảo chủ phu nhân”.  

 

Đường Tử Di cười nói: “Được, nhưng trên đảo ấy có Yêu hoàng, thực lực mạnh lắm. Nghe đâu còn có quan hệ thân thiết với Đại đế Thiên Đỉnh”.  

 

Ngô Bình cười khẩy: “Quan hệ thân thiết ư? Thế thì anh càng phải đi gặp”.  

 

Ngay sau đó, anh đã xuất hiện trên đảo này, hòn đảo rất lớn.  

 

Anh vừa đến, đã có một luồng yêu khí ngất trời xông tới, một con Yêu long lạnh lùng nói: “Ai dám xâm phạm lãnh thổ của Yêu hoàng ta?”  

 

Ngô Bình: “Yêu hoàng như ngươi đáng thương thế, không có đứa thuộc hạ nào à?”  

 

Yêu hoàng tức giận nói: “Hỗn láo! Ta mới đến đây nên chưa kịp dẫn quân theo”.  

 

Ngô Bình: “Ta đến nói cho ngươi biết là ta cho ngươi một ngày để rời đi, không thì ta sẽ làm thịt ngươi. Lớp da rồng của ngươi được phết đấy, có thể làm thành nhiều bộ giáp”.  

 

Yêu hoàng nổi điên: “Chán sống rồi hả!”  

 
 
Chương 5301


 Trên núi chỉ có hơn bốn mươi sạp hàng, Ngô Bình đều đã đi qua, nhưng cuối cùng chẳng mua thêm được gì. Tuy cũng có nhiều món đồ khá ổn, nhưng anh không có việc dùng đến hoặc giá quá cao nên Ngô Bình không mua.  

 

Cuối cùng anh đã đi tham quan xong một lượt nên quay về chỗ ban đầu với Hoa Kiếm Thành. Khi ra chỗ để xe, Hoa Kiếm Thành bảo tài xế khởi động xe rồi cả hai về Đệ Nhất Cư.  

 

Vừa về đến nơi, Ngô Bình đã chạy vào phòng để nghiên cứu những món đồ vừa mua được.  

 

Lần này, anh đã mua được khá nhiều dược liệu cùng linh dược trong túi nhị nguyên của ông Lâm với lò luyện đan của anh thì thật ra anh có thể luyện chế đan dược được rồi.  

 

Sau đó, anh lấy cây nhân sâm nhỏ ra. Nó rất đặc biệt, vì thế Ngô Bình đã lấy kim châm cứu ra rồi châm lên nó.  

 

Ngay sau đó, cô nhân sâm bắt đầu phồng to, loáng cái biến thành một người mập mạp có linh khí bức người. Ngô Bình ngạc nhiên hô lên: “Linh dược cấp năm thượng phẩm”.  

 

Anh dùng củ nhân sâm này làm chủ dược, sau đó thêm vài vị thuốc khác là có thể luyện chế ra một loại đan dược có thể khiến cơ thể người tiến hoá mạnh mẽ. Nhưng luyện chế đan dược này cần dùng đến dược lực đặc biệt trong Hoá Yêu Cỏ.  

Advertisement

 

Tối đó, Ngô Bình chỉ suy nghĩ cách luyện chế đan dược này.  

 

Sang hôm sau, Lư Thần lại đến chơi, sau đó mời Ngô Bình đến Lư phủ để chữa bệnh cho ông nội hắn.  

 

Ngô Bình đã đồng ý nên ăn sáng xong là thu xếp lên đường ngay.  

 

Người của Lư Thần đã chuẩn bị xe riêng cho anh, bên trong còn có người phục vụ chu đáo.  

 

Chiếc xe chạy trên đường vững vàng, khoảng gần năm tiếng nữa thì đến nơi.  

 

Đây là loại xe có thể chạy trong môi trường chân không nên có vận tóc cả nghìn cây số một giờ, tốc độ không chậm hơn bay nhưng lại an toàn và ổn định hơn.  

 

Cả đoạn đường, Ngô Bình với Lư Thần tán ngẫu với nhau. Nhờ đó, anh đã biết nhà họ Lư trỗi dậy được là vì bố của Lư Thần có thể trở thành đại tướng quân, công lao nhờ cả vào ông nộI hắn.  

 

Ông nội của Lư Thần chỉ là một người bình thường, nhưng ngày xưa từng có ơn với một cậu thiếu niên.  

 

Sau này, cậu thiếu niên ấy đã trở thành chân tu mạnh mẽ, giờ là đại đệ tử hàng đầu của một môn phái lớn. Sau khi có thực lực rồi, cậu thiếu niên ấy đã về tìm ông của Lư Thần để trả ơn. Chỉ cần ông nội Lư Thần còn sống thì người đó vẫn hỗ trợ nhà họ Lư.  

 

Đó cũng là lý do vì sao Lư Thần và người nhà họ Lư sợ ông cụ bị bệnh, một vì tình thương, hai là vì nếu ông cụ mất rồi thì họ sẽ mất chỗ dựa.  

 

Vì thế, sau khi ông cụ bị bệnh, bố của Lư Thần là Lư Chân đã không tiếc tiền của để mời các bác sĩ giỏi cùng thuốc tốt để cải thiện tình trạng cho bố mình.  

 

Thấy ông cụ không cầm cự được lâu nữa, Lư Thần lo lắng, chỉ cần nghe ai bảo ở đâu có linh dược là sẽ sai người đi mua ngay. Không ngờ, sau đó lại gặp Ngô Bình.  

 

Sau khi biết chuyện, Ngô Bình hỏi: “Nghe vẻ nhà anh rất có điều kiện, ông cụ lại chưa quá cao tuổi, mới 80 thôi mà sao đã mắc bệnh trọng?”  

 

Lư Thần: “Tôi và bố tôi cũng đã nghĩ về chuyện này, sau đó còn nghi có người hãm hại. Nhưng tra mãi cũng chẳng thấy gì”.  

 

Ngô Bình: “Nếu ông cụ bị người ta hãm hại thì đệ tử hàng đầu kia có ra mặt trả thù không?”  

 

Lư Thần: “Có chứ, người đó từng bảo ai dám động đến ông tôi thì ông ấy sẽ tiêu diệt cả nhà kẻ thù mà”.  

 

Ngô Bình: “Ừm, thế tôi bắt đầu hiểu ra vấn đề rồi”.

Lư Thần thở dài nói: “Nếu ông tôi không còn nữa, e rằng cha tôi sẽ khó giữ được cái mũ đại tướng quân. Ngoài ra, toàn bộ sản nghiệp, địa bàn nhà họ Lư tôi, cũng sẽ bị bọn họ chiếm mất. Thậm chí, người nhà họ Lư có thể sống sót hay không vẫn còn chưa biết”.  

 
 
Chương 4612


 Yêu hoàng cắn răng nói: “Ngươi quá đáng rồi đấy!”  

 

Ngô Bình: “Đảo này cũng đâu phải của ngươi, trước đây có người dân sống ở đây mà giờ không còn một ai, chắc người đã giết hết họ rồi chứ gì?”  

 

Yêu hoàng hừ nói: “Một lũ kiến hôi thôi mà, ta không thèm giết, nhưng hạn cho chúng phải rời khỏi đây trong ba ngày”.  

 

Đúng là Ngô Bình không ngửi thấy mùi máu tanh thật, anh ngạc nhiên nói: “Yêu long như ngươi mà không có máu tàn sát, làm ta ngạc nhiên đấy”.  

 

Advertisement

Yêu hoàng nói: “Ta đã nói rồi, ta không thèm giết lũ kiến hôi ấy”.  

 

Ngô Bình: “Ngươi rõ thuộc Long tộc cơ mà, sao lại biến thành Yêu thế này?”  

 

Yêu hoàng cười mỉa: “Vì nếu ta vẫn là một con rồng thì sẽ bị anh ruột của ta giết chết”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Ngươi nói vậy là sao?”  

 

Yêu long: “Ta không có hứng nói chuyện với ngươi, nếu ngươi muốn chiếm nơi này thì ta cho luôn”, nói rồi, nó định bỏ đi.  

 

“Khoan đã!”, Ngô Bình nói: “Ta đổi ý rồi, ngươi không được đi”.  

 

Yêu long nổi giận: “Ngươi tưởng ta sợ ngươi à? Cùng lắm thì ta liều mạng”.  

 

Ngô Bình: “Ngươi không phải liều mạng, mà là tự sát. Đừng nói là ngươi, đến Thần tộc đến đây cũng chết dưới tay ta thôi”.  

 

Yêu long tức tối lườm Ngô Bình rồi hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn gì?”  

 

Ngô Bình: “Ta chỉ tò mò về lai lịch của ngươi”.  

 

Yêu long trầm mặc rồi nói: “Ngươi có biết Đông Hải Long Cung không?”  

 

Ngô Bình: “Có”.  

 

Yêu long: “Đó là anh cả của ta”.  

 

Ngô Bình: “Anh ngươi là Tổ long mà ngươi lại là Yêu hoàng, sao kém cỏi thế!”  

 

Yêu long nổi giận nói: “Ngươi có biết hắn từng huỷ long châu của ta không? Không có long châu thì ta chỉ có thể chuyển sang tu Yêu thôi”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Ra là vậy, xem ra là anh ngươi đã hại ngươi”.  

 

Yêu long: “Nói mấy chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì, dẫu sao ta cũng không đánh lại được hắn”.  

 

Ngô Bình: “Chưa chắc, nếu có ta giúp thì ngươi sẽ hồi phục tu vi của Long tộc nhanh thôi”.  

 

Yêu long cười khẩy: “Không thể nào!”  

 

Ngô Bình búng tay một cáu, một con Hoàng Long xuất hiện trước mặt anh. Tiểu hoàng long ngày xưa giờ đã lớn lắm rồi, so ra còn oai phong hơn cả con Yêu long.  

 

Cảm nhận được huyết mạch cự long thuần khiết từ hoàng long, Yêu long vô cùng kinh ngạc, nó chầm chậm quỳ xuống đất tỏ ý hàng phục Hoàng Long.  

 

Hoàng Long: “Chủ nhân, con rồng này vô dụng rồi, nó không có long châu”.  
 
Chương 5302


 Ngô Bình cũng không khách sáo gì với Lư Thần, trước mắt thứ mà nhà họ Lư cần không phải linh dược, mà là khiến ông cụ sống sót, anh nói: “Nói như vậy, trong phủ có rất nhiều linh dược sao?”  

 

Lư Thần: “Nhà họ Lư tôi có người phía sau, đương nhiên cũng có thể lấy được không ít tài nguyên. Đến hiện tại, nhà tôi đã kiếm được hơn ba trăm gốc linh dược”.  

 

Ngô Bình nghe nói có hơn ba trăm linh dược thì nói: “Đúng là không ít”.  

 

Linh dược trên thị trường, một góc bất kỳ cũng phải hơn mấy chục nghìn tỷ, giá trị của hơn ba trăm gốc linh dược, chắc chắn là một con số vô hạn.  

 

Lư Thần: “Không chỉ vậy, sau này thần y chính là vị khách tôn quý nhất của nhà họ Lư tôi. Về sau thần y có cần gì, nhà họ Lư sẽ dùng hết sức cả phủ để hoàn thành!”  

 

Ngô Bình có thể nhận ra, Lư Thần gấp gáp trong lòng. Anh biết rõ, ông cụ nhà họ Lư sắp chết rồi, nhà họ Lư có thể cũng không tồn tại được. Nếu anh cứu được ông cụ, thì không khác gì ơn lớn cứu mạng toàn bộ nhà họ Lư.  

 

Chuyến tàu chạy được nửa tiếng đồng hồ thì có người gõ cửa, vệ sĩ mở cửa ra. Có một nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp, đẩy xe trái cây đi đến, cô ta cười ngọt ngào: “Thiếu soái, đây là trái cây mà đoàn tàu chúng tôi chuẩn bị cho anh”.  

Advertisement

 

Lư Thần không thích ăn trái cây gì mấy, nhưng có Ngô Bình đây, hắn cũng gật đầu, tỏ ý cô ta đẩy xe trái cây vào.  

 

Khi đẩy đến gần chỗ Ngô Bình, nữ nhân viên bỗng khẽ nâng vai phải lên, một làm khói xanh nhàn nhạt bay về phía Ngô Bình.  

 

Chuyện này đương nhiên không thoát khỏi tầm mắt Ngô Bình, anh khẽ vung tay phải, làn khói xanh lập tức quay đầu, bay đến trước mặt nữ cô gái. Nữ nhân viên kinh ngạc, nhanh chóng lùi lại, đồng thời phóng ra hai luồng sáng lạnh từ lòng bàn tay phải, một luồng tấn công Lư Thần, một luồng hướng về phía Ngô Bình. Nhận ra được, mục tiêu chính của cô ta chính là Ngô Bình!  

 

“To gan!”. Vệ sĩ quát lớn, lập tức ra tay, nhưng đáng tiếc phản ứng của bọn họ quá chậm, luồng sáng lạnh quá nhanh.  

 

“Keng!”  

 

Chén trà trong tay Ngô Bình bay ra, đánh bay luồng sáng lạnh tấn công Lư Thần. Còn anh há miệng thổi một hơi, hai luồng sáng lạnh lập tức rơi xuống đất, là hai phi châm cực kỳ nhỏ!  

 

Mấy vệ sĩ đã ra tay với nữ nhân viên kia, thực lực bọn họ rất mạnh, nhưng nhân viên nữ kia còn mạnh hơn, thoáng chốc đã đánh thương hai người, sau đó đẩy cửa xông ra.  

 

Thế nhưng, cô ta vừa lao ra khỏi cửa sổ chuẩn bị bỏ trốn thì cổ bị giữ chặt, người đã bị Ngô Bình kéo ngược vào toa xe.  

 

Cả người cô ta mềm nhũn, ngã oạch xuống đất, không biết tại sao lại không thể động đậy.  

 

Ngô Bình ngồi chỗ cũ, Lư Thần nhìn nữ nhân viên chằm chẳm, hỏi: “Trả lời câu hỏi, như vậy thì cô có thể chết nhẹ nhàng hơn chút”.  

 

Vẻ mặt nữ nhân viên lạnh nhạt, bình tĩnh nói: “Muốn giết thì giết đi”.  

 

“Giết cô? Nào đơn giản như vậy!” Sau đó hắn ra lệnh vệ sĩ đưa nữ nhân viên đến toa khác tra khảo.  

 

Lư Thần căm giận nói: “Đám người này, đúng là ức hiếp nhà họ Lư tôi!”  

 

Sau đó hắn nhìn Ngô Bình, thật lòng nói: “Thần y, vừa nãy nếu không nhờ anh, thì tôi cũng gặp nguy hiểm rồi.  

 

Thật ra Ngô Bình biết, trong người Lư Thần có giáp bảo vệ, cô gái kia không giết chết được hắn. Nhưng, mục tiêu của nữ sát thủ kia là anh, ám sát Lư Thần không có ý nghĩa nhiều.  

 

Anh nói: “Xem ra đã có người biết mục đích lần này của tôi rồi”.  

 

Lư Thần nheo mắt; “Chuyến đi này tôi rất bí mật, hơn nữa quen biết với thần y chưa lâu, vậy mà nhanh như vậy đã bị lộ tin tức rồi”.  

 

Ngô Bình: “Không vội. Có lẽ bọn họ sẽ hỏi ra vài thứ”.  

 

Mấy người đó là vệ sĩ xuất thân từ phủ Đại soái, đầy thủ đoạn. Chưa đến hai mươi phút, một vệ sĩ đã đi đến, quần áo hắn toàn là máu.  

 
 
Chương 4613


 Ngô Bình: “Nó không giết người dân vô tội ở đây coi như cũng tích được ít công đức, tôi định cho nó một phần thưởng”.  

 

Hoàng Long: “Được ạ, tôi có thể khôi phục long châu cho nó và cho nó có huyết mạch tinh thuần hơn. Con rồng kia, sau này ngươi phải đi theo và làm người hầu cho ta, ngươi có đồng ý không?”  

 

Yêu long mừng rõ: “Tiểu nhân đồng ý”.  

 

Hoàng Long: “Ngươi tên gì?”  

Advertisement

 

Yêu long: “Tiểu nhân là Ngao Văn Tinh”.  

 

“Ừm, Ngao Văn Tinh, chuẩn bị xong chưa?”, sau đó Hoàng Long nhả ra một luồng khí sáng bao trùm Ngao Văn Tinh.  

 

Ngô Bình mặc kệ chúng rồi bay đi tiếp, loáng cái đã đến Doanh Châu.  

Advertisement

 

Doanh Châu an phận ở một góc nhưng không có sự thay đổi gì, mà vẫn giữ dáng vẻ trước đó. Nhưng mặt biển quanh đây đã rộng hơn, đương nhiên gần đây cũng có nhiều đảo hơn.  

 

Anh đến Doanh Châu để tìm Hanami Tsukihime. Sau lần từ biệt trước, đã nhiều ngày họ không gặp nhau.  

 

Anh đáp xuống Bổn Đảo, đảo này từng do Trần Nhược Nhàn chiếm đóng, sau đến nhóm Lạc Trường Sinh và Hanami Tsukihime.  

 

Ngay khi đến nơi, Ngô Bình đã liên lạc với Hanami Tsukihime.  

 

Không lâu sau, một bóng dáng xinh đẹp đã bay tới rồi nhào vào lòng Ngô Bình.  

 

“Huyền Bình”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Hanami, mấy ngày qua em vẫn ổn chứ?”  

 

Hanami Tsukihime gật đầu: “Vâng, chị Trần đã giao Bổn Đảo cho ông cố quản lý”.  

 

Ngô Bình: “Thế thì tốt, anh đến xem mọi người thế nào”.  

 

Hanami Tsukihime cười nói: “Chúng ta về nhà đã rồi nói”.  

 

Họ đến Lạc phủ thì Lạc Trường Sinh nhanh chóng ra nghênh đón. Đương nhiên còn có Shimizu, Hoshi và Miyo.  

 

Mọi người trò chuyện một lát thì Hanami Tsukihime nói: “Huyền Bình, anh còn nhớ nhẫn hoàng Beni không?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Cô ấy ở Nhẫn giới vẫn khoẻ chứ?”  

 

Hanami Tsukihime: “Nhẫn giới trước đó chỉ là một góc của núi băng. Giờ mọi thứ đã thay đổi, Nhẫn giới cũng rộng hơn nhiều, có nhiều cao thủ Nhẫn đạo lắm”.  

 

Ngô Bình: “Thế à? Sao em lại nhắc đến cô ấy?”  

 

Hanami Tsukihime: “Khoảng nửa tháng trước, Sanamoba đã cử một tì nữ đến báo là giờ mình đang gặp khó khăn nên có hỏi thăm về anh”.  

 

Ngô Bình: “Thế ư?”  
 
Chương 5303


 “Nhà họ Viên ở Giang Bắc!”  

 

“Nhà họ Viên!”, Lư Thần cắn răng.  

 

Ngô Bình nhìn ra được cơn giận của Lư Thần, bèn hỏi: “Nhà họ Viên này có lai lịch thế nào?”  

 

Lư Thần: “Là nhà mẹ của chị dâu cả tôi, một trong năm thế lực lớn nhất Giang Bắc. Nhưng vì sau lưng không có thế lực tu chân ủng hộ, vì vậy không sánh bằng nhà họ Lư tôi. Nói ra thì, mấy năm nay nhà họ Viên có thể phát triển rộng lớn, cũng là do nhà họ Lư tôi giúp đỡ”.  

 

Ngô Bình cảm thấy tò mò, hỏi: “Nếu nhà họ Lư đã ủng hộ nhà họ Viên, vậy tại sao nhà họ Viên lại phải làm như vậy?”  

 

Lư Thần: “Đương nhiên là do thấy sức khỏe ông tôi không tốt rồi, biết nhà họ Lư sớm muộn cũng tàn lụi. Vì vậy bọn họ mới chuẩn bị trước, hợp tác với kẻ thù bên ngoài, cùng chiếm lấy nhà họ Lư tôi. Ha ha, nhưng đám người ngu xuẩn này cũng không nghĩ xem, nhà họ Lư ngã xuống, thì nhà họ Viên bọn họ còn là cái thá gì nữa? Chẳng qua con chó bị người khác lợi dụng mà thôi, sớm muộn gì cũng sẽ bị tiêu diệt!”  

 

Sau đó hắn lại hỏi vệ sĩ kia: “Sao nhà họ Viên nhận được tin tức?”  

 

Advertisement

Vệ sĩ: “Có lẽ là do đại thiếu phu nhân truyền tin”.  

 

“Chị dâu cả?” Lư Thần gật đầu: “Biết rồi, anh lui xuống đi”.  

 

Sau khi vệ sĩ này lui xuống, Lư Thần đập một cái lên bàn, lạnh lùng nói: “Tôi sẽ không tha cho bọn họ!”  

 

Ngô Bình cũng không muốn can dự đến chuyện riêng nhà họ Lư, nên cũng im lặng.  

 

Lư Thần bỗng nói: “Thần y, tình hình trong nhà e là sẽ xảy ra một vài biến cố. Tôi nghi ngờ, anh trai tôi đã phản bội nhà họ Lư rồi!”  

 

Ngô Bình rất bất ngờ: “Anh trai anh phản bội nhà họ Lư? Tại sao?”  

 

Lư Thần thở dài: “Anh ấy là đứa con do cha tôi nhận nuôi lúc trẻ, là con trai của anh em kết nghĩa với cha tôi. Từ nhỏ, cha tôi đã đối xử với anh ấy tốt hơn cả tôi. Bây giờ nhà chị dâu tôi ra tay với nhà họ Lư, trong đó chắc chắn có anh trai tôi can dự, nếu không với tính cách của chị dâu cả, chắc chắn sẽ không như vậy!”  

 

Ngô Bình nghĩ thì đã hiểu, đại thiếu gia nhà họ Lư này có lẽ là vì muốn tìm đường lui. Chỉ là cách làm của hắn, cũng không tránh khỏi vô tình.  

 

Lư Thần: “Nếu anh tôi thực sự tham gia vào, thì chắc chắn anh ấy sẽ không để tôi quay về nhà. Hơn nữa, hiện tại tôi sợ rằng không có cách nào liên lạc được với cha tôi”.  

 

Ngô Bình: “Cho nên, tiếp tới chúng ta sẽ còn gặp nhiều nguy hiểm”.  

 

Lư Thần gật đầu: “Thần y, tôi sẽ mau chóng liên lạc với cha tôi. Nhưng nếu không liên lạc được, thần y e rằng phải đi cùng tôi trên đoạn đường này rồi!”  

 

Ngô Bình nhìn anh: “Thiếu soái có kế hoạch gì?”  

 

Lư Thần: “Xe còn cách chừng một nghìn cây nữa sẽ vào thành, chúng ta sẽ xuống xe khi cách thành một trăm cây số, sau đó thì dịch dung hóa trang, lái xe đi vào. Như vậy thì có lẽ sẽ tránh bị anh tôi chặn đường”.  

 

Thật ra Ngô Bình không sợ đại thiếu nhà họ Lư ngăn căn, nhưng anh cũng không phải người nhà họ Lư, nên không nói nhiều, vì vậy anh gật đầu nói: “Vậy nghe theo thiếu soái”.  

 

Sau đó Lư Thần thông qua người thân cận của mình liên lạc với Lư soái, nhưng mỗi một cuộc điện thoại đều gọi không được. Hắn hiểu, anh trai đã khống chế cục diện, mà tình hình của cha cũng khiến hắn lo lắng.  

 

Ngô Bình thấy hắn đứng ngồi không yên, liên tục suy nghĩ đối sách, bèn nói: “Thiếu soái, tôi thấy vậy, anh tìm một người cải trang thành tôi, sau đó cho xe đến đón. Còn tôi, sẽ một mình đi đến soái phủ, chữa trị cho ông cụ”.  

 

Nghe thấy ý kiến này của Ngô Bình, mắt Lư Thần sáng lên: “Hay lắm! Kế sách của thần y, sao tôi lại không nghĩ ra được chứ!”  

 

Ngô Bình: “Thiếu soái phải đưa cho tôi một vật làm tin, sau đó lại viết một bức thư hoặc quay hình lại cũng được”.  

 

Lư Thần gật đầu, lập tức ghi hình lại, rồi đưa huyết sâm cho Ngô Bình, nói: “Thần y, tình hình nhà họ Lư thế nào, tôi vẫn chưa rõ. Lần này anh đi, chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, nhất định phải tự bảo vệ mình. Nếu thực sự không được thì đợi tôi quay về rồi tính tiếp!”

Ngô Bình: “Thiếu soái yên tâm, nếu tôi không nắm chắc thì sẽ không vào Lư phủ đâu”.  

 

Khi tàu còn cách thành hai trăm cây, Lư Thần bắt đầu giảm tốc độ tàu, để tốc độ tàu chỉ còn một trăm năm mươi cây số trên giờ. Còn Ngô Bình thì nhảy xuống từ cửa sổ, biến mất trong vùng hoang dã.  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom