Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 4594


 Tất cả đệ tử của Thiên Tuyệt Tông trên đỉnh núi đều cảm nhận được áp lực kinh khủng, sắc mặt họ rất khó coi quỳ trên mặt đất, người tu vi yếu kém thậm chí hộc máu, trọng thương tại chỗ!  

 

Âu Bằng vội vàng nói: "Tiểu nhân đã đắc tội Thiên Đế, tội đáng chết, xin người tha mạng!"  

 

Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Cắt lưỡi những đệ tử vừa lên tiếng châm chọc đi".  

 

Âu Bằng ngay lập tức ra lệnh cho một số trưởng lão giữ chặt những đệ tử đã nói trước đó và cắt lưỡi từng người một.  

Advertisement

 

Thấy những người kia kêu gào thảm thiết, Ngô Bình lạnh lùng nói: "Cút đi, nếu có lần sau thì đánh tàn phế hết!"  

 

Âu Bằng không dám hó hé, lập tức dẫn người chạy trốn khỏi đỉnh núi, chỉ sợ đi chậm là Ngô Bình sẽ bắt lại.  

 

Đệ tử Ngũ Đế Môn vốn đang uất nghẹn, giờ lại được trút giận nên vô cùng sảng khoái. Ánh mắt họ nhìn Ngô Bình như đang nhìn một anh hùng!  

Advertisement

 

Đại trưởng lão kinh ngạc hỏi anh: "Huyền Bình, chẳng lẽ cậu đã vượt qua cảnh giới Tinh Thần?"  

 

Ngô Bình không giấu nữa, nói: "Không giấu đại trưởng lão, tôi đã đột phá cảnh giới Thiên Thời".  

 

Đại trưởng lão kinh ngạc tới nỗi biến sắc, lẩm bẩm: "Cảnh giới Thiên Thời, cảnh giới Thiên Thời!"  

 

Môn chủ Ngũ Đế Môn cũng đi ra, nói: "Huyền Bình, chúng ta vào trong phòng nói chuyện".  

 

Trong phòng có ba người, Ngô Bình, môn chủ Ngũ Đế Môn và đại trưởng lão.  

 

Môn chủ nhìn Ngô Bình, cười tươi nói: "Huyền Bình, không ngờ cậu đã đến cảnh giới Thiên Thời, hơn nữa còn là bậc đại năng Thiên Thời!"  

 

Ngô Bình: "Mục tiêu của tôi là cảnh giới Vô Thiên, giờ còn kém xa".  

 

Môn chủ: "Huyền Bình có lý tưởng cao cả, chúng tôi hy vọng cậu có thể thành công. Cậu đến đây cũng chẳng bao lâu đã thành cường giả Thiên Thời, tương lai rất có thể sẽ bước vào cảnh giới Vô Pháp. Đến lúc đó cậu sẽ là một trong những người mạnh nhất!"  

 

Ngô Bình: "Môn chủ, ở đây có mấy vị cường giả Vô Pháp?"  

 

Môn chủ: "Theo tôi biết thì những người đạt đến Vô Pháp đều đã rời đi. Nhưng ở đây còn có một số người vẫn chưa đạt đến cảnh giới Vô Pháp, nhưng thực lực đã có thể sánh ngang với cường giả Vô Pháp".  

 

Ngô Bình: "Họ không phải con người sao?"  

 

Môn chủ gật đầu: "Họ đều là cường giả trời sinh, dù không tu luyện cũng có thực lực Thiên Đế. Nếu họ tu luyện thì thực lực càng mạnh hơn!"

Ngô Bình gật đầu: "Giờ tôi sẽ tham gia đại hội Thiên Kiêu trước, sau đó sẽ lần lượt đi thăm cường giả các tộc".  

 

Môn chủ: "Huyền Bình, với thực lực bây giờ của cậu thì nhất định có thể trở thành 'điện quyết sách' của Nhân tộc, trở thành một trong năm người quyết sách!"  

 

Ngô Bình: "Năm người quyết sách đến từ năm thế lực quyết sách lớn sao?"  

 

"Đúng vậy. Huyền Bình, nếu tại đại hội Thiên Kiêu lần này cậu chiếm được vị trí thứ nhất, Ngũ Đế Môn chính là thế lực quyết sách mới!"  

 

Ngô Bình cười hỏi:"Trở thành người quyết sách thì tôi được lợi gì?"  

 

Môn chủ mỉm cười nói: "Khi đó cậu sẽ là môn chủ mới của Ngũ Đế Môn. Với tư cách là người quyết sách, khoảng một phần năm lãnh thổ của Nhân tộc sẽ thuộc về Ngũ Đế Môn, và thuộc về cậu!"  

 

Ngô Bình: "Năm người quyết sách bây giờ có vi gì?"  
 
Chương 5284


Từ Tử Yên khẽ thở dài: "Bố mẹ em đã ly hôn. Em từng sống với bà nội. Sau này, khi bà nội qua đời, em đến ở cùng bố. Nhưng vợ hai của ông ấy rất ghê gớm, chỉ được mấy hôm đã đuổi em ra ngoài, nhưng bố em chỉ dám lặng lẽ nhét một ít tiền vào túi em".  

 

Ngô Bình xoa đầu Từ Tử Yên, cười nói: "Không sao, em hiện tại đã trưởng thành, có thể tự mình nuôi sống bản thân".  

 

Từ Tử Yên dựa đầu vào vai Ngô Bình và bình thản nói: "Đúng vậy, giờ em đã là một ngôi sao trên sóng livestream, hơn nữa còn kiếm được rất nhiều tiền".  

 

Ngô Bình: "Anh nghĩ ra một bài hát, anh thấy nó đặc biệt phù hợp với một cô gái trong sáng và xinh đẹp như em. Ngày mai, nếu em tết tóc đuôi sam và mặc váy kiểu học sinh, anh đảm bảo rằng số người hâm mộ của em sẽ tăng thêm một triệu nữa”.  

 

Từ Tử Yên cười nói: "Thật sao? Vậy giờ em muốn học hát luôn!"  

 

Đêm đó, Ngô Bình đã dạy cho Từ Tử Yên một bài hát khác. Mặc dù chỉ là dân ca truyền miệng nhưng bài hát này đã từng rất nổi tiếng năm xưa. Một sinh viên tốt nghiệp nhạc viện với kỹ năng ca hát kém cũng đã kiếm được ba trăm triệu nhờ bài hát này.  

 

Advertisement

Sáng sớm hôm sau, Lư Thần đến phòng của Ngô Bình. Cậu ta mang theo một chiếc hộp gỗ, cười nói: "Ngô thần y, xin hãy tiếp tục chữa trị cho tôi".  

 

Ngô Bình: "Ừm, hiện tại tình trạng của thiếu soái đã ổn định, có thể trị liệu".  

 

Lư Thần cầm lấy hộp gỗ và mở nó ra, bên trong là một củ nhân sâm đỏ như máu với những sợi tua cực mỏng, trông giống như một bộ râu.  

 

"Bác sĩ Ngô có nhận ra loại thuốc này không?"  

 

Ngô Bình ngạc nhiên: "Đây là linh dược".  

 

Lư Thần gật đầu: "Không sai, đây là nhân sâm râu đỏ, là linh dược cấp bốn".  

 

Ngô Bình: "Tìm được một loại thuốc quý như vậy trong nhân gian, phủ nguyên soái quả rất có năng lực".  

 

Lư Thần cười nói: "Vì muốn tìm được nó, tôi đã bôn ba bên ngoài hơn hai tháng. Cuối cùng sau khi tiêu tốn một trăm năm mươi tỷ cộng với một bảo vật và một loạt điều kiện, cuối cùng tôi đã mua được nó".  

 

Ngô Bình: "Thiếu soái cần linh dược này làm gì?"  

 

Lư Thần liếc nhìn xung quanh, những người khác lần lượt rút lui, chỉ còn lại cậu ta và Ngô Bình trong phòng.  

 

Lư Thần khẽ thở dài nói: "Nói thật, ông nội tôi bệnh nặng lắm, tiên nhân cho đan dược cũng vô dụng. Tôi nghe nói loại nhân sâm râu đỏ này có công hiệu, cho nên muốn mua cho ông nội ăn. Nhưng tôi không biết tác dụng của nhân sâm râu đỏ này nên muốn nhờ thần y giúp đỡ".  

 

Ngô Bình lập tức lắc đầu: "Nhân sâm râu đỏ không phải để người trực tiếp ăn, cần luyện chế thành đan dược".  

 

Lư Thần hai mắt sáng lên: "Tiên sinh quả thực hiểu về thứ dược liệu này!"  

 

Ngô Bình: "Tôi có biết sơ sơ"  

 

Lư Thần suy nghĩ vài giây rồi nói: "Tôi muốn nhờ Ngô thần y chữa bệnh cho ông nội tôi. Nếu anh có thể chữa khỏi bệnh cho ông tôi, anh sẽ là ân nhân lớn của nhà họ Lư tôi!"  

 

Ngô Bình mới tới đây, anh cần kết bạn với những nhân vật quyền lực như Lư Thần nên anh đáp: "Chữa bệnh cứu người là nghĩa vụ của một bác sĩ".  

 

Lư Thần vui mừng khôn xiết: "Vậy chúng ta hãy khởi hành càng sớm càng tốt".  

 

Ngô Bình: “Ngày mai đi, vết thương của thiếu soái hôm nay cần trị liệu”.  

 
 
Chương 4595


 "Tôi vừa nhận được tin tức, đại hội Thiên Kiêu lần này có hai người cực kỳ lợi hại, nghe nói thiên phú của họ không hề kém cậu".  

 

Ngô Bình: "Thật sao? Đây là chuyện tốt".  

 

Môn chủ khẽ thở dài: "Là chuyện tốt, nhưng cũng là chuyện xấu, hai người này cuối cùng cũng sẽ đối đầu với cậu, đến lúc đó đánh nhau là chuyện khó tránh khỏi".  

 

Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Bọn họ mạnh hơn tôi, thua cũng không sao, mục tiêu của tôi chính là tăng thực lực, sau đó trở về thế giới của tôi".  

 

Advertisement

Môn chủ mỉm cười nói: "Huyền Bình, cậu nói đúng, không cần lo lắng, cứ dốc toàn lực".  

 

Sau khi nói chuyện với môn chủ và đại trưởng lão, Ngô Bình trở lại sân của mình.  

 

Y Na hỏi: "Sư huynh, tôi thấy môn chủ gọi anh nói chuyện, ông ta nói cái gì với anh thế?"  

Advertisement

 

Ngô Bình: "Chỉ nói là hy vọng rằng tôi sẽ giành được vị trí đứng đầu trong đại hội Thiên Kiêu và khiến Ngũ Đế Môn trở thành một thế lực quyết sách".  

 

Y Na khẽ thở dài nói: "Tôi luôn cảm thấy có cái gì không đúng".  

 

Ngô Bình hơi kinh ngạc: "Ồ, sao vậy?"  

 

Y Na: "Sư huynh, nếu anh trở thành môn chủ của Ngũ Đế Môn, trở thành một trong năm người quyết sách lớn, điều đó có lợi gì cho ông ta chứ?"  

 

Ngô Bình: "Ít nhất tôi sẽ không bạc đãi ông ta".  

 

Y Na: "Đây chỉ là suy nghĩ của sư huynh. Nhưng môn chủ có thể không nghĩ như vậy, ông ta nhất định cho rằng anh sẽ trừ khử ông ta".  

 

Ngô Bình trầm mặc một lát mới nói: "Tôi cũng không ở lại đây lâu, nếu như tôi đi, ông ta chẳng phải là môn chủ mới sao?"  

 

Y Na lắc đầu: "Nhưng môn chủ nhất định không nghĩ như vậy. Ông ta sẽ cho rằng lòng người không có giới bạn, chờ sư huynh trở thành người quyết sách, có lẽ anh sẽ không muốn rời khỏi nơi này nữa".  

 

Ngô Bình cười nói: "Y Na, cô cảm thấy môn chủ sẽ làm như thế nào?"  

 

Y Na nhìn Wu Bei và nói: "Tôi không biết, nhưng tôi nghĩ ông ta nhất định sẽ làm gì đó".  

 

Ngô Bình cau mày: "Nếu thật sự như cô nói, mọi việc sẽ hơi khó giải quyết".  

 

Y Na: "Đúng vậy. Nội tâm môn chủ chắc chắn rất phức tạp, ông ta hy vọng anh trở thành người đứng đầu đại hội Thiên Kiêu, nhưng ông ta cũng sợ anh trở thành người đứng đầu".  

 

Ngô Bình: "Những chuyện này cô không cần lo lắng, chỉ cần tôi đủ mạnh thì không sợ thủ đoạn gì nữa".  

 

An Điệp Y nói: "Sư huynh, anh nhất định phải cẩn thận, không thể không cảnh giác lòng người".  

 

Ngô Bình: "Được, tôi sẽ chú ý".  

 

Bốn người Xuân Tinh không nói gì, họ đã là người phụ nữ của Ngô Bình, họ đồng ý với những gì Ngô Bình làm và làm theo những gì anh nói, rất nghe lời.  

 

Đợi thêm nửa giờ, giữa quảng trường cực lớn ở giữa đột nhiên vang lên tiếng tù và, âm thanh chấn động chín tầng trời, bảy tiếng tù và khác nhau lần lượt vang lên.  

 

Nghe thấy tiếng tù và, trên mặt Y Na lộ ra vẻ căm hận sâu sắc.  

 

Ngô Bình nhận thấy biểu hiện của cô ấy liền hỏi: "Y Na, ai đang phát ra tiếng tù và?"  
 
Chương 5285


 Không lâu sau Hoa Kiến Thành đến, ông ta rất phấn khích nói: "Ngô tiên sinh, Thiên Hạ Cư đã xong đời! Tài sản hàng chục tỷ của gia tộc đứng sau Thiên Hạ Cư đều đã tan thành mây khói. Đương nhiên, tôi cũng được lợi. Đến nay, Thiên Hạ Cư đã trở thành tài sản trực thuộc Đệ Nhất Cư của tôi! Tất cả những điều này đều là nhờ tiên sinh!"  

 

Ngô Bình: "Đây là Thiên Hạ Cư tự tìm chỗ chết, sao bọn họ lại dám khiêu khích nhà họ Lư kia chứ?"  

 

Hoa Kiến Thành cười lạnh một tiếng: "Thật ra bọn họ cũng không biết người tới là thiếu soái".  

 

Ngô Bình thoáng ngạc nhiên, anh lập tức đoán được đây rất có thể là màn kịch do một tay Hoa Kiến Thành cố ý bày ra, nước cờ này quả thực quá nguy hiểm.  

 

Nhưng anh không nói gì cả.  

 

Sau khi Hoa Kiến Thành rời đi, buổi trưa anh lại đến phòng phát sóng trực tiếp. Lúc này Từ Tử Yên đang hát ca khúc anh dạy cô ngày hôm qua. Từ Tử Yên hôm nay mặc một chiếc váy học sinh, tết hai bím tóc sau lưng. Trông cô ấy trẻ trung và trong sáng, khiến người ta liên tưởng đến nữ thần trong mơ của các nam sinh thời đi học.  

Advertisement

 

Anh liếc nhìn chương trình phát sóng trực tiếp, Từ Tử Yên đã có hơn hai triệu người hâm mộ và số người xem trực tuyến đã tăng vọt lên 3.57 triệu!  

 

Trong phòng phát sóng trực tiếp, số lượng quà tặng từ fan hâm mộ số một đã vượt quá một triệu! Fan hâm mộ thứ hai trong danh sách cũng không kém hơn nhiều, anh ta đã tặng hơn tám trăm nghìn tệ.

Ngô Bình nói: "Hiệu quả không tồi".  

 

Tôn Tử Nghiên: "Ừm, Tử Yên đã khiến bài hát này trở nên nổi tiếng, bây giờ rất nhiều công ty thu âm muốn ký hợp đồng với cô ấy".  

 

Ngô Bình chợt nghĩ tới một chuyện, hỏi: "Tử Nghiên, công ty mới của chúng ta không có kinh nghiệm, có nên tìm người có kinh nghiệm giúp đỡ không?"  

 

Tôn Tử Nghiên: "Tốt nhất là tìm một người có kinh nghiệm. Nếu là một công ty thu âm mới, chắc chắn sẽ có rất nhiều cạm bẫy. Chỉ là chúng ta mới bắt đầu, vì vậy khó có thể mời một nhân vật lớn trong nghề tới giúp".  

 

Nhắc đến nhân vật lớn, Ngô Bình liền nghĩ đến Lư Thần và quyết định gọi một cuộc điện thoại. Lúc này Lư Thần đang ở trong phòng chơi game, nhận được điện thoại, cậu ta vội vàng ném điện thoại chơi game qua một bên, cười hỏi: "Ngô tiên sinh, có chuyện gì sao?"  

 

Ngô Bình: "Thiếu soái, cậu có biết người nào có kinh nghiệm làm việc lâu năm trong công ty thu âm không? Chúng tôi đang chuẩn bị thành lập công ty, cần người có kinh nghiệm chỉ dẫn".  

 

Lư Thần cười nói: "Có chứ! Tôi có một người bạn đã làm trong ngành này từ hai mươi năm trước, hiện ông ấy là ông chủ đứng sau ba công ty lớn, đã đào tạo rất nhiều ca sĩ hàng đầu. Thế này thì sao, tìm thời điểm thích hợp, tôi sẽ sắp xếp một buổi gặp mặt giữa mấy người chúng ta".  

 

Ngô Bình: "Được, vậy thì cám ơn thiếu soái".  

 

"Tiên sinh khách sáo rồi. Có thể giúp tiên sinh chút chuyện nhỏ này, tôi rất vui".  

 

Sau khi cúp điện thoại, anh suy nghĩ một chút rồi nói: "Hãy lập công ty trước, sau đó tôi sẽ nhờ chuyên gia tới chỉ dẫn cho chúng ta".  

 

Tôn Tử Nghiên: "Vậy thì tốt quá rồi. Sau đó chúng ta có thể nhờ người đó giới thiệu một số ca sĩ có tiềm năng cho công ty chúng ta".  

 

Một số ca sĩ hát rất hay, nhưng vì nhiều nguyên nhân mà chưa thể nổi tiếng. Chỉ cần cho họ một bài hát hay, những người này sẽ lập tức có khả năng vụt sáng, trở thành ca sĩ hàng đầu.  

 

Nói về điều này, Ngô Bình nghĩ về một số chương trình tạp kỹ của ca sĩ trên trái đất trong quá khứ. Anh đến nơi này đã lâu rồi, nhưng chưa từng xem chương trình tương tự phát sóng. Nếu sau này có cơ hội, anh có thể làm vài chương trình tương tự, không chỉ có thể kiếm tiền mà còn có thể nhân cơ hội để ca sĩ của chính mình trở nên nổi tiếng.  

 

Sau khi nói vài câu, anh vào phòng phát sóng trực tiếp của Từ Tử Yên, sau đó nạp tiền vào tài khoản có nickname "Ngạo Tiên" để tặng quà cho cô. Anh nhanh chóng tặng cho cô hai triệu, thế chỗ cho tài khoản có biệt danh là "Tôn Thiên" trước đó đang đứng top một fan hâm mộ.  
 
Chương 4596


Y Na nói: "Gia đình tôi đã bị Thiên Giác Môn giết! Để cướp mỏ của gia đình chúng tôi, Thiên Giác Môn đã giết 357 người nhà chúng tôi, không phân già trẻ lớn bé. Tôi sớm muộn gì cũng phải báo thù!"  

 

 

Ngô Bình hỏi Y Na: "Bây giờ cô có muốn trả thù không?"  

 

Y Na gật đầu: "Tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng tôi muốn tự mình báo mối thù này!"  

 

Advertisement

Ngô Bình gật đầu: "Tất nhiên cô phải tự tay báo mối thù này, giờ tôi có thể nhanh chóng tăng lên thực lực của cô, để cô trở thành cao thủ Cực Áo".  

 

Y Na sáng mắt lên: "Sư huynh, tu vi tăng nhanh liệu có không ổn định không?"  

 

Ngô Bình cười nói: "Làm sao có thể? Tôi chỉ thay đổi tốc độ thời gian trôi qua, tu vi của cô cùng hoàn toàn không khác mọi người".  

Advertisement

 

Y Na vui mừng khôn xiết, gật đầu thật mạnh: "Sư huynh, tôi bằng lòng thử!"  

 

"Được!"  

 

Ngô Bình đưa tay chỉ vào căn phòng bên cạnh, bên trong hình thành một hàng rào thời gian, thời gian trôi qua bên trong hàng rào nhanh hơn bên ngoài hàng vạn lần!  

 

"Y Na, cô vào phòng tu luyện đi, cần tài nguyên thì tôi cho cô, gặp khó khăn tôi cũng sẽ hướng dẫn cô".  

 

Y Na gật đầu lia lịa, rồi bước vào phòng không chút do dự.  

 

Sau khi vào phòng, Y Na không cảm thấy nơi này và bên ngoài có gì khác biệt, cô ấy khoanh chân ngồi xuống, chuẩn bị đột phá lên cảnh giác cao hơn. Lúc này, giọng nói của Ngô Bình vang lên bên tai, hướng dẫn cô ấy luyện tập. Khi cô ấy cần tài nguyên để tu luyện, tài nguyên sẽ xuất hiện bên cạnh cô ấy ngay lập tức.  

 

Khi cô ấy bước ra khỏi ngưỡng cửa, ý thức của cô ấy đã ở trong trạng thái mơ hồ. Khi gặp lại Ngô Bình, cô ấy không kìm được ôm chặt lấy anh, vui mừng phát khóc.  

 

Ngô Bình vỗ nhẹ vào lưng cô ấy và nói: "Y Na, cô làm rất tốt, đã lĩnh ngộ được ý nghĩa Huyền. Bây giờ kỹ năng Áo Thuật của cô đã vượt xa các cường giả Thiên Đế thông thường".  

 

Y Na: "Sư huynh, tôi đã tu luyện 15 năm trong đó, nếu không có anh chỉ điểm, cho tôi tài nguyên thì tôi không thể được như bây giờ. Đại ân của sư huynh, Y Na cả đời cũng không trả hết!"  

 

Ngô Bình: "Cô đừng khách sáo. Cô biết không, bên ngoài mới trôi qua một tiếng 15 phút".  

 

Y Na thấy không thể tin được: "Đây chính là bản lĩnh của cảnh giới Thiên Thời sao? Thần kỳ quá!"  

 

Ngô Bình: "Đây chỉ là trò nhỏ thôi, bản lĩnh kỳ diệu hơn sau này tôi sẽ cho cô từ từ cảm nhận".  

 

Đã 15 năm, nỗi hận của Y Na không giảm đi mà còn mãnh liệt hơn. Cô ấy nói: "Sư huynh, tôi muốn tìm Thiên Giác Môn báo thù!"  

 

Ngô Bình gật đầu: "Được, tôi đi với cô!"  

 

Dứt lời hai người bay vụt lên, bay về phía quảng trường.  

 

Lúc này trên quảng trường khổng lồ có một đám tu sĩ cầm những tù và màu sắc khác nhau, phát ra âm thanh chấn động trời đất.  

 
 
Chương 5286


Cậu ta lập tức rất khó chịu, phải biết rằng, bố cậu ta là người giàu nhất nhì thành phố, tài sản ròng mấy chục tỷ, tiền tiêu vặt hàng năm cũng mấy chục triệu. Ngoài ra, cậu ta bắt đầu đầu tư vào cổ phiếu từ năm mười lăm tuổi, hiện có bảy trăm đến tám trăm triệu nhân dân tệ đầu tư vào thị trường chứng khoán và đã kiếm được thêm ba bốn trăm triệu trong năm nay. Làm thế nào một người giàu có như vậy lại chịu lép vế?  

 

Cậu ta lập tức nạp thêm hai triệu, liên tiếp thưởng phi thuyền ảo trị giá năm mươi nghìn tệ và nhanh chóng tiêu hết hai triệu.  

 

Thấy đối phương đang cạnh tranh với mình, Ngô Bình để lại lời nhắn trong phòng phát sóng trực tiếp: “Anh bạn rất hào phóng, nhưng thiếu gia này luôn phải là thứ nhất, không bao giờ là thứ hai”.  

 

Sau đó, anh cũng nạp thêm hai triệu và giành lại vị trí đầu tiên trong danh sách.  

 

Hai tên nhà giàu đang mang tiền ra đốt xem ai giàu hơn ai khiến những người hiếu kỳ vô cùng tò mò. Chỉ trong vòng mười phút, tin tức về hai đại gia tranh giành thứ hạng trong phòng phát sóng trực tiếp đã lan truyền, nhanh chóng trở thành xu hướng tìm kiếm, khiến số lượng người xem trong phòng phát sóng trực tiếp ngày càng nhiều.  

 

Nền tảng phát sóng trực tiếp mà Tôn Tử Nghiên hợp tác là một nền tảng mới, hiện tại không có lượt chia sẻ mà chỉ có lưu lượng truy cập. Khi nền tảng này tìm thấy cơ hội như vậy, nó đã ngay lập tức quảng bá thông tin này trên mọi mặt trận để tăng thêm mức độ phổ biến.  

Advertisement

 

Khi số tiền boa vượt quá năm triệu, nền tảng sẽ trao một "siêu vương miện" và người sở hữu siêu vương miện vẫn chưa xuất hiện trên nền tảng.  

 

Chẳng mấy chốc, quà tặng của Ngô Bình và Tôn Thiên lần lượt vượt qua con số năm triệu và mỗi người đều sở hữu một chiếc vương miện vàng cực kỳ chói mắt.  

 

"Oa, siêu vương miện xuất hiện, Ngạo Tiên, Tôn Thiên, các anh thật là giàu có!"  

 

"Nào, Ngạo Tiên, tôi sẽ hỗ trợ anh!"  

 

"Cố lên, Tôn Thiên, đừng để bị hắn đuổi kịp!"  

 

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng sôi sùng sục và sự cạnh tranh giữa "Ngạo Tiên" và "Tôn Thiên" ngày càng trở nên khốc liệt.  

 

Từ Tử Yên đỏ mặt, cô ấy không biết Ngạo Tiên là Ngô Bình, cô nói: "Anh Ngạo Tiên, anh Tôn Thiên, xin đừng tặng quà cho em nữa".  

 

Nhìn thấy Từ Tử Yên tốt bụng như vậy, Tôn Tử Nghiên trợn tròn mắt nhưng cũng không ngăn cản cô ấy, hành động của Từ Tử Yên có thể nhận lại rất nhiều thiện chí.  

 

Mức độ phổ biến của phòng phát sóng trực tiếp ngày càng cao và số lượng người xem trực tuyến đã vượt quá năm triệu! Cấp độ này, ngay cả trong thời đại trái đất nơi Ngô Bình sống, cũng chỉ có các ngôi sao nổi tiếng nhất mới đạt được.  

 

Tôn Tử Nghiên lúc này lấy ra một tờ giấy, trong đó viết: Hát một bài nữa!  

 

Hôm qua, Ngô Bình đã viết thêm hai bài hát và Từ Tử Yên đã học chúng ngay. Sau đó, cô ấy nói với khán giả: "Cảm ơn anh Tôn Thiên và anh Ngạo Tiên, bây giờ em sẽ hát một bài hát mới để bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với hai người".  

 

Đột nhiên, một giai điệu đẹp vang lên và Từ Tử Yên bắt đầu hát.  

 

Cuộc tranh giành của Ngô Bình và Tôn Thiên cũng đến hồi kết, Tôn Thiên đóng góp nhiều hơn mấy chục nghìn tệ, đứng đầu danh sách. Nhưng Ngô Bình thật sự không muốn cùng cậu ta tranh vị trí đầu, cho nên không tiếp tục thưởng.  

 

Sau khi nghe bài hát này, hơn năm triệu khán giả đã lần lượt gửi hoa, bởi vì đa số họ đều cho rằng bài hát này rất hay.  

 

Lúc này, Ngô Bình đã ngoại tuyến và Tôn Thiên ngồi vững ở đầu danh sách. Tuy nhiên, nhờ có Tôn Thiên này, Từ Tử Yên đã kiếm thêm được gần tám triệu vào ngày hôm nay. Bao gồm cả gần tám triệu của Ngô Bình và quà tặng của các fan khác, tổng số tiền bo hôm nay đã vượt quá hai mươi triệu!  

 
 
Chương 4597


 "Con đàn bà chui từ đâu ra thế, chán sống á?", một người cười sằng sặc, hỏi.  

 

"Bốp!"  

 

Y Na vung tay, kẻ vừa nói lập tức bay ra cả chục mét, chết ngay tại chỗ!

“To gan! Môn chủ Thiên Giác Môn mà cô dám sỉ nhục như vậy sao?”, một trưởng lão bay lên trời cao, trong tay cầm một chiếc tù và nhỏ màu xanh lam.  

Advertisement

 

Y Na lạnh lùng nói: “Người của Thiên Giác Môn đều đáng chết!”. Dứt lời, bàn tay ngọc ngà khẽ cử động, thi triển một loại áo thuật. Ngay lập tức, một lưỡi liềm khổng lồ màu đen xuất hiện, bay cắt ngang tất cả, trưởng lão nọ liền bị chém làm đôi.  

 

Bàn tay của trưởng lão vừa chạm đến tù và, còn chưa kịp thổi thì đã bị áo thuật “Lưỡi liềm tử thần” của Y Na lấy mạng ngay tại chỗ.  

Advertisement

 

Nhìn thấy Y Na có năng lực mạnh đến vậy, người của Thiên Giác Môn đều sợ hãi, lúc này mới ý thức được đối phương thật sự đủ sức giết chết môn chủ của họ!  

 

“Nói, môn chủ của Thiên Giác Môn đang ở đâu?”, Y Na nhìn chòng chọc vào một tu sĩ thổi tù và.  

 

Tu sĩ nọ giật mình, tiếng tù và bỗng thay đổi. Ngay lập tức, một luồng khí tức giết chóc lao về phía Y Na, không ngờ nó phát ra từ chính tù và.  

 

Ngô Bình phát hiện bảy chiếc tù và này không hề đơn giản. Anh vươn tay chộp lấy, bảy chiếc tù và liền bay vào tay anh một cách không kiểm soát.  

 

Quan sát một lúc, anh cười bảo: “Y Na, những chiếc tù và này làm từ sừng của một loài thú dữ nào đó, âm thanh phát ra có thể điều khiển những quy luật trời đất khác nhau, từ đó tạo ra những hiệu ứng khác nhau. Có điều tu vi của đám rác rưởi này quá thấp, ngay cả một phần vạn uy lực của tù và cũng không phát huy nổi”.  

 

Nói đoạn, anh cầm một chiếc tù và lên thổi. Tù và phát ra âm thanh như sấm rền. Trong nháy mắt, những tia sấm sét nổ đầy trời và định đánh xuống những người ở quảng trường. Anh liền vội vàng cất tù và vào.  

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, đám tu sĩ kia đều khiếp sợ, biết mình đã gặp phải người tài giỏi thật sự, liền vội vã quỳ xuống. Tu sĩ nọ lên tiếng: “Môn chủ đã đi gặp bạn cũ, sẽ về ngay ạ…”  

 

Lời vừa dứt, một tu sĩ trung niên bay về, trầm giọng hỏi: “Là ai vừa thổi Lôi giác?”  

 

Y Na nhìn tu sĩ trung niên chằm chằm, sát khí loé lên trong ánh mắt, quát lớn: “Tông Như Hải! Ông còn nhớ nhà họ Y đã từng bị ông giết sạch hay không?”  

 

Tông Như Hải giật mình nhìn sang Y Na, ký ức năm xưa ùa về, sắc mặt hơi thay đổi: “Người nhà họ Y vẫn chưa chết hết ư?”  

 

Y Na cao giọng nói: “Tông Như Hải, chết đi!”. Nói xong, cô ấy phất tay, hàng vạn con bướm kiếm bảy màu bay ra. Những con bướm này có thể phát ra kiếm khí, bay lả tả về phía người của Thiên Giác Môn.  

 

Đám tu sĩ của Thiên Giác Môn cả kinh, đồng loạt ra tay chống trả. Nhưng vô ích, sức sát thương của bướm kiếm quá kinh khủng, chuyên phá vỡ các loại phòng ngự. Chỉ trong tích tắc, hàng chục người của Thiên Giác Môn đã chết ngay tại chỗ. Bướm kiếm vừa chạm vào những người này, bọn họ liền bị bóp nghẹt thành vũng máu!  

 

“Thiên giác đang ở đâu?”, môn chủ Thiên Giác Môn lớn tiếng hỏi.  

 

Tu sĩ nọ kêu gào: “Môn chủ, đệ tử vô dụng, Thiên giác bị người đó cướp rồi!”  

 

Tông Như Hải rống lên, hai tay vòng lại, tựa như muốn thi triển linh thuật gì đó. Ông ta là cao thủ cảnh giới Vĩnh Thần, dù cố gắng thế nào cũng không đủ sức chống lại áo thuật.  
 
Chương 5287


Một giờ chiều, Hoa Kiến Thành tới thăm, ông ta tươi cười nói: "Ngô tiên sinh, chiều nay sẽ có đại hội giao dịch Tiên-Phàm, tiên sinh có hứng thú không?"  

 

Ngô Bình: "Đại hội giao dịch Tiên-Phàm?"  

 

Hoa Kiến Thành giải thích: "Đại hội giao dịch Tiên - Phàm này thực ra là một số tu sĩ bán một số món đồ của họ để đổi lấy tiền thế tục".  

 

Wu Bei cảm thấy kỳ lạ và hỏi, "Tiền tệ thế tục có lẽ không có giá trị gì đối với các tu sĩ phải không?"  

 

Hoa Kiến Thành: "Tuy vậy, đôi khi những tu sĩ này phải làm việc thiện trong thế giới thế tục để tích đức. Làm việc thiện là không thể nếu không có tiền, vì vậy một số tu sĩ sẽ bán một số thứ mà họ không cần trong tay để đổi lấy tiền. Một số chỉ đơn giản là đổi đồng Tiên lấy tiền thế tục”.  

 

Ngô Bình hỏi: "Thật sao? Một đồng tiền Tiên đổi được bao nhiêu tiền thế tục?"  

 

Advertisement

Hoa Kiến Thành: "Ít nhất là mười triệu, thậm chí có thể đạt tới hai mươi triệu. Nhưng nói chung, không ai đi đổi tiền Tiên lấy tiền thế tục. Dù sao, tiền tiên có thể mua đồ trong thế giới tu hành, nhưng tiền tệ thế tục thì không thể”.  

 

Ngô Bình gật đầu: "Ừm. Đưa tôi tới đó đi".  

 

Hoa Kiến Thành cười nói: "Vừa vặn có một người bạn của tôi từ xa tới cũng muốn tham gia, ba người chúng ta cùng đi".  

 

Hoa Kiến Thành dừng một chút rồi nói tiếp: "Tiên sinh, tiên sinh có nhãn lực phi phàm, vượt xa người bình thường như tôi. Đến lúc đó, tiên sinh có thể giúp tôi chọn vài món đồ được không? Lần này, tôi đã chuẩn bị ba tỷ".  

 

Ngô Bình: "Còn phải xem ông muốn mua cái gì".  

 

Hoa Kiến Thành: "Mua dược liệu hoặc là đan dược có thể kéo dài tuổi thọ của tôi, giúp tôi sống lâu".  

 

Ngô Bình gật đầu: "Khi đến nơi đó, tôi sẽ để mắt giúp ông".  

 

Hoa Kiến Thành cười nói: "Vậy thì cảm ơn tiên sinh. Tiên sinh, vậy chúng ta đi gặp bạn của tôi đã nhé?"

Hoa Kiến Thành mời Ngô Bình vào một phòng khác, đã có một ông lão ngoài sáu mươi tuổi, tóc đã bạc phơ ngồi ở đây, lão ta mặc quần áo màu đen, sắc mặt tốt, chưa có nhiều nếp nhăn.  

 

Hoa Kiến Thành nhìn thấy ông lão thì vội chào hỏi: “Ông Lâm, đây là Ngô tiên sinh mà tôi từng kể với ông lúc trước, y thuật của Ngô tiên sinh rất cao thâm”.  

 

Ông Lâm là cao thủ tầng thứ bảy cảnh giới Luyện Khí, với tu vi như vậy thì lão ta đã được coi là cao thủ tuyệt thế ở thế tục. Đương nhiên nếu so trong giới tu chân thì lão ta vẫn chưa là gì.  

 

Ông Lâm rất hiền hoà, lão ta gật đầu với Ngô Bình rồi nói: “Chào cậu Ngô”.  

 

Ngô Bình có thể nhìn ra dưới ánh mắt hiền hoà của ông Lâm này ẩn chứa sự sáng suốt, lão ta đã là cao thủ tầng thứ bảy cảnh giới Luyện Khí rồi thì Ngô Bình và Hoa Kiến Thành chẳng là gì với lão ta cả.  

 

Ngô Bình thoải mái ngồi xuống rồi hỏi: “Buổi giao dịch sẽ bắt đầu khi nào?”  

 

Hoa Kiến Thành: “Từ ba giờ chiều đến ba giờ sáng, tổng cộng là 12 tiếng. Nửa tiếng nữa, chúng ta sẽ xuất phát, đến đó rồi thì cũng khoảng ba giờ luôn”.  

 

Ông Lâm cười hỏi: “Cậu Ngô định mua gì?”  

 

Ngô Bình: “Chủ yếu tôi tìm dược liệu, nếu gặp lò luyện đan thì tôi cũng mua một cái”.  
 
Chương 4598


 “Là kẻ nào giết người ở đại hội Thiên Kiêu?”, lúc này, một giọng nói trầm như tiếng sấm vang lên, sau đó một tu sĩ áo vàng mũi cao mặt đen xuất hiện, đôi mắt sáng quắc nhìn Y Na chằm chằm.  

 

Y Na nói: “Tôi giết kẻ thù, báo thù cho người nhà tôi!”  

 

Tu sĩ áo vàng cười khẩy: “Nơi này có quy tắc, kẻ đả thương hoặc giết người ở quảng trường sẽ bị xử tử hình!”  

 

Lời vừa dứt, từ hư không xuất hiện một bàn tay phù văn, vươn về phía Y Na.  

 

Ngô Bình liếc nhìn, lạnh lùng nói: “Trò vặt vãnh này mà cũng dùng, không thấy mất mặt sao?”  

 

Advertisement

Nói xong, anh cũng vươn tay ra, bàn tay kim quang giữ lấy bàn tay phù văn rồi kéo mạnh một cái. Trong hư không, một tu sĩ có vóc người cao to bị kéo xuống đất. Nhấc chân đạp lên mặt đối phương, Ngô Bình hỏi: “Anh là ai?”  

 

Tu sĩ này là cao thủ cảnh giới Tinh Thần, nhưng trước mặt Ngô Bình, anh ta bé nhỏ như một con gà con vậy. Lúc này, ánh mắt anh ta ngập tràn sợ hãi, run rẩy nói: “Không biết cao nhân đang ở đây, đã đắc tội ạ!”  

 

Tu sĩ áo vàng sợ tái mặt, vội vã chắp tay với Ngô Bình: “Xin cao nhân tha tội!”  

 

Ngô Bình vừa chỉ vào Y Na vừa hỏi: “Các người còn muốn xử tử Y Na không?”  

Advertisement

 

“Không dám, không dám”, hai người vội đáp, trán đẫm mồ hôi lạnh.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Thế còn được”.  

 

Tu sĩ cảnh giới Tinh Thần lấy lòng anh: “Cao nhân đến xem đại hội Thiên Kiêu sao?”  

 

Ngô Bình đáp: “Tôi đến tham gia”.  

 

Anh ta lập tức ngẩn ra, kẻ mạnh trên Tinh Thần đến tham gia đại hội Thiên Kiêu ư?  

 

Ngô Bình nhìn anh ta: “Sao, tôi không được tham gia à?”  

 

“Được, dĩ nhiên là được!”, anh ta vội vàng nói: “Chẳng hay cao nhân đại diện cho môn phái nào?”  

 

“Ngũ Đế Môn”.  

 

Anh ta trầm tư: “Hoá ra anh là thiên kiêu mới của Ngũ Đế Môn. Chúng tôi chỉ biết anh có tư chất siêu phàm, không ngờ thực lực lại khủng khiếp đến vậy!”  

 

Ngô Bình bảo: “Không còn chuyện gì nữa thì các anh lui xuống đi”.  

 

Cả hai vội khom người lui xuống. Ngô Bình và Y Na trở về ngôi viện trên núi.  

 

Vừa trở về, anh đã nhìn thấy một bộ giáp được đặt ở viện. Bề mặt áo giáp khắc đầy hoa văn màu vàng, toả ra khí tức cực mạnh. Khí tức này thậm chí còn mạnh hơn khí tức của bản thân Ngô Bình, khiến người ta khiếp sợ.  

 

Anh hỏi: “Áo giáp từ đâu ra thế?”  

 

Đại trưởng lão từ trong phòng bước ra, cười đáp: “Huyền Bình, đây là bộ áo giáp do Ngũ Đế hợp sức chế tạo năm xưa. Mặc nó vào, thực lực ít nhất sẽ tăng gấp ba! Nếu có thời gian thì hãy thử hiệu quả xem sao nhé”.  

 

Ngô Bình nói: “Đại trưởng lão, vô công bất thụ lộc, món đồ quý giá thế này nên để dành cho đệ tử hữu dụng”.  

 

Đại trưởng lão cười bảo: “Môn chủ lo lắng sẽ có thế lực khác mưu hại cậu. Chuẩn bị áo giáp này cho cậu, chúng tôi cũng có thể yên tâm phần nào”.  

 

Ngô Bình đáp: “Cũng được, vậy cảm ơn môn chủ”.  

 

Rồi đại trưởng lão rời đi. Ngô Bình vừa nhìn bộ áo giáp vừa trầm ngâm.  

 

Hạ Lộ nói: “Thưa cậu, tôi cảm thấy không nên mặc bộ giáp này”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Nhưng nó thật sự là một bộ áo giáp rất tốt”.  

 

Hạ Lộ bảo: “Cậu có từng nghĩ đến chuyện, nếu Ngũ Đế Môn có một bộ áo giáp lợi hại đến vậy, vì sao bên ngoài lại không mảy may biết đến?”  

 

Ngô Bình hỏi: “Ý cô là bộ áo giáp này có vấn đề?”  

 

Hạ Lộ đáp: “Có khả năng là vậy”.  
 
Chương 5288


 Ông Lâm à một tiếng rồi nói: “Lò luyện đan không đắt lắm đâu, nhưng dược liệu để luyện đan thì hiếm. Đến dược liệu cấp một cũng có giá trên trời”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Có dùng tiền Tiên được không?”  

 

Ông Lâm: “Được chứ, vì có ít tu sĩ cũng tham gia mà, nói đúng ra thì đại hội giao dịch Tiên Phàm là nơi người phàm và tu sĩ cùng tham dự”.  

 

Họ đang trò chuyện thì Hoa Kiến Thành nhận được một cuộc điện thoại, sau đó đi ra ngoài. Lúc này, ông Lâm chợt hỏi Ngô Bình: “Tôi nghe Hoa Kiến Thành bảo cậu có thể dễ dàng hạ gục tu sĩ tầng thứ ba cảnh giới Luyện Khí, nhưng tôi lại không thấy tu vi của cậu”.  

 

Ngô Bình: “Tôi ở tầng thứ tư cảnh giới Luyện Khí thôi, so ra thì mạnh hơn người kia một chút chứ không thể đọ với ông Lâm được”.  

 

Ông Lâm: “Nói vậy là cậu nhìn thấy tu vi của tôi à?”  

 

Advertisement

Ngô Bình cười nói: “Dù không rõ lắm, nhưng khí tức của ông rất mạnh, tôi đoán ít ông cũng ở tầng thứ bảy hoặc tám cảnh giới Luyện Khí rồi”.  

 

Ông Lâm gật đầu: “Cậu tinh mắt đấy, đúng là tôi đang ở tầng tám cảnh giới Luyện Khí. Vì thế, tôi sẽ hỏi vài câu, cậu phải trả lời thật”.  

 

Ngô Bình: “Ông Lâm muốn hỏi gì?”  

 

Ông Lâm cười lạnh nói: “Tôi biết cậu cũng là người tu hành, tuy tu vi không bằng tôi, nhưng tôi lại không nhìn thấy được cảnh giới của cậu, điều này chứng tỏ trên người cậu có bảo bối gì đó che giấu khí tức của cậu, đúng không?”  

 

Ngô Bình thờ ơ nói: “Ông Lâm, kể cả thế thì cũng có liên quan gì đến ông đâu?”  

 

Ông Lâm cười phá lên: “Cậu là vãn bối, tu vi lại thua tôi thì cũng nên tặng tôi chút gì đó để bày tỏ thành ý chứ? Nếu tôi vui, biết đâu lại chỉ dẫn cho cậu tu hành”.  

 

Ngô Bình thở dài hỏi: “Ông và Hoa Kiến Thành bàn trước với nhau rồi hả?”  

 

Ông Lâm lắc đầu: “Hoa Kiến Thành không biết đâu, xử lý một nhận vật cỏn con như cậu thì tôi cần gì bàn với ai”.  

 

Ngô Bình đổi sắc mặt nói: “Ông có chắc là xử lý được tôi không?”  

 

Ông Lâm bình thản nói: “Cậu không giống người của môn phái nên khả năng cao là tán tu, cậu còn trẻ thế này thì tu vi chưa thể trên tầng thứ năm Luyện Khí được, tôi ở tầng thứ tám rồi mà lại không xử lý được cậu à?”  

 

Ngô Bình: “Ông muốn gì?”  

 

Ông Lâm: “Cậu là tán tu mà có được thành tựu như giờ thì chắc chắn đã có duyên kỳ ngộ, mau giao hết bảo bối ra đây. Tu hành ở thế tục rất khó, gặp được một con dê béo như cậu thì sao lão phu bỏ qua được”.  

 

Ngô Bình bình thản hỏi: “Ông tu luyện bao lâu rồi?’  

 

Ông Lâm vuốt râu nói: “Năm nay tôi 84 rồi”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “84 thì cũng sống đủ rồi”.  

 

Rắc!  

 

Nói rồi, anh đã giơ tay bóp cổ ông Lâm rồi bẻ ngoặt.  

 

Ông Lâm tái mặt rồi nằm thẳng cẳng dưới đất.  

 
 
Chương 4599


Môn chủ Ngũ Đế Môn thở dài: “Năm thế lực lớn cũng đang sợ Lý Huyền Bình trỗi dậy, nên mới đồng ý cho tôi mượn ‘giáp Thập Bát Hoán Thiên’. Nếu không thì cả đời tôi cũng chẳng thể có cơ hội này”.  

 

Đại trưởng lão nói: “Môn chủ có mạnh đến mấy cũng sẽ không uy hiếp họ. Nhưng Lý Huyền Bình thì khác. Cậu ta vừa ra tay đã đánh bại được một cao thủ cảnh giới Thiên Đế. Với năng lực như vậy, dù là năm thế lực quyết sách cũng thấy đau đầu, không muốn va chạm”.  

 

Môn đế Ngũ Đế Môn bảo: “Không biết Lý Huyền Bình có mặc giáp hay không”.  

 

Advertisement

Đại trưởng lão đáp: “Nếu tôi là cậu ta, chắc chắn sẽ mặc thử”.  

 

Hai người đang trò chuyện thì bỗng nghe âm thanh chấn động từ bên ngoài vọng vào. Cổng lớn mở ra, Ngô Bình mặc giáp bước vào trong. Mặc áo giáp vào, khí tức toàn thân của anh rất khủng khiếp, trong hư không xuất hiện mười tám vòng xoáy năng lượng, mười tám loại năng lượng cực mạnh này không ngừng rót vào giáp, tăng cường uy lực của nó.  

 

Nhìn thấy Ngô Bình đã mặc giáp Thập Bát Hoán Thiên, môn chủ Ngũ Đế Môn lộ vẻ vui mừng, cười hỏi: “Huyền Bình, cảm thấy áo giáp này thế nào?”  

Advertisement

 

Ngô Bình cười nói: “Giáp này vô cùng huyền diệu, thực lực của tôi đã tăng ít nhất ba, bốn lần!”  

 

Môn chủ Ngũ Đế Môn gật đầu: “Tất nhiên rồi, đây là giáp Thập Bát Hoán Thiên mà!”  

 

Nói đoạn, ông ta lấy một tấm thẻ màu đen từ trong người ra, nhẹ nhàng chà xát. Trên tấm thẻ liền loé lên ngân quang, sau đó Ngô Bình đang mặc áo giáp bỗng thắt cả người lại, cơ thể và ý thức dần dần mất kiểm soát.  

 

Anh cả kinh: “Môn chủ, chuyện gì thế này, tôi không cử động được nữa!”  

 

Môn chủ Ngũ Đế Môn nhắm mắt lại, khẽ thở dài rồi nói: “Ngô Bình, tôi hết cách rồi mới đành làm vậy, cậu đừng trách tôi”.  

 

Dứt lời, áo giáp phát ra kim quang, còn Ngô Bình mất hết ý thức.  

 

Môn chủ Ngũ Đế Môn đi đến trước bộ giáp, đặt tấm thẻ vào chỗ lõm trên giáp, giáp liền mở ra rồi bọc cả ông ta vào. Lúc này, áo giáp đã chuyển toàn bộ tư chất, tu vi, vận khí của Ngô Bình sang người môn chủ Ngũ Đế Môn! Đồng thời, mọi thứ của môn chủ Ngũ Đế Môn cũng chuyển qua cơ thể Ngô Bình. Cả hai hoán đổi cơ thể và tu vi.  

 

Khi môn chủ Ngũ Đế Môn cũng bước vào giáp, đại trưởng lão khẽ thở dài, quay mặt đi.  

 

Áo giáp phát hiện luồng sáng, rung lên nhè nhẹ. Lúc này, trong giáp đột nhiên vọng ra tiếng kêu thảm thiết của môn chủ Ngũ Đế Môn: “Không thể nào, sao tôi lại là một con chó?”  

 

Đại trưởng lão sửng sốt, chó ư?  

 

Lúc này, Ngô Bình mới từ cổng lớn bước vào. Nhìn thấy anh, đại trưởng lão cả kinh: “Lý Huyền Bình! Người trong giáp không phải cậu, vậy thì là ai?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Ông không nghe thấy à, là chó. Tôi đã biến con chó thành dáng vẻ của mình, để nó ngụy trang khí tức của tôi, sau đó mặc giáp vào. Bây giờ thì tôi hiểu rồi, bộ giáp Thập Bát Hoán Thiên này có thể hoán đổi tu vi và tư chất của hai người, đúng chứ?”  

 

Ngã phịch xuống đất, đại trưởng lão lẩm bẩm nói: “Trời ơi! Chúng tôi đã làm gì thế này?”  

 

Không lâu sau đó, bộ giáp yên tĩnh lại, vài phút sau mới chầm chậm mở ra. Một con chó lớn lông vàng chạy ra trước, sau đó là môn chủ Ngũ Đế Môn đã vô cùng yếu ớt.  

 

Toàn thân chú chó lông vàng phát ra kim quang lấp lánh, nó không chỉ có trí tuệ mà còn có thực lực của môn chủ Ngũ Đế Môn!  
 
Chương 5289


 Ngô Bình: “Lão già kia, một tu sĩ Luyện Khí như ông mà dám hống hách với tôi à, giờ thấy hối hận chưa, vừa mất mạng vừa mất cả đồ vào tay tôi”.  

 

Ông Lâm tức tối lườm anh: “Rốt cuộc cậu à ai? Tại sao lại ra tay nhanh vậy? Đến tôi cũng không kịp phản ứng”.  

 

Ngô Bình: “Tôi là tu sĩ Bí cảnh, ông không nhìn được tu vi cũng là chuyện bình thường”.  

 

Ông Lâm tỏ vẻ tuyệt vọng: “Bí cảnh, không thể nào!”  

 

Ngô Bình nhìn cái túi thứ nguyên rồi điểm vào mi tâm của ông Lâm: “Ngủ đi”.  

 

Một luồng năng lượng đã phá hỏng đại não của ông Lâm, lão ta đã biến thành một thi thể.  

 

Ông Lâm vừa chết, Hoa Kiến Thành đã đi vào, nhìn thấy lão ta nằm dưới đất, ông ta hoảng loạn hỏi: “Cậu Ngô, ông ấy bị sao thế?”  

 

Advertisement

Ngô Bình thở dài nói: “Ban nãy, ông ấy đang tu luyện thì tẩu hoả nhập ma rồi chết rồi”.  

 

Hoa Kiến Thành nhìn Ngô Bình, đương nhiên ông ta không tin nhưng vẫn nói: “Ông Lâm thật xấu số”, sau đó gọi người vào xử lý thi thể.  

 

Ông Lâm được khiêng đi rồi thì Hoa Kiến Thành càng lễ phép với Ngô Bình hơn, vì anh có thể giết được cao thủ cảnh giới Luyện Khí tầng thứ tám thì ông ta không thể đắc tội được.  

 

“Cậu Ngô, chúng ta chuẩn bị đi thôi. À, tôi đã chuẩn bị vài món đồ mang đến đó bán, cậu xem thử”.  

 

Ông ta vẫy tay thì có người mang hai cái hòm vào. Ông ta mở cái đầu tiên ra thì có một khôi tinh thạch màu lam ở bên trong.  

 

Thấy thế, Ngô Bình khởi động đôi mắt xuyên thấu để nhìn thì thấy bên trong khối tinh thạch có một hạt giống đang phát sáng, anh ấn vào thì thấy khối tinh thạch mềm như cao su.  

 

Tuy anh không biết nó là gì, nhưng dựa vào kinh nghiệm thì vẫn có thể đoán nó là một loại đất linh, còn hạt giống bên trong chắc hẳn cũng không đơn giản.  

 

Anh hỏi: “Sao ông có thứ này?”  

 

Hoa Kiến Thành: “Năm năm trước, tu sửa nhà thì đã thấy một cái hòm trong lúc đào móng, mặt hòm còn có phù văn”.  

 

Sau đó, ông ta lấy điện thoại ra cho Ngô Bình xem ảnh chụp.  

 

Ngô Bình xem xong thì biết đó là tiên văn, anh cảm thấy thứ này không chỉ có một nên hỏi: “Xung quanh cái hòm đấy có thứ gì khác không?”

Hoa Kiến Thành lắc đầu: “Không, tôi cho người đào sâu thêm hơn chục mét nữa nhưng cũng không thấy gì nữa rồi”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Nhà ông xa đây không?”  

 

Hoa Kiến Thành: “Không, lái xe hơn một tiếng là đến”.  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Khi nào buổi giao dịch kết thúc, ông hãy dẫn tôi về nhà ông xem”.  

 

Hoa Kiến Thành nói: “Vâng”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Ông định bán thứ này với giá bao nhiêu?”  

 

Hoa Kiến Thành cười nói: “Tôi không biết, đang định chốt với giá một đến hai trăm triệu, tiên sinh thấy giá này có cao không?”  

 

Ngô Bình: “Không, nhưng nếu ông muốn bán thì tôi sẽ mua với giá hai trăm triệu”.  

 

Hoa Kiến Thành cười nói: “Được ạ”.  

 
 
Chương 4600


 Chó lông vàng nói: “Tôi vốn chỉ là chó hoang, mạo hiểm để đổi lấy thực lực như bây giờ, cũng đáng”.  

 

Ngô Bình bảo: “Vậy sau này ngươi cứ theo ta đi”.  

 

Chó lông vàng phủ phục dưới đất: “Vâng, chủ nhân!”  

 

Môn chủ Ngũ Đế Môn khóc trong đau khổ, cơ thể ông ta đang già đi rất nhanh. Không còn tu vi, ông ta sẽ nhanh chóng biến thành một ông lão bình thường.  

Advertisement

 

“Lý Huyền Bình, cậu ác độc lắm!”, ông ta mắng mỏ Ngô Bình: “Cậu dám tráo đổi mọi thứ của tôi với một con chó!”  

 

Ngô Bình thờ ơ nói: “Tôi không giết ông, ông nên cảm kích tôi mới phải”.  

 

Advertisement

Dứt lời, anh nhìn về phía đại trưởng lão: “Từ nay trở đi, ông là môn chủ mới của Ngũ Đế Môn”.  

 

Đại trưởng lão biết rằng không còn hy vọng gì nữa, môn chủ đã xong đời, bây giờ chỉ có thể đi theo Ngô Bình, vội đứng dậy rồi cúi người thật sâu trước mặt anh: “Vâng!”  

 

Khi họ nói chuyện, môn chủ ban đầu của Ngũ Đế Môn đã biến thành bộ xương khô, kiệt sức mà chết.  

 

Sau khi xử lý thi thể, đại trưởng lão tuyên bố với mọi người rằng chưởng môn đã chết vì tẩu hoả nhập ma trong lúc luyện công, bản thân sẽ tạm thời đảm nhiệm chức chưởng môn.  

 

Ngô Bình đang rất có hứng thú với bộ giáp Thập Bát Hoán Thiên. Anh hỏi: “Áo giáp này có từ đâu vậy?”  

 

Đại trưởng lão đáp: “Đây là báu vật trấn môn của Tương Thiên Môn, một trong năm thế lực lớn. Món đồ này có thể hoán đổi mọi thứ của hai người”.  

 

Ngô Bình nói: “Đây là đồ tốt”. Dứt lời, anh cất áo giáp vào.  

 

Đại trưởng lão lên tiếng: “E rằng lát nữa Tương Thiên Môn sẽ đến lấy lại bộ giáp Thập Bát Hoán Thiên”.  

 

Ngô Bình bảo: “Không sao. Nếu có ai đến thì bảo người đó gặp tôi”.  

 

Đại hội Thiên Kiêu sắp bắt đầu rồi. Ngô Bình sẽ đại diện Ngũ Đế Môn tham gia đại hội lần này.  

 

Nhóm người họ chuẩn bị rời đi thì một chiếc chuông vàng khổng lồ từ trên trời rơi xuống, bao trùm cả đỉnh núi mà Ngô Bình đang ở. Bầu trời lập tức tối sầm, sức ép khủng khiếp khiến  tất cả đều vô cùng khó chịu, ngay cả hít thở cũng khó khăn.  

 

Một giọng nói sắc lạnh cất lên: “Người của Ngũ Đế Môn đúng là vô dụng, có chút chuyện mà cũng làm không xong!”  

 

Nghe thấy giọng nói này, đại trưởng lão biến sắc ngay: “Là chuông Thần Ma của Thần Ma Tông! Người vừa lên tiếng là tông chủ của Thần Ma Tông, Bá Thế!”  

 

Ngô Bình vẫn không đổi sắc mặt, hờ hững nói: “Chỉ một cái chuông vớ vẩn này mà muốn giam giữ tôi? Các người nghĩ sao vậy?”  

 

Bá Thế lạnh lùng nói: “Một khi tiếng chuông vang lên, vạn vật đều bị huỷ diệt. Các người sẽ phải chết ở trong đó, biến thành lực hỗn mang!”  

 

Ngô Bình đáp trả: “Tôi không nghĩ thế!”  
 
Chương 5290


 Hoa Kiến Thành vui vẻ đồng ý ngay: “Được phục vụ tiên sinh là vinh hạnh của tôi’.  

 

Ngô Bình cất chiếc va li đi rồi cùng Hoa Kiến Thành lên xe đến địa điểm diễn ra đại hội giao dịch. Đại hội tiến hành ở một công viên tự nhiên, để chuẩn bị cho hoạt động này, công viên đã đóng cửa hai ngày, từ hôm qua bắt đầu không cho khách vào.  

 

Đến nơi rồi, Ngô Bình nhìn thấy có một nhóm người đang xếp hàng mua vé. Thì ra, tham gia đại hội cần mua vé, hơn nữa giá còn rất đắt.  

 

Vé được chia làm ba loại, trong đó vé loại một có thể vào tất cả các khu, vé loại hai thì không được vào khu mua bán của giới tu hành, còn vé loại ba chỉ được vào khu ở ngoài cùng. Đương nhiên vé loại một là đắt nhất với gái là năm triệu một vé, người bình thường không thể mua được, đến người có tiền khéo còn không mua nổi. Vé loại hai là một triệu, phần lớn mọi người đều mua vé này, còn vé loại ba là ba trăm nghìn, đây là loại vé được mua nhiều nhất.  

 

Hoa Kiến Thành mua ngay hai vé loại một.  

 

Mua vé này xong thì không cần xếp hàng mà được đi vào trong luôn, họ đi xuyên qua một cánh cảnh lớn thì có một cậu thiếu niên mặc đồng phục ra tiếp đón.  

 

Advertisement

Cậu thiếu niên: “Chào hai vị, tôi sẽ là hướng dẫn của hai vị ạ”.  

 

Ngô Bình gật đầu hỏi: “Cậu tên là gì?”  

 

Cậu thiếu niên: “Thưa anh, tôi là Cổ Hổ”.  

 

Ngô Bình: “Cổ Hổ, đại hội này có lớn không, mất bao lâu mới đi hết một vòng?”  

 

Cổ Hổ: “Lớn lắm ạ, nếu đi hết một vòng và cả mua đồ nữa thì ít cũng phải bảy, tám tiếng”.  

 

Ngô Bình: “Cậu có biết mỗi nơi bán gì không?”  

 

Cổ Hổ cười đáp: “Có ạ, tôi đã tự đi hai lượt rồi nên còn có bản đồ nữa”.  

 

Ngô Bình: “Dẫn chúng tôi đến nơi bán dược liệu trước”.  

 

Ngô Bình không thể đi hết các chỗ được, anh quyết định sẽ đi xem dược liệu ở lò luyện đan trước.  

 

Cổ Hổ: “Vâng, khu dược liệu ở phía này, để tôi dẫn hai vị qua”.  

 

Có Cổ Hổ dẫn đường nên chỉ hơn chục phút sau, Ngô Bình đã đến một khe suối nhỏ, hai bên suối là bãi cát trồng rất nhiều dược liệu.  

 

Phải biết rằng đến vé loại ba còn có giá ba trăm nghìn nên đương nhiên dược liệu ở đây cũng khác hẳn với các hiệu thuốc ở bên ngoài.  

 

Ngô Bình vừa nhìn đã thấy có khá nhiều nhâm sâm, linh chi, anh đi tới gian hàng đầu tiên thì thấy có mấy củ nhân sâm.  

 

Anh vừa nhìn đã biết ngoài lâu đời ra thì chúng không có giá trị gì cả.  

 

Anh đi tiếp, chỉ cần liếc nhìn là biết dược liệu nào có giá trị với mình hay không. Cứ thế, anh đã mấy mấy chục mét rồi nhìn thấy một chùm quả màu đỏ, quả nào cũng to như hạt lạc, mọc san sát vào nhau.  

 

Người bán chùm quả này là một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi, ông ta cầm một viên ngọc thượng hạng trong tay, ngoài ra còn đeo một chiếc nhẫn bảo thạch, vừa nhìn đã biết là giàu có.  

 

Ngô Bình hỏi: “Đây là quả gì? Có ăn được không?”  

 
 
Chương 4601


 Lúc này, bên ngoài chuông Thần Ma, một đám tu sĩ đang quan sát tình hình bên trong chuông với vẻ mặt rất tệ.  

 

“Chết tiệt! Trong tay cậu ta có Phòng giác của Thiên Giác Môn! Có nó, chuông Thần Ma sẽ không làm đối phương bị thương được!”  

 

“Không ngờ tên đời đầu này lại khó đối phó như vậy, không chỉ lấy đi giáp Thập Bát Hoán Thiên mà còn lấy được cả Thiên giác!”  

 

Ngô Bình vừa thổi Phòng giác vừa lấy ra một chiếc tu và cực kỳ sắc nhọn, thổi cả hai cùng lúc.  

Advertisement

 

Tiếng tù và cất lên, một luồng sát quang liền bay đến, đánh thẳng vào chuông Thần Ma.  

 

“Keng!”, một tiếng động lớn vang lên, chuông Thần Ma đã xuất hiện vết nứt.  

 

Advertisement

Nhìn thấy vết nứt ấy, Ngô Bình quyết đoán đặt Phòng giác xuống và chuyên tâm thổi chiếc tù và bén nhọn kia.  

 

“Keng keng keng!”  

 

Ba đòn liên tiếp, chuông Thần Ma vỡ tan thành vô số mảnh, Ngô Bình từ bên trong xông ra, vung nắm đấm về phía đám tu sĩ nọ.  

 

“Không ổn, chạy mau!”, có người hét to.  

 

Nhưng đã quá muộn, cú đấm của Ngô Bình vung tới rất nhanh, ban đầu thì nhỏ, dần dần về sau thì to bằng quả núi, đấm thẳng vào người đám tu sĩ.  

 

“Phụt!”  

 

Cú đấm này có sức sát thương rất khủng khiếp. Phần lớn những tu sĩ này đều bê bết máu, số còn lại bị đấm văng ra, nôn đầy máu tươi.  

 

Nhận thấy không thể đấm chết toàn bộ tu sĩ mà vẫn còn ba người sống sót, Ngô Bình khá bất ngờ: “Xem ra ba người đều là tu sĩ cảnh giới Thiên Đế. Thế thì nhận thêm một đòn của tôi vậy!”  

 

“Cậu bạn, gượm đã”, một ông lão trong số họ đột nhiên hét lên.  

 

Cú đấm của Ngô Bình ngừng lại giữa không trung. Anh lạnh lùng hỏi: “Ông muốn nói gì?”

Ông lão hít một hơi sâu: “Tôi là môn chủ của Tương Thiên Môn, còn vị này là tông chủ của Thần Ma Tông. Ban nãy là lỗi của chúng tôi, mong cậu thứ lỗi. Nếu cậu có thể tha cho chúng tôi một lần, chúng tôi chắc chắn sẽ hỗ trợ cậu gia nhập vào tầng lớp quyết sách!”  

 

Ngô Bình cười khẩy: “Ông cảm thấy tôi sẽ tin các ông sao?”  

 

Bá Thế kia vội lên tiếng: “Cậu bạn à, năng lực của cậu tuyệt đối cao hơn chúng tôi. Có một đồng minh mạnh như vậy, chúng tôi cầu còn không được! Dĩ nhiên, cậu cũng phải đồng ý thay thế địa vị của thế lực khác chứ không phải là ba nhà chúng tôi!”  

 

Ngô Bình bảo: “Các ông không có tư cách bàn điều kiện với tôi! Không muốn chết thì tỏ rõ thành ý đi!”  

 

Anh hoàn toàn không tin mấy câu này. Chỉ cần lợi ích, không cần hứa hẹn.  

 

Ba người nhìn nhau. Bá Thế hỏi: “Cậu muốn thành ý như thế nào?”  

 

Ngô Bình nói: “Không bao lâu nữa, tôi sẽ rời khỏi nơi này, nên tôi không có hứng thú làm ăn ở đây, càng không cần phải kéo bè kết phái. Ba vị đưa cho tôi ‘bánh vẽ’, còn chẳng bằng cho tôi chút lợi ích thực tế”.  

 

Bá Thế hỏi: “Vậy rốt cuộc là cậu muốn thứ gì?”  
 
Chương 5291


 Người đàn ông xua tay ngay: “Không được, nếu ai cũng ăn thử như cậu thì hết của tôi à, vả lại nhỡ nó có độc thì tôi không chịu trách nhiệm được”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Ông nói đúng, nhưng ông không cho tôi thử thì tôi không trả giá cao được”.  

 

Người đàn ông: “Không cần trả cao, cậu cứ nghĩ cho kỹ, tôi bán hai triệu thôi, cậu mua thì trả tiền, không thì mời đi cho”.  

 

Ngô Bình: “Được rồi, tôi mua rồi thử sau vậy”.  

 

Anh trả tiền cho ông ấy, sau đó giơ chùm quả lên ngửi, bước đầu anh thấy nó không có độc nên đã ăn thử một quả.  

 

Quả xuống bụng xong thì biến thành một nguồn năng lượng như ngọn lửa rồi vận chuyển trong kinh mach của anh.  

 

Nếu không nhờ có tu vi cao cùng thể chất mạnh thì anh đã nhảy cẫng lên rồi.  

Advertisement

 

Người đàn ông thấy Ngô Bình không có gì thay đổi thì vội nói: “Cậu đã mua rồi thì không được đổi trả đâu”.  

 

Ngô Bình thở dài nói: “Quả này khó ăn quá, chắc tôi bị mua đắt rồi”.  

 

Người đàn ông lập tức thu dọn rồi chuồn ngay vì sợ Ngô Bình hối hận.  

 

Ông ấy đi rồi, Ngô Bình cất chùm quả trong một cái túi, thật ra anh đã cất nó trong túi thứ nguyên.  

 

Hoa Kiến Thành chỉ đi theo anh chứ không nói gì.  

 

Họ đi thêm một trăm mét nữa thì Ngô Bình dừng lại. Lần này, anh nhìn thấy một cây nhân sâm to như cánh tay trẻ con đang toả hương thơm kỳ lạ.  

 

Người bán là một người đàn ông trung niên mặc đồ rất sang trọng, ông ấy ngồi trên ghế vừa hút thuốc vừa đọc sách.  

 

Ngô Bình cầm củ nhân sâm lên xem thì đoán nó là linh dược cấp hai, không biết người bán có biết điều này không.  

 

Anh hỏi: “Nhân sâm này bán thế nào? Được bao năm rồi ông chủ?”  

 

Người đàn ông không thèm ngẩng đầu lên, nói: “30 triệu, không mặc cả, còn năm thì tự xem”.  

 

Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Được, tôi mua”.  

 

Hoa Kiến Thành trả tiền ngay, còn Ngô Bình cất củ nhân sâm đi.  

 

Mua xong, Hoa Kiến Thành nói: “Tiên sinh, lát tôi nên mua gì?”  

 

Ngô Bình: “Củ nhân sâm này hơi bị được, tôi mua cho ông đấy’.  

 

Hoa Kiến Thành sáng mắt lên: “Thật ư? Có giúp người dùng trường thọ được không?”  

 

Ngô Bình: “Được, khi nào về tôi sẽ luyện chế thành thuốc cho ông, uống xong thì ông có thể sôang đến 200 tuổi”.  

 

Hoa Kiến Thành mừng rỡ nói: “Cảm ơn tiên sinh”.

Mua cây dị sâm đó xong, Ngô Bình đi hết con suối cũng không phát hiện ra loại dược liệu nào hay ho nữa. Anh hỏi Cổ Hổ: “Mình đang ở vòng ngoài, thế vào trong còn dược liệu không?”  

 
 
Chương 4602


 Bá Thế lên tiếng: “Chúng tôi có thể đồng ý với điều kiện của cậu. Nhưng nếu cậu đã không có hứng thú trở thành người quyết sách, vậy thì dứt khoát đừng tham gia đại hội người mới lần này nữa. Nếu cậu không tham gia, năm thế lực chúng tôi sẽ thể hiện thành ý như nhau”.  

 

Ngô Bình nói: “Tôi tham gia đại hội người mới vì động Nhân Cực”.  

 

Bá Thế bảo: “Chuyện này chúng tôi có thể quyết định, mời cậu vào động Nhân Cực, cậu ở lại bao lâu cũng không thành vấn đề”.  

 

Advertisement

Ngô Bình cho hay: “Phần thưởng của đại hội người mới cũng rất hậu hĩnh”.  

 

Một người khác liền cất lời: “Chỉ cần cậu không tham gia đại hội người mới nữa, chúng tôi có thể thưởng gấp đôi!”  

 

Advertisement

Ngô Bình bật cười: “Xem ra các vị đều là người thông minh. Được, chúng ta nhất trí với nhau như thế đi”.  

 

Dứt lời, anh trở về viện, ba người kia cũng đi liên hệ với hai thế lực còn lại.  

 

Chưa đầy nửa giờ, năm người lại đến tìm Ngô Bình. Hai bên thống nhất điều kiện thêm lần nữa, họ cũng mang phần thưởng nhiều gấp đôi phần thưởng đại hội người mới đưa cho Ngô Bình.  

 

Sau đó Bá Thế dẫn đường cho Ngô Bình đến động Nhân Cực. Động Nhân Cực này do năm thế lực lớn cử người cùng trông coi. Ngoại trừ người đạt hạng nhất của đại hội người mới, chỉ có những nhân vật đỉnh cấp như họ hoặc thân truyền dòng chính mới có cơ hội vào động Nhân Cực khám phá.  

 

Động Nhân Cực nằm ở lưng chừng một ngọn núi lớn. Khi đi đến, Ngô Bình nhìn thấy tuyết phủ dày trước cửa hang động, tựa như đã lâu lắm rồi không có ai đến đây.  

 

Anh hỏi: “Bá Thế, ông biết bao nhiêu về động Nhân Cực?”  

 

Bá Thế nói: “Những sự tồn tại hàng đầu trong lịch sử Nhân tộc đều có thu hoạch trong động Nhân Cực. Năm xưa tôi cũng từng vào đó, tiếc là tư chất có hạn, thu hoạch không nhiều, nhưng cũng đủ giúp tôi tu luyện đến cảnh giới Thiên Đế”.  

 

Ngô Bình đáp: “Thế thì tôi càng phải đi một chuyến”.  

 

Dứt lời, anh đi thẳng vào động Nhân Cực.  

 

Anh vừa vào không lâu, những người có quyền quyết định của bốn thế lực còn lại đều đến nơi. Năm người quyết sách lạnh lùng nhìn vào cửa động. Bá Thế bảo: “Tôi đã nói mà, cậu ta chắc chắn sẽ vào trong. Động Nhân Cực có sức hút quá lớn đối với thiên kiêu như cậu ta, nhất định cậu ta sẽ vào khám phá thử”.  

 

Một người khác tiếp lời: “Động Nhân Cực luôn là chốn thập tử nhất sinh. Xưa nay chỉ có mười mấy người có thể bình yên ra khỏi đó. Tôi không tin cậu ta sẽ là một trong số đó”.  

 

Bá Thế nói: “Tốt nhất là cậu ta không bao giờ trở ra. Mà dù có ra cũng chẳng sao, chúng ta cùng lắm chỉ tổn thất một chút của cải thôi. Nếu có thể trở ra từ động Nhân Cực thì cậu ta chắc chắn sẽ trở về thế giới ban đầu của mình trong tương lai, sẽ không ảnh hưởng nhiều đến chúng ta.  

 

Lúc này, Ngô Bình đã tiến vào động Nhân Cực. Động Nhân Cực này chỉ là một sơn động bình thường, có điều hang động rất rộng lớn, chẳng nhìn thấy được điểm cuối. Vách đá hai bên sơn động khắc hoạ đủ loại công pháp, bí thuật, truyền thừa, còn có một lượng lớn kinh nghiệm tu hành. Rất rõ ràng, mấy thứ này đến từ những người khác nhau, có người có cảnh giới thấp, có người thì cảnh giới cao, chằng chịt chi chít, nhìn qua không thấy được điểm cuối.  

 

Bắt đầu từ bức khắc hoạ đầu tiên, Ngô Bình xem rất kỹ, không bỏ qua chi tiết nào, rồi ghi nhớ vào lòng, từ từ tiêu hoá. Anh không vội vàng, xem cả công pháp do người có cảnh giới thấp hơn mình sáng tạo, đọc cả kinh nghiệm tu hành của người có cảnh giới cao hơn.  
 
Chương 5292


Cổ Hổ gãi đầu đáp: “Còn phụ thuộc vào độ tinh mắt của mỗi người, ai tinh thì chắc chắn sẽ mua được linh dược”.  

 

Ngô Bình: “Dẫn tôi đến đó”.  

 

Từ đây đến khu linh dược phải đi mất hơn hai mươi phút, Ngô Bình đi rất nhanh, nhưng Cổ Hổ và Hoa Kiến Thành lại không theo kịp nên anh giảm tốc độ để chờ họ.  

 

Cuối cùng họ cũng đến được khu linh dược, Ngô Bình phát hiện đây là một khu đất bằng phằng, hiện đang có rất nhiều gian hàng ở đây, mỗi gian không chỉ có một người, mà là ba cho đến hơn chục người.  

 

Dù gì thì linh dược cũng là thứ có giá trị, nếu không có nhiều người trông coi thì rất dễ bị người khác lấy trộm.  

 

Đến đây rồi, Hoa Kiến Thành lập tức thấy hơi căng thẳng, vì ở đây có khá nhiều cao thủ, thực lực của họ đều mạnh hơn tên thuộc hạ có râu của ông ta.  

Advertisement

 

Ngô Bình vừa nhìn đã thấy có mấy cây thuốc khá tốt, anh nhanh chóng đi tới một gian hàng có bảy người. Có ba cây linh chi nối liền thành một thể, bề mặt chúng có các vết chấm nhỏ mà mắt thường không thể thấy được.  

 

Thấy Ngô Bình đi tới, một ông lão khoảng bảy, tám mươi tuổi cười nói: “Vào xem đi, đây là ngọc chi thượng hạng đấy”.  

 

Ngọc chi miễn cưỡng cũng được coi là linh dược, nhưng nếu chỉ là ngọc chi thì không thể thu hút Ngô Bình được. Thứ hấp dẫn anh chính là những đốm nhỏ trên thân cây, vì thế tên đúng của nó phải là Kim Tinh Ngọc Chi, nó là linh dược thượng đẳng cấp ba.  

 

Giới tu hành chia linh dược từ cấp một đến cấp mười, mỗi cấp lại chia ra thành các bậc như thượng thượng đẳng, thượng đẳng, trung đẳng, hạ đẳng và hạ hạ đẳng.  

 

Rõ ràng ông lão này không biết điều trên, thật ra Ngô Bình cũng không biết đây là Kim Tinh Ngọc Chi, nhưng nhờ các kinh nghiệm phong phú nên anh mới biết nó không hề đơn giản.  

 

Anh nói: “Nếu là ngọc chi thì tốt, bao nhiêu tiền thế?”  

 

Ông lão giơ một ngón tay lên: “100 triệu”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Đắt quá, thật ra nó chưa thể coi là linh dược đâu, 50 triệu ông có bán không?”  

 

“Ai lại đi mặc cả linh dược bao giờ, tôi bớt cho cậu 10 triệu là 90 triệu nhé”.  

 

Hai người mặc cả một hồi, cuối cùng Ngô Bình đã mua được với giá 70 triệu.  

 

Sau khi mua được ngọc chi rồi, anh cấu một chút cho vào miệng để cảm nhận dược lực. Quả nhiên đúng như anh đoán, dược tính của cây ngọc chi này rất mạnh, so ra còn hơn cả chùm quả ban nãy.  

 

Anh vừa cất nó đi thì có hai nam một nữ vội vã chạy tới, khi họ nhìn thấy gian hàng trống không thì một người đàn ông trung niên hỏi chủ hàng: “Cây ngọc chi ban nãy đâu rồi?”  

 

Thì ra ban nãy, người đàn ông này cũng muốn mua ngọc chi, nhưng hai bên mặc cả mãi không chốt được giá nên ông ta đã bỏ đi.  

 

Sau khi đi rồi, người đàn ông gặp một người bạn và kể cho bạn mình nghe về cây ngọc chi. Người kia hỏi rõ ngọn ngành xong thì đoán khả năng cao đó là Kim Tinh Ngọc Chi nên người đàn ông mưới vội vã quay lại để mua.  

 

Nhưng tiếc là họ đã đến muộn, vì Ngô Bình đã mua mất rồi.  

 
 
Chương 4603


 Đi thêm nghìn dặm nữa, hai bên sơn động đã trống không, chẳng còn nhìn thấy khắc hoạ gì nữa. Lúc này, trong đầu anh ngập tràn đủ loại ý nghĩ kỳ lạ, công pháp tu hành, và những thứ mà anh vẫn luôn suy ngẫm từ trước đến nay.  

 

Anh khoanh chân ngồi xuống, không nghĩ đến chuyện đột phá, cũng không nghĩ đến việc làm cách nào để tăng cường thực lực. Anh chỉ muốn sắp xếp mọi thứ, hoàn thành mục tiêu của mình, đó là tập hợp điểm mạnh của các trường phái, tái thiết con đường tu tiên. Bước đầu tiên của chuyện này chính là tìm ra con đường tu tiên thích hợp cho tất cả Nhân tộc!  

 

Trong động không có sách lịch, Ngô Bình lĩnh ngộ chẳng màng thời gian. Đến khi anh mở mắt ra, toàn bộ năng lượng trong cơ thể đều biến đổi diệu kỳ, bất luận chúng là gì, đều được đưa vào chi nhánh của tiên đạo. Vô số chi nhánh ngược dòng tụ hội, hình thành mạch nhánh, rồi hướng lên trên tạo thành mạch chủ, chính là tiên đạo!  

Advertisement

 

Ngô Bình khẽ mỉm cười, dùng ngón tay làm cọ, khắc vẽ lên vách hang động, mạch lạc rõ ràng, tư duy trôi chảy, ý chí kiên định. Anh vừa viết vừa điều chỉnh, khí tức trên người càng lúc càng lờ mờ ẩn hiện.  

 

Advertisement

Anh viết suốt chín ngày chín đêm, nội dung có chữ có tranh, có phù văn có lời chú, tập hợp điểm mạnh của hàng trăm trường phái, trích ra tinh hoa của hàng vạn phương pháp. Khi anh viết đến đoạn giữa và sau, khí tức trên người đã thăng hoa, anh từ cảnh giới Thiên Đế thăng cấp thành cảnh giới Vô Pháp mà không hề hay biết.  

 

Cảnh giới Vô Pháp, vô pháp vô thiên! Những sức mạnh từng biến mất trong cơ thể anh, cảnh giới Đại Thánh, quả vị Chân Hoàng, công pháp vô địch, thể chất nghịch thiên, thần hồn tối thượng, vân vân, đều lần lượt xuất hiện trở lại! Sau đó, chúng đã kết hợp hoàn hảo với cơ thể hiện tại của anh!  

 

Khí tức của Ngô Bình tăng vọt, sức mạnh của thế giới ban đầu mà sức mạnh tu được của thế giới này đều quay về con đường tu tiên!  

 

Anh cười thật to, tốc độ viết cũng nhanh hơn. Chữ ở trên vách đá trở nên khó đọc như sách trời, tu sĩ bình thường không thể nào hiểu nổi. Một lát sau, chữ do anh viết ra đã vô hình vô chất, chỉ có ý chí tối thượng của anh khắc lên vách đá. Chỉ những người có vận khí và có duyên mới có thể lĩnh ngộ sự huyền diệu của nó!  

 

Vài ngày sau, Ngô Bình ngừng viết, khí tức quanh người ngưng luyện lần nữa, một luồng khí tức chí thánh chí tôn được giải phóng, bay ra khỏi động Nhân Cực, lên đến chín tầng mây!

Trời đất lập tức rung chuyển, vô vàn tu sĩ đều nhảy lên cao sau đó hoảng hốt nhìn về phía động Nhân Cực, dường như ai cũng đã bị hấp dẫn rồi bay hết về đó.  

 

Đã hơn một năm kể từ khi Ngô Bình đến động Nhân Cực, đại hội người mới cũng đã kết thúc từ lâu, nhóm Bá Thế cũng nghĩ là Ngô Bình sẽ không bao giờ quay lại được nữa nên cũng đã quên anh.  

 

Nhưng họ không thể ngờ là bây giờ động Nhân Cực lại phát ra khí tức chí thánh làm rung chuyển đất trời như vậy.  

 

Một tu sĩ cảnh giới Thiên Đế lẩm bẩm: “Chắc chắn trong động Nhân Cực có thứ mà mình cần, mình phải vào đó mới được”, sau đó, hắn không màng tới sự ngăn cản của người thân mà đi ngay.  

 

Có người thứ nhất thì sẽ có người thứ n, cứ thế các tu sĩ thi nhau bay vào đó. Nhưng khi họ bay vào bên trong động Nhân Cực thì họ không hề chú ý đến những bức khắc mà Ngô Bình đã thấy, ngược lại họ đi thẳng vào trong rồi tới phần mà Ngô Bình viết. Nhờ thế mà họ không bị chìm đắm trong các công pháp và thần thông mà các tu sĩ xưa để lại, không thì họ sẽ bị trầm mê trong đó và không bao giờ có thể ra ngoài được, sau đó cứ vậy mà chết già ở đây.  

 

Tu sĩ cảnh giới Thiên Đế nhìn con đường tu tiên Nhân đạo mà Ngô Bình sáng lập ra rồi nói: “Đây chính là cách tu luyện có thể khiến mình đi tới cảnh giới cao nhất, tốt quá, tốt quá rồi!”  

 

Tin tức nhanh chóng lan rộng, ngày càng có nhiều tu sĩ đến đây hơn, năm thế lực quyết sách lớn cũng không thể ngăn cản, vì người quá đông, cao thủ nhiều không đếm xuể.  

 

Trong số này không thiếu các cường giả cấp Nghịch Thiên sơ đại, một khi Ngô Bình dẫn đường chỉ lối cho họ thì các thiên tài này sẽ nhanh chóng đột phá ngay. Cường giả Thiên Đế  nhìn thấy con đường tu tiên đầu tiên đã cảm nhận được điều kỳ diệu chỉ sau vài tiếng đồng hồ, sau đó lại cảm nhận Thánh đạo trong Thánh đường của Ngô Bình.  
 
Chương 5293


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngô Bình: “Được thôi”, với anh thì cái gì cũng có thể bán được, miễn là được giá.  

 

Người đàn ông mừng thầm, còn tưởng Ngô Bình không biết giá trị thật của ngọc chi nên nói: “Cậu ra giá đi”.  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “50 tỷ”.  

 

Nghe thấy thế, người đàn ông ngẩn ra rồi nhăn mặt.  

 

Chủ hàng cũng đờ ra hỏi lại: “50 tỷ ư?”  

 

Người đàn ông cười lạnh nói: “Xem ra cậu biết giá trị của nó rồi”.  

 

Ngô Bình: “Tôi chỉ thấy nó rất phi thường nên mua thôi”.  

 

Người đàn ông: “Tôi đã nhìn trúng nó trước, chỉ là mua chậm mất một bước thôi”.  

 

Ngô Bình biết ông ta không cam tâm nên nói: “Giờ nó là của tôi rồi nên ông nói gì cũng vô dụng thôi. Ông muốn thì lấy 50 tỷ ra đây, tôi bán cho”.  

Advertisement

 

Người đàn ông: “Thôi, tôi không cần nữa”.  

 

Dứt lời, ông ta dẫn hai người khác bỏ đi.  

 

Hoa Kiến Thành có vẻ lo lắng nói: “Tiên sinh, chắc chắn họ không bỏ qua đâu, lát kiểu gì cũng gây sự với mình”.  

 

Ngô Bình: “Nếu họ dám làm thế thì coi như tự tìm đường chết. Kệ họ đi, chúng ta đi tiếp thôi. Ở đây có khá nhiều linh dược, tôi đang sợ ông không đủ tiền, chắc tôi phải dùng đến tiền Tiên rồi”.  

 

Anh đang có hơn ba triệu tiền Tiên, cũng đủ để mua linh dược ở đây.  

 

Lúc này, chủ hàng chợt hỏi: “Cậu bạn, ban nãy cậu ra giá những 50 tỷ, lẽ nào cây ngọc chi của tôi đáng giá thế à?”  

 

Ngô Bình: “Chỉ là tôi không muốn bán lại cho người kia nên cố ý hét giá thôi”.  

 

Chủ hàng ồ một tiếng, không biết có tin hay không.  

 

Ngô Bình đi sang một gian hàng gần đó thì thấy trên quầy hàng có một bụi cỏ mọc trên một đống bùn, có mười lăm cái lá mọc ra, mỗi lá đều đang phát sáng.  

 

Ngô Bình dùng khả năng nhìn xuyên thấu để quan sát thì thấy bên trong lá có chứa phù văn chưa thành hình, khi nào chúng thành hình thì mấy chiếc lá này sẽ đạt đến cấp năm, hơn nữa còn là thượng thượng phẩm. Nếu may hơn thì nó còn thành linh dược cấp sáu.  

 

Anh chưa hiểu về linh dược ở thế tục lắm, song vẫn đủ để trình ra sự phi phàm của cây này.  

 

Chủ bán là một người đàn ông chột mắt không rõ bao nhiêu tuổi, nhưng trông đầy sát khí.  

 

Ngô Bình đi tới, tay phải người đàn ông đã cầm sẵn con dao ở trong túi để phòng bất trắc.  

 

Vì thế anh đứng cách xa ông ta một chút để tránh ông ta hiểu lầm rồi hỏi: “Bao nhiêu tiền?”  

 

Ông chột: “5 tỷ, không mặc cả”.  

 

Ngô Bình: “Ra giá cao vậy thế ông biết nó là dược liệu gì không?”  

 

Ông chột: “Không, nhưng đã có rất nhiều người bỏ mạng vì muốn cướp nó nên tôi đoán nó có giá trị cao”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Đúng, nhưng tôi không có nhiều tiền như vậy, dùng tiền Tiên được không?”  

 

Ông chột: “5 tỷ đổi được bao nhiêu tiền Tiên?”  

 

Ngô Bình: “Theo tỷ giá hiện giờ thì đổi được 500. Đương nhiên, nếu ông mang 500 tiền Tiên đi bán thì khéo sẽ được cả chục tỷ đấy nên không sợ lỗ đâu”.  

 

Ông chột: “Được, nhưng cậu phải đưa cho tôi 100 triệu tiền bình thường đã, sau đó mới đổi sang tiền Tiên”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Được”.  

[Diendantruyen.Com] Thần Y Trở Lại


Ngô Bình: “Nó chưa lớn, mấy nữa lớn rồi thì còn có giá trị hơn nhiều”.  

 

Hoa Kiến Thành nói: “Vâng”.  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom