Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 5194


“Các người quá đáng rồi đấy!”, Thanh Quan nổi giận rồi bước lên cãi lý, nhưng đã bị một người giơ đao kề lên cổ.  

 

Ông cụ Quý chạy lên cản thì bị đâm một đao vào bụng.  

 

“Ông ơi!”, Thanh Quan hét lên.  

 

Tiếng động ở đây đã làm kinh động tới Ngô Bình. Anh vừa đến thì đã thấy ông cụ Quý nằm trong vũng máu, Thanh Quan thì ôm ông mình rồi khóc nức nở.  

 

Anh sầm mặt xuống rồi tiến lên kiểm tra vết thương, nhưng ông cụ Quý đã bị thương nặng, không thể cứu được nữa.  

 

Ông cụ Quý nắm chặt lấy tay Ngô Bình rồi nói: “Tiên sinh, nhờ cậu dẫn con và cháu tôi rời khỏi đây, sau đó đến thành Đại Vũ tìm anh họ tôi”.  

 

Advertisement

Ngô Bình gật đầu: “Ông yên tâm, tôi sẽ làm”.  

 

Ông cụ Quý thở dài rồi nhắm mắt.

Bố của Thanh Quan cũng đã đến, sau đó lập tức đòi liều mạng với nhóm người kia, nhưng đã bị Ngô Bình cản lại, anh nói: “Ông trông Thanh Quan đi, để tôi xử lý họ”.  

 

Anh bước lên trước, người kia trừng mắt lườm anh rồi hỏi: “Cậu là ai?”  

 

Ngô Bình thờ ơ đáp: “Tôi là người qua đường nên xin ở lại”.  

 

Người kia hừ lạnh nói: “Bớt lo luyện bao đồng, biến đi!”  

 

Ngô Bình: “Các người đang tự sát đấy”.  

 

Tên kia nổi giận: “Cậu nói gì? Cậu tưởng mình là cái thá gỉ hả, giết nó!”  

 

Nhà họ Diệp luôn rất ngông, họ lập tức xách đao lên. Nhưng Ngô Bình chỉ lách người vài cái, họ đã trúng đòn rồi ngã xuống, ai cũng bị thương nặng, chưa kịp hiểu gì thì đã mất mạng. Chỉ còn tên đi đầu vẫn sống, nhưng khắp các lỗ đều chảy máu.  

 

Ngô Bình xách cổ gã lên rồi nói: “Nhà họ Diệp đúng là vô pháp vô thiên, người nhà họ Quý không thể chết vô cớ vậy được, tôi muốn hỏi chủ nhà họ Diệp xem ông ta dạy dỗ kẻ dưới thế nào”.  

 

Ra khỏi cửa là anh xách cổ người kia bay vút lên cao, sau đó tiến về phía nhà họ Diệp.  

 

Anh chỉ đi ngang qua đây, chứ không muốn có xung đột với ai, thậm chí dù anh bán đan dược cũng định tới thành Đại Vũ.  

 

Nhưng anh không ngờ nhà họ Diệp lại giết ông cụ Quý chỉ để cướp lò luyện đan. Mấy ngày qua, ông cụ đã tiếp đãi anh rất nhiệt tình, hai người cũng có chút giao tình. Giờ bạn mình bị giết, sao anh có thể khoanh tay đứng nhìn được.  

 

Người kia bị Ngô Bình xách cổ bay lên cao thì lên tục la hét trong sợ hãi. Ngô Bình bay tới khoảng không của nhà họ Diệp, ai cũng nghe thấy tiếng gào thét của tên kia nên chạy hết ra xem.  

 

Nhà của nhà họ Diệp nối liền san sát, ít cũng có hơn nghìn người ở đây. Ngô Bình đứng trên cao nhìn xuống thì thấy một đại viện lớn nhất vẫn đang sáng đèn.  

 

Anh vừa đáp xuống, đã có nhiều hộ vệ xuất hiện xung quanh, một người lạnh giọng hỏi: “Cậu là ai? Sao lại xông vào đây?”  

 

Ngô Bình ném người kia xuống đất rồi cao giọng nói: “Chủ nhà họ Diệp đâu, bò ra đây!”  

 

Nghe thấy thế, nhà họ Diệp đều sững sờ, không biết ai to gan mà dám lộng ngôn như vậy, lẽ nào chán sống rồi?  

 
 
Chương 4504


Kỳ lân vương đứng người, con người này dám tét mông nó, đúng là to gan lớn mật!  

 

“Gào!”  

 

Nó lại gầm lên.  

 

Advertisement

Chát!  

 

Ngô Bình lại đập vào đầu nó rồi mắng: “Ngoan đi!”  

 

Nói rồi, anh ném nó vào trong Động Thiên.  

Advertisement

 

Anh vừa định đi tiếp thì Kim Song Nhi nói: “Huyền Bình, chắc sào huyệt của Kỳ lân vương ở gần đây, nó đã sống ở đây nhiều năm, kiểu gì cũng có nhiều vật quý, hay mình đi tìm đi?”  

 

Ngô Bình đã bắt được cả Kỳ lân vương thì đến sào huyệt của nó cũng không phải việc quá đáng: “Được, đi thôi”.  

 

Họ đi thêm mấy chục dặm thì nhìn thấy một hang động lớn, phía trước hang có rất nhiều xương thú. Đã vào đây rồi thì hung thú có mạnh đến mấy thì cũng phải quay đầu bỏ chạy thôi, chứ đừng nói là đến gần đây tham quan.  

 

Đương nhiên Ngô Bình không sợ, anh đi đến gần hang rồi thò đầu vào nhìn. Hang này rất sâu, vì thế anh bảo mọi người chờ bên ngoài, còn mình thì đi vào trong.  

 

Sau hai ngã rẽ, anh cảm thấy nơi này rất lạnh. Anh vừa đi thêm một đoạn thì đã vào một địa động rộng lớn, ở đây có rất nhiều thịt khô. Trên các miếng thịt đều có ghi chú về thời gian, miếng gần đây nhất cũng đã vài trăm năm, hơn nữa bên ngoài còn bôi một lớp giống muối và hương liệu. Vì thế chúng vẫn ăn được, đã thế càng để lâu càng ngon.  

 

Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Con Kỳ lân vương này cũng sành ăn đấy!”  

 

Vì thế, anh đã cất hết chỗ thịt khô ấy đi.  

 

Anh đi tiếp đến huyệt động thứ hai, ở đây có yêu đan và châu báu, xem ra con Kỳ lân vương này đã giết không ít Yêu tộc.  

 

Số lượng yêu đan lên đến hơn 1000 viên, trong đó yêu đan yếu nhất cũng là cấp Yêu Hoàng, nói chung toàn đồ quý.  

 

Ngô Bình cười nói: “Nhiều yêu đan thế này cơ à!”  

 

Anh cất hết yêu đan đi, thấy phía sau vẫn còn đường nên anh lại đi tiếp. Loáng cái, anh đã đến hang động thứ ba, không gian ở đây nhỏ hơn một chút, nhưng có mấy chục loại quả.  

 

Các loại quả này dù đã để từ rất lâu nhưng không bị hỏng, vì chúng là thiên tài địa bảo.  

 

Rõ ràng, các loại quả này có vị trí đặc biệt còn hơn cả yêu đan với Kỳ lân vương.  

 

“Ừm, toàn thánh dược với thần dược cả”.  

 

Ngô Bình hài lòng cất chúng đi, khi nhìn tiếp ra phía sau thì thấy đã hết đường.  

 

Anh chuẩn bị rời đi chợt khựng lại, không biết Kỳ lân vương còn thứ gì khác nữa không, vì thế anh chui xuống lòng đất, dưới này toàn dung nham với đất đá.  
 
Chương 5195


 Ngô Bình đá tên nằm dưới đất một cái rồi nói: “Nhà các người vô pháp vô thiên, tuỳ tiện giết người cướp của. Bạn tôi là ông cụ Quý đã bị tên này giết hại, đã thế gã còn đòi cướp lò luyện đan mà tổ tiên nhà ông ấy để lại. Tôi đến hỏi xem nhà các ông dạy dỗ hạ nhân thế nào”.  

 

Người đàn ông trung niên cau mày: “Nhà tôi làm gì không cần người khác dạy! Giết có mấy người thôi mà, gì mà làm quá lên thế!”  

 

Ngô Bình: “Ý của ông là nhà ông quyền to thế mạnh nên muốn làm gì thì làm hả?”  

 

Người đàn ông: “Thế giới này là vậy đó, nắm đấm quyết định mọi thứ”.  

 

Ngô Bình: “Nếu ông đã nói vậy thì hôm nay tôi sẽ cho các người biết thế nào là lễ độ!”  

 

Người đàn ông sững sờ rồi bật cười nói: “Cậu định làm gì chúng tôi với chút tu vi ít ỏi ấy?”  

Advertisement

 

Uỳnh!  

 

Ngô Bình tung người lên cao rồi lấy một mặt gương ra. Chiếc gương này chính là pháp khí mà anh cướp được từ kẻ địch, người đó chưa kịp dùng thì đã bị anh giết.  

 

Anh truyền pháp lực vào, chiếc gương lập tức chiếu sáng xuống người đàn ông. Ông ta không ngờ Ngô Bình lại có pháp khí nên không kịp né, đành dùng toàn lực để ngưng tụ thành một tấm lá chắn che trước người.  

 

Gương chiếu sáng xuống tấm lá chắn rồi đập thủng nó, sau đó đánh trúng người đàn ông. Ông ta hét lên đau đớn rồi hoá đá rồi vỡ tan tành.  

 

Đây là lần đầu Ngô Bình dùng chiếc gương này, anh cũng không ngờ nó có khả năng hoá đá kẻ thù.  

 

“Cái gì?”, thấy người đàn ông đã bị giết, những người khác đều hốt hoảng rồi hô lên.  

 

Ngô Bình chiếu gương khắp xung quanh, nó chiếu xuống ai là người đó hoá đá rồi vỡ tan.  

 

Loáng cái, các cao thủ của nhà họ Diệp đã chết như ngả dạ, có người gầm lên: “Dừng tay!”  

 

Mười phù quang bay từ xa tới, sau đó kết thành một đại trận trên không rồi nổ tung, hoá thành một tấm lưới lửa ụp xuống người Ngô Bình.  

 

Người ra tay là cường giả ở tầng thứ 10 Bí cảnh, vừa tấn công đã tung sát chiêu.  

 

Ngô Bình ngưng tụ chân phù xong thì cũng có thời gian vẽ bùa chú, vù thế đã tích được khá nhiều bùa. Anh vung tay lên, bảy lá bùa bay ra rồi bùng nổ trong không trung, sau đó hoá thành một tấm màn chắn.  

 

Hai bên va chạm, một tiếng động lớn vang lên.  

 

Một người đàn ông trung niên khác bay tới rồi nhìn Ngô Bình bằng đôi mắt đầy sát khí: “Súc sinh, ta phải giết ngươi!”  

 

Ngô Bình cười lnahj: “Ông là gia chủ của nhà họ Diệp hả?”  

 

Người đàn ông lạnh giọng nói: “Ta là Diệp Thành Quân - gia chủ của nhà họ Diệp, ngươi chờ chết đi”.  

 

Ông ta vung tay phải lên, năm phù quang bay ra rồi kết thành sát trận ở trên cao. Vô vàn sát quang xoay trong rồi hoá thành các quả cầu lửa tấn công Ngô Bình.  

 
 
Chương 4505


Anh sầm mặt hỏi: “Là anh giết họ à?”  

 

Người thanh niên đang nói chuyện với Kim Song Nhi đi giày da và mặc giáp, tuy miệng cười nhưng ánh mắt rất lạnh.  

 

Kim Song Nhi cũng có vẻ giận dữ đang định cãi nhau với hắn, nhưng có một cô gái đứng sau người thanh niên, cô ta ăn mặc diêm dúa, gương mặt lại khá giống Kim Song Nhi.  

 

Người đàn ông nghe thấy tiếng Ngô Bình thì ngoảnh lại nhìn anh: “Ra vẫn còn người sống ở đây, đúng là tôi đã giết họ, cậu thì chuẩn bị đi”.  

Advertisement

 

Kim Song Nhi nhăn mặt nói: “Anh rể, anh ấy là Huyền Bình - chồng sắp cưới của em”.  

 

Người thanh niên cau mày: “Em định lấy Nhân tộc ư?”, nói rồi, hắn lắc đầu, như thể không thể hiểu tại sao Kim Song Nhi lại chọn lựa như vậy.  

 

Advertisement

Kim Song Nhi: “Nhân tộc thì làm sao? Bố em cũng là Nhân tộc mà”.  

 

Tên này không phải con người, mà là một thiên kiêu của Thần tộc, khí tức của hắn rất mạnh, hắn nhìn Ngô Bình rồi nói: “Cậu vào hang của Kỳ lân vương chắc chắn có thu hoạch rồi, mau đưa đây cho tôi”.  

 

Ngô Bình nhìn bốn thi thể dưới đất rồi nói: “Họ không đắc tội với anh, sao anh lại giết họ?”  

 

Người thanh niên cười phá lên: “Tôi chẳng may giẫm trúng mấy con kiến thôi mà, nên chúng có làm gì tôi hay không thì tôi cũng không quan tâm”.  

 

Kim Song Nhi thở dài nói: “Huyền Bình, em xin lỗi vì đã không cản được anh ấy”.  

 

Ngô Bình lắc đầu: “Thần tộc luôn coi mình là nhất, ai cũng mắc bệnh thần kinh nên không nghe ai khuyên đâu”.  

 

Người đàn ông nổi giận: “Con người hèn mọn, cậu biết tôi là ai không hả?”  

 

Cô gái đứng sau tên kia lạnh mặt nói: “Song Nhi, em cho cậu ta biết thân phận của anh rể em đi”.  

 

Kim Song Nhi cau mày: “Chị hai, tốt nhất chị nên cản chồng mình lại, anh ấy không phải đối thủ của Huyền Bình đâu”.  

 

Cô gái tỏ vẻ khinh bỉ: “Không phải đối thủ ư? Anh ấy đứng thứ bảy trên bảng thiên kiêu của Thần tộc, vậy mà em dám nói không đánh lại một Nhân tộc à?”  

 

Kim Song Nhi thở dài nói: “Chị, em không đùa đâu, chị trông chồng mình cho cẩn thận, nhỡ anh ấy làm Huyền Bình nổi giận thì hậu quả khó lường đấy”.  

 

Đương nhiên Kim Song Nhi biết sức mạnh của Ngô Bình nên mới nói vậy.  

 

Người đàn ông nổi giận ngất trời: “Kim Song Nhi, cô đang xỉ nhục tôi đấy à? Được, giờ tôi sẽ giết nó luôn, để cô biết thế nào là thiên kiêu của Thần tộc”.  

 

Uỳnh!  

 

Hắn vừa cất bước thì đã có ba nghìn thần ma xuất hiện sau lưng, khí tức của con nài cũng mạnh.  

 

“Thấy sao hả? Sức mạnh của các thần ma này đều tương đương với Đạo Quân của Nhân tộc đấy, giờ cậu còn nghĩ mình thắng được tôi nữa không?”  

 

Có rất nhiều tia sáng xuất hiện phía sau Ngô Bình, tương trưng cho các tuyệt học kỷ nguyên, mỗi tuyệt học đều chứa sức mạnh có thể giết chết một Đạo Tôn.  
 
Chương 5196


 Diệp Thành Quân ngẩn ra ở trên cao, không biết Ngô Bình đã đi đâu.  

 

Trong lúc ông ta đang nghi hoặc thì chợt thấy phần cổ trống trải, sau đó ông ta đã nhìn thấy lưng mình, tầm nhìn cũng kéo gần với cơ thể.  

 

Một cái đầu rơi từ trên cao xuống, sau đó đến thi thể của Diệp Thành Quân rơi theo. Tận khi chết rồi, ông ta cũng không rõ vì sao mình chết! Phải biết rằng ông ta đã là cường giả tầng thứ mười Bí cảnh, nắm giữ rất nhiều tài năng mà vẫn không có cơ hội thi triển khi đối diện với Ngô Bình.  

 

Các quả cầu lửa liên tục rơi xuống, khiến cả viện chìm trong biển lửa. Còn Ngô Bình không biết đã đi đâu.  

 

Anh phóng thần niệm ra để lục tìm đồ của nhà họ Diệp, nếu anh đã ra ta thì phải luyện triệt để, vơ vét sạch nhà họ, khiến họ không thể trở mình được nữa.  

 

Cuối cùng, anh đã tìm thấy một lò luyện đan chất lượng khá tốt trong một phòng luyện đan, ít cũng tốt hơn lò luyện của nhà họ Quý, vì nó thuộc cấp thượng phẩm rồi.  

Advertisement

 

Anh còn tìm thấy rất nhiều linh dược quý trong kho thuốc của nhà họ Diệp, anh lấy mấy cái túi lớn rồi nhét hết dược diệu vào, sau đó khiêng cả lò luyện đi cùng.  

 

Sau khi mang các thứ về nhà họ Quý, anh quay lại nhà họ Diệp để bắt mấy quản gia nhà họ, gặng hỏi nơi cất tiền, sau đó đi làm thêm quả nữa. Tiện thể, anh còn đập vỡ hết các lò luyện đan còn lại của nhà họ Diệp.  

 

Khi mặt trời lên cao, nhà họ Diệp đã cháy lớn, tất cả vật quý cũng tiêu tan. Đương nhiên, Ngô Bình cũng đã lấy đi không ít đồ.  

 

Người nhà họ Diệp gào khóc, nhưng không thể cứu vãn được gì, đành nhìn cả gia tộc bị chôn vùi.  

 

Trả thù cho ông cụ Quý xong, người nhà họ Lý đã mang theo của cải rồi cùng Ngô Bình đến thành Đại Vũ.  

 

Sau khi rời khỏi thành, Ngô Bình đã thi triển thuật độn thổ, bọn họ nhanh chóng tới gần thành Đại Vũ rồi đi vào trong thành.

Bố con Thanh Quan đã tới tìm anh họ của ông cụ Quý, người đó cũng khá có thế lực ở thành này nên đã nhanh chóng thu xếp chỗ ở cho họ và ngỏ ý sẽ chăm sóc cho họ.  

 

Anh họ của ông cụ Quý trông không già lắm, thoạt nhìn chỉ khoảng 50 tuổi, ông ấy để đầu trọc, mặc đồ màu đen, gương mặt khá uy nghiêm. Người này họ Phùng, tên là Phùng Tuấn Bảo.  

 

Phùng Tuấn Bảo thu xếp cho người nhà họ Quý xong thì chuẩn bị một căn nhà để nhóm củ Ngô Bình ở.  

 

Sau đó, ông ấy đã mời anh đến nhà mình rồi nhiệt tình tiếp đón: “Không ngờ em họ của tôi lại bị người ta giết như vậy, may mà có tiên sinh đã ra tay trả thù giúp”.  

 

Ngô Bình: “Tôi đã hứa với ông cụ Quý là đưa người nhà của ông ấy đến thành Đại Vũ, sau này phiền ông để mắt tới họ”.  

 

Phùng Tuấn Bảo: “Đương nhiên rồi”.  

 

Hai người trò chn một lát rồi nói vào chuyện chính, Phùng Tuấn Bảo: “Lần trước, đan dược mà em họ tôi nhờ tôi đấu giá là của tiên sinh ạ?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Đúng thế, lần này tôi đến đây cũng để bàn chuyện hợp tác”.  

 

Phùng Tuấn Bảo vội hỏi: “Tiên sinh đang có bao nhiêu đan dược?”  

 

Ngô Bình: “Mấy chục viên”.  

 
 
Chương 4506


Ngô Bình cười mỉa: “Nể tình anh là anh rể của Song Nhi, không tôi đã đấm vỡ đầu anh rồi”.  

 

Thiên kiêu kia càng thêm nhăn nhó mặt mày.  

 

Chị của Kim Song Nhi còn khó chịu hơn, cô ta vừa tỏ vẻ coi thường Ngô Bình, nghĩ anh không xưng với em gái mình. Nhưng thoắt cái, người đàn ông của cô ta đã sợ đến tái mét mặt, đúng là mất hết thể diện”.  

 

“Cậu đừng có ngông”, cô chị không nhịn được nói.  

 

Advertisement

Chát!  

 

Ngô Bình tát cho cô ta một cái rồi hỏi: “Thế tôi làm vậy thì được gọi là gì?”  

 

Chị của Kim Song Nhi sững người: “Cậu dám đánh tôi!”  

Advertisement

 

Chồng chị Kim Song Nhi trừng mắt lườm cô ta như muốn nói: cô mà nói thêm câu nữa thì tôi cũng tát cô đấy!  

 

Ngô Bình: “Tôi nói rồi, tôi không giết anh là nể mặt Song Nhi. Nhưng nếu các người không biết điều thì đừng trách tôi”.  

 

Chị của Kim Song Nhi cảm thấy rất nhục nhã, một Nhân tộc mà cô ta coi thường dám huênh hoang vậy sao?  

 

Kim Song Nhi chán nản nói: “Chị, em biết chị rất kiêu ngạo, nhưng chị chưa đủ trình để ra vẻ với Ngô Bình đâu, đến bố mình gặp anh ấy còn phải nể nữa mà”.  

 

Cô chị ngẩn người: “Bố cũng phải nể cậu ta ư?”  

 

Kim Song Nhi không giải thích mà nói: “Lát chị sẽ biết”, sau đó, cô ấy kéo Ngô Bình đi tiếp.  

 

Vợ chồng cô chị lẽo đẽo theo sau.  

 

“Cậu ta giỏi lắm à?”, cô chị không nuốt trôi cục tức nên lén hỏi chồng mình.  

 

Chồng cô ta nhăn mặt nói: “Nếu cậu ta không mạnh thì anh rút lui làm gì? Khi cậu ta phóng khí tức ra, anh thấy mình như sắp chết đến nơi. So với cậu ta thì anh chỉ là một con kiến thôi”.  

 

Cô chị biến sắc mặt: “Thế thì mạnh thật!”  

 

Tên kia gật đầu: “Ừ, anh đoán cậu ta phải là cao thủ cấp Thánh Vương rồi”.  

 

“Thế thì cũng cấp với bố mình à?”, cô chị sững sờ, cuối cùng đã hiểu tại sao Kim Song Nhi lại nói vậy, bố họ cũng phải nể Ngô Bình.  

 

Ngô Bình cố ý đi chậm, khi họ đến núi Thiên La, các khách khứa khác gần như đã đến đủ. Bọn họ nhanh chóng đáp xuống trước một đại điện trên núi.  

 

Cung điện này rất rộng, nhưng giờ cũng chật kín người, họ đều đến để chúc thọ Minh Đà Thánh Vương - bố của Kim Song Nhi.  

 

Kim Song Nhi tươi cười bước vào cùng Ngô Bình, có một lối đi ở giữa đại điện, khách khứa đứng hai bên. Có hai người đang ngồi ở cuối đầu bên kia, một người là Minh Đà Thánh Vương, người còn lại là Vương Mẫu.  

 

Kim Song Nhi dâng một hạt châu lên bằng hai tay rồi cười nói: “Song Nhi tặng quà mừng thọ cho bố ạ”.  

 

Nói rồi, cô ấy đưa hạt châu cho người hầu của Minh Đà Thánh Vương, sau đó cùng Ngô Bình đi tới cạnh Minh Đà Thánh Vương và Vương Mẫu.  

 

Minh Đà Thánh Vương có mái tóc hoa tiêu, gương mặt không còn trẻ trung nữa, nhưng rất hiền hoà.  

 

Ngô Bình hành lễ: “Lý Huyền Bình tham kiến Thánh Vương, Vương Mẫu”.  
 
Chương 5197


 Phùng Tuấn Bảo kích động tới mức toàn thân run rẩy: “Đan dược cấp bốn cực phẩm và cấp sáu thượng thượng phẩm ư! Trời ơi, tiên sinh là thầy luyện đan cấp sáu ạ?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Tôi chưa đi kiểm tra cấp bậc thân phận thầy luyện đan, nhưng đúng là tôi có thể luyện chế được đan dược cấp sáu”.  

 

Phùng Tuấn Bảo hít sâu một hơi: “Tiên sinh, tôi sẽ chuẩn bị đấu giá ngay. Tiên sinh tạm thời cứ ở lại đây, có gì cần thì cứ sai người đến gọi tôi là được”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Khi đến đây, tôi nhìn thấy thành này cũng có đan đường và hiệu thuốc, mấy hôm tới tôi muốn đi tham quan, tiện thể luyện chế thêm mấy lò đan dược”.  

 

Anh đã lấy được khá nhiều linh dược và lò luyện đan của nhà họ Diệp, vừa hay có thể luyện chế mấy loại đan dược mới.  

 

Phùng Tuấn Bảo nghe xong thì vội nói: “Tiên sinh, vừa hay tôi đang có mấy phương thức luyện đan, không biết tiên sinh có hứng thú không?”  

Advertisement

 

Ngô Bình cười hỏi: “Thế à, đưa tôi xem nào”.  

 

Phùng Tuấn Bảo: “Tiên sinh chờ một lát, tôi sẽ đi lấy ngay”.  

 

Đây là các phương thức luyện đan mà Phùng Tuấn Bảo thu thập được và luôn coi như bảo bối, chưa từng nói cho ai biết hay cho ai xem. Nhưng Ngô Bình không phải người bình thường, anh là một thầy luyện đan cực giỏi nên đã đủ tư cách được ông ấy chia sẻ.  

 

Loáng cái, Phùng Tuấn Bảo đã mang bốn phương thức luyện đan đến rồi đưa cho Ngô Bình bằng hai tay.  

 

Ngô Bình đọc lướt nhanh qua rồi khẽ sưng sờ. Bốn phương thức luyện đan này có hai cái là đan dược cấp bảy, một loại là đan dược cấp tám, cuối cùng là một đan dược cấp chín. Điều này có nghĩa là chỉ thầy luyện đan cấp bảy trở lên mới có thể luyện chế được các loại đan dược này.  

 

Phùng Tuấn Bảo nhìn vẻ mặt của Ngô Bình, thấy anh không có thái độ gì thì không nhịn được hỏi: “Tiên sinh, các phương thức này thế nào?”  

 

Ngô Bình không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Ông đã gặp thầy luyện đan cấp bảy bao giờ chưa?”  

 

Phùng Tuấn Bảo cười ngượng lắc đầu: “Thầy luyện đan cấp bảy quá cao quý nên sao tôi gặp được. Nhưng tôi biết hoàng triều Bách Nạp ở phía Tây có một thầy luyện đan cấp bảy, người này rất được coi trọng, đến hoàng đế còn phải nể mặt phần nào”.  

 

Ngô Bình: “Trong các phương thức ông đưa cho tôi, đan dược thấp nhất đã là cấp bảy nên hơi khó luyện chế”.  

 

Phùng Tuấn Bảo đầy vẻ mong chờ: “Tiên sinh có làm được không ạ?”  

 

Ngô Bình lấy một phương thức luyện đan ra rồi hỏi: “Ông có thể tìm được các dược liệu này cho tôi không?”  

 

Phùng Tuấn Bảo cười nói: “Tôi đã bắt đầu thu thập dược liệu của hai đan dược cấp bảy này từ mười năm trước, hiện giờ đã gom đủ một loại, loại kia thì vẫn thiếu hai vị thuốc”.  

 

Ngô Bình thoáng ngạc nhiên: “Gom đủ được một loại thôi cũng là siêu rồi, số dược liệu của ông đủ luyện mấy lò?”  

 

Phùng Tuấn Bảo: “Bốn đến năm lò”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Tôi có thể thử, nếu thành công thì tôi sẽ đưa cho ông ba viên”.  

 

Phùng Tuấn Bảo kích động nói: “Được ạ”.  

 
 
Chương 4507


 Kim Song Nhi cười nói: “Bố không phát hiện ra Huyền Bình có gì là lạ ạ?”  

 

Minh Đà Thánh Vương cười nói: “Cậu ấy là Đại Thánh chứ gì?”  

 

Kim Song Nhi cười hì hì: “Vâng, Huyền Bình và bố cùng đi chung con đường”.  

 

Minh Đà Thánh Vương nói: “Nếu không thế thì cậu ấy đã chẳng ở đây”.  

Advertisement

 

“Cuối cùng tam muội cũng tìm thấy ý trung lang rồi à?”  

 

Mọi người nhìn qua thì thấy có một nam một nữ đi từ bên ngoài vào. Cô gái rất xinh, còn người đàn ông thì mọc đầy vảy vàng trên mặt, khí tức Yêu tộc lộ ra rõ ràng.  

 

Advertisement

Kim Song Nhi nhỏ giọng nói: “Huyền Bình, đây là chị cả và chồng chị ấy”.  

 

Người đang nói chính là chồng chị cả của Kim Song Nhi, gã bước nhanh tới trước mặt Minh Đà Thánh Vương và Vương Mẫu, sau đó cố ý đứng chắn trước mặt Ngô Bình rồi nói: “Con rể tham kiến nhạc phụ, nhạc mẫu đại nhân, đây là quà của con ạ”.  

 

Gã dâng một cái đàn cổ lên bằng hai tay, thấy thế, Minh Đà Thánh Vương ngạc nhiên hỏi: “Đây là thứ gì vậy?”  

 

Chồng chị cả cười nói: “Nhạc phụ đại nhân, đây chính là đàn Nữ Oa mà người xưa mô phỏng lại. Tuy không bằng đàn Nữ Oa thật, nhưng cũng có uy lực nhất định”.  

 

Minh Đà Thánh Vương vui vẻ nói: “Được lắm, con thật có lòng!”  

 

Sau đó, tên kia nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Quà của cậu đâu?”  

 

Ngô Bình: “Quà của tôi không thấy được”.  

 

Chồng chị cả cười khẩy: “Không thấy được ư? Chắc chưa chuẩn bị chứ gì, lần đầu ra mắt mà lại không có quà, đúng là kém!”  

 

Vương Mẫu cau mày nói: “Thất Lang, Song Nhi đã tặng quà rồi”.  

 

Chị cả chợt cười nói: “Tam muội, chồng tương lai của em căn cơ quá!”  

 

Ngô Bình mặc kệ họ rồi nói với Minh Đà Thánh Vương: “Thánh Vương, một nửa cơ thể của người đang suy kiệt, tình hình này ít cũng kéo dài một trăm năm rồi phải không ạ?”  

 

Nghe thấy thế, mọi người đều ngẩn ra, không biết Ngô Bình định làm gì, nhưng Minh Đà Thánh Vương chợt nói: “Đúng, vừa tròn 100 năm đây, sao cậu biết?”  

 

Ngô Bình: “Con là một y tiên nên đương nhiên có thể phát hiện ra. Đạo của Thánh Vương có thiếu sót, khiến cơ thể của người hình thành hai luồng sức mạnh, một luồng sống, một luồng chết. Hơn nữa nếu con đoán không nhầm thì hai luồng sức mạnh trong cơ thể người ngày càng xung đột với nhau. Nếu cứ để như vậy thì chắc chắn người sẽ chết trong vòng 100 năm nữa”.  

 

Tất cả mọi người đều sững sờ khi nghe thấy vậy.  

 

Minh Đà Thánh Vương vẫn bình thản hỏi: “Thế cậu có cách chữa trị không?”  

 

Ngô Bình cười đáp: “Đó chính là quà mừng thọ của con”.  

 

Sau đó, Minh Đà Thánh Vương không thể kiềm chế cảm xúc được nữa mà hỏi: “Cậu có cách ư?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Xin Thánh Vương tới một nơi yên tĩnh rồi mình nói chuyện tiếp ạ”.  
 
Chương 5198


 Phùng Tuấn Bảo cười nói: “Vâng, tôi sẽ sai người mang dược liệu đến ngay”.  

 

Một lát sau, Phùng Tuấn Bảo đã đi ngay. Nửa tiếng sau, ông ấy đã đích thân mang dược liệu tới.  

 

Tiễn Phùng Tuấn Bảo đi rồi, Ngô Bình đi tới một căn phòng yên tĩnh. Anh lấy lò luyện đan lấy được của nhà họ Diệp ra rồi bắt đầu rửa lò và làm ấm, chuẩn bị luyện chế một loại đan dược cấp bảy.  

 

Nhà Phùng Tuấn Bảo giàu thế này mà mất mười năm mới thu thập đủ dược liệu, chứng tỏ đan dược này rất quý.  

 

Ngô Bình không muốn lãng phí dược liệu nên trước khi luyện đan, anh đã nghiên cứu rất kỹ, đan dược này có tên là Bí Thai Đan.  

 

Nó là bước chuẩn bị để ngưng tụ bí thai cho tầng thứ bảy Bí Anh của Bí cảnh. Nếu ngưng tụ bí anh thành công thì có thể trực tiếp hấp thu sức mạnh của vũ trụ chính, từ đó trở thành một đại cao thủ thật sự.  

 

Advertisement

Nhưng Bí Thai cực khó tu luyện. Từ xưa đến nay, trong gần 400 tu sĩ tầng thứ bảy của Bí cảnh, chỉ có một người có thể kết thành bí thai.  

 

Vì thế cảnh giới Bí Thai là niềm ao ước của tất cả tu sĩ tầng thứ bảy Bí cảnh. Trong khi đó, Bí Thai Đan có thể gia tăng tỉ lệ thành công cho quá trình này.  

 

Tu sĩ bình thưởng chỉ có một phần bốn trăm phần trăm tỉ lể thành công, nhưng uống Bí Thai Đan vào rồi thì tỉ lệ thành công sẽ được nâng lên là một phần mười phần trăm.  

 

Dù Ngô Bình chưa tu luyện đến cảnh giới Bí Thai, nhưng anh đã có hiểu biết rất rõ về cảnh giới này.  

 

Sau hai, ba tiếng suy ngẫm, anh mới bắt đầu luyện chế lò đầu tiên.  

 

Rất nhanh, anh đã hoàn thành xong lò đầu. Tuy thành công, nhưng thành phẩm chưa được như ý, chỉ có ba viên đan dược cấp bảy trung phẩm.  

 

Anh suy nghĩ thêm rồi điều chỉnh lại tỉ lệ của dược liệu, tăng thêm hai trình tự. Kết quả là thành phẩm của lò thứ hai là bốn viên cấp bảy thượng phẩm.  

 

Anh biết rõ vì mình chưa đến tầng thứ bảy Bí Cảnh nên không thể luyện chế đan dược này quá hoàn hảo được, cùng lắm chỉ đạt đến cấp thượng thượng phẩm thôi, chứ tuyệt phẩm hay cực phẩm là điều không thể.  

 

Quả nhiên, lò thứ ba đã cho ra bốn viên đan dược thượng thượng phẩm.  

 

Luyện xong lò thứ ba, Ngô Bình thấy đã đến sáng hôm sau, anh mở cửa đi ra rồi sai người đi gọi Phùng Tuấn Bảo.  

 



 

 

Phùng Tuấn Bảo mừng rỡ: “Quá tốt rồi!”  

 

Thật ra đừng nói là trung phẩm, dù là hạ phẩm hay thậm chí thấp hơn một cấp nữa thì Phùng Tuấn Bảo vẫn chấp nhận được, dẫu sao đây cũng là đan dược cấp bảy.  

 

Ngô Bình đưa chiếc bình có ba viên đan dược cho Phùng Tuấn Bảo rồi nói: “Tôi cho ông ba viên đúng như đã hứa”.  

 

Phùng Tuấn Bảo nhận lấy rồi nói: “Cảm ơn tiên sinh”.  

 

Ngô Bình: “Buổi bán đấu giá tiến hành đến đâu rồi?”  

 
 
Chương 4508


 “Thì ra tu hành của Minh Đà Thánh Vương có vấn đề, hơn nữa chỉ sống được 100 năm nữa, bất ngờ thật đấy!”  

 

“Người này to gan thật, dám nói chuyện bí mật ấy ra trước mặt bao người thế này, không sợ Thánh Vương giận rồi giết luôn sao?”  

 

“Người ta đã dám nói ra thì chắc chắn phải có cách chữa trị”.  

Advertisement

 

Đủ mọi lời bàn tán phát ra, chồng chị cả hừ lạnh nói: “Việc tu hành của Thánh Vương có vấn đề mà cậu ta đòi chữa được à?”  

 

Chị cả cũng nổi giận nói: “Đúng thế, chắc chắn là chém gió thôi, lát mà không chữa được thì ăn đủ”.  

Advertisement

 

Kim Song Nhi cau mày nói: “Chị cả, nếu Huyền Bình chữa được thì là chuyện tốt mà”.  

 

Chị cả lườm cô ấy: “Em ngốc lắm, cậu ta là tên lừa đảo đấy, chỉ có em mới tin”.  

 

Vương Mẫu: “Đừng nói nữa, cứ chờ thì biết thôi”.  

 

Minh Đà Thánh Vương mời Ngô Bình sang một phòng khác xong thì nói: “Huyền Bình, tôi rõ cơ thể của mình nhất, hai sức mạnh đang tranh đấu với nhau ngày càng kịch liệt. Tôi đang dùng phần lớn sức mạnh để áp chế chúng, cậu nói không sai, chưa tới một trăm năm nữa tôi sẽ không khống chế được chúng nữa. Vì càng ngàng chúng càng mạnh hơn”.

Ngô Bình: “Hai nguồn sức mạnh này có liên quan đến đạo của Thánh Vương, nếu muốn tôi chữa trị, Thánh Vương phải truyền thụ đạo của người cho con biết”.  

 

Minh Đà Thánh Vương gật đầu: “Đạo của tôi tên là Sinh Tử, Sinh Tử giống như âm dương, vạn vật trên đời đều có thể chia làm sinh - tử, sống – chết, sống là linh, chết hóa vật. Chỉ cần có thể vận chuyển hai năng lượng Sinh - tử này thì có thể tạo ra sinh vật, thu hoạch sinh mệnh, cường hóa bản thân, làm người khác suy yếu”.  

 

Sau đó ông ấy truyền hết toàn bộ pháp thần truyền của đạo mình cho Ngô Bình.  

 

Sau khi lĩnh hội được đại đạo của đối phương, Ngô Bình cũng có chút thu hoạch, đồng thời anh cũng phát hiện ra vấn đề mà đạo của anh đang gặp phải, chính là thiếu phương tiện quy định sống và chết.  

 

Vì tu luyện quá lâu, trong người Minh Đà Thánh Vương có thêm một loại năng lượng Tử vong và một năng lượng Sinh, mỗi khi giết một người, năng lượng Tử vong mạnh hơn một chút, khi ông ấy cứu một người, năng lượng Sinh trở nên mạnh hơn.  

 

Dần dà hai năng lượng này tự có ý thức của mình, đều muốn mở rộng địa bàn của mình. Hơn nữa chúng tương sinh tương khắc, trở thành khắc tinh của nhau, đều muốn tiêu diệt đối phương.  

 

Nhưng hai sức mạnh đấu tới đấu lui lại ngày càng mạnh, về sau ngay cả Minh Đà Thánh Vương cũng dần dần không thể áp chế được, khi ông ấy là Đại Thánh thì không sao, nhưng một khi đã trở thành Thánh Vương thì hai sức mạnh biến chất.  

 

Giờ đây trong người Minh Đà Thánh Vương, hai nguồn năng lượng đã lần lượt mở ra một thế giới, đó là thế giới Tử Vong và thế giới Trường Sinh. Hai thế giới lại lần lượt sản sinh ra rất nhiều sinh vật, chúng không ngừng chiến đấu chém giết để thôn tính thế giới của nhau, độc chiếm sức mạnh và cơ thể của Minh Đà Thánh Vương.  

 
 
Chương 5199


Phùng Tuấn Bảo: “Có một ít dược liệu cùng mấy bình đan dược đựng đan dược chưa rõ tên của vũ trụ chính. Nhưng một khi mở các bình đan dược ấy ra thì phải uống đan dược ở bên trong ngay, không thì sẽ mất dược lực”.  

 

Ngô Bình nổi hứng: “Thế tôi phải đến xem mới được”.  

 

Phùng Tuấn Bảo đi rồi, Ngô Bình đến đan đường ở đây trước. Đan đường của thành Đại Vũ không phải của nhà họ Diệp, mà thuộc một thế gia luyện đan khác. Thầy luyện đan của thế gia này giỏi hơn thầy luyện đan của nhà họ Diệp, là một thầy luyện đan cấp năm.  

 

Ngô Bình vẫn mua ba viên đan dược mang về nghiên cứu, sau đó đến hiệu thuốc mua ít dược liệu.  

 

Khi anh về đến nhà thì buổi đấu giá cũng sắp diễn ra, vì thế anh cùng Phùng Tuấn Bảo đã đến đó.  

 

Buổi đấu giá diễn ra ở một toàn nhà cao bảy tầng, diện tích mỗi tầng đều đủ chứa cả nghìn người. Lúc này, buổi đấu giá được tổ chức từ tầng một lên tầng ba, người đến tham gia đã đông nghịt.  

Advertisement

 

Đương nhiên, ngoài hoạt động đấu giá ở các tầng bên dưới ra, thì tầng bốn đến tầng bảy cũng bán nhiều đồ vật, từ bí phù, pháp khí, cho đến đan dược, dược liệu và cả công pháp.  

 

Phùng Tuấn Bảo là một trong những người tổ chức nên ông ấy được ngồi ở vị trí trong phòng bao trên tầng ba, có thể quan sát hết toàn cảnh buổi đấu giá ở bên dưới.  

 

Không gian trong phòng này rất rộng, có hai cô gái đẹp phục vụ trà nước cho họ.  

 

Sau đó, người dẫn chương trình đã lên sân khấu khuấy động không khí, sau bài diễn thuyết mở màn, anh ta nói: “Sau đây, chúng ta sẽ đến với vật phẩm đấu giá đầu tiên, đó là một thanh đoản kiếm đến từ vũ trụ chính”.  

 

Có người bế một cái khay có vải đỏ che bên trên tới, sau đó để lên bàn.  

 

Người dẫn chương trình vén cái khăn ra, để lộ một phần ba của thanh trường kiếm, lưỡi kiếm loé sáng, toả ra sát khí lạnh lẽo.  

 

Trông thấy nó, Ngô Bình lắc đầu, không có cảm xúc gì.  

 

Phùng Tuấn Bảo: “Tiên sinh có thích thanh kiếm này không? Nếu thích thì tôi sẽ mua”.  

 

Trước đó, Ngô Bình đã có một con dao găm của vũ trụ chính rồi, chất lượng của nó hơn thanh đoản kiếm này nhiều nên nah nói: “Thanh kiếm này chỉ là một thứ bình thường ở vũ trụ chính, đương nhiên nếu có người dùng nó để giết người thì uy lực cũng khá mạnh, nhưng chưa đủ tầm với tôi”.  

 

Phùng Tuấn Bảo gật đầu: “Tiên sinh thật tinh mắt”.  

 

Mọi người bắt đầu trả giá, Ngô Bình hỏi Phùng Tuấn Bảo: “Ông có biết mấy nơi hư thực giao thoa ở thế giới này không?”  

 

Phùng Tuấn Bảo: “Có, đi thêm vài nghìn dặm về phía Tây sẽ tới một khu rừng nguy hiểm tên là Hồng Nguyệt Nguỵ Lâm. Với chúng ta mà nói thì đây là một nơi vô cùng nguy hiểm, từng có không biết bao người chôn xác ở đó. Nhưng ở đó cũng không thiếu đồ quý, đến người của vũ trụ chính còn tới tìm kiếm nữa mà. Đương nhiên chúng ta không thể so với người của vũ trụ chính được”.  

 

Ngô Bình thầm nghĩ người của vũ trụ chính cũng bình thường thôi, khi ở vũ trụ Minh Cổ, anh đã từng giết tu sĩ của vũ trụ chính rồi.  

 

“Tu sĩ ở mình mà vào đó thì sẽ có ảnh hưởng không tốt à?”  

 

Phùng Tuấn Bảo: “Vâng, nhưng cụ thể ra sao thì tôi không rõ, chỉ có đích thân vào trải nghiệm thì mới biết được”.  

 
 
Chương 4509


 Ngô Bình cười nói: “Thật ra đây cũng là kiếp Thánh Vương, một khi vượt qua được thì không còn xa nữa là có thể trở thành Thánh Hoàng”.  

 

Minh Đà Thánh Vương cúi người với Ngô Bình: “Cảm ơn đã chỉ bảo”.  

 

Ngô Bình đáp trả: “Thánh Vương khách sáo rồi, con không dám nhận”.  

 

Khi hai người quay lại đại điện, những lời bàn tán đã biến mất, mọi người đều nhìn Minh Đà Thánh Vương muốn biết kết quả thế nào”.  

Advertisement

 

Minh Đà Thánh Vương cười nói: “Con rể tương lai này của tôi đã nghĩ giúp cho tôi cách chữa trị, để các vị phải lo lắng rồi, tôi xin mời các vị một ly”.  

 

Anh rể cả sửng sốt, lẽ nào cậu ta có cách thật sao?  

 

Advertisement

Kim Song Nhi cười nói: “Huyền Bình, anh giỏi quá”.  

 

Ngô Bình nói: “Chuyện nhỏ ấy mà”.  

 

Chị cả lạnh lùng nói: “Tốt nhất là cậu không lừa gạt gì bố, bằng không tôi sẽ không bỏ qua cho cậu”.  

 

Ngô Bình trước giờ không để tâm đến họ, nghe cô ta liên tục nói móc mỉa bèn nói: “Lẽ nào chị biết nhiều hơn Thánh Vương?”  

 

Chị cả nổi giận nói: “Cậu dám nói chuyện với tôi thế à?”  

 

Ngô Bình: “Chị chẳng qua chỉ gả cho một tên vô dụng Yêu tộc tôi, ai cho chị tự hào như thế vậy?”  

 

Anh rể cả tức giận: “Cậu nói ai vô dụng?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Nếu tai anh không có vấn đề chắc hẳn biết người tôi nói là anh”.  

 

“Cậu muốn chết!”  

 

Hắn vừa định ra tay, Ngô Bình nói: “Đây là nơi tổ chức tiệc mừng thọ, đánh nhau chảy máu không hay chút nào. Hay là thế này nhé, tôi sẽ ở lại Nữ Oa Giới vài ngày, sau hôm nay hoan nghênh các người đến khiêu chiến với tôi bất cứ lúc nào. Đến lúc đó tôi cũng sẽ cho anh biết rõ bản thân anh vô dụng đến mức nào”.  

 

Người anh rể đó tức giận đến mức sắp thổ huyết, hắn hung hăng trợn mắt nhìn Ngô Bình: “Được thôi, đến lúc đó tôi sẽ khiến cậu sống không bằng chết”.  

 

Anh rể thứ hai ở cách đó không xa nhìn thấy anh rể cả nghiến răng nghiến lợi, nở nụ cười mỉa. Sở dĩ hắn đến muộn là vì chặn đường anh rể cả trên đường đi, sau đó cố ý tạo gây mâu thuẫn khiến anh rể này nhắm ngay vào Ngô Bình.  

 

Vương Mẫu không quan tâm đến tranh đấu của hai người, thế giới này chỉ có cường giả mới là tôn thánh, không hề có đạo lý gì cả, Minh Đà Thánh Vương càng làm như không thấy.  

 

Bữa tiệc tiếp tục diễn ra, khách mời đến từ khắp nơi lần lượt đem quà của mình lên tặng.  

 

Đến khi bữa tiệc kết thúc đã muộn rồi. Minh Đà Thánh Vương và Vương Mâu chủ trì bữa tiệc gia đình, nói là tiệc gia đình nhưng quy mô lại không hề nhỏ, có đến mấy trăm người tham gia.  

 

Đi ăn bữa tiệc này, Ngô Bình đã quen được với không ít người.  

 

Anh rể cả uống khá nhiều rượu, càng nhìn Ngô Bình càng cảm thấy chướng mắt, hắn cười mỉa: “Một tên tạp chủng loài người dám khiêu chiến với Yêu thần, đúng là chán sống rồi”.  

 
 
Chương 5200


 Ngô Bình: “Nếu có cơ hội, nhất định tôi sẽ đến đó thử một lần”.  

 

Phùng Tuấn Bảo: “Tiên sinh, tốt nhất là không nên ạ, vì nơi đó nguy hiểm lắm”.  

 

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì vật đầu tiên đã tìm thấy chủ nhân. Món thứ hai đã được bày lên bàn, đó là một lá bùa bị dính bẩn, nhưng vẫn toả ra năng lượng phi phàm.  

 

Trông thấy lá bùa bẩn ấy, Ngô Bình như có điều suy nghĩ, vì anh cảm nhận được mấy loại bí lực cấp thần trong người mình đang cựa quậy, hình như nó đang có cảm giác với lá bùa này.  

 

“Đây là bùa của Ma Thiên Cảnh của vũ trụ chính. Tuy nó đã bị bẩn nhưng vẫn rất phi phàm, nếu gặp được chủ nhân thích hợp, nó sẽ phát huy được uy lực tiềm tàng. Giá khởi điểm là hai triệu tiền Linh, mỗi lần tăng giá ít nhất là 100 nghìn tiền Linh.  

 

Advertisement

Lập tức có người trả giá ngay, đã thế giá còn tăng lên liên tục, vèo cái đã tới ba triệu tiền Linh.  

 

Lúc này, Ngô Bình giơ tay lên rồi trả ba triệu mốt. Phùng Tuấn Bảo có kinh nghiệm hơn nên đã đấu giá thay anh, sau vài lần tăng giá, cuối cùng họ đã mua được lá bùa ấy với giá ba triệu chín.  

 

Ngay sau đó, đã có người mang lá bùa tới phòng bao. Ngô Bình quan sát kỹ thì thấy vệt đen bên trên lá bùa không phải vết bẩn, mà là là bùa này đang bị ăn mòn sau khi tới thế giới này, một phần sức mạnh của nó đã mất, từ đó khiến nó mất đi uy năng vốn có.  

 

Phùng Tuấn Bảo: “Tiên sinh, không biết lá bùa này có gì hay?”  

 

Ngô Bình: “Tôi chưa rõ”, nói rồi, anh ấn tay lên lá bùa, bí lực cấp thần trong cơ thể anh bắt đầu tiến vào trong lá bùa. Nó lập tức phát sáng, vệt màu đen trên lá bùa bắt đầu thay đổi và bộ ra hình dáng ban đầu. Một lát sau, lá bùa hoàn chỉnh đã xuất hiện trước mặt Ngô Bình, sau đó phát ra chín tầng sáng.  

 

Thấy thế, Phùng Tuấn Bảo hô lên: “Thần kỳ quá! Chắc chắn phải cỡ cường giả Thần Thông của vũ trụ chính mới có thể làm ra lá bùa này”.  

 

Ngô Bình đã kết nối được với lá bùa, sức mạnh của nó đã truyền vào người anh và tạo ra một lực cảm ứng thần kỳ.  

 

Anh nói: “Nói đúng ra thì nó là tiên phù do cao thủ tầng thứ năm cảnh giới Thần Thông chế tạo, nó có tên là Cửu Cung Khốn Tiên Phù”.  

 

Phùng Tuấn Bảo che miệng rồi nói nhỏ: “Tầng thứ năm Thần Thông ạ?”  

 

Ngô Bình giơ lá bùa lên: “Đúng là gặp đồ tốt thật!”  

 

Phùng Tuấn Bảo: “Tiên sinh, tiếp theo còn nhiều đồ lắm, khéo mình lại gặp tiếp”.  

 

Mấy món đồ sau đó, Ngô Bình đều không có hứng, mãi đến khi món thứ chín xuất hiện thì mới thu hút sự chú ý của anh, vì đó là một cây linh dược.  

 

Cây này được đặt trong một cái hộp nhỏ cao nửa mét, trên cây đã kết năm trái với màu sắc khác nhau. Nhưng bề mặt của cây có thứ gì đó màu trắng trông như mạng nhện che phủ, ngăn cách nó với thế giới bên ngoài.  

 

Bao lâu nay, đã có rất nhiều người nhìn thấy nó nhưng đều không biết nó là cây gì, hay tác dụng ra sao. Hơn nữa, thứ như mạng nhện kia trông rất dị, chẳng ai gạt đi được, không thì đã có người nghiên cứu về cái cây này rồi.  

 

Người dẫn chương trình: “Cây này cũng đến từ vũ trụ chính, thứ bao phủ bên ngoài nó rất chắc chắn, chưa ai phá vỡ được, vì thế giá trị của nó vẫn y nguyên. Giá khởi điểm là 500 nghìn tiền Linh, mỗi lần tăng giá ít nhất 50 nghìn”.  

 
 
Chương 4510


Bị gọi là Báo tinh, anh rể cả tức giận nói: “Này thằng kia, tao muốn nuốt sống mày”.  

 

Ngô Bình tiến đến một bước, cả người bay lên giữa không trung, sau đó anh rể đó cũng bay lên không trung, yêu khí chuyển động quanh người, khí tức đáng sợ.  

 

Hắn là cường giả cấp Yêu thần, xếp thứ bảy trong gia tộc, gọi là Báo Thất Lang.  

 

Advertisement

Hai người đến giữa không trung, Minh Đà Thánh Vương đặt ly rượu trong tay, cười hỏi: “Tố Nga, bà nghĩ ai sẽ thắng?”  

 

Vương Mẫu: “Xác suất thắng của Huyền Bình cao hơn, nhưng thực lực của Thất Lang cũng không yếu kém, dù sao cũng là cường giả cấp Yêu thần, hơn nữa trước đó còn vừa nhận được cơ duyên”.

Minh Đà Thánh Vương: “Ý bà là Thất Lang đã luyện hóa được Long Nguyên sao?”  

 

Advertisement

Vương Mẫu: “Không sai, chính là Long Nguyên đó, Vạn linh đều có thể hóa rồng, có được Long Nguyên thì kiến cũng có thể thành rồng. Có điều với thế lực và cảnh giới của Thất Lang, e rằng không thể luyện hóa được Long Nguyên, nhiều nhất cũng chỉ có thể lợi dụng sức mạnh của nó”.  

 

Minh Đà Thánh Vương: “Dù chỉ là lợi dụng thì cũng đã rất giỏi rồi. Long tộc đã biết chuyện Long Nguyên, nhất định họ sẽ nghĩ hết mọi cách để giành lấy thứ này”.  

 

Vương Mẫu: “Đúng vậy, vì vậy tốt hơn hết Thất Lang có thể luyện hóa được Long Nguyên trong thời gian ngắn nhất, sau đó biến thành long tổ. Nếu không thì rất có khả năng sẽ bị Long tộc cướp mất”.  

 

Lúc này Báo Thất Lang lạnh lùng nói: “Cậu dám thách thức tôi, gan cũng lớn đó”.  

 

Ngô Bình: “Anh dám chấp nhận sự thách thức của tôi, cũng dũng cảm lắm đó”.  

 

Báo Thất Lang hừ lớn một tiếng: “Cậu thật quá ngông cuồng”.  

 

Ngô Bình: “Đừng nói dông dài nữa, ra tay đi”.  

 

Anh ta vừa dứt lời thì xông về phía Ngô Bình, hai người đánh xáp lá cà, toàn dùng quyền cước. Thể chất của Báo Thất Lang vô cùng cường tráng, vì anh ta vốn có huyết mạch mạnh nhất, động tác nhanh nhạy, sức mạnh vô biên.  

 

“Ầm”.  

 

Lần đụng độ đầu tiên, Ngô Bình và Báo Thất Lang đều bị đánh lùi về sau, mặt Ngô Bình không chút cảm xúc, còn Báo Thất Lang thì bỏ bừng. Anh ta vẫn còn đang trong quá trình loại bỏ tác động từ chiêu đó của Ngô Bình với mình. Xét cao thấp của đòn này thì thực lực của Ngô Bình mạnh hơn nhiều so với Báo Thất Lang.  

 

“Sao hả? Đánh nữa thôi?”, Ngô Bình lên giọng.  

 

Báo Thất Lang thầm thấy kinh hãi, nhưng lại sợ xấu hổ nên nói: “Tôi sợ cậu chắc? Tiếp đi”.  

 

“Ầm”.  

 

Báo Thất Lang biến thành một con báo khổng lồ, mắt sáng như sao, cơ thể cao ngàn trượng, vung móng vuốt, vồ về phía Ngô Bình.  

 

Ngô Bình cũng biến thành một người khổng lồ cao mấy ngàn trượng, đá qua một đá.  

 

Một âm thanh lớn vang lên, con báo bị Ngô Bình đá văng, nhưng cẳng chân anh cũng bị báo vồ chảy máu.  
 
Chương 5201


Khi cây linh dược được đưa đến trước mặt Ngô Bình, anh tập trung nhìn thứ như lớp mạng nhện ở bên ngoài.  

 

Đúng lúc này, bên dưới đã bắt đầu đầu giá đan dược Bí Lực Đan của anh.  

 

“Cái gì? Đan dược cực phẩm ư?”  

 

Người dẫn chương trình: “Thưa các vị khách quý, tiếp theo đây là một viên đan dược cấp bốn cực phẩm có tên là Bí Lực Đan! Đan dược này chứa ba loại bí lực cao cấp, uống nó vào rồi thì không chỉ cảm nhận được ba loại bí lực ấy, mà còn có thể dễ dàng cảm nhận được bí chú cao cấp trong tương lai, tạo nền móng cho Bí cảnh”.  

 

Mọi người ở bên dưới bắt đầu bàn tán xôn xao, nhiều người sáng mắt với với vẻ mong chờ.

“Đây chính là đan dược cực phẩm, bằng giá nào mình cũng phải mua được”.  

 

“Ba loại bí lực cao cấp! Trong thiên hạ có một loại thôi đã khó rồi, mà đan dược này có những ba loại, đúng là thần kỳ, mình nhất định phải giành về tay”.  

 

Advertisement

“Cấp bậc của đan dược này không cao, nhưng giá trị thì khỏi phải bàn. Muốn có thành tựu ở Bí cảnh thì chắc chắn phải uống đan dược cỡ này mới được”.  

 

Người dẫn chương trình thấy mọi người hào hứng thì cười nói: “Viên Bí Lực Đan này có giá khởi điểm là hai triệu tiền Linh, mỗi lần tăng giá ít nhất 200 nghìn”.  

 

“Hai triệu!”  

 

“Hai triệu mốt”.  

 

Giá cứ thế tăng lên, loáng cái đã tới ba triệu, sau đó là bốn, năm triệu.  

 

Sau giá năm triệu, không còn nhiều người tham gia nữa, mà chỉ còn lại ba người.  

 

“Năm triệu hai”.  

 

“Năm triệu rưỡi”.  

 

“Tôi trả sáu triệu!”  

 

Cuối cùng viên đan dược đã được bán với giá sáu triệu sáu.  

 

Ngô Bình không ngờ một viên đan dược của mình có thể bán ra với giá hơn sáu triệu, anh cảm thán: “Xem ra giá trị của đan dược cao cấp rất thu hút mọi người”.  

 

Phùng Tuấn Bảo không hề thấy ngạc nhiên: “Tiên sinh, thứ này quá quý, hết rồi thì khó mà có tiếp. Cả đời những người ở đây chắc chỉ có cơ hội mua một lần thôi, vì thế họ sẽ không tiếc bất cứ giá nào để mua cho bằng được”.  

 

Ngô Bình: “Hôm nay chỉ đấu giá một viên thôi à?”  

 

Phùng Tuấn Bảo cười nói: “Số còn lại để đấu giá cùng Nhập Bí Đan”.  

 

Quả nhiên, người dẫn chương trình lại lên tiếng: “Thưa các vị, tiếp theo chúng ta sẽ đến với một nhóm đan dược, gồm một viên Bí Lực Đan cấp bốn cực phẩm và mọt viên Nhập Bí Đan cấp sáu thượng thượng phẩm. Hai viên này sẽ bổ sung cho nhau để tăng hiệu quả thành công đột phá Bí cảnh”.  

 

Lần này, tất cả mọi người đều nhao lên như cơn sóng thần.  

 

“Đan dược cấp sáu thượng thượng phẩm chỉ có thầy luyện đan cấp sáu hoặc cấp bảy mới luyện chế được đúng không?”  

 

“Đúng, thầy luyện đan cấp bảy có thể trở thành thầy luyện đan ngự dụng của hoàng gia, địa vị cao quý lắm”.  

 
 
Chương 4511


Báo Thất Lang giận dữ nói: “Không phục, tiếp đi”.  

 

Anh ta điên cuồng hú lên, một luồng sức mạnh đáng sợ bỗng toát ra từ khắp cơ thể, khiến khí tức của anh ta lập tức tăng lên mấy lần.  

 

Vương Mẫu thở dài: “Cuối cùng thì Thất Lang cũng đã dùng đến sức mạnh của Long Nguyên rồi”.  

 

Advertisement

Ngô Bình nheo mắt: “Không ngờ anh còn có tuyệt chiêu, tốt lắm, tôi sẽ dùng hết sức mình đánh với anh một trận”.  

 

“Ầm”.  

 

Advertisement

Anh biến thành một người khổng lồ cao vạn trượng, thi triển võ học mạnh nhất, đấm một đấm về phía Báo Thất Lang.  

 

Báo Thất Lang không sợ, nhào qua, người và báo giằng co với nhau. Khi hai bên gặp nhau, Ngô Bình cảm giác được một luồng sức mạnh kỳ dị đập vào cơ thể anh. Anh giật mình, đấy là gì?  

 

Chính vào lúc anh nghĩ mình sắp bị đánh bại thì năng lượng cửu sắc trong cơ thể anh bỗng tuôn ra, chạy vào trong cơ thể của Báo Thất Lang, biến thành vô số tia sáng, quấn chặt lấy một viên ngọc đang phát sáng.  

 

Báo Thất Lang ngơ ngác, lập tức hống lên giận dữ: “Cậu dám ăn cắp Long Nguyên của tôi”.  

 

Anh ta muốn dốc sức phản kháng nhưng đáng tiếc đã quá muộn rồi, Long Nguyên bị kéo vào trong cơ thể Ngô Bình, nằm trong đan điền của anh.  

 

Báo Thất Lang không còn Long Nguyên thì khí tức liền yếu đi, bị Ngô Bình đấm văng ra xa.  

 

“Trả Long Nguyên lại cho tôi”. Anh ta giận dữ hét lên, liều mạng xông qua.  

 

Lúc này, sức mạnh Long Nguyên bị những tia sáng cửu sắc lấy ra, sau đó truyền vào trong cơ thể Ngô Bình khiến khí tức của anh cũng lập tức tăng vọt.  

 

Báo Thất Lang đơ người, dừng tấn công, nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt vô cùng căm phẫn.  

 

Ngô Bình rất khó xử, anh vốn không muốn cướp thứ đó đi, nhưng năng lượng cửu sắc trong  cơ thể không chịu sự khống chế của anh, cứ nhìn thấy là muốn nuốt chửng.  

 

Ngô Bình chẳng buồn giải thích, hỏi: “Anh còn muốn đánh nữa không?”  

 

Vẻ mặt Báo Thất Lang rất khó coi, anh ta biết e là hôm nay không thể giành lại được Long Nguyên nên chỉ nghiến chặt răng nói: “Tôi với cậu chưa xong đâu”.  

 

Ngô Bình: “Báo tinh, anh nên biết, là do anh chọc tôi trước, nếu anh còn không chịu thôi thì tôi sẵn sàng tiếp bất cứ lúc nào. Có điều, tôi cảnh cáo anh, lần sau anh còn chọc đến tôi thì tôi sẽ đánh chết anh”.  

 

Báo Thất Lang tức đến run người nhưng lại không nói được lời phản bác nào, vì bây giờ Ngô Bình thật sự có năng lực đánh chết anh ta.  

 

Chị cả đột nhiên chạy đến bên cạnh Vương Mẫu, khóc lóc xin: “Cha, mẹ, hai người xem cậu ta đi! Không ngờ lại cướp đi Long Nguyên của Thất Lang, xin cha mẹ hãy làm chủ cho Thất Lang”.  

 
 
Chương 5202


 Làn sóng tranh đấu bắt đầu, giá nhanh chóng được đẩy lên mười triệu. Nhưng đây đã là một con số quá cao nên không còn có nhiều người cạnh tranh nữa, chỉ còn lại hơn chục người thôi.  

 

“11 triệu”.  

 

“11 triệu năm trăm”.  

 

“Tôi trả 12 triệu”.  

 

Thấy giá đã tăng gấp đôi, nhưng vẫn chưa dừng lại, Phùng Tuấn Bảo cười nói: “Tiên sinh, giá cuối cùng chắc phải 15 triệu mất”.  

 

Ngô Bình: “Thành này nhiều người giàu thật!”  

 

Phùng Tuấn Bảo: “Chưa chắc đâu, chẳng qua gặp đồ tốt nên dù có phải táng gia bại sản thì họ cũng phải mua bằng được. Vì nếu bồi dưỡng được một cao thủ Bí cảnh thì gia tộc đó sẽ có chỗ đứng ngay”.  

Advertisement

 

Gần như Phùng Tuấn Bảo dự liệu, cuối cùng hai viên đan dược đã được bán với giá 16 triệu rưỡi.  

 

Ngay sau đó lại đến một bình đan dược đang toả ra khí tức mãnh liệt, giá khởi điểm là tám triệu tiền Linh.  

 

Phùng Tuấn Bảo: “Tiên sinh, đây chính là đan dược chưa rõ tên, không ai biết bên trong có đan dược gì, nhưng mở ra rồi thì phải uống ngay”.  

 

Ngô Bình: “Thế có khác gì cá cược đâu”.  

 

Phùng Tuấn Bảo: “Đúng thế, nếu may thì được tiên đan tuyệt thế, xui thì khéo là thuốc độc. Hơn nữa, không ai biết đan dược này phù hợp với ai nên rất khó dùng”.  

 

Ngô Bình thi triển khả năng nhìn xuyên thấu, sau khi tiến vào Bí cảnh, anh đã khôi phục được khả năng này. Anh vừa nhìn đã thấy trong bình có hai luồng khí tức xoay tròn rồi hình thành một dáng vẻ giống hình âm dương, xung quanh có 24 phù văn.  

 

Ngô Bình lập tức đoán ra hiệu quả và cách của đan dược bên trong.  

 

“Đấu giá đi”, anh nói.  

 

Phùng Tuấn Bảo: “Vâng”.  

 

Tuy vật này có giá cao, nhưng lại rất ít người tham gia đấu giá, Phùng Tuấn Bảo nhanh chóng mua được với giá chín triệu rưỡi.  

 

Sau đó đến bốn cây dược liệu của vũ trụ chính, Ngô Bình đã mua hết và tốn thêm mười triệu nữa.  

 

Anh đã tiêu hết tiền bán đan dược, đã thế còn thấm cả vào tiền trong người.  

 

Buổi đấu giá kết thúc, anh nói với: “Ngày mai lại đấu giá hai viên đan dược nữa”.  

 

Phùng Tuấn Bảo: “Vâng, tôi đã nhờ bạn bán đấu giá ở ngoài, chắc sẽ cao hơn bây giờ”.  

 

Ngô Bình nhanh chóng đi về nhà rồi lấy dược liệu bị phong ấn ra. Bề mặt dược liệu bị một lớp gì đó như mạng nhện che phủ, không rõ là thứ gì.  

 

Anh quan sát một lát thì dùng dao dăm để rạch, nhưng thứ đó quá chắc nên dao không làm gì được. Anh không dám dùng sức quá mạnh, sợ làm hỏng dược liệu bên trong.  

 

“Thứ này cũng là của vũ trụ chính, lẽ nào là tơ nhện thật?”  

 

Anh lẩm bẩm xong thì chợt nhớ đến ngón tay của vũ trụ chính, vì thế đã lấy nó ra rồi dùng ngón tay ấy chạm vào lớp mạng nhện này.  

 
 
Chương 4512


 Vương Mẫu thản nhiên đáp: “Thất Lang và Huyền Bình đều là con rể của mẹ, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, mẹ không thể thiên vị ai. Nếu Thất Lang có bản lĩnh thì có thể giành lại Long Nguyên, nhưng nếu không giành lại được thì chỉ có thể chấp nhận thôi”.  

 

Kim Song Nhi nói: “Mẹ nói đúng ạ. Loại báu vật của trời đất này vốn giành cho người có duyên”.  

 

Chị cả giận dữ nói: “Kim Song Nhi, em có còn là em gái của chị không?”  

 

Advertisement

Kim Song Nhi: “Chị cả, nếu không phải lúc nãy anh rể cứ muốn nhằm vào Huyền Bình thì có chuyện đánh nhau lúc nãy không? Nếu không có trận đánh lúc nãy thì anh ấy có bị mất Long Nguyên không? Lẽ nào tất cả những chuyện này không phải là do chị cả và anh rể tự chuốc lấy sao?”  

 

Lúc này Ngô Bình đã đáp xuống đất, chắp tay thưa với Vương Mẫu và Minh Đà Thánh Vương: “Lúc nãy Huyền Bình nhất thời không kiềm chế được, xin hai trưởng bối bỏ qua cho”.  

 

Minh Đà Thánh Vương cười, nói: “Huyền Bình, con là Chân Hoàng, không cần phải nhịn nhục bất cứ cao thủ nào, nếu con không ra tay thì ngược lại cha sẽ xem thường con”.  

Advertisement

 

Vương Mẫu cười, nói: “Huyền Bình, hiếm khi con mới đến Nữ Oa giới, hãy ở lại đây vài hôm với Song Nhi đi. Nữ Oa giới là nơi được Thái Cổ chân nhân tạo ra từ thời sơ khai, chỗ này là đất mẹ của tất cả nhân tộc, con là Chân Hoàng, biết đâu ở đây lại càng dễ đột phá hơn”.  

 

Ngô Bình: “Vâng”.  

 

Ngô Bình vừa đánh nhau với Báo Thất Lang xong nên không tiện tiếp tục ở lại đó, Kim Song Nhi liền kéo anh đến một cung điện yên tĩnh, tạm thời ở lại đó.  

 

“Huyền Bình, đây là nơi trước đây em sống”.  

 

Hai người họ vừa mới đến trước điện thì có hai người hầu ra đón, họ nhìn thấy Kim Song Nhi thì vô cùng vui mừng: “Cô hai, cô quay về rồi à”.  

 

Kim Song Nhi gật đầu: “Đây là Lý Huyền Bình, chồng sắp cưới của tôi”.  

 

Người hầu vội cung kính chào: “Chào cậu chủ”.  

 

Ngô Bình cười, nói: “Song Nhi, không gian nơi em ở khá đấy, lúc nhỏ em ở đây sao?”  

 

Kim Song Nhi gật đầu: “Đúng vậy, trước mười hai tuổi em đều ở đây, sau mười hai tuổi em mới ở cùng với mẹ”.  

 

Ngô Bình vào trong điện thì lại nhìn thấy thêm rất nhiều người hầu.  

 

Họ vừa ngồi xuống thì cô hầu trước đó liền chạy lại, nói: “Cô hai, có Công tử Khương đến thăm ạ”.  

 

Kim Song Nhi nghe nhắc đến Công tử Khương thì liền nói với vẻ mặt bất lực: “Cứ nói không có tôi ở đây”.  

 

Cô hầu: “Nhưng công tử Khương nói anh ấy biết cô ở đây”.  

 

Ngô Bình thấy Kim Song Nhi khó xử thì hỏi: “Song Nhi, vị công tử Khương đó là ai?”  
 
Chương 5203


 “Không biết là dược liệu gì”, anh bấm một ít lá rồi bỏ vào miệng để cảm nhận dược lực.  

 

Sau đó, đã có năm luồng sức mạnh tiến vào cơ thể Ngô Bình. Nếu không nhờ có thể chất mạnh mẽ, chắc anh đã bị nổ banh xác rồi.  

 

Ngô Bình: “Dược lực mạnh quá!”  

 

Sau đó, anh nhắm mắt lại cảm nhận năm dược tính ấy. Nửa tiếng sau, anh mở mắt ra thì đầy ngạc nhiên nói: “Quả này chưa sức mạnh ngũ hành của vũ trụ chính, khi đến tầng thứ chín của Bí cảnh sẽ phải tu luyện ngũ hành, đến lúc đó nó sẽ có giúp ích rất lớn cho mình”.  

 

Anh cất dược liệu đi rồi lại lấy các dược liệu khác ra nghiên cứu tiếp, để xem có luyện đan được không.  

 

Advertisement

Loáng cái, anh đã dùng dược liệu vừa đấu giá được nghiên cứu ra ba phương thức luyện đan. Nhưng cả ba phương thức đều cần thêm các dược liệu khác nên tạm thời anh chưa luyện chế được.  

 

Cuối cùng, anh chuyển sang nghiên cứu bình đan dược của vũ trụ chính. Nhờ đôi mắt nhìn xuyên thấu mà anh thấy được đan dược bên trong có hai luồng khí âm dương, anh đoán nó có thể giúp tu sĩ cảm nhận trật tự âm dương.  

 

Tầng thứ chín Bí cảnh có tên là cảnh giới Ngũ Hành, tầng thứ mười là cảnh giới Âm Dương. Chắc viên đan dược này có thể giúp tu sĩ lĩnh ngộ trật tự âm dương.  

 

Giờ tu vi của anh còn xa mới tới được tầng thứ tám, thứ chín nên giờ anh cần luyện đan và kiếm tiền để chuẩn bị cho tương lai.  

 

Tu luyện Bí cảnh càng về sau càng cần nhiều tài nguyên, giờ anh đang nghèo nên cần tích luỹ.  

 

Sau đó, Ngô Bình nghiên cứu hai loại đan dược mua ở đan đường, gồm một viên Kim Long Ngọc Trụ Đan cấp năm và một viên Chú Phả Đan cấp sáu.  

 

Long Kim Ngọc Trụ Đan là một loại đan dược luyện thể, tu sĩ Bí cảnh khi luyện tu bí pháp, có thể sẽ chịu pháp lực rất lớn, việc này yêu cầu có thể chất cực cao, mà viên đan dược này có thể giải quyết những vấn đề ấy.

Chú Pháp Đan còn quý giá hơn Kim Long Ngọc Trụ Đan và độ khó khi luyện chế nó cũng gấp nhiều lần. Đan dược này có thể tăng tỷ lệ thành công khi lĩnh ngộ bí pháp của các tu sĩ.  

 

Lúc trước anh đã mua đủ dược liệu, hiện giờ có thể bắt đầu luyện đan. Sau một lần thử luyện Kim Long Ngọc Trụ Đan, kết quả luyện đan ngày càng tốt. Đến lần luyện thứ hai, anh đã luyện chế ra bốn viên đan dược thượng thượng phẩm cấp năm. Đến lần thứ ba, anh luyện được năm viên đan cực phẩm. Lần luyện thứ tư, anh luyện chế ra năm viên đan tuyệt phẩm!  

 

Việc luyện chế ra được đan dược tuyệt phẩm cũng là nhờ việc phục hồi con mắt thấu thị của anh và có được lò luyện đan dược chất lượng tốt từ nhà họ Diệp.  

 

Anh luyện chế xong Kim Long Ngọc Trụ Đan thì cũng đã muộn. Sau bữa tối, Phùng Tuấn Bảo đến chỗ anh. Ông ấy tươi cười nói: "Tiên sinh, thật may mắn, tôi nhận được tin rằng bốn viên Bí Lực Đan và bốn viên Nhập Bí Đan còn lại được bán đấu giá ở những nơi khác nhau. Tổng cộng số tiền đấu giá được là bảy mươi tư triệu tiền Linh. Sau khi khấu trừ chi phí trung gian, tổng số tiền về tay là gần sáu mươi ba triệu tiền Linh".  

 

Ngô Bình gật đầu, rất hài lòng với kết quả này. Anh lấy ra bốn viên Kim Long Ngọc Trụ Đan thượng thượng phẩm, nói: "Ông tiếp tục đấu giá bốn viên này đi".  

 

Phùng Tuấn Bảo nhìn thoáng qua đã nhận ra đó là viên Kim Long Ngọc Trụ Đan, ông ấy cười nói: “Viên đan này rất nổi tiếng, nhưng trên thị trường hầu hết chỉ có đan hạ phẩm hoặc trung hạ phẩm. Một viên thượng thượng phẩm thế này căn bản không thể mua được trên thị trường. Nếu viên đan dược này xuất hiện trong buổi đấu giá, nhất định người ta sẽ tranh nhau mua!"  

 

Ngô Bình: "Tôi sẽ ở lại thành Đại Vũ một thời gian và luyện chế nhiều đan dược hơn để bán".  

 

Phùng Tuấn Bảo: "Thật vinh dự cho tôi khi có thể làm việc cho tiên sinh".  

 
 
Chương 4513


 Kim Song Nhi nói: “Thực lực của anh ta cũng thường thường thôi nhưng trên người anh ta lại có một pháp bảo thời kì Thái Cổ chân nhân tên là Tam Hoàng Chân Giáp. Anh ta mặc Tam Hoàng Chân Giáp lên người thì sẽ có được thực lực của Chân Hoàng”.  

 

Ngô Bình hứng thú: “Tam Hoàng Chân Giáp đó có lai lịch thế nào?”  

 

Kim Song Nhi: “Là món đồ được ba vị Chân Hoàng liên thủ tạo ra, nghe nói là để đối phó với một cao thủ siêu cấp của thần tộc”.  

 

Ngô Bình: “Bảo bối tốt vậy mà lại rơi vào tay một Chân Vương”.  

Advertisement

 

Kim Song Nhi: “Tam Hoàng giáp có uy lực rất mạnh nên dù là cha em cũng phải nể Bích Huyết Chân Vương mấy phần”.  

 

Chính vào lúc đó, có người lớn tiếng bên ngoài điện: “Song Nhi, anh biết em có ở đây”.  

 

Advertisement

Sau đó là tiếng hỗn loạn của những người hầu, tiếp đó nữa thì có một người đàn ông xông vào. Người đó trông rất đạo mạo nhưng dáng vẻ lại rất nóng vội. Lúc anh ta nhìn thấy Kim Song Nhi đang ở cùng với Ngô Bình thì vẻ mặt liền thay đổi, giận dữ nói: “Song Nhi, anh ta là ai?”  

 

Kim Song Nhi kiên quyết nắm chặt lấy tay Ngô Bình, nói: “Khương Linh Tiên, đây là chồng sắp cưới của tôi, sau này anh đừng đến tìm tôi nữa”.  

 

Khương Linh Tiên giận dữ: “Anh có chỗ nào không bằng anh ta? Song Nhi, chúng ta lớn lên cùng nhau, tại sao em lại không chọn anh mà lại chọn một người bình thường như thế?”  

 

Ngô Bình chau mày: “Anh bị mù sao? Nếu tôi là người thường thì cha anh là đồ bỏ”.  

 

Khương Linh Tiên cười lạnh lùng: “Tôi đã nghe ngóng về anh, cũng chỉ là giỏi đánh nhau chút thôi, trong mắt tôi, anh chẳng là gì cả”.  

 

Ngô Bình: “Vậy sao? Nói vậy thực lực của anh rất mạnh rồi?”  

 

Khương Linh Tiên: “Đương nhiên, tôi có lòng tin đánh bại được anh”.  

 

Khương Linh Tiên đó lớn lên trong sự che chở của cha mình, chưa từng chịu khổ, chưa từng chịu phạt, hơn nữa, những người xung quanh đều nhường anh ta, vì vậy anh ta luôn cảm thấy bản thân rất giỏi, ít nhất thì những người cùng tuổi đều không phải là đối thủ của mình.  

 

Ngô Bình: “Nếu anh đã tự tin đến thế, vậy anh có dám đánh cược với tôi không?”  

 

Khương Linh Tiên liền hỏi: “Cược gì?”  

 

Ngô Bình cười, nói: “Chúng ta đánh với nhau một trận, nếu tôi thua thì tôi sẽ rời khỏi Nữ Oa giới ngay lập tức, không quay lại nữa, còn nếu anh thua thì anh phải tặng Tam Hoàng Chân giáp cho tôi, thế nào hả?”  

 

Khương Linh Tiên vừa nghe anh nhắc đến Tam Hoàng Chân giáp thì dù cho đầu óc anh ta có đơn giản thế nào thì cũng phải cảnh giác: “Anh nhòm ngó đến Tam Hoàng Chân giáp nhà tôi sao?”  

 

Ngô Bình: “Chẳng phải anh nói có thể nhẹ nhàng đánh bại tôi sao? Nếu anh đã tự tin đến thế thì sao chúng ta lại không cược một ván?”  

 

Chuyện liên quan đến Tam Hoàng Chân giáp nên Khương Linh Tiên không dám đồng ý, anh ta đảo mắt, nói: “Được, có điều Tam Hoàng Chân giáp không có trên người tôi, để tôi về lấy”.  

 

Anh ta nói xong thì quay đầu bỏ đi, giống như về để lấy Tam Hoàng Chân giáp thật.  

 

Kim Song Nhi nói dỗi: “Huyền Bình, nếu anh thua thì anh sẽ rời khỏi Nữ Oa giới thật sao?”  

 

Ngô Bình: “Đương nhiên rồi, nói phải giữ lời, có điều chắc chắn anh sẽ dắt theo em cùng đi”.  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom