Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 5184


 Người đàn ông trung niên cười nói: "Công hiệu thần kỳ như vậy, một trăm năm mươi nghìn tiền Linh cũng không đắt, không biết cậu lấy được đan dược  này ở đâu?"  

 

Ngô Bình: "Đan dược ở đâu ra là chuyện của tôi, ông không cần nghe ngóng".  

 

Người đàn ông trung niên gật đầu: "Vậy được, tôi không hỏi nữa. Nhưng sau này nếu tôi muốn mua những loại đan dược khác, cậu có thể cung cấp chúng cho tôi không?"  

 

Ngô Bình: "Hiện tại trong tay tôi chỉ có loại đan dược này, về phần sau này có thể hợp tác hay không thì còn phải xem duyên phận".  

 

Người đàn ông trung niên nói: "Được, bốn viên đan dược còn lại tôi muốn mua hết, tổng cộng là bảy trăm nghìn tiền Linh. Đây là phiếu tiền, xin mời nhận lấy".  

 

Người đàn ông trung niên vui vẻ lấy ra một tờ phiếu tiền trị giá bảy trăm nghìn tiền Linh đặt lên bàn. Sau khi kiểm tra phiếu tiền, tiêu sư già cất nó đi trước.  

Advertisement

 

Ngô Bình lấy ra bốn viên đan dược còn lại, đặt lên bàn rồi đứng dậy rời đi.  

 

Sau khi rời khỏi nhà hàng, Ngô Bình và tiêu sư già rẽ vào một con hẻm. Đi được một lúc, bốn bóng người xuất hiện trước ngõ, mỗi người đều toát ra sát khí.  

 

Ngô Bình nói với tiêu sư già: "Ông nhìn thấy chưa, bọn họ đã lên kế hoạch từ sớm rồi".  

 

Tiêu sư già cả giận nói: "Mấy kẻ này đúng là không biết giữ chữ 'tín'!"  

 

Những người đối diện không nói gì, lặng lẽ rút vũ khí ra, cùng nhau xông về phía hai người Ngô Bình. Bốn người này đều là cao thủ Bí cảnh tầng thứ tư trở lên, mỗi người đều có thủ đoạn rất lợi hại.  

 

Ngô Bình sử dụng Đại Thuấn Sát chân phù, trong con hẻm đột nhiên dâng lên một màn sương mù, ẩn phía sau là một đạo sát quang lập lòe. Sau đó, bốn cái đầu lần lượt rơi xuống đất, những kẻ này đã bị Ngô Bình chém chết khi còn chưa kịp ra tay!  

 

Ngô Bình thậm chí không thèm nhìn lại mấy cái xác mà lập tức bỏ đi cùng tiêu sư già. Vài phút sau khi họ rời đi, người đàn ông trung niên xuất hiện trong con hẻm cùng với mấy tên tùy tùng. Ông ta liếc nhìn mấy thi thể trên mặt đất, mặt biến sắc, nghiến răng nói: "Đối phương là cao thủ hàng đầu!"  

 

Phía sau có một người hỏi: "Chú Hai, đối phương có phải là tu sĩ cảnh giới Thần Thông không?"  

 

Người đàn ông trung niên lắc đầu: "Khó nói, nhưng thực lực của hắn ta chắc chắn phải ở tầm đó!"

"Làm sao bây giờ, có đuổi theo nữa không?", một người hỏi.  

 

Gã đàn ông trung niên: "Yên tâm đi, người của bọn chúng nhất định còn ở trong thành. Phái người đi truy lùng tung tích của bọn chúng, trên người kẻ này nhất định không chỉ có một loại đan dược, nhất định phải tra khảo xem những đan dược này từ đâu tới. Nếu không phải hắn luyện chế, vậy ai là người luyện chế".  

 

"Đúng vậy! Chỉ cần có thể khống chế một đan sư, nhà họ Chung tương lai sẽ phát triển thịnh vượng!"  

 

Sau khi trở lại khách điếm, tiêu sư già lau mồ hôi nói: "Ngô tiêu đầu, thực lực của cậu quá kinh khủng. Tôi cảm thấy bọn họ đều là cao thủ Bí cảnh, vậy mà một chiêu của cậu cũng đỡ không nổi!"  

 

Ngô Bình không ngại nói ra sự thật với tiêu sư già: "Bí lực mà họ tu luyện quá thấp cấp, những câu bí chú mà họ tu luyện cũng không đầy đủ, thậm chí còn có sai sót. Vì vậy, mặc dù tôi mới đang ở Bí cảnh tầng thứ tư nhưng đám người này kém xa tôi về sức mạnh".  

 

Tiêu sư già cảm thán: "Cậu có thực lực mạnh như vậy, cần gì ở lại tiêu cục này kia chứ. Tiêu cục này chỉ là một vũng nước nhỏ, sao có chỗ cho chân long như cậu vẫy vùng?"  

 
 
Chương 4494


 "Lục Dưỡng Cơ đã hứa sẽ cho con trai tôi một số đan dược, hắn cũng hứa sẽ cho tôi một ít. Những loại đan dược của hắn cũng có ích với tôi, vì vậy tôi đã tham lam và làm những việc hắn sai bảo".  

 

Ngô Bình: "Ngươi biết những gì về điện Đan Hoàng?"  

 

"Truyền thừa của điện Đan Hoàng đến từ ba kỷ nguyên trước, trong điện có hai cao thủ kỷ nguyên trấn giữ".  

 

Ngô Bình khá kinh ngạc: "Còn có cao thủ kỷ nguyên ở đó sao?"  

 

Advertisement

Bàn Nguyên: "Nếu không thì tiểu nhân cũng sẽ không làm việc cho một con người nhỏ bé".  

 

Ngô Bình đến gần, ấn lên đầu Bàn Nguyên hai cái, nói: "Ta đã tạo cấm chế trên người ngươi. Ngươi đi giết Lục Dưỡng Cơ đi, lát nữa quay lại gặp ta".  

 

Bàn Nguyên nghe vậy vội vàng nói: "Được, tiểu nhân lập tức làm!"  

 

Advertisement

Bàn Nguyên bay về phía lối ra và ra đến bên ngoài Thái Dương Khư trong nháy mắt.  

 

Lục Dưỡng Cơ và những người khác đang chờ đợi tin tức. Khi thấy Bàn Nguyên đi ra, bọn họ không khỏi nở nụ cười gian ác. Lục Dưỡng Cơ hỏi: "Bàn Nguyên, ngươi đã thành công chưa?"  

 

Bàn Nguyên mỉm cười và nói: "Trận pháp tôi bố trí rất tinh vi, vì vậy cậu ta không thể sống sót. Hơn nữa, tôi đã lấy được một bảo vật từ trên người cậu ta".  

 

Nói xong, Bàn Nguyên lấy ra một thứ và đi tới trước mặt mấy người kia. Nó chìa một cái móng vuốt ra, bên trong là một hạt châu. Hạt châu đột nhiên nổ tung, một thứ chất lỏng sền sệt như keo bao phủ lấy đám người kia.  

 

Lục Dưỡng Cơ tức giận: "Bàn Nguyên, ngươi đang làm gì vậy?"  

 

Bàn Nguyên há to miệng và nuốt chửng những người này chỉ trong một cú tợp. Nó nấc lên và tự nói với mình: "Coi như các ngươi xui xẻo".  

 

Sau đó, nó quay lại chỗ Ngô Bình và nói: "Thượng tiên, tôi đã giết những kẻ bên ngoài!"  

 

Ngô Bình nhìn Bàn Nguyên và nói: "Thực lực của ngươi rất mạnh, ít nhất là ở cấp độ Đạo Tôn. Thế này thì sao, ngươi sẽ biến thành một chú chó, đi theo làm việc cho ta".  

 

Chỉ cần không chết, Bàn Nguyên sẵn sàng làm bất cứ điều gì, nó lăn vài vòng tại chỗ rồi lập tức biến thành một con chó lớn lông đỏ, nhìn rất uy nghiêm và rất giống một con sư tử.  

 

Ngô Bình: "Từ nay về sau ta sẽ gọi ngươi là Đại Hồng".  

 

Bàn Nguyên mặc dù cảm thấy cái tên này quá tùy tiện, nhưng cũng không dám phản đối, ngược lại còn phải tỏ vẻ vui mừng: "Cám ơn thượng tiên đặt cho ta cái tên này".  

 

Ngô Bình: "Từ nay về sau phải gọi ta chủ nhân".  

 

"Vâng, chủ nhân".  

 

Ngô Bình nhìn về phía Thái Dương Khư, hỏi: "Ngươi nói ngươi hiểu rõ nơi này, vậy ngươi có biết nguồn gốc của Thái Dương Khư không?"  

 

Bàn Nguyên: "Tôi có biết một chút, Thái Dương Khư trước đây là một vũ trụ rất mạnh, thậm chí so với vũ trụ chúng ta đang ở còn mạnh hơn nhiều lần".  

 

Ngô Bình cảm thấy rất kỳ lạ: "Vũ trụ mà còn chia mạnh yếu sao?"  

 

Bàn Nguyên: "Vâng, chủ nhân. Vũ trụ có lớn và nhỏ, mạnh và yếu, vũ trụ như vũ trụ của chúng ta, chỉ có thể được coi là vũ trụ có quy mô trung bình".  

 

Ngô Bình: "Nếu vũ trụ mạnh như vậy thì sao có thể bị phá hủy?"  

 

"Nguyên nhân cụ thể không rõ. Nhưng điều chắc chắn là một sinh vật mạnh mẽ nào đó đã phá hủy vũ trụ này. May mắn thay, nền tảng của vũ trụ này rất tốt, vì vậy vẫn có rất nhiều thứ được bảo tồn và tạo thành Thái Dương Khư hiện tại. Mỗi kỷ nguyên, rất nhiều kẻ mạnh đến nơi này thăm dò, nhưng đại bộ phận đều chết ở bên trong. Còn những người sống sót có thể đạt được thành tựu to lớn".  
 
Chương 5185


 Các tiêu sư khác không biết về việc Ngô Bình bán đan dược, anh cũng không định nói cho họ biết. Sau khi trở lại khách điếm, anh tiếp tục ngưng tụ ra Ngũ Hành Độn Thổ chân phù.  

 

Sáng hôm sau, Ngô Bình và đoàn xe hộ tống tiếp tục lên đường. Nhưng bọn họ vừa rời khỏi thành không bao lâu thì xung quanh đã xuất hiện hơn chục cao thủ Bí cảnh! Lần này, người đàn ông trung niên họ Chung cũng xuất hiện.  

 

Người đàn ông trung niên cười nói: "Thì ra anh bạn lại là một tiêu đầu".  

 

Ngô Bình lạnh lùng nói: "Ông ngày hôm qua đã phái người định giết tôi để cướp của, giờ lại dẫn người tới đây. Ông cho rằng dùng một đống rác rưởi như vậy có thể đối phó với tôi sao?"  

 

Gã đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng: "Tôi biết cậu rất mạnh. Nhưng cậu nhìn cho rõ, trong tay tôi có một món pháp khí!"  

 

Vừa nói, trong tay gã đàn ông trung niên xuất hiện một tấm gương, kích thước bằng lòng bàn tay, tỏa ra ánh sáng vàng nhàn nhạt.  

Advertisement

 

Ngô Bình thở dài: "Vì chút đan dược mà ngay cả pháp khí cũng lôi ra rồi. Nói cho tôi biết, ông muốn gì?"  

 

Vừa nói, anh vừa âm thầm kích hoạt chân phù. Sau khi tu luyện cả đêm hôm qua, anh đã tích được rất nhiều pháp lực trong chân phù, vì vậy bây giờ anh còn mạnh hơn trước.  

 

Gã đàn ông trung niên lạnh lùng nói: "Để người của tôi trói cậu lại, sau đó cậu đi cùng tôi đến một nơi. Chờ đến nơi, chỉ cần cậu nói ra những đan dược này xuất xứ từ đâu, chúng tôi sẽ không làm khó dễ cậu".  

 

Ông ta vừa dứt lời, xung quanh đột nhiên nổi lên sương mù. Gã đàn ông trung niên hơi ngạc nhiên, đang tự hỏi vì sao lại xuất hiện sương mù thì một đạo sát quang đã tới gần.  

 

Ông ta chỉ kịp xoay chiếc gương sang một bên thì đã bị Ngô Bình chém bay đầu. Chiếc gương thần trong tay ông ta bị Ngô Bình lấy đi. Những người còn lại không có pháp khí, vì vậy họ đương nhiên không phải đối thủ của anh. Trong vòng chưa đến mười giây, tất cả mười mấy cao thủ Bí cảnh ở đó đều ngã xuống trong vũng máu!  

 

Ngô Bình quay lại ngồi trên lưng ngựa, bình thản như thể anh chưa bao giờ động thủ. Tuy nhiên, hiện giờ trong tay anh có thêm chiếc gương thần.  

 

Mặc dù các tiêu đầu đã quen với điều này, nhưng họ vẫn vô cùng sốc.  

 

Ngô Bình sai người khám xét các xác chết và tìm thấy một số phiếu tiền, bùa và vũ khí tốt. Anh chỉ lấy phiếu tiền và để các tiêu sư chia nhau phần còn lại.  

 

Đoàn hộ tống tiếp tục đi về phía Tây, lần này đi được hơn trăm dặm thì lại có một đám người đuổi tới muốn giết bọn họ.  

 

Ngô Bình quan sát và phán đoán rằng nhóm người này đến từ Thiên Tương Tông. Bọn họ đã đuổi theo đoàn hộ tống cả ngày lẫn đêm và bây giờ mới đến được đây.  

 

Anh không khỏi phì cười, nói: “Những kẻ này thật là kiên trì, vậy chúng ta chơi đùa cùng bọn chúng một chút”, nói xong anh vung tay lên, kích hoạt Ngũ Hành Độn Thổ chân phù.  

 

Có được chân phù, thuật độn thổ của anh càng trở nên kỳ diệu hơn. Ánh sáng màu vàng lóe lên, tất cả mọi người biến mất tại chỗ. Vài phút sau, đoàn hộ tống đã xuất hiện cách đó hàng nghìn dặm!  

 

Nhóm người đuổi giết đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, một người trong số chúng cũng dùng bùa độn thổ để tiếp tục đuổi theo hướng đoàn hộ tống. Tuy nhiên, tác dụng của lá bùa này rõ ràng không tốt bằng của Ngô Bình.  

 

Khi họ xuất hiện ở một nơi khác, họ mới đi được có bảy trăm dặm và còn cách đoàn hộ tống của Ngô Bình hơn ba trăm dặm!  

 

“Đáng chết!”, tay thủ lĩnh của đoàn người truy đuổi tức đến hộc máu gầm lên: “Tiếp tục đuổi theo!”  

 
 
Chương 4495


Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy bên dưới màn sương mù màu tím là một thế giới như chốn bồng lai tiên cảnh. Nó tự hình thành trời đất, có trăng, sao và mặt trời xoay quanh, phong cảnh rất đẹp, sông núi ao hồ đều có cả. Một nơi như thế này sao lại có nguy hiểm chứ?  

 

Anh hỏi Bàn Nguyên: “Ngươi xuống đó rồi à?”  

 

Bàn Nguyên: “Chưa, nhưng ký ức trong huyết mạch nói cho tiểu nhân biết kỷ nguyên trước từng có một cường giả của Thần tộc vào đây, đồng thời còn nhận được lợi ích lớn. Về sau, cường giả ấy còn trở thành một trong những người mạnh nhất của Thần tộc”.  

 

“Chắc không ít tu sĩ đến đây rồi nhỉ?”  

Advertisement

 

Bàn Nguyên: “Đúng thế, cứ một thời gian lại có một lượng lớn tu sĩ vào đây, nhưng theo tôi được biết thì chưa có ai sống sót trở ra. Cả Thần tộc, Nhân tộc, Yêu và Ma tộc đều thất bại hết”.  

 

Sau đó, anh ta lại khuyên Ngô Bình: “Chủ nhân, người phải cẩn thận đấy, tôi nghĩ tốt nhất là không nên xuống”.  

 

Advertisement

Ngô Bình cười khẩy: “Chắc chắn trong lòng ngươi rất mong ta xuống đó đúng không?”  

 

Bàn Nguyên sững người rồi vội nói: “Tiểu nhân không dám!”  

 

Ngô Bình: “Không sao, nếu ta đã đến đây rồi thì phải xuống xem sao chứ”, nói rồi, anh kéo Bàn Nguyên cùng nhảy xuống dưới, tiến vào màn sương mù.  

 

Bàn Nguyên không ngờ Ngô Bình lại kéo mình xuống theo nên hét lớn: “Chủ nhân, tốt nhất chúng ta đừng xuống…”  

 

Song đã muộn, cảnh vật trước mắt nó nhanh chóng thay đổi, không lâu sau, một người một chó đã đáp xuống mặt đất.  

 

Vừa đáp xuống, Ngô Bình đã cảm thấy cơ thể và tinh thần của mình đang chịu một sức ép rất lớn, nếu không nhờ có sức mạnh lớn thì anh đã ngã khuỵ và không thể cử động rồi.  

 

Bàn Nguyên thì không ổn chút nào, người nó chao đảo, đứng không vững.  

 

Ngô Bình: “Thế giới này mạnh thật đấy!”  

 

Bàn Nguyên: “Vâng thưa chủ nhân, tôi khó chịu quá!”  

 

Ngô Bình nhìn ra xa thì thấy đây là một thảo nguyên vô cùng rộng lớn, cách đó không xa có một loại động vật trông giống ngựa đang ăn cỏ. Nói là giống vì chúng không phải là ngựa một trăm phần trăm, tuy cũng có bốn vó nhưng trên người chúng mọc đầy vảy, ngoài ra còn mọc thêm hai cái sừng trên đầu.  

 

Bàn Nguyên rất cảnh giác, liên tục quan sát xung quanh. Lúc này, đột nhiên có một con chuột to đùng chui từ dưới đất lên, nó có bộ lông màu xám, trông đầu giống con mèo.  

 

Nó ngửi ngửi rồi lao về phía Bàn Nguyên.  

 

Bàn Nguyên há miệng ra thị uy không cho nó lại gần, nhưng con chuột vẫn mặc rồi cứ thế chạy tới, sau đó cắn vào chân Bàn Nguyên.  

 

Bàn Nguyên đau đớn hét lên rồi cũng cắn lại con chuột, nhưng con chuột này rất mạnh, nó ngoảnh lại rồi hất bay Bàn Nguyên đi, làm Bàn Nguyên ngã mạnh xuống đất.  

 

Ngô Bình giật mình, không ngờ đến con chuột cũng mạnh như vậy.  

 

Anh đi tới rồi đá văng con chuột đi, tuy anh chưa dùng hết sức lực, nhưng một con chuột cũng không thể chịu được. Vậy mà, con chuột chỉ quay vài vòng trên không rồi đáp vững vàng xuống đất.  

 

Đôi mắt bé tí của nó nhìn chăm chăm vào Ngô Bình, cuối cùng nó rít lên, đôi mắt chuyển thành màu đỏ máu rồi hung hăng lao về phía anh.  
 
Chương 5186


 Ngô Bình đã nghe danh nhà họ Diệp từ lâu, đồng thời cũng biết nhà họ Diệp có đan sư nên lập tức đưa đoàn hộ tống đến Diệp thành.  

 

Trước khi trời tối, đoàn hộ tống cuối cùng cũng vào được Diệp Thành. Thành phố này lớn hơn thị trấn nhỏ trước đó gấp mười lần, thương mại ở đây rất phát triển, có thể nhìn thấy những xe chở dược liệu được đưa vào thành phố.  

 

Đoàn hộ tống ở lại trong một gia đình giàu có. Gia đình giàu có này rất hiếu khách, gia chủ đã sai người hầu chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn.  

 

Đây là gia tộc họ Quý và chủ gia đình là một ông già ngoài sáu mươi tuổi.  

 

Vào buổi tối, Ngô Bình đến dự tiệc. Vị tiêu sư già và một số tiêu sư khác cũng tham dự. Con trai và cháu trai của gia chủ nhà họ Quý cũng tới.  

 

Sau ba ly rượu, Ngô Bình nói: "Ông Quý, tôi nghe nói gia tộc nhà họ Diệp ở Diệp thành có rất nhiều đan sư".  

Advertisement

 

Ông Quý cười và nói: "Đương nhiên. Diệp thành trong những ngày đầu tiên chỉ là một trang viên nhỏ. Sau đó, nhờ có gia tộc họ Diệp phát triển nên dần dần trở thành Diệp thành hiện tại".  

 

Ngô Bình: “Diệp thành có thuộc phạm vi ảnh hưởng của Thiên Tương Tông không?”  

 

Ông Quý: "Mặc dù nó nằm ở vùng biên giới, nhưng vẫn có thể coi là địa bàn của Thiên Tương Tông. Nhưng Diệp thành nằm dưới sự quản lý của nhà họ Diệp, Thiên Tương Tông sẽ không can thiệp, và cũng không đủ sức để can thiệp".  

 

Ngô Bình: "Ồ, vậy thì tại sao tôi lại nghe nói rằng Thiên Tương Tông đã cướp dược liệu nhà họ Diệp vận chuyển?"  

 

Ông Quý đáp: "Đây là chuyện bình thường. Nhưng nói chung, Thiên Tương Tông không dám làm điều gì quá trắng trợn. Bởi vì họ đã động đến đồ của nhà họ Diệp, nhà họ Diệp nhất định sẽ trả đũa. Mặc dù thực lực tổng thể của nhà họ Diệp không bằng Thiên Tương Tông, nhưng nó không phải là thế lực mà Thiên Tương Tông có thể tùy tiện bắt nạt".  

 

"Thì ra là như vậy. Ông Quý, Diệp thành này hẳn là có đan đường, bên trong có bao nhiêu loại đan dược?"  

 

Ông Quý cười nói: "Đương nhiên là có. Trong đó có mấy trăm loại đan dược, thậm chí còn có một ít đan dược quý hiếm, ngày mai tôi sẽ phái người dẫn cậu đi một vòng".  

 

Ngô Bình: "Được, vậy ngày mai tôi đi xem một chút".  

 

Lúc này, một người hầu vội vàng chạy tới, lo lắng nói: "Ông chủ, không ổn rồi. Tiểu thiếu gia lại luyện đan nữa, lò luyện đan dường như sắp nổ tung rồi! "  

 

Ông Quý lo lắng đến mức suýt nữa nhảy dựng lên, chửi bới: "Mẹ kiếp! Nó cưỡi ngựa xem hoa học luyện đan ở nhà họ Diệp có mấy ngày, làm sao có thể biết luyện đan được cơ chứ? Giờ thì xong rồi, lò luyện đan này là do tổ tiên truyền lại!"  

 

Mấy người nhà họ Quý đã đứng dậy và chạy đến đó, Ngô Bình cũng đi theo và an ủi: "Ông Quý, đừng lo lắng, tôi biết một số nguyên tắc luyện đan, có lẽ tôi có thể giúp được".  

 

Ông Quý vui mừng khôn xiết, vội nói: "Tốt lắm! Người anh em, đi theo tôi xem một chút, tốt nhất là phải giữ được cái lò!"  

 

Ngô Bình đi theo đến một tiểu viện, cửa đang mở toang, khói dày đặc từ trong nhà bốc lên. Bên ngoài ngôi nhà, một cậu bé mười lăm, mười sáu tuổi đang ho, có vẻ như bị ngạt khói.  

 

Ông Quý đá cậu ta một cái, mắng: "Thằng khốn kiếp, ai bảo mày đụng vào lò luyện đan? Tao đánh chết mày!"  
 
Chương 4496


Ngô Bình quan sát kỹ con chuột thì thấy cấu tạo của nó rất hoàn hảo, thể chất mạnh bất ngờ, đến Thần Vương cũng phải chào thua trước thể chất của con chuột này.  

 

“Chủ nhân, khiếp quá đi mất! Chỉ một con chuột thôi mà cũng có thực lực đáng sợ đến thế!”  

 

Ngô Bình nói như có điều suy nghĩ: “Bàn Nguyên, ngươi từng bảo Thái Dương Khư thuộc một vũ trụ rất mạnh, hơn nữa còn trải qua không biết bao nhiêu kỷ nguyên còn gì. Sinh vật ở đây mạnh cũng là điều hợp lý thôi, dẫu sao chúng cũng đã sống qua nhiều kỷ nguyên mà”.  

 

Advertisement

Bàn Nguyên: “Cuối cùng thì tiểu nhân đã hiểu sao bao nhiêu cường giả lại chết ở đây rồi, sinh linh ở đây khiếp đảm quá!”  

 

Ngô Bình: “Nhưng đây cũng là một nơi lý tưởng để rèn luyện cơ thể và tinh thần đấy”.  

 

Trong lúc họ nói chuyện, chợt có một con rắn chui ra, nó quét cái đuôi một cái là hất ngã Bàn Nguyên ngay, sau đó nó nhanh chóng cuộn tròn con chó lại.  

Advertisement

 

Bàn Nguyên sợ hãi hét lên: “Chủ nhân cứu mạng!”  

 

Ngô Bình lắc đầu rồi bước tới túm lấy con rắn, nó lập tức thả lỏng người.  

 

Anh ném con rắn vào Động Thiên, chuẩn bị nấu món canh rắn.  

 

Lúc này, trên trời chợt có mây đen kéo đến, trời mưa như trút nước. Sức mạnh của gió quá lớn, Ngô Bình suýt nữa còn không đứng vững, Bàn Nguyên thì chỉ còn cách bám chặt vào người Ngô Bình thì mới không bị gió thổi bay.  

 

Mưa rơi tầm tã, nhưng lại bị ngăn cách ở một nơi cách Ngô Bình vài mét.  

 

Anh đi thêm một đoạn thì nhìn thấy một cây nấm, Ngô Bình hái nấm bỏ vào miệng ăn thì cảm thấy cây nấm này có dược lực. Kết quả là anh đã cảm thấy có hai loại dược lực khác nhau trong cây nấm bình thường này, chúng đều có hỗ trợ lớn với anh.  

 

Mưa đến nhanh mà đi cũng nhanh, chưa đến chục phút là ngừng hẳn, bầu trời đã trong xanh trở lại.  

 

Mưa vừa ngừng thì có rất nhiều côn trùng chui ra, chúng đều rất mạnh, từ con muỗi, con kiến cũng có lực tấn công đáng ngạc nhiên, đến Ngô Bình cũng phải né chúng.  

 

Phía trước có một ngọn núi, Ngô Bình nhanh chóng đi đến đó. Cuối cùng anh phát hiện, cách mình khoảng vài trăm dặm có khói bốc lên, mà có khói thì sẽ có người.  

 

Anh tăng tốc đi về phía đó, chờ khi đến gần thì anh mới biết không hề có người ở đây, mà là một đám khỉ đang nhóm lửa để nướng thịt nai ăn.  

 

Bầy khỉ này rất đông, phải có đến cả chục nghìn con, tính tổ chức của chúng rất mạnh, kỷ luật nghiêm minh. Tuy là khỉ, nhưng chúng rất thông minh, chẳng thua kém gì con người.  

 

Chúng xây nhà, chế tạo xe ngựa, hơn nữa còn thuần phục một lượng lớn các con ngựa có sừng trên đầu để phục vụ mình. Nhưng nhìn tổng thể thì nền văn minh của bầy khỉ này vẫn còn sơ khai, chỉ giống thời kỳ đồ đá của con người.  

 

Bỗng có một con khỉ phát hiện Ngô Bình đang nhìn chúng, nó lập tức rít lên, ngay sau đó đã có cả trăm con nhìn về phía Ngô Bình rồi cùng xông về phía anh.  

 

Ngô Bình đứng yên bất động, khi con khỉ đầu tiên tiến lại gần anh, nó chỉ nhìn chứ không làm gì cả. Sau đó, có nhiều con nữa cùng xuất hiện, một con trong số đó chính là Hầu vương.  

 

Thực lực của con Hầu vương này rất mạnh, nó cao gần ba mét, trông như một ngọn núi nhỏ, mỗi khi nó bước đi, mặt đất đều rung chuyển.  

 
 
Chương 5187


Anh lập tức đi tới chỗ lò luyện đan, dùng hai tay vỗ mấy cái, sau đó dập tắt lửa, mở lò và lấy dược liệu bên trong ra.  

 

Vài phút sau, làn khói dày đặc biến mất và Ngô Bình cũng bước ra ngoài.  

 

Ông cụ Quý đi vào xem xét lò luyện đan, phát hiện lò luyện đan không có chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cảm tạ Ngô Bình, nói: "Người anh em, cũng may là có cậu, nếu không tên cẩu tử nhà tôi đã phá hỏng lò luyện đan của tôi rồi".  

 

Ngô Bình cười nói: "Xin đừng khách sáo. Đúng rồi, lò luyện đan của ông là do tổ tiên truyền lại sao? Tôi cảm thấy chất lượng không tồi".  

 

Ông cụ Quý: "Đúng vậy. Tổ tiên của tôi từng gặp một đan sư. Sau đó, đan sư cất giữ lò luyện đan ở đây nhưng vĩnh viễn không quay trở lại. Lò luyện đan này đã trở thành gia bảo của nhà họ Quý tôi. Mấy năm trước, tôi đã lên kế hoạch để bán nó, có người ra giá một triệu tiền Linh nhưng tôi cũng không nỡ bán".  

 

Ngô Bình: "Quả thực trả một triệu tiền Linh thì ít quá, lò luyện đan này chí ít phải hai triệu tiền Linh".  

Advertisement

 

Ông cụ Quý cười nói: "Sau này tôi cũng nghĩ thông, vậy thà rằng không bán giữ nó lại coi như gia bảo".  

 

Cậu thiếu niên mặt mày đen nhẻm đi tới, nói: "Ông nội, cháu muốn trở thành đan sư!"  

 

Ông cụ Quý nói bằng giọng khinh bỉ: "Mày mà cũng muốn làm đan sư? Sau này tha cho ông mày đi, còn dám làm loạn nữa, ông đánh gãy chân!"  

 

Cậu thiếu niên không phục, nói: "Để trở thành một đan sư, cháu cần phải luyện tập".  

 

Ngô Bình nói: "Luyện đan nhất định phải có kỷ luật, ngẫu nhiên luyện chế rất dễ giết người. Vừa rồi lò luyện đan rất nguy hiểm, nếu không có tôi ở đây thì nhất định nó sẽ nổ tung".  

 

Thiếu niên liếc nhìn Ngô Bình, hỏi: "Anh là ai?"  

 

“Hỗn xược!”, ông cụ Quý tiến lên đá cho cậu ta một cước: “Đây là khách quý của nhà ta!”  

 

Cậu bé khịt mũi: "Ông nội, dù sao cháu cũng phải trở thành luyện đan sư".  

 

Ngô Bình cười và nói: "Cậu muốn học luyện đan sao? Tôi có thể dạy cậu một số điều cơ bản".  

 

Cậu thiếu niên sững lại: "Anh biết luyện đan sao?"  

 

Ngô Bình: "Có biết một chút".  

 

Cậu thiếu niên nghi hoặc: "Vậy anh làm sao chứng minh anh là đan sư?"  

 

Ngô Bình đáp: "Chứng minh rất dễ dàng, tôi thấy cậu bỏ vào lò không ít dược liệu, cho nên tôi sẽ dùng chính dược liệu đó luyện chế một loại đan dược".  

 

Vừa nói, anh lại bước vào phòng, ông cụ Quý và những người khác tò mò đi theo.  

 

Khói trong phòng đã tiêu tán, trên kệ bên cạnh có một số dược liệu, trong đó có hai cây linh dược.  

 
 
Chương 4497


Ngô Bình: “Ta là con người”.  

 

“Con người ư? Chưa nghe đến bao giờ”, Hầu vương nói: “Rời khỏi đây ngay, không thì đừng có trách”.  

 

Ngô Bình: “Trách móc gì, các ngươi chỉ là bầy khỉ thôi”.  

 

Hầu vương nổi giận rồi tung một chưởng tấn công Ngô Bình, nó vừa giơ tay lên thì Ngô Bình đã biến thành một người khổng lồ cao mười mét rồi lấy tay ấn nó xuống đất.  

 

Advertisement

Đầu hầu vương cắm xuống bùn, nó không thể cử động, đôi tay đập đất ra hiệu nhận thua.  

 

Ngô Bình lôi nó lên rồi lạnh giọng nói: “Giờ còn dám to còi với ta nữa không?”  

 

Hầu vương chửi thầm trong bụng.  

Advertisement

 

“Xin lỗi, tôi sai rồi”, Hầu vương rất bộc trực, lập tức nhận sai ngay.  

 

Anh ném nó xuống đất rồi nói: “Ê khỉ, mau bảo con cháu của ngươi lấy hoa quả cho ta ăn”.  

 

Hầu vương biết không đánh lại được Ngô Bình nên đành phục tùng anh, nó thở dài như con người rồi vẫy tay với bầy khỉ, chúng lập tức đi hái quả ngay.

Một lát sau, đủ lại hoa quả không rõ tên đã được bầy khỉ mang đến trước mặt Ngô Bình. Mỗi loại anh chỉ ăn thử một miếng, đúng như anh đoán, hoa quả ở đây cũng chưa dược lực thần kỳ, nếu tách được dược lực trong chúng ra thì thậm chí còn có thể luyện chế ra rất nhiều đan dược tốt. Trong khi đây chỉ đều là hoa quả bình thường.  

 

Anh chọn ra vài loại hoa quả ăn khá ngon rồi cất vào trong Động Thiên, chuẩn bị mang về nhà cho vợ con nếm thử.  

 

Hầu vương cúi mặt đứng bên cạnh nghe Ngô Bình căn dặn.  

 

Ăn xong, Ngô Bình hỏi nó: “Ngươi có biết dược liệu không?”  

 

Hầu vương gật đầu nói: “Ở đây có nhiều dược liệu lắm ạ”.  

 

Ngô Bình: “Phạm vi hoạt động của các ngươi có rộng không?”  

 

Hầu vương: “Từ đầu này đến dầu khác phải đi hai ngày hai đêm mới hết”.  

 

Ngô Bình nhẩm tính thì thấy tốc độ di chuyển của khỉ không hề chậm, vậy mà phải đi hết hai ngày hai đêm, chứng tỏ phạm vi của chúng rất rộng.  

 

Anh mỉm cười nói: “Ê khỉ, ngươi hãy phái quân của mình đi hái dược liệu cho ta. Yên tâm, ta không bắt các ngươi giúp không công đâu, ta sẽ giúp các ngươi vài việc gì đó”.  

 

Hầu vương nghi hoặc nhìn Ngô Bình, rõ ràng nó không tin lời anh nói nên hỏi: “Anh thì giúp được bọn tôi việc gì?”  

 

Ngô Bình: “Còn phải xem các ngươi cần gì đã”.  

 

Hầu vương đảo mắt nói: “Phía Bắc có một bầy sói rất hay đánh nhau với chúng tôi. Lực chiến đấu của sói mạnh hơn nên sau nhiều năm tranh đấu, lần nào chúng tôi cũng tổn thất nhiều hơn. Anh giỏi đánh đấm như thế thì có thể giúp chúng tôi xử lý bầy sói ấy không?”  

 

Ngô Bình không cần nghĩ mà nói ngay: “Được, ngươi cứ sai bầy khỉ đi hái thuốc trước đi, mỗi loại chỉ hái vài cây thôi, quan trọng là phải đa dạng”.  

 

Hầu vương cũng không biết Ngô Bình đáng tin hay không, nhưng nó vẫn sai bầy khỉ đi hái thuốc, trong địa bàn của chúng đúng là có rất nhiều loại thuốc.  

 

Vốn động vật chính là chuyên gia tìm thuốc, khi chúng ốm hoặc bị thương thì cũng biết cần uống thuốc gì cho mau khoẻ.  
 
Chương 5188


Hóa ra cậu ta đã tận mắt nhìn thấy đan sư của nhà họ Diệp luyện đan. Họ cũng sử dụng một kỹ thuật tương tự, nhưng nó kém tao nhã và nhịp nhàng hơn nhiều so với kỹ thuật của Ngô Bình.  

 

Ngô Bình cho từng loại dược liệu vào lò rồi điều khiển ngọn lửa. Hai tay anh kết thành ấn, cũng không biết dùng cách gì mà ngọn lửa dưới đáy lò đột nhiên hóa thành hình hoa sen, chia làm ba tầng.  

 

Không đến ba mươi phút, Ngô Bình dùng lòng bàn tay đập vào lò luyện đan. Lập tức, một luồng đan khí ba màu bay ra, anh liền nắm lấy trong tay, hai tay kết ấn và ngưng tụ đan khí thành bốn viên đan dược.  

 

Đan dược này to bằng hạt đậu, tỏa ra mùi dược liệu nhàn nhạt.  

 

Lúc này, người nhà họ Quý đều sững người, cậu thiếu niên kia thì kích động đến quỳ trên mặt đất cầu xin: "Trình độ luyện đan của anh quá đỉnh, xin hãy dạy em thành đan sư với!"  

 

Advertisement

Ngô Bình đưa một viên đan dược cho cậu thiếu niên, cười nói: "Loại đan dược này có thể rèn luyện thân thể và cường hóa tinh thần, hãy cầm lấy".  

 

Sau khi uống đan dược, cậu thiếu niên cảm thấy một năng lượng bí ẩn lưu thông trong cơ thể, giúp ích rất nhiều cho cơ thể và tinh thần của cậu ta. Cậu ta mừng rỡ nhảy cẫng lên, kích động nói: "Đan dược quá tốt!"  

 

Ông cụ Quý vội vàng hành lễ với Ngô Bình: "Ngô đan sư, trước đây tôi không biết cậu là một đan sư, vì vậy tôi đã sơ suất, xin hãy tha thứ cho tôi!"  

 

Ngô Bình cười nói: "Ông Quý không cần nói như vậy, tôi sẽ ở lại Diệp Thành mấy ngày, hi vọng có thể mượn cái lò luyện đan này".  

 

Ông cụ Quý cười nói: "Trong thời gian tiên sinh ở lại đây, xin cứ dùng lò luyện này tùy ý, dùng bao lâu cũng được!"  

 

Ông ấy quá hiểu giá trị của một đan sư. Việc cho Ngô Bình sử dụng lò luyện đan của ông ấy chắc chắn sẽ có lợi.  

 

Đêm đó, Ngô Bình đã dạy cậu thiếu niên một số điều cơ bản về luyện đan. Cậu bé đã học rất chăm chỉ và ghi lại từng thứ một.  

 

Sáng sớm hôm sau, Ngô Bình đưa theo mấy tiêu sư ra ngoài mua dược liệu. Tuy nhiên, trước khi đi mua dược liệu, anh đã đến đan đường của nhà họ Diệp ở Diệp thành để xem họ luyện chế các loại đan dược nào.  

 

Có rất nhiều khách hàng trong đan đường nhà họ Diệp, nhưng hầu hết họ đều chỉ đến để xem, dù sao không phải ai cũng có thể mua được những viên đan này.  

 

Đan đường nhà họ Diệp được chia thành ba tầng. Những viên đan phổ biến nhất được đặt ở tầng một, những viên đan quý hơn được đặt ở tầng hai và những viên đan quý nhất được cất giữ ở tầng ba.  

 

Ngô Bình đến đan đường, đầu tiên anh đi dạo một vòng ở tầng một và thấy rằng chúng đều là những viên đan bình thường. Đây thậm chí không thể được coi là đan dược mà giống như thang thuốc được đun sôi ở nhà và uống.  

 

Sau đó, anh lên tầng hai. Tầng thứ hai chất đầy đan dược, nhưng Ngô Bình cũng không cảm thấy những đan dược này có chất lượng và tác dụng quá nổi bật.  

 

Cuối cùng, anh lên tầng ba. Đan dược tầng ba không nhiều, chỉ có mười mấy loại, nhưng mỗi loại giá cả đều hơn mấy vạn tiền Linh. Đây không phải giá mà người bình thường có thể mua được.  

 

Một tiểu nhị đi theo anh suốt chặng đường, giới thiệu nhiều loại đan dược khác nhau. Nhìn thấy Ngô Bình đã lên đến tầng ba, cậu ta mừng thầm và nói: "Thưa tiên sinh, đây đều là tinh hoa đan dược của đan đường chúng tôi và chỉ những người như tiên sinh mới đủ sức mua".  

 
 
Chương 4498


 Hai ngày sau, lượng dược liệu mà Ngô Bình có ngày càng nhiều hơn, nhưng số lượng dược liệu được mang đến tiếp cho anh thì ít đi. Anh biết mình đã gom được gần hết dược liệu ở đây rồi.  

 

Vì vậy, anh lấy lò luyện đan ra rồi thử bỏ các dược liệu rất bình thường ở đây vào để tổ hợp, sau đó luyện chế ra đan dược mà anh biết.  

 

Anh đã chọn ra hơn chục loại dược liệu, sau đó bắt tay vào luyện chế một đan dược có lực phòng ngự cao. Đan dược này có thể khiến da thịt, xương cốt, thần hồn, lục phủ ngũ tạng và máu huyết của một người có lực phòng ngự mạnh mẽ, đao chém không chết, kiếm đâm không thủng, lửa đốt không cháy, lạnh giá cũng không bị đóng băng.  

 

Ngô Bình đã thử một mạch hơn chục lò đan dược, sau đó mới điều chỉnh lạu phương thức luyện đan cho hoàn hảo nhất, cuối cùng thành phẩm được mang tên là Kim Cương Đan.  

Advertisement

 

Sau khi lò Kim Cương Đan thật sự đầu tiên ra lò, anh đã lấy một viên uống thử, ngay sau đó đã thấy cơ thể có sự thay đổi kỳ diệu. Tuy sự thay đổi này không ảnh hưởng nhiều đến anh, nhưng công hiệu của đan dược rất tốt.  

 

Anh ném cho Hầu vương một viên đan dược rồi nói: “Ngươi thử đi”.  

 

Advertisement

Hầu vương cầm lấy đan dược rồi ngẩn ra, nó đã sống mấy trăm năm, nhưng chưa nhìn thấy thứ này bao giờ nên không biết có ăn được hay không.  

 

Nhưng nghĩ thấy Ngô Bình có thực lực rất mạnh, chắc không hạ độc nó nên nó uống luôn.  

 

Loáng cái, Hầu vương bắt đầu hét lớn, lông trên người nó dần chuyển sang màu tím vàng, đôi mắt nó phóng ra lửa, đồng thời nó cũng thấy xương cốt, da thịt, máu huyết và lục phủ ngũ tạng của mình đã mạnh mẽ hơn.  

 

Một tiếng sau, Hầu vương chỉ thấy toàn thân thư thái, nó đã cao hơn, thực lực cũng mạnh hơn, ngoài ra cơ thể còn rất rắn chắc, đao kiếm cũng không làm gì được.  

 

Ngô Bình rất hài lóng với hiệu quả của đan dược: “Đây là Kim Cương Đan, nó có thể tăng lực phòng ngự cho ngươi, ngươi thử đi”.  

 

Hầu vương gọi một tiếng, một bầy khỉ cường tráng xuất hiện, chúng do dự một lát rồi bắt đầu tấn công Hầu vương.  

 

Bụp!  

 

Chúng đấm lia lịa vào người Hầu vương nhưng lại như đấm vào đá, tay con nào cũng đau nhức. Các móng vuốt vừa chạm vào lông của Hầu vương thì đã bị gãy ngay.  

 

Bầy khỉ mừng rỡ đến mức reo lên, chúng mừng cho Hầu vương.  

 

Hầu vương cũng mừng ra mặt, nó đi tới trước mặt Ngô Bình rồi lạy anh: “Cảm ơn thuốc của anh”.  

 

Ngô Bình cười hỏi: “Nếu các ngươi có cơ thể như vậy thì còn sợ bầy sói nữa không?”  

 

Hầu vương vui vẻ nói: “Đương nhiên là không, chúng tôi mà có cơ thể thế này thì có thể một chấp mấy chục con sói luôn”.  

 

Ngô Bình: “Thế thì các ngươi mau đi hái thuốc tiếp đi, hái các loại này này, rồi ta sẽ luyện chế tiếp đan dược cho”.  

 

Hầu vương vui mừng sai bầy khỉ đi hái thuốc để luyện chế Kim Cương Đan ngay.  

 

Chúng đi rồi, Ngô Bình cũng rảnh mà tiếp tục nghiên cứu lò đan dược thứ hai. Loại này có thể nâng cao thần lực và trí thông minh của một người.  

 

Ngô Bình đặt tên cho nó là Thần Tuệ Đan, hiệu quả của nó cũng rất rõ ràng. Khi anh đưa một viên cho Hầu vương uống, trí thông minh của nó lập tức tăng lên nhiều lần, tinh thần và khí chất cũng có sự chuyển biến rõ rệt.  

 

Sau khi Ngô Bình luyện chế xong loại đan dược này thì dược liệu anh cần cho loại đan dược trước đó đã được gom đủ, vì thế anh đã luyện thêm mấy trăm lò đan dược.  

 
 
Chương 5189


 Ngoài ra, ngoại trừ phẩm cấp, đan dược còn có chất lượng không giống nhau, chia làm chín loại: hạ hạ phẩm, hạ phẩm, trung hạ phẩm, trung phẩm, trung thượng phẩm, thượng phẩm, thượng thượng phẩm. cực phẩm và tuyệt phẩm.  

 

Nhìn thấy hạ hạ phẩm luyện hình đan cấp hai đã bán hơn mười nghìn tiền Linh, anh lập tức biết mình đã bán Nhập Bí Đan với giá quá rẻ.  

 

Anh hỏi: "Đan dược nào đắt nhất ở đây?"  

 

Tiểu nhị hai mắt sáng như đèn pha, nói: "Nơi này có Bí Lực Đan giúp người sử dụng cảm nhận được bí lực, còn có Đại Bí Đan trợ giúp người sử dụng đột phá Bí cảnh!"  

 

Ngô Bình nhìn vào cái gọi là Bí Lực Đan, đó là một viên đan dược cấp bốn hạ phẩm. Anh quan sát đan dược, trong viên đan này ẩn chứa một loại bí lực, đại khái là dựa vào bí lực này để cảm ứng được bí lực. Viên đan này có giá một trăm tám mươi nghìn tiền Linh!  

 

Viên đan còn lại cũng kém xa so với đan dược của anh, tác dụng của nó không bằng một phần mười đan dược do anh luyện chế. Nhưng chỉ một viên đan dược như vậy mà giá cao tới ba trăm nghìn tiền Linh!  

Advertisement

 

Dựa theo tiêu chuẩn nơi này, Nhập Bí Đan của anh ít nhất là đan dược cấp năm, hơn nữa còn là thượng phẩm!  

 

Đó là anh còn không có lò luyện đan tử tế để luyện chế, nếu như có lò luyện đan, hiệu quả so với Nhập Bí Đan hiện tại còn tốt hơn nhiều!  

 

Ngô Bình suy nghĩ một chút, nói: "Tôi muốn cả hai viên",  

 

Sau khi tiêu hết bốn trăm tám mươi nghìn tiền Linh, Ngô Bình cầm hai viên đan rồi rời đi. Ngay khi ra ngoài, anh nuốt đan và phân tích dược lực của nó.

Chờ khi Ngô Bình đến hiệu thuốc rồi thì đã phân tích hai loại đan dược đâu ra đấy.  

 

Đến nơi, anh bắt đầu mua dược liệu, sau đó chuẩn bị đi về để luyện Đại Bí Đan và Bí Lực Đan.  

 

Hai loại đan dược này cần hơn 50 loại dược liệu, anh đã mua đủ cho mười lò. Cuối cùng đi thanh toán thì cũng mới hết gần 400 nghìn tiền Linh. Số tiền này còn chưa bằng tiền anh mua đan dược.  

 

“Xem ra ở bất kỳ đâu, đan dược cũng là ngành cá kiếm nhất”, Ngô Bình lẩm bẩm.  

 

Các tiêu sư vác dược liệu về nhà họ Quý, ông cụ Quý đã bày xong tiệc từ lâu, sau đó đã tiếp đãi bọn họ hơn hôm qua rất nhiều.  

 

Sau khi ăn no uống say, Ngô Bình đã đến phòng luyện đan. Đây là phòng do ông cụ Quý dặn người làm riêng nên được đặt ở một nơi yên tĩnh trong viện, ngoài còn có rừng trúc nên rất khó bị người khác quấy rầy.  

 

Ngô Bình gọi thiếu gia nhà họ Quý đến, sau đó bảo cậu ta làm đan đồng cho mình rồi tiện thể dạy cậu ta luyện đan luôn.  

 

Lò thứ nhất, anh sẽ luyện Bí Lực Đan. Điểm quan trọng của đan dược này không phải là dược liệu, mà là bí lực. Trong lúc luyện chế, Ngô Bình cần truyền bí lực của mình vào, ngoài ra còn cần lưu lại bí văn.  

 

Bí văn thật ra chính là sự biến tướng của bí chú. Tác dụng nó tương tự như bí chú, thêm công dụng của dược liệu nữa thì có thể khiến người ta dễ dàng cảm nhận được bí lực, sau đó hấp thu và luyện hoá nó.  

 

Thậm chí, sau này khi tiến vào Bí cảnh rồi, cũng có thể dễ dàng tu luyện ra bí chú.  

 

Ngô Bình luyện lò này đầu tiên để lấy kinh nghiệm, sau đó liên tục điều chỉnh tỉ lệ dược liệu. Nhưng bí văn hơi phức tạp, anh đã thử vài lần nhưng đều thất bại. Đến lần thứ ba mới miễn cưỡng thành công.  

 
 
Chương 4499


Trí thông minh của Hầu vương đã khác nên trận đánh này chúng đã thành công vang dội. Hầu vương vốn không phải đối thủ của Lang vương, nhưng nhờ có Kim Cương Đan nên nó đã mạnh mẽ hơn và đánh thắng được Lang vương.  

 

Mất thủ lĩnh, bầy sói bị đánh tan tác và chết cả nửa quân số, cuối cùng chúng phải bỏ địa bàn lại rồi chạy đi xa hơn.  

 

Thế lực của bầy sói lớn hơn nên địa bàn của chúng cũng rộng hơn bầy khỉ, vì thế sau trận này, lãnh thổ của Hầu vương đã rộng hơn nhiều.  

 

Đương nhiên điều này cũng có lợi cho Ngô Bình, vì bầy khỉ có thể đến khu vực khác để hái dược liệu cho anh.

Advertisement

Bàn Nguyên rất ngoan ở bên cạnh Ngô Bình, hôm nay, nó không nhịn được nữa nên mới hỏi: “Chủ nhân, người định ở lại đây luyện đan mãi à?”  

 

Ngô Bình: “Dược liệu và môi trường ở đây không thuộc về vũ trụ của chúng ta, ở đây các dược liệu này không đáng giá, nhưng mang về chỗ chúng ta thì chúng quý lắm đấy”.  

 

Advertisement

Sau đó, anh hỏi Bàn Nguyên: “Ngươi cũng uống Kim Cương Đan rồi, ngươi nghĩ mình đồng ý trả bao nhiêu tiền để mua đan dược này?”  

 

Bàn Nguyên ngẫm nghĩ rồi đáp: “Hiệu của của Kim Cương Đan rất tốt, nó đã tăng thực lực nhiều mảng giúp tiểu nhân. Tiểu nhân nghĩ thấp nhất cũng phải bán đan dược này với giá năm tỷ tiền Đạo”.  

 

Ngô Bình: “Nhưng ở đây có rất nhiều dược liệu để luyện chế Kim Cương Đan, một ngày ta có thể luyện chế cả mấy chục nghìn viên, thậm chí cả trăm nghìn viên”.  

 

Bàn Nguyên ngạc nhiên: “Kể cả thế thì nó vẫn đang giá năm tỷ tiền Đạo”.  

 

Ngô Bình: “Nếu để binh sĩ uống đan dược này thì ngươi có thể tưởng tượng được hiệu quả sẽ thế nào không?”  

 

Bàn Nguyên: “Thế thì sẽ đáng sợ lắm”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Chỉ có Kim Cương Đan thôi thì chưa đủ, còn cần đan dược nâng cao thực lực, phản ứng, tinh thần và trí tuệ nữa”.  

 

Bầy khí đại thắng quay về, hầu vương rất vui. Để lấy lòng Ngô Bình, nó lại triệu tập các hầu binh, hầu tướng đi hái tất cả dược liệu ở địa bàn của bầy sói.  

 

Không lâu sau, lại có cả núi đan dược chất đống trước mặt Ngô Bình. Lần này, anh phát hiện có vài loại giúp tăng sức mạnh, vì thế đã nghiên cứu ra một loại có tên là Cự Lực Đan.  

 

Khi Ngô Bình luyện chế đan dược này thành công thì chợt nhận được tin của Kim Song Nhi, con đường Chân Thánh sắp mở, không còn cách nào khác, Ngô Bình đành tạm rời khỏi đây.  

 

Trước khi đi, anh dặn Hầu vương tiếp tục đi gom dược liệu cho ba loại đan dược mình đang luyện chế.  

 

Ngô Bình rời khỏi Thái Dương Khư thì phát hiện mình đã ở đó hơn nửa tháng, nhưng thế giới bên ngoài mới trôi qua nửa ngày thôi, quỹ đạo thời gian ở hai nơi này hoàn toàn khác nhau.  

 

Anh đến tìm Kim Song Nhi, cô ấy hỏi: “Huyền Bình, anh xử lý xong việc rồi à?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Ừ, Song Nhi, giờ chúng ta đi tham gia tiệc mừng thọ luôn à?”  

 

Kim Song Nhi: “Vâng, giờ đi luôn”.  

 

Ngô Bình nhớ bạn đời của Vương Mẫu là một Chân Nhân thái cổ thời sơ đại nên hỏi: “Song Nhi, Vương Mẫu có mấy chồng?”  

 

Kim Song Nhi: “Ba, nhưng chỉ có một người còn sống, và đó cũng chính là bố em. Trong các người chị gái của em thì chỉ có hai người cùng chung bố với em thôi”.  
 
Chương 5190


 Cậu thiếu niên sáng mắt lên hỏi: “Tiên sinh, anh thành công rồi ạ?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Cấp bốn thượng phẩm”.  

 

Cậu thiếu niên hít vào một hơi lạnh: “Cấp bốn, còn cực phẩm?”  

 

Cậu thiếu niên này tên là Thanh Quan, Ngô Bình cười nói: “Thanh Quan, sao mà cậu ngạc nhiên thế!”  

 

Thanh Quan hào hứng nói: “Tiên sinh, anh có biết đan dược mà thầy luyện đan giỏi nhất của nhà họ Diệp luyện chế ra ở cấp nào không?”  

 

Ngô Bình: “Không”.  

 

Advertisement

Thanh Quan: “Tôi nghe nói đan dược mà chủ nhà ấy tâm đắc nhất cũng chỉ là cấp bốn hạ phẩm thôi! Viên đan dược tốt nhất mà ông ta luyện chế cũng chỉ là thượng phẩm! Điều này có nghĩa là trình luyện đan của tiên sinh đã hơn gia chủ nhà họ Diệp rồi”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Tại sao lại so tôi với ông ta? Ông ta chỉ là một thầy luyện đan cấp bốn, hơn nữa còn khó mà tiến bộ tiếp được”.  

 

Nghe thấy thế, Thanh Quan ngẩn ra rồi nói: “Thế tiên sinh định làm thầy luyện đan cấp mấy?”  

 

Ngô Bình: “Đương nhiên là người giỏi nhất trong thiên hạ rồi”.  

 

Thanh Quan chấn động nói: “Tiên sinh giỏi quá!”  

 

Ngô Bình: “Cậu hãy về nghiền ngẫm những kiến thức tôi vừa dạy, giờ đi nghỉ đi!”  

 

“Vâng”, Thanh Quan khom người rồi lui ra ngoài.  

 

Thanh Quan vừa rời khỏi rừng trúc đã bị quản gia gọi tới: “Tiểu thiếu gia, lão gia gọi cậu đấy”.  

 

Thanh Quan đến viện của ông cụ Quý, ông ấy vội vàng hỏi: “Thanh Quan, tiên sinh luyện đan chưa?”  

 

Thanh Quan gật đầu, sau đó đầy kính nể nói: “Ông ơi, trình luyện đan của tiên sinh khéo còn hơn gia chủ nhà họ Diệp”.  

 

Ông cụ Quý chấn động nói: “Thanh Quan, chuyện này con không được nói với người ngoài, đến bố con cũng không được kể, chúng ta phải giữ bí mật cho tiên sinh”.  

 

Thanh Quan cảm thấy hơi lạ nên hỏi: “Ông ơi, tại sao không được kể cho người khác ạ, đây là chuyện vui mà”.  

 

Ông cụ Quý đã sống lên lão nên cực hiểu lòng người: “Con nghĩ đi, nếu nhà họ Diệp biết ở đây có một thầy luyện đan tài ba thì họ sẽ làm gì?”  

 

Thanh Quan ngẫm nghĩ rồi nói: “Chắc chắn họ sẽ đến tìm rồi đòi tỉ thí trình luyện đan”.  

 

Ông cụ Quý cười lạnh: “Tỉ thí cái con khỉ! Nếu ta mà là nhà họ Diệp thì ta sẽ có hai sự lựa chọn, một là bắt người kia trở thành thành viên của nhà họ Diệp, nhưng chuyện này khó mà làm được. Thứ hai, ta sẽ đuổi thầy luyện đan đó đi hoặc là giết luôn, không thể để người đó làm ảnh hưởng đến lợi ích của nhà họ Diệp”.  

 

Thanh Quan sững người: “Nhà họ Diệp sẽ làm vậy ạ? Họ thật nhỏ nhen!”  

 

Ông cụ Quý đập vào đầu cháu mình rồi hỏi: “Tiên sinh dạy con luyện đan rồi à?”  

 

Thanh Quan gật đầu: “Vâng, tiên sinh dạy hay lắm, con nghe xong là hiểu ngay. Tiên sinh bảo hai hôm nữa sẽ đích thân dạy con luyện đan”.  

 
 
Chương 4500


Ngô Bình: “Thánh Vương cơ à, siêu thế!”  

 

Kim Song Nhi cười nói: “Có gì đâu, anh chẳng là Đại Thánh còn gì? Hơn nữa nếu anh muốn đột phá thì đã thành Thánh Vương lâu rồi”.  

 

Ngô Bình: “Không nói thế được”.  

 

Lúc này, Kim Song Nhi chợt thở dài rồi nói: “Hai người chị kia của em đều đối xử với em tốt lắm, nhưng hình như hai anh rể có ý thù địch với anh”.  

Advertisement

 

Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?”  

 

Kim Song Nhi: “Anh rể cả của em là thiên kiêu của Thần tộc, hai rể thứ hai là thiên kiêu của Yêu tộc, còn anh là Nhân tộc. Nếu họ mà biết thì chắc chắn sẽ nhắm vào anh”.  

 

Ngô Bình: “Cái đấy anh không sợ, vì họ không đánh lại anh được đâu”.  

Advertisement

 

Kim Song Nhi: “Ừm, cho nên em mới dám dẫn anh đi. Nhưng làm thế này thì e em sẽ có mâu thuẫn với các chị mất”.  

 

Kim Song Nhi cười nói: “Song Nhi, em có huyết mạch của Thần, cũng có huyết mạch của Yêu, ngoài ra còn có huyết mạch của Chân Nhân thái cổ sơ đại, đúng ra tư chất của em tốt lắm đấy”.  

 

Kim Song Nhi: “Chính vì thế nên từ nhỏ em đã tu luyện công pháp của ba phe, nhưng tu luyện nhiều rồi lại không biết phải đi theo phe nào”.  

 

Ngô Bình: “Anh nghĩ em có thể tu luyện công pháp của anh”.  

 

Kim Song Nhi nhìn anh: “Đi theo con đường của anh ư?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Anh đang tìm một con đường tiên, con đường mà mọi sinh linh đều đi. Một khi anh tìm ra được thì em cũng có thể tu luyện”.  

 

Kim Song Nhi cười nói: “Thế thì em sẽ chờ tin tốt của anh”.  

 

Sau đó, hai người cùng đến núi Thiên La. Núi Thiên La nằm ở một thời không thần bí cao duy độ nào đó, chỉ có tu sĩ được phép thì mới có thể vào được.  

 

Khi hai người đến nơi, Kim Song Nhi điểm tay một cái, không gian lập tức gợn sóng, một bức tường tinh thể xuất hiện, hai người dễ dàng đi xuyên qua.  

 

Sau đó, họ đã tiến vào một thế giới ảo diệu. Bầu trời ở đây có màu bạc, mặt đất màu tím xám, không gian như vô tận, nhìn không thấy điểm cuối.  

 

Ngay khi đến đây, Ngô Bình đã có một cảm giác quen thuộc lạ kỳ như được trở về nhà.  

 

Anh ngẩn ra rồi lẩm bẩm: “Khí tức ở đây… quen quá!”  

 

Kim Song Nhi cười nói: “Anh thấy quen cũng là bình thường, vì anh là Chân Hoàng mà. Đây chính là nơi Nữ Oa tạo ra Chân Nhân thái cổ, sau này được người ta gọi là Nữ Oa Giới”.  

 

Ngô Bình ngạc nhiên: “Đây là Nữ Oa Giới ư?”  

 

Kim Song Nhi gật đầu: “Đúng thế, nhưng chỉ là một phần thôi. Nữ Oa Giới hoàn chỉnh đã bị tiêu diệt trong trận đại chiến rồi, nơi này chắc chỉ còn là một phần năm”.  

 

Ngô Bình chậm rãi quỳ xuống rồi chạm tay xuống đất, một cảm giác huyết mạch tương thông trỗi dậy, hệt như một đứa trẻ được quay về trong lòng mẹ.  

 

Kim Song Nhi ngẩn ra nhìn anh rồi nói: “Lần đầu tiên bố em đến đây cũng giống anh, ông cũng quỳ xuống rồi chạm tay xuống đất”.  
 
Chương 5191


 Thanh Quan đi rồi, ông cụ Quý gọi quản gia tới rồi hỏi: “Trong nhà giờ còn bao nhiêu tiền?”  

 

Quản gia: “Lão gia, không tính ruộng điền cùng nhà cửa thì mình còn hơn năm triệu tiền Linh”.  

 

Ông cụ Quý gật đầu: “Ông hãy rút bốn triệu đi mua linh dược, hôm nay đi luôn”.  

 

Quản gia ngẩn ra: “Lão gia, tại sao lại mua linh dược ạ?”  

 

Ông cụ Quý cười nói: “Ông không cần biết, đi đi”.  

 

Quản gia là người rất trung thành nên không hỏi thêm nữa mà lên ngựa đi lấy tiền rồi chạy đi mua linh dược ngay.  

 

Advertisement

Lúc này, Ngô Bình vừa hoàn thành xong lò Bí Lực Đan thứ tư. Lần này, bí văn đã hoàn thiện hơn, dược lực cũng hơn một bậc.  

 

Khi mở lò, có sáu tia sáng bay ra, Ngô Bình bắt lấy rồi ngưng tụ chúng thành sáu vien đan dược.  

 

Nhìn đan dược trong tay, anh mỉm cười nói: “Cấp bốn cực phẩm, tốt lắm!”  

 

Sau đó, anh lại luyện chế thêm một lò nữa. Lần này, anh đã khắc ba loại bí văn lên đan dược. Điều này có nghĩa là uống nó vào, người uống có thể hấp thu ba loại bí lực.  

 

Thành phẩm là năm viên đan dược, anh quan sát một lát rồi cười nói: “Cấp năm thượng thượng phẩm”.  

 

Ngô Bình luyện chế một lèo năm lò, anh bắt đầu thấy mệt nên chuẩn bị ngồi nghỉ.  

 

Một tiêu sư chờ bên ngoài nhìn thấy Ngô Bình đi ra thì vội chạy lại nói: “Tiêu đầu, tổng tiêu đầu gửi thư đến”.  

 

Ở thế giới này có một món pháp khí có thể vận chuyển thư xuyên không gian, nhanh chóng gửi cho người nhận.  

 

Người bình thường không thể sử dụng pháp khí này được, nhưng tiêu cục Uy Hổ thì có một cái chuyên dùng để truyền tin.  

 

Ngô Bình cầm lấy phong thư rồi mở ra thì thấy có đến sáu trang. Đại ý là tiêu cục vẫn bình thường, gần đây mới nhận hai chuyến hàng lớn và kiếm được khá nhiều tiền. Sau đó đến lời cảm ơn Ngô Bình, đồng thời hỏi anh tình hình ở bên này.  

 

Ngô Bình có thể cảm nhận được sự quan tâm cùng nhớ nhung của Hàn Tuyết Kỳ qua bức thư này. Đọc xong, anh quay lại phòng viết thư hồi âm, kể lại tình hình ở đây cùng những lời hỏi han quan tâm.  

 

Viết xong, anh bảo tiêu sư kia đi gửi thư.  

 

Tiêu sư đó nhận sư xong thì nói: “Tiêu đầu Ngô, tổng tiêu đầu bảo gì thế? Nói là nhớ anh à?”  

 

Ngô Bình đá người đó một cái: “Hỏi vớ vẩn, đi đi!”  

 

Người kia chạy mất dép ngay.  

 

“Xem ra phải tăng tốc đi gửi hàng cho xong thôi’, anh rất muốn biết bên trong hàng mình đang vận chuyển có thứ gì.

Sai người đi gửi thư xong, Ngô Bình nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục luyện chế Nhập Bí Đan.  

 
 
Chương 4501


 Ngô Bình mừng rỡ: “Nữ Oa từng sống ở đây ư? Tốt quá, nhất định anh phải đến đó xem”.  

 

Hai người và đi thì có ba nam một nữ đi tới, trông dáng vẻ của họ thì cũng là người ở bên ngoài tới giống Ngô Bình.  

 

Bốn người đó nhìn thấy Ngô Bình xong thì đưa mắt nhìn nhau, sau đó đi theo anh và Kim Song Nhi.  

 

Khoảng cách rút ngắn, một người thanh niên mặc đồ đen hỏi: “Này, hai người có biết núi Thiên La ở đâu không?”  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Chúng tôi cũng đang đến đó”.  

 

Người đàn ông quan sát anh rồi hỏi: “Anh cũng đến chúc thọ Minh Đà Thánh Vương à?”  

 

Ngô Bình: “Ừm”.  

Advertisement

 

Người đàn ông: “Thế mình đi chung đi”.  

 

Ngô Bình không quen họ nên nói: “Thôi, tốt nhất là đường ai nấy đi”.  

 

Người đàn ông: “Anh không biết chứ Nữ Oa Giới nguy hiểm lắm, có rất nhiều ma quỷ ở đây, hai người đi riêng mà gặp chúng là toi đời đấy”.  

 

Ngô Bình ngoảnh lại hỏi Kim Song Nhi: “Song Nhi, thật à?”  

 

Kim Song Nhi gật đầu: “Ngày xưa Ma tộc xâm nhập nên đã có nhiều Chân Nhân thái cổ biến thành ma cương, chúng bất tử, thực lực lại mạnh nên vẫn còn nhiều lắm”.  

 

Cô ấy vừa nói xong thì ngọn núi phía trước chợt rung lên, sau đó là một tiếng động mạnh, một bàn tay màu xanh thò từ dưới đất lên, sau đó có một người khổng lồ cao nghìn trượng đứng dậy, ma khí bao quanh người đó, đôi mắt thì phun ra lửa rồi lạnh lùng nhìn tất cả mọi người.

Người đàn ông nói chuyện với Ngô Bình nhìn thấy con quái vật ấy một cái là biến sắc mặt rồi hô lên: “Rút mau!”  

 

Ngay sau đó, nhóm của bọn họ đã bay lên cao rồi tránh ma cương kia ra thật xa.  

 

Nhưng họ vừa bay lên thì ma cương đã há miệng ra rồi hút vào, một lực hút khủng khiếp sinh ra, tất cả những người kia đã bị nó hút vào miệng.  

 

Cô gái hét lên thất thanh với vẻ đầy tuyệt vọng, tay chân khua múa loạn xạ rồi van xin Ngô Bình: “Cứu tôi với!”  

 

Ngô Bình giơ tay phải chộp lên không, một lực hút tương tự sinh ra, bốn người kia đã dừng lại trên không.  

 

Ma cương thấy một con người nhỏ bé dám chống lại mình thì càng tăng thêm lực hút hơn, nhưng dù nó có làm gì thì bốn người kia cũng không nhúc nhích.  

 

Bốn người đó sợ đến mức tè ra quần rồi thi nhau hô lên: “Mạnh nữa lên anh gì ơi!”  

 

“Đến đây!”, Ngô Bình kéo tay lại, bốn người kia đã được kéo gần về phía anh rồi ngã xuống đất.  

 

Họ nằm im dưới đất rồi nhìn anh với vẻ cảm kích.  

 

“Nhất định chúng tôi sẽ báo đáp ơn cứu mạng”, người đàn ông bắt chuyện với Ngô Bình nói.  

 

Ngô Bình: “Các người lùi lại đi”.  

 

Bốn người đó nhanh chóng trốn ra phía sau Ngô Bình, cô gái dịu dàng nhắc nhở: “Anh ơi, ma cương này mạnh lắm, anh phải cẩn thận đấy”.  

 

Ngô Bình tiến lên rồi hoá thành một người khổng lồ cao ba nghìn mét, so ra còn mạnh hơn ma cương kia.  

 
 
Chương 5192


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 Có kinh nghiệm của hai lần trước rồi, Ngô Bình đã đạt thành công lớn ở lò thứ ba, thành phẩm là năm viên đan dược cấp sáu thượng thượng phẩm.  

 

Anh định luyện chế tiếp lò thứ tư thì trời đã sáng, anh gọi ông cụ Quý tới để nghe về chuyện tiêu thụ đan dược.  

 

Thấy Ngô Bình định bán đan dược, ông cụ Quý nói: “Tiên sinh, đây là địa bàn của nhà họ Diệp, nếu muốn bán đan dược thì tốt nhất là đến nơi khác. Cách đây gần 1000 dặm có một thành tên là Đại Vũ, anh họ của tôi làm kinh doanh ở đó. Mỗi năm đều bán đấu giá rất nhiều món đồ. Nếu đan dược của cậu có thể mang đến đó đấu giá thì chắc chắn sẽ được giá cao hơn”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Đến lúc đó, phải nhờ anh họ của ông rồi”.  

 

Ông cụ Quý cười nói: “Nếu tiên sinh tin tưởng tôi thì tôi sẽ cho người mang đan dược đến đó cho anh họ tôi bán đấu giá”.  

 

Ngô Bình: “Đương nhiên là tôi tin ông rồi”.  

Advertisement

 

Vì thế, anh đã lấy năm viên Bí Lực đan cấp bốn thượng phẩm cùng bốn viên Nhập Bí Đan cấp năm thượng phẩm ra đưa cho ông cụ Quý rồi nói: “Đấu giá hoai loại này trước”.  

 

Sau đó, anh nói cho ông cụ Quý biết công dụng cùng cấp bậc của đan dược. Nghe xong, ông cụ Quý vô cùng kinh ngạc: “Tài luyện đan của tiên sinh đã hơn vị kia của nhà họ Diệp rồi”.  

 

Ngô Bình: “Bán đấu giá chín viên này xong, tôi sẽ xem xét việc hợp tác với anh họ ông”.  

 

Ông cụ Quý cười nói: “Được, tôi sẽ cho người đi ngay!”  

 

Xong xuôi, Ngô Bình lại đến hiệu thuốc để mua thêm dược liệu.  

 

Lúc về, anh thấy trong phòng luyện đan đã có thêm không ít dược liệu, có mấy loại anh vừa đi mua nhưng không có. Anh hỏi Thanh Quan: “Các dược liệu này ở đâu ra thế?”  

 

Thanh Quan: “Tiên sinh, là ông nội tôi sai người đi mua ở bên ngoài đấy ạ, họ vừa mang về xong. Đây là dược liệu cho tôi luyện tập”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Xem ra ông cậu rất hi vọng vào cậu đấy. Được rồi, hôm nay tôi sẽ dạy cậu luyện đan”.  

 

[Diendantruyen.Com] Thần Y Trở Lại


 

Hai viên đan dược một to một nhỏ, hơn nữa còn là cấp bất nhập phẩm. Tuy thế nhưng với một người mới học như Thanh Quan thì cũng là điều đáng mừng rồi.  

 

Tiếp đó, Thanh Quan đã tập trung luyện chế loại đan dược này, từ đó đã học thêm được mấy loại thủ pháp để hoàn thiệt các chi tiết nhỏ.  

 

Ngô Bình cũng bắt đầu luyện chế lò Nhập Bí Đan thứ tư. Lần này, anh đã luyện chế được năm viên cấp năm cực phẩm. Lò thứ năm sau đó thì cũng như vậy.  

 

Anh vừa dạy Thanh Quan vừa luyện đan nên không biết trời đã tối từ bao giờ.  

 

Ăn tối xong, ông cụ Quý vui vẻ đến tìm Ngô Bình: “Tiên sinh, buổi đấu giá rất thành công, cả chín viên đan dược đều bán hết veo”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Giá thế nào?”  

 
 
Chương 4502


Nó chợt rơi lệ rồi há miệng ra, sau đó run rẩy nói bằng giọng của con người: “Tiểu nhân… tham kiến… Đại Thánh”.  

 

Ngô Bình thở dài, biết nó đã nhớ lại ký ức lúc trước, nhưng ma tính vẫn còn. Anh đi tới gần ma cương rồi ấn tay lên đỉnh đầu ma cương, sau đó dùng thánh lực để gột rửa linh hồn cho nó.  

 

Ma cương tỏ vẻ đau đớn, hai tay nắm chặt bất động.  

 

15 phút sau, Ngô Bình mệt mỏi buông tay, để hồi phục ý thức cho ma cương này, anh đã tiêu hao rất nhiều sức lực.  

 

Advertisement

Ngay khi anh buông tay ra, ma cương đã quỳ xuống đất rồi hôn lên chân anh: “Ngô Hoàng, cuối cùng tiểu nhân cũng chờ được đến ngày này, hu hu…”  

 

Đến một Chân Hầu mà cũng phải bật khóc nức nở, bao nhiêu ngày trở thành ma cương là bấy nhiêu ngày ông ấy sống trong dằn vặt, sống không bằng chết. Ông ấy chỉ mong một ngày nào đó sẽ có cường giả Nhân tộc đến cứu mình. Nhưng ông ấy cũng biết đây chỉ là vọng tưởng, nào ngờ hôm nay lại gặp được một Chân Hoàng.  

 

Mấy người đứng sau Ngô Bình đều nghệt mặt ra, ma cương đã hồi phục rồi ư? Ngô Bình làm thế nào vậy? Hơn nữa, ma cương này còn gọi anh là Chân Hoàng.  

Advertisement

 

Ngô Bình thờ ơ nói: “Đứng dậy đi!”  

 

Người khổng lồ Chân Hầu chậm rãi đứng dậy rồi ngẩng lên nhìn Ngô Bình.  

 

“Ông tên gì?”  

 

Chân Hầu: “Ngô Hoàng, tiểu nhân là Dạ Thú”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Dạ Thú, ở Nữ Oa Giới này có bao nhiêu ma cương, ông có biết không?”  

 

Dạ Thú: “Ngô Hoàng, có vài chục nghìn ma cương ạ”.  

 

Ông ở cảnh giới Chân Hầu rồi nhỉ? Thế ma cương mạnh nhất ở đây có tu vi cấp nào rồi?”  

 

Dạ Thú: “Cấp Chân Tổ ạ”.  

 

Ngô Bình thoáng kinh ngạc, Chân Tổ giống Tổ Long, đều là nhân vật mạnh nhất trong tộc của mình. Trên cấp Chân Hoàng nên được gọi là Chân Tổ.  

 

“Nếu thế thì sao vẫn có người sống ở đây được?”  

 

Dạ Thú: “Ngô Hoàng, Chân Tổ luôn ở trạng thái ngủ say, ngoài Chân Tổ ra, vẫn còn một Chân Hoàng và tám Chân Vương đã biến thành ma cương”.  

 

Ngô Bình: “Các ma cương khác đều giống ông hả? Có thể hồi phục được không?”  

 

Dạ Thú: “Tiểu nhân không rõ, có nhiều người đã bị ma niệm khống chế, còn tiểu nhân thì luôn đấu tranh với nó, cố giữ lại một tia lý trí”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Ông tạm thời vào trong Động Thiên của tôi điều dưỡng đi. Nhiều năm trôi qua đã khiến cơ thể ông thoái hoá rồi, cần tu luyện lại”.  

 

“Vâng”.  

 

Ngô Bình vung tay lên rồi ném Dạ Thú vào Động Thiên của mình, sau đó dùng sào huyệt tà ma để trị thương cho ông ấy.  

 

Sau đó, anh đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, bốn người lúc trước đều quỳ xuống nói: “Tham kiến Ngô Hoàng”.  

 

Thời nay, đến Chân Nhân thái cổ còn hiếm, ấy vậy mà lại có Chân Hoàng. Chân Hoàng sánh ngang với Thánh Hoàng và Đại Đạo Tôn, thậm chí còn có tư cách được gọi là cưởng giả kỷ nguyên.  

 

Ngô Bình: “Không cần đa lễ, đứng dậy đi, chúng ta cùng đi thôi!”  
 
Chương 5193


 Loáng cái đã kiếm được tám triệu, Ngô Bình vui mừng nói: “Được lắm, sau này tôi sẽ đến thành Đại Vũ”.  

 

Thanh Quan chạy tới rồi hào hứng nói: “Ông ơi, hôm nay con đã luyện thành mấy lò đan dược”, nói rồi, cậu ta đưa đan dược ra cho ông cụ Quý xem.  

 

Ông cụ Quý cười đến không khép miệng được: “Tốt, Thanh Quan giỏi lắm! Sau này, chắc chắn cháu sẽ thành thầy luyện đan”.  

 

Tối đó, Ngô Bình lại luyện chế thêm ba lò Bí Lực Đan và ba lò Nhập Bí Đan. Anh định trước khi trời sáng, anh độn thổ đến thành Đại Vũ.  

 

Nhưng ngay khi Ngô Bình chuẩn bị nghỉ ngơi thì bên ngoài cổng nhà họ Quý chợt vang lên tiếng bước chân dồn dập, quản gia nhà họ vội vàng ra mở cửa, ngay sau đó đã có một tốp người xông vào.  

 

“Chủ nhà này đâu, ra đây nói chuyện”, người đi đầu cất giọng ngông nghênh.  

Advertisement

 

Ông cụ Quý bị tỉnh giấc, sau đó dẫn người ra xem có chuyện gì. Khi ông ấy nhìn thấy người đến mặc đồ có ký hiệu của nhà họ Diệp thì lập tức chắp tay nói: “Các vị đêm khuya đến thăm, không biết có gì chỉ dạy?”  

 

Người đi đầu trông rất to con, gã hỏi ông cụ Quý: “Có người ở gần đây bảo có mùi đan dược toả ra ở trong nhà ông, nói mau, có phải ông ăn trộm đan dược của nhà họ Diệp không?”  

 

Mấy ngày qua, nhà họ Diệp đã luyện chế khá nhiều đan dược nên mùi thơm đã bay xa, khiến người ở bên ngoài ngửi thấy. Có người xấu tính đã mách lẻo với nhà họ Diệp nên mới có chuyện này.  

 

Diệp Thành là địa bàn của nhà họ Diệp, nhà họ bàn bạc xong thì nghĩ đã có người ăn trộm đan dược nhà mình, đã thế còn luyện ra mùi thơm hơn, vì thế họ mới đến nhà họ Quý ngay trong đêm để điều tra.  

 

Ông cụ Quý xua tay nói: “Cả nhà tôi đều ăn ở thật thà thì sao dám ăn trộm đan dược? Thật ra là cháu tôi từng học luyện đan ở nhà họ Diệp nên đang thử luyện đan ở nhà, nó đã làm hỏng không biết bao nhiêu dược liệu rồi. Haizz, không ngờ vì thế mà khiến nhà họ Diệp hiểu lầm”.  

 

Người kia hỏi: “Nhà ông có người học luyện đan ở nhà họ Diệp ư?”  

 

“Vâng”, ông cụ Quý đáp.  

 

Người kia có vẻ không tin lắm nên nói: “Dẫn tôi đi xem”.  

 

Ông cụ Quý gọi Thanh Quan tới, sau đó dẫn họ tới phòng luyện đan. Lúc này, Ngô Bình đã về phòng nghỉ ngơi, chứ không ở đây.  

 

Sau khi vào trong phòng, quả nhiên bọn họ đã trống thấy rất nhiều bã dược liệu cùng khá nhiều dược liệu chất đống trên giá.  

 

Cuối cùng, người kia nhìn vào lò luyện đan rồi hỏi: “Lò này ở đâu ra?”  

 

Ông cụ Quý: “Do tổ tiên nhà tôi để lại, nhiều người biết chuyện này lắm ạ”.  

 

Người kia cười lạnh: “Tổ tiên để lại cái gì, tôi thấy ông lấy trộm của nhà họ Diệp thì có”.  

 

Ông cụ Quý vội xua tay: “Không, đây là bảo bối gia truyền của nhà tôi mà”.  

 

Đương nhiên người kia biết đây là đồ của nhà họ Quý, nhưng gã đã nhìn thấy và muốn chiếm cái lò này làm của riêng nên một mực nói: “Người đâu, mang cái lò này đi!”  

 
 
Chương 4503


Ngô Bình cố tình bay chậm để vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh ở đây. Anh bay được một đoạn thì chợt đáp xuống đất, đây là một ngọn núi nhỏ, trên cây ở đây có đầy quả dại.  

 

Ngô Bình hái một quả ăn thử thì thấy không ngon, nhưng dược lực lại rất mạnh.  

 

Anh cười nói: “Đây là quả quê, ăn ngon lắm”, nói rồi, anh cũng hái cho Kim Song Nhi một quả, sau đó hái tiếp cất đi để mang về nhà ăn.  

 

Khi họ chuẩn bị đi tiếp thì cô gái của nhóm kia chợt lấy bản đồ ra nói: “Chân Hoàng, phía trước là địa bàn của Kỳ lân vương, chúng ta nên đi đường vòng”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Kỳ lân vương thì ghê lắm à?”  

 

Cô gái: “Nghe nói nó là cường giả kỷ nguyên, nếu có người đi vào địa bàn của nó thì sẽ bị giết ngay”.  

 

Advertisement

Ngô Bình cười khẩy: “Để tôi xem nó mặt ngang mũi dọc thế nào”.  

 

Bốn người kia đầy vẻ lo lắng, thật sự không muốn tham gia vụ này vì quá nguy hiểm. Nhưng nhớ tới sức mạnh ban nãy của Ngô Bình, người đàn ông cắn răng nói: “Chúng tôi đi cùng Chân Hoàng”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Không sợ à?”  

 

Cô gái chớp mắt: “Có Chân Hoàng rồi thì chúng tôi không sợ”.  

 

Ngô Bình cười phá lên rồi cất bước đi thẳng.  

 

Họ đi được một đoạn thì anh thấy không khí ở đây có một mùi đặc biệt, đây chính là mùi mà Kỳ lân vương phóng ra, nó có tác dụng mê hoặc con mồi. Các sinh linh khác mà ngửi thấy thì sẽ lập tức bỏ chạy hoặc ngoan ngoãn đi đến cạnh Kỳ lân vương để nó ăn thịt.  

 

Ngô Bình cho những người khác uống một viên đan dược có tác dụng tránh mê hoặc rồi đi tiếp.  

 

Mùi hương ngày càng nồng, họ đi thêm hơn trăm dặm thì Ngô Bình dừng lại rồi nhìn lên trước.  

 

Một con dã thú xuất hiện, nó trông không giống kỳ lân bình thường, đầu giống con bò, người như con hổ, vó giống ngựa, toàn thân có màu lam xám, cái đuôi rực lửa, đỉnh đầu mọc sừng rồng.  

 

Đây chính là Kỳ lân vương, vai nó chỉ cao nửa mét, người dài hơn mét, nhìn như con chó to.  

 

Gầm!  

 

Nó gầm lên giận dữ như lời cảnh báo.  

 

Ngô Bình ngẩn ra rồi bật cười nói: “Ra là kỳ lân con, bố mẹ mày đâu?”  

 

Kim Song Nhi như nhớ ra điều gì đó nên vội nói: “Huyền Bình, em nghe bố kể về Kỳ lân vương rồi, hình như nó đã chuyển thế”.

Ngô Bình: “Chuyển thế ư?”  

 

Kim Song Nhi: “Chính là lột xác. Cứ ba nghìn năm, Kỳ lân vương lại lột xác một lần. Sau đó, thực lực của nó sẽ mạnh lên. Nhưng mười năm đầu tiên sau khi lột xác, Kỳ lân vương sẽ biến thành kỳ lân nhỏ. Chắc nó mới lột xác chưa lâu nên chưa khôi phục thực lực”.  

 

Ngô Bình bật cười, anh bắt lấy con kỳ lân, nó vung cái vuốt lên, tuy con này còn nhỏ, nhưng cái vuốt của nó hoàn toàn có thể giết được Đạo Tôn.  

 

Song, Ngô Bình đã tránh được và túm ngay lấy cổ nó.  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom