Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 5174


 Mệnh lệnh vừa được ban xuống, mười hai cao thủ đều bước lên võ đài. Hiển nhiên là họ đều vô cùng bất ngờ, có mấy người còn nhìn Ngô Bình như nhìn kẻ điên. Đa số lại mặt mày khó hiểu, tại sao anh ta lại muốn một chọi mười hai? Thắng thì anh ta đúng là được nhất, nhưng thua thì chẳng có gì cả, tội gì chứ?  

 

Ngô Bình đứng trên võ đài, chắp tay với đám người kia nói: “Các vị, ta ghét nhất là rắc rối nên mới gọi mọi người lên hết. Mọi người có thể đồng loạt ra tay, xin mời!”  

 

Trong mười hai người, có một gã dáng người cao gầy đứng dậy nói: “Các vị, một khi tên kia đã ngông cuồng như vậy thì chúng ta cần gì phải khách sáo với cậu ta? Cùng lên, giải quyết tên đó trước đã!”  

 

Gã vừa nói vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy có lý, ngay lập tức đã có năm sáu xông về phía Ngô Bình.  

 

Ngô Bình lập tức thi triển bí lực, cơ thể biến thành một luồng tàn ảnh bỗng dưng xông về phía mọi người.  

 

Ầm!  

 

Khoảnh khắc hai bên va vào nhau đã có ba người bị đánh bay rồi rớt mạnh xuống khỏi võ đài, ngất xỉu.  

Advertisement

 

Những người còn lại lập tức hoảng sợ, đều dốc hết sức mạnh. Nhưng Ngô Bình lại giống như một tia chớp, lóe lên bên trái lại nhoáng lên bên phải, sấm rung chớp giật, sương mù quay cuồng, số còn lại còn không có cơ hội chống trả đã bị anh lần lượt đánh bay. Khi người cuối cùng bị Ngô Bình đánh bay thì còn chưa đến một phút.  

 

Tất cả mọi người đều sợ ngây người, mạnh thật!  

 

Ngô Bình thu hồi bí lực, hơi cúi người chắp tay với hoàng đế.  

 

Hoàng đế cười phá lên, vui vẻ nói: “Tốt lắm, giờ trẫm tuyên bố...”  

 

Hoàng đế còn chưa nói xong, một tên thị vệ đằng sau ông ta bỗng dưng vung đao, ánh đao lóe lên, đầu ông ta đã bay lên trời, máu bắn tung tóe.  

 

“Bắt thích khách!”, thủ lĩnh thị vệ quát, hiện trường lập tức loạn tùng phèo.  

 

Ngô Bình ngây người, sao hoàng đế lại bị người ta giết rồi?  

 

Anh nhanh chóng trở lại trên quan tài bèn cắn răng hỏi: “Sáng Thế, là ngươi làm hả?”  

 

Sáng Thế: “Không phải. Ta nói rồi, ta sẽ không ăn gian”.  

 

Vậy chuyện này là sao, Ngô Bình tức anh ách, anh vất vả lắm mới lấy được vị trí thứ nhất, cuối cùng hoàng đế lại chết!  

 

Sáng Thế: “Ta nói rồi, ngươi sẽ không thắng đâu. Thứ hạng của cuộc đại hội võ đạo này tám chín phần sẽ bị hủy bỏ nên ngươi không thể lấy được đâu”.  

 

Ngô Bình cười lạnh nói: “Vậy ư? Cứ chờ mà xem!”  

 

Ánh mắt anh khẽ đảo, tìm được tên thái giám Lưu Nguyên trong đám đông. Lúc này, Lưu Nguyên đang đanh mặt dẫn theo một đám thái giám đứng đằng xa, dường như cái chết của hoàng đế không liên quan gì đến ông ta hết.  

 

Ngô Bình đi đến bên cạnh Lưu Nguyên: “Lưu công công”.  

 

Đương nhiên là Lưu Nguyên vẫn còn nhận ra Ngô Bình, ông ta cười cười, thị vệ bên cạnh tránh ra một con đường làm Ngô Bình có thể tiến đến.  

 

“Cậu Ngô, ngươi có chuyện gì không?”, ông ta cười hỏi với giọng điệu hết sức hiền hòa.  

 

Ngô Bình: “Lưu công công, không biết đại hội Võ Đạo còn tính không?”  

 

Lưu Nguyên nhàn nhạt nói: “Hoàng đế xảy ra chuyện, thế đạo sắp thay đổi rồi. Đại hội Võ Đạo này chỉ có thể kéo dài thời gian tổ chức thôi”.  

 
 
Chương 4484


 Hỏa Vân Đạo Tôn cười nói: "Đại Thánh, người ngay không nói lời mập mờ. Chi bằng Đại Thánh nói rõ mục đích tới đây là gì, nếu như tôi có thể làm được thì nhất định sẽ tận lực giúp đỡ”.  

 

Ngô Bình cười nói: "Được, nếu Hoả Vân Đạo Tôn đã thẳng thắn như vậy thì tôi cũng sẽ nói rõ ràng. Tôi có một tiểu thiếp, phụ thân cô ấy bị giam ở động Hỏa Vân. Trước đó tôi và đạo hữu cũng không phải chỗ quen biết, cho nên không dám vội vàng nói ra chuyện này”.  

 

Hỏa Vân Đạo Tôn hỏi: "Không biết người mà đạo hữu nhắc tới là ai?"  

 

    

Advertisement

 

Ngô Bình đáp: "Phạm Ly”.  

 

    

 

Advertisement

Hỏa Vân Đạo Tôn khẽ cau mày: "Người này lúc trước đã đả thương đồ tôn của tôi, khiến nó không thể nào tu luyện được nữa. Tôi không giết ông ta đã là nhân nhượng lắm rồi”.  

 

Ngô Bình rất ngạc nhiên: "Lệnh đồ tôn bị thương nặng như vậy sao? Có thể để tôi gặp cậu ấy không, có lẽ tôi có thể chữa lành vết thương cho cậu ấy”.  

 

Hỏa Vân Đạo Tôn cười hỏi: "Đại Thánh cũng biết y thuật?"  

 

Ngô Bình: "Tôi có hiểu biết một chút”.  

 

Hỏa Vân Đạo Tôn sai người khiêng một người đàn ông lưng gù mắt lác lên, Ngô Bình nhìn người này, nói: "Thương thế quả thực nghiêm trọng, nhưng với khả năng của đạo hữu thì có thể chữa được mới phải”.  

 

Hỏa Vân Đạo Tôn: "Khi đó tôi đang bế quan vượt ải sinh tử, nửa năm sau mới có thể xuất quan. Khi tôi đi ra thì nó đã thành như vậy, tôi cũng không thể làm gì”.  

 

Ngô Bình tiến lên, đưa tay vỗ một cái. "Cạch" một tiếng, cái lưng gù của cậu ta đã thẳng lại. Đồng thời, một lực đạo lớn tràn vào trong cơ thể đối phương, đả thông kinh mạch toàn thân của cậu ta.  

 

Sau đó, anh điểm vài huyệt trên người cậu ta và nói: "Được rồi đó".  

 

Người thanh niên kêu lên "ai da” một tiếng, kinh mạch được đả thông, cảm giác khó chịu trong cơ thể nháy mắt đã biến mất, toàn thân cực kỳ thoải mái, một lực đạo mới được sinh ra trong cơ thể.  

 

Cậu ta vui mừng khôn xiết và kêu lên: "Tôi khoẻ lại rồi, hoàn toàn khoẻ lại rồi!"  

 

Hỏa Vân Đạo Tôn khẽ gật đầu, cười nói: "Đa tạ Đại thánh đã dùng đôi tay kỳ diệu chữa khỏi cho đồ tôn vô dụng của tôi”.  

 

Cậu thanh niên kia cũng rất thông minh, vội vàng quỳ xuống đất, nói: "Đa tạ Đại Thánh!"  

 

Ngô Bình: “Chuyện nhỏ thôi”.  

 

Hoả Vân Đạo Tôn cười nói: “Nếu Đại thánh đã mở lời, lại còn chữa cho đồ tôn của tôi thì tôi sẽ thả Phạm Ly”.  

 

Sau đó ông ấy dặn dò thuộc hạ vài câu. Không lâu sau, một người đàn ông người chằng chịt vết thương được đưa lên đại điện. Trên người người này không có chỗ nào là lành lặn, hơn nữa mắt cũng mù, tai cũng bị hỏng. Có thể nhận ra ông ta đã phải chịu đựng bao nhiêu khổ cực, bao nhiêu đau đớn và đày đọa.  

 

Nhìn thấy dáng vẻ của ông ta, Hoả Vân Đạo Tôn cũng hơi sững lại, hỏi: “Là kẻ nào làm vậy?”  

 

Người thanh niên vừa được Ngô Bình chữa cho cúi đầu đáp: “Sư tổ, vì hận ông ta đánh mình thành tàn phế nên con có dạy dỗ ông ta một chút”.  

 

Hoả Vân Đạo Tôn cười lạnh: “Đồ khốn nạn, giờ chúng ta phải ăn nói thế nào với Đại Thánh đây?”  
 
Chương 5175


 Ngô Bình đáp: “Có danh còn hơn chẳng có gì”.  

 

Lưu Nguyên gật đầu: “Ừ, ngươi đã sảng khoái như vậy thì bản công công cũng sẽ giúp ngươi”, ông ta nói xong bèn liếc nhìn tên thái giám bên cạnh một cái.  

 

Tên thái giám kia lập tức bước lên trước tuyên bố: “Hoàng đế bệ hạ xảy ra chuyện, đại hội Võ Đại chọn ngày lại làm. Có điều, hôm nay, vị trí thứ nhất đã được xác định, người đó chính là Ngô Bình, Ngô công tử!”  

 

Gã nói xong bèn có một thái giám khác cầm năm triệu linh tệ và một cái hộp để kim đan võ đạo đưa đến trước mặt Ngô Bình.  

 

Ngô Bình nhìn thoáng qua Lưu Nguyên, ông ta khẽ gật đầu bảo: “Một lát nữa ta sẽ cử người đến lấy”.  

 

Bấy giờ, Ngô Bình mới nhận lấy phần thưởng nói: “Cảm ơn công công”.  

 

Trở lại trên quan tài, Sáng Thế nói: “Ngươi mới là ăn gian”.  

Advertisement

 

Ngô Bình nghiêm mặt nói: “Ta đây không gọi là ăn gian, ta chỉ là tranh thủ thứ mà mình nên được thôi”.  

 

Hiện trường vẫn cứ rối loạn, có rất nhiều người bị bắt, xung quanh cũng có một lượng lớn binh lính chạy tới. Đúng lúc này, tên thái giám lúc trước lại xuất hiện lấy đi kim đan võ đạo và năm triệu linh tệ trong tay Ngô Bình.  

 

Ngô Bình giao đồ đi, thở dài nói: “Cũng may còn có thể thắng được hai triệu linh tệ từ ngươi”.  

 

Sáng Thế: “Vậy cũng tốt”.  

 

Ngô Bình: “Tốt gì?”  

 

Sáng Thế: “Ngươi thắng”.  

 

Ngô Bình: “Tiền đâu?”  

 

Sáng Thế: “Sẽ trả cho ngươi sau”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Khi nào thì trả?”  

 

Nhưng mà, giọng nói của Sáng Thế lại không còn vang lên nữa. Ngô Bình hỏi mấy lần rồi dẫn người rời khỏi hiện trường vì anh cảm thấy nơi này đã không còn an toàn.  

 

Sau khi rời khỏi, Ngô Bình trực tiếp dẫn theo đoàn đội rời khỏi đô thành đế quốc Võ Anh, tiếp tục đi về phía Tây.

Trên đường liên tục nghe thấy tin tức hoàng đế bị giết, có người nói là thái tử ra tay cũng có người nói là do tướng có quyền làm, nhưng dù thế nào thì đế quốc Võ Anh bây giờ rất hỗn loạn, không hợp để ở lâu.  

 

Năm ngày sau, đội tiêu sư cuối cùng cũng rời khỏi đế quốc Võ Anh, tiến vào phạm vi thế lực Thiên Tướng Tông, Thiên Tướng Tông là một tông môn rất lớn, phạm vi nó kiểm soát tuy không bằng đế quốc Võ Anh, nhưng khu vực cũng xem như khá lớn.  

 

Trong thời gian này, Ngô Bình lại tu luyện một vài bí thuật, cũng bắt đầu tiến đến Bí Cảnh tầng ba - Cảnh giới Bí Pháp.  

 

Bí Pháp, nghĩa cũng như tên, chính là pháp thuật Bí Cảnh. Khi một số loại bí thuật thăng hoa thêm một bước, sẽ tạo ra hiệu quả thần kỳ, rồi biến thành pháp thuật. Mỗi môn pháp thuật tu luyện được, bên trong thân thể tu sĩ sẽ có thêm một loại pháp lực, pháp sức sẽ liên tục tăng trưởng theo thời gian. Vì vậy, thực lực tu sĩ Cảnh giới Bí Pháp bình thường đều vượt trội hơn hẳn Bí Kỹ Cảnh.  

 

Buổi chiều đầu tiên tiến vào Thiên Tướng Tông, cuối cùng Ngô Bình cũng tu luyện được Bí Pháp đầu tiên. Bí Pháp này không phải biến đổi từ một loại bí kỹ nào tạo thành, mà là do mười hai loại bí thuật và thần chú cùng nhau tạo ra, vì vậy Ngô Bình mất gần bảy ngày mới tu luyện được, gọi là “Đại Thuấn Sát Thuật”.  

 

Thuật này được sử dụng thì kẻ địch sẽ rơi vào ảo giác. Ngô Bình có lòng tin, cho dù đối phương là cao thủ cảnh giới Thần Thông cũng không thể thoát khỏi Đại Thuấn Sát Thuật của mình!  

 

Buổi tối, Ngô Bình và các tiêu sư cùng ngồi trong một ngôi miếu hoang nghỉ ngơi, đang chuẩn bị ăn bữa tối thì có một người đầy máu khệnh khạng đi vào.  

 

Ngô Bình tiến lên kiểm tra, nhưng vừa lại gần thì người này đã hấp hối rồi, đồng thời tay anh ta buông xuống một túi vải.  

 
 
Chương 4485


 Ngô Bình: “Hoả Vân đạo hữu, đây chỉ là chuyện nhỏ”.  

 

Hoả Vân Đạo Tôn gật đầu nói: “Đại Thánh, trong Hoả Vân Giới này còn có truyền thừa cao minh hơn. Chỉ là tư chất tôi có hạn nên không thể lĩnh ngộ. Tư chất của Đại Thánh vượt xa tôi, nói không chừng có thể thu hoạch được gì đó”.  

 

Ngô Bình cười đáp: “Đây là địa bàn của đạo hữu, làm vậy hình như không hay lắm thì phải”.  

 

Advertisement

Hoả Vân Đạo Tôn khẽ thở dài đáp: “Thực không dám giấu, gần đây tôi có linh cảm đại nạn sắp ập xuống, chỉ e không thể vượt qua Vô Sinh kiếp lần này”.  

 

Vô Sinh kiếp là kiếp nạn mà tu sĩ cảnh giới Đạo Tôn phải trải qua. Kiếp nạn này cực kì nguy hiểm, chỉ có khoảng hai mươi phần trăm tu sĩ có thể vượt qua. Tám mươi phần trăm còn lại không chết thì tàn phế! Thậm chí còn mất hết tu vi!  

 

Ngô Bình: “Đạo hữu chắc chắn là không thể vượt qua sao?”  

Advertisement

 

Hoả Vân Đạo Tôn gật đầu: “Cảm giác của tôi rất rõ ràng, lần này chắc chắn không thể qua khỏi. Cho nên, tôi hy vọng có người giúp mình. Đại Thánh có được thành tựu như ngày hôm nay, chắc chắn tư chất và khí vận vượt xa tôi. Hy vọng đến lúc đó Đại Thánh có thể giúp đỡ tôi”.  

 

Ngô Bình: “Tôi không hiểu rõ về Vô Sinh kiếp, chỉ sợ là không giúp được nhiều”.  

 

Hoả Vân Đạo Tôn: “Cho nên tôi hy vọng Đại Thánh có thể ở lại Hoả Vân Giới để tăng cường tu vi, đạt được truyền thừa mạnh hơn. Như vậy Đại Thánh sẽ giúp được tôi”.  

 

Ngô Bình cười đáp: “Tại sao đạo hữu lại nhận định rằng tôi chắc chắn sẽ có được truyền thừa?”  

 

Hoả Vân Đạo Tôn: “Vì cậu là Đại Thánh! Trở thành Đại Thánh trong thời đại này thì cả tư chất và khí vận của cậu phải là đỉnh cao!”  

 

Ngô Bình đáp: “Nếu đạo hữu đã tin tưởng như vậy thì tôi cũng sẽ thử một lần”.

Hỏa Vân Đạo Tôn cũng vui mừng khôn xiết: "Đa tạ Đại Thánh!"  

 

Lúc này, Ngô Bình đưa Kiều Nô và Phạm Ly đến sảnh. Sau đó anh bắt đầu điều trị vết thương cho Phạm Ly. Y thuật của anh rất cao minh nên chẳng mấy chốc đã chữa khỏi cho Phạm Ly.  

 

Phạm Ly quỳ xuống cảm ơn Ngô Bình.  

 

“Cô về nhà trước đi”.  

 

Kiều Nô nói: "Công tử, sau khi sắp xếp ổn thoả cho phụ thân, em sẽ quay lại hầu hạ công tử".  

 

Ngô Bình cười đáp: "Không cần đâu, cô cứ ở nhà chăm sóc ông ấy là được”.  

 

Kiều Nô lắc đầu: "Đời này ân tình của công tử, em chỉ có thể lấy thân báo đáp. Kiều Nô nhất định sẽ quay trở lại”.  

 

Sau khi hai bố con họ rời đi, Hỏa Vân Đạo Tôn đưa Ngô Bình đến tận vùng biên giới của Hoả Vân Giới mà ông ấy đã mở ra. Vùng biên giới này được ngăn cách với không gian còn lại bởi một bức tường pha lê màu đỏ vô cùng chắc chắn. Trước đó, Hoả Vân Đạo Tôn đã thử đủ mọi cách, nhưng chưa bao giờ phá được bức tường pha lê đó.  

 

Ngô Bình đi một vòng xung quanh và phát hiện rằng nơi đó đều được bao quanh bởi bức tường pha lê loại này. Nơi mà Hoả Vân Đạo Tôn mở ra chắc hẳn chỉ là một khu vực của Hoả Vân Giới.  
 
Chương 5176


Tiêu sư lớn tuổi nói: “Tiêu sư Ngô, người nay lai lịch bất minh, tốt nhất đưa anh ta vào trong, tránh để lại họa”.  

 

Ngô Bình gật đầu, cử hai tiêu sư khiêng thi thể vào sau miếu.  

 

Vừa sắp xếp người xong xuôi thì có một đám sát thủ chạy đến, đám người này không lại gần miếu hoang, mà cử một người đi vô, người đến đeo mặt nạ, anh ta ở bên ngoài miếu nói vào: “Ai ở bên trong có quyền nói chuyện được”.  

 

Ngô Bình xuất hiện trước cửa miếu, lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì?”  

 

Đối phương nói: “Muốn hỏi thăm thử, vừa nãy có người chạy ngang đây không?”  

 

Ngô Bình: “Chúng tôi đang ăn cơm, không chú ý”.  

 

Người kia gật đầu: “Cảm ơn”. Nói xong thì quay người rời đi.  

Advertisement

 

Đám sát thủ kia tìm kiếm một vòng xung quanh không thấy tung tích gì, tiếp tục đuổi về phía trước.  

 

Đợi đám người này đi xa, tiêu sư lớn tuổi nói: “Quản lý phía dưới địa phương và hoàng triều đế quốc khác nhau, kiểu chuyện như giết người cướp đạo này cực kỳ nhiều”.  

 

Ngô Bình: “Tông chủ không có tâm sức quản lý, chúng ta phải cẩn thận chút”.  

 

Ăn xong bữa tối, đám sát thủ kia lại xuất hiện, lần này bọn họ trực tiếp xuất hiện bên ngoài miếu. Người dẫn đầu mặc quần áo màu đỏ, cũng đeo mặt nạ, anh ta trầm giọng nói: “Bằng hữu, các anh thật sự không nhìn thấy một người bị thương đi ngang qua sao?”  

 

Ngô Bình nói: “Không nhìn thấy”.  

 

Người áo đỏ hừ lạnh một tiếng: “Bằng hữu, có phải các anh giết chết người kia rồi lấy tiền trên người anh ta không”.  

 

Ngô Bình: “Nói chuyện phải có chứng cứ”.  

 

Người áo đó lạnh lùng nói: “Giao tiền ra, nếu không đừng trách chúng tôi ra tay giết người!”  

 

Ngô Bình bước ra một bước, người đã ở trước mặt người áo đỏ. Người áo đỏ căn bản không kịp phản ứng, đầu đã rơi xuống từ cổ, máu bắn ra từ bên trong, sau đó ngã thẳng xuống đất.  

 

Giết chết người áo đỏ, Ngô Bình thản nhiên nói: “Cho dù các anh là sát thủ thì cũng không thể giết người tùy tiện được chứ?”  

 

Những người còn lại kinh sợ, đều lùi về sau.  

 

Ngô Bình lạnh lùng liếc nhìn bọn họ: “Cho các ngươi mười nhịp thở, biến mất khỏi trước mặt tôi, nếu không thì không cần đi nữa”.  

 

Nói xong, những người kia quay đầu bỏ chạy, thi thể người áo đỏ cũng bỏ mặc.  

 

Sau khi đám người kia chạy đi, Ngô Bình lục soát thi thể người áo đỏ, lại tìm được ba triệu Linh Tệ, anh bất giác cười nói: “Tiền thưởng vị trí đứng đầu đại hội võ đạo cũng gom đủ rồi”.  

 

Sau khi cho người đem thi thể người áo đỏ chôn ở phía sau, Ngô Bình lài chuyển ghế ra trước cổng miếu, anh phải đợi đối phương tới cửa, tiêu diệt người áo đỏ rồi, nhưng những người kia chắc chắn sẽ không cam tâm bỏ qua, phía sau vẫn còn cuộc các chiến.  

 

Quả nhiên, qua giữa đêm, một người đàn ông khiêng một thanh đao lớn đến, từng bước chân đạp xuống mặt đất đều chấn động, mái ngói trên miếu cũng rơi xuống, các tiêu sư cũng bừng tỉnh.  

 

Người đến cao hơn hai mét, vác một thanh đao lớn dài chừng ba mét rưỡi, tạo thành từ thép tinh, nặng hơn nghìn cân.  

 

Đến trước cửa miếu, đối phương đặt mạnh thanh đao xuống đất, lạnh giọng nói: “Chính là ngươi giết chết Tôn Miễn?”  

 
 
Chương 4486


 Nói xong, anh vươn tay ấn vào bức tường pha lê. Anh đã nghiên cứu nền văn minh của tinh thể và hiểu biết rất rõ về cấu trúc của tinh thể. Lúc này, anh vừa chạm tay vào là lập tức biết được cấu trúc bên trong tường pha lê. Đây là một cấu trúc tinh thể cực kỳ cao cấp, nhưng cũng không thể làm khó được Ngô Bình.  

 

Một luồng sức mạnh sinh ra từ trong bàn tay anh khiến bức tường pha lê trong nháy mắt đã tan chảy. Anh nói với Hỏa Vân Đạo Tôn: "Hoả Vân đạo hữu, tôi đi xem một chút!"  

 

Hỏa Vân Đạo Tôn thấy Ngô Bình phá được bức tường nhanh như vậy thì mừng rỡ nói: "Được! Đại Thánh cẩn thận, bên trong có nguy hiểm!"  

 

Advertisement

Vừa dứt lời, Ngô Bình đã đi xuyên qua bức tường pha lê và tiến vào một không gian khác.  

 

Vừa tiến vào, anh liền thấy trong không gian này tràn ngập năng lượng cao cấp của nguyên tố Hoả. Đây là loại năng lượng cơ bản nhất, gọi là Nguyên Hoả.  

 

Advertisement

Nguyên Hoả ở đây có thể ăn mòn mọi thứ, Ngô Bình đứng yên chưa đầy ba giây thì da bắt đầu hóa thành than, tóc và lông mày liên tục rụng và biến thành tro.  

 

Anh giật mình, vội vàng sử dụng kungfu của mình để chống cự. Nhưng dù cố gắng thế nào, anh cũng chỉ có thể làm chậm những thay đổi này chứ không thể ngăn chặn chúng. Nói cách khác, nếu anh không lập tức rời đi, sớm muộn gì cũng sẽ bị Nguyên Hoả ở đây thiêu chết!  

 

Lúc này, anh chợt nghĩ đến tầng thứ ba mươi ba của Thái Nhất Hoàng Cực Kinh. Tầng này là để tu luyện một loại sức mạnh vô thượng trong cơ thể và sử dụng nó nhằm rèn luyện hình thể và tinh thần. Đồng thời, trong điện Cực Võ cũng có một loại kungfu tên là Hỏa Nguyên Công.  

 

Trên thực tế, các công pháp của điện Cực Võ ban đầu thuộc về một vũ trụ khác. Ngọn lửa Nguyên Hoả ở đây cũng là sức mạnh của vũ trụ khác, vì vậy cả hai đều là những vật ngoại lai.  

 

Lúc này, anh bắt đầu tu luyện Thái Nhất Hoàng Cực Kinh tầng thứ ba mươi ba. Một khi tầng này được luyện thành, Nguyên Hoả của trời và đất sẽ tập trung trong đan điền của Ngô Bình qua quá trình hít thở, tạo thành một ngọn lửa đan điền!  

 

Ngô Bình ngay lập tức lấy Nguyên Hoả làm lửa, cơ thể là lò luyện, thần hồn là dược liệu để luyện hình và luyện thần.  

 

Anh không ngờ lần tu luyện này sẽ thuận lợi như vậy. Không tới một canh giờ, anh đã thành công hấp thu Nguyên Hoả, đạt tới yêu cầu của tầng thứ ba mươi ba Thái Nhất Hoàng Cực Kinh!  

 

Giờ khắc này, cơ thể của anh đã vô cùng gần gũi với Nguyên Hỏa. Nguyên Hỏa chẳng những không đả thương anh mà ngược lại còn trở thành một phần sức mạnh trong cơ thể anh, có thể được anh hấp thu bất cứ lúc nào.  

 

Giữa Chân Hoàng với nhau cũng có sự khác biệt lớn. Chân Hoàng tầng thứ ba mươi mốt kém xa so với Chân Hoàng tầng thứ ba mươi ba. Lúc này, anh tận dụng môi trường này để luyện tiếp Hỏa Nguyên Công!  

 

Mục đích cuối cùng của bộ công pháp này là tu luyện thành Nguyên Hoả. Tuy nhiên, Ngô Bình đã sở hữu Nguyên Hoả từ trước nên công pháp này cực kỳ dễ dàng đối với anh. Sức mạnh mà anh có được cũng vượt xa Hoả Nguyên Công bình thường.  

 

Sau khi luyện xong Hoả Nguyên Công, tay phải anh vung lên một cái, trên bầu trời xuất hiện một đường lửa. Đường lửa đi qua chỗ nào, trời đất đều bị đốt cháy, lộ ra những mảng màu đen sì của vũ trụ.  

 

Anh thu lại đường lửa và tiếp tục luyện Phẫn Thiên Chưởng. Phẫn Thiên Chưởng này được tu luyện trên cơ sở của Hoả Nguyên Công, có uy lực kinh thiên động địa.  

 

Khi anh đã tu luyện thành thạo Hoả Nguyên Công thì cũng đã gần đến lúc quyết đấu. Anh đi xuyên qua bức tường pha lê để quay lại gặp Hoả Vân Đạo Tôn.  

 

Hỏa Vân Đạo Tôn cảm giác khí tức của Ngô Bình lúc này càng thêm thâm sâu khó dò, kinh ngạc hỏi: "Đại Thánh, cậu lại đột phá cảnh giới sao?"  
 
Chương 5177


 Ngô Bình không thể tránh, nếu anh tránh thì tiêu sư phía sau sẽ bị đao khí chém chết. Anh ngồi yên bất động, tay phải nâng lên, pháp lực mới tu luyện ngưng tụ thành tấm khiên trước mặt, ngăn cản đao khí.  

 

“Ầm!”  

 

Một âm thanh vang dội vang lên, đao khí vỡ vụn, tấm khiên của Ngô Bình vẫn không thay đổi gì.  

 

Người đàn ông cao to cười lạnh: “Đỡ tiếp ba đao của tôi!”  

 

Anh ta vươn lên không, chớp mắt đã chém ra ba luồng đao khí, những đai khí này đến nửa đường thành hợp nhất làm một, lại tấn công vào tấm khiên.  

 

“Răng rắc!”  

 

Chiếc ghế Ngô Bình ngồi bị gãy một chân, anh khẽ nhíu mày, tên to con trước mặt này có lẽ cũng là tu sĩ Bí Cảnh, nhưng thực lực lại rất cao, tựa như thần lực trời sinh vậy.  

Advertisement

 

Thấy Ngô Bình vẫn không có chuyện gì, người đàn ông cao to bật cười: “Tốt lắm, vậy đỡ lấy một đòn trăm đao của tôi!”  

 

Anh ta hít sâu một hơi, quanh người bỗng xuất hiện một trăm vầng sáng màu tím, từng vầng sáng đều ẩn chứa một luồng đao khí, bọn nó bỗng chốc bùng nổ, lao vào trong đao lớn, sau đó người đàn ông cao to rống lớn một tiếng, chém ra một đao!  

 

“Rầm!”  

 

Một luồng đao khí khổng lồ dài cả trăm mét lóe lên như chớp, vang vọng chém về phía Ngô Bình.  

 

Ngô Bình không thể không dùng hết sức đối phó, anh gầm lên, pháp lực ngưng tụ thành một đao khí hình bàn tay màu đen.  

 

“Cạch!”  

 

Đai khí tiếp xúc với bàn tay của Ngô Bình, lập tức cố định trên không, sau đó bị bàn tay lớn chậm rãi chém gãy, lẳng lặng biến mất.  

 

Bàn tay lớn của Ngô Bình ấn về phía trước, xuyên không đè người đàn ông cao to dưới đất, thân thể rơi xuống dưới đất nửa mét. Lúc này thất khiếu anh ta cũng chảy máu, xương cốt khắp người gãy nát.  

 

Ngô Bình tiến đến trước mặt anh ta, hỏi: “Các anh là ai?”  

 

Người đàn ông cao to trừng mắt nói: “Tôi là đệ tử chân truyền của Thiên Tướng Tông!”  

 

Ngô Bình nhíu mày: “Anh là đệ tử của Thiên Tướng Tông? Mấy tên sát thủ lúc nãy đuổi giết ai?”  

 

Người đàn ông cao to: “Một tên thương lái qua đường, trên người có rất nhiều tiền, bị chúng tôi đánh cướp. Nhưng người kia mạng lớn, lại chạy thoát mất”.  

 

Ngô Bình cười lạnh: “Các ngươi đường đường là đệ tử Thiên Tướng Tông mà lại giết người cướp đạo, anh không thất mất mặt sao?”  

 

Vẻ mặt người đàn ông cao to trở nên kỳ lạ, nói: “Thiên Tướng Tông trước giờ đều như vậy, còn có gì mà mất mặt chứ?”  

 

Ngô Bình ngạc nhiên, một tông chủ mà lại đi đánh cướp sao?

Người đàn ông cao to: “Thiên Tướng Tông chúng tôi trước giờ không cho đệ tử tài nguyên, đệ tử muốn lấy được tài nguyên tu hành thì phải ra ngoài cướp bóc”.  

 

Ngô Bình: “Nếu Thiên Tướng Tông đã không cho các anh tài nguyên thì nó tồn tại có giá trị gì?”  

 

“Đương nhiên là làm chỗ dựa cho chúng tôi rồi. Cho dù có bối cảnh lai lịch lớn đến đâu, chúng tôi cũng có thể cướp bóc, nhỡ đâu bị người bị hại báo thù, lúc đó tông môn sẽ đứng ra”.  

 

Ngô Bình nghe mà trợn tròn mắt, một tông môn mà lại làm giàu bằng cướp bóc như vậy.  

 
 
Chương 4487


Ngô Bình: "Hoả Vân đạo hữu, nói thật với ông, tôi đã tham gia đại hội Thượng Thanh, hôm nay có hẹn giao đấu với Ôn Hầu".  

 

Hỏa Vân Đạo Tôn: "Ôn Hầu? Người này thân thế không hề tầm thường, Đại Thánh nhất định phải cẩn thận!"  

 

Ngô Bình: "Tiện đây tôi cũng có việc muốn nhờ. Hoả Vân đạo hữu có thể tới làm chứng giúp tôi được không?”  

 

Hỏa Vân Đạo Tôn cười nói: "Đó là vinh hạnh của tôi!"  

Advertisement

 

Khi ra khỏi Hỏa Vân Giới, Ngô Bình mời Liễu thần và Vương Mẫu đến công chứng trước.  Còn anh và Hoả Vân Đạo Tôn thì tới nơi diễn ra trận đấu là Thượng Thanh Thiên Cung.  

 

Thượng Thanh Thiên Cung rất tráng lệ, các tòa nhà nối liền nhau và rất hùng vĩ. Trong cung điện khổng lồ, một lôi đài được xây dựng ở khu vực trung tâm, xung quanh phủ đầy phù văn.  

 

Advertisement

Giờ khắc này, trong đại điện có ít nhất mấy trăm người, phần lớn đều là tu sĩ dòng Thượng Thanh Thiên Nhất.  

 

Ngô Bình lúc này khá "lép vế", bên cạnh anh chỉ có một Hoả Vân Đạo Tôn. Hỏa Vân Đạo Tôn dù cũng khá mạnh, nhưng ở Thượng Thanh Thiên Cung này, ông ấy cũng không phải là người mạnh nhất.  

 

Ôn Hầu nhìn thấy Ngô Bình đến như đã hẹn thì cười nói: "Lý Huyền Bình, cậu không mang theo người công chứng sao?"  

 

Ngô Bình: "Cuộc tỷ thí này trị giá năm mươi nghìn tỷ đồng tiền Thượng Thanh. Tất nhiên tôi cần tìm công chứng viên tới rồi”.  

 

Dứt lời, một luồng sáng màu xanh đáp xuống. Một người phụ nữ mặc trang phục cung đình màu xanh lục, dung mạo tuyệt thế, ung dung đáp xuống trước mặt Ngô Bình.  

 

Liễu thần này là cao thủ mấy kỷ nguyên liền. Khi Liễu thần xuất hiện, những người có mặt còn không dám thở mạnh.  

 

Lúc này, một ông lão mặc áo bào xanh chậm rãi đi ra, hai tay cầm kiếm. Đôi tay ông ấy như dính chặt vào kiếm, một khắc cũng không rời ra.  

 

Ông ấy cười nói: "Tiền bối từ xa tới, tiểu bối không nghênh đón từ xa, xin thứ lỗi!"  

 

Nhìn thấy ông lão, mọi người đều sửng sốt.  

 

“Là Thượng Thanh Thiên! Tại sao ông ấy lại xuất hiện, lại còn nghênh đón từ xa? Người phụ nữ áo xanh này rốt cuộc là ai?", có người thốt lên.

Liễu thần khẽ mỉm cười nói: "Ngân đạo hữu, chúng ta đã không gặp nhau cả thế kỷ rồi sao?"  

 

Ông cụ được gọi là Ngân đạo hữu chính là Thượng Thanh Thiên, ông ấy cười nói: "Đúng vậy tiền bối, ở thế kỷ trước, tôi bị kẻ thù truy lùng. Cũng may nhờ có tiền bối cứu giúp, tôi mới có thể sống đến bây giờ".  

 

Liễu thần: "Đã là chuyện cũ, không cần nhắc tới".  

 

Thượng Thanh Thiên liếc mắt nhìn Ngô Bình, hỏi: "Tiền bối, đây là ai?"  

 

Liễu thần: "Đây là hậu bối của tôi, tên là Lý Huyền Bình".  

 

Ngô Bình cười nói: "Dì Lưu, lần này lại phiền dì rồi".  

 

Liễu thần cười nói: "Đã lâu không ra ngoài hoạt động, hôm nay ra ngoài hóng gió cũng tốt. Huyền Bình, tu vi của con lại tiến bộ rồi, dì rất vui".  

 

Ngô Bình: "Con quả thực có chút tiến bộ".  

 
 
Chương 5178


 “Những thứ cướp được, còn phải giao cho Thiên Tướng Tông bên trên sao?” Ngô Bình hỏi.  

 

“Đương nhiên. Cướp về sẽ được một phần ba, cần phải nộp cho Thiên Tướng Tông, nộp càng nhiều thì được Thiên Tướng Tông bảo vệ càng nhiều”.  

 

“Lần này các anh cướp được bao nhiêu tài sản rồi?”, Ngô Bình tò mò hỏi.  

 

Người đàn ông cao to: “Hơn mười triệu Linh Tệ, ngoài ra còn có dược liệu trị giá hơn năm mươi nghìn Linh Tệ”.  

 

Ngô Bình: “Dược lược cướp về thì đem bán sao?”  

 

“Đúng”.  

 

Ngô Bình rất có hứng thú với dược liệu, bèn nói: “Vậy mấy dược liệu với tiền kia, bây giờ đang ở đâu?”  

Advertisement

 

Người đàn ông cao to: “Lần này chúng tôi hành động, có đệ tử chân truyền cùng tham gia, trước mắt đồ đạc là do bọn họ giữ, tôi đến đây là để trừ khử anh”.  

 

Ngô Bình cười lạnh: “Các anh đã dám cướp bóc, thì người khác cũng có thể cướp từ các anh. Bây giờ đưa tôi đi gặp mấy anh em kia của anh đi!”  

 

Mắt người đàn ông cao to sáng rực: “Anh chắc chắn muốn đi?”  

 

Ngô Bình: “Hơn chục triệu Linh Tệ, tôi bỏ qua được sao!”  

 

Người đàn ông cao to: “Được, nếu anh muốn thì đi theo tôi!”  

 

Sau khi thiết lập cấm chế xung quanh miếu thì Ngô Bình một tay kéo người đàn ông cao to, đi theo hướng anh ta chỉ.  

 

Khoảng cách hai nơi không quá xa, chỉ chừng mười mấy dặm, không bao lâu Ngô Bình đã đến rồi. Đây là một căn nhà rất lớn, Ngô Bình từ xa đã có thể ngửi thấy mùi dược liệu truyền đến từ trong nhà, còn có mùi máu tanh nồng.  

 

Nhìn thấy cửa lớn, Ngô Bình hỏi người đàn ông cao to: “Lần này các người giết bao nhiêu rồi?”  

 

Người đàn ông cao to bĩu môi nói: “Xem như đã vượt chỉ tiêu, tổng cộng giết năm mươi bảy người. Có một người bỏ trốn, trên người còn có chút tiền”.  

 

Ngô Bình: “Cướp được tiền thì thôi, tại sao còn muốn giết người?”  

 

Người đàn ông cao to thản nhiên nói: “Giết người cướp của là cách làm bình thường của chúng tôi, bởi vì cho sống thì sẽ rất rắc rối”.  

 

Ngô Bình không nói gì thêm, đi thẳng về phía cửa lớn. Đến trước cửa, trong cửa có người nhìn thấy anh, cũng nhìn thấy người đàn ông cao to bị kéo dưới đất, vì thế huýt sáo, một nhóm đông cao thủ đã lao ra.  

 

Người dẫn đầu cao lớn thô kệch, mắt trái bị mù, che vải đen, anh ta cao chừng người đàn ông cao to đang bị lôi dưới đất, lạnh giọng hỏi: “Anh là ai?”  

 

Người đàn ông cao to dưới đất cao giọng nói: “Sư huynh, tôi không phải đối thủ của người này, bị anh ta đánh bị thương rồi!”  

 

Người một mắt tức giận: “Thì ra anh đã giết chết người của chúng tôi, anh chắc chắn phải chết!”  

 

Ngô Bình: “Là người của các anh ra tay trước, tôi ra tay giết là để tự vệ. Hơn nữa, các anh đã giết năm mươi tám người thì nên gánh tội danh gì đây?”  

 

Nghe anh nói như vậy, người một mắt cười quỷ dị: “Nhóc con, chúng ta chính là vương pháp nơi này, anh, chịu chết đi!”  

 

Anh ta nâng đao lên hóa thành ba luồng hư ảnh, lần lượt chém về phía Ngô Bình theo ba hướng, thực lực rõ ràng vượt xa người đàn ông cao to trước đó.  

 

Ngô Bình ném người đàn ông cao to đi, nâng đao sau đó bổ xuống.  

 
 
Chương 4488


Thượng Thanh Thiên khẽ mỉm cười: "Tôi có biết".  

 

Liễu thần: "Huyền Bình, con còn mời ai khác tới nữa không?"  

 

Vừa dứt lời, một chiếc xe kéo bằng chim loan từ xa bay tới, ngồi trong xe là hai mẹ con, chính là Vương Mẫu và Kim Song Nhi.  

 

Ngô Bình tiến lên nghênh đón: "Vương Mẫu!"  

Advertisement

 

Kim Song Nhi nhảy xuống xe, ôm lấy cánh tay Ngô Bình, cười nói: "Huyền Bình, em biết anh gọi mẫu thân tới làm chứng, cho nên em đòi đi theo".  

 

Ngô Bình gật đầu: "Song Nhi, em tới là tốt rồi, xem anh đánh bại đối phương như thế nào".  

 

Advertisement

Vương Mẫu khẽ mỉm cười: “Huyền Bình, thế giới Thượng Thanh này có rất nhiều nhân vật nguy hiểm, con dám cùng người ở đây tỷ thí, gan không nhỏ đâu".  

 

Ngô Bình cười nói: "Không phải con còn có các vị tiền bối chống lưng hay sao?"  

 

Vương Mẫu tiến lên chào hỏi Liễu thần, hai người cũng là chỗ quen biết nên nói chuyện rất vui vẻ.  

 

Lúc này Tề Vương và Ôn Hầu đều thất thần nhìn nhau. Bọn họ không ngờ Ngô Bình lại có hậu phương vững chắc như vậy!  Liễu thần này còn có ơn cứu mạng đối với Thượng Thanh Thiên. Hơn nữa, ở bên cạnh còn có Vương Mẫu!  

 

Ban đầu, tất cả những người trong hội trường đều về phe Thượng Thanh, nhưng bây giờ tình hình đã thay đổi và cán cân bắt đầu nghiêng về phía Ngô Bình.  

 

Ngô Bình nói: "Ôn Hầu, các ông muốn tôi đánh với ai?"  

 

Ôn Hầu dõng dạc nói: "Lý công tử, chúng tôi tiến cử tiểu vương gia của phủ Chiến Vương tỷ thí với cậu!"  

 

Ông ta vừa dứt lời, một người đàn ông đứng lên. Người này cao gần ba thước, trông vừa tuấn tú vừa uy nghiêm, lông mày đỏ tóc xanh, mặc áo giáp vàng sậm. Khi anh ta xuất hiện, ngay cả Vương Mẫu cũng trở nên trầm ngâm. Sau đó, Vương Mẫu nói với Ngô Bình: “Huyền Bình, người này có huyết mạch của sinh linh Hỗn Độn Chí Tôn! Hơn nữa, khi sinh ra, cậu ta đã hấp thu toàn bộ năng lượng của bào thai mẹ. Tuy mang hình dạng con người nhưng thực chất lại là một hung thú Hỗn Độn đội lốt người! "  

 

Ôn Hầu cười "ha ha" và nói: "Vương Mẫu quả là có mắt nhìn! Mẹ ruột của tiểu vương gia là Hỗn Độn thần hầu"  

 

Ngô Bình khẽ nhíu mày, vị Chiến Vương này gu quá mặn, lại còn có một đứa con với một con khỉ thời Hỗn Độn!  

 

Vương Mẫu bí mật truyền tin: "Huyền Bình, Hỗn Độn thần hầu rất giỏi biến hình, cho nên cậu ta nhất định cũng biến hóa thành thạo. Mỗi một phép biến hóa của cậu ta đều đại diện cho một loại thần thông, thực lực của cậu ta con không thể coi thường, vì vậy đừng bất cẩn”.  

 

Ngô Bình: "Vương Mẫu yên tâm, con nhất định sẽ đánh bại anh ta”.  

 

Liễu thần thì vẫn rất bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: "Huyền Bình, con chỉ cần phát huy tốt sức mạnh của mình là có thể đánh bại đối thủ".  

 

Ngô Bình cười nói: "Được rồi dì Liễu, con nhất định sẽ thắng”.  

 

Tiểu vương gia bước lên võ đài, sau đó đột nhiên biến hình cao vọt lên, biến thành người khổng lồ cao nghìn thước.  

 

Ngô Bình cũng lắc mình, biến thành một người khổng lồ cao nghìn thước đứng trên sàn đấu. Hào quang của cả hai toả ra khiến mọi người kinh ngạc.  

 

"Tuyệt vời! Chỉ khí chất này thôi cũng khiến kẻ khác phải run rẩy đầu hàng!"  
 
Chương 5179


Hư ảnh xuyên qua người anh ta, sau đó ngưng tụ thành một bóng người chân thực cách đó năm mét, chậm rãi thu đao.  

 

Lúc này, một chân của người một mắt kia mới tách ra, sau đó đầu anh ta cũng rơi xuống từ cổ, bên trong bắn đầy máu tanh.  

 

Ngô Bình thản nhiên nói: “Thực lực yếu như vậy, nên ít đi cướp bóc đi”.  

 

Những người còn lại kinh sợ, sau đó đều gào thét một tiếng, đồng loạt lao về phía Ngô Bình.  

 

Trong đám người này có vài người là đệ tử chân truyền Thiên Tướng Tông, thực lực không tệ, Ngô Bình không dám sơ suất, anh lập tức sử dụng Đại Thuấn Sát Thuật, thân hình khẽ chuyển động, phạm vi ba dặm xung quanh bỗng có sương mù dày đặc.  

 

Trong màn sương, một bóng người mờ nhạt nhanh như chớp lóe lên liên tục. Sau mấy giây, hiện trường bỗng trở nên yên tĩnh, sương mù cũng biến mất kỳ lạ.  

 

Ngô Bình đứng trước cửa, trường đao trong tay dính đầy vết máu, khẽ vung lên, máu rơi xuống đất.  

 

Advertisement

“Tí tách!”  

 

Người ở đây, cứ lần lượt ngã xuống, một người, mười người, ba mươi người! Chỉ sau mấy giây ngắn ngủi, đã không còn ai đứng trên đất.  

 

Người đàn ông cao to bị quang dưới đất ngây người nhìn, vẻ mặt kinh sợ, lẩm bẩm nói: “Không thể nào, đánh bại mọi người nhanh như vậy, đến cảnh giới Thần Thông cũng không thể làm được, anh…”  

 

“Bốp!”  

 

Ngô Bình tung một cước đá chết anh ta, sau đó đi vào trong nhà.  

 

Bên trong có để hai xe dược liệu, còn có hai rương tài sản. Ngoài ra, anh còn lục được trên người mấy tên cướp bị chém chết được khoảng bảy trăm vạn Linh Tệ.  

 

Ngô Bình cất tiền. Sau đó đóng ngựa vào xe rồi chiếc xe về ngôi miếu hoang.  

 

Nhìn thấy tiêu đầu mang theo hai chiếc xe dược liệu quay lại, các tiêu sư đều trừng to mắt, tiêu sư lớn tuổi nói: “Tiêu đầu, những dược liệu ở đâu ra vậy?”  

 

Ngô Bình: “Bị đám cướp kia đem đi, người đều bị giết cả rồi, tôi đem dược liệu và tiền về”.  

 

Tiêu sư lớn tuổi lập tức thở dài: “Như vậy thì đắc tội với Thiên Tướng Tông rồi, chắc chắn Thiên Tướng Tông sẽ không bỏ qua như vậy”.  

 

Ngô Bình: “Ừ, cho nên mọi người mau nghỉ ngơi, trời chưa sáng thì chúng ta tranh thủ xuất phát, mau chóng rời khỏi địa bàn của Thiên Tướng Tông”.  

 

Mọi người không dám nhàn rỗi, đều quay về nghỉ ngơi.  

 

Ngô Bình không nghỉ ngơi, sau khi cất tiền, anh theo thử tự mở thùng dược liệu sau xe. Toàn bộ dược liệu, đều được chia ra giữ, một gốc thảo dược bỏ trong một hộp ngọc, sau đó bọc lớp vải bông bên ngoài, bỏ vào trong trong một hộp lớn.  

 

Bỏ trong hộp ngọc đều là dược liệu khá trân quý. Anh lấy ra một gốc dược liệu, cắn một miếng cảm nhận dược lực, sau đó trực tiếp nuốt vào bụng rồi trấn áp dược tính.  

 

Anh dùng cả một buổi tối, ăn hết toàn bộ hơn một trăm gốc dược liệu trên xe, hấp thụ dược lực trong đó.  

 

Trời còn chưa sáng, đội tiêu sư đã khởi hành. Ngô Bình tập trung gia tăng tốc độ, vì vậy khi trời vừa trưa, bọn họ đã đến một thị trấn cách đó mấy trăm dặm.  

 

Các tiêu sư cũng rất mệt mỏi, Ngô Bình tìm một tiệm ăn, bảo mọi người ăn cơm nghỉ ngơi, đồng thời cho mỗi người cho một con ngựa ăn.  

 

Cơm ăn được một nửa thì thấy phía xa có cát bụi mù trời, mười mấy người cưỡi ngựa đến, cũng ăn cơm ở tiệm ăn này.  

 

Đám người này sát khí đầy mình, ông chủ tiệm cơm bị dọa không dám ra, vội bưng những thứ tốt nhất ra chiêu đãi.  

 

Đối phương ngồi ba bàn, một bàn trong đó bỗng có người nói: “Chuyện lần này, trong tông rất coi trọng, ra lệnh cho chúng ta nhất định phải điều tra rõ ràng là ai hại chết nhiều đồng môn của chúng ta như vậy”.  
 
Chương 4489


 "Phải, đây là cuộc chiến giữa rồng và hổ. Thật khó để phán đoán ai sẽ thắng”.  

 

"Bất luận mạnh như thế nào đi nữa thì vẫn chỉ là con người thôi. Nghe nói, Hỗn Độn thần hầu khi xưa đã từng chém chết một vị Chân Hoàng”.  

 

Mọi người bàn tán rất nhiều, có người cược cho tiểu vương gia, có người cược cho Ngô Bình.  

 

Tiểu vương gia cười ha ha, chắp tay hướng về phía Ngô Bình, nói: "Tôi tên là Hỗn Lãnh”.  

 

Advertisement

Ngô Bình: "Lý Huyền Bình, xin được chỉ giáo".  

 

Tiểu vương gia gật đầu: “Tôi nghe nói anh cùng Ôn Hầu và Tề Vương đánh cược năm nghìn tỷ tiền Thượng Thanh?”  

 

Ngô Bình: "Đúng vậy”.  

Advertisement

 

Tiểu vương gia hỏi: “Anh còn tiền không?”  

 

Ngô Bình cười hỏi: "Sao thế, anh cũng muốn cược với tôi sao?"  

 

Tiểu vương gia: "Bố cho tôi rất nhiều tiền tiêu vặt, tổng cộng lại có hơn một trăm nghìn tỷ tệ, tôi muốn cược với anh".  

 

Ngô Bình: "Đương nhiên là được”.  

 

Hỗn Lãnh rất cao hứng: "Thật sao? Vậy tôi đánh cược với anh mười lăm nghìn tỷ tiền Thượng Thanh”.  

 

Ngô Bình: "Được. Nếu như anh đánh bại tôi, tôi sẽ cho anh thêm mười lăm nghìn tỷ tiền Thượng Thanh”.  

 

Nghe nói Ngô Bình đánh cược, đôi mắt xinh đẹp của Kim Song Nhi sáng lên, hỏi: "Huyền Bình, anh cược bao nhiêu?"  

 

Ngô Bình: "Tổng cộng sáu mươi lăm nghìn tỷ tiền Thượng Thanh”.  

 

Kim Song Nhi vui vẻ cười nói: "Chồng à, anh kiếm được tiền, nhất định phải chia cho em nhé”.  

 

Vương Mẫu cũng bất lực nhìn đứa con gái này, từ nhỏ đã mê tiền, lớn lên càng tệ hơn.  

 

Ngô Bình cười đáp: "Được rồi. Anh sẽ đem về cho em mười lăm nghìn tỷ".  

 

Kim Song Nhi vui mừng khôn xiết: "Chồng à, anh thật là tốt!"  

 

Vương Mẫu ho khan một tiếng: "Song Nhi, đừng nói linh tinh trước mặt nhiều người như vậy".  

 

Kim Song Nhi cười "hi hi" nói mình biết rồi, nhưng lại chạy tới bên cạnh Liễu thần hỏi: "Dì Lưu, dì có biết mẹ con không?"  

 

Liễu thần cười nói: "Hai kỷ nguyên trước, mẫu thân của con đã vang danh giang hồ rồi, chúng ta có gặp nhau một lần”.  

 

Kim Song Nhi nói: "Vậy dì quen Huyền Bình như thế nào?"  

 

Họ đang trò chuyện thì Ngô Bình và Hỗn Lãnh đã động thủ.  

 

Sức mạnh của Hỗn Lãnh dường như là vô tận. Anh ta đánh một quyền mà hư không sụp đổ, phía sau xuất hiện một cái hố đen lớn, tựa hồ có thể nuốt chửng vạn vật.  
 
Chương 5180


Các tiêu sư giận dữ, Ngô Bình nói: “Chúng tôi là tiêu cục nào liên quan gì đến anh, chẳng lẽ anh định cướp của chúng tôi sao?”  

 

Người kia cười ha ha: “Vậy phải xem tâm trạng ông đây, tâm trạng ông đây không tốt, nói cướp thì sẽ cướp đấy!”  

 

Ngô Bình bưng chén trà uống một ngụm, vẻ mặt vẫn vô cảm.  

 

Người này áp sát, nhổ nước bọt vào chén trà của Ngô Bình, lạnh lẽo nói: “Ông đây hỏi anh đấy, các anh là người tiêu cục nào?”  

 

“Phù!”  

 

Ngực người này đột nhiên bị đánh một quyền, sau đó Ngô Bình nắm tóc anh ta đi ra tới cửa, rồi một cước đá bay cả trăm mét, thi thể nặng nề rơi mạnh xuống đất ở phía xa.  

 

Advertisement

Đá chết đối phương, anh lại đi đến bàn đối diện, một chân đá ngã bàn, canh cơm rượu đổ đầy lên đám người, ai ai cũng chửi mắng nhảy dựng lên ra tay với Ngô Bình.  

 

Ngô Bình lao qua đá một cước, thoáng chốc, người của ba bàn đều bị anh đánh ngã dưới đất, người bị thương nhẹ nhất cũng gãy một cánh tay và một chân.  

 

Tất cả mọi người đều đứng dậy, ánh mắt kinh sợ nhìn quái vật này.  

 

Ngô Bình quét mắt nhìn bọn họ, nói: “Bây giờ các anh còn muốn biết tôi là của tiêu cục nào không?”  

 

Không ai dám lên tiếng, thậm chí không ai dám ngẩng đầu, bọn họ chỉ nhìn xuống đất.  

 

Ngô Bình hừ lạnh: “Một đám phế vật, giả vờ là ông này ông kia. Còn dám gây chuyện với tôi nữa, ông đây đánh các ngươi chết hết!”  

 

Anh tiếp tục quay về vị trí của mình, bảo các tiêu sư mau chóng ăn cơm.  

 

An xong, anh nhìn ngựa mà đám người kia cưỡi rất khỏe mạnh, ít nhất là tốt hơn xe của bọn họ rất nhiều, vì vậy cho người cột ngựa của bọn chúng vào xe hàng mình, rồi cho mỗi người chọn một con ngựa.  

 

Người bên trong vẫn còn đang đau đớn rên rỉ, thấy ngựa mình bị lấy đi thì cũng bất lực, mãi đến khi nhóm người Ngô Bình đi xa rồi mới dám mắng mấy câu.  

 

“Tên khốn nạn kia, sao phải kiếm chuyện với cái tên sát tinh này chứ!”. Có người tức giận nói.  

 

“Rốt cuộc người này lai lịch thế nào, thực lực cũng quá kinh khủng. Các anh nói xem, có phải chính anh ta đã cướp mấy dược liệu kia không?”  

 

“Không thể đâu? Bọn họ phải áp hàng, nếu cướp dược liệu, thì dược liệu phải giấu ở đâu?”  

 

“Đám người đó đúng là khả nghi, lập tức quay về tông bẩm báo, cử cao thủ đi điều tra bọn họ!”. Một người trong đó nói.  

 

Đổi ngựa, tốc độ nhóm Ngô Bình nhanh hơn không ít, đến khi trời tối, đã đi thêm được mấy trăm dặm. Lân này, bọn họ trú ở một thôn trang, tìm một nhà dân xin tá túc.  

 

Ban đêm, Ngô Bình bắt đầu lợi dụng rất nhiều dược lực trong thân thể kia, bắt đầu luyện đan. Từ trong cả nghìn loại thuốc kia, anh lấy ra một trăm lẻ sáu loại, lần lượt điều chỉnh, chậm rãi ngưng tụ thành một luồng dược khí trong thân thể.  

 

Luồng dược khí này có sự thay đổi kỳ lạ, khi toàn bộ dược lực đã đạt đến yêu cầu thì Ngô Bình lập tức đưa ra khỏi cơ thể, thông qua cách ngưng tụ giữa hai bàn tay.  

 

Hai tay anh tạo đủ loại đan quyết, sức mạnh huyền diệu tác dụng lên đan khí. Đan khí bắt đầu co lại, cuối cùng ngưng tụ thành ba viên đan dược lớn bằng hạt đậu.  

 
 
Chương 4490


 Ngô Bình: "Vừa rồi tôi đã hấp thụ tám mươi phần trăm sức mạnh từ chưởng của anh. Vì vậy, chưởng của tôi có tám mươi phần trăm sức mạnh của anh cộng thêm sức mạnh của tôi được thêm vào nên đương nhiên rất mạnh”.  

 

Hỗn Lãnh gật đầu: "Võ công của anh quả thực rất lợi hại”.  

 

Ngô Bình: "Bỏ đi, tôi không có hứng chơi đùa với anh nữa, tiếp chưởng đi!”  

 

Advertisement

"Bùm!"  

 

Ngọn lửa đỏ bùng lên từ cơ thể Ngô Bình, đó là sức mạnh của Nguyên Hoả. Sức mạnh này hội tụ ở lòng bàn tay của anh để thi triển tuyệt kỹ cực kỳ lợi hại của điện Cực Võ: Phẫn Thiên Chưởng.  

 

Phẫn Thiên Chưởng có tổng cộng năm thức. Thức đầu tiên được thi triển, một đạo quang hoả ập tới, Hỗn Lãnh chỉ kịp giơ tay lên chắn thì đã bị ngọn lửa ập tới, đánh bay xuống dưới lôi đài.  

Advertisement

 

Hỗn Lãnh đã bị nướng cho cháy đen thui, lông mày và râu cũng cháy hết. Lực từ chưởng này quá khủng khiếp, một nửa xương trên người Hỗn Lãnh gãy hết, lục phủ ngũ tạng cũng bị thương nặng.  

 

“Lãnh Nhi!”, một người đàn ông bay tới, đáp xuống đất rồi vội vã tới dìu Hỗn Lãnh dậy.  

 

Ngô Bình bình thản nói: “Anh ta không sao đâu, tôi mới dùng ba thành công lực thôi. Nếu không thì giờ này anh ta đã thành tro rồi”.  

 

Thượng Thanh Thiên cũng kinh ngạc. Ba thành công lực?

Hỗn Lãnh nằm trên mặt đất mở mắt ra và nói: "Cảm ơn đã nương tay không giết. Bố, con thua mất mười lăm nghìn tỷ tiền Thượng Thanh, bố không giận chứ?"  

 

Người đàn ông khẽ thở dài: “Không sao”, nói xong ném cho Ngô Bình một túi tiền.  

 

Ngô Bình nhận lấy rồi mở ra xem, bên trong thực sự có mười lăm nghìn tỷ đồng tiền Thượng Thanh. Mặc dù tiền Thượng Thanh không có giá trị bằng tiền Đạo Tôn, nhưng đây vẫn là số tiền rất lớn. Mười nghìn đồng tiền Thượng Thanh có thể đổi lấy một đồng tiền Đạo Tôn. Mười lăm nghìn tỷ tiền Thượng Thanh tương đương với một tỷ rưỡi tiền Đạo Tôn, đây không phải là con số nhỏ.  

 

Ôn Hầu và Tề Vương không nói nên lời, lặng lẽ giao ra hai túi tiền. Một túi có hai mươi nghìn tỷ đồng tiền Thượng Thanh, túi còn lại có ba mươi nghìn tỷ đồng tiền Thượng Thanh, cộng lại là năm mươi nghìn tỷ tiền Thượng Thanh, tương đương với năm tỷ tiền Đạo Tôn.  

 

Sau khi lấy tiền, Ngô Bình ném luôn một túi cho Kim Song Nhi, cười nói: "Song Nhi, đây là của em".  

 

Kim Song Nhi vui vẻ nói: "Cám ơn chồng!"  

 

Thượng Thanh Thiên không để ý tới chuyện này, ông ấy thường không quan tâm đến chuyện của hậu bối, nói: “Liễu thần, hiếm khi tiền bối tới đây, xin hãy ở lại thêm mấy ngày, để tiểu bối có cơ hội khoản đãi với tư cách chủ nhà”.  

 

Liễu thần nhìn Ngô Bình, Ngô Bình nói: "Dì Liễu, con còn phải tham gia con đường Chân Thánh, hay là dì ở lại đây ít ngày đi".  

 

Anh bảo Liễu thần ở lại là để những cao thủ ở đây biết rằng đằng sau anh còn có cao thủ kỷ nguyên, cho nên không hề dễ bắt nạt chút nào.  

 

Liễu thần cười đáp: "Vậy được rồi".  

 

Thượng Thanh Thiên bày tiệc thết đãi những người đi cùng Ngô Bình.  

 

Thượng Thanh Thiên Cung rất lớn, bên trong có không gian độc lập. Liễu thần, Vương Mẫu, Thượng Thanh Thiên và Hoả Vân Đạo Tôn ở lại đó trò chuyện còn Ngô Bình và Kim Song Nhi ra ngoài đi dạo.  
 
Chương 5181


 Anh nói: “Dùng đan dược này, sau đó đột phá đến Bí Cảnh tầng một”.  

 

Đại tiêu sư này tên Mã Bảo Thắng, anh ta nhận đan dược bằng hai tay, không dám tin là thật, run giọng nói: “Tiêu sư Ngô, đan dược này thật sự cho tôi sao?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Nền tảng anh không tệ, cộng thêm Luyện Khí cấp mười đã nhiều năm, là người duy nhất phù hợp điều kiện. Nuốt xuống đi, tôi muốn xem hiểu qua thử”.  

 

Mã Bảo Thắng nuốt xuống đan dược, sau đó ngồi xếp bằng dưới đất, cảm nhận dược lực. Mấy phút sau, một luồng năng lượng vận chuyển trong thân thể anh ta, chính là bí lực.  

 

Bí lực này lập tức trợ giúp Mã Bảo Thắng tiến vào trạng thái huyền diệu. Ngô Bình lập tức niệm chú một tràng dài bên cạnh tai anh ta, giúp anh ta tu luyện Bí Cảnh.  

 

Đến khi trời sáng, cuối cùng Mã Bảo Thắng cũng tìm được thần chú tương ứng với hai loại bí lực bản thân tu luyện, anh ta lập tức luyện tập cực khổ.  

Advertisement

 

Nhưng sau khi trời sáng, đội tiêu sư lại chạy gấp rút, Ngô Bình bèn anh ta ngồi trên xe áp hàng tu hành.  

 

Cứ như vậy chớp mắt đã ba ngày, trong ba ngày đó, cuối cùng Mã Bảo Thắng đã chính thức trở thành tu sĩ Bí Chú Cảnh, trở thành nhân vật chỉ một trong mười vạn người.  

 

Mà mấy ngày nay, Ngô Bình cũng tu luyện Bí Pháp thứ hai, Ngũ Hành Độn Địa Thuật.  

 

Ngũ Hành Độn Địa Thuật này, chỉ cần dùng thì có thể trong thời gian ngắn chạy thoát được mấy trăm dặm thậm chí là hơn nghìn dặm, hơn nữa lúc chạy trốn còn có thể mang theo vật phẩm và người khác.  

 

Hôm nay, mọi người đường trên đường, bỗng nhìn thấy phía sau có mười mấy người bay trên không về phía bọn họ.  

 

Lúc này, Ngô Bình vừa mới tu luyện thành công Ngũ Hành Độn Địa Thuật, anh quay đầu nhìn, lập tức vung tay, một luồng sáng vàng bao phủ cả đội tiêu sư.  

 

Giây tiếp theo, đội tiêu sư bỗng nhiên không thấy đâu, mấy phút sau, đội tiêu sư đã xuất hiện trên con đường cách đó tám trăm dặm.  

 

Các tiêu sư há hốc mồm, tiêu sư lớn tuổi kích động nói: “Độn Thuật, đây là Độn Thuật! Tiêu sư Ngô, anh đúng là thần mà!”  

 

Ngô Bình thản nhiên nói: “Đối phương trong thời gian ngắn sẽ không đuổi kịp, chúng ta đi lên tìm chỗ nghĩ ngơi trước đã”.  

 

Ở bên kia, sau khi đám người đuổi đến nơi nhóm Ngô Bình biến mất, ai ai cũng kinh ngạc. Dẫn đầu là một tu sĩ Thần Thông, ông ta nhíu mày, nói: “Vừa nãy mới chớp vàng một cái, ánh ta đã không thấy dấu rồi, chẳng lẽ là Độn Thuật?”  

 

Người bên cạnh nói: “Diệp trưởng lão, nhiều người và vật chuyển đi như vậy, cho dù là người cũng không thể làm được đúng chứ? Đám người này rốt cuộc là ai, sao lại có năng lực như vậy!”  

 

Diệp trưởng lão hừ lạnh: “Bất kể là ai, người dám động đến Thiên Tướng Tông chúng ta, đều phải trả giá, tiếp tục đuổi!”  

 

Đội tiêu sư của Ngô Bình lại đi thêm mấy chục dặm, thì thấy một thành phố nhỏ, tuy không lớn nhưng thứ gì cũng có.  

 

Sau khi đội tiêu sư vào thành, Ngô Bình nhìn thấy trên đường phố rất náo nhiệt, hơn nữa chuyện khiến anh bất ngờ là nơi này có một tiệm thuốc rất lớn.  

 

Hôm nay trên người anh có hơn nghìn vạn Linh Tê, đúng lú có thể dùng để mua ít dược liệu. Anh đưa đội tiêu sư dừng lại ở nhà nghỉ cách đó không xa, bảo nhân viên cho ngựa ăn cỏ uống nước, các tiêu sư ăn uống nghỉ ngơi, còn anh thì cả người phong trần mệt nhọc đi đến tiệm thuốc.  

 

Tiệm thuốc này có không ít linh dược, nghe khách bên trong nói chuyện, anh mới biết tiệm thuốc này thuộc thế gia luyện đan nhà họ Diệp.  

 
 
Chương 4491


 Nghe được một lát, Kim Song Nhi nói: "Huyền Bình, bố em muốn gặp mặt anh".  

 

Ngô Bình biết rõ bố Kim Song Nhi chắc chắn là một nhân vật không phải dạng vừa, tiêu chuẩn chắc chắn cũng rất cao. Liệu ông ấy có ưng anh không thì chưa biết được.  

 

Anh hỏi: "Bố muốn khi nào gặp mặt?"  

 

"Ngày mai được không?", Kim Song Nhi đáp.  

Advertisement

 

Ngô Bình: "Sao lại là ngày mai?"  

 

Kim Song Nhi: "Vì mai là sinh nhật bố, bình thường vào sinh nhật bố thường rất vui vẻ. Đến lúc đó, các chị gái và anh rể em, cả các tu sĩ từ các giới đều sẽ tới chúc mừng. Nếu anh đến vào ngày này thì bố sẽ dễ đồng ý hôn sự của chúng ta hơn".  

 

Ngô Bình: "Hoá ra là sinh nhật bố em, vậy thì anh nhất định phải tới. Chỉ là, anh nên chuẩn bị món quà gì đây?"  

Advertisement

 

Kim Song Nhi: "Việc đó để em giúp anh, anh cứ tới là được rồi".  

 

Ngô Bình cười đáp: "Em định chuẩn bị món gì vậy?"  

 

Kim Song Nhi cười với vẻ thần bí: "Đến đó anh sẽ biết".  

 

Ngô Bình không hỏi thêm nữa, hai người đang xem kịch thì Vương phù trên người anh sáng lên, trong đầu vọng tới giọng nói của Đường Tử Di: "Huyền Bình, sinh linh Hỗn Độn Bàn Nguyên đang bày sát trận trên không, muốn tiêu diệt đế quốc Thiên Võ".  

 

Bàn Nguyên?  

 

Ngô Bình nhớ ra khi trước anh có tiêu diệt một thứ tên là Nhân Trù Tử. Bố của nó chính là Bàn Nguyên này, còn mẹ nó là một Thần Đế.  

 

Ngô Bình cười lạnh: "Đúng là đâm đầu vào chỗ chết!"  

 

Anh quay sang nói với Kim Song Nhi: "Song Nhi, xem kịch xong em quay về chỗ mẹ nhé, anh có chút việc đi một lát sẽ về".  

 

Nói rồi, anh biến mất.  

 

Một khắc sau, anh xuất hiện trên bầu trời của đế quốc Thiên Võ. Lúc này, trên bầu trời xuất hiện hư ảnh khổng lồ. Thứ quái dị này có con mắt to hơn cả những vì sao, trông như một con gấu nhưng lông rất dài, toàn thân toả ra ánh sáng màu tím. Mắt nó màu xanh, răng nanh cực dài.  

 

Mặc dù chỉ là hư ảnh của sinh linh Hỗn Độn, nhưng áp lực kinh hoàng phả ra từ nó vẫn khiến người của đế quốc Thiên Võ cảm thấy vô cùng khó chịu.  

 

Hoả Hoàng Nhi và Hỉ Bảo đang chuẩn bị ra tay. Khi thấy bố tới thì vội vã bay tới.  

 

"Bố, con quái vật này hống hách quá. Nó không biết thân phận của con, nếu không thì đã sớm dập đầu nhận tội rồi".  

 

Ngô Bình đáp: "Bản thể của nó không ở đây. Để bố đi gặp nó, các con ở nhà trông nhà".  

 

"Vâng", Hoả Hoàng Nhi và Hỉ Bảo gật đầu như bổ củi.  

 

Ngô Bình bước từng bước lên cao, mỗi bước cơ thể lại to thêm một chút. Khi anh bước tới trước mặt hư ảnh thì đã trở thành người khổng lồ đầu đội trời chân đạp đất, lại còn cao hơn Nguyên Bàn kia một chút.  

 

Nguyên Bàn cười lạnh: "Cuối cùng ngươi cũng tới rồi. Nếu ngươi đến muộn hơn một chút thì ta đã huỷ diệt đất nước của ngươi rồi".  

 

Ngô Bình: "Bàn Nguyên, ta biết ngươi tới là vì ta. Thế này đi, giờ ta đi tìm ngươi. Hai ta giải quyết chuyện này một lần cho xong".  

 
 
Chương 5182


 Dạo một vòng, anh mua mười mấy loại dược liệu rồi rời đi. Quay về nhà nghỉ, anh bảo các tiêu sư ra ngoài dạo một vòng, thám thính tình hình nhà họ Diệp.  

 

Một tiếng sau, tiêu sư chếnh choáng say quay về, nói đơn giản với Ngô Bình những gì nghe ngóng được.  

 

Nhà họ Diệp là thế gia luyện đa, ba trăm năm trước đã có một thầy luyện đan, một trăm năm trước lại có một vị. Thầy luyện đan đầu tiên tuy đã qua đời, nhưng hậu sinh khả úy, người thứ hai là một thầy luyện đan cấp bốn!  

 

Thiên hạ hiện tại, đa phần thầy luyện đan là cấp một hoặc hai, thầy luyện đan cấp bốn rất rất hiếm có. Bởi vì thầy luyện đan cấp bốn có thể luyện chế được đan dược trân quý. Đây cũng là nguyên do mà nhà họ Diệp có thể đứng vững mấy trăm năm, thành lập Diệp Thành.  

 

Đan sư cấp bốn đã có thể luyện chế rất nhiều đan dược, bọn họ thường sẽ có loại đan dược đặc thù của riêng mình. Nhà họ Diệp chỉ dựa vào một đan sư cấp bốn mà kiếm được gia sản hàng trăm triệu.  

 

Advertisement

Ngày nay, nhà họ Diệp đã mở hơn một trăm hiệu thuốc và hai mươi lăm cửa hàng đan dược ở nhiều nơi. Chỉ riêng những cơ sở này có thể mang lại hàng tỷ đồng tiền Linh cho nhà họ Diệp mỗi năm.  

 

Sau khi nhà họ Diệp có tài nguyên liền bắt đầu dốc sức bồi dưỡng con cháu, hiện tại nhà họ Diệp có mười lăm đan sư cấp một, năm đan sư cấp hai, hai đan sư cấp ba. Những đan sư này đều là những cỗ máy kiếm tiền, hàng năm mang lại khối tài sản khổng lồ cho nhà họ Diệp.  

 

Sau khi nghe tình hình của nhà họ Diệp, Ngô Bình nói: "Xem ra ngay cả đan sư cấp một cũng có địa vị rất cao, hàng năm có thể kiếm được rất nhiều tiền".  

 

Tiêu sư già: "Đúng vậy, thế giới này thiếu rất nhiều đan sư, chỉ cần là đan sư, đi tới nơi nào cũng sẽ nổi tiếng".  

 

Ngô Bình: "Trong thành này có đan đường không?"  

 

Tiêu sư già: "Thành phố này quá nhỏ, không có đan đường".  

 

Ngô Bình gật đầu: "Ông lại đi điều tra một chút, trong tay tôi có một loại đan dược có thể giúp đột phá Bí cảnh, xem giúp tôi có thể bán nó hay không".  

 

Tiêu sư già: "Ngô tiêu đầu, cậu có bao nhiêu đan dược?"  

 

Ngô Bình suy nghĩ một lúc: "Ông cứ nói có năm viên cả thảy và sẽ bán cho đến khi hết".  

 

Tiêu sư già: "Được. Loại đan dược này nhất định sẽ cháy hàng, bán cũng dễ".  

 

Tiêu sư già đi hỏi chuyện mua bán, Ngô Bình ở lại quán trọ, nỗ lực tu luyện Bí cảnh tầng thứ tư.  

 

Tầng thứ tư của Bí cảnh được gọi là cảnh giới Chân Phù. Ở tầng này cần dùng tất cả các bí pháp đã tu luyện để ngưng tụ thành chân phù, cất vào trong cơ thể. Khi được sử dụng, chân phù sẽ giải phóng pháp lực thuần túy. Thậm chí, nếu chân phù đủ mạnh, có thể trong nháy mắt bộc phát ra bí pháp mạnh gấp mười lần thông thường!  

 

Ngoài việc ngưng tụ chân phù, còn có thể sử dụng chân phù để vẽ bùa. Chân phù số lượng có hạn, nhưng số lượng bùa có thể vẽ ra không hạn chế. Cho nên tu sĩ cảnh giới Chân Phù vô cùng đáng gờm, trong tay bọn họ có thể có rất nhiều sát phù và các loại bùa phòng ngự.  

 

Hiện tại, Ngô Bình mới chỉ lĩnh hội được hai loại bí pháp. Một là thuật Đại Thuấn Sát, hai là thuật Ngũ Hành Độn Thổ. Hai bí thuật này, một để trốn thoát và một để giết kẻ thù, vậy là đủ cho anh.  

 

Lúc này, trong cơ thể anh đã tích tụ một lượng đáng kể pháp lực, những pháp lực này cô đọng lại, từ từ chuyển hóa thành một tấm bùa đầy sát khí, đó chính là Đại Thuấn Sát chân phù.  

 
 
Chương 4492


 Dứt lời, hư ảnh của Bàn Nguyên biến mất.  

 

Ngô Bình đáp xuống hoàng cung gặp các con. Sau đó anh đi tìm Đường Băng Di, anh thả gần một trăm người đẹp ở trong sào huyệt kia ra.  

 

Nhìn thấy những người đẹp tuyệt thế này, Đường Tử Di đảo mắt bất mãn: "Điện hạ đúng là khẩu vị tốt thật đấy, một lúc đưa đến nhiều cô gái xinh đẹp như vậy".  

 

Ngô Bình: "Em nói gì vậy, anh là đang tìm trợ thủ cho em mà. Hiện giờ thể chất của họ đều khá tốt. Từ giờ trở đi, chính là thuộc hạ dưới quyền em".  

Advertisement

 

Đường Băng Di: "Hay là tổ chức một đội cấm quân toàn nữ nhỉ?"  

 

Ngô Bình mặt nghiêm trang: "Có đẹp hay không không quan trọng, quan trọng là tư chất tốt. Ít nhất cũng phải là thể chất của Thái Cổ Chân Nhân, chỉ cần được rèn luyện thêm là sẽ trở thành trợ thủ đắc lực".  

 

Đường Băng Di: "Được rồi, em sẽ nhận họ".  

Advertisement

 

Sau khi sắp xếp cho những cô gái này, Ngô Bình sửa soạn một chút rồi tới Thái Dương Khư.  

 

Thái Dương Khư là một nơi thần bí trong vũ trụ. Nghe nói nó là thời không tàn tích của một vũ trụ hùng mạnh trước đây. Có thể vào được đây đều là những sinh linh cực mạnh.  

 

Khi anh đến cổng Thái Dương Khư thì nhìn thấy một vòng xoáy khổng lồ. Xung quanh vòng xoáy này có vô số ngôi sao và mảnh vỡ lục địa. Có một lối vào màu đen ở trung tâm vòng xoáy và anh không biết nó dẫn đến đâu.  

 

Ngay khi anh đến, một con quái vật lao ra khỏi vòng xoáy, đó chính là Bàn Nguyên. Thực thể của nó không quá to lớn, chiều dài cơ thể chỉ hơn trăm mét.  

 

Bàn Nguyên cười lạnh: "Có gan thì đi theo ta!"  

 

Nói xong, nó quay người đi vào trong Thái Dương Khư.  

 

Ngô Bình bình thản đáp: "Có gì mà không dám?", nói xong liền đi theo vào.  

 

Khi cả hai lần lượt bước vào Thái Dương Khư, một vài bóng người từ xa bay tới. Một trong số đó cười nói: "Lục huynh, người này tiến vào Thái Dương Khư rồi còn có cơ hội trở ra không?"  

 

Người được gọi là Lục huynh kia đang cầm trong tay một lò luyện đan nhỏ, bình tĩnh nói: "Thái Dương Khư vốn đã nguy hiểm, Bàn Nguyên còn bố trí sát trận ở trong đó, đi vào chắc chắn sẽ chết".  

 

Một người khác nói: "Kẻ này cướp mối làm ăn của điện Đan Hoàng của sư huynh, chết cũng không đáng tiếc".  

 

Lục sư huynh nói: "Đúng vậy, kẻ này nhất định phải chết!"  

 

Ngô Bình lúc này đã bước vào trung tâm của vòng xoáy và nhanh chóng đi đến một thế giới kỳ lạ. Ở đây tối tăm, u ám và lạnh lẽo, vô số mảnh vỡ của lục địa lơ lửng trong không trung.  

 

Cách đó không xa là một mảnh đất có diện tích mấy chục tỷ kilomet vuông, Bàn Nguyên lúc này đang bay về phía đó.

Mảnh đất này cằn cỗi, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vô số tòa nhà sừng sững trên đó. Những tòa nhà này cao nhưng đổ nát, bị bào mòn bởi năm tháng.  

 

Bàn Nguyên đáp xuống một tảng đá, nhìn chằm chằm vào Ngô Bình với vẻ hung dữ và gằn từng chữ: "Ngươi thực sự đã đến cuộc hẹn, khá can đảm đấy".  

 

Ngô Bình: "Đó là do ta chắc chắn có thể đối phó với ngươi".  

 

Bàn Nguyên cười lạnh một tiếng: "Ngươi biết điểm mạnh lớn nhất của sinh linh Hỗn Độn bọn ta là gì không? Trong huyết mạch của chúng ta có ký ức của tổ tiên. Trong vũ trụ bao la này, chúng ta biết chính xác nơi nào có nguy hiểm, nơi nào có bảo vật".  

 

Ngô Bình: "Ý ngươi là, ngươi rất thông thuộc Thái Dương Khư này?"  

 
 
Chương 5183


 Ngay khi anh ngưng tụ ra Đại Thuấn Sát chân phù, tiêu sư già cũng đã quay lại, ông ấy cười nói: "Ngô tiêu đầu, tôi đã tìm được người mua, tôi hẹn gặp ông ta ở một nhà hàng".  

 

Ngô Bình gật đầu: "Giá khoảng bao nhiêu?"  

 

Tiêu sư già duỗi ra năm ngón tay, cười nói: "Đối phương nói nếu đan dược là thật, cho dù là đan phẩm kém nhất thì cũng nguyện ý trả năm mươi nghìn tiền Linh!"  

 

Ngô Bình: "Năm mươi nghìn tiền Linh không nhiều, đan dược của tôi chắc chắn phải đắt hơn thế".  

 

Tiêu sư già: "Ngô tiêu đầu, thời gian hẹn là tối nay, vẫn còn một hoặc hai giờ nữa".  

 

Ngô Bình: "Được, vậy đến lúc đó ông hãy đi cùng tôi".  

Advertisement

 

Tiêu sư già: "Được".  

 

Vừa lúc đến giờ cơm tối, sau khi sắp xếp bữa ăn cho các tiêu sư, Ngô Bình và tiêu sư già đi đến một nhà hàng cách đó không xa.  

 

Tầng một của nhà hàng vắng vẻ không có khách hàng. Ngô Bình và tiêu sư già được mời lên tầng ba ngay khi vừa bước vào.  

 

Có hai người đang ngồi trên tầng ba, một người tầm tuổi trung niên và một người thanh niên. Người đàn ông trung niên nhìn thấy tiêu sư già thì cười nói: "Hai vị, mời ngồi".  

 

Ngô Bình ngồi xuống còn tiêu sư già đứng bên cạnh anh.  

 

Người đàn ông trung niên cười nói: "Tôi họ Chung, nghe lão đây nói cậu có một loại đan dược có thể giúp đột phá Bí cảnh, tôi rất có hứng thú nên đã hẹn gặp cậu ở đây để xem đan dược cậu có trong tay".  

 

Ngô Bình: "Được thôi, có điều giá trước ông đưa ra quá thấp. Đan dược của tôi là đan thượng phẩm, chỉ có năm mươi nghìn tiền Linh thì không mua được".  

 

Vừa nói, anh vừa lấy ra một cái bình ngọc đặt lên bàn.  

 

Người đàn ông trung niên hai tay cầm lấy bình ngọc, mở nắp, đổ ra một viên đan dược. Ông ta ngửi ngửi, cẩn thận quan sát một hồi rồi cười nói: "Loại đan dược này tác dụng nhất định phải dùng mới biết, không biết liệu tôi có thể thử thuốc không?"  

 

Ngô Bình: "Đương nhiên, viên đan dược đầu tiên này, tôi tính cho ông giá một trăm nghìn tiền Linh".  

 

Người đàn ông trung niên cau mày: "Người anh em, giá đó quá cao. Nếu như đan dược của cậu không có tác dụng tốt, tôi trả từng đó tiền chẳng phải là lỗ nặng sao?"  

 

Ngô Bình đáp: "Nếu ông đến đây để mua đan dược thì hẳn ông phải là một chuyên gia. Ngay cả khi ông không phải là chuyên gia, xung quanh ông cũng nhất định phải có một chuyên gia, cho nên đừng nói rằng ông đang ở thế bất lợi. Đến giờ, đan dược của tôi thế nào chắc ông cũng đã rõ mười mươi rồi".  

 

Người đàn ông trung niên cười "ha ha" nói: "Xem ra anh bạn rất có lòng tin vào đan dược của mình. Được, viên này tính giá một trăm nghìn tiền Linh, giá cả số đan dược còn lại thì bàn sau".  

 

Ông ta lập tức ra lệnh cho người thanh niên bên cạnh nuốt viên đan dược. Người thanh niên nuốt xuống, sau đó ngồi xếp bằng để cảm nhận dược lực của nó. Chẳng mấy chốc, anh ta bước vào một trạng thái huyền diệu. Là một tu sĩ luyện Khí cấp mười, anh ta biết trạng thái này rất hữu ích cho việc hấp thụ bí lực và tu luyện bí chú.  

 

Sau mười lăm phút, người thanh niên đột nhiên bắt đầu tụng thần chú. Ngô Bình phát hiện ra rằng câu thần chú mà anh ta niệm không hoàn chỉnh mà chỉ là một đoạn nhỏ, hơn nữa một số chỗ trong đoạn này phát âm vẫn còn sai.  

 

Nhưng dù vậy, chàng trai trẻ nhanh chóng tu luyện được bí chú đầu tiên của mình.  

 
 
Chương 4493


 Bàn Nguyên cười lớn: "Trên đại lục này, có một trận pháp lớn do các bậc đại năng đi trước để lại, ta đã mất hàng ngàn năm để luyện hóa một phần của trận pháp lớn này. Mặc dù chỉ có một phần, nhưng sức mạnh của nó thật kinh người.Giết một kẻ như ngươi thì quá dễ dàng!"  

 

Ngô Bình: "Ngươi không cảm thấy xấu hổ khi một sinh vật Hỗn Độn như ngươi lại phải dựa vào một trận pháp của Thần tộc để đối phó với ta sao?"  

 

Bàn Nguyên nặng nề hừ một tiếng: "Thực lực của ngươi ta cũng biết sơ sơ, ta làm như vậy là sáng suốt nhất rồi!"  

 

Ngô Bình: "Lần này ta đồ là không chỉ có mình ngươi tới đây? Người của điện Đan Hoàng cũng tới sao?"  

Advertisement

 

Bàn Nguyên: "Bọn họ ở bên ngoài chờ tin tức của ta, sau khi ngươi chết, ta sẽ báo tin mừng cho bọn họ".  

 

Ngô Bình: "Bàn Nguyên, ngươi thực sự nghĩ rằng chỉ một trận pháp này có thể áp chế ta?"  

 

Advertisement

"Chẳng lẽ còn không phải?", Bàn Nguyên hỏi ngược lại: "Ngay cả Đạo Tôn cũng trốn không thoát khỏi đại trận này. Ta không tin thực lực của ngươi vượt qua Đạo Tôn!"  

 

Ngô Bình: "Nếu là một tháng trước, có lẽ ta thực sự không thể làm gì được. Nhưng bây giờ, trận pháp này không thể bẫy được ta".  

 

Anh vừa nói, ngọn lửa dưới chân lan dần ra, trong nháy mắt bao trùm mấy vạn dặm, sau đó toàn bộ đại lục đều bị biển lửa bao trùm.  

 

Ngọn lửa hoàn toàn không chịu sự trấn áp của trận pháp, rất nhanh đã lan vào trung tâm của trận pháp, luyện hóa trận nhãn.  

 

Bàn Nguyên giật mình, nó hét lên: "Ngươi đang làm gì vậy?"  

 

Ngô Bình đáp: "Nguyên Hỏa của ta có sở trường là luyện hóa đại trận. Trận pháp này thật sự rất tốt, hiện tại ta sẽ hoàn toàn luyện hóa nó, để cho ngươi được mở mang tầm mắt, nhìn thấy uy lực thực sự của nó!"  

 

"Bùm!"  

 

Toàn bộ đại lục trong nháy mắt hóa thành tro bay, hàng tỷ đường vân của trận pháp sáng lên, bị ngọn lửa bao trùm, dần dần hình thành một đại trận vô song.  

 

Đại trận và cả ngọn lửa trở lại cơ thể của Ngô Bình, hợp nhất với anh và trở thành một phần sức mạnh của anh!  

 

Ngay lập tức, khí tức của Ngô Bình bạo phát và khí chất của anh ta trở nên vô cùng mạnh mẽ.  

 

Bàn Nguyên sắc mặt thay đổi chóng mặt, run run hỏi: "Ngươi luyện hóa đại trận sao?"  

 

Ngô Bình thản nhiên đáp: "Trận pháp này tên là Thiên Nộ, bản chất của nó là lửa và lôi điện, cho nên ta có thể dễ dàng luyện hóa."  

 

Bàn Nguyên toàn thân run rẩy, đột nhiên khuỵ xuống, cầu xin: "Thượng tiên, xin thứ lỗi cho tiểu nhân, tiểu nhân có tội!"  

 

Ngô Bình nhìn nó đáp: "Ban nãy ngươi còn muốn giết ta, hiện tại lại muốn ta tha mạng, ngươi cho rằng ta có thể làm vậy sao?"  

 

Bàn Nguyên vội vàng nói: "Tiểu nhân đã nói, trong huyết mạch của tiểu nhân có rất nhiều ký ức. Nếu thượng tiên không giết tiểu nhân, về sau còn có nhiều lợi ích!"  

 

Ngô Bình cười lạnh: "Thứ ngu ngốc như ngươi, ta giữ lại làm gì?"  

 

Bàn Nguyên: "Tiểu nhân lập tức ra ngoài giết đám người Lục Dưỡng Cơ để xả giận cho thượng tiên!"  

 

Ngô Bình: "Ta nhớ rõ, Lục Dưỡng Cơ này đến từ điện Đan Hoàng phải không?"  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom