Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 5164


 Anh từ từ đứng dậy, dùng hai bàn tay to nghiền nát bóng của hai người bọn họ, cả hai đều hét lên một tiếng rồi ngã gục xuống đất cùng một lúc.  

 

Hung ảnh song sát oán hận nhìn chằm chằm Ngô Bình, đồng thanh nói: "Chúng ta sẽ lại tới!"  

 

Vừa dứt lời, thân thể hai người đột nhiên co rút lại, sau đó vô số bóng đen từ trong lỗ mũi bay ra rồi tản xuống đất.  

 

Khi Ngô Bình đến gần, cả hai người họ đã biến thành hai tấm da người.  

 

Ngô Bình khẽ cau mày: "Còn có thủ đoạn tà ác như vậy!"  

 

Anh không đánh thức các tiêu sư đang ngủ say. Đi đường vất vả lâu như vậy, nên anh để bọn họ tranh thủ đánh một giấc ngon lành.  

Advertisement

 

Nửa sau của đêm rất yên tĩnh, đến khi trời tang tảng sáng, mưa tạnh và gió cũng yếu dần. Sáng sớm, một tia nắng chiếu xuống, xung quanh vang lên tiếng chim hót.  

 

Các tiêu sư lần lượt tỉnh dậy, họ không biết chuyện gì đã xảy ra ngày hôm qua. Họ hỏi Ngô Bình rằng có lên đường ngay lập tức không.  

 

Ngô Bình bảo họ nấu ăn trước, sau đó lên đường khi đã no nê.  

 

Một giờ sau, đoàn hộ tống cuối cùng cũng khởi hành và đến thành phố tiếp theo là thành Linh Chi trước bữa trưa.  

 

Có một hiệu thuốc nổi tiếng ở thành Linh Chi, nơi đây chuyên bán các loại linh dược. Ngay khi đoàn hộ tống của Ngô Bình vào thành phố, anh đã sai người hỏi về vị trí của cửa hàng thuốc.  

 

Hiệu thuốc này được gọi là Tiên Chi Đường, vừa hay đối diện đó là một nhà hàng. Ngô Bình dừng xe trước nhà hàng, để các tiêu sư đi ăn còn mình thì đi đến Tiên Chi Đường.  

 

Mặt tiền của Tiên Chi Đường rất lớn, bên trong bày các loại dược liệu đủ màu sắc. Kể từ khi đến thế giới này, anh chưa từng thấy một loại linh dược đích thực nào, nhưng hôm nay anh cuối cùng đã thực hiện được điều mình mong muốn.  

 

Trong tiệm thuốc, một chiếc hộp ngọc được bày ở nơi dễ thấy nhất. Cho dù cách rất xa anh đã có thể ngửi thấy mùi thuốc trong hộp ngọc.  

 

Chủ cửa hàng tựa hồ cũng biết anh tới vì linh  dược nên cười nói: "Quý khách, đan dược trong hộp ngọc đắt tiền, nếu không thể mua thì cũng không cần nhìn nữa đâu”.  

 

Ngô Bình cũng không tức giận, hỏi: "Chủ quán, đan dược này bán như thế nào?"  

 

Chủ cửa hàng: "Một vạn tiền Linh”.  

 

Một vạn tiền Linh tức là một triệu hai trăm nghìn lượng vàng, đây quả thực không phải cái giá rẻ!  

 

Ngô Bình đưa kim phiếu ra và nói: "Để tôi kiểm tra chất lượng trước”.  

 

Chủ cửa hàng mỉm cười, hai tay lấy hộp ngọc ra. Hộp ngọc mở ra, bên trong là một loại dược liệu có bảy cái lá và một bông hoa.  

 

Ngô Bình cẩn thận ngửi thử, chỉ thoáng qua cũng có thể cảm nhận được loại thuốc này ẩn chứa ba đến năm loại dược lực phi thường. Tất nhiên, các loại dược lực khác thì cần phải nếm thử trước rồi mới phân tích được cụ thể.  

 

“Tôi mua”, anh không chút do dự nói.  

 
 
Chương 4474


 Sắc mặt Thiên Ức u ám, tay phải giơ cao, sau đó nhẹ nhàng chém tới. Một tia đao quang lóe lên, nó như tới từ tương lai, mang theo khí tức đáng sợ, cấp bậc của nó đã vượt qua Đạo Tôn.  

 

“Mượn dùng sức mạnh tương lai à?”  

 

Thấy đao quang, Ngô Bình nở nụ cười khinh miệt, thủ đoạn mượn dùng sức mạnh tương lai của mình như này, anh đã làm được từ lâu. Nhưng theo sự tăng dần của tu vi, anh ý thức được mấy thủ đoạn thế này chỉ có thể dùng trong thời khắc nguy ngập. Nếu dùng nhiều lần thì sẽ tạo thành bất lợi đối với tương lai của bản thân. Nhưng nếu là anh thi triển chiêu này thông qua đối phương, anh chẳng những không bị ảnh hưởng mà thậm chí thực lực còn mạnh hơn.  

 

Advertisement

Nói trắng ra là dựa thế mà làm, mượn dùng thời cơ đối phương mở thời không để lấy năng lượng của mình, mọi hậu quả sau đó, đối phương sẽ là kẻ gánh hết.  

 

“Quyền tới!”  

 

Tay phải của Ngô Bình hơi vươn ra, sau lưng xuất hiện một cánh cửa, phía sau cửa có ánh sáng màu trắng lấp lóe, quyền ảnh ập tới từ bên trong, đánh vào đao quang nọ. Khí thế của quyền này còn đáng sợ gấp mười lần đao quang. Vừa thấy nó, sắc mặt Thiên Ức thay đổi hoàn toàn: “Không thể nào!”  

Advertisement

 

Bùm!  

 

Nắm đấm và ánh đao va chạm, ánh đao tan vỡ, nắm đấm tiếp tục bay đến.  

 

Cơ thể Thiên Ức bị sức mạnh đáng sợ chèn ép, người nằm trên đất la hét: “Tha mạng cho tôi!”  

 

Một quyền này đến từ tương lai, Ngô Bình chỉ đánh ra được chứ không thu hồi được, anh thản nhiên nói: “Trễ rồi!”  

 

Một tiếng vang lớn vang lên, toàn thân Thiên Ức bị đánh thì vụn, thứ gì trên người anh ta cũng biến thành không khí, Ngô Bình lại thầm than đáng tiếc.  

 

Thiên Ức vừa chết, những người còn lại tỷ thí với Ngô Bình lạ chần chờ, họ tự nhận là thực lực của mình cũng không mạnh hơn Thiên Ức bao nhiêu.  

 

Người bên ngoài thấy cảnh này thì sợ điếng người.  

 

“Cậu ta đánh bại Thiên Ức rồi! Đó là cao thủ của nhà họ Thiên!”  

 

“Đúng vậy, nhà họ Thiên là thế lực truyền kỳ, thế mà người kia lại thắng được”.  

 

Cuối cùng, Ngô Bình không đợi được đối thủ tiếp theo. Anh bước ra khỏi cánh cửa kia.  

 

Người dẫn chương trình cười nói: “Chúc mừng công tử số 9 đã thành công đánh bại người khiêu chiến. Đại hội Thượng Thanh hôm nay đã kết thúc, sau đây, tôi xin công bố danh sách top 10. Đứng đầu là công tử Lý Huyền Bình!”  

 

Dưới đài có người hoan hô, đặc biệt là chín mươi chín cô gái, họ gần như hét toáng lên.  

 

Người dẫn chương trình đọc tên chín người còn lại, phản ứng mọi người chỉ bình thường, gần như không ai để tâm. Hào quang của Ngô Bình quá nổi bật, toàn toàn bao phủ người khác, làm lu mờ sự tồn tại của họ.  

 

Sau khi tuyên bố, người dẫn chương trình giao một tấm lệnh bài cho Ngô Bình, sau khi con đường Chân Thánh mở ra, anh có thể dùng tấm lệnh bài này để vào đó.  

 

Sau khi lấy lệnh bài, đại hội Thượng Thanh vẫn chưa hoàn toàn kết thúc.  

 
 
Chương 5165


Ngô Bình gật đầu: "Tôi mua một loại. Ăn xong chưa? Ăn xong chúng ta tiếp tục lên đường”.  

 

Mọi người gật đầu: "Bọn tôi ăn xong rồi".  

 

Đoàn hộ tống cưỡi ngựa chậm rãi rời thành. Ra khỏi thành không bao lâu, anh liền bẻ một chiếc lá của linh dược, nhai trong miệng để cảm nhận dược lực do dược liệu tiết ra. Đúng như dự đoán, loại thuốc này có bảy dược tính.  

 

"Thật đáng tiếc hiện tại không có lò luyện đan, nếu không mình có thể luyện chế đan dược", anh tiếc nuối lẩm bẩm nói.  

 

Nói xong, anh trực tiếp đút linh dược vào miệng, trong chốc lát đã ăn sạch sẽ.  

 

Đương nhiên, anh không lãng phí dược lực bên trong mà dùng bí lực phong ấn bảy loại dược lực trong cơ thể, khi cần thiết thì sẽ phóng thích ra.  

Advertisement

 

Với kinh nghiệm và kiến thức hiện tại của Ngô Bình, anh thực sự có thể luyện đan trong cơ thể, lấy thiên địa làm lửa, cơ thể làm lò luyện. Tuy nhiên, anh  chưa bao giờ sử dụng phương pháp luyện đan này.  

 

Trong bảy ngày tiếp theo, Ngô Bình không gặp tên cướp phi tiêu nào. Anh cũng tận dụng thời gian này để luyện tập hơn chục loại bí kỹ. Bí kỹ anh tu luyện chủ yếu là bí kỹ cấp Huyền hoặc cấp Thần. Còn bí kỹ cao cấp thì anh không còn hứng thú nữa.  

 

Vào ngày thứ tám sau khi vào đế quốc Võ Anh, họ đã đến kinh đô của đế quốc này. Kinh đô của nơi này là thành Võ Đạo!  

 

Ngay khi bước vào thành Võ Đạo, Ngô Bình đã cảm nhận được khí tức võ học mạnh mẽ ở đây, anh có thể gặp những người đang tỷ thí trên đường phố.  

 

Đi ngang qua một con phố lớn, Ngô Bình nhìn thấy một tờ thông báo dán trên tường. Anh nhìn thoáng qua là đã nắm được nội dung thông báo.  

 

Hóa ra năm nay là đại hội võ thuật ba năm tổ chức một lần của đế quốc Võ Anh. Đại hội võ thuật sẽ tuyển chọn kì tài võ học từ các quận, huyện khác nhau. Và cuối cùng, tất cả các anh tài võ học sẽ tập trung tại kinh đô cho trận chiến quyết định cuối cùng.  

 

Trong số đó, mười người đứng đầu trong đại hội võ thuật sẽ được thưởng. Đặc biệt về nhất sẽ nhận được phần thưởng cực lớn là năm triệu tiền Linh và một viên Võ Đạo Kim Đan.  

 

Nhìn thấy số tiền thưởng dành cho vị trí quán quân, Ngô Bình không khỏi ước ao. Anh đã bỏ ra mấy vạn tiền Linh để mua một linh dược, nếu có thể lấy được năm triệu tiền Linh thì có thể mua cả trăm cây linh dược!  

 

Trong giải đấu võ thuật ở kinh đô, những người không tham gia tuyển chọn tại các địa phương như Ngô Bình vẫn có thể tham gia. Nhưng làm như vậy thì độ khó rất cao, anh cần phải phá hai kỷ lục mới được tham gia.

Kỷ lục là những gì người đi trước để lại, nội dung rất nhiều, Ngô Bình có thể chọn một cái để phá vỡ.  

 

Một tiêu sư nhìn thấy Ngô Bình nhìn chằm chằm bảng thông báo, cười nói: “Tiêu đầu, có phải anh ngứa tay rồi không, muốn thử à?”  

 

Ngô Bình: “Tôi muốn phần thưởng của họ, người bên ngoài như tôi chắc cũng có thể tham gia chứ nhỉ?”  

 

Tiêu sư đó nói: “Đương nhiên, nếu tiêu đầu muốn tham gia thì chúng ta dừng lại ở đây mấy ngày là được mà”.  

 

Ngô Bình: “Đi thôi, trước tiên tìm một nơi nghỉ ngơi đã”.  

 

Chẳng mấy chốc anh đã tìm được một quán trọ, đỗ xe xong rồi bảo tiêu sư hỏi thăm tin tức. Không lâu sau tiêu sư đến báo rằng trận chung kết vẫn chưa bắt đầu, nếu hôm nay Ngô Bình có thể đăng ký thành công thì có thể tham gia vào trận chung kết ngày mai, sẽ có hai mươi lăm cao thủ Võ Đạo đến từ khắp nơi trên thế giới tham gia.  

 
 
Chương 4475


Anh còn chưa nói xong, một mỹ nhân đã dịu dàng nói: “Công tử, chúng tôi chỉ xin một danh phận, còn việc công tử có bao nhiêu thê thiếp, điều này không quan trọng. Thiên kiêu như công tử, dù là toàn bộ phụ nữ trong thiên hạ đều theo anh, chúng tôi cũng sẽ không ghen!”  

 

Ngô Bình không nói gì, anh đang nghĩ cách thoát thân. Tay anh đột nhiên bị một cô gái túm lấy, cô ấy vô cùng xinh đẹp: mặt trái xoan, mắt lớn và rất mỹ lệ, thân hình cân đối, hiện tại trong đôi mắt đẹp đang lấp lánh ánh nước, cô ấy run giọng nói: “Công tử, có thể tới nhà tôi một chút không?”  

 

Ngô Bình cảm giác được là tay cô ấy đang thật sự run rẩy, dường như rất lo lắng và sợ hãi.  

 

Advertisement

Anh không khỏi hỏi: “Cô gái, vì sao cô muốn tôi đến nhà cô?”  

 

Một mỹ nhân khác cũng chen vào: “Đúng đó, nếu phải đến nhà ai, chắc chắn chọn nhà tôi”.  

 

Cô gái mặt trái xoan nức nở: “Nhà tôi bị giết, nếu công tử không tới xem thử, không chừng có thể giúp nhà tôi vượt qua kiếp nạn này”.  

Advertisement

 

Tạm thời cũng không có việc gì, Ngô Bình nghĩ rồi nói: “Được, tôi theo cô một chuyến!”  

 

Những cô gái còn lại không vui: “Công tử, nhà tôi cũng gặp phiền phức, anh có thể tới nhà tôi luôn không?”  

 

Ngô Bình nói: “Các cô đừng náo loạn, cùng lắm thì chúng ta cùng đi!”  

 

Mấy cô gái đều đồng ý, vì vậy Ngô Bình dẫn theo chín mươi chín người xuất phát.  

 

Thấy Ngô Bình rời đi, có kẻ đứng trong đám đông lắc đầu thở dài: “Cây có mọc thành rừng thì vẫn bị gió thổi tới bật rễ, ầy, đáng tiếc!”  

 

“Không tới mức đó chứ?”, người bên cạnh có ý kiến khác: “Người này thực lực đáng sợ, không phải ai cũng có thể diệt trừ được”.  

 

Người vừa thở dài cười lạnh: “Ở cái nơi Thượng Thanh giới này, số thiên kiêu ngã xuống có ít không? Người này đúng là nghịch thiên nhưng đó cũng sẽ là nguồn căn tai họa!”  

 

Nghe vậy, người còn lại cũng thở dài: “Cũng đúng, mong là cậu ta có thể trở thành ngoại lệ!”  

 

Trên đường đi, Ngô Bình đã biết cô gái mặt trái xoan tên là Hà Sở Sở. Nhà họ Hà của cô ấy đắc tội một thế lực lớn, nếu không nghĩ ra cách giải quyết việc này, trong mấy ngày tới, nhà họ Hà sẽ bị diệt vong. Vì cứu vớt gia tộc, mấy ngày nay Hà Sở Sở cũng tới tham gia đại hội Thượng Thanh dù không mấy hứng thú, hi vọng có thể tìm được một công tử giúp nhà họ Hà thoát khỏi họa diệt môn.  

 

Đoàn người tới trước cửa phủ nhà họ Hà, hiện giờ đang có một đám cao thủ chặn trước cổng, có vẻ đang đợi ai đó. Khi thấy Hà Sở Sở, họ có chút sửng sốt, một tu sĩ trung niên hỏi: “Sở Sở, sao con lại về, đại hội Thượng Thanh xong rồi à? Con có chọn được ai không?”  

 

Hà Sở Sở vội vàng tiến lên nói: “Bố, con chọn được công tử Lý, công tử Lý là quán quân đại hội Thượng Thanh!”  

 

Tu sĩ trung niên mừng rỡ, ông ấy vội tiến lên, quỳ xuống trước mặt Ngô Bình: “Hà Hi Niên ra mắt công tử!”  

 

Ngô Bình nâng ông ấy lên: “Gia chủ Hà không cần đa lễ, tại hạ không chịu được lễ này đâu!”  
 
Chương 5166


 Ngô Bình đọc sơ qua rồi dặn dò các tiêu sư trông chừng xe cẩn thận, hơn nữa không được ra khỏi cửa. Trước khi đi anh còn dùng bí lực để bày bố cấm chế, nếu có người ngoài xông vào, cấm chế sẽ đánh trả lại ngay tức khắc. Anh cũng có thể biết được tình hình ngay, có thể quay về tiếp viện kịp thời.  

 

Đến nơi kiểm tra, anh cười nói: “Tôi đến phá vỡ ba kỷ lục để tham gia vào trận chung kết võ đạo ngày mai”.  

 

Trong đại hội Võ Đạo đúng là có quy tắc như vậy thật nhưng nhiều năm nay vẫn không có ai thực hiện được, vì phá vỡ kỷ lục quá khó, thậm chí còn khó hơn cả tranh giành vị trí thức nhất. Người nào muốn tham gia đại hội Võ Đạo đều đã đến tham gia từ sớm, chẳng có ai đợi đến khi gần kết thúc mới đến tham gia trận chung kết bằng cách phá kỷ lục.  

 

Quan viên phụ trách nhìn Ngô Bình hỏi: “Cậu muốn phá ba kỷ lục?”  

 

Ngô Bình: “Đúng thế”.  

 

Quan viên lắc đầu: “Lãng phí công sức, tinh thần của tôi. Trước tiên cứ nộp mười ngàn tiền vàng, phá được kỷ lục thì sẽ trả tiền lại cho cậu”.  

Advertisement

 

Ngô Bình nộp tiền, quan viên đó lấy giấy bút ra hỏi: “Cậu muốn phá ba kỷ lục nào?”  

 

Ngô Bình: “Kỷ lục kiếm nhanh, kỷ lục nâng vạc, kỷ lục nắm đấm”.  

 

Quan viên viết tên và mục thách đấu của anh rồi nói: “Đi theo tôi”.  

 

Ông ta dẫn Ngô Bình đến một võ đài, chỉ vào một chiếc vạc khổng lồ cao bằng hai người gộp lại ở trên mặt đất nói: “Chiếc vạc này tên là Bá Vương Đỉnh, võ sư bình thường có thể nhấc lên một hai lần dễ dàng. Mà kỷ lục cao nhất nâng vạc là hai mươi bảy lần, cứ nhấc lên hai lần thì thời gian nâng lên hạ xuống không được vượt quá ba nhịp thở”.  

 

Ngô Bình đi đến trước cái vạc, giơ chân lên đá một cái, cái vạc bay lên, một tay anh đỡ lấy cái vạc rồi nhẹ nhàng nâng lên, sau đó đặt nó xuống đất rồi lại nâng lên.  

 

Anh gần như không bị đứt hơi, liên tục nâng lên hạ xuống ba mươi lần, cuối cùng nhẹ nhàng bỏ xuống.  

 

Quan viên đó ngơ ngác, không khỏi ôm lấy cái vạc lắc qua lắc lại để kiểm tra xem có phải là thật không. Kết quả ông ta lắc một hồi lâu mà cái vạc chẳng hề động đậy.  

 

“Tôi đã phá được kỷ lục rồi chứ?”, Ngô Bình hỏi.  

 

Quan viên ngây người chốc lát rồi gật đầu: “Phá được rồi, cậu đã nâng thành công ba mươi lần”.  

 

Ngô Bình: “Kiếm nhanh thì kiểm tra thế nào?”  

 

Quan viên nói: “Mời đi theo tôi”.  

 

Ông ta dẫn Ngô Bình đến trước một bức tường trắng, sau đó đưa cho anh một thanh kiếm nặng nói: “Hãy dùng mũi kiếm đâm vào bức tường trong vòng mười giây. Người có kỷ lục cao nhất trong lịch sử đã từng đâm một ngàn bảy trăm nhát kiếm vào bức tường trong vòng mười giây”.  

 

Ngô Bình gật đầu hỏi: “Có thể bắt đầu được chưa?”  

 

Quan viên lấy diêm ra rồi nói: “Đợi tôi đốt mồi lửa này thì cậu hẵng bắt đầu. Ngọn lửa cháy hết thì kiểm tra kết thúc”.  

 

Nói rồi ông ta châm lửa vào ngòi, kiếm của Ngô Bình cũng bắt đầu di chuyển, thân kiếm hóa thành hàng ngàn kiếm ảnh, liên tục đâm vào trên bức tường. Chỉ sau mười giây, toàn bộ vách tường đã dày đặc điểm đen do đầu kiếm đâm vào.  

 
 
Chương 4476


 Ngô Bình cũng cảm nhận được sát khí từ làn sương mù kia, anh bay lên không trung, lấy bút ra, bay vòng quanh phủ nhà họ Hà một vòng. Nơi anh đi qua, mặt đất xuất hiện một đường màu vàng. Khi sương mù tới gần đường màu vàng kia thì bị chặn lại không thể tiến thêm.  

 

Thấy sương mù không thể tới gần, mọi người nhẹ nhàng thở ra, Hà Sở Sở nói: “Công tử, mời vào nhà ngồi!”  

 

Sau khi mời Ngô Bình vào sảnh chính ngồi, nhà họ Hà lấy tất cả những thứ quý giá nhất ra chiêu đãi anh. Đương nhiên cũng thết đãi luôn chín mươi tám mỹ nhân kia.  

 

Advertisement

Ngô Bình ngồi ghế trên, nhấp vài ngụm trà: “Gia chủ Hà đắc tội ai thế, tại sao đối phương phải dồn các vị vào chỗ chết!”  

 

Hà Hi Niên thở dài một tiếng: “Chỉ là một chuyện nhỏ nhưng vì đối phương quá mạnh, coi nhà họ Hà chúng tôi là con kiến hôi. Hầy, nếu ban đầu tôi chịu khom lưng thì chuyện không đi tới mức này!”

Hà Hi Niên bắt đầu kể lại mọi chuyện. Trước kia, Ôn tam công tử ở Thượng Thanh Giới thích Hà Sở Sở nên đã phái người đến nhà họ Hà đề nghị kết thông gia, muốn lấy về làm vợ lẽ.  

 

Advertisement

Song Ôn tam công tử này là người tàn bạo đa nghi, từng giết bốn người vợ và năm người vợ lẽ. Hà Hi Niên thương con gái nên đã bảo con giả vờ bệnh nặng, ngoại hình cũng làm xấu xí theo.  

 

Nào ngờ Ôn tam công tử nghe tin xong bèn nổi trận lôi đình, cho rằng nhà họ Hà cố ý làm như vậy, tuyên bố sẽ tiêu diệt cả nhà họ Hà.  

 

Sau khi hay tin, người nhà họ Hà vội vàng khôi phục dung mạo cho Hà Sở Sở. Nhưng Ôn tam công tử không muốn cưới nữa, còn bảo nhà họ Hà chuẩn bị quan tài đi.  

 

Cảm giác được sự uy hiếp, Hà Sở Sở vì quá bất lực nên mới đến đại hội Thượng Thanh tìm vận may, hy vọng có thể nhờ một người có năng lực mạnh hơn, cứu nhà họ Hà khỏi cơn nguy khó.  

 

Ngô Bình cau mày nói: “Đây rõ ràng chỉ là một chuyện vặt vãnh, vậy mà đối phương đã muốn diệt cả nhà họ Hà ư?”  

 

Hà Hi Niên cười khổ: “Đối với Ôn tam công tử, chỉ cần một câu nói đã có thể diệt cả nhà họ Hà chúng tôi rồi!”  

 

Ngô Bình lắc đầu: “Thật càn rỡ, không hề có phong thái của một thế lực lớn!”  

 

Hà Sở Sở nói: “Giống như voi giẫm chết một con bọ vậy, e là còn chẳng buồn cúi đầu nhìn xuống”.  

 

Ngô Bình bảo: “Tôi đã đến đây rồi thì tất nhiên sẽ bảo vệ mọi người chu toàn”.  

 

Anh nhìn Hà Sở Sở: “Cô Sở Sở, sau này cô đồng ý theo tôi chứ?”  

 

Lần này anh ra tay là có lý do, nên mới mới hỏi như vậy.  

 

Hà Sở Sở khẽ cúi người: “Sở Sở bằng lòng đi theo hầu hạ công tử suốt đời!”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Vậy sau này cô chính là người của tôi. Người của tôi không thể bị kẻ khác ức hiếp”.  

 

Dứt lời, anh bước ra đại sảnh, bay lên trời cao, nhìn màn sương bao quanh nhà họ Hà, hét to: “Sương tan!”  

 

“Ầm!”  

 

Màn sương dày đặc xung quanh đột nhiên tan đi. Sau khi sương tan, mười hai tu sĩ xuất hiện. Trong tay họ đều có cầm một món tiên khí để kích hoạt đại trận Vụ Sát. Nay đại trận bị phá, mười hai người đều sửng sốt, dường như không tin đây là sự thật.  
 
Chương 5167


 Quan Viên đã không còn dám đánh giá thấp Ngô Bình nữa, ông ta mời anh đến trước một bức tường màu đen, nói: “Cậu hãy dùng hết sức đấm vào bức tường này, trên đó sẽ hiển thị giá trị sức mạnh cú đấm của cậu, lực đấm của người giữ kỷ lục cao nhất là mười lăm ngàn ba trăm sáu mươi cân”.  

 

Ngô Bình đi đến trước bức tường, không do dự đấm lên tường, bức tường phát ra âm thanh khá trầm, thước đo bên cạnh sáng lên hiển thị lực đấm của anh đã đạt đến hai mươi mốt ngàn năm trăm cân, dễ dàng vượt qua người giữ kỷ lục trước đó.  

 

Quan viên cũng không cảm thấy ngạc nhiên, vội ghi kỷ lục vào, cười nói: “Cậu Ngô, cậu đã liên tiếp phá được ba kỷ lục, có thể tham gia vào trận chung kết Võ Đạo ngày mai”.  

 

Ngô Bình: “Tôi là người nơi khác đến, không hiểu rõ lắm về đại hội Võ Đạo, không biết nếu tôi thắng thì có thể lấy phần thưởng không?”  

 

Quan viên cười nói: “Cho dù cậu đến từ đâu, chỉ cần đánh bại những người khác thì đều có thể trở thành người đứng nhất. Vị trí thứ nhất sẽ do Hoàng đế bệ hạ tự mình ban thưởng, gồm có năm triệu tiền Linh và một kim Võ Đạo Kim Đan”.  

Advertisement

 

Ngô Bình hỏi: “Võ Đạo Kim Đan có tác dụng gì?”  

 

Quan viên cười nói: “Đó là đồ tốt đấy, dù có là tu sĩ Thần Thông uống vào thì sức mạnh cũng tăng lên rất nhiều”.  

 

Nói đến đây, ông ta bỗng đè thấp giọng xuống: “Tôi thấy cậu không phải là người tầm thường, có vài lời không biết có nên nói hay không?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Ông cứ nói”.  

 

Quan viên này nói: “Những năm đầu Đại hội Võ Đạo vẫn khá công bằng nhưng mấy chục năm gần đây đã dần thay đổi, trở thành nơi có rất nhiều thế lực lớn tranh đoạt danh lợi, người ngoài rất khó nhúng tay vào. Lần này cậu lại đột ngột tham gia vào thế này chắc chắn sẽ khiến họ trở tay không kịp, tôi nghĩ họ sẽ nhằm vào cậu nên cậu hãy cẩn thận”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Tôi cũng đoán thế, cảm ơn đã nhắc nhở, tạm biệt”.  

 

Anh vừa quay gót đi, quan viên này cầm thành tích vội vàng chạy vào trong cung. Ngô Bình phá được ba kỷ lục liên tiếp, chuyện này phải báo lại với Hoàng đế.  

 

Về đến quán trọ, các tiêu sư hỏi thăm tình hình, Ngô Bình nói thật cho họ biết. Nghe nói anh phá được ba kỷ lục, các tiêu sư đều rất phấn khích.  

 

Tiêu sư già nói: “Ha ha, nếu tiêu đầu Ngô có thể giành được vị trí đứng đầu của Võ Đạo, sau này Tiêu cục chúng ta có thể mở một chi nhánh ở trong đế quốc Võ Anh rồi”.  

 

Ngô Bình: “Ồ, có thể mở chi nhánh được sao?”  

 

Tiêu sư già nói: “Đương nhiên là được. Người đứng đầu Võ Đạo là quang vinh tối thượng ở đất nước tôn sùng võ thuật như đế quốc Võ Anh”.  

 

Ngô Bình nói: “Ừ, nếu chuyện này thành công, chúng ta sẽ ở một chi nhánh của Tiêu cục”.  
 
Chương 4477


 Ngô Bình đáp: “Hà Sở Sở là người của tôi, sao lại bảo không liên quan đến tôi cơ chứ? Ngoài ra, tôi cũng chẳng quan tâm đến Ôn hầu gì đó. Nếu các vị cứ u mê không tỉnh ngộ thì chỉ hại chủ tử nhà mình thôi”.  

 

Người nọ cười khẩy: “Ôn hầu là một trong Ngũ hầu Thượng Thanh, địa vị siêu phàm, được Thượng Thanh Thiên sắc phong. Cậu có thể đắc tội được sao?”  

 

Nghe đối phương nói thế, Ngô Bình hơi bất ngờ, do Thượng Thanh Thiên sắc phong?  

 

Lúc này, Hà Hi Niên lên tiếng: “Công tử, Thượng Thanh Thiên là một sinh linh cực kỳ mạnh của đại thế giới Thượng Thanh, ban đầu chỉ là sinh linh hỗn mang, sau này định cư ở đại thế giới Thượng Thanh, tự xưng Thượng Thanh Thiên. Thượng Thanh Thiên này mở một phủ Thượng Thanh Thiên, sắc phong Tam vương Ngũ hầu Cửu công. Ôn hầu là một trong Ngũ hầu, vì là người của Thượng Thanh Thiê nên không ai dám động vào cả”.  

Advertisement

 

Ngô Bình nói: “Ra là có một Thượng Thanh Thiên nữa, chẳng trách lại hống hách đến vậy”.  

 

Người nọ cười khẩy: “Thế nào, giờ đã biết thân phận của Ôn hầu chưa?”  

 

Advertisement

Ngô Bình đáp: “Biết rồi. Các người mau cút đi, trong vòng ba giây, nếu như còn chưa đi, giết bất luận tội!”  

 

Thấy anh biết thân phận rồi mà vẫn không đổi thái độ, đối phương nổi giận: “Thật láo xược!”  

 

“Ba”, Ngô Bình bắt đầu đếm.  

 

“Nên biết rằng đắc tội Ôn hầu, cậu sẽ chết không có chỗ chôn thân!”  

 

“Hai”, anh đếm tiếp, không hề dừng lại.  

 

“Thực lực của Ôn hầu có thể sánh với Đạo Tôn. Cậu nghĩ mình là đối thủ của Đạo Tôn ư?”  

 

“Một”, đếm đến đây, Ngô Bình phất tay phải, một luồng sát quang loé lên, đầu của mười hai tu sĩ đồng loạt bay ra, máu tươi văng tung toé.  

 

Anh vừa thực hiện trong một trong những tuyệt học kỷ nguyên, những người kia còn chẳng có lấy một cơ hội tránh đòn.  

 

Mười hai thi thể rơi xuống đất, người nhà họ Hà vô cùng bàng hoàng. Nên biết rằng mười hai người này đều là kẻ mạnh cấp Đạo Quân, thế mà lại chết dễ dàng như vậy ư?  

 

Hà Hi Niên vội vã mời Ngô Bình trở lại đại sảnh: “Công tử, giết chết người của Ôn hầu, đối phương chắc chắn sẽ không để yên”.  

 

Ngô Bình hờ hững đáp: “Nếu bọn họ dám đến đây, tôi sẽ khiến họ một đi không trở lại”.  

 

Hà Hi Niên nghĩ bụng, đã đi đến bước này rồi, cũng chỉ đành làm vậy.  

 

Ngô Bình hỏi ông ấy: “Thượng Thanh Thiên mà ông nhắc đến ban nãy là người mạnh nhất đại thế giới Thượng Thanh à?”  

 

Hà Hi Niên đáp: “Nói là người mạnh nhất thì còn phải tranh luận, song những người mạnh nhất thì chỉ có năm vị thôi, một vị là lão tổ nhà họ Thiên, một vị là Thượng Thanh Thiên, ba vị còn lại đều là những sự tồn tại lớn mạnh, thế lực nhỏ như chúng tôi hoàn toàn không thể động vào”.  

 

Ngô Bình nói: “Mấy ngày tới, tôi sẽ ở phủ nhà ông, chờ đối phương ra tay”.  

 

Hà Hi Niên cả mừng: “Cảm ơn sự bảo vệ của công tử. Từ nay về sau, nhà họ Hà chúng tôi sẽ xem công tử là chủ công!”  

 

Thấy Ngô Bình muốn ở lại nơi này, chín mươi tám người đẹp còn lại đều cảm hâm mộ vô cùng.  

 

Một cô gái bỗng nhiên khóc nấc lên, lập tức khiến Ngô Bình chú ý. Anh bước đến hỏi: “Sao cô lại khóc?”  
 
Chương 5168


Mọi người đều ngơ ngác, có thánh chỉ nhanh như thế à?  

 

Ngô Bình mở cửa nhận chỉ, chỉ thấy một cung nhân mỉm cười đứng bên ngoài, ông ta hỏi: “Công tử là thiên tài đã phá được ba kỷ lục liên tiếp đó sao?”  

 

Ngô Bình: “Không dám, chính là tôi”.  

 

Cung nhân cười nói: “Tôi là Lưu Nguyên, là thái giám truyền chỉ trong cung, nhận lệnh đến truyền ý chỉ”.  

 

Nói rồi ông ta hắng giọng nói: “Trẫm nghe nói Ngô Bình đã liên tiếp phá được ba kỷ lục nên cảm thấy rất vui mừng, trẫm cho phép Ngô Bình tham gia trận chung kết ngày mai. Ngày mai trẫm sẽ đích thân đến xem trận đấu, cổ vũ cho cậu”.  

 

Nói rồi ông ta cười nói: “Công tử, bệ hạ vô cùng xem trọng cậu”.  

 

Advertisement

Ngô Bình nói: “"Một người xuất thân từ ngoại tỉnh sao có thể được xem trọng như vậy chứ, thật hổ thẹn”.  

 

Lưu Nguyên cười nói: “Ngô công tử, tương lai của cậu sáng lạn, nếu cậu có thể nằm trong top ba trong trận chung kết ngày mai, bệ hạ chắc chắn sẽ có phần thưởng riêng cho cậu”.  

 

Ngô Bình: “Cảm ơn Lưu công công”.  

 

Vị Lưu công công này nói khách sáo vài câu rồi đứng dậy rời đi. Trên người Ngô Bình không có tiền bèn đưa cho ông ta phiếu vàng mười hai ngàn, Lưu công công vui vẻ nhận lấy.  

 

Tiễn Lưu công công đi, anh cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ bèn nói với các tiêu sư: “Tuy rằng một người ngoại tỉnh đến như tôi đã phá được kỷ lục, cũng không đáng phải khiến hoàng thượng xem trọng như thế chứ?”  

 

Tiêu sư già suy nghĩ một chốc rồi nói: “Tiêu đầu Ngô, Hoàng đế của đế quốc Võ Anh hiện tại rất có thể cần tiêu đầu xuất hiện để trấn áp rất nhiều quý tộc và gia tộc làm lũng đoạn đại hội Võ Đạo trong nhiều năm nay”.  

 

Nghe tiêu sư đó nói như vậy, Ngô Bình chợt hiểu ra bèn nói: “Có lý! Tất cả lợi ích của đại hội Võ Đạo đều đã bị đám người này độc chiếm, Hoàng thượng không muốn chúng tiếp tục độc chiếm nữa, mà sự xuất hiện của tôi lại làm cho Hoàng đế nhìn thấy hy vọng”.  

 

Lúc này tiêu sư đó tỏ ra lo lắng nói: “Tiêu đầu Ngô, đám quý tộc, gia tộc này biết được tâm tư của Hoàng đế e là sẽ bất lợi với cậu”.  

 

Ngô Bình nói: “Bất lợi thì bất lợi vậy, cả đoạn đường đến đây, người gây bất lợi cho chúng ta vẫn còn ít sao?”  

 

Tiêu sư gật đầu: “Cũng phải, thực lực của tiêu đầu đúng là lợi hại, không cần sợ chúng. Vừa lúc có thể nhân cơ hội này kiếm một số tiền ở đế quốc Võ Anh này”.  

 

Ngô Bình cũng không để tâm gì nữa, chỉ ở lại trong quán trọ tu luyện, đợi đến trận chung kết đại hội Võ Đạo ngày mai.  

 

Chẳng mấy chốc trời đã tối, nửa đêm trong sân bỗng xuất hiện một người mặc đồ đen.  

 

Ngô Bình ngồi trong sảnh, anh mở mắt ra lạnh nhạt nói: “Anh có gì muốn chỉ dạy sao?”  

 

Người mặc đồ đen lạnh lùng nói: “Anh phải rời khỏi Đế Đô trong tối hôm nay, nếu muộn thêm chút nữa, anh và tiêu sư của anh sẽ gặp rắc rối”.  

 

Ngô Bình: “Rắc rối gì chứ?”  

 

Người đồ đen cười mỉa: “Rắc rối rất lớn”.  

 

Ngô Bình: “Lớn thế nào?”  

 
 
Chương 4478


 Cô gái này xinh đẹp yêu kiều, so với Hà Sở Sở đúng là mỗi người một vẻ.  

 

Cô gái nói: “Công tử, em tên là Kiều Nô. Cha em bị Hoả Vân Đạo Tôn giam giữ ở động Hoả Vân, làm nô lệ cả đời. Khi cha em đi, em chỉ mới bốn tuổi. Nay đã mười ba năm trôi qua, em vẫn chưa được gặp lại ông ấy lần nào!”  

 

Ngô Bình hỏi: “Hoả Vân Đạo Tôn là ai? Vì sao lại bắt giữ cha cô?”  

 

Kiều Nô đáp: “Hoả Vân Đạo Tôn đắc đạo ở động Hoả Vân, tu vi cao thâm, năng lực khủng khiếp. Năm xưa, đồ tôn của ông ta làm chuyện ác, hãm hại vô số người. Trong cơn giận dữ, cha em đã đả thương hắn. Sau khi Hoả Vân Đạo Tôn biết được, lập tức bắt cha em làm nô lệ vĩnh viễn, mỗi ngày đều chịu đau đớn của Tiên Hoả Luyện Hồn!”  

Advertisement

 

Ngô Bình nói: “Xem ra ông ấy là một tu sĩ có lòng chính nghĩa”.  

 

Kiều Nô khẽ thở dài: “Có lòng chính nghĩa thì đã sao, vẫn phải rơi vào cảnh ngộ như bây giờ mà thôi!”  

 

Advertisement

Cô ấy quỳ dưới đất: “Xin hãy cứu cha em!”  

 

Suy nghĩ hồi lâu, Ngô Bình đáp: “Được, tôi sẽ cứu cha cô ra”.  

 

Kiều Nô mừng rỡ: “Cảm ơn công tử!”  

 

Hà Hi Niên lên tiếng: “Công tử, phía sau có một đại viện, mời công tử và các cô đến đó nghỉ ngơi”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Cũng được”.  

 

Đại viện thật sự rất rộng lớn, có hơn ba trăm gian phòng, còn có mười mấy vườn hoa lớn nhỏ, cảnh quan rất đẹp.  

 

Ngô Bình sống ở một viện riêng, chín mươi chín người đẹp đều có phòng của riêng mình.  

 

Vừa vào viện, anh đã nghe tiếng gõ cửa. Mở cửa ra, Ngô Bình thấy cả đám người đẹp đang tha thiết nhìn anh, ý tứ muốn biểu lộ vô cùng rõ ràng.  

 

Ngô Bình húng hắng nói: “Các cô à, bây giờ tôi rất bận. Nếu các cô không có chuyện gì để làm, vậy thế này đi, tôi có một nơi để các cô đến đó tu hành, ở đó có thể nhanh chóng nâng cao tu vi của các cô”.  

 

Nghe xong, những người đẹp kia chẳng có chút hứng thú nào. Bây giờ họ chỉ muốn Ngô Bình sớm ngày cưới họ về, tu hành gì đó hoàn toàn không quan trọng.  

 

Ngô Bình bất đắc dĩ, đành bảo: “Muốn gả vào nhà họ Lý chúng tôi thì tu vi không được kém. Các cô hãy đến đó chăm chỉ tu luyện, chỉ khi trở thành Đạo Quân, mới có thể bước vào nhà họ Lý”.  

 

Nghe được câu này, các cô gái lập tức hào hứng hơn hẳn, bắt đầu hỏi anh đó là nơi nào.

Ngô Bình hỏi xong, ngoại trừ Hà Sở Sở và Kiều Nô, chín mươi bảy người còn lại đều đồng ý. Thế là anh phất tay một cái, các cô gái liền được đưa vào sào huyệt tà ma, bắt đầu nhanh chóng nâng cao tư chất và tu vi.  

 

Chín mươi chín người, thoắt cái chỉ còn hai người, đôi tai của Ngô Bình lập tức được yên tĩnh hơn nhiều. Anh bắt đầu luyện đan, tu hành.  

 

Giữa trưa ngày thứ hai, Hà Hi Niên đột nhiên đến gặp: “Công tử, nhà họ Thiên cử sứ giả đến, xin gặp công tử”.  

 

Nhà họ Thiên? Lẽ nào vì anh giết chết công tử nhà họ Thiên nên họ đến trả thù?  

 

Anh hờ hững đáp: “Bảo sứ giả chờ ở đại sảnh đi”.  

 

“Vâng!”  

 

Trong đại sảnh nhà họ Hà, một người đàn ông trung niên đang ngồi. Ông ta để ria, mắt hẹp dài, mang lại cảm giác gian trá xảo quyệt.  
 
Chương 5169


Ngô Bình: “Tôi sắp lấy được hạng nhất rồi, anh bảo tôi đi là anh nghĩ tôi ngốc hay đầu óc các anh có vấn đề?”  

 

Người đồ đen cười nhạo: “Dù anh có giành được hạng nhất thì anh có thể “nuốt” được phần thưởng đó sao?”  

 

Ngô Bình: “Sao lại không được? Hoàng đế đã nói với tôi rằng ngoài những thứ này, ông ta còn thưởng cho tôi rất hậu hĩnh, sau đó tôi sẽ cho đám người quý tộc, gia tộc các người thấy ông ta cũng không phải là người dễ bắt nạt”.  

 

Người đồ đen sửng sốt: “Bệ hạ nói thế thật sao?’  

 

Ngô Bình: “Đại khái là có ý như vậy”.  

 

Người đồ đen hừ một tiếng: “Tôi khuyên anh đừng nên tham lam những phần thưởng đó. Người có phúc mới có thể sử dụng Võ Đạo Kim Đan, người không nên sử dụng thì chỉ có mất mạng thôi”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Chớ nói mấy lời thừa thãi không đâu với tôi nữa, tôi nhất định phải đoạt vị trí thứ nhất. Nhân tiện quay về nói với chủ tử của anh, tôi sẽ báo chuyện này với Hoàng thượng, để ông ta điều tra kỹ xem ai dám chống đối với Hoàng thượng”.  

 

Người đồ đen tức đến mức đen mặt, nói: “Được thôi, vậy thì anh cứ đợi đấy”, nói rồi hắn nhảy lên không trung rời đi.  

 

Thế nhưng hắn vừa nhảy lên đã bị một luồng sức mạnh đè xuống dưới đất, ngã lộn nhào.  

 

Ngô Bình cố ý hỏi: “Anh không sao chứ? Sao lại không cẩn thận như thế, có cần tôi đỡ anh dậy không?”  

 

Mặt người đồ đen sa sầm, hắn không dám nhảy lên nữa mà từng bước đi ra khỏi đó.  

 

Sau khi người đồ đen rời đi, một tiêu sư cười nói: “Đám người này đang nghĩ gì vậy chứ? Chỉ nói mấy câu nhạt nhẽo đã muốn tiêu đầu Ngô bỏ cuộc trong trận chung kết à, dựa vào đâu chứ?”  

 

Một tiêu sư khác: “Đúng thế, dù sao chúng ta cũng là người bên ngoài, không sợ đắc tội với chúng. Còn về phần âm mưu đen tối gì đó thì tiêu đầu Ngô của chúng ta không sợ đâu”.  

 

Ngô Bình thở dài: “Tối nay e là không được yên rồi, mọi người mau đi nghỉ ngơi đi”.  

 

Quả nhiên lúc trời vừa hửng sáng, Ngô Bình nghe thấy một tiếng thở dài bên tai.  

 

Anh mở mắt ra nói: “Bà thím à, cô thở dài cái gì vậy chứ, có phải người đàn ông của cô chết rồi không?”  

 

Trong chỗ tối, một bóng đen run rẩy, sau đó một giọng nữ vang lên: “Đồ khốn kiếp, anh gọi ai là bà thím đấy?”  

 

Ngô Bình: “Không gọi cô là bà thím, lẽ nào gọi cô là bà bác sao?”  

 

Người phụ nữ tức giận: “Đi chết đi”.  

 

Trong bóng tối, một làn khói bay lên từ dưới mặt đất, sau khi đến gần Ngô Bình bỗng ngưng tụ thành một một vòng dây thừng, quấn quanh cổ Ngô Bình.  

 

Ngô Bình cảm nhận được làn khói này như có thực thể, bỗng chốc treo anh lên không trung. Cả người anh bị treo lên giữa không trung, sợi đây đó liên tục co lại muốn siết cổ anh lại.  

 

Hai tay anh nắm chặt lấy sợi dây, vẻ mặt lại rất bình tĩnh nói: “Có ý gì đây? Cô muốn siết chết tôi bằng thứ này, cô đang làm trò hề sao?”, nói rồi anh kéo sợi dây ra khiến nó bị đứt.  

 
 
Chương 4479


 “Bảo tôi chờ?”, ông ta nổi giận: “Chẳng lẽ cậu ta không biết tôi được nhà họ Thiên cử đến sao?”  

 

Hà Hi Niên đáp nhẹ: “Đương nhiên là công tử biết”.  

 

“Biết mà sao vẫn dám làm như vậy!”  

 

Hà Hi Niên nhìn ông ta một cái rồi nói: “Sứ giả, Lý công tử là công tử hạng nhất đương thời”.  

Advertisement

 

Đối phương cau mày: “Câu này có ý gì?”  

 

Hà Hi Niên đáp: “Lý công tử với tư chất hơn người, đã giành được hạng nhất, vô tiền khoáng hậu. Người như vậy, trong lòng sẽ không có nỗi sợ. À phải, có lẽ sứ giả vẫn chưa biết, cách đây không lâu, người của Ôn hầu đã đến nhà họ Hà hành hung, công tử đã vung tay giết chết mười hai vị Đạo Quân!”  

 

Sứ giả hừ mạnh: “Ôn hầu có thể so sánh với nhà họ Thiên ư? Còn ngang ngửa với Thượng Thanh Thiên đấy”.  

Advertisement

 

Hà Hi Niên nói: “Ý của tôi là, có gì từ từ nói, không nên quá cứng rắn”.  

 

Sứ giả cười khẩy: “Nhà họ Thiên làm việc không cần nhìn sắc mặt người khác. Cậu ta vui hay không vui cũng được, kết quả đều như nhau cả!”  

 

Là một trong những thế lực mạnh nhất đại thế giới Thượng Thanh, người nhà họ Thiên làm việc xưa nay đều như vậy, chưa từng thay đổi.  

 

Hà Hi Niên thầm thở dài, nghe ông ta nói vậy, cũng không nhiều lời nữa, yên lặng chờ Ngô Bình xuất hiện.  

 

Một khắc sau, Ngô Bình mới chậm rãi bước ra. Hà Hi Niên vội vàng ra đón: “Công tử, vị này chính là sứ giả họ Thiên”.  

 

Sứ giả nhà họ Thiên ngẩng đầu, liếc nhìn Ngô Bình.  

 

Ngô Bình lãnh đạm nói: “Nhà họ Thiên, chưa từng nghe tên”.  

 

Sứ giả sầm mặt, trầm giọng đáp: “Lý công tử, kẻ xem thường người của nhà họ Thiên đều không có kết cục tốt đẹp”.  

 

Ngô Bình bảo: “Trùng hợp quá, kẻ vô lễ với bản công tử, không chết cũng bị thương”.  

 

Sứ giả hừ giọng: “Tôi đến đây để truyền đạt ý của nhà họ Thiên”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Ý của nhà họ Thiên? Ý của nhà họ Thiên thì liên quan gì đến bản công tử?”  

 

Sứ giả cau mày: “Lý công tử, tốt nhất là cậu nên lắng nghe. Nhà họ Thiên hy vọng Lý công tử rời khỏi đại thế giới Thượng Thanh trong vòng ba ngày, và không bao giờ quay lại nữa”.  

 

Ngô Bình đáp: “Ồ, bảo tôi đi?”  

 

Sứ giả nói: “Đúng vậy. Nếu Lý công tử không đi, nhà họ Thiên không thể bảo đảm cậu sẽ an toàn”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Uy hiếp tôi?”  

 

Sứ giả cười hề hề: “Cậu nghĩ như vậy cũng được”.  

 

Ngô Bình hỏi tiếp: “Nhà họ Thiên bảo tôi rời đi thì cũng phải cho tôi lý do chứ?”  
 
Chương 5170


 Thế nhưng anh không những không sợ mà ngược lại còn hít sâu một hơi, sau đó thở ra một luồng khói độc.  

 

Người phụ nữ cực kỳ ngạc nhiên, thật ra cô ta rất giỏi trong việc sử dụng độc, vừa rồi cô ta đã thi triển độc khói không màu, ngay cả tu sĩ Thần Thông cũng có thể bị trúng độc chết, tại sao hắn lại chẳng có chuyện gì thế?  

 

Ngô Bình hừ một tiếng nói: “Độc của cô không có tác dụng với tôi đâu, tôi nắm giữ một loại bí lực có thể hóa giải mọi độc tố”.  

 

Người phụ nữ: “Không cần độc thì tôi đây cũng có thể giết anh”.  

 

Trong bóng tối, hai luồng sát quang bay ra từ mặt đất chui vào lòng bàn chân Ngô Bình.  

 

Ngô Bình tức giận nói: “Bà thím, cô vẫn chưa chịu thôi à? Được thôi, tôi đây sẽ chơi cùng cô”.  

 

Một lực cực lớn xuất hiện dưới chân anh đánh tan sát quang đó, đồng thời hai tay chắp lại, bóng cái bóng màu đỏ bỗng lao ra từ sau lưng bắt đầu tìm kiếm trong sân.  

Advertisement

 

Mấy cái bóng này đều do bí lực phát huy tác dụng tạo ra, có lực sát thương rất lớn. Người phụ nữ đó rất nhanh đã bị một cái bóng túm lấy, lập tức gào thét lên, một cánh tay bị ăn mòn vào sâu trong xương.  

 

“Bí kỹ gớm ghiếc này”, người phụ nữ gầm lên.  

 

Ngô Bình cười mỉa: “Như nhau cả thôi, bí kỹ này của tôi tên là Phệ Linh Ma Ảnh”.  

 

Vừa dứt lời, người phụ nữ lại bị bóng đen thứ hai bắt lấy, cô ta ngã xuống đất, bị chín cái bóng màu đỏ bao vây tấn công. Chỉ trong vài giây, cô ta đã bị biến thành một đống xương vụn trong tiếng kêu thảm thiết.  

 

Các tiêu sư bị đánh thức đều chạy đến kiểm tra. Ai nấy cũng đều cảm thấy da đầu mình tê cả lại sau khi nhìn thấy tình trạng chết thảm của người phụ nữ này.  

 

“Tiêu đầu Ngô, bí thuật của cậu đúng là tà môn”.  

 

Những bí thuật này đều là những thứ Ngô Bình tự tạo ra dựa vào kinh nghiệm trước đây và tình hình hiện tại, ngay cả anh cũng không dám chắc hiệu quả của nó thế nào. Chẳng hạn như Phệ Linh Ma Ảnh này cũng khiến anh giật mình bởi uy lực của nó quá đáng sợ.

Xử lý xong xác chết thì trời cũng sáng. Ngô Bình bảo đám tiêu sư kéo xe cùng nhau đi đến hiện trường trận chung kết.  

 

Ở nơi diễn ra chung kết, tuy so đấu vẫn chưa bắt đầu nhưng xung quanh quảng trường khổng lồ đã tụ tập đầy người. Với tình hình như vậy thì chỉ người có quyền có thế mới có chỗ ngồi, đa số còn lại chỉ có thể đứng xem từ xa. Bởi vì biển người trước mặt nên họ hoàn toàn chẳng thể nhìn thấy đằng trước.  

 

Ngô Bình ngồi trên quan tài màu vàng, khoảng thời gian này anh phát hiện nó lại nhẹ hơn một chút bèn vỗ quan tài lẩm bẩm: "Rốt cuộc thì trong này là thứ gì đây?"  

 

Bỗng dưng, trong đầu anh chợt vang lên một giọng nói: "Ngươi mới là thứ gì".  

 

Ngô Bình ngẩn ra, sững sờ mấy giây rồi vỗ lên quan tài hỏi: "Là ngươi đang nói chuyện hả?"  

 

“Là ngươi đang nói chuyện hả?", đối phương lặp lại câu hỏi của anh.  

 

Ngô Bình: "Ta là một con chó".  

 

Đối phương: "Ngươi là một con chó".  

 

Ngô Bình tức anh ách: "Sao ngươi không bắt chước lời nói của ta?"  

 

“Sao ngươi không bắt chước lời nói của ta?”  

 

Ngô Bình lập tức im lặng, không nói chuyện với nó nữa.  

 
 
Chương 4480


 Sau khi sứ giả nhà họ Thiên rời đi, Hà Hi Niên lên tiếng: “Công tử, tôi thấy những thế lực do nhà họ Thiên đứng đầu không muốn công tử đi theo con đường Chân Thánh”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Lý do là gì?”  

 

Hà Hi Niên đáp: “Họ đã tồn tại ở đại thế giới Thượng Thanh bao nhiêu năm nay, đã quen với trạng thái hiện tại. Công tử có biểu hiện quá tốt. Bọn họ sợ công tử đi quá xa trên con đường Chân Thánh, thậm chí đạt được bảo vật cuối cùng, trở thành giới chủ của đại thế giới Thượng Thanh. Bọn họ làm sao có thể bằng lòng để một người ngoài ngồi lên đầu mình kia chứ?”  

 

Advertisement

Ngô Bình bảo: “Nói vậy, tôi buộc phải đi, bằng không họ chắc chắn sẽ tiêu diệt tôi”.  

 

Hà Hi Niên gật đầu: “Trừ phi công tử có đủ năng lực để đối chọi với tất cả thế lực này, bằng không chỉ có thể chọn cách rời khỏi đây”.  

 

Ngô Bình nói: “Tôi đến đây vì muốn đi con đường Chân Thánh, sao có thể dễ dàng rời bỏ chứ?”  

Advertisement

 

Hà Hi Niên đáp: “Công tử có tiền đồ xán lạn, nếu chỉ là rời đi tạm thời, thật ra cũng không có gì”.  

 

Hà Hi Niên nói rất uyển chuyển, nhưng rõ ràng đang khuyên Ngô Bình trốn chạy.  

 

Ngô Bình hỏi: “Kẻ mạnh nhà họ Thiên kia có thực lực thế nào?”  

 

Hà Hi Niên trả lời: “Nghe nói thực lực của lão tổ nhà họ Thiên đã đạt trình độ của kẻ mạnh tam kỷ nguyên”.  

 

“Kẻ mạnh tam kỷ nguyên? Thế thì đúng là rất mạnh”, anh nhẹ nhàng nói: “Có điều, người đó chắc chắn sẽ không ra tay với tôi”.  

 

Hà Hi Niên thấy rất lạ: “Ý của công tử là lão tổ nhà họ Thiên sợ công tử ư?”  

 

Ngô Bình đáp: “Đúng thế, vì ra tay với tôi, người đó sẽ không có phần thắng”.  

 

Hà Hi Niên hít một hơi: “Năng lực của công tử đã đủ để đối chọi với kẻ mạnh tam kỷ nguyên sao?”  

 

Ngô Bình đáp: “Ít nhất đối phương sẽ nghĩ vậy”.  

 

Rồi anh xua tay: “Tôi phải bế quan tu luyện, nếu không có chuyện gì đặc biệt quan trọng thì đừng làm phiền tôi”.  

 

“Vâng”, Hà Hi Niên vội đáp.  

 

Trở về viện, Ngô Bình tiếp tục tu luyện tầng thứ ba mươi hai của Thái Nhất Hoàng Cực Kinh. Thái Nhất Hoàng Cực Kinh có tổng cộng ba mươi sáu tầng, trong đó tầng ba mươi mốt đến ba mươi sáu là cảnh giới Chân Hoàng.  

 

Sau tầng ba mươi hai của công pháp này đã là trình độ tương đương với kẻ mạnh kỷ nguyên. Tầng ba mươi hai là một ngưỡng cửa, một khi đột phá, năng lực của Ngô Bình sẽ tăng vọt.  

 

Cốt lõi của tầng công pháp này chính là tu luyện tuyệt học của các kỷ nguyên, học hỏi điểm mạnh, cải thiện thực lực. Không lâu trước đó, Ngô Bình vừa lĩnh ngộ được một trăm lẻ tám loại tuyệt học kỷ nguyên, lúc này anh đã tu luyện ba mươi hai tầng, chẳng mấy chốc đã có đột phá, khí tức quanh người thay đổi rõ rệt.  

 

Nếu bây giờ có người tiếp cận sẽ phát hiện trên người Ngô Bình toả ra khí tức của rất nhiều kỷ nguyên. Những luồng khí tức này giao hoà ở phía anh, tạo thành một bức tranh ba chiều đáng kinh ngạc, đây là cách anh tiến hành suy luận đối với các tuyệt học kỷ nguyên.  

 
 
Chương 5171


 Tiêu sư già: "Tiêu đầu Ngô, ngươi chắc chắn không sao".  

 

Ngô Bình: "Sau vòng loại, sẽ còn 30 người. Ta sẽ phải lần lượt đấu với mười hai người còn lại".  

 

Giọng nói kia tiếp tục vang lên: "Ngươi dám cá cược với ta không? Trong mười hai người kia, cùng lắm ngươi cũng chỉ thắng được 6 trận".  

 

Ngô Bình vẫn ngó lơ nó, nói: "Mười hai trận đánh rất chán, nếu họ lên cùng một lúc luôn thì tốt rồi".  

 

“Nè, ngươi không nghe thấy ta nói gì hả?”, hiển nhiên đối phương đã nóng nảy.  

 

Ngô Bình trái lại bắt chước cách nói chuyện của nó: "Nè, ngươi không nghe thấy ta nói gì hả?"  

 

Đối phương im lặng mấy giây rồi nói: "Nói chuyện chính đi, ngươi có muốn cá cược với ta không?"  

Advertisement

 

Ngô Bình: "Ngươi là ai?"  

 

Đối phương: "Ngươi có thể gọi ta là thần bài".  

 

Ngô Bình: "Ngươi là thần bài?"  

 

“Đúng vậy”.  

 

Ngô Bình: "Vậy thì thần bài, ban nãy ngươi vừa nói gì, mười hai trận đấu kia thì cùng lắm ta chỉ có thể thắng được sáu trận thôi à?"  

 

Thần bài: "Đúng thế, cùng lắm thắng được sáu trận thôi".  

 

Ngô Bình: "Nếu ngươi thua thì sao?"  

 

“Nếu ta thua, ngươi có thể đưa ra một yêu cầu với ta”, thần bài đáp.  

 

Ngô Bình: "Bất cứ yêu cầu nào cũng được hả? Chẳng hạn như biến ta thành người có thực lực mạnh nhất trên thế giới này?"  

 

Thần bài: "Đương nhiên phải là yêu cầu hợp lý".  

 

Ngô Bình cười lạnh: "Cái hợp lý kia là do ngươi quyết định hả?"  

 

Thần bài: "Thực ra, đa số những yêu cầu của ngươi, ta đều có thể thực hiện được".  

 

Ngô Bình" Xin lỗi nhé, ta không có hứng thú với cái loại cá cược không công bằng này".  

 

Thần bài: "Hay là ngươi quyết định cá cái gì".  

 

Ngô Bình nháy mắt mấy cái nói: "Vậy cược ta có thể bắt lại vị trí đứng đầu trong ngày hôm nay không. Nếu ta là người đứng đầu, ta thắng, ngươi thua thì phải cho ta hai triệu linh tệ. Nếu ta không phải người đứng đầu, ngươi thắng, ta thua sẽ cho ngươi hai triệu linh tệ".  

 

Thần bài kia có vẻ không mấy hứng thú với phần thưởng ấy, nó chỉ để ý thắng thua mà thôi, lập tức nói: "Được thôi, ta đồng ý với ngươi".  

 

Ngô Bình: "Trong quá trình này, ngươi không thể làm phiền đến trận đấu của ta, không thì sẽ coi như là ăn gian".  

 

Thần bài cười nói: "Ta sẽ không nhúng tay vào. Hễ ta nhúng tay vào thì đương nhiên sự cân bằng sẽ bị phá hủy".  

 

Ngô Bình cau mày: "Câu đó của ngươi là có ý gì, sự cân bằng bị phá hủy? Cân bằng gì?"  

 
 
Chương 4481


 “Nghe cho rõ đây! Ngày hôm nay, từng người một của nhà họ Hà đều phải chết!”, gương mặt của cậu ta rất dữ tợn, ánh mắt hừng hực sát khí.

Nhìn thấy đầu của cậu bé, Hà Sở Sở lập tức ngất đi. Ngô Bình vội vàng vỗ vào vai Hà Sở Sở, cô ấy mới khóc nấc lên.  

 

Ngô Bình vội vàng an ủi: “Đừng đau lòng quá, em trai cô vẫn cứu được”.  

 

Hà Hi Niên giận dữ rống lên, mắt như muốn nứt toác ra: “Tao liều với mày!”  

 

Ông ấy định xông tới nhưng lại bị Ngô Bình kéo lại. Anh lãnh đạm nói: “Chuyện này cứ để tôi xử lý”.  

 

Advertisement

Anh vừa nhìn cậu trai kia, vừa hỏi: “Ranh con, là người của Ôn hầu sao?”  

 

Cậu ta liếc anh: “Ôn hầu chính là cha tôi. Anh là ai?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Con không được dạy dỗ tốt là lỗi của cha. Món nợ này, lát nữa tôi sẽ tính với cậu. Đầu người, đến đây!”  

 

Advertisement

Anh giơ tay ra, cái đầu trong tay cậu trai liền bay đến trước mặt Ngô Bình. Một quầng ánh sáng xanh lục toả ra từ lòng bàn tay anh, bao bọc lấy cái đầu ấy. Một thi thể không đầu ở gần đó cũng bay đến và được ánh sáng xanh này bao bọc.  

 

Mọi người đều há hốc mồm, tự hỏi anh đang làm gì, chẳng lẽ muốn cứu người đã bị chặt đầu ư?  

 

Cậu trai cười khẩy: “Một nhát đao của tôi đã chém hồn nó trước rồi mới chém người nó. Dù anh có bản lĩnh cách mấy cũng không cứu nổi đâu!”  

 

Ngô Bình không nói gì, hai bàn tay áp lại, đầu và thân mình cũng hợp lại với nhau, thần kinh, mạch máu, cơ bắp, kinh mạch, tất cả đều được nối lại. Cùng lúc ấy, anh vươn hai tay ra, hai luồng hồn phách liền bay tới và được anh đưa vào thi thể.  

 

Sau đó anh ném thi thể vào sào huyệt tà ma. Ở đó không chỉ có thể nâng cao tư chất của một người, mà còn giúp người ta chết đi sống lại.  

 

Sau khi đưa em trai của Hà Sở Sở vào sào huyệt, Ngô Bình mới nhìn về phía cậu trai kia, lạnh lùng nói: “Ra tay với một cậu bé mới bảy tuổi, tội không thể tha!”  

 

Cậu trai cười khẩy: “Tội không thể tha? Anh nghĩ anh là cái thá gì?”  

 

Ngô Bình đáp trả: “Tôi là người có thể dễ dàng bóp chết cậu!”  

 

Cậu trai cả giận: “Láo xược! Người đâu, hạ gục hắn!”  

 

Từ sau lưng cậu ta, một quái vật đầu hổ thân người lao về phía Ngô Bình với khí thế hung hãn.  

 

Ngô Bình còn chẳng buồn nhìn, ngón trỏ tay phải khẽ búng một cái, một luồng ánh sáng đen liền đánh vào người con quái vật đầu hổ, khiến cơ thể nó lập tức nổ tung, máu thịt văng tung toé!  

 

Sau khi giết chết quái vật đầu hổ, Ngô Bình hờ hững nói: “Giết người đền mạng. Chờ chết đi”.  

 

Anh giơ tay phải lên rồi từ trên cao ấn xuống, từ trên trời liền xuất hiện một bàn tay khổng lồ, trấn áp cậu trai kia. Bàn tay ấy được bao quanh bởi vô số ngôi sao, cực kỳ to, nhưng càng xuống thấp, nó càng nhỏ đi. Khi nó hạ xuống đầu cậu ta thì đã to bằng tấm ván cửa.  

 

“Cậu dám!”  

 

Một giọng nói vang lên từ cách đó rất xa. Một luồng kiếm quang chém về phía Ngô Bình.  

 

Tay trái của Ngô Bình khẽ vung, kiếm quang liền bị đánh bay, đồng thời lòng bàn tay cũng đáp xuống đất.  

 

“Ầm!”  

 

Đòn này chính là tuyệt học kỷ nguyên. Cậu trai kia lập tức tan thành mây khói. Cùng lúc ấy, một người đàn ông trung niên vội bay đến. Nhìn thấy dấu tay khổng lồ trên mặt đất, ông ta điên cuồng gào thét, nhìn chòng chọc vào Ngô Bình: “Cậu dám giết chết con trai tôi!”  

 

Ngô Bình hờ hững đáp: “Con trai ông vừa giết hại một cậu bé bảy tuổi. Cậu bé ấy cũng có cha có mẹ, nỗi đau của họ không kém gì ông”.  

 

Người trung niên giận dữ nói: “Lũ tôm tép ấy làm sao có thể so sánh với bản hầu!”  

 

Ngô Bình cười khẩy: “Ông chính là Ôn hầu sao? Đến đúng lúc lắm. Nhà họ Hà đang được tôi bảo vệ. Nếu ông còn dám ức hiếp họ Hà, tôi sẽ đánh đến tận cửa, trả lại ông gấp mười lần!”  

 

Ôn hầu tức giận đến mức bật cười: “Dù cậu giành được hạng nhất ở đại hội Thượng Thanh, cũng không có tư cách ăn nói với bản hầu như vậy!”  

 
 
Chương 5172


 Thần bài: "Chắc chắn sẽ không lấy được".  

 

Ngô Bình cong môi cười: "Vậy chúng ta cược thử xem!"  

 

Chẳng mấy chốc đã bắt đầu rút thăm, số của Ngô Bình là 13, còn người đánh vòng loại với anh là số 9.  

 

Số 9 là một thanh niên đầu húi cua, mặt mày hiền lành, nước da hơi ngăm. Cả hai được phân đến một võ đài, vừa ra lệnh một tiếng đã bắt đầu chiến đấu.  

 

Ầm!  

 

Số 9 giậm chân một cái, võ đài lập tức chấn động, cơ thể anh ta giống như một viên đạn bắn thẳng về phía Ngô Bình. Ngô Bình bước một bước, chẳng những tránh khỏi thế công của đối phương, còn đánh một chưởng lên lưng anh ta. Thoáng chốc, người này lập tức bay thẳng ra ngoài một đoạn xa như một viên đạn rồi mới dừng lại.  

 

Dựa theo quy tắc, chỉ cần rời khỏi phạm vi võ đài là sẽ thua. Hiển nhiên, số 9 đã thua.  

Advertisement

 

Ầm!  

 

Ở mấy chục mét đằng xa, sắc mặt số 9 hết sức khó coi, quay đầu tức giận trừng Ngô Bình, dường như vô cùng không phục.  

 

Ngô Bình cũng không rảnh quan tâm anh ta có phục hay không, lại quay về ngồi lên quan tài nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi là cương thi".  

 

Thần bài: "Sao ta có thể là loại sinh vật cấp thấp ấy được chứ".  

 

Ngô Bình hỏi: "Thần bài, ngươi là cái gì?"  

 

Có vẻ như tâm trạng của thần bài đang rất tốt, đáp: "Ngươi có thể gọi ta là 'Sáng Thế'".  

 

Ngô Bình: "Ngươi tên Sáng Thế?"  

 

Sáng Thế: "Ừ, ta không thuộc về thế giới này".  

 

Ngô Bình: "Lẽ nào ngươi thuộc về thế giới chính?"  

 

Sáng Thế: "Đúng vậy, ta thuộc thế giới chính".  

 

Ngô Bình: "Ngươi là sinh vật hay thần linh?"  

 

Sáng Thế: "Ta đến từ hư vô, trạng thái của ta rất khó giải thích. Chỉ khi ngươi tiến vào thế giới chính, trở thành cao thủ ở đó mới hiểu được ta là gì".  

 

Ngô Bình: Được rồi Sáng Thế, sao ngươi cứ phải cá cược với ta vậy?"  

 

Sáng Thế: "Ta dùng hình thánh của một sinh vật để xuất hiện trong thế giới này. Nhưng trước mắt, ta vẫn chưa thể xuất hiện ở đây. Cá cược với ngươi một trận, có thể khiến số phận của ngươi gắn liền với số phận của ta. Sau đó, ta có thể thông qua số phận của ngươi, ảnh hưởng đến quy luật vận chuyển của thế giới này".  

 

Ngô Bình nheo mắt lại hỏi: "Kết nối với số phận của ta?"  

 

Sáng Thế: "Ngươi yên tâm, chuyện này chỉ có tốt chứ không xấu đối với ngươi. Dù là kẻ mạnh nhất trong thế giới này, nếu biết sẽ kết nối với ta thì cũng sẽ cảm ơn ta rối rít".  

 

Ngô Bình: "Thế hả? Vậy ngươi đừng kết nối với ta".  

 

Sáng Thế im lặng mấy giây rồi nói: "Thực ra, chúng ta đã gắn liền với nhau rồi",.  

 

Ngô Bình: "..."  

 
 
Chương 4482


 Nghe vậy, Ôn hầu giật mình đáp: “Tề vương nói chí phải!”  

 

Ông ta nhìn về phía Ngô Bình: “Cậu dám chọn ngày giao chiến với người của bản hầu hay không?”  

 

Ngô Bình thờ ơ nói: “Nếu ông không dám đánh thì cứ nói thẳng”.  

 

Ôn hầu sa sầm mặt: “Bản hầu không hề sợ cậu!”  

 

Ngô Bình bảo: “Nếu đã không sợ thì tôi chấp nhận yêu cầu của ông. Nhưng chọn ngày giao đấu rồi thì chúng ta phải nói trước với nhau một chuyện”.  

 

Ôn hầu hỏi: “Cậu muốn nói gì?”  

Advertisement

 

Ngô Bình bả: “Sau trận chiến đó, nếu tôi thắng thì sao?”  

 

Ôn hầu trầm giọng hỏi: “Cậu muốn thế nào?”  

 

Ngô Bình nói: “Nếu ông hoặc người của ông thua, thì phải ngoan ngoãn giao ra toàn bộ tài sản của ông”.  

 

Advertisement

Ôn hầu híp mắt: “Khẩu vị khá lắm!”  

 

“Sao hả, ông không dám?”, Ngô Bình hỏi.  

 

Ôn hầu cười khẩy: “Trên đời này không có chuyện khiến Ôn hầu này sợ. Được, tôi đồng ý!”  

 

Ngô Bình hỏi: “Vậy ông phải nói cho tôi biết ông có bao nhiêu tài sản, đổi ra bao nhiêu Đạo Tôn tệ?”  

 

Ôn hầu cau mày. Dĩ nhiên ông ta không muốn nói ra chuyện này, nhưng đã đồng ý với điều kiện của Ngô Bình rồi nên đành phải nói: “Thượng Thanh tệ được lưu hành nhiều nhất ở đại thế giới Thượng Thanh. Một trăm đồng Thượng Thanh tệ đổi được một đồng Đạo Tôn tệ. Tài sản của tôi, ít nhất cũng trị giá mấy mươi nghìn tỷ Thượng Thanh tệ”.  

 

Ngô Bình đáp: “Mấy mươi nghìn tỷ? Khá đấy! Thế này nhé, nếu ông thua thì đưa cho tôi ba mươi nghìn tỷ Thượng Thanh tệ!”  

 

Ôn hầu cười khẩy: “Nếu cậu thua thì sao?”  

 

Ngô Bình hờ hững đáp: “Nếu tôi thua thì sẽ đưa cho ông năm mươi nghìn tỷ Thượng Thanh tệ, được chứ?”  

 

Ôn hầu sửng sốt: “Thật sao?”  

 

Ngô Bình đáp: “Hoàn toàn là thật!”  

 

“Được!”, đôi mắt Ôn hầu sáng rỡ: “Tôi cược ván này với cậu!”  

 

Người cưỡi bò trắng cười bảo: “Nếu Lý công tử đã hào phóng đến vậy thì tôi cũng muốn tham gia, không biết có được không?”  

 

Ngô Bình nhìn sang đối phương: “Được thôi, ông muốn cược bao nhiêu?”  

 

Người này cười đáp: “Xin tự giới thiệu, tôi là Tề vương, dưới trướng Thượng Thanh Thiên. Công tử bỏ ra năm mươi nghìn tỷ, tôi sẽ bỏ ra hai mươi nghìn tỷ Thượng Thanh tệ, được chứ? Cũng tránh cho cậu chịu thiệt”.  

 

Ngô Bình nói: “Được. Nếu tôi thua, sẽ trả cho ông hai mươi nghìn tỷ. Tương tự, nếu phía ông thua, ông cũng phải trả cho tôi hai mươi nghìn tỷ”.  

 

Tề vương cười bảo: “Cứ thỏa thuận như vậy nhé. Ba ngày sau, Thượng Thanh Thiên Cung, cao thủ của tôi sẽ đến giao chiến với Lý công tử. Trận chiến này, Lý công tử có thể tìm vài người làm chứng”.  

 

Ngô Bình trả lời: “Không thành vấn đề, ba ngày sau gặp lại”.   

 

Sau đó hai người rời đi.  

 

Hà Hi Niên lo lắng nói: “Công tử không nên đồng ý. Tề vương kia mưu trí vô địch thiên hạ, dám đánh cược chứng tỏ đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi”.  

 

Ngô Bình bảo: “Ông ta dám cược vì không hiểu rõ về tôi”.  

 

Hà Sở Sở vẫn còn nghĩ đến em trai, vội vàng hỏi: “Công tử à, em trai Tiểu Thương đâu mất rồi?”  

 

Ngô Bình cười đáp: “Ở đây”.  

 

Anh phất tay, một cậu bé bảy tuổi liền xuất hiện trước mặt họ. Cậu bé ngẩn ngơ, sau đó mừng rỡ: “Cha, chị, con nhớ hai người lắm!”  

 

Nhìn thấy con trai còn sống, Hà Hi Niên liền ôm cậu bé vào lòng mà hỏi: “Thương Nhi, bây giờ con cảm thấy thế nào rồi?”  

 

Cậu bé tên là Hà Thương, khẽ lắc đầu: “Không sao ạ. Trước đó con gặp phải kẻ xấu, kẻ đó đánh con, rồi con hôn mê. Khi tỉnh dậy, con phát hiện mình đang ở một căn phòng tinh thể, xung quanh toàn là nước, có rất nhiều ống nhỏ xuyên qua cơ thể con. Nhưng con cảm thấy rất dễ chịu, nên không sợ nữa. Rồi ban nãy con được một luồng sức mạnh kéo ra, sau đó thì con xuất hiện ở đây”.  

 

Hà Hi Niên quỳ xuống đất: “Cảm ơn công tử đã cứu giúp!”  
 
Chương 5173


 Một phôi đá khắc lời nguyền độc ác, Sáng Thế đáp: "Khi ta ra đời, mọi người trong phạm mấy chục ngàn dặm đã bị nguyền rủa, nhiễm bệnh dịch chết".  

 

Trong lòng Ngô Bình khẽ run: "Xem ra, có người muốn khuấy động bên phía Tây Vực".  

 

Sáng Thế: "Cái này không quan trọng, ngươi chỉ cần đưa ta tới đó là được".  

 

Ngô Bình lắc đầu: "Trong chuyện này chắc chắn là có âm mưu gì đó, nhưng ta cũng không muốn xía vào".  

 

Sáng Thế: "Ngươi không cần phải xía vào, cược xong ván cược này trước đã".  

 

Ngô Bình: "Có vẻ như ngươi rất chú ý đến ván cược này".  

Advertisement

 

Sáng Thế: "Đương nhiên rồi. Nếu ta thua, chẳng những mất tiền, còn thua cả vận mệnh?"  

 

Ngô Bình híp mắt: "Thua vận mệnh? Bại bởi ta?"

Sáng Thế: “Đúng vậy, nếu ta thua thì sẽ trở thành vật phụ thuộc vào số mệnh của ngươi. Còn nếu ta thắng, ngươi sẽ trở thành phụ thuộc vào số mệnh của ta”.  

 

Ngô Bình cảm thấy lời nói của đối phương sâu xa khó hiểu, nhưng điều quan trọng nhất là ai thắng thì người đó sẽ quyết định số mệnh của đối phương. Cái này thì có vẻ không phải là một chuyện xấu.  

 

“Sáng Thế, ta chắc chắn sẽ thắng”, anh nói.  

 

Sáng Thế: “Không thể nào. Chúng ta không ở một cấp bậc, ta ở trên trời, còn ngươi thì ở dưới đất”.  

 

Ngô Bình: “Vậy thì chờ xem”.  

 

Anh bỗng dưng đứng lên, đảo mắt đã phát hiện quả nhiên có một người mặt mày đầy vẻ cao quý ngồi trên khán đài, bên cạnh tất cả đều là thị vệ.  

 

Sau khi xác định đối phương là hoàng đế của đế quốc Võ Anh, Ngô Bình bèn nhảy lên rồi rơi xuống trước chỗ ngồi của ông ta, lớn tiếng nói: “Ngô Bình, kính chào hoàng đế bệ hạ!”  

 

Thị vệ xung quanh lập tức cảnh giác, còn hoàng đế Võ Anh sau phút giây ngạc nhiên ban đầu bèn nở nụ cười hỏi: “Ngươi chính là Ngô Bình à, rất tốt, quả là tuấn tú lịch sự, không hổ là người phá vỡ ba kỷ lục. Trong đại hội thế này, ngươi tìm ta có gì không?”  

 

Ngô Bình nói: “Bệ hạ, kế tiếp đánh từng vòng một. Tại hạ cảm thấy nó quá rắc rối, muốn dùng sức một người khiêu chiến mười hai vị cao thủ còn lại!”  

 

Hoàng đế Võ Anh ngây người, không nhịn được hỏi: “Ngươi muốn lấy một địch mười hai?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy!”  

 

Hoàng đế Võ Anh nhìn đại thần bên cạnh, lập tức có người nói: “Bệ hạ, nếu cậu ta tự tin như vậy thì cứ thỏa mãn cậu ta là được”.  

 

Những đại thần còn lại đều lên tiếng hùa theo, bọn họ ước gì Ngô Bình lấy một địch mười hai, vậy thì cậu ta cũng khó mà giành được chiến thắng. Dù sao, bất cứ ai trong mười hai người kia đều không phải loại đơn giản. mười hai người cộng lại lại càng khó lấy được chiến thắng.  
 
Chương 4483


Trong động Hoả Vân này có một vị Hoả Vân Đạo Tôn. Người này từng đắc đạo trong động này rồi sống luôn ở trong đó.  

 

    

 

Ngô Bình lúc này đã đưa Kiều Nô vào trong động tiên, sau đó giải phóng ra khí tức Đại Thánh rồi trực tiếp hạ cánh xuống trước cửa động Hoả Vân. Khí tức của anh quá mạnh mẽ, vừa tới đã đánh động khiến cho một đám trẻ con xếp thành hai hàng chạy ra khỏi động. Đằng sau đó là một người đàn ông tuấn tú râu đen da trắng.  

 

    

 

Người đàn ông này chính là Hoả Vân Đạo Tôn. Ông ấy chắp tay cười nói: "Đại Thánh giá đáo mà không nghênh đón từ xa, xin lượng thứ".  

 

    

Advertisement

 

Tuy là Đạo Tôn, nhưng trước mặt Đại Thánh, ông ấy vẫn phải cung kính. Xét cho cùng, số lượng Đại Thánh trên thế giới này ít hơn Đạo Tôn rất nhiều.  

 

    

 

Ngô Bình cười nói: "Hoả Vân đạo hữu, tôi đã nghe danh ông từ lâu. Hôm nay có việc đi ngang qua nơi này, cho nên tiện tới đây thăm ông một chút. Tôi cũng không có gì quá quý giá, đây là hai viên đan dược, xin vui lòng nhận lấy”.  

 

Advertisement

    

 

Hai viên đan dược này là Đại La Kim Đan do Ngô Bình luyện chế. Sau khi uống chúng, người bình thường có thể trực tiếp thăng cấp lên Đạo Quân.  

 

    

 

Hỏa Vân Đạo Tôn mừng rỡ, vội vàng nói: "Đại Thánh quá khách sáo rồi, tôi không dám nhận đan dược quý giá như vậy".  

 

    

 

Ngô Bình cười nói: "Đạo hữu, không có chi".  

 

    

 

Sau nhiều lần từ chối, Hoả Vân Đạo Tôn cuối cùng cũng nhận lấy đan dược rồi vội vàng mời Ngô Bình vào trong động.  

 

    

 

Có một động trời rất độc đáo bên trong động Hoả Vân, nó có diện tích lớn và nhiều kiến trúc đã được xây dựng ở đây. Khi đến đây, Ngô Bình cảm thấy nơi này không hề tầm thường, dù cho Hoả Vân Đạo Tôn chỉ mới mở ra một phần nhỏ, vẫn còn rất nhiều không gian chưa được khám phá.  

 

Hoả Vân Đạo Tôn mời Ngô Bình đến một đại điện, sai người mang trà quý và quả tiên mà ông ấy cất giữ lên. Ngô Bình được tiếp đón một cách hết sức nồng hậu.  

 

    

 

"Đại Thánh đang định đi đến nơi nào vậy?"  

 

    

 

Ngô Bình cười nói: "Tôi đi gặp một người bạn thôi”.  

 

    

 

Hỏa Vân Đạo Tôn: "Nếu như Đại Thánh có thời gian, mời ở lại đây chơi mấy ngày".  

 

    

 

Ngô Bình cười đáp: "Động Hoả Vân này thực sự là một nơi tốt, linh khí ở đây rõ ràng là khác với thế giới bên ngoài".  

Hỏa Vân Đạo Tôn: "Đúng vậy. Hỏa Vân Giới vốn là một vũ trụ sắp được sinh ra, nhưng lại bị một bậc đại năng luyện hóa thành Hỏa Vân Giới. Về sau, một vị đại năng của Tiên tộc đã chiếm được nơi này, lấy nơi này làm trung tâm để lập ra Hoả Vân Tiên Tông. Tu vi của tôi chính là đến từ vị đại năng của Tiên tộc đó".  

 

    

 

Ngô Bình sửng sốt: "Nơi này thực sự là vũ trụ sắp ra đời sao? Vậy thì sức mạnh của bậc đại năng kia thật là kinh người!"  

 

    

 

Hỏa Vân Đạo Tôn: "Đúng vậy. Tư chất của tôi có hạn, cho tới nay cũng chỉ mở ra được một phần nhỏ của Hỏa Vân Giới".  

 

    

 

Ngô Bình: "Ồ, tại sao không mở thêm những nơi khác nữa?"  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom