Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 4764


Sau đó, anh lại sai Mã Bảo Ngọc đến hiệu thuốc mua thêm ít dược liệu nữa.  

 

Mã Bảo Ngọc đi ngay, còn Ngô Bình tập trung nghiên cứu đan dược và bắt tay luyện lò đầu tiên là Thần Môn Đan.  

 

Có năm phần dược liệu ở trước mặt anh, anh chỉ cần một phần thôi là đủ cho một lò rồi. Đan dược này dành cho yêu quái nên anh không cần luyện quá tốt, cuối cùng thành quả là hai viên Thần Môn Đan.  

Advertisement

 

Đan dược có cấp tam phẩm, với Mã Bảo Ngọc thì đây đã là chuyện không thể, nếu anh luyện chế ra đan dược có cấp cao hơn thì sẽ khiến yêu quái nghi ngờ.  

 

Luyện xong một lò Thần Môn Đan, Ngô Bình dùng các dược liệu còn lại kết hợp với dược liệu của mình để chuẩn bị luyện chế một lò Thần Môn Đan khác thích hợp với con người.  

Advertisement

 

Theo kinh nghiệm của anh thì Thần Môn Đan có thể mở được một sức mạnh trong cơ thể, tương đương với mở thần tàng.  

 

Sau một hồi suy nghĩ, anh đã vứt hai vị thuốc đi, sau đó cho thêm bốn vị khác vào.  

 

Lần này, anh luyện chế mất hơn một tiếng, sau đó có bốn luồng đan khí bay lên rồi ngưng tụ thành bốn viên đan dược cấp đế phẩm trong tay anh.  

 

Thấy thế, Ngô Bình uống luôn một viên rồi nhắm mắt cảm nhận dược lực.  

 

Ngay sau đó, anh đã cảm thấy có một luồng sức mạnh kỳ diệu mở ra, cơ thể anh cũng có sự thay đổi, hai luồng nhiệt nóng tích tụ trong người anh. Tiếp đó, Ngô Bình thấy trong người mình còn có cánh cửa thứ tư, nó khác với phong môn, thiên môn, mệnh môn, mà nằm trong hư không, liên quan đến nguyên thần nên được gọi là thần môn.  

 

Song, thể chất của anh quá mạnh, dược lực của một viên đan dược không thể mở được cánh cửa này, vì thế, anh đã uống viên thứ hai.  

 

Lần này, anh thấy sâu trong ý thức của mình có một cánh cửa màu vàng mở ra, sau đó có một thần hồn vô cùng vĩ đại. Thần hồn này chính là anh!

Ngô Bình không ngờ Thần Môn Đan này có thể mở được sức mạnh bị áp chế của mình, nhưng anh chưa phóng sức mạnh này ra, vì tạm thời không cần thiết. Cùng lúc đó, anh cũng hiểu được tác dụng của Sâm La Giới với mình, đó chính là giúp anh thích ứng trước với kiếp nạn lớn, từ đó còn chuẩn bị sẵn mọi thứ.  

 

“Xem ra cách thức tu luyện ở đây rất có hiệu quả trong đại kiếp, ngoài ra mình cần phải luyện đan để chuẩn bị cho lúc đó nữa”.  

 

Sau đấy, Ngô Bình đã luyện chế nốt ba loại đan dược còn lại. Ba loại này đều có công dụng riêng, anh đã sửa đổi một chút để chúng phù hợp với cơ thể người.  

 

Luyện đan xong, anh không vội mang đan dược ra ngay, mà gọi Mã Bảo Ngọc tiếp tục đi mua dược liệu. Anh quyết định sẽ nghiên cứu vài loại đan dược để đột phá lên pháp sư tầng thứ năm là ngưng tụ pháp thần.  

 

Ba ngày sau, anh vừa củng cố tu vi vừa nghiên cứu các đan dược mà Mã Bảo Ngọc mang đến.  

 

Cùng lúc đó, anh tiếp tục bảo ông ta mang đan dược mình đã luyện chế đến cho ba con yêu quái khác. Quả nhiên cả bốn con yêu quái đều rất vui mừng, chúng không chỉ trọng thưởng cho Mã Bảo Ngọc, mà còn tặng cho ông ta rất nhiều dược liệu quý. Hơn nữa, khi Mã Bảo Ngọc quay về thì còn cầm theo chín phương thức luyện đan và số dược liệu đủ để luyện chế các loại đan dược ấy.  
 
Chương 4765


Pháp thần của Ngô Bình vừa xuất hiện, anh biết thực lực của mình đã đạt đến trình độ của yêu quái cấp chín, hay thậm chí còn cao hơn.  

 

Song, giờ anh chưa thể tu luyện lên cao tiếp được, vì cảnh giới Thông Thiên sau đó không có nội dung tu luyện.  

 

Sau khi đột phá, Ngô Bình đã phóng khí tức của mình ra. Ngay sau đó, cả Vân Đô đều bị khí tức của anh che phủ, các con yêu quái mạnh mẽ đều phải chấn động.  

 

Lúc này, Ngô Bình được bao quanh bởi một ánh hào quang, anh bay vút lên cao rồi tiến ra ngoài thành.  

Advertisement

 

Không lâu sau, anh đã đáp xuống một vùng đất núi hoang vu, anh vừa đáp xuống thì đã có hơn chục con yêu quái bay từ trong thành Vân Đô ra.  

 

Trong số chúng, yêu quái có cấp thấp nhất là cấp bảy, tiếp đến là bốn con cấp tám và hai con cấp chín.  

Advertisement

 

Một con yêu quái đầu chim ưng mình người cấp chín nhìn Ngô Bình như một món ăn ngon rồi cười nói: “Sức mạnh tinh thuần quá, ăn ngươi xong thì khéo ta có thể tiến hoá lên cấp thứ mười đấy”.  

 

Ngô Bình: “Còn có cả yêu quái cấp mười à? Được đấy, nhưng tiếc là ngươi chưa đủ trình ăn thịt ta đâu”.  

 

Con Ưng quái cười sằng sặc rồi bay lên cao, hoá thành một con yêu quái khổng lồ, đôi cánh dài mười mấy mét của nó đang bổ nhào về phía Ngô Bình.  

 

Ngô Bình giơ tay phải lên rồi bình thản nói: “Trói!”  

 

Cây cỏ dưới đất bỗng lớn nhanh như thổi, sau đó kết thành một bàn tay lớn màu xanh và trói con Ưng quái lại.  

 

Sau đó, Ngô Bình đã bay lên lưng con chim ứng và đấm một phát vào đầu nó.  

 

Cứ thế, con yêu quái cấp chín đã bị anh đánh chết dễ dàng. Một luồng sức mạnh lớn đã xuất hiện trong người anh và nhanh chóng được mệnh môn hấp thu, sau đó bổ trợ thêm cho pháp lực của anh.  

 

“Cái gì?”, nhóm yêu quái sợ tái mặt rồi co giò chạy hết.  

 

“Trói!”  

 

Đột nhiên xung quanh nổi lên gió lớn, hút hết đám yêu quái lại, đồng thời hình thành một bức tường gió lớn bao vây chúng.  

 

“Pháp thần! Anh ta là pháp thần!”, con yêu quái cấp chín còn lại hét lên với vẻ sợ hãi, nó là một con hổ tinh màu đen, sau lưng có sáu cái cánh. Câu như hổ mọc thêm cánh cũng từ nó mà ra.  

 

Khoảng chục phút sau, ngoài con hổ bay ra thì tất cả lũ yêu quái đều đã bị Ngô Bình giết chết, sau đó anh đã hấp thu được thêm nhiều sức mạnh.  

 

Con hổ quỳ dưới đất run rẩy, người trước mặt nó quá đáng sợ, khiến nó kinh hồn bạt vía, không dám có ý phản kháng.  

 

“Từ giờ trở đi, ta là chủ nhân của ngươi, rõ chưa?”  

 

Hắc hổ quái gật đầu: “Vâng thưa chủ nhân”.  

 

Ngô Bình lấy nguyên hạch rồi hỏi Hắc hổ quái: “Trước đó, ngươi kiếm đâu ra các dược liệu đã đưa cho Mã Bảo Ngọc thế?”  

 
 
Chương 4766


Hắc hổ quái: “Hơn 200 khu ạ, có khu lớn khu bé, thường đều là thành trì”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Sau này, ngươi hãy tiếp tục quản lý các khu đó, nhưng không được phép giết hại người dân”.  

 

Hắc hổ quái: “Vâng ạ”.  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Tại sao các ngươi đều chạy tới thành Vân Đô?”  

 

Hắc hổ quái: “Thành này là của chung, cũng là kho lương của chúng tiểu nhân”.  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Dưới trướng của ngươi còn con yêu quái nào không?”  

 

Hắc hổ quái: “Còn ạ”.  

 

Ngô Bình: “Ngươi hãy gọi tất cả các con yêu quái từ cấp năm trở lên đến đây”  

 

Hắc hổ quái: “Chủ nhân định giết bọn nó ạ?”  

 

Ngô Bình: “Sao, tiếc à?”  

 

Hắc hổ quái: “Không phải tiếc, mà là nếu chủ nhân giết chúng rồi thì tiểu nhân khó mà quản lý địa bàn được tiếp, mà sẽ nhanh chóng bị con quái vật khác đánh chiếm. Nếu vậy thì tiểu nhân không thể đảm bảo an toàn cho người dân trong thành được”.  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Ngươi nói cũng có lý. Ta hỏi ngươi, yêu quái cấp mười trên ngươi có thực lực thế nào?”  

 

Hắc hổ quái: “Nếu tiểu nhân trở thành yêu quái cấp mười thì thực lực bét cũng phải tăng lên năm, sáu lần. Còn nếu bây giờ mà đối đầu với yêu quái cấp mười thì chắc tiểu nhân chỉ trụ được một, hai hơi thở là ngỏm”.  

 

“Ngươi là yêu quái cấp chín thì có biết con người giết yêu quái xong thì năng lượng hấp thu được từ đâu ra không?”  

 

Hắc hổ quái: “Thưa chủ nhân, năng lượng ấy đến từ hồ Sinh Mệnh, tổng sức mạnh ở đây có hạn và tồn tại trong tư nhiên. Con người có thể hấp thu được năng lượng sinh mệnh qua việc giết yêu quái. Yêu quái chúng tiểu nhân cũng có thể đoạt lại sức mạnh này nhờ ăn thịt con người nên vẫn giữ được cân bằng. Sức mạnh của con ngươi không giảm, mà sức mạnh của yêu quái cũng không tăng, từ đó hình thành môt vòng tuần hoàn năng lượng sinh mệnh cân bằng”.  

 

Ngô Bình: “Cấp cao nhất của yêu quái các ngươi là bao nhiêu?”  

 

Hắc hổ quái: “Quy luật ở thế giới này thay đổI rất nhanh nên yêu quái không thể năm giữ cấp quá cao được, cấp coa nhất hiện giờ là 11, nhưng nó không thể sống lâu. Trong lịch sử thì chúng đều không sống quá một tháng”.  

 

Ngô Bình: “Tại sao?”  
 
Chương 4767


Vì thế, Ngô Bình đã cưỡi trên lưng con Hắc hổ quái rồi bay về thành Vân Đô.  

 

Về đến nơi rồi, Ngô Bình sai nó gọi hết những con người giàu lên nhờ dựa dẫm và nịnh bợ yêu quái đến phủ.  

 

Có khoảng hơn ba trăm hộ, trong đó có vài hộ rất giàu, họ đến phủ thì quỳ ngay xuống nhìn con Hắc hổ quái và người thanh niên lạ mặt bên cạnh nó.  

 

Người thanh niên này chính là Ngô Bình, anh nhìn họ rồi nói: “Từ giờ trở đi, tôi là chủ của thành Vân Đô. Các người hãy nộp hết của cải có được trong những năm qua ra đây, không được bớt một xu, không thì tôi sẽ chém đầu”.  

Advertisement

 

Lúc này, Mã Bảo Ngọc cũng đã đến, ông ta nhận lệnh của Ngô Bình rồi dẫn theo hơn trăm người đến lục tung các nhà này lên.  

 

Vì thế, các xe chở của cải cứ được đưa đến liên tục, đồ vật đã chất kín sân.  

 

Advertisement

Ngô Bình không có hứng thú với tiền bạc bình thường, anh chỉ cần tiền Linh, tiền Thiên và dược liệu thôi, những thứ khác thì anh bảo Mã Bảo Ngọc chia cho dân chúng và người nghèo khổ ở ngoài thành.  

 

Anh đã lấy được một món bảo bối ở chỗ của Hắc hổ quái, đó là một cái túi da thú màu đen, bên trong có một không gian rất rộng, anh có thể cất đồ cần thiết trong đó.  

 

Đồ của các nhà giàu quá nhiều, Ngô Bình mất ba ngày mới lọc xong, anh cất một phần đi, số còn lại thì đem chia.  

 

Tuy các hộ giàu có rất sót của, nhưng không ai dám phản kháng, đến yêu quái cấp chín còn phải hàng phục Ngô Bình thì họ lấy gì để chống lại anh chứ?  

 

Ngô Bình đã từng làm hoàng đế nên cũng biết cách để trị vì một quốc gia, anh nhanh chóng triệu tập các nhân sĩ có ý chí đến rồi phân cho họ quản lý thành trì.  

 

Đến ngày thứ tư thì anh mới rảnh để tu luyện, sau đó gọi Hắc hổ quái đến và nói: “Hắc hổ, gần đây còn con yêu quái nào mạnh nữa không?”  

 

Hắc hổ quái: “Có ạ, cách đây 13 nghìn dặm có một con yêu quái cấp chín, chúng tiểu nhân từng đánh nhau một, tiểu nhân đã thua nó một địa bàn”.  

 

Ngô Bình: “Ngươi dẫn ta đi giết con yêu quái ấy, sau đó ta sẽ cho ngươi quản lý hết địa bàn của nó”.  

 

Tuy giờ Hắc hổ quái đã thành một tên thuộc hạ, nhưng nghe Ngô Bình nói sẽ giết kẻ thù của mình thì nó rất vui: “Vâng ạ”.  

 

Cứ thế, Ngô Bình dặn mm quản lý thành Vân Đô cho mình, còn anh thì cưỡi Hắc hổ quái bay đến nơi ở của một con yêu quái cấp chín khác.  

 

Hắc hổ quái nói đó là một con Xà quái có ba đầu, một cái phun lửa, một cái phun độc và một cái phun khí lạnh nên rất khó đối phó.  

 

Hắc hổ quái đến địa bàn của Xà quái xong thì ngửa cổ tru lên.  

 

Nghe thấy tiếng của nó, một con mãng xã dài hơn 500 mét đã nhanh chóng bò tới, ba cái đầu của nó có ba màu khác nhau.  

 

Nó cười mỉa rồi một trong ba cái đầu lên tiếng: “Hắc hổ, lần trước ngươi ăn đòn chưa đủ hả?”  

 

Hắc hổ quái không nói gì, Ngô Bình ngồi trên lưng nó nói: “Rắn ba đầu, giờ Hắc hổ là thuộc hạ của ta rồi, ta đến giết ngươi đây”.  

 

Rắn ba đầu kinh ngạc, có thể thu phục được Hắc hổ quái chứng tỏ người này có thực lực rất mạnh. Nó chợt hoảng sợ, sau đó vừa rút lui vừa phun lửa vào Ngô Bình.  

 

Anh bay lên cao rồi hoá thành một ảo ảnh, sau đó đáp xuống cái đầu phun lửa, tiếp đó đạp một phát nát bét cái đầu.  

 

Phập!  

 
 
Chương 4768


Nó chỉ chạy được vài bước thì thấy cái đuôi bị ai nắm lấy, sau đó toàn thân đã bị quăng lên và ngã mạnh xuống đất.  

 

Nó la hét thảm thiết, đang định phản kháng thì cái đầu thứ hai đã bị Ngô Bình đấm vỡ.  

 

Con rắn chỉ còn một đầu nên biết mình không thể chạy thoát được, nó liều mạng xông lên rồi bị pháp thân của Ngô Bình bóp chặt và giết ngay tại chỗ.  

 

Giết nó xong, Ngô Bình lưu lại một chút pháp lực trên người Hắc hổ quái rồi bảo nó đi tiếp quản địa bàn này. Cùng lúc đó, anh cũng đã móc nguyên hạch của con Xà quái ra, sau đó vào sào huyệt của nó tìm kiếm xem có thứ gì quý giá không.  

Advertisement

 

Sào huyệt của nó nằm dưới lòng đất, đó là một cái hang rất lớn.  

 

Vào trong rồi, Ngô Bình nhìn thấy rất nhiều thi thể, còn có đồ vật vứt bừa bãi, nhưng có một thi thể đã thu hút sự chú ý của anh.  

Advertisement

 

Thi thể này đã cháy thành tro, nhưng thoạt nhìn thấy vẫn thấy được dáng người cao lớn, ít cũng phải dài bảy, tám mét. Nó bị vùi dưới đất, chỉ thò nửa cái đầu lên. Hình như con Xà quái rất ghét thi thể này nên mới để đồ ăn ở cách nó rất xa.  

 

Ngô Bình đào thi thể đó lên thì phát hiện có một cuốn tập bằng da thú. Chất liệu của cuốn tập này rất tốt, không biết đã ở đây bao lâu nhưng vẫn còn nguyên vẹn.  

 

Khi Ngô Bình nhìn thấy con chữ bên trong thì lập tức sáng mắt lên, vì nội dung ghi chép ở đây chính là cách tu luyện cảnh giới Thông Thiên.  

 

Cảnh giới Thông Thiên có ba tầng, trông có vẻ đơn giản nhưng thật ra rất khó luyện.  

 

Anh cất cuốn tập đi rồi lẩm bẩm: “Chắc chắn đây là một cao thủ cảnh giới Thông Thiên, không biết sao lại chết ở chỗ này”.  

 

Có công pháp rồi, Ngô Bình lập tức ngồi tu luyện luôn.  

 

Đến khi Hắc hổ quái quay về thì anh mới dừng lại.  

 

Hắc hổ quái dẫn theo một bày yêu quái cầm vật quý cùng nhiều dược liệu quý hiếm khác đến.  

 

Ngô Bình: “Cho ngươi một thời gian để quản lý nơi này, giờ ta về Vân Đô để tu luyện đây”.  

 

Chuyến này về, anh phải đột phá cảnh giới Thông Thiên để thành cường giả Thông Thiên. Sau đó, anh sẽ có cơ hội phá vỡ sự cân bằng sức mạnh ở đây.

Về thành Vân Đô rồi, Ngô Bình mới thấy dân số trong thành đã nhiều hơn hẳn. Thì ra, chuyện ở đây đã đồn đi xa, vì thế rất nhiều người săn yêu quái và dân chúng ở nơi khác đều thi nhau chuyển đến.  

 

Phạm vi của Vân Đô có hạn, giờ có đông người quá thì một phần phải ở tạm ngoài thành.  

 

Ngô Bình cũng chỉ là một người khách qua đường ở đây, chờ khi thời cơ chín muồi thì anh sẽ đi. Nhưng anh là Thánh Hoàng, cũng là Nhân Hoàng nên khi gặp chuyện này thì đương nhiên sẽ gom nhân lực để mở rộng lãnh thổ, giúp mọi người dân đều có thể sống ở đây.  

 

Hôm sau, Mã Bảo Ngọc đến báo có một cô gái tự nhân là Thiên Tuyết Linh Kiều đến tìm Ngô Bình.  

 

Ngô Bình mừng rỡ rồi gọi cô ấy vào gặp ngay.  

 

Lần này gặp lại, Thiên Tuyết Linh Kiều cũng đã trở thành một người khác như Ngô Bình, song dáng vẻ này vẫn chấp nhận được.  

 

“Anh Lý”, Thiên Tuyết Linh Kiều mỉm cười.  
 
Chương 4769


Ngô Bình: “Tu vi của em đã đạt đến cảnh giới Nguyên Thần rồi à, giỏi quá!”  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Vẫn còn kém xa anh, bây giờ, mình phải nghĩ cách rời khỏi đây thôi”.  

 

Ngô Bình: “Không vội, chắc nơi này mô phỏng lại tình hình thế giới sau đại kiếp. Nếu chúng ta có thể sống tốt ở đây thì khi kiếp nạn đến thật, mình sẽ không sợ nữa”.  

 

Advertisement

Anh nói tiếp: “Thành này giờ đông dân quá nên cần người quản lý, em tạm giúp anh nhé”.  

 

Cứ thế, thành Vân Đô đã được mở rộng thêm. Nhưng Ngô Bình đã có dự định của mình, anh không thể ở lại đây mãi được, do đó anh quyết định tạo một phòng tuyến không cho yêu quái khác xâm chiếm.  

 

Advertisement

Bây giờ, anh đã là cường giả pháp sư tầng thứ năm nên có thể bày trận pháp. Chỉ cần nạp tiền Linh đúng hạn thì có thể vận chuyển được các trận pháp này, như thế thì người dân sẽ an toàn và nơi đây cũng thành một khu an toàn thật sự.  

 

Đương nhiên nếu chỉ có đại trận bảo vệ thì sớm muộn cũng bị phá, vì thế anh còn cần bồi dưỡng một tốp người biết đánh đấm, sau đó huấn luyện họ biết bảo vệ chính mình.  

 

Theo kinh nghiệm trước kia của Ngô Bình, đại trận xây dựng của anh rất kỳ diệu, vì do nhiều trận pháp nhỏ hình thành. Các trận pháp nhỏ này dù bị tổn hại một phần thì cũng không ảnh hưởng đến sự vận chuyển của đại trận. Hơn nữa, mỗi trận pháp nhỏ đều có thể do một số ít người nắm giữ và vận chuyển.  

 

Ngoài ra, anh còn chọn một tốp pháp sư trong số mọi người để truyền thụ cho họ cách bày đại trận. Cứ thế, dù sau này anh rời đi thì mọi người ở đây vẫn tự bảo vệ mình được.  

 

Khi thành Vân Đô được mở rộng, ngày càng có nhiều người dân chuyển tới hơn. Nhất là các cao thủ cấp pháp sư và nguyên thần, hầu hết họ đều từ những nơi rất xa đến.  

 

Hơn nữa, họ không đi tay không, mà ai cũng mang chút quà theo để dâng lên Ngô Bình. Trong đó, nhiều nhất chính là dược liệu.  

 

Loáng cái, một tháng đã trôi qua. Ngô Bình đã cùng hơn một trăm pháp sư chế tạo ra đại trận thứ nhất. Đại trận này được xây dựng men theo thành luỹ, có sức chứa cả trăm triệu dân.  

 

Đương nhiên đây chỉ là bắt đầu thôi, sau nay có nhiều pháp sư hơn thì khu an toàn sẽ càng được mở rộng hơn.  

 

Trong thời gian này, Ngô Bình cũng tu luyện, luyện đan và hiểu được sự huyền diệu của cảnh giới Thông Thiên.  

 

Hôm nay, anh ngồi trên toà tháp cao nhất của Vân Đô để nhìn bao quát cả toà thành, sau đó ngẩng lên nhìn trời sao mà trong lòng xao xuyến.  

 

Sau đó, anh tung một chưởng lên trời, một chưởng xuống đất, mỗi nơi xuất hiện một phù văn.  

 

Anh đã thành công đạt đến tầng thứ nhất của cảnh giới Thông Thiên, đó là tạo một cây cầu kết nối trời và đất với nhau.  

 

Khoảng một tiếng sau, anh hợp nhất hai tay thành một, một sức mạnh thiên địa vận chuyển trong người anh. Đây chính là tầng thứ hai của cảnh giới Thông Thiên - Tự Thành Thiên Địa.  

 

Sức mạnh thiên địa vận chuyển ba ngày trong người anh rồi dần hợp nhất với sức mạnh của anh.  
 
Chương 4770


 Một luồng sức mạnh khủng khiếp xé rách một lỗ hổng trên cao, anh kéo Thiên Tuyết Linh Kiều rời khỏi thế giới này.  

 

Khi rời đi, cơ thể của hai người hoá thành một nguồn năng lượng rồi quay về cơ thể cũ của mình. Sau đó, một luồng sức mạnh đẩy họ ra và bay khỏi Sâm La Giới.  

 

Quay lại con đường Chân Thánh, Ngô Bình cảm thấy trong cơ thể mình có thêm một luồng sức mạnh kỳ diệu, nó rất ổn định, đủ để chống lại trật tự thiên đạo quỷ dị.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều cũng có thu hoạch lớn, chuyến này về, cô ấy đã nhanh chóng đột phá rồi tiến vào cảnh giới cao hơn.  

Advertisement

 

“Huyền Bình, phía trước có rất nhiều nhánh, chúng ta qua đó xem đi?”, cô ấy hỏi.  

 

Ngô Bình nhắm mắt lại cảm nhận một chút rồi cười nói: “Chúng ta có vẻ đã ở trong Sâm La Giới rất lâu, nhưng thật ra bên ngoài này mới trôi qua một tiếng thôi”.  

 

Advertisement

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Nếu chỉ có một tiếng thì mình có thể vào thêm vài ngã rẽ nữa”.  

 

Ngô Bình: “Đi tiếp thôi, chắc những người khác đều đi hết rồi. Phía trước có vài chỗ có kho báu đấy, không biết họ có tìm được cái nào không”.  

 

Ngô Bình: “Đã có kho báu nào được mở chưa nhỉ?”  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Có một cái thôi”.  

 

Ngô Bình: “Vậy thì chúng ta hãy đến chỗ chưa có ai mở để xem nhé!”  

 

Hai người tiếp tục bước đi trên con đường Chân Thánh, phía trước xuất hiện một ngã rẽ, nối liền với một đỉnh núi trên hư không. Dưới núi là một vùng đất mênh mông, đang có hơn chục tu sĩ tập trung ở đây.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều quan sát ngọn núi thần ấy rồi nói: “Đây là đỉnh Thiên Nguyệt, là nơi có kho báu nổi tiếng. Nhưng từ xưa đến nay chưa có ai khai phá được kho báu này”.  

 

Ngô Bình: “Em có biết kho báu trong đấy là gì không?”  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Viết ngay trên vách núi kìa anh”.  

 

Hai người đi vào ngã rẽ rồi tiến về phía đỉnh Thiên Nguyệt, nhưng giữa chừng có hai tu sĩ cản đường họ.  

 

Một trong hai tu sĩ này có ám văn kín người, trên cái đầu trọc lóc của họ mọc bốn con mắt, một con mắt nhìn chằm chằm về một phía, những con mắt còn lại thì đều sắc như dao.  

 

Tu sĩ còn lại thì có dáng người cao gầy, trông cũng khá giống người, nhưng đôi mắt lại nhắm tịt, bên ngoài che vải màu đen. Lưng hắn mọc 12 đốt sống ngắn dài khác nhau, làn da thì có vảy màu lam nhạt.  

 

Thấy thế, Thiên Tuyết Linh Kiều thờ ơ nói: “Công tử mù, công tử bốn mắt, hai người làm gì thế?”  

 

Tu sĩ bốn mắt cười lạnh nói: “Lối này không đi được, Linh Kiều thần nữ, mời quay về cho”.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Tôi khuyên hai người tốt nhất nên tránh ra, không thì đừng trách tôi là ác”.  

 

Công tử mù vung trường kiếm trong tay lên rồi nói: “Cô thử đi tôi xem”.

Ngô Bình nói: “Thế ư? Để tôi thử xem kiếm của anh có sắc hay không nhé!”  

 

Anh tiến lên một bước, công tử mù hừ lạnh một tiếng rồi chĩa mũi kiếm vào mi tâm của anh. Ngô Bình bắt lấy mũi kiếm rồi bẻ cong nó, cùng lúc đó đã đá công tử mù bay xa cả chục mét.  
 
Chương 4771


 Thấy họ không thể cản bước nhóm Ngô Bình, các tu sĩ khác ở dưới chân núi đều nhìn sang với vẻ bực dọc.  

 

Ngô Bình mặc kệ họ rồi quan sát đỉnh Thiên Nguyệt thì thấy phía dưới núi có một cánh cửa thuỷ tinh trong suốt. Xuyên qua cánh cửa này có thể nhìn thấy một chiếc bình ngọc đang lơ lửng trên không. Có ba phù văn xuất hiện ở một vị trí cách anh một mét, chúng có màu lam, vàng và đỏ. Ngoài ra, còn có một khối thuỷ tinh với một cô gái xinh đẹp khoảng 18 tuổi ở bên trong.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều nói: “Nghe đâu ba phù văn này là bảo phù Tiên Thiên được sinh ra vào thời Hỗn Mang, chúng ẩn chứa sức mạnh rất lớn. Cô gái trong khối thuỷ tinh kia là một sinh linh Hòng Hoang có thực lực mạnh mẽ, chắc việc cô ấy say ngủ cũng liên quan đến chiếc bình ngọc”.  

 

Advertisement

Lúc này, tu sĩ có thể chất Thiên Kiếp Bất Tử bị Ngô Bình rút máu đã chạy tới rồi cười nói: “Công tử có thực lực mạnh như vậy hay là thử xem sao?”  

 

Ngô Bình nhìn hắn rồi nói: “Anh thử rồi à?”  

 

Tên kia: “Tiểu nhân có tư chất kém nên không dám thử. Nhưng công tử thì khác, kiểu gì cũng thành công”.  

Advertisement

 

Ngô Bình biết thừa tên này không có ý tốt đẹp gì, khả năng cao là muốn thấy anh bị mất mặt, nhưng anh không bận tâm mà nói: “Anh nói cũng có lý”.  

 

Nói rồi, anh đi tới gần cánh cửa thuỷ tinh rồi giơ tay ấn lên đó.  

 

Các tu sĩ ở quanh đều trầm mặc, họ muốn thấy Ngô Bình mất mặt. Trước đó, đã có tu sĩ chạm vào cánh cửa này rồi, nhưng kết quả rất thảm, người bị thương nặng, người bị thương nhẹ.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Huyền Bình, anh cẩn thận đấy”.  

 

Thấy Thiên Tuyết Linh Kiều và Ngô Bình thân thiết như vậy, một tu sĩ Thần tộc bước ra rồi cười lạnh nói: “Linh Kiều thần nữ, chú ý thân phận của cô đấy! Cô là thần nữ thì tốt nhất đừng qua lại gần gũi với đàn ông của Nhân tộc, không thì sẽ bất lợi cho cả cô và hắn”.  

 

Ngô Bình ngoái lại nhìn người đó rồi đi tới cạnh Thiên Tuyết Linh Kiều, sau đó ôm eo cô ấy và nói: “Giờ Linh Kiều là người phụ nữ của tôi rồi”.  

 

Thần tộc kia biến sắc mặt rồi lạnh giọng nói: “Anh có biệt hậu quả của việc đó là gì không?”  

 

Ngô Bình: “Hậu quả là Thần tộc nào dám bắt nạt Linh Kiều sẽ bị tôi giết”.  

 

Thần tộc kia còn định nói tiếp, nhưng có một tu sĩ Nhân tộc đã vỗ vai hắn, hắn nhìn người đó rồi không nói gì nữa.  

 

Tu sĩ Nhân tộc này cười phá lên rồi nói với Ngô Bình: “Cậu bạn, cậu cứ mở thử cái cửa này đi đã”.  

 

Ngô Bình: “Tôi làm gì đến lượt anh dạy à?”  

 

Nụ cười trên mặt tên kia cứng đờ, anh ta ho khan một tiếng rồi không nói gì nữa.  

 

Ngô Bình kéo Thiên Tuyết Linh Kiều sang một bên, cô ấy thở dài nói: “Huyền Bình, hình như em làm liên luỵ đến anh thật rồi”.  

 

Ngô Bình: “Có chuyện gì anh cũng không sợ, môi trường ở đây khá tốt, anh đột phá cái đã”.  

 

Lúc này, Ngô Bình không vội mở cánh cửa thuỷ tinh ngay, mà bắt đầu hoàn thiện cảnh giới Chân Tiên và cảnh giới Thần Tiên của con đường tu tiên Nhân đạo theo suy nghĩ của mình.  

 
 
Chương 4772


 Các tu sĩ ở xung quanh thấy khí tức của anh biến đổi ngày càng mạnh hơn, chưa đến nửa tiếng sau, anh đã lộ rõ khí tức của Chân Tiên. Song, thể chất Chân Tiên của anh khác hẳn với các Chân Tiên mà họ biết.  

 

Tu luyện xong, Ngô Bình mở mắt rồi cười nói: “Công pháp này rất hoàn hảo, Linh Kiều, khi nào về anh sẽ truyền thụ cho em”.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều cười nói: “Huyền Bình, dù anh là Chân Tiên, nhưng em thấy tu vi của anh cao thâm khó lường, không thể nhìn thấu được”.  

 

Ngô Bình: “Đương nhiên, công pháp này chỉ là dự phòng tôi, chứ cái gốc của anh không ở đây”.  

Advertisement

 

Hai người cứ thế trò chuyện với nhau và coi những người khác như không khí.  

 

Các tu sĩ khác cân nhắc hậu quả xong thì không còn hứng ở lại đây nữa, họ tiếp tục lên đường.  

 

Thấy họ đã đi xa, Ngô Bình mới đi tới gần cánh cửa thuỷ tinh rồi áp tay lên đó. Trong cánh cửa truyền ra một sức mạnh có trật tự hỗn loạn, sau đó điên cuồng phá hỏng sức mạnh có quy luật trong người Ngô Bình.  

Advertisement

 

Nhưng anh là người từng trải nên khi sức mạnh ấy vừa tiến vào người anh đã phải ngoan ngay, thậm chí còn bị anh khống chế. Mà đây cũng chính là thu hoạch của anh khi ở Sâm La Giới.  

 

Lúc này, lại có thêm một luồng sức mạnh xuất hiện, nó rất ấm áp. Nó lượn quanh trong người Ngô Bình một vòng như đang thăm dò anh.  

 

Sau đó, luồng sức mạnh ấm áp này đã biến mất, cánh cửa thuỷ tinh vang lên tiếng nứt.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều mừng rỡ: “Mở được rồi!”  

 

Đúng lúc này, đột nhiên tu sĩ Thần tộc trách móc Thiên Tuyết Linh Kiều cùng tu sĩ Nhân tộc kia đã xông ra, họ cùng một giuộc.  

 

Tu sĩ Nhân tộc cười nói: “Xem ra phán đoán của tôi là đúng, quả nhiên cậu có cách mở được cửa”.  

 

Ngô Bình đứng trước cửa rồi nói: “Sao? Định cướp công tôi à? Anh nghĩ có được không?”  

 

Tu sĩ Nhân tộc hỏi: “Cậu biết tôi là ai không?”  

 

Ngô Bình:  “Anh là ai thì liên quan gì đến tôi?”  

 

Người kia: “Tôi là Trương Ưng Thiên, chắc cậu cũng nghe kể về tôi rồi”.  

 

Ngô Bình sững người, anh và người này là hai người duy nhất ở Trung Thiên Giới được vào đây.  

 

“Ra là anh”.  

 

Trương Ưng Thiên: “Lý Huyền Bình, giờ cậu có hai lựa chọn, một là hàng phục tôi, hai là chết ở đây”.  

 

Ngô Bình: “Anh tự tin thế à!”  

 

Trương Ưng Thiên lắc đầu: “Không phải tự tin, mà là tôi có cách để giết cậu. Không cần nghi ngờ, dù cậu là Đại Đạo Tôn thì hôm nay cũng không phải đối thủ của tôi đâu”.  

 

Ngô Bình thoáng kinh ngạc: “Anh dám nói vậy chứng tỏ có cách gì đó, hay anh thi triển cho tôi xem đi?”  

 

Trương Ưng Thiên thờ ơ nói: “Cũng được, nếu cậu muốn thì tôi chiều”.  

 

Anh ta nắm tay phải lại rồi đột ngột mở ra, có một phù văn phát sáng trong lòng bàn tay. Khi nhìn thấy phù văn ấy, Ngô Bình có một cảm giác bất lực như bị trấn áp, sức mạnh trong người cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn.  
 
Chương 4773


 “Khi Nữ Oa tạo ra con người, các sinh linh mạnh mẽ đều cho rằng con người quá hoàn hảo nên bắt Nữ Oa để lại ba nhược điểm. Các sinh linh ấy đã tạo ra ba thứ khắc chế con người dựa trên các khuyết điểm ấy, đây là một thứ trong số đó, nó là Thi Phù”.  

 

Ngô Bình mắc ói nhưng không thể nôn ra được, nhưng anh vẫn đứng chứ quyết không ngã gục.  

 

Trương Ưng Thiên thấy hơi kinh ngạc: “Khá đấy, có thể trụ vững đến giờ. Nhưng thế thì sao chứ? Giờ cậu làm gì còn sức mà phản kháng lại tôi”.  

 

“Thế ư?”, đúng lúc này, giọng nói của Ngô Bình chợt vang lên sau lưng Trương Ưng Thiên.  

Advertisement

 

Anh ta giật mình rồi ngoảnh lại, nhưng cổ đã bị bóp nghẹt và xách lên cao.  

 

Người này chính là Ngô Bình, anh đã bắt lấy tay của Trương Ưng Thiên rồi bẻ ngoặt rồi lấy phù văn kia đi.  

 

Advertisement

Trương Ưng Thiên hét lên đau đớn rồi bị ném xuống đất.  

 

Tu sĩ Thần tộc kia nhân đó chạy mất, nhưng vừa được vài bước đã bị Ngô Bình đánh bay rồi rơi vào hư không.  

 

Trương Ưng Thiên quỳ dưới đất rồi kinh ngạc nhìn Ngô Bình, hỏi: “Sao cậu làm được?”  

 

Ngô Bình cười khẩy: “Với trình độ hiện giờ thì sao anh biết chân thân của tôi ở đâu được, thứ anh nhìn thấy chỉ là tôi muốn cho anh thấy thôi, hiểu chưa?”

Trương Ưng Thiên nhăn mặt nói: “Thực lực hiện giờ của cậu đã vượt xa trước kia! Rốt cuộc cậu làm cách nào vậy?”  

 

“Ý trời!”, Ngô Bình nhìn anh ta rồi nói: “Bây giờ, vận may của cả Nhân tộc đều dồn hết cho tôi rồi”.  

 

Trương Ưng Thiên tái mặt nói: “Vận mệnh của cả Nhân tộc ư? Không thể nào! Đến Thánh Hoàng thượng cổ cũng không làm được điều đó”.  

 

“”Sao anh lại hợp tác với Thần tộc?”, Ngô Bình không để ý đến lời lẩm bẩm của anh ta mà hỏi ngược lại.  

 

Trương Ưng Thiên: “Thần tộc rất mạnh, muốn đánh thắng họ thì phải hiểu rõ về họ trước. Bây giờ, tôi đã trở thành một phần của Thần tộc và nhận được sự coi trọng của một gia tộc cổ thần rồi”.  

 

Ngô Bình: “Đánh thắng Thần tộc? Dựa vào anh ư?”  

 

Trương Ưng Thiên nói: “Chuyện gì cũng sẽ có người làm được! Tôi không làm được nhưng người khác lại có thể. Dù chỉ có một tia hi vong mong manh thì tôi cũng không bỏ cuộc”.  

 

Ngô Bình: “Đứng dậy đi”.  

 

Ban nãy, tuy Trương Ưng Thiên đã dùng thủ đoạn để tấn công Ngô Bình, nhưng anh ta không hạ sát chiêu, đây là ly do Ngô Bình đã tha mạng cho anh ta.  

 

Trương Ưng Thiên đứng dậy, Ngô Bình ném trả cánh tay cho anh ta, anh ta lắp nó về vị trí cũ, cánh tay nhanh chóng lành trở lại.  

 

“Anh đã nhận được sự tin tưởng của Thần tộc thì cứ tiếp tục đi”, Ngô Bình nói.  

 

Trương Ưng Thiên: “Cậu không giết tôi à?”  

 

Ngô Bình: “Nhân tộc chẳng dễ gì mới có một thiên tài như anh, sao tôi phải giết anh chứ?”  

 

Trương Ưng Thiên trầm mặc một lát rồi hành lễ với Ngô Bình.  

 
 
Chương 4774


 Ngô Bình: “Công pháp này do tôi nghiên cứu ra, tuy cũng là tu tiên, nhưng tu sĩ ở cùng cảnh giới có thể giết chết tu sĩ tu tiên truyền thống trong nháy mắt. Hơn nữa công pháp này có giới hạn rất cao, thậm chí còn hơn cả Thần tộc. Nếu có một, hai tu sĩ tu luyện đến cấp cao nhất thì Nhân tộc ta không phải sợ Thần tộc nữa”.  

 

Trương Ưng Thiên sáng mắt lên: “Tôi cũng học được ư?”  

 

Ngô Bình: “Tất cả mọi người trong thiên hạ đều học được”, dứt lời, anh đưa mấy cuốn tập tu hành cho Trương Ưng Thiên.  

 

Advertisement

“Đây là công pháp cảnh giới Địa Tiên và Thiên Tiên, chờ anh đột phá Đại La rồi thì đến tìm tôi”.  

 

Trương Ưng Thiên nhận lấy bằng hai tay, sau đó trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Trương Ưng Thiên nguyện ý đi theo công tử, không biết công tử có đồng ý thu nhận không ạ?”  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Tư chất của anh rất tốt, không cần đi theo ai hết. Nhưng sau này nếu anh gặp khó khăn thì cứ đến tìm tôi”.  

 

Trương Ưng Thiên lại hành lễ: “Cảm ơn công tử”.  

 

Ngô Bình quay người đi, sau đó quan sát phù văn rồi giơ tay chạm vào nó. Phù văn này ẩn chứa sức mạnh kinh người, tay anh vừa chạm vào đã thấy đau nhói, cơ thể cũng như bị điện giật.  

 

May mà anh có thực lực mạnh nên chỉ một lát sau là có thể nắm chặt nó trong tay. Tiếp đó, phù văn đã in vào cánh tay và chui vào cơ thể anh. Ngay sau đó, đã có một luồng sức mạnh kỳ diệu xuất hiện trong người Ngô Bình, đó là một loại khí tức bất hủ.  

 

Anh lần lượt hấp thu phù văn màu lam và đỏ, trong đó phù văn màu lam có khí tức dẻo dai, phù văn màu đỏ có khí tức bùng nổ.  

 

Hấp thu các sức mạnh xong, Ngô Bình đã có cảm nhận mới về cảnh giới Đại La. Anh suy ngẫm một lát rồi bắt đầu thúc giục sức mạnh của các phù văn để kết hợp chúng với nhau, chính thức đột phá cảnh giới Đại La Kim Tiên.  

 

Cảnh giới Đại La Kim Tiên của trước kia thật ra là một bước tiến hoá từ Thiên Tiên sang Tiên tộc. Với hiểu biết hiện giờ, Ngô Bình thấy Đại La Đạo Quân của trước kia quá yếu, Đại La thật sự phải là cường giả tung hoành thiên hạ.  

 

Loáng cái, khí tức quanh người anh đã trở nên rất diệu kỳ, đầu tiên là cơ thể anh mạnh hơn, tiếp đó là đến thần hồn.  

 

Khi khí tức ổn định lại, Ngô Bình lấy Thi Phù nhắm vào điểm yếu của Nhân tộc ra rồi dùng ánh sáng của nó chiếu rọi vào người mình. Ban đầu, cơ thể anh không thích ứng được, nhưng dần dà người anh đã sinh ra một vài sự thay đổi để chống lại sự ảnh hưởng của Thi Phù.  

 

Nửa tiếng sau, Thi Phù đã không thể gây ảnh hưởng gì cho anh nữa. Cơ thể anh cũng vì thế mà có thể một sự thay đổi lạ kỳ, bổ sung vào một khuyết điểm.  

 

Thấy thế, Trương Ưng Thiên vô cùng chấn động, anh ta nói: “Công tử quả là bậc kỳ tài, chắc chắn sẽ là người vực dậy Nhân tộc”.  

 

Lúc này, các đại đạo, ý nghĩa và tuyệt học mà Ngô Bình lĩnh ngộ đều lượn quanh người anh, ngay sau đó trong vũ trụ nhỏ của anh đã sinh ra một thế giới lớn mạnh hơn lấy Thiên Tiên Giới làm gốc, đó chính là Kim Tiên Giới!  

 

Sức mạnh từ ba bảo phù Tiên Thiên mà anh hấp thu đã thấm vào đó, sức mạnh từ yếu điểm của Nhân tộc mà anh bổ sung cũng tham gia vào.  

 

Đột phá cảnh giới Đại La xong, toàn thân Ngô Bình khoan khoái, anh nhìn Trương Ưng Thiên đang ngây ra rồi điểm tay một cái, truyền thụ công pháp Đại La Kim Tiên mới cảm nhận cho anh ra rồi nói: “Hi vọng anh cũng sớm đột phá”.  

 

Trương Ưng Thiên nhận được truyền thừa xong thì mừng rỡ, sau đó bái lạy Ngô Bình: “Cảm ơn công tử, Ưng Thiên sẽ tìm một nơi để tu luyện”.  
 
Chương 4775


 Ngô Bình nhìn sinh linh Hồng Hoang là cô gái trong khối thuỷ tinh rồi lại nhìn viên đan dược, sau đó anh mỉm cười rồi đấm vỡ chiếc bình. Viên đan dược bay ra rồi lượn vòng quanh ngón tay anh. Tiếp đó, Ngô Bình đạp vỡ khối thuỷ tinh rồi điểm lên mi tâm cô gái.  

 

Sức mạnh sinh mệnh trong người cô gái đã được đánh thức, cô ấy mở mắt ra rồi chớp hàng mi dài. Sau đó có một luồng khí tức mạnh mẽ phóng ra, Ngô Bình cũng phải lùi lại vài bước.  

 

Cô gái có đôi mắt màu tím nhạt, làn da trắng ửng hồng, mái tóc dài màu vàng, vóc dáng nóng bỏng, dung nhan tuyệt sắc. Cô ấy đứng dậy rồi nhìn quanh, sau đó đột nhiên ôm chầm lấy Ngô Bình rồi nũng nịu: “Chủ nhân, bế bế”.  

 

Advertisement

Ngô Bình nghệt mặt ra, nhưng không thể từ chối, anh bế cô gái lên rồi hỏi: “Cô tên là gì?”  

 

Cô gái: “Chủ nhân, em là A Ly”.  

 

Ngô Bình: “A Ly, trước kia cô cũng trông thế này à?”  

Advertisement

 

A Ly lắc đầu: “Trước kia em to lắm, một bàn tay cũng có thể đánh vỡ cả tỷ vì sao. Nhưng về sau, em bị một lão già đánh bại và biến thành như bây giờ. Nhưng không sao, em thấy cũng được”.  

 

Ngô Bình hào hứng hỏi: “Lão già ấy là ai? Mạnh lắm à?”  

 

A Ly: “Đánh bại được A Ly thì đương nhiên là mạnh rồi, nhưng em không biết lão là ai”.

Thiên Tuyết Linh Kiều nói: “Huyền Bình, chúng ta đi tìm kiếm tiếp thôi. Chuyện của A Ly mình có thể vừa đi vừa hỏi mà”.  

 

A Ly nhìn về phía Thiên Tuyết Linh Kiều rồi chợt tỏ vẻ hung dữ: “Sinh linh này trông ngon đấy, chủ nhân, em muốn ăn cô ta”.  

 

Ngô Bình vội nói: “A Ly, đây là người phụ nữ của tôi, không ăn được”.  

 

A Ly: “Chủ nhân, cô ta là vợ của người ạ?”  

 

Ngô Bình: “Đúng vậy”.  

 

A Ly chợt bật cười hi hi rồi nhảy xuống, sau đó kéo tay của Thiên Tuyết Linh Kiều rồi nói: “Nữ chủ nhân, bế bế”.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều tròn mắt, thầm nghĩ không biết sinh linh này bị chứng gì mà gặp ai cũng đòi bế như thế?  

 

Tuy nghĩ vậy, nhưng cô ấy vẫn bế A Ly lên. A Ly chỉ cao mét rưỡi nên dáng người rất nhỏ, nhưng bế lên lại rất nặng, suýt nữa làm gãy lưng của Thiên Tuyết Linh Kiều.  

 

Ngô Bình vội đỡ lấy A Ly rồi nói: “A Ly ngoan nào, đang ở ngoài thì phải tự đi, không được đòi bế”.  

 

“Vâng ạ”, A Ly nhảy xuống rồi nhảy tung tăng như một cô bé, nhìn thấy cái gì cũng đầy hiếu kỳ.  

 

Rời khỏi đó xong, A Ly vỗ nhẹ vào ngọn núi, một tiếng “uỳnh” vang lên, cả đỉnh Thiên Nguyệt đã sụp đổ, làm Ngô Bình sợ đến mức kéo A Ly và Thiên Tuyết Linh Kiều chạy thật nhanh về đường cũ.  

 

Sau đó, anh méo mặt nhìn A Ly rồi hỏi: “A Ly, cô là sinh linh Hỗn Mang đúng không? Thực lực của cô đã thuộc hàng mạnh trong các sinh linh chưa?”  

 

A Ly: “Cũng được ạ, dẫu sao em cũng không bị các sinh linh khác bắt nạt, toàn là em bắt nạt họ thôi”.  

 
 
Chương 4776


A Ly: “Đế ư? Đó là một lão già, em đã từng thấy thi thể của lão, đáng tiếc lắm”.  

 

Ngô Bình: “Đáng tiếc gì cơ?”  

 

A Ly: “Em không ăn thi thể, nếu lão chưa chết thì em có thể ăn và hấp thu sức mạnh của lão rồi”.  

 

Advertisement

Ngô Bình và Thiên Tuyết Linh Kiều đưa mắt nhìn nhau, sinh linh Hỗn Mang mang vẻ đẹp của một mỹ nữ này có vẻ rất mạnh.  

 

“A Ly, cô thử dùng một phần sức mạnh rồi đấm tôi đi”, Ngô Bình muốn thử sức mạnh của A Ly nên mới đưa ra yêu cầu này.  

 

A Ly ngạc nhiên nói: “Hay thôi đi ạ, không em đánh chết chủ nhân mất”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Không sao, cô cứ đánh đi”.  

 

Thấy Ngô Bình kiên quyết như vậy, A Ly đành giơ nắm đấm lên rồi đánh nhẹ vào vài anh.  

 

Rắc!  

 

Ngô Bình cảm thấy có một luồng sức mạnh không thể chống trả ập tới, anh dồn hết sức phản kháng nhưng cánh tay vẫn bị gãy, sau đó anh đã bị đánh bay ra xa.  

 

A Ly lo lắng chạy tới hỏi: “Chủ nhân có sao không ạ? May mà em chỉ dùng một chút sức thôi đấy, không chủ nhân còn thảm nữa”.  

 

Ngô Bình nhổ ra một ngụm máu rồi ho khan vài tiếng mới nói: “Không sao, chưa chết được”.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều cũng tái mặt, ánh mắt nhìn A Ly cũng có vẻ dè chừng.  

 

“Huyền Bình, cường giả thế nào mới đánh bại được A Ly?”, Thiên Tuyết Linh Kiều hỏi.  

 

Ngô Bình: “Anh không rõ, nhưng theo anh đoán thì thực lực của A Ly phải ngang với cường giả tám kỷ nguyên. Chắc chỉ có cường giả chín kỷ nguyên, thậm chí là cường giả cấp vũ trụmới có thể đánh bại được cô ấy”.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Có A Ly rồi thì mình không sợ gặp đối thủ nào trên con đường Chân Thánh nữa rồi”.  

 

Ngô Bình: “Mình coi như bá chủ ở đây rồi”.  

 

Sau đó, Ngô Bình cho A Ly vào Kim Tiên Giới, để cô ấy tạm thờ chờ ở trong đó.  

 

Cất A Ly đi xong, hai người tiếp tục lên đường.  

 

Họ đi được một đoạn thì nhìn thấy con đường phía trước đã bị cắt đứt, một khoảng không dài hơn một trăm mét chặn giữa nên không có mặt đường. Nhưng cách đó không xa có hai ngã rẽ, một phải một trái.  

 

Lúc này, trên cả hai ngã rẽ đều có tu sĩ, còn phía đầu bên kia của đường chính thì không có ai.  
 
Chương 4777


 Ngô Bình: “Xem ra đã có nhiều người vào đó rồi, thế thì mình không vào nữa”, nói rồi, anh nhìn về phía đoạn đường bên kia.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Huyền Bình, muốn sang phía đối diện thì phải nhảy. Nhưng hư không sẽ xuất hiện hỗn loạn nên dễ bị thổi bay lắm”.  

 

Ngô Bình: “Chúng ta dùng một sợi dây, em sẽ ném anh sang trước rồi anh kéo em sang sau”.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Nhưng nhỡ có người gây trở ngại trong lúc chúng ta thực hiện thì mình sẽ gặp nguy hiểm”.  

Advertisement

 

Ngô Bình nhìn ngó xung quanh rồi nói: “Họ không dám đâu”.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều gật đầu, sau đó Ngô Bình lấy một sợi dây thừng ra rồi buộc một đầu vào người mình, đầu còn lại đưa cho Thiên Tuyết Linh Kiều.  

Advertisement

 

Tiếp theo, anh hít sâu một hơi rồi nhảy lên cao bay về phía bên kia. Khoảng cách hơn 100 m ét không xa, nhưng anh vừa bay được một đoạn thì xuất hiện vòng xoáy và cuốn anh vào trong, may mà có sợi dây thừng, không thì Ngô Bình đã bị hút vào hư không rồi.  

 

Đúng lúc này, tu sĩ ở hai bên đường đã xông ra, ai ấy đều lạnh mặt định bổ nhào về phía Thiên Tuyết Linh Kiều.  

 

Cô ấy đang đang dồn hết sức kéo Ngô Bình, khi cảm thấy có tu sĩ đến gần thì tức tối quát: “Các người đừng làm bậy”.  

 

“Ha ha, làm chờ mãi, hai người chết đi!”, một Thần tộc cười phá lên rồi tung một chưởng về phía Thiên Tuyết Linh Kiều định bắt cô ấy buông tay.  

 

Nhưng Ngô Bình bất ngờ xuất hiện trước mặt Thần tộc đó rồi bóp cổ hắn, tên kia hoảng sợ nói: “Anh chưa sang bên kia ư?”  

 

Ngô Bình: “Lũ kiến hôi như các người thì sao biết tôi đang làm gì được”, nói rồi, anh ném hắn vào hư không.  

 

Những tên khác sợ quá rồi quay đầu bỏ chạy, Ngô Bình mặc kệ rồi tiếp tục nhảy sang bên kia lần hai.  

 

Lần này, không còn ai cản trở họ nữa, cuối cùng anh đã an toàn đáp sang bên kia, sau đó anh dùng sức kéo Thiên Tuyết Linh Kiều sang cùng.  

 

Các tu sĩ ở đâu bên kia chỉ biết trơ mắt ra nhìn, nhưng không có dũng khí nhảy sang giống anh.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Huyền Bình, đây là đoạn thứ hai của con đường Chân Thánh, trước chỉ có Thần tộc và Tiên tộc mới đi hết đoạn này thôi”.  

 

Ngô Bình: “Ừm, mình vừa đi vừa xem”.  

 

Đi được một đoạn thì Ngô Bình nhìn thấy có một ngã rẽ rất rộng ở bên trái, lối này dẫn tới một lục địa trong hư không. Lục địa này có rừng rậm và núi cao, trong hư không đen tối toả ra khí tức sinh mệnh mạnh mẽ.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều mừng rỡ nói: “Đây là Thuỷ Thiên Nguyên trong truyền thuyết, Thần tộc từng có thiên kiêu tìm được kho báu ở đây đấy”.  

 

Ngô Bình: “Thế mình còn vào làm gì nữa?”  

 

“Vẫn vào chứ, nghe đồn Thần tộc đó chỉ lấy được một phần của kho báu thôi, vẫn còn nhiều thứ chờ mình khám phá lắm”.  
 
Chương 4778


Ngô Bình bảo Thiên Tuyết Linh Kiều đứng yên tại cỗ, còn mình thì chậm rãi đáp xuống bãi cỏ. Một bước, hai bước, khi anh bước xong bước thứ ba thì đột nhiên có vô số sợi dây màu đen chui từ dưới thảm cỏ lên, sau đó quấn lấy người Ngô Bình và kéo xuống lòng đất.  

 

Phăng!  

 

Thấy mình sắp bị kéo xuống dưới, Ngô Bình giơ một tay lên chém đứt các sợi dây rồi vùng ra, sau đó anh nắm các sợi dây bên dưới bằng tay còn lại rồi dùng sức kéo. Mặt đất nứt ra, một thứ kỳ quái trông như con nhím bị kéo từ dưới đất lên. Các thứ như sợi dây màu đen chính là gai mọc trên lưng nó.  

 

Advertisement

Con quái vật kêu lên đang định phản kháng thì đã bị Ngô Bình tát cho ngất xỉu.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều chạy đến nhìn rồi nói: “Một thứ bé như vậy mà có sức mạnh ghê gớm, nếu không phải anh thì chắc đã bị nó xơi tái rồi”.  

 

Ngô Bình nhìn xuống dưới thì thấy có một cái hang rất lớn, cao cỡ một người trưởng thành. Anh nhảy xuống thì tìm thấy rất nhiều thứ vụn vặt, có binh đao, cũng có khí vật hay thậm chí còn có khá nhiều không gian trữ đồ. Xem ra con này đã ăn thịt khá nhiều tu sĩ.  

Advertisement

 

Anh nói: “Em đừng coi thường nó, ít nó cũng trải qua hai kỷ nguyên rồi đấy”, nói xong, anh gom hết đồ ở đây lại rồi ném con quái vật về hang, chứ không giết nó.  

 

Đi qua thảm cỏ, hai người còn thấy phong cảnh đẹp hơn, một thác nước cao cả trăm mét, cạnh đó có một cây ăn quả kết trái giống quả táo, trái vừa to vừa đỏ, mùi thơm còn bay xa.  

 

Thấy thế, Thiên Tuyết Linh Kiều tò mò: “Quả gì thế nhỉ?”  

 

Ngô Bình: “Muốn ăn không? Anh hái cho em một quả nhé!”  

 

Nói xong, anh đi về phía cái cây. Nhưng vừa đến nơi thì đã có một bóng đỏ lao từ trên cây xuống.  

 

Chát!  

 

Ngô Bình ra tay rất nhanh và đánh bay nó đi. Sau khi thứ đó rơi xuống đất thì anh mới nhìn rõ ra là một con quai vật đầy lông lá có tám tay, còn cái mặt thì như đầu lâu khô, răng nó rất nhọn, lông trên người màu đỏ, đôi con ngươi như có quỷ hoả.  

 

Đánh nó một phát xong, Ngô Bình cảm thấy tay mình tê rần, anh hơi nhíu mày rồi nhìn nó hỏi: “Ngươi giỏi đánh đấm lắm hả?”  

 

Hỏi xong, anh thả A Ly ra.  

 

A Ly vừa ra ngoài thì đã lườm con quái vật rồi cười nói: “Chủ nhân, con này trông ngon quá, em ăn nhé?”  

 

Ngô Bình: “Cứ tự nhiên”.  

 

Con quái vật vừa trông thấy A Ly đã run như cầy sấy, thấy cô ấy bước về phía mình thì lập tức co giò chạy. Song, nó vừa chạy được vài mét thì đã bị A Ly tóm được, lực sinh mệnh trên toàn thân nó đã bị hút ra ngoài rồi hoá thành một ảo ảnh vào bị A Ly hấp thu. Sau đó, thi thể của con quái vật nằm dưới đát và biến thành một đống cát vàng.  

 

Nó chết rồi, Ngô Bình mới trèo lên cây rồi hái hết quả xuống, sau đó chia cho Thiên Tuyết Linh Kiều và A Ly mỗi người một quả, số còn lại anh cất đi để mang về cho người nhà ăn.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều cắn một miếng thì thấy quả này rất ngọt, ngoài ra còn chứa sức mạnh kỳ diệu, rất có ích cho cơ thể và thần hồn.  

 

Ăn xong, Ngô Bình đi đến gần đầm nước bên dưới thác để rửa mặt, anh vừa vốc nước lên thì đã ngây ra rồi nếm thử một ngụm, sau đó kinh ngạc nói: “Ở đây có nước thần Thái Sơ”.  

 
 
Chương 4779


Đến đến đỉnh núi thì Ngô Bình nhìn thấy một cái ao nhỏ có đường kính hơn chục mét, bên trong chứa đầy nước màu xanh, bề mặt có sương mù cùng màu.  

 

Lớp sương mù này bay về phía xa, sau đó dung nhập vào một dòng sông nên mới khiến nước ao có khí tức của nước thần Thái Sơ.  

 

Ngô Bình kích động đến mức đi tới gần ao nước rồi lấy cái bình ra múc ít nước lên ngửi, sau đó anh bật cười nói: “Quả nhiên là nước thấy Thái Sơ”.  

 

Advertisement

Thiên Tuyết Linh Kiều cũng leo lên theo rồi tò mò hỏi: “Huyền Bình, thứ này quý lắm hay sao mà anh vui thế?”  

 

Trước đó, Ngô Bình lấy được bảo phù Tiên Thiên và thu phục được A Ly cũng không vui và hào hứng như bây giờ.  

 

Ngô Bình cười nói: “Thái Sơ là một trạng thái khởi đầu của vũ trụ, nước thần Thái Sơ là năng lượng nguyên thuỷ của thời kỳ này nên rất quý. Chỉ cần một giọt thôi cũng có thể tạo ra rất nhiều thần dược. Anh là thầy luyện đan nên đương nhiên rất cần nó”.  

 

Advertisement

A Ly cũng chạy đến gần ao nước rồi làm một ngụm, sau đó nhăn mặt nói: “Chủ nhân, uống kinh quá!”  

 

Ngô Bình lừ mắt: “Không dùng để uống đâu”.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều cười nói: “Thế mình sẽ mang hết nước ở đây đi à?”  

 

Ngô Bình lắc đầu: “Về lý thì không thể tích trữ nước này được, nó có thể hình thành ở đây thì phải có lý do đặc biệt nào đó, chúng ta cần tìm ra”.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều vừa ăn quả vừa chỉ về phía ao nước nói: “Chủ nhân, trong này có một con rùa xanh, nó đang nôn kìa”.  

 

Ngô Bình sáng mắt lên: “A Ly, bắt nó lên đây”.  

 

Ngô Bình thò đầu xuống nước rồi bắt một con rùa màu xanh to như bàn tay lên. Mai của con rùa này có rất nhiều đường vân cổ, còn miệng của nó đang phun khí, trong làn khí này có một làn khói màu xanh vàng, đây chính là khí tức Thái Sơ.  

 

Ngô Bình cười nói: “Con rùa này nhất định đã ăn được bảo bối nào đó sinh ra vào thời Thái Sơ, cho nên trong bụng nó mới chưa đầy khí tức Thái Sơ. Tốt quá rồi, có nó thì mình có thể mang cả ao nước này đi”.  

 

Nói rồi, anh vung tay lên, cả hồ nước đã được chuyển vào Kim Tiên Giới, sau đó con rùa cũng được ném vào đây. Từ giờ, hồ nước sẽ liên tục sinh ra nước thần Thái Sơ.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Lạ thật, tại sao trước kia Thần tộc không mang ao nước này đi nhỉ?”  

 

Ngô Bình: “Có lẽ khi ấy chưa có nước thần Thái Sơ”.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều như có điều suy nghĩ: “Cũng có lý, dẫu sao đó cũng là chuyện của kỷ nguyên trước rồi”.  

 

Ngô Bình: “Chúng ta đi tìm kho báu tiếp thôi”.  

 

Lúc này, A Ly đứng trên đỉnh núi rồi nhìn về một phía khác, sắc mặt cô ấy chợt nghiêm lại rồi nói với Ngô Bình: “Chủ nhân, trong khu rừng kia có một cường giả khiến A Ly thấy lo lắng”.  

 

Ngô Bình sững người: “Khiến A Ly thấy lo lắng ư? Thế thì thực lực của nó mạnh ngang cô hả?”  

 

A Ly: “Chủ nhân, em phải đến đó xem sao”.  

 

Ngô Bình nhìn về phía đó rồi lắc đầu: “Thôi, chúng ta đi tìm kho báu chứ không phải liều mạng với yêu quái”.  

 

A Ly: “Chủ nhân, chúng ta thử đi, em cảm thấy nó cũng cảm nhận được mình đến đây rồi”.  

 
 
Chương 4780


 A Ly đi vài bước vào trong rồi chợt ngoảnh lại vẫy tay với Ngô Bình: “Chủ nhân, nó sợ quá chạy rồi, chúng ta cứ vào thôi”.  

 

Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Nó sợ ư?”  

 

A Ly: “Chắc cảm nhận của nó tốt hơn em, thấy không thắng được em nên nó churồi”.  

 

Ngô Bình: “Ở đây lắm sinh linh mạnh thật”.  

Advertisement

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Năm xưa chắc chắn Thần tộc chưa vào đây được, dẫu sao cũng có một sinh linh mạnh trấn thủ mà”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Mình vào trong xem thôi”.

Sau khi nhóm Ngô Bình đi vào rừng thì thấy đường rất khó đi, chỗ nào cũng có bụi cây, cỏ dại và rất nhiều con côn trùng khổng lồ. May mà có A Ly nên đám côn trùng ấy không dám bén bảng đến, vì chúng vừa lại gần họ thì đã bị cứng đờ người hoặc nổ banh xác luôn.  

Advertisement

 

A Ly đi trước dẫn đường, đến cây cỏ còn sợ cô ấy nên đều tự động dạt sang hai bên nhường đường.  

 

Họ đi thêm một đoạn thì cỏ cây đã thưa dần, sau đó thì tới một con đường đá. Bước lên đường đá, Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Lẽ nào từng có người sống ở đây ư?”  

 

Họ đi thêm thì Ngô Bình nhìn thấy có một toà thành bị dây mây che kín. Toà thành này rất cổ kính, hình dáng cũng rất kỳ lạ, nhìn giống một tổ ong lớn với rất nhiều cửa sổ.  

 

A Ly: “Chủ nhân, chắc ngôi nhà này cũng đã tồn tại qua nhiều kỷ nguyên, chủ nhân của nó từng thủ ở đây”.  

 

Ngô Bình: “Tôi nghe nói có vài cường giả kỷ nguyên sẽ độ đại kiếp kỷ nguyên nhờ xây dựng pháo đài, chắc nơi này cũng là một dạng pháp đài kỷ nguyên trong truyền thuyết”.  

 

Trước kia, nhà họ Viêm từng hứa sẽ dùng một pháo đài kỷ nguyên để đổi lấy sào huyệt tà ma của Ngô Bình.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều sáng mắt lên: “Pháo đài kỷ nguyên là vật quý, có nó rồi thì ít mình cũng bình an một đời”.  

 

Ngô Bình hỏi A Ly: “A Ly, cô nghĩ pháo đài này trải qua mấy kỷ nguyên rồi?”  

 

A Ly: “Ít cũng năm kỷ nguyên ạ”.  

 

Ngô Bình: “Vậy có nghĩa là chủ nhân của nó ít cũng là cường giả năm kỷ nguyên. Ban này thứ mà bị doạ sợ có khi nào là chủ nhân toà thành không?”  

 

A Ly: “Không đâu, pháo đài này đã không còn chủ nhân nữa rồi, nó vô chủ”.  

 

Ngô Bình: “Không có chủ ư? Thế chúng ta vào xem đi. Cường giả kia đã sống ở đây năm kỷ nguyên thì chắc có nhiều đồ lắm”.  

 

Nói rồi, anh đi tới lối vào của pháo đài thì thấy một cánh cổng kỳ quái, cổng khoá, một cửa sổ nhỏ cạnh đó cũng đóng.  

 

Ngô Bình giơ tay ấn lên cửa thì cửa sổ chợt mở toang, một cái đầu màu đen thò ra rồi nhìn anh chằm chằm.  

 

Cái đầu này có một mắt, một miệng, không có mũi, nó phát ra một âm thanh kỳ quái, nhưng lạ cái là Ngô Bình lại nghe hiểu được.  
 
Chương 4781


 Ngô Bình: “Giờ tôi hỏi về chuyện đó được không?”  

 

“Phải qua được bài kiểm tra thì mới được biết”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Kiểm tra gì thế?”  

 

Cái đầu một mắt: “Đơn giản lắm, trong pháo đài có một con rối chiến đấu do tiên sinh Bắc Minh để lại. Cậu mà đánh bại nó thì sẽ được mang pháo đài đi. Sau đó, chỉ cần cậu hoàn thành hai chuyện thì có thể nhận được truyền thừa và kho báu rồi”.  

 

Advertisement

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Được, tôi đồng ý”.  

 

Anh ngoảnh lại nói: “Hai người chờ bên ngoài nhé, anh vào trong xem sao”.  

 

Anh vừa nói xong thì cổng pháo đài mở ra, Ngô Bình đi vào trong.  

 

Advertisement

Anh vừa vào thì phía trước đã sáng đèn. Có một con quái vật đứng đối diện anh, nó có sáu tay, bốn chân, mỗi tay đều kết thành một ấn.  

 

Con quái vật có ba đầu, mỗi đầu nhìn về một hướng, mỗi mặt một biểu cảm, cái tức giận, cái bi thương, cái vui vẻ.  

 

Khi Ngô Bình nhìn thấy nó thì biết thực lực của nó chắc chắn cũng là ngang cấp cường gải kỷ nguyên, không hề dễ đối phó chút nào.  

 

Một tay của con quái vật nắm chặt, một ảo ánh đã xuất hiên trước mặt Ngô Bình rồi tấn công anh.  

 

Võ đạo của Ngô Bình đã đạt đến trình độ không thể tin được, anh vung một tay lên và tung một quyền ra.  

 

Uỳnh!  

 

Một tiếng động lớn vang lên, Ngô Bình biến mất, nửa thân con quái vật tê rần, cùng với đó là không thấy anh đâu nữa.  

 

Lúc này, Ngô Bình đã hoá thành một cơn gió rồi hoà vào môi trường xung quanh, con quái vật có phát hiện đằng trời.  

 

Phập!  

 

Ngô Bình đấm một cú vào một cái đầu của con quái vật, làm đầu nó nổ tung, nó vung tay lên định bắt anh nhưng chỉ chộp được không khí.  

 

Rắc!  

 

Một cái chân xuất hiện đạp gãy hai chân của con quái vật, cùng lúc đó nó cũng ăn một đấm vào bụng.  

 

Nó nhảy lên cao, nhưng Ngô Bình đã bất ngờ xuất hiện rồi đấm nát cái đầu thứ hai của nó.  

 

Lần này, Ngô Bình không trốn nữa mà tấn công trực diện luôn.  

 

Sau nhiều tiếng động lớn, con quái vật đã bị đánh bay rồi rơi xuống đất. Tay và chân của nó đã đứt lìa, cái đầu còn lại cũng bị đánh nghoẹo sang một bên.  

 

Cái đầu một mắt bay ra, nó chỉ có đúng một cái đầu cắm trên cổ, phía dưới nữa là các sợi sơ phát sáng.  

 

“Chúc mừng cậu đã qua bài kiểm tra, bây giờ cậu có thể mang pháo đài này đi. Sau đó hoàn thành hai nhiệm vụ thì sẽ lấy được hết mọi thứ ở đây”.  

 

Ngô Bình: “Giờ cho tôi biết hai việc kia là gì được chưa?”, anh hỏi.  

 

Cái đầu một mắt: “Việc thứ nhất là tìm con gái của chủ nhâ rồi đưa cô ấy đến pháo đài một cách an toàn”.  

 

Ngô Bình: “Tiên sinh Bắc Minh có một cô con gái ư?”  

 

“Đúng”.  

 
 
Chương 4782


 Ngô Bình: “Nếu cũng là cường giả thì cần gì được bảo vệ?”  

 

Cái đầu một mắt: “Khi cô ấy gặp nguy hiểm thì chỉ có vào đây mới thoát nạn được”.  

 

Ngô Bình: “Được rồi, tôi sẽ thử. À, khi tôi làm xong việc này thì sẽ được gì?”  

 

Cái đầu một mắt: “Trong pháo đài có nhiều vật quý lắm, cậu có thể chọn tuỳ ý”.  

 

Advertisement

Cái đầu một mắt vừa nói xong thì cảnh vật trước mắt Ngô Bình thay đổi. Anh đã xuất hiện trong một thế giới lớn, trước mặt là một khe núi có linh khí dồi dào.  

 

Ngô Bình hỏi: “Ông xưng hô sao nhỉ?”  

 

Cái đầu một mắt: “Tôi là Tử Tinh”.  

Advertisement

 

Ngô Bình nhìn thấy con ngươi của cái đầu này có màu tím: “Tử Tinh, nơi này do tiên sinh Bắc Minh tạo ra à? Môi trường sống thích thật đấy!”  

 

Tử Tinh: “Tiên sinh đã dùng mảnh vỡ của bảy vũ trụ để tạo thành nơi này và lấy tên là Thất Bảo Giới. Nếu người không mất thì có thể trở thành cường giả cấp vũ trụ rồi”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Đúng là một nơi lý tưởng, sau này tôi có thể đến tuỳ thích không?”  

 

Tử Tinh: “Đương nhiên, sau này cậu là chủ nhân của nơi này rồi mà”.  

 

Ngô Bình: “Tôi dẫn người khác đến được chứ?”  

 

Tử Tinh: “Được, cậu là chủ nên muốn làm gì thì làm”.  

 

Ngô Bình gật đầu rồi đi ra gọi Thiên Tuyết Linh Kiều và A Ly vào.  

 

A Ly nhìn thấy nơi này thì ngạc nhiên nói: “Nơi này thích quá! Em cảm nhận được khí tức của bảy vũ trụ”.  

 

Ngô Bình: “Cảm giác của cô chuẩn đấy, đây là Thất Bảo Giới do tiên sinh Bắc Minh dùng mảnh vỡ của bảy vũ trụ tạo thành”.  

 

A Ly: “Không chỉ là mảnh vỡ của vũ trụ đâu, còn có sinh linh trong các vũ trụ ấy nữa, chúng đang bị phong ấn ở đây”.

Ngô Bình sững người: “Bảy sinh linh mạnh mẽ ư?”  

 

A Ly: “Vâng, bảy con. Thực lực của chúng chắc đều hơn em, chúng ở cấp vũ trụ rồi”.  

 

Ngô Bình vô cùng kinh ngạc: “Tiên sinh Bắc Minh phong ấn chúng kiểu gì vậy?”  

 

Tử Tinh xuất hiện: “Tiên sinh từng trải qua nhiều cuộc kỳ ngộ nên chuyện này cũng bình thường thôi”.  

 

Thần niệm của Ngô Bình có thể che phủ đến nơi rất xa ở Thất Bảo Giới, loáng cái anh đã phát hiện ra một bảo địa, vì thế đã dẫn Thiên Tuyết Linh Kiều và A Ly bay đến đó.  

 

Khi họ bay lên cao, Thiên Tuyết Linh Kiều nhìn thấy cảnh vật bên dưới xong thì ngạc nhiên hô lên: “Nhiều dược liệu quá!”  

 

Tử Tinh cũng bay theo rồi nói: “Thất Bảo Giới có bảy ruộng thuốc, mỗi ruộng đều trồng dược liệu quý của một vũ trụ”.  

 

Ngô Bình sáng mắt lên rồi vội vàng đáp xuống. Bên dưới chân anh là những cây thuốc cao quá nửa người, cây đều kết quả màu đen đỏ to như quả hạch đào và toả ra mùi thuốc thơm nồng.  

 

Anh hái một quả xuống ngửi rồi cắn một miếng để cảm nhận dược lực. Vài phút sau, làn da của anh đã liên tục đổi màu ba lần, làm anh không khỏi cười phá lên.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều vội hỏi: “Huyền Bình, thuốc này thế nào?”  
 
Chương 4783


Sau khi nếm thử vài vị thuốc, Ngô Bình đã lấy roi Bách Thảo ra rồi bắt đầu gom dược lực. Anh vung roi Bách Thảo lên thì dược liệu trong phạm vi trăm dặm đều rung lên, dược lực bên trong chúng đều không ngừng bị roi Bách Thảo hấp thu và tiến vào không gian khác nhau.  

 

Cứ thế, Ngô Bình đã bay một vòng ở ruộng thuốc này và gom được rất nhiều dược lực. Các dươc lực mà roi Bách Thảo hấp thu được thì Ngô Bình cũng có thể cảm nhận, hơn nữa anh còn có thể phân loại, chứ không cần nếm thử từng cây.  

 

Xong xuôi, nhóm Ngô Bình đã rời khỏi Thất Bảo Giới, sau đó anh vẫy tay một cái, pháo đài đã thu nhỏ rồi được anh cất đi.  

 

Bọn họ tiếp tục đi xuyên qua khu rừng, loáng cái Ngô Bình đã ngửi thấy một hương thơm lạ. Anh đi về phía phát ra mùi hương thì nhìn thấy một cái giếng cổ. Cái giếng này cao nửa mét, miệng giếng có đường vân cổ kính, bên trong không ngừng phun nước ra. Nhưng nước giếng vừa chạm đất thì đã biến mất, như bị mặt đất hút mất.  

Advertisement

 

Quanh cái giếng mọc rất nhiều dược liệu, ít cũng phải trên chục nghìn mẫu, hơn nữa càng gần giếng thì chất lượng của dược liệu càng cao, chúng đã thu hút ánh nhìn của Ngô Bình.  

 

“Hay quá! Xem ra nước của giếng này rất thích hợp cho thực vật phát triển”.  

Advertisement

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Huyền Bình, chẳng lẽ lại là nước thần Thái Sơ à?”  

 

Ngô Bình: “Nhìn là biết ngay”.  

 

Anh đáp xuống cạnh giếng rồi vốc nước lên, nhưng nước vừa chạm tay anh thì đã biến mất ngay. Cùng lúc đó, anh cũng cảm nhận được có một luồng sức mạnh đang thuận theo đôi tay và chảy vào trong người mình.  

 

“Nước sinh mệnh”, Ngô Bình sáng mắt lên.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Nước sinh mệnh ư?”  

 

Ngô Bình nghiêm túc nói: “Nước sinh mệnh có tác dụng rất tốt với tu sĩ, nó có thể tăng lực sinh mệnh cho tu sĩ lên vô hạn, đúng là vật quý!”  

 

Đột nhiên có một luồng khí tức ập tới gần họ, A Ly lập tức bay lên cao rồi cười lạnh nói: “Nó vẫn đến kìa”.  

 

Ngô Bình không nhiều lời mà giữ chặt miệng giếng rồi nói: “Lên nào!”  

 

Uỳnh!  

 

Mặt đất rung lên, cái giếng đã bị Ngô Bình chuyển vào trong vũ trụ nhỏ của mình. Cùng lúc đó, A Ly và một bóng xám đang chiến đấu với nhau, trên không vang tiếng những tiếng động mạnh.  

 

Ngô Bình nhìn thì thấy A Ly không hề yếu thế nên nhanh chóng lấy roi Bách Thảo ra để hấp thu dược lực ở gần đây. Chờ anh xong việc thì trận chiến của A Ly đã đến hồi máu lửa, hai tia sét liên tục va chạm và phát ra những tiếng nổ lớn.  

 

Ngô Bình hô lên: “Này, đừng đánh nữa, giếng mất rồi”.  

 

Một tia sét trong đó khựng lại rồi hoá thành một con quái vật xấu xí với bộ lông màu vàng. Nhưng nó vẫn có tay và chân, chỉ là lông dày quá nên đã che mất nên chỉ còn nhìn thấy mỗi đôi mắt.  

 

Thấy cái giếng không còn nữa, con quái vật tức tối lườm Ngô Bình rồi định xông tới, nhưng đã bị A Ly cản lại.  

 

Ngô Bình: “A Ly, xuống đi”.  

 

A Ly đáp đất, còn con quái vật cũng chầm chậm đáp xuống phía xa, nhưng nó vẫn trợn mắt trừng Ngô Bình.  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom