Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 4724


 Nhưng hắn ta chưa kịp thực hiện xong động tác thì đòn tấn công thứ hai của Ngô Bình đã đến, lần này anh tấn công cái búa.  

 

Cheng!  

 

Một tiếng động vang lên, cái búa vỡ làm ba đoạn rồi bay ra xa, người đàn ông thấy thế thì lập tức hoảng sợ.  

 

“Xin tha mạng cho tiểu nhân, tiểu nhân sai rồi!”, hắn quỳ xuống đất rồi dập đầu với Ngô Bình.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Anh định động vào người phụ nữ của tôi cơ mà? Định dùng tay nào?”  

 

“Tiểu nhân không dám!”  

 

Advertisement

Ngô Bình nổi giận: “Nói mau!”  

 

Chát!  

 

Anh tát cho hắn một cái đến bật máu.  

 

Người đàn ông run lên nhưng không dám đánh trả, sau đó vội vàng giơ tay trái lên: “Tay này ạ, tiểu nhân sẽ chặt đứt nó”.  

 

Nói rồi, hắn lấy một cái rìu nhỏ ra rồi chắt đứt tay trái của mình, máu tươi bắn ra. Nhưng kỳ lạ là máu chỉ chảy một lát là ngừng, vết thương cũng nhanh chóng biến mất.  

 

Thấy thế, Ngô Bình híp mắt lại hỏi: “Hình như thể chất của anh rất đặc biệt, ở đây không thể hồi phục vết thương được đâu. Có phải một lát nữa tay trái của anh sẽ mọc lại không?”  

 

Người đàn ông không dám giấu mà nói: “Xin công tử tha mạng, tiểu nhân sai rồi”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Có phải thể chất của anh là Thiên Kiếp Bất Tử không?”  

 

Người đàn ông nghe thấy thế thì tròn mắt nói: “Sao công tử biết?”  

 

Ngô Bình: “Mỗi kỷ nguyên chỉ sinh ra một đến hai người có thể chất như anh rồi, hiếm lắm đấy. Thế này đi, tôi sẽ không giết anh, nhưng anh phải cho tôi 500 cân máu của anh”.  

 

Người đàn ông nghe xong thì suýt ngất: “Không được đâu ạ, máu trên người tôi chưa quá nổi 150 cân, cho công tử nhiều thế thì tôi phải chết ba lần mới đủ”.  

 

Ngô Bình: “Không sao, tôi có Sinh Huyết Đan đây, anh vừa uống vừa đưa máu cho tôi. Chờ đi hết con đường này, chắc là đủ số tôi cần thôi”.  

 

Người đàn ông đảo mắt hỏi: “Công tử, máu của tôi không đáng tiền, hay tôi cho công tử thịt của tôi nhé”.  

 

Ngô Bình cười khẩy: “Đừng giở trò khôn lỏi với tôi, máu của anh là giá trị nhất”.  

 

Người đàn ông: “Công tử, thế anh lấy chậm chậm thôi nhé, không tôi sợ không sản sinh máu kịp”.  

 

Ngô Bình lấy một nắm đan dược ra rồi nhét vào miệng hắn ta: “Yên tâm, cùng lắm mà mười tiếng nữa, tôi sẽ lấy đủ lượng máu cần”.  

 

Nói rồi, anh lấy một cái ống ra rồi cắm một đầu vào mạch máu của người đàn ông, đầu còn lại thì cắm vào một cái thùng lớn rồi bắt hắn xách thùng. Người đàn ông mếu máo vừa hút máu ra vừa phải vác cái thùng đi theo Ngô Bình.  

 

Họ đi được một đoạn thì người đàn ông thấy tốc độ sản sinh máu tương đương với lượng máu bị rút đi, vì thế hắn thở phào một hơi, ít ra không ảnh hưởng đến tính mạng.

Ngô Bình và Thiên Tuyết Linh Kiều lại đi tiếp thì thấy hai bên con đường cát vàng thẳng tắp bắt đầu xuất hiện 12 ngã rẽ. Nơi mà 12 ngã rẽ này đi tới rất mù mờ, nhìn không rõ cảnh vật.  
 
Chương 4725


 Thiên Tuyết Linh Kiều: “Huyền Bình, thật ra anh không cần phải tha cho hắn”.  

 

Ngô Bình: “Con đường Chân Thánh có vô vàn nguy hiểm, hắn có sống được hay không thì phải dựa vào chính mình”.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều nhìn các ngã rẽ rồi nói: “Các ngã rẽ này nối liền với thời không đặc biệt của con đường Chân Thánh, mỗi thời không đều khác nhau”.  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Hay mình cứ chọn đại đi”.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Các thời không này đều rất nguy hiểm, hầu hết mọi người bước trên con đường Chân Thánh đều cố gắng đi vào thời không đằng sau để tìm tòi và có thu hoạch lớn hơn”.  

 

Ngô Bình: “Nếu vậy thì đương nhiên mình cũng phải vào”.  

Advertisement

 

Thiên Tuyết Linh Kiều cười nói: “Nếu anh muốn đi thì em cũng đi”.  

 

Vì thế, Ngô Bình đã chọn đại một ngã rẽ rồi cả hai cùng đi về phía đó.  

 

Họ đi được một đoạn thì phía sau có hai người đi tới, khi nhìn thấy nhóm Ngô Bình thì một người trong số đó cười lạnh nói: “Ngã rẽ này thông tới Di La Giới, các sinh linh ở đó đều rất độc ác, hai người đó mà đi tiếp thì chết là cái chắc”.  

 

“Cái loại ngu dốt này thì chết cũng đáng, chúng ta càng bớt được đối thủ cạnh tranh”, tên còn lại nói. Sau đó, hai bọn họ đi tiếp trên trục đường chính.  

 

Ngô Bình và Thiên Tuyết Linh Kiều đi tiếp thì nhìn thấy một cánh cửa lớn màu tím đóng chặt. Ngô Bình giơ tay ra ấn thì cánh cửa tự mở, một luồng sáng chiếu ra rồi ôm trọn lấy hai người.  

 

Sau đó, cả hai đã biến mất. Ngô Bình và Thiên Tuyết Linh Kiều đã được rất nhiều tia sáng ôm lấy.  

 

Cùng lúc đó, năng lượng sinh mệnh trong người họ đã chảy ra ngoài, còn họ thì mất ý thức.  

 

Khi Ngô Bình tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường cũ kỹ, hai bên là vách tường bằng gạch, trời đang rất lạnh, anh vừa mở mắt ra đã bị lạnh đến mức run cầm cập, sau đó còn ngửi thấy mùi nước tiểu.  

 

Trên cửa sổ rách tán được dán một lớp giấy nhưng vẫn thủng mấy lỗ, gió rét căm cứ thể thổi vào, Ngô Bình bắt đầu chảy nước mũi.  

 

Anh sững người, không hiểu tại sao mình lại bị lạnh, hơn nữa cũng không rõ đây là đâu.  

 

Lúc này chợt có các ký ức xuất hiện trong đầu anh, các ký ức này và lạ lẫm vừa quen thuộc, chúng thuộc về cơ thể hiện giờ của anh.  

 

Thì ra ý thức và lực sinh mệnh của anh đã chuyển vào cơ thể hiện tại bằng một cách nào đó. Thế giới mà anh đang sống bây giờ có tên là Sâm La Giới, ở đây có rất nhiều yêu vật kỳ dị, con người chỉ có khu vực sống hạn hẹp, ngoài khu vực sống này ra thì mọi nơi ở đây đều rất nguy hiểm.  

 

Nhưng tài nguyên và đất đai ở đây có hạn, hơn nữa còn bị nhiều người chiếm đóng, như chủ thể này của anh thì chỉ sống được ngày nào hay ngày đó.  

 

“Thế giới này đúng là quỷ dị, lại chuyển sinh mệnh của mình vào một cơ thể khác”, Ngô Bình thở dài một hơi rồi thử điều động sức mạnh, nhưng anh chợt phát hiện mình đã mất hết sức mạnh rồi.  

 

Anh ngây ra một lát thì biết phải chấp nhận sự thật, vì thế đành đứng dậy. Giờ anh chỉ là một cậu thiếu niên gầy gò 17 tuổi.  

 

Chủ của cơ thể này tên là Trương Phúc Toàn.  
 
Chương 4726


Mấy hôm trước, Trương Phúc Toàn nhìn thấy Đinh Hương - con gái của địa chủ. Cô gái này rất xinh đẹp, Trương Phúc Toàn vừa nhìn đã nhung nhớ ngày đêm.  

 

Nhưng cậu ấy có thân phận thấp kém, không biết kiếm tiền, cho nên đại tiểu thư không thèm để mắt tới. Nhưng Trương Phúc Toàn không chịu bỏ cuộc, cứ đêm đến lại lén đến cửa sổ phòng của tiểu thư để nhìn trộm, kết quả vừa chọc thủng một lỗ trẻn cửa sổ thì đã bị người đi tuần đêm bắt được và đánh cho một trận.  

 

Ăn đòn xong thì Trương Phúc Toàn chỉ còn thoi thóp, sau đó được người ta ném về nhà.  

 

Advertisement

Mùa đông lạnh giá, Trương Phúc Toàn chỉ còn hơi tàn, cuối cùng không chịu được nữa nên đã trút hơi thở cuối cùng. Tiếc là trước khi chết, cậu ấy vẫn còn mơ đến con gái của địa chủ.  

 

Ngô Bình có được ký ức của cậu ấy xong thì cũng thấy đau lòng và đồng cảm, như thể đây cũng chính là nỗi đau của mình.  

 

Advertisement

Trương Phúc Toàn không biết chữ, cũng không có bạn bè, cả đời chỉ sống trong hiu quạnh. Vì thế trong ký ức của cậu ấy, Ngô Bình không tìm thấy thứ gì quý cả. Anh chỉ biết trấn này là một nơi an toàn, ra khỏi trấn thì sẽ gặp đủ các con yêu quái đáng sợ, con người không phải đối thủ của chúng.  

 

Lúc này, Ngô Bình phát hiện trên người mình có một tră vết roi, máu thịt lẫn lộn. Nếu không chữa trị thì có thể anh cũng có kết cục như Trương Phúc Toàn là chết ở cái nơi tồi tàn này.  

 

“Đúng là đen đủi”, anh thở dài một hơi rồi đi đôi giày rách vào rồi bước ra ngoài.  

 

Cơ thể hiện giờ của anh rất yếu, đi bước nào là đau bước ấy, đầu váng mắt hoa, nhưng anh vẫn cắn răng bước ra ngoài rồi mở cửa.

Bên ngoài cửa, là một sân viện đổ nát, khắp nơi đầy đồ đạc, cửa lớn cũng đã hư, chỉ có nửa cánh cửa dùng được.  

 

Ngô Bình đi vài bước đã thở hồng hộc, người cũng ướt đẫm mồ hôi, chân run lẩy bẩy.  

 

“Tìm chút gì ăn trước đã, mệt quá rồi”. Anh nói trong lòng.  

 

Ước chừng một phút, anh mới chậm rãi đi đến được cửa lớn, sau đó lại dừng lại nghỉ ngơi, lầm bầm nói: “Không biết Băng Hi thế nào rồi?”  

 

Hiện tại, anh cũng không biết tung tích của Diệp Băng Hi, huống hồ bản thân mình cũng khó giữ, cho nên cũng không quan tâm đến cô ta.  

 

Lúc này, mùi thịt bỗng từ xa bay đến, anh ngẩng đầu nhìn thì thấy phía xa có một căn nhà rộng lớn. Bức tường cao chừng bảy tám mét, vô cùng kiên cố. Cách một thời gian, còn lắp đặt một chòi gác và cung tên, dùng để phòng ngừa xâm nhập và kiểm soát tình hình trong ngoài viện.  

 

Ngô Bình cảm thấy không khí hít thở vào phổi rất nóng, cực kỳ khó chịu, tầm nhìn hai mắt cũng mơ hồ. Hiện tại trạng thái cơ thể anh cực kỳ nguy hiểm, không thể kiên trì bao lâu được nữa.  

 

“Nhất định phải nghĩ cách, nếu không sẽ chết mất”. Anh thở dài một tiếng, bước từng bước, khó khăn đi về phía sân viện.  

 

Một bước, hai bước, ba bước… đi được mười mấy bước, trước mắt Ngô Bình tối đen, bịch một tiếng ngã quỵ xuống tuyết.  

 

Ý thức anh rơi vào tăm tối, không biết qua bao lâu, ý thức anh dần dần khôi phục, bên miệng uống một hớp nước canh, hơi ấm. Nước canh vào bụng, thân thể anh mới ấm lên dần.  

 
 
Chương 4727


Thấy Ngô Bình mở mắt, cô gái kinh ngạc hỏi: “Anh Phúc Toàn! Anh tỉnh rồi!”  

 

Ngô Bình dựa theo ký ức, nhận ra cô ấy là một cô con gái khác của địa chủ, tên Dịch Hiểu Nguyệt, là con gái thứ tư của địa chủ, do người vợ thứ ba sinh ra, lúc bảy tuổi trông rất xinh đẹp. Vợ cả cũng có một cô con gái, nhưng lại rất xấu xí, cô ta sinh lòng đố kỵ nên tạt axit vào mặt Dịch Hiểu Nguyệt, biến cô ấy thành dáng vẻ hiện tại.  

 

Dịch Hiểu Nguyệt là cô gái lương thiện trong sáng, nhẫn nhục chịu đựng, nhưng bởi vì gương mặt bị hủy hoại nên bình thường đều không ra ngoài, ngay cả Trương Phúc Toàn cũng chỉ thấy cô ấy hai, ba lần.  

 

Advertisement

Ngô Bình có chút kỳ lạ. sao Dịch Hiểu Nguyệt lại xuất hiện ở đây?  

 

Anh nói: “Tứ tiểu thư, sao cô lại ở đây?”  

 

Advertisement

Dịch Hiểu Nguyệt: “Tôi vừa ra ngoài thì thấy anh ngã dưới tuyết, nên bảo ngời đưa anh vào nhà”.  

 

Ngô Bình vội nói: “Đa tạ tiểu thư cứu mạng!”  

 

Dịch Hiểu Nguyệt khẽ cười: “Anh không cần cảm ơn tôi, tôi biết chuyện của anh. Chậc, tính cách chị hai kiêu ngạo, đương nhiên sẽ không coi trọng ai. Sau này anh đừng như vậy nữa, nếu không lại bị phát hiện, cha tôi nhất định sẽ đánh chết anh”.  

 

Ngô Bình cười khổ: “Hiện tại tôi cũng sắp chết rồi. Tứ tiểu thư, chỗ cô có canh thịt không, tôi muốn uống một chén”.  

 

Dịch Hiểu Nguyệt gật đầu: “Anh đợi chút, tôi bảo người đi làm”.  

 

Dịch Hiểu Nguyệt rời đi, Ngô Bình tự mình ngồi dậy, uống sạch canh thịt, sau đó ngồi xếp bằng, bắt đầu ngồi thiền. Cho dù đổi thân phận anh, thì anh cũng vẫn có thể điều chỉnh khí tức mình, chỉ là tu vi trước kia không còn, phải bắt đầu từ đầu.  

 

Không lâu sau, một luồng khí ấm áp xuất hiện, chỉ là hiện tại anh quá yếu, luồng khí này chỉ có thể di chuyển trong phạm vi nhỏ. Nhưng dù vậy, anh cũng dần dần có chút sức lực.  

 

Chưa đến nửa giờ, Dịch Hiểu Nguyệt đã bưng một chén canh đi vào, bên trong có cơm, rau và thịt gà thái nhỏ.  

 

Ngô Bình vừa đói vừa khát, không lâu sau đã ăn sạch chén canh. Bụng đã có đồ ăn, anh tiếp tục ngồi thiền, lần này chân khí xuất hiện nhiều hơn, anh bắt đầu lượi dụng chân khí trị thương cho mình.  

 

Dịch Hiểu Nguyệt thấy anh ngồi thiền, vẻ mặt bình tĩnh, cũng không làm phiền anh, mà đi sang phòng bên cạnh tiếp tục may vá.  

 

Khoảng chừng hai tiếng sau, Ngô Bình mở mắt, anh lúc này đã khỏe hơn nhiều, ít nhất có thể đi lại bình thường, vết thương cũng không còn đau nữa.  

 

Anh lập tức đứng dậy, nói: “Tứ tiểu thư, cảm ơn cô đã săn sóc, tôi phải đi rồi”.  

 

Dịch Hiểu Nguyệt đi vào, hỏi: “Anh không ở lại thêm sao? Tôi thấy vết thương của anh rất nghiêm trọng”.  

 

Ngô Bình lắc đầu: “Đây là chỗ ở của cô, tôi ở lâu không nên. Ân tình hôm nay, Trương Phúc Toàn tôi sẽ ghi nhớ trong lòng, sau này nhất định sẽ báo đáp”.  

 

Dịch Hiểu Nguyệt cười nói: “Anh không cần báo đáp tôi, sau này sống cho tốt, đừng làm chuyện ngu ngốc nữa”. Nói rồi, cô lấy một đồng tiền ở đầu giường đưa cho Ngô Bình.  

 
 
Chương 4728


 Anh rời khỏi nhà địa chủ từ cửa phụ, lại quay về căn phòng rách nát của mình.  

 

Trong phòng cũng có chút đồ ăn gì, nhưng quần áo trên người anh quá rách nát, hơn nữa cũng chẳng còn nguyên vẹn gì, anh quyết định lên trấn mua chút đồ ăn, rồi mua mấy bộ đồ cũ mặc.  

 

Anh lấy ra một cái bình trong đống đồ trên đầu giường, mở ra thì bên trong có ít tiền, tuy không nhiều, nhưng có thể mua chút đồ ăn đồ mặc.  

 

Advertisement

Anh cầm tiền, khoác một chiếc khăn cũ rồi ra ngoài, đi lên trấn.  

 

Thế giới này rất nguy hiểm, trấn nhỏ anh ở là trung tâm khu an toàn này, bình thường không ai dám rời khỏi khi an toàn, nếu không khả năng cao sẽ chết.  

 

Anh vừa đi vừa suy nghĩ.  

Advertisement

 

“Sâm La Giới này tồn tại có ý nghĩa gì? Tại sao phải đưa ý thức mình vào thân thể một người sắp chết?”  

 

Tuy khoác thêm khăn cũ, nhưng trời quá lạnh, anh đã đông lạnh đến tím tái môi, người run rẩy, vết thương trên người cũng lại đau nhức.  

 

Đi chừng một tiếng đồng hồ, cuối cùng anh cũng lên đến trấn. Trên trấn có hơn vạn người, rất phồn hoa, nhìn thấy nó, thân thể anh như ấm hơn.  

 

Đến cổng trấn, anh nhìn thấy một cửa tiệm bán canh thịt bò, vội vén rèm đi vào. Trong tiệm nhỏ đều là bách tính bình thường đến ăn cơm, ít tiền, quần áo rách nát, cho nên Ngô Bình đi vào, nhân viên chỉ không nóng không lạnh hỏi một câu: “Ăn gì?”  

 

Ngô Bình nhìn giá cả canh thịt bò trên tường, nói: “Một chén canh thịt bò nhỏ, hai cái bánh chiên”.  

 

Đi một tiếng đồng hồ, chút canh thịt ăn lúc trước sớm đã tiêu hóa sạch, anh cần phải bổ sung năng lượng.  

 

Nhân viên rất nhanh đã bưng một chén canh lên, bên trong có mấy miếng thịt, còn lại đều là rau xanh và tàu hũ ky, bún, anh vừa anh vừa ăn bánh.  

 

Ăn xong, anh chùi miệng, để lại bốn đồng tiền rồi rời khỏi tiệm.  

 

Đi chưa đến mấy bước thì đến một cửa tiệm quần áo cũ. Cửa tiệm quần áo cũ, chính là lấy quần áo cũ người khác không mặc nữa để bán, giá cả khá rẻ. Hiện tại Ngô Bình không có nhiều tiền, không thể mua quần áo mới, chỉ có thể mua áo ấm và quần áo cũ ở đây.  

 

Bên trong có mấy khách đang lựa đồ, chủ tiệm cũng không quan tâm, ngồi bên cạnh hút thuốc, uống trà, mắt nhắm hờ.  

 

Ngô Bình tìm được một cái áo bông màu đen, một cái quần bông xám trong đống quần áo vừa bẩn vừa ránh nát, sau đó hỏi giá trả tiền, mặc lên rồi đi.  

 

Hai món đồ cũ cũng có mùi lạ, nói không chừng là lấy xuống từ trên thân người chết. Nhưng bây giờ Ngô Bình không có lựa chọn, cứ bất chấp mua lấy. Cũng may không mắc, tổng cộng cũng chỉ tốn mười đồng tiền.  

 

Mua đồ cũ, ăn cơm xong, tiền trên người anh cũng không còn nhiều, chưa đến hai mươi đồng. Anh đi dạo một vòng trên phố, hy vọng có thể kiếm chút việc gì làm, nếu không sau này kế sinh nhai cũng là vấn đề bận tâm rồi. Tình hình Sâm La Giới này, anh vẫn chưa hiểu rõ, trước mắt phải sống sót, phải có ăn.  

 

Đi một đoạn, anh nhìn thấy một cửa tiệm, có không ít người đến đây bốc thuốc, tiệm thuốc kinh doanh khá tốt.  

 

Anh đảo mắt, ngồi xuống tảng đá trước cửa tiệm thuốc.  
 
Chương 4729


Ngô Bình cười lạnh, anh đứng dậy, nói: “Ai là tá điền nghèo? Tôi là có y thuật tổ truyền!”  

 

Người trung niên không tin chữ nào, cười lạnh nói: “Tên hùm gấu như cậu, cũng dám nói là biết y thuật?”  

 

Ngô Bình: “Ông không tin? Đọc, vậy tôi giúp ông bắt mạch, nếu tôi nói không đúng, ông cứ tát tôi”.  

 

Advertisement

Người trung niên cũng có bản lĩnh, nói: “Được, tôi để cậu bắt mạch”. Nói rồi ông ta đưa tay qua”.  

 

Ngô Bình bắt mạch cho ông ta, anh không có tu vi nhưng y thuật thì vẫn không mất đi. Bắt mạch mười mấy giây, anh nói: “Trên người ông có ba loại bệnh. Thứ nhất là vết thương cũ, có lẽ xảy ra lúc ông còn trẻ, ở trên vai, mỗi ngày đều cảm thấy đau nhức”.  

 

Người trung niên ngây người, lúc còn trẻ đúng là ông ta bị sói hoang cắn trên vai, hơn nữa đến bây giờ vẫn còn đau nhức, sao anh biết chứ, chẳng lẽ là biết y thuật thật sao  

Advertisement

 

Sau đó ông ta hỏi: “Bệnh thứ hai thì sao?”  

 

Ngô Bình: “Bệnh thứ hai của ông thì khá nghiêm trọng. Hiện tại ông không đi tiểu được, lại rất hoảng sợ, hơn nữa mỗi khi ân ái với vợ, đều đau đớn như kim đâm không thể làm được, tôi nói đúng chứ?”  

 

Người trung niên giật mình, vội gật đầu: “Không sai! Thần y, như vậy mà cậu cũng nhìn ra được!”  

 

Ngô Bình cười nói: “Mấy chuyện này đều là chuyện nhỏ. Tôi nói tiếp bệnh thứ ba của ông, ông bị đau nửa đầu, dạo này rất nặng, có lúc buổi tối đau không ngủ được, tôi nói đúng chứ?”  

 

Người trung niên đã xem Ngô Bình như thần y rồi, nói: “Đúng đúng, đều đúng cả! Thần y, những bệnh này tôi đã chữa mấy năm rồi, lúc tốt lúc xấu, cậu lợi hại như vậy, có thể chữa cho tôi được không?”  

 

Ngô Bình: “Đương nhiên. Tôi có thể nói được bệnh của ông, thì có thể chữa được. Nào, tôi đưa ông đi lấy thuốc”.  

 

Đến hiệu thuốc, Ngô Bình phát hiện thuốc ở đây đa phần anh đều không nhận ra. Cũng có nghĩa những thuốc này chỉ tồn tại trong Sâm La Giới, bên ngoài không có.  

 

Vẻ mặt anh vẫn như cũ, nói với người trung niên: “Ông lấy các loại thuốc này, mỗi thứ một ít cho tôi”.  

 

Người trung niên ngây người, mỗi loại lấy một ít? Nhưng khi ông ta nhìn thấy ánh mắt Ngô Bình thì lập tức gật đầu: “Được, đều lấy một ít”.  

 

Hiệu thuốc có hơn năm trăm loại thuốc, lấy hết toàn bộ có chút phiền phức, vì vậy, Ngô Bình bảo mấy người này đem một ít thuốc trộn vào theo từng cân.  

 

Một tiếng đồng hồ sau, anh và người trung niên ôm theo mười mấy bao thuốc rời khỏi hiệu thuốc, đi thẳng về nhà người trung niên.  

 

Người trung niên ở trên trấn, là phú hộ nơi này, sản nghiệp lớn hơn ca Dịch Hiểu Nguyệt một chút.  

 

Lúc này, Ngô Bình đã biết người trung niên tên Tôn Lương Tài, kinh doanh vải dệt, cửa hàng vải lớn nhất trên trấn là của ông ta.  

 

Mời Ngô Bình đến phủ, Tôn Lương Tài cười nói: “Thần y, cậu xem, hiện tại có thể chữa cho tôi được chưa?”  

 

Ngô Bình thản nhiên nói: “Không vội, tôi giúp ông điều phối thuốc trước”.  
 
Chương 4730


Vì thế, anh chọn ra hai mươi mốt loại, để Tôn Lương Tài lấy mười lượng mỗi loại.  

 

Vì thế Tôn Lương Tài lại chạy đến hiệu thuốc bốc thuốc, đưa đến trước mặt Ngô Bình.  

 

Ngô Bình đã chuẩn bị nồi thuốc, đích thân mình tự điều chế. Một giờ sau, anh bảo Tôn Lương Tài uống chén thuốc đầu tiên.  

 

Advertisement

Uống thuốc xong, chưa đến nửa giờ, đầu Tôn Lương tài không còn đau nữa, cảm thấy thân thể nhẹ nhóm, ông ta vui mừng, vội cảm ơn với Ngô Bình.  

 

Ngô Bình nói: “Ông chủ Tôn không cần khách sáo, tôi là thầy thuốc, chữa bệnh cứu người là chuyện nên làm”.  

 

Advertisement

Tôn Lương Tài lại càng tin tưởng Ngô Bình, ông ta cho người chuẩn bị một bộ đồ mới đưa đến, còn cho người chuẩn bị một căn phòng và nước ấm.  

 

Trương Phúc Toàn đời trước đã ba tháng chưa tắm rửa, mùi cơ thể rất nặng, nên Ngô Bình tắm rửa trước, tắm sạch người, sau đó lại thay đồ mới.  

 

Tắm rửa xong, Tôn Lương Tài lại cho người đưa đến bốn món một canh mời anh.  

 

Ngô Bình cũng không khách khí, ăn uống no say, rồi ngồi thiền trong phòng luyện khí.  

 

Tu luyện cả buổi tối, thương thế anh đã khỏe hơn phân nửa, kinh mạch cũng đã thông không ít. Anh bây giờ đã mạnh hơn người thường rất nhiều rồi.  

 

Khi mặt trời ló dạng, anh đột nhiên phát hiện chân khí trong người bắt đầu không thể kiểm soát được, như thể có một sức mạnh thần bí nào đó đang ảnh hưởng lên nó vậy.  

 

Bỗng chốc, thân thể anh cứng đờ nằm trên mặt đất, không thể động đậy, kinh mạch đau đớn như kim châm. Anh kinh ngạc, biết cứ như vậy có khả năng sẽ chết!  

 

Vì thế anh dùng hết sức khống chế thân thể, mấy phút sau, anh đập mạnh đầu mình vào góc bàn.  

 

“Bốp!”  

 

Máu tươi tuôn ra, nhưng vừa đập vào, chân khí đi ngược lên não đã bị cắt đứt, anh khôi phục lại một phần khả năng vận động của mình.  

 

Sau đó, anh không ngừng đập từng bộ phận khác trên người mình vào góc bàn, một lần, hai lần, mười lần! Mỗi khi va chạm chân khí sẽ bị cắt đứt một bộ phận, dần ần, chân khí đã khôi phục lại, anh cũng đoạt lại quyền kiểm soát chân khí. Hơn nữa, sau khi chân khí quay về, rõ ràng đã mạnh hơn ba phần.  

 

“Chuyện gì vậy?”. Trong lòng anh vẫn còn sợ hãi, vừa xoa những bộ phần vừa va chạm vừa lầm bầm nói.  

 

Thoáng chốc, anh cũng không nghĩ ra được nguyên do, nhưng anh cũng không dám tu luyện nữa.  

 

Sáng sớm, anh ăn bữa sáng phong phú do Tôn Lương Tài cho người đem đến, sau đó tiếp tục nấu thuốc cho ông ta. Lần này, anh nấu ba chén, lần lượt trị ba bệnh của ông ta, hiệu quả vẫn rất tốt.  

 

Đến trưa, lại quay về phòng tu luyện. Lần này, anh tu luyện chừng nửa tiếng đồng hồ thì tình huống kia lại xảy ra.  
 
Chương 4731


Nghĩ đến khả năng này, anh quyết định thử lại một lần. Lần này, anh bảo Tôn Lương Tài tìm một thợ mộc đến, làm cho anh một cái cọc gỗ. Cọc gỗ cao hai mét, bên trên lắp một vài cọc gỗ to chừng cánh tay, đầu ngoài tròn, khoảng chừng năm mươi cái.  

 

Cọc gỗ làm xong, đã là buổi tối. Anh cho Tôn Lương Tài uống thuốc xong thì bắt đầu tu luyện.  

 

Lần này tu luyện chưa đến một giờ thì chân khí lại hỗn loạn. Anh đứng trước cọc gỗ, thân thể đập vào các cọc gỗ nhỏ cố định trên đó.  

 

Advertisement

Vị trí va chạm bị kích thích, chân khí đứt đoạn, anh lại tấn công đến vị trí thứ hai. Cứ như vậy, thông qua việc va chạm các bộ phận, Ngô Bình lại ngăn lại chân khí hỗn loạn.  

 

Khi chân khí trấn định lại, Ngô Bình cảm thấy nồng độ chân khí lại tăng thêm ba phần. Chân khí mạnh mẽ di chuyển trong thân thể anh, thuận thế lại đả thông thêm nhiều kinh mạch.  

 

Advertisement

Liên tiếp mấy lần gặp cảnh chân khí hỗn loạn, Ngô Bình đại khái cũng đoán được nguyên nhân. Thế giới này vô cùng hỗn loạn, bất kỳ tu hành nào cũng có nguy hiểm. Hơn nữa hỗn loạn cũng có một điểm tốt, chính là có thể tăng tốc nâng cao tu vi, thực ra đây chính là tiến hóa nhanh chóng.  

 

Sau nửa đêm, Ngô Bình ngủ một giấc.  

 

Ngày hôm sau anh thức dậy, Tôn Lương Tài đã đến thăm hỏi, vẻ mặt ông ta tươi cười. Vốn dĩ, ông ta không chỉ không còn đau đầu, mà vấn đề phương diện kia cũng đã giải quyết hoàn toàn. Đêm qua, ông giày vò vợ mình cả tiếng đồng hồ, hai bên đều thỏa thích.  

 

“Thần y Trương, đại ơn không cảm tạ hết! Đây là chút lễ mọn, vui lòng nhận cho”. Sau lưng ông ta có mấy người đi ra, đem một mâm tiền đặt trước mặt Ngô Bình.

Một đồng tiền bạc có thể đổi lấy năm trăm tiền đồng, sức mua khá lớn. Lễ cảm ơn của Tôn Lương Tài là mười xâu tiền bạc. Mỗi một xâu do năm mươi đồng tiền bạc xâu thành và được bọc trong giấy. Nói cách khác, Tôn Lương Tài đưa thẳng cho anh năm trăm đồng tiền bạc.  

 

Ngô Bình cười nói: “Ông chủ Tôn, ông đưa tôi nhiều tiền quá rồi”.  

 

Tôn Lương Tài cười ha hả: “Trương thần y, thật ra tôi có chuyện cần cậu giúp. Ông Hoàng trên trấn không được khỏe, cậu có thể qua đó xem bệnh giúp ông ta không?”  

 

Ngô Bình biết, Tôn Lương Tài này có lẽ là muốn nịnh bợ ông Hoàng đó, vì vậy mới chịu bỏ ra một số tiền lớn như thế này. Tất nhiên, nếu như anh có thể chữa khỏi cho ông Hoàng, cái lợi mà anh nhận được chắc chắn còn hơn cả năm trăm đồng tiền bạc.  

 

Anh khẽ mỉm cười rồi nói: “Đương nhiên là được. Không biết ông Hoàng đó là người như thế nào?”  

 

Tôn Lương Tài: “Ông Hoàng là đội trưởng đội phòng vệ của trấn này, hơn một trăm người của quân phòng vệ ở trong trấn đều thuộc sự quản lý của ông ta. Ngoài ra, tất cả các giao dịch kinh doanh trong toàn trấn đều cần có sự đồng ý của ông Hoàng mới được”.  

 

Ngô Bình gật gật đầu: “Được, lúc nào tôi cũng có thể qua đó”.  

 

Tôn Lương Tài cười nói:” Vậy vất vả cho thần y rồi”.  

 

Sau đó, ông ta lại mời Ngô Bình đi ăn sáng, bữa sáng rất thịnh soạn, mười món khai vị, sáu món điểm tâm, ba loại canh, mùi vị đều rất tuyệt.  

 

Vừa ăn thức ăn, Ngô Bình tranh thủ hỏi Tôn Lương Tài: “Ông chủ Tôn, tại sao mấy quái vật ở bên ngoài lại không vào thị trấn?”  

 

Những chuyện này anh vẫn cứ nghĩ mãi không thông, lập tức hỏi dò luôn.  

 

Tôn Lương Tài cười nói: “Thật ra tôi cũng không hiểu lắm, chỉ là nghe ông Hoàng từng nói một lần, trấn của chúng ta là địa bàn của một vị cường giả nào đó, những yêu quái khác không dám vào”.  
 
Chương 4732


 Ngô Bình: “Ông nói đúng. Tôi cũng chỉ là muốn ra ngoài xem sao”.  

 

Tôn Lương Tài nói: “Mặc dù giữa các khu vực cũng có đường sá, nhưng nhất định phải có người hộ tống mới được. Nhưng trấn nhỏ của chúng ta không có người hộ tống, chỉ có thể tự mình mạo hiểm, vì vậy về cơ bản là không thể ra ngoài, đều phải đợi thương nhân nơi khác đi qua, sau đó trao đổi một số hàng hóa với họ”.  

 

Ngô Bình: “Vải vóc của ông chủ Tôn trao đổi như thế này sao?”  

 

Advertisement

Tôn Lương Tài cười nói: “Đúng vậy. Nhưng mà làm vậy thì tiền kiếm được ít lắm, dù sao người ta cũng là phía chủ động, họ muốn ra giá như nào, chúng ta cũng nghe theo. Tôi nghe nói, giá cả vải vóc ở bên ngoài chỉ bằng một phần mười ở chỗ chúng ta. Mà sản phẩm đặc biệt phía chúng ta bán ra bên ngoài, giá cả cũng có thể tăng lên mười lần. Ôi, thật ghen tị với những thương nhân đi khắp bốn phương, thực lực của họ lớn mạnh, có thể đối đầu với quái vật ở bên ngoài!”  

 

Ngô Bình: “Ông chủ Tôn hiểu bao nhiêu về những quái vật ở bên ngoài?”  

 

Advertisement

Tôn Lương Tài dừng lại một lát: “Từng nghe thương nhân qua đường nhắc đến vài lần. Quái vật ở bên ngoài đủ các loại, có quái vật do người biến thành, cũng có quái vật do động vật biến thành, thậm chí còn có quái vật do thực vật và đồ vật biến thành, tóm lại loại gì cũng có. Thực lực của những quái vật đó rất mạnh, người hộ tống cũng cố gắng tránh đi, thông thường họ không muốn phát sinh xung đột với bọn chúng”.  

 

Đương nhiên những thứ mà Tôn Lương Tài biết cũng có hạn, Ngô Bình nghĩ nếu như qua chỗ ông Hoàng thì sẽ hỏi kỹ ông ta.  

 

Ăn cơm xong, Tôn Lương Tài nói chiều mới đến nhà ông Hoàng, Ngô Bình bèn nói ra ngoài một chuyến. Anh đến quầy thuốc lấy mấy loại thuốc, sau đó thuê một chiếc xe ngựa, quay lại chỗ ở.  

 

Lần này trở về, anh phải cảm ơn Dịch Hiểu Nguyệt. Nếu không phải là cô gái tốt bụng này, anh đã chết cóng trên đường rồi.  

 

Trước đây Trương Phúc Toàn là tá điền của nhà họ Dịch, vì vậy khi anh ta xuất hiện ở cửa, mấy tên canh cổng đều rất ngạc nhiên. Trương Phúc Toàn đổi một quần áo mới, rửa mặt gội đầu, dường như biến thành một người khác, đặc biệt là khí chất của anh ta, khác rất nhiều so với bộ dạng rụt rè trước đây.  

 

Ngô Bình đưa cho mỗi tên canh cổng vài đồng tiền đồng, anh cười nói: “Tôi vào tìm Tứ tiểu thư”.  

 

Hai tên này nhận lấy tiền, cười hỏi: “Phúc Toàn, cậu nhặt được tiền sao? Với lại cậu tìm Tứ tiểu thư có chuyện gì?”  

 

Ngô Bình: “Tứ tiểu thư nhờ tôi giúp cô ấy mang ít thuốc nên tôi mang qua đây”.  

 

Hai tên này cũng không làm khó, hỏi vài câu rồi cho anh vào trong.  

 

Anh đi thẳng đến trước cửa phòng của Tứ tiểu thư rồi gõ cửa, cửa mở ra, người mở cửa chính là Dịch Hiểu Nguyệt. Khi cô ấy nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Ngô Bình thì không khỏi sửng sốt.  

 

“Phúc Toàn?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Tứ tiểu thư, tôi đến cảm ơn cô. Mấy loại thuốc này có thể chữa khỏi vết thương trên mặt cô”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Vào phòng rồi nói”.  
 
Chương 4733


 Tứ tiểu thư rất ngạc nhiên: “ Phúc Toàn, sao anh có nhiều tiền thế? Với lại, anh học y thuật ở đâu vậy?”  

 

Ngô Bình nói: “Tứ tiểu thư, sau này có cơ hội tôi sẽ nói cho cô biết những chuyện này, cô bảo trọng”.  

 

Sau khi tạm biệt Tứ tiểu thư, Ngô Bình lại ngồi xe ngựa quay trở lại trấn.  

 

Trở về một lúc thì Tôn Lương Tài đưa anh đến thăm ông Hoàng. Ông Hoàng là đội trưởng đội phòng vệ của trấn này, tên là Hoàng Thù, là một cao thủ có võ thuật, nghe nói mười mấy người đàn ông vạm vỡ cũng không thể đến gần đao của ông ta, đao thương kiếm kích loại nào cũng tinh thông.  

Advertisement

 

Đến Hoàng phủ, Ngô Bình phát hiện nơi ở của nhà họ Hoàng lớn gấp mấy lần nhà của Tôn Lương Tài, chỉ riêng môn lâu đã cao hơn hai mươi thước, vô cùng tráng lệ.  

 

Mấy tên canh cổng đi thông báo, Tôn Lương Tài nói khẽ: “Ông Hoàng luyện võ xảy ra chuyện, cơ thể thường xuyên cứng ngắc”.  

 

Advertisement

Nghe cách nói này, trong lòng Ngô Bình có chút suy nghĩ, lẽ nào Hoàng Thù này cũng giống như anh, xảy ra hỗn loạn lúc tu luyện chân khí?  

 

Không bao lâu sau, hai người được mời đến phòng khách, một người đàn ông vạm vỡ cao khoảng một mét chín ngồi trên ghế, sắc mặt tái xanh.  

 

Ngô Bình vừa bước vào thì đã cảm nhận được khí tức của người này vẫn ở trạng thái hỗn loạn.  

 

Tôn Lương Tài vội vàng chắp tay: “Hoàng đại nhân, vị này chính là Trương thần y mà tôi mời đến. Bệnh của tôi chỉ cần hai liều thuốc của anh ấy là đã khỏi rồi”.  

 

Người đàn ông vạm vỡ này chính là Hoàng Thù, ông ta nhìn Trương Phúc Toàn, phát hiện anh rất trẻ, ông ta bèn hỏi: “Cậu tên là gì?”  

 

Ngô Bình: “Bẩm đại nhân, tại hạ tên Trương Phúc Toàn”.  

 

Hoàng Thù: “Trương thần y, cậu biết tôi đã mắc bệnh gì không?”  

 

Ngô Bình lại liếc mắt nhìn: “Nếu như tôi không nhìn lầm, có lẽ là chân khí hỗn loạn, đã làm kinh mạch xung đột, dẫn đến khí huyết chảy ngược, cơ thể khó chịu”.  

 

Hoàng Thù lấy làm kinh hãi, sau đó cười ha hả: “Hay lắm! Quả nhiên cậu có bản lĩnh. Vậy cậu chữa được không?”  

 

Ngô Bình: “Đương nhiên là được”.  

 

Hoàng Thù gật đầu: “Làm phiền cậu rồi”.

Bản thân Ngô Bình có rất nhiều phương pháp xử lý chân khí hỗn loạn, anh bước đến trước mặt Hoàng Thù, tay trái bắt mạch, tay phải đưa lên cao.  

 

Bỗng dưng, anh ấn ngón cái của tay phải lên vai Hoàng Thù, vai Hoàng Thù liền nhẹ nhõm, luồng chân khí hỗn loạn cũng biến mất, không còn làm loạn nữa.  

 

Ngô Bình lại tiếp tục ấn thêm mấy cái nữa, chân khí hỗn loạn trong người Hoàng Thù dần biến mất, cuối cùng thì trở lại bình thường.  

 

Ông ta vừa bất ngờ vừa vui mừng, nói: “Cậu em đúng là thần y”.  

 

Ngô Bình: “Cách này chỉ chữa được tạm thời không trị được lâu dài”.  

 

Hoàng Thù: “Vậy có thể trị dứt được không?”  

 

Ngô Bình lắc đầu: “Tạm thời tôi vẫn chưa có cách trị khỏi hẳn, có điều tôi có thể chỉ ông làm sao đối phó khi chân khí hỗn loạn”.  

 
 
Chương 4734


 Việc phán đoán huyệt vị cần có kiến thức y học phong phú, Ngô Bình không cách nào dạy hết, chỉ có thể dạy một số điểm quan trọng. Chỉ cần chọc đứt ở những điểm đó thì chân khí sẽ không thể làm loạn nữa, từ đó sẽ dần dần bị khống chế.  

 

Sau khi cột gỗ được làm ra, Hoàng Thù liền dùng thử. Dựa theo chỉ dẫn của Ngô Bình, ông ta lại chọc đứt đường đi của chân khí hỗn loạn, lần trải nghiệm này khiến ông ta càng thấy tin tưởng Ngô Bình hơn, tôn anh làm thần y.  

 

Tối đó, Hoàng Thù mở tiệc linh đình, nhiệt tình tiếp đãi Ngô Bình, Tôn Lương Tài cũng ở lại bầu bạn.  

 

Advertisement

Ngô Bình đến đây là để biết thêm tình hình bên ngoài, anh uống vài ly rồi hỏi: “Hoàng đại nhân từng ra ngoài trấn chưa?”  

 

Nụ cười trên mặt Hoàng Thù biến mất, ông ta uống một ngụm rượu rồi nói: “Mười ba năm trước từng đi một lần, nhưng đi chưa được nửa dặm thì đã chạy về rồi”.  

 

Tôn Lương Tài giật mình: “Ông Hoàng từng ra ngoài à?”  

Advertisement

 

Hoàng Thù thở dài: “Tôi vừa mới ra khỏi trấn thì đã nhìn thấy một con quái vật, mắt đỏ, cao hơn tôi hai cái đầu, ẩn hiện trong bóng tối. Năm đó tôi vừa có luyện được khí cảm, gan to bằng trời nên không sợ cho lắm, ngược lại còn đuổi theo con quái vật đó”.  

 

Ông ta nói đến đây thì ánh mắt thoáng vẻ sợ hãi, ông ta hít một hơi thật sâu rồi mới nói tiếp: “Tôi chưa đi được mấy bước thì bỗng dưng nó từ phía tảng đá bên cạnh nhảy ra, hất tôi văng ra xa”.  

 

Ông ta vừa nói vừa xắn tay áo lên, trên vai phải có một vết cào màu đen, vùng da quanh vết thương cũng đều bầm đen.  

 

Mắt Hoàng Thù sáng lên, ông ta nói: “Bỗng dưng sau lưng tôi có một kiếm khách xuất hiện, anh ta tiến về phía con quái vật, con quái vật phát ra âm thanh cổ quái rồi xông về phía kiếm khách. Tôi vẫn chưa nhìn rõ anh ta xuất chiêu thế nào, chỉ thấy kiếm quang lóe lên, đầu của con quái vật liền lăn xuống đất”.  

 

“Anh ta nói với tôi một câu “Nếu không muốn chết thì hãy quay về” nên tôi không nghĩ gì nhiều, thậm chí còn không kịp cảm ơn mà chạy thục mạng về trấn lại. Đến khi tôi về đến trấn thì cả người đều ướt đẫm”.  

 

Ngô Bình nghe Hoàng Thù kể xong thì nói: “Thực lực của vị kiếm khách đó mạnh thật, anh ta thuộc cảnh giới nào?”  

 

Hoàng Thù: “Người ở nơi nhỏ bé này như chúng tôi hiểu biết rất ít về tu vi, chẳng hạn như tôi đây, cũng chỉ biết làm sao để luyện được chân khí, biết được mấy bộ quyền pháp mà thôi. Còn luyện khí xong phải làm sao nữa thì tôi cũng chỉ nghe nói”.  

 

Ngô Bình: “Luyện khí xong có phải sẽ đến Luyện Thần không?”  

 

Hoàng Thù: “Đội buôn có rất nhiều cao thủ, tôi từng hỏi họ, thường thì luyện khí xong sẽ đến Tôi Thể, nguyên thần, pháp sư. Trong đội buôn, cao thủ kỳ Tôi Thể là nhiều nhất, hơn nữa ít nhất phải có một cao thủ kỳ nguyên thần. Pháp sư thì khá hiếm, đời này tôi vẫn chưa từng gặp qua”.  

 

Ngô Bình: “Trấn chúng ta có cao thủ kỳ Tôi Thể không?”  

 

Hoàng Thù gật đầu: “Đương nhiên là có rồi, ở nhà tôi đó, có điều trước đây anh ta từng bị thương nên thực lực đã bị giảm sút”. Ông ta vừa nói vừa cho người mời cao thủ Tôi Thể đó đến.  

 

Một lát sau, một người đàn ông trung niên đến, ông ta rất cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, mặc chiếc yếm màu xám, bên hông đeo hai con dao ngắn cán vòng.  

 

Hoàng Thù cười, nói: “Mã sư phụ, đây là Thần y Trương, vừa mới trị khỏi bệnh cho tôi”.  

 

Sau đó lại giới thiệu với anh: “Cậu Trương, đây là sư phụ Mã Chiếm Anh, cao thủ Tôi Thể tầng ba”.  

 

Hai bên khách sáo với nhau vài câu rồi Ngô Bình hỏi: “Mã sư phụ, cảnh giới Tôi Thể có mấy tầng?”  

 
 
Chương 4735


 Mã Chiếm Anh: “Nếu gặp phải quái vật yếu hoặc đông người thì cũng có thể đấu được với quái vật, nhưng khi quái vật quá mạnh, thì cảnh giới Tôi Thể chẳng đáng là gì. Đương nhiên, nếu như Tôi Thể tầng sáu thì sẽ đỡ hơn rất nhiều.  

 

Ngô Bình: “Tại sao không thể đột phá được tầng sáu?”  

 

Mã Chiếm Anh: “Thế giới này rất ác cảm với người tu hành, luyện khí dễ bị chân khí hỗn loạn, Tôi Thể cũng vậy, dễ gặp phải rất nhiều vấn đề, chuyện này khiến Tôi Thể rất khó luyện đến cùng, có thể luyện đến Tôi Thể tầng sáu đã rất giỏi rồi”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Tôi Thể tầng chín mạnh cỡ nào?”  

 

Mã Chiếm Anh bật cười: “Tôi đi từ nam ra bắc, từng đến một số thành phố lớn, thậm chí còn từng gặp cao nhân của những môn phái lớn, họ nói người mạnh nhất trong lịch sử cũng chỉ đến được Tôi Thể tầng tám, đến được tầng Tám thì đã có thể một chọi một, đánh chết quái vật cấp tám bên ngoài rồi. Nếu như là Tôi Thể tầng chín thì tôi nghĩ nhất định sẽ có thể giết chết quái vật cấp năm”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Trong số các quái vật, quái vật cấp mấy mạnh nhất?”  

 

Mã Chiếm Anh: “Quái vật mạnh nhất tôi từng gặp trong đời là một con quái vật cấp sáu, lúc đó nếu không nhờ có một vị pháp sư ra mặt thì chúng tôi đều đã chết hết rồi. Dù là như vậy thì tôi vẫn bị thương nặng, suýt chút mất mạng”.  

 

Ngô Bình: “Nói như vậy thì quái vật cấp sáu tương đương với cao thủ cấp Pháp Sư, thực lực rất đáng sợ rồi”.  

 

Mã Chiếm Anh: “Đấy là loại quái vật mạnh nhất mà tôi từng gặp, thế giới rất rộng lớn, nghe nói còn có quái vật siêu cấp vượt cả cấp mười hai, loài người vốn không thể kháng cự nổi”.  

 

Ngô Bình gật đầu, hỏi vấn đề mà anh thắc mắc nhất: “Tại sao quái vật lại không vào trong trấn?”  

 

Mã Chiếm Anh im lặng, một lát sau mới nói: “Vì trấn đã được cao thủ đánh dấu, quái vật bên ngoài không dám vào”.  

 

Ngô Bình: “Cao thủ thế nào mà lại có sức uy hiếp đến thế?”  

 

Mã Chiếm Anh lắc đầu: “Tôi cũng không rõ, những chuyện này không phải người như chúng ta có thể hiểu được, cũng không phải việc chúng ta có thể suy nghĩ”.  

 

Sau đó anh hỏi: “Thần y Trương, năm xưa tôi bị thương, anh có thể giúp tôi điều trị không?”  

 

Ngô Bình giúp anh ta kiểm tra sơ thì phát hiện thật ra vết thương trên người Mã Chiếm Anh vẫn luôn hiện hữu, chỉ là không bộc phát mà thôi. Cứ tiếp tục như thế này thì ông ta khó sống qua được năm năm.  

 

Thế là anh bảo Hoàng Thù lấy cho anh một ít kim châm ngắn chừng hai tấc rồi bắt đầu trị liệu cho Mã Chiếm Anh. Vết thương của Mã Chiếm Anh nằm ở ngực, khiến kinh mạch của ông ta không thông.  

 

Ngô Bình châm vài kim thì Mã Chiếm Anh liền đỡ hơn nhiều, khí tức được khơi thông, thần quang xuất hiện trong ánh mắt.  

 

Ngô Bình lại lên một đơn thuốc, bảo Hoàng Thù cho người đi bốc thuốc.

Trong lúc rảnh rỗi sau khi trị liệu, Ngô Bình nhân cơ hội học hỏi thêm cách luyện khí từ Mã Chiếm Anh. Anh nghe ông ta nói xong thì mới biết cách luyện khí ở chỗ này không giống với kinh nghiệm luyện khí của mình mà có lộ trình cố định và cách tránh chân khí hỗn loạn. Sau khi nghe được những cách đó, Ngô Bình thu hoạch được rất nhiều, lập tức ghi nhớ thật kỹ.  
 
Chương 4736


Tầng Luyện Khí càng cao sẽ càng có lợi cho việc tu hành sau này. Chẳng hạn, so với Luyện Khí tầng chín, Luyện Khí tầng mười không chỉ có phẩm chất chân khí thuần túy hơn mà chân khí còn có thể đạt đến khu vực và phạm vi cao hơn. Hơn nữa, mỗi tầng đều khơi thông huyệt đạo đặc biệt, càng có nhiều huyệt được khơi thông thì cơ thể sẽ càng mạnh mẽ, thậm chí khi tầng Luyện Khí cao hơn thì Tôi Thể sau này mới có thể đạt đến cảnh giới cao hơn.  

 

Cuối cùng, Mã Chiếm Anh lấy ra hai quyển sổ tay, bao gồm giảng giải Luyện Khí và kiến thức về Tôi Thể. Anh học hành không nhiều nên cũng chỉ hiểu sơ sơ về nội dung trong sách.  

 

Ngô Bình hỏi quyển sách đó từ đâu mà có, Mã Chiếm Anh nói đó là của Triều Thiên Tông, một môn phái rất mạnh.  

 

Advertisement

Sau khi thuốc được mua về, anh sắc cho Mã Chiếm Anh uống và nói cho ông ta biết chỉ cần uống liên tục bảy này thì vết thương của ông ta sẽ cơ bản hồi phục.  

 

Tối đó, Tôn Lương Tài chào tạm biệt, Ngô Bình tạm ở lại phủ của Hoàng Thù, vừa chữa bệnh cho Mã Chiếm Anh vừa luyện khí.  

 

Bây giờ anh mới biết sở dĩ trước đây mình luyện khí chân khí bị hỗn loạn là do luyện không đúng cách, hơn nữa, lộ trình tu luyện cũng khác hẳn với chỗ này, không xảy ra vấn đề vấn mới lạ.  

Advertisement

 

Thế là tiếp đó anh cứ thế mà làm, tu luyện theo nội dung trên sổ tay, thế là tốc độ tu luyện được nâng cao rõ rệt.  

 

Sau vài phút, anh đã đạt đến được Luyện Khí tầng một, tiếp đó đến tầng hai, tầng ba. Sau một tiếng, anh đạt đến Luyện Khí tầng năm.  

 

Bắt đầu từ Luyện Khí tầng năm, cần phải khơi thông một số huyệt đạo trên cơ thể, tương tự như Linh Khiếu trước đó nhưng cũng có điểm khác biệt.  

 

Khi huyệt đạo đầu tiên được khai thông, Ngô Bình đã cảm thấy có chút sức mạnh từ bên trong phát ra, khiến cơ thể anh được nâng cao rất nhiều.  

 

Sau đó, anh bước vào Luyện Khí tầng sáu, anh cần khơi thông hai huyệt đạo, độ khó cao hơn một chút. Có điều, anh có kinh nghiệm phong phú, lại hiểu rất rõ về con người nên quá trình diễn ra rất thuận lợi.  

 

Tầng sáu đả thông ba huyệt vị, tầng bảy đả thông bốn huyệt vị, tầng mười hai cần đả thông chín huyệt vị, cộng tổng lại là bốn mươi lăm huyệt vị.  

 

Sang ngày thứ hai, Ngô Bình đến Luyện Khí tầng bảy.  

 

Ngày thứ ba thì đến Luyện Khí tầng chín.  

 

Ngày thứ tư là Luyện Khí tầng mười một.  

 

Đến ngày thứ năm, anh mới đến Luyện Khí tầng mười hai.  

 

Lúc này, anh đã đả thông bốn mươi năm huyệt vị, chân khí khắp người mạnh mẽ như rồng, cuồn cuộn như nước sông.  

 

Đương nhiên, ngày thứ năm này Hoàng Thù đã giúp đỡ anh rất nhiều, chẳng hạn như tặng anh một số dược liệu quý, chuyện này giúp đỡ cực kỳ nhiều cho việc tu hành của Ngô Bình.  

 

Hoàng Thù vốn chỉ là một Luyện Khí tầng ba, vì vậy anh ta không hề biết rốt cuộc Ngô Bình đã đạt đến bước nào, chỉ cảm thấy anh càng lúc càng lợi hại.  

 

Mã Chiếm Anh được trị liệu đến này thứ năm thì vết thương cũng cơ bản chuyển biến tốt, Ngô Bình quyết định điều trị thêm ba ngày nữa, để tình hình ông ta ổn định hơn.  

 

Cùng lúc đó, Ngô Bình cũng bắt đầu tu luyện Tôi Thể tầng một.  

 
 
Chương 4737


 Chẳng hạn, trên chân có hai “phong ải” nằm bên chân trái và chân phải, một khi đả thông thì sức mạnh của chân và khả năng bộc phát sẽ được nâng cao đến cực độ.  

 

Ngô Bình còn phát hiện ra, những “ải” ngày có quan hệ mật thiết với bốn mươi lăm huyệt vị.  

 

Tôi Thể tầng bảy cần đả thông chín ải, chín ải này nằm ở chân, cánh tay, xương sống, bên hông, một khi được đả thông thì sức mạnh của cơ thể sẽ hợp thành một thể, thực lực sẽ được nâng cao về chất.  

 

Advertisement

Ngô Bình lại mất hết ba ngày, đả thông chín ải, khi chín ải được đả thông, tố chất cơ thể của anh được nâng cao tối đa.  

 

Lúc này, Mã Chiếm Anh đã hoàn toàn hồi phục, Ngô Bình cũng thích nghi được với cách thức tu luyện của thế giới này.  

 

Advertisement

Anh muốn tiếp tục tu luyện xa hơn, hướng đến Tôi Thể tầng tám. Nhưng Tôi Thể tầng tám liên quan đến một lĩnh vực thần bí khác của cơ thể được gọi là “nhãn”.  

 

Tôi Thể tầng tám phải khơi thông mười hai đạo nhãn, nằm ở những bộ phận khác nhau trên cơ thể. Sự quan trọng của nhãn còn hơn cả ải, mở được nhãn thì cơ thể mới có thể đột phá nhanh.  

 

Có điều, Tôi Thể tầng tám cần rất nhiều dược liệu quý mà trong trấn không có. Hơn nữa, Ngô Bình cũng không biết mấy loại dược liệu này, phải dựa vào hình ảnh để tìm.  

 

Sau khi Tôi Thể tầng bảy viên mãn, Ngô Bình chào tạm biệt Hoàng Thù và Mã Chiếm Anh, anh cầm theo một thanh đao, chuẩn bị một mình ra khỏi trấn lăn lộn, xem thử những quái vật bên ngoài như thế nào.  

 

Theo cách nói của Mã Chiếm Anh, Tôi Thể tầng sáu đã đủ mạnh rồi, có thể đi lại một mình nơi hoang dã. Bây giờ anh đã là Tôi Thể tầng bảy, bản thân lại có kiến thức võ học uyên thâm, thiết nghĩ đã có thể ra ngoài rồi.  

 

Mấy người Hoàng Thù ra sức khuyên răn nhưng vô dụng, chỉ đành đích thân tiễn anh ra khỏi trấn và tặng anh lương khô cùng vũ khí.  

 

Tại ranh giới có một cánh cổng lớn, bên trong cánh cổng là trấn nhỏ an toàn, bên ngoài cánh cổng là một vùng đất hoang dã, đầy khí tức lạ.  

 

Ngô Bình đứng trong cánh cổng, chắp tay chào mọi người: “Hẹn gặp lại mọi người”.  

 

Anh nói xong thì quay đầu đi về phía vùng đất hoang rồi từ từ biến mất.  

 

Rõ ràng là ban ngày nhưng anh vừa vào vùng đất hoang thì liền cảm thấy ánh sáng yếu dần đi, thì ra bầu trời xuất hiện sương mù, giống như mây đen, che tối cả một vùng.  

 

Ngô Bình không hiểu lắm về tình hình bên ngoài nên anh rất cẩn thận, tay trái cầm đao chặt cành cây và cỏ dại, từ từ tiến về trước.  

 

Anh rời khỏi trấn chưa được một dặm thì cảm thấy đằng sau bên tay trái có thứ gì đó đang nhìn mình chằm chằm, anh nhớ đến chuyện Hoàng Thù đã gặp phải năm xưa nên ngoảnh đầu lại nhìn.  

 

Trong lớp khói đen, có một con quái vật cao tầm hai mét, mắt đỏ hoe, phát ra tiếng kêu “cú cú” kỳ quặc.  

 

Ngô Bình đưa đao lên, nhìn con quái vật chằm chằm, nhưng con quái vật bỗng nấp vào trong bụi cỏ, không thấy đâu nữa.  
 
Chương 4738


 Anh quan sát kỹ con quái vật đó, cảm thấy nó khá giống với con quái vật Hoàng Thù nói, bên ngoài không có da, máu thịt be bét, chân và tay đều là xương, răng cũng lộ ra ngoài, trông vừa đáng sợ vừa buồn nôn.

Quái vật bị thương thì nhìn Ngô Bình chằm chằm, không ngừng lùi về sau. Sao Ngô Bình có thể bỏ qua cho nó, đôi chân anh di chuyển một cách thần kỳ, áp sát bên phải con quái vật chỉ trong tích tắc, sau đó chém một đao.  

 

“Ọc”.  

 

Quái vật đã bị thương nên phản ứng chậm hơn nhiều, không kịp tránh thì đã bị chém đứt đầu. Lúc quái vật chết, Ngô Bình cảm giác có một luồng sức mạnh tràn vào trong cơ thể mình, khiến thực lực của anh tự dưng tăng lên lên một bậc.  

 

Advertisement

Anh ngây ra một lát, chuyện gì thế này? Không ngờ cái chết của quái vật lại có thể gia tăng được thực lực của anh.  

 

Anh cất đao vào rồi tiếp tục đi về trước, anh đi thêm mấy dặm nữa thì cảm thấy có thứ gì đó đang âm thầm bám đuôi mình, thế là anh lại dừng lại, xung quanh liền xuất hiện năm con sói.  

 

Advertisement

Đầu và các khớp của năm con sói đều được xương cốt bao bọc, chúng cao hai mét, cơ thể còn lớn hơn cả ngựa, con nào con nấy đều nhe nanh, từ từ tiến lại gần anh.  

 

Khi năm con sói tiến lại gần, Ngô Bình đã bất giác cảm nhận được thực lực của mỗi con sói yếu hơn một chút so với con quái vật trước đó, chỉ nằm cỡ tám phần, nhưng cả năm con cộng lại thì sức chiến đấu lại vượt xa so với con quái vật trước đó.  

 

Anh thở phào, anh là Tôi Thể tầng bảy nên cũng chẳng sợ đám sói này, dựa vào kinh nghiệm võ học của anh, dù có thêm năm con nữa thì anh vẫn có thể đối phó được.  

 

“Gào”.  

 

Một con sói từ bên trái nhào qua, rõ ràng là đang tấn công thử, chỉ cần Ngô Bình vung đao thì những con còn lại sẽ đồng loạt tấn công.  

 

Ngô Bình vẫn luôn rất bình tĩnh, mãi đến khi con sói lại gần anh tầm hai mét trở lại thì anh mới đột ngột khom người, vung đao.  

 

“Ọc”.  

 

Một chiếc đầu sói rớt xuống, máu phụt ra.  

 

Những con sói còn lại liền xông lên, đao quang như một dải lụa, phân ra làm hai, giết chết hai con sói phóng đến nhanh nhất, một con bị chém vào hông, con kia bị chém đứt đầu.  

 

Hai con sói đang búng thân lên cao hoảng sợ, lập tức quay đầu chạy về hai bên.  

 

“Vù”  

 

Ngô Bình nhanh như điện, chớp mắt đã đuổi kịp một trong hai con, chém chết chỉ bằng một đao. Con sói còn lại cũng chỉ chạy được mười mét thì cũng bị anh đuổi kịp và chém chết.  

 

Sau khi giết chết năm con sói, anh cảm thấy có năm luồng sức mạnh lần lượt tràn vào cơ thể anh, thực lực của anh cũng vì vậy mà tăng thêm một nửa.  

 

“Xem ra chuyện xảy ra trước đó không phải ngẫu nhiên, chỉ cần mình giết quái vật thì sẽ có thể có được một phần sức mạnh”.  

 

“Có phải rất kỳ quái không?”. Bỗng dưng có một giọng nói vang lên từ cách đó mấy chục mét, một người đàn ông trung niên từ từ tiến lại.  

 

Ngô Bình nhìn thấy người đó thì biết đối phương là một cao thủ có cảnh giới trên cảnh giới Tôi Thể.  

 

Anh nhìn sang người đó, tay nắm chặt đao.  
 
Chương 4739


 Người đàn ông trung niên cao to, mắt màu vàng nhạt, bên hông có đeo một thanh đao. Anh ta dừng lại cách Ngô Bình khoảng hai mươi bước rồi nói: “Tôi tên Thạch Trường Dã”.  

 

Ngô Bình: “Lúc nãy anh nói đến cảm giác khi tôi giết quái vật sao?”  

 

Người đàn ông trung niên: “Khi những quái vật này bị giết chết thì sẽ tác động đến một loại quy tắc cổ đại, sinh mệnh và sức mạnh của quái vật sẽ có một phần được chuyển lại vào cơ thể thợ săn”.  

 

Advertisement

Ngô Bình giật mình, hỏi: “Một phần là bao nhiêu?”  

 

Thạch Trường Dã: “Tùy thuộc vào từng người, có liên quan đến khả năng lĩnh ngộ của tu vi của mỗi cá nhân, mỗi khi giết chết một con quái vật thì có thể lấy lại được hơn một nửa sức mạnh của nó.  

 

Ngô Bình: “Một nửa sao? Hơn là hơn chừng nào?”  

Advertisement

 

“Nghe nói có một số người có thể có được hơn ba phần nhưng tôi chưa từng gặp thiên kiêu như thế”.  

 

Ngô Bình giật mình, theo như tính toán từ năng lượng anh có được khi con quái vật đầu tiên chết đi, ít nhất anh cũng có được sáu phần sức mạnh của con quái vật đó.  

 

“Còn có thu hoạch lớn hơn nữa không?”. Anh hỏi.  

 

Thạch Trường Dã lắc đầu: “Không thể quá cao, theo tôi được biết thì hơn ba phần đã là mức cao nhất rồi”.  

 

Ngô Bình: “Anh ở ngoài khu vực an toàn là để giết quái vật, kiếm lợi sao?”  

 

Thạch Trường Dã: “Thực lực của tôi có hạn, chỉ dám luẩn quẩn ở gần khu vực an toàn, thường chỗ này chỉ có quái vật cấp thấp”.  

 

Ngô Bình: “Thông qua việc giết quái vật không ngừng tích lũy sức mạnh, hèn gì bây giờ thực lực của anh rất mạnh”.  

 

Thạch Trường Dã cười: “Tích lũy sức mạnh? Sau này cậu sẽ biết sức mạnh đến từ những thu hoạch này sẽ mất dần từng này. Thường thì chỉ tầm hai mươi ngày thì sức mạnh trong cơ thể sẽ tan biến hết”.  

 

Ngô Bình chau mày: “Chỉ có hai mươi ngày sao?”  

 

Thạch Trường Dã: “Có người nhanh hơn, có người chậm hơn, nhưng đại khái là tầm đó. Vì vậy chúng tôi bắt buộc phải không ngừng giết quái vật để nâng cao thực lực, cho đến khi sức mạnh trong cơ thể đạt đến trạng thái cân bằng, không tăng cũng không giảm. Trong quá trình đó bắt buộc không được dừng lại, một khi dừng lại thì thực lực sẽ bị trở về nguyên hình”.  

 

Ngô Bình: “Thì ra là vậy, cảm ơn đã chỉ bảo”.  

 

Thạch Trường Dã: “Đừng khách sáo. Những tu sĩ liều mạng bên ngoài khu vực an toàn như chúng tôi được gọi là thợ săn quái vật. Thợ săn quái vật luôn hợp tác, cùng nhau vây giết quái vật, như vậy thì khả năng thành công sẽ cao hơn, khả năng sinh tồn cũng cao hơn”.  

 

Ngô Bình: “Tôi ra ngoài là để hái một số dược liệu, anh Thạch có người quen nào ở khu vực xung quanh đây không?”  

 

Thạch Trường Dã: “Tôi cũng chỉ mới đến khu vực này thôi, không dám nói có hiểu biết, nhưng nhất định biết nhiều hơn cậu. Dược liệu mà cậu cần tìm phải đi về phía kia, vào trong thung lũng, ở đó mới có nhiều dược liệu”.  

 

Ngô Bình: “Cảm ơn”.  
 
Chương 4740


Thạch Trường Dã đến bên cạnh con lợn rừng, bổ đầu chúng ra rồi lấy ra một viên ngọc màu xám to bằng hạt đậu xanh, anh ta nói: “Giết quái vật ngoài việc có được sức mạnh thì còn có thể có được loại nguyên đan này. Loại nguyên đan giống như loại màu xám này là tiền tệ mạnh, có thể dùng như tiền.  

 

Ngô Bình: “Vậy một viên nguyên đan có thể đổi được bao nhiêu tiền vàng?”  

 

Thạch Trường Dã cười, nói: “Ít nhất cũng được ba ngàn tiền vàng, loại to hơn chút có thể đổi được trên một vạn”.  

Advertisement

 

Anh tiến tới một bước, nói: “Trên loại đan xám này còn có đan trắng, đan xanh lam, đan tím, đan vàng. Nếu kích thước bằng nhau thì giá trị của đan trắng gấp năm lần đan xám, đan xanh lam thì gấp năm lần đan trắng, cứ vậy mà tính lên”.  

 

Mắt Ngô Bình sáng lên, anh lập tức lấy đan xám trong người những con sói còn lại, cất hết vào túi.  

Advertisement

 

Thạch Trường Dã: “Tôi không dám qua bên thung lũng, khuyên cậu cũng nên cẩn thận một chút”.  

 

Ngô Bình cảm ơn, mỉm cười rồi nói: “Tôi vẫn muốn đến xem thử”.  

 

Thạch Trường Dã thấy anh kiên quyết như vậy thì liền đi trước dẫn đường, Ngô Bình đi về phía thung lũng theo sự chỉ dẫn của anh ta.  

 

Trên đường đi, anh lại giết thêm bảy tám con quái vật, đến khi đến bên ngoài thung lũng thì thực lực đã được tăng lên hơn gấp đôi.  

 

Anh đến trước thung lũng, nhìn sơ qua thì thấy khắp nơi trong thung lũng đều là dược liệu, trong đó có mấy loại anh cần.  

 

Mắt anh sáng lên, anh bước nhanh qua, nhưng khi anh vừa đến thung lũng thì liền có một con hươu trắng từ bên cạnh nhảy ra. Con hươu đó rất kì lạ, đôi mắt màu xám, móng màu bạc, cả người trắng như tuyết, cao hơn năm mét. Nó bay lên cao, đá về phía Ngô Bình ở dưới.  

 

Không ngờ cú đá đó cũng có chút màu sắc võ đạo, dường như Ngô Bình không thể nào né tránh, chỉ có thể chịu một đá của nó.  

 

Lúc móng của con hươu còn cách Ngô Bình nửa mét thì Ngô Bình đã lộn người trên không trung, cưỡi lên trên lưng con hươu trắng.

Hươu trắng cả kinh, cố gắng nhảy lên để hất Ngô Bình ra. Nhưng Ngô Bình ôm quá chặt, hô hấp của nó dần trở nên chật vật. Sau khi nhảy mười mấy lần mà vẫn không thể hất anh ra, nó dần dần lực bất tòng tâm, hai chân quỳ xuống đất.  

 

Lúc này Ngô Bình mới thả lỏng hơn, lạnh lùng nói: “Tốt nhất ngươi nên yên lặng một chút, bằng không ta chỉ đành giết ngươi”.  

 

Hươu trắng vô cùng hung dữ, hoàn toàn không nghe lời anh, vừa lấy lại được chút sức lực đã điên cuồng nhảy lên giãy giụa. Ngô Bình chỉ có thể tiếp tục ôm chặt cổ nó.  

 

Sau năm lần liên tục, hươu trắng thôi cáu kỉnh, khi Ngô Bình thả ra lần thứ hai, nó rốt cuộc cũng không phản kháng nữa, chỉ ngoái đầu trừng mắt nhìn anh đầy hung hăng.  

 

Ngô Bình thử một hồi mới nhảy từ lưng hươu xuống, đoạn vỗ đầu nó, nói rằng: “Đừng ngoan cố. Còn bướng nữa thì ta chỉ đành giết ngươi thôi. Ta giết ngươi rất dễ dàng đấy, ngươi biết mà”.  

 
 
Chương 4741


 Trong thung lũng rõ ràng không chỉ có một con quái vật hươu trắng, nhưng có lẽ là do quá nghi ngờ, dù Ngô Bình đang cưỡi trên lưng hươu trắng, mà nó lại không có phản kháng gì.  

 

Cuối cùng Ngô Bình cũng tìm được vị trí có dược liệu. Anh quay người nhảy xuống, hái một chiếc lá rồi bỏ vào miệng nhai, cảm nhận dược lực của nó.  

 

Không thể không nói, thung lũng này tựa như một vùng đất linh vậy. Ở đây, dược liệu mạnh hơn dược liệu ngoài kia rất nhiều, và có cả những dược liệu mà anh cần.  

Advertisement

 

Ngô Bình đã tìm dược liệu khắp thung lũng như thế. Sau khi trời tối, anh đã tìm ra tất cả dược liệu cần thiết để đột phá Tôi Thể tầng tám.  

 

Ở nơi này, anh đã tìm đủ dược liệu cần thiết để mở ra ba “nhãn” của tầng tám Tôi Thể. Sau đó anh vỗ vỗ con hươu trắng, bảo nó đưa mình rời khỏi đây. Từ đầu đến cuối, quái vật ở đây không hề ra tay với Ngô Bình.  

Advertisement

 

Ra khỏi thung lũng, Ngô Bình tìm một thung lũng lân cận, giết chết một con quái vật gấu ở đó rồi chiếm hang ổ của nó.  

 

Anh đốt lửa trong hang, bắt đầu sắc thuốc, lần lượt cho bảy loại dược liệu vào nồi thuốc. Sau khi cho loại cuối cùng vào, anh đếm đến năm mươi rồi đột ngột bưng nồi thuốc đang sôi ùng ục lên, một hơi uống cạn.  

 

Hết cách, bây giờ anh không thể luyện đan, chỉ đành dùng phương pháp thô sơ này để có thể phát huy tối đa công hiệu của dược liệu.  

 

Sau khi anh uống thuốc, con hươu trắng kia cứ ngồi ở cửa hang mà nhìn anh chằm chằm, tựa như đang kiếm tìm sơ hở của anh, một khi có cơ hội là chạy trốn ngay, sau đó tìm thời cơ giẫm chết loài người đáng ghét này.  

 

Cuối cùng, Ngô Bình cũng nhắm mắt lại. Hươu trắng đang định đứng dậy thì bỗng cảm nhận được luồng khí tức khủng khiếp toả ra từ cơ thể Ngô Bình. Không khí xung quanh đều ngưng tụ, một trường lực đáng sợ xuất hiện và khoá chặt lấy nó!  

 

Hoá ra, Ngô Bình đã nhờ dược lực để đột phá Tôi Thể tầng tám, mở ra nhãn đầu tiên. Nhãn này có thể kiểm soát sức mạnh, khiến sức mạnh hình thành quy luật tự chủ. Lúc này, sức mạnh của anh không còn là sức mạnh đơn thuần nữa, mà gần như là pháp lực!  

 

Sau hơn một giờ ổn định, Ngô Bình tiếp tục sắc thuốc, chuẩn bị mở nhãn thứ hai.  

 

Cuối cùng hươu trắng đã ngoan ngoãn hơn. Nó cảm nhận được loài người này tiến bộ cực kỳ nhanh, nên không dám manh động nữa.  

 

Hai giờ sau, nhãn thứ hai mở ra. Lúc này, hươu trắng cảm thấy đôi mắt của loài người trước mặt nó có tử quang nhàn nhạt. Bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, nó sẽ có cảm giác cả cơ thể cứng còng lại.  

 

Hoá ra nhãn thứ hai có thể nâng cao nhãn lực của Ngô Bình, giải phóng tinh thần lực thông qua đôi mắt, gây ảnh hưởng đến kẻ địch. Dĩ nhiên điểm mạnh nhất của nhãn thứ hai nằm ở chỗ, nó có thể tính toán và vạch ra kế hoạch chiến đấu một cách chính xác, từ đó nâng cao đáng kể tỷ lệ giành phần thắng.  

 

Trước khi trời sáng, Ngô Bình đã mở ra nhãn thứ ba. Nhãn này cực kỳ phi thường, có thể giúp Ngô Bình mượn dùng sức mạnh của bên ngoài để tấn công kẻ địch.  

 

Khi có được nó, nếu Ngô Bình muốn ẩn náu, anh có thể hoà làm một thể với đất, với gió, với nước, kẻ thù khó mà phát hiện ra.  

 

Sau khi trời sáng, Ngô Bình nghỉ ngơi một lát rồi lại trở vào thung lũng kia, tiếp tục tìm dược liệu.  

 
 
Chương 4742


Ngô Bình quan sát con dê núi. Anh có thể phán đoán thực lực của dê núi ít nhất phải mạnh hơn hươu trắng gấp hai, ba lần. Chân của con dê núi này còn tiến hoá thêm gai xương khá giống lưỡi lê, có thể làm người ta bị thương.  

 

“Be…”  

 

Dê núi cất tiếng kêu, bất thình lình lao về phía Ngô Bình cùng cặp sừng sắc nhọn bằng tốc độ cực kỳ nhanh.  

 

Advertisement

Anh nghiêng người né tránh. Lúc dê núi chạy ngang qua anh, một chân của nó đột ngột vung ra, gai xương bay thẳng vào ngực của Ngô Bình.  

 

Ngô Bình lại tránh đòn, sau đó túm chặt đuôi nó. Dê núi đau đớn dùng chân sau đá anh, kết quả là bị Ngô Bình chém đứt cả hai chân. Nó đau đến mức lăn lộn trên mặt đất.  

 

Advertisement

Ngô Bình chẳng hề thông cảm, tiến đến đâm thêm hai nhát nữa, giết chết con dê.  

 

Vào giây phút dê núi chết đi, một luồng sức mạnh xuất hiện trong cơ thể Ngô Bình. Sự xuất hiện của luồng sức mạnh này đã khiến Ngô Bình nhận ra, các “quan” và “nhãn” mà anh đã mở đều có thể kiểm soát dễ dàng những luồng sức mạnh từ bên ngoài này.  

 

Sau đó, anh lấy ra một nguyên hạch màu xanh lam, to bằng hạt lạc từ trong sọ của dên núi. Thứ này có thể bán lấy tiền, anh phải để dành.  

 

Sau khi anh giết dê núi, những con quái vật đang rình rập đều trở nên ngoan ngoãn hơn. Ngô Bình tiếp tục hái thuốc.  

 

Trong thung lũng có mấy chục nghìn loại dược liệu, có thể mở toàn bộ mười hai nhãn. Thế là trong ngày hôm nay, anh lại mở ra ba nhãn.  

 

“Nhãn” mở ra được càng nhiều, khả năng kiểm soát sức mạnh và gia tăng sức chiến đấu của anh càng rõ rệt. Anh cũng phát hiện ra, khi “nhãn” tăng lên, tốc độ biến mất của những sức mạnh bên ngoài trong cơ thể anh cũng sẽ chậm lại.  

 

Cứ thế, anh lại trải qua hai ngày nữa.  

 

Ngày thứ tư đến thung lũng, cuối cùng Ngô Bình cũng đả thông nhãn thứ mười hai. Toàn bộ mười hai nhãn đã được mở ra, anh cảm thấy xiềng xích giam cầm sức mạnh trong cơ thể mình đều được giải phóng, anh thấy rất thư thái.  

 

“Quả nhiên là lợi ích rất lớn. Tiếp theo mình phải đột phá tầng chín Tôi Thể thôi!”  

 

Tầng tám Tôi Thể cần mở mười hai “nhãn”, còn tầng chín cần mở ba “môn”.  

 

Ba môn này, một cái nằm ở đỉnh đầu, một cái ở ngựa, một cái ở vị trí đan điền. Ba môn có những công dụng khác nhau, ở đỉnh đầu gọi là thiên môn, ở ngực gọi là phong môn, ở đan điền gọi là mệnh môn.  

 

Muốn mở ba môn này cũng cần đến dược liệu, mà dược liệu cần dùng còn cao cấp hơn. Thế là anh cưỡi hươu trắng, tiếp tục đi đến nơi xa hơn tìm dược liệu.  

 

Bây giờ anh đã là Tôi Thể tầng tám, hươu trắng càng không dám phản kháng nữa. Nó ngoan ngoãn nghe lời, anh bảo gì thì nó làm nấy.  

 

Cứ như vậy, Ngô Bình đã đi khắp vùng núi hoang sơ, cứ đi được một đoạn sẽ gặp phải quái vật. Vậy nên một ngày anh giết đến hai mươi mấy con quái vật, sức mạnh trong cơ thể đã tăng gấp ba lần ban đầu.  
 
Chương 4743


Đến dưới sườn núi, Ngô Bình phát hiện quanh đây còn có người khác, mà không chỉ một người, họ đứng thành từng nhóm tụm ba tụm năm, nhưng không một ai lên núi cả.  

 

Ngô Bình nhìn quanh quất rồi đi về phía ba người gần mình nhất. Ba người này gồm hai nam một nữ, tuổi tác còn trẻ, có lẽ đều là người săn quái của cảnh giới Tôi Thể. Cô gái mặc một chiếc quần da bó sát, chân dài, buộc tóc đuôi gà, hông giắt hai thanh đoản đao, sau lưng đeo một cây cung tên.   

 

Thấy Ngô Bình đột nhiên đến gần, ba người họ lập tức lộ vẻ cảnh giác, tay nắm chặt vũ khí.  

 

Vậy nên khi chỉ còn cách họ năm mét, anh dừng lại, ôm quyền chào: “Chào các vị”.  

Advertisement

 

Một người đàn ông để ria mép cất tiếng hỏi: “Có chuyện gì?”  

 

Ngô Bình hỏi: “Tôi muốn hỏi thăm một chút, tại sao gần đây có nhiều người săn quái như vậy?”  

 

Advertisement

Ria mép đáp: “Trên núi có quái vật cấp bảy đang bị thương, mọi người đều muốn giết nó”.  

 

Cô gái tiếp lời: “Người trên núi đều đã chết. Tuy nó là quái vật cấp bảy đã bị thương, nhưng không phải Pháp Sư bình thường nào cũng đấu lại được”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Nếu đó đã là quái vật cấp bảy, tại sao vẫn có nhiều người tôi luyện tham gia như thế?”  

 

“Lòng tham. Tất cả mọi người đều cho rằng vận may sẽ đến, chúng tôi cũng vậy”, cô gái nhìn anh. Cô ấy có dung mạo đẹp như tranh nhưng vẫn không kém phần khí khái, khiến người ta có ấn tượng rất sâu đậm.  

 

Ngô Bình vẫn chưa ngu ngốc đến mức nghĩ mình có thể đối chọi với yêu quái cấp bảy. Đừng nói là cấp bảy, dù là cấp sáu, anh cũng không phải đối thủ.  

 

Khẽ thở dài, anh quay lưng rời đi, nhưng mới được mấy bữa đã nghe cô gái kia hỏi: “Đến cũng đến rồi, anh không muốn hóng chuyện vui à?”  

 

Ngô Bình đứng lại rồi hỏi: “Chuyện vui gì?”  

 

Cô gái đáp: “Có bốn Pháp Sư đã mang theo một món sát khí rất lợi hại lên núi, có lẽ lát nữa sẽ ra tay”.  

 

Ngô Bình nói: “Bốn vị Pháp Sư cộng thêm sát khí, chắc hẳn vẫn có cơ hội giành phần thắng, dù gì con quái vật đó cũng bị thương rồi”.  

 

Ánh mắt của cô gái chưa từng rời khỏi Ngô Bình. Trên thế giới này, phụ nữ luôn ngưỡng mộ kẻ mạnh. Kẻ mạnh có thể cho họ cảm giác an toàn. Hơn nữa, phụ nữ càng có tầm nhìn, càng thích kẻ mạnh.  

 

“Anh là Tôi Thể tầng mấy?”, cô gái ấy hỏi.  

 

Ngô Bình không muốn làm người khác kinh hãi, bèn đáp: “Tầng năm”.  

 

Ba người nhìn nhau, lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Người đàn ông mặt dài lên tiếng: “Tôi Thể tầng năm, anh không phải đang khoác lác đấy chứ?”  

 

Khó trách anh ta lại nghi ngờ, dù sao thì Tôi Thể tầng năm rất khó, ba người họ cũng chỉ mới đến tầng ba thôi.  

 

Ngô Bình nói: “Anh bảo tôi khoác lác thì cứ xem là vậy đi”, anh không cần sự công nhận của họ.  

 

Cô gái cất lời: “Tôi tin. Xin tự giới thiệu, tôi tên là Tiểu Vũ. Hai người này là Trảm Lãng và Trùng Huy”.  

 

Trùng Huy chính là người để ria mép, còn Trảm Lãng là người mặt dài vừa chất vấn Ngô Bình. Hai người này đều không chào đón Ngô Bình, dù sao bọn họ cũng không quen biết nhau.  

 

Ngô Bình giới thiệu: “Tôi là Ngô Bình”.  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom