Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 4524


 Ngô Bình: “Sao ngươi biết ta là người lịch kiếp?”  

 

Ngựa trắng: “Khí chất của cậu không giống với người ở đây, ngoài mặt khách sáo với người khác, thật ra thì rất kiêu ngạo. Lúc tôi vừa đến nơi này cũng rất kiêu ngạo”.  

 

Ngô Bình: “Ngươi tên gì?”  

 

“Truy Điện”. Ngựa trắng nói.

Advertisement

Ngô Bình nói: “Ta là Lý Huyền Bình. Truy Điện, người lịch kiếp ở đây đến từ những kỷ nguyên khác nhau, vậy chắc chắn có rất nhiều tộc cùng tồn tại nhỉ?”  

 

Truy Điện khịt mũi: “Dĩ nhiên. Nhân tộc là sinh linh mới được sinh ra nhưng thực lực không hề yếu, ở đây cũng được xem là một chủng tộc khá mạnh. Có điều Nhân tộc không phải là tộc mạnh nhất. Những chủng tộc khác nhau sinh sống ở những khu vực khác nhau, ví dụ như nơi chúng ta đang ở là địa bàn của Nhân tộc”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Ngươi là ngựa thần, sao lại chạy đến địa bàn của Nhân tộc?”  

Advertisement

 

Truy Điện đáp: “Cũng hết cách. Địa bàn của Yêu tộc quá nguy hiểm. Tôi ở đó thập cửu nhất sinh, chỉ đành chạy trốn đến địa bàn của Nhân tộc và giả làm một con ngựa tốt”.  

 

Ngô Bình nói: “Ra là ngươi sợ chết”.  

 

Truy Điện cười khẩy: “Cậu không sợ chết sao? Bây giờ cậu thuộc cấp thấp nhất của Nhân tộc, kẻ mạnh đánh rắm thôi cũng đủ lấy mạng cậu!”  

 

Ngô Bình bảo: “Ít nhất bây giờ ta rất an toàn”.  

 

Truy Điện đáp: “Ấy là vì cậu vẫn chưa tiếp xúc với kẻ mạnh của Nhân tộc. Thứ lỗi tôi nói thẳng, cậu sống được hai tháng đã là kỳ tích rồi”.  

 

Ngô Bình ngẩn người: “Hai tháng? Tại sao?”  

 

Truy Điện nói: “Theo quan sát của tôi, những người mới đến như chúng ta, một tháng đầu tiên sẽ khá an toàn. Sau một tháng đó, quy tắc của thế giới này sẽ sinh ra ác ý với cậu, dùng mọi cách để giày vò làm khó cậu”.  

 

Ngô Bình đăm chiêu, đoạn hỏi: “Ngươi bảo ngươi từng có rất nhiều chủ nhân, chứng tỏ ngươi đã sống rất lâu rồi. Ngươi đã làm được bằng cách nào?”  

 

Truy Điện đáp: “Có mấy lần tôi suýt chết đấy. Nhưng tôi phát hiện một số bí mật, nên mới có thể sống”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Bí mật gì thế?”  

 

Truy Điện bảo: “Bí mật của tôi không thể nói miễn phí cho cậu biết”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Đến Chương Thành, ta sẽ mời ngươi một bữa thịnh soạn”.  

 

Truy Điện đáp: “Tôi muốn ăn thịt”.  

 

Tuy cảm thấy việc một con ngựa ăn thịt rất quái lạ, Ngô Bình vẫn đồng ý với nó: “Ngươi muốn ăn bao nhiêu cũng được”.  

 

Lúc này Truy Điện mới hài lòng: “Tôi phát hiện, chỉ cần tu vi không tăng, quy tắc ở nơi này sẽ bỏ qua cậu”.  

 

Ngô Bình nheo mắt: “Thế nếu tu vi tăng lên không ngừng thì sao?”  

 

Truy Điện trả lời: “Tu vi tăng càng nhanh, ác ý của thế giới này đối với cậu sẽ càng sâu đậm. Tôi từng đi theo một vị chủ nhân, anh ta là thiên kiêu của Nhân tộc, chỉ trong ba ngày đã đột phá một cảnh giới lớn. Nhưng anh ta vừa đột phá không lâu đã bị một Vu tộc mạnh hơn giết chết. Nếu không nhờ tôi chạy nhanh thì đã chết chung rồi”.  

 
 
Chương 4525


 Nghe xong những lời này, Ngô Bình hờ hững đáp: “Nếu chỉ sống một cuộc đời tầm thường thì có khác gì chết đi?”  

 

Truy Điện ngẩn ra, đoạn cười khẩy: “Sống tầm thường? Nhưng nếu ngay cả sống mà cậu còn không làm được, thì nỗ lực cách mấy cũng đâu có ích gì?”  

 

Ngô Bình lãnh đạm nói: “Có lẽ vậy. Trước khi đến đây, ta đã gặp một người. Người đó từng đến đây để trải qua kiếp Đại Thánh, và bảo ta phải tìm ra điểm cân bằng”.  

 

Truy Điện hỏi: “Thế điểm cân bằng là gì?”  

Advertisement

 

Ngô Bình đáp: “Vốn dĩ ta cũng không hiểu lắm. Nhưng sau khi nghe ngươi nói, ta đã hiểu đại khái điểm cân bằng là gì rồi”.  

 

Truy Điện không cho là vậy: “Biết thì đã sao? Điểm cân bằng vẫn luôn tồn tại, nhưng có mấy ai tìm được nó chứ?”  

Advertisement

 

Ngô Bình bảo: “Ta sẽ tìm được”.  

 

Truy Điện không tiếp tục đả kích anh nữa, mà nói rằng: “Người trẻ tuổi à, cậu phải sống trước đã. Chỉ có sống tiếp, cậu mới có những khả năng khác”.  

 

Một người một ngựa nghỉ ngơi được một lát thì bỗng nghe tiếng bước chân của vài người truyền đến từ sâu trong rừng, càng lúc càng gần. Cuối cùng, bốn bóng người đã xuất hiện trong tầm mắt họ.  

 

Truy Điện nằm bất động, thì thào nói: “Mấy kẻ này chắc là muốn cướp của. Trên người cậu có thứ gì có giá trị thì đưa cho họ đi, tuyệt đối đừng phản kháng”.  

 

Ngô Bình nhướng mày: “Không phản kháng? Sao mà được, tiền của ta, không ai được phép lấy đi!”  

 

Truy Điện lắc đầu: “Tuỳ cậu, đừng liên luỵ đến tôi là được”, dứt lời, con ngựa trắng nằm xuống đất.  

 

Bốn người tiến đến gần họ, dừng lại khi chỉ còn cách mười bước.  

 

Ngô Bình quan sát bốn người, khí tức của bọn họ không kém, xem ra đã đả thông một, hai kinh mạch, nhưng thực lực không thể sánh bằng anh.  

 

Một gã đầu trọc trong số đó toét miệng cười: “Oắt con, dám xông vào địa bàn của bọn tao, lá gan cũng lớn lắm”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Thế à, đây là địa bàn của các người sao?”  

 

Gã đầu trọc đáp: “Đúng vậy. Cả khu rừng này đều thuộc về bọn tao. Bây giờ mày có hai sự lựa chọn. Một là bọn tao giết mày”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Lựa chọn thứ hai là gì?”  

 

Gã đầu trọc cười nói: “Cái thứ hai thì êm đẹp hơn một chút. Giao hết của cải trên người mày ra, bọn tao có thể tha chết cho mày. Có điều trước khi tiễn mày đi, bọn tao phải chặt một tay, đâm mù một con mắt của mày”.  

 

Ngô Bình thở dài: “Các người chỉ muốn lấy của cải, sao phải chặt một tay, đâm mù một mắt của tôi?”  

 

Gã đầu trọc hừ giọng: “Đây là quy tắc của bọn tao!”   

 

Ngô Bình gật gù: “Có quy tắc là tốt, không có quy tắc thì chẳng ra sao. Tôi cũng có quy tắc đấy. Ai dám uy hiếp tôi, tôi sẽ chặt đứt tứ chi, phế bỏ tu vi và lấy sạch của cải của kẻ đó”.  

 
 
Chương 4526


 Gã nói chém là chém ngay, sau một cú xoay người, thanh đao trên vai liền chém xuống với tốc độ nhanh như tia chớp.  

 

Tuy Ngô Bình có tu vi thấp, nhưng ý thức võ học của anh vẫn còn. Eo của đối phương vừa vặn một cái, anh đã tiến vài bước về phía trước. Khi đao rời khỏi vai gã, anh đã áp sát vào lòng gã cao gầy rồi đấm mạnh vào đan điền của gã ta.  

 

“Ầm!”  

 

Advertisement

Lực mạnh đến mức khiến gã cao gầy thảm thiết hét lên rồi ngã gục xuống đất ngay lập tức. Cú đấm của Ngô Bình đã phế mất tu vi của gã.  

 

Ba người còn lại cả kinh. Thực lực của gã cao gầy không hề kém họ, thế mà sau một chiêu đã thua, oắt con này mạnh quá!  

 

Advertisement

Ba người họ đồng loạt lùi mấy bước ra sau, cảnh giác nhìn Ngô Bình chằm chằm.  

 

Ngô Bình nhặt đại đao dưới đất, cười bảo: “Tôi cũng biết đao thuật đấy. Chúng ta chơi chung đi”.  

 

Nói xong, đao như ngựa phi nước đại, chỉ trong tích tắc đã bay đến trước mặt ba người kia. Trong tay đều có vũ khí như kiếm, chuỷ thủ, nhưng bọn họ hoàn toàn không ra tay kịp, chỉ cảm thấy lồng ngực lạnh toát, máu tươi chảy ròng ròng.  

 

“Cộp!”  

 

Một trong số họ quỳ xuống đất với một vết cắt trên ngực. Nhát chém ấy của Ngô Bình đã cắt vào tim của gã ta, máu tươi phun ra ào ào, chết ngay tại chỗ.  

 

Gã thứ hai cũng bê bết máu, tuy chưa chết, nhưng gãy mấy cái xương sườn, mất sức chiến đấu.

Người cuối cùng vẫn đứng thẳng tại chỗ. Đó là kẻ cuối cùng trúng đao. Có điều đòn cuối của Ngô Bình đã dùng kình lực, một luồng kình lực kỳ lạ đã xâm nhập cơ thể và phá hoại kinh mạch của gã.  

 

“Phụt!”  

 

Gã phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.  

 

Bốn người, chỉ còn một người còn đứng. Người này tái mặt, run rẩy nói: “Xin anh tha mạng!”  

 

Ngô Bình thờ ơ nói: “Các người làm cướp ở khu rừng này, có lẽ kiếm được không ít tiền rồi nhỉ?”  

 

Người này vội đáp: “Thật sự không kiếm được bao nhiêu”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Tiền của các người để ở đâu?”  

 

Đối phương trả lời: “Ở ngay phía trước”.  

 

Ngô Bình bảo: “Dẫn đường”.  
 
Chương 4527


Ngô Bình đến ngôi nhà gỗ và lục lọi tất cả đồ đạc của bọn cướp, cộng lại có lẽ khoảng một nghìn tiền vàng. Anh cũng không khách sáo, gói lại mang đi hết. Trước khi đi, anh còn chém đứt hai tay và đâm mù đôi mắt của gã cướp, bảo là hoàn trả gấp đôi.  

 

Một người một ngựa tiếp tục lên đường. Truy Điện bảo: “Khá đấy, người trẻ tuổi, không ngờ cậu lại đánh giỏi như vậy”.  

 

Ngô Bình đáp trả: “Ngươi cũng rất giỏi, trình độ giả chết đạt hạng nhất”.  

 

Advertisement

Truy Điện sửa lại: “Không phải giả chết, là giả ngủ. Bình thường lũ cướp không làm khó ngựa, đặc biệt là ngựa đang ngủ”.  

 

Ngô Bình nói: “Ngậm miệng lại, chăm chú đi đường đi”.  

 

Advertisement

Đi thêm một quãng nữa, cuối cùng họ cũng đến một thị trấn nhỏ khác. Ngô Bình vào trú ở một nhà trọ, và nhờ chủ trọ chăm sóc cho Truy Điện. Sau nửa đêm, anh còn mua một trăm cân thịt bò chín cho nó ăn.  

 

Khi trời sắp sáng, Ngô Bình đột nhiên nghe tiếng gõ cửa. Anh mở cửa ra, nhìn thấy Truy Điện đứng trước cửa phòng. Không ngờ nó cắn đứt dây cương vào nửa đêm và lén chạy đến đây.  

 

Ngô Bình hỏi: “Truy Điện, không ngủ à?”  

 

Đôi mắt to của Truy Điện nhìn anh chăm chú: “Sau một hồi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi quyết định tiết lộ với cậu về một bộ công pháp mà tôi biết”.  

 

Ngô Bình rất bất ngờ: “Công pháp mà ngươi biết?”  

 

Truy Điện đáp: “Tôi từng nói tôi có một vị chủ nhân là thiên kiêu mà. Sau khi anh ta chết, tôi đã lấy đi công pháp mà anh ta tu luyện”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Tại sao ngươi lại nói cho ta biết?”  

 

Truy Điện nói: “Bây giờ cậu là chủ nhân của tôi. Là thú cưỡi của cậu, tôi không hy vọng cậu chết quá sớm”.  

 

Ngô Bình bật cười: “Cảm ơn nhé”. Quả thật bây giờ anh đang cần một bộ công pháp thăng cấp tu vi.  

 

Anh bảo Truy Điện vào phòng, rồi học một bộ công pháp.  

 

Theo Truy Điện, đây là một bộ công pháp cơ bản, chỉ có thể tu luyện cảnh giới lớn thứ nhất. Trong thế giới này, cảnh giới tu hành của tất cả sinh linh đều giống nhau. Trong đó, cảnh giới lớn thứ nhất tên là cảnh giới Linh Khu. Cảnh giới Linh Khu có bảy cảnh giới nhỏ, bộ công pháp cơ bản này chỉ giới thiệu bốn cảnh giới nhỏ đầu tiên.  

 

Học xong công pháp cơ bản, Ngô Bình mới hiểu, bản thân đả thông mười kinh mạch cũng tương đương với việc vượt mức hoàn thành cảnh giới nhỏ đầu tiên - Phục Khí.  

 

Công pháp này nói rằng Phục Khí chính là đả thông năm kinh mạch trong cơ thể thông qua việc hấp thụ sức mạnh của bên ngoài. Ngô Bình không chỉ làm được, mà còn đả thông vượt mức thêm năm kinh mạch khác. Sau cảnh giới Phục Khí là Tôi Nguyên.  

 

Tôi Nguyên khá khó, nó phải tôi luyện chân khí trong kinh mạch thành năng lượng thuần tuý nhất, tên là linh nguyên. Uy lực của linh nguyên mạnh hơn chân khí rất nhiều, hai thứ này không thể so sánh với nhau. Tôi Nguyên cần tâm pháp riêng, nên trước đó Ngô Bình mãi mà vẫn không vào được.  
 
Chương 4528


Đương nhiên, cũng có người đã thông được ba hoặc năm linh mạch. Đả thông được hai linh mạch đã là người có tư chất rất tốt rồi. Đả thông ba linh mạch thì thuộc tư chất thượng đẳng. Còn người đả thông năm linh có thể gọi là thiên tài.  

 

Sau cảnh giới nhỏ Linh Mạch là Linh Niệm. Cảnh giới Linh Niệm khá kỳ diệu. Tu sĩ ở cảnh giới này về cơ bản có thể giết chết tu sĩ Linh Mạch trong chớp mắt, sự chênh lệch về thực lực của hai bên có thể nói là một trời một vực.  

 

Sau khi truyền thụ công pháp, Truy Điện nói: “Thời hạn an toàn của một tháng này vô cùng quan trọng đối với cậu. Nếu cậu có thể nhanh chóng nâng cao tu vi và thực lực, đoạn đường phía sau sẽ dễ đi hơn rất nhiều”.  

 

Advertisement

Ngô Bình nói: “Ta còn khoảng hai mươi ngày, chắc là có thể tu luyện đến cảnh giới Linh Niệm”.  

 

Truy Điện rất kinh ngạc: “Cậu có thể tu luyện đến Linh Niệm?”  

 

Ngô Bình hỏi: “Trông ngươi rất ngạc nhiên. Khó lắm à?”  

Advertisement

 

Truy Điện đáp: “Dĩ nhiên rất khó. Linh Niệm là một ngưỡng cửa, dưới Linh Niệm đều là rác rưởi, trên Linh Niệm mới xem như nhập môn”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Vị chủ nhân thiên kiêu kia của người đã tu luyện đến cảnh giới nào trong tháng đầu tiên?”  

 

Truy Điện nói: “Vừa đạt đến cảnh giới Linh Niệm”.  

 

Ngô Bình bèn hỏi: “Thế là ngươi cảm thấy ta không bằng vị chủ nhân ấy của ngươi?”  

 

Truy Điện nhẹ nhàng đáp: “Anh ta mới tu luyện đến Linh Niệm vì trong tay chỉ có một bộ công pháp này. Nếu anh ta có công pháp cao cấp hơn, tôi tin chắc rằng anh ta có thể tiến xa hơn nữa!”  

 

Ngô Bình đăm chiêu: “Câu nói này của ngươi đã nhắc nhở ta. Đến Chương Thành, ta nhất định phải tìm thêm công pháp, ít nhất là phải làm rõ bảy cảnh giới nhỏ của cảnh giới Linh Khu”.  

 

Truy Điện nói: “Nếu có thể tu luyện trọn vẹn cảnh giới Linh Khu, cậu sẽ có ưu thế hơn các tu sĩ khác”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Vì sao?”  

 

Truy Điện giải đáp: “Sau một tháng, cậu đã qua khỏi thời hạn an toàn. Lúc ấy, ác ý của thế giới này sẽ khiến cậu sởn tóc gáy. Trong tình trạng đó, cách làm an toàn nhất là giảm tốc độ tu hành. Nếu tu vi cơ bản của cậu quá thấp, cậu sẽ trở thành mục tiêu săn giết của kẻ khác”.  

 

Ngô Bình nhíu mày: “Mục tiêu săn giết của kẻ khác? Vì sao họ muốn giết ta?”  

 

Truy Điện khẽ thở dài: “Vì trong đầu họ sẽ có một giọng nói, ra lệnh cho họ giết cậu. Nếu thành công giết chết cậu, họ sẽ được thưởng”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Giọng nói này xuất hiện trong tâm trí của mỗi sinh linh à?”  

 

Truy Điện đáp: “Cũng không phải. Nếu năng lực quá thấp, giọng nói sẽ không xuất hiện. Tu sĩ càng giỏi, càng dễ nghe được giọng nói này”.  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Nếu nghe được giọng nói ấy, ta nên nghe theo hay từ chối nó?”  
 
Chương 4529


Ngô Bình sững sờ: "Thế giới này vẫn luôn thay đổi sao?"  

 

Truy Điện: "Đúng vậy. Gần như mỗi ngày đều có những thay đổi rất nhỏ. Hiện tại tu vi của cậu còn thấp nên còn chưa cảm giác được. Người có tu vi đủ cao thì bất cứ lúc nào cũng đầy rẫy nguy hiểm, nếu làm không tốt thì công sức trước đó sẽ uổng phí. Ngoài ra, hàng tháng sẽ có một sự thay đổi tương đối rõ ràng, mỗi ba tháng sẽ một sự thay đổi quy mô trung bình, hàng năm có một sự thay đổi quy mô lớn. Trong một hoàn cảnh như vậy, đừng nói đến việc tu luyện, ngay cả việc duy trì tu vi của bản thân cũng rất khó khăn".  

 

Ngô Bình: "Nếu hoàn cảnh thay đổi thường xuyên như vậy thì tu sĩ mạnh mẽ phải có hệ thống tu hành của riêng mình."  

Advertisement

 

Đôi mắt to của Truy Điện sáng lên: "Đúng vậy! Cường giả thực sự đều có hệ thống tu luyện của riêng mình, không ngờ cậu vừa mới tới đây liền lĩnh ngộ được điều huyền bí này".  

 

Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Ta luôn đi tìm con đường tu luyện của mình, dù không tới nơi này thì ta cũng sẽ làm điều này".  

Advertisement

 

Dừng một chút, anh nói: "Nói trắng ra chính là phải đi một con đường không phụ thuộc vào hoàn cảnh bên ngoài".  

 

Truy Điện: "Đúng vậy. Nhưng nói thì dễ, làm thì cực kỳ khó. Theo tôi được biết, trong số Nhân tộc các cậu, người có thể làm được điều này chỉ có một số ít, còn lại đều là người bình thường, không đáng nhắc tới".  

 

Ngô Bình không khỏi nói: "Truy Điện, tu vi của ngươi không cao, nhưng ăn nói cũng lớn lối thật. Sao hả, chỉ có kẻ mạnh nhất của Nhân tộc mới đáng được ngươi coi trọng đúng không?"  

 

Truy Điện cười lạnh: "Không phải là tôi lớn lối, nhưng tôi hiểu một điều. Mặc dù những sinh vật đó mạnh hơn tôi, nhưng cuối cùng kết quả của chúng tôi đều giống nhau, đó là rơi xuống đất như lá trên cây, rồi mục nát thành bùn, không ai có thể tránh khỏi! Trừ khi có thể tìm được con đường của chính mình, không để ý đến quy tắc biến hóa của thế giới, không ngừng khiến chính mình mạnh lên".  

 

Ngô Bình: "Ừ, ngươi nói có lý".  

 

Truy Điện: "Chàng trai trẻ à, hãy cố gắng tu luyện. Sau này cậu sẽ phát hiện ra rằng những gì cậu đạt được ở đây sẽ có ích rất lớn cho tương lai của cậu!"  

 

Ngô Bình: "Có ích rất lớn? Nghĩa là sao?"  

 

Truy Điện: "Sau này cậu sẽ biết".  

 

Lúc này, Truy Điện nằm xuống và nghỉ ngơi trong phòng của Ngô Bình.  

 

Có được công pháp của thế giới này, Ngô Bình không quan tâm đến việc lên đường nữa, ngay lập tức anh bắt đầu tu luyện.  

 

Anh nhanh chóng hoàn thành cấp đầu tiên của cảnh giới Linh Khu. Dù công pháp chỉ cần năm kinh mạch, nhưng Ngô Bình đã luyện mười kinh mạch. Điều thú vị là trong số mười kinh mạch mà anh đã mở, chỉ có ba kinh mạch trùng khớp với kinh mạch trong công pháp, còn hai kinh mạch còn lại thì anh không biết.  

 

Anh dứt khoát mở thêm hai kinh mạch. Được sự hướng dẫn của công pháp, anh nhanh chóng tìm ra hai kinh mạch này.  Quá trình khơi thông tương đối thuận lợi, khi kinh mạch khơi thông, chân khí trong cơ thể sẽ được thông suốt. Mười hai kinh mạch, cứ ba kinh mạch tạo thành một vòng tuần hoàn chân khí, mỗi kinh mạch đều được chia sẻ và có tổng cộng 220 vòng tuần hoàn chân khí.  

 

Còn năm kinh mạch, cứ ba kinh mạch tạo thành một vòng tuần hoàn chân khí, chỉ có mười vòng tuần hoàn. Bằng cách này, số lượng vòng tuần hoàn của Ngô Bình gấp 22 lần so với các tu sĩ khác!  
 
Chương 4530


Ngô Bình khác với những tu sĩ bình thường, anh có 220 vòng xoáy chân khí, một lần có thể tôi luyện 220 lần vòng xoáy chân khí, hiệu quả hơn nhiều so với việc luyện hóa bằng 10 vòng xoáy chân khí. Hơn nữa, nếu dùng 10 vòng xoáy chân khí để luyện hóa thì cần phải làm một trăm lần, chân khí mới được tôi luyện chỉ có thể trộn lẫn với chân khí ban đầu, còn rất nhiều tạp chất. Chân khí của Ngô Bình cùng một lúc đi qua 220 vòng xoáy chân khí, không có chân khí nào bị trộn lẫn ở giữa, vì vậy khi nó đi qua vòng xoáy thứ 100, nó đã sơ bộ hình thành linh nguyên. Linh nguyên tiếp tục tiến vào vòng xoáy thứ 101 để luyện hóa, sau đó là thứ 102, thứ 103. Khi linh nguyên đi ra từ vòng xoáy chân khí thứ 220, nó đã ngưng tụ thành một linh nguyên thiên phẩm cực kỳ tinh khiết và siêu mạnh!  

 

Căn cứ vào trình độ tôi luyện, linh nguyên chia làm nhất phẩm đến cửu phẩm, cửu phẩm thấp nhất, nhất phẩm mạnh nhất. Trên nhất phẩm còn có siêu phẩm.  Trong linh nguyên siêu phẩm, linh nguyên thiên phẩm là mạnh nhất.  Dưới thiên phẩm còn có địa phẩm, ngọc phẩm, tuyệt phẩm.  

 

Linh nguyên thiên phẩm trông giống như tia chớp, nó sẽ không trộn lẫn với chân khí mà chỉ luân chuyển trong kinh mạch.  

 

Advertisement

Quá trình tu luyện linh nguyên vô cùng dễ chịu, Ngô Bình cảm thấy chân khí trong cơ thể mình không ngừng chuyển hóa thành linh nguyên. Khi đến buổi trưa, cơ thể anh đã hoàn toàn không còn chút chân khí mà chuyển hết thành linh nguyên. Hơn nữa linh nguyên của anh là linh nguyên thiên phẩm!  

 

Anh mở mắt ra, nói: "Truy Điện, ta đi mua ít dược liệu để tăng cường chân khí trong cơ thể".  

 

Advertisement

Giờ anh cảm thấy linh nguyên trong cơ thể quá ít. Anh phải nhanh chóng tu luyện ra nhiều chân khí hơn để chuyển hóa thành nhiều linh nguyên hơn.  

 

Truy Điện: "Muốn mua dược liệu thì tốt nhất là đến Chương Thành, ở thị trấn nhỏ như thế này rất khó mua được dược liệu tốt".  

 

Ngô Bình gật đầu: "Được, ăn xong rồi chúng ta xuất phát".  

 

Buổi chiều họ đi đường rất nhanh, Truy Điện dồn hết toàn lực, đi nhanh như tia chớp, họ đến Chương Thành trước khi trời tối.  

 

Đến Chương Thành, Ngô Bình thấy nơi này phồn hoa hơn thị trấn gấp trăm lần. Trong thành ngoài thành đầy ắp người, trên phố lớn cửa tiệm san sát, đâu đâu cũng toàn thương nhân.  

 

Ngô Bình hỏi: "Truy Điện, ngươi biết rõ nơi này nhỉ?"  

 

Truy Điện: "Đến vài lần nên cũng biết rõ".  

 

"Biết ở đâu có hiệu thuốc không?"  

 

Truy Điện: "Đi thẳng, sau đó rẽ trái sẽ đến một con phố chuyên bán thuốc, có rất nhiều hiệu thuốc".  

 

Ngô Bình lập tức đi thẳng, anh đi được mấy trăm bước thì rẽ trái, quả nhiên thấy một con phố có rất nhiều hiệu thuốc. Anh đến hiệu thuốc đầu tiên, nhìn thử thì phát hiện có đến mấy trăm loại thuốc đang được bày ngăn nắp trên giá gỗ.  

 

Nơi này toàn là những loại thuốc bình thường, không có ích nhiều với anh. Anh hỏi sơ giá cả, nhưng những dược liệu anh thấy có thể dùng thì giá vô cùng cao, loại nào cũng mấy chục nghìn tiền vàng, thậm chí hàng trăm nghìn.  

 

Ngô Bình rất rõ, với số tiền của anh không thể mua được nhiều loại.  

 

Anh ra khỏi hiệu thuốc, thở dài: "Giá mà có một khoản tiền lớn thì tốt biết mấy".  

 

Truy Điện chớp mắt, hỏi: "Tôi có thể cho cậu mượn, nhưng tôi phải thu lãi".  

 

Ngô Bình trợn to mắt: "Ngươi có tiền sao?"  
 
Chương 4531


 Truy Điện hỏi ngược lại: "Cậu muốn mượn bao nhiêu?"  

 

Ngô Bình nghĩ một lúc, nói: "Mười nghìn tinh tệ".  

 

Truy Điện nói: "Tinh tệ có rất nhiều loại, loại thấp nhất là lam tinh tệ, một lam tinh tệ bằng tám trăm tiền vàng. Trên đó là tử tinh tệ, một tử tinh tệ có thể đổi mười lăm lam tinh tệ".  

 

Ngô Bình chớp mắt: "Vậy thì cho tôi mượn tử tinh tệ đi".

Advertisement

Truy Điện rất bình tĩnh và nói: "Một vạn tử tinh tệ tương đương với 120 triệu tiền vàng. Cậu cần nhiều tiền như vậy để làm gì?"  

 

Ngô Bình cười hì hì và nói: "Mua dược liệu cần rất nhiều tiền".  

 

Truy Điện: “Tôi cho cậu mượn cũng được, nhưng lãi một ngày là 1%”.  

Advertisement

 

Ngô Bình nhảy dựng lên: "Lãi một ngày 1%? Một ngày phải trả 1.2 triệu tiền vàng sao?"  

 

Truy Điện trợn mắt và nói: "1% đã rất thấp rồi. Cậu có thể đến ngân hàng và hỏi, họ yêu cầu ít nhất 3%".  

 

Ngô Bình hỏi: "Bao lâu thì trả lãi?"  

 

Truy Điện: "Tôi cho cậu hai mươi ngày, sau hai mươi ngày, cậu trả lại cho tôi 120 nghìn tử tinh tệ cả vốn lẫn lãi".  

 

Ngô Bình suy nghĩ một chút, nói: "Được, ta nhất định sẽ trả cho ngươi".  

 

Truy Điện cười nói: "Đi theo tôi".  

 

Truy Điện đi trước, Ngô Bình theo sau. Người ngựa đi được vài dặm thì đến một ngôi nhà lớn cách đó không xa.  

 

Truy Điện nói: "Chàng trai trẻ à, có một chiếc chìa khóa dưới yên ngựa của tôi, hãy lấy nó ra".  

 

Ngô Bình đưa tay tìm được một chiếc chìa khóa vàng, hỏi: “Dùng để mở cửa sao?”  

 

"Đây là tín vật, cậu gõ cửa đi vào, khi người bên trong nhìn thấy chìa khóa thì sẽ coi cậu là chủ nhân căn nhà này".  

 

Ngô Bình cảm thấy nó rất thú vị và cười nói: "Truy Điện, ngươi cũng lắm trò thật".  

 

Truy Điện: "Thỏ khôn có ba hang, tất nhiên ta phải bày ra nhiều trò rồi".  

 

Khi đến cửa, Ngô Bình gõ vài cái. Không lâu sau, một người đàn ông trung niên đi ra mở cửa, vừa định hỏi thì nhìn thấy chiếc chìa khóa trong tay Ngô Bình, vội vàng khom người nói: “Thì ra là cậu chủ đã về, mời vào trong".  

 

Ngô Bình không hỏi thêm gì nữa, đi theo người đàn ông vào sân. Hơn chục ngôi nhà được xây dựng trong sân, có một khu vườn phía trước và một vườn rau nhỏ phía sau.  

 

Truy Điện: "Cậu trực tiếp đi thư phòng, nơi đó tôi cất giấu những đồng tử tinh tệ".  

 

Ngô Bình nói với người đàn ông trung niên: "Tôi đi thư phòng, ông đi chuẩn bị chút đồ ăn đi".  

 
 
Chương 4532


 Ngô Bình mở hộp và thấy bên trong là một viên pha lê màu tím có kích thước bằng một đồng xu, đang phóng năng lượng mạnh mẽ.  

 

Anh kinh ngạc: "Đây là tử tinh tệ sao? Trong hộp này ít nhất có 500 nghìn đúng không?"  

 

Truy Điện: "500 nghìn cũng là của tôi, cậu chỉ có thể rút ra 10 nghìn".  

 

Advertisement

Ngô Bình cười nói: "Trước đó ta sợ ngươi không có nhiều tiền như vậy, hay là cho ta mượn thêm nhé?"  

 

Truy Điện liếc anh một cái: "Mượn nhiều thì cậu có thể trả sao?"  

 

Ngô Bình: "Đương nhiên. Ta quên nói cho ngươi, linh nguyên của ta là siêu cấp, chủ nhân của ngươi chắc cũng không đạt tới siêu cấp nhỉ?"  

Advertisement

 

Truy Điện sửng sốt: "Siêu cấp? Không thể nào! Chủ nhân của tôi cũng là linh nguyên nhị phẩm!"  

 

Ngô Bình đưa tay chỉ, một tia sét xuất hiện.  Đây không phải là ánh chớp, mà là tinh hoa cực kỳ tinh khiết và cực kỳ mạnh mẽ của anh!  

 

Nhìn thấy linh nguyên của Ngô Bình, Truy Điện thở dài: "Tuyệt vời! Cậu có thể lấy tiền ở đây tùy thích, nhưng lãi suất cao hơn một chút".  

 

Ngô Bình tức giận nói: "Không phải chúng ta đã thống nhất lãi suất hàng ngày là 1% sao?"  

 

Truy Điện thản nhiên nói: "Hiện tại tôi đã đổi ý, tiền lãi mỗi ngày là 2%, cậu có muốn mượn hay không?"  

 

Ngô Bình hừ một tiếng, "Vậy ta mượn một trăm nghìn tử tinh tệ!"  

 

Truy Điện: "Được".  

 

Cứ như vậy, Ngô Bình dùng một cái túi to đựng một trăm nghìn tử tinh tệ.  

 

Sau khi đếm tiền, anh và Truy Điện ăn chút gì đó, sau đó cùng nhau đến hiệu thuốc vào buổi chiều.  

 

Chuyến đi này, Ngô Bình mang theo ba mươi nghìn tử tinh tệ để mua dược liệu.  

 

Anh không biết nhiều về các loại thảo dược ở đây nên hễ thấy món nào ưng ý là anh phải tự mình nếm thử để cảm nhận dược tính rồi mới quyết định có mua hay không.  

 

Trong một buổi chiều, anh đi tới mười ba hiệu thuốc, mua hơn một trăm loại dược liệu, tiêu hao hơn 100 triệu tiền vàng, sau khi quy đổi khoảng 12.500 tử tinh tệ.  

 

Anh là khách hàng lớn, chủ hiệu thuốc đích thân vận chuyển dược liệu đến tận nhà.  

 

Sau khi tất cả dược liệu được chuyển đến, trời đã tối. Ngô Bình ngay lập tức nhờ Từ An giúp anh luyện chế thuốc, anh muốn sử dụng những linh dược này để luyện thêm chân khí!  

 

Đan dược anh mua lần này có phẩm chất tốt hơn nhiều so với thứ anh hái trên núi, cho nên anh sẽ dùng phương pháp luyện dược luyện chế một ít đan dược đơn giản.  

 

Lúc trước anh không có linh khí, hiện tại lại có linh khí thiên địa, linh khí này vô cùng thần bí, dùng nó luyện chế đan dược cũng quá đủ rồi.  
 
Chương 4533


 Truy Điện sửng sốt và hỏi: "Chàng trai trẻ, cậu đang làm gì vậy? Cậu đang sao thuốc à?"  

 

Ngô Bình: "Ngốc, ta đang luyện thuốc".  

 

Truy Điện thấy rất kỳ quái: "Thuốc cũng có thể luyện chế? Tôi cũng chỉ nghe nói qua về luyện đan".  

 

Advertisement

Ngô Bình: "Tôi không có lò đan, chỉ có thể luyện thuốc đơn giản. Nhưng thuốc được luyện ra đã đủ với tôi bây giờ rồi".  

 

Lần này Ngô Bình chỉ dùng tám loại dược liệu. Nửa tiếng sau, tạp chất trong nồi đã bị anh lọc đi gần hết, chỉ còn lại một luồng khí nhiều màu đang chấn động giữa lòng bàn tay anh.  

 

"Thành công rồi!"  

Advertisement

 

Đột nhiên tay của anh rời khỏi nồi sắt, dược khí trong tay thoáng cái ngưng tụ, biến thành một làn khói màu vàng xanh.  

 

Lúc này Ngô Bình há mồm hít vào, hút ngay làn khói vào phổi. Sau khi làn khói đi vào, anh lập tức ngồi xếp bằng để luyện khí.  

 

Dược tính lần này rất mạnh. Trong cơ thể bắt đầu không ngừng sản sinh chân khí. Chẳng mấy chốc, trong cơ thể anh tràn đầy chân khí, liền tiếp tục tôi nguyên.  

 

Khi chân khí đi qua 220 vòng xoáy chân khí chuyển hóa thành linh nguyên thiên phẩm, anh tiếp tục luyện thuốc.  

 

Cứ thế Ngô Bình cứ luyện thuốc, sử dụng, tu luyện, tổng cộng sáu lần.  

 

Lúc này trời đã sáng, số linh nguyên trong cơ thể anh đã gấp mười lần. Lúc này anh chỉ cần nhẹ nhàng điều động linh nguyên, toàn cơ thể liền xuất hiện ánh chớp.  

 

Truy Điện nhìn mà vui mừng, hỏi: "Chàng trai, cậu còn luyện thuốc nữa không?"  

 

Ngô Bình nói: "Làm gấp đôi số lượng linh nguyên nữa là tôi có thể khơi thông linh mạch".  

 

Hóa ra lúc khơi thông linh mạch vô cùng tiêu tốn linh nguyên. Có rất nhiều người chỉ mở một linh mạch là vì vừa mở được một đường là linh nguyên của họ đã dùng hết, hoàn toàn không thể khơi thông nhiều hơn. Vì thế, Ngô Bình mới quyết định sẽ tích lũy nhiều linh nguyên hơn, sau đó thừa thắng xông lên, khơi thông thêm nhiều linh mạch trong thời gian ngắn.  

 

Ở nơi này, cả đời tu sĩ chỉ có một cơ hội khơi thông linh mạch, thế nên anh nhất định phải nắm bắt để tránh sau này nuối tiếc!

Truy Điện: "Xem ra cậu muốn thông nhiều linh mạch".  

 

Ngô Bình: "Ừ, không phải nói ngươi nói có năm linh mạch chính là thiên tài sao? Ta muốn có năm cái trở lên".  

 

Truy Điện lắc đầu: "Quá khó! Cậu phải hiểu rõ, linh mạch khác với kinh mạch hiện tại của cậu, nó là dạng như linh nguyên".  

 

Ngô Bình: "Tóm lại ta sẽ cố gắng hết sức. Kết quả cuối cùng thế nào, cứ phó mặc cho số phận đi".  

 

Vì vậy Ngô Bình tiếp tục luyện thuốc, uống nó và tu luyện vào buổi chiều.  Khi trời tối, linh nguyên trong cơ thể anh lại tăng gấp đôi. Lúc này linh nguyên của anh đã đến lúc bão hòa, không cách nào hấp thu nữa. Nếu nhiều hơn nữa, kinh mạch của anh sẽ không chịu nổi, rất có thể sẽ nổ tung mà chết.  
 
Chương 4534


 Linh mạch thứ nhất được mở ra, linh nguyên tiến vào linh mạch đột nhiên rung lên, hình thành một trường lực. Dưới tác dụng của trường lực, các sợi linh khí hội tụ trong thế gian rồi ùa đến, sau khi được 220 vòng xoáy chân nguyên tôi luyện, chúng trực tiếp chuyển hóa thành linh lực mới, chảy vào trong linh mạch thứ nhất.  

 

Linh mạch này nằm ở trung tâm cơ thể, là linh mạch quan trọng nhất, cho nên gọi là linh mạch Trung Thiên  

 

Tốc độ linh mạch hấp thu linh khí cực nhanh, nếu không phải Ngô Bình sở hữu 220 vòng xoáy chân khí, có thể sinh ra linh nguyên trong một lần, anh hoàn toàn không có khả năng bổ sung linh nguyên từ bên ngoài. Nếu như linh mạch không được bổ sung linh nguyên, chúng sẽ trực tiếp cắn nuốt linh nguyên trong cơ thể Ngô Bình. Dù anh tích trữ rất nhiều linh nguyên, nhưng cũng không thể mở ra quá nhiều linh mạch.  

Advertisement

 

Sau hơn một canh giờ, linh mạch thứ nhất cuối cùng cũng tràn đầy linh lực.  

 

Ngô Bình đang được đà, lập tức đi khơi thông linh mạch thứ hai.  

Advertisement

 

Linh mạch thứ hai nằm ở bụng, phần trên của nó nằm ở đan điền và phần dưới của nó được chia thành hai, chạm đến gót chân và bàn chân. Bởi vì linh mạch này nối với mặt đất, nên còn được gọi là linh mạch Đại Địa. Linh mạch Đại Địa được kết nối với linh mạch Trung Thiên ở phần đan điền, phần được kết nối tạo thành một điểm nút, được gọi là linh khiếu Thiên Địa.  

 

Quá trình mở linh mạch Thiên Địa cũng giống như quá trình mở ra linh mạch Trung Thiên. Giữa trời đất, một loại linh khí khác bị anh hấp thu vào trong cơ thể, sau đó thông qua vòng xoáy chân nguyên chuyển hóa thành linh khí, rót vào trong linh mạch Đại Địa.  

 

Lúc này, Ngô Bình phát hiện ra rằng linh nguyên trong linh mạch Trung Thiên khác với linh nguyên trong linh mạch Đại Địa, chúng đều có những đặc điểm riêng biệt. Nếu so sánh, linh nguyên chuyển hóa từ chân khí của chính anh tương đối trung tính, hoàn toàn có thể dung hợp với hai loại linh nguyên bên ngoài này.  

 

Phải mất một giờ để mở ra linh nguyên Đại Địa, thời gian đã được rút ngắn.  

 

Anh hỏi Truy Điện: "Thời hạn mở ra những linh mạch này là bao lâu?"  

 

Truy Điện: "Mỗi tu sĩ mỗi khác, chắc hẳn cậu có thể tự cảm nhận".  

 

Ngô Bình phát hiện mình đã sử dụng chưa đến một phần năm linh lực mà mình tích trữ, anh có thể tiếp tục mở nó, vì vậy anh đã đi mở linh mạch thứ ba sau một thời gian ngắn nghỉ ngơi.  

 

Linh mạch thứ ba và thứ tư lần lượt chạy trên cánh tay trái và phải, chạy qua mười ngón tay, lần lượt là linh mạch trái và linh mạch phải. Khi hai linh mạch này được kết nối với nhau, Ngô Bình phát hiện ra rằng nó nằm trong xương sống, kết nối với linh mạch Trung Thiên, tạo thành một điểm nút. Điểm nút rất phức tạp và có ba loại linh khí chuyển động bên trong, được gọi là linh khiếu trái phải.  

 

Ngô Bình cũng có ý định mở tiếp, anh tiếp tục mở ra các linh mạch thứ năm đến thứ tám. Bốn linh mạch này đều nằm ở ngực và bụng, kết nối các bộ phận và cơ quan khác nhau. Trong số đó, linh mạch kết nối xương của toàn bộ cơ thể được gọi là linh mạch xương; linh mạch kết nối năm cơ quan nội tạng được gọi là linh mạch ngũ tạng; linh mạch kết nối lục phủ gọi là linh mạch lục tạng: linh mạch kết nối mạch máu được gọi là linh mạch máu.  

 

Khơi thông bốn linh mạch này không khó, nhưng khó khăn nhất chính là linh mạch thứ chín!  

 

Linh mạch này được kết nối với linh mạch Trung Thiên và dẫn đến não.  Các linh mạch thứ mười, mười một và mười hai ở phía sau đều nằm trong não và có các chức năng khác nhau.  

 

Lúc này, linh lực trong cơ thể Ngô Bình đã không còn bao nhiêu. May mắn thay, anh có một sự hiểu biết đầy đủ về cơ thể của mình, không có nguy hiểm nào.  
 
Chương 4535


 Sự thay đổi này khiến việc mở ra ba linh mạch tiếp theo trở nên dễ dàng hơn rất nhiều và anh đã mở ra từng linh mạch trước khi trời tối.  

 

Khi linh mạch thứ mười hai được mở ra, trường lực do linh mạch xung quanh hình thành trong nháy mắt hợp nhất với nhau, tạo thành một pháp trận hoàn chỉnh và thần bí, không ngừng tôi luyện linh hồn và thể xác của Ngô Bình.  

 

Ngô Bình được gột rửa trong trường lực của chính mình, anh cảm thấy sảng khoái về thể chất và tinh thần, bất giác ba ngày đã trôi qua.  

 

Advertisement

Ba ngày sau, Ngô Bình mở mắt ra và thấy rằng mình đã hoàn toàn thay da đổi thịt, anh có sự tiến bộ rõ rệt. Hơn nữa, trong não của anh, ở vị trí giữa hai lông mày, trường lực của linh mạch đã sản sinh ra một ý niệm mạnh mẽ ở đây, được gọi là linh niệm.  

 

Linh niệm khác với nguyên thần, nó thuần túy hơn, không có ý thức, chỉ là một loại năng lượng. Ngay khi Ngô Bình điều khiển ý nghĩ, những linh niệm có thể được phát ra theo ý muốn, tạo ra các loại hiệu quả thần kỳ.  

 

Advertisement

Ngô Bình không ngờ trong lúc vô tình anh đã đột phá cảnh giới Linh Niệm. Có linh niệm thì anh có thể làm nhiều thứ, ví dụ luyện đan.  

 

Tu sĩ thông thường muốn luyện ra linh niệm có rất nhiều khó khăn, hơn nữa chất lượng linh niệm không thể bằng được Ngô Bình. Anh thì khác, anh không chỉ có linh nguyên thiên phẩm mà còn có 12 linh mạch rạo thành linh trận hoàn hảo. Nếu giờ có người tiến hành kiểm tra linh niệm của Ngô Bình thì sẽ phát hiện linh niệm của anh cũng là thiên phẩm!  

 

Luyện ra linh niệm chỉ là bắt đầu, sau đó còn cần dùng linh niệm để luyện các linh thuật. Tất nhiên linh niệm càng mạnh thì linh thuật có thể tu luyện càng mạnh.  

 

Nhưng công pháp Ngô Bình có được quá cơ bản, bên trong không có ghi linh thuật. Muốn luyện linh thuật anh cần nghĩ cách tìm được sách cổ tu luyện linh thuật.  

 

Lúc này anh nhớ ra một chuyện. Ngày xưa anh bị vây ở trong thôn, tự xưng là con cháu nhà họ Hoàng ở Chương Thành. Tộc trưởng đã cho người đưa tin, kết quả thực sự đã lấy được năm triệu tiền vàng, còn nhận được thư viết rằng: Đến Chương Thành gặp ta.  

 

Anh suy nghĩ một lúc, nói với Truy Điện: "Tối nay ta muốn đi gặp một người".  

 

Truy Điện hỏi: "Ai thế?"  

 

"Ông cả nhà họ Hoàng", sau đó nói ra mọi chuyện.  

 

Truy Điện nghe xong thì cũng thấy lạ: "Cho không năm triệu tiền vàng, còn viết thư cho cậu, đối phương có ý gì vậy?"  

 

Ngô Bình: "Truy Điện, ngươi biết gì về nhà họ Hoàng không?"  

 

Truy Điện: "Ta ít sống ở Chương Thành, không biết nhiều, chỉ biết nhà đó rất giàu, có cao thủ trấn giữ".  

 

Ngô Bình: "Nguyên nhân gì thì gặp người đó là biết".  

 

Nhà họ Hoàng rất nổi tiếng tại Chương Thành, Ngô Bình kéo đại một người trên đường để hỏi là biết nhà đó ở đâu. Chẳng bao lâu anh đã đến trước cổng nhà. Người trông cửa hỏi anh là ai, anh đưa thư cho người đó và nói: "Tôi tìm ông cả nhà họ Hoàng. Hãy giao như này cho ông Hoàng, ông Hoàng sẽ biết tôi là ai".  

 

Người đó quan sát anh, bảo anh đợi rồi vào báo.  

 

Mấy phút sau người đó quay lại, cười tươi bảo anh: "Ông cả cho mời".

Ngô Bình được mời đến một đại sảnh sang trọng, nơi có một người đàn ông trung niên đang đợi anh. Người đàn ông trung niên này mặc một chiếc áo choàng màu vàng, nở nụ cười trên khuôn mặt. Lúc Ngô Bình đi vào, ông ta cười nói: "Cuối cùng tôi cũng đợi được cậu".  
 
Chương 4536


 Ngô Bình: “Vậy là ông liền cho không họ năm trăm tiền vàng?”  

 

Người đàn ông trung niên cười nói: "Nhưng nếu tôi không cho, cậu có thể sẽ chết, tôi tình nguyện lấy năm trăm tiền vàng để cứu một mạng người".  

 

Ngô Bình gật đầu: "Ông thật nhân từ".  

 

Advertisement

Người đàn ông trung niên: "Tôi tên là Hoàng Văn Xương, mọi người quen biết đều gọi tôi là ông cả Hoàng".  

 

Ngô Bình: "Không dám, tôi sẽ gọi ông là ông Hoàng".  

 

Hoàng Văn Xương mỉm cười: "Cậu muốn gọi tôi là gì cũng được. Cậu bạn à, tôi thấy cậu cũng là người tu hành đúng không?"  

Advertisement

 

Ngô Bình: "Tôi vừa mới luyện ra linh niệm".  

 

Hoàng Văn Xương giật mình: "Cậu đã luyện ra linh niệm sao? Cậu còn trẻ thế mà đã có linh niệm, cậu bạn à, tiền đồ của cậu vô cùng rộng mở!"  

 

Ngô Bình: "Không dám, tôi chỉ luyện bừa mà ra thôi".  

 

Hoàng Văn Xương liền hỏi: "Cậu đã luyện linh thuật chưa?"  

 

Ngô Bình: "Thành thật mà nói, tôi đến gặp ông Hoàng chỉ để tìm nơi tôi có thể mua linh thuật".  

 

Hoàng Văn Xương cười: "Cậu tìm tôi là cậu đã tìm đúng người rồi. Tổ tiên của nhà họ Hoàng chúng tôi thực sự có một nhân vật lớn. Vị tổ tiên này để lại rất nhiều công pháp, bao gồm cả linh thuật".  

 

Ngô Bình cười nói: "Vậy không biết tôi có thể xem thử một linh thuật của ông Hoàng không?"  

 

Hoàng Văn Xương gật đầu: "Đương nhiên không thành vấn đề, nhưng linh thuật này đều không truyền ra ngoài, hơn nữa thứ mà nhà họ Hoàng chúng tôi truyền lại chính là linh thuật cấp bảy cực mạnh!"  

 

Truy Điện nói với Ngô Bình rằng có nhiều cấp độ linh thuật, cấp độ càng cao thì sức mạnh càng lớn. Đương nhiên, linh thuật cao cấp có yêu cầu cao đối với tu vi và thể chất, không phải ai cũng có thể luyện được. Linh thuật cấp bảy đúng là linh thuật tương đối mạnh.  

 

"Phải làm sao ông Hoàng mới có thể cho tôi xem linh thuật?”, Ngô Bình hỏi thẳng vào vấn đề.  

 

Hoàng Văn Xương: "Cậu bạn à, cậu còn trẻ như vậy đã có linh niệm, tương lai vô cùng xán lạn. Tôi hy vọng sau này cậu trở thành cao thủ thì có thể quan tâm đến nhà họ Hoàng chúng tôi".  

 

Ngô Bình biết: "Đương nhiên."  

 

Hoàng Văn Xương mỉm cười: "Được rồi, chúng ta cứ quyết thế nhé. Cậu bạn, hãy đi theo tôi".  

 

Sau đó, Hoàng Văn Xương đưa Ngô Bình đến một thư phòng, ông ta nhấn công tắc và một cánh cửa mở ra trên tường.  

 

Sau khi vào cửa, có một căn phòng bí mật bên trong. Trong phòng không có nhiều thứ, chỉ có mấy cái hộp nhỏ.  
 
Chương 4537


 Ngô Bình hỏi: "Có gì lạ?"  

 

Truy Điện: "Dựa trên sự hiểu biết của tôi về thế giới này, lòng tốt và lòng nhân từ đều là ngụy trang. Trên thế giới này, nếu nhân từ và tốt bụng thường không có kết quả tốt".  

 

Ngô Bình: "Vậy ngươi cho rằng nhà họ Hoàng cho ta tu luyện linh thuật nhất định có mục đích khác?"  

 

Truy Điện: "Chắc chắn có".  

Advertisement

 

Ngô Bình : "Vậy ngươi cảm thấy nhà họ Hoàng muốn ở ta cái gì?"  

 

Truy Điện: "Linh thuật cậu tu luyện tên là Truy Hồn thủ, có thể lấy ra linh hồn người khác, phương pháp này quá lợi hại".  

 

Advertisement

Ngô Bình: "Chà, nó thực sự thú vị đấy. Nếu điều khiển được linh hồn của ai đó là có thể giết người đó rồi".  

 

Truy Điện lắc đầu: "Ý tôi muốn nói là, nhà họ Hoàng không có ai có thể tu luyện Truy Hồn thủ, nói không chừng sẽ lợi dụng cậu để tu luyện nó".  

 

Ngô Bình híp mắt: "Ta tu luyện thành công thì liên quan gì tới họ?"  

 

Truy Điện thở dài: “Trên đời này có một loại công pháp tên là thuật Đoạt Linh, là linh thuật cấp sáu. Sử dụng thuật Đoạt Linh có thể lấy đi tu vi của người khác và sử dụng nó cho chính mình".  

 

Ngô Bình sửng sốt: "Có linh thuật như vậy sao?"  

 

Truy Điện: "Thuật Đoạt Linh có thể đoạt đi linh thuật cấp tám. Cậu tu luyện linh thuật cấp bảy, tất nhiên có thể bị lấy đi".  

 

Ngô Bình híp mắt: "Nói như vậy, lão tổ nhà họ Hoàng vẫn còn sống?"  

 

Truy Điện: "Có thể không còn sống, có thể là những thành viên khác của nhà họ Hoàng muốn linh thuật này".  

 

Ngô Bình cười lạnh: "Họ dám tính kế ta à, tìm nhầm người rồi!"  

 

Truy Điện: "Nếu cậu chuẩn bị sẵn sàng thì không cần phải sợ họ, khi cậu luyện thành Truy Hồn thủ, toàn bộ nhà họ Hoàng sẽ không phải là đối thủ của cậu!"  

 

Ngô Bình gật đầu: "Không nói nhiều nữa, ta lập tức tu luyện Truy Hồn thủ!"  

 

Linh thuật là việc sử dụng linh niệm. Linh niệm của Ngô Bình rất mạnh, là linh khí thiên địa, tu luyện linh thuật cấp bảy cũng không khó.  

 

Lúc Ngô Bình tu luyện linh thuật, Hoàng Văn Xương đến một khu nhà. Cổng khu nhà mở to, một thanh niên đang luyện quyền trong sân. Người đó khí thế hiên ngang, nhưng mắt trái bị mù, mặt đầy những vết đao đáng sợ.  

 

Hoàng Văn Xương đến trước mặt thanh niên, tỏ vẻ nịnh bợ: "Nguyên Tinh, bố nói cho con một tin tốt!"  

 

Thanh niên này là con trai Hoàng Văn Xương, tên Hoàng Nguyên Tinh. Hắn ngừng luyện quyền, lạnh lùng hỏi: "Có gì nói đi".  

 

Hoàng Văn Xương cười nói: "Hôm nay có một người đến nhà chúng ta. Người này chưa đến 20, nhưng đã có linh niệm rồi".  

 

Người Hoàng Nguyên Tinh khẽ run lên, sau đó lạnh nhạt nói: "Có linh niệm thì sao? Không phải con cũng có linh niệm sao?"  
 
Chương 4538


 Hoàng Văn Xương gật đầu, nói: "Một thời gian trước có một tên nhà quê đến tìm bố, đưa đến một bức thư nói rằng con cháu nhà họ Hoàng chúng ta ở thôn họ, bảo bố đưa người đó năm trăm tiền vàng để tiêu".  

 

Hoàng Nguyên Tinh: "Nhìn đã biết là lừa đảo, bố vẫn đưa à?"  

 

Hoàng Văn Xương cười nói: "Bố không từ chối mà hỏi kỹ người nọ. Sau khi hỏi thì bố đoán người viết thư rất có khả năng chính là đời đầu tiên đến thế giới này! Con cũng biết mà, những tu sĩ đời đầu này đều là những cường giả cấc bậc thiên kiêu của các thời không. Thiên phú và khả năng lĩnh ngộ của họ hơn xa chúng ta".  

 

Advertisement

"Thế nên?"  

 

"Thế nên bố đã đưa linh thuật của nhà họ Hoàng chúng ta cho cậu ta tu luyện!", Hoàng Văn Xương nói: "Nguyên Tinh, không phải con cũng tu luyện thuật Đoạt Linh rồi sao? Sau khi cậu ta luyện xong thuật Truy Hồn thủ thì con hoàn toàn có thể cướp linh thuật của cậu ta!"  

 

Advertisement

Hoàng Nguyên Tinh nhắm mắt: "Nhưng bố liệu có nghĩ đến, một người đời đầu còn học được linh thuật thì chúng ta đâu thể đánh lại!"  

 

Hoàng Văn Xương bật cười: "Giờ cậu ta có ấn tượng tốt với bố. Đến lúc đó chúng ta chỉ cần dùng một số thuốc là có thể khiến cậu ta ngất đi".  

 

Hoàng Nguyên Tinh im lặng một lúc, cuối cùng vẫn không kìm nổi, hắn hỏi: "Bố có chắc người đó tin tưởng bố không?"  

 

Hoàng Văn Xương: "Chắc mà, dù sao trước đó bố cũng giúp cậu ta. Nguyên Tinh, chỉ cần con có linh thuật cấp bảy là có thể báo thù tên khốn kiếp nhà họ Hải!"

Hoàng Nguyên Tinh trầm mặc chốc lát, nói: "Chuyện này chúng ta nhất định phải cẩn thận, nếu không nhà họ Hoàng chúng ta có thể bị diệt!"  

 

Hoàng Văn Xương nói: "Nguyên Tinh, đừng lo lắng, chuyện này tuyệt đối an toàn!"  

 

Ở bên khác, Ngô Bình nhanh chóng luyện thành linh thuật cấp bảy Truy Hồn thủ. Còn hai linh thuật khác thì anh không có hứng thú tu luyện, cấp bậc quá thấp.  

 

Lúc này tay phải anh vồ một cái, linh niệm chấn động, trong hư không xuất hiện một bàn tay năng lượng cực lớn, nó chộp lấy một cây đại thụ trên mặt đất. Ngay khi không khí ngưng tụ, bàn tay to đã nắm lấy một bóng cây. Cây đại thụ mặc dù không có linh hồn nhưng lại có linh tính, Truy Hồn thủ có thể cướp đi của nó một ít linh tính.  

 

Truy Điện mở to mắt và thốt lên: "Thật tuyệt vời! Cậu thậm chí còn có thể lấy đi linh hồn của một cái cây!"  

 

Ngô Bình nói: "Đây không phải linh hồn của cây mà là linh khí nó tích lũy mấy trăm năm", Nói xong, anh trả lại bóng cho cây.  

 

Cây đại thụ vừa rồi mất đi linh tính, lập tức trở nên xám xịt. Bây giờ nó lấy lại được linh tính, lập tức tràn đầy sức sống.  

 

Truy Điện: "Đây là một linh thuật cấp bảy, cậu đã học được nó ngay lập tức, xem ra cậu nên tu luyện một linh thuật cao cấp hơn".  

 

Ngô Bình cũng có ý định này, anh hỏi: "Tôi có thể tìm thấy linh thuật cấp cao hơn ở đâu?"  

 

Truy Điện: "Vậy chúng ta phải đến thành phố lớn và tìm cách trà trộn vào những thế lực hàng đầu".  

 

"Thế lực hàng đầu? Chẳng hạn như?"  

 

Truy Điện suy nghĩ một lúc và nói: "Cách đây hơn 3.900 dặm có một tòa thành tên Ngũ Đế. Trong thành có Ngũ Đế Môn. Ngũ Đế chính là năm siêu cao thủ. Họ đã từng thi đấu trong một trận đấu thị trấn nhỏ trong suốt nửa năm, để lại nhiều truyền thừa. Sau đó, một số tu sĩ đã đến thị trấn để quan sát và dần dần hình thành một môn phái, Ngũ Đế Môn. Từ đó, thị trấn dần dần thịnh vượng và hình thành thành Ngũ Đế như hiện nay".  
 
Chương 4539


"Vậy có người tiến vào cảnh giới thứ năm chưa?"  

 

Truy Điện lắc đầu: "Theo tôi biết thì hẳn là không có. Cảnh giới lớn thứ tư gọi là cảnh giới Thiên Đế, Ngũ Đế chỉ đột phá cảnh giới nhỏ thứ nhất, rất nhanh sau đó liền mất".  

 

Ngô Bình sửng sốt: "Ngũ Đế đều mất rồi sao?"  

 

Truy Điện gật đầu: "Ngũ Đế vốn có thể rời đi nơi này, nhưng vì theo đuổi cảnh giới cao hơn mạnh hơn nên quyết định mạo hiểm ở lại, năm nhân vật lớn cứ như vậy mà chết đi, thật đáng tiếc".  

Advertisement

 

Ngô Bình im lặng, lúc đó anh sẽ lựa chọn thế nào, sẽ chọn ở lại hay bình yên rời đi?  

 

Truy Điện nhìn anh, nói: "Đừng nói cậu muốn học theo Ngũ Đế nhé?"  

Advertisement

 

Ngô Bình cười nói: "Chúng ta đi thành Ngũ Đế trước đi, ta muốn biết năm đó Ngũ Đế đạt tới cảnh giới gì".  

 

Truy Điện: "Đừng lo lắng, cậu vẫn còn hơn mười ngày. Trong khoảng thời gian này, hãy cố gắng tu luyện và cố gắng tiến vào cảnh giới lớn thứ hai".  

 

Ngô Bình: "Cảnh giới lớn thứ hai là cái gì?"  

 

Trong mắt Truy Điện tràn đầy khao khát, nó nói: "Cảnh giới lớn thứ hai tên là cảnh giới Vĩnh Thần".  

 

Ngô Bình: "Cảnh giới Vĩnh Thần cũng sử dụng linh niệm sao?"  

 

Truy Điện: "Còn sớm mà, linh niệm sẽ thay đổi mấy lần mới có thể tiến vào cảnh giới Vĩnh Thần".  

 

Lúc này, Hoàng Văn Xương bưng một cái nồi tới, cười nói: "Cậu bạn, đây là cháo thịt bò tôi nấu cho cậu, cậu nếm thử xem. Nhân tiện tôi mang cho cậu một bộ công pháp nữa, hi vọng sẽ hữu ích cho cậu".  

 

Ngô Bình tiếp nhận bộ công pháp, trong đó thực sự viết các phương pháp tu luyện của ba cảnh giới nhỏ phía sau cảnh giới Linh Khu, anh mỉm cười và nói: "Cảm ơn ông Hoàng".  

 

Hoàng Văn Xương nói: "Tôi biết rằng cậu giờ rất cần những công pháp này. Cậu cứ tu luyện từ từ, giờ chúng ta hãy ăn cháo trước". Vừa nói, ông ta vừa múc cháo vào bát.  

 

Ngô Bình cảm ơn, thấy cháo vẫn còn nóng, anh nói chuyện với Hoàng Văn Xương và đặt bát sang một bên.  

 

Truy Điện cách đó không xa, nó liếc thấy không có người chú ý, liền vươn đầu một hơi húp sạch cháo trong bát. Khi Hoàng Văn Xương phát hiện ra thì đã quá muộn, ông ta "Ôi chao" một tiếng: "Con ngựa này sao lại tham ăn như vậy!"  

 

Ngô Bình cười nói: "Kệ đi, để nó ăn".  

 

Hoàng Văn Xương cực hận Truy Điện, nhưng chỉ đành cầm nồi rời đi.  

 

Ông ta vừa đi, Truy Điện nói: "Trong cháo này có thuốc, trong người tôi lại không có cảm giác khó chịu".  

 

Ngô Bình lại gần ngửi ngửi, nói: "Loại thuốc này phải kết hợp với các loại thuốc khác mới có hiệu quả. Hoàng Văn Xương rất cẩn thận, trước tiên hạ một nửa số thuốc".  

 

Truy Điện: "Sau khi ông ta đưa cho cậu công pháp, hãy mau chóng tu luyện".  

 
 
Chương 4540


Trước khi tu luyện, anh hỏi Truy Điện: "Ngươi có vũ khí tốt nào trong tay không?"  

 

Truy Điện trợn tròn mắt: "Có thì cũng có. Nó là một thần binh, giá trị khổng lồ".  

 

Ngô Bình cười lạnh: "Đừng nói nhảm nữa, ngươi muốn bao nhiêu cứ nói đi".  

 

Advertisement

Truy Điện: "Một triệu đồng tiền tử tinh!"  

 

Ngô Bình trợn to hai mắt: "Một triệu tiền tử tinh, sao ngươi không đi cướp luôn đi?"  

 

Advertisement

Truy Điện hừ lạnh: "Không mua thì thôi, tôi sẽ bán nó cho người khác".  

 

Ngô Bình suy nghĩ một lúc, hỏi: "Thần binh gì vậy, có thể cho ta xem không?"  

 

Truy Điện: "Được, tôi sẽ cho cậu mở rộng tầm mắt".  

 

Nói xong người nói run lên, sau đó một thanh kiếm ngắn rơi ra từ dưới bụng ngựa. Thanh kiếm này dài khoảng một thước hai, bên trên có khắc hoa văn cổ xưa.  

 

Ngô Bình rút kiếm ra, thấy ánh sáng lạnh toát ra khắp nơi, lông tơ dựng đứng cả lên. Anh kinh ngạc, nói: "Kiếm sắc quá?"  

 

Truy Điện: "Kinh ngạc lắm đúng không? Nó là bảo bối mà một Thiên Đế để lại, một chủ nhân của tôi có được. Nhưng người đó không may mắn, vừa có được kiếm liền chết".  

 

Vẻ mặt Ngô Bình rất kỳ quái: "Truy Điện, những chủ nhân của ngươi có phải bị ngươi khắc chết không?"  

 

Truy Điện tức điên: "Cậu nói linh tinh gì thế? Nếu không có tôi thì họ chết còn nhanh hơn!"  

 

Ngô Bình vội nói: "Phải phải, ngươi thì lợi hại rồi".  

 

Truy Điện: "Đừng nói nhảm, một triệu cậu có mua không?"  

 

Ngô Bình: "Có! Nhưng tôi khất đã. Khi nào có thời gian tôi sẽ luyện đan đi bán, đến lúc đó trả cả vốn lẫn lãi".  

 

Ngô Bình cầm lấy thanh kiếm, sau đó bắt đầu tu luyện cảnh giới Linh Binh.  

 

Cảnh giới này yêu cầu chuyển hóa linh nguyên thành linh lực, quá trình lại rất đơn giản. Một khi linh nguyên chấn động thì sẽ sản sinh ra một sức mạnh rất to lớn, đây chính là linh lực. Linh nguyên của anh có chất lượng cao, linh lực sản sinh ra tất nhiên cũng có chất lượng cao, hơn xa người thường.  

 

Chẳng mấy chốc linh lực đã không ngừng ùa vào thanh kiếm. Trong thân kiếm có khắc kinh mạch.  Kinh mạch được nhắc cần tương ứng với bản thân linh trận, thế nên Ngô Bình dựa theo ngoại lực, để linh lực tự chuyển động.  
 
Chương 4541


Ngô Bình ngoắc tay phải ra sau, thanh đoản kiếm lập tức quay trở lại cạnh anh.  

 

Truy Điện chạy tới nhìn mặt cắt của tảng đá rồi kinh ngạc nói: “Kiếm mạnh quá! Cậu có nhìn thấy các đường vân này không? Chúng được tạo thành từ linh lực đấy, nếu ai mà bị trúng một kiếm này thì sẽ bị mất hết lực chiến đấu ngay”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Lực sát thương của linh binh đúng là rất mạnh. Trước khi đến đây, ta từng tu luyện kiếm pháp thiên phẩm rồi nên cũng hiểu đôi chút về thuật ngự kiếm”.  

 

Truy Điện: “Linh lực có rất nhiều cách sử dụng, sau này cậu phải tìm hiểu nhiều vào”.  

Advertisement

 

Ngô Bình vừa nghỉ ngơi một lát thì Hoàng Văn Xương lại đến, lần này ông ta xách theo một giỏ hoa quả rồi cười nói: “Tiểu huynh đệ, quả tôi vừa hái đấy, cậu nếm thử đi”.  

 

“Cảm ơn Hoàng đại tiên sinh”, Ngô Bình nói.  

 

Advertisement

Hoàng Văn Xương bỏ hoa quả lên bàn, sau đó nhìn về phía Truy Điện đang ở trong sân rồi cười nói: “Ê ngựa, nếu ngươi cũng thích ăn thì lát ta sẽ sai người đi hái cho”.  

 

Ngô Bình: “Không cần đâu, nó không thích ăn hoa quả”, nói rồi, anh cầm một quả lên ăn.  

 

Thấy thế, Hoàng Văn Xương thầm thở phào một hơi rồi nói: “Tiểu huynh đệ, tôi đã chuẩn bị rượu thịt, chúng ta làm vài chén, tiện thể tôi sẽ giới thiệu Nguyên Tinh cho cậu làm quen”.  

 

Ngô Bình: “Được”.  

 

Thấy Ngô Bình đã ăn hai quả thì Hoàng Văn Xương mới rời đi.  

 

Ông ta vừa đi thì Ngô Bình đã nhổ hết hoa quả ra, ngay khi anh ăn thứ này thì linh lực đã bao trùm lấy chúng, vì thế anh chưa thật sự tiếp xúc với loại quả này nên đương nhiên không bị trúng độc.  

 

Truy Điện nói: “Chắc lát ông ta sẽ bỏ một loại thuốc khác vào rượu thịt”.  

 

Ngô Bình thờ ơ nói: “Điều gì đến thì sẽ đến”.  

 

Không lâu sau, anh đã đến buổi tiệc rượu của Hoàng Văn Xương. Con trai của ông ta là Hoàng Nguyên Tinh cũng đang ở đây, hắn rất lạnh lùng, chỉ chào Ngô Bình một tiếng xong là im bặt.  

 

Hoàng Văn Xương đích thân rót rượu cho Ngô Bình rồi cười nói: “Tiểu huynh đệ, chúng ta gặp gỡ nhau thế này là cái duyên, nào, tôi mời cậu ba chén!”  

 

Rượu họ uống cùng chung một bình nên sẽ không khiến ai nghi ngờ.  

 

Ngô Bình uống liền ba chén xong thì Hoàng Văn Xương càng cười tươi hơn, ông ta lại nói chuyện quanh co một hồi nhằm chờ thuốc ngấm.  

 

Đột nhiên Ngô Bình cau mày nói: “Hoàng đại tiên sinh, tự nhiên tôi thấy khó chịu quá!”  

 

Hoàng Văn Xương sáng mắt lên hỏi: “Thế à? Cậu khó chịu ở đâu?”  

 

Ngô Bình: “Cả người tôi không còn chút sức lực nào cả”.  

 

Hoàng Văn Xương cười phá lên nói: “Thế là đúng rồi!”  

 

Nói rồi, ông ta đứng dậy, ngay sau đó có hai tên đàn ông to con giơ tay ra định bắt Ngô Bình.  

 

Anh lùi lại một bước rồi nói: “Hoàng đại tiên sinh, ông định làm gì thế hả?”  
 
Chương 4542


 Hoàng Văn Xương đứng dậy nói: “Chắc cậu nghe nói đến thuật Đoạt Linh rồi đúng không?”  

 

Ngô Bình: “Ông định dùng thuật ấy với tôi ư?”  

 

Hoàng Văn Xương: “Đúng thế, linh thuật cấp bảy rất hiếm có, nếu tôi có được nó thì có thể đi trả thù được rồi”.  

 

Ngô Bình thở dài nói: “Tuy tôi đã đoán ra trò của ông, nhưng vẫn thấy rất tiếc khi sự việc thật sự xảy ra”.  

Advertisement

 

Hoàng Văn Xương: “Cậu yên tâm, tôi sẽ giữ nguyên xác cho cậu”.  

 

Thuật Đoạt Linh rất ác độc, một khi thi triển thì người bị thi triển thuật này không chết cũng tàn tật, tuy còn sống nhưng không thể tu luyện được nữa.  

 

Ngô Bình giơ tay phải ra, lòng bàn tay anh loé lên linh lực tia chớp.  

Advertisement

 

Thấy thế, Hoàng Văn Xương sững người rồi lắp bắp: “Cậu không sao ư?”  

 

Ngô Bình: “Đương nhiên, Hoàng Văn Xương, ông ngạc nhiên lắm hả?”  

 

Hoàng Văn Xương tái mặt, sau đó vội vàng lùi lại rồi dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Hoàng Nguyên Tinh.  

 

Lòng Hoàng Nguyên Tinh trùng xuống, hắn chợt tát vào mặt Hoàng Văn Xương rồi mắng: “Con đã bảo với bố đừng dùng cách này hại người rồi mà bố không nghe, giờ phải làm sao đây?”  

 

Hoàng Văn Xương bị tát đến bật máu, ông ta sững sờ rồi quỳ xuống trước mặt Ngô Bình: “Cậu bạn, xin cậu nể tình tôi đã chăm sóc cậu những ngày qua mà tha cho bố con tôi một con đường sống”.  

 

Ngô Bình: “Tuyệt đối không được nhân từ với kẻ muốn hại mình, không thì là tàn nhẫn với chính mình, bố con ông đi thanh thản nhé!”  

 

Anh vừa nói dứt câu thì có một thanh đoản kiếm bay ra, đầu của bố con nhà họ Hoàng đã rơi xuống đất.  

 

Sau khi giết họ xong, anh lại đi vào mật thất của nhà họ để mang hết những gì quý giá đi, sau đó cưỡi Truy Điện đến thành Ngũ Đế.  

 

Chuyến này, Ngô Bình muốn tìm được linh thuật mạnh hơn ở thành Ngũ Đế Đế tu luyện.  

 

Truy Điện lao như tên bắn trên đường, hình như nó đang rất vui.  

 

Ngô Bình không nhịn được hỏi: “Truy Điện, có con ngựa mẹ nào đang chờ ngươi ở thành Ngũ Đế hay sao mà ngươi hưng phấn thế hả?”  

 

Truy Điện: “Không phải một, mà là ba”.  

 

Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Ba ư?”  

 

Sau đó, anh chợt nghĩ ra gì đó rồi hỏi: “Đừng nói là ngươi cũng có nhà ở thành Ngũ Đế nhé?”  

 

Truy Điện: “Một thành phố phồn hoa như thế thì mua nhà ở đó chắc chắn có giá trị cao”.  

 

Ngô Bình như có điều suy nghĩ, hình như Truy Điện không đơn giản như vẻ bề ngoài.  

 

Truy Điện: “Cậu bám chắc vào, chúng ta ít cũng phải đi mất ba ngày đấy. Đoạn đường này có nhiều cướp lắm, cẩn thận vẫn hơn”.  

 

Ngô Bình: “Có nhiều cướp ư?”  
 
Chương 4543


 “Đơn giản thôi, vì đường tôi đi không có hoặc có ít người đi. Ít người qua lại đây lắm nên giặc cướp cũng ít. Hơn nữa, người đi đường nhỏ này thường không có tiền”.  

 

Sau đó, nó bổ sung thêm một câu: “Dù có cướp cũng không sao, tôi nằm ra đất giả chết, còn cậu chạy đi là xong, chúng ta hẹn gặp ở thành Ngũ Đế”.  

 

Truy Điện chạy thêm mấy trăm dặm nữa thì tiến vào một con đường nhỏ hẻo lánh. Lúc này trời đã tối, Ngô Bình kiến nghị nên tìm chỗ nào nghỉ lại, trùng hợp thế nào cách đó không xa lại có một con phố.  

 

Con phố này thuộc loại hình tự phát, do người dân sống quanh đây tự tạo nên.  

Advertisement

 

Con phố này dài chừng ba dặm, có đủ kiểu nhà cửa ở đây.  

 

Ngay khi đến đây, Ngô Bình đã bị thu hút bởi một quán rượu, mùi rượu ở đây rất đặc biệt, anh dừng ngựa rồi nói: “Truy Điện, chúng ta vào ăn chút gì rồi tìm nơi ở”.  

 

Truy Điện: “Đi tìm chỗ ở đã rồi ăn sau”.  

Advertisement

 

Ngô Bình gật đầu: “Cũng được”.  

 

Đối diện quán rượu có một nhà trọ, anh đã đánh ngựa đến đó.  

 

Vừa vào đến cửa, anh đã thấy có ba kẻ trông hung ác đi ra, họ thấy Ngô Bình cưỡi ngựa, trên lưng ngựa lại có nhiều túi lớn túi bé thì lập tức nổi lòng tham.  

 

Một tên tóc vàng lạnh giọng nói: “Tên trộm to gan, dám cướp ngựa ta, chán sống rồi hả?”  

 

Ngô Bình ngẩn ra, cướp ngựa ư? Nhưng anh chợt hiểu ra ngay, tên này đang cố vu vạ cho mình, mục đích là chiếm ngựa cùng đồ đạc của anh.  

 

Anh đứng dạy rồi ngoái lại lườm tên đó, hỏi: “Anh có chắc đây là ngựa của mình không?”  

 

Tên đó hừ mạnh nói: “Chắc”.  

 

Ngô Bình: “Nếu là ngựa của anh thì chắc anh phải biết nó đang trở cái gì trên lưng đúng không?”  

 

Tên đó cười khẩy: “Là gì thì ta không phải nói với ngươi, đồ trộm cướp, mau khoanh tay chịu trói”, nói rồi, hắn đã tiến lên tấn công Ngô Bình.

Tên đó giơ tay định bắt Ngô Bình nhưng hắn vừa thò tay ra thì đã bị Ngô Bình túm được, sau đó anh lật tay đánh ngã hắn xuống đất.  

 

Đầu gối của anh đè vào lưng của hắn, làm hắn đau đến mức kêu oai oái rồi xin tha.  

 

Ngô Bình: “Định doạ tôi à, anh cũng to gan đấy!”  

 

Nói rồi, anh tăng lực lên, rắc một tiếng, hai cánh tay của tên tóc vàng đã bị bẻ gãy, hắn đau đến mức ngất xỉu.  

 

Những tên còn lại thấy thế thì kinh hãi, một tên nói: “Ngươi có biết mình vừa đánh ai không? Chờ chết đi!”, nói rồi, cả bọn đều chạy biến mất.  

 

Truy Điện bình tĩnh nói: “Ở cái nơi tồi tàn này thì bói đâu ra cao thủ, chúng ta cứ lấy phòng đi đã rồi xử lý bọn này sau”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Truy Điện, ngươi có vẻ ghét bọn họ quá nhỉ”.  

 

Truy Điện thở dài: “Chủ nhân trước của tôi đã bị họ đánh chết ở đây, mà cũng tại tôi cơ, tôi đã cho chủ nhân ít tiền nên bọn đó mới nổi dã tâm”.  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom