Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 4714


 Nửa tiếng sau, sát khí trên khoảng không của khu Thiên Sát đã thu nhỏ lại, cấm chế cũng dần bị phá bỏ. Thêm nửa tiếng nữa, tất cả sát khí đã biến mất, mây đen tản đi, những người rình xem náo nhiệt đã nhìn thấy tình hình ở đây.  

 

Có 36 vòng xoáy lính khí trên không liên tục toả ra linh khí duy độ cao, có một cung điện nguy nga lơ lửng trên không, xung quanh nó có 28 ngọn núi, trên mỗi ngọn núi đều có rất nhiều kỳ hoa dị thảo và thần dược.  

 

Điều thần kỳ hơn là cạnh cung điện còn có một dòng ngân hà chảy qua.  

 

Dưới mặt đất còn có vài toà nhà và động phủ cổ xưa, bên trong chúng đều có Động Thiên.  

Advertisement

 

Cả khu vực này dài ba nghìn dặm, rộng khoảng 2500 dặm, bên trong có một vườn thuốc, 12 động phủ, hơn một trăm các ngôi nhà lớn bé và một cung điện khổng lồ lơ lửng trên cao.  

 

Khi tất cả mọi cảnh vật hiện ra, mọi người đều ngơ ngẩn, không biết đây có phải khu Thiên Sát hay không.  

 

Advertisement

Ngay sau đó đã có rất nhiều người xuất hiện rồi muốn vào trong tham quan.  

 

Ngô Bình không rảnh để chú ý đến họ nên đã thả Kim Hầu ra.  

 

Kim Hầu gầm lên rồi trấn thủ ở cổng, chặn các tu sĩ khác lại.  

 

Lúc này, Ngô Bình đang kết nối với đại trận ở đây, anh phát hiện đại trận ở đây chưa mở, điểm trọng yếu của nó nằm ở cung điện trên cao.  

 

Anh bay lên quảng trường phía trước cung điện thì thấy cửa cung điện đang đóng, bên trên có viết ba chữ Tử Hư Cung. Hiện có bốn con rối cao trăm trượng mặc kim giáp tay cầm kiếm đứng đây và toả ra sát khí ngất trời.  

 

Ngô Bình giơ tay ấn vào cửa, bốn con rối đã vung kiếm lên rồi chém anh.  

 

Ngô Bình không chút lo sơ, anh cảm thấy có một luồng năng lượng xâm nhập vào người mình. Lúc này, sức mạnh huyết mạch Thiên Thánh trong người Ngô Bình đã rung lên và tiếp xúc với nguồn năng lượng ấy.  

 

Uỳnh!  

 

Cánh cửa rung lên rồi chầm chậm mở ra, phía sau cánh cửa có linh khí màu tím dồi dào, cùng lúc đó các con rối cũng đã thu kiếm lại.  

 

Ngô Bình mỉm cười rồi bước vào đại điện, anh vừa vào thì đã có một cô gái bước ra trong làn khói tím, cô ấy mặc áo giáp màu đỏ, đôi mắt lạnh băng, thoạt nhìn chắc là một phần của cơ chế phòng ngự của cung điện này.  

 

Cô gái nhìn Ngô Bình rồi quỳ một gối xuống nói: “Tham kiến thiếu chủ”.  

 

Ngô Bình nghe thấy giọng nói của cô ấy là một ngôn ngữ rất phức tạp, khá giống tiếng của Chân Nhân thái cổ, nhưng đã được cải tiến. May mà anh có thể hiểu được nên hỏi: “Đây là nơi nào?”  

 

Cô gái: “Thưa thiếu chủ, đây là nơi ở của con trai thứ bảy của Thiên đế”.  

 

Ngô Bình: “Sao cô lại gọi tôi là thiếu chủ?”  

 

Cô gái: “Vì trong người thiếu chủ có huyết mạch của con trai Thiên đế, điều này chứng tỏ người chính là con cháu trực hệ của con cháu vua chúa”.  

 

Ngô Bình hiểu ra, đó là do huyết mạch của Doanh hoàng nên gật đầu nói: “Cô tên gì?”  

 

“Thưa thiếu chủ, tôi là Kim Mẫn - thống lĩnh Công Giáp Vệ, phụ trách trông coi cung điện này để chờ hậu nhân của con cháu vua chúa đến”.  

 

Ngô Bình: “Trước tôi, có ai đến đây chưa?”  
 
Chương 5404


Hắn nhíu mày, lẩm bẩm: “Thế mà lại không còn ở trong thế giới này nữa rồi. Nhưng anh không thoát được đâu, trên trời dưới đất gì tôi cũng sẽ túm được anh lôi ra ngoài”.  

 

Vội vàng đến Cửu Dương Cảnh, Ngô Bình nhận ra môi trường xung quanh rất xa lạ, ở phía trước không xa có một thị trấn nhỏ, anh bước đến nghe ngóng tình hình mới biết nơi này cách Ngạo Thế Đan Tông đến hàng chục ngàn dặm đường đi.  

 

Nếu đã quay về Cửu Dương Cảnh rồi thì Ngô Bình cũng không vội, cứ từ tốn đi cùng với Ninh Chức Tuyết.  

 

Cho đến lúc này, cô ấy mới có thời gian hỏi nguyên nhân: “Anh Ngô, có phải có người đuổi theo chúng ta không?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Có người bắt được khí tức của tôi, thực lực của người này cao hơn tôi, tôi đoán có lẽ là cường giả hậu kỳ cảnh giới Thần Thông. Hơn nữa, đối phương vừa mới xuất hiện phía trên miếng thịt thủy tinh, chứng tỏ họ cũng đến vì nó. Từ đó có thể thấy miếng thịt thủy tinh mà chúng ta tìm thấy chắc chắn có lai lịch khá lớn, là một bảo vật hiếm có”.  

 

Ninh Chức Tuyết cũng vui cho Ngô Bình: “Sư huynh, anh may mắn thật đấy, đi đến đâu cũng có thu hoạch lớn cả”.  

 

Ngô Bình nhớ đến bài kiểm tra trong động Thái Chân của mình, thậm chí một câu nói của anh có thể ảnh hưởng đến những thay đổi của vũ trụ, điều này làm anh cảm thấy không thể tin được, xem ra vận may của mình khá manh. Còn Liễu Tam Tương, ông ta cũng nói sau này mình sẽ trở thành một người cực kỳ lợi hại.  

Advertisement

 

Anh cười nói: “Có thể là tôi may mắn chăng”.  

 

Vì muốn đến kịp để tham gia đan hội Cửu Dương, Ngô Bình đi rất nhanh, trước khi trời tối anh đã dẫn Ninh Chức Tuyết về đến Ngạo Thế Đan Tông.

Về đến nhà, Hồ Tông Linh ngồi chờ trong viện, vừa nhìn thấy Ngô Bình, ông ta vội vàng đứng dậy cười nói: “Công tử, cậu về rồi!”  

 

Ngô Bình nói: “Lão Hồ, hai ngày tôi không ở đây có xảy ra chuyện gì không?”  

 

Vậy mà Hồ Tông Linh lại gật đầu: “Công tử, có! Ngay ngày hôm qua, Ngạo Thế Đan Tông lại xuất hiện một đệ tử Song Tử Đỉnh!”  

 

Ngô Bình rất bất ngờ: “Song Tử Đỉnh sao? Là người mới à?”  

 

Hồ Tông Linh: “Không phải người mới, người kia tên là Thái Văn Long, đã tiến vào Ngạo Thế Đan Tông hơn năm năm, trước đây vẫn luôn bình thường không có gì nổi bật, chỉ là đệ tử Bạch Đỉnh. Nhưng cũng không biết vì sao, gần đây hắn ta đột nhiên vùng dậy, trình độ luyện đan mỗi ngày một tăng cao, nhanh chóng trở thành đệ tử Song Tử Đỉnh”.  

 

Ngô Bình: “Sao một người có thể đột nhiên tăng nhanh như vậy?”  

 

Hồ Tông Linh cười hắc hắc: “Công tử, chuyện khác thường ắt có gian tà, tôi nghe người bên ngoài ngầm bàn tán, có lẽ Thái Văn Long này đã trở thành ký chủ của một vị đại đan sư nào đó, thật ra hắn ta đã không còn là Thái Văn Long ban đầu rồi”.  

 

Ngô Bình khẽ giật mình, nói: “Đan Tông mặc kệ loại chuyện này sao?”  

 

Hồ Tông Linh khẽ lắc đầu: “Đây chỉ là một loại suy đoán, chưa được chứng thực, tông môn có thể làm gì? Hơn nữa một đệ tử tư chất bình thường trở thành thiên tài luyện đan chính là chuyện tốt đối với tông môn. Cho nên khả năng cao là tông môn sẽ không can thiệp, trái lại còn cung cấp cho Thái Văn Long thêm một chút tài nguyên”.  

 

Ngô Bình: “Loại tình huống bị đoạt xá như thế này có thường xuyên xảy ra không?”  

 

Hồ Tông Linh: “Loại chuyện này rất bình thường. Tôi nghe người ta nói, ít nhất một phần mười đệ tử thiên tài trong Ngạo Thế Đan Tông chúng ta bị đoạt xá rồi”.  

 

Ngô Bình: “Nhiều người bị đoạt xá như vậy? Sao lại có nhiều luyện đan sư bị mất thân thể vậy chứ?”  

 

Hồ Tông Linh: “Có một số đan sư tu hành gặp sự cố, hoặc bị sát hại, hoặc gặp tai kiếp, nhưng cũng có một số đan sư cố ý chém bỏ thân thể, đoạt xá tu hành lại”.  

 

“Chẳng lẽ chiếm thân thể của người khác để tu luyện sẽ tốt hơn dùng thân thể của chính mình tu luyện?” Ngô Bình không hiểu.  

 

Lúc này Ninh Chức Tuyết nói: “Ngô đại ca, tôi nghe nói có một số người thiên phú tư chất vô cùng tốt, nhưng số mệnh lại bình thường. Cho dù những người này có cố gắng thế nào thì cũng khó mà đột phá bình cảnh. Thế là có một số người sẽ vứt bỏ đời này, làm lại từ đầu, đoạt xá trùng sinh, từ đó nghịch thiên cải mệnh, đột phá bình cảnh”.  

 

Ngô Bình: “Hóa ra còn có loại thủ đoạn này”.  

 

Lúc này Hồ Tông Linh mới hỏi: “Công tử, vị cô nương này là?”  

 
 
Chương 4715


 “Vâng, chủ nhân cũ đã mất nên giờ người chính là chủ nhân mới”, Kim Mẫn nói.  

 

Ngô Bình nhìn cô ấy rồi hỏi: “Kim Mẫn, cô là con rối à?”  

 

Kim Mẫn: “Vâng, tiểu nhân là con rối Thiên Thánh, nhiệm vụ là nghe lệnh thiếu chủ”.  

 

Ngô Bình sáng mắt lên: “Cô là con rối do Thiên Thánh tự chế tạo ư?”  

 

Kim Mẫn: “Dạ”.  

 

Advertisement

“Kim Giáp Vệ các cô có bao nhiêu người?”  

 

Kim Mẫn: “120”.  

 

Ngô Bình: “Sau này, Kim Giáp Vệ cũng sẽ nghe lệnh của tôi à?”  

 

“Dạ”, Kim Mẫn đáp.  

Advertisement

 

Ngô Bình mỉm cười gật đầu: “Có thể gọi họ ra đây được không?”  

 

Kim Mẫn cất tiếng gọi, xung quanh lập tức xuất hiện 120 thị vệ mặc kim giáp và cầm đao, trông họ chẳng khác gì những người sống cả, chỉ có gương mặt là vô hồn thôi.  

 

Ngô Bình quan sát một lát thì thấy thực lực của các Kim Giáp Vệ này ít cũng phải cấp Chân Vương, thực lực của Kim Mẫn thì đã đến cấp Thánh Hoàng rồi.  

 

Anh cảm thán: “Đúng là con rối do Thiên Thánh chế tạo có khác, thực lực mạnh quá!”  

 

Kim Mẫn: “Thiếu chủ đang ở cảnh giới Thánh Hoàng ạ?”  

 

Ngô Bình: “Ừ, tôi mới thành Thánh Hoàng không lâu”.  

 

Kim Mẫn: “Nếu thiếu chủ đã là Thánh Hoàng thì có thể thừa kế của cải của thế tử thứ bảy”.  

 

Ngô Bình: “Có ư? Ngoài cung điện và các thứ bên ngoài ra, vẫn còn thứ khác nữa ư?”  

 

Kim Mẫn: “Đằng sau có ba kho báu, bên trong cất giữ báu vật của con cháu vua chúa, giờ chúng đều thuộc về thiếu chủ”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Kim Mẫn, cô mở đại trận phòng ngự ra đi đã”.  

 

Kim Mẫn: “Vâng”.  

 

Cô ấy vừa nói dứt câu thì toàn bộ Tử Hư Cung đã bị một màn sướng màu đỏ tím che phủ.  

 

Tuy bây giờ, Tử Hư Cung không lộ ra sát khí, nhưng uy lực của nó vẫn rất mạnh. Nếu không được Ngô Bình cho phép thì không một ai được vào đây.  

 

Kim Hầu thấy cổng đóng lại, đại trận mở ra thì cũng không còn ngăn cản những người kia nữa. Bọn họ đi tới gần thấy sương mù giăng kín lối thì bắt đầu bàn tán xì xào.  

 

“Không ngờ trong khu Thiên Sát lại có một nơi phi thường như vậy, nhìn quy mô kiến trúc của nó thì chắc là nơi của hậu thế Thiên đế đấy, chắc là vương gia”.  

 

Một người khác có kiến thức hơn nói: “Không phải phủ vương gia đâu, tôi thấy giống cung điện của con cháu vua chúa hơn”.  

 

“Cái gì? Cung điện của con cháu vua chúa ư? Đúng là một phát hiện to lớn, hình như tính đến nay, nó phải là nơi có quy mô cao nhất trong các thiên cung đấy”.  

 

“Đúng vậy, không ngờ một bảo địa thế này đã bị người ngoài chiếm được”, có người thở dài.  

 

Mạnh Vĩ và người mặc áo bào màu xanh cũng đã đến, cả hai cũng rất kinh ngạc.  

 

Mạnh Vĩ đảo mắt rồi gọi với vào trong: “Huynh đài, tại hạ là Mạnh Vĩ, có chuyện cần nói với anh”.  

 

Nghe thấy giọng nói ấy, Ngô Bình đi ra ngoài, Diệp Băng Hi cũng đi ra, cô ấy vui mừng vì biết chuyện này có thu hoạch to rồi.  

 

Ngô Bình gọi Diệp Băng Hi và Kim Hầu vào xong thì hỏi Mạnh Vĩ: “Anh tìm tôi có việc gì?”  

 

Mạnh Vĩ sầm mặt nói: “Anh to gan thật đấy, dám cướp giấy phép của chúng tôi, giờ còn vào đây nữa”.  
 
Chương 5405


 Thu xếp cho Ninh Chức Tuyết xong, Ngô Bình sai Hồ Tông Linh đi mua một số dược liệu, sau đó luyện chế ra một lò Tam Cửu Thủy Hỏa Đan, Đan Thành tuyệt phẩm, cũng đưa hết cho Ninh Chức Tuyết.  

 

Tiếp đó anh lại lấy ra Lam Nguyên Thảo và một số dược liệu mình thu thập được, luyện chế Đại Tráng Thần Đan. Bởi vì chỉ có một cây Lam Nguyên Thảo, cho nên anh cũng chỉ có một cơ hội luyện chế.  

 

Để nâng cao chất lượng luyện đan, mỗi một loại dược liệu anh đều nếm thử một chút, sau đó tưởng tượng quá trình luyện đan trong đầu, phải đến ba tiếng sau mới chính thức luyện chế Đại Tráng Thần Đan.  

 

Cũng may luyện chế Đại Tráng Thần Đan không khó lắm, cuối cùng một lò luyện ra bốn viên, tất cả đều là đan dược cực phẩm!  

 

Sau khi luyện thành đan dược, anh giao một viên cho Hồ Tông Linh, để ông ta cầm lá bùa kia đi đến Đại Ngũ Hành Giới một chuyến, giao đan dược này cho hai thầy trò kia.  

 

Hồ Tông Linh nhận lấy đan dược, lập tức đi làm.  

 

Sau đó, anh uống Đại Tráng Thần Đan, bắt đầu bước đầu tiên của Chí Tôn Thần Pháp, Tráng Thần!  

Advertisement

 

Tráng Thần, nói trắng ra chính là tăng cường Bí Anh, trong đó còn có một bộ công pháp hoàn chỉnh. Ngô Bình uống một viên Đại Tráng Thần Đan, sau đó tu luyện công pháp Tráng Thần.  

 

Khoảng hơn ba tiếng sau, anh kết thúc tu luyện, Bí Anh bản thân cũng tăng cường rõ rệt.  

 

Lúc này, Hồ Tông Linh cười ha hả trở về, giao hai mươi triệu đồng Tiên cho Ngô Bình.  

 

Ngô Bình thoáng nhìn túi tiền, hỏi: “Không phải đã nói là chín triệu à, sao lại trả tới hai mươi triệu?”  

 

Hồ Tông Linh cười nói: “Công tử, cậu không biết đâu, người kia vừa nhìn thấy viên đan dược này đã kích động suýt thì quỳ xuống trước mặt tôi, liên tục khen ngợi trình độ luyện đan của công tử vô cùng cao siêu, nói cả đời ông ta cũng chỉ được nhìn đan dược cực phẩm hai lần. Ông ta còn nói, chín triệu căn bản không mua nổi đan dược tốt như vậy, ít nhất cũng phải ba mươi triệu đồng Tiên. Nhưng trên người ông ta chỉ có hai mươi triệu, thế là lấy hết ra mua đan dược. Còn nói có lẽ sau này còn phải làm phiền công tử, hi vọng công tử có thể nhớ kỹ ông ta. Đúng rồi, ông ta còn để lại một tấm danh thiếp”.  

 

Ngô Bình cất danh thiếp lại, nói: “Người này cũng khá thú vị, về sau có thể qua lại”.  

 

Buổi chiều, Ngô Bình dẫn Ninh Chức Tuyết đi ăn món ngon địa phương, buổi tối trở về, hắn lại tiếp tục tu luyện Tráng Thần, mãi đến sáng sớm ngày hôm sau mới hoàn toàn tiêu hao hết dược lực của Đại Tráng Thần Đan.  

 

“Còn hai viên, để ngày mai và ngày kia sử dụng, tiếp tục tu luyện”. Anh thầm nghĩ.  

 

Hôm nay chính là thời gian tham gia đan hội Cửu Dương, anh sớm đã tìm được Minh Thiên và mấy vị sư huynh khác, cùng nhau tới tham gia đan hội Cửu Dương.  

 

Đan hội Cửu Dương này là một buổi triển lãm đan dược được tổ chức trên lãnh thổ Cửu Dương, luyện đan sư đến từ các nơi sẽ tụ tập ở nơi này, trưng bày đan dược sở trường nhất của mình.  

 

Trong đan hội Cửu Dương, nếu có thể lấy ra đan dược đủ quý giá, luyện đan sư sẽ vang danh thiên hạ, trở thành đan sư nổi tiếng. Đặc biệt là những luyện đan sư có đan dược lọt vào mười vị trí đầu, thậm chí ba vị trí đầu của bảng xếp hạng đan dược, chắc chắn có thể vang danh xa gần.  

 

Đi tới đan hội, một đoàn người bay trên không trung, Ngô Bình nhìn thấy vô số những đỉnh núi nối tiếp nhau tạo thành một dãy núi to lớn, trên một số ngọn núi tụ tập không ít người, từ xa nhìn lại, người đông nghìn nghịt.  

 

Ngô Bình chưa từng tới, anh hỏi: “Ngọn núi phía trước chính là địa điểm tổ chức hội triển lãm đan dược sao?”  

 

Minh Thiên cười nói: “Sư đệ, đó chỉ là đỉnh núi của một vị đan sư nổi tiếng, mà tất cả mọi người trên núi đều là đến vì vị đan sư nổi tiếng đó”.  

 

Ngô Bình rung động không thôi, lẩm bẩm: “Nhiều người như vậy, lại chỉ đến vì một mình ông ta thôi sao?”  

 

Minh Thiên: “Bên kia còn có luyện đan sư nổi tiếng hơn, trên núi chật ních không còn chỗ đứng, đó mới gọi là nhiều chứ”.  

 

Ngô Bình nói: “Sư tỷ, vậy chúng ta cũng ở trên núi sao?”  
 
Chương 4716


Ngô Bình không khỏi bật cười nói: “Anh đang uy hiếp người ngoài là tôi đấy à?”  

 

Mạnh Vĩ cười khẩy nói: “Đúng thế, tôi đang uy hiếp anh đấy!”  

 

Ngô Bình nhìn hắn rồi nói: “Anh không nghĩ xem tôi dựa vào đâu để tìm thấy khu Thiên Sát này trong khi hàng nghìn năm qua không một ai tìm được à?”  

 

Advertisement

Mạnh Vĩ hừ nói: “Dù anh có mạnh đến mấy thì cũng không là gì với Mạnh Thị đâu”.  

 

Ngô Bình thở dài: “Tôi mới chân ướt chân ráo đến đây, vốn không định gây thù địch với ai, nhưng nếu anh đã nói vậy thì tôi cũng không còn gì phải băn khoăn nữa. Nơi này đã bị tôi khống chế rồi, muốn lấy nó đi cũng được thôi, nhưng hay gọi cường giả mạnh nhất Mạnh Thị đến đây mà nói chuyện với tôi”.  

 

“Gọi cường giả mạnh nhất đến ư? Anh tưởng mình là ai hả?”, Mạnh Vĩ cười mỉa.  

Advertisement

 

Ngô Bình giơ tay phải ấn lên không, một bàn tay khổng lồ đã đập xuống người Mạnh Vĩ. Anh ta kinh hãi rồi lách người đi, một cú đấm to lớn đã nghênh chiến với bàn tay của Ngô Bình.  

 

Mạnh Vĩ cười lạnh nói: “Đây là Chiến Thiên Nhất Quyền mà ông ngoại tặng cho tôi, ông chính là Đại Đạo Quân…”  

 

Nhưng anh ta còn chưa nói xong thì đã phải biến sắc mặt, vì cú đấm của anh ta vừa va chạm với bàn tay của Ngô Bình thì đã vỡ tan, còn bàn tay thì vẫn đang tăng tốc đánh về phía anh ta.  

 

Mạnh Vĩ nhận thấy một luồng áp lực khủng khiếp, anh ta biến sắc mặt rồi hét lớn: “Anh dám…”  

 

Ầm!  

 

Mạnh Vĩ chỉ nói được nửa câu thì đã bị đánh ngã, ngay khi bàn tay của Ngô Bình đánh trúng vào người anh ta thì cường giả có tu vi ngang với Đạo Quân này đã bị đánh cho tan người.  

 

Nhưng Ngô Bình vẫn còn nương tay, anh chỉ tiêu diệt cơ thể của Mạnh Vĩ, chứ thần hồn của anh ta đã chạy thoát.  

 

Thần hồn của Mạnh Vĩ bay ra xa, nhưng cũng đã bị thương nặng, anh ta vừa tức vừa sợ nói: “Anh to gan lắm, dám ra tay với tôi thì anh chết chắc rồi, không ai cứu được anh đâu”.  

 

Ngô Bình thờ ơ nói: “Giờ anh có thể gọi cường giả của Mạnh Thị đến gặp tôi”.  

 

Mạnh Vĩ tức giậm chân rồi bay về Mạnh Thị.  

 

Mọi người xung quanh thấy thế thì đều thầm thấy kinh hãi, không biết người này lấy dũng khí đâu ra mà dám vênh váo với người nhà họ Mạnh như vậy. Nhà họ Mạnh là một trong các thế lực mạnh nhất ở Thiên cung, trong đó thực lực của gia chủ nhà này đã ngang với Đại Đạo Tôn, hơn nữa còn có một sư phụ là cường giả kỷ nguyên.  

 

Ngô Bình dạy cho Mạnh Vĩ một bài học xong thì quay vào trong kiểm tra tình hình ở đây. Anh đến vườn thuốc đầu tiên, có một vườn thuốc rất rộng ở đây, bên trong trồng rất nhiều dược liệu mà anh chưa từng thấy hay nghe nói tới. Chúng đều là các dược liệu quý hiếm với anh.  

 

Ngô Bình lấy lò luyện đan ra rồi bỏ dược liệu vào luyện đan.  

 

Khi anh mới luyện lò đầu tiên được một nửa thì có giọng nói vang lên ở bên ngoài: “Mạnh Thiên Quý của Mạnh Thị đến diện kiến cao nhân!”  

 

Ngô Bình mặc kệ, Kim Hầu thấy thế thì đi ra nói: “Chủ nhân nhà tôi đang luyện đan, ông cứ chờ đấy!”  

 

Mạnh Thiên Quý ngó vào thì thấy có một cậu thanh niên ngoài 20 tuổi, tu vi cảnh giới Đạo Tôn, ông ta cầm một thanh trường kiếm trong tay rồi nổi sát ý. Nhưng sau khi nghe thấy người thanh niên này đang luyện đan thì ông ta đã thu sát khí lại rồi hỏi: “Chủ nhân nhà ngươi là thầy luyện đan ư?”  
 
Chương 5406: Ai cho mấy người bày quầy hàng ở chỗ này?


Chỉ thoáng chốc, Minh Thiên đã trông thấy một khoảng đất trống, nơi này rất lớn, mấy người có thể bày quầy hàng cạnh nhau.

Đáp xuống mặt đất, Ngô Bình vung tay lên, lập tức có một tòa lầu gỗ hai tầng xuất hiện trước mặt mọi người, trong đó tầng hai để luyện đan và cất giữ vật phẩm, tầng một làm sảnh trưng bày, cho mọi người tham quan.

Mấy người Minh Thiên cũng lần lượt lấy ra lầu nhỏ thô sơ đã chuẩn bị từ trước. Ngô Bình lấy một số đan dược mình luyện chế ra trưng bày ở tầng một.

Hội triển lãm đan dược này kéo dài ba ngày, anh cũng không vội vàng lấy ra đan dược cất dưới đáy hòm, lúc đầu chỉ lấy ra một số đan dược cấp sáu cấp bảy để trưng bày.

Hồ Tông Linh và Ninh Chức Tuyết cũng bị anh gọi tới, phụ trách mấy việc như đón khách, giải thích đan dược...

Sắp xếp ổn thỏa, anh đi tới gian hàng của mấy người Minh Thiên. Được Minh Thiên nhắc nhở, anh quyết định treo một tấm biển trước lầu nhỏ của mình, nhưng làm biển hiệu xong rồi, anh lại hơi do dự.

Bởi vì anh cứ cảm thấy cái tên 'Bách Vị Thảo Đường này không mấy vang dội, bàn bạc với mấy người còn lại, cuối cùng mọi người đồng ý đổi tên thành Ngạo Thế Đan Đường.

Cái tên này quả thật rất hay, hơn nữa vừa nhìn đã biết nó có quan hệ với Ngạo Thế Đan Tông. Chỉ là cái tên quá vang dội, trước đây bọn họ không dám dùng. Bây giờ có Ngô Bình gia nhập, mọi người đều vững tin hơn.

Viết bảng hiệu xong, Ngô Bình trở về tầng hai luyện đan. Lần này anh muốn luyện chế một loại đan dược đứng thứ sáu mươi trong bảng Linh Đan, Tiểu Vô Tướng Đan.

Luyện chế đan dược này không dễ, cũng may sau khi tu vi của Ngô Bình tăng lên, Bí Anh tăng cường rất nhiều, cho nên cũng không làm khó được anh. Khoảng ba khắc sau, anh đã luyện chế ra lò thứ nhất, Đan Thành thượng phẩm!

Anh đang định luyện chế lò thứ hai, tiếp tục nâng cao phẩm chất của Tiểu Vô Tướng Đan, chợt nghe thấy tiếng nói vô cùng hống hách từ dưới lầu truyền đến.

“Ai cho mấy người bày quầy hàng ở chỗ này? Mau cút đi!”

Ngô Bình lập tức xuống lầu, chỉ thấy Hồ Tông Linh đang tranh luận với đối phương: “Trong đan hội Cửu Dương này, ngoài mỗi đỉnh núi ra thì mọi người đều có thể tùy tiện bày quầy hàng, ông dựa vào cái gì mà bắt chúng tôi đi?”

Ngô Bình liếc nhìn, người nói chuyện là một tu sĩ trung niên râu vàng, bốn người đi theo phía sau ông ta đều có tu vi không thấp.

Tu sĩ râu vàng cười khẩy: “Dựa vào cái gì? Dựa vào chúng tôi là “Tử Đỉnh Môn nổi tiếng trong giới luyện đan! Nếu mấy người không đi, vậy cũng đừng trách chúng tôi không khách khít"

Hồ Tông Linh và Ninh Chức Tuyết tức ứa ruột gan, mấy người Minh Thiên bên kia cũng chạy tới.

Ngô Bình đi đến trước mặt mấy người, thản nhiên nói: “Tử Đỉnh Môn gì cơ, chưa từng nghe tới”.

Đối phương sầm mặt lại, nói: “Chưa từng nghe tới? Tử Đỉnh Môn là một trong bốn môn phái đan đạo có trình độ luyện đan mạnh nhất thiên hạ ngày nay!”

Ngô Bình: “Môn phái đan đạo mạnh nhất, các ông tự phong à?”

Minh Thiên cũng nói: “Sư đệ nói đúng. Nếu thật sự là luyện đan sư của Tử Đỉnh Môn, sớm đã độc chiếm một ngọn núi, cần gì phải xuống dưới tranh đoạt địa bàn với chúng tôi chứ?”

Tu sĩ râu vàng hừ lạnh: “Nhanh mồm nhanh miệng! Đáng tiếc, cho dù mấy người nói cái gì, cũng không thể chiếm mảnh đất này, cút ngay!”

“Bốp!"
 
Chương 4717


 Mạnh Thiên Quý lập tức thu kiếm lại rồi lịch sự nói: “Nếu tiên sinh đang luyện đan thì tôi sẽ chờ ở bên ngoài”.  

 

Kim Hầu liếc xéo ông ta rồi hỏi: “Ông đến trả thù cho Mạnh Vĩ à?”  

 

Mạnh Thiên Quý nghiêm túc nói: “Mạnh Vĩ có mắt không tròng, Đan Hoàng dạy cho nó một bài học cũng đáng. Tôi đến là để cảm ơn Đan Hoàng đã nương tay giữ lại mạng cho nó”.  

 

Advertisement

Những người khác thấy Mạnh Thiên Quý nói thế thì đều thầm mắng ông ta vô liêm sỉ, nhưng họ cũng có thể thông cảm được, vì đâu ai muốn đắc tội với Đan Hoàng chứ? Bất kỳ người quen nào của Đan Hoàng cũng có thể cho Mạnh Thị biết tay. Huống hồ bản thân Đan Hoàng cũng có thực lực mạnh kinh người.  

 

15 phút sau, Ngô Bình đã luyện đan xong, một thánh quang màu vàng bay ra và được anh bắt lấy. Nhưng vẫn còn rất nhiều tia sáng chiếu lên trời, hình thành chín đoá sen vàng trên bầu trời của Thiên Cung.  

 

Thấy thế, Mạnh Thiên Quý biến sắc mặt rồi run giọng nói: “Thiên tượng”.  

Advertisement

 

Đan dược có thể chiếu sáng thiên hạ, tạo ra thiên tượng thì đều đạt cấp cao nhất, ít cũng là cấp truyền kỳ, thậm chí là cấp bất hủ.  

 

Ngô Bình nhìn hai viên đan dược trong tay thì vẫn thấy chưa hài lòng lắm. Anh đã dùng dược liệu ở đây để luyện chế Tiêu Kiếp Đan, uống đan dược này vào thì tu sĩ sẽ có sức mạnh để chống lại tai kiếp, tăng khả năng sống sót lên rất cao.  

 

Hơn nữa, đan dược này còn đạt đến cấp bất hủ, đến Đại Đạo Tôn uống vào cũng có hiệu quả cực tốt.  

 

Ngô Bình cất đan dược đi rồi đi ra ngoài, anh đang định dạy cho nhà họ Mạnh một bài học nữa thì ai ngờ Mạnh Thiên Quý đã bái lạy nói: “Cảm tạ tiên sinh đã tha mạng cho Mạnh Vĩ, nó không hiểu chuyện nên tôi đã mắng nó một trận rồi đích thân đến đây để xin tạ lỗi với tiên sinh”.  

 

Ông ta quay ngoắt thái độ khiến Ngô Bình rất ngạc nhiên, anh cứ tưởng ông ta đến trả thù, kiểu gì hai cũng có một trận đấu rực lửa. Ai dè ông ta cũng chỉ đến thế mà thôi, đầu sắp gập sát chân đến nơi rồi.  

 

Đánh người chạy đi, không ai đánh người chạy lại, Ngô Bình đành nói: “Manh Vĩ bán cho tôi giấy phép thăm dò một khu vực cấm. Nhưng chờ tôi có thu hoạch thì anh ta lại đến đòi rồi còn đe doạ tôi”.  

 

Mạnh Thiên Quý thở dài nói: “Tất cả là tại tôi dạy con không nghiêm, xin tiên sinh bớt giận, nhất định về tôi sẽ dạy dỗ lại nó thật nghiêm”.  

 

Ngô Bình bình thản nói: “Tôi đã dạy cho anh ta một bài học rồi, ông không cần xin lỗi nữa”.  

 

Mạnh Thiên Quý: “Tiên sinh, ban nãy tôi thấy có thiên tượng luyện đan ánh lên trời, là tiên sinh luyện đan đấy ạ?”  

 

Ngô Bình: “Tôi tìm được ít dược liệu nên tiện tay luyện thử một lò”.  

 

Mạnh Thiên Quý: “Không biết người đã luyện chế đan dược phi phàm gì vậy ạ?”  

 

Ngô Bình cười đáp: “Sao, ông có hứng thú với đan dược này à?”  

 

Mạnh Thiên Quý gật đầu: “Nếu được, tại hạ đang có mấy phương thức luyện đan, hi vọng có thể nhờ tiên sinh luyện chế giúp”.  

 

Ngô Bình nói: “Tôi vốn là thầy luyện đan, nếu giá cả hợp lý thì đương nhiên tôi sẽ giúp”.  

 

Mạnh Thiên Quý vội nói: “Nếu tiên sinh chịu giúp thì Mạnh Thị sẽ hậu tạ”.  

 

Nói rồi, ông ta lấy hai phương thức luyện đan ra rồi đưa cho Ngô Bình bằng hai tay.  
 
Chương 5407: Vô cùng bất phàm!


Đối phương vô cùng khiếp sợ, ông ta không ngờ thực lực của Ngô Bình lại mạnh mẽ như vậy, ông ta là một cao thủ Bí Cảnh tầng chín, vậy mà ngay cả cơ hội đánh trả cũng không cói

Mấy người kia cũng biết lợi hại trong này, không nói tiếng nào xoay người rời đi, cũng không biết có phải là đi gọi người hay không.

Mấy người đi xa, Minh Thiên nói: “Sư đệ, nơi này thường xuyên xảy ra những chuyện tương tự, thật ra cũng chỉ là cậy mạnh hiếp yếu. Đáng tiếc bọn họ không biết thực lực của sư đệ, vậy mới đá phải tấm sắt cứng”.

Ngô Bình: “Sư tỷ, không cần để ý tới bọn họ, tôi đi luyện hai lò đan dược đã”.

Dặn dò vài câu, anh lại trở về tầng trên, luyện chế lò Tiểu Vô Tướng Đan thứ hai. Giống như trong dự đoán của anh, lò thứ hai đạt đến cực phẩm.

Khi anh cầm Tiểu Vô Tướng Đan thượng phẩm đi xuống tầng một, phát hiện trong sảnh trưng bày của mình đã chật kín người, thậm chí bên ngoài còn xếp hàng dài, ai nấy đều muốn vào xem.

Hồ Tông Linh và Ninh Chức Tuyết bận tối tắm mặt mày, khi thì giải thích đan dược này, khi thì nói rõ đan dược kia. Còn có một vài người muốn bỏ tiền đặt cọc luôn tại đây.

Lúc này, anh nghe thấy có người bàn tán.

“Hiếm thấy, mặc dù đều là đan dược cấp sáu cấp bảy, nhưng trong đó lại có cực phẩm, điều này quả thật rất hiếm thấy".

“Đúng là hiếm thấy. Có điều hơi đáng tiếc, nếu có một ít đan dược cấp tám cấp chín thì tốt rồi. Như vậy mới có thể tỏ rõ thực lực chân chính của vị đan sư này”.

Ngô Bình mỉm cười, gọi Ninh Chức Tuyết tới, để cô ấy trưng bày hai viên Thái Hư Linh Đan thượng thượng phẩm xếp thứ chín mươi bốn trên bảng Linh Đan ra.

Nhìn thấy loại đan dược này, mọi người kinh ngạc thốt lên.

“Mau xem, đan dược trên bảng Linh Đan, hơn nữa còn là thượng thượng phẩm! Chắc chắn trình độ của vị luyện đan sư này vô cùng cao minhl”

“Đúng vậy, Thái Hư Linh Đan xếp thứ chín mươi tư có tiếng khó luyện chế, thế mà người này lại có thể luyện tới thượng thượng phẩm, vô cùng bất phàm!”

Còn chưa xong đâu, ngay sau đó, Ngô Bình lại để Ninh Chức Tuyết trưng bày hai viên Linh Bảo Huyền Minh Đan xếp thứ chín mươi mốt, hơn nữa nó còn là đan dược cực phẩm!

“Linh Bảo Huyền Minh Đan!” Nơi đây lập tức như ong vỡ tổ, hàng lối loạn hết cả lên, tất cả mọi người đều muốn chen vào nhìn xem dáng vẻ của đan dược cực phẩm.

Hồ Tông Linh vội vàng đi duy trì trật tự, đồng thời nói: “Các vị đừng chen lấn, nhiều người quá, tiệm nhỏ không chứa nổi, mọi người xếp hàng tiến vào”.

Nghe vậy, Ngô Bình cũng cảm thấy tiệm này hơi nhỏ, thế. là anh lại đặt một lầu nhỏ có dáng vẻ tương tự ở bên cạnh. Loại lầu nhỏ này có thể mở thông, đặt hai căn cạnh nhau cũng tương đương với nhân đôi diện tích.

Sau khi mở thông vách tường tầng một, sảnh tầng một lớn gấp đôi, như vậy có thể chứa nhiều người hơn. May mà lúc trước anh có để lại chỗ trống ở hai bên, như vậy có thể đặt ít nhất hơn chục tòa lầu nhỏ như thế này xuống.

Trong khu vực mới tăng thêm, Ngô Bình lại trưng bày một số đan dược cấp tám cấp chín, đều là đan dược gần đây anh luyện chế. Phẩm chất của những đan dược này đều rất tốt, đan dược thượng phẩm gần như kém nhất, đan dược thượng thượng phẩm và cực phẩm chiếm phần nhiều, thậm chí còn có một số đan dược tuyệt phẩm.

Trái lại là cửa hàng của mấy người Minh Thiên, mặc dù trước cửa cũng có người, nhưng đứng một lát lại bị bên Ngô Bình hấp dẫn, khiến trong sảnh trưng bày của bọn họ chỉ có vài ba người tham quan.

Viên Định Trí đi tới, cười gượng: “Xem ra chúng ta không nên bày quầy hàng cạnh Ngô sư đệ”.
 
Chương 4718


 Mạnh Thiên Quý: “Rồi ạ, chỉ không có người luyện chế thôi”.  

 

Ngô Bình: “Ông chuẩn bị bao nhiêu dược liệu rồi”.  

 

Mạnh Thiên Quý: “Tại hạ đã chuẩn bị cho ba lò”.  

 

Ngô Bình: “Luyện đan tốn lắm, thế này đi, ông hãy đưa các dược liệu ấy cho tôi, tôi sẽ luyện một lò cho ông”.  

Advertisement

 

Mạnh Thiên Quý mừng rỡ rồi đi chuẩn bị ngay, ông ta cũng chỉ mong có một lò thành công thôi, giờ Ngô Bình nói thế thì ông ta còn mong gì hơn nữa.  

 

“Vâng, tại hạ nghe theo tiên sinh hết”.

Loáng cái, Mạnh Thiên Quý đã đưa một chiếc nhẫn cho Ngô Bình, bên trong chứa tất cả dược liệu mà ông ta đã chuẩn bị.  

Advertisement

 

Ngô Bình nhận lấy kiểm tra, thấy không có vấn đề gì thì nói: “Ba tiếng nữa ông hãy quay lại”.  

 

Mạnh Thiên Quý: “Vâng, tại hạ sẽ chờ ở gần đây”.  

 

Những người khác cũng muốn đến làm quen, nhưng Ngô Bình không cho cơ hội, anh đã trở vào trong.  

 

“Đan Hoàng thật đấy! Đời này được gặp Đan Hoàng đúng là may mắn rồi, lát Đan Hoàng đi ra, chúng ta nhất định phải lấy lòng mới được”.  

 

Sau đó, Ngô Bình đã đi vào đại điện để luyện đan.  

 

Loại đan dược thứ nhất có tên là Tiên Thiên Thánh Linh Đan. Nếu cho phụ nữ đang mang thai uống vào thì đứa trẻ sinh ra sẽ là một tiểu thánh nhân bẩm sinh với tư chất phi phàm và tiền đồ rộng mở.  

 

Chỉ có thầy luyện đan cấp Đan Hoàng như Ngô Bình mới có thể luyện chế nó được, dù có là Đại Thánh thì cũng không kiểm soát được lửa.  

 

Đan dược thứ hai có tên là Phục Tàng Đan, Đạo Tôn uống vào có thể che giấu khí tức và thực lực của mình, thậm chí không bị Thiên đạo phát hiện.  

 

Bây giờ đại kiếp sắp đến nên đan dược này đang được săn lùng rất nhiều, có nó rồi thì các cường giả có thể bảo toàn thực lực và ít chịu thương tổn trong đại kiếp.  

 

Đây là lần đầu tiên Ngô Bình nghe đến Phục Tàng Đan, sau khi xem cách lln chế, anh thấy nó rất kỳ diệu nên đã luyện chế nó trước.  

 

Anh nếm thử hết các dược liệu rồi ước lượng dược tính của chúng, sau đó luyện chế kết hợp với phương thức.  

 

Quá trình này diễn ra rất nhanh, Ngô Bình hơi cau mày vì anh phát hiện phương phức luyện chế này có vấn đề. Nếu làm đúng theo hướng dẫn thì gần như không thể thành công được, hơn nữa còn thiếu hai vị thuốc, anh cần phải bổ sung thêm.  

 

Sau một hồi ngẫm nghĩ, trong đầu Ngô Bình đã xuất hiện một cách luyện chế mới, sau đó anh bắt tay vào làm ngay.  

 

Quá trình này rất phức tạp, anh không ngừng tạo ra các đan quyết và bỏ thêm dược liệu vào. Một tiếng sau, lò luyện rung lên, một khí tức mịt mò bay ra rồi hoá thành hai luồng sáng một đen một trắng, cứ thế xoay tròn trên không.  

 

Ngô Bình thổi vào hai luồng khí ấy, chúng đã ngưng kết thành một viên đan dược, nhưng nó không hề phát sáng, mà trông như một viên đá bình thường.  

 

Song, khi Ngô Bình buông tay thì viên đan dược đã lơ lửng trên không, vì nó không có trọng lực.  

 

“Được lắm, tuy chỉ ở cấp truyền kỳ, nhưng hiệu quả không tệ”, anh cấp đan dược đi rồi bắt tay luyện chế Tiên Thiên Thánh Linh Đan.  

 

So ra thì Tiên Thiên Thánh Linh Đan dễ luyện chế hơn một chút, Ngô Bình chỉ mất nửa tiếng là xong, hơn nữa thành phẩm còn là đan dược cấp bất hủ.  
 
Chương 5408: Từ Chân Nhất của Tử Đỉnh Môn


Trương Phục Uy cũng đi tới, cười khổ nói: "Đan sư Tử Đỉnh cấp sáu, nói ra cũng khiến người ta sợ mất mật!"

Phải biết rắng đan sư Tử Đỉnh cấp năm đã tương đương với đệ tử Thập Đỉnh. Còn nếu là đan sư Tử Đỉnh cấp sáu thì đã vượt xa cấp bậc của Thập Đỉnh, không thể đem so bì với nhau.

Sau khi cả hai sảnh chật kín người, Ngô Bình lấy ra viên Tuyệt Tâm Đan thượng phẩm được xếp thứ tám mươi tư trong bảng xếp hạng linh đan. Ngoài ra còn có cả Huyễn Ngộ Đan và Kim Long Đan mà anh đã luyện chế cho Nam Cung Lệnh Nghi. Hai loại đan dược sau mặc dù không có trong bảng xếp hạng linh đan, nhưng giá trị của chúng vẫn cao hơn Tuyệt Tâm Đan, ít nhất chúng cũng thuộc top bảy mươi loại đan dược. hàng đầu.

Rất nhanh, triển lãm đan dược của Ngô Bình đã gây chấn động. Rất đông tu sĩ tụ tập ở đây, bọn họ tiến lên chào hỏi Ngô Bình, hy vọng để lại một chút ấn tượng để sau này có cơ hội hợp tác.

Lúc này, một đám người đi tới cửa, một người trong số đó chính là gã râu vàng trước đó bị Ngô Bình đánh cho chạy mất. Người cầm đầu là một tu sĩ trung niên mặc áo choàng màu lam, để râu chữ bát và gương mặt toát ra vẻ chính trực.

Khi nhìn thấy rất nhiều người trong đan lâu của Ngô Bình và một hàng dài người xếp bên ngoài, ông ta ngay lập tức biết rằng chủ nhân của nơi này là một đan sư vĩ đại.

Ông ta không khỏi trừng mắt lườm gã râu vàng, nói: "Có phải cậu nói dối không? Là cậu ức hiếp người khác trước, đuổi bọn họ đi đúng không?"

Gã râu vàng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, hắn không ngờ Ngô Bình lại là một đan sư lợi hại như vậy. Một người như vậy nhất định sẽ có ảnh hưởng lớn trong tương lai, một nhân vật nhỏ bé ở Tử Đỉnh Môn như hắn ta chắc chắn không thể đắc tội.

Gã râu vàng vẻ mặt xấu hổ, nói: "Sư huynh, là em bảo bọn họ đi khỏi đó, nhưng bọn họ cũng không thể đánh em được. đúng không? Cái này chính là không coi trọng Tử Đỉnh Môn chúng ta..."

“Câm miệng!" tu sĩ áo lam trừng hắn một cái, sau đó đi vào.

Hồ Tông Linh ra hiệu cho ông ta xếp hàng, nhưng Ngô Bình đã bước tới và cười nói: "Vị Đạo hữu này, mời vào".

Tu sĩ áo lam đi vào xem một chút, sắc mặt lập tức trở nên trịnh trọng, nói: "Những loại đan dược mà các hạ luyện chế. vượt xa khả năng của tôi, thực sự ngưỡng mộ'.

Ngô Bình: "Không dám, Đạo hữu quá khen rồi".

Tu sĩ áo lam: "Tại hạ là đan sư Lục Đỉnh đến từ Tử Đỉnh Môn, Từ Chân Nhất".

Ngô Bình đáp lễ: 'Ngạo Thế Đan Tông, đan sư Tử Đỉnh Ngô Bình".

'Từ Chân Nhất vội vàng nói: "Thì ra là đan sư Tử Đỉnh, chẳng trách lại xuất säc như vậy!"

Ngô Bình: "Đạo hữu khách sáo rồi, Tử Đỉnh Môn hình như không có chỉ nhánh ở Cửu Dương?”

'Từ Chân Nhất cười nói: "Không có. Dù sao đây cũng là địa bàn của Ngạo Thế Thiên Tông, chúng tôi sao có thể tới đây chứ".

Ngô Bình đáp: "Tử Đỉnh Môn là một trong bốn môn phái luyện đan lớn nhất, Ngạo Thế Đan Tông không thể so sánh cùng".

Từ Chân Nhất xua tay: "Chúng ta đều biết sự thật, các hạ không cần phải tâng bốc Tử Đỉnh Môn như vậy. Trên thực tế nếu luận về thực lực luyện đan, Ngạo Thế Đan Tông cũng không thua kém gì môn phái của chúng tôi, chỉ là đang thiếu một người thủ lĩnh".
 
Chương 4719


 Mạnh Thiên Quý cầm lấy bình đan dược rồi cảm kích nói: “Tiên sinh vất vả rồi! Tôi tin tưởng vào trình độ của tiên sinh, không cần kiểm tra đâu ạ”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Ừm”.  

 

Anh đang định trở vào thì có một đám người xúm tới.  

 

Ngô Bình nói: “Các vị, hiện tôi không có thời gian luyện đan. Thế này đi, chờ một thời gian nữa, tôi sẽ mở cửa đón khách. Đến lúc đó, nếu có ai muốn luyện đan thì cứ đến”.  

Advertisement

 

Mọi người mừng rỡ rồi liên tục nói đồng ý.  

 

Ngô Bình đi vào trong rồi điều tiết hơi thở, chuẩn bị cho con đường Chân Thánh vào ngày mai, tiện thể luyện chế thêm một lò Phục Tàng Đan.  

 

Ngày hôm sau, anh bảo Diệp Băng Hi ở lại đây, còn mình thì đến con đường Chân Thánh.  

Advertisement

 

Lúc này, trên bầu trời của đại thế giới Thượng Thanh xuất hiện một cánh cửa màu vàng, phía sau là một thời không vặn vẹo dẫn vào con đường Chân Thánh.  

 

Hiện đang có trên trăm người đang đứng tập trung trước cửa, sau đó túm tụm lại ở các vị trí khác nhau.  

 

Ngô Bình bay về phía đó, khi còn cách cánh cửa khoảng trăm dặm thì bỗng có người ra chặn đường anh. Đây là một nữ tu trên trán có một dấu ấn hình ngôi sao màu đỏ.  

 

Ngô Bình nhìn cô gái ấy thì thấy khí tức của cô ta rất mạnh, đã là một thần tiên rồi, hơn nữa ít cũng là cấp Tiên Hoàng.  

 

Anh nói: “Sao cô lại chặn đường tôi?”  

 

Cô gái cười nói: “Tiểu huynh đệ, có thể cho tôi lệnh bài vào con đường Chân Thánh của anh được không?”  

 

Ngô Bình híp mắt lại: “Xin lỗi, tôi không muốn cho cô”.  

 

Cô gái thở dài nói: “Thế thì tôi đành cướp vậy”.  

 

Nói rồi, cô ta vung tay lên, một bạch cốt xuất hiện trước mặt Ngô Bình rồi chộp vào ngực anh.  

 

Ngô Bình không chút sợ hãi mà thò tay ra nghênh chiến, hai bên va chạm, bạch cốt vang lên tiếng rắc rồi vỡ nát, cô gái biến sắc mặt, một cánh tay khác của Ngô Bình đã tung một quyền về phía cô ấy.  

 

Cô ta né đi, nhưng vừa di chuyển sang chỗ khác thì đã trúng một quyền vào ngực.  

 

Bụp!  

 

Ngực cô ta lõm xuống, còn cô ta thì hộc máu rồi quay đầu bỏ chạy.  

 

Ngô Bình không đuổi theo mà tung lên cao một quyền đánh trúng vào lưng cô ta, cô gái hét lên rồi nổ tung người.  

 

Anh bay tiếp lên trước, nhưng mới được một đoạn thì có một đường kiếm bay lên định chém vào đầu anh. Anh chộp tay ra bắt lấy đường kiếm ấy, sau đó bẻ nát. Sau đó, anh búng tay về phía thanh kiếm lao đi, một nam tu đầu trọc ở cách đó cả chục nghìn dặm đã có một lỗ máu trên trán, người hắn lắc lư rồi đổ uỳnh xuống đất, chết tươi.  

 

Giết hai cao thủ này xong, cuối cùng Ngô Bình cũng đến nơi.  

 

Cách đó không xa có một đài sen, có ba Thần tộc đang đứng trên đó, một người thanh niên mặc áo bào trắng trong số đó nhìn Ngô Bình rồi nói: “Thứ gì cũng được tham gia con đường Chân Thánh à?”  
 
Chương 5409: Viên Phụng Thiên Đan này có uy lực lớn như vậy sao?


'Từ Chân Nhất lắc đầu: "Xem ra người anh em chưa biết lai lịch của cái gọi là Bạch Đỉnh, Hoàng Đỉnh, Thanh Đỉnh, Tử Đỉnh".

Ngô Bình vội vàng nói: "Xin hãy giải thích giúp tôi".

'Từ Chân Nhất giải thích răng các đan sư đầu tiên đã dùng đỉnh để luyện đan, cái đỉnh này được gọi là đan đỉnh. Với sự phát triển và c: của kỹ thuật luyện đan, chất lượng của đan đỉnh ngày càng cao và dần dần được chia thành Bạch Đỉnh, Hoàng Đỉnh, Thanh Đỉnh, Tử Đỉnh. Trong số đó, chất lượng của Bạch Đỉnh là tầm thường, Hoàng Đỉnh thì trăm cái mới có một cái, Thanh Đỉnh quý giá nhưng không nơi nào bán, còn Tử Đỉnh thì chỉ người hữu duyên mới có được.

Sau đó, các đan sư thế hệ sau đã sử dụng bốn cái tên Bạch Đỉnh, Hoàng Đỉnh, Thanh Đỉnh và Tử Đỉnh để đo lường tiêm năng và sức mạnh của một đan sư.

Ngô Bình: "Vậy thì đan sư Tử Đỉnh trong giang hồ có lẽ chỉ đếm trên đầu ngón tay".

Từ Chân Nhất cười nói: "Theo tôi được biết, tổng cộng không quá mười người. Đương nhiên, người lợi hại nhất chính là chưởng môn phái Đan Đỉnh, người đó là đan sư Tử Đỉnh cấp tám!"

Ngô Bình: "Đan sư Tử Đỉnh cấp tám thì quá lợi hại, chắc. chắn tu vi của người đó cũng không hề tầm thường".

"Đương nhiên, người đó có tu vi Đạo cảnh cấp bảy".

Sau khi trò chuyện vài câu, Từ Chân Nhất rời đi, nhưng trước lúc đi đã để lại một tấm thẻ ngọc để hai người có thể liên lạc với nhau. Từ Chân Nhất còn nói nếu Ngô Bình đến Tây. Linh Thổ trong tương lai, thì nhất định phải liên lạc với mình.

Sau khi tiễn Từ Chân Nhất, Ngô Bình xuống chào khách. Đã có rất nhiều người đặt hàng tại chỗ và Ninh Chức Tuyết đã ghi lại từng người một.

Tất nhiên, cần phải đặt cọc để đặt hàng và số tiền này. thường bằng một phần mười giá trị viên đan. Vào buổi chiều, chỉ riêng tổng số tiền đặt cọc đã vượt quá ba tỷ đồng Tiên! Trong đó, có không ít người đã đặt đan dược cấp chín, cấp mười! Thậm chí còn có người trực tiếp lấy ra công thức luyện đan để nhờ Ngô Bình luyện chế, giá cả thế nào tuỳ anh quyết định.

Ngô Bình thấy đã có quá nhiều đơn đặt hàng, vì vậy anh bảo Ninh Chức Tuyết ngừng nhận đơn vào buổi chiều và chỉ tiếp tục triển lãm.

Buổi chiều, anh lại đi tới đan lâu, đan dược tiếp theo anh muốn luyện chế chính là loại đan dược xếp hạng thứ năm mươi, Phụng Thiên Đan!

Phụng Thiên Đan này có thể tích lũy thiện ý trong đất trời và tăng khí vận của người sử dụng, độ khó luyện chế của nó khá cao. Nếu Ngô Bình có thể luyện ra loại đan dược này, nó nhất định sẽ lọt vào danh sách ba viên đan dược hàng đầu trong đan hội Cửu Dương năm nay!

Anh trước đó đã chuẩn bị rất lâu, hơn nữa có Ngạo Thế Đan Tông hỗ trợ, cho nên dược liệu đều đã thu thập đủ, nhưng luyện chế thành công viên đan dược này vẫn không hề dễ dàng.

Anh không bắt tay vào luyện ngay mà trước tiên suy nghĩ nên bắt đầu từ đâu, dự đoán trước trong quá trình luyện hóa sẽ gặp phải vấn đề gì.

Anh trầm tư suy nghĩ, trời tối lúc nào không hay, mọi người cũng đã rời đi. Ngô Bình cũng quay trở lại Ngạo Thế Đan Tông cùng với Minh Thiên và những người khác.

Sau khi trở về, Ngô Bình đi tới chỗ ở của Minh Thiên, anh nói: "Sư tỷ, đêm nay em sẽ luyện chế Phụng Thiên Đan, chị cảm thấy em có cơ hội tiến vào top ba không?"

Minh Thiên vô cùng ngưỡng mộ anh, nói: "Sư đệ, nếu cậu luyện chế được Phụng Thiên Đan - loại đan dược đứng thứ năm mươi trong danh sách linh đan thì đừng nói đến top ba, vị trí đầu tiên sẽ là của cậu! Ngoài ra, ban tổ chức sẽ chuẩn bị một ngọn núi làm phần thưởng cho cậu!"

Ngô Bình chớp chớp mắt: "Thật sao? Viên Phụng Thiên Đan này có uy lực lớn như vậy sao?”
 
Chương 4720


 Cả đám người đi về phía cửa, Ngô Bình cũng cất bước, chờ mọi người vào gần hết rồi thì anh mới vào.  

 

Ngay sau khi anh đi xuyên qua cánh cửa thì đã nhìn thấy một con đường dài bằng cát vàng rộng năm mét lơ lửng trên cao, xung quanh là không gian u tối.  

 

Một đám người đáp xuống con đường ấy, mỗi người cách nhau mười dặm.  

 

Ngô Bình lờ mờ thấy phía trước có bóng người, anh định định bay tới thì thấy ở đây không thể bay được, mà chỉ có thể đi bộ. Hơn nữa, có một luồng sức ép ở đây áp chế sức mạnh của tu sĩ, giờ anh chỉ có thể thi triển được một phần mười sức mạnh.  

Advertisement

 

Anh rảo bước đi nhanh, sau đó phát hiện đi bộ trên con đường này rất hao sức, anh có thể cảm nhận rõ là mình đang rất mệt.  

 

Sau đó, anh nhìn thấy có một người đứng phía trước. Người này rất cao lớn, đang cầm một thanh đại đao rồi chậm rãi tiền về phía anh.  

 

Advertisement

Rõ ràng, đây là người cản đường, ai muốn đi tiếp thì phải hỏi thanh đao trong tay hắn.

Ngô Bình nhìn người đó rồi hỏi: “Tôi đi qua được không?”  

 

Người đó đáp: “Được thôi, nhưng phải đánh bại tôi”.  

 

Ngô Bình thở dài nói: “Mọi người đến con đường Chân Thánh đều để tìm cơ duyên, hà tất phải chém giết lẫn nhau thế này?”  

 

Dứt lời, anh cất bước rồi chợt áp sát người đó, cơ thể hai người gần như dính sát vào nhau, sau đó Ngô Bình huých vai, đánh bay người đó đi.  

 

Người đàn ông bay xa mấy chục mét rơi khỏi con đường xuống một không gian u tối vô tận, sau đó cứ thế biến mất.  

 

Thấy tên đó đã biết mất trong không gian, Ngô Bình thoáng bất ngờ, thì ra hư không có thể ăn thịt người sống.  

 

Anh khẽ thở dài rồi đi tiếp, nhưng không lâu sau lại thấy có một cô gái ở phía trước, cô ấy đang tiến lên phía trước với một vệt máu dài ở phía sau.  

 

Con đường chỉ rộng năm mét, sự xuất hiện của Ngô Bình đã khiến cô ấy nâng cao cảnh giác, cô gái đứng lại rồi xoay người.  

 

Cô gái này mặc váy tím, làn da trắng như tuyết, gương mặt vô cùng xinh đẹp, đôi chân rất dài, đôi mắt màu xanh như sao trời. Nhưng tay cô ấy có một vết thương sâu đến tận xương, máu cứ thế chảy ra mà không cầm được.  

 

Ngô Bình dừng lại cách cô ấy mấy mét rồi hỏi: “Cô đang chảy máu kìa, có cần giúp không?”  

 

“Anh không giúp được tôi đâu, lo thân anh đi!”, cô gái thờ ơ đáo, sau đó nghiêng người sang một bên nhường cho Ngô Bình đi qua.  

 

Ngô Bình đi tiếp, nhưng mới được năm bước thì anh lại nói: “Quy luật ở đây khiến vết thương không thể hồi phục được đúng không?”  

 

Cô gái không nói gì mà chỉ nhìn anh chằm chằm.  

 

Ngô Bình: “Tôi có ít thuốc khéo giúp được cô đấy”, anh lấy một cái lọ ra rồi ném cho cô gái, sau đó tiếp tục bước đi.  

 

Cô gái đã quá yếu, mấu chốt tu hành của cô ấy là máu, nếu máu chảy cạn thì cô ấy sẽ chết. Vì thế, cô ấy mở lọ thuốc của Ngô Bình ra rồi thở dài nói: “Dù có là thuốc độc thì cũng không thể chết ngay được, có gì khác nhau đâu chứ?”  

 

Nói rồi, cô ấy thoa thuốc lên vết thương, một cảnh tượng thần kỳ đã xảy ra, vết thương lập tức cầm máu, sau đó đóng vảy nhanh tới mức mắt thường có thể thấy được.  

 
 
Chương 5410: Lên núi


Ngô Bình: "Viên đan này em còn chưa luyện chế, thành công hay không còn chưa biết".

Minh Thiên suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: "Sư đệ, trước kia cậu đã luyện chế ra được loại đan dược xếp thứ sáu mươi là Tiểu Vô Tương Đan sao?"

Ngô Bình gật đầu: "Có, em có luyện rồi".

Minh Thiên: "Vậy ngày mai cậu hãy cho trưng bày Tiểu Vô Tương Đan để xem hiệu quả ra sao. Nếu cần, ngày kia chúng ta sẽ trưng bày Phụng Thiên Đan".

Ngô Bình: "Sư tỷ, ý của chị là cứ để lại đường lui?"

Minh Thiên gật đầu: "Ở đan hội Cửu Dương này, rất nhiều thế lực tranh đấu ác liệt. Cậu tốt nhất chưa nên thể hiện hết thực lực".

Ngô Bình cười nói: "Được, em nghe lời chị".

Trở lại nơi ở của mình, Ngô Bình thấy ở cửa đã đầy người đứng chờ. Hồ Tông Linh liếc nhìn đã biết nguyên nhân, nói: "Tài năng nổi bật của công tử ở đan hội Cửu Dương hôm nay đã được đệ tử của Ngạo Thế Đan Tông biết đến, những người này đều tới để xin được thỉnh giáo".

Ngô Bình: "Tôi không có thời gian để gặp họ", sau đó anh lập tức dùng thuật độn thổ, âm thầm đi vào bên trong.

Tiếp theo, Ngô Bình bắt đầu chính thức luyện chế Phụng Thiên Đan. Vì đã tính toán kỹ càng từ trước nên lần này luyện đan tương đối thuận lợi, luyện chế lò thứ nhất hết hai giờ.

Chỉ là lò thứ nhất đang ở giai đoạn thăm dò, chất lượng của đan thành phẩm chỉ ở mức trung bình, mới đạt tới trung phẩm.

Anh uống thử đan dược, ý thức được điểm thiếu sót bên trong viên đan này, sau đó tiếp tục luyện chế lò thứ hai. Lần này, anh đã bù đắp một số thiếu sót trong lần luyện đan trước, đan thành phẩm đạt tới thượng thượng phẩm.

Phụng Thiên Đan là đan dược cấp mười, lại còn là đan thượng thượng phẩm cực hiếm, nhưng Ngô Bình vẫn chưa hài lòng. Anh muốn luyện chế Phụng Thiên Đan cực phẩm. Hiện tại anh vẫn chưa làm được, bởi vì việc đó yêu cầu rất cao về †u vỉ.

Sau khi luyện chế xong lò Phụng Thiên Đan thứ hai, vẫn còn sớm nên anh lấy đơn hàng nhận được ra, luyện chế năm lò đan dược. Những đan dược này bao gồm đan dược cấp sáu và đan dược cấp tám.

Luyện đan xong, anh nghỉ ngơi một lát. Khi trời vừa sáng, anh cùng Minh Thiên trở lại đan hội Cửu Dương.

Khi quay lại vị trí hôm qua của mình ở đan hội, Ngô Bình đã thấy mọi người đang tụ tập xung quanh quầy hàng của mình, nhiều người trong số họ là những tu sĩ cao thâm. Có thể thấy răng những người này đã đến từ sớm để đợi anh.

Sau khi anh đáp xuống đất, một tu sĩ mặc áo đỏ tiến lên cười nói: "Ngô đan sư, tôi là một trong những người phụ trách triển lãm, Vu Minh Kính. Theo lệnh của lão tổ, tôi đến để báo với Ngô đan sư một tin tốt. Sau khi thảo luận với các trưởng lão, chúng tôi quyết định sẽ dành đỉnh Linh Vân phía trước làm nơi luyện đan cho đan sư”.

Ngô Bình khá ngạc nhiên, anh vốn tưởng rằng sau khi đưa ra đan dược xếp hạng thứ sáu mươi thì đối phương mới cho. anh một ngọn núi chứ không ngờ tới việc được nhận nó ngay lúc này.
 
Chương 4721


 Thần tộc đó nhìn Ngô Bình như nhìn một xác chết rồi nói: “Có phải cậu tưởng tôi tha cho cậu rồi không?”  

 

Ngô Bình cười mỉa: “Thần tộc nào cũng ngu thế à? Anh là cái thá gì mà tôi phải sợ? Trong mắt tôi, anh chỉ như con kiến thôi”.  

 

Thần tộc kia nổi giận: “Chết đi”.  

 

Cả hai cùng ra tay và tấn công Ngô Bình từ hai phía. Quanh người họ toả ra một lực tràng rất mạnh, nếu các vật bên ngoài mà tới gần thì sẽ bị sức mạnh đó đánh bay ngay. Một khi bị đánh bay khỏi con đường này thì sẽ rơi vào trong khoảng không u tối vô tận và chết ngay.  

Advertisement

 

Hai người đó tiến lại gần, nhưng Ngô Bình vẫn bình thản như không, anh đứng yên tại chỗ, nhưng bỗng có một người xông ra, đó chính là cô gái ban nãy.  

 

Cô ấy đứng trước mặt Ngô Bình rồi lạnh giọng nói: “Muốn giết anh ta thì phải bước qua xác tôi”.  

 

Hai Thần tộc đang lao tới bỗng dừng bước, một người cau mày nói: “Thần nữ, nể tình cô là thần nữ nên tôi không tính toán với cô, nhưng tôi phải giết tên này, cô mau tránh ra!”  

Advertisement

 

Thần nữ kia thờ ơ nói: “Tôi đã nói rồi, muốn giết anh ta thì phải bước qua xác tôi”.  

 

Ngô Bình thấy rất bất ngờ, anh chỉ tặng cho cô gái này một lọ thuốc mà cô ấy đã ra mặt cho mình, từ đó có thể thấy cô ấy là một cô gái chính trực. Anh mỉm cười nói: “Mỹ nữ, hai tên ăn hại này không làm gì tôi được đâu, cô cứ đứng sang một bên mà xem”.  

 

Nói rồi, anh tiến lên trước một bước, một luồng sức mạnh to lớn toả ra, hai Thần tộc kia bị ép lùi lại, ai cũng biến sắc mặt.  

 

“Không thể nào”, một Thần tộc hét lên.  

 

Ngô Bình bất ngờ tăng tốc rồi lao tới.  

 

Uỳnh!  

 

Sức mạnh của anh rất khủng bố, một Thần tộc đã bị đánh bay xa cả vài trăm mét, rơi xuống hư không và mất mạng.  

 

Tên còn lại bấu chặt tay xuống mặt đất, nhưng dù thế thì vẫn trượt đi, rõ ràng cũng không trụ được bao lâu nữa.  

 

Ngô Bình nhấc chân lên đạp vào đầu hắn rồi hỏi: “Sao bảo anh sẽ giết tôi đầu tiên cơ mà? Không làm gì à?”  

 

Thần tộc kia vừa sợ vừa hãi: “Tôi là con cháu của cổ thần, anh mà giết tôi thì gia tộc tôi sẽ không tha cho anh…”  

 

Chát!  

 

Ngô Bình tát bay hắn xuống hư không.  

 

Cô gái đứng sau lưng anh nhìn đến ngây người, sau đó thở dài nói: “Ra là anh mạnh thế!”  

 

Ngô Bình cười nói với cô ấy: “Ban nãy cảm ơn cô đã giúp tôi, tôi tự giới thiệu, tôi là Lý Huyền Bình”.  

 

Cô gái cười nói: “Tôi là Thiên Tuyết Linh Kiều - Linh Kiều thần nữ”.  

 

Ngô Bình: “Ra là Linh Kiều thần nữ, vinh hạnh!”  

 

Linh Kiều thần nữ cười nói: “Ban nãy tôi suýt chết rồi, cảm ơn thuốc của công tử”.  

 

Ngô Bình: “Tôi tiện tay giúp đỡ thôi”.  
 
Chương 5411: "Muốn đi thì đi thôi".


Đỉnh Linh Vân có phong cảnh đẹp và diện tích khá rộng, Ngô Bình đặt đan lâu của mình trên một mảnh đất bằng phẳng trên đỉnh núi và mời Minh Thiên và những người khác. cũng mở cửa hàng ở đây.

'Tất nhiên, để phân biệt với Ngô Bình, Minh Thiên và những người khác đã cố ý đặt cửa hàng trên sườn đồi. Mặc dù vậy, lưu lượng khách hàng của họ cũng tăng đột biến, hơn hàng chục lần so với trước đây!

Cửa hàng của Ngô Bình đã được chuyển lên núi, nơi này lớn hơn và có thể chứa nhiều người. Vì lý do này, Ngô Bình cũng đã mở rộng quy mô của cửa hàng nhiều lần, đồng thời lấy ra một tòa nhà lớn hơn tòa đan lâu ban đầu gấp mười lần, đặt nó trên đỉnh núi và bố trí một số tòa nhà nhỏ xung quanh nó làm địa điểm cho khách uống trà.

Tòa nhà chính có ba tầng, mỗi tầng rộng tới vài nghìn mét vuông. Nhưng dù vậy, nơi đây vẫn đông nghịt người, chỉ Ninh Chức Tuyết và Hồ Tông Linh không đủ để duy trì trật tự ở đây.

Lúc này, một nhóm người mặc đồng phục của đệ tử Ngạo Thế Đan Tông bước vào, họ lần lượt hành lễ với Ngô Bình: "Ngô đan sư, chúng tôi đến đây theo lệnh của trưởng lão, xin Ngô đan sư cứ ra lệnh cho chúng tôi”.

Ngô Bình biết đó là do tông môn của anh biết anh đã có chỗ đứng ở đây nên đặc biệt phái người tới giúp đỡ. Anh gật đầu: "Vậy thì cảm ơn mọi người".

Khi có nhiều người hơn, trật tự được bảo đảm. Lúc này, trong đám người có người nói lớn: "Ngô đan sư, không biết hôm nay đan sư có đan dược mới cho chúng tôi mở rộng tầm mắt không?”

Ngô Bình cười nói: "Hôm nay có đan dược mới".

Sau đó, anh lấy ra viên Tiểu Vô Tương Đan rồi sai người đặt nó ở vị trí dễ thấy hơn. Đan dược vừa ra, mọi người lần lượt vây quanh, trong đó có rất nhiều đan sư cũng tới xem náo nhiệt.

"Đây là... loại đan dược xếp thứ sáu mươi trong bảng xếp. hạng linh đan: Tiểu Vô Tương Đan!" có người tinh mắt lập tức nhận ra.

"Lại còn là đan cực phẩm! Thật đáng kinh ngạc, nếu có thể luyện chế Tiểu Vô Tương Đan đến cực phẩm, Ngô đan sư trình độ có lẽ không thua kém đan sư Tử Đỉnh cấp năm!"

"Nếu không thì làm sao họ lại mời Ngô đan sư lên ngọn núi này? Mọi người đều biết, có thể độc chiếm một ngọn núi, trình độ luyện đan ít nhất phải đạt tới trình độ đan sư Tử Đỉnh cấp năm. Điều này cho thấy, Ngô đan sư còn có trình độ cao hơn cả đan sư Tử Đỉnh cấp năm ấy chứi"

Lúc này, Ngô Bình lấy ra một số đan dược mà anh đã luyện chế và nói: "Tôi đã hoàn thành một số đơn đặt hàng ngày hôm qua, xin vui lòng đến và nhận đan dược khi được gọi tên".

Mọi người nhìn thấy đan dược mà Ngô Bình lấy ra đều là đan dược cấp năm, cấp sáu thậm chí là cấp tám thì không khỏi ghen tị, không ít người vội vàng chạy tới đặt hàng thêm ngay lập tức.

Ngô Bình: "Xin lỗi mọi người, đơn đặt hàng quá nhiều nên chúng tôi tạm thời không nhận đơn đặt hàng nữa, nếu cần thì mời mọi người ngày mai quay lại".

Lúc này, trên một tảng đá lớn bên ngoài đan lâu, một già một trẻ nhìn biển người, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng ganh ty.

Ông già mặc một chiếc áo choàng sặc sỡ hoa lá, tóc thắt thành bím lớn và có một dải ruy băng đỏ quanh eo. Cậu thiếu niên mặc một chiếc áo choàng màu vàng, mái tóc húi cua, đôi mắt mảnh và dài.

Ông già nói: "Con nhìn xem, cậu ta cũng không lớn hơn con mấy tuổi, vậy mà đã lợi hại như vậy."

Cậu thiếu niên: "Cũng chưa chắc đã lợi hại hơn con đâu. Sư phụ, con không vừa mắt anh ta, con muốn tới gặp anh ta So tài”.

Ông già liếc mắt nhìn cậu thiếu niên: "Con chắc chứ? Người này có trình độ luyện đan không tồi. Nếu con chịu thiệt, ta cũng không giúp được con".

Người thanh niên cười "he he" và nói: "Sư phụ nhìn thấy đồ đệ thua bao giờ chưa?"

Ông già cũng cười: "Muốn đi thì đi thôi".

Lúc này Ngô Bình đang sắp xếp thêm một số loại đan dược vào quầy trưng bày. Qua mấy phút, một thanh âm đột nhiên từ phía sau vang lên: "Ngô đan sư có trình độ luyện đan rất lợi hại. Kẻ bất tài này muốn cùng đan sư tỷ thí có được không?"

Mọi người nghe có người dám nói như vậy thì đổ dồn ánh mắt về phía đó, kết quả là thấy một cậu thiếu niên.

Cậu thiếu niên mặc một chiếc áo choàng màu vàng có thêu sáu chiếc đỉnh ba chân nhỏ màu tím!

“Đan sư Tử Đỉnh cấp sáu!” mọi người cả kinh kêu lên. Luyện đan sư Tử Đỉnh cấp sáu rất ít, nhưng người này vẫn là một cậu thiếu niên! Mới là một thiếu niên đã đạt được thành tích như vậy thì khi lớn lên sẽ còn thế nào nữa?
 
Chương 4722


Linh Kiều thần nữ tức giận nói: “Vũ Thiên Anh!”  

 

Ngô Bình không hỏi kỹ mà nói: “Thiên Tuyết cô nương, chúng ta cùng đi nhé, tiện thể để mắt đến nhau”.  

 

Anh có ấn tượng rất tốt với Linh Kiều thần nữ nên muốn giúp cô ấy, để cô ấy đi đến cuối cùng.  

 

Advertisement

Nghe thấy thế, Linh Kiều thần nữ tỏ vẻ ngượng ngùng, nhưng vẫn khẽ gật đầu rồi ừm môt tiếng.  

 

Ngô Bình thấy rất lạ, anh chỉ rủ cô ấy đi chung thôi, có gì đâu mà ngại thế?  

 

Advertisement

Vì thế, hai người sóng vai cùng đi, ban đầu hai người đi cách nhau hai bước, nhưng càng đi Ngô Bình càng thấy Linh Kiều thần nữ đi sát vào người mình với vẻ mặt rất lạ.  

 

Tuy thấy khó hiểu, nhưng anh không nói gì, cũng không cố ý đi cách xa cô ấy.  

 

Họ đi được một đoạn thì lại có hai người một nam một nữ nắm tay nhau xuất hiện, hình như là một đôi tình nhân. Người đàn ông còn đang đút đồ ăn cho cô gái.  

 

Thấy thế, Ngô Bình không khỏi bật cười nói: “Thiên Tuyết cô nương, cô nhìn họ ân ân ái ái kìa, ai không biết còn tường họ đang ở trên con đường tình yêu đấy”.  

 

Linh Kiều thần nữ liếc nhìn anh rồi nói: “Con đường Chân Thánh có một luật bất thành văn là nam nữ tu mà đi chung thì sẽ là người yêu của nhau”.  

 

Ngô Bình lập tức đứng hình và hiểu ra tại sao Linh Kiều thần nữ lại có vẻ thẹn thùng như vậy, thì ra anh mời cô ấy đi chung lại biến thành ngỏ lời với người ta rồi, nhưng cô ấy không từ chối, lẽ nào…  

 

Ngô Bình ho khan một tiếng định giải thích, nhưng Linh Kiều thần nữ đã nói: “Công tử đã cứu tôi một mạng, Linh Kiều nguyện lấy thân báo đáp”, nói rồi, cô ấy đã nắm lấy tay Ngô Bình.  

 

Ngô Bình bắt đầu thấy nhộn nhạo, lời định nói ra lại nuốt ngược vào trong. Con đường Chân Thánh vốn rất nguy hiểm, nguy hiểm bắt nguồn từ hoàn cảnh và cả lòng người. Nếu có một đôi yêu nhau cùng vào đây, khi họ đối mặt với lợi ích lớn thì mới có thể quan tâm đến nửa kia.  

 

Nghĩ thông suốt rồi, Ngô Bình mỉm cười và nắm lấy tay của Linh Kiều thần nữ: “Nếu em đã tin tưởng anh như vậy thì anh sẽ không phụ lòng em đâu”.  

 

Nghe thấy thế, Linh Kiều thần nữ rơm rớm nước mắt rồi gật đầu.

Lúc này, cặp đôi phía trước đã dừng bước rồi cùng ngoảnh lại. Người đàn ông có gương mặt dài, mắt lác, hàm răng mọc không theo hàng theo lối, lỗ mũi cũng toàn lông dài đen, thoạt nhìn thì gương mặt này thật sự không xứng với vóc dáng oai vệ của anh ta.  

 

Còn cô gái lại vô cùng xinh đẹp, cô ta mặc một chiếc váy ngắn màu hồng, dáng người uyển chuyển, gương mặt đang mỉm cười.  

 

Nam tu nhìn thấy Ngô Bình thì nhếch miệng cười nói: “Tiểu tử này trông đẹp trai đấy, vợ, em thích hắn không?”  

 

Mỹ nữ đấm vào ngực anh ta rồi nói: “Chồng, đời này em chỉ yêu anh thôi, hắn nào có đẹp trai đâu. Nếu anh không tin, giờ em có thể giết hắn luôn cho anh xem”.  

 

Nghe thấy thế, Thiên Tuyết Linh Kiều ngạc nhiên nói: “Huyền Bình cẩn thận, đây là Thư Hùng Song Sát”.  

 

Ngô Bình: “Đó là gì?”  
 
Chương 5412: Đấu đan


Cậu thiếu niên: "Còn nữa, ở mỗi vòng đấu, người thua cuộc phải trả một tỷ đồng Tiên. Ngô đan sư là một đan sư Tử Đình, chắc chắn trên người cũng có món tiền nhỏ này phải không?"

Vẻ mặt của Ngô Bình vẫn không thay đổi, anh nói: "Chà, một tỷ tất nhiên không phải là vấn đề. Chỉ là, một tỷ là số tiền không đáng nhắc tới, hay là cược năm tỷ đi".

Cậu thiếu niên cau mày, vốn dĩ cậu ta muốn nhân cơ hội kiếm chút tiền, nhưng Ngô Bình không những không lùi bước mà còn chủ động tăng thêm số tiền.

Cậu ta nhìn Ngô Bình: "Ngô đan sư, anh có chắc là anh muốn đặt cược năm tỷ đồng Tiên không?”

Ngô Bình: "Tôi chäc chẳn. Nếu cậu không dám, bây giờ vẫn còn chưa quá muộn để rời đi".

Cậu thanh niên cười phá lên: "Nói về luyện đan, Trương Minh Đan này chưa bao giờ thua bất cứ ail"

"Tốt. Cậu là người khiêu chiến, vậy cậu hãy đưa ra thử thách đầu tiên đi", Ngô Bình rất tự tin.

Trương Minh Đan lấy từ trong ngực áo ra một công thức luyện đan, búng nhẹ một cái, công thức luyện đan bay vào tay Ngô Bình.

Anh nhìn thoáng qua, phát hiện viên đan dược này là đan dược cấp chín, tên là Hóa Thần Đan! Hóa Thần Đan là đan

dược mà tu sĩ cảnh giới Thần Thông uống trước khi đột phá, có thể tăng gấp đôi tỷ lệ thành công!

Loại đan dược này rất khó luyện chế, dù sao bản thân Ngô Bình cũng không phải tu sĩ cảnh giới Thần Thông.

Cậu thiếu niên cười hỏi: "Ngô đan sư có thể luyện chế nó không?"

Ngô Bình bình thản đáp: "Việc này có gì khó đâu".

Cậu thiếu niên gật đầu: "Tốt. Tôi có hai lô dược liệu ở đây, anh có thể chọn một trong số chúng".

Không chỉ cung cấp đơn thuốc, mà còn cung cấp dược liệu, đây chính là sự khôn ngoan của cậu thiếu niên. Nếu Ngô Bình lấy ra một loại đan dược rất khó luyện chế, anh ta sẽ phải cung cấp gấp đôi liều lượng dược liệu. Nếu không thì chỉ có thể chọn các loại đan dược khác. Như vậy chẳng khác nào hạn chế phạm vi lựa chọn đan dược, phần nào gây bất lợi cho Ngô Bình.

Ngô Bình tùy ý lấy một lô dược liệu, hai người cùng nhau đi đến một nơi rộng rãi để công khai luyện đan.

Việc luyện đan công khai và so sánh phẩm chất của đan dược gọi là đấu đan! Mỗi phiên của đại hội Cửu Dương đều sẽ có các đan sư đấu đan. Nhưng những đan sư đã đạt tới trình độ của Ngô Bình và Trương Minh Đan thường không tham gia đấu đan, vì vậy một khi họ đấu đan thì chắc chản sẽ gây chấn động.

Quả nhiên, chỉ trong vài phút, số người trên núi đông gấp mấy lần, đại sảnh bị mọi người bao vây vòng trong vòng ngoài đến con kiến cũng không lọt qua được.

Minh Thiên, Viên Định Trí và những người khác cũng đến cổ vũ Ngô Bình.

Ngô Bình đang chuẩn bị cho cuộc đấu đan, anh gọi Hồ Tông Linh và nói: "Bên ngoài sẽ có rất nhiều người đặt cược. vào hai chúng tôi, vòng nào ông cũng hãy cược tôi thẳng".

Hồ Tông Linh gật đầu ngay: "Công tử muốn cược bao nhiêu?"

Ngô Bình: "Tôi sẽ đưa cho ông năm mươi tỷ".

Anh không có nhiều tiền như vậy, vẫn còn thiếu một ít nên phải vay Minh Thiên và Viên Định Trí, sau đó anh giao năm mươi tỷ đồng Tiên cho Hồ Tông Linh.
 
Chương 4723


 Thiên Tuyết Linh Kiều ngẩn ra, giờ là lúc nào rồi mà Ngô Bình còn quan tâm đến chuyện này chứ?  

 

Cô gái kia mím môi cười rồi vung tay lên, Ngô Bình lập tức thấy tim mình đau nhói như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.  

 

Anh nghiêng đầu sang một bên nói: “Có chút tài lẻ này thôi à?”, nói rồi, anh nắm chạt tay, nữ tu kia hét lên rồi ôm ngực ngồi xuống, trán vã mồ hôi lạnh.  

 

Nam tu xấu xí kia ngẩn ra rồi nổi giận, lao lên tấn công Ngô Bình.  

Advertisement

 

Anh lách vai phải rồi tung một quyền ra, một cú đấm khổng lồ đã phản công nam tu.  

 

Bụp!  

 

Nam tu xấu xí đã bị đánh nát người, sau đó bay xa cả mấy nghìn mét rồi rơi vào  hư không.  

Advertisement

 

Cô gái kia thì tái mặt vì biết cũng sắp mất mạng, Thiên Tuyết Linh Kiều đi tới rồi đá văng đầu cô ta, sau đó đẩy cô ta vào hư không.  

 

Ngô Bình chưa biết có nên giết cô ta hay không thì Thiên Tuyết Linh Kiều đã ra tay rồi, anh không khỏi bái phục nói: “Linh Kiều, em còn quyết đoán hơn anh”.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Cô ta vô cùng ác độc, năm xưa đã từng giết chồng và con trai của mình, sau đó lại giết bố mẹ và huynh đệ. Cái loại như cô ta không đáng sống trên đời”.  

 

Ngô Bình: “Cô ta cũng là thần nữ, vậy thần nữ cũng thuộc Thần tộc à?”  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều thở dài nói: “Tổ tiên của em đều là Nhân tộc đã nhập Thần tịch. Để khóng chế các Thần tộc như bọn em, Thần tộc gốc sẽ chọn ra vài gia tộc có tầm ảnh hưởng nhất định để liên hôn, để con gái của Nhân tộc lấy cổ thần hoặc chính thần. Những cô gái được chọn ấy được gọi là thần nữ”.  

 

Ngô Bình sững người: “Vậy em có chồng sắp cưới rồi hả?”  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Vâng, cũng chính cổ tộc ấy cho em cơ hội đến con đường Chân Thành này mà”.  

 

Cô ấy nói tiếp: “Nhưng giờ em là người phụ nữ của anh rồi, dù phải chết thì em cũng không gả vào gia tộc cổ thần kia đâu”.  

 

Ngô Bình nhìn cô ấy rồi nói: “Nhưng nếu làm thế thì em sẽ đắc tội với họ, gia tộc em cũng sẽ gặp nguy hiểm vì chuyện này”.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều nói: “Gia tộc em có nhiều cao thủ lắm, Thần tộc không dám tiêu diệt đâu nên anh không phải lo cho họ. Nhưng anh thì khác, có lẽ quyết định của em sẽ gây hại cho anh đấy”.  

 

Ngô Bình bật cười nói: “Em không sợ thì anh sợ gì chứ? Dù tất cả cổ thần đến thì anh cũng bảo vệ em”.  

 

Nghe thấy thế, Thiên Tuyết Linh Kiều thấy rất ấm áp và cảm động, cô ấy ôm lấy Ngô Bình.  

 

Bộp bộp!  

 

Đột nhiên có tiếng vỗ tay vang lên.  

 

Ngô Bình ngoảnh lại nhìn thì thấy một người đàn ông cao lớn đang đeo một cái búa lớn sau lưng đi tới, chính người này đã vỗ tay.  

 

“Vỗ cái gì? Ngứa tay à?”, anh lừ mắt hỏi.  

 

Người đàn ông: “Tôi thấy người phụ nữ của anh xinh quá nên muốn sờ một chút, được không?”  
 
Chương 5413: Sở Cuồng Tiêt đối với tu vi không?”


Lúc này, một bên đám đông tự động tách ra, một người đàn ông trung niên mặc áo choàng đỏ bước vào, theo sau là mấy chục người tùy tùng. Một người tùy tùng lấy ra một chiếc. rương màu vàng đặt xuống, người đàn ông trung niên mặc áo bào đỏ ngồi lên đó. Người này là đàn ông nhưng dung mạo. như phụ nữ, ngũ quan thanh tú, đôi mắt hẹp và dài, móng tay giả dài hàng mét, mỗi móng đều sắc như kiếm.

Một lúc sau, đám đông bên kia cũng tản ra, một người đàn ông trung niên mặc áo bào xanh tiến vào, phía sau có mấy chục người đi theo. Ghế của ông ta là ghế của một đại sư làm bằng ngọc bích. Người này thân hình cao lớn, khí thế như rồng, trên tay cầm hai tràng hạt châu màu đen xoay tròn, phát ra âm thanh lách cách nho nhỏ.

Hai người này vừa xuất hiện, những người có mặt đều không dám thở mạnh, vội vã tránh xa, không dám tới gần.

Ngô Bình tập trung vào luyện đan và không nhìn hai người họ. Minh Thiên và những người khác sắc mặt hơi thay đổi, lần lượt cúi đầu xuống để tránh nhìn vào mắt họ.

Hồ Tông Linh mặc dù ở trong Ngạo Thế Đan Tông, nhưng ông ta không nhận ra danh tính của hai người này nên thấp giọng hỏi: "Minh đan sư, hai vị cao nhân này là ai?"

Minh Thiên thấp giọng nói: "Đừng hỏi và đừng nhìn!"

Hồ Tông Linh tim đập thình thịch, thật sự không dám hỏi tiếp. Tuy nhiên, những người bên ngoài hội trường bắt đầu thảo luận, đôi mắt của họ vừa sợ hãi vừa phấn khích.

"Không ngờ, thủ lĩnh Thiên Uyên và Minh Hải đồng thời xuất hiện, sắp có chuyện lớn sao?"

Có mấy tu sĩ trẻ tuổi không biết nhiều vội hỏi: "Tiền bối, "Thiên Uyên là gì vậy?"

Người kia nói: "Thiên Uyên và Minh Hải là hai tổ chức sát thủ mạnh nhất giang hồ, những người mà họ muốn giết không bao giờ sống nổi quá ba ngày".

Nghe nói đó là các tổ chức sát thủ, tu sĩ trẻ tái mặt: "Tại sao thủ lĩnh của tổ chức sát thủ lại xuất hiện ở đan hội Cửu Dương chứ?"

"Ai biết! Nhưng chắc chăn phải có một lý do cho việc này!" người đàn ông lẩm bẩm.

Lúc này, người mặc áo bào đỏ cười nói: "Cậu thiếu niên sẽ chiến thằng", lời nói của ông ta nghe như đang ra lệnh vậy.

Trương Minh Đan đang luyện đan nhưng sắc mặt thoáng chút thay đổi, cậu ta biết người vừa nói chính là thủ lĩnh Minh Hải, một đại ma vương rất đáng sợi Nếu người này nói cậu ta thẳng thì cậu ta không được phép thua, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!

Người mặc áo choàng xanh cười khà khà: "Anh Âm và tôi có quan điểm khác nhau, tôi nghĩ Ngô đan sư này nhất định sẽ thắng".

Người đàn ông mặc áo choàng đỏ đáp: "Vậy sao? Vậy thì đánh cược một ván đi".

"Được thôi", người áo xanh nói: "Nếu Ngô đan sư thẳng, Minh Hải phải giao một nửa món đồ đó ra".

Người đàn ông mặc áo choàng đỏ: "Nếu cậu thiếu niên thăng, Thiên Uyên cũng sẽ phải trả đem trả nửa còn lại của thứ đó cho Minh Hải”.

"Đương nhiên". Mãi cho đến lúc này, Ngô Bình mới chú ý tới hai người này.

Trong lòng anh còn nghĩ thầm cược thì cứ cược đi, làm lớn như vậy làm gì?

Hai người tiếp tục luyện đan, người đàn ông mặc áo. choàng xanh lúc này cười nói: "Ngô đan sư, xin được tự giới thiệu, tôi là thủ lĩnh của Thiên Uyên, tên là Sở Cuồng Tiên. Hãy tập trung vào việc luyện đan, đừng bận tâm đến việc đang diễn ra bên ngoài".

Ngô Bình liếc đối phương một cái, khẽ gật đầu, sau đó tiếp tục luyện chế đan dược.

Loại đan dược này không dễ luyện chế, bởi vì nó liên quan đến năng lực Thần Thông, cho nên cần suy đoán trong quá trình luyện đan. Tuy nhiên, vào lúc này, giọng nói của Sở. Cuồng Tiên vang lên trong tâm trí anh.

"Ngô đan sư có cần giúp đỡ không?”

Ngô Bình lấy làm lạ hỏi: "Sao thủ lĩnh Sở có thể giúp tôi được cơ chứ?”

Sở Cuồng Tiêt đối với tu vi không?”

"Đan dược cậu luyện chế có yêu cầu gì

Ngô Bình gật đầu: "Quả thực là có. Nếu tôi là một tu sĩ cảnh giới Thần Thông, loại đan dược này sẽ không khó đối với tôi”.

Sở Cuồng Tiêt iầu này thì dễ thôi, tôi có thể cho phép. Ngô đan sư sở hữu sức mạnh Thần Thông trong một thời gian ngắn".

Sau khi lời nói vừa dứt, Ngô Bình cảm thấy trong cơ thể mình xuất hiện một luồng sức mạnh không thể giải thích được và nó càng ngày càng mạnh.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom