Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 4584


 Con cua được bẻ đôi, lấy càng đem nướng chín rồi tẩm ướp gia vị.  Trứng cua được lấy ra và làm thành bánh bao trứng cua với thịt tôm, đây là kỹ năng nấu ăn đặc biệt của Ngô Bình.  

 

Sau đó, rắn nước, rùa nước và cá lớn lần lượt cũng tới nạp mạng. Ngô Bình và những người khác ném xương xuống biển trong khi thưởng thức các món ăn tươi ngon, thu hút nhiều loài cá và tôm đến.  

 

Chẳng mấy chốc, sáu cô gái đã no nê nhưng Ngô Bình vẫn ăn. Những thứ này ẩn chứa năng lượng cường đại, người khác chỉ có thể hấp thu một phần nhỏ, nhưng anh có thể hấp thu toàn bộ, cho nên ăn càng nhiều càng tốt.  

 

Advertisement

Ngô Bình đã ăn không biết bao nhiêu tôm cá mới cảm thấy hơi no.  

 

Lúc này, mặt biển đột nhiên cuộn sóng, một con quái vật biển cực lớn xuất hiện. Nó có hàng vạn con mắt như vì sao nhìn chằm chằm vào Ngô Bình khiến anh cảm thấy khó chịu, nhất thời không thể động đậy. Đối với mấy cô gái thì tình hình còn tệ hơn, có vài người đã ngất xỉu ngay tại chỗ.  

 

Advertisement

Đầu người khẽ thở dài một tiếng, nói: "Đây là một trong các loài hải quái mạnh nhất biển Tinh Hải, gọi là thú ăn hồn!”

Ngô Bình rất bình tĩnh hỏi: "Thú ăn hồn có đáng sợ không?"  

 

Đầu người: "Cậu không cảm giác được sao? Nó bẩm sinh có thể cắn nuốt năng lượng linh hồn của người khác, thứ cậu tu luyện là sức mạnh linh hồn, chính là món khoái khẩu của nó!"  

 

Anh nhìn con thú ăn hồn, nó trông giống như một con giun đất phóng to, ngoại trừ một đầu có một cái miệng hình hoa sen cực lớn, được bao phủ bởi hàng trăm lớp răng. Ở giữa cái miệng khổng lồ có một con ngươi màu xanh lá cây, đó là nơi phát ra uy áp đáng sợ.  

 

Ngô Bình: "Thật sự rất thú vị, nhưng nó vẫn quá yếu".  

 

Vừa nói, anh vừa vung tay phải lên không trung, một ánh kiếm cực lớn xuất hiện rồi chém về phía thú ăn hồn. Đây là một kiếm thuật thâm sâu mà anh đã tu luyện, khi ánh kiếm rơi xuống liền chém đôi thú ăn hồn.  

 

Ánh kiếm xẹt qua, thú ăn hồn lẽ ra đã bị chém thành hai nửa thì cơ thể chợt liền lại. Nó gầm lên một tiếng, há to miệng, con ngươi phát ra ánh sáng xanh, lập tức bắn về phía Ngô Bình.  

 

Ngô Bình rơi vào trong ánh sáng xanh, sức mạnh linh hồn trong cơ thể anh không ngừng tuôn ra, sau đó bị hút vào cơ thể của thú ăn hồn dọc theo ánh sáng xanh.  

 

Thấy cảnh này, Đầu người thở dài: "Cậu quá bất cẩn!"  

 

Ngô Bình nói: "Nó không ra tay thì tôi làm sao giết được?"  

 

Lời vừa dứt, toàn bộ sức mạnh linh hồn trong cơ thể anh liền phóng ra ngoài, bao lấy linh hồn mạnh mẽ của anh rồi lao vào ánh sáng xanh, lao tiếp về phía thú ăn hồn.  

 

Thần hồn mạnh mẽ của anh lao vào miệng con thú ăn hồn theo ánh sáng xanh. Ngay tại lối vào, thần hồn của Ngô Bình đã chộp lấy con ngươi màu xanh lá cây và dùng hết sức gỡ nó xuống!  

 

Những con thú ăn hồn thực sự có thể nuốt chửng linh hồn, nhưng việc nuốt chửng cần có quá trình và thời gian.  Ngô Bình đã lợi dụng sơ hở này để lấy đi con ngươi của thú ăn hồn.  

 

Một tiếng gầm rung chuyển bầu trời vang lên, thú ăn hồn hét lên. Sau khi mất đi con ngươi, sức mạnh của nó giảm đi chín mươi chín phần trăm, Ngô Bình lần thứ hai phát ra ánh kiếm, chém nó thành hai mảnh.  

 

Cùng lúc đó, thần hồn cũng đem con ngươi bay trở lại cơ thể của anh. Con ngươi này được đưa đến biển linh hồn của anh, được tạm thời trấn áp.  

 
 
Chương 4585


 Ngô Bình: "Con ngươi này rất mạnh, có thể cần một chút thời gian để luyện hóa nó".  

 

Vừa nói, anh vừa vận dụng bí pháp luyện hóa Phệ Hồn Nhãn. Luyện hóa Phệ Hồn Nhãn cũng không dễ dàng, anh phải mất bảy ngày mới thành công.  

 

Khoảnh khắc Phệ Hồn Nhãn được luyện hóa, xung quanh anh hình thành một lực hút đáng sợ, sinh vật trong đại dương lần lượt nhảy dựng lên, sức mạnh linh hồn của chúng không ngừng bay về phía Ngô Bình rất nhanh, hòa vào Phệ Hồn Nhãn.  

 

Advertisement

Ngô Bình sợ sẽ liên lụy đến sáu cô gái, vì vậy anh bay ra xa hơn. Anh đi đến đâu, sinh vật trong biển lập tức cứng đờ, linh hồn bay ra ngoài, lọt vào trong đôi mắt Phệ Hồn Nhãn.  

 

Sau khi hấp thu linh hồn của vô số sinh vật trong biển sao, Phệ Hồn Nhãn cuối cùng cũng dừng lại.  Lúc này, nó bắt đầu giải phóng một lượng lớn sức mạnh linh hồn đã được nó thanh lọc để cung cấp cho Ngô Bình.  

 

Advertisement

Phệ Hồn Nhãn có yêu cầu rất cao đối với sức mạnh linh hồn, sau khi luyện hóa thì 100% sức mạnh linh hồn chỉ còn lại khoảng 10%. Tuy nhiên, chất lượng của sức mạnh linh hồn đã được tinh lọc cao hơn nhiều, đây là liều thuốc bổ tuyệt vời cho Ngô Bình.  

 

Đúng lúc này, vùng biển cách đó không xa đột nhiên phát ra hàng tỷ tia sáng rực rỡ, ánh sáng rực rỡ chiếu sáng suốt chín ngày, sau đó một hạt châu to bằng nắm tay chậm rãi bay lên trời.  

 

Đầu người: "Đây là một ngôi sao mới được sinh ra".  

 

“Những vì sao?”. Ngô Bình thoáng cái đã bay tới bầu trời phía trên các vì sao.  

 

Đầu người bàng hoàng: “Chúng mới sinh ra đã có sức mạnh khủng khiếp, đừng lại gần!"  

 

Tuy nhiên Ngô Bình không nghe, bởi vì anh cảm thấy rằng sức mạnh của linh hồn cũng có trong các vì sao, nhưng loại sức mạnh linh hồn này cực kỳ cao cấp, ngoài sức tưởng tượng của anh.  

 

"Phệ Hồn Nhãn, hút cho ta!"  

 

Anh quát khẽ, Phệ Hồn Nhãn ngay lập tức được kích hoạt, một ánh sáng xanh lục bắn ra từ mắt phải của anh lao tới ngôi sao đó. Trong ngôi sao có một tia năng lượng linh hồn màu bạc giống như ngọn lửa, đó là sức mạnh tinh hồn! Nó từ từ bay về phía anh.  

 

Khoảnh khắc tia sức mạnh linh hồn màu bạc này tiến vào trong cơ thể Ngô Bình, cơ thể của anh liền bị đốt cháy, vô cùng đau đớn. Nhưng đây chính là thứ mà anh muốn, dựa vào sự trợ giúp của sức mạnh linh hồn vô cùng tinh khiết và mạnh mẽ trong ngôi sao để đột phá cảnh giới lớn thứ tư, cảnh giới Thiên Đế!  

 

"Bùm!"  

 

Trên chín tầng trời, hàng trăm triệu tia sét đầy màu sắc bắn về phía anh. Những tia sét này rất đáng sợ, chúng sẽ gây ra tổn hại lớn cho Ngô Bình. Nhưng vào lúc này, anh đang bị tra tấn bởi sức mạnh linh hồn trong ngôi sao, anh ngay lập tức kích hoạt một pháp thuật để dẫn dắt hai sức mạnh này chiến đấu với nhau.  

 

Khoảnh khắc đó, toa chớp va chạm với sức mạnh tinh hồn, hòa làm một rồi xông thẳng vào não Ngô Bình.  

 

Thời gian như ngừng trôi, Ngô Bình cảm giác được giữa trời đất có vô số năng lượng hội tụ, năng lượng này đang thăm dò thân thể của anh. Cứ như vạn năm đã trôi qua, lại giống như chỉ một giây trôi qua, năng lượng giữa trời đất đều biến mất, sấm chớp cũng vậy. Cơ thể anh lơ lửng giữa không trung, toàn thân anh tỏa sáng rực rỡ, sau đó một luồng khí tức nối tiếp trời đất được tung ra.  

 

Anh mở mắt ra, lạnh nhạt nói: "Cảnh giới Thiên Đế quả nhiên lợi hại".  
 
Chương 4586


Lúc này tinh thần của Ngô Bình đã bay ra khỏi cơ thể, sáng như một vì sao. Nó  bay lên trên cao, giữa ấn đường có một dấu ấn màu xanh, đó chính là Phệ Hồn Nhãn! Dấu ấn màu xanh phát sáng, trong biển sao, vô số ngôi sao bay lên từ trong nước, trong đó sức mạnh tinh hồn không ngừng bị tinh thần hấp thu.  

 

Sau khi hấp thu sức mạnh tinh hồn của ba nghìn ngôi sao thì tinh thần của Ngô Bình mới thỏa mãn, quay về cơ thể anh.  

 

Khi anh mở mắt ra, sáu cô gái và Đầu người đều đang ở bên cạnh.  

 

Đầu người nói: "Chúc mừng, cậu đã hoàn thành ải thứ năm, có thể đi rồi".  

Advertisement

 

Ngô Bình hỏi Đầu người: "Không phải mỗi ải đều có giải thưởng sao?"  

 

Đầu người: "Những ngôi sao đó đều là phần thưởng, còn thứ gì quý giá hơn chúng sao?"  

 

Advertisement

Ngô Bình bật cười: "Nói cũng phải, xin cáo từ!"  

 

Nói rồi anh dẫn sáu cô gái rời khỏi thế giới này. Ngay sau đó họ quay về chỗ vào đại hội người mới.  

 

Họ đã ở bên trong rất lâu, nhưng bên ngoài mới chỉ mấy tiếng trôi qua. Khi họ ra ngoài cổng thì người bên trong vẫn chưa ra.  

 

Bên ngoài có rất nhiều đệ tử và trưởng lão của Ngũ Đế Môn và cả những người nhà của người mới đang đợi tin tức. Thấy Ngô Bình ra mấy người nhà đều nở nụ cười.   

 

Có người nói: "Thấy chưa, người đi ra sớm thế này đều là kẻ bị loại đầu tiên".  

 

"Ôi, người này không phải được xưng là giỏi nhất trong số người mới sao? Hình như tên là Lý Huyền Bình, sao cậu ta nhận thua nhanh thế?"  

 

Lúc đám người đang bàn tán xôn xao, đại trưởng lão xuất hiện. Trưởng lão quan sát Ngô Bình, nói: "Lý Huyền Bình, cậu..."  

 

Ngô Bình không muốn khiến mọi người quá kinh hãi, lạnh nhạt nói; "Đại trưởng lão, tôi qua được ải thứ hai".  

 

Anh vừa dứt lời, mọi người đều chấn động!

"Cái gì? Đột phá ải thứ hai? Không thể nào?", có người kêu lên.  

 

Một phụ huynh của người mới hỏi: "Cậu nói cậu đã qua ải thứ hai, có chứng cứ sao?"  

 

Ngô Bình lạnh nhạt hỏi: "Ông muốn chứng minh sao?"  

 

Đại trưởng lão vội vàng cười nói: "Lý Huyền Bình, cậu không có bằng chứng cũng không sao, cậu có tư chất xuất sắc, tôi tin tưởng cậu. Đương nhiên, nếu cậu có bằng chứng là tốt nhất. Ví dụ như phần thưởng cậu nhận được ở ải thứ hai".  

 

Ngô Bình: "Cấp thứ hai là Thánh Tượng Quan, để tôi lấy ra một vài thứ".  

 

Vừa nói anh vừa vung tay, mười bức tượng xuất hiện. Mặc dù những bức tượng này không phải là bức tượng cốt lõi, nhưng chúng đều ẩn chứa một luồng khí thần bí nào đó.  

 

Nhìn thấy bức tượng, hai mắt đại trưởng lão sáng lên, vô cùng vui mừng nói: "Ải thứ hai! Tuyệt quá! Ta tuyên bố Lý Huyền Bắc là người đứng đầu đại hội người mới!"  

 

"Đợi đã".  

 
 
Chương 4587


Đại trưởng lão càng vui vẻ, cười hỏi: "Rất tốt! Cậu vượt qua ải thứ hai sao?"  

 

Người này thản nhiên nói: "Đại trưởng lão, tất nhiên là tôi thất bại. Nhưng người này cũng không thể nào thông qua".  

 

Mọi người đều nhìn Ngô Bội, muốn nghe anh nói kiểu gì. Đại trưởng lão cũng nói: "Lý Huyền Bình, phần thưởng của cậu ở ải thứ hai là gì?"  

 

Ngô Bình khẽ mỉm cười, mười hai phù văn Tiên Thiên xuất hiện sau lưng anh, mỗi cái đều ẩn chứa một luồng khí kinh thiên động địa. Anh nói: "Đại trưởng lão, phần thưởng là mười hai tấm phù văn Thiên Đạo, tôi đã luyện chế chúng".  

 

Nhìn thấy mười hai phù văn này, người mới kia sắc mặt tái nhợt, hắn ngã quỵ trên mặt đất, lẩm bẩm nói: "Không thể nào, cậu không thể qua được!". Hắn đã trải qua ải thứ hai, biết nó khó đến mức nào, làm sao kẻ kia có thể vượt qua!  

Advertisement

 

Đại trưởng lão cười lớn: "Huyền Bình, theo tôi đi gặp môn chủ để hận thưởng!"  

 

Phần thưởng cho vị trí đầu tiên là một tỷ đồng tử tinh, một thần binh thiên phẩm và một linh thuật thiên phẩm, khá hậu hĩnh.  

 

Ngô Bình bảo sáu cô gái trở lại khu nhà của mình trước, sau đó một mình đến gặp môn chủ để nhận phần thưởng. Môn chủ rất vui mừng và phong anh làm đệ tử đệ nhất của Ngũ Đế Môn.  

Advertisement

 

Danh hiệu đệ tử đệ nhất xưa nay chưa từng xuất hiện, địa vị của nó vượt xa tất cả đệ tử.  

 

Tuy nhiên, Ngô Bình không nói chuyện gì đã xảy ra sau khi vượt qua ải thứ hai, anh cũng không đề cập đến việc anh đã bước vào cảnh giới Thiên Đế. Tiếp theo anh chỉ muốn yên ổn tu luyện, mau chóng kết thúc kiếp Đại Thánh, trở về thế giới nguyên bản.  

 

Anh trở lại khu nhà của mình, vô số đệ tử và trưởng lão đến gặp anh nhưng Ngô Bình đều từ chối họ, anh muốn tu luyện nên không có thời gian để gặp những người này.  

 

Bốn người đẹp được giải cứu cũng đã ổn định chỗ ở, hiện là thị nữ của Ngô Bình. Những cái tên trước đó đã bị loại bỏ và họ được đặt tên là Xuân Tinh, Hạ Lộ, Thu Sương, Đông Tuyết.  

 

Việc lựa chọn bốn cái tên này có liên quan đến thể chất của bốn cô gái, Ngô Bình phát hiện ra rằng cơ thể họ chứa đựng sức mạnh của bốn mùa tương ứng, đây cũng là lý do tại sao Vu yêu muốn kiểm soát họ, mục đích là để đánh cắp sức mạnh của họ và nâng cao tu vi và sức mạnh của mình.  

 

Y Na: "Sư huynh, giờ anh đã ở cảnh giới Thiên Đế, không cần ở lại Ngũ Đế Môn cỏn con này nữa".  

 

Ngô Bình nói: "Nơi nào cũng thế, ít nhất nơi này có môi trường tu luyện rất tốt, kế tiếp tôi sẽ nhanh chóng đột phá mấy cảnh giới tiếp theo, sau đó tấn thăng đến cảnh giới lớn thứ năm".  

 

Xuân Tinh nói: "Công tử, cảnh giới lớn thứ năm tên là Vô Thiên".  

 

Ngô Bình: "Vô Thiên sao? Vô pháp vô thiên, cái này rất thích hợp!"  

 

Đông Tuyết: "Công tử nhất định có thể đi hết con đường Thiên Đế, trở thành Thiên Đế, bước vào cảnh giới Vô Thiên!"  

 

Ngô Bình: "Nếu tôi trở thành Thiên Đế, tôi có thể mang một số người rời khỏi đây. Các cô có sẵn sàng đi theo tôi không?"  

 

Sáu cô gái nhìn nhau và nói: "Chúng tôi sẵn sàng!"  

 

Ngô Bình cười nói: "Không biết sau khi trở lại thế giới của chúng ta, sức mạnh mà tôi tu luyện ở đây sẽ còn lại bao nhiêu".  

 

Thu Sương nói: "Nghe nói sau khi rời đi thì thành tựu tu luyện nơi đây sẽ chuyển hóa thành tiềm năng, ẩn sâu trong linh hồn, sẽ nâng cao tư chất rất nhiều".  

 

Ngô Bình: "Nói cách khác, trình độ tu luyện này không mang đi được, nhưng năng khiếu và tiềm năng đã được cải thiện".  

 

An Điệp Y nói: "Sư huynh, điều này cũng rất tốt, dù sao thế giới chúng ta ở khác với nơi này, sau khi trở về, tu vi sư huynh nhất định sẽ tăng vọt, đạt tới cảnh giới cao hơn!"  

 

Y Na: "Thật ra với thực lực của sư huynh bây giờ thì cũng đã có thể rời khỏi nơi này".  

 

Ngô Bình: "Nếu chúng ta đã ở đây, tại sao không tiến xa hơn? Tôi đã quyết định sẽ đột phá cảnh giới Thiên Đế. Cho dù mất đi tu vi thì cũng sẽ không mất đi tâm cảnh của Thiên Đế".  

 

Y Na cười nói: "Đúng vậy".  

 

Sau đó, Ngô Bình bắt tay vào đột phá cảnh giới nhỏ thứ hai của cảnh giới Thiên Đế, cảnh giới Thiên Đồ.  
 
Chương 4588


Anh cầm kiếm Thiên Đế trong tay, khí tức Thiên Đế tràn ngập toàn thân. Thiên Đế là hóa thân của ý chí trời đất, có thể thay trời hành đạo, cho nên những địch ý của trời đất trong nháy mắt biến mất không còn tăm tích.  

 

Ngô Bình mỗi ngày đều nỗ lực, nửa tháng sau anh cuối cùng cũng bước vào cảnh giới Thiên Đồ. Lúc này anh có thể kích phát ý chí của trời đất, truyền ác ý vào người kẻ địch, khiến kẻ địch mất đi sức chiến đấu ngay lập tức. Đồng thời, bí thuật và chiêu thức của anh cũng ẩn chứa ác ý của trời đất, khiến sức sát thương tăng lên rất nhiều.  

 

Sau khi tấn thăng cảnh giới Thiên Đồ hai ngày, môn chủ Ngũ Đế Môn phái đại trưởng lão tới.  

 

Advertisement

Ngô Bình đi ra nghênh đón, cười nói: "Đại trưởng lão tìm tôi có việc gì?"  

 

Đại trưởng lão cười nói: "Huyền Bình, cậu biết đại hội Thiên Kiêu mười năm tổ chức một lần không?"  

 

Advertisement

Ngô Bình lắc đầu: "Tôi chưa từng nghe nói".  

 

Đại trưởng lão: "Trong phạm vi ảnh hưởng của Nhân tộc có rất nhiều thế lực lớn, Ngũ Đế Môn mặc dù cũng rất mạnh nhưng cũng không phải lực lượng nòng cốt. Tuy nhiên Nhân tộc coi trọng thế hệ trẻ nhất. Chỉ cần đệ tử trong môn phái có thể tiến vào đại hội Thiên Kiêu và đứng thứ nhất, môn phái của người đó sẽ trực tiếp thăng cấp lên thế lực quyết sách của Nhân tộc!"  

 

Ngô Bội hỏi: "Thế lực quyết sách là cái gì?"  

 

Đại trưởng lão: "Nhân tộc có năm thế lực quyết sách, đã nhiều năm không đổi chủ, năm thế lực lớn này nắm giữ quyền lên tiếng của Nhân tộc, bọn họ có thể lấy được nhiều tài nguyên tốt nhất, chiêu mộ những đệ tử tài năng nhất. Ngoài ra, pháp luật, tiền tệ và phạm vi ảnh hưởng của Nhân tộc cũng được quyết định bởi năm thế lực quyết sách lớn".  

 

Ngô Bình: "Nếu tôi giành được vị trí đầu tiên, Ngũ Đế Môn sẽ trở thành một lực lượng quyết sách sao?"  

 

Đại trưởng lão cười nói: "Đúng vậy. Tuy rằng nghe hơi nực cười, nhưng sự thật là như vậy, chuyện tương tự đã xảy ra rất nhiều lần, năm thế lực quyết sách lớn lần nào cũng tuân theo quy định".  

 

Ngô Bình: "Nhưng theo cách này, một thế lực sẽ phải rút khỏi cấp ra thế lực quyết sách".  

 

Đại trưởng lão: "Đúng vậy. Trong lịch sử từng có rất nhiều thế lực quyết định rút lui, những gia tộc này thông thường gọi là gia tộc lớn, hiện tại Nhân tộc có hơn mười gia tộc lớn, tuy rằng thực lực không mạnh bằng năm thế lực quyết sách lớn, nhưng họ vẫn có sức ảnh hưởng mạnh mẽ".  

 

Ngô Bình: "Thực lực của thế lực quyết sách lớn như thế nào? Ý tôi là các cao thủ hàng đầu của các thế lực đó có cảnh giới gì?"  

 

Đại trưởng lão: "Trong thế lực quyết sách nhất định phải có cường giả Thiên Đế trấn giữ. Tuy nhiên, lực lượng mạnh mẽ thực sự của các thế lực quyết sách không phải những cao thủ Thiên Đế đó, mà là căn cơ tích lũy qua vô số năm. Họ có những đại trận, binh khí và pháp chú có thể chém giết cường giả Thiên Đế".  

 

Ngô Bình hỏi: "Vị trí thứ nhất trong đại hội Thiên Kiêu có phần thưởng nào không?"  

 

Đại trưởng lão cười nói: "Đương nhiên là có! Vị trí thứ nhất trong đại hội Thiên Kiêu có thể vào động Nhân Cực để lĩnh ngộ, nhận được phần thưởng 500 tỷ tiền tử tinh, có danh hiệu 'thiên hạ đệ nhất công tử'. Tất cả mỹ nhân sẽ ngưỡng mộ đến đây, hi vọng có thể đi theo thiên hạ đệ nhất công tử".  

 

Ông ta nói tiếp: "Đương nhiên nếu cậu trở thành đệ nhất công tử thì tất nhiên sẽ trở thành môn chủ Ngũ Đế Môn đời tiếp theo".  

 

Ngô Bình: "Ồ, tôi sẽ làm môn chủ đời tiếp theo sao?"  

 

Đại trưởng lão: "Thực ra hiện tại môn chủ muốn bế quan tu luyện, nếu như thực lực của cậu đạt tới cảnh giới Thiên Đế, bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp quản Ngũ Đế Môn".  

 
 
Chương 4589


 Ngô Bình gật đầu: "Được, tôi sẽ tham gia".  

 

Đại trưởng lão cười nói: "Được! Giờ tôi sẽ đi báo môn chủ!"  

 

Sau khi đại trưởng lão rời đi, Y Na mới nói: “Ngũ Đế Môn hiện tại chẳng có ý nghĩa gì đối với sư huynh, hơn nữa sau này sư huynh nhất định sẽ rời đi nơi này, cho nên không cần dính líu quá nhiều đến bọn họ".  

 

Advertisement

Ngô Bình: "Đúng vậy. Nhưng phần thưởng cho vị trí đứng đầu trong đại hội Thiên Kiêu có chút thú vị, tôi muốn thử một lần".  

 

An Điệp Y: "Sư huynh muốn tham gia cũng được, nhưng không nhất định phải tham gia với tư cách đệ tử Ngũ Đế Môn".  

 

Ngô Bội nhìn cô: "Điệp Y, sao cô lại nói vậy?"  

Advertisement

 

An Điệp Y: "Sư huynh, tin tức anh vượt qua ải thứ hai có lẽ đã sớm truyền ra, hiện tại hẳn là có rất nhiều thế lực mạnh muốn nghe ngóng tin tức của sư huynh. Nếu không có gì bất ngờ thì trước đại hội Thiên Kiêu bọn họ nhất định sẽ tìm được biện pháp liên lạc với sư huynh".  

 

Sau khi nghe điều này, Ngô Bình cười và nói: "Họ liên lạc với tôi để làm gì? Bảo tôi gia nhập thế lực của họ sao?"  

 

An Điệp Y gật đầu: "Nhất định là thế. Tư chất sư huynh tốt như vậy, bọn họ đương nhiên không muốn anh tham gia đại hội Thiên Kiêu. Nếu sư huynh giành được vị trí thứ nhất trong đại hội Thiên Kiêu, một trong năm thế lực quyết sách lớn sẽ phải rút khỏi tầng lớp quyết sách".  

 

Ngô Bình: "Cho nên một khi tìm được người có tư chất tốt, bọn họ sẽ nghĩ biện pháp chiêu mộ?"  

 

An Điệp Y nói: "Đúng vậy, mỗi lần đại hội Thiên Kiêu đều xảy ra chuyện tương tự, tu sĩ trong thiên hạ ai có thể bỏ qua lời mời của thế lực quyết sách? Dù sao thế lực quyết sách cũng mạnh hơn. Khi đến với bọn họ, những thiên tài này có thể thu được gấp mười lần, thậm chí gấp trăm lần tài nguyên mà môn phái ban đầu của họ đưa cho".  

 

Ngô Bình khẽ mỉm cười, nói: "Tôi là người quyết định bước vào cảnh giới Vô Thiên, sao có thể quan tâm đến thế lực quyết sách cỏn con? Nếu có người muốn chiêu mộ tôi trong những ngày này, các cô hãy từ chối giúp tôi".  

 

Cùng lúc đó, đại trưởng lão tổ chức một cuộc gặp mặt với những trưởng lão còn lại và môn chủ Ngũ Đế Môn trong đại điện Ngũ Đế.  

 

Đại trưởng lão: "Môn chủ, Lý Huyền Bình đã đồng ý tham dự đại hội Thiên Kiêu".  

 

Vừa dứt lời, vẻ mặt mọi người rất phức tạp. Một trưởng lão thở dài, nói: "Không biết cuối cùng cậu ta có bằng lòng ở lại không".  

 

Một trưởng lão khác nói: "Tôi cũng lo lắng thế. 130 năm trước, có một thiên tài cũng xuất hiện ở Ngũ Đế Môn chúng ta, nhưng ngay ngày đầu tiên của đại hội Thiên Kiêu đã quyết định gia nhập năm thế lực quyết sách lớn, khiến Ngũ Đế Môn trở thành một trò cười".  

 

Môn chủ Ngũ Đế Môn mặt không biểu cảm, ông ta nói: "Ta tin Lý Huyền Bình nhất định sẽ không phản bội chúng ta".  

 

Tuy nói thế nhưng ông ta vẫn hỏi đại trưởng lão: "Đại trưởng lão, theo quan sát của ông thì Lý Huyền Bình là người thế nào?"  

 

Đại trưởng lão suy nghĩ một lúc, nói: "Khi nói chuyện với cậu ta, nhìn quan sát của cậu ta thì có vẻ rất hứng thú với đại hội Thiên Kiêu. Nhưng lúc tôi nói đến năm thế lực quyết sách lớn, cậu ta hình như không đồng tình, thậm chí..."  

 

"Thậm chí gì?", mọi người đồng thanh hỏi.  
 
Chương 4590


Môn chủ: "Ồ, sao lại nói thế?"  

 

Đại trưởng lão: "Vì tôi thấy dù là Ngũ Đế Môn hay là năm thế lực quyết sách lớn thì Lý Huyền Bình đều chẳng coi ra gì".  

 

Nghe thế đám người đều sững sờ, sau đó đều tức giận.  

 

Advertisement

"Tên Lý Huyền Bình này chẳng ra thể thống gì, coi thường Ngũ Đế Môn sao?"  

 

Đại trưởng lão lắc đầu: "Không phải là cậu ta coi thường Ngũ Đế Môn mà là coi thường tất cả môn phái, bao gồm năm thế lực quyết sách lớn".  

 

Môn chủ: "Đại trưởng lão, ông thấy điều gì khiến cậu ta kiêu ngạo như vậy?"  

Advertisement

 

Đại trưởng lão cười nói: "Môn chủ và các trưởng lão không cảm nhận được sao?"  

 

"Cảm nhận cái gì?", có trưởng lão hỏi.

Đại trưởng lão: "Thực lực của Lý Huyền Bình đã trở nên khó lường, tôi thậm chí nhìn không ra cậu ta là cảnh giới gì".  

 

Tất cả mọi người giật mình, sau khi cẩn thận nghĩ lại thì quả nhiên là như vậy. Khi đó bọn họ đều chìm đắm trong chấn động khi Lý Huyền Bình vượt qua ải thứ hai, không để ý tới những chuyện khác. Hơn nữa, mười hai phù văn do Lý Huyền Bình phóng ra quá mạnh nên họ không thể chú ý đến những phương diện khác.  

 

"Đại trưởng lão, ý của ông là thực lực của Lý Huyền Bình đã rất cao rồi. Vậy ông cảm thấy hiện tại cậu ta ở cảnh giới nào?"  

 

Đại trưởng lão: "Khó nói, có thể là cảnh giới Vĩnh Thần, cũng có thể là Cực Áo, thậm chí đạt tới Thiên Đế!"  

 

Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, phải biết rằng môn chủ hiện tại cũng chỉ là cảnh giới Cực Áo trung kỳ mà thôi!  

 

Môn chủ trầm mặc một lát, sau đó nói: "Nếu là như vậy, chúng ta đã quá thờ ơ với cậu ta".  

 

Đại trưởng lão: "Không hẳn, tôi luôn cảm thấy Lý Huyền Bình không để ý chúng ta có coi trọng cậu ta hay không, tâm tư của cậu ta căn bản không đặt ở chỗ này".  

 

Môn chủ lập tức hiểu: "Tâm tư cậu ta không đặt ở đây, chứng tỏ cậu ta muốn trở về".  

 

Đại trưởng lão gật đầu: "Đúng vậy, cậu ta chính là đời đầu muốn trở về".  

 

Môn chủ: "Nếu như giờ cậu ta tu vi đủ cao thì bất cứ lúc nào cũng có thể trở về".  

 

Đại trưởng lão: "Nhưng cậu ta lại không, nói cách khác cậu ta muốn tiến thêm một bước, nhân cơ hội tới nơi này nâng cao trình độ bản thân, đặt nền tảng tu luyện sau này".  

 

Môn chủ im lặng một lúc rồi nói: "Truyền lệnh của ta để thăng cho Lý Huyền Bình làm phó môn chủ. Một khi cậu ta giành được vị trí đứng đầu trong đại hội Thiên Kiêu, ta sẽ lập tức truyền lại vị trí môn chủ cho cậu ta!"  

 

Đại trưởng lão vội vàng nói: "Môn chủ, không được! Nếu chí hướng của Lý Huyền Bình không ở đây, chúng ta cũng không cần dùng những thứ này để lôi kéo cậu ta".  

 

Môn chủ nhíu mày: "Không dùng những thủ đoạn này thì dùng cái gì?"  

 
 
Chương 4591


 Quả nhiên mấy ngày sau, rất nhiều thế lực lớn phái người đi liên lạc với Ngô Bình nhưng đều bị Y Na từ chối, anh mỗi ngày chỉ ở trong viện chuyên tâm tu luyện.  

 

Sau cảnh giới Thiên Đồ chính là cảnh giới Thiên Tử!  

 

Năm đó Ngô Bình từng có được lời chúc phúc của thiên tử thượng cổ, cũng biết được bản lĩnh của thiên tử thượng cổ. Sau này khi tu luyện anh cũng nhiều lần tiếp xúc, thế nên đối với anh cảnh giới này rất dễ dàng. Ngày thứ năm anh đã thành công đột phá, bước vào cảnh giới Thiên Tử.  

 

Advertisement

Cảnh giới Thiên Tử cũng giống như đứa con của trời, cảnh giới này rất ít bị ác ý của trời đất áp chế. Lần đột phá này có ý nghĩa rất lớn, sẽ có trợ giúp rất lớn đối với việc tu luyện của anh.  

 

Sau khi Ngô Bình đột phá và củng cố một chút thì đã đến ngày mà đại hội Thiên Kiêu bắt đầu.  

 

Advertisement

Vào ngày này, môn chủ Ngũ Đế Môn, đại trưởng lão và hàng chục thành viên quan trọng khác của Ngũ Đế Môn đã đi cùng Ngô Bình và sáu cô gái tham gia đại hội.  

 

Đại hội Thiên Kiêu được tổ chức trên một ngọn núi lơ lửng trên bầu trời.  Ngọn núi này vô cùng rộng lớn, trên đó có một quảng trường khổng lồ, bao quanh bởi hàng trăm ngọn núi.  

 

Giờ phút này, các thế lực tham gia đại hội đều chiếm đóng một ngọn núi, chờ đợi đại hội bắt đầu.  

 

Người của Ngũ Đế Môn lựa chọn một ngọn núi, những ngọn núi này vốn định để cho các thế lực đến tham dự đại hội tùy ý sử dụng. Trên đỉnh đã xây nhà vườn, rất tiện lợi.  

 

Sau khi đáp xuống, môn chủ để lại khu lớn nhất cho mấy người Ngô Bình, ông ta đến sống trong khu nhỏ hơn. Điều này có thể thấy rằng trong lòng ông ta rất coi trọng Ngô Bình.  

 

Xuân Tinh đã chuẩn bị một bộ quần áo mới cho Ngô Bình, giờ anh đang mặc chiếc áo choàng màu xanh nhạt, có chất liệu tốt, sang trọng và trầm ổn, Ngô Bình có thể thể hiện khí chất phi thường của mình khi mặc chúng.  

 

Hạ Lộ pha trà cho Ngô Bình, còn mang một ít hoa cỏ ra bố trí ngoài sân. Đặc biệt là có một số loài hoa và cây cỏ quý hiếm, có mùi thơm dễ chịu, là giống tốt nhất trong Ngũ Đế Môn.  

 

Y Na đọc kinh cho Ngô Bình, Ngô Bình vừa uống trà vừa nghe đọc kinh, trong lúc đó Thu Sương và Đông Tuyết xoa bóp cho anh. An Điệp Y vào bếp sau chuẩn bị đồ ăn, Ngô Bình mang theo rất nhiều nguyên liệu quý từ năm ải ra, có thể dùng để nấu ăn.  

 

Ngoài cửa có mấy đệ tử đi qua, trên mặt lộ ra vẻ ghen tị, họ đều cảm thấy Ngô Bình đáng lẽ không nên được hưởng phúc như vậy.  

 

"Không phải mới đột phá ải thứ hai sao? Có gì to tát chứ, hắn còn ở khu to hơn cả môn chủ, hừ, đúng là vô lý".  

 

"Ghen tị cũng vô ích, ai bảo người ta mạnh hơn chứ. Anh không biết sao? Năm thế lực quyết sách lớn đều đã cố gắng chiêu mộ Lý Huyền Bình, nhưng hắn không đi. Nếu là anh, anh sẽ như thế nào? Có thể kiên trì như vậy không?"  

 

Người nói Ngô Bình không có gì giỏi giang trước đó lập tức câm miệng. Trong thâm tâm hắn biết rằng nếu năm thế lực quyết sách lớn tiếp cận hắn, hắn nhất định sẽ gia nhập họ mà không hề do dự. Dù sao Ngũ Đế Môn tuy rằng mạnh nhưng vẫn kém xa năm thế lực quyết sách lớn. Xưa nay con người luôn hướng về nơi cao hơn.  

 

“Hắn không đi chứng tỏ hắn ngu ngốc", có người châm chọc.  

 

Một người khác cười lạnh: "Hắn ngu xuẩn? Ai không mù cũng có thể nhìn ra hiện tại thái độ của môn chủ đối với hắn như thế nào. Thà làm vua xứ mù còn hơn làm thằng chột chỗ sáng. Những người gia nhập năm thế lực quyết sách lớn đều không được tín nhiệm, thành tựu cuối cùng của họ rất bình thường, thường sau vài năm sẽ biến mất trước mặt mọi người, không còn ngạo khí trời cho nữa".  
 
Chương 4592


 Xuân Tinh hỏi: "Công tử, người đang nghĩ gì vậy?"  

 

Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Tôi đang suy nghĩ về những thay đổi của Thiên Thời. Cảnh giới Thiên Đế, cảnh giới Thiên Tử, sau đó là cảnh giới Thiên Thời. Tôi vẫn chưa hiểu Thiên Thời là gì".  

 

Thiên Thời hiểu một cách đơn giản chính là thời gian. Nhưng thực thế thời không khác nhau thì thời gian cũng khác nhau. Thậm chí trong một không gian to lớn trống rỗng thì thời gian cũng chẳng có ý nghĩa gì. Vậy Thiên Thời rốt cuộc là gì?  

 

Advertisement

Ở thế giới trước đó anh từng tu luyện Vũ Vương Công. Nhưng công pháp này chỉ trên cơ sở một không gian nào đó mới hình thành thời gian. Nhưng Thiên Thời có thể dùng ở bất cứ ngóc ngách nào của vũ trụ.  

 

Xuân Tinh mỉm cười, nói: "Công tử, sức mạnh trong cơ thể bốn người chúng tôi không phải chính là sức mạnh bốn mùa sao? Bốn mùa không phải cũng là một biểu hiện của Thiên Thời sao?"  

 

Advertisement

Ngô Bình cười nói: "Không sai, sức mạnh trong cơ thể các cô chính là sức mạnh bốn mùa, cũng tính là Thiên Thời".  

 

Hạ Lộ: "Vậy thì dễ rồi, chúng ta giao sức mạnh cho công tử là công tử có thể lĩnh ngộ".  

 

Đông Tuyết: "Thực ra tên Vu yêu kia không hiểu rõ sức mạnh trong cơ thể chúng ta có thể đưa cho người khác. Nhưng có hai điều kiện, một là chúng ta thực sự bằng lòng, hai là lúc đưa sức mạnh hai bên phải làm 'đại lễ' giữa nam nữ".  

 

Ngô Bình hơi bất ngờ: "Còn có việc này sao?"  

 

Thu Sương: "Công tử, chúng tôi là người hầu của người, cơ thể và trái tim đều là của người, mong công tử hãy tác thành cho tâm ý của chúng tôi".  

 

Ngô Bình mở to mắt, lạnh nhạt nói: "Nếu đã như thế thì tôi không khách sáo nữa".  

 

Thế là năm người đi vào phòng và đóng cửa lại. Y Na và An Điệp Y tâm trạng rối bời, nhưng cũng chỉ có thể đứng trông ngoài cửa để đề phòng người khác quấy rầy chuyện tốt của Ngô Bình.

Bốn cô gái dùng cách nguyên thủy nhất để truyền sức mạnh của bốn mùa trong cơ thể họ cho Ngô Bình. Khi bốn loại sức mạnh lần lượt tiến vào cơ thể anh, anh sẽ dễ dàng lĩnh Thiên Thời hơn.  

 

Vài giờ trôi qua, thời gian xung quanh đột nhiên dừng lại, mọi người đứng yên và thế giới chìm trong im lặng.  

 

Anh đi ra khỏi phòng, búng ngón tay phải, thời gian lại tiếp tục trôi, anh đã đột phá cảnh giới Thiên Thời.  

 

Cảnh giới Thiên Thời có thể khống chế thời gian, có thể khống chế tốc độ thời gian trôi qua trong một khu vực, nhưng bản thân anh thì không bị ảnh hưởng.  

 

Anh đi tới một cái cây, dùng tay phải vuốt ve thân cây. Cái cây này lớn lên rất nhanh, chẳng mấy chốc đã trở thành một đại thụ cao ngất!  

 

Khi anh chạm vào thân cây, thời gian của cây đã thay đổi, bên ngoài mới trôi qua mấy chục giây mà cây đã trải qua hàng trăm năm!  

 

Ngô Bình không chỉ có thể tăng tốc thời gian mà còn có thể đảo ngược thời gian, có thể tùy ý thay đổi một khoảng thời gian bất kỳ trong dòng chảy thời gian. Đương nhiên, năng lực này cũng không phải vô hạn, biến hóa càng nhiều, phạm vi càng lớn thì anh tiêu hao càng nhiều năng lượng.  

 

Khi Ngô Bình đang vui vẻ thì ngoài cửa đột nhiên có tiếng ồn ào, có người mắng anh, trong đó có giọng nói của Đại trưởng lão.  

 

Anh đẩy cửa bước ra ngoài, vừa bước một bước đã bay giữa không trung. Anh thấy một đám tu sĩ đứng ở trên tầng mây, cầm đầu là một ông già. Ông ta lạnh lùng nói: "Ngũ Đế Môn là cái thá gì, lập tức rời đi ngọn núi này, nếu không Thiên Tuyệt Tông chúng ta sẽ không khách sáo!"  
 
Chương 4593


 Một đệ tử của Ngũ Đế Môn lớn tiếng nói: "Quy củ nơi này từ trước đến nay là ai chiếm núi trước thì kẻ đó sẽ ở, các người thật quá đáng!"  

 

"Ở đây có chỗ cho kẻ phế vật lên tiếng sao?". Phía sau ông già, một đệ tử Thiên Tuyệt Tông cười quái dị, hỏi.  

 

Đệ tử Ngũ Đế Môn tức giận nói: "Ngươi bảo ai vô dụng?"  

 

“Phế vật, ta đương nhiên là nói ngươi". Người đó cố ý khiêu khích: “Làm sao hả, ngươi không phục à?”  

Advertisement

 

"Ta có phải là phế vật hay không, ngươi thử một chút sẽ biết, có gan thì ra đây so tài với ta!"  

 

Đây chính là điều mà tên đệ tử Thiên Tuyệt Tông muốn: "Được. Nếu như ngươi thua, người của Ngũ Đế Môn sẽ phải xuống núi".  

 

Advertisement

Nghe gã nói như vậy, đệ tử Ngũ Đế Môn có chút do dự, không khỏi nhìn về phía đại trưởng lão cầu cứu.  

 

Đại trưởng lão thản nhiên nói: "Không cần đấu, ngươi không phải đối thủ của gã".  

 

Đệ tử vừa kinh ngạc vừa tức giận: "Đại trưởng lão, dù đệ tử có chết cũng phải kéo gã theo!"  

 

Đại trưởng lão lắc đầu, trầm giọng nói: "Lui xuống!"  

 

Các đệ tử của Thiên Tuyệt Tông đều chế giễu.  

 

"Ngũ Đế Môn gì chứ? Ta nghĩ nên gọi là Ngũ Chuột Môn đi! Trưởng lão và đệ tử đều nhát như chuột, ha ha..."  

 

"Đúng vậy! Các ngươi không có thực lực cũng không có can đảm, có tư cách gì chiếm ngọn núi này? Lập tức cút ra ngoài, nếu không ta sẽ cho các ngươi đẹp mặt!"  

 

Nghe những lời chế giễu và mỉa mai của Thiên Tuyệt Tông, các trưởng lão và đệ tử của Ngũ Đế Môn cảm thấy bất bình, muốn chiến đấu với họ ngay lập tức. Nhưng nếu đại trưởng lão không cho phép, bọn họ không thể tùy tiện hành động.  

 

Ngô Bình thấy vậy thì đã hiểu chuyện gì xảy ra, anh đáp xuống trước mặt đại trưởng lão, bình tĩnh nói: "Những người này là ai vậy, trông đều giống như chó điên".  

 

Đại trưởng lão khẽ thở dài một tiếng, trầm giọng nói: "Huyền Bình, bọn họ là Thiên Tuyệt Tông. Người này chính là trưởng lão của Thiên Tuyệt Tông, Âu Bằng, một cường giả Thiên Đế!"  

 

Ngô Bình thản nhiên nói: "Cường giả Thiên Đế gì chứ, chẳng qua là một tu sĩ cảnh giới Tinh Thần yếu ớt mà thôi".  

 

Cảnh giới nhỏ đầu tiên của Thiên Đế chính là cảnh giới Tinh Thần, tiếp theo là cảnh giới Thiên Đồ và Thiên Thời, mà Ngô Bình vừa mới bước vào cảnh giới Thiên Thời!  

 

Âu Bằng tức giận nói: "Ngươi nói chúng ta là chó điên, còn nói ta là tu sĩ Tinh Thần yếu ớt? Tên nhóc kia, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?"  

 

Ngô Bình cười lạnh nói: "Ta nói sai sao? Cảnh giới Tinh Thần của ông chỉ có danh không có thực, chỉ luyện hóa sức mạnh bên ngoài ngôi sao, hơn nữa mới chỉ luyện hóa mười ngôi sao, ta nói đúng không?"  

 

Âu Bằng sửng sốt: "Làm sao ngươi biết?"  

 

Ngô Bình: "Ta cho ông một cơ hội, lập tức dẫn người cút ra ngoài, nếu không ông muốn rời đi cũng không có cơ hội!"  

 

Âu Bằng cười lạnh: "Ngươi là thá gì mà dám nói chuyện như vậy với đại trưởng lão!"  
 
Chương 4594


 Tất cả đệ tử của Thiên Tuyệt Tông trên đỉnh núi đều cảm nhận được áp lực kinh khủng, sắc mặt họ rất khó coi quỳ trên mặt đất, người tu vi yếu kém thậm chí hộc máu, trọng thương tại chỗ!  

 

Âu Bằng vội vàng nói: "Tiểu nhân đã đắc tội Thiên Đế, tội đáng chết, xin người tha mạng!"  

 

Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Cắt lưỡi những đệ tử vừa lên tiếng châm chọc đi".  

 

Âu Bằng ngay lập tức ra lệnh cho một số trưởng lão giữ chặt những đệ tử đã nói trước đó và cắt lưỡi từng người một.  

Advertisement

 

Thấy những người kia kêu gào thảm thiết, Ngô Bình lạnh lùng nói: "Cút đi, nếu có lần sau thì đánh tàn phế hết!"  

 

Âu Bằng không dám hó hé, lập tức dẫn người chạy trốn khỏi đỉnh núi, chỉ sợ đi chậm là Ngô Bình sẽ bắt lại.  

 

Đệ tử Ngũ Đế Môn vốn đang uất nghẹn, giờ lại được trút giận nên vô cùng sảng khoái. Ánh mắt họ nhìn Ngô Bình như đang nhìn một anh hùng!  

Advertisement

 

Đại trưởng lão kinh ngạc hỏi anh: "Huyền Bình, chẳng lẽ cậu đã vượt qua cảnh giới Tinh Thần?"  

 

Ngô Bình không giấu nữa, nói: "Không giấu đại trưởng lão, tôi đã đột phá cảnh giới Thiên Thời".  

 

Đại trưởng lão kinh ngạc tới nỗi biến sắc, lẩm bẩm: "Cảnh giới Thiên Thời, cảnh giới Thiên Thời!"  

 

Môn chủ Ngũ Đế Môn cũng đi ra, nói: "Huyền Bình, chúng ta vào trong phòng nói chuyện".  

 

Trong phòng có ba người, Ngô Bình, môn chủ Ngũ Đế Môn và đại trưởng lão.  

 

Môn chủ nhìn Ngô Bình, cười tươi nói: "Huyền Bình, không ngờ cậu đã đến cảnh giới Thiên Thời, hơn nữa còn là bậc đại năng Thiên Thời!"  

 

Ngô Bình: "Mục tiêu của tôi là cảnh giới Vô Thiên, giờ còn kém xa".  

 

Môn chủ: "Huyền Bình có lý tưởng cao cả, chúng tôi hy vọng cậu có thể thành công. Cậu đến đây cũng chẳng bao lâu đã thành cường giả Thiên Thời, tương lai rất có thể sẽ bước vào cảnh giới Vô Pháp. Đến lúc đó cậu sẽ là một trong những người mạnh nhất!"  

 

Ngô Bình: "Môn chủ, ở đây có mấy vị cường giả Vô Pháp?"  

 

Môn chủ: "Theo tôi biết thì những người đạt đến Vô Pháp đều đã rời đi. Nhưng ở đây còn có một số người vẫn chưa đạt đến cảnh giới Vô Pháp, nhưng thực lực đã có thể sánh ngang với cường giả Vô Pháp".  

 

Ngô Bình: "Họ không phải con người sao?"  

 

Môn chủ gật đầu: "Họ đều là cường giả trời sinh, dù không tu luyện cũng có thực lực Thiên Đế. Nếu họ tu luyện thì thực lực càng mạnh hơn!"

Ngô Bình gật đầu: "Giờ tôi sẽ tham gia đại hội Thiên Kiêu trước, sau đó sẽ lần lượt đi thăm cường giả các tộc".  

 

Môn chủ: "Huyền Bình, với thực lực bây giờ của cậu thì nhất định có thể trở thành 'điện quyết sách' của Nhân tộc, trở thành một trong năm người quyết sách!"  

 

Ngô Bình: "Năm người quyết sách đến từ năm thế lực quyết sách lớn sao?"  

 

"Đúng vậy. Huyền Bình, nếu tại đại hội Thiên Kiêu lần này cậu chiếm được vị trí thứ nhất, Ngũ Đế Môn chính là thế lực quyết sách mới!"  

 

Ngô Bình cười hỏi:"Trở thành người quyết sách thì tôi được lợi gì?"  

 

Môn chủ mỉm cười nói: "Khi đó cậu sẽ là môn chủ mới của Ngũ Đế Môn. Với tư cách là người quyết sách, khoảng một phần năm lãnh thổ của Nhân tộc sẽ thuộc về Ngũ Đế Môn, và thuộc về cậu!"  

 

Ngô Bình: "Năm người quyết sách bây giờ có vi gì?"  
 
Chương 4595


 "Tôi vừa nhận được tin tức, đại hội Thiên Kiêu lần này có hai người cực kỳ lợi hại, nghe nói thiên phú của họ không hề kém cậu".  

 

Ngô Bình: "Thật sao? Đây là chuyện tốt".  

 

Môn chủ khẽ thở dài: "Là chuyện tốt, nhưng cũng là chuyện xấu, hai người này cuối cùng cũng sẽ đối đầu với cậu, đến lúc đó đánh nhau là chuyện khó tránh khỏi".  

 

Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Bọn họ mạnh hơn tôi, thua cũng không sao, mục tiêu của tôi chính là tăng thực lực, sau đó trở về thế giới của tôi".  

 

Advertisement

Môn chủ mỉm cười nói: "Huyền Bình, cậu nói đúng, không cần lo lắng, cứ dốc toàn lực".  

 

Sau khi nói chuyện với môn chủ và đại trưởng lão, Ngô Bình trở lại sân của mình.  

 

Y Na hỏi: "Sư huynh, tôi thấy môn chủ gọi anh nói chuyện, ông ta nói cái gì với anh thế?"  

Advertisement

 

Ngô Bình: "Chỉ nói là hy vọng rằng tôi sẽ giành được vị trí đứng đầu trong đại hội Thiên Kiêu và khiến Ngũ Đế Môn trở thành một thế lực quyết sách".  

 

Y Na khẽ thở dài nói: "Tôi luôn cảm thấy có cái gì không đúng".  

 

Ngô Bình hơi kinh ngạc: "Ồ, sao vậy?"  

 

Y Na: "Sư huynh, nếu anh trở thành môn chủ của Ngũ Đế Môn, trở thành một trong năm người quyết sách lớn, điều đó có lợi gì cho ông ta chứ?"  

 

Ngô Bình: "Ít nhất tôi sẽ không bạc đãi ông ta".  

 

Y Na: "Đây chỉ là suy nghĩ của sư huynh. Nhưng môn chủ có thể không nghĩ như vậy, ông ta nhất định cho rằng anh sẽ trừ khử ông ta".  

 

Ngô Bình trầm mặc một lát mới nói: "Tôi cũng không ở lại đây lâu, nếu như tôi đi, ông ta chẳng phải là môn chủ mới sao?"  

 

Y Na lắc đầu: "Nhưng môn chủ nhất định không nghĩ như vậy. Ông ta sẽ cho rằng lòng người không có giới bạn, chờ sư huynh trở thành người quyết sách, có lẽ anh sẽ không muốn rời khỏi nơi này nữa".  

 

Ngô Bình cười nói: "Y Na, cô cảm thấy môn chủ sẽ làm như thế nào?"  

 

Y Na nhìn Wu Bei và nói: "Tôi không biết, nhưng tôi nghĩ ông ta nhất định sẽ làm gì đó".  

 

Ngô Bình cau mày: "Nếu thật sự như cô nói, mọi việc sẽ hơi khó giải quyết".  

 

Y Na: "Đúng vậy. Nội tâm môn chủ chắc chắn rất phức tạp, ông ta hy vọng anh trở thành người đứng đầu đại hội Thiên Kiêu, nhưng ông ta cũng sợ anh trở thành người đứng đầu".  

 

Ngô Bình: "Những chuyện này cô không cần lo lắng, chỉ cần tôi đủ mạnh thì không sợ thủ đoạn gì nữa".  

 

An Điệp Y nói: "Sư huynh, anh nhất định phải cẩn thận, không thể không cảnh giác lòng người".  

 

Ngô Bình: "Được, tôi sẽ chú ý".  

 

Bốn người Xuân Tinh không nói gì, họ đã là người phụ nữ của Ngô Bình, họ đồng ý với những gì Ngô Bình làm và làm theo những gì anh nói, rất nghe lời.  

 

Đợi thêm nửa giờ, giữa quảng trường cực lớn ở giữa đột nhiên vang lên tiếng tù và, âm thanh chấn động chín tầng trời, bảy tiếng tù và khác nhau lần lượt vang lên.  

 

Nghe thấy tiếng tù và, trên mặt Y Na lộ ra vẻ căm hận sâu sắc.  

 

Ngô Bình nhận thấy biểu hiện của cô ấy liền hỏi: "Y Na, ai đang phát ra tiếng tù và?"  
 
Chương 4596


Y Na nói: "Gia đình tôi đã bị Thiên Giác Môn giết! Để cướp mỏ của gia đình chúng tôi, Thiên Giác Môn đã giết 357 người nhà chúng tôi, không phân già trẻ lớn bé. Tôi sớm muộn gì cũng phải báo thù!"  

 

 

Ngô Bình hỏi Y Na: "Bây giờ cô có muốn trả thù không?"  

 

Y Na gật đầu: "Tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng tôi muốn tự mình báo mối thù này!"  

 

Advertisement

Ngô Bình gật đầu: "Tất nhiên cô phải tự tay báo mối thù này, giờ tôi có thể nhanh chóng tăng lên thực lực của cô, để cô trở thành cao thủ Cực Áo".  

 

Y Na sáng mắt lên: "Sư huynh, tu vi tăng nhanh liệu có không ổn định không?"  

 

Ngô Bình cười nói: "Làm sao có thể? Tôi chỉ thay đổi tốc độ thời gian trôi qua, tu vi của cô cùng hoàn toàn không khác mọi người".  

Advertisement

 

Y Na vui mừng khôn xiết, gật đầu thật mạnh: "Sư huynh, tôi bằng lòng thử!"  

 

"Được!"  

 

Ngô Bình đưa tay chỉ vào căn phòng bên cạnh, bên trong hình thành một hàng rào thời gian, thời gian trôi qua bên trong hàng rào nhanh hơn bên ngoài hàng vạn lần!  

 

"Y Na, cô vào phòng tu luyện đi, cần tài nguyên thì tôi cho cô, gặp khó khăn tôi cũng sẽ hướng dẫn cô".  

 

Y Na gật đầu lia lịa, rồi bước vào phòng không chút do dự.  

 

Sau khi vào phòng, Y Na không cảm thấy nơi này và bên ngoài có gì khác biệt, cô ấy khoanh chân ngồi xuống, chuẩn bị đột phá lên cảnh giác cao hơn. Lúc này, giọng nói của Ngô Bình vang lên bên tai, hướng dẫn cô ấy luyện tập. Khi cô ấy cần tài nguyên để tu luyện, tài nguyên sẽ xuất hiện bên cạnh cô ấy ngay lập tức.  

 

Khi cô ấy bước ra khỏi ngưỡng cửa, ý thức của cô ấy đã ở trong trạng thái mơ hồ. Khi gặp lại Ngô Bình, cô ấy không kìm được ôm chặt lấy anh, vui mừng phát khóc.  

 

Ngô Bình vỗ nhẹ vào lưng cô ấy và nói: "Y Na, cô làm rất tốt, đã lĩnh ngộ được ý nghĩa Huyền. Bây giờ kỹ năng Áo Thuật của cô đã vượt xa các cường giả Thiên Đế thông thường".  

 

Y Na: "Sư huynh, tôi đã tu luyện 15 năm trong đó, nếu không có anh chỉ điểm, cho tôi tài nguyên thì tôi không thể được như bây giờ. Đại ân của sư huynh, Y Na cả đời cũng không trả hết!"  

 

Ngô Bình: "Cô đừng khách sáo. Cô biết không, bên ngoài mới trôi qua một tiếng 15 phút".  

 

Y Na thấy không thể tin được: "Đây chính là bản lĩnh của cảnh giới Thiên Thời sao? Thần kỳ quá!"  

 

Ngô Bình: "Đây chỉ là trò nhỏ thôi, bản lĩnh kỳ diệu hơn sau này tôi sẽ cho cô từ từ cảm nhận".  

 

Đã 15 năm, nỗi hận của Y Na không giảm đi mà còn mãnh liệt hơn. Cô ấy nói: "Sư huynh, tôi muốn tìm Thiên Giác Môn báo thù!"  

 

Ngô Bình gật đầu: "Được, tôi đi với cô!"  

 

Dứt lời hai người bay vụt lên, bay về phía quảng trường.  

 

Lúc này trên quảng trường khổng lồ có một đám tu sĩ cầm những tù và màu sắc khác nhau, phát ra âm thanh chấn động trời đất.  

 
 
Chương 4597


 "Con đàn bà chui từ đâu ra thế, chán sống á?", một người cười sằng sặc, hỏi.  

 

"Bốp!"  

 

Y Na vung tay, kẻ vừa nói lập tức bay ra cả chục mét, chết ngay tại chỗ!

“To gan! Môn chủ Thiên Giác Môn mà cô dám sỉ nhục như vậy sao?”, một trưởng lão bay lên trời cao, trong tay cầm một chiếc tù và nhỏ màu xanh lam.  

Advertisement

 

Y Na lạnh lùng nói: “Người của Thiên Giác Môn đều đáng chết!”. Dứt lời, bàn tay ngọc ngà khẽ cử động, thi triển một loại áo thuật. Ngay lập tức, một lưỡi liềm khổng lồ màu đen xuất hiện, bay cắt ngang tất cả, trưởng lão nọ liền bị chém làm đôi.  

 

Bàn tay của trưởng lão vừa chạm đến tù và, còn chưa kịp thổi thì đã bị áo thuật “Lưỡi liềm tử thần” của Y Na lấy mạng ngay tại chỗ.  

Advertisement

 

Nhìn thấy Y Na có năng lực mạnh đến vậy, người của Thiên Giác Môn đều sợ hãi, lúc này mới ý thức được đối phương thật sự đủ sức giết chết môn chủ của họ!  

 

“Nói, môn chủ của Thiên Giác Môn đang ở đâu?”, Y Na nhìn chòng chọc vào một tu sĩ thổi tù và.  

 

Tu sĩ nọ giật mình, tiếng tù và bỗng thay đổi. Ngay lập tức, một luồng khí tức giết chóc lao về phía Y Na, không ngờ nó phát ra từ chính tù và.  

 

Ngô Bình phát hiện bảy chiếc tù và này không hề đơn giản. Anh vươn tay chộp lấy, bảy chiếc tù và liền bay vào tay anh một cách không kiểm soát.  

 

Quan sát một lúc, anh cười bảo: “Y Na, những chiếc tù và này làm từ sừng của một loài thú dữ nào đó, âm thanh phát ra có thể điều khiển những quy luật trời đất khác nhau, từ đó tạo ra những hiệu ứng khác nhau. Có điều tu vi của đám rác rưởi này quá thấp, ngay cả một phần vạn uy lực của tù và cũng không phát huy nổi”.  

 

Nói đoạn, anh cầm một chiếc tù và lên thổi. Tù và phát ra âm thanh như sấm rền. Trong nháy mắt, những tia sấm sét nổ đầy trời và định đánh xuống những người ở quảng trường. Anh liền vội vàng cất tù và vào.  

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, đám tu sĩ kia đều khiếp sợ, biết mình đã gặp phải người tài giỏi thật sự, liền vội vã quỳ xuống. Tu sĩ nọ lên tiếng: “Môn chủ đã đi gặp bạn cũ, sẽ về ngay ạ…”  

 

Lời vừa dứt, một tu sĩ trung niên bay về, trầm giọng hỏi: “Là ai vừa thổi Lôi giác?”  

 

Y Na nhìn tu sĩ trung niên chằm chằm, sát khí loé lên trong ánh mắt, quát lớn: “Tông Như Hải! Ông còn nhớ nhà họ Y đã từng bị ông giết sạch hay không?”  

 

Tông Như Hải giật mình nhìn sang Y Na, ký ức năm xưa ùa về, sắc mặt hơi thay đổi: “Người nhà họ Y vẫn chưa chết hết ư?”  

 

Y Na cao giọng nói: “Tông Như Hải, chết đi!”. Nói xong, cô ấy phất tay, hàng vạn con bướm kiếm bảy màu bay ra. Những con bướm này có thể phát ra kiếm khí, bay lả tả về phía người của Thiên Giác Môn.  

 

Đám tu sĩ của Thiên Giác Môn cả kinh, đồng loạt ra tay chống trả. Nhưng vô ích, sức sát thương của bướm kiếm quá kinh khủng, chuyên phá vỡ các loại phòng ngự. Chỉ trong tích tắc, hàng chục người của Thiên Giác Môn đã chết ngay tại chỗ. Bướm kiếm vừa chạm vào những người này, bọn họ liền bị bóp nghẹt thành vũng máu!  

 

“Thiên giác đang ở đâu?”, môn chủ Thiên Giác Môn lớn tiếng hỏi.  

 

Tu sĩ nọ kêu gào: “Môn chủ, đệ tử vô dụng, Thiên giác bị người đó cướp rồi!”  

 

Tông Như Hải rống lên, hai tay vòng lại, tựa như muốn thi triển linh thuật gì đó. Ông ta là cao thủ cảnh giới Vĩnh Thần, dù cố gắng thế nào cũng không đủ sức chống lại áo thuật.  
 
Chương 4598


 “Là kẻ nào giết người ở đại hội Thiên Kiêu?”, lúc này, một giọng nói trầm như tiếng sấm vang lên, sau đó một tu sĩ áo vàng mũi cao mặt đen xuất hiện, đôi mắt sáng quắc nhìn Y Na chằm chằm.  

 

Y Na nói: “Tôi giết kẻ thù, báo thù cho người nhà tôi!”  

 

Tu sĩ áo vàng cười khẩy: “Nơi này có quy tắc, kẻ đả thương hoặc giết người ở quảng trường sẽ bị xử tử hình!”  

 

Lời vừa dứt, từ hư không xuất hiện một bàn tay phù văn, vươn về phía Y Na.  

 

Ngô Bình liếc nhìn, lạnh lùng nói: “Trò vặt vãnh này mà cũng dùng, không thấy mất mặt sao?”  

 

Advertisement

Nói xong, anh cũng vươn tay ra, bàn tay kim quang giữ lấy bàn tay phù văn rồi kéo mạnh một cái. Trong hư không, một tu sĩ có vóc người cao to bị kéo xuống đất. Nhấc chân đạp lên mặt đối phương, Ngô Bình hỏi: “Anh là ai?”  

 

Tu sĩ này là cao thủ cảnh giới Tinh Thần, nhưng trước mặt Ngô Bình, anh ta bé nhỏ như một con gà con vậy. Lúc này, ánh mắt anh ta ngập tràn sợ hãi, run rẩy nói: “Không biết cao nhân đang ở đây, đã đắc tội ạ!”  

 

Tu sĩ áo vàng sợ tái mặt, vội vã chắp tay với Ngô Bình: “Xin cao nhân tha tội!”  

 

Ngô Bình vừa chỉ vào Y Na vừa hỏi: “Các người còn muốn xử tử Y Na không?”  

Advertisement

 

“Không dám, không dám”, hai người vội đáp, trán đẫm mồ hôi lạnh.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Thế còn được”.  

 

Tu sĩ cảnh giới Tinh Thần lấy lòng anh: “Cao nhân đến xem đại hội Thiên Kiêu sao?”  

 

Ngô Bình đáp: “Tôi đến tham gia”.  

 

Anh ta lập tức ngẩn ra, kẻ mạnh trên Tinh Thần đến tham gia đại hội Thiên Kiêu ư?  

 

Ngô Bình nhìn anh ta: “Sao, tôi không được tham gia à?”  

 

“Được, dĩ nhiên là được!”, anh ta vội vàng nói: “Chẳng hay cao nhân đại diện cho môn phái nào?”  

 

“Ngũ Đế Môn”.  

 

Anh ta trầm tư: “Hoá ra anh là thiên kiêu mới của Ngũ Đế Môn. Chúng tôi chỉ biết anh có tư chất siêu phàm, không ngờ thực lực lại khủng khiếp đến vậy!”  

 

Ngô Bình bảo: “Không còn chuyện gì nữa thì các anh lui xuống đi”.  

 

Cả hai vội khom người lui xuống. Ngô Bình và Y Na trở về ngôi viện trên núi.  

 

Vừa trở về, anh đã nhìn thấy một bộ giáp được đặt ở viện. Bề mặt áo giáp khắc đầy hoa văn màu vàng, toả ra khí tức cực mạnh. Khí tức này thậm chí còn mạnh hơn khí tức của bản thân Ngô Bình, khiến người ta khiếp sợ.  

 

Anh hỏi: “Áo giáp từ đâu ra thế?”  

 

Đại trưởng lão từ trong phòng bước ra, cười đáp: “Huyền Bình, đây là bộ áo giáp do Ngũ Đế hợp sức chế tạo năm xưa. Mặc nó vào, thực lực ít nhất sẽ tăng gấp ba! Nếu có thời gian thì hãy thử hiệu quả xem sao nhé”.  

 

Ngô Bình nói: “Đại trưởng lão, vô công bất thụ lộc, món đồ quý giá thế này nên để dành cho đệ tử hữu dụng”.  

 

Đại trưởng lão cười bảo: “Môn chủ lo lắng sẽ có thế lực khác mưu hại cậu. Chuẩn bị áo giáp này cho cậu, chúng tôi cũng có thể yên tâm phần nào”.  

 

Ngô Bình đáp: “Cũng được, vậy cảm ơn môn chủ”.  

 

Rồi đại trưởng lão rời đi. Ngô Bình vừa nhìn bộ áo giáp vừa trầm ngâm.  

 

Hạ Lộ nói: “Thưa cậu, tôi cảm thấy không nên mặc bộ giáp này”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Nhưng nó thật sự là một bộ áo giáp rất tốt”.  

 

Hạ Lộ bảo: “Cậu có từng nghĩ đến chuyện, nếu Ngũ Đế Môn có một bộ áo giáp lợi hại đến vậy, vì sao bên ngoài lại không mảy may biết đến?”  

 

Ngô Bình hỏi: “Ý cô là bộ áo giáp này có vấn đề?”  

 

Hạ Lộ đáp: “Có khả năng là vậy”.  
 
Chương 4599


Môn chủ Ngũ Đế Môn thở dài: “Năm thế lực lớn cũng đang sợ Lý Huyền Bình trỗi dậy, nên mới đồng ý cho tôi mượn ‘giáp Thập Bát Hoán Thiên’. Nếu không thì cả đời tôi cũng chẳng thể có cơ hội này”.  

 

Đại trưởng lão nói: “Môn chủ có mạnh đến mấy cũng sẽ không uy hiếp họ. Nhưng Lý Huyền Bình thì khác. Cậu ta vừa ra tay đã đánh bại được một cao thủ cảnh giới Thiên Đế. Với năng lực như vậy, dù là năm thế lực quyết sách cũng thấy đau đầu, không muốn va chạm”.  

 

Môn đế Ngũ Đế Môn bảo: “Không biết Lý Huyền Bình có mặc giáp hay không”.  

 

Advertisement

Đại trưởng lão đáp: “Nếu tôi là cậu ta, chắc chắn sẽ mặc thử”.  

 

Hai người đang trò chuyện thì bỗng nghe âm thanh chấn động từ bên ngoài vọng vào. Cổng lớn mở ra, Ngô Bình mặc giáp bước vào trong. Mặc áo giáp vào, khí tức toàn thân của anh rất khủng khiếp, trong hư không xuất hiện mười tám vòng xoáy năng lượng, mười tám loại năng lượng cực mạnh này không ngừng rót vào giáp, tăng cường uy lực của nó.  

 

Nhìn thấy Ngô Bình đã mặc giáp Thập Bát Hoán Thiên, môn chủ Ngũ Đế Môn lộ vẻ vui mừng, cười hỏi: “Huyền Bình, cảm thấy áo giáp này thế nào?”  

Advertisement

 

Ngô Bình cười nói: “Giáp này vô cùng huyền diệu, thực lực của tôi đã tăng ít nhất ba, bốn lần!”  

 

Môn chủ Ngũ Đế Môn gật đầu: “Tất nhiên rồi, đây là giáp Thập Bát Hoán Thiên mà!”  

 

Nói đoạn, ông ta lấy một tấm thẻ màu đen từ trong người ra, nhẹ nhàng chà xát. Trên tấm thẻ liền loé lên ngân quang, sau đó Ngô Bình đang mặc áo giáp bỗng thắt cả người lại, cơ thể và ý thức dần dần mất kiểm soát.  

 

Anh cả kinh: “Môn chủ, chuyện gì thế này, tôi không cử động được nữa!”  

 

Môn chủ Ngũ Đế Môn nhắm mắt lại, khẽ thở dài rồi nói: “Ngô Bình, tôi hết cách rồi mới đành làm vậy, cậu đừng trách tôi”.  

 

Dứt lời, áo giáp phát ra kim quang, còn Ngô Bình mất hết ý thức.  

 

Môn chủ Ngũ Đế Môn đi đến trước bộ giáp, đặt tấm thẻ vào chỗ lõm trên giáp, giáp liền mở ra rồi bọc cả ông ta vào. Lúc này, áo giáp đã chuyển toàn bộ tư chất, tu vi, vận khí của Ngô Bình sang người môn chủ Ngũ Đế Môn! Đồng thời, mọi thứ của môn chủ Ngũ Đế Môn cũng chuyển qua cơ thể Ngô Bình. Cả hai hoán đổi cơ thể và tu vi.  

 

Khi môn chủ Ngũ Đế Môn cũng bước vào giáp, đại trưởng lão khẽ thở dài, quay mặt đi.  

 

Áo giáp phát hiện luồng sáng, rung lên nhè nhẹ. Lúc này, trong giáp đột nhiên vọng ra tiếng kêu thảm thiết của môn chủ Ngũ Đế Môn: “Không thể nào, sao tôi lại là một con chó?”  

 

Đại trưởng lão sửng sốt, chó ư?  

 

Lúc này, Ngô Bình mới từ cổng lớn bước vào. Nhìn thấy anh, đại trưởng lão cả kinh: “Lý Huyền Bình! Người trong giáp không phải cậu, vậy thì là ai?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Ông không nghe thấy à, là chó. Tôi đã biến con chó thành dáng vẻ của mình, để nó ngụy trang khí tức của tôi, sau đó mặc giáp vào. Bây giờ thì tôi hiểu rồi, bộ giáp Thập Bát Hoán Thiên này có thể hoán đổi tu vi và tư chất của hai người, đúng chứ?”  

 

Ngã phịch xuống đất, đại trưởng lão lẩm bẩm nói: “Trời ơi! Chúng tôi đã làm gì thế này?”  

 

Không lâu sau đó, bộ giáp yên tĩnh lại, vài phút sau mới chầm chậm mở ra. Một con chó lớn lông vàng chạy ra trước, sau đó là môn chủ Ngũ Đế Môn đã vô cùng yếu ớt.  

 

Toàn thân chú chó lông vàng phát ra kim quang lấp lánh, nó không chỉ có trí tuệ mà còn có thực lực của môn chủ Ngũ Đế Môn!  
 
Chương 4600


 Chó lông vàng nói: “Tôi vốn chỉ là chó hoang, mạo hiểm để đổi lấy thực lực như bây giờ, cũng đáng”.  

 

Ngô Bình bảo: “Vậy sau này ngươi cứ theo ta đi”.  

 

Chó lông vàng phủ phục dưới đất: “Vâng, chủ nhân!”  

 

Môn chủ Ngũ Đế Môn khóc trong đau khổ, cơ thể ông ta đang già đi rất nhanh. Không còn tu vi, ông ta sẽ nhanh chóng biến thành một ông lão bình thường.  

Advertisement

 

“Lý Huyền Bình, cậu ác độc lắm!”, ông ta mắng mỏ Ngô Bình: “Cậu dám tráo đổi mọi thứ của tôi với một con chó!”  

 

Ngô Bình thờ ơ nói: “Tôi không giết ông, ông nên cảm kích tôi mới phải”.  

 

Advertisement

Dứt lời, anh nhìn về phía đại trưởng lão: “Từ nay trở đi, ông là môn chủ mới của Ngũ Đế Môn”.  

 

Đại trưởng lão biết rằng không còn hy vọng gì nữa, môn chủ đã xong đời, bây giờ chỉ có thể đi theo Ngô Bình, vội đứng dậy rồi cúi người thật sâu trước mặt anh: “Vâng!”  

 

Khi họ nói chuyện, môn chủ ban đầu của Ngũ Đế Môn đã biến thành bộ xương khô, kiệt sức mà chết.  

 

Sau khi xử lý thi thể, đại trưởng lão tuyên bố với mọi người rằng chưởng môn đã chết vì tẩu hoả nhập ma trong lúc luyện công, bản thân sẽ tạm thời đảm nhiệm chức chưởng môn.  

 

Ngô Bình đang rất có hứng thú với bộ giáp Thập Bát Hoán Thiên. Anh hỏi: “Áo giáp này có từ đâu vậy?”  

 

Đại trưởng lão đáp: “Đây là báu vật trấn môn của Tương Thiên Môn, một trong năm thế lực lớn. Món đồ này có thể hoán đổi mọi thứ của hai người”.  

 

Ngô Bình nói: “Đây là đồ tốt”. Dứt lời, anh cất áo giáp vào.  

 

Đại trưởng lão lên tiếng: “E rằng lát nữa Tương Thiên Môn sẽ đến lấy lại bộ giáp Thập Bát Hoán Thiên”.  

 

Ngô Bình bảo: “Không sao. Nếu có ai đến thì bảo người đó gặp tôi”.  

 

Đại hội Thiên Kiêu sắp bắt đầu rồi. Ngô Bình sẽ đại diện Ngũ Đế Môn tham gia đại hội lần này.  

 

Nhóm người họ chuẩn bị rời đi thì một chiếc chuông vàng khổng lồ từ trên trời rơi xuống, bao trùm cả đỉnh núi mà Ngô Bình đang ở. Bầu trời lập tức tối sầm, sức ép khủng khiếp khiến  tất cả đều vô cùng khó chịu, ngay cả hít thở cũng khó khăn.  

 

Một giọng nói sắc lạnh cất lên: “Người của Ngũ Đế Môn đúng là vô dụng, có chút chuyện mà cũng làm không xong!”  

 

Nghe thấy giọng nói này, đại trưởng lão biến sắc ngay: “Là chuông Thần Ma của Thần Ma Tông! Người vừa lên tiếng là tông chủ của Thần Ma Tông, Bá Thế!”  

 

Ngô Bình vẫn không đổi sắc mặt, hờ hững nói: “Chỉ một cái chuông vớ vẩn này mà muốn giam giữ tôi? Các người nghĩ sao vậy?”  

 

Bá Thế lạnh lùng nói: “Một khi tiếng chuông vang lên, vạn vật đều bị huỷ diệt. Các người sẽ phải chết ở trong đó, biến thành lực hỗn mang!”  

 

Ngô Bình đáp trả: “Tôi không nghĩ thế!”  
 
Chương 4601


 Lúc này, bên ngoài chuông Thần Ma, một đám tu sĩ đang quan sát tình hình bên trong chuông với vẻ mặt rất tệ.  

 

“Chết tiệt! Trong tay cậu ta có Phòng giác của Thiên Giác Môn! Có nó, chuông Thần Ma sẽ không làm đối phương bị thương được!”  

 

“Không ngờ tên đời đầu này lại khó đối phó như vậy, không chỉ lấy đi giáp Thập Bát Hoán Thiên mà còn lấy được cả Thiên giác!”  

 

Ngô Bình vừa thổi Phòng giác vừa lấy ra một chiếc tu và cực kỳ sắc nhọn, thổi cả hai cùng lúc.  

Advertisement

 

Tiếng tù và cất lên, một luồng sát quang liền bay đến, đánh thẳng vào chuông Thần Ma.  

 

“Keng!”, một tiếng động lớn vang lên, chuông Thần Ma đã xuất hiện vết nứt.  

 

Advertisement

Nhìn thấy vết nứt ấy, Ngô Bình quyết đoán đặt Phòng giác xuống và chuyên tâm thổi chiếc tù và bén nhọn kia.  

 

“Keng keng keng!”  

 

Ba đòn liên tiếp, chuông Thần Ma vỡ tan thành vô số mảnh, Ngô Bình từ bên trong xông ra, vung nắm đấm về phía đám tu sĩ nọ.  

 

“Không ổn, chạy mau!”, có người hét to.  

 

Nhưng đã quá muộn, cú đấm của Ngô Bình vung tới rất nhanh, ban đầu thì nhỏ, dần dần về sau thì to bằng quả núi, đấm thẳng vào người đám tu sĩ.  

 

“Phụt!”  

 

Cú đấm này có sức sát thương rất khủng khiếp. Phần lớn những tu sĩ này đều bê bết máu, số còn lại bị đấm văng ra, nôn đầy máu tươi.  

 

Nhận thấy không thể đấm chết toàn bộ tu sĩ mà vẫn còn ba người sống sót, Ngô Bình khá bất ngờ: “Xem ra ba người đều là tu sĩ cảnh giới Thiên Đế. Thế thì nhận thêm một đòn của tôi vậy!”  

 

“Cậu bạn, gượm đã”, một ông lão trong số họ đột nhiên hét lên.  

 

Cú đấm của Ngô Bình ngừng lại giữa không trung. Anh lạnh lùng hỏi: “Ông muốn nói gì?”

Ông lão hít một hơi sâu: “Tôi là môn chủ của Tương Thiên Môn, còn vị này là tông chủ của Thần Ma Tông. Ban nãy là lỗi của chúng tôi, mong cậu thứ lỗi. Nếu cậu có thể tha cho chúng tôi một lần, chúng tôi chắc chắn sẽ hỗ trợ cậu gia nhập vào tầng lớp quyết sách!”  

 

Ngô Bình cười khẩy: “Ông cảm thấy tôi sẽ tin các ông sao?”  

 

Bá Thế kia vội lên tiếng: “Cậu bạn à, năng lực của cậu tuyệt đối cao hơn chúng tôi. Có một đồng minh mạnh như vậy, chúng tôi cầu còn không được! Dĩ nhiên, cậu cũng phải đồng ý thay thế địa vị của thế lực khác chứ không phải là ba nhà chúng tôi!”  

 

Ngô Bình bảo: “Các ông không có tư cách bàn điều kiện với tôi! Không muốn chết thì tỏ rõ thành ý đi!”  

 

Anh hoàn toàn không tin mấy câu này. Chỉ cần lợi ích, không cần hứa hẹn.  

 

Ba người nhìn nhau. Bá Thế hỏi: “Cậu muốn thành ý như thế nào?”  

 

Ngô Bình nói: “Không bao lâu nữa, tôi sẽ rời khỏi nơi này, nên tôi không có hứng thú làm ăn ở đây, càng không cần phải kéo bè kết phái. Ba vị đưa cho tôi ‘bánh vẽ’, còn chẳng bằng cho tôi chút lợi ích thực tế”.  

 

Bá Thế hỏi: “Vậy rốt cuộc là cậu muốn thứ gì?”  
 
Chương 4602


 Bá Thế lên tiếng: “Chúng tôi có thể đồng ý với điều kiện của cậu. Nhưng nếu cậu đã không có hứng thú trở thành người quyết sách, vậy thì dứt khoát đừng tham gia đại hội người mới lần này nữa. Nếu cậu không tham gia, năm thế lực chúng tôi sẽ thể hiện thành ý như nhau”.  

 

Ngô Bình nói: “Tôi tham gia đại hội người mới vì động Nhân Cực”.  

 

Bá Thế bảo: “Chuyện này chúng tôi có thể quyết định, mời cậu vào động Nhân Cực, cậu ở lại bao lâu cũng không thành vấn đề”.  

 

Advertisement

Ngô Bình cho hay: “Phần thưởng của đại hội người mới cũng rất hậu hĩnh”.  

 

Một người khác liền cất lời: “Chỉ cần cậu không tham gia đại hội người mới nữa, chúng tôi có thể thưởng gấp đôi!”  

 

Advertisement

Ngô Bình bật cười: “Xem ra các vị đều là người thông minh. Được, chúng ta nhất trí với nhau như thế đi”.  

 

Dứt lời, anh trở về viện, ba người kia cũng đi liên hệ với hai thế lực còn lại.  

 

Chưa đầy nửa giờ, năm người lại đến tìm Ngô Bình. Hai bên thống nhất điều kiện thêm lần nữa, họ cũng mang phần thưởng nhiều gấp đôi phần thưởng đại hội người mới đưa cho Ngô Bình.  

 

Sau đó Bá Thế dẫn đường cho Ngô Bình đến động Nhân Cực. Động Nhân Cực này do năm thế lực lớn cử người cùng trông coi. Ngoại trừ người đạt hạng nhất của đại hội người mới, chỉ có những nhân vật đỉnh cấp như họ hoặc thân truyền dòng chính mới có cơ hội vào động Nhân Cực khám phá.  

 

Động Nhân Cực nằm ở lưng chừng một ngọn núi lớn. Khi đi đến, Ngô Bình nhìn thấy tuyết phủ dày trước cửa hang động, tựa như đã lâu lắm rồi không có ai đến đây.  

 

Anh hỏi: “Bá Thế, ông biết bao nhiêu về động Nhân Cực?”  

 

Bá Thế nói: “Những sự tồn tại hàng đầu trong lịch sử Nhân tộc đều có thu hoạch trong động Nhân Cực. Năm xưa tôi cũng từng vào đó, tiếc là tư chất có hạn, thu hoạch không nhiều, nhưng cũng đủ giúp tôi tu luyện đến cảnh giới Thiên Đế”.  

 

Ngô Bình đáp: “Thế thì tôi càng phải đi một chuyến”.  

 

Dứt lời, anh đi thẳng vào động Nhân Cực.  

 

Anh vừa vào không lâu, những người có quyền quyết định của bốn thế lực còn lại đều đến nơi. Năm người quyết sách lạnh lùng nhìn vào cửa động. Bá Thế bảo: “Tôi đã nói mà, cậu ta chắc chắn sẽ vào trong. Động Nhân Cực có sức hút quá lớn đối với thiên kiêu như cậu ta, nhất định cậu ta sẽ vào khám phá thử”.  

 

Một người khác tiếp lời: “Động Nhân Cực luôn là chốn thập tử nhất sinh. Xưa nay chỉ có mười mấy người có thể bình yên ra khỏi đó. Tôi không tin cậu ta sẽ là một trong số đó”.  

 

Bá Thế nói: “Tốt nhất là cậu ta không bao giờ trở ra. Mà dù có ra cũng chẳng sao, chúng ta cùng lắm chỉ tổn thất một chút của cải thôi. Nếu có thể trở ra từ động Nhân Cực thì cậu ta chắc chắn sẽ trở về thế giới ban đầu của mình trong tương lai, sẽ không ảnh hưởng nhiều đến chúng ta.  

 

Lúc này, Ngô Bình đã tiến vào động Nhân Cực. Động Nhân Cực này chỉ là một sơn động bình thường, có điều hang động rất rộng lớn, chẳng nhìn thấy được điểm cuối. Vách đá hai bên sơn động khắc hoạ đủ loại công pháp, bí thuật, truyền thừa, còn có một lượng lớn kinh nghiệm tu hành. Rất rõ ràng, mấy thứ này đến từ những người khác nhau, có người có cảnh giới thấp, có người thì cảnh giới cao, chằng chịt chi chít, nhìn qua không thấy được điểm cuối.  

 

Bắt đầu từ bức khắc hoạ đầu tiên, Ngô Bình xem rất kỹ, không bỏ qua chi tiết nào, rồi ghi nhớ vào lòng, từ từ tiêu hoá. Anh không vội vàng, xem cả công pháp do người có cảnh giới thấp hơn mình sáng tạo, đọc cả kinh nghiệm tu hành của người có cảnh giới cao hơn.  
 
Chương 4603


 Đi thêm nghìn dặm nữa, hai bên sơn động đã trống không, chẳng còn nhìn thấy khắc hoạ gì nữa. Lúc này, trong đầu anh ngập tràn đủ loại ý nghĩ kỳ lạ, công pháp tu hành, và những thứ mà anh vẫn luôn suy ngẫm từ trước đến nay.  

 

Anh khoanh chân ngồi xuống, không nghĩ đến chuyện đột phá, cũng không nghĩ đến việc làm cách nào để tăng cường thực lực. Anh chỉ muốn sắp xếp mọi thứ, hoàn thành mục tiêu của mình, đó là tập hợp điểm mạnh của các trường phái, tái thiết con đường tu tiên. Bước đầu tiên của chuyện này chính là tìm ra con đường tu tiên thích hợp cho tất cả Nhân tộc!  

 

Trong động không có sách lịch, Ngô Bình lĩnh ngộ chẳng màng thời gian. Đến khi anh mở mắt ra, toàn bộ năng lượng trong cơ thể đều biến đổi diệu kỳ, bất luận chúng là gì, đều được đưa vào chi nhánh của tiên đạo. Vô số chi nhánh ngược dòng tụ hội, hình thành mạch nhánh, rồi hướng lên trên tạo thành mạch chủ, chính là tiên đạo!  

Advertisement

 

Ngô Bình khẽ mỉm cười, dùng ngón tay làm cọ, khắc vẽ lên vách hang động, mạch lạc rõ ràng, tư duy trôi chảy, ý chí kiên định. Anh vừa viết vừa điều chỉnh, khí tức trên người càng lúc càng lờ mờ ẩn hiện.  

 

Advertisement

Anh viết suốt chín ngày chín đêm, nội dung có chữ có tranh, có phù văn có lời chú, tập hợp điểm mạnh của hàng trăm trường phái, trích ra tinh hoa của hàng vạn phương pháp. Khi anh viết đến đoạn giữa và sau, khí tức trên người đã thăng hoa, anh từ cảnh giới Thiên Đế thăng cấp thành cảnh giới Vô Pháp mà không hề hay biết.  

 

Cảnh giới Vô Pháp, vô pháp vô thiên! Những sức mạnh từng biến mất trong cơ thể anh, cảnh giới Đại Thánh, quả vị Chân Hoàng, công pháp vô địch, thể chất nghịch thiên, thần hồn tối thượng, vân vân, đều lần lượt xuất hiện trở lại! Sau đó, chúng đã kết hợp hoàn hảo với cơ thể hiện tại của anh!  

 

Khí tức của Ngô Bình tăng vọt, sức mạnh của thế giới ban đầu mà sức mạnh tu được của thế giới này đều quay về con đường tu tiên!  

 

Anh cười thật to, tốc độ viết cũng nhanh hơn. Chữ ở trên vách đá trở nên khó đọc như sách trời, tu sĩ bình thường không thể nào hiểu nổi. Một lát sau, chữ do anh viết ra đã vô hình vô chất, chỉ có ý chí tối thượng của anh khắc lên vách đá. Chỉ những người có vận khí và có duyên mới có thể lĩnh ngộ sự huyền diệu của nó!  

 

Vài ngày sau, Ngô Bình ngừng viết, khí tức quanh người ngưng luyện lần nữa, một luồng khí tức chí thánh chí tôn được giải phóng, bay ra khỏi động Nhân Cực, lên đến chín tầng mây!

Trời đất lập tức rung chuyển, vô vàn tu sĩ đều nhảy lên cao sau đó hoảng hốt nhìn về phía động Nhân Cực, dường như ai cũng đã bị hấp dẫn rồi bay hết về đó.  

 

Đã hơn một năm kể từ khi Ngô Bình đến động Nhân Cực, đại hội người mới cũng đã kết thúc từ lâu, nhóm Bá Thế cũng nghĩ là Ngô Bình sẽ không bao giờ quay lại được nữa nên cũng đã quên anh.  

 

Nhưng họ không thể ngờ là bây giờ động Nhân Cực lại phát ra khí tức chí thánh làm rung chuyển đất trời như vậy.  

 

Một tu sĩ cảnh giới Thiên Đế lẩm bẩm: “Chắc chắn trong động Nhân Cực có thứ mà mình cần, mình phải vào đó mới được”, sau đó, hắn không màng tới sự ngăn cản của người thân mà đi ngay.  

 

Có người thứ nhất thì sẽ có người thứ n, cứ thế các tu sĩ thi nhau bay vào đó. Nhưng khi họ bay vào bên trong động Nhân Cực thì họ không hề chú ý đến những bức khắc mà Ngô Bình đã thấy, ngược lại họ đi thẳng vào trong rồi tới phần mà Ngô Bình viết. Nhờ thế mà họ không bị chìm đắm trong các công pháp và thần thông mà các tu sĩ xưa để lại, không thì họ sẽ bị trầm mê trong đó và không bao giờ có thể ra ngoài được, sau đó cứ vậy mà chết già ở đây.  

 

Tu sĩ cảnh giới Thiên Đế nhìn con đường tu tiên Nhân đạo mà Ngô Bình sáng lập ra rồi nói: “Đây chính là cách tu luyện có thể khiến mình đi tới cảnh giới cao nhất, tốt quá, tốt quá rồi!”  

 

Tin tức nhanh chóng lan rộng, ngày càng có nhiều tu sĩ đến đây hơn, năm thế lực quyết sách lớn cũng không thể ngăn cản, vì người quá đông, cao thủ nhiều không đếm xuể.  

 

Trong số này không thiếu các cường giả cấp Nghịch Thiên sơ đại, một khi Ngô Bình dẫn đường chỉ lối cho họ thì các thiên tài này sẽ nhanh chóng đột phá ngay. Cường giả Thiên Đế  nhìn thấy con đường tu tiên đầu tiên đã cảm nhận được điều kỳ diệu chỉ sau vài tiếng đồng hồ, sau đó lại cảm nhận Thánh đạo trong Thánh đường của Ngô Bình.  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom