Thần Vương Lệnh

Dịch 

Chương 701


Chương 701

Ban đầu là Giả Hiếu Liêm cấu kết với cha con nhà họ Kế, giúp nhà họ Kế trấn áp cục diện vào thời điểm quan trọng. Bây giờ, trước sự thay đổi của tình hình, Giả Hiếu Liêm giống như Lý Tồn Trung phải giúp Lý Xuân loại bỏ đám người Hồ Bân trước. Như vậy, lực lượng còn lại của nhà họ An cũng sẽ không còn đáng sợ nữa.

Những người thân tín của Lý Xuân cùng với những người của nhà họ Lý, họ Giả, cộng lại lên tới hàng trăm người, nhiều hơn người của Hồ Bân gấp mấy lần.

Một khi chiến đấu nổ ra, đám người Hồ Bân chắc chắn không có cơ hội sống sót.

Sắc mặt Liễu Như Ngọc tái nhợt, run rẩy nói: “Các người làm gì vậy?”

“Người của nhà họ An nghe lệnh của tôi, mau chóng lui ra ngoài.”

“Tần Thiên nói, anh ta có thể chữa khỏi cho lão gia tử.”

Tuy nhiên, người nhà họ An hoàn toàn không theo nghe lời cô ta.

Lý Xuân cười lớn và nói: “Đại tiểu thư, cô thực sự là một kẻ ngốc.”

“Chuyện đã đến nước này rồi, cô tưởng rằng, cô còn có thể ra lệnh cho tôi sao?”

“Bây giờ, tôi đang báo thù cho An lão gia tử. Không ai có thể ngăn cản tôi!”

“Dương Kiện, cậu có thể giết tôi, nhưng đừng quên, chỉ cần tôi chết, các ngươi đều sẽ bị chém thành trăm mảnh!”

Thấy Lý Xuân tàn nhẫn như vậy, Dương Kiện đã bị lung lay. Nếu lúc này anh ta giết Lý Xuân, anh ta sẽ thành toàn cho sự trung thành trên danh nghĩa của Lý Xuân, khiến bản thân và Hồ Bân trở thành kẻ bất nghĩa. Đến lúc đó, bất kể Hồ Bân nói gì, sẽ không ai tin ông ta nữa.

Tay cầm dao của anh ta run lên, do dự nhìn Hồ Bân. Sự việc đã đến mức này, ngay cả Hồ Bân cũng không còn cách nào nữa.

Ông ta cười khổ nhìn Tần Thiên, nói: “Xem ra chơi lớn quá, cục diện mất khống chế rồi.”

“Tôi ngăn cản bọn họ, cậu nhất định phải nhân cơ hội này khiến lão gia chủ tỉnh lại.”

“Lúc này, chỉ có lão gia tử tỉnh lại, mới có thể lật ngược tình thế.”

Sắc mặt Tần Thiên cũng trở nên nghiêm trọng, không ngờ rằng cục diện lại có thể đến mức này.

Thực sự phải đại khai sát giới sao? Giết người, Tần Thiên không quan tâm. Ngay cả khi những sát thủ trước mặt nhiều hơn gấp mười lần, cũng vẫn chẳng thể làm gì hắn. Chỉ là, chưa đến mức bất đắc dĩ, hắn vẫn không muốn làm như vậy.

Bởi vì hắn biết ở đây có rất nhiều người không đáng chết, rất nhiều người vẫn đang bị thao túng.

Đột nhiên, hắn nhìn thấy Truy Phong ở bên cạnh quan tài.

Điều rất kỳ lạ là Truy Phong mặt không có biểu cảm gì trong khi xung quanh có sự thay đổi mạnh như vậy, như thể anh ta hoàn toàn không nhìn thấy gì.

Có cái gì đó sai sai!

Tần Thiên luôn cảm thấy mình đã bỏ qua điều gì đó.

Thấy hắn không nói gì, Hồ Bân lo lắng hỏi: “Cậu có nghe thấy không?”

“Chút nữa tôi ngăn cản bọn họ, cậu nhất định phải nghĩ cách khiến lão gia tử tỉnh lại.”

“Nói thật, trong tay lão gia tử còn có một lực lượng bí ẩn, do Ám Thiên Vương dẫn đầu.”

“Chỉ có lão gia tử mới có thể kích hoạt Ám Thiên Vương, đến lúc đó, những kẻ phản bội này sẽ không có gì đáng sợ cả!”

Ám Thiên Vương?
 
Chương 702


Chương 702

Trong lòng Tần Thiên nhất thời khẽ động, hắn cười lớn nói: “Tiểu Phong Phong, cậu thật sự có thể giữ được bình tĩnh sao!”

“Nếu cậu còn không nói, bỏ lỡ thời gian kích hoạt lão gia tử, tôi không chịu trách nhiệm đâu!”

Truy Phong nghe vậy, cuối cùng anh ta quay đầu lại và nhìn Tần Thiên đầy hung dữ. Anh ta khó chịu nói: “Đến chuyện này anh còn có thể nghĩ đến, rốt cuộc anh có phải là người không?”

Tần Thiên mắng: “Có thể tôi không phải là người nhưng cậu nhất định là chó!”

Nghĩ đến việc bị tên này lừa lâu như vậy, hắn thực sự rất tức giận.

Lý Xuân không đợi được nữa, lớn tiếng nói: “Các anh em, nghe lệnh của tôi, bắt đầu giết!”

Bởi vì hắn ta biết Dương Kiện không dám giết mình, đợi đến khi giết chết đám người Hồ Bân, Dương Kiện chắc chắn sẽ xin tha.

Hắn ta vừa dứt lời, Truy Phong chậm rãi giơ tay lên, trong tay cầm một tấm thẻ.

Anh ta lạnh lùng nói: “Ám Tổ nghe lệnh.”

Ám Tổ? Đó là một từ rất xa lạ, mọi người tại hiện trường đều sững sờ.

Sau đó, nhìn thấy tấm thẻ trong tay của Truy Phong, tại hiện trường, trong số những người thân tín của Lý Xuân, những người muốn giết Hồ Bân để trả thù cho lão gia tử, đám tay chân của nhà họ Lý và họ Giả có ít nhất một nửa đã cất vũ khí đi và cúi đầu hành lễ trước Truy Phong.

Tiếp đó, họ hét lớn: “Bái Ám Thiên Vương!”

Ám Thiên Vương! Hoá ra Truy Phong là vị Ám Thiên Vương bí ẩn nhất đó!

Điều đáng kinh ngạc nhất là các thành viên của Ám Tổ ở khắp mọi nơi!

Không chỉ có đám tay chân trong nhà họ An, mà ngay cả nhà họ Lý và họ Giả đều rất nhiều!

Tình thế xoay chuyển đột ngột. Nhìn cảnh tượng trước mặt, Lý Xuân như chết lặng.

“Không thể nào, sao có thể như vậy được?”

“Các người nghe lệnh của tôi, mau giết!” Lý Tồn Trung và Giả Hiếu Liêm cũng vội vàng ra lệnh cho những sát thủ trong gia đình họ.

Tuy nhiên, những sát thủ này giống như không nghe thấy, sắc mặt của họ nghiêm nghị, lạnh lùng, rõ ràng họ chỉ nghe lệnh của một người. Đó chính là Ám Thiên Vương – Truy Phong.

Truy Phong lạnh lùng nói: “Hãy dọn đường cho Tần tiên sinh.”

“Rõ!”

Ám Tổ ra tay, dễ dàng khống chế những lực lượng phản bội kia, đẩy bọn họ sang một bên, dẹp ra một con đường.

Liễu Như Ngọc dựa vào trước ngực Tần Thiên, không thể tin được hỏi: “Ông nội thật sự chưa chết sao?”

“Anh thật sự có thể làm cho ông ấy sống lại sao?”

Tần Thiên nhìn cô gái trong lòng mình, không khỏi cười khổ nói: “Cô cứ bám lấy tôi như vậy, làm sao tôi có thể cứu ông ấy được?”

Sau đó, Liễu Như Ngọc mới nhận ra rằng mình vẫn đang nằm trong vòng tay của Tần Thiên. Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lập tức đỏ bừng lên và vội vàng bước sang một bên.

Tần Thiên thở một hơi rồi sải bước đi về phía quan tài gỗ lim.

“Tần Thiên, lão gia tử thật sự chưa chết ư?” Ninh Thông phấn khích nói.

Ngọc Linh Lung- Ngọc Thiên Vương đã nhìn Tần Thiên từ khi hắn xuất hiện.
 
Chương 703


Chương 703

Lúc này, đôi môi đỏ mọng của bà ấy khẽ hé mở, cười nói: “Lão Ninh, ông yên tâm đi.”

“Tần tiên sinh tự tin như vậy, có lẽ không vấn đề gì.”

“Tần tiên sinh, làm phiền rồi.”

Một một mùi thơm xộc tới, Tần Thiên không khỏi nhìn về phía Ngọc Linh Lung. Thấy bà ấy nháy mắt với mình, hắn cảm thấy như bị điện giật, vội vàng quay đầu lại.

Người phụ nữ lớn tuổi vẫn còn hấp dẫn này, đang nháy mắt với mình sao? Dường như trong đôi mắt đó còn có ẩn ý sâu.

Tần Thiên cảm thấy kỳ lạ.

Tuy nhiên, vào thời điểm quan trọng, hắn không có thời gian để suy nghĩ nhiều như vậy. Hắn đi tới trước quan tài gỗ lim, nhìn An Quốc nằm trong đó, sắc mặt như vẫn còn sống , trầm giọng nói: “Lão gia tử, đã ngủ đủ rồi chứ?”

“Đã đến lúc tỉnh lại rồi!” Nói rồi, hắn đột nhiên hít một hơi thật sâu, tụ khí vào trong lòng bàn tay rồi vỗ nhẹ vào tim của An Quốc.

“Đừng!” Thấy Tần Thiên thô lỗ như vậy, Liễu Như Ngọc kinh ngạc.

Những người còn lại, bao gồm cả Kế Chân, Lý Xuân đã bị bắt, đều trố mắt nhìn. Lúc này, họ đã hiểu ra mình đã trúng kế nhưng An Quốc rõ ràng đã chết rồi. Thực sự có thể sống lại sao?

Khung cảnh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Mọi người nín thở.

“Khụ!” Một tiếng ho khan từ trong quan tài phát ra, An Quốc ngồi dậy, khạc ra một ngụm đờm đặc.

Cơ quan toàn thân của ông ta bị phong ấn, mấy ngày nay đều ở trong trạng thái một đứa trẻ, dung hợp trong vòng tay của mẹ trời đất.

Một chưởng của Tần Thiên có khí lực vừa đủ để kích hoạt tim của ông ta.

Cùng với sự bắt đầu đập trở lại của trái, máu và nguyên khí hồi phục chảy khắp cơ thể ông ta.

Tuy rằng sắc mặt có chút tái, nhưng rõ ràng là tinh thần rất tốt, như thể một người bị bệnh lâu ngày vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ say.

Ông ta vươn vai một cái rồi nói: “Thật náo nhiệt.”

“Mọi người đều ở đây à.”

Sau một hồi im lặng.

“Ông nội!” Liễu Như Ngọc định thần lại, hô lên một tiếng, như chim bay tới. Cô ta ôm vai An Quốc vừa khóc vừa cười, nhìn có chút khôi hài.

Nhưng lúc này, sẽ không ai cười nhạo cô ta cả.

“Được rồi!”

“Lão gia tử vẫn còn sống!”

“Chúc mừng lão gia tử!”

Hiện trường như bùng nổ!

Bây giờ, sự thật rõ ràng, cho dù một người ngu ngốc đến đâu cũng vẫn sẽ hiểu.

Đây rõ ràng là một màn kịch lớn mà lão gia tử cùng với Tần Thiên, Truy Phong và Hồ Bân đã tận dụng cơ hội chữa bệnh để tạo nên.

“Tần tiên sinh quả nhiên rất giỏi.”

“Cảm ơn cậu đã chữa khỏi cho lão gia tử, xin hãy nhận Ngọc Linh Lung tôi một lạy.” Ngọc Linh Lung nói rồi cúi gập người xuống.

 
 
Chương 704


Chương 704

“Tiên sinh, xin hãy của chúng tôi một lạy!”

Hồ Bân, Ninh Thông và mọi người trong nhà họ An, bao gồm cả Truy Phong đều cúi đầu một cách cung kính. Lúc này, trong mắt bọn họ, Tần Thiên chính là thần tiên tái thế.

“Ông nội, ông thấy sao rồi?”

“Có chỗ nào không thoải mái không?” Liễu Như Ngọc cẩn thận đỡ An Quốc ra khỏi quan tài.

Sự sống lại của An Quốc cũng mang lại rất nhiều cảm xúc. Ông ta nắm tay Liễu Như Ngọc và nói: “Đừng nói gì nữa. Như Ngọc, hãy thay mặt ông nội đến cảm ơn Tần tiên sinh.”

“Là cậu ấy đã khiến ông được tái sinh làm người!”

Liễu Như Ngọc nhìn Tần Thiên. Lúc này, thân hình cao gầy của hắn hiên ngang kiêu hãnh, ở xung quanh, những người xưng hùng xưng bá cùng nhau cúi đầu.

Trong tình huống đó, hắn càng nổi bật hơn.

Mặt Liễu Như Ngọc đỏ bừng, đôi mắt xinh đẹp khẽ động, đi về phía Tần Thiên.

Tần Thiên cảm thấy không ổn, vội vàng nói: “Chuyện đó, không cần đầu. Đều là việc tôi nên làm thôi… a!”

Một câu còn chưa nói xong, cũng không thể tiếp tục nói nữa, bởi vì, Liễu Như Ngọc bước nhanh vài bước đã đi tới trước hắn.

Hai tay cô ta ôm lấy mặt hắn, kiễng chân lên, đôi môi đỏ mọng in thật sâu lên miệng của hắn.

Tần Thiên trợn to hai mắt.

Nhìn thấy vẻ đẹp như hoa của Liễu Như Ngọc ở khoảng cách gần, trong lòng hắn vang lên một âm thanh tuyệt vọng.

Hỏng rồi, hỏng rồi…

Lần này, dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch được!

Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người có mặt đều trợn tròn mắt. Họ không ngờ rằng Liễu Như Ngọc lại táo bạo như vậy.

Dù sao cô ta cũng là ngọc nữ thiên hậu nổi tiếng cả nước! Không ngờ lại chủ động như vậy?

“Woa!” Có người không khỏi kêu lên.

Đôi mắt Ngọc Linh Lung khẽ động, đột nhiên nói: “Làm tốt lắm!”

“Đại tiểu thư, gả cho cậu ta đi!” Lời nói này hoàn toàn khiến hiện trường bùng nổ.

Vô số người bắt đầu cổ vũ.

“Đại tiểu thư làm tốt lắm!”

“Gả cho cậu ấy đi!”

“Hạ gục cậu ấy đi!”

Trong âm thanh sục sôi, khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Như Ngọc đỏ bừng nhưng cô ta vẫn ôm chặt mặt Tần Thiên không buông.

Cô ta nhìn chằm chằm vào Tần Thiên. Bốn mắt nhìn nhau, Tần Thiên cảm thấy trời đất quay cuồng.

Hắn muốn đẩy Liễu Như Ngọc ra nhưng trước cơ thể nóng bỏng và kiều diễm này, hắn lại không thể. Sự quật cường cuối cùng của hắn là ngả người ra sau và đưa hai tay ra, vì sợ chạm vào Liễu Như Ngọc.

Bây giờ hắn trông giống như một con vịt đực bị ức hiếp. Mẹ kiếp, hôm nay là ngày quái quỷ gì vậy! Lại còn bị một người phụ nữ ức hiếp!

Trong lòng hắn điên cuồng hét lên, chỉ hy vọng sẽ nhanh chóng kết thúc tất cả những điều này.
 
Chương 705


Chương 705

Nụ hôn này dường như đã vắt kiệt tất cả sức lực và dũng khí của cả đời Liễu Như Ngọc.

Nhìn ánh mắt vô tội của Tần Thiên, trong đôi mắt to của cô ta hiện lên một sự gian xảo. Cô ta nhẹ nhàng dùng sức, sau đó cắn thật mạnh vào môi trên của hắn.

“Á!”Tần Thiên đau đớn kêu lên.

Cuối cùng, Liễu Như Ngọc cũng tha cho hắn nhưng hai tay vẫn ôm lấy mặt hắn không buông. Giữa tiếng reo hò “gả cho cậu ấy đi”, cô ta thè lưỡi liếm vết máu trên môi.

Sau đó kiễng chân thổi vào tai Tần Thiên, thấp giọng nói: “Bây giờ sao lại không dám ôm tôi nữa?”

“Sợ tôi thật sự sẽ lấy anh sao?”

Tần Thiên cười khổ. Bị mùi thơm hoa lan làm cho đầu óc mê mẩn, hắn nuốt nước miếng nói: “Nghe nói đất nước đã cho sinh con thứ hai, không biết khi nào mới cho lấy hai vợ.”

Phụt.

Liễu Như Ngọc không nhịn được cười thành tiếng.

Sau đó, nhướng mày nói: “Lấy hai vợ, nếu vậy anh sẽ cho tôi làm vợ hai của anh chứ?”

Ánh mắt Tần Thiên né tránh, trầm giọng nói: “Đừng gây chuyện nữa.”

Khi nói điều này, hắn chỉ đang nhắc khéo với Liễu Như Ngọc rằng mình đã kết hôn.

Trong mắt Liễu Như Ngọc hiện lên một tia hận ý. Cô ta hít sâu một hơi rồi nói: “Yên tâm đi, tôi biết anh là một người đàn ông tốt, một người chồng tốt, tôi sẽ không làm khó anh đâu.”

Cuối cùng, cô ta cũng buông Tần Thiên ra. Quay người lại, nhìn đám đông đang cổ vũ, khuôn mặt rạng rỡ và thẹn thùng, ho một tiếng rồi nói: “Mọi người đừng la hét nữa.”

“Thực ra, đây chỉ là một vụ cá cược giữa tôi và Tần tiên sinh thôi.”

“Cá cược?” Mọi người lộ ra vẻ nghi hoặc.

Liễu Như Ngọc đỏ mặt nói: “Tôi cược với anh ta, nếu như anh ta có thể chữa khỏi bệnh cho ông nội, tôi sẽ. . . trao cho anh nụ hôn đầu của mình.”

Ồ! Còn là nụ hôn đầu!

Trên gương mặt của mọi người là nụ cười cũng tràn ngập niềm vui.

Ngọc Linh Lung mỉm cười và nói: “Hóa ra là giả.”

“Có điều, giả cũng có thể biến thành thật. Đại tiểu thư mặt mày rạng rỡ, đã động lòng, sao không nhân cơ hội này hạ thủ cậu ta đi.”

“Cực phẩm như Tần tiên sinh sắp tuyệt chủng rồi.”

“Nếu tất cả mọi người đều ở đây, lão gia tử cũng đã hồi phục, chúng ta hãy biến tiệc tang lễ thành tiệc cưới đi.”

Đám đông lại tiếp tục la ó.

Liễu Như Ngọc lúng túng nói: “Nói gì vậy chứ?

“Mọi người, tôi và Tần tiên sinh trong sạch.”

“Tần tiên sinh đã có vợ, vợ của anh ấy vô cùng xuất sắc, chúng tôi cũng là bạn tốt của nhau.”

“Mọi người, sau này đừng nói lung tung nữa.”

Hoá ra là vậy, sự nhiệt tình của mọi người cuối cùng cũng giảm đi.

Ninh Thông lớn tiếng nói: “Mọi người im lặng!”
 
Chương 706


Chương 706

“Hiện tại ở đây còn có hai tên phản đồ, giải quyết xong chúng ta ăn mừng cũng không muộn.”

“Lão gia tử, ông nói xem, Lý Xuân, Kế Chân, nên xử lý như thế nào!”

Lúc này mọi người mới kịp phản ứng, một lần nữa giận dữ chửi mắng.

Lúc này, Lý Xuân và Kế Chân biết không còn cứu vãn được nữa, khuôn mặt của họ trở nên xám xịt. Thắng làm vua thua làm giặc, vậy thôi.

Lúc này, sắc mặt An Quốc có chút khó coi. Bị người bên cạnh mình phản bội, đổi lại là ai cũng sẽ không dễ chịu.

Ông ta lạnh lùng nói: “Vũ Thiên Vương, Lý Xuân là người của ông, giao cho ông xử lý.”

“Rõ!”

Hồ Bân bước lên đài, ánh mắt chậm rãi quét qua, cuối cùng nhìn vào Lý Tồn Trung- gia chủ nhà họ Lý. Ánh mắt ông ta lạnh như dao.

Lý Tồn Trung run lên, cảm thấy chột dạ, vội vàng cúi đầu xuống.

Hồ Bân trầm giọng nói: “Lý gia chủ, năm đó ông cứu Lý Xuân trên đường, bí mật sắp xếp hắn vào nhà họ An chúng tôi.”

“Những năm qua, hắn cũng đã mật báo cho ông không ít tin tức nhỉ?”

“Làm loạn nhà họ An, nên xử lý như thế nào?”

“Hồ tổng, ông hãy nghe tôi nói!”Lý Tồn Trung kích động nói: “Không liên quan đến tôi!”

“Năm đó tơi cứu Lý Xuân, căn dặn cậu ta phải làm người tốt, cậu ta tự nguyện vào nhà họ An, là vì muốn tìm một chỗ đứng.”

“Không ngờ, cậu ta lại dám phản bội Hồ tổng, dám phản bội lão gia tử!”

“Sự phản bội của cậu ta không liên quan gì đến tôi!”

“Tôi cũng hoàn toàn không biết gì!”

Hồ Bân cười lạnh nói: “Lý Xuân vẫn còn sống mà ông đã bắt đầu phủ nhận rồi sao?”

“Chi bằng, chúng ta hỏi Lý Xuân xem sao.”

Lý Tồn Trung định thần lại và lớn tiếng: “Lý Xuân, đồ khốn nạn!”

“Lòng lang dạ sói!”

“Mày dám phản bội ân nhân của mình, thật sự không thể tha!” Ông ta tức giận lao tới, bất ngờ chộp lấy con dao của Dương Kiện và quệt qua cổ Lý Xuân.

Nhìn có vẻ là một vụ ngộ sát ngoài tầm kiểm soát, nhưng thực tế như thế nào, mọi người đều biết quá rõ.

Lý Tồn Trung muốn giết người diệt khẩu.

Ông ta ném con dao dính máu xuống đất, quỳ xuống nói: “An lão gia tử, ông có tấm lòng nhân hậu, xin hãy tha cho nhà họ Lý một lần.”

“Từ giờ trở đi, tôi sẽ giải tán hết đám sát thủ của nhà họ Lý, chuyên tâm làm ăn tử tế.”

An Quốc lạnh lùng nói: “Phê chuẩn.”

“Cảm ơn lão gia tử!”

“Cảm ơn Hồ tổng!”

Lý Tồn Trung cảm ơn rối rít.
 
Chương 707


Chương 707

Thực tế, Hồ Bân muốn dùng Lý Xuân để hỏi tội nhà họ Lý muốn nhân cơ hội đánh bại họ. Giết một Lý Xuân là chuyện rất dễ dàng. Tuy nhiên, làm thế nào để cái chết của Lý Xuân trở nên đáng giá lại là một câu hỏi lớn.

Đường đường là Vũ Thiên Vương trông có vẻ thô bạo nhưng thực tế lại vô cùng sâu sắc. Giải quyết xong nhà họ Lý, ông ta cười lạnh nhìn Giả Hiếu Liêm.

Giả Hiếu Liêm run lên, vội vàng nói: ” Hồ tổng, hãy nghe tôi nói!”

“Nhà họ Giả chúng tôi trước giờ luôn có quan hệ tốt với nhà họ An. Lần này, cha con nhà họ Kế đã tìm đến chúng tôi và yêu cầu chúng tôi góp sức để báo thù cho lão gia tử.”

“Chúng tôi không biết rõ sự thật, đã bị cha con nhà họ Kế lừa!”

“Ý định ban đầu của chúng tôi là báo thù cho lão gia tử!”

Hồ Bân cười lạnh: “Giả gia chủ, chúng ta đừng nói linh tinh trước mặt người hiểu chuyện.”

“Ông thật sự cho rằng tôi không biết sau lưng các người đã làm cái gì sao?”

“Nói đi, mấy năm nay từ Bắc Giang đã bí mật dẫn bao nhiêu người vào đây?”

“Mỗi lần nhà họ An chúng tôi bị người Bắc Giang công kích, phía sau đều có công lao của Giả Hiếu Liêm ông đúng không?”

Lúc này, sắc mặt Giả Hiếu Liêm tái nhợt. Ông ta biết có chối nữa cũng vô ích.

Ông ta quỳ xuống đất, bắt chước Lý Tồn Trung nói: “Xin lão tử gia hãy khai ân!”

“Tôi sẽ yêu cầu giải tán tất cả lực lượng, từ giờ trở đi chuyên tâm làm ăn.”

An Quốc lạnh lùng nói: “Phê chuẩn.”

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, trong mắt lộ ra sự kích động.

Trận này đánh vô cùng đẹp mắt! Không chỉ tìm ra những con sâu một bên trong như Kế Chân, Lý Xuân, mà còn nhân cơ hội để diệt trừ tận gốc hai đối thủ luôn nhòm ngó là nhà họ Lý và họ Giả.

Từ nay về sau, Nam Giang sẽ hoàn toàn nằm trong tay nhà họ An. Có thể nói là một thắng lợi hoàn toàn!

“Về phần Kế quản gia ——” Hồ Bân cau mày nói: “Hắn là đi theo lão gia tử nhiều năm.”

“Chi bằng để lão gia tử đích thân xử lý.”

“Giết hắn!”

“Thứ lòng lang dạ sói!”

“Băm hắn ra cho chó ăn!” Mọi người trong nhà họ An lại hét lên

Kế Chân kêu lên đều thảm thương, quỳ xuống trước mặt An Quốc, nước mắt giàn giụa.

“Lão gia tử, xin hãy tha mạng!”

“Hãy nể tình sự trung thành trong suốt nhiều năm qua của tôi đối với ông, xin thứ mạng cho tôi!” Ông ta vừa nói, vừa khóc.

Ông ta đã từng cùng An Quốc vào sinh ra tử, cũng là một kiêu hùng trên chiến trường, được biết đến như một người tàn sát, đã quen với việc sinh tử.

Ông ta từng cho rằng mình đã xem nhẹ việc sống chết, sẽ sợ hãi bất cứ điều gì. Nhưng lúc này, khi cái chết sắp đến gần, ông ta mới nhận ra rằng điều bản thân xem nhẹ chỉ là sự sống chết của người khác chứ không phải của mình.

Ngay cả khi đứa con trai duy nhất đã chết một cách thảm hại, ông ta có sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa nhưng ông ta vẫn chưa muốn chết.

Ông ta muốn sống.
 
Chương 708


Chương 708

Trong mắt An Quốc lộ ra sự không đành lòng. Ông ta trầm giọng nói: “Quyền lợi của cải đều là thứ tốt, ông theo đuổi những thứ đó tôi cũng không trách.”

“Cho dù ông muốn phản bội tôi, tôi cũng có thể tha chết cho ông.”

“Chỉ là ông không nên, không nên lợi dụng Như Ngọc như vậy.”

“Ông biết tôi coi Như Ngọc như cháu gái ruột, nhưng ông lại ép nó gả cho thằng con trai vô dụng của ông, ông có từng nghĩ đến cảm nhận của con bé không?”

“Từ điều này mà nói, tôi thật sự không thể tha thứ cho ông.”

Kế Chân ngồi sụp xuống đất. Ông ta biết rằng nếu lão gia tử có thể nói những lời như vậy thì mình chắc chắn không còn đường sống nữa.

Nhưng ông ta không cam tâm!

Đột nhiên, ông ta nhìn thấy Ngọc Linh Lung đang đứng bên cạnh An Quốc. Nghĩ tới điều gì đó, ông ta kích động lớn tiếng nói: “Lão gia tử, tôi có thể lấy công chuộc tội!”

“Chỉ cần ông tha cho tôi, tôi có một bí mật quan trọng muốn nói cho ông!”

“Thật đó, bí mật này có liên quan đến sự tồn vong của nhà họ An!”

Hồ Bân tức giận nói: “Lão già, đến lúc này rồi mà còn muốn ngụy biện!”

“Lão tử sẽ đích thân giết ông!”

Ông ta bước tới vài bước và tóm lấy Kế Chân, con dao găm trong tay muốn đâm thẳng vào tim.

Kế Chân hét lên: “Giết tôi đi, nhà họ An cũng sắp đi đời rồi!”

“Đợi đã!” An Quốc kêu lên: “Hồ Bân, để ông ta nói.”

“Tôi muốn biết rốt cuộc là bí mật quan trọng gì có thể gây nguy hiểm đến sự tồn vong của nhà họ An.”

Kế Chân thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt ông ta đột nhiên dán chặt vào Ngọc Linh Lung. lớn tiếng nói: “Bà ta là gián điệp!”

“Ngọc Thiên Vương là gián điệp!”

Cái gì? Mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.

Ngọc Linh Lung mỉm cười và nói: “Mọi người nhìn xem, tôi có giống gián điệp không?”

“Kế Chân, chẳng lẽ ông cho rằng trước đó tôi đứng về phía ông, đồng ý chuyện gả đại tiêu thư cho con trai ông thì tôi là đồng lõa của ông sao?”

“Làm ơn, tôi chỉ tuân theo di chúc của lão gia tử thôi, có hiểu không?”

“Khi đó tôi cũng không biết di chúc là do ông làm giả.”

Mọi người cũng cảm thấy lời giải thích này rất hợp lý. Ngọc Linh Lung đã ở trong nhà họ An bao nhiêu năm, là một trong Tứ Thiên Vương, sao có thể là gián điệp chứ.

“Lão già, ông còn gì để nói không?” Hai mắt Hồ Bân đỏ lên.

Kế Chân lớn tiếng nói: “Bà ta là tình nhân của Bắc Giang Vương Lưu Triệt!”

Câu nói này là một quả bom hạng nặng.

Mặc dù mọi người đều cảm thấy hơi khó tin, nhưng tin tức này quá chấn động. Ngay cả Hồ Bân cũng không thể không nhìn về phía Ngọc Linh Lung.

Kế Chân thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: “Bà ta đã quen Lưu Triệu từ lâu. Theo tôi được biết, thậm chí bà ta còn sinh cho Lưu Triệu một cô con gái.”

“Lần này Lưu Triệt dụ dỗ tôi phản bội, Ngọc Linh Lung chính là chủ mưu!”

“Lão gia tử, nếu ông không diệt trừ bà ta, nhà họ An sẽ không được yên!”
 
Chương 709


Chương 709

Sắc mặt An Quốc u ám, nhìn Ngọc Linh Lung, trầm giọng nói: “Tôi đã sớm nghi ngờ, có người quan trọng bên cạnh tôi thông đồng với phía Bắc.”

“Bây giờ xem ra đó chính là bà.”

Ngọc Linh Lung cười nói: “Lão gia tử, đến ông cũng không tin tưởng tôi sao?”

“Được rồi. Để chứng minh sự trong sạch của mình, tôi sẽ cho ông xem một thứ.” Nói rồi, bà ấy đột nhiên duỗi tay, lấy ra một khẩu súng nhỏ màu bạc, đi tới và dí súng vào trán An Quốc.

“Đúng vậy, tôi là người yêu của Lưu Triệt, là vợ chồng.”

“Các người biết thì cũng có sao chứ? Ai dám tới đây, tôi sẽ giết lão già này!” Vừa nói, bà ấy vừa bắn một phát vào không trung để thị uy.

Súng thật!

Đạn thật!

Sự thay đổi đột ngột khiến hiện trường trở nên hỗn loạn. Hồ Bân giận dữ gào lên, ra hiệu cho thuộc hạ của mình bao vây Ngọc Linh Lung.

“Đừng làm hại ông nội!”

“Cô Linh Lung, mau thả ông ấy ra!”

“Chỉ cần cô thả ông nội ra, cháu đảm bảo cô sẽ bình an vô sự rời khỏi đây!” Liễu Như Ngọc sợ hãi nói.

Ngọc Linh Lung mỉm cười và nói: “Cháu gái ngoan, cô biết cháu có một trái tim nhân hậu, nhưng cháu vẫn chưa hiểu thế giới của người lớn.”

“Cô biết rõ hơn ai hết, nếu thả lão gia tử ra, ngay lập tức cô sẽ bị thành thịt băm.”

Mọi người muốn đánh kẻ xấu nhưng còn e ngại, vô cùng sợ hãi.

Tất cả mọi chuyện xảy ra quá đột ngột!

Không ai có thể đoán rằng Ngọc Linh Lung mới là gián điệp đứng đằng sau.

Hơn nữa, Ngọc Linh Lung trông vẫn quyến rũ, hấp dẫn, bà ấy là một quý phu nhân sống trong nhung lụa, không ngờ khi hành động lại nhanh như vậy. Ngay cả Truy Phong cũng không có cơ hội để ngăn cản.

Sắc mặt Truy Phong u ám. Anh ta cảm thấy rằng tất cả những điều này là do lỗi của mình. Bởi vì, anh là người đứng bên cạnh bảo vệ lão gia tử. Nhưng đã tự ý rời khỏi lão gia tử, tạo cơ hội cho Ngọc Linh Lung.

Anh ta chậm rãi rút trường đao ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu bà dám động đến một sợi tóc lão gia tử, tôi sẽ khiến ta cùng tất cả người của Bắc Giang huyết tế!”

Ngọc Linh Lung cười nói: “Tôi biết cậu, Ám Thiên Vương bề ngoài có vẻ vô hại nhưng trên thực tế, cậu lại là người lợi hại nhất trong nhà họ An.”

“Chỉ có điều, dao của cậu có thể nhanh bằng súng của tôi không?”

“Tôi có thể chết ở đây, nhưng nhất định sẽ kéo lão gia tử chôn cùng.”

“Các người muốn giết thì tới giết đi.”

Không ai dám ra tay!

Ngay tại Tần Thiên vừa tiến lên một bước, Ngọc Linh Lung đã vội vàng trốn ra phía sau An Quốc, lớn tiếng nói: “Lùi lại!”

Dường như bà ấy rất kiêng dè Tần Thiên.

Sắc mặt Tần Thiên âm trầm, trong tình huống này, hắn cũng không dám mạo hiểm ra tay.

Ngay từ lần đầu tiên gặp Ngọc Linh Lung, hắn đã cảm thấy người phụ nữ này không hề đơn giản. Không ngờ lại xảo quyệt như vậy.
 
Chương 710


Chương 710

Hắn lùi lại một bước và giơ hai tay lên biểu thị sự vô hại.

“Nói đi, bà muốn cái gì?” Hắn trầm giọng nói.

Ngọc Linh Lung bắt An Quốc làm con tin, quát lên: “Các người lùi ra ngoài hết đi!”

“Để tài xế của tôi, lái xe qua đây!”

“Để bảo đảm sự an toàn của tôi, ta muốn lão gia tử đích thân đưa tôi đến Bắc Giang!”

“Không thể nào!”

“Bà mơ đi!” Đám người Hồ Bân lớn tiếng mắng.

Ngọc Linh Lung bắn một phát súng nữa vào không trung. Tất cả mọi người tại hiện trường im lặng ngay lập tức.

“Hoặc là thả tôi đi, hoặc là cùng chết, các người tự chọn đi.”

Mọi người nhìn nhau, không biết nên làm thế nào.

Thật sự để Ngọc Linh Lung ép buộc đưa An Quốc đến Bắc Giang hay sao? Như vậy chẳng khác gì vào hang cọp?

Tần Thiên trầm tư một chút rồi nói: “Sau khi An gia tử đưa bà đến Bắc Giang thì sao? Bà sẽ để cho ông ấy trở về ư?”

“Bà nên suy nghĩ cho kĩ, một khi An lão gia tử xảy ra chuyện ở Bắc Giang, vậy thì Nam Giang và Bắc Giang máu sẽ chảy thành sông.”

Ngọc Linh Lung cười khẩy: “Tôi sẽ tự có cách.”

Lúc này, tài xế của bà ấy lái chiếc Maybach tới.

Không ai dám ngăn cản.

Ngọc Linh Lung mở cửa xe, nhìn Tần Thiên cười nói: “Tôi sẽ không làm hại ông ấy. Nhưng ông ấy có thể sống sót trở về hay không thì tuỳ thuộc vào cậu.”

“Hả?”

Tần Thiên lạnh lùng nói: “Ý gì vậy?”

Ngọc Linh Lung nói: “Trong ba ngày, một mình cậu hãy đến toà Xung Tiêu- Bắc Giang, đó là cơ hội duy nhất để cậu cứu ông ta.”

“Chúng tôi sẽ chờ cậu ở đó.”

“Nhớ kỹ, cậu chỉ được phép tới một mình.”

“Ngoại trừ cậu, người nhà họ An Nam Giang, bất cứ kẻ nào dám đặt chân đến lãnh địa của Bắc Giang thì chờ mà nhận xác của lão già đi!”

Nói xong, bà ấy đẩy An Quốc lên xe, sau đó cũng nhảy lên xe.

Tài xế được đào tạo bài bản, lập tức khởi động xe. Maybach với khả năng vận hành vượt trội giống như một mãnh thú lịch lãm, gầm rú lao vút ra ngoài.

“Mau lên!”

“Ngăn bà ta lại!”

Mọi người kêu lên.

Nhưng, làm thế nào để ngăn lại chứ? Căn bản là không thể nào.

Nhìn thấy chiếc Maybach lao đi, Hồ Bân lo lắng nói: “Mau thông báo cho anh em bên ngoài, lập tức phong tỏa bất kỳ cửa ngõ nào dẫn đến Bắc Giang!”

“Mọi người lên xe, cùng tôi đuổi theo!”
 
Chương 711


Chương 711

“Không thể để bà ta rời khỏi Nam Giang!”

Thấy Tần Thiên im lặng, Truy Phong liền hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy?”

Tần Thiên cười khổ nói: “Hồ tổng, đừng gây chuyện nữa, vô dụng thôi.”

“Ngọc Linh Lung đã sớm chuẩn bị chu toàn rồi, lão gia tử ở trong tay bà ta, dù chúng ta có đuổi kịp thì sao?”

Hồ Bân trầm mặc một lát, hai mắt đỏ ngầu nói: “Vậy cậu nói phải làm thế nào?”

“Lưu Triệt, Bắc Giang vương, lòng lang dạ sói!”

“Một khi lão gia tử rơi vào tay ông ta, sao có thể sống sót!”

“Hồ tổng hạ lệnh đi!”

“Lưu Triệt ức hiếp người quá đáng!”

“Chúng ta cùng nhau đánh Bắc Giang!” Mọi người kích động hét lên.

Tần Thiên trầm giọng nói: “Ngọc Linh Lung nói rồi, nếu có bất cứ người nào của nhà họ An đặt chân lãnh thổ của Bắc Giang sẽ lập tức giết lão gia tử.”

“Các người muốn giết lão gia tử sao?”

Mọi người không ai nói gì.

“Tần Thiên, vậy thì nên làm thế nào?”

“Ông nội phải làm thế nào đây?” Liễu Như Ngọc rơm rớm nước mắt hỏi.

Mấy ngày qua cô ta đã gần như suy đổ, vừa rồi vui mừng khôn xiết, không ngờ lại xảy ra chuyện này, cô ta thật sự chịu không nổi.

Tần Thiên nhíu mày.

Lợi dụng lúc hỗn loạn, Kế Chân lén lút đứng dậy và lẻn ra ngoài.

“Đồ chó má, tất cả là do ông gây ra!” Hồ Bân nhìn Kế Chân trong lòng đầy tức giận.

Ông ta vung con dao trong tay lên. Cùng với những tiếng la hét, một chân của Kế Chân bị cắt đứt, ông ta ngã xuống vũng máu.

“Các người không được phép giết tôi!”

“Tôi đã nói ra tin tức, lão gia tử nói sẽ tha mạng cho tôi!” Ông ta hoảng sợ bò ra ngoài. Tuy được tha mạng, nhưng mất đi một chân cũng tương đương với một phế nhân. Mọi người đều không muốn quan tâm nữa.

Lúc này, tất cả mọi người đều lo lắng nhìn Tần Thiên.

Hắn thở phào nhẹ nhõm và nói: “Không phải Ngọc Linh Lung đã chỉ đích danh và bảo tôi trong vòng 3 ngày phải đến Bắc Giang sao?”

“Vậy tôi sẽ đến toà Xung Tiêu một chuyến.”

“Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đưa lão gia tử bình an trở về.”

“Làm sao có thể như vậy được chứ !” Liễu Như Ngọc vội vàng từ chối, vẻ mặt lo lắng nói: “Bắc Giang nhiều người như vậy, một mình anh đi chẳng phải là đi nộp mạng sao?”

“Đúng vậy, Tần Thiên, chuyện này không được!”

“Nghĩ cách khác đi.” Đám người Hồ Bân cũng lần lượt phản đối.

Tần Thiên cười khổ nói: “Vậy mọi người nói cho tôi biết, ngoại trừ cách đó còn có cách nào khác?”
 
Chương 712


Chương 712

Mọi người đều im lặng.

“Vậy thì quyết định vậy đi.”

“Hôm nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai khởi hành.”

“Tháo hết những tấm vải trắng này đi, trông thật ảm đạm, sầu não.”

“Đúng rồi——” Hắn nhìn Truy Phong cười nói: “Cậu ẩn nấp sâu như vậy, bây giờ tôi đi Bắc Giang, tình hình bên đó như thế nào, Ám Thiên Vương, cậu có thể cung cấp cho tôi một chút thông tin chi tiết không?”

Truy Phong mặt không biểu cảm, lạnh lùng nói: “Trước khi đi, anh sẽ nhìn thấy hết thông tin về Bắc Giang.”

“Được.” Khoé miệng Tần Thiên nhếch lên.

Hoá ra Ngọc Linh Lung là người tình của Bắc Giang Vương Lưu Triệt, bao nhiêu năm qua đã ở bên cạnh An Quốc và trở thành một trong Tứ Thiên Vương.

Bây giờ, bà ấy bắt cóc An Quốc đến Bắc Giang, lại còn chỉ đích danh mình đi cứu ông ta?

Tần Thiên thực sự tò mò về Lưu Triệt và Ngọc Linh Lung, muốn tự mình đi xem sao.

Mọi chuyện đã đến mức này, mọi người đều vô cùng lo lắng. Nhưng không có cách nào tốt hơn chỉ có thể đặt hi vọng vào Tần Thiên. Hi vọng hắn có thể lật ngược tình thế đưa An Quốc trở về an toàn.

Chỉ là trận chiến này, ai cũng có thể tưởng tượng nó sẽ tàn khốc như thế nào. Mà bọn họ cũng chỉ có thể ở lại Nam Giang, không hề giúp được gì.

“Tần tiên sinh, hãy nghỉ ngơi cho tốt!”

“Bất luận chuyện có thành công hay không, từ nay về sau nhà họ An, Nam Giang, đều sẽ coi cậu là người tôn quý nhất!”

“Sau này chỉ cần là việc cậu giao, chúng tôi dù đầu rơi máu chảy cũng quyết không từ chối!”

Sau khi dám người Hồ Bân nói xong, không dám quấy rầy Tần Thiên nghỉ ngơi nữa, liền rời đi làm những việc khác.

“Tôi đi chuẩn bị một chút, ngày mai sẽ đích thân đưa anh đến Bắc Giang!” Truy Phong vỗ vỗ vào bả vai Tần Thiên sau đó quay đầu rời đi.

Khuôn viên nhà họ An rộng lớn xơ xác tiêu điều. Mọi người đều vội vàng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Khi màn đêm buông xuống, Liễu Như Ngọc tự mình sắp xếp cho Tần Thiên ở phòng dành cho khách trong tiểu viện – nơi một mình cô ở. Ở đây sạch hơn và cũng không ai dám đến quấy rầy.

Trong phòng, không khí thoang thoảng mùi xạ hương giống như hoa lan. Nó giống mùi trên cơ thể của Liễu Như Ngọc.

Tần Thiên khoanh chân ngồi ở trên giường, lúc đầu cũng có chút hỗn loạn. Nhưng sau khi niệm khẩu quyết, chẳng mấy chốc, hơi thở nhịp nhàng, mơ hồ ăn khớp với nhịp điệu của trời đất.

Toàn bộ cơ thể đã bước vào trạng thái nhiên nhân hợp nhất.

Ngay mai phải đến Bắc Giang rồi, đó là nơi mà hắn hoàn toàn không biết gì, vì vậy, phải nuôi dưỡng tinh thần thật tốt.

Không biết qua bao lâu, trong sự tĩnh mịch, đột nhiên từ linh đài trống rỗng của hắn vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng. Tuy âm thanh rất nhẹ nhưng cũng không thể thoát khỏi sự cảm nhận của hắn.

Khi hắn bước vào trạng thái thiên nhân hợp nhất, linh đài trống rỗng của hắn giống như một mặt hồ phẳng lặng, bất kỳ thay đổi nào xung quanh cũng sẽ được phản chiếu vào.

Hắn mở mắt ra, cánh cửa phòng bị đẩy nhẹ, một bóng người nhẹ nhàng bước vào, hóa ra là Liễu Như Ngọc.

Trên tay cô ta đang cầm một bình rượu, vừa bước vào, không quen với sự tối tăm trong phòng, cô ta đứng ở vị trí đối diện với giường, nhẹ giọng nói: “Tần Thiên, anh ngủ rồi à?”
 
Chương 713


Chương 713

Tần Thiên vội vàng mở đèn ở đầu giường lên và nói: “Sao cô lại tới đây?”

“Có chuyện gì vậy?”

Nhìn thấy khuôn mặt thanh tú này, Liễu Như Ngọc có chút đỏ mặt. Cô ta do dự một chút, trầm giọng nói: “Ngày mai một mình anh đi Bắc Giang, Hồ Bân, Truy Phong và mọi người nhà họ An sẽ đến bến đò tiễn anh.”

“Tôi không muốn đi, cho nên đêm nay tôi mang một vò rượu đến đây, coi như chúc anh đi may mắn.”

“Chuyến đi này nguy hiểm, nhất định phải sống sót trở về!” Cô ta vừa nói, mắt vừa rưng rưng.

Sự quan tâm xuất phát từ tận đáy lòng này, không thể che giấu nổi.

Tần Thiên vội vàng nói: “Cô yên tâm đi.”

“Tôi không chỉ có thể sống sót trở về, còn có thể đem lão gia tử bình an trở về.” Nói rồi, để trấn an Liễu Như Ngọc, hắn tiếp tục cười nói: “Cô quên rồi sao? Tôi là một tay súng thiện xạ.”

“Lần trước ở nước ngoài, trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy tôi còn có thể an toàn thoát thân.”

“Ngoài là một tay súng thiện xạ, tôi còn là một thần đao thủ. Ngay cả Truy Phong cũng không phải là đối thủ của tôi.”

Liễu Như Ngọc lau nước mắt nói: “Tôi tin tưởng anh.”

“Vậy anh uống vò rượu này đi.”

Vốn dĩ Tần Thiên muốn từ chối, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Liễu Như Ngọc như vậy, trong tình huống này, thật sự không thể cự tuyệt. Hắn biết rằng đây là tâm ý của Liễu Như Ngọc. Nếu hắn không uống, cô ta nhất định sẽ rất buồn.

Đây là vò rượu tiễn biệt mà? Uống thì uống.

“Được thôi.” Hắn nhận lấy, uống một ngụm lớn rồi nói: “Như vậy đã được chưa?”

Liễu Như Ngọc đỏ mặt và nói: “Đây là chúc phúc và gửi gắm của tôi.”

“Anh uống hết đi.”

Tần Thiên cảm thấy rượu có vị nhẹ nhàng không nồng, có lẽ là rượu có nồng độ cồn thấp. Thấy Liễu Như Ngọc kiên định như vậy, hắn chỉ đành một hơi uống hết vò rượu.

Mặc dù tửu lượng của hắn rất tốt, nhưng sau khi uống xong liền không khỏi ho khan hai lần, mặt đỏ bừng. Nhưng, trước mặt Liễu Như Ngọc, hắn xấu hổ nên ngay lập tức sử dụng nội lực để hóa giải.

“Còn gì nữa không?”

“Nếu không có việc gì nữa, cô hãy về nghỉ ngơi sớm đi.”

“Mấy ngày nay cô là người vất vả nhất.” Hắn nhìn Liễu Như Ngọc và hỏi.

Mặt Liễu Như Ngọc càng đỏ hơn, cô ta gật đầu nói:

“Vậy anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.” Sau đó cô ta cầm cái bình rượu lên, xoay người vội vàng rời đi.

Không biết tại sao, hôm nay Tần Thiên luôn cảm thấy Liễu Như Ngọc có chút kỳ lạ.

Còn kì lạ ở đâu thì không thể nói rõ.

Có điều, đại chiến sắp xảy ra, hắn cũng không nghĩ nhiều. Hắn biết rằng An Quốc vô cùng quan trọng với Liễu Như Ngọc.

Trước đó khi tưởng rằng ông ta đã chết, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Liễu Như Ngọc cũng không khác người đã chết là bao. Bây giờ, phải một mình đến Bắc Giang để cứu An Quốc, cô ta dùng một vò rượu để tiễn biệt mình cũng là hợp lý.

Cô ta lo lắng cho An Quốc, đồng thời cũng lo lắng cho mình.
 
Chương 714


 

Chương 714

Đã gần mười hai giờ. Hắn trở lại giường, lại khoanh chân ngồi xuống, chuẩn bị tiếp tục nghỉ ngơi lấy lại sức. Nhưng rượu hắn vừa uống vào cơ thể dường như đã biến thành một luồng khí nóng.

Hắn cảm thấy hơi khó chịu, đưa tay sờ sờ, mặt cũng có chút nóng, không thể bình tâm lại được nữa.

“Tửu lượng của mình giảm rồi sao?” Hắn tự chế giễu bản thân một câu, cởi áo, nằm xuống ngủ.

Khi không ở trong trạng thái, tuyệt đối sẽ không ép buộc mình phải tu luyện, đây là nguyên tắc của hắn.

Nóng quá! Hơn nữa đệm quá nhẵn, hắn không nhịn được nên đã cởi hết quần áo trên người ra.

“Rượu gì mà có dư âm mạnh như vậy!” Cảm giác như cả người đang nằm trên một chiếc nồi hấp, ý thức có chút mơ hồ khiến hắn không khỏi thốt ra một câu.

Trong lúc mơ hồ, một cơn gió mát lạnh từ bên ngoài thổi vào. Điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng thoải mái, không kìm lòng được liền mở mắt nhìn ra bên ngoài.

Nhìn xong không khỏi sững sờ, hắn thấy cửa phòng mở ra, trước cửa dưới bóng trăng có một người đang đứng. Đó là… Liễu Như Ngọc.

“Như Ngọc, sao lại là cô?”

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tần Thiên kinh ngạc, vội vàng hỏi.

Nửa đêm nửa hôm, Liễu Như Ngọc xuất hiện, hắn cho rằng đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.

Không phải người của Bắc Giang nhân cơ hội tấn công chứ? Hay là An Quốc ở Bắc Giang đã xảy ra chuyện?

Nếu không, Liễu Như Ngọc sẽ không đến phòng hắn vào nửa đêm, hơn nữa, hình như cô ta còn mặc rất ít đồ. Có lẽ là chuyện gấp gáp, không kịp mặc thêm quần áo liền chạy tới đây.

Theo bản năng, hắn muốn ra khỏi giường nhưng nhận ra mình đang không mặc quần áo.

“Như Ngọc, có chuyện gì vậy, cô mau nói đi!” Thấy Liễu Như Ngọc không nói gì, hắn vội vàng giục.

Lúc này, hắn cảm thấy đầu óc mình có chút không tỉnh táo.

Liễu Như Ngọc yên lặng nhìn hắn, vẫn không nói gì sau đó xoay người đóng cửa lại, đi chân trần bước nhanh về phía giường.

“Không được!” Tần Thiên ý thức được điều gì đó, vội vàng nói một câu, muốn né tránh.

Nhưng Liễu Như Ngọc không cho hắn cơ hội.

“Như Ngọc, đừng như vậy!”

“Cô mau đi đi!” Hắn thấp giọng nói.

“Ngày mai anh đi, lành ít dữ nhiều.”

“Bây giờ, tôi muốn anh nhớ kỹ tôi!”



Không biết mất bao lâu rồi.

Tần Thiên thở ra một hơi dài, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Hắn nhìn người phụ nữ bên cạnh mình, cười khổ nói: “Trong rượu có thứ gì đó, đúng không?”

Liễu Như Ngọc đỏ mặt nói: “Anh biết quá muộn rồi.”

Tần Thiên cười khổ: “Sao lại phải làm vậy chứ?”

“Cô là thiên hậu đại minh tinh, đâu nhất thiết phải làm như vậy?”

Liễu Như Ngọc ôm lấy hắn, nhỏ giọng nói: “Coi như một giấc mơ đi.”

“Anh yên tâm đi. Tôi sẽ không bám lấy anh, càng không dùng chuyện này để ép buộc anh.”
 
Chương 715


Chương 715

“Tôi chỉ mong anh có thể nhớ một chút gì đó về tôi. Đến Bắc Giang, dù là dùng mưu trí hay là chiến đấu, bất luận như thế nào, nhất định phải sống sót trở về.”

“Sau đó, mang ông nội trở về một cách an toàn.”

Tần Thiên trầm mặc một lát, nói: “Nếu tôi chết thì sao?”

Liễu Như Ngọc cắn răng, ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn hắn nói: “Vậy thì tôi cũng đáng giá.”

“Ít nhất, tôi đã không bỏ lỡ.”

Tần Thiên im lặng. Hắn có thể hiểu tâm trạng của Liễu Như Ngọc.

Một mặt, cô ta sợ rằng nếu mình chết, cả đời này sẽ vĩnh viễn bỏ lỡ. Vì vậy, cô ta phải dũng cảm nắm bắt vào giây phút cuối cùng này.

Ngoài ra, cũng muốn nhân cơ hội này cho hắn một chút sự động viên và quan tâm. Hy vọng rằng hắn có thể đọc được ý tốt của cô ta mà đại phát thần uy, khải hoàn trở về.

Chuyện đã đến nước này, hắn có nói gì cũng vô ích. Có điều, hắn vẫn cảm thấy có chút áy náy.

Nếu như bản thân có thể tập trung một chút thì tốt rồi.

Liễu Như Ngọc dường như biết hắn đang nghĩ gì, bản thân cô ta cũng cảm thấy có chút áy náy và xấu hổ. Để phá vỡ sự ngượng ngùng, cô ta nói nhỏ: “Để tôi hát cho anh nghe một bài nhé.”

“Anh thích nghe gì?”

“Tập cỏ Xuân thì sao? Đây là bài hát nổi tiếng của tôi.” Nói xong, cô ta bắt đầu cất giọng hát.

Cỏ xuân um tùm, mưa xuân rơi rơi, bến bờ ly biệt, không hỏi ngày về…

Cuối cùng trời đã sáng, Liễu Như Ngọc ở trên giường nằm nghiêng người, lặng lẽ nhìn Tần Thiên.

“Vậy tôi sẽ không tiễn anh nữa.”

“Chúc anh chiến thắng trở về” Cô ta thì thầm, quầng mắt từ từ đỏ lên.

Nhìn cô ta như vậy, trong lòng Tần Thiên cũng thở dài. Trong tất cả các món nợ trên đời, nợ tình cảm là món nợ khó trả nhất.

Ban đầu, vào thời điểm quan trọng Liễu Như Ngọc dũng cảm bước ra và hứa với hắn sẽ làm người đại diện cho Tô Ngọc Cao. Hắn hứa với Liễu Như Ngọc sẽ chữa khỏi bệnh cho An Quốc.

Đây là hai chuyện khác nhau, không ngờ nó lại phát triển đến mức như bây giờ.

“Cô hãy nghỉ ngơi đi.”

“Yên tâm đi. Cho dù có san phẳng Bắc Giang, tôi cũng sẽ đưa lão gia tử còn sống trở về.” Hắn trầm giọng nói một câu, đầy khí khái, quay người bước ra khỏi phòng.

Sau khi ra khỏi sân, Tần Thiên không khỏi sửng sốt.

Hắn thấy trước mặt mình đông nghìn nghịt, không biết có bao nhiêu người.

Đứng đầu là Hồ Bân, tất cả đều mặc quần đen áo đen, sạch sẽ và chỉnh tề. Trường đao trong tay đã rút ra khỏi vỏ, trên trán dải ruy băng đỏ phấp phới. Mặt họ tràn đầy sát ý của một trận đấu quyết tử.

Tấy sắc mặt Tần Thiên không tốt, Hồ Bân vội vàng đi tới, thấp giọng nói: “Chú em, có phải cậu cảm thấy vô cùng áp lực không?”

“Đừng sợ!”

“Hồ Bân tôi, dẫn theo ba ngàn tráng sĩ, ở bên sông tiễn cậu!”

“Bắc Giang vương Lưu Triệt, chỉ cần để cậu và lão gia tử bình an trở về, nếu ông ta dám động đến các người, tôi sẽ dẫn người tấn công qua đó!”

“Nhuốm máu Bắc Giang!” Sau khi nghe ông ta nói xong, các tráng sĩ phía sau hét lớn: “Nhuốm máu Bắc Giang!”
 
Chương 716


Chương 716

“Nhuốm máu Bắc Giang!”

Tần Thiên có chút khó xử nói: “Tôi không áp lực. . . ”

“Vậy tại sao trông sắc mặt cậu lại tệ như vậy?”

“Rõ ràng là tối qua ngủ không ngon!”

“Đại tiểu thư đâu? Cô ấy không tới tiễn cậu sao?” Hồ Bân quan tâm hỏi.

Tần Thiên biết Hồ Bân hiểu lầm, ho khan một tiếng nói: “Không sao.”

“Không phải là đến Bắc Giang thôi sao? Tôi đi rồi về.”

“Hồ tổng, không cần thiết phải làm to chuyện như vậy đâu?”

“Bảo các anh em giải tán đi!”

“Sao có thể như vậy!” Hồ Bân tức giận nói: “Mặc dù các anh em không thể đặt chân đến lãnh thổ của Bắc Giang, nhưng chúng tôi vẫn muốn cho người của Bắc Giang nhìn thấy nhuệ khí và sức mạnh của Nam Giang chúng ta!”

“Các anh em, xếp hàng, mời tiên sinh lên xe!”

Đám đông màu đen tản ra, để lộ ra một con đường.

Vũ Thiên Vương Hồ Bân đích thân mở cửa xe cho Tần Thiên.

Tần Thiên hiểu tâm trạng của những người này, cũng giống như Liễu Như Ngọc cảm thấy hổ thẹn với hắn.

Bởi vì vốn dĩ đây là chuyện của nhà họ An, về lý mà nói thì không liên quan gì đến Tần Thiên.

Tần Thiên đã chữa khỏi cho An Quốc, đó đã là đại công. Hắn hoàn toàn có thể không quan tâm đến những chuyện này. Huống hồ, hắn con phải xả thân một mình.

Nhưng hắn không lựa chọn chạy trốn, ngược lại, hắn chọn đối mặt. Vì vậy, nhà họ An rất biết ơn và muốn làm điều gì đó cho Tần Thiên. Nếu không để họ làm, trong lòng họ sẽ chỉ cảm thấy khó chịu hơn. Có điều, không nhìn thấy Truy Phong, Tần Thiên có chút kinh ngạc.

Hồ Bân thấp giọng nói: “Ám Thiên Vương đang đợi bên sông, đã sắp xếp xong thuyền cho tiên sinh rồi.

Tần Thiên gật đầu, lên xe.

Hồ Bân tự mình lái xe, những người còn lại cũng lần lượt lên xe.

Hàng trăm chiếc ô tô xếp thành một hàng dài, rời khỏi nhà họ An, lái lên con phố của tỉnh lị.

Trên đường phố, nhiều thanh niên và những người nhiệt huyết nghe tin này khi nhìn thấy những chiếc xe thì lần lượt hét lớn:

“Chúc tiên sinh may mắn!”

“Chúc tiên sinh may mắn!”

Xe đi đến đâu người ta nhường đường đến đấy.

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Tần Thiên cảm động, cũng có chút bội phục An Quốc.

Hắn biết những người này đều là tự phát. So với lực lượng hệ võ khổng lồ của nhà họ An, những người này mới là chỗ dựa vững chắc cho địa vị nhà họ An ở Nam Giang.

Có câu nói rằng uy không thuộc về triều đình mà là ở người dân.

Những người này đến tạm biệt một cách tự phát, mặc dù họ không phải là người của nhà họ An, nhưng dường như tất cả bọn họ đều nhận được sự hỗ trợ của An Quốc về mọi mặt. Vì vậy, trong lòng họ, ông ta chính là một ngọn hải đăng.

Giờ đây, ngọn hải đăng sắp tắt, Nam Giang sắp chìm vào màn đêm vĩnh hằng. Vào thời điểm quan trọng, có dũng sĩ một mình vượt sông để giải cứu nên trong mắt họ, dũng sĩ này chính là ân nhân của họ.
 
Chương 717


Chương 717

Đó chính là hy vọng xua đuổi bóng tối và tìm lại ánh sáng.

Nhưng, trong đám đông cũng có vài ánh mắt kỳ lạ. Nhìn thấy cảnh tượng này, họ lặng lẽ rời đi, trở về nhà của Phan.

“Báo cáo gia chủ, Hổ thiếu chủ.”

“Đoàn xe của Tần Thiên đã đi về phía bến tàu.”

“Không có gì bất ngờ, lần này, hắn thực sự muốn một mình đến Bắc Giang để cứu An Quốc.”

Sau khi nghe báo cáo, trong mắt Phan Hữu Chí và Phan Hổ đồng thời hiện lên sự tức giận.

“Hay cho tên Tần Thiên đó, tôi đã đánh giá thấp hắn rồi.”

“Hắn dám một mình xông tới Bắc Giang, hắn cho rằng Bắc Giang là nơi nào chứ?”

“Hắn cho rằng mình thật sự là đấng cứu thế sao?”

“Lần này, hắn nhất định sẽ chết không có chỗ chôn!”

Phan Hổ thấp giọng nói: “Cha, chỉ cần Tần Thiên chết, mối thù lớn của nhà chúng ta cuối cùng cũng có thể trả rồi!”

“Con chỉ hận không thể tự tay giết chết hắn!”

“Đem đầu của hắn đến phần mộ của anh hai và chị ba làm vật tế!”

Phan Hữu Chí nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta muốn lấy đầu của Tần Thiên!”

“A Hổ, cha biết, con vẫn luôn liên lạc với phía Bắc Giang chứ?”

“Bây giờ, con lập tức gọi điện thoại cho bọn họ, báo về lộ trình của Tần Thiên!”

Phan Hổ trầm giọng nói: “Con vẫn luôn liên lạc với một vị tướng dưới trướng Bắc Giang Vương.”

“Trước đó hắn muốn liên hợp với chúng ta, giúp hắn lật đổ An Quốc, chia đều Nam Giang.”

“Bây giờ, con sẽ lập tức gọi cho hắn.”

Sau khi Phan Hổ gọi điện thoại, Phan Hữu Chí suy nghĩ một lúc rồi nói: “A Hổ, con có bao nhiêu thuộc hạ?”

“Ý cha là những người có thể chiến đấu và trung thành với nhà họ Phan chúng ta.”

“Những kẻ ba phải thì bỏ đi.”

Phan Hổ thấp giọng nói: “Có hơn một trăm anh em trung thành đi theo con và cha nuôi.”

“Những người này trước đây đều từng nhận ân huệ của anh hai, bọn họ cũng rất phẫn nộ đối với cái chết của anh ấy.”

“Cha nuôi, cha có có kế hoạch gì?”

Phan Hữu Chí nghiến răng nghiến lợi nói: “Lập tức tập hợp bọn họ!”

“Tần Thiên đến Bắc Giang, không thể nào sống sót trở về, Bắc Giang Vương cũng sẽ không bỏ qua cơ hội giết An Quốc này.”

“Nếu như ta dự đoán không sai, chỉ cần Tần Thiên và An Quốc chết ở Bắc Giang, những thuộc hạ kia của ông ta nhất định sẽ tấn công Bắc Giang.”

“Đến lúc đó Nam Giang sẽ không có người, con mệnh lệnh người của con quét sạch tàn dư nhà họ An!”

“Chúng ta trong ứng ngoài hợp với Bắc Giang Vương, hoàn toàn chiếm đoạt Nam Giang!”

Phan Hổ do dự một lúc rồi nói: “Cha nuôi, lỡ như không thành công, nhà họ Phan chúng ta sẽ khó có thể có chỗ đứng ở Nam Giang nữa.”

“Cha nuôi thật sự quyết tâm làm như vậy sao?”
 
Chương 718


Chương 718

Phan Hữu Chí tức giận nói: “Thắng làm vua thua làm giặc!”

“Hơn nữa, nhà họ Phan chúng ta đã thành ra như vậy rồi, cho dù có thua, còn có thể thảm đến mức nào chứ?”

“A Hổ, anh cả con đã bị bắt, anh hai bị giết, hiện tại cha chỉ có thể dựa vào con thôi.”

“Con cũng là hy vọng duy nhất của nhà họ Phan chúng ta.”

“Sau khi chuyện thành, cha sẽ giao nhà họ Phan cho con, đến lúc đó con sẽ là vị vua mới của Nam Giang!”

Phan Hổ kích động nói: “Cảm ơn cha nuôi!”

“Cho dù con phải liều mạng cũng sẽ chiếm được Nam Giang, dâng lên cho cha nuôi!”

Nói xong, anh ta bắt đầu sắp xếp, hơn một trăm thuộc hạ trung thành đều phục kích xung quanh nhà họ An. Chỉ cần đợi tin tức từ Bắc Giang truyền về, anh ta sẽ lập tức ra tay.

Cùng lúc đó, ở Bắc Giang.

“Cái gì, Tần Thiên thật sự muốn một mình tới đây?”

“Thật thú vị, đã lâu chưa gặp thanh niên nào như vậy!”

“Ha ha ha ha, đến thật đúng lúc!”

“Chúng ta sẽ cho hắn thấy sợ lợi hại của Bắc Giang chúng ta!” Một người đàn ông trung niên hào hứng, khắp người tràn đầy khí thế.

“Dọn đường, chuẩn bị quân mai phục!”

Cuối cùng cả đội quân cũng dần dần tới được bờ sông.Toàn bộ bến tàu tư nhân đã bị phong tỏa chặt chẽ. Nhìn xung quanh, đám đông đen nghịt gần như không nhìn thấy điểm cuối.

Không ai nói gì, bầu không khí uy nghiêm và trang trọng.

Tần Thiên không khỏi kinh ngạc. Lúc này mới hiểu rằng ba nghìn tráng sĩ mà Hồ Bân nói không phải là nói dối.

Một phần ông ta mang theo từ nhà họ An chỉ có vài trăm người. Còn đội quân lớn đã xếp hàng trước ở dọc bờ sông. Thấy đoàn xe đến gần, họ chia thành hai hàng.

Vẻ mặt Vương Ninh Thông nghiêm trọng, lớn tiếng nói: “Cung nghênh tiên sinh!”

Ngay lập tức, hàng ngàn người cúi đầu và hét lớn: “Cung nghênh tiên sinh!”

Xe dừng lại, Hồ Bân đích thân mở cửa, mời Tần Thiên xuống xe.

Ở bờ sông, một chiếc thuyền đã sẵn sàng. Ám Thiên Vương Truy Phong đứng cầm đao,im lặng không nói gì, thế giới đang lạnh giá.

“Tới rồi à?” Nhìn thấy Tần Thiên tới gần, anh ta mấp máy môi, hờ hững nói.

Tần Thiên gật đầu: “Tới rồi.”

“Đã sẵn sàng chưa?”

“Sẵn sàng.”

Mí mắt Truy Phong giật giật, lạnh lùng nói: “Nếu vậy thì lên thuyền thôi.”

“Được.” Tần Thiên nhảy lên thuyền.

Truy Phong hét lớn: “Xuất bến!”

Khi con thuyền lớn dần rời bờ, Hồ Bân và Ninh Thông đã hét lên: “Tiên sinh thần uy!”

“Nhất định có thể săn bằng Bắc Giang, đưa lão gia tử trở về an toàn!”
 
Chương 719


Chương 719

“Chúng tôi sẽ đợi ở đây!”

Hàng ngàn người cùng đồng thanh: “Tiên sinh thần uy!”

“San bằng Bắc Giang!”

“Chúng tôi sẽ ở đây đợi tiên sinh!”

Tần Thiên có chút cảm động, hắn cảm thấy hốc mắt của mình có chút ươn ướt. Chết tiệt, có đến mức phải sến sẩm như vậy không!

Hắn cố ý tự chế giễu cười nói: “Theo chủ nghĩa hình thức như vậy, giống như tráng sĩ một đi không trở về.”

“Thật là buồn cười.”

Thấy Truy Phong không nói gì, hắn bắt chuyện: “Cậu muốn cùng tôi đến Bắc Giang sao?”

“Không phải Ngọc Linh Lung đã nói, tất cả con cái nhà họ An gia không được đặt chân lên lãnh thổ Bắc Giang sao?”

“Huống chi, cậu còn là Ám Thiên Vương nắm đại quyền trong tay.”

Truy Phong trầm giọng nói: “Tôi đưa anh đến bờ bên kia, sẽ đợi ở trên thuyền, không đặt chân đến lãnh thổ Bắc Giang.”

Sau đó, anh ta im lặng một hồi, ánh mắt phức tạp nhìn Tần Thiên, nói tiếp: “Lần này đi thật sự không dễ dàng trở về.”

“Đây là tài liệu về Bắc Giang, anh tự xem đi.” Nói rồi, anh ta đưa cho Tần Thiên một chồng tài liệu rất dày, dường như cảm thấy quá tàn nhẫn nên quay người đi.

Sau khi xem xong, Tần Thiên không khỏi há hốc miệng. Thực lực của Bắc Giang vương Lưu Triệt vượt xa sự tưởng tượng của hắn.

Theo ghi chép, Lưu Triệt vốn là một hộ vệ tầm thường bên cạnh Bắc Giang vương đời trước trước nữa. Bắc Giang vương đó đã bị Bắc Giang đời trước lập kế sát hại và lên thay thế.

Dưới sự áp bức, nhiều tướng lĩnh của Bắc Giang vương đời trước trước nữa đã từ bỏ việc trả thù và lựa chọn đi theo kẻ phản bội.

Chỉ có Lưu Triệt, dù chỉ là một hộ vệ tầm thường bên cạnh Bắc Giang vương đời trước trước đó nhưng ông ta đã thề sẽ trả thù cho chủ tử của mình.

Nếm mật nằm gai, cuối cùng bằng sự nghị lực và khó khăn mà người bình thường khó có thể tưởng tượng nổi, ông ta đã giết được kẻ phản bội, báo thù cho Bắc Giang vương đời trước trước nữa.

Đồng thời, Lưu Triệt cũng vì vậy mà trở thành tân vương của Bắc Giang. Thống nhất Bắc Giang hơn 20 năm, cho đến hiện tại.

Dưới sự lãnh đạo của ông ta, Bắc Giang có binh hùng tướng mạnh, thâm căn cố đế, không hề yếu hơn Nam Giang.

Suốt khoảng thời gian đó, trong nhiều cuộc xung đột với Nam Giang ở các quy mô lớn nhỏ khác nhau, Bắc Giang chưa bao giờ yếu thế hơn.

Trong tài liệu không có mô tả chi tiết về việc Lưu Triệt đã nếm mật nằm gai như thế nào để báo thù cho Bắc Giang vương đời trước trước nữa. Nhưng thông qua những chuyện này, cũng đủ biết rằng Lưu Triệt này tuyệt đối không đơn giản!

Ông ta có tinh thần chịu nhục và chiến lược kiểm soát đại cục.

Cái gọi là biết co biết duỗi, là một nhân vật kiêu hùng thực sự.

Sau đó, cấp dưới của ông ta, lực lượng quan trọng nhất hiện nay, bao gồm nhiều tầng tạo thành. Tầng đầu tiên là mười tám vị hung tướng.
 
Chương 720


Chương 720

Trên tài liệu giới thiệu chi tiết về mười tám vị hung tướng này. Sau khi đọc xong, Tần Thiên cảm thấy, mười tám vị hung tướng này tuyệt đối không yếu hơn Tứ Thiên Vương dưới trướng An Quốc.

Sau đó, dưới mười tám người này có ba mươi sáu thiên cương trung thành Dưới ba mươi sáu thiên cương này, có bảy mươi hai địa sát máu lạnh. Sau bảy mươi hai địa sát này, là một trăm linh tám tử sĩ.

Chết tiệt, chỉ những người này thôi đã đủ hả hê rồi.

Chưa kể, họ chỉ là nòng cốt, mỗi cấp dưới còn chỉ dẫn dắt chục đến hàng trăm đàn em. Không hổ là Bắc Giang Vương!

Loại tồn tại này, ngay cả Tần Thiên gặp cũng không khỏi cảm thấy da đầu tê dại.

Khóe miệng Truy Phong giật giật, nói: “Tòa Xung Tiêu là vật tổ tinh thần của phe Bắc Giang Vương Lưu Triệt.”

“Tất cả các sự kiện lớn của họ, những nhân sự quan trọng sẽ được tập hợp để biểu quyết cuối cùng ở tòa Xung Tiêu.”

“Bây giờ, Ngọc Linh Lung hẹn anh tới đó gặp mặt, ngươi cũng biết là nguy hiểm cỡ nào rồi?”

“Theo tôi được biết, cho đến nay, chưa có người ngoài nào có thể bước vào đó một bước.”

“Cho nên, không ngoài dự liệu, thuộc hạ của Lưu Triệt, có mười tám hung tướng, ba mươi sáu thiên cương, bảy mươi hai địa sát, một trăm linh tám tử sĩ, thậm chí còn có vô số sát thủ liều lĩnh.”

“Họ sẽ ngăn cản anh ở dọc đường”.

“Đừng nói cứu người, anh cảm thấy mình có thể sống sót cho đến khi tới tòa Xung Tiêu không?”

Tần Thiên cười khổ nói: “Chuyện đã đến nước này, tôi còn có lựa chọn khác sao?”

“Có thể đi đến đâu, tính đến đó.”

Truy Phong nghiến răng.

Thành thật mà nói, đối mặt với đối thủ như vậy, dù là ai cũng không thể bình tĩnh được. Huống hồ, Tần Thiên lại đơn thương độc mã, một mình chiến đấu ở địa bàn của đối thủ.

Đây căn bản không phải là một trận chiến, rõ ràng là tàn sát một phía!

“Chúc anh may mắn.” Truy Phong do dự hồi lâu, chỉ có thể nói ra một câu như vậy.

“Cảm ơn.” Tần Thiên cười đáp lại.

Sau đó, cả hai đều không nói gì nữa.

Chiếc thuyền vượt sóng, băng qua sông và tiến nhanh sang bờ đối diện. Con sông hàng ngàn mét qua nhìn có vẻ như xa vời nhưng chiếc thuyền đã chạy hết tốc lực, chẳng mấy chốc, khung cảnh phía bên kia đã hiện ra trước mắt.

“Anh Phong, không ổn rồi!”

“Có người chặn ở bến tàu đối diện!” Một đàn em sợ hãi nói.

Không có cậu ta báo cáo, Tần Thiên và Truy Phong cũng đã nhìn thấy.

Trên bãi đá đối diện, có mỗi nhóm mười người, tổng cộng hai mươi nhóm, tức là có hai trăm người. Tất cả họ đều cầm vũ khí có độ dài khác nhau, ánh mắt lạnh lùng và đằng đằng sát khí.

Truy Phong cười khổ nói: “Xem ra đây là là người dưới trướng của 108 tử sĩ rồi.”

“Luôn là bọn họ xung phong ra trận.”

“Anh phải chú ý đến những người có bông hoa nhỏ màu đỏ trên ngực, họ là những tử sĩ thực sự, những người còn lại chỉ là đàn em, dễ dàng đối phó hơn.”

Tần Thiên nhìn thoáng qua, phát hiện tổng cộng có hai mươi nhóm người, trên ngực mỗi người đứng đầu đều có một bông hoa nhỏ màu đỏ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top