Thần Vương Lệnh

Dịch 

Chương 741


Chương 741

Dương Ngọc Lan xách túi đi ra ngoài, vừa đến cửa, đột nhiên quay đầu lại, cười nửa miệng nhìn Tần Thiên.

“Mấy ngày nay mẹ không có ở nhà, con đã làm gì vợ con?”

Tần Thiên nhìn thấy có chút căng thẳng, nói: “Mẹ, ý mẹ là gì? Con… con không hề làm gì vợ con?”

Dương Ngọc Lan mỉm cười và nói: “Không làm thì thì tốt.”

“Tuy nhiên, mẹ là người từng trải, bọn con có chuyện gì, không thể qua được mắt mẹ đâu.”

“Mẹ đã quyết định, biệt thự bên cạnh sắp sửa xong rồi, sau khi sửa xong, mẹ sẽ chuyển đi.”

“Mẹ đi rồi, hai đứa con sẽ thoải mái hơn.”

Tần Thiên muốn nói gì đó nhưng lại bị Dương Ngọc Lan ngắt lời nói: “Được rồi, con không có việc gì thì đến công ty chơi với vợ của con đi.”

“Đàn ông mà ngày nào cũng ở nhà thì kì cục lắm.” Nói rồi bà mỉm cười rời đi.

Vì thuận tiện và đảm bảo an toàn, Tần Thiên ra lệnh cho Lãnh Phong chọn một người đàn em có năng lực làm tài xế đưa Dương Ngọc Lan. Nhưng bà khá khiêm tốn, chỉ ngồi chiếc Audi A6 cùng với Thiết Lâm Phong bọn họ nhân danh phòng thương mại.

Nhìn ra bên ngoài- nơi vài lần trước hắn chỉ cho Ngô Thiên Hùng, những biệt thự hoành tráng đều đã xong xuôi rồi.

Ngô Thiên Hùng rất sáng tạo, không sử dụng công trình dân dụng bằng gỗ mà sử dụng tất cả các kết cấu sắt thép.

Sau khi nhà xưởng làm xong dẫn thẳng qua sẽ là một toà biệt thự.

Bố trí từ trong ra ngoài không khác gì một biệt thự bình thường. Hơn nữa, loại kết cấu thép này khá thân thiện với môi trường, sau này cũng thuận tiện khi tháo lắp.

Nghĩ đến chuyện mẹ vợ sắp dọn ra ngoài, sau này căn biệt thự này chỉ còn lại hắn và Tô Tô, Tần Thiên cắn một miếng táo, nở cười xấu xa.

Hắn gọi điện thoại cho Tô Tô: “Vợ ơi, em đang làm gì vậy?”

“Ở công ty, anh về rồi à?” Giọng nói của Tô Tô có chút tùy ý, chắc là cô đang bận việc gì đó.

Tần Thiên thấp giọng nói: “Anh về rồi, em đang bận sao? Có một chuyện không biết có nên nói với em hay không.”

Tô Tô sửng sốt một chút, nói: “Có chuyện gì vậy? Anh nói đi.”

Tần Thiên thấp giọng nói: “Anh nhớ em.”

“Phì!” Tô Tô trêu chọc nói: “Ngày nào cũng ở bên đại minh tinh, không vui sao?”

“Còn nhớ đến người vợ già này làm gì.”

Tần Thiên có chút chột cha, vội vàng nói: “Anh đâu có…”

“Được rồi, anh có hay không em cũng không biết, hơn nữa nếu anh thật sự có, em còn nở mày mở mặt.”

“Ngay cả thần tượng quốc dân cũng thích chồng em, vậy chẳng phải chồng em vô cùng hấp dẫn? Em có con mắt rất tinh tường sao?”

Tần Thiên vội vàng thề thốt: “Trong mắt anh, vợ là nhất!”

Tô Tô cười nói: “Được rồi, nếu không có việc gì nữa thì em cúp máy đây, em đang bận.”

Tần Thiên thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như đã toát mồ hôi lạnh.

Hắn không biết là Tô Tô vô tình nói ra hay là thật sự đã cảm nhận được chuyện giữa hắn và Liễu Như Ngọc.

Làm ơn, chuyện này cũng không thể trách hắn được?
 
Chương 742


Chương 742

Hắn băn khoăn suy nghĩ một lúc, đột nhiên nhìn thấy trên bàn là thực đơn đồ bổ mà hắn đã viết cho Tô Tô trước khi đi.

Người phụ nữ này ngày nào cũng bận rộn với công việc nên chắc chắn là lười làm.

Cũng may trong bếp có đủ các loại nguyên liệu, hắn cẩn thận nấu hai món chính, một món canh rồi cho vào hộp đựng thức ăn.

Cũng gần trưa rồi, hắn lái chiếc Toyota Land Cruiser đỗ bên cạnh lao ra ngoài.

Vừa rời khỏi Long viên, gặp Lãnh Phong và anh em Cô Lang lái xe quay về.

“Anh Thiên!”

“Anh đi đâu vậy? Có cần chúng tôi đi cùng không?” Họ nhảy xuống và mỉm cười chào hỏi.

Tần Thiên cười nói: “Tôi đi đưa cơm cho vợ, các người đi theo làm gì?”

“Tôi nói này, có phải các cậu đã đến sơn trang không?”

Nhìn bộ quần áo của họ bị rách vài chỗ là biết những người này không thể ngồi yên, lại đi quấy rối những con thú hoang của sơn trang rồi.

Lãnh Phong nhếch miệng cười nói: “Nếu không phải Tiểu A Tân ngăn cản thì hôm nay chúng ta đã có thể ăn thịt sói rồi.”

“Cút!”

“Đó là thứ mà tôi đã bỏ nhiều tiền mang từ thảo nguyên về, đáng giá hơn các cậu đó!”

Tần Thiên mắng một câu, chuẩn bị rời đi nhưng nghĩ đến điều gì đó, hắn lại nói: “Biển số xe này là ai gắn lên cho tôi vậy?”

Hắn lái chiếc Toyota Land Cruiser này một lần, sau đó ném cất nó ở nhà, quên đi gắn biển số. Vừa rồi hắn mới để ý thấy xe có biển số mới là Long A, phía sau là một loạt 5.

Lãnh Phong cười nói: “Ngụ ý là uy võ bá khí, cửu ngũ chi tôn, khắp Long Giang, chỉ có xe của anh Thiên mới xứng đáng với biển số này.”

“Thế nào, anh Thiên, anh hài lòng chứ?”

“Nếu hài lòng, anh có thể thanh toán cho chúng tôi một chút phí chọn biển số không?”

Tần Thiên khó chịu nói: “Nằm mơ đi!”

“Không biết tôi thích khiêm tốn sao? Với biển số khủng như vậy, sao tôi có thể khiêm tốn được chứ!” Nói xong, hắn đạp ga lao ra ngoài.

“Làm ơn, đừng keo kiệt như vậy được không!” Lãnh Phong trợn mắt lườm.

Đến tòa nhà Tô Ngọc, thấy bãi đậu xe trước cửa toàn là xe sang, có vài chiếc mang biển số tỉnh khác, có lẽ đều là những đại lý đến đàm phán.

Có vẻ như công ty của vợ đang ngày càng đi lên.

Tần Thiên trống giống như một kẻ nhàn rỗi, cầm hộp cơm đi vào cửa.

Những nhân viên gặp trên đường đi đều nghiêm túc và tập trung vào công việc. Một số người gật đầu và mỉm cười với hắn, có những người lại lựa chọn phớt lờ.

Hắn thong thả đi lên tầng trên cùng.

Ở cửa phòng làm việc của chủ tịch hội đồng quản trị, thông qua cửa số nhìn vào bên trong, hắn thấy một bóng dáng duyên dáng đang ngồi trên chiếc ghế trượt của sếp, đối diện với tường kính, đang nói chuyện điện thoại.

Bây giờ ở công ty, Tô Tô khá chú ý đến cách ăn mặc và nói chuyện.
 
Chương 743


Chương 743

Chương 743

Cô mặc áo sơ mi trắng phối với chân váy đen, nhìn từ bên cạnh, dáng người toát lên nhỏ nhắn và nổi bật. Sự thướt tha của nữ tổng tài này khiến Tần Thiên không khỏi nuốt nước miếng.

Hắn nhẹ nhàng mở cửa rồi rón rén bước vào.

Tô Tô đang tập trung nói chuyện điện thoại, hình như đang nói đến chuyện quảng cáo gì đó, hoàn toàn không phát hiện ra hắn.

Tần Thiên đặt hộp cơm lên bàn, lặng lẽ đi ra phía sau cô.

“Được. Ba trăm nghìn thì là ba trăm nghìn!”

“Nhưng tôi muốn chắc chắn rằng nó phải được phát ở đầu tập đầu tiên của Nhà hát Hoàng Kim.”

“Về chi tiết của hợp đồng, tôi sẽ cử người liên lạc lại.”

Cô cúp điện thoại, không khỏi lẩm bẩm

“30 giây quảng cáo, một ngày phát một lần tốn 300.000. Sao đài truyền hình các người không đi ăn cướp luôn đi?”

“Vợ, sao em có thể nói những lời tục tĩu như vậy được?”

“Đài truyền hình nào, nếu em không ưa, anh mua lại nó là được.” Tần Thiên cười nói.

Đột nhiên nghe được thanh âm này, Tô Tô giật mình, theo bản năng muốn xoay ghế lại.

“Đừng cử động.” Tần Thiên từ phía sau giữ lấy ghế, hai tay ôm lấy mặt Tô Tô.

Tô Tô vô thức ngẩng đầu lên, nhìn nụ cười xấu xa của Tần Thiên, vội vàng nói: “Anh làm gì vậy? Mau buông ra!”

Tần Thiên không khỏi nuốt nước miếng.

Nhìn khuôn mặt thanh tú không tì vết trước mặt, hắn áp mặt xuống.

“Đừng.” Lông mi Tô Tô run lên, theo bản năng cô nhắm mắt lại.

Đúng lúc Tần Thiên sắp thành công thì có tiếng gõ cửa: “Chủ tịch, tôi là Liễu Thanh.”

“Tôi có thể vào trong được không?”

Tô Tô vội vàng dùng tay đẩy Tần Thiên ra, vội vàng nói: “Mau buông ra!”

“Liễu tổng, mời vào.”

Tần Thiên không còn cách nào khác, đành phải buông tay.

Liễu Thanh mở cửa đi vào, nhìn thấy Tần Thiên mỉm cười, mặt Tô Tô hơi đỏ.

Cô ta sửng sốt, sau đó định thần lại, cười trêu chọc nói: “Xem ra tôi đến không đúng lúc rồi.”

“Chủ tịch, các người tiếp tục đi, tôi sẽ quay lại sau.”

Tô Tô vội vàng đứng dậy nói: “Liễu Thanh, đừng đùa.”

“Mau nói đi, cô đã thương lượng xong với bên đại lý chưa?”

Liễu Thanh thở dài, sắc mặt nghiêm trọng.

“Có ba địa lý, vẫn chưa ký hợp đồng. Một mặt, họ muốn đợi đến khi quảng cáo của chúng ta chính thức ra mắt”.

“Hơn nữa, thưa chủ tịch, vấn đề hàng giả phải được giải quyết.”

“Bây giờ đã ảnh hưởng đến niềm tin của các đại lý.”

“Phía Cung Lệ có tin tức gì không?”

Nghe được từ ” hàng giả “, sắc mặt Tô Tô cũng trầm xuống, vô cùng tức giận.
 
Chương 744


Chương 744

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Hàng giả ở đâu ra vậy?” Tần Thiên nhịn không được hỏi.

Liễu Thanh tức giận nói: “Buổi họp báo lần trước ở tỉnh lỵ, sản phẩm của chúng ta đã ra mắt thành công, nhưng cũng xuất hiện hàng giả.”

“Mấy ngày trước, chúng tôi phát hiện ra sản phẩm có tên ‘Tô Vương Cao’ bắt đầu được lưu hành trên thị trường, bao bì và giới thiệu đều bắt chước chúng ta hoàn toàn.”

“Sản phẩm chính hãng của chúng ta vẫn chưa được phổ biến rộng rãi, hàng giả đã bắt đầu tràn lan. Nhiều người tiêu dùng không biết và đã sử dụng hàng giả”.

“Cuối cùng, danh tiếng và lợi ích của chúng ta bị tổn hại.”

“Vấn đề này phải được giải quyết càng sớm càng tốt.”

Tần Thiên cau mày nói: “Ai to gan như vậy? Đã tra ra xuất xứ của sản phẩm chưa?”

“Còn nữa, đã khiếu nại với cơ quan có thẩm quyền chưa?”

Tô Tô tức giận nói: “Đã bị phát hiện nhà máy làm hàng giả, ở thành phố Trịnh.”

“Chúng tôi đã báo cáo với chính quyền địa phương, nhưng cũng vô ích, dựa vào hiệu suất làm việc của bọn họ, e là đến tận mùa quýt năm sau.”

“Cùng với các biện pháp bảo vệ khác nhau của các địa phương, lợi ích liên kết với nhau, căn bản không thể tin tưởng vào bọn họ.”

“Thành phố Trịnh là quê hương của Cung Lệ, tôi phái Cung Lệ đi điều tra, bây giờ nhưng vẫn không có tin tức gì.”

Vừa nói cô ta vừa gọi điện thoại của Cung Lệ, ngạc nhiên nói: “Không liên lạc được?”

“Có phải là Cung Lệ đã xảy chuyện gì không?”

Liễu Thanh cũng có chút hoảng sợ, nói: “Theo tôi được biết, một số nhà máy trái phép đang theo chủ nghĩa bảo vệ, ác độc đến mức ngay cả phóng viên cũng dám đánh.”

“Một mình Cung Lệ cũng không thể ứng phó nổi.”

“Chủ tịch, để tôi đi đi!”

Tô Tô do dự một chút, nói: “Không được.”

“Liễu Thanh, lập tức đến Bắc Kinh nói chuyện quảng cáo với đài truyền hình.”

“Khung giờ vàng của bọn họ, gần đây có một bộ phim thần tượng sắp được phát sóng. Hiện nay nhu cầu về bộ phim này trên mạng rất cao, các khán giả cũng thích hợp với sản phẩm của chúng ta.”

“Cô nhất định phải nhanh chóng ký hợp đồng với họ. Hãy giành quyền phát sóng ba mươi giây đầu tiên của tập đầu tiên.”

“Còn chuyện đại lý, cũng cần cô phải xử lý, tôi sẽ để Lâm Tước đi theo giúp cô.”

“Chuyện không thể chậm trễ, buổi chiều cô hãy xuất phát.”

Liễu Thanh gật đầu nói: “Sau khi quảng cáo của chúng ta được phát sóng, dựa vào danh tiếng của Liễu Như Ngọc, chúng ta có thể tăng độ phổ biến của sản phẩm.”

“Ở một mức độ nhất định, hàng giả có thể bị trấn áp. Tuy nhiên, nếu không loại bỏ được hàng giả thì cuối cùng sẽ là u ác tính”.

“Chị định làm thế nào?”

Tô Tô trầm giọng nói: “Tôi sẽ tự mình đi tới thành phố Trịnh.”

Liễu Thanh nhìn về phía Tần Thiên.

Tần Thiên gật đầu nói: “Liễu tổng, đi làm theo lời căn dặn của chủ tịch đi.”

“Về phần thành phố Trịnh, tôi sẽ đi cùng chủ tịch.”
 
Chương 745


Chương 745

“Vậy được.” Liễu Thanh biết, có Tần Thiên ra tay, khẳng định sẽ không có vấn đề gì, cô ta vội vã rời đi để chuẩn bị cho chuyến đi đến thủ đô.

“Không ổn.”

“Em luôn cảm thấy Cung Lệ sẽ gặp nguy hiểm, bây giờ chúng ta đi thôi.” Tô Tô đứng lên.

Tần Thiên đang muốn nói gì đó, điện thoại của Tô Tô vang lên, là Cung Lệ gọi tới.

“Tô Tô, vừa rồi điện thoại của mình hết pin.”

“Mình đã tìm được một số manh mối, mình tin rằng vị trí của xưởng sản xuất hàng giả sẽ sớm được xác định.”

“Cậu hãy chờ tin tức của mình.”

Biết Cung Lệ không sao, Tô Tô cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nói: “Cung Lệ, chỉ riêng mình cậu thì lực lượng quá yếu, không nên tự mình hành động.”

“Cậu hãy gửi vị trí của cậu cho mình, bây giờ mình sẽ đến chỗ cậu.”

Nói xong, cô xách túi đi ra ngoài.

“Vợ ơi, đừng vội!”

“Ăn, ăn cơm trước đã!”

“Đến giờ ăn cơm rồi.”

Tần Thiên vội vàng kéo Tô Tô, đẩy cô ngồi vào ghế, sau đó, hắn niềm nở bày đồ ăn trong hộp ra.

Tô Tô quả thực rất đói, cộng thêm đồ ăn cũng thơm ngon nên đã bắt đầu ăn.

Nhìn bộ dạng của cô, Tần Thiên trầm giọng nói: “Em không làm theo thực đơn anh chuẩn bị cho em sao?”

Tô Tô cười nói: “Em bận quá mà.”

“Hơn nữa đồ anh chuẩn bị đều là đồ bổ, em ăn vào mập lên thì phải làm sao?”

Tần Thiên nghiêm túc nói: “Đây thật sự là một vấn đề.”

“Nếu em mập hơn, anh sẽ không thể bế em được nữa.”

“Cút!” Tô Tô tức giận nói: “Anh mới là heo!”

“Em đẹp tự nhiên, ăn gì cũng không mập.”

Lúc này, có lẽ không còn nhân viên nào đến làm phiền nữa?

Nhìn người vợ yêu kiều của mình, Tần Thiên không kìm lòng được nữa, cuối cùng cũng ôm cô vào lòng.

“Được rồi được rồi, mau đi thôi!”

“Thấy anh gấp gáp như vậy, đợi khi về có chuyện gì sẽ tính sau.” Tô Tô đẩy Tần Thiên ra.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ lên, bị sự sến súa khiến cho tâm trí hơi hỗn loạn.

“Được!”

“Anh hứa sẽ giúp phu nhân hoàn thành nhiệm vụ, đi sớm về sớm!” Trong câu nói của Tô Tô, hình như sau khi trở về sẽ có phần thưởng gì đó?

Đôi mắt kích động của Tần Thiên sáng lên.

“Phì!”

“Lưu manh!” Tô Tô tức giận nói một câu, nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt càng đỏ hơn.

Lúc này, Cung Lệ lại gọi điện thoại đến.
 
Chương 746


Chương 746

Tô Tô sửng sốt, sau khi bấm nghe, còn chưa kịp nói gì, đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng kêu của Cung Lệ.

“Tô Tô, đừng tới thành phố Trịnh!”

“Tuyệt đối đừng đến đây!”

Vừa nói được một câu, cô ấy đã kêu lên, hình như đã bị ai đó giật lấy điện thoại.

Sau đó, trong điện thoại, một giọng đàn ông thô thiển vang lên: “Chủ tịch Tô, người của cô đang ở trong tay tôi.”

“Muốn cứu cô ta thì mang năm mươi triệu đến đây!”

“Tôi chỉ muốn tiền mặt!”

“Anh nói gì?”

Tô Tô kinh hãi nói: “Anh là ai?”

“Anh đang bắt cóc tống tiền chuộc, đây là phạm tội, anh có biết không?”

“Mau thả Cung Lệ ra!”

Người đàn ông nói một cách thô lỗ: “Bớt nói đạo lý đi!”

“Người vừa nghèo vừa ít học như tao, ghét nhất là nhìn mặt mũi đám người giàu chúng mày!”

“Mẹ kiếp, nếu chúng mày dám báo cảnh sát, tao sẽ chết cùng với con khốn này!”

Tô Tô vội vàng nói: “Đừng kích động!”

“Không phải anh chỉ muốn tiền thôi sao? Chỉ cần đảm bảo an toàn cho Cung Lệ, tôi sẽ lập tức mang tiền đến đó!”

Người đàn ông cười lạnh: “Vậy còn tạm được.”

“Long Giang cách thành phố Trịnh ba tiếng lái xe, đủ rồi chứ? Ba tiếng sau tao sẽ liên lạc lại!” Nói xong ta cúp điện thoại.

Tô Tô gọi lại, nhưng thì đã tắt máy.

“Cung Lệ bị bắt cóc rồi? Phải làm sao đây?”

“Hay là chúng ta báo cảnh sát đi.” Cô nhìn Tần Thiên, lo lắng nói.

Tần Thiên cau mày nói: “Cung Lệ đến thành phố Trịnh để điều tra chuyện hàng giả. Bị bắt cóc vào lúc này có thể có liên quan đến hàng giả.”

“Nếu đúng như vậy thì đây không phải là một vụ bắt cóc đơn giản.”

“Hắn đã cho thời gian, chúng ta đến đó trước rồi tính.”

Tô Tô gật đầu nói: “Vậy thì chúng ta mau đi thôi!” Cô kéo Tần Thiên rời đi.

Tần Thiên không dám chậm trễ, đi ra ngoài, phóng Toyota Land Cruiser lao ra ngoài.

“Hi vọng sẽ không có chuyện gì xảy ra!”

“Cung Lệ sẽ không sao đâu!” Trên đường đi, Tô Tô ngồi ở ghế lái phụ, cầu nguyện trong bất an.

Tần Thiên nắm lấy tay cô, âm thầm an ủi.

Hắn vẫn có ấn tượng sâu sắc với Cung Lệ.

Cung Lệ và Tô Tô là bạn cùng lớp ở học viện y, khi còn đi học họ ăn ngủ cùng nhau, là bạn rất thân.

Khi đó Tô Tô nghiên cứu Tô Ngọc Cao đơn thuần là vì hứng thú, có Cung Lệ ở bên cạnh, cũng đã giúp cô đưa ra nhiều chiến lược.

Sau đó, công thức của Tô Ngọc Cao ra đời, Tô Tô đưa cho Dương Ngọc Lan.

Dương Ngọc Lan, người có đầu óc kinh doanh, đã lặng lẽ nộp đơn xin cấp bản quyền sáng chế.
 
Chương 747


Chương 747

Khi cô ấy cùng Tô Tô nghiên cứu và chuẩn bị sản xuất hàng loạt thì công thức của Tô Ngọc Cao đã bị thất lạc.

Trên thực tế, đó là một trò đùa dai của Cung Lệ đối với Tô Tô, muốn xem xem Tô Tô có sốt ruột không.

Tô Tô cũng còn trẻ, sau khi nghe mẹ cô nói rằng công thức này có giá trị rất lớn nên đã báo cảnh sát .

Khi đó, Tô Tô là đại tiểu thư của gia tộc nổi tiếng được nhiều người mến mộ. Công thức sáng chế do một cô gái trẻ như vậy nghiên cứu ra lại bị đánh cắp đã gây ra vài chấn động.

Vốn là một trò đùa dai của Cung Lệ, nhưng không ngờ lại gây ra náo động lớn như vậy, cũng không dám thừa nhận nên cô ấy đã giữ lại công thức đó.

Mặc dù Tô Tô đã dựa vào trí nhớ làm ra một công thức mới nhưng những năm qua Cung Lệ vẫn luôn cảm thấy áy náy.

Sau khi tốt nghiệp, cô ấy trở về thành phố Trịnh và cắt đứt liên lạc với Tô Tô.

Sau này kết hôn sinh con nhưng không ngờ lại gặp phải một kẻ không tốt. Sau khi kết hôn, chồng cô ấy nghiện ma túy và hủy hoại cả gia đình.

Bất hạnh không dừng lại ở đó, con trai cô ấy lại bị bệnh nặng và cần rất nhiều tiền để chữa trị.

Cung Lệ lâm vào đường cùng đã được em họ của Tô Tô là Tô Văn Thành tìm thấy, biết được cô ấy có công thức trong tay nên đã bỏ ra năm triệu để mua. Để cứu con trai, Cung Lệ đã động lòng.

Vì vậy, tại hội nghị đầu tư của công ty Thiên Phú tư bản, hai chị em Tô Văn Thành và Tô Nam đã lấy công thức đã mua và dàn dựng một màn kịch công thức thật giả với Tô Tô.

Tần Thiên đã điều tra sự việc này và phái người đến nói sự thật cho Cung Lệ biết, cô ấy lập tức tự nguyện đến hiện trường giúp Tô Tô làm sáng tỏ.

Tô Tô xóa tan hiểu lầm đối với Cung Lệ và giữ cô ấy ở bên cạnh để giúp đỡ mình. Hơn nữa còn đưa con trai của Cung Lệ về Long Giang và chữa trị cho thằng bé.

Hình như còn mua một căn nhà nhỏ cho Cung Lệ, đặc biệt đã mời một bà vú đến để giúp cô ấy chăm sóc con.

Cung Lệ quyết tâm đi theo Tô Tô xây dựng sự nghiệp. Một người phụ nữ như vậy, nếu có chuyện gì xảy ra với cô ấy. Hơn nữa, còn xảy ra chuyện là do giúp Tô Tô điều tra chuyện hàng giả, vậy thì e là Tô Tô sẽ có mặc cảm tội lỗi suốt đời.

Tần Thiên không cho phép chuyện này xảy ra.

“Yên tâm đi, có anh ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu.” Hắn kiên định nói.

Tô Tô cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Hiện tại, cô biết, mấy năm nay Tần Thiên biến mất, bằng thuật châm cứu thần kỳ, châm cứu kỹ năng, xông pha ở một thế giới nào đó, tin rằng có thể giải quyết chuyện này một cách ổn thỏa.

Tuy nhiên, nghĩ tới điều gì đó, cô vẫn cau mày, bất an nói:

“Thành phố Trịnh là thành phố lớn thứ hai ở tỉnh Nam Giang.”

“Đồng thời, đây cũng là quê hương nổi tiếng của thuốc thảo dược Trung Quốc.”

“Ở đó cũng coi thuốc thảo dược Trung Quốc và các sản phẩm phái sinh là trụ cột kinh tế quan trọng.”

“Nếu chuyện này liên quan quá nhiều, anh nhất định phải cẩn thận.”

“Nếu có thể được giải quyết một cách hòa bình thì tuyệt đối đừng ra tay.”

“Lỡ như chọc giận một vài gia tộc lớn bản địa xúc phạm thì mọi việc sẽ khó giải quyết”.

Tần Thiên cười lạnh.

Gia tộc lớn của nơi này ư?
 
Chương 748


Chương 748

Chương 748

Nếu chuyện này thật sự có liên quan đến bọn họ, vậy nếu các người dám ức hiếp vợ của Tần Thiên tôi, tôi sẽ cho các ngươi biết tại sao hoa lại có màu đỏ như vậy.

Nhưng để tránh cho Tô Tô lo lắng, hắn đương nhiên sẽ không nói ra suy nghĩ của mình

“Yên tâm. Chồng em là người ôn hòa, lịch sự, sao có thể tùy tiện ra tay chứ?”

“Anh là thanh niên ba tốt đó.”

Tô Tô liếc hắn một cái, khó chịu nói: “Thật là biết dát vàng lên mặt!”

“Nếu là anh là thanh niên ba tốt, trên đời này sẽ chẳng có người xấu!”

Tần Thiên vội vàng nói: “Vợ à, em có thể sỉ nhục anh, nhưng không thể sỉ nhục mắt nhìn của bản thân!”

“Anh là người chồng do em chọn, nếu anh thực sự xấu xa như vậy thì chẳng phải em không có mắt nhìn sao?”

“Kẻ xấu sẽ chẳng thể nói ra những lời tử tế!”

“Em không muốn nói chuyện với anh nữa”

Tô Tô nói rồi, cảm thấy có chút bức bách, đưa tay bật nhạc. Đột nhiên, một âm thanh duyên dáng vang lên trong xe.

Tần Thiên sửng sốt một chút, nói: “Sao giọng hát này nghe quen quen?”

“Ai đã hát vậy?”

Tô Tô cười lạnh nói: “Sao phải giả vờ với em!”

“Anh có thể không nghe ra giọng của đại minh tinh Liễu Như Ngọc sao?”

Mặt Tần Thiên trở nên xám xịt, thật sự là Liễu Như Ngọc.

Hắn nhớ là sau khi mua xe, hắn không hề lưu bài hát nào vào trong đó, có lẽ có có sẵn.

Không ngờ Liễu Như Ngọc lại nổi tiếng như vậy. Nghĩ tới một vài cảnh tượng, trong lòng cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.

Bởi vì việc gấp nên Tần Thiên lái xe rất nhanh. Ba tiếng đi đường thì hai tiếng rưỡi đã đến nơi.

Sau khi vào thành phố Trịnh, Tô Tô bắt đầu gọi điện cho Cung Lệ, vẫn không liên lạc được.

Điện thoại của Cung Lệ đã nằm trong tay bọn bắt cóc. Thời gian đối phương cho là ba tiếng đồng hồ, có vẻ như chưa đến 3 tiếng nên vẫn chưa mở máy.

“Để đảm bảo an toàn, chúng ta có nên đến ngân hàng rút tiền không?” Tô Tô lo lắng hỏi.

“Không cần phiền như vậy.” Tần Thiên tự tin nói: “Chỉ cần để anh gặp được kẻ bắt cóc, hắn sẽ không có cơ hội trốn thoát.”

Đây là sự thật.

Hắn đường đường là truyền nhân của lão chưởng Diêm Vương Điện.

Đối phó với một kẻ bắt cóc chẳng phải quá dễ dàng sao?

“Đúng rồi, trước đó không phải Cung Lệ đã gửi địa chỉ cho em sao?”

“Còn không?” Hắn nhớ ra điều gì đó liền hỏi.

Tô Tô vội vàng mở điện thoại và nói: “Là khu chung cư Hạnh Phúc!”

Khu chung cư Hạnh Phúc là nơi Cung Lệ và Tô Tô hẹn gặp nhau trước khi cô ấy bị bắt cóc.

“Chẳng lẽ lúc này cậu ấy sẽ ở đó sao.”

“Kẻ bắt cóc nhất định đã giấu cậu ấy ở một nơi bí mật.” Tô Tô buồn lòng nói.
 
Chương 749


Chương 749

Tần Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta đến đó xem sao, nói không chừng có thể tìm được một chút manh mối.”

Đến khu chung cư Hạnh Phúc. Đây là một khu chung cư cũ, vị trí tương đối hẻo lánh.

Bốn giờ chiều, xung quanh có rất ít người qua lại. Những người ra vào cửa trông giống như những công nhân trực ca đêm trong nhà máy.

Đi một vòng, không phát hiện gì cả.

Thấy Tô Tô có chút bất an, Tần Thiên an ủi nói: “Đừng lo lắng, dù sao cuộc hẹn ba tiếng đồng hồ cũng sắp đến rồi.”

“Chúng ta hãy kiên nhẫn chờ đợi.”

“Em khát không, anh đi mua nước cho em nhé.”

Tô Tô gật đầu nói: “Bên kia có Wallace, mua cho em một lon Coca.”

Tần Thiên vội vàng gật đầu nói: “Được.”

“Em đợi ở đây, anh sẽ quay lại ngay.”

“Chờ một chút!” Hắn vừa đẩy cửa ra, liền nghe thấy Tô Tô kêu lên.

“Sao vậy?” Thấy mặt Tô Tô biến sắc, Tần Thiên giật mình.

“Mau qua đó xem sao!”

“Hình như em nhìn thấy Tiểu Cường!” Tô Tô nói xong, định nhảy xuống xe, lao về phía Wallace bên kia đường.

“Tiểu Cường là ai?” Tần Thiên từ phía sau vội vàng hỏi.

“Con trai của Cung Lệ.” Tô Tô nói xong đẩy cửa xông vào trong cửa hàng.

“Tiểu Cường, sao cháu lại ở đây?”

“Mẹ cháu đâu?” Trong một cửa hàng vắng người, một cậu bé đang ngồi trên ghế sofa, trước mặt là một chiếc bánh hamburger.

“Cô Tô, sao cô lại ở đây?”

“Cô tới tìm mẹ cháu sao?” Tiểu Cường nhìn thấy Tô Tô vui mừng khôn xiết, có thể thấy cậu bé và Tô Tô vô cùng thân thiết.

Có vẻ là một cậu bé thông minh và ngoan ngoãn.

Tô Tô thở phào nhẹ nhõm nói: “Đúng, cô tới tìm mẹ cháu.”

“Tiểu Cường, mau nói cho cô biết, mẹ cháu đi đâu rồi?”

Tiểu Cường nhìn thấy bên cạnh Tần Thiên, có chút cảnh giác hỏi:

“Chú ấy là ai ạ?”

Tần Thiên nói: “Chú là chồng của cô Tô.”

“Cậu bé, mau đưa bọn chú đi gặp mẹ cháu, lúc về chú sẽ mua súng cho cháu.”

“Thật sao?” Hai mắt Tiểu Cường sáng lên.

Tô Tô trừng mắt nhìn Tần Thiên, nói: “Đừng lấy trẻ con ra giễu cợt!”

“Tiểu Cường, nói cho cô biết mẹ cháu đi đâu rồi?”

Tiểu Cường cúi đầu, bĩu môi nói: “Mẹ đang định đưa cháu đi gặp ông bà nội.”

“Sau đó, mẹ nhận được một cuộc gọi và rời đi rồi.”

“Mẹ bảo cháu đợi ở đây và nói sẽ quay lại sớm.”
 
Chương 750


Chương 750

“Nhưng bây giờ đã lâu như vậy rồi, sao mẹ vẫn chưa quay lại?”

“Cháu cũng không biết mẹ đã đi đâu.”

Tô Tô đau lòng nói: “Mẹ cháu đi lâu như vậy, cháu luôn ngồi ở đây một mình sao?”

Tiểu Cường gật đầu: “Cháu quen rồi, trước khi mẹ đi làm, cháu cũng ở nhà một mình.”

“Mẹ nói nếu mẹ không về, không được ra ngoài đi lung tung.”

Đúng là con nhà nghèo nên rất hiểu chuyện.

“Cậu bé ngoan!” Hai mắt Tô Tô đỏ lên, ôm Tiểu Cường vào lòng. Sau đó nhìn về phía Tần Thiên, lo lắng hỏi: “Bây giờ nên làm thế nào?”

Tần Thiên suy nghĩ một chút, nói: “Tiểu Cường, nhà ông bà cháu có ở gần đây không?”

“Cháu có nhớ tòa nhà nào và số nhà là bao nhiêu không?”

Tiểu Cường lắc đầu: “Cháu không biết số nhà.”

“Cháu chỉ nhớ trước cửa nhà ông bà nội có một chậu hoa hướng dương.”

“Đã lâu cháu không đến nhà ông bà, không biết chậu hoa thế nào rồi.”

“Chú Tô, chú có thể đưa cháu đi gặp ông bà được không?”

Nói xong, cậu bé cảm thấy không thích hợp, liền cúi đầu nói: “Không được, cháu phải đợi mẹ về.”

“Mẹ nói, nếu mẹ không về, cháu không được chạy lung tung. Nếu không, mẹ không tìm được cháu sẽ lo lắng.”

Tần Thiên xoa đầu Tiểu Cường nói: “Cháu cùng cô Tô chờ ở đây, để chú đi tìm mẹ cháu có được không?”

Tiểu Cường gật đầu.

Tô Tô lo lắng nhìn Tần Thiên, thấp giọng nói: “Anh hãy cẩn thận.”

“Dù sao chúng ta cũng không quen thuộc với nơi này.”

“Đi nhanh rồi về.”

Tần Thiên nhếch miệng cười nói: “Cảm ơn phu nhân quan tâm.”

Tô Tô đỏ mặt xì một tiếng.

Tần Thiên rời khỏi Wallace, nhanh chóng đi về phía khu chung cư Hạnh Phúc ở đối diện .

Khu chung cư tuy không lớn nhưng cũng có bảy, tám tòa nhà. Mỗi tòa nhà có nhiều tầng và rất nhiều phòng.

Nếu tìm lần lượt, chắc chắn sẽ không ổn.

Tần Thiên đi đến siêu thị nhỏ gần đó, mua một hộp thuốc lá Trung Hoa rồi nói chuyện với ông chú gác cổng.

“Ông ơi, cháu đến từ chợ hoa. Cách đây không lâu, trong khu này có một ông già nói rằng ông ấy thích hoa hướng dương.”

“Nói nếu cháu có hàng thì để lại cho ông ấy một chậu, Bây giờ cháu không tìm được phương thức liên lạc của ông ấy.”

“Ông có biết ống ấy sống ở tầng mấy không?”

Ông lão nhìn Tần Thiên một chút, cười lạnh nói: “Đã mùa nào rồi mà còn có hoa hướng dương. Thanh niên, cậu đừng có lừa tôi.”

Tần Thiên cười nói: “Tuy không có hoa hướng dương, nhưng còn có những hoa khác.”

“Ông biết đấy, hiện nay làm ăn rất khó khăn, kiếm được khách hàng không phải là điều dễ dàng gì, có phải không?”
 
Chương 736


Chương 736

Tần Thiên có chút đỏ mặt, nắm tay Ngọc Linh Lung đi ra ngoài, trong mắt những người khác, hắn đang bắt Ngọc Linh Lung làm con tin.

Trên đường đi, quả nhiên không ai chặn đường hắn.

Bên bờ sông, thấy hắn và An Quốc an toàn đi tới, Truy Phong kích động ra lệnh cho thuyền cập bến.

Ngọc Linh Lung thấp giọng dặn dò Tần Thiên mấy câu, Tần Thiên còn muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên, ở phía xa truyền đến một tiếng động lớn.

“Phu nhân, đừng thả tên họ Tần đó đi!”

“Mau ngăn hắn lại!”

“Mau cản tên họ Tần đó lại!”

“Hắn đã giết Bắc Giang Vương!”

“Hắn đầu độc chết Bắc Giang Vương!”

Trong bóng tối có hàng trăm người với đôi mắt đỏ ngầu lao tới.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Bắc Giang Vương bị đầu độc sao? Không phải ông ấy nói đã tìm ra cách giải rồi sao?” Tần Thiên nhìn Ngọc Linh Lung kích động hỏi.

Không biết từ lúc nào hai mắt Ngọc Linh Lung đã đỏ hoe. Bà ấy nhìn Tần Thiên, cười buồn nói:

“Ông ấy biết, chỉ khi ông ấy chết đi, chết trong tay cậu, ông Đồng trở về mới dễ ăn nói.”

“Quan trọng hơn là nhà họ Tần sẽ không hoài nghi Bắc Giang cấu kết với cậu.”

“Như vậy, Bắc Giang mới thực sự trở thành quân cờ tối của cậu.”

“Ông ấy đã quyết định sẽ chết, không muốn chết trước mặt tôi và cậu, vì ông ấy sợ chúng ta sẽ buồn.”

“Đi thôi, đừng để ông ấy chết vô ích!” Bà ấy vừa khóc vừa đẩy Tần Thiên lên thuyền.

“Vậy còn cô thì sao?” Tần Thiên vội vàng hỏi.

Ngọc Linh Lung rưng rưng nước mắt nói: “Ông ấy đã mượn tay cậu để loại bỏ những kẻ không an phận đó, những còn lại sẽ tôn tôi làm Bắc Giang Vương mới.”

“Lúc đó tôi sẽ liên lạc với cậu.”

Tần Thiên còn muốn nói gì đó thì thấy Truy Phong lớn tiếng ra lệnh: “Mau lên!”

“Lái thuyền đi!”

Con thuyền phóng trên mặt sông và tiến về phía giữa sông. Tần Thiên đứng ở mũi thuyền, nhìn Ngọc Linh Lung ở bờ bên kia càng ngày càng mờ đi.

Gió sông thổi bay tóc và vạt áo của bà ấy, trông bà ấy mang một vẻ đẹp lạnh lẽo, thê lương.

Nghĩ đến Lưu Triệt vì muốn giúp mình mà tự tìm đường chết, mắt hắn không khỏi đỏ lên.

An Quốc thở dài, thấp giọng nói: “Tiên sinh, trước khi chúng ta đến đây, Lưu Triệt đã hạ quyết tâm sẽ chết rồi.”

“Chất độc trong cơ thể ông ta không cho phép ông ta sống tiếp nữa.”

“Tôi đã từng đề nghị rằng có thể tiên sinh sẽ có cách, nhưng ông ta từ chối.”

“Ông ta nói, thứ nhất, không nhận thưởng nếu không xứng đáng, ông ta không xứng đáng để tiên sinh sử dụng mũi tiêm thần.”

“Thứ hai, ông ta muốn hoàn thành sự phó thác của ông Đồng, ông ta nói mạng sống của mình là do ông Đồng cứu, sống thêm hai mươi năm đã là thiên ân rồi.”

Tần Thiên thở dài nói: “Nghĩa sĩ Bắc Giang, danh bất hư truyền.”
 
Chương 737


Chương 737

Về phía Nam Giang, đám người Hồ Bân đang vô cùng nóng lòng.

“Tới rồi!”

“Thuyền tới rồi!”

Một người tinh mắt nhìn thấy con thuyền đang lao tới, hét lên đầy phấn khích.

Thuyền càng ngày càng đến gần, nhìn thấy Tần Thiên, An Quốc cùng Truy Phong ở mũi thuyền, bọn họ đều hưng phấn.

“Tần tiên sinh uy võ!”

“Tần tiên sinh đưa lão gia tử trở về rồi!”

“Lão gia tử không sao!”

“Tuyệt vời!”

Hàng ngàn người la hét và nhảy múa bên bờ sông.

Đột nhiên, họ im lặng, đám đông tản ra, từ phía sau, một người phụ nữ với dáng người duyên dáng như tiên nữ bước ra.

Âm thanh nổi lên, đôi mắt cô ta đầy trìu mến, bắt đầu nhảy múa uyển chuyển trên bờ sông.

Điệu nhảy tuyệt vời như đã đã khiến dòng sông ngừng chảy.

Truy Phong nuốt nước bọt, thấp giọng nói: “Tác phẩm nổi tiếng của đại tiểu thư, Ngọc Hồ Vũ, quả nhiên là danh bất hư truyền.”

Sau đó, anh ta cố ý nhìn Tần Thiên nói: “Anh Thiên ca, có đẹp không?”

Tần Thiên vội vàng thu hồi ánh mắt, tức giận nói: “Tôi không hiểu về vũ đạo, làm sao biết được!”

Mặc dù vậy nói vậy nhưng không thể nhịn được mà nhìn lại. Đúng lúc này, ánh mắt hút hồn Liễu Như Ngọc cũng nhìn hắn.

Tần Thiên vội vàng nhìn đi chỗ khác.

Sau màn khiêu vũ là tiếng reo hò vang dội.

Khi thuyền lớn cập bến, Liễu Như Ngọc chạy tới: “Ông nội, ông không sao chứ!”

“Cháu đã rất lo lắng!”

An Quốc nắm lấy tay Liễu Như Ngọc, cười lớn và nói: “Nhờ phúc của Tần tiên sinh, ông không sao cả.”

“Như Ngọc, không ngờ cháu lại đích thân biểu diễn. Đây là để chào đón Tần tiên sinh sao.”

Liễu Như Ngọc liếc nhìn Tần Thiên, hờn dỗn nói: “Không phải!”

“Như Ngọc nhảy cho ông nội xem.”

“Hơn nữa, anh ấy không hiểu gì về vũ đạo.”

Tần Thiên cạn lời, tôi khiêm tốn một chút mà cô tưởng là thật ư?

“Lão gia tử, Tần tiên sinh, đại tiểu thư, mau lên xe đi!”

“Tối nay chúng ta cùng nhau ăn mừng!”

“Không say thì không về!”

Tần Thiên vốn muốn trực tiếp trở về Long Giang, ra ngoài mấy ngày, không biết ở nhà thế nào rồi.

Nhưng trời đã tối rồi hơn nữa dù có đánh chết thì đám người An Quốc cũng sẽ không để cho hắn đi.

Cả nhà đèn sáng rực rỡ, họ đang tổ chức tiệc.

Lúc này, hận không thể uống hết rượu trong thành.
 
Chương 738


Chương 738

Tần Thiên bị đám người Hồ Bân điên cuồng kéo đi uống rượu. Lúc đầu, hắn còn có thể miễn cưỡng ứng phó cho đến khi nghe thấy tiếng la ó xung quanh.

Nhìn từ xa, chị Vinh và Liễu Như Ngọc mỗi người cầm một bình rượu, mỉm cười đi tới.

Mặt của hắn lập tức tái xanh, vô cùng sợ hãi.

Hơn nữa, điều khiến hắn suy sụp hơn chính là hắn phát hiện thứ Liễu Như Ngọc đang cầm hình như chính là bình rượu tối qua.

“Không được rồi không được rồi.”

“Thực sự không được nữa rồi.”

“Tôi phải mau chóng về Long Giang!” Tần Thiên nói rồi vội vàng chạy trốn.

“Muốn chạy ư? Không có cửa đâu!” Đám người Hồ Bân trực tiếp tạo thành một bức tường người, bao vây hắn.

Có người hét lên: “Đàn ông không thể nói không thể!”

“Hơn nữa, đây là thiên hậu đại minh tinh của chúng tôi kính rượu, Tần tiên sinh, rượu của chúng tôi anh có thể không uống, nhưng rượu của đại minh tinh anh không thể không uống.”

“Các người nói gì vậy chứ? Sao Tần tiên sinh lại không thể?”

“Một người một đao, nhuốm máu Bắc Giang mà lại sợ một bình rượu cỏn con sao?”

“Đại tiểu thư, có phải bình rượu của cô nhỏ quá rồi không, cô có muốn đổi cái to hơn không?”

Mặt Tần Thiên xám xịt, tự nhủ trong lòng sớm biết như vậy thì tôi đã không giúp các người. Tôi đã giúp các người mà các người lại chuốc rượu tôi.

Dương Vinh chớp mắt nói: “Tần tiên sinh, tôi cạn trước nhé!”

Người phụ nữ này quả thực có bản lĩnh, chị ta trực tiếp đổ đầy một cốc rượu có sức chứa khoảng hai ba ly, uống hết trong một ngụm mà không hề cau mày.

Đây là rượu Long Đài này trên 50 độ mà chị ta giống như đang uống nước lạnh vậy.

“Vậy thì tôi cũng cạn!” Liễu Như Ngọc nghiến răng nghiến lợi, cũng rót ra một cốc, bắt chước Dương Vinh, một ngụm uống cạn. Nhưng sau khi uống xong, cô ta bắt đầu ho, mặt đỏ tía tai.

Thấy bọn họ như vậy, đám người xung quanh lại la ó ầm ĩ.

Tần Thiên bất lực cũng đành phải uống với mỗi người một bình rượu nhỏ.

Sau khi uống rượu như vậy, hắn không thể không dùng nội lực hóa giải nhưng nội lực hóa giải cũng cần có thời gian. Vì vậy, vẫn còn một chút cảm giác chếnh choáng.

“Tần tiên sinh, ngày mai về nhà báo cáo với vợ, tối đi ngủ sớm đi.” Liễu Như Ngọc liếc nhìn Tần Thiên một cái, mặt đỏ bừng rời đi.

Dương Vinh lập tức lớn tiếng nói: “Đám chết tiệt các người, đừng chuốc rượu nữa.”

“Không biết ban ngày cậu ta đã chiến đấu mất sức thế nào sao?”

“Để cậu ta về nghỉ ngơi đi!”

“Tần tiên sinh, tôi đưa anh đến phòng.”

Tần Thiên muốn nói điều gì đó, An Quốc cũng cười nói: “Được rồi, sau này chúng ta sẽ có nhiều cơ hội, tương lai còn dài mà.”

“Tiểu Dương, vất vả cho cô rồi, đưa tiên sinh về nghỉ ngơi đi.”

Đã đến lúc phải rời đi, nếu còn không đi, Tần Thiên sợ rằng hắn thật sự sẽ không thể rời đi được.

Ngày hôm sau, hắn trở lại Long Giang với nhiều cảm xúc lẫn lộn. Bước vào nhà một cách cẩn thận, có cảm giác như kẻ trộm, cũng may Tô Tô không có ở nhà, hắn thở phào nhẹ nhõm.
 
Chương 739


Chương 739

Thấy trên bàn có đầy rẫy những món quà khác nhau, tất cả đều là những thứ xa xỉ đắt tiền, khiến hắn không khỏi sững sờ trong giây lát.

Tô Tô và Dương Ngọc Lan đều không mua những thứ này, chẳng lẽ trong nhà có khách sao?

Có tiếng cầu thang vang lên, Dương Ngọc Lan từ trên đi xuống.

“Mẹ, con đi công tác về rồi.” Tần Thiên vội vàng cười chào hỏi.

Dương Ngọc Lan cười nói: “Hôm nay mẹ cũng mới về, Tần Thiên, mẹ nghe Tô Tô nói còn đến tỉnh lẻ chữa bệnh cho một ông lão?”

“Thế nào rồi?”

“Mẹ nghe nói hai ngày nay tỉnh lỵ không được yên bình cho lắm, không sao chứ?”

Tần Thiên cười nói: “Không sao, đều đã thu xếp ổn thoả rồi ạ.”

“Mẹ, những thứ này dùng để làm gì vậy? Là mẹ đi công tác mang về sao?”

Dương Ngọc Lan mỉm cười và nói: “Mẹ mua những thứ này làm gì chứ?”

“Không phải mẹ mang về, mẹ vừa bước vào, các nhà cung ứng y tế trong thành phố đã lao tới cửa rồi.”

“Mẹ cũng không rõ mục đích, thấy con không có ở nhà, họ để đồ đạc lại rồi rời đi.”

Tần Thiên cười nói: “Có lẽ là đám người Lý Thánh Nam, mẹ, mẹ có biết tại sao bọn họ làm vậy không?”

Dương Ngọc Lan hừ lạnh và nói: “Những người này không có lợi sẽ không làm.”

“Mẹ hiểu họ đang nghĩ gì. Trong chuyến công tác này, mẹ đã tiếp xúc với Thiên Kiện, Thiên Khang- hai nhà sản xuất thiết bị y tế lớn, cuộc đàm phán rất thuận lợi.”

“Sản phẩm của họ có chất lượng tốt và giá rẻ, có thể được sử dụng trong các bệnh viện lớn nhỏ ở Long Giang chúng ta.”

“Những người như Lý Thành Nam kiếm tiền từ chênh lệch giá. Đây có lẽ là vì sợ mẹ đá họ ra, để bệnh viện trực tiếp liên hệ với nhà sản xuất.”

Tần Thiên thấy trên bàn có một quả táo đã rửa sạch, liền cầm lên, cắn một miếng, nói: “Mẹ, mẹ định làm thế nào?”

“Hai nhà sản xuất thiết bị y tế đó có sẵn sàng kết nối trực tiếp với bệnh viện không?”

Dương Ngọc Lan suy nghĩ một lúc rồi nói: “Điều này, bọn họ không nói rõ.”

“Nhưng theo ý trưởng phòng kinh doanh của bọn họ, chỉ cần chúng ta muốn, tất cả đều có thể thương lượng.”

“Trước khi đi mẹ còn lo lắng người của nhà máy lớn sẽ coi thường thị trường ở một thành phố cấp tỉnh nhỏ như chúng ta.”

“Không ngờ bọn họ lại vô cùng hiếu khách, tiếp đãi rất nhiệt tình.”

“Quả nhiên, một công ty xuất sắc đến những nhân viên cũng xuất sắc.”

Tần Thiên cười, không nói gì.

Thiên Kiện và Thiên Khang đều là công ty Thiên Phú tư bản của hắn đầu tư cổ phần. Nói trắng ra thì đó là công ty của hắn.

Lần này Dương Ngọc Lan đi công tác, có người ở Thiên Phú biết tin tức bà đến đây nên đặc biệt mời bà.

Nói trắng ra thì đây là nhân viên của hắn đang cố tình lấy lòng sếp.

Chẳng lẽ họ lại dám tiếp đãi mẹ vợ hắn không nhiệt tình sao?
 
Chương 740


Chương 740

“Con cười gì vậy?” Dương Ngọc Lan cau mày nói: “Tần Thiên, con đừng chỉ có lo ăn, mau giúp mẹ suy nghĩ một chút.”

“Mẹ nên làm gì?”

Khi Tần Thiên đang định nói gì đó thì micro bên cạnh vang lên, vệ sĩ ở cổng báo cáo: “Tiên sinh, có một số người tự xưng là bạn của anh.”

“Nói là từ Hiệp hội Cung ứng Y tế muốn gặp anh.”

“Xin hỏi có thể cho vào không.”

Tần Thiên mở kết nối với màn hình camera ở cổng ra, nhìn thấy đám người Lý Thành Nam đứng ở ngoài, đều cung kính như học sinh tiểu học.

Hắn không khỏi cười lớn và chửi một câu: “Đám khốn nạn này nhất định đang mai phục trước cổng nhà chúng ta, nếu không bọn chúng sẽ không biết con về nhanh như vậy.”

Dương Ngọc Lan vội vàng nói: “Những thương nhân này thật biết luồn cúi, mẹ cũng không xử lý được.”

“Con có nghĩ bạn nên cho họ vào không?”

Tần Thiên suy nghĩ một chút, nói với vệ sĩ ở cửa: “Nói với bọn họ, đến văn phòng chờ tôi.”

“Dương ủy viên sẽ lập tức tới đó.”

“Rõ!”

Sau đó, Tần Thiên nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: “Mẹ, chuyện này, con cảm thấy chúng ta không nên chỉ tập trung vào chút lợi ích trước mắt.”

“Để công xưởng liên hệ trực tiếp với bệnh viện, chắc chắn sẽ tiết kiệm được rất nhiều chi phí. Tuy nhiên, trung gian sẽ phát sinh nhiều vấn đề”.

“Chưa kể chỉ việc thanh toán thôi cũng rất khó giải quyết rồi”.

“Tại sao một số nhà sản xuất không muốn liên hệ trực tiếp với bệnh viện là do bệnh viện luôn hoãn thanh toán, rất nhiều nguồn vốn chần chừ không thể thu hồi được.”

“Đồng thời, đối với một số yêu cầu và sự gây khó dễ của bệnh viện, các nhà sản xuất cũng không sẵn sàng hạ thấp giá trị của mình để hợp tác.”

“Mặc dù người trung gian kiếm được chênh lệch giá nhưng vai trò của người đó là làm giảm bớt xung đột giữa nhà sản xuất và bệnh viện.”

“Một mặt, họ nhận hàng từ nhà sản xuất, về cơ bản là bằng tiền mặt. Ngoài ra, họ sẵn sàng coi bệnh viện như thượng đế và cố gắng hết sức để đáp ứng các yêu cầu khác nhau.”

“Mọi người đều nhận được những gì mình cần và lợi ích được chia đều, để xã hội có thể phát triển một cách lành mạnh. Mẹ cảm thấy sao?

Dương Ngọc Lan đột nhiên hiểu ra và nói: “Con nói đúng!”

“Trước đây mẹ quá để tâm đến lợi ích trước mắt, không nhìn xa trông rộng.”

“Tần Thiên, con nói như vậy thì mẹ hiểu rồi, mẹ sẽ lập tức đến văn phòng, thương lượng chuyện đại lý với đám người Lý Thành Nam.”

“Chỉ cần ta ở giữa điều khiển, sẽ không khiến giá cả mất cân đối, bọn họ đã vất vả, kiếm được một ít tiền chênh lệch cũng hợp lý!”

Tần Thiên mỉm cười nói: “Người dân Long Giang có thể được hưởng dịch vụ y tế giá cả phải chăng là nhờ sự đóng góp của bà Dương Ngọc Lan, bà sẽ được lưu danh thiên cổ.”

Dương Ngọc Lan phì một tiếng rồi nói: “Chả ra thể thống gì, còn dám trêu chọc mẹ!”

“Được rồi, mẹ đến văn phòng đây, con vừa đi công tác về, hãy nghỉ ngơi đi.”

Tần Thiên vội vàng nói: “Con không mệt.”

“Con vẫn nên tìm việc gì đó để làm.”
 
Chương 741


Chương 741

Dương Ngọc Lan xách túi đi ra ngoài, vừa đến cửa, đột nhiên quay đầu lại, cười nửa miệng nhìn Tần Thiên.

“Mấy ngày nay mẹ không có ở nhà, con đã làm gì vợ con?”

Tần Thiên nhìn thấy có chút căng thẳng, nói: “Mẹ, ý mẹ là gì? Con… con không hề làm gì vợ con?”

Dương Ngọc Lan mỉm cười và nói: “Không làm thì thì tốt.”

“Tuy nhiên, mẹ là người từng trải, bọn con có chuyện gì, không thể qua được mắt mẹ đâu.”

“Mẹ đã quyết định, biệt thự bên cạnh sắp sửa xong rồi, sau khi sửa xong, mẹ sẽ chuyển đi.”

“Mẹ đi rồi, hai đứa con sẽ thoải mái hơn.”

Tần Thiên muốn nói gì đó nhưng lại bị Dương Ngọc Lan ngắt lời nói: “Được rồi, con không có việc gì thì đến công ty chơi với vợ của con đi.”

“Đàn ông mà ngày nào cũng ở nhà thì kì cục lắm.” Nói rồi bà mỉm cười rời đi.

Vì thuận tiện và đảm bảo an toàn, Tần Thiên ra lệnh cho Lãnh Phong chọn một người đàn em có năng lực làm tài xế đưa Dương Ngọc Lan. Nhưng bà khá khiêm tốn, chỉ ngồi chiếc Audi A6 cùng với Thiết Lâm Phong bọn họ nhân danh phòng thương mại.

Nhìn ra bên ngoài- nơi vài lần trước hắn chỉ cho Ngô Thiên Hùng, những biệt thự hoành tráng đều đã xong xuôi rồi.

Ngô Thiên Hùng rất sáng tạo, không sử dụng công trình dân dụng bằng gỗ mà sử dụng tất cả các kết cấu sắt thép.

Sau khi nhà xưởng làm xong dẫn thẳng qua sẽ là một toà biệt thự.

Bố trí từ trong ra ngoài không khác gì một biệt thự bình thường. Hơn nữa, loại kết cấu thép này khá thân thiện với môi trường, sau này cũng thuận tiện khi tháo lắp.

Nghĩ đến chuyện mẹ vợ sắp dọn ra ngoài, sau này căn biệt thự này chỉ còn lại hắn và Tô Tô, Tần Thiên cắn một miếng táo, nở cười xấu xa.

Hắn gọi điện thoại cho Tô Tô: “Vợ ơi, em đang làm gì vậy?”

“Ở công ty, anh về rồi à?” Giọng nói của Tô Tô có chút tùy ý, chắc là cô đang bận việc gì đó.

Tần Thiên thấp giọng nói: “Anh về rồi, em đang bận sao? Có một chuyện không biết có nên nói với em hay không.”

Tô Tô sửng sốt một chút, nói: “Có chuyện gì vậy? Anh nói đi.”

Tần Thiên thấp giọng nói: “Anh nhớ em.”

“Phì!” Tô Tô trêu chọc nói: “Ngày nào cũng ở bên đại minh tinh, không vui sao?”

“Còn nhớ đến người vợ già này làm gì.”

Tần Thiên có chút chột cha, vội vàng nói: “Anh đâu có…”

“Được rồi, anh có hay không em cũng không biết, hơn nữa nếu anh thật sự có, em còn nở mày mở mặt.”

“Ngay cả thần tượng quốc dân cũng thích chồng em, vậy chẳng phải chồng em vô cùng hấp dẫn? Em có con mắt rất tinh tường sao?”

Tần Thiên vội vàng thề thốt: “Trong mắt anh, vợ là nhất!”

Tô Tô cười nói: “Được rồi, nếu không có việc gì nữa thì em cúp máy đây, em đang bận.”

Tần Thiên thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như đã toát mồ hôi lạnh.

Hắn không biết là Tô Tô vô tình nói ra hay là thật sự đã cảm nhận được chuyện giữa hắn và Liễu Như Ngọc.

Làm ơn, chuyện này cũng không thể trách hắn được?
 
Chương 742


Chương 742

Hắn băn khoăn suy nghĩ một lúc, đột nhiên nhìn thấy trên bàn là thực đơn đồ bổ mà hắn đã viết cho Tô Tô trước khi đi.

Người phụ nữ này ngày nào cũng bận rộn với công việc nên chắc chắn là lười làm.

Cũng may trong bếp có đủ các loại nguyên liệu, hắn cẩn thận nấu hai món chính, một món canh rồi cho vào hộp đựng thức ăn.

Cũng gần trưa rồi, hắn lái chiếc Toyota Land Cruiser đỗ bên cạnh lao ra ngoài.

Vừa rời khỏi Long viên, gặp Lãnh Phong và anh em Cô Lang lái xe quay về.

“Anh Thiên!”

“Anh đi đâu vậy? Có cần chúng tôi đi cùng không?” Họ nhảy xuống và mỉm cười chào hỏi.

Tần Thiên cười nói: “Tôi đi đưa cơm cho vợ, các người đi theo làm gì?”

“Tôi nói này, có phải các cậu đã đến sơn trang không?”

Nhìn bộ quần áo của họ bị rách vài chỗ là biết những người này không thể ngồi yên, lại đi quấy rối những con thú hoang của sơn trang rồi.

Lãnh Phong nhếch miệng cười nói: “Nếu không phải Tiểu A Tân ngăn cản thì hôm nay chúng ta đã có thể ăn thịt sói rồi.”

“Cút!”

“Đó là thứ mà tôi đã bỏ nhiều tiền mang từ thảo nguyên về, đáng giá hơn các cậu đó!”

Tần Thiên mắng một câu, chuẩn bị rời đi nhưng nghĩ đến điều gì đó, hắn lại nói: “Biển số xe này là ai gắn lên cho tôi vậy?”

Hắn lái chiếc Toyota Land Cruiser này một lần, sau đó ném cất nó ở nhà, quên đi gắn biển số. Vừa rồi hắn mới để ý thấy xe có biển số mới là Long A, phía sau là một loạt 5.

Lãnh Phong cười nói: “Ngụ ý là uy võ bá khí, cửu ngũ chi tôn, khắp Long Giang, chỉ có xe của anh Thiên mới xứng đáng với biển số này.”

“Thế nào, anh Thiên, anh hài lòng chứ?”

“Nếu hài lòng, anh có thể thanh toán cho chúng tôi một chút phí chọn biển số không?”

Tần Thiên khó chịu nói: “Nằm mơ đi!”

“Không biết tôi thích khiêm tốn sao? Với biển số khủng như vậy, sao tôi có thể khiêm tốn được chứ!” Nói xong, hắn đạp ga lao ra ngoài.

“Làm ơn, đừng keo kiệt như vậy được không!” Lãnh Phong trợn mắt lườm.

Đến tòa nhà Tô Ngọc, thấy bãi đậu xe trước cửa toàn là xe sang, có vài chiếc mang biển số tỉnh khác, có lẽ đều là những đại lý đến đàm phán.

Có vẻ như công ty của vợ đang ngày càng đi lên.

Tần Thiên trống giống như một kẻ nhàn rỗi, cầm hộp cơm đi vào cửa.

Những nhân viên gặp trên đường đi đều nghiêm túc và tập trung vào công việc. Một số người gật đầu và mỉm cười với hắn, có những người lại lựa chọn phớt lờ.

Hắn thong thả đi lên tầng trên cùng.

Ở cửa phòng làm việc của chủ tịch hội đồng quản trị, thông qua cửa số nhìn vào bên trong, hắn thấy một bóng dáng duyên dáng đang ngồi trên chiếc ghế trượt của sếp, đối diện với tường kính, đang nói chuyện điện thoại.

Bây giờ ở công ty, Tô Tô khá chú ý đến cách ăn mặc và nói chuyện.
 
Chương 743


Chương 743

Chương 743

Cô mặc áo sơ mi trắng phối với chân váy đen, nhìn từ bên cạnh, dáng người toát lên nhỏ nhắn và nổi bật. Sự thướt tha của nữ tổng tài này khiến Tần Thiên không khỏi nuốt nước miếng.

Hắn nhẹ nhàng mở cửa rồi rón rén bước vào.

Tô Tô đang tập trung nói chuyện điện thoại, hình như đang nói đến chuyện quảng cáo gì đó, hoàn toàn không phát hiện ra hắn.

Tần Thiên đặt hộp cơm lên bàn, lặng lẽ đi ra phía sau cô.

“Được. Ba trăm nghìn thì là ba trăm nghìn!”

“Nhưng tôi muốn chắc chắn rằng nó phải được phát ở đầu tập đầu tiên của Nhà hát Hoàng Kim.”

“Về chi tiết của hợp đồng, tôi sẽ cử người liên lạc lại.”

Cô cúp điện thoại, không khỏi lẩm bẩm

“30 giây quảng cáo, một ngày phát một lần tốn 300.000. Sao đài truyền hình các người không đi ăn cướp luôn đi?”

“Vợ, sao em có thể nói những lời tục tĩu như vậy được?”

“Đài truyền hình nào, nếu em không ưa, anh mua lại nó là được.” Tần Thiên cười nói.

Đột nhiên nghe được thanh âm này, Tô Tô giật mình, theo bản năng muốn xoay ghế lại.

“Đừng cử động.” Tần Thiên từ phía sau giữ lấy ghế, hai tay ôm lấy mặt Tô Tô.

Tô Tô vô thức ngẩng đầu lên, nhìn nụ cười xấu xa của Tần Thiên, vội vàng nói: “Anh làm gì vậy? Mau buông ra!”

Tần Thiên không khỏi nuốt nước miếng.

Nhìn khuôn mặt thanh tú không tì vết trước mặt, hắn áp mặt xuống.

“Đừng.” Lông mi Tô Tô run lên, theo bản năng cô nhắm mắt lại.

Đúng lúc Tần Thiên sắp thành công thì có tiếng gõ cửa: “Chủ tịch, tôi là Liễu Thanh.”

“Tôi có thể vào trong được không?”

Tô Tô vội vàng dùng tay đẩy Tần Thiên ra, vội vàng nói: “Mau buông ra!”

“Liễu tổng, mời vào.”

Tần Thiên không còn cách nào khác, đành phải buông tay.

Liễu Thanh mở cửa đi vào, nhìn thấy Tần Thiên mỉm cười, mặt Tô Tô hơi đỏ.

Cô ta sửng sốt, sau đó định thần lại, cười trêu chọc nói: “Xem ra tôi đến không đúng lúc rồi.”

“Chủ tịch, các người tiếp tục đi, tôi sẽ quay lại sau.”

Tô Tô vội vàng đứng dậy nói: “Liễu Thanh, đừng đùa.”

“Mau nói đi, cô đã thương lượng xong với bên đại lý chưa?”

Liễu Thanh thở dài, sắc mặt nghiêm trọng.

“Có ba địa lý, vẫn chưa ký hợp đồng. Một mặt, họ muốn đợi đến khi quảng cáo của chúng ta chính thức ra mắt”.

“Hơn nữa, thưa chủ tịch, vấn đề hàng giả phải được giải quyết.”

“Bây giờ đã ảnh hưởng đến niềm tin của các đại lý.”

“Phía Cung Lệ có tin tức gì không?”

Nghe được từ ” hàng giả “, sắc mặt Tô Tô cũng trầm xuống, vô cùng tức giận.
 
Chương 744


Chương 744

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Hàng giả ở đâu ra vậy?” Tần Thiên nhịn không được hỏi.

Liễu Thanh tức giận nói: “Buổi họp báo lần trước ở tỉnh lỵ, sản phẩm của chúng ta đã ra mắt thành công, nhưng cũng xuất hiện hàng giả.”

“Mấy ngày trước, chúng tôi phát hiện ra sản phẩm có tên ‘Tô Vương Cao’ bắt đầu được lưu hành trên thị trường, bao bì và giới thiệu đều bắt chước chúng ta hoàn toàn.”

“Sản phẩm chính hãng của chúng ta vẫn chưa được phổ biến rộng rãi, hàng giả đã bắt đầu tràn lan. Nhiều người tiêu dùng không biết và đã sử dụng hàng giả”.

“Cuối cùng, danh tiếng và lợi ích của chúng ta bị tổn hại.”

“Vấn đề này phải được giải quyết càng sớm càng tốt.”

Tần Thiên cau mày nói: “Ai to gan như vậy? Đã tra ra xuất xứ của sản phẩm chưa?”

“Còn nữa, đã khiếu nại với cơ quan có thẩm quyền chưa?”

Tô Tô tức giận nói: “Đã bị phát hiện nhà máy làm hàng giả, ở thành phố Trịnh.”

“Chúng tôi đã báo cáo với chính quyền địa phương, nhưng cũng vô ích, dựa vào hiệu suất làm việc của bọn họ, e là đến tận mùa quýt năm sau.”

“Cùng với các biện pháp bảo vệ khác nhau của các địa phương, lợi ích liên kết với nhau, căn bản không thể tin tưởng vào bọn họ.”

“Thành phố Trịnh là quê hương của Cung Lệ, tôi phái Cung Lệ đi điều tra, bây giờ nhưng vẫn không có tin tức gì.”

Vừa nói cô ta vừa gọi điện thoại của Cung Lệ, ngạc nhiên nói: “Không liên lạc được?”

“Có phải là Cung Lệ đã xảy chuyện gì không?”

Liễu Thanh cũng có chút hoảng sợ, nói: “Theo tôi được biết, một số nhà máy trái phép đang theo chủ nghĩa bảo vệ, ác độc đến mức ngay cả phóng viên cũng dám đánh.”

“Một mình Cung Lệ cũng không thể ứng phó nổi.”

“Chủ tịch, để tôi đi đi!”

Tô Tô do dự một chút, nói: “Không được.”

“Liễu Thanh, lập tức đến Bắc Kinh nói chuyện quảng cáo với đài truyền hình.”

“Khung giờ vàng của bọn họ, gần đây có một bộ phim thần tượng sắp được phát sóng. Hiện nay nhu cầu về bộ phim này trên mạng rất cao, các khán giả cũng thích hợp với sản phẩm của chúng ta.”

“Cô nhất định phải nhanh chóng ký hợp đồng với họ. Hãy giành quyền phát sóng ba mươi giây đầu tiên của tập đầu tiên.”

“Còn chuyện đại lý, cũng cần cô phải xử lý, tôi sẽ để Lâm Tước đi theo giúp cô.”

“Chuyện không thể chậm trễ, buổi chiều cô hãy xuất phát.”

Liễu Thanh gật đầu nói: “Sau khi quảng cáo của chúng ta được phát sóng, dựa vào danh tiếng của Liễu Như Ngọc, chúng ta có thể tăng độ phổ biến của sản phẩm.”

“Ở một mức độ nhất định, hàng giả có thể bị trấn áp. Tuy nhiên, nếu không loại bỏ được hàng giả thì cuối cùng sẽ là u ác tính”.

“Chị định làm thế nào?”

Tô Tô trầm giọng nói: “Tôi sẽ tự mình đi tới thành phố Trịnh.”

Liễu Thanh nhìn về phía Tần Thiên.

Tần Thiên gật đầu nói: “Liễu tổng, đi làm theo lời căn dặn của chủ tịch đi.”

“Về phần thành phố Trịnh, tôi sẽ đi cùng chủ tịch.”
 
Chương 745


Chương 745

“Vậy được.” Liễu Thanh biết, có Tần Thiên ra tay, khẳng định sẽ không có vấn đề gì, cô ta vội vã rời đi để chuẩn bị cho chuyến đi đến thủ đô.

“Không ổn.”

“Em luôn cảm thấy Cung Lệ sẽ gặp nguy hiểm, bây giờ chúng ta đi thôi.” Tô Tô đứng lên.

Tần Thiên đang muốn nói gì đó, điện thoại của Tô Tô vang lên, là Cung Lệ gọi tới.

“Tô Tô, vừa rồi điện thoại của mình hết pin.”

“Mình đã tìm được một số manh mối, mình tin rằng vị trí của xưởng sản xuất hàng giả sẽ sớm được xác định.”

“Cậu hãy chờ tin tức của mình.”

Biết Cung Lệ không sao, Tô Tô cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nói: “Cung Lệ, chỉ riêng mình cậu thì lực lượng quá yếu, không nên tự mình hành động.”

“Cậu hãy gửi vị trí của cậu cho mình, bây giờ mình sẽ đến chỗ cậu.”

Nói xong, cô xách túi đi ra ngoài.

“Vợ ơi, đừng vội!”

“Ăn, ăn cơm trước đã!”

“Đến giờ ăn cơm rồi.”

Tần Thiên vội vàng kéo Tô Tô, đẩy cô ngồi vào ghế, sau đó, hắn niềm nở bày đồ ăn trong hộp ra.

Tô Tô quả thực rất đói, cộng thêm đồ ăn cũng thơm ngon nên đã bắt đầu ăn.

Nhìn bộ dạng của cô, Tần Thiên trầm giọng nói: “Em không làm theo thực đơn anh chuẩn bị cho em sao?”

Tô Tô cười nói: “Em bận quá mà.”

“Hơn nữa đồ anh chuẩn bị đều là đồ bổ, em ăn vào mập lên thì phải làm sao?”

Tần Thiên nghiêm túc nói: “Đây thật sự là một vấn đề.”

“Nếu em mập hơn, anh sẽ không thể bế em được nữa.”

“Cút!” Tô Tô tức giận nói: “Anh mới là heo!”

“Em đẹp tự nhiên, ăn gì cũng không mập.”

Lúc này, có lẽ không còn nhân viên nào đến làm phiền nữa?

Nhìn người vợ yêu kiều của mình, Tần Thiên không kìm lòng được nữa, cuối cùng cũng ôm cô vào lòng.

“Được rồi được rồi, mau đi thôi!”

“Thấy anh gấp gáp như vậy, đợi khi về có chuyện gì sẽ tính sau.” Tô Tô đẩy Tần Thiên ra.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ lên, bị sự sến súa khiến cho tâm trí hơi hỗn loạn.

“Được!”

“Anh hứa sẽ giúp phu nhân hoàn thành nhiệm vụ, đi sớm về sớm!” Trong câu nói của Tô Tô, hình như sau khi trở về sẽ có phần thưởng gì đó?

Đôi mắt kích động của Tần Thiên sáng lên.

“Phì!”

“Lưu manh!” Tô Tô tức giận nói một câu, nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt càng đỏ hơn.

Lúc này, Cung Lệ lại gọi điện thoại đến.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top