Dịch Thần Vương Lệnh

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 601


Chương 601

Đến cổng sơn trang mãnh thú, thấy im ắng. Lãnh Phong không nhịn được nói: “Anh Thiên, đây cũng không phải trang trại.”

“Nơi này có gì ngon?”

“Phải đấy anh Thiên. Hay là, chúng ta đi ăn lẩu đi.”

“Ăn lẩu với rượu xái mới là sự kết hợp hoàn hảo.” Các thành viên xôn xao đề nghị.

Mặc dù không nói rõ, nhưng có thể nhìn ra được họ đều có hơi thất vọng với nơi Tần Thiên chọn này.

Tần Thiên cười nói: “Vào đi rồi biết.”

Hắn gửi tin nhắn cho Tàn Kiếm “Mở cửa.”

Khi hai cánh cửa từ từ mở ra, hai chiếc Escalade lái vào.

“Chết tiệt, đây là một nơi tốt.”

“Nhiều dã thú vậy, vé vào cổng chắc rất đắt nhỉ.”

“Người sống trong thành phố giống như bông hoa trong nhà kính, đương nhiên sẽ rất hiếm lạ khi thấy những dã thú này.”

“Đây thì tính là gì, trước đây khi chấp hành nhiệm vụ chúng ta thường tiếp xúc với các con này ở nơi hoang dã đấy.”

“Cậu đừng nói nữa. Lần trước giết một con sói, cảm giác đó, chậc chậc.”

Một nhóm người, bắt đầu hứng thứ.

Tần Thiên chỉ cười không nói.

Không biết lát nữa, nếu những người này đến bên trong khu động vật, đi vào biển dã thú trong tình huống không mang theo vũ khí thì không biết họ còn có thể thoải mái như thế này hay không.

“Mùi gì mà thơm vậy?”

“Thịt nướng!”

“Là thịt nướng!”

Khi chiếc xe chậm rãi đến gần tòa nhà của sơn trang, trong khí thoang thoảng mùi thơm ngào ngạt, họ càng thêm kích động.

Ai nấy đều giống như những con sói con đã rất lâu không ăn thịt vậy.

Cuối cùng, chiếc xe dừng lại bên ngoài tòa nhà.

Lãnh Phong và những người khác xuống xe, nhìn thấy một hàng người đứng ngoài rừng cây bên cạnh, vẻ mặt họ trở nên nghiêm túc.

Lãnh Phong hành lễ, lớn tiếng nói: “Đã từng gặp tiền bối!”

Tàn Kiếm gật đầu, nói với Tần Thiên: “Các vị đây chính là đối tượng của bữa liên hoan đêm nay à?”

Tần Thiên cười nói: “Phải.”

Tàn Kiếm lớn giọng nói: “Tiểu đội Thiên Phạt, chào mừng các anh em Cô Lang!”

Nói xong, họ bước sang một bên.

Trên khoảng đất trống phía sau có bốn đống lửa đang cháy.

Trên mỗi đống lửa, đều dựng một con cừu. Đã nướng vàng giòn bên ngoài và mềm bên trong, bóng dầu.

Đây không phải là loại cừu nặng chừng mười cân trong quán cơm bình thường. Tất cả đều là do Tần Thiên bảo Vũ Sơn trực tiếp đặt hàng từ thảo nguyên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 602


Chương 602

Mỗi con đều là cừu trưởng thành, sau khi bị giết cũng nặng hàng chục cân.

Người của Cô Lang bất giác nuốt nước bọt, mắt đều xanh lè.

Lãnh Phong kích động nói: “Các anh em, bưng rượu xuống!”

“Rõ!”

Người của Cô Lang mở cốp xe ra, bắt đầu bưng rượu xuống.

Nhìn thấy họ bưng hết thùng này đến thùng khác, đủ hai mươi thùng rượu xái nồng độ cao, chất thành một bức tường ở trước mặt.

Người của Thiên Phạt đều trố mắt nhìn.

Mẹ nó, nhóm người này là đến liều mạng à?

Đồng Xuyên cười ha ha, nói: “Thật con mẹ nó đỉnh!”

“Tới nào, ai sợ thì kẻ đó là đồ khốn!”

Thiết Tí kêu lên: “Đây là đến gây chuyện à. Bà nó, đêm nay không say không về!”

Lãnh Phong và Tàn Kiếm đưa mắt nhìn nhau.

Tàn Kiếm lớn tiếng nói: “Anh em Cô Lang, mời vào tiệc!”

Lãnh Phong cũng nói: “Mời!”

Hai nhóm, bởi vì còn chưa quen thuộc với nhau nên theo bản năng ngồi cùng nhau.

Người của Thiên Phạt, chiếm hai con cừu. Người của Cô Lang, chiếm hai con cừu.

Khuôn mặt Thiết Ngưng Sương đỏ bừng, nhìn Tần Thiên cười nói: “Anh ngồi bên nào?”

Tần Thiên cười nói: “Chúng ta không uống rượu, ngồi bên kia đi. Chị Mai, đi lấy một cái đùi cừu.”

Mai Hồng Tuyết lập tức bẻ một cái đùi cừu, để đến trước mặt Tần Thiên.

Nhưng cô ấy kích động nói: “Cậu và em gái Ngưng Sương không uống rượu, có thể ngồi bên này.”

“Tôi muốn uống rượu.”

“Bà nó, đám người này hơi bắt nạt người đấy. Không chuốc say bọn họ, còn tưởng Thiên Phạt chúng ta không được.”

Thiết Ngưng Sương cười nói: “Chị Mai, chị uống được bao nhiêu?”

Mai Hồng Tuyết cắn răng nói: “Bình thường thì bảy lạng, nhưng hôm nay đảm bảo không dưới một cân.”

Thiết Ngưng Sương cũng cắn răng nói: “Được, bất cứ giá nào. Hôm nay em cùng với chị.”

“Anh Thiên, tự anh ăn đi. Bọn tôi muốn ở cùng với Thiên Phạt.”

Nói xong, hai người phụ nữ bưng mâm thức ăn quay trở lại vị trí của Thiên Phạt.

Tần Thiên trở thành kẻ cô đơn, đối mặt với một cái đùi cừu nướng.

Hắn thấy người của Cô Lang và Thiên Phạt bởi vì còn chưa quen thuộc, cho nên ngồi thành hai nhóm cúi đầu ăn thịt, cũng không nói chuyện.

Thì mở một chai rượu xái, rót nửa cốc uống trà.

Nơi này không có ly uống rượu. Dụng cụ uống rượu chính là cốc uống trà tráng men cỡ lớn để uống nước hàng ngày.

“Nào, các anh em.”

“Gần đây mọi người đều vất vả rồi, cùng nhau uống một ly đi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 603


Chương 603

Hắn giơ cốc lên.

Nói thật, trong lòng hắn cũng cảm thấy vui. Gần đây tiểu đội Thiên Phạt đã tiêu diệt Rắn Hổ Mang.

Mà Cô Lang do Lãnh Phong dẫn đầu đã dốc hết sức bảo vệ Tô Tô ở tỉnh thành.

Điều khiến cho Tần Thiên cảm thấy vui vẻ nhất là, ác quỷ quấy nhiễu Tô Tô nhiều năm cuối cùng cũng đã biến mất.

Chưa bao giờ hắn cảm thấy thoải mái giống như hôm nay.

“Cảm ơn anh Thiên!”

“Uống!”

“Cạn!”

Tiểu đội Cô Lang và tiểu đội Thiên Phạt đều bưng cốc uống trà lớn lên.

Sau khi uống xong, ai nấy lại cúi đầu ăn thịt, không ai nói chuyện.

Tần Thiên có hơi lo lắng. Bởi vì không lâu trước đây, tiểu đội Thiên Phạt và tiểu đội Cô Lang suýt nữa đã nổ ra trận chiến sống còn bởi vì không quen biết nhau.

Hắn lo lắng hai nhóm vẫn có khúc mắc trong lòng.

Sự bối rối này chỉ có thể được hắn phá vỡ.

Lại dẫn đầu uống vài hớp, hơn nửa rượu mạnh trong cốc gần như đã thấy đáy. Hắn cảm thấy hơi nóng ruột, bắt đầu lên đầu.

Vào lúc hắn còn đang lo lắng, tiếp theo nên làm như thế nào.

Thì cảnh tượng cuối cùng đã bắt đầu thay đổi.

“Anh em Thiên Phạt, tôi tên Lục Tử. Mọi người cũng có thể gọi tôi là lão Lục.”

“Cảm ơn cừu nướng của mọi người. Nào, tôi mời mọi người một ly.”

Lão Lục bên Cô Lang bưng cốc đứng dậy.

Bên Thiên Phạt im lặng một lúc, Đồng Xuyên cười khà khà đứng dậy.

“Người anh em lão Lục, một mình anh mời cả tiểu đội Thiên Phạt chúng tôi, không thích hợp lắm nhỉ?”

“Tôi tên Đồng Xuyên, tôi uống riêng với anh thế nào?”

Lão Lục nói lớn: “Vậy được, tôi uống hết trước!”

Nói xong, một hơi uống hết nửa rượu trong cốc trà. Khuôn mặt cũng đỏ bừng lên rất nhanh.

Đồng Xuyên không chịu kém cạnh, cũng một hơi uống hết rượu trong cốc.

“Anh em Cô Lang, có ai cụng ly với tôi không?”

“Tình cảm chúng ta sâu đậm, cạn nhé.” Thiết Tí cũng bưng cốc trà đứng dậy.

“Để tôi!” Bên Cô Lang lập tức có một người đứng dậy.

Cũng uống hết trước.

Sau khi uống xong, hai nhóm lại nhất thời rơi vào trong im lặng.

“Bà nó, một đám đàn ông uống rượu lề mề.”

“Tôi tên Mai Hồng Tuyết, biệt danh là Nhất Tiễn Mai. Có bản lĩnh, chúng ta thổi chai!” Mai Hồng Tuyết trực tiếp vặn một chai rượu, đứng dậy.

Mọi người bên phía Cô Lang đưa mắt nhìn nhau, Lãnh Phong cắn răng nói: “Để tôi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 604


Chương 604

Ngay cả Tần Thiên cũng kinh ngạc.

Hắn biết Mai Hồng Tuyết khá mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh như vậy.

Trực tiếp tìm đàn ông thổi chai.

Mẹ nó đây không phải nước lạnh mà là rượu xái năm mươi hai độ đấy!

Uống hết một chai, sự nhiệt tình hoàn toàn được nhen nhóm!

Tiếp theo, trận hỗn chiến bắt đầu!

Hai nhóm tàn sát lẫn nhau, không ai chịu thua kém ai. Rượu xái nồng độ cao thật sự giống như uống nước lạnh.

Chai rỗng bên cạnh nhanh chóng chất đống.

Trong không khí nồng nặc mùi rượu.

Những con thú dữ trong khu vườn đằng xa, phát ra sự nóng nảy không yên.

Trận hỗn chiến kéo dài gần một tiếng, sau đó cục diện hoàn toàn rối loạn.

Vừa bắt đầu còn phân biệt rõ ràng, hai nhóm đều giữ vững lập trường, mỗi bên hai con cừu nướng.

Sau cùng, vòng tay qua vai nhau, hoàn toàn hòa vào nhau.

“Uống!”

“Mẹ nó ai không uống được kẻ đó là đồ khốn!”

Một người anh em xếp thứ tám trong tiểu đội Cô Lang xách chai rượu, lắc lư.

Vốn anh ta muốn đập A Bân, không ngờ tay lại rơi trên vai Thiết Ngưng Sương.

Thiết Ngưng Sương chợt quay lại, khuôn mặt xinh đẹp như hoa đào.

Lão Bát uống say mềm, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt này thì kinh ngạc. Há miệng, hồi lâu không nói nên lời.

“Anh muốn uống với tôi sao?” Thiết Ngưng Sương hỏi.

Lão Bát bỗng đỏ mặt nói “Xin lỗi”, sau đó cúi đầu bỏ đi.

“Đứng lại!”

“Ai sợ kẻ đó là đồ khốn!” Thiết Ngưng Sương kêu lên, cầm hai chai rượu qua và nói: “Nào, chúng ta thổi chai!”

“Ồ!”

“Em gái Ngưng Sương uy vũ!”

“Tiêu diệt những tên đàn ông thối tha này đi!” Mai Hồng Tuyết uống đến nỗi sắp không đứng vững, vẫn kích động la hét.

“Lão Bát cố lên!”

“Không được mất mặt Cô Lang!”

“Cậu sẽ không thua một em gái đâu nhỉ!”

Một đám đàn ông thô lỗ, la lên.

Lão Bát đỏ bừng mặt, trầm giọng nói: “Uống thì uống, ai sợ ai!”

Anh ta nhận lấy một chai từ trong tay Thiết Ngưng Sương, mở miệng trực tiếp cắn miệng chai răng rắc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 605


Chương 605

Ngửa mặt, đổ mảnh vỡ thủy tinh vào miệng uống ừng ực.

Thiết Ngưng Sương cũng không kém cạnh, mở chai ra ngửa cổ rót vào.

Tần Thiên im lặng ngồi xem.

Cách uống này, có thể nói đã vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của người bình thường.

Nhưng những con người trước mặt đây, há phải người bình thường.

Họ đều là những tên đàn ông liếm máu trên dao.

Cho dù là đàn bà con gái như Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết, cũng thường chiến đấu với đủ loại thú dữ trong vườn bách thú.

Đừng nói là một chai rượu, giết người uống máu thì có sợ gì?

Cũng chỉ có sự hăng hái và nhiệt huyết mới có thể đào tạo nên một cao thủ chân chính.

Nhưng, dù sao Thiết Ngưng Sương cũng còn trẻ. Hơn nữa trước khi gia nhập Thiên Phạt, hầu như chưa bao giờ uống rượu.

Cho dù uống, cũng chỉ là nửa ly rượu vang.

Cô ta được công nhận là đệ nhất đại tiểu thư của cả Long Giang.

Cho nên, uống gần một phần ba chai rượu thì cả người ngã ngửa.

Ngã vào lòng Tần Thiên.

“Cô không sao chứ?” Tần Thiên vội quan tâm hỏi.

“Không sao, tôi vẫn uống được.” Thiết Ngưng Sương cười nói một câu, muốn đứng dậy nhưng cả người đã không còn sức.

Tàn Kiếm trầm giọng nói: “Thiếu chủ, đưa cô ấy về đi.”

Tần Thiên hơi do dự, nói: “Mọi người cũng kiềm chế một chút. Uống rượu cũng được, nhưng để lỡ buổi huấn luyện ngày mai sẽ bị phạt gấp mười.”

Nói xong, hắn ôm Thiết Ngưng Sương đi về phía tòa nhà ký túc xá.

Sơn trang mãnh thú trước đây là một công viên giải trí. Chỉ riêng nhân viên nội bộ đã có hàng trăm người.

Cho nên nói, ký túc xá, nhà ăn, nhà kho, phòng làm việc…mọi thứ cần thiết đều có sẵn.

Sau khi Tần Thiên tiếp quản, ngoại trừ phòng điều khiển trung tâm và ký túc xá thì những thứ khác đều không sử dụng. Tất cả đều được cải tạo lại thành nhà kho.

Ký túc xá nhân viên, là một tòa nhà nhỏ ba tầng.

Tầng một tầng hai, là nơi ở của Tàn Kiếm và những người khác. Tầng ba, thuộc về Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết.

Tần Thiên ôm Thiết Ngưng Sương đến ký túc xá của cô ta. Bất ngờ phát hiện toàn bộ phong cách trang trí vẫn mang vẻ nữ tính.

Rèm cửa màu hồng, ga trải giường màu hồng. Bên gối còn để một con búp bê vải.

Hắn ngẩn người, thầm nghĩ mình giới thiệu một đại tiểu thư như vậy đến Thiên Phạt, cả ngày làm bạn với thú dữ và một đám đàn ông thô thiển cũng thật là làm khó cô ta.

Đừng thấy bình thường cô ta tùy tiện, nhìn như đã thích ứng với cuộc sống thô lỗ, hòa nhập với tập thể.

Nhưng thực ra trong lòng vẫn là một cô gái trẻ.

Nhẹ nhàng đặt Thiết Ngưng Sương lên giường, chuẩn bị rời đi. Lại bỗng nhiên phát hiện, một tay Thiết Ngưng Sưng đang nắm chặt áo mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 606


Chương 606

Tần Thiên sững sờ, quay đầu lại nhìn. Không biết Thiết Ngưng Sương nằm trên giường đã mở mắt từ lúc nào.

Trong đôi mắt trong veo của cô gái trẻ chứa hai giọt nước mắt đục ngầu, đang nhìn mình ngầm cầu xin.

“Cô không sao chứ?” Tần Thiên vội hỏi.

Rõ ràng Thiết Ngưng Sương đã say, cô ta cười nói: “Tôi không sao. Nhưng, tôi muốn anh ở bên tôi.”

“Anh dám không?”

Tần Thiên im lặng một chút rồi nói: “Cô say rồi. Ngủ sớm đi.”

Thiết Ngưng Sương nghiến răng nói: “Tôi không say.”

“Thế nào, anh không dám ư? Là tôi không đủ xinh đẹp, hay là anh nhát gan?”

Nói xong, Thiết Ngưng Sương bỗng nhiên xoay người nhào lên người Tần Thiên, ôm chặt hắn.

“Tôi thừa nhận, tôi thích anh!”

“Từ lần đầu tiên anh từ chối tôi, tôi đã thích anh!”

“Anh thì sao? Có phải anh ghét tôi không?”

Tần Thiên yên lặng nhìn cô gái điên cuồng trong ngực, âm thầm thở dài, nhẹ nhàng phẩy tay xoa nhẹ lên huyệt ngủ của cô ta.

Thiết Ngưng Sương dựa vào ngực Tần Thiên, cuối cùng không động đậy nữa.

Tần Thiên nhẹ nhàng đặt cô ta lên giường, kéo chăn đắp cho cô ta. Sau đó ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu vào khuôn mặt bướng bỉnh có chút non nớt này.

Giây phút này, hắn đột nhiên nghi ngờ. Mình kéo vị đại tiểu thư này vào tiểu đội Thiên Phạt, rốt cuộc là đúng hay sai?

Cuộc sống của Thiên Phạt và những việc tương lai cần làm, thật sự là điều cô ta muốn sao?

Đây là lần đầu tiên hắn nghi ngờ chính mình.

“Cô say rồi.”

“Ngủ thật ngon nhé. Ngày mai, lại là một ngày mới.”

Hắn thấp giọng nói một câu, sau đó xoay người rời đi.

Ra khỏi cửa, hắn không khỏi sửng sốt. Chỉ thấy một người đang dựa vào lan can trên hành lang ngay cửa, mỉm cười nhìn hắn.

Là Mai Hồng Tuyết.

Một tay cô ấy cầm một miếng sườn cừu, còn tay kia cầm nửa chai rượu.

“Tại sao không toại nguyện nguyện vọng của cô ấy?”

“Cậu đừng nói với tôi là cậu không biết cô bé này có ý gì với cậu.” Cô ấy nhìn Tần Thiên, nở nụ ngốc nghếch.

Tần Thiên im lặng, nói: “Chị cũng uống nhiều rồi.”

“Đưa rượu cho tôi đi.”

Mai Hồng Tuyết nhìn Tần Thiên, bỗng nhiên bước tới.

Cô ấy cắn răng, nói: “Là bởi vì cô ấy vẫn là một cô gái, cho nên cậu không thể ra tay được sao?”

“Vậy tôi thì sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 607


Chương 607

Đây là một người phụ nữ quen thuộc.

Sự phong tình sau khi uống rượu giống như hoa hồng trong gió đêm, khiến người ta ngửi thấy mùi thơm, xương cốt cũng sẽ yếu đi một nửa.

Tần Thiên tránh sang một bên. Ánh mắt trong suốt, không hề có suy nghĩ phóng đãng.

“Đưa rượu cho tôi.”

“Chăm sóc tốt cho Ngưng Sương. Mọi người nghỉ ngơi thật tốt.”

Mai Hồng Tuyết nhận ra sự thất lễ của mình, khuôn mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ. Vội vàng nhét rượu trong tay vào tay Tần Thiên.

Sau đó, vội vã bước vào phòng của Thiết Ngưng Sương.

Tần Thiên thở dài, đột nhiên cũng muốn say một lần.

Hắn dồn sức uống một ngụm rượu đầy, rồi sải bước đi ra ngoài.

Đến khi hắn đến rừng cây nhỏ tổ chức liên hoan thì thấy chai rượu vương vãi dưới đất, cừu nướng trên kệ đều không cánh mà bay.

Người cũng không thấy đâu.

Trong vườn bách thú phía xa, vang lên tiếng gầm gừ.

Hắn vội đi xem, hóa ra sau khi uống rượu nhóm người này đều cởi trần xông vào khu vực sói để tìm kích thích.

Lúc này, đã bị đám sói bao vây.

Mỗi người tìm vào chỗ chết, trong tay còn đang cầm sườn cừu nướng chảy mỡ.

Bị kích thích bởi mùi thơm của thịt nướng, đám sói đều đỏ mắt.

Dưới sự thúc giục của vua sói, hàng chục con sói lao về phía họ.

Lãnh Phong hét lên, bẻ gãy xương cừu trong tay, hất văng một con sói xuống đất.

Hắn gặm một miếng xương, lớn giọng nói: “Sói con, muốn ăn thịt không? Lại đây nữa nào!”

Tần Thiên không khỏi tức cười.

Súc vật!

Đồng thời, cũng cảm thấy máu huyết trong cơ thể mình đang sục sôi. Đột nhiên hắn cũng bị kích thích, muốn cởi trần xông vào.

Đối mặt với bầy sói cùng với các anh em.

Chỉ là, điện thoại của hắn reo.

Là Lâm Tước gọi đến.

“Tiên sinh, Tô tổng đã về nhà. Anh đi đâu rồi?”

“Còn Lãnh Phong và những người khác đâu, sao không thấy bóng ai vậy?”

Tần Thiên giật mình, nói: “Hỏng rồi!”

“Lâm Tước, Tô tổng có đưa Liễu Như Ngọc về không? Có muốn ăn canh cá không?”

Lâm Tước cười nói: “Đợi anh về sẽ biết.”

Tần Thiên thở dài, nhìn nhóm người Lãnh Phong có lẽ đêm nay sẽ không về được.

Đúng lúc, ngày mai hắn còn có nhiệm vụ khác sắp xếp cho nhóm người Lãnh Phong. Đó chính là, dạy cho tiểu đội Thiên Phạt kiến thức về súng.

Cả tiểu đội Thiên Phạt, ngoại trừ Tàn Kiếm thì những người còn lại hiểu rất ít về súng.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 608


Chương 608

Mặc dù trong rất nhiều hành động, họ đều không dùng súng. Bản thân Tần Thiên cũng không thích loại vũ khí nóng này lắm.

Nhưng, bây giờ đều là chiến tranh hiện đại hóa, không thể thiếu thứ này được.

Mà Lãnh Phong và bao gồm cả tiểu đội Cô Lang đều là chuyên gia ở phương diện này.

Nghĩ đến đây, Tần Thiên không gọi Lãnh Phong mà một mình lái xe rời đi.

Về đến biệt thự Long Viên, trong phòng khách đáng sáng đèn, chỉ có Lâm Tước ngồi trên sofa uống nước.

“Lâm Tước, phu nhân thế nào rồi?” Hắn vội hỏi/

Lâm Tước vội đứng dậy, cười nói: “Phu nhân với Liễu Như Ngọc càng nói chuyện càng hợp ý nhau, hai người đều uống nhiều.”

“Liễu Như Ngọc nghỉ ngơi cùng quản lý của cô ta, anh yên tâm, khách sạn có bảo vệ của chúng ta, an toàn sẽ không có vấn đề gì.”

“Còn phu nhân…”

Cô ấy nhìn về phía căn phòng, nói: “E là bây giờ đã ngủ say.”

Tần Thiên cười nói: “Không uống được thì uống ít một chút. Lần trước đi cùng với người quản lý của Mục Phi Phi, suýt nữa cũng uống nhiều.”

Lâm Tước mím môi cười nói: “Còn nói cơ đấy.”

“Đêm nay anh uống cũng không ít nhỉ?”

“Lãnh Phong và những người khác đâu? Đàn ông các anh chả đáng tin gì cả. Uống rượu vào là mặc kệ cả công việc.”

Tần Thiên cười nói: “Là tôi gợi ý.”

“Thời gian không còn sớm nữa, cô cũng mau nghỉ ngơi đi.”

“Cái đó, phu nhân không nhắc đến chuyện canh cá chứ?”

Lâm Tước phì cười, nói: “Phu nhân không nhắc đến canh cá. Chỉ là về nhà không thấy anh, cô ấy nói họ Tần chết đi đâu rồi.”

“Có giỏi thì mãi mãi đừng quay về nữa.”

Nói xong, dường như cảm thấy không tôn trọng lắm, liền le lưỡi nói: “Đây không phải là tôi nói nha, là nguyên văn lời của phu nhân.”

Tần Thiên không ngờ Lâm Tước cũng có một mặt nghịch ngợm như vậy, hắn cười nói: “Đã biết.”

“Cô đi nghỉ đi.”

“Đúng rồi, bên cạnh có phòng trống đấy. Cô có thể chọn một phòng, sau này ở lại lâu dài.”

“Không cần phải chạy tới chạy lui nữa.”

“Vâng, tiên sinh.” Lâm Tước gật đầu, nhanh chóng rời đi.

Tần Thiên ngồi xuống, uống nước.

Cả căn biệt thự im lặng.

Dương Ngọc Lan đi công tác không ở nhà, chỉ có hắn và người phụ nữ trong phòng.

Cửa phòng khép hờ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 609


Chương 609

Bỗng nhiên Tần Thiên cảm thấy rất khô nóng. Mặc dù hôm nay hắn không phải uống nhiều nhất nhưng cũng có tám lạng.

Trong tình huống không dùng nội lực để hóa giải thì đây gần như là cực hạn của hắn.

Trong cơn xúc động, hắn tắt đèn đi đến phòng của Tô Tô.

Trong phòng, tràn ngập vị ngọt của rượu vang được lên men bởi cơ thể người phụ nữ.

Ánh trăng sặc sỡ.

Tô Tô không cởi quần áo, vẫn mặc chiếc váy dài ban ngày, ôm chăn nằm nghiêng trên giường.

Mái tóc đen rối tung, dường như đã ngủ say.

Đường cong đẹp đẽ và gương mặt quyến rũ tràn đầy sức hấp dẫn dưới ánh trăng.

Tần Thiên nuốt nước miếng, nằm lên giường.

Nhẹ nhàng đặt tay lên vai Tô Tô, thấp giọng nói: “Vợ, em thấy thế nào?”

“Có muốn uống chút nước không?”

Tô Tô lẩm bẩm một tiếng, trở mình và gác một chân lên người hắn.

Hình như cảm thấy tư thế này rất thoải mái nên dán cả người vào, ôm Tần Thiên giống như ôm chăn.

Tần Thiên kiềm chế nuốt nước miếng, nhìn đôi môi đỏ mọng xinh đẹp trước mặt, không nhịn được mà hôn nhẹ lên đó.

Vốn, hắn chỉ muốn chạm nhẹ mà thôi.

Nào ngờ, sau khi Tô Tô say rượu thì rơi vào trạng thái ho khan nên theo bản năng mở miệng ra.

Tần Thiên cảm giác cả đầu óc đều đắm chìm.

Bất giác, hai người ôm chặt và quấn lấy nhau.



Ngày hôm sau, Tần Thiên hiếm khi ngủ quên.

Hắn mơ màng mở mắt ra, cảm giác khắp cả người từ trong ra ngoài đều thoải mái khó tả.

Nhìn thấy đã tám giờ, vội vàng ngồi dậy.

Chết tiệt, đây là phòng của vợ mà!

Hắn ngẩn người, vội cố gắng nhớ lại.

Đêm qua mình mơ hồ, sao chạy đến đây?

Sau đó, một tia chớp lóe lên trong đầu hắn.

Cảnh tượng đêm qua hiện ra trong tâm trí.

“Tô Tô!” Hắn kêu lên, vội mặc quần áo vào chạy ra ngoài.

Tần Thiên lúc này rất sợ hãi. Giống như một đứa trẻ không cẩn thận làm sai chuyện gì đó.

Bởi vì, mặc dù hắn và Tô Tô đã là vợ chồng hợp pháp từ lâu. Nhưng, tình huống khi đó khá đặc biệt.

Trong tình huống bất đắc dĩ Tô Tô mới chấp nhận hắn.

Mặc dù gần đây tình cảm của hai người cũng đang tăng lên, nhưng hắn biết Tô Tô vẫn chưa thật sự mở lòng với mình.

Nếu không, cũng sẽ không liên tục nhắc nhở, không cho phép hắn tự ý vào phòng cô.

Đêm qua, hắn đã mượn rượu làm gì?

Thật sự gây ra họa lớn rồi!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 610


Chương 610

Nhìn thấy Tô Tô ngồi ở phòng khách uống trà buổi sáng với vẻ mặt u ám.

Trái tim Tần Thiên càng thêm hồi hộp.

“Cái đó, ừm, anh, cái đó… không phải cố ý.”

“Em không sao chứ?” Hắn nói với vẻ mặt sợ hãi.

Tô Tô giơ tay, ném thẳng tách trà trong tay lên đầu Tần Thiên.

Tần Thiên biết mình đã gây ra họa lớn nên đứng im không dám tránh.

Loảng xoảng, tách trà đập lên đầu, nước trà bên trong văng ra khắp mặt.

“Sao anh không tránh?” Nhìn thấy trán Tần Thiên bị tách trà đập vào thì bầm lên ngay lập tức, Tô Tô liền giật mình.

Vốn là cô chỉ muốn trút giận chứ không thật sự muốn đập Tần Thiên.

Tần Thiên thấp giọng nói: “Anh không dám.”

Tô Tô ngây người, nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của hắn, cô chợt nở nụ cười.

Nhưng cô cắn răng, sầm mặt nói: “Họ Tần, em xem như đêm qua chưa xảy ra chuyện gì!”

“Không có lần sau đâu đấy!”

“Nếu còn có lần sau, cẩn thận cái mạng của anh!”

“Anh đảm bảo!”

“Không có sự đồng ý của em, chắc chắn sẽ không có lần sau nữa!” Hắn run rẩy, vội vàng thề thốt.

Tô Tô hừ một tiếng, lúc này mới đỏ mặt đứng dậy đi ra khỏi cửa.

“Vợ em muốn đi làm à?”

“Anh đưa em đi nhé?” Tần Thiên vội đi theo, lấy lòng nói.

Tô Tô đỏ mặt, hung dữ trừng mắt với Tần Thiên, cắn răng nói: “Em không muốn nhìn thấy anh!”

“Cút!”

Nói xong, nhanh chóng rời đi.

Tần Thiên thở phào, không khỏi nở nụ cười.

Dường như Tô Tô cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng.

Nhưng hắn không dám sơ suất, vẫn cẩn thận đi theo ở phía sau.

“Anh đi theo em làm gì?” Tô Tô đi đến cổng, xoay đầu lại nghiến răng hỏi.

Dáng vẻ đó giống như muốn giết người.

Tần Thiên giật mình, vội nói: “Không có gì. Anh là nói, vợ hôm nay em có sắp xếp gì không?”

“Có cần anh giúp không?”

Tô Tô không vui nói: “Đến nhà máy quay video quảng bá với Liễu Như Ngọc!”

“Anh có thể giúp được cái gì, tiếp tục lêu lổng với đám bạn xấu kia của anh đi!”

Lâm Tước đã lái xe đợi ở cổng, Tô Tô vừa định lên xe thì Lãnh Phong và những người khác từ xa chạy đến.

“Chị dâu, anh Thiên đâu?” Lãnh Phong kích động hỏi.

Nhìn thấy bộ dạng của nhóm người Lãnh Phong, Tô Tô không khỏi há hốc miệng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 611


Chương 611

Tóc người nào người nấy rối bù, mặt lấm lem bùn đất. Quan trọng hơn là, quần áo trên người bị xé rách như rèm cửa.

Sửng sờ hồi lâu, Tô Tô không nhịn được nói: “Các anh đây là bị chó dí cả đêm sao?”

Lãnh Phòng cười hì hì nói: “Gần như thế.”

“Lát nữa lại báo cáo với chị dâu. Chị dâu, anh Thiên đâu?”

“Chúng tôi có việc hệ trọng muốn tìm anh ấy!”

Tô Tô muốn nói gì đó, lại cảm thấy thân dưới khó chịu, vừa xấu hổ vừa tức giận, bực bội nói: “Chết rồi!”

Nói xong, lên xe rời đi.

Nhóm người Lãnh Phong ngơ người ngay tại chỗ.

Tần Thiên nhàn nhã xuất hiện ở cửa, nói: “Bọn các cậu bị chó dí cả đêm à, nói đi, sáng sớm tìm tôi có việc gì hệ trọng.”

“Anh Thiên!”

Lãnh Phong nuốt nước miếng, kích động nói: “Tôi muốn báo cáo với anh một ý nghĩ.”

“Anh xem, khi công việc bảo vệ không bận, chúng tôi có thể chia nhau đến sơn trang mãnh thú để huấn luyện không?”

“Cừ thật, đêm qua sau khi so sánh với người của Thiên Phạt chúng tôi mới phát hiện, chúng tôi chênh lệch quá lớn!”

Những người khác cũng nhao nhao nói: “Phải đấy anh Thiên, mong anh cho phép!”

“Chúng tôi đảm bảo sẽ không lơ là công việc bảo vệ bên này.”

“Chúng tôi đã thỏa thuận với tiểu đội Thiên Phạt, họ hỗ trợ chúng tôi huấn luyện, chúng tôi dạy họ kiến thức về súng.”

Tần Thiên giả vờ khó xử, nói: “Này không hay lắm đâu.”

“Dù sao những thú dữ kia cũng quá hung dữ, lỡ như các người gặp chuyện không may thì làm thế nào?”

Lãnh Phong trầm giọng nói: “Anh Thiên là khinh thường chúng tôi, cảm thấy Cô Lang bọn tôi không chịu được khổ sao?”

“Các anh em, hãy cho anh Thiên xem đi!”

Nói xong, rút ra một con dao găm cắt đứt một miếng thịt trên cánh tay mà không hề nhíu mày.

Những người còn lại cũng vội vàng muốn làm theo.

“Được rồi, được ròi.” Tần Thiên mặt đầy hắc tuyến nói: “Đồng ý.”

“Chia ca như thế nào thì các người tự xem rồi làm nhé.”

“Ngoài ra Lãnh Phong, dù sao Cô Lang các cậu chỉ có vài người. Bây giờ tôi cũng đồng ý các cậu, có thể tuyển vài người mới có tiềm lực để tiến hành huấn luyện.”

“Rõ!”

“Cảm ơn anh Thiên!”

Lãnh Phong xúc động đến nỗi hai mắt phát sáng. Để cho họ đi huấn luyện lại đồng ý họ được tuyển người mới, mở rộng đội ngũ.

Có thể thấy rằng, theo thời gian tiểu đội Cô Lang sẽ lớn mạnh lại lần nữa.

Ít nhất trong lòng họ cũng ấm ức, đó chính là không thể thua tiểu đội Thiên Phạt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 612


Chương 612

Điều Tần Thiên muốn chính là hiệu quả này, bởi vì chỉ có cạnh tranh mới có thể tiến bộ không ngừng.

Tần Thiên thật sự lo lắng rằng nếu chỉ có một tiểu đội Thiên Phạt, thì về lâu dài họ sẽ mệt mỏi.

Tiếp theo, Tần Thiên gọi điện thoại gọi Ngô Thiên Hùng đến, lập kế hoạch vài nơi quanh Long Hồ để ông ta xây biệt thự.

\Một mặt, là để tiếp khách. Dù sao, cũng rất tốt khi khách thân thiết đến và có thể ở lại nơi này.

Mặt khác, nhân viên bảo vệ và người giúp việc, người làm vườn, tài xế cũng đều phải có phòng riêng.

Hơn nữa, cả Long Viên có diện tích là ba trăm mẫu Anh.

Xây thêm vài căn biệt thự sẽ bớt trống trải và đơn điệu.

Ngô Thiên Hùng vỗ ngực đảm bảo: “Anh Thiên yên tâm, để nó cho tôi!”

“Anh Thiên?” Tần Thiên nghi ngờ hỏi. Ngô Thiên dù sao cũng đã hơn năm mươi tuổi lại gọi mình là anh, dường như không thích hợp lắm.

Ngô Thiên Hùng vội cười nói: “Mặc dù tôi lớn tuổi hơn, nhưng tính theo địa vị giang hồ thì Tần tiên sinh đúng là đại ca!”

“Anh Thiên, anh cứ xem tôi như một đàn em dưới trướng đi. Sau này có chuyện gì cứ việc ra lệnh.”

“Là tấm lòng của người em, lần này xây dựng biệt thự mới anh không được bỏ tiền túi ra nữa.”

“Tôi bao trọn gói!”

“Nếu anh không đồng ý, tôi sẽ không nhận việc này!”

Thấy ông ta nói thành khẩn như vậy, Tần Thiên liền gật đầu đồng ý. Dù sao Ngô Thiên Hùng vẫn có ánh mắt.

Cái khác không nói, chỉ riêng việc Tần Thiên đánh đổ nhà họ Tiết để cho tập đoàn Cẩm Tú của ông ta đứng vững ở vị trí số một trong bất động sản Long Giang.

Thì những lợi ích sâu xa đằng sau sẽ không thể đo đếm bằng hàng tỷ.

Ngô Thiên Hùng đã có suy nghĩ đưa ra thị trường.

Ông ta biết, rất có thể đến lúc đó còn cần đến sự giúp đỡ của Tần Thiên.

Bây giờ các ông chủ lớn ở Long Giang, kể cả Ngô Thiên Hùng và Thiết Lâm Phong, mặc dù đều không xác định được rốt cuộc thân phận của Tần Thiên là gì.

Nhưng họ đều tin chắc rằng, Tần Thiên là một ông chủ lớn giấu mặt. Là kiểu mà họ không thể trêu chọc nổi.

Mặc dù bây giờ Tần Thiên vẫn chưa có danh tiếng ở Long Giang, rất nhiều người đều không biết hắn.

Nhưng thực ra hắn đã là thủ lĩnh của cả Long Giang, danh xứng với thực.

Cho dù là bạch đạo hay hắc đạo.

Tiếp theo không có việc gì để làm, Tần Thiên đi dạo trong khung cảnh xinh đẹp và bầu không khí trong lành của Long Viên.

Cứ cảm thấy hơi bồn chồn. Hắn ép mình bình tĩnh lại và phân tích rốt cuộc mình làm sao.

Sau đó hắn nhận ra rằng mình lại đang nhớ vợ.

Do dự một chút, hắn gọi điện thoại cho Tô Tô.

Tô Tô nghe máy rất nhanh: “Chuyện gì?” Giọng điệu vội vàng, hơn nữa bên kia rất ồn.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 613


Chương 613

Nghe ra được bây giờ cô rất bận.

Tần Thiên nuốt nước miếng, nói: “Vợ, em đang làm gì thế?”

Tô Tô thấp giọng nói: “Không phải đã nói là ở nhà máy quay phim quảng cáo với Liễu Như Ngọc à. Có chuyện gì, nói nhanh.”

Do dự một chút, Tần Thiên nói: “Vợ, chuyện rất nghiêm trọng. Cái đó, anh có hơi nhớ em rồi.”

Đầu bên kia điện thoại, ban đầu Tô Tô giật mình còn tưởng đã xảy ra chuyện gì ghê gớm.

Sau khi nghe lời Tần Thiên nói thì cô thẹn quá hóa giận: “Cút!”

Gầm nhẹ một tiếng rồi trực tiếp cúp điện thoại.

Mặc dù khoảng thời gian gần đây tình cảm của cô và tên này đang tiếp tục tăng lên.

Nhưng, nhưng không có nghĩa là hắn có thể táo bạo như thế.

Thật không biết xấu hổ!

Mặc dù cô biết, sớm muộn cũng sẽ có một ngày như vậy, nhưng mà quá đột ngột!

Cảm giác được cơ thể khó chịu, cô càng thêm tức giận.

Điện thoại vang lên, Tần Thiên lại gọi đến, cô trực tiếp ngắt máy.

Bị từ chối, Tần Thiên cũng ý thức được rằng lần này có thể là mình đã thật sự gặp rắc rối.

Trong lòng Tô Tô vẫn là một cô gái, nên chắc chắn trong nhất thời sẽ không thể chấp nhận được.

Nên làm sao để cô tha thứ đây?

Tần Thiên nhớ ra, sáng sớm Tô Tô đã đi nên chưa ăn bữa sáng.

Hắn vội vàng gọi điện thoại cho Lâm Tước: “Phu nhân đang bận sao? Cô nói cho tôi biết địa điểm cụ thể của các cô, tôi đưa đến ít đồ ăn cho cô ấy.”

Lâm Tước thấp giọng nói: “Anh đợi một chút.”

“Vừa rồi tôi ở cùng với cô ấy nên không tiện nói chuyện.”

“Tiên sinh, có chuyện gì thế? Sắc mặt phu nhân rất xấu, lúc thì đỏ lúc thì trắng.”

“Chắc không phải là đêm qua hai người cãi nhau đấy chứ?”

Tần Thiên ấp úng nói: “Không có cãi nhau… Cô mau nói địa điểm đi, tôi đưa bữa sáng đến.”

Do dự một chút, Lâm Tước nói: “Tiên sinh, tôi khuyên anh đừng nên đến.”

“Vừa rồi tôi không cẩn thận nhắc đến anh thì cô ấy đột nhiên nổi nóng. Dường như rất không muốn gặp anh.”

“Anh yên tâm, tôi biết cô ấy không thích ăn bữa sáng, trong xe luôn chuẩn bị sẵn bánh quy nấm đầu khỉ, có tác dụng bồi bổ dạ dày. Bây giờ cô ấy đang ăn đấy.”

“Đợi một chút tôi sẽ hâm nóng một gói sữa cho cô ấy.”

Lúc này Tần Thiên mới yên tâm và nói: “Vậy vất vả cho cô rồi Lâm Tước.”

Lâm Tước cười nói: “Đắc tội với vợ rồi chứ gì? Tiên sinh, có cần tôi cho anh một gợi ý để có được sự vui vẻ của cô ấy không?”

Tần Thiên vui mừng nói: “Nói mau.”

Lâm Tước cười nói: “Thực ra rất đơn giản. Phụ nữ đều làm bằng nước, mềm lòng.”

“Chủ tịch Tô cũng vậy. Anh đừng thấy bình thường cô ấy to tiếng, rất ghê gớm. Nhưng thực ra rất mềm lòng.”

“Anh chỉ cần để cho cô ấy cảm nhận được sự thật lòng của anh là được.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 614


Chương 614

“Cũng không cần phải gióng trống khua chiêng, xa hoa lãng phí, mà đôi khi tình cờ là một vài chi tiết cũng có thể khiến cho cô ấy ấm áp.”

“Ví dụ như, tự tay làm món mà cô ấy thích ăn?”

Tần Thiên bừng tỉnh, nói: “Đúng rồi, cô ấy thích canh cá, bây giờ tôi sẽ đi mua cá, trưa đem qua cho cô ấy.”

Lâm Tước thấp giọng nói: “Cái này không được, buổi trưa cô ấy còn phải đi cùng Liễu Như Ngọc, không thể gặp anh.”

“Buổi tối vậy.”

“Bận rộn cả một ngày vừa về nhà có ngay một bát canh cá nóng hổi, cô ấy nhất định sẽ cảm động.”

“Còn nữa, tùy tiện đi chợ mua cá thật sự không có thành ý gì cả. Thưa anh, tôi nghĩ tốt nhất là anh nên tự bắt cá.”

“Tự tôi bắt?” Tần Thiên có chút ngây người, nói: “Đi đâu bắt?”

Lâm Tước cười nói: “Bên bờ sông ở ngoại thành có rất nhiều nơi câu cá tự do thoải mái, anh rảnh rỗi không làm gì thì đi câu đi.”

“Anh nghĩ xem dành thời gian tự mình câu cá, cẩn thận nấu canh cho cô ấy thì cô ấy có tan chảy không?”

Ánh mắt Tần Thiên sáng lên: “Cảm ơn Lâm Tước, tôi biết nên làm gì rồi”

Lâm Tước dặn dò: “Dường chỗ đó rất khó đi, tốt nhất anh nên bảo Lãnh Phong tìm một chiếc xe việt dã… Không ổn, cô ấy đến chỗ tôi rồi.”

“Lâm Tước, cô đang gọi điện thoại cho ai vậy, sao lại thần thần bí bí dữ vậy?” Tô Tô trầm mặt hỏi.

Lâm Tước vội vàng nói: “Không có việc gì, một người bạn cùng lớp của tôi.”

“Đúng rồi Tô tổng, tiên sinh nói buổi trưa muốn đưa cơm trưa cho cô.”

Tô Tô trầm mặt nói: “Bảo anh ta đi chết!”

Nói xong, cô đi thẳng về phía studio được dựng lên tạm thời.

Lâm Tước thè lưỡi, thấy điện thoại còn chưa cúp máy, cô ấy thấp giọng nói: “Tiên sinh, anh đã nghe thấy chưa?”

“Lần này, anh thật sự đã chọc giận cô ấy rồi.”

Tần Thiên ở đầu bên kia tất nhiên có nghe thấy, anh nói: “Hôm nay cô ấy có thể sẽ mệt rã rời. Có cơ hội nhất định phải bảo cô ấy ngủ một giấc ngon.”

Lâm Tước ngẩn người một chút: “Trông cô ấy quả thật có chút không có tinh thần. Hai người không cãi nhau cả đêm đấy chứ?”

Tần Thiên nhớ sự điên cuồng lúc nửa đêm, thuận miệng nói: “Không có… cúp máy đây. Lâm Tước, tối nay tôi mời cô uống canh cá.”

Cúp điện thoại, Tần Thiên bắt đầu lên kế hoạch.

Đầu tiên là vấn đề này nên được thực hiện một cách bí mật, không thể kinh động đến đám người Lãnh Phong.

Hơn nữa đêm qua đám người Lãnh Phong ở Mãnh Thú sơn trang lĩnh ngộ ra thế giới mới, hiện tại đang hưng phấn lập kế hoạch huấn luyện, chắc sẽ không có tâm trạng đi câu cá cùng.

Cuối cùng hắn quyết định hành động một mình.

Lâm Tước nói con đường đến điểm câu cá bên bờ sông rất khó đi. Đơn giản như vậy, dù sao cũng rảnh, đi kiếm một chiếc xe việt dã trước.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 615


Chương 615

Tần Thiên tới một cửa hàng Toyota 4S, phát hiện trước cửa có một đám người vây quanh, bên trong truyền đến tiếng chửi bới rất ngạo mạn, hắn nhịn không được đi tới.

Chỉ thấy bên cạnh một chiếc xe nhỏ màu trắng, một ông già khoảng tầm năm mươi tuổi đang ngồi dưới đất cạnh chiếu xe, đầu chảy máu.

Xung quanh là bảy tám thanh niên mặc áo vest đi giày da. Trước ngực bọn họ đều đeo phù hiệu bán hàng của cửa hàng 4S.

Ông già nắm lấy quần áo của một trong những người trẻ tuổi đó, không chịu buông tha nói: “Còn có công lý hay không?”

“Mấy người lại dám đánh người!”

“Tôi mua xe mới từ chỗ các người, còn chưa tới một tháng đã trục trặc nhiều như vậy!”

“Các người không sửa được thì phải thay cho tôi!”

“Tôi muốn phụ tùng chính hãng!”

Trên phù hiệu của người thanh niên có ghi chức vụ quản lý bán hàng.

Anh ta khạc nhổ vào ông già, nói: “Ông già, mở mắt chó của ông ra mà xem ở đây ở đâu.”

“Tống tiền bọn tôi, ông muốn chết sao?”

“Rõ ràng là ông tự lái xe!”

“Chúng tôi đã tiếp đón hoà nhã, ông khốn kiếp còn muốn chặn cửa!”

“Ông già đáng chết, thèm tiền đến muốn điên rồi sao?”

“Mọi người đừng nghe ông ta nói bậy, lão già này chính là một kẻ lừa đảo. Xe của chúng tôi không có bất kỳ vấn đề về chất lượng.”

“Lão già, nếu ông còn không chịu đi, có tin ông đây đập nát xe của ông không?”

Mấy nhân viên bán hàng xung quanh đều chửi bới với thái độ rất kiêu ngạo. Có một tên thậm chí còn lôi một cây gậy bóng chày ra khỏi cửa hàng.

Hướng về phía đầu ông già, nói: “Lão già đáng chết, nếu còn không mau cút, có tin tôi giết chết ông hay không?”

Nhìn thấy người của cửa hàng 4S kiêu ngạo như vậy, khách hàng xung quanh chỉ trỏ, nhưng không dám ra mặt.

“Cậu đánh đi!”

“Có bản lĩnh thì đánh chết tôi đi này!”

Ông già kích động, ông ta dí đầu mình vào ngực người đàn ông đang ôm cây gậy bóng chày.

Chàng trai đang cầm gậy bóng chày đảo mắt và định đập xuống.

“Dừng tay!” Tần Thiên hét lớn một tiếng, xông vào.

Vừa rồi hắn đã cảm thấy giọng nói của ông già này có chút quen thuộc, lúc ông ta xoay người, cuối cùng cũng thấy rõ người.

Hắn tiện tay đẩy anh chàng đang cầm gậy bóng chày ra, đỡ ông già, nói: “Chú Lý, sao lại là chú?”

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Cậu là Tiểu Thiên?” Ông già cũng sững sờ.

Ông già tên là Lý Trung, lúc trước làm nhân viên bán hàng trong cùng một công ty với Tần Thiên. Lúc Tần Thiên mới vào nghề là nhờ Lý Trung dẫn hắn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 616


Chương 616

Lý Trung là người trung thực nhân hậu, là một người rất tốt. Lúc đó đã chăm sóc Tần Thiên rất nhiều lần.

Sau đó, sau khi Tần Thiên gặp chuyện không may thì đã cắt đứt liên lạc.

Không ngờ lại gặp được nhau ở chỗ này.

Lý Trung nhìn thấy người quen, kéo tay Tần Thiên khóc lóc kể lể: “Tiểu Thiên, bọn họ bắt nạp người quá đáng.”

“Chân chú viêm xương khớp càng ngày càng nặng, không thể nào giao đồ ăn được nữa. Chú đã sử dụng tiền tiết kiệm của mình trong những năm qua và còn vay họ hàng một chút.”

“Mua chiếc Toyota Corolla Cross này, xe chạy dịch vụ.”

“Tuy không kiếm được nhiều, nhưng cuối cùng cũng không cần phải dãi nắng dầm sướng nữa.”

“Không nghĩ tới, chiếc xe này mới mua chưa tới một tháng đã xảy ra vấn đề.”

“Bảng điều khiển luôn vô duyên vô cớ khôi phục cài đặt gốc, động cơ cũng có vấn đề, có tiếng động lạ, tốc độ chậm, đôi khi còn tắt máy đột ngột.”

“Chú đến tìm bọn họ. Ban đầu bọn họ còn kiểm tra, tùy tiện mày mò rồi nói là đã sửa xong.”

“Tuy nhiên vẫn chưa giải quyết vấn đề của xe.”

“Chú yêu cầu họ thay phụ tùng, lúc đầu bọn họ nói nhà máy đang giao.”

“Bây giờ lại không thừa nhận, chẳng những không giải quyết vấn đề mà còn ra tay đánh người!”

“Tiểu Thiên, cháu nói có còn vương pháp hay không? Cửa hàng 4S có thể giở thói côn đồ sao?”

Nghe Lý Trung khóc lóc kể lể, sắc mặt Tần Thiên trở nên âm trầm.

Hắn biết Lý Trung rất khó khen, sau khi ly hôn một mình ông ta nuôi một cô con gái.

Vì không để cho con gái thua kém người khác, bình thường ông ta rất tiết kiệm chi phí. Trước đây khi làm shipper hầu như mỗi ngày ông ta đều làm việc mười mấy tiếng đồng hồ.

Bây giờ sử dụng số tiền tiết kiệm cả nửa đời để mua một chiếc xe hơi, cũng có thể coi như cuộc sống đã có cải thiện.

Việc làm hời hợt của cửa hàng 4S này, bọn họ sẽ không biết đối với người như Lý Trung mà nói, chính là tai họa ngập đầu.

“Không sao chú Lý, cứ giao cho cháu giải quyết.”

Tần Thiên đứng dậy với khuôn mặt âm trầm, nói; “Gọi ông chủ của anh ra đây gặp tôi.”

“Mày nói gì?” Quản lý bán hàng cười khẩy rồi nói: “Thằng nhóc, mày muốn xen vào việc của người khác?”

“Tao khuyên mày nên biết điều, không nên nhúng tay vào vũng nước bùn này.”

“Nói thật cho mày biết, có thể mở được cửa hàng 4S thì ông chủ của bọn tao chắc chắn không phải người bình thường.”

“Không phải người mà mày nói muốn gặp là có thể gặp được.”

“Hiểu chưa? Thằng giao hàng!”

Những nhân viên kia nghe thấy vậy cũng cười ha hả.

Đám đông xung quanh thở dài, đây cũng là lý do tại sao bọn họ không muốn xen vào việc người khác, mọi người đều biết độ sâu của cửa hàng 4S này.

“Được rồi chàng trai trẻ, đừng làm lớn chuyện nữa, bảo bọn họ chịu chi phí ý tế thôi.”

“Xe có trục trặc thì có thể đến tiệm sửa xe xem sao.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 617


Chương 617

“Làm ầm ĩ thì cuối cùng người chịu thiệt vẫn là mình thôi.” Thấy Tần Thiên tương đối trẻ tuổi, có người sợ hắn kích động sẽ chịu thiệt cho nên khuyên can.

Lúc này, tên vừa rồi bị Tần Thiên đẩy ra, cầm gậy bóng chày xông lên.

Vừa rồi hắn ta bị Tần Thiên đẩy, lảo đảo kui về sau một đoạn xa, nếu không phải phía sau có một cây cột cản lại thì đã té ngã.

Bây giờ hắn ta rất tức giận.

“Thằng chó, lại dám đẩy tao!”

“Quỳ xuống, xin lỗi ông đây ngay!”

“Nếu không hôm nay tụi mày đừng hòng đi được ra khỏi đây!”

Lý Trung phản ứng kịp, vội vàng chắn trước người Tần Thiên: “Tiểu Thiên, cháu mau đi đi!”

“Mặc kệ chuyện của chú.”

Tần Thiên nhìn lướt qua những nhân viên bán hàng trước mặt, cười lạnh nói: “Một đám chó cậy thế chủ, các người chẳng qua cũng chỉ là một nhân viên bán hàng nhỏ bé mà thôi.”

“Lấy dũng khí ở đâu ra vậy!”

Nói xong, dưới chân hắn khẽ động, vươn tay chột lấy gậy bóng chày, trở tay vung lên.

‘Bộp’ một tiếng, trực tiếp đánh vào đùi tên kia.

Hắn ta kêu thảm thiết, không tự chủ được khuỵu quỳ xuống đất.

Quản lý bán hàng sững sờ, thẹn quá hóa giận, lớn tiếng nói: “Phản rồi!”

“Đánh chết hắn cho tao!”

Bảy tám người, tức giận hét lên rồi nhào về phía Tần Thiên.

Tần Thiên vung gậy bóng chày, bốp bốp bốp!

Đánh bọn họ la hét thảm thiết, kể cả tên quản lý bán hàng, sắc mặt đều trắng bệch, quỳ gối xuống.

Tần Thiên cười lạnh nói: “Bây giờ tôi có thể nhúng tay vào vũng nước đục này không?”

“Nếu mày có quyền thì đổi chiếc xe mới cho tao. Nếu mày không có quyền thì mau gọi cho ông chủ của mày.”

“Tao lại muốn nhìn xem rốt cuộc hắn ta là thần thánh phương nào.”

Quản lý bán hàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhóc con, mày chết chắc rồi!”

“Có giỏi thì đừng chạy!”

Quản lý bán hàng gọi một cuộc gọi.

Tần Thiên trong lúc vô tình ngẩng đầu đã nhìn thấy cửa sổ của một gian phòng trên lầu, có một người đàn ông trung niên đang nhận điện thoại.

Rất rõ ràng ông ta chính là ông chủ.

Người đàn ông trốn trong văn phòng nhìn nhân viên của mình đánh đập Lý Trung. Rõ ràng tất cả những chuyện này đều là do ông ta ngầm đồng ý sau lưng.

Tần Thiên nhìn ông ta dựng thẳng ngón giữa.

“Mẹ kiếp, tên này đâu ra, không biết sống chết mà!” Người đàn ông trung niên chửi một tiếng, sau đó cúp điện thoại, tức giận đùng đùng đi ra ngoài.

“Ông chủ, ông phải làm chủ cho chúng tôi!”

“Tang tổng, tên này đập phá!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 618


Chương 618

“Tang tổng, giết chết hắn đi!” Người quản lý bán hàng quỳ trên mặt đất không thể đứng dậy nổi, ông ta khóc lóc kể lể với người đàn ông trung niên được gọi là Tang tổng.

Người đàn ông trung niên tên là Tang Hâm, ông ta có địa vị nhất định trong lĩnh vực kinh doanh ô tô ở Long Giang.

Hắn nhìn Tần Thiên cười lạnh nói: “Thằng oắt con, hôm nay mày tới làm loạn sao?”

“Nói đi, ai phái mày tới.”

Tần Thiên cười lạnh nói: “Vốn dĩ định đến mua xe. Xem ra bây giờ tiện thể đập phá chút cũng được.”

Mặt Tang Hâm giựt giựt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được!”

“Có khí phách!”

“Tao tán thưởng người như mày!”

“Hy vọng chờ chút nữa, mày vẫn có thể nói chuyện với tao đầy khí phách như vậy.”

Mới vừa rồi ở trên lầu nhìn thấy Tần Thiên ra tay, ông ta cũng đã gọi điện thoại cầu viện rồi.

Chẳng bao lâu, một chiếc dừng lại bên đường.

Bên trong có hơn hai mươi tên côn đồ tay cầm gậy gộc, kêu gào xông tới.

“Thằng chó má nào, dám gây sự ở đây?”

“Chán sống rồi sao!”

Bọn họ hung hãn bao vây Tần Thiên và Lý Trung.

Mọi người vây xem đều hoảng sợ né tránh.

Đây chính là nguyên nhân tại sao cửa hành 4S không phải là nơi người bình thường có thể trêu chọc được, trong mắt bọn họ đầy vẻ đồng tình nhìn Tần Thiên.

Vừa rồi đã khuyên Tần Thiên mà hắn không nghe. Hiện tại xem ra phải chịu thiệt thòi lớn rồi.

“Tang tổng, là tên này sao?” Tên cầm đầu trên cổ xăm có một con cú, hắn ta cười khẩy hỏi.

“Ưng ca, hút thuốc nào!” Tang Hâm vội vàng châm một điếu thuốc tàu, nói với vẻ nịnh hót: “Ưng ca, tên này tuyên bố muốn phá chỗ của tôi.”

“Cậu nhìn xem hắn còn đánh nhiều nhân viên của tôi bị thương.”

“Tôi không còn cách nào khác mới cầu viện cậu.”

“Cậu phải giải quyết giúp tôi.”

“Nếu không sẽ khiến cho người khác cho rằng Thiên Long bang của các cậu không giải quyết được vấn đề.”

Nghe thấy ba chữ “Thiên Long bang”, những người chung quanh há hốc mồm.

Chả trách Tang Hâm lại kiêu ngạo như vậy, thì ra sau lưng ông ta có có Thiên Long bang bảo kê.

Đây chính là băng đảng lớn nhất ở Long Giang, xứng đáng là vua của thế giới ngầm.

Thấy mọi người sợ hãi, Ưng ca vô cùng đắc ý.

Hắn ta hít một hơi thuốc, phun lên mặt Tần Thiên, cười khẩy nói: “Oắt con, nghe thấy chưa?”

“Thiên, Long, bang!”

“Cửa hàng này do Thiên Long bang bọn tao bảo kê. Bây giờ mày nói cho tao biết mày còn muốn đập phá nó không?””

Đám đàn em xung quanh cười cợt nhã.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 619


Chương 619

Hiện tại trong mắt bọn họ Tần Thiên chính là một kẻ ngốc.

Bọn họ lắc lư gậy trong tay, nói với vẻ đắc ý: “Oắt con, không muốn chết thì mau quỳ xuống xin lỗi đi.”

“Tự chặt bàn tay vừa rồi đánh những người kia. Nói không chừng có thể tha cho mày một mạng.”

“Tiểu Thiên, đều là lỗi của chú!”

“Cháu mau đi đi!”

Thấy Tần Thiên trầm mặt không nói lời nào, Lý Trung lại hoảng sợ nói với Ưng ca: “Ưng ca đúng không?”

“Là do tôi kiếm chuyện, không có liên quan gì đến Tần Thiên.”

“Cậu thả hắn đi đi, bảo tôi làm cái gì cũng được!”

Ưng ca đến gần nhìn chằm chằm Tần Thiên, cười khẩy nói: “Oắt con, mày không phục sao?”

Sắc mặt Tần Thiên âm trầm, cuối cùng cũng mở miệng.

Khi tất cả mọi người đều đang cho rằng hắn nhất định sẽ cầu xin tha, nhưng hắn lại cười lạnh lùng nói: “Thiên Long bang.”

“Đúng lúc tôi có một người anh em cũng là người của Thiên Long bang các người.”

“Tôi gọi hắn tới đây để cho các người làm quen.”

“Mày nói gì?” Ưng ca có hơi sững người, nói: “Oắt con, mày nói thật sao?”

“Người anh em đó của mày tên gì, nhánh nào?”

Tần Thiên cười lạnh nói: “Mày sẽ biết nhanh thôi.” Hắn gọi một cuộc điện thoại, lạnh lùng nói: “Cửa hàng Toyota 4S trên đường Cống Giang.”

“Tới đây ngay cho tôi!”

Nói xong, hắn trực tiếp cúp điện thoại.

Nhìn thấy dánh vẻ tự tin của Tần Thiên, đám người Ưng ca cũng có chút do dự.

Một tên trong đó cười nhạo: “Nhóc con, tuy thời gian Ưng ca bọn tao gia nhập Thiên Long bang không lâu, nhưng đã có rất nhiều cống hiến.”

“Ngày hôm qua bang chủ còn đích thân đến gặp anh ấy, nói Ưng ca của bọn ta tương lai có triển vọng.”

“Có thể nói Ưng ca của bọn tao chính là người đáng tin cậy trước mặt bang chủ.”

“Thằng oắt con như mày nhìn thấy Ưng ca của bọn ta còn phải quỳ!”

Ưng ca đắc ý nói: “Nếu người anh em kia của mày thật sự là người của Thiên Long bang, mặc kệ hắn có tiếng tăm thế nào thì tao cũng sẽ chăm sóc hắn chút.”

“Tuy nhiên cửa hàng này là do tao đang bảo kê. Chắc chắn mày phải bồi thường không thể thiếu.”

Tần Thiên cười nhạt nói: “Những thứ này, đợt chút mày nói với người anh em của tao đi.”

Ưng ca cau mày.

Hắn ta cảm thấy có gì đó không ổn.

Tên Tần Thiên này biết hắn ta là người của Thiên Long bang, lại còn là người mà bang chủ tin tưởng đích thân đến gặp mặt, vì sao hắn còn bình tĩnh như thế?

Thế nhưng hắn ta nghĩ mãi cũng không ra, rốt cuộc có chỗ nào không thích hợp.

Tuy nhiên hắn ta rất yên tâm, bởi vì hắn tin với địa vị trước mắt của hắn ta ở Thiên Long bang, người anh em kia của Tần Thiên chắc chắn thua kém hắn ta.

Người kia thấy hắn ta còn phải gọi một tiếng đại ca.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 620


Chương 620

Trong tiếng gào thét có khoảng hơn mười chiếc Mercedes đang điên cuồng chạy tới.

Dừng lại ở bên đường, bên trong có một người đàn ông mặc âu phục vội vàng chạy tới.

“Thiên ca!”

“Bọn em đến rồi!”

“Ai dám động vào thiên ca? Cường Long em đây chém chết hắn!”

Cường Long cầm đầu ngay lập tức bao vây hiện trường.

Sắc mặt đám người Cường Long âm trầm, lộ ra ý muốn giết người.

Cùng với bọn họ đều mặc vest đen, nếu đám người Ưng ca mang tới đây so sánh với đám người Cường Long thì bọn họ chỉ giống như một đám côn đồ đầu đường xó chợ mà thôi.

“Bang chủ?”

Ưng ca ngẩn người, kích động nói: “Sao anh lại tự mình tới đây?”

“Chút chuyện nhỏ, em có thể xử lý!”

Lão đại của Thiên Long bang, bang chủ Cường Long lại đích thân tới!

Xem ra Ưng ca này thật sự là tâm phúc của Cường Long mà. Cường Long đích thân dẫn người đến làm chỗ dựa cho hắn ta.

Ông chủ cửa hàng 4S trong nháy mắt giống như một con chó, gật đầu khom lưng châm thuốc mời Cường Long hút.

Cường Long chả thèm liếc nhìn ông ta lấy một cái.

Khi nhìn thấy Tần Thiên bị vây quanh ở giữa, hắn ta lập tức hiểu ra.

Nhìn thấy sát khí ẩn chứa trong mắt Tần Thiên, sắc mặt Cường Long tái nhợt, hắn ta chằm chằm Ưng ca nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: “Nói cho tao biết đang xảy ra chuyện gì.”

Ưng ca vội vàng nói: “Tên này tuyên bố sẽ đập nát cửa hàng, mà cửa hàng này là do em đang bảo kê.”

“Em tới chất vấn hắn, hắn lại nói hắn có một người anh em cũng là người của Thiên Long bang chúng ta.”

“Cường ca, có phải tên này đang nói bậy hay không, hắn căn bản không có người anh em nào ở Thiên Long bang chúng ta?”

“Lại dám giả mạo tên Thiên Long bang chúng ta. Cường ca bĩnh tĩnh em sẽ phế hắn.”

“Khốn kiếp!” Cường Long nổi giận gầm lên một tiếng, tát Ưng ca làm cho hắn ta không hiểu chuyện gì.

Sau đó Cường Long cắn răng mới kiên trì đi về phía Tần Thiên.

“Thiên ca——” Cường Long muốn nhếch miệng cười.

Tần Thiên giơ tay tát ba tát vào mặt Cường Long.

Cái tát này làm cho tất cả mọi người đều bị sốc ngoại trừ Cường Long.

Tần Thiên vậy mà lại dám tát lão đại của bang phái lớn nhất ở Long Giang!

Cái tát vẫn chưa dừng lại.

Tần Thiên bốp bốp bốp liên tục bảy tám cái vào mặt Cường Long.

Cho đến khi nửa mặt Cường Long đã sưng tấy lên Tần Thiên mới dừng tay.

“Tôi đánh cậu, cậu có phục không?” Hắn lạnh lùng hỏi.

Cường Long cúi đầu, sợ hãi nói: “Phục!”

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom