Dịch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 332: C332: Hai tên kia đâu


Đừng thấy Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong trung thực chất phác, hai anh em này cũng không hạng người nhân từ nương tay.

Có chơi có chịu, ai dám hack tiền của hắn thử?

Chơi không chết mấy người.

Đạo sĩ Thanh Phong mắt thấy tình thế càng nghiêm trọng, lúc này đứng dậy khuyên can mọi người: “Chư vị, mọi người tận mắt chứng kiến kết quả, không tồn tại sự che mắt nào cả.”

“Tại sao không có sự giả dối nào? Lý Trạch Vũ là giả vờ thua bởi Tề Tiên Nhi.”

“Trả tiền mồ hôi nước mắt cho chúng tôi.”

Đám người lòng đầy căm phẫn.

Ai cũng không chú ý tới ngay khoảnh khắc đạo sĩ Thanh Phong đứng ra khuyên can, hai bóng người lén lút đục nước béo cò rời đi.

“Hai tên kia đâu?”

“Chạy rồi!”

“Mọi người mau đuổi theo...”


Cùng lúc đó, một chiếc máy bay trực thăng từ trên Đạo Môn bay nhanh rời đi.

“Thiếu gia, những tên kia có thể chạy tới Hoàng Thành đuổi theo giết anh không?” Vật Tương Vong lo lắng.

Cẩu Phú Quý khinh thường cười nói: “Bọn họ dám đi thử xem.”

“Uầy... Cũng đúng.” Vật Tương Vong gãi đầu một cái, cười ha ha: “Thông cảm bọn họ cũng không có lá gan đó.”

Tiền tất nhiên quan trọng nhưng cũng không quan trọng bằng mạng nhỏ.

Trong lúc hai người nói chuyện thì bỗng phát hiện phương hướng máy bay bay đi khác thường, không phải tới Tuyên Thành cũng không phải về Hoàng Thành.

“Thiếu gia, chúng ta đi đâu?” Cẩu Phú Quý hoài nghỉ hỏi.

“Dương Thành.” Lý Trạch Vũ cũng không quay đầu lại đáp.

Dương Thành, một câu lạc bộ cao cấp rất nổi tiếng.

Tề Kiêu nằm trên giường tròn lớn mềm mại.


“Cốc cốc cốc!” Tiếng gõ cữa bỗng nhiên vang lên.

Khóe miệng Tề Kiêu nhếch lên nụ cười gian xảo: “Vào đi.”

“Két!” Một người phụ nữ ngoài ba mươi đẩy cửa vào, trên người mặc váy đen, cao gót màu đen, vớ cao màu đen.

Da thịt người phụ nữ trắng nõn, gương mặt tinh xảo, phối hợp thêm bộ đồ màu đen toàn thân này có sức quyến rũ khó nói.

Chỉ có điều người sáng suốt đều có thể nhìn ra được người phụ nữ rất căng

thẳng. “Liên Nhi, qua đây ngồi.” Tề Kiêu vỗ giường bên cạnh.

Người con của Trấn Nam Vương àny mắc phải hội chứng Mạnh Đức nghiêm trọng, thích vợ của người khác.

Người phụ nữ phong hoa tuyệt đại trước mắt này chính là người vợ vừa mới cưới của thuộc hạ hắn ta.

Tống Liên Nhi không hề bị lay động, căng thẳng đến mức móng tay cũng sắp

cắm vào da thịt.

“Liên Nhi, em cũng không muốn Tiểu Hổ bị tôi điều đi trấn thủ biên cương

chứ?” Tê Kiêu cười gian một tiếng, vẻ uy hiếp không hề che đậy. Tống Liên Nhi run rẩy tiến lên, trong ánh mắt đầy vẻ không cam lòng.

Nếu như chồng cô ta bị điều đến biên cương thì có nghĩa hai vợ chồng sẽ không thể gặp mặt dài lâu, hơn nữa trấn thủ biên cương rất nguy hiểm, rất có thể sẽ hy sinh.

Lúc này Tề Kiêu tìm được cô ta nên có một màn bây giờ.
 
Chương 333: C333: Tốc độ vô cùng nhanh


“Tê tướng quân, chỉ cần tôi đi theo anh, anh thật sự sẽ buông tha anh Hổ à?” Khóe miệng Tống Liên Nhi giãn ra. Tê Kiêu xốc đệm chăn lên, cười khan: “Vậy phải xem biểu hiện của cô.” Nghe vậy, Tống Liên Nhin cắn môi đỏ.

“Đến đây nào cục cưng.” Tề Kiêu hơi không kiên nhẫn, cưỡng ép kéo Tống Liên Nhi đến bên cạnh.

“AI” “Oanh!” Đúng lúc này, cửa phòng bị người ta đá bay ra ngoài.

“Liên Nhi.”

“Tê Kiêu, con mẹ nó anh.” Một người đàn ông vạm vỡ đầu đinh nhanh chóng lao đến.

Tống Liên Nhi cuống quít tránh thoát khỏi Tề Kiêu: “Anh Hổ, anh bình tĩnh tí, chúng ta không đấu lại hắn ta.”

“Tề Kiêu, ông đây cúc cung tận tụy cho phủ Trấn Nam Vương các người, mẹ nó anh đối xử như vậy với ông.”

Trịnh Hổ đánh một quyền về phía Tề Kiêu.

“Vèo!" Đúng lúc này, một bóng người từ ngoài cửa bay vào, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Trịnh Hổ.

“Âm ầm!” Người của Trịnh Hồ còn chưa tới gần bên giường, thân thể đã bay thẳng ra ngoài, đập ầm ầm trên vách tường.


“Anh Hổ” Tống Liên Nhi muốn tiến lên thì bị Tê Kiêu nằm chặt tóc.

“Thả tôi ra, anh thả tôi ra.” Tống Liên Nhi đỏ mắt cầu xin.

Tề Kiêu vốn không để ý tới, mà từ trên cao nhìn xuống Trịnh Hổ giống như chó chết, khinh thường: “Ông đây chơi phụ nữ của mày là phúc của mày, không biết sống chết.”

Nói xong thì xé áo của Tống Liên Nhi.

“Không.” Trịnh Hổ la hét đến mức tan nát cõi lòng, trong mắt gần như muốn phun lửa.

Nhưng mà Tề Kiêu chẳng những không mềm lòng mà còn càng hưng phấn hơn.

Nhưng ngay lúc hắn ta chuẩn bị tiến hành động tác kế tiếp... “Bộp bộp bộp!” “Hay! Hay! Hay!”

“Thuộc hạ tướng sĩ chỉnh chiến cả đời, lập đại công hiển hách cho nhà họ Tê các người, kết quả lại rơi vào kết cục này.”

“Không hổ là con của Trấn Nam Vương.”

Mỉa mai, trêu đùa, quát mắng, trong lúc mơ hồ còn truyền đến tiếng nói tức giận.

Lúc này Tề Kiêu dừng động tác trong tay lại, hai mắt híp lại.

Câu lạc bộ này ít nhất có hơn trăm thuộc hạ của hắn ta, dưới tình huống không có hắn ta cho phép, có thể nói một con ruồi cũng đừng hòng bay vào được.

Về phần lúc Trịnh Hổ có thể xông vào, tất cả đều là một tay hắn ta sắp xếp, nếu không khoảnh khắc tên kai bước vào cửa đã là người chết rồi.

Vừa nói xong, ba thanh niên một trước hai sau bước vào.

Trong chốc lát, bỗng nhiên con ngươi của Tề Kiêu co rụt lại, rất hiển nhiên, hắn ta đã nhận ra thân phận của người vừa tới.

Lý Trạch Vũ.

Trong kế hoạch của hắn ta, lúc này đối phương nên chết trong hội võ đạo mới đúng, tại sao lại xuất hiện ở đây?


Lễ nào phía Lục Hồng thất thủ rồi?

Ngay lúc Tê Kiêu đang suy nghĩ, Lý Trạch Vũ đã đi tới trước mặt hắn ta.

“Là tự mày đi theo tao, hay là tao đập gấy hai chân của mày, rồi mang mày đi?” Giọng nói Lý Trạch Vũ không lớn, nhưng lại rất ngang ngược.

Tề Kiêu cười lạnh nói: “Cháu ngoan, mày nói chuyện như vậy với chú sao?”

“Chỉ mày mà dám gọi ông đây là cháu ngoan, đợi lát nữa tao sẽ đập gãy răng của mày.” Lý Trạch Vũ nói thẳng.

Tê Kiêu lập tức nhướng mày, cười mỉa: “Tao là bạn chí cốt của cha mày, lúc mày đầy tháng chú còn đi thăm mày đó, gọi mày một tiếng cháu ngoan có gì không ổn?”

“ồn ào.” Nếu như không phải muốn biết rõ một ít chuyện, hắn sẽ trực tiếp xử lý súc sinh không biết liêm sỉ này.

“Vù!”

“Thiếu gia, để tôi bắt tên vô sỉ kia lại cho.” Cẩu Phú Quý di chuyển, thân hình lóe lên muốn đi bắt Tề Kiêu.

Người đàn ông trước đó lập tức đặt Trịnh Hổ xuống, định ngăn cản nhưng lại bị một người khác chặn đường.

“Mày vội đâm đầu vào chỗ chết, vậy tao tiễn mày đi gặp Diêm Vương trước cho.”


Vật Tương Vong nhếch miệng cười, đồng thời giáng một cú đấm nặng nề xuống.

Người đàn ông đã là cường giả cảnh giới Tiểu Thừa, nhưng đối diện quyền này vốn không hề có sức chống đỡ.

“Âm!”

“Phụt...” Vật Tương Vong chỉ đánh một quyền tùy ý, người đàn ông đã chết ngay lập tức.

Mà Cẩu Phú Quý lúc này đã đi tới bên cạnh Tê Kiêu, năm móng vuốt xòe ra muốn bắt lấy cổ họng tên kia.

“Bịch bịch!” Thân thủ Tê Kiêu không tầm thường, nhẹ nhàng tránh khỏi năm móng vuốt của Cẩu Phú Quý, đồng thời đâm một dao về phía huyệt Thái Dương người kia.

Tốc độ vô cùng nhanh.

Cẩu Phú Quý do khinh thường đã khiến mình lâm vào nguy hiểm, vội mở miệng cầu cứu: “Thiếu gia, nhanh... tiếp sức.”

Mẹ, không có thực lực lại thích làm màu.

Lý Trạch Vũ thật sự cạn lời...
 
Chương 334: C334: Tôi muốn giết nó


Trong chớp mắt, chân Lý Trạch Vũ đã di chuyển, chỉ trong nửa hơi thở mà hắn đã vọt đến bên cạnh Cẩu Phú Quý.

“Phanh—”

Con dao trong tay Tề Kiêu bị chặn lại, sau đó cơ thể bay lên và xoay vài vòng trên không trung.

“Phanh!”

Lý Trạch Vũ tùy ý đá hắn ta một cái.

“Phụt!”

Tê Kiêu ngã lộn ngược xuống đất, mấy cái xương sườn trước ngực bị gấy, phun ra một ngụm máu tươi.

“Anh Hổi” Tống Liên Nhi lao về phía Trịnh Hổ.

Trịnh Hổ thì lảo đảo đứng dậy, mặc dù toàn thân bị thương nặng nhưng vẫn không chút do dự lao về phía Tề Kiêu.

Có lẽ anh ta đã sớm quyết định, cho dù có chết cũng phải giết chết tên cặn bã Tê Kiêu này!

“Dừng tay!”

Vật Tương Vong cản Trịnh Hổ lại: “Các người đi đi”

“Tôi muốn giết nó!”


Trịnh Hổ điên cuồng gào lên.

“Hắn sẽ chết, nhưng không phải bây giờ.”

Lý Trạch Vũ vừa nói vừa liếc Trịnh Hổ: “Tôi thấy anh cũng nghĩa khí, nếu muốn thì có thể chuyển sang quân đoàn Hổ Khiếu ở Bắc Cương!”

“Cảm ơn cậu, Trịnh Hổ xin thề, có chết cũng không quên!”

Trịnh Hổ không hề ngốc mà vô cùng thông minh.

Anh ta biết, nếu hôm nay đám người Lý Trạch Vũ không xuất hiện thì vợ chồng anh ta cũng không cần nghĩ đến hậu quả.

Vì vậy, khi đối diện với lời mời chào của Lý Trạch Vũ, anh ta không chút do dự đồng ý.

“Xoet!”

Đột nhiên một ông lão giả xuất hiện, đi thẳng về phía Lý Trạch Vũ.

Lý Trạch Vũ phản ứng rất nhanh. Khi đối phương lao đến cơ trước mặt, hắn đã tung ra một cú đấm.

“Bang bang!”

Tiếng tay va chạm!

Lý Trạch Vũ đứng yên tại chỗ mà không chút sứt mẻ, trong khi tên kia thì lùi lại bốn, năm bước.


Ai mạnh ai yếu, mọi người đều rõ. Nhưng khi thấy cảnh này, Lý Trạch Vũ có chút giật mình.

Dù quyền vừa rồi hắn tung hơi vội nhưng vẫn dùng năm phần công lực, vậy mà ông lão này không những không nổ chết, mà chỉ lùi bốn, năm bước.

Ngay khi hắn chuẩn bị tiếp tục ra tay thì người phía sau đã ôm Tề Kiêu xoay người bỏ chạy.

“Muốn trốn?” Lý Trạch Vũ hừ lạnh một tiếng rồi đuổi theo.

Lúc này, hành lang ngoài cửa đã tụ tập rất nhiều người, tất cả đều là tử thị mà Tê Kiêu nuôi dưỡng!

“Giết hắn!”

Tề Kiêu ra lệnh chết.

“Vút vút...”

Bảy, tám chục người lũ lượt kéo đến.

Trong những người này, người có thực lực thấp nhất cũng đạt cảnh giới Tiểu Thừa, ngoài ra thậm chí còn có hai, ba cường giả cảnh giới Tông Sư.

Đối mặt với những người này, cho dù là cường giả cảnh giới Võ Thánh cũng không khó có thể bình an vô sự.

Tiếc là bọn họ đụng phải Lý Trạch Vũ! “AI” Tiếng rên rỉ lần lượt vang lên.

Lý Trạch Vũ như hổ nhập vào bầy dê, sử dụng quyền cước đã xử lý hơn chục người chỉ trong giây lát.

Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong cũng muốn hỗ trợ nhưng thực lực của bọn họ không thể can thiệp.

“Tương Vong, chúng ta phải cố gắng!”

“Ừm, nhất định phải nỗ lực!”

Hai người cảm thấy khoảng cách giữa mình và Lý Trạch Vũ quá lớn. Nếu không nỗ lực nâng cao thực lực, sau này, có lẽ sẽ không đủ tư cách đi theo Lý Trạch Vũ.
 
Chương 335: C335: Hai phút sau


Máu tươi nhuộm đỏ áo kiểu Tôn Trung Sơn của Lý Trạch Vũ. Lúc này, hắn tựa như đao phủ đến từ địa ngục, chỉ trong vòng ba, bốn phút ngắn ngủn đã đã giết hết tất cả tử thị.

“Thiếu gia, tên kia chạy!”

Vật Tương Vong nói.

XoạchI!

Lý Trạch Vũ ngậm một điếu thuốc, hút thật mạnh rồi cười lạnh nói: “Hòa thượng có chạy cũng không thể trốn khỏi chùa!”

“Thiếu gia, ý của ngài là?”

“Đến Nam Cảng, phủ Trấn Nam Vương!”

Lý Trạch Vũ xua tay, dẫn đầu rời đi, miệng vẫn ngậm thuốc lá.

Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong cũng theo sát phía sau.

Tống Liên Nhi đỡ Trịnh Hổ, hỏi: “Anh Hổ, chúng ta nên đi đâu?”

“Đến Bắc Cương!”


Trịnh Hổ quyết tâm nói.

Ngay cả Lý Trạch Vũ cũng không ngờ, hành động vô tình ngày hôm nay sẽ

giúp hắn có một cấp dưới vừa có năng lực lại trung thành tuyệt đối, là người có đóng góp to lớn vì sự thống trị thế giới tương lai của hắn!

Cùng lúc đó, một chiếc xe thương mại sang trọng đang phóng như bay trên đường cao tốc Dương Thành.

Sắc mặt Tề Kiêu ngày càng âm trầm, cố nhịn đau hỏi: “Ông Thạch, sao tên nhãi kia lại mạnh như vậy? Ngay cả ông cũng không bắt được hắn!”

“Phụt”

Từ khóe miệng của Thạch Thiên tràn ra một vệt máu tươi.

Thấy cảnh này, Tê Kiêu càng thêm kinh hãi.

Trước đó hắn ta còn nghĩ Thạch Thiên bị Lý Trạch Vũ đánh bại, không ngờ hai người chỉ giao thủ một chiêu mà khiến một cưởng giả đạt nửa bước cảnh giới Thiên Nhân như Thạch Thiên bị thương!

“Mạnh! Quá mạnh!”

Thạch Thiên liên tiếp nói hai câu rồi thổn thức nói: “Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tôi cũng không dám tin một người tuổi trẻ lại đạt đến cảnh giới mạnh như thế!”

“Ông Thạch, chẳng lẽ hắn đạt đến cảnh giới Thiên Nhân rồi!” Trên mặt Tề Kiêu xuất hiện sự hoảng sợ.

Hắn ta biết rõ hơn ai hết, nếu trở thành kẻ thù của một cường giả Thiên Nhân thì sẽ gặp nhiều rắc rối như thế nào!

“Ít nhất cũng cảnh giới Thiên Nhân!”

Thạch Thiên nói ra bài mấy chữ.

Tề Kiêu lại trừng mắt một lần nữa, run rẩy nói: “Chẳng lẽ...” “Ừm!”

Thạch Thiên đáp một tiếng rồi ngắt lời, nói: “Có lẽ ngoài Đại Hộ Pháp, trên đời này không còn ai là đối thủ của hắn!”

Nghe vậy, sắc mặt Tề Kiêu vô cùng âm trầm, sự sợ hãi nhanh chóng khuếch tán trong lòng.


“Không thể quay về Nam Cảng!”

Thạch Thiên đột nhiên ra lệnh: “Quay lại, đến sân bay!”

Tề Kiêu ngẩn ra, khó hiểu hỏi: “Tại sao?”

“Tôi nhìn ra tên tiểu tử đó hình như biết gì đó nên mới quyết tâm bắt cậu đi!” Kinh Thạch Thiên nhắc nhở như vậy khiến Tề Kiêu lập tức tỉnh ngộ.

Chắc chăn Lý Trạch Vũ đã phát hiện ra bí mật mà không ai biết.

Mặc dù phủ Trấn Nam Vương được canh giữ nghiêm ngặt, có cha hắn ta ở đó nên toàn bộ phía Nam không có ai dám động vào hắn ta!

Nhưng... Dù sao nhà họ Lý cũng là gia tộc giàu có nhất Hạ Quốc!

Hơn nữa, cha của hắn ta từng là cấp dưới của ông lão nhà họ Lý gia. Nếu cha hắn nhất thời xúc động, có lẽ sẽ thực sự giao hắn ra!

“Đúng vậy, không thể quay về, lập tức đến sân bay!” Tê Kiêu ra lệnh cho tài xế. Lúc này, có lẽ chỉ ở bên cạnh Đại Hộ Pháp mới là an toàn nhất.

“Ông Thạch, nếu chúng ta không xử lý hắn, một ngày nào chắc chắn sẽ gây ra họa lớn!"

Tê Kiêu không quên nhắc nhở.

Thạch Thiên cũng nhìn ra tâm tư của hắn ta nên trấn an: “Yên tâm đi, Đại Hộ Pháp sẽ không để cậu chết!”

“Ừm”


Nghe vậy, lúc này Tề Kiêu mới thật nhẹ nhàng thở ra. Một một diễn biến khác. Lý Trạch Vũ dân Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong đến Nam Cảng.

Nửa tiếng sau, trực thăng đã dừng bên ngoài phủ Trấn Nam Vương, lập tức có hơn mười binh lính mang theo súng đã lên đạn bao vây bọn họ.

“Vương phủ là nơi quan trọng, nhưng tên râu ria lập tức rời đi!” Tên binh lính cầm đầu lạnh lùng nói.

Lý Trạch Vũ lập tức lấy từ trong người ra một tờ giấy chứng nhận, đưa đến trước mặt binh lính: “Tôi muốn gặp Trấn Nam Vương!”

“Lý soái, xin chờ một chút!”

Đám binh lính lập tức chào kiểu quân đội, thái độ cũng khách khí hợn.

Hai phút sau.

Người lính đi thông báo đã quay lại, làm động tác mời vào: “Lý soái, xin mời!”

Sau khi vào phủ Trấn Nam Vương, Lý Trạch Vũ lập tức thu hút rất nhiều ánh

Không còn cách nào khác, dù sao vết máu trên người hắn quá chói mắt. “Tiểu thư, người kia hình như là... Lý thiếu gia của nhà họ Lý ở Hoàng Thành!” “Tên phiền toái đó đến đây làm gì...”

Trong mắt người phụ nữ trẻ tuổi cao quý lộ ra vẻ khinh thường...
 
Chương 336: C336: Tôi tìm tề kiêu


Tê Đông Lâm, Trấn Nam Vương là người có chiến công hiển hách, có tầm ảnh hưởng lớn trong quân đội của Hạ Quốc.

Từ khi thành lập Hạ Quốc mới đến nay, nhà họ Tề đã có thể giữ vững vị trí quyền lực nhất miền Nam trong mấy chục năm qua, đủ để chứng minh Tê Đông Lâm không phải người tầm thường.

Đây không phải lần đầu tiên Lý Trạch Vũ đến phủ Trấn Nam Vương, cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông tên Tê Đông Lâm nắm trong tay nhiều quyền lực này.

“Trạch Vũ, tại sao lại đến đây?”

Tê Đông Lâm ngồi ở vị trí chủ tọa, giọng nói không hề tức giận hay kiêu ngạo.

“Tôi tìm Tề Kiêu!”

Trong mắt Lý Trạch Vũ lộ ra sự tàn nhẫn.

Tê Đông Lâm đặt chén trà trong tay xuống, nghi hoặc hỏi: “Sao đột nhiên muốn tìm nó?”

“Không thể trả lời.” Lý Trạch Vũ tích chữ như vàng. Nhưng thái độ này của hắn lại lập khiến Tê Đông Lâm trở nên bất mãn.

Nhà họ Lý là gia tộc giàu có nhất Hạ Quốc, đây là sự thật không thể chối cãi, nhưng nhà họ Tề cũng không phải miếng thịt mặc kệ người khác xâu xé.

Nếu không nể mặt ông chủ cũ, chỉ với thân phận “chủ soái Tây viện của Lý Trạch Vũ chắc chắn không có tư cách gặp ông ta.

Dù sao sau khi chiến dịch Tây viện kết thúc, Lý Trạch Vũ chỉ còn lại cái tên đẹp trai, trong tay cũng không có chút binh quyền.


Nói trắng ra chính là một chỉ huy bóng bẩy!

“Cậu ngang nhiên đến nhà họ Tề tìm người, nhưng lại không nói lý do, tôi có thể nghĩ cậu đang trêu chọc tôi hay không?”

Tê Đông Lâm nheo mắt hỏi.

Người quen biết ông ta đều biết, đây chính là tín hiệu báo trước rằng ông ta sắp tức giận.

Lý Trạch Vũ không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm đối phương.

Hai người giằng co một lát, có lẽ ánh mắt Lý Trạch Vũ quá sắc bén nên Tề Đông Lâm bị đánh bại, điều này khiến tới sắc mặt ông ta có chút khó coi.

“Wì lợi ích của Lý lão gia, cậu và cùng Khuyển Tử có hiểu lầm gì thì nói cho tôi biết, nếu Khuyển Tử sai, tôi nhất định sẽ trừng trị nó thật nặng.”

Tê Đông Lâm cuối cùng cũng nhượng bộ.

Nhưng mà Lý Trạch Vũ vẫn không dao động, hùng hổ nói: “Nếu hôm nay ông Tề không giao Tề Kiêu ra đây, ông đây sẽ không đỉ!”

Người dám tự xưng “ông đây trước mắt Trấn Nam Vương có lẽ chỉ có tên nhãi này.

Sắc mặt Tê Đông Lâm tái nhợt, hừ lạnh nói: “Muốn ở thì cứ ở, nhà họ Tê chúng tôi đủ khả năng nuôi cậu.”

Nói xong, ông ta trực tiếp đứng dậy và rời đi.


Nhưng đúng lúc này, người phụ nữ nhìn thấy Lý Trạch Vũ lúc vừa vào vương phủ cũng tiến vào.

“Ông nội! Chuyện gì khiến ông tức giận như vậy?”

Cô ta vừa nói vừa liếc Lý Trạch Vũ một cái, vẻ khinh thường trong mắt càng thêm nồng đậm.

Lý Trạch Vũ cảm thấy người phụ nữ này khá quen nhưng nhất thời không nhớ tên.

“Thiếu gia, cô ta là Tê Tư Dư, là người mà đã tỏ tình với ngài khi còn học cấp hai, nhớ không?”

Vật Tương Vong nhắc nhở. “À~” Lý Trạch Vũ cuối cùng cũng nhớ ra.

Tê Tư Dư, cháu gái của Tê Đông Lâm, bây giờ hình như là nữ minh tinh đỉnh lưu trong giới giải trí.

“Mấy năm không gặp, cô gái này càng trở nên xinh đẹp! Nhưng xinh đẹp thì sao? Mắt nhìn ngày càng thấp, à, thấp hơn cả mắt chó!”

Lý Trạch Vũ khen trước một tiếng, sau đó thì trực tiếp chế giễu. Tê Tư Dư nhướn mày, nói: “Lý Trạch Vũ, anh nói ai là chó?”

“Tôi cũng không nói cô, nhưng nếu cô nhất quyết muốn nhận thì tôi cũng không làm gì được!”

Lý Trạch Vũ cười khà khà.

Từ khi quyết định sẽ giết Tê Kiêu, nhà họ Lý và nhà họ Tề đã định chỉ có thể là địch, không thể làm bạn nên cũng không cần nói chuyện khách sáo làm gì!

“Thằng khốn, anh mới là chó! Cả nhà anh đều là chó!”

Tề Tư Dư tức giận nói.

Nói ra cho sướng miệng nhưng cô ta không hề nghĩ đến hậu quả của việc này. _
 
Chương 337: C337: Trần tiểu thư


“Hỗn láo, Tư Dư, cháu nói hươu nói vượn gì vậy

Sắc mặt Tề Đông Lâm tối sâm.

Mắng Lý Trạch Vũ thì được nhưng không được mắng cả nhà hắn.

Dù sao ngay cả Long chủ cũng phải nhún nhường trước ông cụ nhà họ Lý ba phần!

“Tốt lắm!”

Lý Trạch Vũ giơ ngón tay cái lên, nói: “Ngay cả ông cụ nhà tôi cũng dám mắng, tiểu cô nương Tề Tư Dư này thật dũng cảm!”

Có lẽ Tê Tư Dư cũng nhận ra mình nói sai, nhưng lời đã nói không thể rút lại, chỉ đành bất chấp nói: “Mắng thì mắng, thế nào?”

“Tốt, rất tốt!” Lý Trạch Vũ hất tay nói: “Chúng ta đi thôi.” Sau đó, hắn dẫn Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong rời đi.

“Nha đầu chết tiệt này, ông đã bảo cháu phải sửa cách nói chuyện rồi, nếu không sớm muộn gì cũng rước họa vào thân, giờ thì hay rồi...”

Tê Đông Lâm than thầm một tiếng, nói: “Lập tức xuất cảnh, ra nước ngoài ở một thời gian.”

“Ông nội, ông là Trấn Nam Vương mài Tại sao cháu phải chạy?”

Tê Tư Dư kinh ngạc hỏi.

Tê Đông Lâm hận không thể luyện sắt thành thép, nói: “Ông nội là Trấn Nam Vương, nhưng không phải là chủ của Đại Hạ. Ở Nam Cảng, cháu muốn mắng ai cũng được nhưng người kia của nhà họ Lý, cho dù bị đánh chết cũng không được bất kính!”

“A!”


Tê Tư Dư sững sờ tại chỗ.

Tê Đông Lâm quát: “Cháu còn a cái gì, còn không mau đi đi!”

“Được, được rồi!”

Tề Tư Dư vội vã rời đi.

Nửa giờ sau, tại sân bay Nam Cảng.

Tề Tư Dư đang chuẩn bị lên máy bay thì xung quanh đột nhiên xuất hiện hơn mười người đàn ông.

“Tê Tư Dư đúng không? Chúng tôi là người của Long Tổ, mời cô đi cùng chúng tôi một chuyến!”

Người đàn ông đứng đầu nói rõ thân phận của mình.

Tề Tư Dư lập tức hoảng sợ, nói: “Ông nội tôi là Trấn Nam Vương, các người không thể bắt tôi!”

“Dẫn đi!"

Người đàn ông cầm đầu vung tay lên.

“Wow, đại minh tinh Tề Tư Dư bị bắt!”

“Vòng người hâm mộ loạn rồi, nhất định đã làm gì đó xấu hổi” “Cũng có thể là đắc tội với nhân vật lớn nào đó...”

Không ít người qua đường nhận ra thân phận của Tề Tư Dư, tất cả đều thở dài.


Cùng lúc đó, tại phủ Trấn Nam Vương.

Tê Đông Lâm liên tục gọi cho Tê Kiêu nhưng không được, sau đó lại nghe tin cháu gái bị người của Long Tổ mang đi.

Trực giác trong lòng nói cho ông ta biết, mưa bão sắp ập đến rồi! “Chuẩn bị phi cơ, tôi muốn đến Hoàng Thành!”

Ông ta phải gặp trực tiếp ông chủ cũ, một phần để xin lỗi thay cháu gái, một phần khác là muốn biết tại sao Lý Trạch Vũ đột nhiên nhằm vào con ông ta.

Trong một nhà hàng đứng đầu Nam Cảng.

Lý Trạch Vũ và hai người còn lại gọi một bàn đầy đồ ăn và ăn uống vô cùng vui vẻ.

“Thiếu gia, tại sao vừa rồi không trực tiếp xé nát miệng con tiện nhân kia?” Vật Tương Vong nghĩ mãi cũng không ra.

Dù sao Lý Trạch Vũ mà gã biết là người có thù sẽ báo ngay, trong từ điển của hắn không có từ nhẫn nhịn.

“Đừng hỏi chuyện này, ăn cơm đi.”

Lý Trạch Vũ cũng không giải thích nhiều.

“Trần tiểu thư, mời đi lối này!”

Đúng lúc này, một cặp nam nữ đi vào nhà hàng.

Người đàn ông thì khôi ngô, phóng khoáng, người phụ nữ thì xinh đẹp, nền nã. Ánh mắt của Lý Trạch Vũ tức bị hai người hấp dẫn.

Bởi vì người phụ nữ đó không ai khác chính là vị hôn thê của hắn Trần Thanh Tuyết!

Có lẽ là phản xạ có điều kiện, Trần Thanh Tuyết cũng nhận ra có người đang nhìn mình, vừa quay đầu đã bắt gặp ánh mắt của Lý Trạch Vũ.

Đột nhiên, tim của Trần Thanh Tuyết đập thình thịch như đã làm sai chuyện gì đó.

“Trần tiểu thư, tôi đã đặt phòng riêng rồi, chúng ta vào thôi!”

Người đàn ông vô cùng lịch lãm nói.

Nhưng Trần Thanh Tuyết không để ý tới anh ta nữa, mà dẫm lên giày cao gót đi thẳng đến chỗ Lý Trạch Vũ...
 
Chương 338: C338: Anh không tin tưởng tôi sao


Cách đây không lâu, Lý Trạch Vũ nói muốn đến Long Hổ Sơn để tham gia đại hội võ lâm, nhưng bây giờ lại xuất hiện ở Nam Cảng!

Trần Thanh Tuyết cảm thấy ngạc nhiên, ngoài ra cũng nghi ngờ Lý Trạch Vũ cho người theo dõi mình!

“Anh không tin tưởng tôi sao?”

Đây là lời đầu tiên mà Trần Thanh Tuyết nói khi đến trước mặt Lý Trạch Vũ.

Nhìn thấy người phụ nữ của mình xuất hiện cùng với một người đàn ông khác, lúc đầu Lý Trạch Vũ không mấy vui vẻ, bây giờ lại bị cô tra hỏi như vậy khiến hẳn càng không vui mà hỏi ngược lại: “Cô cần sự tin tưởng của tôi?”

“Tôi đến Nam Cảng để bàn chuyện hợp tác làm ăn với Lý công tử.”

Trần Thanh Tuyết nhíu mày.

“Ha~"

Lý Trạch Vũ khẽ cười một tiếng, nói: “Hợp tác thì hợp tác, cô giải thích với tôi làm gì?”

Dường như cảm nhận được hắn thật sự tức giận, giọng của Trần Thanh Tuyết cũng dịu đi: “Tôi mới đến Nam Cảng, sau khi bàn chuyện hợp tác cùng Lý công tử xong sẽ lập tức quay về Tuyên Thành.”


“Thanh Tuyết, đây là?”

Lý Trạch Long đi đến hỏi.

Trần Thanh Tuyết vốn đang lo lắng Lý Trạch Vũ sẽ hiểu lầm mình, lúc này lại thấy Lý Trạch Long đổi cách xưng hô từ “Trần tiểu thư” thành “Thanh Tuyết khiến cô lập tức cảnh cáo: “Lý tiên sinh, “Thanh Tuyết không phải từ mà anh có thể gọi!”

Lý Trạch Long là ai chứ?

Là đại công tử của gia đình giàu nhất Nam Cảng, chưa từng có người khiến anh ta mất mặt như vậy!

Trần Thanh Tuyết vừa nói xong, sắc mặt anh ta lập tức tối đi: “Xem ra Trần tiểu thư không có thành ý trong việc hợp tác giữa hai công ty chúng ta rồi!”

Rõ ràng, anh ta lấy chuyện hợp tác ra để đe dọa.

“Thành ý của tôi cũng đủ rồi, nhưng nếu Lý tiên sinh nói không có thì không hợp tác cũng không sao!”

Thái độ của Trần Thanh Tuyết vô cùng cứng rắn.

Lý Trạch Long cau mày, cười lạnh nói: “Nếu đã như vậy thì chuyện hợp tác này sẽ hủy bỏ!”

Sau đó anh ta lại chuyển chủ đề, nói: “Nhưng tôi hy vọng Trần tiểu thư hiểu rõ, nguồn năng lượng mà khoa học kỹ thuật Vân Dương các người cần, toàn bộ Hạ

Quốc chỉ có tập đoàn Trường Hà chúng tôi mới có!”

“Bốp!”

Một tiếng tát thanh thúy vang lên.

Lý Trạch Long lập tức ôm gương mặt đang nóng rát của mình, sững sờ. Anh ta bị đánh!

Ở Nam Cảng lại có người dám đánh vào miệng anh tai


Từ ngơ ngác đến khiếp sợ, cuối cùng là tức giận, chỉ trong vài giây ngắn ngủn mà trên mặt Lý Trạch Long đã xuất hiện hàng loạt biểu cảm.

“Ông đây muốn ăn cơm, sao cậu lại kêu bíp bíp ở đây? Tập đoàn Trường Hà thì rất trâu bò phải không?”

Lý Trạch Vũ khinh thường nói, Lý Trạch Long tức giận nói: “Mày dám đánh tao? Mày có biết tao là ai không!” “Vậy anh có biết thiếu gia chúng tôi là ai không?”

Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong cũng đứng dậy, đứng bên trái và phải Lý Trạch Long.

“Xoạt xoạt!” Vài tên bảo tiêu mặc đồ đen lập tức chạy tới. “Bốp bốp bốp!”

Sau vài tiếng quyền cước sắc bén, những tên bảo tiêu đều bị Vật Tương Vong giải quyết nhanh chóng.

Thấy vậy, Lý Trạch Long nhìn chằm chằm Lý Trạch Vũ: “Tôi là Lý Trạch Long, thiếu chủ của tập đoàn Trường Hà. Còn ngài là ai?”

“Hoàng Thành, Lý Trạch Vũ!”

Chỉ năm chữ ngắn ngủn đã khiến sắc mặt Lý Trạch Long thay đổi, trán anh ta lập tức toát ra vài giọt mồ hôi lạnh.

Lý Trạch Vũ nhìn anh ta bằng ánh mắt khinh thường, nói đùa: “Muốn báo thù không? Tôi có thể cho cậu cơ hội!”

“Không, Lý thiếu, đừng hiểu lầm!”

Lý Trạch Long nuốt nước miếng, nói: “Tôi thật sự không biết ngài là Lý thiếu, là tôi có mắt không tròng, mong Lý thiếu đừng chấp nhặt!”


Nhà họ Lý là gia tộc giàu nhất Nam Cảng, là thứ mà người thường không thể với tới.

Nhưng chính Lý Trạch Long cũng biết rõ, so với nhà họ Lý ở Hoàng Thành, nhà họ Lý của anh ta không cùng đẳng cấp!

Mà tên công tử của Nam Cảng như anh ta khi đối diện với Lý Trạch Vũ, công tử của Hoàng Thành thì càng không đáng nhắc tới.

“Cút!”

Lý Trạch Vũ nói ra một chữ.

“Vâng, vâng, tôi lập tức cút!”

Lý Trạch Long vội vàng chạy đi.

“Khoan đãi”

Lý Trạch Vũ đột nhiên nói.
 
Chương 339: C339: Thuộc hạ biết


Lý Trạch Long dừng lại, quay người chạy lại: “Lý thiếu, còn gì căn dặn?”

“Cô ấy!”

Lý Trạch Vũ chỉ vào người Trần Thanh Tuyết, nói: “Là người phụ nữ của tôi!” “Vâng, vâng, vâng!”

“Tôi biết nên làm thế nào, xin Lý thiếu yên tâm!”

Người Lý Trạch Long đổ đầy mồ hôi, khẩn trương đến nỗi nói năng lộn xộn. “Cút đi!”

Lý Trạch Vũ lại tiếp tục ra lệnh.

“Vâng, tôi lập tức cút ngay!”

Lý Trạch Long như nhận được đại xá. Lúc này anh ta không quan tâm mình vừa bị tát nữa mà chỉ muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

Thấy Lý Trạch Long ở trước mặt Lý Trạch Vũ giống như chuột gặp mèo, Trần Thanh Tuyết có chút đắc ý, hơn nữa, lúc này cô đột nhiên hiểu ra một chuyện.

Nếu Lý Trạch Vũ theo cô đến Nam Cảng, chẳng phải là hẳn để ý đến cô sao? Nghĩ vậy cô không nhịn được cười.

“Cười cái rắm!”

Lý Trạch Vũ tức giận nói.

Trần Thanh Tuyết cười nói: “Tôi vui nên cười, không được à?”

“Vui đúng không? Vậy ông đây sẽ khiến cô vui hơn nữa!” Lý Trạch Vũ nói xong thì kéo Trần Thanh Tuyết rời đi.


“A, anh muốn làm gì?”

Trái tim Trần Thanh Tuyết đập thình thịch.

Một lát sau, hai người đi vào hầm để xe rồi lên một chiếc Lincoln dáng dài.

Tim Trần Thanh Tuyết đập loạn như hươu chạy, khẩn trương nói: “Này, anh đừng làm bậy!”

Vừa dứt lời, chiếc xe bắt đầu rung chuyển hơn một giờ đồng hồ.

“Từ giờ trở đi, nếu không có ông đây bên cạnh, cô không được gặp gỡ một mình với bất kỳ người đàn ông nào, rõ chưa?”

Lý Trạch Vũ thô bạo ra lệnh. “Biết rồi!”

Trần Thanh Tuyết xấu hổ đến không ngẩng đầu lên được.

Cùng lúc đó, nhà họ Lý, Hoàng Thành.

Tê Đông Lâm ngồi ở chủ đường, yên lặng chờ đợi.

Một lát sau, Lý Viễn Sơn và thủ hạ là Tằng Thiết Trụ bước vào. “Ông Lý!”

Tê Đông Lâm lập tức đứng dậy chào hỏi.

Đã nhiều năm không gặp nhưng đứng trước mặt cấp trên cũ, ông ta vẫn có chút khẩn trương.


“Tôi còn tưởng nhân vật quan trọng nào, ra là Tiểu Tê à!” Lý Viễn Sơn ngoài cười nhưng trong không cười.

Tê Đông Lâm tự giễu nói: “Ông Lý đừng nói đùa như vậy, trước mặt ngài, tôi nào dám tự xưng là người quan trọng?”

“Cũng đúng!” Lý Viễn Sơn ngang ngược đáp lại. Hai người lần lượt ngồi xuống.

Tê Đông Lâm vừa định mở miệng thì Lý Viễn Sơn đã nói trước: “Tiểu Tề, cậu lại đây một chút!”

“Vâng!”

Tê Đông Lâm đứng dậy, hơi khom người đi tới.

“Bốp!”

Một tiếng tát thanh thúy vang lên.

Tê Đông Lâm ngẩn ra, không nghĩ Lý Viễn Sơn sẽ đột nhiên tát mình. “Biết tại sao tôi đánh cậu không?”

Lý Viễn Sơn đánh người xong còn hỏi tại sao, chính là người giết người xong đau lòng.

Ít nhất thì Tê Đông Lâm nghĩ như vậy.

“Thuộc hạ biết!”

“Cậu biết thì tốt!”

Lý Viễn Sơn hừ một tiếng, lại nói: “Nhưng tôi vẫn muốn hỏi một chút, tôi giống chó chỗ nào?”

“Ông Lý, ngài bớt giận, xin hãy bớt giận!” Trái tim Tê Đông Lâm như tấm gương sáng.

Đêm nay, ông ta cố ý từ Nam Cảng đến Hoàng Thành, một trong những mục đích của ông ta là hy vọng Lý Viễn Sơn sẽ giơ cao đánh khẽ, thả cháu gái mình ra.

Nhưng bây giờ Lý Viễn Sơn đã như vậy, nếu ông ta dám cầu xin cho cháu gái, Lý Viễn Sơn có lẽ sẽ dựa vào đó rồi làm to chuyện.

Đến lúc đó, không chỉ Tê Tư Dư gặp nạn!
 
Chương 340: C340: Vân trung không nói dối


Sáng sớm hôm sau, trên hòn đảo nhân tạo của Đạo môn.

Đạo sĩ Vân Trung, Ngọc Phượng Hoàng, còn có đại sư Tố Nhân đức cao trọng vọng của chùa Thiền Lâm, tất cả đều có mặt.

“A di đà phật, thí chủ Lý thực sự mạnh đến vậy sao?”

Hòa thượng Tố Nhân nghe đạo sĩ Vân Trung bị Lý Trạch Vũ đánh cho răng rơi đầy đất, thật sự khó mà dám tin.

“Tôi đi nói dối con lừa trọc như ông làm gì?”

Đạo sĩ Vân Trung văng nước miếng tứ tung nói: “Cái này có phải chuyện vinh quang gì đâu mà tôi phải tự đi nói xấu bản thân? Chẳng lẽ tôi không cần thể diện nữa sao?”

Hòa thượng Tố Nhân nghe thấy cũng có lý.

Dù sao thì với thân phận của đạo sĩ Vân Trung, căn bản không cần phải tự hạ thấp mình để nâng người khác lên.

“Vân Trung không nói dối.”

Ngọc Phượng Hoàng cười khổ: “Tôi đã từng giao đấu với sư đệ nên hoàn toàn có thể hiểu được!”

“A di đà phật”


Hòa thượng Tố Nhân thở dài: “Nếu lời hai vị nói là thật, vậy thì thiên phú của Lý thiếu hiệp sợ là không hề thua kém gì đạt ma tổ sư trong chùa!”

“Ừm, đến cả sư tổ của Đạo môn cũng không bằng!”

Đạo sĩ Vân Trung phụ họa nói.

Ngọc Phượng Hoàng chuyển đề tài: “Cái này tạm thời không đề cập tới, Vân Trung ông cố ý hẹn bọn tôi ra đây chắc không phải chỉ muốn nói mấy việc này đấy chứ?”

Hòa thượng Tố Nhân gật đầu nói: “Phải đấy! Vân Trung, ông mau nói việc chính đi!”

“Thiên phú của vị sư đệ này thì không cần phải nhắc lại nữa, đã rõ như ban ngày rồi, hôm nay hẹn mọi người ra là muốn kể cho mọi người một chuyện.”

Nói đến đây, đạo sĩ Vân Trung nhìn từng người một, thoáng trầm ngâm, lại nói: “Ba sư phụ của chúng ta còn sống là một chuyện tốt, nhưng các người có từng nghĩ đến một việc này hay không, cung chủ của Vô Tình Thần cung năm đó cũng vẫn còn sống?”

Loạt xoạt!

“Ông vừa nói cái gì?”

“Hách Liên vô tình có thể vẫn còn sống?”


Vừa dứt lời, cả Ngọc Phượng Hoàng và hòa thượng Tố Nhân đều đứng ngồi không yên.

Khắp giới võ lâm không ai rõ hơn ba người bọn họ, nếu Hách Liên vô tình thật sự còn sống thì sẽ để lại hậu quả gì!

“Đều đã hơn một trăm tuổi rồi, không biết bình tĩnh một chút sao!”

Đạo sĩ Vân Trung thở dài một tiếng, hoàn toàn quên mất rằng lúc mình phỏng đoán Hách Liên vô tình còn sống thì phản ứng còn kích động hơn cả Ngọc Phượng Hoàng và hòa thượng Tố Nhân.

Dường như Ngọc Phượng Hoàng cũng nghĩ đến cái gì đó, phỏng đoán: “Ý của ông là... Ba sư phụ của chúng ta không hiện thân, rất có khả năng là bởi vì Hách Liên vô tình!”

“Không sai!”

Đạo sĩ Vân Trung gật đầu thừa nhận.

“Không được, tôi phải lập tức đi tìm sư đệ, chuyện này nhất định phải hỏi cho rõ ràng.”

“A di đà phật, lão nạp cũng đang có ý này!” Ngọc Phượng Hoàng và hòa thượng Tố Nhân lần lượt thể hiện ý kiến.

Đạo sĩ Vân Trung vội vàng đứng dậy ngăn cản: “Hai người bình tĩnh một chút được không?”

“Không bình tĩnh được!” “Đúng, lão nạp cũng không thể bình tĩnh nổi.” Hai người Ngọc Phượng Hoàng càng thêm kích động.

Không còn cách nào mà, không ai có thể hiểu được Hách Liên vô tình xuất hiện mang đến cho họ áp lực lớn tới nhường nào.

“Các người có biết vì sao tôi lại trấn định được không?” Đạo sĩ Vân Trung lạnh lùng hỏi một câu.

“Vì sao?”
 
Chương 341: C341: Chỉ cần cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ


Hòa thượng Tố Nhân gần như bật thốt lên hỏi.

Ngọc Phượng Hoàng cũng mở to hai mắt tò mò.

Đạo sĩ Vân Trung cười ha ha, nói: “Bởi vì sư đệ đã nói... Nó chính là vô địch thiên hại”

Vô địch thiên hạ!

Bốn chữ này ngay lập tức khiến sắc mặt Ngọc Phượng Hoàng và hòa thượng Tố Nhân biến đổi.

“Ngọc Phượng Hoàng bà mau nghĩ thử đi, dựa vào sức lực của chúng ta thì hoàn toàn không có tác dụng trước mặt sư đệ, hơn nữa sư đệ còn âm thầm tiết lộ cho tôi biết, đến cả ba sư phụ của chúng ta cũng đều không phải đối thủ của nó!”

Hả...

Nghe xong lời này, mặc dù hòa thượng Tố Nhân tứ đại giai không* cũng không nhịn được mà hít sâu một hơi.

*Tứ đại giai không: thế gian tất cả đều là hư vô (theo cách nói của đạo Phật).

Ngọc Phượng Hoàng kích động hỏi: “Ý của ông là, mặc dù Hách Liên vô tình còn sống nhưng chỉ cần có sư đệ ở đây thì hẳn ta gần như không thể gây ra nổi sóng to gió lớn gì?”


“Phải!”

Đạo sĩ Vân Trung tỏ rõ ý của mình chính là như vậy.

Ngọc Phượng Hoàng và hòa thượng Tố Nhân nhìn nhau, đều đồng ý với suy nghĩ của đạo sĩ Vân Trung.

Mấy chục năm trước, sư phụ của bọn họ đã đạt đến đỉnh cao của võ thuật rồi, nhiều thập niên trôi qua, năng lực của bọn họ e là đã sớm đạt đến cảnh giới trong

truyền thuyết.

Nếu đúng như đạo sĩ Vân Trung nói thì ba sư phụ của bọn họ đều không phải đối thủ của Lý Trạch Vũ, thế thì người này quả thực là vô địch thiên hạ!

Cần gì phải sợ Hách Liên vô tình nữa?

Đạo sĩ Vân Trung duỗi người, thuận miệng hỏi: “Đã lâu không rời núi, lão đạo tôi chuẩn bị đi xuống nhân gian một chuyến, mấy người có muốn đi cùng không?”

“Bổn cung cũng có ý này!”

“A di đà phật, lão nạp đã lâu không ra ngoài, cũng nên đi một chuyến!” Ngọc Phượng Hoàng và hòa thượng Tố Nhân rất ăn ý nhau.

“VWèo vèo vèo...”

Ba người gần như lóe lên cùng lúc.

Một lát sau, trên hồ nhân tạo xuất hiện ba người cưỡi sóng, rất giống mấy kiểu khinh công đi trên nước” trong phim điện ảnh.

Nếu cảnh tượng này mà bị người thường nhìn thấy thì chắc chắn sẽ cho rằng mình đang nằm mơ!

Trưa hôm đó. Lý Trạch Vũ đưa Trần Thanh Tuyết về tới Tuyên Thành, ngay sau đó lại lao nhanh đến Hoàng Thành, đến nhà cũng không kịp vào đã trực tiếp tới phủ Long Chủ.

Tô Cẩn Hoa và Ninh Trạch Bình đã đứng chờ từ lâu. Xoạch!

Trong miệng ngậm điếu thuốc, Lý Trạch Vũ mở miệng nói: “Tìm tôi gấp như vậy là có việc gì?”

Ninh Trạch Bình lấy ra một tập văn kiện đặt lên bàn, ngay sau đó đẩy tới trước mặt hắn: “Cậu mau xem cái này đi!”


Lý Trạch Vũ nhíu mày, tò mò mở túi văn kiện.

Bên trong là hai mươi mấy tư liệu chỉ tiết về thông tin cá nhân, mỗi người làm một nghề khác nhau, bao quát rất nhiều lĩnh vực đa dạng, điểm chung duy nhất là bọn họ đều không phải người thường.

“Thành viên của Vu giáo?”

Lý Trạch Vũ hỏi một câu.

Tô Cẩn Hoa lắc đầu, nói: “Căn cứ vào khẩu cung của Tần Chấn thì số thành viên của Vu giáo không quá ba mươi người!”

Hả?

Lý Trạch Vũ xoay chuyển ánh mắt, hỏi tiếp nói: “Đó đều là rối trẻ con do Vu giáo huấn luyện sao?”

“Cậu biết rối trẻ con?”

Tô Cẩn Hoa có hơi bất ngờ nhưng nghĩ lại thì tin tức tro tàn của Vu giáo lại cháy chính là do Lý Trạch Vũ điều tra ra, đối phương có thể biết cũng không có gì kỳ quái.

“Bây giờ Vu giáo đã luyện được bao nhiêu con rối trẻ con thì trước mắt không thể biết hết được, mặc dù Tần Chấn là giáo chủ của Vu giáo thì cũng chỉ biết một phần của tảng băng nổi mà thôi!”

Vẻ mặt của Tô Cẩn Hoa rất nghiêm túc.

Vu giáo âm thầm thâu tóm thế lực, mọi dấu hiệu đều cho thấy mục đích chính cuối cùng của bọn chúng là cướp lấy toàn bộ quyền lực!


Lão thật sự không dám tưởng tượng, nếu quyền lực rơi vào tay một tà giáo thì tương lai nước Hạ có phải sẽ biến thành địa ngục nhân gian hay không!

“Long chủ, thủ phụ đại nhân, hôm nay hai người tìm tôi tới là có mục đích gì?”

Lý Trạch Vũ đã đoán được nhưng lại lựa chọn giả ngu giả ngơ.

Tô Cẩn Hoa và Ninh Trạch Bình nhìn nhau gật đầu.

Ninh Trạch Bình trịnh trọng mở miệng nói: “Chúng tôi hy vọng cậu có thể điều tra rõ xem rốt cuộc Vu giáo đang có bao nhiêu rối trẻ con, tốt nhất là bắt được tên đại hộ pháp kia!”

“Các người đánh giá tôi cũng cao quá nhỉ?”

Lý Trạch Vũ tỏ vẻ các người đừng nói đùa”, nghiền ngẫm nói: “Vu giáo đứng đầu tà giáo mười mấy năm trước, cao thủ dưới trướng bọn họ rất đông, nếu tôi mà đi chọc vào họ thì chẳng khác nào đang đi tìm đường chết?”

“Không, cậu nhất định có thể làm được!”

Tô Cẩn Hoa nói rất chắc chắn.

“Chỉ cần cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ này, chúng tôi sẽ trao tặng cho cậu “huân chương Tử Kinh” vinh dự nhất nước Hạ...”
 
Chương 342: C342: Thù cha mẹ


Huân chương Tử Kinh, huân chương cao quý nhất nước Hạ.

Có được tấm huân chương này, chỉ cần không phạm tội phản quốc thì cho dù có phạm phải tội nghiệm trọng nào đi chăng nữa cũng đều có thể được đặc xá một lần!

Kể từ khi nước Hạ được thành lập cho tới nay, người có được tấm huân chương này chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mà những người được trao huân chương không phải có công lao to lớn cho nước Hạ thì cũng là có cống hiến cực kỳ xuất sắc.

Tô Cẩn Hoa đưa ra quyết định này là có thể nhìn ra được lão đặt kỳ vọng rất lớn lên Lý Trạch Vũ.

“Nếu long chủ và thủ phụ đại nhân khách khí như vậy, giờ tôi mà còn từ chối thì đúng là không biết điều!”

Lý Trạch Vũ cười ha ha.

Thật ra thì kể cả Tô Cẩn Hoa không nói thì hắn cũng nhất định phải tiêu diệt Vu giáo.

Thù cha mẹ, quyết không đội trời chung!

“Tôi và lão Long đã chào hỏi qua với bên kia rồi, nếu cậu cần giúp đỡ gì thì toàn bộ Long Tổ sẽ toàn lực phối hợp với cậu!”

Tô Cẩn Hoa nói thêm.

Lý Trạch Vũ rất vui vẻ tiếp nhận.

Long Tổ có chỗ rất hữu dụng, ví dụ việc họ rất có kinh nghiệm trong lau dọn! Đúng lúc mấy người đang trò chuyện.

“Chân trời rộng lớn là tình yêu của tôi...”


Nhạc chuông điện thoại vang lên.

Tô Cẩn Hoa cười gượng một tiếng, nói: “Không ngờ thanh niên mấy người cũng thích bài hát này!”

“Bài hát này á, tôi nghe thấy rất hay, rất biết bắt kịp xu thết”

Lý Trạch Vũ cười có lệ một tiếng, ngay sau đó lấy điện thoại ra.

Là Bạch Tố Y gọi tới!

“Alol"

“Sư thúc tổ, việc lớn không tốt...”

Cuộc gọi vừa được kết nối thì đã có một giọng nói của Hỏa Phượng!

Cả người Lý Trạch Vũ đột nhiên chấn động, trâm ngâm hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Trên đường chúng tôi trở về Tiêu Dao Cung từ Đạo môn thì gặp phải cao thủ phục kích, Thánh Nữ và cả Thanh Phượng đều bị bắt đi, chỉ có một mình tôi may mắn chạy thoát!”

Tắt điện thoại, Lý Trạch Vũ mới ý thức được tình thế nghiêm trọng.

Tiêu Dao Cung chính là một trong tam đại thánh địa, ai trong chốn giang hồ mà lại dám xuống tay với họ?


“Đã xảy ra chuyện gì?”

Tô Cẩn Hoa thấy sắc mặt của hẳn thay đổi thì mở miệng dò hỏi. Lý Trạch Vũ đang muốn mở miệng thì tiếng điện thoại lại vang lên. Lần này người gọi cho hắn là ni cô Tuệ Vân của phái Nga Mil

Phái Nga Mi cũng bị đột kích, hơn nữa cả sư thái Diệt Tình và Tề Tiên Nhi cũng bị bắt đi.

Lý Trạch Vũ ngửi được một mùi âm mưu.

Rời khỏi phủ Long Chủ, Lý Trạch Vũ gọi cho Lý Định Quốc trước.

“Ông Lý, lập tức phái Quân Đao Doanh dưới trướng của ông cho cháu mượn.” “Phát sinh chuyện gì à?”

Lý Định Quốc hoang mang.

“Đừng hỏi nhiều như vậy làm gì, bây giờ ông mau cho tiểu đoàn chạy tới đất Thục, cháu sẽ gửi vị trí cụ thể cho ông qua điện thoại!”

Lý Trạch Vũ nói xong thì lập tức cúp máy, ngay sau đó điều khiển phi cơ đi tới đất Thục.

Sắc trời dần tối. Lúc Lý Trạch Vũ đến nơi thì đã có một tiểu đoàn gần hai trăm người chờ sẵn.

Đội trưởng dẫn đầu tên là Tằng Thiết Ngưu, Lý Trạch Vũ nhận ra gã, đó là em trai của cảnh vệ bên cạnh Lý Viễn Sơn - Tằng Thiết Trụ.

“Chú Thiết Ngưu, chú dẫn mọi người đi ẩn nấp trước đi đã.” Lý Trạch Vũ phân phó. “Đã rối”

Mặc dù Tằng Thiết Ngưu không biết Lý Trạch Vũ muốn làm gì, nhưng phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của quân nhân.

Nếu Lý Định Quốc đã giao bọn họ cho Lý Trạch Vũ chỉ huy thì bọn họ cũng chỉ biết phục tùng, sẽ không hỏi nhiều!

Ánh trăng trên cao.

Lý Trạch Vũ hút một điếu thuốc, cả người lâm vào trầm tư.
 
Chương 343: C343: Khẩu khí thật lớn


Nửa tiếng sau, một bóng người bay vút tới dưới ánh trăng.

“Sư thúc tổi”

Là Hỏa Phượng.

Trông cô ta rất nhếch nhác, trên người còn có vài vết bầm tím.

Lý Trạch Vũ mở miệng hỏi: “Biết kẻ bắt bọn họ đi là ai không?”

“Không rõ lắm!”

Hỏa Phượng lắc đầu.

“Đã thông báo cho sư tỷ của tôi chưa?” Lý Trạch Vũ hỏi thêm một câu.

Hỏa Phượng lại lắc đầu nói: “Chuyện xảy ra quá vội vàng, tôi chưa kịp thông báo cho cung chủ!”

Lý Trạch Vũ như suy tư gì đó mà gật đầu. “Sư thúc tổ, tôi nghi ngờ những kẻ đó là tàn dư của Vu giáo...”

Hỏa Phượng còn định nói thêm thì đã bị Lý Trạch Vũ xua tay chặn lại: “Trước hết đừng nói gì cả, chờ một người đến!”


“Dại" Hỏa Phượng lập tức im miệng.

Đợi thêm nửa tiếng nữa, một bóng người xuất hiện ngay trước mắt hai người. “Thiếu hiệp Lý!”

Là ni cô Tuệ Vân.

Lý Trạch Vũ ngậm một điếu thuốc, hỏi: “Bên phục kích phái Nga Mi có bao nhiêu người?”

“Ít nhất cũng phải tâm hơn một trăm người, hơn nữa ai ai cũng võ công cao cường!”

Ni cô Tuệ Vân đáp lại. Lý Trạch Vũ nhíu mày hỏi: “Vậy tại sao bà lại gọi cho tôi?”

Ni cô Tuệ Vân giật mình, nói: “Đương nhiên là muốn nhờ thiếu hiệp Lý đi cứu sư phụ và các sư muội của tôi ta...”

“Đi đâu cứu?” Lý Trạch Vũ ngắt lời. Ờ thì...

Ni cô Tuệ Vân nhất thời ngậm miệng.

“Bây giờ hai người nói sự thật ra hay là muốn ông đây phải dùng hình để bức cung?”

Lý Trạch Vũ nhìn hai người, khóe miệng nở nụ cười tàn nhẫn.

Hỏa Phượng lập tức khó hiểu nói: “Sư thúc tổ, tôi không rõ anh đang nói cái gì"

“Thật sự không rõ hay là đang giả vờ?” Lý Trạch Vũ cười lạnh.

Tiêu Dao Cung bị phục kích, Hỏa Phượng không đi thông báo cho Ngọc Phượng Hoàng mà lại đi liên hệ cho hắn trước, điểm này khiến hắn rất hoài nghi!

Còn có, ba đến bốn mươi đệ tử của Tiêu Dao Cung tham gia đại hội võ lâm, tất cả đều bị bắt đi, ấy vậy mà Hỏa Phượng có tài đức gì mà lại có thể lọt lưới?

Ni cô Tuệ Vân của phái Nga Mi cũng vậy.

Đến cả một cường giả của cảnh giới Võ Thánh như sư thái Diệt Tình còn bị bắt đi thì tại sao một kẻ nhỏ nhoi như bà ta lại có thể chạy thoát?

Hắn không tin lại có sự trùng hợp đến như vậy! Cho nên chỉ có một khả năng, Hỏa Phượng và ni cô Tuệ Vân đều là phản đồ! “Ha ha...”


Hỏa Phượng cười lạnh một tiếng, nói: “Không ngờ chỉ thông qua một chỉ tiết nhỏ mà đã phát hiện ra manh mối, sư thúc tổ quả nhiên rất thông minh!”

“Thông minh thì thế nào? Còn không phải sắp chết đến nơi rồi sao!” Ni cô Tuệ Vân lập tức biến đổi sắc mặt thành dữ tợn.

Nhớ tới lúc trước bản thân phải chịu không ít dùi cui điện dưới tay của Lý Trạch Vũ, bà ta chỉ hận không thể chặt đối phương ra thành nghìn mảnh!

Lý Trạch Vũ thở dài, nói: “Dù sao thì tôi cũng sẽ phải chết, có thể trả lời tôi vài câu để tôi được chết minh bạch không?”

“Có thể, nhưng tôi muốn hỏi sư thúc tổ một vấn đề trước!”

Hỏa Phượng nhíu mày nói: “Ngay từ đầu anh đã nhìn thấu bọn tôi thì vì sao còn dám đến đây gặp mặt?”

“A, xem ra cô cũng không phải ngu đến hết thuốc chữa.”

Lý Trạch Vũ giơ nắm tay, tự tin nói: “Tôi cảm thấy mấy cao thủ mà các người dẫn đến không giết nổi tôi!”

“Thật sự chỉ dựa vào chút tự tin này?”

Hỏa Phượng vừa nói vừa đưa mắt quan sát xung quanh, nghỉ ngờ Lý Trạch Vũ còn có chuẩn bị ở sau.

“Đúng vậy, ông đây tự tin thế đấy!”

Lý Trạch Vũ nhắc lại.

“Ha ha ha!”


“Lý Trạch Vũ, hôm nay mày tự tin thái quá rồi!”

Ni cô Tuệ Vân cao giọng hô: “Tất cả đều xuất hiện đi!”

“Vèo vèo vèo...”

Mấy chục bóng người lao lên từ phía dưới, ai ai cũng mặc đồ đen che kín mặt.

Lý Trạch Vũ khinh thường cười, nói: “Chỉ dựa vào mấy quả dưa khô, táo nứt này mà cũng đòi giết tao?”

“Khẩu khí thật lớn!”

“Không biết sống chết...”

Hai giọng nói khinh miệt cùng vang lên.

Ngay sau đó từ hai phía có hai cái bóng đen bay vút đến.

Tốc độ rất nhanh, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, vừa nhìn đã biết là cao. thủ của cao thủ!

“Lý Trạch Vũ, có tiền bối Độc Cô và tiền bối Gia Cát ra tay, đêm nay mày chắc chắn sẽ phải chết...”
 
Chương 344: C344: Thăng nhóc thối này


“Đoàng!”

Tiếng súng đột nhiên vang lên.

Ni cô Tuệ Vân còn chưa kịp nói xong thì giữa trán bà ta đã xuất hiện một cái lỗ máu, ngay sau đó chậm rãi ngã xuống đất.

Trong phút chốc, đồng tử Hỏa Phượng co rụt lại. “Vù vù vùi”

Khắp bốn phía trên ngọn núi có vô số bóng người xuất hiện, đếm kỹ lại thì có thể có khoảng ít nhất một đến hai trăm người.

“Ông đây thích đấu một với một nhưng chúng mày lại cứ thích đánh theo nhóm, muốn bắt nạt vì ông đây không có ai, đúng không?”

Lý Trạch Vũ vung tay khinh miệt đám người trước mắt. “Đoàng đoàng...”

Từng Thiết Ngưu lập tức hạ lệnh nổ súng.

“Thăng nhóc thối này lại dám không nói đạo nghĩa giang hồ!” “Mau tránh ra..."

Độc Cô Thiên Thu và Gia Cát Phù Vân vừa kinh vừa giận.

Bọn họ không lo lắng Lý Trạch Vũ sẽ dẫn người tới, nhưng đối phương vậy mà lại vác súng lên vai, đạn đã lên nòng, thật sự quá thể đáng!

Trong khoảnh khắc, Hỏa Phượng ngay lập tức lăn ra né viên đạn, cũng không biết là do hấp tấp hay thế nào mà cô ta lại lăn đến trước mặt Lý Trạch Vũ.

“Sư... Sư thúc tổ, đây là hiểu lầm!”

“Răng rắc!”


Lý Trạch Vũ đột nhiên bóp gãy hai tay của Hỏa Phượng. Người còn muốn giãy giụa.

“Răng rắc!”

Tiếp tục là tiếng xương tan vỡ.

Tứ chi của Hỏa Phượng đã đứt, trong miệng phát ra tiếng kêu rên thống khổ: “A AI"

Từng Thiết Ngưu dẫn quân áp chế hỏa lực, đừng nói đến việc cứu Hỏa Phượng, đến cả bản thân mình Độc Cô Thiên Thu và Gia Cát Phù Vân cũng khó bảo toàn.

“Sư thúc tổ, tha... Tha cho tôi!”

“Tôi, tôi có nỗi khổ riêng!”

Hỏa Phượng liều mạng muốn giải thích.

Nhưng Lý Trạch Vũ - người ghét kẻ phản bội nhất cuộc đời này sao có thể dễ dàng bỏ qua cho cô ta?

“Nói đi, đám người Bạch Tố Y đang ở đâu?”

Lý Trạch Vũ lạnh giọng hỏi.

“Tôi không biết... Bọn họ bị người của đại hộ pháp mang ởi rồi!” “Sư thúc tổ, tôi có nỗi khổ riêng, tha cho tôi đi mà...”

“Răng rắc!”


Lý Trạch Vũ cuối cùng tung một cước trực tiếp gãy cổ Hỏa Phượng. Có nỗi khổ...

Không thể trở thành lý do phản bội!

“Thằng nhóc nhà họ Lý kia, nghe nói cậu có thân thủ không tâm thường, có can đảm thì đấu với ông đấy mấy chiêu!”

Độc Cô Thiên Thu ý đồ chọc giận Lý Trạch Vũ, nhưng lại nhận phải mưa bom bão đạn.

Trong nháy mắt phải đến ba, bốn mươi người áo đen ngã xuống đất, hai mươi mấy còn lại thì bỏ chạy tán loạn.

“Thằng khốn!” Gia Cát Phù Vân tức muốn hộc máu.

Đêm nay những người có mặt ở đây đều là cao thủ nhất đẳng, thực lực yếu nhất cũng phải ở cảnh giới Đại Thừa.

Nhưng hoàn toàn không ngờ Lý Trạch Vũ đã sớm bày ra thiên la địa võng, chỉ chờ bọn họ nhảy vào, cái cảm giác này giống như bị đấm một cái một đau vào

người, lại giống như mình vừa đánh vào người một con nhím!

Chưa đến vài phút, lại có thêm mười mấy người áo đen ngã xuống đất mà chất.

Gia Cát Phù Vân và Độc Cô Thiên Thu dẫn bảy, tám người còn lại náu ở sau cây cổ thụ, không dám nhúc nhích.

“Độc Cô, cứ như vậy không phải biện pháp tốt!”

“Cậu mau đi đánh lạc hướng súng của đối phương, tôi sẽ nhân cơ hội bắt thằng nhóc đó lại!"

“Tao đã nhầm vì cái mục đích chết tiệt này.” Lý Trạch Vũ mắng một câu.

Con mẹ nó, đã rơi vào tình trạng này rồi mà còn trợn mắt nói dối, thật sự nghĩ ông đây là kẻ ngốc à?

“A... tiền bối Gia Cát cứu tôi, tiền bối Độc Cô cứu tôi!”

“Vì sao không phải cậu đi đánh lạc hướng súng?” Gia Cát Phù Vân bất mãn.
 
Chương 345: C345: Là một số máy lạ


Tuy nói khi võ công mạnh đến mức cảnh giới nhất định sẽ không sợ súng lục nhưng tiền đề là đối thủ chỉ có một khẩu súng!

Trước mắt bọn họ đang phải đối mặt với hơn một trăm khẩu súng, mỗi người nã một phát súng sẽ tương đương với một trăm viên đạn, cho dù tốc độ của bọn

họ có nhanh đến đâu thì cũng sẽ bị đập cho tan thành hàng trăm mảnh!

Gia Cát Phù Vân còn lâu mới chịu đi làm mấy chuyện nhảy vào chỗ chết như thế này.

“Thân thủ thằng nhóc này rất mạnh, loại chuyện nguy hiểm này cứ để tôi làm.”

Độc Cô Thiên Thu vẫn còn muốn mạnh miệng.

Mẹ kiếp!

Gia Cát Phù Vân chửi thầm trong lòng một tiếng nhưng ngoài mặt lại đáp: “Không được, hai anh em chúng ta tình như thủ túc, việc nguy hiểm như vậy phải để tôi ra mặt chol”

“Để tôi!”

“Cứ để tôi!”

“Hoặc là... Chúng mày cùng chết?”

Độc Cô Thiên Thu và Gia Cát Phù Vân đang nói chuyện thì phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói giễu cợt.


Hai người quay đầu lại thì suýt chút nữa bị dọa cho hồn phi phách tán!

Chỉ nhìn thấy Lý Trạch Vũ không biết đã xuất hiện trước mặt hai người từ khi nào, đang cao cao tại thượng nhìn họ từ trên cao xuống!

“Thằng nhóc này khá lắm, mày lại dám tự dâng đến cửa!” “Bắt lấy nó!”

Gia Cát Phù Vân và Độc Gô Thiên Thu bỗng cực kỳ ăn ý, gần như ra tay cùng một lúc.

Một người trong đó tung nắm đấm bằng cả hai tay về phía ngực và đầu của Lý Trạch Vũ, một người khác thì dùng chân đá phía dưới Lý Trạch Vũ.

Hai hướng tấn công!

“Bụp bụp!”

Lý Trạch Vũ nhẹ nhàng đánh trả, dễ dàng hóa giải đòn tấn công của hai người. “Chết!”

Gia Cát Phù Vân dồn toàn bộ lực, hướng lòng bàn tay lên trên trời.

Độc Cô Thiên Thu một tay chống đất, khép đồng thời cả hai chân lại để đá vào bụng Lý Trạch Vũ.

“Bụp!”

Lý Trạch Vũ một chân đá văng hai chân của Độc Gô Thiên Thu, ngay sau đó cúi người đấm thật mạnh vào người sau lưng.

“Phụt” Độc Cô Thiên Thu phun ra một ngụm máu lớn từ trong miệng.

Mà lúc này lòng bàn tay của Gia Cát Phù Vân sắp giáng xuống đầu Lý Trạch Vũ. Mắt thấy đầu Lý Trạch Vũ sắp bị mình đập nát, khóe miệng Gia Cát Phù Vân

nở nụ cười lạnh.

Nhưng chỉ trong một tích tắc, Lý Trạch Vũ lao nhanh như chớp, tránh được chiêu của Gia Cát Phù Vân, thậm chí còn nghiêng người vọt ra ngay phía sau.

Sao có thể!

Gia Cát Phù Vân đau đớn cố mở to hai mắt, trên trán đã dần chảy mồ hôi lạnh.

“Bùm bụp!”


Lý Trạch Vũ chắp hai tay lại, đẩy mạnh tay về phía trước.

“Phụt phụt...”

Gia Cát Phù Vân còn chưa ngã xuống đất đã phun ra mấy ngụm máu tươi, lảo đảo vài bước rồi té ngã, khó khăn quay đầu nhìn Lý Trạch Vũ, trong ánh mắt ngoại trừ kinh ngạc thì đều ngập tràn sự hoảng sợ.

“Có thể... Đừng giết tôi được không!” “Xem biểu hiện của mày!” Lý Trạch Vũ trả lời đây mơ hồ. “Cậu, cậu muốn biết cái gì?” “Người của Tiêu Dao Cung và phái Nga Mi bị đưa đi đâu?” “Tôi không biết!” “Đại hộ pháp Vu giáo của chúng mày đang ở đâu?” “Tôi không biết!” “Vậy mày có tìm được đại hộ pháp của chúng mày không?”

“Tôi không tìm được!”

Nghe xong, Lý Trạch Vũ lập tức thu nụ cười giễu cợt lại, lạnh giọng quát: “Con mẹ nó, hỏi cái gì cũng không biết, cái loại phế vật như mày mà cũng đòi ông đây tha cho à?”

Vừa dứt lời, trong mắt hắn hiện lên sát khí. “Đừng, đừng giết tôi...”

“Răng rắc!”

Lý Trạch Vũ dẫm gãy cổ Gia Cát Phù Vân.

Mà lúc này Tằng Thiết Ngưu cũng cho quân đi bao vây toàn bộ số người áo đen còn lại.

“Xử trí những người này như thế nào?” “Làm thịt chúng đi!”

“AI Làm thịt?”

Tằng Thiết Ngưu chấn động.

Lý Trạch Vũ gật đầu, nhắc lại: “Giết hết đi.”


Đến cả Gia Cát Phù Vân và Độc Cô Thiên Thu còn không moi được thông tin gì hữu dụng thì mấy tên nhỏ nhoi này biết được cái gì chứ.

Giữ lại để làm gì? “Pằng pằng...”

Tằng Thiết Ngưu vung tay lên, toàn bộ bảy, tám người áo đen còn lại đều bị bom đạn bắn cho tan xác.

Cũng đúng lúc này, điện thoại Lý Trạch Vũ vang lên.

Là một số máy lạ.

“Alo.”

Lý Trạch Vũ nghe máy.

“Khụ khụ khụ... Chắc Độc Cô và Gia Cát đã chết rồi nhỉ?”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói khàn khàn.

Lý Trạch Vũ lập tức nhíu mày lại, cả người tản ra sát khí lạnh thấu.

“Chắc các hạ là đại hộ pháp của Vu giáo?”
 
Chương 346: C346: Cậu nói ai là thái giám


"Ông không chỉ rất mạnh mà còn rất thông minh!"

"Ha ha ha..."

Nụ cười nham hiểm của Nam Cung Thạc khiến mọi người rùng mình. Lý Trạch Vũ khinh thường hỏi: "Ông là thái giám à?"

Hửm?

"Cậu nói ai là thái giám?”

Nam Cung Thạc ở đầu dây điện thoại bên kia lúc đầu hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó ông ta có thể cảm nhận được cơn tức giận của hắn qua điện thoại.

"Tôi đang nói chuyện điện thoại với ông, ngoài ông ra tôi còn nói ai nữa?" Lý Trạch Vũ vừa nói vừa dùng tay ra hiệu cho Tăng Thiết Ngưu.

Thế nhưng Tăng Thiết Ngưu gãi đầu, hoàn toàn không hiểu hắn đang diễn đạt điều gì!

Lý Trạch Vũ vỗ trán, sau đó thì thầm hai chữ "điện thoại".

Tăng Thiết Ngưu mới phản ứng lại, nhanh chóng giao chiếc điện thoại quân dụng của mình qua.

"Thằng nhóc, khoe khoang thì có gì hay!"

Giọng điệu của Nam Cung Thạc ngày càng lạnh lùng: "Cậu có biết hành động của cậu là đang tự rước họa vào thân không?”

"Đồ lưỡng tính nói gì vậy? Tôi không hiểu!"

Lý Trạch Vũ vừa nói vừa soạn tin nhắn trên điện thoại của Tăng Thiết Ngưu.


"Đồ khốn!"

Nam Cung Thạc tức giận nói: "Trẻ tuổi mà không biết trời cao đất dày..."

"Ông im đi!"

Lý Trạch Vũ hung hăng ngắt lời: Không phải Vu giáo các người rất kiêu ngạo sao? Yên tâm đi, ông đây nhất định sẽ nhổ các người tận gốc, còn nữa...Bọn chuột nhắt mấy người có dám ra đây thách đấu với tôi một trận không? Một bàn tay ông đây có thể bóp ch,ết mấy người!"

"Ha ha ha ha ha ha...

"Chỉ với cậu?"

Nam Cung Thạc cười lớn, tỏ vẻ khinh thường.

"Ông cười cái rắm, nói thẳng có dám hay không?"

Lý Trạch Vũ tiếp tục khiêu khích.

Lúc này, điện thoại Tăng Thiết Ngưu nhận được tin nhắn trả lời.

"Thằng nhóc, những chuyện xảy ra tối nay chỉ là món khai vị thôi, bổn tọa cảnh cáo cậu, nếu cậu còn dám tiếp tục chống lại bổn tọa, thì lần sau những người chết sẽ là những người xung quanh cậu!"

"Vậy ông cứ thử xeml"

Lý Trạch Vũ cười lạnh nói: "Chờ xem ông đây có thể để ông thử chết hay không!"


"Thằng ranh con còn dám mạnh miệng!"

"A.

Lúc này, đầu dây bên kia vang lên tiếng hét chói tai của người phụ nữ. Lý Trạch Vũ có thể nhận ra đó là tiếng của Bạch Tố Y.

"Ha ha ha..."

"Gô gái này thật xinh đẹp, nếu bổn tọa rạch vài nhát trên mặt cô ta, cậu có nghĩ sẽ càng thú vị hơn không?”

"Có gan thì giết tôi đi, đồ chó!" Giọng nói của Nam Cung Thạc và Bạch Tố Y lần lượt vang lên.

Lý Trạch Vũ cau mày, nhưng lại giả vờ ung dung cười nói: "Chẳng lẽ ông muốn dùng phụ nữ để uy hiếp tôi?"

"Hửm?"

"Chẳng lẽ cậu không quan tâm."

Nam Cung Thạc rất ngạc nhiên.

"Đúng là đồ ngốc!"

Lý Trạch Vũ khinh bỉ nói: "Ông có bao giờ thấy đàn ông làm chuyện quan trọng bị ảnh hưởng bởi một người phụ nữ chưa? Hay là ông ** cô ta trước đi, xem †ôi có quan tâm không!"

Đầu dây bên kia rơi vào sự im lặng.

Nam Cung Thạc không nói gì, Bạch Tố Y hai mắt đã đỏ hoe, ánh mắt hiện lên một tia tự giễu.

Thì ra trong lòng hắn...mình không có giá trị như vậy!

Thật nực cười, thật nực cười...

"Lý Trạch Vũ, tôi hận anh!"
 
Chương 347: C347: Tôi quan tâm bọn họ làm gì


Bạch Tố Y đã tuyệt vọng.

Lý Quân Dạ biết những lời của mình sẽ làm tổn thương Bạch Tố Y, nhưng hắn càng hiểu rõ, nếu lúc này hắn càng quan tâm, thì Bạch Tố Y sẽ càng gặp nguy hiểm!

Ngược lại, chỉ cần tỏ ra không quan tâm thì Bạch Tố Y mới an toàn! Quả nhiên.

"Đưa đi!"

Nam Cung Thạc ra lệnh.

Nghe vậy, trong lòng Lý Trạch Vũ thở phào nhẹ nhõm.

"Bổn tọa không muốn nói nhảm với cậu nữa, nếu cậu muốn chọn cái chết, vậy bổn tọa sẽ chiều theo ý cậu."

Nam Cung Thạc nói xong chuẩn bị cúp máy.

"Chờ đãi!"

Lý Trạch Vũ lập tức hét lên.

"Sao?"

Nam Cung Thạc trầm tư hỏi.

Lý Trạch Vũ cười nói: "Đại hộ pháp năm nay ông bao nhiêu tuổi?" "Ranh con hỏi cái gì vậy?"


Nam Cung Thạc ngơ ngác.

Lý Trạch Vũ lại hỏi: "Đại Hộ Pháp ăn cơm chưa?"

Nam Cung Thạc: "???"

"Mẹ nó, ông câm rồi à, ông đây đang hỏi mày đấy!"

Đột nhiên Lý Trạch Vũ chửi ầm lên.

"Đồ khốn!"

Nam Cung Thạc tức giận.

"Đại Hộ Pháp bớt giận, tôi chỉ đùa với ông một chút thôi." Thái độ của Lý Trạch Vũ đột nhiên thay đổi.

Nam Cung Thạc nghe vậy thì bối rối, hoàn toàn không biết Lý Trạch Vũ đang giở trò gì.

"Đại Hộ Pháp, thật lòng mà nói, tôi rất muốn gia nhập Vu giáo, đi theo Đại Hộ Pháp làm chuyện lớn!"

Giọng điệu Lý Trạch Vũ vô cùng chân thành.

Ít nhất thì Tăng Thiết Ngưu ở bên cạnh cũng nghĩ vậy.

Nhưng Nam Cung Thạc sao có thể dễ dàng tin tưởng như vậy, cười lạnh nói: "Đầu tiên tên ranh con nhà cậu giết rất nhiều người của bổn tọa, vừa rồi nói năng không lễ độ, bây giờ lại muốn theo bổn tọa, cậu cho rằng bổn tọa là trẻ lên ba sao?"

"Lẽ nào...không phải sao?"

Lý Trạch Vũ mỉa mai nói.

"Tên khốn Lý Trạch VũI"

Nam Cung Thạc tức giận.

"Đồ thái giám khốn khiếp, đồ lưỡng tính, đồ khốn sinh con không có lỗ đít, ông đây đùa với mày mà không nhận ra à, thật không hiểu sao cái thứ ngu ngốc như ông sao lại thành Đại Hộ Pháp! Tôi nghĩ ông nên chết quách đi rồi nhường vị trí Đại Hộ Pháp là được!"

Thái độ của Lý Trạch Vũ lại thay đổi, mắng Nam Cung Thạc thê thảm.

"Mày...mày..."

"Mày cái gì mà mày, ngu ngốc!"


"Lý Trạch Vũ, tao thề phải giết mày!"

"Tút tút tút...

Cuối cùng Nam Cung Thạc không nhịn được nữa, cúp điện thoại trước.

Lý Trạch Vũ thấy gần đến giờ rồi, đang định gọi cho.Jenny thì anh ta đã gọi trước.

"Đại đương gia, tín hiệu vệ tinh cho thấy địa chỉ IP mà ngài vừa nói chuyện nằm ở khu vực Bát Quết"

"Có tra được vị trí cụ thể không?” Jenny ngượng ngùng nói: "IP của đối phương có Tệ Tàng bảo vệ, thời gian không đủ, cho nên không thể tra ra vị trí cụ thể! Nếu như cho tôi mấy phút nữa, tôi

nhất định có thể tra ra"

Nghe vậy, Lý Trạch Vũ có chút lúng túng, đảo mắt nói: "Bây giờ tôi lại gọi cho đối phương, dù thế nào cậu cũng phải trả ra!

"OK" Jenny đảm bảo nói.

Cúp điện thoại, Lý Trạch Vũ lại gọi điện cho Nam Cung Thạc. Lần thứ nhất, không có người nghe!

Lần thứ hai, không có người nghe!

Lần thứ ba...kết nói rồi!

"Alo?"

"Đại Hộ Pháp, mẹ ông bao nhiêu tuổi?"

"Lý Trạch Vũ, tao thề với mày!"


Nam Cung Thạc đã quên mất bao nhiêu năm rồi mình mới tức giận như vậy.

Nếu Lý Trạch Vũ xuất hiện trước mặt ông ta lúc này, cho dù có lăng trì xử tử hắn cũng không thể nguôi giận được!

"Đại hộ pháp bớt giận, tôi đang đùa với ông thôi." Lý Trạch Vũ mỉm cười. "Người đâu, mau giết hết đám người trong Tiêu Dao Cung cho ta."

Nam Cung Thạc ra lệnh một tiếng, sau đó lại lạnh lùng cười qua điện thoại: "Bổn tọa muốn xem cậu có thật sự không quan tâm hay không!"

Mẹ nó!

Lý Trạch Vũ thầm trách mình không nên chọc tức Nam Cung Thạc nữa, đệ tử của Tiêu Dao Cung bây giờ chắc chắn gặp nguy hiểm rồi.

"Tôi quan tâm bọn họ làm gì!"

Dù trong lòng đang lo lắng, nhưng Lý Trạch Vũ vẫn tỏ ra bình tĩnh nói: "Đại hộ pháp, chúng ta trước tiên nói chuyện nghiêm túc đi!"

"Cậu có thể có chuyện nghiêm túc gì để nói với bổn tọa?" Nam Cung Thạc trầm giọng hỏi lại. "Haizz....

Lý Trạch Vũ thở dài một tiếng: "Tôi định nói về "Ngự Long Thần Công”, nhưng nếu Đại hộ pháp không quan tâm thì thôi!"

Vừa nói, hắn vừa giả vờ cúp điện thoại. "Chờ đã!"

Nam Cung Thạc sốt ruột...
 
Chương 348: C348: E hèm


Có được Ngự Long Thần Công thì sẽ vô địch thiên hạ!

Vì vậy, khi nghe thấy bốn chữ "Ngự Long Thần Công”, Nam Cung Thạc theo phản xạ khuyên Lý Trạch Vũ đừng cúp máy.

"Cậu, cậu vừa nói cái gì?"

"Tôi muốn nói chuyện với Đại hộ pháp về Ngự Long Thần Công, nhưng tôi thấy hình như ông không hứng thú mấy nhỉ!"

Lý Trạch Vũ trong lòng cười lạnh.

Ngẫm một lúc, Nam Cung Thạc nghiêm túc hỏi: "Cậu có chắc không đùa với bổn tọa?"

"Đại hộ pháp, ông cảm thấy người khác đều giống ông ăn no rồi không có chuyện gì làm đúng không?”

"Đồ khốn!" Nam Cung Thạc cố gắng kìm nén cơn giận, giọng điệu ôn hòa nói: "Lý Trạch Vũ, sao cậu lại biết Ngự Long Thần Công?”

"Đầu óc Đại hộ pháp có vấn đề sao?" "Khốn...khốn khiếp!"

Thấy câu nào của Lý Trạch Vũ cũng mắng mình, Nam Cung Thạc không nhịn được nữa.

"E hèm!"

Lý Trạch Vũ hắng giọng nói: "Ngự Long Thần Công ở giang hồ cũng không phải là bí mật gì, tôi biết có gì lạ sao?"


"ý của bổn tọa là sao đột nhiên cậu lại nhắc đến chuyện này với tôi?" "Bởi vì tôi biết Ngự Long Thần Công ở đâu!"

Lý Trạch Vũ gật đầu cười, nói: "Đại hộ pháp, hay là chúng ta gặp mặt nói chuyện?"

"Cậu có gan gặp bổn tọa?"

Nam Cung Thạc đột nhiên cao giọng.

Nghe vậy, Lý Trạch Vũ thực sự không biết nói gì.

Ông đây vừa rồi còn định tìm ông thách đấu, còn sợ ông sao? Mẹ kiếp!

"Tôi tin Đại hộ pháp là người rộng lượng, sẽ không tính toán với tôi, hơn nữa... chúng ta còn có thể hợp tác, không phải sao?"

Lý Trạch Vũ cười nịnh một tiếng.

Từ đầu đến cuối, cũng chỉ có câu này khiến Nam Cung Thạc thấy thoải mái nhất, không nhịn được cười nói: "Đúng vậy, bổn tọa là người rất rộng lượng, sẽ không tính toán với ranh con như cậu, điều kiện là... cậu tốt nhất đừng lừa bổn tọa!"

"Đại hộ pháp thông minh như vậy, tôi có thể lừa được ông sao?" "Đúng vậy..hé hé hé!"

Nam Cung Thạc mỉm cười đồng ý.

Rõ ràng là Đại hộ pháp của Vu giáo, ai có thể lừa ông ta?


"Vậy thì như thế này nhé, ông nói cho tôi vị trí của ông, bây giờ tôi sẽ đến gặp ông!"

Lý Trạch Vũ thăm dò hỏi.

Nhưng đầu dây bên kia lại im lặng.

"Đại hộ pháp, chẳng lẽ ông sợ rồi sao?"

Để lôi kéo đối phương, Lý Trạch Vũ lại khiêu khích.

"Hừ, bổn tọa sợ cái gì?!"

Nam Cung Thạc hừ lạnh nói: "Ngươi đến Thục Địa Đại Phật chờ bổn tọa." "Được được được!"

Lý Trạch Vũ đồng ý nói: "Vậy tôi sẽ ở Thục Địa Đại Phật cung kính chờ đợi Đại hộ pháp đến...đến gặp nhau!

Trong lúc phấn khích, hắn suýt nữa thì bảo đối phương đến đây để "chết". nhưng may thay hắn đã kịp sửa lại.

Cùng lúc đó ở khu vực Bát Quế, trong một cung điện dưới lòng đất nào đó, Nam Cung Thạc mặc một cái áo choàng đen, đặt điện thoại xuống.

"Đại hộ pháp, những người của mấy môn phái kia phải xử lý thế nào?" Một người phụ nữ dáng vẻ thướt tha đang cúi đầu chắp tay.

Nam Cung Thạc lẩm bẩm: "Ép bọn họ phải nói ra tâm pháp võ công của môn phái mình!"

"Nếu họ không nói thì sao?"

"Giết!"

Nam Cung Thạc tỏa ra sát khí lạnh lẽo. "Vâng!"

Người phụ nữ rùng mình.
 
Chương 349: C349: Đại hộ pháp


Một lúc sau.

Nam Cung Thạc bước ra khỏi cung điện dưới lòng đất, ánh trăng sáng chiếu vào người ông ta, trông rất u ám.

Nếu có người nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ tưởng rằng mình đã nhìn thấy ma!

Vài phút sau, một chiếc trực thăng từ xa bay đến và từ từ hạ cạnh. Nam Cung Thạc nhảy lên trực thăng.

"Đại hộ pháp, ngài muốn đi đâu?"

"Đến Thục Địa Đại Phật!"

Sau đó, trực thăng nhanh chóng bay đến Thục Địa.

Cùng lúc đó.

Lý Trạch Vũ thông báo cho người của Long Tổ đến dọn dẹp, còn hắn dẫn theo Quân Đao Doanh đi đến Thục Địa Đại Phật.

Đúng lúc này,.Jenny gửi một tin nhắn đến, đã điều tra được vị trí lúc trước Nam Cung Thạc đã nói chuyện với Lý Trạch Vũ nằm ở khu vực Bát Quế của Khâm Châu.

Ngay sau đó, Lý Trạch Vũ lại gọi điện cho Ngọc Phượng Hoàng.


"Sư đệ, chẳng lẽ đệ biết sư tỷ sẽ tìm đệ sao?"

Điện thoại vừa được kết nối, Ngọc Phượng Hoàng đã lên tiếng trước.

Lý Trạch Vũ sững sờ một lúc: "Sư tỷ đến tìm đệ?"

"Đúng vậy..." Ngọc Phượng Hoàng lập tức thông báo rằng, bà ấy, đạo sĩ Vân Trung và hòa thượng Tố Nhân đã tới Thế Tục.

"Đến đúng lúc lắm!"

Lý Trạch Vũ đang lo lắng không có ai đến Khâm Châu cứu người, sau đó kể lại những gì đã xảy ra tối nay một cách ngắn gọn.

Ngọc Phượng Hoàng nghe xong thì vô cùng tức giận.

"Sư tỷ, hiện tại đệ đã dụ Nam Cung Thạc ra ngoài rồi, mọi người chờ đệ ở Tuyên Thành, đệ sẽ phái người đưa mọi người đến Khâm Châu cứu người."

"Sư đệ, đệ có chắc một mình đệ có thể đối phó được với Nam Cung Thạc không?”

Ngọc Phượng Hoàng quan tâm hỏi.

"Sư tỷ không tin đệ sao?"

"Không phải, chỉ là...

"Được rồi, mọi người mau đi cứu người đi, những chuyện khác không cần lo lắng, ngày mai đệ sẽ đưa đầu của tà giáo Nam Cung Thạc đến Tiêu Dao Cung, lúc đó sẽ triệu tập võ lâm đồng đạo để bàn bạc nên xử lý ông ta như nào!"

Lý Trạch Vũ nói xong liền cúp điện thoại, trên môi nở nụ cười tà ác.

Lúc này, hắn không khỏi tưởng tượng ra cảnh mình một tay bắt được kẻ cầm đầu tàn dư của Vu giáo, các môn phái trong võ lâm chắc chắn sẽ vô cùng bái phục hắn, đến lúc đó có khi còn bầu hắn làm minh chủ võ lâm.

Nghĩ thôi cũng thấy thú vị rồi!

Trong nháy mắt, Lý Trạch Vũ gọi điện cho Cẩu Phú Quý, bảo hắn và Vật Tương Vong lập tức đến Tuyên Thành để gặp ba người Ngọc Phượng Hoàng.

Sau khi phân phó xong, hắn nhanh chóng đến Thục Địa Đại Phật. Trời dần sáng.

Khi tia nắng ban mai đầu tiên chiếu lên Thục Địa Đại Phật, đã có khá nhiều du khách đến đây tham quan.


Lý Trạch Vũ dẫn người đến nơi trước, sau đó cho người đuổi du khách, tiếp theo lại liên lạc với Long Thiên Quân phong tỏa toàn bộ ngọn núi, không cho một du khách nào lên.

"Chú Thiết Ngưu, chú dẫn người ẩn nấp đi, cứ theo tôi rồi hành động."

"Đã rõt"

Tằng Thiết Ngưu ra lệnh, hai trăm người của Quân Đao Doanh nhanh chóng tản ra, ẩn nấp.

Hơn nửa tiếng sau. Lý Trạch Vũ đợi mãi cũng thấy sốt ruột, bèn gọi điện cho Nam Cung Thạc. "Đại hộ pháp, mẹ nó ông đến chưa?”

"Ranh con, cậu tốt nhất nên lễ phép với bổn tọa một chút, nếu bổn tọa mà tức giận lên thì cả bản thân mình cũng thấy sợ!"

Nam Cung Thach nén cơn giận, cảnh cáo.

"Đại hộ pháp đừng tức giận, tôi không có ý đó."

Lý Trạch Vũ giả vờ nịnh nọt: Rốt cuộc ông có đến không thế?”

"Hừ!"

Nam Cung Thạc hừ một tiếng rồi nói: "Nửa tiếng nữa nhất định đến..."

"Tút tút tút...

Chưa kịp nói xong thì Lý Trạch Vũ đã cúp điện thoại.


"Đồ khốn!"

Nam Cung Thạc vô cùng tức giận, trong lòng thầm hạ quyết tâm sẽ giết Lý Trạch Vũ khi hắn không còn giá trị lợi dụng nữa, nếu không sẽ không thể giải tỏa

được mối hận trong lòng ông ta.

Nói là nửa tiếng, thực tế chỉ mười mấy phút sau Lý Trạch Vũ đã nhìn thấy một chiếc trực thăng từ xa bay đến.

Ông ta đến rồi, ông ta đến rồi, thủ lĩnh của tà giáo ngồi trên chiếc trực thăng đến rồi!

Lý Trạch Vũ thầm nghĩ nếu lúc này bắn vài quả đạn pháo vào trực thăng, vậy thì Nam Cung Thạc, thủ lĩnh của Vu giáo chắc chắn sẽ thua.

Nhưng mà hắn vẫn nhịn được.

Cho dù giết được một Nam Cung Thạc, Vu giáo vẫn sẽ xuất hiện thủ lĩnh thứ hai, thứ ba, chỉ có tiêu diệt tận gốc Vu giáo mới có thể mãi mãi tránh được phiền phức sau này.

"Vù vù vù...

Trực thăng từ từ hạ cánh.

Nam Cung Thạc đang ngồi trên đó không biết rằng mình vừa mới đi một chuyến đến Quỷ Môn Quan...
 
Chương 350: C350: Thủ lĩnh tà giáo


Đứng trước Đại Phật đất Thục

Lý Trạch Vũ chắp hai tay sau lưng, khẽ vuốt cằm, nhìn trực thăng dần dần đáp xuống, Nam Cung Thạc mặc một bộ đồ màu đen đang nhanh chân bước xuống.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

"Lý Trạch Vũ?"

"Thủ lĩnh Tà giáo?"

"Cậu nói gì cơ?”

Giọng nói khàn khàn của Nam Cung Thạc đột nhiên cao vút lên.

"Ồ, nói nhầm!"

Lý Trạch Vũ cười khà khà: "Hẳn đây là Đại hộ pháp nhỉ?"


"Hừ?"

Nam Cung Thạc hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén như chim cắt nhìn chằm chằm Lý Trạch Vũ, tựa như muốn nhìn thấu người thanh niên dám công khai đối đầu với ông ta.

Thế nhưng ông ta quan sát một lúc lâu, Lý Trạch Vũ cũng chỉ là đẹp trai hơn bình thường một chút, trừ chuyện này ra thì cũng chẳng còn chỗ nào siêu phàm.

À, vẫn có một điểm!

Ánh mắt thằng nhóc này nhìn mình sao mà thiếu đòn thế chứ?

"Chỉ một mình cậu tới thôi sao?"

Nam Cung Thạc giống như đang chất vấn vậy.

Lý Trạch Vũ nhún vai nói: "Đại hộ pháp hy vọng tôi mang thêm người tới à?”

Nghe thế, Nam Cung Thạc híp mắt lại, cười nhạt nói: "Nếu như bổn tọa muốn hại cậu, thì cho dì cậu có mang bao nhiêu người tới cũng vô dụng."

"Đại hộ pháo, cái tính cách giả dối 13??? này của ông phải sửa đi, nếu không sẽ chịu thiệt đấy?"

Lý Trạch Vũ vô cùng khinh thường nói.

Võ công có giỏi hơn nữa cũng sợ dao phay, cho dù bản lĩnh của ông có giỏi thế nào, ông có thể trốn đi đâu nếu bị đại bác bắn?

Cho dù ông có may mắn tránh được, thế nếu như một lần bắn một trăm tám mươi viên thì sao?

"Hừ!" Nam Cung Thạc thầm nhắc nhở mình hết thảy phải lấy đại cục làm trọng, vì thế chuyển đề tài: "Trước đó cậu gọi điện thoại, nói rằng biết tung tích của Ngự long thần công ở đâu?”

"Đúng vậy!" Lý Trạch Vũ gật gật đầu.

Thấy thế, hơi thở Nam Cung Thạc bỗng trở nên dồn dập, thốt lên: "Ngự long thần công ở đâu?"


Lý Trạch Vũ cười cười, không nói gì.

Hử?

"Bổn tọa khuyên cậu, rượu mời không uống đừng có thích uống rượu phạt."

Nam Cung Thạc uy hiếp công khai: "Cho tới giờ chưa có ai dám trêu đùa bổn tọa, hôm nay nếu như cậu không cho bổn tọa một câu trả lời hài lòng, thì e là phải ra đi ở tuổi còn xanh trước tượng phật này đấy."

"Đến đi, ông đây đứng đây, có giỏi thì mày tới động vào ông đây xem nào!"

Lý Trạch Vũ kêu gào ầm ï.

Ánh mắt Nam Cung Thạc lạnh lẽo, nhưng vẫn nén nhịn không ra tay.

Lỡ như Lý Trạch Vũ biết tung tích của Ngự long thần công, giết chết hắn thì mất nhiều hơn được.

"Lý Trạch Vũ, chỉ cần cậu nói cho bổn tọa biết tung tích của Ngự long thần công, bổn tọa đảm bảo nửa đời sau của cậu vinh hoa phú quý hưởng không hết!"

Nam Cung Thạc bắt đầu hứa hẹn lợi ích. Thế nhưng Lý Trạch Vũ không hề dao động, lắc đầu nói: "Mấy thứ như tiền tài đối với tôi chỉ là một con số, còn quyền lực ấy à? Haha, ông đi hỏi thăm mà xem,

cả Hạ Quốc này ai dám láo xược trước mặt tôi?"


Mặc dù lời nói như thế rất ngông cuồng, nhưng Nam Cung Thạc biết đối phương không hề phóng đại.

Suy cho cùng cũng là thiếu gia của gia đình quyền quý bậc nhất, đúng là có thể mở miệng nói ra câu này.

"Vậy cậu muốn cái gì? Gái đẹp?" Nam Cung Thạc thử thăm hò hỏi. "Hahaha..."

Lý Trạch Vũ ngửa đầu lên trời cười to, sau đó nhìn Nam Cung Thạc bằng ánh mắt giống như nhìn thằng ngu: "Ông cảm thấy tôi thiếu phụ nữ à?"

"Cái này cũng không cần, cái kia cũng không muốn... mẹ nó!"

"Thằng nhóc kia mày nên thành thật trả lời đi, nếu không đừng trách bổn tọa không khách sáo."

Nam Cung Thạc không thể nhịn được nữa mà chửi tục, đồng thời lòng nhẫn nại cũng đã đến đỉnh điểm.

Lý Trạch Vũ làm bộ như "Ôi, tao sợ quá hà!", nói: "Đại hộ pháp đừng kích động, hợp tác mà, đương nhiên phải có lòng thành chứ đúng không?”

"Hửm, nói điều kiện của cậu đi."
 
Chương 351: C351: Cùng nuốt


Nam Cung Thạc nín thở tập trung suy nghĩ. "Nhất thời tôi vẫn chưa nghĩ ra mình muốn gì, thế này đi, đợi tôi nghĩ ra rồi chúng ta bắt đầu hợp tác nhé."

Lý Trạch Vũ vô cùng nghiêm túc hỏi.

"Cậu cảm thấy có thể không?"

Nam Cung Thạc cười lạnh.

Ông ta từ xa xa nghìn trùng chạy tới đây, là bởi vì Ngự long thần công mà tới, nếu như Lý Trạch Vũ có can đảm trêu đùa ông ta, thế thì ông ta nhất định sẽ làm

thịt đối phương để xả giận.

"Như vậy được rồi, Đại hộ pháp có thể nói cho tôi biệt mục đích của Vu Giáo không?”

Thái độ Lý Trạch Vũ bỗng trở nên nghiêm túc.

Thế nhưng khi nghe thấy câu hỏi này, Nam Cung Thạc lại cau mày, cả người còn tỏa ra hơi lạnh.

"Nhóc con, chuyện không nên biết thì tốt nhất đừng hỏi." "Nếu như tôi cứ muốn hỏi thì sao?"

Thái độ của Lý Trạch Vũ trở nên kiên quyết.


Do dự một lúc lâu.

Nam Cung Thạc lấy một viên thuốc màu đen từ trong túi đen của mình ra, phốc một tiếng quăng ra ngoài.

Lý Trạch Vũ nhẹ nhàng nhận lấy.

"Cậu uống cái này đi, muốn biết gì thì bổn tọa sẽ nói cho cậu biết." Nam Cung Thạc cười ác độc nói.

Cái thứ rác rưởi này mà cũng muốn khống chế ông đây?

Lý Trạch Vũ không cần đoán cũng biết đây là cổ độc, trong lòng vô cùng khinh thường, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ ngây ngô hỏi: "Đại hộ pháp, cái trò vui gì đây?"

"Tiên đan!"

Nam Cung Thạc cố làm ra vẻ thần bí nói: "Ăn nó rồi, bổn tọa sẽ tin lòng thành của cậu."

"Thật sao?"

Lý Trạch Vũ nói xong cũng lấy một viên thuốc màu đen từ trên người ra, sau đó phốc một tiếng ném qua.

Nam Cung Thạc bắt lấy, đồng thời vẻ mặt cũng vô cùng ngạc nhiên.

Chỉ nghe Lý Trạch Vũ bình tĩnh nói: "Ông ăn cái này đi, tôi đây cũng tin lòng thành của ông, thế nào?"

Mặc dù Nam Cung Thạc không biết viên thuốc này là gì, nhưng trực giác nhắc nhở ông ta viên thuốc này chẳng phải đồ tốt lành gì, ám mươi phần trăm là giống với cổ độc mà ông ta lấy ra để khống chế người khác.

"Ông có uống hay không?"

Dáng vẻ của Lý Trạch Vũ rõ ràng là nói cho đối phương biết, "ông không uống thì tôi cũng không uống."

Nam Cung Thạc tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.

Ban đầu là muốn lừa Lý Trạch Vũ uống cổ độc rồi có thể tùy ý khống chế đối phương, nhưng không ngờ tên nhóc này đúng là tinh quái, không dễ lừa gạt.

Trong lúc nước sôi lửa bỏng, Nam Cung Thạc yêu cầu: "Cậu uống trước." "Dựa vào cái gì mà tôi phải uống trước, ông uống trước."

Lý Trạch Vũ không chịu nhượng bộ.


"Cậu uống trước."

"Ông uống trước."

Hai người tranh cãi đến đỏ mặt tía tai.

"Ông xem thế này có được không, hai chúng ta cùng uống một lúc?"

Lý Trạch Vũ nói ra đề nghị của mình.

Nam Cung Thạc thoáng do dự, rồi đồng ý.

Mặc dù ông ta không biết viên thuốc mình đang cầm là gì, nhưng ông ta có người nối dõi của Dược Vương Cốc, không tin là không thể giải được.

Thế nhưng cổ độc thì khác, trên đời này ngoài ông ta ra e là không ai có thể giải được.

Ngay sau đó hai người chậm rãi đi về phía đối phương, gần trong gang tấc rồi mới dừng lại.

"AI" "AI"

Hai người lại cùng há miệng ra, làm bộ cầm viên thuốc trong tay để bên miệng.

"Ông nuốt trước!" "Cậu nuốt trước!"

"Cùng nuốt?"


"Được!"

Hai người đều là những kẻ nham hiểm mưu mô, nhưng cũng biết không thể lừa bịp được đối phương, vì vậy mỗi người đều nuốt viên thuốc xống.

"Hahahal" Nam Cung Thạc cười to: "Nhóc con, giờ nói ngay cho bổn tọa biết Ngự long thần công đang ở đâu, nếu không bổn tọa sẽ cho ngươi chết cũng không được mà muốn sống cũng không xong!"

"Mịa, lão già đểu cáng kia ông có ý gì đấy? Không phải đã nói là hợp tác với nhau saol"

"Hợp tác?"

Nam Cung Thạc khinh thường nói: "Trên đời này đếch có ai xứng hợp tác với bổn tọa hết, mấy tên người trần mắt thịt như chúng mày chỉ xứng khuất phục dưới chân bổn tọa mà thôi."

"Nói ra những câu này chỉ có hai loại người thôi."

Lý Trạch Vũ lắc đầu thở dài.

Nam Cung Thạc ngẩn người, sau đó bật thốt lên hỏi: "Hai loại nào?"

Khóe môi Lý Trạch Vũ cong lên.

"Một là mắc bệnh xà tinh??? Còn lại là loại ngu xuẩn..."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom