Dịch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 372: C372: Người đâu


Nghĩ đến đây hắn không nhịn được mà cười toe toét, tự nhiên mà ngậm một điếu thuốc.

Rít... phù...

Cùng lúc đó.

Trần Thanh Dao đang nằm ở trên giường lăn đi lộn lại vẫn không ngủ được, vì thế mặc quần áo ngủ rón rén ra khỏi phòng, sau đó đi tới phòng của Trần Thanh

Tuyết.

"Cốc cốc cốc."

Trần Thanh Tuyết đang định đi tắm còn cho rằng là Lý Trạch Vũ tới, lúc mở cửa còn có chút lo lắng, thế những nhìn thấy bên ngoài là em gái thì không khỏi có chút thất vọng.

"Chị!"

Trần Thanh Dao không biết phải làm sao nói: "Giường ở căn phòng em hơi cứng, em ngủ không quen, em có thể ngủ cùng chị không?"

"Hả?"

Trần Thanh Tuyết ngẩn người.

Nếu là bình thường thì cô sẽ không từ chối, nhưng đêm nay có chút đặc biệt. "Không được sao ạ?”


Con ngươi Trần Thanh Dao chuyển động.

"Được chứ."

Vì không muốn em gái nghĩ nhiều, Trân Thanh Tuyết đã gật đầu đồng ý. "Yeahl"

Trần Thanh Dao không nói hai lời đã lao thẳng vào nằm lên giường: Oa, anh rể thiên vị quá, giường của chị thoải mái hơn giường của em nhiều."

Cô nhóc này hoàn toàn không biết, chiếc giường này không phải dễ ngủ như thế đâu!

Trần Thanh Tuyết cầm quần áo ngủ của mình nói: "Vậy em ngủ ở bên này đi, chị sang phòng em ngủ."

"Chị không ngủ cùng em sao?”

Trần Thanh Dao ngạc nhiên hỏi.

"Thôi đi, em ồn ào như thế, chị thích yên tĩnh hơn."

Trân Thanh Tuyết tùy tiện kiếm một cái cớ, hơi chột dạ rời đi. "Cạch!" Cừa phòng khép lại.

Trần Thanh Dao cũng không nghĩ nhiều, tắt đèn đi ngủ.


Còn Trần Thanh Tuyết thì đến ngủ ở căn phòng mà ban đầu Trần Thanh Dao ngủ, đi thẳng vào nhà tắm tắm rửa.

Ở trên tầng.

Lý Trạch Vũ hút liên tiếp hai điếu thuốc, đợi mãi mà không thấy Trần Thanh Tuyết đi lên.

Quả nhiên phụ nữ da mặt mỏng, có lẽ là cảm thấy xấu hổ.

Vẫn nên là đàn ông chủ động vậy!

Suy nghĩ vừa thoáng qua, người này đã đi dép ra khỏi phòng, nghênh ngang đi xuống tầng, quen thuộc đi vào một căn phòng.

"Cạch cạch!" Đóng cửa lại, bên trong căn phòng tối đen.

Trần Thanh Dao nằm trên giường đang định mở miệng gọi "chị", lại đột nhiên phát hiện miệng mình đã bị thứ mềm mại nào đó bịt lại.

Cô đang muốn đẩy người trước mặt ra, nhưng hai tay đã bị ấn chặt xuống. Trong phút chốc, đầu cô gái trống rỗng, hô hấp cũng cũng trở nên dồn dập. Ở phía bên kia.

Trần Thanh Tuyết tắm xong đi đi lại lại trong phòng, thầm nghĩ rốt cuộc có nên đi lên tầng hay không.

Suy nghĩ chốc lát, vẫn không thể từ chối được sự mê hoặc kia.

Cô mở cửa cẩn thận dè dặt đi lên tầng, đi đường cũng không dám phát ra âm thanh, sợ bị em gái phát hiện, giống như là một kẻ làm chuyện xấu vậy.

Một lát sau.

Trần Thanh Tuyết gõ cửa mấy lần vẫn không có ai trả lời, vì thế đẩy cửa đi vào, lúc này mới nhận ra trong phòng không có ai.

"Người đâu? Đi đâu rồi..."
 
Chương 373: C373: Đáng tiếc


Ban đêm, nhà họ Lý.

Lý Trạch Vũ châm một điếu thuốc, cảm xúc trong lòng bắt đầu lẫn lộn. Trần Thanh Dao nằm bên cạnh cũng bối rối trong lòng.

Lý Trạch Vũ rít một hơi thật mạnh, ngay sau đó thở dài một tiếng.

Tuy rằng ngay từ đầu đã cảm thấy có điều không ổn nhưng hắn căn bản không ngờ Trần Thanh Dao lại đổi phòng với Trần Thanh Tuyết!

“Anh rể, anh không có gì muốn nói với tôi sao?”

Trần Thanh Dao ngơ ngác ngẩn nhìn Lý Trạch Vũ.

Tuy rằng cô thừa nhận bản thân có tình cảm với Lý Trạch Vũ nhưng trong lòng vẫn luôn tự cảnh báo cho chính mình, Lý Trạch Vũ là của chị, giữa hai người bọn họ không thể vượt quá giới hạn.

Đáng tiếc, tạo vật trêu người!

Không bao giờ nghĩ đêm nay lại xảy ra sự việc này.

Lý Trạch Vũ gãi đầu, nói: “Trước hết cô đừng nói chuyện này ra ngoài, chờ tìm được cơ hội thích hợp, tôi sẽ giải thích với Thanh Tuyết, thế nào?”


Trần Thanh Dao mở to mắt, tức giận nói: “Tôi không phải có ý này!” “Vậy ý cô là?” Lý Trạch Vũ khó hiểu hỏi.

“Ý tôi là... Chuyện này tôi không nói, anh cũng không thể nói, trời biết đất biết, không thể có người thứ ba biết!”

Nghe được lời này, Lý Trạch Vũ hưng phấn. “Cô muốn âm thầm duy trì quan hệ với tôi à?” “Anh tưởng bởi”

Trần Thanh Dao hừ một tiếng, nói: “Dù sao chúng ta cứ coi như chuyện này chưa từng xảy ra đi!”

“A, cái này..."

Nụ cười trên mặt Lý Trạch Vũ cứng lại. “Anh có nghe rõ không?”

Trần Thanh Dao cố ý xụ mặt.

Lý Trạch Vũ lắc đầu, trực tiếp ôm chặt đối phương vào trong ngực: “Phát sinh chuyện lớn như vậy thì có thể coi như chưa từng xảy ra sao?”

“Nhưng mà...” “Không có nhưng nhị gì cải”


Lý Trạch Vũ mạnh mẽ ngắt lời: “Em là người phụ nữ của tôi rồi, đời này chỉ có thể có một người đàn ông là tôi thôi!”

Trong phút chốc, Trần Thanh Dao cảm thấy lòng mình ngọt ngào như được rót mật.

“Cho tôi chút thời gian, tôi nhất định sẽ cho em một câu trả lời hoàn hảo.”

Lý Trạch Vũ hứa hẹn.

Trần Thanh Dao bật cười, im lặng gật đầu.

“Dù sao cũng đã xảy ra rồi, hay là làm thêm lần nữa!”

Lý Trạch Vũ cười ha ha, ngay sau đó xoay người đè Trần Thanh Dao xuống dưới. “Anh không được làm loạn...”

Nhưng Trần Thanh Dao căn bản không có cơ hội chống cự.

Phủ Trấn Nam Vương.

Tê Tư Dư được Long Tổ thả ra, Tê Đông Lâm nghĩ cuối cùng nhà họ Lý vẫn không dám cá chết rách lưới với ông ta, khóe miệng không khỏi nở nụ cười đắc ý.

Đúng lúc này, lão quản gia vội vã chạy vào: “Lão gia, việc lớn không tốt!” Ngay sau đó, có hai người khiêng thi thể của Tê Kiêu vào.

Trong phút chốc, ý cười trên mặt Tê Đông Lâm sượng cứng lại trên mặt, ngay sau đó cả người ông ta tỏa ra hàn khí lạnh lẽo.
 
Chương 374: C374: Là ai làm


Lão quản gia cảm thấy nhiệt độ trong phòng hạ xuống cực nhanh, cơ thể không rét mà run.

“Cha!”

Tê Tư Dư bật khóc.

“Là ai làm!”

Tê Đông Lâm lạnh lùng thốt ra bốn chữ từ trong miệng.

Lão quản gia thấp thỏm đáp lại: “Là, là... binh lính của Bắc Cương đưa người về đây!"

“Ha ha ha...”

“Được, được, được lắm!”

“Khá khen cho nhà họ Lý chúng mày, lại dám chặt đứt hướng khói nhà họ Tề của tao, bổn vương quyết không đội trời chung với chúng mày!”

Tê Đông Lâm chỉ có duy nhất một đứa con trai, mà Tê Kiêu lại không được như mong đợi, suốt mười mấy năm qua chỉ sinh được một đứa con gái là Tê Tư Dư.


Trước mắt Tê Kiêu đã chết, đồng nghĩa với việc hương khói nhà họ Tê hoàn toàn bị chặt đứt.

Tê Đông Lâm sao có thể không tức giận?

Tê Tư Dư dữ tợn nói: “Ông nội, ông nhất định phải báo thù cho cha của cháu

Tê Đông Lâm không thèm quan tâm mà im lặng đi vào phòng làm việc. Cửa phòng khép lại, khóa trái.

Tê Đông Lâm ép bản thân phải bình tĩnh lại, cầm lấy điện thoại trên bàn, bấm gọi một số điện thoại vốn cực kỳ kiêng kị.

“Alo."

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ rất dễ nghe.

“Tôi muốn tìm Kawasaki Ichiryu!”

“Ngài Ichiryu đã nghỉ ngơi rồi ạ, xin các hạ sáng mai hãy gọi lại.”


Người phụ nữ khách khí đáp lại.

“Tôi là Tê Đông Lâm!”

“Ngài Tê xin chờ một lát!”

Nghe xong ba chữ “Tê Đông Lâm, người phụ nữ lập tức chỉnh lại thái độ.

Một lát sau.

“Ngài Tê vội vã gọi cho tôi như vậy là ngài đã nghĩ thông suốt rồi?”

Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng nói đầy trêu chọc.

Đối phương cũng không hề kiêng kị thân phận của Tề Đông Lâm, bởi vì ông ta chính là cao thủ đệ nhất Hợp Khí Đạo của vương quốc Hoa Anh Đào, đồng thời cũng là hoàng đế thế giới hắc ám của vương quốc Hoa Anh Đào.

Kawasaki Ichiryul

Cái tên này có sức ảnh hưởng cực kỳ lớn trong cả ba giới hắc, bạch, xám của vương quốc Hoa Anh Đào.

Tê Đông Lâm im lặng cả nửa ngày mới nói: “Giúp tôi giết một người!” “Ai?”

Kawasaki Ichiryu thật sự tò mò rốt cuộc là ai mà đến cả Tê Đông Lâm cũng không giết được.

Tê Đông Lâm lạnh lùng nói: “Lý Trạch Vũ, người nhà họ Lý của nước Hại”
 
Chương 375: C375: Ta còn chưa nói là giết ai


Nghe xong,Kawasaki Ichiryu lâm vào trầm mặc.

Ông ta có hiểu biết về nước Hạ nên đương nhiên cũng biết nhà họ Lý chính là đệ nhất hào môn ở nước Hạ, giết người nhà họ Lý không khác hoàn toàn đắc tội nhà họ Lý!

Nhưng mà đối với ông ta thì gần như chẳng có ảnh hưởng gì mấy!

Dù sao thì nhà họ có mạnh đến đâu, cuối cùng cũng chỉ giới hạn trong nước Hạ, chẳng lẽ còn dám tới vương quốc Hoa Anh Đào khai chiến với ông ta?

“Nếu tôi đồng ý thì ngài Tê sẽ hợp tác cùng chúng tôi chứ?”

“Chờ các người giết được thằng nhóc đấy thì tôi có thể suy xét!”

Tê Đông Lâm trầm giọng đáp lại. “Ha ha ha...”

Thấy đối phương vội vã hành động, Kawasaki Ichiryu cười lạnh: “Hay là ngài Tê đang muốn lợi dụng tôi?”

“Đúng vậy, tôi đang lợi dụng ông đấy!”

Tê Đông Lâm thẳng thắng thừa nhận mà không hề cố ky.

“Ha ha ha!”

Nghe xong câu này, Kawasaki Ichiryu không những không tức giận mà còn rất hài lòng đáp lại: “Tôi rất thích tính thẳng thăng của ngài Tê...Tôi đồng ý chuyện này, Lý Trạch Vũ đúng không? Tôi tuyên bố trước, hắn chết chắc rồi!”


“Vậy tôi sẽ ngồi chờ tin tốt.”

“Không thành vấn đề!”

Cúp máy, Kawasaki Ichiryu khinh thường cười cười.

Người không sợ bị lợi dụng, chỉ sợ không có giá trị để lợi dụng.

Tê Đông Lâm muốn lợi dụng ông ta thì sao ông ta lại không thể lợi dụng Tê Đông Lâm chứ?

“Aoïiji, mau bảo Ngân Hồ lập tức tới gặp tôi.” “Dạ thưa ngài Ichiryul”

Kinoshita Aoiji cung kính lui ra ngoài.

Kawasaki Ichiryu lúc này đã hoàn toàn tỉnh ngủ, vô cùng hứng thú ý ngậm một cây xì gà, hít mây nhả khói.

Không lâu sau, cửa phòng được đẩy ra.

Dưới sự dẫn đường của Kinoshita Aoiji, một người phụ nữ mặc đồ bó sát màu đen bước vào.

Cô ấy chính là đại đệ tử của Kawasaki Ichiryu - Ngân Hồ. Năm ba mươi tuổi, thực lực đã đạt tới cảnh giới của ninja, chính là người trẻ tuổi xuất sắc nhất của Hợp Khí Đạo.


“Sư phụ!”

Ngân Hồ cúi người hành lễ.

“Bây giờ con ngay lập tức xuất phát đến nước Hạ giết một người!”

“RõI".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Người Điều Khiển Tâm Lý
2. Từ Từ Suy Lý
3. Người Định Hình Tâm Lý
4. Xuyên Tới Thú Nhân: Ta Làm Nữ Hoàng
=====================================

“Ta còn chưa nói là giết ai.”

Kawasaki Ichiryu trêu ghẹo nói.

Ngân Hồ trả lời đầy kiên định: “Sư phụ bảo con giết ai thì con sẽ giết kẻ đó, không cần quan tâm đối phương là ail”

“Rất tốt!”

Kawasaki Ichiryu hài lòng gật đầu, nói: “Chờ khi nào con hoàn thành nhiệm vụ này quay về, vi sư sẽ truyền cho con một chiêu của Hợp Khí Đạo cuối cùng!”

Nghe xong, hai mắt Ngân Hồ sáng ngời, nói: “Đa tạ sư phụ” Một lát sau. Ngân Hồ theo chân Kinoshita Aoiji rời khỏi biệt thự.

Cô vừa khởi động xe xong thì bèn rút điện thoại ra bấm gọi một số máy mà cô đã thuộc lòng trong đầu.

“Trạch đế, có người muốn đối phó với anh...”
 
Chương 376: C376: Trong phút chốc


Sau trận mây mưa, Lý Trạch Vũ lại ra ngoài hút thêm một điếu thuốc. Tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên.

“Trạch đế, có người muốn đối phó với anh!”

Trong phút chốc, Lý Trạch Vũ nheo hai mắt lại.

Nhưng điều hắn quan tâm không phải là ai muốn đối phó với mình mà là người phụ nữ ở đầu dây bên kia.

“Ngân Hồ, là cô à?” “Ừmf

Ngân Hồ trầm mặc một lát, nức nở nói: “Tôi còn nghĩ cả đời này của mình sẽ không còn liên quan gì đến anh nữa, không ngờ tôi vẫn không thể nhịn xuống được”

“Mấy năm qua, cô sống có tốt không?”

Khóe miệng Lý Trạch Vũ nở nụ cười khổ, những hồi ức khó quên dần ùa về. “Tôi rất tốt, anh không cần lo.”

Giọng Ngân Hồ rất dịu dàng.

Nếu ai mà quen biết Ngân Hồ, nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ kinh ngạc.


Bởi vì ngày thường Ngân Hồ luôn có dáng vẻ lạnh lùng, đối xử với ai cũng toàn là giọng điệu như xa cách cả ngàn dặm.

Ai cũng không dám tin, một mỹ nhân lạnh lùng như vậy lại có một mặt dịu dàng như nước thế này!

“Vậy là tốt rồi!" Lý Trạch Vũ cười, một nụ cười chân thành phát ra từ trong nội tâm.

Trần Thanh Dao ở bên cạnh thấy vậy, không khỏi tò mò người ở đầu dây bên kia là ai.

Bởi vì cô chưa bao giờ thấy Lý Trạch Vũ dịu dàng với người khác như vậy.

“Trạch đế, người muốn đối phó với anh chính là đệ nhất cao thủ của Hợp Khí Đạo - Kawasaki Ichiryul”

Ngân Hồ lo lắng nhắc nhở: “Thực lực của người này từ mười mấy năm trước đã đạt tới cảnh giới Thánh Nhẫn, tương đương với thực lực của võ giả cảnh giới Thiên Nhân trong nước Hạ, tuyệt đối không thể khinh thường!”

“Không cần lo lắng, tôi vung tay một cái là có thể bóp chết ông ta.”

Câu nói của Lý Trạch Vũ rơi vào tai Ngân Hồ, khiến cô không khỏi bật cười trong lòng.

Trạch đế quả vẫn là Trạch đế, vẫn là khí phách khiến người ta phải ngưỡng mộ! Cúp máy. Trần Thanh Dao tò mò hỏi: “Anh gọi điện cho ai đấy?”


“Một người bạn!”

“Nữ?”

“Phải!"

“Bạn gái cũ?”

“Xem như là vậy đi!”

Hai người một hỏi một đáp, dứt khoát lưu loát. Một lát sau.

Lý Trạch Vũ nhếch miệng cười cười, nói: “Vẫn còn sớm, hay là chúng ta làm thêm lần nữa?”

“Anh tránh ral”

Trần Thanh Dao nhanh chóng mặc lại áo ngủ, ngay sau đó còn lôi Lý Trạch Vũ ra khỏi giường, đẩy mạnh hẳn ra ngoài.

“Rầm!” Cửa phòng khép lại, khóa trái. Trần Thanh Dao lúc này mới nhẹ nhàng thở phào.

Không còn cách nào mà, Lý Trạch Vũ quá biến thái, cô căn bản không chống đỡ nổi!

Lý đại đương gia ngoài mặt rất đắc ý, nghênh ngang trở lại phòng như đại tướng quân vừa đánh thắng trận.

Đang chuẩn bị lên giường ngủ thì Lý Trạch Vũ đột nhiên phát hiện có điều không
 
Chương 377: C377: Không khỏe


Có người từng vào phòng của hắn!

“Mẹ nó, cẩu thả quái”

Hắn dùng mông cũng có thể khẳng định là Trần Thanh Tuyết đã tới phòng mình... Sáng sớm hôm sau.

Lý Trạch Vũ còn đang say giấc nồng thì bị tiếng gõ cửa đánh thức.

“Thiếu gia, lão thái gia bảo anh xuống ăn sáng, lát nữa đưa chị dâu và người nhà về Tuyên Thành”

Ngay sau đó ngoài cửa vang lên giọng nói của Cẩu Phú Quý. “Bảo bọn họ tự về đi, cơ thể tôi đang không khỏe.”

Tối qua, Lý Trạch Vũ đã nghĩ kỹ rồi, trong khoảng thời gian này không gặp Trần Thanh Tuyết, sau một thời gian nữa sẽ tự nhiên quên việc cần hỏi tối qua hắn đi đâu.

Không khỏe? Kéo con nghét


*Kéo con nghé: ‡I‡f: Đây là một từ lóng, ở đây có nghĩa là làm chuyện không thực.

Cẩu Phú Quý lập tức đẩy cửa bước vào: “Thiếu gia à, anh chính là thần y mà, sao có thể không khỏe được!”

“Con mẹ nó, thần y thì không thể đổ bệnh à? Là ai quy định?”

“Câu này không sai, nhưng em nhìn thế nào cũng không thấy thiếu gia đang có bệnh!” _

“*** mẹ nó

Lý Trạch Vũ tức giận nói: “Cậu là thần y hay tôi là thần y? Ông đây nói có bệnh thì chính là có bệnh!”

Cẩu Phú Quý hoảng sợ, suýt bỏ chạy: “Dạ dạ dạ, thiếu gia đang bị bệnh, hơn nữa còn bệnh không nhẹt”

“Mẹ nó, cậu cút đi cho tôi, không thì xem tôi có đánh chết cậu không hải” “Rầm!”


Lý Trạch Vũ khóa trái cửa, leo lên giường ngủ tiếp. truyện đam mỹ

Cùng lúc đó.

Lý Viễn Sơn tự mình tiễn cả nhà Trần Khánh An.

“Lão trưởng quan, ngài đừng tiễn nữa, mau về nghỉ ngơi đi.”

Trần Khánh An thụ sủng nhược kinh.

“Sao hả, ông cảm thấy tôi già không cầm nổi đao kiếm nữa hả?”

Lý Viễn Sơn không phục nói: “Nếu bây giờ trở lại chiến trường, có tin tôi giết được nhiều địch hơn ông không?”

“Đó là đương nhiên!”

Trần Khánh An giơ ngón tay cái lên, tán dương: “Lão trưởng quan ngài vĩnh viễn đều như ngón tay cái này!”

Lúc này Lý Viễn Sơn mới hài lòng gật đầu, ngay sau đó kéo Trần Khánh An lại gần nói thầm: “Tiểu Trần à, mấy câu hôm qua tôi nói không phải đang nói đùa đâu, cậu về làm công tác tư tưởng cho hai đứa cháu đi.”

“Trưởng quan yên tâm, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
 
Chương 378: C378: Vậy cũng được


Trần Khánh An nghiêm túc bảo đảm.

Lý Viễn Sơn cười không khép được miệng, vỗ bả vai Trần Khánh An, nói: “Thăng nhóc nhà tôi tuy cà lơ phất phơ, nhưng phẩm tính từ trong xương cốt lại không phải xấu, nhất định sẽ không để hai đứa cháu của cậu phải tổn thương đâu.”

Trần Khánh An gật đầu, thở dài: “Dạ phải, thăng nhóc Trạch Vũ này rất hợp ý tôi, phó thác Thanh Tuyết và Thanh Dao cho nó, cho dù tương lai tôi có đi rồi thì cũng có thể an tâm.”

“Bớt nói mấy câu xui xẻo này đi, ông đây còn đang chờ ôm chắt đấy.”

“Dạ dạ dạ, lão trưởng quan dạy bảo rất phải...”

Hai người nhìn nhau cười.

Một bên khác.

Trần Thanh Tuyết đột nhiên hỏi Trần Thanh Dao ngồi đối diện: “Tối hôm qua ngủ ngon không?”

“A!”

Sắc mặt Trần Thanh Dao hơi hoảng loạn.

Thấy vậy, Trần Thanh Tuyết quan tâm hỏi: “Làm sao vậy? Chẳng lẽ không ngủ được!”


“Không, ngủ rất ngon ạ!” Trần Thanh Dao miễn cưỡng cười nói.

Trần Thanh Tuyết vẫn cứ cảm thấy em gái mình có gì đó sai sai nhưng lại không biết là ở đâu.

Lúc này Lý Viễn Sơn đã đưa Trần Khánh An gần đến cửa.

“Tương Vong, sao thằng nhóc kia còn chưa dậy?”

Lý Viễn Sơn nghiêm mặt.

Vật Tương Vong gãi gãi đầu, nói: “Phú Quý đã đi gọi rồi, chắc sắp xuống thôi ạ!” Đúng lúc này Cẩu Phú Quý chạy như bay xuống.

“Thăng nhóc thối kia đâu?”

Lý Viễn Sơn lại hỏi.

Cẩu Phú Quý ngượng ngùng đáp: “Lão thái gia, thiếu gia nói anh ấy đang không khỏel”

Không khỏe?

Lý Viễn Sơn nhíu mày: “Chính nó không phải y thuật cao minh sao? Sao lại không khỏe được!”


“Tôi cũng hỏi thiếu gia như vậy nhưng thiếu gia lại nói mình là thần y, nói không khỏe thì chính là không khỏe, sau đó bảo tôi cút đi!”

Cái con người Cẩu Phú Quý quá thành thật, nếu Lý Trạch Vũ mà ở đây thì chắc chắn sẽ đá hắn mấy đá.

Lý Viễn Sơn đang định tức giận.

Cũng may có Trần Khánh An đứng cạnh khuyên can: “Lão trưởng quan đừng nóng giận, có thể Trạch Vũ thật sự không khỏe, không cần thiết phải gọi đâu, chúng tôi về trước đây!”

“Vậy cũng được."

Lý Viễn Sơn tiễn đoàn người ra đến ngoài cửa, ngay sau đó nhìn về phía Trần Thanh Tuyết và Trần Thanh Sao, nói: “Chờ lát nữa ông sẽ bảo thăng nhóc thối kia về

Tuyên Thành, bảo nó không được rời khỏi các cháu trong suốt hai mươi tư tiếng!”

Mặt Trần Thanh Tuyết đỏ lên, nói: “Đầu nghe lão thái gia.”

Trần Thanh Dao mấp máy môi, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào bụng.

Một lát sau, cả nhà Trần Khánh An rời đi.

Lý Viễn Sơn lập tức xụ mặt, đang chuẩn bị trở về tẩn cho Lý Trạch Vũ một trận. Một chiếc xe Hongdi L5 chậm rãi dừng ở trước cửa nhà họ Lý.

“Loảng xoảng!”

Người bước xuống xe là ông cụ nhà họ Diệp - Diệp Trung Đường và cháu trai của ông ấy - Diệp An.

“Ô, ông Diệp, mới sáng tinh mơ tới nhà tôi có việc gì không?” Lý Viễn Sơn rất tò mò. Diệp Trung Đường chống quải trượng tiến lên, trên mặt vẫn nở nụ cười.

“À thì... Thăng nhóc Trạch Vũ có ở nhà không? Ông già tôi đây muốn tìm có chút việc...”
 
Chương 379: C379: Giúp cái gì


Năm lần bảy lượt bị người khác đánh thức khiến Lý Trạch Vũ cực kỳ bực bội, ngay cả khi đối mặt ông cụ nhà họ Diệp và Diệp An thì sắc mặt vẫn rất nhăn nhó.

Nhưng Diệp Trung Đường còn tưởng rằng thằng nhãi này vẫn đang giận mình ba năm nên trong lúc nhất thời chỉ có thể cười khổ.

Lý Viễn Sơn đặt chén trà xuống, mở miệng: “Ông già, có việc gì thì mau nói đi.”

Diệp Trung Đường nhìn Diệp An bên cạnh, sau đó gật đầu.

“Trạch Vũ, cậu có thể giúp tôi một chuyện được không?”

Diệp An ngượng ngùng mở miệng.

Lý Trạch Vũ nhíu mày, nghi ngờ hỏi: “Giúp cái gì?”

“Khụ khụ.”

Diệp An cười làm lành nói: “Là thế này, tôi nghe nói gần đây khoa học kỹ thuật Vân Dương có ý định mở rộng thêm ra phía ngoài, tuy hai tỉnh Tây Bắc có vị trí địa lý không phải quá tốt nhưng những điều kiện khác lại rất phù hợp, cậu xem...”

Lời tuy chưa nói xong, nhưng mấy người ở đây đều hiểu ra được.

Diệp An yêu cầu chiến tích về chính trị.


Dù sao thì cũng sắp đến Tết rồi, rất nhanh năm sau sẽ bắt đầu cải tổ, thời điểm trước mắt bây giờ là quan trọng nhất với anh ta.

Hoặc là bách xích can đầu, cánh tiến nhất bộ*, hoặc là dừng bước ở tổng đốc hai tỉnh. Hãy 𝙩ìm đọc 𝙩гa𝓃g chí𝓃h ở { TR ÙMTRUYỆN﹒V𝓃 }

*Bách xích can đầu, cánh tiến nhất bộ: tài cao còn gắng sức hơn; đã giỏi còn cố giỏi hơn nữa; đạt đến một trình độ nào đó rồi mà vẫn tiếp tục học lên nữa; luôn cố công học hỏi để bản thân được thập toàn.

Lý Trạch Vũ nhíu mày nói: “Chỉ vì việc này?”

“Đây cũng không phải là việc nhỏ!”

Diệp An nuốt nước miếng.

Việc này đối với anh ta hay nhà họ Diệp thì đều là đại sự, nhưng nhìn ý Lý Trạch Vũ thì có vẻ chỉ là chút chuyện bé nhỏ không đáng kể.

Nhưng cẩn thận ngẫm lại thì cũng có thể lý giải được.

Thằng nhãi này chính là ông chủ đứng phía sau quái vật khổng lồ khoa học kỹ thuật Vân Dương, tùy tiện đưa ra một ý tưởng cũng đủ mang lại lợi ích cho cả một nền kinh tế rồi.

Nói đơn giản thì người ta có tiền, có thể tùy hứng!


“Lát nữa tôi..."

“Khoan đãi”

Lý Định Quốc chặn lời Lý Trạch Vũ.

Mọi người lập tức quay đầu lại nhìn ông..

Lý Định Quốc gật đầu nhìn Diệp Trung Đường, ngay sau đó quay ra nhìn về phía Diệp An: “Thằng nhóc thối nhà tôi có thể hỗ trợ, nhưng... Thiên hạ này không có bữa cơm nào là miễn phí, nói đến đây thì chắc là cậu Diệp hiểu chứ?”

Diệp An cười làm lành nói: “Chú Lý yên tâm, chỉ cần Trạch Vũ có thể cho khoa

học kỹ thuật Vân Dương đến Tây Bắc phát triển, lúc đó cháu nhất định sẽ đề ra chính sách thoải mái nhất bảo đảm cho Vân Dương được phát triển hoàn diện.” _

“Dừng dừng

Lý Định Quốc ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Thằng nhóc này, cậu nghĩ nhà họ Lý dễ bị lừa hay sao hả?”

Không phải nói khoa trương, nhưng dựa vào đà phát triển bây giờ của khoa học kỹ thuật Vân Dương, cho dù có đi đâu thì cũng đều sẽ trở thành Thần Tài.

Những gì nhà họ Diệp cho người khác được thì họ cũng cho được, thậm chí còn nhiều hơn!

Diệp An tiếp tục cười làm lành nói: “Chú Lý, vậy ngài muốn yêu cầu nhà họ Diệp phối hợp thế nào?”

Thấy vậy, trong lòng Lý Trạch Vũ thầm nghĩ đúng là gừng càng già càng cay.
 
Chương 380: C380: Hắn còn tưởng


Bây giờ nhà họ Diệp đã là đập nồi dìm thuyền, tử chiến đến cùng, Lý Định Quốc lúc này rõ ràng là muốn gặm khúc xương to trên người nhà họ Diệp.

Thật ra trong lòng Diệp Trung Đường và Diệp An cũng biết rõ ràng, cho nên trước đó đã chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Lý Định Quốc và Lý Viễn Sơn nhìn nhau, người sau nhẹ nhàng gật đầu.

“Khụ khụ.”

Lý Định Quốc nhẹ nhàng nói: “Chính là cái gọi là nước phù sa không chảy ruộng ngoài, tôi cho rằng nếu hai nhà Lý, Diệp thành người một nhà thì mới là đôi bên có lợi!"

Hả?

Lời vừa nói ra, Diệp Trung Đường và Diệp An hai mặt nhìn nhau.

Lý Định Quốc nhìn về phía Diệp An, nghiêm mặt nói: “Việc khoa học kỹ thuật Vân Dương tới đầu tư ở Tây Bắc coi như là quà sính lễ thằng nhóc thúi nhà tôi dùng để cưới con gái ông, thế nào hả?”

“Phụt...”


Lý Trạch Vũ đang uống trà, không nhịn được mà phun ra toàn bộ.

Hắn còn tưởng Lý Định Quốc đã mài dao để chuẩn bị cắt một miếng thịt trên người nhà họ Diệp xuống nữa cơ.

Ai ngờ Lý Định Quốc không những không cắt thịt người ta mà còn cho người ta phúc lợi!

“Được, được, được”

Diệp Trung Đường kích động đứng dậy nói: “Ông già này sẽ làm chủ chuyện này, cứ quyết định như vậy đi, ai cũng không được đổi ý!”. Chươ𝑛g‎ mới‎ 𝑛hất‎ tại‎ [‎ T‎ 𝚁𝘶MT𝚁UY𝘌N.𝒱𝑛‎ ]

“Khoan đã!”

Lý Viễn Sơn đột nhiên mở miệng.

Mấy người lại đồng thời quay đầu lại.


Diệp Trung Đường và Diệp An cùng nín thở, dường như rất sợ ông thay đổi chủ ý.

“Cái đó... Ông Diệp à, ông có phải đã quên lời của chúng ta lúc trước rồi không?”

Lý Viễn Sơn làm mặt quỷ.

“À ~"

Diệp Trung Đường ngầm hiểu nói: “Cái này sao tôi có thể quên được chứi”

Ngay sau đó ông nhìn về phía Lý Trạch Vũ, đổi chủ đề: “Ông đã nhìn ra được rồi, đứa nhỏ Khinh Nhu này có tình cảm với cháu, cháu tuyệt đối không thể cô phụ con gái của ông đấy!”

“A!”

Lý Trạch Vũ trợn mắt há hốc mồm, lập tức sững sờ tại chỗ.

Đây là có ý gì?

Mua một tặng một à!

Diệp Khuynh Thành và Diệp Khinh Nhu cách nhau một thế hệ, con mẹ nó, thật sự thái quát
 
Chương 381: C381: Vậy còn sự an toàn của chị dâu


“Mọi người từ từ đã, tôi còn có việc phải đi trước!” Lý Trạch Vũ bôi dầu vào lòng bàn chân*.

*Bôi dầu vào lòng bàn chân (fJJiš‡#3É): bỏ chạy nhanh chóng, chỉ những người bỏ chạy khi thấy có điều không ổn.

Hắn thật sự không chịu nổi nữa!

Mấy ông già này nghiễm nhiên coi hắn thành ngựa giống, hoàn toàn không quan tâm xem người ta có chịu được hay không!

Cho dù ông đây có đồng ý thì quả thận cũng không chịu đồng ý! “Cháu quay về cho ông..." Lý Viễn Sơn gọi.

Đáng tiếc Lý Trạch Vũ đã chạy hẳn ra ngoài, căn bản không cho bọn họ cơ hội giữ lại.

Lý Định Quốc vẫy vẫy tay, nói: “Không quan tâm đến thằng nhóc thối đấy nữa, chúng ta tự tính toán đi, dù sao cuối cùng vẫn là tôi... À không, vẫn là cha tôi định đoạt”

“Ừm”

Lý Viễn Sơn hài lòng gật đầu.

“Ở nhà họ Lý, tôi nói ai dám không nghe thử xem? Tôi sẽ lột da kẻ đó!”

Lý Trạch Vũ chạy gần như trốn khỏi nhà.


Bây giờ đối với hắn mà nói, trong nhà tuyệt đối là nơi khủng bố nhất trên thế giới. “Chân trời rộng lớn là tình yêu...”

Vừa mới khởi động xe thì điện thoại vang lên. “Alol”

“Là tôi!"

Giọng Ngân Hồ vang lên.

“Cô đến nước Hạ?”

Lý Trạch Vũ chờ mong hỏi.

“Chưa đi, đang chuẩn bị lên máy bay.”

Ngân Hồ dừng một lúc.

Thấy cô muốn nói lại thôi, Lý Trạch Vũ cười nói: “Trước mặt tôi, có việc gì nói thẳng”

“Con trai của Kawasaki Ichiryu - Kawasaki Kozo đi cùng tôi tới nước Hạ.” “Kawasaki Kozo?” Lý Trạch Vũ hơi híp mắt lại: “Đi tìm chết à?”

“Trạch đế, vì những phiền toái không đáng có, hy vọng đến lúc đó anh có thể giữ lại cho hắn ta một mạng.”


Ngân Hồ khuyên nhủ.

Kawasaki Ichiryu có sức ảnh hưởng rất lớn ở vương quốc Hoa Anh Đào, mà cô lại quá hiểu tính cách sát phạt quyết đoán của Lý Trạch Vũ.

Nếu Kawasaki Kozo mà chết ở nước Hạ thì Lý Trạch Vũ nhất định sẽ trở thành kẻ thù của toàn bộ Hợp Khí Đạo!

Đây không phải điều cô muốn nhìn thấy. “Nên làm thế nào, trong lòng tôi hiểu rõ, cô không cần lo lắng.”

Lý Trạch Vũ ngậm một điếu thuốc, bình tĩnh nói: “Khi nào đến nước Hạ thì báo cho tôi, tôi cho người tới đón cô.”

Cúp máy, hắn nhanh chóng gọi cho một số điện thoại khác. “Đại đương gial” Đầu bên kia vang lên giọng nói của Sói đen.

“Cậu đi cùng George và.Jenny tới cảng phía Nam, nghĩ cách lẩn vào phủ Trấn Nam Vương.”

“Vậy còn sự an toàn của chị dâu?”

“Tôi sẽ phái người khác bảo vệ họ!”

Cúp máy, Lý Trạch Vũ lại gọi cho một số khác.

“Sao hả, lại muốn chúng tôi đi lau dọn?”

Giọng Long Thiên Quân vang lên.

Nghe xong, Lý Trạch Vũ không nhịn được mà nở nụ cười.

“Lần này không cần phải lau dọn, thay tôi đi bảo vệ vài người...”
 
Chương 382: C382: Cậu là người nhật


Tại sân bay quốc tế của Hoàng Thành, một nam một nữ sóng vai bước ra từ lối đi riêng.

“Không khí ở nước Hạ trong lành thật đấy, còn hơn cả nước Nhật của chúng ta!” Kawasaki Kozo say mê.

Ngân Hồ hờ hững quay sang nhìn hắn ta một lúc, sau đó chạy lên bắt một chiếc xe taxi.

“Giả vờ thanh cao cái quái gì, sớm muộn gì ông đây cũng sẽ đè con tiện nhân mày xuống dưới háng.”

Kawasaki Kozo nói thầm trong lòng, không nhanh không chậm đi lên xe.

Nhìn xe cộ như nước ngoài đường phố, những tòa cao ốc chọc trời, Kawasaki Kozo không nhịn được mà cảm thán: “Nếu năm đó, các chiến binh của chúng ta nhẫn tâm thêm một chút nữa thì bây giờ mảnh đất phì nhiêu này đã nằm trong bản đồ của chúng ta rồi, thật đáng tiếc.”

“Cậu là người Nhật?”

Tài xế trừng mắt lườm Kawasaki Kozo qua kính chiếu hậu, khinh thường nói: “Nước Hạ của chúng tôi có nền văn hóa trường tồn cả năm nghìn năm, là nơi cho cái nước bé nhỏ mấy người so sánh hay sao? Còn muốn chỉnh phục bọn ta? A, chỉ dựa vào đám người ếch ngồi đáy giếng mà cũng xứng?”

“Thằng khốn, ông vừa nói cái gì!”

Kawasaki Kozo bất mãn nói: “Năm đó nếu các chiến binh của bọn tao tàn nhẫn thêm một chút, tàn sát các thành phố đi qua thì bảo đảm lũ ma bệnh chúng mày sẽ phải quỳ xuống đầu hàng!”

“Người ta nói quân đội hai bên đánh nhau không được khiến bá tánh bị thương, đám Nhật chúng mày đều là súc sinh, giết hại vô số đồng bào tay không tấc sắt của bọn tao, bây giờ lại còn dám nói không nhãn tâm!”


“Hừ hừ!”

Tài xế càng nói càng tức, đột nhiên dẫm phanh, tháo đai an toàn, mở cửa xe, các động tác liền mạch lưu loát.

“Con mẹ nó, mày cút xuống xe cho tao, ông đây không chở chúng mày nữa!”

Tài xế cứng rắn, mạnh mẽ nói.

Kawasaki Kozo giận tím mặt, thậm chí còn nổi sát khí.

Ngân Hồ nhíu mày, cảnh cáo: “Bây giờ nước Hạ đã không còn là nước Hạ của trăm năm trước nữa, tôi khuyên anh tốt nhất đừng có tự cao tự đại, còn nữa... Đừng quên mục đích của chuyến đi lần này!”

Nghe xong, Kawasaki Kozo mới bình tĩnh lại.

Ngân Hồ mỉm cười xuống xe, đưa cho tài xế vài tờ một trăm đô, nói xin lỗi: “Thật ngại quá, vừa rồi là bạn của tôi không đúng, mong ông đừng chấp nhặt!”

Sau một hồi nhận lỗi, tài xế mới dần bình tĩnh lại, nhưng vẫn kiên trì không chịu chở hai người đi.

Rơi vào đường cùng, Ngân Hồ và Kawasaki Kozo chỉ có thể xuống xe.


Ngay sau đó Ngân Hồ lấy điện thoại ra gửi một đoạn tin nhắn.

Hơn mười phút sau, một chiếc Bentley dừng trước mặt hai người.

Cẩu Phú Quý hạ cửa sổ xe, nói: “Lên xe đi, thiếu gia của chúng tôi đang chờ.” “Thiếu gia của các anh là?”

Kawasaki Kozo có chút tò mò.

Cẩu Phú Quý cười ha ha, vốn định nói Tát nữa mày nhất định sẽ phải chết, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, sửa thành: “Hỏi nhiều thế làm gì? Tí nữa là biết ngay thôi!”

Ngân Hồ đã ngồi lên xe.

Kawasaki Kozo nghĩ đối phương là bạn của Ngân Hồ nên cũng không nghỉ ngờ gì nhiều.

Nửa giờ sau, chiếc Bentley đi đến một căn biệt thự trên núi.

Dưới sự dẫn đường của Cẩu Phú Quý, Ngân Hồ và Kawasaki Kozo đi vào trong tòa nhà chính.

Lý Trạch Vũ tắt điếu thuốc trong tay, chăm chú nhìn người phụ nữ đã xa cách từ lâu.

Ngân Hồ nhoẻn miệng cười, nói: “Anh vẫn không thay đổi, vẫn hấp dẫn như xưal”

“Cô còn đẹp hơn trước kia nữal”

Lý Trạch Vũ cười nhẹ, sau đó đứng dậy ôm lấy Ngân Hồ.

“Thằng khốn!”
 
Chương 383: C383: Thằng khốn


Sắc mặt Kawasaki Kozo lập tức trầm xuống.

Trong tiềm thức của hắn ta sớm đã coi Ngân Hồ thành người phụ nữ của mình, lúc này nhìn thấy người phụ nữ của mình” đang ôm chặt lấy một thăng đàn ông khác,

bình dấm chua trong lòng lập tức bị hất đổ.

Lý Trạch Vũ buông Ngân Hồ ra, hài hước mà nhìn về phía Kawasaki Kozo: “Thằng nhóc này là con trai của Kawasaki Ichiryu à?”

“Ngân Hồ, hẳn ta là ai? Dám gọi thẳng tên cha của tôi!” Kawasaki Kozo càng thêm không vui. “Trạch đế, thật sự không cần thiết...”

Ngân Hồ định khuyên nhủ thì lại bị Lý Trạch Vũ xua tay ngắt lời: “Tôi đã nói mình biết nên làm gì rồi mà”

Nghe xong, Ngân Hồ lập tức ngậm miệng. “Ngân Hồ, cô vừa gọi hắn là gì cơ? Trạch đế?” Sắc mặt Kawasaki Kozo đột nhiên thay đổi.

Mười hai người uy danh hiển hách gồm tứ đế, bát vương của thế giới hắc ám phương Tây, trong đó người huyền bí nhất, cũng là truyền kỳ nhất chính là Trạch đết

Có lời đồn nói, thực lực của Trạch đế mạnh nhất trong tứ đế!


Cho nên Kawasaki Kozo mới có phản ứng lớn đến như vậy. “Tôi tên là Lý Trạch VũI” “Lý Trạch Vũ?”

Kawasaki Kozo nhắc lại, sắc mặt lại biến đổi: “Ngân Hồ, hắn ta không phải là kẻ chúng ta phải giết lần này sao? Cô dám... Phản bội cha tôi!”,ụ

“Mày sai rồi

Lý Trạch Vũ nhẫn nại sửa lại câu nói: “Cô ấy không phản bội, bởi vì cô ấy vẫn luôn là người của tao!”

Nghe vậy, cơ thể Ngân Hồ khẽ run nhẹ, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. “Phú Quý, đưa hắn ta lên đường đi!” “Đã rối”

Cẩu Phú Quý cầm một thanh đao trong tay, chĩa thẳng vào Kawasaki Kozo, cười lạnh nói: “Biết thanh đao này tên là gì không?”

“Thăng khốn!”

Kawasaki Kozo cảm nhận được sát ý của đối phương, lập tức rút ra kiếm của mình ra.

“Đao này... Chuyên diệt quỷ!”

Vừa dứt lời, Cẩu Phú Quý lập tức nhảy lên, chém thanh đao xuống. “Choang!”

Kawasaki Kozo giơ kiếm lên đỡ, cả người lui ra phía sau vài bước. “Ngân Hồ, nếu tôi mà chết, cha nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!” Kawasaki Kozo vừa hoảng sợ vừa hối hận.

Vốn dĩ hắn ta chỉ muốn đi theo Ngân Hồ để xem náo nhiệt thôi, thuận tiện tới nước Hạ chơi bời một tí, chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ gặp nguy hiểm ở đây.

Dù sao thì hắn ta rất tin tưởng vào thân thủ của Ngân Hồ!

“Cái này thì mày không cần lo lắng, bởi vì rất nhanh thôi, thằng cha của mày cũng sẽ được đoàn tụ với mày!”

Lý Trạch Vũ buông nhẹ một câu, sau đó ôm Ngân Hồ đi lên tầng. Kawasaki Kozo còn muốn nói gì đó nhưng Cẩu Phú Quý lại chém đao tới. “Choang choang choang...”


“Thăng khốn này!”

“Con mẹ nó!”

Cẩu Phú Quý càng chém đao mạnh hơn, không hề cho hắn ta chút thời gian để thở nào.

Giết tên người Nhật này khiến nhiệt huyết trong hắn sôi trào!

Kawasaki Kozo có thực lực của một ninja bóng đêm, tương đương với một nửa của cao thủ, cho dù vừa bị Cẩu Phú Quý đánh lui nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại trạng thái, mười mấy chiêu sau lập tức khiến Cẩu Phú Quý rơi vào thế hạ phong.

“Mạnh lên, nói đạo nghĩa với tên người Nhật này làm gì?”

Giọng Lý Trạch Vũ truyền xuống tầng.

Cẩu Phú Quý lập tức lấy lại tinh thần, ép sát đao về phía Kawasaki Kozo, sau đó rút ra một khẩu súng lục.

“Khốn nạn!” Kawasaki Kozo trừng lớn hai mắt, hoàn toàn không ngờ đối phương sẽ rút súng! “Đoàng đoàng...”

Tiếng súng vang lên.

Kawasaki Kozo căn bản không tránh kịp, trơ mắt nhìn hai viên đạn bay thẳng vào bụng mình.


“Ha ha, để xem mày có chết hay không!”

Cẩu Phú Quý thu hồi khẩu súng, nhấc thanh đao tiến lại gần. “Thằng khốn!”

“Thằng khốn cái em gái mày ấy!”

“Roẹt!”

Một đao chém xuống, máu tươi văng khắp nơi, đầu Kawasaki Kozo trực tiếp rơi xuống đất.

Trên tầng.

Ngân Hồ nhíu mày, nói: “Anh cần gì phải tự chuốc thêm phiền toái cho bản thân chứ?”

“Con người tôi trước giờ không hề sợ phiền toái.” Lý Trạch Vũ bình tĩnh đáp lại, sau đó đưa Ngân Hồ vào trong phòng.

“Bây giờ đừng nói gì cả, chúng ta hâm nóng tình cảm trước đã...”
 
Chương 384: C384: Sao lại nói vậy


Bên trong lãnh thổ Điền Nam có một cung điện cổ kính.

Sau một vài ngày, thương tích của Nam Cung Thạc đã hoàn toàn bình phục, †oàn thân trở nên phấn chấn như xưa.

Thạch Thiên ngồi nghiêm chỉnh ở một bên, thậm chí còn không dám thở mạnh.

“Tề Kiêu chết thật rồi sao?” Nam Cung Thạc khàn giọng hỏi.

Thạch Thiên gật đầu, đáp: “Bẩm Đại hộ pháp, trong phủ Trấn Nam Vương cũng có tai mắt của ta, Tê Kiêu quả thực đã chết!

“Tê Đông Lâm phản ứng ra sao?” Nam Cung Thạc lại hỏi. “Giận điên người!”

Thạch Thiên trầm giọng đáp: “Xét cho cùng thì ông ta chỉ có một thằng con trai là Tê Kiêu thôi!”

“Hẳn là vậy.”

Nam Cung Thạc ra vẻ như đã sớm đoán được điều này.

Thạch Thiên hơi ngừng lại, bổ sung: “Đại hộ pháp, cái chết của Tề Kiêu là tổn thất của chúng ta, có điều, tôi vẫn cảm thấy cái chết của hắn ta cũng có chút giá trị”

“Sao lại nói vậy?”

Nam Cung Thạc dỏng tai lên nghe, nín thở trâm ngâm.


Thạch Thiên cười lạnh, đáp: “Tên ranh nhà họ Lý giết đứa con trai duy nhất của Tề Đông Lâm, đối phương nhất định sẽ liều mình báo thù hắn, nói không chừng có thể sẽ diệt trừ mối hoạ lớn này giúp chúng ta cũng nên!”

“Ừ!"

Nam Cung Thạc chẳng biết xấu hổ mà cười nói: “Bổn tọa cũng nghĩ thế đấy.”

Nếu được hỏi hiện giờ ông ta muốn giết chết ai nhất, chắc chắc Lý Trạch Vũ sẽ là sự lựa chọn đầu tiên.

Nếu không vì đánh không lại thì ông ta đã sớm bắt đối phương rồi phanh thây xé xác ra rồi, cuối cùng băm cho chó ăn mới có thể được mối hận trong lòng.

“Đại hộ pháp anh minhl” Thạch Thiên không ngừng nịnh bợ. Sau một thoáng trầm ngâm, Nam Cung Thạc nhíu mày nói: “Dù cho Tê Đồng

Lâm kia không chịu để yên thì cũng vô dụng thôi. Tiểu tử họ Lý kia quả thực rất mạnh, có lẽ ông ta không báo thù nổi đâu.”

“Chưa chắc!”

Thạch Thiên nở nụ cười nham hiểm: “Thuộc hạ tiếp xúc với Tê Kiêu được một thời gian không ngắn, cũng moi được một số bí mật từ miệng hắn ta.”

“A?”

Nam Cung Thạc đột nhiên nổi hứng.

Thạch Thiên tràn đầy tự tin: “Phủ Trấn Nam Vương ngầm có quan hệ với thế lực lớn ở Nhật Bản, nếu Tê Đông Lâm mời được bên kia qua đây thì tiểu tử họ Lý chết là cái chắc!”


“Thế lực lớn ở Nhật Bản?”

Nghe vậy, Nam Cung Thạc có chút căng thẳng.

Ngay đến ông ta cũng không phải đối thủ của Lý Trạch Vũ. Nếu đám người Nhật kia tiêu diệt được Lý Trạch Vũ, vậy chẳng phải bọn hắn cũng có thể giết chết ông ta?

Ông ta không thể không cảm thấy lo lắng.

“Bẩm Đại hộ pháp, người kia tên là Kawasaki Ichiryul”

Thạch Thiên giới thiệu rất cặn kế: “Người này là đệ nhất cao thủ Hợp Khí Đạo của Nhật Bản, thực lực đã đạt tới cảnh giới Thánh nhẫn, tương đương với võ giả cảnh giới Thiên Nhân ở nước Hạ tai”

“Tôi biết người này.”

Nam Cung Thạc tỏ ý khinh thường: “Ông ta không giết được tiểu tử họ Lý kia đâu.

“Không phải chứ!”

Thạch Thiên sững người như trời trông. Không phải cái ccl Nam Cung Thạc bĩu môi.

Ông ta từng đấu với Kawasaki Ichiryu, đối phương bị ông ta đánh cho rụng răng đầy đất.

Thứ rác rưởi như Ichiryu mà cũng muốn giết Lý Trạch Vũ? Mơ mộng hão huyền!

“Nếu đúng như vậy thì trên đời này chắc chỉ còn mỗi Đại hộ pháp ngài là người giết được tên tiểu tử kia!”

Thạch Thiên lập tức nghiêm mặt nói.

Nghe thuộc hạ tâng bốc như vậy, Nam Cung Thạc không khỏi chột dạ, dù sao đôi chân của ta cũng bị người nọ đánh què đấy!
 
Chương 385: C385: Đại hộ pháp oai phong


Tuy vậy, ông ta cũng không thể thừa nhận với thuộc hạ là mình không làm được, đành phải cắn răng nói: “Tiểu tử kia mạnh thì có mạnh, nhưng bổn tọa thừa sức bóp chết hắn bằng một tay!”

“Đại hộ pháp oai phong.”

Thạch Thiên giở giọng nịnh nọt, sau đó tỏ vẻ nghiêm túc: “Nếu tiểu tử kia không bị diệt trừ, sớm muộn gì hắn cũng sẽ trở thành mối hoạ cho chúng ta. Thuộc hạ khẩn xin Đại hộ pháp đích thân ra tay xử lý tiểu tử ấy.”

“Khụ khụ."”

Nam Cung Thạc điếng người, vội vàng từ chối: “Gần đây bổn toạ đang bận

suy tính đại sự, quả thực không có thời giờ đi tìm tiểu tử kia, cứ để hắn bay nhảy vài ngày đi.”

Lý Trạch Vũ vốn định hâm nóng tình cảm với giai nhân sau một thời gian dài xa cách, ngặt nỗi người thân của giai nhân lại đến thăm, hắn đành phải kìm nén lửa dục trong lòng.

“Con trai Kawasaki Ichiryu đã chết, cô về cũng khó ăn khó nói, chỉ bằng ở lại bên tôi đi.”

Lý Trạch Vũ lên tiếng giữ người.

Ngân Hồ khẽ mỉm cười, lắc đầu: “Tôi không thể từ bỏ trách nhiệm được. Kawasaki Ichiryu sẽ không nghỉ ngờ tôi đâu, có điều...”


Nói đến đây, gương mặt cô lộ rõ sự lo lắng: “Chắc chắn Kawasaki Ichiryu sẽ phái cao thủ lợi hại hơn đến đây, khi ấy anh phải cẩn thận nhé.”

“Cô không cần lo cho tôi.”

Lý Trạch Vũ chuyển đề tài: “Cô luôn sống ở nước Nhật trong nhiều năm qua, rốt cuộc là vì chuyện quan trọng gì?”

“Ừm!”

Ngân Hồ gật đầu, nói: “Tôi muốn giết Kawasaki Ichiryu.” “Cô có thù với ông ta?”

Huyết hải thâm thù!”

Nghe thế, Lý Trạch Vũ cau mày: “Tại sao cô không nói cho tôi biết ngay từ đầu? Chẳng lẽ cô sợ tôi không phải đối thủ của ông ta?”

Ngân Hồ có thể cảm nhận được sự chân thành của Lý Trạch Vũ, cười thấu hiểu: “Ngoài việc lo cho anh thì còn có một nguyên nhân khác nữa... Tôi muốn được tự tay báo mối thù này!”

Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, Ngân Hồ đã không muốn nói nhiều thì Lý Trạch Vũ đương nhiên sẽ không ép.

“Đợi tội giết Kawasaki Ichiryu nhé. Nếu lúc ấy anh không chê tôi thì tôi sẽ trở về bên anh, vĩnh viễn không rời!”

Cặp mắt long lanh trong trẻo của Ngân Hồ thấm đượm tình yêu.

Lý Trạch Vũ ôm chặt cô vào lòng, dịu dàng nói: “Sao tôi lại ghét bỏ em được chứt”

Ngân Hồ gật đầu: “Tôi sẽ giữ gìn tấm thân trinh trắng này cho anh. Ngoài anh, cả đời này tôi sẽ không cho người đàn ông thứ hai chạm vào mình!”

Nghe lời cô nói, Lý Trạch Vũ không khỏi có chút hổ thẹn.

Có lẽ là do tâm linh tương thông, Ngân Hồ thản nhiên cười: “Anh là đàn ông, vì vậy tôi sẽ không oán trách anh.”

Lý Trạch Vũ lại càng thêm xấu hổ. Truyện Cung Đấu


Nam nữ bình đẳng, sở dĩ Ngân Hồ không ngại hắn có thêm phụ nữ bên ngoài là vì cô yêu hắn nhiều hơn!

“Tôi sẽ không bao giờ phụ bạc cô!”

Lý Trạch Vũ nói lời hứa hẹn.

Ngân Hồ mỉm cười, gật đầu đáp: “Tôi tin anh!” Một lát sau.

Cẩu Phú Quy lái ô tô đưa Ngân Hồ rời khỏi đây, còn Lý Trạch Vũ thong dong bấm một dãy số điện thoại.

“Alo.” “Láo xược, cậu dám nói với bổn giáo chủ bằng thái độ như vậy hả?” Cùng lúc đó, Nam Cung Thạc đang ở Điền Nam xa xôi cũng sợ hết hồn.

Kẻ dám xưng là giáo chủ trước mặt Nam Cung Thạc, ngoại trừ Hướng Dương Thiên đã chết thì chỉ còn tên Lý Trạch Vũ làm ông ta hận thấu xương tuỷ mà thôi!

“Lý Trạch VũI” Giọng nói khàn khàn của Nam Cung Thạc tràn đầy vẻ phẫn nộ.

“Mới qua mấy ngày không gặp mà ông đã muốn tạo phản rồi sao? Dám gọi thẳng đại danh của bổn giáo chủ!”

Lý Trạch Vũ giở giọng trêu tức.

Nam Cung Thạc cười khẩy, đáp: “Bổn tọa chỉ đùa giỡn cậu một chút thôi, cậu thật sự cho rằng bản thân có thể lên làm giáo chủ Vu giáo ư?”


“Ý gì đây, không lẽ ông lừa tôi?” “Khặc khặc..“

Nam Cung Thạc cười nham hiểm: “Đến giờ mới vỡ lẽ à? Cậu đúng là đồ ngu xuẩn!"

“Ông không sợ tôi đánh chết ông à?” Lý Trạch Vũ pha trò.

“Đánh chết tôi? Khà khà khà...”

Nam Cung Thạc cười lớn: “Cậu có thể tìm được tôi hả? Khặc khặc, tiểu tử, cậu giết Tề Kiêu rồi. Cậu nên suy tính xem phải đối phó với cơn thịnh nộ của Trấn Nam Vương bằng cách nào trước đãi”

“Hay lắm!”

Lý Trạch Vũ cười hì hì, chuyển chủ đề: “Đại hộ pháp, có phải dạo gần đây cơ thể ông thỉnh thoảng lại xuất hiện cơn ngứa râm ran hay không?”

A?

Nghe vậy, Nam Cung Thạc đột nhiên rùng mình.
 
Chương 386: C386: Bái kiến các chủ


Nam Cung Thạc như vừa sực tỉnh khỏi cơn mơ.

Trước đó ông ta mải mê lo nghĩ cho thương tích của mình, vì vậy mới quên bản thân đã uống phải độc cóc của Lý Trạch Vũ.

“Tút tút tút!”

Cúp điện thoại, Nam Cung Thạc gầm lên: “Người đâu, lập tức gọi Tái Hoa Đà tới đây cho bổn toại”

“Vâng!” Một gã trai cung kính lui ra ngoài. Một lúc sau.

Dưới sự dẫn đường của gã trai nọ, một lão già mặt đầy nếp nhăn tập tễnh đi vào.

Lão ta tên là Cổ Thừa Phong, là truyền nhân đời thứ chín mươi chín của Dược Vương cốc, được mệnh danh là Tái Hoa Đà.

“Bái kiến các chủ!”

Cố Thừa Phong chắp tay hành lễ.

“Ông hãy mau qua đây kiểm tra cơ thể của bổn toạ.” Nam Cung Thạc sải bước tới nghênh đón.

Nhìn vào dáng vẻ hoảng hốt của đối phương, Cổ Thừa Phong không dám coi nhẹ, lập tức bắt mạch cho Nam Cung Thạc.

Một hồi sau.


“Các chủ, cơ thể ông không có gì bất ổn, ông có cảm thấy khó chịu ở chỗ nào không?”

Cổ Thừa Phong ngạc nhiên ra mặt, thầm nghĩ liệu có phải dạo này Nam Cung Thạc rảnh rỗi sinh nông nổi nên ông ta mới cố tình kiếm chuyện hay không.

Nam Cung Thạc nghiêm mặt, hỏi: “Ông khẳng định cơ thể tôi rất bình thường?”

“Lẽ nào các chủ không tin tưởng y thuật của Cổ mỗ?”

Cổ Thừa Phong hỏi ngược lại với vẻ mặt tự tin.

Chân mày Nam Cung Thạc nhíu chặt thành chữ “xuyên”.

Đương nhiên, Nam Cung Thạc hiểu rất rõ trình độ y thuật của Cổ Thừa Phong, nhưng vấn đề là thi thoảng người ngợm ông ta lại lên cơn ngứa ngáy y như lời Lý Trạch Vũ tả.

“Ông có hiểu biết về độc cóc không?”

Nam Cung Thạc hỏi tiếp.

Độc cóc?

Cổ Thừa Phong ngẩn người, không khỏi nhíu mày: “Tôi biết chứ, hơn nữa còn giải độc được mấy lần rồi. Tại sao các chủ lại hỏi tới việc này?”

“Thật không dám giấu, mấy ngày trước bổn toạ bất cẩn nên mới trúng gian kế của một tên tiểu quỷ, tôi bị trúng độc cóc mất rồi!”


Thân là lãnh đạo, hơn nữa cũng rất sĩ diện, Nam Cung Thạc đã rất xấu hổ khi phải nói ra tình hình thật sự.

“Các chủ, Cổ mỗ có thể đảm bảo cơ thể ông không có chút bất thường nào, chắc chắn không trúng độc cóc!”

“Ông chắc chứ?”

“Cổ mỗ có thể lấy đầu mình ra để bảo đảm!” “Vậy tại sao dạo này bổn tọa lại bị ngứa?”

“Có phải là vì bị muỗi cắn không?”

Nghe thế, đôi mắt Nam Cung Thạc bừng sáng.

Mặc dù đã bắt đầu vào đông nhưng Điền Nam là khu vực rừng mưa nhiệt đới, vẫn còn khá nhiều muỗi.

“Ha ha ha...”

Trong cơn kích động, Nam Cung Thạc không nhịn được mà lấy điện thoại ra gọi cho dãy số trước đó.

“Tiểu Nam, ông sợ rồi phải không?” Lý Trạch Vũ lại giở giọng chọc tức.

Nam Cung Thạc cười sang sảng, đáp: “Cậu coi bổn toạ là đứa trẻ ba tuổi sao? Bổn toạ không hề trúng độc!”

“Hả? Xem ra không thể lừa được ông rồi!” Lý Trạch Vũ nói với giọng hụt hãng.

Nghe xong, Nam Cung Thạc càng thêm khẳng định đối phương đang lừa mình, ông ta không khỏi lớn tiếng châm chọc: “Oắt con, tốt nhất là cậu nên cầu nguyện mình chết dưới tay Trấn Nam Vương. Bằng không nếu có một ngày cậu rơi vào tay bổn toạ thì bổn toạ nhất định sẽ khiến cậu muốn sống không được, muốn chết không xong.”

“Tiểu Nam à, ông đừng quan tâm đến vấn đề sống chết của tôi nữa. Chúng ta bàn một chút về chuyện độc cóc đi.”

Lý Trạch Vũ thở dài, đáp: “Không biết ông có từng nghe nói chưa. Trên thế gian này có một loài cóc đến từ sông băng lạnh lẽo, nước bọt do nó tiết ra không màu không vị, không thể phát hiện được bằng phương pháp thông thường!”

Cái gì?!
 
Chương 387: C387: Quỳ xuống


Nam Cung Thạc biến sắc, cúp máy xong lập tức quay sang hỏi Cổ Thừa Phong: “Có phải độc cóc đến từ sông băng không màu không vị hay không?”

Nghe vậy, Cổ Thừa Phong lập tức thay đổi sắc mặt: “Các chủ, chẳng lẽ ông trúng độc cóc băng rồi?”

“Nếu bổn tọa biết thì cần hỏi ông làm gì?” Nam Cung Thạc sẵng giọng quát.

Cổ Thừa Phong không dám xem nhẹ, lập tức đặt hòm thuốc bên người xuống đất, lục lọi một hồi rồi lấy ra một chén nhỏ chứa đầy chất lỏng.

“Các chủ, ông nhỏ một giọt máu vào đi.”

Nam Cung Thạc làm theo ngay, cắn rách ngón tay rồi nhỏ một giọt máu vào trong.

Qua giây lát, chất lỏng vốn trong suốt bỗng chuyển sang màu đỏ thẫm, nhưng ngay sau đó chất lỏng đỏ thẫm này lại biến thành màu đen.

“Các... Các chủ!

Cổ Thừa Phong nuốt nước bọt, nói: “Ông trúng độc cóc băng thật rồi!” “Ông có cách giải độc chứ?”

Nam Cung Thạc ân cần hỏi.

Cổ Thừa Phong lắc đầu: “Độc cóc băng là thứ không có thuốc giải, người trúng độc này chỉ có nước chuẩn bị hậu sự thôi... Ôi chao!”


Lão ta chưa kịp nói dứt câu thì đã bị Nam Cung Thạc đá cho ngã vật ra đất.

“Con mẹ ông, chẳng phải vừa rồi ông còn lấy mạng ra đảm bảo bổn tọa hoàn toàn bình thường hay sao?”

Nam Cung Thạc nhìn từ trên cao mà chất vấn. Cổ Thừa Phong khóc không ra nước mắt: “Các chủ, thuộc hạ đâu ngờ ông lại trúng độc cóc băng, dù sao thì cóc băng cũng ngàn năm khó gặp, vô cùng hiếm hoi!”

“Ông đừng kiếm cớ với bổn toạ nữa, nếu hôm nay ông không nghĩ ra cách giải độc cho bổn toạ thì bổn toạ sẽ giết ông!”

Lúc nói xong từ cuối cùng, Nam Cung Thạc gần như gào ầm lên.

Cổ Thừa Phong tỏ rõ vẻ khiếp đảm, bối rối đáp: “Các chủ, dù ông giết tôi thì tôi cũng không giải nổi độc này!”

“Biến, cút ngay đi!” Nam Cung Thạc gào thét như điên như dại.

Cổ Thừa Phong gần như lăn lộn để trốn đi, thậm chí còn bỏ quên hòm thuốc câu cơm.

||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||

Chỉ trong chớp mắt, cơ thể Nam Cung Thạc lả đi như bị rút hết sức lực, toàn thân mềm oặt, nằm bệt dưới đất.

Người trúng phải độc cóc băng phải chuẩn bị hậu sự dần?

Tuy rằng đã sống hơn trăm tuổi nhưng ông ta vẫn còn nghiệp lớn chưa hoàn thành, ông ta không muốn chết đi như thế này!

Làm sao bây giờ?

Đột nhiên, Nam Cung Thạc nhảy dựng khỏi mặt đất, cuống cuồng lấy điện thoại ra bấm vào dãy số lúc trước.

“Chào ông, số ông gọi đến đang ở trong cuộc hội thoại khác!” Đối phương dập máy.

Nam Cung Thạc không từ bỏ ý định, lại gọi tiếp.

Đối phương không nhận máy!


Gọi liên tục mười mấy cuộc mà đối phương vẫn không nghe.

Khi Nam Cung Thạc đang rối như tơ vò thì cuộc gọi cuối cùng cũng được kết

“Tiểu Nam, tôi rất bận, ông gọi cho tôi làm gì?”

“Giáo, giáo chủ... Thuộc hạ biết sai rồi.”

Nam Cung Thạc lên tiếng trong lo sợ, trong lòng thầm nhắc nhở bản thân là đàn ông thì phải biết tiến biết lùi. Trước hết cần phải cầu xin Lý Trạch Vũ giải độc

trên người, sau này vẫn còn nhiều cơ hội hành hạ đối phương sống dở chết dở.

“Ha, bây giờ ông chịu thừa nhận tôi là giáo chủ à? Chẳng phải lúc trước ông nói là ông đang trêu đùa tôi mà?”

“Giáo chủ, thuộc hạ chỉ đùa với ngài một chút thôi mà!” “Gòn tôi thì giận thật, vì tôi là người không thích nói đùa!” Giọng Lý Trạch Vũ dần trở nên lạnh băng.

Nam Cung Thạc vẫn còn định giải thích này nọ.

“Quỳ xuống!”

Một tiếng quát gay gắt vang lên từ đầu dây bên kia. “Bịch!”

Nam Cung Thạc gần như quỳ rạp xuống theo bản năng, ngay cả đá xanh lát trên sàn cũng bị ông ta quỳ vỡ ra.

“Thùng thùng thùng!”


Một số đệ tử Vu giáo ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh bèn lục tục lao vào trong.

“Đại hộ pháp, ngài đang làm gì vậy?”

Đệ tử dẫn đầu tỏ rõ sự ngạc nhiên.

Nam Cung Thạc cảm thấy mất hết mặt mũi rồi, vội vàng bịt ống nghe điện thoại rồi quát lên: “Bổn tọa đang luyện một môn thần công. Các cậu lập tức ra ngoài ngay cho tôi. Bổn tọa không ra lệnh thì không ai được bước vào đây!”

“Vâng!”

Các đệ tử lập tức lui ra ngoài.

“Đại hộ pháp của các người đang luyện thần công gì vậy, sao lại quỳ xuống đất để luyện thế kia?

“Có quỷ mới biết, nhưng chắc phải là thần công kinh khủng lắm...” Chúng đệ tử châu đầu xúm xít bàn tán.

Nam Cung Thạc đang quỳ gối giữa đại điện cũng không quan tâm nhiều như vậy, ông ta ngượng ngùng nói vào micro của điện thoại.

“Giáo chủ, thuộc hạ đã quỳ rồi, ngài còn dặn dò gì không...”
 
Chương 388: C388: Chuẩn bị xong chưa


Tính mạng bị đe dọa, Nam Cung Thạc chỉ có thể khúm núm, buông bỏ tôn nghiêm của mình.

Nhưng hiện tại Lý Trạch Vũ đã chơi đến phát nghiện rồi, không chỉ bắt Nam Cung Thạc quỳ bốn tiếng đồng hồ, còn yêu cầu ông ta quay phim lại, không được quỳ thiếu dù chỉ một giây, nếu không sẽ không đưa thuốc giải cho ông ta.

Nam Cung Thạc đáng thương chỉ có mỗi cái điện thoại cổ lổ sĩ, đâu có chức năng quay phim, cuối cùng đành mượn tâm phúc của mình một chiếc điện thoại thông minh, còn nhờ đối phương quay video giúp ông ta.

“Bổn tọa đang luyện một loại thần công, cậu cầm điện thoại quay toàn bộ động tác lại giúp bổn tọa, nhớ không được quay thiếu động tác nào, có biết chưa?” Nam Cung Thạc nghiêm giọng căn dặn.

“Đại Hộ Pháp cứ yên tâm, thuộc hạ sẽ không bỏ lỡ bất cứ động tác nào của ngài!” Tên đệ tử kia vừa nghe thấy có thể tận mắt chứng kiến Đại Hộ Pháp luyện thần công, trong lòng thầm hạ quyết tâm dù thế nào cũng phải học trộm nửa chiêu mới được.

“Chuẩn bị xong chưa?”

“Chuẩn bị xong rồi, Đại Hộ Pháp bắt đầu đi ạ!”

“Bộp!”


Tên đệ tử vừa dứt lời, Nam Cung Thạc lập tức quỳ xuống, hướng mặt về phía Hoàng Thành.

Đại Hộ Pháp làm gì vậy nhỉ? Đang yên đang lành lại chủ động quỳ gối là sao? Tên đệ tử kia hoang mang nghĩ ngợi.

Tâm một tiếng sau, hai chân Nam Cung Thạc đã tê rần, nhưng vì cái mạng nhỏ của mình, ông ta chỉ có thể nghiến răng chịu đựng, không dám cử động.

Rất nhiều lần, tên đệ tử đứng bên cạnh quay video muốn xông lên hỏi thử rốt cuộc Nam Cung Thạc đang luyện công pháp gì, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống được. Lý do là cậu ta hiểu rất rõ Nam Cung Thạc thuộc kiểu người sáng nắng chiều mưa, có thể một giây trước còn mỉm cười hiền từ, nhưng giây sau đã sai người băm bạn thành đống thịt vụn rồi quăng cho chó ăn.

Nói khó nghe một chút thì không khác gì kẻ biến thái hết.

Bốn tiếng sau, khi giây cuối cùng vừa hết, Nam Cung Thạc lập tức đứng dậy, có đều vì quỳ lâu qua nên hai chân đã tê dại, chẳng còn chút cảm giác, chỉ đành gọi tên đệ tử đang quay phim tới đỡ mình.

“Đại Hộ Pháp, ngài cứ từ từ thôi ạ!”

“Gửi đoạn phim đó đến tài khoản này cho tôi.” Nam Cung Thạc giành trước lệnh.

“Rõ!” Tên đệ tử kia lập tức tuân theo.

Sau đó, Nam Cung Thạc gọi ngay vào số điện thoại của Lý Trạch Vũ: “Giáo chủ, tôi đã làm theo lệnh của ngài rồi, ngài có thể xem video để kiểm tra, tuyệt đối không sót giây nào.”

Hai từ “Giáo chủ” dọa tên đệ tử đứng bên cạnh lạnh cả sống lưng. Phải biết là giáo chủ của họ đã chết cách đây mười mấy năm về trước rồi, chẳng lẽ lão già kia lại giả chết?

Một loạt dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu cậu ta!

“Tôi nghĩ hẳn là ông cũng không dám lừa tôi cho đủ số đâu, được rồi, giờ ông chạy một chuyến đến Nam Cảng gặp tôi đi.” Lý Trạch Vũ bâng quơ nói một câu,


rồi lập tức cúp máy.

Nam Cung Thạc ngồi nghỉ một chốc, tới khi hai chân đã khôi phục lại cảm giác mới bật người dậy, sai tâm phúc chuẩn bị máy bay trực thăng cho mình.

“Đúng rồi, nhớ xóa đoạn phim ban nãy đi đấy, tuyệt đối không được để lộ ra ngoài." Lúc chuẩn bị đi, Nam Cung Thạc không quên căn dặn một câu.

Tên đệ tử kia thề thốt: “Đại Hộ Pháp cứ yên tâm, thuộc hạ xóa ngay đây ạ.” Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng thực tế cậu ta lại không làm theo. Bởi vì cậu ta

muốn lưu đoạn phim này lại, đặng nghiên cứu thử xem “thần công” mà Nam Cung Thạc luyện là thế nào!

*xk*+ Tại Hoàng Thành.

Lý Trạch Vũ cúp điện thoại của Nam Cung Thạc, không lâu sau đã chạy tới sân bay Hoàng Thành.

Vật Tương Vong mua sẵn vé máy bay. Hơn hai tiếng sau.

Ba người Lý Trạch Vũ vừa bước ra khỏi sân bay, một chiếc Mercedes-Benz dừng lại cái két ngay trước mặt họ, ngồi ở vị trí tài xế chính là Sói đen.


“Đại đương gia, đi đâu?” Sói đen hỏi một câu. “Phủ Trấn Nam Vương.” Lý Trạch Vũ nhẹ giọng ra lệnh.

Nghe vậy, mặt mày Sói đen thoáng biến sắc, cau mày bảo: “Đại đương gia à, Trấn Nam Vương đang tổ chức tang lễ cho con trai, nếu ngài tới gặp sợ là...”

“Sợ cái gì?”

Lý Trạch Vũ khinh thường ngắt lời: “Dù Trấn Nam Vương có mười lá gan cũng không dám đụng vào tôi.”

Giọng hắn không lớn, lại vô cùng khí phách.

Tâm hai mươi mấy phút sau, Mercedes-Benz dừng lại bên ngoài phủ Trấn Nam Vương. Lúc này, ngoài phủ có rất nhiều loại xe sang trọng đậu ngay ngắn thành hàng dài, là xe của mấy ông tai to mặt lớn từ khắp nơi trên cả nước đổ về phúng viếng.

Sự xuất hiện của nhóm Lý Trạch Vũ không hề kinh động tới bất cứ ai, kể cả đám người hầu canh cửa, họ thuận lợi đi thẳng một đường vào tới bên trong phủ.
 
Chương 389: C389: Giáo chủ


“Tới nhà họ Lý cũng phái người đến viếng.”

“Nghe đồn quan hệ giữa nhà họ Lý và nhà họ Tề vốn không tệ, có điều sao nhà họ Lý lại cử tên công tử trói gà không chặt Lý Trạch Vũ tới...”

Trấn Nam Vương thông báo với bên ngoài rằng con trai mình đột ngột phát bệnh mà chết, thế nên không một ai biết gì về nguyên nhân thật sự dẫn tới cái

chết của Tề Kiêu cả.

Lý Trạch Vũ bước tới trước linh đường, người hầu đứng bên cạnh chủ động đưa cho hắn nén hương, nhưng hắn lại chẳng thèm liếc mắt nhìn dù chỉ một lần.

“Lý Trạch Vũ, anh vẫn còn mặt mũi xuất hiện ở nhà họ Tề nữa hả?” Tê Tư Dư đứng bật dậy, tính xông tới.

Cẩu Phú Quý nhanh chân chặn đường, cảnh cáo: “Con gái con đứa nên rụt rè một chút, dù có thích thiếu gia của bọn này tới đây thì cũng phải để ý tình huống xung quanh chứ!”

“Anh nói nhảm gì đấy hả?”

Tê Tư Dư trợn trắng mắt nhìn thẳng Lý Trạch Vũ: “Giờ tôi chỉ ước sao không thể ăn thịt uống máu anh ta thôi đấy.”


Câu nói này đã làm dấy lên sự nghỉ ngờ của khách khứa xung quanh.

“Không phải đại thiếu nhà họ Lý đến để phúng viếng hả? Sao trông Tề Tư Dư cứ như nhìn thấy kẻ thù vậy?”

“Ai mà biết...”

Đúng lúc này, Tê Đông Lâm mặc một thân quân phục, hùng dũng bước vào linh đường.

“Tư Dư, lui ral”

“Ông nội, anh ta...”

“Ông bảo cháu lui ra!” Tê Đông Lâm lại quát lớn một tiếng. Tê Tư Dư chỉ có thể nén giận lui ra ngoài.

“Nhà họ Tề bọn tôi không chào đón cậu, mời cậu đi cho.”

Nếu không phải kiêng ky lễ tang, Tê Đông Lâm chỉ hận không thể một súng bắn chết Lý Trạch VũI

Khách khứa xung quanh cũng không phải đèn cạn dầu. Nếu nói thái độ tức giận của Tê Tư Dư với Lý Trạch Vũ là do hiểu lầm, nhưng một khi Trấn Nam Vương cũng hành xử như vậy, chứng tỏ đằng sau chắc chăn có bí mật gì đó.

“Tôi tới đây không phải để thắp nhang phúng viếng.” Đây là câu nói đầu tiên kể từ khi Lý Trạch Vũ bước chân vào phủ.

Tê Đông Lâm chau mày, nhìn hắn chằm chằm.

“Mục đích của tôi hôm nay là muốn tuyên chiến với nhà họ Tê mấy người.” Giọng nói Lý Trạch Vũ như ẩn chứa sức mạnh, không lớn lại truyền rõ mồn một tới †ai từng người có mặt tại hiện trường.

Đám đông tức khắc sôi trào.


“Nhà họ Lý tính làm gì vậy?”

“Đầu tiên là xóa sổ nhà họ Khương khỏi nước Hạ, kế tiếp lại khai chiến với nhà họ Tần...”

“Giờ còn muốn tuyên chiến với nhà họ Tà...”

Mọi người thật sự phục nhà họ Lý sát đất, nhưng kiêng ky vẫn chiếm phần nhiều hơn.

Với sự nổi bật của nhà họ Lý lúc này, tuyệt đối không có người, hoặc gia tộc nào dám đứng ra trước đầu ngọn gió.

“Nhà họ Tề chúng tôi không thích gây sự khắp nơi, nhưng cũng chẳng phải hạng sợ phiền phức.” Tê Đông Lâm khí phách đáp trả.

Lý Trạch Vũ gật đầu, trầm giọng nói: “Tôi vốn định giết sạch mười chín đời nhà họ Tề mấy người, nhưng giờ tôi đổi ý rồi.”

Nghe vậy, Tê Đông Lâm híp mắt nhìn hắn.

“Muốn biết tôi sẽ dùng cách gì đối phó nhà họ Tề các ông hả?” Lý Trạch Vũ bất chợt nhếch miệng cười khẩy.

Tê Đông Lâm nghiêm mặt, lạnh lùng đáp: “Có chiêu trò gì cứ việc tung ra, lão phu sẽ đỡ hết.”


“Được, thế chúng ta cứ chống mắt lên mà xem.” Lý Trạch Vũ để lại một câu, rồi xoay người rời đi.

Tê Đông Lâm hướng mắt nhìn theo bóng lưng dần xa của hắn, mặt mày tối đen như mực.

Lát sau, nhóm người Lý Trạch Vũ đi một vòng lớn lại trở về tới sân bay Nam Cảng.

Kế tiếp, Nam Cung Thạc xuất phát từ Điền Nam cũng đã tới nơi, hai bên tìm một chỗ để gặp mặt.

“Giáo chủ, độc trên người tôi...”

Nam Cung Thạc nịnh nọt mở miệng, lại bị Lý Trạch Vũ hùng hổ cắt ngang: “Bớt nói nhảm, mau đi theo tôi.”

“Giáo chủ, ngài muốn dẫn tôi đi đâu?” Trong lòng Nam Cung Thạc bỗng thấy hơi căng thẳng.

Lý Trạch Vũ võ vai ông ta mấy cái, cười khà khà nói: “Dẫn ông đi hưởng thụ phụ nữ Nhật Bản chứ đâu nữa...”
 
Chương 390: C390: Đúng lúc này


Chiều hôm đó, minh chủ võ lâm vừa nhậm chức đã nhắn một tin thế này lên nhóm wechat có tên “Cầm Trịch Giới Võ Lâm”: “Tình huống khẩn cấp, mời các vị chưởng môn lập tức xuất phát tới Nam Cảng!”

Chưởng môn Tống Thành Công phái Tuyết Sơn trả lời Lý Trạch Vũ: “Minh chủ, có phải xảy ra chuyện lớn gì không?”

Chưởng môn Lệnh Hồ Bác phái Hoa Sơn trả lời Lý Trạch Vũ: “Minh chủ, chẳng lẽ có manh mối về tàn dư của Vu giáo?”

Quản lý Tiêu Dao cung - thánh nữ Bạch Tố Y: “Xin tuân theo mệnh lệnh của tôn minh chủ, tôi lập tức dẫn dắt binh mã xuất phát ngay đây!”

Đúng lúc này, Lý Trạch Vũ lại nhắn thêm rằng chưởng môn các phái đến là được rồi, không cần mang theo đệ tử gì đâu.

Thấy vậy, các vị chưởng môn càng thêm khó hiểu.

Lý Trạch Vũ không muốn tốt thời gian giải thích cho từng người một, bèn nhắn thẳng thế này: “Người đầu tiên tới Nam Cảng sẽ được thưởng mười triệu!”

Chỉ trong nháy mắt, nhóm wechat vốn náo nhiệt bỗng chốc lặng ngắt như tờ.

Trong một khách sạn sáu sao cao cấp nào đó ở Nam Cảng, Lý Trạch Vũ liếc nhìn Nam Cung Thạc đứng bên cạnh, tốt bụng nhắc nhở: “Tiểu Nam à, lát nữa nhớ che kín mặt lại đó nha... Còn nữa, không có chuyện gì quan trọng thì đừng mở miệng, cứ làm một người câm là được.”

Nghe vậy, Nam Cung Thạc sững người.


Đường đường là Đại Hộ Pháp của Vu giáo, chẳng lẽ lại không có mặt mũi gặp người khác tới vậy hả? Tại sao lại phải giả làm người câm?

Người xuất hiện đầu tiên là trụ trì Đức Viễn của Thiền Lâm tự, kế tiếp các vị chưởng môn của các phái võ lâm khác cũng lần lượt chạy tới, bấy giờ, Nam Cung

Thạc mới hiểu “lòng tốt” của Lý Trạch Vũ.

Một khi thân phận Đại Hộ Pháp Vu giáo này của ông ta bị phát hiện, chắc chắn sẽ lập tức bị mọi người bao vây.

Thế nên Lý Trạch Vũ vì muốn tốt cho ông ta nên mới nói như vậy.

“A di đà phật, Lý minh chủ, lão nạp là người đầu tiên đến nơi đó.” Trụ trì Đức Viễn chắp tay nói, trên mặt để lộ vẻ từ bi.

Thấy vậy, những người khác âm thầm giơ ngón cái tán dương.

Người đời thường bảo người xuất gia Tứ Đại giai không, nhưng đứng trước tiền tài, sao có thể thật sự xem như không thấy được chứ.

Lý Trạch Vũ cũng rất sảng khoái bảo Cẩu Phú Quý chuyển mười triệu vào tài khoản của trụ trì Đức Viễn, khi thấy trên mặt những người khác để lộ vẻ thất vọng, hắn lại ra hiệu cho Cẩu Phú Quý chuyển cho mỗi người năm triệu.


“Lý minh chủ khách khí quá, vậy lão phu cung kính không bằng tuân mệnh!”

“Lý minh chủ đúng là hào phóng, tôi xin ngả mũ thán phục...”

Nhất thời, mặt mày các vị chưởng môn lập tức tươi roi rói như hoa.

Chỉ có mình Bạch Tố Y tò mò hỏi: “Sư thúc gọi mọi người đến đây là vì chuyện gì vậy?”

“Hỏi rất hay!” Lý Trạch Vũ vẫy tay cười, bảo: “Bổn minh chủ định dẫn mọi người ra nước ngoài du lịch một chuyến.”

Ra nước ngoài du lịch?

Trên mặt ai ai cũng lộ rõ vẻ hoang mang.

Lý Trạch Vũ gật đầu, đáp: “Tôi đã nhờ người làm xong hộ chiếu cho các vị rồi, vé máy bay cũng được đặt luôn rồi, mọi người chỉ cần thu dọn chút đồ đạc là

chúng ta lập tức xuất phát ngay.”

“Minh chủ, trong tông môn vẫn còn rất nhiều chuyện lớn nhỏ cần bọn tôi giải quyết, thật sự không có tâm trạng đi du lịch.”

“Đúng vậy đó minh chủ, nếu chỉ đi du lịch thôi thì xin thứ lỗi, Hồ mỗ không thể phụng bồi!”

Mọi người mồm năm miệng mười từ chối.

Lý Trạch Vũ tức khắc sừng sộ lên, không vui nói: “Sau khi nhậm chức, bổn minh chủ rất muốn trở nên thân thiết hơn với các vị nên mới tự móc tiền túi mời mọi người ra nước ngoài chơi mấy ngày, sao hả, không chịu nể mặt tôi đúng không?”
 
Chương 391: C391: Gã sai vặt


“Minh chủ đừng hiểu lầm, chúng tôi không có ý đó.”

“Đủ rồi.” Lý Trạch Vũ hiên ngang cắt lời, bảo: “Lần này dẫn mọi người đi du lịch chỉ là thứ yếu, thật ra chúng ta còn một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng phải làm.”

“Nhiệm vụ gì?” Tống Thành Công buột miệng hỏi.

“Tôi muốn dẫn mọi người đi càn quét giới Võ đạo Nhật Bản.”

Ẩm! Mọi người quay sang, trố mắt nhìn nhau, không hiểu gì cả.

“Võ giả Nhật Bản hoành hành ngang ngược, dám tuyên bố rằng Võ đạo nước họ mới là NO. 1! Mọi người đều là những nhân tài kiệt xuất của giới võ lâm nước Hạ, thế nên lần này, tôi muốn dẫn mọi người đi phá đám họ, dạy cho đám người Nhật Bổn đó biết Võ đạo nước Hạ mới là mạnh nhất. Thời điểm nâng cao uy thế nước Hạ đã tới, giờ đây, bổn minh chủ chỉ hỏi một câu thôi, ai muốn đi?”

Lý Trạch Vũ vừa dứt lời, toàn trường lập tức chìm vào yên tĩnh, im ắng tới mức nghe được cả tiếng hít thở của từng người.


Qua một hồi lâu, Bạch Tố Y là người đầu tiên giơ tay ủng hộ: “Cẩn tuân hiệu lệnh của minh chủ.”

Ngay sau đó, sư thái Diệt Tình cũng hùa theo: “Giết đám người Nhật Bổn kia ư? Cho bần ni tham gia với.”

“Muốn phát huy Võ đạo nước Hạ sao có thể thiếu sự hiện diện của Tống mỗ được.” Tống Thành Công khí phách hét lớn.

Sau đó, các vị chưởng môn còn lại cũng lập tức đồng ý đi theo, không ai muốn rời đi cả.

Khi trời sẩm tối, dưới sự hướng dẫn của Lý Trạch Vũ, võ lâm quần hùng nước Hạ lũ lượt lên máy bay, bay thẳng từ Nam Cảng tới một thành phố lớn của cháu trai Nhật Bản.

“Người anh em này, xin hỏi là chưởng môn của phái nào vậy? Sao lại che mặt kín mít như thế?” Hồ Nhất Phong bỗng mở miệng hỏi han Nam Cung Thạc ngồi bên cạnh.

Nam Cung Thạc có hơi căng thẳng, nhất thời không dám mở miệng. Vì xung quanh có không ít người từng tiếp xúc gần với ông ta, một khi mở miệng nói chuyện, khả năng cao sẽ bị bại lộ thân phận mất.

Cũng may vào thời điểm nguy cấp, Lý Trạch Vũ đã chú ý tới bên này, vội mở miệng giải vây: “Ông già đó là người hầu của bổn minh chủ, mọi người gọi ông ta Tiểu Nam là được.”

Khóe môi Nam Cung Thạc giật giật, tức lắm mà không dám cãi lại. Có nằm mơ ông ta cũng không ngờ sẽ có một ngày, đường đường Đại Hộ Pháp Vu giáo như ông ta cũng phải chịu uất ức tới vậy.

Bốn tiếng sau, máy bay hạ cánh.

“Mẹ kiếp, nghe đồn phụ nữ Nhật Bản chơi sướng lắm, chuyến này kiểu gì cũng phải thử một lần mới được.” Tống Thành Công hăng hái nói, chuẩn bị phát huy uy thế của nước Hạ trên một chiến trường khác.

Nghe vậy, Lệnh Hồ Bác như tìm được đồng bạn cùng chung chí hướng, vừa vỗ vai Tống Thành Công, vừa nói: “Tống chưởng môn, thật là ý tưởng lớn gặp nhau hai”


Hai người nhìn nhau rồi bật cười.

Trụ trì Đức Viễn đứng bên cạnh cũng có chút tò mò, vội lẩm bẩm vài tiếng phật hiệu để tĩnh tâm.

Chẳng bao lâu sau, một chiếc xe buýt chạy tới trước mặt mọi người. Từ trên xe bước xuống một người đàn ông vóc dáng nhỏ gầy, thoạt nhìn có hơi thô bỉ.

“Đại đương gia!” Gã đàn ông cúi người chín mươi độ với Lý Trạch Vũ, thái độ cung kính đến lạ. Gã ta chính là tên bỉ ổi đã cố tình hiến cho Lý Trạch Vũ hai cô gái Nhật Bản còn

trình trước khi hắn ra tù.

Lý Trạch Vũ cười ha hả nói: “Tomirou, cuộc sống bên ngoài thoải mái lắm đúng không?”

“Cũng nhờ ơn phước của Đại đương gia, bằng không tôi làm gì còn cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời.” Yoshikawa Tomirou mỉm cười.

Lý Trạch Vũ vỗ vai gã một cái, bảo: “Lần này tôi đến Nhật Bạn có rất nhiều chuyện cần tới sự giúp đỡ của anh đây, chắc là anh biết nên làm thế nào nhỉ?”

“Đại đương gia cứ yên tâm, chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, dù có bắt tôi ị lên đầu thủ tướng nước mình, tôi cũng chẳng nhăn mặt do dự đâu ạ.” Yoshikawa Tomirou thề thốt đáp.


Lý Trạch Vũ gật đầu hài lòng, sai bảo: “Trước mắt sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho họ, sau đó tới tìm tôi, tôi có chuyện cần căn dặn riêng mình anh.”

“Rõ.” Yoshikawa Tomirou gật đầu đồng ý, sau đó nhiệt tình vẫy tay với các vị chưởng môn: “Chào mừng các vị đến với Nhật Bản chúng tôi, tôi đã chuẩn bị sẵn cho mọi người một bữa cơm phong phú rồi, mời mọi người lên xe.”

Các chưởng môn lục tục lên xe.

Vừa lên xe, Tống Thành Công lập tức chạy tới bên cạnh Lý Trạch Vũ, chỉ tay vào Yoshikawa Tomirou, hỏi: “Lý minh chủ, cậu tìm đâu ra gã sai vặt này thế, thoạt nhìn lanh lợi lắm lắm.”

“Gã sai vặt?”

Lý Trạch Vũ bật cười đáp: “Tống lão ca à, đừng thấy dung mạo anh ta có vẻ đáng khinh mà lầm, người ta từng suýt trở thành thủ tướng Nhật Bản đó.”

“Hả?” Tống Thành Công nhe răng, xém rớt cả cằm vì kinh ngạc...
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom