Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Chương 80: C80: Việc lớn đã thành


Khuôn mặt vốn tái nhợt của Tê Tiên Nhi dần dần có khí sắc, đau đớn trên người cũng chầm chậm biến mất.

"Vù vù..."

Thấy thời gian đã tạm ổn, lúc này Lý Trạch Vũ nhanh nhẹn rút mười hai cây ngân châm ra rồi lập tức nằm tay phải Tề Tiên Nhi, dùng ngân châm đâm một cái ở phía trên, máu tươi đen nhánh tức thì chảy ra.

Hắn không dám chậm trễ, lại lập tức dùng một tay nắm lấy cổ tay Tê Tiên Nhi, tay kia vận khí kình lần nữa áp vào sau lưng cô ta.

"Uỳnh!"

Một con cổ trùng giống như ruồi da người chui ra từ đầu ngón tay Tề Tiên Nhi.

Lý Trạch Vũ tay mắt lanh lẹ, dùng một cây ngân châm đâm thẳng vào con cổ trùng, rồi lập tức rút nó ra.

||||| Truyện đề cử: Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ |||||

"Việc lớn đã thành!"


Khách sạn Khải Á, tầng mười hai.

Tiệc tối thương nghiệp Tuyên Thành đang diễn ra hừng hực khí thế.

Các vị khách châu đầu ghé tai, hầu hết mọi người đều đang nghiên cứu thảo luận về con đường kinh doanh của nhau, thuận tiện thử một chút xem có thể hợp tác với công ty của đối phương hay không.

Tuy nhiên cũng có một số người cố ý dẫn con cái mình đến, xem có đối tượng thông gia phù hợp nào hay không.

Trần Thanh Tuyết không muốn quá nổi bật, yên lặng ngồi trong một góc.

Nhưng không như mong muốn của cô ấy...

Một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, lại thêm trước đây. không lâu khoa học kỹ thuật Vân Dương đã đánh bại tập đoàn số một Giang Đông trên thị trường chứng khoán, giá trị thị trường tăng gấp đôi, trở thành xí nghiệp lớn nhất Tuyên Thành.

Với hai điểm này, cho dù Trần Thanh Tuyết có trốn vào một góc hẻo lánh nào đó thì cũng đã được định sẵn sẽ trở thành tiêu điểm.


"Tổng giám đốc Trần."

Một chàng trai trẻ tuổi giơ ly sâm panh trong tay đi tới. Trần Thanh Tuyết chỉ lễ phép gật đầu.

Người đàn ông cảm nhận được đối phương không muốn phản ứng lại mình nhưng vẫn chưa chịu từ bỏ ý định.

Lúc này, sảnh lớn vang lên tiếng nhạc violin, ánh đèn dịu nhẹ cũng sáng lên.

"Tổng giám đốc Trần, tôi có thể mời cô nhảy một điệu không?"

Người đàn ông ra vẻ thân sĩ dò hỏi.

Trần Thanh Tuyết khế lắc đầu, uyển chuyển từ chối: "Xin lỗi, tôi cảm thấy không khỏe."

Sắc mặt người đàn ông hơi thay đổi, dường như anh ta muốn nói thêm gì đó.

"Anh Lục, tổng giám đốc Trần đã nói thân thể không được thoải mái rồi, anh không nên quấy rầy người ta thì hơn."

Lạc Trường Thanh đột nhiên xuất hiện.

Mặc dù người đàn ông không cam lòng, nhưng vẫn quay người rời đi.
 
Chương 81: C81: Tổng giám đốc trần


Lạc Trường Thanh rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Trần Thanh Tuyết, lên tiếng hỏi: "Thanh Tuyết, sức khỏe của ông nội Trần đã tốt hơn chưa?"

Trần Thanh Tuyết lịch sự gật đầu: "Ông nội tôi đang khôi phục không tệ, mấy ngày nữa là có thể xuất viện rồi!"

"Vậy thì tốt”

Trên mặt Lạc Trường Thanh treo một nụ cười thân thiết: "Thành chủ Tân ở bên kia, hay là chúng ta cùng nhau qua đó chào hỏi nhé?”

Bởi vì thành chủ Tuyên Thành đột nhiên phát bệnh qua đời nên vị trí này đã trống hơn nửa tháng, cho tới hiện tại thì đều do phó thành chủ Tống Minh Cao đại diện xử lý chuyện lớn nhỏ.

Mà mọi người đều ngầm hiểu trong lòng, năng lực và danh tiếng của Tống Minh Cao cũng không tệ, tám chín phần mười sẽ chính thức nhậm chức thành chủ.

Vậy nên khi Trần Thanh Tuyết nghe thấy ba chữ "thành chủ Tần", cô không khỏi sững sờ.

"Là như vậy, hôm nay thành chủ Tân vừa bị điều tới để tạm đảm nhiệm đại diện thành chủ."

Nói đến đây, Lạc Trường Thanh thấp giọng rồi nói tiếp: "Tôi tiết lộ cho cô một tin tức ngầm, thành chủ Tần đến từ nhà họ Tần ở Hoàng Thành, chức thành chủ là chuyện ván đã đóng thuyền! Những xí nghiệp ở Tuyên Thành như chúng ta vẫn phải cần giữ gìn mối quan hệ."

Trần Thanh Tuyết khế gật đầu, lập tức đứng dậy cùng Lạc Trường Thanh đi tới chỗ người đàn ông đang bị các ông trùm giới kinh doanh vây quanh.


Người này chừng ngoài ba mươi, dáng dấp tuấn tú, cho người ta một loại cảm giác ôn tồn lễ độ.

Gã là Tân Hạo Nhiên, là người đứng đầu đời thứ ba của nhà họ Tần ở Hoàng Thành, cũng là một ngôi sao mới chói mắt nhất trong giới chính trị, sắp trở thành thành chủ trẻ tuổi

nhất nước Hạ từ trước tới nay!

"Xin chào ngài, thành chủ Tân, tôi là Lạc Trường Thanh đến từ tập đoàn Hoài Nghiệp!"

"Ngài Lạc đây đúng là tuổi trẻ tài cao!"

Tân Hạo Nhiên chỉ tùy ý khách sáo một câu, ánh mắt của gã vẫn luôn đặt ở trên người Trần Thanh Tuyết.

Lạc Trường Thanh khế chau mày.

Cùng là đàn ông, đương nhiên anh ta lo lắng Tân Hạo Nhiên có ý đồ với Trần Thanh Tuyết!

"Chắc hẳn vị này là tổng giám đốc Trần của Khoa học kỹ thuật Vân Dương nhỉ?"

Tân Hạo Nhiên chủ động nâng ly sâm panh lên: "Trước khi đến Tuyên Thành, tôi đã nghe nói tổng giám đốc Trần là người đẹp số một của Giang Đông chúng ta, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền, chén rượu này tôi kính cô."


Nói xong gã uống một hơi cạn sạch rượu trong ly sâm panh.

Có thể khiến thành chủ tương lai tự mình mời rượu, đổi thành người bình thường thì chắc chắn sẽ lo sợ vì được ưu ái.

Nhưng mà Trần Thanh Tuyết không kiêu ngạo không tự tỉ, nhẹ nhàng nhấp một ngụm sâm panh: "Cảm ơn thành chủ Tân đã ca ngợi, nhưng tửu lượng của tôi không được tốt lảm, mong thành chủ Tân thông cảm!"

Tân Hạo Nhiên nhìn thấy cảnh này, sắc mặt gã lập tức trầm xuống.

Gã tự mình mời rượu, hơn nữa còn uống một hơi cạn sạch, nhưng đối phương chỉ nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Thế này rõ ràng khiến gã không xuống đài được!

"Tổng giám đốc Trần, ngài thành chủ đã uống xong rồi mà cô mới nhấp một ngụm, sợ là không thích hợp nhỉ?"

Thư ký bên cạnh Tân Hạo Nhiên nhìn mặt mà nói chuyện, lập tức đoán được tâm tư của sếp mình.

"Đúng vậy đúng vậy, tổng giám đốc Trần mau uống hết đi"

"Một ly sâm panh mà thôi, không có gì đáng ngại..."

Vì để lấy lòng Tân Hạo Nhiên, mấy ông lớn trong giới kinh doanh lần lượt mở miệng thuyết phục.

Nhưng mà đúng vào lúc này, một giọng nói bá đạo từ xa xa truyền đến...

"Thanh Tuyết đã không muốn uống, ông đây muốn xem ai dám ép cô ấy uống!"
 
Chương 82: C82: Tần hạo nhiên là ai


Dưới ánh mắt của mọi người, một thanh niên vênh váo hung hăng bước đến, lập tức trở thành tiêu điểm của toàn hội trường.

"Thanh Tuyết đã không muốn uống, ông đây muốn xem ai dám ép cô ấy uống!"

Một câu ngắn ngủi sao mà bá đạo thết Vốn dĩ Trần Thanh Tuyết có chút e ngại, nhưng khi nhìn thấy người đến là ai, cô lập tức cảm thấy có một cảm giác an toàn không thể giải thích được.

Ánh mắt của các vị khách đều giật mình, cũng có bội phục, nhưng nhiều hơn vẫn là mỉa mai.

Tần Hạo Nhiên là ai?

Ngôi sao mới sáng nhất trong lĩnh vực chính trị của nước Hạ, người nối nghiệp tương lai của nhà họ Tân ở Hoàng Thành.

Thằng nhóc này lại dám dõng dạc nói thế trước mặt người †a, quả thực là không biết sống chết!

"Lý thiếu!" "Lý thiếu...

Tuy nhiên, cũng có một số người có địa vị tương đối cao nhận ra thân phận của người vừa đến.


Lý Trạch VũI Thái tử gia hào môn số một!

Người ta có năng lực nói lời này, càng có thực lực để khiêu chiến Tần Hạo Nhiên!

Nhưng mà...

Bữa tiệc đêm nay là sân nhà của Tân Hạo Nhiên, dù sao người ta cũng là thành chủ tương lai của Tuyên Thành, bọn họ vẫn không quá xem trọng việc Lý Trạch Vũ có thể chiếm được lợi lộc gì.

Lạc Trường Thanh hơi ngạc nhiên, có vẻ như anh ta không ngờ một "bảo vệ" trong mắt mình lại có khí thế lớn như vậy, khi anh ta đang định mở miệng...

"Cút sang một bên, nếu không tao sẽ đánh gấy chân mày!"

Vật Tương Vong phách lối hét lên.

Lạc Trường Thanh sầm mặt lại, bỗng cao giọng hỏi: "Cậu nói cái gì?"


"Vút!"

Cẩu Phú Quý ra tay trước, chỉ dùng một tay túm lấy Lạc Trường Thanh, sau đó bỗng nhiên ném anh ta văng ra ngoài mấy mét.

"Rầm!"

Lạc Trường Thanh rơi mạnh xuống một bàn tiệc, đột nhiên ngất xỉu.

Lạch cạch!

Lý Trạch Vũ ngậm một điếu thuốc, Vật Tương Vong ngầm hiểu châm lửa cho hắn.

Tần Hạo Nhiên vốn đang hăng hái, giờ phút này lại căng thẳng ra mặt.

Hai người đều là thái tử gia hào môn số một Hoàng Thành nhưng cả hai đi theo con đường hoàn toàn khác nhau.

Lý Trạch Vũ thích trăng hoa uống rượu, ngợp trong vàng son, là một thiếu gia ăn chơi đầy rãy tiếng xấu.

Mà Tần Hạo Nhiên thì lại khác! Gã đi theo con đường nghiêm chỉnh, đồng thời cũng là người nổi bật của đời thứ ba nhà họ Tần, có khả năng sẽ tiếp quản nhà họ Tần trong tương lai.

Có thể nói hai người như vậy sẽ không có bất kỳ giao thiệp nào, thế nhưng lại bởi vì một người phụ nữ...
 
Chương 83: C83: Con mẹ nó mày nói cái gì


Diệp Khuynh Thành!

Người phụ nữ này là nữ thần trong mộng của tất cả chàng trai quyền quý ở Hoàng Thành, đương nhiên Tân Hạo Nhiên cũng không ngoại lệ.

Kể từ khi nhìn thấy Diệp Khuynh Thành lần đầu tiên, gã đã yêu người phụ nữ này không cách nào tự kiềm chế.

Đáng tiếc vì đại kế gia tộc nên gã phải tự tay đưa người phụ nữ mình yêu...

"Lý Trạch Vũ! Nơi này không chào đón cậu, xin hãy lập tức rời đi."

Tần Hạo Nhiên lạnh như băng mở miệng.

Cho dù lòng dạ thâm sâu lại ẩn nhẫn thế nào, khi đối mặt với Lý Trạch Vũ, kẻ đã nhúng chàm người phụ nữ của mình, gã phát hiện mình thật sự không có cách nào bình tĩnh được.

"Con mẹ nó mày nói cái gì?"

Cẩu Phú Quý trợn mắt nhìn thẳng Tân Hạo Nhiên, có vẻ như chỉ cần Lý Trạch Vũ ra lệnh một tiếng, hắn sẽ không ngần ngại tiến lên cho người kế nhiệm tương lai của nhà họ Tân này vài cái bạt tai.


Lý Trạch Vũ nhếch miệng lạnh lùng cười: "Tôi cứ đứng ở chỗ này đấy, để xem ai dám đuổi tôi đi?"

"Vị tiên sinh này, tôi là Lưu Gia Thành, hội trưởng hội thương mại Tuyên Thành, ý của thành chủ Tần cũng là ý của tôi, xin hãy lập tức rời khỏi nơi này."

Một người đàn ông trung niên âu phục phẳng phiu bước lên phía trước.

"Khoan đã!"

Đúng lúc này, Tống Minh Cao, phó thành chủ Tuyên Thành cũng đứng dậy, nói: "Hội trưởng Lưu, ngài Lý chính là khách quý của tôi, ông có chắc là nhất định phải để khiến người này rời đi không?”

Cái gì!

Lưu Gia Thành ngẩn người, hiển nhiên ông ta cũng không ngờ chuyện Lý Trạch Vũ sẽ có dính líu quan hệ với Tống Minh Cao nên nhất thời không biết nên quyết định như thế nào, chỉ có thể đưa mắt nhìn về phía Tân Hạo Nhiên.

Ánh mắt Tân Hạo Nhiên âm u nói: "Đêm nay là tiệc tối giao lưu của giới kinh doanh Tuyên Thành, một người ngoài tới đây rõ ràng không thích hợp, chẳng lẽ một thành chủ Tuyên Thành như tôi mà còn không có quyền quyết định chuyện này hay sao?"

Lời này không thể nghỉ ngờ là đang nhắc nhở Lưu Gia Thành, Tân Hạo Nhiên gã mới là thành chủ, còn Tống Minh Cao chỉ là một phó thành chủ, ông ta nên lấy lòng ai cũng không cần gã phải dạy.


Lưu Gia Thành ngầm hiểu trong nháy mắt, ông ta cho Tống Minh Cao ánh mắt xin lỗi, rồi lần nữa xua đuổi: "Ngài Lý, tôi thực sự xin lỗi, xin hãy lập tức rời khỏi nơi này."

Lúc này, Trần Thanh Tuyết im lặng hồi lâu chủ động kéo ống tay áo của Lý Trạch Vũ, thấp giọng nói: "Quên đi, chúng ta

đi thôi, bữa tiệc tối này chẳng có gì thú vị cải"

Lý Trạch Vũ mỉm cười với cô rồi nói: Không cần lo lắng, cứ giao cho tôi xử lý."

Ngay sau đó, hắn lại nhìn về phía Tân Hạo Nhiên: "Nếu như tôi nhớ không lầm, Tần Hạo Nhiên cậu chỉ là thành chủ đại. Truyện Đông Phương

diện của Tuyên Thành thôi, đúng không?"

"Hai chữ “đại diện trên đầu thành chủ Tần sẽ bị gỡ bỏ sớm thôi, chậm nhất không quá ba ngày!"

Thư ký bên cạnh Tân Hạo Nhiên đắc ý mở miệng.

"Ha ha ha~"

Lý Trạch Vũ cười đầy ẩn ý: "Cậu cam đoan với bên trên là sẽ thuyết phục gia tộc Pinault đến Tuyên Thành đầu tư nên mới nắm chắc vị trí thành chủ như vậy, tôi nói có đúng không?"

Nghe hắn nói vậy, Tân Hạo Nhiên nheo mắt lại.

Nghe hắn nói vậy, Tân Hạo Nhiên nheo mắt lại.
 
Chương 84: C84: Chẳng lẽ mắt của bọn họ hỏng rồi


Gã có thể được điều từ địa khu đến Tuyên Thành đảm nhiệm vị trí đại diện thành chủ, trong đó không thể thiếu được sự trợ giúp của nhà họ Tần. Nhưng quan trọng hơn là gã có thể kéo được gia tộc Pinault, một trong mười gia tộc tài phiệt hàng

đầu toàn cầu đến Tuyên Thành đầu tư.

Với công lao lớn như thế, đã đủ để cho gã nắm chặt được vị trí Thành chủ Tuyên Thành!

Thế nhưng mà...

Chỉ có người nhà họ Tân mới biết bí mật này, vậy tên này biết được từ đâu?

"Thật xin lỗi, tôi vừa nghe nói gia tộc Pinault sẽ không tới Tuyên Thành đầu tư, đối phương có nói rõ là thành chủ Tống Minh Cao tài cao xuất chúng, năng lực lãnh đạo cũng cực mạnh, nếu để người này đảm nhiệm vị trí thành chủ Tuyên Thành thì có lẽ bọn họ sẽ thay đổi ý định."

Lý Trạch Vũ hời hợt buông lời.

Ánh mắt Tống Minh Cao đứng bên cạnh loé sáng.

"Ha ha ha..."


Tần Hạo Nhiên khinh thường cười phá lên.

Nếu như gia tộc Pinault thật sự không đến Tuyên Thành đầu tư, vậy thì gã tuyệt đối sẽ là người đầu tiên được biết.

Mà chuyện này chỉ đơn giản là không có khả năng!

Bởi vì gã đã hứa hẹn với gia tộc Pinault, một khi gã thượng vị thì sẽ cung cấp cho đối phương một chính sách phát triển mà bọn họ không thể từ chối.

"Mẹ nó, xem cậu cười vui vẻ chưa kìa."

Lý Trạch Vũ nhếch miệng, châm chọc: "Hy vọng lát nữa cậu đừng có khóc."

Vừa dứt lời...

"Cạch!" Cánh cửa phòng tiệc bị người đẩy ra.

Chỉ thấy một ông già da trắng bước vào đầu tiên, đi theo sau là hơn chục trợ lý.


"Vị kia là... Tộc trưởng gia tộc Pinault, Thatcherl" Tất cả các ông trùm giới kinh doanh có mặt ở đây đều nhận ra thân phận của người đến, thoáng chốc cả đám sợ hãi

không thôi.

Tần Hạo Nhiên giật mình, rõ ràng cũng không ngờ Thatcher lại đích thân đến Tuyên Thành.

"Ngài Thatcher, hoan nghênh..."

Tần Hạo Hiên tỉnh táo lại, ngay lập tức dẫn trợ lý đến nghênh đón.

Nhưng mà Thatcher không để ý tới gã mà bước nhanh tới trước mặt Lý Trạch Vũ, khom người chín mươi độ: "Đại đương gia, sau khi nhận được chỉ thị của ngài tôi đã lập tức đến ngay, hy vọng không làm chậm trễ chuyện lớn của ngài!"

Chuyện này, sao có thể như vậy được!

Chẳng lẽ mắt của bọn họ hỏng rồi?

Cằm của các vị khách suýt nữa rơi xuống đất.

Trần Thanh Tuyết cũng che miệng, si ngốc nhìn sang Lý Trạch Vũ.

Đầu óc cô lúc này hoàn toàn trống rỗng!

Bởi vì cô thực sự không thể hiểu được tại sao Thatcher lại cung kính với người này như thế...
 
Chương 85: C85: Gia tộc pinault


Cho dù Lý Trạch Vũ là thái tử của gia tộc hào môn số một nhưng quyền thế của hắn cũng chỉ giới hạn trong nước Hạ mà thôi.

Gia tộc Pinault thì khác.

Đây chính là một trong mười gia tộc tài phiệt hàng đầu thế giới và có tâm ảnh hưởng nhất định ở bất kỳ quốc gia nào.

Mà Thatcher, với tư cách là tộc trưởng cao quý lại khom người nói chuyện với một thiếu gia ăn chơi đàng điếm tựa như người hầu.

Cảnh tượng này không khỏi khiến những vị khách có mặt ở đây nghi ngờ mình đang nằm mơi

Trong số đó, người bị sốc nhất không ai khác chính là Tân Hạo Hiên.

Khóe miệng của gã giật giật mấy lần, thậm chí rất muốn tự vung cho mình hai cái tát để chứng minh tất cả những gì gã vừa nhìn thấy đều là giả.

Đáng tiếc không như mong muốn. truyện ngôn tình

"Tân thiếu, hợp tác giữa chúng ta đến đây là kết thúc, gia tộc Pinault chúng tôi sẽ không bao giờ hợp tác với nhà họ Tân của cậu nữa"

Thatcher nói một câu khiến Tân Hạo Nhiên sững lại như bị sét đánh.


Điều này cũng có nghĩa là vị trí thành chủ Tuyên Thành không có liên quan gì với gã nữa, cái gì mà "thành chủ trẻ tuổi nhất" nước Hạ đã hoàn toàn trở thành trò cười.

"Tại sao?"

Tân Hạo Nhiên đỏ mắt hỏi.

Không cam tâm, gã vô cùng không cam tâm!

Trước đó hai bên đã đàm phán rất tốt đẹp, tại sao đối phương lại đột nhiên lật lọng?

"Bởi vì cậu đắc tội người không nên đắc tội."

Lần này Thatcher dùng tiếng nước Hạ trả lời rất lưu loát.

Mà tất cả mọi người ở đây đều ngầm hiểu, "người không nên đắc tội" trong miệng ông ta chính là Lý Trạch VũI

Giờ khắc này, dường như một cái tát vô hình giáng lên mặt Tần Hạo Nhiên.


Im ắng, nhưng lại vô cùng đau nhức!

"Ha ha ha, lần này cậu thắng!"

Tần Hạo Nhiên giận quá hoá cười, ánh mắt nhìn về phía Lý Trạch Vũ tràn ngập oán độc, gã phất tay chuẩn bị rời đi cùng trợ lý.

Bởi vì gã đã không còn mặt mũi để ở lại nữa.

"Thiếu gia, có cần tôi giữ gã lại không?"

Vật Tương Vong xoa xoa tay, không hề để thân phận của Tần Hạo Nhiên để ở trong lòng chút nào.

Lý Trạch Vũ khẽ lắc đầu.

Đối với một số người, tra tấn thân thể còn không bằng phá hủy tâm trí của kẻ đó.

Hiển nhiên, Tân Hạo Nhiên thuộc về loại sau. "Thiếu gia muốn làm gì vậy?"

Cẩu Phú Quý biết thiếu gia nhà mình sẽ không bỏ qua Tần Hạo Nhiên, chắc chắn hắn còn có ý khác.

Lý Trạch Vũ không nói gì, mà vẫy tay gọi Tống Minh Cao.

"Lý thiếu!"
 
Chương 86: C86: Hang ổ của thập tuyệt môn


Tống Minh Cao hấp tấp chạy tới.

Lý Trạch Vũ chỉ vào Thatcher rồi giới thiệu: "Ông ta là ai thì không cần tôi phải giới thiệu nhiều nữa, về phần Tuyên Thành cần đầu tư gì thì các ông cố gắng thương lượng, Thatcher sẽ thỏa mãn hết thảy nhu cầu của ông."

"Cảm ơn Lý thiếu!" Tống Minh Cao vui mừng khôn xiết.

Nếu công lao lớn như thế được tính trên đầu của ông ta, thì chức thành chủ này sẽ chạy không thoát!

Ông ta cảm kích Lý Trạch Vũ từ đáy lòng. "Chúng ta đi thôi." Lý Trạch Vũ nhìn về phía Trần Thanh Tuyết.

Cô vẫn còn đang trong trạng thái ngơ ngác, đột nhiên cảm thấy một bàn tay vòng quanh eo mình thì đột nhiên tỉnh táo lại.

Nhưng mà cô cũng không kịp làm cái gì, đã bị Lý Trạch Vũ ôm eo rời đi dưới con mắt của tất cả mọi người.

Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong rất thức thời, cố ý không theo kịp tốc độ của cả hai.

Bên trong thang máy. Lý Trạch Vũ tự châm một điếu thuốc.

Trần Thanh Tuyết nghiêng đầu nhìn hắn một cái, trong miệng phun ra hai chữ: "Cảm ơn."


Nếu không phải tối nay Lý Trạch Vũ xuất hiện thì với tính cách của cô, nhất định sẽ đắc tội thành chủ tương lai Tân Hạo Nhiên đó.

Mà Lý Trạch Vũ cũng vì cô nên mới hoàn toàn trở mặt với Tần Hạo Nhiên.

Điều này khiến lòng cô hơi khó chịu.

Dường như Lý Trạch Vũ nhìn ra sự lo lắng của cô, thế là hắn ra vẻ ung dung cười nói: "Tân Hạo Nhiên kia là tên ma cà bông tôi muốn xử lý từ lâu rồi, chuyện này không liên quan gì đến cô. Trần Thanh Tuyết hơi cúi đầu im lặng.

Thấy cô như vậy, Lý Trạch Vũ cũng không nói thêm gì nữa.

Một lát sau.

Một chiếc Maserati màu xanh ngọc vừa mới lái ra khách sạn, lập tức có hai chiếc Passat theo sau.

"Bíp bíp!" Lúc này Lý Trạch Vũ dừng xe ở ven đường. "Có chuyện gì?"

Trần Thanh Tuyết biến sắc, cô còn tưởng rằng Tân Hạo Nhiên tìm người đến báo thù.




"Cô đừng lo lắng, là một người bạn của tôi!" Lý Trạch Vũ trấn an cô, nói: "Cô ở trong xe chờ tôi." Dứt lời hắn mở cửa xe và đi xuống một mình.

Lúc này, trong một chiếc Passat cũng có một người đàn ông bước xuống, chính là Long Vương Long Thiên Quân.

Hai người rất ăn ý đi sang một bên.

"Hang ổ của Thập Tuyệt Môn bị người ta phá, chẳng lẽ là cậu làm?"

Vẻ mặt Long Thiên Quân căng thẳng.

Lý Trạch Vũ hào phóng thừa nhận nói: "Không sai, chính là bản thiếu gial"

Shhh...

Thấy hắn thẳng thắn, Long Thiên Quân thở sâu một hơi: "Cậu thật sự đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp, Thập Tuyệt Môn..."

"Được rồi, được rồi."

Lý Trạch Vũ hơi không kiên nhẫn cắt ngang, sau đó lấy ra một ổ USB và một chồng thư từ trong ngực ra đưa cho đối phương: "Nên xử lý như thế nào thì chính các anh quyết định."

Nói xong, hắn rời đi luôn.
 
Chương 87: C87: Anh muốn làm gì


Long Thiên Quân lập tức mở một bức thư trong đó ra, thứ được ghi lại trong đó chính là thông tin giao dịch của một người có thế lực quyền quý nào đó và Thập Tuyệt Môn!

Hắn ta lập tức quay trở lại xe và yêu cầu cấp dưới lấy ra một máy tính xách tay.

Sau khi cắm USB vào, một loạt các bản ghi được hiển thị trên màn hình.

"Long Vương, những thứ này là..."

Một thành viên Long Tổ trợn tròn mắt.

Long Thiên Quân không trả lời cấp dưới, mà mặt mũi tràn đầy hoảng sợ nhìn về hướng chiếc Maserati đang dần biến mất!

Hắn ta thực sự không thể tin được, át chủ bài đã chèo chống Thập Tuyệt Môn sừng sững không ngã, thế mà lại bị Lý Trạch Vũ lấy được dễ như trở bàn tay!

Mười mấy phút sau.

Khi Lý Trạch Vũ đưa Trần Thanh Tuyết trở lại sơn trang Nguyệt Lạc, hắn phát hiện cửa lớn biệt thự rộng mở, mà Sói đen và George thì đang năm trên mặt đất.

Con mẹ nó!

Lý Trạch Vũ ngay lập tức kiểm tra tình trạng cơ thể cho hai người, phát hiện bọn họ chỉ ngất đi và không bị thương quá

nặng, hắn mới không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm.


Ngay sau đó, hắn lại xông vào phòng của mình, phát hiện quả nhiên "Yêu nữ" kia đã biến mất.

Chết tiệt, cẩu thả rồi! Lý Trạch Vũ thâm măng một tiếng trong lòng.

Một lát sau, dưới sự điều trị của Lý Trạch Vũ, Sói đen và George lần lượt tỉnh lại.

"Đại đương gia, thực lực của người phụ nữ kia quá mạnh, chúng tôi không phải đối thủ của cô ta!"

Sói đen có chút hổ thẹn. George thì không phục, nói: "Đó là bởi vì chúng ta sợ làm cô ta bị thương, cho nên mới không dùng súng, nếu không thì

cô ta không nhất định có thể làm gì được chúng ta!"

"Không sao cả, chỉ cần cô gái kia còn ở nước Hạ, thì đừng nghĩ đến chuyện chạy thoát khỏi lòng bàn tay của tôi."

Lý Trạch Vũ xua tay, trấn an nói: "Các cậu đi về trước đi."

Sói đen và George khẽ gật đầu, sau đó sóng vai rời đi.

Lý Trạch Vũ ngồi ở trên ghế sofa châm một điếu.

Suy nghĩ của hắn nhanh chóng xoay chuyển, khi đang định lấy điện thoại di động ra thì ngũ quan nhạy cảm của hắn lại phát hiện có người đang tới gần nơi này.

Tiếng bước chân lộn xôn!


Hắn lập tức phán đoán có không ít người đang tới đây, nhưng tất cả đều là người bình thường.

Tìm chết!

Tâm trạng hắn vốn không vui, đang không có chỗ để xả đây!

"Vù vùi"

Trần Thanh Tuyết vừa tắm rửa xong bước ra khỏi phòng tắm, thì nhìn thấy Lý Trạch Vũ không có ý tốt nhìn mình chằm chằm.

"Anh muốn làm gì?"

"Vút!"

Lý Trạch Vũ không trả lời, mà vọt người tới.

"A!"

Trần Thanh Tuyết còn tưởng răng tên "cầm thú" trước mắt này đang muốn làm gì mình, nhưng lại không nghĩ rằng cái tên này còn không bằng cầm thú, nhanh chóng lách qua cô rồi nhảy khỏi cửa sổ.

"Phù phù"

Trần Thanh Tuyết vỗ võ lồng ngực, trong lòng cảm thấy hoảng sợ một hồi.

"A, đại hiệp tha mạng!" "Đại hiệp tha chúng tôi đi, chúng tôi sai rồi..." Tiếng cầu xin tha thứ liên tiếp vang lên.

Chỉ thấy Lý Trạch Vũ đứng trong gió lạnh, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười quỷ quyệt.

"Tên khốn Khương Như Phong này, đúng là đang chơi với lửa..."
 
Chương 88: C88: Vu giáo


Sáng sớm hôm sau, từng sự kiện lần lượt càn quét toàn bộ nước Hạ.

Đầu tiên là Thập Tuyệt Môn khiến người nghe tin đã sợ mất mật đã bị người hủy diệt!

Nhưng không ai biết là thần thánh phương nào đã ra tay, cuối cùng nó chỉ có thể quy cho chính phủ.

Dù sao thì ngoại trừ chính phủ, sẽ không có cá nhân nào hoặc là thế lực phương nào có thể lặng yên không một tiếng động xóa sổ hoàn toàn tổ chức sát thủ số một này.

Chuyện thứ hai thì có liên quan đến thái tử gia tộc hào môn số một mới trở về trước đây không lâu.

Tại bữa tiệc giao lưu thương nghiệp Tuyên Thành, tộc trưởng của gia tộc Pinault nói gì nghe nấy với vị thiếu gia chơi bời tráng táng này, tựa như người hầu.

Không chỉ như thế, vị thiếu gia này còn giận dữ vì hồng nhan trong bữa tiệc, đối chọi gay gắt với người đứng đầu của đời thứ ba nhà họ Tần, đồng thời phá nát giấc mộng làm thành chủ của đối phương!

Có rất nhiều người bắt đầu nghỉ ngờ liệu đây có phải là tín hiệu khai chiến của nhà họ Lý với nhà họ Tân hay không.


Kết quả khiến người ta mở rộng tâm mắt!

Gia chủ nhà họ Tần, nguyên soái của quân đoàn Thiên Long, Tần Chấn đã chủ động mời quân đoàn Hổ Khiếu của Lý Định Quốc tiến hành một cuộc tập trận quân sự chung trong hội nghị, hai nhà chẳng những không có dấu hiệu bất hoà, ngược lại nhìn qua có vẻ rất hoà thuận.

Đến thời điểm này, lời đồn hai nhà muốn khai chiến tự sụp đổ.

Tới gần giữa trưa, Lý Trạch Vũ từ Tuyên Thành về tới Hoàng Thành.

Vu giáo!

Mặc dù hắn chưa từng nghe nói về thế lực này nhưng hắn tin tưởng chắc chắn Long Tổ sẽ biết!

Hắn vừa dẫn Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong ra khỏi lối đi đặc thù, thì một chiếc xe việt dã có biển số quân sự xuất hiện trước mặt ba người họ.

"Hả?"


Vật Tương Vong lẩm bẩm: "Chẳng lẽ ông cụ biết thiếu gia trở về, nên đặc biệt phái người tới đón chúng ta?"

"Cốp!"

Cẩu Phú Quý gõ đầu của gã một cái, tức giận nói: "Mẹ nó chứ, mắt cậu mù rồi à?"

Vật Tương Vong đau đến mức nhe răng trợn mắt, nhưng cũng kịp nhận ra biển số xe không phải là của quân đoàn Hổ Khiếu, mà là quân đoàn Huyền VũI

Ngay lập tức, Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong đều biến sắc.

Bởi vì quân đoàn Huyền Vũ chính là quân đoàn dưới trướng nhà họ Diệp!

"Cạchl" Cánh cửa xe mở ra.

Một người phụ nữ mặc quân trang, đầu đội nón lính, trên mặt theo kính râm đi xuống.

Đối phương có vòng eo thon khiến tất cả phụ nữ đều ghen †j, một cặp đùi đẹp thon dài đeo ủng quân đội, chỉ có thể dùng một câu "hiên ngang lãm liệt" để hình dung.

Lại nhìn lên trên, ngũ quan thanh tú, làn da màu lúa mạch và chùm tóc đuôi ngựa ở phía sau đầu.

Nhìn qua chỉ mới hơn ba mươi tuổi, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác trưởng thành và ổn định.
 
Chương 89: C89: Thiếu gia


Người phụ nữ này không chỉ xinh đẹp, mà còn rất có sức hấp dẫn...

Bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cô ấy, có lẽ trong lòng đều sẽ dâng trào dục vọng chinh phục.

Nhưng mà Lý Trạch Vũ thấy đối phương xụ mặt, trong nháy mắt đoán được kẻ đến không có ý tốt, không khỏi mở miệng nói: "Cô là ai, chó ngoan không cản đường, mau tránh ra cho ông đây!"

"Thiếu gia!"

Vật Tương Vong kéo Lý Trạch Vũ lại, ghé vào bên tai hắn nói thầm mấy câu.

"Cái quái gì!"

Sắc mặt Lý Trạch Vũ đột nhiên thay đổi, không thể tin nổi nhìn chằm chằm người phụ nữ hỏi: "Cô chính là cô nhỏ của Diệp Khuynh Thành, nữ chiến thần số một Diệp Khinh Nhu của quân đoàn Huyền Vũ?"

Mấy năm trước hắn đã nghe nói ông cụ nhà họ Diệp tuổi già sinh con gái, chỉ là chưa từng gặp bao giờ, không ngờ đối phương lại trẻ tuổi như vậy!


"Chậc chậc!"

"Ông cụ Diệp đúng là... Càng già càng dẻo dai, ha ha ha..."

Lý Trạch Vũ không nhịn được nhếch miệng cười khẽ.

Sắc mặt Diệp Khinh Nhu lập tức trở nên lạnh lẽo, lạnh lùng mở miệng nói: "Háo sắc vẫn mãi là háo sắc, trong đầu không có nổi thứ gì đứng đắn."

"Đứng đắn hay không thì có liên quan gì đến cô?"

Lý Trạch Vũ khó chịu đáp lại, nói: "Ông đây ăn gạo nhà cô? Hay là ngủ giường nhà cô? Thế mà quản rộng như vậy!"

"Khụ khụ-"

"Thiếu gia, cậu ngủ cháu gái của người tai"


"Cốp!"

Cẩu Phú Quý vừa mở miệng đã bị Lý Trạch Vũ gõ cho một phát, khiển trách: "Thì làm sao? Ông đây đã vì cô ấy ngồi tù ba năm, còn muối gì nữa?"

Ngay sau đó hăn lại nhìn chằm chằm vào Diệp Khinh Nhu với nụ cười xấu xa: "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như không thể ngồi tù vì một người phụ nữ, thì còn có tư cách gì để nói yêu người ta? Cô nhỏ, tôi nói có đúng không?"

Một tiếng "cô nhỏ" vang lên, Diệp Khinh Nhu nghe mà nổi da gà, cô ấy nhíu mày quát: Miệng chó không phun được ngà voi.

Lý Trạch Vũ nhún vai, nói: "Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Vì cháu gái của cô mà tôi sẵn lòng đi tù, chẳng lẽ còn chưa xứng gọi cô một tiếng cô nhỏ?"

"Tôi không muốn nói nhảm với cậu, lên xe!"

Diệp Khinh Nhu hừ một tiếng, lập tức trở lại trên xe trước.

Lý Trạch Vũ quét mắt nhìn lần lượt Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong, khó hiểu nói: "Hai người các cậu có biết người

phụ nữ này tìm tôi làm gì hay không?”

Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong đều lắc đầu, dáng vẻ "em không biết gì đâu”.
 
Chương 90: C90: Thiệt thòi cái rắm


"Nuôi các cậu đúng là phí cơm!"

Lý Trạch Vũ trừng mắt nhìn hai người bọn họ, sau đó hắn chuẩn bị đi theo lên xe.

Vật Tương Vong lập tức níu hắn lại, có ý tốt khuyên nhủ: "Thiếu gia, anh không thể đi với cô ấy, sẽ rất nguy hiểm!"

Nguy hiểm? Không tồn tại! Lý Trạch Vũ lạnh lùng cười trong lòng.

Nếu người phụ nữ này chọc giận hắn, cùng lắm thì lại ngồi tù thêm ba năm nữal

"Không thành vấn đề, dù sao ở đây cũng có mấy trăm cặp mắt nhìn thấy thiếu gia lên xe, nếu cô ấy dám làm gì thiếu gia, hừ hừ, ông cụ nhà chúng ta sẽ không tha cho cô ấy đâu!"

Cẩu Phú Quý bá đạo nói.

Lý Trạch Vũ võ võ bờ vai của hắn, lập tức khiển trách Vật Tương Vong: "Vẫn là ánh mắt Phú Quý nhìn được xa, cậu phải học tập theo hắn nhiều vào."

Dứt lời, hắn mở cửa ghế lái phụ chui lên.

Mắt thấy xe việt dã dần dần rời đi, Vật Tương Vong đắc ý nhìn Cẩu Phú Quý.


"Cậu ra vẻ cái lông gì, hại ông đây bị thiếu gia giáo huấn!" "Đáng đời, ai bảo ánh mắt cậu nông cạn!"

"Gần nhất cậu càng ngày càng yếu, nào, tìm một chỗ luyện một chút?"

"Ai sợ ai!"



Mười mấy phút sau, chiếc xe việt dã xuất hiện trên một con đường mòn trên núi ở ngoại ô.

Diệp Khinh Nhu nghiêng đầu nhìn về phía Lý Trạch Vũ, dùng một loại giọng điệu không cho phép người khác từ chối, ra lệnh: "Xuống xe!"

"Cô muốn làm gì? Thành thật khai báo, đưa tôi đến nơi núi non hoang dã này là vì nảy sinh ý đồ xấu với tôi phải không?"

Lý Trạch Vũ giả trang thành dáng vẻ "ông đây hơi sợ".

Diệp Khinh Nhu nhíu mày lại, tức giận trách mắng: "Nếu cậu còn không xuống xe thì tôi sẽ ném cậu xuống!"


"Tôi cảnh cáo cô, cho dù cô chiếm được thân thể của tôi thì cũng đừng nghĩ đến chuyện chiếm được trái tim tôi!"

Lý Trạch Vũ nghiêm mặt nói. Diệp Khinh Nhu âm thầm nắm chặt nắm đấm, ép buộc bản thân kiềm chế cảm xúc, không được phá vỡ mục đích của chuyến đi này.

Cô ấy cố gắng hết sức để giữ giọng điệu nhẹ nhàng một chút, nói: "Tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu thôi, yên tâm, tôi sẽ không ra tay làm cậu bị thương!"

Hả?

Thấy thái độ của cô ấy thay đổi lớn như vậy, Lý Trạch Vũ suy đoán chắc là đối phương đang muốn cầu cạnh mình, thế là cười hề hề nói: "Có chuyện gì thì cô nói thẳng đi, xuống xe làm gì?"

Nghe hắn nói vậy, Diệp Khinh Nhu cảm thấy cũng đúng, nói chuyện trên xe cũng được.

"Tôi hỏi cậu, cậu có thừa nhận mình đã khiến Khuynh Thành phải chịu thiệt thòi hay không?"

"Thiệt thòi cái rắm!"

Mặc dù đúng là trong lòng Lý Trạch Vũ cảm thấy thẹn với người phụ nữ kia, nhưng thấy thái độ Diệp Khinh Nhu cường thế, hắn cũng không muốn mình rơi vào thế bị động.

"Cậu...

Diệp Khinh Nhu gắt gao nhìn chằm chằm hắn, nhưng nhất thời lại không nói nên lời.

"Ba năm!" Lý Trạch Vũ giơ ba ngón tay lên, trưng ra dáng vẻ đau lòng.

"Vì cô ấy, tôi đã ngồi tù ròng rã ba năm, cô có biết ba năm nay tôi sống thế nào không?"
 
Chương 91: C91: Cô nghĩ tôi còn mắc nợ cháu gái cô điều gì nữa


Diệp Khinh Nhu nhìn vào vẻ mặt u uất và ánh mắt sầu muộn của Lý Trạch Vũ, nhất thời không biết phản bác thế nào.

Một tên con cháu nhà giàu vốn được dâng cơm tận miệng, hầu quần áo tới tận tay bỗng bị đưa đến nhà ngục giam giữ những tên tội phạm hung ác tàn bạo nhất thế giới!

Ba năm trời, cô ấy thật sự không dám nghĩ đối phương đã bị giày vò ra saol

"Cô nghĩ tôi còn mắc nợ cháu gái cô điều gì nữa?"

Lý Trạch Vũ có vẻ đã khá nhập vai, càng diễn càng thống thiết.

Cuối cùng, Diệp Khinh Nhu không còn dũng khí nhìn vào mắt hắn, thậm chí gương mặt cô ấy còn để lộ nét áy náy.

"Khi đó nhà họ Lý bọn tôi đã bồi thường cho nhà họ Diệp, nhưng lão già nhà mấy người... À không, ông nội các người vẫn nhất quyết không buông tha ông đây! Haiz..."

Lý Trạch Vũ thở dài, nói tiếp: "Tôi chẳng những không nợ gì cháu gái cô, mà tính kĩ ra thì cô ấy mới là người nợ tôi!"

Diệp Khinh Nhu không cầm lòng được mà gật đầu, song ngay sau đó lại lắc lắc.

"Dù sao đi nữa thì cậu vẫn là kẻ làm tổn thương Khuynh Thành, cậu cho rằng ba năm nay nó sống tốt lành lắm ư? Cậu biết ngoài kia có bao nhiêu lời bẩn thỉu đồn thổi về nó không? Nếu không phải do cậu thì Khuynh Thành đâu bị gắn mác hoa tàn liễu héo! Tên khốn nhà cậu..."


Khi nói tới câu cuối cùng, Diệp Khinh Nhu không khỏi gầm lên.

Lý Trạch Vũ cũng rơi vào trâm mặc.

Một cô gái mất trinh không phải điều gì lạ lãm, dù sao thế giới này cũng càng ngày càng cởi mở.

Nhưng Diệp Khuynh Thành không phải con gái của gia đình bình thường, cô xuất thân từ nhà họ Diệp quyền quý!

Ba năm trước, sau sự việc kia, hắn đã rời khỏi vùng đất thị phi này, nhưng Diệp Khuynh Thành lại không thể chạy trốn.

Hắn có thể hiểu những năm qua đối phương đã bị coi khinh ra sao, uất ức thế nào.

Xoạt!

Lý Trạch Vũ ngậm một điếu thuốc, rít sâu mấy hơi, trầm ngâm lên tiếng: "Nói đi, cô tới tìm tôi vì mục đích gì?"

Lúc ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng, chân mày Diệp Khinh Nhu càng nhíu chặt hơn, trầm giọng nói: "Nếu cậu còn là đàn ông, hãy cứu Khuynh Thành ra khỏi bể khổ đi


"Là sao?" Lý Trạch Vũ nhíu mày.

"Chắc cậu cũng đã nghe nói cha tôi gả Khuynh Thành cho Khương Như Phong của nhà họ Khương!"

Nói đến đây, Diệp Khinh Nhu liếc nhìn Lý Trạch Vũ bằng ánh mắt đầy thâm ý, bổ sung thêm: "Nếu Khuynh Thành thật sự phải cưới tên phế vật kia thì cuộc đời nó sẽ không thể hạnh phúc nổi..."

"Hey hey hey...

Lý Trạch Vũ bất mãn ngắt lời: "Cô mắng tên kia là phế vật thì được, nhưng ánh mắt cô nhìn tôi là sao đây?”

"Hừ"

Diệp Khinh Nhu khinh bỉ nói: "Tên phế vật kia suốt ngày lưu luyến chốn ong bướm, chỉ giỏi phá của chứ chẳng biết làm gì, ngược lại rất giống tính tình của những người nào đó"

Nghe cô chỉ cây dâu mà mắng cây hoè, Lý Trạch Vũ càng thêm khó chịu: "Đừng tự cho là mình giỏi. Thế tại sao người đàn bà ngực to mà óc như quả nho nào đó còn muốn đến cầu xin lão đại quần là áo lượt tiếng tăm lẫy lừng nhỉ?"

"Cậu nói ai ngực to nhưng óc như quả nho?"

"Ai mắng tôi thì tôi mắng kẻ đó!"

"Cậu... Chán sống rồi!

Diệp Khinh Nhu thẹn quá hoá giận, đột nhiên đấm một cú về phía bụng Lý Trạch Vũ.

Cú đấm này không nhắm trúng chỗ hiểm, điều đó cho thấy cô ấy chỉ muốn dạy dỗ đối phương một chút mà thôi.
 
Chương 92: C92: Sao có thể


Nhưng, một giây sau...

"Bụp!"

Lý Trạch Vũ ra tay nhanh như sấm sét, năm ngón tay tay hắn bao lên nắm đấm của Diệp Khinh Nhu một cách chuẩn xác.

Diệp Khinh Nhu điếng người, hoàn toàn không ngờ người đối diện lại có thể tiếp được cú đấm của mình!

"Chậc chậc! Cô nhỏ, không ngờ cô lăn lộn trong quân ngũ quanh năm nhưng vẫn có thể chăm sóc cho bàn tay nhỏ bé này mềm mại đến vậy..."

Lý Trạch Vũ buông lời chòng ghẹo.

Diệp Khinh Nhu bất ngờ thu nắm đấm, nhưng ngay sau đó lại vung dao về phía phần vai cổ Lý Trạch Vũ.

"Cạch..."

Kết quả không hề bất ngờ, con dao trên tay Diệp Khinh Nhu chưa kịp nhích đến gần ống tay áo Lý Trạch Vũ thì cổ tay đã bị tóm chặt.


Lần này Diệp Khinh Nhu không thể rút tay về nữa, cô ấy cảm thấy cổ tay mình như đang bị một gọng kìm siết chặt, không thể nhúc nhích chút nào!

"Cậu... Sao có thể??"

Diệp Khinh Nhu biến sắc, gương mặt tỏ rõ vẻ khó tin đây là sự thật.

Kẻ trước mặt chỉ là một tên công tử bột chỉ biết ăn chơi đàng điếm, ăn diện bảnh chọe, làm sao có thể chịu được

một đòn toàn lực của mình.

"Một vừa hai phải thôi, bằng không đừng trách tôi ra tay độc địa."

Lý Trạch Vũ cảnh cáo bằng giọng điệu lạnh như băng.

Nhưng...

Diệp Khinh Nhu vẫn chưa từ bỏ ý định.


"Soạt" một tiếng.

Nhân lúc Lý Trạch Vũ gảy tàn thuốc, cô ấy lại tung cú đấm về phía mặt hắn, đồng thời thúc chân lên bụng đối phương.

Trên dưới cùng tấn công!

"Mẹ kiếp!"

Lý Trạch Vũ nghiêng người qua một bên, dễ dàng tránh khỏi cú đấm, tiếp đó dùng khuỷu tay bên còn lại đè lên bắp

đùi đối phương.

Diệp Khinh Nhu muốn đổi sang chiêu khác, tiếc là đã chậm!

Năm ngón tay của Lý Trạch Vũ đã túm vào cổ họng cô ấy.

Tốc độ cực kì nhanh!

Diệp Khinh Nhu hoàn toàn không kịp trốn tránh, thoáng chốc không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Soạt!
 
Chương 93: C93: Vân định phản kháng


Lý Trạch Vũ vươn tay vỗ lên bắp chân Diệp Khinh Nhu, sau đó nhẹ nhàng nhấc lên, khiến đối phương chuyển sang tư thế ngồi ngược lại.

"Bép bép bép!"

Những cú tét mông tàn nhẫn giáng xuống.

Khi cảm nhận được cơn nóng rát truyền đến từ cặp mông, Diệp Khinh Nhu mới ý thức được việc bản thân bị người ta đánh, hơn nữa còn bị đánh vào bộ phận nhạy cảm kia, cô ấy lập tức vừa thẹn vừa giận.

"Khốn kiếp, có gan thì thả tôi ra!"

"Bốp bốp bốp..."

Đáp lại cô ấy là từng cú tát vô tình.

Màu đỏ lặng lẽ tràn lên gương mặt Diệp Khinh Nhu, trông hệt như mông khi.

"Nữ chiến thần của quân đội đúng không?" "Chát chát chát!"

"Đừng có được nước lấn tới, xem lời ông đây nói ra như gió thoảng bên tai phải không?"

"Chát chát chát..."


Diệp Khinh Nhu cắn chặt răng, muốn phản kháng. Song, Lý Trạch Vũ lại nhanh hơn cô ấy một bước, trực tiếp đè nghiến đối phương dưới thân như thể Thái Sơn áp đỉnh.

"Vân định phản kháng? Hừ!"

Lý Trạch Vũ càng áp chặt hơn.

"Khốn kiếp, buông ral"

Diệp Khinh Nhu thực sự muốn giết người lắm rồi! "Còn dám uy hiếp ông đây hửm?”"

"Bốp bếp..."

Lý Trạch Vũ chẳng hề sợ lời uy hiếp của đối phương, tàn nhân vỗ mông, không đau không lấy tiền.

Mông của Diệp Khinh Nhu sưng lên với tốc độ mà mắt thường cũng nhìn thấy được. Tuy cách một lớp quần nhưng chỉ đoán cũng biết hai cánh mông chắc chắn đã đỏ bừng rồi.

Qua một hồi lâu.

Diệp Khinh Nhu từ bỏ việc chống cự, cô ấy mặc kệ cái mông đau nhức, quay đầu lườm Lý Trạch Vũ một cách khó khăn: "Buông!"

"Cô cầu xin tôi đi, xin rồi tôi sẽ tha cho cô."


Lý Trạch Vũ nhếch mép cười đểu.

"Cậu..."

Diệp Khinh Nhu hít một hơi, cố nén giận: "Xin... Xin cậu!"

Lý Trạch Vũ nhơn nhơn đắc ý, nói: "Đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô, nếu lần sau cô vẫn động tay chân với tôi thì sẽ không chỉ là hình phạt kiểu này đâu!"

Dứt lời, hắn nhích người trở lại ghế phụ.

Diệp Khinh Nhu lập tức ngồi thẳng người, nhưng cái mông vừa đặt lên ghế đã đau tới nỗi giật nảy mình.

Thấy cảnh này, Lý Trạch Vũ chỉ có thể cố nhịn cười.

"Cạch!"

Diệp Khinh Nhu vội vàng mở cửa xe nhảy xuống, quay người trừng mắt với Lý Trạch Vũ.

Nếu ánh mắt có thể giết người, có lẽ cô ấy đã lăng trì xử tử đối phương một trăm lần.

"Không phục à? Có phải vẫn muốn tập luyện với tôi một chút hay không?”

Lý Trạch Vũ cười sâu xa, lập tức nhảy khỏi xe.

Sau bài học trước đó, Diệp Khinh Nhu rõ ràng đã lành hơn rất nhiều, song ánh mắt cô ấy nhìn Lý Trạch Vũ vẫn tràn đầy phức tạp, phần lớn trong đó là sự hoài nghi và khó hiểu.

Nếu không phải đã tự mình kiểm chứng, cô ấy chắc chắn sẽ không tin nổi tên khốn nạn trước mắt lại mạnh đến như vậy.
 
Chương 94: C94: Nếu tôi không đồng ý thì sao


"Lý Trạch Vũ, nếu cậu là đàn ông thì không được từ chối tôi!"

Dứt lời Diệp Khinh bỗng phát hiện mấy câu này có hơi mập mờ, bèn vội vàng nói thêm: "Mau cứu Khuynh Thành khỏi biển khổ đi”

Ngoại trừ nhà họ Lý đang lên như mặt trời ban trưa, cô ấy thật sự không nghĩ ra được ai có thể đắc tội cùng lúc hai con quái vật lớn là nhà họ Diệp và nhà họ Khương này.

Và Lý Trạch Vũ chính là người phù hợp duy nhất!

"Nếu tôi không đồng ý thì sao?" Lý Trạch Vũ hỏi với giọng đầy ẩn ý.

Diệp Khinh Nhu cau mày, đáp: "Nếu cậu dám không đồng ý, tôi thề sẽ trả lại gấp bội những thương tổn mà cậu đã mang tới cho Khuynh Thành!"

"Cô có năng lực đó hả?" Lý Trạch Vũ cười khẩy, khinh thường nói.

"Tôi thừa nhận cậu rất mạnh, nhưng... Nếu tôi nhờ anh hai ra mặt thì sao?" Diệp Khinh Nhu lạnh lùng đe dọa.


Con trai thứ nhà họ Diệp - Diệp Cường, người được tôn là cao thủ đứng đầu quân đoàn Huyền Võ.

Lý Trạch Vũ cũng từng nghe nói qua cái tên này, nếu là lúc trước, chắc hắn sẽ sợ vỡ mật, nhưng bây giờ hả...

"Ha ha, nếu cô đã tự tin như vậy, tôi thật sự không ngại cho cô chút thời gian để gọi anh hai tới đây đâu, đúng lúc tôi cũng muốn xem thử cao thủ đứng đầu quân đoàn Thiên Long mạnh tới cỡ nào!"

Lý Trạch Vũ nở nụ cười đầy khinh miệt.

Nhìn thấy sự tự tin vô hạn trên người hän, Diệp Khinh Nhu không khỏi giật mình.

Người này thật quá càn rỡi

"Cậu đừng có ép tôi!" Diệp Khinh Nhu lạnh giọng quát.

Lý Trạch Vũ bật cười khoái trí: "Tôi cứ muốn ép cô đó, cô mau gọi anh hai của mình tới lẹ đi, ai lùi bước chính là con rùa rụt đầu nhá."

"Cậu...

Diệp Khinh Nhu trầm tư một lúc, sau đó thở dài, cuối cùng vẫn không gọi anh hai mình tới. Không phải cô ấy lo Diệp Cường đấu không lại Lý Trạch Vũ, mà vì kiêng kị chỗ dựa phía sau của hắn.

Bởi một khi ông cụ nhà họ Lý nổi trận lôi đình thì tới cả cha của cô ấy cũng phải nhượng bộ mà lùi bước!

"Xem như tôi cầu xin cậu được không? Chỉ cần cậu đồng. ý cứu Khuynh Thành ra khỏi biển khổ giúp tôi, hễ là chuyện trong khả năng của mình, tôi sẽ nghe theo cậu hết, kể cả.. Bảo tôi lăn giường với cậu ngay lúc này cũng được!"

Dứt lời, Diệp Khinh Nhu không kiềm được mà nở nụ cười tự giễu.


Ngay cả chính cô ấy cũng không hiểu nổi sao bản thân có thể thốt ra những lời kinh thiên động địa như "lăn giường với cậu ngay lúc này" được!

"Cô nói thật không?" Lý Trạch Vũ xoa xoa tay, ra chiều vui vẻ lắm.

Đôi mắt Diệp Khinh Nhu dần mất đi ánh sáng, nhưng vẫn kiên định trả lời: "Thật, chỉ cần cậu đồng ý, tôi sẽ thuộc về cậu!"

"Là tự cô nói đấy nhé..."

Dứt lời, Lý Trạch Vũ sải chân bước nhanh tới bên cạnh Diệp Khinh Nhu, dùng sức kéo người ta vào lòng.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, cảm nhận nhịp thở ấm nóng của đối phương.

Trái tim Diệp Khinh Nhu nảy lên thình thịch, cơ thể yếu mềm cũng run run.

Lý Trạch Vũ nhếch miệng cười, chọc ghẹo nói: "Hai ta như vầy có phải không đúng lắm không? Dù sao cô cũng là cô nhỏ của Khuynh Thành mà..."

Hai chữ "cô nhỏ" lập tức khiến tâm trí của Diệp Khinh Nhu chấn động, xấu hổ tới không ngóc đầu dậy nổi.


Lý Trạch Vũ nhân cơ hội này sờ soạng cơ thể nóng bỏng của cô ấy vài cái, rồi nói: "Cô thật sự sẽ không hối hận?"

Diệp Khinh Nhu chỉ cảm thấy cả người như bị điện giật, vội đẩy hắn ra, nói: "Cậu còn chưa cứu Khuynh Thành thoát

khỏi bể khổ nên tạm thời không thể chạm vào tôi!"

"Ha ha ha, không đùa cô nữa!"

Lý Trạch Vũ bỗng thu lại dáng vẻ bất cần đời, bình tĩnh

nói: "Yên tâm đi, hôn nhân của Diệp Khuynh Thành, ngoại trừ cô ấy thì không một ai có thể quyết định thay cả."

Trái tim Diệp Khinh Nhu rung lên, dù giọng Lý Trạch Vũ không lớn, nhưng cô ấy lại cảm nhận được rất rõ sự khí phách trong đó.

Một tiếng sau, xe việt dã chạy tới bên ngoài nhà họ Lý.
 
Chương 95: C95: Cháu nói cái gì


Lý Trạch Vũ một mình bước xuống xe, còn Diệp Khinh Nhu lập tức nhấn mạnh chân ga, nghênh ngang rời đi.

"Thiếu gial"

"Thiếu gia, anh không sao chứ?"

Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong đã đứng chờ ngoài cửa từ lâu. Thấy mặt mũi sưng vù của hai người, Lý Trạch Vũ cau mày mắng: "Mẹ kiếp, các cậu lại choảng nhau đấy hả?"

Vật Tương Vong trừng mắt với Cẩu Phú Quý, nói: "Là do

tên này quá ngạo mạn, em phải thay thiếu gia dạy dỗ gã một trận"

"Có cái đầu ấy, rõ ràng là tao dạy dỗ mày mới đúng!" Cẩu Phú Quý không phục phản bác.

"Câm miệng lại hết cho tôi!"

Lý Trạch Vũ tức giận ngắt lời họ: "Đã nói với hai ngươi bao nhiêu lần rồi, anh em không được động tay động chân với nhau, sau này hai người mà còn dám đánh nữa, tôi sẽ vất hai người xuống hầm phân nhốt ba ngày ba đêm!"


Nghe thấy vậy, khóe miệng Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong khế run run. Bị nhốt dưới hố phân ba ngày ba đêm, họ. thật sự không có gan tưởng tượng ra viễn cảnh đó...

Quá cay mắt!

"Thiếu gia, ả đàn bà kia không làm gì anh đúng không?" Cẩu Phú Quý vội vàng đánh trống lảng.

Lý Trạch Vũ hừ khẽ, đắc chí khoe khoang: "Cô ta có thể làm gì được tôi? Còn xém nữa là bị ông đây nuốt vào bụng rồi đấy!"

"Thiếu gia à, anh đã ăn cháu gái người ta rồi, giờ còn muốn thịt cả người ta, có phải hơi quá đáng rồi không?" Cẩu

Phú Quý trề môi hỏi.

Vật Tương Vong lại không hùa theo: "Thiếu gia là dùng bản lĩnh giành được tới tay, có gì mà quá đáng!"

"Hình như cũng đúng." Vừa nghe vậy, Cẩu Phú Quý bỗng cảm thấy cũng có lý lắm.

"Đủ rồi đó, hai cậu theo tôi tới Long Tổ một chuyến đi." Lý Trạch Vũ không muốn lãng phí thời gian.

"Thiếu gia!" Vật Tương Vong mím môi, ra chiều muốn nói lại thôi.

Lý Trạch Vũ nhướng mày: "Có rắm mau thải"



"Là như vầy..." Vật Tương Vong ghé lại sát bên tai của hẳn, nhỏ giọng báo: "Lúc vừa về đến, hai bọn em tình cờ nhìn thấy Lý Tông Bình, hình như tên kia đến tìm ông cụ."

"Thật không?" Lý Trạch Vũ híp mắt.


Cẩu Phú Quý lo lắng nói: "Có lẽ tên kia đã sinh lòng nghi ngờ rồi."

Đã liên tục mấy ngày mất liên lạc với Lý Tu, hẳn Lý Tông Bình cũng đoán được khả năng cao là con trai mình đã gặp chuyện, có khi còn đang hoài nghi Lý Trạch Vũ nữa kìa.

Lý do là vì thăng ranh này vừa trở về, con trai ông ta lập tức bốc hơi khỏi thế gian.

Bất kể là ai cũng sẽ nghi ngờ hän thôi.

"Các cậu đợi ở đây, tôi vào chào hỏi ông cụ Lý một tiếng trước" Lý Trạch Vũ bỏ lại một câu rồi hiên ngang vào trong một mình.

Vài phút sau...

Ngay lúc Lý Viễn Sơn ngồi thủng thẳng trong sân uống trà thì bỗng nhìn thấy một bóng dáng cà lơ phất phơ đang đi về phía mình từ đẳng xa.

"Thăng nhóc thối, thấy ông lừa cháu bao giờ không, cô gái nhà họ Trần kia đủ xinh chưa?" Lý Viễn Sơn mỉm cười chọc ghẹo hẳn.

"Cũng được, tạm đạt chuẩn” Lý Trạch Vũ không muốn nói nhiều về chủ đề này, lập tức bẻ lái: "Ông cố Lý, ban nãy bác cả tới tìm ông làm gì vậy ạ?”

Hửm?

Ánh mắt sắc bén của Lý Viễn Sơn hướng thẳng về phía Lý Trạch Vũ, trầm giọng hỏi: "Nhãi ranh, mau thành thật khai báo, có phải cháu đã gạt ông chuyện gì không?”


"Hi hì.." Lý Trạch Vũ gãi đầu, cười khì bảo: "Ông cố Lý đúng là đoán trước như thần, chút bí mật của cháu cũng bị ông xem thấu rồi."

Lý Viễn Sơn bình thản hỏi: "Nói đi, cháu đã làm gì Tiểu Tu?"

"Làm thịt ạ!"

Lý Trạch Vũ trả lời một cách bâng quơ.

Rầm!

Nghe vậy, Lý Viễn Sơn cau mày, găn từng chữ một: "Cháu nói cái gì?"

"Ông cố à, ông đừng kích động." Thấy ông cụ nổi giận thật, Lý Trạch Vũ vội vàng dỗ dành: "Ông nghe cháu nói rõ đầu đuôi trước đã, đến lúc đó nếu ông vẫn còn muốn đánh, cháu sẽ không oán hận dù chỉ nửa lời."

Lý Viễn Sơn đặt chén trà trong tay xuống, thở dài một hơi: "Cháu có thể bắt đầu ngụy biện, nhưng hôm nay, dù cháu có nói đến nứt cả trời, ông cũng sẽ không buông tha cho cháu dễ dàng đâu..."
 
Chương 96: C96: Sao ông ấy có thể không giận được


Người thế hệ trước thường trọng tình trọng nghĩa, Lý Viễn Sơn cũng không ngoại lệ.

Ông ấy vốn tưởng rằng Lý Trạch Vũ chỉ bắt Lý Tu lại dạy dỗ một trận, nhưng không ngờ hắn lại to gan, dám giết người!

Sao ông ấy có thể không giận được?

"Nếu Lý Tông Bình và Lý Tu chỉ hại cháu, nhắc đến tình thân có lẽ cháu sẽ tha cho bọn họ, thế nhưng..."

"Hai cha con bọn họ không nên cấu kết với người ngoài!"

"Phản bội là chuyện có thể xảy vô số lần, mặc dù lần này cháu buông tha cho bọn họ, ai dám cam đoan lần sau bọn họ không làm vậy nữa?”

Lý Trạch Vũ cũng không thêm mắm dặm muối, hắn nó rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện mình điều tra được ra.

Vẻ tức giận trên mặt Lý Viễn Sơn dần biến mất, nhưng nhìn ra được ông ấy vẫn còn khó chấp nhận được.

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

"Cháu đã nói hết rồi, ông cố Lý muốn đánh hay phạt cháu, cháu đều không oán hận nửa câu."


Lý Trạch Vũ bày ra dáng vẻ thấy chết không sợ. "Thôi!"

Lý Viễn Sơn thở dài, ông ấy nói: "Dù sao bọn họ cũng là người nhà họ Lý chúng ta, hơn nữa nếu năm đó không có ông cố lớn của cháu liều mạng cứu giúp..."

"Được rồi!"

Lý Trạch Vũ xua tay cắt ngang: "Ông nhớ kỹ ân tình của ông cố lớn không hề sai, nhưng cho dù là ông hay lão Lý làm gì có lỗi với cha con Lý Tông Bình sao? Là bọn họ không nhớ đến tình cảm anh em trước đây, như vậy không trách cháu được!"

Lý Trạch Vũ nói vậy, Lý Viễn Sơn không nói gì được nữa.

Lý Trạch Vũ châm một điếu thuốc, hắn cũng im lặng.

Hắn không phải không hiểu đạo lý vốn là người cùng dòng máu, có gì mà không tha thứ được cho nhau, nhưng sở dĩ hắn phải làm vậy thật ra còn có một nguyên nhân khác.

Súng ngoài sáng dễ tránh, hắn có thể không sợ, nhưng hắn lo lắng cho Lý Định Quốc và Lý Viễn Sơn!

Ngột nhỡ hai người thân này của hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn nhất định sẽ hối hận cả đời!


"Chuyện này dừng lại ở đây, cháu không được động vào Tông Bình nữa!"

Giọng Lý Viên Sơn không cho từ chối. "Không, gã ta phải chết!"

Thái độ Lý Trạch Vũ cũng kiên định như vậy. "Cháu..."

Lý Viễn Sơn nhìn Lý Trạch Vũ trước mặt, ông ấy bỗng phát hiện đứa cháu trai này thật sự thay đổi rồi.

Trưởng thành sao? Trong nháy mắt, ông ấy lại cảm thấy vô cùng vui mừng. "Haizl"

Lý Viên Sơn thở dài, ông ấy vẫy tay nói: "Đi ra ngoài đi, ông muốn ở một mình."

Lý Trạch Vũ gật đầu, hắn lập tức đứng dậy rời đi.

Lý Viễn Sơn châm một điếu thuốc, cả người lại rơi vào trầm tư.

Đúng lúc này, bỗng có một lão già xuất hiện, ngồi ở chỗ Lý Trạch Vũ vừa ngồi.

Lý Viễn Sơn nhìn hắn ta, ông ấy vẫn tiếp tục hút thuốc.

Lão già cũng không tức giận, hắn ta tự mình rót một chén trà, rồi mở miệng nói: "Thật sự không ngờ nhà họ Lý mấy người lại có rồng!"

Lý Viễn Sơn nghe vậy thì chấn động.
 
Chương 97: C97: Ông vừa mới nói gì


"Ông vừa mới nói gì?"

"Tôi nói nhà họ Lý mấy người có rồng, hơn nữa còn là rồng hoang!"

Kinh Tây Viên, Long Tổ.

Nơi này nhìn qua thì là một tòa nhà kiến trúc màu đỏ khiêm tốn, nhưng bên trong đề phòng nghiêm ngặt như thế nào thì người thường không phát hiện ra được.

Cẩu Phú Quý dừng xe lại, hắn nhìn bốn phía xung quanh, rồi nhắc nhở nói: "Thiếu gia, ít nhất đang có mười ánh mắt bí mật nhìn chằm chằm chúng ta!"

Chính xác là có mười sáu ánh mắt.

Lý Trạch Vũ rõ ràng hơn bọn họ, nhưng hắn cũng không nói ra: "Hai người ở trên xe chờ tôi, tôi tự vào là được rồi."

"Thiếu gia, nơi này chính là Long Tổ, anh đừng quá làm càn!"

Vật Tương Vong cũng lo lắng nhắc nhở.


Lý Trạch Vũ không đáp lại bọn họ, hai tay đút túi quần, hắn đi thẳng vào tòa nhà màu đỏ.

"Bịch!"

Một thân ảnh xuất hiện trước mặt Lý Trạch Vũ như một bóng ma, gã ta lạnh lùng cảnh cáo: "Địa bàn của Long Tổ, người ngoài không được tới gần, hãy rời đi ngay lập tức."

"Tôi và Long Vương của mấy người là bạn, anh chỉ cần nói với hắn là Lý Trạch Vũ đến, hắn chắc chắn sẽ đích thân ra nghênh đón tôi!"

Lý Trạch Vũ cười thản nhiên nói.

Người đàn ông lắc đầu từ chối, tỏ vẻ bản thân không thể tự ý rời khỏi vị trí làm việc.

Thế nhưng nhìn gã ta rõ ràng là không tin lời của Lý Trạch Vũ.

"Một khi đã như vậy thì tôi đành phải gả bài, tôi là Lý Trạch Vũ của nhà họ Lý, thân phận này có đủ tư cách đi vào không?”


Lý Trạch Vũ làm sáng tỏ thân phận của mình.

Người đàn ông vẫn lắc đầu như cũ, hơn nữa gã ta còn thúc giục: "Xin hãy nhanh chóng rời đi, nếu không đừng trách chúng tôi không khách sáo."

Con mẹ nó!

Lý đại quan là người có thân phận gì? Nào có thể chịu được người khác không cho mặt mũi như vậy.

"Nếu đã vậy, thì để ông đây thỉnh giáo thực lực của Long Tổ mấy người."

"Uỳnh uỳnh uỳnh!" Hắn vừa dứt lời, lập tức có hơn mười người xuất hiện.

Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong cách đó không xa đều hoảng sợ.

"Mau lên, hình như thiếu gia lại gặp rắc rối rồi!"

"Đã nhắc thiếu gia đừng quá kiêu ngạo rồi mà, nhưng lại cố tình không nghe!"

Hai người xuống xe, định tiến lên. Nhưng mà đúng lúc này. "Dừng tay!"

Một tiếng hét lớn làm không khí giương cung bạt kiếm biến mất, chỉ thấy Long Thiên Quân khoanh tay đi ra.
 
Chương 98: C98: Tại sao cậu lại hỏi chuyện này


"Long Vương!"

"Long Vương..."

Hơn mười thành viên của Long Tổ cung kính tránh ra †ạo thành một đường đi nhỏ.

"Ai về chỗ nấy." "Uỳnh uỳnh uỳnh..."

Long Thiên Quân chỉ nhẹ nhàng phân phó một câu, tất cả thành viên Long Tổ đều nhanh chóng biến mất.

Lý Trạch Vũ bĩu môi, hắn khó chịu nói: "Uy quyền của Long Vương thật lớn!"

"Đi vào rồi nói."

Long Thiên Quân làm động tác "mời".

Hai người đi vào bên trong,

Có một ông lão tám chín mươi tuổi xuất hiện trước mặt Lý Trạch Vũ, mặt ông ấy có không ít nếp nhăn, nhưng gần như lại không có lốm đốm nào!

Tình huống này chỉ có thể có hai khả năng, một là chăm sóc cực kỳ tốt, hai là nội công thâm hậu đến nỗi có thể đẩy được tạp chất ra bên ngoài cơ thể.


Nhìn khí thế của ông lão thì có thể biết được, ông ấy thuộc về khả năng sau!

"Thằng nhóc cậu là người nhổ tận gốc Thập Tuyệt Môn?"

Ông già bình tĩnh mở miệng, giọng điệu không giận tự uy,

Lý Trạch Vũ nhíu mày, hắn hỏi Long Thiên Quân: "Ông già này là ai?"



Sắc mặt Long Thiên Quân sầm xuống, hắn ta cảnh cáo: "Đây là sư phụ, cậu tôn trọng một chút."

"À~."

Lý Trạch Vũ kéo dài, hắn bực bội nói: "Thì là sư phụ của Long Vương, thảo nào lại căng thẳng như vậy!"

Mặt Long Thiên Quân đanh lại, hắn ta đang định cảnh cáo thì lại thấy ông cụ vẫy tay.

"Lão già này là Long Thanh Phong, cậu chính là cháu trai của Lý soái sao?"

Ông cụ cười khẽ.


Người kính ta một thước, ta kính lại một trượng.

Tính cách của Lý Trạch Vũ là như vậy.

Lý Trạch Vũ thấy thái độ của ông già trở nên hòa ái, hắn

cũng chắp tay cười nói: "Thì ra chính là tiền bối Long Thanh Phong một tay thành lập nên Long Tổ, thất kính thất kính."

"Được rồi, đứng khua môi múa mép trước mặt lão già này, cậu đột nhiên đến Long Tổ bọn tôi là muốn làm gì?"

Ánh mắt Long Thanh Phong liên tục đánh giá Lý Trạch Vũ.

"À... Tôi vốn là đến tìm Long Vương, thế nhưng Long tiền bối ở đây thì tốt quá."

Lý Trạch Vũ xoa tay, nói: "Kiến thức Long tiền bối uyên bác, tôi muốn hỏi ông một số việc."

"Việc gì?" Long Thanh Phong làm vẻ chăm chú lắng nghe.

"Xin hỏi Long tiền bối có từng nghe qua thế lực Vu giáo không?”

"Tại sao cậu lại hỏi chuyện này!"

Vẻ mặt Long Thanh Phong thay đổi.

Lý Trạch Vũ thấy vậy thì biết chắc chắn đối phương có biết Vụ giáo, hắn thản nhiên nói: "Có lẽ Long tiền bối không biết, thật ra thủ lĩnh của Thập Tuyệt Môn chính là người của Vu giáo."

Con ngươi Long Thanh Phong co rút mạnh mẽ.

"Điều đó là không có khả năng! Mười mấy năm trước Vu giáo đã bị tam đại thế lực tiêu diệt..."
 
Chương 99: C99: Vu giáo muốn ngóc đầu trở lại


Có vô số môn phái võ đạo ở nước Hạ, nhưng thế lực võ lâm chân chính chỉ có ở tam đại thánh địa.

Lần lượt là Thiền Lâm Tự Phương Trượng Sơn, Đạo môn Long Hổ Sơn và Tiêu Dao Cung Tiểu Tu Di Sơn.

Nhưng mà từ xưa đến nay có chính ất có tà, mười mấy năm trước Vu giáo chính là tổ chức tài phái gây ra gió tanh mưa múa trong chốn võ lâm!

Năm đó, tam đại thánh địa liên thủ với mười mấy Đạo môn chính phái tập hợp ở Thập Vạn Đại Sơn, chém giết hơn một ngàn đệ tử của Vu giáo, kể từ đó Vu giáo hoàn toàn biến mất trong giang hồ.

Vậy nên bây giờ nghe thấy có một người lần nữa nhắc đến Vu giáo, Long Thanh Phong mới thất thố như vậy.

"Sư phụ, không chừng năm đó Vu giáo có không ít cá lọt lưới, mấy năm nay bọn họ ẩn náu âm thầm, rất có thể chính là..."

Long Thiên Quân còn chưa nói xong.

Nhưng Lý Trạch Vũ và Long Thanh Phong đã có thể đoán được hắn ta muốn nói gì.

Vu giáo muốn ngóc đầu trở lại!

"Nếu thằng nhóc này không nói dối, vậy chuyện này cần phải được bàn bạc kỹ hơn."

Vẻ mặt Long Thanh Phong nghiêm trọng.

Lý Trạch Vũ nhún vai, hắn nói: "Hai người có cần phải căng thẳng vậy không?"

"Cậu nhóc à, cậu không biết Vu giáo cho nên mới không rõ.


Long Thanh Phong nghiêm túc nói: "Nếu tà giáo này thật sự niết bàn sống lại, sự yên bình của võ lâm chắc chắn bị phá vỡ, thậm chí dân chúng bình thường cũng sẽ bị liên lụy, chúng tôi không thể không khẩn trương!"

Cuộc chiến năm đó chính là đại chiến, không biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt và cường giả công thành danh toại đã hi sinh.

Một khi nhớ lại, đến chính Long Thanh Phong vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

Lý Trạch Vũ không cho là đúng.

Ở trong mắt hắn, Vu giáo cũng được, cẩu giáo cũng thế, cùng lắm thì giết bọn họ một lần nữa là được.

"Thiên Quân, con tự mình đi điều tra, nếu thằng nhóc này không nói sai, cho dù phải đào ba thước đất cũng phải bắt được tà ma ngoại đạo này!"

Long Thanh Phong ra lệnh.

Long Thiên Quân gật đầu xác nhận: "Tuân mệnh."

"Long Vương, nếu các người điều tra được tin tức của Vu giáo, nhớ báo với tôi trước tiên."

Lý Trạch Vũ cũng nói ra yêu cầu.

Long Thanh Phong nghỉ hoặc nhìn về phía hắn, ông ấy khó hiểu hỏi: "Sao cậu lại muốn tìm người của Vu giáo?"

Lý Trạch Vũ gật đầu nói: "Tạm thời tôi không thể nói chuyện này được, dù sao tôi sẽ không để mọi người phí công giúp đỡ, coi như tôi nợ Long Tổ mấy người một ân tình!"

”n tình của cậu rất đáng giá sao?"


Long Thanh Phong hỏi đầy thâm ý.

"Sư phụ, hẳn..."

"Con không cần nhiều lời!"

Long Thiên Quân còn chưa nói xong, đã bị Long Thanh Phong xua tay cắt ngang, ông ấy hứng thú nhìn Lý Trạch Vũ: "Nghe nói thân thủ của cậu không tồi, có thể thể hiện mấy chiêu cho ông già này nhìn không?"

"Thôi bỏ đi, tôi sợ không cẩn thận sẽ đánh chết ông."

Lý Trạch Vũ uyển chuyển từ chối.

Nhưng mà ai nghe thấy lời này cũng đều coi là khiêu khích.

Khóe miệng Long Thanh Phong giật giật, ông ấy không. giận, ngược lại cười nói: "Cậu tự tin có thể đánh bại ông già này?"

"Chäc chản là có tự tin rồi."

Lý Trạch Vũ cười ha ha: "Mặc dù thực lực của Long tiền bối không tồi, thế nhưng nếu tôi thật sự nghiêm túc, một tay thôi cũng đủ đối phó với ông!"

Chà...

Long Thiên Quân hít sâu một hơi.

Sư phụ Long Thanh Phong của hắn ta là ai?

Chính là người thành lập Long Tổ, hơn mười năm trước là cường giả cảnh giới Tông Sư danh chấn bốn phương, bây giờ ông ấy nhiều tuổi rồi, thực lực đã sớm đạt đến cảnh giới thâm sâu khó lường được.

Thăng nhóc này lại nói dùng một tay cũng thu thập được. người tal

Long Thiên Quân cảm thấy bản thân đã đủ ngông cuồng, nhưng đứng trước mặt Lý Trạch Vũ thì quả thực là gặp sư phụ.

"Được! Được! Được!"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top