Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Chương 60: C60: Hà thư hoa


Trán Lâm Trung Hổ chảy đầy mồ hôi lạnh, hắn ta uy hiếp: "Mày muốn làm gì? Tao cảnh cáo mày, cha vợ của tao là chủ tịch tập đoàn Thanh Dương, nếu như mày không muốn chết thì mau thả bọn tao rai"

“Hà Thư Hoa?"

"Xin lỗi nhé, người một nhà bọn họ đi đầu thai nhanh hơn hai cha con chúng mày một bước rồi!"

Cẩu Phú Quý trêu tức.

Mấy ngày nay Lâm Trung Hổ và Lâm Đông Dương bị giam trong phòng pháp vụ, ngăn cách với thế giới bên ngoài, cho nên vẫn chưa biết tin tức nhà họ Hà đã bị diệt.

Lúc này, khi nghe Cẩu Phú Quý nói, bọn họ hoàn toàn không dám tin tưởng.

Nhưng mà, dù bọn họ có tin hay không, thì cũng không thể thay đổi kết cục cuối cùng.

"Thiếu gia của chúng tao đã nhờ tao chuyển cho mày một câu, kiếp sau nhớ đàng hoàng mà làm người."

Cẩu Phú Quý nói xong, bèn lấy một khẩu súng lục có gắn giảm thanh từ trong người ra.

"Không, đừng!"


"Thả chúng ta..."

"Pắng! Păng!"

Đầu của hai cha con lần lượt nở hoa, tắt thở bỏ mình tại chỗ!

Cùng lúc đó, trong một câu lạc bộ tư nhân xa hoa ở thành. phố Kim Lăng.

Lý Trạch Vũ cởi trần nằm trên giường, trong tay cầm một ly la Mandy Conny, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

"Mùi vị của rượu này không tệ, anh có muốn nếm thử một ly hay không?”

Trong căn phòng lớn như thế vốn không nhìn thấy ai khác, nhưng hẳn lại như lẩm bẩm với không khí.

Nhưng mà một giây sau. Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi bước ra khỏi bức tường, ngũ quan trên mặt cương nghị, ánh mắt sáng ngời có thần, trên người tản ra hơi thở chính nghĩa.

"Làm thế nào mà cậu lại phát hiện được tôi?"


Người đàn ông hứng thú mở miệng.

Lý Trạch Vũ cười cười, hỏi ngược lại: "Nếu như tôi nói, trong phạm vi năm mươi mét, cho dù là âm thanh cây cỏ rơi xuống đất cũng không thoát khỏi tai mắt của tôi, anh có tin hay không?"

Nghe này trả lời, con ngươi người đàn ông bỗng nhiên co lại.

Ngũ quan của võ giả nhạy cảm hơn so với người bình thường, đó cũng không phải bí mật gì cả.

Nhưng có thể bắt được âm thanh cây cỏ rơi xuống đất trong phạm vi năm mươi mét, sợ là cường giả cảnh giới Tông Sư cũng không làm được!

Có lẽ cường giả cảnh giới Võ Thánh trong truyền thuyết mới có thể...

Nhưng mà sao có thể!

Một võ giả bình thường có thể bước vào cảnh giới Tiểu Thừa lúc hai mươi tuổi đã được xưng tụng là kỳ tài võ đạo, người có thể luyện tới cảnh giới Đại Thừa trước ba mươi tuổi tuyệt đối là thiên kiêu võ đạo!

Xa hơn đến cảnh giới Tông Sư, cho dù là thiên kiêu tư chất trác tuyệt cũng phải mất hàng chục năm mới có thể đột phá!

Về phần cảnh giới Võ Thánh, đây chính là ngưỡng cửa mà rất nhiều võ giả cả đời không thể vượt qua!

Có thể đạt tới cảnh giới này, cường giả có thể nói là rồng phượng trong loài người!

Nghe đồn chỉ có trụ trì của Thiền Lâm Tự, chưởng giáo đạo môn và và cung chủ của Tiêu Dao cung, cao nhân tuyệt thế trong ba thế lực võ đạo đỉnh phong mới được ông trời ưu ái, thành công nhập đạo sau trăm tuổi!
 
Chương 61: C61: Bây giờ anh có lo lắng không


Mà ngay cả cậu thanh niên trước mắt này bắt đầu luyện võ từ trong bụng mẹ, tính toán đâu ra đấy thì cũng mới chỉ hơn hai mươi năm!

"Người trẻ tuổi à, khoác lác đúng là không cần đóng thuế, nhưng phiền cậu khoe khoang gì đó đáng tin cậy hơn một chút được không."

Sau khi hết khiếp sợ, vẻ mỉa mai trong mắt người đàn ông không che đậy chút nào.

Lý Trạch Vũ đặt ly rượu xuống, lại ngậm một điếu thuốc rồi thản nhiên nói: "Có phải khoác lác hay không thì cứ tạm thời để sang một bên... Nếu như tôi đoán không nhầm, Long Vương. đích thân đến tìm tôi là vì chuyện của nhà họ Hà phải không?"

Ánh mắt Long Thiên Quân hơi nheo lại.

Hiển nhiên, hắn ta không ngờ đối phương lại biết thân phận của mình!

"Mặc dù Long Tổ là tổ chức cơ mật tối cao của nước Hạ, nhưng là uy danh của Long Vương nước Hạ đã gây chấn động cả trong nước và nước ngoài, chuyện tôi có thể biết thân phận của anh cũng không có gì lạ, cho nên anh không cần phải quá lo lắng đâu!"

Không biết vô tình hay cố ý mà Lý Trạch Vũ giải thích một câu.

Long Thiên Quân không nhịn được bật cười nói: "Cậu nói tôi sẽ lo lắng sao?"

Lý Trạch Vũ nói với vẻ mặt thành thật.


"Ha ha ha..."

Giống như nghe thấy chuyện tiếu lâm, Long Thiên Quân ngạo nghễ nói: "Người trẻ tuổi à, mặc dù tôi không biết làm thế nào mà cậu lại phát hiện được tôi, nhưng... Đã biết thân phận Long Vương của tôi, mà cậu lại còn dám dõng dạc nói tôi sẽ lo lăng?"

“Anh thật sự không lo lắng sao?"

Long Thiên Quân cười khẩy.

"Vậy bây giờ thì sao?"

Khi đang nói chuyện, ánh mắt Lý Trạch Vũ bỗng ngưng lại, một khí thế hùng mạng phát ra từ trên người hắn.

Ngay lập tức, cả căn nhà tràn ngập sát khí.

Long Thiên Quân chỉ cảm thấy mình bị một năng lượng vô ảnh vô hình khí khóa chặt, trong thân thể có một âm thanh đang nhắc nhở, tốt nhất là hẳn ta đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu không...

Sẽ chết!

Chỉ trong vài hơi thở, sắc mặt Long Thiên Quân đã tái nhợt.


"Bây giờ anh có lo lắng không?"

Lý Trạch Vũ nhếch miệng cười lạnh lùng.

Long Thiên Quân âm thầm siết chặt năm đấm, nhưng không dám nhúc nhích một cử động nhỏ nào, ánh mắt nhìn về phía Lý Trạch Vũ tràn ngập e ngại.

Từ khi gia nhập Long Tổ đến nay, hắn ta đã chấp hành vô số nhiệm vụ cao cấp, cường giả trong nước và quốc tế bị hắn

†a chém giết đếm không rõ số lượng...

Hản ta không thể tin được, chỉ là một ánh mắt của đối phương đã dọa hắn ta đến mức không dám cử động.

"Rốt cuộc cậu là ai?"

Long Thiên Quân thấp thỏm mở miệng.

Lý Trạch Vũ liếc mắt nhìn hẳn, thản nhiên nói: "Ngay cả thân phận của tôi anh cũng chưa làm rõ, thế mà còn dám đến tìm tôi, anh thật sự cho rắng tôi không dám làm thịt con tiểu long là anh sao?"

Thân thể Long Thiên Quân chấn động, trước khi kịp nhận ra, mồ hôi lạnh đã thấm ướt qua quần áo phía sau hắn ta.

Đại thiếu gia nhà họ Lý ở Hoàng Thành, cậu ấm vô dụng chỉ biết ăn chơi số một bảng xếp hạng, ba năm trước đây...

Mặc dù hẳn ta chỉ mới liếc qua thông tin của Lý Trạch Vũ, cũng đã nhớ kỹ trong đầu từ lâu, nhưng mà...

Bây giờ nếu ai dám nói tên này là thiếu gia vô dụng kia thì Long Thiên Quân sẽ tát vào mồm của kẻ đó!
 
Chương 62: C62: Ngồi xuống đi


Đường đường là Long Vương tung hoành trong nước Hạ, là một đại cường giả nhưng lại bị ánh mắt của đối thủ làm cho. sợ tới mức không dám nhúc nhích.

Nếu không tận mắt nhìn thấy, không ai tin chuyện này là thật!

"Ngồi xuống đi."

Khí thế trên người Lý Trạch Vũ dần biến mất, hẳn làm động tác mời.

Long Thiên Quân đổ mồ hôi như mưa, hắn ta thở phào nhẹ nhõm.

“Trở lại chuyện chính đi, anh đến tìm tôi vì chuyện nhà họ Hà đúng không?"

Lý Trạch Vũ hỏi.

Lần này Long Thiên Quân không dám tìm cớ, hẳn ta nặng nề gật đầu nói: "Cậu tàn sát mười sáu người nhà họ Hà, chứng cứ vô cùng xác thực, lần này tôi tới để..."


Nói đến đây hắn ta nói chậm lại.

"Bắt tôi về Long Tổ, đúng không?" Lý Trạch Vũ thản nhiên hỏi.

"Đúng vậy!" Long Thiên Quân lộ vẻ hổ thẹn.

Bởi vì thân phận của Lý Trạch Vũ đặc biệt, bình thường thành viên Long Tổ không dám động đến hẳn.

Dù sao tính tình ông cụ Lý không tốt, mặc dù Long Tổ đặc biệt cũng phải kiêng nể!

Cho nên chỉ có thể để Long Vương tự thân xuất mã!

Nhưng lúc này Long Thiên Quân cảm thấy, hắn ta là một Long Vương nhưng đứng trước mặt đối phương cũng chỉ là một trò cười!


"Bộp!"

Lý Trạch Vũ ném cái USB lên bàn, hẳn thản nhiên nói: "Trong này chứa bằng chứng phạm tội của thành viên nhà họ Hà, tôi nghĩ sau khi anh xem sau cũng cảm thấy những người đó chết thôi là chưa đủ."

Long Thiên Quân nghe vậy thì cau mày.

Nhà họ Hà năm trong tay tập đoàn Thanh Dương, mấy năm nay ngầm làm rất nhiều chuyện xấu xa, bọn họ có thể giấu diếm được các tổ chức khác, nhưng không thể gạt được

Long Tổ!

Vậy nên cho dù Long Thiên Quân chưa xem nội dung trong USB, hắn ta cũng tin lời Lý Trạch Vũ nói.

Nhưng mà...

Nhà họ Hà phạm lỗi, đương nhiên sẽ có pháp luật xử lý, Vĩnh viễn không tới lượt những người khác tự tiện làm chủ!

"Cậu muốn động vào nhà họ Hà, có thể để Long Tổ chúng tôi xử lý, cậu không nên tự mình ra tay!"

Long Thiên Quân trầm ngâm nói. Hản ta thừa nhận Lý Trạch Vũ rất mạnh, mạnh vượt qua sự dự đoán của mọi người, đáng tiếc ở trước mặt chính phủ người có mạnh thế nào cũng được coi là gì?
 
Chương 63: C63: Sẽ nhiều công hơn tội


"Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, đạo lý này ông cụ nhà tôi dạy tôi từ nhỏ."

"Vậy tại sao..." "Tôi làm việc, không cần giải thích với bất cứ ail"

Lý Trạch Vũ ngang ngược ngắt lời, hẳn giơ ba ngón tay lên, nói: "Cho tôi thời gian ba ngày!"

Cái gì? Long Thiên Quân ngẩn ra, trên mặt tràn ngập nghi hoặc. “Trong vòng ba ngày, tôi sẽ san băng Thập Tuyệt Môn, như:

vậy có tính là tôi làm chuyện tốt vì nước không? Sẽ nhiều công hơn tội!"

Lý Trạch Vũ nhàn nhạt bổ sung.

Ánh mắt Long Thiên Quân trống rỗng, vẻ mặt hắn ta hoảng sợ.

Thân là người quản lý Long Tổ, có thể nói hắn ta hiểu biết hơn bất cứ ai về tổ chức sát thủ Thập Tuyệt Môn này.

Không phải không động đến, mà là không dám động! Bởi vì có rất nhiều thế lực đứng trên cùng thuyền với Thập. Tuyệt Môn, nếu không chuẩn bị vẹn toàn mà động đến tổ chức


này, nói không chừng cả quốc gia cũng sẽ rúng động!

Vậy nên lúc này Long Thiên Quân nghe thấy Lý Trạch Vũ nói vậy, hắn ta mới thất thố như thế.

"Tôi có thể cam đoan, Tuyệt Thập Môn bị giết sẽ không ảnh hưởng chút nào đến đất nước!"

Giọng Lý Trạch Vũ không lớn, nhưng lại tràn ngập sự tự tin. "Cậu... Cậu lấy cái gì để cam đoan?” Long Thiên Quân kiên trì hỏi.

Lý Trạch Vũ cười ha ha nói: "Nếu tôi không làm được, ba ngày sau sẽ tự đến Long Tổ nhận tội, thế nào?"

Vài phút sau.

Long Thiên Quân ra khỏi phòng, hắn ta cũng không biết tại sao mình lại tin tưởng Lý Trạch Vũ.

Có cảm giác ma xui quỷ khiến! "Long Vương, sao anh lại ở đây?" Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong ngây ngốc.

Hai anh em bọn họ vẫn luôn canh giữ ngoài cửa, không hề thấy Long Thiên Quân đi vào lúc nào!


Thế nhưng ngẫm lại, thực lực của Long Thiên Quân hơn hai bọn họ một bậc, có thể thần không biết quỷ không hay tránh hai người họ cũng rất bình thường.

Long Thiên Quân không đáp lại, hắn ta đi vào thang máy rời đi.

Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu. Sau đó, hai người lần lượt mở cửa phòng đi vào.

"Con mẹ nó, ông đang thay đồ, mấy người tiến vào làm cái rắm gì!"

Lý Trạch Vũ hằng giọng mắng.

Cẩu Phú Quý gãi đầu, hắn nói: "Thiếu gia đừng thẹn thùng, đều là đàn ông, sợ gì chứ?"

“Đúng vậy, đúng vậy!"

Vật Tương Vong cũng cười theo nói: "Từ nhỏ chúng ta đã nhìn thấy mông nhau, có gì chưa từng nhìn thấy chứ... Ôi má, thiếu gia dậy thì thành công quá, vậy mà còn lớn hơn chúng ta nhiều như vậy!"

"Cút!"

Lý Trạch Vũ suýt nữa muốn tát chết hai thăng nhóc này.

"Phù! Phù!"
 
Chương 64: C64: Cũng may hẳn kiềm chế được cảm xúc


Cũng may hai người chạy trốn nhanh.

Một lát sau.

Khi Lý Trạch Vũ đi tới, Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong đang đứng canh gác, Cẩu Phú Quý thì đang nghịch ngón tay,

Vật Tương Vong thì ngẩng đầu huýt sáo với trần nhà.

"Lần sau vào phòng tôi mà không gõ cửa, tôi đánh gãy chân hai cậu!"

Lý Trạch Vũ tức giận nói. "Vâng!" "Tuyệt đối không có lần saul"

Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong lần lượt nói.

"Đúng rồi thiếu gia!"

Vật Tương Vong nói: "Sao tên Long Vương kia lại xuất hiện ở phòng anh, hai người sẽ không..."

Nhìn Lý Trạch Vũ như vậy, gã ra vẻ hoài nghỉ hai người làm chuyện gì không thể miêu tả bên trong!

"Bộp!"


Lý Trạch Vũ thưởng cho gã một quả hạt dẻ, hẳn hung dữ cảnh cáo nói: Khuynh hướng tình dục của ông đây bình thường!"

"Ờm, được rồi."

Vật Tương Vong đau đến nhe răng trợn mắt.

Cẩu Phú Quý nói tiếp: "Thiếu gia, Long Vương tới tìm anh vì chuyện nhà họ Hà sao..."

"Đúng vậy." Lý Trạch Vũ thản nhiên đáp: "Hän tới bắt tôi." "Hản dám!"

Vật Tương Vong trừng to mắt, gã nói: "Ông đây có thể đánh bay Long Thiên Quân!"

"Được rồi, hai người đừng kích động như vậy, tôi không hiền lành vậy đâu."

Lý Trạch Vũ xem như trấn an được Ngọa Long và Phượng Sồ.

*À đúng rồi thiếu gia, không phải anh nói Long Vương tới bắt anh, sao anh lại không bị hắn mang đi?"

Cẩu Phú Quý khó hiểu hỏi. Lý Trạch Vũ lộ vẻ bí mật, ra vẻ thâm trầm: "Bởi vì hắn không phải đối thủ của tôi, bị một ánh mắt của tôi làm cho sợ đến mức không dám nhúc nhích!"

"Tương Vong, cậu cũng đã hơn hai mươi rồi, buổi tối tôi †ìm một em gái cho cậu khai trai nhé?"


"Cút, lần đầu tiên của tôi phải để cho vợ tương lai của tôi...

Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong không nhìn Lý Trạch Vũ, hai người vừa nói vừa đi vào thang máy.

Ông đây thật là cao thủ! Lý Trạch Vũ rất không thích bị người khác nghi ngờ, hẳn suýt nữa dùng tay phá hỏng thang máy để hai thằng nhóc kia ngã chết.

Cũng may hẳn kiềm chế được cảm xúc!

Tân Thành, nhà họ Khương.

Thân là đại thiếu của nhà họ Khương, Khương Như Phong. đang đánh golf, mùa đông mà anh ta chỉ mặc một chiếc áo may ô, không biết là giả vờ hay là thể chất thật sự tốt.

"Thiếu gia!"

Đúng lúc này, một ông già sáu bảy mươi tuổi lưng còng đang đi tới.

Khương Như Phong để gậy golf xuống, anh ta kích động chào đón ông cụ: "Bác Phúc, tìm hiểu rõ ràng chưa?”

"Tìm hiểu rồi, thật sự là thằng nhóc kia!”

Bác Phúc hơi cúi đầu, ông ấy nói xong thì trình tài liệu đã chuẩn bị lên.

"Giận dữ vì hồng nhan, xem ra hắn rất để ý đến Trần Thanh Tuyết kial"

Khương Như Phong xem xong tài liệu trong tay, anh ta cười tà ác.

"Nếu hẳn dám cho tôi đội nón xanh, vậy tôi đây cũng sẽ trả lại hắn, như vậy cũng không quá phận..."
 
Chương 65: C65: Không phải như vậy


Từ khi nhà họ Hà ở Giang Đông bị tiêu diệt, tin tức Lý Trạch Vũ trở về làm khuấy động trời nam đất bắc.

Ở Hoàng Thành lại dấy lên một trận náo động!

Nhà họ Diệp.

Thân là chỉ huy của Huyền Vũ quân, đại gia chủ nhà họ. Diệp, Diệp Chính Bình ngồi ở sảnh chính với vẻ mặt nghiêm trọng.

"Cha, lúc này thằng nhóc nhà họ Lý kia trở về, không biết bên nhà họ Khương có nghĩ nhiều không."

Một gã đàn ông trung niên âm thầm phỏng đoán.

Ông ta là con trai trưởng nhà họ Diệp, Diệp An, tổng đốc hai vùng Tây Bắc, qua vài năm nữa rất có thể ông ta sẽ đứng trên đỉnh cao quyền lực. Đam Mỹ Hay

Ngoài ra, ông ta còn là cha của mỹ nữ số 1 Hoàng Thành, Diệp Khuynh Thành!

"Nhà họ Khương nghĩ nhiều cũng không kỳ lạ, thế nhưng cha tin tưởng tên cáo già Khương Thượng Đức kia vẫn có chút năng lực nhãn nhịn."


Nói đến đây, Diệp Chính Bình cau mày lại, ông ta trầm ngâm nói: "Cha rất muốn biết rốt cuộc nhà họ Lý có mưu đồ gì"

Muốn ngăn cản mối liên hôn của nhà họ Diệp và nhà họ Khương?

Không phải như vậy!

Với sự hiểu biết của Diệp Chính Bình về Lý Định Quốc, ông ta biết rõ đối phương sẽ không làm loại chuyện phí công như vậy.

Sự xuất hiện của Lý Trạch Vũ sẽ khiến mọi người nhớ đến cuộc phóng túng ba năm trước đây, kể từ đó nhà họ Diệp và nhà họ Khương mất hết thể diện.

Nhưng là...

Đứng trước lợi ích, sĩ diện được coi là gì?

Diệp An giật mình nói: Dạo này nhà họ Lý không có hành động gì, con nghi ngờ đây là sự yên lặng trước cơn bão!"


"Ha ha..."

Diệp Chính Bình cười lạnh, ông ta nói: "Cha đoán là không phải bọn họ không làm gì, mà là không có lý do ra tay!"

Cái gì?

Diệp An nghe đến đây, ánh mắt ông ta xoay chuyển, lập tức hiểu ra: "Cha, ý cha là nhà họ Lý muốn ngăn cản chúng ta liên hôn với nhà họ Khương, nhưng lại không tìm được lý do để ngăn cản..."

"Không tồi!"

Lúc này Diệp Chính Bình cắt ngang nói: "Dặn dò xuống dưới, bảo người nhà họ Diệp dạo này thu liễm lại, tốt nhất không nên phát sinh xung đột với nhà họ Lý."

"Con biết rồi!"

Diệp An gật đầu xác nhận.

Diệp Chính Bình dừng một lát rồi hỏi: Dạo này con nhóc. Khuynh Thành kia thế nào?”

"Vẫn giống ngày xưa, không thay đổi gì." Diệp An đáp. "ừ"

Diệp Chính Bình thở dài, ông ta nói: "Trong lòng con bé chắc chắn là hận người ông nội này."
 
Chương 66: C66: Cảnh vệ viên ân cần nhắc nhở


"Cha, Khuynh Thành sẽ hiểu cho cha mà."

Diệp An chỉ an ủi một câu, sau đó ông ta cũng nghẹn họng không nói gì được.

Cùng lúc đó, nhà họ Lý.

Mặc dù trời đang mưa phùn, nhưng Lý Viễn Sơn không thèm để ý, ông ấy vẫn chăm nom đồng ruộng như trước.

Lão gia tử, trời mưa rồi, ngài nên dừng lại nghỉ ngơi một chút đi."

Cảnh vệ viên ân cần nhắc nhở.

Lý Viễn Sơn khinh thường nói: "Tôi lại nhớ lại những năm đó, quân địch nhiều lần đẩy quân ta vào chỗ chết, núi tuyết, đầm lầy, có điều kiện ác liệt nào mà tôi chưa trải qua? Cơn mưa nhỏ này là cái rằm gì!"

Cảnh vệ viên nghe vậy thì lập tức cảm thấy kính trọng.


Bởi vì không có sự đánh đổi của những thế hệ trước, làm sao nước Hạ có thể phồn vinh hưng thịnh như ngày nay?

"Con người đó mà, dù già cũng không thể để bản thân nhàn rỗi."

Lý Viễn Sơn như nhớ lại chuyện cũ lúc còn trẻ, ông ấy không khỏi lấy thuốc lá trong người ra.

Cảnh vệ viên lập tức tiến lên châm lửa. Tách... Tách... "Cha, sao trời mưa mà cha còn ngoài ruộng!"

Lý Định Quốc xuất hiện cách đó không xa, ông ấy thấy cha dầm mưa thì không khỏi đi nhanh đến.

"Nhóc con vội vã đến đây là có việc gì sao?"

Lý Viễn Sơn vẫn không thèm để ý như trước, ông ấy tiếp tục vừa hút thuốc vừa chăm ruộng rau.

Lý Định Quốc nhận lấy chiếc ô trong tay cảnh vệ viên, ông ấy tự mình che cho cha, nói: "Cha, con có chuyện muốn nói với cha"


Lý Viễn Sơn nghe giọng Lý Định Quốc có vẻ nghiêm trọng, ông ấy để cái liềm trong tay xuống, trực tiếp đặt mông ngồi xuống ruộng: "Nói đi, có chuyện gì?"

"Hình như thắng nhóc Trạch Vũ thay đổi không hề ít..."

Lúc này Lý Định Quốc mới kể chuyện giết nhà họ Hà ra.

"Mặc dù tính tình thăng nhóc này ham chơi từ bé, nhưng chưa bao giờ chủ động gây chuyện thị phi, nếu nó giết người nhà họ Hạ, như vậy ắt hẳn là phải có lý do!"

Lý Viễn Sơn có tiếng bao che con cháu, không quan tâm kết quả thế nào, ông ấy đều đứng bên phía Lý Trạch Vũ.

Lý Định Quốc cười khổ nói: "Vâng, con cũng cho răng như vậy."

"Con vừa nói nhóc con thay đổi, là bởi vì chuyện này sao?" Lý Viễn Sơn lại hỏi.

Lý Định Quốc läc đầu, ông ấy nói: "Cha còn nhớ Long Thanh Phong không?”

"Thăng nhóc quản lý Long Tổ? Ừ, có chút ấn tượng, sao. vậy?”

"Con và Long Thanh Phong có quan hệ không tồi, ông ta nói với con..."
 
Chương 67: C67: Vậy con lo lăng nhà họ diệp


Lý Định Quốc cúi đầu nói thầm vào tai Lý Viễn Sơn.

Dần dần, đôi mắt già nua của Lý Viễn Sơn trở nên vô cùng sắc bén.

"Chuyện chính là như vậy, hơn nữa Trạch Vũ còn ngang nhiên tuyên bố, nói trong vòng ba ngày sẽ tiêu diệt được Thập. Tuyệt Môn."

Lý Định Quốc bổ sung nói.

"Không hổ là người nhà họ Lý chúng ta."

Lý Viễn Sơn cười hăm hở, ông ấy nói: "Nó đây là loại bỏ khối u ác tính vì đất nước, nói cái gì đi nữa cũng phải ủng hộ nói"

"Cha không hiểu ý con."

Lý Định Quốc thấy nói chuyện rất khó khăn.

Vẻ mặt Lý Viễn Sơn bí hiểm, ông ấy nói: "Không, cha biết con muốn nói gì."

"Cha biết?" Lý Định Quốc ngẩn ra.

"Ha ha, ý con là tổ chức Thập Tuyệt Môn có mối liên quan phức tạp, nếu nhóc con liều lĩnh chĩa mũi nhọn vào đối phương, không khác gì đồng thời khiến vô số thế lực đối đầu với nhà họ Lý chúng tai"


Lý Viễn Sơn nói đến đây, ông ấy rít mạnh điếu thuốc.

"Nhìn lịch sử nước Hạ chúng ta hơn năm nghìn năm, chuyện lớn nào mà không cần phải có người dẫn đầu?”

"Giống như trăm năm trước vậy, nếu không có những đại hào kiệt dũng cảm đứng ra vì nước vì dân, làm sao có thể lật đổ được triều đình phong kiến!"



"Sở dĩ Thập Tuyệt Môn ngày càng lớn mạnh như vậy, không phải là bởi vì mấy người sợ này sợ kia sao!"

"Dù sao đi nữa, đây là thăng nhóc kia làm việc tốt vì nước vì dân!"

“Làm người hành động không thẹn với lương tâm, mới là người nhà họ Lý, mặc dù cuối cùng nhà họ Lý chúng ta không thể trở lại được thì cũng có gì đáng sợ?"

Trên người Lý Viễn Sơn toát ra khí thế chính trực, cuộc nói chuyện lại trở thành nói chuyện chính nghĩa.

Lý Định Quốc nghe vậy không khỏi thấy hổ thẹn.

"Khi ngồi vào vị trí này, có địa vị này, con phải biết rằng con có được hết thảy là do đất nước, nhân dân giao cho. Như vậy con làm gì cũng phải ưu tiên đất nước, dân chúng đầu tiên, chứ không phải lo lắng cho bản thân."

Lý Viễn Sơn võ vai con trai, ông ấy nói thấm thía: "Có nước, mới có nhà!"


"Cha, con hiểu rồi."

Lý Định Quốc hít sâu một hơi, ông ấy có cảm giác như vừa mới tỉnh vậy.

Lý Viễn Sơn thấy vậy thì cười hài lòng.

"Đúng rồi cha, sợ là tin Trạch Vũ trở về không giấu được nữal"

Lý Định Quốc nói sang chuyện khác.

"Con lo lắng sẽ có người làm chuyện bất lợi với nó?”

Lý Viễn Sơn thản nhiên hỏi.

Lý Định Quốc läc đầu nói: "Bên cạnh Trạch Vũ có hai đồ đệ của lão Tiêu bảo vệ, hơn nữa con còn phái Phượng Vệ nữa, vấn đề an toàn thì không cần lo lăng."

"Vậy con lo lăng nhà họ Diệp?”

Lý Viễn Sơn trêu ghẹo hỏi.

Lần này Lý Định Quốc gật đầu: "Vẫn là cha anh minh! Có lẽ bên nhà họ Diệp đã bắt đầu đề phòng chúng ta, còn có nhà họ Khương, chỉ sợ..."

"Không cần lo lắng."

Lý Viễn Sơn xua tay cắt ngang, ông ấy nhếch miệng cười.

"Ông cụ Diệp kia tốt nhất nên thức thời một chút, nếu không khi trẻ tuổi cha đánh được ông ta, già rồi cũng có thể đánh ông ta..."
 
Chương 68: C68: Vô nghĩa


Sân bay quốc tế Tuyên Thành. Hai gã đàn ông cao to lực lượng đeo tay nải đi tới, một đen một trắng, tổ hợp này thu hút không ít ánh mắt của các hành khác.

Một chiếc xe thương vụ xa hoa nhanh chóng dừng trước mặt hai người.

"Lên xe."

Cửa kính hạ xuống, người lái xe không phải ai khác, chính là Sói đen.

"A, vậy mà lại là thằng nhóc Sói đen này!" Người đàn ông da trắng lắp bắp kinh hãi.

Người đàn ông da đen thì vội nói: "Sói đen, là đại đương gia bảo cậu tới đón chúng tôi sao?"

"Vô nghĩa."

Sói đen phất tay thúc giục: "Mau lên xe."

Hai người lần lượt lên xe.

Hơn mười phút sau, xe dừng ở khoa học kỹ thuật Vân Dương.

Khi Sói đen dẫn hai người kia vào bộ phận an ninh thì nhìn thấy Lý Trạch Vũ đang ngủ gật.

"Chết tiệt, đại đương gia ở đây làm gì vậy? Ngàn vạn lần đừng nói với tôi là làm... Bảo vệ đóI"


Người đàn ông da trắng kinh ngạc. Lý Trạch Vũ đang ngủ trưa thì bị đánh thức, hắn có hơi khó chịu: ".Jenny, nếu cậu ngứa da thì có thể nói thằng ra, còn nữa làm bảo vệ thì sao? Cậu thật sự khinh thường bảo vệ sao?"

"Không không không, đại đương gia đừng nóng giận, tôi tuyệt đối không có ý này."

Jenny rụt cổ, anh ta vội vàng lui về sau vài bước.

Lý Trạch Vũ nhìn người đàn ông da đen: "George, có mang thứ tôi bảo cậu mang đến không?"

"Đại đương gia yên tâm."

George nhìn đồng hồ nói: "Ở nước Hạ quản nghiêm thứ đó, tôi chỉ có thể sai người vận chuyển tới theo đường biển, trước khi trời tối là hàng sẽ được đưa đến."

Lý Trạch Vũ hài lòng gật đầu.

"Đại đương gia, ngài gọi chúng tôi xa ngàn dặm đến, có phải chuẩn bị làm một chuyện lớn ở nước Hạ không?"

Jenny hưng phấn hỏi.

Lý Trạch Vũ cười ha ha: "Không được coi là chuyện lớn, chỉ có thể nói là cuộc chiến nhỏ thôi."

Cuộc chiến nhỏ?

Jenny và George không tin chuyện ma quỷ này.


Trước đó, bọn họ có một tên đồng đội bị chính khách hãm hại nên bị lưu đày đến chết, vì thế Lý Trạch Vũ lập tức dẫn bọn họ đi đánh cái nước nhỏ kia, hơn nữa còn lăng trì xử tử vài tên chính khách kia!

Cuối cùng Lý Trạch Vũ lại bâng quơ nói một câu: "Chỉ là chút việc nhỏ mà thôi."

Jenny nghĩ, chỉ sợ bắt thủ tướng vương quốc Anh làm kỹ nam, hoặc là đánh bom vương quốc Bạch Kim xinh đẹp mới được coi là chuyện lớn.

"Sói đen, cậu nói nội dung chính hành động lần này cho bọn họ đi."

"Được!"

"Jenny, cậu nói cậu là hacker giỏi số một thế giới đúng không?”

"Đương nhiên,.Jenny tôi đứng thứ hai, có ai dám xưng thứ nhất!"

Lý Trạch Vũ nhận được câu trả lời chắc chăn, hắn cười vừa lòng: "Hành động lần này khá quan trọng với tôi, cần phải cẩn thận, đánh cắp toàn bộ tài liệu tôi muốn đi."

Jenny khoa tay múa chân làm động tác "OK".

"Cộp cộp cộp.

Đúng lúc này, tiếng giày cao gót truyền đến.

Lý Trạch Vũ nhìn thấy người tới, ban đầu hắn tưởng rằng đối phương là Trần Thanh Dao, nhưng nhìn kỹ thì phát hiện người phụ nữ này có vẻ lạnh lùng, mới xác nhận người tới là Trần Thanh Tuyết!

Hết cách, hai chị em này không phải cặp sinh đôi bình thường, bọn họ hoàn toàn giống nhau như được khắc ra từ một khuôn, cho nên có đôi khi rất khó nhận ra.

"Bọn họ..."

Trân Thanh Tuyết nhìn thấy mấy người.Jenny, vẻ mặt cô tràn đầy sự nghi hoặc.
 
Chương 69: C69: Cô đây là có ý gì


"Chết tiệt, trên đời vậy mà có người đẹp như vậy sao!"

"Đại đương gia, cô ấy là người phụ nữ của ngài sao? Cũng đúng, chỉ có tiên nữ như vậy mới xứng đôi với thân phận của đại đương gial"

Jenny giơ ngón tay cái với Lý Trạch Vũ.

Mặc dù anh ta nói tiếng nước ngoài, nhưng sao Trần Thanh Tuyết không hiểu được, cô ngượng ngùng cúi đầu.

"Bớt nói sẽ chết sao?"

Lý Trạch Vũ võ đầu.Jenny, người kia đau đến nhe răng trợn mắt.

Ngay sau đó hắn nhìn về phía Trần Thanh Tuyết, tạm thời không biết nên giới thiệu thế nào, vì thế hắn nói một câu đơn giản: "Bọn họ đều là bạn tù của tôi."

Bạn tù!

Trân Thanh Tuyết giật mình, nhưng cô cũng không quá ngạc nhiên.

Dù sao cô cũng biết Lý Trạch Vũ từng ngồi từ, hơn nữa cô cũng rõ nguyên nhân hắn phải ngồi tù.

"Cô tìm tôi có việc gì thế?"


Lý Trạch Vũ nói sang chuyện khác.

Trần Thanh Tuyết bĩu môi, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Lý Trạch Vũ hiểu ý, biết cô khác em gái Trần Thanh Dao, da mặt mỏng hơn, vì thế hắn nói với ba gã đồng bọn: "Sói đen, cậu dẫn hai bọn họ đi sắp xếp trước."

"Được."

Sói đen vẫy tay với hai người.Jenny: "Đi theo tôi."

Khi.Jenny đi qua Trân Thanh Tuyết, anh ta dừng lại.

"Xin chào chị dâu, tôi là Jenny, tôi từng nghe qua một câu kinh điển của nước Hạ, là vật họp theo loài, người xinh đẹp như cô, chắc chắc bạn bè bên cạnh cũng không kém, có thể nể mặt đại đương gia giới thiệu một cô gái cho tôi không?”

Trần Thanh Tuyết nghe anh ta nói tiếng nước Hạ không sối, cô suýt không nhịn được cười.

Mặt Lý Trạch Vũ sầm xuống: "Cậu muốn tôi tự tiễn cậu đi?"

"Không không không!"

Jenny hoảng sợ, anh ta vội đuổi theo Sói đen và George. Trong văn phòng chỉ còn lại hai người họ.

"Bây giờ cô có thể nói được rồi."

Lý Trạch Vũ ngồi bắt chéo chân, hắn thuận tay châm một điếu thuốc.

Tạch... Tạch...

Trân Thanh Tuyết căn chặt răng, cô nói: "Buổi tối tôi có một tiệc tối thương mại, anh có thể... Đi cùng tôi không?"

Trần Thanh Tuyết nói xong thì cúi đầu, cô không dám nhìn thẳng vào đối phương.

Lý Trạch Vũ ngẩn người, hắn chỉ vào mũi mình hỏi: "Cô muốn tôi làm bạn nam của cô?"

" Ừ"


Giọng Trần Thanh Tuyết thay đổi, dường như là đang nghẹn ngào.

Lý Trạch Vũ vô cùng ngạc nhiên, đang êm đẹp sao lại khóc.

Please, tôi cũng không làm gì cô mài!

"Anh có thể lựa chọn từ chối."

Trần Thanh Tuyết ngẩng đầu, trong nháy mắt lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng kia, nhưng nếu cẩn thận quan sát, có thể nhìn thấy hốc mắt của cô hơi đỏ.

Thật ra Trần Thanh Tuyết cũng không muốn mời Lý Trạch Vũ, dù sao từ trước tới nay người ta đều muốn phân rõ giới hạn với cô.

Nhưng cô thật sự không còn cách nào khác!

Ở buổi tiệc thương mại có thể sẽ gặp rất nhiều ruồi bọ có ý đồ xấu, trước kia có ông nội đi cùng, cho nên cô không cần lo lắng.

Nhưng lần này cơ thể ông nội vẫn chưa hồi phục, cô chỉ có thể nghe theo em gái thử đến mời Lý Trạch Vũ.

"Không có hứng thú!" Lý Trạch Vũ nhún vai, hắn dứt khoát từ chối. "Anh..."

Trần Thanh Tuyết nhíu mi.

Cô từng nghĩ Lý Trạch Vũ sẽ từ chối, nhưng không ngờ đối phương lại từ chối thẳng thừng như vậy, hốc mắt vô thức đỏ lên.

"Ơ, này..."


Lý Trạch Vũ thấy hai mắt cô đẫm lệ, hắn nổi giận: "Cô đây là có ý gì!"

Trần Thanh Tuyết nhìn chằm chăm Lý Trạch Vũ, cô không nói gì, nhưng nước mắt lại lặng lẽ tràn mi.

"Đừng khóc nữa nhé? Tôi đồng ý đi với cô là được chứ gì!" Lý Trạch Vũ âm thầm thở dài.

Hết cách, hắn là người mềm lòng, không thể nhìn phụ nữ rơi lệ trước mặt hắn.

Nhưng mà...

Cho dù hắn đã đồng ý rồi, Trần Thanh Tuyết vẫn khóc không ngừng.

"Tôi cũng đã đồng ý rồi, cô còn khóc cái rắm gì!" Lý Trạch Vũ bực bội. "Hừ!"

Trân Thanh Tuyết dùng ống tay áo lau khô nước mắt, cô chạy ra khỏi bộ phận an ninh mà không thèm quay đầu lại.

"Ơ, ơ kìa..." Lý Trạch Vũ hoàn toàn nghẹn họng.

Quả nhiên, phụ nữ là sinh vật khó đoán nhất trên thế giới...
 
Chương 70: C70: Đi giải quyết thập tuyệt môn


Màn đêm dần dần buông xuống, một chiếc trực thăng đáp xuống bãi đậu máy bay của tòa nhà khoa học kỹ thuật Vân Dương.

Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong đi theo sau lưng Lý Trạch Vũ, trên mặt cả hai người đầy vẻ nghi ngờ, không biết thiếu gia nhà mình lại chuẩn bị đi đâu.

||||| Truyện đề cử: Nữ Phụ Phản Công Ngược Tâm Tra Nam |||||

Ba người lần lượt leo lên trực thăng, Lý Trạch Vũ hỏi: "Tất cả đã chuẩn bị xong chưa?"

"George đã đi điều tra địa hình trước,.Jenny cũng đã bắt đầu hành động dựa theo mệnh lệnh của anh."

Sói đen ngồi trong buồng lái quay đầu nói: "Vậy đi thôi." Lý Trạch Vũ ra lệnh, Sói đen lại khởi động trực thăng.

Vật Tương Vong không nhịn được hỏi: "Thiếu gia, chúng ta đang đi đâu vậy?"

"Đi giải quyết Thập Tuyệt Môn."

Lý Trạch Vũ thản nhiên nói.

"Hả!"


Vật Tương Vong đột nhiên trợn to mắt.

Khóe miệng Cẩu Phú Quý co rút mấy cái, hắn khó tin hỏi: "Thiếu gia, anh đang không nói đùa đấy chứ, chỉ có mấy người chúng ta mà đi đấu với Thập Tuyệt Môn?"

Lý Trạch Vũ cắt lời hắn, có ý xem thường: "Có vấn đề sao?"

Cẩu Phú Quý rất muốn nói có!

Mặc dù thành viên của tổ chức Thập Tuyệt Môn này không nhiều nhưng ai nấy đều là tinh anh trong tinh anh, mấy người bọn họ ngang nhiên đi khiêu chiến sân nhà người ta, không khác gì tự tìm cái chết!

Đúng là vô cùng điên cuồng!

"Thiếu gia, em lập tức gọi chị Phượng dẫn thêm người tới phối hợp cùng chúng ta!"

Vật Tương Vong bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Có thể diệt sào huyệt của Thập Tuyệt Môn được không thì nói sau, ít nhất bọn họ phải bảo đảm sự an toàn của Lý Trạch

Vũ cái đã.


"Không cần, nếu như hai cậu sợ thì tôi có thể để cho hai cậu xuống trực thăng."

Lý Trạch Vũ toét miệng cười nói.

Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong trố mắt nhìn nhau, dường như không biết rốt cuộc người này có sức mạnh cỡ nào.

Nửa tiếng sau, trực thăng tiến vào biên giới phía nam tỉnh Quế Châu, cuối cùng đáp xuống dưới một chân núi khá lạ.

Nhìn xa xa, trên đỉnh núi đèn đuốc sáng choang.

Nơi đó là một sơn trang tư nhân có diện tích hơn mười ngàn mét vuông, chính là sào huyệt của Thập Tuyệt Môn.

Soạt soạt!

Lý Trạch Vũ và Sói đen nhanh chóng thay đồng phục tác chiến.

Thấy một màn này, Vật Tương Vong cảm giác tỉnh thần chấn động: "Thiếu gia, anh đang tính làm gì thế?"

"Cậu bị mù hả?" Lý Trạch Vũ vặn lại một câu.

Cẩu Phú Quý gãi đầu, ngượng ngùng hỏi: "Thiếu gia, anh biết sử dụng vũ khí nóng từ khi nào vậy?"

Nhìn những khẩu súng dài ngắn khác nhau, hai người đều có cảm giác mông lung như đang nằm mơ.

"Thiếu gia tôi đây biết nhiều thứ lắm, tối nay tôi sẽ để cho các cậu biết một góc về thực lực của tôi."
 
Chương 71: C71: Mấy phút sau


Lý Trạch Vũ đắc ý nói.

Mấy phút sau.

Bốn người lợi dụng bóng đêm để mò lên núi, ngay sau đó thành công tập hợp với George, người đã ẩn núp khá lâu trong rừng rậm giữa sườn núi.

"Đại đương gia, tôi đã dò hỏi được rồi!"

"Nhân số cụ thể bên trong sơn trang là chừng trên dưới sáu mươi người, nhân viên âm thầm trực trạm sẽ đổi ca mỗi hai giờ một lần, mỗi lần là năm người, trên người họ đều có vũ khít"

George tỉ mỉ báo cáo: "Bên phía.Jenny đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ ngài ra lệnh một tiếng là cậu ta sẽ hack vào hệ thống của đối phương ngay."

Vẻ mặt Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong đều rất chăm chú.

Lúc ban đầu hai người đều cho là Lý Trạch Vũ chỉ đang đùa giỡn một chút thôi, nhưng giờ tận mắt thấy thế trận này,

họ mới biết là đánh thật.


"Thiếu gia, thành viên Thập Tuyệt Môn rất thành thạo việc ám sát, hơn nữa thực lực đều không yếu, thậm chí..."

"Thậm chí còn có cao thủ Tông Sư trấn giữ đúng không?"

Lý Trạch Vũ khinh thường ngắt lời.

Vật Tương Vong gật đầu như gà con mổ thóc: "Đúng vậy đúng vậy! Thiếu gia, nếu anh đã biết rõ, hay là chúng ta rút lui đi?"

Cẩu Phú Quý cũng hùa theo lời hắn: "Đúng vậy thiếu gia! Uống loại rượu tốt nhất, cua cô gái đẹp nhất, sống một cuộc sống như thế không tuyệt sao? Tại sao lại muốn đến đây tìm chất..."

Hắn còn chưa dứt lời.

"Im miệng!"

Lý Trạch Vũ nghiêm nghị ngắt lời: "Hai cậu cứ chờ ở đây, sau đó xem thử hành động xuất sắc của thiếu gia mình đi!"

Dứt lời, hắn vung tay lên: "Sói đen, cậu thông báo cho Jenny hành động, đồng thời ở lại đó phụ trách bảo vệ. Chờ tôi và George lẻn vào sơn trang rồi, cậu dùng tên lửa để hấp dẫn sự chú ý của bọn họ, để tiện cho chúng ta tàn sát!"


"Đã biết!"

Sói đen đưa tay ra dấu OK.

Soàn soạt...

Chỉ thấy Lý Trạch Vũ và.Jenny một trước một sau ra khỏi rừng rậm, chớp mắt đã biến mất trong đêm đen.

Thấy cảnh tượng này, Cẩu Phú Quý dụi mắt một cái, dáng vẻ như vừa gặp quỷ giữa ban ngày: "Tương Vong, thiếu gia đâu rồi? Sao lại biến mất rồi!"

"Tôi, tôi con mẹ nó cũng không thấy rõ!"

Vẻ mặt Vật Tương Vong đầy ngơ ngẩn.

Một lát sau.

Khi Sói đen nhận được âm thanh nhắc nhở từ máy truyền tin, anh ta mới lấy ra một tên lửa bằng đồng, đặt lên trên vai, nhắm thật chuẩn xác về phía cửa sơn trang.

"Ầm!"

Một tiếng vang thật lớn phá vỡ màn đêm yên tĩnh.

Cùng lúc đó, bên trong sơn trang.
 
Chương 72: C72: Có ngu mới tin


Vẻ mặt mấy người đang núp trong bóng tối đều biến đổi ngay lập tức, giống như không ngờ lại có người dám tới tập kích đại bản doanh của bọn họ.

"Phòng thủ!"

Ầm!"

Người đàn ông mới vừa kêu lên một tiếng, đầu đã nổ tung trong nháy mắt.

Mấy người còn lại phản ứng mau lẹ, lập tức lăn một vòng, thay đổi chỗ ẩn núp.

Cũng ngay lúc này, tất cả những người khác trong sơn trang đều nhận ra tình hình.

"Là ai có lá gan như thết"

Trong một ngôi biệt thự, một cô gái có dáng vẻ quỷ quyệt ngồi trên ghế sofa, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nhạt ma quái.

Chỉ thấy da thịt cô ta trắng nõn, mặt mũi xinh đẹp, đặc biệt cặp mắt đào hoa, mê hoặc lòng người, chỉ cần nhìn một chút là có thể khiến cho bất kỳ tên đàn ông nào say đắm.

Làm gì có ai tin được, cô gái trẻ tuổi đẹp đẽ quyến rũ như thế này, thế mà lại là thủ lĩnh Thập Tuyệt Môn khiến lão làng các phe đều kiêng ky.

"Hay cho một cô nàng xinh đẹp!"


Đột nhiên, một giọng nói xuất hiện bên tai cô gái, khiến cô ta biến sắc.

"Là ail"

Cô gái nhìn khắp bốn phía, phát hiện một người đàn ông không biết xuất hiện từ lúc nào giữa căn phòng này.

Tác phong nhanh nhẹn, diện mạo bất phàm!

Cho dù đã từng gặp qua không ít đàn ông đẹp trai nhưng về cơ bản vẫn khác một trời một vực so với người đứng trước mặt đây.

"Cô chính là Tê Tiên Nhi?"

Lý Trạch Vũ hỏi với giọng điệu bề trên.

Tê Tiên Nhi nhíu mày hỏi: "Rốt cuộc các hạ là ai?"

"Tôi?"

Lý Trạch Vũ nhếch miệng cười nhạt, giễu cợt nói: Mấy ngày trước nhà họ Hà tìm các người tới ám sát tôi, chắc có lẽ các cô cũng có ấn tượng chứt"

"Ha ha ha..."


"Tôi còn tưởng là ai, thì ra là cậu ấm quần là áo lượt của Đại Hạ chúng ta đó àI"

Tê Tiên Nhi bật cười, quyến rũ hỏi: "Chẳng lẽ anh nếm thử hương vị mỹ nữ số một Hoàng Thành rồi nhưng vẫn chưa thấy thỏa mãn, thế nên mới tới đây chấm mút một cô gái yếu đuối như tôi?"

Yểu điệu quyến rũ thế này, bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cũng sẽ vô cùng thích thú, tất nhiên Lý Trạch Vũ cũng không ngoại lệ.

Chỉ có điều...

Hắn cười hả hả nói: Mặc dù tôi đây rất phong lưu nhưng tuyệt đối không phải kẻ hạ lưu, chuyện hiếp trước giết sau kiểu này thì tôi không làm được. Nếu đã lựa chọn giết cô, tôi sẽ

không ngủ với cô!"

"Ai cũng nói đại thiếu gia nhà họ Lý chỉ biết ăn chơi phá phách, xem ra chỉ toàn là tin vịt thôi nhỉ."

Trong mắt Tề Tiên Nhi lộ ra sát khí, cô ta khinh miệt nói: "Còn dám nói muốn giết tôi? Sợ là Lý thiếu gia chơi đàn bà

nhiều đến mức ngu đi rồi!"

Nếu Lý Trạch Vũ có thể lẻn vào nơi này thì chứng tỏ hắn đã chuẩn bị rất đầy đủ, thế nhưng cô ta vẫn không hề sợ hãi.

Dẫu sao nơi này cũng chính là sân nhà cô tal "Cô không tin?"

"Có ngu mới tin!"

"Cô không tin thì tôi sẽ khiến cho cô tinl"

Vừa nói hết câu, Lý Trạch Vũ đứng trên lầu đã tung người một cái, vững vàng đáp xuống trước mặt Tề Tiên Nhi.

"Tiểu mỹ nhân, nếu như cô còn không chịu ra tay, chờ lát nữa sẽ không có cơ hội làm gì đâu..."
 
Chương 73: C73: Không có một ai


Khắp chốn Tây phương có Tứ Đế Bát Vương Thập Nhị Tướng, người người đều là vương giả siêu cấp trấn áp một phương.

George, sát thần!

Ngoại trừ Tứ Đế Bát Vương Thập Nhị Tướng ra, anh ta không hề kiêng ky một ai.

Không có một ai!

George đã hoàn thành qua chín nhiệm vụ giết người cấp SSS, nhiệm vụ cấp bậc khác thì lại không đếm xuể, mà từ khi anh ta xuất hiện tới nay chỉ thua trận duy nhất một lần.

Đó chính là thua dưới tay Lý Trạch Vũ!

Chỉ có điều bí mật này không mấy người biết, cho nên trên bảng sát thủ anh ta vẫn là một sát thần hoàn mỹ.

Thành viên Thập Tuyệt Môn đều là sát thủ hàng đầu, đáng tiếc tối nay bọn họ đụng phải vị tổ sư này!

"Làm sao mày có thể đoán được vị trí ẩn núp của bọn tao!"

Một thành viên Thập Tuyệt Môn nhìn sáu bảy tên đồng bọn ngã xuống bên người, sau đó là George với ánh mắt tràn đầy sợ hãi.


"Ẩm!"

Đáp lại gã là một viên đạn lạnh như băng.

George không ở lại đó quá lâu, người anh ta chợt lóe rồi lần nữa biến mất trong đêm đen.

Trò chơi mèo vờn chuột vẫn chưa kết thúc, anh ta cần phải tiếp tục bắt con mồi!

Cùng lúc đó, bên trong biệt thự. Mặt Tê Tiên Nhi đầy vẻ không tưởng tượng nổi. Trước hai mươi tuổi mà thực lực có thể đạt tới Tiểu Thừa, trước ba mươi tuổi có thể bước vào Đại Thừa, thì người đó chính là thiên tài võ đạo.

Trước đây không lâu, thực lực cô ta đã lên được tới Đại Thừa, mà năm nay cô ta cũng chỉ mới hai mươi tám tuổi!

Mà thời khắc này, đối mặt Lý Trạch Vũ, ngay cả dũng khí để đánh một trận mà cô ta cũng không có.

Chẳng lẽ thực lực người này còn mạnh hơn cô ta? Chuyện... chuyện này là không thể nào!

Mới hơn hai mươi tuổi mà đã là cao thủ Tông Sư, từ xưa tới nay chưa có ai làm được như thế.

Thí dụ như thủy tổ Đạt Ma của Thiền Lâm Tự, hoặc là tổ sư khai phái của Đạo môn Trương chân nhân, cả hai người đều là thiên tài võ đạo xưa nay chưa từng có, những cũng phải đến khoảng bốn mươi tuổi họ mới tiến vào Tông Sư!


Người trước mặt cô ta chẳng qua chỉ là một tên con nhà giàu đầy tiếng xấu, làm sao có thể là cao thủ Tông Sư được chứ?

Ảo giác, nhất định là ảo giác!

"Cô không ra tay, vậy tôi sẽ ra tay ngay đấy nhé."

Lý Trạch Vũ vui vẻ cười nói.

Chân mày Tề Tiên Nhi nhíu chặt thành một chữ xuyên, đột nhiên, cô ta bắt đầu chuyển động, ra thế tấn công về phía Lý Trạch Vũ.

Tốc độ nhanh như chớp!

Khoảng cách giữa hai người chừng mười bước chân, nhưng trong chớp mắt bóng người Tề Tiên Nhi đã xuất hiện ở trước mặt Lý Trạch Vũ.

"Bốp!"

Chỉ thấy ống tay áo cô ta bay lên, năm ngón tay hóa thành bàn tay như dây leo, chợt bổ về phía cổ họng Lý Trạch Vũ.

Vừa ra tay đã sử dụng chiêu trí mạng!

"Quả nhiên là ảo giác!"

Sự lo âu trong lòng Tề Tiên Nhi biến mất. Nhưng mà một giây sau...

"Soạt!"
 
Chương 74: C74: Người đâu


Chỉ nghe một tiếng gió chói tai nổi lên, Lý Trạch Vũ vốn vẫn còn ở trước mặt cô ta đột nhiên biến mất!

Người đâu?

Tê Tiên Nhi trợn to mắt, có cảm giác như đang nằm mơ vậy.

"Thật là một cô bé ngây thơ, trong tình huống này thì đối thủ sẽ chuyển tới sau lưng của cô thôi mài"

Giọng nói quen thuộc vang lên.

"Lách cách..."

Tề Tiên Nhi không hổ danh là cao thủ Đại thừa, phản ứng mau lẹ vô cùng. Cô ta không hề nghĩ ngợi mà dùng bàn tay quét thật mạnh ra phía sau lưng.

"Vào!"

Bàn tay lại rơi vào khoảng không lần nữa!


Khi Tê Tiên Nhi xoay người lại, cô ta vẫn không thể thấy Lý Trạch Vũ.

Gặp quỷ?

Tê Tiên Nhi trố mắt nghẹn họng.

Cô ta có thể chắc chắn trăm phần trăm, với khả năng của mình, cho dù có đụng phải cao thủ Tông Sư thì cũng có sức đánh một trận.

Nhưng mà bây giờ...

Đừng nói tới chạm được vạt áo Lý Trạch Vũ, ngay cả bóng dáng của đối phương mà cô ta cũng bắt không được.

Chẳng lẽ là Võ Thánh...

Vậy thì càng không thểI

Bị đả kích đến như vậy, Tề Tiên Nhi cảm thấy suy nghĩ của mình quả thực hoang đường.


Cô ta tình nguyện tin tưởng ngày mai sẽ là ngày tận thế, nhưng cũng không muốn tin có người mới hai mươi nhiều tuổi đã có thể đột phá tới Võ Thánh.

Quả thực quá hoang đường!

"Chậm, đúng là quá chậm!"

Giọng nói giễu cợt lại vang lên lần nữa.

Tề Tiên Nhi giương mắt nhìn lên, phát hiện Lý Trạch Vũ lại trở về đứng trên lầu.

Không, đây không phải là thật! Cô ta nhất định là đang nằm mơi

"Anh là ai? Anh tuyệt đối không phải cái tên con nhà giàu kia, có phải anh đã nguyền rủa gì tôi hay không?"

Tề Tiên Nhi hỏi liên tiếp mấy câu, hình như đã bắt đầu hoài nghỉ cuộc đời.

"Bốp!" Tiếng võ lanh lảnh vang lên.

Tề Tiên Nhi chỉ cảm thấy mông mình bắt đầu nóng lên hừng hực, thậm chí không nhịn được mà phải xoa xoa.

Chờ một chút!
 
Chương 75: C75: Thẳng thắn với nhau


Ai đánh mình?

Tề Tiên Nhi cố bình tĩnh lại, chỉ thấy Lý Trạch Vũ trên lầu lại biến mất, mà người mới vừa đánh mình lại chính là tên khốn đói

"A!"

"Bà đây liều mạng với anh!"

Tê Tiên Nhi nổi điên.

Mặc dù bề ngoài cô ta nhìn rất dâm đãng nhưng thật ra trong nội tâm vẫn là một cô gái khá bảo thủ.

Hơn hai mươi năm qua, thân thể cô ta chưa từng bị đàn ông đụng chạm vào, Lý Trạch Vũ là người đầu tiên!

Làm sao có thể không tức giận?

"Bộp!"

Lần này Lý Trạch Vũ không trêu đùa Tề Tiên Nhi nữa mà vững vàng bắt lấy hai cổ tay đối phương.

"Cmn, cô bé này đủ đẹp đủ cay đủ cứng cáp đấy nhỉ!"

Trong lúc nói chuyện, Lý Trạch Vũ không khỏi liếm liếm đầu lưỡi.


"Khốn kiếp!"

Tề Tiên Nhi vừa xấu hổ vừa giận dữ, như cô ta căn bản không tránh thoát nổi cổ tay đối phương.

"Ha ha!"

Lý Trạch Vũ cúi đầu nhích tới gần cô ta: "Ừm, thật là thơm quá đi!"

Khoảng cách giữa hai người chỉ còn gần trong gang tấc, thậm chí Tề Tiên Nhi còn cảm nhận được tiếng hít thở của đối phương, cô ta lập tức hoảng loạn: "Cái đồ khốn háo sắc, anh đã nói sẽ không đụng đến thân thể tôi mài!"

Khu...

Lý Trạch Vũ nhớ tới mấy lời ngông cuồng mình nói lúc trước, nào là phong lưu không hạ lưu, sẽ không hiếp trước giết sau...

"Nếu anh giết tôi, thì tương đương với chuyện đối nghịch cùng vô số nhà quyền quý, đến lúc đó anh cũng đừng hòng sống!"

"Nếu như anh đồng ý thả tôi ra, chuyện lớn như có thể dùng biện pháp hòa bình để giải quyết, sau này Thập Tuyệt Môn chúng tôi sẽ là người bạn trung thành nhất của anhl"

"Anh tự cân nhắc rõ ràng đi..."

Tề Tiên Nhi thấy Lý Trạch Vũ sửng sốt, không khỏi mở miệng uy hiếp dụ dõ.


"Người bạn trung thành nhất? Vậy nếu như tôi có nhu cầu, cô nhất định sẽ không từ chối đúng không!"

Ánh mắt Lý Trạch Vũ lóe lên ánh sáng.

Tề Tiên Nhi thấy hắn có vẻ như sắp bị mình thuyết phục, vì vậy cô ta càng ra sức hùa theo: "Không sai, chỉ cần chúng ta trở thành bạn, tôi có thể dùng quân át chủ bài trong tay để khiến cho địa vị nhà họ Lý các anh trở nên không thể rung chuyển!"

"Không không không, cô hiểu sai ý tôi rồi."

Khóe miệng Lý Trạch Vũ nâng lên thành một cười quỷ quyệt, hắn nói: "Ý tôi là nếu mọi người trở thành bạn, vật thì nên thẳng thắn với nhau, cô biết tôi dài ngắn, tôi biết cô sâu cạn, như vậy mới có thể trở thành người bạn trung thành nhất, tôi nói rất hợp lý đúng không!"

"Không thành vấn đề, tôi có thể nói hết bí mật của Thập Tuyệt Môn cho anh, bao gồm có những nhà quyền quý hợp tác cùng chúng tôi..."

Nói đến đây, Tê Tiên Nhi bỗng im miệng, chỉ vì ngay khoảnh khắc này cô ta chợt hiểu ra.

Thẳng thắn với nhau!

Anh biết tôi... Tôi biết anh...

Hay cho một tên khốn háo sắc!

Nếu như không phải đang không thể động đậy, Tê Tiên Nhi thật sự muốn dùng Cửu m Bạch Cốt Trảo để cào chết cái đồ vô liêm sỉ trước mặt mình.

"Cô suy nghĩ một chút đi, nếu như cô đồng ý thì tôi sẽ bỏ qua cho cô, sau này mọi người sẽ là bạn!"

Lý Trạch Vũ cười ha hả nói.

Đột nhiên hắn cảm thấy việc đùa giỡn với thủ lĩnh Thập Tuyệt Môn này là một chuyện vô cùng thú vị.

Phụ nữ có dã man một chút cũng không sao, chăm sóc dạy bảo lại là được...
 
Chương 76: C76: Hay là bây giờ tôi làm nhục một chút nhé


"Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục!”

Tê Tiên Nhi trợn mắt nhìn thẳng vào Lý Trạch Vũ, dáng vẻ muốn giết cứ giết, muốn làm gì cũng được.

“Tôi làm nhục cô lúc nào? Tôi không có mà!"

"Hay là bây giờ tôi làm nhục một chút nhé?"

Khi thấy trêu chọc cũng đủ rồi, Lý Trạch Vũ mới gật đầu cười nói: "Tôi vốn định tha cho cô một mạng, nhưng nếu cô đã một lòng muốn chết, vậy thì tôi sẽ miễn cưỡng làm theo ý cô vậy!"

Tê Tiên Nhi nghe thấy vậy thì trợn tròn mắt.

Cô ta đã không còn lời nào để nói với cái tên dâm tặc háo. sắc trước mắt này nữa.

Theo bước chân của Lý Trạch Vũ dần dần tới gần, hô hấp. của Tề Tiên Nhi cũng trở nên cực kỳ gấp gáp, con ngươi giãn ra, rõ ràng có một nỗi sợ hãi khó tả đối với cái chết sắp đến.


"Dám bất kính với Thánh nữ, người trẻ tuổi, cậu muốn chết như thế nào?"

Bỗng nhiên, một giọng già nua vang lên. "Trần lão!"

Tê Tiên Nhi vốn mặt xám như tro tàn đột nhiên vui mừng khôn xiết, thậm chí có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn.

"Két"

Cánh cửa lớn của biệt thự mở ra, bên ngoài có tiếng súng đứt quãng truyền đến.

Tê Tiên Nhi không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, giờ phút này tất cả lực chú ý của cô ta đều đổ dồn vào trên người ông lão đang tập tễnh đi tới.

"Lão già này cứu giá chậm trễ, mong Thánh nữ thứ tội."

Ông lão chắp tay.


Tê Tiên Nhi thở phào nhẹ nhõm và nói: "Trần lão đến đúng. lúc lắm, nhưng nếu muộn một chút thì

Cô ta không nói thêm gì nữa, nhưng hẳn là Trần lão có thể hiểu được ý của cô ta.

"Người trẻ tuổi, cậu đã nghĩ xong sẽ chết như thế nào chưa?"

Ánh mắt ông lão giống như bọ cạp, trên người tỏa ra sát ý khiến người ta sợ hãi.

"Xoạch!"

Lý Trạch Vũ không trả lời ngay, mà không nhanh không chậm châm một điếu thuốc, nặng nề rít một hơi rồi nói: "Trên đời này tôi ghét những kẻ dám giả ngầu trước mặt mình nhất, dù hôm nay Phật Tổ Như Lai có đích thân tới đây thì ông cũng đừng mơ được thấy mặt trời ngày mai."

"Không biết xấu hổ!"

Tê Tiên Nhi nhìn Lý Trạch Vũ với vẻ mặt như đang nói "anh chờ chết đi"và châm chọc: "Sắp chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng, lát nữa anh sẽ phải hối hận!"

Cô ta nói xong lại nhìn ông lão: "Trần lão, làm phiền ông tạm thời tha cho tên khốn kia một mạng, tôi phải xả cơn giận này trước đã."

“Thánh nữ đã dặn dò, lão già không dám không nghe."

Ông lão vừa dứt lời đã đã biến mất, chỉ để lại một vòng hư ảnh tại chỗ.
 
Chương 77: C77: Còn giả ngầu nữa không


Một giây sau, Tê Tiên Nhi ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy ông lão đã xuất hiện trên gác mái, hung hăng đấm một cú về phía

Lý Trạch Vũ.

Một trận gió dữ dội cuốn đến, bởi vậy có thể nhìn ra cú đấm này mạnh đến mức nào.

"Uỳnh.."

"Âm ầm..."

Sức mạnh khổng lồ đã phá vỡ một cây cột chống.

"A!"

Ngay sau đó, một bóng người bay ngược ra sau. "Phụt!" Tiếng nôn ra máu vang lên.

Mảnh gỗ vụn dần dần tản ra, khi Tê Tiên Nhi nhìn thấy kết quả, cả người ngây ra như phỗng.

"Ông lão, cho ông giả ngầu này!"

"“Oành...Oành..."


"Còn giả ngầu nữa không?”

Người bay rớt ra ngoài không phải Lý Trạch Vũ, mà là ông lão ra sân chưa được bao lâu kia.

Kính già yêu trẻ à? Không hề có chuyện đó!

Đối với Lý Trạch Vũ mà nói, chỉ cần là người dám đối nghịch với hắn, không quan trọng là nam hay nữ, là già hay trẻ, cứ quất chết luôn.

"Dừng tay, dừng tay..."

Tê Tiên Nhi liều mạng vội vàng chạy lên gác mái, dứt khoát chắn ở trước mặt ông lão.

Lúc này Lý Trạch Vũ mới ngừng quyền đấm cước đá, lạnh lùng cười nói: "Nào, tôi cho cô thời gian gọi người tới, gọi tất cả những người mà cô cho rằng có thể đối phó với tôi tới đây, hôm nay ông đây sẽ cho cô biết cái gì gọi là vô địch thiên hạ thực sự!"

Giọng nói không lớn, nhưng lại vô cùng bá đạo.

Tê Tiên Nhi cảm nhận được ý chí chiến đấu kinh khủng của đối phương, trong lòng không khỏi cảm thấy kính nể.

"Phốc!"


"Người trẻ tuổi, sao cậu có thể... mạnh đến vậy..."

Ông lão vừa mới dứt lời, đồng tử dần giãn ra, sau đó... Không có sau đó nữa!

"Trần lão!"

Trong mắt Tê Tiên Nhi tràn ngập vẻ hoảng sợ.

Lúc trước cô ta vẫn cho rằng Lý Trạch Vũ chỉ có công pháp hơi đặc biệt, thực lực hết cỡ của hắn cũng chỉ đến Đại Thừa

thôi! Nhưng bây giờ...

Mặc dù thực lực của ông lão chỉ là Tông Sư sơ kỳ nhưng cũng là một cường giả Tông Sư thực thụ.

Thế mà lại bị một đòn tấn công của Lý Trạch Vũ giết chết!

Đây thật sự không phải là ảo giác sao?

"Hổ Nữu, cô có chắc là không còn ai tới đây nữa không?”

Lý Trạch Vũ ngậm điếu thuốc, tiếp tục trêu chọc.

"Đại đương gia!"

Đúng lúc này, George dính đầy máu tươi trên người đi tới.
 
Chương 78: C78: Cậu đi tập hợp với sói đen đi


Dáng vẻ trông khá đáng sợ, nhưng số máu kia đều là của thành viên Thập Tuyệt Môn, bản thân anh ta chỉ hao phí không ít sức lực, nhưng không hề bị thương một góc nào.

Thần sát thủ, danh bất hư truyền.

"Giải quyết sạch sẽ chưa?"

Lý Trạch Vũ nhẹ nhàng hỏi một câu.

George nhún vai nói: "Năm mươi tám người, không còn ai thở được nữa!"

Tê Tiên Nhi cũng không ngốc, trái lại còn vô cùng thông minh.

Từ cuộc trò chuyện giữa Lý Trạch Vũ và George, liên tưởng với tiếng súng đứt quãng vừa mới nghe được, trong nháy mắt đã kết luận đàn em của mình đều đã chết hết! Lúc này hoàn toàn không có từ ngữ nào để miêu tả sự chấn động trong lòng cô ta.

Trong thoáng chốc, cô ta phát hiện đêm nay mình đã bàng hoàng số lần, còn nhiều hơn so với hơn hai mươi năm cô ta sống cộng lại!

Ngây người, cô ta đã hoàn toàn ngơ ngác! "Hức!"

Tê Tiên Nhi còn đang ngạc nhiên đến ngây người, đột nhiên phát hiện cổ của mình bị người bóp chặt.

Lý Trạch Vũ nâng cô ta lên cao như một con gà con, nói: "Tôi không thích giết phụ nữ, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ không giết, người đẹp, nhớ kỹ kiếp sau đừng..."

Hắn còn chưa dứt lời đã khẽ giật mình.


Hắn chợt thấy Tê Tiên Nhi giãy dụa hơi lộ ra phần xương quai xanh, mà chỗ bên trái lại có một dấu ấn hoa mai thấp thoáng ở đó!

Lý Trạch Vũ lập tức buông cô ta xuống, sau đó nhìn từ trên cao xuống, nói: "Tại sao trên người cô lại có dấu ấn hoa mai? Mau nói cho tôi bị

Hắn có thể khẳng định dấu ấn này không phải là bẩm sinh, mà là hình xăm!

Sở dĩ hản lại kích động như thế, đó là bởi vì... Trên vai trái mẹ hắn cũng có dấu ấn hoa mai giống y như đúc!

"Hộc... Hộc..." Tê Tiên Nhi há to miệng lấy không khí để hô hấp. "Mau nói cho tôi biết!"

Ánh mắt Lý Trạch Vũ đột nhiên trở nên lạnh lếo, hẳn gầm lên một tiếng.

Tê Tiên Nhi giật nảy mình, lập tức chậm rãi ngẩng đầu lên nói: "Đây là... Đây là dấu ấn đặc biệt... của Vu giáo chúng tôi."

Vu giáo ư?

Đây là thế lực gì mà Lý Trạch Vũ chưa từng nghe tới, hắn đang tính mở miệng hỏi thăm thì...

"A!"

Tê Tiên Nhi đột nhiên che ngực, trông có vẻ vô cùng đau đớn.

Lý Trạch Vũ đánh giá đối phương một chút, không phải giả vờ, thế là hắn ngồi xổm xuống bắt mạch cho cô ta.


“Trong cơ thể cô có cổ trùng à?”

"Trần lão đến đây là để mang thuốc giải cho tôi... Chắc chắn trên người ông ta có thuốc giải, lấy giúp tôi..."

Vẻ mặt Tê Tiên Nhi đầy vẻ đau đớn, nói chuyện thôi cũng. phí sức.

Lúc này Lý Trạch Vũ đi tới tìm tòi trên người ông lão, quả thật trong người ông ta có một cái bình ngọc nhỏ, nhưng vừa rồi khi hắn tung một chưởng vỗ chết đối phương, lại trùng hợp. khiến cả bình ngọc cùng vỡ vụn.

Tê Tiên Nhi nhìn thấy cảnh này, cả khuôn mặt đều xám như tro tàn.

Bởi vì không có thuốc giải, trong vòng ba tiếng cô ta chắc chăn sẽ phải chết!

"Đại đương gia, có cần đưa cô ta đi bệnh viện hay không?”

George ngượng ngùng dò hỏi.

Lý Trạch Vũ quả quyết läc đầu từ chối, bởi vì thiết bị chữa bệnh tân tiến nhất trên thế giới cũng không kiểm tra ra được sự tồn tại của cổ trùng, càng đừng nói đến chuyện có thể trị liệu.

"Cậu đi tập hợp với Sói đen đi, sau đó lái máy bay trực. thăng đến đây!"

"Vâng!"

Sói đen không dám trì hoãn, lập tức khởi hành rời đi.

Mà lúc này, Tê Tiên Nhi đã đau đến mức năm rạp trên mặt đất, cả người cũng dần dần mất đi ý thức.

Lý Trạch Vũ ôm cô ta vào trong ngực, cúi đầu cười một tiếng.

"Nhớ kỹ, về sau cái mạng này của cô sẽ là của ông đây..."
 
Chương 79: C79: Mà cho dù bây giờ cô có thể động đậy


Sơn trang Nguyệt Lạc.

Trong biệt thự trống rỗng, Trần Thanh Dao đi bệnh viện chăm sóc Trần Khánh An, về phần Trần Thanh Tuyết...

Lúc này Lý Trạch Vũ mới nhớ tới mình đã đồng ý với người phụ nữ kia là phải cùng cô ấy tham gia tiệc thương nghiệp tối nay.

Hắn lập tức ôm Tê Tiên Nhi vào phòng của mình, nhẹ nhàng đặt người lên giường, sau đó lấy bao kim từ trong tủ ra.

"Soạt soạt..."

Hai tay lần lượt rút ra sáu cây ngân châm và sáu cây kim châm.

"Vù vù vù!"

Mười hai cây châm lần lượt đâm vào các huyệt vị khác. nhau.


Tê Tiên Nhi khế "ahh" một tiếng, mồ hôi đầm đìa, có thể nhìn ra vẫn vô cùng đau đớn như cũ.

"Tôi biết cô có thể nghe thấy, cho nên cô phải nghe kỹ cho tôi..."

Lý Trạch Vũ hắng giọng một cái, nói: "Tiếp theo, tôi sẽ cởi quần áo của cô, bởi vì tôi phải dùng khí kình để bức cổ trùng trong cơ thể cô đi ra... Ông đây làm như vậy tuyệt đối không phải vì lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn đâu nhé!"

Dừng một lát, hắn cười hì hì nói: "Mà cho dù bây giờ cô có thể động đậy, nếu tôi muốn làm gì đó với cô thì cô cũng không phản kháng được!"

Tê Tiên Nhi đang trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh nửa mê, những gì Lý Trạch Vũ nói rơi vào trong tai cô ta không sót một chữ, cô ta bèn nhíu mày theo bản năng.

Soạt soạtl Kinh nghiệm cởi quần áo cho phụ nữ của Lý Trạch Vũ vô cùng lão luyện, thoáng cái là Tê Tiên Nhi đã không còn mảnh vải che thân!

Cơ thể trắng nõn tuyệt đẹp, đường cong hoàn mỹ, chỗ nên lồi thì lồi, nên lõm thì lõm.


Mặc dù định lực của Lý Trạch Vũ cực mạnh nhưng hắn cũng không phải Liễu Hạ Huệ, trong lòng lập tức có hơi mất kiểm soát.

Khuôn mặt Tề Tiên Nhi lặng lẽ ửng đỏ, rồi lan thẳng đến bên tai.

Nếu như cô ta có thể tỉnh táo lại thì hẳn đã tìm một cái lỗ để chui xuống rồi!

Lý Trạch Vũ ổn định lại tinh thần, lập tức áp lòng bàn tay. phải lên lưng Tề Tiên Nhi, còn lòng bàn tay trái thì đặt chỗ trái tim cô ta.

Đột nhiên, Tê Tiên Nhi cảm giác có một dòng nước ấm áp xâm nhập vào cơ thể mình ở hai nơi tiếp xúc.

Tê tê dại dại, không khỏi làm dịu cơn đau của cô ta một chút.

"Tốt nhất là cô đừng chống cự khí kình trong cơ thể, nếu không, tôi lỡ tay phá vỡ kỳ kinh bát mạch của cô, đến lúc đó cô sẽ biến thành một phế vật đấy!"

Lý Trạch Vũ tốt bụng nhắc nhở.

Tê Tiên Nhi không thể nói được nên chỉ có thể dùng ý thức khống chế cơ thể mình không phản kháng lại hắn.

Chẳng mấy chốc, thời gian một chén trà đã trôi qua.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top