Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Chương 732: C732: Tôi không có bằng chứng


Gurio nói Chử Vệ Hoa đã được người của Lý Trạch Vũ đưa đi, nhưng tại sao tên kia lại không đi cùng Chử Vệ Hoa luôn đi, chẳng lẽ hắn thật sự muốn ở lại Thánh Đình chơi gái hay sao?

Được rồi, cho dù Gurio ông không nói dối...

Nhưng, Chử Vệ Hoa bị Thánh Đình khống chế mà, hơn nữa Thánh Đình cũng đã đồng ý sẽ giao người cho nước Mỹ, tại sao Gurio ông lại lật lọng đưa người cho Quân Đế, fuck, ông có ý gì đây?

Bruce hiện đang vô cùng tức giận.

Song, ông ta là tướng quân năm sao của nước Mỹ, Gurio đùa giỡn ông ta cũng đồng nghĩa với việc vả vào thể diện nước Mỹ!

Gurio phát hiện vẻ mặt Bruce có chút bất thường, vì vậy ấm ức nói: “Tướng quân Bruece, hồi nãy tôi đã đánh cược với Quân Đế...”

Ngay sau đó, Gurio kể lại những chuyện đã xảy ra vào một giờ trước, thiếu điều lấy danh tiếng ra thề thốt.

“Ha ha ha, ha ha ha ha...”

Tiếng cười của Lý đại đương gia lại một lần nữa vang khắp giáo đường, kế tiếp là cười lạnh, nói: “Tôi thừa nhận đám Thánh ky sĩ kia là tôi giết, nhưng đó là vì Thánh Đình các người phái họ ra ngăn cản tôi chứ. Tôi chưa hề đánh cược gì với các người!”

“Tướng quân Bruce, hãy tin tôi, không tin thì ông có thể hỏi những người đang ở đây...”


“Nực cười, tất cả ky sĩ ở đây đều là thuộc hạ của ông, ông nói gì thì là cái đó rồi” Lý Trạch Vũ ngang ngược cắt lời Gurio. Bruce liếc nhìn Lý Trạch Vũ rồi lại quay sang phía Gurio.

Trầm ngâm một chốc, ông ta cảm thấy lời nói của Lý Trạch Vũ khá đáng tin.

Đơn giản nhất là nếu Chử Vệ Hoa thật sự được Lý Trạch Vũ đưa đi thì hắn hoàn toàn có thể bỏ đi cùng ông ấy, chẳng cần ở lại đây làm gì.

Dù vậy, ông ta cũng không nghĩ ra lý do Gurio không chịu giao người ra!

Đúng lúc Bruee rối bời trăm mối không có cách giải, Lý Trạch Vũ đột nhiên hắng giọng hỏi: “Bruce, ông có muốn biết lý do khiến Gurio nói dối không chớp mắt, vu vạ tôi đưa tiến sĩ Chử rời khỏi đây không?”

“Gậu nói đi!”

Bruce đáp lại ngay.

Lý Trạch Vũ hừ lạnh, đáp: “Bởi vì Gurio đã bị người Nhật thuyết phục, hẳn ta

muốn giao người cho phía Nhật Bản. Còn về lý do ông ta muốn giao người cho Nhật Bản thì tôi không cần nói nhiều lời nhỉ?”

Nghe xong, Bruce lập tức biến sắc.

Ông ta đương nhiên có thể đoán ra mục đích khiến đám Nhật Bản muốn có được tiến sĩ Chử, đơn giản là chúng muốn đá đít nước Mỹ, giành lấy người nghiên cứu bom thông minh, hưởng thụ thành quả của nước Anh.

Từ trước tới nay, nước Mỹ và nước Anh luôn bằng mặt không bằng lòng, nếu Thánh Đình có thể lừa nước Mỹ trong thời điểm mấu chốt này, họ đương nhiên sẽ vui vẻ hợp tác cùng Nhật Bản.

“Thật là nhảm nhí, kẻ này ăn nói bậy bạ...”

“Tướng quân Bruce, tôi nhân danh Thượng Đế xin thề rằng tôi hoàn toàn không nói dối. Tiến sĩ Chử đã bị người của Quân Đế đưa đi rồi!”

Gurio giận đến mức sắp sửa hộc máu.

Lúc trước, hẳn ta hoàn toàn không ngờ rằng dám chém gió như vậy, hắn đổi trắng thay đen một cách dễ như ăn kẹo.


Thấy Thánh hoàng còn lôi cả Thượng Đế ra, Bruce lại một lần nữa bối rối.

“Thề thốt chỉ để lừa người thôi. Bruce, mẹ nó, ông đừng nói ông tin vào Thượng Đế đến vậy nhé!”

Câu nói của Lý Trạch Vũ lập tức làm Bruce tỉnh người ra. Thượng Đế là gì? Nói dễ nghe là một thứ tín ngưỡng, nói khó nghe là lừa mình dối người.

Bruce không phải đám người bình thường ngoài kia, hiển nhiên sẽ không tin vào thứ công cụ mà các tông gíao dùng để lừa người!

“Thánh hoàng..."

“Tướng quân Brucel”

Bruce vừa mở miệng đã bị Gurio cắt ngang: “Quân Đế nói tôi cấu kết với Nhật Bản, chẳng lẽ ông thật sự tin mấy lời bịa đặt này?”

Ặc...

Bruce cảm thấy mình thật sự không nên nghe lời từ một phía, vì vậy ông ta quay sang Lý Trạch Vũ: “Quân Đế, cậu có bằng chứng chứng minh lời cậu vừa nói hay không?”

“Tôi không có bằng chứng!”

Lý Trạch Vũ nhún vai.


Gurio thở phào nhẹ nhõm, đồng thời nhìn về phía Bruce với vẻ ấm ức, như thể đang nói: Ông thấy chưa, tên kia vu oan tôi đấy.

Bỗng, đúng vào lúc này, Lý Trạch Vũ quả quyết bổ sung một câu: “Nhưng tôi có nhân chứng!”

Mặc dù không biết nhân chứng mà Lý Trạch Vũ nhắc đến là ai, nhưng nhìn vào bộ dạng tràn đầy tự tin của hắn, Gurio chợt sinh ra một dự cảm xấu.

“Nhân chứng ở đâu?” Bruce nóng lòng hỏi. “Chờ đó!”

Lý Trạch Vũ lấy điện thoại ra gọi cho một người, chỉ nói hai chữ “Đi vào” là cúp máy ngay.

Một lát sau, một cô gái hơi có vẻ hoảng hốt bị hai tên Thánh ky sĩ dẫn vào trong giáo trường.

Thấy người kia tới, khoé miệng Gurio giật đùng đùng, trong lòng bỗng có cảm giác bất an vô cùng mãnh liệt.

Lý Trạch Vũ liếc nhìn Gurio một cách châm chọc, sau đó hắn chỉ vào cô gái vừa tiến vào.

“Cô gái này chính là em gái ruột của Quốc vương Nhật Bản Nicholas, cô ấy chính là nhân chứng của tôi...”
 
Chương 733: C733: Gurio tức giận


Khi Anne xuất hiện, trong lòng Gurio có dự cảm không tốt mãnh liệt.

Hắn ta không chỉ gặp em gái ruột quốc vương Nhật Bản một lần, thân phận không giả được, nhưng nhìn thế nào cũng thấy đối phương về phe Quân Đế.

Nếu người phụ nữ này thật sự xác nhận hắn ta âm thầm hợp tác với quốc vương Nhật Bản, chỉ sợ hắn nhảy xuống Thái Bình Dương cũng không rửa được oan.

Gurio suy nghĩ, hắn ta mở miệng đầu tiên: "Nữ sĩ Anne, bây giờ cô đang đứng ở nơi thiêng liêng nhất trên thế giới, nếu cô dám nói dối một câu, thượng đế sẽ không tha thứ cho cô!”

“Bruce, anh xem xem..."

Lý Trạch Vũ xua tay ngắt lời: "Nhân chứng của tôi còn chưa mở miệng, Gurio đã bắt đầu ngang nhiên uy hiếp, cái này chứng tỏ điều gì?"

“Thánh hoàng, ngài chột dạ sao?” Bruce híp hai mắt nhìn về phía Gurio. Trong lòng chửi thầm tám câu!

Mặt Gurio xanh mét, hẳn ta nói: "Tôi chỉ nhắc nhở Anne nữ sĩ không nên nói dối mà thôi!"

Lý Trạch Vũ cười khẩy: "Người ta còn chưa nói câu nào, anh đã cho là nói dối?"

"Tôi... Tôi..."

Gurio tức giận, cơ thể run rẩy. Nhanh mà không có , chờ gì 𝘵ìm ngay ﹏ 𝘵𝑟ùm𝘵𝑟uyện.VN ﹏


"Được rồi!"

Bruce xua tay ngắt lời: "Thánh hoàng, làm phiền ngài không nói nữa!"

Ngay sau đó ông ta nhìn về phía Anne: "Vị nữ sĩ này, Quân Đế nói cô là nhân chứng của cậu ấy, bây giờ mời cô nói mọi chuyện cô biết ra, thế nhưng tôi phải nhắc nhở cô, nếu cô dám nói dối nửa câu, cho dù anh trai cô là quốc vương Nhật

Bản, bản tướng quân chắc chắn vẫn truy cứu trách nhiệm của cô."

Nhật Bản là là một cường quốc không sai, nhưng nước Mỹ là bá chủ thế giới, mà ông ta lại là tướng quân năm sao, cũng có đủ địa vị để nói lời này.

Anne ra vẻ không yên, bất an, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Lý Trạch Vũ cười ha ha: "Anne nữ sĩ, cô hãy nghe theo tướng quân nước Mỹ, nói chỉ tiết tình huống cô biết ra, nếu cô không nói... Tôi sẽ công bố bí mật của cô với mọi người."

Mặc dù Nhật Bản có âm thầm hợp tác với Thánh Đình, Anne thân là em gái quốc vương Nhật Bản, sao lại hãm hại anh trai mình?

Diễn trò phải diễn cho tới, Lý Trạch Vũ nói như vậy là muốn âm thầm nhắc nhở Bruce rằng, hắn có nhược điểm của Anne, cho nên cô ấy không thể không đứng ra lên án anh trai mình.

Quả nhiên.


Bruce vốn nửa tin nửa ngờ, sau khi nghe xong câu này, ông ta tin thân phận "người làm chứng' của vị Anne này hơn.

Anne nơm nớp lo sợ nhìn bọn họ: "Tôi vô tình nghe thấy anh trai mình và Thánh hoàng Gurio có hợp tác, thế nhưng nội dung hợp tác cụ thể là gì thì tôi không biết!"

"Cô không thành thật rồi, xem ra tôi phải công bố bí mật của cô với mọi người!"

Lý Trạch Vũ nói xong thì lấy điện thoại ra.

Anne thấy vậy, cô ấy gấp gáp túm lấy cánh tay hắn, tha thiết nói: 'Không cần, tôi nói còn không được saol"

“Nói maul" Lý Trạch Vũ lớn tiếng quát.

Anne ra vẻ hoảng sợ, cô ấy sợ hãi nói: "Anh trai tôi bảo Thánh hoàng Gurio lặng lẽ giao tiến sĩ nào đó cho anh ấy!"

Cho dù là ngôn ngữ, động tác, biểu cảm, hai người đều phối hợp vô cùng ăn ý, nếu chiếu lên màn hình thì chắc chắn là ảnh đế và ảnh hậu năm nay.

"Anne nữ sĩ, cô dám đổ oan cho tôi!"

Gurio tức giận suýt ngã quy xuống đất, cũng may được Thánh ky sĩ bên cạnh đỡ kịp thời.

Bruce nhìn chăm chăm Gurio, ông ta cười lạnh nói: "Thánh hoàng, trò đùa này chấm dứt ở đây thâm, bây giờ mời ngài giao tiến sĩ Chử ra đây."

Gurio có cảm giác còn oan hơn cả đậu nga. Tiến sĩ Chử cũng không ở trong tay hẳn ta, hắn ta lấy cái gì mà giao ra? Bây giờ hắn ta mới biết vậy chẳng làm...

Sớm biết như vậy sẽ không đánh cược với Lý Trạch Vũ, lại càng không nên giao người cho thằng khốn này!
 
Chương 734: C734: Không cần xen vào


"Bruce, ông dám cướp người với bản đế?"

Lý Trạch Vũ bỗng toát ra khí thế khủng bố, hắn ngang ngược nói người đưa tiến sĩ Chử đi, ai dám tranh thử xem?”

Đối mặt với uy hiếp, Bruce vẫn bình thản ung dung, ông ta thản nhiên nói: "Quân Đế, cậu cho rằng chúng tôi thật sự sợ cậu sao?”

Dứt lời, mười mấy tên FBI và dị năng đồng loạt nhìn về phía Lý Trạch Vũ, không ai có ý tốt.

Mà trong đó tên dị năng vương Carlo lại khinh miệt nói: "Quân Đế, thật ra tôi rất muốn cho vài chiêu với anh, nhưng tốt nhất anh không cần cho tôi cơ hội này, nếu không tôi nhất định sẽ làm thịt anh!"

"Chỉ bằng anh?"

Lý Trạch Vũ nhướng mày.

Bruce cười lạnh nói: "Quân Đế, chúng tôi không muốn chấp nhặt với cậu, bây giờ cậu chỉ cần rời đi, như vậy chúng tôi sẽ không truy cứu chuyện cậu lặng lẽ bắt tiến sĩ Chử đi!"

"Hôm nay mấy người nhiều người, bản đế nhận thua!"

Lý Trạch Vũ gần từng chữ, không phục nói: "Ba mươi năm đông ba mươi năm tây, chúng ta ghi sổ, cứ chờ xem!"

Nói xong hắn muốn dẫn Anne rời đi.

Bruce không bảo người ngăn cản, càng không để lời uy hiếp của Lý Trạch Vũ trong lòng.


Ở trong mắt ông ta, đối phương chỉ là thủ lĩnh của đám lưu manh mà thôi, chỉ cần ông ta muốn, tiện tay là có thể bóp chết.

Mà bây giờ việc quan trọng nhất với ông ta là đón tiến sĩ Chử về, không cần thiết phải diễn trò với Quân Đế, lãng phí thời gian.

"Quân Đế, anh không thể đi!"

Gurio sao có thể đồng ý được!

Nếu Lý Trạch Vũ thật sự rời đi, vậy hắn ta không rửa oan được.

"Keng..."

Hàng trăm tên ky sĩ hoàng kim vừa mới còn sống khỏi trận chiến ngăn cản đường đi của Lý Trạch Vũ và Anne, cách đó không xa còn có Thánh ky sĩ dày đặc đi tới.

“Thánh hoàng!"

Mặt Bruce sầm xuống: "Làm phiền ngài lập tức giao tiến sĩ Chử ra, về ân oán của ngài và người khác, cháu tôi không có hứng thú."

Gurio buồn bực nói: "Tướng quân Bruce, rốt cuộc ông muốn tôi nói bao nhiêu lần, tiến sĩ Chử đã bị Quân Đế mang đi rồi!"

"Thánh hoàng, đến bây giờ ngài vẫn coi tôi như kẻ ngốc sao?" Khí thế Bruce không giảm, ông ta đáp.

"Keg keng rầm!"


Khi hai người đang đối thoại, Lý Trạch Vũ đã hành động.

Ky sĩ hoàng kim quả thật không chịu nổi một kích trước mặt hắn, tiếng quyền chưởng thanh thúy vang lên, đã có mười mấy người mất sức chiến đấu.

"Không cần xen vào!"

Anne thấp giọng nói: “Anh đi trước đi, bọn họ không dám làm gì tôi đâu!" "Được!"

Lý Trạch Vũ ngầm hiểu.

Thân phận của Anne vẫn còn đó, cho dù Gurio tức giận, hắn ta cũng không dám làm gì cô ấy.

Vì thế hắn bắt đầu công phá vòng vây.

"Thực lực của Quân Đến hoàn toàn ngoài dự đoán của tôi!"

Carlo nheo mắt lại.

"Cho dù thực lực của hắn không tôi, ở trước mặt vương vẫn không là gì!" Một nữ dị năng thả rắm cầu vồng.

Carlo vui vẻ đồng ý: "Đó là đương nhiên... Chỉ cần tôi muốn, một bàn tay là có thể bóp chết hắn!"

Hắn ta là dị năng vương đứng đầu thế giới này, mặc dù là chiến thần cảnh giới Cường giả, hắn ta cũng không sợ.

Lúc này, sự nhẫn nại của Bruce đã hoàn toàn hết, giọng ông ta rất khó chịu: "Thánh hoàng, ngài thật sự không chịu giao người ra sao?"

Gurio không còn cách nào khác với tên ngốc Bruce này.

Rốt cuộc ông muốn tôi nói bao nhiêu lần mới chịu, người đã bị Quân Đế
 
Chương 735: C735: Mặc kệ ông tin hay không


Thánh hoàng Gurio hoàn toàn bất lực, hắn ta bày ra thái độ lợn chết không sợ nước sôi với Bruce.

Mặc kệ ông tin hay không!

Ngay sau đó khi hắn ta chuẩn bị lệnh cho ky sĩ bắt Quân đế, thì hắn ta trợn tròn mắt.

"Ôi,ôi...

Trên sàn chỉ toàn tiếng kêu rên, chỉ là... Đâu còn bóng dáng Lý Trạch Vũ đâu? "Quân đế đâu?”

Gurio ngơ ngác hỏi.

Một gã ky sĩ hoàng kim bất an đáp: "Thánh hoàng, tên kia... Chạy!”

Chạy? Gurio khiếp sợ.

Có hàng vạn ky sĩ canh gác hoàng cung Thánh hoàng, tên kia phá vòng vây. như thế nào?

Bruce ở bên cảnh thấy nhưng ra vẻ không thể trách được.

Nhà Trắng của bọn họ có lực lượng canh gác hùng hậu, đề phòng nghiêm ngặt không kém cung Thánh hoàng, nhưng đối với Quân Đế mà nói thì như ra vào chỗ không người.


"Chúng ta đi!"

Bruce vung tay nói.

Trước khi đi, ông ta thâm ý nhìn Gurio, ra vẻ đang nói: Cậu chờ đó cho ông đây.

Gurio cũng sợ ánh mắt của tên lỗ mãng này, dường như hắn ta cũng muốn nói: Để xem ông có thể làm gì ông đây!

Nước Mỹ là bá chủ thế giới thì sao? Thánh Đình bọn họ cũng có đủ sức ảnh hưởng ở phương Tây, đơn giản chỉ là không lăn lộn ở quốc gia của ông ta mà thôi.

Cuối cùng chỉ còn lại một mình Anne là người ngoài chưa rời đi.

Cô ấy không phải không muốn đi, mà là không thể, bởi vì chắc chắn Gurio sẽ mang cô ấy đi gặp anh trai.

Quả nhiên...

"Anne nữ sĩ, tạm thời cô không cần rời khỏi đây, tôi sẽ lập tức liên hệ với anh trai cô."

Giọng Gurio rất không tốt. Điều này cũng thể hiểu được, vì dù sao Anne cũng là đồng lõa của Quân đết Cùng lúc đó.


Lý Trạch Vũ rời khỏi cung Thánh hoàng, hắn thành công tụ họp với quân U Minh.

"Đại đương gia, người không sao chứ?”

"Bố Lai Ân, xem cậu nói gì kìa, đại đương gia thì có chuyện gì được!" "Trên đời này không có ai có thể ngăn đại đương gia của chúng ta..." Mọi người châu đầu ghé tai.

Lý Trạch Vũ vung tay, hắn nói: "Đừng dong dài, Bố Lai Ân dẫn đội, mọi người lập tức xuất phát đến điện U Linh, ông đây muốn vặn đầu U Linh!"

Sau khi xử lý chuyện Tô Cẩn Hoa giao phó, bây giờ hắn muốn giải quyết việc riêng của mình.

Điện U Linh, điện Long Thần, hắn sẽ tính sổ từng đám một! "Các anh em, chúng ta lập tức xuất phát!"

"Tôi đã khó chịu với đám ma cà bông điện U Linh này từ lâu rồi, lần này tôi phải giết cho đã..."

Nếu người khác nghe được muốn đi đối phó với điện U Linh, sợ là hai chân mềm nhữn ra, nhưng người của quân U Minh đều là người không an phận, có thể khiến bọn họ sợ hãi cũng chỉ có ba chữ "đại đương gia"!

"Đại đương gia, người không đi cùng chúng tôi sao?"

Bố Lai Ân hỏi.

Lý Trạch Vũ gật đầu, hắn nói: "Mọi người xuất phát trước, tôi còn phải chuẩn bị 'sự bất ngờ cho U Linh!

Quân U Minh thấy nụ cười xấu xa của hắn, bọn họ đều có cảm giác thương hại U Linh Đại Đế.

Bởi vì sự bất ngờ rất có thể sẽ biến thành sự kinh hoàng!
 
Chương 736: C736: Đừng nóng vội


Điện U Linh.

U Linh đang thưởng rượu ngon, trong lòng ôm một người phụ nữ quyến rũ.

Một người đàn ông khôi ngô trước mặt gã bị một đám phụ nữ mặc bikini vây quanh.

"Lang Vương, ông có thích phụ nữ ở chỗ tôi không? U Linh trêu ghẹo hỏi.

"Thích... Rất thích!"

Lang Vương thành thạo chấm mút, trên mặt tràn đầy sự hưng phấn không nói nên lời.

U Linh cười thản nhiên: "Nếu thích, ông có thể mang toàn bộ đám phụ nữ này đi!"

Lang Vương nghe vậy, ông ta đẩy đám phụ nữ bên cạnh ra ngồi xuống đối diện U Linh, ánh mắt ông ta dừng trên người phụ nữ bên cạnh U Linh, cười ha ha nói: "Nhưng tôi thích nhất là Maria bên cạnh ông!"

U Linh nghe vậy, mặt gã sầm xuống: "Lang Vương, tôi cảnh cáo ông, ông muốn người phụ nữ nào trên đời cũng được, ngoài Maria!"

Maria ở bên cạnh cũng nhíu mày.


"Ha ha ha, tôi hay nói giỡn."

Lang Vương cười gượng nói: "Mặc dù tôi mắc hội chứng Mendelson, nhưng tôi sẽ không đụng vào người phụ nữ của U Linh ông, ông yên tâm!"

Nói thì nói vậy, nhưng ánh mắt ông ta vẫn đánh giá Maria không kiêng nể như trước.

Thắt đáy lưng ong, bộ ngực cao ngất như bánh mỳ, làn da trắng nốn như trẻ con, ngũ quan tinh xảo, không hề có chút khuyết điểm nào.

Không thể không nói, người phụ này thật sự là một vưu vật.

U Lịnh lạnh giọng cười nói: "Tôi biết Lang Vương ông thích người đẹp, cho nên tôi đã chấm vài cực phẩm thay ông!"

"Hả? Người đâu? Ở đâu!" Lang Vương xoa tay, dáng vẻ không chờ được.

"Đừng nóng vội."

U Linh khoát tay, gã nói: "Chờ chúng ta liên thủ xử lý Quân Đế xong, ông sẽ có được bọn họ!"

Lang Vương nghe vậy thì ngẩn ra: "Ý ông là mấy hồng nhan tri kỷ của Quân Đế sao?"

 
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

"Không sai!" U Linh gật đầu nói: "Tôi đã điều tra thân phận thật của Quân Đế, biết được ở nước Hạ xung quanh hắn có không ít cực phẩm hồng nhan, đến lúc đó tôi sẽ giao toàn bộ bọn họ cho ông!"

Khi nói chuyện, gã không chú ý tới sự sát khí hiện lên trong mắt Lang Vương.

Maria cười làm lành: "Lang Vương, đám hồng nhan tri kỷ của không đến, vớ đại một người cũng không thua kém dáng người và khuôn mặt tôi."

"Thật không?”


Lang Vương thầm măng hai người trước mặt là '©ẩu nam nữ, trên lại bày ra vẻ mặt mừng rỡ như điên: "Đến lúc đó cô cần phải trông chừng kỹ U Linh, đừng để ông ta tranh với tôi."

"Ha ha, yên tâm đi, U Linh có một mình tôi như vậy là đủ rồi!"

Maria vô cùng tự tin nói.

U Linh cũng không phủ nhận, ngược lại gã ôm chặt eo cô ta hơn.

Lang Vương thấy vậy thì thầm khinh thường cười lạnh.

Hễ là đàn ông bình thường đều thích trái ôm phải ấp, có người đàn ông nào. không vậy thì hoặc là không có năng lực, hoặc là không dám...

Mà U Linh thuộc kiểu người sau, dù sao cha của Maria cũng là công tước tộc bất tử...

Lang Vương hút xì gà, ông ta nói: "Mấy ngày hôm nay Quân Đế như biến mất khỏi thế gian, không biết hắn đang làm trò quỷ gì!"

U Linh ý vị sâu xa nói: "Có lẽ hắn đã biết chúng ta hợp tác, nên đang nghĩ cách đối phó với chúng tal"

"Ha~" Lang Vương cười khinh thường: "Đứng trước thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu đều là hổ giấy, chỉ cần Quân Đế dám đến, chúng ta sẽ khiến hắn chết không nơi chôn thây!"

"Ha ha ha, tôi cũng cảm thấy như vậy!"

U Linh cười nói.


Nhưng mà đúng lúc này, Mike lo lắng bước vào, lập tức cúi đầu nói thầm bên tai U Linh.

Dần dần nụ cười trên mặt U Linh biến mất, vẻ mặt trở nên tức giận. "Mẹ kiếp!"

Cuối cùng, U Linh tức giận không nhịn được quát một câu.

Lang Vương thuận miệng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?”

U Linh không thể kiềm được giận, gã nói: "Tên Quân Đế này dám coi chúng ta là kẻ ngốc!"

"Sao lại thế?"

Lòng Lang Vương rõ như gương, trên mặt lại giả vờ không hiểu được.

"Trước đó là Quân Đế nói xằng bậy trên Web đen, thực tế hắn hoàn toàn không có ý định đến đối phó chúng ta, hắn chỉ lợi dụng chúng ta để dấu gián điệp của hắn!"

U Linh càng nói càng tức...
 
Chương 737: C737: Tôi không có vấn đề


Quân Đế tuyên bố trên mạng rằng sẽ tiêu diệt U Linh trước, sau đó đến Tiểu Lang, nhưng mà sau lưng lại đến nước Anh và Thánh Đình.

Mấy ngày nay U Linh đều lo lắng đề phòng, đến cuối cùng mới phát hiện mình bị đùa giỡn.

Gã càng nghĩ càng tức, cố nén sự tức giận, nói: "Mike, truyền tin tức ra ngoài, ba ngày sau toàn bộ người của điện U Linh chúng ta sẽ đến Acropolis ở Hy Lạp, để cho Quân Đế đến đây chịu chết!"

"Vâng!"

Mike cung kính đáp, lập tức lui ra ngoài.

U Linh nâng ly với Lang Vương: "Ba ngày sau giết Quân Đế!"

"Tôi không có vấn đề!"

Lang Vương cũng nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Khi chuyện của điện U Linh xảy ra trên web đen, toàn bộ thế giới Hắc Ám lại Sôi trào.

Quân Đế nói muốn tiêu diệt điện U Linh và điện Lang Nha, nhưng vài ngày qua vẫn chưa có tin tức gì, ngược lại là điện U Linh liên tục âm ï.


"Chẳng lẽ Quân Đế sợ?”

"Điều đó là không có khả năng! Quân Đế còn có khả năng loại bỏ Long Đế, hẳn sẽ sợ U Linh Đại Đế và Lang Vương?”

"Nếu Quân Đế không sợ, tại sao nói huênh hoang như vậy, mà đến bây giờ vẫn chưa dám ra tay với người ta?"

"Rốt cuộc có phải Quân Đế sợ hay không, bay ngày sau sẽ biết!"

"Không tồi, nếu Quân Đế không dám đến Acropolis ứng chiến, sau này ông đây sẽ không chấp nhận đại đế này..."

Trên web đen vô cùng hỗn loạn. Cùng lúc đó, sân bay quân khu Hoàng Thành nước Hạ.

'Tô Cẩn Hoa, Ninh Trạch Bình và những lão đại khác kiên nhẫn chờ, vẻ mặt bọn họ đều ngập tràn sự kích động.

Cuối cùng, có một chiếc máy bay trực thăng quân dụng bay từ xa đến, một lát sau, nó đáp xuống vững vàng.

"Rầm!"


Cửa cabin mở ra, Sói đen và Chử Vệ Hoa lần lượt nhảy xuống.

Qua mười mấy tiếng, nhiều lần chuyển hướng, cuối cùng bọn họ cũng về tới nước Hạ.

"Long chủ!"

"Đồng chí Chử Vệ Hoa, chào mừng ông trở lại Tổ quốc!"

Tô Cẩn Hoa đích thân tiến lên bắt tay Chử Vệ Hoa.

Ngày nhớ đêm mong, cuối cùng Chử Vệ Hoa cũng được về với mảnh đất nơi ông ấy sinh ra, trong nháy mắt ông ấy kích động, nước mắt lưng tròng.

Ninh Trạch Bình và các lão đại khác lần lượt bắt tay với Chử Vệ Hoa.

Ngay sau đó Chử Vệ Hoa nói những lời từ đáy lòng: "Long chủ, lần này tôi có thể bình an trở về, may mà nhờ có tiểu đồng chí Lý!"

"Đúng vậy, chúng tôi đều rõ ràng." 'Tô Cẩn Hoa gật đầu.

Phải biết rằng nhiệm vụ cứu viện Chử Vệ Hoa lần này, ngay cả Long Thiên Quân cũng không nắm chắc.

Nếu không có Lý Trạch Vũ, có lẽ bọn họ chỉ có thể ôm nỗi hận, từ bỏ cách cứu viện Chử Vệ Hoa.

"Đồng chí Vệ Hoa, sao Trạch Vũ lại không trở về cùng ông?" Ninh Trạch Bình tò mò hỏi.

Nhắc tới chuyện này, hai mắt Chử Vệ Hoa càng đỏ hơn, ông ấy gần như nức nở nói: "Lúc ở Anh, tiểu đồng chí Lý nhường cơ hội chạy trốn cho tôi, sau đó chúng tôi lại bị bên Thánh Đình khống chế..."
 
Chương 738: C738: Xoay chuyển tình thế như thế nào


Ông ấy kể chỉ tiết chuyện xảy ra hai ngày hôm nay, nói xong thì ông ấy cũng bật khóc không thành tiếng.

Vẻ mặt mấy người Tô Cẩn Hoa đều rất nghiêm trọng.

Bọn họ có thể cảm nhận được lúc đó Lý Trạch Vũ phải trải qua cục diện nguy hiểm như thế nào qua lời Chử Vệ Hoa nói.

Một chuyến đi xa này, không khác gì đâm đầu vào đầm rồng hang hổi!

"Long chủ, mọi người không cần lo lắng cho đại đương gia, ngài ấy không sao!" Sói đen ở bên cạnh khuyên nhủ.

Mấy người Tô Cẩn Hoa đồng loạt nhìn về phía Sói đen. "Tiểu đồng chí, sao cậu có thể chắc chắn Trạch Vũ không sao?” Ninh Trạch Bình nhíu mày hỏi.

Khóe miệng Sói đen nhếch lên một cụ cười nhạt: "Bời vì ngài ấy là Quân Đết”

Nước Mỹ, Nhà Trắng.

Một vài lão đại do Elif cầm đầu bất mãn nhìn Bruce.

Thân là tổng thư ký, Yori không khỏi cười khẩy nói: "Bruce, tình báo viên của chúng tôi vừa báo tin, tiến sĩ Chử đã về nước tới nước Hạ, ông có thể giải thích chuyện này không?”


"Thánh hoàng Gurio người ta liên tục thanh minh, nói tiến sĩ Chử đã bị Lý Trạch Vũ dẫn đi, tại sao ông không tin người ta?"

Trong lòng Elif vốn bất mãn với Bruce, lúc này ông ta không khỏi bỏ đá xuống giếng.

Bruce nhìn mọi người xung quanh, ông ta thở dời: "Lúc đó Quân Đế đã đến sớm hơn tôi một bước, hơn nữa..."

"Hơn nữa Quân Đế nói tiến sĩ Chử vẫn trong tay Thánh Đình, cho nên ông tin?"

Elif châm biếm ngắt lời: "Lời nói của Quân Đế và Thánh hoàng Gurio, chỉ cần không phải người ngu xuẩn thì đều biết nên tin tưởng ai đúng không?"

Lời này măng gián tiếp Bruce thậm chí còn không bằng kẻ ngu, mà ông ta cũng chỉ giận không dám nói gì.

Dù sao quả thật là ông ta làm hỏng chuyện này.

 
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Yori đề nghị nói: "Sai lầm của Bruce giao cho điện Capitol xử lý, tôi cảm thấy bây giờ chúng ta nên nghĩ cách xoay chuyển tình thết”

"Xoay chuyển tình thế như thế nào?"

"Tiến sĩ Chử đã về nước Hạ, chẳng lẽ chúng ta đến nước Hạ cướp người sao?"

"Tôi cảm thấy đề nghị này không tồi... Nước Hạ dám cướp người trong tay chúng ta, vì sao chúng ta không thể cướp lại!"

"Đừng nói giỡn, nước Hạ có thể mang người đi từ tay chúng ta, tất cả là bởi vì tiến sĩ Chử phối hợp, ông cảm thấy chúng ta phái người đến nước Hạ cướp người, tiến sĩ Chử sẽ nguyện ý về cùng chúng ta?"

Lời này giống như dội một chậu nước lạnh vào đầu mọi người.


Nếu Chử Vệ Hoa không muốn trở về nước Hạ, ông ấy có vô số cơ hội có thể thông báo với bọn họ, cho dù thủ đoạn của Quân Đế thông thiên cũng không thể đưa người đi được.

Mà Chử Vệ Hoa không làm như vậy, chứng tỏ bản thân người ta muốn trở về nước Hạ.

"Tôi có một cách!" Mắt Bruce bỗng sáng lên. Mọi người đều nhìn ông ta.

Vẻ mặt Bruce âm trầm, ông ta nói: "Chúng ta có thể xuống tay từ người Quân Đất"

Yori khó hiểu hỏi: "Nói cụ thể xem, xuống tay như thế nào?”

"Quân Đế dám cả gan giúp nước Hạ cướp người trên tay chúng ta, chúng ta nhất định phải dạy bảo hắn ta một chút..."

"Đợi đã, tôi phải nhắc nhở mọi người!"

Bruce còn chưa nói xong đã bị Alif ngắt lời: 'Không biết tên Alec kia phát điên cái gì, nói cái gì mà ai dám động vào Quân Đế, ông ta sẽ xử lý người đó!”

Mọi người nghe vậy thì đều nhíu mày.

Từ trước tới nay nước Anh đều nghe theo lời bọn họ, trong một số tình huống, bọn họ vẫn cho đối phương một chút mặt mũi.

Mà lần này thái độ của Alec vô cùng kiên quyết, cho nên ngay từ đầu bọn họ. đã từ bỏ việc trả thù Quân Đế.

Bruce cười âm hiểm, nói: "Chúng ta không cần tìm người xử lý Quân Đế, chỉ là khiến hắn tự lau sạch mông mình mà thôi."


Yori nhíu mày nói: 'Không cần giấu diếm, mau nói rõ ràng."

"ý của tôi rất đơn giản, Quân Đế cướp người từ tay chúng ta, vậy bảo hắn về nước Hạ cướp người lại cho chúng ta!"

"Nếu bọn họ dám không nghe chúng ta, vậy chúng ta sẽ nhốt hắn lại!"

"Về phần Alec, hừ, không phải ông ta không rõ ràng kiểu đạn mới quan trọng thế nào, tôi tin rằng ông ta sẽ hiểu nỗi khổ tâm của chúng ta."

Bruce nheo mắt cười, ông ta cảm thấy vô cùng hài lòng với kế hoạch này của mình.

Gió nổi may bay.

Khi một đám lão đại mưu đồ bí mật ở Nhà Trắng, thế giới Hắc Ám lại một lần nữa sôi trào.

Quân Đế đích thân lộ diện trên web đen, ngỏ lời ba ngày sau sẽ đến Acropolis lấy đầu U Linh.

Tất cả mọi người đều biết, đại chiến này qua đi, vận mệnh thế giới Hắc Ám sẽ hoàn toàn thay đổi.
 
Chương 739: C739: Bàn về gia thế


Đệ Ngũ Nhân Kiệt yêu người giúp việc Phùng Tú Nhi trong nhà, nhưng lại bị gia tộc Đệ Ngũ phản đối.

Lý do rất đơn giản, không môn đăng hộ đối, thân phận hai người chênh lệch nhau, chắc chắn không có khả năng trở thành một đôi.

Hơn nữa gia tộc Đệ Ngũ cũng sắp xếp một cuộc hôn nhân cho Đệ Ngũ Nhân Kiệt, đối phương cũng là một danh môn vọng tộc, đó là nhà Hách Liên.

Bàn về gia thế, dung mạo, phụ nữ nhà Hách Liên đều gấp ngàn vạn lần Phùng Tú Nhi.

Đáng tiếc gia tộc Đệ Ngũ không ngờ Đệ Ngũ Nhân Kiệt lại hết lòng vì tình yêu như vậy, ông ta thà rằng từ bỏ vị trí đại thiếu của gia tộc, dứt khoát kiên quyết dẫn theo Phùng Tú Nhi bỏ trốn.

Vậy nên mặc dù thiên phú võ đạo của Đệ Ngũ Nhân Kiệt rất cao, làm cho cả gia tộc kỳ vọng cao, nhưng vẫn bị trục xuất khỏi gia tộc Đệ Ngũ.

Nếu không phải em trai Đệ Ngũ Tuấn Kiệt chết, Đệ Ngũ Nhân Kiệt cho rằng cả đời này mình không quay về gia tộc được.

Vậy nên vì để cảm ơn người em trai này, ông ta sẽ báo thù giúp đối phương.


Ở dãy núi Côn Luân giáo với Guixu, Đệ Ngũ Nhân Kiệt thành công đi ra khỏi thông đạo bí mật.

Tuyết băng toán loạn, một chiếc máy bay trực thăng quân dụng bay từ xa đến gần, một lát sau vững vàng hạ xuống.

"Cốp!"

Cửa cabin mở ra, một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi khôi ngô tuấn tú, mặc. quân trang nhảy xuống.

Hách Liên Khiếu, Trấn Bắc Vương! Đệ Ngũ Nhân Kiệt vắt hai tay ra sau lưng, ông ta đứng lẳng lặng tại chỗ chờ.

Hách Liên Khiếu bước nhanh về phía trước, chắp tay hành lễ: "Cháu Nhân Kiệt”"

"Chú Khiếu."

Đệ Ngũ Nhân Kiệt không chắp tay hành lễ, ông ta chỉ tùy ý đáp lại một câu, thái độ có vẻ ngạo mạn.

Hách Liên Khiếu nhíu mày, trong lòng có hơi bất mãn, nhưng không biểu đạt ra.

Dù sao Đệ Ngũ Nhân Kiệt có địa vị thân phận rất cao ở gia tộc Đệ Ngũ, mà ông ta chẳng qua chỉ là thành viên chỉ thứ nhà Hách Liên, thân phận hai người không thể so sánh với nhau.

Nhưng suy cho cùng bởi vì từ đầu đến cuối nội tâm của Hách Liên Khiếu không ở thế tục, mà là ở Quy Khư mà ông ta lớn lên.

Nếu không với thân phận ở thế tục của ông ta, cho dù là ai cũng không dám bỏ qua thân phận của ông ta.

"Cháu Nhân Kiệt, chú đã biết mục đích lần này cháu đi ra thế tục, như vậy tốt lắm, cháu theo chú về phủ trước, cho cháu một ít thời gian, chắc chắn chú sẽ tìm ra được hung thủ giúp cháu!"


Hách Liên Khiếu đề nghị.

Không ngờ Đệ Ngũ Nhân Kiệt dứt khoát xua tay nói: "Không cần, cháu có thể tự tìm được hung thủ là ai, chú Khiếu chỉ cần đưa cháu ra nước ngoài là được..."

Mười mấy tiếng sau, một chiếc máy bay từ phía Bắc nước Hạ vững vàng hạ cánh xuống nước Anh.

Lại qua hơn mười phút sau, bóng dáng của Đệ Ngũ Nhân Kiệt xuất hiện ở bên ngoài sân bay.

"Kít kít!"

Một chiếc xe Maybach dừng trước mặt ông ta, người lái xe là một người đàn ông trung niên.

"Đệ Ngũ thiếu, tôi là Chu Đông, là người lão gia sắp xếp đến đón ngài." Người đàn ông cung kính tự giới thiệu. Đệ Ngũ Nhân Kiệt khế gật đầu, ông ta ngồi vào ghế sau.

Chu Đông ngồi lại vào vị trí ghế lái, ông ấy đề nghị: "Đệ Ngũ thiếu, bây giờ trời đã tối muộn, tôi tìm khách sạn cho ngài ngủ lại, có được không?”

"Không cần, đưa thẳng tôi đến nơi tôi muốn đến."


Đệ Ngũ Nhân Kiệt từ chối, bây giờ ông ta chỉ muốn báo thù sớm thay cho em trai mình.

"Vâng!"

Chu Đông thấy thái độ kiên quyết của ông ta, ông ấy không dám khuyên nữa, khởi động xe chạy tới vùng ngoại thành.

Hơn nửa tiếng sau, Maybach xuất hiện bên ngoài một trang viên tư nhân rộng hàng ngàn mét vuông, từ xa có thể nhìn thấy vài pháo đài cổ kính hùng vĩ đồ sộ.

Nơi này là điện Long Thần. Cùng lúc đó, trong tòa pháo đài cổ lớn nhất.

Charl và Liv đang ngồi trên sô pha, bọn họ vừa chơi xong một hiệp, bầu không khí có chút vi diệu.

Hơi thở của Liv không ổn định, thoạt nhìn bị dày vò không hề nhẹ.
 
Chương 740: C740: Vậy ông muốn chết


Charl bưng rượu lên nhấp một ngụm, nhìn người có dáng người uyển chuyển trước mặt, trên mặt có cảm giác thỏa mãn không nói nên lời.

Long Đế ơi Long Đế, ông chết thật là tốt!

Mọi thứ ông có được bây giờ đều là của tôi, bao gồm cả người phụ nữ của ông.

Charl nghĩ vậy, ông ta không nhịn được kéo Liv vừa mặc quần áo xong vào. lòng, cười ha ha: "Tôi hỏi em, tôi và Long Đế, ai hơn ai?”

Liv thoáng do dự, sau đó cười nói: "Đương nhiên là anh!"

Lời bà ta nói là thật!

Cho dù trước kia Liv thật sự yêu Long Đế, nhưng sau khi người kia chết, không có khả năng sống lại, sao bà ta có thể thủ tiết vì một người đã chết, mà buông bỏ

cuộc sống tốt đẹp của mình được?

Bây giờ tất cả những gì bà ta cần làm là mang lại niềm vui cho chủ nhân mới, Charl.

"Ha ha ha..." Charl cười to vài tiếng.

Trước đó ông ta còn lo lắng Quân Đế sẽ ra tay với điện Long Thần, mỗi ngày đều lo lắng đề phòng.

Thế nhưng bây giờ ông ta có thể hoàn toàn vô ưu vô lo, mỗi ngày sống mơ mơ màng màng.

Bởi vì có U Linh Đại Đế và Lang Vương hợp tác khiêu chiến Quân Đế, hơn nữa Quân Đế cũng ứng chiến, ông ta cho rằng chắc chắn người sau sẽ phải chết, không thể nghi ngờ!

"Âm!"


Đột nhiên hai cánh cửa được làm bằng chất liệu gỗ đặc biệt có thể phòng chống đạn pháo bị người đá văng.

Chỉ thấy hai gã phương đông da vàng một trước một sau đi vào. "Long... Đết"

Liv che miệng, trên mặt lộ ra biểu cảm khó có thể tin được. Không đúng!

Khi người kia tới gần, Liv có thể khẳng định mặc dù người đàn ông này có tám phần giống Long Đế, nhưng chắc chắn không phải cùng một người!

Charl cũng xác định người tới không phải Long Đế sống lại, ông ta thở phào nhẹ nhõm.

"Hai người ở đâu đến?" Charl nhìn từ trên cao xuống hỏi. "Thằng nước ngoài này nói gì vậy?”

"Ông ta hỏi chúng ta là ai?" Đệ Ngũ Nhân Kiệt không hiểu tiếng Anh, ông ta bảo Chu Đông phía sau giải thích.

"Ông nói cho ông ta biết, Long Đế là em trai của tôi, từ giờ trở đi, tôi sẽ tiếp quản mọi thứ của em trai tôi, ai không phục thì... Chết!"

Giọng Đệ Ngũ Nhân Kiệt không cho phép nghi ngờ, vô cùng ngang ngược. Chu Đông lập tức phiên dịch lại câu này.

Anh trai Long Đế!

Cơ thể mềm mại của Liv khẽ run lên.

Người đàn ông trước mặt có thể đá văng cửa được thiết kế đặc biệt, đủ chứng minh năng lực của ông ta rất mạnh.

Còn nữa bên ngoài có không ít người của điện Thần Long canh gác, đối phương lại có thể đi vào đại điện mà không khiến ai chú ý...


Hít...

Liv hít sâu một hơi.

Hay là anh trai Long Đế còn mạnh hơn Long Đế?

Liv có thể nghĩ vậy, đương nhiên Charl cũng nghĩ được vậy, hơn nữa ông ta còn cảm nhận được khí thế cường giả vô cùng khủng bố của Đệ Ngũ Nhân Kiệt trước mặt, mạnh đến nỗi ông ta không có dũng khí đánh một trận với đối phương.

Thế nhưng...

Sao ông ta có thể chắp tay giao điện Long Thần cho người khác được?

"Bây giờ tôi chính là chủ của điện Long Thần, cho dù ông là anh trai của Long Đế cũng không được!"

Charl nói tiếng nước Hạ sứt sẹo.

Đệ Ngũ Nhân Kiệt cười lạnh: "Vậy ông muốn chết?”

"Mẹ kiếp!"

Charl trợn trắng mắt, ông ta vỗ hai tay.

"Vù vù vù..."

Trong đại điện xuất hiện hơn một trăm bóng người.

Ông ta vốn định dùng những người trốn ở đây để đối phó với Quân Đế, lúc này cảm nhận được áp lực mà Đệ Ngũ Nhân Kiệt mang đến, chỉ có thể lật con bài chưa lật lên.

Liv ở bên cạnh xanh mét mặt.

Trong đại điện dấu nhiều người như vậy, bà ta lại không hề hay biết, vậy chẳng phải mấy ngày nay bà ta và Charl mây mưa đều bị bọn họ nhìn thấy hết?

"Đâm đầu vào chỗ chết!"

Đệ Ngũ Nhân Kiệt dứt lời, ông ta ra tay...
 
Chương 741: C741: Mọi người ở đây


Nước Hy Lạp, Vệ Thành.

Sở dĩ U Linh dọn chiến trường đến đây là bởi vì ông ta đang chế tạo một căn cứ số 0 ở đây.

Cả căn cứ đều áp dụng vật liệu xây dựng quân dụng tiên tiến nhất toàn cậu, thậm chí có thể đề phòng chấn động của vũ khí hạt nhân.

Đừng nói Quân Đế dẫn đầu quân U Minh, cho dù mấy nước lớn toàn cầu muốn đánh vào nơi này cũng không dễ dàng như vậy.

“Ha ha ha, ông nói xem Quân Đế có phải bị bản đế chọc tức rồi không?”

U Linh xem mấy lần tin tức Quân Đế đăng trên darkweb, trên mặt đầy vẻ giễu cợt.

Một người đàn ông da trắng với mái tóc dài màu trắng cười gian nói: “Bị chọc tức không phải bình thường à? Đổi thành tôi là Quân Đế, ông cũng khiêu khích như thế, nếu tôi không ứng chiến, còn không bằng tìm một lỗ để chui vào.”

“Ibu nói không sai.”

Thêm một người đàn ông rau quai nón nhếch miệng cười nói: “Nếu không ứng chiến, sau này Quân Đế còn mặt mũi nào lăn lộn ở thế giới ngầm?”

“Ha ha ha...”

Trong phòng vang lên một tràng tiếng cười lớn.

Mọi người ở đây trừ U Linh và Lang Vương ra, còn có lbu và Milro trong bát vương và đám người Bethlen, Ancita, Maipi, Durham trong Thập Nhị Tướng.

Quan hệ những người này bình thường với U Linh không tệ, nhưng cũng chỉ là không tệ mà thôi.


Sở dĩ bọn họ bằng lòng ra tay đối phó Quân Đế, vẫn là vì U Linh ra giá tiền rất lớn mời bọn họ.

Ngoài ra, lbu và Milro còn mang theo chút tâm tư.

Long Đế chết rồi, nếu Quân Đế cũng chết, trong bốn đế thiếu hai vị trí, bọn họ đều cho rằng mình có thể bổ sung thay thế.

“Chúc chúng ta thắng ngay từ trận đầu.”

Lang Vương nâng ly với đám đông, trong lòng lại yên lặng cầu nguyện thay bọn họ.

Đám ngốc nghếch, tận hưởng bữa tối cuối cùng thật tốt đi.

“Cạn ly!”

"Cạn...”

Một đám người uống cạn sạch rượu trong ly.

U Linh nhìn đồng hồ, đã mười giờ rồi: “Qua hai tiếng nữa sẽ tới ngày thứ ba, Quân Đế có phải vẫn đang hưởng thụ thời gian cuối cùng không?”

“Chúng ta nên thấu hiểu.”

“Đúng, cứ để hắn sống thêm hai tiếng đi.”

“Âm ầm!"


Lời cuối cùng của Milro còn chưa nói hết thì nghe thấy một tiếng nổ đinh tai nhức óc.

“Âm!” Mike đẩy cửa vào: “Đại Đế, có người tập kích đường không căn cứ chúng ta, có lẽ là quân U Minh đến rồi.”

Sắc mặt U Linh lập tức thay đổi: “Căn cứ số 0 có ra đa thăm dò, vì sao không phát hiện đối phương?”

“Tôi hoài nghi bọn họ có... có...”

Mike muốn nói lại thôi. Sắc mặt U Linh tái xanh chất vấn: “Có gì?”

“Máy bay tàng hình.”

Sau khi Mike đáp lại, sắc mặt mọi người ở đây đều thay đổi.

Máy bay tàng hình đều là vũ khí át chủ bài của mỗi nước lớn, dưới tình huống bình thường sẽ không bán ra.

Quân Đế làm ra máy bay tàng hình từ đâu?”

“Bootl” Trong miệng Milro phun ra một chữ.

Trong chốc lát, sắc mặt mọi người ở đây lại thay đổi. Có điều sắc mặt khó coi nhất vẫn là U Linh. Boot là ai? Đây chính là tay buôn lậu vũ khí số một thế giới,

được mệnh danh là vua chiến tranh.

Trong số các loại vũ khí tồn tại trên thế giới này, chỉ cần có đủ tiền thì ngay cả vũ khí hạt nhân cũng có thể sở hữu được.

'Tất cả mọi người không phải ngày đầu tiên trà trộn vào thế giới ngầm, tình bạn giữa Boot và Quân Đế đều có nghe thấy.

Nếu Boot cung cấp vũ khí, căn cứ số 0 cho dù có năng lực phòng ngự mạnh hơn cũng sẽ bị phá hủy.

“Ầm ầm..” Tiếng nổ lần nữa truyền đến, hơn nữa đợt này rõ ràng còn mãnh liệt hơn đợt nổ trước.

“Lập tức sai người đi thăm dò, một khi phát hiện bóng dáng của đối phương, không tiếc bất cứ giá nào tiêu diệt bọn họ.”
 
Chương 742: C742: Anh cô không làm khó cô chứ


U Linh điên cuồng hạ lệnh. Một khắc trước còn hăng hái, giờ phút này lại héo rũ không phấn chấn.

Mấy người Maipi và Durham trong Thập Nhị Tướng thậm chí còn đánh trống lui quân.

Mặc dù tiền rất tốt, nhưng cũng phải có mạng để xài.

Chỉ có thái độ của Milro và lbu vô cùng kiên định, bởi vì lần này bọn họ đến đây cũng không phải chỉ vì tiền.

“Chư vị không cần lo lắng, bản đế còn át chủ bài chưa lộ ra, Quân Đế chắc. chăn sẽ chết không nghỉ ngờ.”

“Đinh linh linh...” U Linh còn chưa nói xong, điện thoại trên người lập tức vang lên.

Lấy điện thoại ra nhìn dấy số trên màn hình, ông ta gật đầu ra hiệu với đám đông, lập tức đi vào một phòng khác.

“Alô! Chủ tịch Đại hội đồng!”

“U Linh, kế hoạch có biến, Quân Đế... không thể giết.” Giọng nói Elif truyền đến.

Cái gì?

U Linh nhíu mày, không hiểu hỏi: “Chủ tịch Đại hội đồng, vì sao không thể giết Quân Đế?”

“Chuyện cụ thể tôi không tiện nói, tóm lại Quân Đế không thể chết, hơn nữa tôi còn cần ông bắt sống hắn giao cho tôi

Giọng điệu Elif kiên định.


U Linh bất mãn nói: “Chủ tịch Đại hội đồng, ước hẹn của chúng ta không phải như vậy, hơn nữa anh cũng biết tôi và Quân Đế đã đến mức anh chết tôi sống...”

“Đây là thái độ chó nói chuyện với chủ nhân à?”

Elif mạnh mẽ ngắt lời: “Tôi nói không thể giết Quân Đế thì không thể giết, anh còn cần tôi nói lần thứ ba à?”

Nghe đối phương lại gọi mình là chó, U Linh siết chặt nắm đấm, vẻ mặt tức giận.

Có lẽ để an ủi ông ta, giọng điệu Elif khẽ mềm nhữn: “U Linh, mặc dù trước mặt Quân Đế còn chưa thể chết, nhưng đợi sau khi hắn hết giá trị lợi dụng, tôi sẽ lập tức giao hắn cho ông xử lý.”

Nghe vậy, sự tức giận trên mặt U Linh lập tức tan đi.

Điện thoại cúp máy.

Khóe miệng U Linh nhếch lên thành một nụ cười lạnh.

Mặc dù Elif không để ông ta giết Quân Đế, nhưng ông ta có thể phế đối phương.

Nếu như chặt tay chân của Quân Đế, lại giãm hắn dưới lòng bàn chân, loại cảm giác này chắc hẳn cũng rất tuyệt vời.

Cùng lúc đó.

Trong thung lũng cách căn cứ số 0 hơn mười dặm, một đám đông đen nghịt đang tụ tập ở đây.

Lý Trạch Vũ đeo nửa mặt nạ màu bạc, trên người tỏa ra hơi thở chết chóc lạnh thấu xương.


“Máy bay tàng hình đời thứ năm cũng có thể giành tới tay, không hổ là Đại đương gia.”

 
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Brien cảm thấy bội phục từ đáy lòng. essica cười ha ha: “Cái này không phải nói nhảm? Chỉ cần Đại đương gia ra lệnh một tiếng thì cho dù vũ khí hạt nhân, cho dù là đi trộm Boot cũng sẽ đi làm thay Đại đương gia.”

“U Linh tưởng ở sân nhà căn cứ số 0 thì có thể muốn làm gì thì làm, thật tình không biết ở đây mới là ác mộng của ông ta.”

Anne đi xuyên qua đám đông tới trước mặt Lý Trạch Vũ.

Lý Trạch Vũ khẽ gật mình: “Anh cô không làm khó cô chứ?”

Anne cười hì hì nói: “Vốn dĩ anh ấy nhốt tôi lại, nhưng tôi đã trốn ra được.” “Anne, thật không ngờ Triệu Tư - Nicolas là anh ruột của cô.”

.Jessica trêu chọc nói: “Nếu biết thì nói gì tôi cũng phải ăn chén cơm chùa này của cô."

Brien cười mắng: “Cái tên nhà cậu cũng không soi mặt vào nước tiểu xem, cơm chùa Anne người ta chỉ giữ lại cho mình Đại đương gia thôi.”

Nói xong hắn ta lại nhìn về phía Anne: “Tôi nói không sai chứ?”

“Đúng rời, cơm chùa bà đây chỉ cho một mình Quân Đế ăn, người khác đừng hòng nghĩ tới”

Anne rất hào phóng thừa nhận, không hề cảm thấy ngại ngùng.

Dù sao trong quân U Minh việc cô thích Lý Trạch Vũ cũng không phải bí mật gì.

“Khụ khụ... Mẹ nó tất cả đừng gây rối.”

Lý Trạch Vũ liếc xéo mọi người.

“Chúng ta nên lên sàn rồi
 
Chương 743: C743: Mọi người rối rít


“Xong đời, các anh em, chúng ta nên lên sàn

“Giết...”

Hơn một trăm người cùng hò hét. Đăng đăng sát khí!

Lý Trạch Vũ liếc xéo mọi người, nghiêm mặt nói: “Mặc dù sống chết có số,nhưng tôi hy vọng các người đều sống sót thật tốt.”

“OK!”

“Đại đương gia yên tâm... Mọi người rối rít."

Lý Trạch Vũ khẽ gật đầu, lập tức xông về phía máy bay trực thăng đã sớm chuẩn bị kỹ càng kia trước.

Có người thì leo lên máy bay trực thăng, có người thì cùng Brien chạy bộ về phía trước.

Nhiệm vụ tối nay của bọn họ chính là ôm cây đợi thỏ bên ngoài căn cứ số 0, người U Linh điện hễ dám trốn thì sẽ lập tức bị bọn họ xử lý.

Lý Trạch Vũ hạ mệnh lệnh chết, không cần tù binh mà chám tận giết tuyệt. Mấy phút đồng hồ sau.

Một tiếng phá hủy đinh tai nhức óc vang vọng căn cứ số 0, cửa lớn ầm vang ngã xuống đấy.


Mười mấy thành viên U Linh điện đứng gác ngay lập tức nhấc súng máy hạng nặng lên.

“Bằng bằng..” Bọn họ còn chưa kịp mở khóa an toàn thì tiếng súng khác đã vang lên trước.

“A... A..” Trên bầu trời, mấy binh sĩ quân U Minh đang nã súng bản tỉa. Không phát nào trượt! Trong tòa nhà căn cứ.

U Linh vẫn chưa thấy sợ, ngược lại vô cùng kích động hét lớn: “Không cần tìm, tự bọn họ đưa tới cửa.”

Milro cười lạnh: “Lá gan Quân Đế quả thật đủ lớn, biết rõ rơi vào tình huống ắt phải chết còn dám tới.”

“Hắn không thể không đến” Ibu cười chế giễu.

Lang Vương tràn đầy tinh thần chiến đấu và trang bị vũ khí cho mình: “Đừng tán dọc nữa, bây giờ chúng ta đi bắt Quân Đế.”

“Tôi cũng nghĩ như vậy.”

U Linh mang theo ẩn ý nhìn Lang Vương, trong mắt lóe lên tia chết chóc.

Giờ phút này ông ta đã vứt lời dặn dò của Elif ra sau đầu, chỉ muốn sau khi xử lý Quân Đế thì cũng làm gỏi luôn Lang Vương.


Cứ như vậy, ông ta sẽ có thể độc bá cả thế giới ngầm.

Mang theo trái tim kích động, lúc này U Linh đã hạ lệnh để mấy trăm thành viên U Linh điện nghênh chiến.

Sau khi thấy một đám quân U Minh đeo mặt nạ xuất hiện, thành viên U Linh điện cũng không sợ hãi mà chỉ có hưng phấn.

Bởi vì qua đêm nay, thế giới ngầm sẽ chỉ có U Linh điện †ồn tại.

“Bằng bằng bằng...”

Tiếng súng kịch liệt không ngừng lướt qua, đạn bay tới từ bốn phương tám hướng.

U Linh nhìn căn cứ mình tốn một đống tiên lớn xây dựng trong chớp mắt thủng trăm ngàn lỗ, nói không đau lòng là giả.

Có điều nghĩ tới mình có thể độc bá thế giới ngầm thì lại cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.

“A!”

"Hai bên giao chiến chỉ mất mười phút ngắn ngủi, thành viên U Linh điện đã bị xử lý ba mươi, bốn mươi người."

Maipi cau mày nói: “Không hổ là quân U Minh, năng lực tác chiến này cho dù là đội đặc chiến tinh nhuệ nhất toàn cầu cũng không theo kịp.”

“Vậy thì thế nào?” . Truyện Trinh Thám

U Linh cười lạnh nói: “Đợi lát nữa đội ngũ này sẽ hoàn toàn biến mất trên thế giới.”
 
Chương 744: C744: Thuốc lá này có vấn đề


Mọi người cùng nhìn về phía U Linh.

Nói thẳng, năng lực tác chiến của quân U Minh mạnh hơn dự đoán của họ, nhưng giờ phút này U Linh có một mặt tự tin, bọn họ thực sự rất tò mò tên này rốt cuộc có át chủ bài gì.

U Linh nhìn người của mình tử thương cả đống, mà người Lang Nha điện lại chưa hề xuất hiện, ông ta lập tức bất mãn chất vấn: “Lang Vương, người của tôi cũng đã tham gia, vì sao người của ông còn chưa ra tay?”

“Vội cái gì?” Lang Vương cười nhạt: “Đây chính là sân nhà của U Linh điện các ông, Lang Nha điện chúng tôi là khách, chắc chắn không thể đoạt công đầu với các ông.”

Công đầu?

Lúc này nói công lao con khỉ gì.

U Linh tâm như gương sáng, Lang Vương đang xem ông ta như bia đỡ đạn.

Ngay lúc ông ta cảm thấy bất mãn, một chiếc máy bay trực thăng trên bầu trời hiện ra trong tâm mắt của ông ta rồi lập tức chậm rãi đáp xuống.

“Là Quân Đế.” “Hắn rốt cuộc xuất hiện rồi...”


Khoảnh khắc Lý Trạch Vũ nhảy xuống máy bay trực thăng, cho dù đeo mặt nạ, nhưng đám người U Linh và Milro vẫn nhận ra hắn ngay lập tức.

“Lang Vương, còn không cho người của ông ra tay.” U Linh thúc giục.

Lang Vương lắc đầu nói: “Tôi cảm thấy chúng ta nên bắt lấy Quân Đế trước, bắt giặc bắt vua trước, chỉ cần xử lý Quân Đế, quân U Minh sẽ tự sụp đổ.”

“Tôi cảm thấy đề nghị của Lang Vương không sai.”

Ibu xoa tay, vẻ mặt rất háo hức.

Milro cũng gật đầu đồng ý, trông có vẻ không chờ nổi.

U Linh suy nghĩ một lát, cảm thấy lời Lang Vương nói quả thật không tệ.

Chỉ cần Quân Đế chết, quân U Minh như rắn mất đầu, còn không phải để mặc bọn họ xâu xé à?

Hơn nữa đến lúc đó nói không chừng còn có thể hợp nhất đội ngũ này. “Được, bây giờ chúng ta đi chém Quân Đế.” Nói xong, U Linh lập tức xông ra khỏi tòa nhà căn cứ trước.

Hai người Milro và Ibu theo sát phía sau.

Maipi còn có mấy người Durham vốn cũng muốn xông lên, nhưng nhìn thấy Lang Vương không nhúch nhích nên bèn dừng bước.

“Lang Vương, sao ông không lên?” Durham nhíu mày hỏi.

Lang Vương khoát tay áo nói: “Các ông lên trước, vừa nãy uống nhiều rượu, tôi đi tè đã, lập tức tới ngay.”

Đi tè? Tôi tin ông mới lạ.

Đám người Maipi không phải kẻ ngu, sao tin nổi lời nói hoang đường của Lang Vương.

“Tôi cũng đau bụng, phải đi ¡ trước.” “Tôi cũng phải thay băng vệ sinh...”


Mấy người cùng tiến vào nhà vệ sinh, đều muốn xem thử Lang Vương đang làm cái quần gì.

Lang Vương lấy ra thuốc lá từ túi xách rồi phát từng cái cho mọi người, lại tự mình châm lửa chọn bọn họ, điều này khiến mọi người cảm thấy được yêu thương mà kính sợ.

Dù sao Lang Vương là một trong bốn đế.

“Tôi tự mình làm là được.” Maipi khách khí.

“Ui¡ da, châm lửa thôi mà, có gì đâu.” Lang Vương không thuận theo, vẫn khách khí châm lửa cho hắn.

Trong nhà vệ sinh khói mù lượn lờ, mấy người ở đây nuốt mây nhả khói, có vẻ như đã quên U Linh người ta mang theo Milro và Ibu đi nghênh chiến.

“Má, có phải tôi say rồi không, sao cảm thấy hơi choáng.” Durham vò đầu. Ancita cười nhạo nói: “Anh mới uống mấy chai. Ui da, tôi cũng hơi choáng.” “Má nó, sao tôi cũng cảm thấy sàn nhà đang di cuyển.”

“Các người sao vậy? Đậu mè, tôi cũng choáng quá...”

'Trừ Lang Vương ra, mấy người khác đều đứng không vững.

“Thuốc lá này có vấn đề.”

Bethlen lập tức ném thuốc lá trong tay đi.


Mấy người còn lại thay đổi sắc mặt, lập tức cùng nhìn về phía Lang Vương.

“Các người nhìn tôi làm gì, tôi cũng hút thuốc, tôi cũng choáng, ui da, ui da... Nhức đầu quá.” Lang Vương tỏ ra đứng không vững.

Nhưng mấy người khác đều không phải hạng người hời hợt, không dễ gạt như vậy.

Trước đó ông không choáng, chúng tôi vừa nói thì ông choáng, rõ ràng là giả vờ mà.

“Lang Vương, mẹ nó ông đừng giả bộ, tại sao phải ra tay với chúng tôi?” Ancita giận dữ hỏi đồng thời âm thầm cảnh giác.

Người khác cũng đề phòng với Lang Vương.

Rất đáng tiếc, bởi vì bây giờ bọn họ choáng váng đến nỗi ngay cả đứng thẳng người cũng tốn sức.

“Những kẻ ngu như các người, ông đây chỉ đi tiểu thôi mà, các người cứ phải đi theo.” Lang Vương cười hì hì.

“Nếu đã như vậy thì ông đây sẽ ngả bài với các người, thật ra tôi là nội ứng...”
 
Chương 745: C745: Sân bay quốc tế luân đôn


Diệt U Linh trước, rồi mới tàn sát sói con.

Hiện giờ U Linh đã chết, nên không thể tiêu diệt Lang Vương, nhưng... chuyện Na Tra náo hải rút gân rồng thì sao có thể bỏ qua cho được!

Sau khi san bằng điện U Linh, quân U Minh lại chia thành từng đợt, đột nhập. vào biên giới nước Anh, rồi lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở thành phố Luân Đôn.

Hôm nay, điện Long Thần tàn ác, ngang ngược sẽ bị xóa tên - trích lời Lý Trạch Vũ.

Lang Vương là kiểu người thích náo nhiệt, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ màn kịch hay này. Có điều, ngoài miệng thì nói là đến xem trò hay, nhưng thực tế lại kéo nguyên một đội binh mã của điện Lang Nha tới.

Sau khi điện U Linh bị tiêu diệt, Quân Đế tiếp quản kha khá sản nghiệp, tính sơ bộ thì thu về ít nhất cũng phải mấy chục tỷ đô la Mỹ. Có lẽ điện Long Thần không giàu như điện U Linh, nhưng sẽ không kém quá nhiều.

Lang Vương rất hiểu Quân Đế, chỉ cần ra sức giúp hắn rút gân rồng, thì sau khi trận chiến kết thúc, nhất định sẽ được cho một chén canh gân rồng nếm thử.

Sân bay quốc tế Luân Đôn.


Lý Trạch Vũ bước ra khỏi sân bay, Lang Vương cao to lực lưỡng sóng vai đi bên cạnh, thoạt nhìn chẳng khác nào vệ sĩ.

“Két!”

Một chiếc Gallardo màu lam dừng lại trước mặt hai người. Cửa sổ xe hạ xuống, người đẹp ngồi chỗ ghế lái gỡ kính râm, để lộ dung nhan mỹ miều...

Người tới là Nalisa! Điện Lang Nha vốn nằm trong biên cảnh nước Anh, tuy hiếm khi qua lại với

hoàng gia, nhưng cô công chúa nhỏ này vẫn từng có dịp gặp Lang Vương vài lần.

“Công chúa Nalisa, sao cô lại tới đây?” Vừa nói, Lang Vương vừa tựa cả hai tay lên bệ cửa sổ bên chỗ phó lại, nhếch miệng cười đểu: “Hay là cô bỗng nhận ra vô vàn ưu điểm trên người tôi nên quyết định cho tôi một cơ hội theo đuổi cô?”

Nalisa bật cười thành tiếng, trả lời: “Lang Vương à, thật ra tôi rất vui lòng cho ông một cơ hội theo đuổi tôi, điều kiện tiên quyết là ông đừng sợ khi thấy người đàn ông của tôi ghen.”

“Người đàn ông của cô? Ai mà nghe đáng sợ vậy?”


Là một trong Tứ Đế, không đúng, giờ phải là Song Đế, nếu đó chỉ là một người bình thường thì thú thật, chẳng dọa được Lang Vương đâu. Nói không ngoa chứ dù có là con cháu hoàng gia hay người của gia tộc thần bí như

Rothschild cũng đừng hòng mơ tới chuyện leo lên đầu ông ta ngồi.

“Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.” Nalisa thốt ra một câu thành ngữ kinh điển của nước Hạ.

“Công chúa Nalisa à, con người tôi không có thích hoạt động đầu óc, cô đừng chơi mấy trò đố vui này với tôi, cứ nói thẳng cho tôi biết kẻ đó là ai đi, nhất định tôi sẽ cho hắn nếm thử mùi vị bị đấm như bao cát là thế nào...”

“BốpI”

“Vù... Âm...”

Lang Vương còn chưa nói hết câu thì đã bị một cú đấm trời giáng đánh bay, té sõng soài ra đất.

“Má nó, Quân Đế à, cậu điên rồi hả?” Lang Vương nhe răng trợn mắt đứng dậy, đang định tiếp tục chất vấn Lý Trạch Vũ tại sao lại ra tay đánh mình thì trong đầu chợt lóe lên tia sáng, hình như đã lờ mờ đoán ra được nguyên nhân.

“Vãi, đừng nói người đàn ông của công chúa Nalisa là...” Lang Vương nuốt một ngụm nước bọt, nói hết câu: “Là cậu đó nhé!?”

“Gạch.”

Cửa xe Gallardo mở ra, Nalisa với chiếc đầm trắng tinh khôi và đôi giày cao gót quyến rũ bước xuống xe, đi tới bên cạnh Lý Trạch Vũ, thân mật khoác tay hắn, mỉm cười tinh nghịch: “Ông đoán đúng rồi đó.”
 
Chương 746: C746: Nghe vậy


“Ông đây chưa từng hưởng qua mùi vị bị đấm như bao cát là gì, nhưng có thể cho ông nếm thử.” Lý Trạch Vũ dứ dứ nắm đấm, như thể “Tôi không đùa

đâu”.

Lang Vương hoảng loạn lui về sau vài bước, vẫy tay bảo: “Đừng... Có trời mới biết cậu là người đàn ông của Nalisa.” Nếu biết trước thì dù có tận mười lá gan ông ta cũng chẳng dám nói bậy như thế đâu.

Cũng may Lý Trạch Vũ không chấp nhặt với ông ta, chỉ quay đầu hỏi Nalisa: “Cha em bảo em tới hả?”

“Hì hì!” Nalisa vừa cười, vừa gật đầu.

“Em có nói lại với ông ấy là đừng tốn công gầy dựng lại chiến đội Loucester không?” Lý Trạch Vũ lại hỏi.

Nghe tới đây, Nalisa không kiềm được mà lườm hắn một phát, bực bội bảo: “Cha em tuyên bố chiến đội Loucester đã trở thành lịch sử rồi!”


Trong trận chiến ở cảng Bozeman, Lý Trạch Vũ từng thề rằng nếu chiến đội Loucester dám cả gan thành lập lại, thì hắn sẽ lập tức tiến quân tiêu diệt sạch sẽ, tới khi nào trên đời không còn cái tên Loucester nữa mới thôi.

Thật ra Alex cũng chẳng sợ mấy bị hắn trả thù đâu, chẳng qua là thấy chiến đội Loucester đã có vết nhơ là bị người khác tiêu diệt, dù gây dựng lại cũng chỉ tổ trở thành trò hề cho thiên hạ, chỉ bằng để nó ngủ yên còn hơn.

Lý Trạch Vũ gật đầu hài lòng, lại bảo: “Nói đi, cha em sai em tới tìm anh làm gì?

Nếu Alex biết hắn đến nước Anh, còn phái cả Nalisa tới, chứng tỏ đối phương không hề có địch ý với hắn. Nhưng hắn lại nghĩ không ra mục đích của con cáo già kia là gì. Đừng bảo là muốn làm quen với người con rể này thật đó nhé?

Nalisa bày ra biểu cảm ngoan hiền, ngây thơ nói: “Cha em bảo em tới hỏi

anh rằng chừng nào anh tới cưới em.”

Ầm!

Không nói thì thôi, mà đã mở miệng là sẽ khiến người ta sợ chết khiếp!

Lý Trạch Vũ tuyệt đối không tin Alex sẽ vì chuyện này mà tạo áp lực với hắn, bởi chỉ cần IQ của ông ta không phải số âm, ắt sẽ chẳng bao giờ đồng ý gả con gái mình cho một kẻ nguy hiểm, thích nhảy múa nơi đầu mũi dao như hắn!

“Ngày mai qua cưới em liền.” Lý Trạch Vũ bật cười khanh khách.

“Anh không đùa đấy chứ?” Nalisa trợn trừng mắt, để lộ biểu cảm không dám tin.


Lý Trạch Vũ nhún vai, đáp: “Là em giỡn trước.”

“Hừi” Lúc này, Nalisa mới biết mình bị trêu đùa, bèn trợn trắng mắt nhìn Lý Trạch Vũ đầy khinh bỉ.

Lý Trạch Vũ giả vờ như không phát hiện ra, cười khẩy bảo: “Muốn nói gì thì nói lẹ đi, một phút của anh trị giá mấy triệu đó, không có thời gian đứng đây lãng phí với em đâu.”

“Cha em cố ý sai em tới để chuyển cáo cho anh một tin quan trọng.” Nalisa thu hồi vẻ đùa cợt, nghiêm giọng nói: “Hiệp hội Quyền Anh, quân đoàn lính đánh thuê Hắc Thủy Hồ, đảo Thiên Đường và... tộc Bất Tử ngấm ngầm hợp tác với

nhau đã lập nên một “Kế hoạch Diệt Quân”: Kế hoạch Diệt Quân? Sát khí lập tức giăng đầy hai mắt Lý Trạch Vũ.

“Hiệp hội Quyền Anh, quân đoàn lính đánh thuê Hắc Thủy Hồ, đảo Thiên Đường là ba thế lực lớn danh tiếng lẫy lừng ở thế giới ngầm, vì căn cứ của họ nằm trong biên giới nước Mỹ, thế nên không thể không tuân theo mệnh lệnh của nước Mỹ, về phần tộc Bất Tử... Nalisa cau mày, khó hiểu hỏi: “Sau khi biết nước Mỹ tính đối phó anh, họ đã

chủ động đề nghị xin gia nhập “Kế hoạch Diệt Quân”, chẳng lẽ trước kia anh từng gây hấn với tộc Bất Tử?”

Nghe vậy, Lang Vương bĩu môi, muốn nói lại thôi.


Ngoại trừ Lý Trạch Vũ, có lẽ chỉ mình ông ta mới biết nguyên nhân tộc Bất Tử tham gia vào kế hoạch này, vấn đề là không thể tiết lộ lý do đó cho Nalisa biết được!

Vì nói trắng ra thì là do người phụ nữ kia yêu Lý Trạch Vũ quá nên sinh hận, nếu lộ ra có thể sẽ khiến Nalisa ghen.

“Sao bên điện Long Thần không tham dự kế hoạch chết tiệt này?” Lý Trạch Vũ hào hứng hỏi: “Hẳn là họ ước gì có cơ hội giải quyết anh mới phải chứ?”

Nalisa lắc đầu, bảo: “Kỳ thật, lúc “Kế hoạch Diệt Quân” vừa được đưa ra thì nước Mỹ đã lập tức liên lạc điện Long Thần, mời họ gia nhập, nhưng bên đó lại từ chối, còn tuyên bố rằng bản thân họ có đủ thực lực làm gỏi anh, thế nên không cần hợp tác với bất kỳ ai.”

“Vậy sao?!” Lý Trạch Vũ híp mắt. Lang Vương khinh bỉ đáp: “Theo tôi được biết, sau khi Long Đế ngã xuống, điện Long Thần đã được Charl tiếp quản, chẳng lẽ tên kia uống lộn thuốc? Đúng là nói khoác mà không biết nghĩ.”

Tuy Charl là một trong Bát Vương, địa vị ở thế giới ngầm cũng cực kỳ cao, nhưng... Nếu so ra thì còn chẳng bằng móng chân của Tứ Đế nữa kìa.

Rốt cuộc là ai cho ông ta dũng khí nói ẩu nói tả thế...
 
Chương 747: C747: Nghĩ thử mà xem


Rốt cuộc là ai cho điện Long Thần dũng khí chẳng quan trọng, bởi dù thế nào cũng không sửa được kết cục nó sẽ bị tiêu diệt. Hiện tại, điều khiến Lý Trạch Vũ cảm thấy đau hết cả đầu là tộc Bất Tử.

Cái đám quái vật đó thật sự chẳng khác gì ma cà rồng trên phim ảnh cả, tuy có nhược điểm là sợ ánh sáng mặt trời, nhưng cơ thể lại mạnh mẽ hơn con người rất nhiều. Ngoài ra, sức sống của tộc Bất Tử cũng vô cùng mãnh liệt, dù có trúng đạn cũng chưa chắc làm gì được họ. Trừ phi một phát bể đầu, hoặc là dùng đạn pháo nổ tan xác, bằng không rất khó giết chết được họ.

Lang Vương cũng khá là e ngại tộc Bất Tử, bèn ghé sát vào tai Lý Trạch Vũ, thì thầm: "Tôi có thể giúp cậu dọn dẹp mấy tên rác rưởi như Hắc Thủy Hồ và hội Quyền Anh, nhưng còn đám quái vật tộc Bất Tử kia thì... Chuyện cậu gây ra, tự giải quyết cho tốt nhé!"

Nghe vậy, Lý Trạch Vũ không kiêm được mà xụ mặt. Angelal

Hồi trước, lúc Lý Trạch Vũ trà trộn vào thế giới ngầm, vận may run rủi thế nào. mà làm quen được với cô công chúa của tộc Bất Tử này, hơn nữa còn cùng đối phương trải qua vô số buổi tối diệu kỳ. Còn lý do tại sao chia tay thì vì trong lúc. hai người quấn quýt lấy nhau, chẳng biết là do hưng phấn quá độ không mà khóe miệng Angela bỗng nhô ra hai cái răng nanh nhọn hoắt.

Nghĩ thử mà xem, đương lúc bạn đang ân ái mặn nồng với một cô gái cực kỳ xinh đẹp, cô ta lại bất ngờ mọc ra hai cái răng nanh y hệt cương thi, nói nghe có vẻ nghiêm trọng chứ không bị dọa cho liệt dương cũng là may mắn lắm rồi.

Khi đó, dù Angela có giải thích cỡ nào, Lý Trạch Vũ cũng không nghe lọt tai, chỉ biết ba chân bốn cẳng cầm quần chạy biến. Nhưng cũng vì vậy mà cô công chúa tộc Bất Tử này mới truy sát hắn khắp thế giới.


Mặc dù Lý Đại đương gia đây rất phong lưu, nhưng lại không phải dạng vô tình, nên dù bị Angela lừa, hắn vẫn niệm tình cả hai từng cùng nhau nghiên cứu sâu về cơ thể nam nữ mà bỏ qua, không so đo với đối phương, chỉ ngoảnh mặt làm lơ trở về Tử Ngục né tránh.

Chứ nếu đổi thành những người dám cả gan truy sát hắn, khả năng cao là chẳng sống được tới ngày hôm sau mà ngắm mặt trời mọc đâu.

Ả đàn bà chết bầm đấy, tốt nhất là đừng làm chuyện gì quá phận, bằng không đừng trách sao ông đây không khách khí!

Lý Trạch Vũ hoàn hồn, mở cửa xe Gallardo, leo lên.

Vì xe chỉ có hai chỗ nên đành phải mở mui xe ra, để Lang Vương ngồi ở phía sau.

"Wow..” "HuýtI" Chiếc xe thể thảo sành điệu đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người qua đường, Lang Vương phong lưu còn chớp thời cơ huýt sáo tán tỉnh mấy em gái


bên đường.

Khoảng mười mấy phút sau, xe thể thao tiến vào một trang viên xa hoa nằm ở trung tâm thành phố.

"Chào mừng đến với nhà em." Nalisa nhiệt tình bày ra tư thế "mời".

Lý Trạch Vũ và Lang Vương lần lượt nhảy xuống xe.

"Thú thật, tuy đã lăn lộn ở nước Anh rất nhiều năm, nhưng chưa từng có cơ hội đến thăm nhà của hoàng đế lần nào." Lang Vương nói đùa: "Lần này là nhờ hưởng ké phúc phần của Quân Đế mới được đấy."

Nalisa bật cười: "Ông là bạn của Quân Đế mà, sau này muốn tới thì cứ báo một tiếng, cửa nhà tôi luôn rộng mở đón chào."

"3Q!" Lang Vương lịch sự cảm ơn một tiếng, sau đó nhỏ giọng nói với Lý Trạch Vũ: "Cậu thu phục được cô công chúa nhỏ này lúc nào thế?"

"Trong lần bị họ đuổi giết gần nhất đấy." Lý Trạch Vũ chẳng thèm giấu diếm, trái lại còn rất hào phóng chia sẻ "Chiến tích tán gái vinh quang" của mình.
 
Chương 748: C748: Nếu tôi từ chối thì sao


Nghe vậy, Lang Vương lập tức giơ ngón cái lên: "Hóa ra đẹp trai thì muốn làm gì cũng được là có thật."

Thậm chí, ông ta còn nghĩ tới chuyện có nên qua Hàn làm phẫu thuật thẩm mỹ không nữa, nghe đồn kỹ thuật phẫu thuật thẩm mỹ ở đó cực kỳ cao, có thể sánh ngang với thuật dịch dung trong truyền thuyết luôn. Nhưng sau khi suy xét kỹ lại thì ông ta cho rằng, với địa vị của bản thân, muốn loại phụ nữ nào mà chẳng có, cần chỉ phải chịu nỗi đau thể xác ấy làm gì?

Hai người theo chân Nalisa tiến vào nhà chính, lúc này, trong phòng khách đã có một cặp vợ chồng ngồi chờ sẵn. Người chồng chính là Hoàng đế Alex, còn người vợ là phu nhân của ông ta, cũng là mẹ của Nalisa - bà.Joanna. Nghe đồn, bà ta là thành viên của gia tộc Morgan thần bí. Lúc trước, Alex có thể mở được đường máu, phá vỡ vòng vây, ngồi lên ngai vàng, không thể không kể đến công lao của nhà mẹ đẻ.Joanna.

"Cha!" Lúc ở nhà, Nalisa sẽ gọi Angela thân mật hơn một chút, sau đó, cô chỉ tay về phía Lý Trạch Vũ, giới thiệu anh với.Joanna: "Mẹ ơi, anh ấy là Quân Đế đó ạt

Joanna bắt chéo hai chân, trên người tỏa ra khí chất cao quý bẩm sinh. Bà †a liếc nhìn Lý Trạch Vũ một lượt từ trên xuống dưới, trong mắt dần lóe lên tia sáng, cảm giác giống như kiểu cha mẹ vợ gặp mặt con rể, càng xem càng thấy hài lòng.


"Ngồi đi." Alex thân thiện gật đầu chào hai người, lại hỏi: "Uống gì không? Cà phê hay trà?"

“Trà!"

“Cà phê!"

Lý Trạch Vũ và Lang Vương lần lượt mở miệng. Chỉ lát sau, người hầu đã bưng lên một tách trà Phổ Nhĩ từ nước Hạ và một ly cà phê mới xay từ hạt cà phê Pakistan chính tông.

Alex dịu dàng nhìn vợ mình, nói: "Joanna à, hay là em và Nalisa ra sau nhà bàn xem tối nay sẽ ăn món gì được không? Giờ anh có chút chuyện muốn nói với hai người họ."

"Được thôi." Joanna đứng dậy, sau đó quay sang nở một nụ cười đầy ẩn ý với Lý Trạch Vũ: "Quân Đế à, tối nay cậu ở lại dùng bữa cơm với Nalisa nhé?"

Dứt lời, không chờ Lý Trạch Vũ có thời gian từ chối đã lập tức kéo tay Nalisa rời đi.

Lang Vương bĩu môi, để lộ vẻ bất mãn, nguyên nhân là vì Joanna không mời ông ta ở lại ăn cơm, chẳng phải là đang khinh thường Lang Vương đây sao?

"Quân Đế” Nụ cười trên mặt Alex chợt biến mất, ông ta trầm giọng khuyên nhủ: "Nếu được, tôi mong tốt nhất là cậu hãy mang tiến sĩ Chử trở về."


"Nếu tôi từ chối thì sao?" Lý Trạch Vũ nhếch mép cười khẩy.

Alex cau mày, đáp: "Cậu phải biết thực chất là tôi đang khuyên cậu đấy." Nể mặt Nalisa, ông ta có thể bỏ qua chuyện cũ cho Lý Trạch Vũ, nhưng chắc chăn bên phía nước Mỹ sẽ không từ bỏ ý định đâu, "Kế hoạch Diệt Quân' chính là bằng chứng hùng hồn nhất còn gì.

Lý Trạch Vũ nhún vai, trả lời: "Cảm ơn lời khuyên của ông, nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ khiến tôi phải thay đôi suy nghĩ, còn bên nước Mỹ thì, họ có chiêu trò gì cứ việc tung ra hết đi, tôi sẽ tiếp tất." Nói đến đây, hắn khẽ cong môi, nở nụ cười dửng dưng: "Hoàng đế Alex à, thật ra ông phải cảm ơn Nalisa đấy."

"Tôi phải cảm ơn Nalisa?" Trên mặt Alex hiện đầy dấu hỏi chấm.

Lý Trạch Vũ gật đầu đầy chân thành, bảo: "Chính xác, vì nếu ông đứng về phía nước Mỹ, chắc chắn ông sẽ hối hận cho xem.”

Alex hít một hơi thật sâu, vì khi Lý Trạch Vũ thốt ra những lời này, ông ta cảm nhận được một luồng khí lạnh phả sau lưng. Xem ra Quân Đế không hề có ý định ngoan ngoãn ngồi chờ chết, trái lại sẽ đứng dậy phản công, trả thù nước Mỹ.


Phải biết rằng mỗi bọn khủng bố ban đầu thôi đã đủ khiến Nước Mỹ nhức nhối vài thập niên, thì Quân Đế ngày nay còn khó đối phó hơn cả Harden!

Nói đi cũng phải nói lại, thằng con nước Mỹ trời đánh này ngày càng quá đáng, nếu có người đủ khả năng khiến nước Mỹ phải ăn hành một phen, Alex rất vui đứng ngoài xem trò hay. Chưa biết chừng tại một vài thời khắc quan trọng nào đó, ông ta còn vươn tay giúp đối phương chút chuyện trong khả năng cũng nên.

"Chúng ta bàn chuyện chính đi." Lý Trạch Vũ đổi chủ đề, hỏi: "Mục đích ông sai Nalisa tới tìm tôi là?"

"Có hai chuyện." Alex nghiêm mặt, đồng thời giơ một ngón tay lên: "Đầu tiên, tôi cần cậu cho tôi một lời giải thích."

Nếu vợ không nói cho ông ta biết thì có lẽ, đến tận lúc này, ông ta vẫn còn cho rằng con gái mình là một "nữ đồng trinh". Và không cần nghĩ ông ta cũng biết, chắc chắn là do tên khốn Quân Đế này làm ra...
 
Chương 749: C749: Sân bay quốc tế luân đôn


Diệt U Linh trước, rồi mới tàn sát sói con.

Hiện giờ U Linh đã chết, nên không thể tiêu diệt Lang Vương, nhưng... chuyện Na Tra náo hải rút gân rồng thì sao có thể bỏ qua cho được!

Sau khi san bằng điện U Linh, quân U Minh lại chia thành từng đợt, đột nhập. vào biên giới nước Anh, rồi lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở thành phố Luân Đôn.

Hôm nay, điện Long Thần tàn ác, ngang ngược sẽ bị xóa tên - trích lời Lý Trạch Vũ.

Lang Vương là kiểu người thích náo nhiệt, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ màn kịch hay này. Có điều, ngoài miệng thì nói là đến xem trò hay, nhưng thực tế lại kéo nguyên một đội binh mã của điện Lang Nha tới.

Sau khi điện U Linh bị tiêu diệt, Quân Đế tiếp quản kha khá sản nghiệp, tính sơ bộ thì thu về ít nhất cũng phải mấy chục tỷ đô la Mỹ. Có lẽ điện Long Thần không giàu như điện U Linh, nhưng sẽ không kém quá nhiều.

Lang Vương rất hiểu Quân Đế, chỉ cần ra sức giúp hắn rút gân rồng, thì sau khi trận chiến kết thúc, nhất định sẽ được cho một chén canh gân rồng nếm thử.

Sân bay quốc tế Luân Đôn.


Lý Trạch Vũ bước ra khỏi sân bay, Lang Vương cao to lực lưỡng sóng vai đi bên cạnh, thoạt nhìn chẳng khác nào vệ sĩ.

“Két!”

Một chiếc Gallardo màu lam dừng lại trước mặt hai người. Cửa sổ xe hạ xuống, người đẹp ngồi chỗ ghế lái gỡ kính râm, để lộ dung nhan mỹ miều...

Người tới là Nalisa! Điện Lang Nha vốn nằm trong biên cảnh nước Anh, tuy hiếm khi qua lại với

hoàng gia, nhưng cô công chúa nhỏ này vẫn từng có dịp gặp Lang Vương vài lần.

“Công chúa Nalisa, sao cô lại tới đây?” Vừa nói, Lang Vương vừa tựa cả hai tay lên bệ cửa sổ bên chỗ phó lại, nhếch miệng cười đểu: “Hay là cô bỗng nhận ra vô vàn ưu điểm trên người tôi nên quyết định cho tôi một cơ hội theo đuổi cô?”

Nalisa bật cười thành tiếng, trả lời: “Lang Vương à, thật ra tôi rất vui lòng cho ông một cơ hội theo đuổi tôi, điều kiện tiên quyết là ông đừng sợ khi thấy người đàn ông của tôi ghen.”

“Người đàn ông của cô? Ai mà nghe đáng sợ vậy?”


Là một trong Tứ Đế, không đúng, giờ phải là Song Đế, nếu đó chỉ là một người bình thường thì thú thật, chẳng dọa được Lang Vương đâu. Nói không ngoa chứ dù có là con cháu hoàng gia hay người của gia tộc thần bí như

Rothschild cũng đừng hòng mơ tới chuyện leo lên đầu ông ta ngồi.

“Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.” Nalisa thốt ra một câu thành ngữ kinh điển của nước Hạ.

“Công chúa Nalisa à, con người tôi không có thích hoạt động đầu óc, cô đừng chơi mấy trò đố vui này với tôi, cứ nói thẳng cho tôi biết kẻ đó là ai đi, nhất định tôi sẽ cho hắn nếm thử mùi vị bị đấm như bao cát là thế nào...”

“BốpI”

“Vù... Âm...”

Lang Vương còn chưa nói hết câu thì đã bị một cú đấm trời giáng đánh bay, té sõng soài ra đất.

“Má nó, Quân Đế à, cậu điên rồi hả?” Lang Vương nhe răng trợn mắt đứng dậy, đang định tiếp tục chất vấn Lý Trạch Vũ tại sao lại ra tay đánh mình thì trong đầu chợt lóe lên tia sáng, hình như đã lờ mờ đoán ra được nguyên nhân.

“Vãi, đừng nói người đàn ông của công chúa Nalisa là...” Lang Vương nuốt một ngụm nước bọt, nói hết câu: “Là cậu đó nhé!?”

“Gạch.”

Cửa xe Gallardo mở ra, Nalisa với chiếc đầm trắng tinh khôi và đôi giày cao gót quyến rũ bước xuống xe, đi tới bên cạnh Lý Trạch Vũ, thân mật khoác tay hắn, mỉm cười tinh nghịch: “Ông đoán đúng rồi đó.”
 
Chương 750: C750: Nghe vậy


“Ông đây chưa từng hưởng qua mùi vị bị đấm như bao cát là gì, nhưng có thể cho ông nếm thử.” Lý Trạch Vũ dứ dứ nắm đấm, như thể “Tôi không đùa

đâu”.

Lang Vương hoảng loạn lui về sau vài bước, vẫy tay bảo: “Đừng... Có trời mới biết cậu là người đàn ông của Nalisa.” Nếu biết trước thì dù có tận mười lá gan ông ta cũng chẳng dám nói bậy như thế đâu.

Cũng may Lý Trạch Vũ không chấp nhặt với ông ta, chỉ quay đầu hỏi Nalisa: “Cha em bảo em tới hả?”

“Hì hì!” Nalisa vừa cười, vừa gật đầu.

“Em có nói lại với ông ấy là đừng tốn công gầy dựng lại chiến đội Loucester không?” Lý Trạch Vũ lại hỏi.

Nghe tới đây, Nalisa không kiềm được mà lườm hắn một phát, bực bội bảo: “Cha em tuyên bố chiến đội Loucester đã trở thành lịch sử rồi!”


Trong trận chiến ở cảng Bozeman, Lý Trạch Vũ từng thề rằng nếu chiến đội Loucester dám cả gan thành lập lại, thì hắn sẽ lập tức tiến quân tiêu diệt sạch sẽ, tới khi nào trên đời không còn cái tên Loucester nữa mới thôi.

Thật ra Alex cũng chẳng sợ mấy bị hắn trả thù đâu, chẳng qua là thấy chiến đội Loucester đã có vết nhơ là bị người khác tiêu diệt, dù gây dựng lại cũng chỉ tổ trở thành trò hề cho thiên hạ, chỉ bằng để nó ngủ yên còn hơn.

Lý Trạch Vũ gật đầu hài lòng, lại bảo: “Nói đi, cha em sai em tới tìm anh làm gì?

Nếu Alex biết hắn đến nước Anh, còn phái cả Nalisa tới, chứng tỏ đối phương không hề có địch ý với hắn. Nhưng hắn lại nghĩ không ra mục đích của con cáo già kia là gì. Đừng bảo là muốn làm quen với người con rể này thật đó nhé?

Nalisa bày ra biểu cảm ngoan hiền, ngây thơ nói: “Cha em bảo em tới hỏi

anh rằng chừng nào anh tới cưới em.”

Ầm!

Không nói thì thôi, mà đã mở miệng là sẽ khiến người ta sợ chết khiếp!

Lý Trạch Vũ tuyệt đối không tin Alex sẽ vì chuyện này mà tạo áp lực với hắn, bởi chỉ cần IQ của ông ta không phải số âm, ắt sẽ chẳng bao giờ đồng ý gả con gái mình cho một kẻ nguy hiểm, thích nhảy múa nơi đầu mũi dao như hắn!

“Ngày mai qua cưới em liền.” Lý Trạch Vũ bật cười khanh khách.

“Anh không đùa đấy chứ?” Nalisa trợn trừng mắt, để lộ biểu cảm không dám tin.


Lý Trạch Vũ nhún vai, đáp: “Là em giỡn trước.”

“Hừi” Lúc này, Nalisa mới biết mình bị trêu đùa, bèn trợn trắng mắt nhìn Lý Trạch Vũ đầy khinh bỉ.

Lý Trạch Vũ giả vờ như không phát hiện ra, cười khẩy bảo: “Muốn nói gì thì nói lẹ đi, một phút của anh trị giá mấy triệu đó, không có thời gian đứng đây lãng phí với em đâu.”

“Cha em cố ý sai em tới để chuyển cáo cho anh một tin quan trọng.” Nalisa thu hồi vẻ đùa cợt, nghiêm giọng nói: “Hiệp hội Quyền Anh, quân đoàn lính đánh thuê Hắc Thủy Hồ, đảo Thiên Đường và... tộc Bất Tử ngấm ngầm hợp tác với

nhau đã lập nên một “Kế hoạch Diệt Quân”: Kế hoạch Diệt Quân? Sát khí lập tức giăng đầy hai mắt Lý Trạch Vũ.

“Hiệp hội Quyền Anh, quân đoàn lính đánh thuê Hắc Thủy Hồ, đảo Thiên Đường là ba thế lực lớn danh tiếng lẫy lừng ở thế giới ngầm, vì căn cứ của họ nằm trong biên giới nước Mỹ, thế nên không thể không tuân theo mệnh lệnh của nước Mỹ, về phần tộc Bất Tử... Nalisa cau mày, khó hiểu hỏi: “Sau khi biết nước Mỹ tính đối phó anh, họ đã

chủ động đề nghị xin gia nhập “Kế hoạch Diệt Quân”, chẳng lẽ trước kia anh từng gây hấn với tộc Bất Tử?”

Nghe vậy, Lang Vương bĩu môi, muốn nói lại thôi.


Ngoại trừ Lý Trạch Vũ, có lẽ chỉ mình ông ta mới biết nguyên nhân tộc Bất Tử tham gia vào kế hoạch này, vấn đề là không thể tiết lộ lý do đó cho Nalisa biết được!

Vì nói trắng ra thì là do người phụ nữ kia yêu Lý Trạch Vũ quá nên sinh hận, nếu lộ ra có thể sẽ khiến Nalisa ghen.

“Sao bên điện Long Thần không tham dự kế hoạch chết tiệt này?” Lý Trạch Vũ hào hứng hỏi: “Hẳn là họ ước gì có cơ hội giải quyết anh mới phải chứ?”

Nalisa lắc đầu, bảo: “Kỳ thật, lúc “Kế hoạch Diệt Quân” vừa được đưa ra thì nước Mỹ đã lập tức liên lạc điện Long Thần, mời họ gia nhập, nhưng bên đó lại từ chối, còn tuyên bố rằng bản thân họ có đủ thực lực làm gỏi anh, thế nên không cần hợp tác với bất kỳ ai.”

“Vậy sao?!” Lý Trạch Vũ híp mắt. Lang Vương khinh bỉ đáp: “Theo tôi được biết, sau khi Long Đế ngã xuống, điện Long Thần đã được Charl tiếp quản, chẳng lẽ tên kia uống lộn thuốc? Đúng là nói khoác mà không biết nghĩ.”

Tuy Charl là một trong Bát Vương, địa vị ở thế giới ngầm cũng cực kỳ cao, nhưng... Nếu so ra thì còn chẳng bằng móng chân của Tứ Đế nữa kìa.

Rốt cuộc là ai cho ông ta dũng khí nói ẩu nói tả thế...
 
Chương 751: C751: Nghĩ thử mà xem


Rốt cuộc là ai cho điện Long Thần dũng khí chẳng quan trọng, bởi dù thế nào cũng không sửa được kết cục nó sẽ bị tiêu diệt. Hiện tại, điều khiến Lý Trạch Vũ cảm thấy đau hết cả đầu là tộc Bất Tử.

Cái đám quái vật đó thật sự chẳng khác gì ma cà rồng trên phim ảnh cả, tuy có nhược điểm là sợ ánh sáng mặt trời, nhưng cơ thể lại mạnh mẽ hơn con người rất nhiều. Ngoài ra, sức sống của tộc Bất Tử cũng vô cùng mãnh liệt, dù có trúng đạn cũng chưa chắc làm gì được họ. Trừ phi một phát bể đầu, hoặc là dùng đạn pháo nổ tan xác, bằng không rất khó giết chết được họ.

Lang Vương cũng khá là e ngại tộc Bất Tử, bèn ghé sát vào tai Lý Trạch Vũ, thì thầm: "Tôi có thể giúp cậu dọn dẹp mấy tên rác rưởi như Hắc Thủy Hồ và hội Quyền Anh, nhưng còn đám quái vật tộc Bất Tử kia thì... Chuyện cậu gây ra, tự giải quyết cho tốt nhé!"

Nghe vậy, Lý Trạch Vũ không kiêm được mà xụ mặt. Angelal

Hồi trước, lúc Lý Trạch Vũ trà trộn vào thế giới ngầm, vận may run rủi thế nào. mà làm quen được với cô công chúa của tộc Bất Tử này, hơn nữa còn cùng đối phương trải qua vô số buổi tối diệu kỳ. Còn lý do tại sao chia tay thì vì trong lúc. hai người quấn quýt lấy nhau, chẳng biết là do hưng phấn quá độ không mà khóe miệng Angela bỗng nhô ra hai cái răng nanh nhọn hoắt.

Nghĩ thử mà xem, đương lúc bạn đang ân ái mặn nồng với một cô gái cực kỳ xinh đẹp, cô ta lại bất ngờ mọc ra hai cái răng nanh y hệt cương thi, nói nghe có vẻ nghiêm trọng chứ không bị dọa cho liệt dương cũng là may mắn lắm rồi.

Khi đó, dù Angela có giải thích cỡ nào, Lý Trạch Vũ cũng không nghe lọt tai, chỉ biết ba chân bốn cẳng cầm quần chạy biến. Nhưng cũng vì vậy mà cô công chúa tộc Bất Tử này mới truy sát hắn khắp thế giới.


Mặc dù Lý Đại đương gia đây rất phong lưu, nhưng lại không phải dạng vô tình, nên dù bị Angela lừa, hắn vẫn niệm tình cả hai từng cùng nhau nghiên cứu sâu về cơ thể nam nữ mà bỏ qua, không so đo với đối phương, chỉ ngoảnh mặt làm lơ trở về Tử Ngục né tránh.

Chứ nếu đổi thành những người dám cả gan truy sát hắn, khả năng cao là chẳng sống được tới ngày hôm sau mà ngắm mặt trời mọc đâu.

Ả đàn bà chết bầm đấy, tốt nhất là đừng làm chuyện gì quá phận, bằng không đừng trách sao ông đây không khách khí!

Lý Trạch Vũ hoàn hồn, mở cửa xe Gallardo, leo lên.

Vì xe chỉ có hai chỗ nên đành phải mở mui xe ra, để Lang Vương ngồi ở phía sau.

"Wow..” "HuýtI" Chiếc xe thể thảo sành điệu đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người qua đường, Lang Vương phong lưu còn chớp thời cơ huýt sáo tán tỉnh mấy em gái


bên đường.

Khoảng mười mấy phút sau, xe thể thao tiến vào một trang viên xa hoa nằm ở trung tâm thành phố.

"Chào mừng đến với nhà em." Nalisa nhiệt tình bày ra tư thế "mời".

Lý Trạch Vũ và Lang Vương lần lượt nhảy xuống xe.

"Thú thật, tuy đã lăn lộn ở nước Anh rất nhiều năm, nhưng chưa từng có cơ hội đến thăm nhà của hoàng đế lần nào." Lang Vương nói đùa: "Lần này là nhờ hưởng ké phúc phần của Quân Đế mới được đấy."

Nalisa bật cười: "Ông là bạn của Quân Đế mà, sau này muốn tới thì cứ báo một tiếng, cửa nhà tôi luôn rộng mở đón chào."

"3Q!" Lang Vương lịch sự cảm ơn một tiếng, sau đó nhỏ giọng nói với Lý Trạch Vũ: "Cậu thu phục được cô công chúa nhỏ này lúc nào thế?"

"Trong lần bị họ đuổi giết gần nhất đấy." Lý Trạch Vũ chẳng thèm giấu diếm, trái lại còn rất hào phóng chia sẻ "Chiến tích tán gái vinh quang" của mình.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top