Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Chương 712: C712: Bó tay chịu trói


Dù Quân Đế có mạnh hơn chăng nữa, không lẽ còn mạnh hơn cả máy bay chiến đấu với xe tăng?

"Phòng thủ!"

Andres bình tĩnh ra lệnh: "Trước khi quân viện trợ tới phải phòng thủ được bến tàu, không được để cho Quân Đế trốn thoát!"

"Vâng..." eet bất chấp khó khăn nhận lời.

Khoảng trăm thành viên còn sống của MI5 vội vàng tản đi trốn ở khắp các góc hẻo lánh ở cảng.

Cùng lúc đó.

Nalisa đang ở trong tòa cao ốc hít sâu một hơi. "Đoàng đoàng đoàng..."

Tiếng súng đột nhiên vang lên bên trong tòa nhà.

Mười mấy thành viên còn lại của MI5 chưa rút lui không phản ứng kịp, liên tục có người ngã xuống đất.

Ngay sau đó, một người dính đây máu xuất hiện trong ánh mắt chăm chú của Nalisa.


"Quân Đế!"

"Thế nào, màn kịch vừa rồi xuất sắc không?”

Vừa nói Lý Trạch Vũ vừa cởi áo sơ mi đẫm máu trên người xuống, để trần cánh tay đi tới gần Nalisa.

“Anh định làm gì?" Nalisa cau mày.

Lý Trạch Vũ cười toe toét, nói: "Người hầu đáng yêu, giờ hãy tới đây hầu hạ chủ nhân đi!"

Nalisa chưa kịp phản ứng thì hai tay đã bị Lý Trạch Vũ tóm chặt, kéo mạnh một cái đè ép mặt cô ta vào vách tường.

Xít!

Lý Trạch Vũ dùng bàn tay khác cởi quần của Nalisa.

"Quân Đế, anh không thể... Đừng... ÁI"

Cảm xúc sợ hãi lập tức chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của Nalisa.

Lý Trạch Vũ không mất lý trí, giờ hắn làm vậy là vì cơn giận của hắn đang rất lớn.

Sau đợt giết chóc, hắn cần phải phát tiết. Mà nữ hầu gái này chính là vật để hắn phát tiết tốt nhất.

"Đừng mà... Dừng lại..." Khóe mắt Nalisa rớm ra một chút nước mắt trong veo.

Cô ta không ghét người đàn ông này, ngược lại hơi thở cuồng dã mạnh mẽ của giống đực trên người hắn lại khiến cô ta mê như điếu đổ.

Về phần tại sao lại khóc, đương nhiên là vì cô ta không cam tâm lần đầu của mình lại bị mất vào lúc này.

Hắn không thể đi dùng bữa với nhau đầu tiên, sau đó đi xem phim, tặng một bó hoa hồng đẹp đế, rồi bắt đầu tiến tới trong bầu không khí lãng mạn à?

Đúng là một tên đáng ghét khốn nạn! Khoảng gần một tiếng sau, trận chiến cỡ nhỏ này mới kết thúc. Nalisa nằm co ro trong góc, nước mắt treo bên khóe mắt chưa biến mất.


Có vẻ Lý đại đương gia đã tỉnh táo lại, hắn nhìn Nalisa ngoan ngoấn đáng yêu rồi lạnh nhạt hỏi: "Cô có sao không?"

"Đồ khốn nạn!"

Nalisa nổi đóa, trừng mắt nhìn hắn.

Tuy trong lòng Lý Trạch Vũ cảm thấy hơi áy náy nhưng không hề biểu hiện ra ngoài mặt, chỉ mỉm cười đăm chiêu, nói: "Cô nên thấy vui vì tôi không giết cô! Vả lại cô là người hầu của tôi, hầu hạ chủ nhân không hợp lý à?”

"Hừ, tôi sẽ nhớ kỹ món nợ hôm nay!”

Nalisa hung hăng nói.

Lý Trạch Vũ nhún vai, giọng điệu đầu khinh thường: "Nhớ thì nhớ, cùng lắm lần sau tới cô dùng sức với tôi!"

“Anh... Anh là đồ trơ tráo!"

Khuôn mặt xinh đẹp của Nalisa tỏ ra giận dữ, thoạt nhìn càng dễ thương hơn.

Lý Trạch Vũ định thưởng thức thêm một lát... "Vù vù vùi" Tiếng cánh quạt chói tai vang lên.

Lý Trạch Vũ nhướng mày, hắn nghe ra đây không phải loại máy bay trực thăng bình thường, mà là tiếng cánh quạt của máy bay chiến đấu!

Ngó đầu nhìn ra từ cửa sổ, thấy trên bầu trời xuất hiện mấy chiếc máy bay chiến đấu, từ xa tới gần đều có.


Shit!

Lý Trạch Vũ không ngờ nước Anh điều động cả máy bay chiến đấu!

Không những vậy, dưới đất còn truyền tới những tiếng động ầm ầm!

Là xe tăng!

Dường như Nalisa cũng nhận ra tình hình không đúng, vẻ giận dữ trên mặt bất mất. Sau đó cô ta lên tiếng cảnh cáo: "Chắc chắn là đội quân bảo vệ thành phố của Bozeman đã tới. Tôi khuyên anh tốt nhất hãy bó tay chịu trói ngay đi!"

Bó tay chịu trói!

"“Hừ!"

Lý Trạch Vũ hừ một cái, nói: "Ông đây đã dám nghịch lửa thì sẽ dám chơi tới cùng. Để xem xem cuối cùng ai mới là người phải khóc nhè!"

Vừa dứt lời hắn đã lấy điện thoại ra, quen tay ấn xuống dãy số đứng đầu tiên.

"Gọi các anh em tới Bozeman ngay bây giờ đi, tôi cho các cậu chơi một vố lớn..."
 
Chương 713: C713: Trưởng quan thật thông minh


Sự cảnh giác của Andres dần dần biến mất, bởi vì gần một giờ đồng hồ trôi qua, Quân Đế cũng không ra tay với bọn họ.

Hay là tên đó trốn rồi? Không thể nào!

Trong ngoài bến cảng có nhiều đôi mắt như vậy, Andres hoàn toàn không †in Quân Đế có thể chuồn đi trong âm thầm lặng lẽ thết

"Cái tên Quân Đế đó rốt cuộc đang làm trò gì?" dack nghĩ mãi mà không hiểu.

Đôi mắt Andres bỗng sáng lên nói: "Ngươi nghĩ xem có lẽ nào Quân Đế bị thương rồi không?”

Ừm hừt ack lập tức giật mình, liền buột miệng nói: "Trưởng quan thật thông minh!"

Người của bọn họ vừa bắn phá lung tung, gần như những chỗ có thể trốn trong kiến trúc đều bị bắn lủng lổ, khả năng rất cao vô tình đã bắn trúng Đế Quân!

Andres càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất lớn, thế là chưa gì hết đã ra lệnh: "Ngay lập tức bắt đầu tìm kiếm khắp chỗ này!"

"Hả!" Jack khẽ nhếch miệng, hắn ta ngạc nhiên đến muốn rớt cầm ra ngoài. Tuy gã ta cũng cho rằng rất có thể Quân Đế đã bị thương, nhưng chỉ là bị thương thôi, chứ người ta có chết đâu, nếu như trước lúc chết hắn phản công, khẳng định cấp dưới của hắn ta lại chết không ít!. Đam Mỹ Trọng Sinh

“Trưởng Quan!"


Jeter bĩu môi, đề nghị: "Tôi cảm thấy chúng ta khoan hãy hành động hấp tấp, mọi hành động đợi quân chỉ viện đến rồi tính."

Andres gật đầu, ngầm đồng ý nói: "Cũng đúng, thương vong bên chúng ta quá lớn, không nên lại có thêm tổn thất nào nữa."

Nghe vậy,.Jeter thầm thở phào nhẹ nhõm. Cũng đúng ngay lúc này, trên bầu trời vọng xuống tiếng động cơ cánh quạt, trên mắt đất thì có hàng chục chiếc xe tải quân dụng hạng nặng đang chạy về bến cảng.

Ngoài ra còn có vài chiếc xe quân dụng Optimus Prime kéo theo xe tăng cũng đang đến!

"Ha ha ha quân chỉ viện đến rồi!" Andres cảm thấy sau cơn mưa trời lại sáng rồi, anh ta lại được việc rồi.

Rất nhanh, hơn hai ngàn binh sĩ trang bị đây đủ súng lần lượt bước xuống từ trên xe.

Người cầm đầu cùng vô số sĩ quan bước đều đến trước mặt Andres báo danh.

"Trước hết cho một nhóm binh sĩ vây quanh bến cảng, sau đó tiến hành ném bom rải thảm!"

Andres gần như ra lệnh ngay.


Tuy nhiên một sĩ quan lên tiếng nhắc nhở: "Trưởng quan, tàu thuyền trong bến cảng quá nhiều, nếu như ném bom rải thảm, mấy thuyền tàu đó đều sẽ bị nổ tung toàn bộ, còn nữa... Bến cảng cũng sẽ hoang tàn đổ nát, trở thành một vùng hoàng tàn, tổn thất thật sự là quá lớn!"

"Không sao cả, cứ theo lời tôi nói mà làm!"

Thái độ Andres kiên quyết.

Chiến đội Loucester đã bị tiêu diệt rồi, dù cho có mấy cái bến cảng cộng lại cũng không bằng tổn thất lớn đó.

Chỉ cần có thể bắt được kẻ đầu sỏ Quân Đế kia, thì anh ta mới có thể giữ được chức vị hiện tại của mình.

"Vâng!"

"Vâng..."

Các sĩ quan thấy thái độ của Andres quá cứng rắn, chỉ có thể làm theo cách anh ta nói, dù sao nếu cấp trên có trách cứ xuống thì cũng không liên quan đến bọn họ.

Các sĩ quan phân công rõ ràng, một nhóm vây quanh bến cảng, một nhóm đi lắp đặt pháo, còn có mấy tinh anh sĩ quan thì tự mình điều khiển xe tăng nhắm chuẩn kiến trúc lớn nhất bên trong bến cảng.

"Trưởng quan, thư ký Nalisa còn chưa đi ra!"

Andres đang chuẩn bị ra lệnh nổ súng, đột nhiên nghe.Jack nhắc nhở, sắc mặt chợt thay đổi: 'Con mẹ nó, từ sớm sao không nhắc tôi!"

Nếu như muộn hơn một giây thì Nalisa sẽ biến thành vong hồn dưới ngòi pháo, đến lúc đó cho dù anh ta có diệt trừ được Quân Đế thì cũng không cách nào đền tội.
 
Chương 714: C714: Bọn chúng là muốn giết chết anh


"Trưởng quan, tôi cũng là vừa mới nhớ ra ạ!"

Jack có trăm cái miệng cũng khó cãi.

"Bốp!"

Andres tức giận cho hắn ta cái bạt tay nói: "Còn không nhanh cho người đón thư ký Nalisa xuống!"

"Vâng!" Jack chỉ dám giận không dám nói, tự mình liên lạc với cấp dưới.

"Alo alo alo, mặc kệ là thư ký Nalisa có đồng ý hay không, ngay lập tức dẫn cô ta xuống đây."

“Alo alo alo..." Đã qua một lúc, không có ai trả lời lại.

Jack hình như đoán ra được điều gì, thấp thỏm báo cáo với Andres: "Trưởng quan, thư ký Nalisa có thể... Có thể đã bị Quân Đế khống chế rồi!"

"What?"

Sắc mặt Andres lại lần nữa thay đổi, sau đó lại cho hẳn ta một cái bạt tay.


“Chát!"

Jack lại ăn một cái tát.

"Con mẹ nó, cấp dưới của mày toàn là phế vật hả?”

Andres tức nổ phổi.

"Quân Đế, tao biết mày đang ở trong đó, tao khuyên mày lập tức khoanh tay chịu trói, như vậy mày còn có thể giữ được toàn thây!"

"Nếu như mày không biết tốt xấu, vậy bọn tao sẽ cho mày nổ tan thành mây khói!"

"Cho mày mười giây cuối cùng suy nghĩ..." "Đoàng!" Lời Andres còn chưa nói xong, một tiếng súng vang lên.

"Nếu như không muốn công chúa của chúng mày chết, tao khuyên mày tốt nhất nên im miệng đi!"

Giọng Lý Trạch Vũ ngang ngược vang lên.

Nghe thấy những lời này, Andres mới xác nhận Nalisa đang trong tay đối phương, nhất thời vô cùng tức giận, đồng thời cũng thầm trách Nalisa bướng. bỉnh, trước đây anh ta muốn dẫn cô ta đi cô ta không đi, giờ thì hay rồi, lại bị

người khác bắt được.

Tuy nhiên anh ta lại không biết, Nalisa cũng hối hận biết vậy đã chẳng bướng.

Nếu như ông trời cho cô ta thêm một cơ hội, cô ta chắc sẽ cùng thành viên MI5 rời đi trước.

Đáng tiếc là không có nếu như...

Cũng cùng lúc đó.

Lý Trạch Vũ chĩa súng vào đầu Nalisa, cười nhạt nói: "Lên tiếng, bảo chúng nó không nên hành động thiếu suy nghĩ, nếu không súng trong tay tôi không có mắt đâu!"


"Khốn nạn! Tôi không nói đó, hai chúng ta cũng chết đi cho xong!”

Nalisa giống như hờn dỗi vậy, nói tiếp: "Có Quân Đế chết cùng tôi, đời này của tôi cũng đáng rồi!"

Lý Trạch Vũ đau đầu, vội vàng thu lại súng, cười hi hi nói: "Cô suy nghĩ kỹ một chút, người xinh đẹp như cô, mà bị mấy cái đạn pháo kia bắn trúng, thì chắc. chắn sẽ nổ banh xác đến mẹ cô cũng không nhìn ra cô!"

"Tôi không sợi"

Thái độ Nalisa kiên quyết nói: "Tôi dù có chết cũng sẽ kéo theo kẻ phụ tình như anh đi cùng!"

Kẻ phụ tình?

Lý Trạch Vũ thoáng giật mình, phút chốc đã hiểu ra chuyện gì, thế là vội vàng nịnh nọt nói: "Nalisa, em đừng giận, tôi đồng ý với em, sau này tôi nhất định sẽ tốt với em."

"Xí, tôi éo thèm tinI"

Nalisa bĩu môi ni n gian nói dối là nghề của đàn ông mấy người!" Cô ta càng tức giận.

Giây trước cô ta còn triền miên với tên khốn trước mắt, giây sau tên khốn trước mắt đã lấy súng chĩa lên đầu cô ta!

"Ơ kìa, đừng như vậy mà." Lý Trạch Vũ toét miệng cười, tiếp túc nịnh nọt nói: "Trước đây là anh không đúng, sau này anh sẽ đền bù cho em! Giờ nói bọn họ đừng có hành động thiếu suy nghĩ!"


Thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, Nalisa có chút mềm lòng, nửa tin nửa ngờ hỏi: "Anh thật sự sẽ đối tốt với tôi chứ?"

"Anh xin thể!" Lý Trạch Vũ lập tức giơ thẳng ba ngón tay lên. “Hi hì!"

Nalisa đột nhiên phá lên cười: "Được rồi, em tin anh rồi, giờ em sẽ nói bọn họ rút quân!"

Rút quân?

Lý Trạch Vũ sửng sốt nói: "Bọn chúng là muốn giết chết anh!"

"Chẳng lẽ anh đã quên cha em là Quốc Vương sao?"

Vẻ mặt Nalisa nhìn hắn kiểu 'Anh thật ngốc': "Chỉ cần em lên tiếng bọn họ sẽ không dám động đến anh đâu, cho dù chiến đội Loucester đã bị anh tiêu diệt cũng chẳng sao, em sẽ cầu xin cha dùm cho anh!"

Đôi môi Lý Trạch Vũ có hơi giật một chút, đột nhiên có cảm giác ăn bám.

Quan trọng là hắn căn bản không cần ăn bám cái này, chỉ cần kéo dài thời gian một chút, đợi đồng bọn của hắn đến, thì là lúc ác mộng của các binh sĩ bên dưới bắt đầu...
 
Chương 715: C715: Không được bắn


Nalisa có vóc dáng đẹp như ma quỷ, khuôn mặt thiên sứ, một cái liếc mắt một nụ cười cũng đủ khiến đàn ông động lòng.

Ngoài cái đó ra, cô ta còn có thân phận là một trong số con gái cao quý của Quốc Vương nước Anh, trong quyền quý các quốc gia trên toàn thế giới đều có người theo đuổi và ngưỡng mộ cô ta.

€ó lời đồn, Hoàng Tử trong hoàng gia Ả Rập vì muốn có được trái tim cô gái này, đã dùng kim cương khảm nạm lên cả một chiếc xe và tặng cô ta.

Càng có lời đồn, Thiếu Chủ gia tộc thần bí Rothschild từng dùng vàng tạo. nên một tòa cung điện, chỉ để mừng sinh nhật cô ta.

Đủ các dấu hiệu cho thấy rõ, Nalisa là người con gái vừa có thân phận cao quý lại vừa xinh đẹp, là giấc mơ của tất cả đàn ông!

Nhưng Lý đại đương gia không muốn ăn bám cái váy này, thật có chút không biết tốt xấu.

Nếu để những người quyền quý theo đuổi Nalisa biết được, một người nhổ một ngụm nước bọt cũng đủ dìm chết hắn!


"Không được bắn."

Nalisa thò đầu ra, cao giọng hô tô: “Andres, lập tức rút hết người đi cho tôi, không cần bận tâm đến sự an toàn của tôi.". Ủ𝐧g hộ chí𝐧h chủ vào 𝐧gay ~ t 𝐫ù𝘮t𝐫𝒖yệ𝐧.v𝐧 ~

Andres trốn trong đám đông nghe thấy những lời này, trái tim lo lắng đang treo lơ lửng cũng dần dần buông lỏng.

"Trưởng quan, thư ký Nalisa mười phần hết chín phần là bị cái tên Quân Đế kia uy hiếp!"

dack đứng bên cạnh nhắc nhở. "Chát!"

Andres tát một cái qua, mở miệng mắng mỏ: "Mày cho là tao không biết ư? Cần mày nhắc tao hả?"

Jack ôm lấy cái má nóng rát, dám giận không dám nói.

Đây đã là lần thứ ba hắn ta bị cho ăn tát rồi, nếu không phải vì chức vị của Andres cao hơn hắn ta, nói sao hắn ta cũng muốn băm anh ta cho chó ăn.

Sắc mặt u ám của Andres có chút dọa người. Tình huống đặc biệt này, thường sẽ điều động đội đặc nhiệm tiến hành giải

cứu con tin, thế nhưng ngay cả đội đặc nhiệm giỏi nhất là chiến đội Loucester cũng bị tiêu diệt, thì còn có thể điều động ai giải cứu?

Có thể nói, hiện giờ bọn họ ngoài việc ném bom rải thảm vào bến cảng ra thì không động vào được sợi tóc nào của Quân Đế.

Suy nghĩ một lát, Andres quyết định báo cáo tình hình cho Quốc Vương biết trước, để cấp trên tự mình đưa ra quyết định thôi.


Cùng lúc đó, tại cung điện Buckingham.

Alec nhận được điện thoại của Andres thì tức đến tím tái mặt mày, lớn tiếng chửi vài tiếng “phế vật”. "Quốc Vương, chúng tôi có thể diệt trừ Quân Đế, nhưng mà... Thư ký Nalisa đang trong tay đối phương!"

Andres có ý đồ trốn trách nhiệm, lời trong ý ngoài chính là nhắc nhở Alec rằng, chúng tôi có năng lực diệt trừ mục tiêu, chỉ là vì nghĩ cho an toàn con gái ông ta.

Alec nắm chặt hai đấm nắm, trầm giọng nói: "Không được hành động khinh suất, nhất định phải đảm bảo an toàn cho Nalisal"

Quân Đế có chết hay không với ông ta mà nói không hẳn là rất quan trọng, quan trọng nhất vẫn là Chử Vệ Hoa và Nalisa.

Hai người này đối với ông ta rất quan trọng, thiếu một người cũng không được!

Cúp điện thoại, Alec dùng điện thoại cá nhân của mình gọi đến một số điện thoại.

"Hello, ngài Alec thân mến." Đầu dây bên kia điện thoại vang lên tiếng của Elif.


Alec không rảnh cùng đối phương dài dòng, bấy giờ đã lời ít mà ý nhiều đem chuyện Chử Vệ Hoa bị người khác bắt đi kể lại một lần.

"What?"

Hiển nhiên Elif cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, không kìm được tức giận mà chất vấn: "Alec, nước Anh của các người làm việc kiểu gì thế, chẳng lế không biết tiến sĩ Chử quan trọng đến mức nào sao!"

Đối phương nghiêm nghị chất vấn, Alec cũng đang trong cơn giận dữ.

Mọi người đều biết, nước Mỹ tách ra từ nước Anh, dùng từ quan hệ “cha và con” để hình dung thì không gì thích hợp hơn.

Đáng tiếc là giờ đây đôi cánh của đứa con này cứng rồi, không những không hiếu thảo với cha, còn xem cha như “chớ” mà sai khiến!

Nghĩ như vậy thì có thể hiểu được tâm trạng Alec lúc này.
 
Chương 716: C716: Lần này tìm tôi lại là vì chuyện gì


"Mặc kệ như thế nào các người nhất định phải nghĩ cách đem tiến sĩ Chử quay về, nếu không tổn thất mà nước Mỹ của chúng tôi vì thế phải chịu sẽ tính hết lên đâu các người!"

Thái độ Elif hung hăng khác thường.

Gân xanh trên trán của Alec cũng nổi lên, cố nén cơn giận nói: "Theo như: cấp dưới của tôi nói, tiến sĩ Chử là bị máy bay chuyên dùng Thánh Đình dẫn đi, hy vọng nước Mỹ của các người có thể đích thân ra mặt tạo áp lực cho Thánh Đình, bất kể như thế nào cũng không được để bọn họ thả người đi!"

"Được."

Elif cũng biết hiện giờ không thể hành động theo cảm tính, sảng khoái đồng

Cúp điện thoại, sắc mặt Alec vẫn u ám như cũ.

"Bảo Lawrence đến gặp tôi!"

"Vâng!"

Mười phút sau, một binh sĩ đi theo người dẫn đường tới văn phòng.

Tuy ông già có thân hình gầy nhỏ, nếp nhăn trên mặt chăn chịt như cầu thang, những thần thái cả người rất sáng láng, bước đi như gió, hơn nữa đôi mắt ông ta đặc biệt sắc bén.


Lawrence, là hộ vệ mạnh nhất trong trăm năm qua của nước Anh.

Thực lực của ông ta, những kẻ mạnh bên ngoài đều không được biết, thậm chí những người biết đến sự tồn tại của ông ta càng ít hơn.

“Alec, vội vã tìm tôi thế là có chuyện gì?”

Lawrence không mời tự ngồi, thậm chí gọi thẳng tên của Alec."

Alec cũng không vì thế mà tức giận, ngược lại đặc biệt cung kính nói: "Lawrence, có chuyện phiền phức cần ngài giúp."

"Phiền phức?"

Lawrence cười nhạt một tiếng, nói "Theo như tôi nhớ hình như đã sáu năm rồi ông không có tìm gặp tôi?"

Nghe vậy, Alec gật đầu.

Sáu năm trước, Thánh Hoàng của Thánh Đình đến thăm nước Anh, tộc Bất Tử sau khi biết được tin này thì liền phái sáu vị công tước đi ám sát Thánh

Hoàng.

Lần đó nếu không nhờ Lawrence ra tay, có lẽ Thánh Hoàng thật sự đã bỏ mạng ở nước Anh rồi.

"Lần này tìm tôi lại là vì chuyện gì?” Lawrence hiếu kỳ hỏi.

Alec trầm giọng nói: "Cứu con gái của tôi!" "Hả?"

Lawrence hơi híp mắt lại: "Trên đời này còn có người to gan dám gây bất lợi cho con gái ông ư, đối phương có mấy cái lá gan thế?”

“Thằng đó là một thằng điên. Alec nói ngắn gọn, đem chuyện xảy ra hai hôm nay nói tóm gọn một lần.

..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.


.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Sau khi nghe xong, Lawrence càng cảm thấy có hứng thú, cười nhẹ nói: "Tôi thật sự rất muốn gặp mặt thằng nhóc gan to bằng trời đó..."

Một lát sau, một chiếc trực thăng cất cánh từ cung điện Buckingham, mục. tiêu là bay thẳng đến bến cảng Bozeman.

Cùng lúc đó, tại Thánh Đình.

Thánh hoàng Gurio đặt điện thoại xuống, trầm giọng dặn dò: 'Flying deer, nói Kardashian đến gặp tôi!"

"Vâng!"

Một hiệp sĩ cung kính nhận lệnh.

Một lát sau.

Một cô gái trẻ đi vào đại điện.

Cô ta mặc một váy gạc liền thân màu trắng, toàn thân toát khí chất dịu dàng.

Mái tóc vàng kim dày và xoăn, đôi mắt màu xanh mê hoặc lòng người, đường nét khuôn mặt rõ ràng, lông mày, mắt và khóe miệng rất hài hòa, ngũ quan tỉnh tế như là được bàn tay thượng đế điêu khắc.


Kardashian, thánh nữ đương nhiệm của Thánh Đình.

Truyền thông phương Tây đánh giá cô ta là thánh nữ đẹp nhất trong số các đời thánh nữ, đồng thời cũng là một trong số thập đại mỹ nhân ở phương Tây.

“Thánh hoàng."

Kardashian khẽ cúi người hành lễ, mỗi một động tác đều thể hiện rõ sự phóng khoáng, khéo léo.

Gurio gật đầu một cái, hỏi: "Máy bay riêng của cô sao lại xuất hiện ở nước Anh?"

Nghe hỏi, trong lòng Kardashian đột nhiên trở nên thảng thốt, dáng vẻ như. muốn nói gì đâu lại thôi.

Thấy thái độ này của cô ta, ánh mắt sắc bén của Gurio nhìn thẳng vào người Kardashian, bỗng cao giọng nói: "Thánh nữ thì không thể yêu đương, chẳng lẽ cô đã quên rồi sao? Hơn nữa..."

Ngay sau đó, hắn ta lại nhạy bén chuyển chủ đề: "Cái thăng quỷ Quân Đế không đáng để cô đối xử tốt với nó vậy!"

Không đáng hả? Khóe miệng Kardashian cong lên nở một nụ cười ngọt lịm.

Không! Hắn xứng đáng.
 
Chương 717: C717: Đợi thêm chút


Bến cảng Bozeman, gió thổi lá rơi, không khí yên tĩnh vắng vẻ. Lý Trạch Vũ hút thuốc, không nói một lời.

Nalisa bên cạnh có chút thiếu kiên nhẫn hỏi: "Anh rốt cuộc đã suy nghĩ xong chưa?"

"Đợi thêm chút, sắp suy nghĩ thông rồi." Lý Trạch Vũ không quay đầu lại, chỉ trả lời cho có.

Đôi mắt xinh đẹp của Nalisa không hài lòng nhìn chăm chặp hắn hỏi: "Không được, bây giờ anh phải nói cho em biết, rốt cuộc có muốn lấy em không!"

Vỏn vẹn hai tiếng đồng hồ trôi qua, thái độ của Lý Trạch Vũ mập mờ không rõ, mãi không cho cô ta một câu trả lời, làm như là cô ta đang cầu xin hắn cưới mình!

"Nalisa, không phải anh không muốn, chỉ là anh cảm thấy..."

Lý Trạch Vũ bĩu môi nói: "Tính từ lúc quen biết đến giờ chỉ mới có hai ngày, bây giờ đã tính tới chuyện cưới hỏi, có phải là quá nhanh không?”

"Cưới trước yêu sau, em không bận tâm chút nào cả."

Khi nói câu này khuôn mặt nhỏ của Nalisa ửng đỏ: "Hơn nữa, chúng ta đã như vậy với nhau rồi!"

"Hay là lại như vậy lần nữa?" Lý Trạch Vũ khéo léo chuyển chủ đề.

Xem chừng hắn vật lộn một trận nhỏ với Nalisa xong thì chắc đồng bọn của hắn cũng có thể chạy tới kịp rồi.

"Anh mơ đi nhé!"


Nalisa cười khúc khích nói: "Từ bây giờ trở đi, trước khi chúng ta chưa tiến tới thánh đường hôn nhân, anh đừng mơ chạm vào eml”

"Cái này không thể chiều theo em được..."

Khóe miệng Lý Trạch Vũ cong lên nụ gian manh, sau đó vòng tay ôm Nalisa vào lòng.

“Đừng, đừng mà..."

Nalisa tính phản kháng, đáng tiếc chẳng có chút tác dụng.

Lý Trạch Vũ cười hi hi, lúc đang chuẩn bị tiến thêm một bước...

"Bùm! Bùm! Bùm!"

Bên ngoài vang lên tiếng nổ cực lớn.

Sắc mặt Lý Trạch Vũ thay đổi, còn cho rằng bọn người Andres đã bắt đầu ném bom, nhưng mà sau khi liếc nhìn ra ngoài, hóa ra là ở một nơi khác phát động tấn công.

“Ha ha..."

Lý Trạch Vũ biết đó chính là người của mình, ngay lập tức bộc phát ý chí chiến đấu mãnh liệt.

"Quân Đế, anh cười gì thế?" Nalisa cũng cho là tiếng bom nổ bên ngoài là Andres cảnh báo, thế là nhắc nhở hắn: "Anh nhanh chóng đồng ý với em, sau đó chúng ta có thể rời khỏi đây an toàn rồi!"


"Tôi đồng ý cái con khỉ với cô!"

Lý Trạch Vũ liếc cô ta một cái, bá đạo nói: "Ông đây là Quân Đế, trên thế giới này không có ai dám ép tôi cải"

“Anh nói em đang ép anh ư?"

Nalisa cảm thấy oan ức nói: 'Khốn nạn, tôi cũng là vì muốn tốt cho anh!"

Lý Trạch Vũ cười nhạt nói: "Tôi cảm ơn cô nha, nhưng quả thật không cần vì muốn tốt cho tôi đâu."

Vừa dứt lời, anh quơ lấy con dao quân dụng trên mặt đất rồi thả người nhảy xuống.

“Tên khốn, nhanh quay lại đây, bọn họ sẽ giết chết anh đó!"

Nalisa kinh ngạc, song khi cô ta thò đầu ra nhìn về hướng bom nổ khắp trời kia, nhất thời trợn tròn mắt, đơ người.

"Đùng đùng...”

"Đoàng đoàng đoàng..."

Đội quân bảo vệ thành phố của Bozeman bị bắn không trượt phát nào, chỉ trong một khoảnh khắc đã chết liền hơn trăm người.

Một nhóm người đeo mặt nạ từ trực thăng nhảy xuống, giống như thiên thần giáng trần.

Bóng Lý Trạch Vũ lướt đi trong chiến loạn nhanh như chớp, nhân lúc đội quân bảo vệ thành phố của Bozeman đang rối loạn, đột phá vòng vây ra ngoài thành công.

Người câm đầu Anne nhìn thấy hắn, liền vui mừng nói: "Quân Đế, chúng tôi đến rồi!"

"Đại đương gia, chúng tôi đến đây!" "Đại đương gia..."

Đội viên quân U Minh tràn đầy ý chí chiến đấu, bởi vì trước khi đến đây bọn họ nhận được tin lần này Lý Trạch Vũ sẽ dẫn họ đại chiến một trận.
 
Chương 718: C718: Hay là chúng ta bắt tay làm hòa đi


"Nói nhảm ít thôi."

Lý Trạch Vũ chỉ vào đội quân bảo vệ thành phố đông nghẹt kia, nói: "Tiêu diệt toàn bộ, một tên cũng không chừa!"

"Vâng!" "Vâng..." Sau một tiếng hiệu lệnh, hơn trăm bóng người nhanh chóng tản ra.

Lý Trạch Vũ lại nhảy lên một chiếc máy bay chiến đấu, thao tác thuần thục khởi động máy.

"Vùt" Cửa cabin mở ra, Anne cũng nhảy lên máy bay: "Tôi theo đại đương gia!" "Sao cũng được!"

Lý Trạch Vũ điều khiển máy bay chiến đấu bay lên không trung, xoay một vòng, nhắm chuẩn một chiếc máy bay chiến đấu khác rồi nhấn nút bản.

Đạn pháo bắn trúng mục tiêu một cách chuẩn xác không lệch tí nào.

“Oàng.”

Chiếc máy bay chiến đấu của nước Anh rơi xuống. "Fuckl"

Những chiếc máy bay chiến đấu còn lại của nước Anh đồng thời phát động phản kích.

Tuy nhiên thao tác và kỹ thuật của Lý Trạch Vũ hoàn toàn vượt xa hiểu biết của những phi công kia.

Chi thấy máy bay chiến đấu bay vút lên trời cao, tránh né hàng loạt hỏa tiễn. “Chíu chíu chíu..."


Hai quả hỏa tiễn lần lượt bay vút tới.

"Fuckl"

"Oàng."

Lại thêm hai chiến máy bay chiến đấu của nước Anh bị nổ tan tành.

Nửa tiếng qua đi, đội quân bảo vệ thành phố của Bozeman bị đánh đến không có một cơ hội phản kháng, thương vong hơn bảy tám trăm người.

"Sao lại như vậy, mấy người đó là ai vậy..."

Andres bị dọa đến mất hết hồn vía.

dack nơm nớp lo sợ nói: "Trưởng quan, đó là quân U Minh!"

Quân U Minh?

"Bọn họ sao có thể nhập cảnh, còn nữa... Mấy thằng ở bộ phận hàng không

đều ăn cứt à, sao ngu vậy, lại để máy bay chiến đấu của người khác xâm nhập. vào trong nước, đúng là rác rưởi..."

Andres tức đến nổi giận đùng đùng.

Jack trấn an nói: "Trưởng quan, hay là chúng ta khoan hãy truy cứu tại sao bọn họ có thể nhập cảnh, diệt trừ bọn chúng đã rồi nói!"

"Không sail"

Andres nhẫn nhịn cái cảm giác sợ trong lòng, ra vẻ bình tĩnh ra lệnh: "Xử hết bọn chúng cho tao, một mẻ tóm gọn toàn bội”

"Păng pằng pằng..."

“Trời má!"

Đạn liên tiếp bắn xẹt ngang qua vai của Andrea, giữa hai chân của anh ta chảy ra nước màu vàng.

Nước đái! Anh ta bị dọa đến đái ra quần!


Nemanja ở bên cạnh nhếch miệng cười giều.

Vừa nãy khi anh ta bị dọa đến đái trong quần, cùng lúc hứng chịu không ít mia mai và cười chê, giờ có người cũng giống hắn ta, trong lòng không khỏi hả hê.

"Rất buồn cười hả?"

Đột nhiên, xung quanh mấy người bọn họ có một giọng nói chế giễu vang

“Quân... Quân Đế!"

Jack khẽ há hốc mồm, nhịp tim đập càng lúc càng nhanh.

..

Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Andres cùng mở to hai mắt, không dám tin Quân Đế có thể đột phá nhiều vòng phòng thủ rồi tìm đến chỗ bọn họ.

Nemanja nuốt nước miếng, con người hiện rõ nỗi khiếp sợ. "Nhanh, xử hắn đi!" dack lắp bắp ra lệnh.

Đáng tiếc thanh viên MI5 bên cạnh hắn ta lại không một ai dám tiến lên, dù gì biểu hiện trước đây của Lý Trạch Vũ đã hoàn toàn dọa bọn họ sợ vỡ mật.

"Xông lên, nhanh xông lên..." Andres hối thúc không ngừng.

Lý Trạch Vũ áp sát từng bước đến chỗ ba người họ: "Vừa rồi không phải mấy người rất hống hách đó sao? Hống hách lần nữa tao xem!"

"Quân Đế, mày đừng có làm bậy, bọn tao có mấy ngàn binh sĩ, còn chúng mày chỉ có hơn trăm người thôi!"


Andres vừa nói vừa lùi lại. "Mấy ngàn người đồ ha, nhiều quá cơ." Lý Trạch Vũ khinh thường cười khẩy.

Andres đưa tay lên cao nói: "Hay là chúng ta bắt tay làm hòa đi, đừng có đánh nữa!"

Bắt tay làm hòa? Ha. "Nằm mơ đi!" Dứt lời, Lý Trạch Vũ bay lượn qua người Andres và.Jack.

Mười mấy thành viên MI5 không thể không ra tay, chỉ tiếc là tốc độ của bọn họ thật sự là quá chậm.

"Vèo vèo vèo!"

Chỉ thấy một đường ánh sáng lấp lóe, giây sau trên mặt đất lại xuất hiện mấy chục cái xác.

"Đừng, đừng giết tôi!" "Tha cho chúng tôi đi..." Andres và Jack mở miệng cầu xin cùng lúc.

Nhưng Lý Trạch Vũ kiến quyết lắc đầu: "Không, bọn mày nhất định phải chết!"

"Xoẹt"

Tuy nhiên, đúng ngay lúc này, một bóng người xuất hiện ở trước mặt Andres và Jack.

"Chàng trai trẻ ngông cưồng quá nha..."
 
Chương 719: C719: Andres và jack đều vui mừng


Nhìn cụ già đột nhiên xuất hiện, hai người Andres và.Jack giống như người chết đuối bắt được cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.

“Ngài Lawrence.” Nemanja nhận ra thân phận người đến nhanh hơn hai người, hai mắt vốn dĩ âm u ảm đạm bỗng nhiên lóe sáng.

Andres và Jack đều vui mừng.

Thì ra quốc chủ Alex bảo bọn họ đừng nên hành động thiếu suy nghĩ chính là để gửi ông lớn này tới.

“Quân Đế, chờ anh lâu rồi." “Quân Đế, hôm nay ngay cả đại thần Zeus cũng không cứu được cậu.” Trời trong, mưa lạnh, Andres và Jack cảm thấy lại được rồi nên đứng dậy.

Lawrence chắp hai tay sau lưng, gió thổi rối tung mái tóc trắng của ông ta, trông có vẻ cao thâm khó dò.

“Keng.” Lý Trạch Vũ vứt dao quân dụng trong tay xuống đất, hoạt động xương cốt một chút rồi lắc đầu cười lạnh: “Cả đời tôi ghét nhất có người làm màu trước mặt tôi.”

Trong lúc nói chuyện hắn quơ nắm đấm của mình: “Lão già, cái này chắc hẳn ông biết nhỉ?”

Lawrence vẫn nhẹ như mây gió: “Người trẻ tuổi, nếu nắm đấm của cậu đánh trúng tôi, chỉ sợ còn phải trở về ăn bánh mì mấy chục năm.”

“Vù!" Lời ông ta còn chưa nói hết, Lý Trạch Vũ trước mặt bỗng nhiên di chuyển.


Bay bổng tựa cánh hồng kinh động, mĩ miều như dáng vẻ du long.

Nhìn tốc độ của Lý Trạch Vũ nhanh như vậy, Lawrence thế mới biết mình khinh thường đối phương, lúc này chuẩn bị tốt tư thế phòng ngự.

“Ông đây là ăn cơm.”

“Ầm..” Chiêu thức của Lý Trạch Vũ cũng không đẹp đẽ mà vô cùng trực tiếp, một quyền nặng nề đánh thẳng vào tim Lawrence.

Tốc độ thực tế quá nhanh, Lawrence chỉ có thể tung người lên, khó khăn tránh khỏi trọng quyền này.

Vẫn chưa xong. Tốc độ của Lý Trạch Vũ phản ứng nhanh chóng, thân hình cũng bay lên, biến đấm thẳng thành đấm móc, cho dù sức mạnh có hơi yếu bớt nhưng khí thế vẫn hừng hực như cũ.

Lawrence vô cùng kinh ngạc, muốn tránh đi đã không kịp nữa, ông ta trơ mắt nhìn cú đấm móc này đấm vào bụng mình.

“Phanh phanh!”. KHÔ𝐍G QUẢ𝐍G CÁO, đọc 𝘁𝘳𝘶yện 𝘁ại ~ 𝑻 R 𝘶 M 𝑻 R U Y E 𝐍.𝙫n ~

“Phụt..”


Jack và Andres mắt thấy Lawrence bị thương, trên mặt lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.

Giật mình nhất không ai qua được Nemanja.

Dù sao mấy người ở đây chỉ có hẳn ta hiểu rõ thực lực của Lawrence mạnh bao nhiêu, không ngờ vừa đối mặt đã bị Lý Trạch Vũ làm trọng thương.

Quân Đế, khủng bố như vậy...

“Lão già, ông còn được không?” Lý Trạch Vũ giơ nắm đấm lên, nở nụ cười nghiền ngẫm.

Lawrence dùng tay lau sạch vết máu trên khóe miệng, ánh mắt nhìn về phía Lý Trạch Vũ đầy nghiêm túc: “Là tôi khinh thường cậu, người trẻ tuổi... Tiếp theo tôi sẽ nghiêm túc đánh, hôm nay tôi chắc chắn sẽ giết cậu.”

Ông ta đã không nhớ mình chưa từng bị thương bao nhiêu năm, hôm nay lại bại trên tay một thằng quỷ nhỏ.

Trừ cái đó ra, hoàn toàn khiến ông ta muốn giết người chính là Lý Trạch Vũ thực sự quá mạnh, người trẻ tuổi như vậy nếu hoàn toàn trưởng thành, ngày nào đó chắc chắn sẽ trở thành ác mộng của nước Anh.

Vừa nghĩ như vậy, Lawrence đã xông tới.

Lần này ông ta lựa chọn ra tay trước để chiếm lợi thế.

Ra tay sau sẽ gặp nạn?

Ở trước mặt Lý Trạch Vũ không hề tồn tại, hắn âm thầm vận thần công Ngự Long, đánh một chưởng ra, một cơn gió mạnh bỗng nhiên nổi lên.
 
Chương 720: C720: Xin lỗi


“Thật mạnh.” Lawrence thầm nghĩ trong lòng, đồng thời nhờ đó nhảy vọt lên không trung, hai chân lập tức quét ngang ra ngoài.

“Oành oành..” Lý Trạch Vũ mạnh mẽ đập vào gót chân của đối phương.” “Răng rắc.”

“Ui da...” Đầu tiên là tiếng xương gấy vang lên, sua đó chính là một tiếng kêu rên.

Chỉ thấy mặt mũi Lawrence đầy đau đớn, khuôn mặt vặn vẹo.

“Âm!” Lý Trạch Vũ tiện thể quật ngã đối phương xuống đất bằng một chân, được thế không buông tha người, hắn tiến một bước đến gần hơn và cúi xuống đối mặt Lawrence, tung ra một loạt cú đấm.

“Binh bốp...”

“A... Phụt..” Lawrence đau đến mức cong người, gương mặt vặn vẹo xuất hiện một vệt xanh một vệt tím.

Sau một loạt cú đấm kết hợp, Lý Trạch Vũ đá một cú ra, cơ thể của Lawrence. cọ sát xuống đất và đập mạnh vào tường.

Cảnh tượng này thực sự khiến mấy người Andres choáng váng.


“Trưởng quan, chúng ta... mau trốn... đi!” Vẻ mặt Jack đần độn, trong lòng muốn chạy trốn, nhưng hai chân hoàn toàn không nhấc lên nổi.

Dưới tình huống hoảng sợ cực độ, đầu óc không thể khống chế cơ thể.

Tình huống của Andres không khác mấy.Jacj, ngây ra như phỗng sững sờ tại chỗ.

Nemanja thì càng không cần phải nói, vốn dĩ bản thân bị trọng thương, ngay cả đứng dậy cũng tốn sức, nào còn sức chạy trốn?

Lý Trạch Vũ đi đến trước mặt Lawrence, giãm một phát lên mặt ông ta: “Nhớ kỹ, kiếp sau cũng đừng dùng mắt chó để nhìn người.”

“Đừng... Đừng giết tôi, hảo hán tha mạng...”

“Răng rắc.” Lời cầu xin tha thứ của Lawrence còn chưa nói hết, Lý Trạch Vũ đã đạp gấy cổ ông ta.

Ngay sau đó Lý Trạch Vũ xoay người lại nhìn về phía mấy người Andres, ngang ngược quáy: “Quỳ xuống.”

“Bịch!”

“Bịch..” Andres và.Jack quỳ thẳng xuống, quỳ vô cùng dứt khoát.

Nemanja cũng cố nhịn đau, làm ra một tư thế quỳ lạ nhân đừng trách tiểu nhân nhé, hãy xem lời trước đó của tôi như thả rắm đi, tha cho tôi một mạng đi.”

“Quân Đế, chỉ cần cậu thả chúng tôi, tôi cam đoan sẽ thuyết phục quốc chủ không tìm cậu gây chuyện nữa..” Andres nơm nớp lo sợ mở miệng.

XoạchI Lý Trạch Vũ ngậm một điếu thuốc, hút mạnh vài hơi.

Đúng lúc này, Annie dính đây máu trên người đi tới, có thể tưởng tượng ra được trận ác chiến vừa nấy của cô ta.

Thấy sắc mặt cô ta không thích hợp, Lý Trạch Vũ nhíu mày h: “Ừm”


Annie vừa gật đầu vừa tới gần, lập tức ghé vào bên tai Lý Trạch Vũ thấp giọng nói: “Hắc Lang vừa liên lạc với tôi, hắn bị người Thánh Đình khống chế.”

“Cái gì?” Ánh mắt Lý Trạch Vũ bỗng nhiên lạnh lẽo. “Chân trời mênh mong là tôi yêu...” Chuông điện thoại bỗng vang lên.

Lý Trạch Vũ ngay lập tức lấy điện thoại ra, trên màn hình hiển thị ba chữ “Kardashian”, hắn không hề suy nghĩ mà nhấn mở khóa.

“Quân Đế, xin lỗi, lần này chỉ e tôi không giúp được anh.” Điện thoại vừa kết nối đã vang lên giọng nói đầy có lỗi của Kardashian.

Lý Trạch Vũ nhíu mày hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” “Nước Mỹ.” Kardashian chỉ nói ba chữ, Lý Trạch Vũ lập tức ngầm hiểu.

Hắn và người Thánh Đình trên cơ bản không lui tới, Thánh Hoàng không thể vô duyên vô cớ tới trêu chọc hắn, như vậy chỉ có một khả năng...

Nước Anh thông báo tin tức Chử Vệ Hoa bị mang đi cho nước Mỹ, nước Mỹ lại tạo áp lực cho Thánh Đình.

Giữa đắc tội Quân Đế và nước Mỹ, cho dù Thánh Hoàng hồ đồ cũng sẽ không lựa chọn cái sau, cho nên Hắc Lang vừa lái máy bay trực thăng tới Thánh Đình đã bị ngăn lại.

“Xin lỗi.”

Kardashian lặp lại lân nữa.

“Không sao, cô đã giúp tôi rất nhiều rồi, chuyện tiếp theo cô đừng quản, giao cho tôi xử lý.”


Cúp điện thoại, Lý Trạch Vũ liếc mắt nhìn Andres và Jacj, trong miệng phun ra một chữ “giết”.

“Quân Đế, tha cho tôi.”

“Đừng...” “Biu~ biu~”.

Andres và.Jacj vừa mới mở miệng, Annie đã không hề do dự đánh nổ đầu hai người.

Lý Trạch Vũ lập tức lại đi tới trước mặt Nemanja.

“Quân Đế, chỉ cần anh có thể tha cho tôi, tôi bằng lòng làm chó của anh.” Nemania lập tức sợ đến mức không ngừng cầu xin tha thứ.

Đáng tiếc không cần.

Lý Trạch Vũ từ trên cao nhìn xuống hẳn ta: “Tôi đã nói tất cả bọn họ đều sẽ chết, mà anh sẽ chết cuối cùng.”

Vừa nói xong, Nemanja không còn cơ hội mở miệng nữa, một tiếng “răng rắc”, cổ đã bị bẻ gấy...
 
Chương 721: C721: Nghe thuộc hạ báo cáo


Quân bảo vệ thành Bozeman chính là quân đội tinh nhuệ, chỉ tiếc bọn họ đụng phải đám biến thái quân U Minh này.

Đây không phải một trận chiến, mà là một trận đồ sát phát xích.

Từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc, chưa đến hai tiếng, hơn hai ngàn người bị một đội ngũ chưa tới hai trăm người tiêu diệt.

Từ thế kỷ mới đến nay, chiến tranh lấy ít địch nhiều như vậy chưa từng nghe: thấy.

Quân U Minh giẫm lên mặt binh sĩ nước Anh, lần nữa sáng tạo nên chiến tích thần thoại.

Sau khi quốc chủ Alex nghe được tin tức này, một mình hút mấy điếu thuốc. ở văn phòng, tâm trạng vẫn chưa thể bình phục lại.

“Andres và.Jack đâu?”

“Bọn họ... chết rồi.”

“Lawrence và Nemanja cũng chết rồi?”

“Phải!”


Nghe thuộc hạ báo cáo, lồng ngực Alex phập phồng, hơi thở trở nên dồn dập.

“Hay cho một Quân Đế, hay cho một Quân Đế...” Sắc mặt Alex tái xanh, lẩm bẩm trong miệng.

Tướng quân ngũ tinh Mã Phất Long mở miệng chờ lệnh: “Quốc chủ, để tôi tự thân xuất mã diệt đám cướp kia.”

Nước Anh thua trận như vậy, tất cả mọi người sẽ cho rằng binh lính bọn họ đều là một đám người ô hợp. hoàn toàn biến thành trò cười toàn cầu.

Chỉ có tiêu diệt quân U Minh mới có thể rửa sạch nỗi nhục. Alex không để ý đến, mà trầm giọng hỏi: “Nalisa đâu?”

Vấn đề này ông ta chậm chạp không dám hỏi, chỉ sợ nghe được tin dữ của con gái.

“Thư ký Nalisa đang trên đường trở về, cô ấy bảo ngài không cần lo lắng.

“Hà..” Cuối cùng nghe được một tin tốt, Alex nhíu mày khẽ thả lỏng.

Chỉ là vì sao Quân Đế không tổn thương Nalisa?


Lễ nào kiêng ky quốc chủ ông ta?

Không thể nào!

Dù soa tên kia luôn là kẻ điên.

“Quốc chủ, dựa theo tin tức tình báo truyền đến, nhóm quân U Minh đã rời khỏi quốc gia chúng ta.” Thống lĩnh tối cao nhất của tổ chức thứ sáu Zidado bẩm báo.

Alex lập tức bình tĩnh hỏi: “Có tra được bọn họ đi đâu không?”

“Có mấy đám người dường như đã xuất phát tới nước Nhật, còn mấy người thì tạm thời chưa phát hiện hướng đi.” Zdado trả lời chỉ tiết.

Nước Nhật? Alex nheo hai mắt lại.

Ông ta đã nhận được tin tức nước Mỹ bên kia tạo áp lực cho Thánh Đình, Thánh Đình thành công khống chế máy bay riêng mang Chử Vệ Hoa đi.

Giờ phút này người nước mỹ cũng đã đòi người từ phía Thánh Đình.

Khế suy nghĩ, Zidado phỏng đoán nói: “Theo tôi thấy, Quân Đế rất có thể đưa quân U Minh tới Thánh Đình.”

Alex liếc xéo hắn ta, vẻ mặt khinh miệt, có vẻ như đang nói “bổn quốc chủ cần cậu nhắc nhở à?”.

Zidado rất thức thời im lặng.
 
Chương 722: C722: Xong con mẹ nó rồi


“Quốc chủ, nếu như bọn họ thật sự tới Thánh Đình cứu người, chúng ta sẽ có thể ngư ông đắc lợi.”

Mã Phất Long nhếch miệng cười lạnh: “Nước Mỹ cũng không dễ chọc, tốt nhất hãy để bọn họ tiêu diệt đám cướp kia.”

Alex khẽ gật đầu, tình cờ trùng hợp với ý nghĩ của Mã Phất Long. “Quốc chủ, thư ký Nalisa về rồi.” Một binh lính tiến tới thông báo. Nghe tin này, Alex lập tức vui mừng: “Nhanh, mang nó tới.” “Quốc chủ, chúng tôi lui xuống trước vậy.”. Đam Mỹ Hay

“Có việc ngài lại gọi chúng tôi.” Mã Phất Long và Zidado khá thức thời, biết lúc này nên nhường không gian cho cha con hai người.

Đợi sau khi mọi người rời đi, Nalisa phong trần mệt mỏi tiến vào văn phòng.

“Chat”

“Con gái ngoan!” Nalisa vui đến phát khóc, ôm chặt cha.

Giờ phút này Alex không phải một quốc chủ, mà là một người cha lo lắng cho an nguy của con gái, sau khi nhìn thấy con gái bình an vô sự trở về, nỗi lòng lo lắng rốt cuộc buông xuống.

“Cha, xin lỗi, con làm hỏng chuyện rồi.” Nalisa áy náy nói.


Lúc trước cũng bởi vì cô ta, nghiên cứu phát minh bom cảm biến kiểu mới mới có thể bại lộ.

Sau này Alex cho cô cơ hội lấy công chuộc tội, giao chuyện bí mật di chuyển căn cứ cho cô ta phụ trách, kết quả Chử Vệ Hoa bị người ta cướp khỏi tay cô ta.

Ngoài ra, Andres và.Jack, Nemanja và mấy ngàn quân bảo vệ thành Bozeman đều chết cũng có liên quan chút ít đến cô ta.

Trong lòng Nalisa hiểu rõ, nếu như cô ta không phải con gái quốc chủ, phạm phải bất cứ lỗi lâm nào trong đó thì cô ta chết không có gì đáng tiếc.

Alex an ủi từ tận đáy lòng.

Bỗng nhiên ông ta đẩy con gái ra, sau khi quan sát trên dưới một phen thì lo lắng hỏi: “Tên Quân Đế kia có tổn thương con không?”

“Không có... Không có." Lúc trả lời chuyện này, Nalisa không dám nhìn vào mắt Alex.

Alex rất khó hiểu hỏi: “Sao tên điên kia lại bỏ qua cho con?” “Hắn... Hắn...” Nalisa ấp úng, muốn nói lại thôi.

Nhìn một màn này, bỗng nhiên Alex có dự cảm không tốt: “Nalisa, lế nào con còn bí mật gì trước mặt cha à?”

“Không phải, cha, tên kia hắn...”

Nalisa ấp úng nói ra chuyện mình xảy ra quan hệ với Lý Trạch Vũ.

Sau khi nghe xong, ánh mắt Alex đờ đẫn, sự tức giận trong lòng đã không tìm thấy từ để hình dung.

Quân Đế, tên khốn kiếp nhà cậu.

Không chỉ bắt đi tiến sĩ Chử còn giết mấy tâm phúc của ông ta, hơn nữa còn hủy diệt chiến đội Loucester và xử lý hơn hai ngàn quân bảo vệ thành Bozeman.


Những thứ này thì thôi đi, mẹ nó cậu vậy mà còn ngủ với con gái ông. Alex có hơi nổi điên.

Nếu như giờ phút này Lý Trạch Vũ xuất hiện trước mặt ông ta, có lẽ ông ta sẽ trực tiếp liều mạng với đối phương.

“Không sao, không cần đau lòng, cha chắc chắn sẽ bắt tên kia lại, sau đó tự tay tiễn nó rời khỏi thế giới này” Alex thề son sắt bảo đảm.

Nalisa lập tức lắc đầu nói: “Cha, cha không thể làm như vậy, hắn đã là đàn ông của con.”

Hả?

Alex nhìn thấy con gái không giống nói đùa, khóe miệng hung hăng co rút mấy lần.

Xong con mẹ nó rồi!

Ông ta hiểu rõ tính cách con gái, bảo thủ y chang mẹ cô ta, rất xem trọng sự trong trắng.

Trước mắt sau khi xảy ra quan hệ với Quân Đế, con gái đương nhiên sẽ quyết tâm lựa chọn đối phương.

“Cha, mặc dù tên kia... Nhưng hắn đã là đàn ông của con rồi, có thể nghĩ cách giữ lại một mạng cho hắn không?” Nalisa đỏ mặt cầu xin.


Alex thở dài: “Yên tâm đi, cha sẽ không để thằng nhóc kia có chuyện.” Nghe vậy, Nalisa nặng nề gật đầu.

Alex xoa đầu cô ta, hòa ái nói: “Con nhìn con đi, cả người bẩn thỉu, đi tắm trước rồi ngủ một giấc thật ngon đi.”

“Được.” Nalisa dịu dàng ngoan ngoãn đáp lại. Một lát sua.

Văn phòng chỉ còn một mình Alex, ông ta châm điếu thuốc cố gắng hút một hơi, muốn dùng nicotin để bản thân bình tĩnh lại.

“Ngay cả Lawrence cũng chết rồi, trên đời còn ai có thể giết được tên kia?” “Mình chắc hẳn không cần lo lắng.”

“Không, cường giả nước Mỹ cũng không phải ăn chay, lỡ như thằng nhóc kia bất cẩn té ngã, con gái mình chẳng phải sẽ phải ở góa cả đời à?”

Vừa nghĩ vậy, Alex lại thở dài, lập tức giơ tay chạm tới điện thoại trên bàn làm việc, bấm số của Elif.

“Quân Đế không thể chết, ai dám động tới hắn tôi sẽ...”
 
Chương 723: C723: Xảy ra chuyện gì vậy


Nước Hạ, Phủ Long Chủ ở Hoàng Thành.

Tô Cẩn Hoa tỏ vẻ vui mừng khôn xiết, các ông lớn đang ở đây cũng hào. hứng ra mặt.

“Nói thẳng nhé, lúc đầu tôi không xem trọng tên tiểu tử kia đâu!”

“Ánh mắt của lão Ninh sắc bén thật đấy. Nhiệm vụ khó khăn như vậy mà tiểu tử kia vẫn có thể hoàn thành được!”

“Mặc dù Trạch Vũ không phụ sự trông đợi của mọi người và đã giải cứu được đồng chí Chử Vệ Hoa, nhưng chúng ta cũng không thể lơ là cảnh giác cho. đến khi họ về đến nước Hại”

Mọi người ghé tai thì thầm với nhau.

Đúng lúc này, một viên cảnh vệ rảo bước tiến vào phòng họ, ghé tai nói thầm vào tai Tô Cẩn Hoa.

Càng nghe, chân mày Tô Cẩn Hoa càng nhíu lại. “Lão Tô, có phải đã xảy ra chuyện rồi hay không?” Ninh Trạch Bình hồi hộp hỏi.

Tô Cẩn Hoa khẽ gật đầu, đáp: “Vừa rồi người phụ trách Long Tổ ở nước ngoài truyền tin về, nói là đồng chí Chử Vệ Hoa đã bị người của Thánh Đình giam lại.

Cái gì!

Nghe tin này, tất cả đều biến sắc rõ rệt.


Bầu không khí hân hoan trong phòng họp lập tức biến mất, thay vào đó là sự nặng nề trầm trọng.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Chẳng phải tiểu tử đó có quan hệ rất tốt với phía Thánh Đình sao? Tại sao người của Thánh Đình lại giam giữ đồng chí Chử Vệ Hoa!”

“Tám chín mươi phần trăm là do nước Mỹ và nước Anh can thiệp vào...”

Các ông lớn lần lượt đưa ra phỏng đoán.

Sắc mặt Tô Cẩn Hoa trở nên đặc biệt nghiêm trọng: “Trạch Vũ tạm thời vẫn chưa liên lạc với chúng ta, điều đó mọi việc vẫn đang nằm trong tâm kiểm soát của hắn, chúng ta hãy cứ kiên nhẫn đợi tin.”

“Không! Chúng ta không thể chờ được!”

Ninh Trạch Bình lập tức phủ định: “Trạch Vũ đã từng gặp nguy hiểm trong trận đại chiến ở Bozeman. Nếu lúc này nước Mỹ lại đích thân ra tay thì cậu ta sẽ lại một lần nữa phải đối đầu với nguy hiểm!”

“Lão Ninh nói có lý, vậy theo ông ta nên làm thế nào?”

Một ông lớn khác dò hỏi.


Ánh mắt của mọi người lại đổ đồn lên người Ninh Trạch Bình.

Ninh Trạch Bình giơ lên một ngón tay: “Để lão Long đích thân dẫn người tới Thánh Đình, giúp đỡ Trạch Vũ trong thời điểm mấu chốt.”

“Tôi đồng ý, chúng ta không thể để tiểu tử kia chiến đấu một mình!” “Tôi cũng tán thành...”

Tất cả mọi người, bao gồm cả Tô Cẩn Hoa lần lượt tỏ thái độ.

Tiếp đó, Ninh Trạch Bình lại giơ lên ngón tay thứ hai: “Khi cần thiết, để lão Long đại diện cho nước Hạ gây áp lực lên Thánh Đình, tuy rằng... Sức ảnh hưởng của chúng ta ở phương Tây không lớn lắm nhưng chúng ta có thể tỏ rõ thái độ cho người ta biết nước Hạ... Không ngại đánh một trận!”

H-zzzz...

Những người có mặt trong phòng hợp đều hít sâu một hơi.

Từ khi thành lập đến nay, nước Hạ vẫn tuân theo triết lý không tranh, không đoạt, không đấu, phát triển thầm lặng, nếu lúc này tỏ thái độ quyết liệt với cường quốc phương Tây, rất có thể đại chiến sẽ nổ ra.

“Chuyện này... Chúng ta phải cân nhắc thận trọng.”

Một ông lớn của phái ôn hoà không dám gật bừa, nói: “Nếu để xảy ra xung đột với cường quốc phương Tây, điều này sẽ đi ngược với triết lý phát triển của nước Hạ.”

Một ông lớn phái cực đoan lại tán thành nhiệt liệt: “Chúng ta ẩn nhẫn biết bao năm nay rồi, còn phải chịu đựng đến khi nào nữa? Tôi thấy đề xuất của lão. Ninh được lắm, tuyệt đối không thể ngại phiền ngại khó, đáng đánh thì phải đánh!”

Các ông lớn chia làm hai phái.

Quyền quyết định cuối cùng vẫn đang nằm trong tay Long chủ Tô Cẩn Hoa.
 
Chương 724: C724: Bọn họ tới làm gì


Sau khi một điếu thuốc cháy hết, lão xem xét lại những băn khoăn và đề nghị của hai phe, cuối cùng đập bàn quyết định: “Cứ làm theo ý kiến của lão Ninh đi!”

“Lão Tô, tuyệt đôi không...”

“Lão Hồng đừng nói nữa!”

Ông lớn bên phe ôn hoà vẫn muốn khuyên tiếp nhưng lại bị Tô Cẩn Hoa ngang ngược ngắt lời: “Nếu bây giờ ta không tỏ thái độ cứng rắn hơn một chút, đồng chí Chử Vệ Hoa có thể sẽ không trở về được, thậm chí ngay cả Trạch Vũ cũng có thể gặp nguy hiểm!”

Sở dĩ lần này lão tỏ thái độ cương quyết như vậy chủ yếu là vì Lý Trạch Vũ, Chử Vệ Hoa chỉ là thứ yếu.

Nhà họ Lý đã cống hiến cho nước Hạ quá nhiều rồi, họ không thể phụ nhà họ Lý!

Cùng lúc đó.

Trên đường hàng không từ nước Anh đến Nhật Bản, hai chiếc máy bay trực thăng bay nuối đuôi nhau, cách nhau chưa đầy năm mươi ki-lô-mét.

“Những người khác vừa gửi tin về, bọn họ đã tiến vào Nhật Bản thành công, đang trên đường tới Thánh Đình, có thể nói là đã đến trước chúng ta một bước.”

Trên một trong hai chiếc trực thăng, Anne ngồi ở bên ghế phi công lên tiếng báo cáo.


Người của quân U Minh đều rất có tình có nghĩa, hiện tại Sói đen đã bị Thánh Đình giam lại, những người đó rất có thể sẽ xốc nổi xông vào tấn công để cướp người về.”

Lý Trạch Vũ ngồi ở ghế phi công không thể không ra lệnh: “Bảo bọn họ trước mắt không được hành động thiếu suy nghĩ, mọi việc phải chờ tôi đến nơi hãng bàn: “0K”

Anne gửi đi một tin nhắn.

“Dưới chân núi xanh trùng điệp hoa đang nở rộ...”

Anne tiện tay lấy điện thoại khỏi túi áo của Lý Trạch Vũ, sau đó bấm nhận cuộc gọi và mở loa ngoài.

“Trạch Vũ!” Giọng của Tô Cẩn Hoa vang lên.

Lý Trạch Vũ không thèm quay đầu, hỏi ngay: “Lão Tô, ông có chuyện gì mà tìm tôi vào giờ này?”

Tô Cẩn Hoa hỏi: “Cậu đang trên đường tới Thánh Đình à?” “Đúng, tầm một giờ nữa là tới nơi.” Lý Trạch Vũ chẳng thèm giấu giếm.

“Lão Long sẽ ập tức dẫn theo ba trăm người của Long Tổ tới Thánh Đình, kôảng mười giờ nữa có thể tới nơi!”

“Bọn họ tới làm gì?”

“Giúp cậu một tay!”

Tô Cẩn Hoa ngang tàng nói: “Dân dũng thì nước mới giàu. Chẳng phải chỉ là nước Mỹ thôi sao, muốn gì thì cứ mạnh tay mà làm, Tổ quốc là hậu thuẫn vững chắc nhất của cậu!”

Nghe vậy, Lý Trạch Vũ bỗng run lên bần bật.

..

Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Trong trí nhớ của hắn, nhiều năm qua nước Hạ chưa từng tỏ thái độ cứng rắn thế này!


“Nhưng cậu cũng phải nhớ kĩ rằn:

Sau một thoáng trần ngâm, hTô Cẩn Hoa bổ sung: “Bất luận là trong hoàn cảnh này, cậu phải đặt sự an toàn của mình lên hàng đầu!”

Cho dù là qua điện thoại, Lý Trạch Vũ cũng nhận ra sự quan tâm từ tận đáy lòng mà đối phương dành cho mình, hắn không khỏi cảm động.

“Không cần lo cho tôi.”

Tròng mắt Lý Trạch Vũ hơi đỏ lên: “Người có năng lực giết tôi vẫn chưa ra đời đâu. Bảo lão Long đừng đến đây nữa, tôi có thể xử lý mọi việc.”

“Như vậy sao được...” “Cứ quyết định vậy đi!” Tô Cẩn Hoa định nói thêm điều gì đó nhưng lại bị Lý Trạch Vũ kiên quyết

ngắt lời: “Chờ bọn họ tới thì gái trinh cũng thành đàn bà rồi, cho họ đến làm gì, tôi đảm bảo sẽ đưa Chử Vệ Hoa trở về.”

Nói xong, hắn để Anne cúp điện thoại, không cho Tô Cẩn Hoa cơ hội tiếp tục nói nữa.

Mười mấy phút sau.

Khi trực thăng sắp sửa tiến vào không phận Nhật Bản, hai chiếc máy bay chiến đấu lập tức áp sát nó từ đằng sau.

“Bạn đã đi vào không phận Nhật Bản, xin hãy rời khỏi đây ngay lập tức!”

Nghe thấy tiếng “đuổi khách”, Anne từ tốn lấy điện thoại ra gọi cho một người.


Hai phút sau, máy bay chiến đấu đang từng bước áp sát bỗng tự giác rời đi.

“Cô vừa gọi cho ai thế?” Lý Trạch Vũ tò mò hỏi. Anne cười hì hì, đáp: “Anh tôi!”

“Sao tôi không biết cô có anh nhỉ?” Đầu óc Lý Trạch Vũ trở nên mù mịt, hỏi: “Còn nữa, anh của cô là ông lớn nào vậy?”

Anne cười cười: “Chuyện anh không biết còn nhiều lắm, ví dụ như... Tôi lớn bằng này mà vẫn chưa từng có bạn trai!”

Ặc...

Gương mặt Lý Trạch Vũ co giật mấy cái, lảng sang việc khác: “Cô còn chưa nói anh cô là ai đấy.”

Anne hời hợt đáp: “Quốc vương Nhật Bản là anh trai tôi.”

Lý Trạch Vũ nhất thời sửng sốt ra mặt, vô cùng kinh ngạc. . truyện teen hay

“Hóa ra Nicholas lại là anh của cô...
 
Chương 725: C725: Không cần ngạc nhiên vậy đâu


Quốc vương Nhật Bản là anh trai Anne.... Chuyện này thực sự làm Lý Trạch Vũ rất sốc.

“Không cần ngạc nhiên vậy đâu.”

Anne như cười như không, nói: “Nếu anh muốn ăn bát cơm mềm là tôi thì tôi cảm thấy vui lắm!”

Lý Trạch Vũ trề môi, đáp: “Thôi, răng của tôi còn chắc khoẻ lắm, không cần ăn cơm mềm.”

“Stop!”

Anne hừ lạnh: “Một ngày nào đó răng anh cũng sẽ rụng hết, đến lúc đó tôi lúc nào cũng hoan nghênh anh tới ăn bắt cơm mềm này.”

“Đợi đến khi ấy hằng nói.” Lý Trạch Vũ không nói gì thêm, tăng tốc độ bay của trực thăng. Lộ trình vốn cần một giờ bay bị rút ngắn đi một phần ba thời gian.

Máy bay trực thăng đáp xuống quảng trường Thánh Phê-rô, nhưng không thu hút sự chú ý của nhiều du khách lắm.

Suy cho cùng, có nhiều nhân vật lớn thường xuyên xuất hiện ở nơi này, một chiếc trực thăng thật sự không có gì đáng để ngạc nhiên.

Song, sự xuất hiện của Lý Trạch Vũ lại ngay lập tức thu hút sự chú ý từ các Thánh ky sĩ.

Cùng lúc đó, ở bên trong cung Thánh Hoàng.


Thánh hoàng Gurio đang đọc kinh thánh thì một ky sĩ sải bước tiến vào thông báo: “Thánh hoàng, Quân Đế xuất hiện!”

“Đến nhanh như vậy à?”

Gurio đặt kinh thư xuống, bình thản nói: “Mời hắn vào đây đi, nhớ lấy, phải lich sự một chút.”

“Vâng!” Thánh ky sĩ kia lui ra ngoài ngay. Một lát sau.

Khi Lý Trạch Vũ đang chuẩn bị cho Anne ở lại để hắn một mình tiến vào cung Thánh Hoàng, hắn lại nhận được lời mời từ Thánh ky sĩ.

“Tôi vào chung với anh nhé?”

Anne đề nghị.

Thánh Đình mặc dù độc lập nhưng vẫn nằm trong đất Nhật Bản, nếu Thánh hoàng muốn làm khó Lý Trạch Vũ, địa vị của cô có đủ sức nặng để giải vây cho đối phương.

Lý Trạch Vũ lắc đầu từ chối: “Không cần, cô tìm rồi tập hợp với những người khác đi.”

Thấy hắn đã nói vậy, Anne cũng ngoan ngoãn vâng lời.

Cứ như vậy, Lý Trạch Vũ đi theo Thánh ky sĩ vào trong cung Thánh hoàng. Song, chưa tới điện Hùng Lộc thì Kardashian mặc đồ trắng đã chạy lại đây. “Quân Đết”


Gương mặt Kardashian tràn đẩy vẻ hưng phấn, nhưng ánh mắt vẫn chất chứa sự áy náy.

Lý Trạch Vũ vẫy tay, khế mỉm cười: “Đã lâu không gặp!”

Kardashian kích động đến mức muốn ôm Lý Trạch Vũ, song lại bị đối phương từ chối.

“Tôi cũng không muốn người khác hiểu lầm mình vấy bẩn thánh nữ thần thánh nhất!”

Lý Trạch Vũ đùa: “Tôi đi gặp Thánh hoàng của các cô trước đã, nếu có cơ hội tôi sẽ quay lại tìm cô.”

“Ừm!”

Kardashian tỏ rõ sự mong đợi, nhưng ngay sau đó lại mặc kệ sự ngăn cản của Lý Trạch Vũ, ôm lấy đối phương.

Một mùi hương dìu dịu xộc vào mũi, Lý Trạch Vũ đang định mở miệng thì lại bị Kardashian giành trước, cô khẽ nói: “Bạn của anh ở đại lễ đường. Người của nước Mỹ sẽ tới chỉ trong vòng một giờ nữa thôi, cẩn thận!”

Dứt lời, cô chủ động buông lỏng vòng ôm.

Lý Trạch Vũ nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì nữa, tiến vào điện Hùng Lộc với Thánh ky sĩ.

Đại điện vô cùng tráng lệ, trong vẻ xa hoa cũng toát lên cảm giác phục cổ, vừa hùng hùng vĩ vừa nguy nga.

Gurio ngồi phía trên đại điện, từ trên cao nhìn xuống Lý Trạch Vũ, “Quân Đế, hoan nghênh cậu tới Thánh Đình.”

Lý Trạch Vũ nhếch mép cười lạnh, từng bước từng bước tiến lên trên đại điện.

Ngay lúc mày, hai Thánh ky sĩ mặc áo giáp vàng chặn hắn lại. “Keng keng!”

Lý Trạch Vũ vung tay ra, chỉ tuỳ tiện đánh hai quyền đã đánh bay hai gã Thánh ky sĩ.
 
Chương 726: C726: Thả người


Nụ cười trên mặt Gurio nhất thời tắt ngúm, hắn ta đột nhiên cất cao giọng: “Quân Đế, cậu có ý gì đây?”

“Tôi không thích ngửa đầu lên nhìn người khác.”

Không đợi các Thánh ky sĩ khác chạy lại bao vây, Lý Trạch Vũ sải bước thật dài leo cầu thang, trực tiếp tới trước mặt Gurio.

Lần này hắn lại trở thành người nhìn từ trên cao xuống.

“Âm ầm ầm

Mười mấy Thánh ky sĩ sắp sửa xông lên.

Gurio xua tay nói: “Không cần quá căng thẳng, tất cả lui ra đi.”

Các Thánh Ky sĩ không dám khước từ, chậm rãi lui xuống.

“Nếu người khác đứng trước mặt ta, ta hoàn toàn không cần lo lắng chút nào, bởi vì nơi này là cung Thánh hoàng, đối pương không dám động thủ với ta ở đây!

Song, ngay sau đó Gurio lại tự cười mỉa mai: “Nhưng Quân Đế cậu là ngoại lệ.


Những lời này là xuất phát từ tận đáy lòng, dẫu sao người ngoài kia đều kháo nhau rằng Quân Đế là một gã điên.

Tiêu diệt chiến đội Loicester của nước Anh, thậm chí còn giết hết hàng nghìn binh sĩ của người ta... Trên thế giới này chỉ có kẻ điên mới dám làm ra hành động khủng khiếp như thết”

“Thật sao?”

Lý Trạch Vũ cười ha hả, lạnh lùng nói: “Có thể doạ sợ Thánh hoàng, không biết có được tính là niềm vinh hạnh của tôi hay không!”

“Ha ha~~~" Gurio cười đầy thâm ý: “Nhưng tôi tin là cậu sẽ không làm hại tôi.” Bụp!

Lý Trạch Vũ châm một điếu thuốc, bình tĩnh đáp: “Tôi đã tới, chắc ông có thể thả người rồi nhỉ.”

Nghe vậy, Gurio nhíu mày: “Nếu tôi thả cậu đi, tôi sẽ khó lòng đối phó với bên nước Mỹ!”

Lý Trạch Vũ ngang ngạnh nói: “Vậy là ông cho rằng tôi là kẻ khá dễ đối phó?” “Tôi không có ý này.”

Gurio thản nhiên đáp: “Chẳng qua là giữa việc đối phó với nước Mỹ và với cậu thì tôi thấy bọn họ khả quan hơn một chút.”

“Thả người!” Lý Trạch Vũ lặp lại câu này.

Gurio nheo mắt lại: “Thả người cũng được, nhưng cậu phải đồng ý với một điều kiện của tôi.”

“Nói!”

Lý Trạch Vũ chỉ nặn ra một chữ.

“Từ nay về sau, cậu không được lui tới tiếp xúc với Kardashian!”

Gurio gắn từng chữ để cảnh cáo.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.


.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Thánh nữ của Thánh Đình không được yêu đương. Nếu tin lùm xùm giữa Kardashian và Quân Đế bị truyền ra ngoài thì Thánh Đình sẽ biến thành trò cười của mọi người, nói không chừng còn có thể khiến niềm tin tín ngưỡng của rất nhiều tín đồ sụp đổ, hắn ta tuyệt đối không thể để cục diện này xuất hiện!

Nghe câu nói này, Lý Trạch Vũ lắc đầu từ chối không chút do dự.

Mặc dù mối quan hệ giữa hắn và Kardashian rất trong sáng và hắn cũng không có suy nghĩ đen tối nào với cô nhưng hắn không thích bị người ta chỉ phối.

Hơn nữa, trong lời nói của Gurio còn có ý uy hiếp, nếu hắn chấp nhận thì hẳn không còn là Quân Đế nữa!

“Quân Đế, tôi khuyên cậu suy nghĩ kĩ một chút.”

Gurio nhắc nhở với vẻ mặt u ám: “Nếu tôi không chấp thuận thì cậu có nằm mơ cũng không thể đưa người đi. Đương nhiên, cậu cũng có thể cố gắng biến tôi thành con tin rồi uy hiếp, chỉ e là cậu sẽ không gách vác nổi hậu quả sau đó!”

Không có bất cứ kẻ nào dám bất kính với Thánh hoàng. Khi ấy, kẻ đó không chỉ phải đối mặt với lửa giận từ một người hay một quốc gia mà là sự phẫn nộ từ hàng tỷ tín đồ.

Đây chính là sức ảnh hưởng của Thánh Đình.

“Tôi cũng có thể xác nhận cho ông biết, nếu ông không thả người, chỉ cần tôi không chết, Thánh Đình vĩnh viễn sẽ không được yên thân!”

Lý Trạch Vũ cười lạnh, không hề sợ hãi mà đáp: “Không tin ông có thể thử xeml”


Nghe xong, chân mày Gurio càng nhíu chặt hơn. Giết chết Quân Đế?

Đừng có đùa chứ, ngay đến nước Anh cũng Bó tay thúc thủ trước Quân Đế, Thánh Đình lại có thể làm gì đây?

Nếu người này trong tối âm thầm phá hoại, Thánh Đình thực sự sẽ không có lấy một ngày bình yên!”

Nghĩ thế, Gurio thở hắt ra một hơi: “Quân Đế, chúng ta đánh cược một ván nhé?”

“Cược gì?” Lý Trạch Vũ có chút tò mò hỏi.

“Tôi nghe đồn chiến đối Loucester là do một mình Quân Đế cậu tiêu diệt, vì vậy tôi cũng rất muốn tìm hiểu thực lực của cậu!”

Gurio trầm giọng cười nói: “Nếu cậu có thể đánh bại ba trăm ky sĩ vàng dưới trướng tôi, tôi sẽ thả người ngay, nếu không... Nếu cậu thua, từ nay về sau cậu sẽ phải đoạn tuyệt quan hệ với Kardashian!”

Lý Trạch Vũ vung tay áo, nhả một vòng khỏi khỏi miệng.

“OK, bổn đế chấp nhận vụ cá cược này...”
 
Chương 727: C727: Lấy một địch trăm


Lấy một địch trăm?

Khi biết tin này, Kardashian cho rằng Lý Trạch Vũ nhất định bị điên rồi!

Toàn bộ Thánh Đình chỉ có năm trăm ky sĩ vàng, chọn đại ra một người cũng đều là hảo thủ lấy một chọi mười.

Đây không phải là đóng phim đâu!

Lý Trạch Vũ cho dù có mạnh đến đâu cũng không thể đánh bại ba trăm kị sĩ vàng được!

Dù vậy, Kardashian vẫn rất cảm động. Suy cho cùng, Lý Trạch Vũ chấp nhận giao chiến với ba trăm ky sĩ vàng là vì hắn không muốn thoả hiệp với yêu cầu của

Guno, hắn không muốn đoạn tuyệt quan hệ với cô.

Nếu đời này cô yêu một người đàn ông nào đó, người ấy chắc chắn sẽ là Quân Đết

Bên trong giáo trường trống trải, ba trăm ky sĩ vàng đang xếp hàng rất chỉnh †ề, thoạt nhìn vô cùng oai phong lẫm liệt.

Trước mặt bọn họ chỉ là một tên đàn ông da vàng có gương mặt đậm nét phương Đông.

“Bắt lấy hắn, hoặc... Giết chết hắn!” Rohm - đội trưởng ky sĩ vàng nhớ đến lời căn dặn của Gurio.

Lý Trạch Vũ cởi áo khoác ngoài, cởi trần, trước đó áo sơ mi đã bị dính đầy máu tươi nên hắn vứt đi rồi.


Người Mỹ chậm nhất sẽ đến đây trong một giờ nữa, trước đó hắn nhất định phải đánh bại ba trăm người đối diện, đưa Chử Vệ Hoa đi.

Bằng không, một khi đám người Mỹ đến đây, có lẽ hắn sẽ lại phải trải qua một cuộc ác chiến nữa.

“Lên đi!”

Lý Trạch Vũ vẫy tay, ý bảo đối phương có thể tấn công hắn. “Lên!”

Rohm vung cánh tay, hô lên: “Bắt lất hắn!”

“Vù vù vùi”

Bốn, năm mươi người đứng ở trước vọt tới đầu tiên.

Nghe thấy tiếng xé gió đang ập tới, trên người Lý Trạch Vũ toả ra khí thế chiến đấu hừng hực, tung ra một cú đá ác liệt.

“Rầm rầm..."

Bảy, tám người xông lên đầu tiên bị đạp ngã.

Những ky sĩ vàng còn lại nhân cơ hội này bao vây lấy Lý Trạch Vũ. “Bịch..”

Chân Thiên Tàn bất ngờ xuất hiện trong cung Thánh hoàng.


Lý Trạch Vũ sử dụng bộ tuyệt kỹ của Đại hộ pháp, đạp lên đầu mọi người bằng đôi chân mạnh mẽ với những động tác đáng kinh ngạc.

“Aôi...

Lại có hơn chục người ngã lăn ra đất.

Đôi bên giao chiến chưa tới một phút đồng hồ nhưng đã có hai mươi ky sĩ vàng mất đi khả năng chiến đấu.

“Quân Đế dũng mãnh, thiên hạ vô song!” Chứng kiến cảnh này, Gurio không khỏi tán dương Lý Trạch Vũ.

Kardashian đứng ở bên cạnh tỏ rõ sự lo lắng không yên, căng thẳng đến nỗi móng tay sắp găm vào thịt.

Đúng lúc này, Rohm đang đeo một bộ tay gấu trên tay cũng thừa dịp Lý Trạch Vũ bận chống đỡ thế công của những người khác mà lặng lẽ vòng ra sau lưng hắn.

“ÄÂm!"

Giáng xuống một quyền nặng nề.

Mặc dù một quyền này là đánh lén và có phần không quanh minh chính đại cho lắm nhưng Rohm hoàn toàn không quá để tâm.

Người trước mắt chính là Quân Đế, nếu mình có thể đánh bại đối phương, cái tên “Rohm” của hắn sẽ nổi tiếng khắp thế giới chỉ trong một ngày.

“Chán sống!”

Cảm nhận được sát khí từ sau lưng, Lý Trạch Vũ không quay đầu lại mà trực tiếp xoay người, đồng thời tung một cú đấm móc về phía ngược lại.

“Âm!”

Tay gấu trên tay Rohm không những không thể chạm đến Lý Trạch Vũ mà còn bị cú đấm móc của đối phương đánh trúng.

“Phụt..”
 
Chương 728: C728: Một luồng ánh sáng lạnh lẽo loé lên


Vài chiếc răng hàm phun ra khỏi miệng cùng một ngụm máu tươi.

Ánh mắt Lý Trạch Vũ toát lên sát khí, vỗ một chưởng lên chóp sọ Rohm. “AI”

Rohm một giây trước còn ảo tưởng sẽ giết chết Quân Đế giành lấy vinh quang thì ngay giây sau đã chết một cách khó hiểu. Truyện Phương Tây

Thấy đội trưởng bị giết, tất cả ky sĩ vàng cùng biến nó thành sức mạnh. “Giết hắn!”

“Lên... Ky sĩ vàng nhung nhúc xông lên hết lớp này đến lớp khác.

Lý Trạch Vũ vừa chống đỡ vừa ra đồn phản kích, chỉ trong chớp mắt đã giết chết hai mươi mấy người.

Caussou, cậu cảm thấy Quân Đế có thể chống chịu bao lâu?” Gurio đứng trên cao quan sát cuộc chiến, cười hỏi.

Thân là ky sĩ Thập Tự có sức chiến đấu mạnh nhất Thánh Đình, Caussou trầm giọng đáp: “Một trăm người, hẳn sẽ là cực hạn của người kia!”

Gurio vừa gật đầu vừa cười, quan điểm của hắn ta và Caussou giống hệt nhau.

Mặc dù khí thế của Quân Đế ào ào như thác lũ, tạm thời vẫn đang ở thế thượng phong nhưng chẳng sao cả, những người còn lại cũng đủ khiến hắn bị mài mòn đến mức sức cùng lực kiệt mà chết.


“Thánh hoàng, dừng tay đi!”

Kardashian đột nhiên tiến lên trước Gurio, “Lệnh cho bọn họ dừng lại đi, tôi cam đoan sẽ không có bất cứ liên hệ gì với Quân Đế nữa!”

Nói hết câu, cô không nhịn được mà nhìn sang hướng Lý Trạch Vũ đang chiến đấu, hai hàng nước mắt trong veo lặng lẽ tràn ra khỏi khoé mắt.

Gurio cau mày: “Kardashian, lui ral”

“Thánh hoàng, tôi van cầu ngài!”

Kardashian lắc đầu từ chối, thậm chí còn quỳ thẳng xuống đất.

Sắc mặt Gurio chùng xuống, lớn tiếng hạ lệnh: “Đưa thánh nữ về nghỉ ngơi!” “Vâng!”

Hai nữ ky sĩ lập tực tiến tới, mạnh mẽ lôi Kardashian rời đi.

“Thánh hoàng, cầu xin ngài, tha cho hắn đi...”

Giọng nói của Kardashian vẫn còn văng vẳng bên tai Gurio, ông ta nhìn Lý Trạch Vũ đang sung sức như mãnh hổ, không khỏi nhếch mép cười lạnh.

Ông ta chẳng cần đáp ứng thỉnh cầu của Kardashian làm gì, dù sao chỉ cần Quân Đế chết, ông ta cuối cùng cũng không phải lo lắng hai người đó dây dưa với nhau.

Ngoài ra, Quân Đế đồng thời đắc tội với cả nước Anh và nước Mỹ, nếu Thánh Đình có thể bắt hoặc giết Quân Đế thì hai siêu cường quốc kia sẽ nợ Thánh Đình

một món nợ ân tình.

Đây là một mũi tên bắn hạ hai con chim, Gurio làm sao có thể dễ dàng thay đổi chủ ý được.

Hơn mười phút trôi qua, Quân Đế chưa hề ngã xuống, vẫn đang tiếp tục chiến đấu, nhưng số thương vong bên phía ky sĩ vàng đã vượt quá một trăm người.

Gurio và Caussou không biết người mang Ngự Long Thần Công như Lý Trạch Vũ sẽ không bao giờ cạn kiệt khí kình.


Trừ khi có kẻ nào đó có thể tiêu diệt hắn trong tíc tắc, bằng không hắn sẽ luôn là con gián đập mãi không chết!

“Keng keng!”

Lý Trạch Vũ càng đánh càng hăng, mỗi lần ra tay là sẽ có người gục xuống.

Mặc dù cơ thể hắn cũng trúng khá nhiều quyền cước nhưng chỗ thương tổn cỏn con này chỉ giống gãi ngứa cho hắn thôi, căn bản không hề đáng ngại.

Caussou, cậu ra tay đi.” Gurio không muốn ky sĩ vàng bị tổn thất thêm nữa.

Caussou đứng bên Gurio thoáng cái đã biến mất, gã đổi sang đồng phục của ky sĩ càng, chen vào vòng chiến.

“Bộp!”

Lý Trạch Vũ giậm chân thật mạnh, toàn thân phóng lên cao, sau đó trực tiếp đè chết sau, bảy tên ky sĩ vàng bằng chiêu Thái Sơn áp đỉnh.

Đột nhiên, đúng lúc này, Caussou hoá thân thành ky sĩ vàng cũng lao tới như mũi tên rời cung, trong tay nắm chặt một lưỡi dao xoắn quân đội.

“Vù vù!”

Một luồng ánh sáng lạnh lẽo loé lên.

Caussou cũng nhếch mép cười lạnh. Quân Đế rất mạnh, nhưng cũng phải chết dưới tay gã thôi... “Xiu xiul”


Một vài cây châm bạc đột nhiên hiện ra trong tay Lý Trạch Vũ, bắn về phía Caussou.

Caussou hoàn toàn không nghĩ rằng Lý Trạch Vũ có thể phát hiện ra tung tích của gã, hơn nữa còn chẳng ngờ đối phương có thể phản kích trong một khoảng thời gian nhanh như điện xẹt thế này.

“A.”

Tiếng thét đau đớn cùng cực của gã vang dội khắp giáo trường.

Một cây châm bạc xuyên thủng cổ họng Caussou, hai cây khác găm thẳng vào hai mắt gã.

Nhìn thấy cảnh này, Gurio đang ngồi trên cao không nhịn được mà đứng bật dậy, ông ta không thể tìm ra từ ngữ nào để mô tả cảm giác chấn động trong lòng mình.

Lý Trạch Vũ càn quét ngang dọc, bức các ky sĩ vàng xung quanh phải lùi lại, sau đó hướng mắt lên phía Gurio: “Ky sĩ vàng quá yếu, hay là ông gọi hết ky sĩ Thập tự của Thánh Đình ra đây, để ông đây dọn sạch một mẻ giúp ông!”

Đồng tử Gurio co rụt lại, lồng ngực co thắt dữ dội...

Rất rõ ràng, Thánh hoàng bị chọc tức rồi...
 
Chương 729: C729: Ky sĩ vàng kém cỏi lắm sao


Ky sĩ vàng kém cỏi lắm sao?

Đừng có đùa, ngoại trừ ky sĩ Thập Tự thì đây chính là lực lượng đứng đầu Thánh Đình.

Thế mà khi qua miệng Lý Trạch Vũ, ky sĩ vàng giống như chó gà bản địa, chỉ tiện tay cũng diệt hết được.

Gurio giận điên lên, nhưng chẳng cãi gì được.

Chugn quy lại, chỉ mất nửa giờ ngắn ngủi, Lý Trạch Vũ đã giết chết hơn một nửa trong số ba trăm ky sĩ vàng kia.

“Quân Đế, đừng tự cho mình là vô địch thiên hạ!”

Gurio cố nén cơn giận: “Cậu phải biết rằng, người giỏi còn có người giỏi hơn, tầng trời này cao cũng vẫn có tầng trời khác cao hơn!”

“Ha ha ha. Hôm nay ông đây chính là trời của Thánh Đình!”

Lý Trạch Vũ ngông cuồng đáp trả, đồng thời tung trọng quyền, liên tiếp giết chết hai ky sĩ vàng.

Nhìn các ky sĩ vàng gục chết như ngả rạ, Gurio cảm thấy tim mình rỉ máu, đồng thời dường như bị một cú tát vô hình vả mạnh lên mặt.


Các ky sĩ đều trung thành đến chết với Thánh Đình. Một khi Thánh hoàng đã ra lệnh, cho dù có bị kề dao vào cổ, bọn họ cũng sẽ không thèm nhíu mày chút nào.

Vì vậy dù rằng biết rõ mình đánh không lại Lý Trạch Vũ, bọn họ vẫn chẳng hề chùn bước.

Cuối cùng, khi chỉ còn dưới một trăm ky sĩ vàng, Gurio phất tay hô: “Đủ rồi, dừng tay!”

Sau mệnh lệnh của hắn ta, các Thánh ky sĩ còn sống lập tức lui sang một bên.

Lý Trạch Vũ cũng ngừng tay, nói với Gurio bằng vẻ châm chọc: “Thả người!”

Sau đôi chút do dự, Gurio thở dài thườn thượt: “Đi đón hai người Á Đông kia ra đây!”

Một lát sau.

Dưới sự chỉ dẫn của Thánh ky sĩ, Sói đen với vẻ mặt bình tĩnh và Chử Vệ Hoa tỏ rõ sự lo lắng bất an bị dẫn tới giáo đường.

Khi nhìn thấy Lý Trạch Vũ, hai người biết mình được cứu rồi! “Là đồng chí Lýi” Chử Vệ Hoa đã hỏi được tên của Lý Trạch Vũ từ miệng của Sói đen.


Sói đen bình thản đáp: “Tôi đã nói Đại đương gia có thể giải quyết mọi việc mà, không lừa ông đúng không!”

Chử Vệ Hoa kích động đến nỗi gật đầu lia lịa, đồng thời tăng tốc độ tiến về phía Lý Trạch Vũ.

“Đại đương gial”

Sói đen tỏ vẻ hổ thẹn: “Xin lỗi, tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ ngài giao phó”

Lý Trạch Vũ vô lên vai anh ta, nói: “Huynh đệ với nhau mà ăn nói khách khí quá!”

Trong tình huống đó, đừng nói là Sói đen, ngay chính hắn cũng không có cách đảm bảo cho Chử Vệ Hoa chạy trốn an toàn.

“Đồng chí Lý, Tổ quốc phái cậu tới đón bọn tôi ư!” Chử Vệ Hoa kích động muôn phần.

Lý Trạch Vũ nhẹ nhàng gật đầu, đáp: “Hai người các ông rời khỏi cung Thánh hoàng đi, sẽ có người tiếp ứng hai người ở bên ngoài!”

Chử Vệ Hoa lo lắng hỏi: “Đồng chí Lý không đi cùng bọn tôi à?” Lý Trạch Vũ lắc đầu: “Tôi còn chút chuyện cần xử lý.”

Người Mỹ sẽ tới nhanh thôi, nếu chúgn biết Chử Vệ Hoa đã bị hắn đưa đi, chúng nhất định sẽ phái người chặn đường lui duy nhất của họ.

Phải có người ở lại bọc hậu. Chử Vệ Hoa lại hỏi: “Đồng chí Lý, vậy cậu có gặp nguy hiểm không?”

Ở Bozeman, Lý Trạch Vũ đã mở đường sống cho ông, lúc này hắn lại vượt ngàn dặm xa xôi tới Thánh Đình giải vây cho ông.

Tuy không biết Lý Trạch Vũ là thần thánh phương nào, nhưng kẻ có thể. thuyết phục Thánh Đình thả người chắc chắn sẽ phải trả bằng một cái giá lớn.
 
Chương 730: C730: Không phải vậy


Ngoài sự khâm phục, Chử Vệ Hoa còn cảm thấy cảm kích không thôi.

Ông âm thầm hạ quyết tâm trong lòng, nếu mình có thể trở về Tổ quốc và có cống hiến cho quê hương, mình nhất định sẽ xin ghi công cho đồng chí này.

Nếu không nhờ Lý Trạch Vũ, Chử Vệ Hoa ông sẽ không bao giờ được trở về với vòng tay của Tổ quốc.

Lý Trạch Vũ vỗ ngực đảm bảo: “Với tôi nguy hiểm chỉ như cơm bữa hàng ngày, ông không cần lo lắng.”

“Nhưng...”

“Không có nhưng!”

Lý Trạch Vũ mạnh mẽ ngắt lời: “Ông trở về nước Hạ càng muộn thì tôi càng có nguy cơ gặp nguy hiểm hơn. Nếu ông không muốn tôi gặp nguy hiểm thì lên đường ngay đi!”

“Được!”

Chử Vệ Hoa nắm tay Lý Trạch Vũ thật chặt: “Đồng chí Lý, cậu nhất định phải trở về an toàn, tôi ở Tổ quốc đợi cậu!”


“oK”

Lý Trạch Vũ huơ tay múa chân ra dấu OK, sau đó quay sang gật đầu với Sói đen.

Sói đen ngầm hiểu ý, dẫn Chử Vệ Hoa đi ra cổng cung Thánh hoàng dưới tâm mắt theo dõi của mọi người.

Gurio rất giữ lời, không để ai cản họ. Mấy phút sau.

Sói đen gửi đén tin nhắn đầu tiên, nói là đã đưa Chử Vệ Hoa ra khỏi phạm vi Thánh Đình.

“Quân Đế, nếu cậu không đi thì sau đây muốn đi cũng không được.”

Gurio nói với giọng điệu đầy thâm ý.

Lý Trạch Vũ thủng thẳng mặc áo khoác, tiếp theo thảnh thời châm một điếu thuốc, dường như chẳng thèm để tâm đến lời của Gurio.

“Hừ!" Thấy mình bị phớt lờ, Gurio vô cùng khó chịu.

Song, hắn ta cũng không vội vã rời khỏi ngay, hắn ta muốn xem tên Quân Đế trước mắt rốt cuộc đang định giở trò quỷ gì.

Mười mấy phút đồng hồ lại trôi qua.

Một gã Thánh ky sĩ hớt hả chạy vào giáo trường, tiến lại gần Gurio rồi rỉ tai nói gì đó.

Sau đó, Gurio nhìn sang Lý Trạch Vũ với vẻ mặt thương cảm, bình thản nói: “Quân Đế, bây giờ cậu có muốn đi cũng không đi nổi...!”

Người Mỹ đã đến!

Tướng quân năm sao Bruce đích thân chỉ huy hơn mười dị năng giả cấp cao và năm mươi FBI đến đây.

Ngoài ra còn có mội dị năng vương vừa xuất thết


Khi trận chiến như vậy được phát động, Quân Đế có chắp cánh bay cũng khó thoát được!

Rất nhanh, đội quân do Bruce dẫn đần đã tiến vào giáo trường.

“Ngài Thánh hoàng trông có vẻ tươi tỉnh quá.”

“Tướng quân Bruce, tôi cũng rất hứng khởi khi được gặp ngài.”

Gurio à Bruce ôm nhau thật chặt, thoạt nhìn có mối quan hệ rất thân thiết. Hai người giả lả với nhau mất một hồi lâu.

Tiếp đó, tầm mắt của Bruce rơi vào Lý Trạch Vũ, nhìn từ trên cao xuống, hô: “Quân Đế, đã lâu không gặp!”

“Chúng ta không qua lại bạn bè gì với nhau, vì vậy ông không cần khách sáo với tôi!”

Lý Trạch Vũ chẳng buồn nể mặt vị tướng quân năm sao này. Vẻ mặt Bruce dân chùng xuống, ông ta định mở miệng thì...

“Thánh hoàng, tôi khuyên ông tốt nhất hãy thả bạn của tôi ra, bằng không hôm nay tôi sẽ làm loạn cho cả Thánh Đình này phải long tời lở đất!”

Lý Trạch Vũ nói trước, thái độ hết sức vênh váo đắc chí. Song, câu nói này lại làm Gurio ngơ ngác ra mặt. Cái gì mà thả bạn của cậu?

Chẳng phải bạn bè cậu vừa rời đi hết rồi hải


Bruce nhìn Gurio, khẽ mỉm cười: “Ngài Thánh hoàng, nói như vậy ngài cũng biết tôi tới đây chuyến này, xin ngài hãy cân nhắc đến mối quan hệ hữu nghị nhiều năm nay với nước Mỹ chúng tôi, nhất định phải giao đám người kia cho chúng tôi!”

“Không phải vậy, tướng quân hãy nghe tôi nói...”

“Thánh hoàng, ông cho rằng vài trăm ky sĩ vàng này có thể ngăn cản tôi sao?”

Lý Trạch Vũ hoàn toàn không cho Gurio có cơ hội lên tiếng, hắn hống hách nói: “Bản đế cho ông năm phút cuối cùng. Nếu ông không thả bạn tôi, đừng trách bản đế không khách khít”

“Ngài Thánh hoàng, xin ngài nhất định phải giao người cho chúng tôi, ngàn vạn lần không được giao cho hắn!”

“Ông thử không giao người cho tôi xem...” “Quân Đế, cậu nhất định muốn đối nghịch với bọn tôi sao?”

“Bruce, bản đế còn chẳng thèm đếm xỉa đến nước Anh nữa là, nước Mỹ các người có thể uy hiếp bản đế ư?”

Bruce và Lý Trạch Vũ đối chọi hết sức gay gắt, Gurio hoàn toàn không tìm được cơ hội chen miệng vào.

Nhưng, hắn ta vừa nhìn đã hiểu tên Quân Đế này ăn sạch sẽ rồi lau miêng, còn định hắt nước bẩn lên người mình...
 
Chương 731: C731: Sao cơ


Mặc cho thái độ hùng hổ hăm dọa của Lý Trạch Vũ, Bruce vẫn tỏ vẻ khinh thường.

Đến thằng ngu cũng biết nên đắc tội với Quân Đế hay nước Mỹ và nên lấy lòng ai trong số hai bên.

Song, ông ta không hề chú ý đến sắc mặt khó coi như vừa nuốt phải ruồi của Gurio: “Quân Đế, cậu có ý gì?”

Nghe vậy, Lý Trạch Vũ nhíu mày, sẵng giọng hỏi ngược lại: “Thánh Đình các người giam cầm bạn tôi, bây giờ còn dám hỏi tôi có ý gì?”

“Fuck!”

Thánh hoàng buột mồm văng tục một câu, khiến cả đám Thánh ky sĩ cùng để lộ vẻ mặt khó tin.

Ngay chính Bruce cũng ngạc nhiên ra mặc, dường như đang nhắc nhở Gurio: Ông là Thánh hoàng mà lại nói tục vậy sao?

Gurio có vẻ cũng đã ý thức được sai lầm của mình, vội chuyển sang chuyện khác: “Vừa nãy Chử Vệ Hoa đã được người ta đưa đi rồi, bây giờ cậu còn dám hỏi tôi?”

Sao cơ!

Tiến sử Chử bị kẻ khác đưa đi rồi!


Sắc mặt Bruce thoáng trở nên lạnh lẽo, ánh mắt nhìn về phía Lý Trạch Vũ tràn đầy sự bất thiện.

“Ông nói nhăng nói cuội gì thế?”

Kỹ năng diễn xuất của Lý đại đương gia tiến bộ nhiều lắm rồi, ảnh đế Oscar còn phải dạt sang một bên.

Chỉ thấy hắn tự chỉ vào mũi mình, làm bộ hoang mang ngơ ngác: “Ông nói... Tiến sĩ Chử bị tôi đưa đi?”

“Chẳng lẽ không đúng sao!”

Gurio nheo mắt trừng hắn.

“Ha ha ha ha ha ha...”

Lý Trạch Vũ đột nhiên bật cười, nói với giọng mỉa mai: “Người của tôi vẫn

còn ở trong cung Thánh hoàng này, thế mà ông lại trợn mắt kêu tôi đưa người đi rồi, đúng là nói dối không biết ngượng mồm!”


Ặc...

Gurio nhếch mép, cuống quýt sửa lời: “Là bị người của cậu đưa đi!”

Tiếp đó, hắn ta nhìn sang Bruce đang hoang mang ra mặt, “Tướng quân Bruce hãy tin tôi, tiến sĩ Chử thật sự không còn ở Thánh Đình, ông ta bị người của Quân Đế đưa đi rồi!"

“Mẹ kiếp!”

Lý Trạch Vũ tức giận đến mức dậm chậm: “Mẹ nó, nếu tôi đưa tiến sĩ Chử đi được thì tôi còn ở lại Thánh Đình làm cc gì? Ở lại chơi gái hả?”

“Quân Đế, xin hãy ăn nói lịch sự chút.”

Gurio lớn tiếng cảnh cáo: “Thánh Đình là nơi thiêng liêng nhất trần đời, không thể chịu lời xúc phạm của bất cứ ail”

“Thánh hoàng, rốt cuộc ông có ý gì?”

Bruce hỏi bằng giọng điệu chất vấn.

“Tướng quân Bruce, tiến sĩ Chử thực sự bị người của Quân Đế đưa đi rồi!”

Gurio bỗng có cảm giác oan ức nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không sạch tội.

Nhưng Bruce lại cảm thấy mình đang bị Gurio đùa giốn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top