Dịch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 392: C392: Ôi chao


Sáng sớm ngày hôm sau, thành phố Abiko Nhật Bản tung ra một tin tức động trời.

Đoàn Võ giả của Hạ Quốc đi một quấng đường xa xôi tới nước Nhật Bản, muốn thảo luận học tập với các cao thủ của nước Nhật.

Ai ai cũng biết, nhân dân nước Nhật Bản vừa dốt nát lại tự phụ, tin tức này vừa được tung ra đã bùng nổ trên mạng xã hội.

"Ôi chao! Võ giả của nước Nhật Bản chúng ta mạnh nhất thế giới, võ giả của Hạ Quốc muốn tới để tìm chết à?"

"Bảo là học tập, trên thực tế người ta tới để đập phá ấy..."

"Mọi người không cần hoảng, Hợp Khí Đạo cao thủ nhiều vô số, tùy tiện cử vài người ra cũng đã đủ để treo mấy tên võ giả Hạ Quốc ra đánh rồi..."

Nhân dân của nước Nhật Bản điên cuồng cào bàn phím.

Thế nhưng lúc này, đoàn võ giả Hạ Quốc đã bắt đầu gửi lời thách thức đến võ quán?? Ida tiếng tăm lừng lẫy của thành phố Abiko.

Quán chủ Umekawa Neiku lập tức thông báo với bên ngoài tin tức bản thân chấp nhận thách thức, hơn nữa còn đưa ra những lời hoa mĩ rằng sẽ khiến đoàn võ giả Hoa Quốc có đi mà không có về.


Rất nhiều nhà báo và các bên truyền thông ùn ùn kéo tới võ quán Ida.

"Nhìn kìa, đó là đoàn người võ giả Hạ Quốc."

"Tách tách tách..."

Đám phóng viên vừa chụp hình vừa vây quanh lại.

Lý Trạch Vũ dẫn mọi người đi thẳng tới.

"Xin hỏi vì sao đoàn Võ giả của Hạ Quốc các người lại muốn khiêu chiến với võ giả của nước Nhật Bản chúng tôi? Chẳng lẽ các người không tự nhận biết được

năng lực của chính mình hay sao?"

"Nước Nhật Bản chúng tôi cao thủ nhiều như mây, các người phải tự mình biết mình mới đúng!”

"Nếu như tôi mà là các người, tôi sẽ lựa chọn xin lỗi võ giả Nhật Bản ngay lập tức, sau đó ngoan ngoãn cút về Hạ Quốc..."

Đám phóng viên mồm năm miệng mười nói.

Mặc dù tiếng Hạ Quốc của bọn họ chẳng đâu vào đâu, nhưng chưởng môn các phái vẫn có thể nghe ra rõ ràng.

Tống Thành Công tính tình vốn nóng nảy nghe xong thì giận tím mặt: "Với mấy tên hề chỉ biết nhảy nhót của nước Nhật Bản các người, một mình ông đây đã đủ diệt sạch rồi."

Lệnh Hồ Bác lại càng khinh thường đám người kia, cười lạnh: "Biết sợ đi, mấy tên xấu xí các người!"

"Được rồi được rồi, khiêm tốn một chút đi."


Lý Trạch Vũ khoát tay ngăn chặn đám người phía sau mình, sau đó bèn cầm micro của mấy tên phóng viên đến trước mặt mình, bình tĩnh nói: "Mọi người đừng hiểu lầm, chúng tôi không đến đây để khiêu khích, mà đến với thái độ muốn giao lưu học hỏi, còn có... chúng tôi không nhằm vào võ quán Ida, chúng tôi cho rằng tất cả võ giả của Nhật Bản đều là rác rưởi cả thôi."

Mọi người đều ồ lên.

Dùng giọng nói bình tĩnh nhất để nói ra những lời ngông cuồng nhất.

Mạng xã hội lại bùng nổ lên một lần nữa.

"Võ giả Hạ Quốc ăn nói thật là ngông cuồng, cao thủ mạnh nhất thế giới của Nhật Bản chúng ta sẽ cho bọn họ biết thế nào là trời cao đất dày."

"Yên tâm đi, quán chủ Umekawa Neiku sẽ cho bọn chúng phải trả giá vì những gì mà bọn chúng đã nói ra.."

Mười giờ tối.

Trong võ quán lda bố trí rất nhiều camera và thiết bị phát sóng trực tiếp.

Quán chủ Umekawa Neiku mặc bộ đồ võ sĩ, nhìn rất khí khái.

Thật ra trong lòng ông ta cũng rất hào hứng, dù sao thì đối với ông ta mà nói thì đúng lúc bản thân có thể lấy việc đánh bại võ giả Hạ Quốc để nâng cao danh tiếng.


"Ai muốn ra trận đầu tiên?”

"Để lão nạp này đi."

Hòa thượng Đức Viễn kiếm tiền tích cực nhất, lúc cần nâng cao danh tiếng đất nước cũng sẽ không lùi bước.

"Để lão phu lên!" "Vẫn nên để tôi đi..."

Tất cả mọi người đều tranh giành nhau lên sàn, hoàn toàn không để Umekawa Neiku vào mắt.

Thấy cảnh này, Lý Trạch Vũ hơi nhíu mày. Quá kiêu ngạo thì chắc chắn sẽ thất bại.

Mặc dù đám người Nhật Bản không biết xấu hổ, nhưng cũng không thể không thừa nhận người có ta có rất nhiều chỗ đáng để học tập.

Ví dụ như vị Umekawa Neiku trước mặt này, dựa vào sức quan sát kinh người của mình, Lý Trạch Vũ có thể chắc chắn đối phương có thực lực Ám Nhẫn, tương đương với Võ giả cấp bậc tông sư của Hạ Quốc.
 
Chương 393: C393: Lý minh chủ


Mấy người Tống Thành Công và Lệnh Hồ Bác cũng là ở cấp bậc Tông sư, muốn thẳng người ta cũng không có đơn giản như thế đâu.

"Sư thái Diệt Tình, bà lên đi."

Lý Trạch Vũ đưa ra quyết định lựa chọn.

Mặc dù hắn muốn dập tắt sự kiêu ngạo của đám người Tống Thành Công, nhưng trận đầu tiên thì không thể thua được, phải đánh ra được tinh thần của binh Sĩ.

"Tuân lệnh Lý minh chủ!"

Sư thái Diệt Tình cầm thanh kiếm trong tay đi lên đài thi đấu.

Umekawa Neiku thấy một ni cô ra khiêu chiến, không khỏi cười khẩy nói: "Để một người phụ nữ ra chiến đấu, Hạ Quốc các người không có đàn ông à?”

"Láo toét!"

"Keng!"


Đôi mắt Sư Thái Diệt Tình rét lạnh, thanh kiếm đang cầm trong tay cũng rời khỏi vỏ.

Trong phút chốc, con ngươi Umekawa Neiku co rút lại, lập tức nhận ra ni cô đang đứng trước mặt mình cũng không phải là hạng xoàng.

"Nếu như ông có thể khiến bần ni xuất ra kiếm thứ hai, thì coi như ông thắng!" Sư Thái Diệt Tình tỏ ra khí phách. "Nói khoác không biết ngượng."

Umekawa Neiku nhướng mày, tỏ ra tức giận nói: "Thế mà cũng dám coi thường quán chủ ta đây, vậy thì tôi sẽ làm thịt bà trước tiên."

"Bớt nói xàm mà ra chiêu đi." Sư Thái Diệt Tình, chữ quý như vàng. "Keng!"

Umekawa Neiku chậm rãi rút đao võ sĩ đang đeo bên hông ra, "Xoẹt" một tiếng, chỉ mấy bước đã đến gần Sư Thái Diệt Tình.

"Đi chết đi."

Một đao này của Umekawa Neiku bình thường nhưng cũng không thể nói là bình thường, điểm sáng duy nhất chính là tốc độ rất nhanh.

Nhanh như sấm chớp.

"Đây là Nhất Đao Trảm do quán chủ tự sáng tạo ra, có không ít kẻ mạnh đã chết dưới chiêu này!"

"Ni cô già kia chết chắc rồi..."

Tất cả đệ tử của võ quán lIda đều cho rằng đã nắm chắc thắng lợi trong lòng bàn tay.

Thế nhưng ngay sau đó.

"Keng!" Sư Thái Diệt Tình tùy ý chém một kiếm. Đao kiếm va chạm vào nhau.

Umekawa Neiku không ngờ đối phương lại có thể dễ dàng đỡ được một đao này của mình, lập tức tăng thêm sức mạnh.


Nhưng ngay tại lúc này, thanh kiếm trong tay Sư Thái Diệt Tình lướt xuống, phát ra tiếng "leng keng", ngay sau đó một đường kiếm khí vô hình tản ra từ thân kiếm.

Các giác quan của Umekawa Neiku đều có thể cảm nhận được sự nguy hiểm rõ ràng, thế nhưng ông ta hoàn toàn không kịp rút lui.

"Xoẹt" Ngay sau đó, một đầu người lăn lóc trên mặt đất. Trong phút chốc mọi thứ đều lặng ngắt như tờ.

Hơn một trăm đệ tử của võ quán Ida đều ngây ra như phỗng, tất cả đều không thể nào tin nổi.

Quán chủ của bọn họ là cường giả Ám Nhẫn, thế mà bị người ta chém chết trong một kiếm.

"Không thể nào! Chắc chắn là tôi hoa mắt rồi."

"Sao quán chủ Umekawa Neiku có thể chết được, người chết đáng lẽ phải là ni cô già kia mới đúng chứ..."

Không chỉ những người đang có mặt ở đây, mà người dân của nước Nhật Bản đang xem truyền hình trực tiếp cũng không thể nào tin nổi đây ra sự thật.

"Sư Thái Diệt Tình tuyệt quá!” "Hahaha, đám Nhật con này cũng không dám hung hăng càn quấy nữa đâu." Chưởng môn các phái thì thầm với nhau.

Lý Trạch Vũ tỏ ra bình tĩnh, suy cho cùng thì hắn cũng đã sớm dự đoán được kết quả rồi.

Khi đoàn người chuẩn bị rời đi, một nữ phóng viên đi giày cao gót chạy tới: "Xin mọi người hãy dừng bước.”


Đoàn người Lý Trạch Vũ nghe thấy thì dừng lại.

Cô gái nhíu mày nói: "Hội trưởng hội liên hiệp võ đạo của chúng tôi Tano Futao vừa mới đưa tin, hi vọng mọi người đừng rời khỏi đây, ông ấy đang đưa các võ giả của Nhật Bản tới để chấp nhận lời khiêu chiến của các vị.”

"Lý minh chủ, tôi thấy hay là chúng ta cứ chờ ở đây luôn đi."

"Đúng vậy, để bọn chúng tự tới tìm chết, đỡ mất công chúng ta đi tìm từng người một..."

Hồ Nhất Phong và Tống Thành Công lần lượt lên tiếng.

Cho đến giờ mọi người chưa bao giờ cảm thấy hả dạ giống như ngày hôm nay, chỉ mong sao có thể diệt sạch hết đám võ giả nước Nhật ngay và luôn.

Đối với điều này, Lý Trạch Vũ cũng hiểu được tâm trạng của bọn họ.

Thời trước Nhật Bản đã điên cuồng xâm lược, thiêu đốt, cướp bóc, giết hại phụ nữ và trẻ em.

Thù nước hận nhà, bất kì người Hạ Quốc nào cũng không thể quên...
 
Chương 394: C394: Không ai có thể ngăn cản


Mới nửa ngày ngắn ngủi, toàn bộ người dân nước Nhật đã phẫn nộ đến cực điểm rồi.

Bởi vì trong tiềm thức, bọn họ vẫn luôn cho rằng người Nhật Bản mới là chủng tộc cao quý nhất thế giới, bất kì kẻ nào đứng trước bọn họ cũng đều thấp hơn một

bậc.

Bọn họ không thể nào chấp nhận được một Hạ Quốc mấy chục năm trước còn bị Nhật Bản giẫm nát dưới chân thế mà giờ đây đã có thể vùng dậy.

Nói đơn giản thì, đây chỉ là một đám người dối mình dối người, không dám đối diện với sự thật.

Bọn họ không nhìn cho rõ xem giờ đã là thời đại nào rồi, sự vùng dậy của Hạ Quốc là xu thế tất nhiên.

Không ai có thể ngăn cản. ngôn tình hay

Trạng thái của dân chúng đã dẫn đến sự chú ý của quan lại, thủ tướng đương nhiệm Hiroi Miya đích thân ra lệnh, để hội trưởng hội liên hiệp võ đạo Tano Futao dẫn đội nghênh chiến với võ giả của Hạ Quốc.

Chỉ có chiến thắng, không bao giờ thua.


Đây chính là lời hứa hẹn do chính Tano Futao nói với Hiroi Miya.

Chuyến bay từ Kinh Châu/Keishu tới Thành phố Abiko chậm rãi hạ cánh.

Tano Futao dẫn đầu hơn hai mươi người bước xuống máy bay, sau đó có xe chuyên dùng đón tới võ quán Ida.

"Trận đấu võ lần này liên quan đến bộ mặt của toàn bộ đất nước chúng ta, chúng ta phải dùng máu tươi của đám ngu ngốc Hạ Quốc kia nói cho toàn thế giới biết, võ giả Nhật Bản chúng ta mới là người mạnh nhất."

Tano Futao căm phẫn trào dâng nói: "Bất cứ ai dám cả gan gây hấn với người của chúng ta thì chỉ có một kết cục, đó là chết."

"Xin hội trưởng hãy yên tâm, có chúng tôi ra tay, thì đám người Hạ Quốc đó chắc chắn phải chết."

Một tên cao thủ Hợp Khí Đạo vô cùng khinh thường nói.

Lại có thêm một gã đàn ông nữa tán thành: "Đúng thế, chỉ một mình Koizumi đã đủ để quét sạch đám người Hạ Quốc không biết sống chết kia rồi."

Vừa dứt lời, mọi người đều đưa mắt nhìn sang người đàn ông đang ngồi ở vị trí đầu tiên.


Là một người chừng năm mươi mấy tuổi, khóe môi để râu cá trê, mặc dù đầu hói nhưng sau gáy lại tết một bím tóc.

Koizumi, thiên tài đứng đầu của Hợp Khí Đạo, đồng thời cũng là đệ tử đắc ý nhất của cao thủ đứng đầu Hợp Khí Đạo Kawasaki Ichiryu.

Năm đó năm mươi hai tuổi đã bước vào cảnh giới Thần Nhẫn, rất nhiều người cho rằng trong tương lai ông ta sẽ có thành tựu vượt qua cả Kawasaki Ichiryu!

Tano Futao vui vẻ tán thành cách nói này.

Mặc dù người ông ta dẫn theo thực lực kém nhất cũng là cảnh giới Ám Nhẫn, nhưng trong đó con bài chưa lật mang tính đột phá nhất chính là Koizumii.

Cùng lúc đó, trong võ quán Ida.

Mấy trăm người đang ở đây, cùng với vô số ánh mắt đang dõi theo đoàn người Lý Trạch Vũ trước màn hình tivi.

"Sư thúc."

Bạch Tố Y đang ngồi bên cạnh Lý Trạch Vũ hơi cau mày.

"Sao thế?”

Lý Trạch Vũ nghiêng đầu nhìn cô ấy.
 
Chương 395: C395: Hội trưởng tano tới rồi


Vẻ mặt Bạch Tố Y lo lắng, nói: "Người Nhật Bản có thái độ rất thù địch với chúng ta, như thế này cho dù chúng ta có đánh bại đám võ giả Nhật Bản, e là

cũng sẽ không thể yên bình mà trở về được."

Cô ấy vừa dứt lời, chưởng môn các phái ở xung quanh sắc mặt cũng chợt thay đổi.

Đánh một mình bọn họ chẳng kiêng dè bất kỳ ai, nhưng dù sao thì đây cũng là địa bàn của người ta, có cái gọi là rồng có mạnh đến mấy cũng không thắng được bọn rắn độc, bọn họ vẫn nên suy nghĩ xem sau chuyện này thì làm thế nào để có

thể rời khỏi Nhật Bản. Đam Mỹ Hiện Đại

"Các vị không cần lo lắng, chỉ cần có tôi ở đây, mọi người chắc chắn có thể an toàn rời đi”

Yoshikawa Tomirou vô cùng tự tin hứa hẹn.

Lý Trạch Vũ cũng làm yên lòng mọi người: "Tôi có thể dẫn mọi người tới đây thì đương nhiên cũng có thể dẫn mọi người an toàn trở về, không cần phải lo lắng."


Nghe hắn nói vậy, chưởng môn các phái cũng không còn lo lắng gì nữa.

"Hội trưởng Tano tới rồi!"

Không biết là tên nào đã gào lên, mọi người đều đưa mắt nhìn về phía cổng lớn.

Ngay sau đó.

Chỉ thấy Tano Futao hùng hổ đi đầu tiên, theo sát phía sau là một đám võ giả Nhật Bản.

"Hội trưởng Tano tới rồi, lần này đám người Hạ Quốc ngông cuồng kia không ngóc đầu lên được đâu."

"Hahaha, đám chó Hạ Quốc đáng chết, chuẩn bị quan tài đi là vừa..."

Cho dù là người đang có mặt trực tiếp ở đây hay là nhân dân Nhật Bản đang ngồi xem trước màn hình đều hăng hái trở lại, giống như đã nhìn thấy được cảnh thua cuộc của đoàn người Lý Trạch Vũ.


Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Tano Futao dẫn người đi thẳng đến trước mặt Lý Trạch Vũ: "Xin hỏi ai là người đứng đầu của các vị?"

Vừa dứt lời, ánh mắt chưởng môn các phái đều hướng về phía Lý Trạch Vũ.

€ó thể là Tano Futao không thích nói mấy lời thừa thãi, cũng có thể muốn cứu vấn lại thể diện của đất nước sớm hơn một chút nên không hề dây dưa: "Ba trận thắng hai thì sẽ thắng, có dám đấu hay không?”

"Có gì mà không dám? Nhưng mà..."

Đôi mắt Lý Trạch Vũ híp lại nói: "Nếu đã là thi đấu, thì thắng thua cũng nên có phần thưởng chứ?"

"Tôi cũng có ý này!"

Tano Futao cười giễu: “Nếu như các vị thua, thì các vị phải tuyên bố với toàn thế giới rằng võ giả Hoa Hạ khuất phục dưới chân võ giả Nhật Bản chúng tôi, thế nào?”

“Vậy các ông thua thì sao?”

Lý Trạch Vũ hỏi lại.

“Khốn kiếp, chúng tôi sẽ không thua đâu.”

Một tên võ giả Nhật Bản lên tiếng.
 
Chương 396: C396: Dựa vào đao trong tay tôi


Tano Futao cũng không trách móc cấp dưới nói chen vào, ngược lại còn gật đầu đồng ý: "Các vị không có cơ hội chiến thắng đâu."

"Nếu đã chơi thì cũng phải chơi cho đã chút chứ!"

Lý Trạch Vũ khinh bỉ nói: "Thế này đi, nếu như chúng tôi thắng, tất cả những người mà ông dẫn tới, bao gồm cả ông đều phải chết!"

Khi nói đến những lời cuối cùng, giọng điệu của hắn tràn đầy sát ý lạnh giá.

Đoàn người phía sau Tano Futao cảm thấy vô cùng sợ hãi, cho dù là Koizumi vẫn luôn giữ im lặng cũng phải nhíu mày.

"Có dám hay không hả?" Lý Trạch Vũ ép hỏi.

Tano Futao quay đầu đưa mắt nhìn hai mươi mấy người mình mang theo, ánh mắt có ý dò hỏi.

"Hội trưởng, chúng tôi đồng ý."

"Đúng vậy, đồng ý với hắn ta đi, dù sao thì bọn chúng cũng không thắng được."

Tano Futao không tỏ thái độ gì, cuối cùng đưa mắt nhìn Koizumi.

Koizumi cân nhắc một lát, sau đó phun ra hai chữ: "Đồng ý."


Nghe thấy thế, Tano Futao mới yên tâm, xoay người trả lời: "Thế thì quyết định vậy đi."

"Cho các vị nửa tiếng để chọn người." Lý Trạch Vũ khoát khoát tay, ý nói đám người Tano Futao có thể rời đi rồi. Tano Futao rất nghe lời, vung tay lên dẫn người đi về phía đối diện.

"Hội trưởng, tôi đề nghị để ba người chúng tôi, tôi, Koizumi và Akasaka Moto đứng ra thi đấu."

Người lên tiếng là một người đàn ông có thân hình khá cường tráng.

Lập tức có một người đứng ra phản đối nói: "Để Koizumi và Akasaka Moto đứng ra thi đấu tôi không có ý kiến, nhưng e là Akino Tsuru không có đủ tư cách tham gia đâu."

"Aota Nishi, ông có ý gì thế hả?"

Người lên tiếng trước đó, Akino Tsuru rất không vừa lòng.

Aota Nishi hừ một tiếng; "Tôi chỉ cảm thấy đổi ông thành tôi thì sẽ hợp lí hơn thôi."

Có thể giẫãm nát đám võ giả Hoa Quốc dưới chân chính là một cơ hội tuyệt vời để nâng cao danh tiếng, bọn họ chắc chắn sẽ không muốn bỏ qua.

"Đừng cãi nhau nữa."


Tano Futao lên tiếng ngăn lại.

Hai người Koizumi và Akasaka Moto đều là kẻ có thực lực Thần nhẫn, cũng rất đáng tin cậy, mà Aota Nishi và Akino Tsuru cũng vừa mới đột phá cảnh giới Thần Nhẫn, thực lực cũng ngang bằng nhau.

Trong lúc nhất thời Tano Futao cũng không biết nên chọn ai.

Lúc này đột nhiên Koizumi lên tiếng: "Để Akino Tsuru thi đấu cùng chúng tôi đi"

Koizumi vừa dứt lời, Akino Tsuru vô cùng mừng rỡ.

Thế nhưng Aota Nishi lại không hài lòng nói: "Koizumi, ông dựa vào đâu mà đứng ra chỉ đạo hả?"

"Dựa vào đao trong tay tôi."

Koizumi ngang ngược nói: "Nếu như ông không đồng ý, thì tôi sẽ giết ông trước."

Aota Nishi lập tức không dám nói thêm gì nữa. Phía bên kia.

Lý Trạch Vũ ngậm điếu thuốc, chưởng môn các phái đứng xung quanh hắn, cũng có một số người đang van xin được ra thi đấu.

Nếu như có thể giẫm nát võ giả của Nhật Bản dưới chân, thì danh tiếng còn vượt qua cả người đứng đầu đại hội võ lâm nữa.

Lý Trạch Vũ vỗ vỗ Nam Cung Thạc đang đứng bên cạnh mình.

"Tiểu Nam, ông lên, một mình đấu cả ba người đi..."
 
Chương 397: C397: Trong phút chốc


Võ giả Hạ Quốc ra nước ngoài, gửi lời thách đấu với võ giả Nhật Bản cũng gây nên một trận xôn xao tại Hạ Quốc.

Rất nhiều dân chúng kích động đến nhiệt huyết sôi trào.

Đặc biệt là khi biết được chưởng môn phái Nga Mi chỉ cần một đường kiếm đã chém rớt đầu Umekawa Neiku, dân chúng cảm thấy vô cùng mở mày mở mặt.

Rất nhiều đơn vị truyền thông chạy tới Nhật Bản, chỉ vì muốn là người đầu tiên đưa tin tức về cho nhân dân.

Khoa học kỹ thuật Vân Dương.

Trần Thanh Tuyết và Trần Thanh Dao đưa mắt nhìn lên hình ảnh đang được truyền hình trực tiếp, ánh mắt của hai người phụ nữ đều không rời khỏi người Lý Trạch Vũ.

"Lý Trạch Vũ ngầu quá đi mất."

Trong lúc kích động, Trần Thanh Dao đã buột miệng nói ra.


Hửm?

Trong phút chốc, đôi mắt xinh đẹp của Trần Thanh Tuyết hơi cứng lại.

Trong trí nhớ của cô, em gái vẫn luôn gọi Lý Trạch Vũ là "anh rể”, chưa bao giờ gọi thẳng tên.

Dường như Trần Thanh Dao cũng nhận ra là không đúng, bèn vội vàng sửa lời: "ý của em là chuyện anh rể làm lần này khiến người ta thật là hả dạ."

"Chị cũng nghĩ như vậy." Trần Thanh Tuyết như có ý nghĩ sâu xa cười cười.

"Chị, hay là bây giờ chúng ta lập tức tới Nhật Bản, đến nơi thi đấu cổ vũ cho mọi người và anh rể đi."

Trần Thanh Dao đề nghị. Ngôn Tình Nữ Phụ

Thế nhưng Trần Thanh Tuyết lại lắc đầy, từ chối: Không được." "Vì sao?"


Vẻ mặt Trần Thanh Dao viết đầy dấu chấm hỏi.

"Bởi vì chúng ta không thể khiến anh ấy mất tập trung được." Trần Thanh Tuyết nhìn rõ toàn cục hơn những người bình thường.

Lý Trạch Vũ dẫn người đưa ra lời thách đấu với võ giả Nhật Bản, nếu như thất bại thì đương nhiên sẽ không có chuyện gì.

Nhưng nếu như chiến thắng, đây không khác nào im ắng mà giáng một đòn nặng nề vào thể diện của đất nước Nhật Bản ngay tại đất nước của họ.

Nếu như hai chị em bọn họ tới Nhật Bản, nói không chừng sẽ bị những tên có mưu đồ bắt giữ, lấy chuyện này để uy hiếp Lý Trạch Vũ.

Cho nên lúc này bọn họ nên thành thật ngoan ngoãn chờ đợi ở nước nhà, không thể để Lý Trạch Vũ mất tập trung được.

Cùng lúc đó, trụ sở chính của tập đoàn Long Thịnh tại Hoàng Thành.

Có cùng suy nghĩ với Trần Thanh Tuyết còn có Diệp Khuynh Thành.

Nhìn bóng dáng Lý Trạch Vũ ở trên màn hình, cô thật sự muốn nói cho tất cả mọi người biết, cái tên nhìn có vẻ bất cần đời nhưng lại có một tấm lòng son chính là người đàn ông của Diệp Khuynh Thành cô.

Người đàn ông duy nhất cả đời này.

"Khuynh Thành!"
 
Chương 398: C398: Cô ơi cô tới đúng lúc lắm


Diệp Khinh Nhu đẩy cửa đi vào.

Diệp Khuynh Thành vui mừng vô cùng nói: "Cô, sao cô lại tới đây?"

"Cô đang định nói với cháu chuyện này đây..."

Diệp Khinh Nhu nhìn màn hình máy tính, tự cười chính mình: "Cũng đúng, chắc là cả nước cũng đã biết chuyện này rồi, không lý nào mà cháu lại không biết cả!"

"Cô ơi cô tới đúng lúc lắm."

Diệp Khuynh Thành kéo tay Diệp Khinh Nhu ngồi xuống, chỉ vào màn hình hỏi: "Cô cảm thấy xác suất đám người Lý Trạch Vũ thắng là bao nhiêu phần trăm?”

"Cái này khó nói lắm!" Diệp Khinh Nhu nghiêm túc lắc đầu.

Mặc dù Lý Trạch Vũ rất mạnh, nhưng cao thủ Nhật Bản cũng nhiều như mây, hơn nữa còn là sân nhà của người ta, ai thắng ai thua thật sự không thể nói trước.


Nghe thấy vậy, lKhuynh Thành hơi lộ ra vẻ lo lắng. "Nhưng cháu cũng không cần lo lắng."

Diệp Khinh Nhu khẽ cười nói: "Nếu tên nhóc đó đã dám dẫn người đi thách đấu, thì có thể nói rõ hắn ta đã tự mình năm chắc rồi."

"Cháu cũng nghĩ như vậy."

Diệp Khuynh Thành gật đầu.

Ở phía bên kia.

Cô không quen thuộc với Lý Trạch Vũ trước kia, chỉ biết tên đó có tính cách chơi bời trăng hoa, thích ngợp trong vàng son, nhưng từ những ngày tiếp xúc với hắn cô phát hiện ra đối phương hoàn toàn không giống như những gì mình nghĩ.

Bề ngoài là một tên cà lơ cà phất, nhưng thực tế lại là một tên rất thông minh.

Từ khi nhà họ Khương bắt đầu tan rã, rồi sau đó lại đến nhà họ Tần, chỉ có rất


ít người biết được, từ đầu đến cuối nhà họ Lý hoàn toàn không hề ra tay, tất cả đều là một mình Lý Trạch Vũ đánh gục hai dòng họ khổng lồ.

Diệp Khinh Nhu khế thở dài: "Tên nhóc đó làm chuyện gì, người bình thường không thể nào đoán ra được, mỗi một bước đi đều nằm trong tính toán của hắn †a, sẽ không có chút sai lầm nào."

Nói đến đây, cô ấy không khỏi nhìn về đứa cháu gái đang ngồi bên cạnh, nghiêm túc nói: "Khuynh Thành, trước kia bỏ qua không nói đến nữa, tên nhóc này chắc chắn là người đàn ông ưu tú nhất trong những người mà cô đã từng gặp, cháu nhất định phải trói cho thật chặt."

"Cô à ~"

Mặt Diệp Khuynh Thành đỏ bừng, hơi ngại ngùng.

"Ở trước mặt cô không cần phải xấu hổ."

Vẻ mặt Diệp Khinh Nhu nghiêm túc: "Không có một người phụ nữ nào có thể từ chối được sức hấp dẫn của tên nhóc đó, nếu như cháu không nắm thật chặt, thì khả năng cao là sẽ bị những người phụ nữ khác cướp mất, đến lúc đó cháu có hối hận cũng không kịp nữa đâu."

"Không người phụ nào có thể ngăn cản... Cô à, còn cô thì sao?"

"Hả?"

Trong phút chốc, Diệp Khinh Nhu chỉ cảm thấy đầu mình trống rỗng.
 
Chương 399: C399: Có lẽ chỉ có tên nhóc kia biết rõ thôi


Diệp Khuynh Thành cười hì hì: "Hắn đã từng cứu mạng cô đó, chẳng lẽ cô không nghĩ tới chuyện lấy thân báo đáp à?"

"Được lắm con nhóc chết tiệt này, thế mà dám trêu chọc cô hả?” "Haha..."

Diệp Khinh Nhu lập tức ra tay cù lét, chọc Diệp Khuynh Thành cười ra cả nước mắt.

Hoàng Thành, phủ Long Chủ.

Tô Cẩn Hoa và sáu vị đứng trên đỉnh kim tự tháp quyền lực đang ngồi với nhau tại phòng khách.

"Trong võ lâm, người ta luôn hướng tới sự cương quyết không thuần phục, cho dù là quan sai cũng chưa chắc đã cho thể diện, tên nhóc họ Lý này có thể

thuyết phục được chưởng môn các phái, bản lĩnh cũng không vừa đâu."

"Tôi nghe người ta nói, khoảng thời gian trước đã bầu ra một vị Minh chủ võ lâm, chính là tên nhóc họ Lý này!"

"Nhà họ Lý sinh ra một con rồng rồi..."

Mấy người đang ngồi ở đây đều cảm khái, trên mặt là sự hâm mộ không thể nói rõ.

Thầm nghĩ nếu như con cháu nhà mình có thể ưu tú bằng một nửa Lý Trạch Vũ thì chắc chắn bọn họ đã có thể ngậm cười nơi chín suối.


Ngón tay Tô Cẩn Hoa khẽ gõ lên mặt bàn, đột nhiên suy tư: "E là chuyện này cũng không đơn giản như thế đâu!"

Hử?

Vừa dứt lời, sáu người còn lại đều đưa mắt nhìn Tô Cẩn Hoa. "Lão Tô, ý ông là gì?"

Ninh Trạch Bình hỏi.

"Tôi đã từng tiếp xúc với thăng nhóc này mấy lần rồi, cũng hiểu được ít nhiều tính cách của hắn, hắn không phải là cái loại ăn no rửng mỡ đâu."

Tô Cẩn Hoa vừa nói vừa đưa mắt nhìn mấy người còn lại, nghiêm trọng nói: "Hắn đột nhiên dẫn người đi thách đấu võ giả Nhật Bản, chắc chắn phía sau hắn

đang mưu đồ bí mật chuyện trọng đại nào đó."

Nghe thấy vậy, mấy người còn lại tôi nhìn ông ông nhìn tôi, dường như đều đang hỏi xem Lý Trạch Vũ đang âm mưu bí mật chuyện gì.

Vẫn là Ninh Trạch Bình đưa ra suy đoán: "Chẳng lẽ là chuyện có liên quan đến nhà họ Tề."

"Không sai!"


Tô Cẩn Hoa như đang suy nghĩ gì đó gật gật đầu.

Trước đó vài hôm trong tang lễ của con trai Trấn Nam Vương, Lý Trạch Vũ đích thân tới dự, ngay trước mặt vô số những người quyền quý tuyên chiến với Trấn Nam Vương, ngay sau đó bèn tới Nhật Bản.

Thật sự rất khó để người khác không sinh ra những suy nghĩ vẩn vơ.

"Thật sự tôi không thể nghĩ ra, dẫn võ giả Hạ Quốc tới thách đấu với võ giả Nhật bản thì có liên quan gì đến chuyện của nhà họ Tề."

"Tôi cũng không nghĩ ra..." Mấy người lần lượt lên tiếng.

Không nói đến bọn họ, cho dù là Tô Cẩn Hoa và Ninh Trạch Bình cũng không nghĩ ra nổi.

Bởi vì nhìn từ bên ngoài, hai chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến nhau.

Ninh Trạch Bình khế thở dài: "Có lẽ chỉ có tên nhóc kia biết rõ thôi."

"Ừ"

Tô Cẩn Hoa gật gật đầu, sau đó đưa tay chỉ vào màn hình: "Chúng ta vẫn nên để mắt tại nơi có thể nhìn rõ đi thôi."

"Cho dù thế nào, thì hiện tại những gì tên nhóc họ Lý đang làm đều đang làm vẻ vang cho đất nước, chúng ta nên ủng hộ vô điều kiện."

"Tôi đề nghị cử người đến Nhật Bản, cho dù kết quả cuối cùng có như thế nào, chúng ta cũng nên đưa đoàn người của tên nhóc họ Lý về nước an toàn."

"Bọn họ không phụ Hạ Quốc, vậy thì Hạ Quốc cũng không thể phụ bọn họ được..."
 
Chương 400: C400: Hẳn là đối phương


Nhật Bản, võ quán Ida. Càng lúc càng có nhiều đơn vị truyền thông lục tục chạy tới, trận đấu cũng được phát sóng trực tiếp trên toàn thế giới, người xem trực tuyến cũng đã vượt qua mốc một trăm triệu.

Hiện tượng này thậm chí còn có thể so sánh với Thánh Hoàng của Thánh Đình ra nước ngoài.

" Koizumi, trận đầu tiên thì nên để ai thi đấu?" Tano Futao dò hỏi.

Koizumi vẫn luôn chăm chú theo dõi Lý Trạch Vũ đang ở phía đối diện, trực giác nói với ông ta rằng, đây là một tên vô cùng nguy hiểm.

"Này, các vị đã chọn người xong chưa?” Lý Trạch Vũ hơi mất kiên nhẫn hỏi.

Koizumi cân nhắc một chút rồi vỗ bàn đưa ra quyết định: "Trận đầu để Akasaka Moto đánh đi."

Akasaka Moto ở bên cạnh nhướng mày: "Không phải nên để Akino Tsuru thi đấu trước sao?"

Trong ba người đứng ra thi đấu thì Akino Tsuru có thực lực yếu nhất, theo lẽ thường thì nên để tên đó đánh trước để thăm dò thực lực của đối phương mới đúng.


Kẻ mạnh, thường sẽ là người ra sân cuối cùng.

Koizumi suy tính: "Hẳn là đối phương sẽ chọn ra một người yếu nhất để thi đấu, chỉ cần Akasaka Moto đánh thắng được trận đầu, thế thì... chúng ta thắng chắc rồi."

Nghe thấy vậy, ánh mắt của tất cả mọi người kể cả Tano Futao đều lóe lên ánh sáng.

Nếu trận đầu tiên Akasaka Moto dành chiến thắng, thì cho dù trận thứ hai Akino Tsuru có thua đi chăng nữa thì cũng không có vấn đề gì cả.

Bởi vì có Koizumi là người thi đấu cuối cùng, sẽ không thể thua được, cho nên bọn họ thắng chắc rồi!

Ngay lúc Tano Futao chuẩn bị để Akasaka Moto ra sân... "Vèo!"

Trong nháy mắt một bóng đen bước lên sân thi đấu. "Các người... lên một lúc luôn đi!

Nam Cung Thạc nhìn từ trên cao nhìn xuống, tỏ ra sự ngông cuồng ngang ngược.


Tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều cảm thấy mù mịt.

"Đừng lãng phí thời gian nữa, ba người cùng lên luôn đi." Nam Cung Thạc nhắc lại một lần nữa. Ào! Toàn trường đều xôn xao cả lên.

Lúc này mọi người mới hiểu ra, võ giả Hạ Quốc muốn một mình đấu với ba vị võ giả của Nhật Bản.

"VI, người Hạ Quốc huênh hoang khoác lác thật đó." "Tên láo toét, hoàn toàn không để võ giả nước Nhật chúng ta vào trong mắt..."

"Mẹ nó, hi vọng là Koizumi ra tay, một chiêu đánh chết cái gã kiêu căng ngạo mạn kia đi..."

Nhân dân Nhật Bản lại bị chọc giận một lần nữa. Tano Futao đưa mắt nhìn về phía Lý Trạch Vũ nói: "Các vị có ý gì vậy?" "Tai ông điếc à?"

Lý Trạch Vũ chế nhạo: Đã nói đến lần thứ hai rồi, người ta muốn một mình đấu với ba người bên các ông đó."

"Hahaha..." Tano Futao còn chưa lên tiếng, Akasaka Moto ở bên cạnh đã bật cười.

"Nè mấy con lợn Hạ Quốc, các người sẽ nhanh chóng phải trả giá cho sự ngu sỉ của mình thôi."

Vừa dứt lời, Akasaka Moto đã xách đao võ sĩ lên đài thi đấu. "Keng!" Theo tiếng đồng hồ ngân vang, trận thi đấu cũng chính thức bắt đầu.
 
Chương 401: C401: Có bản lĩnh


Akasaka Moto ra tay trước, thân hình cường tráng lao nhanh tới, đao võ sĩ trong tay cũng đã ra khỏi vỏ.

"Xoẹt xoẹt xoẹtI" Liên tiếp chém ra ba đao.

Đừng thấy Nam Cung Thạc đã lớn tuổi, nhưng cơ thể vẫn rất cường tráng, nghiêng người về phía sai chín mươi độ, ung dung tránh thoát.

"Có bản lĩnh!"

Ánh mắt sắc bén của sư thái Diệt Tình luôn dõi theo hai người đang thi đấu, không nhịn được mà khen ngợi Nam Cung Thạc một tiếng.

"Lý minh chủ, cậu tìm được người này ở đâu vậy, thực lực cũng không phải hạng xoàng đâu!"

"Tôi đoán người này, ít nhất cũng đã tới cảnh giới Võ Thánh..."

Tống Thành Công và Hồ Nhất Phong lần lượt lên tiếng.

Lý Trạch Vũ âm thầm cười khẩy.

Người ta là Đại Hộ Pháp của Vu Giáo đó, đương nhiên thực lực không tồi rồi. Còn cảnh giới Võ Thánh?


Mấy người cũng quá xem thường người ta rồi đó!

Trên sàn thi đấu.

Akasaka Moto thấy ba đao mà không thể làm đối thủ sứt mẻ, không khỏi tăng thêm sức lực chém một đao từ trên trời xuống.

"Âm ầm!"

Mặt đất cứng rắng như thế mà đã bị thân đao và đao khí bổ ra một vết rạn nứt.

"Được lắm."

"Không hổ là Akasaka Motol"

Từ lúc bắt đầu thi đấu, mặc dù Akasaka Moto không làm Nam Cung Thạc bị thương, nhưng người ta bừng bừng khí thế mà Nam Cung Thạc chỉ một mực né tránh, người không hiểu rõ còn cho rằng ông ta đang rất chật vật.

Thế nhưng Nam Cung Thạc đang cảm thấy thật buồn rầu.


Thật ra với thực lực của ông ta trong một chiêu đã có thể đánh bại Akasaka Moto, nhưng một khi ông ta sử dụng công pháp sở trường của mình, thì chưởng môn các phái ở bên cạnh Lý Trạch Vũ chắc chắn sẽ có người đoán ra được thân phận của ông ta.

Bản thân có Đồ Long Kỹ, mà lại không dám sử dụng trước mặt mọi người!

Thật là rầu thúi ruột mà.

"Tiểu Nam, sử dụng Thiên Tàn Thối tôi dạy cho ông ấy, đánh gục hắn ta đi."

Đột nhiên Lý Trạch Vũ lên tiếng.

Trong nháy mắt, sắc mặt chưởng môn các phái đều thay đổi.

"Lý minh chủ, sao cậu biết Thiên Tàn Thối?"

Sư thái Diệt Tình cau mày hỏi.

Lý Trạch Vũ gật đầu mỉm cười: "Tôi không chỉ biết thôi đâu, tôi còn giỏi đánh nữa đấy."

"Lý minh chủ, nếu lão phu nhớ không nhầm, Thiên Tàn Thối chính là tuyệt kỹ để đời của Đại hộ pháp của Vu Giáo Nam Cung Thạc, sao cậu có thể học được món võ này?"

Lệnh Hồ Bác mang theo giọng chất vấn.

Lý Trạch Vũ nhìn ông ta hỏi lại: "Chưởng môn Lệnh Hồ, lẽ nào ông nghi ngờ Minh chủ tôi đây có quan hệ với Nam Cung Thạc?”
 
Chương 402: C402: Vẫn là sư tỷ hiểu tôi


"Chuyện... chuyện này..."

Lệnh Hồ Bác không biết nên trả lời như thế nào, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt của ông ta đã chứng minh đúng là ông ta đã nghĩ như thế.

Lý Trạch Vũ cười khà khà nói: "Cũng không dám giấu, thật ra Minh chủ tôi đây đã từng đánh nhau với tên Đại hộ pháp Vu Giáo kia."

Gì cơ?

Nghe thấy tin tức này, sắc mặt chưởng môn các phái lại thay đổi.

"Lý minh chủ, cậu đánh nhau với Nam Cung Thạc lúc nào vậy?"

Sư thái Diệt Tình vội vàng hỏi.

"Cụ thể lúc nào thì tôi cũng quên mất rồi, chuyện cũng đã mấy năm rồi."

Lý Trạch Vũ trả lời qua loa: "Chỉ nhớ đó là một ngày nắng rực rỡ, Minh chủ tôi đây đúng lúc vừa uống rượu chơi gái xong, thì có bọn chuột nhắt giấu đầu lòi đuôi xuất hiện trước mặt tôi, tự xưng cái gì mà là Đại hộ pháp Vu Giáo, muốn Minh chủ tôi đây quy thuận ông ta, kết quả thế nào hẳn là mọi người cũng đoán ra được rồi."

"Chúng tôi không đoán được!"


Lệnh Hồ Bác nuốt nước bọt.

"Sao ông ngốc thế hả?”

Lý Trạch Vũ giận dỗi nói: "Đương nhiên kết quả là tên đó đã bị Minh chủ tôi đây đánh tới nỗi phải quỳ xuống cầu xin tha thứ rồi..."

What...

Đại hộ pháp của Vu Giáo bị đánh tới nỗi phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ? Chưởng môn các phái thật sự không thể tin nổi kết quả này.

Trong mắt bọn họ, những lời Lý Trạch Vũ nghe thế nào cũng giống như đang khoác lác.

"Tôi tin sư thúc!"

Bỗng nhiên Bạch Tố Y lên tiếng nói: "Sư phụ tôi đã từng nói, sư thúc tôi có thực lực vô địch thiên hạ, đừng nói đến Đại hộ pháp Vu Giáo Nam Cung Thạc, cho dù là Cung chủ Thần Cung Vô Tình có tái thế, thì cũng không phải là đối thủ của sư thúc tôi!"

Chưởng môn các phái nghe xong câu nói này mà thấy lạnh cả sống lưng.

Bọn họ không dám nghỉ ngờ lời nói của Ngọc Phượng Hoàng, dù sao thì hiện giờ thực lực của người ta có lẽ đã đột phá cảnh giới Thiên Nhân rồi!


"Vẫn là sư tỷ hiểu tôi!"

Đối diện với lời tâng bốc của Bạch Tố Y, Lý Trạch Vũ vui vẻ nhận lấy, bình thản nói: "Tên Nam Cung Thạc đó chẳng được mấy chiêu đã bị tôi đánh cho quỳ xuống đất xin tha, sau đó ông ta vì muốn được sống, tặng cho tôi cuốn sách quý "Thiên Tàn Thối"!"

"Lý minh chủ, lúc đó cậu không nên bỏ qua cho tên giặc đó!"

Tống Thành Công thở dài nói.

Lý Trạch Vũ nhún vai nói: "Lúc đó tôi nào có biết Vu Giáo gì gì đó đâu, mà tôi là một người kế thừ đức tính kính già yêu trẻ, cho nên đã tha cho ông ta một mạng."

Nam Cung Thạc đang ở trên đài thi đấu có thính lực rất tốt, nghe rõ từng câu từng chữ mà Lý Trạch Vũ nói với chưởng môn các phái, suýt chút nữa đồn máu cơ †im ngay tại chỗ.

Tên khốn này, mấy hôm trước suýt chút nữa đánh chết tôi, có thấy cái đức tính kính già yêu trẻ của cậu ở đâu đâu chứ.

Nam Cung Thạc căm phẫn chỉ có thể trút giận lên người Akasaka Moto. "Chịu một cước của lão phu này!"

"Âm!"

Một cước mạnh mẽ đá chuẩn xác vào cổ họng Akasaka Moto.

"A... Khụ!"

Akasaka Moto bay ngược ra khỏi đài thi đấu, đứt hơi bỏ mạng ngay tại chỗ.

Trong nháy mắt, toàn trường đều tĩnh lặng như tờ...
 
Chương 403: C403: Không sai


Dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, cường giả ninja Akasaka Moto bị giết chết trong một chiêu.

Kết quả này nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Trong đó người khiếp sợ nhất là Koizumi, mặc dù thực lực của hắn ta mạnh hơn Akasaka Moto, nhưng tuyệt đối không giết được đối phương trong một chiêu như thế.

Nhưng mà Nam Cung Thạc làm được.

Như vậy chẳng phải có nghĩa thực lực người áo đen trước mặt này ở trên hắn 1a.

Chỉ trong phút chốc, giọt mồ hôi lạnh từ trên trán Koizumi chảy xuống. “Minh chủ, người hầu này của anh rốt cuộc là thần thánh phương nào?” “Mạnh quá rồi.”

“Già đây mặc cảm..” Chưởng môn các phái càng tò mò về thân phận của Nam Cung Thạc.

Phương trượng Đức Viễn nhíu mày, nỉ non nói: “Mười mấy năm trước, lão nạp. từng giao thủ với Đại hộ pháp Vu giáo Nam Cung Thạc, cước pháp của đối phương rất giống với vị thí chủ Tiểu Nam này.”

“Không sai!”

Sư thái Diệt Tình cau mày nói: “Người hầu của Lý minh chủ này tuyệt đối

không phải là hạng người hời hợt, Thiên Tàn Cước của hắn ta đã luyện tới đỉnh cao, một cước vừa nấy cho dù là bần ni cũng chưa hẳn có thể tiếp được.”


Lý Trạch Vũ cười ha ha nói: “1 không cần suy đoán quá nhiều.”

Hắn chỉ là người hầu của bổn minh chủ thôi,

“Lý minh chủ, lúc trước anh từng nói cước pháp người hầu này của anh chính là anh dạy, vậy chẳng phải có nghĩa Thiên Tàn Cước của anh còn mạnh hơn hắn à?

Tống Thành Công hoài nghỉ hỏi.

Nụ cười trên mặt Lý Trạch Vũ cứng lại, ngạc nhiên nói: “Cái này thì thôi... Bổn minh chủ không có hứng thú với võ công cấp thấp như “Thiên Tàn Cước, cho nên cứ đưa cho người hầu này của tôi vậy.”

Mọi người bày tỏ “thì ra là thế”.

Nam Cung Thạc trên võ đài hừ lạnh một tiếng.

Dám nói Thiên Tàn Cước là võ công cấp thấp, hiện nay trên đời có lẽ cũng chỉ có Lý Trạch Vũ nói ra được.

“Còn có ai!" Nam Cung Thạc căng cổ hét.

Tiếng nói khàn khàn kia phối hợp với khí thế hào hùng phát tán tên người, cho người ta một loại cảm giác bất khả chiến bại.


Dân chúng nước Nhật ở hiện trường im lặng, tất cả đều nhìn chằm chằm về phía Koizumi.

Tano Futao nhíu chặt mày nói: “Anh Koizumi, anh... anh có nắm chắc không?”

Do cái chết của Akasaka Moto, tự tin lúc trước của Koizumi đã sớm không còn sót lại gì, thậm chí ngay cả dũng khí lên võ đài cũng không có.

Nhưng nếu bây giờ lùi bước, vậy sau này hắn ta cũng không có mặt mũi đặt chân ở nước Nhật.

Vừa nghĩ tới đây, Koizumi nhìn về phía Akino Tsuru bên cạnh, ra vẻ bình tĩnh nói: “Cậu lên trước.”

“ỒI” Akino Tsuru khế nhếch miệng.

Ngay cả Koizumi cũng không có dũng khí, gã ta càng không cần nhắc tới nữa. “Gái gì đó, anh Aota, không bằng tặng vị trí xuất chiến cho anh nhé?”

Akino Tsuru ra vẻ khiêm tốn nói.

Nhưng mà Aota Nishi lại không phải kẻ ngu, lúc này gã cười lạnh nói: “Cơ hội vang danh thiên hạ này vẫn nên để lại cho anh Thu Đằng đi.”

Lên cũng không được, không lên cũng không được, Akino Tsuru tiến thối lưỡng nan.

“Các người rốt cuộc phái ai ra sân? Còn không phái người ứng chiến tôi sẽ xem như các người nhận thua.” Lý Trạch Vũ cao giọng quát.

Sắc mặt Tano Futao hoàn toàn đen lại nói: “Anh Akino lên trước.”

“Hội trưởng, tôi...” Akino Tsuru biết bản thân đi lên xong sẽ chết, sao có thể đồng ý được.

Tano Futao hừ lạnh nói: “Đừng quên tiền đặt cược giữa đối phương và chúng
 
Chương 404: C404: Tia chết chóc


Vừa nói ra, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt.

Võ giả nước Hạ thua rồi sẽ phải công khai thần phục võ đạo đạo nước Nhật trước toàn thế giới.

Mà nếu bọn họ thua, tất cả đều phải chết.

Koizumi trầm giọng nói: “Anh Akino, không cầu anh có thể đánh bại đối phương, chỉ mong anh có thể tiêu hao một chút sức lực của đối phương, đến lúc đó lại để tôi ra tay kết liễu hắn.”

Akino Tsuru vẫn không đồng ý.

Dù sao hắn ta vừa vào sân, tám chín phần mười là bay màu rồi.

“Akino Tsuru, anh có thể yên tâm, nếu như anh bất hạnh chết trận, tôi sẽ chăm sóc người nhà của anh thật tốt.”

Tano Futao mạnh mẽ cam đoan.

Nhưng mà không ai biết trong tiềm thức gã càng hy vọng Akino Tsuru chết đi, bởi vì sắc đẹp cô vợ của hắn ta không tệ lắm.

“Hội trưởng, tôi...”


“Akino Tsuru!” Koizumi ngắt lời uy hiếp nói: “Nếu như cậu dám làm mất mặt võ giả nước Nhật chúng ta, có tin tôi lập tức giết câu không?”

Đối mặt uy hiếp, Akino Tsuru tức giận không dám nói gì, sau khi cân nhắc lợi hại, chỉ có thể kiên trì đi lên võ đài.

Nam Cung Thạc bất mãn nói: “Bảo người của các anh cùng tiến lên đi, đừng lãng phí thời gian nữa.”

Ngang ngược, phách lối. Bốn chữ này thể hiện trên người Đại hộ pháp vô cùng nhuần nhuyễn.

Akino Tsuru lập tức vui vẻ, quay đầu hô to: “Anh Koizumi, mời đi lên cùng tôi ứng chiến.”

Lúc trước Nam Cung Thạc bảo bọn họ cùng tiến lên, tất cả mọi người tưởng ông ta phát ngôn bừa bãi, nhưng lúc Akasaka Moto bị giết chết ngay lập tức, ông

†a đã chứng minh mình có thực lực này.

Cho nên Akino Tsuru trực tiếp không biết xấu hổ gọi Koizumi đi lên liên thủ với mình.

Chỉ cần thắng trận đấu này, bọn họ vẫn có thể cứu rỗi danh dự cho võ giả nước Nhật.

Dường như Koizumi cũng nghĩ tới điểm này, hẳn ta sải bước tiến lên võ đài.

“Không thể không thừa nhận ông rất mạnh, nhưng tự phụ chính là điểm yếu của ông.”

“ồn ào.” Trong miệng Nam Cung Thạc phun ra bốn chữ, ông ta lập tức nhảy lên không trung liên đá đá mười mấy phát.

“Âm ầm ầm” Mặc dù Koizumi và Akino Tsuru chống đỡ kịp lúc, nhưng tốc độ Thiên Tàn Cước của Đại hộ pháp rất nhanh, sức lực đủ nặng, sao bọn họ có thể chống đỡ?

“Keng!”

“Keng...” Koizumi và Akino Tsuru liên tiếp rút đao, một trái một phải bổ tới.

Thân thể trên không trung của Nam Cung Thạc xoay tròn tám mươi độ, khoảng khác rơi xuống đất giống như quỷ mị vọt tới trước mặt hai người.


“Muốn chết!” “Đi chết đi!” Koizumi thu đao rồi xuất đao, bổ ngang về phía Nam Cung Thạc.

Một đao kia cũng đủ để nhìn ra đệ nhất thiên tài Aikido này cũng không phải có tiếng mà không có miếng.

Trong mắt Nam Cung Thạc đầy vẻ khinh thường, ông ta hơi ngửa người ra sau và lướt qua lưỡi đao.

Nhưng mà trên mặt Akino Tsuru một bên đã lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Bởi vì một đao kia của Koizumi không bổ trúng Nam Cung Thạc, nhưng lại chém thẳng về phía hắn ta.

“AI” Kết quả không ngoài ý muốn, cổ Akino Tsuru bị rạch một đường, máu tươi văng tung tóe.

“Âm!” Đến chết hắn ta cũng không nghĩ tới sẽ chết trong tay bản thân.

Koizumi cũng khiếp sợ, nhưng lúc này vốn không kịp hối hận, chỉ có thể lần nữa xách đao lên chém một đao sát đất về phía Nam Cung Thạc.

“Uỳnh!” Một đạo đao khí vô hình chém vỡ mặt đất. “Cả đời bản tọa ghét nhất người sống tạm bợ như các người, nên giết!”

Tia chết chóc trong mắt Nam Cung Thạc hiện lên, ông ta nhảy lên không trung và đá Koizumi.

“Ầm ầm ầm..” Thiên Tàn Cước giống như Vô Ảnh Cước, Nam Cung Thạc đá một cước thì Koizumi lùi lại một bước.


“Vù!"

Cuối cùng Nam Cung Thạc không hề giữ lại cước nào, ông ta mạnh mẽ đá gãy cổ Koizumi, đầu người lăn xuống đất như quả bóng da.

Một màn này vô cùng máu tanh. Người Nhật trong võ quán che miệng, cảm thấy da đầu run lên.

Koizumi bị người ta đá chết rồi, võ giả nước Nhật bọn họ thua bởi võ giả nước Hạ.

“Đóng cửa, đánh chó!” Lý Trạch Vũ vừa ra lệnh một tiếng, Yoshikawa Tomirou lập tức sai người phong tỏa võ quán, đồng thời đuổi tất cả người của truyền thông đi.

Không ai lại ngoan ngoãn chờ chết.

Tano Futao biết Lý Trạch Vũ muốn chém tận giết tuyệt, gã ta lập tức vung tay lên: “Giết bọn họ.”

Lúc này chưởng môn các pháp lập tức đứng ra nghênh chiến, lại bị Lý Trạch Vũ giơ tay ngăn cản.

“Tất cả lui ra, để bổn minh chủ đến xử lý bọn họ...”
 
Chương 405: C405: Nói xong trực tiếp


Trấn Nam Vương phủ.

Từ khoảnh khắc Lý Trạch Vũ giết Tê Kiêu, quan hệ nhà họ Tề và nhà họ Lý không thể cứu vấn nữa.

Tê Đông Lâm biết được Lý Trạch Vũ xuất hiện ở nước Nhật, bỗng nhiên có loại cảm giác “trời cũng giúp ta”.

Nếu ở nước Hạ, trong thời gian ngắn ông ta thật sự không nghĩ ra cách đối phó Lý Trạch Vũ, nhưng mà ở nước Nhật lại khác.

Nơi đó là địa bàn của Kawasak Ichiryul Tê Đông Lâm gọi thẳng cho đối phương. “Ngài Ichiryu, chắc hẳn ngài biết tại sao tôi liên lạc với ngài nhỉ?”

“Thằng nhóc kia chắc chắn chết không nghỉ ngờ.” Giọng nói lạnh như băng của Kawasaki Ichiry vang lên.

Nghe giọng nói tức giận không kiềm chế được của đối phương, Tê Đông Lâm khẽ giật mình, kinh ngạc nói: “Ngài Ichiryu, chắc hẳn ngài cũng cảm thấy thằng nhóc kia đáng hận?”

“Đâu chỉ đáng hận, già đây hận không thể ăn thịt nó, uống máu nó.”

Kawasaki Ichiryu đằng đằng sát khí nói: “Chậm nhất hai tiếng, ông sẽ nhận được tin tức thằng nhóc kia bỏ mình.”

Nói xong trực tiếp cúp điện thoại.


Tê Đông Lâm cũng không biết Kawasaki Kozo chết trong tay Lý Trạch Vũ, cho nên không nghĩ ra tại sao Kawasaki Ichiryu lại căm hận Lý Trạch Vũ như thế.

Nhưng không nghĩ ra cũng không sao, sau khi nghe Kawasaki Ichiryu cam đoan, sự âm u trong lòng ông ta dần tan biến.

“A Thọi” “Vương gia!” Quản gia đi đến.

Trầm ngâm một lát, Tê Đông Lâm mở miệng nói: “Đi tìm mấy cô gái trẻ tuổi, biết sinh đẻ, ban đêm đưa tới phòng tôi.”

“Vâng, lão gia.” A Thọ đang muốn lui ra ngoài.

“Đợi đã” Tê Đông Lâm lại bổ sung một câu: “Bảo bác sĩ kê chút thuốc có thể khiến cho đàn ông tăng cường sinh lực.”

“Hiểu rồi.” Lúc này A Thọ mới lui ra ngoài. Tề Đông Lâm nhắm mắt lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khổ.

Con độc nhất chết rồi, nhưng hương hỏa nhà họ Tề tuyệt đối không thể đứt, mặc dù sức khỏe của ông ta kém xa trước đây, nhưng có lẽ vẫn có thể sinh được.

Cùng lúc đó, phủ tướng chủ nước Nhật.

Sắc mặt tướng chủ Hiro Miya đầy âm u, mười đại thần ngồi nghiêm chỉnh trước mặt, không có kẻ nào dám thở mạnh.


“Tất cả đều là đồ vô dụng!”

“Nước Nhật chúng ta vậy mà lại thua nước Hạ, vô cùng nhục nhã, vô cùng nhục nhã.”

Nói xong lời cuối cùng, Hiroi Miya đã gần như hét lên. Nội vụ chính quan Samuraiki ngượng ngùng nói: “Tướng chủ, Koizumi đánh thua đã trở thành sự thật, bây giờ tức giận cũng không có ích lợi gì, chúng ta nên

lập tức cứu vãn cục diện này.”

Hiroi Miya cau mày hỏi: “Làm sao cứu vãn? Anh nói cho tôi biết còn có thể cứu vãn kiểu gì?”

Vẻ mặt Samuraiki đầy âm u, lấy tay làm một động tác cắt cổ. Nghe vậy, Hiroi Miya không lập tức tán thành mà bắt đầu suy nghĩ.

Rất lâu sau đó, ngay lúc Hiroi Miya chuẩn bị đồng ý thì bỗng nhiên một đại thần đi tới.

“Tướng chủ, nước Hạ bỗng nhiên muốn phái người tới thăm Kinh Châu.” Hả? Gương mặt Hiroi Miya và Samuraiki đều tối sầm.

Lúc này bỗng nhiên nước Hạ phái người tới thăm, nói rõ là vì đám võ giả nước Hạ kia.

Nếu bọn họ khư khư cố chấp muốn tiêu diệt những võ giả nước Hạ kia, như vậy không khác nào không nể mặt nước Hạ.

Phải biết nước Hạ đã không phải là nước Hạ trăm năm trước, cho dù là quân sự hay kinh tế đều phát triển nhanh chóng, trở thành nước lớn nhất phương Đông

đã là sự thật không thể chối cãi.

Nếu không có sự ủng hộ của nước Mỹ, nước Nhật thật sự không dám tùy tiện trêu chọc nước Hạ.
 
Chương 406: C406: Lý minh chủ


Hiroi Miya do dự. “Tướng chủ, thuộc hạ còn một cách!” Samuraiki mở miệng lần nữa. Hiroi Miya nhíu mày: “Mau nói.”

“Nước Hạ tới khiêu chiến chúng ta, chúng ta cũng có thể phái người khiêu chiến bọn họ như thế.”

Samuraiki trầm giọng nói: “Chỉ cần để Kawasaki Ichiryu ra tay, những võ giả nước Hạ kia chắc chắn sẽ thua, cho dù sau đó nước Hạ cũng không thể dùng chuyện này tới ẩn ý.”

Hai mắt Hiroi Miya lập tức tỏa sáng: “Biện pháp không tệ, chỉ là...” Nóng xong lông mày của hẳn ta nhíu lại.

Kawasaki Ichiryu cũng không phải người bình thường, người ta không chỉ là đệ nhất cao thủ Aikido, đồng thời trong tay còn nắm giữ số lượng lớn quỹ đen.

Cho dù tướng chủ như hắn ta cũng chưa chắc có thể sai sử đả động người ta. Giống như nhìn ra sự lo lắng của Hiroi Miya, Samuraiki cười ha ha nói: “Tướng

chủ không cần lo lắng, Kawasaki Ichiryu sẽ ra tay, bởi vì đệ tử đắc ý nhất của ông †a chết rồi.”

“Đúng vậy, sao bản tướng chủ không nghĩ tới.” Mắt Hiroi Miya lần nữa lóe sáng.


Đệ tử đắc ý nhất của Koizumi này bị giết, trên mặt Kawasaki Ichiryu âm u, ông †a chắc chắn phải tìm lại vị trí này.

“Bẩm báo tướng chủ...” Một người đàn ông vội chạy vào. “Tướng chủ, hội trưởng Tano bọn họ... bọn họ chết rồi.” “Xảy ra chuyện gì?” Tất cả mọi người ở đây đều trừng lớn hai mắt.

Người đàn ông kia quỳ trên mặt đất bẩm báo: “Võ giả nước Hạ và hội trưởng Tano trước khi so tài đã đặt cược...”

Nghe xong mọi thứ, Hiroi Miya càng tức giận hơn. Giết người của họ trên đất của họ, quả thật khinh người quá đáng.

“Mau liên lạc với Kawasaki Ichiryu, bảo ông ta cho dù như thế nào cũng phải diệt trừ hết đám võ giả nước Hạ kia.”

Giọng điệu Hiroi Miya chắc nịch. Cùng lúc đó.

Võ quan Ida máu chảy thành sông, trong miệng Lý Trạch Vũ máu me khắp người ngậm một điếu thuốc, nuốt mây nhả khói.

Chưởng môn các phái tụ tập một chỗ, mặt mũi ai nấy đều hoảng sợ.

Mấy phút trước, Lý Trạch Vũ đã giết chết hơn hai mươi mấy cường giả cầm đao và vũ khí bằng tay không mà không hề bị thương.

Vô địch thiên hạ, đúng là vô địch thiên hạ. Chưởng môn các phái càng nhận biết sâu sắc hơn về Lý Trạch Vũ. Chỉ có Nam Cung Thạc không cảm thấy bất ngờ bao nhiêu.

Bởi vì trong đây, chỉ một mình ông ta thật sự lĩnh giáo qua sự khủng bố của Lý Trạch Vũ.

Bạch Tố Y ân cần nói: “Sư thúc, chúng ta mau đi thôi.”


Yoshikawa Tomirou cũng đi tới: “Đại đương gia, tôi đã sắp xếp xong đội thuyền ở đường thủy, bây giờ tôi sẽ đưa ngài đi.”

Mặc dù đoàn võ giả nước Hạ và đoàn võ giả nước Nhật có ước hẹn phía trước, nhưng mà quản phủ sẽ không thừa nhận ván cược này.

Giết người thì phải đền tội, ở bất cứ nước nào đều như thế.

Đặc biệt là đoàn người Lý Trạch Vũ khiến nước Nhật mất hết mặt mũi, quan phủ càng không thể ngồi nhìn mặc kệ.

“Tomirou, cậu dẫn bọn họ đi trước.” Lý Trạch Vũ bình tĩnh dặn dò.

Yoshikawa Tomirou khẽ giật mình: “Đại đương gia, lẽ nào anh không định rời đi?”

Lý Trạch Vũ đáp lại một cách nhẹ nhàng: “Tôi còn chuyện khác.”

“Sư thúc, ngài không đi tôi cũng không đi.” Giọng điệu Bạch Tố Y kiên định. Đoàn người sư thái Diệt Tình cũng vây quanh.

“Lý minh chủ, muốn đi thì cùng đi.”


“Lý minh chủ, chúng tôi tuyệt đối không phải hạng người ham sống sợ chết, sao có thể để một mình ngài ở lại.”

Mọi người còn tưởng Lý Trạch Vũ muốn ở lại ngăn cản phía sau cho bọn họ nên trong lúc nhất thời cảm động đến rơi nước mắt.

“Các người yên tâm đi, chỉ cần tôi muốn đi, trên thế giới này không ai có thể giữ tôi lại.”

Giọng nói Lý Trạch Vũ rất bình tĩnh, lại hiện rõ sự ngang ngược.

Yoshikawa Tomirou rất tán thành: “Điểm này tôi tuyệt đối tin tưởng Đại đương gia.”

“Nhưng mà...” “Không có nhưng mà.” Bạch Tố Y còn muốn nói gì thì đã bị Lý Trạch Vũ ngắt lời.

“Nghe lời, cô đi cùng mọi người trước đi, lát nữa lại tới Tiêu Dao cung tìm cô.”
 
Chương 407: C407: Điều gì vậy


Lý Trạch Vũ vốn chuẩn bị cho đám người Bạch Tố Y rời đi từ đường thuỷ, nhưng lại bất ngờ nhận được điện thoại từ Tô Cẩn Hoa.

Nước Hạ cử sứ đoàn sang Nhật Bản, mục đích chính là kiếm cớ đánh lạc hướng để lén đón một nhóm hào kiệt võ lâm trở về.

Sau khi biết tin kia, Lý Trạch Vũ không tiếc lời khen Tô Cẩn Hoa mấy câu.

Cuối cùng, dưới sự hướng dẫn của Yoshikawa Tomirou, chưởng môn các phái đã tụ họp với sứ đoàn Nhật Bản một cách thành công.

Lý Trạch Vũ chỉ để lại một người duy nhất, Nam Cung Thạc!

Có tay đấm miễn phí, không dùng là ngu!

“Giáo chủ, tại sao chúng ta lại không trở về cùng nhau?”

Nam Cung Thạc vốn tưởng Lý Trạch Vũ chỉ qua Nhật để làm ầm ï một chút, chơi chán xong thì về nước Hạ, sau đó sẽ giải độc cóc trên người ông ta, nhưng rõ ràng là tạm thời đối phương không có ý định này!

“Tiểu Nam, có nhớ rõ tôi đã nói gì với ông trước khi tôi đến đây không?”

“Điều gì vậy?”

Nam Cung Thạc ngơ ngác.

Lý Trạch Vũ vỗ vai đối phương, cười ha hả: “Tôi nói tôi muốn dẫn ông đi nếm thử gái Nhật Bản!”


Nam Cung Thạc toát mồ hôi hột: “Giáo chủ, tôi bằng này tuổi rồi, không có hứng thú với chuyện ấy đâu!”

“Nói vớ vẩn gì thế? Đàn ông đến lúc chết vẫn là thiếu niên!”

Lý Trạch Vũ liếc nhìn Nam Cung Thạc, tỏ vẻ khinh bỉ: “Hay là sức ông không chịu được nữa? Bổn giáo chủ có Kim Thương Bất Khuất hoàn đây, tôi có thể cho ông vài viên!”

Nam Cung Thạc: “...

Cùng lúc đó, ở lầu các võ sĩ Hợp Khí Đạo.

Kawasaki Ichiryu đã sẵn sàng lên đường, chuẩn bị đích thân đến Abiko bắt Lý Trạch Vũ và các Võ giả còn lại.

Đúng lúc này, Kinoshita Aoiji vội vã đưa điện thoại tới: “Tiên sinh Ichiryu, là cuộc gọi từ thủ tướng.”

Nghe nói Hiroi Miya gọi tới, Kawasaki Ichiryu lập tức nhận máy: “Thủ tướng!” “Ichiryu, kế hoạch có biến!”

Hiroi Miya trầm giọng nói: “Đám Võ giả nước Hạ đã tụ họp với sứ đoàn nước Hạ, lúc này đừng nên ra tay với bọn chúng!”

Nghe vậy, Kawasaki Ichiryu lặng lẽ siết chặt nắm đấm, vẻ mặt tỏ rõ sự không cam lòng.

“Người của ta phát hiện kẻ dẫn đầu đoàn Võ giả nước Hạ không lộ diện. Nói cách khác, kẻ đó vẫn còn ở Abiko, phiền cậu Ichiryu bắt người này lại!”


Hiroi Miya nói với giọng quả quyết.

Kawasaki Ichiryu cười lạnh, “Tôi biết tên đó, những kẻ khác để lọt cũng không sao, nhưng tôi không thể bỏ qua cho tên tiểu tử kia được!”

“Cậu Ichiryu biết tên kia à?”

“Hắn đã giết con trai tôi!”

Kawasaki Ichiryu lãnh đạm đáp.

Ông ta từng công khai lẫn úp mở chuyện mình có hơn hai mươi đứa con, việc một hai đứa chết bệnh hay chết do gặp tai nạn cũng không thành vấn đề, nhưng nếu chúng bị giết thì tính chất sẽ hoàn toàn khác biệt!

Giống như đang vả vào mặt Kawasaki Ichiryu vậy!

Do đó, ông ta không thể không giết Lý Trạch Vũ!

Cúp điện thoại, Kawasaki Ichiryu đằng đằng sát khí mà leo lên trực thăng.

Ngân Hồ cũng theo sát sau đó!

Một lát sau, máy bay trực thăng cấp cánh, thoáng cái đã bay vút lên trời cao.

Ngân Hồ nhìn ra mây trắng ngoài cửa sổ, dường như đang suy tư điều gì.

Cô hiểu Lý Trạch Vũ rất rõ, đối phương bất ngờ đến Nhật Bản, tám, chín phần mười là vì cô!

Quân Đế, tôi đáng để anh làm vậy ư?

Ngoài mặt, Ngân Hồ bình thản như không, nhưng trong lòng lại ngổn ngang trăm mối cảm xúc.
 
Chương 408: C408: Ngạc nhiên không


Trên đường di chuyển bằng trực thăng, Kawasaki Ichiryu nhận được tin tức xác nhận Lý Trạch Vũ hiện vẫn đang ở võ quán lta.

“Tiểu tử này thật sự khá ngông cuồng, tính cách của hắn quả thực khá giống khi ta còn trẻ.”

Vẻ mặt Kawasaki Ichiryu trông hết sức dữ tợn.

Mặc dù ông ta muốn giết Lý Trạch Vũ nhưng trong lòng cũng không khỏi khâm phục đối phương.

Biết rõ nếu ở lại thì chính phủ nước Nhật sẽ không tha cho hắn, nhưng hắn vẫn tiết lộ vị trí của mình một cách quang minh chính đại.

Chỉ riêng lòng dũng cảm này cũng ăn đứt khối người!

Thậm chí, Kawasaki Ichiryu còn cân nhắc đến việc sẽ tha cho Lý Trạch Vũ nếu hắn quỳ xuống sám hối trước mặt mình, mặc cho ông ta sai sử. Nếu vậy, có lẽ ông ta sẽ rủ lòng từ bi, tha mạng cho đối phương.

Thời gian trôi nhanh, chỉ mới qua chớp mắt mà trực thăng đã đáp vững vàng ở bên ngoài võ quán lta.

Do có người của chính phủ lộ diện nên hàng dặm xung quanh võ quán đã bị phong toả.

Kawasaki lIchiryu là người đầu tiên xuống khỏi trực thăng, Ngân Hồ bám theo phía sau.


“Két!” Có lẽ đã biết có người đến cửa, cổng lớn võ quán từ từ mở ra. Mùi máu tươi tanh tưởi lập tức xộc thẳng vào mặt.

Khi Kawasaki Ichiryu bước vào võ quán, đập vào mắt ông ta là hai mươi cái xác nằm ngổn ngang, vài cái đầu người còn lăn lóc trên đất.

Cảnh tượng này tựa như địa ngục nhân gian! “Ông mày chờ mi lâu lắm rồi!” Một giọng nói lạnh như băng cất lên.

Nghe tiếng động, Kawasaki Ichiryu và Ngân Hồ đồng thời nhìn lại, phát hiện Lý Trạch Vũ đang đứng trên lầu cao dõi mắt quan sát hai người.

“Là ông!”

Ánh mắt Kawasaki Ichiryu không dõi phía về Lý Trạch Vũ mà nhìn chòng chọc vào Nam Cung Thạc đang đứng bên cạnh hắn.

“Khà khà... Đồ tiểu nhân, lâu rồi không gặp!” Nam Cung Thạc cười lạnh.

Vẻ bất ngờ trên mặt Kawasaki Ichiryu lập tức chuyển sang giận dữ, ngay sau đó không nhịn được mà cất tiếng cười lớn.

“Chết đến đít rồi mà còn hả họng cười làm đéo gì!” Nam Cung Thạc khinh bỉ ra mặt. “Tôi cười vì ông chết đến nơi rồi, ha ha ha...”

Kawasaki Ichiryu giận quá hoá cười.

Một người là kẻ giết chết con trai và đệ tử tâm đắc của ông ta, người còn lại là kẻ thù từng có xung đột trong khi ông ta qua nước Hạ vào nhiều năm trước.

Nợ mới và nợ cũ cùng tính một thểi “Hai ông có thù riêng hả?”

Lý Trạch Vũ tò mò hỏi.

Nam Cung Thạc gật đầu: “Mười mấy năm trước, tên tiểu nhân kia từng sang nước Hạ, lúc đó ông ta suýt chút nữa đã bị tôi làm thịt!”

“Ô?”

Lý Trạch Vũ hiếu kì hỏi thêm: “Ông ta sang nước Hạ làm gì? Vì sao các người lại đánh nhau?”


“Giáo chủ, chuyện này nói ra thì dài dòng lắm, để hôm nào có thời gian tôi sẽ kể cho cậu nghe.”

“Được!”

Tiếp đó, Lý Trạch Vũ quay sang nhìn Kawasaki Ichiryu, “Nếu các người có ân oán với nhau thì tôi sẽ dành tặng cơ hội xuất trận cho ông, có điều... Nhớ giữ mạng cho ông tai”

“Không thành vấn đề!”

Vừa dứt lời, Nam Cung Thạc đã tung người nhảy khỏi lầu các.

“Tên tiểu nhân, năm đó để mi chạy thoát, hôm nay mi sẽ không may mắn như thế đâu!”

Nam Cung Thạc ra vẻ hí hửng.

“Ha ha...”

Kawasaki lchiryu cười lạnh, khinh thường đáp: “Các hạ cho rằng thực lực của lão phu vẫn dậm chân ở năm xưa ư? Sau đây ông sẽ biết mình ngu dốt đến mức nào!”

“Bớt nói nhảm, chịu một cước của lão phu đi!”

Nam Cung Thạc nói đánh là đánh, nhảy vút lên không trung, hai chân lần lượt đảo qua đảo lại, biến ra một loạt ảo ảnh.

Kawasaki Ichiryu phản ứng rất nhanh nhẹn, “keng” một tiếng, rút đao nghênh địch.


Hai đại cường giả tức thời giao chiến với nhau.

Ngân Hồ ngước lên nhìn lầu cao, bỗng phát hiện Lý Trạch Vũ đứng ở trên đó đã biến mắt không thấy tăm hơi.

Trong chớp mắt, một đôi cánh tay ôm lấy cô thật chặt.

“Ngạc nhiên không, bất ngờ chứ?”

Giọng Lý Trạch Vũ vang lên.

Ngân Hồ phì cười, “Quân Đế, anh không tin tưởng tôi à?”

“Không phải là tôi không tin cô, chỉ là tôi không muốn xảy ra chuyện bất trắc.” Khi nói, Lý Trạch Vũ siết chặt vòng ôm hơn.

Chuyến này hắn dẫn các Võ giả nước Hạ đến Nhật Bản vì hai mục đích.

Thứ nhất là thay mặt Ngân Hồ giải quyết Kawasaki Ichiryu. Thứ hai là moi được một số bí mật giữa Trấn Nam Vương và Kawasaki Ichiryu từ chính miệng ông ta trước khi tiên đối phương lên đường.
 
Chương 409: C409: Đồ ngu kia


Kawasaki Ichiryu không hổ là đệ nhất cao thủ Hợp Khí Đạo, chỉ qua một chốc đã giao thủ với Nam Cung Thạc được hơn mười chiêu nhưng không hề có dấu hiệu thua trận.

Ngược lại, Nam Cung Thạc mới đầu chiếm thế thượng phong nhưng dần dần, dường như bị đối phương nhìn thấu chiêu thức, bị rơi xuống thế bất lợi.

“Bịch!”

Vừa mới đánh được mười mất chiêu, Kawasaki Ichiryu đã tìm ra cơ hội, xoay người đá cho Nam Cung Thạc phải lùi về sau vài bước.

“Vô sỉI"

Nam Cung Thạc phẫn nộ tột độ, lại tấn công đối thủ.

Kawasaki Ichiryu một lần nữa tận dụng thân pháp mạnh mẽ của mình để tránh, thanh katana trong tay cũng đồng thời lướt ngang qua chân đối phương; càn quét một cách bá đạo.

“Xoạt!"

Nam Cung Thạc lách mình sang một bên, tránh khỏi lưỡi dao, sau đó lăng không, in lại dấu giày cỡ bốn mươi hai lên mặt Kawasaki Ichiryu.


“Đồ ngu kia!” Kawasaki Ichiryu giận sôi máu.

Nam Cung Thạc chiếm ưu thế, không chịu buông tha, tiếp tục lăng không, tiện đà vung chân đá trúng Kawasaki Ichiryu.

“Bịch bịch!” “Xoẹt!”

Kawasaki Ichiryu hùng hổ lùi lại vài bước, một lần nữa vung đao lên chém liên tiếp mấy nhát.

Thấy đối thủ hầm hầm xông lên, Nam Cung Thạc không lùi mà còn sấn tới.

Thanh đao trong tay Kawasaki Ichiryu nhanh đến mức khiến người ta hoa mắt chóng mặt, dường như nó đang biến ra hàng loạt ảo ảnh tiếp nối nhau.

Nam Cung Thạc bất cẩn bị trúng một đao, cũng may phản xạ của ông ta đủ nhanh nhẹn, đánh một chưởng ép đối phương phải lùi lại.

“Vào vèol”

Đôi bên đồng thời ngừng chiến.

Kawasaki Ichiryu giơ thanh katana trong tay lên, làm tư thế của kẻ chiến thắng: “Đao pháp của lão phu từng tiêu diệt vô số cường giả, hôm nay ông sẽ trở thành vong hồn dưới đao của tôi!”

“Chỉ bằng tên nhãi nhà mi?”

Nam Cung Thạc thét một tiếng đinh tai, định nhào lên tiếp.

“Tiểu Naml”

Lý Trạch Vũ bỗng cất tiếng gọi.

Nghe vậy, Nam Cung Thạc dừng bước, không giấu nổi vẻ khó hiểu.


“Đừng lãng phí thời gian nữa, để bổn giáo chủ lên cho.”

Lý Trạch Vũ thong thả cởi chiếc áo khoác dính đầy máu tươi xuống đất, chiếc áo sơ mi bên trong vốn có màu trắng tinh nhưng nhuốm màu đỏ máu từ lâu, cởi từng cái một.

Chẳng mấy chốc, vóc dáng vạm vỡ kia lộ ra trước mắt mọi người.

Ngay cả Nam Cung Thạc cũng phải sửng sốt, nhìn chằm chặp vào thân hình chỉ chít sẹo của Lý Trạch Vũ.

Cảnh này làm ông ta hết sức ngạc nhiên.

Dẫu sao bản lĩnh của Lý Trạch Vũ đã mạnh đến mức biến thái, Nam Cung Thạc thật sự không ngờ rằng trên đời này sẽ có người đả thương hắn thành ra thế này!

Kawasaki Ichiryu vẫn nheo mắt lại, nhíu mày thật chặt.

Chỉ có Ngân Hồ đứng ở một bên là hơi nhướn mày.

Cô nằm rõ từng vết thương trên người Lý Trạch Vũ, trên đó có vài chỗ là do chính cô để lại.

Nếu thiên tài không chịu nỗ lực thì cũng sẽ bị người thường vượt mặt. Cường giả, được sản sinh từ muôn vàn thử thách.

Ba năm trông không dài, nhưng với Lý Trạch Vũ thì nó chẳng khác nào cả một thế kỷ.


Những ngày đó, hắn luyện công thì cũng tiến hành lịch luyện. hắn từng khiêu chiến rất nhiều cường giả thuộc thế giới ngầm bên trời Tây, quanh quẩn giữa lằn ranh sinh tử vô số lần, từng bước chịu đựng để tôi luyện thành Quân Đế vô địch thiên hạt

“Đệ nhất cao thủ Hợp Khí Đạo?”

Lý Trạch Vũ nhếch mép cười lạnh, trên người toả ra khí thế hào hùng: “Quân Đế ở đây, chiến đi!”

Cái gì!

Nghe thấy hai từ “Quân Đế”, Kawasaki Ichiryu lập tức thay đổi sắc mặt, tỏ rõ sự kinh hãi: “Cậu... Cậu chính là Quân Đế?”

“Đúng vậy, anh ấy là Quân Đết” Ngân Hồ cất lời.

Kawasaki Ichiryu nghiêng đầu nhìn sang Ngân Hồ, cau mày nói: “Con đã sớm biết hắn là Quân Đế?”

Ngân Hồ cất lời.

Kawasaki Ichiryu nghiêng đầu nhìn sang Ngân Hồ, cau mày nói: “Con đã sớm biết hắn là Quân Đế?”
 
Chương 410: C410: Không thể nào


Ngân Hồ không đáp lời, nhưng biểu cảm của cô đã ngầm thừa nhận việc này. “Hay lắm!”

Kawasaki Ichiryu hầm hầm lửa giận, ác nghiệt nói: “Tất cả những kẻ phản bội †a đều phải chết!”

Ngân Hồ cười khinh bỉ: “Tôi chưa từng trung thành với ông, sao lại nói là phản bội được?”

“Hay, hay, hay!”

Kawasaki Ichiryu liên tiếp nói ba tiếng “hay”, giận quá hoá cười, nhìn Lý Trạch Vũ: “Quân Đế phải không? Lão phu cũng đã nghe dnah các hạ từ lâu. Nế hôm nay lão phu có thể tiêu diệt các hạ thì uy danh của lão phu sẽ vang dội khắp trời Tây

cũng nên!”

“Rất nhiều người từng có ý định này giống con, nhưng mà... Bọn họ chết hết rồi!"

Nói xong, Lý Trạch Vũ tung người, thân hình vụt sáng như đang dịch chuyển tức thời đến trước mặt Kawasaki Ichiryu.

Lúc này, Kawasaki lchiryu vẫn đề cao cảnh giác, vung katana lên, đâm về phía trước.

“Bang!”

Lý Trạch Vũ dễ dàng lách mình tránh thoát, ngay sau đó giáng một cú đấm nặng nề.


Kawasaki Ichiryu phản xạ rất nhanh, lập tức thu đao đón đỡ. “Rầm!”

Cú đấm này như một đòn cảnh báo dữ dội, khiến Kawasaki Ichiryu phải lùi về sau mấy chục bước.

Thật là mạnh! Kawasaki Ichiryu thầm than trong lòng. “Vèo!”

Lý Trạch Vũ lần nữa sải một bước dài xông lên trước, đánh một chưởng cật lực.

“Tới hay lắm!” Kawasaki Ichiryu cười lạnh, đồng thời tung một quyền nghênh đón.

Nếu so sánh, Kawasaki Ichiryu không nhanh nhẹn bằng Lý Trạch Vũ, nhưng đấu về khí kình thì ông ta không ngại chút nào.

Xét cho cùng, khí kình cũng không phải thứ có thể luyện thành trong một sớm một chiều mà cần tích lũy qua rất nhiều năm tháng. Lý Trạch Vũ mới ngần ấy tuổi, chắc chắn không thể mạnh hơn ông ta.

Song, ngay giây sau đó, ông ta biết bản thân đã sai lầm biết bao!

“Bịchl”

Khoảnh khắc quyền chưởng va chạm, một trận cuồng phong bất thình lình bốc lên xung quanh hai người họ.

“Rắc rắc!”

Tiếng xương gãy vang lên.

Kawasaki Ichiryu trợn to mắt, mặt mũi tràn đầy vẻ khiếp sợ.

Ông ta thật sự không ngờ cánh tay của mình sẽ bị đối phương đánh gãy!

Sao lại thế được?

Đối phương cùng lắm mới chỉ hơn hai mươi tuổi, tại sao lại có khí kình mạnh mẽ đến thế.

Chuyện này quá vô lý!


“Giáo chủ, tôi tới giúp cậu!”

Đúng lúc này, Nam Cung Thạc lặng lẽ vọt tới đằng sau Lý Trạch Vũ. “Cẩn thận!”

Ngân Hồ sầm mặt.

Nam Cung Thạc tung ra trọng quyền, nhưng mục tiêu không phải Kawasaki Ichiryu đang bị thương nặng.

Mà là Lý Trạch Vũ! “Không!” Ngân Hồ phát ra một tiếng thét tuyệt vọng.

Cô muốn ngăn cản Nam Cung Thạc, song nước xa không cứu được lửa gần, tốc độ của cô cơ bản là không kịp.

Nam Cung Thạc nhếch mép cười lạnh, thầm nghĩ Lý Trạch Vũ chắc chắn sẽ rơi vào tay ông ta.

Về phần độc cóc trong cơ thể ông ta thì không đáng lo lắm, chỉ cần bắt được Lý Trạch Vũ, ông ta có một trăm cách ép đối phương khai ra phương pháp giải độc.

“Đoàng!!!”

Cơ thể Lý Trạch Vũ bị giáng một đòn vô cùng nặng nề.

Sau vài giây, bụi bặm tan đi.

Không thể nào!!

Nụ cười trên môi Nam Cung Thạc đông cứng lại, cặp mắt trợn trừng như thể vừa nhìn thấy điều gì đó hết sức khó tin.


“Tiểu Nam, ông đang giúp tôi đấy à? Tôi thấy rõ ràng là ông muốn dồn tôi vào chỗ chết nhé!”

Giọng nói lạnh băng của Lý Trạch Vũ vang lên.

Sống lưng Nam Cung Thạc lạnh buốt, cảm giác kinh hãi lập tức tràn ngập cõi lòng.

Lý Trạch Vũ phủi lớp bụi trên người, nhếch mép cười khẩy: “Nếu tôi không biết cách đọc môi, vừa khéo là cương khí hộ thân của tôi đủ mạnh, có lẽ tôi đã rơi vào †ay ông rồi.”

“Giáo chủ, cậu... Cậu nghe tôi giải thích đã!”

Nam Cung Thạc run run nói.

“Được!”

Lý Trạch Vũ gật đầu, nhắc nhở: “Ông bắt đầu giải thích đi, nếu giải thích không hợp lý thì lúc xuống âm tào địa phủ cũng không được trách tôi.”

Nghe vậy, Nam Cung Thạc điếng người, đứng đực tại chỗ.

“Giáo, giáo chủ... Nếu tôi nói tôi bất cẩn đánh trúng cậu... Cậu sẽ tin chứ?”
 
Chương 411: C411: Mục đích rất thực tế


Người lăn lộn trong giang hồ, nào có không ai bị chém!

Nam Cung Thạc và Kawasaki Ichiryu thật sự có thù, nhưng giữa hai bên cũng không phải thù sâu như biển.

Ngược lại thù hận của cả hai với Lý Trạch Vũ không biết sâu gấp bao nhiêu lần.

Một người là con trai và đệ tử đắc ý đều bị Lý Trạch Vũ giết chết, người còn lại thì bị Lý Trạch Vũ từ Đại hộ pháp của Vu giáo cao cao tại thượng kéo xuống thần đàn, trở thành một “tùy tùng”, nhận hết sỉ nhục.

Cho nên khi Nam Cung Thạc dùng ngôn ngữ bằng môi biểu đạt với Kawasaki Ichiryu hợp sức đối phó Lý Trạch Vũ, người kia gân như không cần suy nghĩ đã đồng ý.

Nhưng hai người đều hiểu mặc dù Lý Trạch Vũ trẻ tuổi nhưng không dễ lừa như vậy.


Cho nên ngay từ đầu hai người quả thực dốc hết sức ra tay, hơn nữa chiêu nào cũng cũng đầy sát khí, thậm chí ngay cả Nam Cung Thạc chịu một đao cũng không phải đang diễn trò.

Mục đích rất thực tế.

Đáng tiếc hai người tính tới tính lui không tính tới Lý Trạch Vũ là chuyên gia về ngôn ngữ bằng môi, kết quả thất bại trong gang tấc.

“Giáo chủ, vừa nấy tôi thật sự muốn bắt tay với anh đối phó lão quỷ kia, nhưng mà không cẩn thận trượt chân mới có thể ngã trên người anh, tôi giải thích như vậy rất hợp lý nhỉ?” Nam Cung Thạc dựng thẳng ba ngón tay lên, còn thiếu thề độc thôi.

Ý muốn giếc chóc trên người Lý Trạch Vũ không giảm, cười lạnh nói: “Hợp lý đúng là hợp lý, nhưng tôi không tin ông, làm sao giờ?”

“Giáo chủ, lòng trung thành của thuộc hạ với ngài có nhật nguyệt chứng giám” Trong lúc Nam Cung Thạc nói chuyện, ông ta trợn mắt nhìn thẳng Kawasaki Ichiryu nói: “Để chứng minh tôi không nói sai, tôi làm thịt lão quỷ này trước thì thế nào?”

Nghe vậy, con ngươi Kawasaki Ichiryu bỗng nhiên co rụt lại.

Cánh tay của ông ta bị Lý Trạch Vũ mạnh mẽ chặt gãy, sức lực chiến đấu giảm bớt đi nhiều, vốn cũng không thể là đối thủ của Nam Cung Thạc.

Mắt thấy đối phương tính bán ông ta, thậm chí còn tự mình ra tay với ông ta, Kawasaki Ichiryu kích động nói: “Lão tặc vô sỉ này đang gạt cậu, vừa nãy chính là ông ta giật dây tôi cùng bắt tay giết chết cậu trước.”

“Ui da, lão quỷ nhà ông cũng dám đổ oan cho tôi.” Trên mặt Nam Cung Thạc lộ ra vẻ mặt còn oan ức hơn Đậu Nga, đau lòng nhức óc nói: “Giáo chủ, để tự chứng minh trong sạch, bây giờ tôi sẽ làm thịt lão quỷ này.”

“Tên hèn hạ nhà ông.” Kawasaki Ichiryu hoảng sợ lùi lại phía sau mấy bước.


Nam Cung Thạc đằng đẳng sát khí vọt tới, lúc này sử dụng Thiên Tàn Cước sở trường nhất.

“Âm ầm!” “Phụt... Kawasaki Ichiryu vốn không thể chống đỡ, lồng ngực bị đạp hai phát, xương sườn trong nháy mắt gãy mất mấy cái, cả người lảo đảo lui về phía sau

mấy chục bước, cuối cùng mới ngã xuống đất.

Nam Cung Thạc sải bước tiến lên, chuẩn bị kết thúc đối phương trong một chiêu.

“Âm!” Kawasaki Ichiryu vốn cho rằng lần này tai kiếp của mình khó thoát, kết quả lại phát hiện có người ngăn cản sát chiêu của Nam Cung Thạc thay ông ta.

Mà người này lại còn là Lý Trạch Vũ.

“Giáo chủ.” Nam Cung Thạc nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng không khỏi hoảng hốt.


“Ông cảm thấy mình rất thông minh hay cho rằng bản giáo chủ là kẻ ngốc?” Ánh mắt sắc bén của Lý Trạch Vũ nhìn chăm chằm vào Nam Cung Thạc, ông ta chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lếo, giống như bị một con mãnh thú thuở hồng hoang nhìn chằm chằm.

“Giáo chủ, cậu nghe tôi giải thích...”

“Âm ầm!” Nam Cung Thạc còn chưa nói xong, bỗng nhiên Lý Trạch Vũ ra tay, trong nháy mắt đã điểm mười huyệt vị trên người ông ta.

“A, giáo chủ, cậu...”

“Phụt!” Nam Cung Thạc lảo đảo lùi lại, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt.

Lý Trạch Vũ lạnh giọng quát: “Mẹ nhà ông, lúc trước ông đây đã nói muốn tha mạng cho thằng chó này, ông xem lời ông đây như gió thoảng bên tai à?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom