Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Dịch Siêu Cấp Phú Nhị Đại
Chương 120


“Mày…

mày đừng quá ngạo mạn!

” Kim Mậu vẫn cứng miệng, răng cũng bay mất mấy cái rồi mà vẫn còn cứng miệng, “Đợi đại ca tao đến rồi, chúng mày đều tiêu đời!

” Hoàng Ngọc Minh cười, liếc mắt một cái, anh Cẩu lập tức lên trước túm tóc của Kim Mậu.

“Bốp!

Tát hết cái nọ đến cái kia, cực kỳ hung ác, đánh đến mức răng Kim Mậu rụng sạch!

“Mẹ nó chứ, chị dâu của ông mà mày cũng dám bắt nạt? Không muốn sống nữa à!

” Anh Cẩu tức giận chửi, “Tên rác rưởi Châu Hoa đó còn dám thèm thưồng người của đại ca, xem ông đây giết hắn thế nào!

” Mấy người Kim Mậu run rấy, nào ngờ được người của Hoàng Ngọc Minh lại dũng mãnh như vậy.

Đặc biệt là mấy người đứng phía sau Hoàng Ngọc Minh, thậm chí còn muốn giành nhau ra tay.

Họ đều là kẻ điên sao? “Dừng, dừng tay..”

“AI Tha mạng!

” Cuối cùng Kim Mậu chịu thua.

Mặt hắn đầy máu, nói chuyện không rõ ràng, đến một cái răng cũng không còn, đau khổ hơn cả chết. “Nói, Châu Hoa rốt cuộc muốn làm gì” Hoàng Ngọc Minh hỏi, “Nói hết những thứ mày biết ra, tao có thể suy nghĩ tha cho mày một mạng, nếu khôn.

hừi” Giang Ninh dẫn Lâm Vũ Chân rời đi, đến bệnh viện thăm Lâm Văn.

Trải qua một khoảng thời gian hồi phục, Lâm Văn cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, ít nhất chân của ông đã có cảm giác rồi.

“Công ty bây giờ thế nào?”

Ông lo lắng cho tình hình của Lâm thị hơn.

Lâm Vũ Chân mở miệng muốn nói gần đây gặp một chút chuyện.

Chưa đợi cô mở miệng thì Giang Ninh đã nói trước, “Tất cả đều rất tốt, đợi ba quay về, quy mô của chúng ta sẽ lớn hơn một chút đấy” Lâm Vũ Chân kinh ngạc nhìn Giang Ninh một cái.

“AI Tha mạng!

” Cuối cùng Kim Mậu chịu thua.

Mặt hắn đầy máu, nói chuyện không rõ ràng, đến một cái răng cũng không còn, đau khổ hơn cả chết. “Nói, Châu Hoa rốt cuộc muốn làm gì” Hoàng Ngọc Minh hỏi, “Nói hết những thứ mày biết ra, †ao có thể suy nghĩ tha cho mày một mạng, nếu không…

hừi” Giang Ninh dẫn Lâm Vũ Chân rời đi, đến bệnh viện thăm Lâm Văn.

Trải qua một khoảng thời gian hồi phục, Lâm Văn cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, ít nhất chân của ông đã có cảm giác rồi.

“Công ty bây giờ thế nào?”

Ông lo lắng cho tình hình của Lâm thị hơn.

Lâm Vũ Chân mở miệng muốn nói gần đây gặp một chút chuyện.

Chưa đợi cô mở miệng thì Giang Ninh đã nói trước, “Tất cả đều rất tốt, đợi ba quay về, quy mô của chúng ta sẽ lớn hơn một chút đấy” Lâm Vũ Chân kinh ngạc nhìn Giang Ninh một cái.

Dù ông có giận Lâm Tiêu hơn nữa, nhưng đó dù sao cũng là sản nghiệp của Lâm thị, là nơi lúc trẻ ông từng cố gắng phấn đấu.

Lâm thị, chứa rất nhiều ký ức của ông.

Tên khốn Lâm Cường này lại dám bán Lâm thị rồi? “Ba, ba đừng giận, ba con Lâm Cường làm ra loại chuyện này cũng không kỳ lạ” Lâm Vũ Chân liền an ủi, cô biết rõ trong lòng Lâm Văn nghĩ gì, “Thành tựu mà hai đời Lâm gia cố gắng mới có được, cứ như vậy bị ông ta bán tháo, quả thật khiến người khác tức giận” Lâm Văn xua tay.

“Vũ Chân, chuyện này cố hết sức là được, chúng ta là chúng ta, bọn họ là bọn họ, có thể thu về đương nhiên là tốt nhất, không thu về được…”

Lâm Văn không nói nhưng Lâm Vũ Chân nghe ra được, ông vẫn không nỡ.

“Yên tâm đi, con có chừng mực mà” Lâm Vũ Chân nhìn Giang Ninh một cái.

Khốn nạn, nói bậy cái gì đó.

Tô Mai ở lại bệnh viện chăm sóc Lâm Văn, mấy ngày nay.

Giang Ninh chỉ có thể đến nhà hàng Kim Ngọc ăn cơm.

Trên đường đi, Lâm Vũ Chân đều ngó lơ anh.

“Sao thế, còn giận à” Giang Ninh cười nói, “Nhiều nhất sau này em có thể gi: quyết mà, tự em giải quyết, em không thể giải quy: không thể nào, không có chuyện mà vợ anh giải quyết không được” “Hừ” Lâm Vũ Chân không phục, nói, “Em biết anh tốt với em, nhưng …

nhưng đừng tốt quá, được không?”
 
Chương 121


“Không được” Cái này không thể thương lượng.

Lâm Vũ Chân cũng không giận nữa rồi.

“Giang Ninh~” Cô kéo dài âm đuôi, “Em sợ bản thần thật §ự sẽ thích anh” “Vậy thì càng tốt” Giang Ninh không chút kiêng dè, “Anh muốn em thích anh, tốt nhất là yêu anh đến chết đi sống lại” Lâm Vũ Chân đỏ mặt, không nói chuyện nữa.

Hồi lâu, cô lại mở miệng.

“Anh nói thu mua Lâm thị cũ về, chuyện này..”

“Chuyện này, nhất định phải do em giải quyết Lâm Vũ Chân không nhịn được, đưa tay lên dùng sức nhéo eo của Giang Ninh một cái.

Cô giải quyết kiểu gì chứ.

Đối mặt với mấy tên vô lại, người lương thiện như cô không lẽ dùng cách nói đạo lý, hiển nhiên là không được rồi.

“Vậy vợ hạ lệnh, để anh giải quyết nhé?”

Giang Ninh cười nói.

Nhìn bộ dạng mặt mày nghiêm túc của anh khiến trong lòng Lâm Vũ Chân đột nhiên có một cảm giác.

Bản thân bị ăn chắc rồi.

Không lẽ cô không nhận ra Lâm Văn không nỡ sản nghiệp của Lâm thị bị người khác lấy đi, dù cho họ đã cắt đứt quan hệ với Lâm Tiêu rồi.

Nhưng cả nhà Lâm Văn đều là người lương thiện an phận, có vài thứ vẫn không nỡ từ bỏ.

“Vậy anh giải quyết thế nào?”

“Vợ, em hạ lệnh trước đi” Giang Ninh nghiêm túc nói.

“Vậy, vậy anh giải quyết đi” “Ai giải quyết?”

“Giang Ninh” “Giang Ninh là gì của em?”

“Ch, chồng” Giang Ninh rất hài lòng với xưng hô này.

Xem ra sự dạy dỗ của bản thân ngày càng hiệu quả rồi.

Đưa Lâm Vũ Chân về công ty, dưới lầu, Hoàng Ngọc Minh đã chuẩn bị xong rồi.

Người anh mang đến không nhiều, chỉ mang anh Cẩu và mười mấy người khác, còn lại có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho Lâm Văn và Lâm Vũ Chân.

“Đại ca, đã xác nhận rồi, bây giờ Châu Hoa ở Lâm Hải” Hoàng Ngọc Minh cung kính nói.

“Được, đi tìm chúng đàm phán” Giang Ninh lên xe, “Đúng rồi, trái cây mua chưa?”

“Trái cây?”

Hoàng Ngọc Minh ngây ra.

Đi xử lý Châu Hoa mà còn phải mua trái cây à.

“Hắn đưa Lâm thị cũ về, khiến ba tôi vui vẻ, nên cảm tạ hắn một chút” Hoàng Ngọc Minh lập tức hiểu rồi: “Em lập tức sắp xếp!

” Xe khởi động đi thẳng về hướng thành phố Lâm Hải.

Lúc này Châu Hoa đã nhận được tin tức, cực kỳ tức giận!

“Âm” Ly đế cao trên bàn bị hắn ném nát vụn, rượu vang chảy đầy đất.

“Hoàng Ngọc Minh!

Mày to gan lắm!

” Châu Hoa tức đến không kiềm chế được, “Hắn thật sự cho rằng mình là lão đại của thế giới ngâm Đông Hải à? Không biết trời cao đất dày!

” “Anh Hoa, mấy người Kim Mậu gặp bất trắc rồi, bây giờ làm sao?”

“Làm sao?”

Châu Hoa cười lạnh: “Kêu người!

Chuẩn bị thật tốt, giết đến thành phố Đông Hải, nếu đã cho tao lý do để ra tay, vậy thì nhân cơ hội này làm thịt Hoàng Ngọc Minh luôn!

” €ó lý do ra tay rồi, hắn còn lâu mới từ bỏ cơ hội như thế này!

Chỉ cần giải quyết Hoàng Ngọc Minh, vậy thế giới ngầm của Đông Hải chính là do Châu Hoa hắn quản rồi, cả miếng thịt béo bở này, Châu Hoa hản ít nhất phải nuốt một nửa!

Con người luôn tham lam.

Còn chưa vào thành phố Đông Hải đã nghĩ đến lợi ích của việc nuốt được một nửa.

Châu Hoa là một người rất ngang ngược, ít nhất ở thành phố Lâm Hải, hắn hô mưa gọi gió nhiều năm, sống thoải mái hơn bất cứ ai.

Chỉ cần hắn muốn động thủ thì không làm chuyện không chắc chắn.

Mấy thuộc hạ đáng tin đều đi gọi người chuẩn bị rồi.

Trong lòng Châu Hoa đang tính toán thời gian.

“Đi Đông Hải chỉ cần một tiếng rưỡi, đi về ba tiếng, giải quyết loại như Hoàng Ngọc Minh một tiếng là đủ.”

Châu Hoa cười lạnh một tiếng, lấy điện thoại gọi cho một số: “Em ngoan tí ở nhà đợi tôi về, xế chiều tôi đến Tìm em” Nhà đẹp giấu người đẹp, còn là giấu người phụ nữ hắn yêu nhất.

Châu Hoa đối với phụ nữ luôn tùy tiện cũng có si mê một người phụ nữ, còn vì bảo vệ cô mà đến giờ vẫn giấu cô ở nơi rất bí mật, đến người bản thân tin cậy cũng không nói cho biết, căn bản không ai biết được.

Đặc biệt sau khi người phụ nữ này sinh con trai cho hắn, Châu Hoa càng bảo vệ hai mẹ con cẩn thận hơn.

Lăn lộn trong giới của bọn họ thường xảy ra chút chuyện bất ngờ, bản thân Châu Hoa thì không sợ, nhưng người phụ nữ của mình và con trai, hắn cần phải bảo vệ.

“Anh Hoai” Đột nhiên, cửa bị đẩy ra, thuộc hạ chạy nhanh vào, sắc mặt có chút kỳ quái.
 
Chương 122


“Chuyện gì?”

Châu Hoa nhíu mày, không phải hản nói là tập hợp lực lượng chuẩn bị đi thành phố Đông Hải sao.

“Hoàng Ngọc Minh đến rồi!

” Nghe vậy, Châu Hoa lập tức bỏ ly trong tay xuống: “Hắn mang bao nhiêu người?”

“Mười mấy người” “Mười mấy người?”

Châu Hoa tưởng mình nghe nhầm rồi, hắn còn tập hợp ba trăm mấy người!

Hoàng Ngọc Minh mang mười mấy người, còn dám đến thành phố Lâm Hải tìm hẳn? Hắn ngông cuồng quá, nghĩ mình sẽ không dám động vào hẳn à!

Châu Hoa cười lạnh: “Chúng đâu?”

“Ở bên ngoài, nói tìm anh Hoa có chuyện làm ăn muốn đàm phán” Trong lòng Châu Hoa lập tức hiểu ra, đến đàm phán làm ăn? Mang ít người như vậy chính là muốn đến cầu hòa rồi.

Xem ra Hoàng Ngọc Minh này không ngốc, nhất định là âm thầm điều tra bản thân, biết được lai lịch của bản thân rồi, bây giờ muốn chịu thua.

Nhưng bây giờ đã trễ rồi!

Dù muốn đàm phán, điều kiện cũng khác hoàn toàn rồi, lúc này thì đừng trách hắn sư tử há miệng rồi.

“kêu chúng ở sảnh đợi tao trước” Châu Hoa ra vẻ, “Tao xong việc mới tìm chúng.”

Hắn có việc gì chứ.

Hắn chỉ muốn khiến Hoàng Ngọc Minh biết, thân phận của hai người đã không ngang bằng rồi, Hoàng Ngọc: Minh đến cầu hòa vậy thì nên khiêm nhường một tí.

Gái giá phải trả lớn cỡ nào, vừa hay cho Hoàng Ngọc.

Minh thời gian cân nhắc suy nghĩ.

“Vâng!

” Thuộc hạ lập tức đi ra ngoài trả lời.

Châu Hoa lại rót cho mình một ly rượu, trong lòng nghĩ nên ra điều kiện gì.

Không nói tiền thuốc thang của mấy người Kim Mậu, nhất định phải là giá trên trời, quan trọng nhất là mấy sản nghiệp và hạng mục của Lâm thị mới, đó mới là thứ hắn muốn nhất.

Đặc biệt là người phụ nữ Lâm Vũ Chân đó!

Lâm Phong gửi ảnh của Lâm Vũ Chân cho Châu Hoa rồi, hắn mới nhìn cái liền chắc chắn hắn phải có được người phụ nữ này.

Dù chỉ là chơi đùa thì chắc chắn là có mùi vị khác.

“Âm” Trong lòng Châu Hoa đang nghĩ, cửa lớn đột nhiên bị người đá mở.

Hắn ngẩng đầu nhìn một cái, nhíu mày tức giận nói: “Làm gì vậy!

” “Anh Hoa đang bận gì thế?”

Hoàng Ngọc Minh cất bước đi vào, mặt đầy ý cười, “Nghe thuộc hạ của anh nói anh đang bận, tôi tò mò đến xem, thế nào, bận uống rượu à?”

Châu Hoa tức giận: “Hoàng Ngọc Minh, mày muốn chết à” “Ngại quá, anh Hoa bận, đại ca tôi cũng bận, anh ấy cũng rút chút thời gian đến gặp anh rồi, không thể làm lỡ được” Hoàng Ngọc Minh đẩy cửa ra, cung kính đứng một bên, tiếp đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Châu Hoa, Giang Ninh đi vào.

Nhìn người đàn ông tướng mạo bình thường, đồng tử Châu Hoa co rút.

Điều khiến hắn kinh ngạc là lời nói của Hoàng Ngọc.

Minh, người đàn ông này là đại ca của Hoàng Ngọc Minh? Hoàng Ngọc Minh có đại ca từ lúc nào, sao hắn chưa từng nghe qua.

Với lại khuôn mặt này của Giang Ninh, hắn chưa từng thấy qua, đừng nói ở thành phố Lâm Hải, cả thế giới ngầm của tỉnh Thiên Hải, người có máu mặt hắn ít nhiều cũng biết.

Thăng ranh trẻ tuổi như vậy, Châu Hoa quả thật không ấn tượng.

Trong lòng hắn dao động: “Không lẽ đến từ phương bác?”

“Hoàng Ngọc Minh, mày đừng giả thần dọa quỷ” Châu Hoa cười lạnh, “Nhiều năm như vậy, sao tao chưa từng nghe mày có đại ca? Tưởng Châu Hoa tao dễ lừa Ac “Cậu ấy không lừa mày” Giang Ninh nói thẳng, “Tao chính là đại ca của cậu ấy” Hắn nhìn Châu Hoa, đưa tay lên vẫy vẫy, anh Cẩu lập tức lên trước, trong tay còn cầm một túi trái cây, để luôn lên bàn.

“Có ý gì?”

Châu Hoa cảnh giác, trong lòng tức giận chửi, mấy thuộc hạ vô dụng, người cũng đi vào rồi mà không có ai vào thông báo một tí, chúng đều là người chết sao? “Biểu thị sự cảm tạ vì anh lấy lại phần sản nghiệp đó của Lâm thị từ Lâm Cường, mang về trả nhà chúng tôi.”

Giang Ninh đứng yên, anh Cẩu lập tức kéo một cái ghế đẩy đến phía sau của Giang Ninh, Giang Ninh bèn ngồi xuống.

Dường như đây là địa bàn của anh, biểu cảm từ tốn thong dong.

Trên mặt Châu Hoa lóe lên tia xấu xa, hung dữ nhìn Giang Ninh, hằn học nói: “Mày đang nằm mơ à?”

“Thứ đã tới miệng tao, mày còn muốn lấy về? Mày hỏi cả cái thành phố Lâm Hải này xem có ai làm được không!

” Không chỉ là thành phố Lâm Hải, dù là bất cứ ai ở tỉnh thành cũng không dám khiêu khích hắn như vậy!

Giang Ninh như cười như không, đưa hai ngón tay lên, anh Cẩu lập tức đưa điếu thuốc đến, giúp Giang Ninh châm lửa.

“Hợp đồng tôi cũng mang đến rồi, anh xem có vấn đề gì không thì ký vào đi” “Mẹ kiếp mày bị dở à!

” Châu Hoa không nhịn được, tức giận chửi lớn, “Muốn chết quá nên đến tìm hẳn tao rồi àI” “Người đâu!

” Hắn cười lạnh, “Vốn muốn đến thành phố Đông Hải tìm tụi bây, nếu tụi bây tự lên tới cửa rồi thì đừng trách tao.

không khách khí!

” Châu Hoa gọi hai tiếng nhưng không ai đáp lại.

Giang Ninh vẫn ngồi vững như núi, điếu thuốc trong tay.

tỏa khói nhàn nhạt.

Lúc này, sắc mặt Châu Hoa thay đổi.
 
Chương 123


“Mày tìm chúng nó?”

Ngoài cửa có mười mấy người đi vào, trong tay một người xách hai thuộc hạ đã hôn mê, mí mát của Châu Hoa bất giác giật mạnh.

Thế này là sao? TÍorỗ hội quần này hản để lỗi FA Lnefngd nu cũng có năm sáu chục người, còn đều là cao thủ bậc nhất, hắn còn chẳng nghe thấy chút tiếng động nào mà toàn bộ đã bị hạ gục rồi? Đồng tử của Châu Hoa bất giác co rút mạnh.

“Bây giờ có thể nói chuyện đàng hoàng rồi chứ?”

Sắc mặt Giang Ninh vẫn bình tĩnh.

Châu Hoa ngồi xuống nhưng lại không nhìn ra chút căng thẳng nào, hắn đã hạ lệnh tập hợp ba trăm người, sẽ tập hợp ở hội quán này nhanh thôi, chỉ cần kéo dài thêm chút thời gian, đám Giang Ninh có thêm cánh cũng khó thoát!

“Không ngờ, thật không ngờ, thành phố Đông Hải lại giấu một nhân vật lợi hại như vậy, hèn gì trong thời gian ngắn, cả thế giới ngầm của Đông Hải chỉ còn một cái tên Hoàng Ngọc Minh” Châu Hoa khẽ ngẩng đầu, “Không biết, anh họ gì?”

Chỉ cần nghe họ, Châu Hoa có thể phán đoán được có phải mấy nhà ở phương Bắc không, nếu là phương Bắc thì cái tên của vị đứng sau hắn có thể dùng rồi.

“Giang Ninh” Giang Ninh bình thản nói.

Giang? Phương Bắc quả thật có một hào môn họ Giang nhưng dường như không có kẻ mạnh trẻ tuổi như vậy? Trong lòng Châu Hoa lập tức có tính toán, sức lực cũng dần trở nên mạnh mẽ hơn.

Hắn thẳng tay ném hợp đồng trên bàn xuống đất, lạnh lùng nói: “Nếu không phải từ phương Bắc vậy tao thật sự không gì phải kiêng kị, bây giờ tao cho mày một cơ hội, quỳ xuống dập đầu tạ tội, có lế tao còn có thể tha cho mày một con đường sống!

” Không đến từ phương Bắc, Châu Hoa thật sự không coi ra gì.

Chỉ với vị đứng sau hán, ở phương Bắc cũng có chức có quyền, người bình thường căn bản không dám chọc vào.

Dù bản thân chỉ là một con chó của ngài ấy, một con chó giúp ngài ấy kiếm tiền ở ven biển cũng không phải ai cũng dám chọc vào.

Dù cho là cái vị ở tỉnh thành, nhiều năm như vậy rồi, dám ra tay với hắn sao? €ó làm gì thì cũng phải cân nhắc!

“Quỳ xuống, dập đầu ba cái thật vang, cái mạng này của mày coi như giữ được rồi” Châu Hoa lạnh nhạt nói, “Còn về việc mày phải trả giá cho những cái khác, chúng ta từ từ nói sau” Tình hình lập tức thay đổi, hắn bây giờ đang khống chế tất cải Hoàng Ngọc Minh không nói gì, anh Cẩu cũng không nói.

Thời gian họ theo Giang Ninh không lâu nhưng rất rõ, đừng nói là người phương Bắc gì đó, không cần biết là ai, Giang Ninh đều sẽ không kiêng kị chút nào.

Vì trước giờ Giang Ninh chưa từng làm chuyện không chác chán.

“Mày gọi điện thoại đi” Giang Ninh nói thẳng.

Châu Hoa nhíu mày.

“Dùng cái điện thoại chỉ lưu một số của mày mà gi Nghe vậy, tim Châu Hoa đập mạnh một cái!

Điện thoại hắn chỉ lưu một số điện thoại, chính là lưu số người phụ nữ của mình, chuyện này căn bản không ai biết!

“Mày rốt cuộc là ai!

” Giang Ninh không quan tâm: “Gọi điện đi, hy vọng vẫn đến kịp” Tim Châu Hoa như lập tức bị bóp chặt!

Hắn nhìn chằm chằm Giang Ninh, Giang Ninh lại rất bình thản, trên mặt lộ vẻ ung dung và bình thản khiến Châu Hoa không thể không tin.

Hắn lấy điện thoại ra lập tức gọi, điện thoại đổ chuông hai lần mà vẫn không ai bát máy!

Sắc mặt Châu Hoa thay đổi, vừa tính chất vấn Giang Ninh thì bên kia bắt máy.

“Sao thế? Lại gọi điện đến, em đang ngủ với con mà.”

Nghe được câu này, Châu Hoa thở phào một hơi, nâng mí mắt nhìn Giang Ninh một cái, trong lòng đã ra quyết định phải phanh thây Giang Ninh thành trăm mảnh!

“Bảo cô ta nhìn cửa sổ phòng ngủ.”

Giang Ninh nói tiếp.

Hắn vẫn bình thản như vậy, bình thản đến khiến Châu Hoa như bị quỷ sai khiến mà nghe lời, nói vào điện thoại: “Em xem cửa sổ phòng ngủ đi” “Cái gì chứ, xem cửa sổ làm gì” Bên kia điện thoại truyền đến tiếng bước chân khẽ khàng, trong ngữ khí của người phụ nữ còn có chút ai oán, “Bệ cửa sổ có gì đáng xem, có cái gì đâu….. aI” Một tiếng thét chói tai!

Tim Châu Hoa cũng thắt lại!

“Sao thế!

Trên bệ cửa sổ có gì!

” Châu Hoa gấp gáp nói.

“Viên đạn!

Một viên…

một viên đạn dính máu!

” Giọng của người phụ nữ đầy hoảng sợ, có thể cảm nhận được bây giờ cô ta nhất định đang run rẩy.

Đột nhiên nhìn thấy một viên đạn dính máu trên bên cửa sổ phòng ngủ của mình, loại kích thích này người thường làm sao chịu được.

Người phụ nữ kinh sợ thét lên, cầu cứu, cực kỳ hoảng loạn.
 
Chương 124


“Đừng gấp!

” Châu Hoa an ủi, ánh mắt nhìn Giang Ninh đã mang sát khí nồng đậm.

Nhưng hắn cũng hiểu rõ, Giang Ninh có thể biết nơi mình giấu phụ nữ, còn có thể lặng lẽ để một viên đạn lên bệ cửasổ trong phòng ngủ, điều này đủ nói rõ;hôm nay Giang Ninh đhn là có sự nảm bắt chắc chẩn. ƒ “Rốt cuộc mày muốn thế nào?”

Châu Hoa lạnh lẽo nói.

“Tao nói rồi, bàn chuyện làm ăn, hợp đồng ở dưới đất, tự nhặt lên ký xong là tao đi” Giang Ninh nhìn đồng hồ, “Thời gian của tao không nhiều, còn ba phút” “Mày cũng vậy” Châu Hoa hít sâu một hơi, biết ý của Giang Ninh nói là dì.

Nếu hắn không kí, vậy người phụ nữ và con của mình nhất định sẽ mất mạng!

Ba phút!

Hắn chỉ có ba phút!

“Mày đủ ác!

” Giang Ninh không quan tâm, chỉ nhàn nhạt cười: “Còn hai phút” Nói xong, hắn đứng dậy: “Gần đây tín hiệu không tốt, gọi điện thường xuyên không kết nối được, có thể phải ra ngoài mới có thể gọi được” Châu Hoa cắn răng, hận không thể giết chết Giang Ninh ngay!

Nhưng hắn không dám, bây giờ càng không có cơ hội!

Hai phút!

Còn chưa tới hai phút nữa!

Hắn làm gì còn dám do dự, lập tức nhặt hợp đồng dưới đất, nhìn cũng không nhìn mà lật thắng trang cuối ra, ký tên và in dấu vân tay lên.

Tiếp đó ném hợp đồng lên bàn.

“Bây giờ mày hài lòng rồi chứ” Hoàng Ngọc Minh đi sang kiểm tra một lượt, xác nhận không vấn đề gì bèn gật đầu.

“Có thể coi là hài lòng” Giang Ninh nói xong bèn quay người bỏ đi, không hề có ý lằng nhẳng.

Mấy người Hoàng Ngọc Minh và anh Cẩu cũng lập tức đi theo.

Châu Hoa lạnh lùng nhìn bóng lưng của Giang Ninh, sát khí vô tận, Giang Ninh đã đắc tội hắn rồi, món nợ này sớm muộn phải tính sổ, không giết chết Giang Ninh thì Châu Hoa hắn đừng lăn lộn trong giới này nữa!

“Châu Hoa…”

“Đừng sợ, đừng sợ, không sao đâu” Trong điện thoại, vẫn là giọng căng thẳng của người phụ nữ, “Đó không phải máu” “Em nói cái gì?”

“Là… là tương cà chua, dọa em sợ chết được” Giọng của người phụ nữ vẫn chưa bình tĩnh lại.

“Đừng lo, có thể trò đùa ác ý của người khác, con thế nào rồi? Không sao thì tốt” Châu Hoa không dám lơ là, hôm nay hắn có thể coi là thua rồi, mất mặt quá rồi.

Ở địa bàn của mình mà bị Giang Ninh ép ký hợp đồng, hai tay dâng toàn bộ sản nghiệp của Lâm thị cũ vừa cướp đoạt đến tay ra, số tiền thành giao chỉ có một đồng!

Đây rõ ràng là cướp giật!

Hắn còn không chút tức giận, Giang Ninh nắm được điểm yếu của hắn khiến hắn căn bản không thể từ chối.

Cúp máy, sắc mặt Châu Hoa hoàn toàn sa sầm.

“Giang Ninh!

” Hắn cười lạnh, “Ông nhất định sẽ giết chết mày, giết chết cả nhà mày!

” Châu Hoa cũng tính là cẩn trọng, không động thủ ngay mà gọi điện cho bên phương Bắc trước, hỏi phương Bắc: Giang gia đó có phải có người tên Giang Ninh không, lúc nghe được đáp án phủ định, sát khí trên mặt Châu Hoa không áp chế được nữa.

Món nợ này, thậm chí đến một đêm hắn cũng không muốn đợi!

Từ khi rời thành phố Lâm Hải, trên mặt Giang Ninh không hề có một chút vui vẻ nào.

Chẳng qua chỉ là chút thủ đoạn, đối với hắn mà nói căn bản không tính là cái gì.

“Đại ca, nghe nói sau lưng Châu Hoa này có người, còn là bên phương Bắc, đến vị bên tỉnh thành chiếm giữ tỉnh Thiên Hải hai mươi mấy năm cũng không dám động vào hắn” Đây là tin mà Hoàng Ngọc Minh biết được, tất nhiên phải nói cho Giang Ninh nghe.

Giang Ninh lạnh nhạt nói: “Phương Bắc đúng không?”

“Vừa hay, tôi cũng muốn đào góc tường của phương Bắc bên đó” Nghe lời này, yết hầu Hoàng Ngọc Minh chuyển động.

Chỉ nghe câu này cũng có thể dọa anh chết đi một nửa!

Đại ca có thể suy nghĩ cho khả năng chịu đựng tâm lý của em trai nhỏ được không.

“Châu Hoa này có thể sẽ giết đến thành phố Đông Hải, chúng ta có cần chuẩn bị trước không?”

Hoàng Ngọc Minh không dám dây dưa về câu hỏi vừa nấy, anh sợ tối không ngủ được.

“Còn đợi hắn đến Đông Hải à?”

Giang Ninh nhìn Hoàng Ngọc Minh một cái, nhìn đến mức Hoàng Ngọc Minh đỏ mặt, lập tức hiểu ra.

“Vậy A Cẩu lái xe đưa đại ca về là được rồi” “Đại ca, em muốn ở lại!

” Anh Cẩu vội nói, loại chuyện này, hắn không muốn bỏ lỡ dù chỉ một lần.

Mỗi lần chiến đấu, hắn càng máu huyết sôi sục, càng có thể lĩnh hội được sự tiến bộ của bản thân, tiến bộ trong lúc chiến đấu là con đường của bọn họ, Giang Ninh đã giúp họ tìm được rồi!

Càng chiến đấu họ càng có thể cảm nhận được bản thân còn chưa đủ mạnh, mà càng như vậy họ càng khát khao chiến đấu!

“Tôi tự lái xe về, thuận tiện mua chút quà cho Vũ Chân” Dường như Giang Ninh hoàn toàn không coi chuyện của Châu Hoa ra gì, “Nghe nói, hoa hồng của Lâm Hải rất nổi tiếng, Vũ Chân nhất định sẽ thích”
 
Chương 125


Thành phố về đêm không yên tĩnh hơn buổi sáng bao nhiêu.

Nhưng đèn đường ở cuối đường lại khiến tâm trạng của người khác cảm thấy tĩnh mịch.

Tổng công ty của tập đoàn Lâm thị.

Cha còn chưa tan lắm, đống tàiẨệu (nh bà chất cao ngất, dường như vùi cả người cô vào trơng đó.

Công ty vừa đi vào quỹ đạo, cộng thêm gần đây Lâm ‘Văn đang hồi phục, chuyện lớn nhỏ dường như toàn bộ đều đổ lên đầu Lâm Vũ Chân.

“Anh Ninh!

” “Anh Ninh đến rồi!

” Trong phòng làm việc, nhìn thấy Giang Ninh đi vào, mấy.

nhân viên ở lại tăng ca đều nhẹ giọng chào hỏi.

Họ đều biết Giang Ninh là chồng ở rể của Lâm Vũ Chân, nhưng không ai dám xem thường hắn.

Vì họ đích thân nhìn thấy ông chủ trước Hoàng Ngọc.

Minh cung kính gọi Giang Ninh là đại ca.

Càng tận mắt nhìn thấy Giang Ninh một tát liền khiến Lâm Phong và Kim Nhiên bay ra.

Thực lực sủng vợ của Giang Ninh chỉ khiến một đám đàn ông ngưỡng mộ, khiến một đám phụ nữ đố ky.

“Vẫn tăng ca à? Đói rồi chứ” Giang Ninh cười, quay đầu nói với thư ký đang ngồi đó, “Gọi điện cho nhà hàng Kim Ngọc, bảo làm chút đồ ăn cho mọi người, cứ nói là tôi bảo” “Dạ, anh Ninh!

” Thư ký cực kỳ hưng phấn.

Nhà hàng Kim Ngọc đó!

Họ đương nhiên biết, đó là sản nghiệp của ông chủ cũ, cũng biết nhà hàng Kim Ngọc bây giờ đều do Giang Ninh làm chủ.

Bình thường họ đều không nỡ đi ăn chỗ đắt đỏ như vậy, hôm nay có Giang Ninh mời, tăng ca làm việc cũng có sức lực rồi.

Giang Ninh gật đầu, đi thẳng vào phòng làm việc của Lâm Vũ Chân.

“Anh Ninh thật đẹp trai, người lại tốt, lại oai phong, còn có thực lực sủng vợ, tôi ngưỡng mộ sếp Lâm quá” “Cô nhìn thấy hoa trong tay anh Ninh không, nếu anh ấy tặng cho tôi, tôi đồng ý sinh con cho anh ấy!

” “Đừng nằm mơ nữa, anh Ninh có sếp Lâm rồi, làm gì nhìn trúng cô? Nhanh gọi món đi, tôi muốn ăn cái gì mà khoai môn hoàng kim…”

Trong phòng làm việc.

Lâm Vũ Chân nghe thấy tiếng bước chân, đầu cũng không ngẩng lên.

“Tiểu Triệu, báo cáo tài chính để một bên trước, bây giờ tôi không rảnh coi, mai mới duyệt được” Tay cô đang viết gì đó, “Đây là chỉ tiết hợp tác của mấy hạng mục này, tôi phải cân nhắc lần nữa” Một lúc lâu không nghe thư ký Tiểu Triệu trả lời, Lâm Vũ Chân mới phản ứng lại, vô thức ngẩng đầu lên.

Đập vào mắt là một đóa hoa hồng tươi đẹp, còn tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.

Thứ này, không cần biết đối với bất kỳ người phụ nữ nào, nó đều sẽ lập tức khiến tim đập nhanh hơn!

“Giang Ninh…”

“Vợ à, tặng em này” Giang Ninh ôm hoa băng hai tay, “Thích không?”

Lâm Vũ Chân ngây người ra, còn chưa kịp phản ứng lại.

Cô đột nhiên đứng dậy, sắc mặt đỏ ửng, nghĩ đến trong phòng làm việc còn có mấy nhân viên khác, Giang Ninh cứ thế ôm hoa đi vào sao? Vậy không phải mọi người đều thấy rồi sao!

“Hoa này..”

“Hoa hồng Lâm Hải, quả thật rất đẹp, anh đích thân đi Lâm Hải mua đó” Nhịp tim của Lâm Vũ Chân càng tăng nhanh.

Hèn gì cả buổi trưa đều không thấy Giang Ninh đâu, anh đi Lâm Hải mua hoa cho cô rồi? Có cần… yêu chiêu cô như vậy không.

“Giang Ninh, anh đặc biệt mua cho em sao?”

“Nếu không thì sao? Trên thế giới này còn có người đáng để anh tặng hoa sao?”

Giang Ninh để hoa vào tay Lâm Vũ Chân, “Thích không” Lâm Vũ Chân gật đầu.

Hai tay cô ôm hoa, mím môi, vẻ mặt đỏ ửng thể hiện sự xấu hổ của cô.

Giang Ninh đối xử tốt với cô, cô cảm nhận được rất chân thật.

Nhưng đây là lần đầu Giang Ninh tặng hoa cho cô.

Rất lâu sau, Lâm Vũ Chân vẫn không nói gì, cô cúi đầu nhìn hoa, thậm chí cũng không dám ngẩng đầu nhìn Giang Ninh, cô không biết nên nói cái gì.

Gần cảm ơn anh không? Hay là phải khen ngợi anh?
 
Chương 126


“Cảm, cảm ơn”

Hồi lâu, Lâm Vũ Chân mới nói ra được một câu như vậy.

“Không cần cảm ơn”

Giang Ninh lại không nghĩ nhiều vậy, nhìn thấy Lâm Vũ ”. vẻ ï hắn hài lòng: “Được rồi, nhanh đi làm việc, làm xong chúng ta về nhà”

Nói xong, Giang Ninh ngồi trên sofa bên cạnh, không làm phiền Lâm Vũ Chân, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Nhưng Lâm Vũ Chân làm sao tập trung làm việc nổi nữa, lòng đã rối hết cả lên rồi.

Không lâu sau, Lâm Vũ Chân đứng dậy.

“Giang Ninh, chúng ta về nhà thôi.”

Bên ngoài phòng làm việc, một đám người đang ăn khuya, thấy Lâm Vũ Chân mặt đỏ ửng, tay cầm hoa đi từ phòng làm việc ra, những ánh mắt ngưỡng mộ khiến Lâm Vũ Chân càng ngại hơn.

“Mọi người làm xong rồi thì về nhà nghỉ ngơi sớm đi”

Giang Ninh mở miệng, “Công việc quan trọng nhưng nghỉ ngơi cũng quan trọng, sau này có tăng ca thì kêu nhà hàng Kim Ngọc chuẩn bị đồ ăn khuya, Tiểu Triệu, cô sắp xếp đi”

“Dạ được, anh Ninh!”

Thư ký Tiểu Triệu lập tức đáp.

Giang Ninh dân Lâm Vũ Chân rời đi, những tiếng tranh luận ngưỡng mộ phía sau vang lên không ngừng.

Về đến nhà, Lâm Vũ Chân cẩn thận để hoa vào trong bình hoa, còn tưới chút nước, ánh mắt sáng lên. Giang Ninh tắm xong thấy Lâm Vũ Chân vẫn đang ngây ra, không nhịn được mà hỏi: “Thích à? Sau này mỗi ngày đều tặng em”

“Không cần”

Lâm Vũ Chân vội lắc đầu, “Như vậy được rồi, một lần là tốt rồi, cảm ơn anh, Giang Ninh, đây là lần đầu em nhận được hoa người khác tặng.”

Nói xong, cô hoảng loạn chạy mất.

Đêm khuya.

Giang Ninh nằm dưới đất, đôi mắt to của Lâm Vũ Chân sáng lấp lánh trong bóng tối, nhìn không thấy chút buồn ngủ nào.

“Giang Ninh”

“Ừa”

“Ngủ dưới đất, có phải lạnh lắm không?”

Giang Ninh ngây người, câu này có ý gì.

Là muốn mình lên giường cô ngủ sao? Lâm Vũ Chân nhất định không phải ý này, cô nào có thể chấp nhận mình nhanh như vậy.

“Không sao, sức khoẻ anh tốt, không lạnh”

Lâm Vũ Chân cần răng, nếu mở đèn thì Giang Ninh nhất định sẽ thấy, mặt cô nhóc này đã đỏ ửng lên, đỏ đến tận cổ rồi.

“Ngu ngốc!”

Lâm Vũ Chân chửi một câu rồi lật người lại, dùng chăn che kín người, không nói gì nữa.

Giang Ninh hận không thể bóp chết bản thân, lỡ mất một cơ hội tốt rồi!

Tô Mai và Lâm Văn không ở nhà, Lâm Vũ Chân lại động lòng rồi…

“Hình như, có hơi lạnh đó.”

Giang Ninh ho một tiếng rồi nói.

“Trong tủ có chăn, tự lấy!”

Nói xong, không nói chuyện nữa.

Cả đêm không nói.

Sáng sớm.

Cả thế giới ngầm của tỉnh Thiên Hải, chấn động rồi.

Các nơi trong tỉnh thành.

“Châu Hoa của Lâm Hải, mất rồi, mất trong một đêm!”

“Ai làm vậy?”

“Không biết nhưng nghe nói có liên quan đến thành phố Đông Hải, Châu Hoa tham lam muốn một vài sản nghiệp của Đông Hải, nhưng thua ri Sau đó, cả căn phòng chìm trong yên lặng.

Hồi lâu, Lâm Võ nằm trên giường mở miệng: “Nhất định là chúng, mấy người Hoàng Ngọc Minh, đại ca, tạm thời đừng làm gì, tra rõ ràng mới tính.”

“Người phương Bắc sau lưng Châu Hoa cũng biến mất, thành phố Đông Hải này tạm thời không thể động vào.

rồi: Mấy người trong cả căn phòng đều không nói chuyện, biểu cảm của ai cũng cực kỳ nặng nề.

“Bên ông Phó phản ứng thế nào?”

Lại qua một hồi lâu, người đàn ông trung niên có sắc mặt âm trầm đó ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua, lạnh lùng hỏi.

Thành phố Đông Hải đột nhiên xuất hiện mấy người như vậy, lại sáp nhập thế giới ngầm của Đông Hải ngay trong khoảng thời gian này, bây giờ còn giải quyết Châu Hoa chỉ trong một đêm, đây tuyệt đối không phải chuyện nhỏ!

Nếu dính dáng đến một số tranh chấp giữa các thế lực lớn, vậy họ có thể trực tiếp bị loại rồi.

Miếng thịt béo bở Đông Hải này, không còn liên quan đến họ nữa.

“Không có bất kỳ phản ứng nào”

Biểu cảm của Cao Phi nghiêm túc nói, “Mười năm trước ông Phó đã nói, ông ta không quản chuyện..”

“Hừ, hắn là không quản chuyện nhưng thế giới ngầm tỉnh Thiên Hải này vẫn là hẳn làm chủ! Hắn không quản chuyện, là muốn tránh né tất cả nguy hiểm, nhưng tất cả lợi ích, một phân hắn cũng không nỡ bỏ!”
 
Chương 127


Mấy năm nay, ông Phó quả thật không màng thế sự, chuyện của thế giới ngầm tỉnh thành luôn không hỏi nhiều, nhưng mấy người Chương Trình đều biết, tỉnh thành này vẫn là ông Phó làm chủ.

Dù là giữa mấy lão đại bọn họ có mâu thuẫn, cũng mời ông Phó ra để hòa giải, ông Phó bảo họ thế nào thì họ chế. Chỉ cần ông Phó không chết thì ở thế giới ngầm của tỉnh Thiên Hải này, ông Phó vẫn là vua chân chính!

“Câu lạc bộ mặt nạ vẫn mở, thuộc hạ của ông Phó đệ nhất sát thần vẫn ở đó, vậy tỉnh thành này chính là do ông Phó làm chủ”

Chương Trình lạnh lùng nhìn lướt một vòng, “Các người đều lau sạch mắt cho tôi, đừng vô ý chọc phải ông Phó, không thì chúng ta đều phải chết!”

Mấy người Cao Phi lạnh gáy, gật đầu liên tục.

Hai chữ ông Phó giống như một ngọn núi lớn đè lên đầu tất cả những người trong thế giới ngầm của tỉnh thành, đã trọn hai mươi mấy năm rồi!

Đặc biệt là cao thủ đáng sợ đó bên cạnh ông ta, được mệnh danh là đệ nhất sát thần, càng đè đến mọi người không ngẩng đầu dậy nổi.

Ở trước mặt sát thần đó, kẻ mạnh như Lâm Võ chính là trò đùa, chỉ cần một chiêu, chết không nghi ngờ gì!

Không khí nặng trĩu và căng thẳng.

Mấy người Lâm Võ và Cao Phi đều không nói gì.

Tỉnh thành có ông Phó, ngọn núi lớn đáng sợ chiếm giữ hai mươi mấy năm, họ hoàn toàn không có sức chống cự, điều có thể nghĩ là, cứ để ông Phó già đi, tự lặng lẽ thoái vị.

Mà bây giờ Đông Hải lại ngấm ngầm có dấu hiệu quật khởi, nhưng miếng thịt béo bở này bây giờ rõ ràng chính là vật không có chủ!

“Cứ vậy trước đi, tạm thời án binh bất động”

Chương Trình suy nghĩ một hồi, “Nhưng đều trông chừng cho kỹ cho tôi, không cần biết là bên của ông Phó hay là Đông Hải, một khi có động tĩnh gì thì lập tức báo cho tôi”

“Vâng!”

Mọi người đồng thanh đáp.

Cả tỉnh thành, mọi người đều rất ăn ý, vì mọi người đều rất thông minh.

Bên ông Phó không có động tĩnh, tất nhiên họ cũng sẽ không có động tĩnh.

Đặc biệt, Châu Hoa biến mất trong một đêm, chuyện này.

đối với mọi người có tính công kích quá lớn.

Đó là người mà sau lưng có ông chủ ở phương Bắc, vậy mà lại lặng lẽ biến mất, chỉ nghe thôi cũng khiến người khác không nhịn được mà nổi da gà.

Tỉnh thành không động tĩnh, thành phố xung quanh Đông Hải cũng vậy, mấy người vốn có tâm tư, bây giờ chỉ muốn rụt đầu vào trong đũng quần.

Nhất thời, thành phố Đông Hải sóng yên biển lặng.

Nhưng Giang Ninh biết rất rõ, Đông Hải bây giờ đã bị quá nhiều người nhắm vào rồi.

Chúng không dám xông lên trực tiếp nhưng đang đợi cơ hội.

Cơ hội?

‘Vậy phải xem tâm trạng của bản thân, lúc nào mới cho chúng cái cơ hội này rồi.

Ít nhất bây giờ, Giang Ninh không rảnh.

Tâm tư của hản đều hướng về Lâm Vũ Chân.

Nhân khoảng thời gian bình yên này, khiến Lâm thị phát triển thật tốt, đi vào quỹ đạo tiến một bước phát triển.

Như vậy, vợ mới ngày càng có lòng tin, mới thôi nói không xứng với hắn.

Lâm Văn hồi phục không tệ, đã có thể bắt đầu thử đi bộ rồi.

“Chậm tí, anh chậm tí! Đừng gấp!”

Tô Mai đứng một bên, vừa căng thẳng vừa phấn khích.

Thấy hai tay Lâm Văn lắc lư để giữ thăng bằng, rõ ràng có chút dùng sức, mặt đỏ ửng rồi nhưng vẫn kiên trì, cắn răng đi.

Bà biết Lâm Văn khát khao có thể đi lại như thế nào.

“Một bước, hai bước!”

Mỗi lần Lâm Văn đều đi năm mét, năm mét này đối với người thường mà nói thì rất đơn giản, nhưng bây giờ nó chính là mục tiêu của Lâm Văn.

Ông từng bước từng bước, cắn răng kiên trì, nhịn đau đớn, cuối cùng đi đến đích rồi.

Tô Mai vội vàng đỡ ông ngồi xuống, đôi mắt đã rưng rưng nước mất từ lâu.
 
Chương 128


“Kêu anh đừng gấp, anh gấp vậy làm gì, dù sao thì sớm muộn cũng sẽ hồi phục thôi mà”

Trong ngữ khí của Tô Mai có chút ai oán.

“Hồi phục sớm tí, nếu không công ty lớn như vậy đều.

giao cho một mình Vũ Chân, nó mệt cỡ nào chứ” Lâm vym mồ tụ trên trán rồi vwời nói. NI ° Có thể bát đầu đi, ông đã rất vui rồi.

“Anh nói rồi, anh sẽ trả hết những thứ anh nợ hai mẹ con eml”

“Ai cần anh trả chứ?”

Tô Mai trách, “Anh không nợ gì cả!”

Lâm Văn nắm lấy tay của Tô Mai, lại nói lời ân ái.

Ngoài phòng phục hồi.

Lâm Vũ Chân đỏ mắt, như đang khóc lại như đang cười.

“Không vào sao?”

Giang Ninh hỏi.

“Không làm phiền họ”

Lâm Vũ Chân nhìn Giang Ninh một cái, “Em sợ sến sẩm mà, nghe đến toàn thân nổi da gà”

Giang Ninh không nhịn được cười, trong lòng nói sau.

này phải học hỏi ba chồng mới được, nói lời ân ái cũng là một môn nghệ thuật.

“Vậy chúng ta đi thôi”

Giang Ninh nắm tay Lâm Vũ Chân, quay người rời đi.

Ngoài cửa, anh Cẩu đã đứng đợi sẵn rồi, thấy Giang Ninh ra lập tức kéo mở cửa xe.

Giang Ninh và Lâm Vũ Chân lên xe, lúc này anh Cẩu mới cẩn thận đóng cửa, ngồi lên ghế lái.

“Đại ca, đi đâu giờ?”

“Cửa hàng BMW 4S”

Giang Ninh đáp.

Xe khởi động.

“Lại đến đó làm gì?”

Lâm Vũ Chân không nhịn được mà hỏi.

Gô còn nhớ, lúc đó Giang Ninh mua liền hai chiếc, tốn mất một triệu đó!

Với lại, bây giờ còn có một chiếc xe đang sửa để ở đó.

“Đến đó đương nhiên là mua xe rồi.”

Giang Ninh tùy ý nói.

Lâm Vũ Chân mới nhớ ra, Giang Ninh từng đồng ý, đợi chân Lâm Văn hồi phục rồi sẽ mua cho ông một chiếc, dù sao cũng là chủ tịch tập đoàn Lâm thị, đi ra ngoài cần Có xe riêng.

Cô muốn khuyên Giang Ninh đừng dùng tiền bậy bạ nhưng không biết nên nói thế nào, Giang Ninh căn bản sẽ không nghe lời cô.

Đến cửa hàng BMW 4S, cô nhân viên bán hàng trẻ tuổi đó đã nhìn thấy biển số xe của Giang Ninh từ xa, gấp.

gáp chạy ra ngoài.

“Giang tiên sinh, Lâm tiểu thư!”

Cô nhân viên bán hàng mặt cười rạng rỡ, “Mấy vị đến để lấy xe sao? Đã sửa xong rồi, hoàn hảo như lúc ban đầu!”

Xe của Giang Ninh, cô đương nhiên sẽ tận tâm tận lực, gần như mỗi ngày đều trông coi kỹ thuật viên sửa chữa.

“Ờ, chiếc đó khoan nói tới, hôm nay còn phải mua một chiếc mới nữa Giang Ninh nói.

“Hả?”

Cô nhân viên bán hàng cũng ngây ra.

Còn muốn mua một chiếc nữ?

a Gô lập tức kích động, người giàu đều mua xe như vậy sao, mua như mua bắp cải vậy.

Là gạt tàn trên xe đầy rồi hay là hết xăng rồi?

“Không có xe sao?”

Thấy cô nhân viên bán hàng ngây người, Giang Ninh hỏi.

“Có có cói”

Cô nhân viên bán hàng gật đầu liên tục, “Vẫn lấy BMW: Series 5 ạ?”

“Không được, cấp thấp quá rồi, có loại cao cấp tí không”

Giang Ninh lắc đầu, mua cho Lâm Văn lái thì đẳng cấp nhất định không thể quá thấp, “Giá quá thấp thì đừng giới thiệu”

Cô nhân viên bán hàng lại hít một hơi lạnh.

Lâm Vũ Chân cũng hít một hơi lạnh.

Anh Cẩu chỉ cảm thấy đũng quần căng chặt!

Đại ca oai quát Cuộc sống của hán lập tức có hai mục tiêu.

Thứ nhất, đánh giỏi như đại ca!

Thứ hai, có thể phô trương giống như đại ca!

“CóI”

Giọng của cô nhân viên bán hàng run rẩy, “Series 7 hàng mới nhất, M760Li, sang trọng hàng đầu!”

“Bao nhiêu tiền?”

Lời này là Lâm Vũ Chân và anh Cẩu đồng thời mở miệng, nghe mấy từ sang trọng hàng đầu, họ liền cảm thấy giá cả nhất định không thấp.

“Giá xe trần là hai triệu bốn trăm hai mươi nghìn tệ”

Cô nhân viên bán hàng đó mở miệng liền nói giá xe cao nhất, cô đột nhiên cảm thấy nếu bản thân giới thiệu một kiểu xe đẳng cấp thấp hơn, đó chính là sỉ nhục Giang Ninh.

Thậm chí, đến khuyến mãi cô cũng không nói.

Nghe báo giá này, Lâm Vũ Chân chững lại không nói gì.

Anh Cẩu ngừng thở, mắt nhìn chằm chằm Giang Ninh.

Không chỉ họ, mấy nhân viên bán hàng khác đứng ở cửa sớm đã hối hận xanh ruột, lúc này đều nhìn chăm chäm vào Giang Ninh.

“Có cái nào đất hơn không?”

Giang Ninh khẽ nhíu mày, mở miệng nói.
 
Chương 129


Không khí im lặng lạ thường.

Giống như bị đóng băng ngay lập tức, đến mấy nhân viên bán hàng đứng ở cửa cũng duy trì động tác dựng tai lên, mí mắt chớp cũng không chớp.

“Còn loại đát hơn không?”

Lối cửa GianDNinh giống nhữ trái tân nổfnnŠ tên ti mỗi người.

Xe hai triệu bốn trắm hai mươi nghìn tệ rồi!

Hắn còn muốn cái đắt hơn!

Đây đã là xe có trang bị đắt nhất trong Series 7 rồi, còn muốn đắt hơn, trong đại lý xe bây giờ cũng không có xe đó. Cô nhân viên bán hàng hít thở khó khăn, trước mắt cô phụ trách bán xe có đẳng cấp cao nhất, cũng chính là Series 7 rồi, còn đắt hơn nữa thì không đến lượt cô bán rồi.

“Giang Ninh~”

Lâm Vũ Chân kéo tay Giang Ninh, lắc nhẹ, “Đủ rồi, thật sự đủ rồi”

“Anh dùng tiền bậy, mẹ em sẽ không vui”

Cô thật sự bị dọa hoảng rồi, nếu không chặn Giang Ninh lại, sợ là anh còn dám mua loại đắt hơn nữa!

Rốt cuộc anh có bao nhiêu tiền vậy!

“Anh không thể chỉ vì muốn dỗ ba em vui vẻ mà không quan tâm mẹ em chứ?”

Lâm Vũ Chân nhỏ tiếng nói, “Ở nhà em, đều nghe lời mẹ em: Giang Ninh nhún vai: “Vậy được rồi”

“Vậy thì lấy cái Series 7 hàng đầu này đi, giờ có xe luôn không?”

“Có có có, vừa hay có một chiếc”

Ánh mắt cô nhân viên bán hàng nhìn Lâm Vũ Chân, quả thật ngưỡng mộ đố ky đến cực điểm.

Tìm được một người chồng tốt như vậy, đời này còn có chuyện gì hạnh phúc hơn được nữa.

Không chỉ chiều bản thân, đến ba mẹ cũng chiều luôn!

“Giang tiên sinh, Lâm tiểu thư, mời hai người ngồi trước, uống tí nước, tôi đi làm thủ tục cho hai người” Lần nữa nhận tấm thẻ đen đặc chế từ tay Giang Ninh, cô nhân viên bán hàng bất ngờ phát hiện, cái này hình như có số thẻ khác với cái lần trước.

Thế… thế này là Giang tiên sinh có hai tấm thẻ đen?

Cô nhân viên bán hàng quay lưng lại, ấn mạnh nhân trung của mình, cô sợ bản thân sẽ đột nhiên ngất đi, vậy thì mất mặt quá.

“Giang Ninh, vẫn đắt quá, đợi về đến nhà mẹ em nhất định sẽ nói anh đó”

Hơn hai triệu đấy!

Lâm Vũ Chân cũng không dám nghĩ.

“Đây là món quà đầu tiên tặng ba mừng ba hồi phục, mẹ sẽ không giận đâu”

Giang Ninh cười đáp.

Tô Mai biết hắn có tiền, đừng nói mua xe hai t có là hai chục triệu thì mí mắt của Giang Ninh cũng chẳng chớp một cái.

Hắn còn đang nghĩ, phải sắp xếp một tài xế riêng cho Lâm Văn, vừa lái xe cho ông vừa có thể bảo vệ an toàn cho ông.

Giang Ninh quay đầu nhìn anh Cẩu, anh Cẩu đang sùng bái nhìn hắn.

“Đại cai”

Anh Cẩu liền cung kính kêu.

“Trong ba mươi người đó, cậu chọn ra một người không tệ làm tài xế với vệ sĩ cho ba tôi.”

Giang Ninh dặn.

“Vâng!”

Anh Cẩu lập tức đáp.

Loại công việc này được coi là đích thân Giang Ninh sắp xếp, mấy tên đó sợ sẽ đánh đến sứt đầu mẻ trán cũng muốn giành được công việc này.

“Ngoài ra, nói với mấy anh em, cố gắng thật tốt, chỉ cần nâng cao thực lực khiến tôi hài lòng, tôi sẽ tặng mỗi người một chiếc”

Câu thứ hai của Giang Ninh khiến anh Cẩu ngây người, sau đó bất giác mặt đỏ ửng.

“Tặng xe ạ?”

Giang Ninh chỉ nơi không xa, chiếc xe đã sửa xong của hắn, “Chính là loại này, xem thường à?”

“Sao có thể chứi”

Anh Cẩu kích động đến thét lên, “Đám gia súc này nhất định sẽ hưng phấn đến huấn luyện mà quên cả ngủ!”

Rất nhanh, thủ tục đã làm xong.

Giang Ninh không trực tiếp lái xe đi, kêu cô nhân viên bán hàng làm xong biển số xe mới tính tiếp, dù sao đợi Lâm Văn bình phục hoàn toàn vẫn còn cần chút thời gian.

Hắn lại trực tiếp đưa chiếc xe đã sửa xong cho anh Cẩu, coi như là chiếc xe khen thưởng đầu tiên.

Anh Cẩu hưng phấn đến lái xe đến bãi huấn luyện ngoại ô để khoe khoang, còn Giang Ninh tự lái xe chở Lâm Vũ Chân về nhà.

Bãi huấn luyện ngoại ô.

Bình thường lúc không có chuyện gì, tất cả mọi người đều sẽ tự giác đến đây tiếp tục huấn luyện.

Có thể thông qua là một chuyện, nhưng thời gian thông qua lại là một chuyện khác, dù chỉ là tăng nhanh hơn một giây, đối với họ mà nói cũng là tiến bộ cực lớn.
 
Chương 130


Đánh mội tận Nhìn thấy anh Cẩu lái xe của Giang Ninh đến, lão tam nhịn không được nói: “Đại ca đến rồi?”

“Không có, chỉ mình anh Cẩu”

Anh Cẩu đeo kính đen, đi đường như ra gió, đầu khẽ ngẩng lên, cực kỳ khí chất.

ĐÍqếh trước tạt đám người cố ý lộ chiáế hờ: k An bấm nút khóa xe một cái, đèn xe sáng lên hai cái, thu kính chiếu hậu lại, tiêu sái, khí thế.

“Anh Cẩu, đại ca không đến à?”

“Không đến”

Anh Cẩu không nỡ tháo kính đen, “Một đám hèn nhát các người, đại ca mà đến, nhìn thấy rồi thì thất vọng cỡ nào?”

“Tôi tiến bộ ba giây rồi”

Lão tam không phục, nói.

“Nhanh hơn tôi không?”

Anh Cẩu không chút khách khí, “Cậu vẫn chậm hơn tôi hai giây!”

Lão tam không nói gì nữa.

Những người khác càng không nói gì, không thể không nói, hiện giờ anh Cẩu là người có tốc độ thông qua nhanh nhất trong mọi người, những người khác tạm thời không đuổi kịp nhưng không có nghĩa là sẽ suốt đời không đuổi kịp.

“Vì tôi đủ liều mạng, thực lực tăng đủ nhanh, xe này, đại ca thưởng cho tôi rồi!”

Anh Cẩu nhịn không được đắc ý nói, “Đây là sự khẳng định đối với A Cẩu tôi, khen ngợi tôi đó!”

“Anh Cẩu, thật à?”

Lão nhị không tin lắm.

“Lời của đại ca, có giả sao?”

“Đại ca thiếu tiền mua một chiếc xe này sao?”

“Tôi nói các người biết, tôi vừa cùng đại ca đến cửa hàng để mua xe cho ba vợ đại ca, hơn hai triệu!”

Hít…..

Một đám người không nhịn được mà hít ngược một hơi.

Họ không biết Giang Ninh giàu cỡ nào.

“Chiếc xe này tặng cho tôi rồi” Anh Cẩu đắc ý nói, “Đại ca còn nói, chỉ cần ai tiến bộ đủ nhanh, khiến anh hài lòng, anh sẽ tiếp tục tặng, tốt nhất là mỗi người tặng một chiếc!”

Một đám người hơi kích động.

Đám bọn họ hai chục ba chục năm nay lăn lê bò toài cũng chỉ đến mức ăn không đủ no nhưng cũng không chết đói.

Bây giờ đi theo Giang Ninh rồi, lương tháng mười nghìn tệ, còn bao ăn ở, bây giờ chỉ cần nâng cao thực lực còn được thưởng?

Thứ nâng cao là thực lực của họ đó!

“Không tin?”

Anh Cẩu cười lạnh, “Đại ca không thiếu tiền, cũng nỡ cho.

các người, chỉ coi các người có biết cố găng hay không thôi!”

“Lời tôi nói, các người nghe hiểu rồi chứ”

Hắn nhìn lướt một vòng, “Nói trắng ra, người như đại ca hoàn toàn có thể xem thường chúng ta nhưng anh lại cho chúng ta cơ hội!”

Mọi người đều biết, Giang Ninh chính là thần, mạnh đến mức khiến họ phải ngước nhìn.

Càng huấn luyện, càng nâng cao bản thân, họ càng cảm thấy Giang Ninh đáng sợ, loại đáng sợ hoàn toàn không thấy được điểm cuối cùng.

“Cả đời A Cẩu tôi chưa phục ai cả, nhưng đối với đại ca, A Gẩu tôi bội phục hoàn toàn!”

Trong mắt hắn tràn đầy ánh sáng của sự tin tưởng và sùng bái!

Tình yêu thương với vợ, sự bảo vệ đối với ba mẹ chồng, sự bảo vệ còn chăm sóc đối với anh em dưới trướng, người như vậy, ai không kính phục?

“Tôi chỉ muốn nói với các người”

Anh Cẩu hít sâu một hơi, “Chỉ cần các người đủ liều mạng, đủ cố gắng, đại ca có thể khiến các người đạt được những thứ các người không dám nghĩ đếnỂ Trong chốc lát, mắt của tất cả mọi người đều sáng lên.

Vốn còn có người có chút mệt mỏi, lúc này sự mệt mỏi trong cơ thể đều biến mất hoàn toàn.

“Ngoài ra”

Anh Cẩu đột nhiên cười, khóe miệng nâng lên, “Ba vợ của đại ca cần một tài xế và vệ sĩ, kêu tôi sắp xếp một người…”

Hắn thấy tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm mình như muốn ăn tươi nuốt sống!

Đây là do đại ca đích thân căn dặn cần người đó!

“Hừ, mẹ kiếp đừng nhìn tôi, chuyện quan trọng như bảo.

vệ ba vợ đương nhiên phải là người mạnh nhất đi rồi!”Hắn đi sang một bên, ngồi xuống rồi lạnh nhạt nói, “Đánh một trận đi, ai thắng thì người đó đi!”
 
Chương 131


Bùn đất văng tung toé, tiếng gầm thét rung trời.

Đánh hơn hai tiếng, lão Tam trụ đến cuối cùng, khoé miệng nứt toác đứng đó, cũng không lau đi vết bùn trên mặt.

“Cướp với tao à? Chúng mày còn non lắm!”

Lễo Tạm cười đắc chí, quay Xnọ nh anhÝCảu: “Sao, giờ xác định được chưa”

“Được rồi”

Anh Cẩu gật đầu: “Lão Tam, anh cũng nghe rõ rồi, chuyện khá quan trọng, đừng để anh em mất mặt”

“Dù ông đây có mất cái mạng này cũng phải bảo đảm an toàn cho bố vợ của đại ca”

Những người còn lại không còn gì để nuối tiếc nữa.

Thua tức là thua, tâm phục khẩu phục.

Nhưng bọn họ cũng biết rằng, bản thân mình đã đi đúng đường, chỉ cần không ngừng phát triển bản thân, bọn họ.

cũng nhất định sẽ có thể mạnh lên.

Đám người đánh nhau hăng như chọi gà, không chỉ bởi vì sự khích lệ của Giang Ninh, mà là vì Giang Ninh đã tin tưởng họ.

Tô Mai ở bệnh viện chăm sóc Lâm Văn, nhiệm vụ nấu cơm đương nhiên sẽ rơi vào tay Lâm Vũ Chân.

Nhưng mà, so với Tô Mai thì tay nghề của Lâm Vũ Chân không tốt lắm.

“Hay là chúng ta ra ngoài ăn đi? Em mời”

Lâm Vũ Chân nhìn những món ăn mình làm đang đặt ở trên bàn, chả món nào ra được đúng cái màu sắc mùi vị vốn có.

Cô hiếm khi vào bếp, trong nhà có Tô Mai là người mẹ người vợ hiền đủ tiêu chuẩn, làm gì có cơ hội cho cô đụng tay vào.

“Không”

Ngược lại Giang Ninh không để ý nhiều đến thế, ăn rất ngon miệng.

Lúc ở ngoài chấp hành nhiệm vụ, đồ gì hắn cũng từng ăn qua, đã luyện thành một dạ dày sắt thép rồi.

Đây là lần đầu tiên hắn ăn cơm Lâm Vũ Chân nấu, nên dáng vẻ Giang Ninh khi ăn trông rất hưởng thụ.

Ngược lại Lâm Vũ Chân không sao hạ đũa được.

Mặn quát!

“Ting tỉng tin Gô định bảo Giang Ninh đừng ăn nữa, thì điện thoại bàn reo lên.

Lâm Vũ Chân bước đến nhận điện thoại: “Alo! Dì cả, mẹ con không có nhà, mẹ đang ở bệnh viện với ba con rồi”

“Sinh nhật bảy mươi tuổi của bà ngoại?”

Giọng Lâm Vũ Chân rõ ràng có hơi đổi: “Vâng, nhà con sẽ đi, con sẽ nói với ba mẹ”

Cúp điện thoại, sắc mặt Lâm Vũ Chân hơi khó coi.

“Sao vậy?”

Giang Ninh sắp khoảng hết sạch đồ ăn trên bàn.

“Sinh nhật bảy mươi tuổi của bà ngoại em”

Lâm Vũ Chân cười khổ, người dì cả đó của cô rất biết phô trương, năm nào cũng phải tổ chức sinh nhật cho bà ngoại.

Bà ta chẳng hiếu thuận gì đâu, chỉ muốn nhân cơ hội này.

tỏ ra hiếu thuận với với bà ngoại trước mặt người khác, thuận tiện lấy thêm vài phong bì tiền, dẫu sao chuyện gì bà cũng làm, bà ta nói tiêu bao nhiêu thì bấy nhiêu, ai biết được.

Mấy lần trước do hoàn cảnh trong nhà khó khăn nên Tô Mai không lấy ra được nhiều tiền như vậy, nhưng lại bị dì cả diếc móc bao nhiêu năm.

Khiến cho Tô Mai mấy năm nay tiếc tiền chả dám chi tiêu cho bản thân mà mua vài bộ quần áo mới, chỉ canh cánh gom góp tiền để hiếu thuận người lớn trong nhà.

Nếu không lại mang tiếng bất hiếu.

“Chắc chắn ba không đi được rồi” Lâm Vũ Chân bảo: “Mẹ phải chăm ba, cũng không thể đi, vậy phải làm sao?”

“Nếu nhà mình không ai đi, không biết dì cả lại nói những lời khó nghe gì nữa”

Lâm Vũ Chân quá hiểu mồm miệng bà dì cả này nhà mình rồi, bà ta cái gì cũng nói ra được, cái gì cũng dám nói chả kiêng nể ai.

“Vậy chúng ta đi”

Giang Ninh nói: “Sinh nhật người lớn trong nhà là chuyện nên làm, anh chuẩn bị quà đem qua”

“Hả?”

Lâm Vũ Chân vội lắc đầu: “Không cần, anh không cần phải tiêu tiền đâu”

Cô nghĩ bụng, mình cũng chả muốn đi, cô không thích nhìn thấy những họ hàng này.

Từ sau khi Lâm Văn bị liệt, thì làm gì có thân thích nào.

hỏi han quan tâm được một câu? Thậm chí còn âm thầm cười nhạo Lâm Văn cả đời này là một người tàn tật, cười nhạo Tô Mai mắt mù, vốn cho rằng có thể gả cho một người giàu có, ai ngờ lại cưới phải một tên tàn tật.

Lâm Vũ Chân không nói ra, nhưng cô hiểu hết.

Cô tốt bụng, nhưng không đồng nghĩa với ta bắt nạt thì vĩnh viễn giả vờ như không bi
 
Chương 132


“Không rảnh thì không đi nữa”

Lâm Vũ Chân hừ nói.

Cô vừa nói xong, điện thoại lại vang lên, lần này là Tô Mai gọi đến.

Quả nhiên, dì cả không yên tâm, sợ nhà họ không đi liề SÀN. o Tô Mai. Ä %1 Ỹ “Mẹ phải chăm sóc ba con, không có cách nào phân thân, Vũ Chân, con đi đi, không cần biết thế nào, bà ngoại là người lớn, đến chúc mừng sinh nhật bà là chuyện nên làm.”

Tô Mai bất mãn với bà dì cả này, nhưng đối với bà ngoại thì bà vẫn rất hiếu thuận.

Lâm Vũ Chân không lên tiếng, đang há miệng định nói gì đó, nhưng Tô Mai đã cúp điện thoại.

Giang Ninh buồn cười, hẳn còn chưa thấy dáng vẻ bị ép.

buộc của Lâm Vũ Chân như vậy đâu.

“Đừng nhăn mặt, sáng mai chúng ta đi, tiện thể gặp họ hàng của em luôn”

Giang Ninh bảo: “Là con rể, kiểu gì cũng phải ra mắt họ hàng”

“Chắc gì bọn họ đã thích anh đấy”

Lâm Vũ Chân hậm hực bảo.

Giang Ninh chả sao cả, đây chỉ là việc mẹ vợ sai bảo, hắn nhất định phải hoàn thành.

Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Ninh chở Lâm Vũ Chân đi làm trước để xử lý một vài chuyện quan trọng, còn hắn thì đi đến khu thương mại mua quà.

Sau đó hắn lại quay lại đón Lâm Vũ Chân, đi thẳng đến nhà bà ngoại ở trên thị trấn.

“Giang Ninh, nếu như bọn họ hỏi anh, anh chỉ cần trả lời qua loa bừa vài câu là được, nếu như bọn họ nói gì anh, anh cũng đừng giận”

Lâm Vũ Chân nhìn Giang Ninh hơi xấu hổ: “Những họ hàng kia của nhà em rất hay tọc mạch”

Cô đi guốc trong bụng họ rồi.

“Yên tâm, anh biết mà”

Lúc này nhà họ Tô ở thị trấn.

Khắp nơi giăng đèn kết hoa, người không biết chuyện còn cho rằng đang đón năm mới kìa.

Không khí vui vẻ tưng bừng.

“Này, cổng vòm mới có ba cái, các người làm ăn kiểu gì đấy? Một nhà mua ít nhất hai cái, cái còn lại không mua nổi thì cũng phải thuê chứ? Cậu nó! Cậu nó! Của nhà cậu đâu? Tìm người làm nhanh lên!”

“Đồ ăn sao lại không đủ được? Tôi mua đủ số lượng rồi, nếu không đủ thì tự móc tiền ra mua cho đủ!”

“Em ba, thay quần áo cho mẹ, chị mua cho mẹ đồ mới rồi, tiêu mất mấy ngàn, cô phải trang điểm cho mẹ nhìn cho có tinh thần chút”

Cả căn phòng chỉ thấy giọng nói oang oang của dì cả Tô Hồng Tô Hồng hơi mập mạp, gả cho mị cũng gọi là có chút mặt mũi ở cái thị trấn này, vậy nên khi ở nhà mẹ đẻ thì vênh mặt hất hàm sai khiến ngạo.

mạn vô cùng.

Trong nhà có chuyện gì, chỉ cần một lời của bà, về bảo chồng tìm ai tìm ai nói một câu là được, nhưng chưa từng giúp người ta giải quyết.

Tô Hồng ngồi chỉ tay năm ngón chỉ huy nhà em trai em gái làm việc, còn bà thì cắn hạt dưa, trong lòng tính toán, hôm nay ai sẽ đến, ai sẽ cho bao nhiêu, trừ đi chỉ phí thì bà còn lại bao nhiêu.

“Em gái cũng thật là, mấy giờ rồi còn chưa thấy mặt mũi đâu?”

Tô Hồng bực mình gắt: “Tôi biết nhà nó khó khăn, nhưng khó khăn thì khó khăn, sinh nhật mẹ chẳng lẽ nó không thể hiện tấm lòng gì? Thật chả ra thể thống gì!”

Người đàn ông ngồi trước mặt bà, bụng bia phình lên, từ đầu đến cuối không làm bất cứ việc gì chỉ ngồi chơi xơi nước, nhâm nhỉ tách trà, dáng vẻ hờ hững.

“Nhà nó có muốn thể hiện thì có thể thể hiện được bao.

nhiêu?”

Từ Minh khinh thường cười: “Đến thêm một người, tức là nhiều hơn một miệng ăn cơm kìa”

Hai người có thể thành đôi kết hôn thì đến cái giọng.

điệu cũng y như đúc.

“Anh rể, đến giúp một tay được không? Câu đối này mình em không dán được!”

Một âm thanh từ ngoài cửa vọng vào.

Từ Minh ngước mắt lên nhìn, lại như điếc, chỉ vặn vẹo.

người đổi tư thế, rồi tiếp tục ngồi thư thả.

Để cho một lãnh đạo như gã leo thang dán câu đối?

Đùa gì vậy?

“Tự cậu không biết làm từ từ à, bộ vest anh mày mặc bẩn rồi đem giặt khô thì tốn bao nhiêu tiền cho đủi”

Tô Hồng mắng như té nước vào mặt: “Chuyện cỏn con như này còn làm không xong, hay là cậu chỉ tiền ra đi?”
 
Chương 133


Ông cậu đứng bên cửa mặt đỏ lên, sau chỉ đành hậm hực không nói năng gì nữa, một mình chậm rãi dán câu đối.

Tô Hồng nhìn thời gian, đã mười rưỡi rồi, còn có người dám chưa đến?

Là người chị cả như bà ta khôi nóiJõ thời gian ự họ, hay là bọn họ không thèm đến?

“Ngay cả sinh nhật mẹ còn dám lơ là, cả ngày từ sáng đến tối làm cái gì không biết? Kiếm bộn tiên sao, cũng đâu có thấy kiếm được mấy đồng!”

Tô Hồng đứng bật dậy, vỏ dưa văng tung toé dưới đất, bà lập tức gọi cô cháu đến, bảo cô bé quét dọn.

Bà hùng hùng hổ hổ chạy vào phòng, cô ba Tô Cầm đang thay quần áo cho bà cụ.

“Để tôi”

Tô Hồng híp mắt, khuôn mặt tươi cười: “Mẹ, bộ này thế.

nào? Con tiêu mấy ngàn mua cho mẹ đó, mẹ thích không?”

Bà lão cười gật đầu: “Thích, thích lắm”

Sao bà không biết chứ, bộ này đâu cần đến mấy ngàn, là đồ cửa hàng người †a giảm giá thì có.

Chỉ là, bà không dám nói, con gái cả của bà ngang.

ngược vô cùng, bà mà nói ra có khi còn bị máng.

“Em rể đâu?”

Tô Hồng quay sang nhìn Tô Cầm hỏi: “Lần trước cậu ấy nói mua cho mẹ một cái ghế massage mà, chưa chọn được à?”

Tô Cầm vội đáp: “Chọn được rồi, đã bảo cửa hàng hôm nay chuyển đến”

Mặt bà tỏ vẻ đắc ý: “Hơn tám ngàn lận”

Quay đầu nhìn bà cụ: “Mẹ, đến lúc mẹ thấy mệt thì nằm lên trên đó, bật công tắc lên là cả người sẽ cảm thấy dễ chịu ngay lập tức”

“Vẫn là con gái hiếu thảo”

Bà cụ cười võ võ tay Tô Cầm.

“Tô Mai đâu?”

Tô Cầm hỏi: “Chị gọi điện cho nó chưa? Mấy giờ rồi còn chưa thấy mặt mũi đâu”

“Gọi rồi!”

Tô Hồng trừng mát: “Sao lại chưa gọi được, hôm qua chị gọi mấy bận, nó nói chắc chắn sẽ đến, cô nhìn xem giờ là mấy giờ rồi, cũng không biết đường đến sớm giúp đỡ làm ít việc”

Giọng điệu tràn ngập ai oán và bất mãn.

“Từ Đông Hải đến hơn xa, chắc đang trên đường đi”

Bà ngoại nói đỡ một câu.

“Trên đường gì chứ? Con lái xe cũng chỉ mất một tiếng”

Tô Hồng hừ lạnh: “Suýt nữa thì con quên mất, nhà em gái cũng không có xe, chắc ngồi xe khách, rồi lại ngồi xe bus, đúng là phải mất chút thời gian nha”

Tí nữa thì bà ta quên mất, nhà em gái không giống nhà bà, nhà bà có xe, muốn đi Đông Hải thì lái xe có một tiếng là đến nơi, người không có xe, phải ngồi xe bus đến bến xe, sau đó mua vé xe khách, rồi lại bắt xe bus đến đây, không mất nhiều thời gian mới lạ.

“Mẹ xem em gái cũng thật là, chẳng phải giờ xe rẻ lắm hay sao? Năm sáu mươi ngàn là mua được một chiếc hàng quốc nội rồi, nếu không có tiền mua một lần, thì có thể trả góp làm mấy lần không được chắc?”

Tô Hồng vừa chỉnh lại quần áo cho bà cụ, vừa liên mồm oán trách: “Có một chiếc xe thì tiện biết bao, muốn đi đầu thì đi”

“Năm sáu mươi ngàn cũng đâu ít, chân em rể đấy, tháng nào cũng phải uống thuốc, nó lấy đâu ra tiền tiết kiệm”

Tô Cầm lắc lắc đầu ngán ngẩm.

“Cũng là do tên tàn tật kia liên luy đến em gái”

Tô Hồng không nể nang chút nào: “Điều kiện em gái chúng ta tốt thế mà, trước đây là hoa khôi trường học, bao nhiêu người theo đuổi, sao lại mắt mù nhìn trúng một tên phế vật”

“Được rồi, đừng nhắc lại chuyện này nữa”

Bà cụ không muốn nghe những lời này, nếu như Tô Mai nghe thấy thì hẳn là sẽ khổ sở lắm.

“Mẹ, mẹ đừng nói đỡ cho nó, lúc đầu nó cảm thấy gả cho nhà họ Lâm thì sẽ được hưởng phúc, giờ thì sao?

Lâm Văn không được xem trọng ở nhà họ Lâm, những người khác nhà họ Lâm ăn sung mặc sướng, Lâm Văn thì sao, là một tên tàn tật, nhu nhược không thể chấp.

nhận nổi!”

Tô Hồng hừ: “Con nghe nói, Lâm Văn tìm cho Lâm Vũ Chân một người chồng đến ở rể, mẹ nói xem còn có cái gì vô dụng hơn cái này không?”

“Chồng ở rể?”

“Chả vậy!”

Giọng Tô Hồn: người đều biết thé thé, hận không thể để tất cả mọi “Nghe nói còn là một tên lang thang!”

Bà lấy tay chỉ vào đầu: “Chỗ này còn có vấn đề!”
 
Chương 134


Sắc mặt bà cụ đông cứng lại.

Mất mặt biết bao nhiêu!

Tô Cầm cũng không ngờ, Lâm Vũ Chân là một đứa nhỏ tài giỏi vậy mà còn phải tìm một thẵng chồng đến ở rể?

“ế= lang thang, có bệnjp thần Inh? Lâm Văn với Tô Mai đang nghĩ cái gì thế không biết, không có tiền làm của hồi môn cho con gái thì cũng không được làm thế này mà.

“Em ba, chẳng phải đứa con trai của đồng nghiệp em đang tìm đối tượng hay sao, đợi lúc nào giới thiệu cho Vũ Chân, Tô Mai không thể thống gì nhưng chúng ta là chị nó, không thể khoanh tay đứng nhìn được”

“Được, đợi lát nữa em nói với nó”

Mấy người đang nói hăng say thì bỗng ngoài cửa vang lên tiếng động cơ oto.

“Ôi, chắc chắn là con trai cưng của con đến rồi!”

‘Tô Hồng vừa nghe thấy tiếng lập tức vui vẻ nói: “Chiếc xe kia của nhà con giờ bị thằng nhỏ lái rồi, có xe dễ tìm được một đối tượng tốt!”

Dứt lời, bà ta không thèm để ý đến bà cụ nữa, quay.

người chạy ra ngoài.

“Mẹ, chúng ta cũng ra ngoài xem sao.”

Tô Cầm đỡ lấy bà cụ, bà biết xe của nhà chị cả tốn những hơn hai trăm ngàn lận, lúc thường cưng nựng vô.

cùng.

“Hai!

, cũng không phải xe xịn gì, có hơn hai trăm ngàn, đâu to tát gì,”

Tô Hồng vừa đi vừa cười nói: “Con bàn bạc với Từ Minh rồi, đợi có cháu ăm, sẽ mua cho nó cái đắt hơn”

Bà bước đến cổng, chỉ nhìn thấy chiếc xe đang đỗ lại không phải xe nhà bà.

Nhìn sang logo, trời xanh mây trắng, bà chưa từng thấy bao giờ.

“Dì cả”

Cửa xe mở ra, Lâm Vũ Chân bước xuống, thấy bà ngoại cùng họ hàng cũng đi ra, lên tiếng gọi: “ Chúc bà ngoại sinh nhật vui vẻ”

Nhất thời, không khí như cô đặc lại.

Mọi sự chú ý không phải dành cho Lâm Vũ Chân mà đổ đồn vào chiếc xe, nhất là cái logo trời xanh mây trắng.

Cậu cả Tô Cương tiến lên phía trước, nhìn xe một lượt: “Vũ Chân, nhà con mua xe lúc nào thế?”

Hình như xe này không rẻ đâu.

“Mới mua tháng trước”

“Năm sáu mươi ngàn hả?”

Tô Hồng nhìn rồi bảo: “Xe quốc nội hình như đều có giá như vậy”

Cậu cả không nói gì, đám Tô Cầm cũng im lặng, dù không biết là giá bao nhiêu, nhưng nhìn logo xe, chắc.

phải đất hơn chiếc Volkswagen Magotan nhà Tô Hồng chứ nhỉ.

Lâm Vũ Chân không trả lời, chỉ mỉm cười.

Cửa ghế lái mở ra, Giang Ninh bước xuống đứng bên cạnh Lâm Vũ Chân.

“Chào mọi người, con là Giang Ninh”

Ánh mắt của mọi người đổ dồn vào Giang Ninh.

Nhìn thoáng qua, cơ thể Giang Ninh thẳng tấp, trông có vẻ hơi tuỳ tiện, nhìn đâu có giống một người có tiền, quần áo trên người cũng là hàng phổ thông, đứng bên cạnh Lâm Vũ Chân lại càng lộ rõ thêm khoảng cách tuổi tác của hai bên.

“Vũ Chân, đây là đối tượng ba mẹ tìm cho con?”

Tô Cầm nhíu mày.

Quả nhiên, giống y như lời chị cả nói, là chồng ở rể mà.

Nhà mua xe để cho cái thứ này đi? Hơn nữa, nhà Tô Mai lấy tiền ở đâu ra mua xe xịn thế này.

“Vâng, bà ngoại, anh ấy là chồng con – Giang Ninh”

Lâm Vũ Chân gật đầu đáp.

“N Bà cụ hơi tức giận.

Thật đúng như lời con gái lớn nói, Tô Mai tìm cho Lâm ‘Vũ Chân một thằng chồng ở rể, bảo có mất mặt không cơ chứt “Bíp bíp..”

Bà cụ còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng còi oto vang lên, một chiếc Volkswagen Magotan đi vào, Tô Hồng vừa nhìn lập tức tiến lên phía trước, mặt mày hớn hở: “Vũ Chân, con cất gọn xe con vào, xe con dì đi vào rồi, xe các con có sáu bảy chục ngàn đừng chiếm chỗ, tìm đại chỗ nào đỗ đi!”
 
Chương 135


Bầu không khí bỗng yên tĩnh lại.

Mấy người Tô Cương đều tỏ vẻ không thể tin nổi, không biết Tô Hồng lấy dũng khí ở đâu nói một chiếc BMW chỉ có năm sáu chục ngàn.

Tôi cho bà năm sáu chục ngàn bà mua cho tôi một cái giốngy như: này được _ Â ^ íú 9 Lâm Vũ Chân không nhúc nhích, nhíu mày, trong lòng.

không vui.

Tô Hồng hơi quá đáng rồi đó.

Cho dù là người không quen biết, thì cũng biết quy tắc đến trước đến sau mà.

“Còn ngẩn ra đấy làm gì?”

Tô Hồng thấy Lâm Vũ Chân đứng im lập tức cau có, quay sang lườm Giang Ninh: “Ni đó, chìa khoá trong tay cậu, lái xe ra chỗ khác đi”

Chiếc xe đại chúng đằng sau dừng lại, rõ ràng là đã nhìn thấy chỗ đỗ xe đang có một chiếc BMW ở đó, sợ quẹt phải nên không dám chen lên.

Gã đỗ ở bên cạnh, tắt động cơ xuống xe, ngắm nghía chiếc xe một lượt từ đầu đến đuôi, nhịn không được.

trầm trồ: “Xe này đẹp thật, của ai đây?”

“Đẹp gì mà đẹp, sao đẹp bằng xe nhà mình được”

Tô Hồng hừ một tiếng, thấy con trai tắt máy rồi bà cũng không tiện nói thêm gì: “Chẳng qua chỉ là một chiếc xe quốc nội năm sáu chục ngàn, so được với xe nhà mình Sao”

Cậu con trai giật giật khoé miệng, còn cho rằng mình nghe nhầm rồi.

Ngẩng đầu thấy Lâm Vũ Chân đứng đó, nhịn không được hỏi: “Vũ Chân, là xe của nhà em à?”

Lâm Vũ Chân không thèm để ý đến gã, bước thẳng đến bên cạnh bà cụ: “Bà ngoại, ba con nhập viện, mẹ con phải chăm sóc ông nên hôm nay bọn họ không thể đến, bèn bảo con và Giang Ninh đến chúc thọ bà”

Bà cụ gật gật đầu, nhìn Giang Ninh với vẻ mặt không hài lòng, nhưng cũng không nói gì.

Cũng không thể cứ thế đuổi người ta ra khỏi cửa.

Lâm Vũ Chân đỡ bà cụ đi vào, Giang Ninh bám gót theo sau, hắn có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người hầu như đều đang tập trung về phía hắn.

Hắn thu hút người ta đến vậy sao?

“Mẹ, đây không phải hàng quốc nội!”

Đẳng sau, con trai Tô Hồng nói nhỏ với bà: “Hàng xịn sò đó, năm trăm ngàn lận!”

“Bao nhiêu?”

Tô Hồng cho rằng mình nghe nhầm rồi.

“Năm trăm ngàn!”

Bà không nhịn được hít sâu một hơi, rồi quay đầu nhìn lại lần nữa, bỗng cảm thấy có vẻ như thật sự đẹp hơn chiếc xe đại chúng nhà bà một chút.

“Em gái cũng thật là, không có tiền thì thôi, còn thuê xe làm gì? Thích khoe khoang đến vậy cơ à!”

Bà không tin nhà Tô Mai đột nhiên có tiền đâu, nhà nó thế nào chẳng nhẽ bà còn không rõ?

Trong phòng, Từ Minh vẫn ngồi ở chỗ cũ không đứng lên, từ đầu đến cuối bày ra cái bộ dáng lãnh đạo.

“Ôi, Vũ Chân đến rồi đấy à, mấy năm không gặp, trông cháu ngày càng đẹp ra đấy”

Thấy Lâm Vũ Chân đỡ bà cụ vào, Từ Minh cười bảo: “Có cần dượng giới thiệu đối tượng cho không?”

Lâm Vũ Chân thản nhiên đáp: “Tôi kết hôn rồi”

Lúc này Từ Minh mới ngẩng đầu lên.

Ánh mắt dừng lại trên người Giang Ninh đang theo sau Lâm Vũ Chân, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới.

Giang Ninh chỉ gật đầu, coi như là đã chào hỏi.

Tô Hồng đưa mắt ra hiệu, Từ Minh liền rõ ràng, Tô Mai thật sự tìm cho Lâm Vũ Chân một người chồng đến ở rể?

Ông ta nhịn không được muốn cười.

“Tô Cương, bảo các em bắt đầu được rồi, mọi người đã đến đông đủ, làm cơm thôi.”

Tô Hồng chỉ huy.

Tô Cương không nói gì, vợ ông bận trước bận sau lo đủ đường, làm không đúng ý còn bị chị cả mắng mỏ, nhưng dù có tức đến mấy ông cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

“Mẹ, người xem đi, giờ Vũ Chân thật có tiền đồ, nghe nói vào Lâm thị rồi nhỉ”

Tô Hồng híp mắt cười: “Vũ Chân này, công việc của con dạo này thế nào, lương chắc cao lắm nhỉ?”

“Tàm tạm”

Lâm Vũ Chân rất hờ hững, cô không thích ánh mắt đó.

“Sinh nhật của bà ngoại con định tặng gì cho bà?”

Tô Hồng nói thẳng: “Mấy nhà chúng tôi bỏ không ít công sức ra chọn quà mà”
 
Chương 136


Bà chỉ bộ quần áo trên người bà cụ: “Nhìn thấy chưa, bộ quần áo trên người bà ngoại tốn mấy ngàn lận đó!”

“Còn có một chiếc ghế massage, là chồng dì hai con đang bảo người chở đến, 8 ngàn!”

“Hai!

, chúng ta cũng không thể làm nhiều hơn được Tư thì + tâm tận lực ‘ kế Ä ^ ‘ ì “Tô Hồng thở dài: “Dì cũng biết gia cảnh nhà con, Bày tỏ chút tấm lòng thành là được, còn có, về nhà nhớ bảo với mẹ con, đừng có sĩ diện hão làm gì”

Bà ra vẻ dạy dỗ: “Về nhà mẹ ruột thì sao phải thế? Còn thuê xe, có chút tiền đó thì hiếu kính với bà ngoại chắng phải tốt hơn sao, ai lại còn không thông cảm cho hoàn cảnh nhà người khác chứ?”

Tô Hồng nhìn không vừa mắt người khác sống tốt hơn bà, nhất là khi bà con chưa nở mặt với họ hàng được mấy ngày, Lâm Vũ Chân lại lái một chiếc xe năm trăm ngàn đến, vậy thì coi được sao?”

Sao nó không thuê một chiếc một trăm ngàn thôi.

Nghe Tô Hồng nói vậy, những người khác mới giật mình tỉnh ngộ.

Nhà Lâm Vũ Chân thế nào, bọn họ ai cũng tỏ cả, đừng nói đến mua xe, đến tiền thuốc mỗi tháng của Lâm Văn cũng phải đắn đo suy nghĩ kia.

“Thành thật sống qua ngày mới là chuyện quan trọng nhất, hiểu chưa?”

Tô Hồng dạy dỗ đến nghiện, nhìn chằm chằm vào Lâm Vũ Chân nói.

“Vâng”

Lâm Vũ Chân định cãi lại, nhưng Giang Ninh khẽ nắm lấy tay cô, ý bảo cô đừng tức giận, vậy nên cô nhịn.

Nói cho cùng thì dù sao cũng là người lớn, dù cô không vui nhưng cũng không cần phải giải thích cho họ.

“Em gái mang quà gì cho mẹ?”

Tô Hồng không nói tiếp nữa, cô bà Tô Cầm cười hỏi một câu.

Nhà bà năm nay tặng một chiếc ghế massage, giá hơn tám ngàn.

Bà đau lòng chết mất, chỉ là để cho chị cả hài lòng chứ trong lòng bà cũng chả thoải mái gì, còn không phải chắc, lần trước nói năm nay phải tặng một chiếc ghế massage, hôm nay mới bảo chồng đi mua đó chứ.

Tay Lâm Vũ Chân cầm một chiếc túi, là đồ Giang Ninh đến khu thương mại mua.

€ô cũng không biết là thứ gì, lúc này mới mở ra xem, lấy ra một cái hộp.

“Bà ngoại, mẹ con bận không đến được, nhưng quà con có mang đến, mong bà sẽ thích”

Lâm Vũ Chân cầm hộp, vừa mở ra, liền cảm thấy có một sắc xanh đang toả ra ngoài.

Trong nháy mắt, mắt bà cụ sáng rực lên.

“Ngọc bích!”

Tô Cầm mắt cũng loé lên, nhịn không được hô: “Đây, đây là ngọc hả?”

Trong hộp đựng một chiếc vòng tay ngọc, óng ánh long lanh, tựa như một khối băng, tản ra sắc xanh, đẹp đến nỗi hầu kết Tô Cầm cũng trượt lên trượt xuống.

“Đây đâu phải ngọc gì”

Không đợi Lâm Vũ Chân lên tiếng, Tô Hồng cười bảo: “Chắc là thuỷ tinh nhỉ”

Ngọc bích ư? Đùa gì đây, nhà Tô Mai mua được ngọc.

chắc mà đòi tặng cho bà cụ, thật là nực cười.

Bà thuận tay lấy chiếc hộp trong tay Lâm Vũ Chân, quan sát một lượt: “Ánh mắt em ba đúng thật là, còn chưa đủ trình đâu”

šc Lâm Vũ Chân, lắc đầu, mặt tỏ vẻ khinh thường cùng thất vọng.

“Vũ Chân à, không phải dì nói con, cái thứ bán đầy lề đường này con cũng mua đến để làm quà, có phải hơi quá đáng rồi không?”

Bà mua quần áo hết mấy ngàn, càng không cần phải nói đến chuyện bà còn mang cả đống thức ăn đến, nhà Tô Cầm thì mua một chiếc ghế massage, cũng hơn 8 ngàn.

Còn Lâm Vũ Chân thì mang một chiếc vòng thuỷ tinh đến, tưởng trẻ con đến nhà nhau chơi chắc?

Không có chút phép tắc nào hết!

“Nhà con không có tiền, mọi người đều thấu hiểu, cho dù mà một chiếc nhẫn, vòng tay một hai ngàn cũng dễ ăn nói, con mang một chiếc vòng thuỷ tinh rách đến, bà ngoại tuổi cao hoa mắt, nhưng mắt dì vẫn sáng đây!”

Lâm Vũ Chân mím môi, mặt từ từ đỏ lên.

Cô thật sự không thể nhịn được nữa!

“Con biết mắt dì cả tốt, vậy dì không ngại thì nhìn lại một lần nữa cái hoá đơn này xem, quán ven đường đưa ra được sao?”

Lâm Vũ Chân không tin, Giang Ninh mua chiếc xe hai triệu còn không chớp mắt lấy một cái, chẳng lẽ lại mua hàng giả!
 
Chương 137


Tô Hồng sững người, lấy tờ hoá đơn trong hộp ra, nhìn chữ viết rõ ràng trên đó, rồi liếc xuống phần giá cả.

“Năm mươi sáu ngàn!”

Bà không nhịn được kêu lên: “Sao có thết”

vòng tay những năm mươi sáu ngàn?.

“+ ‘.wA) Đây cũng chẳng phải là thứ hảo hạng gì, chỉ thường thôi.

Mị Mua quà cho người già, đương nhiên Giang Ninh không.

định mua thứ gì đất quá, nếu như tặng Tô Mai, thì ít nhất cũng phải gấp mấy chục lần.

Nhưng cho dù như vậy, Tô Hồng vừa hét lên là cả đám người trong phòng khách cũng sững sờ.

Vòng tay ngọc những năm mươi sáu ngàn?

Đùa àt Tô Cầm trợn tròn mắt nhìn Lâm Vũ Chân, không dám tin đây là sự thật.

Nhà bà tặng một chiếc ghế massage, bà còn hận không thể thông cáo cho toàn thiên hạ biết, nhưng lúc này nào dám nói gì nữa, một chiếc vòng tay năm mươi sáu ngàn đó.

Cậu cả Tô Cương cũng mấp máy miệng, muốn hỏi Tô Hồng có phải nhìn nhầm rồi không, nhưng ông biết, người chị cả này của ông, gì chứ nhìn tiền là không thể nào nhầm được.

Tô Hồng sững người, lấy tờ hoá đơn trong hộp ra, nhìn chữ viết rõ ràng trên đó, rồi liếc xuống phần giá cả.

“Năm mươi sáu ngàn!”

Bà không nhịn được kêu lên: “Sao có thết”

Đây cũng chẳng phải là thứ hảo hạng gì, chỉ thường thôi.

Mua quà cho người già, đương nhiên Giang Ninh không.

định mua thứ gì đất quá, nếu như tặng Tô Mai, thì ít nhất cũng phải gấp mấy chục lần.

Nhưng cho dù như vậy, Tô Hồng vừa hét lên là cả đám người trong phòng khách cũng sững sờ.

Vòng tay ngọc những năm mươi sáu ngàn?

Đùa àt!

Tô Cầm trợn tròn mắt nhìn Lâm Vũ Chân, không dám tin đây là sự thật.

Nhà bà tặng một chiếc ghế massage, bà còn hận không thể thông cáo cho toàn thiên hạ biết, nhưng lúc này nào dám nói gì nữa, một chiếc vòng tay năm mươi sáu ngàn đó.

Cậu cả Tô Cương cũng mấp máy miệng, muốn hỏi Tô Hồng có phải nhìn nhầm rồi không, nhưng ông biết, người chị cả này của ông, gì chứ nhìn tiền là không thể nào nhầm được.

Lâm Vũ Chân tuỳ tiện tặng một cái vòng tay thôi mà những năm mươi sáu ngàn, sắc mặt bà ta hơi khó coi.

Bà mới lúc nấy còn đang chế nhạo Lâm Vũ Chân xong, còn cười nhà người ta vì mặt mũi mà làm những chuyện ngoài khả năng của mình, mà một chiếc vòng tay này.

khiến bà không nói gì được nữa.

“Mẹ con sẽ không mua hàng giả.”

Lâm Vũ Chân lên tiếng: “Nhất là chuyện mua quà cho bà ngoại, lại càng không thể mua hàng giả”

Tô Hồng nghe vậy thì hơi lúng túng, bà có thể thấy ánh mắt của Lâm Vũ Chân đang dừng ở bộ quần áo đang mặc trên người bà cụ.

Bà nói mất mấy ngàn, nhưng thực ra, gộp lại cũng không đến năm trăm.

Ý của Lâm Vũ Chân là đang nói bà mua hàng giả!

“Em gái đúng thật là có tiền, xem ra mấy năm nay vơ vét được không ít từ nhà họ Lâm nhỉ”

Tô Hồng hừ một tiếng, lầm bầm.

Lâm Vũ Chân vừa nghe vậy liền nóng nảy.

Cái gì gọi là vơ vét của nhà họ Lâm?

Bọn họ từ trước đến nay chưa từng lấy bất cứ thứ gì từ nhà họ Lâm!

Cô đang định giải thích, nhưng Giang Ninh lại kéo tay cô lại, khẽ lắc đầu, ra ý bảo cô đừng kích động.

Hôm nay là sinh nhật bà ngoại, không nên khiến cho mọi việc trở nên lúng túng.

“Được rồi, được rồi, em gái có việc, không có thời gian đến cũng không sao, hai đứa chúng nó đến cũng thế”

Tô Cương nhanh chóng giảng hoà: “Mọi người ngồi xuống đi, trong bếp đang bận, chốc nữa là được Nói xong, ông lấy một bao thuốc lá từ trong túi ra, đốt một điếu đưa cho Từ Minh, nhưng Từ Minh chỉ cười cười †ỏ ý trên tai mình còn đang kẹp một điếu, hiển nhiên là thuốc hạng sang.

Gã nhìn không vừa mắt đồ của Tô Cương.

Tô Cương hơi lúng túng, lại đốt một điếu đưa cho Giang Ninh, Giang Ninh không nhìn mà nhận luôn: “Cảm ơn cậu.

Vừa dứt lời liền đưa điếu thuốc lên miệng.

“Con gái, mau rót trà cho chị Vũ Chân và anh Giang Ninh của con”

Tô Cương kêu một tiếng.

Rất nhanh, một cô bé có dáng vẻ học sinh cấp ba bưng lên hai tách trà.

“Chị Vũ Chân, mời hai anh chị uống trà”

Cô gái nhỏ nhát gan nhìn Giang Ninh, ngại ngùng nói.

“Đây là anh rể conl”

Tô Cương nhíu mày.

“Anh rể uống trà”

Gô gái mặt đỏ lựng lên.

“Đây là Tô Vân nhỉ”

Giang Ninh cười, lấy một bao lì xì từ trong túi ra: “Lần đầu gặp mặt, theo tập tục phải tặng quà gặp mặt”
 
Chương 138


‘Tô Vân ngẩn ra, Tô Cương cũng sững sờ, sau đó vội xua tay: “Không được, không được, cậu là cậu cả, còn chưa đưa lì xì, sao có thể…”

“Cậu cả, cậu nhận lấy đi”

Lâm Vũ Chân lên tiếng: “Mẹ con đã dặn rồi, cậu không nhận, chúng con về kiểu gì cũng bị mắng”

r1 AM AI Tô Gương cười, thấy hơi xấu hổ, chỉ đành phải bảo Tô Vân nhận lấy, nhắc nhở: “Còn không mau cảm ơn anh rể: “Cảm ơn anh rể”

Tô Vân lí nha lí nhí, nói xong bèn le lưỡi sau đó chạy vụt đi.

Một nhà Tô Hồng ngồi bên cạnh nhìn hết tất cả, trên mặt tỏ vẻ khinh thường, tặng quà gặp mặt, lại làm như là cho.

lắm tiền lắm không bằng, đến nỗi thế sao.

Từ Minh không nói gì, vẫn bày ra cái vẻ lãnh đạo, phong thái ổn trọng, trên mặt vẫn duy trì nụ cười ung dung, tựa như cái gì cũng chẳng để vào mắt.

Mà Tô Hồng thì đang thầm phỏng đoán, bao lì xì kia có lẽ chỉ có hai ba trăm thôi nhỉ.

Con trai bà đã thành gia lập thất rồi, nếu không đưa cho nó hai ba trăm bà còn chả vui kìa.

Bà còn đang trong dòng suy nghĩ thì bông nhiên Tô Vân chạy xộc vào, mặt đỏ ửng, tỏ vẻ căng thẳng, như thể vừa nhìn thấy chuyện gì đáng sợ lắm, hơi thở cũng bát đầu đồn dập.

“Sao thế?”

Tô Cương thấy vậy liền hỏi: “Không đi giúp mẹ còn qua đây làm gì”

THÊ Giọng Tô Vân hơi run, đôi tay cầm bao lì xì, lòng bàn tay túa mồ hôi ướt đẫm.

Cô gái gọi một tiếng, sau đó quay sang nhìn Lâm Vũ Chân và Giang Ninh: “Tiền trong bao lì xì nhiều quá”

“Ha ha”

Tô Hồng bỗng bật cười.

“Bác nói này Tô Vân, dù sao thì con cũng là học sinh cấp ba rồi, mấy trăm mà cũng khiến con lo lắng, vậy thì con làm sao mà thi tốt nghiệp được đây?”

Bà lắc đầu liên tục, đứa em này của bà, ba mươi tuổi mới lấy vợ kết hôn, sinh ra Tô Vân, ông gan nhỏ, giờ thì ngay cả con gái cũng yếu bóng vía ý như vậy.

Bị mấy trăm dọa sợ.

“Không phải mấy trăm đồng”

Tô Vân vội nói: “Không phải mấy trăm đồng đâu ạ!”

“Vậy bao nhiêu?”

Tô Cầm hỏi.

Bà cũng hơi tò mò, bao lì xì to thật, nhìn có vẻ rất nhiều, nhưng bà cảm thấy bên trong cũng chả có bao nhiêu.

Dẫu sao, Giang Ninh cũng chỉ là một tên con rể đến ở rể thôi mà.

“Một, một…”

“Có một trăm?”

Tô Hồng bất mãn: “Tôi nói này cậu rể nhà Vũ Chân, một trăm đồng, có hơi ít rồi không, dù Tô Vân là một học.

sinh, nhưng dựa theo quy định của chúng tôi, hai trăm…”

“Là mười ngàn!”

Tô Vân không nín nhịn nổi bèn hô to lên.

Trong nháy mắt, không khí như bị cô đặc lại.

Tô Hồng nói được một nửa, thì bị nghẹn họng, suýt nữa thì nghẹn chết.

Còn Từ Minh đang định đốt điếu thuốc thì run tay, chút nữa thì rơi xuống đất, con trai gã đang uống trà cũng sặc ho khù khụ, có thể thấy mũi còn phun ra nước trà.

Mười ngàn?

Quà gặp mặt mà mười ngàn?

Nào có ai hào phóng đến mức này!

Con dâu Tô Hồng lần đầu tiên ra mắt, cũng chỉ cho có ba trăm.

Giang Ninh ngồi yên lặng ở đó, mười ngàn đối với hẳn mà nói là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.

“Nhiều quá!”

Mặt Tô Cương đỏ lên, số tiền này bằng với hai tháng lương của ông, nếu cho trẻ con quà gặp mặt thì nhiều quá.

“Không nhiều”

Giang Ninh thản nhiên đáp: “Tô Vân sắp thi tốt nghiệp.

rồi, phải mua sách tham khảo, luyện đề, còn phải bổ sung dinh dưỡng, đây là một chút thành ý của anh rể, đợi em thi được vào một trường đại học tốt, anh rể sẽ lại thưởng cho em, em muốn gì cũng được.”

Ôi…

Cái giọng điệu phú ông giàu nứt khố đổ vách này, giống một thằng ở rể chỗ nào?

Chắc chắn là Tô Mai không có nhiều tiền như vậy, nhưng đứa con rể lang thang trong lời đồn này lại càng không thể có.

Tô Hồng và Từ Minh đưa mắt nhìn nhau, tâm trạng rất phức tạp, rốt cuộc là có chuyện gì?
 
Chương 139


Bọn họ rất rõ gia cảnh nhà Tô Mai.

Trong nhà chỉ có Lâm Vũ Chân đi làm, Tô Mai phải chăm sóc Lâm Văn bị liệt, mấy năm nay cuộc sống rất vất vả, làm gì đâu ra mà có nhiều tiền.

Giải thích duy nhất….

vÏSẤun anlÍ nát của rừ vi là Tổ Hòn, lay Ìp tức quay sang nhìn Lâm Vũ Chân chằm chằm, thầm lắc.

đầu ngán ngẩm.

Đứa cháu gái này của bà cũng rất xinh đẹp, nếu như bỏ qua liêm sỉ, muốn tìm một người có tiền cũng không khó.

Xem ra Giang Ninh bên cạnh cô cũng chỉ là một tấm bia đỡ đạn.

Lâm Vũ Chân không ngờ Giang Ninh cho Tô Vân quà gặp mặt thôi mà dì cô lại có thể liên tưởng đến phương diện đó.

Trong phòng khách, bà cụ cầm vòng tay yêu thích không rời tay, cũng không nói Giang Ninh gì nữa, không nhịn được đeo lên tay, liên tục hỏi Tô Cầm vòng này có đẹp.

không.

Tô Cầm nào dám nói không đẹp, chỉ là trong lòng cũng trăm mối tơ vò.

So với một chiếc vòng tay mấy chục ngàn, bà cũng ngại lấy ra chiếc ghế massage nhà bà định tặng Lát sau, trong phòng tràn ngập mùi thức ăn, mũi Giang Ninh hơi động đậy.

“Mợ em nấu ăn ngon lắm”

Lâm Vũ Chân nhìn Giang Ninh là biết ngay tên này nổi cơn ham ăn: “Mấy năm nay em cũng chưa được ăn món mợ nấu”

Mấy năm nay là Lâm Vũ Chân không thích đến đây.

“Đồ ăn đã sẵn sàng, chuẩn bị được bưng lên đây”

Tô Cương hô một tiếng, đôi tay đang bê một bát canh nóng đem ra, cẩn thận đặt lên bàn.

Thấy Giang Ninh định đứng dậy, ông vội nói: “Con ngồi đi, con là khách, không thể để con làm”

“Vẫn là cậu khéo nói Tô Hồng cười nhạt: “Còn chúng tôi không phải khách nhỉ?”

“Chị nói gì vậy, nhà này chị làm chủ, còn khách khứa nỗi gì?

Một câu thôi đã chặn họng Tô Hồng khiến bà không biết nên nói tiếp thế nào.

Bà ngang ngược quen thói, cho dù gả cho người ta, nhưng vẫn tràn đầy dục vọng khống chế đối với những chuyện trong nhà, ngay là người con trai là Tô Cương đây cũng không có tiếng nói bằng bà.

Tô Cầm cũng đi theo vào phòng bếp bưng đồ ăn lên, không lâu sau, bàn đã xếp đủ tám chín món.

Vợ Tô Cương tháo tạp dề ra, trán túa mồ hôi ướt đất “Món ăn đã bưng lên hết rồi, mẹ, chúng ta ngồi thôi”

Bà nhìn thấy Lâm Vũ Chân, khuôn mặt tươi cười: “Vũ Chân, lúc nãy mợ bận trong bếp, còn chưa kịp hỏi thăm con, đây là chàng rể nhà con?”

“Con chào mợ”

Giang Ninh sảng khoái chào.

“Ôi chao!”

Mợ nghe thấy thì vui lắm, lúc nấy trong bếp Tô Vân nói cho bà nghe chuyện quà gặp mặt, lúc nêm muối tay bà còn run run.

Thấy bà khách khí với Giang Ninh và Lâm Vũ Chân như: vậy, Tô Hồng xì mũi khinh thường.

Nghĩ bụng vợ em mình đúng thật là nịnh hót.

“Mẹ, ngồi đi”

Tô Hồng đỡ bà cụ ngồi vào chỗ, bà và Từ Minh ngồi hai bên trái phải bà cụ, con trai ngồi cạnh bà, sau đó mọi người lần lượt ngồi xuống.

Tô Cương thu xếp ổn thoả vị trí, bảo Giang Ninh ngồi gần bà cụ một chút tiếp theo đó là Lâm Vũ Chân.

Đáng lẽ khách nên ngồi ở vị trí gần nhất, nhưng thấy cả nhà Tô Hồng đã ngồi xuống trước rồi, ông cũng không tiện nói gì.

“Tay nghề của em dâu thật không có chỗ nào để chê”

Tô Cầm nhìn một bàn đầy thức ăn, miệng khen không ngớt: “Nếu là chị thì chị chẳng làm nổi đâu”

Tô Cương nhìn sang vợ mình, cười: “Cái này thì em nói chẳng sai chút nào, anh nhìn trúng tay nghề của chị dâu em nên mới quyết tâm phải cưới bằng được đó!”

Những người trên bàn cười ồ lên.

“Toàn ăn nói linh tinh!” Bà xấu hổ mắng.

Lâm Vũ Chân biết vợ chồng cậu mình rất yêu thương nhau, tuy cuộc sống có chút vất vả, nhưng chưa từng cãi nhau bao giờ, thật khó mà có được.

Cô quay sang nói: “Thử không?”

“Thử chứ, ăn thử đi!”

Mợ cũng mời đầy nhiệt tình.

“Mẹ còn chưa nói gì đâu!”

Tô Hồng kêu lên: “Hôm nay là sinh nhật mẹ, chẳng lẽ lại không để bà cụ nói một hai câu trước?”

Lâm Vũ Chân hơi nhíu mày, cô cảm thấy dì cả rõ ràng là đang cố ý gây sự với Giang Ninh và cô.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top