Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Dịch Siêu Cấp Phú Nhị Đại
Chương 100


Giang Ninh nói câu thứ hai đã làm cho lãnh đạo Tiểu

Trương bên kia lập tức cảm giác da đầu tê dại.

“Nếu vậy, tôi sẽ đóng cửa đổi chỗ khác thôi.”

Câu nói thứ ba càng giống như sấm chớp động trời, làm

cho hai chân lãnh đạo Tiểu Trương cũng nhữn ra, liên

tục nói: “Tôi đến ngay!”

Giang Ninh cúp máy, lại tiếp tục pha trà giống như chưa.

từng có chuyện gì xảy ra.

Lúc này, ở tầng cao nhất của trụ sở chính trong tập.

đoàn. ‘ Á

A

Người trong văn phòng đều ngẩng đầu lên, rõ ràng bọn

họ không ngờ sẽ có người đột nhiên tới kiểm tra.

“Thủ tục và giấy chứng nhận liên quan đều ở đây, xin hỏi

còn thiếu gì không?”

Sác mặt người quản lý chính của phòng Hành Chính

không tốt lắm.

Thủ tục gì cũng đầy đủ hết, thế mà vẫn có người tới gây

SỰ.

*Đầy đủ hết à?”

Vũ Bình nhìn qua mấy lần rồi hừ một tiếng: “Lẽ nào các

người không biết bây giờ phải thay đổi giấy phép kinh

doanh mới à? Thay chậm là phải có trách nhiệm!”

Người quản lý chính của phòng Hành Chính rõ ràng

không phải là người mới, cố nén cơn giận nói: “Trách

nhiệm gì?”

“Anh không gánh nổi trách nhiệm đâu!”

Vũ Bình không ngờ người của Lâm thị này lại không biết

điều như vậy.

Đổi lại thành người khác đã sớm ăn nói khép nép, ngoan

ngoãn lấy lòng, nói lập tức đi làm ngay, đồng thời khách

sáo mời bọn họ vào trong uống trà nói chuyện.

Nhưng người trước mắt này lại không có mắt!

“Hay là nói, Lâm thị anh muốn tôi tới mỗi ngày một

chuyến vậy?”

Lời này có ẩn ý rõ ràng.

Vẻ mặt quản lý chính của phòng Hành Chính trầm

xuống, lúc này anh ta làm sao không biết được suy nghĩ

trong lòng Vũ Bình.

Đây rõ ràng là tới quấy rối!

“Chuyện gì vậy?”

Nghe được tiếng động bên ngoài, Lâm Vũ Chân đi ra và

liếc nhìn Vũ Bình, khẽ hỏi.

“Tổng giám đốc Lâm, người này nói công ty của chúng

†a không đủ thủ tục, không thể tiếp tục triển khai hoạt

động kinh doanh, chờ tới lúc làm đầy đủ thủ tục mới

được”

Cứ có người tới gây khó dễ như vậy, bọn họ còn làm việc

thế nào?

Mấy dự án một khi gián đoạn thì sẽ bị tổn thất không thể

lường được!

Ban đầu vốn không có vấn đề gì, những tên khốn kiếp

này lại khăng khăng đòi tìm xương trong bánh đúc!

Vẻ mặt Lâm Vũ Chân vô cảm, liếc nhìn Vũ Bình: “Thiếu

thủ tục gì? Anh nói, tôi sẽ lập tức đi làm.”

Vũ Bình nhìn Lâm Vũ Chân và khẽ nhíu mày, có chút bất

mãn về giọng điệu của Lâm Vũ Chân.

“Làm thủ tục là một quá trình rất rắc rối. Công ty các.

người còn chưa chắc có thể được thông qua. Tạm thời

dừng kinh doanh, chờ thông báo sau.”

Gã lười phải nói nhiều. Nếu Lâm Vũ Chân không biết

điều như vậy, đừng trách gã độc ác.

Dù sao nên xử lý thế nào, nghiêm khắc nhất và thả lỏng

nhất là do gã quyết định!

“Tạm dừng kinh doanh à?”

Vẻ mặt Lâm Vũ Chân vẫn bình tĩnh, bình tĩnh tới mức

làm cho Vũ Bình có cảm giác bất an.

“Được, vậy chúng tôi sẽ tạm dừng kinh doanh.”

Vũ Bình nghe thấy Lâm Vũ Chân nói vậy thì không khỏi

ngẩn người ra.

Gã không ngờ Lâm Vũ Chân lại đồng ý luôn, hơn nữa còn

chẳng thèm chất vấn lấy một câu.

Điều này không bình thường.

Ngay cả quản lý cấp cao đứng bên cạnh Lâm Vũ Chân

cũng ngẩn người ra, không ngờ cô sẽ đồng ý.

“Hôm nay bắt đầu nghỉ, cho đến khi bọn họ cho chúng ta

biết thủ tục đã đầy đủ, có thể kinh doanh lại mới thôi.”

Giọng điệu của Lâm Vũ Chân vẫn rất bình tĩnh.

Cô càng bình tĩnh thì trong lòng Vũ Bình lại càng bất an.

Nghe thấy Lâm Vũ Chân nói vậy, quản lý cấp cao kia liền

gật đầu và lập tức thông báo xuống. Chẳng mấy chốc,

mấy nhân viên đã thu dọn đồ xong, chào Lâm Vũ Chân

rồi định đi.

Vũ Bình sa sầm mặt.

Gã vốn định lấy điều này để tạo áp lực làm cho Lâm Vũ

Chân trở nên biết điều một chút, nhưng không ngờ cô lại

giận dỗi, nói tạm dừng kinh doanh là tạm dừng kinh

doanh.

“Ha ha, tổng giám đốc Lâm đúng là người quả quyết

đấy”

Gã cười lạnh một tiếng, nói với ý không tốt: “Vậy thủ tục.

làm tới khi nào, cô cứ chờ chúng tôi thông báo đi!”

Vũ Bình nói xong liền quay người rời đi.

Dù sao gã cũng chẳng mất mát gì, còn sợ Lâm Vũ Chân

giận dỗi à?

Gà cũng không tin, một công ty lớn như vậy mà nói tạm

dừng kinh doanh là tạm dừng kinh doanh được, như vậy

sẽ tổn thất rất lớn, Lâm Vũ Chân thật sự chịu được sao?

“Bịt”

Vũ Bình dẫn theo người rời đi. Bọn họ vừa mới ra khỏi thang máy, lại thấy một bóng người dẫn theo mười mấy người đang bước nhanh đến.

Cổ họng của gã lập tức khô khốc.
 
Chương 101


“Lãnh…”

Sao lãnh đạo lớn như vậy cũng tới đây? Không chỉ vậy, người đi theo phía sau lãnh đạo Trương đều là người đứng đầu quản lý các ban ngành trong thành phố Đông Hải. Rốt cuộc có chuyện gì vậy? ‘Vũ Bình mới gọi được một từ thì không dám kêu nữa. Gã thậm chí còn chẳng có tư cách để chào hỏi lãnh đạo Trương!

“Thật ngại quá, công ty của chúng tôi đã tạm dừng kinh doanh.

Lãnh đạo Trương sốt ruột chạy tới, vừa muốn lên tầng thì lễ tân ở cửa đã lịch sự cản mọi người lại và nói.

“Cái gì?”

Lãnh đạo Trương cảm giác như có máu sộc lên đầu, phun không ra lại nuốt không trôi: “Tạm dừng kinh doanh à?”

“Không sai Lâm Vũ Chân từ trong thang máy bước ra, trên người đeo túi xách: “Thủ tục kinh doanh của công ty chúng tôi không đầy đủ nên bị lệnh cưỡng chế tạm dừng kinh doanh, chúng tôi tất nhiên phải tuân theo thôi: Cô liếc nhìn Vũ Bình đứng ở bên cạnh, thản nhiên nói: “Đồng chí này vừa mới tới thông báo.”

Chỉ một thoáng, mấy chục đôi mắt đồng loạt nhìn chằm chằm vào đám người Vũ Bình, nhìn tới mức làm gã thấy sợ hãi!

“Anh là đơn vị nào?”

Lãnh đạo Trương tức giận nói.

“Lãnh…

lãnh đạo, tôi là người của bộ Y Tế…”

“Cục trưởng Lý!

” Lãnh đạo Trương không để cho Vũ Bình nói tiếp, trực tiếp quay đầu gọi một tiếng, sác mặt trầm xuống: “Đây là đơn vị của anh à Một người trung tuổi có hơi béo phía sau lập tức tái mặt, vội vàng đi lên.

Hôm nay bọn họ đi theo lãnh đạo Trương cắt băng khánh thành, hoạt động mới tiến hành được một nửa, lãnh đạo Trương đã vội vàng rời đi, nói là có chuyện lớn, làm cho những người khác đều không khỏi khẩn trương.

Bọn họ đã bao giờ nhìn thấy dáng vẻ lãnh đạo Trương như vậy chứ? Là hoảng hốt đấy!

“Anh là người của khoa nào?”

Cục trưởng Lý lớn tiếng nói: “Anh thật to gan, tới đây làm gì?”

Vũ Bình đã bị dọa tới ngây người. Lần đầu tiên gã nhìn thấy nhiều lãnh đạo như vậy.

“Tôi ở phòng kinh doanh, cấp dưới của Chủ nhiệm La “Lâm thị này không phù hợp với yêu cầu thay đổi thủ tục, †ôi tới thông báo cho bọn họ mau chóng…”

“Không phù hợp với yêu cầu à?”

Cục trưởng Lý vừa nghe đã biết là Vũ Bình nói linh tỉnh!

Những thủ tục này đều do bọn họ làm, tất cả đều dựa theo yêu cầu của bọn họ để làm, doanh nghiệp nào cũng như vậy, sao có thể không phù hợp với yêu cầu chứ? Đây không phải là vả mặt ông ta sao? Ông ta quay đầu liếc nhìn, thấy vẻ mặt lãnh đạo Trương đã cực kỳ khó coi, sa sâm đến mức sắp nhỏ ra nước rồi.

“Không phù hợp với yêu cầu thì anh lại bảo bọn họ tạm dừng kinh doanh à?”

Cơ thể Cục trưởng Lý cũng đang run rẩy, ông ta có ngốc cũng nhìn ra được Lâm thị này không tầm thường đâu.

Mấy hoạt động công ích gần đây không phải đều do Lâm thị này ủng hộ à? Không nói phía sau Lâm thị có người nào, chỉ riêng là doanh nghiệp nóng lòng mong mỏi làm công ích, ai dám cố ý qua quấy rối và gây khó dễ như vậy chứ?

“Chuyện này…”

Mặt Vũ Bình trắng bệch, không biết nên nói thế nào.

Gã làm sao ngờ được sẽ xảy ra chuyện như vậy, lại có nhiều lãnh đạo như vậy đều tới đây chứ!

Lúc này, gã chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào trốn thôi!

Lâm Vũ Chân không để ý tới gã.

“Các vị lãnh đạo, thật sự ngại quá, tôi không biết các ngài sắp tới nên bây giờ cũng không có cách nào tiếp đón các ngài được” Cô lắc đầu nói: “Chúng tôi không nhận được thông báo, lại không thể kinh doanh” Lâm Vũ Chân vừa nói xong, trong thang máy lần lượt có nhân viên đi ra, đeo túi xách rời đi. Rõ ràng là bọn họ thật sự tạm dừng kinh doanh.

“Tổng giám đốc Lâm, cô tạm thời đừng nóng vội.”

Lãnh đạo Trương lên tiếng. Ông ta không thể không lên tiếng. Ông ta vốn định giao cho lão Lý xử lý. Nhưng bây giờ xem ra, nếu Lâm Vũ Chân mà đi, chuyện hôm nay sẽ thật sự ầm ï lớn rồi!

“Cục trưởng Lý!

” Ông ta gọi một tiếng, cục trưởng Lý lập tức chấn động.

“Thủ tục được làm dựa theo yêu cầu của chúng tôi, làm sao có thể không phù hợp với yêu cầu chứ? Anh chỉ nói linh tỉnh!

” Cục trưởng Lý tức giận mắng: “Tôi thấy các anh kiểm tra thủ tục mới không đầy đủ!

Tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng!

” “Nếu chuyện này liên quan đến vi phạm quy định pháp luật, tôi nhất định sẽ nghiêm trị không tha!”
 
Chương 102


Trái tim Vũ Bình chợt nặng tru. Nghiêm trọng như vậy sao? “Anh còn đứng ngây ra đó làm gì? Không mau xin lỗi tổng giám đốc Lâm đi!

” *Xin.. xin lỗi” Vũ Bình vội vàng đi tới trước mặt Lâm Vũ Chân, cúi đầu nói lí nhí chẳng khác nào một đứa trẻ làm sai chuyện.

Lâm Vũ Chân vẫn lắc đầu: “Tôi chờ thông báo của anh” Cố nối xong liền quay người ối thảñg. “2 Trái tìm Lãnh đạo Trương chợt nặng nề. Không dám đâu!

Ông ta vội vàng đi tới trước mặt Lâm Vũ Chân, mặt tươi cười nị /ổng giám đốc Lâm đừng nóng giận. Cấp dưới không biết cách làm việc, lão Lý nhất định sẽ quản giáo thật tốt, không thể bởi vậy mà làm cho công ty ngừng kinh doanh được.”

“Hôm nay tôi tới đây chính là muốn xem công ty cống hiến cho kinh tế thành phố Đông Hải tôi, còn nóng lòng làm hoạt động công ích rốt cuộc là thế nào, làm sao có thể ngừng kinh doanh được chứ?”

Lâm Vũ Chân không biết người trước mắt là ai, nhưng cô nhìn ra được ông ta chắc chắn có thân phận không bình thường.

“Chúng tôi chưa nhận được thông báo.”

Gô nghiêm túc nói.

“Thông báo!

Thông báo!

” Cục trưởng Lý vội nói: “Tôi lập tức sẽ cho người gửi công văn thông báo tới!

” Ông ta nói xong liền gọi điện thoại.

Lúc này Lâm Vũ Chân mới gật đầu: “Nhưng rất nhiều nhân viên của tôi đã rời đi rồi, không có cách nào tiếp đón các ngài được.”

“Không sao không sao, các cô làm việc vất vả, nghỉ ngơi một ngày cũng được, hôm khác tôi sẽ tới thăm!

” Lãnh đạo Trương thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Vũ Chân đi lên tầng.

Dưới tầng, vẻ mặt lãnh đạo Trương vẫn khó coi.

Mười mấy người đi theo sau lưng ông ta kinh hồn khiếp vía. Bây giờ bọn họ đã biết rõ, mình tuyệt đối không thể động vào Lâm thị này được.

“Lão Lý, tôi cần kết quả xử lý vào ngày mai” Ông ta quay đầu nhìn Cục trưởng Lý với vẻ mặt hết sức nghiêm túc, Vũ Bình thấy vậy, hồn vía cũng bị dọa cho bay hết: “Nếu ông xử lý không tốt thì tự mình nộp đơn xin nghỉ việc lên trên!

” Lão Lý càng hồn bay phách lạc!

Mọi người rời đi. Lãnh đạo Trương lại vòng trở về, cẩn thận gõ vào cửa phòng bảo vệ.

Khi nhìn thấy Giang Ninh ngồi ở đó, ông ta đứng nghiêm, thậm chí cũng không dám thở mạnh.

Ông ta có biết một chút về người trước mắt này, nhưng chỉ một chút này lại làm cho ông ta vô cùng lo sợ. Không ngờ một đại thần như vậy lại ở Đông Hải!

“Ông khách sáo như vậy làm gì, ngồi đi.”

Lãnh đạo Trương làm sao dám ngồi. Ông ta làm gì có tư cách ngồi cùng với Giang Ninh chứ? Giang Ninh thản nhiên nói: “Giới xã hội đen bây giờ đã sạch sẽ, ông ta có thể buông tay chân ra làm chút chuyện cho thành phố này rồi chứ?”

Một câu nói này làm cho lỗ chân lông khắp người lãnh đạo Trương đều giãn ra!

Người dọn sạch đám xã hội đen trong một đêm chính là Giang Ninh!

Lãnh đạo Trương không dám nói lời nào.

Tối hôm qua, ông ta còn nghĩ, sợ rằng chỉ có người trong truyền thuyết kia mới có thể làm được loại chuyện này.

Mà hôm nay, người này lại ngồi ở trước mặt ông ta!

“Thành phố Đông Hải là cửa ngõ của khu vực vùng duyên hải, ưu thế tốt được ông trời ưu đãi, mấy năm nay lại không thể nào phát triển nổi, ông có trách nhiệm đấy: Giang Ninh hờ hững nói.

Lãnh đạo Trương liên tục gật đầu: “Vâng, là trách nhiệm của tôi.”

“Bây giờ đã loại bỏ được cản trở lớn nhất, ông còn có vấn đề gì không?”

“Không!

” Lãnh đạo Trương lập tức nói.

“Việc phát triển khu vực này rất quan trọng, tôi nghĩ trong lòng ông cũng biết, nên phát triển, nên quản lý thì đều đi làm đi” Giang Ninh rót một chén trà: “Ông phải nhớ kỹ, chuyện làm cho dân chúng sống tốt hơn là trách nhiệm của ông đấy” Lãnh đạo Trương giơ hai tay nhận lấy chén trà, trịnh trọng nói: “Tôi nhớ kỹ rồi!

” Ông ta khẽ nhấp một miếng, vẫn khó có thể ép xuống được sự khẩn trương của mình: “Vậy còn ngài?”

“Ông cứ coi như tôi không tồn tại.”

Giang Ninh thuận miệng nói.

Lãnh đạo Trương hiểu rõ, đặt chén trà xuống và lui ra ngoài Vấn đề khiến mình đau đầu suốt mấy năm, Giang Ninh đã giúp ông ta giải quyết chỉ trong một đêm, đó là một ân tình cực lớn.

Cho dù Giang Ninh bảo ông ta đừng để lộ thân phận của mình, nhưng lãnh đạo Trương biết có chuyện mà ông ta cần phải giúp Giang Ninh xử lý tốt.
 
Chương 103


Lát sau, Chủ nhiệm La ngồi ở văn phòng, một hộp trà lễ trong ngăn kéo dưới chân dường như tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, “Chắc hẳn phải hai mươi.”

Gã đoán chắc là trọng lượng đó.

“Rầm!

” Cánh cửa bị người trực tiếp đẩy ra làm Chủ nhiệm La giật mình.

Gã theo bản năng mảng một câu.

Thật may là bây giờ mình không lấy trà lẽ ra, nếu không bị người ta nhìn thấy thì phiền toái Nhưng gã ngẩng đầu nhìn lên rồi lập tức đứng phát dậy, sắc mặt tái nhợt.

“Cục trưởng Lý!

” Cục trưởng Lý sa sầm mặt đi vào, phía sau còn có hai người bên phòng kiểm tra kỷ luật đi theo.

*La Cương, anh bị tình nghi dùng quyền vào việc riêng, hiện tại phải tiếp nhận điều tra!

” Cục trưởng Lý không hề khách sáo.

*Không phải chứ? Cục trưởng Lý, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

Chủ nhiệm La hoảng loạn.

Gã cũng không rõ rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, sao lại đột nhiên tới điều tra gã.

“Anh đi mà hỏi Vũ Bình!

” Ông ta vung tay lên, lãnh đạm nói: “Nhận được trà lễ rất vui vẻ nhỉ? Anh cứ vào tù mà chậm rãi hồi tưởng lại hương vị của nó đi!

” Không đợi Chủ nhiệm La giải thích, hai người đã xông lên dẫn gã đi.

Cùng lúc đó, Lâm Cường đang ở trong công ty với tâm trạng đặc biệt tốt.

Chỉ cần chút thủ đoạn nhỏ cũng đủ khiến cho Lâm Văn phải sống khổ sở rồi.

Chỉ cần bọn họ ngừng kinh doanh mấy ngày, Lâm Văn lại khó có thể gánh chịu được tổn thất của mấy dự án này rồi.

Đến lúc đó, ông ta sẽ thông qua mối quan hệ với nhà họ Kim để cướp lấy dự án, tất cả quyền chủ động sẽ lại tới trong tay mình.

“Ba, chiêu này của ba đúng là quá sáng suốt!

” Lâm Phong nịnh nọt: “Cứ như vậy, đám người Lâm Vũ Chân chắc chắn sẽ gặp xui xẻo rồi, ha ha ha hai” “Hừ, bọn họ đắc tội nhà họ Kim chính là không biết tự lượng sức mình!

” Lâm Cường thầm đắc ý, nhưng trên mặt vẫn rất thản nhiên: “Thằng ba cuối cùng vẫn là thằng ba thôi, sao có thể chơi được với anh cả như ba chứ?”

Hai ba con không khỏi hả hê, cười trên nỗi đau của người khác.

Không cần hoàn toàn đập chết Lâm Văn, chỉ cần làm cho ông dừng kinh doanh mấy ngày, vậy tổn thất đã đủ lớn rồi.

Những doanh nhân hợp tác vừa thấy Lâm Văn xảy ra chuyện, nhất định sẽ mất lòng tin vào ba con Lâm Văn, không dám lại tùy tiện hợp tác nữa.

Đây chính là cơ hội!

“Bọn họ thậm chí còn dám đánh cả Kim Nhiên, bây giờ nhà họ Kim đang âm thầm chuẩn bị, một khi bên phía đó ra tay thì đám người Lâm Vũ Chân thậm chí còn chẳng có cơ hội sống nữa.”

Bây giờ, Lâm Phong hận Giang Ninh và Lâm Vũ Chân thấu xương.

Một khi bọn họ ngã xuống, mình nhất định phải tới đạp mạnh thêm một phát!

Bọn họ đang nói chuyện thì nghe bên ngoài có tiếng động ầm ï.

“Chúng tôi là người của cơ quan Thuế, công ty các anh bị tình nghỉ trốn thuế, lậu thuế, bây giờ chúng ta muốn tiến hành điều tra các anh!

” Ngoài cửa có giọng nói vọng tới, làm cho Lâm Cường chợt biến sắc.

Ông ta còn tưởng rằng mình nghe nhầm.

Mãi đến khi nghe được tiếng ồn ào, ông ta lập tức đứng lên và vội vàng ra ngoài. Ông ta chỉ thấy rất nhiều mặc người đồng phục, đang lấy ra thư thông báo điều tra.

“Ba, sao người bên thuế lại tới đây vậy?”

Trong lòng Lâm Phong càng thêm hoảng loạn, các vụ kinh doanh trong tay gã còn chưa được làm sạch sẽ.

Hơn nữa, không phải đã nói sẽ thu xếp người qua điều tra đám người Lâm Văn à? Sao bọn họ lại tới chỗ mình thế? Trái tim Lâm Cường chợt trở nên nặng nề nhưng sắc mặt không đổi, bảo Lâm Phong không cần nói.

“Mấy ngài…”

Lâm Cường lập tức đi tới, trên mặt tươi cười nói: “Có chuyện gì vậy? Nếu không mời các ngài vào trong văn phòng của tôi nói chuyện?”

“Đừng cản trở chúng tôi thực hiện công việc!

” Vẻ mặt người đàn ông dẫn đầu nghiêm túc nói: “Chúng tôi đã nắm trong tay rất nhiều chứng cứ, các anh vẫn nên phối hợp tiếp nhận điều tra thì tốt hơn” Chân mày Lâm Cường nhíu chặt.

Sổ sách của ông ta không sạch sẽ!

Căn bản sẽ không qua nổi điều tra.

Nhìn vẻ mặt người trước mắt này thì căn bản sẽ không có khả năng nương tay đâu.

Chỉ cần vừa điều tra là ông ta sẽ tiêu đời!
 
Chương 104


Sắc mặt Lâm Phong khẩn trương, làm gì còn vẻ đắc ý vừa rồi nữa.

Còn chưa nghe được Lâm Vũ Chân và Giang Ninh xảy ra chuyện, ngược lại bản thân gã lại sắp xảy ra chuyện trước.

Gã nhìn về phía Lâm Cường với ánh mắt cầu cứu. Nếu lúc này mà bị điều tra thì mình xong rồi!

Đầu óc Lâm Cường hoạt động rất nhanh: “Được, chúng tôi chắc chắn sẽ phối hợp điều tra, đây là chuyện chúng tôi nên làm” rT Ì X6 A Z£ANIN ® Ông ta sai người ta dẫn theo bọn họ tới phòng Tài Vụ, mặt khác lập tức lấy di động ra goi điện thoại thu xếp.

Mà lúc đó.

Giang Ninh ngồi ở trong văn phòng Lâm Vũ Chân với vẻ mặt vô tội.

“Thật sự không liên quan tới anh” Hắn giang hai tay ra: “Anh ở trong phòng bảo vệ, xảy ra chuyện gì anh còn chẳng biết đấy” *Em không tin” Lâm Vũ Chân hừ một tiếng: “Em biết, nhất định là anh ra tay” Giang Ninh lác đầu, không thừa nhận.

Lâm Văn chạy đến, khi ông biết chuyện này thì không khỏi có chút lo lắng.

“Sao bọn họ có thể tới đây được?”

Rất rõ ràng, Lâm Văn cũng vô cùng kinh ngạc.

Phải biết rằng, hôm nay, tất cả những người có tiếng nói hữu dụng ở thành phố Đông Hải đều đến Lâm thị!

“Bọn họ là ai thế?”

Lâm Vũ Chân hỏi một câu.

Lâm Văn ngẩn người, hơi bất lực lắc đầu.

Con gái mình là một người đầu óc đơn thuần, lương thiện, lẽ nào bình thường con bé không xem tin tức, không xem tỉ vi sao? Ông quay đầu nhìn Giang Ninh, Giang Ninh chỉ thấy buồn cười.

“Không có gì, ba vừa vặn nhìn thấy bọn họ trong hoạt động công ích lần này:’ Lâm Văn giải thích một câu: “Nếu không còn chuyện gì là tốt rôi. Ba nghe nói đám người Lâm Cường bên kia cũng bị điều tra.”

“Cái gì?”

Lâm Vũ Chân kinh ngạc.

Cô vốn đang cho rằng đây là ba con đám người Lâm Cường giở trò, sao ngay cả bọn họ cũng bị điều tra vậy? “Đáng đời bọn họ!

” Cô lầm bầm nói. Cô đã chẳng còn lòng thương hại với ba con Lâm Cường từ lâu rồi.

Hơn nữa cô biết, ba con Lâm Cường là không thể qua được sự điều tra, các phương diện có quá nhiều vấn đề.

CHỈ lạ Lâm Văn lắc đầu: “Hai người bọn họ không sao.”

“Làm sao có thể vậy chứ?”

Lâm Vũ Chân càng kinh ngạc hơn: “Trên tay bọn họ không sạch sẽ, vừa điều tra thì nhất định sẽ có vấn đề.”

Giang Ninh lập tức hiểu rõ, nhìn Lâm Văn nói: “Xem ra, hai người kia cũng đủ giảo hoạt, đã sớm sắp xếp từ trước rồi” Hắn chậm rãi nói: “Con đoán, tất cả nước bẩn đều được hát lên trên đầu của ông cụ Lâm đi?”

Phải nói người gánh tội thích hợp nhất chính là Lâm Tiêu.

Vẻ mặt Lâm Văn phức tạp, khẽ gật đầu.

“Mẹ nó, Lâm Cường đúng là súc sinh!

” Lâm Tiêu đã bị Lâm Cường làm cho trúng gió, không ngờ còn phải gánh tội thay cho ba con bọn họ!

Cho dù là súc sinh cũng không làm được chuyện như: vậy đi? Lâm Văn thật sự rất phẫn nộ, nhưng ông lại không có cách nào quản được.

Trước đây, nếu Lâm Tiêu biết mình có ngày hôm nay, ông cụ còn có thể làm như vậy được sao? “Ba, bất cứ việc gì cũng có nhân có quả, rất nhiều chuyện đều đã định sẵn rồi: Giang Ninh thản nhiên nói: “Chúng ta không quản được người khác, chỉ có thể quản được chính mình” Lâm Văn gật đầu, hít sâu một hơi: “Ba biết.”

Sóng gió lần này tới nhanh, đi cũng nhanh.

Ở dưới tình huống không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào, nó lại được giải quyết dễ dàng.

Lâm Vũ Chân đương nhiên không tin đây chỉ là trùng hợp. Lãnh đạo Trương lại trùng hợp tới công ty khảo sát sao? Lâm Văn càng không tin hơn.

“Đúng rồi, bác sĩ nổi tiếng kia sẽ nhanh chóng đến Đông Hải thôi. Ba, mấy ngày tới ba cứ nghỉ ngơi cho khỏe, điều hòa một chút” Giang Ninh đột nhiên nói: “Chuyện trong công ty cứ giao cho Vũ Chân đi làm, em ấy cũng có thể làm được.”

Hán vừa nói vừa nháy mát với Lâm Vũ Chân.

Sáng sớm, chính Lâm Vũ Chân đã nói với Giang Ninh như thế.

Đương nhiên, Lâm Vũ Chân biết, nếu công ty xảy ra chuyện gì thì người đầu tiên đứng ra giải quyết chắc chắn là Giang Ninh.

Cô hừ một tiếng, len lén nhứ nhứ nắm đấm nhỏ uy hiếp.

Giang Ninh đừng lại trêu cô.

Nhưng khi biết bác sĩ nổi tiếng kia sắp tới, chân của Lâm Văn có khả năng được chữa khỏi, Lâm Vũ Chân cũng vô cùng kích động.

“Được!

Ba đều nghe theo con hết!

” Lâm Văn trịnh trọng gật đầu.

Giang Ninh tiễn Lâm Văn đi rồi, đột nhiên cảm giác có một bàn tay thò đến bên thắt lưng của mình…
 
Chương 105


Đầu tiên là nhéo một miếng thịt, sau đó xoay ngược kim đồng hồ.

Hán hít sâu một hơi và quay đầu nhìn Lâm Vũ Chân, suýt nữa thì kêu ra tiếng.

“Bạo hành gia đình à!

” Xung quanh còn có người đấy, Giang Ninh chỉ có thể mấp máy môi không phát ra tiếng, nói với Lâm Vũ Chân.

“Hừ, ai bảo anh trêu em!

” Lâm Yũ Chân không để ý tới Giang’Ninh, eô muốn tỏ’ra tức giận đấy. Í Buổi sáng cô mới nói chuyện của công ty đều giao cho mình xử lý, vừa nói xong mà Giang Ninh lại đánh vào mặt cô.

Tưởng là con gái thì dễ bắt nạt sao? Người xấu xa!

Nhưng nếu không phải nhờ có Giang Ninh, Lâm Vũ Chân sợ rằng không xử lý được những người buổi sáng.

Cô biết, Giang Ninh nhất định sẽ ra tay, cho nên cô mới dám trực tiếp đồng ý, tạm dừng kinh doanh.

Nhưng trong lòng cô vẫn rất không cam lòng.

Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Lâm Vũ Chân, Giang Ninh không khỏi thấy bưồn cười.

Với lực tay của Lâm Vũ Chân, hản phải phối hợp tỏ ra đau đớn một chút vậy.

Lần này, ba con Lâm Cường ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, tổn thất không nhỏ.

Không chỉ cục Thuế tới điều tra, gần như mỗi ban ngành đều tới một lần, Lâm Cường suýt nữa thì đập bàn.

Thật may là ông ta đã sớm chuẩn bị tốt, bỏ ra cái giá không nhỏ để hắt phần nước bẩn chính lên đầu Lâm Tiêu.

Lúc này, vẻ mặt ông ta thâm trầm, nhìn Lâm Tiêu. Ông cụ thấy vậy liền run lẩy bẩy.

“Ba chắc hẳn nên cảm ơn con đấy. Nếu không phải con làm cho ba bị trúng gió, bây giờ ba đã phải vào tù rồi.”

Lâm Cường cười lạnh.

Ông ta đúng là súc sinh, lại còn muốn Lâm Tiêu cảm ơn ông ta nữa à? “Con để cho ba sống chính là đặc biệt tới gánh tội giúp con, ba không ngờ phải không?”

Lâm Cường cười một tiếng: “Ba, ba vẫn có tác dụng đối với nhà họ Lâm đấy” Ông ta nói xong liền xoay người đi ra ngoài.

Lâm Tiêu nói không ra lời, duy nhất chỉ có một tay còn khẽ động đậy được. Ông cụ muốn siết chặt nắm đấm để đánh Lâm Cường cũng không làm được.

Chỉ có hai hàng nước mắt hối hận không ngừng lăn xuống.

Lâm Cường đi tới phòng khách, thấy Lâm Phong đang khiếp sợ, ngồi dựa vào sô pha.

Suýt nữa thì gã đã phải vào tù rồi!

“Ba, sao đám Lâm Vũ Chân lại ác độc như vậy!

” Lâm Phong nghiến răng nghiến lợi: “Rốt cuộc có chuyện gì thế? Không phải nhà họ Kim đã chuẩn bị tốt rồi sao?”

Gã không tin người của các ban ngành liên quan sẽ nghe lời của ba con Lâm Vũ Chân, bọn họ lại không có bản lĩnh này.

Chẳng lẽ là Giang Ninh kia? Hừ, tên thần kinh đó ngoại trừ phát điên và đánh cực giỏi ra, cũng không có bản lĩnh này được.

“Ba đã hỏi qua rồi, đây là chỉ thị từ phía trên xuống, gần đây đúng lúc triển khai các hành động chỉnh đốn có liên quan thôi” Lâm Cường chửi thề một câu: “Chẳng qua đám người Lâm Vũ Chân có vận cứt chó tốt mà thôi!

” Chủ nhiệm La bị cách chức, lại cách chức rất không đúng lúc. Cũng bởi vậy nên đám người Lâm Vũ Chân mới thoát được, ngược lại thành bọn họ gặp xui xẻo.

Bây giờ Lâm Cường rất bất mãn với nhà họ Kim. Một gia tộc lớn như vậy mà ngay cả chút quan hệ cũng không đáng tin, có mất mặt không hả? “Mấy ngày nữa, bác sĩ nổi tiếng kia sẽ tới. Con nhớ để ý đấy. Một khi cậu ta đến Đông Hải, ba sẽ tự mình lên tỉnh đón Kim Nhiên: Lâm Cường nói: “Chỉ cần chúng ta giúp đỡ, mời bác sĩ nổi tiếng chữa trị lành cho cái chân của Kim Nhiên, vậy nhà họ Kim lại phải nợ ân tình của chúng ta rồi.”

“Con đã rõi” Lâm Phong nói: “Bác sĩ nổi tiếng kia tới bệnh viện số 1 Đông Hải giảng bài. Có người nói anh ta rất tham tiền.

Ba, chúng ta nên bỏ ra bao nhiêu tiền?”

Lâm Cường nhíu mày, hơi đau lòng: “Tạm thời lấy ra một triệu đã. Để chữa trị hai chân thì vậy là đủ rồi.”

Ba ngày sau, ở sân bay quốc tế Đông Hải giăng biểu ngữ chào mừng rất lớn, làm người ta biết rõ bác sĩ nổi tiếng tới đây không phải là người bình thường.

Lâm Phong nhận được tin tức thì lập tức thông báo cho.

Lâm Cường.

Lâm Cường không hề do dự, tự mình lên đường tới nhà họ Kim ở trên tỉnh.

Mà Lâm Phong đã chuẩn bị xong tiền, tìm được Phó viện trưởng bệnh viện số 1 Đông Hải, muốn thông qua quan hệ của ông ta để mời bác sĩ nổi tiếng kia ra tay.
 
Chương 106


Lâm Cường nhanh chóng chạy tới nhà họ Kim.

Kim Dương biết được bác sĩ nổi tiếng kia tới, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Bác sĩ nổi tiếng như vậy lại không đến trên tỉnh mà tới Đông Hải nhỏ bé, cũng thật là…”

Nếu ở tỉnh, vậy sẽ càng dễ hơn.

“Gia chủ Lâm, ông xác định không có vấn đề gì chứ?”

Minh chỉ có một đứa con tôi n. tuyết đối không thể để cho nó bị tàn phế được.

“Gia chủ Kim yên tâm, tôi đã thu xếp xong xuôi cả rồi.”

Lâm Cường vỗ ngực nói: “Khi về cho ít tiền thì tất cả vấn đề đều không còn nữa” Cho dù phải bỏ thêm chút tiền, ông ta cũng không để ý.

Có thể nhận được ân tình của nhà họ Kim, cho dù tốn mấy triệu cũng xem như là có lời rồi!

*Kim Long, em đi một chuyến đi” Trong lòng Kim Dương vẫn có chút lo lắng: “Bên phía anh còn có chuyện cần xử lý, không thể nào qua được, em đi qua cùng, chăm sóc cho Kim Nhiên” “Được, anh trai.”

Vẻ mặt Kim Long vẫn lạnh lùng, không có cảm xúc gì Mấy người không lãng phí thời gian nữa, lập tức đi cùng với Lâm Cường, đưa Kim Nhiên tới Đông Hải để chuẩn bị tiếp nhận phẫu thuật.

Mà bên kia, Lâm Văn rất hồi hộp.

Hai chân này đã tàn phế quá nhiều năm, bản thân ông cũng không có mấy lòng tin.

“Giang Ninh, thật sự có thể được sao?”

Lâm Văn căng thẳng nói: “Hơn nữa ba nghe nói, chi phí để bác sĩ nổi tiếng kia ra tay phẫu thuật là cực cao.

Chúng ta…”

“Chúng ta thiếu tiền à?”

Giang Ninh nói: “Hơn nữa, cậu ta sẽ không thu tiền của con” “Vì sao?”

Lâm Vũ Chân có phần không tin được.

Bác sĩ nổi tiếng kia vừa đến Đông Hải, cả Đông Hải đều xôn xao.

Không biết bao nhiêu người chuẩn bị rất nhiều tiền, muốn mời anh ta ra tay.

“Năm đó khi anh lưu lạc đã từng chia cho cậu ta nửa cái bánh bao.”

Giang Ninh nghiêm túc nói.

Lâm Vũ Chân không muốn để ý đến hắn nữa.

Lại là lưu lạc, lại là Cái Bang của bọn họ à? Lại là nửa cái bánh bao á? Trước đây khi Giang Ninh lưu lạc, trên người rốt cuộc mang theo bao nhiêu cái bánh bao vậy? Nhân tài của Cái Bang bọn họ hơi nhiều quá rồi đấy!

Lâm Vũ Chân còn muốn hỏi, Tô Mai lại kéo áo cô. Bà biết Giang Ninh không phải là người bình thường. Nếu hắn nói không thành vấn đề, vậy khảng định sẽ không thành vấn đề, còn hỏi gì nữa.

“Ba, chúng ta lên đường thôi.”

Giang Ninh mỉm cười, không muốn giải thích thêm, đẩy xe lăn của Lâm Văn đi: “Qua ngày hôm nay có thể năm xe lăn này đi được rồi.”

Hôm nay, bãi đỗ xe ở bệnh viện số 1 của thành phố: Đông Hải đã chật kín chõ.

Mười mấy người bảo vệ mệt mỏi tới mức chảy mồ hôi đầy đầu để chỉ huy lượng xe ra vào, nhưng cơ bản chỉ có xe vào chứ không có mấy chiếc xe ra.

Tất cả đều tới vì bác sĩ nổi tiếng này!

Bác sĩ John, bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng ở nước ngoài, bất kể anh ta đi tới đâu đều sẽ được tiếp đón rất nhiệt tình.

Lần này anh ta tới Đông Hải làm cho ba bệnh viện đứng đầu của rất nhiều thành phố lớn trong nước đều ghen ty muốn khóc.

Lúc này, các bác sĩ nòng cốt của khoa ngoại trong bệnh viện đều đã tập trung ở hội trường. Không ai muốn bỏ qua cơ hội có thể nghe.John công khai giảng bài, cho dù là một vài bác sĩ của trường Y cũng vậy.

Viện trưởng và các lãnh đạo trong bệnh viện đều ngồi bên cạnh, trên mặt đầy vẻ đắc ý và kiêu ngạo.

Nói đùa à, cấp bậc chuyên gia khoa ngoại như vậy, bọn họ muốn mời cũng không mời được đâu. Nhưng không ngờ bác sĩ.John tự nhiên lại chủ động liên hệ với bọn họ, nói muốn tới bệnh viện số 1 Đông Hải tham quan, đồng thời bằng lòng lựa chọn một bệnh nhân để phẫu thuật, sử dụng làm giáo trình dạy học.

“Viện trưởng mấy bệnh viện lớn trên tỉnh đều gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi làm sao mời được bác sĩ.John” Viện trưởng đang thì thào chém gió với người ta: “Đây là cơ mật thương mại, tôi sao có thể nói cho ông ta biết được?”

“Cần phải làm tốt công tác tiếp đón. Bác sĩ.John tới bệnh viện chúng ta chỉ đạo là vinh hạnh của chúng ta biết không?”

“Dạ dạ dạ, tôi đã sắp xếp xong xuôi rồi. Mặt khác, còn phải chọn một bệnh nhân để tiến hành trị liệu, người được chọn này…”

Trong mắt Phó viện trưởng lóe sáng.

Đây chính là cơ hội kinh doanh.
 
Chương 107


Ca phẫu thuật do bác sĩ.John đứng mổ chính, cả nước cũng khó có cơ hội như vậy.

Sắc mặt viện trưởng không đổi: “Cứ theo trước đó đã nói *** Từ khi ông ta làm việc đến lúc về hưu, chỉ sợ cũng chỉ có một cơ hội lần này, ông ta tất nhiên phải bắt chắc cơ hội, làm cho tên tuổi của mình có thể được lưu lại dấu ấn trong trong lịch sử của bệnh viện.

Bác sĩJohn ở phía trên trao đổi về kinh nghiệm của mình, mà Phó viện trưởng đã đi fa ngoải.

Lâm Phong đã chờ sẵn ở trong phòng làm việc của ông †a từ lâu.

“Viện trưởng, ngài đã ra rồi!

” Lâm Phong rất thông minh, trực tiếp bỏ bớt chữ phó kia: “Sao rồi, có thể xác định người được chọn chưa?”

“Cái này là do tôi chịu trách nhiệm, đến lúc đó có thể thu xếp cho các cậu ở hàng ghế đầu, cơ bản sẽ là các cậu” Phó viện trưởng thản nhiên nói: “Dù sao, người đưa ra t định cuối cùng vẫn là bác sĩ John, tôi chỉ có thể đề nghị với ngài ấy thôi.”

Lâm Phong vừa nghe thì trong lòng lập tức vui mừng.

Dưới tình huống này, ông ta làm như vậy đã là rất nể tình rồi. Đường đường là Phó viện trưởng đề nghị, bác sĩ nổi tiếng kia tới đây giao lưu, dù thế nào cũng phải nghe theo. Dù sao đối với anh ta thì không có gì khác nhau cả.

“Viện trưởng, đây là chút lòng thành, không đủ để thể hiện hết sự tôn kính của chúng tôi!

” Lâm Phong lập tức lấy ra một hộp trà lễ: “Đây là con số đã nói trước đó.”

Phó viện trưởng lại không nhận lấy.

Ông ta liếc nhìn cánh cửa đóng chặt rồi cười híp mắt nói: “Cậu chủ Lâm, không nói dối gì cậu, chỉ riêng người tới tìm tôi trong hai ngày qua đã sắp làm tôi buồn bực muốn chết rồi.”

“Sáng sớm nay tôi vừa tới, tổng giám đốc tập đoàn vận tải Quang Vinh đã chờ sẵn ở đây, trong tay cầm hai hộp.

trà lễ như của cậu. Cậu nói xem, như vậy có phải là khiến ôi khó xử hay không?”

Sắc mặt Lâm Phong lúng túng.

Trong lòng gã thâm mắng lão bác sĩ này thật sự quá tham lam, nhưng ngoài mặt vẫn phải tươi cười.

“Là tôi sơ suất rồi.”

Lâm Phong mỉm cười nói: “Đây chỉ là quà gặp mặt của tôi thôi.”

Quà gặp mặt đã một triệu rồi!

“Sau khi chuyện này thành công, còn có hai hộp trà lễ đưa lên” Phó viện trưởng vẫn không nhận, thậm chí không nói gì.

Ông ta nhìn đồng hồ có vẻ như mất kiên nhẫn.

Loại việc này làm gì có chuyện thanh toán sau chứ.

“Mẹ nhà ông!

” Lâm Phong thầm mắng một câu, lập tức móc chỉ phiếu từ trong túi ra, nhanh chóng điền dãy số lên trên: “Bây giờ tôi đưa cho ông luôn, như vậy sẽ không có vấn đề gì nữa chứ?”

Phó trưởng thấy vậy thì mặt mày rạng rỡ, cầm lấy tờ chỉ phiếu và hoàn toàn nghiêm túc kiểm tra một lượt, lúc này mới khẽ gật đầu.

“Yên tâm đi, tôi chỉ đề cử các cậu.”

Lão già này chỉ nói là đề cử, cũng không nói bảo đảm.

Nhưng Lâm Phong nghe lại thành chắc chắn.

‘Gã cảm ơn hết lần này đến lần khác, sau đó lặng lẽ đi ra, rất nhanh đã đến bên ngoài. Lâm Cường đang dẫn theo.

Kim Nhiên và Kim Long bước vào.

“Thế nào rồi?”

Kim Long lập tức hỏi.

“Không thành vấn đề!

” Lâm Phong vỗ ngực: “Tôi đã sắp xếp xong xuôi rồi, chân của cậu chủ Kim nhất định có thể được chữa trị tốt!

” Kim Long nghe được câu này mới thở phào nhẹ nhõm, Kim Nhiên ngồi trên xe lăn cũng có chút hưng phấn.

Cậu ta đã chịu đủ cái xe lăn này, chịu đủ khi phải làm.

một kẻ tàn phế, ngay cả đứng lên cũng không đứng nổi này rồi!

“Gia chủ Lâm, chuyện này các người làm tốt lắm, tôi sẽ nói lại với anh trai tôi.”

Có những lời này của Kim Long, dù có phải tốn thêm chút tiền cũng đáng giá. Trong lòng Lâm Cường thầm nghĩ.

“Đi, chúng ta đi vào trong đi. Cậu chủ Kim đừng lo lắng, phẫu thuật xong thì cậu sẽ nhanh chóng khôi phục lại bình thường thôi. Tôi nghe nói bác sĩ này có y thuật cực cao.”

Lúc đó, buổi giảng dạy giao lưu của bác sĩ John đã sắp kết thúc.

Anh ta sẽ nhanh chóng phải lựa chọn một bệnh nhân may mắn, phẫu thuật cho người đó, chữa trị căn bệnh khó chữa này.

Bên ngoài hội trường đã đông nghịt người.

“Các vị!

” bác sĩ.John đã đến bệnh viện số 1 Đông Hải chúng tôi để chỉ đạo, bài giảng này quá đặc sắc!

” Phía dưới vang lên những tiếng võ tay.

Đám người Lâm Cường được thu xếp lên phía trước, chỉ cách bác sĩ.John có khoảng mười mét.

Trong mắt Kim Nhiên đầy kích động và hi vọng.

Cậu ta muốn đứng lên, mau chóng khôi phục, sau đó đi giết cả nhà Giang Ninh!

“Lần này, bác sĩ.John còn muốn lựa chọn một bệnh nhân khoa ngoại để làm phẫu thuật cho người đó, trị liệu cho chứng bệnh khó chữa. Đây là cơ hội ngàn năm một thuởi” Phó viện trưởng xúc động nói: “Chúng tôi cũng tin tưởng sau khi các bác sĩ của bệnh viện số 1 quan sát và học tập, cũng có thể mau chóng nắm giữ được những y thuật cao đầy phức tạp này, phục vụ cho càng nhiều bệnh nhân hơn, tạo phúc cho dân chúng nhiều hơn!

” Lại một tràng võ tay nhiệt liệt vang lên.

Người phía dưới cũng có phần không chờ được nữa.
 
Chương 108


Phó viện trưởng đi tới trước mặt bác sĩ John, dùng tiếng Anh trao đổi với anh ta, ra hiệu chứng bệnh của Kim Nhiên ngồi ở hàng trước tương đối thích hợp, hơn nữa có thể bảo đảm hiệu quả của ca phẫu thuật.

Đây chính là đề cử Kim Nhiên.

Thấy Phó viện trưởng chỉ tay về phía mình, Kim Nhiên hưng phấn, Kim Long yên tâm, ba con Lâm Cường càng kích động đến không nhịn được.

“Yên:tâm đi, bọn họ đã thư xếp xơng cả.rồi.”

Kim Long an ủi Kim Nhiên một câu.

Lâm Cường cũng khẽ gật đầu, cố gắng kìm chế cảm XÚC.

Ba triệu đấy!

Mẹ nó, tốn ba triệu chỉ lấy được một tư cách đề cử chữa trị, bác sĩ nước ngoài này đúng thật là cao giá. Phó viện trưởng có đòi nhiều hơn thì ông ta vẫn phải đưa tới cửa.

Nhưng ông ta làm sao biết được, bác sĩ.John đứng ở đó lại lắc đầu, chỉ liếc qua Kim Nhiên rồi nhìn về phía đám đông.

Trái tìm Kim Nhiên lập tức trâm xuống, đây là bị từ chối à? ‘Vẻ mặt Kim Long cũng không tốt lắm. Mà Lâm Cường chợt quay đầu nhìn Lâm Phong.

“Không thể nào!

Con đã đưa tiền rồi!

” Lâm Phong vội vàng giải thích.

Trên mặt Phó viện trưởng có chút lúng túng, tiếp tục dùng tiếng Anh nói: “Bác sĩ John, chẳng lẽ ngài có người thích hợp hơn để lựa chọn sao? Người này là phù hợp.

với yêu cầu phẫu thuật của ngài nhất mà” John không để ý tới ông ta mà nhìn lướt qua đám đông một lượt, khi nhìn tới cửa thì đúng lúc thấy có người đẩy xe lăn đi tới. Mắt anh ta lập tức sáng lên.

Không đợi Phó viện trưởng kịp phản ứng,.John lập tức hô †o, hơn nữa còn mở miệng là nói ra tiếng phổ thông.

Anh ta vừa nói vừa chạy thắng một mạch đến trước mặt Giang Ninh, hưng phấn nói: “Hi, sao giờ anh mới tới thế? Tôi đã chuẩn bị tốt cho ca phẫu thuật này suốt mấy tháng đấy!

” Nếu không phải vì chuyện của Giang Ninh, John sẽ không bằng lòng tới thành phố nhỏ này.

Thân phận và địa vị của anh ta bày ra đó!

Nghe được anh ta mở miệng nói lưu loát tiếng phổ thông, Phó viện trưởng cũng ngây người.

Ông ta là người nói tiếng Anh tốt nhất trong bệnh viện mới có cơ hội đảm nhiệm làm người dẫn Chương trình, ông ta làm sao ngờ được, John cũng nghe hiểu được chứ.

Vậy cậu ta cũng nghe hiểu được mấy lời mình lấm bẩm vừa rồi à? Vừa nghĩ đến đây, sắc mặt Phó viện trưởng lập tức trắng bệch. Vậy chẳng phải là mình tiêu đời rồi sao? Mình chắc hẳn sẽ thân bại danh liệt mất!

Mọi người xung quanh đều nhìn tới ngây người, không ai nghĩ đến bác sĩ nước ngoài nổi tiếng này lại nói tiếng phổ thông giỏi như vậy.

Đặc biệt là Kim Nhiên và ba con Lâm Cường trơ mắt nhìn John bỏ lại bọn họ, chạy đến trước mặt Giang Ninh…

Giang Ninh!

“Chào chú dì, người này chắc là chị dâu à?”

John mồm miệng nhanh nhảu khiến đám người Lâm Vũ Chân cũng không kịp phản ứng.

“Chào…

chào cậu!

” Lâm Văn và Tô Mai vội vàng chào hỏi.

Bọn họ làm sao ngờ được, bác sĩ nổi tiếng này lại có vẻ thân quen với Giang Ninh như vậy.

Đúng là người của Cái Bang à? Trên mặt mấy người đầy vẻ kinh ngạc, hình như nhất thời còn không phản ứng kịp.

“Tôi và Giang là bạn tốt, năm đó từng cùng nhau lưu lạc, khi đó tôi suýt nữa chết đói, cũng nhờ có nửa cái bánh bao của Giang cho tôi…”

Lâm Vũ Chân cảm thấy da đầu có phần tê dại.

Đám người cùng nhau lưu lạc bọn họ đều lợi hại như vậy sao? Cô không chú ý tới John nghịch ngợm nháy mắt với Giang Ninh, trong lòng chỉ nghĩ Cái Bang này rốt cuộc có lai lịch thế nào vậy.

“Đừng nói nhảm nữa, cái chân này của ba tôi thế nào.”

Giang Ninh khế nhíu mày,.John lập tức nghiêm túc.

“Tôi đã chuẩn bị hai tháng, cũng nghiêm túc nghiên cứu.

qua tài liệu có liên quan, đã xác định được phương án trị liệu, không có vấn đề đâu” Anh ta nói không có vấn đề, Giang Ninh liền hiểu ra.

“Lúc nào phẫu thuật?”

John quay đầu nhìn Phó viện trưởng: “Đã chuẩn bị xong phòng phẫu thuật chưa?”

Anh ta không hề khách sáo.

“Chuẩn bị xong!

Chuẩn bị xong rồi!

” Phó viện trưởng làm sao còn dám nói gì nữa. Bây giờ John không nhắc tới chuyện kia, xem ra là muốn nảm ‘thóp của ông ta rồi.

“Có thể phẫu thuật ngay bây giờ.”

dohn nói.

“Chờ đã!

” Kim Long lập tức kêu lên, vẻ mặt thâm trầm nhìn chảm chằm vào đám người Giang Ninh: “Ai nói sẽ làm phẫu thuật cho bọn họ?”
 
Chương 109


“Muốn làm thì cũng phải làm phẫu thuật cho cháu tôi!

” Ông ta hừ lạnh nói: “Hoặc là đừng ai mong được làm phẫu thuật nữa!

” “Không sai!

” Lâm Phong cũng đứng lên, ánh mắt không tốt nhìn Phó viện trưởng, trong lòng vô cùng tức giận Ba triệu đấy!

Gã đập fa ba triệu, kết quả chỉ đề cử cho gã một chút, hơn nữa cön bị từ chối.

Từ chối thì từ chối, lại còn lựa chọn chữa trị cái chân bị tàn phế của Lâm Văn. Sao có thể như vậy được? Bọn họ thà là để ai khác làm phẫu thuật, cũng tuyệt đối không để cho Lâm Văn có cơ hội đứng lên.

“Có người gây rắc rối!

” Phó viện trưởng phản ứng rất nhanh, đã sớm có sự chuẩn bị.

‘Vù vù vù, mười mấy người bảo vệ xông vào, trong tay cầm dùi cui điện và khiên phòng ngừa bạo lực!

Vẻ mặt đám người Lâm Cường lập tức lại thay đổi.

“Người nào cũng dám tới đây dương oai à!

” Phó viện trưởng hét lớn một tiếng và nói những lời đây chính nghĩa: “Hôm nay ai dám động vào bác sĩ.John đều bị xếp vào sổ đen của Hiệp hội Y học, từ nay về sau sẽ không có bác sĩ nào chữa bệnh cho người đó nữa!

” Một câu nói này hoàn toàn có lực uy hiếp!

Ai dám cam đoan cả đời mình không bị đau ốm? Bệnh nhẹ còn tốt, cùng lắm thì mời bác sĩ bình thường một chút, nhưng một khi bị bệnh nặng, thậm chí là bệnh nghiêm trọng thì sao? Những bác sĩ nổi tiếng lại đều là người của Hiệp hội Y học, anh dám đánh cược bọn họ thật sự không dám thấy chết mà không cứu hay không? “Trách nhiệm của y bác sĩ chúng tôi là cứu người, nhưng đồng thời cũng phải giữ gìn tôn nghiêm của bác sĩI” Phó viện trưởng càng kích động hơn: “Bác sĩ.John tới nước chúng ta nhằm giao lưu chỉ đạo, xúc tiến sự phát triển của y học chúng ta, sao có thể để cho các người làm càn được?”

Kim Long tức tới mức tái cả mặt.

Ông ta muốn nói mình là người nhà họ Kim, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Giang Ninh đã lạnh xuống, ông ta mới chợt nhớ ra.

Đây là Đông Hải!

Không phải là ở trên tỉnh, đây là địa bàn của đám người Giang Ninh.

Hắn thậm chí còn dám đánh cho Kim Nhiên tàn phế, nếu hôm nay mình dám làm càn, tuyệt đối sẽ không có cách nào an toàn rời khỏi đây.

Mà ba con Lâm Cường càng tức giận tới cực điểm.

Ba triệu đấy!

Bọn họ tặng ba triệu ra ngoài, bây giờ không chỉ không hoàn thành được việc đó, trái lại còn bị uy hiếp.

Đây là thời buổi gì vậy, sao có người như thế chứ? “Ông…”

Lâm Phong đều tức tới sắp ngu người, chỉ vào Phó viện trưởng muốn kêu lên.

“Đuổi hết bọn họ ra ngoài cho tôi!

” Phó viện trưởng làm sao có thể để cho gã có cơ hội này, ông ta ra lệnh một tiếng, mười mấy bảo vệ lao tới, dùi cui điện trên tay còn kêu tách tách, bắn ra tia điện. Lâm Phong sợ đến mức đành nuốt xuống những lời định nói.

Gã đưa tiền mặt, ngay cả một chứng cứ cũng không có!

Giờ có nói cái rắm à!

“Cứu tôi!

Cứu tôi Làm phẫu thuật cho tôi đi!

” Kim Nhiên kêu to giống như bị tâm thần: “Tôi không.

muốn ngồi xe lăn, tôi không muốn ngồi xe lăn nữa!

” Không ai để ý tới cậu ta, trực tiếp nâng cậu ra lên và đẩy ra ngoài.

Bệnh viện số 1 chuẩn bị rất đầy đủ, John cũng không muốn chậm trễ thời gian nữa. Anh ta lập tức bảo Giang Ninh đưa Lâm Văn đến phòng cấp cứu.

Bên ngoài có mười mấy người bảo vệ vẫn sẵn sàng đón quân địch.

Bọn họ cũng không dám để người khác tới quấy nhiễu bác sĩ nổi tiếng làm phẫu thuật.

“Giang Ninh, không có vấn đề gì chứ?”

Tô Mai hơi căng thẳng, siết chặt nắm tay.

Bà muốn đi vào trong với Lâm Văn, nhưng lại lo lắng sẽ ảnh hưởng tới John làm phẫu thuật.

“Mẹ yên tâm đi. Cậu ấy đã nói không thành vấn đề thì lại chắc chản không thành vấn đề.”

Giang Ninh an ủi.

John có địa vị rất cao trong lĩnh vực khoa ngoại ở giới y học, cả thế giới không biết bao nhiêu vận động viên hàng đầu đều được cải tử hoàn sinh dưới bàn tay của anh ta, Lâm Văn bị thương đã nhiều năm nên có hơi rắc rối một chút, nhưng Giang Ninh không lo lắng.

Hắn thấy Lâm Vũ Chân nhíu mày, trên mặt đầy lo lắng lại sốt ruột thì khế an ủi: “Em đừng lo lắng nữa, tất cả rồi sẽ tốt cả thôi” Lâm Vũ Chân ngẩng đầu nhìn Giang Ninh, trong lòng lập tức bình tĩnh lại.

‘Ừ” Ca phẫu thuật được tiến hành trong khoảng hơn năm giờ.

Bên ngoài phòng giải phẫu, Phó viện trưởng tự mình đứng chờ, không rời một bước.

Ông ta đã nhìn ra được đám người Giang Ninh có quan hệ rất tốt với bác sĩ.John, nên chiêu đãi thật tốt mới được.

Cuối cùng, đèn phòng phẫu thuật đã tắt, John đi ra, trên trán đầy mồ hôi.
 
Chương 110


“Bác sĩ.John, tình hình thế nào rồi?”

Tô Mai và Lâm Vũ Chân lập tức đứng dậy và đi qua, vội hỏi.

“Ca phẫu thuật rất thành công, gân liên kết giữa bắp chân và gót chân đã được nối lại, phản ứng thần kinh vẫn tốt. Một tháng sau sẽ có cảm giác lại, hai tháng thì bắt đầu khôi phục, tối đa nửa năm là có thể đi lại bình thường” Anh ta nói vậy:chính là đưa ra bảo đảm.chảc hắn: “Đương nhiên, nếu rèn luyện phục hồi chức năng theo tôi lập ra thì thời gian sẽ ngắn hơn một chút” Tô Mai và Lâm Vũ Chân nghe vậy liền mừng đến chảy nước rmắt.

Bọn họ làm sao có thể không khóc được.

Lâm Văn cuối cùng đã có thể đứng lên một lần nữa!

“Cảm ơn bác sĩ!

Cảm ơn bác sĩl” Tô Mai suýt nữa thì quỳ xuống.

John vội vàng đỡ bà dậy: “Dì à, cháu không dám nhận, không dám nhận đâu. Dì làm vậy là muốn cháu giảm thọ sao?”

Người này còn hiểu những điều này sao? “Tôi…

tôi không biết nên cảm ơn cậu thế nào nữa!

” Tô Mai khóc tới đỏ cả mát.

“Giang là anh em của cháu, dì đừng khách sáo!

John cười nói: “Cháu nghe nói dì nấu món sườn xào.

chua ngọt rất ngon, nếu có cơ hội, dì cho cháu nếm thử là được rồi: Tô Mai liên tục gật đầu.

“Được rồi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì.”

Giang Ninh trừng mắt với.John. Còn muốn cướp thức ăn của mình à? Nằm mơ đi.

Đó là thức ăn do ba mẹ vợ làm cho con rể đấy, hắn chắc chản sẽ không nhường lại đâu.

Giang Ninh bảo vệ thức ăn còn đáng sợ hơn là nổi giận với anh ta.

“Chuyện đã giải quyết xong, cậu nên làm gì thì đi làm đi, còn đòi ăn cơm cái gì chứ?”

Cho tới bây giờ, Giang Ninh đều không hề khách sáo với dohn.

Nhìn thấy Giang Ninh có phản ứng như vậy,.John cũng chỉ có thể nhún vai.

Anh ta liếc nhìn Lâm Vũ Chân đầy ẩn ý, anh ta không ngờ được thế mà thật sự có một người phụ nữ có thể giữ được Giang Ninh trong tầm kiểm soát, quá lợi hại!

xong kế hoạch phục hồi chức năng của chú, chỉ cần mời một nhân viên chuyên nghiệp tới hướng dẫn sẽ không có vấn đề gì nữa.”

“Cháu đã Anh ta thật sự có việc. Lần này để tới làm phẫu thuật cho Lâm Văn, anh ta đã phải hoãn những chuyện khác lại, đặc biệt dành riêng hai tháng rảnh rồi để chuẩn bị.

Trên đời này cũng chỉ có một mình Giang Ninh có được mặt mũi như vậy thôi.

John nói đi là đi, không trì hoãn một phút nào.

Anh ta sợ mình mà không đi nữa, Giang Ninh bảo vệ thức ăn sẽ không cho anh ta đi thật mất!

Lâm Văn được đẩy ra khỏi trong phòng phẫu thuật, sắc mặt còn hơi tái nhợt, nhưng tinh thần trong mắt lại không giấu được.

Ông cảm giác được mình có thể đứng lên!

“Ngài Giang, tôi đã sắp xếp xong phòng bệnh VỊP, còn có phòng phục hồi chức năng, có chuyên gia chăm sóc sức khoẻ sẽ tới hướng dân việc rèn luyện phục hồi chức: năng.

Phó viện trưởng cười gượng: “Mong ngài yên tâm, bạn của bác sĩ John cũng là bạn của chúng tôi. Tất cả chỉ phí đều được miễn hết. Đồng thời, chúng tôi sẽ dốc hết sức.

lực để chăm sóc cẩn thận cho Tổng giám đốc Lâm” Ông ta lo lắng nhất là bị Giang Ninh từ chối.

“Được, vậy đành làm phiền các ông rồi: Giang Ninh suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói: diện an ninh thì tôi sẽ tự mình sắp xếp.”

“Được được, không thành vấn đề!

” Phó viện trưởng lập tức kích động.

Có thể kết giao với Giang Ninh, cho dù là giúp hản làm chút chuyện nhỏ như vậy cũng là ân tình đấy.

Sau này mình còn muốn mời bác sĩ John tới giảng dạy nữa, ít nhất vẫn có chút cơ hội.

Ông ta lập tức chạy nhanh đi sắp xếp.

“Giang Ninh, cám ơn con” Lâm Văn trịnh trọng nói.

Ông biết, tất cả những điều này đều là do nể mặt Giang Ninh, vừa rồi khi ở trong phòng phẫu thuật, mười mấy bác sĩ chuyên gia đều làm trợ lý cho.John.

Đó đều là thành viên nòng cốt của Bệnh viện số 1 đấy!

Nhưng ở trước mặt.John, bọn họ lại giống như học sinh, đủ để thấy được bác sĩ.John rốt cuộc lợi hại tới mức nào.

“Ba khách sáo với con trai mình sao?”

Giang Ninh cười nói: “Con rể cũng là nửa con trai rồi đấy” “Là cả” Lâm Văn hít sâu một hơi nói.

Nhà bọn họ đúng là đã nợ Giang Ninh quá nhiều, cũng không biết phải làm sao mới trả được.

Lâm Văn nghĩ đến đây liền liếc nhìn Lâm Vũ Chân, tự nhiên thở dài.

Lâm Vũ Chân lập tức đỏ mặt.

Không phải ba muốn gả mình cho Giang Ninh để báo ơn chứ? Tô Mai đẩy Lâm Văn đi vào phòng bệnh Vip để nghỉ ngơi, hai người nói thầm với nhau, cũng không biết đang nói gì nữa.

Giang Ninh dẫn theo Lâm Vũ Chân rời đi.

Hắn gọi điện thoại cho Hoàng Ngọc Minh trước, bảo anh sắp xếp cho hắn, phải bảo đảm an toàn cho Lâm Văn hai tư trên hai tư.

“Giang Ninh, em có khả năng tiêu đời rồi” Lâm Vũ Chân cúi đầu, ngồi trên xe rất lâu mới mở miệng nói.
 
Chương 111


“Tại sao?”

“Em cảm thấy ba mẹ em muốn giao em cho anh để báo ân rồi” Lâm Vũ Chân tỏ vẻ vô tội, “Làm sao đây, không lẽ em thật sự phải lấy anh?”

Giang Ninh suýt chút nữa là hộc máu.

“Em không đồng ý à?”

Hắn cốY hỏi.

“Em không xứng với anh” Lâm Vũ Chân nói cực kỳ nghiêm tú hảo” “Anh quá hoàn “Với lại, người trong Cái Bang của các anh cũng quá giỏi, em không thể làm vướng chân anh” “Két” Giang Ninh thắng gấp, dừng xe ở bên đường, Lâm Vũ Chân sợ đến nhảy dựng.

“Anh làm gì vậy” Lâm Vũ Chân vỗ ngực, trách cứ.

Đột nhiên thẳng xe làm cô sợ chết khiếp, cô còn chưa nói không đồng ý mà, phản ứng mạnh như vậy làm gì.

“Anh có rất nhiều tiền” Giang Ninh nói.

“Em biết, những gì em nợ anh chắc là trả không nổi rồi” Lâm Vũ Chân thở dài một hơi.

Cô không biết Giang Ninh có bao nhiêu tiền, nhưng ít nhất cũng phải lên tới cả chục triệu.

“Anh còn có rất nhiều bạn bè” Cái Bang các anh đệ tử khắp nơi, còn đều là Lâm Vũ Chân vốn tưởng bản thân đã giỏi giang lảm rồi, nhưng càng hiểu về Giang Ninh, cô càng cảm thấy bản thân quá tâm thường.

Tô Mai nói không sai, cô không xứng với Giang Ninh, không thể trói buộc hẳn.

“Nhưng tất cả cộng lại đều không sánh bảng em” Nhưng đột nhiên Giang Ninh nói một câu khiến Lâm Vũ Chân ngây người ra.

“Em mới là người hoàn hảo nhất” Giang Ninh nghiêm túc nói, “Anh luôn cảm thấy anh không xứng với em, cho nên anh rất cố gảng, chính là hy vọng có một ngày có thể đủ tư cách để đứng bên cạnh em” Ánh mắt của Lâm Vũ Chân dao động, tim đập càng nhanh, không biết nên nói gì.

Cô có hoàn hảo đến vậy không? “Sự lương thiện của em chính là thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này” Giang Ninh hít sâu một hơi, “Anh tặng em một thứ được không?”

Lâm Vũ Chân ngơ ngác gật đầu.

Dù sao thứ cô nợ Giang Ninh đã trả không hết rồi, mười cũng có tám chín rồi, ba mẹ cũng muốn cô dùng thân báo đáp rồi.

Giang Ninh lại không lấy ra một thứ đồ đắt giá, trong lòng bàn tay để một tờ giấy gói kẹo nhăn nhúm. Nhưng đối với Giang Ninh mà nói, đó chính là thứ quý giá nhất trên thế giới này.

Hắn nắm tay Lâm Vũ Chân, cẩn thận để giấy gói kẹo vào lòng bàn tay cô, dịu dàng nói: “Ăn viên kẹo này, cuộc sống sẽ ngày càng ngọt ngào” Âm một tiếng.

Dường như có sấm chớp lóe lên trong đầu!

Lâm Vũ Chân lờ mờ cảm nhận được, câu này hình như: hơi quen.

Giấy gói kẹo này…

không phải chính là loại kẹo lúc nhỏ nhà mình làm sao? Cô hay mang theo mấy viên trên người, chia cho mấy người không có đồ ăn.

Cô hy vọng cuộc sống của mỗi người đều có thể tốt đẹp, hy vọng cho mỗi người họ sự ấm áp và năng lượng.

Nhưng loại giấy gói kẹo này e là đã biến mất mười mấy năm rồi, sao Giang Ninh lại có nó? “Vũ Chân, làm vợ anh được không?”

Giang Ninh hỏi cực kỳ nghiêm túc.

“Em xứng với anh, hoàn toàn xứng với anh, bắt đầu từ hôm nay em chính là vợ anh, người vợ chân chính” Lâm Vũ Chân không thể nói được gì.

Cô thậm chí không biết bản thân nên phản ứng thế nào.

Trong đầu, từng cảnh tượng mơ hồ dường như dần rõ ràng hơn.

Giấy gói kẹo này, câu nói này.

Còn cả Giang Ninh ở trước mắt.

Hắn đối xử với cô, quá tốt.

Đối xử với ba mẹ của cô cũng tốt đến không còn gì để nói.

Người đàn ông như vậy quả thật không có chỗ nào để chê, hơn nữa họ đã là vợ chồng rồi, đến giấy chứng nhận kết hôn cũng cầm về rồi.

Nhưng cô cảm thấy bản thân không xứng với Giang Ninh, muốn thả Giang Ninh đi, Giang Ninh không chịu, cứ muốn lấy cô.

“Em, em có phải nên đồng ý với anh?”

Giang Ninh gật đầu.

Lâm Vũ Chân cắn môi, sắc mặt đỏ ửng, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực, “Vậy, vậy em thử xem?”

“Nếu chúng ta không hợp hoặc là anh có lối ra nào tốt hơn, thì nói với em nhé?”

Giang Ninh lắc đầu: “Em chính là lối ra của anh, lối ra duy nhất trong cuộc đời này” Lâm Vũ Chân cảm thấy toàn thân đang tê dại.

Lần đầu cô biết Giang Ninh nói lời tình cảm lại dễ nghe như vậy.

Lâm Vũ Chân lập tức nhịn không được nữa, cô cúi đầu, mặt đỏ đến tận cổ, e thẹn gật đầu.

Cô thậm chí còn không biết, trừ gật đầu ra bản thân còn có thể làm gì được nữa!

Thử xem trước đã, dù chỉ là hẹn hò cũng phải thử thì mới biết thích hợp hay không Bộ dạng này khiến Giang Ninh nhìn đến hít sâu một hơi, Lâm Vũ Chân không biết bản thân thật sự rất mê người sao? Xe khởi động lần nữa.

“Giang Ninh” “Em có thể hối hận không?”

“Không được”
 
Chương 112


Ba con Lâm Cường cùng hai chú cháu Kim Long bị đuối thắng khỏi bệnh viện số 1 khiến họ mất hết mặt mũi!

Không cần biết Lâm Cường nói thêm cái gì, Kim Long đều không thèm nể nang gì hản nữa.

Càng lạnh lùng để lại một câu, để Lâm gia tự sinh tự diệt “khốn nạn!

Khốn nạn!

” Lâm Cường chửi ầm lên, tức đến run cả người.

Hắn quay đầu nhìn Lâm Phông một cái, Lâm Phong vội vàng giải thích.

“Ba, con đã sắp xếp hết rồi!

Ba triệu!

Mẹ kiếp gã phó viện trưởng đó chơi chúng tai” “Bốp!

” Lâm Cường giơ tay lên tát mạnh một cái vào mặt Lâm Phong: “Thứ vô dụng!

” Đến chút chuyện nhỏ cũng làm không xong Hắn càng tức bác sĩ đó, không những không chịu chữa cho Kim Nhiên mà còn chọn Lâm Văn, muốn khiến Lâm ‘Văn có thể đứng dậy được.

Hần không cho phép chuyện như vậy xảy ra!

“Năm đó không tông chết mày, thật sự đáng tiếc!

” Lâm Cường tức giận, sắc mặt hung dữ, Lâm Phong bị dọa đến một câu cũng không dám nói.

Mấy ngày gần đây sản nghiệp trong nhà lần lượt chịu đả kích, bị tốn thất cực kỳ nghiêm trọng.

Cứ tiếp tục như vậy, e rằng Đông Hải này thật sự chỉ có một Lâm gia của Lâm Văn đó rồi.

Một khi Lâm Văn có thể đứng lên trở lại, vậy còn có ai có thể ngăn được ông nữa? Mặt của Lâm Cường u ám, lộ sát khí.

Bây giờ Lâm Võ không lợi dụng được nữa, Lâm Văn còn được mấy người Giang Ninh bảo vệ, ông ta muốn động tay động chân cũng không có cơ hội.

Nhưng không thể trơ mắt nhìn Lâm Văn hồi phục, nhìn Lâm Văn khiến Lâm thị mới của ông trở nên lớn mạnh.

“Lâm Phong, con lập tức rời Đông Hải đi tìm người đó, nói với ông ta, ba đồng ý với điều kiện lần trước ông ta yêu cầu rồi” Lâm Cường lạnh lùng nói, “Ba chỉ muốn một chuyện, diệt cả nhà Lâm Văn!

” Cơ thể Lâm Phong bất giác run rẩy: “Ba..”

“Nhanh đi!

” Mặt của Lâm Cường dường như trở nên méo mó, “Ở Lâm gia, ba mới là lão đại, không ai có thể uy hiếp ba, không ai!

” Cùng lúc đó.

Kim Long ngồi trên xe nhìn đến hai mắt ngây dại, Kim Nhiên dường như mất hết tinh thần, không biết sau khi về nên nói chuyện với đại ca như thế nào.

Bác sĩ đó đã rời đi rồi, với lại nhìn quan hệ của hán và Giang Ninh thì nhất định sẽ không đồng ý chữa trị chân cho Kim Nhiên.

“Chú hai, có phải con sẽ không thể đứng lên được nữa không?”

Giọng Kim Nhiên trầm thấp, hản không nhịn được mà bật khóc.

“Không đâu, danh y trên thế giới này rất nhiều, chúng ta nghĩ cách khác” Cơ thể Kim Nhiên run rẩy: “Con không nên chọc tên thần kinh đó, không nên chọc hắn …”

Hắn khóc oà lên.

Bây giờ thật sự hối hận rồi Kim Long không nói gì.

“Chú hai!

Giết hán đi!

Giết hán đi!

” Kim Nhiên đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt hung tợn, “Giết hắn báo thù cho con!

” “Yên tâm, món nợ này Kim gia nhất định thay con đòi về Trước giờ không ai dám đắc tội Kim gia, đây là món thù hận không chết không buông, phế đi con độc đinh của Kim gia là Kim Nhiên rồi, truyền ra ngoài không biết sẽ bị chê cười đến mức nào.

Kim Long sớm đã nghe tin tức, sau lần hành động sấm sét, thế giới ngầm của thành phố Đông Hải bây giờ rất hoang vắng.

Mấy lão đại ở tỉnh thành không hề muốn bỏ qua miếng thịt béo bở này, mắt đã ngó sang đây từ lâu rồi.

Đặc biệt là Hắc Long nối tiếng và Lâm Võ, bị người ta đánh khỏi Đông Hải, càng khiến người khác có khát khao chinh phục.

“Chỉ cần sắp xếp một chút, thuận tiện xử lý cả nhà Giang Ninh, căn bản không tính là gì” Kim Long có quan hệ của bản thân, chút chuyện này đối với hắn mà nói căn bản không tính là gì.

Chỉ là, sao có thể chết dễ dàng như vậy? Không dày vò nhà đó một trận, khiến Lâm Văn tàn phế lần nữa, khiến Giang Ninh trở thành kẻ thần kinh thật sự, hai mẹ con kia trông cũng không tệ…
 
Chương 113


Đông Hải bây giờ, vì trật tự của thế giới ngầm đột nhiên được chấn chỉnh sạch sẽ rồi, khiến sự phát triển của giới kinh doanh gạt được trở ngại lớn nhất.

Chỉ mười mấy ngày ngắn ngủi, hoạt động kêu gọi đầu tư triển khai liên tục.

Trước đây vì sự can dự của mấy người Hứa Vinh, doanh nghiệp nước ngoài không muốn đầu tư ở đây.

Vì luôn có người làm loạn, luôn có người can dự, hoặc là cưỡng đoạt hoặc là ép bán ép mua, ai còn dám làm ăn ở thành phố Đông Hải chứ? Nhưng bây giờ những trở ngại đó đều biến mất rồi.

Không chỉ vậy, chỉ cần đầu tư ở Đông Hải, doanh nhân xây dựng nhà máy và điều hành công ty còn có thể nhận được sự bảo vệ của thế giới ngầm.

Hoàng Ngọc Minh đã buông lời rồi, hoan nghênh tất cả mọi người đến Đông Hải đầu tư lập nghiệp, anh bảo đảm không ai có ác ý làm phiền Bây giờ danh tiếng của Hoàng Ngọc Minh rất vang dội.

Dù rất nhiều người không biết tình tiết cụ thể nhưng lại rất rõ, thế giới ngầm của Đông Hải bây giờ là do Hoàng Ngọc Minh làm chủ.

‘Sau đêm đó, không ai có thể lay động được địa vị của Hoàng Ngọc Minh!

Giới kinh doanh được hỗ trợ chính sách tương ứng, thế giới ngầm có người duy trì trật tự, đảm bảo đầu tư phát triển bền vững, Đông Hải lập tức trở thành miếng bánh ngon trong mắt nhà đầu tư.

Càng không cần nói, thành phố này vốn đã được trời ưu ái.

Gần cảng biển lại có vị trí giao thông trung tâm, quả thật chính là một vùng mỏ đợi nhà đầu tư đến khai thác!

Cũng chính vì như vậy, không chỉ có rất nhiều người ở tỉnh thành đã nhảm vào, người ở những thành phố bên cạnh cũng nhìn bằng ánh mắt thiêu đốt.

Một miếng thịt béo bở để ở đó, dù ăn không được, nắm trong tay một thời gian cũng có thể giữ lại được không ít dầu.

Giang Ninh không quan tâm mấy thứ đó.

Giới kinh doanh có lãnh đạo Trương cố gắng, thế giới ngầm có Hoàng Ngọc Minh sắp xếp.

Trừ khi họ không giải quyết được, nếu không hắn cũng lười quan tâm.

Giang Ninh bây giờ chỉ có một mục đích nhỏ là khiến Lâm Vũ Chân thật sự chấp nhận bản thân.

Ít nhất tình hình trước mắt xem ra cũng không tệ.

“Mẹ đến bệnh viện chăm sóc ba rồi, chúng ta ăn đại gì đó, chiều còn phải đến công ty, gần đây lại đàm phán được hai hạng mục” Lâm Vũ Chân vẫn chưa quen lắm.

Cô hối hận rồi, ít nhất bản thân không thể đồng ý nhanh như vậy, mới quen biết Giang Ninh bao lâu chứ.

Hơn nữa cô thật sự cảm thấy mình không xứng với Giang Ninh.

“Nghe lời vợ anh” Giang Ninh cũng không để ý lắm, anh tin là ngày tháng lâu rồi sẽ nảy sinh tình cảm.

Bây giờ sự phát triển của tập đoàn Lâm thị phải đặt lên hàng đầu, Lâm Vũ Chân hy vọng có thể chứng minh bản thân, khiến bản thân đủ ưu tú, tâm tư này chưa chắc Giang Ninh sẽ hiểu, nhưng Lâm Vũ Chân nhất định sẽ kiên trì.

Lúc này, hoàn cảnh của thành phố Đông Hải thay đổi, không chỉ doanh nhân địa phương nhạy bén ngửi thấy nhiều cơ hội kinh doanh.

Thành phố xung quanh cũng vậy.

Lâm Phong đi liên tục tới không ngừng, vội vàng đến được thành phố Lâm Hải thì đã là buổi tối rồi.

Nếu không phải Lâm Cường yêu cầu, hắn thật sự không muốn gặp con người đáng sợ đó.

“Anh Hoa.”

Lâm Phong cung kính gọi một tiếng, trên mặt mang ý cười.

Châu Hoa đang ngồi chơi domino nâng mí mắt lên nhìn Lâm Phong một cái, vừa nhả khói thuốc vừa lạnh nhạt nói: “Ba cậu đâu?”

“Cho một đứa con nít đến bàn chuyện kinh doanh với tôi?”

Lâm Phong không dám cãi lại.

Hản ngượng nghịu cười: “Ba tôi có việc bận khác, kêu tôi đến để nói với anh Hoa, điều kiện lần trước của anh, sau.

khi ba tôi suy nghĩ thì đồng ý rồi” Nghe được câu này, mắt Châu Hoa lóe sáng, đẩy bài qua một bên, đứng dậy.

“Vậy sao? Xem ra ba cậu cũng có mát nhìn đấy” Châu Hoa cười híp mắt đi đến trước mặt Lâm Phong, giơ tay võ vai hản, “Có tiền mọi người cùng kiếm mới tốt, người trẻ tuổi, cậu cảm thấy đúng không?”

“Nhưng…”

Toàn thân Lâm Phong căng cứng, Châu Hoa đến gần khiến hắn cảm thấy một loại áp lực đáng sợ.

Đối diện với loại người tàn nhân, Lâm Phong có chút non nớt.

“Nhưng ba tôi có một điều kiện” Lâm Phong lấy hết can đảm ra để nói.
 
Chương 114


“Điều kiện?”

Châu Hoa bất giác nhíu mày.

Hắn kinh doanh nhiều năm như vậy, trước giờ đều là hẳn đặt điều kiện, Lâm Cường này còn muốn đặt điều kiện, lần trước không phải đã nói rõ rồi sao.

Hắn đang giúp ông ta mà.

“Nhóc con, hình như ba con hai người vẫn chưa làm rõ tình hình nhỉ” Ýf  KAY Châu Hoa phun khói thuốc lên mặt Lâm Phong, Lâm.

Phong lập tức bị sặc, ho khù khụ.

“Lâm gia các người liên tục chịu đả kích, bây giờ dòng tiền đã là vấn đề rồi, sản nghiệp có thể tiếp tục giữ hay không cũng chưa nói trước được, tôi chịu thu mua tập đoàn Lâm thị các người, đây đã là nể tình bạn nhiều năm rồi” Hắn cười lạnh một tiếng, “Bây giờ, còn muốn bàn điều kiện với tôi?”

Bây giờ tình hình của thành phố Đông Hải, Châu Hoa cũng hiểu rõ.

Không biết có bao nhiêu người muốn vào đầu tư để chia một miếng thịt ngon, mà hẳn thông minh hơn, trực tiếp thu mua tập đoàn Lâm thị, như vậy thì cơ hội đương nhiên nhiều hơn.

Đặc biệt là ba con Lâm Cường bây giờ sắp không chống trụ nổi rồi, giá hắn thu mua giống như là cướp giật vậy!

“Anh hoa hiểu lầm rồi” Lâm Phong ho mấy cái, mặt đỏ lên, né tránh khói thuốc của Châu Hoa, “Yêu cầu của ba tôi chỉ có một, diệt gia đình chú ba Lâm Văn của tôi!

” “Anh Hoa có thể không biết, Lâm thị của tôi tách ra, chú ba cướp mất một phần sản nghiệp, phần đó tính ra cũng thuộc về Lâm thị tôi, anh Hoa nếu muốn thu mua Lâm thị, những thứ đó anh không cần nữa à?”

Lời này đều là Lâm Cường dạy hắn nói.

Hắn rất rõ với tính tham lam của Châu Hoa thì tuyệt đối sẽ không từ bỏ.

Quả nhiên, nghe thấy lời này, Châu Hoa híp mắt lại.

“Chú ba cậu? Chính là thứ rác rưởi bị tai nạn xe, hai chân tàn phế?”

Hắn bực mình nói, “Ông ta cũng có thể lấy sản nghiệp?”

“Dù sao cũng là người của Lâm gia, ông nội ít nhiều cũng có chút không nỡ” Lâm Phong nói dối.

“Tổng cộng có bao nhiêu?”

‘Thứ Châu Hoa quan tâm là cái này.

Chỉ một Lâm Văn thôi, hắn hoàn toàn không quan tâm, nhưng nếu không có bao nhiêu tiền thì hản cũng lười lằng nhằng.

“Tổng giá trị trên năm trăm triệu” Lâm Phong nói, “Với lại, trước mắt đang đàm phán mấy hạng mục đầu tư, tổng giá trị hơn hai tỷ” Nghe thấy con số, Châu Hoa ngây người ra, sau đó cười lớn.

Mẹ kiếp không phải đang đàm phán hạng mục cho hắn sao? Chỉ cần hắn lấy về một lượt, vậy đều là của hắn rồi.

Đến lúc đó, hắn có thể dễ dàng đứng vững ở thành phố Đông Hải, cứa một dao lên miếng thịt béo bở đó!

“Được được được, điều kiện này tôi đồng ý!

” Thực ra căn bản cũng không tính là điều kiện gì, Châu Hoa rất thông minh, hắn nhìn ra được, thứ Lâm Cường không có được cũng không muốn để Lâm Văn có được, như vậy là hai tay dâng tặng cho bản thân rồi.

Còn về chuyện nên lấy về như thế nào, Châu Hoa có một trăm cách Châu Hoa đồng ý ngay, quay đầu nhìn người phụ nữ ống ẹo đang ngồi trên sofa một cái, “Đi lấy hợp đồng” Người phụ nữ õng ẹo đó đứng dậy, đôi chân ngọc khiến Lâm Phong nhìn mà thở gấp, vội vàng quay đầu không dám nhìn nữa.

Châu Hoa càng cười to hơn, đối với loại nhóc con như này, một chút hấp dân cũng đủ khiến hẳn mất kiểm soát.

“Em họ của tôi, chân cũng đẹp cỡ vậy” Lâm Phong nhẹ giọng nói một câu.

Châu Hoa lập tức nghe ra.

Hợp đồng được mang đến rất nhanh, Lâm Phong nghiêm túc đọc một lượt, trong lòng nhịn không được mà chửi thề, đây rõ ràng là cướp giật!

Nhưng hãn vẫn ký, in dấu mộc lên cùng với con dấu cá nhân của Lâm Tiêu.

“Bắt đầu từ hôm nay, Lâm thị là của tôi rồi, tất cả của Lâm thị cũng đều là của tôi: Châu Hoa cười lớn, “Về nói với ba cậu, ông ta có mắt nhìn lắm, cầm tiền về là có thể nghỉ hưu hưởng thụ cuộc sống, đủ cho hai ba con các người vô lo vô nghĩ đấy” Sản nghiệp trị giá mấy trăm triệu, Lâm Cường chỉ bán có tám chục triệu!

Lỗ chết!

Nhưng đi đến bước này, Lâm Cường không có lựa chọn khác, nếu tiếp tục ở lại Đông Hải, vậy ông ta chắc chắn không còn đường nào để đi, thậm chí còn bị cả nhà Giang Ninh chơi đến chết.

Không bằng cầm tiền, đồng thời tìm cho Giang Ninh bọn họ một kẻ địch mạnh mà họ không thể đối phó được.

Dù sao, thứ ông ta không có được, Lâm Văn cũng đừng mong có được!

Đông Hải, Lâm thị nào cũng đừng hòng giữ lại!
 
Chương 115


Tám mươi triệu nhanh chóng chuyển vào tài khoản, tài liệu của tất cả sản nghiệp của Lâm thị cũ cũng nhanh chóng giao đến tay Châu Hoa, cả quá trình giao dịch còn chưa đến một ngày.

Châu Hoa đặc biệt giao cho vài người mình tin tưởng nhất đi xử lý, bao gồm cả người phụ nữ ðng ẹo chân dài đó, chỉ cần có thể tiến vào thành phố Đông Hải, vậy miếng thịt béo bở đó, hản có thể gặm trước một miếng rồi.

Đến người của tỉnh thành cũng chưa thểăn một rhiếng, Châu Høa hắn ăn trước rồi.

Gần đây Lâm Văn đều đang nghỉ dưỡng, tích cực phục hồi, hy vọng có thể phục hồi nhanh nhất.

Lâm thị mới toàn bộ đều do Lâm Vũ Chân phụ trách.

Gần đây bàn bạc mấy hạng mục mới, biểu hiện của Lâm ‘Vũ Chân rất tốt, ưu thế của Lâm thị mới cũng thu hút càng nhiều nhà đầu tư.

Bộ dạng nghiêm túc đó khiến Giang Ninh có chút mắc cười.

Cô bé này bây giờ dường như đang liều mạng, muốn khiến bản thân trở nên hoàn mỹ hơn.

Vì Lâm Vũ Chân nói, cô không xứng với hắn.

“Cô ngốc” Lúc này.

Nhà xưởng ngoại ô, bây giờ thiết bị đã lắp đặt xong, chính thức bắt đầu sản xuất rồi.

Người phụ trách Tiểu Hứa coi việc của nhà xưởng là sự nghiệp của mình mà làm, cẩn trọng từng tí không dám buông thả một chút nào.

Anh đi tuần tra mấy lần, có thể nói là hài lòng đối với thái độ làm việc của công nhân.

“Làm tốt lắm, Lâm thị sẽ không bạc đãi mọi người, chỉ cần mọi người cố gắng, ở đây chúng ta có thể có được nhiều hơn những nơi khác nhiều!

” Đãi ngộ ở đây so với người nhà xưởng khác nhiều hơn ít nhất là ba mươi phần trăm.

Suy nghĩ của Lâm Văn luôn thông suốt, nếu không thể khiến công nhận sống có tôn nghiêm, vậy Lâm thị thất bại rồi!

Câu này không biết làm cảm động bao nhiêu người.

“Anh Hứa, bên ngoài có mấy người nói đến tiến hành bàn giao công việc.”

Đột nhiên thư ký vội vàng chạy vào, sắc mặt không dễ coi lắm.

“Bàn giao? Bàn giao cái gì?”

Tiểu Hứa ngây người, xưởng mới bắt đầu đi vào hoạt động, có gì mà phải bàn giao, hơn nữa bàn giao với ai.

“Họ nói xưởng là của họi” Thư ký cuống lên, thậm chí còn mang chút nghẹn ngào.

Sắc mặt Tiểu Hứa lập tức thay đổi: “Đi xem thử!

” Anh lập tức chạy vào phòng làm việc, có mấy người bình tĩnh ngồi đó như đây là địa bàn của họ, tự nhiên trót nước pha trà uống.

“Các người là ai?”

Tiểu Hứa nhíu mày, vừa nháy mắt ra hiệu với thư ký đi gọi bảo vệ.

“Bên ngoài? Đến nhận bàn giao xưởng” Người đàn ông đang ngồi mặt như thổ phi, từ trong túi lấy ra một xấp hợp đồng, “Lâm Cường đã bán hết cả tập đoàn Lâm thị cho chúng tôi rồi” “Bao gồm nhà xưởng này” “Điêu toa” Tiểu Hứa tức giận.

Nhà xưởng này liên quan gì đến Lâm Cường? Liên quan gì đến Lâm thị cũ của họ? “Miệng sạch sẽ một tí.”

Người đàn ông đó nhíu mày, “Hợp đồng ở đây, dấu mộc của Lâm thị và Lâm Cường đều in trong đó, các người còn muốn chống chế?”

“Biết điều thì phối hợp bàn giao, sau đó có thể cút rồi, nhà xưởng này bây giờ do chúng tôi quản rồi” Mấy người bực mình cười một tiếng, rất hiển nhiên là không bỏ Tiểu Hứa mặt mày thư sinh vào trong mắt.

“Bớt nói bậy đi, nhà xưởng này là của Lâm thị mới, là của chủ tịch Lâm Văn và tống giám đốc Lâm Vũ Chân của chúng tôi, không liên quan đến Lâm thị cũ!

” Tiểu Hứa danh chính ngôn thuận, “Mời các người lập tức rời đi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!

” “Ha? Báo cảnh sát? Mày báo đi” Người đàn ông đó không hề để ý, cười lạnh một tiếng, “Hợp đồng ở đây, mày báo đi, bọn này không sợ tranh luận” Nếu tranh chấp, quyền sở hữu của nhà xưởng này có vấn đề, vậy phải ngừng hoạt động, nhà xưởng vừa đi vào hoạt động, nhân công đang có động lực làm việc, tự nhiên lại ngừng lại, đây không chỉ là vấn đề tổn thất nữa rồi.
 
Chương 116


Tiểu Hứa tức đến đỏ mặt.

“Các người…

vô lại” “Xưởng trưởng!

” Thư ký dẫn bảo vệ chạy vào.

“Mời họ ra ngoài!

” Tiểu Hứa không quan tâm nhiều, quyền sở hữu xưởng này không có vấn đề, những người này rõ ràng là cố ý đến làm loạn.

Một khi sập bẫy của chúng, hoạt động của xưởng sẽ xảy ra vấn đề.

Mấy bảo vệ lập tức đi lên trước.

“Dám động thủ? Tôi đang đợi các người động thủ đấy!

” Lời vừa dứt, mấy người đàn ông đứng dậy động thủ!

“Bốp!

” “Bốp!

” “Bốp!

” Tiểu Hứa không ngờ họ lại có thân thủ tốt như vậy, mấy bảo vệ căn bản không phải đối thủ, hai ba cái là bị đánh ngã xuống.

“Mang người đi!

Dừng hoạt động của xưởng!

” Người đàn ông đứng đầu đánh một cái lên gáy của Tiểu Hứa, đánh ngất anh rồi mang đi, “Không phối hợp bàn giao, vậy các người cũng đừng làm nữa!

” “Các ngư Thư ký hoàn toàn không dám cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Hứa bị chúng mang đi.

Thư ký vội vàng gọi điện cho tổng công ty, Lâm Vũ Chân lập tức biết tin.

Cô không ngờ Lâm Cường lại quá đáng như vậy, đồ của họ mà cũng bán đi.

“Tên điên!

Ông ta chính là tên điên!

” Lâm Vũ Chân tức giận không thôi.

Điều khiến cô đau đầu nhất là Lâm Cường bán cho một tên vô lại, rõ ràng không phải đồ của hắn nhưng người ta cứ cho là của mình, đây rõ ràng là muốn ăn cướp!

“Sếp Lâm, chúng ta báo cảnh sát đi, không có gì đáng nói với loại vô lại này” “Mục đích của họ chính là muốn chúng ta báo cảnh sát” Lâm Vũ Chân lắc đầu, “Chỉ cần chúng ta báo cảnh sát, họ sẽ thuận thế mà trèo lên, nhắc đến quyền sở hữu của nhà xưởng có vấn đề, một khi tòa án can thiệp thì xưởng của chúng ta nhất định phải dừng hoạt động ngay lập tức” Họ vừa nhận một hạng mục, còn chưa hoạt động mấy ngày, bây giờ đột nhiên dừng hoạt động, đây không chỉ là vấn đề tổn thất tiền bạc.

Càng làm mất đi niềm tin của nhà đầu tư đối với Lâm thị.

Vừa nhận được hạng mục, mới mấy ngày thì hỏng rồi, sau này ai còn dám đến tìm Lâm thị hợp tác chứ? Lâm Vũ Chân vừa tức vừa phiền muộn.

Reng reng….

Đang nói chuyện thì điện thoại của cô đổ chuông.

Lâm Vũ Chân nhìn một cái, là Lâm Cường gọi đến, càng tức muốn điên lên.

“Rốt cuộc ông muốn làm gì!

” Cô bát máy, chất vấn.

“Ha ha, thứ tao không có được, chúng mày cũng đừng mong có được” Lâm Cường ở bên kia, ngữ khí vừa đắc ý vừa điên cuồng, “Tất cả sản nghiệp của Lâm thị tao đều bán rồi, cầm tiền đi nơi khác rồi, tao còn có thể gây dựng lại nhưng chúng mày thì sao?”

Hãn rất hiểu Châu Hoa, loại người tham lam còn nhiều thủ đoạn, ở thành phố Lâm Hải mây mưa thất thường, muốn giành đi thứ trong tay của bọn người Lâm Vũ Chân, quả thật là dễ như ăn cháo.

Mà hắn càng hiểu cả nhà Lâm Vũ Chân, chúng nhất định sẽ liều mạng chống cự rồi kết quả là tự chịu diệt vong!

“Nghe bác cả khuyên một câu, từ bỏ đi, mày đấu không lại người đó đâu, bây giờ từ bỏ còn có thể giữ chút sĩ diện, mắc công đợi đến lúc đó bị người khác đuổi ra khỏi cửa, như vậy thì mắc cười lắm, ha ha ha ha!

” Lâm Cường cúp máy.

Trong phòng làm việc, trở nên im lặng.

Mấy quản lý cấp cao đều tức đến tái xanh mặt.

Lâm Cường quá vô liêm sỉ!

“Sếp Lâm, vậy bây giờ chúng ta làm sao?”

Lâm Vũ Chân hít sâu một hơi, cô nghĩ đến Giang Ninh, chỉ cần nói với Giang Ninh, anh nhất định có thể giải quyết.

Thế thì mình vô dụng quá rồi? Cô không làm được gì cả, cái gì cũng cần Giang Ninh, cô dựa vào cái gì mà có thể yêu cầu Giang Ninh nhiều như vậy.

“Tôi nghĩ xem sao” Lâm Vũ Chân hỏi, “Họ lai lịch thế nào?”

“Nghe nói đến từ thành phố Lâm Hải, rất có thế lực ở bên đó, loại mà hắc bạch hai đạo đều có.”

Quản lý cấp cao sắc mặt không tốt.

Làm kinh doanh sợ nhất là gặp loại người này, ăn cướp không chút khách khí.

Nhưng đây là Đông Hải!

Không phải Lâm Hải của họ!

Lâm Vũ Chân vừa nghe liền biết Lâm Cường cố ý, tìm một kẻ thù mạnh cho bản thân, còn là kẻ thù mạnh mà cô cản bản không thể chống lại nổi.

Nếu cô chống cự, vậy thì chính là kết cục hương tiêu ngọc nát!

Thậm chí cả nhà đều sẽ không có kết quả tốt.

Nhưng không lẽ phải trơ mắt cháp hai tay giao đồ của mình ra? “Tôi đi tìm họ đàm phán!

” Lâm Vũ Chân hít sâu một hơi, “Lập tức chuẩn bị xe”
 
Chương 117


Quyền sở hữu xưởng không có bất kỳ vấn đề, đối phương nhất định cũng biết điểm này, chỉ là muốn chơi xấu mà thôi, muốn đề xuất điều kiện ở phương diện khác.

Không cần biết nói thế nào, ít nhất phải biết ý đồ của đối phương trước đã.

Lâm Vũ Chân tính tự giải quyết.

Rất nhanh, Lâm Vũ Chân rời công ty rồi đết nhà xưởng ngoại ô./ r  í Trong phòng làm việc của phòng bảo vệ, Giang Ninh không nhịn được mà lắc đầu.

“Sếp Lâm không cho tôi nói với anh, nói cô ấy muốn thử tự giải quyết” Thư ký đi xuống, nói hơi khó xử, “Giang tiên sinh, xin đừng nói cho sếp Lâm biết” Giang Ninh gật đầu: “Tôi biết, yên tâm đi” Anh đứng dậy gọi điện cho Hoàng Ngọc Minh.

thành phố Lâm Hải có người đến, đợi nửa tháng, cuối cùng cũng đến rồi” Nghe như không đợi được nữa.

Anh tự lái xe, cũng đi về phía xưởng ở ngoại ô.

Lúc này, xưởng ngoại ô, phòng làm việc của xưởng trưởng Hai tay hai chân của Tiểu Hứa bị trói trên ghế, miệng còn bị nhét một miếng vải, anh đang liều mạng chống cự.

“Uul Uul” “Đừng ồn!

Còn ồn là ông cắt lưỡi mày đấy!

” Người đàn ông cầm đầu tên Kim Mậu hung dữ nhìn Tiểu Hứa một cái, “Tao đợi sếp Lâm của chúng mày đích thân đến nói chuyện với tao.”

Đương nhiên là hản biết quyền sở hữu của nhà xưởng này không có vấn đề gì, chút tâm tư của Lâm Cường sao có thể thoát khỏi mắt Châu Hoa được, chỉ là Châu Hoa muốn có được nhà xưởng này mà thôi.

Dù không thể độc chiếm, ít nhất phải chiếm một phần cổ phần.

Mục đích của chúng chính là như vậy.

Lâm Vũ Chân đến rất nhanh, dẫn người trực tiếp vào nhà xưởng.

Thư ký của Tiểu Hứa như sắp khóc đến nơi.

“Sếp Lâm!

Chúng ở phòng làm việc của xưởng trưởng!

” Anh gấp gáp hỏi, “Cần báo cảnh sát không?”

“Chưa cần” Lâm Vũ Chân lắc đầu, “Tôi vào xem thử” Cô vốn muốn để bảo vệ ở ngoài canh chừng, nhưng nhìn thấy mấy bảo vệ mặt mày sưng vù đứng đó, Lâm Vũ Chân hơi bất lực.

“Sếp Lâm, đây là một đám vô lại, cô phải cẩn thận!

” Lâm Vũ Chân gật đầu, gõ rồi mở cửa ra, vừa thấy Tiểu Hứa bị trói trên ghế, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Các người làm gì vậy!

” Cô tức giận nói, “Còn không mau thả người ra!

” “Cô chính là Lâm Vũ Chân?”

Kim Mậu đánh giá Lâm Vũ Chân một lượt, ánh mắt khiến người khác cảm thấy ghê tởm.

“Các người rốt cuộc muốn làm gì, tôi đến đàm phán với các người” Lâm Vũ Chân đanh mặt lại, “Thả người trước” Kim Mậu vẫy tay, người bên cạnh lập tức thả Tiểu Hứa ra.

Hắn cười hề hề nhìn Lâm Vũ Chân, trong lòng nói chỉ cần cô đến thì không thể không chịu thua, nếu không chúng tôi không có được cái xưởng này thì các người cũng đừng mong tiếp tục hoạt động, hạng mục tổn thất, danh dự tổn thất, không phải là thứ Lâm gia bây giờ có thể chịu được!

“Đàm phán đúng không?”

Kim Mậu ngồi trên ghế ông chủ, bắt chéo chân, bực bội nói, “Sếp Lâm biết không? Có cần tôi tận tay chỉ cô không?”

Trên mặt Kim Mậu đầy biểu cảm trêu ghẹo.

Lâm Vũ Chân ở trước mắt, không cần biết tướng mạo hay thân hình đều có thể nói là cực phẩm, Kim Mậu dù đã nhìn thấy không ít phụ nữ nhưng loại cô gái đơn thuần này vẫn khiến mắt hản sáng lên.

Đặc biệt là Châu Hoa căn dặn rồi, Lâm Vũ Chân này, hản muốn.

Nghe thấy vậy, Lâm Vũ Chân nhíu mày.

“Mời anh khách khí một chút.”

Cô nói thẳng, “Rốt cuộc các người muốn làm gì, nói rõ ra: “Đây không phải đang nói sao.”

Kim Mậu cười, châm một điếu thuốc, “Sếp Lâm không lẽ không phải đến nói chuyện công việc với tôi sao? Chẳng lẽ muốn nói chuyện tình yêu với tôi?”

Hắn càng nói càng hưng phấn, đưa tay chỉ sofa bên cạnh: “Nào, ngồi xuống rồi nói, chúng ta đối mặt nói chuyện, nếu không nằm xuống nói cũng được, ha ha ha hai”
 
Chương 118


Lâm Vũ Chân tức giận.

“Võ lại!

” “Ha ha ha, ông đây là vô lại mà” Kim Mậu không tức giận mà càng hưng phấn hơn.

Nhìn thấy loại phụ nữ đơn thuần như Lâm Vũ Chân, trong lòng càng dâng lên dục vọng chiếm hữu mãnh liệt.

Đối với đàn ông mà nói, nhì nhiều phụ nữ son phấn dung tục hơi thở hồng trần rồi, loại đơn thuần thanh khiết như Lâm Vũ Chân đứng trước mặt quả thật quá mê hoặc!

Hản thậm chí còn nghĩ, đợi sau khi Châu Hoa chơi chán.

rồi, có phải mình cũng có thể chơi tí không? “Tôi nói rồi, nhà xưởng này, chúng tôi lấy rồi” Kim Mậu nói không chút khách khí, “Tôi không quan tâm vấn đề quyền sở hữu gì cả, Lâm Cường bán xưởng cho chúng tôi, tiền đã lấy rồi, xưởng này chúng tôi có phần, còn về cổ phần bao nhiêu, vậy chúng ta có thể từ từ nói” Hân không quan tâm biểu cảm tức giận của Lâm Vũ Chân: “Nếu không chính ta kiện lên tòa đi, xưởng này tạm ngưng sản xuất, cô muốn giải thích thế nào với mấy khách hàng đó đây” Người này chính là vô lại chính hiệu!

Lâm Vũ Chân cắn răng, tức giận đến cực điểm.

Thế này là đang bóp cổ Lâm thị, ép họ nghe lời!

E là Lâm Cường đã nghĩ đến điểm này từ lâu rồi, quá bỉ ổi “Sếp Lâm, cô cũng không cần khó xử, thực ra tôi còn có cách giải quyết khác” Nhìn thấy bộ dạng tức giận của Lâm Vũ Chân, Kim Mậu búng tàn thuốc, đột nhiên cười xấu xa, “Chỉ cần cô đi theo anh Hoa của chúng tôi, xưởng này vẫn là của cô, cô còn có thêm một thân phận là bà chủ, cô thấy thế nào?”

“Vô sỉ” Lâm Vũ Chân tức điên.

Cô chưa từng thấy ai vô lại như vậy.

Xem ra, căn bản là không đàm phán được, đối phương: cố ý đến khiến người khác ghê tởm!

“Các người đều là khốn nạn!

” Lâm Vũ Chân chửi, “Nhà xưởng này là sản nghiệp của Lâm thị tôi, các người đừng mong cướp đi!

Muốn kiện lên tòa thì chúng ta kiện!

” Lần đầu tiên cô cứng rán như vậy.

Nói xong, cô quay người bỏ đi.

“Đợi đãi” Ai ngờ Kim Mậu lại sa sầm mặt mày, ra lệnh một tiếng, hai người đàn ông lập tức đi lên trước chặn Lâm Vũ Chân lại “Sếp Lâm còn muốn uy hiếp tôi à? Cô không đi nghe ngóng thử xem, thứ mà anh Hoa của chúng tôi muốn, có lúc nào mà không đạt được không?”

Hắn cười lạnh một tiếng, “Nếu đã đến rồi, chuyện còn chưa nói rõ thì đừng mong rời đi!

” Lời vừa dứt, tim Lâm Vũ Chân run rẩy.

Mấy người này muốn làm gì? “Bảo vệ!

” Lâm Vũ Chân lập tức hét lên “Ha ha ha, còn bảo vệ? Bảo vệ ở đây của các cô có khác gì phế vật không? Có đến nhiều hơn nữa cũng vô dụng thôi!

” Kim Mậu cười lớn, “Đến một người, ông làm thịt một người!

” “Bốp!

” “Bốp!

” Đột nhiên có một bóng người nhanh như chớp.

Dường như lập tức đến trước mặt Lâm Vũ Chân, sau đó, hai đấm!

Hai người đàn ông chắn trước mặt Lâm Vũ Chân bay ra như viên đạn, nặng nề đập lên tường, miệng ói ra máu tươi!

Sắc mặt Kim Mậu lập tức thay đổi.

“Giang Ninh!

” Lâm Vũ Chân uất ức đến muốn khóc.

Cô muốn tự giải quyết nhưng bản thân không giải quyết nổi.

“Chúng, chúng bắt nạt em!

” Lâm Vũ Chân bĩu môi, tay chỉ mấy người Kim Mậu.

Giang Ninh kéo Lâm Vũ Chân về phía sau, nhẹ võ lưng cô, “Không sợ không sợ, anh đến rồi, không sợ nữa” Lâm Vũ Chân vẫn uất ức.

“Xin lỗi, em quá vô dụng, em muốn tự mình giải quyết, không tìm thêm phiền phức cho anh, nhưng…”

Giang Ninh lắc đầu, ngón trỏ chắn ở miệng của Lâm Vũ Chân, không để cô nói: “Đứa ngốc, em là người làm chuyện lớn, loại chuyện nhỏ như xử lý rác thải sao có thể để em làm chứ?”

“Ngoan, ở ngoài đợi anh” Nói xong, sắc mặt Giang Ninh lập tức thay đổi, hắn quay đầu nhìn Kim Mậu giống như đang nhìn một con mồi chắc chắn sẽ chết!
 
Chương 119


“Mày là ail” Kim Mậu cảnh giác.

Người bản thân mang đến lại bị đánh ngã rồi? Giang Ninh không trả lời, đi thắng đến chỗ Kim Mậu.

Kim Mậu lập tức đứng dậy, chuẩn bị tốt tư thế, vẻ mặt trở nên hung ác.

“Mày tìm chết!

Hắn tức giận gầm lên “Người tìm chết là mày!

” Dám bắt nạt Lâm Vũ Chân!

Trên người Giang Ninh tỏa ra hơi thở cuồng bạo!

Lâm Vũ Chân bây giờ chính là vảy ngược của Giang Ninh, ai cũng không thể bắt nạt cô, dù là khiến cô chịu một chút ấm ức cũng không được!

“Ầm ầm” Kim Mậu ra tay trước, nhưng vẫn ngã xuống, tay rắc một tiếng bị Giang Ninh bẻ gấy xương!

Tiếng kêu thảm, xé gan xé ruột!

“Rắc!

” Giang Ninh không nương tay, càng không nói nhảm, một chân đạp gãy tay còn lại của Kim Mậu.

“Vũ Chân không thích người khác hút thuốc trước mặt cô ấy” Cái tay đó chính là tay Kim Mậu dùng để hút thuốc.

Đến hắn còn không hút thuốc trước mặt Lâm Vũ Chân, Kim Mậu càng không có tư cách này.

Chỉ trong chớp mắt, mấy người trong phòng làm việc đều nằm bò, bất động.

Giờ Giang Ninh mới ngồi trên sofa, nhìn xuống mấy con sâu kiến: “Bây giờ chúng ta có thể đàm phán rồi, nếu bọn mày không biết thì tao có thể dạy mày” Kim Mậu đầu đầy mồ hôi lạnh, cực kỳ đau đớn.

Hắn nhìn chằm chằm Giang Ninh, không ngờ rằng trong Lâm thị còn có một tên lợi hại như vậy.

“Rốt cuộc mày là ai? Dám đánh gấy tay tao, anh Hoa nhất định sẽ lấy mạng của mày!

” “Châu Hoa, người của thành phố Lâm Hải, nghe nói hắc bạch hai đạo đều có dính líu, bá đạo ngông cuồng khoa trương” Giang Ninh nói thẳng, “Các người có phải cảm thấy thế giới ngầm của thành phố Đông Hải bây giờ không có ai nên muốn chia một miếng thịt béo bở?”

Kim Mậu ngây người, Giang Ninh lại biết Châu Hoa.

“Đúng thì sao!

Xưởng này anh Hoa của tao lấy chắc rš Người phụ nữ này anh Hoa cũng lấy rồi!

Ông cũng muốn chơi chết cô ta!

” “Bốp!

” Giang Ninh đi lên trước tát một cái, tát văng mấy cái răng của Kim Mậu.

Trong chốc lát, miệng của Kim Mậu đầy máu tươi.

“Vốn tính cho mày cơ hội nói di ngôn, bây giờ xem ra không cần rồi” Giang Ninh đứng dậy, quay người rời đi, để lại mấy người Kim Mậu ở đó kêu thảm thiết.

Bên ngoài, Lâm Vũ Chân hơi lo lắng.

Giang Ninh một mình đi vào liệu có chuyện gì không.

“Chị dâu đừng lo, đại ca sẽ không có chuyện gì đâu” Hoàng Ngọc Minh an ủi, “Mấy người này không biết sống chết, dám bắt nạt chị, chúng em sẽ không tha cho chúng!

” Rất nhanh, Giang Ninh đi ra ngoài, Lâm Vũ Chân lập tức đi lên.

“Giang Ninh, giải quyết rồi sao?”

“Giải quyết rồi” Giang Ninh gật đầu, “Chút rác mà thôi, dọn dẹp sạch thì không sao rồi” Nói xong hắn quay đầu lại nhìn Hoàng Ngọc Minh: “Rác đã dọn xong rồi, vứt đi!

” “Vâng!

” Hoàng Ngọc Minh vẫy tay, mấy người phía sau lập tức đi vào.

“Giang Ninh…”

Giang Ninh kéo Lâm Vũ Chân lên xe: “Em đó, còn cố chấp à?”

Cứ kiên quyết muốn tự giải quyết vấn đề.

Lâm Vũ Chân không nói gì.

“Nếu em xảy ra chuyện gì thì anh sẽ điên mất” Anh không nói là nếu Lâm Vũ Chân xảy ra chuyện, cả tỉnh Thiên Hải này đều sẽ rung chuyển!

Lâm Vũ Chân càng ấm ức hơn.

“Em không thể cứ ỷ lại vào anh được” Cô cắn môi, “Làm sao đây, em cảm thấy bản thân ngày càng vô dụng hơn, em không xứng với anh..”

Giang Ninh lườm cô một cái: “Lại hối hận rồi đúng không? Không được” Anh lười nói nhiều, lái xe đưa Lâm Vũ Chân rời đi.

Mà trong phòng làm việc, tiếng kêu thảm thiết không ngừng.

Cửa đóng lại, hiệu quả cách âm tốt đến mức khiến Kim Mậu tuyệt vọng.

Hoàng Ngọc Minh ngồi đó lạnh lùng nhìn mấy người kia.

“Gan to quá rồi à, không xem thử đây là chỗ nào mà cũng dám đến gây chuyện!

” “Có phải Châu Hoa nghĩ Đông Hải này, hắn cũng có thể nhúng một tay rồi
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top